1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Vặn gảy

      Khả Hinh mang theo tâm trạng rất vui vẻ nở nụ cười xinh đẹp, dọc theo phía sau khách sạn tới lối dành cho nhân viên, vừa vừa nhìn phía bên trái lối là sân bóng to lớn của khách sạn, bên trái sân bóng là sân golf, đầu kia có mấy người khách mặc quần áo đánh golf màu trắng, giơ gậy golf, vừa nhìn vừa cảm thấy thế giới này cái gì cũng mới lạ.

      nhịn được mỉm cười, cất bước về phía trước, thấy càng ngày càng nhiều đồng nghiệp tụ tốp năm tốp ba, vừa vừa cười chung nhau, nhìn các đồng nghiệp xung quanh, nghĩ tới Nhã Tuệ là cấp quản lý, tối hôm qua phải trực đêm cho nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi, vì vậy hôm nay làm mình, hăng hái về phía trước, lại cảm thấy điện thoại di động vang lên, ngạc nhiên từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, là dãy số xa lạ, kì lạ suy nghĩ chút rồi nhận điện thoại, nghe: "Alô. . . . . ."

      "Hôm nay làm?" giọng đàn ông rất từ tính dịu dàng truyền tới bên tai.

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nắm điện thoại, có chút xúc động cười, : "Ừ. . . . . . Hôm nay tôi làm ngày đầu tiên, nhưng. . . . . . làm sao biết số điện thoại của tôi?"

      Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi màu lam, quần thường màu đen, tựa vào bên bàn đọc sách, cầm lên phần tài liệu, mở ra xem bảng báo cáo, vừa xem vừa cười : "Hôm đó lúc tôi giúp xách túi xách, điện thoại di động rơi mặt đất, tôi . . . . . liền. . . . . . thuận tiện…"

      Đường Khả Hinh nhịn được cười : "Ồ. . . . . ."

      Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, tiếp tục xem bảng báo cáo, nhìn các con số phía , mới : "Ngày đầu tiên làm tâm trạng như thế nào?"

      "Rất tốt." Đường Khả Hinh cười .

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, mới dịu dàng : "Hôm đó ăn sushi ngon, cám ơn ."

      "Ăn ngon sao." Đường Khả Hinh nắm điện thoại, ngay: "Tôi làm ăn càng ngon. Nếu như có cơ hội, lần sau tôi làm cho ăn."

      Tô Thụy Kỳ cau mày cười : " biết làm?"

      Đường Khả Hinh im lặng lát mới cười : "Tôi làm. Trước kia tôi từng làm."

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, : "Vậy lúc nào có thời gian?"

      "À?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên kêu tiếng: "Cái gì?"

      " phải làm cho tôi ăn sao? Lúc nào có thời gian?" Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại cười .

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngây người cười : "Tốt. Lần sau tôi cắt tóc tóc, sau đó tự mình đến làm cho ."

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cười : "Lần sau cắt tóc là lúc nào? tháng, hai tháng? Vậy phải tôi chết đói sao? Chủ nhật này , tôi đón . Lưu số điện thoại di động của tôi, đừng xóa mất. Cúp máy đây."

      "Này!" Đường Khả Hinh nắm điện thoại, gấp gáp kêu lên, lại phát đầu điện thoại bên kia cúp, sững sờ tại chỗ, cảm giác gió lạnh thổi phất qua khuôn mặt, khỏi bật cười, cầm điện thoại di động bấm cái, liếc nhìn số điện thoại màn hình lúc, mới lưu lại số, nhưng lúc lưu số quên mất, tên là gì?

      Tin nhắn sáng lên.

      đè xuống tin nhắn, mở ra xem: Tô Thụy Kỳ

      Mặt của ửng đỏ, nhìn ba chữ kia, cảm giác có chút dịu dàng, cũng trả lời tin nhắn, viết chữ: Đường Khả Hinh

      Bên này, bên cạnh cây Mộc Lan tỏa bóng xanh mát thoáng đong đưa, Tô Thụy Kỳ tựa vào bên cửa sổ, mở điện thoại di động lên, ngón tay di chuyển màn hình, mở tin nhắn, phía sáng ba chữ. . . . . . Đường Khả Hinh, nhìn ba chữ này, mặt dần dần lên nụ cười, thở dốc hơi, xoay người nhìn cây Mộc Lan ngoài cửa sổ, cành lá xanh tươi, nghiêng đầu nhìn về phía cành cây, kêu : "Khả. . . . . . Hinh. . . . . ."

      Khả Hinh mang túi xách, căn cứ theo đường Trần Mạn Hồng chỉ dẫn, đến phòng đồng phục nhận đồng phục, cầm chìa khóa tủ nhân viên, đến phòng số lầu hai thay quần áo, rất nhiều đồng nghiệp làm rồi, còn bao nhiêu người, vội vàng thay đồng phục, khi mặc vào áo sơ mi trắng, com lê màu đen, váy ngắn màu đen ra phòng thay quần áo, tới trước gương nhìn vóc người gầy của mình, kết hợp với đồng phục có vẻ duyên dáng hơn, nhất là loại vải tốt mặc lên thoải mái a.

      cúi đầu, vuốt com lê thích buông tay, vải rất tốt a.

      lúc này, tai nghe cũng vang lên: "Đường Khả Hinh!"

      "Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức nhấn tai nghe: "Quản lý!"

      " còn năm phút, tới trễ! Nếu trễ phút trừ 50 đồng, trễ năm phút trừ nửa ngày tiền lương, tháng trễ ba lượt, hủy bỏ toàn bộ chuyên cần, điểm kiểm tra đánh giá, trừ hai điểm! Nếu tháng trừ hết sạch, chỉ có thể cầm 50% tiền lương!" Trong mấy giây, tiếng Trần Mạn Hồng truyền đến.

      "Tôi đến ngay!" Đường Khả Hinh lập tức bước nhanh đến cất quần áo của mình vào trong tủ treo quần áo, nhanh chóng khóa kỹ, rút chìa khóa, sau đó nhanh chóng chạy ào ra phòng thay quần áo, ra khỏi tòa nhà dành cho nhân viên, mới vừa muốn dọc theo lối dành cho nhân viên, chạy về phía phòng ăn, ngờ, có thanh gấp rút, núp ở trong bụi cỏ, đột nhiên kêu : "Khả Hinh!"

      Đường Khả Hinh lập tức dừng lại nhìn thấy Tiểu Nhu núp ở trong bụi cỏ, nhìn về phía mình ngoắc, : " mau theo tôi, theo lối dành cho nhân viên đến phòng ăn, nhất định trễ! Mau! ! Tới đây, mới vừa rồi tôi cà thẻ rồi, tôi đặc biệt xuống dẫn đường tắt! !"

      "Ồ" Đường Khả Hinh xong, ngay lập tức về phía Tiểu Nhu, sau đó Tiểu Nhu kéo tay của mình, chạy về phía bên ngoài sân bóng qua cây dừa kiểng, sau đó muốn vọt vào đại sảnh!

      "Này!" Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu
      Nhu, lo lắng : “ được! Đây là đại sảnh, nhân viên có nhiệm vụ thể vào.” Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu, lo lắng .

      có chuyện gì! Chỉ cần theo tôi ! Chính xác có việc gì! Nhanh lên, có thời gian, còn có bốn phút thôi! Hơn nữa thẻ đục lỗ còn có hai phút giảm xóc! Thang máy đại sảnh đến nhà hàng tây chúng ta nhanh nhất! Thang máy nhân viên rất chậm, người lại nhiều!” Tiểu Nhu kéo Đường Khả Hinh bước nhanh vào đại sảnh khách sạn, sau đó cố ý bước chậm lại, về phía thang máy khách sạn, vừa lúc nhìn thấy có thang máy muốn khép lại, Tiểu Nhu lập tức kéo Khả Hinh, vừa xông tới vừa gọi: “Chờ chút!”

      Cửa thang máy vừa muốn đóng lại, năm đầu ngón tay của Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh đưa vào trong khe thang máy, giữ cho thang máy tách ra, sau đó cùng thở dốc hơi nhìn vào bên trong, nhất thời mặt thay đổi mở trừng hai mắt, hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn thấy thấy Tưởng Thiên Lỗi đầu tiên, dáng vẻ nghiêm nghị đứng ở bên trong thang máy, sau lưng là hai người thư ký và Giám đốc khách sạn cùng quản lý đại sảnh vừa mới từ nước ngoài trở về!

      Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh hoảng sợ đến khép miệng lại được, cả người run rẩy biết nên làm gì.

      Tưởng Thiên Lỗi ở trong thang máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh mặc đồng phục nhân viên khách sạn, lộ ra vóc dáng xinh đẹp hấp dẫn, nhất là da thịt hai cánh tay trắng như tuyết, lộ ra cảm giác tươi mát.

      “Các ngươi làm chuyện gì? Dám chặn thang máy Tổng Giám đốc?” Từ Trạch Minh đứng đằng sau lưng Tổng Giám đốc nhìn Tiểu Nhu, gầm lên, rồi khẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho các nhanh.

      Tiểu Nhu a tiếng, lập tức cùng Đường Khả Hinh khom lưng xin lỗi, liền muốn lui về phía sau bước, muốn đè xuống nút đóng cửa cho Tổng Giám đốc……

      “Vào .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên chậm rãi mở miệng.

      Sau lưng lãnh đạo cấp cao cùng thư kí có chút kinh ngạc, chỉ có Đông dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tiểu Nhu : “Tổng Giám đốc bảo các nguwofi vào vào .”

      Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh nhìn nhau cái , cảm thấy thời gian nhiều lắm, Tổng Giám đốc cũng gọi vảo rồi, chỉ đành phải cứng rắn vào thang máy, bởi vì bên trong thang máy có nhiều người, cho nên Tiểu Nhu và Khả Hinh vào cũng chỉ phải đứng ở hai bên Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cảm thấy khí thế mạnh mẽ của ép tới làm người ta thở nổi.

      “Lầu mấy?” Đông khẽ bước lên trước, cười hỏi.

      “Phòng ăn ngự tôn” Tiểu Nhu yếu ớt .

      Đông nghe xong liền đè xuống tầng 13 rồi im lặng lui sang bên lên tiếng, Từ Trạch Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Nhu, biết muốn tắt về phòng an liền vươn tay đánh cổ của , vẻ mặt Tiểu Nhu nhăn nhó, đau đến dám lên tiếng, cúi đầu.

      Đường Khả Hinh càng yên lặng đứng ở bên, thở hơi, dám lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng bất động, liếc nhìn cái, mới đưa tay trái muốn cắm vào túi quần, ngờ mu bàn tay chạm vào bàn tay bé của , cảm giác mềm mại xẹt qua, mặt lộ vẻ gì, ho tiếng, đứng yên.

      Đường Khả Hinh cũng cảm thấy lúng túng, xê dịch bên tường.

      khí trở nên có chút lúng túng.

      nhìn bảng điện tử. Rốt cuộc tầng 13 của thang máy cũng mở ra!

      Trần Mạn Hồng cầm cây roi dài, giống như thần mặt đen đứng ở nơi đó chờ lâu, lúc nhìn vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh đầu tiên, con ngươi nóng lên, muốn lên tiếng mắng tôi biết ngay là đường tắt mà, nhưng cũng nhìn thấy đám người Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, sắc mặt của thay đổi, lập tức đứng thẳng người, hai tay cầm cây rôi biết để ở nơi nào, chỉ đỏ mặt có chút ngượng ngùng : “Tổng Giám đốc!”

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nó.

      Tiểu Nhu vội vàng ra trước, Đường Khả Hinh cũng vội muốn ra nhưng bởi vì gót giày quá cao, lúc quá gấp, gót giày cao gót bên chân trái lọt vào trong khe thang máy, mặt của đỏ lên, gấp đến độ vội vàng ngồi xổm người xuống, đưa hai tay ra, dùng sức muốn kéo gót giày, nhưng làm thế nào cũng kéo ra, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

      Trần Mạn Hồng cùng mấy người quản lý nhìn thấy cũng cảm thấy có chút gấp gáp, mới vừa muốn tiến lên cảm thấy bóng dáng cao lớn di động, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, bất đắc dĩ thở dốc hơi, vô cùng tao nhã ngồi xổm người xuống, cầm tay Đường Khả Hinh, sau đó trong lúc đỏ mặt sững sỡ, người đàn ông dùng sức vặn cái, trực tiếp gãy gót giày!

      …..” Đương Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có thể vặn gãy giày của mình mang lần đầu tiên!!
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 88: Phong cách

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đứng lên, nhắc tới đồng hồ đeo tay nhìn thời gian, Đông hiểu ý, ngay lập tức đè xuống nút đóng cửa, để mặc cho Đường Khả Hinh ở tại chỗ ngây ngốc sững sờ!

      Trần Mạn Hồng thấy thang máy vừa đóng lại, ngay lập tức vung roi, đầu tiên quất xuống Tiểu Nhu, sau đó quất xuống mông Khả Hinh, tức giận : " mới vừa tới bao lâu gây náo loạn sảnh tiệc, làm ảnh hưởng Thủ tướng, sau đó tất cả chúng tôi vì bị đưa lên phòng Tổng Giám đốc, Tiếp theo ngày thứ nhất làm chính thức gây ra chuyện này! Dám đường tắt, giở trò qua mặt Trần Mạn Hồng tôi hả? Tốt nhất bắt chước theo con bé Tiểu Nhu ! học theo ấy vĩnh viễn cũng thăng chức được, tăng lương được! !"

      "Quản lý. . . . . ." Tiểu Nhu có chút đáng thương mình trung thành với quản lý.

      "Đừng gọi tôi, Tôi muốn nghe!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng với Đường Khả Hinh: "Còn mau đứng lên cho tôi? sắp đến giờ, son môi cũng chưa bôi, đến bộ phận huấn luyện của Trần Diệu Chi học cho tôi! Cút!"

      "Vâng" Vẻ mặt Khả Hinh nhăn nhó đứng lên, sau đó tiếc nuối nhìn giầy của mình : "Vậy giầy của tôi. . . . . . Làm thế nào? có gót giày "

      "Mang đỡ ngày, ngày mai đến phòng đồng phục bù lại. Lớp huấn luyện chín giờ rưỡi bắt đầu, sau đó thuận tiện đem tài liệu phòng ăn chúng ta mà tôi muốn in đưa đến bộ phận huấn luyện lầu dưới in màu" Trần Mạn Hồng nhanh chóng .

      "Vâng!" Đường Khả Hinh đáp xong, ngay lập tức đứng dậy, bước nhanh đến phòng ăn, thấy thời gian máy cà thẻ là 8 giờ 59 phút, lập gấp gáp lấy ra thẻ làm việc, nhào tới đến máy quét cái, đinh tiếng, vừa đúng chín giờ, thở phào nhõm, sau đó cũng thấy Văn Chi ôm đống lớn tư liệu muốn đánh máy ra, Đường Khả Hinh nhanh chóng vươn tay ôm phần tài liệu kia, vội vàng xoay người vào thang máy chuẩn bị xuống lầu.

      Trần Mạn Hồng đứng ở bên này phòng ăn nhìn thấy Khả Hinh ôm chặt đống tài liệu nhanh chóng vào bên trong thang máy, than , nghĩ: đáng tiếc khuôn mặt của con bé này bị hủy, nếu , mặt mũi của xinh đẹp như vậy, có thể chính thức trở thành thành viên của Khách sạn, nhìn cặp mắt hiền lành cũng biết, là nhân tài mà khách sạn rất cần.

      Đường Khả Hinh mang giày cao gót khó , ôm đống tài liệu vừa dầy vừa nặng, dọc theo con đường mòn vườn hoa khách sạn muốn tới phòng huấn luyện nhân viên nhưng gót giày cao thấp rất khó , mới vừa vài bước, thiếu chút nữa vấp ngã.

      có cách nào, con ngươi đảo vòng, nhìn trước nhìn sau chút, có người tới, lặng lẽ cởi bỏ giày cao gót, sau đó khom người cầm giầy, ôm tài liệu, chân đạp lên đá vụn đường mòn, bước về phía trước.

      cửa sổ sát đất, thoáng qua bóng dáng màu đen, có đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm người .

      nhìn gấp rút về phía trước, sắc mặt vẫn nặng nề, lộ ra thể nắm bắt.

      Đông nhàng gõ cửa.

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, ánh mắt hơi thu lại.

      "Tổng Giám đốc, Lưu đổng tới. đến giờ và Lưu đổng đánh golf." Đông mỉm cười .

      "Ừ." Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trầm mặt lên tiếng, tới Golf Club của khách sạn.

      Phòng Huấn luyện!

      Giáo viên huấn luyện Trần Diệu Chi là hơn 30 tuổi, nghiêm khắc, lạnh lùng, đối với công việc cẩn thận, đối với nhân viên càng cầu nghiêm khắc, giáo viên huấn luyện cũng là quản lý bộ phận lễ nghi.

      Chỉ thấy ngồi ở bục giảng, nhìn nhân viên huấn luyện mới đến, cầm thước nhấn mạnh cái bàn, tấm bảng sau lưng lập tức xuất sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn, đứng bên cạnh, cầm cây thước dài đảo qua hình ảnh trước mặt, rồi : "Hình ảnh trước mặt của mọi người, chính là sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn Á Châu chúng ta! Khách sạn chúng ta là loại hình khách sạn tổng hợp, khách sạn tổng hợp là chỉ dừng chân, ăn uống, hội nghị, giải trí, mua sắm, … là khách sạn có nhiều hạng chức năng nhất. Đầu tiên, Tập đoàn Á Châu chúng ta là tập đoàn chuỗi khách sạn, tập đoàn khách sạn Á Châu cấp năm sao cùng với các Club cấp bạch kim trong cả nước có hai hơn trăm địa điểm, chưa bao gồm các nơi nổi tiếng như Nhà hàng Pháp, nhà hàng Tây, nhà hàng Trung Quốc, chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh nhằm khai thác phát triển du lịch, phát triển đảo. . . . . . số lượng vô tận nhưng đây chỉ là số liệu ở tại Trung quốc, tập đoàn khách sạn Á Châu chúng ta kéo dài đến cả Châu Á, bao gồm Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc. . . . . . . . . . ."

      "Ồ. . . . . ." Gần 30 nhân viên cấp bậc phó trưởng kíp mới nghe xong cũng khỏi xôn xao, Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí đầu tiên, trong tay cầm bản ghi chép và bút máy, hết sức chăm chú ghi chép tài liệu của giáo viên huấn luyện.

      "Cho nên, sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn chúng ta khác với các nhà hàng cao cấp khác, sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn chúng ta, lãnh đạo tối cao, tức là Tổng Giám đốc tập đoàn Á Châu, Tưởng Thiên Lỗi!" Giáo viên huấn luyện mới vừa xong liền cầm lên cây thước dài chỉ vào trong sơ đồ cơ cấu tổ chức, tất cả quản lý, Tổng Giám đốc, phía nhất khoanh vòng tròn ghi tên Tưởng Thiên Lỗi!

      Tất cả học viên ngẩng đầu lên nhìn cái tên này, cũng khỏi rối rít cúi đầu ghi chép.

      Đường Khả Hinh cũng tự vẽ sơ đồ cơ cấu, sau đó ở cao nhất viết tên Tưởng Thiên Lỗi, khi viết ba chữ xinh đẹp to nhớ tới hôm nay vặn gảy gót giày của mình, liền tức giận.

      Giáo viên huấn luyện bật đèn bảng, trong bảng nhất thời xuất hình ảnh người đàn ông kiên nghị, đứng trước cửa sổ sát đất khuôn mặt hoàn mỹ, ánh mắt nóng bỏng, trầm ngâm nhìn về nơi nào đó, giấu sức mạnh vô hạn.

      "Ồ. . . . . . Rất đẹp trai a. . . . . ." Rất nhiều nữ học viên nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt đỏ lên, từ trong đáy lòng khỏi than thở! Thậm chí có vài nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, trái tim nhảy phanh phanh.

      Đường Khả Hinh cũng còn tức giận ngẩng đầu lên nhìn nửa khuôn mặt này, mấy ngày trước vẫn cùng khuôn mặt này ăn sushi, thậm chí diễn trò uống rượu giao bôi, bây giờ nghĩ lại ngày đó uống ly rượu ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chứa trêu cợt mình, nhất là lúc uống rượu, muốn cho bị cay! !

      Càng nghĩ càng tức giận, lập tức cầm lên bút máy, ở phía cái tên vẽ hai con lật đật cầm cái xiên, muốn xiên cái tên đó, phốc cười tiếng!

      cây thước dài, cộp tiếng gõ bàn của !

      giật mình khép lại bản ghi chép, nhìn vẻ mặt Trần Diệu Chi tức giận nhìn mình : "Nếu như muốn học cũng cần vào chỗ này,
      đừng cho rằng tôi biết là người ở đưa xuống, cũng đừng cho rằng tôi biết má trái của khó coi!”

      vẻ mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cúi đầu.

      học viên xung quanh rối rít, nghiêng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nhìn mái tóc ngắn che kím mặt , nhìn thấy má trái khó coi a, nếu khó coi, tại sao có thể vào khách sạn Á Châu? Tất cả mọi người bàn tán xôn xao.

      Đường Khả Hinh nghe đồng nghiệp bàn tán, ánh mắt có chút bi thương, nhẫn, khẽ chớp.

      Trần Diệu Chi vẫn nhìn Đường Khả Hinh, khách khí : “Nhưng tôi cảnh cáo , mặc kệ là ai che chở cho , cũng đừng nghĩ có thể phạm sai lầm, bởi vì ở nơi này, mỗi công việc, mỗi chi tiết , đều do và đồng nghiệp của trăm ngàn vất vả tạo nên, chỉ cần mắc sai lầm, tất cả mọi người cũng phải chịu tội theo ! Cho nên, nếu như có tư tưởng muốn học, tôi khuyên sớm rời khỏi chỗ này !”

      “Xin lỗi.” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, khom người xin lỗi.

      Trần Diệu Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm, tiếp: “Có bao nhiêu người ở khách sạn Á Châu thể tài năng? Có bao nhiêu người khát vọng có thể học tập nhiều hơn? ở phòng huấn luyện chỉ có tháng ngắn ngủi để học tập, tháng ngắn ngủi này theo mấy năm sau, có thể là mấy chục năm làm việc, thừa cơ hội này học tập cho tốt, lại có thể nghĩ đâu?”

      xin lỗi.” Đường Khả Hinh đau lòng xin lỗi: “Tôi sai rồi.”

      “Vĩnh viễn có ai thích nghe, tôi sai rồi, xin lỗi. tôi giải thích, tất cả điều này là do các người lấy cớ che đậy lỗi lầm! Các người phải nhớ kĩ, ở chỗ này, chúng ta cần chính là kết quả!” Trần Diệu Chi nhìn mọi người .

      “Vâng!” Tất cả học viên đều nghiêm túc trả lời.

      “Ngồi xuống!” Trần Diệu Chi liếc mắt vừa nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng xoay người trở lại bục giảng, tiếp tục phân tích sơ đồ cơ cấu tổ chức khách sạn, từ Tổng giám đốc, đến Phó tổng, đến bộ phận marketing, bộ phận lễ tân, bộ phận ẩm thực, bộ phận phục vụ phòng, bộ phận cây cảnh, bộ phận kỹ thuật, bộ phận tài vụ, bộ phận mua hàng, rồi đến cấp quản lí VIP, trung tâm mua sắm giải trí, còn có trung tâm hội nghị, bộ phận thị trường, tiếp theo đó là bộ phận nhân và bộ phận hành chính, các người nhất định phải làm quen hoạt động của các bộ phận, còn có quyền lực và trách nhiệm chủ yếu của bọn họ, còn phải tìm hiểu thêm hàng hải Club, đua ngựa Club, xì gà Club, còn có nhà hát, rạp chiếu phim, nhà khách Đại Dương đều là ngành hỗ trợ cho khách sạn Á Châu chúng ta, đó là lý do nó nằm trong sơ đồ cơ cấu tổ chứ của khách sạn chúng ta!”

      Lần này Đường Khả Hinh chăm chú lắng nghe, ghi chép tài liệu.

      Trần Diệu Chi tiếp tục giảng cho học viên sơ đồ tổ chức, tiếp theo giảng thêm cho mọi người các hoạt động chủ yếu của các bộ phận, phục trách công việc và hạng mục gì, sau giờ học tập, Trần Diệu Chi dẫn các nhân viên đến từng bộ phận, làm quen bố trí công việc của các nơi, bởi vì sân đánh golf cách tòa nhà của nhân viên rất gần, liền dẫn nhân viên tới sân đánh golf…

      Sân đánh golf to lớn, có diện tích 65 hécta, nằm ở phía sau vườn hoa khách sạn, sau khi qua cái hồ nước , mới tới Club.

      Trần Diệu Chi dẫn 30 nhân viên tới bên ngoài golf club, nhìn sân cỏ vô cùng rộng lớn, màu xanh biếc tươi tốt, nhìn xa xa ở phía bên kia, thấy trong rừng cây nhấp nhô sau sườn núi, vô số quả bóng golf màu trắng từ bệ phát bóng lần lượt phát ra, mười mấy nhân viên trường tìm kiếm và nhặt bóng.

      Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu ánh sáng rực rỡ, các vị khách quý giao bóng tầm xa, tâm trạng cũng hết sức cao hứng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vỗ tay.

      Trần Diệu Chi xoay người với tất cả các nhân viên hết sức tò mò: “Hôm nay các người may mắn, vào lúc này có thể tận mắt nhìn thấy phong cách của Tổng giám đốc.”

      Mọi người nghe Trần Diệu Chi cũng khỏi sững sờ, lập tức nhìn về phía trước, quả bọn họ nhìn thấy cách đó xa, tòa nhà xa hoa màu bạc, mấy vệ sĩ khách sạn ra trước, bọn họ im lặng ra ngoài mấy bước, mới xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo chơi golf tay ngắn màu trắng, quần thường màu trắng, mang giày chơi golf màu trắng phong cách của Hoàng thất, vô cùng phong độ, phá vỡ cảm giác lạnh nhạt khi mặc âu phục màu đen, trở nên tao nhã và trí tuệ, lộ ra thoải mái, khí thế vẫn nghiêm nghị, vừa đeo bao tay trắng, vừa quay đầu nhìn về phía Lưu đổng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng hơi cười, hết sức quyến rũ và hấpdẫn…
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: Chim vàng

      "Trời ạ. . . . . . Rất đẹp trai a. . . . . ." nhiều nhân viên nữ khẽ than, tuổi đời của mỗi người cũng chừng hai mươi, mới tốt nghiệp đại học, là độ tuổi mộng mơ, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đẹp trai như vậy cũng đỏ mặt cảm thán : "Tại sao có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy?"

      Đường Khả Hinh cũng đứng ở cách đó xa, cũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, rồi cúi đầu.

      Trần Diệu Chi đột nhiên cười tiếng, : "Có thể nằm mơ là tốt, chứng minh các người còn trẻ, chỉ là phải suy nghĩ chút, loại đàn ông như Tổng Giám đốc phải để các người muốn có được. Chúng tôi cũng từng ở độ tuổi của các người, khi đó Tổng Giám đốc còn trẻ tuổi hơn so với tại, đẹp trai hơn nhưng tại, càng trưởng thành hơn, mạnh mẽ, có sức hấp dẫn nhất rồi."

      " giáo. . . . . ." Có nữ học viên trẻ tuổi tới bên cạnh Trần Diệu Chi, khẽ tám chuyện, : "Tổng Giám đốc có bạn ?"

      Trần Diệu Chi mỉm cười nhìn về phía Tổng Giám đốc, cũng từng là người mình thầm mến lúc còn trẻ tuổi, : "Đương nhiên là có. Là con của Nhâm Tổng Giám đốc tập đoàn tài chính Kiến Á, gọi là Nhậm Tử Hiền, là nhà thiết kế, đoạt vô số giải thưởng lớn trong lĩnh vực thời trang ở Paris, được gọi là hoa hồng Phương Đông."

      "Ồ. . . . . ." Rất nhiều nữ đồng nghiệp nghe vậy cũng khỏi bóp cổ tay, cảm thán : "Để cho tôi sống qua ngày như thế, tôi chết cũng cam lòng, cuộc sống của bọn họ, nhất định giống như là Thần Tiên chứ?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này vẫn im lặng lên tiếng, chỉ ôm bản ghi chép của mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cách đó xa, mặc quần áo đánh golf, vóc người to lớn, đạp sân cỏ mềm mại, đứng ở sườn đồi, đầu tiên đưa mắt nhìn chướng ngại vật trước mặt, hơi kéo chặt bao tay màu trắng, nhân viên kéo bao gậy (caddy) lập tức lấy ra gậy golf chuyên dụng của Tổng Giám đốc đưa tới trong tay của . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhận lấy gậy golf chuyên dụng của mình, dùng bao tay trắng, vuốt cây gậy từ xuống dưới, mới mỉm cười : "Lưu đổng, hôm nay khó được cổ phiếu công ty địa ốc của các người tăng cao trong quốc nội, vào lúc hăng hái như vậy, hẹn tôi tới đánh golf, ông muốn thừa dịp khí thế gió đông mạnh mẽ, càn quét chúng tôi?"

      Lưu đổng nghe lời này, lập tức cất tiếng cười to, nhận lấy gậy golf, mỉm cười : "Kỹ thuật dẫn bóng của Tổng Giám đốc Tưởng rất tinh xảo, có thể sánh với Obi Peek, những người như chúng tôi làm sao dám múa rìu ở trước mặt của ngài?"

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười cái, cầm lên gậy golf, làm động tác vung, cũng lúc vung lên, khóe mắt thoáng qua bóng dáng quen thuộc, chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài Club, thấy quản lý bộ phận lễ nghi Trần Diệu Chi cùng với các học viên đứng ở cửa, các nhìn thấy lập tức đứng hàng, khom lưng chào hỏi, im lặng lên tiếng nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn bình tĩnh đứng ở sân cỏ, cúi đầu lời nào, mắt của hơi rũ xuống nhìn giày cao gót dưới hai chân , cao thấp, hai mắt lóe lên, lại quay đầu nhìn gậy golf. . . . . .

      "Mới vừa rồi có phải Tổng Giám đốc nhìn tôi hay ?" Nữ đồng nghiệp đứng ở bên cạnh Khả Hinh, sắc mặt tức khắc đỏ bừng, trán thế đổ mồ hôi, có chút hưng phấn .

      Đường Khả Hinh mỉm cười có chút bất đắc dĩ.

      Trần Diệu Chi nhìn thấy Tổng Giám đốc tới, nhưng dám làm quấy rầy cho nên muốn dẫn học viên tới phía trước, ngờ bọn họ mới vừa xoay người, trái banh golf màu trắng cắt ngang trung bay ra ngoài, phịch tiếng, đập trúng người kia.

      "Ôi chao." Đường Khả Hinh bị banh golf đánh trúng trán, đau đến trào nước mắt, vươn tay che trán của mình kêu inh ỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng kêu từ nơi bọn họ, tò mò nhìn sang liền thấy Đường Khả Hinh bị banh golf đánh trúng trán, đau đến nghẹn ngào kêu , mấy nữ đồng nghiệp lập tức lên trước, muốn xem bị đập bị thương như thế nào, có chút ngượng ngùng lắc đầu cái có việc gì, nhưng mới vừa xong, lại đau đến lợi hại.

      "Sor¬ry." thanh niên người Đức đẹp trai, người mặc áo chơi golf màu đen, tay cầm gậy golf từ đầu kia tới, muốn xin lỗi.

      Trần Diệu Chi lập tức ngăn ở trước mặt của Khả Hinh, nhìn về phía vị khách người Đức, dùng tiếng Đức vô cùng tiêu chuẩn với khách, tình trạng của đồng nghiệp mình rất tốt, cám ơn quan tâm của ngài.

      Vị khách người Đức nghe vậy, chỉ đành phải nhìn Đường Khả Hinh cái, thêm câu xin lỗi mới rời khỏi.

      Trần Diệu Chi tiễn khách rồi, lập tức xoay người nhìn cái trán Đường Khả Hinh cái, phát khối u lớn màu đỏ, có chút quan tâm hỏi: " có sao chứ?"

      " có. . . . . . có việc gì. . . . . . lúc mới vừa rồi đập trúng có chút đau." Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, che trán của mình, vội vàng .

      "Cũng sưng lên rồi." Có nữ cầu thủ ở Club, khẽ .

      Các , ảnh hưởng khách bên này, từ trước đến giờ Lưu đổng là người háo sắc, lúc này nhìn về phía nhóm phụ nữ ngoài Club, ánh mắt rơi vào người của Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Khách sạn của Tổng Giám đốc Tưởng là nhân tài đông đúc, ngàn người mới chọn ra được nhân viên, ai cũng xinh đẹp động lòng người như vậy. bị cầu đập trúng, để cho ấy tới đây chút xem có bị chuyện gì hay ?"

      Mặc kệ là nơi cao quý nhất hay nơi trang trọng nhất vẫn có số người háo sắc.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ nhìn về phía trợ lý bên cạnh, trợ lý hiểu ý liền bước nhanh về phía Trần Diệu Chi Tổng Giám đốc bảo mọi người tới đó chuyến.

      Trần Diệu Chi nghe vậy, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, ngay lập tức dẫn học viên đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và khách quý, cùng cúi người chào hỏi: "Tổng Giám đốc.
      …”

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu về phía mình, trán có dấu đỏ rất ràng.

      Lưu đổng e ngại mặt mũi của Tưởng Thiên Lỗi, cũng dám quá mức, chỉ nhìn về phía Đường Khả Hinh, lộ ra vẻ mập mờ, cười : “ sao chứ? Bị banhgolf nên vào cũng a.”

      Ánh mắt Trần Diệu Chi chợt lóe, hiểu ý tứ của Lưu đổng, liền có chút miễn cưỡng xoay người liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh hiểu nhưng vẫn yếu ớt mỉm cười gật đầu : “ có việc gì, cám ơn quan tâm của ngài.”

      Lưu đổng lại mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, : “Ngẩng đầu lên.”

      Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mắt to trong suốt mộng ảo nhìn thoáng qua vị khách rồi vội vàng cúi đầu, khẽ cắn môi mềm màu hồng.

      Lưu đổng nhìn , hài lòng cười tiếng, nhìn về phía trợ lý ở bên cạnh cái, trợ lý hiểu ý, gật đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lúc mới nhìn Trần Diệu Chi : “Tại sao hôm nay cẩn thận như vậy, làm ảnh hưởng khách, còn làm bị thương nhân viên của mình.”

      Trần Diệu Chi hết sức ngượng ngùng với Tưởng Thiên Lỗi: “ xin lỗi, Tổng giám đốc. Là tôi sơ sót, tôi lập tức mang nhân viên khỏi.”

      “Nếu thoải mái để ấy ở lại đây nghỉ ngơi lúc.” Tưởng Thiên Lỗi xong liền cầm lên gậy golf về phía sườn núi, nhìn rừng cây, khe suối trong vắt, hồ nước chắn ở phía trước sân golf, thử vung gậy golf.

      Trần Diệu Chi có chút giật mình vì hành động của Tưởng Thiên Lỗi, có lẽ khách sạn vẫn có số khách để ý đến nhân viên xinh đẹp, nhưng bởi vì quyết định của khách sạn rất nghiêm khắc, từ trước đến giờ vẫn rất ít xảy ra những việc này, huống chi, đối với phương diện này, từ trước đến giờ Tổng giám đốc rất nghiêm khắc, hôm nay biết vì sao lại đồng ý cầu của khách, có chút bận tâm quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng có chút hiểu, miễn cưỡng cười tiếng.

      “Vậy đến bên cạnh nghỉ ngơi lúc …” Trần Diệu Chi với Đường Khả Hinh.

      “À? Tôi? cần.” Đường Khả Hinh lập tức ngạc nhiên : “Tôi sao. Chỉ bị đập đau chút nhưng bây giờ sao.”

      “Aizzz! Chính là bị đau cho nên mới phải nghỉ ngơi chút. Đến chỗ của tôi nghỉ ngơi .” Lưu tổng hết sức khách khí mỉm cười với Đường Khả Hinh.

      “Tôi…” Đường Khả Hinh nhìn về phía Trần Diệu Chi, vẫn còn muốn từ chối.

      Trần Diệu Chi tới đỡ Đường Khả Hinh về phía trước, vừa vừa : “Khách với Tổng giám đốc để cho nghỉ ngơi nghỉ ngơi lúc, nếu như chút nữa tự mình muốn phải suy nghĩ cho kỹ.”

      Đường Khả Hinh bị Trần Diệu Chi đặt ngồi xuống ghế của khách, rốt cuộc hiểu trong lời của Trần Diệu Chi có ý gì, lòng của chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn Trần Diệu Chi.

      Trần Diệu Chi cũng nhìn Đường Khả Hinh, : “ nhớ kỹ, nếu muốn , nhất định phải suy nghĩ kỹ càng!”

      Đầu óc của Đường Khả Hinh nhất thời có chút tê dại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi vẫn còn đứng ở sườn núi, nghiêng người, tay cầm gật golf, nhìn về điểm nào đó, vẫn phong độ như vậy, ánh mắt đỏ lên, cười lạnh.

      “Chúng tôi trước.” Trần Diệu Chi dẫn học viên tiếp tục về phía trước, có vài học viên ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng có chút hiểu ra, nhìn : “ ấy làm ngày thứ nhất bị khách nhìn trúng chứ?”

      “Trời ạ, vậy làm sao bây giờ?”

      “Nếu như ấy muốn làm chim vàng , đó chính là vận may của ấy. Nếu như ấy muốn làm, cũng chính là công khai từ chối ám hiệu của Tổng giám đốc cho , ấy cũng chết chắc.”

      đáng thương nha.”

      “Có lẽ ấy muốn làm chim vàng sao?”

      Trần Diệu Chi nghiêng mặt nghiêm túc nhìn về phía học viên, : “Đừng nhảm! ấy cũng chỉ nghỉ ngơi chút, các người nghĩ đâu đấy. Vào club thôi.”

      Họ tiếp tục dọc theo Golf club nhưng vẫn nhịn được đứng bên ngoài, nhìn Đường Khả Hinh đơn mình ngồi ở ghế của khách, bên cạnh có mấy nhân viên của club hỏi muốn ăn cái gì?

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ nắm chặt bản ghi chép trong tay, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Lưu đổng, sau khi quan sát địa hình ở đầu kia, trở về, vừa vừa chậm rãi cười : “Gần đây Lưu đổng rất thuận lợi, hôm nay so tài, ông có nguyện vọng gì.”

      “Vậy còn phải xem Tổng giám đốc Tưởng có thành toàn hay . Ha ha ha…” Lưu đổng vừa vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, cúi thấp đầu, ánh mắt xốc xếch chợt lóe, im lặng lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh cái, mới chậm rãi : “Phải xem hôm nay Lưu đổng có thành ý đánh trận này hay .”
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90: muốn học ?

      Đường Khả Hinh nghe lời này, có chút tức giận ngẩng đầu lên nhìn cái.

      "Mặc kệ là bất kỳ cuộc tranh tài, tôi cũng dốc toàn lực ứng phó." Lưu đổng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, rất có thâm ý.

      "Tốt." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười xong, liền cùng Lưu đổng về phía ô che nắng, uống chút đồ uống, chuẩn bị mở cầu.

      "Có thấy khá hơn chút hay ?" Trợ lý của Lưu đổng hơn năm mươi tuổi, mỉm cười về phía chỗ ngồi của Đường Khả Hinh, cũng ngồi xuống hết sức lịch nhìn , khách khí hỏi.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh trở nên rất khó nhìn, cúi đầu, cảm giác có cơn giận dữ nghẹn ở trái tim, thở ra được, sắc mặt có chút tái nhợt, vết sẹo bên má trái che giấu ở dưới sợi tóc đen nhánh, vào lúc này cũng nóng lên.

      "Tại sao sắc mặt tái nhợt như vậy? Tôi xem chút có phải vừa rồi trái cầu làm bị thương hay ?" Lưu đổng đột nhiên đứng lên, ngồi vào bên cạnh Đường Khả Hinh, vươn tay muốn vuốt trán. . . . . .

      Đường Khả Hinh giật mình, vội vàng lui về phía sau ngồi nhích ra, cặp mắt có chút xốc xếch, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi giống như cầu cứu thế nhưng người đàn ông kia vẫn cầm gậy golf, xoay tròn quả cầu, hung hăng cắn môi dưới.

      Lưu đổng nhìn Đường Khả Hinh thẹn thùng như vậy, trầm giọng cười, nhận lấy nước ép bưởi do trợ lý đưa tới, đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh, giọng mập mờ như trêu ghẹo cười : "Đây, uống chút nước ép bưởi, mùa hè quá nóng, có lẽ uống chút giảm nhiệt. . . . . . . . . . . ."

      " cần." Đường Khả Hinh cảm giác trái tim cũng nhảy đến trong cổ họng, mâu thuẫn đấu tranh, cho dù tiếc công việc này đến đâu cũng muốn làm nữa.

      Lưu đổng cầm nước trái cây, thấy bộ dáng Đường Khả Hinh từ chối ràng, sắc mặt hơi thay đổi, quan sát tròng mắt chập chờn khẽ chớp, lộ ra mùi vị trinh, mặt ông ta lên nụ cười hoà nhã, nhìn thấy trẻ tuổi, ông ta cũng cảm thấy mình trẻ lại, lại sang ngồi chút, nhìn Khả Hinh, khẽ cưng chìu hỏi: " biết đánh golf ?" ". . . . . . . . . . . . biết. . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người run rẩy.

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới quay mặt nhìn sang chậm rãi : "Nếu hôm nay Lưu đổng có hứng thú như vậy, càng nhiều người tới chơi bóng càng náo nhiệt, cũng thay đổi áo golf, tới chơi"

      Đường Khả Hinh lập tức trừng hai mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      "Tốt!" Lưu đổng hết sức cao hứng căn dặn nhân viên Club, : "Đổi áo thể thao cho vị tiểu thư này, đẹp chút."

      ". . . . . . Tôi muốn. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, ràng muốn từ chối.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn xoay tròn gậy golf, lại dùng loại giọng điệu ra lệnh chậm rãi : "Lưu đổng cũng lên tiếng, phải đổi bộ quần áo ."

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, cắn răng nghiến lợi nhưng biết nên làm gì mới phải?

      "Nhanh . . . . . . Chúng tôi chờ . . . . . ." Lưu đổng mỉm cười thúc giục Đường Khả Hinh.

      Đầu óc Đường Khả Hinh chợt trống rỗng, thân thể bồng bềnh, hoàn toàn có chủ ý đứng lên, cầm ghi bảng chép trong tay, ôm ở trong ngực, theo nhân viên Club, từng bước từng bước về phía trước, ánh mắt lộ ra mâu thuẫn, lúc sắp vào Club, cũng nhìn thấy Trần Diệu Chi đứng ở bên, ôm vai nhìn mình, đồng nghiệp khác cũng có chút đồng tình nhìn mình.

      "Tôi muốn như vậy. . . . . . Tôi cũng vậy biết chơi trò này!" Đường Khả Hinh nhìn Trần Diệu Chi, muốn cứu mình.

      Trần Diệu Chi nhìn Đường Khả Hinh sâu, đưa ra đề nghị : " đổi bộ quần áo trước , xem tình huống như thế nào, dù sao cũng vất vả mới tiến vào, tùy tình hình mà hành động, tôi ở đây với , nếu quả có việc gì hay mà muốn, tôi ra ngoài giúp . Yên tâm ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng rất rối loạn, biết ý của Trần Diệu Chi bảo vệ mình chu toàn cũng là để cho mình an toàn khỏi khách sạn này, trong lòng của lo lắng thấp thỏm, nhưng vẫn cùng nhân viên Club vào phòng thay quần áo.

      "Trời ạ, Khả Hinh đáng thương a. Nếu là tôi..tôi phải làm sao?" Có nữ học viên .

      nữ học viên bộ phận ẩm thực nhìn cái, cười : "Nếu là , giống như nhặt được bảo vật".

      "Thôi , tôi mới như vậy?" Học viên đó tức giận quay mặt sang!

      Trần Diệu Chi quay đầu nhìn chằm chằm hai người này, tức giận : "Khách sạn này chính là nơi thị phi, các người nửa chân còn chưa có bước vào, học người ta tám chuyện rồi ! Ngứa da đúng ?"

      Tất cả học viên nghe vậy cũng dám lên tiếng.

      Lúc này sân golf, đột nhiên thổi tới cơn gió mát mẻ.

      Lưu đổng mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Nghe ngày đó Tổng Giám đốc Tưởng cùng với số quan chức thân cận của Thủ tướng đến nhà hàng Nhật dùng bữa, Chắc rằng chuyện Thị Trưởng Tần bị ám sát thành chứ?"

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi vào ghế chuyên dụng nghỉ ngơi, nhìn hai quả bóng màu trắng bàn cầu ngừng bay vọt ra, sau đó bay về phía sân cỏ xanh biếc, mới chậm rãi : "Bọn họ chỉ gom tất cả chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này xâu kết lại với nhau, Thị Trưởng Tần bác bỏ dự án khách sạn dưới nước của tôi, đối với tôi chuyện này đáng giá nhắc tới, tôi muốn thực kế hoạch này nhất định thực , tất cả mọi chuyện bất quá để cho bọn họ ngạc nhiên mà thôi."

      "Người làm chính trị vốn có chút nhạy cảm. Chỉ cần chúng ta có chút thành tựu, là lo lắng chúng ta đầu tư đủ, hai lại lo lắng chúng ta đầu tư quá dư thừa, đem tiền dùng ở chỗ khác. Tổng Giám đốc Tưởng ngài kiếm bạc tỷ mỗi ngày, vốn cần quan tâm đến loại chuyện này, nhưng ngài lại là bạn bè từ đến lớn của Thị Trưởng phu nhân, bọn họ lo lắng quan hệ của ngài vượt qua giới hạn mà thôi." Lưu đổng cười .

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : "Thế gian này làm chuyện gì, có trở ngại? Tôi để chuyện này ở trong mắt."

      "Dĩ nhiên." Lưu đổng nữa mỉm cười : "Chuyện quan trọng nhất trước mắt của Tổng Giám đốc Tưởng, nhất định là chuyện lớn cả đời của ngài. Nghe tháng sau, Tổng Giám đốc Tưởng muốn đính hôn với Nhâm tiểu thư là hòn ngọc quý tay tập đoàn tài chính Kiến Á, sau này Tổng Giám đốc Tưởng như hổ thêm cánh rồi, ở thương trường, có người nào có thể địch nổi."

      "Lưu đổng, ông quá khách sáo. Chuyện hôn nhân cũng chỉ là bước trong cuộc sống cần phải trải qua mà thôi." Tưởng Thiên Lỗi xong, liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng trong Club ra, mặt của ngưng lại, nhìn Đường Khả Hinh mặc áo golf màu trắng, váy ngắn màu trắng, có chút mơ hồ lo lắng ra, gió lướt qua mái tóc ngắn của , nhìn rất xinh đẹp động lòng người, cặp đùi trắng nõn thon dài xinh đẹp, sáng bóng hấp dẫn, khẽ cắn môi dưới, vươn tay khêu tóc bên má trái, ánh mắt lộ ra chút uất ức, còn có. . . . . . Tức giận! !

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lên nụ cười.

      Lưu đổng nghe trợ lý Khả Hinh ra ngoài cũng quay đầu lại nhìn thấy vóc người xinh đẹp của Khả Hinh, ông ta hài lòng ồ tiếng, cười lớn: "Xinh đẹp! Rất xinh đẹp! Nếu như ấy theo tôi, tương lai tôi nhất định đối xử tốt với ấy!"

      Tưởng Thiên Lỗi hơi cười, thấy vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn hoang mang tới, sắc mặt có chút cứng đờ gật đầu chào Lưu đổng và Tưởng Thiên Lỗi, ngay cả chào hỏi cũng muốn .

      "Ngồi, ngồi, ngồi, cần câu nệ như vậy!" Lưu đổng muốn vươn tay kéo bàn tay bé của Khả Hinh, Khả Hinh thở hổn hển, đôi tay hơi rụt lại về phía sau eo, nắm chặt bản ghi chép của mình.

      Lưu đổng nhìn chằm chằm bộ dáng của Khả Hinh, đáng , liền muốn đứng lên, vươn tay muốn ôm .

      "Lưu đổng, hôm nay ông bắt đầu trước hay tôi bắt đầu trước?" Tưởng Thiên Lỗi xoay đầu lại nhìn Lưu đổng, cười hỏi.

      Lưu đổng quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười : "Hôm nay ngài mở trước ."

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đứng lên, : "Được, vậy tôi mở trước."

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, thấy Tưởng Thiên Lỗi bỏ mặc mình, nhận lấy mũ lưỡi trai màu trắng trợ lý đưa tới, đội lên, về trước đài phát bóng, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt muốn khóc.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng tới bãi đất cao, cúi đầu nhìn trái banh golf màu trắng sân cỏ, đưa mắt nhìn lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh ở đầu kia sắp bị Lưu đổng mời qua, ngồi xuống nghỉ ngơi, hơi cười hỏi: " muốn học đánh golf ?".

      Đường Khả Hinh nghe Tưởng Thiên Lỗi gọi như vậy, đứng tại chỗ nhìn nét mặt cười như cười của , sửng sốt chút, mới gấp gáp : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn học. . . . . ."

      "Đến đây , tôi dạy cho !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt .

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, lập tức nhìn Lưu đổng có chút kinh ngạc cười tiếng liền vội vàng ném xuống bản ghi chép, bước nhanh về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Khả Hinh ngây ngốc tới, gấp gáp đứng ở trước mặt của mình, khuôn mặt kiên nghị của lên nụ cười, đầu tiên đưa gậy golf, đưa cho trợ lý mới cầm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đỉnh đầu, tới trước mặt , nhìn cái, ra lệnh: "Cúi đầu xuống"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Tưởng Thiên Lỗi rất đẹp trai, gió quét ngang mang theo hơi ẩm ướt hừng đông, phất qua sợi tóc trước trán , cả người tùy ý như vậy, đột nhiên có cảm giác rất an toàn.

      "Cúi đầu xuống!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, lập lại.

      Đường Khả Hinh chớp mắt nhưng vẫn nghe lời cúi thấp đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi bước tới trước người của , đưa lên tay đội mũ lưỡi trai lên đỉnh đầu , cẩn thận cài dây qua gáy , mới nâng mặt của , nhìn mũ lưỡi trai đội đầu , có chút hơi hướm thể thao, nhất là cặp mắt to, rất linh hoạt, còn có sức sống.

      Dường như có chút hài lòng, dùng ngón tay thon dài xinh đẹp khêu sợi tóc bên mặt . . . . . .

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

      "Trời ạ. . . . . ." Các học viên đứng ở kia đầu Club, phát tình hình này, ràng bị giật mình, họ cùng nhau nhìn về phía Tổng Giám đốc cùng Khả Hinh sân cỏ xanh biếc, hai người giống như mặc áo golf tình nhân màu trắng, rất thân mật đứng chung chỗ, thậm chí Tổng Giám đốc còn vươn tay vén sợi tóc cho , từng cơn gió thổi qua, là rất lãng mạn, rất lãng mạn a. . . . . .

      "Mẹ ơi!" học viên bộ phận cây cảnh, nhìn cảnh tượng này chân cũng mềm nhũn : "Tôi phải nằm mơ chứ?"

      "Tổng Giám đốc phải đội mũ, vén tóc cho , nằm mộng cái gì?" Có học viên khinh bỉ nhìn .

      Trần Diệu Chi cũng có chút kinh ngạc nhìn mọi chuyện trước mắt.

      Tưởng Thiên Lỗi đội xong mũ lưỡi trai cho Đường Khả Hinh, sau đó lui về phía sau bước, nhìn vóc người xinh đẹp của , dường như có chút hài lòng, sau đó căn dặn nhân viên kéo bao gậy (caddy) : "Chuẩn bị cho ấy gậy golf số bảy."
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 91: Nước trái cây


      "Vâng" Nhân viên kéo bao gậy lập tức xoay người, rất chuyên nghiệp từ trong bao gậy mới nhất, lấy ra gậy golf số bảy đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhận lấy gậy golf bằng thép màu bạc, chợt cảm thấy tay nặng nề, có chút luống cuống ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đứng ở bên cạnh , duỗi ra ngón tay chỉ cây cờ màu vàng cắm bên cạnh sườn núi, giải thích : "Đánh golf khác với chơi bóng, đều là mục tiêu vận động nhưng nó động vận khác chút, chính là trong quá trình vung gậy thể nhìn thấy mục tiêu, cho nên trước khi vung gậy, phải phán đoán mục tiêu cách xa lắm mới có thể vung gậy. Hiểu chưa?"

      Đường Khả Hinh chỉ ngây ngốc gật đầu.

      "Bình thường người mới học đều phải dùng gậy golf số bảy. Cây gậy ở trong tay chính là gậy golf số bảy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức chăm chú giải thích.

      Đường Khả Hinh nghe xong, liền cúi đầu nhìn gậy golf trong tay, quả thực ở dưới đáy thấy được số thứ tự của nó, vẫn còn có chút hiểu ngẩng đầu nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, im lặng chuyển qua bên người , để cho dựa vào cánh tay mình, dán sát lồng ngực mình, vóc người cao gần 1m9, hơi thở ép tới tạo nên cảm giác vô cùng an toàn khiến cho Khả Hinh nhất thời sững sờ, nắm chặt gậy golf ở trong tay, dám nhúc nhích.

      Tưởng Thiên Lỗi đón gió, cúi xuống ở bên tai của rất nghiêm túc trầm giọng tiếp: "Bây giờ bắt đầu nghe theo tôi, trước tiên tạm thời buông lỏng thân thể, hai chân mở ra bằng độ rộng đôi vai. . . . . ."

      Đường Khả Hinh thở mạnh hơi, theo căn dặn của , khẽ mở ra hai chân và vai rộng bằng nhau.

      Hai tay của Tưởng Thiên Lỗi mang bao tay trắng, vịn vai của , cảm thấy buông lỏng đủ, liền buông thân thể , cầm lấy gậy golf từ người kéo bao gậy đưa cho mình, đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, dụng tâm giải thích : "Bắt chước tôi, nắm đầu gậy golf, tay trái hạ xuống, đầu ngón tay tay phải cùng ngón trỏ tay trái giao nhau. Cầm gậy như vậy có thể để cho tay của và gậy golf dán sát chặt chẽ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh vừa nhìn tư thế cầm can của Tưởng Thiên Lỗi hết sức đẹp trai, chính cũng rất chú tâm bắt chước, cúi đầu để tay trái ở phía dưới gậy golf, đầu ngón tay tay phải và tay trái giao nhau, nhưng cầm thế nào cũng cảm giác có chút đúng, vẻ mặt lộ ra khổ não nhìn về phía tư thế tay cầm gậy golf của Tưởng Thiên Lỗi nhưng điều chỉnh thế nào cũng cảm thấy có chút xuôi.

      Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác, im lặng nhìn cái, mới đưa gậy golf của mình giao cho nhân viên kéo bao gậy, cất bước tới sau lưng Khả Hinh, cong người xuống dán chặt thân thể của , mặt dán má phải, hai tay nắm hai tay của , nhanh chóng điều chỉnh tư thế cầm gậy cho , cả hai đều mang bao tay trắng nhưng có thể cảm thấy mạnh mẽ và mềm mại của nhau. . . . . . ánh mắt của Đường Khả Hinh có chút xốc xếch, đôi tay tự chủ buông lỏng.

      Lúc Tưởng Thiên Lỗi điều chỉnh tư thế tay cảm thấy buông lỏng, liền quay mặt sang, môi mỏng hấp dẫn đụng khuôn mặt của , nhìn mắt to có chút xốc xếch, sau đó : "Nghiêm túc chút."

      Đường Khả Hinh chớp mắt, lập tức nuốt ngụm nước bọt, cúi đầu, theo bản năng cố gắng để cho mình tập trung bày ra tư thế dạy cho mình, nắm gậy golf, phát thuận hơn nhiều, liền cười : "Cầm gậy như vậy, cầm rất chặt."

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn cúi đầu nhìn bên mặt , sợi tóc đón gió khẽ bay bay, phất qua mắt to trong veo của .

      Đường Khả Hinh cảm thấy sau lưng hoàn toàn yên tĩnh, liền quay đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn mình, mặt đỏ lên, : "Thế nào? Tôi cầm đúng sao?”

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, cúi đầu nhìn bao tay trắng và tư thế nắm gậy golf của , : "Ừ. Kế tiếp nghe tôi . . . . ."

      Đường Khả Hinh gật đầu cái.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng sau lưng Khả Hinh, vô cùng chuyên nghiệp hai tay nắm hông của , ở phía sau với : "Buông lỏng thân thể để cho mình đứng giữa vị trí quả bóng, đầu gối hơi cong, sau đó duỗi thẳng gậy golf, nhìn mục tiêu quả bóng, sau khi phán đoán tốt cự ly, lên vung gậy golf. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi cứ tay cầm hai tay của Đường Khả Hinh cùng với cầm gậy golf, vung gậy golf về phía sau, ngừng lại, tay nắm khuỷu tay Khả Hinh, : " phải nhớ, lúc vung gậy, vị trí cùi chỏ tuyệt đối thể đụng vào bụng hay eo của . . . . . ." .

      xong, tay từ khuỷu tay, dời đến eo của , nhàng nắm chặt.

      Đường Khả Hinh nhất thời cảm giác thân thể mềm yếu, thân thể chịu nổi trêu chọc như vậy, hơi co rúm lại chút, Tưởng Thiên Lỗi lập tức từ phía sau, nắm hông của , tiếp tục giải thích : " phải nhớ, lúc vung gậy golf, nửa người dưới được nhúc nhích, có rất nhiều người mới học vung gậy thường dùng sức vặn mông."

      xong, đôi tay từ bên hông, quét đến bên mông Khả Hinh. . . . . .

      Thân thể Đường Khả Hinh hơi cứng ngắc, mặt bắt đầu từ hồng chuyển sang trắng, ánh mắt rất xốc xếch, cảm giác trái tim nhảy phanh phanh.

      Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt thấy bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, liền nhắc : " nghiêm túc chút, nếu nghiêm túc học, có thể trở về chỗ Lưu đổng ngồi."

      Đường Khả Hinh hơi tập trung tinh thần, thở hơi, chú tâm cố gắng học tư thế vung gậy như thế nào, vừa học vừa yếu ớt : " ra mới vừa rồi có thể bỏ mặc tôi. Chỉ cần đồng ý với Lưu đổng, để cho tôi , tôi có thể được rồi. . . . . . Ông ta chọn tôi..tôi là người trọn vẹn, tại sao phải làm như vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau mấy bước, kiểm tra tư thế cầm gậy sau lưng Khả Hinh, vừa kiểm tra vừa : " hi vọng ông ta phát trọn vẹn? ông ta bởi vì hôm nay , ngày mai bỏ qua cho ."

      Tưởng Thiên Lỗi xong liền về phía trước, từ phía sau bao bọc Đường Khả Hinh, cùng với nắm cây gậy golf, đón gió mát, nâng lên gậy golf, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, thân thể cùng nhau xoay tròn đồng thời vung gậy golf, banh golf nhanh chóng xoay tròn 360 độ xung quanh hai người bọn họ, vèo tiếng, trái banh golf màu trắng bay về phía mục tiêu nơi xa, ở trung quét vòng cung rất đẹp mắt, cuối cùng rơi xuống bên cạnh cây cờ!

      Trọng tài đứng ở đàng xa, giơ lên lá cờ , chu môi huýt sáo tiếng.

      Đường Khả Hinh giật mình, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhịn được vui vẻ nở nụ cười : "Tôi đánh trúng rồi sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy đành cười : " đánh trúng rồi."

      "Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút vui vẻ cầm gậy golf muốn nhảy dựng lên, nhìn quả cầu ở nơi đó, vừa nhìn vừa hưng phấn : " nghĩ tới, đánh golf vui như vậy!"

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, phong độ xoay người nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Lưu đổng, hai mắt sắc bén chợt lóe, cuối cùng mỉm cười : "Lưu đổng, tôi dạy có được ?"

      "Ách. . . . . ." Lưu đổng lời nào, chỉ là hiểu ý tứ của Tưởng Thiên Lỗi, có chút mất mát vỗ tay : "Tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi cho Lưu đổng chút mặt mũi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đưa gậy golf cho nhân viên kéo bao gậy, mới nhìn Đường Khả Hinh hỏi: "Có học được chút nào ."

      "Có." Đường Khả Hinh có chút vui vẻ vội vàng gật đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng kia của , tiếp: "Golf là môn vận động sức bền lâu dài, có dễ học như vậy. Tự luyện tập . Chú ý tư thế bắt tay"

      "Ồ" Đường Khả Hinh gật đầu, cầm gậy bắt đầu cảm thấy hết sức hứng thú thử vung.

      Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh về phía ghế ngồi chuyên dụng của mình, giống như có chuyện gì xảy ra nhìn Lưu đổng, cười : "Hôm nay bêu xấu, rất ít dạy người luyện bóng."

      "Nào có, nào có. Ngài dạy hết sức tiêu chuẩn!" Lưu đổng lập tức cười .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Lưu đổng, mỉm cười : "Lưu đổng, ông có muốn chỉ điểm cho ấy chút hay ?"

      " cần, cần. Có ngài chỉ điểm, ấy cũng rất ưu tú." Lưu đổng có chút xấu hổ vội vàng cười .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn đứng ở sân cỏ xanh biếc thử vung gậy golf, cũng học được có chút giống, liền tỉnh táo lại, nhận lấy nước dưa hấu nhân viên Club đưa tới, uống hớp mới phát trước mặt có bản ghi chép , đó viết cơ cấu tổ chức có liên quan tới khách sạn, thuận tay cầm lên bản ghi chép, mở ra tờ thứ nhất liền nhìn thấy tên của mình ở trước mắt, sau đó trợn mắt nhìn phía trước tên của mình vẽ hai con lật đật, sau đó hai con lật đật cầm cây xiên, muốn xiên vào tên mình, sắc mặt của tối sầm lại, nhắc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh phía xa, chăm chú vung gậy golf thú vị biết bao, hừ tiếng, sau đó vẫy nhân viên Club, ở bên tai của ta câu.

      Nhân viên nghe xong liền im lặng gật đầu, sau đó khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi chờ nhân viên khỏi, lại nghiêm mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, chăm chú học vung cầu biết bao nhiêu là thích thú, tức giận cầm lên bản ghi chép nhìn hai đường gạch chéo rất sắc nhọn a, nhọn đến có thể cảm thấy da đầu mình khẽ tê dại, còn có chút mơ hồ bị đau, sắc mặt của càng ngày càng khó coi. . . . . .

      Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mình thích môn vận động này, cho nên hết sức chú tâm cố gắng học, vừa bày ra tư thế vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cười với .

      cũng cười với , sau đó xoay người tiếp tục vung gậy golf, thời gian tập vung gậy rất lâu cũng cảm giác tay mình có chút mỏi nhừ, vừa vặn nghe thấy Tưởng Thiên Lỗi gọi mình trở lại nghỉ ngơi chút, nghe lời trở về vị trí, mới vừa do dự muốn ngồi ở chỗ cũ liền bị Tưởng Thiên Lỗi kéo đến ngồi xuống bên cạnh , tay chống sau ghế , nửa ôm lấy , tiện tay cầm ly nước táo, đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, : "Chơi lâu như vậy, khát nước ? Uống ly nước trái cây ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút khát nước liền cười nhận lấy ly nước trái cây Tưởng Thiên Lỗi đưa tới, chút do dự uống vào hơi, sắc mặt của đột nhiên biến đổi, đôi tay bưng chặt miệng, mở trừng hai mắt, cảm giác trong nước trái cây rất nóng, mùi cay nồng nhất thời xông lên đầu, buồn nôn muốn phun ra nước mù tạt . . . . . .

      "Dám phun ra ngoài theo Lưu đổng!" Giọng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến!
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :