1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 983: Nước hoa
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      "Nghe Đường tiểu thư, là hồng nhan tri kỹ của Tổng giám đốc Trang Hoàn Cầu, hơn nữa còn là con nuôi của Ủy viên Trương, người hội tụ muôn vàn sủng ái... Tôi vẫn có nghi hoặc, người như Đường tiểu thư thân phận cao quý như vậy, vì sao còn muốn tham dự cuộc thi đấu đầy căng thẳng tàn khốc mà lại cẩn trọng này chứ?" Mộc Tử Linh nâng ly rượu trái cây, uống ngụm , cảm giác dịch rượu băng kia thoáng qua mùi hương trái cây tươi mới, quả nhiên giống người thường, mang đến trùng điệp những cảm giác hưởng thụ, Bác Dịch là bậc kỳ tài trong việc chưng cất rượu, linh cảm của người nào có thể sánh được!

      Đường Khả Hinh trầm mặc nâng rượu trái cây, đứng ở bên, mặt bộc lộ mỉm cười nhìn về phía Mộc Tử Linh.

      Mộc Tử Linh cảm giác được im lặng của Đường Khả Hinh, khỏi ngẩng đầu, nhìn .

      Đường Khả Hinh vẫn yên lặng nhìn về phía Mộc Tử Linh, qua lát sau, mới nhàn nhạt rũ mí mắt, mỉm cười thưởng thức ly rượu trong tay, yếu ớt : "Ở Nhật Bản, võ sĩ trời sinh ra là để chiến đấu, hơn nữa người của các , chỉ cho phép thành công, được thất bại, thất bại chính là chết! Máu từ việc mổ bụng, lướt qua cơ thể, vào trong bùn đất kia, cho nên những thứ hoa đào mới có thể nở ra xinh đẹp như vậy?"

      Mộc Tử Linh nhíu mày, nâng ly mặt cứng lại, nhìn .

      Đường Khả Hinh lại nâng ly kìm lòng được cúi đầu, cười rộ lên : "Hoa đào vốn dĩ bắt nguồn từ Trung Quốc, sau đó lưu truyền đến Nhật Bản, rồi người Nhật mới phó thác sức sống cho nó, có thể thấy hoa cũng có tâm hồn của hoa, nhưng tôi vẫn có nghi ngờ sâu sắc, hoa có linh hồn, nó vì sao chỉ vẫy gọi những linh hồn thất bại, cứu vớt những võ sĩ kia tàn nhẫn chém giết? Bây giờ sử sách ở đất nước chúng tôi đều ghi chép lại rất nhiều, đều hoàn toàn chứng kiến tập quán sinh hoạt ăn thịt uống máu của nước các , chúng tôi đây vẫn luôn biết người biết ta, quá khứ trận, và hôm nay trận, tồn tại thiên sai vạn biệt(*), ý nghĩa dường như đạt đến cực điểm. Nhưng hình thức chiến tranh đều giống nhau!"
      (*): Quá nhiều khác biệt, tương thích.
      Mộc Tử Linh nghe lời này, khóe miệng giật giật, chế nhạo nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn cái, dường như nhớ ra chuyện gì đó, có chút kinh ngạc nâng ly, ghé sát bên tai Mộc Tử Linh, thiện ý nhắc nhở: "Trung Quốc chúng tôi thực khởi xướng dĩ hòa vi quý, nhưng nếu như muốn dùng thất bại của võ sĩ Nhật Bản để hình dung tâm hồn hoa cỏ đất nước, như vậy cũng đừng trách tôi khách sáo! Tôi tốt mà... Đem ra mời đất nước tôi! ! Đương nhiên, cần mổ bụng!"

      dứt lời, liền nở nụ cười động lòng người nâng ly, rời .



      Chiếc váy dài vẫn nhàng như vậy !

      Mộc Tử Linh tức khắc mặt lạnh xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

      "A! !" Đường Khả Hinh dường như lại nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu, nhìn về phía Mộc Tử Linh, cau mày, hai mắt thoáng qua vài tia nhìn sắc bén, : "Hôm nay vào lễ khai mạc, tôi phát hết sức chú ý đến tổng giám đốc Trang của Hoàn Cầu chúng tôi, lúc nhìn ấy, mắt hề chớp ! Tôi cảnh cáo , được phép chạm vào đàn ông của tôi! ấy là của tôi! Tôi thích uống rượu, dấm của tôi cũng rất nhiều!"

      xong, lại hung hăng cùng kiêu ngạo xoay người rời khỏi.

      Sắc mặt Mộc Tử Linh bỗng căng thẳng cùng thâm trầm, lúc trợn mắt nhìn Khả Hinh, bắt đầu thoải mái nặng nề thở dốc.

      Lạp Lạp cùng Tiên Nhi lúc này vội vã theo sát Đường Khả Hinh, cùng nhau làm ra đông tác hai tay nắm lại tỏ vẻ vô cùng sùng bái, vui vẻ cười : "Đường tiểu thư! là lợi hại! Xem vẻ sửng sốt của người kia khi nghe xong kìa!"

      "Đương nhiên rồi!" Đường Khả Hinh cũng hài lòng cùng đắc ý cười, nhìn đám người xung quanh, lại uống ngụm rượu.

      "Có phải rất có lòng tin thắng ta ! ?" Lạp Lạp mở lòng hỏi.

      Đường Khả Hinh tràn đầy lòng tin, hai tròng mắt sắc bén lóe ra cười rộ lên, thậm chí có thể cảm giác được khí thế của như định liệu từ trước, sau đó nhàn nhạt cúi đầu uống rượu, : " có!"

      "... ..." Lạp Lạp cùng Tiên Nhi ngẩn người ra!

      Đường Khả Hinh ngước mắt, cười như cười nhìn hai người này, mới nhịn được cười rộ lên : "Sao vậy? Tôi đúng là có! ta rất lợi hại đấy có biết ? Rượu đỏ nhà ta, là người sưu tầm rượu đứng thứ ba thế giới, phân đoạn quan trọng nhất của chuyên gia hầu rượu, chính là phẩm rượu! Có đầy đủ cơ hội để phẩm rượu! Tôi... Lại có!"

      "A... ..." Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đồng thời mặt bộc lộ chút luyến tiếc nhìn về phía , lại nghĩ tới hôm nay đáp sai nhiều đề thi như vậy.

      "Ai, đừng như vậy! ! Tâm lý của tôi cho dù có nắm chắc, cũng muốn lớn tiếng dọa người thôi!" Đường Khả Hinh xong, liền cười nâng ly, mình cất bước bỏ , cùng ngoại bộ trưởng nào đó thường xuyên chạm mặt trong bộ rượu, cụng ly cười cười .

      Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nhìn bóng lưng , đều khỏi cười bất đắc dĩ .

      ***

      Rượu trái cây độ cồn cao, có thể mê hoặc tâm trí con người, Mộc Tử Linh vừa cùng Đường Khả Hinh chuyện, kích thích tính tranh đấu trong , lúc cùng khách quý chuyện, tự nhiên so với bình thường uống nhiều hơn, lúc này toàn thân đều là dòng máu kịch liệt mà chảy, trong lòng dần bị dịch rượu đến kích thích hưng phấn trỗi dậy...

      nữ nhân viên phục vụ yên lặng mở tủ lạnh tạm thời ngoài trời ra, từ bên trong nâng ra phần trứng cá muối và trái cây được ướp lạnh, chỉ thấy yên lặng bưng mâm lạnh kia, chậm rãi đem nó đưa đến trước mặt các vị khách mời, nữ khách mỉm cười đưa tay, nhận lấy phần bánh ngọt táo đến ăn, lại thong thả bưng mâm lạnh, tựa hồ như vô thức về phía trước...

      Đường Khả Hinh bưng ly rượu trái cây, cùng quản lý bộ rượu nào đó tươi cười chuyện, sau khi quản lý rời , muốn vén váy về phía trước...

      "Tiểu thư, dùng chút trái cây chứ?" Nữ phục vụ bình tĩnh, bộc lộ nụ cười chuyên nghiệp nâng mâm đựng trái cây, vừa muốn đến gần Đường Khả Hinh...

      Đỗ Uy trong nháy mắt xuất , giống như tử thần, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ phục vụ này, theo thói quen dò xét.

      Nữ phục vụ chỉ yên lặng bưng mâm, mỉm cười lên tiếng.

      Đường Khả Hinh sau khi ăn xong, xác thực cảm giác cần có chút vị ngọt, nhìn phần trái cây đủ loại sắc màu kia, liền mỉm cười : "Tôi muốn ăn!"

      Đỗ Uy nghe lời này, liền liếc mắt nhìn nữ phục vụ cái, mới xoay người tôn kính hỏi Đường Khả Hinh: "Xin hỏi Đường tiểu thư, muốn ăn phần bánh ngọt kia sao?"

      Đường Khả Hinh hơi đến gần trước mâm trái cây kia, cúi đầu, nhìn làn khói lạnh bay lượn quanh mâm, vô số trái cây thập phần tinh xảo, cuối cùng, hai tròng mắt chớp, nhìn thấy phần bánh ngọt trái cây mứt dây tây, liền cười chỉ vào : "Tôi muốn ăn cái này!"

      Đỗ Uy lập tức tay cẩn thận bưng đĩa, lấy lên phần bánh ngọt nho , lập tức đưa xét nghiệm!

      "Kỳ thực cần phiền toái như vậy, có việc gì! Tôi đối với nhà bếp của khách sạn, còn có mỗi nhân viên làm việc đều rất yên tâm!" Đường Khả Hinh nhìn Đỗ Uy .

      "Cẩn thận chút vẫn tốt hơn!" Đỗ Uy chỉ xoay người, tay đè xuống tai nghe, để nhân viên nhanh chóng làm kiểm tra.

      Đường Khả Hinh nhìn ta cẩn thận như thế, cũng chỉ đành cúi đầu bật cười, hai tròng mắt lưu chuyển, nhìn về phía từng phần trái cây mâm lạnh, chợt cảm thấy trận khí lạnh tràn ngập khắp tim mình, làm cho cảm thấy thư giãn...

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Nữ phục vụ vẫn hết sức tôn kính bưng, tùy ý khối băng tinh khiết kia, nhàng quanh quẩn vào trong khoang mũi của Đường Khả Hinh, nét mặt vẫn lạnh lùng và tĩnh lặng như vậy.

      " có việc gì , Đường tiểu thư!" Đỗ Uy bưng phần trái cây, xoay người đưa về phía Đường Khả Hinh.

      "Cảm ơn!" Đường Khả Hinh mỉm cười vươn tay, cầm bánh ngọt trái cây lên, nếm, chợt cảm thấy hết sức ngon miệng.

      Nhân viên phục vụ lập tức mỉm cười về phía trước, lại bưng mâm lạnh cất bước, Tưởng Thiên Lỗi bên cạnh cũng có vệ sĩ tầng tầng lớp lớp thủ hộ, nhìn thấy có nhân viên phục vụ mỉm cười tay cầm chai Margaux năm 2000, cẩn thận rót rượu cho Tưởng Thiên Lỗi, liền chậm rãi cười, tay bưng mâm lạnh, hiểu sao bỗng biến mất trong đám người.

      Tiệc vẫn kéo dài , lại trong đêm đầy lãng mạn này, vang lên vũ khúc thập phần du dương.

      Tưởng Thiên Lỗi chợt cảm thấy tối nay chính mình hết sức xúc động, có lẽ là vì có sựkhí phách và chiếm hữu của Trang Hạo Nhiên, thấy Đường Khả Hinh xinh đẹp và gợi cảm như vậy đứng trong đám người, ngọt ngào cười, lại nhớ đến lúc má trái từng trọn vẹn, dáng vẻ vẫn rụt rè và kháo khao được thước ánh mặt trời, có đôi khi nhìn mình, đều mang theo u buồn cùng hoảng sợ, nhưng có lẽ chính là ánh mắt dịu dàng này, hấp dẫn chính mình, dần dần, vũ khúc kia càng lúc càng lãng mạn...

      Tay nâng ly rượu, chợt cảm thấy trong lòng bỗng dưng cuộn trào mãnh liệt, dường như có chút xúc động, có chút khống chế được, hai mắt lại cường liệt lóe lên, liền hơi đứng dậy, cất bước về phía Đường Khả Hinh...

      Đường Khả Hinh nâng ly cùng với thân sĩ người nào đó dùng tiếng quá tốt của mình tán gẫu, cảm giác được bên hông mình ấm áp, lập tức có trực giác, tưởng là Trang Hạo Nhiên trở về, trong nháy mắt có chút ngạc nhiên vui mừng quay đầu...

      Tưởng Thiên Lỗi tay đỡ Đường Khả Hinh, hai tròng mắt nóng cháy mà thâm tình nhìn , có chút xấu hổ, lại nhịn được cười : "Có thể mời em nhảy điệu được chứ?"

      Đường Khả Hinh hơi đánh trống ngực nhìn .

      "Có thể chứ?" Tưởng Thiên Lỗi sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi.

      Đường Khả Hinh ôn nhu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác được đôi mắt bộc lộ chút tịch mịch cùng đau đớn, hồi tưởng lại ngày đó ở nhà hát cùng ôm ấp, còn có buổi tối kia lúc cùng về nhà nghỉ ngơi, nhìn mình tiều tụy như thế nằm ở giường, thở hổn hển, vẫn đau lòng kêu tên của mình, trong lòng bỗng mềm mại, cúi đầu nghĩ nghĩ, liền có chút xin lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía vị thân sĩ người kia.

      Vị thân sĩ người mỉm cười gật đầu, thuận tiện chu đáo nhận lấy ly rượu trái cây trong tay Đường Khả Hinh...

      "Thank-you!" Đường Khả Hinh lên tiếng đáp , liền xoay người, ôn nhu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng ôn nhu nhìn , tay kéo eo nhắn của , cùng về phía hồ bơi lãng mạn bảy sắc bên cạnh tiệc rượu kia, cảm giác được hình dạng hồ bơi kia, giống như viên đá quý khổng lồ, chiếu ra ánh sáng mộng ảo mà hạnh phúc như trong truyện cổ tích, trực tiếp dắt đến bên cạnh hồ bơi, mới thong thả xoay người, vừa sâu nhìn , vừa vô cùng bá đạo kéo cái eo của , buộc cơ thể vô dựa vào trong lồng ngực của mình! !

      "À..." Đường Khả Hinh kìm lòng được dựa vào trước lồng ngực , có chút khó hiểu và lúng túng ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt bình thường trầm ổn hướng nội, kêu : "Tưởng Thiên Lỗi?"

      trận mùi hương cơ thể, từ âu phục đen của người đàn ông này tản ra.

      Tưởng Thiên Lỗi tay vừa kéo bên hông Đường Khả Hinh, tay nắm bàn tay bé của , cúi đầu xuống dưới, ôn nhu nhìn bé trước mặt, khuôn mặt trái xoan nhắn hoàn mỹ, đôi mắt nước long lanh mê người, cánh môi đầy đặn mà khêu gợi, trong quá khứ, cũng từng nếm qua, trong lòng bỗng kịch liệt đau đớn, khiến tim có chút nhói , chỉ đành cười khổ cùng xoay tròn, mới che giấu : "Có thể có chút đơn, Hạo Nhiên có ở đây, để cho được thất lễ lần, giúp ..."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, bất đắc dĩ cùng ôn nhu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đưa mắt nhìn lúc lâu, chỉ đành cười khổ, cùng đón gió biển, chậm rãi xoay tròn bên cạnh hồ bơi bảy sắc kia, váy dài nhàng, kéo sợi tơ nơi bả vai, mùi hương cơ thể thiếu nữ nồng đậm mà hấp dẫn dần tràn ra khắp gian, Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt dường như cảm giác được mình say mê, quá khát vọng mùi hương này, từ từ lại siết chặt tay đặt bên hông , cúi xuống dưới, khuôn mặt cơ hồ chạm vào khuôn mặt nhắn của , ngửi mùi hương tỏa ra từ cổ ...

      "Ách..." Đường Khả Hinh cảm giác có chút mất tự nhiên dựa bên người Tưởng Thiên Lỗi, ngửi được mùi nước hoa nam của , trong lòng bỗng khẩn trương đến mức hít thở thông, cảm thấy vô cùng lúng túng : "... ... Hôm nay dùng nước hoa ?"

      " có... có thói quen này..." Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy tiếp tục xoay tròn, hưởng thụ mềm mại từ cơ thể , nặng nề thở hổn hển hơi.

      " có? Thế nhưng người có mùi hương a..." Khứu giác của Đường Khả Hinh như thức tỉnh.

      "Đó là mùi hương người em..." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, lại ôm lấy Đường Khả Hinh dịu dàng xoay tròn khiêu vũ.

      Lúc này, cơn gió mạnh lại thổi tới, mặc dù bầu trời tối tăm, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được đám mây đen, từ chân trời bên kia dần dần bay tới.

      Đỗ Uy kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn về phía khí trời đột nhiên biến đổi này, trực tiếp cầm bộ đàm lên, nhanh chóng : "Khí trời đột nhiên có biến đổi, chuẩn bị khởi động máy bay trực thăng, tập trung trong khoảng cách gần, để phòng ngừa có biến cố!"

      "Vâng! !" Phòng giám sát nhanh chóng hoạt động ngón tay, bắt đầu bàn phím thần tốc gõ, phát ra mệnh lệnh! !

      ***

      "Bắt đầu hành động!" Người trong mật thất khác, lạnh lùng nhìn về phía đoàn người náo nhiệt giữa buổi tiệc rượu, cũng trong nháy mắt hạ mệnh lệnh!

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 984: thôi
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      "Tiểu thư! ! Bây giờ nên lập tức rời ! ! Nếu , có thể gặp nguy hiểm!" ta đứng trong bóng đêm, nhìn về phía Như Mạt, khẩn trương .

      Như Mạt trầm mặc gì, vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Đường Khả Hinh cùng Tưởng Thiên Lỗi ôm nhau khiêu vũ, hai mắt lóe lên vài tia u lãnh cùng bi phẫn, thậm chí vô cùng oán hận, dường như từ khoảng cách xa như vậy, cũng có thể nhìn thấy lúc Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh, bộc lộ dáng vẻ thâm tình, cho tới bây giờ... Cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ, Tưởng Thiên Lỗi có ngày người khác! !

      nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt ngửa mặt, cảm giác được lồng ngực mình như muốn nổ tung, cái loại cảm giác bị phản bội đó, như muốn đem tim mình xé nát, so với việc phản bội lại càng hận, càng khiến cho người ta đau đớn, càng tan nát, lại càng điên cuồng hơn... Cho đến cuối cùng, hai tròng mắt lạnh băng mà yếu ớt của , lại lóe ra chút thâm tình thuần khiết như mộng như ảo, trong đầu hai thân thể, hai tâm hồn cứ như vậy mà giày xéo, bất kể là tâm hồn ác độc, hay là tâm hồn thuần khiết, cho đến cuối cùng cũng đều đau đến mức hít thở thông... Run run ngấn lệ, trong lòng cay đắng, tất cả đều là cảm giác đau đớn khi Tưởng Thiên Lỗi người khác, người khác! !

      Từng đợt hình ảnh đùa nghịch, phản chiếu đến, rất nhiều Tưởng Thiên Lỗi, ôm nhiều những đóa hồng, đứng trước mặt mình, thâm tình ôm hôn, hoặc lúc dưới ánh mặt trời rực rỡ, giữa bãi cỏ mộng ảo, áp sát người mình ôm hôn! !

      Nước mắt từng đợt chảy xuống! !

      Đôi mắt Như Mạt trong nháy mắt chợt lóe, tia sáng ác độc, nhìn về phía cặp nam nữ giữa bãi cỏ kia, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng phẫn nộ, siết chặt ly thủy tinh, trong phẫn hận run run, rốt cuộc, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ lạnh lùng hỏi: "Thuần thú sư, chuẩn bị xong chưa?"

      đứng trong bóng đêm, nhìn về phía bóng lưng Như Mạt bóng lưng, gật gật đầu.

      ***



      Phòng ăn Hải Dương! !

      Vô số khách mời, còn có các bạn , cùng nhau vui cười ăn kem lửa, vừa ha ha cười lớn, nhìn về phía nàng tiên cá bên trong bức tường thủy tinh, ngừng bơi lội, các bạn lại chậc chậc lấy làm hiếu kỳ, lúc này vô số những con cá năm màu, mơ mộng huyền ảo vây quanh nàng tiên cá xoay tròn, còn có rùa biển to lớn nặng nề kia, đầu đầy những đốm li ti, tứ chi hoạt động khắp nơi, tựa hồ tâm tình hết sức vui vẻ bơi lội...

      "Vì sao có cá mập?" Có cậu bé, ngồi tại ghế sát tường thủy tinh, nhìn nàng tiên cá vui vẻ bơi qua bơi lại, cậu bé liền kỳ quái khờ dại hỏi.

      Trưởng phòng Tiêu của phòng ăn Hải Dương, thay thế Kỳ Gia Minh vì giúp Hân Di ở bệnh viện, cho nên tạm thời thay thế chức quản lý, mỉm cười tới trước mặt các bạn , : "Các bạn , chờ chút, thuần thú sư tới rồi! ta lập tức dẫn cá mập cùng mọi người khiêu vũ trong nước có được ?"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Bốp bốp bốp bốp..." Các bạn mỗi người đều vui vẻ vươn tay, vỗ tay gật đầu trầm trồ khen ngợi.

      Thời gian trôi qua, nàng tiên cá cùng với rùa biển nhàng bơi , rốt cuộc lúc sau, có thể nhìn thấy ba con cá mập trắng bơi ra, lộ ra đôi mắt cùng hàm răng hung ác, thế nhưng các bạn đều sợ hãi, đều vui vẻ vỗ tay cười, tất cả cha mẹ các bé cùng với khách mời cũng đều mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía cá mập bơi tán loạn trong tường thủy tinh...

      Giờ phút này, lại bơi đến con cá mập trắng dài chừng hai mét, nhân viên mặc đồng phục chống thấm nước bó sát người, đeo mặt nạ, lưng có chụp dưỡng khí, cùng với cá mập trắng ôm nhau, cùng chơi đùa xoay tròn trong nước, thậm chí ta còn cưỡi lưng cá mập, nắm chắc hai vây của nó, dường như bay trung, ở trong nước dạo chơi, thỉnh thoảng ta còn tung những con cá , để cho cá mập như mũi tên lao lên cướp đồ ăn...

      "Wow..." Các bạn cùng với khách mời đều đầy vẻ thích thú.

      Thuần thú sư mặc trang phục chống thấm nước màu đen kia, tiếp tục quen thuộc ôm cá mập bơi lội trong nước, dường như ta là bạn tốt nhất của con cá mập này vậy, thỉnh thoảng khách mời có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông cao 1,9 mét này, lúc đeo kính lặn xuống nước, bộc lộ ánh nhìn sâu thẳm lường được, hai tròng mắt hoàn toàn mất nhân tính, chiết xạ tia sáng lãnh...

      Thanh xa xa, nhàng đến.

      "Thuần thú sư chuẩn bị xong, lúc Tổng giám đốc Tưởng và Đường Khả Hinh đau khổ triền miên, thời điểm đánh mất chính mình, khởi động loại bom cỡ dán phía dưới trong tường thủy tinh, quả bom chỉ bằng ngón tay người, là có thể phá hủy gần mười tầng thủy tinh công nghiệp, mà tầng lầu trung tâm khu bạch hổ, người của chúng ta, cũng phá được hệ thống, đến lúc đó chiếu ra vô số những tia tử ngoại có thể cắt thủy tinh, làm cho bức tường thủy tinh nhanh chóng vỡ vụn, như vậy tạo điều kiện cho hổ trắng nhốt trong tầng lầu, nhảy vọt ra, đem khách mời tán loạn, đều ăn tươi nuốt sống cắn xe đến chết! Làm cho tất cả người trong khách sạn Á Châu đều phải run sợ! ! Sau đó thừa dịp hỗn loạn, người của chúng ta có thể bí mật thâm nhập vào trong phòng tiệc số , tìm kiếm chai rượu đỏ kia, rốt cuộc có được giấu trong kho hay ! Như vậy, chúng ta chẳng những có thể làm tổn hại đến danh dự khách sạn Á Châu, lại còn giúp Ủy viên Lưu dần dần diệt trừ Hoàn Cầu, biết sau khi Tổng giám đốc Tưởng cùng với Đường Khả Hinh đêm phong lưu qua , tỉnh lại như thế nào nhỉ? !"

      Lời , cứ như vậy nhàng mà đến... vô tình, lại tàn nhẫn! !

      Thuần thú sư, cái người đàn ông lẩn trốn trong dòng nước xanh kia, vẫn tiếp tục cùng cá mập nhảy múa, ai cũng phát ra, bên cạnh đống cát dưới nước kia, ánh đèn màu đỏ nhấp nháy sáng lấp lánh! !

      ***

      Tiệc ngoài trời.

      Khúc nhạc dần kết thúc, chỉ còn chút dư vị đọng lại... ...

      Tưởng Thiên Lỗi dừng lại điệu nhảy, đón gió mát ngọt ngào mà lãng mạn, ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng dừng bước lại, ngẩng đầu, trầm mặc bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thấy ánh nhìn thâm tình mà quạnh của , trong lòng trong nháy mắt thoáng qua suy nghĩ đành lòng, biết nên biểu đạt tình cảm nội tâm mình như thế nào, đôi mắt chỉ lóe ra chút dịu dàng, mang theo chút xấu hổ, chút kiên quyết, nhàng cử động ngón tay bé, từ trong lòng bàn tay ấm áp của mà giãy ra, cất bước, muốn rời khỏi thế giới của ...

      Tim Tưởng Thiên Lỗi, bỗng nhiên đau xót, nỡ nhìn về phía Đường Khả Hinh, với tính tình ôn nhu thiện lương, đáy lòng nhẫn lâu, kìm lòng được lại bộc lộ ra cảm xúc sâu đậm, chậm rãi : " gần đây... Vẫn luôn rất nhớ em... Thường hiểu sao có vài hình ảnh, quay về lúc hoàng hôn mặt trời lặn kia, cùng em tay trong tay về phía trước... Sau đó hình ảnh này, vẫn kéo dài đến tận về sau, ngày đầu tiên! Cảm thấy có thể cùng nhau sớm chiều như vậy, là việc hạnh phúc biết bao."

      "Tưởng Thiên Lỗi..." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn .

      " hình như đợi đươc đến kiếp sau, bất cứ lúc nào cũng đều muốn lập tức có được em!" Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ mà thâm trầm .

      "Đừng như vậy! !" Đường Khả Hinh lại an ủi : "Em lúc đó, đối mặt với tình của , muốn chia tay, đều cảm thấy chán nản, như trời sập vậy ! Thế nhưng đến thời điểm em bước đến, cắn răng mà tới, mới phát rằng, tương lai ánh mặt trời ngày càng rực rỡ hơn, tia nắng ban mai đẹp hơn, hoa tươi hơn, cả đời em cũng quên được những oanh oanh liệt liệt cùng ! Thế nhưng mọi thứ đều qua rồi, hi vọng cũng có thể quên ! Hẹn gặp lại!"

      xong, liền nhấc đuôi váy, trầm mặc xoay người, bất đắc dĩ rời .

      Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng đứng bên bể bơi, nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh nhấc chiếc váy dài kia, hiểu sao bỗng cảm giác trong lòng mình, so với lúc trước mang theo đau đớn còn mãnh liệt hơn, đau đến thở được, dường như trong nháy mắt, loại đau thương này bộc phát, thậm chí hình ảnh trước đây cùng Đường Khả Hinh ôm hôn, mãnh liệt ran gay trước mắt, thậm chí lại nhớ đến lúc ôm cùng xoay tròn chiếc giường , mãnh liệt mà thâm tình ôm hôn, đầu óc bỗng hoảng thần, hai tròng mắt cường liệt lóe ra tia nhìn kỳ quái, dường như trong thân thể tồn tại ma quỷ, muốn đưa móng vuốt hướng về phía mình, xé toạc dục vọng trong lòng mình!

      Đông khó hiểu về phía Tưởng Thiên Lỗi, lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc, sao vậy?"

      Tưởng Thiên Lỗi đứng tại hồ bơi, đáy lòng cư nhiên thoáng qua suy nghĩ đáng sợ, trong kình ảnh cường liệt kia, tất cả đều là hành động ôm lấy Đường Khả Hinh trước đây, vỗ khuôn mặt nhắn của , vuốt phần tóc mái mềm mại như tơ tằm, thậm chí nhìn hé mở đôi môi đỏ mọng thơm ngọt, thể chờ đợi được muốn mút , muốn ngậm lấy, muốn cùng đầu lưỡi dây dưa quấn quýt, nồng nhiệt ôm hôn, từng trận hình ảnh cường liệt, hệt như ánh đèn flash, chợt lóe lên, thậm chí có hình ảnh hai người trong quá khứ, ở cầu thang tối tăm kia, chính mình cường thế đem ôm vào trong lòng, bá đạo hôn, thậm chí ôm lấy , cùng nhau ngã giường, cường liệt ôm hôn... Trận trận hình ảnh, giống như thác lũ dã thú, điên cuồng gào thét về phía mình, cúi đầu, hơi nhíu mày, đè nén những cảm xúc này, mới nhanh chóng : " có việc gì, có lẽ là đêm nay, uống rượu hơi nhiều ..."

      Đông trầm mặc mà đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghĩ cùng với Đường Khả Hinh mỗi lần gặp mặt, đều đau đến tê tâm liệt phế như vậy, liền im lặng lên tiếng, mềm giọng : "Vậy ngồi xuống nghỉ ngơi chút ."

      "Ừm..." Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời, đành phải trở lại chỗ ngồi dự tiệc của mình.

      Đường Khả Hinh cũng vì cùng Tưởng Thiên Lỗi nhảy xong điệu nhảy, chợt cảm thấy toàn thân có chút khô nóng, có lẽ là vì khiêu vũ quá mệt mỏi, liền cất bước hướng chỗ ngồi của mình đến, vừa rồi còn rất tốt, có thể sau khi cùng Tưởng Thiên Lỗi ôm nhau, cảm giác người luồng hơi thở, khiến cho đại não mình trong nháy mắt tê buốt, cố gắng xua tan cảm giác này, có lẽ là vì uống rượu trái cây, độ cồn quá cao, liền để ý nữa ngồi xuống...

      "Tiểu thư!" Lạp Lạp mỉm cười hai tay cầm di động màu trắng, tới trước mặt Đường Khả Hinh, : "Tin nhắn của ."

      Đường Khả Hinh có chút hoa mắt chóng mặt, ngẩng đầu, lúc nhìn về phía Lạp Lạp, hai tròng mắt đều kìm lòng được bộc lộ chút mơ mơ màng màng, mềm giọng : "Tin nhắn...của tôi sao?"

      "Vâng!" Lạp Lạp cười lại đưa điện thoại di động đến trước mặt .

      Cặp song sinh lập tức tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhíu mày, nhìn về phía nét mặt này của , tức khắc hỏi: "Tiểu thư! ! sao chứ! ! Tôi phát hình như có chút thoải mái!"

      Đỗ Uy cùng Khương Vĩ đứng bên cạnh, trong nháy mắt giống như tử thần sắc bén nhìn qua! !

      Đường Khả Hinh lên tiếng, nhìn màn hình di động truyền đến nội dung tin nhắn kia: Như như muốn biết, thủ phạm vụ phóng hỏa mười hai năm trước, cứu cha ra, cứ im lặng như vậy, đến phòng cảnh biển lầu thứ hai mươi, tôi cho biết! Tin nhắn tức khắc phải xóa, được chuyển cho bất kỳ ai, bằng bí mật này, vĩnh viễn biến mất!

      yên lặng xem tin nhắn này, trong nháy mắt từ mê huyễn, lập tức thanh tỉnh, hai mắt cường liệt lóe ra, ngẩng đầu nhìn về phía cặp song sinh, mỉm cười : " có việc gì, rượu trái cây này độ cồn quá cao, có chút chịu nổi! Vừa rồi tôi ăn thứ gì, toàn bộ đều được các kiểm nghiệm qua , cũng có bất kỳ người nào tiếp cận tôi! Yên tâm !"

      Cặp song sinh vẫn nhìn chằm chằm .

      " có chuyện gì..." Đường Khả Hinh giả vờ nâng ly nước, nếm ngụm, vô thức muốn dùng lý trí, phân tích tin nhắn này, thế nhưng đáy lòng vẫn có thanh , ngừng hô gọi mình, , thôi, ... đến nơi đó, chỉ cần đến đó, có thể cứu cha ra...

      Hai mắt mãnh liệt chớp nháy, nắm chặt di động, nuốt ngụm nơi cổ họng khô cạn, do dự, suy tư!

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 985: Nóng cháy
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Bệnh viện! !

      chiếc Ferrari màu đen, lao như tên bắn, trong nháy mắt dừng trước bệnh viện.

      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ra khỏi chiếc Ferrari, nhẫn đau đớn nơi vết thương, về phía đại sảnh bệnh viện, nhận được điện thoại của Mỹ Linh và Thanh Bình, Uyển Thanh gặp nguy hiểm, lập tức trước Trang Hạo Nhiên bước, về trước, chỉ thấy sắc mặt cứng lại, hai tròng mắt run rẩy kịch liệt cùng khẩn trương, nhớ tới em , tim bỗng nhiên quặn thắt, bước chân tự chủ nhanh hơn, cuối cùng tới khu phòng bệnh VIP, lập tức từ phía xa hành lang thấy Thanh Bình cùng Mỹ Linh, lập tức khẩn trương hỏi: "Tình hình Uyển Thanh thế nào ?"

      Mỹ Linh tức khắc ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn thở phào cái, nhanh chóng bước hai bước nhìn , khẩn trương : "Tô thiếu gia vừa từ phòng cấp cứu ra, Uyển Thanh qua tình huống nguy hiểm, đây là triệu chứng phát ra rất bình thường!"

      "Sao có thể xảy ra tình huống này?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày đau lòng nhớ tới em mấy ngày nay tĩnh dưỡng, thẳng: "Em ấy hai ngày nay tình hình phải ổn định rồi sao?"

      Thanh Bình lập tức nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng : "Vừa rồi ấy đột nhiên gắng gượng tỉnh lại, hình như có rất nhiều điều muốn , thậm chí còn cho chúng tôi biết, có liên quan với cốt truyền! !"

      "Cốt truyền!" Lãnh Mặc Hàn nghe , hai mắt chợt lóe, tức khắc hiểu : "Đây là về người câm điếc, lúc nghe được thứ gì, lại lợi dụng tiếng thứ hai từ chấn động, để đạt được hiệu quả thính lực!"

      "Đúng! !" Thanh Bình tức khắc gật đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn khẩn trương : "Tôi vừa cùng Mỹ Linh vẫn thẩm vấn y tá kia, ta cũng , trong người dạ hành có thuần thú sư, là người câm điếc, chỉ có tài năng trong im lăng nghe và hiểu được ý tứ người chuyện, mà còn có thể cùng động vật trao đổi! ! Chúng ta suy nghĩ, người như vậy, tồn tại ở đâu! ! thể nào là ở vườn bách thú, hoặc là ở bên cạnh đám người dạ hành, hoặc là ngay bên cạnh chúng ta! ! Uyển Thanh liều mạng như vậy cho chúng ta biết điểm này, có phải ấy nghĩ tới gì đó hay ?"



      Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lóe ra, nghĩ đến chuyện này, lại lặng yên ra nghi hoặc trong lòng: "Gần đây khách sạn Á Châu vẫn đồn đại rằng có gian tế, tôi cũng cảm thấy, những người này vô cùng có khả năng nấp trong quán bar khách sạn Á Châu! ! Thế nhưng rốt cuộc là ai, chúng ta tạm thời vẫn có cách nào tìm ra, nhưng khách sạn Á Châu lớn như vậy, thông báo tuyển dụng người câm điếc, điều tra ra, có vẻ đơn giản!"

      "Nếu như nghe hiểu tiếng người, lúc trầm mặc, người khác cũng nhất định cảm thấy là người câm điếc!" Mỹ Linh nhanh chóng nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn nghe xong, nhàn nhạt phân tích, : "Như vậy nhất định có người giúp đỡ , mới có thể nấp kỹ đến vậy! Uyển Thanh nhất định là biết thân phận của ! ! Mà thân phận của , ở trong đám người dạ hành nhất định đơn giản!"

      "Vậy là ai chứ?" Thanh Bình cùng Mỹ Linh hai tròng mắt lóe ra, vẫn nghĩ đến vấn đề này.

      Lãnh Mặc Hàn quay đầu, nhìn Thanh Bình : "Ở khách sạn Á Châu có mấy bộ phận cần huấn luyện thú?"

      Lời này vừa ra, Thanh Bình cùng Mỹ Linh nghe có chút lúng túng, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, : "Có vẻ nhiều lắm, tiếp cũng ít, đầu tiên là phòng ăn Hải Dương, lại đến khu bạch hổ tầng lầu phụ Á Châu, phòng ăn vẫn lấy động vật làm chính yếu, đều có chim muông, lại còn chưa tính cả trường đua ngựa! ! Nhưng tôi cảm thấy, người của bọn chúng thể xuất trong trường đua ngựa được! !"

      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn cực nhanh lóe ra, tức khắc bấm điện thoại của Lâm Sở Nhai, bình thường chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ tư liệu nhân của Hoàn Á, điều khiển gián điệp thương mại của các công ty khác! !

      "A lô?" Lâm Sở Nhai dự đoán trong tiệc, điện thoại bên kia có chút ầm ĩ! !

      Lãnh Mặc Hàn cầm di động, trong khoảnh khắc xoay người, với Lâm Sở Nhai: "Sở Nhai! ! Cậu lập tức giúp tôi tìm tư liệu thuần thú sư có liên quan đến khách sạn Á Châu! ! Tôi nghi ngờ người dạ hành có nội ứng nấp trong khách sạn Á Châu."

      Lâm Sở Nhai ngồi tại chỗ, cầm di động, nghe thấy vậy, tức khắc khẩn trương : " sao?"

      "Có thể! !" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng .

      "Vậy tôi lập tức giúp cậu điều tra!" Lâm Sở Nhai thở dốc, cúp điện thoại, dễ nhận thấy tâm tình được tốt lắm.

      "Cậu sao vậy?" Lãnh Mặc Hàn mặc dù tình khẩn cấp, nhưng vẫn hỏi thêm câu!

      " có việc gì! Còn phải là Nhã Tuệ kia, kể từ sau ngày lão tử rơi máy bay, sao gặp được ấy! ! Hai ta tốt mới được như bây giờ, vậy mà hai ngày nay ấy cũng đều chút quan tâm đến tôi! Vừa rồi vất vả mới bắt được cơ hội, muốn cùng ấy trò chuyện, lại nghe đồng nghiệp của ấy, thiếu chút nữa bị cá mập ăn thịt! ! ấy lại vội vội vàng vàng xoay người cùng với cái tên Kỳ Gia Minh biết chuyện cái gì, chính là trong mắt nhìn thấy lão tử!" Lâm Sở Nhai có chút tức giận .

      Lãnh Mặc Hàn ấn đường căng thẳng, cầm di động, hai tròng mắt nghi ngờ chăm chú nhìn phía trước, hiểu : " đồng nghiệp của ấy suýt chút nữa bị cá mập ăn thịt sao? Điều này sao có thể? Là đồng nghiệp ở phòng ăn Hải Dương sao?"

      "Đúng vậy! Trưởng phòng!" Lâm Sở Nhai cầm di động, có chút bất đắc dĩ đáp lại xong, hai mắt lại mở to, trong nháy mắt ngồi dậy, khẩn trương : "Hẳn ..."

      Lãnh Mặc Hàn lập tức nhanh chóng : "Tức khắc đem tư liệu mấy thuần thú sư ở phòng ăn Hải Dương, còn có đám người Kỳ Gia Minh gửi cho tôi! !"

      "Lập tức! !" Lâm Sở Nhai tức khắc đặt máy vi tính, lợi dụng máy tính trong tay mình, nhanh chóng dùng mật mã, điều động cơ sở dữ liệu của khách sạn Á Châu, đem tư liệu công nhân viên phòng ăn Hải Dương, nhanh chóng gửi qua cho Lãnh Mặc Hàn...

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Hội trường tiệc, các vị khách mời đều hào hứng ngẩng mặt! !

      Đông hầu hạ Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt cũng kìm lòng được nhìn về phía Lâm Sở Nhai, chỉ nhìn thấy dường như có chuyện bận rộn, xử lý việc thông qua máy tính trong tay, mắt nhịn được bộc lộ chút dịu dàng, thậm chí sắc mặt còn có điểm khẽ cười...

      Nhã Tuệ đứng ở bên này sắp xếp, vừa vặn nhìn qua phía Đông , phát đứng phía sau Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt có chút kỳ quái, liền cũng theo phương hướng của , quả nhiên thấy Lâm Sở Nhai cúi đầu, khẩn cấp giải quyết công việc, trong lòng bỗng căng thẳng, đau lòng nên lời, lại biết làm sao mới tốt, liền muốn xoay người, hướng phía trước đến, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhìn về phía mâm điểm tâm trước mặt, mặt đỏ bừng, mang chút tâm nặng nề cười, liền có chút khó hiểu qua, lo lắng cúi xuống kêu :"Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh ôn nhu ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Tuệ, liền mỉm cười vươn tay, nắm cổ tay , hỏi: "Sao vậy?"

      Nhã Tuệ cúi xuống, hai mắt mang theo ánh nhìn khó hiểu và dò xét, nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút quan tâm : "Tối nay em có phải uống nhiều hơn bình thường , tình hình dường như được tốt."

      Đường Khả Hinh nghe , cũng mỉm cười gật đầu thừa nhận, tay chống trán, thẳng hơi: "Đúng... Hình như là có chút uống hơi nhiều."

      "Nhanh nghỉ ngơi a! Đừng uống nữa!" Nhã Tuệ lập tức khẩn trương .

      "Em chờ thêm lát nữa, trở về... Chị yên tâm, nhanh làm việc !" Đường Khả Hinh nhìn cười .

      Hai tròng mắt Nhã Tuệ vẫn lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh.

      " ... có việc gì!" Đường Khả Hinh lại gật đầu, tay đỡ cánh tay Nhã Tuệ, muốn đẩy ra, để cho quên .

      Nhã Tuệ nghe , liền cũng chỉ gật đầu, nhưng vẫn hết sức quan tâm nhìn : "Vậy em phải chăm sóc bản thân tốt, nếu như cảm thấy đầu váng mắt hoa quay về nghỉ ngơi, chị còn bận rộn... Khuya về nhà, nấu canh giải rượu cho em uống..."

      "Được..." Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, ôn nhu cười nhìn Nhã Tuệ là rất bận, xoay người làm việc, hai mắt ban đầu còn là nhàng di động, cho đến cuối cùng, có chút thể chờ đợi được chớp, cảm giác lồng ngực mình như bị người ta nện mạnh búa, vô thức muốn dùng lý trí, thế nhưng càng lúc càng hoa mắt, dường như ý thức bị thôi miên, kêu gọi chính mình: , ... Vì cha , dù đau đớn thế nào cũng phải chống đỡ cho qua, chỉ cần tới căn phòng kia, có thể cứu cha ra...

      Từng đợt những lời mê hoặc lòng người, thôi thúc ! !

      Hai mắt Đường Khả Hinh càng lúc càng kịch liệt chớp nháy, dường như cảm giác được toàn thân mình máu lưu chuyển, như loại cảm giác si mê, đều thúc giục chính mình nghĩ tới phòng cảnh biển kia, hô hấp càng ngày càng nặng nề, lý trí trong nháy mắt bị đánh vỡ, máu lập tức xông thẳng lên, khiến nắm chặt ly rượu, đem ly rượu trái cây kia trong khoảnh khắc rót vào cổ họng! !

      trận cảm giác bi thương, dần dần tràn đầy khắp não, trước khi cha vào tù, nhìn mình với ánh mắt nỡ cùng đau lòng chịu đựng nổi, ở trong ngục giam càng lúc càng xa kia hai tròng mắt già nua thê lương nhìn mình, ngấn lệ, còn những lúc ốm đau, khuôn mặt tiều tụy cùng tuyệt vọng kia, khiến cho kịch liệt thở dốc, trái tim bắt đầu càng lúc càng mềm mại, càng lúc càng mềm, đến cuối cùng, tình cảm cha con kia, đem chính mình vẫn luôn kiên cường mà phá vỡ.

      rốt cuộc hé môi, kêu : "Thi Ngữ..."

      "Vâng, Đường tiểu thư!" Thi Ngữ tức khắc lên chỗ Đường Khả Hinh, tôn kính cúi người : " có gì dặn dò?"

      "Tôi có chút thoải mái..." Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Thi Ngữ, mang theo chút ôn nhu khát vọng cùng khẩn cầu : "Đột nhiên... Muốn tìm chỗ nghỉ ngơi."

      "Như vậy chúng ta lập tức trở về?" Thi Ngữ nhìn về phía Đường Khả Hinh, lập tức lo lắng hỏi.

      Đường Khả Hinh lắc đầu, nhìn đoàn người náo nhiệt phía trước, mềm giọng : "Đột nhiên muốn nghe tiếng sóng biển..."

      Thi Ngữ dừng lại nửa khắc, lại nhìn Đường Khả Hinh, muốn xin ý kiến của liền : "Vậy muốn đâu?"

      "... ..." Đường Khả Hinh ngừng lại chút, hơi mở đôi mắt mơ màng màu hồng phấn, nhìn về phía Thi Ngữ, mềm giọng : "Tầng hai mươi lăm của tòa nhà này có phòng cảnh biển, tôi có chút thích..."

      "... ..." Thi Ngữ yên lặng suy nghĩ lát, liền mỉm cười gật đầu, : "Được, tôi lập tức sắp xếp cho ! Mời chờ!"

      "!" Đường Khả Hinh trực tiếp chống mặt bàn đứng lên, nhìn thở dốc, : "Chúng ta cùng chứ, ở đây có lẽ có chút ồn ào, càng lúc càng cảm thấy ngột ngạt..."

      "Vâng!" Thi Ngữ xong, liền gọi Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cùng đến.

      Bên kia tiệc rượu, ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi, hiểu sao vẫn dõi theo bóng lưng Đường Khả Hinh, nhìn qua, ánh mắt càng lúc càng nóng cháy, càng lúc càng nóng cháy... ...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 986: Hoa hồng
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Bệnh viện! !
      Thanh Bình cùng Mỹ Linh ngồi trước máy tính bên trong phòng bệnh, nhanh chóng tiếp nhận hồ sơ tư liệu nhân viên phòng ăn Hải Dương, đem tư liệu của mỗi người chuyển đến kho dữ liệu toàn cầu, tiến hành kiểm tra đối chiếu triệt để thân phận! ! Hai tròng mắt của các nhanh chóng lưu chuyển, rốt cuộc nhìn thấy nội dung tư liệu của thuần thú sư.
      Trong đó có hai thuần thú sư, đều có bối cảnh gia đình thuần khiết, là hai có dung mạo xinh đẹp.
      Thanh Bình nhanh chóng chuyển đến hồ sơ thuần thú sư thứ ba, gọi là Lưu Khải, màn hình máy tính lập tức ra tấm hình người đàn ông, cao khoảng mét tám mươi, thân thể cường tráng, có cảm giác u ám phải người bình thường. Lúc này, hai con mắt vô cùng thấu đáo, người mặc bộ đồ lặn màu đen, hai tay để đầu nhìn về phía trước, mái tóc ướt sũng, gương mặt lên dưới làn nước càng cảm thấy lãnh đạm. Các nhìn thấy tấm ảnh này, nhíu mày kêu lên tiếng.
      "Thế nào rồi?" Lãnh Mặc Hàn mới vừa ngồi bên cạnh em , nhìn an ổn như chìm vào giấc ngủ say mới yên tâm, nghe thấy tiếng kêu kỳ quái của Thanh Bình liền đến bên cạnh , nhìn vào màn hình máy tính, nhìn kỹ người đàn ông màn hình, nhíu mày hỏi: "Thế nào?"
      Thanh Bình quay đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng chỉ vào hình ảnh màn hình, người đàn ông này ôm đầu bảo vệ mình, thẳng: "Tôi từng giao đấu với nhóm người dạ hành ở dưới nước, thiếu chút nữa còn bị cá mập ăn thịt, khi đó tôi phát , trong bọn họ có nữ thợ lặn, ta sử dụng dao, chính là như vậy, ta cầm dao trong tay, ngón cái và ngón giữa buộc chặt vào dao nhưng đầu ngón tay lại giấu vào bên trong! ! Có thể thấy được bọn họ có sức khỏe phi thường, thời điểm tập kích người khác, các đầu ngón tay có thể linh hoạt sử dụng như lưỡi dao!"
      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông màn hình, các ngón tay đều được buộc chặt, đầu ngón tay lại giấu vào bên trong, hai mắt của chợt lóe, vẻ mặt giận giữ, cắn chặt răng : "Cư nhiên lại có thể giấu vào sâu như vậy?"
      Thanh Bình nhanh chóng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, : "Chẳng lẽ chính là nội gián trà trộn vào khách sạn Á Châu? Còn có đồng bọn nữa sao?"
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lưu chuyển, lại nhớ tới chuyện khác, lập tức : "Lập tức theo dõi phòng ăn Hải Dương, điều tra xem nguyên nhân hôm nay trưởng phòng của khách sạn Á Châu tại sao lại rơi xuống thủy cung."
      "Vâng! !" Thanh Bình lập tức di chuyển ngón tay khởi động phần mềm thế giới lộng lẫy, bắt đầu gõ bàn phím, sử dụng mật mã xâm nhập vào hệ thống theo dõi giám sát của khách sạn Á Châu, di chuyển chuột nhấn vào phòng ăn Hải Dương, sau đó mở ra mười hai camera theo dõi, rốt cuộc nhìn thấy hôm nay khi Hân Di ra từ phòng nghỉ, tay ấn chặt ngực, thở hổn hển về phía trước, giống như rất sợ hãi.
      Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nhìn hình ảnh này! !
      Uyển Thanh nằm giường, tựa hồ cũng có thể mãnh liệt cảm nhận được hình ảnh này, hiểu sao hô hấp càng lúc càng gấp, mắt liễm lại bắt đầu di động, ngón tay run run khẽ nhúc nhích! !Thanh Bình cùng Mỹ Linh hề phát , cả hai đều đưa lưng về phía , ngón tay vẫn linh hoạt theo bước Hân Di vào cửa xuống thủy cung, nhìn ở bên trong gian tối om, chợt phát ra bình thường nếu trong bóng tối, có thể khởi động tia tử ngoại chiết xạ ra hình ảnh bên trong nhưng hôm nay lại có, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng chuyển động, bao lâu sau khi mà nhìn cái bóng di chuyển đó nữa lại nghe thấy loạt thanh la hét hoảng sợ cùng với tiếng đập nước! !
      "Này... Chuyện gì xảy ra vậy?" Thanh Bình nhíu mày nhìn thấy hình ảnh truyền đến tối om, nhìn chuyện gì xảy ra!
      "... ..." Lãnh Mặc Hàn cũng khẩn trương nhìn màn hình lên tối om, : "Nếu như muốn phân tích hình ảnh ràng mất khoảng bao lâu?"
      Mỹ Linh tức giạn thở hổn hển, dù được Tô Lạc Hoành truyền đạt lại tất cả nhưng vẫn mệt mỏi : "Đầu tiên chúng ta phải phân tích ra nguyên ảnh của Hân Di, thông qua khảo sát kết hợp với hình ảnh, tái lại hành động, tất cả mất khoảng ba mươi phút!"
      "Nhanh lên! !" Lãnh Mặc Hàn làm việc luôn rất nhanh chóng! !
      "Vâng!" Hai người Mỹ Linh cùng Thanh Bình bắt đầu nhanh di chuyển ngón tay, bắt đầu tiến hành phân tích màn hình máy tính. Lãnh Mặc Hàn thở dài sau đó đứng lên, nhìn hình ảnh máy tính, hiểu sao nhớ tới Kỳ Gia Minh, bình thường nhìn vô cùng chuyên nghiệp cùng nhiệt tình, đối xử với nhân viên rất tốt, là nhân tài hiếm có, bất luận là như thế nào cũng thể xếp chung cùng bọn người dạ hành.
      Hai tròng mắt của mãnh liệt lóe ra, nếu như có thể tùy tiện nhìn ra được là gián điệp đúng là có năng lực.! ! lại xoay người, hai mắt nóng rực nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh, nghĩ chuyện Hân Di bị rơi xuống thủy cung, chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy thứ gì nên nhìn thấy?
      lập tức nhíu mày nghĩ lại tất cả chuyện này.
      Thanh Bình cùng Hân Di nhanh chóng di chuyển ngón tay ngừng gõ lên bàn phím máy tính, thông qua phần mềm phân tích, đem hình ảnh ở trạng thái tĩnh từng chút phân tích ra.
      Lãnh Mặc Hàn bây giờ mới chịu xoay người, đồng thời thúc giục Thanh Bình cùng Uyển Linh, lại đưa mắt nhìn em của mình, ràng nằm ở giường nhưng có vẻ rất bất an, thậm chí mắt liễm cũng di động, may mắn là trái tim đập nhanh nên dẫn đến nguy hiểm. lập tức tới bên cạnh Uyển Thanh, nắm hai bàn tay , em khó khăn như vậy mới có cơ hội tỉnh dậy, cúi người đau lòng kêu : "Em ! ! Uyển Thanh! ! Là ! !"
      Giữa giấc ngủ say, Uyển Thanh dường như nghe được câu này, hai tròng mắt của lại di động, trong con ngươi tràn đầy lệ, những ngón tay bắt đầu nhàng hoạt động.
      Lãnh Mặc Hàn lập tức cúi xuống nhìn ngón tay em cố gắng hoạt động, lập tức nhìn hỏi: "Uyển Thanh! Có phải em muốn điều gì hay ?"
      Uyển Thanh đeo mặt na oxy mặt, nên lời nhưng vẫn khẽ gật đầu, ngón tay giãy khỏi bàn tay nắm của Lãnh Mặc Hàn, lợi dụn chút sức nơi ngón trỏ, viết vào lòng bàn tay .
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, suy nghĩ chút lập tức xòe bàn tay ra, để em viết vào lòng bàn tay mình... từng chút từng chút nhìn vào từng nét chữ mà Uyển Thanh viết vào lòng bàn tay , viết xong chữ thứ nhất, lập tức ra: "Hồng! !"
      Uyển Thanh nhắm chặt hai mắt, tuy nhiên thể tránh được đau đớn của cơ thể khi tỉnh lại, nhưng vẫn tiếp tục di chuyển ngón tay viết vào lòng bàn tay Lãnh Mặc Hàn..."Hồng!"
      "... ..." Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm.
      Uyển Thanh lại từng chút từng chút viết nốt chữ còn lại vào lòng bàn tay . Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng chớp chớp mi mắt, nhìn chữ cuối cùng mà em vừa mới viết xong, ngẩng đầu nhìn kêu ; "Hoa? Hoa hồng! ?"
      Uyển Thanh nhắm mắt khẽ gật đầu, nước mắt chảy xuống, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ mê man, rũ tay xuống...
      "Uyển Thanh! !" Lãnh Mặc Hàn thoáng cái khẩn trương cùng cấp thiết nhìn em lại chìm vào hôn mê, trong nháy mắt gấp gáp xoay người, nhìn đồ thị nhịp tim của thấy dấu hiệu nào nguy hiểm, mới thở phào nhõm.
      "Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Lạc Hoành nhìn thấy tình hình Uyển Thanh ổn định, nhanh chóng vọt vào phòng bệnh, nhìn thấy Uyển Thanh như ngủ say nhưng vẫn nhanh chóng kiểm tra lượt cho .
      " ấy vừa mới tỉnh, xong lại hôn mê rồi !" Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Lạc Hoành, đau lòng .
      Tô Thụy Kỳ trầm mặt lên tiếng, bắt đầu cầm ống nghe lên tiến hành số kiểm tra cho Uyển Thanh.
      Lãnh Mặc Hàn khẩn trương nhìn hỏi: "Em tôi có việc gì "
      " có việc gì!" Tô Thụy Kỳ khẳng định !
      Lãnh Mặc Hàn lúc này mới yên lòng, thở phào, lại tập trung suy nghĩ về ba chữ mà Uyển Thanh vừa , thế nhưng bất luận nghĩ như thế nào cũng có cách nào nghĩ ra được, đành phải buồn rầu : "Rốt cuộc hoa hồng là có ý gì?"
      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cũng nghi ngờ : "Hoa hồng? Có ý gì?"
      "Đây là mấy chữ Uyển Thanh vừa cho tôi! ! Tới bây giờ tôi vẫn còn nghĩ ra!" Lãnh Mặc Hàn nghiêm mặt nhanh chóng .
      Tô Thụy Kỳ nghe xong trầm mặc chút, hai mắt lóe ra mới nhìn Lãnh MẶc Hàn : "Bình thường hoa hồng liên quan đến phụ nữ! Chẳng lẽ ý ấy chỉ phụ nữ?"
      " phụ nữ?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nghĩ đến vấn đề này, hai mắt lưu chuyển ; "Ý của Uyển Thanh chính là người phụ nữ kia? Uyển Thanh lâu như vậy cho tới nay cũng chỉ tra ra người, chính là Như Mạt! ! Chẳng lẽ chỉ Như Mạt? Giữa hoa hồng và Như Mạt có quan hệ gì?"
      "Có lẽ đây là gợi ý! !" Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, : "Muốn cậu dựa theo gọi ý là hoa hồng điều tra Như Mạt!"
      "Nhưng nó quá trừu tượng!" Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm, lại tỉnh táo tự hỏi, em đến hoa hồng, là bảo mình nên tiếp xúc hay là nên tiếp xúc, chẳng lẽ còn bí mật gì mà mình biết?
      Lúc này... Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhanh chóng phân giải xong hình ảnh của Hân Di, ngón tay nhấn Enter, tất cả hình ảnh tĩnh bắt đầu chuyển động. Sau đó các mở to mắt nhìn màn này, bình thường các có thân thủ sắc bén cùng nội tâm ngoan độc, nhưng khi nhìn thấy màn như vậy, trái tim liền chấn động mà run rẩy, nổi hết da gà, kìm được mở to hai mắt, thở hổn hển, kêu : "Lão... Lão đại! !"
      Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Thụy Kỳ nghe tiếng kêu này, cũng nhanh chóng xoay người nhìn hình ảnh này, hai tròng mắt chợt lóe! !

      ***P/s: ai mún đọc trước 100 chương hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Tầng hai, phòng nghỉ hướng ra mặt biển, quả nhiên thấy những cơn sóng biển dập dờn, gió thổi mảnh sóng biển thẳng dũng, gió biển liêu nhiên, mặc dù những ngôi sao biến mất nhưng những đám mây đen kia cũng mang lại cảm giác nhàng khoan khoái.
      Đường Khả Hinh trước, Thi Ngữ cùng Lạp Lạp còn có Tiên Nhi phía sau, thong thả chậm rãi bước về phòng, vừa vừa có thể nhìn thấy con đường dài ven biển. Đôi song sinh cùng Đỗ Uy, còn có Khương Vĩ cùng phía sau, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra quan sát xung quanh, sau đó cầm bộ đàm lên nghe thông báo của nhân viên giám sát, đảm bảo xung quanh an toàn.
      Cảnh cửa phòng mở ra, trận gió biển thổi tới, Đường Khả Hinh bước vào trong phòng, liếc mắt liền thấy căn phòng này rộng gần trăm mét vuông, khắp nơi đều là những đồ dùng xa xỉ, những sợi dây hoa bằng vàng ròng chậm rãi bay trong gió, phía trước cửa sổ sát đất hướng ra biển dựng tấm bình phòng, tỏa ra hương thơm của gỗ đàn hương, bên trong là chiếc ghế dựa màu tím.
      Đôi song sinh cùng Khương Vĩ, Đỗ Uy nhanh chóng vào bên trong, cầm thiết bị tay phân tích tình hình xung quanh, đôi song sinh lại đến trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh biển bên ngoài, máy bay trực thăng bay xung quanh, đến con muỗi cũng thể lọt vào, lúc nào bọn họ mới thả lỏng người, nhìn Đường Khả Hinh : "Đường tiểu thư, có thể vào trong nghỉ ngơi!"
      Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, hai tròng mắt lóe ra, nhìn về phía Thi Ngữ mỉm cười : "Tôi muốn ở mình suy nghĩ chút, có chuyện gì gọi."
      Thi Ngữ ngẩng đầu, có chút do dự nhìn cái.
      Đường Khả Hinh lại mỉm cười gật đầu.
      "Vâng..." Thi Ngữ đành phải lên tiếng trả lời, cùng mọi người im lặng rời khỏi phòng, nhàng khép cửa lại.
      con đường dài xuất bóng đen.
      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đứng đường nhìn vào của phòng, chính là lúc đó cũng đứng đường dài tha thứ cho mình, khi đó sóng biển cũng dồn dập vỗ vào bờ. này từng mặc chiếc váy lụa mỏng màu đỏ hồng, đối với mình rơi lệ : Tôi dùng hết sức lực cuối cùng trong cuộc sống của tôi, tha thứ cho ! ! Nghĩ tới câu này, hai tròng mắt ngấn lệ, lại nhớ tới thời khắc đó đính hôn cùng Như Mạt, trái tim như bị xé rách.
      nặng nề thở dài hơi, nhìn Thi Ngữ đứng giữ ngoài cửa, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cũng đứng bên yên lặng chờ đợi, đôi song sinh cùng Khương Vĩ tuần tra. im lặng lên tiếng, chậm rãi bước đến, ánh mắt lộ đau đớn, càng lúc càng nóng rực.
      "Tổng giám đốc." Đôi song sinh cùng Khương Vĩ đồng thời cúi người hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi, Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, Tiên Nhi cũng hướng khẽ gật đầu.
      "Khả Hinh... thoải mái sao?" Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay, hơi nhíu mày nhìn về phía các , vẻ mặt lo lắng hỏi.
      "Vâng... Có lẽ là có chút thoải mái, muốn đến đón chút gió biển..." Thi Ngữ tôn kính lên tiếng trả lời.
      Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, sau đó nhìn các : "Mở cửa ra, tôi vào xem thế nào..."
      Thi Ngữ có chút e ngại ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dù sao cũng từng là quản gia ở nhà họ Tưởng, biết rất quan tâm đến Khả Hinh, liền do dự chút : "Nhưng Đường tiểu thư ... Muốn yên tĩnh mình ."
      "Tôi biết, tôi vào hỏi thăm chút, nếu như ấy muốn nghỉ ngơi ra “. Tưởng Thiên Lỗi nhìn nhàn nhạt .
      Thi Ngữ vẫn còn chút do dự, kìm được lòng ngẩng đầu nhìn đôi song sinh và Đỗ Uy, mấy người bọn họ đều im lặng lên tiếng, đáp ứng cũng gật đầu, lại do dự chút cuối cùng vẫn gật đầu : "Vâng”
      xoay người, gõ cửa phòng : "Đường tiểu thư... Tổng giám đốc Tưởng muốn vào thăm
      Bên trong có tiếng động, dường như có thể cảm giác được tiếng thở dốc.
      Thi Ngữ đứng ngoài cửa chờ lúc, liền đẩy cửa ra nhìn thấy Đường Khả Hinh nằm ghế dựa sau tấm bình phong, phảng phất có tiếng thở dốc, muốn bước lại gần.
      "Tôi muốn yên lặng mình chút”. Phía sau bức bình phong thanh nhàng truyền đến.
      Thi Ngữ có chút khó xử ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
      Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút lo lắng liếc nhìn Đường Khả Hinh cái, mới xoay người nhìn Thi Ngữ : " ra ngoài , tôi xem ấy xảy ra chuyện gì."
      "... ... . . ." Thi Ngữ yên lặng hồi, thấy Tưởng Thiên Lỗi có chút cương quyết, đành phải gật đầu lui ra ngoài, đóng cửa phòng.
      Tưởng Thiên Lỗi thấy cảnh cửa kia vừa đóng lại, liền chậm rãi xoay người, hai tròng mắt nóng rực nhìn về phía thân ảnh đằng sau bức bình phong, trái tim của lại đập thình thịch, nhớ lại hình ảnh vừa khóc vừa tha thứ cho mình, tình cảm nơi đáy lòng lại cuộn trào mãnh liệt, muốn kiềm chế nhưng vẫn vươn tay, nhàng ấn khóa cửa xuống.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 987: Kích dục
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Phòng nghỉ.
      Tiểu Nhu vừa mới từ phòng yến hội trở về, bê đĩa bánh ngọt vị táo mà đầu bếp vừa mới đưa cho, nghĩ Lâm Bạch Bạch thích ăn bánh ngọt vị này, liền vui vẻ bê đĩa bánh chạy tìm , thế nhưng lúc chạy đến phòng nghỉ lại nhìn thấy Lâm Bạch Bạch vẫn còn đội mũ nồi ngồi xổm mặt đất, mở to mắt nhìn vũng nước mặt đất.
      "Bạch Bạch, làm gì vậy?" Tiểu Nhu kỳ quái ôm táo đến gần Lâm Bạch Bạch, kỳ quái mở to mắt, cũng ngồi xổm xuống nhìn về phía hỏi.
      Lâm Bạch Bạch lên tiếng, chỉ nhíu chặt mi tâm, nhìn vũng nước mặt đất, thẳng: "Tôi cảm thấy... Có chút kỳ quái!"
      "Cái gì kỳ quái?" Tiểu Nhu nhìn Lâm Bạch Bạch mở to mắt nhìn xuống dưới đất, chính cũng quay đầu nhìn vũng nước mặt đất, kỳ quái hỏi: "Uh? Vì sao mặt đất có vũng nước như thế này? bao lâu rồi, cũng có người tới dọn dẹp?"
      "Tôi cho phép các dọn dẹp nó !" Lâm Bạch Bạch trực tiếp nhíu mày, ngồi xổm mặt đất trừng lớn mắt nhìn vũng nước kia.
      Tiểu Nhu nghe lời này càng kỳ quái nhìn về phía này than thủy, : "Có chuyện gì kỳ quái đâu?"
      Lâm Bạch Bạch trừng nhìn vũng nước này, cố gắng suy nghĩ vẫn cảm thấy chỗ đó ổn thế nhưng cũng thể ổn ở chỗ nào.
      "Rốt cuộc ổn ở chỗ nào? Tôi cũng chỉ nhìn thấy vũng nước !" Tiểu Nhu xong, muốn vươn tay dọn những mảnh vỡ thủy tinh trong vũng nước.
      "Đừng động vào! !" Lâm Bạch Bạch nhíu chặt mi tâm, vẫn cảm thấy trực giác của mình luôn chuẩn. trầm mặc hồi, trực tiếp lấy chiếc bình thủy tinh từ trong túi ra, sau đó vớt chút nước từ dưới đất bỏ vào trong bình thủy tinh, dùng keo dán chặt nắp vào, sau đó dùng sợi dây màu đỏ buộc chặt vào chiếc bình sau đó đeo lên cổ mình, nhanh chóng : "Nhanh lên! ! Bác Phúc vừa đến bệnh viện, chúng ta lập tức mang nước này đưa đến bệnh viện!"
      "Vì sao?" Tiểu Nhu hỏi.
      "Đừng hỏi! ! Nhanh lên!" Lâm Bạch Bạch hai lời, liền kéo Tiểu Nhu chạy ra bên ngoài, Tiểu Nhu kêu tiếng, chiếc bánh ngọt rơi xuống mặt đất, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nghỉ.

      ***

      Bệnh viện! !
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cầm di động lao ra hành lang bệnh viện, vừa vừa vội vã gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên! !
      phòng bệnh khác.
      Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Đường Chí Long trải qua cơn kích động chìm vào giấc ngủ, như người con trai nhìn cha mình ngủ yên ổn, thả lỏng như vậy, nở nụ cười chứa đựng bao thương. Cảm giác được bên trong túi áo vét truyền đến từng đợt rung, liền kỳ quái đứng lên cúi đầu lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy người gọi đến là Lãnh Mặc Hàn, liền xoay người, nhìn thấy Đường Chí Long vẫn chìm trong giấc ngủ mới chậm rãi ra khỏi phòng bệnh, nhàng khép cửa lại, liếc mắt nhìn hai người cảnh sát hai bên cửa mới về hướng cửa sổ sát đất, mới nhấn nút nghe, đáp: "Alo!"
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ra khỏi bệnh viện, tay cầm di động vội vàng : "Thuần thú sư làm việc ở phòng ăn Hải Dương chính là gián điệp! ! Rất có khả năng Kỳ Gia Minh chính là người chỉ đạo phía sau, phối hợp cùng Như Mạt thầm hành động! ! Vừa rồi Mỹ Linh cùng Thanh Bình phân tích tình huống trưởng phòng Hân Di suýt nữa bị cá mập cắn ở phòng ăn Hải Dương, cư nhiên phát người đàn ông núp trong bóng tối, đem vật có ánh sáng màu hồng đặt dưới bể cá, lúc này lại bị ấy nhìn thấy nên người đàn ông kia trực tiếp ném ấy vào trong bể cá, để cho cá mập bơi lượn vong quanh tầm mười lăm phút sau đó mới vớt lên, làm cho thần trí ấy trở nên mơ hồ ! Tôi phát tình huống này tương tự với tình huống của Tuyết Nhi và chị của cậu!"
      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu, giận giữ nhìn về phía trước, cắn chặt răng : "Ý của cậu là! ! Nhiều năm trước, tình huống của Tuyết Nhi cùng chị của tôi là vì như vậy ! ! ?"
      "Tương tự như vậy! ! Những loại động vật như vậy nếu bị người khác sai khiến, quấy rầy thân thể con người, gây nên cảm giác sợ hãi làm cho tâm trí con người trở nên mơ hồ, nếu nặng trở nên điên cuồng còn tồn tại bóng ma ! Tôi nghĩ khi đó, có lẽ Tuyết Nhi và chị của cậu phát ra chuyện gì mới có khả năng gặp bất trắc như vậy! !" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng .
      trận phẫn nộ điên cuồng gào lên trong cơ thể Trang Hạo Nhiên.
      Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên tia nguy hiểm, tay nắm chặt di động, gân xanh nổi lên, sau ót tê buốt mất mấy giây, nhanh chóng nhớ lại tình huống nhiều năm trước, lập tức : "Vậy về sau lúc mẹ tôi ôm đứa đứng trước mọi người tuyên bố vô sinh, cũng là do ta gây nên.?"
      "Rất có khả năng là như vậy! !" Lãnh Mặc Hàn lập tức khẩn trương .
      Trang Hạo Nhiên tức giận đến cả người dường như muốn trong nháy mắt phá tan tất cả, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt di động trong tay, mặt nổi lên đằng đằng sát khí, lập tức : "Lập tức bắt Kỳ Gia Minh lại rồi mau chóng tìm ra tung tích của thuần thú sư kia ! ! Nhưng cái vật có ánh sáng hồng kia là gì vậy?”
      "Lão đại! !" Mỹ Linh cùng Thanh Bình đồng thời chạy ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn sốt ruột : " điều tra ra vật kia, là bom! !"
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay người, khiếp sợ nhìn về phía Mỹ Linh cùng Thanh Bình, trực tiếp : "Bom?"
      "Bom?" Trang Hạo Nhiên kích động kêu lên, nghĩ đến hậu quả khi bom nổ, lập tức kêu to với Lãnh Mặc Hàn: " được! ! Tối hôm nay là yến tiệc mà các tinh về rượu đỏ toàn thế giới tụ họp lại, giới truyền thông thế giới đều quan tâm đến chuyện này. Nếu như lúc này phát khách sạn Á Châu có chuyện gì nhất định ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn Hoàn Cầu! ! Bọn họ làm như vậy chính là muốn chặn đứng cửa ra nước ngoài của tập đoàn Hoàn Cầu!"
      Lãnh Mặc Hàn lập tức ; "Tôi lập tức thông báo đến người của phòng ăn Hải Dương! !
      " cần! !" Trang Hạo Nhiên lập tức ngăn lại, : "Cậu lập tức phái người bắt Kỳ Gia Minh lại cho tôi! ! Sau đó tìm ra thuần thú sư kia, còn về chuyện quả bom, tôi giải quyết.! ! thể làm kinh động đến nhiều người, tránh làm cho mọi người khủng hoảng! !"
      “Được! !" Lãnh Mặc Hàn lập tức lên tiếng trả lời, sau đó muốn cúp điện thoại...
      "Chờ chút! !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái gọi , nhíu mày đứng bên, cầm di động suy nghĩ lúc thẳng: "Chúng ta cùng bọn họ giao đấu mấy lần, họ thể cứ gây nhiều phiền phức cho chúng ta chỉ vì mục đích như vậy ! Tôi suy nghĩ... Có thể còn chuyện gì khác mà chúng ta biết hay ?"
      "Còn có chuyện gì?" Lãnh Mặc Hàn ép chính bản thân mình bình tĩnh phân tích! !
      Trang Hạo Nhiên lưu chuyển hai tròng mắt, ánh mắt lập tức lóe ra, nhớ tới chai rượu đỏ kia liền nhanh chóng , : "Có thể là nhân dịp lúc rối loạn lẻn vào phòng yến tiệc điều tra xem thực hư việc rượu đỏ là như thế nào ! ?"
      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt kịch liệt ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đen kịt mây đen, thẳng; "Cũng có khả năng! !"
      "Cậu lập tức hành động, những chuyện còn lại tôi xử lý! !" Trang Hạo Nhiên hai lời, áo khoác cũng cần lấy, trực tiếp cầm di động ra khỏi hành lang bệnh viện, vừa vừa gọi điện thông báo cho nhân viên nhanh chóng sơ tán khách khứa ra khỏi phòng ăn Hải Dương, lại lập tức gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát nhanh chóng phái chuyên gia về bom đến đây! ! xong, tay cầm di động nhanh chóng xuống cầu thang! !
      Nhã Sở cùng Lý Doanh, còn có Thần Phong cấp tốc lên phía trước nhìn ! !
      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi vào ghế điều khiển xe, ngẩng đầu lên lập tức ra lệnh cho bọn họ, : "Hai người trước tôi lập tức trở về khách sạn Á Châu giúp đỡ Lãnh Mặc Hàn bắt Kỳ Gia Minh cùng thuần thú sư! Tôi sau! !"
      "Vâng! !" Thần Phong cùng Nhã Mộng lập tức lên xe của mình.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Lý Doanh than phận giống như cùng Điệp Y, vẫn đứng vững ở bên, theo lời dăn dò của Trang Tĩnh Vũ, thề chết cũng phải bảo vệ Trang Hạo Nhiên! !
      Trang Hạo Nhiên chỉ nghiêm mặt nhìn cái, liền lên tiếng lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe như mũi tên mà lao .
      Lý Doanh liếc mắt nhìn chiếc xe kia rời , chính mình cũng lập tức lên chiếc xe đua màu đen khác, trong nháy mắt chiếc xe cũng lắc mình mà lao !
      Những cơn gió lớn cùng những ánh đèn đường ập tới, Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng lái xe, vừa cầm di động gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Lỗi!
      Chuông điện thoại phảng phất từ chân trời bên kia vọng đến.
      Phòng nghỉ cạnh biển! Lãng thanh thẳng dũng! Sức gió thực lớn lớn...
      Trong phòng, bức bình phong kia, những chuỗi hạt theo gió mà nhàng lay động.
      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng bỏng, cách bức bình phong nhìn cơ thể nhắn nằm ghế dựa, lập tức cảm thấy lồng ngực đau nhói như muốn vỡ tung, trong nháy mắt nhớ lại lúc trước ôm hôn, hai con ngươi của phiếm hồng, nặng nề thở dốc, lại nhớ tới chính mình vì Như Mạt mà muốn lấy trái tim của , áy náy, càng ngày càng cảm thấy áy náy.
      cơn gió mạnh lại thổi tới.
      Đường Khả Hinh cảm giác như lý trí của mình mất hết, khắc khi tiến vào căn phòng liền cảm giác được linh hồn mình như bị thúc đẩy, cả cơ thể nóng ran, vô số hình ảnh đâm sâu vào tâm trí. Giống như hình ảnh người đàn ông bỗng lên, vươn hai tay ngừng vuốt ve cơ thể , làm cho đạt tới khoái cảm, cảm giác tê dại cùng vui sướng, khi đâm thẳng vào cơ thể, sau đó cảm giác được dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra. lập tức khổ sở đè xuống cảm giác đáng sợ này, nhưng cả người giống như bị khống chế, dù ngừng nuốt khan nơi cổ họng, hai tròng mắt vẫn mơ màng nhìn về màn đêm tối tăm bên ngoài cửa sổ, tất cả đều là mây đen rậm rạp, đột nhiên cảm thấy rất đơn, rất tịch mịch, vì sao mình lại tới nơi này ? Vì sao... Lại tới nơi này...
      Tưởng Thiên Lỗi cách bức bình phong nhìn thấy thân thể kia, hai con mắt trừng lớn, nuốt khan nơi cổ họng, kêu : "Khả Hinh..."
      nghe thấy tiếng kêu này, di chuyển cơ thể cách tấm bình phong nhìn về phía thân ảnh mơ hồ trước mắt, hiểu sao cơ thể cảm thấy nóng rực, mồ hôi chảy ra trán. cơn gió thổi tới, làn váy dài màu tím bay lên lộ ra đoi chân dài trắng nõn nà, như như , gợi cảm, mê người như vậy.
      Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy hình ảnh này, hai tròng mắt nóng rực! !

      ***

      loạt thanh của xe điện vang lên trước cửa bệnh viện.
      Lâm Bạch Bạch chạy xe điện dừng trước cổng bện viện, đậu sát chân cầu thang, cũng để ý đến Tiểu Nhu mà nhanh chóng nhảy xuống lao thẳng lên cầu thang chạy vào trong bệnh viện, vừa chạy vừa kéo dây dỏ cổ vừa la to: "Bác Phúc! ! Bác Phúc! ! ! Bác Phúc! !"
      Khu phòng bệnh VIP !
      Bác Phúc chuẩn bị rửa tay, bước vào phòng bện chuẩn bị châm cứu lần thứ hai cho Uyển Thanh , lại nghe thanh Lâm Bạch Bạch từ đầu hành lang kia chạy tới, tay giơ cao chiếc bình thủy tinh hét lớn, ông liền nhíu mày kêu to: "Chuyện gì mà vội vã vậy! ?"
      Lâm Bạch Bạch bên thở dốc, bên giơ cái bình lên trước mặt bác Phúc, thở dốc mặt đỏ tới mang tai, giơ cái bình lên trước mặt bác Phúc, : "Bác nhìn xem cái này rốt cuộc là thứ gì? Cháu nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có chút ổn! ! Thế nhưng cũng biết là ổn chỗ nào”
      Bác Phúc nhíu mày, đầu tiên là liếc mắt nhìn Lâm Bạch Bạch cái, mới tiếp nhận cái bình, mở ra, cũng sợ chết mà trực tiếp nếm thử chút, khẽ mím môi!
      "Đây là cái gì?" Lâm Bạch Bạch nhanh chóng hỏi.
      "Đàn hương hoa!" Bác Phúc trực tiếp nhìn Lâm Bạch Bạch !
      "Đàn hương hoa! ! Bác xác định sao?" Lâm Bạch Bạch kêu lên sợ hãi! !
      "Phải! ! Chỉ là lượng phấn hoa, người bình thường nhìn ra!" Bác Phúc trực tiếp đem cái bình đưa cho Lâm Bạch Bạch, nhíu mày nhìn về phía hỏi: " như lấy thứ này làm gì, biết đàn hương hoa nếu như ở cùng chỗ với gỗ cây đàn hương khiến cho tâm trí mơ hồ, thậm chí còn có tác dụng kích dục?"
      Lâm Bạch Bạch trợn to mắt lắp bắp : "Kích! ! Kích! ! Kích... Kích dục?"
      "Kích dục?" Tiểu Nhu cũng đồng thời chạy tới, nhanh chóng chạy qua đây, nhìn về phía bác Phúc khiếp sợ kêu to!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :