1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1133: Nơi phồn hoa
      Edit: Hương Giang
      Từ bên trong cánh cửa, truyền đến trận trận thanh thở dốc triền miên...
      Rèm che, ở bên trong cũng trận trận phiêu động!
      Trang Hạo Nhiên áp Đường Khả Hinh dưới thân, hai tay lại ôn nhu mười ngón đan xen cùng với , chậm rãi vào trong rèm che, lại thâm tình mà khát vọng phủ phía dưới, tại đôi môi đầy đặn mê người của người con ấy, nhàng cắn mút, sau đó lấy đầu lưỡi của mình cuốn lấy đầu lưỡi của trêu đùa triền miên, hút từng giọt mật ngọt ngào trong miệng ...
      "Ngô..." Đường Khả Hinh mặt lại đỏ bừng, hai tay bị nắm chặt để lên cao, thể động đậy, chỉ có thể bị động xấu hổ đón nụ hôn của , mười ngón tay nắm chặt mu bàn tay , cảm giác nhiệt huyết trong lồng ngực mình bắt đầu sôi trào...
      Dường như hôn nghìn lần vạn lần cũng đủ...
      Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dốc, cùng bé này ngọt ngào triền miên hôn nồng nhiệt, sau lại thu hồi đầu lưỡi của chính mình, lại cảm giác được hơi ngẩng đầu lên, mở ra đôi môi ngọt ngào, thâm tình cùng nhiệt liệt mút lấy đầu lưỡi của mình, trong tim của tràn ra trận cảm động, tươi cười, sau trận nhiệt liệt triền miên giáo huấn , môi của rời khỏi đôi môi ngọt ngào của , dần dần hôn cằm của , cổ, liếm xương quai xanh khiêu gợi, lại từ từ xuống...
      Đường Khả Hinh hơi ngửa mặt, ngọt ngào kích động sôi trào nặng nề thở dốc ...
      Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ cùng đa chặt mười ngón tay, đầu lại cúi xuống, cách váy ngủ Mẫu Đơn mỏng manh, khẽ hôn lên nơi no đủ, đầy đặn của người con , thậm chí vươn đầu lưỡi, cách lớp áo tơ tằm, khẽ mút lấy đỉnh hồng hào của ...
      "A..." Đường Khả Hinh lại tình khó thở ngửa mặt, nặng nè thở dốc, môi đỏ mọng no đủ mở ra, đầu lưỡi khát vọng bên trong khẽ nhúc nhích...
      " khi đó, nhìn thấy em ở trong nhà Lý tổng, mặc váy ngủ Mẫu Đơn, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn ảnh chụp hồ điệp bay, khi đó, gần như điên cuồng nhớ em, thậm chí ghen khi thấy người đàn ông khác nhìn em như vậy... Hận thể tức khắc ôm em vào trong ngực, hôn em ngàn vạn nụ hôn... Thời gian xa em làm sắp điên luôn rồi..." Trang Hạo Nhiên lại say sưa cắn khớp hàm của , để nơi trở nên cứng rắn của mình ma sát vào giữa hai chân
      "A..." Đường Khả Hinh hai tay bị bá đạo thâm tình kiềm chế, thế nhưng xác thực mình khó tự kiềm chế, nặng thở gấp, gọi: "Hạo Nhiên..."
      "Ân?" Trang Hạo Nhiên tiếp tục qua lớp y phục khẽ cắn liếm ngực , hận thể đem mặt mình, chôn ở nơi đầy đặn mê người kia.
      "... ... ..." Đường Khả Hinh thể nên cảm giác trong lòng, chỉ là ngửa mặt mở miệng, nặng nề thở.
      Trang Hạo Nhiên có lẽ hiểu, rốt cuộc buông lỏng hai tay của , cả người lại tựa như dã thú, hai tay nặng nề chống ở hai bên thân thể của , lại cúi xuống hôn lên đôi môi hé mở mời gọi của , đầu lưỡi trực tiếp dây dưa đầu lưỡi của , lúc triền miên ngọt ngào hôn, tay bắt đầu tự thoát quần áo, đây chính là chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, là An An đêm qua đưa tới, vô luận bé này, có hay có thể nhìn thấy chính mình, thế nhưng lại muốn cả đời nỗ lực, vì người con mình mến, trình mặt tốt nhất.
      "Ngô..." Đường Khả Hinh kìm lòng được vươn hai tay, ôm cổ của , lúc đón nụ hôn của , cảm giác được tự thoát áo sơ mi bỏ chính mình sơ mi, lỗ tai của triệt để đỏ bừng, biết tiếp được đến phát sinh chuyện gì, hai tay kìm lòng được xoa lên các bắp thịt nóng cháy cuộn trào của , ngón tay lướt qua vân thịt tràn đầy mị lực của , nhớ tới đêm qua lúc cùng triền miên, dùng lực đạo hùng hồn, sâu chinh phục chính mình, thực cũng khát vọng thân thể mạnh mẽ của , tay xuống, dừng trước bụng , gợi cảm mà ôn nhu chơi - đùa , sâu hô hoán: "Hạo Nhiên..."
      Trang Hạo Nhiên tách ra hai chân dài tiêu hồn của , cúi xuống phía dưới, hướng nơi tư mật giữa hai chân mà hút lấy mật ngọt, từng tiếng động vang lên làm khí càng trở nên ái muội, thậm chí nuốt xuống cổ họng, khát vọng nuốt xuống ngọt ngào này...
      "A... ..." Đường Khả Hinh lại kìm lòng được uốn cong người, mở ra đôi môi, ngọt mà khát vọng kêu; "Hạo Nhiên..."
      thực thực rất thích kêu tên của mình, mỗi gọi lần, liền khát vọng lần... Kìm lòng được, mở ra hai cánh hoa dính đầy mật ngọt động thân tiến vào! !
      ***
      Cửa vào suối nước nóng ở biệt viện, trong nháy mắt mở! !
      Lâm Bạch Bạch để ý cặp song sinh ngăn cản, chỉ là nhanh chóng tới, bất đắc dĩ nhìn về phía , mặt bộc lộ rất nhanh mà gấp biểu tình, ; "Các đừng cản trở tôi! Còn năm phút nữa là chín giờ! Phúc bá , nhất định nhất định nhất định phải lúc này, châm cứu cho ấy! Hôm nay vất vả tôi mới được mình đảm đương, cho tôi chút mặt mũi thôi!"
      "Tiểu Bạch a..." Tiểu Vi đứng ở bên, mặt hơi bộc lộ mấy phần xấu hổ tươi cười, với ; "Chúng tôi làm người bảo vệ, dù da mặt có dày thế nào, cũng dám vào lúc này, ai biết... Bên trong phát sinh chuyện gì a?"
      Tiểu Bạch chậc tiếng, nhìn về phía , hơi mím môi cười rộ lên, ; "Chị Tiểu Vi a, chúng tôi làm bác sĩ, da mặt chính là phải dày! Nơi các người thể sờ đến chúng tôi lại có thể! Đây là khác nhau!"
      "... ... ..." Cặp song sinh lập tức mở to mắt, bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Bạch Bạch.
      "Tránh ra a! Tôi phải làm!" Lâm Bạch Bạch phen đẩy cặp song sinh ra, vừa vừa : "Lại , trong kia có thể xảy ra chuyện gì? Cái cửa này ở đây là thừa a!"
      Cửa phòng xác thực quan trọng ! !
      Đường Khả Hinh cảm giác được đầu lưỡi của Trang Hạo Nhiên di chuyển ở nơi nào đó của mình kích thích liên tục hôn, thỉnh thoảng lại cắn cái, hút từng dòng mật ngọt vào miệng, làm cho cảm thấy dòng mật ngọt lại càng chảy ra nhiều , mặt của bắt đầu càng lúc càng mê loạn, hai tròng mắt run rẩy lộ ra dục vọng, kìm lòng được càng mở rộng đôi chân, tay vỗ về nơi đó của , vô ý thức muốn càng làm thế nhiều hơn.
      Trang Hạo Nhiên hiểu, lại trận trận xuống sâu, lúc nặng nề hút, lại trong nháy mắt giật nơ bướm bên hông , kéo xuống váy ngủ gợi cảm kia, để thân thể của gần như xích lõa trước mặt mình, cấp thiết di chuyển tay khắp thân thể , nhìn thân thể trơn mịn như ngọc của , liền lật thân thể của , làm cho như mèo quỳ xuống, lại xuống, đầu tiên là hôn lên mông của , lại thoáng cái hôn lên nơi ẩm ướt của , ngón tay với vào, bên trong trận trận co rúm...
      "A ————" Đường Khả Hinh đầu gối lên gối đầu mềm mại , kích thích liên tục kêu, lại muốn khát vọng kêu to tên ...
      Tiếng đập cửa, vang lên!
      Lâm Bạch Bạch trực tiếp đứng ở trước cửa, vươn tay gõ cửa, rất sảng khoái kêu: "Đường tiểu thư! Ngài rời giường chưa? Thời gian châm cứu, đến..."
      Trong phòng!
      Đường Khả Hinh cùng Trang Hạo Nhiên ở sau rèm che chăm chú ôm nhau, dường như giây sau phải tách ra, lăn , thỉnh thoảng có thể thấy Trang Hạo Nhiên đè người Đường Khả Hinh, cường liệt mà nóng cháy hôn đôi môi ngọt ngào của , vừa hôn tay vừa di chuyển vào giữa hai chân , Đường Khả Hinh còn dám lên tiếng, lại ôm chặt cổ của , đón nụ hôn của , lấy khuôn ngực đầy đặn của mình dán chặt vào lồng ngực tráng kiện của ...
      "Đường tiểu thư?" Lâm Bạch Bạch đứng ở ngoài cửa, lại lớn tiếng kêu!
      Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh lên, nhìn về phía gò ngực căng tròn no đủ, tức khắc lồng ngực thở dốc kịch liệt, cắn chặt khớp hàm, mút chấm tròn dựng lên phía , lập tức kích thích mà uốn cong thân thể làm cho ngực càng chân sâu vào miệng , nắm tay , đặt tại bên ngực còn lại, muốn xoa nắn, Trang Hạo Nhiên rất thích Đường Khả Hinh chủ động như vậy, vừa hôn lên gò ngực khiêu gợi kia, vừa nắm tay , dò vào giữa hai chân mình, để cho cảm thụ dục vọng của chính mình...
      "Đường tiểu thư! !" Lâm Bạch Bạch liên tục gõ cửa, nhìn thời gian sắp quá mất, liền bộc lộ khổ sở, khẩn cầu ; "Xin nhờ! ! Thức dậy a!"
      Cặp song sinh bất đắc dĩ đứng ở bên, dở khóc dở cười nhìn về phía người con thuần khiết thiên chân vô tà này.
      "Nếu tỉnh lại, tôi vào hẳn trong luôn oa!" Lâm Bạch Bạch thậm chí hơi cao giọng uy hiếp : "Tôi muốn mở cửa oa!"
      Bên trong điểm tiếng vang cũng có...
      Lâm Bạch Bạch có biện pháp, lại liên tục đập cửa, ai biết tay mới gõ xuống, lại nhìn thấy phía trước cửa vừa mở ra, mở mắt ra, ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cúc áo đóng được nửa, mình, hơi giật mình, chớp mắt, chút cũng ngại mất thể diện, thẳng; "Ngài còn a?"
      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn được cười rộ lên, với : "Tôi ở đây, mà ở đó..."
      Lâm Bạch Bạch lóe hai mắt, nghĩ nghĩ, hiểu.
      Đường Khả Hinh cả người bị trêu chọc đến dục hỏa liên tục, mặt mắc cỡ đỏ lên, đôi chân gian vẫn khát vọng như cũ, cảm giác môi Trang Hạo Nhiên vẫn còn lưu lại bên trong, lại tại đây, đành phải tạm đè xuống dục vọng, khẽ cắn môi dưới, mặc váy ngủ đào đỏ thẫm vào, khoác chiếc áo lông mỏng đen ra ngoài, hơi chỉnh lại mái tóc chút, lúc này mới hơi tươi cười, vén rèm lên, xuống giường, : "Xin lỗi, Bạch Bạch, có lẽ là đêm qua hơi mệt, ngủ quên..."
      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hơi xoay người, hai tròng mắt chợt lóe, môi lộ ra nụ cười đầy ái muội, nhìn về phía ...
      Đường Khả Hinh càng xấu hổ đỏ mặt...
      " có việc gì! !" Lâm Bạch Bạch trực tiếp cười, đẩy Trang Hạo Nhiên ra, tới, vừa buông hòm thuốc, vừa nhìn Đường Khả Hinh hôm nay đẹp quá, giống như tiên nữ hạ phàm vậy, nhất là bộ váy dài đào, làm cho mặt ửng hồng trông rất mê người, Tiểu Bạch quan sát thần sắc của , dừng chút, mới lại cười rộ lên ; "Nhìn sắc mặt của ! Dự đoán rất nhanh là có thể khỏe lại! Đến đến, qua ghế dựa bên kia ngồi, tôi chuẩn bị chút châm cứu!"
      cho hết lời, liền đưa lưng về phía bọn họ, lấy châm ngắn từ trong hòm thuốc ra…
      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nắm chặt tay Đường Khả Hinh, kéo thân thể của đến ôm chặt vào lòng, lại khát vọng hôn lên đôi môi ngọt ngào của , vừa nghe, tay vừa xoa nắn nơi đầy đặn ngực .
      "... ... ..." Đường Khả Hinh mặt lại đỏ bừng , lại đón nụ hôn của , ngọt như mật chờ mong lần sau kết hợp đến nhanh chút ...

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1134: Tôi từng

      Editor: Hoàng Thủy.

      Ôn tuyền sương mù lượn lờ quanh quẩn, biệt viện ôn tuyền Chu gia chỉ có thần tiên trì, mà là mỗi gian phòng đều có mặt hướng đến tiểu ôn tuyền, lúc này cửa mở ra có thể thấy được bao ngoài tiểu ôn tuyền là tầng tầng lớp lớp hắc nham thạch vây lại, nhiệt khí bốc lên, hoa biết tên sinh trưởng tuyền trì, phác họa ảnh ngược trong nước thập phần ôn nhu...

      Đường Khả Hinh được Tiểu Vi và Tiểu Hà nâng đỡ, ôn nhu ngồi ghế dựa hoa lê màu vàng dựa ra sau ghế, tùy ý để làn váy đào như thác nước rớt xuống, mặt của nàng... vẫn say hồng quang mang.

      Trang Hạo Nhiên đơn độc đứng đối diện cửa tiểu ôn tuyền, hơi nghiêng mặt, đôi mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh lóe lên mị lực mà ái muội.

      Đường Khả Hinh tựa hồ cảm giác được có đạo ánh mắt nhìn mình, lòng khẽ động, trận cảm giác ngọt ngào như sóng triều vọt lên khiến e lệ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới.

      Trang Hạo Nhiên xoay người, lại lần nữa nhìn về phía ôn tuyền tầng tầng nhiệt khí, mặt dâng lên nụ cười ái muội mập mờ...

      Lâm Bạch Bạch mở ra châm bao Phúc bá đưa cho mình, xách ghế, ngồi bên người Đường Khả Hinh. Từ trong bao rút ra đoản châm, trước tiên là cẩn thận cầm lên, so sánh chiều dài rồi trực tiếp cầm tay trái của lên, đôi mắt ngưng trọng thong thả cắm châm vào huyệt hổ khẩu của , nhớ tới lời phó thác của Phúc bá, thân thể huyết khí vận hành có tiết tấu, độc khí cũng vậy, cho nên trình tự huyệt vị thi châm tuyệt đối có thể lỗi, nếu bị máu độc công tâm...



      "Phù..." Lâm Bạch Bạch cảm giác mình thi châm coi như thuận lợi, liền tiếp tục thi châm thứ hai, nghĩ đây chính là phu nhân tổng tài phải cẩn thận chút...

      Trang Hạo Nhiên khó khăn xoay người, vẫn có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh đáp lại bằng nụ cười ôn nhu.

      Lúc này, Nhã Tuệ, Lâm Sở Nhai, còn có mấy người Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt cũng đến từ sáng sớm, sau khi cười rửa mặt liền cùng tiến ôn tuyền biệt viện, từng bước khuếch trương trở về nhìn thấy cửa phòng mở ra, bay ra mùi thuốc, mọi người liền cùng nhau cười vào, hỏi "Có thấy khá hơn chút nào ?"

      Đường Khả Hinh nhắm mắt dưỡng thần, chờ Lâm Bạch Bạch lại lần nữa thi châm, nghe lời này mặt lập tức bộc lộ tiếu ý, mặc dù thấy được nhưng cũng biết là mấy người bọn Nhã Tuệ tới, liền ôn nhu cười: " tốt hơn chút rồi ..."

      Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc mỉm cười xoay người, nhìn về phía bọn họ.

      Nhã Tuệ trước tiên là kính trọng gật gật đầu với Trang Hạo Nhiên, liền đau lòng ngồi xuống bên người Đường Khả Hinh, vươn tay, kéo bả vai của , lưu ý sắc mặt của nhưng thấy sắc hồng mê người cũng có chút yên tâm : "Xác ... ngâm qua nước ôn tuyền người cũng tốt hơn nhiều..."

      Đường Khả Hinh ôn nhu cười.

      Lâm Bạch Bạch từ từ lấy thêm châm, vừa vì Đường Khả Hinh thi châm, vừa : "Ai ui! ! Đột nhiên yên tĩnh a! Gia hỏa có tuệ căn kia thế nào thấy đâu? ta phải kêu gào muốn tới trong thôn học tập Phúc bá sao? Nếu học tôi liền chặt bỏ cái tuệ căn kia!”

      **

      "A thiếu! !" sơn đạo, Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng vừa hướng chân núi xuống vừa hiểu lạnh run cái, cảm giác có người vừa nhắc đến mình, ngẩng đầu, mở to mắt, vừa nặng nề hít mũi, "Ai nghĩ tới tôi !"

      "Chậc!" Tiêu Đồng mặc quần áo thể thao Nike màu đen, khóa kéo cao, tóc tết sơ, vừa từng bước hướng dưới chân núi vừa chế nhạo : "Ai nhớ ? Sao phải là người khác mắng ? Tỷ như, đến trong thôn lại hảo hảo học tập, vừa nhìn thấy điểm chơi đùa liền ném Phúc bá qua bên, cẩn thận người ta chém bỏ tuệ căn của !"

      " cần lấy gốc rễ của nam nhân ra đùa được ?" Tô Lạc Hoành chịu nổi nhìn về phía Tiêu Đồng, mang theo vài phần tức giận : "Người khác có thể như vậy nhung nên như vậy!"

      "Tôi sao thể ?" Tiêu Đồng nhắc tới việc này, nổi giận trong bụng, trực tiếp liền đứng ở trước con đường hoa yên chi xoay người tức giận trừng mắt với tiện nam nhân này, nghiến răng nghiến lợi " đại nam nhân nhát gan như thế! Lão đại mới vào thôn lâu, nhìn thấy cá sấu cũng có thể chạy đến chắn trước mặt Khả Hinh! sợ cái gì? sợ cái gì chứ? Đêm tối, bởi vì sợ hãi cần phải có người hộ tống nghỉ ngơi! biết xấu hổ a, thực là! coi tôi là nữ nhân!"

      Tô Lạc Hoành vừa nghe lời này, ánh mắt sáng ngời, chịu nổi đứng gần , nhìn nữ nhân này ; " nên như vậy! Tôi cũng , tôi coi là nữ nhân chịu được sao?"

      "Tôi chính là nam ! ! !" Tiêu Đồng lập tức tới gần Tô Lạc Hoành, ngửa mặt tức giận kêu to: "Chỉ có Mặc Hàn mới cảm thấy tôi là nữ nhân! Các hai trò chuyện kinh nguyệt của tôi, vừa tán gẫu vửa ăn mỳ! coi tôi có lòng tự trọng?"

      "Ai!" Tô Lạc Hoành mới đến đây chưa được hai mươi bốn tiếng đồng hồ, liền học cách chuyện của Chu Trường Dũng, bất đắc dĩ nhìn nữ nhân này, nóng mắt oan uổng : "Đó là bởi vì lần đầu tiên có kinh nguyệt liền quát to tôi được mua băng vệ sinh cho mới nên chuyện!!! Tôi lúc đó nhìn nằm sô pha của lão đại, ôm bụng đau đến chết sống lại, tôi quan tâm lễ phép hỏi có muốn mua băng vệ sinh hay ? Tôi có chút ngượng ngùng nhưng như thế nào? đừng coi là nữ nhân! Coi là nam nhân là được rồi! ! ! ! Lời này là có phải hay ?"

      Tiêu Đồng ngẩn ra, nhìn nam nhân này hôm nay mặc áo sơ mi trắng thẳng thớm, quần thường màu đen, khoác ngoài âu phục màu đen, nhớ tới thời điểm mình mới gặp gỡ ta liền có chút lúng túng, ấp a ấp úng "Này... Này đều là chuyện cũ năm xưa ? ... còn nhớ việc này?"

      "Tôi thế nào nhớ! ?" Tô Lạc Hoành càng càng tức giận vươn tay chỉ về phía mũi , : " lần đầu đến công ty phỏng vấn là người thứ tám vào! ! Lúc đó là ba giờ chiều hai mươi phút! ! Đến công ty ngày thứ ba liền gặp rắc rối, còn là lão tử suốt đêm dùng nhựa cao su từng chút dính trở lại chỗ văn kiện cẩn thận bị làm rách vụn! Khi đó bởi vì văn kiện bị rách lão đại tức giận mắng hơn tiếng đồng hồ! Là lão tử an ủi ! Trông khi đó, khóc như mưa! cái gì? ngày mai liền từ chức! ! Từ khỉ! ngủ, chờ lão tử dính lại văn kiện rồi, liền mừng rỡ như chim , ôm thành quả của tôi tìm lão đại cầu xin tha thứ! ! qua nhiều năm như vậy, thất tình ba lần, lần nào uống say phải là tôi cõng trở về? ! Có lần tại Mỹ bạn trai cũ bắt nạt , vẫn là tôi lôi Mặc Hàn đánh nhau ! Tôi mặc dù khi đó có năng lực như Mặc Hàn nhưng đánh cũng ít? Vô lương tâm! Chỉ bởi vì đêm hôm đó đẩy chút, liền ghi hận đến bây giờ! Qua nhiều năm như vậy, uống nước đường của , mẹ nó uống ! ?"

      Tiêu Đồng bày ra vẻ mặt tức giận, hai mắt nặng nề, lên tiếng, gạt cái tay chỉ vào chóp mũi mình của ra!

      " nha nha nha!" Tô Lạc Hoành lại muốn chỉ !

      " lại chỉ tôi, lại chỉ tôi! lại chỉ tôi, tôi chính là thích !" Tiêu Đồng đẩy chút, tức giận muốn tự mình ra ngoài! !

      "Xoát! !" Trong rừng rậm hình như có cái gì đó vụt quá! !

      Tô Lạc Hoành trong nháy mắt nắm chặt tay Tiêu Đồng, lập tức đem ra phía sau mình, tay còn lại ấn hông của , khẩn trương nhìn về phía rừng rậm, sau gáy trận rét lạnh...

      "Làm sao?" Tiêu Đồng đứng phía sau ló đầu ra nhìn ngoài! ?

      "Khả năng cá sấu tới!" Tô Lạc Hoành nghĩ về con cá sấu kia, liền lo lắng cho mẹ mình!

      " !" Tiêu Đồng đẩy Tô Lạc Hoành ra, nhắc tới con cá sấu kia, liền ngại vô dụng : "Suốt ngày nghĩ về con cá sấu kia, nếu nghĩ về như thế sớm con cháu đầy đàn !"

      hết lời, liền lại muốn tự mình xuống núi!

      Tô Lạc Hoành ngay lập tức nắm lại tay bé của , căng mặt, lộ ra điểm khó có được nghiêm túc cùng khẩn trương : "Vẫn nên cẩn thận chút mới tốt! Nếu gặp chuyện may làm sao bây giờ?"

      Tiêu Đồng lên tiếng, ngẩng đầu, xem xét ...

      Tô Lạc Hoành để ý , lại nắm chặt tay bé làm cho tới gần phía sau mình, từng bước dọc theo sơn đạo hơi có vẻ lầy lội xuống núi, vừa xuống vừa liếc mắt xem xét bóng dáng người bên cạnh, càu nhàu kêu "Con gì mà cao như thế! 1m71, chẳng trách tìm được đàn ông!"

      "! !" Tiêu Đồng mới muốn tức giận mắng , lại nhìn thấy Tô Lạc Hoành nghiêng mặt nhìn biểu tình chính mình, bỗng dưng nhớ tới thời gian lần đầu tiên thất tình, lúc Tô Lạc Hoành và ở quán bar uống say, hỏi , thích dạng phụ nữ như thế nào?

      a tiếng, tay cầm whisky, đập vào quầy bar, phủ đầu cười rộ lên: "Tôi thích nữ nhân cao chút! Tốt nhất là 1m71..."

      **

      Thanh hai người cãi nhau truyền khắp Chu gia ôn tuyền quán! !

      Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh liên tiếp thi châm, trán ướt đẫm mồ hôi, đau lòng đem thân thể của tựa ở trong ngực mình, vừa hôn vừa vừa thập phần đau tiếc , đón khăn ấm Nhã Tuệ đưa tới chà lau khuôn mặt , sủng nịch hỏi: "Có khá hơn chút nào ?"

      Đường Khả Hinh tựa trong lòng Trang Hạo Nhiên, nghe lời này, mặt tỏ vẻ còn hơi chút khó chịu cười rộ lên...

      Nhã Tuệ trầm mặc đứng ở bên, nhìn Trang Hạo Nhiên đau tiếc Đường Khả Hinh như vậy, lòng của xem càng hạnh phúc, là cảm tạ trời cao, em tìm được người đàn ông mến mình.

      "Lão đại! !" Tiêu Đồng kích động tới, đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, giậm chân khiếu nại: "Lạc Hoành bắt nạt tôi! !"

      Trang Hạo Nhiên nhất thời ngẩng đầu, nhìn bộ dáng Tiêu Đồng kỳ quái hỏi: "Sao vậy? Súc sinh kia thế nào khi dễ ?"

      "Tôi thế nào liền bắt nạt ?" Tô Lạc Hoành nhanh tới, nhìn về phía Tiêu Đồng, cũng tức giận ; " phải là nhìn có chút cao, nhà của tôi thiếu cột nhà sao? ! Đây là ca ngợi !"

      "A! ! !" Tiêu Đồng nghe lời này, lại càng tức giận hướng Trang Hạo Nhiên, khóc kêu to: " nghe , nghe chút, ta chính là bắt nạt tôi! Lão đại, phải làm chủ cho tôi!"

      "Súc sinh! !" Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh để Lâm Bạch Bạch tiếp tục thi châm cho , lại tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành, ; "Trong nhà cậu thiếu cột nhà, có muốn hay lão tử lấy gậy gộc trực tiếp giết cậu! ? Cậu ngày chọc ấy chết sao? Đến lúc ấy lập gia đình, Kiệt phải lại muốn tai ương?"

      "Ai, thế nào liền đến tôi?" Tào Kiệt tức giận nhìn những người này, ngoan trừng mắt : "Tôi giống nữ nhân là lỗi của tôi sao? Lão bà của tôi cảm thấy tôi uy vũ là được!"

      "Đúng! uy vũ!" Trang Hạo Nhiên xong, lại trấn an Tiêu Đồng: "Được rồi, được rồi, đừng để ý tới súc sinh kia! Có thời gian, tôi để ta đến châu Phi trông ngựa vằn!”

      "! ! Tôi muốn giết chết ta!" Tiêu Đồng vẫn vô lý hận khóc: " ta vừa rồi còn lật nợ cũ, nhắc tới chuyện ba lần thất tình làm khó dễ tôi.”

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, ngẩn ra, nhìn Tiêu Đồng há hốc mồm : " từng qua?"

      "Đúng!" Lãnh Mặc Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trách cứ lão đại thất trách : "Có hai lần còn là tôi đến chống đỡ!"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1135: Lại lần nữa
      Editor: Ngày Đẹp Tươi

      Lần này xong! !

      Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh châm cứu xong, ven con đường núi hướng về phía Chu gia đến, vừa nghe giọng Tiêu Đồng kêu trời trách đất kia, lão đại thương mình, cư nhiên biết quá khứ đương của mình, khi đó, chính mình còn khóc đến đau lòng kể chuyện này với , lúc đó vừa xem văn kiện, vừa gật đầu ừm! Khi đó, chính mình tha thứ cho vẫn luôn chuyên chú xem văn kiện, nhưng hôm nay tuyệt đối tha thứ cho cư nhiên quên quá khứ đương của mình! vốn dĩ cũng đem mình để vào mắt, còn cái gì đồ cưới giới hạn, đều là gạt người ! !

      "Ô ô ô ô ô ——————" Tiếng khóc Tiêu Đồng, vẫn từ bên kia suối nước nóng truyền đến, vừa khóc vừa thương tâm kêu to: "Lão đại! Tôi thực quá thất vọng về rồi! !"

      Trang Hạo Nhiên vừa đường núi, vừa nghe lời này, ngay cả đầu cũng dám quay lại, chỉ đỡ Đường Khả Hinh nhanh chóng xuống dưới chân núi...

      Đường Khả Hinh nhịn cười, tựa vào ngực , vừa nhấc đuôi váy lên về phía trước, vừa mềm giọng : " cũng là! Tình của Tiêu Đồng loại chuyện lớn như vậy, sao lại có thể quên?"

      Trang Hạo Nhiên vẻ mặt dở khóc dở cười, kéo hông , trực tiếp bất đắc dĩ : " thực nhớ . Nhớ lúc Tiêu Đồng đến bên cạnh , vừa nhậm chức tổng giám đốc có bao lâu, vẫn là thời kì cha kiểm nghiệm , dám có chút buông lỏng. Xác thực vào lúc đó đối với ấy quan tâm đủ, nhưng về sau tốt rồi. Thế nhưng Tiêu Đồng người này, em cũng phải biết, ấy dáng dấp tuy xinh đẹp, cá tính lại mười phần như đàn ông, chuyện gì cũng đều so đo, chuyện gì cũng đều để ý, mấy tên súc sinh kia mỗi lần cùng ấy vui đùa, bọn họ đều chỗ nào !"

      "Sao lại như vậy, đều chuyện tình đến ba lần, ngay cả lần cũng nhớ?" Đường Khả Hinh bất bình thay cho Tiêu Đồng!



      "A!" Trang Hạo Nhiên có chút oan uổng nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Theo ấy , lần cuối cùng ấy là ba năm trước đây, khi đó cùng Giai Giai..."

      ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía Đường Khả Hinh...

      Đường Khả Hinh mặt ôn nhu, hơi bộc lộ chút bướng bỉnh nhẫn tươi cười, mặc dù muốn gì đó, nhưng lại thôi, mình hướng về con đường thấy phía trước đến, vừa vừa cố ý : "Lần này phiền rồi... lúc đó chỉ biết đương, liền đem chuyện tình của người ta quên mất. Cũng khó trách Tiêu Đồng đau lòng như vậy... Đổi lại là em, em cũng đau lòng... Nhưng mà... Cũng có thể thông cảm, Chai rượu Perth kia khó tỉnh ngộ biết bao nhiêu, đoán chừng 24 tiếng đồng hồ khi đó, hai người ở cùng phòng, nảy sinh bao nhiêu là tình cảm rồi ..."

      Người này tính toán đến trận thi đấu ngày hôm đó.

      Trang Hạo Nhiên hơi đánh trống ngực nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc chiếc váy đào đỏ tươi, hướng về bụi rậm con đường mòn tới, vội vàng nhanh chóng về phía trước, thoáng cái đỡ lấy thân thể , vừa xuống dưới, vừa nhìn , dương mặt cười rộ lên ; "Thế nào? Ghen rồi sao?"

      "Em có..." Đường Khả Hinh mặt hơi lộ chút ngượng ngùng cùng ôn nhu, lại tiếp tục cất bước, hai người từ từ xuất bên ngoài vườn nho, lập tức mảnh xanh bát ngát đầy sức sống ra, kéo dài về phía chân trời, tia nắng ban mai lúc này, mới phá tan sương mù chiết xạ ra, ánh lên những ngọn cây xanh, mảnh màu vàng, xuyên qua những chùm nho tím, vẫn lấp lánh no đủ...

      từng có phẩm rượu sư, hình dung giống nho xạ hương Alsace của Pháp, giống như hương khí mềm mại của phòng nhà nho thời xưa...

      Trang Hạo Nhiên hơi bước nhanh qua từng gốc nho xanh tươi, thoáng cái dưới bóng cây, nắm lấy cổ tay Đường Khả Hinh, kéo thân thể mềm mại của , trở lại trong lồng ngực mình, cúi xuống, tay nâng gương mặt lên, nhìn về phía đôi mắt sáng lấp lánh ôn nhu của , lóe ra vài tia ghe n tuông, bỗng cảm thấy xúc động, nhịn được tươi cười, ngón tay cái lướt qua đôi môi no đủ đỏ mọng của , mới sâu : " là kỳ quái! kỳ thực muốn thương tổn em, thế nhưng nhìn thấy em ghen, lại rất hạnh phúc! Cảm giác hạnh phúc đó như bị em dịu dàng vây lấy! thực thực em chết mất!"

      "Trái tim lại thoải mái!" Đường Khả Hinh thoáng cái xoay người, cố ý để ý đến ! !

      Trang Hạo Nhiên thoáng cái từ phía sau lưng ôm lấy cơ thể mềm mại của , hai tay siết chặt bên hông, mới cúi xuống, hít hít mùi hương lộ ra nơi cổ , sâu mê luyến, mới xúc động khàn khàn mỉm cười : " tất cả đều vì em! Chết cũng phải !"

      Đường Khả Hinh hơi giật mình!

      Trái tim Trang Hạo Nhiên hiểu sao bỗng nhiên kích động, vẻ mặt hơi căng...

      Đường Khả Hinh quả nhiên kích động xoay người, mở to đôi mắt đẫm lệ, có chút tức giận hơi cao giọng hỏi: " cái gì?"

      "... ... ..." Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhất thời nên lời!

      " vừa mới cái gì?" Đường Khả Hinh trái tim bỗng nhiên rung động, có loại cảm giác ưu thương cùng sợ hãi ập đến trong đầu, đôi mắt hoán tán của , lại kịch liệt ngấn lệ, cao giọng đau lòng nghẹn ngào hướng về người kia, : "Ai muốn chết cũng phải ! ? Em trải qua loại đau đớn đến tê tâm liệt phế này, gần như tuyệt vọng! Cảm thấy sống mà thể ! Hi vọng nhanh chóng rơi vào luân hồi! Tình nguyện đơn đến chết, cũng muốn chịu đựng loại đau khổ đó! !Em hôm nay đến như thế! Em khổ sở bước vào trận thi đấu lớn, em nỗ lực như thế để làm chiếc ô của , là vì muốn cho hạnh phúc! ! là toàn bộ cuộc sống của em! Tương lai, cho phép chịu bất cứ tổn thương nào nữa! Đường Khả Hinh em ở đây xin thề! ! Tương lai, suốt đời suốt kiếp, chỉ mình Trang Hạo Nhiên! ! Nếu như em lại vì người khác mà động tình, em nguyện vạn kiếp bất phục! Vĩnh viễn siêu sinh! Có trời đất làm chứng! !"

      Trang Hạo Nhiên hơi đánh trống ngực nhìn về phía Đường Khả Hinh, dáng vẻ mơ hồ, hai tròng mắt ngấn lệ kích động...

      Đường Khả Hinh lại kích động tới gần Trang Hạo Nhiên, vươn hai tay, tóm lấy cổ áo , lại khẩn trương đau lòng : "Hạo Nhiên! Sau này được như thế nữa! nên chịu trách nhiệm với tính mạng của mình, nên vì em mà chịu trách nhiệm! Em cần đến chết đều phải ! Em chỉ muốn sống tốt! Mỗi ngày đều tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời! Em muốn phải chịu đựng may rủi giống như em!"

      Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng vươn hai tay, nắm chặt bả vai , hai tròng mắt run rẩy đau lòng, cũng hơi cao giọng kích động : "Mắt em bây giờ nhìn thấy! Cho nên em cũng phát , biểu của em ở trận thi đấu lớn có bao nhiêu đặc sắc cùng xinh đẹp! Cũng nhìn thấy trong mắt của , là bao nhiêu tự hào! Cũng có lưu ý đến, khắc khi em ngất xỉu, rất muốn chạy tới, Thiên Lỗi lại sống chết kéo lại! ! khi đó muốn điên rồi! Canh giữ phía dưới phòng em, chờ tin tức của em mỗi phút đồng hồ, với đều là loại giày vò sâu sắc! Khả Hinh! Chúng ta nhau đến bây giờ, có thể cùng chỗ ra tình cảm cũng nhiều! thực sợ hãi... Sợ hãi khi xoay người chính là chuyển thế! Chẳng lẽ... Em thể cho cơ hội, vài lời thương của đối với em sao? ! Cũng chẳng biết lúc nào, mới có thể giống như hôm nay đến gần nhau như vậy! hận thể ngày liền đem toàn bộ tình cả đời này đối với em mà tiêu hết! Luôn luôn sợ thời gian kịp!"

      Đường Khả Hinh trận kích động khóc...

      Trang Hạo Nhiên cũng chớp đôi mắt rung rung, đem trước mặt ôm vào lòng, ngẩng đầu, nhìn về phía rừng nho dài miên man vô tận, từng chiếc lá xanh đầy sức sống, thực cảm động chính mình, lại sâu cảm thán nghẹn ngào : "Bảo bối, chờ chút... nhất định cho em hôn lễ long trọng nhất, bối cảnh là vườn nho toàn thế giới! nhất định chăm sóc nuôi dưỡng đóa hoa nho sinh mệnh duy nhất kia của tốt..."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trận hạnh phúc ngọt ngào rơi lệ cười...

      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt phiếm lệ, cũng cười, lại thâm tình vươn tay, ôm chặt hông này, cúi xuống, vùi vào cổ , hôn vai ...

      Đường Khả Hinh cũng vươn hai tay, kiễng đầu ngón chân, ôm lấy cổ , để cho gương mặt rơi vào bờ vai , ôm chặt lấy nhau.

      Cứ như vậy, hai người quấn quýt triền miên ôm nhau lâu, theo cơn gió mang chút hương thơm của nho, Trang Hạo Nhiên mới hơi buông lỏng trong lòng mình ra, nhìn về phía kích động rơi lệ, hai tròng mắt càng lấp lánh dịu dàng, đôi môi no đủ non mền như hoa đào, cảm xúc của lại bỗng dâng trào, trong nháy mắt cúi xuống, hôn lên đôi môi ngọt ngào của , thậm chí thoát ra đầu lưỡi, cùng đầu lưỡi dây dưa cùng chỗ...

      "Ưm..." Đường Khả Hinh chỉ cần đón nụ hôn của , cũng như say song, thân thể khỏi mềm yếu xuống, hai tay lại chống nơi lồng ngực nóng cháy của .

      Trang Hạo Nhiên vừa cuồng nhiệt hôn Đường Khả Hinh, vừa vươn tay, ôm lấy bé này, vừa vặn vào bóng râm dưới giá gỗ vườn nho, đem thân thể dựa vào dưới giá, sâu nhìn cái, lại cúi xuống, cấp thiết hôn môi , lúc mút đầu lưỡi , hai tay vuốt ve dưới lưng , biết lúc này ai đến, lại nhanh chóng trượt xuống áo lông đen của , lộ ra bờ vai tiêu hồn cùng với bầu ngực mê nguwoif như như ...

      Bên tai Đường Khả Hinh đỏ bừng , hai tay vẫn nắm chặt cánh tay , vừa thoát ra đầu lưỡi cùng nồng nhiệt hôn, cảm giác được thứ cứng rắn giữa chân Trang Hạo Nhiên ép sát giữa đôi chân mình, mặc dù muốn theo lý trí ngăn cản, lại vậy mềm yếu bị động tùy ý tay cách quần áo, vuốt ve đùi mình, thậm chí từ từ vén chiếc váy dài trắng của mình lên, đầu ngón tay đầy ma lực, thăm dò vào bên trong chiếc quần ren của mình, ngừng xoa vùng ẩm ướt giữa đôi chân...

      "A..." Đường Khả Hinh hai mắt mơ màng, sắc mặt phiếm hồng kêu lên, cảm giác được giữa hai chân mình, bị ngón tay kia, kích thích liên tục xuất ra dòng nước ấm...

      Trang Hạo Nhiên lại khát vọng cúi xuống, kéo váy xuống chút, hôn lên bọ ngực nửa lộ của , tay thậm chí đưa xuống phần ngực bên kia xoa , vừa ngậm lấy điểm hồng, vừa nuốt nơi cổ họng, kêu ; "Khả Hinh... Bảo bối... tại muốn em..."

      Trong lòng Đường Khả Hinh, lại khơi dậy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, kìm lòng được cười rộ lên.

      Trang Hạo Nhiên hiểu được nụ cười của , cũng biết mình lúc này có khả năng, liền thở hổn hển, mới vừa nhìn về phía , vừa đưa tay vuốt ve ngực , hôn lên dái tai của , mới cảm tính : "Bảo bối... thực muốn ăn sáng! muốn trở về phòng ôm em chặt! "

      " vậy chăng?" Giọng Đường Khả Hinh, ngọt ngào mềm mại truyền đến: " từ bỏ?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, chỉ đành nhìn ...

      Đường Khả Hinh lại ôn nhu cười, kiễng chân, ngẩng đầu lên, ở đôi môi mỏng gợi cảm của hôn , mới dụ hoặc : "Đêm nay... Em chờ ... Sauk hi trở về phòng, phân cũng được rời khỏi em!"

      Trang Hạo Nhiên cười, lại ôm chặt eo nhắn của , vừa hôn môi , vừayên tĩnh : "Biết ... Thưa bà xã..."

      Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi này, cảm xúc càng ngọt ngào như muốn say...

      thanh nào đó, trầm vang.

      "Tiếng gì vậy?" Đường Khả Hinh kỳ quái hỏi.

      Trang Hạo Nhiên lúc này, nhìn thấy cách đó xa, có quả nho xạ hương, rơi xuống bùn đất, nhìn nhánh nho này, đoán chừng là hôm qua cẩn thận rơi xuống ... liền xoay người, kéo áo lông đen giá xuống, cưng chiều khoác lên cho , mới ôn nhu cười : " chùm nho rơi mặt đất . Có chút đáng tiếc! Xác thực mảnh đất này rất tốt! chú ý thấy, đại khái đất thích hợp trồng nho, chừng khoảng trăm héc-ta, có thể lấy được, thực điên cuồng trận ! Trung Quốc nhất định có thể ủ ra loại rượu nho chấn động thế giới!"

      "Vậy cố gắng hết sức là được rồi!" Đường Khả Hinh cố ý hờn dỗi cười , bởi vì biết rất khó... Rất khó...

      Trang Hạo Nhiên lại ngước mắt, liếc mắt nhìn cái, mới cúi xuống, hôn mạnh cái lên môi , mới : "Được ! Đêm nay nỗ lực hết sức mình!”

      "Đáng ghét!" Đường Khả Hinh xùy !

      " tìm cho em chùm nho ngon! Chờ ! Nếm thử mùi vị này, liền biết mảnh đất này có bao nhiêu cao quý!" Trang Hạo Nhiên vẫn để Đường Khả Hinh tựa dưới giá gỗ, mình người, lang thang về phía trước giữa tầng tầng những giàn nho, trái phải nhìn về những chùm nho xạ hương, mỉm cười chọn ...

      Đường Khả Hinh đón gió trong veo cười, hơi quay mặt sang, lên tiếng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt lại chớp, cảm giác trước mắt từng đoàn trắng xóa lâu kia, lập tức nổi lên điểm xanh xanh, hơi đánh trống ngực, hiểu hơi chớp mắt, lại vô thức nhìn về phía trước, giữa những vầng sáng trắng xóa bao quanh, quả nhiên lại lộ ra điểm xanh...

      Trái tim, đập thình thịch! !

      Đường Khả Hinh mặt bộc lộ vài phần kích động cùng vui sướng, lại kích động như thể tin nổi mở to đôi mắt đẫm lệ, quả nhiên thấy phía trước là đoàn xanh xanh, thậm chí còn có thể nhìn thấy đám cây xanh xanh kia, có thân ảnh màu trắng ở phía trước dần xa, trong tim bỗng đầy kích động, hạnh phúc nghẹn ngào gọi; "Hạo Nhiên..."

      Người phía trước càng càng xa...

      "Hạo Nhiên... Đôi mắt của em..." Đường Khả Hinh lại khiếp sợ kích động rưng rưng về phía trước, muốn hướng về phía người xa kia : "Đôi mắt của em..."

      trận hoa mắt, lại tức khắc tập kích đến ——

      Đường Khả Hinh vui sướng còn chưa được ba mươi giây, mặt bỗng nhiên nhăn lại, cảm giác trong mạch máu trong cơ thể mình như muốn vỡ ra, trận thống khổ, tay chống giàn nho kia, phụt tiếng, miệng phun ra ngụm máu, cả người cứ như vậy rơi xuống mặt đất trồng nho, giống như đóa hoa nho vẫn rơi...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1136: Vẫn thụ thừa.
      Editor: Thanh Vũ
      Hoa nho, là đáng thương, hơn nữa còn là màu sắc xanh nhạt, làm cho người ta luôn luôn lờ tồn tại của nó, rất nhiều người đều cho rằng cây nho cần nở hoa, liền kết quả... Nó vẫn vậy có tiếng tăm gì, lá cây giống như bàn tay của người nam nhân, thập phần bí mật, tùy gió thổi qua, ôn ôn nhu nhu ... theo điểm hương hoa kia, bay ... Bay ...

      Thế nhưng, hoa nó kỳ vẫn rơi, luôn luôn biểu thị rượu nho sôi trào kết thúc, toàn bộ thế giới, lại muốn nghênh đón quả lớn buồn thiu! Này là tân sinh mặt! !

      Chu gia.

      Bác Phúc đột nhiên cầm lên cây châm ngắn lóe ra ánh sáng tinh nhuệ, dừng ở trước hai tròng mắt của mình, tinh tế liếc mắt nhìn, lúc này mới hơi xoay người, ngưng sâu hai tròng mắt nghiêm túc, nhìn về phía Đường Khả Hinh hôn mê nằm dựa ghế, khuôn mặt của tái nhợt, đôi môi mím chặt, khóe miệng vẫn như cũ cắn chặt điểm tơ máu đen, tay vô ý thức đặt ở bên, hơi thở thoi thóp, mi tâm của ông căng thẳng, lập tức tay điểm châm ngắn, cúi người xuống, bắt đầu ở huyệt nhân trung bé này, cốc đẳng huyệt vị, tiết tấu hữu lực mà thong thả châm xuống, mỗi châm tiếp theo, theo da thịt lúc rút ra, liền nhìn về phía châm chiết bắn ra bạc quang mang, hai tròng mắt của ông lại có bộc lộ quá nhiều tin tức, tiếp tục vì thi châm...

      Mấy người Nhã Tuệ cùng Lâm Sở Nhai, Trần Mạn Hồng, Tô Lạc Hoành, nhao nhao khẩn trương đứng ở bên, nhìn về phía bác Phúc thi châm, Trang Hạo Nhiên càng thủ ở bên, rất sốt ruột cùng đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh hôn mê, nhớ tới vừa ở trong vườn nho, chính mình thành thục trích được rất nhiều xạ hương nho, lúc muốn về phía giàn nho, cư nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như hoa rơi, té xỉu ở ruộng bậc thang mặt đất, tay nắm chắc ít bùn đất, nhổ ra than tâm, nhìn thấy mà giật mình ————

      Lúc này hồi tưởng lại, trái tim đau như bị xé rách cùng hít thở thông! !

      Trang Hạo Nhiên nắm chặt nắm tay, đau lòng, hai tròng mắt lại mất trật tự lưu chuyển, nhìn về phía Đường Khả Hinh! Nghĩ đến, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người vốn rất tốt ...

      Lâm Bạch Bạch lúc này, cũng sợ đến sắc mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ, tay cầm chặt thuốc mà bác Phúc vừa sai người lấy, hàm răng đánh canh cách, run run giận dữ đứng ở bên, hay chính là do mình vì thi châm cho Đường Khả Hinh sau đó ấy mới ngất , có phải hay là bởi vì... Hai mắt của nhanh chóng lưu chuyển, ánh mắt mất trật tự, nhớ tới hôm nay chính mình vì ấy thi châm, hoàn toàn là bác Phúc giao cho huyệt vị a? Chẳng lẽ mình có điểm nhớ lầm? Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh của chảy xuống, sợ đến cử động cũng dám, cơ hồ muốn khóc...



      Bác Phúc gì, tiếp tục tay cầm châm ngắn, vì Đường Khả Hinh mà thi châm các huyệt vị, thời gian từng chút từng chút trôi qua, ông rốt cuộc lại nhắc lên châm ngắn cuối cùng, dừng trung, tùy ý để nó chiết xạ ra ngân quang, lúc này mới chậm rãi nắm châm, ở huyệt vị thừa khóc của , nhàng xoay tròn hạ châm, đợi chút thời gian, lại ám kình đem châm thông qua!

      Thân thể này, sau khi thi châm, dường như cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn, nằm ngửa ở ghế, lồng ngực rốt cuộc trầm suyễn mấy phần khí tức, mặt từ từ hồng hào lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, hai mắt liễm từ từ di động, lông mi chớp...

      Mọi người thấy sắc mặt của Đường Khả Hinh từ từ chuyển biến tốt, cũng khỏi thở hổn hển hơi...

      Trang Hạo Nhiên lại dám buông lơi, tức khắc ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, đau lòng nắm bàn tay bé của , phủ phía dưới, vẫn như cũ tinh tế nhìn chặt gương mặt hỗn loạn của , khẩn trương cùng cấp thiết gọi; "Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh vẫn như cũ đóng chặt hai tròng mắt, mặt bộc lộ đau đớn khó chịu, nghe thấy lời hô hoán thâm tình này, thân thể chợt cảm thấy hoảng thần nghiêm trọng, cảm giác nặng trich, trời đất quay cuồng, xoay chuyển từng đợt mê man, tình khỏi , hơi di động mắt liễm, hai tròng mắt nhàng mở ra, lóe ra điểm dư quang...

      đoàn ánh sáng màu trắng, giống như ánh sáng thiên đường, vẫn như trước trong thế giới mê man che phủ ở trước mắt mình...

      Hai tròng mắt của Đường Khả Hinh di động có chút ưu thương đau đớn, cảm giác đoàn trắng xóa kia muốn cắn nuốt chính mình, hai tròng mắt thất lạc của vô ý thức lại nhắm lại, nặng nề nuốt chút máu khô cạn nơi cổ họng, mới thong thả mở hai tròng mắt... Tại thời khắc này, cảm giác đoàn trắng xóa trước mắt, cư nhiên chậm rãi giống như sương mù sáng sớm theo lúc đó lưu chuyển, thần bí tan , ra ở trước mặt mình , là điểm, lại nhiều chút thế giới màu sắc, cùng chút hình dáng khuôn mặt quen thuộc, trong lòng của khẽ động, tức khắc lông mi nhếch lên dài, hơi hiển mấy phần kích động nhìn về phía người trước mặt...

      Trang Hạo Nhiên cũng khẩn trương cúi mặt, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, lo lắng thân thể của có phải hay xảy ra chuyện gì! ?

      Đường Khả Hinh lại trừng lớn hai tròng mắt, mang theo vài phần thể tưởng tượng nhìn về phía thân ảnh mơ hồ trước mặt, trái tim bang bang nhảy, cảm thấy có khả năng, lại thể chờ đợi được... Rốt cuộc... Rốt cuộc... Đoàn sương mù dày đặc kia rốt cuộc triệt triệt để để, từ từ tan , tất cả thế giới ở trận ánh sáng chiết xạ xuống cường liệt, trong nháy mắt ràng, đôi mắt thâm tình của người đàn ông, nhanh chóng đối diện với đôi mắt của mình! ! Hai tròng mắt của lại nháy mãnh liệt, vô ý thức muốn xem nam tử trước mặt! !

      Trang hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, cấp thiết nhìn về phía chính mình, cổ áo hơi mở rộng, hơi lộ ra lồng ngực màu đồng kiên cố, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ như điêu khắc, mang theo cảm giác thần bí của người đàn ông phương đông, hai tròng mắt mị lực lộ ra thâm tình mà cấp thiết, sống mũi kiên cố giống như thành trì, thập phần mê người, môi mỏng khêu gợi mở ra, trầm thở dốc...

      Cha , muốn bao nhiêu thương hải tang điền, bao nhiêu vận mệnh chi thần, bao nhiêu thời gian, Ngài mới có thể điêu khắc tượng nam tử như vậy? Cha từng , bất luận kẻ nào cũng thể quá ích kỷ để có toàn bộ nam nhân này.

      này, hai tròng mắt ôn nhu di động, nhìn sâu về phía nam tử trước mặt, đau lòng mà thâm tình nhìn về phía , cả người sâu tỏa ra tình mãnh liệt, trong lòng của tê rần, ánh lệ run rẩy lên...

      "Khả Hinh! ! Em sao chứ?" Trang Hạo Nhiên cảm giác mặt của vẫn tiều tụy như cũ, liền vươn tay, giữ lấy mặt của , đau lòng hỏi: "Có chỗ nào thoải mái hay ! Em vừa như vậy là làm sợ muốn chết! !"

      Đường Khả Hinh mặt cũng co quắp cảm động cùng đau lòng, tùy ý để nước mắt chảy xuống, hai tròng mắt lại vẫn như cũ run rẩy có điểm ôn nhu cùng thâm tình, nhìn sâu sâu về phía khuôn mặt thâm tình của Trang Hạo Nhiên, rất sợ đây chỉ là giấc mơ, trong nháy mắt, cảm thấy hạnh phúc như lướt qua trước mặt, liền như vậy nhìn nhìn, nước mắt lại chảy xuống dưới... Rốt cuộc thanh mới khàn khàn, lại lộ ra vô hạn tình ý : " có việc gì..."

      Trang Hạo Nhiên lúc này, mới nặng nề thở cái, vô ý thức cùng đối diện với ánh mắt của , mới mỉm cười : " có việc gì là được rồi! ! Thân thể... Có còn nôn mửa hay , cảm giác như thế nào?"

      Đường Khả Hinh vẫn như cũ hai tròng mắt ôn nhu, nhìn sâu về phía Trang Hạo Nhiên, nước mắt chảy xuống, lắc lắc đầu...

      "Vậy tốt! ! Bác Phúc hầm thuốc cho em! giúp em uống!" Trang Hạo Nhiên lại yên tâm cười, tức khắc xoay người, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch, sắc mặt hơi ngưng lại, hai mắt lộ ra điểm thể nhìn ra tin tức! !

      Đường Khả Hinh liền như vậy ôn ôn nhu nhu, rất quyến luyến nhìn bóng lưng của Trang Hạo Nhiên, trong lòng lại tê rần, nước mắt trận trận chảy xuống...

      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người, kích động trầm suyễn lồng ngực, cúi mặt xuống, nóng mắt nhìn về phía trước mặt, giống như bắt giữ linh hồn vậy, sâu nhìn về phía hai mắt của ! !

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt tràn đầy lệ, tức khắc đau lòng, nháy mắt, chỉ là cấp thiết nhìn sâu về phía hai tròng mắt của Trang hạo Nhiên, mặt cuối cùng bộc lộ điểm thâm tình tươi cười...

      "Khả Hinh! Em..." Trang Hạo Nhiên trái tim bỗng nhiên bị kích, như vậy kích động cùng thể tưởng tượng nhìn về phía trước mặt, hai tròng mắt ôn nhu, tư duy lộ ra quá nhiều có thể coi thấy, thậm chí nhìn kỹ lộ ra ôn nhu chính mình rất quen thuộc...Mặt lập tức khắc có mấy phần vui sướng vẫn như cũ thể tưởng tượng, hơi cao giọng : "Em... Em có thể nhìn thấy, đúng ? Phải ?"

      Lời này vừa ra, mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh! ! Chỉ có bác Phúc, mình người, sâu ngưng biểu tình, nhìn về phía Đường Khả Hinh lâu, mới rốt cuộc tươi cười...

      Đường Khả Hinh cũng kìm lòng được lộ ra thâm tình kích động tươi cười, nhìn về phía nam tử trước mặt.

      "Em trả lời ! ! Em có phải hay có thể nhìn thấy! ! Đúng ?" Trang Hạo Nhiên lại vươn tay, hơi dùng lực nắm bờ gầy vai của này, hai tròng mắt khỏi rưng rưng, nghẹn ngào hỏi: "Mau cho biết! Em có phải hay có thể nhìn thấy?"

      Đường Khả Hinh đột nhiên trận co quắp khóc, đôi mắt ôn nhu đầy lệ cùng thâm tình, nhìn về phía nam tử trước mặt, cuối cùng hé miệng khóc kêu lên: "Hạo Nhiên... Mấy ngày gặp, tiều tụy ..."

      Lời này vừa ra, thân thể Trang Hạo Nhiên, chấn động mạnh cái! ! thể tưởng ra nhìn về phía trước mặt! !

      "Xin lỗi... Ngày trước khi chưa đến bây giờ nhau... như trước vẫn thừa nhận em nhìn thấy khổ cho ... Xin lỗi..." Đường Khả Hinh trận co quắp đau lòng khóc thành tiếng, ngẩng đầu, cuối cùng lại lần nữa thâm tình nhìn về phía nam tử trước mặt, cho điểm ánh mắt khát vọng lâu ôn nhu cùng thâm tình...

      Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lại lóe lên lệ quang, nhìn về phía trước mặt.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1137: Bảo vệ lẫn nhau
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      là tốt quá! !

      Mọi người nhìn thấy Đường Khả Hinh khôi phục ý thức, đều nhao nhao vui mừng nhảy nhót đầy hứng khởi, Trang Hạo Nhiên lại vẫn thể tin nôi vươn hai tay, nâng mặt này, kích động nhìn về phía hai trong mắt đẫm lệ, tràn đầy thâm tình mật ý, thậm chí lúc nhìn đối phương, hai mắt còn lộ ra cái nhìn lưu luyến ăn ý, lúc này, mới cảm giác được vài phần chân thực, nhưng vẫn vẻ mặt căng thẳng, khẩn trương hỏi lại lần: "! Em xác định là nhìn thấy, đúng ?"

      Đường Khả Hinh nghe đến đây, đột nhiên run run đẫm lệ tươi cười, nhìn về phía dáng vẻ kiềm nén kích động của người đàn ông trước mặt, lại lần nữa khẳng định chắc chắn gật gật đầu, ôn nhu đau lòng : "Đúng vậy! ! Em có thể thấy ! Em cực kỳ thấy ! Vị hôn phu của em! mặc áo sơ mi trắng, vẫn luôn đẹp trai như vậy!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mặt rốt cuộc run run vài phần cảm ơn cùng kích động, sâu dừng ở trước mặt, kiềm chế tâm tình lâu, rốt cuộc mới bộc lộ ra, được xúc động lúc này, là loại tư vị gì thế gian, chỉ là toàn bộ cảm xúc chân thực nhất, dường như mạnh mẽ xông thẳng về phía mình, thiếu chút nữa bị tâm tình vui sướng cuộn trào của giờ khắc này bao phủ! ! ! trong nháy mắt đem ôm vào lòng, đôi mắt lên vài phần đau lòng, lại dương mặt cười rộ lên, thanh hơi có chút nghẹn ngào khàn khàn : "Trời ạ! ! Em biết , khắc khi em mù, tình nguyện cũng mù, có lẽ như vậy, mới có thể biết em rốt cuộc trải qua cái gì! Ví dụ như cảm giác do dự khi thấy gì, hoặc là đơn tich mịch khi thấy! Chỉ cần nhớ tới, hai mắt em mù, lại phải thân mình tham gia thi đấu, trái tim liền đau đến nên lời! Phải kiên cường như thế nào, mới có thể thân mình, cắn chặt rang mà đối mặt với tất cả! ?"

      Tim Đường Khả Hinh đau xót, nước mắt lăn dài...

      Trang Hạo Nhiên lại cúi người, hai tay kích động nâng khuôn mặt ủy khuất cùng đẫm lệ kia của lên, lại vui mừng khôn xiết, cười ; "Khả Hinh! Loại cảm giác mất mà lại có này, là quá quý giá! Tương lai, quý trọng và gìn giữ hơn nữa từng giây từng phút có thể cùng em nhìn nhau! Cám ơn em, vị hôn thê của ! Cám ơn em cắn răng kiên trì đến ngày hôm nay! !"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng khỏi mỉm cười, nhưng nước mắt lại ào ào lăn xuống, dựa sát vào lồng ngực người đan foong này, phát tất cả những đau khổ mà trước đây phải chịu đựng, đều là đáng giá , đều là hạnh phúc ...

      Trang Hạo Nhiên dường như nghe được ngôn ngữ trong lòng , hai tròng mắt lại tràn đầy đau lòng, đem trước mặt ôm chặt hơn vào lòng! !



      "Khả Hinh! !" Nhã Tuệ lúc này, cũng kích động lên phía trước, vừa khóc lại cười nhìn về phía cặp mắt to nhanh nhạy của bé này, lưu chuyển có thần hơn, liền cười rộ lên : "Em mau cho chị biết! ! tại mắt nhìn thấy, còn có cái gì khác thoải mái? Hay đau nhức, hay khỏe?"

      Nhã Tuệ vẫn rất cẩn thận.

      Trang Hạo Nhiên nghe , cũng vội vàng cúi xuống, cưng chiều nhìn về phía , cũng đau lòng hỏi: "Đúng! Vừa mở mắt ra, khẳng định có chút thoải mái! ! Mau cho biết, có cảm thấy chỗ nào khỏe hay ?"

      "Đúng vậy! Khả Hinh! Thừa dịp bác Phúc ở đây, mau hai mắt của mình, còn có chỗ nào thoải mái?" Tiêu Đồng cũng liền vội vàng ngồi xích lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vui vẻ cười hỏi.

      Đường Khả Hinh tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, hơi lưu chuyển hai tròng mắt ôn nhu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, nhao nhao đứng cách đó xa, Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ vui sướng tươi cười ngay trước mắt, mọi thứ xung quanh, cũng thập phần ràng, thậm chí nhìn thấy ngoài sân Chu gia, trồng vài gốc cây long nhãn, liền khẽ cười, vẫn rung động cùng sôi trào : "Hoàn hảo, có thể thấy mọi thứ, nhưng mà mắt vẫn có chút đau."

      "Để ta xem..." Bác Phúc để mọi người hơi cách ra, đích thân ông lại lên phía trước, vươn tay đặt dưới mí mắt Đường Khả Hinh, quan sát đôi đồng tử đẫm lệ của , liền buông ra, lại đưa tay nắm cổ tay lên, ngưng thần nín thở bắt đầu bắt mạch...

      Mọi người cũng theo ông bình thần tĩnh khí, yên lặng lại, khẩn trương nhìn.

      Bác Phúc bắt mạch xong, mới gật gật đầu, : "Mắt khôi phục được tệ, đều là nhờ Bạch Bạch châm cứu tốt, nỗ lực hai lần của người này, sớm kích thích máu độc nghịch lưu! Nếu , theo ta dự đoán, hai mắt khôi phục thị lực, ít nhất phải đến ngày mai !"

      Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh nghe lời này, đều sâu ngọt ngào nhìn về phía đối phương.

      "Hù chết chị đây rồi!" Lâm Bạch Bạch lại vào lúc này, bưng chén thuốc kia, cơ hồ muốn khóc ngã ngồi dưới đất.

      Mọi người trận ồ cười rộ lên.

      "Thế nhưng..." Bác Phúc lại vào lúc này, dưới vui mừng của mọi người, mặt vẫn ra chút nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhắc nhở : "Cặp mắt của mặc dù khôi phục thị lực, thế nhưng vì lúc đó độc dược phát tác nghiêm trọng, kịp trị liệu, rất có thể trong khoảng thời gian ngắn, xuất tình huống mù màu, điểm này phải chú ý!"

      "Mù màu?" Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu, nhìn về phía ông khẩn trương ; "Ý của ngài là... Cháu bây giờ nhìn thấy màu sắc só với trước đây có chút sai lệch sao?"

      Trang Hạo Nhiên cũng mọi người nghe lời này, cũng có chút khẩn trương nhìn về phía bác Phúc! !

      Bác Phúc sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, thập phần khẳng định gật gật đầu, : "Đúng vậy! Hơn nữa lúc nào có thể khôi phục, còn phụ thuộc vào thời gian tôi châm cứu sắp tới! Ngắn có thể ngày! Lâu là mấy tháng, cho đến mấy năm cũng chừng!"

      "Vậy..." Đường Khả Hinh trong nháy mắt nhớ tới chính mình sắp sửa tham gia thi đấu, trong lòng bỗng lạnh lẽo, lập tức nên lời...

      Nhã Tuệ bọn họ lúc này, cũng hơi khẩn trương :"Vòng thứ nhất là thi lý luận Mà đợt thi đấu thứ hai, mới là chân chính bộc lộ bản lĩnh rượu nho của địa phương! Lúc đó, nếu như mắt nhìn , sao có thể miêu tả rượu nho cho tốt được? Hơn nữa rượu nho, thiếu chút màu sắc, liền là tuyệt đối giống nhau!"

      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt nheo lại, cũng nghĩ đến chuyện này!

      Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong đám người, cũng nghĩ vấn đề này, liền đưa ra ý kiến của mình, : " tại khi nào Khả Hinh xuất tình trạng mù màu, chúng ta vẫn biết! Sáng nay, tôi còn tới nơi hôm qua cùng Tô Lạc Hoành dừng xe, theo lời cậu ta , chuyển rương rượu nho qua đây! Bên trong có đủ loại rượu nho, chúng ta có thể kiểm tra trường, lại nghĩ đối sách!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền cũng sâu gật gật đầu, ; "Đây cũng có thể xem là cách! ! Kiệt cậu tức khắc lên xe Mặc Hàn lấy rượu nho! Còn có ly chén lấy hết ra!"

      "Được! !" Tào Kiệt tức khắc bước nhanh quay người ra!

      Lúc này, Chu Trường Dũng mới cười tới, nhìn Trang Hạo Nhiên : "Tổng giám đốc Trang! ! Thảo nào hôm qua uống xong vàng ngọc cả sảnh đường hạ bàn ! ra vị Đường tiểu thư này, chính là giai nhân của ngài!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, tức khắc đỡ Đường Khả Hinh dậy, nhìn về phía Chu Trường Dũng cảm kích cười : "Chu tiên sinh! Lần này hiếm có được ngài khoản đãi, nếu như phải ngài đề cử bác Phúc chữa bệnh cho vị hôn thê của tôi, e rằng cố ấy có cách nào khôi phục được nhanh như vậy!"

      "Ai! lời này! ! Chúng ta đều uống rượu, chính là người trong nhà!" Chu Trường Dũng dương tay tiêu sái cười : " này, tôi nhìn thân linh khí, trong lòng còn nghĩ , đôi mắt nhìn thấy rất đáng tiếc a!"

      Đường Khả Hinh lúc này, cũng kích động ngẩng đầu, lần đầu nhìn thấy Chu Trường Dũng, nghĩ đến cha Tiểu Nhu, lại là người khí thế như vậy, mặt tuy hơi tục tằn, thế nhưng có thể cảm nhận được thân nghũa khí, vẫn khiến cho người ta tôn kính, liền cũng ôn nhu nhìn về phía Chu Trường Dũng, chân thành : "Chu tiên sinh! là cám ơn ngài!"

      "Đừng khách khí, đừng khách khí! Các người là bạn bè của Tiểu Nhu, cũng là bạn của tôi! Ha ha ha!" Chu Trường Dũng lại hào sảng cười to lên.

      Tiểu Nhu đứng ở bên, nghe cha đến đây, chính cũng đồng ý cười vui vẻ, vừa mới nhìn thấy Đường Khả Hinh khôi phục thị lực, chính mình cũng kích động đến rơi lệ , lại bởi vì nhiều phó tổng cùng tổng giám đốc ở đây, cũng tiện mở miệng chuyện, chỉ là cảm giác nước mắt kia vẫn còn mặt mình, vội vàng cúi đầu, muốn vươn tay lau ...

      chiếc khăn tay màu trắng, dừng ở trước mắt!

      Tiểu Nhu hơi giật mình, mở to đôi mắt đẫm lệ quay đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn giơ khăn tay, đứng trước mặt của mình, sâu nhìn về phía mình, trong lòng khẽ động, mặt ửng đỏ, nhưng vẫn khẽ cắn môi dưới, do dự hồi...

      Lãnh Mặc Hàn giơ khăn tay, tiếp tục sâu ngưng hai tròng mắt, nhìn về phía .

      Hai tròng mắt Tiểu Nhu hơi lưu chuyển, sau khi suy nghĩ hồi, vẫn vươn tay, lau nước mắt mặt, lại hít hít cái mũi đỏ bừng, liền trầm mặc hơi xoay người...

      Lãnh Mặc Hàn cầm khăn tay, dừng trung, hai tròng mắt chợt lóe, hơi bộc lộ vài phần mất mát nhìn .

      Tào Kiệt lúc này, nhanh chóng tới bên cạnh xe thể thao của Lãnh Mặc Hàn, sau khi mở ra thùng xe, chuẩn xác nhìn thấy thùng rượu nho, liền cười ôm lấy vào trong, ai ngờ lúc ôm ra, có lưu ý phần văn kiện, bị thùng rượu ép dính vào thùng, theo Tào Kiệt ôm ra ngoài, hợp đồng kia cứ như vậy rơi vào trước sân Chu gia!

      nhân viên lúc này, theo sau nhặt lên, liếc mắt nhìn, liền trực tiếp đưa vào, gọi: "Chu gia! Bên ngoài có thứ gì đó rớt ra!"

      "Hả? Xem xem!" Chu Trường Dũng cười tiếp nhận văn kiện kia, mở ra, hơi liếc mắt nhìn, mặt ngẩn ra, cuối cùng ông nhìn thấy hợp đồng viết tên là Lãnh Mặc Hàn, ông hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :