1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1018: Cha
      Lâm Bạch Bạch khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành, vội vã sốt ruột xin lỗi : "Xin lỗi, xin lỗi! ! Vì tôi đột nhiên có việc, nên mới chạy đến tìm các , cố tình đụng ngã người khác!"
      Nữ nhân viên tạp vụ cũng khẩn trương đứng bên, ôm khay, sắp khóc tới nơi khom lưng xin lỗi: "Xin lỗi, hai vị phó tổng! Thực rất xin lỗi!"
      " hại chết tôi rồi! Tư liệu bị đảo loạn hết rồi, rất khó để làm lại!" Tô Lạc Hoành có thời gian nghe các giải thích, mà lần nữa ngồi trước máy vi tính, cầm khăn tay ngừng lau mặt bàn thủy tinh, lại tức giận mở văn kiện ra kiểm tra lại, chút phản ứng cũng có, tức giận đến đập phanh tiếng vào máy vi tính, mặt tái lại!!
      Lâm Bạch Bạch lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lạc Hoành như vậy, sợ đến rất sợ hãi dám lên tiếng!
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay người, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch hỏi: " xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vã như vậy?"
      Lâm Bạch Bạch lập tức nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, khẩn trương cùng vội vàng : "Chị Uyển Thanh xảy ra chuyện! ! Mọi người đều tình huống ra sao! Chú Phúc cấp cứu cho chị ấy! Gọi điện thoại nghe, tôi nghe Tiểu Nhu có thể ở đây, liền vội vàng tới tìm ! Hình như lúc hôn mê chị Uyển Thanh có gọi tên !"
      Lãnh Mặc Hàn vừa nghe lời này, hai mắt nóng lên, tức khắc xoay người bước nhanh ra ngoài, Tô Lạc Hoành nghe thấy Uyển Thanh gặp chuyện may, cũng vội vội vàng vàng tắt máy vi tính, nhanh chóng theo!
      ***
      Đại sảnh khách sạn Á Châu! !
      Cửa thang máy mở!
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ra khỏi thang máy, trong lòng lo lắng cho an nguy của em , nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng trước đại sảnh, tức khắc phân phó: "Lập tức lái xe của tôi qua đây!"
      "Thôi, ngồi xe tôi !" Tô Lạc Hoành trước đó phân phó nhân viên phục vụ lái xe mình ra đường lớn rồi, nhanh chóng nhận chìa khóa, bước nhanh ra ngoài, đón lấy từng cơn gió biển thổi vào càng lúc càng mạnh, ngồi vào ghế điều khiển, Lãnh Mặc Hàn cùng Lâm Bạch Bạch cũng tức khắc ngồi vào chỗ ngồi phía sau, phịch tiếng đóng cửa lại, xe phi thẳng như tên bắn ————
      Tiểu Nhu ôm hoa hồng, ra thang máy, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cùng Lâm Bạch Bạch vội vã lên xe, mắt trừng to, chậm chạp cắn chặt môi dưới, trái tim lại lần nữa bang bang nhảy...
      Xe đua như tên bắn, vượt hai đèn đỏ phóng nhanh đến đường Tân Hải! !
      Lãnh Mặc Hàn ngồi sau xe, trong lòng lo lắng cho em Trương, dựa vào ở ghế xe, im lặng lên tiếng.
      Lâm Bạch Bạch cũng ngồi bên, khẩn trương cùng trầm mặc quay đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, mặc dù biết chính mình nên nhiều, nhưng vẫn là an ủi : " sao đâu, em là người tốt nhất định được ông trời phù hộ!"
      "Có ai lại an ủi người khác như sao?" Tô Lạc Hoành cho hết lời, lại nhanh chóng nắm tay lái, lái xe lên phía trước, ai ngờ khi chạy ra đường Tân Hải, thiếu chút nữa đụng phải chiếc xe màu trắng, hoảng sợ, vội vã xoay tròn tay lái, nhìn về phía kính chiếu hậu của xe, tức giận kêu lên: "Mẹ nó, lái xe kiểu gì thế? Nếu phải là hôm nay có việc gấp, lão tử tha dễ dàng thế đâu!"
      Lãnh Mặc Hàn biểu tình nghiêm trọng, híp mắt, nhìn chiếc xe đua màu trắng bám theo phía sau, nhìn thấy có người mặc áo đen nấp trong rừng cây, bình tĩnh rút súng lục ra, tách tiếng lên đạn! !
      Lâm Bạch Bạch xoay người, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn rút súng ra, trừng mắt, trán bắt đầu đổ mồ hôi, khẩn trương nhìn , sợ hãi thở dốc : "A... xảy ra chuyện gì? ... Sao lại rút súng ra?"
      Tô Lạc Hoành bình tĩnh nắm tay lái, nhìn bóng Lãnh Mặc Hàn trong gương, gì, đạp chân ga tiếp tục về phía trước...
      Lãnh Mặc Hàn hai lời vươn tay, nắm lấy gáy Lâm Bạch Bạch, ép người xuống nửa nằm nửa ngồi ghế, đội chiếc mũ bảo hiểm ngàn năm đổi của lên đầu , mới nhàn nhạt : " có lời của tôi, được ngẩng đầu lên, cứ duy trì tư thế như vậy, cho đến khi tôi bảo ngẩng lên, được ?"
      Lâm Bạch Bạch cả người run rẩy nằm bò ghế xe, run run rẩy rẩy gật đầu, sợ đến nên lời!
      Lãnh Mặc Hàn dựa tới gần cửa xe, nhìn chiếc xe màu trắng trong kính chiếu hậu, nhanh chóng đoán được những người này đến vì Như Mạt, bởi vì từ nơi thẩm vấn ven hồ, mình đem Như Mạt nhanh chóng chuyển đến nơi bí mật, bọn họ muốn bắt chính mình đến để uy hiếp người mình giao Như Mạt ra, ai có thể lớn mật như vậy, trừ phụ thân của ta còn ai khác, phái thuộc hạ đến huyện Từ Văn tìm được người, nên trong khoảng thời gian nhanh nhất điều Lưu Chí Đức về!
      chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe đua màu trắng, đuổi theo mình, lại nhấc mí mắt, nhìn về đèn xanh phía trước, còn dư lại 8 giây, liền trực tiếp với Tô Lạc Hoành: "Việc tiếp theo nhờ cậu!"
      Tô Lạc Hoành hai lời, bỗng nhiên đạp chân ga, trong nháy mắt tốc độ xe tăng lên gấp đôi, thấy phải vượt đèn đỏ, chiếc xe Ferrari màu trắng kia thấy tình trạng đó, trong nháy mắt cũng đạp mạnh chân ga, tránh hai chiếc xe đằng sau, sưu tiếng phóng nhanh, lại thấy phải vượt qua chiếc Lamborghini đằng trước, Tô Lạc Hoành ở hai giây cuối cùng, trong nháy mắt chân phịch tiếng đạp mạnh chân ga, thắng gấp trước vạch trắng! !
      Chiếc xe màu trắng lại phóng như tên bắn, vượt qua đèn đỏ, hai chiếc xe nhanh chóng lái vượt lên chặn tầm ngắm của chiếc xe màu trắng! "GOOD!" Tô Lạc Hoành đắc ý cười, nhìn bóng Lãnh Mặc Hàn trong gương.
      Lãnh Mặc Hàn hai lời, cầm súng lục, nhìn vào gương chiếu hậu, mắt của lạnh chút, : "!"
      Đèn xanh! ! nguồn : thichdoctruyen.com
      Tô Lạc Hoành sưu tiếng, lái xe chạy thẳng, Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt mở cửa xe, tay nắm chặt xe thân, thân thể rơi xuống, mắt thấy đầu đụng phải mặt đất, hai mắt của nóng lên, vung lửa lực uy mãnh Desert Eagle, nhắm ngay hai lốp phía sau của chiếc xe đua, bang bang bang bang tiếng đạn vang lên liên tục, ba chiếc xe đua phịch tiếng đụng vào nhau...
      Trong các bụi cây, vô số cao thủ cả nam lẫn nữ đứng lên, cầm súng lục, nhắm ngay chiếc Lamborghini nhanh chóng nổ súng.
      "Bang bang bang bang phanh! !" Lãnh Mặc Hàn đón sức gió cực lớn, đứng nghiêng người ra ngoài thân xe, chuẩn xác nhắm ngay lồng ngực mà bắn liên tục, làm cho bọn họ thét lên từng tiếng thét chói ai rồi lần lượt ngã xuống! !
      chiếc Audi màu đen, phóng nhanh như tên bắn, trong nháy mắt ngang qua chiếc Lamborghini, trong xe lộ ra hai người mặc quần áo đen, hai mắt lóe ra lục quang, tay như mãnh thú, sức lực dời núi lấp biển, bỗng nhiên đánh về phía cửa sổ thủy tinh đen bên cạnh, phịch tiếng, thủy tinh văng ra khắp nơi, cước chuẩn xác nện mạnh vào đầu Lãnh Mặc Hàn! ! Lãnh Mặc Hàn phốc tiếng, phun ra ngụm máu tươi, cả người lảo đảo ngã khỏi xe…
      Tô Lạc Hành kinh ngạc gọi, bỗng nhiên nhấn chân ga, kêu to: "Mặc Hàn —————— "
      Lâm Bạch Bạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cả người ngã ra khỏi xe, mắt nhắm chặt, hôn mê nằm đường, a tiếng kinh ngạc: "Cứu mạng a ———— "
      Lúc này, Tiêu Yên cùng Giang Thành, cũng nhanh chóng lái xe tới, máy bay trực thăng bay quanh trời...
      Chiếc xe con Audi đen, biến mất tự khi nào, chỉ để lại câu vang dội lại trong trung: Trả con lại cho tao…
      ***
      Bệnh viện! !
      Tình trạng của Uyển Thanh, sau khi được chú Phúc cấp cứu, dần ổn định, Lãnh Mặc Hàn lại tại thời khắc này, nhanh chóng bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, Tô Thụy Kỳ tức khắc mặc áo bác sĩ, vội vội vàng vàng tới, cùng bác sĩ cấp cứu nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu, nhìn người này hôn mê nằm giường bệnh, đóng chặt hai mắt, khóe miệng trượt xuống máu tươi, nhíu chặt lông mày : "Người kia là làm bằng sắt sao? Sao lại đánh được người bị thương nặng đến mức này?" "Mau! ! Vào phòng cấp cứu! !" Bác sĩ cấp cứu nhanh chóng đẩy xe, vào phòng cấp cứu, Tô Thụy Kỳ cũng theo vào ! !
      Lâm Bạch Bạch cùng Tô Lạc Hoành ngồi ngoài phòng cấp cứu, khẩn trương nhìn chằm chằm cánh cửa cấp cứu trắng toát, lo lắng vạn phần, lúc này, loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, Trang Hạo Nhiên, Tào Kiệt cùng Lâm Sở Nhai, Tiêu Đồng nhanh chóng tới, khẩn trương hỏi: "Mặc Hàn xảy ra chuyện gì?"
      Tô Lạc Hoành tức khắc lên phía trước, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khẩn trương giải thích : "Tình huống là như vậy. Uyển Thanh đột nhiên gặp chuyện may, Mặc Hàn nghe thấy vô cùng khẩn trương, liền vội vàng ngồi xe của tôi để tới đây, đột nhiên phát có xe theo dõi chúng tôi, chúng tôi dọc theo đường bỏ rơi ba chiếc xe đua theo sát chúng tôi, Lãnh Mặc Hàn chui ra khỏi xe, liên tiếp giải quyết vài người, định trở lại xe, ngờ chiếc xe Audi màu đen xe lại chạy sát bên người, người bên trong xe kia quá lợi hại, trực tiếp ngồi trong xe mình đập tan cửa sổ thủy tinh, nện vào đầu Mặc Hàn, Mặc Hàn trở tay kịp, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!"
      Tiêu Đồng đau lòng thở dốc vì kinh ngạc, tức khắc lo lắng khóc lên.
      Trang Hạo Nhiên nhíu chặt lông mày nhìn về phía Tô Lạc Hoành, khó có thể tưởng tượng nổi : "Cậu là, quyền liền đem Mặc Hàn đánh ngất xỉu ?"
      Tô Lạc Hoành tức khắc gật đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhanh chóng : "Đúng vậy! quyền đánh người ngất xỉu ! Người kia đáng sợ! ! Lực đạo thực mạnh!"
      Trang Hạo Nhiên tức khắc trầm mặc, nhanh chóng xoay hai tròng mắt, muốn nghĩ xem ai làm chuyện này, lập tức gương mặt của Như Mạt lên trước mắt, tức ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ nhanh chóng ra suy đoán của mình: "Cha của Như Mạt! !"
      chiếc xe con màu đen, tức khắc xông thẳng vào bệnh viện, phịch tiếng, đụng vỡ cửa chính làm bằng thủy tinh, để lại vết máu quỷ dị! !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1019: con cú mèo.



      Đêm tối, gió thu lạnh rung, phía chân trời xuất màu tối quỷ dị, vẫn theo ánh trời chiều biến mất, như máu. . . . . .



      Đỉnh núi, ngôi biệt thự nằm giữa cây cối um tùm cùng cỏ hoang, theo gió lạnh lẽo,sàn sạt lay động, thỉnh thoảng có vài tiếng thú kêu, từ đỉnh núi truyền đến. . . . . . Rừng núi vẫn giống như thành thị lớn, phổi "Linh Thú", thường phát ra tiếng hít thở "Phanh, phanh, phanh", núp, thần bí, kéo dài. . . . . .



      "Sàn sạt,…. Sàn sạt. . . . . ." Rừng cây bui cỏ lại nghênh đón gió lạnh như băng, truyền đến từng trận tiếng vang.





      Đoàn xe chậm rãi dọc theo đỉnh núi từ từ chạy nhanh lên, hai bên là rừng cây biết tên đung đưa thay mở đường, rào chắn biệt thụ có mấy con cú mèo, giống như bóng tối u linh, dừng tước mạng nhện dày đặt, lăng lệ nhìn về phía trước, cho đến thấy xe hơi màu đen đầu, lóe ra ánh sáng kim loại quỷ dị, vèo tiếng, đập cánh bay , "Phách phách " về phía chân trời sắc hồng ấy, phe phẩy cánh! !



      Đèn xe chưa mở, chiếc xe chậm rãi ở trong bóng tối về phía trước, cuối cùng chuẩn xác dừng ở trước biệt thự! !



      Vô số người thần bí mặc áo màu đen, áo khoác đen, giống như người tàng hình, lại nhanh chóng về phía biệt thự ở phía trước, đứng ở trong bóng đêm, lạnh lẽo nghiêm mặt và chờ đợi, luồng gió mạnh mẽ thổi tới, người nữ, duy nhất mặc màu quần áo trắng, khuôn mặt của lạnh lẽo, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhanh chóng về phía chiếc xe đầu, tôn kính mở cửa xe ra ————



      , giống như bóng đen, chậm chạp trầm tĩnh bước ra, khuôn mặt cũng giống như nhẫn, chỉ thấy sắc bén giống như hai mắt thú lóe lên, mím chặt đôi môi, lộ ra chút tư vị khát máu, về phía trước, bước chân tiết tấu trầm ổn, có lực, nhanh chóng, chút nào vì vạn vật thế gian mà thay đổi.



      Hai người đàn ông nhanh chóng mở cửa biệt thự ra. cất bước thẳng vào, xung quanh chút ánh sáng, có chút cảm thấy thích ứng, giống như bóng tối mới là thế giới của bọn họ, giống như chỉ có bóng tối, mới có thể làm cho bọn họ thành thạo! !



      Cả đám người trong bóng tối, bước theo , cùng nhau trầm mặc vào biệt thự!



      Biệt thự lâu sửa sang lại, đèn thủy tinh trong phòng khách, kết rất nhiều mạnh nhện, hứng lấy gió lạnh mơ hồ lay động, mặt đất vũng máu đỏ thảm, ở trong màn đêm cũng có vẻ chút mùi máu tưới, kéo dài hàng lang, rèm cửa vừa dày vừa nặng, dish đầy bụi bặm ,, bóng dáng màu đen nhanh chóng phía trước, đôi mắt tinh nhuệ, đưa mắt nhìn phía trước tùy thời mang theo số liệu ánh sáng vô cùng cẩn thận, có bất kỳ ai biết ý nghĩ của , có bất kỳ ai biết tiếp theo làm như thế nào.



      tin ai thế giới! ! Cầu thang, tối tăm mà đầy bụi bậm, đường , nghe được tiếng vang lộp bộp, thời nay, có ai dùng gỗ sọcđến tinh khiết mà xây cầu thang, trừ phi là chân chính người giàu có, phú quý, có thể tưởng tượng, năm đó Như Mạt là người được cưng chiều như thế nào, biệt thự này mỗi loại trang sức, đến tranh họa thế giới, cũng cẩn thận chọn lựa như vậy! có thể tưởng tượng, người con dịu dàng, bóng dáng hoạt bát tự nhiên, ở bậc thang chạy đông chạy tây vui vẻ biết bao.



      dời bước đạp lên cầu thang, qua mỗi bức tranh họa, đều có thể nhìn thấy ánh sáng tần nhẫn như con thú ngũ đông, giống như tự hỏi, lại thích giống như chút cử động. . . . . . Bóng dáng tiếp tục chậm rãi lên phía, lúc xoay người, sau lưng có rất nhiều người dạ hành đuổi theo, mấy con cú mèo, giống như nhìn trộm linh hồn, lập tức đứng ở cửa sổ đối diện cầu thang , chăm chú mà theo dõi !



      Hành lang lầu 2 dài, vẫn im lặng như cũ, cánh cửa phục cổ, két tiếng, chậm chạp mở ra. , giống như linh hồn quỷ dị trong bóng tối, nhàn nhạt đứng ở trước cửa phòng, hơi ngẩng mặt, hai mắt lưu chuyển, tìm kiếm màn cửa sổ bằng lụa mỏng rủ xuống, đệm giường lộn xộn, còn có bàn trang điểm, đồ trang sức, đoán chừng bị dã thú ngậm rồi, chỉ còn lại hộp trang sức trống rỗng, cùng cây son môi như máu ở trong bóng tối, đôi mắt nhíu lại, lóe lên ánh sáng lo lắng nhìn về phía bàn trang điểm, trong nháy mắt giống như thấy người con mặt váy ngắn đầy gợi cảm, trang điểm rực rõư, mười ngón tay sơn màu đen, vẻ mặt quỷ dị mập mờ nhìn vào trong kính, từng bước thực nhiệm vụ của mình! !



      Bước chân trong bóng tối, lặng lẽ phía trước.



      Khuôn mặt lạnh lùng trong màn đêm, trầm mặc về phía trước, rốt cuộc chậm rãi đến trước bàn trang điểm, hình trong gương cũng xuất giống như bóng dáng của u linh, trong gương, nhàn nhạt cúi xuống, nhìn về phía những món đồ lộn xộn trước bàn trang điểm, ánh mắt càng ngày càng lóe lên tàn nhẫn!



      Trong bóng tối, người đàn ông nhanh chóng tới trước mặt của ta, nhanh chóng : "Chủ nhân, nơi này chính là từng phòng ở của chủ, chỉ là sau khi gả cho Tần Vĩ nghiệp, vẫn rất ít trở lại, chỉ là mỗi lần thời điểm làm nhiệm vụ, cũng bí mật trở lại chỗ này, sau đó tài xế của chủđưa về!"



      ta yên lặng đứng ở trong bóng đêm, cúi đầu nhìn hộp trang sức bàn trang điểm, cùng chai nước sơn móng tay màu đen. . . . . .



      thanh đáng sợ quỷ dị, truyền đến! !



      Có người ở hoảng sợ, khóc thút thít, cầu xin tha thứ! !



      Sau đó, mấy người trong bóng tối, đem người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, vẻ mặt trung thực ném tới bên cạnh bàn trang điểm, người nọ run lẩy bẩy ở trong bóng tối, quỳ rạp ngẩng đầu lên, run run sợ hoảng sợnhìn mấy người trong bóng tối, đôi mắt của ông kịch liệt rung rẩy, kêu to: " liên quan đến tôi! liên quan đến tôi! ! Là bọn họ ép tôi! Là bọn họ ép tôi!"



      ta vẫn trầm mặc đứng ở trước bàn trang điểm, rốt cuộc hơi di chuyển tay, chạm chai sơn móng tay màu đen kia, hơn 30 năm gặp con , biết con trông như thế nào rồi. . . . . .



      Hai người đàn ông trong bóng tối, tóm tài xế kia lên, tiến tới gần trước mặt của ông ta! !



      "Chuyện liên quan đến tôi, đừng có giết tôi! ! Đừng có giết tôi! !"Ông ta đứng ở trong bóng tối, hoảng sợ run rẩy kêu, giãy giụa, hai người dạ hành trong bóng tối, kìm chặt tay trái tay phải của ông ta,lóe ra tia sáng khát máu tàn nhẫn.



      ta im lặng lên tiếng, giống như tử thần, đôi mắt lóe lên nhìn chai sơn móng, vẫn nhìn ra chút đầu mối. . . . . .



      Trong nháy máy tài xế thừa dịp hai người dạ hành hơi buông lỏng, liền mãnh liệt giãy giụa, khóc chạy về phía trước. . . . . .



      Giống như móng vuốt dã thú, vèo tiếng, năm ngón tay như trảo, trong nháy mắt cắm thẳng vào vào vị trí trái tim của ông ta, rắc tiếng vang dội, xương ngực gảy lìa, chỉ cần hơi dừng lực, trái tim cũng bị xé rách! !



      Máu, tí tách chảy xuống ở sàn nhà bằng gỗ! !



      Tài xế nhất thời trợn to đôi mắt, giống như thể xác bị cướp linh hồn, hề có sống màcứng lại nhìn lên người trước mặt, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo sơ mi trắng, ông ta thậm chí cảm thấy có người nắm chặt trái tim của ông ta, để cho nó đập, như lửa đốt rất đau đớn, lại tê dại khiến ông ta lạnh lẽo, mồ hôi toát ra, chút thở dốc, sắc mặt tái nhợt, chỉ cần dùng lực, hoàn toàn mất máu sắc mặt.



      Tất cả người dạ hành, giống như tế linh hồn đứng ở đó, hết sức trầm mặc nghiêm túc! !



      "Phản bội, là hành động đáng xấu hổ nhất thế giới này,. . . . . Chỉ có chết! ! Mới có thể chuộc tội! !"



      Lời , giọng lạnh lùng truyền đến!



      Trong nháy mắt đôi mắt như con cú mèo, sắc bén đưa mắt nhìn trong nháy mắt, trảo liền cắm vào trong cơ thể, linh hồn bị xé rách! !



      "A ——————" thanh thê lương, kinh khủng truyền đến, ba con cú mèo nhanh chóng xông vào vây quanh cơ thể ông ta! !



      ta lạnh lùng xoay người, giống như đưa mắt nhìn khuôn mặt bé đáng của con trong bóng tối, ở trong tã lót thuần khiết mà cười , ánh trăng lạnh lẽo, mới vừa vẽ loạn mặt ta, giống như ánh sáng màu trắng, ánh mắt của ta nhíu lại, rốt cuộc có tia trầm tức giận, lay động lên, tàn nhẫn hỏi: "Bây giờ Như Mạt ở đâu?"



      Người trong bóng tối, đến gần bên cạnh ta, nhanh chóng : "Bị Lãnh Mặc Hàn, chính là người đứng đầu người áo đen bắt , nghe dùng mọi cách lăng nhục chủ, đêm đó ở trong ám thất ven hồ, bọn họ dy chuyển quá nhanh! !"



      ta đứng ở trong bóng đêm, trầm mặc nghe!



      "Chúng tôi gần đây biết được, Như Mạt tiểu thư giống như được bí mật đưa đến mật thất của Tưởng gia. . . . ." ta dừng lại ở trong màn đêm, hơi dừng lát, dám lên tiếng, nhưng lại dám trì hoãn, chỉ tiếp tục : "Nghe . . . . . . Tiểu thư chính là bị đưa đến huyệt động mà năm đó đem Tưởng Tuyết Nhi bị dọa sợ! Muốn dùng cái này đến bức tiểu thư, giao ra danh sách quan viên có tội chứng tham ô! Chính tôi nghĩ, tiểu thư nghe lệnh, cho nên bên kia tạm thời còn có động tĩnh! Bây giờ tất cả ánh mắt, toàn bộ đặt ở trong trận đấu rượu đỏ lần này! !"



      Trong nháy mắt, đôi măt của ta lóe lên! !



      "Tranh tài rượu đỏ. . . . . ." giọng lạnh lùng vang lên.



      "Đúng vậy!Gần đây khách sạn Á Châu cử hành cuộc so tài phục vụ rượu thế giới, hình như trận thi đấu vừa bắt đầu, tất cả mọi người núp rồi, bên kia cũng hề có động tác, Đường Chí Long tạm thời được cứu ở bên ngoài bệnh viện, cũng có động tác, toàn bộ kềm chế bất động! Ủy viên Trương bên kia, cũng chỉ là phái người bảo vệ chặt chẽ tuyển thủ so tài! !" Người trong bóng đêm, tiếp tục tôn kính báo cáo!



      ta tỉnh táo nghe, sau đó dừng ở trong bóng tối, chậm hỏi: "Ủy viên Trương phải bảo vệ tuyển thủ, là ai. . . . . ."



      Người trong bóng tối, dừng lát, mới nhanh chóng trả lời: "Đường Khả Hinh! Con ruột của Đường Chí Long!"



      Yên tĩnh, rất yên tĩnh. . . . . . Giống như chỉ có tiếng tim, thình thịch thình thịch. . . . . .



      Tất cả mọi người im lặng lên tiếng, đều an tĩnh chờ đợi chỉ thị! !



      Đường Chí Long, nhớ mang máng, ông ta từng ở trong thôn trang này có phong thái nghiêm nghị, là người bị vùng đất đó chôn sâu, nhớ lại năm đó những người đó vào thôn trang, cuối cùng tạo thành chém giết, mỗi người đều phải chết, huống chi người đó cường ngạnh hơn bình tĩnh ở đất, lái giống như đóa hoa người máu, càng muốn chết. . . . . . Số mạng là bình đẳng, tôi có con , ông ấy cũng có con . . . . . .



      Nhà trọ màu trắng!



      "Aiya!" Đường Khả Hinh mê mẫn đọc sách, tay lơ đãng lại đặt lên cây kim, lập tức cảm giác được máu đỏ tươi, thẳng tuôn trào ra, nhíu mày mà giơ ngón tay, mượn đèn bàn, nhìn giọt máu tươi kia có chút quỷ dị, liền vội vàng nghĩ xoay người, muốn lấy khăn giấy tới lau. . . . . . Nhưng tìm tới tìm lui, cũng tìm được khăn giấy, kỳ quái lầm bầm. . . . . .



      luồng gió lạnh thẳng xông vào !



      đôi mắt quỷ dị tròn xoe, nhìn chằm chằmmáu tươi tràn ra ngón tay . . . . . .



      "Nó đâu rồi?" Đường Khả Hinh vừa cầm tay, vừa kéo ra ngăn kéo tìm khăn giấy! !



      Đôi mắt sắc bén, càng ngày càng nhìn chòng chọc vết máu ngón tay, càng ngày càng nhìn chằm chằm, càng ngày càng nhìn chằm chằm. . . . . .



      thanh gió đêm như quỷ.



      "Đến cùng. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng dậy trong nháy mắt, lại khỏi cảm giác có bóng đen đến trước bàn đèn, quỷ dị có chút đáng sợ, tim đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, nặng nề nháy đôi mắt, bắt buộc mình tỉnh táo lại, nhưng trong nháy mắt xoay người, nhìn phía ngoài cửa sổ ————



      Bóng đen lao thẳng tới mà đến, trong nháy mắ bao trùm ở trong phòng !



      "A ——————" tiếng thét chói tai đày hoảng sợ, liền vang dội trong bầu trời đêm tối tăm này! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1020: Đấu sĩ

      đoàn bóng người màu đen, nhanh chóng tập hợp lại trước nhà trọ, Đỗ Uy cùng Khương Vĩ móng tay sắc nhọn như báo bám vào cây trước phòng ,vèo cái nhanh chuẩn hung ác xông thẳng cửa sổ vào trong gian phòng, hai chân mới chạm đất, lập tức nhìn thấy Đường Khả Hinh thân mặc quần áo ở nhà, đứng ở bên thở dốc, cặp song sinh cũng nghiêm túc băng lãnh, ngưng mặt nhìn con cú mèo chết mặt đất, đám người Nhã Tuệ cùng Thi Ngữ cuối cùng xông tới, còn chưa kịp hỏi phát sinh chuyện gì, cũng nhìn thấy mặt đất con cú mèo tràn đầy máu, toàn bộ đều giật nảy mình! !

      "Trời ạ! ! Tại sao có thể có con cú mèo ở đây?" Thi Ngữ cho hết lời, người kinh nhanh chóng tới bên người Đường Khả Hinh, hai tay nâng cánh tay của , lo lắng bị khiếp sợ!

      "Khả Hinh! sao chứ?" Nhã Tuệ cũng liền tới trước mặt , lo lắng hỏi.
      Đường Khả Hinh vẫn cảm giác tim mình bang bang đập loạn, sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, cả người rét lạnh nhìn con cú mèo chết mặt đất kia, cảm giác được nó rất hung dữ và đáng sợ, chính mình có chút sợ hãi dời mắt, thở hổn hển : " có việc gì, chỉ là say mê đọc sách, bất chợt bị cái thứ gì đó bay vào, dọa em giật mình thôi! Lúc này, con cú mèo này ở đâu ra vậy?"
      Đỗ Uy nghe lời này, chậm rãi tiến lên, cất bước đến con cú mèo chết kia, hơi nhíu mày, dựa vào ánh sáng đèn thủy tinh, nhìn về phía cánh chim của nó lấm tấm đen trắng, trầm giọng : " Giống con cú mèo này đa số đến từ khu vực châu Phi và Âu Á, Ấn Độ cũng có, là loài cú mèo đáng sợ nhất trong mãnh thú bóng đêm , còn gọi là đại bàng, giống với những loài cú mèo khác, nó là giống cú mèo hoạt động cả ngày , cả ngày lẫn đêm đều hoạt động với lực như nhau ! Thế nhưng loại này ở Châu Á rất hiếm thấy! biết sao có thể bay đến đây! Nó có tính công kích rất mãnh liệt!"

      Tiểu Vi cũng gật đầu, : "Chúng tôi bảo vệ ở bên ngoài, con cú mèo này đột nhiên xông tới, đụng vào cửa sổ tia tử ngoại, tôi liền chạy vào, nhìn thấy nó giơ móng vuốt muốn bổ nhào về phía Đường tiểu thư, tôi liền xuất dao giải quyết, có nơi cực kỳ quỷ dị là, ánh mắt lúc thân thể nó bị thương, thập phần giống được thuần dưỡng, giống loài chim hoang dại!"

      Khương Vĩ hai tròng mắt thâm trầm chớp lóe, cất bước tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn về phía con cú kia, rắn chắc có thịt, từ từ vươn ngón tay ra, chạm vào vết máu kia…
      Mấy người Thi Ngữ, Khả Hinh, Nhã Tuệ tất cả đều quay đầu chỗ khác, hiểu sao luôn có loại sợ hãi hít thở thông...
      "Đúng là được thuần dưỡng !" Khương Vĩ trực tiếp trầm lạnh khẳng định : " Con cú mèo được thuần dưỡng, hai cánh đến xương sườn bắp thịt, so với các vị trí khác chắc hơn, bởi vì được huấn luyện lâu dài! Xem ra có người hiểu tự mình vào được, muốn mượn chim bay cá nhảy đến làm việc!"
      Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, ánh mắt sáng lên, cả người hiểu sao lại dâng lên cảm giác cứng rắn cùng khẩn trương!
      "Cố ý?" Nhã Tuệ nhất thời cảm giác tim mình rét lạnh, tức khắc vươn tay vịn bả vai Đường Khả Hinh, lo lắng : "Vậy làm sao bây giờ? Người chúng ta còn phòng được, chứ loài chim này từ trời bay xuống, phòng như thế nào đây?"
      "Chim dù sao cũng chỉ là chim thôi! Muốn giết người cũng dễ dàng! Đoán chừng là muốn mượn con cú mèo đến thăm dò thực hư! cần hoang mang! Chúng ta có biện pháp ứng phó!" Khương Vĩ đứng lên, khẳng định .
      Mọi người nghe lời này, đều chậm rãi nhàng thở ra, Đường Khả Hinh cũng thở , đứng bên, sắc mặt ngưng đọng, hiểu cuộc thi đấu này hẳn được tiến hành thuận lợi như vậy...
      trận tiếng bước chân, từ dưới lầu nhanh chóng truyền đến, ở trong bóng đêm như vậy, có vẻ trầm ổn lại thần bí.
      Mọi người cùng nhau trầm mặc, theo bản năng lắng nghe thanh dưới lầu, Khương Vĩ tới bên cửa sổ, dùng ngón tay vén rèm cửa sổ, hướng dưới lầu quan sát, chỉ thấy dẫn đầu là bóng dáng màu đen ôn nhu, nhanh chóng hướng bên trong phòng di chuyển , theo phía sau là vài vệ sĩ, bước chân trầm ổn mà có tiết tấu, bên ngoài vệ sĩ phòng thủ nghiêm ngặt, là ai? Nét mặt của ta căng thẳng!
      Tiếng bước chân nhanh chóng hướng lầu đến.
      Sau cùng, cửa phòng mở ra, Tịnh Kỳ dẫn theo vài vệ sĩ, ôn nhu tươi cười, hết sức thoải mái bình tĩnh tới, giống như vừa hề xảy ra chuyện gì, chỉ tôn kính kêu lên tiếng: "Đường tiểu thư!"

      "Tịnh Kỳ tiểu thư?" Đường Khả Hinh nhìn thấy , có chút kinh ngạc kêu lên.
      Cặp song sinh nhìn thấy , tức khắc tôn kính gật đầu.
      Tịnh Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại lần nữa nở nụ cười ôn nhu, vô cùng khéo léo lịch , mềm giọng : "Thực xin lỗi, đột nhiên lại mạo muội tới quấy rầy như thế, vì đêm nay thủ tướng chúng tôi lúc viết sách sử, đột nhiên rất nhớ Đường tiểu thư thông minh lanh lợi, mời ngài đến quý phủ thủ tướng ở hai ngày , bồi ông lão trò chuyện, ngài để ý chứ ?"
      Đường Khả Hinh nghe lời này, hơi giật mình kinh ngạc, lại biết làm thế nào mới tốt.
      Mọi người lại trầm mặc, đều hiểu ý tứ thủ tướng trong lời mời đó.
      Nhã Tuệ trái lại rất khẩn trương về vấn đề an toàn của Đường Khả Hinh, lập tức kéo bả vai của , sốt ruột : "Chuyện tối nay, tôi vẫn cảm giác có chút dọa người, nếu như có việc gì, đến phủ thủ tướng ở hai ngày ! Hả?"
      Đường Khả Hinh nghe , vẫn có chút do dự, dù sao đến nhà thủ tướng , vẫn có chút áp lực.
      Tịnh Kỳ trầm mặc mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh do dự như vậy, liền ôn nhu : "Thủ tướng cũng biết Đường tiểu thư sắp sửa tham gia cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu lớn, cho nên tối nay cố ý cử người đem phòng khác dành cho thượng khách bên cạnh thư phòng ngài ấy, cho Đường tiểu thư nghỉ ngơi, căn phòng kia được trang hoàng ưu nhã, nhưng cũng quá xa hoa, tránh người ta rơi vào trần tục, ngược lại vào năng lực thần kỳ của người, bên ngoài cửa sổ sát đất, là ban công cỡ lớn, cùng với vô số những mây khói trúc xanh quanh quẩn, nhất định có thể tĩnh tâm ninh thần. Hơn nữa ông ấy căn dặn, người ngoài được quấy rầy . Tô lão gia và Tô phu nhân của chúng tôi trong khoảng thời gian này, vừa vặn đến châu Âu du lịch, trong nhà chỉ có Tô tiểu thư cùng Tô thiếu gia làm bạn, nhưng thủ tướng chúng tôi vẫn luôn vừa ý hai cháu nội này, người quá nhiều, người lại quá ít, chính là thua Đường tiểu thư thông minh nhanh nhạy, được lòng người.”
      Đường Khả Hinh nghe lời này, mình cũng có chút lúng túng cười rộ lên, biết thủ tướng khách khí.
      "Đường tiểu thư, ngài đồng ý đêm nay theo tôi đến phủ thủ tướng chứ?" Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Kỳ, cũng biết an nguy của mình là việc quan trọng, đành phải gật gật đầu.
      Tịnh Kỳ vừa nghe lời này, tức khắc mỉm cười, : "Cảm tạ Đường tiểu thư thông cảm, xin mời lập tức chuẩn bị vài thứ nho , vào phủ thủ tướng. Các vị tiểu thư hầu hạ , cũng theo, để cần quá khẩn trương, cũng có người trò chuyện bầu bạn.”
      Mấy người Thi Ngữ, Tiên Nhi, Lạp Lạp nghe xong , tức khắc gật đầu.
      "Vậy nhanh lên chút , thời gian cũng còn sớm, qua đến bên kia, liền nghỉ ngơi tốt." Nhã Tuệ cho hết lời, liền lập tức quay người đến tủ áo quần bên kia, cùng Thi Ngữ, lôi ra cái vali màu hồng phấn, từ trong tủ chọn ít áo quần dùng hằng ngày của Đường Khả Hinh, Tiên Nhi cùng Lạp Lạp cũng lập tức tới trước bàn đọc sách, lấy tài liệu ghi chép bình thường cho , Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh mặc T-shirt trắng đơn giản cùng quần đùi màu đen, mặc dù đơn giản, lại hết sức đơn thuần động lòng người, liền tiện tay cầm lên áo choàng màu đen,khoác ở người của , tự mình kéo xoay người hướng phòng khách đến, lúc xoay người, hai tròng mắt lại quét qua vết máu con cú mèo tràn đầy mặt đất kia, lập tức biểu cảm nhàn nhạt : "Nếu như có việc gì, nhanh chóng dọn dẹp cái đống dơ bẩn đó , nhìn khó chịu và đáng sợ."
      Cặp song sinh đứng bên, lập tức gật đầu đáp lại: "Vâng!"
      Tịnh Kỳ nghe xong, mặt liền nhàn nhạt nở nụ cười, đỡ Đường Khả Hinh trầm mặc hướng ngoài phòng mà đến.

      Vào thu , sương mù có chút nặng hạt, theo sức gió to, bao quanh bãi đất trống trong bóng đêm tại nơi này, mặt trăng sớm biết phiêu bạt nơi đâu, xe chuyên dụng của chính phủ, dừng trước nhà trọ , bên ngoài tiểu khu lóe lên ánh đèn xanh đỏ của đội cảnh sát, tất cả đều lặng lẽ tiếng động, tiến hành long trọng, mà lại khiêm tốn, vô số vệ sĩ, chờ đợi xe cộ hai bên, hệt như quân đội nghiêm cẩn, nhìn Tịnh Kỳ đỡ Đường Khả Hinh ra, người dẫn đầu tức khắc mở cửa xe...
      "Đến nhà thủ tướng, em nhất định phải ngoan ngoãn , đừng bướng bỉnh, đừng trêu chọc ngài ấy tức giận, ngài ấy cũng phải thầy hay cấp em đâu nha!" Nhã Tuệ vừa kéo Đường Khả Hinh về phía xe chuyên dụng chính phủ, tim gan vừa có chút run sợ .
      “Em biết." Đường Khả Hinh vừa về phía trước, vừa lo lắng quay đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ, nắm tay , lo lắng : " Chị ở nhà hãy cẩn thận, em ở hai ngày trở lại!"
      "Được !" Nhã Tuệ cười đỡ ngồi vào trong xe, thuận tiện đóng cửa sổ xe cho .
      Tịnh Kỳ đầu tiên là đối Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu, liền cũng xoay người ngồi vào trong xe, phân phó tài xế lái xe.
      Cứ như vậy, đoàn xe, nhanh chóng hướng về phía trước chạy tới.
      Nhã Mộng cùng Thần Phong vừa vào tiểu khu, thấy màn như vậy, liền cũng dừng lại, nhìn Đường Khả Hinh ngồi vào xe, dần dần chạy ra khỏi tiểu khu, ánh mắt bọn họ chợt lóe, xoay người nhìn về phía xe cộ thong thả chạy ...
      Bệnh viện!
      chiếc Ferrari màu đỏ thẫm, cấp tốc dừng trước bệnh viện, Tiêu Đồng tức khắc đón cơn mưa , tay cầm phần tài liệu, vội vàng vào bên trong bệnh viện! !
      Chân trời xuất những đám mây đen , cuồng phong càng lúc càng dữ dội , đánh xuống những vệt sáng trắng cửa sổ sát đất bang bang rung động, toàn bộ chim muông đều bay núp , chỉ còn lại vài cây cối lưa thưa phát ra tiếng vang " Xào xạc", còn có tiếng gió "Vù vù", khắp nơi trận mùi máu tanh dày đặc, Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần thường màu đen, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về cây cối phía trước lay động, đôi mắt tỏa ra ánh nhìn sắc bén mà mãnh liệt, giống như hùng chết cũng khuất phục.
      Lý Doanh dẫn theo vài vệ sĩ, nghiêm chỉnh dừng lại phía sau lưng , chăm chú nhìn bóng lưng , cũng câu gì.
      trận tiếng bước chân, nhanh chóng truyền tới.
      Mặt hơi nghiêng, hơi thu lại ánh nhìn sắc bén, im lặng chờ đợi...
      Lý Doanh cùng với vệ sĩ đứng cách hai bước, nghiêm túc đứng ở bên, cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía trước.
      Nhã Mộng cùng Thần Phong bước nhanh hành lang quanh co, đón gió lớn, ngay ngắn tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía tôn kính : "Tổng giám đốc ! ! Chúng tôi vừa nghe phân phó của ngài, đến nhà trọ xem Đường tiểu thư, thế nhưng chúng tôi vừa tới, cũng nhìn thấy Tịnh Kỳ của phủ thủ tướng đem Đường tiểu thư rồi, là thủ tướng gần đây vì thân thể bị bệnh , ở trong nhà nhàn rỗi có gì làm , muốn mời Đường tiểu thư đến quý phủ ở vài ngày, giải sầu!"



      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hai tròng mắt nhanh chóng lưu chuyển mấy vòng , trầm ngâm nửa khắc , nhưng vẫn gật đầu đáp lại...
      Lúc này, hai người Tô Lạc Hoành cùng Tào Kiệt từ phòng bệnh nặng ra, vừa nghe như thế, liền trầm mặc tới, : "Thủ tướng gần đây, vẫn tuyên bố với bên ngoài cơ thể bệnh , tránh vài tai mắt thị phi, bây giờ xem ra, ngài ấy đối với Khả Hinh hết sức thương a, thậm chí mở cửa dẫn đường cho chúng ta, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?
      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, sắc mặt lại ngưng đọng nhìn cây cối lay động phía trước, lạnh lùng sâu xa : "Mãnh thú trong rừng rậm, sở dĩ dũng mãnh, là bởi vì nó náu rất tốt, mà đấu sĩ trong tường vây, vĩnh viễn thắng nhân loại!"
      "Lão đại! ! Tư liệu đến rồi!" Tiêu Đồng lúc này, nhanh chóng cầm phần tài liệu , vòng qua hành lang bước nhanh tới! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1021: Cơ tình vô hạn
      Gió tiếp tục điên cuồng gào thét, thổi quần áo mọi người bay phần phật ngừng!
      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhanh chóng tiếp nhận tài liệu Tiêu Đồng đưa tới, từ bên trong rút ra tập giấy A4, tờ thứ nhất là ảnh chụp đen trắng, trong ảnh là người đàn ông trung niên, ước chừng năm mươi tuổi, mặc trang phục võ đạo Trung Quốc, lại đứng dưới tàng cây đào ở Nhật Bản, mặt hóp lại, gầy gò lại tạo cho người ta cảm giác tàn nhẫn, nhất là ánh mắt như xà kia, khi nhìn trực diện ta cảm thấy giống như dã thú nhìn mình tỏa ra tia sáng mê hoặc nhân tâm, nếu ai định lực đủ có cảm giác như lồng ngực bị xé rách.
      Chạm vào tấm ảnh.
      Trang Hạo Nhiên mặt bình tĩnh người đàn ông trong ảnh, dường như bị ánh mắt đáng sợ kia làm cho lay động, thân thể mỗi mạch máu đều căng lên, từ trước tới nay chưa ai từng cho cảm giác này…
      Tiêu Đồng nhìn về phía bộ dáng bình tĩnh của , theo nhiều năm, đương nhiên biết tư thái khi làm việc của , việc càng trọng đại càng bình tĩnh, tức khắc giải thích cho về tài liệu: "Đây là do ký giả Tiêu Hào Doanh, làm theo ý ngài vừa được điều tra từ tài liệu bên Mỹ, cha của Như Mạt chính là người ở đầu mục, tên là Hách Dục Hải, là thủ lĩnh hắc đạo ở nhiều quốc gia, cũng nhúng tay vào số cuộc tranh cử chủ tịch nước ở số nước địa bàn Châu Á, rồi ở đây xây dựng trụ sở huấn luyện bí mật, bồi dưỡng sát thủ, nhưng những điều có liên quan đến lai lịch cá nhân của thể tra ra được, biết sao lại xuất đạo, cũng hiểu lập nghiệp như thế nào. Mội người vẫn chỉ nghe danh, chưa từng gặp người này, nhưng rất tàn nhẫn và thủ pháp cực kỳ ác độc, khiến cho người trong hắc đạo đối với nghe thôi sợ mất mật!"
      Trang Hạo Nhiên yên tĩnh nghe, tiếp tục thong thả lật xem tài liệu Tiêu Đồng đưa, hai tròng mắt bình tĩnh, ngẫu nhiên mím môi, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
      Tiêu Đồng tiếp tục giải thích : "Bên cạnh có mười thân tín, phân bố khắp nơi thế giới, nhưng chỉ có duy nhất tiểu thư Như Mạt là con , mặc dù hai người bọn họ lâu gặp mặt, nhưng vẫn là cha con tình thâm, bởi vì Hách Dục Hải mặc dù thể gặp mặt con thường xuyên, nhưng vẫn phái mấy chục cao thủ, canh giữ xung quanh bảo vệ con , trong đó có người câm điếc có tốc độ vượt xa người thường lần trước, còn có các cao thủ tuyệt mật! Lần này chúng ta bắt giữ tiểu thư Như Mạt, làm cho cực kỳ phẫn nộ! Nghe ngóng trong giới hắc đạo, thỉnh thoảng thu được tiếng gió, rằng nếu tìm được tiểu thư Như Mạt, thưởng trăm triệu!"
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt chợt lóe!
      " trăm triệu?" Tô Lạc Hành nghe lời này, a tiếng, cười chế nhạo : "Bọn họ có tiền!"
      Tiêu Đồng cũng nghiêm mặt nhìn về phía , : "Đúng! Bọn họ rất có tiền! Theo người điều tra vụ cướp rượu, bọn chúng cũng góp phần! Được biết, người này khôn khéo đáng sợ, sở hữu tạp đoàn sát thủ phân bố toàn thế giới, tất cả sát thủ đó đều là những người buôn bán giàu có, tài liệu, ba ngày trước bọn họ làm vụ mua bán, chính là người thừa kế công ty Sơn Đằng của Nhật Bản, người đàn ông chừng hai mươi lăm tuổi! Định giá là 600 ngàn đô la Mỹ!"
      "Vậy sao!" Tô Lạc Hoành cười tiếng, thể tưởng tượng nổi.
      Trang Hạo Nhiên lật xem đến đoạn Tiêu Đồng đến, vừa vặn nhìn thấymột tấm ảnh đen trắng, người đàn ông tuổi chừng hơn hai mươi, mặc tây trang ngắn màu đen thời thượng, cà vạt màu đen tế, thập phần tuấn tú đẹp trai, nghiêm túc nhìn phía trước, hai tròng mắt còn bộc lộ nhiệt huyết của tuổi trẻ, cực kỳ bất đồng với Văn Phong đạm bạc sớm thấu đời, nhưng đều là người trẻ tuổi giống nhau, tràn đầy mị lực thanh xuân.
      liền như vậy nhàn nhạt dừng ở ảnh chụp của người đàn ông, còn có cánh hoa đào màu trắng phía sau chậm rãi rơi xuống, rốt cuộc mới mở miệng: "Vì sao ảnh chụp đều là đen trắng ?"
      Tiêu Đồng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thẳng: "Thế giới của , dự đoán chỉ có trắng hay đen... Coi như là màu trắng, cũng bất quá chỉ là gian sinh tồn. Trong tài liệu, trừ tiểu thư Như Mạt kia trẻ con ảnh chụp có chút màu sắc, bình thường muốn giết người, hay là muốn hợp tác với người, lưu lại căn cứ chính xác, cũng chỉ có này hai loại màu sắc này. người cực kỳ đáng sợ."
      Trang Hạo Nhiên mắt híp lại, lời nào, lại lật xem tiếp tư liệu, Tiêu Hào Doanh quả nhiên là ký giả đẳng cấp thế giới, ấy có khứu giác cường liệt như mèo, có thể ngửi tới được cả đầu mối trí mạng.
      Tào Kiệt lúc này trực tiếp mở miệng, : "Người này thoạt nhìn thực đơn giản, vừa mới bắt đầu chúng ta còn tưởng rằng chỉ là sát thủ bình thường, nhưng là chúng ta sớm nên nghĩ đến, quyết đấu sống mái với chúng ta mà vẫn có thể duy trì thực lực, mà liên tục công kích chúng ta, điều đó cho thấy, người mình rất sâu, làm việc cũng rất biết tính toán, tôi đoán, muốn lập kế hoạch để chúng ta đối phó đến khi chúng ta hao tổn tinh lực! Quá đáng sợ!"
      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, tiếp tục nhàn nhạt lật xem tư liệu.
      Tiêu Đồng nhanh chóng với Trang Hạo Nhiên: "Hơn nữa bản thân còn thập phần thích dùng động vật có tính công kích, tiền vốn đầu tư vào lĩnh vực nghiên cứu này cực kỳ khổng lồ! Thân thủ cũng rất cao! Quyền pháp hình như xuất phát từ loại thái cực, biết lập nghiệp ở đâu." nguồn : thichdoctruyen.com
      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, hơi nhướn mày nhớ tới Tô Thụy Kỳ vừa từ trong phòng bệnh ra, giải thích cho mình, bởi vì quyền kia, làm cho đầu Lãnh Mặc Hàn bạo liệt, do bị trúng đòn quá nghiêm trọng nên tạo thành chẫn động não hề , thiếu chút nữa tổn thương đến tổ chức tế bào não của cậu ấy, may mắn vì tốc độ xe, người nọ có cách nào xuất toàn lực, cho nên mới bảo toàn được tính mạng, nhưng trước lồng ngực, lại bị trúng ba quyền, thế mà ai phát ra, cho đến khi đưa đến bệnh viện, vì trước ngực tích quá nhiều máu tụ, mới biết được, người này thân thủ lại có thể nhanh như vậy.
      Tô Lạc Hành nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn hổ thạn, đau lòng cùng khổ sở : "Hôm nay nếu như phải là bởi vì tôi và Lâm Bạch Bạch, chắc chắn cậu ấy có thể tự mình thoát thân, mà bị thương nặng như vậy, đến nỗi bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Buồn chết tôi ! Cả ngày nay rồi cậu ấy vẫn chưa tỉnh!"
      Trang Hạo Nhiên hơi lưu chuyển ánh mắt, nhớ tới Lãnh Mặc Hàn sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, vẫn nằm giường bệnh hôn mê bất tỉnh, bây giờ còn phải theo dõi, nhận thức được điều này làm cho phải kiểm chế tâm trạng.
      loạt tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến.
      Lâm Sở Nhai nhanh chóng dẫn chú Phúc, còn có Lâm Bạch Bạch ôm hòm thuốc khẩn cấp theo sau, qua hành lang bệnh viện dài, mới : "chú Phúc tới rồi!"
      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Sở Nhai nhanh chóng dẫn chú Phúc và Lâm Bạch Bạch về phía bên này, hơi thu lại sắc mặt ngưng trọng, ngược lại lo lắng cùng khẩn trương, quay người tới chỗ chú Phúc, hết sức xin lỗi nhìn về phía lão nhân gia, cảm kích tươi cười, : "Chú Phúc, thực rất xin lỗi, bạn của cháu thân thể bị thương nặng, vừa phẫu thuật xong, khôi phục, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, muốn mời ngài tới xem thử."
      Chú Phúc nghe lời này, cũng hỏi nhiều, lập tức gật đầu, sảng khoái khoát tay : "! xem thử!"
      Trang Hạo Nhiên tức khắc dẫn chú Phúc đến phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn, Lâm Bạch Bạch cũng vội vàng ôm hòm thuốc theo chú Phúc về phía trước, lúc qua người To Lạc Hoành, vô ý đạp phải chân bị thương của !
      "Ôi! !" Tô Lạc Hoành kêu tiếng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìnLâm Bạch Bạch.
      Lâm Bạch Bạch vừa đeo hòm thuốc, vừa quay đầu, biểu tình thập phần kiêu ngạo nhìn thè lưỡi, nhìn vẻ mặt đau muốn chết của , đắc ý cười cười, theo chú Phúc tiếp tục về phía trước.
      "Nha đầu chết tiệt kia! hôm nay ở xe sợ đến phát run, trông cực kỳ nhát gan, thế mà là thầy thuốc? Tôi coi thường ! Cẩn thân ngày nào đó tôi phao bạn tới tay rồi hung hăng vứt bỏ, tôi cho ấy khóc! !" Tô Lạc Hoành cho hết lời, liền hừ tiếng, cũng tiếp tục xoay người theo về phía trước, ai ngờ nhìn thấy Tiêu Đồng đứng ở bên, cười như cười, nhìn mình, hơi giật mình, dừng bước lại, nhìn hỏi: " nhìn tôi làm gì?"
      Tiêu Đồng lên tiếng, tiếp tục nhìn ...
      Tô Lạc Hoành hung hăng nhìn lại , có chút khẩn trương : " chuyện a! ! Chuyện gì xảy ra?"
      Tiêu Đồng cười tiếng, cũng xoay người về phía trước, thèm để ý .
      "Uy! !" Tô Lạc Hoành thoáng cái nắm chặt cổ tay của , : " sao thế? Cho rằng lão gia tử muốn tán tỉnh ấy? Đừng mơ!"
      " giải thích với tôi làm chi? Lâm Bạch Bạch này cũng ngu, ấy cũng muốn cùng quậy mấy thứ đó! ấy còn là bạn thân của Tiểu Nhu!" cho hết lời, liền giãy tay , xoay người rời khỏi...
      Tô Lạc Hoành lại thoáng cái nắm chặt cổ tay của , kéo người lại, kìm lòng được sốt ruột kêu lên, : " bậy bạ gì đó a? Lão tử mới vừa rồi là thực đùa! Tôi có muốn phao ấy! Lão tử nếu như muốn phao ấy, còn bằng phao ?"
      "Phi! !" Tiêu Đồng thoáng cái quay đầu lại, tức giận : "Phao tôi? Dù cho đàn ông thế giới này chết hết, tôi gả cho súc vật cũng gả cho ! chỉ là loài vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi!"
      "…" Tô Lạc Hoành nghe lời này, tâm căng thẳng, nhịn được kêu lên: " đừng bậy! Lão tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tiêu sái, điều đó ai cũng biết! ! Lão tử muốn nghe ít lời ca ngợi chút cũng được!"
      "Ha!" Tiêu Đồng thấy người này hết thuốc chữa, vẻ mặt coi thường, chế nhạo : "Thôi ! ! phi cơ trực thăng sợ chết khiếp, muốn bảo toàn mạng sống của mình, dám muốn vào buồng lái, tới bảo hộ ấy dối, mọi người sao biết là ai?"
      " vẫn là chưa tin tôi?" Tô Lạc Hoành rất chú ý chuyện này!
      "Sao tôi lại phải tin ?" Tiêu Đồng cũng nhịn được nữa kêu to lên.
      Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt lập tức bay tới trước mặt bọn họ, cười như cười, nhịn được nhìn trái nhìn phải, cố ý thần bí : "Hai ngươi..."Cơ tình" vô hạn sao?"
      Tiêu Đồng nghe lời này, hai mắt lập tức bốc hỏa, xoay người nhìn hai người, đỏ mặt đẩy ra gọi: " mới cơ tình vô hạn! ! Trong mấy người, cũng chỉ có Mặc Hàn coi tôi là nữ nhân! Tôi xem ấy, các người cẩ thận trời mưa bị sét đánh!"
      cho hết lời, người cũng mài giày cao gót, bước nhanh về phía trước.
      Phốc! !
      Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt nhìn bộ dáng này của , nhịn được cười về phía trước, Tô Lạc Hoành cũng đứng bên, cau chặt mày, bộ biểu tình đương nhiên, thẳng: "Lão tử đương nhiên coi là nam nhân, còn phải coi là nữ nhân chắc? Chậc!"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1022: theo
      Bên trong phòng bệnh!
      Xen lân tiếng mưa rền gió dữ bên ngoài cửa sổ là tiếng vang rất và chậm rãi của máy móc, ngừng phun trào sương mù màu trắng, vì vào thu, khắp bầu trời mảnh u, y tá mặc màu áo trắng, nghiêm túc đứng bên cạnh giường bệnh, giơ lên ống tiêm trong suốt, nhìn Lãnh Mặc Hàn giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nằm giường bệnh, đắp chăn màu lam, ngủ mê man, theo thói quen nhíu chặt mi tâm, dường như trong mộng cũng an ổn...
      yên lặng nhìn cái, mới nhàng giơ tay lên truyền dịch trong ống tiêm vào bịch nước truyền kéo dài tính mạng của .
      Tô Thụy Kỳ cùng hai bác sĩ giỏi đứng trong phòng bệnh, cầm bệnh án chụp X quang của Lãnh Mặc Hàn, xương sườn bị gãy, chỉ là có máu tụ lại, lục phủ ngũ tạng đều bị thương ở các mức độ khác, cần thời gian mới có thể hồi phục, mới đến đây, nghe thấy tiếng đập cửa, Tô Thụy Kỳ giơ bệnh án, nhìn về phía cánh cửa kia, chậm rãi : "Vào !"
      Trang Hạo Nhiên tức khắc dẫn chú Phúc, còn có Lâm Bạch Bạch cùng vào...
      Tô Thụy Kỳ nhìn thấy chú Phúc, tức khắc tôn kính mỉm cười cầm bệnh án qua, theo lễ nghĩa hơi cúi đầu, : "Chú Phúc, ngài rốt cục tới!"
      Chú Phúc gì, chỉ hơi gật đầu.
      "Bác sĩ Tô! !" Lâm Bạch Bạch đeo cái hòm đen to, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, mắt sáng rực, vui vẻ gọi: "Tôi tới!"
      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, liền mỉm cười ngẩng đầu, gật đầu với Lâm Bạch Bạch, mới nghiêm mặt giải thích cho chú Phúc về bệnh tình của Lãnh Mặc Hàn, chú Phúc đứng trước cửa phòng bệnh, vừa nghe vừa nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nằm thoi thóp giường bệnh, miệng mang mặt nạ oxy, hô hấp yếu ớt, nhìn vào ấn đường, phía dưới mắt, sâu trong mũi, đều có tụ máu khác nhau, thậm chí hô hấp cũng đứt đoạn, ông tức khắc trầm mặc cất bước vào, tay trong nháy mắt bắt được cổ tay Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu nghiêm mặt nghe mạch! !
      Trang Hạo Nhiên cùng Tô Thụy Kỳ trầm mặc lại hơi khẩn trương đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn về phía ông.
      Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, Tiêu Đồng cũng lập tức tới bên cạnh giường bệnh của Lãnh Mặc Hàn, nhìn chú Phúc ở phía đối diện, cũng có chút khẩn trương, bởi vì sau khi Lãnh Mặc Hàn phẫu thuật xong, đến tận bây giờ vẫn tỉnh lại, lòng của bọn họ vẫn được kiên định, Lâm Bạch Bạch cũng nhìn thấy thần thái của chú Phúc có chút nghiêm trọng, vừa đặt hòm thuốc xuống lấy hết vật dụng trong đó ra vừa giọng hỏi: "Chú Phúc, thế nào rồi ạ?"
      Chú Phúc , chỉ là trầm mặc nghe mạch, khuôn mặt gầy gò, nghiêm lại lúc lâu, mới thả cổ tay Lãnh Mặc Hàn xuống, vừa nhanh chóng xắn tay áo lên, vừa phân phó: "Lấy rượu thuốc thất tùng ra đây! !" "Vâng! !" Lâm Bạch Bạch hai lời, lập tức xoay người mở hòm thuốc, lấy ra bình rượu thuốc màu rám nắng, bên trong có độc xà, độc rết, thậm chí mấy con rắn độc còn nằm bên trong, ba y tá vừa tới, chỉ mới liếc mắt cái a tiếng, sợ đến kêu lên, Lâm Bạch Bạch trong lúc nhất thời ngẩng đầu, nhìn về phía các cười rộ lên : "Sợ cái gì? Đều chết rồi, chỉ còn duy nhất con này sống!"
      Ba y tá nghe lời này, càng sợ đến xương cốt mềm nhũn, đứng cạnh cửa, nên lời.
      Tô Thụy Kỳ hơi xoay người, nhìn về phía các , bất đắc dĩ cười : "Các sợ, ra ngoài trước , Tiểu Hằng ở lại..."
      "Vâng!" Ba tá tức khắc chạy mất, trốn ở ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất của phòng bệnh, tò mò nhìn vào trong.
      "Cởi áo của cậu ta ra!" Chú Phúc vừa , vừa nhanh chóng tới chỗ rượu thuốc, chỉ lấy nắp bình ra, đổ rượu thuốc vào hai khay trắng, lấy bật lửa nhanh chóng đốt rượu thuốc trong khay, lập tức lửa màu lam ầm tiếng, nhanh chóng bùng lên, Lâm Bạch Bạch trực tiếp cầm lên hai khay lửa để chú Phúc nhúng tay vào! !
      Ầm tiếng, hai tay chú Phúc, lập tức bốc cháy, mùi rượu nồng lan tỏa khắp phòng.
      Mọi người giật mình ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía hai tay bốc cháy của chú Phúc, nên lời, ba y tá ngoài cửa càng mở to mắt, cảm thấy thần kỳ, thế nhưng ý tá bên trong phòng bệnh, là thực tập sinh gần đây được Tô Thụy Kỳ trọng dụng, có thời gian quan tâm đến con rắn sống trong bình kia, hay là hai tay bốc cháy kia, mà là khẩn trương đáp lời phân phó, hơi quỳ gối tựa ở trước giường bệnh, thủ pháp nhanh nhẹn nhấc chăn màu lam lên, lại nhanh chóng cởi hàng cúc đen áo bệnh nhân, nhấc hai vạt áo lên, tức khắc lộ ra lồng ngực tráng kiện rộng lớn cùng bắp thịt kiên cố, chỉ thấy ở vị trí xương sườn, bị thâm đỏ...
      Trang Hạo Nhiên nghiêm mặt đứng bên giường bệnh, nhíu chặt mi tâm nhìn về phía vết thương Lãnh Mặc Hàn, hơi đau lòng thở dốc.
      Chú Phúc quan tâm đến người khác, chỉ là hai tay bốc cháy lên ngọn lửa màu lam, trầm mặc xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hôn mê Lãnh Mặc Hàn, hơi vận khí chút, mới rốt cuộc bắt đầu hạ hai bàn tay xuống, đặt lửa tại các huyệt vị ngực Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu dùng thái cực quyền di động lồng ngực màu đông của ...
      Mọi người trong nháy mắt vô ý thức khẩn trương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hôn mê, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt, có phản ứng gì, tiếp tục hôn mê...
      Chú Phúc trầm mặt lên tiếng, bàn tay cháy tiếp tục ở chỗ tụ máu thâm đỏ của chuyển động, thỉnh thoảng híp chặt mắt, dường như con ngươi lợi hại kia có thể nhìn thấu, có nhìn thấu mọi thứ, nhìn được chiếc xương sườn thứ ba của Lãnh Mặc Hàn, có tụ máu đen, ông xoay tròn hai tay lửa phía nơi có máu tụ, bao lâu sau... Tô Lạc Hoành cùng vài bác sĩ, thần kỳ phát , nơi có máu tụ ngực Lãnh Mặc Hàn dần dần khôi phục trở lại màu da lức đầu, bọn họ nhao nhao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía chú Phúc, cảm thấy quá thần kỳ, thậm chí ngoài hiểu biết của y học! !
      Chú Phúc nhấc mí mắt, tinh nhuệ nhìn sắc mặt Lãnh Mặc Hàn hồng hào trở lại, ông để ý đến mọi người, mà là nhanh chóng phân phó Lâm Bạch Bạch : "Chuẩn bị châm!"
      "Vâng! !" Lâm Bạch Bạch tức khắc cầm lên bao châm của chú Phúc, nhanh chóng mở ra, lấy ra mấy châm ngắn, toàn bộ ngâm vào rượu thuốc, cũng thuận thế, tiếng bật lửa vừa vang lên, rượu thuốc bên trong bình ầm tiếng bốc cháy, chú Phúc tức khắc dò vào trong bình, lấy ra ngân châm bốc cháy, giơ lên, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hôn mê, hai mắt híp lại, chuẩn xác tìm ra huyệt vị đầu , bắt đầu hạ châm, Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cực kỳ khẩn trương, Lâm Bạch Bạch lại thấy nhưng thể trách, cầm lên châm cửu mai ngắn khác, đưa cho chú Phúc! !
      Phúc bá nhanh chóng nhận thêm ngân châm, nhanh chóng phân biệt được huyệt dương trước sau của Lãnh Mặc Hàn, hạ châm, bao lâu sau, máu tụ bên dưới mắt của cũng nhanh chóng được tiêu trừ, máu tụ bên tai cũng biến mất...
      Tô Thụy Kỳ luôn luôn tôn sùng y học phương Tây, nhìn thấy màn này hoàn toàn ngây ngốc!
      lúc sau, Chú Phúc đặt đầu của Lãnh Mặc Hàn xuống, lấy ngân châm ra, quan sát màu sắc của ngân châm, chỉ cảm thấy ngân khí sắc bén làm lóa mắt người, ông liền hài lòng gật gật đầu, : "Thân thể cậu ấy mặc dù bị thương nặng, nhưng vì cậu ấy trường kỳ huấn luyện, cơ thể khôi phục rất mau! ! Cho nên thường ba phần bệnh, bảy phần người, tất cả cũng còn cần nhờ bệnh nhân có khôi phục năng lực cùng ý thức hay ! Hơn nữa trước đó nhất định cậu ấy có ăn nhân sâm ngàn năm, nhân sâm ở trong thân thể của cậu ấy, phát huy tác dụng to lớn, hôm nay châm cứu, dự đoán ngày mai có thể tỉnh lại!"
      Mọi người vừa nghe, lập tức thở phào nhõm, tất cả đều cười tươi, Trang Hạo Nhiên càng kích động liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, rồi đến trước mặt chú Phúc, chân tình : "Cám ơn chú, chú Phúc!"
      "Thầy thuốc như cha mẹ, có gì phải cảm ơn với cảm ơn !" Chú Phúc chỉ nhanh nhẹn vén tay áo mình xuống, để tránh vừa rồi hỏa khí quá mạnh, bây giờ làn da lại lạnh xuống nhanh chóng, dẫn tới hàn khí xâm lấn, chỉ thấy ông bên buông tay áo xuống bên nhanh chóng : "Mặc dù lần này điều trị tốt thân thể cậu ấy, nhưng mặc kệ thế nào, nhưng dù sao thân thể con người cũng là máu thịt, chịu nổi được mấy lần như vậy, cậu ấy bị thương mấy lần, ngày này phải để cậu ấy nghỉ ngơi tốt, đừng để bất cứ cái gì ảnh hưởng đến cậu ấy, nếu thần tiên cũng cứu nổi. "
      Trang Hạo Nhiên nghe, tức khắc gật đầu, : "Vâng! Nhất định cháu chăm sóc cậu ấy tốt!"
      Chú Phúc nghe lời này, liền gật gật đầu, : "Được! Dù gì cũng tới đây rồi, chú cũng thăm đứa kia chút."
      Tô Thụy Kỳ nghe thấy, tức khắc cất bước tiến lên, sau khi chào hỏi chú Phúc, cùng nhau đến phòng bệnh của Uyển Thanh nặng chứng, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai lại trầm mặc đứng bên giường bệnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn, bình thường khỏe như người sắt, nay lại yên lặng nằm giường bệnh, dường như chỉ là bởi vì mệt nhọc, ngủ say... Trang Hạo Nhiên cũng đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn ngủ say, bình thường cậu ấy nhiều, tiết kiệm lời như vàng ngọc, lại luôn luôn phấn đấu quên mình, hi sinh tất cả...
      Nhớ tới Uyển Thanh gặp chuyện may, cậu ấy vì tìm em , mà bất chấp tất cả…
      Trang Hạo Nhiên tâm bỗng nhiên đau đớn, cúi đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt lên mấy phần kích động, may mắn là có việc gì...
      Tô Lạc Hoành càng đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nhịn được mang theo vài phần phẫn nộ : "Lão tử cũng tin, chúng ta thực đấu thắng bọn họ! ! Để cho bọn họ nấp trong bóng tối, công kích chúng ta!"
      Lâm Sở Nhai cũng mang theo vài phần tức giận, đau lòng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nắm chặt nắm tay : "Đúng! ! Bọn họ nghĩ có thể thích làm gì chúng ta làm sao? Đâu có dễ dàng như vậy!"
      "Lão đại! Tiếp theo, có kế hoạch gì ?" Tào Kiệt kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sốt ruột hỏi.
      bầu khí quỷ dị nổi lên!
      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, chậm chạp thu lại biểu tình, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng thần bí, ngưng thần nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kế hoạch lặng yên theo phẫn nộ mà phát lên, cuộc đọ sức chân chính đọ sức, sắp sửa bắt đầu..
      Gió, gió lớn đập vào cửa sổ sát đất…
      Bóng cây điên cuồng lay động, mưa to, ánh chớp chiếu lên bóng dáng quỷ dị cây, mắt sáng như mắt mèo, trốn trong tán cây ẩm ướt, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn, sau đó liền "Sưu" tiếng, tức khắc bay ra khỏi bệnh viện, dường như sắp sửa mang tin tức nào đó... thân ảnh lẫm liệt mà cường thế đứng đình nghỉ mát, mặc dù ướt sũng nhưng vẫn mất vẻ phiêu dật, quỷ dị như loài thú…
      Điệp Y mặc váy dài màu tím, tóc dài đến ao, như thường ngày, thần sắc ngưng trọng u lãnh, hai tròng mắt màu xanh sẫm khẽ nháy, giữa trời mưa to, đứng trong đình nghỉ mát, nhìn chằm chằm con cú mèo bay xa dần, trong nháy mắt phi thân ra khỏi đình nghỉ mát, hai chân lại đạp vào tán cây tương tư, linh hoạt nhảy người lên, nhanh chóng đuổi theo con cú mèo————

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :