1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1159 Vui chơi
      editor: Bích Pham
      khí náo động cả lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ta là nữ trợ thủ của Trang Ngải Lâm, sao lại có thể làm chuyện như vậy! ?
      Trang Ngải Lâm tin vào mắt mình, hai tròng mắt nhấp nháy kia cơ hồ như muốn giết người. Hai tay nắm chặt dường như muốn đốt cháy cả thế giới
      Trang Hạo Nhiên từ trước đến giờ chưa từng thấy Ngải Lâm như vậy, liền lập tức lên phía trước trấn an ! !
      "Im !" Trang Ngải Lâm vẫn giữ ánh mắt cũ, cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung!! Với chiếc áo khoác lông màu đen người, như tỏa ra luồng khí lạnh, bước nhanh vể phía khóc.
      Thụy sa hối hận, run rảy cả người, sợ hãi, sợ đến nỗi câu cũng nên lời. Khuôn mặt cũng tái ngắt, chỉ thấy nước mắt vẫn chảy dài, cúi đầu dám nhìn thẳng.
      Đám đông gần như nín thở, lặng người trước sát khí toát lên từ người Trang Ngải Lâm. Hướng đến Thụy sa run rẩy trước mặt, nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ kinh hoàng. im lặng của này càng khẳng định tội lỗi của tôi trong suy nghĩ của Trang Ngải Lâm.Vẫn khuôn mặt đó, Trang Ngải Lâm lạnh lùng : "Ngẩng đầu lên..."
      thanh im lặng.
      Thụy sa hoảng sợ đến nỗi như hoa cả mắt, cả người run rẩy, nước mắt vẫn lăn dài…
      "Tôi ngẩng đầu lên..." Trang Ngải Lâm nắm chặt hai tay, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Thụy sa.
      Cả người Thụy sa gần như bị khí sắc của Trang Ngải Lâm nghiền nát, đứng cũng vững. biết thoát nổi, từ từ ngẩng đầu lên, trong lòng ngừng nơm nớp lo sợ.
      Trang Ngải Lâm nhìn sâu vào đôi mắt của ta, chờ đợi kết quả cuối cùng về ngọc phỉ thúy. Nắm chặt hai tay, mong còn tia hy vọng, gằn giọng hỏi: "Tôi hỏi ... Lời , có phải vậy hay ?"

      Thụy sa sợ hãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm tức giận, lại câu cũng dám thừa nhận, chỉ im lặng mà khóc nức nở..
      Lãnh Mặc Hàn lúc này bước đến trước mặt Thụy sa, lãnh đạm nhìn : "Nếu bây giờ, tôi đứng ở trước mặt của , , tôi còn biết là ! Thế nhưng mở miệng , tôi liền biết là ! Bởi vì qua tính tình của chị Trang, biết chị ấy rất quý ngọc phỉ thúy, nhân có cơ hội đánh cắp nó ! Tiếp đến, bạn tìm đến các nhà thiết kế, để mở cuộc trưng bày. Nhưng cũng chính vào thời điểm ấy, phỉ thúy bị vỡ nát! sợ tất cả bị phát , trong khi đó tiền đồ của , tương lai của vẫn chưa có gì cả ! Sau đó liền đem phỉ thúy cất ở nơi nào đó! Theo tôi nghĩ, là muốn cho cảnh sát hay bất cứ kẻ nào phát ra nó, như vậy chuyện này liên quan đế , chẳng còn vấn đề gì nữa!
      Thụy sa nghe thấy ý đồ của mình bị người khác nhìn thấu đáo, mặt trắng bệch như còn giọt máu, toàn thân như đông cứng, dương mắt nhìn..
      Trang Ngải Lâm lúc này chỉ muốn của phỉ thúy, vô cùng tức giận cắn răng hỏi: " cho tôi biết? Có phải là nhưvậy hay ? giấu phỉ thúy của tôi ở đâu ?"

      Thụy sa sợ đến hối hận ,quỳ khộp xuống, khẩn cầu: "Xin lỗi, Trang tiểu thư... Tôi phải cố ý làm hư nó , lúc đó tôi cầm vòng kim cương lên, tay cẩn thận làm rơi hộp gỗ cấp ! Tôi cũng biết, sao có thể dễ dàng cái hộp đó làm vỡ như vậy!
      "Cái hộp kia là gỗ mun đàn hương cao cấp làm thành, cũng là cứng rắn như đá!" Lãnh Mặc Hàn đến đây, có chút tiếc nuối.

      Thụy sa lại tiếp tục khóc lóc cầu xin.
      Trang Ngải Lâm nắm chặt nắm tay,cảm giác như lồng ngực sôi máu lên, hỏi: "phỉ thúy đâu! đem nó giấu nơi nào?"

      Thụy sa dám lên tiếng cũng dám nhúc nhíc

      Trang Ngải Lâm chặt răng căn nặng hơn thanh hỏi: "Vòng kim cương ngươi giấu nó nơi nào? Mau mang ra đây tức khắc. Mau lên!
      Thụy sa nghe lời này, chỉ rất sợ hãi hơi xoay người, nước mắt chảy xuống. Lúc này, ở trước mắt bao người, về phái góc tường của sảnh, ngồi xổm người xuống nơi có rất áo quần đắt tiền được treo che lấp trong góc, vươn tay lấy ra nó, nắm chặt ở trong tay từng bước tiến lại gần Trang Ngạo Nhiên, tay phải run rẩy nắm chặt vật kia dám nhúc nhích.
      Trang Ngải Lâm lạnh lùng ra lệnh: "Mở ra..."
      Thụy sa dám phản kháng, liền chậm rãi hướng về phía Trang Ngải Lâm. dùng hai bàn tay mở ra, nó lấp lánh phản chiếu màu xanh lá cây, với gia tăng của các ánh sáng tự nhiên vòng kim cương lấp lánh đủ các màu sắc , đáng tiếc nó bị tách ra làm đôi......Trang Ngải Lâm vừa nhìn thấy mặt biến sắc, nhìn hai vòng kim cương bị tách làm đôi, đôi mắt rưng rưng, đau đớn, thậm chí có chút thất vọng, buồn bã
      "Tôi biết... nó là trang sức đẹp nhất thế giới ! Nó là vô giá. Thế nhưng đây là món quà rất quý giá mà mẹ tôi để lại trươc khi bà mất. Tôi thể đánh mất nó.”
      "Sinh nhật vui vẻ, Ngải Lâm... Hi vọng mỗi ngày con đều được hạnh phúc... con tìm được người đàn ông mình lòng, sau đó cùng nhau xây dựng mái ấm.”
      Buổi tối hôm đó tôi mãi cũng quên được.
      Trang Ngải Lâm khuôn mặt lãnh đạm, hai dòng nước mát như muốn tràn ra, long đau khổ, buồn bã nhìn hai nữa của chiếc vong kim cương.

      " Chị..." Trang Hạo Nhiên cho tới bây giờ đô nhìn tới chị như vậy ưu buồn, anhtức khắc cất bước tiến lên, đặt tay lên vai chị, đau lòng hỏi:” chị đừng quá đau lòng..”
      Trang Ngải Lâm lời nào, chỉ là mặt bộc lộ kia nhợt nhạt ưu buòn, vươn tay, chậm rãi cầm hai nửa vòng kim cương, nắm chặt nó trong tay, thong thả cất bước ra ngoài...

      " Chị!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía chị, lo lắng gọi! !



      Văn phòng làm việc! !

      Bác Dịch mặc màu đen âu phục nhìn trong năm thành viên thường trực của Viện Rượu, với văn kiện, đưa ra từ Pháp và Đức, và Tây Ban Nha, và nhiều quốc gia. Đây là vòng thứ hai của giải đấu, trong những câu hỏi lớn của mình, nhìn chằm chằm vào các cạnh của mỗi dải dây leo, phía bên tay, hơi ngửi nó đại diện cho chắc chắn; "tốt! những dây leo, tất cả !! tốt đóng trước trận đấu, phải được giữ bí mật! "
      " Vâng!" Các thành viên hiệp hội Rượu ngay lập tức gật đầu, ra.
      Bác Dịch nhìn xung quanh, nhớ tới ngày mai phục vụ rượu trận thi đấu lớn, tim của hơi chặt, xoay người ngưng nhìn ngoài cửa sổ kia biết khiến người chiếu cố nho viên, như thế nào...
      Bác Dịch thở nặng, vừa quay người, chuông điện thoại di động vang lên, cầm lên nghe: Alo!
      Hai bên cùng chuyện...

      "Cái gì?" Bác Dịch kích động đứng lên, nắm di động, kêu lên; " Đêm nay có đợt sương giá.”

      Những công nhân ở trang trại trồng nho
      "Chờ tôi! ! Tôi nhanh chóng quay lại! " Bác Dịch liền bỏ điện thoại xuống, lập tức nhanh chóng đem văn kiện cùng đề đóng lại, khóa ngăn kéo, mới vội vội vàng vàng ra phòng làm việc, khuôn mặtcăng thẳng, phóng ra ngoài——————

      "Bác Dịch, ngài đến đó à? Đêm nay có buổi dạ hội!" Thư ký về phía .

      "Tôicó việc gấp cần trở về chuyến! ! Sáng sớm ngày mai nhất định sẽquay lại!" Bác Dịch cho hết lời, người nhanh chóng vào thang máy. thở dốc ,nhớ tới đêm nay có thể có đợt sương giá. Đợt sương giá này vấn đề lớn của vườn nho, nếu xử lí khéo để lại hậu quả vô cùng nặng nề! !
      Khách sạn vẫn đông đúc.
      Bác Dịch vội vàng ra khỏi khách sạn, nhìn xung quanh, chỉ cần gọi quầy lễ tân , họ ngay lập tức có ,nhưng…? lo lắng nâng lên cổ tay, là 2:00 chiều !! khi đến nơikhoảng 8:00 tối !! !! khẩn trương quay mặt sang, nhìn về phía xa, xe mình làm sao chưa đến thế nay? gấp đến độ dường như con kiến bị nung giữa chảo! !

      Đúng lúc này, từ xa chiếc xe hướng đến, nhân viên tiếp tân nhanh chóngchạy đến, , gọi: "Trang tiểu thư, đến "

      "ừ..." Trang Ngải Lâm mặc chiếc váy màu đỏ sang trọng, khoác áo da màu đen, tay cầm túi xách,bước nhưng lại nhìn thấy Bác Dịch đứng ở trước cửa, dừng lại.
      Bác Dịch cũng thấy vậy hơi ôn nhu nhìn về phía .
      Trang Ngải Lâm nhìn về phía nhàn nhạt hỏi: "Thế nào? xảy ra chuyện gì?"
      Bác Dịch hơi thở hổn hển, : "vườn nho của , có thể phải đối mặt với đêm sương,an phải đến đó ngay !!"
      Trang Ngải Lâm mặt nhàn nhạt nhìn về phía .
      Bác Dịch nhìn về phía trước đường xe chạy, sốt ruột còn chưa thấy xe đến...

      Trang Ngải Lâm nhìn về phía bộ dáng này, tay cầm trân châu túi xách, nghĩ nghĩ, liền mới nhấc váylên , bước lên xe rồi lạnh lùng ; "Lên xe! Em chở !"

      Bác Dịch nhìn về phía .

      "Lên xe!" Trang Ngải Lâm lạnh lùng
      Bác Dịch nhìn về phía , liền cảm kích cười, câu cám ơn, nhanh chóng lên xe.Trang Ngải Lâm đợi ngồi vững vàng, liền nhấn ga phóng xe chạy——————

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1160: Nán lại phút đồng hồ

      Editor: Hoàng Thủy

      Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn cất bước ra sảnh khách quý, đứng chung chỗ với Cục trưởng cục cảnh sát bàn về tình huống cụ thể chuyện Thụy Sa làm gãy phỉ thúy. Trang Hạo Nhiên suy nghĩ hồi rồi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Thụy Sa run rẩy đáng thương đứng ở đó, đầu cúi thấp, nước mắt chảy ròng ròng... lặng im đứng nhìn lúc lâu mới nhàn nhạt : "Kỳ thực làm người muốn thảnh thơi khó khó, dễ cũng dễ dàng. Dù sao người phải cỏ cây, đứng trước lợi ích đích thực là khảo nghiệm nhân tính, rất khó chọn lựa. cũng tính chân chính phạm tội. Chỉ là nếu như có tâm muốn giá họa cho người khác mới khiến người ta khẩn trương."

      "Vậy... ..." Cục trưởng cục cảnh sát nghe Trang Hạo Nhiên , cảm giác có ý tứ tha thứ liền dò hỏi lại: "Ý của là... lập án sao?"

      Chu Lịch Bình vừa mới phân phó xong thuộc hạ chuẩn bị thu đội, vừa lúc ra sảnh khách quý nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trang Hạo Nhiên và Cục trưởng cục cảnh sát mặt trở nên thâm trầm nhìn về phía họ.

      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía Thụy Sa mang biểu tình khóc lóc tuyệt vọng đứng đó, có lẽ cảm thông với ta liền chậm rãi : "Quên ! Dù sao lúc này ta cũng chịu trừng phạt thích đáng.”

      "Tốt." Cục trưởng cục cảnh sát cảm thán Trang Hạo Nhiên khoan dung, gật đầu cười.

      "Hôm nay là vất vả ông, Lưu cục trưởng. Khiến ông uổng phí chuyến." Trang Hạo Nhiên nhìn Cục trưởng cục cảnh sát vươn tay mỉm cười .



      " khách khí! Đây là chuyện chúng tôi nên làm. Như vậy chúng tôi mang vị trợ lý của Trang tiểu thư lấy khẩu cung chút trình bày đơn giản tình huống rồi thông báo đương hủy bỏ bản án, để cho ta thôi..." Cục trưởng cục cảnh sát xong liền xoay người phân phó thuộc hạ, lấy khẩu cung đơn giản rồi để Thụy Sa rời mà chính mình vừa vặn vào lúc này có chuyện phải làm nên rời trước bước.

      Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn liền mỉm cười hơi gật đầu tiễn Cục trưởng cục cảnh sát rời khỏi phòng yến hội. Hai người bọn họ vừa mới muốn xoay người rời khỏi...

      "Trang tổng tài!" trận thanh thâm trầm.

      Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn đồng thời nghi ngờ xoay người, nhìn về phía người trước mặt...

      Chu Lịch Bình cầm trong tay bản ghi chép đứng ở chỗ đèn nơi hội trường chữ T trông có vẻ u ám sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Nghe ta câu dù sao người cũng phải cỏ cây, đứng trước lợi ích đích thực là khảo nghiệm nhân tính, ông ta liền từng bước đến gần mặt biểu tình nặng nề, từng câu từng chữ : "Đứng trước lợi ích đích thực phú quý phương có thể khoan dung cho số người có hành vi phạm tội!"

      Trang Hạo Nhiên hơi ngưng mặt, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Chu Lịch Bình.

      Lãnh Mặc Hàn cũng nghiêng mặt nhìn về phía ông ta.

      Chu Lịch Bình mình người đứng trước mặt Trang Hạo Nhiên nhìn chăm chú, nhớ tới khi đó ở khách sạn Wedding vị tổng tài hiển hách phương này vì truy xét án phóng hỏa mười mấy năm trước mà nhẫn, giấu kín bụng lửa giận dưới đáy lòng. Ông biểu cẩn thận nhưng thỏa hiệp : "Nhưng là bất kể các phú quý thế nào hay có thể tay che trời nhưng phạm pháp chính là phạm pháp! Chúng tôi tuyệt đối buông tha ai! Việc gãy phỉ thúy nhìn như kỳ thực lại lớn! ! Nếu như chuyện này để người điều tra rất có thể có người vô tội bị liên lụy! Cho nên tôi thể coi như các hủy bỏ bản án, cảnh sát chúng tôi lấy tội danh trộm cắp, hủy hoại tài sản để bắt ta!"

      Lãnh Mặc Hàn chợt nhíu mày, đôi mắt tỏ thái độ hướng Chu Lịch Bình! !

      Trang Hạo Nhiên đôi mắt xoay chuyển, mặt thấy nét tươi cười nhìn về phía Chu Lịch Bình.

      Chu Lịch Bình nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, tay cầm bản ghi chép lại chậm rãi : "Đoạn thời gian trước, hệ thống nội bộ của cảnh sát chúng tôi bị phá hoại do mất quyền kiểm soát, thậm chí tài liệu hồ sơ bí mật cũng bị hacker xâm nhập. Lúc đó tôi còn cảm thấy kỳ quái người này rốt cuộc là ai? Thế nào xâm nhập nửa lại dừng lại! Đây là trùng hợp? Hay còn việc khác phát sinh! ! Nhưng mặc kệ thế nào người này chắc chắn bị tôi điều tra ra là ai, tôi nhất định bỏ qua ! ! Tôi vẫn câu kia phạm pháp chính là phạm pháp! ! Đường Chí Long hại nhiều mạng người như vậy đáng giá ngồi nhà lao cả đời, phần giây cũng thiếu! ! Lúc đó tôi nghe phán thời gian như vậy còn cảm thấy phán !"

      Trang Hạo Nhiên mặt tươi cười biến mất nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Chu Lịch Bình nhàn nhạt thản nhiên nhìn ra ý tứ.

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này lạnh lùng cười.

      Chu Lịch Bình chuyển ánh mắt nhìn chăm chú Lãnh Mặc Hàn, dừng ở trước bên mặt lạnh như đao, nhớ tới vừa phá án thần tốc mỉm cười khinh bỉ mấy phần "Vị Lãnh phó tổng này đích thức tài trí hơn người suy luận vụ án vào bậc nhất. Nhưng có số việc, đen chính là đen, trắng chính là trắng! Sát nhân cũng có khả năng tra ra là cứu người! !

      Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm biểu tình cười như cười nhìn Chu Lịch Bình.

      "Hi vọng chuyện hệ thống cục cảnh sát bị xâm nhập trước kia quan hệ tới hai vị! ! Cáo từ!" Chu Lịch Bình hết lời rồi xoay người trầm mặt ra ngoài.

      Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn ông ta từng bước rời ...

      "Người này trong đầu toàn nước! Ngu xuẩn lại ngang ngạnh!" Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng Chu Lịch Bình vui .

      Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ mấy phần tươi cười có chút hứng thú nhìn về phía bóng lưng ổn trọng cẩn thận của người nọ: "Tôi trái lại có chút thưởng thức ông ta, ít nhất so với rất nhiều người sợ hãi quyền quý ông ta vẫn có mấy phần chính trực!"

      "Chính trực cũng thay đổi được chỉ số thông minh của ông ta!" Lãnh Mặc Hàn xong liền im lặng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lạc Hoành, trực tiếp phân phó: "Lần trước tôi để cậu xâm nhập cục cảnh sát lấy tư liệu án phóng hỏa, cậu bây giờ tăng tốc thời giân xâm nhập lần nữa cho tôi, lấy ra toàn bộ! Có chỗ hữu dụng! Trong đêm nay hoặc đến mai có thể lấy được cho tôi?"

      "Được!" Tô Lạc Hoành cũng nhiều.

      Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhịn cười nhìn Lãnh Mặc Hàn.

      "Nhìn cái gì?" Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhìn lại .

      "Xem ra làm rể nhà người ta xác thực hiệu suất làm việc cao hơn chút! !" Trang Hạo Nhiên nhìn đùa.

      Lãnh Mặc Hàn quả nhiên hai mắt chợt lóe cũng khỏi nhìn về phía , mỉm cười : "Lời này quá. Tôi làm sao có thể bằng con rể Đường gia vì cha vợ liều mạng cứu sống?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này mắt hơi giật, tươi cười biến mất bộc lộ mấy phần ý vị sâu xa lợi hại, nhìn về phía lối vào nơi Chu Lịch Bình vừa biến mất mở miệng từng chữ từng chữ: "Chuyện này phải điều tra nhanh chút! ! Nhìn thấy Chu Lịch Bình tôi lại càng lo lắng cũng muốn bác Đường ở trong tù ngây người!"

      "Yên tâm !" Lãnh Mặc Hàn gật đầu hứa hẹn, lại nghĩ nghĩ, mới nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên: "Đúng rồi! Chị cậu đâu? Từ lúc vừa đến bây giờ cũng vẫn thấy chị ấy. có việc gì chứ?"

      Trang Hạo Nhiên cũng kỳ quái xoay người ngưng nhìn hoàn cảnh chung quanh, lo lắng : "Đúng vậy hay còn trong đó ?"

      xong liền cầm di động gọi chị lại lập tức nghe thấy thanh Trang Ngải Lâm. lập tức sợ nhảy dựng khỏi kêu lên: "Cái gì? Bác Dịch dám ngồi xe của chị quay lại nho viên ta muốn sống nữa sao?"

      ***

      chiếc Ferrari đỏ hồng như mũi tên hướng con đường ngô đồng lao ———

      Bác Dịch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nóng mắt khẩn trương nhìn phong cảnh rừng núi phía trước, còn chưa có thấy vút thoáng qua chỉ cảm giác được bên ngoài từng đợt gió gào thét. cho tới bây giờ cũng chưa từng lĩnh giáo kỹ năng lái xe của Trang Ngải Lâm, thế nhưng vừa rồi ở nội thành nhìn chạy ngoằn ngoèo như giun, lạng trái lách phải tránh đèn xanh đèn đỏ khiến cho toàn bộ nội thành tiếng kèn xe cộ vang rung trời! ! Hơn mười xe cảnh sát giao thông truy đuổi đều bị nhiều lần cắt đuôi. Cuối cùng lúc xông thẳng ra đường cao tốc lộ còn bá đạo vượt đèn đỏ thiếu chút nữa tạo thành tai nạn xe liên hoàn hơn mười chiếc, bị mười mấy tài xế nhảy ra mắng trận! !

      Trái tim, bang bang... bang bang... bang bang nhảy! !

      Bác Dịch biểu tình căng thẳng quên cả lau mồ hôi trán chỉ mực nắm chặt đai an toàn, nhìn Trang Ngải Lâm nắm chặt tay lái trốn chạy tới lui, cuối cùng nghe thấy đường truyền đến tiếng còi xe tải tức khắc cảm thấy rét lạnh càng nắm chặt đai an toàn, mặt căng thẳng quay đầu sang nhìn Trang Ngải Lâm vẫn như cũ nhàn nhạt yên lặng ngồi chỗ ghế lái, nắm tay lái đạp mạnh chân ga nhanh chóng chạy xe . cao giọng khẩn trương gọi: "Ngải Lâm! Phía trước có xe tải em chạy chậm chút, , vội!"

      Trang Ngải Lâm nghe lời này cười như cười tay nắm tay lái đạp chân ga khiến chiếc xe Ferrari lao với tốc độ ánh sáng khựng lại, tay còn lại nâng kính mắt màu nâu lên chắn ánh nắng mặt biểu lộ lạnh lùng thản nhiên: "Tôi biết vội!"

      "Vậy sao em còn nhanh như vậy?" Bác Dịch nhất thời chịu nổi quay mặt sang nhìn kích động kêu lên! !

      Trang Ngải Lâm mang kính mắt màu nâu, tay nắm tay lái nhàn nhã nhìn ta lạnh nhạt "Đây là tốc độ lái xe bình thường của tôi, vui ! Vì nghĩ cho tôi còn chưa có tăng đến ba trăm mã đâu!"

      "... ... ..." Bác Dịch mở to mắt tưởng nhìn mặc váy đỏ gợi cảm này, tóc dài tùy ý bay trong trung, thập phần bình tĩnh ngồi ở vị trí ghế lái như chính mình phải lái xe mang tư thái nữ vương gợi cảm tiêu hồn! ! Nữ nhân như vậy thiên hạ ít có! ! Trái tim của như treo đá tảng bất đắc dĩ khiếp sợ quay mặt sang lại nhìn thấy phía trước ngay chỗ cua gấp trước mặt có chiếc xe tải lái tới, nhất thời trừng mắt, thân thể ngửa ra sau kích động kêu to: "Ngải Lâm! ! Xe tải —————— "

      Trang Ngải Lâm nghe Bác Dịch lúc này mới chậm rì rì quay mặt sang, nhìn trước mặt xe tải sắp đến thậm chí còn nhìn thấy ràng tài xế kia nắm chặt tay lái bộ dáng sợ hãi kêu lên. Đôi mắt chợt lóe song tay nắm chặt tay lái, chân đạp mạnh chân ga khẩn cấp xoay tròn thân xe ngay trước thời điểm va chạm khắc, chiếc xe Ferrari đỏ hồng và thân xe tải cách hai cm lướt qua nhau, bánh xe thậm chí trượt đến vách núi ven đường, cuối cùng lại thuận lợi vòng qua con đường bên cạnh tránh va chạm với xe tải rồi tiếp tục hướng phía trước như mũi tên lao ! !

      "Đồ bệnh thần kinh! ! Lái xe như vậy! !" Tài xế xe tải nhất thời quay cửa xe xuống chỉ vào xe Ferrari rất xa kêu to sợ đến lá gan cũng phải rách ra!

      Trang Ngải Lâm dường như có thể nghe thấy lời tài xế xe tải kia, lại nhìn thấy phía trước đường cái coi như thông thuận, trực tiếp nắm tay lái điều khiển xe chạy ra chính giữa đường cho xe khác đến, cũng nhường cho xe khác ! Xong liền cảm thấy thống khoái, đắc ý cười.

      Bác Dịch lúc này sợ đến lục phủ ngũ tạng đều nát, tức giận thở dốc từng đợt quay mặt sang nhìn biểu tình của Trang Ngải Lâm, vừa lo lắng, hoảng sợ, thậm chí có tức giận kêu lên: "Em điên rồi! ! Lái xe như vậy! Quả thực chính là muốn sống nữa!"

      Trang Ngải Lâm nghe lời này lại nghiễm nhiên bộ tư thái nữ vương nâng kính râm màu nâu lên, lạnh lùng liếc nhìn bộ dáng khẩn trương của Bác Dịch. thống khoái mà cười lạnh : "Khẩn trương cái gì? Với tốc độ này đêm nay chúng ta có thể sớm về sớm! ! Tôi tuyệt đối! Nhất định! ! muốn nán lại tại địa phương tồi tệ đó phút đồng hồ nào! !"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1161: Nghiêm trang chững chạc
      Editor: Hien Eliza

      Chiếc Ferrari thắng gấp lại bên cạnh hai hàng dầu tung đường, chung quanh là rừng cây vắng vẻ, thỉnh thoảng từ xa vẫn có thể nhìn thấy đồng ruộng trồng các loại súp lơ và đậu ván.

      Trang Ngải Lâm thể tưởng tượng nổi ngồi ở ghế điều khiển. đeo kính mát màu nâu sậm nhưng vẫn có thể nhìn ra nét mặt thể tưởng tượng nổi của , hai tay cầm bánh lái, khoa chương nắm chặt, cảm thấy hoàn toàn thể tin được.

      Lúc này nét mặt Bác Dịch chuyển sang nhẹ nhõm ngồi ghế phụ bên cạnh lái xe, lộ ra biểu hiện cười như cười nhìn Trang Ngải Lâm.

      Thân xe lại "Cách" tiếng, có vẻ hơi xóc nảy chút rồi trầm xuống, bánh xe bên trái phía trước đột nhiên rụng ra từ ổ trục, sau đó lăn thật xa, thật xa đến ruộng súp lơ đằng kia, cuối cùng dừng lại ở giữa ruộng.

      “Đây phải do tay lái của em có vấn đề!”

      Trang Ngải Lâm lập tức nắm bánh lái, quay mặt sang nghiêm trang chững chạc nhìn Bác Dịch nghiêm túc nói.

      “Tôi biết!” Bác Dịch ngồi ghế bên cạnh tay lái nhàn nhạt nói:



      “Đây là do chất lượng xe có vấn đề, liên quan một chút nào đến tay lái của em.”

      Nếu nhớ lầm thì hình như nhớ rằng Trang Hạo Nhiên vừa mới đặt cho chị gái một chiếc xe Ferrari ở Châu u, giá trị một trăm triệu.

      ".................."

      Trang Ngải Lâm nhíu nhẹ lông mày, nhìn người này, muốn nhịn lại những lời trong lòng, nhưng vẫn nhịn nổi nói vọt ra:

      “Em so với người bình thường ở đường lái xe mất năm tiếng, thì chỉ mất có hai tiếng đồng hồ. Phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn là điều bình thường. Huống chi, từ lúc em lái xe đến giờ cũng chưa từng gặp qua việc rụng bánh xe mất thể diện như vậy!”

      Hai mắt Bác Dịch lóe lên, trầm ngâm một lúc rồi quay mặt sang, nén nhịn nụ cười trào phúng, nhìn về phía nói:

      “Lái xe mà bị rụng mất bánh cũng phải là chuyện mất thể diện gì. Quan trọng nhât chính là, chúng ta vừa rồi mới ở dưới bánh xe của chiếc xe tải xông tới, lúc đó mới cần kỹ thuật. Em đã làm rất tốt, chúng ta chết ở đường núi này, tôi thật cảm ơn em rất nhiều.”

      “Đừng có nói cái kiểu như ruột trong bụng quặn lại vậy, thật có lương tâm.”

      Trang Ngải Lâm quay sang, mặt đeo kính mát màu nâu sậm, nhìn sắc mặt người này đen lại, bản thân cũng tức giận nói:

      “Thời gian của chị đây rất quý giá! Nếu phải vì có việc gấp,thì tôi sẽ cùng đến cái đia phương phân bò thối tha này sao?”

      Bác Dịch thật sự cảm thấy kỳ lạ quay mặt sang nhìn người phụ nữ này nói:

      “Em thật sự để cho tôi khỏi chịu thua! Em lái xe rụng bánh, tôi vừa rồi cũng có nói gì, em nổi điên với tôi cái gì? Tôi châm chọc khiêu khích em sao? Tôi còn an ủi em nữa!”

      “Tôi muốn đánh nhau với !”

      Trang Ngải Lâm bộ nhìn dáng như cao thủ võ thuật, nghiêng mặt nhìn .

      Bác Dịch a một tiếng giễu cợt cười rộ lên, quay đầu lại nhìn về phía người này, biết tự lượng sức mình nói:

      “Tôi điên rồi chắc? Tại sao tôi muốn đánh nhau cùng em? Đây thực sự rõ ràng là thắng được.”

      Trang Ngải Lâm nhíu mày, nhìn chòng chọc người này “Một khoảng thời gian mà thông minh ghê.”

      Bác Dịch lại quay mặt sang, nhàn nhạt nhìn người này rồi thẳng thằn thừa nhận:

      “Tôi và em trai của em cùng nhau có lý tưởng, nhưng một chút chỉ số thông minh trong làm ăn, cũng hoàn toàn có khả năng.”

      Cặp mắt Trang Ngải Lâm lạnh lẽo, hung hăng nhìn người này một cái, rồi mới quay mặt sang nhìn con đường chạy dài phía trước xe. Mới vừa rồi là lên núi, nhưng mà mờ nhạt hiện ra ánh mắt trời tầm bốn giờ chiều, nhìn phía trước thấy đồng ruộng cùng vài trang viên hình dáng trông như rừng. Rối lập tức hai tròng mắt đảo một cái hỏi: “Còn bao lâu nữa thì chúng ta đến vườn nho của ?”

      Bác Dịch cũng bất đắc dĩ nhìn về phía con đường chạy dài trước mặt, đánh giá một chút rồi nói: “Ước chừng còn khoảng hai mươi dặm đường nữa.”

      "Hơn hai mươi dặm đường nữa?"

      Trang Ngải Lâm một trận khiếp sợ mât hồn quay mặt sang, nhìn về phía Bác Dịch nói:

      “Tôi vừa rồi ở con đường này hơn mười năm phút, ngay cả đến bóng ma quỷ cũng có thấy. Bây giờ có cách nào đến vườn nho còn hơn mười dặm đường ? Chúng ta trèo qua hay là bộ?”

      Bách Dịch lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, quay đầu nhìn người này nói:

      “Nếu chúng ta trèo qua, bộ qua, hay là có thể em nghĩ bay qua? Giống như kỹ thuật lái xe siêu đẳng của em vậy, đem bốn bánh xe bay đến vườn nho của tôi.”

      …….”

      Trang Ngải Lâm cảm thấy một trận bốc hỏa dâng lên, nhìn người này nhịn được cắn răng nói:

      “"Giống như vậy mỗi ngày ngây ngốc ở cái nơi phân bò thối tha đáng chết này. Làm sao có thể biết được mỗi ngày thế giới diễn ra bao nhiêu sự kiện?”

      “Theo như kỹ thuật lái xe của em, có thể thấy là em biết rất nhiều sự kiện, chính là biết mạng sống của mình có biết bao nhiêu quý giá.” Bác Dịch hời hợt tiếp lời, ném trở lại cho .

      “....” Trang Ngải Lâm trợn mắt nhìn , nắm chặt tay lái, lúc này cả người tràn đầy khí thế. Nhưng phát hiện, ở cái nơi đáng chết này, thể phát tiết được, bất ngờ bùng nổ vừa tức giận vừa sốt ruột vừa uất hận hỏi:

      “Rốt cuộc chúng ta phải ở nơi này bao lâu nữa? có cách nào à?”

      “Chờ một chút ....”

      Bác Dịch nghĩ muốn cùng trò chuyện nhiều, mà ngẩng đầu lên, nhìn về mặt trời ngả xuống ở chân trời phía Tây, phản chiếu đồng ruộng cùng với một sô vùng hoang vu sâu thẳm, từng mảng màu vàng. Hai mắt lóe lên, theo như cuộc sống quen thuộc nhiều năm ở chỗ này, nhàn nhạt nói:

      “Bây giờ là bốn giờ chiều, nông dân phụ trách vườn nho bên kia thì sẽ phải đánh xe bò qua chỗ này…”

      Nói xong, quả nhiên từ đằng sau truyền đến tiếng động “Lộc ̣c, lộc ̣c”, sau đó nghe thấy tiếng kêu của động vật.

      Trang Ngải Lâm đeo kính mát thể tưởng tượng nổi nhìn về phía sau, quả nhiên tới là một ông lão tầm tám mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm có vẻ bùn đất rách rưới, ngồi ở đằng trước xe bò, một tay kéo dây cương xe bò của cậu con trai về phía trước, một tay vươn thẳng hô to “Hum Hum”. phía trước là con trâu nước to lớn màu đen, vừa vừa hơi ngửa mặt nhìn chằm chằm với ánh mắt hiền lành, một nhìn một ngó…

      Trái tim, tựa như một mảnh giấy xé nát rời.

      Trang Ngải Lâm lập tức xoay người muốn gọi Bác Dịch…

      Bác Dịch xuống xe, mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, giẫm lên con đường dầu tung sâu thẳm, tối tăm, về phía ông lão tám mươi tuổi, gọi: “Bác Lý, thật trùng hợp đúng lúc bác trở về?”

      “Ôi chao, tối hôm qua ta nghe nói có sương giá, biết có đúng hay , muốn vội vàng trở về vườn của ta nhìn một chút.” Ông lão tay kéo sợi dây thừng buộc trâu, ngồi trước xe bò, nhìn Bác Dịch cười rộ lên.

      “Tốt quá! Chở chúng tôi một đoạn đường.” Bác Dịch lập tức cười sảng khoái, sau đó tay vỗ nhẹ vào đầu con trâu, rồi đến trước thân xe, quen tay vơ toàn bộ rơm vàng sàn xe gom lại một chút. xoay người nhìn về phía chiếc xe Ferrari, tỏ ra quái lạ gọi: “Ngải Lâm, còn mau qua đây? Chúng ta cùng nhau ngồi xe bò trở về!”

      Toàn thân nổi đầy da gà, Trang Ngải Lâm khổng thể tượng tưởng nổi ngồi ở chỗ ghế điều khiển. lạnh lùng nhìn qua kính chiếu hậu thấy Bác Dịch đứng trước mặt một con trâu nước to lớn, giống như một người nông dân thực thụ, thu dọn một ít kỳ kỳ quái quái cỏ que, sau đó ngó mặt tới mình, bảo bản thân mình trèo lên xe bò. Lúc này giống như nhân vật nữ hoàng, bình thường cho tới bây giờ khuôn mặt cũng chưa bao giờ vặn vẹo thì giờ phút này cảm thấy trái tim mình nhanh chóng căng thẳng đến nghẹt thở. nhìn chòng chọc qua mắt kính thấy con trâu nước to lớn, hung ác chịu nổi muốn kéo em trai tới ngông cuồng đánh cho nó một trận.

      Bác Dịch cảm thấy phía trước có tiếng động, thuận tiện thu dọn một ít rơm rạ xong, trống ra một chỗ ở xe, lúc này mới nghi ngờ bước tới chiếc xe Ferrari kia, cúi đầu xuống, nhìn thấy Trang Ngải Lâm vẫn như cũ ngồi ở chỗ tài xế nhúc nhích, liền nhìn kì lạ hỏi:

      “Sao em còn lên xe? Trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh chóng về nhà.”

      “Trở về nơi nào?” Trang Ngải Lâm trực tiếp quay mặt sang nhìn hỏi.

      Bác Dịch kỳ quái nhìn người này, dừng lại một lúc mới trả lời: “Về nhà đó.”

      “Đó là nhà của , phải của tôi!”

      Trang Ngải Lâm tức giận chớp mắt, rốt cuộc mới đẩy cửa xe ra xuống xe. Chiếc váy dài màu đậm cũng rủ xuống đất, lúc này thô bạo khoác lên vai chiếc áo khoác lông thú màu đen, hết sức chán ghét cúi đầu xuống nhìn chiếc váy dài trị giá hơn hai trăm ngàn của mình kéo lê mặt đất bẩn thỉu này. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Bác Dịch, lập tức nhanh chóng cầm lấy ví cầm tay ngọc trai, chỉ về phía chiếc xe bò kia, với vẻ mặt đầy giận giữ đến khoa trương nói:

      để cho tôi ngồi cái loại xe đó? Đó phải là xe bí ngô, càng phải là xe ngựa! Chị đây khinh thường bé lọ lem, càng khinh thường công chúa! Tôi là ai? Tôi là Trang Ngải Lâm! Tôi làm sao có thể ngồi xe bò??? Tôi đời này ghét nhất là trâu, bọn chúng từ bên ngoài lẫn bên trong là một lũ súc sinh ngu xuẩn, đần độn.”

      Bác dịch lên tiếng, nhìn đến vẻ mặt đầy biểu hiện nữ hoàng của , sau đó a một tiếng cười bất đắc dĩ nói:

      “Tôi thế nào lại cảm thấy...em phải là chửi nó đấy chứ?”

      “Tôi chính là chửi ! Thân phận của tôi là gì?”

      Trang Ngải Lâm nhìn về phía Bác Dịch một chút rồi khách sáo nói:

      “Tôi bình thường lên xe, nếu đặt các loại tinh dầu phù hợp thì tôi đều ngồi. để cho tôi ngồi xe bò? Ngồi ở đằng sau loại súc sinh đáng chết kia sao?”

      “........” Bác Dịch lẳng lặng, cười như cười nhìn về phía .

      Trang Ngải Lâm cũng hung hăng nhìn về phía , vẻ mặt kiêu căng đầy mất hứng, hài lòng nói:

      thì cứ ! Tôi tự ở đây một mình rồi để trợ lý đến đón tôi. Dù sao, cũng sắp về đến nhà rồi.”

      “Em chắc chắn chứ?”

      Bác Dịch nghe xong những lời này, rốt cuộc nhịn được cười nhìn về phía nói:

      “Em phải biết, người trợ lý giống em, nếu lái xe đến ít nhất cũng phải mất năm tiếng. Em phải nghe cho kỹ, nơi này rất gần vườn nho, bên ngoài có thể có rất nhiều dã thú, chó sói các loại. Đến buổi tối thì có một bầu khí rất kinh khủng, kỳ quái, tôi phải là dọa em.”

      Mặt Trang Ngải Lâm lạnh lùng, ôm vai, xoay người thèm để ý đến .

      Bác Dịch bình tĩnh đứng một bên, nhìn về phía bộ dáng đại tiểu thư kia, cuối cùng cười khổ nói:

      “Xem ra em vẫn còn thông minh. Em quả thật thích hợp ở nơi này, một phút cũng muốn ở lại.”

      Hai con mắt Trang Ngải Lâm hơi lưu chuyển, lên tiếng.

      “Em có hay ? cũng sao! Dù sao...Tôi chỉ sợ chó sói tới. Em thì tôi sợ, một mình có thể đánh mười!”

      Bác Dịch nói đến lúc này, nhịn được phì cười.

      Trang Ngải Lâm quả nhiên quay mặt sang, đôi mắt sắc lạnh nhìn , vẻ mặt đầy hung tợn nói:

      “Tôi bây giờ chỉ muốn đánh ! Đem hung hăng đánh một trận. Nếu phải vì , tôi cũng sẽ đến chỗ này! Thậm chí...Còn phải...còn phải ngồi cái phương tiện giao thông kỳ kỳ quái quái kia!”

      “Đó là xe bò.”

      “Tôi thích nghe đến hai từ này!”

      Trang Ngải Lâm cầm lấy ví cầm tay ngọc trai, vẻ mặt biểu lộ sự khẩn trương tức giận, nhìn con trâu nước to lớn đáng chết kia.

      " thôi!" Bác dịch lần nữa nhịn được cười, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay trắng nõn trơn mềm rũ xuống, kéo thân thể tình nguyện của đến xe bò.

      Trang Ngải Lâm một bên về phía trước, một bên chán ghét nhìn con trâu nước to lớn đáng chết kia, vẫn chớp đôi mắt to hiền lành, nhìn thẳng chằm chằm vào mình. lại thở dốc hổn hển xoay đầu chỗ khác, muốn xem.

      “Bác Dịch, đây là phu nhân tương lai của cậu à?” Ông lão kéo xe, người kia nhìn như lão nông dân nhưng thật ra là cao thủ chưng cất rượu, cười nói lời nhưng rất lễ độ.

      phải!” Bác Dịch kéo Trang Ngải Lâm đến cạnh xe bò, trực tiếp thẳng thắn nói xong, liền ́ hết sức ôm ngang Trang Ngải Lâm, chuẩn bị đem bế lên xe bò.

      Trang Ngải Lâm hai tay nhịn được kéo ̉ của , nhìn mặt lạnh, cứng rắn thật thà trả lời người ta vấn đề lúc nãy. Nghiêm túc chững chạc, nàng híp đôi mắt một cái!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1162 người

      "Rầm rầm rầm rầm......"ở phía đầu kia có bóng dáng yếu ớt kéo xe bò từ hướng ven theo con đường mà đến. Phía trước là đường kéo dài lúc cao lúc thấp. Rốt cuộc lâu sau cũng xuất vườn nho phong cách kiểu Tây Âu, từng đợt gió trong veo thổi vào còn tản ra từng đợt hương vị ngọt ngào...

      Thế nhưng, tất cả những thứ này, vẫn có người muốn cảm nhận dù chỉ chút!

      Trang Ngải Lâm vẫn như cũ mặc chiếc váy đỏ gởi cảm có giá trị đến mấy chục vạn cùng với nó là mái tóc quăn. mang kính râm sẩm màu để tránh nắng chính là cúi đầu ngồi xổm xuống vui vẻ ở xe bò cao vút...., cần biết tại là bao lâu, rút trong túi ra cây bấm móng tay bạch kim, ở mặt nhìn như nhàn nhã nhưng kỳ thực lại vui vẻ như vẻ bề ngoài, cắt móng tay từng chút từng chút nhưng tư thế kia..

      Nữ nhân ở toàn thế giới, cũng chỉ có mỗi mình Trang Ngải Lâm ngồi chiếc xe bò ngồi thành tư thế nữ vương như thế.

      Bác Dịch ngồi ở xe đối diện, vì khí trời nóng bức sớm cởi y phục màu đen tùy ý để nó chiếc gậy cao. Chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen, hai tay nắm lại, khuôn mặt ngưng trọng nhìn toàn bộ phía dưới ra mấy phần lo lắng, hai tròng mắt lộ ra nét nặng nề và hoang mang. suy tư đến chuyện kế tiếp nên xử lí như thế nào bỗng dưng nhấc mí mắt lên liếc mắt xem xét nữ nhân đối diện cái, nhìn bộ dạng nhàn nhã khó coi của lại nhịn được bật cười.

      Trang Ngải Lâm rốt cuộc cũng đem ngón út cắt xong, trong thân thể có các côn trùng bò vào, cắn chặt răng nặng nề thở dốc tức giận,.... lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía xa xa bên kia, nhay nhay huyệt thái dương và mi tâm môi đỏ phun ra từng chữ từng chữ lạnh lùng như băng.

      "Chị đây vì thấy mặt trời vừa xuống núi,liền nữa tiếng đồng hồ lại hơn bốn trăm km, nhưng là chúng ta tại lại ngồi ở nơi chiếc xe bò cao đáng chết này, hơn hai mươi dặm đường hơn nửa canh giờ! Nếu như đêm nay có sương lạnh, ngay cả thịt trâu tôi cũng dám ăn !"



      Chưng cất rượu của chú Lý xong kéo xe bò, ta nghe thấy thanh băng băng lãnh lãnh tràn đầy uy hiếp này của , khỏi hơi quay đầu, liếc mắt nhìn ở đầu kia.

      Bác Dịch tức khắc híp mắt, nét mặt căng thẳng ý bảo nên chuyện lung tung, có lễ phép như vậy! !

      Trang Ngải Lâm mới mặc kệ người này, chỉ là muốn biểu tình mà thôi, mở túi xách đem cái bấm móng tay nhét vào mới chịu nhẫn nhịn lát lại bắt đầu mắng tiếp......

      nhìn thấy trong bộ túi nhung màu đen kia có màu đen kia che mất phần đen của phỉ thúy ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, ánh mắt của nhíu lại, bộc lộ vẻ lúng túng nặng nề thở hổn hển hơi đem túi xách nhanh chóng cất , lúc này mới ngẩng đầu lại nhìn về phía sốc ruộng xa phía trước, trầm mặc kêu lên: "Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến? !"

      "Nhanh thôi!" Bác Dịch lúc này, cũng ngẩng đầu, nhìn xe bò này được coi như thoải mái cùng thông thả quẹo trái cong qua lỗ sâu thẳm trong rừng ở đường mòn, chạy tới đám hoa là từ song cửa sắt tiền kiểu Tây Âu, song cửa sắt bị khóa chặt lại ra tỏa ra cỗ mùi thơm ngát cùng vị nho thậm chí có thể nghe thấy gió từng đợt cành lá kêu "Róc rách" ... ...

      Mặt tức khắc bộc lộ mấy phần trầm tĩnh lại biểu vui lập tức dừng xe bò lại ở đây. Chính mình đặc biệt ở nước chống bên cạnh xe của chú Lý,...

      xuống xe bò, lại vươn hai tay ôm Trang Ngải Lâm xuống, mới mỉm cười nhìn về phía Chú Lý ; "Chú Lý, cám ơn chú, Nếu như phải có nhờ ngươi, chúng tôi sợ rằng lại tốn thêm ít thời để !"

      Chú Lý bên kia dùng dây thừng đánh về phía thân trâu, cười nhìn về phía Bác Dịch cùng người đứng ở bên trực tiếp sảng khoái : " cần cảm ơn! ! Lúc nào ngươi đem chỗ giấu băng hồ điệp tặng tôi hai rương! !"

      Bác Dịch biết giỡn, nhưng vẫn hiển nhiên tươi cười, : "được "

      " trước nhé! Đêm nay mặc kệ có sương lạnh hay , đều nhanh vào..." chú Lý cho hết lời, liền vội vàng di chuyển, tiếp tục hướng nơi khác, chính mình đến khu vườn nho phía đầu kia.

      Bác Dịch nhìn Chú Lý vội vàng đưa xe bò rời khỏi, anhmới xoay người lại , nhìn Trang Ngải Lâm vẫn như cũ tay nắm túi xách tay phủi bụi đất quần đỏ kính râm kia cuối cùng vẫn có lấy xuống.. sinh khí khuôn mặt căng lên nhìn về phía nhịn được trách cứ : " ! ! mặc kệ thân phận emđược chiều chuộng như thế nào, thế nhưng từ đến lớn, người trong nhà có dạy ngươi làm em phải có lễ phép hay sao? Chú Lý cũng vội vàng về nhà, thế nhưng lại thấy chúng ta thực phiền phức, dù chỉ mới dẫn chúng ta hai đoạn đường! em xem chút, em ở xe cũng những thứ gì! ? Thậm chí lúc vừa , kính râm cũng tháo, cảm ơn cũng , còn có biểu tình khó chịu! !"

      Trang Ngải Lâm vừa rồi còn phủi bụi ở quần đỏ, nghe lời này, mặt của trắng bạch, cả người lập tức lấy lại tư thế nữ vương, tự khắc tháo kính râm của mình xuống, làm cho mắt mình thêm lanh lợi. đối với Bác Dịch tạo ra bộ dáng đáng chết, mới nghiến răng nghiến lợi, tới gần :

      "tôi tại sao lại phải cảm ơn? biết tôi là người ở thế giới danh viện sao? Danh viện đại danh từ chính là hư vinh cùng coi thường người! Tôi nếu như phải cho tên đầu trâu kia mấy phần mặt mũi, tôi nào lại ngồi thỏa hiệp ở đó với tên súc sinh phía sau lâu như vậy! ! ? Tôi thiếu chút nữa còn tưởng xem tôi là áp trại phu nhân! ! Nhưng tôi với có quan hệ! ! Tôi bày mặt này cho ai nhìn? nếu như tôi tháo xuống kính râm này, lão già kia nhìn tôi mắt nổi đóa lên, nhất định ngủ yên !"
      câu cuối cùng, cũng bao nhiêu là những suy nghĩ của !

      "... ... ..." Bác Dịch biết gì, chỉ nhìn chằm chằm người này lúc lâu, biết phản bác ra sao! !

      "Thế nào?" Trang Ngải Lâm tựa hồ nhìn ra trong mắt Bác Dịch kia rất thâm trầm khi dễ hết thảy mọi thứ, nàng lại bộ coi ai ra gì thái độ ngạo mạn , : "Đột nhiên phát , tôi và phải cùng suy nghĩ? Chúng ta nghĩ tình xác thực cùng dạng! !"

      Bác Dịch biểu tình ngưng trọng lâu mới nhìn Trang Ngải Lâm thấy cảm xúc thành , gật đầu : "Chúng ta nghĩ tình xác thực giống nhau! Nhân gia cực khổ đưa chúng ta hai mươi dặm, chỉ đổi lấy ánh mắt xem thường của em , em còn tình là muốn tốt cho người ta, muốn biết đó có tốt cái gì? Bởi vì em, đột nhiên có suy nghĩ muốn tìm nữ nhân đơn giản để kết hôn sinh con !"

      Trang Ngải Lâm híp mắt mị, nhìn chằm chằm .

      Bác Dịch làm nghi hoặc lâu, trực tiếp hai tròng mắt nóng lên, cơ hồ khẳng định ; "Giống chúng ta chính là loại người phàm phu tục tử, xác thực muốn lưu nhiều hậu duệ tốt cho sau này... Nếu như phải, tương lai chừng rất nhiều ngôn ngữ tốt đẹp đều bị thoái hóa cùng biến mất! Vì thế giới hòa bình tất nhiên phải suy nghĩ, đều phải cố gắng a!"

      "... ..." Trang Ngải Lâm nắm chặt kính râm nhìn thẳng người này.

      Bác Dịch muốn thêm nữa , chỉ mặt lạnh trầm mặc, bất đắc dĩ xoay người vào hướng cửa sắt màu đen, dùng chính chìa khóa của mình mở cửa ; "Vào !"

      Lồng ngực Trang Ngải Lâm có nộ khí tức giận, nhìn bóng lưng cứng rắn của khi chỉ muốn trở lại nho viên, đó là bởi vì chính là trại chủ ở đây, cắn chặt răng giận trừng mắt lâu cho đến khi nhìn mở cửa sắt xoay người vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía chính mình, mới thu lại biểu tình kia, tiếp tục khí thế nữ vương, mang kính râm, cất bước về phía trước...

      Thế nhưng, mới vừa vào cửa sắt kia, còn chưa kịp thưởng thức vườn nho phía trước, trong nháy mắt có ba con chó rống lên tiếng như đại tướng quân uy vũ hướng về chính mình mà thẳng phóng tới. mở to hai mắt lập tức kinh hô tiếng tự tay cởi chiếc giày cao gót cao hơn mười phân, nắm chặt tay chuẩn bị ném ba con chó săn kia ——————

      "Tướng quân! ! Dừng! !" Bác Dịch nhìn về phía trong đó có con chó săn lớn nhất, căng thẳng quát tiếng! !

      Ba con chó kia nghe Bác Dịch quát, tức khắc dừng lại nhìn phía Trang Ngải Lâm mà chậm đến ,rồi bỗng dưng tràn đầy nhiệt khí nhào tới người Bác Dịch , ngừng cọ cọ vào người ! !

      Bác Dịch tâm tình ràng khoái trá ngồi xổm người xuống, vươn tay khẽ vuốt đầu chúng nó, trầm giọng : "Ở nhà có ngoan hay ?"

      Mấy con chó săn vẫn rống lên xem như trả lời!

      Bác Dịch nhịn được cười tiếng, lúc này mới nhớ tới Trang Ngải Lâm. Quay mặt sang nhìn thấy nữ nhân này mặc chiếc váy hồng sang trọng nhàng, tay lại cầm cái giày cao gót biểu tình khẩn trương nhìn tất cả, nghi ngờ hỏi; "em làm cái gì?"

      Trang Ngải Lâm năng nề thở phì phò tức giận, mắt nóng lên nhìn ba con chó săn, là mệt chết được, nảy sinh ác cảm nên ném giày cao gót của chính mình mặt đất, bên chân trần bên khuôn mặt khó chịu, rốt cuộc cũng thể nhịn được nữa : "Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này! ! Ngay ! ! Lập tức! !"

      Bác Dịch nghe lời của , liền vuốt vuốt đầu chó săn để chúng nó về nhà trước chính mình mới đứng lên nhìn : "Nhịn chút . trợ lý của em lái xe qua đây "

      Trang Ngải Lâm chuyện, chỉ là biểu tình khó chịu, ! !

      " thôi! Đây vườn nho của ,Phía trước chính là nhà, còn có nơi tiếp đãi khách nhân cùng thương gia, dưới đất có chỗ chôn rượu" Bác Dịch trở lại vườn nho, nhìn đến hơn mười cái nông rượu đứng ở đó ,có mấy người đứng mặt đất la hét, trò chuyện về Thiên Sương đông lạnh. lập tức bước nhanh qua tùy ý để Trang Ngải Lâm đứng mình đường.

      Trang Ngải Lâm tàn bạo trừng mắt nhìn bóng lưng của Bác Dịch, lúc này mới cất bước về phía trước lại nhìn thấy cảnh trí của vườn nho , ngẩn ra!

      Mặt trời từ từ xuống núi, mặc dù Trang Ngải Lâm có tia hàn ý vui, thế nhưng bơi đây lại làm bị hớp hồn. ánh dương chiếu xuống ánh vàng chiếu vào vườn nho mênh mông vô bờ, lấp lánh nhấp nháy cũng giống như bị tia sáng chiếu xuyên qua cành lá màu xanh sẫm ở trong. Nó lóe ra tia sáng bảo thạch rất chói mắt, ở phía xa có nhà ngói màu hồng kiểu tây Âu đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thác nước thẳng phun xuống xuất cầu vồng phá vỡ chân trời! !

      Vô số màu hồng , màu lam , màu sáng dài , giết chết bao nhiêu cây hoa dại được trồng nhao nhao dưới tàng cây nho. Dường như thượng đế ban cho nơi đây nhiều màu sắc tự nhiên rất đẹp phủ kín toàn bộ thế giới, thậm chí nhìn thấy người nông dân cúi người trước vườn hoa, có lẽ là cảm giác đói bụng nên trực tiếp lấy đóa hoa màu tím nhét vào trong miệng nhai, rồi hài lòng vì độ ngọt của nó, lúc này mới đứng lên nhìn về thân ảnh màu trắng của Bác Dịch phía trước, cười rộ lên ; "Năm nay hoa dại đều ngọt như vậy, nho khẳng định cũng ngọt được kém"

      Bác Dịch đứng ở trong đám người, nghe được lời này, lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía trước, mỉm cười.

      trận gió thổi tới!

      Trang Ngải Lâm đứng ở giữa, tóc dài bị gió thổi , dường như nghe thấy được tiếng gió. thế giới ngọt nhất là hương hoa bàn phong, còn có hương hoa oải hương truyền kì, nghĩ đến đây lập tức vui vẻ thoải mái, dường như tất cả những khí tức ban nãy đều tiêu tan, vào thời khắc này cũng như đó hoa cũng có cảm nhận giống nhau...

      Bác Dịch đứng ở nhà vườn , nghe bọn họ đến khí tượng, bằng hữu trò chuyện về Thiên Sương đông lạnh, vừa nghe vừa gật đầu. Sau đó phân phó người chuẩn bị quản đông tây ở trong vườn lại phát người phía sau điểm tiếng động cũng có liền nghi ngờ xoay người, cư nhiên nhìn thấy Trang Ngải Lâm vẫn như trước còn đứng ở đám nho trong vườn ương thạch nhúc nhích. liền thấy kỳ quái, xoay người hướng Trang Ngải Lâm cất bước đến, qua thấy vẫn biểu tình khó chịu cho rằng lại có cái gì thoải mái,có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Lại có chỗ nhìn vừa mắt, thoải mái?"

      Trang Ngải Lâm mình đứng ở giữa đường mặt vẫn như cũ bộ khó chịu. Nhìn về phía Bác Dịch mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen cổ áo mở ra mấy nút để lộ ra lồng ngực rắn chắc, ở Hoàn Cầu thời gian, phát ra có mấy phần mị lực khiến mấy người ở đô thị cũng kém xa lại thể nhớ tới lúc mới gặp gỡ , chỉ mặc đơn giản T-shirt đen cùng màu quần màu đen bình thường, người bình thường như lại mang theo vẻ thần bí. Mi tâm của nhíu lại liền yếu ớt : "cái vườn nho lớn như vậy, ngươi chỉ có mười mấy công nhân, làm thế nào để quản lý?"

      Bác Dịch nghe những lời ngu ngốc này của nhịn được cười nhạo , mới : "Cái gì mười mấy công nhân? ! Vườn lớn như vậy, tùy theo nơi mà phân nhiệm vụ, có sở hữu tất cả những hộ lý, trừ thu thập cùng chưng cất rượu trong thời gian ngắn ngủi cần người gì người khác, còn lại thời gian đều là mình làm! ! em cứ tự phụ xem mình khách quý, có thể tự mình uống món rượu kia, đó là rượu mà mỗi ngày tự tay mình ươm nó ! !"

      Trang Ngải Lâm nghe lời này, đột cảm giác sinh khí với nam nhân này, có cảm giác phía trước là vườn nho xanh đậm màu kéo dài vô tận, đầu óc của mình ngừng xoay tròn, xoay tròn...

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1163: Rễ sắn
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      "Đây là Chardony, phía bên kia là Riesling... mảnh này chỉ cần trồng Chardony, Xích Hà Châu cùng Xà Ngọc Rồng ở phía sau..." Bác Dịch dẫn Trang Ngải Lâm, lúc đón ánh trời chiều hướng trong nhà mình, vừa vừa chỉ vào tầng tầng những giàn nho sát nhau khi ngang qua, nho ở đây hiển nhiên so với Chu gia được quản lý có trật tự hơn, lại giải thích : " tại bây giờ Chardony, có vị ngọt tệ, thế nhưng năm nay chuẩn bị sản xuất rượu và rượu lúa mì, cho nên chúng nó phải chờ tới gần tháng hai năm sau lúc nho khô, mới thu hoạch... Dây nho của chúng ta ở đây, đều hơn hai mươi lăm năm tuổi. Chất rượu tương đối ổn định, nhưng vẫn có chút yên lòng, cho nên cây nho của , cây chỉ kết bốn chùm quả."

      Trang Ngải Lâm lặng yên nghe lời này, lên tiếng, chỉ hơi lưu chuyển ánh mắt, liếc nhìn mấy dây nho hai mươi mấy năm già cỗi đen uốn lượn kia, quả nhiên chỉ thấy kết bốn chùm nho thoạt nhìn hết sức kiêu ngạo...

      Bác Dịch hiển nhiên tâm tình có chút vui vẻ, hơi tươi cười, rời khỏi bên người Trang Ngải Lâm, vào trong vườn nho, tới trước bụi nho nào đó, lúc cúi xuống phía dưới, vươn tay cẩn thận nâng chùm quả thoạt nhìn sáng bóng, mặc dù có nhiều kinh nghiệm nghiêng mặt liếc mắt nhìn đến gần màu tím hồng của quả nho dưới ánh mặt trời, khuôn mặt vốn dĩ tục tằn kiên nghị của , bộc lộ vẻ dịu dàng cùng cưng chiều như người , hai tròng mắt thâm thúy cũng lập tức phát ra nhu tình, sâu dừng ở chùm nho trong tay, dùng ngữ khí cổ xưa sâu sắc mà tràn ngập thương, thâm tình : "Nước mưa năm nay ít, thế nhưng ánh mắt trời rất gắt. Có nhiều dây nho già trong vườn, thập phần ngoan cường cắm rễ ở dưới đất, hấp thu rất tốt mạch nước ngầm. Cho nên trong quả ngọt, còn trong hương vị mang theo vô số khoáng chất. Hoa hoa cỏ cỏ cũng giao cho chúng hương vị đặc biệt. Bình thường, chú Lý vào lúc bận, cũng vào lúc cuối xuân, kéo xe bò giúp cày ruộng, mỗi khi nhìn thấy con trâu kia, chân đạp lên vùng đất khô cằn chỉ có ít nước, liền sâu xúc động, cảm ơn có thể tìm được nơi hoàn mỹ như vậy, ủ ra được dịch rượu mà nhất..."

      , cứ như người thâm tình mà ra vậy.

      Mạch cảm xúc của Bác Dịch cuộn trào, cúi xuống dưới, lại dừng dưới từng quả nho được chính mình che chở mà kiêu ngạo, nhớ tới lúc thu hoạch, chúng tầng tầng ép cho đến lúc chảy ra dịch lỏng, liền trận kích động xoay người, dương cười nhìn về phía người trước mặt...

      Trang Ngải Lâm cúi đầu, tay cầm túi xách trân châu của mình, ngừng ghét bỏ phủi phủi bùn đất chiếc váy đỏ thẫm của mình, thậm chí còn chết tiệt phát ra, ra dưới gót giày cao gót màu đen kia của mình, lúc này còn dính bùn đất, vừa cúi đầu phủi phủi đuôi váy dài, vừa trong miệng lảm nhảm : "Rốt cuộc cái xe bò đáng chết kia, qua bao nhiêu nơi có mùi phân bò rồi chứ?"

      Bác Dịch sắc mặt hơi thu lại, bất đắc dĩ nhìn về phía người này.

      Trang Ngải Lâm lúc này, vẻ mặt phiền chán nhìn về phía Bác Dịch, : " muốn thứ gì, trước cần gấp cho tôi biết như vậy! Tôi thích uống rượu nho, thế nhưng tôi đối với những thứ mười đồng có thể mua đường vai ba thứ gì đó tôi có hứng thú! ! Tôi bình thường ăn hoa quả, đều là từ California đưa về đây? Tôi đối với bất cứ thứ đồ ăn gì của Trung Quốc đại lục đều có hứng thú! khí ô nhiễm quá nghiêm trọng! Ngay cả những thứ vỏ trái cây ấy, cũng có thể bị nhiễm các-bon- ô-xít vô cùng đáng sợ! !"



      "... ... ..." Bác Dịch rất rất bất đắc dĩ nóng mắt nhìn người này.

      Trang Ngải Lâm cũng lại như nữ vương, trực tiếp trừng mắt nhìn , tức giận : " còn nghe được lời tôi sao? ý tứ của tôi?"

      Bác Dịch mắt nheo lại, xác thực nhìn về phía .

      Trang Ngải Lâm mặt bộc lộ chút xấu hổ, sâu chăm chú nhìn lúc lâu, do dự hồi, nhưng vẫn thẳng; "Tôi đói bụng! ! Tôi từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ, vẫn chưa ăn thứ gì ! Tôi đói bụng! !"

      Bác Dịch nhìn vẻ mâu thuẫn nghiêm trọng của người này, lập tức bất đắc dĩ tuyệt vọng bật cười nhìn về phía , nhíu mày, : "Em em đói bụng! ! Thế nhưng em lại , em ăn bất cứ thứ đồ ăn gì của Trung Quốc, ăn hoa quả đều là từ nước ngoài đưa về đây? bây giờ có thể bắt em làm sao bây giờ? chính là muốn chiêu đãi em, cũng có cách nào! ! Chỗ này của chỉ có hai chai rượu mà em trai em mang đến lúc ăn cơm, cùng với trứng cá muối Nga! ! Có muốn hay trước cho em bỏ chút gì đó vào bụng? Đỡ phải chết đói trong lúc em đợi quay về khách sạn!"

      "... ..." Trang Ngải Lâm mặt nhăn nhó loạn bảy tám phần, sống chết nhìn chằm chằm Bác Dịch! !

      Bác Dịch cũng bất đắc dĩ nhìn người này, vừa nhìn vừa nặng nề mà bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, sau đó mới từng bước vào trong vườn nho Chardony, mặt khoảng trống , dường như vài loại rau dưa, Bác Dịch liền trực tiếp đứng bên cạnh ruộng đồng, cúi xuống dưới, vươn tay xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, lộ ra cổ tay màu đồng to lớn...

      "... ..." Trang Ngải Lâm hiểu nhìn về phía người này, từng bước về phía , theo hiểu biết của mình với , chính mình hẳn là rất nhanh có ăn.

      Quả nhiên.

      Bác Dịch ngồi xổm trong đó, cầm lên cái xẻng đặt nơi đó quanh năm, đào ra rễ cây gì đó màu vàng vùi trong mặt đất, trực tiếp về phía con mương chảy qua ở phía trước, cúi người xuống rửa sạch , lại đem chúng bẻ ra hai khúc, nhìn phần thịt bên trong mọng nước, cảm giác có trận hương vị ngọt mát lộ ra, hài lòng cười, quay người ra khỏi ruộng đồng, đứng đường, đưa cho Trang Ngải Lâm cười ; "Ăn ! Mùi vị tệ!"

      "... ... ..." Trang Ngải Lâm mặt hệt như bị gián bò đầy, cúi đầu, nhìn chằm chằm thứ thực vật kỳ quái kia, khó coi muốn chết, cứ như vậy được rửa sạch qua loa, vặn ra hai khúc, thứ chất lỏng kia chảy xuống nhìn muốn buồn nôn! ! trận hoảng loạn, phải Trang Ngải Lâm chưa bao giờ ăn các loại thực phẩm hương vị như vậy, càng ăn thứ cổ quái, chỉ trực tiếp hi vọng có thể nghe hiểu ngôn ngữ mình , muốn điên : "Tôi ngực lớn biết sao?"

      "... ... ..." Bác Dịch nghe lời này, lại , nhìn người này, mình cũng bộc lộ vẻ kỳ quái, muốn cười lại dám cười, cuối cùng vẫn nhịn cười được, mang theo ánh mắt nặng nề, : " biết..."

      "Vậy còn cho tôi ăn rễ sắn?" Trang Ngải Lâm trực tiếp mắt sáng quắc lườm nhìn người này, chịu nổi đứng thẳng người! !

      "... ... ..." Bác Dịch vẻ mặt bất đắc dĩ tay cầm rễ sắn này, nhìn về phía người có chút hiểu biết về văn hóa Trung Quốc này, nặng nề thở dài hơi mới : "Đây là củ sen..."

      Phốc!

      Trang Ngải Lâm quả thực muốn chế nhạo cười rộ lên, lại tức giận nhìn về phía người này, tư thế như muốn giết chết người ta, chịu nổi : "Thứ đồ chơi này khó coi như vậy! ! Cư nhiên lại có cái tên dễ nghe thế sao? cho là tùy tiện ra cái tên dễ nghe, tôi liền tin tưởng sao?"

      "Em có phải xem Thiên Long bát bộ, hùng xạ điêu của Trung Quốc truyền ra nước ngoài hay ?" Bác Dịch cũng chịu nổi, ngữ khí hơi cao giọng : "Em có phải hay cho rằng trời sinh cây sen, chính là đóa hoa sen, sau đó cao quý mà ngọc trắng ngà sinh trưởng đỉnh núi, giống như em xinh đẹp, kiều diễm như vậy?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Trang Ngải Lâm trực tiếp đáp lại! !

      "Mau ăn ! ! ! !" Bác Dịch muốn cùng nhiều lời, trực tiếp liền đem củ sen đưa tới trước mặt , : "Nó ăn rất ngon! ! Rất có dinh dưỡng! !"

      "Chỉ có thứ giống như trâu như , mới ngay cả cỏ cũng đều cảm thấy ăn ngon, thế giới này, còn có thứ thực vật gì có thể cho các người lực tưởng tượng?" Trang Ngải Lâm càng càng tức giận, xoay người, ôm vai, ăn! !

      Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn chằm chằm người này cái, lúc này mới đưa tay từ trong túi quần của mình, rút ra cây dao , sau đó thập phần cẩn thận mà nhẫn nại tước củ sen kia, vừa tước vừa : " bắt đầu có chút hiểu, hồi bé cha thường với , ông ấy thiếu mẹ ! ràng là hai người có liên quan, mà lại muốn cho người kia! ! !"

      Trang Ngải Lâm gương mặt căng thẳng, vẫn lời nào.

      Bác Dịch tước được ít vỏ, ngước mắt liếc nhìn người này cái, mới lắc đầu, dùng dao sắc nhọn kia, cắt đứt khối củ mọng nước ngọt mát, ngón tay cầm, đưa đến môi , tức giận ; "Ăn ! ! Danh viện! !"

      Trang Ngải Lâm vẫn còn tức giận! !

      "Ăn ! ! Trước chịu đói chút, để sắp xếp mọi việc xong xuôi, nấu cho em ăn! Nấu rất nhiều rất nhiều món ăn ngon !" Bác Dịch có lẽ là thực thông cảm là thiên kim đại tiểu thư, bình thường uống chén trà, đều phải ba người hầu hạ, tại hiếm khi tới nơi chịu khổ như vậy, cũng quả có điểm làm khó ...

      Trang Ngải Lâm nghiêng mặt, liếc nhìn Bác Dịch cái, lưu chuyển chút ánh mắt, mặc dù muốn ăn, nhưng vẫn tức giận bất bình : "Tôi nghe em trai tôi đến ở vùng nông thôn, gặp địa chủ, chiêu đãi nó thứ gì, cũng là mỹ thực trời cho! ! Vì sao chị đây ở nơi này, mà lại phải ăn thứ khó coi này chứ?"

      " cũng phải địa chủ? chỉ là nhà vườn! !" Bác Dịch cầm khối thịt củ, lại giơ giơ, nhắc nhở ! !

      Trang Ngải Lâm lồng ngực bị chặn đoàn khí, lại liếc nhìn cái thứ củ bị cắt kia, rất mọng nước, bị bức bất đắc dĩ há mồm ra, để Bác Dịch đút cho mình ăn, khi miệng ngậm được khối củ mát lạnh kia, hai tròng mắt khỏi sáng ngời, phát khối củ kia thực rất ngon sạch, còn lộ ra hương vị chính mình ra, vừa nhai, vừa cảm thấy rất thần kỳ...

      "Ăn ngon ?" Bác Dịch mỉm cười nhìn về phía .

      Trang Ngải Lâm trực tiếp trợn mắt, vừa nhai củ kia, vừa lưu chuyển ánh mắt, chịu thừa nhận...

      "Đừng động chút là mắng đất nước của mình như vậy..." Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn về phía người này, nhàn nhạt ; "Dù sao, mỗi người đều rất nỗ lực sống, cái thứ các-bon- ô-xít đến được nơi này, có vài người ngay cả cơm cũng được ăn đủ no, nơi này của bọn vài đứa , vì mua cái bút chì, cũng có thể phải vượt cả ngọn núi lớn. Nhưng mà bọn chúng lại chùn bước, tình thực lòng vùng đất của mình. Nơi trong lành nhất, đúng là đây. Mấu chốt là em có nguyện ý hay thôi?"

      Trang Ngải Lâm lại nhai nhai đồ ăn, thái độ đáng đánh đòn.

      Bác Dịch nhìn người này, bất đắc dĩ lại thở dài, mới đưa củ sen cùng dao trong tay mình, đưa tới trong taycô, mới ; "Tự em chậm rãi tước ăn , có chuyện phải làm. ra phía trước vườn nho viên, có căn biệt thự hai tầng , chính là nơi thường ở, em trai em thường đến, ở phòng lầu hai, em nếu như muốn nghỉ ngơi, cũng có thể ở đó tranh thủ nghỉ ngơi chút."

      Trang Ngải Lâm lại phát trọng điểm phải ở đây, hai tay cầm củ sen kia, tức giận ; "Chị đây chưa bao giờ tước ăn thứ gì! ! Cũng cho tới bây giờ chưa bao giờ dung bàn tay mình tự mình tước thứ gì ăn!"

      Bác Dịch lại bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người này, bị bức bất đắc dĩ mới ghé sát vào người , ở phía trước cách đó xa có vài nhà vườn, dùng thanh chỉ có hai người mới nghe hiểu : " ... Nếu như em muốn hầu hạ em, được thôi đến ban đêm, đến tối, em muốn gọt táo, hay là mở ti vi cho em, đều nguyện ý..."

      Trang Ngải Lâm tức khắc nhíu mày, tức chết nhìn chằm chằm người này!

      Bác Dịch lại nhịn cười được, vươn tay nắm bả vai , mới : "Ăn xong vào trong nhà nghỉ ngơi. Bên trong còn có quần áo lúc Khả Hinh qua đây, dùng để thay đổi, nếu như em cảm thấy váy dài này bất tiện, có thể thay ra trước!"

      "Vóc người của nó cùng tôi phù hợp sao? Tôi sao có thể mặc quần áo của nó chứ?" Trang Ngải Lâm tức giận, trực tiếp trợn mắt nhìn ! !

      " biết!" Bác Dịch cũng trực tiếp nhìn , : "Ngực em lớn!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :