1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1154: Kiêu ngạo
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Chiếc xe Ferrari màu đen chạy thẳng vào trong rừng cây rậm rạp.
      Đường Khả Hinh vẫn như cũ kích động ngấn lệ ngồi bên cạnh vị trí kế bên tài xế, nghĩ về quá khứ bèn nức nở khóc lên.
      Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên cũng lóe ra tia đau lòng, hai tay nắm chặt tay lái tiếp tục lái xe, chạy vào sâu trong núi rừng, nhớ tới vừa rồi Đường Khả Hinh chạy tới, cả người đầy mồ hôi cùng những vết máu, nét mặt trở nên căng thẳng nặng nề thở hổn hển, dường như có chút tức giận...
      Đường Khả Hinh có lẽ cảm giác được bầu khí có chút đúng, trừng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía khuôn mặt nhìn nghiêng của Trang Hạo Nhiên. Hai tròng mắt lóe ra mấy phần nóng nảy, cho là tức giận, trái tim có chút căng thảng, nước mắt vẫn như cũ chảy xuống, lại dám khóc nữa, sụt sịt chiếc mũi đỏ bừng, nghẹn ngào : "Em... Em... Em phải cố ý chạy theo ... Em... Em..."
      Trang Hạo Nhiên bên lái xe, bên tỏa ra ý cười quay mặt sang nghiêm mặt nhìn này.
      Khuôn mặt Đường Khả Hinh xấu hổ đỏ bừng, nghĩ vừa rồi đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai nhìn thấy chính mình sống chết đuổi theo xe, lại chợt cảm thấy có chút lúng túng cúi đầu, tay túm lấy cái váy có giá trị hơn mười vạn, là chiếc váy lụa dài màu trắng thêu hình hoa mẫu đơn mà Trang Ngải Lâm sai người may thủ công cho , cầm lấy làn váy đưa lên lau hết nước mắt rên măt, nghĩ muốn giải thích chút nhưng lại nên lời, nước mắt nóng hổi lại từng giọt rơi xuống.
      Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn sâu vào dáng vẻ của như vậy, đau đớn tràn lên khắp khuôn mặt, nhưng lập tức lại có chút tươi cười, tay cầm tay lái xoay tròn đổi phương hướng chạy vào sâu thẳm trong núi mới dừng lại. Phía dưới chính là vườn nho bát ngát, còn có dòng sông bạch ngọc, nhưng cơn gió từ khắp nơi thổi qua, xung quanh vang lên tiếng chim hót, vô cùng vắng vẻ.
      Đường Khả Hinh có chút lung túng khác thường quay mặt sang, nước mắt lại chảy xuống nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, biết đưa mình tới nơi này làm gì...
      Trang Hạo Nhiên trầm mặc mà thành thạo dừng xe, lúc này mới thả tay lái, quay mặt sang nhìn Đường Khả Hinh
      Đường Khả Hinh lại di chuyển con ngươi, ôn nhu hiểu nhìn về phía .
      Lúc này hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên mới thoáng qua chút ý cười, sau đó yên lặng đẩy cửa xe ra bước xuống, vòng qua thân xe tới ghế ngồi bên kia, lập tức mở cửa xe ra bá đạo ôm lấy trong x era ngoài.
      “A!" Đường Khả Hinh nghi ngờ vươn hai tay ôm lấy cổ của , có chút khẩn trương nhìn : "... muốn làm gì?"
      "Đem em từ nơi này ném xuống!" Trang Hạo Nhiên thoáng cái ôm ngang Đường Khả Hinh tới đỉnh núi, làm bộ muốn ném ! !
      "A! muốn!" Đường Khả Hinh sống chết ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên, sợ đến trái tim đập thình thịch ; "Em dám!"
      "Em cũng biết dám?" Trang Hạo Nhiên tức giận ôm chặt trong lòng, nhìn về phía đôi mắt đẫm lệ của , đôi mắt hồng hồng giống như quả đào, cả khuôn mặt đỏ ửng, trái tim của lại bỗng nhiên tê dại mới : " phải là lần tách ra sao? Em cần lo lắng! Chúng ta còn có thể có vô số cơ hội gặp mặt! ! ! bảo đảm! ! Em cần cố gắng đuổi theo đến đây! Em xem chân em chút? Đều chảy máu ! ! Làm cho người ta nhìn thấy đều khẩn trương? Lần so tài này mặc kệ em thua hay thắng! Mặc kệ cha em có phản đối hay là tán thành! ! Tương lai em nhất định là bà xã của ! Em khẩn trương cái gì?"
      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt bộc lộ mấy phần ủy khuất, hờn dỗi nhìn về phía người này...
      Trang Hạo Nhiên cũng sâu nhìn người này, trái tim lại đau đớn, lúc này mới chậm rãi sâu xa : "Đứa ngốc...Em chạy như vậy, rất đau lòng ... Em là muốn đem nay đêm mai và cả sau này đều ngủ được."
      Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, hai tròng mắt nóng lên, nước mắt lại chảy xuống.
      "... ... ..." Trang Hạo Nhiên lại sâu nhìn về phía bảo bối, gương mặt lại bộc lộ cảm động mà đau lòng, chậm rãi ôm ngồi vào chỗ ngồi phía sauxe , đem cửa xe đóng lại.
      Trong gian bên trong xe.
      Trang Hạo Nhiên cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đường Khả Hinh tựa ở trong ngực của mình, trong gian tư mật này lại bộc lộ nụ cười thâm tình, vươn tay nắm lấy cằm của , nhìn kỹ khuôn mặt phiếm hồng của khóc đến độ có chút sưng lên, búi tóc cũng rối loạn, dây nho lệch sang bên, đóa hoa sơn trà êm đẹp. liền vô cùng sủng nịch mà thương sâu sắc vươn tay, đầu tiên là vì gạt mấy sợi tóc mất trật tự trán, lại nhàn nhạt đem đóa hoa sơn trà kia lấy xuống, đem dây nho tháo ra, mái tóc đen dài đến eo như thác nước rũ xuống.
      Đường Khả Hinh lại lộ ra mấy phần xấu hổ cúi đầu.
      Trang Hạo Nhiên tinh tế liếc mắt nhìn khuôn mặt e thẹn của mỉm cười, lúc này mới muốn vươn tay vén làn váy dài tơ lụa màu trắng lên : " xem chân của em chút..."
      " muốn!" Đường Khả Hinh sợ lo lắng.
      " phải xem !" Trang Hạo Nhiên lại muốn vén váy lên.
      " muốn!" Đường Khả Hinh chặn lại, vô thức muốn đẩy ra.
      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đem áp xuống ghế, con ngươi mị lực lóe ra kịch liệt nhìn về phía trước mặt, dáng vẻ ngọt ngào xấu hổ say lòng người, liền giả vờ tức giận ; "Có dũng khí đuổi theo xe, lại có dũng khí để cho nhìn chân? Em chính là muốn đến xem em chút sao?"
      " có! !" Đường Khả Hinh vội vàng .
      "Vậy em nghĩ cái gì?" Trang Hạo Nhiên lại tới gần mặt của , hai tròng mắt lợi hại chợt lóe, hỏi!
      "Em... ..." Đường Khả Hinh lập tức nên lời, xấu hổ đỏ bừng mặt nhìn về phía .
      "?" Trang Hạo Nhiên cố ý để lộ ánh mắt ái muội đùa .
      "... Đến bây giờ còn có thời gian đùa giỡn em?" Đường Khả Hinh lập tức có chút đau lòng vươn tay muốn ôm lấy bờ vai của , Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nắm lấy tay , vẻ mặt thâm tình cưng chiều nhìn về phía sâu ; " mỗi lần mặc kệ là lúc nào, đều chỉ muốn ôm em, sâu muốn em! Đây phải là cần! ! Mà là thâm tình sâu đậm nhất! Bất luận là thời khắc nào, có thể làm em vui mừng, là...Chuyện tốt đẹp đối với ..."
      Đường Khả Hinh dừng lại, hai tròng mắt bộc lộ mấy phần ôn nhu nhìn về phía .
      "Cám ơn em đuổi theo..." Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bộc lộ thâm tình cùng cảm kích cười : " cảm thấy rất kiêu ngạo! Cứ việc giờ khắc này có chút ích kỷ! Thế nhưng cảm thấy rất kiêu ngạo! Loại cảm giác này, so với tuyên thệ còn đẹp hơn..."
      Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng nhìn về phía .
      Trang Hạo Nhiên cũng mân môi mỏng cười, hơi lưu chuyển hai tròng mắt nhìn xung quanh mảng yên tĩnh, lúc này mới cúi xuống phía dưới, ở bên tai của thanh khàn khàn thào hỏi: "Bà xã... đuổi tới nơi, liền đem chuyện đêm qua chúng ta thương lượng làm ..."
      "..." Đường Khả Hinh nhìn về phía , mặt lại đỏ lên.
      Trang Hạo Nhiên lại nhìn sâu vào mắt , kìm long vươn tay nắm lấy cằm của , nâng khuôn mặt nhắn phiếm hồng động long người của , liếc mắt nhìn đôi môi đỏ mọng mê người, nuốt khan nơi cổ họng, kìm nén được nữa liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, mút từng cánh môi , thậm chí còn nhàng cắn cái.
      "Ưm..." Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, đón nhận nụ hôn của , lập tức cũng cảm giác thân thể nhanh chóng phóng xuất ra hơi thở nóng bỏng, thân thể của khỏi mềm xuống, muốn dựa vào ghế xe...
      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của , tách hai chân ra làm cho ngồi lên đùi đối diện mình, lúc này mới mỉm cười ôm lấy eo , trầm mặc nhìn về phía .
      Đường Khả Hinh lại mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt, đôi chân tách ra ngồi đùi , cảm nhận được vật cứng rắn giữa hai chân cọ lên chân mình, trái tim đập thình thịch cúi xuống, lại có thể nghe thấy linh hồn của mình reo hò cùng khát vọng người đàn ông này, lỗ tai của đỏ bừng nhưng vẫn nghiêng mặt dũng cảm mà chủ động hôn lên đôi môi mỏng của .
      Trang Hạo Nhiên tươi cười, tức khắc ngọt ngào hơi ngửa mặt, mở ra môi mỏng đón nhận nụ hôn của bé này, vươn đầu lưỡi cùng đầu lưỡi của quấn lấy nhau, triền miên ẩm ướt mút lấy. Hai tay ma sát hai bên hông mảnh khảnh, bàn tay lục lọi khóa váy của muốn kéo xuống lại thế nào cũng sờ được, bên cùng hôn môi, vô thức dùng ánh mắt nhìn về phía ...
      Đường Khả Hinh kết thúc nụ hôn kia, tại nơi gian nhắn này, hai tròng mắt ôn nhu nhìn , khuôn mặt xấu hổ như say, nhàng thở dốc, vươn tay nhàng kéo vai áo trái xuống để lộ làn da trắng như tuyết vô cùng khêu gợi, lại chậm rãi vươn tay kéo vai áo phải xuống, đôi mảnh khảnh bé trắng như tuyết lộ ra, tùy ý để chiếc váy dài rơi xuống, lộ ra bộ ngực tuyết trắng mê người...
      Cả người Trang Hạo Nhiên dường như muốn nổ tung, nhìn nội y kia như như , lại kìm lòng được : "Cởi nó!"
      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nâng mí mắt nhìn cái...
      Trang Hạo Nhiên cũng nặng nề nuốt khan nơi cổ họng, hai tròng mắt nóng cháy mà cấp thiết nhìn về phía .
      ***

      Con đường sâu thẳm mà uyển chuyển.
      Tưởng Thiên Lỗi ngồi bên trong xe, nâng tay lên liếc mắt nhìn thời gian, tiếp tục có chút bất đắc dĩ cùng buồn bực cầm văn kiện lên mở ra xem lần nữa. Mấy người Lãnh Mặc Hàn cùng Lâm Sở Nhai đều nhao nhao nâng tay lên nhìn thời gian... Tô Lạc Hoành người ngã vào người Tiêu Đồng muốn ngủ... Tiêu Đồng phen chán ghét đẩy ra, : "Tránh ra!"
      "Ai, cái người này!" Tô Lạc Hoành lại tức giận nhìn cái! !
      Tiêu Đồng gì, chỉ là lo lắng lão đại cùng Đường Khả Hinh, vừa muốn nhìn vào kính xe muốn nhìn xem có thấy hai người nhưng vẫn như cũ có bóng người nào, mới kỳ quái hỏi chuyện gì xảy ra, lại rốt cuộc nghe thấy trận thanh của xe đua truyền đến, hai mắt của sáng ngời! !
      Quả nhiên! !
      chiếc xe Ferrari màu đen chậm rãi lái tới, dừng ở bên goài mấy chiếc xe của vệ sĩ xa.
      Trang Hạo Nhiên rốt cuộc cùng Đường Khả Hinh mặt bộc lộ mấy phần ái muội cùng xấu hổ xuống xe đua, hai người như vậy sâu nhìn đối phương, nhớ tới vừa rồi kích tình ăn ý ngọt ngào cười cười, lại lần nữa chăm chú ôm nhau cùng chỗ, Trang Hạo Nhiên vỗ về than thể, tay chậm rãi vuốt mái tóc ; "Bảo bối... phải rồi..."
      "Vâng!" Khuôn mặt Đường Khả Hinh dán vào lồng ngực của , khẽ gật đầu.
      Trang Hạo Nhiên biết thời gian cấp bách, cũng muốn để chút thời gian cho Đường Khả Hinh chuẩn bị cho trận thi đấu ngày mai, liền gì thêm mà nhanh chóng về hướng chiếc xe Rolls-Royce, trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, phịch tiếng đóng cửa lại, : "Lái xe!"
      Tưởng Thiên Lỗi nhìn cái, lại phân phó tài xế: "Lái xe! !"
      Rolls-Royce rốt cuộc chậm rãi lại dọc theo con đường sâu thẳm trong núi phía trước...
      mình Đường Khả Hinh đứng giữa con đường, nhìn theo chiếc xe Rolls-Royce rời , nhi nữ tình trường tạm thời buông ra, về chuyện tham gia thi đấu lập tức bay lên, trong lòng tràn đầy năng lượng...

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1155: Ly hôn
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Khách sạn Á Châu! !
      Trận thi đấu phục vụ rượu lớn thế giới đợt hai bước vào thời điểm khẩn trương. Từ khi trận thi đấu đầu tiên kết thúc vô cùng đặc sắc và kích thích, khách sạn Á Châu dần dần hấp dẫn ngày càng nhiều các phóng viên đến từ khắp các quốc gia thế giới, thậm chí có rất nhiều phóng viên tin tức cùng nhiếp ảnh gia đến từ nhiều đài truyền hình nổi tiếng cũng nhao nhao tới. Tất cả bọn họ tay cầm microphone, đứng trước đại sảnh khách sạn Á Châu, đón ánh mặt trời xán lạn và những cơn gió của mùa thu, nhao nhao viết báo. Đây chính là trận thi đấu lịch sử của cuộc thi phục vụ rượu, là trận thi đấu khó khăn nhất, có cầu cao nhất! Nhất là tuyển thủ Đường Khả Hinh mới chỉ hai mươi bốn tuổi, cư nhiên đạt được sô điểm cao nhất trong vòng thi đầu tiên, tiến vào đợt thi đấu thứ hai, đây chính là chuyện lớn, gây kinh ngạc trong giới rượu nho! Vô số nhà bình phẩm rượu nổi tiếng thế giới càng quan tâm đến này.! !
      Hoắc Minh cùng người quản lý phụ trách trận thi đấu phục vụ rượu lớn lần thứ hai nhanh chóng cất bước chen chúc qua đại sảnh náo nhiệt ra bên ngoài, nhìn thấy các nhân viên bắt đầu bài trí chuẩn bị chiêu đãi các phóng viên của đợt thi đấu thứ hai. Màn che màu xanh kéo lên, những kỹ sư may tính nhao nhao tại trường thử khởi động chạy thử những dàn ánh sáng cùng hình ảnh. Quản lý bộ phận tuyên truyền đứng khan đài, cầm bộ đàm thử thanh.
      "Dự kiến thời gian họp báo là lúc nào?" Hoắc Minh nhìn vô số nhân viên mang ghế ngồi màu trắng sắp xếp, liền khẩn trương hỏi.
      "Ba giờ chiều!" Thư ký chuẩn xác báo cáo thời gian! !
      Hoắc Minh yên lặng suy nghĩ hồi, liền gật đầu, tức khắc dẫn mấy vị quản lý xoay người, : "Đến phòng diễn ra đợt thi đấu thứ hai xem tình hình chút! !"
      Đợt thi đấu thứ hai của cuộc thi phục vụ rượu thế giới, cách thức thi đấu mang đậm dấu ấn lịch sử. Vòng thứ nhất thi viết cầu nghiêm mật mà dễ dàng cho việc theo dõi khác nhau. Đợt thi đấu thứ hai hướng về việc bày ra nhưng đặc sắc của rượu nho, nó có nhiều ý nghĩa hơn là việc tuyên truyền đẩy mạnh và phát huy tinh thần của rượu nho, cho nên hoàn cảnh thi đấu cần phải công khai, tiếp thu những ý kiến bình luận của những tinh rượu nho đến từ khắp nơi thế giới tại trường! ! Có vô số những người thích rượu nho từ nửa năm trước nhao nhao đăng ký mạng để thưởng thức trận thi đấu lớn của thế giới.
      Cho nên! Nơi thi đấu của đợt thi đấu thứ hai này được diễn ra phía sau vườn hoa của khách sạn Á Châu. Phía đông là nhà hát sang trọng nhất của châu Á, nó gần giống với dome city hall và sân khấu được xây dựng bằng thủy tinh trong suốt! Bên trong có thể chứa tới ba nghìn người, thiết kế thời thượng, đưa đến phát triển của khách sạn tại châu Á và bảo tàng lịch sử, có thể cho thấy tài năng diễn xuất của mỗi con người, tất cả đều là ngôi sao nổi tiếng thế giới.
      Lúc này, phía trước nhà hát cũng tụ tập vô số phóng viên đến từ các quốc gia thế giới, những người lấy tin tức rất nhao nhao nâng camera đứng mặt cỏ viết tình hình thi đấu, nhiều phóng viên cùng nhiếp ảnh gia bắt đầu tiến vào bên trong nhà hát tìm đúng vị trí của mình để quay phim và chụp ảnh. Các thành viên của hiệp hội rượu đỏ cùng đạo diễn, tổng kỹ sư của nhà hát bắt đầu lần lượt tiến vào, chuẩn bị tốt thanh ánh sáng, số nhân viên khác khiêng ra hai chiếc tivi màn hình phẳng to bố trí hai bên trái phải của nhà hát. Bên trái bắt đầu hiển thị thời gian thi đấu của cuộc thi, bên phải công bố danh sách các quan chủ khảo cùng ban giám khảo của cuộc thi.

      Các phóng viên nhao nhao tay cầm máy ảnh kĩ thuật số hướng về hai cái màn hình kia, lướt qua vòng quan chủ khảo mới cảm thấy hết sức hứng thú. Thế nhưng tổng đạo diễn phía trước, người đàn ông Trung Quốc hơi mập tuổi chừng bốn mươi nhanh chóng xuống, dặn dò nhân viên công tác lưu lại chuẩn bị chiêu đãi ký giả ngày mai, mới chính thức tuyên bố danh sách quan chủ khảo, cứ như vậy bấm cái nút, các phóng viên đều thất vọng kêu lên.
      Hai người quản lý Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng đúng mười hai giờ chạy tới, trong lúc mọi người bận rộn lập tức thay đồng phục, tay cầm bộ đàm chuẩn bị phối hợp với nhân viên của hiệp hội rượu đỏ làm việc, nghe nghìn ly thủy tinh và bình pha lê từ Pháp mới vận chuyển về, mười giờ trưa hôm nay vận chuyển đến khách sạn.
      Trần Mạn Hồng vội vã mang mấy nhân viên của bộ rượu vụ kiểm kê số lượng ly rượu và bình pha lê . Nhã Tuệ cùng phó quản lý mang theo thẻ công tác tiến vào nơi diễn ra cuộc thi đấu, nhanh chóng qua cầu thang trong suốt lên nhà hát, nhìn ánh đèn trái phải, điều chỉnh chạy thử những dải ánh sáng màu trắng dung cho buổi tối. liếc mắt nhìn, lại nhanh chóng cất bước vào trong, nhìn thấy nhà hát chứa đến ba nghìn người, ngồi theo bậc thang như được phân công theo ghế thượng đẳng cùng ghế thường, còn có những vị khách quý. Nhân viên công tác ở giữa khán đài nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho ba mươi quan chủ khảo cùng ba mươi giám khảo, phía dưới còn có trăm vị giám khảo đại chúng. Hách Lệ đứng giữa sân khấu, thử microphone, chuyện cùng người điều khiển ánh sáng. Tại thời điểm cuộc thi diễn ra, cầu toàn bộ sân bãi phải có đủ ánh sáng ràng, mặt đất cũng được có bất kỳ điều kỳ lạ nào, người điều khiển ánh sáng cùng chuyện lúc, phối hợp gật đầu!
      Nhã Tuệ đứng bê ngoài chỗ ngồi ở tầng chót liếc mắt nhìn, tức khắc dẫn phó quản lý hướng vào phòng dành cho khách quý, vừa vừa nhanh chóng hỏi: "Toàn bộ chỗ ngồi cùng bài trí của khách quý rút lại hết chưa! ?"
      "Rút rồi! ! Toàn bộ dùng để cho các tuyển thủ cùng giám khảo, còn có quan chủ khảo nghỉ ngơi!" Phó quản lý gật đầu .
      Nhã Tuệ gật đầu lại vào bên trong...
      "Đúng rồi! !" Phó quản lý lên phía trước nhanh chóng với Nhã Tuệ: "Vừa rồi nhận được điện thoại của trợ lý Trang tiểu thư, đêm nay muốn mở triễn lãm trang phục tại yến sảnh số mười ba, hi vọng chúng ta có thể cung cấp thủy tinh cung! ! Thế nhưng... Thủy tinh cung này ở trong nhà kho, phải được tổng giám đốc ký tên! ! Làm sao bây giờ?"
      Nhã Tuệ dừng bước lại, hơi ngưng mặt nghĩ nghĩ mới quay đầu ; "Tổng giám đốc vẫn còn chưa về?"
      "Chưa có!" Phó quản lý vẻ mặt bộc lộ ngượng nghịu, có điểm ủy khuất : "Trợ lý của Trang tiểu thư là khó hầu hạ!"
      Nhã Tuệ thoáng nghi hoặc, nghĩ lúc đó chính mình hôm nay từ lúc thấy Đường Khả Hinh trở về, bất quá là nửa giờ! Mà Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên phải sớm trở về sao, tại bọn họ đâu ?
      Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc phanh gấp tại quảng trường bên ngoài khách sạn! !
      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ vẻ quái dị, như bà xã của người ta xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khiếp sợ mở to mắt thẳng kêu lên: "Uy! ! như vậy ? Cho tới bây giờ đối nhân cách của , hành vi thường ngày, tinh thần của , toàn bộ con người cho tới bây giờ tôi đều chưa từng hoài nghi! ! Vậy mà hôm nay đối với tôi như vậy?"
      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ghế phía sau xe, tức khắc ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào mắt Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt bộc lộ thái độ cường ngạnh, văn kiện bày triển khai kia phân văn kiện đặt ở đầu gối, lại từng chữ từng chữ nghiêm túc : "Cậu đối với hành vi thường ngày, tinh thần, toàn bộ con người tôi cũng chưa từng có hoài nghi! !"
      "Vậy sao còn đối với tôi như vậy?" Trang Hạo Nhiên thực cảm thấy tổn thương nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt cơ hồ muốn khóc : "Tôi chưa bao giờ tin là người như vậy! !"
      Tưởng Thiên Lỗi tay cầm phần văn kiện, giơ lên trước mặt Trang Hạo Nhiên hung hồn mạnh mẽ, cứng rắn trực tiếp : " phải cậu tôi sao? Cậu luôn muốn từng chút từng chút khai thác của tôi! Giống như tôi khai thác được dáng vẻ buồn nôn của cậu! !"
      Trang Hạo Nhiên cắn chặt môi dưới, mở to mắt còn là rất ủy khuất nhìn về phía người này! !
      "Cậu có ký hay ?" Tưởng Thiên Lỗi lại giơ văn kiện lên, dùng loại ánh mắt sắc bén mà uy hiếp nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên hỏi! !
      Trang Hạo Nhiên xị mặt, híp mắt, nặng nề thở phì phò, lại lần nữa : " làm tôi quá thất vọng !"
      Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười giảo hoạt nhìn về phía từng chữ từng chữ : "Tôi càng lúc càng phát cậu có rất nhiều ưu điểm! Ngươi xác thực đối đãi những thứ ấy thổ hào có tay, này muốn quy công với ngươi kia vô lại tính cách! ! Mảnh đất này, tôi chính là muốn phân nửa! Cậu cho tôi, ta liền đem chuyện hai ngày này cậu đến Chu gia ra! Tôi cho cậu chết cũng có chỗ chôn! !"
      Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dốc, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
      Tưởng Thiên Lỗi chợt nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng cười ; "Ăn cây táo rào cây sung, có lương tâm gì đó! ! Tôi khổ cực chạy tới Chu gia tìm cậu, cư nhiên dám ở trước mặt của tôi ôm ôm ấp ấp! ! Cậu cho tôi là trong suốt có phải hay ? Tôi mặc dù có cơ hội, thế nhưng cả đời cũng muốn nhìn thấy hai người ân ái! ! Hiểu chưa? Tôi chính là người mọn như vậy!"
      Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn ! !
      "Có ký hay ?" Tưởng Thiên Lỗi lại uy hiếp nhìn chằm chằm .
      " được! ! lợi hại! buồn nôn! là đồ giậu đổ bìm leo! ! Chính chiếm được, muốn cho người khác đạt được! ! Điển hình là người có nhân cách muốn trả thù! !" Trang Hạo Nhiên nhất thời tức giận đoạt lấy bút máy, tàn bạo rút nắp ra, trừng mắt nhìn phần văn kiện, nhớ tới nho viên kia, trước khi Lãnh Mặc Hàn rời , mười lăm phút mới lấy được hợp đồng thuê bảy mươi năm. nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cam tâm, tình nguyện, nhưng vẫn là bất đắc dĩ mà đau lòng ký tên mình xuống! !
      Tưởng Thiên Lỗi nhìn kí tên, đắc ý bật cười! !
      "Cầm ! ! Cút !" Trang Hạo Nhiên ký xong, cảm thấy trái tim mình như bị xé mất! !
      "Đây là xe của tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , tức giận ! !
      "Hừ! ! Ai chả biết! !" Trang Hạo Nhiên hai lời liền xoay người đẩy cửa xe ra ra, lại nảy sinh ác độc bịch tiếng rung trời đóng cửa xe, làm Tưởng Thiên Lỗi giật mình, từ cửa xe bên kia ra nhìn chằm chằm tên súc sinh này : "Cậu dùng sức đập cửa xe của tôi coi chừng tôi tìm kế toán cao cấp của cậu lấy tiền! !"
      "Tìm ! ! ấy là phụ nữ! chừng kiếm được vợ, có thể suy nghĩ chút!" Trang Hạo Nhiên cười thầm.
      "Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi đứng bên tức giận trừng mắt nhìn , biết cậu ta thầm mắng mình mới muốn tiến lên mắng cậu ta trận, cầm văn kiện trong tay lại cảm thấy trận đắc ý cười cười.
      Trang Hạo Nhiên tức giận về phía trước, vừa vừa nhớ tới việc mất phân nửa vườn nho, hận, đau lòng, vừa vừa ngừng vươn tay đập vào ngực của mình, đau khổ ; "Thực so với ly hôn còn đau hơn! !"
      Chuông điện thoại di động vang lên!
      Trang Hạo Nhiên trực tiếp lấy điện thoại ra, thấy là điện thoại của chị liền bấm nút nghe : "Chị?”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1156: Mất đâu rồi?
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Trần Mạn Hồng dẫn các phục vụ rượu của bô rượu vụ phái qua đây nhanh chóng đường chuyên dụng cho xe chạy của khách sạn Á Châu, nhìn thấy bên cạnh chiếc xe vận tải màu trắng có giá trị trăm vạn dừng lại, bên cạnh có vài nhân viên bảo hiểm. Nhân viên phòng thu mua cùng nhà kho nhao nhao dỡ hàng ra, trường năm thước tuyết trắng trường hình đài, những hộp gỗ màu vàng được mở ra, những chiếc ly điêu khắc cùng tên xuất xứ ra! !
      "Toàn bộ tháo dỡ xong chưa?" Trần Mạn Hồng nhanh chóng dẫn người qua, biểu tình nghiêm túc hỏi.
      "Toàn bộ tháo dỡ xong!" Nhân viên công tác nhìn về phía Trần Mạn Hồng tôn kính , mà nhân viên công ty bảo hiểm tay cầm văn kiện, chuẩn bị thẩm tra đối chiếu số lượng!
      "Mở ra! ! Kiểm kê! !" Trần Mạn Hồng đứng trước những chiếc hộp gỗ, biểu tình nghiêm túc mà chuyên nghiệp xem lướt qua, bên xem lướt qua bên tiếp nhận văn kiện : "Tốc độ nhanh lên! Chúng ta bên này kiểm kê xong, còn phải đưa đến cho hiệp hội rượu đỏ kiểm kê lại, mới có thể nhập vào!"
      "Vâng!" Mười người mặc đồng phục công tác váy màu đen, các nhao nhao đứng trước hộp gỗ màu vàng, người đầu tiên nâng hộp gỗ lên mở ra thình lình nhìn thấy bên trong là loại ly whisky thấp, : "Ly rượu loại Amadeo! ! Đúng ba mươi! ! Dung lượng 320 ml! Cao 96 milimét! !"
      Trần Mạn Hồng cúi đầu, hai tròng mắt lưu chuyển! !
      Rượu nho khác nhau cần sử dụng những loại ly khác nhau, tư vị của trái cây, vị chú, độ cồn quyết định đặc tính của rượu nho, mà chiếc ly phù hợp mang đặc tính của rượu nho phát huy cách tốt nhất! Nếu như chọn sai ly đựng rượu, như vậy rượu nho rất có thể mất hương vị của nó! ! Hằng ngày các vị khách chú ý đến thế nhưng đối với những chuyên gia phục vụ rượu, những chi tiết này rất tinh ý, đối mặt với nhưng việc lựa chọn ly đựng rượu hoàn toàn có thể nghiệm bọn họ có chuyên nghiệp hay ! !
      "Ly thủy tinh cung đình đặc biệt dùng cho rượu vang trắng được làm bằng máy! Đúng 30! !" Nhân viên công tác tiếp tục mở mỗi hộp ra đọc số: "Dung lượng 670 ml, cao 227 milimet!"
      Lúc này mấy phục vụ rượu vẻ mặt nghiêm túc tiến lên, mang găng tay cầm lên chiếc ly thủy tinh chân dài dùng cho rượu Chardonnay, cao và gọn hơn so với ly thủy tinh thông thường, thân ly phình ra! Chardonnay được xưng là loại rượu nho trắng hoàng hậu, mà xích hà châu được xưng là rượu nho vua! ! Hai loại rượu đen trắng là truyền kỳ của rượu nho, vẫn luôn được những người trong giới rượu nho thích! Chardonnay lúc mới đưa vào trong miệng, tự nhiên có chút như mùi sữa thơm, mọi người bị nhu hòa của nó mê hoặc, thế nhưng tác dụng của nó chậm rãi từ từ mạnh đến nổi giống như người phụ nữ ôn nhu tức khắc trở nên mị lực mười phần, thậm chí thay đổi dần hóa thành nữ vương mạnh mẽ, làm người ta tức khắc chịu nổi. lúc rượu hoàn toàn bốc hơi, con người mất tâm trí, tự nhiên trở nên cao ngưỡng cùng xúc động! ! Có lẽ chính là bởi vì điều tuyệt vời này mà nó trở nên mê hoặc người và mới được xưng là rượu hoàng hậu!
      "Phục vụ rượu cầm lên chiếc ly thủy tinh chân dài Sommelier Chablis, loại 4400, dung lượng 350 ml, cao 215 milimet! ! Cộng lại đúng ba mươi! !" Nhân viên công tác tiếp tục nâng hộp lên, đọc số lượng cùng các số liệu. Phục vụ rượu cấp cao lại theo nhân viên công tác, cầm lên những ly rượu giơ lên chỗ ánh đèn, liếc mắt nhìn chiều cao và độ chính xác của nó, lại vươn tay chỉ ở phía nhàng búng lên!
      Động tác nho này ở tập đoàn Hoàn Á có giai thoại nho , nghe lúc tổng giám đốc Trang nhận chức tổng giám đốc ở châu Âu, phàm là tuần tra khách sạn, cơ hồ đều cần quan sát chất lượng ly rượu mà chỉ dung ngón tay búng liền biết ly rượu này có đạt chất lượng hay , rốt cuộc có lau chùi sạch , thậm chí nhiệt độ có thể chứ đựng... Từ đó về sau, mỗi khi nhân viên công tác cùng phục vụ rượu ở phòng ăn đều lén , suy tính cùng kiểm tra xem tự thân đo lường có chính xác, chuyên nghiệp hay ! !
      Trần Mạn Hồng cầm quyển sách trong tay thẩm tra đối chiếu số lượng ly thủy tinh, đại khái ước tầm ba mươi phút, cùng hai mươi nhân viên công tác toàn bộ kiểm kê hoàn tất. Nhân viên nhà kho cùng nhân viên bảo hiểm ký tên xong, phân phó nhân viên công tác vận chuyển về hướng sảnh lớn. Trần Mạn Hồng cũng đóng sách lại theo mọi người về phía trước, vừa vừa nhìn xuống phía dưới phụ giúp đẩy xe, vượt qua bãi cỏ có chút xóc nảy, liền nhanh chóng nghiêm mặt nhắc nhở: "Tôi cảnh cáo mấy người! ! Nếu như những ly rượu này mà hỏng, mấy người đợi đó mà nhận hình phạt ! ! Đây chính là ly dùng để thi đấu! ! Hiểu chưa?"
      "Vâng! !" Mọi người lên tiếng trả lời, tiếp tục đẩy xe về phía trước.
      Trần Mạn Hồng thẳng hơi, vừa muốn tiếp tục cất bước về phía trước, lại nghe tới phía sau có số xe cảnh sát kêu lên từ trong đường bộ truyền đến, hơi nghi ngờ xoay người, thực nhìn thấy số lượng xe cảnh sát nhanh chóng vây quanh dừng phía sau khách sạn. Vẻ mặt cục trưởng khẩn trương xuống, theo sau còn có hơn mười cảnh sát, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc cùng Hoắc Minh đến chiếc thang máy của nhân viên. Mi tâm chợt căng thẳng, tay cầm văn kiện rũ xuống, nhìn biểu tình của Hoắc Minh dẫn cục trưởng cục cảnh sát về phía trước, hai tròng mắt lưu chuyển, vô cùng nghi ngờ ; " xảy ra chuyện gì? Lúc nào rồi? Còn đánh động đến cục trưởng cục cảnh sát?"
      lập tức xoay người, dùng ánh mắt nhìn về phía bên người cục trưởng! !
      Văn Chi tay cầm văn kiện, vội vã lắc đầu : "Cả ngày hôm nay mọi người đều bận nên có chú ý! !"
      Trần Mạn Hồng liếc mắt nhìn cái, lại xoay người nhìn về phía Hoắc Minh dẫn cục trưởng cục cảnh sát về hướng tòa nhà chính của khách sạn, hơi giật mình.
      **

      Phòng khách yến hội tầng mười ba.
      Cửa thang máy chợt mở ra, Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi vẻ mặt nghiêm túc ra, hướng về phía phòng khách yến hội. Bên trong hẳn là vô cùng náo nhiệt, lúc này lại truyền đến thanh quỷ dị, bọn họ liếc mắt nhìn lập tức cùng nhau cất bước qua, Đông cùng Tiêu Đồng nhanh chóng đuổi kịp. Ở bên từ thang máy nhân viên, Hoắc Minh dẫn cục trưởng cục cảnh sát nhanh chóng ra khỏi thang máy, ngẩng đầu nhìn thấy mấy người Tưởng Thiên Lỗi, tức khắc dừng lại tôn kính gọi: "Tổng giám đốc! !"
      "Umk!" Tưởng Thiên Lỗi hơi lên tiếng trả lời, liền cùng Trang Hạo Nhiên còn có mấy người của cục cảnh sát cùng nhau tiến vào hội trường. Phòng yến hội hài hước, hoa lệ mộng ảo, nhất là đài T lúc này đầy màu sắc , thế nhưng đông đảo nhân viên công tác bị nhân viên bộ phận bảo an giữ lại trường. Tất cả mọi người đều rất khẩn trương nhìn nhau, vẻ mặt đều bộc lộ sợ hãi.
      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hơi quái dị nhìn màn này, hai tròng mắt lại lóe lên ánh mắt nghi hoặc, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái! !
      Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng trong đám người, hơi ngưng mặt, mới trầm mặc : " vào trước !"
      Trang Hạo Nhiên gật đầu, hai người liền từ nơi vắng vẻ trong đám người, cùng trưởng cục cảnh sát cùng nhau cất bước vào phía sau hậu trường, qua con đường cong rốt cuộc nhìn thấy mấy vị khách quý trong đại sảnh, lúc này toàn bộ nhân viên được phong tỏa. Ngay chính giữa là phòng khách quý chuyên dụng của Trang Ngải Lâm, mở cửa phòng ra, bên trong có mấy nhân viên công tác rất khẩn trương, đương nhiên còn có mỹ nữ mặc váy dài đuôi cá màu hồng, để lộ dáng người man diệu, nghiễm nhiên như nữ vương Trang Ngải Lâm! !
      Vẻ mặt vô cùng vui, hai tay ôm vai ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc xoăn dài đến eo, hai tròng mắt lợi hại từng chút từng chút nhìn lượt nhân viên công tác trong phòng, bầu khí càng ngày càng khẩn trương!
      "Chị! ! Có chuyện gì vậy?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cất bước vào, nhìn thấy chị mình mặc chiếc váy dài cúp ngực ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt vui liền lập tức khẩn trương cầm lấy chiếc áo da cẩn thận từng li từng tí khoác lên người , quan tâm hỏi: " xảy ra chuyện gì?"
      Tưởng Thiên Lỗi vẻ mặt hơi lấy lòng tươi cười, về hướng Trang Ngải Lâm, ; "Đúng vậy, chị, xảy ra chuyện gì?"
      Trang Ngải Lâm nghiêm mặt, ôm vai, lần nữa nhìn lượt mỗi người nhân viên trước mặt, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: "Trang Ngải Lâm tôi bình thường làm việc có cường ngạnh chút, nhưng các ngươi theo tôi làm việc chưa từng có bạc đãi quá các ngươi nửa phần! ! Sở dĩ đạt được tiền tài và lợi ích, vĩnh viễn đều là tốt nhất! Thế nhưng lòng tham đáy! Nhìn lúc tôi làm việc tùy ý để trang sức bừa bãi liền cho là tôi đối với mấy thứ này thèm để ý chút nào sao! Xác thực! Tôi quả có chút đông tây, để vào mắt! ! Thế nhưng..."
      Trang Ngải Lâm xong, lại vô cùng khí thế ngay trước mặt em trai cùng Tưởng Thiên Lỗi, thả tay ra cầm hộp gỗ đàn hương mở ra, bên trong rỗng tuếch, đối mặt với mấy nhân viên công tác, hai tròng mắt chợt lóe, rốt cuộc có vẻ mấy phần khẩn trương cùng kiềm chế : "Ngọc lục bảo phỉ thúy trong hộp gỗ này biến đâu mất rồi! ! ! Đâu mất rồi hả ?"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1157: Tôi biết
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Cửa thang máy nhanh chóng mở ra! !

      Lãnh Mặc Hàn khuôn mặt trầm tĩnh, nhanh chóng từ bên trong ra, vừa , vừa nghe phía sau Tiêu Đồng việc Trang Ngải Lâm bị trộm mất vòng cổ phỉ thúy, hai tròng mắt chợt lóe, nữa, tùy ý tư duy trong đầu lưu chuyển, tiếp tục hướng bên trong phòng tiệc đến...

      Khách quý trong đại sảnh, theo câu vừa rồi của Trang Ngải Lâm, toàn bộ đều ồ lên.

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mặt cũng bộc lộ vẻ khẩn trương cùng nghi ngờ nhìn về phía chị mình, hiếm khi chiếc vòng phỉ thúy mà lại nổi giận như vậy, bình thường những viên kim cương ngọc quý to ném khắp nơi, cũng thấy khẩn trương, càng thể vì chút châu báu nào đó, mà đem buổi biểu diễn thời trang quan trọng như vậy dừng lại, trong lòng tuy khó hiểu, nhưng vẫn tươi cười lấy lòng, dùng thân phận tổng giám đốc công bằng : "Chị... Người bình thường châu báu đều ném khắp nơi. Có thể hay bởi vì chút cẩn thận, mà đem này vòng cổ phỉ thúy để ở đâu, người lại quên mất?"

      Trang Ngải Lâm ôm vai, nghe lời em trai, hai tròng mắt cường liệt chợt lóe, cắn chặt răng sâu nhìn về phía , từng chữ từng chữ mang theo khí thế khiến người ta khẩn trương cùng hít thở thông, : "Em trai! ! Chị đây thích gì và thích cái gì, em cũng phải biết! Chị tùy ý vì món trang sức, mà bảo dừng biểu diễn kêu em qua đây sao? Hôm nay chị nếu như tìm được chiếc vòng cổ phỉ thúy này, ai chị cũng buông tha!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này của chị, liền xoay người, sắc mặt hơi ngưng, hai tròng mắt khẽ lưu chuyển, nhìn về phía sảnh khách quý có nữ trợ thủ của chị tên Thụy Sa, ba nhân viên đẩy giá trang sức cùng áo quần diễn xuất, lại có cả nhân viên quản lý nam Tổ Đức, khách quý bên ngoài sảnh còn có vài người nhân viên nhãn hiệu vừa tiến vào dò hỏi Trang Ngải Lâm vấn đề triển khai phục sức, và nhân viên khách sạn phụ trách dọn dẹp những thứ lặt vặt...

      Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy chuyện này nghiêm trọng, dù sao từ lúc nhậm chức tổng giám đốc đến nay, cũng chưa từng phát sinh chuyện ăn trộm, tức khắc hơi xoay người, nhìn về phía Trang Ngải Lâm, hết sức nghiêm túc hỏi: "Chị… Nhận được tin tức, em cũng tức khắc thông báo trưởng cục cảnh sát. Nhưng chị có thể cung cấp cho bên em số tin tức, chiếc vòng cổ phỉ thúy kia có cái gì đặc thù? Để bên em làm phương tiện tra án?"

      "Đúng! ! Trang tiểu thư!" Trưởng cục cảnh sát tức khắc dẫn theo cấp dưới, về phía Trang Ngải Lâm hơi gật đầu, tôn kính : "Ngài có thể miêu tả cho chúng tôi chút, đặc điểm có liên quan đến chiếc vòng cổ này, cùng nơi đặt chiếc vòng cổ, còn có thời gian mất? Vị này chính là cảnh sát Chu Lịch Bình, là cảnh sát có năng lực phá án trong khu vực của chúng tôi, từng phá vô số vụ án nổi tiếng!"



      Cục trưởng xong, lập tức giơ tay ra sau, chỉ về người đàn ông tuổi chừng hơn bốn mươi, mặc quần áo đậm màu, khoác jacket đen.

      Chu Lịch Bình lúc này, cũng hơi trầm mặc lên phía trước, nhìn về phía Trang Ngải Lâm khẽ gật đầu.

      Lãnh Mặc Hàn cất bước vào sảnh khách quý, liếc mắt liền thấy Chu Lịch Bình, tức khắc cảm thấy ta rất nhìn quen mắt.

      Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc xoay người, nhìn về phía bộ dáng Chu Lịch Bình, hai tròng mắt chợt lóe, tức khắc nhận ra ta chính là viên cảnh sát năm đó điều tra vụ phóng hỏa của Đường Chí Long, lần trước ở khách sạn Weiss gặp qua lần, về sau cũng thu được tin gì của ta...

      Trang Ngải Lâm ôm vai, ngồi sô pha đỏ thẫm trước bàn trang điểm, sắc mặt ngưng lại, hai tròng mắt hơi lưu chuyển, liền chậm rãi nhớ lại: "Buổi biểu diễn thời trang hôm nay, có màn catwalk, tôi thay người mẫu ra, liền trước hết đem vòng cổ phỉ thúy cởi ra, đặt trong hộp gỗ màu đỏ này, lại thay lễ phục màu hồng của tôi cùng với vòng cổ kim cương, thế nhưng đợi đến lúc tôi sắp sửa lên sân khấu, tôi phát vị trí đặt chiếc hộp gỗ này, hơi xoay chuyển lệch , mặt hướng về giá áo, tôi liền cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì mặc dù bình thường tôi thường ném trang sức lung tung, thế nhưng vẫn ai dám động vào đồ của tôi! ! Lúc tôi mở hộp ra nhìn, nghĩ đến nó cư nhiên thấy đâu nữa! ! !"

      xong, tức khắc hai tròng mắt nhanh chóng chợt lóe, nhìn về phía mấy người trong sảnh khách quý, lại từng chữ từng chữ nặng nề thở dốc, ; "Thời gian trước và sau, cũng chưa tới năm phút đồng hồ! Đó là viên phỉ thúy ngọc lục bảo giá trị xa xỉ, hình vuông, dùng dây đen làm nên! Tôi hết sức coi trọng nó! Nếu phải là hôm nay phải mở màn này, tôi cũng mạo muội cởi ra! Tôi đeo chiếc vòng cổ phỉ thúy vẫn chưa tới ba ngày! ! Nó liền thấy tăm hơi! !"

      Trang Ngải Lâm đến đây, tức khắc nhớ tới viên ngọc phỉ thúy sáng lâp lánh màu xanh thẫm kia, kiểu dáng hình vuông, khí tức trầm tĩnh, đến bây giờ cũng có thể khiến lo lắng như vậy! ! Hai mắt chợt lóe, hàm răng cắn chặt, nặng nề buồn bực, mang theo luồng giận dữ kia, dần phóng xuất ra đến.

      Chu Lịch Bình nghe lời này, liền nhàn nhạt xoay người, nhìn về phía nữ trợ thủ của Trang Ngải Lâm trong sảnh khách quý, cùng ba nhân viên, còn có nam nhân viên quản lý ăn mặc hết sức thời thượng, vừa từ từ nhìn lướt qua, vừa hỏi: "Trang tiểu thư, sảnh khách quý của ngài có camera giám sát hay ?"

      " có!" Trang Ngải Lâm ngửa mặt, lạnh lùng trả lời: "Sảnh khách quý của tôi cho phép có camera giám sát! !"

      "Như vậy..." Chu Lịch Bình lại nhìn về phía Trang Ngải Lâm hỏi lại; "Sảnh khách quý của ngài lúc làm việc và show catwalk, đều mở sao? Tùy ý người nào cũng có thể tiến vào?"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, cũng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm.

      "Vào lúc biểu diễn catwalk! ! Bình thường đều có trợ lý cùng nhân viên làm việc tiến vào sảnh của tôi, dò hỏi tôi xem có show catwalk , còn có vấn đề xử lý người mẫu! Vì nhiều, nhưng cũng thể xác định, lúc show catwalk hỗn loạn, bọn họ tiến vào hai người, lất số vật mà show catwalk cần thiết. Lúc tôi làm việc, thể nào hạn chế việc tùy ý lại của nhân viên, cũng đối với các ấy cầu, chỉ cần đem mọi chuyện làm tốt, là được rồi!" Trang Ngải Lâm lại trực tiếp lạnh lùng .

      Chu Lịch Bình nghe lời này, lại lần nữa nhìn về phía mấy trầm mặc đứng trong sảnh, còn có người đàn ông ăn mặc thời thượng nổi bật, vừa nhìn vừa chậm rãi : "Tôi vừa nghe tổng giám đốc Trang đến thói quen cá nhân cuộc sống của Trang tiểu thư, ngài bình thường thích tùy ý đặt trang sức, có lẽ chính là bởi vì có thói quen này, bị người bên cạnh ngài phát , các ấy cho rằng, thấy hai món trang sức, cũng phải là chuyện lớn, liền mượn gió bẻ măng !"

      Nam nhân viên Tổ Đức nghe như thế, tức khắc khẩn trương đẩy mắt kính vuông đen của mình, nhanh chóng tiến lên trước bước, : "Nếu là như vậy! ! thấy trang sức trước sau đến năm phút đồng hồ! Như vậy người đó hẳn là còn chưa kịp đem trang sức giấu ! ! Tôi đề nghị lục soát người! ! Tôi có thể lập tức cho các người lục soát, tôi tuyệt đối có khả năng trộm thứ đó của Trang tiểu thư! Tôi cho dù ăn gan báo, cũng có khả năng làm việc này! !"

      ta tựa hồ xong có chút kích động! !

      Chu Lịch Bình lại nghiêm khắc nhìn về phía ta, nhanh chóng : "Căn cứ quy định pháp luật của đất nước! Công dân được hưởng quyền thể xâm phạm nhân thân! Cho nên cảnh sát thể tùy tiện soát người, nhưng mà chúng tôi lúc hoài nghi người nào đó gây án, có thể tiến hành kiểm tra, cũng có thể cầu người kia giao ra vật chứng người để chứng minh chính mình vô tội! ! Chúng tôi chỉ khi tất yếu nhất, mới xin lệnh lục soát! Hơn nữa lệnh lục soát cũng phải dễ dàng mà xin xuống như vậy, phải có đầy đủ căn cứ chính xác, xác định người đó chính là người có hành vi phạm tội, liền có thể lục soát người của người đó!"

      Nam quản lý vừa nghe lời này, mặt tức khắc ửng đỏ, lập tức quay mặt dám lên tiếng! !

      Lãnh Mặc Hàn yên tĩnh liếc mắt nhìn nam quản lý kia cái, lại chậm rãi lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía trợ thủ Thụy Sa bên cạnh kia, quần áo thời thượng, váy ngắn Chanel màu vàng nhạt, bên hông thắt lưng màu trắng, vóc người thon thả, tướng mạo thanh lệ, tóc búi cao gọn gàng sạch , hai tay nắm chặt vào nhau ở phía trước, trầm mặt câu cũng ừ hử... Bên cạnh ba nữ nhân viên cũng đứng bên cạnh giá áo hoa lệ, sắc mặt đều thập phần khẩn trương, cơ hồ dọa đến muốn khóc, liên tục cúi đầu, thân thể đều run rẩy...

      cụp mắt xuống, nghĩ nghĩ, lại xoay người, nhìn về phía mấy nhân viên công tác cùng nhân viên khách sản trong sảnh, tất cả đều vẻ mặt căng thẳng, tiếng cũng dám đứng ở nơi đó.

      Chu Lịch Bình đảo quanh bàn trang điểm, ngưng nhìn về phía hai ba hộp nhung màu đen trước bàn, bên trong tùy ý đặt những chiếc vòng cổ kim cương rực rỡ muôn màu, đủ loại kiểu dáng trị giá trăm vạn ngàn vạn, còn có vài trang sức đá quý, tinh xảo chói mắt, hơi cau mày, ; "Những trang sức đặt trước bàn trang điểm này, món hai món, đều cùng giá trị với món tổ mẫu lộc kia, thậm chí giá trị rất cao, người này thế nào lại ăn trộm, chỉ trộm phỉ thúy này?"

      Lãnh Mặc Hàn hai lời, nhàn nhạt về phía người trợ lý kia, hơi ngước mí mắt, nhìn chằm chằm .

      Thụy Sa lập tức ngẩng đầu, vừa rồi còn yên lặng, lúc này nước mắt tuôn trào, sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy bất an, kích động sợ hãi lắc đầu : " phải là tôi! ! Tôi sao có thể trộm trang sức của Trang tiểu thư? Tôi theo ấy nhiều năm như vậy, ấy đối với tôi ân trọng như núi! Năm đó nếu như phải ấy khai thác tôi! Tôi có thể sớm chôn vùi trong đống người mẫu kia rồi, sống bằng chết! Qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn rất thích công việc của mình! Sang năm tôi cũng sắp sửa thăng chức nhà thiết kế, tổ chức biểu diễn thời trang của chính mình, tất cả đều là Trang tiểu thư dìu dắt, tôi mới có hôm nay! ! Tôi biết rất ràng phỉ thủy này đối với ấy quý trọng như thế, tôi sao có thể dám trộm của ấy? Tôi là biết sống chết sao? Bình thường trang sức của ấy trị giá cả trăm triệu, tôi cầm cho ấy qua lại bao nhiêu lần, xem như có đôi khi, rơi xuống hai karla kim cương, tôi cũng cẩn thận nhặt trở về! Dựa vào tính tình của Trang tiểu thư, mấy thứ này đánh mất chính là đánh mất! Tôi hoàn toàn có thể lấy trộm! Thế nhưng tôi tuyệt đối làm chuyện như vậy! Tôi thề! ! Nếu như ngài có nghi hoặc với tôi, tức khắc soát người, tôi nguyện ý phối hợp điều tra! Chỉ cần có thể chứng minh tôi là thuần khiết , tôi cái gì cũng đều nguyện ý!"

      xong, cũng rất kích động rất sợ hãi cúi đầu khóc.

      Trang Ngải Lâm nghiêng mặt nhìn cái, liền lại xoay người, trước ...

      Chu Lịch Bình sâu nhìn cái, mới xoay người, liếc mắt rương gỗ trốn trơn kia...

      Trưởng cục cảnh sát lúc này, đứng ở bên, tiến về trước bước, lên tiếng: "Trang tiểu thư, tôi cảm thấy chuyện mất cắp này, vẫn cần lập án điều tra! Dù sao đây cũng là món lục bảo cao quý như vậy! Nhưng bởi vì kiện phát sinh ở nơi hỗn loạn như vậy, đông đảo người ra vào, ai cũng có thể hiềm nghi! Huống chi, vòng cổ phỉ thúy này lại như vậy, muốn giấu thực quá dễ dàng! Tôi trước phái cấp dưới, hỏi từng người trong số bọn họ. Sau đó chậm rãi quan sát camera trước sảnh, để sang lọc và bài trừ số người."

      "Vậy vòng cổ phỉ thúy của tôi, phải về sau tung tích?" Trang Ngải Lâm vẫn muốn buông tha! ! Dựa vào tính tình nóng như núi lửa của , thực phút đồng hồ cũng muốn đợi! !

      Trưởng cục cảnh sát tức khắc khẽ nhếch tiếu ý, khẩn trương cùng tôn kính ; "Đương nhiên đương nhiên phải! ! Chỉ là cần chút thời gian. Đều người dưỡng ngọc, ngọc dưỡng người, ngài cùng phỉ thúy này có duyên như vậy, nhất định có thể tìm được !"

      Trang Ngải Lâm vẫn chịu, ôm vai, quay mặt sang, tức giận.

      Trưởng cục cảnh sát nhìn thấy thái độ này của , liền nhất thời tự chủ được, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên cũng liếc mắt nhìn chị mình cái, vì vẫn biết này lai lịch của phỉ thúy này, liền muốn tiến lên khuyên bảo...

      Lãnh Mặc Hàn lại vào lúc này, nhàn nhạt vươn tay, tay cầm cánh tay , chậm rãi : "Tôi biết là ai lấy ."

      Trang Hạo Nhiên ngẩn ra, cùng mọi người kinh ngạc nhìn về phía ! !

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1158: Động cơ
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      "Cậu biết?" Trang Ngải Lâm trong nháy mắt đứng lên, mặt tức khắc nghiêm túc cùng căng thẳng, lúc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, toàn thân bốc lên khí thế phẫn nộ! !

      Mọi người cũng bởi vì những lời này của , toàn bộ đều nghiêm mặt nhìn về phía , bầu khí bỗng chốc trở nên khẩn trương, mọi người trong sảnh khách quý, quay mặt nhìn nhau, đều nghi hoặc, nghĩ ai mới là người trộm phỉ thúy, Chu Lịch Bình thậm chí mang theo vài phần nghi hoặc, xoay người, cau mày, chăm chú nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn...

      Tưởng Thiên Lỗi lại bộc lộ vẻ mặt thập phần thận trọng, nhìn Lãnh Mặc Hàn : "Cậu xác định?"

      Trang Hạo Nhiên cũng sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, ; "Mặc Hàn! ! Cậu biết là ai?"

      Lãnh Mặc Hàn trầm lặng lên tiếng, chỉ từ từ dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người, khí khẩn trương, về phía bàn trang điểm của Trang Ngải Lâm, đứng ở bên cạnh Chu Lịch Bình, cúi xuống trầm mặc nhìn những món trang sức tôn quý lấp lánh trước bàn trang điểm, tùy ý vươn tay, cầm lên gương trang điểm, nắm ở trong lòng bàn tay, ngón cái hơi trượt ngoài mặt kính, lúc này mới lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía chiếc hộp gỗ đỏ thẫm mở kia, nhìn vị trí hơi nghiêng của nó, liền sâu : "Năm phút đồng hồ dây phỉ thúy bị trộm , khó tra!"

      Lời này vừa ra, toàn bộ người đều khẩn trương mà nín thở chăm chú nhìn ! Nhất là nữ trợ lý khóc và nam quản lý trong sảnh, còn có ba đẩy giá áo, các đều cơ hồ rút gần vào bên trong giá áo, sợ hãi nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, bị dọa đến mức toàn thân phát run ...

      Lãnh Mặc Hàn tay cầm cái gương, hơi nghiêng mặt nhìn về phía ba kia!

      người dáng vẻ ngọt ngào đơn thuần, người tóc ngắn hơi có vẻ hiền hòa thà, người lại cảm thấy rất bình thường, phải làm những việc đơn giản nhất, tuổi chừng hai mươi ba tuổi, mặc T-shirt màu trắng, quần jean lam, tóc buộc cao đuôi ngựa, khẩn trương cúi đầu, tay run rẩy nắm chặt giá áo kia, cảm giác được ánh mắt như mũi tên lạnh kia của Lãnh Mặc Hàn, lại sắc mặt trắng bệch cúi đầu, sâu nuốt chút nơi cổ họng! !



      Trang Ngải Lâm lưu chuyển hai tròng mắt, cũng nét mặt căng thẳng, nhìn về phía kia, cảm giác được có chút xa lạ, dường như chưa từng gặp qua! !

      lúc này, càng cảm thấy sợ hãi cúi đầu, chốc chốc liếc nhìn ngoài phòng, hai tay khẩn trương đến mức run rẩy.

      Lãnh Mặc Hàn tay cầm cái gương kia, mặt bộc lộ vẻ lạnh lùng, hơi xoay người, từng bước tiến tới gần kia, nhìn sắc mặt phiếm hồng, khuôn mặt đơn thuần trong sáng, lúc này phồng lên đỏ bừng, lại sợ đến nước mắt từng giọt lăn dài... Hai tròng mắt nheo lại, cứ như vậy trực tiếp nhìn chằm chằm , cơ hồ chiết xạ ra vô số mũi tên lạnh! !

      trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, sợ đến trái tim đều nát, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, ánh mắt đều cơ hồ mảnh vẩn đục, nghẹn ngào nuốt, nức nở khóc : " phải tôi! ! phải là tôi! ! Tôi... Tôi... Tôi vào lúc Trang tiểu thư thay quần áo, mới... Mới vào! ! Hơn nữa chúng tôi... Ba người chúng tôi đều cơ hồ cùng đứng chung chỗ, ở trong tường sửa sang lại quần áo! ! Những người như chúng tôi, có cho phép, căn bản là có khả năng dám tới gần bàn trang điểm của Trang tiểu thư! phải tôi! ! phải là tôi! ! phải là tôi! ! tin, hỏi chút hai người đồng nghiệp của tôi! !"

      Hai bên cjanh giá áo, nghe lời này, cũng trái tim phát lạnh, nhưng vẫn nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn dũng cảm : "Ba người chúng tôi! ! Đều cùng nhau đẩy giá áo tiến vào, chuẩn bị đem quần áo show catwalk của Trang tiểu thư đẩy ra ngoài! ! Chúng tôi là cùng nhau ! ! ấy là phụ trách vị trí phía trước giá, chúng tôi đều mở mắt nhìn! ! Hơn nữa ở lúc chỉnh sửa quần áo treo lên, cũng là cùng nhau !"

      Tất cả mọi người đều lặng im nhìn về phía các .

      Lãnh Mặc Hàn tay lại cầm cái gương, mặt hơi lộ vẻ thần bí mà lấp lửng tươi cười, nhìn về phía mặc T-shirt trắng kia, nhàn nhạt hỏi: " mới tới ?"

      lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, khẩn trương gật đầu, đáp lại: "Đúng... Đúng!"

      "Mới tới bao lâu?" Lãnh Mặc Hàn lại nhàn nhạt hỏi.

      "Hai tuần lễ..." khẩn trương .

      "Bình thường... Trang tiểu thư và người bên cạnh ấy, đều rất tốt với ?" Lãnh Mặc Hàn lại mỉm cười ngữ khí chậm lại, nhìn về phía hỏi.

      "Đúng... Đúng..." vội vã gật đầu.

      Lãnh Mặc Hàn nghe , hơi gật gật đầu, mắt rũ xuống dưới đất, nhìn chiếc gương trang điểm trong tay mình, hai tròng mắt bộc lộ tia nhìn như tên lạnh, lại nhàn nhạt ; "Nhất là... Trợ lý của Trang tiểu thư, đối với rất tốt!"

      Mặt , tức khắc trắng bệch, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hai mắt chấn động cơ hồ thể tin nổi! !

      Thụy Sa nghe lời này, mặt bộc lộ chút nghi ngờ nhìn về phía kia, hiểu câu hỏi của Lãnh Mặc Hàn.

      "Ách... ... Ách..." khẩn trương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nuốt chút nơi cổ họng, mới ngây ngây ngô ngô, run run vui vẻ gật đầu ; "Đúng... Đúng..."

      Lãnh Mặc Hàn lại bình tĩnh gật gật đầu, mới : "Cái gọi là gần son đỏ. Bình thường Trang tiểu thư làm việc mặc dù có chút cứng rắn, thế nhưng đối với người khác vẫn hết sức chiếu cố cùng khoan dung, cho nên người bên cạnh ấy, đều hoặc nhiều hoặc ít, học tập cùng nhiễm thói quen này. Loại cảm giác sùng bái này, càng thể trong phương pháp làm việc của cấp dưới."

      Trang Ngải Lâm hiểu lời này của Lãnh Mặc Hàn, sâu hơn nhìn về phía .

      Lãnh Mặc Hàn ngước mắt, nhìn về phía kia, lúc này mặt mới bộc lộ vẻ tối tăm cùng sắc bén, ; " là người mới tới , thấy cái gì, tự nhiên dám ! Bởi vì ấy đối với rất tốt!"

      lập tức mở to mắt, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn! !

      Lời này vừa ra, hai tròng mắt Thụy Sa ngưng lại, sắc mặt nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, ý tứ trong lời của , mọi người cũng hiểu, Trang Ngải Lâm càng kỳ quái cùng khẩn trương, nhanh chóng ; "Rốt cuộc là ai? Cậu đừng làm nút thắt thêm ! !"

      Lãnh Mặc Hàn lúc này, tay cầm cái gương, mới cất bước trở về trước bàn trang điểm, cầm mặt gương trong tay, nhàn nhạt thả lại vào trong hộp gỗ, sau đó trầm mặc đem nó ra, ấn theo tư thế ngồi vừa rồi của Trang Ngải Lâm, dùng ngón tay đem hộp này hơi đẩy tới vị trí chính diện trước gương, mới nhàn nhạt : "Vừa nghe chị Trang , chính chị ấy trước lúc thay quần áo, liền đem vòng phỉ thúy cổ tay mình cởi ra, bỏ vào trong hộp gỗ này, theo coi trọng và thích của chị ấy, chị ấy tất nhiên đem hộp đẩy tới cạnh bàn trang điểm, cho nó rơi xuống! để rơi mất bảo bối!"

      Mọi người trầm mặc nghe, Trang Ngải Lâm cũng trầm tĩnh nghe.

      "Sau đó! !" Lãnh Mặc Hàn lại tay đè mạnh hộp gỗ này, yên tĩnh đứng tại chỗ, hai tròng mắt lưu chuyển, mới sâu nặng nề ; "Chị Trang muốn đổi sang chiếc vòng cổ kim cương, đương nhiên phải có người qua đây lấy, chuẩn bị cho chị ấy. Đây là theo thói quen làm việc, đúng ?"

      Trang Ngải Lâm nghe , liền hơi đồng ý cùng lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thụy Sa.

      Thụy Sa nghe lời này, tức khắc cũng gật gật đầu, : "Vâng! ! Vòng cổ kim cương của ấy luôn là tôi chuẩn bị! ! Thế nhưng tôi lúc đó chỉ lấy vòng cổ kim cương, tôi thứ gì cũng có động tới! !"

      Trang Ngải Lâm cũng vẫn tin tưởng Thụy Sa hơn, vẫn câu công đạo: " thể nào là ấy!"

      Lãnh Mặc Hàn cũng nhàn nhạt tươi cười, giống như phương hướng lúc Thụy Sa lấy vòng cổ kim cương, hơi xoay người, mới ; "Cũng xác thực phải ấy trộm! ! Bởi vì tình muốn trộm vòng cổ, có khả năng cái hộp kia lại nghiêng qua bên, bởi vì kẻ trộm, bất kể có phải kẻ trộm nhiều lân hay , khi trộm thứ gì, đều gắng hết sức trộm để lại dấu vết, thế nhưng chiếc hộp này lệch qua bên, cho thấy, ấy lúc đó vô cùng khẩn trương cùng sốt ruột!"

      Mọi người nghe lời này, cũng hơi hiểu ra nhìn về phía cái hộp kia, Trang Ngải Lâm cũng cúi mắt nhìn về phía hộp gỗ kia, vẫn hiểu hỏi; "Ý của cậu là... . . ."

      Lãnh Mặc Hàn đầu tiên là ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm, lại mỉm cười : " ấy xác thực phải cố ý trộm, lại bởi vì lúc đó tình huống khẩn cấp, hoặc là sai sót trong qáu trình làm việc, ấy cẩn thận liền đem này hộp này làm rơi mặt đất! Sau đó lúc ấy nhìn thấy tình huống này, giật mình, tức khắc khom người đem phỉ thúy này nhặt lên, lại sốt ruột khẩn trương mà đem hộp gỗ này đặt lại chỗ cũ! Phải biết, người ban đầu muốn lấy trộm thứ gì, cùng người có ý định trộm thứ gì, tâm ký hành động cùng hành vi động tác hoàn toàn khác nhau! ấy có tật giật mình, đương nhiên cũng để ý chi tiết!"

      "Ý của cậu là..." Trang Ngải Lâm trong nháy mắt phẫn nộ cùng thể tin nổi nhìn chằm chăm Thụy Sa! !

      Thụy Sa cũng sắc mặt tức khắc trắng bệch nhìn về phía Trang Ngải Lâm! !

      Mọi người cũng kinh ngạc nhìn về phía ! !

      Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đem hộp này chuyển qua trước gương bàn trang điểm, mới cúi đầu : "Ý của tôi là... ấy lỡ tay đem hộp này làm rơi xuống đất! ! Thuận tiện đem phỉ thúy giá trị xa xỉ này, thu giấu ! Đối diện với mởi tới nhìn thấy, cũng dám ! Thế nhưng ấy lúc vừa theo tôi tiến vào, ánh mắt vẫn ngừng liếc nhìn về phía người đứng ở cách cửa kia, cũng chính là nữ trợ lý !"

      Trưởng cục cảnh sát cùng mọi người tức khắc nghiêm khắc nhìn về phía Thụy Sa! !

      Thụy Sa lập tức cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình tất cả đều tan nát, sợ đến tiếng dám kêu lên, hai mắt run rẩy, nước mắt chảy ròng...

      "Ý của ngài là! !" Chu Lịch Bình lúc này đưa ra nghi vấn của mình, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ; " ấy trộm phỉ thúy kia! ! Vừa mới bắt đầu, ấy là vô ý trộm, về sau nhìn thấy hộp mở, ấy lập tức cảm thấy lòng tham nổi lên, liền đem nó thu lại? Điều này cùng với hành vi động cơ bình thường của ấy là giống nhau!"

      Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, nhìn về phía Chu Lịch Bình, mỉm cười, : "Đúng! Cho nên tôi mới ấy phải cố ý trộm. ấy là vô ý . Nhưng bởi vì sau đó phát sinh việc, ấy thể đem phỉ thúy giấu ! !"

      "Chuyện gì?" Chu Lịch Bình nhanh chóng hỏi! !

      Lãnh Mặc Hàn ngón tay nhấn hộp gỗ này cái, mới hướng về phía gương bàn trang điểm, hai tròng mắt sắc bén lóe lên ngưng nhìn Thụy Sa, mới ; "Bởi vì... ấy đem phỉ thúy trong cái hộp kia... Làm gãy mất!"

      Trang Ngải Lâm trong nháy mắt khiếp sợ phẫn nộ đứng lên, nhìn về phía Thụy Sa, lại vào lúc này, hộp gỗ kia phịch tiếng, nặng đập mặt đất, cái gương bị văng ra, lại phịch tiếng, cái gương vỡ tan, thủy tinh văng khắp nơi! ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :