1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1143: Sói xám lớn
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Bên trong phòng khách Chu gia.
      Chu Trường Dũng uống xong ba ly rượu nhân sâm ngàn năm xuống bụng lập tức hào sảng vỗ bàn, vô cùng hưng phấn về chuyện tổ tiên đời thứ ba chính là quân phiệt, thậm chí còn tức giận bất bình giơ tay : "Mọi người đều quân phiệt phải người tốt! ! Nhưng chúng ta có bản lĩnh, có thể giết chết đội quân vác súng vai! ! Ai quản đến là thân phận gì ? Thời đại lúc đó, ai có bản lĩnh, người đó làm lão đại! Cậu xem, tổng giám đốc Trang! Lão đại quả tốt à!"
      "Đúng! !" Trang Hạo Nhiên tức khắc xăn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay chắc khỏe, lập tức nâng ly rượu lên cụng ly cùng Chu Trường Dũng, mới cười rộ lên ; "Lão đại quả tốt! ! Trách nhiệm nguy hiểm gì đều phải đứng ra gánh chịu ! ! Nếu như quyết đoán làm sao dám dẫn đội quân tiến về phía trước? Cho tới bây giờ cháu vẫn có cảm giác là bản thân mình cũng có chút bản lĩnh, thế nhưng so với chú Chu cháu vẫn còn kém xa !"
      "Chú . Cháu xem bên cạnh cháu có bao nhiêu thanh niên tuấn tài gỏi như vậy, tương lai xưng bá thiên hạ. Chú Chu rất ngưỡng mộ cháu, cụng! !" Chu Trường Dũng hôm nay dường như tâm tình rất cao hứngkhông hai lời lại nâng ly! !
      "Cụng!" Trang Hạo Nhiên tức khắc lại nâng ly rượu lên chạm ly cùng Chu Trường Dũng, nhìn chú Chu mở tiệc, biết tối này muốn say cũng được.
      "Phó tổng Lãnh ! !" Chu Trường Dũng cùng Trang Hạo Nhiên cụng ly xong, xoay người tay cầm ly để Tô Lạc Hoành rót rượu cho mình rồi nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn ngồi phía bên ngoài, vừa nghĩ tới bi thương của đứa con rể hờ này, trái tim ông lại nhói lên, nhưng vẫn tỏ ra có gì đưa tay kéo bả vai Lãnh Mặc Hàn, tình : "Chú Chu cũng lớn tuổi rồi, đôi khi cũng hâm mộ tuổi trẻ khí thế ! ! Chú rất tán thưởng con! Nếu như chú trẻ ra mấy chục năm, chừng cùng con tung hoành thiên hạ! ! Đáng tiếc, chúng ta có duyên phận làm người nhà! ! Nhưng vẫn là cạn ly rượu này! Chú thay đứa con có phúc khí của mình cảm thấy đáng tiếc! !"
      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, tức khắc vươn hai tay nâng ly rượu cụng ly cùng Chu Trường Dũng, sau đó mới tôn kính : "Chú Chu! Chú đừng như vậy, Tiểu Nhu ở trong mắt của con đáng giá được người đàn ông tốt nhất quý trọng. Con có rất nhiều chỗ chưa tốt, ấy có mắt nhìn, có lựa chọn, có kiến thức, tương lai nhất định hạnh phúc!"
      "Khó có được người đàn ông như vậy! Là Chu gia có phúc! giữ được con rể như vậy, biết ngày mai các con rời nên hôm nay chúng ta liền cụng ly!" Chu Trường Dũng hai lời, tiện tay nâng ly ngửa cổ uống sạch! !
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe ra, cũng ngửa cổ cạn ly rượu này.
      Hai người đàn ông này dù có duyên phận trở thành cha vợ và con rể nhưng lại quấn quýt si mê ngọt ngào như đôi tình nhân.
      Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngồi bên, hai tròng mắt lóe ra nhìn về phía hai người đàn ông này lại tiếp tực cạn ly, bật cười vừa định muốn tự mình rót rượu lại cảm giác được điện thoại trong túi mình rung lên, liền có chút kỳ quái lấy điện thoại ra, màn hình vừa sáng lên liền thấy con chim bồ câu bay tới thả xuống bức thư, liền nghi ngờ mở ra thình lình thấy được số điện thoại của Khả Hinh, truyền tới nội dung tin nhắn: Rượu là có thể sử dụng đầu lưỡi để nếm thử, ảo thuật khiến cho câu chuyện sinh động hơn!
      Mi tâm của nhíu lại, hai tròng mắt đảo qua hai bên, có chút hiểu ý tứ trong lời này.
      "Tổng giám đốc Trang! Chúng ta tiếp tục!" Chu Trường Dũng lại xoay người, muốn cùng Trang Hạo Nhiên cụng ly! !
      "Được!" Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt cười rộ lên, tiếp tục cạn ly cùng Chu Trường Dũng, dịch rượu trong ly sóng sánh, phát di động lại rung, kỳ quái bật màn hình lên lại là tin nhắn của Đường Khả Hinh; Trong truyền thuyết bù nhìn được dùng để xua đuổi chim cò, đề phòng chúng ăn lương thực thực phẩm! Nhưng bất kể người bù nhìn thế nào cũng có ai biết đến và trả tiền, cũng khó khăn mà vượt qua nhân loại!
      Trang Hạo Nhiên lại nhíu mày nhìn tin nhắn, nghĩ ngợi xem lời này của Đường Khả Hinh rốt cuộc có ý gì? ràng cảm giác được có chút ủy khuất...
      Trong lúc còn nghi hoặc.
      Di động tiếp tục báo tin nhắn tiếp theo: Nếu như chỉ mời người bằng hữu ăn cơm chiều, hãy lấy ra chai rượu ngon nhất đến. Nếu mời hai người, như vậy liền đến quán rượu.
      được! !
      Trang Hạo Nhiên lập tức cất di động, vẻ mặt tươi cười đứng lên nhìn Chu Trường Dũng : "Chú Chu! ! Hôm nay đoán rằng uống hơi nhiều rượu nên có chút chóng mặt, trước tiên để cho mấy em họ bồi chú, cháu hít thở chút lập tức quay lại ngay!"
      "Được đươc! !" Chu Trường Dũng tức khắc giơ tay cười : " ! Hôm nay trời trong nắng ấm, phong cảnh rất đẹp!"
      "Cảm ơn chú Chu!" Trang Hạo Nhiên cười xong, trước ánh mắt kỳ dị của đám người Tô Lạc Hoành bước nhanh ra khỏi Chu gia, nhìn vùng đất trống trải ngoài kia đều là bữa tiệc của những công nhân của Chu gia. liền bước nhanh ra bên ngoài, nhìn trái nhìn phải, vừa rồi nghe Nhã Tuệ Khả Hinh muốn đến vườn nho chút, liền vội vã qua con đường mòn rải đầy bóng cây long nhãn, qua chiếc xe đua của chính mình xuống dưới, lại hiểu sao dừng bước lại, hai mắt nhìn về phía vườn nho sáng ngời, trong nháy mắt xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh ôm vai ngồi trong xe đua của , đôi mắt ươn ướt nhìn mình, chiếc túi du lịch bên cạnh mở ra, hộ chiếu của Giai Giai bên trong ra, liền cảm thấy cả kinh.
      Đường Khả Hinh tiếp tục ôm vai, hai tròng mắt hơi híp lại nhìn , cố ý ; "Tổng giám đốc Trang! ! tại... Hẳn là hi vọng mắt của em mù ?"
      " bậy!" Trang Hạo Nhiên vội vàng mở cửa xe, nhảy vào chỗ ngồi phía sau xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn : "Nhiều lần vất vả mới có thể làm cho ánh mắt của em nhìn thấy ánh mặt trời! được linh tinh! Sau này được lấy thân thể của mình ra đùa!"
      Đường Khả Hinh thoáng cái xoay người, cố ý ôm vai nhìn , đầu tiên là cắn môi dưới mới từng chữ từng chữ ủy khuất : "Em làm được đầy đủ rôi ! Gương mặt kia của nếu phải chiêu hoa là chọc cỏ! và chị Giai Giai gặp nhau em biết đó là điều tất nhiên! Đây xuất phát từ lễ phép, càng xuất phát từ tình nghĩa! Thế nhưng ... ... có việc gì xách túi du lịch gia đình đến gặp em làm gì? Đây phải là có ý định chọc giận em sao?"
      Trang Hạo Nhiên cảm giác chuyện này rất lớn, tức khắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn những công nhân ở phía trước kia, từng cái bát đặt thành hàng dài giữa bãi đất trống. liền lập tức nhảy dến ghế lái khởi động xe vội vàng đem xe chạy đến vườn hoa phía sau Chu gia, dừng lại giữa rừng trúc rậm rạp yên tĩnh mà vắng vẻ mới dừng lại, hơi xoay người trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn như cũ ôm vai, mái tóc đen nhánh bị được dây nho quấn lên thành búi tóc xinh đẹp, có mấy sợi tóc mất trật tự hơi rũ xuống cổ , dáng vẻ nghiêng mặt vừa đỏ hồng vừa ôn nhu dịu dàng mà động lòng người.... Con ngươi chợt lóe, tình cảm khỏi dâng lên, lúc này mới xuống xe trở lại ngồi bên cạnh , lúc này mới vươn hai tay từ phía sau ôm lấy cơ thể nhắn mềm mại của , cố ý thở dài hơi, mới : "Ôi... Xem ra bình giấm này uống vĩnh viễn hết”
      Đường Khả Hinh cảm giác nóng lên do bị người dàn ông này ôm ấp, nghe lời này trái tim lại đập lien hồi, tức khắc hờn dỗi ; " bậy, ai ghen tị?"
      "Cũng chua đến đáy lòng rồi! Còn chịu thừa nhận!" Trang Hạo Nhiên kìm lòng cười, lại hơi ngửa đầu, hôn lên mái tóc của , hai tay vuốt bả vai gầy của , vô ý chiếc áo khoác len của chợt trượt xuống để lộ đôi vai khiêu gợi đẹp mê hồn, môi của lướt qua da thịt ngọt gào kia, mới sâu xa : "Thế nào? Nhớ hả"
      Mặt, lập tức đỏ! !
      "Ai... Ai nhớ ? cần phải đổi đề tài !" Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch nhưng vẫn là giả vờ .
      Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lúc này mới vươn tay kéo dây nho quấn tóc xuống làm cho mái tóc đen dài của giống như thác nước đổ xuống, ngón tay luồn vào mái tóc vuốt , mới từng chữ từng chữ khàn khàn : "Nếu như phải nhớ , như thế nào chiếc túi đơn giản mà có hành lý, cần vận dụng trí tuệ độc nhất vô nhị của bà xã sao? Trong tác phẩm của Longfellow ông đề cập tới .."
      Khuôn mặt Đường Khả Hinh lại xấu hổ đỏ ửng lên...
      Trang Hạo Nhiên xong, trong nháy mắt vươn tay nắm lấy tay Đường Khả Hinh quay người lại, lúc này mới dâng lên mấy phần tư thái của tổng giám đốc, cúi đầu nhìn về phía , con ngươi mị lực chợt lóe, lại nhin được cưng chiều cười rộ lên ; "Bướng bỉnh!"
      "Xem ra trí tuệ của em, so ra vẫn còn kém tổng giám đốc Trang vạn phần! trở lại tìm chị Giai Giai !" Đường Khả Hinh dường như bị trúng tâm , có chút xấu hổ, tay cầm cửa xe lập tức muốn xuống, nghĩ muốn trở về Chu gia.
      "Có cá sấu! !" Thanh truyền đến! !
      "A?" Đường Khả Hinh sợ đến vẻ mặt biến sắc, quay trái quay phải nhìn xung quanh rừng trúc, hoảng hốt la lên; "Ở nơi nào?"
      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt bá đạo ôm lấy Đường Khả Hinh, ôm chặt thân thể mềm mại nhìn về phía , vẻ mặt vô lại mà gợi cảm động lòng người tươi cười, : " thấy cá sấu! ! Chỉ thấy có con sói xám lớn đến muốn ăn vật !"
      "... vô lại!" Đường Khả Hinh lại xấu hổ mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch nhìn người này! !
      Trang Hạo Nhiên nữa mà nhanh chóng ôm lấy cơ thể hơi giãy giụa Đường Khả Hinh trở lại chỗ ngồi phía sau xe, ở nơi này là rừng trúc trống trải vắng vẻ, lập tức nhấn chiếc điều khiển từ xa đóng mui xe lại, mui xe thu lại trong nháy mắt. lập tức đem trong ngực đè xuống ghế lái phía sau, bá đạo cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của , tay kịp đợi lập tức kéo chiếc áo khoác len mỏng màu đen xuống để bên, hai tay phủ xuống nơi đầy đặn của , hưởng thụ kích thích cùng thỏa mãn dục vọng của người đàn ông.
      "Ưm..." Đường Khả Hinh đón lấy nụ hôn nồng nhiệt của , hai tai xấu hổ đỏ bừng.
      Trang Hạo Nhiên hoàn toàn nếm vị ngọt ngào từ đôi môi , đôi tay nhanh chóng kéo vai áo xuống để lộ ra làn da trắng nõn cùng chiếc áo con màu tím, ngón tay của tức khắc luồn vào, xoa điểm phấn hồng kia.
      "A..." Hai tai Đường Khả Hinh đỏ bừng, kìm lòng được ngửa mặt lên, động tình kêu lên.
      Trang Hạo Nhiên nghe tiếng kêu tiêu hồn này của , cả người thể chờ đợi đượ, cúi đầu thở hổn hển nhìn khuôn mặt say mê, bèn vươn tay vén làn váy dài của lên mơn trớn đôi chân dài, ngón tay trong nháy mắt chuẩn xác trượt vào nơi ẩm ướt giữa hai chân , ngừng xoa nắn, lực đạo cơ hồ làm cho thân xe lay động. Đường Khả Hinh lại nhắm mắt lại, há mồm kêu lên...
      " thích nghe em gọi ..." Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi xuống, hôn lên đôi môi hé mở của , cùng trêu đùa dây dưa cùng đầu lưỡi , giống như đầu lưỡi chính là nơi ẩm ướt giữa hai chân , cảm xúc của dâng trào, kìm được liền nhớ tới đêm qua lúc hôn đến giữa hai chân , chất lỏng ngọt ngào kia lại làm cuồng nhiệt hôn lên đôi môi , bàn tay dần tiến đến giữa hai chân ngừng xoa nắn, ngón tay hưởng thụ ấm áp cùng mềm mại làm thở dốc ngừng.
      "A, a, a..." Đường Khả Hinh ngửa mặt đỏ bừng từng đợt kêu lên
      Trang Hạo Nhiên dường như có điểm nhịn được, bên hôn lên đôi môi ngọt ngào của , lúc ngón tay tiến sâu vào nơi ẩm ướt của , lồng ngực kích động phập phồng, thực nhịn được cúi xuống hôn lên chóp mũi , nuốt khan nơi cổ họng, thanh khàn khàn : "Bà xã... Chúng ta trở về suối nước nóng , chịu nổi nữa rồi..."
      Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng nhìn về phía .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1144: Ba mươi ly
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Trang Hạo Nhiên xác thực thể rời khỏi lâu như vậy, sau đó vẫn trở lại Chu gia, ống tay áo hơi xăn lên cùng Chu Trường Dũng uống rượu. hớp ngụm dịch rượu vàng óng, hai tròng mắt mị lực lóe ra, nhớ tới vừa rồi bên trong xe hai người ngọt ngào triền miên, nhất là lúc hôn đến nơi ẩm ướt giữa hai chân , chất lỏng ngọt ngào chảy ra làm cảm xúc sôi trào.
      Trong nháy mắt nâng ly rượu uống thêm ngụm rượu, nặng nề nuốt xuống, hai tròng mắt lóe ra nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Khả Hinh, làm cho người ta nóng ruột nóng gan! !
      "Tổng giám đốc Trang! ! Đến đây! Uống nào!" Chu Trường Dũng lại cười, đưa tay vỗ bờ vai của , sảng khoái kêu! !
      "Được!" Trang Hạo Nhiên gọi thẳng hơi, chịu đựng rung động kia, lại giơ ly rượu cùng Chu Trường Dũng chạm cốc! !
      Hoàng hôn xuống, ánh mặt trời chiều chiếu rọi khắp biệt viện suối nước nóng, sương mù quanh quẩn.
      Đường Khả Hinh ăn cơm chiều, được Nhã Tuệ đỡ từng bước về phía suối nước nóng, tâm tình rung động nhớ tới vừa rồi ở trong xe Trang Hạo Nhiên câu: Nếu như phải nhớ , như thế nào chiếc túi đơn giản mà có hành lý, cần vận dụng trí tuệ độc nhất vô nhị của bà xã sao? Trong tác phẩm của Longfellow ông đề cập tới ... câu nhàng khéo léo như nhìn thấu , lúc này nhớ tới sắc mặt phiếm hồng, vội vàng cúi đầu, xác thực... Xác thực... Là bởi vì nhớ ... Xác thực... Xác thực... Kích động sôi trào vì hiểu chính mình....
      Trái tim đập thình thịch.
      Nhã Tuệ vừa vừa hơi nghiêng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, khỏi cười, ; "Xem ra có người lại tương tư ..."
      "Em đâu có?" Đường Khả Hinh vội vã xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng hai tròng mắt lại ôn nhu động tình hơi lưu chuyển, nhớ tới vừa rồi cùng Trang Hạo Nhiên, đẹp trai đầy mị lực, lại ngọt ngào cười, theo Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng về phía biệt viện bên trong suối nước nóng! !
      Ánh đèn tuyết trắng chợt sáng chói.
      Phòng ngủ xa hoa, ngọn đèn màu trắng chiếu sáng ngay chính giữa, ba mươi chiếc ly thủy tinh trong suốt được xếp ngay ngắn bàn, ba mươi chai rượu đến từ khắp mọi nơi thế giới được tấm vải vàng kim phủ lên . Nhã Tuệ tắm rửa xong, mặc bộ đồ thể thao Nike màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa đứng trước bàn để rượu, hết sức nghiêm túc cùng cẩn thận nhìn về phía Đường Khả Hinh, ; "Em chuẩn bị xong chưa? Mặc kệ phát sinh chuyện gì, em nhất định phải cảm nhân được! !"
      Đường Khả Hinh mặc áo phông màu trắng nhàng cùng quần đùi màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, trừng lớn đôi mắt đầy trí tuệ, biểu lộ mấy phần kiên nghị gật đầu, nắm chặt tay ; "Chuẩn bị xong! ! Em tiếp thu tất cả! Bắt đầu !"
      Nhã Tuệ nghe lời này, nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Đồng!
      Tiêu Đồng cũng nhìn về phía , sắc mặt hơi ngưng trọng cùng cẩn thận gật đầu, liền thong thả cầm lên dụng cụ mở chai, bắt đầu cầm lên chai rượu, rất nhanh mà thuận lợi xoay tròn cái, cạch tiếng mở ra, mùi hương giống như hương bạc hà cùng vơi loại hương thần bí nào đó từ bên trong chai rượu thoát ra, len lỏi đến khắp các ngóc ngách trong phòng
      trận gió thổi tới!
      Đường Khả Hinh trong nháy mắt nhắm mắt lại, tùy ý Trần Mạn Hồng dùng vải đen che cặp mắt của mình lại, nặng nề thở dốc, ngửi mùi rượu lãng mạng mà manh mẽ này, tìm kiếm mùi hương này và nơi trồng nên nó.
      Tiêu Đồng liếc mắt nhìn sâu vào Đường Khả Hinh, lúc này mới thong thả mở nắp chai rượu, hơi nghiêng miệng bình để vào miệng chiếc ly đế dài, dịch rượu màu hồng ngọc óng ánh chảy vào chiếc ly trong suốt.
      Hai mắt Đường Khả Hinh mơ hồ, lại vẫn như cũ có thể ngửi thấy mùi rượu, nghe thấy tiếng rượu chảy vào ly, lập tức chính xác ra; "Nó đến từ California của Mỹ! Napa Valley! !"
      Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ đều lên tiếng nhìn về phía .
      Trần Mạn Hồng gì, mà trong nháy mắt tháo tấm vải đen mắt xuống! !
      Đường Khả Hinh chợt mở mắt to, tâm tình vẫn có chút khẩn trương nhìn về phía ly rượu màu hồng ngọc bàn, cái ót của chợt căng thẳng, tức khắc cảm giác trước mắt thoáng qua chút, màu sắc dịch rượu bắt đầu nhàng lắc lư phảng phất tựa như màu đỏ hồng, lại cảm thấy giống như là hồng bảo thạch. Hai tròng mắt nháy nháy, màu sắc dịch rượu trong ly càng ngày càng mờ dần.... Trái tim đập liên hồi, trán khỏi toát ra mồ hôi.
      Vô luận quy chế thi đấu thay đổi thế nào, thế nhưng lợi dụng lợi hại của đôi mắt để quan sát dịch rượu, lại qua ngôn ngữ của chính mình chính xác miêu tả màu sắc của dịch rượu ra, nhất định phải thi ! !
      Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, còn có Trần Mạn Hồng khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh, ; "Thế nào? Thấy chuẩn sao?"
      Đường Khả Hinh nặng nề khẩn trương nháy nháy đôi mắt mờ ảo, nặng nề thở phì phò, lần nữa muốn tập trung tinh thần nhìn về phía dịch rượu trong ly, lại phát bởi vì nhìn càng lâu, màu sắc dịch rượu trong chén càng ngày càng mờ dần, trái tim lạnh lẽo muốn lợi dụng hiểu biết của mình, lưu chuyển đến tên các trang trại rượu ở California nước mỹ.
      "Khả Hinh! !" Nhã Tuệ khẩn trương kêu , : "Em thể sử dụng biện pháp sàng lọc chọn dịch rượu! ! Em nhất định phải thấy được! Em phải biết, riêng Pháp có muôn vàn trang trại rượu, em thể lọc hết được.!"
      Đường Khả Hinh nghe lời này, lồng ngực bị đả kích, hai tròng mắt mãnh liệt lóe lên, lại hơi bình tĩnh gật đầu, làm cho tâm tình khẩn trương của mình dần hồi phục, lại hơi mở hai tròng mắt ôn nhu nhìn về phía ly rượu kia...
      Tào Kiệt cùng Tô Lạc Hoành đứng ngoài cửa, khẩn trương nhìn thân ảnh đơn của Đường Khả Hinh, đối diện trước mặt là những ly rượu, cũng có chút khẩn trương.
      Tin tức truyền ! !
      Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, tiếp tục cùng Chu Trường Dũng uống rượu, lúc uống rượu nhìn thấy tin nhắn truyền đến tin tức của Đường Khả Hinh, suy nghĩ chút, hai tròng mắt lại kịch liệt di chuyển...
      Biệt viện suối nước nóng!
      Bác Phúc đứng dưới ánh đèn, tay cầm kim châm trước mặt Đường Khả Hinh đem kim châm đốt nóng đến đỏ ửng, thừa dịp kim châm còn nóng liền đâm vào huyệt vị, từng chữ sâu xa ; " tại bác dùng phương pháp châm cứu nóng cho con, hi vọng có thể giúp con nhanh chóng nôn ra máu độc! ! Trong lúc nhìn dịch rượu có thể cảm giác cho bác biết!"
      Đường Khả Hinh cảm giác kim châm nóng đâm vào cổ mình, trận đau đớn truyền đến, cặp mắt của mờ mịt như sương mù, lại lập tức có chút ràng, lại khẩn trương nhìn về phía dịch rượu kia, lần nữa nhìn thấy dịch rượu có màu hồng bảo thạch, lại dám khẳng định, do dự trong nháy mắt, dịch rượu kia trong nháy mắt lại biến thành những thứ màu sắc khác nhau, lại có cảm giác nặng nề thở dài cái.
      " cần khẩn trương! !" Bác Phúc lấy thêm cây kim châm nóng, hơi đâm vào huyệt thái dương của .
      cảm giác đau đớn làm cho lập tức hoa mắt, sắc mặt của trong nháy mắt tái nhợt, lại thở dốc, mồ hôi chảy ra nhìn về phía dịch rượu trong ly, hiểu sao có chút đau lòng...
      Dịch rượu kia phảng phất như có ma quỷ, mê hoặc người thẳng hướng về phía Đường Khả Hinh! !
      Đường Khả Hinh hơi bộc lộ vẻ mặt bị dịch rượu chinh phục, trái tim như bị mê hoặc, ngửi thấy mùi rượu lại bắt đầu cảm thấy bi thương, hai tròng mắt ngấn lệ, khổ sở kiềm chế, khỏi mất lý trí kêu lên; "Hạo Nhiên... Hạo Nhiên... ở đâu? Hạo Nhiên..."
      "Khả Hinh! !" Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng khẩn trương kêu ! !
      Bác Phúc biên châm cứu cho , bên nóng mắt nhìn .
      "Hạo Nhiên... Hạo Nhiên..." Hai tròng mắt Đường Khả Hinh run rẩy kích động, lại kiềm chế tâm trạng nhìn về phía ly rượu kia, cảm giác màu sắc càng ngày càng mờ, càng ngày càng hồng, dần dần lại đen. thoáng ngẩng đầu sợ đến trái tim run rẩy, nhìn bài trí xung quanh căn phòng, màu xanh phải màu xanh, màu vàng phải màu vàng, màu trắng phải màu trắng, chợt kinh hoàng sợ hãi ; "Tôi nhìn thấy! ! Tôi bị mù rồi ! Tôi bị mù rồi —————— Tôi căn bản thể nhìn ra màu sắc trong ly rượu kia. Tôi bị mù rồi ! ! !"
      đột nhiên kích động kêu lên, cảm giác dịch rượu kia kích thích chính mình! ! !
      "Khả Hinh! Em làm sao vậy?" Nhã Tuệ đột nhiên trận kích động kêu !

      Đường Khả Hinh trong nháy mắt bị dịch rượu này lien tục kích thích, sợ đến hai tròng mắt run run, tựa hồ muốn trong nháy mắt muốn thoát khỏi, những kiến thức sư phụ truyền dạy trong nháy mắt cũng biến mất. Ngoài cửa sổ làn gió lạnh thổi vào, những bông hoa lựu ngoài cửa sổ trong nháy mắt như khô . Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng lập tức cảm thấy lạnh, thoáng cái ôm vai nhìn về phía tối tăm ngoài cửa sổ...
      thân ảnh màu trắng từ trong rừng núi tối tăm di chuyển qua đây, hướng về phía suối nước nóng đến.
      Đường Khả Hinh vẫn như cũ nặng nề thở dốc, nóng mắt nhìn về phía dịch rượu trong ly, đỏ hồng, đỏ đậm, hồng bảo thạch, con là... càng nhìn càng kích động, mồ hôi trán từng giọt chảy xuống, lại phát càng nhìn lại càng mê man.
      Cánh cửa lớn của biệt viện suối nước nóng chợt mở ra.
      Trang Hạo Nhiên rất nhanh vừa thở dốc vừa xuống qua con đường giữa những mỏm núi đá, nhìn Tô Lạc Hoành; "Tình huống thế nào rồi?"
      Tô Lạc Hoành bên cùng khẩn trương vào trong, bên sốt ruột : "Hình như ổn định! ! Cảm xúc ngày càng dao động, rất kì quái!
      Mi tâm Trang Hạo Nhiên căng thẳng, nghe mấy lời này lại nhanh chóng cất bước hướng vào bên trong suối nước nóng, qua những hang đèn lồng đỏ màu sắc kỳ ảo, rốt cuộc nhanh chóng tới phòng ngủ chính, nhìn thấy sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi, hai tròng mắt run rẩy ưu thương ngấn lệ, nhìn về phía chiếc ly rượu kia, mùi hương của dịch rượu ngày càng mạnh mẽ, gần như choáng váng.
      Hai tròng mắt nóng lên.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1145: Tất cả cũng chỉ vì
      Editor: Hien Eliza

      Một bóng đen lạnh lùng, đầy áp lực từ từ tiến vào…

      Đường Khả Hinh vẫn kích động run rấy nhìn về phía dịch rượu bí ẩn ở trong ly, hai hàng mi chứa chan nước mắt, toàn thân hoàn toàn hoảng loạn, ngay cả mười đầu ngón tay cũng phát run. Nhớ tới trận tranh tài rượu đỏ sắp diễn ra vào ngày kia, trái tim chợt ớn lạnh.

      Mặt Trang Hạo Nhiên biểu lộ sự nghiêm túc, dáng vẻ như thẩm phán chậm rãi tiến vào phòng. nhìn về phía ly rượu lóe lên ánh sáng lấp lánh lạ thường, màu sắc dịch rượu trân quý, cảm giác nó như ma quỷ có thể hoàn toàn chinh phục bất cứ ai, cảm giác phô trương, thậm chí còn mê muội. Hai mắt lóe lên ánh sáng tinh bình tĩnh chinh phục ma quỷ, lạnh nhạt trực tiếp đối diện với ly rượu, thậm chí nâng nó lên, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, một làn hương thơm của hoa quả cùng bạc hà, còn có cam quýt chua giống như con hươu nhanh chóng nhảy tới. Ngay lập tức biết đây là một loại rượu vang tuyệt vời đến từ vùng California của nước Mỹ chai Stag’s Leap 1990.

      Hai mắt híp lại, quay mặt sang, ánh mắt biểu hiện sự lạnh nhạt, chậm rãi huớng về phía Đường Khả Hinh.

      Cả người Đường Khả Hinh vẫn run rẩy, căng thẳng nhìn về phía dịch rượu ở trong ly, đại não còn hoảng loạn, cảm giác dịch rượu ở trong ly vẫn từng trận từng trận biến đổi màu sắc.

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi di chuyển cơ thể, từng bước từng bước đến trước mặt Đường Khả Hinh. Đôi mắt một lần nữa ánh lên cái nhìn nghiêm khắc nhìn về phía , rồi giống như thẩm phán trong phòng xử án, hỏi từng câu từng chữ:

      “Nói cho biết, mới vừa rồi ở giữa bữa rượu, em gửi cho ba tin nhắn chứa đựng nội dung rất rõ ràng, chuyển gì đã xảy ra? Bao gồm cả tác phẩm của Longfellow.”



      Trong lòng Đường Khả Hinh run lên, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, mắt nóng rực nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên căng ra rồi híp lại, một lần nữa nhìn về phía nghiêm túc, sắc bén nói:

      “Nói cho biết, nội dung tin nhắn là như thế nào?”

      “Em…”

      Đường Khả Hinh nhất thời căng thẳng nói lên lời, hai mắt hơi chuyển động…

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên căng cứng lại, nhìn về phía gái trước mặt, từng câu từng chữ gần như khẳng ̣nh:

      “Sáng sớm hôm nay, em đã nghe lén nói chuyện với thư ký, em đã nghe lén đề thi của .”

      Sắc mặt Đường Khả Hinh trở lên tái nhợt, lập tức cúi đầu xuống, nặng nề thở dốc, dám nói lời nào.

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên một lần nữa đông cứng lại, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén nhìn về phía gái trước mặt nói:

      “Nếu như em đã nghe lén đề thi của , nhưng mà...Tại sao em lại muốn gửi tin nhắn, nói việc em biết trước đề thi cho ? Tại sao em tiếp tục giấu kỹ bí mật này? Đây có thể là điểm mấu chốt quan trọng giúp em phần nào.”

      Hai hàng mi Đường Khả Hinh run rẩy chứa chan nước mắt.

      Lúc này hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một tia đau lòng nói:

      “Đường Khả Hinh! Em ngay cả đường tắt cũng chịu , em ngay thẳng chính trực, quang minh lỗi lạc đối diện với chính bản thân mình, đối mặt với cuộc tranh tài, càng đối mặt với quỷ thần. Vậy em sợ điều gì?”

      Cõi lòng Đường Khả Hinh chợt đau nhói.

      “Em chính là muốn cách nào có thể em, đau đớn vì em, có phải hay ?”

      Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng khổ sở khi nhìn về phía gái này, cảm nhận hình dáng dịu dàng, mềm mỏng yếu đuối của nhưng lại mạnh mẽ và lạnh lùng làm cho người khác phải thấy đau lòng.

      “Em ngay cả đường tắt này cũng muốn , ngay cả bí mật này, những đề thi này cũng muốn. Vậy cuối cùng em sợ hãi điều gì?”

      Đường Khả Hinh chợt rơi nước mắt.

      Trang Hạo Nhiên sâu sắc nhìn về phía gái trước mặt, lồng ngực lại dâng trào mành liệt chân thật như sóng nước thủy triều, sau đó tình sâu ý nặng nói:

      “Khả Hinh, bất kể em gánh bao nhiêu trách nhiệm vai, em sẽ trải qua cuộc thi đấu bằng cách nào nhưng tất cả mọi thứ cũng chỉ vì em quá thích rượu nho mà thôi. Khi một thứ, em từ thích đến sợ hãi, rồi đến trốn tránh, điều này thật sự là đau khổ tột cùng. Em ́ gắng như vậy, chống cự như vậy, tất cả cũng chỉ vì . Chúng ta...vẫn luôn chỉ vì .”

      Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy chan chưa nước mắt, kích động ngẩng đầu lên, lồng ngực căng đầy với muôn vàn hơi thở, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên cho một ánh mắt khích lệ, sâu sắc gật đầu nói:

      “Em có nghe qua một câu nói. “Nếu như bạn liên tục nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vậy thì một ngày nào đó vực thẳm sẽ trả thù bạn với tất cả bóng tối của nó.” nên để cho bất kỳ khó khăn cùng cảm giác sợ hãi đánh bại em. Tất cả em cũng chỉ vì . Bất cứ loại rượu nho nào, trải qua một thời gian dài cất giữ trong hầm rượu, nó vốn chính là bí ẩn, vốn chính là khó đoán. Em có cảm giác sợ hãi là sự thật, chứng minh rượu đã hoàn toàn lên men. Nhưng đây chỉ là một tình toan tính. Chúng tôi tha thiết mong đợi vào em, bất kể dù em thành công hay thất bại, hãy đem tất cả tình ở trong trái tim em ra...thế là đủ! Cũng giống như em cùng ta có mối tình đầu kinh thiên động ̣a, việc đó cho tới bây giờ cũng thèm tính toán. chỉ muốn vật nhỏ của có thể hạnh phúc, bằng bất cứ giá nào, muốn em hạnh phúc.”

      Hai mắt Đường Khả Hinh tha thiết sâu thẳm, tràn đầy nước mắt, sâu thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong lòng dâng lên ngàn vạn phần xúc động.

      “Em …” Trang Hạo Nhiên cứ thế gọi thắm thiết. bạn nào muốn đọc full liên hệ : [email protected] nhé

      vươn tay, cứ thế hết sức cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của . nặng nề thở một lúc rồi mới đau lòng cùng một chút thương cảm nói:

      “Nếu như...em bây giờ cảm thấy mệt mỏi, vậy thì hôm nay chúng ta cần phải nếm rượu nữa, cũng cần kiểm tra nữa...Em phải nhớ rằng khi bản thân mình cảm thấy mệt mỏi cùng sợ hãi đến cực độ thì đây phải là lúc thích hợp để đưa ra quyết ̣nh, càng thích hợp để thử nghiệm một loại rượu bí ẩn như vậy. Chúng ta nghỉ ngơi một chút, rồi ngày mai lại tới, hả?”

      Phúc Bá nghe những lời này xong thì nhìn thật kỹ về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thấy ngắm nhìn mình với sự thương thắm thiết. Tâm trạng của khỏi tỉnh táo lại, người cũng từ từ hồi tỉnh lại, thở một hơi thật sâu rồi mới yếu ớt lắc đầu một cái:

      cần...Em có thể!”

      Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời nói gần như chắc chắn này, nặng nề thở một hơi rồi lúc này mới hiện lên nụ cười, nhìn về phía nói:

      “Được, tin tưởng em!”

      Đường Khả Hinh gửi cho một nụ cười nhẹ.

      Vì có Phúc Bá ở chỗ này nên Trạng Hạo Nhiên ngại nói nữa, nhưng mà vẫn hết sức nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của . Lúc này mới lùi bước, cùng Tô Lạc Hoành và đám người Lâm Sở Nhai lùi đến cạnh bàn rượu. Tiêu Đồng cùng đám người Nhã Tuệ thì mặt có vẻ căng thẳng, nhìn thật kỹ về phía Đường Khả Hinh nói:

      “Vậy thì! Đường Khả Hinh! Bắt đầu !

      Đường Khả Hinh một mình đứng trước bàn rượu, nặng nề thở một hơi, đôi mắt tựa như có xu hướng bị thứ ánh sáng mới mẻ chiếu rọi vào. nhìn thật kỹ về phía chiếc ly cao ̉ trong suốt chứa dịch rượu bí ẩn, cảm giác thân thể mình từ từ trần xuống, cả người bắt đầu tỉnh táo và rõ ràng, suy nghĩ bắt đầu giống như dòng chảy chiến binh vậy.

      Nhớ tới lời thầy nói, “Rượu nho chỉ có thẩm mỹ mà còn có lịch sử cảm động, hơn nữa thượng đế còn ban cho nó sự biến đổi vô tận của sắc thái thần bí cùng hương thơm. Chuyên gia hầu rượu, là một chuyên gia mai mối giữa rượu và khách hàng. Chuyên gia hầu rượu, là người trung gian đưa linh hồn của rượu đến với khách hàng. Con đường này tuy khó khăn nhưng lại tuyệt đẹp. Chúng ta đối mặt với sự hiểu biết về rượu, đừng nên sợ hãi, bởi vì đây là lúc lòng người kích động nhất, khoảnh khắc tràn đầy sôi trào. Chúng ta phải mở ra những cánh cửa tối tăm, sâu thẳm của họ, hướng sự rung động lòng người đến với thế giới tuyệt vời rực rỡ đó. Con muốn mang theo trái tim mình, và hy vọng có thể chinh phục được, vậy thì hãy đối mặt với nó. Con sẽ phát hiện đầy đủ các linh hồn của rượu nho, khi cảm nhận được tình của con, nó sẽ nguyện ý vì con sẵn sàng mở ra tất cả các bí ẩn cùng hương thơm. Chỉ cần con có đủ sự dũng cảm.”

      gái này đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy năng lượng. mặt lộ ra nụ cười thuần khiết, mang theo quan điểm liên quan đến tình , đến che chở, đến thương tiếc trong lòng. Đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, nhìn về phía ly rượu trong suốt đặt bàn rượu trắng như tuyết, đậu dưới ánh đèn mãnh liệt lóe sáng lên màu sắc của đá quý. Mặc dù hơi có vẻ hoảng loạn, nhưng về sau càng lộ ra sự bình tĩnh, đôi mắt chớp nhẹ, nhìn màu sắc trong ly rượu kia, lấp lánh như một loại dầu tinh khiết trong suốt, màu sắc đá quý chói sáng, hết sức trầm và ổn ̣nh.

      lập tức sải bước tới, nhìn dáng vẻ giống như một chuyên gia hầu rượu đẳng cấp thế giới. Kỹ thuật thuần thục và đẹp mắt, cầm lên ly thủy tinh ̉ cao kia, ngón tay nâng nhẹ chân ly, đem ly rượu nghiêng 45°, ngừng ở góc vuông tờ giấy trắng, mượn ánh đèn, đôi mắt sáng mở lớn quan sát màu sắc rượu ngừng lại ở mép ly chảy dọc xuống, dường như lộ ra màu tím của trăng khuyết, mặt để lộ một tia khẳng ̣nh. cầm chiếc ly lên một lần nữa, trước tiên lập tức ngửi mùi vị của ly rượu trong trạng thái tĩnh, sau đó nhanh chóng làm động tác xoay tròn 365°. quan sát dịch rượu trong ly sau khi xoay, nhìn ly rượu như nước mắt tình nhân “treo ly”, dịch rượu giống như dải máu tươi ngưng tụ sâu kín từ từ trượt xuống.

      Mọi người cùng nhau khẩn trương nhìn , Nhã Tuệ nhanh chóng bê lên một chậu sứ màu xanh lam về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cầm ly rượu xoay tròn mấy lần, sau đó lập tức ngửi thật kĩ. Lúc này mới nâng ly rượu lên, uống một hớp nhỏ, đem dịch rượu nồng đậm mà mạnh mẽ ở trong khoang miệng súc mấy lần, đôi môi hơi hé mở, để cho rượu trong khoang miệng hơi tiếp xúc với ̉ họng. Lập tức cảm nhận được một luồng sinh mệnh sơ khai trái cây nhiệt đới, huơng hoa ngọt ngào cùng mùi hương của cam quýt chua, hết sức nhiệt tình lan tràn ra đầy đủ. Trong nháy mắt chinh phục vị giác của người uống.

      ngay lập tức cúi xuống, đem dịch rượu trong miệng nhẹ nhàng nhổ ra, mặt hơi lộ ra nụ cười có chút say mê và hài lòng.

      Mọi người cùng nhau yên lặng và mong đợi, Trang Hạo Nhiên càng tỏ ra lo lắng nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra sự kích động, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng mọi người, từng câu từng chữ khẳng ̣nh:

      “Đây là ly rượu nho đến từ trang trại rượu Shafer, chai rượu tuyển chọn Stag’s Leap 1990. Bởi vì vừa rồi mới mở chai rượu, chưa giải rượu, cho nên kết cấu của rượu hết sức chắc chắn, hơn nữa nó mang theo một nước Mỹ với cảm giác đầy đặn mượt mà! Có một giống nho mới đến từ Mỹ mang theo hương vị của trái cây nhiệt đới, hương hoa ngọt ngào cùng với mùi cam quýt chua, vô cùng nhiệt tình. Dường như nó hấp thụ sinh khí đất của khu vực đó vậy, hương thơm hết sức phóng khoáng và sảng khoái.

      Trang Hạo Nhiên ngap lập tức ngẩng mặt lên cười, nhìn về phía Khả Hinh nói:

      “Màu sắc kia của nó….”

      Đường Khả Hinh nhìn thật sâu về phía Trang Hạo Nhiên, sau đó lộ ra nét mặt tươi cười, từng câu từng chữ nói:

      “Nó có một màu sắc đá quý rất hiếm có thế giới, quy ̣nh rượu váy nhưng lại là màu tím (Rượu váy là thuật ngữ chỉ màu sắc của rượu vang, có nguồn gốc từ tiếng Pháp “la robe des Vins”). Màu sắc hiện lên bóng loáng trong veo tinh khiết, nó biến đổi theo thời gian, nhưng do nó có kết cấu chắc chắn của màu sắc đá quý nên cùng với sự tiếp xúc với khí mà ngày càng trở nên mềm mại, mềm mại tựa như môi của người phụ nữ...Thời khắc này, thật thích hợp với bài thơ của nhà thơ người Đức Martin:

      “Đêm hôm đó chim họa mi hót trong bụi hoa hồng.
      Chúng nó thật thông minh.
      Khi chúng ta nâng rượu rót vào môi hồng.
      Chúng ta cũng thật thông minh.bạn nào muốn đọc full liên hệ : [email protected] nhé
      Ngay cả khi biết điều này là vô cùng tốt đẹp.
      Sắc môi hoa hồng.
      Chính là màu sắc cuối của ly rượu này.”

      Nhã Tuệ cùng những người khác rối rít nhảy lên.

      Trang Hạo Nhiên nặng nề thở phào nhõm.

      “Khả Hinh! thật giỏi!” Tô Lạc Hoành lập tức xông tới, ôm chặt lấy vật nhỏ này, bế ngang rồi xoay một vòng, mới ha ha cười lớn nói:

      “Vừa rồi chúng tôi thật sự bị dọa chết.”

      Đường Khả Hinh tựa vào vai Tô Lạch Hoành, nhưng cũng rất dễ thương nở nụ cười hạnh phúc.

      “Véo một cái! Véo mặt một cái!” Lâm Sở Nhai cũng kích động tới, tóm lấy Đường Khả Hinh vừa được đặt xuống, đưa tay ra liên tục véo khuôn mặt của .”

      Đường Khả Hinh cười lộ ra có chút ngượng ngùng.

      Tất cả những thứ này, tất cả Trạng Hạo Nhiên đều để vào mắt, sau đó khuôn mặt lộ ra một chút đau lòng cùng vui mừng kích động nhìn về phía gái này…

      Đám người Trần Mạn Hồng mặc dù rất cao hứng nhưng nhìn thấy Trang Hạo Nhiên thở hổn hển vội vàng chạy tới, lúc này mồ hôi lạnh trán chảy xuống còn vương mi mắt. liền nhìn về phía Nhã Tuệ nháy mắt, Nhã Tuệ cũng nhìn lại về phía , mỉm cười hiểu ý, sau đó liền cùng mọi người và Phúc bá cùng nhau im lặng rời .

      Đáng lẽ Phúc Bá trước khi rời muốn nhắc nhở gái này, tình trạng tử cung hư nhược sau khi ngâm suối nước nóng đã hồi phục hoàn toàn. Nhưng khi nhìn về bọn họ, ông dừng lại một chút sau đó mỉm cười trầm mặc rời .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1146: Thường
      Edit: Hương Giang
      Bên trong gian phòng, màu trắng xen lẫn màu đỏ hồng của đèn lồng, ôn nhu mà mông lung sáng lên, đệm giường tơ tằm màu lam, vẫn còn lưu lại hương khí đêm qua của hai người, kia bên giường là chiếc đèn ngủ hình chiếc dù chiếu ra ánh sáng cực hạn ôn nhu, dừng lại ở chiếc quần lụa màu hồng phấn... Kim sắc hồ lô, vẫn như cũ dược yên lượn lờ...
      Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh hai người đứng ở chỗ đèn lồng đỏ, như đôi chim sơn ca uyên ương, thâm tình nhìn nhau.
      Ngoài phòng, gió thổi làm cho bóng cây ngả nghiêng.
      Đường Khả Hinh hơi mở mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen đứng ở trước mặt mình, lúc này mới phát , trán của vẫn như cũ tràn đầy mồ hôi lạnh, đôi con ngươi hoặc lộ ra nóng cháy cuồng nhiệt, lồng ngực thở gấp, hàng cúc sơ mi đóng hoàn chỉnh, dường như bị nóng cháy kia làm bung ra, hai tay buông xuống, ống tay áo vén, lại thấy kia cánh tay gian xẹt qua có vài vết máu, đoán chừng là lúc chạy tới đây bị cành cây cào xước...
      liền như vậy, như vậy ôn nhu mà đau lòng nhìn về phía vết máu kia...
      Trang Hạo Nhiên thèm để ý xung quanh , trong mắt chỉ có Đường Khả Hinh, cất bước tới chỗ , nhìn mặc áo thể thao màu trắng cùng quần đùi màu đen, để lộ ra đôi chân thon dài gợi cảm, dường như mới gặp gỡ lúc bình thường, liền có điểm đau lòng vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt hồng hào của , cúi xuống, cưng chiều cùng thâm tình : "Bảo bối... . . . Vừa rồi... Có dọa em hay ?"
      Đường Khả Hinh trong lòng khẽ động, nhàng ngẩng đầu, ngọt ngào cười tươi như hoa nhìn về phía .
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt nóng rực, sâu nhìn về phía người con mềm mại xinh đẹp trước mặt, cảm giác nội tâm của mình lại rung động vô hạn khát vọng, nhưng vẫn là hơi kiềm chế, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vừa... nghiêm túc như vậy, có dọa em hay ?"bạn nào muốn đọc full liên hệ : [email protected] nhé
      Đường Khả Hinh lại kìm lòng được cười, ôn nhu vươn hai tay, kéo cổ của , ngẩng gương mặt ngọt ngào lên, mới từng chữ từng chữ nhu tình : " có... Khi chúng ta mới quen biết nhau chính là bị mị lực của nhau thu hút. Thần bí mà lại mị lực..."
      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, khỏi mỉm cười, lại vẫn có chút đau lòng vươn tay, ôm hông bé này, cúi đầu hơi xúc động ; "Thế nhưng cũng bị nghiêm túc kia vừa rồi của mình dọa sợ... Này phảng phất là bởi vì quan hệ chúng ta là quan hệ giữa quan chủ khảo cùng người thi đấu quyết định, loại cảm giác đối lập này, là rất bất đắc dĩ..."
      Đường Khả Hinh lại để ý xoa ngọt môi, cười rộ lên, mới mềm giọng : "Nếu như giữa chúng ta cần vĩnh viễn đối lập... Như vậy... Để em ngắm nhìn , từ xa... Dù sao từng khoảnh khắc, góc độ của ăn sâu vào tim em mất rồi ..."
      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, khỏi cười rộ lên, nội tâm lại rung động ngàn vạn tình cảm, cúi xuống tựa trán mình vào trán , bất đắc dĩ mà lại thực cảm động, thào ; "Vật ..."
      Đường Khả Hinh lại hơi có vẻ bướng bỉnh cùng động nhân cười...
      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cong ngọt môi đỏ mọng, nhớ tới lúc bình phẩm rượu đỏ Mỹ lộc, câu kia thơ, lại khó nén trong lòng rung động ; "Bất quá em vừa rồi còn có điểm dọa , cũng có nghĩ đến, em đến cuối cùng liên Đức martin tác phẩm ra! Trả lời rất khá, rượu này dịch cuối cùng, xác thực chính là nữ nhân môi đỏ mọng màu sắc, ái muội lộ ra nồng đậm cảm giác..."
      Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt hơi ôn nhu ái muội chớp động, lại hai tay kéo cổ áo của , ngưỡng mặt lên, sâu sâu hỏi: "Phải ? Ngài biết được ràng như vậy?"
      Trang Hạo Nhiên hơi cong mắt, nhìn biểu tình ái muội của a người con trước mặt, nhịn được cười tiếng, tình ý đậm đà cúi xuống, : " còn muốn cảm thụ được ràng hơn ... Em nguyện ý sao?"
      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng nổ tung, lại cố ý hé miệng cười : "Muốn cảm thụ, chỗ đó còn có bình đây!"
      Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt vòng eo nhắn của , cúi mặt đầu tiên là chuồn chuồn lướt nước hôn, mới lại gợi cảm khàn khàn ; " càng muốn cảm thụ chất lỏng thần bí ngọt ngào trước mặt..."
      Đường Khả Hinh mặt khuynh khắc đỏ bừng, nhớ tới Trang Hạo Nhiên cùng mình hôm nay ở trong xe, ở giữa hai chân của mình mạnh mẽ hút, lòng của lại nổ tung, lập tức vươn tay, vỗ tay , hơi hờn dỗi cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, kéo dài ; " bại hoại..."
      Trang Hạo Nhiên lại lộ ra điểm nam sĩ mị lực tươi cười, cúi xuống, ở bên tai của nhàng vươn đầu lưỡi liếm, mới lặng lẽ : "Sợ cái gì... Ở đây chỉ có chúng ta... Hôm nay em ở trong xe đùa chết ... Bà xã..."
      Đường Khả Hinh dường như cảm giác thân thể toàn bộ chìm đắm trong bể mật ngọt, mặt lại mắc cỡ đỏ bừng cười...
      "Em muốn? Ân?" Trang Hạo Nhiên thoáng cái cường thế cúi xuống, hôn chút lên môi của , tay lại lén tiến đến chỗ áo ngực tuyết trắng của luồn vào trong khẽ xoa nắn gò ngực mềm mại, thậm chí vừa hôn vừa ép lên cửa, tay quét xuống đôi chân dài gợi cảm của , hơi nhấc chân dùng chân mình ma sát vào giữa hai chân ...bạn nào muốn đọc full liên hệ : [email protected] nhé
      "A..." Đường Khả Hinh kìm lòng được ngẩng đầu lên, mắc cỡ tai đỏ bừng kêu.
      "Khả Hinh! ! thực nhớ em muốn chết ! nghĩ muốn em! !" Trang Hạo Nhiên cho hết lời, vừa nghiêng mặt hôn lên môi của , vừa tự cởi cúc áo của mình...
      tay bắt được tay ...
      Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn về phía .
      Đường Khả Hinh lại hơi mở hai mắt ra, có vẻ ngượng ngùng nhìn về phía người đàn ông trước mặt, thân thể dán chặt vào cửa, cảm giác thân thể của mình vì nụ hôn của người đàn ông này mà lâng lâng, thậm chí cảm giác nơi giữa hai chân chảy ra dòng nước nóng ấm, trái tim của gian bang bang nhảy, nhưng vẫn là dũng cảm vươn tay, đưa đến trước áo sơ mi của , cởi từng nút áo sơ mi , mắc cỡ sắc mặt đỏ bừng nhìn về phía lồng ngực màu đồng cổ tràn đầy mị lực của dần lộ ra...
      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía bé này, lồng ngực cũng bắt đầu cuộn trào lên làn sóng tình dục mãnh liệt, hưởng thụ vươn tay, cách y phục, xoa hai gò ngực của , thậm chí tìm đúng được hột đào nho mà khẽ nắn...
      Đường Khả Hinh nhắm mắt lại thở dài, hai tay lại tiếp tục cởi áo sơ mi giúp

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1147: Em ở đây làm gì?
      Editor: Minh Ngọc
      Tối nay, bầu trời đen kịt có vô số ánh sao lấp lánh, chúng đều lung linh huyền ảo đuuowcj bao phủ bởi những ánh sắc vô cùng đẹp đẽ.

      Con đường tới vườn nho trải dài vô tận, những người bù nhìn được những ánh đèn màu lam chiếu lên vô cùng rực rỡ, chiếu rọi những cành nho ánh lên mảnh màu lục sắc, trận gió thổi qua cũng đủ để ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt của nho.

      Bữa tiệc kết thúc từ lâu, Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều lên tầng, thu dọn nhà cửa, có mấy công nhân đem giá nướng đến hồ sen phía trước vườn nho để rửa, thỉnh thoảng nghe thấy thanh "Leng keng" trong suốt vang lên.

      Tối nay Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ ở Chu gia nghỉ ngơi, tới biệt viện này được sắp xếp cho gian phòng khách thượng đẳng có mùi hoa lê dịu , nơi đó hằn bóng của cây trúc nhàng, thoải mái và lịch . Khi tỉnh rượu, mặc nguyên người bộ áo sơ mi đen và quần thường cùng màu, ra biệt viện, nhìn thấy cây long nhãn đất trống, chỉ thấy Trương Hoa là người làm ở đây mà gặp Tiểu Nhu. biết có phải do là mới được cầu hôn nên vẫn cố ý tránh mặt hay . Ngay cả đêm nay náo nhiệt như vậy nhưng vẫn tới.

      trận gió thổi tới, ba cành cây của cây long nhãn trăm năm tuổi ấy kêu "Róc rách" khiến Lãnh Mặc Hàn cảm thấy ớn lạnh, đứng đón gió trước viện. Khuôn mặt trầm tĩnh , đôi con ngươi đảo vòng nhìn quang cảnh u ám xung quanh nhưng vẫn bắt gặp được hình bóng cần tìm. Tối nay say tới mức phải nằm giường, đợi cả buổi tối, muốn sáng mai rời nên tối nay nghĩ lời tạm biệt.

      "Đem chỗ ghế tựa này cất vào trong hết , đêm nay có thể có mưa đó, cậu với vài người nữa, đêm nay mang theo những chiếc túi trong suốt theo tôi đánh dấu, đem toàn bộ các cây nho ở phía tây kia bọc lại!" Trương Hoa chỉ đạo cho mọi người thu dọn bàn ghế, mà bản thân mình cũng cúi xuống chuẩn bị mang ghế vào nhà, nhưng khi xoay người lại nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đứng mình ở tiền viện, có vẻ như cười, : "Phó tổng giám đốc Lãnh? Sao cậu nghỉ? Trời khuya mà hôm nay cậu lại còn uống nhiều như vậy."

      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trương Hoa, cười, cảm tạ những lời quan tâm ấy: "Bình thường tôi cũng uống nhiều rượu nhưng chỉ cần nghỉ ngơi lát là có thể bình phục. Hơn nữa tôi vừa mới tỉnh, cảm thấy có chút đau đầu nên muốn ra đây chút."

      Trương Hoa nghe thấy những lời này liền nhìn kỹ chàng trai trước mặt, nhớ tới buổi trưa hôm nay, rất dũng cảm đứng trước mặt bố mẹ vợ của mình mà ra những lời ấy nên cũng lập tức có vài phần ấn tượng đối với chàng trai lạnh lùng này, chỉ tiếc thể trở thành người nhà, ông đành ngậm ngùi nhìn cười : "Ngày mai... Cậu muốn sao?"



      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn hơi lóe ra, khuôn mặt bộc lộ mấy phần nhẫn, nhưng vẫn gật đầu.

      Trương Hoa khẽ thở dài nghĩ, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cười : "Rất vui được quen biết cậu. Trong tương lai, mong rằng cậu bớt chút thời gian tới đây!"

      "Cảm ơn." Lãnh Mặc Hàn có vẻ cảm động cười cười, hai tròng mắt nhìn quanh, nhìn tới cả phía sau của quang cảnh vắng vẻ này, mặt bộc lộ mấy phần do dự, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Trương tiên sinh, từ bữa tiệc tối hôm nay tới giờ lâu như vậy, ông có thấy Tiểu Nhu đâu ? Trễ như vậy rồi sao ý vẫn chưa về nhà nhỉ?"

      Trương Hoa cũng nhấc ghế lên, nhìn xung quanh lượt, cũng bộc lộ mấy phần quan tâm, : "Đúng vậy. Cả ngày cũng thấy con bé. Chắc là tâm trạng tốt lắm nên qua nhà bạn rồi."

      Lãnh Mặc Hàn đứng yên lên tiếng.

      Trương Hoa nhìn về phía , biết lo lắng, liền cười cười : "Cậu có cần tôi tìm xem con bé ở đâu ?"

      Lãnh Mặc Hàn nghe thấy vậy đành phải cười lịch từ chôi: " cần, tôi chỉ loanh quanh lát để hít thở khí xung quanh thôi."

      "Được." Trương Hoa cười nhìn với : "Chỉ là cậu phải cẩn thận, ban đêm đường rất tối, nên tới núi đâu."

      Lãnh Mặc Hàn gật đầu, nhìn Trương Hoa rời sau đó mình cũng mình bước . Nghĩ tới người kia, nhìn qua gian to lớn bên ngoài vườn nho, lúc đầu muốn vào trong thôn, nhưng vào lúc này, nhìn thấy mấy người công nhân, cõng những chiếc túi lớn trong suốt, lặng lẽ về phía bên kia của vườn nho, lại hơi trầm mặc, xoay người đón chút gió lạnh, nhìn về phía vườn nho cao ba thước ngay chính giữa giống như đài phong hỏa mộc tháp, vì công nhân muốn trực đêm, cho nên sáng lên ánh sáng màu lam rất bé, liền nhìn kỹ cái mộc tháp kia liền nhớ tới đêm qua Tiểu Nhu dính mưa đêm mà chỗ đó lại có ánh đèn, nhưng mặt lại lên sợ hãi và trốn tránh, tim của cũng hơi nhói đau, áy náy về hành động của mình khiến thêm gánh nặng.

      Kìm lòng được.

      Lãnh Mặc Hàn xoay người, bước ngày càng nặng nề, về phía ruộng bậc thang , rồi lại vào trong vườn nho, liền nghe được tiếng gió thổi những chiếc lá "Róc rách", làm có cảm giác như ở mùa hạ. vừa rời vừa nhìn khung cảnh hai bên đen kịt và vắng vẻ, mình từng chán ghét hắc đạo máu tanh cùng giết chóc, thậm chí nửa đêm tỉnh giấc, nhìn xung quanh cũng có cảm giác như mình trong địa ngục, nhưng chưa từng nghĩ tới, lại có thôn trang như vậy, lại có thể có thể mang lại cho người ta cảm giác bình yên tuyệt vời.

      Lãnh Mặc Hàn vừa vừa nhìn xung quanh nho cây, mặt kìm được lên tia cảm xúc.

      thanh nặng nề vang lên.

      Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, dừng bước, tiếng bước chân kia biến mất, cúi đầu, dựa theo ánh đèn của người bù nhìn mà theo dõi, là chùm nho chín, rơi xuống đất, lại cố gắng nhìn kỹ hơn chút mới tới, đem chùm nho kia nhặt lên, đặt ở trong lòng bàn tay rồi hơi xoay tròn, cúi đầu, thổi thổi, đem thổi tất cả, lúc này mới vươn tay ra, lấy quả, bỏ vào miệng nhàng ngậm, nhai, lập tức có vị ngọt thanh xuất , hai tròng mắt hơi sáng lên, có chút ngạc nhiên. cũng từng nghe Đường Khả Hinh , xạ hương nho là trong rất ít những loại rượu được chưng cất tốt, vị rất ngon, nhất là khi đủ thời gian, nó tiết ra vị thơm ngọt của ong mật cùng hoa hồng, nhưng nếu sử dụng việc chưng cất rượu, chất lượng rượu tốt nữa, thể được hết vị ngọt của mình.

      liền như vậy, tay này cầm chùm nho, vừa ăn vừa về phía trước, hưởng thụ này có vẻ tâm mình khó được yên lặng thoải mái, dần dần, đến đài phong hỏa kia giống như cái giá gỗ, nhìn thấy mấy công nhân đến bên kia, thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng cười, lại lộ mấy phần vui vẻ, cảm thấy đây đều là những người tốt để làm bạn, vừa dựa vào giá gỗ phía dưới vừa hưởng thụ mấy quả nho ngọt ngào nhưng lại cảm giác giá đỉnh phát ra thanh.

      Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, rời khỏi cái giá gỗ, ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên phía tầng cao nhất của giá gỗ, lại có nhìn thấy bất cứ ai hay cái gì, hai tròng mắt lại nhìn quanh, nghĩ nghĩ, xác định trực giác của mình có sai, căn cứ vào công việc của cùng cẩn thận, liền tay cầm nho, vòng qua phía sau giá gỗ, độn kia tiểu lâu thang, lặng yên cất bước, lên lầu.

      Ở phía đỉnh vẫn vắng vẻ như vậy.

      Lãnh Mặc Hàn vừa vừa vô tình nghe được thanh của giá đỉnh kia, trừ tiếng gió, liền cũng còn tiếng động nào nữa, bắt đầu hoài nghi phải chăng mình suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn là im lặng, cất bước lên giá đỉnh, khi đứng ở bậc thang cuối cùng lại hơi giật mình, đón cơn gió lành lạnh, cùng mấy người bù nhìn phía xa, đột nhiên thấy boong thuyền sạch bóng dáng ôn nhu nằm, vẫn mặc bộ váy hôm nay, cảm giác có chút lạnh, bộ váy để lộ ra đôi chân , hai tay ôm vai, tóc búi có điểm rời rạc, thấy mặt của , chỉ là có thể cảm giác yên lặng ngủ.

      Hai mắt sáng ngời, có mấy phần đau lòng cùng kinh ngạc nhìn về người trước mặt, kìm lòng được kêu tiếng: "Tiểu Nhu?"

      Cả người Tiểu Nhu lạnh toát nằm tấm ván gỗ, ngủ có chút bất ổn, nghe thấy có người như vậy gọi mình, nhất thời khẩn trương mở to mắt, vội vàng ngồi dậy, dùng tay kéo chiếc váy trắng che đôi chân , ngẩng đầu, mặt mang theo vài phần mệt mỏi cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn dĩ nhiên trong thời khắc này, xuất ở tháp giá thượng, khỏi thất thần gọi: "Lãnh... Lãnh phó tổng?"

      Lãnh Mặc Hàn nhìn sâu nhìn về phía Tiểu Nhu, bóng dáng ôn nhu mà đơn kia có vẻ có chút lạnh dần lui vào trong bóng đêm, bé làm cho người khác cảm thấy đau lòng, lồng ngực của siết chặt lại, lúc này mới tới, có vài phần áy náy, nhưng khi tới chỗ lại nắm tay rồi hơi cao giọng hỏi: " trễ như vậy! Trời lạnh như thế này! mình em ở đây làm gì?"

      "Em..." Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn trong bóng đêm, bộ dạng đau lòng, cũng biết nên gì, chỉ biết trầm mặc cúi đầu như đứa trẻ làm sai.

      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lên vài phần đau lòng cùng áy náy, lại sâu nhìn về phía người con trước mặt, vốn muốn cao giọng hỏi vài câu, cuối cùng lại bị đau lòng nuốt trọn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :