1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1123 Chặn

      Edittor: Hoàng Thủy.

      Gió thổi từng đợt, cây phượng vĩ nhàng lay động trái phải.

      Hai thân ảnh ở đường chậm rãi về phía trước.

      Giai Giai vừa vừa đón gió, qua hàng hàng bóng cây, cảm nhận khí mùa thu, nhịn được quay mặt sang, mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc tay cầm túi hành lý màu lam đậm của Giai Giai, vừa dọc theo con đường đá xanh vừa quay mặt sang nhìn về phía cười ôn nhu...

      Giai Giai đứng lại, nhìn sâu bên sườn mặt Trang Hạo Nhiên, hình dáng hoàn mĩ có vài phần giống với các nam thần tượng phương tây, nhất là đôi mắt tràn ngập mị lực, sống mũi khêu gợi cùng bờ môi mỏng kia sao lại hấp dẫn mê người được? nhịn được cười rộ lên, tiếp tục nhịp chân nhàn nhã bước về phía trước... Vừa vừa nhìn chung quanh, cảm nhận khí này chút, cảm xúc vui vẻ : “Ở đây khác so với Cambridge? quốc là nơi có cuộc sống chậm, thế nhưng chỉ cần tới trong nước, ngay ở sân bay thôi có thể phát bước chân mọi người hối hả! Mọi người thực rất vội vàng, em vừa thất thẩn chút biết bọn họ nơi nào rồi?"

      Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nghe những lời này, ánh mắt chợt lóe, tùy chuyện chỉ nhàn nhạt cười.



      Giai Giai nhất thời xoay người, giống như vẫn là bạn trước kia, nhìn về phía ôn nhu : "Đúng rồi. Còn nhớ ? Sau khi chúng ta nhau chỉ về nước lần! Chúng ta cùng nhau tham gia triển lãm tranh?

      Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nghe, hai tròng mắt lóe lên nhưng mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, tiếp tục cầm túi về phía trước...

      Giai Giai theo , vừa vừa có chút nghi hoặc nhìn bên sườn mặt , kỳ quái cười : "Hạo Nhiên! quên rồi? Trí nhớ luôn rất tốt... Hơn nữa lần đó chúng ta đàm luận nhân sinh rất sôi nổi, thời khắc rất đáng nhớ!"

      Trang Hạo Nhiên thở dốc, tiếp tục cầm hành lý của , cất bước về phía trước, hai tròng mắt lưu chuyển mấy lần sau mới lo lắng cười : "Cũng phải nhớ nổi... Chỉ là... vô thức muốn nhớ lại..."

      "... ..." Giai Giai trầm mặc dừng dưới tán cây phượng vĩ, trong mắt biểu lộ mấy phần ôn nhu nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên cầm hành lý, xoay người, đón gió thu nhàng khoan khoái, nhìn Giai Giai vẫn mỹ lệ như cũ đứng dưới tán cây phượng vĩ, tóc dài nhàng, vẻ đẹp phiêu dật động lòng người, lại tình mềm cười : "Từ khi và Khả Hinh ở bên nhau, phát cuộc sống có loại biến hóa rất kỳ diệu, dường như cuộc sống của bởi vì ấy nên chỉ mới vừa bắt đầu...

      Giai Giai biểu lộ mấy phần hứng thú tươi cười nhìn , nhưng ôn nhu nơi đáy mắt lên mấy phần mất mát...

      Trang Hạo Nhiên có chút xin lỗi nhìn Giai Giai, có điểm đau lòng : "Xin lỗi, cuộc sống của rất ít khi ích kỷ... Hôm nay xin hãy để ích kỷ lần... Xác thực, nhớ nổi chuyện tình trong quá khứ, cuộc sống của , trái tim của , tất cả đều là Khả Hinh... Chỉ cần ấy hạnh phúc, nguyện ý trả giá tất cả. Loại tình này, vững tin nó vĩnh viễn mất . Cho dù có ngày, chấm dứt sinh mệnh, vẫn như cũ vững tin linh hồn cũng phản bội ấy. ấy... ấy hơn tất cả... có quá khứ... chỉ có Khả Hinh..."

      Giai Giai sâu nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên cũng sâu nhìn về phía ...

      Giai Giai ngưng nhìn , dừng chút, mới đột nhiên cúi đầu bật cười, gảy tóc dài trán, có chút xấu hổ, có chút mất mát, bình thản : " a! Hôm nay chuyện khiến em đau lòng, bởi vì thời gian chúng ta nhau vẫn luôn là đoạn thời gian trân quý nhất trong cuộc đời em, bây giờ quên rồi. Em nên chúc phúc hay là nên hung hăng mắng trận đây?"

      Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn ...

      Giai Giai ngẩng đầu, có vài phần mềm mại đáng nhìn Trang Hạo Nhiên, nhịn được cười : "Em chỉ muốn là, ngày đó em và xem triển lãm tranh, khi dừng trước bức tranh "Tạo thần giả", nhìn người nô lệ Ấn Độ giữa bức tranh dùng đinh sắt tạo nên đầu tượng thần giữa trung, mị lực từ ánh mắt quan tâm của sâu sắc hấp dẫn em, em còn nhớ chỉ vào nô lệ của thần , thế giới này bất kỳ ai cũng có thể là tạo thần giả! Bất luận kẻ nào cũng có thể sáng tạo ra thần thoại! Bạn phải làm người lãnh đạo! Khi bạn và cấp dưới cùng thể, bạn có thể để bọn họ hiểu được vị trí chức vụ của họ quan trọng như thế nào đối với người lãnh đạo! ! Bởi vì những lời này của , sắp tới em tổ chức buổi triển lãm tranh trong nước với chủ đề chính là tạo thần giả! Em chỉ bất quá... muốn mời nam thần trong lòng đến tham quan triển lãm tranh của em mà thôi... Em là bởi vì , bởi vì bức tranh kia mới thành công như ngày hôm nay... Chỉ mong cấp dưới của cũng có thể nhận ra trả giá của phải vì thành toàn mình, mà là vì thành toàn giấc mộng thành nhân, như em từng... đánh mất ..."

      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía .

      Giai Giai biểu lộ vài phần đành lòng nhìn Trang Hạo Nhiên, cười : "Xác thực từ bỏ là điều tiếc nuối lớn nhất trong đời em, bởi vì thực rất tốt rất tốt rất tốt... Thế nhưng nếu như muốn em chọn lại lần nữa, bởi vì mà từ bỏ đam mê của em khả năng vẫn …Cho nên... Chúng ta vẫn nên tôn trọng lựa chọn của nhau, cảm tạ từng tôn trọng em, tại em cũng tôn trọng . Hảo. Tình của và em kết thúc…Tương lai, chúc phúc và Khả Hinh hạnh phúc cả đời... ấy đáng giá để cả đời theo đuổi... Bởi vì trời cao biển rộng chỉ có ấy có thể xứng đôi với ... Trận so rượu kia, chúng em ở phi cơ cũng được thưởng thức, người xem toàn thế giới đều ủng hộ ấy!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn được tự hào cười.

      Giai Giai cũng oán trách nhìn , nhịn được cười rộ lên, : "Em nghĩ, Khả Hinh nhất định rất biết ghen!"

      "Làm sao em biết?" Trang Hạo Nhiên cười nhìn hỏi.

      Giai Giai nhìn Trang Hạo Nhiên, cố ý cười thần bí : "Bởi vì ấy là vật ! Ở trước mặt người vật vĩnh viễn cần lớn lên! !"

      Trang Hạo Nhiên nghe tới câu vật kia, hai mắt tràn đầy thâm tình cùng tưởng niệm, nhớ tới Đường Khả Hinh đôi mắt nhìn được, nội tâm lo lắng như lửa đốt, khát vọng muốn mau mau đến trước mặt ! ! Nghĩ tới đây, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Giai Giai, khẩn cầu : "Giai Giai! ! Giúp việc! ! tại có việc gấp phải rời khỏi, em nghĩ biện pháp giữ ba lại! Chơi cờ ! ! Ít nhất phải đến ngày kia! ! !"

      "A?" Giai Giai kỳ quái nhìn ! !

      Trang Hạo Nhiên vừa chuyện vừa xoay người nhanh chóng rời , chỉ cần nhớ tới Đường Khả Hinh tim của liền gấp đến độ hận thể dùng hết thâm tình cả đời trong ngày.

      "Ai! ! Uy! ! Hành lý của em!" Giai Giai bất đắc dĩ kêu ! ! Lại nhìn bóng lưng hiểu vội vàng rời phía trước của , góc tây trang màu trắng bay lên, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười...

      ***

      Phanh! ! ! !

      Lâm Sở Nhai ly xuống bụng, mặc dù vẫn có thể chịu đựng được nhưng mặt trướng đến đỏ bừng, cũng để ý Tuệ Nhã ngăn cản, thừa dịp rượu đảm (rượu sinh can đảm) đập bàn, học người ta bộ dáng quân phiệt, hào sảng kích động : "Chu gia ngài đúng! Người sống vì cái gì? Chính là để vui vẻ! Người sống vui còn sống làm gì? Chúng ta buôn bán muốn cái gì? Chính là muốn hợp tác khoái trá, hợp tác vui vẻ! Tại sao muốn uống rượu! ! Uống rượu chính là đại biểu chân thành! ! Đại biểu đàn ông đích thực! ! !"

      "Đúng! ! rất hay! !" Chu Trường Dũng người này tính tình sảng khoái nên cũng thích nhất chính là người sảng khoái, hai lời, lại sai người lấy thêm rượu! ! ! !

      Tô Lạc Hoành và Lãnh Mặc Hàn ngồi bên nhìn Lâm Sở Nhai mới uống ly mà như vậy liền khẩn trương kéo , sốt ruột thấp giọng : "Cậu say rồi! !"

      "Tôi có say! ! hươu vượn! !" Lâm Sở Nhai phen đẩy Tô Lạc Hoành ra, lại muốn kích động chuyện ————

      "Chu gia! !" Có nhân viên đột nhiên từ phía trước đường lớn tới, nhìn về phía Chu Trường Dũng, khẩn cấp ; "Có Phó tổng tập đoàn Hoàn Cầu muốn đến bàn chuyện với ngài!”

      "Phó tổng tài Hoàn Cầu?" Chu Trường Dũng vừa muốn khom lưng lấy chén rượu từ tạo hình kim tự tháp, nghe thấy lời này liền nghi hoặc nhíu mày nhìn về phía bọn Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành vừa tỉnh lại nhưng vẫn khó chịu như cũ, Tào Kiệt hai mắt chợt lóe, Tiêu Đồng cũng gì... Nhã Tuệ và Tiểu Nhu đều nghi hoặc biết có phải là Trầm phó tổng hay ?

      "Phanh! ! ! !"

      Lâm Sở Nhai vừa nghe phó tổng Hoàn Cầu, liền vỗ mạnh mặt bàn, mặt trướng đỏ, vẻ mặt oán giận kêu to: "Chu gia! Hôm nay cùng ngài uống rượu, coi như quen biết! Mấy phó tổng kia, được! Bọn họ tới là có mục đích ! ! Đuổi bọn ra ngoài! ! Chặn hết lối vào! ! Đem cá sấu kia…kia….kia… thả ra ngoài cho tôi! ! Chặn lại! ! !"

      Khí phái kia, hào sảng kia! !

      Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng và mấy người của Hoàn Cầu quá sợ hãi đều kêu lên: "Này! !"

      "Thả cá sấu kia ra , chặn lại! ! !" Lâm Sở Nhai lại mượn cảm giác say, vỗ bàn kêu to! !

      "Hảo! ! Hôm nay nghe các ngươi ! ! Bịt con đường kia lại! ! Đem cá sấu thả ra! !" Chu Trường Dũng nghe cũng trận cười hào sảng! ! !

      "Sở Nhai..." nhóm người Nhã Tuệ ngày càng lo lắng, vội vã khuyên can, Tiểu Nhu cũng vội vàng đứng lên, thế nhưng Chu Trường Dũng và đám người cao hứng vì thả đám cá sấu kia ra chặn lại! ! ! !

      ***

      trận thanh xé gió như mũi tên dọc theo đường cao tốc lao !

      Trang Hạo Nhiên cởi âu phục trắng, mở mui xe, nắm tay lái giữ vững tốc độ 180km/h, lướt qua trận trận núi rừng cùng đồng ruộng lao về phía trước, đôi mắt lóe lên quang mang mãnh liệt, mắt thấy thôn trang Chu Trường Dũng ở phía trước, ngay lúc xe sắp rẽ vào con đường lát đá xanh, lại nhìn thấy ven đường có cây long nhãn to lớn xù xì, hơi giật mình, đạp chân ga, chi tiếng, xe thắng gấp, dừng trước cây long nhãn kia! !

      Hai bên đường đá xanh dựng lên cái cổng vòm, có rất nhiều dây nho bò lên làm giảm bớt lãnh lẽo, xung quanh mảnh tĩnh lặng! !

      Trang Hạo Nhiên ngồi trong xe đua, ngẩng đầu, nhìn về phía con đường quanh co đến thôn trang Chu Trường Dũng, hẳn là ở phía trước, sao lại xuất cái cây ở giữa đường? kỳ quái đẩy cửa xe ra xuống, vừa cởi âu phục màu trắng ném vào trong xe vừa cất bước về phía trước, từng bước đến trước cây long nhãn, cúi đầu nhìn gốc cây, vì sao lại cảm nhận được cảm giác áp bách?

      trận thanh róc rách, theo vườn nho bên đường truyền đến...

      Trang Hạo Nhiên tiếp tục đứng trước cây long nhãn, nghiêng nhìn phía trước, hẳn là ở đây sai, liền trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi ra cầm ở tay, xoay người muốn bấm điện thoại gọi Tô Lạc Hoành, ai biết tay vừa đè xuống ấn phím gọi, lại nghe thấy từng đợt tiếng sột soạt, thanh kia có chút thần bí, có chút quỷ dị, còn mang theo cảm giác rợn người... cầm chặt di động, dừng lại động tác, đôi con ngươi đảo vòng chút, rồi mới chậm rãi xoay người, thình lình nhìn thấy con cá sấu cực lớn, bò tới giữa đường, há to mồm, rống tiếng, tiến về phía ....

      "Á, Á ——————" Trang Hạo Nhiên thở dốc vì kinh ngạc, mở to mắt, ném điện thoại di động, kêu to lên! ! ! !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1124: Tương đối
      Editor: Minh Thư

      Tất cả người trong thôn, ai cũng nghe Chu gia sắp có con rể, trong thôn mọi người nhốn nháo qua xem náo nhiệt!
      Trước cửa Chu gia, càng ngày càng nhiều chú qua đây uống rượu mừng, từng bàn dần đầy người đến, món ăn thôn quê sơn dã từ từ được bê lên mặt bàn, kia là món canh tiên long nóng hôi hổi, được đặt ở ngay chính giữa bàn. Mấy công nhân cầm xẻng giơ lên tỏ ý cười rồi tiếp tục dùng lực đào đất, cuối cùng đào lên bình rượu nho lâu năm, tuy dài nhưng cũng bảy tám năm. Bên này khách khứa chen chúc, nhao nhao cùng Chu Trường Dũng, còn mời rượu mấy vị phó tổng! !
      Lãnh Mặc Hàn mới đầu còn ngồi được, ngẩng đầu, nhìn Chu Trường Dũng bá vai bá cổ Lâm Sở Nhai xưng huynh đệ, nhắc tới lại muốn cùng cậu ta làm ly rượu. chú khác cũng sôi nổi đứng lên, muốn cạn ly rượu với Tô Lạc Hoành. liền sợ hai người này thực uống say rồi ngủ ở trong nhà người khác luôn mấy ngày liền đứng lên, vô cùng khiêm tốn lễ phép cười : "Chú Chu, trước đó chúng cháu ăn chút, giờ lại uống thêm rượu, dù tửu lượng hai người này có tốt đến mấy cũng thể nào say..."
      "A! ! ! !" Chu Trường Dũng kêu dài tiếng, nâng chén nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cười to : "Việc buôn bán và kết giao bằng hữu, bàn rượu, lời thể , lời giả thể giả! có chuyện say rượu, chỉ có là muốn uống thôi! ! Đến đến đến đến đến! Các cậu này mấy khi nhắc tới rượu nho, còn mấy vị phó tổng nữa! ! Đều uống say, cứ để Chu gia ta hầu hạ! ! !"
      "Tốt!" Mấy người trong thôn, nhao nhao giơ rượu nho lên, muốn cùng Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành cạn ly. Lãnh Mặc Hàn có chút khó khăn tới, thay hai người em đỡ ly, muốn tạm thời lấy trà thay rượu. Trương Hoa nhìn Lãnh Mặc Hàn, ngồi ở trong đám người sau đó cười : "Phó tổng Lãnh cứ coi nhà chúng tôi như nhà của mình ?"
      Tiểu Nhu nhìn Lãnh Mặc Hàn đứng lên, muốn cùng chú bác cụng rượu, liền cảm thấy đau lòng nên đứng lên, tới bên cạnh cha, vội vội vàng vàng gọi: "Cha! nên uống ! !"
      " hươu vượn! ! uống?" Chu Trường Dũng lại nâng lên ly rượu, muốn cạn ly cùng Lãnh Mặc Hàn, phóng khoáng : "Phó tổng Lãnh, cảm ơn cậu cứu Tiểu Nhu nhà chúng tôi! ! Hôm nay chú Chu mời rượu, uống vẫn nên hơn là uống?"
      "Cha!" Tiểu Nhu lại muốn qua đây ngăn, lập tức bị chú bác kéo ra! !
      Lãnh Mặc Hàn đứng trước mặt Chu Trường Dũng, nhìn về phía vẻ mặt hồng hào của người đàn ông trung niên, tinh thần hứng khởi, tư thế rất có ý thách thức, đành phải kiên trì, tôn kính cười tiếp nhận rượu, ; "Uống!"
      "Tốt! ! !" Trong thôn mọi người sôi nổi vỗ tay cười rộ! !
      Mấy người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt lập tức mở to mắt, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, quả có chút say rồi...
      Lãnh Mặc Hàn cầm ly rượu kia lộ ra dịch rượu vàng óng, nghĩ nghĩ, liền căng khuôn mặt, giơ lên đưa ly rượu vào miệng, còn chưa có nuốt xuống, cả người liền cảm giác độ nóng của rượu này, theo cổ họng chảy thẳng xuống dạ dày mình, ùng ùng bốc cháy lên, mùi rượu đốt lại xông lên, tốc vào lồng ngực cùng đại não, cả người như bị người bắn trúng, thiếu chút nữa mắt hoa, tức khắc dậm chân đứng lại, cũng có chút cảm giác bồng bềnh, rượu này cư nhiên lợi hại! ! !
      "Phó tổng Lãnh!" Trương Hoa rất nhanh khách khí tới đỡ , cười : "Cậu có khỏe ? Cha vợ của tôi thân thể vàng ngọc uống cũng tốt a! !"
      Lúc này Tiểu Nhu cũng rất đau lòng tới, mở to mắt, nhìn về phía khẩn trương hỏi: " có khỏe ?"
      Lãnh Mặc Hàn miễn cưỡng đứng thẳng, mỉm cười, cảm giác đầu nặng hẳn, nhưng vẫn gật đầu, : " tồi..."
      "... ... ..." Tiểu Nhu lại khẩn trương nhìn .
      "Này! ! Tiểu Nhu! ! Đừng dong dài! ! Đàn ông uống rượu! Phụ nữ lo chuyện gì!" Chú bác đem Tiểu Nhu kéo lại, sau đó lại giơ rượu nho lên, muốn kính rượu mấy phó tổng, lập tức bầu khí sôi nổi hẳn lên. Tiêu Đồng cùng Trần Mạn Hồng chen ở trong đám người, nhao nhao có cách nào, Nhã Tuệ cũng quản Lâm Sở Nhai, vươn tay ôm lấy Đường Khả Hinh, biết đói bụng rồi, liền gắp từng miếng thịt dê nướng cho !
      Đường Khả Hinh xác thực đói bụng, mũi của lại so với người khác nhạy bén hơn, vừa có thịt dê nướng còn có canh cá, nghe được như vậy liền thèm ăn cho cơn đói bụng, tại rốt cuộc cũng có cơ hội, liền vội vàng há mồm ra, ăn miếng thịt dê nướng Nhã Tuệ gắp cho, ăn từng miếng từng miếng, lập tức phát tương hoa hồng nướng cùng thịt dê này thực quá ngon. vừa nhai da dê giòn giòn kia, vừa ừ ăn rất ngon, chính mình chìm đắm trong hương thơm này, tay sờ đến cái thìa trước bàn, thìa dùng múc canh hầm nhân sâm, nóng cuồn cuộn. uống ngụm, lập tức phát thịt dê và canh cá này cùng chỗ, quả thực chính là thiên hạ đệ nhất mỹ vị, thể chờ được liền ngẩng đầu, trừng lớn hai mắt, kích động nắm tay Nhã Tuệ, : "Em muốn uống rượu! Em ngửi thấy mùi rượu nho !"
      Nhã Tuệ mím chặt đôi môi, nhịn cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, từ đến lớn đụng tới ăn ngon, liền dừng được miệng, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn cẩn thận : "Em có thể uống rượu ? Bác Phúc gì chứ!"
      "Uống chút sao cả!" Đường Khả Hinh cầu xin, đối mặt món ngon mỹ vị như vậy, vị giác kích thích tăng tới điểm cao nhất.
      Nhã Tuệ suy tính hồi, bật cười vì Khả Hinhlấy ly rượu , đưa đến môi của .
      Đường Khả Hinh nhanh chóng cúi đầu uống ngụm, chợt cảm thấy xạ hương do nho gây thành rượu nho này, vị rượu mặc dù hơi lệch, nhưng bởi được sản xuất tốt, toan độ cùng cồn phối hợp thập phần hoàn mỹ, luồng nước hoa hồng cùng mùi vị nấm hương, kèm theo món ngon mỹ vị trước mặt, cảm giác thập phần phiêu diêu chốn tiên cảnh. cảm giác món ăn kiểu Trung Quốc cùng rượu nho phối hợp, kỳ thực có thể tỏa sáng tới cảnh giới thượng thừa! ! gần như cảm động cười rộ lên, tay lại cầm áo Nhã Tuệ, : "Em còn muốn lại ăn thịt dê! Có miếng lưng dê đằng kia!"
      Nhã Tuệ cố ý xem xét liếc mắt cái, mới tiếp tục vì gắp miếng dê nướng, Tiểu Nhu lúc này cũng nhanh qua đây, vội vã chăm sóc quản lý cùng Khả Hinh, nhìn bạn bè thích ăn cái gì, liền đưa đến tận miệng . Tiêu Đồng ngồi chen chúc xem náo nhiệt ở trước bàn, nhưng vẫn giữ mấy phần tỉnh táo kéo Tô Lạc Hoành qua, có chút sốt ruột : "Này! !Sở Nhai vừa gọi người đem cá sấu ra, có việc gì chứ? Tưởng rằng tổng giám đốc chúng ta cũng có thể tùy tiện đắc tội sao? Nếu cắn người phải làm sao bây giờ?"
      "Sợ cái gì?" Tô Lạc Hoành cũng giơ ly rượu, giây uống cạn, quay mặt sang nhìn về phía Tiêu Đồng, cũng to mắt : "Ngăn ngăn! ! Là người biết chạy sao! Nếu dùng hai chân kia làm gì? nếu muốn cùng chạy, ăn để quên hết ! ! !"
      Giọng đầy hào khí, ngôn từ cũng hùng tráng kém! !
      " đùa giỡn cái gì?" Tiêu Đồng vươn tay đánh chút vào vai của , kêu to lên: "Hù chết làm sao bây giờ?"
      "Hù chết đừng sống! !" Tô Lạc Hoành hết lời, lại nâng ly ngẩng đầu nhìn thấy chú bác lại muốn vây quanh Lãnh Mặc Hàn, có chút sợ hãi kêu lên: "Lúc nào lão đại mới đến đây? Giai Giai cùng quấn lấy chứ? phong độ thế kia chừng có chuyện a!"
      Đường Khả Hinh vừa cắn miếng thịt dê trong miệng, nghe những lời này, lập tức mở to mắt, cảm giác biết ăn tư vị gì...
      "Ai cha, hẳn a!" Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh liếc mắt cái, lại vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra, vừa dùng ánh mắt hướng Tô Lạc Hoành ám chỉ im, vừa bấm gọi di động cho Trang Hạo Nhiên...
      Nhã Tuệ cũng ngồi ở bên, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh cái.
      Đường Khả Hinh gì, chỉ trầm mặc nhai thịt dê kia, nhai nhai, nhớ tới chính mình sau khi cuộc tranh tài kết thúc, chưa từng thấy qua người nọ, thậm chí biết được điểm tin tức của ...
      Tiêu Đồng gọi điện cho Trang Hạo Nhiên, thế nhưng chỉ nghe tiếng đổ chuông, ai nghe máy, cũng khỏi thất thần ; "Thế nào nghe điện thoại a?
      "Nhất định là cùng Giai Giai!" Lâm Sở Nhai lên kính rượu, ăn ngay , mới bị Nhã Tuệ đánh phát đau, cóý tứ.
      Đường Khả Hinh thở dài hơi, chính mình ngậm trong mùi rượu, lại nâng lên ly rượu, uống vào, lên kính rượu, hiểu cảm giác ngực dâng lên cỗ chua xót, cảm thấy có chút choáng váng, liền ngẩng đầu lên ôn nhu mỉm cười, : "Mọi người từ từ ăn, đột nhiên quá nhiều người, tôi có chút thở nổi... Tôi đến vườn nho dạo chút..."

      Mọi người cùng nhau trầm mặc nhìn về phía .
      "Khả Hinh..." Tiêu Đồng đau lòng gọi .
      "Tôi sao..." Đường Khả Hinh mỉm cười đứng lên, Nhã Tuệ cũng vội vàng đứng lên, đỡ lấy người , xót xa : "Chị cùng em. Ở đây phong cảnh rất đẹp... Khắp vườn nho, cây kết trái rất to..."
      Đường Khả Hinh lưu chuyển hai mắt, nghe lời này chỉ mỉm cười, chậm chạp xoay người, để Nhã Tuệ đỡ mình, khỏi bàn tiệc. Hai người qua bụi cây có tới trăm năm tuổi, mấy bước tới trước vườn nho trồng theo ruộng bậc thang.. trận gió thổi tới, vườn nho mênh mông trải dài, trông như chiếc thảm màu xanh lục, trải ra dưới ánh mặt trời, quả nho màu tím to tròn căng mọng, óng ánh trong suốt, có thể cảm giác như giọt sương đêm qua đọng lại, từ từ chảy xuống đất...
      Đường Khả Hinh vén áo choàng đen quấn lên vai mình để tránh cái lạnh, đôi mắt mông lung, trước mắt mảnh trắng xóa, trong đầu lại xuất từng mảng xanh lục của vườn nho, chỗ đó có vô số hoa , hồng, hoàng, lam, đây chính là thượng đế giao cho mỗi sinh linh tự do bay trong khí, sáng sớm là thời gian tỉnh lại, có thể cảm giác được tầng tầng lớp lớp sương mù, từng chùm nho trong vườn như được người ôn nhu ôm ấp...
      Ở vườn nho, có thân ảnh hai người, ở phía bên kia mảnh đất thuần khiết yên tĩnh có hai trái tim lần đầu tiên cứ dựa chặt cùng chỗ vào nhau như vậy, tiếng chuông xe đạp kia, leng keng ninh ninh vang lên, có chàng trai tuấn tú tốt bụng theo phía sau người nữ kia, dương lên nụ cười sáng lạn, : "Tiểu thư, xin hỏi quý danh của là gì, cần tôi tiễn đoạn đường ?"
      Đường Khả Hinh cười, cười dịu dàng, cúi đầu, cảm giác đơn tịch mịch hoài niệm dâng lên chua xót, lại mang theo vài phần cảm động cùng ngọt ngào, hiểu lại nghĩ tới hai người ngồi trong xe buýt, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen, bên cạnh tựa vào bả vai , có vẻ có ý cười, cuối cùng lại dùng cánh tay to lớn kia, ôm chặtcô, cứ như vậy theo cảm tính mà thâm tình hôn , ôm ấp cũng càng lúc càng tràn ngập cưng chiều, khi đó phong cảnh ngoài cửa xe, nhanh lướt qua, thế nhưng cái kia hôn, vẫn mãi mãi tồn tại ở nơi vĩnh hằng...
      giọt nước mắt, cứ thế chảy xuống dưới...
      cuối đầu phủ xuống, trầm mặc vươn tay, lau nước mắt của mình.
      "Khả Hinh..." Nhã Tuệ đau lòng kêu .
      Đường Khả Hinh từ khi bắt đầu trận thi đấu lớn, cắn chặt răng chống chọi cho tới hôm nay, trong lòng tràn đầy hoài niệm cùng thương đối người kia, sợ hãi chính mình té ngã vào lòng người đàn ông ấy, cũng vì vậy mà càng gặp ác vận trầm trọng, thế nhưng thân mình như thế này, kỳ thực rất mệt mỏi... Mệt mỏi quá... Bây giờ mắt còn nhìn thấy, có lẽ kiếp này cũng nhìn thấy gương mặt của nữa, thích nhất cặp mắt đầy mị lực mà tràn ngập ý cười của ...
      nghĩ tới đây, càng đau lòng, nước mặt lại chảy ra...
      "Khả Hinh..." Nhã Tuệ hiểu , liền kéo người , sốt ruột : "Em cũng muốn như vậy... Thi đấu trong quá khứ, các người có thể vĩnh viễn ở cùng chỗ... Hôm nay ấy xác thực nên tới a...""Em có ở chờ ấy..." Đường Khả Hinh vươn tay lau nước mắt mặt, mới mềm giọng nghẹn ngào : "Em cùng với ấy tồn tại trong hai thế giới vẫn luôn là hai đường thẳng song song, vốn có cơ hội cùng xuất , lại liều mạng phá tan chướng ngại tới cùng nhau... Em cảm kích mỗi lần cùng ấy gặp nhau... có trách nhiệm của , em có sứ mạng của mình, trải qua cuộc thi rượu đỏ lớn, mới có thể hiểu sâu, nhân sinh chỉ có có em, em có , còn có nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều trách nhiệm cần em hoàn thành... Em là tuyển thủ thi đấu, ấy là chủ khảo, vận mệnh của chúng em, nhất định phải đối lập ... Có thể vĩnh viễn đối lập như thế..."
      Nhã Tuệ sâu nhìn về phía .Đường Khả Hinh rưng rưng hai mắt, lại lóe kích động hoang mang, dường như nhìn thấy chàng trai mặc áo sơ mi trắng xoay người nhìn về phía mình thâm tình cười, trái tim bỗng nhiên tê rần, lại như cũ sâu hít vào ; "Giả như mục tiêu sớm định trước, giữa chúng em đúng là đối lập ... Như vậy em nguyện ý vì hoàn thành giấc mộng của ấy, vĩnh viễn đối lập, vĩnh viễn chờ đợi ... Chỉ mong trước mắt em có điểm sáng, có thể nhìn thấy , , là rất hạnh phúc rồi... uổng công cả đời em nỗ lực làm chiếc dù che mưa..."
      Nhã Tuệ nghe lời này, hiểu sao hai mắt rưng rưng, nhịn được qua, nắm chặt hai tay Khả Hinh, đau lòng nghẹn ngào ; " biết, vì sao ông trời lại muốn dày vò hai người như vậy..."
      Đường Khả Hinh nghe lời này, kiềm lòng, tình ; "Chúng em vâng theo ý ông trời ở cùng nhau, ông trời cho chúng em bao nhiêu khảo nghiệm, chúng em nhất định chịu đựng được, cho tới ngày đứng ở giáo đường nghe tiếng chuông vang lên khắc kia, mới thẹn với nỗ lực của cả hai, em ... Vẫn vẫn vẫn chờ đợi... Cho đến ngày đó, linh hồn tuyệt đối phản bội ..."
      "Như vậy được ! !" Chu Trường Dũng bưng ly rượu, kích động đối Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành và vài người cười kêu lên: : "Mấy phó tổng cứ chen đẩy, lâu xuống như vậy, đồ ăn đều ăn nửa, mỗi người các cậu mới uống ly! ! Như vậy thế nào xưng huynh gọi đệ! ! Ly phó tổng tí rượu còn có nữa a!"
      "Nhất định! ! !" Trong thôn chú bác cũng tiếp tục dương ý cười ; "Như vậy các cậu ai có thể trở thành con rể Chu gia chúng tôi a?"
      Tô Lạc Hoành mấy người lập tức xấu hổ...
      " nên chuyện lung tung ! !" Tiểu Nhu đứng ở đó thẳng chân giậm, vội vã gọi: " phải như thế! Bọn họ đều là cấp và đồng của con! !"
      Lãnh Mặc Hàn đứng ở nơi đó, cạn gần ba ly, người mơ màng, nhưng vẫn nỗ lực đứng vững, thế nhưng hai mắt có điểm mơ hồ ...
      Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ nghe thấy Tiểu Nhu như vậy, kìm lòng đậu cười rộ lên, xoay người trở về, lần nữa tới trước ghế...
      " nên nên được! Mặc kệ hôm nay là thân phận gì, thân phận vàng ngọc cũng phải cạn ly!" Chu Trường Dũng hết lời, đột nhiên hai mắt chợt lóe ra, thừa dịp cảm giác say lên, kích động dũng cảm kêu lên; "Thôn chúng ta có quy củ! ! Phàm là trốn rượu nhất định phải bị trừng phạt! Người tới, đem Tiểu Nhu bịt kín mắt, cho bé chọn! ! Bắt được ai, hôm nay liền qua vòng thứ nhất, trước đem ba mươi chén rượu cùng cạn ! !"
      Lâm Sở Nhai mấy người nghe, sợ đến sắc mặt tái nhợt, cũng dám ...
      Lãnh Mặc Hàn cũng nhất thời chớp hai mắt có biện pháp nào.
      "Cha! muốn như vậy! Này ba mươi ly, bọn họ thể về được!" Tiểu Nhu chịu, sốt ruột nhìn cha mình ! !
      "Trở về được, Chu gia chăm sóc! ! !" Chu Trường Dũng hai lời, sai người lấy vải đen đến...
      Đường Khả Hinh lúc này, cảm giác xung quanh trận nóng sôi nổi hẳn lên, cũng biết Tô Lạc Hoành mấy người chịu nổi, hai mắt của chợt lóe ra, con ngươi khẽ động, trực tiếp lên phía trước, mỉm cười : " cần lấy vải đen! !Mắt tôi thể nhìn thấy! Hãy để cho tôi chọn! Chọn đến ai, người đó phải đem rượu kia uống , được chống chế!"
      "Đúng vậy a! !" Chu Trường Dũng cười nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
      "Đúng vậy! !" Đường Khả Hinh khẽ cười gật đầu.
      "Tốt! ! Nhóm trẻ tuổi trong thôn và mấy phó tổng tập trung cho ta ! ! Bắt được ai, người đó phải uống, được chống chế! !" Chu Trường Dũng dương mặt cười.
      Lời này vừa ra, nhóm trẻ tuổi trong thôn, bao gồm Trương Hoa, tất cả đều nháo nhào đứng cười, Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành mấy người đều bị đẩy vào lãng quên, đứng chung chỗ, khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh, thậm chí thầm gọi: "Khả Hinh..."
      Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người khẽ cười, biết trước mặt mình có rất nhiều người trong thôn, hai mắt cônhẹ lóe ra, dương cánh môi hồng phấn, từ từ cất bước tiến lên...
      Trong thôn, mấy đứa cùng Tô Lạc Hoành bọn họ cũng khẩn trương nhìn , lo lắng chờ đợi, Lâm Sở Nhai nhanh chóng mở miệng chuyện, vai lại bị người kia nắm chặt, kỳ quái quay đầu, nhìn về phía người nọ, lập tức mắt trừng to! !
      Người nọ ra hiệu Lâm Sở Nhai đừng mở miệng, mà là khẽ nhếch môi dịu dàng mang ý cười, hai mắt lóe ra điểm thâm tình, hướng đến trước mặt ...
      Đường Khả Hinh cũng khẽ nhếch môi cười ôn nhu, cất bước về phía trước...
      Hai người rốt cuộc ở trước mắt bao người, dừng cùng chỗ, đối diện với nhau ...

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1125: Con chim diều khác
      Edit: Hương Giang
      Bầu trời xanh thẳm, con chim diều khác bay qua! !
      Sức gió càng lúc càng lớn, khắp nho viên, tiếng lá va đập vang lên xào xạc, từng trái nho màu tím như những quả chuông lung linh đung đưa trong gió kia, lay động lên thanh hạnh phúc thanh ngọt ngào, vô số người trong thôn, vào giờ khắc này, nhao nhao chạy đến Chu gia, nhìn người mà người con nọ chọn, càng mang theo vài phần kinh ngạc cùng nghi ngờ mở to mắt, nhìn về người ở phía trước, ta là ai?
      Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tiêu Đồng mọi người, càng kích động nhìn về phía người kia! !
      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu trắng, tay vắt tây trang màu lam, đứng trước mặt Đường Khả Hinh, lồng ngực thở gấp mệt mỏi, từng giọt mồ hôi nóng hổi trượt xuống từ trán, lại vẫn đẹp trai hoàn mỹ như cũ, nhất là hai mắt nóng cháy mà mị lực của ta, nhìn kỹ người con trước mặt, bộc lộ đau khổ vì nhớ nhung, sau trận đấu, lần đầu tiên được ở gần như vậy, nhìn kĩ khuôn mặt cùng vóc dáng , nhất là nhìn hai mắt bình thường trong sáng của , lúc này lại vô hồn có điểm dừng, hiểu hai tròng mắt ẩm ướt...
      "Tôi muốn bắt đầu chọn..." Đường Khả Hinh vẫn như cũ như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn là khẽ nhếch môi cười ngọt ngào, ôn nhu : "Nếu như để tôi bắt được, ai cũng được chống chế!"
      Nàng cho hết lời, liền bước đến gần phía trước người nọ, lập tức cảm giác được lồng ngực nóng cháy của người kia, thanh trái tim đập trầm ổn mà có tiết tấu, thậm chí lộ ra thanh mị lực vô hạn, hơi giật mình.
      Trang Hạo Nhiên khẽ môi cười yếu ớt, trầm mặc cúi xuống nhìn về phía người con trước.
      mùi hương nho thoang thoảng theo gió lướt tới.
      Đường Khả Hinh lại trừng lớn hai mắt, có chút thể tin tưởng đứng yên ở trong gió, cảm nhận được mùi hương đặc trưng kia, cảm thấy có khả năng! !
      Mọi người trong thôn, tất cả đều nhao nhao nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào cao lớn đẹp trai như vậy, cả người ta đứng ở đó, hình như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Chu Trường Dũng cũng nhìn , muốn biết là ai?
      Trong mắt Trang Hạo Nhiên lúc này, lại chỉ có Đường Khả Hinh, vẫn như cũ khẽ nhếch môi cười ôn nhu, nhìn về phía người con trước mặt, chờ đợi...
      Đường Khả Hinh dường như cũng nghe được tiếng trái tim mình bang bang nhảy, mặt lên mấy phần tái nhợt cùng vui sướng thể che dấu, kìm lòng được run rẩy nhấc hai tay, chuẩn xác về độ cao, khẽ vuốt lên khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt, hai tròng mắt ôn nhu mà lay động kịch liệt, lại dùng ngón tay thon dài trắng nõn ngón tay, quét ngang lông mày của , hai mắt tràn đầy mị lực của , ngón trỏ lướt qua sống mũi kiên định của . . .
      Hai mắt nhanh chóng ẩm ướt...
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt cũng lỗ mãng lộ ra điểm đau đớn, lại ở cảm nhận được ngón tay ôn nhu của , lướt qua khuôn mặt mình, lại khẽ nhếch môi cười dịu dàng ...
      Đường Khả Hinh kích động, ngón áp út vô tình chạm vào đôi môi mỏng của ...
      Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ động, vô ý thức ... Môi mỏng ngậm lấy ngón tay , mà cưng chiều…
      Vừa ôn nhu vừa ăn ý…
      Đường Khả Hinh kích động đột nhiên biết nên cái gì cho phải, chỉ là trừng lớn đôi mắt tràn đầy lệ, run rẩy như sắp khóc, tay tiếp tục ôm lấy gương mặt của , vẫn có chút thể tin được, lòng lại sinh ra từng niềm vui, rồi lại đau lòng, biết tới được đây dễ dàng!
      Đúng vậy, đến được đây cũng dễ dàng ...
      Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên cũng rưng rưng, nhất là tránh cá sấu kia, vòng hai dặm đường, chạy đến đẫm mồ hôi, kìm lòng được, dường như biết cá sấu kia là ai thả , liền hơi nghiêng mặt trừng mắt liếc mấy người Lâm Sở Nhai, mới xoay người, vươn tay nắm vai , trước kiềm chế thâm tình nồng đậm của chính mình, mỉm cười : "Em chọn ! cho em chống chế, cũng chống chế! !"
      Đường Khả Hinh đột nhiên kích động cúi đầu khóc, vừa rồi còn đau đớn vì phải rời xa nhau, vừa rồi thế giới của chính mình còn tăm tối mù mịt giờ lại tràn ngập ánh sáng cùng sức màu? Tại sao tại lại hạnh phúc đến vậy, hạnh phúc đến muốn khóc! lại nức nở rơi lệ...
      Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn về phía đứa ngốc khóc nhè này, đầu tiên là vươn tay ôm lấy mặt , lấy tay lau hai hàng lệ mặt , biết hoàn cảnh lúc này thích hợp để chuyện, liền lập tức khắc cười rộ lên, ; "Được rồi, đừng khóc! Mắt sưng lên rồi, Chu tiên sinh nhìn kìa ! !"
      cho hết lời, nắm chặt vai Đường Khả Hinh chút, lúc này mới xoay người, mặt lập tức khắc tươi cười sáng lạn, bước nhanh tới chỗ Chu Trường Dũng, vươn tay lấy ra, thập phần tôn trọng cùng lễ phép gọi: "Chu tiên sinh! Khỏe mạnh! Tôi tới chậm!"
      Chu Trường Dũng cùng mọi người trong thôn thúc ngơ ngác nhìn Trang Hạo Nhiên, còn suy nghĩ là ai?
      Tiểu Nhu vào lúc này cũng ngây người, hài lòng thay Khả Hinh, kích động đến nên lời, lại nhìn thấy tổng giám đốc đến chỗ của cha mình, nhanh chóng đến trước mặt ba ba, giải thích : "Ba! ! Vị này chính là... Là... Tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, Trang tổng!"
      "Nga! !" Chu Trường Dũng vừa nghe, lập tức ánh mắt sáng ngời, vươn tay bắt tay cùng Trang Hạo Nhiên, cười to : "Trang tổng! Hân hạnh được gặp cậu! Trước tôi khai hữu cơ nông trường, nghe người của các cậu qua đây muốn đầu tư! ! Về sau các cậu độc làm, cũng sinh động a!"
      Trang Hạo Nhiên tức khắc cười, nắm chặt tay của Chu Trường Dũng, kích động : "Chu tiên sinh ngài khách khí rồi! ! Phụ trách hữu cơ nông trường là vị tổng giám đốc khác của Hoàn Cầu chúng tôi! ! Tưởng tổng mấy năm nay, tận sức đầu tư vào nông sản nghiệp, hi vọng qua loạt hạng mục cùng đầu tư, có thể đề cao lợi ích của bà con nông thôn, càng làm cho khách mua hàng của chúng ta yên tâm hơn! !"
      "Đúng đúng đúng! ! Lời này đúng! ! Tổng giám đốc của Hoàn Cầu đúng là biết nhìn xa trông rộng! !" Chu Trường Dũng cười tươi bắt tay ông! !
      " có gì! !" Trang Hạo Nhiên lại cười ; "So với Chu tiên sinh đại nghiệp nông nghiệp, chúng tôi trẻ tuổi chỉ là học tập học tập, tương lai còn thỉnh Chu tiên sinh chỉ điểm nhiều hơn! Khó có được hôm Chu tiên sinh chiêu đãi người của tôi, ngày khác mời ngài đến khách sạn Á Châu, tôi nhất định tiếp chu đáo!"
      "Được! !" Chu Trường Dũng lại cao hứng cười rộ lên : "Trang tổng hôm nay đại giá quang lâm, Chu gia tôi vinh hạnh!"
      " nhiều nữa! ! Trước uống ba chén, coi như tỏ lòng thành! Bình thường tửu lượng của tôi cũng hơn người của tôi chút xíu! Tôi thay bọn họ uống!" Trang Hạo Nhiên tay vừa cầm tay Chu Trường Dũng, vỗ vai ông, hai người cùng nhau xoay người, đầu tiên là nhìn thấy tượng vàng tháp rượu nhân sâm, đảo ánh mắt sáng ngời, thập phần kinh hỉ : "Vàng ngọc cả sảnh đường?"
      "Cậu biết?" Chu Trường Dũng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kinh ngạc hỏi.
      "Đương nhiên! !" Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn về phía Chu Trường Dũng cười rộ lên, : "Chu gia "Vàng ngọc cả sảnh đường", theo thời kì dân - quốc, cũng vang danh thời ! Hai loại nhân sâm rượu thuốc, còn được xuất ra hải ngoại! Trong đó rất có đoạn giai thoại đáng để tán dương! Ở thời kỳ kháng Nhật, Chu gia lão gia vì bảo hộ các sinh viên đại học kháng Nhật, chính là lợi dụng "Vàng ngọc cả sảnh đường", làm cho lính Nhật say bảy ngày bảy đêm, bảo hộ học sinh chạy nạn đến Tây Bắc, cũng bởi vì như vậy, Chu gia lão gia thân chính khí, cảm thấy "Vàng ngọc cả sảnh đường" từng chiêu đãi người Nhật Bản, mà thẹn với tổ tông. Trong cơn tức giận, liền kết thúc nghiệp rượu kia! Tôi lúc đó nghe , cảm thấy trận đáng tiếc! Chu lão gia là người dân minh, vô luận ông ấy làm thế nào, chúng ta hẳn là nên sùng bái mà tôn kính!"
      Chu Trường Dũng nghe lời này, thực hai mắt sáng ngời, cảm thấy hả lòng hả dạ cười kêu lên, : "Ô kìa, Trang tổng là nhân trung chi long! ! Lịch sử như vậy, đại nhân ngài như vậy cũng viết đến?"
      "Ngài đừng nhân trung chi long!" Trang Hạo Nhiên tiếp tục cười rộ lên : "Chúng ta đều là hậu bối trẻ tuổi! So với Chu gia quang vinh cùng lịch sử, chính khí cùng tình cảm, chúng tôi thực chưa là gì! Tôi lúc đó nhìn đến đoạn giai thoại đó, chỉ hận thể xuyên việt đến thời kỳ dân - quốc thời kì cùng Chu lão gia hét lớn ba chén!"
      "Ha ha ha ——————" Chu Trường Dũng cười to lên, mạnh tay vỗ vai Trang Hạo Nhiên, lý tưởng hào hùng ; " tại uống cũng vẫn kịp! !"
      "Tài năng ở lĩnh vực sản xuất vàng ngọc cả sảnh đường, thực tác phẩm mà nhân loại phải ngưỡng mộ!" Trang Hạo Nhiên hai lời, liền tức khắc tiêu sái xắn tay áo, chuẩn bị cùng Chu Trường Dũng uống sảng khoái, lúc xắn ống tay áo còn quên liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh cái.
      Đường Khả Hinh cả người đứng ở bên, mặt tràn đầy kích động cùng ngọt ngào, tựa ở trong lòng Nhã Tuệ, vui vẻ...
      Nhã Tuệ cũng đưa tay ra, ôm lấy mặt tiểu nha đầu này cái, thấp giọng cười : "Tiểu nha đầu! ! Hài lòng sao! Trông cười kìa?" ...
      Đường Khả Hinh càng ngọt ngọt như mật tựa vào lòng Nhã Tuệ, cúi đầu, khẽ cắn môi dưới.
      "Đến!" Khánh Hạo Nhiên xắn ống tay áo xong, trực tiếp tiêu sái cất bước tới chỗ "Kim tự tháp" trước mặt, nhìn hơn trăm chén rượu, hai lời, liền ngay trước mặt Chu Trường Dũng, thoáng cái cầm lên chén rượu ở đỉnh tháp, chút nào hoài nghi, liền ngửa đầu uống sảng khoái, Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cùng mọi người khẩn trương nhìn , lại nắm cái chén, nặng nề nuốt xuống rượu cay trong miệng, hết sức kích động cười rộ lên ; "Rượu ngon! ! Ít nhất ủ được 10 năm! Ba cây nhân sâm ngàn năm ! Chu tiên sinh coi trong Hạo Nhiên và cả người của tôi! ! Cám ơn nhiều!"
      "Ô kìa, cứ thoải mái thoải mái! !" Chu Trường Dũng hài lòng, vỗ bàn cái, mình cũng cầm chén rượu, muốn cùng Trang Hạo Nhiên đối ẩm! !
      Trang Hạo Nhiên lại tiêu sái cùng đẹp trai xoay người, lấy thêm chén rượu, cùng Chu Trường Dũng hào sảng chạm cốc, lại uống hơi cạn sạch, mới cười : "Hôm nay rượu này, chính là tôi cùng Chu tiên sinh ! ! Đêm nay say về! Say tôi cũng tin Chu tiên sinh, có thể khoản đãi Hạo Nhiên ngày hai ngày! !"
      "Được! ! chỉ ngày ngày hai mà năm hay mười năm đều được! ! Chỉ sợ rượu chén ít! ! Đến! ! ! !" Chu Trường Dũng hai lời, lấy thêm chén rượu, cùng Trang Hạo Nhiên ở trước mắt bao người, kích động đối ẩm, mọi người xung quanh nhao nhao ủng hộ, vô số nhân sĩ trong thôn, cảm thán từ người già đến trẻ hay thiếu nữ cũng khỏi rung động trước vẻ đẹp của Trang Hạo Nhiên ! !
      Đường Khả Hinh cảm nhận được Trang Hạo Nhiên ở bên cạnh, lòng của lại tràn ra từng trận ngọt ngào...
      Lúc Trang Hạo Nhiên cùng Chu Trường Dũng chè chén, hai tròng mắt giao nhau, nhìn Đường Khả Hinh ôn ôn nhu nhu đứng ở trong đám người, cũng kích động thâm tình cười! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1126: Con rể
      Editor: Thanh Thủy
      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc!!

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu chuyên chú phê duyệt văn kiện, thuận tiện kiểm tra lại lần thứ ba ở phía sau nơi tổ chức trận thi đấu phục vụ rượu, vừa rồi chủ tịch hiệp hội rượu đỏ và người chủ trì cuộc thi phục vụ rượu ghé qua, đến việc sau ba ngày thi đấu, nguyên nhân trong đó liên quan đến mù phẩm, nơi tổ chức cuộc thi nhất định phải cách xa hương nguyên. Ví như vườn hoa to như vậy, tiến hành xây dựng trong ba ngày qua, cùng ngày khách quý tiến vào trong tham gia thi đấu, cũng đạt ba nghìn người, trong đó bao gồm các chuyên gia bình phẩm xuất sắc nhất thế giới, thành viên hiệp hội rượu đỏ trong nước, còn có rất nhiều phục vụ rượu, cùng các vị khách quý của giới ẩm thực đến xem thi đấu...

      Đôi mắt thong thả xem lượt các tin tức và tư liệu, ngón tay lật từng trang xem xét...

      Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

      "Mời vào..." Tưởng Thiên Lỗi vừa đáp, vừa tiếp tục lật xem tài liệu.

      Đám người Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ và Tiêu Nại, đẩy cửa ra, nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi nghiêm nghị phía bên kia, có chút tiện vào...

      Tưởng Thiên Lỗi xem lướt qua nội dung trận thi đấu phục vụ rượu, cảm giác xung quanh có tiếng động, liền hơi nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn mấy phó tổng đứng ngoài cửa, liền nhíu mày, : "Tại sao các người lại ở đây? phải đàm phán hợp đồng với Chu tài chủ sao?"

      Trần Tuấn Nam có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vừa tới vừa xin lỗi : "Xin lỗi, tổng giám đốc. Thời điểm chúng tôi đến bị người khác ngăn cản, liền nghĩ biện pháp đường vòng, ai ngờ tổng giám đốc Trang lại trước bước..."



      Trái tim như bị người khác đâm nhát!!

      Ầm!!!

      Tưởng Thiên Lỗi cầm tài liệu bên cạnh, mạnh mẽ nện lên bàn làm việc, ngẩng đầu, mang theo vài phần tức giận cùng sốt ruột nhìn về phía bọn họ, kinh ngạc và giận dữ kêu lên: "Các người nhường Trang Hạo Nhiên vào trước bước, còn hi vọng có thể lấy được mảnh đất kia sao? Cậu ta là ai, các người biết sao?"

      Nhóm người Trần Tuấn Nam nghe xong mấy người nắm chặt tay cúi đầu, thở dài hơi!!

      Buổi chiều!!

      Buổi tiệc vẫn tiếp tục!!

      Trang Hạo Nhiên và Chu Trường Dũng cùng ngồi ở vị trí đầu, đối diện với đám đông ồn ào phía dưới, liên tục cầm ly "Kim Ngọc Mãn Đường", ngửa đầu uống, cảm thán nhân sinh sao có thể nếm rượu như vậy, việc quá nhanh, nhất là Chu Trường Dũng, nhìn chăm chú phía Trang Hạo Nhiên, từ nãy đến giờ uống mấy chục ly xuống bụng, quả nhiên mặt đổi sắc, vẫn duy trì khí phách và phong độ như cũ, liền vô cùng thưởng thức và cảm thán cười rộ lên, : "Tổng giám đốc Trang! Nhìn ngài tuổi còn trẻ, nghĩ đến tửu lượng lại tốt như vậy!"

      Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này, khóe môi dương cao lên nở nụ cười, nhìn Chu Trường Dũng, thẳng thắn : "Chu tiên sinh, ngài khách khí rồi! Phải biết rằng rượu là có tiệc rồi! Giống những người làm ăn như chúng ta, làm việc gì, cũng nên biết phần về người khác, có quyết định gì lớn, chút chần chừ!! Hễ tới giai đoạn này, luôn muốn mượn hưng phấn từ rượu, mới có thêm hiểu biết và can đảm!! Ngược lại, tôi thấy Chu tiên sinh ngài từng ly từng ly hạ đỗ, tuyệt đối chần chừ, liền biết ngài là người quyết định kế hoạch!! Chúng tôi là hậu bối thể theo cùng!!"

      "Ha ha ha ha ha..." Chu Trường Dũng cười to, : "Đối với nông dân chúng tôi việc buôn bán xác thực mấy chú ý, xem rượu ba phần, xem người đến mười phần! Hôm nay tửu lượng và phẩm rượu của tổng giám đốc Trang khiến cho Chu gia tôi bội phục! Ngài làm cho tôi mở rộng tầm mắt!! Đến đến đến!! Mời !"

      "Lấy việc chúng ta đều vui vẻ!" Trang Hạo Nhiên nâng ly cụng với Chu Trường Dũng, mới mỉm cười : "Việc buôn bán thoải mái nhất, chính là có thể hợp tác, mà lại có thể kết giao thêm bằng hữu!!"

      "Đúng!! Chính là đạo lý này! Lời này rất được lòng tôi! Sảng khoái! Mời!" Chu Trường Dũng hai lời, cùng Trang Hạo Nhiên lần nữa cụng ly, hai người cùng nhau cạn ly rượu trước mặt thúc bá trong thôn!!

      "Chu gia thích như thế!! bằng thừa dịp như lúc này, đem việc hôn nhân ra! Cũng biết người em này có vợ chưa?" Có vị thúc bá ngồi ở bàn tiệc đùa.

      Tiểu Nhu trừng mắt, nghe những lời này, sợ đến kêu lên, ngửa mặt vội vàng : "Các người nên lung tung! Tổng giám đốc của chúng ta có vị hôn thê!"

      Lời này vừa ra, những người thôn dân đều vô cùng thất vọng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

      Lãnh Mặc Hàn ngồi ở bên, đôi mắt chợt lóe, chuyện.

      Trang Hạo Nhiên đầu tiên nghiêng mặt liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng xấu hổ, cũng hơi ngượng ngùng cúi đầu cười, ngẩng đầu nhìn về phía các cụ già và Chu Trường Dũng tiêu sái : "Được các chú bác ưu ái rồi! Hạo Nhiên trong lòng chủ!! Nhưng Tiểu Nhu là nhân viên hết sức xuất sắc trong khách sạn của chúng tôi, tấm lòng rất tốt, vô cùng thiện lương và quan tâm được lòng người, tôi cực kỳ tán thưởng ấy! Nhất là vì bạn bè mà luôn tràn ngập nhiệt huyết!! Hôm nay cùng Chu gia uống ly rượu này, hy vọng trong tương lai chuyện của ấy cũng chính là chuyện của tôi! Mặc kệ Chu gia thích mẫu người thanh niên trẻ tuổi nào, tôi nhất định lưu ý nhiều hơn!!"

      "Ha ha ha..." Chu Trường Dũng nhất thời cao hứng, ngửa mặt cười to, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đắc ý : "Cho nên tôi mới tổng giám đốc Trang là người ngay thẳng! giống những người trẻ tuổi khác, làm chuyện gì cũng mắc cỡ ngại ngùng lên được bàn tiệc!! Quá mức khiêm tốn, mà cũng có khí phách!! Là đàn ông phải tiêu sái và ngay thẳng! Con nhà tôi tâm địa đơn thuần, mặc dù hơi ngốc, nhưng vẫn là đứa tốt! Nhưng việc hôn nhân chúng ta thể trước được! Tất cả đều là do duyên phận! !"

      "Đúng!! Ở bàn rượu, chúng ta nên chuyện nhi nữ tình trường!! Đến đến đến! Cạn ly!" Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Đồng cụng ly, sau đó cũng cùng Chu gia cạn ly, tiếp tục uống, tòa kim tự tháp rượu kia, từ xuống dưới, cho đến tầng thấp nhất nhất, còn lại ba mươi tám ly!! Thế nhưng hai người đàn ông, đối mặt với rượu mạnh như vậy, mặt vẫn đổi sắc như cũ, để cho tất cả mọi người trong thôn ồn ào thán phục.

      Lãnh Mặc Hàn ngồi ở bên, bởi vì uống ba ly, cả người có chút hơi say , nhiều năm qua huấn luyện nghiêm ngặt, cho nên lúc có thể tránh được men rượu, đều tuyệt đối chạm vào!! Chỉ là mình ngồi ở chỗ này, lạnh nhạt lời nào. Thế nhưng người hiểu rượu, nhìn thấy đôi mắt chuyển động mang theo vẻ choáng váng, liền biết say!! Ánh mắt Chu Trường Dũng lợi hại, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn ngồi ở bên đó, bộ dáng im lặng trầm ngâm, nhịn cười được, cao giọng gọi : "Phó tổng Lãnh!"

      Trang Hạo Nhiên nghe thấy tiếng kêu này, vừa muốn đưa rượu vào miệng, hơi dừng lại, nghiêng mặt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn...

      Lãnh Mặc Hàn nghe thấy Chu Trường Dũng gọi mình, tức khắc mỉm cười, tôn kính gật đầu, đáp: "Chu gia."

      Tiểu Nhu ngồi bên người Nhã Tuệ, nhìn dáng vẻ của Lãnh Mặc Hàn có phần lạnh nhạt mà choáng váng, trong lòng căng thẳng, biết nên làm gì bây giờ?

      "Tửu lượng như vậy là được. Tôi thấy mấy Phó tổng kia uống hai ly, mặc dù hơi choáng váng chút, nhưng tại cũng có chuyện gì!" Bộ dáng Chu Trường Dũng thô lỗ, mỉm cười sâu nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước!!

      Lãnh Mặc Hàn thực xin lỗi cười nhạt cái, : "Xin lỗi, Chu gia. Qủa tửu lượng của tôi được tốt."

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn về phía Chu gia, cười giải thích : "Phó tổng này của tôi, tính tình cẩn thận, năng lực làm việc lại siêu cường! Gần đây bởi vì có quá nhiều chuyện, thân thể lại bị hai vết thương, hơn nữa bình thường đụng đến rượu, cho nên hôm nay tửu lượng được tốt. Chu gia ngài hãy thông cảm cho!"

      "Ai!" Chu Trường Dũng tiêu sái lắc đầu, vô ý nhìn bộ dáng Lãnh Mặc Hàn kia, trầm ngâm lâu mới cười rộ lên : "Có rượu uống cũng tốt. Mà uống rượu cũng tốt! Tôi thấy vị phó tổng này, phong thái hiên ngang, khí thế tràn đầy, cũng là người tầm thường! Cha mẹ sinh con trời sinh tính, làm gì có người tài năng nào giống nhau như đúc? dính đến rượu cũng tốt! Ý nghĩ thanh tỉnh, là người thực cẩn thận!! Tiểu Nhu, đỡ vị phó tổng này lên lầu nghỉ ngơi chút, mẹ con chuẩn bị chén trà sâm!! Nhớ là pha trà nóng để chiêu đãi khách cho tốt."

      "Dạ... Dạ!" Tiểu Nhu nghe lời cha, mặt nhanh chóng đỏ hồng đứng lên, trong tiếng ồn ào của mọi người ở trong thôn, tới bên người Lãnh Mặc Hàn, cúi đầu, có chút ngại ngùng và xấu hổ nhìn về phía , hai tay đưa lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, chẳng biết có nên đỡ hay , chỉ là ngập ngừng : "Phó tổng Lãnh... theo tôi... Tôi dẫn nghỉ ngơi chút..."

      Lãnh Mặc Hàn ngồi ở bên, trầm mặc do dự .

      " ..." Trang Hạo Nhiên thúc giục, nhìn về phía cười ; "Nghỉ ngơi chút, rồi mau chóng ra!! Chu gia phải chỉ là muốn mở rộng tầm mắt về tửu lượng của cậu đâu!! Vẫn còn nhiều cái đánh giá khác!!"

      "Ha ha ha..." Chu Trường Dũng vừa nghe lời này, lại nâng lên rượu cùng Trang Hạo Nhiên cụng ly, : "Tổng giám đốc Trang tổng quả rất được lòng tôi!! Đến!! Chúng ta cạn thêm lần nữa!!"

      Hăng hái của mọi người bị khơi lên, lại sôi nổi nâng ly uống rượu!!

      Lãnh Mặc Hàn ngồi trong đám người náo nhiệt, cảm giác mình ảm đạm, nhìn Tô Lạc Hoành cùng mấy người Lâm Sở Nhai cũng ồn ào hướng chính mình đưa mắt ra hiệu, liền trầm mặc hai tay chống lên mặt bàn, thong thả đứng dậy, đôi tay nắm cánh tay của mình, hơi đảo mắt, quay mặt sang nhìn Tiểu Nhu đứng trước mặt mình...

      Tiểu Nhu có chút ngại ngùng và xấu hổ cúi đầu, hai tay vẫn nhàng nắm cánh tay như cũ.

      Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn về phía , do dự hồi mới ảm đạm, liền để mặc Tiểu Nhu đỡ mình vào trong nhà...

      "Cuối cùng kia mới là con rể sao ? Chúng ta đều nhìn đến hồ đồ rồi!" Rất nhiều cụ già, nhìn màn này, nhao nhao cười to lên!!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1127: Buông tha
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Căn gác .
      Ba cây long nhãn trăm năm theo sức gió thổi mạnh mà lay động, căn phòng căn gác truyền đến từng đợt thanh. Lâm Phượng Kiều nhanh chóng đứng trước giường con vội vàng thu dọn chăn đệm của rồi trải lại tấm ga giường màu xanh lam, sau đó nhận chiếc gối màu xanh công nhân đưa đến cẩn thận đặt lên đầu giường. Cánh cửa cạch tiếng mở ra, bà vội vàng xoay người nhìn ra bên ngoài.
      Lúc này Trương Hoa cẩn thận từng li từng tí đỡ Lãnh Mặc Hàn có chút mê man vào gian phòng, vừa vừa cẩn thận nhắc nhở: "Cẩn thận chút, bởi vì thời gian gấp rút chúng tôi còn chưa kịp dọn dẹp phòng nghỉ, trước tiên tạm thời nghỉ ngơi ở phòng Tiểu Nhu chút."
      Lãnh Mặc Hàn cảm thấy đầu óc mê man, nhất là vì uống rượu mạnh xuống dạ dày, cùng với vết thương trước ngực cũng nóng rực đau đớn, trán tuôn ra mồ hôi lạnh, vừa bước Trương Hoa vừa : "Xin lỗi, để mọi người phải bận tâm."
      "Đừng những lời như thế. Mau tới đây nằm xuống! ! !" Lâm Phượng Kiều vội vàng cười nâng chăn lên, để con rể đỡ Lãnh Mặc Hàn nằm xuống giường...
      Lãnh Mặc Hàn bởi vì thân thể quả thực có chút thoải mái, liền đành phải xin lỗi về hướng chiếc giường kia, thân thể to lớn chậm rãi ngồi xuống, chiếc giường vang lên tiếng động , lại cảm thấy vô cùng thoải mái chậm rãi nằm xuống, trong nháy mắt trời đất quay cuồng như được giảm bớt, nhắm mắt lại chậm rãi thở ra, nhưng mồ hôi vẫn như từ trán chảy xuống khuôn mặt kiên nghị.
      "Ô kìa!" Lâm Phượng Kiều đứng bên giường nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nằm giường, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn rất thoải mái liền : "Hay là mời bác Phúc đến xem thế nào?"
      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này liền vội vàng mở mắt ra tỏ ý xin lỗi, cố nén đau đớn từ vết thương nơi lồng ngực, muốn chống thân thể ngồi dậy, hướng về phía Lâm Phượng Kiều khách khí và tôn trọng : " cần, cháu nằm chút là được. Cảm ơn bác Chu.."
      Tiểu Nhu mình đứng phía sau mẹ, đau đớn cùng sốt ruột nhìn về phía .
      "Vậy cứ nằm im đó, đừng động!" Trương Hoa mau chóng tới bên cạnh giường, vươn tay hơi nắm bờ vai của , khách khí cười : "Ở nhà của chúng tôi cần khách khí. Kim ngọc mãn đường kia của cha vợ tôi quả phải người bình thường có thể chịu được. Lúc trước tôi uống ba chén liền ngủ đúng ba ngày. tốt, uống ba chén vẫn còn có thể chịu đựng được!"
      Lãnh Mặc Hàn cố nén vết thương nằm giường, khiêm tốn cười.
      "Tiểu Nhu!" Lâm Phượng Kiều vội vã xoay người, sốt ruột nhìn về phía con ; "Con mau lấy khăn lông ấm đến đây cho Lãnh phó tổng, cả người toát hết mồ hôi rồi! Đợi lát ta xuống mắng cha của con!"
      "A A! !" Tiểu Nhu mau chóng xoay người tiến phòng tắm, mở nước nóng và chuẩn bị khăn lông nóng! !
      Lãnh Mặc Hàn liếc mắt nhìn Tiểu Nhu cái, lúc này mới gật đầu đối với Lâm Phượng Kiều ; "Thực xin lỗi, bác, gây phiền toái cho mọi người rồi."
      " cần khách khí như vậy!" Lâm Phượng Kiều cố ý oán trách liếc mắt nhìn dáng vẻ thành cẩn thận của Lãnh Mặc Hàn, thích chí cười rộ lên : "Các cháu có thể đến nhà của chúng ta chơi, chúng ta rất vui vẻ! Cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, nếu như thực chưa muốn rời khỏi đây ta bảo Tiểu Nhu xuống dưới ngủ, tối nay cậu nghỉ ngơi ở đây."
      Lãnh Mặc Hàn nằm giường chỉ khẽ cười, có chút xấu hổ, biết nên cái gì...
      "Khăn lông ấm tới đây!" Tiểu Nhu thoáng cái cầm chiếc khăn long trắng tới, gấp gọn gàng nhanh chóng đến, Lâm Phượng Kiều cùng Trương Hoa nhìn đến liền quấy rầy Lãnh Mặc Hàn nghỉ ngơi nữa, đều đứng lên : "Mau mau lau mồ hôi cho Lãnh phó tổng, ta và rể con xuống dưới nấu canh giải rượu!"
      "A..." Tiểu Nhu đứng bên có chút xấu hổ cùng ngại ngùng cầm khăn lông nóng, cúi đầu dám lên tiếng.
      Trương Hoa nhịn cười, liếc mắt nhìn kia em vợ cái, mới đỡ mẹ vợ cùng nhau rời phòng, nhàng hơi khép cửa phòng rồi xuống.
      Gian phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại những bóng cây long nhãn quét qua cửa sổ in bóng xuống sàn nhà, những cơn gió mùa thu đưa tới hương vị ngọt ngào.
      Tiểu Nhu cầm khăn mặt ấm áp trong tay, đảo đảo đôi mắt to có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, thấy mồ hôi trán vẫn như cũ từng giọt chảy xuống, áo sơ mi trắng đều dần ướt hết, trong lòng chợt căng thẳng, khẽ cắn môi dưới do dự hồi mới chậm rãi bước đến cạnh giường, chạm rãi ngồi xuống bên cạnh .
      Lãnh Mặc Hàn nằm giường, khuôn mặt tái nhợt, trán lại chảy xuống những giọt mồ hôi lạnh, hai tròng mắt mị lực lóe ra, có chút yên lặng nhìn về phía dáng vẻ có chút sợ hãi cùng xấu hổ của , liền hiểu mà nở nụ cười, hơi nâng đôi chân thon dài của mình rời khỏi chút thân thể ôn nhu của , mới : "Có phải rất vô dụng hay ?"
      "A?" Tiểu Nhu cầm khăn lông ấm quay mặt sang, mở to mắt ôn nhu nhìn về phía .
      Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn về phía dáng vẻ ngốc nghếch của , lại nhịn được cười nhạt : "Có mấy chén rượu cũng được, làm cho cha em chê cười."
      Tiểu Nhu nghe lời này, vội vàng xoay người lại nhìn về phía lắc đầu : " có! cần nghĩ quá nhiều. Kỳ thực cha em mặc dù thích uống rượu, nhưng thích dáng vẻ người uống rượu say như chết! dáng vẻ này, còn bằng uống đâu!"
      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này liền lên tiếng, nằm giường, lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh gian phòng ấm cũng, chỉ có chiếc bàn học cùng tủ quần áo bằng gỗ đơn giản, còn có chiếc giường mình nằm, giữa phòng trải tấm thảm màu xanh, vô cùng hài hòa... Ánh mắt châm rãu di chuyển xung quanh phòng, lại cảm giác khuôn mặt chút ấm áp, sắc mặt liền hơi ngưng lại, di chuyển ánh mắt nhìn về phía trước mặt.
      Tiểu Nhu gì them chỉ khẽ cắn môi dưới, ngồi lại gần Lãnh Mặc Hàn chút, cầm khăn lông ấm ôn nhu lau mồ hôi khuôn mặt , rất cẩn thận đem khăn lông ấm nhàng đặt tại trán của , má trái, cổ, lại tới xương quai xanh khêu gợi của đàn ông, phát áo sơ mi của tháo hai khuy áo cùng, để lộ lồng ngực chắc khỏe, những đường vân da mị lực, là làm cho người này tăng thêm vài phần khí thế nam nhân, liếc mắt nhìn vào trong lồng ngực kiên cố của , khuôn mặt ửng đỏ, vội vã cúi đầu.
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe ra nhìn trước mặt, mái tóc dài ngang eo, hôm nay khó có được ôn nhu như vậy, sắc mặt phiếm hồng, nhất là cái miệng hồng phấn nhắn kia dường như vẫn còn chút sưng đỏ của nụ hôn hôn qua, mỉm cười vươn tay, ngón trỏ nhàng miết hai cánh môi đỏ mọng của .
      Tiểu Nhu nhất thời hoảng sợ, chợt cảm thấy cánh môi trận tê buốt, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, khẽ nâng đầu kêu tiếng, dám nhìn , lúng túng đứng lên : "Khăn mặt lạnh rồi, em nhúng nước ấm! !"
      cầm chặt chiếc khăn lông quay người về phía phòng tắm.
      Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn về phía âảnh muốn chạy trốn của , mỉm cười...
      Phòng tắm .
      Tiểu Nhu đứng trước bồn rửa ta, đem khăn long ngâm vào trong nước ấm, nhớ tới vừa rồi ngón tay Lãnh Mặc Hàn miết lên môi mình khiến cho lòng hoảng loạn, vội vã cắn chặt môi dưới, muốn để đau đớn che giấu cảm giác tê buốt kia. Sau đó mau chóng nắm khăn mặt trong nước thấy nhiệt độ phù hợp liền nhanh chóng xoay người vội vàng ra ngoài, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn chút hơi say, người nằm chiếc giường của mình, chân hơi nâng lên, tay che trán, nhắm mắt lại, lồng ngực hơi phập phồng nặng nề vào giấc ngủ.
      cầm khăn lông nóng trong tay nhìn dáng vẻ như vậy, lúc này mới dám bộc lộ vẻ mặt ôn nhu cùng đau long, chậm rãi qua ngồi bên cạnh , bên mở to măt nhìn aty che trán, mắt liễm khẽ nhắm, chop mũi cao, làn môi mỏng… trái tim đập thình thịch, do dự hồi liền cầm khăn long nóng nhàng đạt lên mặt .
      Lãnh Mặc Hàn nhàng chớp mắt mở ra, nội liễm mà mị lực nhìn về phía trước mặt.
      Khuôn mặt Tiểu Nhu ửng hồng dừng động tác lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, chăm chú nhìn mình, lại lần nữa trái tim lại đập thình thịch mà trước đây chưa từng có.
      Lãnh Mặc Hàn buông cánh tay xuống, ôn nhu nằm giường này, hai tròng mắt nhíu lại nhìn dáng vẻ của Tiểu Nhu, thanh trầm trầm cười nhạt hỏi; "Thế nào?"
      "Ách... có việc gì..." Tiểu Nhu xấu hổ đỏ mặt, vội vã cúi đầu...
      Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh nhìn về phía mềm mại mà khẩn trương trước mặt, có lẽ hiểu được liền mỉm cười, vươn tay gạt mấy lọn tóc mái để cho mình càng thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của .
      Tiểu Nhu lại hoảng sợ, lần này, lại có chút can đảm quay mặt sang nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
      Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn bộc lộ vẻ chững chạc đàng hoàng, dùng ngón tay vuốt mấy lọn tóc mềm mại khẽ rũ xuống của , lướt qua khuôn mặt trơn mềm, mới khẽ cười ; " ra ngoài ..."
      "... ..." Tiểu Nhu mở to mắt nhìn về phía .
      Lãnh Mặc Hàn lại nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của , chậm rãi cười ; " ra ngoài , muốn ngủ mình chút, xem ra qua được cửa ải này ..."
      Trong lòng Tiểu Nhu hiểu sao thấy căng thẳng, nghe điều này trái tim dường như bị đâm nhát, trống rỗng, lạnh ngắt nhìn về phía .
      Lãnh Mặc Hàn thâm tình nhìn về phía trước mắt, cười rộ lên : " biết tương lai có thể có con , có người nhà hay , nhưng gia đình của em rất hoàn chỉnh và hạnh phúc, mỗi người đều tốt như vậy... Làm nhớ đến cuộc sống hoàn chỉnh của mình, còn có khả năng phải cần cả đời làm bạn và chăm sóc em mình, cuộc sống của nhất đinh là phiêu bạt... Hôm nay tới đây, suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng cảm giác của , dù cho có như thế nào cũng thể mang đến cho em môt gia đình hoàn chỉnh và hành phúc. Bởi vì luôn ở mình, đó trở thành thói quen, biết làm thế nào để biểu đạt quan tâm cùng hiếu thuận của mình, thậm chí có lúc còn trầm mặc chẳng khác gì đầu gỗ. Xem ra, ý nghĩ của vẫn còn rất đơn giản. Em xứng đáng gặp được người tốt hơn, người mà cha em chờ mong làm chồng em, làm con rể Chu gia... phải là có lòng tin, chỉ là đành lòng..."
      Tiểu Nhu trừng lớn đôi mắt, trong nháy mắt biết nên như thế nào...
      Lãnh Mặc Hàn đau lòng nhìn về phía , nặng nề thở hổn hển hơi mới lại vươn tay, mỉm cười sửa sang tóc mái trán ; "Sau này chúng ta vẫn là bạn bè tốt, nếu em có chuyện gì, nhất định dốc hết sức giúp đỡ và chiếu cố em. Nếu như em để ý, tương lai lúc em chọn chồng, ở bên cạnh em cho em chút lời khuyên.."
      Tiểu Nhu vẫn như cũ ngồi giường mềm mại, nghe mấy lời này vẫn luôn yên lặng cúi đầu.
      " ra ngoài ... Đừng để cha em hiểu lầm..." Lãnh Mặc Hàn lại mỉm cười thúc giục.
      Tiểu Nhu lại mở to mắt, nghĩ ngợi lúc rốt cuộc ôn nhu mở miệng : "Kỳ thực... Cha em rất thích cùng người uống rượu, nhất định say về, thế nhưng... Ông ấy ... thích con rể uống rượu..."
      Lãnh Mặc Hàn hơi nâng mí mắt nhìn .
      Tiểu Nhu lại lộ ra vẻ mặt khờ khạo nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn ngọt ngào cười rộ lên, nhàng ; "Lãnh phó tổng, cứ từ từ nghỉ ngơi, em xuống... Tối nay cứ nghỉ ngơi tại phòng em . Em…. Em ngủ cùng!"
      "Em ngủ cùng chị? Chị em kết hôn..." Lãnh Mặc Hàn mỉm cười nhìn về phía .
      " sợ! rể rất thương em!
      " nên nằm ngủ giường người đàn ông khác!" Lãnh Mặc Hàn xong nằm xuống, lần nữa nhắm mắt lại nghỉ ngơi...
      "... ... ..." Tiểu Nhu quay mặt sang, trầm mặc nhìn về phía dáng vẻ nhắm mắt muốn nghỉ ngơi của , chậm rãi đứng lên từng bước đứng dậy ra ngoài...
      Lãnh Mặc Hàn di động hai tròng mắt, tựa như ngủ, thở gấp nơi lồng ngực...
      Tiểu Nhu từng bước về phía cửa phòng, cảm giác được người đàn ông phía sau hơi thở gấp, liền lên tiếng vươn tay nắm nắm cửa mở ra.
      "A ——————" Mấy người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt cùng nhau ngã xuống, nằm mặt đất kêu! ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :