1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1003: Cùng tính toán lượt
      Editor: Thanh Thủy
      Trung tâm hội nghị tiến hành!!

      Trang Hạo Nhiên mặc bộ âu phục màu xanh ngồi ở vị trí tổng giám đốc, vừa xem tài liệu về khách sạn dưới nước, bên cạnh đó vừa nghe các kỹ sư xây dựng của khách sạn dưới nước, lấy yếu tố 3D, để tạo hiệu ứng hình ảnh thơ mộng cho phòng cao. Toàn bộ người trong phòng hội nghị ngẩng cao đầu, nhìn về phía chính giữa màn hình lớn ở xung quanh phòng hội nghị, truyền tin tức từ trung tâm phòng cao của khách sạn dưới, xuất các thiên thể mờ nhạt, rất nhiều ánh sao lấp lánh, khúc xạ thành ảo giác...

      Tất cả mọi người mỉm cười cách khẳng định.

      Đúng như lúc đầu đề cập, Trang Hạo Nhiên nhìn chính giữa màn hình lớn kia là ngôi sao hàng đầu tỏa sáng, khái niệm và nội dung đều rất đầy đủ, nhưng lại nở nụ cười khó hiểu.

      Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ và nhiều người dừng việc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.

      Quả nhiên...

      Cặp mắt của Trang Hạo Nhiên chậm rãi lóe lên, mới nhìn hiệu ứng đồ họa 3D ở giữa màn hình lớn, gương mặt chăm chú nghiêm túc : "Hiệu ứng 3D này, có phần hơn đúng ?"

      Mọi người nghe xong những lời này sau đó cùng xem màn hình lớn ở khách sạn, từ ngoài cửa vào đến trong phòng nhiều chỗ đều có hiệu ứng 3D. nay đây là công nghệ tiên tiến nhất thế giới, nhằm giới thiệu Toàn Cầu mà sợ tốn chi phí lớn, mọi người vẫn còn chìm đắm trong vui sướng, đủ tỉnh táo và phân tích, đặc biệt là Tưởng Văn Phong và nhà thiết kế 3D Trình Lượng, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, là kỹ sư chủ trì chương trình dự thảo khách sạn dưới nước lần này, trực tiếp đưa ra quan điểm của bản thân: "Hiệu ứng 3D trong thiết kế khách sạn dưới nước này, đó là chủ đề nổi bật nhất của chúng ta, toàn bộ thế giới đều vô cùng mong chờ! Tổng giám đốc Trang có phải suy nghĩ quá nhiều, cho rằng hiệu ứng 3D này là..."



      Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, chăm chú nhìn hồi lâu, mới mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, giọng mạnh mẽ mà cẩn thận: "Mọi người đều biết, chi phí xây dựng khách sạn dưới nước của chúng ta là 100 tỷ đồng, vậy chủ đề là cái gì? Là dưới nước!! Là đáy biển!! Mà hiệu ứng 3D quá nhiều, cạnh tranh lớn! Đây là điều quan trọng nhất!"

      Mọi người nghe xong, tất cả đều trầm mặc suy nghĩ , số thành viên Hội Đồng Quản Trị cảm thấy có lý nên gật đầu.

      Đôi mắt của Trang Hạo Nhiên sắc bén nhìn mọi người, sau đó nhấc bút, nhanh chóng viết lên tài liệu, dứt khoát : "Hạng mục khách sạn dưới nước lần này, tiến hành được thời gian dài, đúng là mọi người nộp cho tôi kế hoạch dự án, bản thiết kế, tất cả đều xoay quanh hiệu ứng 3D, đối với phát mới này các người có hơi phụ thuộc! Chúng ta nên hiểu 3D là phần mềm, khách sạn dưới nước là phần cứng, nó chỉ đóng vai trò của cửa hàng hỗ trợ!! Chúng ta tốn 100 tỷ, kiên quyết xây dựng khách sạn tại đáy biển là muốn thể ưu thế dưới nước! Muốn thể đáy biển xuất sắc nhất thế giới! Cho đến nay tôi thấy bất kỳ bản thiết kế nào đối với chủ đề khách sạn dưới nước lần này có tìm kiếm hay phát gì mới!! Toàn bộ đều là 3D hư ảo! Trải qua thời gian nữa, nó cũng trở nên mờ nhạt, lúc đó các người còn dựa vào cái gì?!!"

      Lời có phần nặng nề!!

      Tất cả những người trong phòng hội nghị đều dám lên tiếng, Trình Lượng đứng ở bên cũng tiếng nào.

      Trang Hạo Nhiên cho mọi người chút thời gian, sắc mặt nặng nề nhìn những người xung quanh, xem có ý tưởng mới nào xuất hay . Nhưng bọn họ đều im lặng, khuôn mặt khẩn trương, hiểu sao bỗng dưng cười, mang theo cảm thán : " tập đoàn, doanh nghiệp, rất cần tinh thần lĩnh hội!! Nhưng quan trọng nhất vẫn là cá thể! Tập đoàn dựa vào sáng suốt của mọi người để giữ vững hình ảnh rực rỡ, phải để cho các người làm theo ý mình, lại càng để cho các người dựa vào cách mù quáng! Hình thức điện ảnh Hollywood, hình ảnh chuyển động ngày càng giả dối! Có thể làm cảm động lòng người ngày càng ít! Vì sao trong quá khứ, bức ảnh kiệt tác có thể được khen ngợi lâu như thế?"

      xong, sau đó im lặng nhìn xung quanh.

      Tất cả mọi người lên tiếng, ngay cả Tiêu Đồng, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng với đám người đều trầm mặc.

      Trang Hạo Nhiên nhìn tất cả mọi người vẫn lên tiếng, đôi mắt chợt lóe, dứt khoát : "Đó là bởi vì độc đáo của nó!! Tôi muốn khách sạn dưới nước của tôi, phải là khách sạn độc nhất vô nhị thế giới, cho dù thời gian có qua , nhưng thể thay thế được!! thực tế, hiệu ứng 3D rất tuyệt vời, nhưng tôi thực đặt nhiều niềm tin vào các sản phẩm điện tử phần mềm của internet! Bởi vì nó lỗi thời quá nhanh, tốc độ luôn đổi mới, làm cho con người cảm thấy bối rối! Các người tin tưởng quá nhiều, phản ánh vượt xa hoàn toàn. Thời gian gần đây, các người đối với việc nghiên cứu và thăm dò khách sạn dưới nước, đủ tinh vi, đủ sâu sắc, đủ nhiều!! thẳng ra đây là hành vi lười biếng!!".

      Các kỹ sư trẻ tuổi của bộ phận nghiên cứu phát triển, tất cả đều im lặng. Trình Lượng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, nhìn về phía các kỹ sư của bộ phận nghiên cứu, lướt qua từng người , cuối cùng nhíu mày hỏi: "Sao thấy Văn Phong?"

      Lời này vừa ra, tất cả người trong phòng hội nghị hiểu nhìn về vị trí trống của Tưởng Văn Phong, mọi người đều xì xào bàn tán, suy nghĩ xem người này rốt cuộc đâu rồi biết?

      "Ách..." Trình Lượng gần đây có quan hệ với Tưởng Văn Phong rất tốt, rất nhanh ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : "Có khả năng ta ra ngoài có chút việc..."

      Trang Hạo Nhiên cau mày, gương mặt hài lòng nhìn , nghiêm túc vui ; " ra ngoài? Có việc gì quan trọng hơn so với họp? Có cái gì quan trọng hơn so với khách sạn 100 tỷ dưới nước? ta và dẫn dắt nhóm người này, đưa tôi bản thiết kế, kế hoạch dự án, toàn bộ đều làm rối tinh rối mù!! Toàn Cầu có rất nhiều kiến trúc sư thiên tài mà kiêu ngạo như vậy, nhưng là Toàn Cầu của chúng ta cần thiên chi kiêu tử!! Những gì chúng ta cần là tài năng, mỗi nhân viên phải bỏ xuống cái tự cao của bản thân, phải khiêm tốn khi đối mặt với công việc, đó mới chính là người có trí tuệ, linh cảm và kế hoạch!! Lạc Hoành!!!"

      "Vâng!" Tô Lạc Hoành lập tức ngẩng đầu đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, căng thẳng đáp lại.

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu trầm mặc, lật xem tài liệu khác, mới nghiêm túc : "Cậu làm người phụ trách chính của tổ thiết kế Sofware Developer. Cậu nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng! Đặc biệt là những ý kiến về cuộc họp ngày hôm nay, vậy mà cậu vẫn cho phép ta ra ngoài! Do cậu nghĩ muốn ở lại hay là ta muốn ở lại?!"

      Lâm Sở Nhai trừng mắt, nhất thời trong ngực có cảm giác buồn phiền, khỏi quay mặt, nhìn Tiêu Đồng phía bên kia, khẩn trương dùng ánh mắt hỏi: Làm thế nào quay trở lại?

      Tiêu Đồng ngồi bên cạnh An An, nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này, để tin đồn đến phòng hội nghị, đúng là muốn chết!!

      An An ngồi bên thở phào, gương mặt xấu hổ dám lên tiếng.

      "Ách..." Tô Lạc Hoành đứng ở bên kia, vô cùng khẩn trương cười : "Tôi xin lỗi, đây là sơ suất của tôi. Các cuộc họp trước đây tôi đều có thói quen thông báo, ta đến rất đúng giờ, nghe hôm nay đến Toàn Cầu là có việc, bởi vì ta đưa ra ý kiến muốn đến Nhật Bản chuyến. Mà chấp thuận, cho nên..."

      Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Hoành, nghiêm mặt : "Tôi biết nguồn cảm hứng của các nhà thiết kế thiên tài cũng cần có nhu cầu nghỉ ngơi, tôi còn biết từ trước đến nay ta có tính cách tự trọng, nếu phải vì suy nghĩ của ta về dự án này, ngược lại tôi để ta tự do bay lượn! Có điều tôi cảm thấy ta nhàn nhã quá rồi đấy, ngay cả hội nghị cũng thèm tới tham gia hay thực coi đây là điều hiển nhiên?"

      "... ..." Tô Lạc Hoành lúng túng, đứng ở bên, dám lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên nheo mắt, nghiêm túc nhìn ta: "Đoán chừng do Thái Tử Gia quản lý kém! Cho nên mới dám đưa ra quan điểm của mình, mặc cho người ta muốn làm gì làm phải !?"

      Ở bên này, Thẩm Quân Dụ và Trần Tuấn Nam, khẽ chớp mắt, thể lý giải được tổng giám đốc Trang hôm nay xảy ra chuyện gì.

      "Tuyệt đối có chuyện như vậy!" Tô Lạc Hoành rất căng thẳng ngẩng đầu: "Chuyện này là do tôi sơ suất, xin lỗi! Lần sau nhất định chú ý!"

      "Đời người nhất định là có ngày mai nên mới tràn ngập chờ đợi để sống như vậy!!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu xem qua danh sách các kỹ sư, tiếp tục : "Nếu có ngày mai, ngay cả ân hận cũng cần làm gì!! Bắt đầu từ hôm nay, phó tổng Tô và tất cả các kỹ sư ở tổ thiết kế, bởi vì tác phong chậm trễ, đến giám sát và nhắc nhở đúng lúc, nên trừ 10% tiền hoa hồng cuối năm của các người!! Nội trong vòng tháng, phải đưa cho tôi bản thiết kế có mẫu giống như vậy!! Nếu có sáng kiến mới, các người chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi cái dự án này!!"

      Tất cả mọi người đều giật mình, nhưng ai dám lên tiếng!

      "Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc!!!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp đóng lại tài liệu, nhàn nhạt : "Mọi người vất vả rồi!"

      Trong nháy mắt, đám người căng thẳng đứng lên, nhìn về phía khẽ gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên cũng gật đầu, cười cười, mới lạnh nhạt xoay người, xoải bước xuống cầu thang...

      Tiêu Đồng khẩn trương nhanh chóng theo sát lên, ngắm cái, mới yên lặng : "Lão Đại... tổng giám đốc Tưởng đến đây..."

      Trang Hạo Nhiên khẽ chớp mắt: "Được!"

      Giữa trưa.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, phối hợp với áo sơ mi cùng màu, cổ áo mở rộng, xuống với Đông , cùng bước vào đại khách sạn châu Á. Vừa vừa nghe Đông bắt đầu chuyện về hội nghị ngày hôm nay có liên quan đến Tưởng Văn Phong, đôi mắt của chợt lóe, gương mặt nhàn nhạt đáp lại: "Biết ."

      Đông liếc nhìn người đàn ông trước mặt, mới dịu dàng : "Tổng giám đốc Trang hiếm khi thấy giữa trưa mới trở về, liền muốn mời cùng dùng cơm, ngay tại văn phòng của ấy."

      "... ..." Tưởng Thiên Lỗi dừng lại lúc, có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, đồng thời vào thang máy.

      Thang máy nhanh chóng lên tầng 100 của tòa cao ốc, cuối cùng dừng lại ở tầng tổng giám đốc.

      Tưởng Thiên Lỗi trước tiên ra khỏi thang máy, mọi người ở bộ phận hành chính chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm, nhìn thấy tổng giám đốc đến đây, lập tức muốn đứng lên chào, trực tiếp giương tay: "Tất cả ăn cơm trưa , vất vả rồi..."

      "Vâng!" Mọi người ở bộ phận hành chính im lặng gật đầu, xuống dưới tầng.

      Lúc này Tiêu Đồng vừa vặn đứng ở ngoài cửa phòng tổng giám đốc, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đến, lập tức tôn trọng cúi đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng trước cửa văn phòng mình, hơi nghi ngờ nhíu mày nhìn cái, dừng lại hồi, có phần khó hiểu tự mình đẩy cửa vào văn phòng, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là âu phục cùng màu, rất tiêu sái và phóng khoáng ngồi ở trước cửa sổ sát đất thưởng thức thức ăn được mang lên, tay áo sơ mi của xắn lên, tay bưng bát, tay cầm đũa, thong thả ăn thức ăn bàn, chút biểu tình, nhưng lại ăn rất chăm chú...

      nhíu mày, mang theo vài phần nghi ngờ gỡ nút áo âu phục, cởi ra đưa cho Đông , mới nhàn nhạt hỏi: "Sao hôm nay lại ăn cơm ở văn phòng của tôi vậy?".

      "Phong cảnh nơi này của đẹp!" Trang Hạo Nhiên bưng bát cơm bên cạnh, cầm đũa, ăn vài miếng, mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt cười.

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, suy nghĩ rằng ta có phải để ý đến chuyện ngày hôm qua hay , nhưng là bản thân mình thấy vẫn có chút xấu hổ, nên xắn tay áo sơ mi, qua bên cạnh, muốn giải thích chuyện tối hôm qua, lại nhìn thấy bàn đồ ăn trước mặt, tất cả đều là tôm hùm, đậu hũ, bánh gato trắng, hải sâm,... 56 cái đĩa, tất cả mọi thứ được bày biện khéo léo, chính giữa bàn là món thịt bò Hàn Quốc trộn với lòng đỏ trứng, cá mực sợi tươi ngon, nhộng rán mật ong, cá sống, sò biển tươi mới...

      hơi giật mình, những thứ này dùng để ăn cơm trưa à?

      thể hiểu được...

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bàn ăn khéo léo trước mặt, bên cạnh đống tôm hùm đặt cái laptop, hình ảnh vừa lúc là Tưởng Văn Phong đút cho Đường Khả Hinh ăn miếng cá sống, rất thân thiết và ngọt ngào. có chút giật mình, chớp mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!

      Biết người này là đem ngày hôm qua cùng với hôm nay tính toán lượt đây mà!

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1004: Nghiên cứu tập tính.
      Editor: Chi Missaki
      Bầu khí trong phòng làm việc, có chút khẩn trương.

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc đứng ở trước mặt bàn chứa 56 món ăn ấy, gương mặt có chút lúng túng, muốn gì đó, lại biết nên cái gì cho phải, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cái, vẫn đẹp trai, tiêu sái như cũ mình ngồi băng ghế, nâng bát ăn cơm, tay gắp miềng khoai tây chua cay, ăn đến ngon lành, khiến cho bàn đầy mỹ thực như thế cũng trở thành phông nền cho ...

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Đông mang cà phê cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa tới, liếc mắt nhìn cái, thấy bầu khí bên trong phòng có gì đúng lắm, liền vội vội vàng vàng buông ly cà phê, đặt ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, rồi liền xoay người ra ngoài, khép cửa lại.

      Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới trầm mặc ngồi ở đối diện Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn bộ dáng kia của , hiểu được cảm nhận của , đành phải mở miệng : "Văn Phong và Khả Hinh tuổi cũng xấp xỉ nhau, cho nên hai người trẻ tuổi, thỉnh thoảng cùng ra ngoài ăn chút gì đó, đây cũng là chuyện rất bình thường ... Cậu cũng bỏ qua . Huống chi, mọi người đều , Văn Phong mặc dù em họ tôi, thế nhưng tính cách của nó lại giống hết cậu!"

      Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời này, nhịn được cười rộ lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi: "Cậu ta muốn giống trai cũng sao cả! ! Nhưng mấu chốt là, ai mới là trai của cậu ta!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, đôi mắt giảo hoạt đảo vòng, bất đắc dĩ mà trầm mặc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nâng bát ăn cơm, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lời có chút thấm thía: "Ba người chúng ta, có muốn thử đào góc tường trận thi đấu lớn hay ! ? chừng có thể đem góc tường của khách sạn Á Châu đào lên đấy?"



      "Trang Hạo Nhiên!" Tưởng Thiên Lỗi gọi !

      "Để cho tôi hết lời !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp buông bát đũa xuống, nâng ly nước ấm bên cạnh uống ngụm, cầm khăn lau chút nơi khóe miệng, mới làm bộ ném , sau đó đổi tư thế thoải mái khác, thập phần đẹp trai tươi cười : "Theo lý mà , Văn Phong là em họ của , mặc dù cậu ta rất có tài hoa, có thời gian liền vân du bốn biển, tôi nên ngăn cản mới đúng! Nhưng cậu ta có hoàn thành tốt chức trách của mình, liền mang theo bà xã của tôi dạo phố, ép ấy ăn cái này, ăn cái nọ! bảo tôi làm sao mà chịu nổi đây? ! Tôi hôm nay ở trước hội nghị, trừng phạt cậu ta trận, nhưng tôi cũng biết, quản được người khác, cũng quản được miệng của cậu ta! ! Cậu ta ham ăn, điểm này giống tôi! Nhưng tôi kiêng ăn, cậu ta lại kén ăn! ! Điểm này lại rất giống !"

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe thấy lời này, liền kiềm chế được, khuôn mặt trực tiếp lạnh : "Cái gì mà gọi là cậu ta kén ăn, giống tôi! ? Tôi luôn luôn kiêng ăn có được hay ? Trước mặt cậu bày bao nhiêu thứ như vậy, tôi tuyệt đối ăn !"

      Trang Hạo Nhiên hai mắt chợt lóe, cũng trực tiếp ngang ngạnh, : "Vậy chuyện này liền kỳ quái rồi! ! ràng mọi người khẩu vị đều giống nhau, thế nào lại liên tục xoay quanh bà xã của tôi vậy? Việc này tối hôm qua vẫn còn chưa xong, lão tử cũng thông cảm cho thân thể được tốt, sáng sớm liền tới họp thay , sau đó người em họ tốt của , lại bởi vì tôi chăm sóc cho , cậu ta trái lại, lại giúp tôi chiếu cố bà xã của mình ! ! Tôi cực kỳ xoắn xuýt a, có phải là do tôi đối xử với tốt hay ?"

      "... ... ..." Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ, còn lời nào để , biết nên làm thế nào mới tốt đây.

      Trang Hạo Nhiên lại ra vẻ tức giận, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười gằn : "Văn Phong cũng trưởng thành rồi , năm nay cũng hai mươi ba ,lại cứ giống như đứa , phải ăn bánh mì 5 xu lại cắn kẹo que! Tự cho là cái gì đẹp , giá thấp mua! Nhưng sao cậu ta lại chẳng hiểu chuyện chút nào vậy? Vợ của ông đây dễ dính lấy như vậy sao?Cậu ta thực cho rằng cả dễ chuyện, hai cũng dễ thương lượng hay sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy những lời này, đành nặng nề thở cái, thay Văn Phong xin lỗi : "Được rồi, chuyện này, đúng là Văn Phong đúng! Cậu nếu thấy nó thuận mắt, thế cấp cho nó cái hộ chiếu. Để nó ngao du chút chẳng phải là được rồi sao?”

      “Ở điểm này trái lại, cậu ta lại giống tôi!" hai mắt Trang Hạo Nhiên có chút sắc bén nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười : "Tôi giữ hộ chiếu dùm cậu ta, để cậu ta chuyên tâm làm xong cái hạng mục của công trình khách sạn dưới nước, cậu ta liền mất hứng, học người ta giương đông kích tây, làm trái ý tôi! Nhưng trình độ của cậu ta cũng quá kém , mới dùng phương thức này, mà muốn tôi thỏa hiệp sao? Cậu ta cho rằng cậu ta đẹp trai hơn tôi chắc????"

      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ, biết nên làm cái gì cho phải nữa.

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đôi mắt quật cường cố chấp, : " làm trai, nên có thời gian để dạy dỗ cậu ta cho tốt! ! có việc gì đừng động đến điểm mấu chốt của tôi! !Mà bà xã và công việc là hai điểm mấu chốt của tôi! Cậu ta chạm cũng tới đâu! Vì vậy, hôm nay cậu ta rơi vào trong tay tôi, sau này đừng có nghĩ đến ngày được nhàn nhã, nằm mơ !!!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe ra chút manh mối, liền phải ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Cậu thông cảm cho nó chút , dù sao nó cũng còn , cũng được nuông chiều từ bé , từ theo tôi cùng cha mẹ lớn lên, tự nhiên có chút kiêu ngạo tự mãn..."

      "Cho nên cậu ta chính là do quản giáo tốt! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khách khí : " Nếu như quản cậu ta giống như quản tôi hồi bé, động chút là bóp chết cậu ta, đẩy cậu ta, khinh miệt cậu ta, chừng cậu ta tại cũng có thể thông minh đẹp trai giống như tôi đấy!"

      "... ... ..." Tưởng Thiên Lỗi lại .... câm nín, ...... câm nín.

      Trang Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ, xấu hổ này của , hai mắt chợt lóe, ý cười đầy xấu xa, dường như cũng có chút đành lòng, đổi lại tư thế khác thoải mái hơn, rồi mới lo lắng nhàn nhàn : "Tôi hôm nay, lúc họp, hung hăng chỉnh cậu ta phen, đem những người nên trừng phạt phải trừng phạt, người cũng tha!Dù sao có người của tôi, cũng có người của ! Đây cũng là vì công bằng , nên ngài đây chớ để ý!"

      Tưởng Thiên Lỗi làm bộ dáng kỳ quái, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lại nhịn được cười rộ lên, nhìn về phía , bày ra dáng vẻ tổng giám đốc của tập đoàn, tư thái nghiêm nghị phong độ : "Thế nhưng cũng phải , gần đây bộ phận thiết kế giao ý tưởng cho tôi, tôi nhìn thực rất phiền! Tôi khỏi nhớ lại việc, lần này xây dựng khách sạn, lấy đáy biển làm chủ đề chính, chúng ta nhất định phải đa nguyên hóa trình hết thảy những gì có thể ở đáy biển thế giới, cho nên lúc nãy tôi vừa ăn cơm, vừa nghĩ tới ý tưởng! Chính là làm cửa hàng trưng bày cá mập lớn ở dưới đáy biển! !Cá mập này nhất định phải được làm bằng thủy tinh, mộng ảo huyễn hoặc, nó rất đẹp!"

      Tưởng Thiên Lỗi lông mày hơi nhăn lại trầm mặc nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt này Tưởng Thiên Lỗi, chính là giả vờ thần bí cười : "Văn Phong phải là có tài lặn dưới nước sao? Tôi liền giao cái hạng mục này cho cậu ta! !Để cậu ta cùng các kỹ sư ở dưới nước, mỗi ngày phải đến làm quen với cá mập, mỗi ngày phải ở trong nước hàng tiếng đồng hồ với cá mập, nghiên cứu tập tính của chúng! ! Sau đó tìm ra linh cảm, nghĩ ra ý tưởng thiết kế cửa hàng cá mập cùng khu vui chơi dưới nước!"

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới có chút chuyển biến, nét mặt thay đổi nhìn về phía , thở dài : "Cậu có cần phải ác như vậy ?"

      "Cứ làm như thế ! !" Trang Hạo Nhiên hình như ăn no, trực tiếp tươi cười cầm âu phục đứng lên, nhìn về phía thẳng: "Từ hôm nay trở , tôi phái người dám sát cậu ta, nhất định phải để cho cậu ta làm quen với cá mập ở dưới nước trong vòng 3 tiếng, có mệnh lệnh của tôi, cho phép lên! Nếu như lên sớm phút đồng hồ, tôi liền thu lại hạng mục khách sạn dưới nước của cậu ta, rút lại toàn bộ tiền vốn ở nước ngoài của cậu ta, trả lại hộ chiếu, rồi ném cậu ta về San Francisco-Mỹ để cho cha mẹ cậu ta dạy dỗ lại! !"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhắc lại ý kiến của mình : "Cá tính của nó và cậu cũng khác nhau lắm, đều tự do, muốn bị trói buộc!"

      "Vậy bảo cậu ta đấu cùng tôi , người nào thắng, liền được ăn mâm thịt bạch tuộc tươi! Cậu ta cho rằng tôi là chắc! Làm gì có chuyện dễ thương lượng như vậy?Lần này tôi muốn hảo hảo giáo huấn cậu ta phen! !" Trang Hạo Nhiên vừa mặc lại âu phục, vừa nhìn thẳng vào Tưởng Thiên Lỗi, : " hãy nhớ kỹ! ! Chuyện này, là đưa ra chủ ý, cùng tôi chút quan hệ cũng có! ! Nếu như dạy dỗ cậu ta cho tốt, lão tử liền đem chuyện của tối qua làm với bà xã của tôi tính luôn thể! !"

      Tưởng Thiên Lỗi thực còn biện pháp nào với nữa, đành : "Trang Hạo Nhiên! ! Chuyện này tôi thay mặt nó giải thích còn được sao?"

      " thay cậu ta ăn cơm ! !" Trang Hạo Nhiên tay bẻ cổ áo, sắc mặt lạnh lẽo nhìn bàn đồ ăn kia, tức giận, liền chọn lấy đĩa thức ăn, vẻ mặt ghét bỏ : " nhìn đồ ăn đây này! Tốt nhất là ăn hết đồ ăn chỗ này cho tôi, đừng có để lãng phí hai ngàn đồng của tôi!"

      xong, người cũng đến cửa...

      Tưởng Thiên Lỗi trận bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái người này rời , vẻ mặt muốn lại thôi, đành phải thở dài cái...

      "Tổng giám đốc!" Đông lúc này, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên hùng hổ ra ngoài, vội vã vào, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận dò hỏi: "Ngài... sao chứ?"

      Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp làm mặt lạnh, chính cũng có chút vui sốt ruột : "Lập tức gọi Văn Phong đến đây cho tôi! làm được cái gì ra hồn cả! !"

      ***

      Mà lúc này, tại phố mỹ thực!

      Đường Khả Hinh cùng Tưởng Văn Phong vẫn như cũ ngồi ở trước của quán ăn nào đấy, ăn bánh bột mì nóng hổi bốc khói nghi ngút, dễ gì vui vẻ như vậy, ai biết di động lúc này lại vang lên, tò mò quay đầu, vừa ăn, vừa nhìn Tưởng Văn Phong.

      Tưởng Văn Phong cũng có chút kỳ quái, lấy điện thoại di động ra, ấn nút nghe, nghe thấy giọng bên kia, sắc mặt của cậu đột biến, do dự lúc , mới quay đầu nhìn về phía Khả Hinh, có chút khó : "Này! Tôi đột nhiên có chút việc, muốn trước ! cứ từ từ ăn nhé!"

      "A? Vì sao vậy?" Đường Khả Hinh tò mò hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      " biết nữa!" Tưởng Văn Phong hai lời, liền móc tiền trả trước, sau đó lập tức xoay người ra ngoài.

      "Này! !" Đường Khả Hinh kìm lòng được kêu cậu ta chút, lại nhìn bóng lưng của cậu ta nhanh chóng biến mất trong đám người, hiểu nháy nháy mắt, rồi mới quay người lại tiếp tục chiến đấu, ai biết lại nghe thấy hai nữ sinh học cao trung bên cạnh, ngừng lấy di động ra, vừa xem ảnh chụp, mặt đỏ hồng gọi: "Thực thực rất đẹp trai a!"
      Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, cười rộ lên, vừa cắn miếng bánh giòn tan, vừa liếc nhìn điện thoại di động bên cạnh, sau đó.... Đại não giống như bị người ta gõ phịch tiếng, lập tức bất khả tư nghị, mở to hai mắt nhìn về phía điện thoại di động kia. Ở giữa là ảnh chụp cùng Tưởng Văn Phong nắm tay thân mật về phía trước, nhất thời hít ngụm khí lạnh, sốt ruột đọat lấy chiếc điện thoại kia, kéo xuống bên dưới, cư nhiên là tấm hình Tưởng Văn Phong đút ăn miếng cá sống kia. Vẻ mặt đầy kinh hoàng cùng đau khổ kêu lên:” Mẹ ơi, phiền toái rồi.!!!”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1005: Vẫn bớt lo cho nha đầu chết tiệt kia được.
      Editor: Chi Misaki
      Sau giờ ngọ! !

      Chiếc xe con màu đen chạy nhanh đường, thắng gấp trước đại sảnh khách sạn Á Châu, Đường Khả Hinh lời nào, cũng đợi cặp song sinh mở cửa xe, liền lao ra, vẻ mặt sốt ruột chạy thẳng vào đại sảnh, trong lòng nghĩ tới Trang Hạo Nhiên rốt cuộc có tức giận với mình hay , mong có thể nhanh chóng giải thích với , thế nhưng đường đến đây, có gọi cho , nhưng điện thoại ai bắt máy , là vội muốn chết! !

      "Trang Hạo Nhiên, nghe điện thoại ! ! Trang Hạo Nhiên, nghe điện thoại mà! !" Đường Khả Hinh vừa khẩn trương vào trong, vừa ngừng gọi điện thoại cho Hạo Nhiên, thế nhưng điện thoại vẫn có ai tiếp, vội vôi vàng vàng muốn gọi điện thoại cho Tiêu Đồng...

      "Tổng giám đốc tới! !"

      Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, liền khẩn trương ngẩng đầu, quả nhiên thấy Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu lam, khâm hoa thời thượng trước ngực đỏ rực, tuấn tiêu sái tiến về phía bên này, cước bộ nhanh chóng, đôi mắt lóe ra tinh , vẻ mặt lấy làm vui vẻ, theo sau là vài thư ký cùng nhân viên cấp cao của Hoàn Cầu, mỗi người đều im lặng, tiếng cũng dám ...

      nhìn thấy như vậy, trong lòng hiểu sao căng thẳng, nghĩ muốn cất bước về phía ...

      Trang Hạo Nhiên lại vừa vặn lúc này nhìn thấy , thế nhưng lại coi như thấy, khuôn mặt bộc lộ chút nhàn nhạt lạnh lùng, tiếp tục cất bước về phía trước, ra khỏi đại sảnh khách sạn.

      Trái tim Đường Khả Hinh, có gì đó như vừa bị vỡ ra, lập tức mở to hai mắt, khẩn trương xoay người, nhìn về phía bóng lưng của .



      Mà ở trước đại sảnh khách sạn, gió nổi lên lớn! !

      Tiêu Đồng trước bước, nhanh chóng tới bên kia chiếc Rolls-Royce màu bạc, tôn kính mở cửa xe, Trang Hạo Nhiên trực tiếp, ngồi vào ghế sau Rolls-Royce, sắc mặt ngưng trọng lại trầm mặc cởi bớt nút áo âu phục, ngẩng đầu lên nhìn về con đường phía trước, thờ ơ... Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa xe, nhìn ngồi trong xe, kia bộ dáng chút biểu tình, cũng cảm thấy có chút kìm chế được, trầm mặc quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh bên kia.

      Đường Khả Hinh trận khẩn trương nhìn qua bên này, tay nắm chặt di động màu trắng, đôi mắt chăm chú nhìn nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng mơ hồ trong xe của , biết hôm nay hẳn là rất thương tâm khổ sở , nghĩ tới đây, lập tức liều lĩnh muốn về phía trước, ai biết cánh tay bị người ta kéo lại! !

      Lực đạo này....hẳn là của Tưởng Văn Phong ! !

      Sắc mặt biến đổi, bộ nghiến răng nghiến lợi xoay người, hỏi: "Ai vậy?"

      Nhã Tuệ làm bộ tức giận, lấy di động, gõ lên đầu của mấy cái, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Còn ai vào đây a? Gây ra việc lớn như vậy! Bất cứ ai cũng thể tha thứ cho em được! !"

      Đường Khả Hinh lập tức như quả bóng cao su bị xì hơi, cúi đầu, nên lời ...

      Nhã Tuệ tiếp tục tức giận trừng mắt người này, lần đầu tiên thấy nản lòng như vậy, có biện pháp níu chặt lấy cổ áo của , : "Em theo chị! !"

      ***

      Phòng ăn Ngự Tôn! !

      trận gió lớn thổi tới, làm cho chiếc khăn trắng trải bàn bị rối tung, thiếu chút nữa đem kia ly thủy tinh kia lật úp! !

      Trần Mạn Hồng hôm qua bị khiếp sợ, vẫn còn ở trong bệnh viện chăm sóc ông xã nghỉ ngơi, mà hôm nay lại bởi vì Tiểu Nhu mạc danh kỳ diệu đem cho người ngoài mượn mấy trăm ly thủy tinh, ấy bên tức giận muốn chết, bên còn ôm bệnh trở về nhìn hoàn cảnh thảm hại như vậy, chỉ biết là khiếp sợ quá độ, giọng khàn khàn , vẻ mặt thay đổi, cũng thèm trang điểm gặp khách hàng, người mặc chiếc váy ren dài màu trắng, khoác áo ngoài màu xám, ngồi ở chỗ ngồi ngoài trời, sắc mặt tái nhợt ho khan, bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi đối diện.

      Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ cùng có ý tứ ngồi ở bên, cúi đầu dám chuyện.

      Nhã Tuệ tức giận đến nỗi lồng ngực như muốn nổ tung, ngồi ở bên, nhìn Đường Khả Hinh làm sai chuyện, bộ dáng như còn tí hơi sức nào, liền chịu nổi, nhịn được vươn ngón tay dí vào trán ấy, nhíu mày tức giận đến kêu to: "Chị này! Chị chỉ hận sao phải là do chị sinh , như vậy chị có thể cho trận! ! có biết là ở trong khách sạn này có scandal cùng vài người rồi hay hả? Cháu trai thủ tướng Tô thiếu gia, tổng giám đốc Tưởng! Tổng giám đốc Trang ! Bây giờ còn thêm cái vị nhị thiếu gia nhà họ Tưởng nữa! Vừa vặn lại chơi đủ bàn mạt chượt a!!Trời ạ! ! trước kia thương cũng thôi ! bây giờ với tổng giám đốc Trang là cặp. Thế nào còn biết kiểm điểm bản thân như vậy! ?"

      Đường Khả Hinh lập tức ủy khuất mở to hai mắt, nhìn về phía Nhã Tuệ, vẻ mặt đau khổ : "Em có a! Là Tưởng Văn Phong kéo em đây đó đấy chứ!"

      "Cho nên mới a!" Nhã Tuệ đên việc này, lại càng tức giận vươn tay, ngừng chọc chọc vào trán nha đầu chết tiệt kia : "Từ đến lớn, em vẫn có lấy cái nhũ danh nào, dễ nuôi đấy. Ai cho ăn liền với người đó!"

      "Em nào có?" Đường Khả Hinh lập tức oan uổng ngẩng đầu, nhìn về phía người chị em tốt, kinh ngạc : "Chị được em như vậy a!"

      "Quả sai mà, em từ tới lớn đều chỉ thích ăn!" Nhã Tuệ thực còn cách nào, muốn chết, : "Vừa nhìn thấy ăn, là tâm hồn em cũng theo luôn! ! Em năm nay cũng hai mươi bốn rồi! Cùng tổng giám đốc Trang vượt qua bao khó khăn mới được tới ngày hôm nay, người ta thương em như thế, em như thế, chỉ kém đặt em vào trong miệng đâu cũng mang theo thôi, thế mà em vừa mới quay lại nháo ra việc lớn như vậy rồi! Chị vừa mới trở lại phòng làm việc, nhìn thấy nhiều người bàn luận về chuyện của em cùng Tưởng thiếu gia, mỗi người đều đoán xem em ở bên ai đấy! Em thử xem, người chị như chị, bây giờ phải làm cái gì a? Lại thể công bố cho thiên hạ biết, em bây giờ ở cùng ai, thế nhưng mặt khác lại muốn người đời trách cứ em! là tức chết mà!"

      "Lần này là trùng hợp mà!" Đường Khả Hinh thở dài cái, nhìn về phía Nhã Tuệ, vẻ mặt đau khổ .

      Trần Mạn Hồng lúc này, bên vừa ho, bên vừa thở dốc nhắc nhở : "Tôi này, Khả Hinh, chuyện này đúng là đúng! Dù sao và tổng giám đốc Trang xác nhận quan hệ.Lại lộ ra ảnh chụp như vậy, tốt...Tổng giám đốc Trang là người có thân phận hiển hách a, ấy cũng có uy tín cùng danh dự , tôi hôm nay ở bệnh viện, có nhìn thấy tạp chí viết bài có liên quan đến ấy, thế mới biết được ông ngoại cùng bà ngoại của ấy, thế nhưng là đại gia dầu mỏ a, thế giới này quý nhất là cái gì? Dầu mỏ đấy! biết có bao nhiêu thiên kim tiểu thư khát vọng muốn được nhảy cùng ấy điệu, ấy lại đối với tình hữu độc chung! Tôi chứ đừng cho là tôi quan tâm, tôi hôm nay lúc trở lại, còn nghe , nguyên lai cái Mộc Tử Linh kia cùng với tổng giám đốc nhà chúng ta là có quen biết !"

      Đường Khả Hinh sắc mặt đại biến, nhìn về phía Trần Mạn Hồng, khẩn trương : "Cái gì? Họ biết nhau? Là ai biết ai?"

      Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh : "Bọn họ biết nhau ở đâu đấy! Nghe là ở Nhật Bản phải, còn có đoạn duyên phận khó quên đấy! Lần này...Tôi hoài nghi, người phụ nữ này là đến cướp đàn ông của đấy!"

      "Cái gì?" Đường Khả Hinh lúc này mới biết sốt ruột , lập tức nắm chặt lấy cây dao đặt bàn, đôi mắt trừng trừng lửa giận, trực tiếp nghiến răng nghiến lợi : "Cướp người đàn ông của tôi? !"

      "Xem bộ dáng của em này!" Nhã Tuệ lại vươn tay, hung hăng gõ đầu của phát! !

      "Á, á! !" Đường Khả Hinh lại trận đau đớn kêu la ,vẻ mặt đau khổ, giơ tay che đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ giậm chân : "Thực , thực rất đau mà! !"

      "Khả Hinh, bị đau chỗ nào? Chỗ nào vậy! ?" Tiểu Nhu lúc này, nhanh chóng mang ba ly nước trái cây ra đây, tới trước mặt Đường Khả Hinh, hết sức quan tâm cúi người xuống, nhìn về phía hỏi: "Có cần tôi gọi bác Phúc đến xem cho ?"

      Trần Mạn Hồng vừa nhìn thấy Tiểu Nhu, lại bị kích thích, cái gáy phát đau phẫn hận gọi to: " còn dám ra đây hả! ! đem mấy trăm ly thủy tinh cho người ta mượn! ! Giờ còn muốn mời tôi uống nước trái cây phải ?"

      Tiểu Nhu lập tức vô cùng oan uổng buông khay, nhìn về phía Trần Mạn Hồng sốt ruột : " đúng đúng! !Ly nước trái cây kia là ly nước khách hàng cầu, tôi vẫn luôn nhìn nhằm chằm ông ấy, liền thừa dịp lúc ông ấy tính tiền, liền vội vàng trộm ít mang đến đây cho Khả Hinh! Bởi vì hôm nay tôi nhìn thấy tin tức, Khả Hinh thực rất đáng thương a, ở phố mỹ thực ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, nhất định là khát rồi!"

      Trần Mạn Hồng vừa nghe thấy lời này, liền lập tức nhíu mày khó chịu ngửa mặt bộ bộ dáng muốn chết, mạnh tay xoa xoa cái ót đau nhức, thực tức giận : "Tôi liền cho biết cái nha đầu chết tiệt kia, bùn nhão quả nhiên thể trát tường mà! ! có thể câm miệng được , việc này còn muốn cho nhiều người biết sao! có muốn bị mất hết mặt mũi hả??”

      " uống chỉ lãng phí thôi! Kia chính là chanh được chuyển từ Mỹ về a! Nó ít nhất còn được ngồi qua máy bay, tôi ngay cả xe lửa cũng chưa được ngồi qua đâu!" Tiểu Nhu vừa nâng ly nước trái cây lên, đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh, vừa lẩm bẩm gọi.

      "Cho nên mới loại người như ấy, cả đời cũng đừng nghĩ muốn gả ra ngoài a!Người đàn ông nào nhìn trúng , hẳn là đầu óc người đó có vấn đề! !" Trần Mạn Hồng tức giận đến công tâm, trào phúng : "Cút! ! Lập tức ôm hết hoa bách hợp tới đây, đổi thành hoa màu xanh cho tôi! !Sau đó tưới nước cho hai mẫu đất trồng hoa, rồi quay trở về! Thiếu tấc , tôi đem treo ngược phơi nắng, biết chưa!"

      Tiểu Nhu vừa nghe thấy lời này, lập tức đáng thương ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Mạn Hồng! !

      " còn lời nào nữa, đừng mong qua bài sát hạch tới!" Trần Mạn Hồng lập tức lấy tay vịn cổ, đau đến la lên!

      "Tôi tôi mà!" Tiểu Nhu vừa nghe xong, liền vội vã xoay người ra ngoài, vừa vừa nhìn Đường Khả Hinh, lẩm bẩm gọi: "Khả Hinh! ! đợi tôi, tôi tưới hoa xong, rồi quay lại bồi nha!"

      Đường Khả Hinh quay đầu, bất đắc dĩ nhìn ấy cười khổ : " biết tôi còn mạng chờ trở về hay nữa..."

      "Em còn biết điều này a?" Nhã Tuệ lại vươn tay, gõ cho phát nữa, kêu to : "Em lập tức nghĩ biện pháp cho chị, mang tổng giám đốc Trang trở về! ! Nếu như em lại bị đuổi về, sau này chị bao giờ thèm để ý đến em nữa! lúc nào bớt bớt lo cho nha đầu chết tiệt này mà! !"

      "Em làm sao để dỗ được ý đây?" Đường Khả Hinh cũng sốt ruột kêu lên: "Chẳng lẽ lại bắt chước ấy trèo cây vào nhà em, em cũng trèo tường vào nhà ấy chắc?"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1006: khúc hát dân ca.



      Đại sảnh khách sạn!



      chiếc Ferrari màu đen thắng gấp dừng ở trước khách sạn, Lãnh Mặc Hàn hứng gió biển mãnh liệt, mặc quần áo màu đen, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, quăng cái chìa khóa cho người quản lý mới vào nghề, mới tiếp tục nghiêm mặt vào bên trong, vừa vừa nghe trợ lý báp cáo tình huống họp của Trang Hạo Nhiên ngày hôm nay, hai mắt của nhịn được thoáng qua nụ cười, theo hiểu biết của mình về người kia, tại Tưởng Văn Phong đoán chừng bay trời, hoặc là bơi trong nước, mặt đất này đâu.



      " chỉ có như vậy!" Trợ lý nhanh chóng theo vào đại sảnhkhách sạn, vừa vừa cười : "Hãy ngừng lại ba hạng mục của Nhị thiếu gia Tưởng, để cho ta cùng chơi với cá mập đoạn thời gian, hả thả ra. Bên kia sắp đặt thiết kế tổ chức bị ép đình công ba tuần lễ, mọi người cũng kêu khổ cả ngày!"





      Lãnh Mặc Hàn mặt hơi lên chút nụ cười, hơn nữa nhanh chóng cất bước về phía trước, lại thấy cửa thang máy phía trước mở ra, bóng người quen thuộc bước ra, mặc đồng phục vụ, rất vất vả ôm bó Hoa Bách Hợp mười mấy cân, mệt mỏi thở gấp mà ra thang máy, chuẩn bị tới vườn hoa phía sau, dù bó hoa này che bên gò má của , cũng có thể nhìn mắt to linh hoạt của . . . . . .



      dừng bước lại, hơi thu liễm sắc mặt, trầm mặc nhìn .



      Tiểu Nhu có phát khác thường, chỉ là đầu đầy mồ hôi mệt mỏi ôm bó Hoa Bách Hợp to, nhàng nghiêng ngả về phía trước, cũng là lúc xoay người trong nháy mắt, thấy Lãnh Mặc Hàn ở phía trước, ngưng mặt nhìn mình, ánh mắt của trừng lớn, nhớ tới đêm qua mình gọi điện thoại cho , dám nhận, nhưng Bạch Bạch chỉ gọi điện thoại cho lần, liền nhận, Bạch Bạch mình có sức quyến rũ, nghĩ tới đây, mặt của xoạt cái đỏ lên, có chút khẩn trương đứng tại chỗ, hai chân cọ cọ nhau, liền vội vàng hướng Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng gật đầu cái, rồi vội vàng ôm Hoa Bách Hợp tới vườn hoa phía sau. . . . . .



      Lãnh Mặc Hàn hơi ngưng mắt, nhìn vội càng muốn chạy trốn trước mặt, liền nhanh hai bước, tới phía sau của , vươn tay nắm cánh tay của , kêu: "Tiểu Nhu?"



      Tiểu Nhu nhất thời ôm chặt bó hoa bách hợp, chỉ ngây ngốc xoay người, trợn to hai mắt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, dừng lại lát, vẫn là nâng lên nụ cười thà, gọi: "Lãnh. . . . . . Phó tổng giám đốc Lãnh?"



      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía nở nụ cười, cũng nhịn được mỉm cười, : "Em tránh tôi làm cái gì?"



      "A?" Tiểu Nhu nhất thời ngẩn ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn có chút lúng túng, ngu ngốc : "Tôi. . . . . .Tôi có!"



      ". . . . . . . . . . . ." Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn , tay vẫn nắm cánh tay của , có buông ra.



      Tiểu Nhu cũng ngây ngốc ôm bó hoakia, ngẩng đầu lên, mắt to lấp lánh, có chút dịu dàng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn. . . . . .



      Hai người ở đây, lẳng lặng nhìn đối phương.



      Cho đến, bên cạnh có vị khách ngang qua, thanh cười đùa có chút lớn. . . . . .



      Lúc này Tiểu Nhu mới có chút thức tỉnh, vội vàng cúi đầu xuống, đôi tay ôm chặt hoa bách hợp, mới có ý thức giãy giụa khỏi cánh tay của Lãnh Mặc Hàn. . . . . .



      Lãnh Mặc Hàn ánh mắt hơi lưu chuyển, tay buông lỏng tay của , nhìn về phía bộ dáng xấu hổ cùng lúng túng của , đành phải nhàn nhạt cúi đầu cười cười.



      Tiểu Nhu có đôi mắt to, khẩn trương nháy mắt mấy cái, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, : "Lãnh. . . . . . Phó tổng giám đốc Lãnh, ngài. . . . . . Ngài thong thả, tôi quấy rầy ngài, tôi còn phải đem hoa này đưa đến bộ xanh hóa, nếu , tôi bị mắng!"



      xong, liền xoay người, ôm bó hoa bách hợp tới vườn hoa phía sau, đầu cũng có quay lại. . . . . .



      Lãnh Mặc Hàn trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng dáng ngây ngốc dịu dàng kia, dần dần biến mất ở trước mắt của mình, nhớ tới Mỹ Linh vừa rồi gọi điện thoại với mình, Tiểu Nhu sáng sớm hôm nay năm giờ liền đến bệnh viện, xách theo nước thuốc mà bác Phúc nấu, nhúng ước khăn lông khô, chà lau cơ thể cho em , vừa chà lau thân thể, vừa chuyện với em , còn thỉnh thoảng hát vài bài ca dao cho em nghe. . . . . .



      Mỹ Linh kỳ quái : "Tại sao có ngốc như vậy ta? Toàn tâm toàn ý trả giá vì , cũng biết ấy nghĩ gì?"



      vẫn đứng dừng tại chỗ, nhìn về phía Tiểu Nhu biến mất ở cuối đường, nhất thời lại cảm thấy trái tim có chút trống rỗng, loại cảm giác này, giống như trong sinh mệnh dù có cố gắng thế nào, cũng bùđược. . . . . .



      Mặt trời đầu thu, vẫn nóng bức nhu cũ.



      Tiểu Nhu ôm bóhoa bách hợp, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi đưa đến bộ xanh hóa, liền vội vàng nghe theo lời đến phía sau vườn hoa, mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu đen, tóc mái đen ngang trán, có chút lộn rộn rủ xuống, ngồi chồm hổm xuống cẩn thận xem xét, tìm vòi phun ở nơi nào, trợn to hai mắt, tìm lâu, rốt cuộc bị thấy được ở phía dưới mấy cây hoa hồ điệp, lập tức vui vẻ cười tiếng, liền vươn tay, trước tiên dùng tay mở chốt ra, nhưng mặc kệ xuất lực mạnh như thế nào, cũng xoay đữo. . . . . .



      "Sao lại chặt như vậy?" Tiểu Nhu nhất thời trừng lớn, hơi khom người, ngồi chồm hổm cẩn thận nhìn chốt mở, vươn tay, cắn chặt môi dưới, liều mạng vặn chốt, vừa vặn vừa kêu a a a, nhưng chốt mở quá chặt giống, mệt mỏi, thở dài. Trong bụi cỏ bên kia, có nhân viên nhìn trộm bên bộ xanh hóa, nhìn Tiểu Nhu mình đứng ở dưới ánh nắng chói chang, dùng hết hơi sức, ra sức vặn chốt mở nước, mọi người đều che miệng lại, cười đến rất đắc ý vui vẻ, trong lòng thầm gọi kẻ ngốc! !



      Tiểu Nhu có phát có gì khác thường, chỉ là cảm giác mệt mỏi thở gấp, lại muốn vươn tay, muốn vặn chốt mở nước kia——



      bóng dáng màu đen, nhanh chóng áp tới , trong nháy mắt ngồi xổm người xuống, ôm cả người vào trong ngực! !



      Tiểu Nhu nhất thời sững sờ, ngồi xổm ở nơi đó, động cũng dám động.



      Lãnh Mặc Hàn lạnh mặt đứng ở sau lưng của Tiểu Nhu, đưa hai tay ra ôm vào trong ngực, lại nhìn vào trong bụi hoa, nhíu chặt mi tâm, nắm chặt lấy chốt mở nước, khi dùng lực cánh tay cứng cỏi, dán chặt vào cơ thể mềm mại của Tiểu Nhu, phát ra hơi thở nam tính nóng bỏng. . . . . .



      Tiểu Nhu vẫn ngơ ngác ngồi xổm ở trong bụi hoa, cảm giác mình dựa vào trong ngực của Lãnh Mặc Hàn, lần đầu tiên cảm giác mình có tâm hồn thiếu nữ, bắt đầu đối với tiếp xúc của người đàn ông, nổi lên chút phản ứng, vẫn thể tin được Lãnh Mặc Hàn tới, trái tim thình thịch nhảy lên, nặng nề thở hổn hển, động cũng dám động. . . . . .



      "Sao lại chặt như vậy?" Lãnh Mặc Hàn cũng kỳ quái nhíu chặt mi tâm, nghiêng người nhìn về phía trước, lúc này mới phát , chốt mở ra khóa cứng, nhất thời hiểu rồi, liền xoay người, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn phía mấy người khốn khiếp chạy trốn kia!



      Tiểu Nhu lúc này, mới dần dần quay mặt sang, trợn to hai mắt, cảm thấy trái tim đè nén chặt nhìn Lãnh Mặc Hàn.



      Lãnh Mặc Hàn cũng chậm chạp quay mặt sang, nhìn khuôn mặt nhắn ngốc ngốc dịu dàng nhìn mình, lại cau mày trách cứ: "Em là người ngốc sao? là ngốc? Vừa rồi xuất lực mạnh như vậy cũng vặn ra, cũng biết nhìn xa hơn chút? Chốt này khóa cứng rồi! ! Còn sững sờ ngây ngốc mà ngồi xổm dưới mặt trời phơi lâu như vậy!"



      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tiểu Nhu dám lên tiếng, chỉ là trợn to hai mắt, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.



      Lãnh Mặc Hàn cũng trầm mặc nhìn cái, mới bất đắc dĩ thở dài hơi, tay hơi nắm cánh tay của , để cho ngồi xuống bên, từ trong túi quần của mình móc ra cây dao , đưa tay vào trong bụi hoa, ngưng mặt cau mày mà dùng lực cắt, chốt mở kia hoàn toàn bị cắt đứt, tay nhanh chóng đè chốt mở, xôn xao hồi, phòng bị, bọt nước trực tiếp từ bụihoa phun lên ————



      "A!" Tiểu Nhu bị phun cả mặt đầy nước, kêu lên, vội vàng ôm thân thể, lui về phía sau mấy bước, càng ngừng lau nước mặt mình, ngây ngốc.



      Lãnh Mặc Hàn vẫn ngồi xổm ở đó, quay mặt sang, nhìn về bộ dáng đó của Tiểu Nhu, nhịn được dịu dàng cười tiếng.



      Tiểu Nhu bởi vì còn mặc áo sơ mi trắng, vội vàng từ trong túi móc ra khăn tay trắng, vừa lau nước mặt mình cùng mồ hôi hột,vừa : “Phó tổng giám đốc Lãnh, ngài mau tới đây! ! nên để nước hắt tới, xối lên người!"



      có tiếng đáp lại. . . . . .



      Tiểu Nhu dùng khăn tay kia lau nước ướt áo sơ mi của mình, vừa lau vừa nâng lên đầu, lại muốn : "Lãnh. . . . . ."



      liền dừng lại, mắt ngơ ngác nhìn vườn hoa to lớn trước mắt, khắp nơi đều rơi xuống nhứng giọt nước trắng xóa lãnh mạn, đóa đỏ, xanh, màu tím, hoa hồ điệp, hoa bách hợp, hoa hồng, toàn bộ lấy được nước tưới lên, màu sắc tươi chói mắt như vậy, nhưng người kia thấy, tim đập mạnh và loạn nhịp, trong nháy mắt xoay người, nhìn bóng dáng tối tăm của Lãnh Mặc Hàn, chạy tới sân cỏ bên kia , trầm mặc có chút đơn, lại kiên nghị được cần bất cứ ai, bóng dáng độc cứng rắn phía trước, quay đầu lại nữa. . . . . .



      Tâm, đột nhiên khỏi có chút xiết chặt, có đau chút.



      Tiểu Nhu mở to mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng lúc càng xa của , đột nhiên lòng chua xót lên nước mắt trong suốt, nhất thời lại có chút ngu ngốc vươn tay, đặt tại ngực của mình, nghe trái tim, thình thịch thình thịch thình thịch . . . . . đập đến lợi hại, mạnh mẽ. . . . . .



      điệu hát dân gian:



      Khi mùa còn chưa rút áo khoác quý nhất, bạn liền dùng màu xanh rực rỡ đẹp đẽ rơi xuống, tiếc nuối viết lên sinh mạng lo lắng yên, Nhưng bạn vẫn giữ nổi bóng dáng kia



      Dù là. . . . . . Ngày mai khắp nơi còn có thể ở cả vùng đất đốt cây đuốc cuối cùng. . . . . .



      Gió vẫn còn ở đó lặng lẽ nỉ non,



      Lướt qua mùa nhung nhớ,



      Nhưng trái tim đưa đò được thuần khiết,



      Đến bờ bến khác nơi kia

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1007: tuyệt đối



      Hoàng hôn!



      Nhà trọ màu trắng!



      Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao trắng, chải tóc 2 bím, như học sinh tiểu học vậy, ngồi ở trước bàn đọc sách căn phòng này, đối mặt với đống tư liệu, tay cầm bút máy, trợn mắt, nhìn đống chữ viết của mình, vừa giống như có tâm nặng nề cắn đầu bút, trong đầu càng ngừng nghĩ tới ghi chép có liên quan nước Pháp, ngay cả khu địa thế, cùng với cấu tạo và tính chất của đất đai, nhưng mặc kệ thế nào, chính là coi nổi!





      Tiếng gõ cửa vang lên.



      Đường Khả Hinh vẫn phiền não, nghiêm túc nhìn lên đống tài liệu trước mắt.



      Lúc này Thi Ngữ, cẩn thận từng li từng tí bưng hoa trà được ngâm tốt, vào, nhìn Đường Khả Hinh ngồi ở nơi đó, vùi đầu mệt mỏi xem tài liệu, liền có chút đau lòng : "Đường tiểu thư, bằng nghỉ ngơi trước, rồi lại xem. . . . . . nhìn mấy giờ liền rồi. . . . . ."



      Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, giật mình nhìn về phía Thi Ngữ, kinh ngạc kêu lên: "Mấy giờ rồi hả ? Toi lãng phí mấy giờ rồi hả ? Nhưng tôi..tôi. . . . . .



      khẩn trương ôm lấy cuốn tài liệu còn dày hơn so với sách giáo khoa, : "Cư nhiên mới nhìn tới phần ba! ! cuộc thi như thế nào nhỉ? để ý tới nữa !"



      này, noia xong, liền lấy thêm bút máy, bắt đầu nghiêm túc chuyên chú đọc sách. Tiên nhi cầm khay, nhất thời có chút tò mò nhìn về phía bộ dáng giống như phiền não. Đường Khả Hinh, liền có chút nghi ngờ hỏi: "Đường tiểu thư, có chuyện gì ? Có phải hay đói bụng rồi?"



      Lạc Lạc liền quay đầu, nhìn về phía Tiên nhi, trực tiếp cảm thấy áy ngốc cau mày, : "Điều này sao có thể? Đường tiểu thư buổi trưa hôm nay vẫn cùng Tưởng Nhị thiếu gia, ăn con đường thức ăn ngon, đây là người địa cầu ai cũng biết chuyện, làm sao có thể đói bụng?"



      Đường Khả Hinh nghe lời này, bất đắc dĩ cầm quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn họ. ThiNgữ có chứt nghiêm mặt xoay người, nhìn về phía họ khiển trách vừa : "Xảy ra chuyện gì! ! Đường tiểu thư ở nơi đó ăn cơm, cùng ai ở chung chỗ ăn cơm, ăn đủ no no quan các chuyện gì! ! Các chỉ cần phụ trách cẩn thận hầu hạ là được! !"



      Lạc Lạc cùng Tiên nhi lúc này mới phát im lặng đỏ mặt cúi đầu, dám lên tiếng.



      Đường Khả Hinh cười khổ nhìn về phía họ, chắc là Bồ Tát cảm giác mình có tế bào hài hước đủ, phái hai kẻ dở hơi tới cứu mình, nặng nề thở dài cái, liền lại cúi đầu lên tiếng nhìn tài liệu phía trước, nhìn chút, khỏi lại nghĩ tới mình hôm nay cùng Tưởng Văn Phong dạo phố thức ăn ngon, hình quả có chút thân mật, đôi mắt của lưu chuyển, suy nghĩ chút, liền trong nháy mắt cầm điện thoại di động bên cạnh, lại nhanh chóng bấm điện thoại của Trang Hạo Nhiên, nắm chặt, ngưng mặt khẩn trương nghe. . . . .



      Tiếng chuông bên kia vẫn dễ nghe mà vang lên , nhưng người nào nghe được! ! Lồng ngực của phập phòng, biết nên làm sao làm sao đây mới phải!



      "Người này rốt cuộc tại sao còn nghe điện thoại? Là điếc câm hay đứt tay?" cầm điện thoại, caọ to thanh nhãđứng lên! ! Thi Ngữ, còn có Tiên nhi, ba người nhất thời đứng ở nơi đó cũng lên tiếng.



      Đường Khả Hinh thở dài, lại cau mày nhìn chòng chọc màn hình điện thoại tối đen kia, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, lập tức nữa để điện thoại di động xuống, nhanh chóng bấm mã số! !



      Phòng hội nghị!



      Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi hai người ngồi ở vị trí tổng giám đốc, cùng nhau nghiêm túc ngẩng đầu, ngưng nhìn về bên trỏng flat screen TV, công bố dưới nước quán rượu kỳ thứ ba tiến triển, Tiêu Đồng chờ chúng thư ký, mọi người cũng bận rộn như vậy ngồi ở thủ trước máy vi tính, nhanh chóng hoạt động ngón tay, gõ bàn gõ, ghi chép hội nghị tư liệu, bởi vì Trang Hạo Nhiên từ trước đến giờ họp xong đều có thói quen, phải xem lại bản đó thôi.



      Màn hình điện thoại di động liền sáng, khẽ chấn động .



      Tiêu Đồng vừa gõ vừa liếc về phía điện thoại di động bàn, thấy hiển thị cuộc gọi đến là số của Đường Khả Hinh nghiêm túc ngẩng đầu lên, ngưng nhìn LCD trong trong tư liệu lên tiếng tiếp tục trầm mặc gõ gõ, nhưng tay lại lặng lẽ cầm di động lên, bấm nút nghe, hơi dựa người vào tường, tay ngăn trở ống , nhàng: "A lô ?"



      Rốt cuộc nghe điện thoại! !



      Trong nháy mắt Đường Khả Hinh kích động cầm điện thoại di động, ngồi thẳng người, hơi hưng phấn gọi: "Tiêu Đồng? Trang Hạo Nhiên đâu? Tôi gọi điện thoại cho em ấy cả ngày, đều có nghe, vội chết tôi!"



      Tiêu Đồng cũng mặt lộ vẻ khó khăn, có chút đắng cười đất cúi đầu, giọng : " ấy họp. . . . . . Hôm nay là khách sạn biển rất quan trọng tronghội nghị."



      Đường Khả Hinh khẩn trương kêu lên: "Còn họp?"



      "Vâng!" Tiêu Đồng nữa giọng . "Nhưng. . . . . ."



      Đường Khả Hinh nhất thời lòng có điểm sợ, nhịn được trái tim có chút níu chặt : "Coi như họp, cũng có giữa trận lúc nghỉ ngơi chứ? Tôi chờ cha xong cam canh ngửi như vậy thông điện thoại, phát nhiều tin nhắn, lần cũng có trở về với em! !"



      " thông cảm nhắt. . . . . ." Tiêu Đồng nghe lời này, cũng biết hai người bọn họ cá nháo kỳ cục, nhưng lại tiện gì, liền chỉ phải lại có chút khẩn trương dưới đất thấp giải thích : "Hôm nay rất bận. . . . . ."



      Đường Khả Hinh biết đó là lấy cớ, liền tức giận nện xuống điện thoại di động, liền nghiêm mặt, ngồi tại chỗ, thở gấp lồng ngực phập phòng còn hơi thở, chừng mà nghĩ người này mọn, ngay cả cơ hội giải thích cũng cho người khác, lần nữa nặng nề thở hơi, theo bản năng đem điện thoại di động nhét vào tài liệu trong sách, làm gì lam, coi như tôi chưa ! !Lấy hai bím tóc của ấy, tuyệt đối tuyệt đối gọi điện thoại cùng gởi nhắn tin cho ! ! !



      Mặt trời nhanh chóng xuống núi, đến gần mùa thu, cho nên trời tối tốt nhanh, bao lâu, trăng sáng cũng sắp tim gan run sợ thăng lên rồi ! !



      Đường Khả Hinh mượn chút ánh chiều quang lúc này, cầm điện thoại di động bàn lên, lúc này mới bị dọa đến sắc mặt có chút trắng bệch, đổ mồ hôi hột, thể tin được mà nghĩ: có, có, nhất định là bận rộn? Từ giữa trưa điđến buổi tối? Điện thoại di động khỏi theo như sáng wifi lên tin tức giải trí băng tần, cư nhiên thấy khách sạn Á Châu tối nay có minh tinh đêm từ thiện bữa tiệc, khó trách Nhã Tuệ chưa có trở về! !



      Hai mắt của trừng lớn, khỏi nhớ lại Trang Hạo Nhiên mặc âu phục phong lưu biến thái, kéo vạt áo hoa, đứng ở trong sàn nhảy, cùng những nữ minh tinh kia tự nhiên đẹp trai nhàng tung bay, trái tim của liền giống bị ngũ tạng lục phủ vặn chặt, chỉ cầm bút máy, càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt, cuối cùng suýt chút nữa vặn gảy rồi ! !



      " được! !"



      Đường Khả Hinh hai tròng mắt liền sáng lên, trừng mắt về phía phía trước, lại tròng mắt hơi híp : "Tuyệt đối! ! thể để chuyện này xảy ra! !"



      Tiên nhi cùng Lạc Lạc chặn ở cửa, sợ đến trợn to tròng mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh la hoảng lên: "Đường tiểu thư, muốn làm gì?"



      Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, quần đùi màu đen, chải tóc thắt bím hai bên, đội cái nón, tròng mắt hơi híp, nhìn về phía họ : "Các phải giúp tôi! ! Giúp tôi từ nơi này ra ngoài! ! Lão sư phái người ở bên ngoài giữ mấy trạm gác!Tôi nhất định phải gặp Trang Hạo Nhiên! ! Nhìn cái lập tức trở về! Xác định trong bữa tiệc tốt, lập tức trở về! !"



      Lông mày của Tiên nhi cùng Lạc Lạc thành chữ bát (八)liền nhảy lên, bị dọa đến trái tim cũng bị vặn gảy rồi, con ngươi trừng lớn, kêu lên: "giúp ra ngoài?"



      "Đúng! !" Đường Khả Hinh liền ngưng mặt hí mắt gật đầu.



      Tiên nhi cùng Lạc Lạc nhất thời chân mềm nhũn, giống như người Nhật Bản quỳ xuồn, bị doaj đến nước mắt nước mũi tèm lem khóc toáng lên, nghẹn ngào : "Đường tiểu thư, bỏ qua cho chúng ta ! ! Ngày hôm qua gặp chuyện may, vẫn chưa tới 24h, chúng ta còn muốn lưu hai cái mạng về nhà gặp ba mẹ. . . . . . được ra ngoài! ! Ngàn vạn lần được ra ngoài! ! gặp chuyện may, chúng tôi sống nổi!"



      Đường Khả Hinh ngây thơ đơn thuần : " có việc gì! !"



      Tiên nhi cùng Lạc Lạc vừa nghe lời ngây thơ như cún này, lại rút khăn tay ra, sợ tới mức nức nở nghẹn ngào mà khóc…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :