1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1138: Cho ai?
      Editor: Minh Ngọc
      Bầu khí bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương! !

      Lúc này Trang Hạo Nhiên thông qua ánh mắt của Tô Lạc Hoành mới biết được Chu Trường Dũng cầm tập văn kiện kia, Lãnh Mặc Hàn vì việc buôn bán ruộng đất nên phân tích các vấn đề về đầu tư, thậm chí phía dưới còn ghi cả phương hướng phát triển trong tương lai để giúp tập đoàn Hoàn Cầu đạt được ý nguyện mãnh liệt của mình. Hai mắt của chợt lóe lên, lập tức cảm thấy việc này phiền phức! Dù sao, hôm qua Chu Trường Dũng cũng tiếp đón nhiệt tình, chưa từng nghĩ tới, lần này bọn họ tới đây, là có mục đích! !

      Lãnh Mặc Hàn là người khẩn trương nhất, đứng ở bên, bàn tay nắm chặt, câu nào. Hôm qua Chu Trường Dũng với mình như vậy, lời vẫn còn đây, vậy mà bây giờ làm như vậy, khiến cho người ta hiểu lầm và thất vọng, nghĩ vậy lại ngẩng đầu nhìn về phía Chu Trường Dũng! !

      Chu Trường Dũng im lặng câu nào, chỉ là trưng ra bộ mặt lạnh nhạt và quan tâm, hít sâu, rồi cẩn thận xem kỹ bản hợp đồng, cả người toát ra vẻ vui cùng nghi hoặc, còn có mấy phần thất vọng! !

      Mấy người Tô Lạc Hoành cùng Tào Kiệt vô cùng khẩn trương nhìn về phía mấy Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng, nhưng nhìn thấy cảnh này các thực thấy kỳ lạ, tại sao Đường Khả Hinh càng khi ở gần Trang Hạo Nhiên nhìn sắc mặt lại càng trầm lãnh, đúng là kỳ quái! ngốc nghếch, ngây thơ và đơn thuần như Tiểu Nhu khi nhìn về phía người ba ít khi để lộ ra vẻ nghiêm túc chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ, từ từ tới gần ông, nhàng ôn nhu hỏi: "Ba... Ba sao vậy?"

      Lãnh Mặc Hàn chợt nhìn lên, liếc qua Tiểu Nhu cái, rồi lại cắn răng, thở dài.

      Chu Trường Dũng vẫn lên tiếng, tiếp tục xem văn kiện.

      Tiểu Nhu nhìn ba mình như vậy, cũng liền nghi ngờ tới gần ông hơn, nhìn về phía tập văn kiện, mở to mắt khi nhìn thấy những dòng chữ tập văn kiện ấy, nó có liên quan tới hợp đồng mua bán ruộng đất với tập đoàn Hoàn Cầu, ánh mắt của chợt bừng sáng, mang theo điểm thể tưởng tượng được, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn! !



      Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Nhu kinh ngạc, vội muốn lên giải thích.

      "Phó tổng giám đốc Lãnh! ! !" Lúc này Chu Trường Dũng tay cầm văn kiện, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, giọng cao và thô gọi: "Phần văn kiện này, là do cậu đề ra?"

      Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên mà bao nhiêu lời muốn đều bay biến hết rồi! !

      Hai mắt Chu Trường Dũng nheo lại, nghiêm túc nhìn về phía ! !

      Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng, hai con mắt nhanh chóng nhìn sang hai bên, nhưng vẫn thẳng thắn gật đầu : "Phải!"

      " là…! !" Tô Lạc Hoành đột nhiên xông lên phía trước, nhìn về phía Chu Trường Dũng, giọng vô cùng phẫn nộ, trái tim đập rất nhanh, nhưng vẫn kìm nén lại được, cười : "Chú... Chú Chu! Chú đừng hiểu lầm! Phần này văn kiện, là do cháu làm! ! Hôm qua cậu ấy vẫn còn bị thương phải ở bệnh viện! Là... Là... Là cháu làm giúp cậu ấy!"

      Chu Trường Dũng lại nghiêng mặt, đôi mắt sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      mặt Tiểu Nhu cũng mang theo vài phần thể tin được, hai con mắt run rẩy thoáng qua tia đau lòng cùng hoang mang, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn thoáng cái vươn tay ra, hơi đẩy Tô Lạc Hoành, thành : "Chú Chu! ! Tập văn kiện này đúng là do cháu làm! Cháu cũng rất cực khổ để nghĩ ra từng từ !"

      Chu Trường Dũng vẫn vô cùng nghiêm túc, trầm mặc nhìn về phía , : "Hôm qua! Chúng ta trò chuyện rất tốt!"

      Lãnh Mặc Hàn nắm chặt nắm tay, câu nào.

      Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhìn bộ dạng của cả hai người, liền lập tức tươi cười, về phía Chu Trường Dũng, : "Chú Chu! Xin ngài hãy nghe cháu giải thích ! Có chút hiểu lầm ở đây."

      "Hiểu lầm!?" Ngay lúc này Chu Trường Dũng đẫ để lộ ra vẻ nghiêm túc tươi cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, : "Cậu phải cũng muốn mảnh đất này của tôi sao?"

      Trang Hạo Nhiên hơi giật mình, nhìn về phía Chu Trường Dũng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, nhất thời nên lời.

      Chu Trường Dũng cũng nhìn kỹ Trang Hạo Nhiên, hai con mắt thâm thúy đảo qua đảo lại nhanh chóng, lại cách yếu ớt: "Nam tử hán đại trượng phu! Nếu muốn cái gì cứ thẳng ra! cần phải vòng vo phức tạp như thế! Cứ như vậy để tôi biết được số chuyện! tốt đâu!"

      Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, chợt cảm thấy nhói lòng, lập tức nhìn về phía mấy người đàn ông trong phòng và suy nghĩ xem có chuyện gì xảy ra?

      "Ách..." Trang Hạo Nhiên cũng có vẻ khẩn trương hơn nhìn về phía Chu Trường Dũng, lại lần nữa cười : " Chú Chu! Chuyện này chỉ là hiểu lầm! Hôm qua chúng ta đúng là uống rượu rất vui vẻ! ! Hạo Nhiên cháu xin bảo đảm! Từng câu từng chữ cháu ra đều phải là dối! Vị hôn thê của cháu có thể bình phục lại cũng là do nhờ chú giới thiệu cho bác Phúc tốt như vậy! Chúng cháu vô cùng cảm ơn! Cũng thành tâm thành ý tới đây! Nhưng nghĩ tới khi cấp dưới của cháu qua đây trước mới biết được là chú vẫn muốn tìm thêm công ty để hợp tác! Chuyện này thực là nằm ngoài dự tính! Bởi vậy chúng cháu đánh giá thấp chú rồi! Càng nghĩ tới chú lại phụ trách người tài năng như vậy! Đối với vật chất cùng tiền tài, đúng là chúng cháu nghĩ đến quá tầm thường! Cháu ở đây, thay mặt cấp dưới của mình xin lỗi chú! Thế nhưng dù thế nào nữa, dù chuyện làm ăn thành mong chú Chu nên suy nghĩ nhiều! Hôm qua kia vàng ngọc cả sảnh đường đúng là do chúng cháu muốn được uống chung với chú Chu vài chén! !"

      "Đúng vậy đúng vậy!" Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cũng vội vàng giải thích! !

      Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên, vô cùng căng thẳng, im lặng !

      Hai mắt Chu Trường Dũng trực tiếp nhìn về phía , chậm rãi mở miệng, : "Đúng vậy! Là do tôi hiểu lầm! Hơn nữa còn là hiểu lầm lớn! ! !"

      Lãnh Mặc Hàn cảm giác những lời này là Chu Trường Dũng dành cho mình, thoáng cái ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng! !

      Lúc này Chu Trường Dũng gạt bỏ hết vẻ nghiêm túc của mình , tươi cười cầm văn kiện, với Lãnh Mặc Hàn: "Phó tổng giám đốc Lãnh! Cậu học toán rất tốt!"

      Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn bỗng dưng như bị cái gì đè nặng, lập tức nhìn về phía Chu Trường Dũng! !

      Chu Trường Dũng lại cầm lấy văn kiện, nở nụ cười, lật xem từng trang văn kiện, hai tròng mắt thoáng qua tia lợi hại, cười rộ lên : "Tuy rằng tôi nhìn xa trông rộng, toán học cũng giỏi, nhưng phần văn kiện về ruộng đất của tôi được các cậu phân tích như vậy, hơn nữa còn hạch toán được trong tương lai rốt cuộc có thể kiếm bao nhiêu tiền, cũng coi như khá ràng! ! Người xưa từng , nhìn chữ như nhìn người! Thông qua tập văn kiện này tôi thấy được phó tổng giám đốc Lãnh là người rất cẩn thận, nhìn xa trông rộng và quyết đoán!"

      Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, nhìn về phía Chu Trường Dũng! !

      Tô Lạc Hoành nhìn mọi người, tâm vô cùng lo lắng, Trang Hạo Nhiên lại nặng nề thở dốc, kinh hỉ nhìn về phía Chu Trường Dũng!

      Chu Trường Dũng lại tay cầm phần văn kiện, cuộn lại, mặt lên điểm tiếc nuối tươi cười, tay kia gõ gõ, nhìn Trang Hạo Nhiên, mang theo vài phần hâm mộ : "Tổng giám đốc Trang! ! Khó trách được sao cậu lại có khối tài sản khổng lồ như vậy! ! Chúng ta đều rất ngưỡng mộ cậu! Nhìn cậu có nhiều cấp dưới như vậy, mỗi người đều trung gan nghĩa đảm, có năng lực, cũng quả có chút đố kỵ! Suy nghĩ chút vị phó tổng giám đốc Lãnh này, chỉ nhìn cách đơn giản biết phải là người dễ phục tùng. Nếu như cậu phải là đế vương, có lẽ cậu ấy như vậy đâu! !"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại cười rộ lên, : "Chu tiên sinh! ! Chú đừng khách khí như vậy! Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng coi họ là thuộc hạ! Bọn họ với tôi giống như là em vậy! ! Tôi cũng biết, nước cạn giữ được Du Long, tương lai bọn họ vẫn chưa biết được có hay muốn rời bỏ tôi ! Tôi lúc này quý trọng họ được bao nhiêu quý trọng! Dù sao đời này cũng khó có thể kiếm được tri kỷ!"

      Mấy người Tô Lạc Hoành nghe thấy lời này đều nhao nhao lên tiếng.

      "Ha ha ha ha ha ha..." Chu Trường Dũng lại hào sảng cười to lên, nắm phần văn kiện kia, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại nở nụ cười, : "Sinh thời Chu Trường Dũng tôi có thể gặp được những người như tổng giám đốc Trang là may mắn! Ôi! là đáng tiếc! Tôi đúng là hiểu lầm! Tôi hiểu lầm rất lớn! ! Nhưng mặc dù hiểu lầm, thế nhưng tôi vẫn như cũ khâm phục năng lực của phó tổng giám đốc Lãnh! ! Mặc dù có điểm tiếc nuối! Nhưng, dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Nhu nhà tôi, hi vọng trong tương lai cậu còn tới nhà chúng tôi nữa! !"

      Lãnh Mặc Hàn nghe thấy lời này, lập tức hai tròng mắt sáng lên, nhìn về phía Chu Trường Dũng!

      Tiểu Nhu cũng có mấy phần ôn nhu xấu hổ, cúi đầu.

      Chu Trường Dũng nhìn nữa Lãnh Mặc Hàn nữa mà nhiệt liệt nhìn về phía tất cả mọi người, tay gõ văn kiện, : "Tôi Chu Trường Dũng mặc dù là nông dân, nhưng tuyệt đối cổ hủ! Có tiền cũng phải kiếm! ! Hơn nữa khắp trong thiên hạ, thậm chí bao gồm toàn bộ Châu Á, đều có chỗ của tôi! ! Mảnh đất này chỉ là vườn nho mấy chục héc-ta! Ta cũng để vào mắt! Đáng tiếc đây lại là quà mà ông của Tiểu Nhu để lại cho nó làm đồ cưới!"

      Lời của ông vừa xong, hai tròng mắt lợi hại chợt lóe lên! !

      Mấy người Tô Lạc Hoành toàn bộ chỉ ngây ngốc nghe.

      Chu Trường Dũng nhìn thấy vẻ mặt này của bọn họ, lại cười rộ, mắt dừng ở người Trang Hạo Nhiên, : "Tổng giám đốc Trang! ! Cũng phải Trường Dũng cho cậu mặt mũi! Dù sao chúng ta cũng có thể làm bạn tốt, đây là chuyện của tam sinh hữu hạnh! Cậu có việc cầu với tôi, rốt cuộc, lẽ ra tôi cũng nên muốn giữ lại phần, liền tặng cho bằng hữu! Thế nhưng mảnh đất này, đúng là quà cưới của con tôi, tôi ở trước mặt cha mình mà thề độc! Những thứ khác, tôi cũng có thể cho cậu! Nhưng chỉ có đồ của con , tôi tuyệt đối thể động tới! Muốn thay đổi chuyện này, chỉ có người thôi!"

      Trang Hạo Nhiên nhất thời ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng, hai tròng mắt cũng bộc lộ mấy phần nhiệt liệt : "Chú Chu, xin mời chú !"

      Chu Trường Dũng đầu tiên là dừng lại chút, lại nhìn mấy người Tô Lạc Hoành, từng chữ từng chữ : "Tôi Chu Trường Dũng có tiền, có rất nhiều tiền! Cái gì cũng thiếu! Chỉ thiếu con rể! ! Chỉ cần ai làm con rể của Chu gia! Mảnh đất kia chính là của ! Phó tổng giám đốc Lãnh, tôi hiểu lầm cậu! ! nghĩ đến, cậu và Tiểu Nhu của tôi có duyên phận! ! Thế nhưng từ lúc các cậu tới đây con bé trở nên rất lạ, còn có thể xấu hổ! Tôi biết nó thích người ai! ! Nhưng trong các cậu, ai muốn ý cưới con tôi, tôi liền đem mảnh đất kia cho! Mặc người đó xử trí! !"

      Tiểu Nhu vừa rồi còn mơ hồ nghe ba , đến cuối cùng, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía ba mình, khẩn trương kêu lên: "Ba! ! ! !"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1139: Thuốc trợ tim

      Editor: Hien Eliza

      “Cha, cha nên như vậy”. Tiểu Nhu khẩn trương muốn tới gần cha, vươn tay muốn cướp bản hợp đồng, vội vội vàng vàng “Nếu như mảnh đất kia là của con hãy để con tự quyết định mà.”

      Chu Trường Dũng lập tức thu hồi lại bản hợp đồng, mặt trầm lại nhìn về phía con :

      “Đây phải là thời điểm thích hợp để con tự quyết định, chờ lúc nữa rồi con có cơ hội đó.”

      Lời của ông đầy hàm ý.

      “Cha, làm sao có thể như vậy.” Tiêu Nhu lo lắng giậm chân nhìn về phía cha, cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn cha khẩn trương :

      “Con bây giờ vẫn còn , chưa muốn kết hôn, huống chi có ai thích con cả nên cha đừng hiểu lầm, hơn nữa con với mẹ rồi.”



      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Phượng Kiều nghe tiếng con khẩn cấp, sốt ruột gần như sắp khóc, bà vội vàng vứt khăn tay vào phòng khách. Vừa rồi bà thấy mọi thứ còn tốt đẹp, thế nào mà bây giờ tất cả mọi người đều mang điệu bộ kỳ quặc, còn con dáng vẻ thì như phát điên muốn cướp văn kiện trong tay cha mình. Bà kỳ quái hỏi lại “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Mẹ!” Tiểu Nhu lập tức chạy đến trước mặt mẹ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, khẩn trương kêu lên “Mẹ hãy lấy giúp con bản hợp đồng trong tay cha xuống.”

      “A?” Lâm Phượng Kiều nhất thời kinh ngạc nhìn về phía chồng. Trương Hoa lúc này, nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ của em vợ, cũng vội vàng đỡ bà xã trong giai đoạn ở cữ, cùng nhau xuống nhà, nhìn thấy tất cả việc.

      Chu Trường Dũng cũng kiên trì giữ vững quyết định của mình, nắm chặt bản hợp đồng, mặt hất lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười rộ : “Tổng giám đốc Trang, ngài có muốn cùng thuộc hạ của mình bàn bạc chút hay ?”

      Trang Hạo Nhiên nấc lên tiếng, quay sang bên trái nhìn mấy người Tô Lạc Hoành rồi lại liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, thể làm gì khác bèn cười trừ :

      “Được! Chúng ta...chúng ta hãy ra ngoài lát! Mọi người chờ chút vậy.”

      Dưới tán cây long nhãn.

      “Lão Đại!” Tô Lạc Hoành lập tức từ sau lưng ôm chặt lấy Trang Hạo Nhiên, hung hăng hôn lên mặt cái, nhất thời kích động đến muốn khóc

      “Lão đại, lời vừa là thật sao? Là sao?”

      “Cút .” Trang Hạo Nhiên mặt đầy ghét bỏ đẩy Tô Lạc Hoành ra, nóng mắt trợn trừng nhìn bề ngoài kích động của người này trực tiếp thản nhiên

      “Tôi vừa có gì à?”

      Tô Lạc Hoành liếc mắt nồng cháy nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lần nữa kích động thâm tình nâng mặt lên, thiếu chút nữa bắt chước Đường Khả Hinh hôn môi của .

      “Những lời vừa rồi, rất cảm động, tôi nghe cũng muốn khóc! Ô ô ô ô ô! Lão đại, thực quá tốt, uổng công tôi theo nhiều năm như vậy, cuối cùng vì câu của , tôi chết cũng nhắm mắt.”

      xong, phen vươn tay ra ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, chân thành nức nở nghẹn ngào khóc.

      “Này, tránh ra!” Trang Hạo Nhiên bị quấn lấy, phiền lòng đẩy xuống đất :

      “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn thế này.”

      xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Sở Nhai lập tức tới, tươi cười :

      “Bản thân địa chủ Chu lên tiếng, nếu ai cưới con ông ấy, ông liền đem đất cho. Trời ạ, còn chuyện gì có thể tốt hơn đây? Đây chính là Chu gia chiếm lĩnh hơn nửa đất nước nhé, đây vùng đất rộng lớn, nhiều như vậy, rất nhiều nhân sâm! Lợn này, dê này! Siêu thị khắp nơi cả nước đều toàn là rau củ, trái cây của Chu gia. Nghĩ đến mà phát thèm!”

      “Thích hả…” giọng ôn nhu nhàng cất lên.

      Lâm Sở Nhai vẫn còn cao hứng, ngẩng mặt lên.

      “Nếu làm con rể Chu gia nhé?” Giọng lại cất lên.

      Lâm Sở Nhai ngẩn ra, xoay người lại thấy Nhã Tuệ ôm vai, vẻ mặt hờn dỗi mỉm cười với mình. lập tức cười haha về phía , ôm Nhã Tuệ vào lòng, hôn mạnh lên mặt , mới :

      “Ôi chao, có vận mệnh đó, vợ là vô giá, cái gì cũng bằng.”

      Trần Mạn Hồng cười chậc tiếng,rồi ôm vai tựa vào người chồng, liếc về phía Tô Lạc Hoành cùng Lãnh Mặc Hàn, cặp mắt hơi đảo qua liếc lại mới cảm thấy thú vị :

      “Các đấng mày râu ngồi ở đây, chỉ có phó tổng Tô và phó tổng Lãnh là còn độc thân. Hai người đàn ông, ai là người kết hôn cuối cùng đây?”

      Tiêu Đồng vừa mới đến, nghe những lời này vui cố ý cười tiếng :

      “Đương nhiên là phó tổng Tô của chúng ta rồi, ấy cảm kích Lão đại như vậy phải lấy thân báo đáp chứ?”

      .” Tô Lạc Hoành lập tức vươn tay ra ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên cố ý :

      “Đừng có bậy! Tôi và Lão đại đều là đàn ông chân chính, tôi lấy thân để báo đáp ấy cũng chấp nhận đâu. Đúng Lão đại?”

      “Cút, nhìn bộ dáng cậu như vậy, Chu gia gả con cho chắc?” Trang Hạo Nhiên đẩy Tô Lạc Hoành ra, rồi lập tức nhìn mọi người :

      “Tôi biết mảnh đất này rất hiếm thấy, nhưng Chu tiên sinh đưa ra cầu này quả có chút làm khó mọi người. Cho dù tôi rất muốn có nó nhưng cũng có khả năng đem hôn nhân đại của mọi người ra làm trò đùa. Dẫu sao đây cũng là chuyện cả đời. Mảnh đất này...mất thôi.”

      “Thế nhưng buông tha mảnh đất như vậy rất đáng tiếc. Mảnh đất kia thực là còn đắt hơn cả vàng. Phong thổ hiếm thấy, đúng Khả Hinh.” Tô Lạc Hoành vẫn còn tiếc nuối lỡ từ bỏ.

      Đường Khả Hinh đứng bên cũng khẽ gật đầu : “Đúng vậy, đây là phong thổ hiếm có! Tương lai nhất định sẽ có giá cao hơn.”

      “Buông tha, đúng là có chút đáng tiếc!” Trang Hạo Nhiên gật đầu nhưng vẫn khẳng định :
      “Nhưng tôi cũng thể mang hôn nhân đại của con nhà người ta ra làm trò đùa. Huống chi đây lại là Tiểu Nhu...Tôi rất thích ấy luôn bênh vực lẽ phải, đòi công lý cho bạn bè. nên làm lỡ dở người ta.”

      “Ôi chao, Lạc Hoành, cơ thể cậu có phần , sớm đã lưu lại ở quán bar rồi!”
      Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt lập tức xông tới, muốn lôi Tô Lạc Hoành vào “Vì mảnh đất kia, hy sinh !”

      “Cút! Sắp đến cửa ải, bán đứng em! Tương lai chừng lão tử có thể tìm thấy một người phụ nữ để cùng nhau hết cuộc đời nhé.” Tô Lạch Hoành liều mạng ôm chặt lấy cây long nhãn, rồi thấy chưa đủ, hai chân liền kẹp chặt lấy thân cây, kêu to lên: “Tiểu Nhu phải là tốt! Nhưng tôi là cầm thú mà, làm sao có thể khi dễ người ta chứ?”

      “Mọi thứ đều có lần đầu tiên mà! Quá khứ cậu cũng phải là xử nam chứ? Hôm khác tôi cùng Kiệt đưa cậu đến bệnh viện tu sửa mấy chỗ, làm cho như mới nhé.” Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt tiếp tục cùng đùa giỡn, muốn đem giống như vỏ cây lột xuống bằng được.

      Tiêu Đồng nhất thời tức giận nhìn ba người này, đây là lúc nào rồi mà vẫn còn đùa giỡn được, nhưng lại nhịn được quay mặt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Đến giờ phút này mà Lãnh Mặc Hàn vẫn một mực lên tiếng, chỉ nắm chặt tay, lồng ngực thở hổn hển, đôi mắt lóe lên thật lâu, thật dài. Nhớ tới lời nói vừa rồi của Chu Trường Dũng mang theo đầy sự thất vọng, tâm tình của rất bực bội như muốn dâng trào, vẻ mặt căng thẳng, hết sức kiềm chế cùng với mâu thuẫn. Rồi nghe thấy Trang Hạo Nhiên chờ mấy người kia muốn vào trong buông tha miếng đất này, nặng nề mà gấp rút nói một câu “Chờ chút!”

      Trang Hạo Nhiên dẫn đầu cùng mọi người nhìn về phía , sững sờ nói:

      “Thế nào?”

      Giờ phút này Lãnh Mặc Hàn biết phải diễn đạt sao cho tốt, bàn tay vẫn còn nắm chặt hình quả đấm, dáng vẻ rất dứt khoát về phía mọi người nói:

      “Tiểu Nhu, Tôi cưới!”

      Mọi người ngẩn ra, ngay lập tức khẩn trương nhìn về phía , mặc dù biết và Tiểu Nhu có chút gì đó phải là bạn bè đơn thuần nhưng cũng chưa tới mức này thì phải? Huống chi, Lãnh Mặc Hàn là một tên đầu gỗ, cho đến bây giờ cũng chưa lần nào mãnh liệt thể hiện tình ý với một ai cả.

      “Người em!” Trang Hạo Nhiên kích động bước lên phía trước, vươn tay nắm chặt vai , vẻ mặt đầy nghiêm túc trượng nghĩa, ngửa mặt phẫn nộ nói:

      “Tôi tuyệt đối! Tôi sẽ vì một mảnh đất mà bán đứng hạnh phúc cả đời của em! Tôi phải là người hèn hạ như vậy! Tôi tuyệt đối ! Nhất ̣nh ! Có điều...đây là thật sao?”

      Mặt lập tức sáng lên lấp lánh như muốn ức hiếp bắt nạt người đàng hoàng, trung thực.

      Đường Khả Hinh đứng một bên, tức giận vỗ vai .

      “Này, nói đùa…” Trang Hạo Nhiên vừa mới nắm lấy tay Đường Khả Hinh, mỉm cười nhưng chưa nói hết câu đã thấy Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng vào. Mọi người cũng khẩn trương nhanh chóng cùng nhau vào.

      Lãnh Mặc Hàn nhanh hơn mọi người một bước, nhìn Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều, Chu Tiểu Tình và các thành viên của Chu gia đứng ở bên trong. Tiểu Nhu lại càng khẩn trương giậm chân, muốn quấn lấy cha để đoạt lấy bản hợp đồng. Hai mắt tối lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, nhanh chóng tới, đứng trước mặt Chu Trường Dũng nói: “Chu tiên sinh!”

      Chu Trường Dũng chờ tất cả mọi người yên lặng rồi nhìn về phía , Tiêu Nhu cũng khó hiểu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhìn về phía .

      “Bản hợp đồng này là cháu nghĩ ra, có thể trả lại cho cháu ?” Lãnh Mặc Hàn phủ đầu, nặng nề nói hết câu.

      Chu Trường Dũng vẫn trầm mặc nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên cùng mọi người tới cũng giật mình, nhìn về phía

      Chu Trường Dũng cầm bản hợp đồng, phảng phất có chút tiếc rẻ người con rể này, ông nhìn sâu về phía , thật là tuổi trẻ tài cao, nhưng biết duyên phận thể miễn cưỡng được, liền đưa bản hợp đồng cho .

      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cầm lấy bản hợp đồng, nói hai lời truớc mặt Chu Trường Dũng xé vụn bản hợp đồng thành những mảnh nhỏ. Lúc này mới cảm thấy bản thân tràn đầy cảm hứng, dáng vẻ kiên quyết, nắm chặt quả đấm, lập tức tràn đầy khí thế nói:

      “Con gái bác, cháu sẽ cưới. Nhưng cháu cái gì cũng muốn. muốn đất đai. muốn nhân sâm! Heo, dê cũng muốn! Cháu chỉ muốn con gái bác!”

      Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Trang Hạo Nhiên suýt chút nữa bất tỉnh.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1140: Thông suốt đường về nhà
      Editor: Thanh thủy
      Lãnh Mặc Hàn câu nào nữa, để cho cha vợ yên tâm!!

      "Phó tổng Lãnh!!" Chu Trường Dũng đứng giữa phòng, sắc mặt căng thẳng, đôi mắt sắc bén lóe lên, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, có muôn vàn khí thế của người trẻ tuổi, ông nâng khí thế lên thêm mấy phần nghiêm túc, hơi cao giọng : "Cậu nên vì lời của mình mà chịu trách nhiệm! Câu vừa rồi! Tôi có hiểu lầm cậu hay ?"

      Lời này vừa ra! Toàn bộ người của Chu gia nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, Tiểu Nhu càng khẩn trương đứng bên người cha mình, đôi mắt mãnh liệt nhìn về phía !!

      Đứng trước mặt người Chu gia ý chí của Lãnh Mặc Hàn thập phần kiên định. nắm chặt tay, ánh mắt phát ra tia sáng mạnh mẽ, lần nữa gật đầu khẳng định : "Chú có hiểu lầm!! Cháu chịu trách nhiệm vì những lời mà mình !! Cháu lấy con của chú! Cái gì cháu cũng cần, chỉ cần ấy! Nếu như chú nguyện ý gả con cho cháu, cháu hứa mang lại hạnh phúc cả đời cho ấy!Cháu xin thề!!"

      Tiểu Nhu ngây ngốc đứng bên cạnh cha mình, nghe Lãnh Mặc Hàn những lời này, đôi mắt của nhanh chóng đỏ bừng, nhưng lại vội vàng cúi đầu vì xấu hổ, hít hít mũi đỏ bừng, dám lên tiếng.

      Người Chu gia nghe được lời này, tất cả đều hết sức cảm động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, Chu Trường Dũng càng cắn chặt răng, nét mặt vẫn căng thẳng như cũ, đôi mắt sâu, nhìn theo hướng người thanh niên này, lần lượt hỏi: "Chu Trường Dũng tôi mặc dù rất muốn có con rể, thế nhưng tôi chọn đại con rể! Mặc dù tôi rất hài lòng về cậu! Nhưng tôi muốn biết lý do vì sao cậu muốn kết hôn với con của tôi?"

      Lãnh Mặc Hàn nghe xong những lời này, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu. Hôm nay, mặc váy ngắn màu trắng, khoác áo ngoài màu lam, buộc búi tóc , đơn giản mà hiền lành tựa cạnh cha, trầm tĩnh giống như đóa hoa mùa xuân, cặp mắt hơi lóe, yếu ớt : "Từ cháu có cha mẹ, chỉ dựa vào tay nuôi nấng của cha nuôi để lớn lên, vẫn luôn mình phụ trách mọi việc phát sinh, cho đến khi gặp được mấy người em của cháu!"

      Mấy người Lâm Sở Nhai nghe được những lời của Lãnh Mặc Hàn, tất cả đều trầm mặc ngẩng đầu, nhìn .



      mặt Lãnh Mặc Hàn cũng lên mấy phần xúc động, từng chữ lại từng chữ nhàn nhạt : "Từ khi biết bọn họ, cuộc đời của cháu lần nữa bắt đầu có thay đổi, có lý tưởng, có mục tiêu! Cháu hề nghĩ rằng quá khứ của mình như vậy, ở khoảng thời gian tăm tối mịt mù, có thể vượt qua những ác mộng đẫm máu đầy đáng sợ. Cháu luôn có thói quen đơn, lạnh lùng, thế nhưng lại khó có được những người em hề chê cháu, vẫn ở xung quanh và làm bạn với cháu. Họ có tài năng, họ hiểu lời cùng suy nghĩ của cháu, họ luôn làm bạn bên cạnh cháu. Cho nên cuộc sống của cháu còn đơn nữa, nên cháu cũng gì hơn."

      Chu Trường Dũng yên lặng nghe Lãnh Mặc Hàn .

      Lãnh Mặc Hàn thẳng thắn ngẩng đầu, nhìn Chu Trường Dũng: "Chú Chu! Cháu cưới Tiểu Nhu, phải bởi vì xuất của ấy, bù đắp những chỗ thiếu hụt trong cuộc sống của cháu! Càng phải bởi vì cháu đơn, cần tìm người làm bạn! Mà ấy là người đơn thuần và lương thiện, luôn quan tâm chăm sóc và thấu hiểu tâm tư của người khác, làm cháu rất cảm động!"

      Tiểu Nhu nghe đến đấy, đôi mắt lập tức lên ánh lệ.

      Lãnh Mặc Hàn sâu sắc nhìn về phía Chu Trường Dũng, lần nữa chân thành : "Từ lúc cháu làm làm phó tổng giám đốc của Hoàn Cầu tới nay, bên cạnh cũng có ít người khác phái, riêng chỉ có Tiểu Nhu, ở cạnh lúc cháu lúc đơn, vẫn dùng chân thành và nhiệt tâm như cũ làm bạn cùng cháu, thậm chí toàn tâm toàn ý trả giá tất cả! Càng khó chính là, chú Chu có cách giáo dục con , khiến ấy luôn đơn thuần động lòng người, đối mặt với tình cảm, ấy có vẻ hơi ngốc, lại hết sức rụt rè và kiên định! ấy tình nguyện trong lúc sợ hãi đối mặt với khó khăn, ôm lấy cây vũ khí lạnh lẽo, cũng chịu ngã vào vòng tay ấm áp."

      Hai mắt Tiểu Nhu đẫm lệ, nghe những lời này, cảm giác trong lòng chua xót, vội vàng cúi đầu...

      Đường Khả Hinh hiểu vì sao, cùng với Tiểu Nhu là bạn tốt, nhất là thời gian mình vừa vào khách sạn Á Châu, Tiểu Nhu là người đầu tiên cho ấm áp và là người luôn mỉm cười với . Nghĩ tới đây, tâm Khả Hinh khỏi đau xót, hai mắt phiếm lệ...

      Chu Trường Dũng nghe thấy Lãnh Mặc Hàn như vậy, đôi mắt hơi lóe sáng, cũng có nhìn con .

      Lãnh Mặc Hàn lại nhìn Chu Trường Dũng, tha thiết : "Chú Chu! Cả đời cháu từng ở trước cửa Diêm La Vương, băn khoăn rất nhiều lần, có lúc tỉnh, có lúc ngủ say, nằm ở giường lạnh lẽo, nhắm mắt lại, chung quy vô thức tính toán xem số mạng của mình còn dư lại bao nhiêu thời gian... Liều mạng sống, nhưng vẫn nghĩ tới, nếu có ngày, mạng sống mình còn, lưu lại năng lực vì cái gì, số người tài năng vì cháu làm cái gì. Cho đến ngày, mọi người gần như khẳng định cháu rời , mỗi người đều đau lòng mà khóc trong thời gian. Thế nhưng cháu biết luôn có , ở dưới bầu trời xanh biếc trong rừng, ôm lấy vòng hoa màu quýt trắng, đó là vòng hoa chiêu hồn về nhà, con đường dài, nối thẳng hướng đến cửa chính... ấy là người hiểu cháu ... ấy thấu hiểu được ý nghĩ chân chính trong lòng cháu..."

      Giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má.

      Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cúi đầu, rơi nước mắt...

      Chu Trường Dũng cùng mấy người Lâm Phượng Kiều lần nữa yên lặng nhìn .

      mặt Lãnh Mặc Hàn lên nét cười khổ, lại tiếp: "Cháu vẫn có nguyện vọng, chính là sau khi chết, cháu có thể trở về căn nhà đầy phượng tím, gặp lại cha mẹ giữa thiên đường... Cho nên, so với người bình thường ngôi nhà có ý nghĩa vô cùng sâu sắc đối với cháu..."

      Nghe đến đó, Tiêu Đồng kìm lòng được cúi đầu, tay run rẩy che chặt môi, để mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống...

      Chu Tiểu Tình nghe những lời này, giống như có phần tỉnh ngộ, thoáng cái nhìn về phía em mình!

      Tiểu Nhu dám gì, chỉ là cúi đầu, để mặc cho nước mắt tuôn rơi

      " ngôi nhà mà thứ gì cũng có, là bởi vì cháu nghĩ sau khi chết, còn gì để lo lắng... Thế nhưng ấy lại ở phía trước nhà của cháu, mang đến đủ loại rau dưa, hoa quả biết tên. Bình thường lúc cháu làm, đều liếc mắt nhìn những thứ thực vật màu xanh ấy tràn ngập sức sống, thầm nghĩ chúng nó thể xanh mãi như vậy, .... cho tới khi nào đây. Có đôi khi nhìn gốc cây cà chua từ xanh đến hồng, cảm thấy sinh mệnh rất thần kỳ... Tiếp đó liền nhớ tới đáng kia... ấy để cho sinh mạng của cháu lần đầu tiên ngoài em còn có người khác lo lắng..." Lãnh Mặc Hàn đến đây, đôi mắt dấu được tràn đầy lệ quang, nhìn sâu về người con trước mặt...

      Trang Hạo Nhiên và mấy người Tô Lạc Hoành, toàn bộ lên tiếng, chỉ là trầm mặc lắng nghe...

      "Chú Chu!" Lãnh Mặc Hàn càng khẳng định ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng, kiên định hứa hẹn : "Cháu sợ chết, cháu cũng e ngại sống khó khăn thế nào! Cháu có nghị lực, có dũng khí và lòng tin vào con đường tương lai tốt đẹp! Nếu như chú nguyện ý đem Tiểu Nhu gả cho người từng có sinh mệnh trọn vẹn như cháu, cháu dùng nỗ lực cả đời, trí tuệ cả đời và thâm tình cả đời để làm cho ấy hạnh phúc!!"

      Những lời này vừa ra, tất cả mọi người chợt cảm thấy tâm tình sục sôi, xúc động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn!!

      Trang Hạo Nhiên càng cảm động nhìn về phía người em cùng hoạn nạn nhiều năm này, mặt tràn đầy xúc động, mỉm cười an ủi.

      Chu Trường Dũng càng nhìn sâu về phía Lãnh Mặc Hàn, người thanh niên này, mặc dù nội tâm lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại kiên quyết, ông cũng xúc động cười tiếng, lập tức quay đầu, nhìn về phía con của mình... Tiểu Nhu mình đứng bên cạnh cha mình, mặc cho nước mắt chảy xuống, trầm lặng cúi đầu lời nào...

      "Tiểu Nhu!" Chu Trường Dũng nhìn con khóc thành như vậy, liền cười : "Con có muốn gả cho phó tổng Lãnh hay ? Nếu con muốn, ba mẹ lập tức có thể làm chủ cho con!"

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt ngẩng đầu, cặp mắt lóe ra điểm khẩn trương nhìn về phía Tiểu Nhu.

      Tiểu Nhu đứng bên, yên lặng cúi đầu khóc, đưa tay lên lau nước mắt...

      Chu Trường Dũng có biện pháp, Lâm Phượng Kiều nhìn con vẫn cúi đầu, nước mắt rơi xuống, thỉnh thoảng hít hít mũi hồng, lại lau nước mắt, bà liền qua, trầm mặc vươn tay, nắm tay của con ,muốn kéo vào trong phòng trò chuyện... Tiểu Nhu khoát tay của mẹ, chỗ nào cũng , vẫn đứng ở nơi đó cúi đầu, lau nước mắt...

      "Em ! Em thích hay là thích đây? Nếu như thích, phải xấu hổ, mau ra!" Chu Tiểu Tình nhìn về phía em mình, cũng có chút khẩn trương .

      Tiểu Nhu vẫn như cũ lời nào, chỉ là đứng đó, hít mũi hồng, mặc cho nước mắt, theo khóe mắt thi nhau rơi xuống...

      Tất cả mọi người đều trợn mắt, nhìn như vậy, cũng khỏi sốt ruột, Lãnh Mặc Hàn càng nắm chặt tay, trái tim ràng đập bình bịch, cặp mắt run rẩy và có phần xúc động nhìn về phía trước mặt, nhớ tới việc từ chối từ tối hôm qua cho đến sáng sớm hôm nay, dám nghĩ tiếp kết quả, chỉ là chờ đợi...

      Lúc này Đường Khả Hinh nhìn bộ dạng của Lãnh Mặc Hàn như vậy, liền thở dài, mình bước qua, đau lòng tới trước mặt Tiểu Nhu, nhìn ấy cúi thấp đầu lau nước mắt, liền vươn hai tay đỡ cánh tay của Tiểu Nhu, lòng : "Tiểu Nhu... Nhân sinh khó có thể gặp được người mình thích, có lẽ có rất nhiều chuyện, chúng ta vẫn thể hiểu hết được, thế nhưng động lòng rất khó... Em ... Có muốn để bản than mình cho phó tổng Lãnh cơ hội hay ?"

      Tiểu Nhu tiếp tục cúi đầu khóc, vẫn tiếng.

      Lãnh Mặc Hàn có ý kiến, lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai và Trang Hạo Nhiên hướng chính mình đưa mắt ra hiệu, lập tức thở sâu, bước nhanh tới trước mặt Tiểu Nhu, ánh mắt nóng bỏng mà sang rực, mang theo vài phần động tình, nhìn về phía người con trước mặt, tâm : "Tiểu Nhu!! Em có đồng ý gả cho ?"

      Mọi người nín thở tĩnh lặng nhìn , cũng khỏi trở nên khẩn trương, hôm nay khó có được biểu lộ chân thành như vậy...

      Tiểu Nhu chờ Lãnh Mặc Hàn xong câu kia, đôi mắt to tràn đầy lệ của lên mấy phần ưu thương và khổ sở, cuối cùng ở thời khắc nước mắt chảy xuống, chậm rãi lắc đầu...

      Lãnh Mặc Hàn cả kinh!!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1141: Cảm ơn
      Editor: Ngày Đẹp Tươi

      "Tiểu Nhu! ! !" Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía !

      Lãnh Mặc Hàn càng cảm giác mình hơi hoảng loạn, cũng nóng mắt cùng thể tin nổi nhìn về phía Tiểu Nhu! !

      Tiểu Nhu lại thân mình, ngây ngốc đứng tại chỗ, mặt bộc lộ vẻ bi thương sâu sắc, tùy ý nước mắt như hạt đậu nóng bỏng, từng giọt từng giọt theo khóe mắt xuống, lại mím chặt đôi môi, mang theo đơn thuần cùng cố chấp của mình, lên tiếng...

      Tất cả mọi người đều vội muốn chết, Chu Trường Dũng càng xoay người, nhìn về phía dáng vẻ con trầm mặc cùng bi thương, cũng sâu nặng nề hỏi: "Tiểu Nhu! Cha lấy hạnh phúc của con làm việc chính! Chỉ là Lãnh phó tổng, theo cha thấy, là người đàn ông tốt! Nếu như cậu ấy có thể làm con rể cha, cha rất vui vẻ! Cũng rất kiêu ngạo với con! Con rốt cuộc là nghĩ như thế nào ? cự tuyệt sao? , muốn chuyện hôn này sao? Đây chính là cơ hội khó có được..."

      giọt nước mắt lớn, lại dần trượt xuống...

      Tiểu Nhu vẫn ngây ngốc đứng, lên tiếng.

      Đường Khả Hinh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của , gấp đến độ lại muốn khuyên giải, Trần Mạn Hồng lại vào lúc này, mặt lạnh lên phía trước, dùng thân phận quản lý của mình, nhìn nha đầu chết tiệt kia, : "Tôi ! ! Bình thường tôi sao lại mắng , là bởi vì tôi thương ! mà là người bình thường, tôi thế nào? Tôi coi thường, tôi liền nhìn thấy ! là vì thực khôn ngoan thiện lương hiểu chuyện, tôi mới có thể đem đặt vào trong tâm khảm để nghĩ về ! Được rồi! Tôi thừa nhận, rất đáng , cho nên tôi mới thương hệt như thương em mình vậy! Hôm nay nghe thấy Lãnh phó tổng thổ lộ với như vậy, tôi rất cảm động, tựa như em muốn lấy chồng, kia, hi vọng chính mình có thể tìm được người đàn ông tốt sao? Đây chính là cơ hội trời cho! nếu quả thích hãy nắm bắt? Hả?"



      Tiểu Nhu dần mở to đôi mắt, đáng thương nhìn về phía Trần Mạn Hồng, mặt lại bộc lộ vài phần đơn thuần cùng ngốc nghếch, lại cúi đầu, mang theo chút cố chấp, lặng yên rơi lệ.

      Đây mới đánh chết người ! !

      Lãnh Mặc Hàn lại bức thiết cùng xúc động đến gần Tiểu Nhu thêm bước, nhìn dáng vẻ của như vậy, khẩn trương : "Tiểu Nhu! ! phải là bởi vì... Lời hôm qua của với em trong phòng... Xin lỗi! Là đáng chết! Em tha thứ cho , được ? Đó thực phải tâm !"

      Hai mắt Tiểu Nhu đều khóc sưng lên, lại vẫn yên lặng lắc lắc đầu...

      Lãnh Mặc Hàn há hốc mồm nhìn về phía , trong lòng đau xót, lại cấp thiết hỏi: "Vậy nguyên nhân là gì? Em... Em đối với ... chút cảm giác cũng có sao?"

      Tiểu Nhu vẫn im lặng lên tiếng, dần di động đôi mắt đẫm lệ, nhưng vẫn trầm mặc cúi đầu...

      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía dáng vẻ trầm mặc này của , gấp đến độ nắm chặt nắm đấm, thực muốn lập tức tìm người đánh trận, lồng ngực như muốn nổ tung!

      "Tiểu Nhu! !" Tô Lạc Hoành lúc này cũng lên phía trước, cúi người xuống nhìn về phía Tiểu Nhu, gấp gáp ; " phải là bởi vì chưa nghĩ xong, cho nên tạm thời dám đồng ý? Có phải hay ... Muốn cho chút thời gian?"

      Mọi người cùng nhau nhìn về phía .

      Tiểu Nhu lại vẫn chỉ ngây ngốc, tùy ý nước mắt lăn dài lắc đầu, đáp ứng...

      Tất cả mọi người đều biết, trợn tròn mắt, cùng nhau nhìn về phía , Chu Trường Dũng càng có chút sốt ruột nhìn về phía con ; "Tiểu Nhu! Cha miễn cưỡng con! Cha tôn trọng quyết định của con! ! Thế nhưng nếu như con thực muốn cự tuyệt Lãnh phó tổng, cũng nên cho cậu ấy lý do chứ! Đem lý do kia ra !"

      Lãnh Mặc Hàn vừa nghe, tức khắc cũng nhìn về phía Tiểu Nhu, khẩn trương : "Tiểu Nhu! cho biết, đó là vì sao?"

      Tiểu Nhu nghe lời này, vừa yên lặng rơi lệ, đến thời khắc này mới vươn tay, nhàng lau nước mắt, hít hít cái mũi đỏ bừng, lúc này mới nghẹn nghẹn ngào nuốt xuống, ngây ngốc nức nở ; "Cảm ơn... Cảm ơn Lãnh phó tổng ưu ái đối với tôi... Thế nhưng xin lỗi... Tôi thể đáp ứng ... Tôi tại, tương lai... Cũng có cách nào lựa chọn ..."

      Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn như bị nện đòn nghiêm trọng, mất mát khổ sở nhìn về phía trước mặt.

      Mọi người cũng cùng nhau tiếc nuối nhìn ...

      Tiểu Nhu hai mắt nóng lên, nước mắt lại lăn dài, nhưng vẫn tiếp tục nghẹn ngào : "Sau này, chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhất... Cám ơn ..."

      xong, đột nhiên lòng đau xót, trực tiếp vừa khóc vừa chạy ra bên ngoài, bóng dáng nho kia, như đóa hoa, bay ...

      Lãnh Mặc Hàn tức khắc sửng sốt, ngây ngốc tại chỗ, cảm giác kia rời , mang theo ưu thương cùng kiên quyết, hai loại cảm giác này, cũng làm cho đau lòng cùng áy náy... Hai tròng mắt chợt lóe, đột nhiên mất mát biết cái gì cho phải...

      Mọi người cùng nhau nhìn về phía , Chu gia lại càng tỏ vẻ xin lỗi nhìn , nhất thời biết cái gì cho phải...

      Trang Hạo Nhiên càng thể hiểu, lại đành chấp nhận ngẩng đầu, hơi đau lòng vài phần nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      "Cảm ơn... Cảm ơn Lãnh phó tổng ưu ái với tôi... Thế nhưng xin lỗi... Tôi thể đáp ứng ... Tôi tại, tương lai... Cũng lựa chọn ..."

      Những lời này, ôn nhu ra, giống như cùng đóa phượng tím ưu thương, nhàng bay bổng...

      Lãnh Mặc Hàn đau lòng đứng tại chỗ, toàn bộ thế giới, chỉ là tiếng vọng những lời ưu thương này, nhớ tới Tiểu Nhu từ quá khứ đến bây giờ, kỳ thực tình cảm của đều ràng trong sáng, xác thực cũng có bằng lòng mình cái gì, thậm chí cách nào đoán được chút tâm tư của ... trận cảm giác vô lực tập kích đến, dường như chết lần, chậm rãi yếu ớt xoay người, từng bước ra ngoài, tùy ý ánh mặt trời buổi trưa, đưa bóng lưng đơn của , kéo ra bóng đen dài dài, trùng điệp như vậy, mất mát như vậy ra ngoài ——————

      Lâm Sở Nhai bọn họ đau lòng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua ủ rũ như vậy, ngay cả khi em gặp chuyện may, cũng chỉ là đau thương áy náy rơi lệ, nhưng cũng có mất mát như người chết như vậy, mọi người đều cảm thấy sắp hít thở thông, vô cùng phiền muộn a!

      "Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?" Tô Lạc Hoành thực nhịn được, hiểu ra; "Lý do cự tuyệt là cái gì a? ràng nhìn ra hai người này khác nhau a?"

      Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều cũng hiểu con , đều ràng cảm giác được con xác thực đối với Lãnh Mặc Hàn có ý tứ, thế nhưng nó lại lòng kiên quyết cự tuyệt, vẫn là lần đầu! ! Chu Tiểu Tình có lẽ có chút hiểu em , lại chắc chắn, chỉ tựa vào lòng chồng mình, lời nào.

      Trương Hoa lúc này, lên tiếng , kéo vợ mình, xin lỗi nhìn mọi người ; "Tôi cảm thấy... Lúc này, con bé có thể đột nhiên được thổ lộ có chút thích ứng... Hơn nữa chuyện tình cảm, cũng thể miễn cưỡng. Mọi người cho ấy chút yên tĩnh . ngại với các vị, em đột nhiên lại như vậy..."

      Trang Hạo Nhiên mặc dù có vài phần tiếc nuối, nhưng vẫn cảm thán cười rộ lên ; " đừng như vậy, chuyện tình cảm, ai cũng biết nên miễn cưỡng. Tính tình Mặc Hàn lại hết sức hướng nội, mặc dù trong lòng cậu ta nóng như lửa đốt, thế nhưng lại có thể giấu sâu. Sâu đến mức người khác phát được... Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này, Tiểu Nhu có cách nào tìm được cảm giác thực khi ở cạnh Mặc Hàn. đơn thuần, có lẽ khát vọng tình cảm trực tiếp chút... Ôi... chung... Quả có chút tiếc nuối... Người em này của tôi, người đàn ông tốt!"

      Chu Trường Dũng nghe lời này, mặt càng lộ vẻ nặng nề, đôi mắt sâu thẳm, sau khi suy nghĩ hồi, vẫn quyết định tôn trọng suy nghĩ của con ...

      Trang Hạo Nhiên đứng bên trong phòng Chu gia, nhìn về phía bóng lưng Lãnh Mặc Hàn, tay vịn vai Đường Khả Hinh, mới mình theo ra...

      Vườn nho, mênh mông vô tận, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh lên toàn bộ màu xanh xanh, từng chùm nho xạ hương kia trong suốt đọng lá cây xanh, thập phần ngọt ngào no đủ...

      Lãnh Mặc Hàn thân người, dựa vào bậc thang vây bên ngoài vườn nho, hai tay chống bãi cỏ xanh kia, ngửa mặt lên, nhìn về phía những dây nho cao vài thước ngay giữa vườn nho, hai tròng mắt nhắm chặt, lời nào... Trang Hạo Nhiên thân mình, đứng giữa đồng ruộng, nhìn thấy bóng dáng quạnh của Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt chợt lóe, nhưng vẫn trực tiếp cất bước qua...

      Lãnh Mặc Hàn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc này, hai tròng mắt chợt lóe, lên tiếng, chỉ tiếp tục đón gió trong veo, nhìn về phía vườn nho mênh mông vô bờ...

      "Ôi..." Trang Hạo Nhiên thở hổn hển, cũng tạm xem như bãi cỏ sạch kia, ngồi bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, học theo hai tay chống cỏ, ngẩng đầu nhìn về phía vườn nho kia, yếu ớt : " nghĩ đến cậu cũng có hôm nay... Tôi cũng biết nên khóc, hay là nên cười..."

      Lãnh Mặc Hàn lên tiếng, tùy ý gió mát, lướt qua hất tung mái tóc, xẹt qua hai trong mắt mất mát của .

      "Tình cảm..." Trang Hạo Nhiên hơi hồi tưởng lại con đường tình cảm của mình, mới yếu ớt : "Nếu như cậu tình trả giá, tựa như mỗi ngày chạy bộ cả ngàn cây số vậy, chạy nước rút đến cuối cùng, mặc kệ thành công, hay thất bại, vẫn mệt như thường... Cái loại cảm giác thở dốc đó, kích thích, lại khiến cho người ta xúc động. Tôi trước đây thấy cậu lạnh như băng , kỳ thực vẫn có chút tiếc nuối, sợ cậu đương, bỏ lỡ kích thích tâm tình này. Đây chính là cảm giác rất trân quý trong cuộc đời."

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, tiếp tục trầm mặc...

      Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn , nhịn được cười : "Cậu cho rằng mọi người, đều có thể chịu được tính tình chết cũng mở miệng sao? Là đều chạy mất! Đều sợ cậu!"

      Lãnh Mặc Hàn lại ngửa mặt, bộc lộ mất mát nhìn về phương xa, yếu ớt ; " ấy ... ấy vẫn dùng cách của mình, dùng ngôn ngữ rất thầm lặng, rất săn sóc rất kiên cường đến bảo toàn tự tôn cùng khát vọng của tôi. Kiên định đến mức khiến tôi cảm giác, tôi cũng mạnh mẽ được như ấy... Tôi đúng là lạnh như băng , nhưng tôi có thể dùng ngôn ngữ cùng cách thức của chính bản thân mình ấy? Như vậy thực được?"

      "... ... ..." Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, bộc lộ chút tiếc nuối cùng đau lòng nhìn về phía .

      "Đây phải là cảm giác thất bại! Tôi sợ thua!" Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở dài hơi, mới lại yếu ớt ; "Nhưng tôi chính là mất ấy, ấy thậm chí cho tôi lý do... Chẳng lẽ, tôi ở trong lòng của ấy, đến mức ngay cả lý do cũng có?"

      Trang Hạo Nhiên thở cái, suy tư mấy phần, cũng yếu ớt : "Có lẽ... nỗi khổ trong lòng nào đó thể ..."

      Lãnh Mặc Hàn ngưng đọng hai tròng mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút hiểu : "Cũng cự tuyệt, nỗi khổ trong lòng thế nào, cũng thể xem là nỗi khổ được sao?"

      Trang Hạo Nhiên cười rộ lên : "Tôi đây thực ràng lắm, những thứ suy luận này, cậu vẫn giỏi hơn tôi mà!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe xong, sắc mặt hơi thu lại, nhìn về phía người này : "Tôi nếu như hiểu phụ nữ, tôi chính là tổng giám đốc rồi!"

      "Này!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía , lại nhịn được khoa trương cười rộ lên : " như vậy! Nếu như dựa vào thấu hiểu là có thể , hai người chúng ta cũng có thể nhau mấy chục năm ! Thứ tình cảm này, là phải dựa vào chút thiên phú ! Cậu muốn như hai tên cầm thú Kiệt và Sở Nhai kia, chừng cậu sớm biết lý do! Cậu chính là quá thành , người thành trong tình chưa từng chiếm được thế thượng phong!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lông mày cau lại.

      Trang Hạo Nhiên cũng than thở hai tay lại chống bãi cỏ, nheo mắt, nhìn về phía , mang theo chút nghiêm túc, ; "Chẳng lẽ... Người Tiểu Nhu ra là Lạc Hoành?"

      Lãnh Mặc Hàn muốn đưa chân đạp ! !

      Trang Hạo Nhiên mình cũng cười run lên...

      Lãnh Mặc Hàn tức giận xoay người, hai tay chống bãi cỏ, hai tròng mắt sâu chăm chú nhìn về vườn nho phía trước, lòng ; "Người em! Cám ơn !"

      Trang Hạo Nhiên lưu lại chút tiếu ý, quay mặt sang nhìn về phía .

      Hai tròng mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Hàn, lại lên điểm mất mát, từng chữ từng chữ yếu ớt ; "Tôi tại... Quả có chút khổ sở..."

      "... ..." Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi thu lại, sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hơi ngưng hồi, mới vươn tay vỗ bờ vai , ; " có việc gì. Hai ta cùng chỗ... Đêm nay tôi ngủ cùng cậu..."

      Phốc!

      Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, nhịn được khổ sở cười...

      Trang Hạo Nhiên cũng nhịn cười được.

      Hai người cứ như vậy nhàn nhạt ra tâm , thêm chút vui đùa, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Trang Hạo Nhiên sang sảng cười to, tựa vai Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn lại muốn đưa chân đạp ...

      "A lô!" Tiêu Đồng đến mức thở dốc, tay cầm di động, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng Lãnh Mặc Hàn hai người đàn ông ân ân ái ái, tức giận kêu lên: "Điện thoại của Tổng giám đốc Tưởng! ! Nghe rất gấp rất gấp rất gấp rất gấp rất gấp! !"

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, lại nhíu mày, nhịn được cười rộ lên ; "Rất gấp?"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1142: Nữ nhân hoa
      Editor: Ngày Đẹp Tươi

      chiếc điện thoại di động, bị bọc trong túi trong suốt dán keo, sau đó ném vào hố vừa mới được đào trong vườn nho, trong tay tiếng chuông kia vang lên kéo dài sốt ruột, Trang Hạo Nhiên lại hoàn toàn có phản ứng, ngồi xổm bên cạnh hố, thò tay đem đất cát hai bên lấp lại, đem di động kia triệt để vùi lấp ...

      Lãnh Mặc Hàn nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ, nhìn về phía người này, : "Có cần như vậy a? Có thể người ta có việc sao?"

      Trang Hạo Nhiên dáng vẻ bình tĩnh, lại đẩy cát vào trong cái hố, mắt thấy điện thoại di động của mình triệt để vùi lấp, còn muốn đắp đống đất lên, lấy nhánh cây cắm giữa đống đất, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, đẹp trai nhịn được cười ; "Có thể xảy ra chuyện gì? Nhiều năm như vậy, ta có tôi, cũng phải đều vượt qua đấy sao? phải tôi vừa mới rời khỏi ta chút, ta chịu được! Như vậy sau này làm sao bây giờ?"

      Lãnh Mặc Hàn gì, nặng nề thở dài, lại mặt hướng về phía nho viên, mới yếu ớt : " đối với em như vậy là tốt."

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, mắt nóng lên, lập tức vẻ mặt hung ác : "Ai ta là em của tôi! ! ta là từ đá nổ mà xuất , trong sông chảy mà tới! Tôi mới là từ trong bụng mẹ tôi mà chui ra! ! Lão tử chưa từng có coi ta là em! ! Cậu sau này chớ lung tung a, cẩn thận tôi đập cậu gân da lẫn lộn!"

      Tổng giám đốc Trang vĩ đại vừa dứt lời, lập tức đứng lên, hai tay vỗ vào nhau, phủi phủi đất tay, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, bỏ đá xuống giếng, chậc tiếng cười : "Để thứ đồ chơi này ngoan ngoãn ở lại đây ! Mời Tổng giám đốc Tưởng đích thân đem mọi chuyện sắp xếp cho ổn thỏa ! Tôi tin tưởng ta! Tôi phải còn có bàn di động sao? Các cậu có việc cứ gọi số này! Lão tử... tại cái gì cũng muốn! Chỉ muốn cùng bà xã tận hưởng hạnh phúc hai ngày này... Ai dám dị nghị, giết tha!"

      "... ..." Lãnh Mặc Hàn cau mày, lại trận bất đắc dĩ.



      "Tôi coi thường !" Tiêu Đồng cố ý nhịn cười nhìn lão đại! !

      "Tốt nhất nên xem thường! ! Bị người coi trọng áp lực rất lớn!" Trang Hạo Nhiên cho hết lời, cũng đẹp trai khí phách hai tay đút túi quần, thân mình hướng về phía Chu gia đến, Lãnh Mặc Hàn cũng nặng nề thở dài hơi, cùng Tiêu Đồng, cùng nhau về phía Chu gia, thế nhưng mọi người vẫn chưa hết vườn nho, cũng nghe thấy trận tiếng đàn nhị so với chết chóc còn ai oán hơn, mọi người ngẩn ra! !

      Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, còn có mấy người Đường Khả Hinh Nhã Tuệ, cũng nhao nhao đứng dưới tàng cây long nhãn, mặt bộc lộ vẻ gian nan, nhìn về phía người trước mặt...

      khúc “Nữ nhân hoa” với tiếng đàn nhị ai ai oán oán, quả thực là buồn đến xé ruột xé gan truyền đến, người kéo đàn nhị này ai khác, chính là Chu Trường Dũng! !

      Chu Trường Dũng tay cầm dụng cụ gảy đàn hình bát giác bằng gỗ lim mà ông nội để lại cho mình, xách ghế mặt hướng về phía trước vườn nho, từ người tài chủ quân phiệt tục tằn, trong nháy mắt hóa thân thành hán tử nhu tình, mặt bộc lộ vẻ mất mát ai oán, tay trái ấn dây đàn, tay phải xúc động say sưa ưu thương cầm trường cung trong tay, vừa kéo, vừa chính mình muốn khóc lên, hai tròng mắt thâm thúy điểm qua chút nước mắt...

      Khúc nhạc “Nữ nhân hoa”, tiếp tục được vị hán tử kia, kéo đến réo rắt thảm thiết, sâu xa ai oán, tựa như người con khóc, bay vào vườn nho, truyền đến thanh nức nức nở nở.

      Tô Lạc Hoành nghe thấy tiếng đàn nhị này, thực chịu nổi, nặng nề thở phì phò, mở to mắt, há to mồm, nhìn dám vẻ trầm mặc ai oán này của Chu Trường Dũng, hiểu bỗng nhớ lại mối tình đầu, hay là trong lòng nhớ đến nỗi hận nước thù nhà của tổ tiên mời người Nhật Bản uống rượu, bi thương khổ sở như vậy... Khúc nhạc “Nữ nhân hoa” xác thực kéo rất tốt, nhưng tiếp tục kéo xuống, còn sống, tất cả mọi người đều muốn treo cổ tự sát chết ! !

      Đường Khả Hinh là người tuyệt đối lạc quan, nhìn Chu Trường Dũng như vậy, hai mắt cũng khỏi lóe lên, hé môi, có chút khổ sở nhớ lại mối tình đầu của mình...

      Mấy người Trang Hạo Nhiên cùng Lãnh Mặc Hàn nghe tiếng đàn nhị này, tới phần đất trống trước cây long nhãn, liền quái dị nhìn thấy Chu Trường Dũng ngồi chiếc ghế , vô cùng đau thương kéo đàn nhị, cũng có chút hiểu chuyện gì xảy ra, nhao nhao kỳ quái nhìn dáng vẻ ông như vậy, sợ đến nổi da gà... Trang Hạo Nhiên càng tới trước mặt Đường Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi : xảy ra chuyện gì?

      Đường Khả Hinh vẫn chìm đắm trong bi thương, mặt bộc lộ vẻ say mê nỡ dứt, từng chữ từng chữ nghẹn ngào : "Em... Em cũng biết... Chỉ là em cảm thấy khúc nhạc này, rất ưu thương... Em nhớ tới mối tình đầu của em..."

      Phốc!

      Trang Hạo Nhiên lập tức nóng mắt nhìn , nhanh chóng ; "Mối tình đầu của em phải sao? Em ra còn có người khác? Sao lại biết?"

      Đường Khả Hinh sắc mặt vừa thu lại, lập tức ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, từng câu từng chữ, mang theo chút hung ác ; "Nếu như em nhẫn tâm chút, cũng chém đứt mối tình đầu của , vậy từ lúc bắt đầu nhà trẻ đến bây giờ, đều sống nổi!"

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cười lên tiếng, sắp sửa vươn tay ôm bà xã...

      Đường Khả Hinh hơi đẩy ra, mặt lại lộ vẻ ai ai oán oán, nhìn về phía Chu Trường Dũng, vị hán tử này...

      Chu Tiểu Tình cùng Trương Hoa lúc này ra đến, nhìn về phía cha như vậy, cũng khỏi thở dài hơi, lúc này mới tới bên cạnh ông, cúi người xuống, vừa nghe tiếng đàn nhị cơ hồ muốn chết kia, vừa khuyên bảo; "Cha! Người cần phải buồn đến mức như vậy? có con rể Lãnh, đây phải là còn có Trương Hoa sao! ?"

      Tiếng đàn nhị ai oán kia, tiếp tục truyền đến...

      Chu Trường Dũng vừa ưu thương kéo , vừa vẻ mặt tiều tụy, nghĩ: Trương Hoa mặc dù tốt, thế nhưng con rể Lãnh học toán rất giỏi, sổ sách hợp đồng kia, ràng như thế khiến ông vừa nhìn thoáng qua đối với người con rể này, hài lòng! Hết sức hài lòng! !

      Lãnh Mặc Hàn lúc này, cũng biết tình hình, mang theo vài phần cảm động, vài phần bất đắc dĩ nhìn về phía Chu Trường Dũng, trong lòng ấm áp...

      Chu Trường Dũng tiếp tục kéo đàn nhị của mình, hai mắt trống rỗng, cũng biết nhìn nơi nào, bộ dáng đáng thương kia, gió như vậy, cỏ như vậy, mây như vậy...

      "Ôi! ! Cha! Người đừng như vậy! ! Người kéo thứ đồ chơi này, khiến cho tâm tình con phiền chết ! ! Con còn ở cữ nữa!" Chu Tiểu Tình còn cách nào khác với cha mình, vươn tay đẩy mạnh vai ông! !

      Chu Trường Dũng để ý đến con , chỉ ngừng cầm trường cung, kéo khúc nhạc “Nữ nhân hoa” sầu thảm kia, vẫn cảm thấy thập phần tiếc nuối...

      Lãnh Mặc Hàn đành bộc lộ bất đắc dĩ tươi cười, tới trước mặt Chu Trường Dũng, ngồi xổm xuống, trầm giọng khuyên bảo: "Chu tiên sinh. Mặc kệ cháu cùng với Tiểu Nhu có duyên phận hay , thế nhưng cùng ngài quen biết, là Mặc Hàn vô cùng vinh hạnh! Tương lai, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, chỉ cần Chu tiên sinh có bất kỳ khó khăn, Mặc Hàn nhất định tận lực tương trợ! Cháu cùng với Tiểu Nhu cũng vẫn là bạn bè tốt nhất! Cháu vẫn là người có trách nhiệm với bạn bè, dành cho ấy mến lớn nhất!"

      Tiếng đàn nhị bỗng nhiên dừng lại!

      Chu Trường Dũng tay cầm trường cung, vẫn sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhìn người thanh niên này, ngồi xổm trước mặt của mình, vẫn khí thế tràn đầy, nhưng lại thập phần ưu nhã, ông khỏi lại trận luyến tiếc, trầm thở cái, mới thu hồi trường cung, tay vỗ vai Lãnh Mặc Hàn, lại khôi phục dáng vẻ quân phiệt kia, mặt lên tiếu ý, ; " sai! ! Chúng ta đều là hùng gặp hùng! ! Chuyện nhi nữ tình trường, duyên phận chính là duyên phận! Thế nhưng ta với cháu có duyên quen biết! Coi cháu như là con rể ! Sau này có chuyện gì, hay cần tìm chỗ giải sầu, cháu cứ việc đến, chúng ta nhất định tiếp đãi cháu chu đáo! !"

      Lãnh Mặc Hàn lập tức cười rộ lên, nhìn về phía Chu Trường Dũng tình ; "Cảm ơn Chu tiên sinh!"

      "Ai! Đừng cái gì cũng gọi Chu tiên sinh Chu tiên sinh! Ta nghe hai ngày, da gà đều nổi lên! bảo gọi ta là chú Chu rồi! Chúng ta dù sao vẫn là người nhà ! !" Chu Trường Dũng hai lời, đem đàn nhị ném vào tay con rể Trương Hoa, lúc này mới đứng lên nhìn về phía mọi người cười ; "Hôm nay! ! Chúng ta tiếp tục, say về! Ta lại sai người đem rượu trăm năm trong hầm lấy ra, lại uống! !"

      "Được được được! !" Trang Hạo Nhiên lúc này cũng vội vàng hướng về phía mấy người Tô Lạc Hoành đưa mắt ra hiệu, nhao nhao cùng Chu Trường Dũng chuẩn bị uống vài chén sảng khoái, an ủi ông lão! !

      Mấy Nhã Tuệ, Tiêu Đồng cùng Đường Khả Hinh, nhìn mấy người đàn ông này lại bắt đầu muốn uống rượu, cũng khỏi cười rộ lên, Trần Mạn Hồng hai tay ôm vai, nhớ tới vẻ mặt tàn nhẫn của Tiểu Nhu, : "Đều cái nha đầu chết tiệt kia, chú ý hiểu biết! ! Cho rằng tùy tiện câu cá là có thể câu được đàn ông tốt! ! Cứ như vậy mà xuống! ! ấy cũng cần phải quay lại phòng ăn của chúng ta! ! Sau đó cho tôi gặp rắc rối, nhặt đồ ăn thừa của khách? Mỗi ngày ngốc nghếch ôm tiền ngủ, cũng biết dùng như thế nào! !"

      Tiêu Đồng cùng Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng khỏi nhìn về phía cười rộ lên...

      "Ai! Càng nghĩ càng giận! ! Trong vòng hôm nay, đừng để tôi lại nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia, chừng tôi tức giận đến mức giống như não chim bồ câu bị bóp nát kia, bóp chết ấy! !" Trần Mạn Hồng cho hết lời, liền thân mình theo chồng mình cũng muốn vào trong, hôm nay lăn qua lăn lại như thế, cơm sáng cơm trưa đều vẫn chưa ăn, đói chết! ! Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng kia của , nhịn cười được, quen biết từ lúc học đại học đến tận bây giờ, người này bụng đói, liền nổi giận loạn, nghĩ tới đây, lại xoay người, nhìn Đường Khả Hinh ; "Đói bụng rồi sao? Chúng ta vào ăn chút gì ? ?"

      "Trước hết chờ chút..." Đường Khả Hinh mỉm cười, vừa thấy được ánh sáng, lại bởi vì lo lắng cho Nhã Tuệ, liền đỡ tay ; "Chị vào trước , em hiếm khi được nhìn thấy phong cảnh điền viên xinh đẹp đến vậy, còn có vườn nho sinh sôi nảy nở như thế, em tùy ý chút, xem có thể hay gặp được Tiểu Nhu..."

      "... ... ..." Nhã Tuệ vẫn có chút yên lòng về Đường Khả Hinh.

      " ! tại mắt em nhìn được rồi! sợ! Còn có Tiểu Vi Tiểu Hà..." Đường Khả Hinh lại ngọt ngào cười.

      "Vậy... Được rồi... Em dạo . Xung quanh rất đẹp, nhất là... Biệt viện suối nước nóng tối hôm qua em nghỉ ngơi còn đẹp hơn!" Nhã Tuệ cố ý nhịn cười, hai mắt lên chút trêu chọc, nhìn .

      Đường Khả Hinh mặt hơi hồng, thoáng cái mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, xấu hổ ; "Được rồi! nên như vậy..."

      Nhã Tuệ lại kìm lòng được cười rộ lên, biết thói quen cùng tích cách của , đành phải đưa tay chỉnh sửa tóc trán , dùng nhánh nho khô, ôn nhu đem quấn mái tóc dài đến eo đen nhánh của lên, tạo thành búi tóc thập phần xinh đẹp động lòng người, lúc này mới đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của ; "Được rồi. Vậy chị vào trước ăn chút gì đó, em cẩn thận chút. Đừng ngã đấy..."

      "Ừm..." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, lúc này mới kéo váy quay mặt sang, dùng đôi mắt đẹp lấp lánh như kim cương, ôn ôn nhu nhu sáng ngời nhìn về phía vườn nho trải dài vô tận ngay trước mắt, tất cả giá gỗ cao ba thước, lại bài tí những chiếc đèn chiếu khổng lồ, vô số bù nhìn, nhao nhao giang hai cánh tay, bảo vệ cây nho mềm mại, trận gió thổi tới, lá nho lay động, từng quả nho lộ ra, tỏa ra hương vị thơm ngọt...

      Nhìn những cây nho tuyệt vời này dường như tiền thế kim sinh, Đường Khả Hinh hiểu sao tâm tình tốt, mặt tràn đầy kích động tươi cười, hận thể tức khắc muốn hòa mình vào cảnh trí thiên nhiên tuyệt đẹp như vậy, vừa muốn dọc theo cây long nhãn ven con đường , vào trong vườn nho, lúc ngang qua chiếc xe thể thao nào đó, kỳ quái nhìn thấy bản hộ chiếu, mặt là khuôn mặt hết sức quen thuộc, hơi giật mình, xoay người, mở to mắt, nhìn thấy ghế da màu đen kia , đặt túi xách du lịch màu lam đậm, vòng trang sức dự đoán bị mấy đứa trẻ trong thôn kéo ra? Để lộ quần áo xa xỉ của phụ nữ, thậm chí còn có hai thứ đồ trang điểm nhãn hiệu châu Âu.

      Lòng khẽ động, lại ngẩng đầu nhìn về phía hình dạng chiếc xe thể thao này, thập phần thời thượng cùng mị lực, cần nghĩ đều biết là xe thể thao của Trang Hạo Nhiên, liền kìm lòng được hơi khom người, vươn tay cầm lên hộ chiếu ghế da, đặt trong lòng bàn tay, mắt sáng vừa nhìn, liền nhìn thấy ảnh chụp dịu dàng xinh đẹp của Giai Giai, ánh mắt nheo lại, mặt tức khắc bộc lộ dáng vẻ như chú sư tử , kìm lòng được nhìn về phía túi xách, cau mày, nghĩ: Đây... Hẳn chính là túi hành lý của chị Giai Giai?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :