1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 95: Lại gặp phải

      Trần Mạn Hồng phịch tiếng, đẩy ra cửa phòng nghỉ ngơi, sau đó đem cả người Tiểu Nhu vứt vào trong, sau đó tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, run rẩy chỉ vào dáng vẻ Tiểu Nhu sợ hãi khóc lớn, vốn muốn cao giọng mắng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng đáng thương của , hít vào hơi sâu, nhớ tới hôm nay ở ‘phòng tổng thống' bị Nhậm Tử Hiền làm nhục, tức giận dậm chân, thét tiếng aaaaaaaaaaa chói tai ra ngoài: "Tại sao? Tại sao tôi phải thu nhận hai kẻ vô dụng như và Đường Khả Hinh hả! !"

      Tiểu Nhu giật mình, sắc mặt cũng trắng bệch nhìn Trần Mạn Hồng, : " Quản lý. . . . . . Quản lý. . . . . . Quản lý. . . . . ."

      "Xảy. . . . . . xảy. . . . . . xảy ra chuyện gì?" Tào Kiệt vội vàng cùng hai trưởng kíp tới, lập tức nhìn thấy Trần Mạn Hồng tức giận nghiến răng, muốn vung roi, lần này quá nghiêm trọng, Tào Kiệt vội vàng lên trước, bắt được bả vai của : "Này, này, này! Có chuyện từ từ !"

      "Tôi có cách nào từ từ ! Tôi bị hai kẻ vô dụng này làm cho mất hết mặt mũi rồi ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chán nản như vậy! Kể từ sau khi Đường Khả Hinh đến đây, tôi ngừng xảy ra chuyện ! Tôi rất hối hận, tôi hối hận muốn chết, lúc ấy tại sao muốn chứa chấp con bé vô dụng Đường Khả Hinh kia! !" Trần Mạn Hồng tức giận đến sắc mặt cũng trắng bệch quay mặt sang, tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Nhu! !

      Tiểu Nhu lập tức núp ở góc tường, cúi đầu.

      " đó! ! đó! ! Lúc hiểu, hiểu sao! ! Tại sao muốn cầu xin cho con bé vô dụng Đường Khả Hinh kia hả? ấy vốn hiểu cái gì! ! nhờ ấy chọn rượu tuyết lợi? Làm cho Nhậm Tử Hiền tức giận như vậy, dù thế nào nữa, phải Laurence từng đánh giá rất cao sao? Con bé vô dụng này, tạo sao lại chấp nhận nghe lời kẻ vô dụng khác hả? Đầu bị hư à?" Trần Mạn Hồng khàn giọng hét lên!

      Cặp mắt Tiểu Nhu đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng, quên mất dặn dò của Khả Hinh, : "Quản lý. cũng biết Khả Hinh rất lợi hại, ấy mới xem sách mấy ngày mà ấy liền biết rất nhiều, rất nhiều rượu đỏ. . . . . ."

      "Cho nên hôm nay Nhậm Tử Hiền mới nắn bóp hai kẻ vô dụng các người ! !" Trần Mạn Hồng nghĩ tới chuyện này, bản thân mình cũng có chút trách nhiệm nhưng nhịn được lòng hư vinh, lập tức oa tiếng, hận tìm được mảnh đất chôn mình, dậm chân : " là mất hết mặt mũi của tôi rồi! ! Các người có hiểu hay , ở trước mặt Nhậm Tử Hiền gây ra lỗi gì, nếu để như ấy ghi hận, nhớ cả đời đấy!"

      " có nghiêm trọng như vậy chứ?" Tào Kiệt quá tin tưởng : "Dù thế nào, cũng là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Tưởng a, tiểu thư khuê các, làm sao lại để ý đến viên nho ?"

      " biết cái gì? Đàn ông lúc nào hiểu qua phụ nữ?" Trần Mạn Hồng tức giận đến phổi muốn nổ tung, xoay đầu lại nhìn Tiểu Nhu : " xem , lần này cục diện rối rắm, làm sao dọn dẹp? Hoặc là , hoặc là Khả Hinh ! ! Đến cuối cùng, hai người các người cũng có được gì? Kiểu giúp đỡ lẫn nhau này, ra là các người hại nhau có biết ?"

      "Tôi biết , tôi biết . Nhưng tôi rất sợ, cho nên mới cầu xin Khả Hinh giúp tôi, ấy đối với tôi rất tốt, là tôi hại ấy, tôi tự nguyện khỏi. Tiểu Nhu mím chặt môi, hai mắt rưng rưng.

      " thôi , bây giờ kết quả đến phiên các người quyết định sao?" Trần Mạn Hồng gấp đến độ thở mạnh.

      "Vậy. . . . . . Khả Hinh làm thế nào?" Tào Kiệt có chút lo lắng cho Khả Hinh, hỏi.

      Trần Mạn Hồng cũng có chút lo lắng, thở dài, tức giận : "Còn có thể làm sao? Chờ xem! Chỉ có ông trời tới cứu ấy thôi, nhưng. . . . . . Tôi đoán chừng, lần này ông trời cũng cứu được ấy! Aiz!"

      Tào Kiệt đứng ở bên, lên tiếng.

      ‘Phòng tổng thống'.

      trôi qua ba tiếng.

      Đường Khả Hinh vẫn cầm chai rượu tuyết lợi, đứng ở giữa phòng khách, mệt mỏi đôi tay tê dại, trán bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cầm chặt chai rượu tuyết lợi kia, dám nhúch nhích.

      Trong khoảng thời gian này, quản gia cùng người giúp việc, còn có nhân viên phục vụ, tới lui ở bên cạnh , chuẩn bị tối nay Nhậm tiểu thư trình diễn thời trang, mở tiệc bữa tiệc cốc-tai , lúc bọn họ qua bên cạnh Khả Hinh cũng có chút đồng tình, nhìn .

      Khả Hinh dám lên tiếng, chỉ là có chút bất đắc dĩ cúi đầu, biết lúc đầu mình giúp Tiểu Nhu cũng sai rồi, có lẽ ngờ, ở tại khách sạn to lớn, cả đời có thể có tiếng tăm gì, có thể có chút may mắn, cũng có thể giống như ngôi sao mới có thể nắm được cơ hội cả đời người khác cũng thể có, trong quá khứ, trong thế giới của , mặc kệ có cố gắng bao nhiêu, cố gắng bao lâu, cũng chỉ đối mặt đều là rượu và những người khách chỉ tìm mập mờ, khi biểu tốt bản thân với quản lý, có lẽ chỉ khinh bỉ khẽ cười tiếng. Cho nên ban đầu giúp Tiểu Nhu, cũng kéo theo cái lồng đáng sợ, mà mình lại ngu ngốc u mê.

      Hai mắt Khả Hinh rưng rưng, hối hận, hối hận có ích lợi gì? có thể ở nơi cao quý, cầu được tha thứ sao? Nghe vợ tương lai của Tổng Giám đốc, uống ly nước, cũng phải từ Pháp vận chuyển về bằng đường hàng , đây là nơi giống như Thiên đường, đây là nơi dành cho giới thượng lưu, liên tục gào thét cũng bị khi dễ sâu.

      thở dài hơi.

      Trong Hành lang, khẽ vang lên tiếng động.

      Đường Khả Hinh nghe được, lập tức đứng thẳng người, nâng chia rượu tuyết lợi, ánh mắt kiên định ngưng mắt nhìn góc ngoài cửa sổ, hồ bơi gợn sóng, dường như nhấp nhô.

      Sau khi ngủ qua ba giờ, trạng thái tinh thần của Nhậm Tử Hiền hơi khôi phục, mặc bộ váy ngắn màu đen lộ lưng, bên ngoài khoác váy màu đen trong suốt dài chấm đất, bên hông váy nhàng mở ra, tới, vải lụa lướt , lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, tóc còn chưa chải lên, có chút lười biếng ra, quản gia và ba người giúp việc lập tức theo sát phía sau, im lặng lên tiếng.

      Nhậm Tử Hiền gì, giống như nhìn thấy Đường Khả Hinh, mà qua bên cạnh , ngồi xuống, nhận lấy ly nước ấm người giúp việc đưa tới, uống hớp , rồi nhận lấy chén ngọc, cầm cái muỗng ngọc, ăn vài ngụm chè tổ yến, sắc mặt bình tĩnh.

      Đường Khả Hinh căng thẳng dám thở mạnh, nắm chặt chai rượu tuyết lợi tay, cố gắng để cho mình duy trì thăng bằng.

      Nhậm Tử Hiền ăn xong chè tổ yến, đem chén ngọc giao cho người giúp việc, quản gia lại dẫn hai người giúp việc, đem chiếc gối xoa bóp, cẩn thận đặt ở sau lưng , bởi vì lúc nảy, bà chủ Nhậm gọi điện thoại tới , Nhậm tiểu thư ngồi máy bay rất lâu, có thể eo mỏi.

      Cứ hành hạ như thế đến 6 giờ 30 phút.

      Đường Khả Hinh căng thẳng nâng chặt chiếc khay trong tay, có cảm giác người quyết định của mình sắp đến, bởi vì mới vừa rồi giống như nghe được người giúp việc , Tử Hiền Tiểu thư muốn mở buổi trình diễn thời trang.

      Nhậm Tử Hiền cũng nhắc tới cổ tay trắng như tuyết, liếc mắt nhìn cây kim tinh xảo đồng hồ, mặt có chút khó coi, rốt cuộc nghe được bên ngoài cửa ‘phòng tổng thống', có tiếng động, hơi nghiêng mặt, lên tiếng, giống như biết gì đứng lên, ôm vai qua bên cạnh Khả Hinh, chỉ là nhàn nhạt nhìn cái, mới xoay người tới phòng trang điểm.

      Khả Hinh căng thẳng cầm chiếc khay, rốt cuộc có chút nhịn được nhìn về phía bóng lưng Nhậm Tử Hiền, bất đắc dĩ cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mới vừa bàn xong công việc với Lưu đổng, còn chưa kịp thay áo ra, cũng tới trước, khi vào cửa chính ‘phòng tổng thống', liền trầm mặt hỏi: "Tiểu thư đâu?"

      "Tiểu thư mới vừa thức dậy, ăn xong chè tổ yến, tại trang điểm." Quản gia lập tức cung kính trả lời.

      "Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đáp xong, liền xoay người, đưa tay mở cúc áo âu phục, muốn vào phòng khách, lại thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở trong phòng khách nhẵn bóng, sững sờ, có chút thể tin nổi cất bước về phía Đường Khả Hinh, đứng ở trước mặt của , nhìn !

      Đường Khả Hinh cũng ở mệt mỏi thất thần, hoảng hốt mở mắt, có thể nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đứng ở trước mặt của mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn mình, mở trừng hai mắt, tay nâng chai rượu tuyết lợi, thiếu chút nữa làm rớt xuống, lại vội vàng tiếp được, gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu đầy mồ hôi nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt nhìn , nhìn đầu đầy mồ hôi cầm khai rượu tuyết lợi, run rẩy đứng ở trước mặt của mình, có chút hiểu, khẽ nhăn mày cái.

      Quả Đường Khả Hinh muốn ôm chai rượu tuyết lợi này, nhảy xuống mười mấy tầng cao cho cá ăn mất , hôm nay mới quyết định, có thể tránh tránh, ngờ có thể gặp gỡ như vậy, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt khi dễ của người kia, muốn nặn ra nụ cười, nhưng nặn ra được, chỉ đành đau khổ cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, vừa nhìn bộ dạng này của , vừa vươn tay, từ từ buông lỏng ra cúc áo âu phục, sau đó ở ngay trước mặt của Đường Khả Hinh, cởi áo khoác ra.

      Đường Khả Hinh thở dài, nhắm mắt lại, muốn chết. . . . . .

      Mặc dù Quản gia tò mò ăn ý giữa Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, nhưng vẫn im lặng tiến lên, cầm áo khoác cho Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi lại ở trước mặt của Đường Khả Hinh, chậm rãi kéo xuống cà vạt của mình đưa cho quản gia ở bên cạnh, mới từ từ buông lỏng cúc áo trước ngực, cúc, hai cúc, cho đến khi lộ ra làn da cảm tính, rốt cuộc xoay người, hết sức nhàn nhã, giống như ông chủ căn phòng này, xoay người ngồi ở ghế sa lon, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc mặt xẹt qua nụ cười giễu cợt.

      Đời này của Đường Khả Hinh, cho tới bây giờ cũng có cảm thấy có cặp đôi trời đất tạo nên giống như Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, nhưng hôm nay cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 95: Lại gặp phải

      Trần Mạn Hồng phịch tiếng, đẩy ra cửa phòng nghỉ ngơi, sau đó đem cả người Tiểu Nhu vứt vào trong, sau đó tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, run rẩy chỉ vào dáng vẻ Tiểu Nhu sợ hãi khóc lớn, vốn muốn cao giọng mắng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng đáng thương của , hít vào hơi sâu, nhớ tới hôm nay ở ‘phòng tổng thống' bị Nhậm Tử Hiền làm nhục, tức giận dậm chân, thét tiếng aaaaaaaaaaa chói tai ra ngoài: "Tại sao? Tại sao tôi phải thu nhận hai kẻ vô dụng như và Đường Khả Hinh hả! !"

      Tiểu Nhu giật mình, sắc mặt cũng trắng bệch nhìn Trần Mạn Hồng, : " Quản lý. . . . . . Quản lý. . . . . . Quản lý. . . . . ."

      "Xảy. . . . . . xảy. . . . . . xảy ra chuyện gì?" Tào Kiệt vội vàng cùng hai trưởng kíp tới, lập tức nhìn thấy Trần Mạn Hồng tức giận nghiến răng, muốn vung roi, lần này quá nghiêm trọng, Tào Kiệt vội vàng lên trước, bắt được bả vai của : "Này, này, này! Có chuyện từ từ !"

      "Tôi có cách nào từ từ ! Tôi bị hai kẻ vô dụng này làm cho mất hết mặt mũi rồi ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chán nản như vậy! Kể từ sau khi Đường Khả Hinh đến đây, tôi ngừng xảy ra chuyện ! Tôi rất hối hận, tôi hối hận muốn chết, lúc ấy tại sao muốn chứa chấp con bé vô dụng Đường Khả Hinh kia! !" Trần Mạn Hồng tức giận đến sắc mặt cũng trắng bệch quay mặt sang, tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Nhu! !

      Tiểu Nhu lập tức núp ở góc tường, cúi đầu.

      " đó! ! đó! ! Lúc hiểu, hiểu sao! ! Tại sao muốn cầu xin cho con bé vô dụng Đường Khả Hinh kia hả? ấy vốn hiểu cái gì! ! nhờ ấy chọn rượu tuyết lợi? Làm cho Nhậm Tử Hiền tức giận như vậy, dù thế nào nữa, phải Laurence từng đánh giá rất cao sao? Con bé vô dụng này, tạo sao lại chấp nhận nghe lời kẻ vô dụng khác hả? Đầu bị hư à?" Trần Mạn Hồng khàn giọng hét lên!

      Cặp mắt Tiểu Nhu đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng, quên mất dặn dò của Khả Hinh, : "Quản lý. cũng biết Khả Hinh rất lợi hại, ấy mới xem sách mấy ngày mà ấy liền biết rất nhiều, rất nhiều rượu đỏ. . . . . ."

      "Cho nên hôm nay Nhậm Tử Hiền mới nắn bóp hai kẻ vô dụng các người ! !" Trần Mạn Hồng nghĩ tới chuyện này, bản thân mình cũng có chút trách nhiệm nhưng nhịn được lòng hư vinh, lập tức oa tiếng, hận tìm được mảnh đất chôn mình, dậm chân : " là mất hết mặt mũi của tôi rồi! ! Các người có hiểu hay , ở trước mặt Nhậm Tử Hiền gây ra lỗi gì, nếu để như ấy ghi hận, nhớ cả đời đấy!"

      " có nghiêm trọng như vậy chứ?" Tào Kiệt quá tin tưởng : "Dù thế nào, cũng là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Tưởng a, tiểu thư khuê các, làm sao lại để ý đến viên nho ?"

      " biết cái gì? Đàn ông lúc nào hiểu qua phụ nữ?" Trần Mạn Hồng tức giận đến phổi muốn nổ tung, xoay đầu lại nhìn Tiểu Nhu : " xem , lần này cục diện rối rắm, làm sao dọn dẹp? Hoặc là , hoặc là Khả Hinh ! ! Đến cuối cùng, hai người các người cũng có được gì? Kiểu giúp đỡ lẫn nhau này, ra là các người hại nhau có biết ?"

      "Tôi biết , tôi biết . Nhưng tôi rất sợ, cho nên mới cầu xin Khả Hinh giúp tôi, ấy đối với tôi rất tốt, là tôi hại ấy, tôi tự nguyện khỏi. Tiểu Nhu mím chặt môi, hai mắt rưng rưng.

      " thôi , bây giờ kết quả đến phiên các người quyết định sao?" Trần Mạn Hồng gấp đến độ thở mạnh.

      "Vậy. . . . . . Khả Hinh làm thế nào?" Tào Kiệt có chút lo lắng cho Khả Hinh, hỏi.

      Trần Mạn Hồng cũng có chút lo lắng, thở dài, tức giận : "Còn có thể làm sao? Chờ xem! Chỉ có ông trời tới cứu ấy thôi, nhưng. . . . . . Tôi đoán chừng, lần này ông trời cũng cứu được ấy! Aiz!"

      Tào Kiệt đứng ở bên, lên tiếng.

      ‘Phòng tổng thống'.

      trôi qua ba tiếng.

      Đường Khả Hinh vẫn cầm chai rượu tuyết lợi, đứng ở giữa phòng khách, mệt mỏi đôi tay tê dại, trán bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cầm chặt chai rượu tuyết lợi kia, dám nhúch nhích.

      Trong khoảng thời gian này, quản gia cùng người giúp việc, còn có nhân viên phục vụ, tới lui ở bên cạnh , chuẩn bị tối nay Nhậm tiểu thư trình diễn thời trang, mở tiệc bữa tiệc cốc-tai , lúc bọn họ qua bên cạnh Khả Hinh cũng có chút đồng tình, nhìn .

      Khả Hinh dám lên tiếng, chỉ là có chút bất đắc dĩ cúi đầu, biết lúc đầu mình giúp Tiểu Nhu cũng sai rồi, có lẽ ngờ, ở tại khách sạn to lớn, cả đời có thể có tiếng tăm gì, có thể có chút may mắn, cũng có thể giống như ngôi sao mới có thể nắm được cơ hội cả đời người khác cũng thể có, trong quá khứ, trong thế giới của , mặc kệ có cố gắng bao nhiêu, cố gắng bao lâu, cũng chỉ đối mặt đều là rượu và những người khách chỉ tìm mập mờ, khi biểu tốt bản thân với quản lý, có lẽ chỉ khinh bỉ khẽ cười tiếng. Cho nên ban đầu giúp Tiểu Nhu, cũng kéo theo cái lồng đáng sợ, mà mình lại ngu ngốc u mê.

      Hai mắt Khả Hinh rưng rưng, hối hận, hối hận có ích lợi gì? có thể ở nơi cao quý, cầu được tha thứ sao? Nghe vợ tương lai của Tổng Giám đốc, uống ly nước, cũng phải từ Pháp vận chuyển về bằng đường hàng , đây là nơi giống như Thiên đường, đây là nơi dành cho giới thượng lưu, liên tục gào thét cũng bị khi dễ sâu.

      thở dài hơi.

      Trong Hành lang, khẽ vang lên tiếng động.

      Đường Khả Hinh nghe được, lập tức đứng thẳng người, nâng chia rượu tuyết lợi, ánh mắt kiên định ngưng mắt nhìn góc ngoài cửa sổ, hồ bơi gợn sóng, dường như nhấp nhô.

      Sau khi ngủ qua ba giờ, trạng thái tinh thần của Nhậm Tử Hiền hơi khôi phục, mặc bộ váy ngắn màu đen lộ lưng, bên ngoài khoác váy màu đen trong suốt dài chấm đất, bên hông váy nhàng mở ra, tới, vải lụa lướt , lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, tóc còn chưa chải lên, có chút lười biếng ra, quản gia và ba người giúp việc lập tức theo sát phía sau, im lặng lên tiếng.

      Nhậm Tử Hiền gì, giống như nhìn thấy Đường Khả Hinh, mà qua bên cạnh , ngồi xuống, nhận lấy ly nước ấm người giúp việc đưa tới, uống hớp , rồi nhận lấy chén ngọc, cầm cái muỗng ngọc, ăn vài ngụm chè tổ yến, sắc mặt bình tĩnh.

      Đường Khả Hinh căng thẳng dám thở mạnh, nắm chặt chai rượu tuyết lợi tay, cố gắng để cho mình duy trì thăng bằng.

      Nhậm Tử Hiền ăn xong chè tổ yến, đem chén ngọc giao cho người giúp việc, quản gia lại dẫn hai người giúp việc, đem chiếc gối xoa bóp, cẩn thận đặt ở sau lưng , bởi vì lúc nảy, bà chủ Nhậm gọi điện thoại tới , Nhậm tiểu thư ngồi máy bay rất lâu, có thể eo mỏi.

      Cứ hành hạ như thế đến 6 giờ 30 phút.

      Đường Khả Hinh căng thẳng nâng chặt chiếc khay trong tay, có cảm giác người quyết định của mình sắp đến, bởi vì mới vừa rồi giống như nghe được người giúp việc , Tử Hiền Tiểu thư muốn mở buổi trình diễn thời trang.

      Nhậm Tử Hiền cũng nhắc tới cổ tay trắng như tuyết, liếc mắt nhìn cây kim tinh xảo đồng hồ, mặt có chút khó coi, rốt cuộc nghe được bên ngoài cửa ‘phòng tổng thống', có tiếng động, hơi nghiêng mặt, lên tiếng, giống như biết gì đứng lên, ôm vai qua bên cạnh Khả Hinh, chỉ là nhàn nhạt nhìn cái, mới xoay người tới phòng trang điểm.

      Khả Hinh căng thẳng cầm chiếc khay, rốt cuộc có chút nhịn được nhìn về phía bóng lưng Nhậm Tử Hiền, bất đắc dĩ cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mới vừa bàn xong công việc với Lưu đổng, còn chưa kịp thay áo ra, cũng tới trước, khi vào cửa chính ‘phòng tổng thống', liền trầm mặt hỏi: "Tiểu thư đâu?"

      "Tiểu thư mới vừa thức dậy, ăn xong chè tổ yến, tại trang điểm." Quản gia lập tức cung kính trả lời.

      "Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đáp xong, liền xoay người, đưa tay mở cúc áo âu phục, muốn vào phòng khách, lại thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở trong phòng khách nhẵn bóng, sững sờ, có chút thể tin nổi cất bước về phía Đường Khả Hinh, đứng ở trước mặt của , nhìn !

      Đường Khả Hinh cũng ở mệt mỏi thất thần, hoảng hốt mở mắt, có thể nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đứng ở trước mặt của mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn mình, mở trừng hai mắt, tay nâng chai rượu tuyết lợi, thiếu chút nữa làm rớt xuống, lại vội vàng tiếp được, gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu đầy mồ hôi nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt nhìn , nhìn đầu đầy mồ hôi cầm khai rượu tuyết lợi, run rẩy đứng ở trước mặt của mình, có chút hiểu, khẽ nhăn mày cái.

      Quả Đường Khả Hinh muốn ôm chai rượu tuyết lợi này, nhảy xuống mười mấy tầng cao cho cá ăn mất , hôm nay mới quyết định, có thể tránh tránh, ngờ có thể gặp gỡ như vậy, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt khi dễ của người kia, muốn nặn ra nụ cười, nhưng nặn ra được, chỉ đành đau khổ cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, vừa nhìn bộ dạng này của , vừa vươn tay, từ từ buông lỏng ra cúc áo âu phục, sau đó ở ngay trước mặt của Đường Khả Hinh, cởi áo khoác ra.

      Đường Khả Hinh thở dài, nhắm mắt lại, muốn chết. . . . . .

      Mặc dù Quản gia tò mò ăn ý giữa Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, nhưng vẫn im lặng tiến lên, cầm áo khoác cho Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi lại ở trước mặt của Đường Khả Hinh, chậm rãi kéo xuống cà vạt của mình đưa cho quản gia ở bên cạnh, mới từ từ buông lỏng cúc áo trước ngực, cúc, hai cúc, cho đến khi lộ ra làn da cảm tính, rốt cuộc xoay người, hết sức nhàn nhã, giống như ông chủ căn phòng này, xoay người ngồi ở ghế sa lon, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc mặt xẹt qua nụ cười giễu cợt.

      Đời này của Đường Khả Hinh, cho tới bây giờ cũng có cảm thấy có cặp đôi trời đất tạo nên giống như Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, nhưng hôm nay cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96: ngày mấy lần 1

      Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh lâu, lâu, rốt cuộc mở miệng : " tính ngày muốn gặp tôi mấy lần hả?"

      "Tôi . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

      " ." Tưởng Thiên Lỗi giống như biết muốn gì.

      "Nếu như có thể, tôi cũng muốn nhìn thấy ngày nào." Đường Khả Hinh vô cùng tức giận, thể nhịn được nữa ra.

      mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra nụ cười, giống như rất có thâm ý nhìn Đường Khả Hinh cầm chai rượu tuyết lợi, cũng cảm thụ trong lòng của mình: "Nhưng tôi cảm thấy hết sức giỏi, ngay cả ‘phòng tổng thống' ở tầng trăm cũng lên đến."

      Khả Hinh muốn khóc.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn lộ ra nụ cười buông lỏng hiếm thấy, rũ mí mắt, liếc nhìn chai rượu tuyết lợi khay bưng, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      "Tôi . . . . ."

      " hỏi " Tưởng Thiên Lỗi nhận lấy ly trà xanh người giúp việc đưa tới, uống hớp .

      Quản gia lập tức tiến lên : "Hôm nay Tử Hiền tiểu thư muốn uống rượu tuyết lợi của phòng ăn ngự tôn, Quản lý Trần cùng hai nhân viên đưa lên, ngờ rượu tuyết lợi hợp ý của Nhậm tiểu thư, sau đó mới tra ra, là vị tiểu thư này chọn rượu tuyết lợi. . . . . . Hơn nữa lúc ấy Quản lý Trần lòng khai báo, mới đưa đến hiểu lầm này."

      Tưởng Thiên Lỗi yên lặng lắng nghe, sau đó nhìn Đường Khả Hinh cầm chai rượu tuyết lợi, đứng ở trước mặt của mình, lòng bàn tay có chút khẽ run rồi, trán đổ mồ hôi hột, liền hỏi câu: "Đứng mấy giờ rồi hả ?"

      " ba giờ rồi." Quản gia lập tức .

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, nhìn Đường Khả Hinh : "Vất vả cho ."

      Vẻ mặt của Đường Khả Hinh căng thẳng, lên tiếng, biết những lời này là châm chọc!

      Có tiếng cửa vang lên.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động, nghiêng người tới trước, để ly xuống.

      Nhậm Tử Hiền giống như xem Đường Khả Hinh hoàn toàn khí, bước thẳng ra ngoài, búi tóc buộc lên tỉ mỉ, vẫn hết sức lười biếng ngồi ở ghế sa lon, nhận lấy nước lọc người giúp việc đưa tới, uống ngụm , mới hỏi: "Đến đây lúc nào?"

      "Mới đến"

      "Xong việc?"

      "Ừ."

      " cũng có lúc xong việc?"

      " rồi, luôn có lúc xong việc."

      "Hết bận công việc mới đến em?"

      "Em Paris nửa năm, cũng để ý đến ."

      Nhậm Tử Hiền tay cầm khối bánh ngọt, sắp đặt ở trong miệng nhưng dừng lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nửa năm thấy, khuôn mặt người đàn ông này vẫn đẹp trai, có loại khí thế vững vàng thể đè ép làm cho phát ra sức hấp dẫn vô cùng mê người, dường như chỉ nguyện ý nhàng ôm ... có thể là người hạnh phúc nhất thế giới, ngừng lát, mới nhàng đem khối bánh đặt ở trong miệng, nhàng nhai, có chút châm chọc cười : "A, người khác nghe như vậy, giống như cũng ghen?"

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, cầm ly trà, tựa vào ghế sa lon, liếc mắt nhìn bàn ăn dài ngoài hồ bơi, bàn trải khăn màu tím, đặt lên đèn cầy màu trắng. . . . . .

      "Tối nay có party! Đoán chừng chơi đến ba giờ sáng." Nhậm Tử Hiền bưng ly nước lọc uống... từ trước đến giờ thích uống nước trái cây ... Đồ uống, người có cầu cực cao đối với thức ăn.

      "Ừ." Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn suối phun bên ngoài.

      "Mấy giờ về?" Dường như Nhậm Tử Hiền quen Tưởng Thiên Lỗi tham gia vào các bữa tiệc tụ họp với bạn bè của .

      "Hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm chút." Tưởng Thiên Lỗi .

      mặt Nhậm Tử Hiền có chút nụ cười vui vẻ, : "Hôm nay. . . . . . Em muốn gặp mặt Ricky."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên cái, mới : "Gần đây kiện Tần Vĩ nghiệp bị ám sát, mặc dù có kết quả, nhưng người làm chính trị rất nhạy cảm."

      "Em biết ." Rốt cuộc Nhậm Tử Hiền đem thân thể mềm mại, dựa vào bả vai kiên cố của Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, để mặc cho dựa vào, cũng nhận lấy bánh ngọt ăn quản gia đưa tới.

      chịu nổi! chịu nổi! ! Đường Khả Hinh rốt cuộc chịu nổi! Sắc mặt tái nhợt cầm rượu tuyết lợi, đứng tại chỗ, sau đó nhìn nam nữ trước mặt, biết là tình lữ, hay phải tình lữ, xa lạ xa lạ, thân mật cũng thân mật, xem mình như khí, làm cho người ta thể nhịn được nữa, hoặc là có thể ném tôi xuống biển, hoặc là trực tiếp tha tôi mạng, tốn công như vậy, muốn ướp kim chi chân giò hun khói à?

      Những lời này, ngày ấy mình núp ở bên cạnh phòng bếp, nghe được lão đầu bếp mắng phụ bếp .

      "Em đói rồi. Muốn ăn sớm chút, tối nay còn có buổi trình diễn thời trang." Nhậm Tử Hiền .

      "Vậy ăn , lên lầu rửa mặt." xong, Tưởng Thiên Lỗi đứng lên, lướt qua bên cạnh Đường Khả Hinh, lên lầu hai.

      Nhậm Tử Hiền cũng hơi ưỡn ẹo đứng lên, lướt qua bên cạnh Đường Khả Hinh, về phía phòng ăn : "Chuẩn bị dùng cơm."

      "Vâng" Quản gia lập tức gật đầu.

      Đường Khả Hinh như kẻ ngốc, mồ hôi đầm đìa, cầm chai rượu tuyết lợi, muốn điên rồi, tay của hơi run rẩy, nhưng vẫn dám động đậy, biết , chỉ cần chai rượu này rớt xuống, mình cũng sống dài.

      Thời gian trôi qua trong chốc lát, Tưởng Thiên Lỗi tắm rửa xong, mặc T shirt màu xám nhạt, quần thường màu trắng, tóc hơi ẩm ướt, đôi tay tùy ý cắm túi quần, từng bước từng bước dọc theo cầu thang xoắn ốc xuống, vừa xuống, vừa im lặng nhìn bộ dáng nhắn của Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng khách, cười như cười, rốt cuộc xuống cầu thang, lại đến trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức nhàn nhã nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng nhịn được ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn bỏ âu phục, thay thường phục, so hôm nay đánh golf, càng lộ vẻ tùy ý, thế nhưng khuôn mặt. . . . . . lập tức nhớ lại cái ly nước táo mù tạt, cảm thấy khuôn mặt này rất cần ăn đòn, cúi đầu, tiếp tục nâng chặt rượu tuyết lợi.

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục để ý tới , mà về phía phòng khách xa, bước lên hai bậc thang lên phòng ăn sang trọng ngồi xuống, cầm lên khăn ăn, vừa nhìn vừa mở khăn, đặt ở đùi.

      Đường Khả Hinh cúi đầu.

      Nhậm Tử Hiền ngồi ở bàn ăn đối diện, cũng hỏi Tưởng Thiên Lỗi, : "Đưa món ăn lên."

      "Vâng" Quản gia lập tức bảo người giúp việc đến phòng bếp chuẩn bị xong.

      "Hôm nay thưởng thức món nước." Nhậm Tử Hiền tự nhiên như nữ chủ nhân.

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng.

      " có ý kiến?"

      " có ý kiến"

      "Uống rượu gì? Hay để cho chuyên gia hầu rượu tới đây?" Nhậm Tử Hiền cầm lên khăn ăn, trải rộng ra, mới hỏi.

      Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng khách, Đường Khả Hinh bưng chai rượu tuyết lợi trong tay hỏi: "Vậy chọn rượu gì?"

      Tử Hiền hết sức hết sức tự nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn chai rượu tuyết lợi Đường Khả Hinh bưng trong tay, thong thả : "Chúng ta dùng rượu tuyết lợi tôn vương năm 1997."

      "Nếm thử chút." Tưởng Thiên Lỗi nâng lên ly cao cổ, uống chút nước ấm.

      Tử Hiền thờ ơ : "Tùy tiện. Bưng lại "
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96: ngày mấy lần 2

      Rốt cuộc Đường Khả Hinh nặng nề thở dốc hơi, đứng đến chân tê dại, mới vừa cất bước, cũng cảm giác chân sưng phù, cắn răng cầm chai rượu tuyết lợi, từ từ tới phòng ăn, lúc này, quản gia cũng dẫn người giúp việc chuẩn bị mang thức ăn lên, thấy Khả Hinh như vậy, liền vội vàng tiến lên muốn giúp đỡ. . . . . .

      "Để tự ấy." Tử Hiền bưng ly nước ấm uống hớp.

      Đường Khả Hinh nhìn bọn họ cái, nặng nề thở dốc hơi, cẩn thận cầm chai rượu tuyết lợi, đưa đến bàn cơm trước mặt, vô cùng chuyên nghiệp, trước hết mang bao tay trắng, sau đó mới dùng tay trái nắm chai rượu tuyết lợi, tay phải cầm khăn ăn, tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận châm cho nửa ly rượu tuyết lợi, lại dùng khăn ăn màu trắng, thu miệng chai, mới nhàng bước tới trước mặt của Tử Hiền, cẩn thận châm cho nửa ly rượu tuyết lợi, lại dùng màu trắng khăn ăn thu miệng chai, cẩn thận đậy nút gỗ, mới dịu dàng : "Bởi vì lúc nảy thời gian khui chai có hơi lâu, cho nên hơi chua chút, lượng đường bên trong có thể ngọt nhiều, cho nên. . . . . . rượu còn lại thể ướp lạnh mới đạt hiệu quả, có lẽ khá hơn chút."

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn .

      Tử Hiền im lặng lên tiếng, nâng lên ly rượu tuyết lợi uống ngụm, mới đặt xuống : "Vậy ướp lạnh , Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta thích uống."

      "Thêm lát chanh mỏng, vừa rồi mở chai lâu, mùi vị bị ảnh hưởng, có thể tốt hơn, nhất là bàn ăn, có tôm hùm om, kết hợp với axít citric, có thể kháng dị ứng, đối với da cực tốt." Đường Khả Hinh giọng .

      "Ừ." Tử Hiền lên tiếng trả lời.

      Đường Khả Hinh nghe xong, liền nhìn quản gia cái, quản gia lập tức xoay người, bảo người giúp việc chuẩn bị đĩa chanh cắt rất mỏng, đưa lên, Đường Khả Hinh cẩn thận cầm cây gắp, gắp miếng chanh phần đuôi thứ hai đếm ngược, đưa đến trong ly rượu Tưởng Thiên Lỗi, lại chuyển người gắp miếng chanh thứ hai bên xuôi thả vào trong ly của Tử Hiền, mới nhàng để xuống cây gắp, lui lại phía sau hai bước.

      Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời nâng lên ly rượu, hớp ngụm rượu tuyết lợi, tất cả đều im lặng lên tiếng để ly rượu xuống, bắt đầu yên tĩnh dùng bữa ăn.

      Vào lúc này, quản gia bưng tới thùng đá nho đưa đến giữa bàn ăn hình bầu dục, Khả Hinh lập tức cầm lên chai tuyết lợi ngâm vào trong thùng đá, rồi cầm cây gắp, gắp khối đá nho , đặt ở trong trong đĩa thủy tinh đựng chanh, xem màu sắc của chanh.

      Hiển nhiên khẩu vị của Tử Hiền có chút ngon, cảm giác rượu này thích hợp khẩu vị, kết hợp chút tôm hùm om, khẽ uống vài hớp, mặt lộ ra hài lòng, lại nâng lên ly rượu, đem rượu tuyết lợi trong ly uống hơi cạn sạch, Đường Khả Hinh thấy thế, lập tức bưng ly rượu, đặt sang bên, rời lấy ly thủy tinh mới, cầm cây gắp gắp miếng chanh, cẩn thận bỏ vào trong ly, lại rót nửa ly rượu tuyết lợi, mới lui về phía sau bước.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, đem rượu tuyết lợi trong ly uống hơi cạn sạch!

      Ánh mắt Đường Khả Hinh chỉ hơi chớp, ngay lập tức nắm lên chai rượu, rót ly rượu tuyết lợi cho Tưởng Thiên Lỗi.

      "Tại sao muốn thay thế ly rượu, mà tôi cần?" Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hỏi.

      Đường Khả Hinh cúi đầu, dịu dàng trả lời: "Vừa rồi tôi để ý đến Nhậm tiểu thư vẫn luôn uống nước ấm, Nhậm tiểu thư có xu hướng nghiêng về vị thanh đạm, mà lát chanh giữ trong ly quá lâu tiết ra rất nhiều vị chua, chỉ ảnh hưởng chất rượu mà còn ảnh hưởng đến cảm giác ăn hải sản trong miệng."

      Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên, mặt cũng lên nụ cười nhìn .

      "Còn tôi sao ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn hỏi.

      "Mới vừa rồi lúc dùng cơm, có xu hướng nghiêng về vị ôn hòa, còn có sườn cừu muối tiêu, chứng minh thiên về vị ôn hòa, hơn nữa lúc ăn xong món mắt cá, ra nếu có thể, bây giờ rất ao ước Xích Hà Châu mới năm 1993." Đường Khả Hinh nhanh chóng .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lên nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.

      Nhậm Tử Hiền thấy Tưởng Thiên Lỗi hài lòng, liền với Đường Khả Hinh: "Vậy đến phòng rượu, chọn chai Xích Hà Châu năm 1993 ."

      Đường Khả Hinh lập tức gật đầu : "Vâng"

      xong, liền được quản gia hướng dẫn vào phòng rượu.

      " có lời muốn hỏi em sao?" rốt cuộc sau khi Đường Khả Hinh mất, Tử Hiền ngẩng đầu lên hỏi Tưởng Thiên Lỗi!

      "Hỏi cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi nâng ly rượu tuyết lợi Khả Hinh rót cho mình, khẽ nhấp ngụm.

      "Hôm nay nhân viên nhà hàng có lễ phép với em." Rốt cuộc Nhậm Tử Hiền ra.

      "Cho nên em trừng phạt ấy." Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở .

      Nhậm Tử Hiền cứ im lặng nhìn .

      Vào lúc này, điện thoại vang lên.

      Quản gia lập tức đưa điện thoại đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhận lấy, câu xin lỗi với Tử Hiền, liền ném xuống khăn ăn, đứng dậy ra cửa sổ sát đất, đứng ở bên bể bơi, yên lặng nghe Đông báo cáo cho mình hung thủ ám sát Tần Vĩ nghiệp bị bắt, nhưng vì ngày đó ở sảnh tiệc, Đường Khả Hinh thét lên tiếng, khiến cho Khách sạn Á Châu đến nay thoát khỏi tin đồn.

      rất yên tĩnh lắng nghe, từ từ di động bước chân, về phía chỗ khác hồ bơi, lại thấy ở cửa sổ sát đất, có bóng dáng quen thuộc, chậm rãi di động bước chân, tới trước cửa sổ sát đất, thấy Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng rượu u ám, qua lại, rốt cuộc nhìn thấy được Xích Hà Châu năm 1993 của Mĩ, liền nhón chân lên, đưa ra ngón tay trắng nõn, muốn cầm lấy chai rượu kia.

      Tưởng Thiên Lỗi cúp điện thoại, im lặng đẩy cửa sổ sát đất, vào trong phòng rượu u ám. . . . . .

      Đường Khả Hinh liếm liếm cánh môi khô khốc, mới vừa rồi nhìn người ta ăn, rất đói bụng, vừa cố nhón chân lên, vươn tay muốn cầm lấy chai rượu kia, nhưng vẫn với tới, buông tha, chỉ đành phải xoay người chuẩn bị tìm cái ghế bước lên, ngờ sau lưng đột nhiên ấm áp, lồng ngực kiên cố, lộ ra mùi đàn ông rất quen thuộc, ép tới người mình.

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hoảng sợ đến dám động đậy.

      Tưởng Thiên Lỗi tận dụng ưu thế chiều cao của mình, giúp cầm chai Xích Hà Châu, cũng chưa dịch ra, đè ở trước giá rượu, cười như cười xoay tròn thân chai. . . . . .

      Bàn tay bé mang bao tay trắng, nhàng cầm thân chai, muốn cướp lấy.

      Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh bị mình đè ở trước giá rượu, có chút điềm đạm đáng , im lặng lên tiếng.

      " nên tùy tiện dùng bàn tay có nhiệt độ của chạm vào thân chai, biết quá trình từ hái quả nho đến khâu chưng cất, rất khó khăn ? Thợ chưng cất ượu vì chút mùi vị, phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều, nên tùy tiện chà đạp nó. . . . . ." Đường Khả Hinh núp ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, muốn kéo chai rượu đỏ kia, lại cảm giác thân chai bị nắm chặt, mặt của đỏ lên, theo bản năng muốn đẩy ra!
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96: ngày mấy lần 3

      Tưởng Thiên Lỗi chợt vươn tay, ôm chặt hông của , để cho dán chặt vào mình, buông chai rượu đỏ, tay nắm cằm của , muốn xoa má trái của , Đường Khả Hinh ý thức được, mạnh mẽ bắt được cổ tay của , hận hận nhìn chằm chằm!

      Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại động tác, nhìn ánh mắt như vậy, do dự hồi, mới chậm rãi buông tay đặt ở eo , ngón cái quơ qua cằm của , im lặng thẳng bước ra ngoài.

      Đường Khả Hinh thở phào nhõm, ôm chai rượu đỏ, cặp mắt có chút đỏ bừng, nghĩ tới người đàn ông này ba bốn lần muốn xem vết sẹo của mình, hoàn toàn sợ tổn thương tới mình, trong lòng của có chút ủy khuất nhưng vẫn ôm chai rượu đỏ ra ngoài, qua phòng khách to lớn, thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi trở lại vị trí, ổn định tinh thần, nâng lên chai rượu đỏ tới ngay giữa bàn ăn, ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền cùng quản gia, chuyên nghiệp mở nhãn chai rượu đỏ trong tay, nhìn về phía hai người chủ tôn quý, : "Chai Xích Hà Châu năm 1993 của Mĩ, chưng cất ổn định, nhìn thể rượu tương đối lâu năm, có chút , có thể dùng để kết hợp với món ăn hôm nay hết sức thích hợp. Thậm chí năm 1993, lúc ấy ở nước Mĩ nhất thời có gió tuyết lớn, cho nên lựa chọn quả nho tròn khó khăn hơn, uống rượu đỏ này có cảm giác giống mùi vị Bạc Hà, lạnh buốt."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lắng nghe, hai mắt lên nụ cười.

      "Mở chai . . . . . ." Nhậm Tử Hiền .

      "Vâng!" Đường Khả Hinh đáp tiếng, ngay sau đó nhanh chóng từ trong túi đồng phục của mình, móc ra dao mở chai, tay trái nắm chặt thân chai, tay phải mở răng dao, lưu loát đem nút chai rượu, hoàn hảo xoay tròn xuống, nắp chai rượu chặt kín lập tức tuột xuống, lại chuyển động dao xoắn ốc trong tay, đâm vào giữa nút chai rượu, hơi dùng sức xoay tròn, ba giây, thuận lợi thông qua nút rượu để xuống bên, lấy khăn lông sạch , lau miệng chai trước, để tránh gỗ vụn rơi vào trong rượu, cầm nút gỗ ngửi cái, hai tròng mắt của lóe lên, thuận tay cầm lên ly Tulip, lúc giải rượu chưa đầy năm phút đồng hồ rót ra giọt rượu ở trong chai rượu, trước tiên nghiêng người nếm thử chút. . . . . .

      Quản gia hết sức kinh ngạc chuyên nghiệp của Khả Hinh, nhìn lớn mật nếm rượu ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, chứng minh đối với chai rượu đỏ này, thái độ có chút nghi ngờ, cho nên mới quyết định nếm thử.

      Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi cũng lặng lẽ nhìn .

      Cặp mắt Đường Khả Hinh hơi lắng đọng, rốt cuộc khẳng định lựa chọn rượu đỏ của mình,đặt nút rượu trong cái đĩa sạch , mình lui về phía sau bước, chờ đợi thời gian giải rượu. . . . . .

      Rốt cuộc Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên, bộ dáng biểu hết sức chuyên nghiệp và bình tĩnh, nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương lúc mới vừa rồi cầm chai rượu đỏ, giống như trở thành người khác, Nhậm Tử Hiền cầm lên khăn ăn, lau khóe miệng, giọng lạnh nhạt : " làm rất chuyên nghiệp cứu mạng."

      Giống như hòn đá , bắn trúng tim.

      Cặp mắt Đường Khả Hinh xốc xếch chợt lóe, có chút căng thẳng nín thở, nhìn Nhậm Tử Hiền cái.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng lên tiếng.

      " ra ngoài . Sau này đừng làm loại chuyện hoang đường đó, có tài năng đem ra ngoài, loại người như vậy, vô cùng giả dối! Tôi rất ghét loại người như thế." Nhậm Tử Hiền chút lưu tình, nhưng chứng tỏ có thể tha thứ.

      Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn Nhậm Tử Hiền.

      " . Tối nay biểu rất tốt." Nhậm Tử Hiền im lặng lên tiếng, lại nâng lên rượu tuyết lợi hớp ngụm .

      Đường Khả Hinh đột nhiên cảm động mỉm cười, chính bị vây ở chỗ này, ước chừng năm giờ rồi, trong năm giờ này, đầu óc của trống rỗng, mâu thuẫn ở hay làm cho mình ngột ngạt, buông lỏng thở dốc hơi, nuốt cổ họng khát khô cái, mới khom người với Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi: "Cám ơn Tổng Giám đốc và bà Tổng Giám đốc."

      Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn .

      Nhậm Tử Hiền lại cười.

      "Chúc hai người dùng cơm vui vẻ." Sau khi Đường Khả Hinh xong, rốt cuộc kích động xoay người, tới cánh cửa, vừa vừa cảm giác mình nhàng, có ai có thể tưởng tượng này khát vọng công việc này đến cỡ nào cỡ nào? Có ai có thể biết, lúc này tâm trạng của kích động cỡ nào? dựa vào chút kiến thức của cha để lại cho mình, cứu mình mạng, ngờ giờ phút này biết ơn cha của mình biết bao nhiêu?

      Đột nhiên trong lòng đau xót, trong ánh mắt đồng tình của quản gia và ba người giúp việc ra khỏi ‘phòng tổng thống', tới trước thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra, sắc mặt tái nhợt vào, thang máy vừa đóng lại, nước mắt chảy xuống.

      Tiếng nức nở nhàng truyền đến.

      Đường Khả Hinh khổ sở lau nước mắt, nhớ tới nguy hiểm mới vừa rồi, khó kìm nén rơi lệ.

      chiếc Land Rover màu đen dừng ở trước Khách sạn Á Châu.

      Nhân viên tiếp tân lập tức lên trước, đầu tiên là khom lưng chào hỏi với khách, rồi tự mình mang bao tay trắng, kéo cửa ra.

      Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi màu đen, quần thường màu trắng, đẩy cửa xe ra, xuống xe, giao chìa khóa cho nhân viên tiếp tân bên cạnh, xoay người ôm bó Hoa Bách Hợp, mỉm cười tới trong hành lang.

      Nhất thời, nhân viên tiếp tân và tân khách lui tới đại sảnh, bao gồm các biên tập viên của các tạp chí tham dự chương trình biểu diễn thời trang tối nay của Nhậm Tử Hiền cũng rối rít kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt, ôn hòa nho nhã nhưng mất khí phách đàn ông, vóc người như người mẫu, khuôn mặt đẹp trai, lúc nhìn người, cặp mắt kia giống như ánh sao sáng trong màn đêm, tỏa ra tình cảm dịu dàng, có lúc nhìn người, lơ đãng nhấp nháy giống như bày tỏ tình đối với người nào đó.

      người mẫu trẻ mới 16 tuổi, tối nay phụ trách buổi trình diễn thời trang, nhìn thấy khuôn mặt Tô Thụy Kỳ rất đẹp trai, cũng khỏi đỏ mặt : " ấy có phải là đàn của chúng ta ? Có phải người mẫu ?"

      Trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Tô Thụy Kỳ bình tĩnh nghiêm mặt về phía thang máy, nhưng mới vừa mấy bước liền nhìn thấy rất quen, hai mắt lộ ra chút dịu dàng, nhìn .

      Đường Khả Hinh vẫn còn đắm chìm trong kinh hiểm và bi thương lúc nảy, thừa dịp tại là buổi tối, có đồng nghiệp nhìn thấy, lặng lẽ lau nước mắt mặt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, từng bước từng bước qua cây cột ở đại sảnh, ra ngoài. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ im lặng lên tiếng, cười như cười cũng theo bước chân của , từng bước từng bước lui về phía sau, vừa lui về phía sau vừa nhìn bước chân rất nhịp nhàng tới, khi về phía trước, bước chân mềm mại xinh đẹp, cười, bước tiến lên trước, bước lui về phía sau phối hợp tiết tấu của , rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt nhắn của , sau đó nhìn thấy nước mắt trong hai hốc mắt , sắc mặt của khẽ thu lại, dừng bước, đứng ở đó, nhìn Đường Khả Hinh ra đại sảnh, xoay người nhìn theo bóng lưng, có chút hiểu : "Lại khóc nữa?"

      Đường Khả Hinh ra đại sảnh, đói bụng đến nổi ruột muốn đứt từng khúc, muốn tới tòa nhà dành cho nhân viên, lúc này, khẳng định phòng ăn còn bữa tối, bữa khuya lại phải chờ đến mười giờ mới phát, chết đói rồi, muốn nhanh chóng thay quần áo, chạy ăn tô mì cũng được.

      về phía con đường ngày đó Tiểu Nhu dạy cho , chui vào trong bụi cây vạn tuế, sau đó chui ra, vừa muốn về trước, lại nhìn thấy người đàn ông đứng ở trong bóng tối con đường nhìn mình, hoảng sợ muốn kêu to ra tiếng nhưng miệng bị người bưng kín.
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :