1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1128: Suối nước nóng
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Tiểu Nhu khiếp sợ mở to mắt, nhìn về phía mấy người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai nằm mặt đất, kỳ quái hiểu kêu lên: "Ách! Mấy vị phó tổng... Mấy người... Tại sao mấy người lại đứng trước cửa phòng tôi?”
      Lãnh Mặc Hàn cũng hơi ngồi dậy, híp mắt nhìn về phía mấy tên cầm thú này!
      "Ách..." Mấy người Tô Lạc Hoành còn nằm sàn nhà, nhìn quần áo Lãnh Mặc Hàn vẫn còn hoàn chỉnh, liền cảm giác mình cầm thú, có chút có ý tứ cùng lúng túng tay chống lên hông mình, vội vàng giải thích : "Chúng tôi... Chúng tôi uống rượu, nghĩ muốn cùng nhau qua đây nghỉ ngơi chút... Đợi lát xuống dưới!"
      "Đúng đúng đúng đúng đúng! ! Liền muốn lên đây nghỉ ngơi chút, thuận tiện nhìn xem Mặc Hàn có sao !" Lâm Sở Nhai cũng lúng túng giải thích .
      "À!" Tiểu Nhu cũng cảm thấy có gì ổn liền vội vã qua, đỡ mọi người dậy mới : "Vậy mấy người tạm thời ở đây nghỉ ngơi chút, tôi xuống giúp mẹ nấu canh giải rượu ."
      "Được được! cứ từ từ !" Mấy người Lâm Sở Nhai cười với Tiểu Nhu.
      "Được!" Tiểu Nhu xoay người cái xuống.
      Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, còn có Tào Kiệt thoáng cái nằm bò đến bên giường Lãnh Mặc Hàn, mấy cái đầu như cầm thú áp người , cắn răng, mắt mở to như khát máu kêu lên: "Tôi ! ! Thế nào mà quần áo của vẫn còn nghiêm chỉnh như vậy?"
      Lãnh Mặc Hàn chợt cảm thấy lồng ngực đau đớn, thoáng cái đẩy mấy người kia ra, vẻ mặt ghét bỏ ; "Mấy người nghĩ rằng tôi như mấy người à! ! Buồn nôn!"
      "Trời ạ! mà quân tử như vậy! xác thực đệ đệ vẫn còn tốt đấy chứ?" Tô Lạc Hoành mở to mắt, nhìn người này! !
      Lãnh Mặc Hàn muốn nâng chân đạp ! !
      "Ai được hay , tôi được rồi! !" Tiếng từ cửa phòng truyền đến! !
      Trang Hạo Nhiên phịch tiếng đẩy cửa phòng ra, vừa rồi còn cao hứng, mị lực bắn ra bốn phía, trong nháy mắt đổ đầy mồ hôi, còn kịp chuyện bước nhanh về hướng toilet, nôn hết dịch rượu ra. Tiêu Đồng cũng nhanh chóng vào, vội vàng hướng đến toilet, kêu to: "Lão đại! sao chứ?"
      " giọng chút! !" Trang Hạo Nhiên ở bên trong phòng tắm nôn hồi, lúc này sức nóng ở dạ dày mới giảm bớt chút, từng đợt thở dốc ra, ngồi lên chiếc ghế duy nhất bên cạnh giường, ngửa đầu thở. Tiêu Đồng tùy tiện cầm lấy quyển sách ngừng quạt lên gương mặt , vừa quạt vừa vội vàng ; "Ôi, tôi là bội phục ! ! Cư nhiên uống được nhiều rượu như vậy!"
      Lãnh Mặc Hàn đồng tình nhìn về phía người này, tức giận : "Cậu muốn đẹp trai còn có biện pháp khác!"
      "Cút!" Trang Hạo Nhiên thoáng cái ngồi dậy, trừng mắt giận giữ nhìn về phía mấy tên súc sinh kia, tức giận ; "Bình thường có việc gì còn dùng được! Giờ đến lúc có việc quan trọng vẫn có ích! Nếu phải là tôi thấy tửu lượng mấy người thắng được, sợ mấy người bị giữ lại đây, tôi cũng liều mạng như vậy!"
      Lãnh Mặc Hàn thêm gì nữa! !
      Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hơi nghiên cứu vẻ mặt của , trực tiếp kỳ quái : "Cậu làm sao vậy?"
      " sao." Lãnh Mặc Hàn chỉ là có chút phiền não hơi ngồi thẳng người, trầm mặt nghĩ ngợi mới : "Tôi suy nghĩ xem mảnh đất kia biết có thể về tay chúng ta ... Tôi cảnh cáo mấy ngươi, tất cả được dùng người của Tiểu Nhu.
      "Chúng tôi ác tâm như vậy sao? Có lão đại ở đây! Vài tòa "Kim tự tháp" lão đại của chúng ta cũng có thể lấy về đến tay!" Tô Lạc Hoành híp mắt cười rộ lên .
      "Kim tự tháp là nhà mẹ của cậu à? ! có việc gì nghĩ muốn leo lên! !" Trang Hạo Nhiên tức giận trừng mắt nhìn tên súc sinh này, giơ cao chân muốn đạp , mới hung hăng : "Vừa rôi tên súc sinh kia dung cá sấu đến ngăn tôi? Đợi lão tử trở về trừ hết tiền thưởng mười năm của mấy người! có ích!"
      Lâm Sở Nhai dám lên tiếng.
      Tô Lạc Hoành cũng dám lên tiếng...
      "Lão đại lão đại! ! Đừng nóng giận! ! Kim Ngọc Mãn Đường ở ngoài sảnh vẫn còn ba mươi tám chén! !" Tiêu Đồng lại vươn tay phủ lên lồng ngực nhắc nhở .
      "A ————" Trang Hạo Nhiên lại ngửa mặt, khóc thét! !
      "Tổng giám đốc Trang! ! Nghỉ ngơi đủ rồi chứ! Chúng ta lại tiếp tục! !" Thanh của Chu Trường Dũng vô cùng phấn khởi từ bên dưới vọng lên.
      "Được! ! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp nở nụ cười đẹp trai đáp tiếng, lúc này mới cúi xuống muốn khóc thét nghĩ: Còn tiếp tục uống như vậy tối nay làm sao có thể đoàn tụ cùng bảo bối?

      Lúc này, mặt trời dần xuống, buổi tiệc vẫn tiếp tục.
      Trang Hạo Nhiên tươi cười xuống căn gác ra bên ngoài, nhìn thấy tâm tình của Chu Trường Dũng có giảm bớt chút nào, còn càng lúc càng phấn khởi chuyện cùng các bác, tới cười : "Xấu hổ quá, vừa rồi cháu lên xem cấp dưới chút, bởi vì thân thể cậu ấy khỏe... . . ."
      "Ai, ở Chu gia! Tôi bảo đảm cậu ta có việc gì!" Chu Trường Dũng lại vươn tay kéo vai Trang Hạo Nhiên, cất giọng cười to.
      Lời vừa mới dứt, bác Phúc vào lúc này cũng chậm rãi mỉm cười về hướng Chu gia.
      Trang Hạo Nhiên, mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành nhìn thấy bác Phúc lập tức tôn kính đứng lên, Đường Khả Hinh được Nhã Tuệ đỡ dậy, tôn kính kêu tiếng bác Phúc. Chu Trường Dũng cùng các chú bác càng tôn kính nhìn về phía ông, lập tức muốn mời ông ngồi xuống nhưng ông lại thẳng về hướng Đường Khả Hinh, híp mắt cẩn thận quan sát . Hôm nay khuôn mặt đỏ hồng, hai tròng mắt tuy tập trung thế nhưng cơ hồ có thể thấy dần khôi phục, khẽ gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Đường Khả Hinh muốn bắt mạch cho .
      Trang Hạo Nhiên tức khắc dừng động tác, mang chút khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh.
      Tất cả mọi người cũng có chút tỉnh táo lại nhìn về phía bác Phúc
      Bác Phúc bình tĩnh bắt mạch cho Đường Khả Hinh, dần dần phát hiệncô nguyên bản cung hư mạch tuyến, từ từ khôi phục, liền gật gật đầu, nhắc nhở ; "Thân thể khôi phục rất tốt, ăn cơm xong có thể đến suối nước nóng. Thời gian ngâm nước nóng được vượt quá ba tiếng, bác dặn tiểu Bạch chuẩn bị hoa lựu cùng bách thảo để ngâm vào suối nước nóng rồi. Sau khi ngâm nước nóng tránh dính nước lạnh. Chín giờ sáng mai bác qua đó bắt mạch cho con, ."
      Đường Khả Hinh nghe xong lập tức ngoan ngoãn nghe lời, mỉm cười gật đầu, : "Vâng..."
      Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu nhìn về phía Đường Khả Hinh từ từ đứng dậy, Nhã Tuệ và Tiêu Đồng đỡ đứng lên, đôi song sinh xuất phía trước để mở đường, máy bay trực thăng bắt đầu khởi động chuẩn bị bay về hướng suối nước nóng, trái tim cũng đập thình thịch nhưng vẫn phải đè nén tình cảm xuống, từng chữ từng chữ chậm rãi ; "Cẩn thận chút, nếu như trời tối, đừng sợ..."
      Đường Khả Hinh dừng bước, nghe giọng của Trang Hạo Nhiên truyền đến, ôn nhu cười, khẽ gật đầu, lúc này mới theo Nhã Tuệ chào mọi người rồi cất bước về phía trước...
      Trang Hạo Nhiên tiếp tục cầm ly rượu nhìn theo bóng dáng Đường Khả Hinh rời khỏi, hai tròng mắt nóng rực, lên mấy phần kích động.

      **

      Suối nước nóng được đặt tại thôn cách Chu gia xa vậy mà lại là vùng đất hoàn toàn khác. Lúc này mặt trời dần lặn xống ở phía Tây, mọi người đứng núi nhìn về phía suối nước nóng, giống như loại đá quý nằm giữa những khe đá. Mà những gian nghỉ ngơi kiểu Nhật nằm giữa suối nước nóng, lúc này cũng sáng lên những ngọn đèn lồng đỏ thẫm mặc dù sắc trời vẫn chưa tối. Những làn khói xanh tràn ngập, mơ hồ có thể thấy những vị khách ở suối nước nóng, vừa vừa cười nếm nho...
      "Đẹp quá..." Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh, cùng Tiêu Đồng cảm thán khung cảnh tuyệt đẹp này, tiếp theo liền xuống chân núi.
      Bể nước nóng thần tiên theo như lời bác Phúc cũng thuộc sở hữu của là Chu gia, nhưng bởi vì ông luôn luôn cho phép người ngoài vào cho nên xung quanh cũng xây dựng lên rất nhiều gian phòng kiểu Nhật khác, đem nước vây quanh. Lúc này chỉ thấy cánh lửa lớn bằng gỗ lim mở sẵn, đèn lồng hai bên trái phải thắp sáng đỏ thẫm, đại biểu cho vị khách quý của Chu gia. Đám người còn lại cùng nhau tránh sang bên lớn tiếng ồn ào. Lâm Bạch Bạch thay cái váy ngắn màu xanh, eo thắt chiếc nơ bướm, mái tóc ngắn vén lên cố định bằng chiếc tram tỏa ra thuần khiết tươi mát. đứng giữa cửa lối vào suối ước nóng nhìn về phía Đường Khả Hinh được Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng đỡ tới, dọc theo thềm đá xuống dưới, lập tức cao hứng bừng bừng cười rộ lên ; "Đường tiểu thư, tới rồi! Tôi ở chỗ này chờ lâu!"
      "Bạch bạch!" Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh tới, cũng nhìn về phía Lâm Bạch Bạch, cười kêu lên.
      "Mau tới mau tới đây! !" Lâm Bạch Bạch vẫy tay cười : "Những cái này mở ra để đón khách tới suối nước nóng, cách nơi này đoạn có người quấy rầy chúng ta! Bên trong có mười hai gian phòng, mở ra cũng có thể đến ngay suối nước nóng”
      "Tốt! Khả Hinh! Chúng ta vào thôi!" Tiêu Đồng xong liền đỡ Đường Khả Hinh vào bên trong, đôi song sinh đứng trước cửa suối nước nóng cầm bộ đàm chuyện cùng mấy người Đỗ Uy, để cho bọn họ quan tâm chút tình huống xung quanh. Mà lúc này, Chu gia phái nhân viên, theo lời dặn của bác Phúc mang thuốc bột mãnh thú đến bên ngoài.
      "Đến,vào !" Lâm Bạch Bạch đứng sàn gỗ bóng loáng, tươi cười gọi mấy người Đường Khả Hinh, Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng đồng thời dừng bên trong gian phòng, ngẩng đầu phát gian phòng này được xây tảng đá, bên dưới hàu như trống rỗng, tất cả các cửa đều rất tinh tế, số cây to cao đến hai mét treo số chiếc chuông gió kêu leng keng! ! Mười hai gian phòng hình thành nên tứ hợp viện, ở giữa là chiếc núi giả cùng bức tượng điêu khắc hình con hạc, còn có con đường xung quanh.
      "Khung cảnh ở đây đẹp..." Nhã Tuệ tình cười .
      Lâm Bạch Bạch dẫn mọi người vào trong, vừa vừa xoay người nhìn về phía các cười : "Tôi là nhờ phúc của mấy người mới có thể tiến vào! Bình thường ở đây, trừ người của Chu gia, người khác cũng thể tiến! Là cấm địa đấy!"
      Đường Khả Hinh nghe , nhớ tới giúp đỡ của Tiểu Nhu, khỏi cảm ơn...
      "Vào ! thay đồ trước !" Lâm Bạch Bạch dẫn mọi người qua từng phòng, cuối cùng qua khúc quanh, rốt cuộc mở ra cánh cửa có điêu khắc hình phượng hoàng, bên trong bài trí xa hoa, nhất thời làm mọi người vô cùng kinh ngạc.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1129: Có
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Ánh trời chiều nhanh chóng hạ xuống phía tây, mềm mại khắp núi rừng, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

      Thôn suối nước nóng ngay sát nhà khách suối nước nóng, tấp nập sáng lên đèn lồng đỏ lớn, chỉ thấy sương mù mờ mịt dâng lên, mỗi ghê ngồi kiểu Nhật của nhà khách suối nước nóng, đều lộ vẻ tinh xảo, nhưng chỉ có ghế ngồi thần tiên của Chu gia, xung quanh giữa nham thạch, là đủ loại những hoa lựu non mềm, hoặc đỏ tươi, mỗi đóa giữa hơi nước trong đêm, huyễn hoặc mà tươi đẹp, có vài đóa hoa tươi, cách hồ nước nóng xa, càng có vẻ tình ý nồng đậm...

      cánh cửa, chậm rãi được kéo ra! !

      Bỗng nhiên bên trong cánh cửa hộp lên hơi thở tôn quý, cái hồ lô bằng vàng cao chừng mét, dâng lên làn sương mù khiến nhân tâm dễ chịu, bên trái là vách tường màu tím lớn, phía là bức họa quý phi say rượu, phía dưới bài trí gốc gỗ lim trăm năm loại thượng đẳng nhất, điêu khắc thành ghế dựa hình phượng hoàng, trái phải hai bên, đặt chiếc bàn gỗ, chiếc khăn trải bàn màu vàng ròng thêu, rũ xuống, bên kia, là chiếc giường noãn ngọc, đệm giường tơ tằm màu lam đậm trải ra chiếc giường noãn ngọc, bên cạnh giường cắm hai ống trúc xanh cao lớn tao nhã mà độc đáo, cây dù giấy cổ, với họa tiết đào Nhật Bản, bung ra, che đậy góc giường, đầy lãng mạn mà rung động...

      Mấy người Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, còn có Lâm Bạch Bạch tươi cười bước ra khỏi phòng, lại mỉm cười gọi: "Khả Hinh? ra!"

      bao lâu sau...

      cánh cửa hộp khác đẩy ra, truyền tới thân ảnh dịu dàng... Đường Khả Hinh cứ như vậy mặc chiếc áo tơ tằm trắng ngắn cùng chiếc quần ngắn cùng màu mà Trang Ngải Lâm chuẩn bị cho mình, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, chân trần đứng sàn nhà bóng loáng, bên ngoài khoác chiếc váy tơ tằm hình hoa đỗ quyên màu hồng phấn kiểu Hàn Quốc, tóc búi cao lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh đầy khêu gợi, mặt hơi bộc lộ nụ cười phiếm hồng mà khêu gợi, chậm rãi dời bước ra khỏi phòng, ôn nhu nhìn về phía mọi người...

      " thôi!" Lâm Bạch Bạch vươn tay, kêu Đường Khả Hinh, cười rộ lên .



      Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, liền dưới nâng đỡ của Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, chân trần sàn nhà bóng loáng, cất bước về phía trước, trận gió thổi tới, phất chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn kia lên, lại lộ ra đôi chân dài trắng nõn gợi cảm, đèn lồng đỏ dưới mái hiên, ánh lên khuôn mặt trái xoan của , ôn nhu mê người, tình ý triền miên, nhất là cặp mắt tựa như ba thu kia của , tin chắc rằng thế giới có bao nhiêu người, có thể cự tuyệt được đôi mắt này...

      Lâm Bạch Bạch trước bước, bước nhanh về phía trước...

      Đường Khả Hinh dáng vẻ dịu dàng, bước qua tầng tầng những cột gỗ kiểu Nhật, thỉnh thoảng gió nhè phất qua, bộ ngực đầy đặn như như , tỏa sáng từng đợt hương thiếu nữ...

      Lâm Bạch Bạch phịch tiếng, kéo mạnh chiếc cửa trong số đó, suối nước nóng lớn, thình lình ra trước mắt, gợn sóng mặt hồ, bay ra những cánh hoa phấn hồng, hoa lựu giữa khe đá kia, theo trận gió này thổi tới, lay động hỗn độn, từng trận sương mù từ cánh hoa bay lên, loại mùi hương tuyệt mỹ thế giới, mang theo màu sắc truyền kỳ, nhàng bay lên...

      Trái phải hai bên hồ nước nóng, vẫn hai chiếc dù cổ màu vàng gần mét, có hình thiếu nữ, trong trang phục trắng, cúi mặt thẹn thùng, sương mù lượn quanh mặt , trông sống động đến vậy.

      Mấy người Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, nhìn về phía ghế ngồi suối nước nóng, đều chợt cảm thấy trận kích động.

      "Vào !" Lâm Bạch Bạch trước bước tới, hướng về phía Khả Hinh vẫy tay.

      Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, chân trần cất bước vào bên trong, Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng trái phải gỡ xuống chiếc váy ngủ trong suốt của , để cho Lâm Bạch Bạch dẫn theo thân hình gợi cảm của , từ từ vào dòng nước ấm áp, lúc này dọc theo thềm dưới chân, từ từ xuống dưới, từng dòng nước ấm hiền hòa bao bọc lấy, giống như tình nhân ôm ấp, lập tức cảm thấy thoải mái, đôi mắt hoán tán của , lên tia nhìn đầy cảm động, vươn tay vớt lên dòng nước ấm mang theo hoa lựu, lúc lướt qua bờ vai trắng tuyết của mình, cũng khỏi ôn nhu cười ngọt ngào : "Thơm quá a... thoải mái a..."

      "Đương nhiên thoải mái!" Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng đồng thời tới, mỉm cười nhìn về phía bóng dáng dịu dàng của Đường Khả Hinh, ngâm mình bên trong suối nước nóng dưới những cánh hoa phấn hồng, sợi tóc giữa chiếc cổ trắng ngần, bỗng chốc thấm ướt cụp xuống, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành say lòng người, cùng ánh trăng trời tôn lên, xinh đẹp như mỹ nhân thời xa xưa, các cùng nhau ngồi xổm ở bên suối, cũng hắt nước ấm áp kia, lướt qua bả vai của , mới mỉm cười : "Tôi chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, đều cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp trăm lần! Chứ cần phải ngâm mình trong đó!"

      "Các cũng xuống ?" Đường Khả Hinh cảm giác chính mình được đặt trong hoa viên ngàn hoa, tâm tình bỗng chốc vui vẻ, hài lòng cười ngọt ngào kêu lên.

      "Thôi !" Nhã Tuệ vừa vẩy dòng nước ấm, vừa cười : "Em hãy ngâm mình cho tốt , bọn chị nhìn em là được rồi. Chị nghe Tiểu Vi với Tiểu Hà, ba chiếc máy bay trực thăng xoay quanh ở phía , ngại xuống ngâm mình. May mắn trong hồ này có cánh hoa, đẹp quá a..."

      Đường Khả Hinh nghe , đành phải mỉm cười, lại ngồi mình tảng đá trong hồ, nâng chiếc chân dài gợi cảm trong nước, bướng bỉnh mà đập nước, lại giữa trời đêm tịch mịch này, nghe từ xa xa truyền đến từng đợt thanh đàn ông tục tằn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng cha Tiểu Nhu, liền có điểm nghi ngờ ; "Nơi này cách nhà Tiểu Nhu xa sao? Sao lại có thể nghe thấy tiếng bên kia?"

      " xa xa! ! Qua sau núi là đến rồi!" Giọng Tiểu Nhu, lúc này truyền đến.

      Mọi người cùng nhau quái dị xoay người, quả nhiên thấy Tiểu Nhu vẫn mặc quần áo hôm nay, mặt bộc lộ nụ cười vui vẻ, ngọt ngào chân trần bước tới, cứ như vậy quen thuộc phương hướng đứng bên cạnh suối nước nóng, tưới nước cho Khả Hinh, xối lên vai trắng tuyết của , mới vui vẻ cười : "Khả Hinh! ! Ngâm mình có dễ chịu ? Nếu như thích, mỗi ngày đến đây ngâm! Tôi mỗi ngày đều cùng với !"

      Đường Khả Hinh tức khắc ngọt ngào tươi cười, ở trong nước xoay người, chuẩn xác nắm lấy tay Tiểu Nhu trong nước, cảm kích : " cần. Cám ơn . Chỉ là hôm nay, đủ để chúng tôi lĩnh hội, là dọa chết chúng tôi, ra nhà lại giàu có đến như vậy!"

      "Đừng như vậy!" Tiểu Nhu vén váy ngắn, thò đôi chân trắng nõn của mình vào trong nước, chu đóa tưới nước cho Khả Hinh, vừa tưới vừa : " cứ thong thả mà ngâm mình! Ngâm đến khi mắt nhìn thấy mới thôi, tôi cùng ngủ! Buổi tối, cây long nhãn bên ngoài phòng tôi, sáng lên rất nhiều những ngọn đèn màu xanh, rất đẹp nha! Giống như sao vậy!"

      "Ôi! Giống như sao!" Tiêu Đồng cùng Lâm Bạch Bạch còn có Nhã Tuệ cùng nhau đứng dậy, dự định chuẩn bị thuốc thang mà bác Phúc cho Đường Khả Hinh, vừa vừa cười : "Khả Hinh người ta đêm nay sao lại cùng ngủ chứ?"

      Đường Khả Hinh mặt xôn xao đỏ, lập tức hơi ngửa đầu, hướng về phía Tiêu Đồng, hờn dỗi xấu hổ : " là! Đừng như vậy! Đáng ghét! Tôi đêm nay chính là cùng Tiểu Nhu ngủ!"

      Tiểu Nhu hì hì hi cười, lại vui vẻ tưới thủy, xối lên vai Đường Khả Hinh, hiểu bỗng nhớ tới lời hôm nay Lãnh Mặc Hàn với mình, câu thôi, nhớ tới lần, trái tim lại bị nện mạnh lần, khiến bỗng trầm mặc... Bỗng khó chịu...

      Đường Khả Hinh vừa ngâm mình, vừa cảm giác được Tiểu Nhu bên cạnh, dường như có tâm , liền hơi ngưng mặt, giọng gọi: "Tiểu Nhu?"

      "A?" Tiểu Nhu tức khắc mở to đôi mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Sao vậy?"

      " có tâm a?" Đường Khả Hinh mềm giọng hỏi.

      "... có a!" Tiểu Nhu vội vàng .

      Đường Khả Hinh dừng lại lát, hai tròng mắt sáng ngời hơi lóe ra, mới lại ôn nhu cười rộ lên, hỏi: " ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? tiền đủ xài, nghiệp phải bận tâm! Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm? phải là bởi vì..."

      " có!" Tiểu Nhu vội vàng đáp lại, mắc cỡ mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, thầm : " có..."

      Đường Khả Hinh cố ý nheo mắt lại, nhịn cười, : "Thực ?"

      Tiểu Nhu trầm mặc hồi, chân đá chân, cảm giác được dưới suối gợn sóng, mới ôn nhu hỏi: "Khả Hinh... Có phải hay mất người nhà, là chuyện rất khổ sở, rất bi thương, rất độc?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này của Tiểu Nhu, nhớ lại cha mẹ mình từ lúc mình còn rất rời bỏ mình, xúc động cười : "Đúng vậy... Mỗi đứa trẻ, từ lúc sinh ra, đều cho rằng mình giống những đứa trẻ khác, thế nhưng càng về sau, càng lúc càng phát ra... Khác những đứa trẻ khác, chúng lại có... Khác những đứa trẻ khác, xảy ra chuyện, có thể nhờ người thân giúp đỡ, nhưng chúng lúc còn rất , cũng chỉ có thể dựa vào chính mình... Loại cảm giác này, là loại độc thể tưởng tượng nổi, nhất là vào lúc đêm khuya yên tĩnh, chúng mở mắt ra, cả thế giới đều là sợ hãi cùng sợ hãi... Có đôi khi, chúng tôi rất khát vọng được đến gần người khác, thế nhưng có đôi khi... Chúng tôi lại rất sợ người khác hiểu chúng tôi..."

      "Vì sao?" Tiểu Nhu hỏi.

      Đường Khả Hinh cười rộ lên, dựa vào dòng nước ấm, mềm giọng : "Bởi vì... Chúng tôi có cảm giác an toàn. Bởi vì chúng tôi sớm được tiếp xúc thực. tin người khác có thể mang đến cho chúng tôi hạnh phúc, cũng tin chúng tôi có thể mang hạnh phúc cho người khác, loại cảm giác trôi nổi này, phải rất lâu, mới có thể nhận được thế giới này. Chúng tôi thường ngừng trả giá, chỉ cần người khác đối với chúng tôi tốt phần, chúng tôi liền đáp trả lại trăm phần... Dần dần, dần dần... Khi chúng tôi có được tình , dần mở lòng mình ra... Tôi kỳ thực hoàn hảo, vui mừng vì Nhã Tuệ cùng chú Lưu vẫn cho tôi tình thương, cho nên tôi trưởng thành, xem như bình thường và lo lắng , tôi cũng cảm ơn cha tôi, sau khi tôi hiểu chuyện, dùng tất cả những ngôn ngữ tốt đẹp, bảo tồn tâm hồn đơn thuần của tôi. Nhưng mà có vài đứa trẻ, tất cả những thứ bọn họ trải qua, là đơn cùng bi thương mà người khác thể tưởng tượng nổi... Có đôi khi, phát , bọn họ chỉ là chính mình, thế nhưng có đôi khi, phát , bọn họ bởi vì người khác mà trả giá, đối với sinh mệnh của người khác mà trả giá tất cả... Đây là lòng phiêu bạt..."

      giọt nước mắt trong suốt, rơi xuống hồ nước nóng.

      Tiểu Nhu hiểu sao bỗng chớp đôi mắt, mũi chua chua . Vội vàng lau nước mắt.

      Đường Khả Hinh xong, cảm giác có thanh , truyền đến chút nghẹn ngào, liền kỳ quái gọi: "Tiểu Nhu?"

      "A! !" Tiểu Nhu vội vã đáp lại.

      " sao vậy?" Đường Khả Hinh kỳ quái hỏi.

      " có việc gì có việc gì! Tôi cảm thấy vẫn là Khả Hinh so với tôi biết nhiều chuyện hơn! phải tốt! khỏe mạnh! Mau mở mắt ra, nhìn chúng tôi !" Tiểu Nhu lại ngọt ngào cười rộ lên .

      Đường Khả Hinh chỉ đành ngọt ngào cười.

      "Tôi xem các ấy nấu thuốc có tốt ! cứ từ từ mà ngâm mình... Tôi tới!" Tiểu Nhu vội vàng đứng lên, ra bên ngoài suối nước nóng, Đường Khả Hinh hưởng thụ thoải mái của nước ấm, mình nhắm mắt lại, đầu như tựa vào hoa lựu, tùy ý sương mù cùng những sợi tóc ẩm ướt mặt mình, cánh môi đầy đặn phấn hồng hé mở, hàm rang tuyết trắng lộ ra, thỉnh thoảng đôi chân gợi cảm hắt nước suối, có thể thấy bầu ngực dần lộ ra...

      Vài chiếc trực thăng, dám dừng bầu trời suối nước nóng, mà quanh quẩn bên ngoài...

      Thời gian từng chút từng chút qua , tiệc Chu gia, cư nhiên hề yếu thế, trái lại càng lúc càng cao trào, tiếng cười Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai đều truyền đến... Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, ngâm mình trong dòng nước ấm, nghe thanh phấn khởi kia, bỗng cười, lúc dòng nước kia hướng về phía lồng ngực mình, hiểu lại nhớ tới hôm nay lúc Trang Hạo Nhiên xuất trước mặt mình, lòng mình bỗng kích động, lúc này người đàn ông này, rất có khả năng còn trong tiệc rượu hưng phấn uống thả cửa, vô cùng thích phong độ cùng vẻ tiêu sái, còn có tư thái của ... mỉm cười.

      viên đá , rơi vào giữa dòng suối ấm áp kia.

      Đường Khả Hinh thiếu chút nữa ngủ trong hồ nước nóng, nghe tiếng vật rơi xuống nước này, vô thức di chuyển thân thể, quay mặt sang, mềm giọng hỏi; "Ai?"

      Xung quanh có thanh ...

      Đường Khả Hinh vô thức cảm giác được có chút sợ hãi, hơi trồi khuôn mặt ẩm ướt lên khỏi dòng nước ấm, hai tay vô thức quét ngang gợn nước, trái tim khẽ đập gọi: "Ai? Đừng đùa như vậy! Tôi sợ ..."

      viên đá , lại rơi xuống mặt nước, kích thích chút gợn sóng!

      "Rốt cuộc ai a? Đừng đùa! !" Đường Khả Hinh có chút sợ hãi, muốn khẩn trương hai tay chống mặt hồ, muốn đứng dậy, ai ngờ cái eo nhắn của ở trong nước bị người nào đó nắm chặt, cả kinh quát to tiếng, lúc sắp sửa phản kháng, cũng phát mình bị đôi tay mạnh mẽ, ôm vào trước lồng ngực nóng chay mà vững chãi, môi cưng chiều rơi vào vai , mút da thịt ấm áp kia, mới xúc động mỉm cười ; "Sợ cái gì? phải ... Có rồi sao?"

      Đường Khả Hinh mở to hai mắt, thân thể nhanh chóng cứng ngắc trong nước! ! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1130 phá hủy
      Editor: Khanh Trang

      Trong hồ, hơi nước dần dần bốc lên, hoa lựu mờ mờ ảo ảo.

      Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ, còn có mấy người Lâm Bạch Bạch, lặng im đứng ở ngoài cửa suối nước nóng, nhìn cây trúc nằm bên cạnh hồ nước, có chiếc áo choàng tắm suối nước nóng của đàn ông màu xám , thậm chí áo sơ mi trắng cùng quần áo , cũng tùy ý để ở bên, các đều hiểu ý tứ trong đó, đều ăn ý cười, lặng yên đem cửa hộp, cẩn thận từng li từng tí kéo lại , nhanh chóng ra khỏi suối nước nóng , đem cái cửa lớn cuối cùng đóng lại.

      Ánh trăng khẽ cười bay lên, dừng giữa bầu trời đêm! !

      Hơi nước trong suối nước nóng , tiếp tục nồng đậm bốc lên , Trang Hạo Nhiên thân thể vạm vỡ, ở trong sương mù giả giả, khuôn mặt kiên nghị mà mị lực của , hơi ẩm ướt , đôi mắt nóng bỏng sâu nhìn về phía trong nước, tươi mới như những nụ hoa đào sắp nở, nhịn được nhớ tới lúc lần đầu tiên của , chính mình thưởng thức đến mức tiêu hồn đến vậy. tại chỉ khoác chiếc áo tắm mỏng, tóc thắt bím, lại gợi cảm xinh đẹp như vậy đứng ở trong nước, hơi để lộ bờ vai gợi cảm, con ngươi tình ý nồng đậm, ánh mắt nhấp nháy mê tình, chiếc mũi nhắn , làm người ta muốn khẽ hôn, đôi môi của đầy đặn đỏ mọng hé mở, lộ ra hàm răng nho ..

      cũng lời nào, chỉ là thâm tình như vậy mà lẳng lặng nhìn, hai tròng mắt bộc lộ chút ý cười.

      Đường Khả Hinh dừng ở trong nước, cảm giác người trước mặt, lặng yên tiếng động, trong nháy mắt cho rằng mình mới vừa rồi cảm thấy bị ôm mạnh là ảo giác, kìm lòng được kêu : "Hạo Nhiên?"

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, ngâm ở trong nước, tiếp tục sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh...



      "Hạo Nhiên?" Đường Khả Hinh lại tình ý kéo dài kêu.

      Trang Hạo Nhiên lúc này, nhìn về phía Đường Khả Hinh mới ôn nhu cười, : "Sao..."

      Đường Khả Hinh mở đôi mắt sáng trong, nghe thanh này, trong nháy mắt kích động cười rộ lên, lại vẫn như cũ thể tưởng tượng được ngửa đầu, kêu : "Vì sao... lúc này lại đến? phải..."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mới vươn hai tay, ở trong nước lại ôm lấy eo nhắn của , cúi xuống, chạm trán của , lặng lẽ, thanh gợi cảm khàn khàn yếu ớt cười : " vừa ở nơi đó uống rượu, mỗi lần uống chén, liền lại nhớ em chút! Mặc kệ cái gì, làm chuyện gì, trong đầu , thế giới của , đều chỉ có em! thực có cách nào tưởng tượng, cư nhiên có thể toàn tâm toàn ý như vậy! Em lấy bả đao, đem trái tim của mổ ra xem! Xem xem có phải có cái gì ổn hay , khả năng nó bị hư! Vì sao chuyện với người khác, trong thế giới lại đều là em?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, kìm lòng được mân đôi môi ngọt, hai mắt lại rưng rưng...

      Trang Hạo Nhiên nương theo ánh trăng kia cùng đèn lồng đỏ, sâu cúi đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh bộ dáng hờn dỗi ôn nhu như vậy, nhất là bộ dáng xấu hổ mà đỏ mặt kia , làm tình cảm mãnh liệt cuộn trào như sóng, đột nhiên có chút gấp : "Thôi rồi , sắp chết!"

      Đường Khả Hinh hơi giật mình, tức khắc khẩn trương hỏi: "Thế nào vậy?"

      Trang Hạo Nhiên ở trong nước duỗi hai tay, ôm mặt như đóa hoa đào của , sâu nhìn, mới : " em đến chết mất! ! Em mau nghe chút! ! Nó có hay đập ? Có còn hay đập ?"

      " bậy!" Đường Khả Hinh mềm giọng câu! !

      "Nghe chút!" Trang Hạo Nhiên thở hơi , vóc người to lớn ở trong hơi nước bốc lên, ôm lấy Đường Khả Hinh, đôi tay ẩm ướt ôm mặt của hướng lồng ngực nóng bỏng của mình, lại động tình : "Em nghe chút! Tim có còn đập hay ?"

      Đường Khả Hinh nháy đôi mắt mơ màng, trái tim nhảy bang bang, nhưng vẫn là khẽ cắn môi dưới, lần đầu tiên khuôn mặt dán trực tiếp lồng ngực nóng bỏng mà cứng rắn của như vậy, nghe thanh tim của đập , bang bang, bang bang truyền đến, lại kìm lòng được cười...

      Trang Hạo Nhiên rốt cuộc cảm giác được bé này thực tựa ở trong ngực của mình, hai mắt của vậy mà lại lần nữa ươn ướt, nhớ tới ở trước trận thi đấu lớn, thời khắc thi đấu, ràng xa cách như thế, nhưng cách nào tiếp cận, suy nghĩ như vậy, là sắp đem người bức điên rồi! lại kịch liệt mà thâm tình ở trong nước, ôm chặt thân thể mềm mại ngày đêm mong nhớ này, cúi xuống dưới, khuôn mặt kiên nghị, dừng ở bả vai của , thâm tình như vậy kêu : "Khả Hinh..."

      Đường Khả Hinh nghe kêu vậy, cũng kích động rưng rưng cười, đáp : "A..."

      Trang Hạo Nhiên ở trong nước, ôm chặt Đường Khả Hinh, lại lần nữa thể tin, đổi gọi: "Khả Hinh..."

      "Ừm..." Đường Khả Hinh lại ôn nhu trả lời .

      "Khả Hinh..." Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt , thâm tình mà đau lòng gọi! !

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt rưng rưng, dựa vào chặt trong lòng , hiểu nhiều ngày nhớ tới mình cùng đau lòng, lại nghẹn ngào đáp : "Ừm ! Em ở đây..."

      Trang Hạo Nhiên thở phì phò , lại ôm mặt , thâm tình nhìn vào đôi mắt trong trẻo của , như lâu lâu gặp lại hỏi: " Thời gian thi đấu, căng thẳng ? Lúc mắt nhìn thấy, khó chịu ? Sợ hãi ?"

      " sợ..." Đường Khả Hinh lắc lắc đầu, nước mắt chảy xuống, đôi mắt sáng ngời , nhớ lại biểu lúc đó , ôn nhu săn sóc ; "So với tất cả những gì đảm đương, em chỉ có chút chuyện này thôi , tính là gì, đừng lo lắng cho em, em sao... Em rất tốt..."

      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt rưng rưng, sâu nhìn về phía trước mặt, đau lòng gọi: "Đứa ngốc..."

      Đường Khả Hinh lại ngọt ngào cười, vươn tay ra trong nước, chuẩn xác kéo cổ của , nhàng nháy hai tròng mắt sáng ngời , bộc lộ chút e thẹn cùng xấu hổ , ôn nhu hỏi: "Em ... Em ở trong thi đấu, biểu được có tốt ?"

      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía khuôn mặt ngọt ngào mà ôn nhu, đột nhiên cười, mang theo niềm tự hào cùng cảm kích , ôn nhu : " Tốt , rất tốt..."

      Đường Khả Hinh nhưng vẫn là hài lòng, bộc lộ vẻ hờn dỗi, rút lại tay kéo cổ của , hai tròng mắt dường như nhìn kỹ nơi nào đó , lại ôn nhu ; "Em phải muốn lấy thân phận làm vị hôn phu của em , em là muốn lấy thân phận tổng giám đốc Hoàn Cầu em biết... Em biểu được có tốt ?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, quả nhiên dâng lên mấy phần khí thế tổng giám đốc , cúi đầu , ở mũi của nhàng hôn, mới : " thể lấy thân phận tổng giám đốc Hoàn Cầu , bởi vì tổng giám đốc Hoàn Cầu bị khắc biểu kia của phu nhân tổng giám đốc, sâu mê hoặc. nhìn em đứng ở sân thi đấu, lúc nào cũng kiềm chế được ánh mắt của , sợ quá , có cách nào công bằng công chính! Thậm chí còn suy nghĩ, cần rất nhiều may mắn , mới có được người vợ xinh đẹp và thông minh như vậy? !"

      "Vậy cho em bao nhiêu điểm ?" Đường Khả Hinh nhịn được ngọt ngào cười hỏi.

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cười : "Chín mươi chín điểm ! ?"

      " Tổng giám đốc Trang vẫn đại công vô tư như vậy a..." Đường Khả Hinh ở trong nước xoay người, đưa lưng về phía , lại ngọt ngào vui vẻ cúi đầu cười.

      Trang Hạo Nhiên lại ở trong nước ôm chặt hông của , cúi xuống , hôn cổ thơm ngọt của , ngậm dái tai của , thậm chí cưng chiều khẽ hôn bím tóc của như vậy, mỗi nơi thân thể , mới vậy khát vọng yếu ớt cười : "Giữ lại điểm, cho phu nhân tổng giám đốc của tiến bộ! !"

      Đường Khả Hinh cảm xúc cũng ngọt ngào như sóng vỗ...

      Trang Hạo Nhiên lại cũng kiềm chế chính mình được, hai tay ở trong nước, cách áo quần tơ tằm mỏng manh kia, khẽ xoa nắn bầu ngực đầy đặn của , vừa ôn nhu xoa nắn, vừa cúi đầu khẽ hôn cổ của , lại ngậm của dái tai , đầu lưỡi ấm áp hơi khều ra,phát ra cỗ khí nóng...

      Đường Khả Hinh kìm lòng được nhắm lại đôi mắt, hưởng thụ trêu chọc trong nước của Trang Hạo Nhiên, lại mang theo chút xấu hổ hơi nghiêng đầu, ở phía sau , mềm giọng ; "Đừng như vậy... bầu trời hồ nước, có vài máy bay trực thăng bay quanh."

      Trang Hạo Nhiên hiểu , lại tiếp tục khẽ hôn vén lên bím tóc đen nhánh, nhắm mắt lại, tùy ý hai tay ở trong nước, cách tầng quần áo tơ tằm hơi mỏng kia, ngừng xoa nắn ngực , đầu ngón tay thậm chí hơi miết điểm phấn hồng của , dần dần trượt xuống, để nó như cám dỗ người mà đứng thẳng ... Đường Khả Hinh thở hổn hển, nhắm hai mắt lại, ngửa đầu hưởng thụ, thậm chí nghiêng mặt, môi ngọt khẽ hôn lồng ngực như sắt của , gọi; "Hạo Nhiên..."

      "Sao ?" Trang Hạo Nhiên vừa hôn vai của , hai tay ở trước ngực của , chậm rãi xuống, nhanh chóng ở trong quần đùi tơ tằm của , thẳng vào, nghiêng người chuẩn xác trượt tiến vào nơi giữa hai chân của , có dòng nước nóng kia, cũng có thể cảm giác được bên trong ẩm ướt như nước, lồng ngực của dường như sắp bị nổ tung, lập tức lật lại thân thể quá khêu gợi của , tay nắm cằm của , chuẩn xác cúi xuống , mở ra môi mỏng, hôn đôi môi ngọt ngào của , thậm chí nuốt yết hầu cảm tính nơi cổ họng, mút môi dưới của ..

      " Đừng ..." Đường Khả Hinh khát vọng ở trong nước vươn hai tay, vây quanh cổ của , để thân thể của mình đứng thẳng lên, đón nụ hôn của , nhớ nhung cùng khát vọng lộ ra đầu lưỡi, cùng đầu lưỡi dây dưa, thậm chí thâm tình mút đầu lưỡi , Trang Hạo Nhiên thoáng cái đạp đáy hồ , thân thể bay lên, kéo thân thể như mý nhân ngư của Đường Khả Hinh kia, dưới những cách hoa trôi trong nước, cùng côc hôn nồng nhiệt , hai tay vây quanh bên hông bé , nhắm mắt lại, cùng ngọt ngào mà thâm tình hôn nồng nhiệt như vậy...

      Đường Khả Hinh kìm lòng được cười, hai người di chuyển đến dưới chiếc ô, dường như cứ che lấp chút như vậy, là có thể tránh được ánh mắt người đời, hai người thở dốc , ở trong nước nhìn nhau , khuôn mặt Trang Hạo Nhiên thậm chí ướt át , cúi xuống , sâu nhìn về phía trước mặt, tay kìm lòng được hơi ôm lấy mông của , tách ra đôi chân, giữ chặt, cách áo quần tơ tằm mềm mại kia, ngậm điểm phấn hồng kia , tóc ngắn mị lực ngừng quét qua ngực ...

      Đường Khả Hinh thực khó kìm lòng nổi nhắm hai mắt, hưởng thụ điểm mút ấy ! !

      Trang Hạo Nhiên lồng ngực nóng bỏng , ngừng phập phồng lên xuống, rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, mang theo điểm vội vàng ; "Khả Hinh! bằng chúng ta đừng có con nữa ! cái thế giới này, chỉ có hai người chúng ta!"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lại dừng lại, có chút đau lòng cùng sốt ruột nhàng chớp đôi mắt, khẩn trương ôm gương mặt của , ; " ! Em muốn con của chúng ta! Em muốn sinh con của ! ! Hạo Nhiên, em !"

      Trang Hạo Nhiên kích động ngẩng đầu nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh đỏ mặt, lại bộc lộ tình ý mơ màng khát vọng kia, lúc hai tay vây quanh , dây áo ngắn trượt xuống, lộ bên bờ ngực gợi cảm, thiếu chút nữa nhìn thấy điểm phấn hồng kia, Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt trận nóng nảy , lại nuốt nơi cổ họng, cúi xuống , nặng nề mút điểm phấn hồng của , vừa hưởng thụ kích tình, vừa thoáng cái ôm lấy , từ trong nước nhảy lên ——————

      trận thu gió thổi tới, đèn lồng đỏ trước biệt thự suối nước nóng, từng đợt kinh hoảng, Trang Hạo Nhiên mặc áo ngủ màu xám, ôm ngang Đường Khả Hinh váy dài nhàng lại lộ ra đôi chân gợi cảm, vừa ôm về phía trước, vừa cùng thâm tình hôn nồng nhiệt như vậy, Đường Khả Hinh càng thương vây quanh cổ của , nghiêng mặt đón nụ hôn của , ngừng nhiệt liệt mút đầu lưỡi. ..

      Cửa phòng ngủ chính, mở! !

      Trang Hạo Nhiên ôm ấp xinh đẹp kia, chậm rãi vào trong phòng, lại ái muội mà thâm tình kéo cửa , tùy ý để cửa hé , lộ ra bóng dáng bọn họ tiêu hồn quấn cùng chỗ... ...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1131: Hảo bằng hữu
      Editor: Thanh Vũ
      Đêm, vẫn như bao đêm khác!

      Trong thôn yến hội cuối cùng cũng kết thúc, sương mù mùa thu tập kích, nhiệt độ thoáng cái giảm xuống, từng trận gió thổi qua, lay động tàng cây nhãn, tạo ra thanh "Róc rách"..

      Dưới lầu truyền đến từng đợt thanh chuyển ghế, chuyển bàn.

      Lãnh Mặc Hàn lập tức mở to đôi mắt buồn ngủ, nhìn thấy toàn bộ gian phòng u ám, chỉ sáng lên chút ánh đèn, vắng vẻ lóe ra ở tường... Mình rốt cuộc ngủ bao lâu? Sau trận trầm mặc, vẫn như cũ có chút khó chịu nằm ở chiếc giường mềm mại, hơi di động chân, nhắm mắt lại, nhíu chặt mi tâm, vẫn như cũ mang theo điểm vết thương nóng rực đau đớn, hơi bình phục, sau khi say rượu cảm giác choáng váng cùng nôn mửa, tốt hơn nhiều, canh giải rượu của Lâm Phượng Kiều có hiệu quả...

      Tiếng thở dốc lại truyền đến...

      Lãnh Mặc Hàn sau hồi nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, hơi di động con ngươi, nhớ tới hôm nay cùng Tiểu Nhu chuyện, xuất nữa, mà đám người Tô Lạc Hành, nghe được an bài đến biệt viện khác nghỉ ngơi, mà chính mình bởi vì quá mức khó chịu, liền trực tiếp ở gian phòng của Tiểu Nhu ngủ say, kia... Tiểu Nhu đâu rồi ? ấy và chị thực ngủ chung? tức khắc mở mắt ra, giữa gian u ám, hai tròng mắt lại lóe lên mấy phần lo nghĩ...

      Dưới lầu lại truyền đến thanh di chuyển ghế, thỉnh thoảng có thể nghe thấy thanh của Chu Trường Dũng, chỉ huy công nhân trước đem thạch oa, dời đến hạ sông để rửa...

      Bá!



      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt ngồi dậy, lưu chuyển hai tròng mắt, muốn nghe xem có thanh của Tiểu Nhu , thế nhưng phía dưới thỉnh thoảng chỉ có tiếng chuyện của Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều, còn có thể nghe thấy thanh của Trương Hoa muốn chuyển ghế, nghe thấy giọng của người này, hiểu nhớ tới, Tiểu Nhu đêm nay ngủ giường của rể, tức khắc nhanh chóng nhấc lên đệm chăn, giày da vào, muốn ra khỏi phòng, lại ngang qua chiếc bàn, thân ảnh của đột nhiên dừng lại, hai tròng mắt lóe ra mấy phần biểu tình kinh ngạc, chậm chạp quay đầu, nhìn về phía quyển tạp chí hôm nay chính mình mua tới...

      Ngoài cửa sổ ánh đèn lan tỏa lên cây nhãn, giống như ánh sáng màu vàng ngọc, nhấp nháy lấp lánh, rơi vào quyển tạp chí bàn...

      Lãnh Mặc Hàn trầm mặc mà chậm rãi đến trước quyển tạp chí, tay cầm lên, giơ ở dưới ánh đèn, hai tròng mắt hơi nghi hoặc mở ra, nhìn về phía trang bìa quyển tạp chí, ràng khắp núi rừng toàn là hoa phượng tím, chỉ thấy toàn bộ màu phượng tím kia, dường như che phủ toàn bộ thế giới, từng mảnh cánh hoa phiêu linh, giống như Tuyết Nhi, như vậy ôn nhu cùng lãng mạn... Cảm giác chủ nhân của quyển tạp chí này, luôn đặt nó ở bàn, chưa bao giờ di động...

      Tâm, có chút đau, có chút cảm động.

      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lưu chuyển hiểu có mấy phần kích động, chậm rãi vươn tay mở quyển tạp chí kia, phát trong sách này giảng giải , tất cả nội dung đều là phượng tím, trong đó đến hai mùa xuân thu, giữa mỗi hình ảnh kia, càng ràng chụp đến cánh hoa phượng tím non mềm thuần khiết, rất cao thượng nhưng lại tinh khiết, khỏi nhớ tới, cái buổi tối có mưa kia, chính mình đối với chuyện bi thương, còn đối diện người tưởng niệm...

      Phụ mẫu thân tưởng niệm, hồi ức lại lần nữa về , đối muội muội lo lắng, càng cảm thấy trầm trọng.

      Người đàn ông này, tay cầm quyển tạp chí, tùy ý nghiêng khuôn mặt kiên nghị, chiếu vào giữa ánh đèn lục sắc, dừng lại lâu, hiểu quay mặt sang, nhìn về phía ngoài cửa sổ ánh đèn lục sắc treo cây, đẹp đẽ mà linh động, hiểu nhớ tới người con đáng mà tâm địa đơn thuần thiện lương kia... Tay buông quyển tạp chí, hai tròng mắt lóe ra lâu, lúc này mới rốt cuộc cất bước ra khỏi phòng...

      Trong sân, Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều để công nhân nghỉ ngơi, hai vợ chồng bọn họ đem những chiếc ghế còn lại chuyển vào trong nhà, Trương Hoa từ trong nhà ra, nhìn về phía nhạc phụ nhạc mẫu ; "Ba, mẹ, hôm nay phải trở về vườn nho, để bộ phận ở nhà! Có thể hay bất tiện? Ngày mai mấy vị tổng tài còn muốn đến nhà chúng ta dùng sớm chút!"

      " , để ! Ta tự có sắp xếp!" Chu Trường Dũng thanh truyền đến...

      Lãnh Mặc Hàn xuống đến lầu, vừa về phía ngoại viện, nhìn thấy trong viện tối tăm, Chu Trường Dũng chính ngồi xổm trước hố lửa nướng thịt dê, tiếp tục hướng bên trong ném chút dây nho khô, những đốm lửa bốc lên, chiếu sáng khuôn mặt thô tục thập phần đỏ bừng, hai tròng mắt lợi hại lóe ra, mà Lâm Phượng Kiều đứng ở trước cái bàn vuông dưới tàng cây nhãn, lấy khăn lau ngừng, tức khắc mặt bộc lộ tiếu ý tôn kính, hướng về hai lão nhân gia lễ phép chào hỏi, ; "Chu tiên sinh, Chu phu nhân!"

      Chu Trường Dũng lập tức theo giữa đống lửa ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, tức khắc bộc lộ nụ cười, : "Tỉnh rồi! Ba chén xuống bụng liền say thành như vậy!"

      Lãnh Mặc Hàn mặt tức khắc bộc lộ xấu hổ tươi cười...Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)

      "Còn phải là do ông sao!" Lâm Phượng Kiều vừa lau bàn, vừa liếc mắt xem xét chồng mình cái, mới lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, thập phần thân thiện, thương cười ; "Lãnh phó tổng! Cậu đừng để ý tới ông ấy! Ông ấy chính là như vậy, đụng chuyện vui mừng, liền uống hai chén! Thế nhưng ông ấy mặc dù thích uống rượu, nhưng lại thích con rể uống rượu, cho nên người trong thôn đều mắng ông ấy, chỉ biết là bắt nạt người bên ngoài!"

      "Ha ha ha..." Chu Trường Dũng vừa bắt tay vào làm, ở giữa đống lửa sưởi ấm, vừa kêu Lãnh Mặc Hàn ; "Lãnh phó tổng! Đến đến đến! Ngồi ở bên đống lửa sưởi ấm. Thôn chúng tôi đồng nhất dạng, ban ngày cực nóng, đến tối lại rất lạnh!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe , liền hơi hiển lễ phép tươi cười, về phía trước đống lửa, cũng ngồi xổm xuống, vươn hai tay dừng ở đống lửa, sưởi ấm...

      Chu Trường Dũng hơi nhắc mí mắt, nhìn về phía nam nhân đối diện, ngồi xổm như thế, nhưng vẫn chân thành phong độ, bị ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt, hơi thấy mấy phần trầm ổn kiên nghị, thậm chí lộ ra điểm khí tức tang thương, cặp con ngươi lợi hại giống như đao cắt, đây là trải qua thế , dấu được lợi hại... Ông chậm nở nụ cười, ; "Lãnh phó tổng! Nhìn cậu là người rất có phong độ, thế nhưng lại thập phần cẩn thận, trong nhà quản giáo, nhất định rất nghiêm ?"

      Lãnh Mặc Hàn hai tay dừng ở trong ánh lửa, hai tròng mắt lóe lên quang mang, ngưng mặt do dự hồi, mới yếu ớt lấy tay, nhẫn lại thẳng thắn, : " có... Phụ mẫu của cháu ở lúc cháu còn rất , bọn họ liền qua đời, em cũng bị người ta đưa , cháu bởi vì muốn nhi viện, liền mình trốn thoát, bị nghĩa phụ thu dưỡng, làm ít việc có lỗi."

      Chu Trường Dũng hơi tạm dừng, nhìn về phía người thanh niên này, khó trách hình dáng gương mặt của cậu ta, đều bộc lộ mấy phần hơi thở cứng rắn.

      Lâm Phượng Kiều cũng ngừng tay, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn hai mắt hơi lưu chuyển, mặc dù muốn thừa nhận, nhưng vẫn là có mấy phần chân thành ; "Sau này, bởi vì cháu còn có thể học nghiệp, nghĩa phụ đưa cháu đến nước Mỹ học đại học, về sau vẫn ở nước Mỹ, vì bang của nghĩa phụ xử lý cơ nghiệp. Thế nhưng cháu biết, con đường này được đời, cháu cũng muốn sau này tìm được em , có trai bối cảnh tốt, liền vì em ấy, từ từ rời khỏi nghiệp chính tay mình tạo lên, theo Tổng giám đốc Trang. Mấy năm này cũng coi như mình phạm lỗi lầm gì, bởi vì giao tình với mấy bằng hữu, ở nghiệp, cũng từ từ phát huy sở trường của chính mình."

      Chu Trường Dũng nghe lời này, hiểu cười rộ lên, cầm lên cành nho khô ném vào giữa đống lửa, mới ; "Tôi thường với Tiểu Nhu, đối với bằng hữu có thể hi sinh, vào nơi nước sôi lửa bỏng! Thế nhưng ở bên ngoài, có thể tìm được hai tình bằng hữu dễ dàng! Ai muốn ý vì ai, mà đem hết toàn lực a? Nhất định là cậu là người rất có mị lực, là người tệ, bằng hữu mới có thể như vậy cho cậu!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lặng yên cười, nhìn về phía Chu Trường Dũng.

      Chu Trường Dũng trực tiếp ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn liếc mắt cái, dừng dừng chút, mới vươn tay nắm cổ tay người trẻ tuổi, lại đưa tới gần đống lửa, mới sảng khoái : "Tới gần chút nữa! ! Khí trời lạnh, cậu lại ăn mặc ít! Nhờ dì của cậu vào trong nhà tìm chiếc áo khoác mặc vào!"

      Đây là hành động mờ ám...

      Lãnh Mặc Hàn lại ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng...

      Chu Trường Dũng vừa cúi đầu, vươn tay sưởi ấm, mặt hơi thâm trầm, thể so hôm nay rộng rãi, nhưng vẫn là bộc lộ cảm xúc tiếu ý : "Tôi lớn tuổi! Người lớn tuổi, cũng có chút sợ tịch mịch, chừng ngày nào đó liền tiến vào quan tài ! Cho nên liền thích náo nhiệt! Thích cùng người trẻ tuổi trò chuyện, cảm thấy mình vẫn còn sống! Nhưng uống nhiều rượu như vậy, cũng tốt! Cha mẹ chính là muốn mình sống được lâu chút, nhìn thấy con hạnh phúc khỏe mạnh! Thế nhưng những thứ ấy, là đời đời để lại cho tôi! Phụ thân tôi mất thời gian, với tôi! Hoặc là tôi tự mình người đeo bao tiền, chính mình sống qua ngày, ông ấy đem giao cho người thích hợp! Hoặc là, tôi tiếp nhận, liền liều mạng trông coi ! Ở trong mắt nông dân chúng tôi ngày đó, thổ địa chính là toàn bộ! Thấp điểm, là loại thông thái, kiền điểm , là loại cải trắng! tấc kia, cũng đều có dùng! Nuôi sống, chỉ là hai đời người a. Tôi loại nhiều rau dưa hữu cơ như vậy, thoạt nhìn mua được của quý, kiếm được nhiều tiền, thế nhưng người trong thôn sát vách núi kia, cửu thiên liền đem rau hẹ từ nảy mầm đến trưởng thành, cấp triệt cái loại đó hại dược a, đem cây lá phì lại đại lên! Nhưng đây phải là chuyện uyệt tử tuyệt tôn sao? Họ cũng có con, như thế nào suy nghĩ lại chút? Cũng phải kịp đợi, loại chuyện này giết người a! Tôi Chu Trường Dũng biết, liền phen mang theo trong thôn người, đem người khơi mào tới! ! tại cuộc sống này càng ngày càng tốt, dù thế nào, người tâm càng ngày càng đen ?"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời hùng hồn còn có khí phách này, khỏi ngẩng đầu, tôn kính nhìn về phía Chu Trường Dũng!

      "Cho nên tôi cũng có ít kẻ thù! Tôi cũng vậy được quá an toàn !" Chu Trường Dũng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, tươi cười : "Nhà ai chuyện này? Nhà ai lại thực đáng tin! ? Ở trong mắt tôi, có chuyện gì là có thể tuyệt đối an toàn hòa bình yên tĩnh, chỉ cần trong lòng cậu, có phải hay hướng thiện ? ! Điều này mới là trọng yếu nhất! Nếu muốn, này thế gian, người làm chuyện xấu còn rất nhiều, chúng ta chỉ cần sống quang minh lỗi lạc, chúng ta liền bội phục mình! Những thứ gì xe kia a? Phòng a? Bị cho là cái gì? Mệnh mới là quan trọng ! ! Cậu thấy tôi đúng , Lãnh phó tổng?"

      Lãnh Mặc Hàn thắm thiết nhìn về phía Chu Trường Dũng, hơi cảm kích cười gật đầu...

      "Tôi Chu Trường Dũng bội phục nhất những người quay đầu lại là bờ! Đó là bạn chống lại nhiều người, nhiều thế lực đúng ? Điều này cần đến dũng cảm cùng hạ quyết tâm a!" Chu Trường Dũng trực tiếp phất tay, lại hào sảng : "Ai có quá khứ, người đó phải là người! !"

      Lãnh Mặc Hàn kìm lòng được cười...

      Chu Trường Dũng sau khi xong những lời hùng hồn, lại lộ ra mấy phần tiều tụy của người trung niên, nhìn về phía sao hỏa kia, từ từ tắt lửa, ông nặng nề thở cái, mới yếu ớt ; "Tiểu Tình rất giỏi, tương lai có thể thủ tôi điểm , chừng còn có thể nuôi sống số người. Tính cách của nó rất giống tôi! Tiểu Nhu giống như vậy! Tính cách của con bé giống mẹ! Ngây thơ đơn thuần a, tôi cũng rất lo lắng. Cậu , Lãnh phó tổng! Cha tôi với tôi, đứa bé quá , được thừa hưởng được phúc phận của cha mẹ, chỉ sợ dưỡng ra cái ra thể thống gì, biết trời cao đất dày, lấy tự cho là rất giỏi gì đó đến! Cho nên, từ đến lớn, tôi để cho con bé quan niệm cái gì tiền tài, cứ để cho con bé vui vẻ là được rồi! Tương lai, tôi cũng biết con bé có thể tìm được người như thế nào, thế nhưng nếu như con bé thích, cách cha mẹ, phi tới đó, chính là chỗ đó ..Ngày đó tôi trông coi đến già! ! Dù chỉ trông coi được ngày! Ôi, ngày đó chết rồi, thôi. . . Nhưng sát vách thôn kia, tôi chờ! dám tới tìm ta tính sổ, dám đụng đến sợi tóc của con rể tôi, lão tử liền liều mạng với ! !"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, kìm lòng được nhắc mí mắt, nhìn về phía Chu Trường Dũng rất giống tráng sĩ còn phản khí thế nữa, tình cười rộ lên, hơi có mấy phần khí thế : " có việc gì, Chu tiên sinh! Có cháu ở đây, tương lai hạng người gì, đều thể động tới bất kỳ ai..."

      Chu Trường Dũng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn về phía Chu Trường Dũng cười cười, lập tức trong lòng dâng lên cỗ ý nghĩ, có mấy phần kiên định vươn tay về phía đống lửa kia...

      Chu Trường Dũng nhìn sâu về phía Lãnh Mặc Hàn, có lẽ hùng thấy hùng, kìm lòng được cười.

      Lâm Phượng Kiều cũng mình đứng ở bên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, chỉ là đơn giản mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ngồi xổm trước đống lửa, còn là rất khí thế hiên ngang, nhất là mang theo điểm ưu nhã, người thành phố, quả nhiên chính là giống nhau, bà nhất thời ngẩng đầu có chút kích động mừng thầm, kêu con rể : "Trương Hoa! ! Nhanh vào trong phòng lấy áo khoác cho Lãnh phó tổng, ban đêm rất lạnh, buổi tối chuẩn bị thêm tấm nhung tơ cho cậu ấy!"

      "Tốt!" Trương Hoa lập tức cười muốn vào phòng...

      Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Phượng Kiều, thập phần tôn kính mỉm cười, tình : " cần. Mọi người hôm nay đủ mệt, cháu tùy tiện tấm chăn là được rồi."

      cho hết lời, trận gió lạnh thổi qua, mưa bắt đầu, tí tách tí tách rơi xuống...

      "Trời lại mưa?" Trương Hoa ra, ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, thẳng; "Đêm nay chắc có vài trận mưa !"

      "Buổi tối có mưa ?" Lãnh Mặc Hàn cũng biết tại mấy giờ rồi...

      "Mưa vài trận! ! Có khi còn mưa to! Tôi vừa về phòng lấy thêm chăn cho Tiểu Tình, phát cửa sổ kBạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)hông kịp đóng, thiếu chút nữa ướt!" Trương Hoa cười xong, liền mở ra cây dù, đưa cho Lãnh Mặc Hàn, lại đem áo khoác trong tay, đưa cho ...

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, hai tròng mắt hơi lóe ra, nhìn về phía bộ dáng hiền lành của Trương Hoa thành thành , và bề ngoài có chút tuấn, chỉ là bởi vì quá mức thành , cho nên có thể làm cho người ta chú ý... lại nhớ tới Tiểu Nhu , đêm nay rể ở trong nhà, hiểu, hai tròng mắt lưu chuyển mấy phần nhẫn cùng xấu hổ, giả vờ vô ý hỏi: "Ách... Dì à... Tiểu Nhu đâu rồi ạ? Cháu hôm nay ở trong phòng của ấy nghỉ ngơi, quấy rầy đến ấy ?"

      Lâm phượng kiều đứng ở dưới tàng cây nhãn, đem những cái bát rửa sạch, bà đặt ở trước bàn, mới ngẩng đầu, cười với Lãnh Mặc Hàn: " ! Con bé có thể nghỉ ngơi ở nhiều nơi! Nếu như muốn náo nhiệt, con bé cùng ngủ với chị ! !"

      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe.

      "Hai tiếng đồng hồ trước, trở lại, sau đó lại ra ngoài , biết đâu rồi , bây giờ là mười giờ, chắc trở về ?" Trương Hoa mở cây dù, ở giứ tiếng mưa tí tách tí tách, vì nhạc mẫu chặn lại điểm nước mưa.

      Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, hiểu lo lắng, tay liền cầm kia cây dù, thẳng; "Để cháu tìm ấy..."

      Lâm Phượng Kiều ngẩng đầu, nhìn sâu về phía Lãnh Mặc Hàn, nhìn thế nào cũng thấy thích, liền cười gật đầu, : "Tốt tốt!"

      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía mấy người Lâm Phượng Kiều cùng Chu Trường Dũng lễ phép gật gật đầu, lúc này mới che dù, xoay người dọc theo đường phía trước viện tối , có thể ấy vì muốn náo nhiệt hay , chạy đến chỗ mấy người Trần Mạn Hồng, vừa vừa cười, nhưng mà đêm khuya, ấy mặc dù ngốc nghếch, trái lại thập phần hiểu chuyện cùng săn sóc người khác, như vậy tận lực quấy rầy... Người đàn ông này vừa về phía trước sơn đạo, vừa nghĩ đến này, cuối cùng phát càng ngày càng nhiều ưu điểm...

      Thế nhưng, Tiểu Nhu rốt cuộc đâu?

      Lãnh Mặc Hàn che cây dù màu đen, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía thôn trang, cùng bên phải bên trái rừng núi kéo dài, toàn bộ dừng ở lờ mờ trong đêm mưa, tiểu đạo bên cạnh biết tên thực vật, truyền đến thanh tí tách tí tách bị nước mưa rơi vào, hơi nhíu mi tâm, người nọ rốt cuộc vào trong đó ? trễ như vậy... lại vô ý thức dọc theo sơn đạo, về phía quán suối nước nóng, ở giao nhau lộ, muốn về phía đường khác, lại phát con đường mòn, có thân ảnh di động, lập tức xoay người, che dù, vô ý thức hơi mở mắt, nhìn về thân ảnh ôn nhu phía trước...

      Tiểu Nhu mình người, tóc toàn bộ ướt nhẹp, có chút mất trật tự ở bờ vai, khuôn mặt có vẻ tiều tụy, dường như bị cái gì đó, xẹt qua điểm dấu vết ửng đỏ, váy màu lam và áo khoác màu trắng có chút bẩn, bị bùn và nhiễm ít màu sắc lá cây, chính lại có lưu ý, dường như suy nghĩ điều gì, cúi đầu, có chút mệt mỏi về phía trước...

      Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt chợt lóe, tức khắc chống cây dù, cất bước về phía trước, mang theo vài phần lo lắng gọi: "Tiểu Nhu?"

      Tiểu Nhu muốn xoay người xuống dốc, lại ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng che dù về phía mình, mắt to của chợt lóe, vội vàng đem hai tay dấu ở sau lưng, vô ý thức cúi đầu, xoay người sợ hãi bị phát , nhìn về phía vừa nghĩ qua...

      Lãnh Mặc Hàn thoáng cái đứng ở trước mặt !

      Tiểu Nhu mặt bộc lộ mấy phần khẩn trương cùng xấu hổ, tức khắc cắn môi dưới, cúi đầu, muốn cất bước qua bên trái người ...

      Lãnh Mặc Hàn lại đứng trước mặt , ngăn chặn đường của , hai tròng mắt mãnh liệt nhìn về phía ...

      Trái tim Tiểu Nhu bang bang nhảy, lại còn dám chuyện, hướng phía bên phải, muốn chạy trốn...

      Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ hướng bên phải vừa đứng, che dù dừng ở trước mặt của , mang theo vài phần lo lắng cùng bất đắc dĩ, : "Em đâu vậy ? Như thế nào còn mắc mưa?"

      Tiểu Nhu cúi đầu, hai mắt lóe lóe sáng, biết chạy khỏi, liền có điểm khẩn trương dừng ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, nghĩ nghĩ...

      " cho dối! !" Lãnh Mặc Hàn nghiêm mặt ! !

      Trái tim Tiểu Nhu, phanh nhảy lên, liền chớp mắt, có nửa điểm khẩn trương :"Em... Em... Em vừa nhìn Khả Hinh ... cẩn thận vấp ngã... có việc gì!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền tức khắc chống cây dù, đến gần trước mặt , cúi mặt, nhìn về phía khuôn mặt phấn hồng trơn mềm đáng của , quả nhiên bị thực vật làm xước vài đạo vết máu, thậm chí khóe mắt còn có chút sưng đỏ cùng vết thương, khuôn mặt ướt róc rách, tức khắc vươn tay, nắm bắt cằm của , nâng mặt của lên, đau lòng mà ôn nhu ; "Thế nào lại cẩn thận như vậy?"

      Tiểu Nhu dịu dàng mở to hai mắt, có vài phần ôn nhu nhìn về phía khuôn mặt kiên nghị của Lãnh Mặc Hàn, nhớ tới lần đầu tiếp cận mình, thập phần kiên nhẫn nghe mình , thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nữa toàn thế giới cũng làm chính mình dối cùng ngốc, chỉ là nhàn nhạt cười... Tâm hiểu sao , đáy mắt đột nhiên lên điểm lệ sương mù, vội vàng cúi đầu, khẩu khí gọi thẳng, mới có điểm khẩn trương : " có việc gì. Người trong thôn chúng em, những điều này trở thành thói quen . Em... Em trước, phải về tắm rửa!"

      Tiểu Nhu cho hết lời, liền vội vàng chạy trốn, phải ly khai...

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt nắm chặt cánh tay của , đem kéo đến trước mặt của mình, thắm thắm thiết thiết nhìn sâu về phía mặt của , đau lòng : "Em chạy làm cái gì? ra đây chính là vì tìm em! !"

      Tiểu Nhu trong lòng khẽ động, hai tròng mắt vẫn là vô ý thức di động cự tuyệt, khó có được miễn ra cường ngạnh, thầm : "... ... cần phải tìm em! Em so với quen thuộc ở đây hơn! mau về nghỉ ngơi , em đêm nay còn muốn nho viên, đem đèn giá bật lên, nếu như làm như thế, lợn rừng nhân cơ hội xông vào ăn vườn nho nhà của chúng ta"

      cho hết lời, liền trong nháy mắt xoay người thoát khỏi tay Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng về phía dốc đường...

      Lãnh Mặc Hàn che dù, xoay người, nhìn về phía trước mặt cấp tốc xuống núi kia, cũng quan tâm mà liền cấp tốc theo xuống...

      Toàn bộ nho viên ướt róc rách, bởi vì trận mưa gió này, mà khắp bầu trời truyền đến, tiếng mưa "Róc rách", vô số lá nho, nhao nhao theo mưa gió, mà tí tách tí tách...

      Thân ảnh Tiểu Nhu, vội vàng xuất ở trong vườn nho, hai tròng mắt của di động nước mắt, biết phía sau có người theo, cũng quay đầu lại, mà là nhanh chóng về phía đình nghỉ mát giá gỗ trong vườn nho ————

      Lãnh Mặc Hàn tay chống cây dù, hai tròng mắt trong bóng đêm, lóe ra ánh sáng cường liệt, theo sau thân ảnh của , cũng bước nhanh về phía trước, vừa vừa đau lòng gọi: "Tiểu Nhu? Có phải hay hôm nay ở trong phòng lời, thương tổn em ?"

      Tiểu Nhu cả người đón mưa, tới giá gỗ, cúi người xuống, xốc lên điểm keo giấy trong suốt, nhìn thấy bên trong có chốt mở điện, trực tiếp nhấn xuống cái nút màu hồng, nghe thấy từng đợt thanh bang bang, nhất thời đứng ở trong mưa, ngẩng đầu, nhìn thấy nho viên kéo dài vô bờ, nhìn người bù nhìn* từng cái từng cái , người khoác y phục cùng tóc dính ướt nhẹp, hai tay triển khai, ở dưới ánh đèn vi lam dưới chân, đem khắp vườn nho toàn bộ bao vây lại!

      *Người bù nhìn: Người rơm

      Thân thể ướt lịch, dừng ở trong mưa, mặt có mấy phần hiểu chuyện cùng cấp thiết, nhìn những người bù nhìn phụ cận, toàn bộ sáng, liền yên tâm xoay người, mới chịu vào trong nhà...

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt xuất ở trước mặt của , chống cây dù, cản trở thân ảnh của , lại bộc lộ mấy phần đau lòng cùng nghi ngờ nhìn về phía .

      Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía bộ dáng của Lãnh Mặc Hàn như vậy, im lặng lên tiếng, cúi đầu, tiếp tục cất bước về phía trước...

      Lãnh Mặc Hàn là thập phần thập phần bất đắc dĩ tay nặng nề nắm cổ tay của , lại đem kéo về dưới ô, thắm thiết cúi đầu, nhìn về phía , tình : "Tiểu Nhu! ! Có chuyện gì, thể với sao? Chúng ta... Chúng ta... Chúng ta phải là bạn tốt sao?"

      Tiểu Nhu nghe câu hảo bằng hữu này, lập tức mở to mắt, ở giữa mưa thanh tí tách, lại lần nữa nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hình như làm cái gì quyết định trọng yếu, tình gật gật đầu, : "Đúng vậy! và em là bằng hữu tốt nhất!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, thế nào có loại hiểu xúc động, nghĩ hảo hảo thu thập mình trận? Nội tâm có chút khổ sở, cấp thiết nhìn về phía người con trước mặt, ngày đó ngây thơ, bộ dáng thuần thuần khiết khiết, mặt bộc lộ ngượng nghịu, lại nắm chặt cổ tay của , che dù đứng gần trước mặt , cúi xuống phía dưới, nhẫn vài phần, mới rốt cuộc thốt ra ; "Chúng ta có thể bắt đầu làm hảo bằng hữu! Được rồi? Chúng ta sau này cần tận lực phân chia ranh giới, được ?"

      Tiểu Nhu lại ngốc nghếch, hàm hậu ôn nhu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hai mắt mở to, : "Chúng ta liền là bạn tốt! Chúng ta chỉ là bằng hữu tốt nhất! Em xin lỗi , bởi vì em ngốc, thông minh giống Khả Hinh, minh bạch và hiểu ý nghĩ của . Sau này... có thời gian muốn thường xuyên tới nhà của em, em nhờ mẹ em làm bánh trà xanh cho ăn! Em rể em hàn huyên chuyện phiếm với ! Gia đình em rất hoan nghênh !"

      Lời này ràng chính là phân chia ranh giới tuyến! !

      Lãnh Mặc Hàn rất gấp thiết che dù, lại gần , khẩn trương cúi đầu nhìn về phía , ; "Em có ý gì?"

      Tiểu Nhu thắm thắm thiết thiết liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, hai mắt hiểu rưng rưng, lại đột nhiên thuần khiết ôn nhu cười, : "Em hôm nay đáp ứng cha mẹ, có thời gian, cùng tiểu Trần gặp mặt! mặc dù lừa em, thế nhưng tiểu trư trưởng thành, cũng đáng a! Phấn hồng phấn hồng ! Em nghĩ, em hẳn là có thể hiểu trong lòng suy nghĩ gì, tương lai của em liền cùng chỗ với , với cha em, có thời gian thường xuyên đến chơi, mọi người thực hảo hảo chiêu đãi ..."

      Trái tim Lãnh Mặc Hàn, như bị người ta dùng búa tạ nện cho cái, hai tròng mắt cảm giác mất mát hiểu, nhìn về phía !

      "Hẹn gặp lại, hảo bằng hữu..." Tiểu Nhu cho hết lời, hai tròng mắt hơi lóe ra, trái tim hiểu đau xót, nhưng vẫn là cất bước qua bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, về phía trước... quay đầu lại nữa...

      Chiếc ô, liền như vậy rơi xuống.

      Cả người Lãnh Mặc Hàn, đứng ở trong mưa gió, hai tròng mắt lóe ra, bị bọt nước nhàng làm ướt...

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1132: Quy tắc ngầm
      Edit: Hương Giang
      Sáng sớm!
      Tia nắng ban mai vẫn say ngủ, bầu trời vẫn như cũ mảnh màu lam ôn nhu, mây mù quanh quẩn, kéo dài vào sâu núi rừng, ở nơi vắng vẻ cách đó xa thâm tình canh gác…
      Vườn nho, mênh mông vô bờ, ánh lên sức sống căng tràn, vì đêm qua mưa hơi to nên nho cũng bị ảnh hưởng phần nào, Chu Trường Dũng liền bảo công nhân được ngắt, ban ngày ánh nắng chiếu rọi, phải tùy vào thời tiết mà ngắt lại, cho nên trái cây đẹp đẽ kia, vẫn ngụ cành cây xanh biếc, từng giọt sương long lanh bướng bỉnh đậu lại quả… Suối nước nóng, sương mù lượn lờ vây quanh, đèn lồng đỏ to lúc này, lặng yên tắt, chỉ là lắc lư thân đen theo từng cơn gió .
      Cặp song sinh vẫn canh giữ bên ngoài suối nước nóng của Chu gia, chút nào mệt mỏi cùng buông lơi, vừ nghe báo cáo từ máy bay trực thăng truyền đến, vừa nhìn về đường mòn phía trước, xuất thân ảnh, hai mắt các hơi híp lại, tức khắc nghiêm túc nhìn về phía người tới! Nguyên lai là hai người phụ nữ làm công ở Chu gia, vừa vừa cười cầm xạ hương nho, dọc theo đương mòn tới.
      Cặp song sinh hơi thả lỏng biểu tình, mỉm cười nhìn về phía các .
      "Chu gia bảo chúng tôi mang tới cho Đường tiểu thư và Trang tổng chút quà mọn, những thứ này đều là thứ ngài ấy ăn hàng ngày, ngài sáng sớm ăn mấy quả nho, thần thanh khí sảng!" Hai người phụ nữ làm công, đưa hai giỏ trúc đựng nho cho cặp song sinh.
      "A!" Tiểu Hà mỉm cười nhận lấy hai đĩa nho, cười : "Được! Cảm ơn Chu gia !"
      Lúc này, Lâm Bạch Bạch mặc áo sơ mi trắng cùng quần đùi màu lam, đeo hòm thuốc của chú Phúc, trong miệng cắn cây cỏ đuôi chó, chạy chạy nhảy nhảy dọc theo đường mòn xuống.
      "Tiểu Bạch?" Cặp song sinh cực kỳ quen thuộc với Lâm Bạch Bạch, tươi cười gọi .
      "A!" Lâm Bạch Bạch đeo hòm thuốc, cười đến vẻ mặt tươi mát với các : "Sao các còn đây a?"
      "Là..." Tiểu Vi cười : "Đường tiểu thư chưa ngủ dậy, chúng tôi dám vào."
      "Còn chưa tỉnh ngủ? Chú Phúc bảo tôi đến đây châm cứu cho ấy!" Lâm Bạch Bạch nghe lời này, mở trừng hai mắt, trực tiếp nhìn về phía hai cánh cửa đóng chặt!
      Suối nước nóng bên trong nhà riêng!
      Đèn lồng vẫn như cũ óng ánh màu đỏ hồng quyến rũ, cửa phòng vẫn đóng, rũ xuống chiếc chuông gió , đón gió kêu leng keng leng keng, giữa hai cánh cửa khẽ mở lộ ra hình ảnh tấm màn che khẽ phiêu dật trong gió...
      Áo ngủ nam màu xám, vứt bên giường, xuyên qua tấm màn che thỉnh thoảng còn thấy được bên trong, thân thể xích lõa mềm mại nằm nghiêng, nghiêng mặt, mặt hồng hào như hoa đào, lông mi rũ xuống, đầu gối lên gối đầu bông tớ mêm mại, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa gối, hoặc vai, bởi vì bên dưới chiếu giường này là nước nóng ở sâu trong lòng đất được khơi lên, cho nên hề cảm thấy lạnh mà vẫn ngọt ngào say ngủ…
      thanh nam tính tràn đầy mị lực từ ngoài phòng truyền vào, rất , dường như sợ hãi đánh thức ngiười trong phòng.
      Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt, tay ôm vắt sang, hơi trầm thở dốc, muốn ôm lấy người bên cạnh lại thấy bên giường trống rỗng, người nọ rời tự bao giờ, trái tim bị đánh phát, hơi bực bội từ trong cơn mê thức dậy, mắt chớp chớp rồi mở ra, nhìn thấy bên giường trống , lại nghe thấy từ ngoài phòng truyền đến thanh
      "Chuyển hết tất cả dữ liệu về cược thi này hôm nay vào điện thoại của tôi... Đúng vậy... Hôm nay chưa biết là có trở về hay , thế nhưng muốn chuyển báo cáo cho Tưởng tổng, hợp đồng, danh sách những vị giám khảo đợt này nhật định phải phải đưa cho tôi bản."
      "Roạt..." loạt thanh của chăn nêm tơ tằm va chạm vào nhau… Đường Khả Hinh chống tay xuống đệm tơ tằm hơi ngồi dậy, lộ ra chân dài gợi cảm trắng nõn, khuôn mặt ửng hồng của , hai tròng mắt hơi lóe ra, lại nghe thấy thanh của Trang Hạo Nhiên truyền đến từ bên ngoài, liền với tay tìm áo ngủ tơ tằm thêu hoa mẫu đơn, cẩn thận từng li từng tí mặc vào, lúc áo ngủ mềm mại lướt qua lưng, liền lặng yên buộc đai lưng lại, hất tóc dài ra khỏi cổ áo, từ sau màn che màu trắng ra, đứng sàn gỗ, nhàng, chân trần từ từ tới sau cánh cửa yên lặng lắng nghe…
      "Danh sách cũng có ai?" Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ chút kinh ngạc, nắm di động, kìm lòng được cao giọng hỏi.
      Đường Khả Hinh xuất phát từ lòng hiếu kỳ, kìm lòng được thân, giọng lắng nghe...
      " xác định được, chính là..."
      Đường Khả Hinh lại nghiêng mặt, trừng hai mắt như muốn đục thủng hai lỗ cảnh cửa để nghe tên của giám khảo mới, thế nhưng bên ngoài đột nhiên có thanh , hơi nhíu mi tâm, khẽ cắn môi dưới, định ló đầu ra khỏi cánh cửa…
      Phòng khác cánh cửa, áp quá tới mị lực thân ảnh.
      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng thẳng hắc quần tây, cổ áo hơi tranh khai, lĩnh gian tam khỏa bạch kim nữu khấu, lóe ra tôn quý quang mang, kiên dừng ở kiên nghị cằm, hơi bộc lộ tổng tài khí thế, lại sâu tình mỉm cười nhìn về phía trước mặt cái kia mặc Mẫu Đơn váy ngủ nữ hài, gợi cảm ngọt nộn được giống như khỏa mê người trái cây, khoác cùng eo tóc dài, hơi lộ ra khêu gợi tuyết bột, song tay vịn hộp môn, vẫn như cũ nghĩ ló đầu xuất ngoại, nghe thi đấu kia điểm bí mật, kia tiểu bộ dáng...
      Trang Hạo Nhiên kìm lòng được phủ đầu cười.
      Đường Khả Hinh như trước muốn ló đầu, tò mò nghe lén bí mật, thân thể càng lúc càng lộ ra, dự đoán người nọ , liền có điểm hờn dỗi, cùng người này làm đêm, lại chịu cho mình biết chút gì! càng ngày càng đến gần cánh cửa muốn ra chỗ cánh cửa kia, lúc này y phục mềm mại hạ xuống, lộ ra bả vai khiêu gợi của như như
      Trang Hạo Nhiên lại nhịn cười, ngẩng đầu, nhìn cái vật này...
      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cực kỳ cẩn thân nhích từng bước khẽ mở của định lặng lẽ đến gần, ai ngờ chân mới bước ra, cả người đột nhiên bị đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, sợ đến quát to tiếng, vô ý thức ôm lây cổ người này, lại la hoảng lên, hỏi: "Ai?"
      Trang Hạo Nhiên cố ý giả vờ xuất ra khí thế tổng giám đốc, ôm ngang cái vật này, nhìn về phía sắc đẹp khuynh thành, làm lòng người say đắm của , môi hồng như hoa đào, đệ đệ của sôi nổi đứng thẳng lên, tròng mắt chợt lóe, tức khắc nhanh chóng hơi hiển nghiêm túc : "Em dám nghe trộm cùng với giám khảo chuyện! Trái với quy tắc, lập tức tước quyền thi đấu! !"
      Đường Khả Hinh kinh hồn, lại ôm cổ người này, khoa trương kêu lên: "Em muốn như vậy! Cái gì em cũng có nghe được! Còn lâu em mới bỏ cuộc!"
      "Lập tức rời khỏi cuộc thi!" Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt vào trong ngực, sau đó cúi đầu, hai tròng mắt chợt lóe, nhìn về phía bộ dáng phấn nộn của , nhịn cười, lại thâm tình : "Sau đó... Làm bà xã của ! ! Chúng ta ở tại nơi đây lý cử hành hôn lễ! Trời đất làm chứng! Trang Hạo Nhiên Đường Khả Hinh đời đời kiếp kiếp, đến chết thay đổi!"
      "... ... ..." Đường Khả Hinh nghe những lời này, ôn nhu cười.
      " ..." Trang Hạo Nhiên ôn nhu ôm mỹ nhan làm lòng người rung động này vào lòng, cúi đầu, lấy trán mình chạm vào trán , khẽ hôn chóp mũi của , mới thâm tình khàn khàn : "Tối hôm qua, ở giường, mỗi tấc da tấc thịt của em làm cho phát điên! Bà xã, sau khi thi đấu xong gả cho ! muốn mỗi ngày thượng em!"
      "Phốc!" Đường Khả Hinh nhịn được ôn nhu cười, lúc này mới vươn hai tay, hơi lộ ra bộ dáng điểm hờn dỗi, đảo hai tròng mắt bướng bỉnh, lại ngọt như mật : "Vậy cho em biết, giám khảo cảu hai cuộc thi đấu, người có thể làm cho ngạc nhiên, là ai?" Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt chợt lóe, nhịn cười, nhìn về phía .
      " cho em biết mà?" Đường Khả Hinh lại bướng bỉnh ngọt như mật .
      "Em thực muốn biết?" Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, mị lực vô hạn nhìn về phía bé này, cưng chiều hỏi.
      "Vâng!" Đường Khả Hinh có chút tin!
      "Được! cho em biết!" Trang Hạo Nhiên chậm rãi ôm thân thể xích lõa mềm mại của lên giường, sau khi thân thể hai người biến mất sau tấm màn che, Trang Hạo Nhiên tức khắc áp Đường Khả Hinh ở giường, phủ phía dưới, tình cảm tràn đầy, thân thể lại dâng lên sóng triều kích tình hôn lên của đôi môi ngọt ngào của , tay xoa nắn đôi gò hồng mềm mại...
      "Ngô..." Đường Khả Hinh đón lấy nụ hôn như có ma lực của , thân thể tức khắc rơi vào sóng triều của , đôi chân kìm được khẽ nâng...
      biên hôn nàng, trong tay quấy nhiễu khởi Mẫu Đơn của nàng váy ngủ, dò vào đôi chân gian...
      "Ngô... Hạo Nhiên..." Đường Khả Hinh kích động đón nụ hôn của , hai tay đỡ bờ vai của , ngượng ngùng muốn nhắc nhở , tại là sáng sớm, sợ mấy người Nhã Tuệ nhìn thấy…
      Trang Hạo Nhiên lại say, khẽ liếm khớp hàm cùng dái tai của , tay lặng lẽ chuyển dời vào giữ hai chân , vuốt ve khe suối ẩm nóng, kích động mà gợi cảm khàn khàn : "Nếu như em đáp ứng , cho em biết!"
      "Em mới tin ..." Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng, lại thấy ngón tay của chạm vào nơi tư mật giữa hai chân mình, gợi lên kích thích như có dòng nước ấm liên tục lưu chuyển.
      "Thực ..." Trang Hạo Nhiên lại trêu đùa cười, biên mở ra môi mỏng, hôn lên mặt , đầu lưỡi nhàng liếm, tay tiếp tục vuốt ve nơi tư mật giữa hai chân , nơi mềm mại kia thực làm người ta kích động dôi trào, trầm giọng khàn khàn hỏi: "Tối hôm qua... Làm đau em sao?"
      Đường Khả Hinh hiểu ý tứ của , mặt đỏ bừng .
      Trang Hạo Nhiên chết bộ dáng này của , hai tròng mắt chợt lóe, lộ ra dục vọng, lại cúi đầu, ở bên tai của , lặng lẽ : "Có muốn thương nó chút ? Coi như là bồi thường…"
      Đường Khả Hinh tim nhảy bang bang, dong nước giữa hai chân lặng lẽ chảy ra, ngọt như mật, mặt lộ ra biểu tình xấu hổ, dục cự còn nghênh...
      ***
      " đến giờ châm cứu rồi!" Lâm Bạch Bạch mang vẻ nghiêm túc của người bác sĩ, với cặp song sinh! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :