1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 92: Nhậm Tử Hiền

      Phòng thay quần áo nhân viên, toilet!

      Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ hai người ôm vai, tựa vào hai bên, nghe người ở bên trong càng ngừng nôn mửa, vừa nôn vừa khóc.

      Trần Mạn Hồng cảm thấy rất buồn cười lắc đầu, chắc lưỡi gọi: "Mới vừa rồi tôi còn nhận được tin tức Tổng Giám đốc dạy đánh golf, tôi còn buồn bực. Chẳng lẽ ánh mắt Tổng Giám đốc mù rồi sao?"

      Nhã Tuệ lập tức trợn mắt nhìn Trần Mạn Hồng cái, mới vừa trực hết ca đêm, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, ngờ nhận được tin tức Tổng Giám đốc để Khả Hinh ở lại sân đánh Golf, lo lắng cũng nhìn thấy Khả Hinh giống như mũi tên xông tới, sau đó phát điên xông vào trong phòng nhân viên, và Mạn Hồng liền vội vàng theo , ngờ nhìn thấy chạy vào toilet, phát điên nôn mửa.

      "Khả Hinh . . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng vỗ cửa phòng toilet, : " còn tốt chứ? có sao chứ?"

      Bên trong truyền tới tiếng nôn mửa mãnh liệt, lâu lâu, thanh Khả Hinh run rẩy, suy yếu còn hơi sức từ bên trong truyền ra: "Bây giờ ruột của tôi đều cay đến muốn cháy. . . . . ."

      Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cũng bày ra vẻ mặt đồng tình, vào bên trong hỏi: "Rốt cuộc uống bao nhiêu mù tạt?"

      "Hết ly nước táo, tối thiểu có phân nữa là mù tạt. . . . . . Nôn. . . . . ." Đường Khả Hinh lại dựa bồn cầu, nôn đến thất điên bát đảo, nôn đến thần trí mơ hồ?

      "Rốt cuộc làm chuyện gì, xúc phạm Tổng Giám đốc à?" Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi.

      Khả Hinh tiếp tục ở bên trong nôn mửa, vừa nôn vừa : "Ở trong bản ghi chép tôi viết tên của ấy, sau đó ở phía tên ấy vẽ hai cây xiên, muốn xiên giết ấy bị ấy phát . . . . . ."

      Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng kinh ngạc nhìn nhau, sau đó nghe được bên trong truyền đến tiếng xả nước bồn cầu, cả người Khả Hinh mềm nhũn nằm ở bồn rửa tay, dùng tay mở vòi nước, đôi tay vốc nước súc miệng, đập vào mặt, nhưng rửa thế nào cũng cảm giác trong thân thể có mùi vị mù tạt sặc đến lợi hại. gấp đến độ thở hổn hển : "Bây giờ tôi vừa nhìn thấy đồ màu xanh đều sợ hãi."

      Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng phụt tiếng, nhịn được bật cười.

      Rốt cuộc Khả Hinh cảm giác miệng trong lại, thở hơi, ủy khuất tựa vào bên, thở mạnh, nhớ tới bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi trêu cợt mình hôm nay, nhịn được cắn chặt môi dưới, đôi mắt trừng to.

      Nhã Tuệ thấy vẻ mặt của , ngay lập tức tới gõ xuống đầu của , mới : " nên như vậy! Dùng loại ánh mắt này xong rồi. tại biểu rất tốt a, có khách ăn đậu hũ của , Tổng Giám đốc bảo vệ ."

      "Sau đó cho tôi uống ly mù tạt" Khả Hinh trả lời .

      "Dù sao cũng tốt hơn trước kia, vặn gảy ngón tay khách chứ?" Nhã Tuệ nhìn chằm chằm.

      Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ.

      Trần Mạn Hồng cũng nhìn Đường Khả Hinh, cau mày : "Xin lỗi, tôi có cách nào nghĩ ra và Tổng Giám đốc cùng nhau, chẳng qua cảm thấy tương đối xui xẻo, như vậy cũng có thể bị Lưu đổng nhìn trúng, cả khách sạn cũng bàn tán ầm ĩ chuyện này, đều phòng ăn ngự tôn của tôi, sắp thành Phượng Hoàng! tôi vui vẻ hay vui vẻ?"

      Khả Hinh ngượng ngùng với Trần Mạn Hồng: " xin lỗi. . . . . ."

      "Đừng bày ra khuôn mặt này với tôi. Ba chữ xin lỗi này, cho phép xuất tại khách sạn, chỉ là tôi nhắc nhỡ , ở chỗ này là đất thị phi, cần đem bộ dạng trước kia ở quán bar mang tới nơi đây. Tổng Giám đốc cứu , là xuất phát từ đồng tình, hai cũng là vì duy trì lợi ích và nguyên tắc của khách sạn, đừng suy nghĩ quá nhiều." Trần Mạn Hồng nghiêm túc với Khả Hinh.

      Nhã Tuệ cũng ngồi xổm xuống, đỡ bạn thân, cũng gật đầu tán thành : "Đúng vậy. Sau này có việc gì, phải cố gắng khiêm tốn chút. Nơi này lúc nào cũng tràn đầy châm chọc chế giễu, hơi cẩn thận đụng phải quy định của khách sạn, quy định nơi này cứng rắn giống như sắt thép, nếu làm tốt, ở đời này ai bảo vệ được . Sau này có việc gì, cũng cần xen vào việc của người khác. Cố giữ mình a"

      Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng gật đầu, : "Tôi biết rồi. Sau này tôi cẩn thận chú ý."

      "Đứng lên ." Nhã Tuệ cẩn thận đở Khả Hinh, đau lòng lau nước mặt .

      Trần Mạn Hồng nhìn thấy tình bạn thân thiết của các , liền lắc đầu cười : "Tôi , Đường Khả Hinh a, rất may mắn, cả đời này có người bạn luôn suy nghĩ cho , giúp đỡ , cũng nên thỏa mãn, hãy làm cho tốt nhé, đừng để cho ấy mất mặt."

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Nhã Tuệ, lòng ăn ý cười tiếng, sau đó ba người cùng nhau đến phòng ăn ăn xong cơm trưa, cười vòng qua đại sảnh, quẹt thẻ buổi chiều, chuẩn bị trở về làm việc của mình hoặc về nhà nghỉ ngơi, ngờ mới vừa xoay người cũng nghe được loạt tiếng giày cao gót, tiếng bước chân, mọi người hơi sửng sốt nhìn thấy Đông , Giám đốc, Phó Giám đốc quản lý đại sảnh, thậm chí Tào Ngọc Tinh cùng nhau bước nhanh ra ngoài.

      "Xảy ra chuyện gì à?" Trần Mạn Hồng nhìn giờ làm việc, còn hơn 10' nữa, vừa quẹt thẻ, vừa nhìn ra phía ngoài.

      Nhã Tuệ cúi đầu suy nghĩ chút, mới chợt nhớ ra : "Tôi biết rồi. Hôm nay vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc trở về nước, sau đó nghỉ ngơi ở ‘phòng tổng thống', mượn sảnh tiệc lầu bảy, tối nay tổ chức buổi trình diễn thời trang của mình. Nhân viên bộ phận sảnh tiệc bận tối mày tối mặt rồi."

      "Hả?" Trần Mạn Hồng nghe vậy hết sức hứng thú quay đầu, nhìn phía ba nhân viên tiếp tân, có chuyện này ?.

      Ba người nhân viên mỉm cười gật đầu.

      "Vậy cũng phải xem chút." Trần Mạn Hồng vô cùng hứng thú tựa vào quầy tiếp tân, nhìn ra ngoài đại sảnh.

      Lúc này gió biển mạnh!

      Đông và Giám đốc cùng tất cả quản lý, còn có người quản lý bộ phận trông coi ‘phòng tổng thống', đầu bếp Pháp do chỉ định cũng rối rít đứng ở ngoài cửa lớn, quả nhiên đến bao lâu, nơi xa bay tới luồng hương thơm, tràn ngập ở trong gió biển, đập vào mặt.

      "Thơm quá a. . . . . ." Người nơi đại sảnh kinh ngạc .

      Đông ngẩng mặt nhìn đường lớn ven biển nơi xa, chậm rãi lái tới chiếc xe thể thao Lamborghini Hermes màu vàng, số lượng có hạn, thế giới cũng chỉ có mười chiếc, đón gió thổi tới, theo phía sau là đoàn vệ sĩ nhà họ Nhậm, lái cách xe của tiểu thư gần cây số, dám quá gần, mọi người nhìn thấy, ngay lập tức nhanh chóng ra ngoài cửa chờ đợi.

      Chiếc xe thể thao nhanh chóng dừng ở trước thảm đỏ, cửa xe nhanh chóng mở ra, bên trong ra xinh đẹp ăn mặc hấp dẫn, chiều cao gần 1m70, mặc áo sơ mi chiffon tay ngắn màu đen cao cổ, quần màu đen bó sát người, mang giày cao gót cao màu đen 12 cm, mái tóc xoăn dài đến eo, đeo mắt kính màu đen cực lớn, ngẩng mặt mỉm cười nhìn về phía mọi người, đôi môi sảng khoái cười tiếng.

      "Nhâm tiểu thư, chào mừng trở về nước" Đông đứng ở trước mặt của Tử Hiền, mỉm cười chào hỏi.

      Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Đông , đưa mắt nhìn chút, mới đưa ra tay trái mang chiếc nhẫn màu lam cực lớn, tháo xuống mắt kính, nhất thời thấy đôi mắt phượng đẹp, lúc nhìn người, dứt khoát, mạnh mẽ, lộ ra hơi thở của phụ nữ thành công rực rỡ, cười ngọt ngào, giọng trong trẻo, nhìn về phía Đông cười : "Đông , lâu gặp. Nửa năm rồi, tôi và Tổng Giám đốc của nửa năm gặp mặt, vất vả cho làm trung gian truyền đạt tin tức cho chúng tôi."

      " quá khách sáo, đây là việc tôi nên làm." Đông lập tức cúi người .

      "Đây phải là việc nên làm, nên làm là để cho người chồng chưa cưới hoàn mỹ của tôi đích thân gọi điện thoại cho tôi, cho nên có lúc vẫn thể quá nghe theo ấy. Đừng để ý, những lời này phải chê trách . Thoải mái ." Nhậm Tử Hiền mỉm cười dứt lời, rồi liếc mắt nhìn lãnh đạo cấp cao trước mặt, sau đó nhìn xung quanh đại sảnh khách sạn Á Châu chút, vẫn vô cùng khí phách, hài lòng mỉm cười hỏi: "Đại sảnh nhà hàng tây, nhà khách Đại Dương thay thảm xong chưa?"

      " thay xong." Đông lập tức .

      "Ừm! Tôi lên nghỉ ngơi trước làm spa, điều chỉnh chênh lệch múi giờ chút, sau đó tôi đến nhà khách Đại Dương dùng cơm, tối nay tôi trình diễn thời trang, nhớ phải thay đổi loại ghế kim loại mà tôi vận chuyển bằng đường hàng từ Pháp về, trang phục đêm nay lấy kim loại làm chủ đề." Nhậm Tử Hiền xong, cũng khẽ nở nụ cười, cất bước như biểu diễn sàn catwalk quốc tế, gọn gàng hấp dẫn về phía trước, phong cách tiêu chuẩn quốc tế, hôm nay mặc đồ này, thể vô cùng tinh tế, bộ ngực đầy đặn hoàn mỹ, eo mảnh khảnh, quần màu đen bó sát người, cặp chân thon dài giống như ngọn bút, bước vô cùng quyến rũ tự nhiên. . . . . .

      Đông lập tức dẫn Giám đốc và mọi người theo sau, sau đó từ trong chiếc xe màu đen, đoàn người, thợ xoa bóp mát xa, nhà tạo mẫu tóc, chuyên gia trang phục, người làm nghề móng tay, chuyên gia trang điểm, còn có đám trợ lý, rối rít theo phía sau Nhậm Tử Hiền, vào phòng khách sạn cao cấp nhất.

      "Thiên Lỗi đâu?" Nhậm Tử Hiền vừa qua trước quầy tiếp tân, vừa cười hỏi.

      " ấy dùng cơm trưa với Lưu đổng ở Nhà hàng Pháp." Đông lập tức .

      Nhậm Tử Hiền dừng bước lại, hấp dẫn xoay người, cặp mắt phượng xinh đẹp phát ra vẻ nghi ngờ nhìn Đông .

      Đông có chút căng thẳng cúi thấp đầu.

      Nhậm Tử Hiền quay đầu, sắc mặt có chút vui suy nghĩ chút, mới hỏi: "Phòng tổng thống của tôi chuẩn bị xong chưa? Tối nay sau khi biểu diễn thời trang, tôi muốn mở par¬ty riêng"

      " chuẩn bị xong rồi, theo như căn dặn của , chọn ‘phòng tổng thống' bạch kim, tất cả các nơi đều phủ kín Hoa Bách Hợp thích. . . . . ."

      " luôn như vậy." Nhậm Tử Hiền đột nhiên xoay người, nhìn về phía Đông mỉm cười .

      Đông hơi hiểu ngẩng đầu lên, thấy mặt Nhậm Tử Hiền vẫn lên nụ cười, nhưng cảm thấy chút vui giấu ở trong ánh mắt, trong lòng của hơi lạnh lẽo, căng thẳng : "Nhâm tiểu thư, ý của là. . . . . ."

      "Chuẩn bị xong cho tôi ‘phòng tổng thống', chuẩn bị hoa, chuẩn bị tất cả, xem ra vô cùng tỉ mỉ đúng mực, vậy tại sao từ lúc tôi xuống xe đến giờ, chồng chưa cưới của tôi lại dùng bữa cùng người khác? làm thư ký thân cận của ấy, cầm lương bổng cao như vậy, tại sao lúc tôi cần nhất lại chuẩn bị tốt?" Nhậm Tử Hiền nhìn Đông , hỏi.
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 93: Mềm lòng

      " xin lỗi, là lỗi của tôi, xin tha thứ. " Đông hết sức ngượng ngùng, cúi đầu.

      Tử Hiền yên lặng nhìn bộ dáng Đông nhẫn và kín đáo, lộ ra vô cùng trung thành, đột nhiên mỉm cười : "Trung thành là chuyện tốt, chỉ là làm người nên quá đơn giản, phải lo trước tính sau."

      Sắc mặt của Đông khẽ tái nhợt, khom người : "Vâng. Cám ơn Nhâm tiểu thư nhắc nhở."

      "Tha thứ cho tôi..tôi là người cầu toàn, cho nên có lúc thể chịu được người bên cạnh có tỳ vết, nhất là thư ký thân cận của Thiên Lỗi. Tôi và ấy đều đánh giá rất cao." Nhậm Tử Hiền cười hết lời liền nhàng xoay người vào thang máy, để cho thư ký Lệ Na đóng cửa lại cho mình.

      Tất cả mọi người cũng lên tiếng, đứng ở ngoài cửa khom người cúi chào.

      "Chậc chậc chậc." Trần Mạn Hồng đứng ở đầu kia lắc đầu, cười : "Nhìn ? Đây chính là người phụ nữ lái chiếc Lamborghini 380 triệu, phải có thái độ chút nào thỏa hiệp, ngay cả đàn ông cũng thỏa hiệp. Có câu, thái độ của người phụ nữ, quyết định tất cả."

      "Nhưng. . . . . ." Nhã Tuệ nhớ tới hình ảnh ở trong mưa ba năm trước đây, Như Mạt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng như nước, tiếp tục sâu kín : "Nhưng đối mặt với người đàn ông này, ấy rất nghe lời chứ? Mới vừa rồi tôi có cảm giác dáng vẻ ấy như chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào."

      "Tôi thích dáng vẻ chiến đấu của ấy. Nếu như người phụ nữ chiến đấu, chứng tỏ ấy thỏa hiệp cái xấu và bị ném bỏ." Trần Mạn Hồng nhún nhún vai, đặt suy nghĩ của mình vào suy nghĩ của người vợ chưa cưới cao quý.

      Nhã Tuệ và Khả Hinh cùng nhau quay đầu nhìn .

      "Nhìn tôi làm gì?" Trần Mạn Hồng lập tức nhìn Nhã Tuệ và Khả Hinh : "Các người cảm thấy tôi có gì đúng sao? Giống như các người luôn mặc áo T-shirt, quần jean, làm sao hiểu loại người như chúng tôi, lúc mặc vào người bộ quần áo GUCCI sinh ra cảm giác xinh đẹp và kiêu ngạo? Tôi vô cùng đánh giá cao nữ chủ nhân tương lai của Tập đoàn Á Châu chúng ta. ấy đến nơi nào, nhất định nơi đó phát ra cảm giác lãng mạn và cao quý."

      Nhã Tuệ a tiếng, bật cười, có chút khó hiểu chỉ về phía thang máy kia, cười khổ : "Ý của là. . . . . . Mới vừa rồi ấy đem lỗi của chồng chưa cưới muốn gặp ấy, đỗ cho Thư kí Lưu, đó là bởi vì khí chất cao quý của ấy?"

      "Đó là đương nhiên." Ánh mắt Trần Mạn Hồng lập tức sáng lên, nhìn Nhã Tuệ sảng khoái : "Đây vốn chính là lỗi của thư kí. Điều này sao có thể là lỗi của Tổng Giám đốc? Tổng Giám đốc ngày kiếm tỷ bạc, làm sao nhớ những chuyện này? phải thư ký nên nhắc nhở cần phải làm gì sao?"

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc há to mồm nhìn Trần Mạn Hồng, đem chuyện có lý thành có lý, tại sao biết xấu hổ như vậy?

      "Thân ái, có thể làm bạn bè với tôi, là vinh hạnh cho tôi" Nhã Tuệ còn hơi sức cười .

      "Đó là đương nhiên." Trần Mạn Hồng nhàng sửa sang lại búi tóc, ngờ vừa mới dứt lời, bộ đàm trong túi đồng phục vang lên, tiện tay cầm lên, điều chỉnh thanh : "Ừ. ."

      "Quản lý." Giọng có chút căng thẳng của Văn Chi truyền đến: "Mới vừa rồi quản lý ‘phòng tổng thống' bạch kim gọi điện thoại đến phòng ăn, muốn chúng ta đưa lên chai rượu tuyết lợi "Tôn vương", bởi vì Nhâm tiểu thư muốn uống rượu tuyết lợi cho dễ ngủ, thuận tiện điều chỉnh chênh lệch múi giờ.

      "Cái gì?" Trần Mạn Hồng hoảng sợ đến nhảy dựng, cầm bộ đàm, : "Tôi lập tức tới ngay."

      Trần Mạn Hồng cầm bộ đàm, nhanh chóng bước về phía nhà hàng, Khả Hinh cũng muốn xoay người lên lầu, ngờ bị Nhã Tuệ nắm lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn Nhã Tuệ hỏi: "Thế nào?"

      "Khả Hinh." Dường như Nhã Tuệ dự cảm được cái gì, lôi đến chỗ tối, cẩn thận dặn dò : "Tôi với , có thể vào Khách sạn Á Châu, là ngày hôm đó đầu của Tổng Giám đốc bị sét đánh."

      Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn Nhã Tuệ, nhịn được bật cười tiếng.

      " đừng cười." Nhã Tuệ gấp gáp nắm tay của Khả Hinh : "Tôi mặc kệ là lúc nào, ấy mở lòng từ bi như thế nào, tôi cũng vĩnh viễn nhớ kỹ, lúc xảy ra chuyện, tôi gọi điện thoại cho ấy, ấy rất vô tình tất cả đều liên quan gì đến , còn có lúc phát té xỉu ở trong mưa, tôi cầu xin ấy đưa đoạn đường, ấy tàn nhẫn nhúc nhích. Đối với người đàn ông này tôi có lòng tin, tôi biết tại sao ấy muốn chứa chấp , nhưng tôi hi vọng ấy có thể nhanh chóng quên chuyện này. Quên chuyện ở khách sạn này. Cho nên, mặc kệ người có tài năng như thế nào, hãy thu hồi tài năng của ! Được ? Ngàn vạn lần đừng xen vào chuyện liên quan, hoặc đứng ra giúp đỡ ai. Xem như tôi như ích kỷ cũng tốt, vô tình cũng tốt. tại tôi chỉ muốn bảo vệ chu đáo. Tôi muốn trở về nơi u tối, làm nơi u tối. Làm ơn."

      Đường Khả Hinh nhìn bạn thân, nhìn vẻ mặt quan tâm gấp gáp của , miễn cưỡng cười : "Ở trong mắt của , tôi hiền lành như vậy sao? có chuyện gì, tôi hứa với . . . . . . Tôi cẩn thận tự bảo vệ tốt cho mình, chuyện liên quan tới mình, tôi cũng quan tâm."

      " thề ." Nhã Tuệ căng thẳng . (aiz, thề cái rắm, này là túi gây chuyện)

      "Được rồi. . . . . . Tôi thề. . . . . ." Khả Hinh nhìn bạn thân bật cười : "Tôi xen vào việc của người khác, quan tâm đến chuyện liên quan tới mình, tôi thề."

      Nhã Tuệ có chút yên lòng nhìn Đường Khả Hinh, : "Vậy tốt, làm . Cẩn thận chút. Tối nay về sớm chút, tôi ngủ dậy làm món cá sốt cà cho ăn."

      "Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn bạn thân, cười : "Tôi biết rồi..., cần lo lắng. Mau ."

      Nhã Tuệ suy nghĩ chút chỉ đành phải gật đầu, xoay người khỏi, Khả Hinh cũng mỉm cười xoay người vào thang máy, đè xuống tầng lầu, cửa thang máy đóng lại chặt kín, liền nhớ tới bộ dáng xinh đẹp động lòng người của Nhậm Tử Hiền lúc nảy, kiêu ngạo dứt khoát, còn nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng vô tình của Tưởng Thiên Lỗi, cúi đầu bất đắc dĩ cười tiếng, cửa thang máy mở ra, mới vừa ra cũng nhìn thấy Trần Mạn Hồng phát bắt được gáy của Tiểu Nhu, xách cả người giống như xách con Gà vào nhà hàng.

      Khả Hinh ngạc nhiên suy nghĩ chút liền theo vào nhà hàng, thấy Trần Mạn Hồng vẫn xách Tiểu Nhu nức nở muốn khóc, ném vào hầm rượu, vẻ mặt Tào Kiệt cũng nghiêm túc vào hầm rượu, nghi ngờ suy nghĩ chút cũng tò mò theo sát vào hầm rượu, thấy Trần Mạn Hồng đứng ở trước mặt của Tiểu Nhu, chỉ vào tất cả rượu tuyết lợi "Tôn vương" ở kệ rượu, : "Chọn mau! Hôm nay vợ tương lai của Tổng Giám đốc chúng ta, tâm trạng có chút tốt, hơn nữa còn ngồi máy bay đường dài, khẩu vị nhất định rất nhạt, thử chọn bình."

      Vẻ mặt Tiểu Nhu đau khổ cúi đầu, căng thẳng và sợ hãi : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi biết. . . . . ." .

      " biết? ?" Mạn Hồng tức giận nhìn Tiểu Nhu : " với tôi biết? Lần trước ở bữa tiệc của Thủ tướng, phải biểu rất tốt sao? Hơn nữa Laurence tiên sinh còn đặc biệt khen . ."

      Lần này Tiểu Nhu giống như ăn phải hoàng liên, có khổ mà được, ánh mắt chợt lóe, ngay lập tức cầu cứu nhìn về phía Khả Hinh tới.

      Khả Hinh còn hơi sức nhìn Tiểu Nhu, vừa muốn tiến lên nhưng nghĩ đến lời của Nhã Tuệ, lại do dự cúi đầu, khẽ thở dài.

      Tiểu Nhu thấy Khả Hinh như vậy, càng thêm muốn khóc, nức nở : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ hiểu chút. Tôi làm sao dám. . . . . . Làm sao dám chọn rượu cho Nhâm tiểu thư? Như vậy chết người, quản lý. . . . . ."

      "Nếu chọn, chúng ta mới chết đấy." Trần Mạn Hồng tức giận nhìn Tiểu Nhu : " tại cả khách sạn cũng biết phòng ăn ngự tôn chúng ta xuất nhân tài hiểu rượu đỏ, còn được Laurence tiên sinh chuẩn bị phái west để học tập, nếu bây giờ ngay cả bình rượu, cũng chọn được, mặt mũi của tôi đặt ở đâu?"

      "Được rồi, đừng làm khó ấy. Có thể ấy cũng chỉ hiểu chút thôi, nếu ấy lợi hại như vậy, đâu còn ở phòng ăn của chúng ta lâu như vậy, ngây ngốc lâu như vậy?" Tào Kiệt vươn tay, khẽ vuốt đầu Tiểu Nhu, bảo vệ : " tại việc gấp rút của chúng ta là vợ của Tổng Giám đốc muốn uống rượu tuyết lợi, phải chọn bình nào?"

      "Tôi biết, còn tìm ấy sao?" Trần Mạn Hồng tức giận : "Mặc dù tôi có gặp qua vợ của Tổng Giám đốc nhưng lần trước tôi nghe Nhã Tuệ có lần ấy đến phòng ăn nhà khách Đại Dương dùng cơm, thiếu chút nữa nếm hết ba mươi mấy bình rượu đỏ của nhà hàng bọn họ, nhưng bình nào để cho ấy hài lòng, mở bình ra ngửi cái liền lấy , thậm chí bởi vì chuyện này, tra hỏi ba người quản lý, hai chuyên gia hầu rượu, bọn họ ngay cả thức ăn và rượu đỏ cơ bản nhất cũng hiểu. Nhắc tới chuyện này, cho đến bây giờ Nhã Tuệ vẫn còn run sợ, ấy may mắn trực ca đêm tối qua, hôm nay cần đương đầu với họng súng. Hôm nay nên khen ấy, khen ấy là tự bê đá đập chân mình rồi."

      Đường Khả Hinh im lặng lắng nghe, vừa nghe vừa từ từ di chuyển người, trong đầu nghĩ đến dặn dò của Nhã Tuệ, nhưng trái tim bởi vì Tiểu Nhu luống cuống mà mềm lòng, khẽ thở dài, im lặng đeo lên bao tay trắng, tới kệ rượu "Tôn vương", chậm rãi nhìn rượu tuyết lợi phía kệ. . . . . .

      "Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Nhu có chút căng thẳng nhìn quản lý hỏi.

      " hỏi tôi, tôi hỏi ai?" Trần Mạn Hồng trách móc nhìn Tiểu Nhu cái, mới nghiêm nghị : "Tiểu Nhu, cho mình chút lòng tin , mang ra bản lãnh chọn vài bình. Mau lên! Nếu biểu tốt, tôi nhất định báo cáo giám đốc dìu dắt ! Để cho sớm thông qua cuộc thi west!"

      Tiểu Nhu lập tức ôm mặt khóc, cả người hoang mang lo sợ ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Đường Khả Hinh im lặng tới chai rượu tuyết lợi ở trước mặt, lặng lẽ cầm lên, nhàng lau phía thân bình, rồi đặt trở về, sau đó yên lặng tránh ra, sắc mặt của thu lại, lập tức có chút vui mừng tới cầm lên chai rượu tuyết lợi Khả Hinh mới vừa lau xong, nhìn số năm chút, rượu tuyết lợi "Tôn vương" năm 1997, lập tức rất tự tin nâng bình rượu lên, hơi vui mừng : "Bình này!"
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      heo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 94: Chờ xem 1

      Tiểu Nhu cầm bình rượu tuyết lợi, có chút nhịn được nhìn về phía Khả Hinh.

      Khả Hinh đứng ở đàng xa, im lặng gật đầu cái.

      Tiểu Nhu lại khẳng định nhìn về phía quản lý : "Là bình này!"

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt hai người cùng nhìn nhau, bằng vào kinh nghiệm thưởng thức của hai người bọn họ, chọn bình rượu tuyết lợi năm 1996 và bình rượu tuyết lợi năm 2000, đặt ở bàn xe thức ăn Cát Lệ đẩy tới, sau đó ở xung quanh ba bình rượu tuyết lợi, nhân viên phục vụ trang trí đầy hoa BLUELOVER (hoa hồng xanh) xinh đẹp quyến rũ, rồi đặt tấm thẻ phòng ăn ngự tôn vào trong bó hoa, mở ra, phía dùng bút dạ quang màu tím, viết hai câu miêu tả: vẻ đẹp vĩnh cữu, tình vĩnh cữu.

      Các đồng nghiệp quầy rượu đưa tới hai cái ly Tulip, ở dưới mỗi thân ly, buộc hai đóa hoa hồng tươi mát.

      Trần Mạn Hồng hết sức hết sức cẩn thận quan sát bình rượu tuyết lợi để ở trước mặt, còn có hoa BLUELOVER, xem cánh hoa có héo tàn hay , chú ý đến vị trí trưng bày rượu tuyết lợi, xác định có lầm, mới : "Tiểu Nhu, cùng tôi!"

      Tiểu Nhu nghe vậy, hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, thở hốc vì kinh ngạc, lập tức căng thẳng : "Tôi . . . . . Tôi?"

      "Đương nhiên là ! Rượu này do chọn, nhất định là có lý lẽ của mình." Trần Mạn Hồng lại đưa tay khẽ chạm vào đóa BLUELOVER, cảm giác nó tươi tắn, nở rộ xinh đẹp, hài lòng liền xoay người bảo Cát Lệ đẩy xe thức ăn ra ngoài.

      "Khả Hinh. . . . . . Cứu tôi . . . . ." Tiểu Nhu thừa dịp tất cả mọi người đều ra ngoài, đứng ở cửa nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt đau khổ : "Tôi rất sợ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, nhìn bộ dáng khổ sở của Tiểu Nhu, khẽ : "Yên tâm . Nếu như có thức ăn đối chiếu, cũng có rượu đỏ khác tham khảo, đơn giản chỉ là vì trải qua chặng đường dài, để làm dịu khẩu vị, mùi vị rượu tuyết lợi, vừa đúng thích hợp. Nếu có chuyện gì, chính tôi ở kíp 13, giữ chặt tai nghe."

      "Ừ!" Tiểu Nhu nghe Khả Hinh vậy, liền có chút yên lòng gật đầu cái, sau đó xoay người theo Trần Mạn Hồng ra ngoài.

      ‘Phòng tổng thống' Bạch kim!

      Mười mấy vệ sĩ nghiêm túc đứng ở ngoài cửa ‘phòng tổng thống', Đông cùng với thư ký và Giám đốc cũng canh giữ ở hành lang xa hoa, dám tự tiện tiến vào, thỉnh thoảng nghe được bên trong truyền đến tiếng Nhậm Tử Hiền gọi điện thoại, dùng tiếng Pháp khẽ cười , từng làn hương thơm từ bên trong cửa bay ra, từng người nghe mùi thơm này cũng dám buông lỏng, nhắc nhỡ mình phải thận trọng.

      Cửa thang máy đinh tiếng mở ra.

      Trần Mạn Hồng tao nhã bước ra trước, sau đó nhàng xoay người nhìn Cát Lệ cẩn thận đẩy xe thức ăn ra, Tiểu Nhu ở phía sau, sắc mặt có chút tái nhợt theo ra.

      Đông và Hoắc Minh nhìn thấy Trần Mạn Hồng ra phòng ăn, lập tức bước tới, sau khi vệ sĩ kiểm tra xe thức ăn xong, mới giọng hỏi: "Chuẩn bị rượu tuyết lợi xong chưa?"

      "Chuẩn bị xong." Trần Mạn Hồng hơi nghiêng người, tay giơ về phía xe thức ăn.

      Đông và Giám đốc, còn có quản lý Lý tổng phụ trách bộ phận ẩm thực cùng nhìn về phía ba bình tuyết lợi, hết sức đẹp mắt yên ổn đặt ở giữa những đóa hoa BLUELOVER, yên lòng hỏi: " xác định ba bình rượu này, thích hợp với ý của Nhâm tiểu thư?"

      "Ba bình rượu này do tôi và Quản lý Tào cùng nhân viên phục vụ từng được Laurence tiên sinh tán thưởng cùng nhau chọn lựa." Trần Mạn Hồng lập tức .

      Hoắc Minh trầm ngâm suy nghĩ chút, mới : "Thôi vào , cẩn thận hầu hạ."

      "Vâng" Trần Mạn Hồng thở hơi, chuẩn bị đâu đó ổn thỏa, dẫn Cát Lệ về phía trước trước cánh cửa ‘phòng tổng thống', nhàng gõ cái, dùng giọng êm ái chậm rãi : "Nhâm tiểu thư, tôi là Trần Mạn Hồng phòng ăn ngự tôn, đưa rượu tuyết lợi tới cho ."

      Chốc lát sau.

      Mật mã đèn bên trái ‘phòng tổng thống', sáng lên màu xanh lá cây, phịch tiếng, cửa mở ra, quản lý Hứa Hạo Lâm hơn bốn mươi tuổi, có kinh nghiệm nhất về quản lý ‘phòng tổng thống' tại Khách sạn Á Châu, mặc đồng phục màu đen, đứng cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Trần Mạn Hồng : "Quản lý Trần? Rượu tuyết lợi chuẩn bị xong chưa?"

      "Vâng!" Trần Mạn Hồng lập tức hơi cúi đầu .

      "Vào ." Quản lý cho phép mở cửa chính ‘phòng tổng thống', luồng gió biển nhàng khoan khoái đập vào mặt, phòng khách nhẵn bóng sáng ngời, khắp nơi trang trí đồ nội thất tinh xảo đắt tiền theo phong cách Châu Âu, bên ngoài phòng khách to lớn gần trăm mét vuông, hồ bơi ngoài trời, trong bể bơi, có pho tượng nữ thần Athena, nước trong vắt chảy róc rách, xung quanh hồ bơi trưng bày hoa hồng đỏ tươi, từng đóa nở rộ, xinh đẹp, đọng giọt nước lấp lánh. . . . . .

      Trần Mạn Hồng dám nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, liền bảo Cát Lệ đẩy xe thức ăn, cẩn thận vào.

      Quản lý dẫn Trần Mạn Hồng đẩy xe vào trong phòng khách, rồi từ phòng khách sang trọng về phía hành lang bên trái, nhân viên phục vụ ‘phòng tổng thống', cẩn thận đặt xuống bàn trà ghế sa lon chén ngọc màu xanh dương, chứa nước trong veo, sau đó thả mấy cây Thủy Trúc vào trong nước trong, tiếp đến thu dọn lại chiếc gối ôm màu trắng sữa ghế sa lon, thay vào chiếc gối màu vàng mà lúc nảy Nhâm tiểu thư căn dặn, bầu khí trở nên có chút căng thẳng.

      Trần Mạn Hồng cũng khỏi có chút căng thẳng thở mạnh hơi, hai mắt khẽ chớp, hơi ngẩng đầu lên, muốn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng nghe được giọng trong trẻo: "Tối nay là chương trình diễn thời trang đầu tiên của tôi ở trong nước, nếu đến, vậy nể mặt tôi rồi, Ricky, dựa vào tình bạn giữa hai chúng ta, chẳng lẽ còn mời được ?"

      Trần Mạn Hồng nghe bọn họ cười thanh có chút lười biếng truyền ra, lập tức im lặng đứng ở bên.

      Nhậm Tử Hiền mỉm cười mặc váy ngủ ngắn bằng tơ lụa màu tím đậm, bên ngoài khoác áo choàng mỏng dài màu tím nhạt, mái tóc xoăn hơi ướt đẫm, yểu điệu hấp dẫn bước ra ngoài, cặp chân dài thẳng tắp mê người, lúc đong đưa làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ, lúc qua bên cạnh Trần Mạn Hồng thoáng qua mùi nước hoa đặc chế hết sức quyến rũ dễ chịu, loại nước hoa này do công ty nước hoa tài trợ cho , chuyên căn cứ mùi thơm da thịt của , tìm kiếm nghiên cứu chế tạo nước hoa phù hợp với mùi hương cơ thể .

      "Tối nay nhất định phải tới đó, tôi chờ ." Nhậm Tử Hiền mỉm cười dứt lời, người ngồi ở ghế sa lon mềm mại, người phục vụ lập tức dùng khay bạc tinh khiết đưa đến trước mặt khăn tay mùi tinh dầu quýt.

      Tử Hiền mỉm cười nhận lấy khăn tay, lau bàn tay ngọc thon thon, mười móng tay sơn màu tím, phản chiếu ngón tay ngọc thon dài, trắng nõn mê người của .

      Trần Mạn Hồng dẫn Cát Lệ đẩy xe thức ăn tới bên cạnh Tử Hiền, đứng bên, nín thở yên lặng chờ đợi.

      Tử Hiền lau tay xong, đưa khăn tay ném vào trong cái khay bạc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng bộ dáng rất quyến rũ nhưng lộ ra chút lạnh lùng nhìn Mạn Hồng.

      Trần Mạn Hồng chớp mắt cũng dám lên tiếng.

      Tử Hiền nhìn cả người Trần Mạn Hồng từ xuống dưới, khuôn mặt nhắn có chút khéo léo, bộ ngực đầy đặn, vòng eo gọn gàng, đôi chân thon dài, khẽ mỉm cười, mới vừa rồi dùng tiếng Pháp chuyện, tại dùng tiếng trung có chút nhuần nhuyễn, : " là. . . . . ."

      "Nhâm tiểu thư, xin chào, tôi là Trần Mạn Hồng phòng ăn ngự tôn nhà hàng tây. . . . . ." Trần Mạn Hồng lập tức giới thiệu .

      "Quản lý có thể tô son môi đỏ như vậy sao?" Tử Hiền nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi.

      "Ách. . . . . ." Trong lòng Trần Mạn Hồng chợt lạnh, vội vàng cúi đầu : "Rất xin lỗi, hôm nay tô nhiều hơn chút, sợ thất lễ với khách."

      " tô màu quá đậm, làm cho khách có cái nhìn tốt." Nhậm Tử Hiền nhận lấy ly nước ấm do người phục vụ đưa tới, hớp ngụm, nước da trắng nõn trơn mềm, bởi vì tắm rửa xong, ửng hồng mê người.

      Nếu như những lời này để cho Tào Ngọc Tinh con gà mái già kia nghe được, nhất định ta cười mình ba ngàn năm. Đứng ở chỗ này, Trần Mạn Hồng nghĩ thế giới này, phải có kẻ thù duy nhất. Trần Mạn Hồng vẫn nhàng mỉm cười : "Cám ơn ý kiến của Nhâm tiểu thư, sau này tôi nhất định chú ý nhiều hơn."
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 94: Chờ 2

      "Rượu tuyết lợi đưa tới chưa?" Đôi mắt xinh đẹp của Nhậm Tử Hiền liếc nhìn rượu tuyết lợi xe thức ăn.

      "Đưa tới. Có rượu tuyết lợi năm 1996, 1997, 2000. . . . . ." Trần Mạn Hồng vẫn chưa hết. . . . . .

      "Quản lý Trần làm người có rất nhiều tiêu chuẩn sao?" Tử Hiền ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng, rất có hứng thú muốn biết chuyện này.

      "À?" Trần Mạn Hồng hiểu những lời này, hơi giọng , có chút nghi ngờ nhìn Nhậm Tử Hiền.

      Nhậm Tử Hiền vẫn rất quyến rũ cười : "Tôi với , tôi muốn uống rượu tuyết lợi, sau đó đưa lên cho tôi ba bình, nếu có lòng tin, chỉ chai làm cho tôi hài lòng, tại sao làm được quản lý?"

      Trần Mạn Hồng nghẹn họng, sắc mặt có chút trắng bệch, trán rịn mồ hôi : " xin lỗi, bởi vì rượu tuyết lợi "Tôn vương" của chúng ta có nhiều chủng loại, có thể tùy chọn thời hạn, bởi vì biết trải qua hành trình đường dài, khẩu vị thích hợp với loại rượu nào, cho nên. . . . . ."

      "Cho nên đưa lên ba bình để cho tôi lựa chọn?" Nhậm Tử Hiền nhìn Trần Mạn Hồng, có chút bất đắc dĩ cười : " có thấy, đầu bếp tốt nhất bởi vì làm món ăn cho khách mà cho đưa ba món để cho khách lựa chọn sao? Mỗi món cũng nếm thử chút? Hai phần ăn kia, bồi thường tổn thất? Tôi chưa bao giờ nghĩ vì tôi là nữ chủ nhân tương lai của khách sạn này mà phung phí của trời, tôi chỉ hy vọng các người có thể chuyên nghiệp hơn chút, lúc chúng tôi bày tỏ ra suy nghĩ, các người cũng suy nghĩ cho chúng tôi, đây mới gọi là thân thiết, hiểu chưa? Nếu như chuyện gì, cũng đưa cho tôi ba tiêu chuẩn, tại sao tôi phải lựa chọn khách sạn này?"

      Sắc mặt của Trần Mạn Hồng hơi khó coi, nhưng cố đè nén cảm xúc, cố gắng mỉm cười : "Đúng vậy. Xin nghe dạy bảo của , sau này tôi nhất định cố gắng hơn, vì khách sạn mỗi người khách mà ra sức."

      "Ra sức cũng cần, sau này chú ý chút, khui rượu , cần nhiều. . . . . ." Tử Hiền câu.

      Trần Mạn Hồng cố gắng buông lỏng sắc mặt, xoay người nhìn về phía Cát Lệ.

      Cát Lệ lập tức gật đầu, lưu loát cầm lên rượu tuyết lợi năm 1996, vừa muốn mở ra, Tử Hiền mặt hơi ngẩng, vẻ mặt có chút nghiêm túc nhìn Cát Lệ : " làm trưởng kíp nhà hàng tây tại Khách sạn Á Châu, trong nhóm rượu tuyết lợi năm 1996, 1997, 2000, có thể chọn 1996 mở trước?"

      Cát Lệ hoảng sợ đến thay đổi sắc mặt, cầm dao mở bình, tay cũng run rẩy đến thốt nên lời. . . . . .

      "Xin lỗi!" Trần Mạn Hồng lập tức nhìn về phía Nhậm Tử Hiền : "Có thể ấy có chút căng thẳng. . . . . ."

      Nhậm Tử Hiền có chút nghi ngờ nhìn Cát Lệ, hơi trầm ngâm lát, mới quyết định : "Tiếp tục . . . . . ."

      "Tôi tới. . . . . ." Trần Mạn Hồng đeo lên bao tay trắng, rất cẩn thận nhận lấy dao mở bình, sau đó cầm lên rượu tuyết lợi năm 2000, đặt ở bàn ăn, trước tiên cắt ngang mép nút bình rượu đỏ, lưu loát giải quyết bao bì dính bên ngoài, sau đó xoay tròn dao nhọn mở bình, thuận lợi khui nút bình rượu, đem rượu để sang bên, chờ thời gian giải rượu, đem nút gỗ đưa trước cho của Tử Hiền. . . . . .

      " cần. "Tôn vương" năm 2000, năm ấy nước mưa quá nhiều, làm cho quả nho quá nhiều nước, lượng đường đầy đủ, cho nên rượu tuyết lợi năm ấy, chưa đủ ngọt . . . . . . Loại rượu này làm sao thích hợp với tôi?" Tử Hiền nhàn nhạt .

      Trần Mạn Hồng lập tức sững sờ, ngay sau đó đem nút gỗ đưa cho Cát Lệ để đóng nút tuyết lợi năm 2000, rồi nâng rượu tuyết lợi năm 1997. . . . . .

      Tử Hiền liếc mắt nhìn bình rượu tuyết lợi kia, im lặng lên tiếng.

      Tiểu Nhu căng thẳng đứng ở sau lưng quản lý, rất gấp gáp nhìn quản lý. . . . . .

      Trần Mạn Hồng căng thẳng mở ra bình rượu tuyết lợi năm 1997, vừa mở, trong lòng vừa nghĩ, có lẽ đem "Tất cả rượu tuyết lợi trong hầm rượu của Phòng ăn ngự tôn mở ra, ấy cũng hài lòng”. . . . . . sau khi nút bình rượu mở ra, ở trong quá trình giải rượu, vẫn phải đem nút bình rượu đưa đến trong tay Nhậm Tử Hiền. . . . . .

      Nhậm Tử Hiền nhận lấy nút gỗ, hơi ngửi cái, liền trầm mặt, thả lại nút gỗ : "Lấy bình này ."

      "Vâng" Trần Mạn Hồng lập tức điều chỉnh thời gian giải rượu.

      Lúc này Nhậm Tử Hiền có chút buồn ngủ, mới vừa tựa ghế sa lon muốn nghỉ ngơi, lúc này điện thoại vang lên, hơi mở mắt, quả nhiên nghe được quản lý , là điện thoại của Tổng Giám đốc Tưởng, rốt cuộc lần đầu tiên trong ngày nay trong ánh mắt lên dịu dàng, vươn tay, nhận lấy điện thoại di động, đặt vào bên tai, nhàng tiếng: "Ừm. . . . . ."

      "Đến khách sạn lúc nào?" Giọng trầm trầm của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến.

      Nhậm Tử Hiền lên tiếng, nhắm mắt lại, mặt khẽ lộ ra thái độ hờn dỗi, : " còn nhớ hôm nay em trở lại?"

      " cùng Lưu đổng bàn chút công việc. Buổi tối tới ăn tối cùng em." Tưởng Thiên Lỗi .

      Tử Hiền cầm điện thoại di động, đứng dậy về phía trước cửa sổ sát đất, nhìn hồ bơi lộ thiên bên ngoài, còn có toàn cảnh thành phố cao ngất ở bên ngoài hồ bơi, dịu dàng : "Lúc nào tới đây ăn ăn tối với em?"

      "Hết bận." Tưởng Thiên Lỗi lưu loát hai chữ.

      Tử Hiền có chút hài lòng : "Nếu hết bận sao?"

      "Vậy em ăn trước, tranh thủ thời gian ăn cùng em." Tưởng Thiên Lỗi lại .

      Ánh mắt của Tử Hiền nóng lên, nắm điện thoại, lồng ngực hơi phập phồng : "Nếu như vĩnh viễn bận rộn rảnh, vậy vĩnh viễn tới dùng cơm?"

      " có lúc hết bận." Tưởng Thiên Lỗi .

      Tử Hiền tức giận nắm chặt điện thoại di động, lạnh lùng : "Vậy vĩnh viễn đừng tới dùng cơm ! Em ở chỗ này hoan nghênh ! !"

      xong, mười ngón tay nhắn nắm chặt điện thoại di động, tức giận xoay người, nhìn thấy Trần Mạn Hồng rót cho mình ly rượu tuyết lợi, hai lời, đợi mọi người mở miệng, liền nâng lên ly rượu tuyết lợi, uống hơi cạn sạch, ngờ mới vừa uống vào, cảm giác buồn nôn làm cho nhăn mặt, phun cái, đem rượu tuyết lợi nhả vào trong ly rượu, Lạnh lùng hỏi: "Rượu tuyết lợi này do người nào chọn! ! ?"

      Mọi người kinh hoảng nhìn nét mặt giận dữ của Tử Hiền, cũng dám gì, ngoài cửa, Đông và Giám đốc cũng vội vàng tới, nhìn thấy Tử Hiền nắm chặt áo ngủ, xoay người, tức giận, bọn họ lập tức tiến lên, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu hỏi: "Người nào chọn rượu này?"

      "Chuyện này. . . . . ." Trần Mạn Hồng liếc mắt nhìn bóng lưng bực tức của Nhậm Tử Hiền, nhắm mắt : "Là . . . . . Là tôi . . . . ."

      ", , , đây là tôi . . . . . Tôi tự chọn!" Tiểu Nhu lập tức căng thẳng bước lên, vẻ mặt đau khổ : "Là tự tôi chọn! Chính là tôi, liên quan đến quản lý. Nhâm tiểu thư, là lỗi của tôi."

      Lúc này trong đầu Tử Hiền rối loạn, có cách nào tập trung tinh thần.

      Trần Mạn Hồng vươn tay, bắt được cánh tay của Tiểu Nhu, muốn ngăn cản , ngờ cẩn thận đụng ngã bộ đàm đặt ở trong túi đồng phục, bộ đàm lập tức rơi xuống, sau đó cẩn thận mở ra công tắc băng tần, bên trong lập tức truyền đến thanh của Khả Hinh : "Tiểu Nhu? Chuyện như thế nào? Vợ của Tổng Giám đốc có hài lòng bình rượu này ? ngàn vạn đừng sợ, tôi chọn bình rượu tuyết lợi năm 1997, là do trong gần mười năm lại đây, lượng đường trong rượu tuyết lợi mạnh nhất, hãy yên tâm , bình rượu này, ấy nhất định hài lòng! cần lo lắng."

      Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu cùng hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt nhìn bộ đàm đất!

      Sắc mặt Nhậm Tử Hiền cũng lạnh lùng lẽo, quay đầu nhìn bộ đàm đất, mặt khẽ vặn vẹo, cuối cùng đè nén, nhưng hơi tức giận hỏi: "Người kia là ai? Tại sao phòng ăn ngự tôn chọn bình rượu tuyết lợi cũng lén lén lút lút như vậy! !"

      Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu cùng tất cả mọi người dám lên tiếng, chỉ căng thẳng đứng đó.

      Nhậm Tử Hiền nhìn hai người bọn họ, nghiêm túc hỏi: "Tôi hỏi các người, ấy là ai?"

      ". . . . . . . . . . . ." Trần Mạn Hồng hiểu quay đầu nhìn Tiểu Nhu.

      Tiểu Nhu cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, vẫn muốn khai ra Khả Hinh.

      Nhậm Tử Hiền nhìn họ kiên trì như vậy, sắc lạnh lẽo.
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: Chờ 3

      Hầm Rượu!

      Khả Hinh rất lo lắng cho Tiểu Nhu, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, liền cầm bộ đàm, ở trong hầm rượu đỏ tới lui, cho đến khi cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, hai người vệ sĩ tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh!

      Đường Khả Hinh giật mình nhìn hai người vệ sĩ, trong lòng chợt lạnh.

      đến bao lâu, cửa hầm rượu phòng ăn ngự tôn ầm ầm mở ra, sau đó trong phòng ăn tất cả phục vụ, mọi người vẻ mặt quái dị nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đường Khả Hinh ra, theo phía sau hai người vệ sĩ của Nhâm tiểu thư, trưởng kíp Văn Chi lập tức nhào ra ngoài, đến bao lâu, Tào Kiệt từ phòng bếp chạy như bay ra ngoài, cũng thấy hai người vệ sĩ, dẫn Khả Hinh vào thang máy, lập tức chạy như bay đến nơi thang máy, dùng tay che kẽ hở thang máy, ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao muốn mang nhân viên của tôi ?"

      "Nhâm tiểu thư có chuyện tìm ấy. Quản lý Tào cũng cần hỏi tới" vệ sĩ nhận ra Tào Kiệt, cũng dám quá mức, chỉ giải thích nguyên nhân sau đó đưa tay mở tay của , đè xuống bảng điều khiển thang máy đóng cửa.

      sửng sốt nhìn hai người vệ sĩ mang Đường Khả Hinh . . . . . .

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng đau khổ nhìn Tào Kiệt.

      "Xảy ra chuyện gì hả?" Tào Kiệt cao giọng hỏi, nhưng mới vừa hỏi xong, thang máy đóng lại, xoay người, thở mạnh hơi, suy nghĩ trong khoảng thời gian này, đạp môn thần đúng ? Tại sao phòng ăn chúng ta cứ xảy ra chuyện?

      ***

      ‘Phòng tổng thống'.

      Mọi người đều hết sức căng thẳng đứng ở bên trong phòng khách, cúi đầu, dám lên tiếng.

      Mặc cho Tử Hiền cũng bình tĩnh, ôm vai ngồi ở ghế sa lon, bàn ăn trước mặt còn để chai năm 1997 rượu tuyết lợi, nút gỗ đặt xuống ở bên, dường như muốn rớt xuống.

      Đông nhắc đồng hồ đeo tay nhìn thời gian dần dần hết, có chút căng thẳng muốn lấy điện thoại di động ra, cũng trong lúc này, cửa ‘phòng tổng thống' mở ra, hai người vệ sĩ tự mình đưa Đường Khả Hinh vào trong ‘phòng tổng thống', rồi : "Nhâm tiểu thư, Đường Khả Hinh dẫn tới rồi."

      Đôi mắt đẹp của Nhậm Tử Hiền chợt lóe, hơi chuyển động ánh mắt, bình tĩnh nhìn về phía tới, mặc đồng phục màu đen, dáng người thon dài, hơi gầy làm người ta thương xót, mái tóc ngắn, mắt to linh hoạt, lộ ra vô cùng sinh động, cánh mũi nhọn, có chút hấp dẫn, đôi môi mím chặt nhưng vẫn nhìn ra cánh môi màu hồng, màu sắc rất hấp dẫn, mềm mại ngọt ngào, giống như bất cứ lúc nào cũng mời mọc người ta nếm thử chút.

      " chính là Đường Khả Hinh?" Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh, cũng có chút bình tĩnh hỏi.

      Khả Hinh rất căng thẳng đứng ở nơi xa hoa đến nổi khiến người ta cảm giác ngột ngạt, dám ngẩng đầu nhìn người ngồi ở ghế sa lon trước mặt, chỉ là sắp hít thở thông, : "Vâng . . . . . Vâng . . . . ."

      "Rượu tuyết lợi năm 1997 là chọn?" Nhậm Tử Hiền nhàn nhạt nhìn da mặt trơn mềm của Khả Hinh, lại ngoài ý muốn phát má trái che giấu vết sẹo, hơi nghi ngờ cau mày, càng nhìn kỹ chút.

      "Vâng . . . . ." Khả Hinh căng thẳng ra lời, phát vào khách sạn này tới mấy ngày, ngừng xảy ra chuyện kinh hãi, kinh hãi đến nổi làm cho tim người ta muốn nhảy ra ngoài.

      "Chuyện liên quan đến Khả Hinh!" Tiểu Nhu lập tức tiến lên vẻ mặt đau khổ : "Tất cả đều là lỗi của tôi, bởi vì ấy làm ở khu vực rượu đỏ, cho nên tôi mới để cho ấy giúp tôi, ấy hiểu gì, chẳng qua xem số tài liệu bàn làm việc chúng tôi, hiểu chút như vậy. Đều do tôi ép buộc ấy, cho nên ấy mới giúp tôi chọn rượu tuyết lợi, Nhâm tiểu thư, nếu như ngài muốn trút giận trút giận vào tôi , đều là lỗi của tôi."

      Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ cúi đầu.

      Tử Hiền cười nhạt tiếng, ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng, rốt cuộc mặt vui : "Quản lý Trần, có thể để cho nhân viên hầm rượu hiểu cái gì chọn rượu cho tôi sao?"

      "Chuyện này. . . . . ." Trần Mạn Hồng là có khổ ra được, cắn răng nghiến lợi quay đầu nhìn Tiểu Nhu và Khả Hinh.

      Tiểu Nhu và Khả Hinh lập tức cúi đầu, cùng : " xin lỗi!".

      "Tôi mệt rồi. Tất cả các người xuống ." Nhậm Tử Hiền đột nhiên đứng lên, qua bên cạnh Khả Hinh, mới : "Nếu có trách nhiệm như vậy, vậy đứng đó , có lệnh của tôi, ai được phép mang ! Để cho ấy cầm bình rượu tuyết lợi năm 1997 này mà tự kiểm điểm mình!"

      Trần Mạn Hồng có chút gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh rủ xuống đứng ở bên, bộ dáng rất đáng thương, vừa muốn cầu xin tha cho , nhưng thấy Đông chớp mắt, có biện pháp thở dài cùng bọn Tiểu Nhu khỏi.

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, dám lên tiếng.

      "Khả Hinh. . . . . ." Tiểu Nhu đột nhiên vươn tay, nắm tay Khả Hinh, muốn khóc, Khả Hinh lập tức an ủi vỗ bàn tay bé của : "Mau xuống , có chuyện gì. có việc gì. ấy hài lòng rượu này, là lỗi của tôi, phải là chuyện của . Nhanh "

      " xin lỗi. . . . . ." Tiểu Nhu lại xin lỗi nhìn Khả Hinh.

      " thôi, con bé chết tiệt kia!" Trần Mạn Hồng tức giận đến mặt xám ngắt, trừng mắt nhìn Khả Hinh cái, : "Tự giải quyết cho tốt. Tại sao nhiều chuyện như vậy hả?"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cúi đầu, đứng tại chỗ, nhìn quản lý đưa cho mình cái khay bạc, trong khay để bình rượu tuyết lợi năm 1997. . . . . . . . . miễn cưỡng nhận lấy, nhìn thân bình tuyết lợi rất quý giá, vẽ hình con bướm giống như bay là đẹp, phía chính là dấu hiệu "Tôn vương", ủy khuất nhấp đôi môi, ngẩng đầu nhìn quản lý : "Chào ông, có thể đem nút bình rượu tuyết lợi đóng lại hay ? nên lãng phí bình rượu ngon như vậy"

      Quản lý lườm cái, hơi mỉm cười, cong người xuống, cầm nút chai rượu lên, đóng vào chai rượu tuyết lợi, mới : "Từ từ chờ ."
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :