1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: thể

      " là ai? vào trong phòng của tôi làm gì?" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, nhìn mặc đồ nhân viên tạp vụ bàn trà, hỏi!

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng đầy khiếp sợ, tức giận nắm chai Whisky, nhắm ngay Tưởng Thiên Lỗi, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, vừa hốt hoảng kéo lên áo của mình, vừa phát điên kêu to: "Tôi hỏi là ai ? Tại sao muốn vô lễ với tôi?"

      "Vô lễ với ?" Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, nhìn Đường Khả Hinh, cố nén tức giận : "Đây là phòng riêng của tôi, có lệnh của tôi bất cứ ai cũng cho phép vào, huống chi, bên ngoài đèn đỏ miễn quấy rầy sáng, nhìn thấy?"

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh cầm chai rượu sững sờ nhìn căn phòng xa hoa này mới phát mình nhầm phòng, vẫn rất sợ hãi nhưng nhìn vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi như satan, tức giận kêu to: "Dù là phòng riêng của , cũng thể làm loạn như vậy chứ? Mới vừa rồi còn cưỡng hôn tôi, xé quần áo của tôi! ! có thể ở nơi công cộng làm chuyện loại này?"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cả người đột nhiên chậm rãi phát ra hơi thở đàn ông mạnh mẽ và thú tính đáng sợ, từng bước về phía Đường Khả Hinh.

      " làm gì đấy?" Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, cầm chai rượu, nhắm ngay Tưởng Thiên Lỗi, hù dọa gọi: " đừng tới đây! ! Đừng ép tôi ra tay! !"

      Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, đột nhiên kéo ra vẻ giễu cợt, con mắt tà mị chợt lóe, hừ tiếng, tay nhanh như chớp đưa về phía dây kéo váy giữa hai chân của , roẹt tiếng, kéo lên xong mới : "Lần sau muốn tìm đàn ông có tiền, tốt nhất thông minh chút! nên thấy phòng của tôi liền xông vào trong!"

      Đường Khả Hinh hít vào ngụm khí lạnh, cúi đầu, liếc mắt nhìn khóa kéo giữa hai chân mình, mặt đỏ lên, ô tiếng, hét rầm lên, đập chai rượu kêu to: "Cái tên cầm thú này! Lời này của là có ý gì? !"

      " có cầm thú nào kéo khóa váy cho !" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, với : "Cút ra ngoài!"

      Đường Khả Hinh lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận la hét: " vô lễ với tôi, liền muốn xong chuyện ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , tức giận : " nhầm vào phòng của tôi, tôi còn chưa tính sổ với !"

      xong, còn tâm tình nữa liền nhắc âu phục của mình, xoay người muốn ra khỏi phòng.

      "Này! ! !" Đường Khả Hinh đứng ở bên bàn trà, nhìn về phía bóng lưng của , tức giận quát to tiếng, lập tức nhảy xuống bàn trà, vọt tới trước cửa phòng, tay nhấn khóa tâm cái, tác phẩm được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép, nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận : " thể ra ngoài! Đừng nghĩ chiếm tiện nghi rồi muốn lập tức chuồn mất! ! Chị đây để cho ra khỏi cánh cửa này! ! Nếu dám ra ngoài, đừng trách tôi khách khí! !"

      Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, khuôn mặt lộ ra lạnh lẽo đáng sợ, nhìn Đường Khả Hinh ngăn ở cạnh cửa, hai mắt lóe lên cứng rắn, cười lạnh : "Có bản lãnh báo cảnh sát bắt tôi, để cho cảnh sát tới bảo vệ lẽ phải cho !"

      xong, rồi đột nhiên đẩy Đường Khả Hinh, mở cửa ra ngoài.

      "Ôi chao! !" Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi dùng sức đẩy, cả người đập tường, tức giận muốn chỉ vào bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, vừa định cao giọng kêu to, lại thấy mấy cái đàn ông áo đen ở cạnh cửa, vẻ mặt lạnh lẽo tàn nhẫn nhìn mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, giống như chờ Tưởng Thiên Lỗi xuống lầu, bọn họ xông tới, lòng của chợt lạnh, lúc sợ hãi nhưng nghe được máy điện thoại chuyên dụng báo cảnh sát phía sau quầy bar truyền đến giọng rất nghiêm túc của cảnh sát: "Xin chào, đây là trung tâm báo động!"

      Vừa rồi cẩn thận đầu đụng phải chuông báo cảnh sát khẩn cấp của quán bar!

      Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, đột nhiên xé mảng lớn áo sơ mi bả vai, hô to: "Này! ! Tôi muốn báo cảnh sát! ! Mới vừa rồi có người vô lễ với tôi . . . . . ."

      Bước chân của Tưởng Thiên Lỗi tới bên thang lầu trong nháy mắt dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh tay cầm điện thoại, hướng về phía trung tâm báo động khàn giọng cố sức gào to: "Tôi còn nhìn thấy ta lấy ra ma túy, hút hàng trắng! !"

      :clap:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Nam bên, nữ bên

      Xe cảnh sát rú còi dừng lại trước cửa quán bar! Hiệu suất làm việc nhanh chống a!

      Mấy viên cảnh sát từ trong xe cảnh sát bước nhanh ra ngoài, vọt vào trong quán bar, giơ lên lệnh khám xét, kêu to: " bên nam, bên nữ! Đứng ngay ngắn cho tôi, chúng tôi nhận được tin báo nơi này có người bị xúc phạm! Còn có người hút ma túy và bạch phiến!"

      Khách trong quán bar, mọi người cũng sững sờ chia ra đứng hai bên quầy bar, thầm to .

      Lúc này, Tương Cầm từ trong phòng nghỉ

      ngơi ra, ngây ngốc nhìn bầu trời khí quán bar luc nảy còn náo nhiệt mập mờ mê tình, bây giờ đột nhiên mở đèn cường quang, chiếu rọi khắp cả đại sảnh, thậm chí nhìn thấy có mấy viên cảnh sát bước nhanh lên lầu, trong lòng chợt lạnh, liền hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì?”


      Đồng nghiệp giọng với : “Đường Khả Hinh báo cảnh sát, có người vô lễ với ấy, còn nhìn thấy khách hút ma túy và bạch phiến!”


      Con người Tương Cầm trừng lớn, hít vào hơi lạnh, lập tức ngẩng đầu lên, thấy cảnh sát bước nhanh vào phòng VIP, đột nhiên có dự cảm xấu, la hoảng lên: “ phải là phòng VIP bạch kim chứ?”


      “Hình như là thế……” Đồng nghiệp thở dài .


      Vẻ mặt cảu Tương Cầm chìm xuống, bất đắc dĩ khóc : “Lần này là người bị sờ mông hay kéo bàn tay bé hả? Có vặn gảy đầu ngón tay của người ta hay ?”


      Đồng nghiệp nghe xong vẻ mặt cũng bất đắc dĩ , ôm khay ngẩng đầu nhìn……


      “Ra ngoài!” Mấy viên cảnh sát tới cửa phòng, liếc nhìn vào trong, to!


      Rốt cuộc Đường Khả Hinh có chút tỉnh táo, ngượng ngùng ra khỏi phòng, hai bím tóc bị kéo bung, rối loạn giống như bà điên, quả đôi môi sung đỏ, thậm chí rướm máu, tay áo sơ mi trắng phái bên trái bị xé mảng lớn, lộ ra da thịt trắng nõn, trong ngực ôm tây trang đoạt được từ chỗ Tưởng Thiên Lỗi, biết che cái gì.


      Tương Cầm nhìn thấy bộ dáng đáng chết của Đường Khả Hinh, liền hận nghiến rang nghiến lợi : “ ngày nào để cho người ta yên ổn!”


      “Tưởng tiên sinh……Mời…..” Quản lý quán bar hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, khom người từng bước tứng bước thối lui khỏi cửa phòng, chờ đợi.


      Lầu dưới, tân khách nghe quản lý gọi mời Tưởng Tiên Sinh, vẻ mặt kinh ngạc, thể tin ngẩng đầu nhìn về phái cánh cửa phòng, giọng : “ thể nào đâu?”


      Tương Cầm và đồng nghiệp cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn.


      Tưởng Thiên Lỗi lịa ở trong từng trận ánh mắt kỳ dị, mặt lạnh, ,mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, hiên ngang ra khỏi phòng, liếc nhìn Đường Khả Hinh.


      Vẻ mặt Đường Khả Hinh khiêu khích nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sợ.


      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của , chậm rãi gật đầu cái, vẫn phong độ tao nhã xuống cầu thang, ba vine6 cảnh sát theo phía sau! Tất cả vệ sĩ và ba người thư ký cũng đứng ở dưới lầu, căng thẳng bảo vệ!


      “Hai người theo tôi về bót cảnh sát chuyến, lấy khẩu cung!” Cảnh sát xong, liền dẫn hai người bọn họ ra ngoài, giống như minh tinh bộ đại lộ.


      “Tưởng Tiên Sinh…..” Thư ký lập tức tiến lên phía trước : “Chúng tôi báo trước cho luât sư, trực tiếp tới bót cảnh sát rồi.”


      cần.” Dường như Tưởng Thiên Lỗi dự tính ra ngoài, Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng ôm chai rượu đỏ giấu trong tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, muốn ra quán bar, nhưng nhìn thấy mấy người đàn ông áo dne9 theo dõi mình, đứng ở chỗ tối, nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, hai mắt của chợt lóe lên, bước nhanh ra khỏi quán bar, nhìn thấy chiếc xe cảnh sát bắt phạm nhân thẳng ra cửa sau, giống như trận gió thổi qua bên cạnh tất cả mọi người, nhảy lên xe!


      Tưởng Thiên Lỗi và cảnh sát cùng nhau dừng bước nhìn !


      Đường Khả Hinh giống như biết mình ngồi nhầm xe, còn ho khan tiếng, ôm chặt chai rượu đỏ, hít mũi cái, liếm liếm đôi môi mình bị cắn sưng!


      Viên cảnh sát bất đắc sĩ tới bên xe, nhìn thấy Đường Khả Hinh rúc vào bên trong góc tối giống như phạm nhân, ta buồn cười : “ ! Xe này dành cho phạm nhân, phải để cho ngồi chiếc xe ở phía sau….. mới dành cho người báo cảnh sát ngồi!”


      “Tôi ngồi cùng ta!” Đường Khả Hinh biết Tưởng Thiên Lỗi là người có tiếng tăm, theo phái sau ta nhất định sai!


      Cảnh sát vừa nghe xong, có chút kỳ quái xoay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi.


      Đến lúc này, Tưởng Thiên Lỗi vẫn bình tĩnh, giống như có việc gì xảy ra, vô cùng phong độ tự nhiên lên xe cảnh sát, ngồi đối diện Đường Khả Hinh, hai mắt lạnh lùng nhìn .


      “Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mỹ nữ à?” Đường Khả Hinh lập tức vén mấy sợi tóc xốc xếch trán mình, quay đầu , cố ý nhìn phong cảnh xinh đẹp phía ngoài xe! ra trái tim nhảy phanh phanh!


      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lùng cười tiếng bình tĩnh ôm vai ngồi yên nhắm lại hai mắt!


      Cửa phịch tiếng, đóng lại chặt kín!


      Cảnh sát nhanh chóng lái xe chạy tới bót cảnh sát!
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Thân phận của

      Cục cảnh sát!

      Rạng sáng, cục cảnh sát vô cùng náo nhiệt, Tổ chống mại dâm và Tổ phòng chống tội phạm cũng nhanh chóng chạy về, vừa vào, nhìn thấy gần trăm vệ sĩ nhà họ Tưởng rối rít đứng ở bên ngoài cục cảnh sát, giống như binh sĩ chờ đợi ra trận! !

      trung mấy chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, giống như chỉ cần ông chủ có động tĩnh gì, ngay lập tức càn quét!

      Ba thư ký của Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bậc thang bên ngoài cục cảnh sát, khẩn cấp gọi điện thoại của mình, căn dặn các bộ phận hành chánh, ngăn chận truyền thông! Còn phải gọi điện thoại đến Nhà họ Tưởng, báo cáo tình hình cho ông chủ, bà chủ!

      Tất cả tổ cảnh sát qua bên cạnh của các , nhìn trận địa khổng lồ như vậy còn tưởng rằng thủ trưởng đến đây!

      Bên ngoài Cục cảnh sát căng thẳng bày ra trận địa lớn, nhưng bên trong cục cảnh sát lại vô cùng yên tĩnh!

      Bên trong đại sảnh thẩm vấn!

      Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh ngồi ở ghế, hơi ôm vai nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh ở bên cạnh!

      Đường Khả Hinh vào cục cảnh sát, ngược lại cả người tỉnh táo lại, trong ngực vẫn ôm tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, dùng tây trang, đem chai rượu đỏ bí mật, bao bọc cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ người khác nhìn thấy lại sinh ra rắc rối


      cơn gió lạnh thổi tới !

      Dù sao cũng là đầu mùa đông!

      Tưởng Thiên Lỗi liền vươn tay, muốn kéo lại tây trang Đường Khả Hinh ôm trong tay!

      "Làm gì?" Đường Khả Hinh bất ngờ, có chút trách cứ quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi!

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , lạnh lùng : "Tôi hơi lạnh, trả lại tây trang cho tôi"

      " vô lễ với người ta, còn chịu cho mảnh vải để cho người ta che đậy chút?" Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận !

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng chợt lóe nhìn áo sơ mi trắng của bị rách, còn có bả vai bóng loáng, rồi rũ mắt nhìn tây trang ôm trong ngực, : "Nếu muốn che đậy khoác vào !"

      "Tôi thích ôm!" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn người đàn ông này, !

      Tưởng Thiên Lỗi quay mặt , con ngươi mị hoặc khẽ chớp, muốn lên tiếng.

      "Tưởng Tiên Sinh. . . . . ." Vẻ mặt Trưởng cục cảnh sát có chút căng thẳng vào, cảnh phục cũng mặc tốt lắm, cà vạt thắt hơi lệch, ta nhìn thoáng qua mười người trong đoàn luật sư của Nhà họ Tưởng, sau đó khom lưng mỉm cười : "Tôi là Lưu Chí Văn, cục trưởng cục cảnh sát phụ trách thẩm tra vụ án này!"

      "Ừm!" Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp lời!

      "Vậy bây giờ, trước hết để cho đồng nghiệp chúng tôi ghi chép chút, mời ngài hỗ trợ điều tra." Cục trưởng như nịnh nọt, cười với Tưởng Thiên Lỗi: "Chỉ là hỗ trợ điều tra. . . . . ."

      Dường như Tưởng Thiên Lỗi mới là cấp của cục cảnh sát, ngửa mặt : "Bắt đầu ."

      "Vâng . . . . ." Cục trưởng lập tức gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới.

      Cấp dưới hiểu, ngay lập tức gật đầu, lấy ra bút máy, mở ra bản ghi chép, hỏi: "Tên họ nữ!"

      "Đường Khả Hinh!" Đường Khả Hinh đáp lời.

      "Số tuổi"

      "21!"

      "Nghề nghiệp!"

      "Nhân viên tạp vụ Quán bar "

      "Tên họ nam!"

      "Tưởng Thiên Lỗi!"

      "Số tuổi"

      "30"

      "Nghề nghiệp!"

      "Chủ tịch tập đoàn khách sạn quốc tế Á Châu!"

      Đường Khả Hinh nghe xong ánh mắt sáng lên, lập tức quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới lời dặn của người đàn ông kia: giúp tôi tự mình mang nó giao tận tay cho Tưởng lão Tổng Tài "Tập đoàn khách sạn quốc tế Á Châu"! Nhớ kỹ! Tuyệt đối thể qua tay người khác! ! Cho dù là người thân cũng cho phép! ! Ánh mắt của nhấp nháy, đột nhiên ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, biết nên làm sao cho phải.
      Nhược Vânbornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: cho cảnh quan

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Đường Khả Hinh như vậy, hỏi: "Thế nào? Biết tôi à?"

      " biết!" Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quay đầu nhìn : " có cha và ông nội chứ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, lông mày nhướng lên, : " có mẹ và bà ngoại sao?"

      Đường Khả Hinh chớp mắt cái, cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán : "Có!"

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai để ý tới !

      ". . . . . . Có phải cha của được gọi là Tưởng lão Tổng Tài hay ?" Con ngươi của Đường Khả Hinh trừng lớn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất sốt ruột hỏi! Giống như bọn họ là bạn thân!

      " phải! !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt lạnh lẽo !

      Đường Khả Hinh lên tiếng, cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chút kì quái!

      Cảnh quan nhìn hai người bọn họ, hỏi tôi trả lời rốt cuộc ngừng lại, liền cầm bút máy muốn hỏi tiếp. . . . . .

      "Vậy ai là Tưởng lão Tổng Tài?" Đường Khả Hinh lại quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kỳ quái hỏi!

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút khó hiểu quay đầu nhìn , nghi ngờ : "Thế nào? Chẳng lẽ có thân thế mờ mịt? Là con ruột của cha tôi, hay là cháu ruột của ông nội tôi? Sau đó, có phải muốn trích máu nhận người thân hay ?"

      " có" Đường Khả Hinh tiếp tục cúi đầu!

      Lúc đầu Tưởng Thiên Lỗi còn có chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ông nội, có chút vui.

      " vẫn chưa cho tôi biết, ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha của sao? Vậy ông nội sao?" Đường Khả Hinh quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi!

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt tay hai vịn chiếc ghế, quay đầu lại nhìn : " thể trả lời!"

      " thôi!" Đường Khả Hinh dám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chai rượu đỏ, suy nghĩ số chuyện.

      Cảnh quan cũng có chút kỳ quái nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : " còn có lời muốn hỏi nữa ? Nếu có, vậy tôi hỏi đây! ?"

      Viên cảnh sát có chút vui!

      "Được!" Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, chớp mắt dám lên tiếng.

      "Ai kiện ai vô lễ?" Cảnh quan cầm bút lên, tiếp tục giải quyết công việc!

      Đường Khả Hinh cẩn thận sửa sang lại tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, rất cẩn thận gói kỹ chai rượu đỏ chỉ sợ nó rơi ra ngoài bị vỡ tan.

      Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau quay đầu nhìn .

      Đường Khả Hinh vẫn giống như người có liên can, nắm hai ống tay áo tây trang, cẩn thận quấn chặt chai rượu đỏ, đánh cái kết, như vậy dễ dàng bảo quản hơn, có chút yên lòng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mọi người nhìn , sững sờ, "Hả?"

      Tưởng Thiên Lỗi rất nhịn được nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian điểm 2 giờ sáng, ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng : "Cảnh quan hỏi , ai vô lễ với ?"

      " đó!" Đường Khả Hinh lập tức !

      "Mau cho cảnh quan !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức cao giọng !
      Nhược Vânbornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9
      “Cảnh quan! Lúc nãy ta còn vô lễ với tồi. Còn xé rách tay áo của tôi!” Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía cảnh quan, có chút tức giận .

      Cảnh quan giải quyết công việc chung, liếc nhìn Đường Khả Hinh cái, cầm bút lên chỉ về phía : “ có chứng cứ gì?”

      “Lúc nãy tôi vào phòng, ta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôn tôi, đè tôi ở bàn trà, còn kéo váy của tôi! xem, áo sơ mi cũng bị ta xé rách.” Đường Khả Hinh lập tức nghiêng người tới trước, kéo áo sơ mi vai của mình bị xé nát, nhìn cảnh sát thà như học sinh tiểu học.

      Cảnh quan liền quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đáp: “Đúng vậy!”

      Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan có chút giật mình nhìn , thư ký vừa muốn tiến lên nhưng Tưởng Thiên Lỗi lại tiếp tục ngăn cản, tự mình có thể ứng phó : “ mình tôi ở trong phòng bao riêng nghỉ ngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấy rầy. Bởi vì tôi muốn yên lặng chờ bạn của tôi tới, ai biết ấy thân là nhân viên tạp vụ quán bar cũng gõ cửa, cứ như vậy vào, tôi lầm tưởng ấy là bạn tôi nên ôm lấy ấy, làm chuyện thân mật mà người bình thường muốn làm với người là bình thường!”

      Cảnh quan xoay đầu, lại nhìn Đường Khả Hing……..

      Ánh mắt của Đường Khả HInh nóng lên, tay vỗ vào bàn, nhìn : “Tôi làm sao biết hay giả? Hai vợ chồng kết hôn, người chồng vẫn thể cưỡng ép người vợ đấy! thế nào chính là thế đó à? Mặc dù dáng dấp tôi xinh đẹp, nhưng thể cưỡng éo tôi như vậy a, cưỡng ép xong lại chịu nhận nợ?”

      Người cả cục cảnh sát cũng lặng lẽ cúi đầu cười trộm.

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười lạnh, quay đầu nhìn Đường Khả HInh : “Vậy tôi hỏi , lúc ấy ở trong bóng tối, tôi nhào về phía tôi có hỏi là ai ?”

      ĐƯờng KHả Hinh quay đầu nhìn về phía : “Có a!”

      Tưởng Thiên Lỗi hỏi tiếp: “Sau khi tôi biết phải là bạn tôi, tôi có cưỡng ép ? vợ?”
      Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn , đột nhiên phản đối.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm : “Có cưỡng ép hay ? cho cảnh quan!”

      có……..” Đường Khả Hinh lại cúi đầu, giống như có chút nhàm chán cầm tay áo tây trang của , đem chai rượu đỏ quấn chặt hơn.

      “Sau khi phát , ai giúp kéo khóa váy lên?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn hỏi.

      ………” ĐƯờng Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mình giống như phạm nhân.

      “Nếu như tôi có ý đồ với , bây giờ còn có thể ngồi ở trước mặt cảnh sát, lên tiếng phê phán tôi sao?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận hỏi.

      Đường Khả Hinh chớp mắt cái, biết nên gì.

      Cảnh quan tỉnh táo nhìn Đường Khả Hinh : “ có lời gì muốn ?”

      mặt Đường Khả Hinh có chút nén được tức giận.

      Cảnh quan nhìn ĐƯờng KHả Hinh : “Bởi vì ở bên ngoài phòng bật đèn đỏ miễn quấy rầy, nhầm phòng của người khác nên gây ra hiểu lầm, hơn nữa sau khi ấy phát thân phận của cũng có cưỡng ép , đây là . Cho nên cũng tạo thành hành động vô lễ, còn có chứng cứ khác ?”

      Đường Khả Hinh nghĩ tới nghĩ lui…….

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai, bình tĩnh lên tiếng.

      Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh, hỏi nữa: “Có còn chứng cứ khác hay ?”

      ĐƯờng KHả Hinh khẽ cắn môi dưới, suy nghĩ chút chỉ đành phải : “Mặc dù có, nhưng lúc đó ta nhào về phía tôi là a………”

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại, nhìn Đường Khả Hinh : “ nhầm vào phòng tôi, quấy rầy tôi, tôi có thể kiện quấy rầy tôi.”

      Đường Khả Hinh quay đầu, mở trừng hai mắt, nhìn người này!!

      Cảnh sát nhìn lại Đường Khả Hinh : “ nghĩ ràng chưa? Nếu có, chuyện này chỉ là hiểu lầm, án kiện vô lễ, tôi đề nghị các người hòa giải thôi.”

      Đường Khả HInh nghe lời này cũng chỉ : “Cho dù hiểu lầm hiểu lầm , lần sau đừng hành động bừa bãi như vậy á! nên hở chút là nhào người người ta, vội vã như vậy làm gì?”

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc!

      Cảnh quan nhìn Đường Khả Hinh cái, cúi đầu tiếp tục ghi chép, hỏi: “Tiếp theo, vụ án thứ hai, người nào kiện người nào hút bạch phiến, hút ma túy?”

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “ nhìn thấy tôi hút bạch phiến, hút ma túy ?”
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      Nhược Vânbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :