1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1113: bớt lo
      Editorr: Thanh Vũ
      Phòng tổng thống! ! !

      Buổi trưa! Trang Ngải Lâm khó có được mặc áo T-shirt trắng cùng quần jean màu lam, tại đây cái dương quang xán lạn lúc buổi trưa, về nhà ăn cơm, ai biết vừa đến tiền hoa viên, để mắt thấy Trang Tĩnh Vũ đứng ở giữa phòng khách chỗ xa hoa tức giận, chính là vung gậy đánh gôn chuẩn bị thử, tư thế kia đối diện với cửa phòng của em trai, hình như chỉ cần ở trong đó có chút động tĩnh, liền đem người kia triệt để đánh tan, hơi nhíu lông mày, mặt bộc lộ điểm tươi cười bỏ đá xuống giếng, thái độ bộ nhàn rỗi, từ chiếc xe đua màu vàng của mình xuống, nhìn dì Lý dẫn cả đám người hầu, nơm nớp lo sợ đứng, đều lo lắng bình hoa trong nhà a, đồ cổ, bình hoa, cái giá các loại a, trực tiếp lạnh lùng vào trong nhà, hỏi: "Nhà của chúng ta có cái gì cha muốn đổi , đem nó đưa đến phòng của em trai ta, để tập trung ở đó!"

      "Đại tiểu thư! !" Dì Lý cố ý nhìn Trang Ngải Lâm! !

      Trang Ngải Lâm lại bộc lộ điểm đắc ý, vào trong nhà, lập tức nghe thấy được hương cơm, quay đầu nhìn người hầu trong trong ngoài ngoài đưa vào mỹ thực, đều tinh xảo như nhau, được bày đầy bàn hoàn chỉnh, liền kỳ quái hỏi: "Hôm nay có người tới nhà ăn cơm?"

      Trang Tĩnh Vũ bên thong thả huy gậy golf, bên nóng mắt sắc bén nhìn chặt cánh cửa phòng kia, tàn bạo, trầm giọng : "Hôm nay có người tới nhà ăn cơm!"

      "Yo? Ai a?" Trang Ngải Lâm vừa ngồi ở sô pha, tiếp nhận trà sâm của dì Lý, khẽ nhấp ngụm, mới ngẩng đầu kỳ quái hỏi.

      "Tưởng thúc và dì Diệp a!" Trang Tĩnh Vũ hai tay nắm gậy golf thong thả buông, đỉnh để chỉ gôn màu trắng kia, cũng nhân cơ hội luyện tay chút...

      Trang Ngải Lâm kỳ quái hỏi: "Vì sao a?"Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com



      "Thúc thúc và a dì tới dùng cơm, có cái gì kỳ quái đâu?" Trang Tĩnh Vũ chuyện với con bao giờ cũng như vậy, đều nhàng cùng cưng chiều.

      "Tưởng thúc và mẹ ngồi cùng chỗ, tựa như thiên lôi câu địa hỏa, hai người xem đều vừa mắt! có chuyện gì cùng nhau ăn cơm a..." Trang Ngải Lâm hiểu mà đem lời vừa mới xong, cũng nghe thấy trận tiếng động, hai mắt của chợt lóe, tức khắc dương lên khuôn mặt tươi cười đứng dậy ra ngoài, quả nhiên thấy Tưởng Vĩ Quốc dìu Diệp Mạn Nghi xuống xe, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chiếc xe khác ra, cùng với cha mẹ vào trong...

      "Tưởng thúc! Dì Diệp!" Trang Ngải Lâm tức khắc hướng Diệp Mạn Nghi, làm bộ mấy phần kiều giơ tay đỡ cánh tay của bà, sắc mặt vừa thu lại, nhìn thấy Bác Dịch cũng vào lúc này xuống xe, Ân Nguyệt Dung hàng ngày sinh hoạt giống như người trong mộng, liền chưa từng nghe qua ý kiến cùng ý nghĩ của người khác, mặc kệ Trang Ngải Lâm thế nào cường điệu mình cùng Bác Dịch có khả năng, bà cũng mỗi ngày đem Bác Dịch đến coi như con trong nhà, Bác Dịch cự tuyệt mấy lần, bà liền mỗi ngày cho người tìm, khiến cho thực bất đắc dĩ...

      Bác Dịch đứng dưới ánh mặt trời, bất đắc dĩ trầm mặc liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm cái.

      "Dì à, chúng ta vào thôi!" Trang Ngải Lâm xoay mặt nhìn về phía Diệp Mạn Nghi cười chút, mọi người cùng nhau vừa vừa cười vào trong, lại nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ luyện cầu, trong nhà khó có được yên tĩnh, Tưởng Vĩ Quốc đảo mắt kỳ quái, mặt lạnh : "Hôm nay khó có được a! Nhà các người tối có thể hai người, phải ở nhà sao? An tĩnh như vậy?"

      "Tới rồi!" Trang Tĩnh Vũ buông gậy gôn đưa cho dì Lý, mới cười tiếp nhận khăn tay, lau tay, mới ; " ngủ, thân thể có chút thoải mái, chính là mưu đồ bí mật tạo phản, để ta đem ra xem !"

      Diệp Mạn Nghi trực tiếp nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, hỏi: "Nguyệt Dung có sao chứ?"

      Trang Tĩnh Vũ cũng cảm thán thở dài hơi.

      Trang Ngải Lâm lúc này mới bất tri bất giác, lo lắng hỏi: "Mẹ thế nào lại?"

      "Ngực đau! Mấy ngày nay cũng uống thuốc của bác Phúc, chính là thấy khá... muốn muốn con rể tức phụ! Nghĩ có hi vọng gì tốt, liền mỗi ngày ở nhà uống xong thuốc liền ngủ, nức nức nở nở khóc..." Trang Tĩnh Vũ trực tiếp cười rộ lên .

      Trang Ngải Lâm nghe lời này, tức khắc vẻ mặt bất đắc dĩ, chậc tiếng, Bác Dịch cũng bộc lộ biểu tình bộc lộ gì, Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi đảo mắt cảm thấy thú vị cười rộ lên, Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp liếc về phía cánh cửa phòng Trang Hạo Nhiên, hỏi; "Hạo Nhiên làm sao vậy?"

      "Súc sinh kia khả năng muốn cùng Khả Hinh suối nước nóng, hôm nay tìm cái lý do cho ta muốn chạy! !" Trang Tĩnh Vũ cho hết lời, trước hết mời Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi tới trước phòng ăn ngồi xuống, ông mới xoay người phân phó dì Lý: "Đem thiếu gia và phu nhân mời ra , khách tới!"

      "Vâng!" Dì Lý cùng người hầu tức khắc vào mời Ân Nguyệt Dung cùng Trang Hạo Nhiên, bao lâu, Trang Hạo Nhiên mới mặc T-shirt màu trắng ngắn tay cùng quần thường màu trắng, vẻ mặt tức giận, khuôn mặt vô cùng tâm cam tình nguyện ra, người còn chưa kịp chào hỏi mọi người, trước liền trực tiếp liếc mắt xem xét cái phía ngoài ngôi nhà thấy ba con trâu , cúi đầu ăn cỏ, nhíu mày về phía phòng ăn, hỏi: "Cha, có việc gì, người kéo ba con trâu đến nhà chúng ta làm gì?"

      Trang Ngải Lâm ngồi ở trước bàn ăn, cầm lên khăn ăn vàng ròng bày đặt ở trước mặt của mình, mới nhìn bộ dáng mơ hồ kia của Trang Hạo Nhiên, nhướng lông mày cười rộ lên ; "Ngươi nhìn cho ràng! ! Đây phải là trâu! Đó là cẩu! Vừa mới dắt lấy tới!"

      Phanh! ! Giống như mười cái chảo nện vào cái ót của Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt khiếp sợ mở to mắt, thể tưởng tượng ra khỏi cửa, cư nhiên nhìn thấy ba con chó to gần bằng người, lông màu vàng, đứng ở sân cỏ, rốt cuộc ngẩng đầu lên tàn bạo nhìn mình chằm chằm, cổ ba con chó có hai đai dây lưng thô, vóc người Uy Vũ, lớn, móng vuốt bước qua bãi cỏ, đều lõm xuống khối lớn! !

      Trang Hạo Nhiên thở dốc vì kinh ngạc, run run vui vẻ chỉ vào ba con vật kia, thể tưởng ra, kêu to lên: "Ba súc sinh này là cẩu? Là cẩu? cái thế giới này có đại cẩu cao như vậy sao? Thoạt nhìn so với OSCAR còn buồn nôn! !"

      Phốc!

      Tưởng Thiên Lỗi mới vừa bồi mẫu thân bên người ngồi xuống, tiếp nhận trà sâm đến uống hớp, nghe lời này, thiếu hút nữa phun hết ra, vẻ mặt tức giận phẫn nộ : "Cậu có việc gì liền nhốt OSCAR của tôi ở nhà cậu! ! Ba súc sinh này là dùng để nhìn chằm chằm cậu ! ! chuyện còn biết kiểm điểm chút! !"

      Trang Hạo Nhiên tàn bạo tức giận trừng mắt với ba con đại cẩu kia, chính cúi đầu, trong phòng ăn dì Lý sai người đưa qua i chậu xúc xích lớn, răng con chó kia xé mở cái, hai ba miếng liền ăn sạch , tức khắc ghét tâm địa xoay người, tức giận lại có cách nào về phía đầu bàn ăn bên kia, theo quy củ ngồi ở vị trí phía dưới của mẹ, và chào hỏi Tưởng Vĩ Quốc, dám nhìn cha, trực tiếp nhìn vị trí trống trơn kia, : "Mẹ con đâu? "

      "Mẹ ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, nghĩ con dâu !" Trang Ngải Lâm nhìn mỹ thực bàn, cảm thấy đói bụng! !

      "Ta cũng muốn a!" Trang Hạo Nhiên thẳng! !

      Phanh! !

      Trang Tĩnh Vũ ngồi ở tối vị trí đầu tiên, phanh trận, tức giận vỗ bàn, nóng mắt trừng hướng con trai! !Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

      Trang Hạo Nhiên tức khắc giám lên tiếng, chỉ phải ho khan hai tiếng, nhắc mí mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đối mơ hồ diện đắc ý tươi cười, mắt của con ngươi mị! !

      Diệp Mạn Nghi lúc này, nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn với Trang Hạo Nhiên: "Mặc kệ ngươi nghĩ ai, dù sao trước cũng phải nghĩ chiếu cố tốt chính mình, bây giờ là cuối thu , ngươi còn mặc áo ngắn tay?"

      Trang Tĩnh Vũ trực tiếp lạnh lùng : "Súc sinh này thân thể luôn sợ nóng! ! Từ đến bây giờ cũng có lăn qua lăn lại, làm gì có chuyện sợ lạnh? ngày làm cho người ta hài lòng, có khi ngày đó tôi bị nó khiến cho phát bệnh tim, quy thiên , nó thế nào lăn qua lăn lại, tôi mặc kệ!"

      "Cha!" Trang Hạo Nhiên thích nghe phụ thân xả này đó có , cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới chuyện cha mẹ già!

      Trang Tĩnh Vũ vẻ mặt mất hứng, nhìn mọi người đông đủ, vợ mình còn chưa có ra, liền kỳ quái hỏi: "Phu nhân thế nào còn chưa có ra?"

      cho hết lời, trong đầu truyền đến trận suất suất tiếng vang.

      Trang Hạo Nhiên tức khắc đứng lên, quả nhiên thấy mẫu thân mặc váy ren dài kiểu Âu màu vàng nhạt, tóc hơi xoăn dài, chỉ dùng cái trâm ngọc lục bảo hơi định trụ cài đầu, vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi, khó nhịn thương tâm ra, vừa nâng mẫu thân, vừa quan tâm hỏi: "Mẹ, con mới chưa có về nhà mấy ngày, người làm sao lại như vậy? Thân thể có chỗ nào thoải mái? phải thầy thuốc xem qua sao?"

      Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi người nhà cũng rất quan tâm nhìn Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi càng kỳ quái hỏi: "Đúng vậy, dì à, người làm sao vậy? Chỗ nào thoải mái?"

      Trang Tĩnh Vũ vội vã tiếp nhận tay thê tử, để cho bà ngồi xuống, mới đau lòng ; "Vợ, em là thế nào lại? Nếu như bác Phúc thực xem qua được, gia đình chúng ta để cho em khám xem! Em rất lâu có tiều tụy như vậy..."

      Trang Ngải Lâm cũng lo lắng nhìn về phía mẹ! !

      Ân Nguyệt Dung ngồi ở trước bàn ăn, nghe mọi người quan tâm, bà đột nhiên hai mắt ẩm ướt, liền trong nháy mắt cầm lên khăn tay, nức nức nở nở che mặt, khóc như mưa : "Tôi người làm mẹ này, dễ dàng sao! Tôi vì có thể chức bà, tôi cố ý nhờ bác Phúc cho tôi uống thuốc, nhìn tôi uống có thể hay nhanh chút trở thành bà! ! Lý do này phải diễn như vậy sao? Muốn trở thành người bà hiền lành! Như vậy dắt , người khác mới tin ta là bà ngoại a! ! Ô ô ô ô ô! ! Thế nhưng uống thuốc luôn luôn thấy hiệu nghiệm! ! Ô ô ô ô ô! ! Cháu của tôi! ! Bà ngoại vô dụng!"

      Phốc!Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

      Tất cả mọi người cười gì, Tưởng Vĩ Quốc mắt mị, nhìn Ân Nguyệt Dung vẻ mặt thoải mái, : "Tư tưởng của bà là thiên hạ vô địch a! Cũng có thể đánh bại toàn bộ địa cầu!"

      Ân Nguyệt Dung trong nháy mắt thu hồi nước mắt, khăn tay dừng ở mặt, tàn bạo nhìn Tưởng Vĩ Quốc, tức giận : "Tôi nếu như đánh bại toàn địa cầu! Thứ nhất muốn thu thập chính là ông!"

      Diệp Mạn Nghi bật cười, Tưởng Vĩ Quốc khó mà , ho khan hai tiếng, đành phải cúi đầu tiếp tục tiếp nhận khăn ăn của dì Lý, trải ra...

      "Ô ô ô ô ô ô..." Ân Nguyệt Dung nghe lời này, lại trận thất thần thương tâm, cầm khăn tay lại che mặt, khóc như mưa, ; "Cả đời này tôi dễ dàng sao? Vì hai đứa tôi trả giá tất cả! Tôi cũng muốn cái gì của bọn nó , tôi cũng chỉ muốn tôn tử! Tôi muốn cháu của tôi! Tôi muốn tôn tử ———— mà hai đứa này tốt! ! sinh được, tin tức! Nhất là Hạo Nhiên, đồ vô dụng!"

      Trang Ngải Lâm chịu nổi...Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

      Trang Hạo Nhiên phù tiếng, đem canh phun hết ra, bất đắc dĩ nhìn về phía mẫu thân, nặng nề thở dài hơi...

      "Vợ à..." Trang Tĩnh Vũ là bất đắc dĩ nhìn về phía Ân Nguyệt Dung...

      " có việc gì! Tôi chịu đựng được! Tối đa tôi chết, còn bộ dáng kia, xuống địa ngục, tôi nhìn thấy ông bà của tôi! Tôi quỳ gối trước mặt bọn họ nhận lỗi! Tôi phải ..." Ân Nguyệt Dung mới nức nức nở nở khóc xong, cũng hoa mắt nhìn thấy tam tiểu trâu bên ngoài ngôi nhà, ở nơi đó nhàn nhã bộ chơi, nước mắt vừa thu lại hỏi: "Ai đem tam đầu trâu mang đến nhà của chúng ta, còn ngại hai súc sinh này để ta quá bớt lo phải ?"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1114: Bo bo giòn
      Editor: Minh Thư

      "Mẹ! !" hai mẹ con Trang Ngải Lâm có biện pháp nào, thế là cùng nhìn đông tây buồn nôn như nhau, trực tiếp ngẩng đầu, nhìn rồi với mẹ: "Đó là con chó! !"

      "Chó? ?" Ân Nguyệt Dung khiếp sợ nhảy lên, khó tin chạy đến phòng khách trước cửa lớn, mở to mắt nhìn phía sân cỏ xanh, quả nhiên có mấy con chó lớn qua lại, thân mình chúng rất to, lưng kia lúc nào cũng rung động xương cốt cùng thân thể cường tráng đầy ụ bắp thịt, màu lông rám kia như tóc dưới ánh nắng mặt trời, chiếu lấp lánh, đầu chúng nó trông rất dữ tợn, cúi mình ngửi đóa hoa mẫu đơn kia...

      Bà tức khắc nhíu mày lại, lộ ra vẻ khó tin, kích động : "Mấy con chó này đẹp quá! so với OSCAR còn soái hơn!"

      Phốc!

      Trang Hạo Nhiên ngồi uống canh nóng ở chỗ kia, nghe lời này của mẹ, liền nhịn được phá lên cười.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở bên, tức giận liếc Trang Hạo Nhiên cái, rồi mới nhìn Ân Nguyệt Dung cười gượng.

      "Thế nhưng!" Ân Nguyệt Dung thoáng cái trở về bên bàn cơm, ngồi ở bên chồng mình, nghiêng đầu kỳ quái nhìn ông : "Chúng nó là giống gì ? Sao lại cao to như vậy! Ông tại sao lại muốn đem ba con chó này cho tôi mang về nhà! Ông phiền phức a! Con chó kia chỉ cần cắn cái là có thể ăn hết người!"



      Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm lên tiếng, Trang Tĩnh Vũ ngồi ở bàn cơm, mặt bộc lộ mấy phần do dự, dừng chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía bà tràn đầy cưng chiều, ông cười : " có lý do gì, chính là vừa vặn ngang qua trại ngựa, nhìn mấy con chó kia khá đáng , tôi liền dắt chúng về đây..."

      Ân Nguyệt Dung tròn mắt nhìn về phía chồng mình, thể tin nổi kêu lên: "Ông... Ông... Ông đến trại ngựa dắt ba con chó về? Ông cảm thấy chúng nó đáng ?"

      "Hừm... Đúng vậy..." Trang Tĩnh Vũ lập tức nhìn về phía vợ mình, chỉ ngẩng đầu, qua loa.

      Ân Nguyệt Dung liền yên lặng nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, lâu sau đó hai mắt mới bộc lộ điểm đồng tình cùng thương cảm, đến cuối cùng, bà lại dấy lên xót xa trong lòng, lấy khăn tay ra, làm trận khóc nức nở, khóc được như vậy hồi lại run lên cái ...

      Cả Tưởng Vĩ Quốc và Bác Dịch cũng thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, Trang Ngải Lâm càng bất đắc dĩ thở dài, buông thìa xuống...

      "Bà..." Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ vươn tay, muốn an ủi vợ mình...Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

      "Nhà của chúng ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra a?" Ân Nguyệt Dung tiếp tục khóc như lê hoa đái vũ(*), thương tâm muốn chết : "Từ lần trước Khả Hinh bệnh viện kiểm tra có mang thai, nhà của chúng ta sau này đến cây chuối tiêu cũng cây sống quá! ! Ô ô ô ô ô!"
      (*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con

      Trang Hạo Nhiên chợt biến sắc, ngồi ở bên, toàn thân đau đớn như bị châm kim vào! !

      Tưởng Thiên Lỗi nhịn được cười rộ lên, Bác Dịch cũng hơi ho tiếng, cúi đầu lấy cái thìa uống canh...

      " cười cái gì mà cười?" Trang Ngải Lâm trong nháy mắt vung lên nắm tay muốn đánh Bác Dịch, vẻ mặt tàn bạo : " cho là nhà là loại chuối tiêu thẳng sao! ?"Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

      "Nhà phải loại chuối tiêu!" Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn về phía .

      "Ô ô ô ô..." Ân Nguyệt Dung tiếp tục cầm khăn tay khóc lên : "Tôi cũng mong đợi gì ở đứa súc sinh này sinh cho tôi bao nhiêu cháu! ! Thế nhưng nó chính là đứa con bất hiếu mà! Tôi hôm qua có trời mới biết chị bạn của Khả Hinh sinh đứa , tôi thực nhịn được, liền giả trang trang điểm liếc mắt nhìn! nhìn có khi còn tốt hơn, nhưng khi tôi đứng cách cửa sổ thủy tinh kia, nhìn thấy đứa bé bảy cân oa oa khóc, "bo bo" giòn!"bo bo" giòn nằm ở giường kia, trái bĩu môi, phải chu mỏ, đáng vô cùng! Tôi khi đó tâm can rỉ máu! ! Ô ô ô ô!"

      "bo bo giòn..." Trang Ngải Lâm nhất thời hiểu niệm ba chữ này...

      "Chính là loại kẹo đáng như nhau!Nha đầu chết tiệt này! Con hồi bé cũng có bộ dạng bo bo giòn! ! Lớn lên theo thời gian, liền như thịt bò khô, vừa cứng lại khó ăn! Thảo nào Bác Dịch coi thường con! !" Ân Nguyệt Dung trận tức giận mắng con .

      Trang Ngải Lâm nhíu mi tâm lại, muốn chuyện...

      "Ô ô ô ô ô..." Ân Nguyệt Dung tiếp tục ngửa khuôn mặt nhà họ Mạnh kia lên khóc dai dẳng như vậy, : "Chồng tôi đáng thương, cũng bởi vì có cháu, trong lòng bất bình, sống có ý nghĩa, đáng thương thay ... Thấy bọn chó chán ghét như vậy mà ông cảm thấy đáng ! ! Ô ô ô ô ô ô ô ———————— làm khó ông vì hai đứa con này mỗi ngày ra sức làm việc, bọn nó ngay cả quả trứng cũng cho chúng ta! ! !"

      Muốn chết ...Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

      Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ , Trang Hạo Nhiên cũng nặng nề thở dài hơi, Trang Tĩnh Vũ lúc này nhịn được, nhìn về phía vợ, khó xử cười : "Bà... Tôi... Chúng ta tạm thời vội có cháu... Bà suy nghĩ chút... Khả Hinh..."

      "Các người nghe chút! Vừa nghe lời này, liền biết ông ấy muốn có! Chỉ bất quá... Chỉ bất quá..." Ân Nguyệt Dung , vừa khóc : "Con trai tôi tốt! Tôi nào có biện pháp! ! Ô ô ô ô ô ô ô! Cây chuối tiêu này chém gốc cây lại có gốc cây khác, nó chính là muốn sống!"

      Dì Lý dẫn người hầu lớn , đứng ở bên, cúi đầu nhịn được cười rộ lên.

      "Mẹ! ! Cho con chút mặt mũi được ?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía bà! !

      "Ta tại sao phải cho con mặt mũi! Con cũng có cho ta mặt mũi đâu! Nữ hoàng cũng cần có cháu! Cháu của ta đâu!" Ân Nguyệt Dung tức giận hướng phía Trang Hạo Nhiên đứng dậy kêu gào: "Như vậy ta thế nào trở về quốc đây? Ngải Lâm nha đầu chết tiệt kia hôm nay là sinh nhật ba mươi lăm tuổi, đến bây giờ vẫn còn độc thân! Mặt mũi của ta vì các con mất hết! Bọn họ ta sinh đứa nào cũng đều là quái vật, cho nên mới ai muốn lấy! ! !"

      “Hôm nay sinh nhật em?" Bác Dịch lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm, có vẻ mấy phần ôn nhu hỏi.Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

      Trang Ngải Lâm lập tức trận nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, nhìn : "Đừng ở trước mặt chị đây đến sinh nhật! Tôi sau năm mười tám tuổi, ai dám tặng tôi quà sinh nhật, tôi liền đem trận đánh chết!"

      "... ..." Bác Dịch lập tức lời nào, mặt bộc lộ mấy phần tươi cười, cầm cái thìa lên uống canh...

      "Bác Dịch!" Ân Nguyệt Dung thoáng cái ngẩng đầu, nhìn về phía Bác Dịch nhanh chóng : "Nghe thi đấu kết thúc, con phải trở về vườn nho, con trước hết mang Ngải Lâm cùng trở về !"

      Phốc! !

      Bác Dịch uống canh lập tức phun thẳng ra, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Ân Nguyệt Dung...

      "Mẹ! !" Trang Ngải Lâm bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ, bực bội kêu lên: “Con chịu đựng đủ rồi! ! Con muốn cũng việc gì phải có con! Hình như con và ấy cũng phải là người sinh người nuôi dưỡng giống nhau! Tại sao muốn con và ấy sinh con! ? Con tìm người đàn ông khác sinh được sao? Con tối hôm nay tìm người đàn ông khác để mang thai! Có thể chứ?"

      Bác Dịch nghe lời này, trong lòng lập tức căng thẳng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm.

      Ân Nguyệt Dung nghe lời này, cũng khách khí, vươn tay nhắm thẳng vào con : "Tốt tốt tốt! Con tìm người đàn ông khác sinh ! ! Trừ Bác Dịch ra ta xem con dám hay tìm đàn ông khác sinh con! ! Con a! Lập tức ngay!"

      Lời của bà vừa xong, lập tức Điệp Y ngăn ở cửa, lạnh lùng nhìn biểu tình như muốn quạt bạt tai! !

      "Con ăn ! ngụm canh cũng cho con nuốt xuống!" Trang Ngải Lâm ngẩng đầu nhìn Điệp Y liếc mắt cái, hai lời trực tiếp ném cái thìa đứng lên, xoay người vào gian phòng của mình, Trang Tĩnh Vũ lập tức đứng lên, nhìn về phía con như vậy, cũng tiếc trách cứ có lễ phép, chỉ hỏi: "Có muốn dì Lý đem canh vô phòng cho con ? uống canh, đến lúc đó làn da lại tốt ..."

      " ăn! ! ! !" Trang Ngải Lâm lời truyền đến từ bên kia, cửa đóng sầm lại phanh trận rung trời vang lên! !

      Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên vẫn như trước ngồi đó, ông tức khắc muốn dương tay đánh biểu tình, tàn bạo : "Con còn ngồi lì ở đây làm cái gì? Chị con thương tâm, con còn muốn ăn cơm! ? qua xem chị con !"

      "A..." Trang Hạo Nhiên có cách nào, chỉ phải đứng lên, liếc mắt xin lỗi Tưởng Vĩ Quốc rồi với Diệp Mạn Nghi: "Chú Tưởng, con trước, con vào xem chị..."

      cho hết lời, tức khắc xoay người vào trong...

      "Này! !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên, : "Lâm phó tổng của cậu hôm nay hướng Nhã Tuệ cầu hôn, khiến cho khách sạn Á Châu ta phen náo loạn, giấy màu bay khắp nơi, còn trưng dụng của tôi hơn mười giá phi cơ trực thăng, hoa cho cậu ta lấy hết! Món nợ này, tính cho cậu nhé!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi dương mặt cười, : "Thế nào lại tính cho tôi? Đây chính là Á Châu của gả con ! Cũng phải do tôi cưới! Nếu như là người tôi cưới tôi liền đưa sính lễ ra! nếu như hài lòng, có thể gả ấy , tôi có vấn đề gì cả!"

      "Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi trận tức giận nhìn chằm chằm , hơi híp mắt, : "Cậu đừng trách tôi khách khí mang OSCAR đến chỗ cậu!"

      Ngụ ý chính là cậu tuyệt đối chạy thoát ! !Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

      Trang Hạo Nhiên lại dừng dừng chút, mới nhún vai vào trong..

      Trang Tĩnh Vũ nhìn con trai vào, lúc này mới ngẩng đầu lên bày vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía vẻ mặt yên lặng của vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc, xin lỗi: "Thực rất xin lỗi... Qua đây ăn bữa cơm, lại để cho các người chê cười..."

      "Thấy cả mấy chục năm, coi như thấy rồi ... Các người cũng phải người bình thường, chúng tôi có gì phải kinh ngạc..." Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp uống canh, chậm chạm yếu ớt .

      Trang Tĩnh Vũ nhất thời bất đắc dĩ nhìn về phía ông, cười.

      Tiếng đập cửa vang lên.

      Trang Ngải Lâm vẻ mặt phẫn nộ ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe Trang Hạo Nhiên tiếp tục đập quả cầu hơi nước bên kia, vui mừng khi làm cho người ta chán ghét, nặng thở cái, mới đưa lưng về trước cửa sổ, trận giận ra mặt : "Ai dám tiến vào, ta liền đánh người đó!"

      "Mắc kẹt..."

      Cửa lặng yên mở ra...

      Bóng dáng Bác Dịch chậm rãi xuất ở cạnh cửa, mặt bộc lộ mấy phần bộ dạng ôn nhu khó có được, nhìn về phía Trang Ngải Lâm...

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1115: Chị giúp em
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Bên trong phòng, bầu khí có phần bình thường...

      Bác Dịch vẫn thân mình đứng ở cạnh cửa, tay cầm khóa tâm, hai tròng mắt lóe lên, nhìn về phía Trang Ngải Lâm vẫn ngồi ghế kiểu Âu trước bàn trang điểm, lạnh lùng cứng rắn ôm vai tức giận, tiếng thở dốc kia lộ ra khí thế liên tiếp, dừng lại nghĩ nghĩ, lúc này mới thong thả đóng cửa lại, cạch tiếng, lúc này mới xoay người trầm mặc vào trong phòng, cất bước tấm thảm lông dê mềm mại kia, tới bên cạnh ...

      " tiến vào phòng tôi làm gì? Muốn đánh sao?" Trang Ngải Lâm ôm vai bực tức hỏi.

      Bác Dịch bước tới bên cạnh , nhìn bàn trang điểm tùy ý chất loạn đống châu báu cùng trang sức vô giá, chiếu lấp lánh, đôi mắt trầm mặc của lại lóe ra đầy mị lực, nhìn về phía Trang Ngải Lâm nghiêng mặt hình dáng đường nét thập phần xinh đẹp, liền vươn tay đặt tay lên tay ghế của , nắm chặt, mới nặng nề : "Thực ra... Vì sao thích sinh nhật? Em có đầy đủ xinh đẹp, kiêu ngạo toàn thế giới..."

      Trang Ngải Lâm trả lời , chỉ tiếp tục ôm vai, liếc vào gương, chăm chú nhìn phía trước...

      Bác Dịch lưu chuyển đôi mắt sâu nhìn cái, liền hơi thở dốc, : "Kỳ thực... Nên quý trọng ngày sinh nhật này... Đây là tình thương lớn nhất của cha mẹ đối với em, duyên phận của em trai và em , có lẽ là số phận định trước ..."

      Trang Ngải Lâm hai mắt chợt lóe, trực tiếp nhíu mày : "Tôi cần xen vào việc của người khác!"

      Bác Dịch ngước mắt nhìn cái, có vài phần lúng túng nhìn những trang sức châu báu tinh xảo trước bàn trang điểm của , nhất là chiếc vòng cổ kim cương hình như vương miện trong số đó, viên kim cương lớn nhất kia cơ hồ bằng ngón tay cái, lóe ra ánh sáng thập phần khí phách, có thể là chiếc vòng cổ vô giá như vậy, tùy ý đặt trong chiếc hộp nhung sậm màu... Hai mắt lưu chuyển mấy phần, nghĩ nghĩ, liền thở , đưa tay vào trong túi quần đen của mình hơi móc ra chút, rốt cuộc chậm rãi lấy ra khỏi chiếc vòng cổ ngọc lục bảo có dây treo đen, miếng ngọc lục bảo xanh biếc lấp lánh của bà nội này, thủy nhuận thấu tâm, vô cùng tôn nhã, chậm rãi tỏa ra... Mặc dù có cách nào so với những thứ châu báu vô giá ấy, nhưng lại đại biểu cho vẻ đẹp vô cùng độc đáo của Trung Quốc! !



      liền mở ra bút thắt kim loại , ngước mắt liếc mắt nhìn bóng lưng Trang Ngải Lâm cái, nhất là mái tóc dài mềm mại tới eo của , rũ xuống bên hông, bả vai lại có vài phần suy yếu, liền hơi đứng gần phía sau , cúi người đem vòng cổ kia đưa đến trước mặt , chậm rãi hạ xuống, đợi kịp phản ứng, cũng cúi đầu đeo vòng kia lên cho ...

      "..." Trang Ngải Lâm lúc này mới kịp phản ứng, tay kìm lòng được cúi nhìn vòng cổ lành lạnh dưới cổ kia, mới nhíu mày nghiêng mặt mắng , lại nhìn thấy trước tấm gương trang điểm xa hoa kia, lên khuôn mặt Bác Dịch dịu dàng, cúi đầu cài nút thắt kia cho mình, mắt nheo lại, cư nhiên nhìn thấy tay mình chạm vào là vòng cổ ngọc lục bảo giá trị xa xỉ, sờ vào đoán mức độ nhẵn bóng, liền biết có mấy trăm năm lịch sử, hai mắt lóe ra, nghiêng mặt nhìn chằm chằm Bác Dịch trong gương, hỏi: " làm cái gì?"

      Bác Dịch lên tiếng, chỉ cẩn thận cài nút thắt cho , mới vươn tay đem những sợi tóc trong vòng cổ kia gảy ra, thập phần lịch và phép tắc, nhàn nhạt : " biết... Em có những thứ châu báu đẹp nhất thế giới này, chúng thực vô giá... Thế nhưng xâu chuỗi ngọc lục bảo này, là tâm ý nho của đối với em trong ngày sinh nhật... Đây là mẹ trước lúc mất để lại cho ... Bà vẫn ngọc thể chết được truyền lại cho người sau... Cho nên nhà gìn giữ từ thế hệ này sang thế hệ khác, đều vào lúc tám chín tuổi, liền nhận lấy vòng cổ của cha mẹ... Nó có tội lỗi gì, nếu như em chê, có thể yên tâm đeo nó..."

      Trang Ngải Lâm nghe lời này, trong lòng hiểu sao căng thẳng, mắt sáng ngời nhìn chính mình trong gương, hôm nay vừa vặn mặc chiếc T-shirt trắng hở vai, chiếc vòng coror xanh kia sáng lấp lánh, cứ như vậy nằm chiếc cổ trắng nõn của mình, có vẻ vô cùng tôn quý cùng khí phách, cùng khí chất của mình cơ hồ phối hợp đến mức chê vào đâu được... tự nhiên cũng biết, lộc của bà nội, tượng trưng cho sinh mệnh cùng hơi thở mùa xuân, đó là ngọc lục bảo của vua chúa...

      lập tức chuyện, chỉ đưa ngón tay thon dài chạm vào viên ngọc lục bảo kia, hai mắt lại vẫn lộ ra vẻ thỏa hiệp, nhìn về phía viên ngọc trong gương! !

      Bác Dịch sâu liếc mắt nhìn bóng lưng của cái, chuyện, chỉ là vươn tay đem mái tóc dài của chỉnh sửa xong, liền nắm bả vai , nhàn nhạt : "Sinh nhật vui vẻ, Ngải Lâm... Hi vọng em mỗi ngày đều hạnh phúc cùng vui vẻ... Chỉ là đừng dễ dãi , lỗ mãng tìm bất cứ người đàn ông nào mà nhau, vẫn phải làm thất vọng cuộc đời kiêu ngạo của em, chỉ mong tương lai em có thể có được tình đáng tự hào cùng hạnh phúc... đây..."

      cho hết lời, liền mình trầm mặc quay người ...

      Trang Ngải Lâm chuyện, hai mắt chợt lóe, nhìn về phía bóng lưng Bác Dịch trong gương hơi có chút mất mát cùng quạnh, nặng nề thở ra vài phần kịch liệt, nhưng chỉ nắm chặt viên ngọc lục bảo trong lòng, nhúc nhích...

      Bác Dịch trực tiếp kéo cửa phòng ra ngoài, nhìn Trang Hạo Nhiên thân mình dựa vào cạnh cửa, hai tay đút túi quần, hơi nghiêng mặt nhìn mình, bộc lộ vẻ bất đắc dĩ, cũng chỉ bộc lộ vẻ nhàn nhạt, về phía trước... Lúc bước qua bên cạnh người này, mới : "Tôi biết cậu suy nghĩ gì, nhưng tôi vẫn muốn cho cậu lời khuyên, đừng nên gặp Khả Hinh..."

      Trang Hạo Nhiên hai mắt lóe lên, ngẩng đầu, nhìn về phía .

      Bác Dịch thêm nữa, liền trực tiếp xoay người rời , bóng lưng kia nặng nề mà tịch mịch...

      "Ôi..." Trang Hạo Nhiên thở dài hơi, lúc này mới dám đẩy cửa phòng ra, vào phòng chị mình, nhìn chị mình ngồi dựa ghế trước bàn trang điểm, tay vẫn nắm chặt viên ngọc kia, mặt lạnh chăm chú nhìn phía trước, từng hơi từng hơi thở dốc, dường như có phần sắp sửa hình thành hỏa khí bốc lên, hai mắt sáng ngời, thầm kêu ổn thở mạnh cái, lui về phía sau bước, sợ đến mức : "Chị à! Chị làm sao!"

      Trang Ngải Lâm nặng thở dốc, tay nắm chặt viên ngọc kia, nhớ tới câu của Bác Dịch, đừng dễ dãi , lỗ mãng tìm bất cứ người đàn ông nào mà nhau, vẫn phải làm thất vọng cuộc đời kiêu ngạo của em, chỉ mong tương lai em có thể có được tình đáng tự hào cùng hạnh phúc ... Ngải Lâm, sinh nhật vui vẻ... trận hơi thở có chút ẩm ướt, hai mắt bỗng ngấn lệ, bất chợt đứng lên, vẻ mặt phẫn hận nhìn về phía em trai! !

      Sau ót Trang Hạo Nhiên trận lạnh lẽo, mở to mắt nhìn về phía chị dáng vẻ như muốn ăn thịt người, bị dọa, lui về sau bước, mới thở dốc : "Chị! Người đừng như vậy! Có chuyện gì từ từ ! Lời mẹ hôm nay có chút quá đáng, chị ba mươi sáu tuổi cũng phải là lỗi của chị! Chị đúng!"

      Trang Ngải Lâm như cơn gió hung ác lủi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên ————

      "Ai ai ai! ! Bình tĩnh chút bình tĩnh! Chị dù sao cũng thể bắt nạt em trai a! Em năm nay cũng ba mươi !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái muốn rời khỏi căn phòng này ————

      Trang Ngải Lâm lại như Mai Siêu Phong trong Cửu chân kinh, vươn thiết trảo tử, thoáng cái nắm chặt lấy tay áo em trai, đem cả người bắt lại, thoáng cái nện mặt tường, a tiếng nắm thành quả đấm, liền chuẩn bị hướng mặt Trang Hạo Nhiên đấm qua, Trang Hạo Nhiên a tiếng, nhăn mặt gọi: "Đừng đánh mặt! ! Đánh đẹp trai !"

      quả đấm, nện mạnh ở tường! !

      Trang Hạo Nhiên tay ôm mặt, sợ đến kinh hồn thất sắc trợn mắt nhìn bàn tay xinh đẹp trắng nõn kia, nện mặt tường bên cạnh mặt mình, hai mắt chợt lóe, kỳ quái quay đầu, nhìn dáng vẻ tàn nhẫn, thở dốc của chị như vậy, khó hiểu kêu lên: "Chị.. ..."

      Trang Ngải Lâm cắn chặt răng, tức giận nhìn em trai, kêu lên : "Chị giúp em!"

      "A?" Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hiểu nhìn về phía chị, hơi sững sờ, ấp a ấp úng : "Giúp... Giúp cái gì?"

      Trang Ngải Lâm trực tiếp vẻ mặt khí thế nhìn về phía em trai : "Giúp em thoát ra khỏi đây! Giúp em gặp Khả Hinh! Em lập tức gặp nó! Tức khắc gặp nó! sinh con! ! Sinh tá những đứa ! ! Sinh tá Tiểu Đường! ! Chị chịu nổi! Chị cũng chịu được nữa !"

      "... ... ..." Trang Hạo Nhiên lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía chị, lập tức nên lời, dám vui mừng, chỉ là hai mắt sáng chói, mới lại : "Thế nhưng rể... cho a..."

      "Nghe ta làm gì! ?" Trang Ngải Lâm trận phẫn nộ : "Chị giúp em ra! ! Khả Hinh khi nào ?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức hai mắt chợt lóe, có vài phần mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn còn chưa tan , : "Hình như... Phải lên đường rồi..."

      Đúng vậy, phải lên đường! !

      Đại sảnh khách sạn Á Châu! !

      Sau màn cầu hôn lãng mạn của Lâm Sở Nhai dành cho Nhã Tuệ, mấy người tức khắc vừa vừa cười vè phía vài chiếc siêu xe số lượng có hạn, Lâm Sở Nhai tâm tình hết sức vui sướng tự mình mở ra chiếc xe, Tô Lạc Hoành lại cùng Tiêu Đồng, Tào Kiệt chiếc xe muốn nghỉ mát cùng với Trần Mạn Hồng, sau đó Tiểu Vi cùng Tiểu Hà mở cửa chiếc SUV, dừng trước đại sảnh khách sạn, dưới ánh mặt trời sáng chói hòa cùng gió biển, cùng nhau muốn xuống xe đỡ Khả Hinh lên xe...

      Nhã Tuệ mỉm cười ôm lấy Khả Hinh vào trong xe, : "Chị hôm nay ngồi cùng xe với Sở Nhai, chị ngồi với em..."

      " cần như vậy!" Đường Khả Hinh tức khắc có chút khôn ngoan cùng hiểu chuyện, mở đôi mắt hoán tán, nhưng vẫn thập phần vui vẻ cười nắm tay Nhã Tuệ, : "Hôm nay là ngày đầu tiên hai người đính hôn, em thể hiểu chuyện như vậy! Chị mau qua ngồi cùng rể! Em sao, có Tiểu Vi và Tiểu Hà cùng với em rồi, có việc gì..."

      " muốn..." Nhã Tuệ có vẻ mấy phần đỏ mặt, lập tức xấu hổ cười.

      "Mau ..." Đường Khả Hinh lại muốn đẩy , hai người cứ như vậy đẩy nhau...

      giọng hết sức cảm tính mà êm tai, có chút kinh hỉ thở gọi: "Khả Hinh..."

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1116: Người ấy là ai?
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Gió biển, mãnh liệt bay đến, mang theo trận trận mùi hương như trong truyền thuyết!

      Giọng này, quá thu hút, quá gợi cảm, quá mê người...

      Toàn bộ nhân viên cùng khách ra ra vào vào đại sảnh khách sạn Á Châu, đều kìm lòng được theo giọng hấp dẫn làm cho người ta thư thái cùng xúc động này, đều ngẩng đầu, lộ ra vài phần kinh ngạc nhìn người phía trước mặt... Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng cùng mấy cùng nhau quái dị nhìn về phía , thế nhưng mấy người Tô Lạc Hoành cùng Tào Kiệt nhìn , lại kinh ngạc tươi cười, nhất là Tiêu Đồng kinh hỉ ra, nhìn về phía , vui vẻ cười kêu lên: "Chị Giai Giai?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức im lặng nhìn về phía trước, hai mắt sáng ngời! !

      Giai Giai mặc chiếc váy dài trắng tuyết, như về phía trước, bên ngoài khoác áo màu lam nhàn nhã, lộ ra dây lưng cùng vóc người xinh đẹp gợi cảm, đón gió biển lẫm liệt, tóc dài nhàng dựng lên, nghiễm nhiên như nữ thần phương tây, khí chất siêu phàm... Tay kéo chiếc vali hành lý màu lam đậm, chiều cao bảy đứng trước thảm đỏ, nghiễm nhiên như người mẫu sáng chói nhất, lại là người mẫu lãng mạn nhất trong giới nghệ thuật... bộc lộ xúc động tươi cười, nhìn về phía Tiêu Đồng cùng mấy người Tô Lạc Hoành nhìn qua đây, đầu tiên vui vẻ dùng tiếng đặc biệt của , cũng kinh hỉ khẽ gọi: "Tiêu Đồng? Lạc Hoành, Kiệt, Sở Nhai chúng ta lâu gặp..."

      Mọi người cùng nhau vui vẻ nhìn về phía , nhất là Tiêu Đồng, luôn luôn rất thích Giai Giai, thoáng cái hai tay nâng cánh tay , giống như chị em , bộc lộ thái độ vô cùng thân thiết, ngạc nhiên cười : "Đúng vậy, lâu gặp! !"

      Mấy người Lâm Sở Nhai cũng kinh ngạc cười gọi: " gần đây có tốt ? Sao lại đột nhiên về nước ?"

      "Rất tốt..." Giai Giai hơi ngửa mặt tươi cười vươn tay, gảy tóc dài trán mình, mới vô cùng xúc động cùng vui sướng : "Tôi có người bạn trong nước, gần đây đầu tư gần 2 triệu vào nghiệp tranh vẽ trong nước, ấy muốn tôi thiết kế bộ tác phẩm tranh, tôi liền về nước thay ấy xem trước vài nơi, tìm cảm hứng, thuận tiện chuyện tôi ở trong nước mở triển lãm tranh, hôm qua tôi có gửi bưu kiện cho Hạo Nhiên, thế nhưng ấy vẫn chưa trả lời tôi..."



      "Lão đại có thể bận! Chị nên trách ấy!" Tiêu Đồng vội vàng tươi cười giải thích.

      "Tôi biết!" Giai Giai vẫn thập phần hiểu Hạo Nhiên, liền cười chút, mới dưới ánh mắt quái dị của Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng, về phía Khả Hinh, thập phần xúc động cùng kinh hỉ gọi: "Khả Hinh? Chúng ta lâu gặp, từ lúc từ biệt ở , tôi thực rất nhớ !"Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

      Đường Khả Hinh cũng thập phần xúc động cất bước tiến lên, khuôn mặt tươi cười, duỗi hai tay, vui vẻ gọi: "Chị Giai Giai! Thực lâu gặp!"

      Giai Giai nhìn về phía đôi mắt hoán tán kia của Đường Khả Hinh, tức khắc có cảm giác, mặt bộc lộ vẻ rất khó hiểu, chính mình vội vàng vươn tay dịu dàng đỡ thân thể mềm mại của Khả Hinh, kỳ quái lo lắng hỏi: "Khả Hinh, sao vậy? xảy ra chuyện gì? Ánh mắt của ..."

      " có việc gì!" Đường Khả Hinh tức khắc dường như có chuyện gì cười rộ lên, hai tay nắm hai tay , mới vội vàng giải thích : "Chị cần lo lắng, chỉ là tạm thời có chút vấn đề, qua hai ngày nữa tốt rồi..."

      Giai Giai thở dốc cái, hơi yên tâm cười, lại sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghĩ lúc cách mấy ngày gặp, bé này từ đáng ở Cambridge, bây giờ trở nên có chút trưởng thành động lòng người, nhất là mái tóc buộc lên cao, trán tùy ý rũ xuống tóc mái, dừng trước khuôn mặt trái xoan, lộ ra hơi thở có chút hiểu biết cùng thông minh, càng cảm nhận được khí chất phi phàm...

      lại trận xúc động lên phía trước, đem Đường Khả Hinh ôm vào lòng, mới : "Tôi thích nhất là cùng với Hạo Nhiên gọi là bảo bối! Tựa như em của tôi vậy, tri kỷ đáng !"

      Đường Khả Hinh tựa vào lòng Giai Giai, cũng ấm áp mỉm cười.

      Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ vẫn thập phần khó hiểu thân phận của , kỳ quái nhìn .

      "Đúng rồi, các muốn nơi nào?" Giai Giai biết bọn họ sắp sửa khởi hành, liền cũng ngăn cản, mỉm cười hỏi.

      "Ách..." Tiêu Đồng tức khắc cười rộ lên : "Chúng tôi muốn cùng Khả Hinh tắm suối nước nóng, bởi vì ánh mắt ấy có chút tốt... Hơn nữa vừa vặn mấy người bọn họ có hạng mục, muốn gặp chủ nhân vùng đất gần suối nước nóng, liền tụ lại cùng ấy !"

      "Như vậy a... Vậy tôi làm chậm hành trình của mọi người nữa!" Giai Giai tức khắc tươi cười xong, lại quan tâm nắm tay Khả Hinh, mang theo vài phần cưng chiều, cười : "Bảo bối, nhất định phải khỏe mạnh trở về đấy!"

      "Ừm..." Đường Khả Hinh tức khắc gật đầu.

      "Các người mau lên đường , tôi hẹn bạn tôi chuyện triển lãm, dự đoán ở trong phòng ăn khách sạn chờ tôi, tối nay tôi cùng Hạo Nhiên tụ tập! trước! Bye!" Giai Giai xong, liền mang theo chút tiêu sái mà cảm tính tươi cười, nhìn về phía mọi người hơi vẫy vẫy tay, cứ ưu nhã động lòng người như vậy quay người vào đại sảnh khách sạn, bóng lưng kia nhìn qua, đều truyền kỳ cùng lãng mạn như vậy...

      "Xôn xao..." Trần Mạn Hồng dễ dàng phục người, thế nhưng thực cảm thấy Giai Giai này có loại khí chất quả thực có thể cùng Trang Ngải Lâm sánh bằng, kinh ngạc gọi: "Người này là ai a? Sao lại... Gọi Hạo Nhiên Hạo Nhiên! ?"

      Đường Khả Hinh nghe , lập tức có chút lúng túng cúi xuống, lên tiếng...

      Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ này của , lập tức hoảng thần ; "Trời ạ! phải là... Bạn cũ của Tổng giám đốc Trang chứ?"

      Mấy người Tiêu Đồng nghe , cũng chỉ lúng túng cười : "Đều là chuyện quá khứ rồi!"

      "Ha!" Trần Mạn Hồng thực khiếp sợ xoay người lại, nhìn về phía Giai Giai vào đại sảnh khách sạn, vừa cùng người đàn ông ngoại quốc nào đó nhiệt tình chào hỏi, vóc người hoàn mỹ như vậy, khí chất hiểu biết phi phàm như vậy, cũng khỏi cảm thán : "Chậc chậc chậc! ! Ánh mắt Tổng giám đốc Trang quả nhiên chính là giống người bình thường! Khí chất của bạn cũ cũng có thể so sánh với vương phi !"

      "Khụ khụ khụ khụ khụ..." Mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành vội vàng làm bộ làm tịch ho, Tào Kiệt thậm chí nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho bà xã mình, Trần Mạn Hồng lúc này mới phát mình hình như có chút sai, liền thoáng cái nhìn về phía Đường Khả Hinh nhẫn chịu đựng kia, tức khắc cười ha ha : "Ôi! Khả Hinh a! cần lo lắng! Tình của Tổng giám đốc Trang đối với , trời đất chứng giám! Sét đánh cũng động !"

      Nhã Tuệ cũng trêu chọc nhìn về phía Đường Khả Hinh cắn môi dưới kia, nhịn được cười : "Ôi! Ghen sao!"

      " có đâu!" Đường Khả Hinh mặt hơi đỏ, vội vàng lúng túng : "Các người nên bậy, chị Giai Giai cũng là bạn tốt của tôi, càng là người chị tốt, chị ấy ở rất chu đáo đối với tôi!"

      "Thực ăn giấm chứ?" Trần Mạn Hồng lại nhìn cười .

      " !" Đường Khả Hinh nặng nề thở cái, liền tự mình xoay người muốn lên xe, Tiểu Vi cùng Tiểu Hà vội vàng đỡ hai tay , đem dắt lên ghế ngồi phía sau xe, lấy thêm chăn khoác người , Nhã Tuệ cũng lên chỗ ngồi phía sau, ngồi bên cạnh , nhìn dáng vẻ cúi đầu, đôi mắt to thầm lưu chuyển, liền lại nhịn được buồn cười : "Được rồi! Đừng ghen, chị biết em bây giờ là quá nhớ Tổng giám đốc Trang ..."

      "Em có!" Đường Khả Hinh lập tức lấy chút chăn đắp người, khẽ cắn môi dưới, nhớ tới câu vừa rồi của Giai Giai, buổi tối cùng Hạo Nhiên tụ tập, lại nặng nề thở hổn hển.

      Phốc!

      Nhã Tuệ nhìn thấy như vậy, mới nhịn được cười lên tiếng, lúc này mới ngẩng đầu, để Tiểu Vi lái xe, : "Được rồi, thời gian cũng còn sớm, cũng giờ rồi, thôi!"

      "Được!" Tiểu Vi tức khắc khởi động xe, cầm tay lái, để xe chạy về phía trước... Mấy người Lâm Sở Nhai cũng lập tức đuổi kịp, lái xe chạy ra bên ngoài đại sảnh khách sạn ————

      Ánh mặt trời hôm nay chói chang, chiếu sáng khắp nơi, khắp nơi đều là gió biển nhàng khoan khoái, đập vào mặt, trời xanh mây trắng thu hết vào đáy mắt, mấy chiếc xe thể thao cùng SUV nhanh chóng trải qua thành thị ồn ào náo nhiệt, liền dọc theo thôn trang nào đó cách thành phố xa chạy tới, mấy người đàn ông Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai bàn luận về vị tài chủ họ Chu kia cách suối nước nóng của Khả Hinh ước chừng hai dặm đường, liền tính toán tới đó xem qua trước, tìm hiểu tình hình vị tài chủ họ Chu kia, mới quyết định, Trang Hạo Nhiên lại ra lệnh, sống chết nhất định phải đem mảnh đất kia lấy được !

      Bọn họ liền vừa lái xe, vừa trải qua những dãy núi trùng trùng điệp điệp, căn cứ theo hướng dẫn hệ thống hiển thị, gần như tới cái nơi gọi là thôn Thanh Đàm kia, thế nhưng lại nhìn thấy xung quanh phía dưới dãy núi toàn bộ dày đặc những cây nông nghiệp, vùng đất đó hiển nhiên là thu hoạch, có vẻ trống trải cả vùng, chỉ có từng mảnh cỏ đuôi chồn kéo dài đến tận phương xa ———— trừ con trâu nào đó noi xa xa, vẫn có người nào ở! !

      Mấy chiếc xe cùng nhau dừng ở ven đường, mặt bộc lộ vẻ quái dị cùng ngượng nghịu ra, ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh đây những dãy núi trùng điệp nhìn thấy mà giật mình, trực tiếp kỳ quái : "Rốt cuộc thôn Thanh Đàm có phải ở đây vậy? Chúng ta chạy cũng lâu, mà nhìn thấy người a! !"Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

      "Sớm biết như vậy đem theo Tiểu Nhu ! ấy có thể quen thuộc nơi này!" Tào Kiệt trực tiếp ngượng nghịu .

      "Đừng dẫn ấy ! vất vả mới có lần nghỉ ngơi, vui vẻ nhất chính là muốn lại thấy ấy!" Trần Mạn Hồng vừa mặc bộ váy Channel mấy vạn bước xuống xe, vừa vô thức để giày cao gót tránh khối bùn đất, có chút ghét bỏ vươn tay, vỗ vỗ bụi bặm người, cọ cọ chân tâm tình tốt : "Các người cũng hứa được nhắc tới ấy ! Tôi nghe thấy tên ấy liền thấy phiền!"

      xong, từ xa xa truyền đến từng đợt tiếng vịt kêu! !

      Mọi người cùng nhau im lặng nhìn lại, quả nhiên thấy xa xa giữa những bụi cây cỏ đuôi chồn rậm rạp, lung lay lắc lắc ra đàn vịt trắng tuyết, có vài con ngoài miệng còn dính chút rêu xanh, đoán chừng là vừa ăn no, thỏa mãn thò mỏ về phía trước, tư thế cùng dáng vẻ kia, là thập phần nghiêm chỉnh huấn luyện, có bao lâu, mọi người lại nhìn thấy bóng người nho , mặc chiếc áo liền quần, tóc thắt hai bím, đội chiếc mũ rơm cực lớn, đem khuôn mặt nhắn của đều che khuất lại, trong tay còn cầm chiếc roi , vừa bước qua đám cỏ đuôi chồn, vừa theo đàn vịt về phía trước, thanh mềm mại lanh lảnh truyền đến, : "Nhanh lên chút! Ta còn phải quay về bệnh viện! Đều ăn uống no đủ rồi? Chị ta và rể ta hai ngày rồi có thời gian cùng các ngươi ra ăn thứ gì ha! Ngoan ngoãn về phía trước, đúng rồi, được sai đường nha..."

      "Tôi có phải là từng tuổi này rồi nên bị hoa mắt hay ?" Trần Mạn Hồng thể tin nổi vươn tay, quẹt mặt, tức giận xoay người, kêu lên: "Vì sao đến nơi này, tôi đều vẫn nghe thấy thanh của nha đầu chết tiệt kia? là gặp quỷ! !"

      Mấy người Tào Kiệt cùng Tô Lạc Hoành lập tức kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía ra từ đám cỏ đuôi chồn trước mặt, dáng người thấp thấp, nghiêng mặt hàm hậu đáng , bọn họ đều hoảng thần, cũng cho là mình hoa mắt, nhưng Đường Khả Hinh lại đón gió xuống xe, nghe thấy giọng Tiểu Nhu, lập tức vui vẻ cười rộ lên : "Tiểu Nhu?"

      Tiểu Nhu vội vàng cất bước theo vịt về phía trước, nghe tiếng gọi này, nhất thời mở mắt to, đeo mũ rơm xoay người, nhìn về phía mấy người Tô Lạc Hoành đều kinh ngạc đứng ở đó, tức khắc cũng rất kinh ngạc vui vẻ vung tay, kêu to: "Quản lý! Phó tổng, các người tới rồi! Bác Phúc các người hôm nay tới, ở lại trong thông chúng tôi lát, lại mang Khả Hinh tắm suối nước nóng! Chỗ đó rất rất đẹp! tại rất nhiều người đều ở suối nước nóng tắm, thư giãn thoải mái ———— "

      Trần Mạn Hồng nhất thời hoảng thần cam chịu xoay người, nhìn về phía xa xa, quả nhiên là Tiểu Nhu, nha đầu chết tiệt kia ném mũ, sống chết chạy về phía bên này, thực muốn khóc...

      "Các người sao bây giờ mới tới?" Tiểu Nhu vui vẻ từ cỏ chạy như bay tới, khuôn mặt tươi cười đùa giỡn chết người! rất vui vẻ, có thể cùng với mấy phó tổng và người nhà mình gặp nhau trong thôn! !

      "Ôi! Chúng tôi thấy , liền biết là được cứu rồi!" Mấy người Lâm Sở Nhai tức khắc tươi cười nhìn Tiểu Nhu : "Chúng tôi muốn ở chỗ này tìm người, thế nhưng chung quanh đây người ở cũng có!"

      Bọn họ muốn nắm chặt thời gian, bởi vì nghe mấy người Thẩm Quân Dụ ngày mai cũng xuất phát đến tìm vị Chu tài chủ kia !

      "A!" Ánh mắt Tiểu Nhu lập tức sáng lên, vô cùng đắc ý hài lòng nhìn về phía bọn họ hỏi: "Các người muốn tìm ai! Mau cho tôi biết! Tôi nhất định biết! Tôi mang các người tìm người ấy!"

      Chậc!

      Trần Mạn Hồng tức giận đến thở hổn hển dùng tay quạt gió, vẻ mặt coi thường : "Người kia, có biết cũng biết nổi đâu!"

      "Phải ?" Tiểu Nhu nghe , liền thà đáng , nhìn về phía bọn họ hỏi; "Ai a?"

      Lâm Sở Nhai tức khắc khẩn trương lên phía trước, tươi cười nhìn , : "Chính là người gọi là Chu…Chu gì đó?"

      thoáng cái quay đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành! !

      Tô Lạc Hoành nghe , lập tức cười gọi: "Tên là Chu Trường Dũng! ! Là đại tài chủ của vùng này!"

      Tiểu Nhu lập tức hình như nghe thấy lời hết sức kinh ngạc, tròng mắt sáng ngời! !

      " biết sao?" Mấy người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai khẩn trương nhìn về phía , hỏi! !

      Trần Mạn Hồng cũng trận nghiêng mặt nhìn , lại tức giận chậc tiếng...

      "Biết chứ! ! Đương nhiên biết! !" Tiểu Nhu tức khắc sáng lên ngọt ngào tươi cười, tay nhấn lồng ngực cái, ngốc nghếch khờ khạo kêu lên: "Ông ấy chính là cha tôi! !"

      "A ——————" Mọi người cùng nhau sững sốt nhìn về phía , kêu lên: "Cha ! ?"

      Trần Mạn Hồng lập tức kinh ngạc thể tin nổi nhìn về phía , tròng mắt trợn tròn! !

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1117: Rốt cuộc là ai?
      Edit: Hương Giang
      Phòng bệnh.
      Màn hình di động màu đen đột nhiên bừng sáng cùng với thanh "Tư… tư".
      Lãnh Mặc Hàn nằm ở giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng kêu, liền mở bừng hai mắt, hơi trầm trọng thở cái, mới với tay sang cầm lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Tô Lạc Hoành gửi đến lên: Chuyện lớn khẩn cấp ! Tiểu Nhu cư nhiên lại là con của chủ nhân Chu gia! Tức khắc cho người ở bộ phận của cậu kiểm toán lại hết sổ sách cho tôi! Chúng ta có cơ hội đàm phán!
      Lãnh Mặc Hàn hai mắt khẽ nháy, có chút thể tin nổi giơ di động, thấy tin nhắn của Tô Lạc Hoành, lập tức hơi ngửa mặt, kìm lòng được nhớ tới, Tiểu Nhu thường thường ngốc vù vù cằn nhằn nhà của tôi có nhiều đầu heo, nhiều dê đầu đàn, nhiều nhiều khoai tây và nhân sâm, lời này xong mơ hồ, nhiều lần, lại có vài phần ... Chẳng lẽ thực ...
      cấp thiết suy nghĩ hồi, tức khắc nhấc chăn lên, chịu đựng thân thể bị thương, trực tiếp xuống giường dép, vào toilet!
      Hành lang bệnh viện dài.
      Tô Thụy Kỳ cùng các danh y vừa vừa cười đến phòng của Lãnh Mặc Hàn, tới bệnh nhân này tốc độ thân thể khôi phục kinh người, vốn y học có giải thích, người có ý chí ngoan cường, thân thể người đó ý thức khôi phục cơ năng, có thể trợ giúp thương thế khép lại... Mấy người cùng nhau vừa vừa bởi vì nguyên nhân bệnh của Lãnh Mặc Hàn, mà muốn mở lần hội nghị chuyên đề...
      "Đến lúc đó ! Người này ngang tàng giống như trâu! Động chút là mất tích, biết chạy đâu ! Bởi vì chuyện này, tôi với cậu ta rất nhanh trở thành bạn bè thân thiết !" Tô Thụy Kỳ cho hết lời, liền trực tiếp tới trước cửa phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn vừa cười với mọi người, vừa đẩy cửa ra, : " chừng bây giờ chúng ta vào cậu ta lại biến mất rồi chừng!"
      xong! ! cửa nhanh chóng được đẩy ra!
      Tô Thụy Kỳ cùng mấy vị bác sĩ cười vào trong, lại tức khắc nhìn thấy phòng bệnh vắng vẻ, chỉ có lưu lại chút hơi ấm, người kia biết lại chạy đâu, mọi người đều trận kinh ngạc lên lời! !
      ***
      Chu Trường Dũng, đại thổ hào bí Trung Quốc! ! Bởi vì ông có xúc giác về thị trường nhạy bén kinh người, kế thừa gia nghiệp hùng hậu, có trại nuôi heo lớn nhất toàn quốc, cung ứng toàn bộ cho thị trường Châu Á, ông cùng chính phủ hợp tác, thuê ít thôn dân trồng trọt, nâng cao năng suất cây trồng, nay thị trường lớn toàn quốc, đại đa đều là nông phẩm được Chu gia cung cấp, càng cần phải ông là đại vương nổi danh toàn quốc, chỉ đơn cử nhân sâm thôi, đứng đầu toàn quốc, năm nay mình ông đơn thương độc mã, chỉ là dựa vào con rể cùng , sang tận Hàn Quốc nghiên cứu cùng hợp tác! !
      Trước mắt ông cũng có người giúp, thỉnh thoảng dựa vào con cùng con rể chuyện làm ăn, thế nhưng phân phó người làm việc, luôn luôn công chính liêm minh hề có nửa điểm gian dối, chắc bởi vì nhà bọn họ có dòng máu khôi ngô khí thế di truyền từ tổ tiên trong quá khứ, quả cực kỳ tài giỏi!
      Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có Tào Kiệt cùng mọi người mở to mắt, cả người như bị điểm huyệt, nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiểu Nhu, Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ cũng kìm lòng được phóng đại con ngươi, há to mồm, thể tin được điều mình vừa nghe thấy, hai người bên trong, nhất là Trần Mạn Hồng, càng cảm thấy tức giận lên phía trước, nhìn Tiểu Nhu từ xuống dưới, lại nghiến răng nghiến lợi sinh khí : " ràng cho tôi! là con của ai? là con của Chu Trường Dũng ?"
      Tiểu Nhu lập tức có chút sợ bộ dáng kia của Trần Mạn Hồng, đầu tiên là nao núng chút, lại mở to mắt cắn môi dưới, cúi đầu thầm : "Tôi... Tôi... Tôi chính là a..."
      "Điều này sao có thể?" Trần Mạn Hồng tức giận đến mặt trắng bệch, hai mắt run rẩy lóe ra bất ngờ đến thể tin được, theo thói quen lên phía trước túm chặt hai tay , chịu nổi kích thích, rống to: " là con của Chu Trường Dũng? Sau đó mỗi ngày ăn đồ ăn thừa của khách, sau đó cùng chị thảo luận về sơn móng tay, vì mấy đồng bạc mà tiếc năm mười phút điện thoại?! ! Bình thường vì chút tiền lương tăng ca, mà nguyện ngồi xổm mấy tiếng dưới phòng bếp giúp người ta rửa bát?! ! đây rốt cuộc là làm gì a? có tiền chịu ngồi yên hưởng thụ còn chạy đến phòng ăn của chúng tôi làm việc làm gì a?"
      Trần Mạn Hồng trận sinh khí, định bổ nhào tới...
      Tiểu Nhu tức khắc sợ đến mức lui về phía sau hai bước...Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
      "Ai ai ai ai ai! !" Lâm Sở Nhai mấy người này tức khắc khẩn trương tiến lên, ngăn cản Trần Mạn Hồng, nhất là Tào Kiệt càng sốt ruột ôm lấy bà xã, ngăn cho bổ nhào tới kích động cắn người, khẩn trương : "Bà xã! Bà xã! ! Đừng kích động! tại lúc này giống ngày xưa, đừng như vậy! ấy là con của tài phiệt a!"
      "Đúng vậy đúng vậy, đừng xúc động! ! Mạn Hồng!" Tô Lạc Hoành tức khắc bị dọa, lập tức tới trước mặt Tiểu Nhu, như Bồ Tát kích động nhìn về phía , cúi đầu cười vừa an ủi vừa giải thích : "Tiểu Nhu a! đừng trách quản lý! ấy chỉ là cao hứng, nghĩ đến, nguyên lai là con của người đứng đầu Chu gia! Chúng tôi là có mắt như mù! ! tha thứ cho chúng tôi!"
      "Cái gì tha thứ ?" Trần Mạn Hồng lại trận sinh khí giáo huấn Tiểu Nhu, nhìn nha đầu chết tiệt kia mang mũ rơm, bộ dáng sợ hãi rụt rè, mạch máu của muốn vỡ ra kêu to: "Này nha đầu chết tiệt kia trong nhà có nhiều tiền như vậy, sao buổi tối trực tiếp ôm tiền ngủ! ! ? Còn muốn chạy đến phòng ăn làm làm gì? Lừa gạt người a! ? Bởi vì , tôi cõng bao nhiêu họa, còn vẫn cho là gia cảnh bần hàn, đành lòng sa thải , sợ đến chỗ khác bị bắt nạt, sợ chết đói! tại xem ra, những gì lão nương lo lắng đều uổng phí ! Này nha đầu chết tiệt kia có đến mấy chục vạn đầu heo, mấy chục vạn mẫu đất! Thế nhưng tháng tiền lương của ấy, bất quá chỉ bằng cái móng heo nhà ta, mọi người ta rốt cuộc điên cái gì a? Điên cái gì a? Lão nương liều mạng làm việc chết sống lại ở phòng ăn, mới mua được hơn trăm vạn bảo mã! ta tiền tiêu cần đếm! ta còn làm làm gì a?"
      Tiểu Nhu thấy quản lý kích động như vậy, hoảng sợ lui vai, cúi đầu, để mũ rơm che khuất mặt, sợ hãi rụt rè, thầm : "Ba ba... Ba ba ... Để tôi và chị làm điều mình thích... Tôi... Tôi liền a!"
      Trần Mạn Hồng vừa nghe lời này, liền càng tức giận, như hổ dữ muốn xông lên, kêu to: "Mỗi ngày đều bị tôi mắng, bị tôi giáo huấn! có cái gì mà hài lòng ? Chẳng nhẽ muốn với tôi rằng ý nghĩa nhân sinh của là ở trong phòng ăn sao?"
      Tiểu Nhu cũng rất nghiêm túc với vấn đề này, mở to mắt, trái nghĩ phải nghĩ...
      " xem chút! xem chút! Này nha đầu chết tiệt kia! !" Ngón tay Trần Mạn Hồng chỉ vào bộ dáng ngốc vù vù của Tiểu Nhu, thực tức đến phát khóc, phổi cũng muốn nổ tung : " có thiên lý! ! Nhiều tiền như vậy cư nhiên tự đập đầu mình đến phát ngốc luôn ! !"
      "Ô kìa, bà xã! ! Em nên như vậy! !" Tào Kiệt vội vàng kéo vai Trần Mạn Hồng vai, kêu lên: " vậy rất tổn thương người khác a?"
      "Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy!" Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng cũng lên, trấn an bộ dáng hổn hển của Trần Mạn Hồng, bất đắc dĩ : " muốn như vậy! Có việc gì bình tĩnh ! Tiểu Nhu gia đình giàu có, đây phải là chuyện tốt sao?"
      "Tôi cũng hi vọng ấy giàu có, tôi cũng ấy mà phải cố gắng để tiến đến chức bộ trưởng, mệt đến nỗi eo tôi muốn gãy luôn ! !" Trần Mạn Hồng tức giận! !
      "Quản lý, nên tức giận..." Tiểu Nhu vội vã lên phía trước, muốn an ủi quản lý...
      "Tiểu Nhu..." Đường Khả Hinh vội vàng tới, chuẩn xác nắm lấy bàn tay bé của , vội vã an ủi ; "Quản lý có tức giận, cũng hài lòng, chỉ là có chút hiểu, bởi vì thường thường bị bắt nạt, ấy cảm thấy xuất từ gia đình như vậy, vốn là bị bắt nạt như vậy !"
      Tiểu Nhu nghe Đường Khả Hinh , lại sốt ruột ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Mạn Hồng.
      Trần Mạn Hồng trực tiếp lãnh ngạnh quay mặt sang, vươn tay ra quạt gió, vừa nóng vừa tức giận thèm gì! !
      Tiểu Nhu nhìn như vậy, liền dám tiếp nữa, vội vã cúi đầu theo phản xạ...
      "Được rồi được rồi được rồi!" Tô Lạc Hoành vội vã lên phía trước, vươn tay kéo vai Tiểu Nhu, nhìn về phía bật cười : " đừng quái quản lý! Cũng cần mất hứng! Chúng tôi lần này qua đây, là vì Khả Hinh, hai là... Muốn gặp cha , và học tập chút kinh nghiệm từ ông! Nhà phải trồng rất nhiều nho sao, chúng tôi muốn đến xem chút!!"
      "Nga! !" Tiểu Nhu vừa nghe lời này, tức khắc mở to mắt, nhìn về phía bọn họ hài lòng cười rộ lên ; "Tốt tốt! ! Các người cùng đến nhà tôi! Phúc bá cũng trở về, ở thôn ôn tuyền thôn bên kia! Chúng ta cùng !"
      cho hết lời, lập tức khôn ngoan vươn tay, nâng cổ tay Đường Khả Hinh, nhiệt liệt dẫn dắt đại mọi người bộ vào trong...
      Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, Nhã Tuệ, Tiêu Đồng, cặp song sinh cùng nhau nhiệt liệt về phía trước, Tào Kiệt cũng kéo Trần Mạn Hồng, đạp lên nền đất cỏ về phía trước, lúc này vì đến cuối thu, cũng chính là mùa thu hoạch, sau khi thu xong giờ chỉ còn lại từng mảnh đất mênh mông vô bờ, cao từng đóa hoa đỏ rực nở rộ thập phần đẹp mắt——————
      con chim diều bay ngang qua bầu trời xanh thẳm! !
      Đỗ Uy cùng Khương Vĩ nhận được tin tức từ cặp song sinh, tức khắc điều mấy chục chiếc phi cơ trực thăng, thu lai từng hình ảnh tin tức về Đường Khả Hinh, từ xa quan sát , cứ mỗi ba phút bọn họ phát lần tin tức cho cặp song sinh, nhắn nhủ tình huống, khi bọn họ lái máy bay lên giữa trung, nhìn thấy từng dãy núi kéo dài liên miên, đồng ruộng mênh mông, bọn họ khỏi cảm thấy kinh ngạc về gia chủ Chu Trường Dũng! !
      Tiểu Nhu tay cầm roi, vội vàng xua đàn vịt trắng dẫn bọn họ qua tầng tầng lớp lớp dãy núi, giải thích về số loại cỏ lạ dưới chân núi, còn phía trước có pho tượng phật Quan !
      Mọi người vừa nghe, lập tức lau mồ hôi ngẩng đầu, nhìn phía tượng Quan , trong đáy mắt, bọn họ đồng loạt quỳ xuống! !
      Vô số cây long nhãn, đặt ở từng mảnh nho viên phía trước, lamd người ta kinh ngạc nhất chính là, ở nơi trồng bụi cây long nhãn trăm năm, người ta xây nên căn nhà trúc mang kiến trúc cổ điển, trúc mọc xung quanh, nhìn trông thực khí thế! Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
      Đây là thôn trang giàu có, nhưng bởi vì Chu gia thế lực quá lớn, độc chiếm phương đất, mà thôn dân cách hơi xa Chu gia, Phúc bá theo như lời người dân trong thôn, biết được tại thanh đầm thôn xa, khắp nơi đều xây lên những ôn tuyền quán cổ điển có nhiều du khách đến đây vào mùa đông, mà Phúc bá thần tiên trì, kỳ thực cũng thuộc phạm vi đất của Chu gia, từng có vô số người nghĩ đến thần tiên trì, thế nhưng ông vẫn lấy các loại lý do cự tuyệt, bây giờ xung quanh thần tiên trì, vô luận xuân hè thu đông, đủ loại tiên khí hoa lựu nồng đậm, mà hoa lựu kia chính là thánh hoa dưỡng nhan, bốn mùa đều nở rộ làm cho cảnh sắc nơi đây lung linh như tiên cảnh…
      Nhóm người Tô Lạc Hoành ai cũng đều thở dốc, đầu đầy mồ hôi, mới theo Tiểu Nhu sắp ra khỏi mấy chục mẫu xạ hương ngọt nho , ngẩng đầu rốt cuộc nhìn thấy cây long nhãn quây chung quanh Chu gia, khát nước muốn chết định hái nho xuống ăn, nhưng lại dám vì biết đây là của nhà ai, Tiểu Nhu lập tức nâng Đường Khả Hinh về phía trước lúc, mắt to sáng lên, ngọt ngào cười rộ lên : " sao, cứ lấy mà ăn ! ! Nho này đều là của nhà tôi! Ba tôi mấy năm trước thử qua, cảm thấy rất ngọt, liền trồng nhiều ! Hơn nữa đều có thuốc sâu đâu, phải lo!"
      "A? Cũng là nhà a?" Tiêu Đồng và mọi người mệt mỏi thở dốc, sau giờ qua dãy núi nguyên thủy lại qua trại nuôi dưỡng động vật, vô số cánh đồng, bây giờ cánh đồng nho trải dài bất tận này cũng nhà ấy ! ! !
      "Đúng vậy đúng vậy! Đều là nhà tôi !" Tiểu Nhu mới vui vẻ xong, liền lại xoay người, vừa muốn đỡ Đường Khả Hinh về phía trước, lại nhìn thấy phía trước thân ảnh quen thuộc, lập tức kinh ngạc mở to mắt, kêu lên: "Lãnh phó tổng, sao lại đây?"
      đống người mệt gần chết cùng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía trước! !
      Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, sau khi dừng chiếc Ferrari của mình lại, cả người sạch chỉnh tề, có chút kỳ quái xoay người, nhìn về phía Tô Lạc Hoành cùng mọi người thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, : "Mấy người vào đó chơi thành bộ dáng này?"
      Tô Lạc Hoành bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bộ dáng bình tĩnh của Lãnh Mặc Hàn, vừa mệt mỏi lau mồ hôi vừa khiếp sợ : "Sao cậu lại đến nhanh như vậy? Chúng tôi ràng xuất phát trước cậu! Sao cậu lại ở đây trước? Cậu đường kia tới?"
      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền cười kỳ quái, hơi xoay người chỉ chỉ cái lối lát đá xanh vào Chu gia, : "Tôi lái xe cao tốc, liền trực tiếp dọc theo đường này đến được đây a, đây phải rất dễ sao?"
      "A ——————" mọi người trận khóc thét, mệt mỏi ngã xuống cùng chỗ! !
      "Tiểu Nhu! ! Có phải bạn đến chơi con? Sao mời bạn vào nhà ngồi?" tiếng hào sảng từ trong nhà vọng ra! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :