1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Cùng ăn cơm chung

      Mấy tháng nay Đường Khả Hinh nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, khuôn mặt của đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

      Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng như vậy khẽ cười tiếng, cầm khăn tay đưa tới trước mặt , : "Lau chút , mặt đổ mồ hôi rồi, tại sao ngồi xe tới đây?"

      Đường Khả Hinh xấu hổ vươn tay nhận lấy khăn tay đưa tới, lau mồ hôi trán mới dịu dàng : "Vừa mới ngồi xe nhầm đường, ách. . . . . . Cho nên. . . . . . quay trở lại trạm hai."

      " thể ngồi xe trở lại nữa sao?" Tô Thụy Kỳ nhìn lau mồ hôi mặt, phát cằm và cổ của đều là mồ hôi, chiếc hoa màu trắng cũng có chút ướt đẫm, liền cười hỏi.

      "Từ Trạm hai. . . . . . đoạn đường đến chỗ đắt nha. Phải mất hết hai đồng ngồi xe trở lại." Đường Khả Hinh cúi đầu.

      Tô Thụy Kỳ gì nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn cái, lập tức cúi đầu.

      "Biết rồi, vào ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười lắc mình vào trong tiệm, Đường Khả Hinh nhìn theo bóng lưng cao gầy của rồi vội vàng xếp dù, vừa bỏ nó vào trong túi, vừa vào trong tiệm tạo mẫu quen thuợc, có vài nhân viên trong tiệm nhận ra Đường Khả Hinh, liền dùng ánh mắt rất mập mờ nhìn , mặt của Khả Hinh lại ửng đỏ, theo Tô Thụy Kỳ lên lầu hai. . . . . .

      Mới tới cửa lầu, phụ tá Lucas nhìn thấy ông chủ và khách lên liền với Mary : "Ông chủ và khách lên lầu rồi, tại sao lên phục vụ?".

      "Hư. . . . . ." Mary khẽ : " phải biết này, ấy là người khác rất quan trọng của ông chủ. Mọi người đồn ấy và ông chủ có quan hệ mập mờ đấy?"

      " thể nào?" Lucas cười : "Ông chủ chúng ta cũng dính tới phụ nữ sao? Cho tới bây giờ tôi cũng nhìn thấy ấy và phụ nữ chuyện với nhau, ngay cả nữ nhân viên cũng giao tiếp a."

      " tới nơi này lâu như vậy có khi nào nhìn thấy ông chủ cắt tóc cho người ta chưa? Cho đến bây giờ ấy cũng động đến ngón tay, thậm chí tự mình gội đầu cho ấy đấy." Mary thần bí .

      "Cái này kì lạ à." Lucas cũng tò mò .

      Sau lưng mấy danh viện nghe Lucas như vậy, vừa chờ người làm móng tay cho mình, vừa sửa sang lại búi tóc vừa mới uốn, mới : "Ông chủ của các người a, thân phận cao quý, lúc ấy chúng tôi còn tưởng rằng ấy chỉ là người bình thường, sau này mới biết thân phận của ấy, làm cho chúng tôi giật mình, lúc đầu còn chủ động theo đuổi tình . Bên ngoài đồn rằng, ấy tới dính phụ nữ, hôm nay là thế nào? Con nhà ai có thể được ấy thích hạnh phúc như vậy?"

      " bình thường, má trái còn bị hủy mà hủy phải " Mary tò mò .

      Ba danh viện nghe xong lời này lập tức quay đầu nhìn Mary, có chút giật mình : "Cái gì? Khuôn mặt bị hủy? Còn hủy ? Tại sao Tô Thụy Kỳ đến gần loại phụ nữ này?"

      "Đúng vậy." khác cũng có chút phục .

      Ba danh viện cũng có chút mất mát.

      Phòng VIP Lầu hai.

      "Hôm nay tôi có cách nào cắt tóc cho , tôi bố trí nhà tạo mẫu cắt tóc cho ." Tô Thụy Kỳ lên lầu, ngồi ở trong đại sảnh sang trọng, cầm lên bình trà thủy tinh trong suốt xinh đẹp, rót hai ly trà, ly đặt trước mặt của mình, ly ở bên cạnh, đây là thói quen khi bọn họ gặp mặt.

      Đường Khả Hinh cẩn thận ngồi ở bên cạnh , nhìn cầm ly trà uống hớp , sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, có chút ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

      Tô Thụy Kỳ nghe xong cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn : "Tại sao?"

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng giải thích : "Tôi chỉ lo lắng . . . . . . Có chuyện gì ?"

      Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngượng ngùng, cười : "Hôm qua tôi thức đêm xem đá bóng, lúc nửa đêm cảm thấy nhạt miệng nên muốn ăn sushi. Vốn làm xong nhưng lúc làm, mí mắt giật cái, tôi bất cẩn nên cắt phải ngón tay rồi."

      Đường Khả Hinh nhìn ngón áp út của ,có hơi lo lắng : "Vậy còn được ?"

      "Ừ." Tô Thụy Kỳ hớp ngụm trà, giống như lơ đãng hỏi: "Công việc mới là gì?"

      Đường Khả Hinh nghe hỏi, có chút vui vẻ cười : "Phụ trách hầm rượu của nhà hàng tây ở Khách sạn Á Châu. Quản lý rất tốt, đồng nghiệp rất tốt. Tiền lương rất tốt. Hôm nay tôi còn đo đồng phục, phát tất cả đồ dùng làm việc, . . . . . . hạnh phúc a. . . . . . Có loại cảm giác rất chân thực . . . . . ." .

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, gật đầu cái : "Vậy tốt. Ba năm nay, nấp ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy. Rốt cuộc bây giờ có thể tìm được công việc tốt dễ dàng. Phải quý trọng."

      "Tôi hiểu rồi. Cám ơn ." Đường Khả Hinh cười .

      Tô Thụy Kỳ đặt ly trà xuống, đè xuống điện thoại nội bộ bàn trà, : "Bảo Jack lên đây, có khách muốn ấy cắt tóc."

      Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nắm chặt túi xách, khẽ cắn môi dưới, : "Tôi . . . . . hôm nay tôi. . . . . . Mang tiền tới rồi."

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy mỉm cười quay đầu nhìn , ánh mắt lộ ra chút dịu dàng.

      "Tôi . . . . . Tôi muốn tiếp tục cắt tóc ở tiệm của , cho nên bắt đầu từ hôm nay tôi muốn đưa tiền. Ba năm này, tôi luôn vô thức đến nơi này của , sau đó luôn rất tốt giúp đỡ cho tôi . . . . . Tôi vô cùng biết ơn . . . . . ." Lúc Đường Khả Hinh đến đây, đặc biệt mượn Nhã Tuệ mấy trăm đồng, biết có đủ hay . . . . . .

      " muốn đưa tiền, tôi ngăn cản ." Tô Thụy Kỳ mỉm cười cầm ly trà hớp ngụm , nhìn thấy nhà thiết kế lên tới, : "Cắt tóc cho vị tiểu thư này, trước hết để cho
      ấy vào phòng tắm tắm , đổi bộ quần áo cho mặc.”

      !” Đường Khả Hinh lập tức từ chối: “Mỗi lần đến đây, đều cho tôi bộ quần áo mới trở về, trong tủ quần áo của tôi dần dần cũng đầy. cần. cần.”

      “Theo ấy vào , hôm nay tôi hơi bận.” Tô Thụy Kỳ xong cũng đặt ly trà xuống, trực tiếp lên phòng làm việc của mình tại lầu ba.

      “Ách…” Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tô Thụy Kỳ lên lầu, ở lúc nào đó luôn rất dịu dàng, cũng ở lúc nào đó, rất khó hiểu, hết cách rồi, khong thể làm gì khác hơn là theo nhà thiết kế và hai nhân viên vào phòng tắm spa.

      Phòng làm việc lầu ba.

      Giống như phòng đọc sách.

      Cây Mộc Lan ngoài cửa sổ tỏa bóng xanh mát.

      Kệ sách bằng gỗ xếp dựa vào mặt tường phòng làm việc, trước kệ sách để vài khung hình , mặc dù nhìn từ xa, thấy mặt mũi lắm nhưng cũng có thể cảm thấy cười rất rạng rỡ, bàn gần cửa sổ để mấy phần tài liệu và báo cáo dữ liệu về trang sức châu báu, sau lưng cũng là kệ sách để tài liệu mười bảy cửa hàng.

      Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn làm việc, cầm lên phần tài liệu, mở ra xem tình hình mua châu báu ở Pháp vào cuối tháng phân chia đến các chia nhánh, ánh mắt dần dần bay xa, cơn gió thổi tới, phất qua khuôn mặt đẹp trai của , lại thổi qua tấm hình trước bàn, trong hình là chính , người mặc quần áo đấu kiếm, mặc dù đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn nhìn về phía ống kính, cười rực rỡ.

      Tô Thụy Kỳ lật tờ tài liệu, nhìn chăm chú, thuận tay cầm lên điện thoại, bấm số điện thoại nhà.

      “Cậu chủ.” Có giọng truyền đến, là giọng của quản gia.

      Tô Thụy Kỳ dừng lại động tác, nhàn nhạt hỏi: “Tình hình của chị tôi thế nào?”

      “Ngày hôm qua bữa tiệc bị hoảng sợ chút. tại sao. Cậu yên tâm.” Quản gia .

      Tô Thụy Kỳ suy nghĩ chút mới : “Quản gia, chăm sóc tốt cho chị tôi. Thân thể của chị ấy vẫn tốt lắm.”

      “Vâng.” Quản gia lên tiếng trả lời, lại hỏi: “Cậu chủ, ông chủ và bà chủ cùng tiểu thư muốn biết lúc nào cậu về nhà ăn bữa cơm. Bọn họ đều rất nhớ cậu.”

      Tô Thụy Kỳ lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, vừa xem vừa : “Có thời gian rồi . Tôi cúp trước, rất bận.”

      Cúp điện thoại.

      Tô Thụy Kỳ tiếp tục chăm chú xem tài liệu, trong đầu lên hình ảnh đêm qua đột nhiên tới, cầm ly thủy tinh, điên cuồng ném vào người của mình, gào to: “ cần đối với em như vậy!! ấy khỏi lâu như vậy, ngay cả thời gian cũng quên ấy, tại sao còn nhớ kỹ ấy!! Tại sao? Chuyện này đối với em quá công bằng!”

      nhíu mày, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, thời gian chăm chú từng giờ trôi qua, cho đến khi điện thoại bàn vang lên lần nữa, nhận lấy điện thoại nghe Jack : “Ông chủ, tôi cắt tóc cho khách xong rồi, ấy bận rộn, dám quấy rầy , đặt hai trăm đồng bàn trà, rồi.”

      Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại lên tiếng lúc lâu, rồi nhanh chóng cúp điện thoại, đứng lên tới bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Khả Hinh trước cửa tiệm, mặc váy ngắn xương cá màu hồng, mái tóc ngắn gọn gàng, mang giày cao gót, vẫn mình đơn về phía trước, bước chân của luôn rất mềm mại, rất nhịp nhàng, mỗi bước giống như trải qua suy nghĩ nặng nề, cho nên bước rất nhịp nhàng, rất đẹp mắt…

      cứ chăm chú nhìn bóng dáng màu hồng dưới lầu như vậy, nhớ tới sáu năm trước, có bóng dáng khác đáng thương, khóc quỳ gối trước mặt của mình, vỗ vào gương mặt bị hủy của mình, cầu xin: “Cầu xin , cứu gương mặt của em ! Em muốn gương mặt này! Đổi cho em ! Em cầu xin ! Đổi cho em ! Em muốn sống lại lần nữa!! Em cầu xin !”

      Nhớ lại chuyện cũ, hai mắt Tô Thụy Kỳ đột nhiên chớp chớp, nhanh chóng xoay người muốn dứt bỏ đoạn ký ức này!

      Đường Khả Hinh mình dưới ánh mặt trời, mang theo mùi thơm nước hoa đặc biết ở trong tiệm của Tô Thụy Kỳ, từng bước từng bước mỉm cười về phía trước, mỗi lần từ trong tiệm của ra luôn mang theo mùi hương ngọt ngào mộng ảo, đây là loại mùi hương giống như trong mộng, mặc dù thân thiết với mình nhưng vẫn có thể cảm nhận ấm áp từ

      Bả vai bị người nhàng nắm chặt.

      ngạc nhiên xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt của mình dưới troii72 nắng, có chút chân thành, : “Buổi trưa, cùng ăn cơm chung .””

      Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười.

      Tô Thụy Kỳ nhìn , cũng cười .
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: Lại nhầm phòng

      Chiếc Land Rover màu đen chạy qua cây ngô đồng già cỗi giữa ngã tư đường.

      Đường Khả Hinh nhấn cửa sổ xe, luồng mát mẽ gió đập vào mặt, vui vẻ nhắm mắt lại, hưởng thụ luồng gió ngọt ngào thổi tới, giống như vết sẹo kia cũng biến thành màu hồng xinh đẹp. . . . . .

      Tô Thụy Kỳ vừa cầm tay lái, xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh cái, : "Nóng như vậy, mở máy điều hòa khí?"

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ ngồi ở chỗ tài xế, tư thế cầm tay lái rất đẹp trai, mỉm cười : " cảm thấy, gió tự nhiên làm cho chúng ta mát hơn so với máy điều hòa khí, càng làm cho người ta thoải mái sao?"

      "Ừ." Tô Thụy Kỳ nhịn cười, vươn tay muốn tắt máy điều hòa khí bên trong xe, ngờ tay bị người nhàng nhấn cái. . . . . .

      Đường Khả Hinh hơi mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút ngượng ngùng : "Đóng lại cũng quá nóng. Tôi vừa mới gội đầu, đổi lại quần áo mới."

      Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười, vẫn cầm tay lái, tiếp tục chạy về phía con đường hoa Phượng phía trước.

      "Chúng ta phải nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười hỏi.

      " ăn cơm a" Tô Thụy Kỳ cười .

      "Tôi ăn cơm ở đâu?" Đường Khả Hinh nhìn cười, bản thân mình cũng nhịn được cười.

      "Muốn ăn sushi. Được ?" Tô Thụy Kỳ cười .

      "Tốt" Đường Khả Hinh ôm túi xách, hết sức hài lòng gật đầu cái.

      "Nghe lời vậy." Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, vòng khúc cua lớn, chạy tới con phố nhà hàng Nhật Hàn.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, cười ngọt ngào : "Tôi kén ăn, cái gì cũng ăn được, cho nên nơi nào nơi đó, tôi có vấn đề ."

      Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cái, tiếp tục chăm chú lái xe, : "Xem ra hôm nay tâm trạng của tốt."

      Đường Khả Hinh nghĩ tới công việc hôm nay, nhìn lòng : "Khi tôi nhận được tiền lương, nhất định phải mời ăn bữa cơm là ngon!"

      Tô Thụy Kỳ nghe nhiều chữ “ là” như vậy cũng nữa, cách loại bỏ kí ức có chút nhõm, chăm chú lái xe, chạy nhanh đến trước nhà hàng Nhật nổi tiếng, ngừng lại đậu xe, vặn chìa khóa, thuận tiện : " cần xuống xe trước, chiếc SUV hơi cao, mang giày cao gót cao như vậy, cẩn thận té ngã."

      Đường Khả Hinh tay vịn cửa xe, xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ đẩy cửa xe ra, xuống xe trước, vòng qua xe, tới ghế lái phụ, mở cửa xe nhìn mình vươn tay. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ lịch như vậy đành phải đặt tay vào trong lòng bàn tay của , có chút ngạc nhiên : " rất cẩn thận a, như vậy cũng chú ý đến?"

      Tô Thụy Kỳ cẩn thận nắm bàn tay bé của Khả Hinh, đỡ hông của , để cho xuống xe, đợi đứng vững thân thể, mới : "Có buổi tối, tôi vừa mới từ trong tiệm chuẩn bị về nhà, có nữ khách muốn nhờ tôi đưa ấy đoạn đường, kết quả lúc ấy xuống xe, cẩn thận té ngã, phải nghỉ lại qua đêm trong nhà của tôi."

      Đường Khả Hinh trừng to mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, dưới ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đẹp trai, hết sức đẹp mắt, nhất là phong cách, khẳng định rất hấp dẫn các trẻ tuổi, tò mò hỏi: "Vậy. . . . . . Sau đó sao?"

      Tô Thụy Kỳ đóng cửa lại, cầm chìa khóa, nhấn hệ thống bảo vệ mới : "Vậy cũng chỉ có thể để cho ấy đến nhà tôi nghỉ qua đêm ."

      Đường Khả Hinh sửng sốt chút, chớp mắt cái.

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh cái, nhịn được cười : "Thế nào? Chuyện này rất bình thường, chỉ ở qua đêm."

      Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, phát nhà hàng rất xa hoa, nằm dốc, hôm nay mang giày cao, cho nên có chút cố hết sức, Tô Thụy Kỳ thuận tay nắm chặt cánh tay của , dắt về phía trước.

      Đường Khả Hinh nhìn cái, nở nụ cười.

      " cho vững! Nếu mang giày cao gót bị té ngã, tôi có thể mang về nhà nghỉ qua đêm." Tô Thụy Kỳ cười .

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm, nhịn được vui vẻ cười : "Tôi biết ngay, ! Này, sau đó như thế nào?"

      " tò mò làm gì?" Tô Thụy Kỳ dắt Đường Khả Hinh vào nhà hàng Nhật, gần tới cửa gỗ gần mười mét hai, cánh cửa mở ra, sau đó nhìn thấy đại sảnh cũng bài biện phong theo phong cách Nhật truyền thống, mà là sàn nhà gỗ màu thạch , bố trí chiếc bàn lùn màu đen, còn có đệm ngồi hai bên, lầu hai là phòng VIP trang nhã, trong mỗi phòng trang nhã cũng treo đèn lồng màu đỏ rất sáng.

      "Bởi vì. . . . . . Tôi rất ngạc nhiên a. . . . . ." Đường Khả Hinh lòng .

      Tô Thụy Kỳ muốn căn phòng VIP trang nhã lầu hai, sau đó cùng Đường Khả Hinh lên lầu, cười : "Sau đó. . . . . . Tôi đưa ấy về nhà. Còn có thể làm sao? Nhà tôi quá chật chứa được hai người."

      ". . . . . . ấy rất thất vọng phải ?" Đường Khả Hinh càng tò mò hỏi.

      Tô Thụy Kỳ quay mặt sang nhìn , bật cười : " ra để ý thái độ của ấy?"

      "Đúng vậy" Khả Hinh ngây ngốc .

      Tô Thụy Kỳ nhìn cười, dưới hướng dẫn của người Nhật Bản, hết cuối hành lang, kéo ra cánh cửa gỗ bên trái cửa phòng trang nhã mời bọn họ vào, ngờ Đường Khả Hinh mỉm cười quay đầu, với Tô Thụy Kỳ: "Tôi muốn toilet chút."

      "Tốt. Lúc trở lại, đừng nhầm phòng." Tô Thụy Kỳ mỉm cười .

      " !" Đường Khả Hinh mỉm cười dứt lời liền để cho Tô Thụy Kỳ vào trước, mình chuyển qua hành lang dài tới phòng rửa tay, vừa về phía trước, vừa nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy khung cảnh nơi này rất sang trọng, thậm chí nghe được trong phòng có vài người giới chính trị, chuyện chính trị, dám lắng nghe, liền nhanh chóng vào toilet, lát sau ra ngoài rửa tay, nhận lấy khăn lông nóng nhân viên phục vụ ở bên đưa tới, nhàng lau tay, cười : "Cám ơn."

      lau xong khăn lông, nhanh chóng về phía vừa mới tới, dựa vào trí nhớ rất tốt của mình, nhớ trước phòng Tô Thụy Kỳ có treo đèn lồng khắc hình con rồng, rất nhanh tìm đến căn phòng kia, liền hả hê cười tiếng, đôi tay kéo ra cánh cửa, vui vẻ cười : "Tôi rồi, tôi tìm được chứ?"

      Sắc mặt của lập tức trắng bệch, bị dọa sợ nhìn trong phòng có mấy người đàn ông giống như là quan chức cao cấp ngồi, trong ngực ôm mấy trẻ tuổi, thoáng chốc tất cả đều im lặng, vẻ mặt nghiêm túc và đề phòng nhìn mình, quan trọng nhất là . . . . . chớp mắt to, sau ót lạnh lẽo, có thể nhìn thấy Tổng Giám đốc vĩ đại Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc âu phục màu đen, trầm mặt nhìn mình lộ ra vẻ thể tin nổi!

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tinh thần tức khắc rối loạn, cho rằng mình xuyên rồi, nếu tại sao lại ở nơi này lại gặp ? có vệ sĩ, có thư ký, có bảo vệ rầm rộ, thậm chí khi mỗi người đàn ông khác ôm , có thể mình ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt vẫn thâm trầm, thậm chí có chút vui đến nhìn mình, cố gắng miễn cưỡng cười cười, cúi người xuống, ngượng ngùng : " xin lỗi, Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . . Tôi nhầm phòng. . . . . ."

      "Lại nhầm ?" Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày nhìn .

      "Lần này nhầm , quấy rầy . . . . . ." Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, khẽ cắn môi dưới cẩn thận muốn kéo cánh cửa lại.

      "Đứng lại!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng .

      "À?" Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      "Vào !" Tưởng Thiên Lỗi im lặng xong, rồi nhìn mấy quan chức phía đối diện, mỉm cười : "Xin lỗi, ấy đến chậm."

      " ra Tưởng Tổng hẹn người đẹp. sớm, trách được lúc nảy cần bạn . Mời vào, mời vào." quan chức kêu Khả Hinh vào ngồi.

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó, bàn tay kéo cửa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thái độ có chút cầu cạnh : "Bạn của tôi. . . . . Tôi . . . . .. . . . . . Ở đây. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn .

      Đường Khả Hinh lập tức dám từ chối, cẩn thận nhìn về phía mấy vị quan chức miễn cưỡng cười cười, cởi ra giày cao gót, chân trần cẩn thận vào bên trong phòng, thấy mấy mặc kimono ở trong ngực mấy quan chức, rót rượu, nhìn mặt đỏ tới mang tai, bối rối nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, hết sức khó khăn tới nệm lót kiểu Nhật bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xuống, có chút luống cuống nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Lỗi ở bên
      cạnh.

      Tưởng Thiên Lỗi giống như có việc gì xảy ra, vươn tay kéo váy ngắn đùi , cầm chai rượu, tự mình rót chén rượu cho Đường Khả Hinh rồi tiếp tục chuyện tổng tuyển cử nguyên thủ quốc gia lần này với quan chức…

      Khả Hinh trừng lớn con ngươi, có chút thể tin nổi cúi đầu, nghe quan chức , lần này bầu cử, đại khái là người nào đó có khả năng đắc cử cao nhất chức vị nguyên thủ quốc gia, sau đó ai đó nắm giữ quyền kinh tế ở trong tay, tán gẫu chuyện như vậy trách được người nào dám hầu hạ, có chút căng thẳng chớp mắt, nghiêng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái.

      Tưởng Thiên Lỗi để ý tới , chỉ bàn về tình hình quốc gia, vừa vươn tay gắp khối bánh mì sandwich, chấm chút mù tạt, đưa đến trong đĩa của Đường Khả Hinh.

      trong những vị quan chức cao cấp nhìn Tưởng Thiên Lỗi liên tục rót rượu, gắp bánh mì sandwich cho bạn ở bên cạnh, còn tỉ mỉ chú ý đến mới vừa rồi kéo váy ngắn đùi cho Khả Hinh, liền mỉm cười : “Người đẹp của Tổng giám đốc Tưởng có phúc lớn.”

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cười, quay mặt sang nhìn mang theo giọng ra lệnh, : “Ăn chút .”

      “Vâng…” Đường Khả Hinh thở dài hơi, nhìn thấy mấy Trung Quốc mặc kimono Nhật Bản phía đối diện tựa vào trong ngực quan chức, vẻ mặt hâm mộ nhìn mình. Dĩ nhiên, các ngồi ở trong lòng những người đàn ông, nếu phải là béo mập là già khụ, quay mặt sang nhìn thấy bên mặt Tưởng Thiên Lỗi hoàn mỹ như pho tượng, lập tức cầm đũa gắp sushi đưa tới trong đĩa bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, khẽ : “Tổng giám đốc, tôi… Bạn của tôi ở cách vách, tôi chỉ ngồi lúc, giờ phải rồi…”

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, đột nhiên vươn tay nắm eo của Đường Khả Hinh, kéo mạnh ôm vào trong ngực của mình, cúi xuống chóp mũi sát mặt , hỏi: “Em cái gì? Tôi nghe …”

      Ánh mắt của rất lạnh và vui!

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, hoảng sợ đến trái tim phanh phanh nhảy, dám chống lại, bởi vì sáng nay chính thức trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình, nhờ , cuộc sống của mình lại thấy ánh mặt trời…

      thở mạnh hơi, tựa vào trong lồng ngực kiên cố và ấm áp của , bị hoảng sợ đến dám tiếng nào, tay cầm đũa, há miệng run rẩy kẹp khối sushi đưa đến bên môi Tưởng Thiên Lỗi, nuốt cổ họng khát khô, : “Tôi mời… Ăn… Ăn… Ăn sushi…”

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, con ngươi quyến rũ khẽ chớp, nhìn ánh mắt run rẩy, chậm rãi cúi xuống ăn khốisushi kia, nhai chậm rãi.

      mặt Đường Khả Hinh kéo ra nụ cười khó coi, hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, nhất là mình mập mờ ngã ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, cánh tay kia giống như gọng sắt, vẫn còn kềm chế mình chặt, muốn khóc…

      Dưới cái nhìn trừng trừng của nhiều người, Tưởng Thiên Lỗi gắp lên khối sushi bạch tuộc, chấm mù tạt, đưa tới miệng Đường Khả Hinh, : “Ăn .”

      “Tôi thích ăn bạch tuộc…” Đường Khả Hinh yếu ớt ra, con ngươi trợn to, lại nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi vui, nuốt ngụm nước bọt, chấp nhận há miệng ra.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhét khối sushi bạch tuộc vào trong miệng , ôm lấy , nhìn ăn thế nào.

      Đường Khả Hinh đáng thương, thích bạch tuộc, vừa muốn nhai mấy cái, ngờ trong miệng có chút cảm giác kích thích, trong chớp mắt lan rộng, tròng mắt trừng to, thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, biết vừa mới động tay chân ở trong sushi, ít nhất trong sushi này có tấn mù tạt. Bình thường, chịu nổi nhất chính là mùi vị nặng của mù tạt. Dần dần, chịu nổi, bưng chặt miệng, thở hổn hển, cảm thấy mùi vị mù tạt nồng đậm đến nỗi khiến cho người ta chịu được, kích thích vào não, sặc làm cho mình thở nổi, nước mắt ào ào chảy xuống…

      “Ha ha ha…” Có vị quan chức cao cấp nhìn thấy bộ dáng của Khả Hinh cũng nhịn được bật cười, tất cả mọi người cũng đều nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh vẫn còn bị cay mù tạt, nước mắt chảy thê thảm.

      Tưởng Thiên Lỗi cười khẽ tiếng, bá đạo ôm chặt Khả Hinh vào trong ngực, khẽ vuốt ve eo thon của , giống như hết sức cưng chiều, cúi xuống, hôn lên trán của , : “ ngờ sợ mù tạt như vậy!”
      Last edited by a moderator: 13/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Rượu giao bôi

      Đường Khả Hinh bị hôn, cả người như bị điểm huyệt, trừng lớn con ngươi nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cầm lên ly rượu, đưa đến môi Đường Khả Hinh, : "Uống."

      Đường Khả Hinh bị mù tạt sặc đến chịu nổi, vội vàng cúi đầu, uống hớp rượu xuống bụng, nhất thời cảm giác khoang miệng cay xè, cay đến nổi chịu đựng được, nóng bức làm cho đầu đầy mồ hôi, thở mạnh.

      Các quan chức bật cười lên, khen bạn Tổng Giám đốc Tưởng biết điều.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng cười gì, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh hôm nay để tóc ngắn, so với hôm qua mát mẻ hơn, nhất là chiếc váy ngắn xương cá mặc vừa người hợp mốt, lộ ra đường cong bộ ngực hoàn mỹ, eo thon, cánh tay trơn bóng trắng nõn, có cảm giác tươi mát, im lặng lên tiếng, đưa cánh tay to lớn ôm chặt bả vai của , để cho ngã vào trong ngực của mình, dùng bàn tay của đàn ông khẽ vuốt ở cánh tay mát lạnh của , giống như hưởng thụ cảm giác mát mẻ cánh tay . . . . . .

      mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra vẻ phản kháng, muốn vung tay lên từ chối vuốt ve, ngờ bị nắm càng chặt hơn, có chút vô tội ngẩng đầu lên nhìn .

      "Tổng Giám đốc Tưởng đối với kiện Thị Trưởng Tần bị ám sát thành ở tháng trước có ý kiến gì ?" quan chức mỉm cười cầm ly rượu, hỏi Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh trong ngực, tay cầm ly rượu, xoay tròn rượu trong ly, suy nghĩ chút mới chậm rãi : " trường chính trị phân tranh quyền lợi, thể tránh khỏi bị đả kích ngấm ngầm hoặc công khai. Chỉ là Thị Trưởng Tần làm học trò của Thủ tướng, cho dù là thành tích chính trị hay là thành tích cá nhân cũng rất được khen ngợi, có lẽ kiện lần này tôi cảm thấy nguyên nhân cũng phải nhắm vào cá nhân của ta, tại tạm thời vẫn chưa có gì ràng, tôi thể suy đoán."

      "Có tin đồn bởi vì ta đình chỉ dự án dưới nước khách sạn của Tổng Giám đốc Tưởng, cho nên đưa đến kiện ám sát lần này, Thủ tướng vì bổ dao, mà đặc biệt an bài ngày hôm qua giúp nạn thiên tai biểu diễn để lấy tiền cứu tế, có thể thấy được Thủ tướng hết sức ưu ái đối với Tổng Giám đốc Tưởng a. . . . . ." trong những vị quan chức mỉm cười .

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy cười : "Mặc kệ tham chính hay là thương trường, có thể kích thích tăng trưởng kinh tế quốc gia lâu dài, đây là kỳ vọng của Thủ tướng ký thác đối với chúng tôi, về tin đồn thổi, từ trước đến giờ tôi quan tâm."

      "Tất nhiên, Tổng Giám đốc Tưởng giàu có hàng đầu, trong mắt chưa bao giờ có Thị Trưởng Tần Vĩ Nghiệp" Người khác tỏ lập trường, sau đó mấy người đàn ông mỉm cười cụng ly.

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực , nhìn thấy mấy người đàn ông cụng ly rồi uống hơi cạn sạch ly rượu trắng, có chút vội vã tính toán thời gian, nghĩ tới Tô Thụy Kỳ tìm được mình, có thể lo lắng cho mình hay .

      Tưởng Thiên Lỗi uống xong ly rượu, hai mắt lóe lên nhìn thất vẻ lo lắng mặt cũng gì, đưa cái ly tới trước mặt rồi nhìn .

      "À?" Đường Khả Hinh có chút hiểu nhìn cái ly trong tay !

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn .

      Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn cái, sau đó thấy mấy ở phía đối diện mỉm cười cầm chai rượu rót rượu cho mấy vị quan chức, liền cũng nhanh nhạy cầm chai rượu rót đầy ly rượu cho Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cầm ly rượu kia vẫn nhúc nhích nhìn .

      Đường Khả Hinh chớp mắt to, có chút hiểu nhìn , hiểu dụng ý của .

      quan chức ở đối diện, bật cười : "Tiểu thư, biết quy định ở nơi này sao? Tổng Giám đốc uống ba ly, bây giờ muốn cùng uống ly rượu giao bôi. Đây là cách chúng tôi đến nơi này giải trí! Còn mau uống? Đây là Tổng Giám đốc Tưởng coi trọng ."

      "À?" Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn ánh mắt cứng rắn và bộ dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, nhăn mặt suy nghĩ, chơi cái gì hay chơi, cố tình muốn uống rượu giao bôi ?

      "Tiểu thư, nhanh lên chút! Chúng tôi uống hết rồi!" Có quan chức trông vui tính cười : " phải lần đầu ra ngoài với Tổng Giám đốc Tưởng chứ? Lần đầu phải ra mắt, đây là chuyện thể tin được"

      Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vẫn còn nâng ly nhìn mình, bị vào thế bí, bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành phải nâng lên ly rượu đặt ở trước mặt, xoay người lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, lại nghiêng người tới, giơ lên cái ly trong tay. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nghiêng người tới, hai người nhìn nhau, rốt cuộc vươn tay móc cánh tay của đối phương, sau đó cùng nhau cúi đầu xuống, uống ly rượu trong tay mình.

      "Tốt! Ha ha ha. . . . . ." Mấy quan chức nhất thời vỗ tay tán thưởng.

      Đường Khả Hinh uống cạn sạch ly rượu, kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng uống hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó cúi đầu nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng nhìn người giống như mang theo cỗ độc, thu hút hồn phách, mặt của đỏ lên, nhõm mở ra tay của .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng đặt cái ly xuống, lại vươn tay ôm lấy Đường Khả Hinh, tiếp tục trò chuyện có liên quan chính trị kinh tế với quan chức, lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, vệ sĩ áo đen nhanh chóng tới, sau đó ghé bên tai quan chức, câu, sắc mặt của bọn họ hơi thay đổi, ngay lập tức với Tưởng

      Thiên Lỗi: “Xin lỗi, Tổng Giám đốc Tưởng tạm thời có việc, chúng tôi phải trước. Hôm nay thất lễ, hôm nào lấy rượu tạ tội.”

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền mỉm cười : “Nếu sếp Lưu có chuyện quan trọng, hôm nay đến đây là kết thúc thôi.”

      Mọi người chào lẫn nhau, đứng lên, Đường Khả Hinh cũng vội vàng đứng lên nhanh muốn ra ngoài, cánh tay lại bị người kéo mạnh, cả người ngã mạnh vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, ngẩn đầu lên ngạc nhiên nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi biến sắc, cầm bàn tay bé Đường Khả Hinh, ước lượng cánh tay của mình, mới cuối đầu lạnh lùng nhìn .

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ nhìn nhưng bàn tay nhịn được ôm cánh tay của , tựa vào bên cạnh .

      Tưởng Thiên Lỗi dắt Đường Khả Hinh cùng mấy quan chức khác ra khỏi phòng, vừa ra ngoài, vừa cười hôm nay dùng cơm vui vẻ, bà chủ quán ăn Nhật mặc ki-mô-nô, dẫn ba tiếp viên cùng nhau nhìn về phía ba người gấp eo 90 độ, : “Quý khách, ngài muốn .”

      quan chức dừng chân cùng bà chủ tán gẫu mấy câu, Đường Khả Hinh nghiêng mặt gấp gáp muốn quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tô Thụy Kỳ. Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy khác lạ của , nhanh chóng vươn tay nắm chặt eo của , để cho nhích lại gần mình.

      …..” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, có chút thoải mái, muốn dịch chuyển thân thể lại bị nắm càng chặt hơn, có biện pháp ngẩn đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ : “Tổng….tổng….tổng…giám đốc…Tôi có cách nào ở chỗ này, tôi còn có bạn bè….”

      Tưởng Thiên Lỗi lại xoay người mạnh mẽ ôm vào trong ngực, cúi xuống, khẽ hôn vành tai của , mới nhàng : “Tôi cho biết, trước mặt là quan chức cao cấp nhất quốc gia, mới vừa rồi nhầm vào phòng như vậy, có biết rất nguy hiểm ? Những chuyện cơ mật, nghe nửa câu cũng có thể đưa tới họa sát thân! Nếu bây giờ muốn làm phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi tôi, có thể ! Nhưng đừng trách tôi nhắc nhở , phải mỗi lần tôi đều cứu ! Mỗi lần cũng may mắn như vậy!!”

      Trái tim Đường Khả Hinh chợt lạnh, nhớ tới mới vừa rồi những quan chức kia, đến các kiên ám sát thái độ lạnh lùng có chút đáng sợ, nhất thời thân thể của nhũn ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ đến dám thở mạnh.

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩn mặt lên, ôm lấy Đường Khả Hinh, nhìn thấy mấy quan chức chào hỏi xong với bà chủ, liền mỉm cười khỏi, cũng đỡ Đường Khả Hinh sợ đến cả người còn hơi sức ra khỏi nhà hàng Nhật, bên ngoài tất cả xe của chính phủ chuẩn bị từ lâu, Tưởng Thiên Lỗi và bọn họ bắt tay, mỉm cười hẹn gặp lại, mới xoay người nhìn thấy tài xế lái chiếc Rolls-Royce về phía minh, dừng ở bên cạnh mình, Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Khả Hinh, im lặng lên tiếng ngồi vào phía sau, sau đó ôm vào trong ngực, hôn lên mái tóc , mới để cho tài xế đóng cửa xe, quay đầu nhìn quan chức phía ngoài cửa sổ, mỉm cười ý bảo hẹn gặp lại….

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim nhảy phanh phanh, ở trong ngực ngẩn đầu lên vừa vặn thấy Tưởng Thiên Lỗi cuối đầu, lúc này vẻ mặt trách cứ nhìn mình, mặt của đỏ lên, mới vừa muốn mở ngực của tránh thoát, thế nhưng lại ôm lấy thân thể của , lạnh lùng : “Nếu như ba năm trước đây, có tự giác như vậy tốt.”

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, chỉ cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của mình, dựa vào trong lòng ngực kiên cố của , chớp mắt vẫn có chút lưu luyến nhìn ngoài cửa sổ, xem có bóng người quen thuộc hay .

      Chiếc Land Rover SUV màu đen dưới ánh mặt trời, ánh kim loại lóe sáng.

      Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, cũng nhìn trong kính chiếu hậu chiếc Land Rover, chạy ngược hướng mình, mới vừa rồi quả nhìn thấy Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi ra, sau đó ôm nhau chung chỗ, ngồi vào torng chiếc Rolls-Royce, thậm chí thấy Tưởng Thiên Lỗi hôn lên mái tóc , hiểu tình huống như thế, nhưng chỉ ngồi ở trong xe, mặc cho gió lạnh phất qua gương mặt.

      Vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy số điện thoại nhà, lạnh lùng nhấn nút tắt, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thở hơi.

      Chiếc Rolls-Royce tiếp tục chạy như bay đường.

      Sau khi Tưởng Thiên Lỗi xác định đoạn đường an toàn, trong chớp mắt buông Đường Khả Hinh, trầm mặt ngồi ở bên, sửa sang lại âu phục của mình, thậm chí phủi phủi bụi bặm người mình.

      Đường Khả Hinh nhìn người này.
      Last edited: 17/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Quá khứ và tại

      "Nhà ở nơi nào?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trong xe hỏi.

      Đường Khả Hinh nhìn xe chạy nhanh con đường quen thuộc, chỉ vào trạm xe trước mặt, : "Dừng lại ở phía trước là được rồi, tôi muốn tìm người."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền khách khí chút nào : "Ngày hôm qua vẫn còn ở phòng làm việc của tôi khóc sướt mướt, muốn nhìn thấy ánh mặt trời, cầu xin tôi cho nơi an thân, hôm nay mặc váy giá trị xa xỉ, đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, xem ra tôi xem thường ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng run lên, nhìn , muốn giải thích lại nhìn vẻ mặt lạnh lẽo, vẫn cố nhịn cúi đầu lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn ánh mặt trời mãnh liệt chiếu ánh sáng đường, cả thành thị phản chiếu màu sắc tinh tế, xe chạy qua suối phun bọt nước bắn lên bốn phía, đám người chơi đùa xung quanh suối phun, cây ngô đồng đường tỏa bóng mát xanh nhạt, ấm áp thoải mái, khẽ chớp mắt, mới chậm rãi : "Dừng xe."

      Xe chậm rãi dừng lại.

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái, vốn muốn tiếng cám ơn, cũng phát ngại mình lắm mồm, liền im lặng xuống xe, sau đó hướng về phía bên trong xe , cung kính gật gật đầu

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục nhìn nữa chỉ bảo tài xế lái xe.

      Chiếc Roll Royce chậm rãi chạy về phía trước.

      Đường Khả Hinh đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe chạy xa dần, nhớ tới hoàn cảnh từ hôm qua tới hôm nay, đột nhiên cảm giác còn hơi sức nhưng cũng xoay người về phía phương hướng quen thuộc.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, nhìn Đường Khả Hinh trong kính trước xe, giống như ba năm trước đây, mình đơn về phía trước, làn váy màu hồng tung bay dưới cây ngô đồng, giống như áng mây hồng, sắc mặt căng thẳng, cuối cùng quay mặt .

      mình Đường Khả Hinh theo con đường có cây ngô đồng quen thuộc, qua nhà hát kịch, qua Tòa nhà hành chính thành phố, lại chuyển qua quảng trường, rẽ trái và về phía trước, quả nhiên nhìn thấy gốc cây ngô đồng trước tiệm tạo mẫu, dưới ánh mặt trời, tán cây xanh lộ ra sức sống mạnh mẽ, còn có gốc cây Ngọc Lan trắng, cành lá xanh nhàng lay động. . . . . . Ba năm rồi, nhìn hình ảnh này ba năm rồi, lúc nào cũng yên tĩnh như vậy.

      Đường Khả Hinh nghĩ tới hôm nay hẹn ăn cơm chung với Tô Thụy Kỳ, mình lại khỏi, biết trở lại chưa?

      nghĩ tới đây, liền cẩn thận cất bước giống như thường ngày tới trước tiệm tạo mẫu, dám vào, chỉ đứng ở dưới cây ngô đồng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xuống lầu cười vài câu với khách hàng, thỉnh thoảng có thể thấy xuống lầu pha cà phê. . . . . .Lúc nhìn trái nhìn phải, trong miệng lẩm bẩm: "Có thể vẫn chưa về hay ?"

      Chiếc Land Rover màu đen từ bên kia đường phố dần dần lái tới, chậm rãi dừng ở cách đó xa, Tô Thụy Kỳ dừng xe, tắt máy, rút khóa, cởi bỏ dây nịt an toàn, mới vừa muốn xuống xe, lại thấy phía trước có bóng dáng rất quen thuộc đứng ở gốc cây ngô đồng, có chút căng thẳng nhìn vào trong tiệm, vẻ mặt có chút lo lắng, có chút gấp gáp, nhưng vẫn dám vào.

      Tô Thụy Kỳ cứ ngồi ở trong ghế lái như vậy, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh ngoài cửa sổ, đứng ở dưới ánh mặt trời, có chút gầy gò, có chút đáng thương.

      Đường Khả Hinh vẫn chăm chú ngắm nhìn bên trong, lại nghe hồi tiếng kèn sau lưng làm giật mình, xoay người nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen, dừng ở trước mặt của mình, Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn mình, mặt nở nụ cười nhàng, cũng vui vẻ cười.

      Tô Thụy Kỳ đẩy cửa xe, xuống xe, trong tay mang theo cái túi xách màu trắng, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa cho : " đợi cái này sao?"

      Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ lát, mới nhận lấy túi xách, có chút ngượng ngùng : " xin lỗi, mới vừa rồi lúc chúng ta ăn cơm, tôi . . . . ."

      " có việc gì" Tô Thụy Kỳ nhìn mỉm cười : " có lý do của mình, cần cho tôi biết."

      Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ bình thản vẫn giống như bình thường, trong lòng của cảm thấy rối rắm, ngược lại dám nhiều nữa, chỉ ôm túi xách, cúi đầu, lên tiếng.

      Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh lúc lâu, mới nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn đồng hồ, : " tìm tôi còn có việc sao? Hôm nay tôi có chút bận việc, có lô hàng châu báu từ Âu châu đưa tới."

      " có. quấy rầy . Hôm nay vô cùng xin lỗi. Ách. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn kết thúc đề tài, nhưng vẫn nhịn được hỏi: "Lúc nảy ăn cơm chưa?"

      Tô Thụy Kỳ chỉ cười cười, mới : "Chưa. Tôi có thói quen ăn cơm mình cho nên thường xuyên ăn chung cùng nhân viên. Tôi bảo nhân viên chuẩn bị cơm trưa cho tôi rồi. cần lo lắng. Về sớm chút . Buổi chiều ánh mặt trời rất nóng, đừng phơi nắng."

      "Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe vậy chỉ đành phải gật đầu cái, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cám ơn tiếng, liền xoay người im lặng khỏi.

      Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, từng bước từng bước mềm mại về phía trước, đột nhiên nhìn về phía cái bóng lưng kia, hỏi: "Ngày xưa, người thế nào?"

      Đường Khả Hinh đứng ở tại chỗ, nhìn con đường phía trước, cũng có xoay người, chẳng qua cảm thấy hỏi đến vấn đề này mình có phần bị tổn thương, hai mắt của có chút

      đỏ bừng, suy nghĩ kỹ lát, rốt cuộc sâu kín xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ cách đó xa, mỉm cười : “Tôi muốn quên quá khứ mình là người thế nào, thậm chí tôi hy vọng quên tất cả các ký ức bắt đầu từ lúc khuôn mặt bị hủy, như vậy tôi có giãy giụa, có khổ sở, có bi thương.”

      Tô Thụy Kỳ nhìn sâu.

      Đường Khả Hinh để kiểu tóc ngắn, có chút xinh đẹp và dịu dàng cười : “ biết ? Ngày xưa mẹ luôn tóc của tôi đẹp nhất, vừa đen vừa bóng lại dài, ra tôi rất thích mái tóc dài của tôi, nhưng lúc tôi bị hủy gương mặt, là tự tay giúp tôi cắt bỏ mái tóc dài mà tôi thích nhất, khi đó tôi biết ngay, tôi nhất định phải buông tha thứ mình thích nhất, nếu , tôi sống nổi, bởi vì lưu luyến quá khứ đối với tôi là chuyện rất tàn nhẫn.”

      Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn .

      Ánh mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười khổ rồi sâu kín : “Cho nên…. hỏi trong quá khứ, tôi là người thế nào, tôi chỉ có thể trả lời , tôi quên rồi…”

      hết lời liền lạnh nhạt xoay người khỏi, bước chân giống như lúc ban đầu, từng bước, từng bước về phía trước.

      Tô Thụy Kỳ nhìn theo bóng lưng , đột nhiên muốn cất bước tiến lên trước, cuối cùng nhìn bóng lưng kia sao quá đơn, ngừng lại.

      quen biết vào chiều mùa đông, mặc dù toàn bộ thế giới nặng nề nhưng bầu trời vẫn phát ra tia sáng mặt trời chiếu vào trong thế giới của bọn họ.

      “Ông chủ.” Mary từ trong tiệm ra, nhìn Tô Thụy Kỳ , “Châu báu nước Pháp đến.”

      “Ừ.” Tô Thụy Kỳ xoay người vào trong tiệm, sau đó lên lầu ba, nhìn thấy mấy tủ sắt đặt ở trước mắt, im lặng tới, ngồi xổm người xuống, dùng mật mã mở chốt an toàn của cái tủ, từ bên trong lấy ra viên kim cương màu lam, nhìn kim cương dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng thành tín, đột nhiên nhớ đến nhiều năm trước, nằm úp sấp ở phía sau, hôn mặt của mình, cười : “ tại em trở nên xinh đẹp rồi, em có tất cả, cho nên em muốn quá khứ của em, em muốn vứt bỏ nó! Em cần quá khứ của em! Em muốn sống mỗi ngày vui vẻ! Tương lai mới là tốt đẹp nhất! có đúng hay ? Cho nên nhất định phải làm cho em trở nên xinh đẹp hơn! Ricky, đôi ay thần kỳ, giống như tay của thiên sứ mang đến cho em khuôn mặt xinh đẹp, mang đến cho em hạnh phúc, cho em tất cả, tất cả.”

      Tô Thụy Kỳ cầm cái hộp châu báu, dựa vào tủ sắt ngồi ở sàn nhà lạnh băng, nhìn chỗ nào đó trước mặt, khẽ thở dài.

      Đột nhiên vào lúc này, gió êm dịu lất phất thổi đến.

      Tô Thụy Kỳ hưởng thụ chút gió mát mẻ, sâu kín nhắm mắt lại muốn yên tĩnh chút, cũng lúc này truyền đến loạt tiếng bước chân, mở hai mắt ra, nhìn thấy trong tay Mary cầm cái hộp vuông màu đen, nhìn Mary, hỏi: “Chuyện gì?”

      Mary nắm cái hộp vuông, mỉm cười tới : “ vẫn cắt tóc cho cộ ấy, mới vừa rồi quay lại muốn tôi giao cái này cho .”

      Tô Thụy Kỳ nghe vậy, ngạc nhiên vươn tay nhận lấy cái hộp vuông, đứng lên với Mary: “ xuống thôi.”

      “Vâng.” Mary mỉm cười gật đầu, xoay người khỏi.

      Tô Thụy Kỳ nắm cái hộp, tới trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, đem cái hộp đặt ở bàn làm việc, đưa mắt nhìn lúc rốt cuộc mở ra, đột nhiên thấy bên trong để nhiều loại sushi, còn có đôi đũa bạc, chợt cảm thấy tò mò cầm cái hộp lên nhìn sushi bên trong, tất cả bày rất đẹp mắt, mặt của lúc ban đầu là nghi ngờ rồi đến tò mò, cuối cùng lên chút dịu dàng, rốt cuộc nhịn được cười tiếng. Mới đưa tay vào cầm khối sushi nếm thử chút, lại phát bên trong còn có tấm thẻ màu hồng, tò mò cầm tấm thẻ mở ra, đó viết bài hát tiếng ‘Spring I love you best’

      [centre] I wish I had someone who suddenly arrived,

      Em ước có ai đó bất chợt đến bên em,

      And show me how the flower grow and come out in winter field,

      Và chỉ cho em những bông hoa lớn lên và vươn mình cánh đồng tuyết,

      I wish I had someone new, tender to my heart,

      Em ước có ai đó nhàng tiến vào trái tim em,

      Someone who will share me precious time,

      Ai đó chia sẻ cùng em những khoảnh khắc quý giá,

      Someday you find me in the hands of the wind,

      Rồi đây tìm thấy em nơi trong vòng tay những cơn gió. [centre]

      Sau giờ trưa, lần đầu tiên cười thả lỏng và thoải mái. đưa mắt nhìn chằm chằm lời bài hát ‘Spring I love you best’ tấm thẻ , hai mắt phản chiếu ánh sáng nóng bỏng, mặt nở nụ cười cảm động…vừa ăn vừa chăm chú vào công việc.
      Last edited: 18/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86: Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc

      Ba ngày sau!

      Hôm nay Đường Khả Hinh chính thức làm tại Khách sạn Á Châu!

      Sáng nay ánh mặt trời rực rỡ, trời lam biển biếc, sóng biển xô bờ mãnh liệt, vô số thuyền buồm và người thích đua thuyền lao vùn vụt ở mặt biển, mặt mọi người đều nở nụ cười tràn đầy nhiệt tình.

      đường xe buýt chậm rãi dừng ở Trạm cách khách sạn xa, có mấy đứa bé người mang giày trượt pa-tanh, ngồi ở Trạm cũng chờ xe buýt.

      Cửa xe mở ra!

      Hôm nay Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương, váy ngắn màu đen, khẽ vuốt tóc mái ngắn mềm mại, khuôn mặt tươi cười xuống xe, thấy mấy đứa bé người đứng ở Trạm, thi nhau trượt pa-tanh vòng vòng, nhất thời tâm trạng rất tốt vẫy tay về phía mấy đứa bé mỉm cười : "Hi. . . . . ."

      "Hi. . . . . ." Mấy đứa bé người cũng mỉm cười chào hỏi Khả Hinh.

      Khả Hinh nhìn bọn họ cũng nhiệt tình chào hỏi mình, nhất thời cảm động cười tiếng, đứng ở dưới ánh mặt trời, nghe gió biển mát mẽ thổi tới hít mạnh hơi, xoay người nhìn lên tòa nhà Khách sạn Á Châu to lớn ở trước mặt! Nó lấy hình dáng của chiếc thuyền giương buồm lên, ánh sáng màu bạc, lóe sáng rực rỡ. cảm thán nhìn tòa kiến trúc này, nghĩ tới má trái mình trọn vẹn, đột nhiên đưa tay lên cao, xòe tay che ánh mặt trời.

      cười vui vẻ.

      vui vẻ xách theo túi xách mới vừa muốn bộ vào trong khách sạn, lại nghe được có người khẽ Tổng Giám đốc tới, cùng rất nhiều đồng nghiệp đứng ở chỗ xa, nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce từ nơi xa lái tới gần, đoàn xe hơi xe sang trọng màu đen số lượng có hạn chạy theo phía sau, tất cả mọi người bàn luận xôn xao chuyện: "Nghe tháng này Tổng Giám đốc muốn chính thức tổ chức lễ đính hôn !"

      Đường Khả Hinh nghe như thế, quay đầu nhìn về phía trong hai người đồng nghiệp, họ khe khẽ tiếp: "Bởi vì vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc ở nước ngoài lâu, nghe rốt cuộc bây giờ phải trở về nước. Cho nên Chủ tịch muốn nhân cơ hội này tổ chức đính hôn."

      "Chủ tịch?" Đường Khả Hinh nhất thời nhớ đến người đàn ông phó thác cho mình chai rượu đỏ kia.

      "Chính là cha của Tổng Giám đốc, nghe vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc có danh xưng hoa hồng Phương Đông, chúng ta vẫn chưa gặp qua đâu". Có nữ đồng nghiệp hâm mộ .

      "Chậc! nằm mộng , còn muốn nhìn thấy vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc sao, bình thường ngay cả mặt của Tổng Giám đốc chúng ta cũng rất ít nhìn thấy." nữ đồng nghiệp khác xong, rồi cảm thấy rất hứng thú nhìn về phía trước : "Tới rồi, tới rồi, Tổng Giám đốc tới rồi."

      Đường Khả Hinh nghe giọng hưng phấn của bọn họ cũng đón gió biển, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng ở đại sảnh khách sạn, Đông cùng tất cả lãnh đạo cấp cao của khách sạn đứng ở bên chờ rất lâu, bởi vì hôm nay các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn khách sạn Á Châu và tập đoàn khách sạn Hoàn Cầu có cuộc hội nghị quyết định dự án xây dựng khách sạn đáy biển gần đây đầu tư gần trăm tỷ đô và hoạch định kế sách thu mua nhiều hòn đảo Gabon, cho nên hôm nay chính thức triển khai bỏ phiếu quyết nghị! ! Mà hôm nay cũng là lần đầu tiên hai Tổng Giám đốc của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu tiến hành đối mặt!

      Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, đón gió biển ra xe, phong cách nghiêm nghị đứng ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce, nghe ông cố của có dòng máu quý tộc quốc, người đàn ông này, bất cứ lúc nào càng nhìn càng lộ ra sức hấp dẫn chết người.

      Tất cả nữ đồng nghiệp tức khắc đỏ mặt, muốn hôn mê bất tỉnh.

      Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, im lặng lên tiếng, đôi tay cài xong cúc áo âu phục, phong độ nghiêm nghị vào trong.

      Đông lập tức theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng với : "Ba giờ chiều hôm nay tiểu thư Tử Hiền tới phi trường, chuẩn bị xong xe cộ, hoa tươi đón ấy, ‘phòng tổng thống' ở tầng chót để thưởng thức cảnh đẹp toàn thành phố cũng chuẩn bị xong. Cũng làm theo căn dặn của ấy, ở mỗi nơi đều chưng bày hoa Bách Hợp, còn có đầu bếp Pháp nổi tiếng làm buổi trưa hôm nay cũng đến khách sạn, ấy là đầu bếp nổi tiếng do Tiểu thư Tử Hiền chỉ định, tiểu thư chỉ ăn món ăn Pháp do ấy làm, còn có. . . . . . Chuyên gia hầu rượu cũng sẳn sàng."

      "Ừ." Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời, lạnh lùng vào trong.

      Đông nhanh chóng vừa vừa : "Hôm nay hội nghị hai bên dự định trong vòng mười lăm phút sau bắt đầu, lãnh đạo cấp cao toàn cầu cũng kết nối xong!"

      "Ừm!" Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêm nghị về phía trước, chỉ là ai biết, rốt cuộc suy nghĩ gì, ở trong đầu thành hình bao nhiêu quyết sách.

      " rất đẹp trai a. . . . . ." Có số nữ đồng nghiệp lộ ra bộ dáng si mê.

      " có nghe ? Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc a sắp về nước, phải sắp xếp xe đưa đón, hoa tươi, ‘phòng tổng thống', còn có đầu bếp Pháp, chuyên gia hầu rượu, trời ạ. . . . . ."

      "Người có tiền, dùng tiền như vậy làm sao xài hết?"

      Đường Khả Hinh đứng ở cách đó xa, nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi, đưa mắt nhìn rồi cười khổ tiếng, xoay người làm việc.

      Tòa nhà Hành chánh nhanh chóng mở ra!

      Thư ký các bộ phận đều được phái tới, trong ngoài bận rộn hội nghị hai bên lần này! Phòng hội nghị hình bán nguyệt gần 4000 mét vuông ngồi đầy người rất náo nhiệt, vách tường bốn phía treo màn ảnh lớn tinh thể lỏng tượng trưng cho mỗi quốc gia, màn ảnh đều lên hình ảnh chủ tịch chức vị cao

      nhất hoặc là Tổng Giám Đốc, tất cả thư ký cầm hộp điều khiển ti vi thử điều chỉnh từng LCD, lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị bàn tán dự án khách sạn dưới đáy biển có thể khởi công thuận lợi hay .

      Chuyện này công bố cho toàn bộ cổ đông bảy lần nhưng đều bị Tổng Giám Đốc tập đoàn Hoàn Cầu Trang Hạo Nhiên bác bỏ. Năm đó Tưởng Sĩ Chiêu và Trang Duy Mạnh là hai người sáng lập đứng đầu dùng cổ phần chung của công ty để sáng lập ra Tập đoàn Hoàn Cầu và Tập đoàn Khách sạn Á Châu, ban hành kỷ luật sắt cho hai tập đoàn lớn, quyết định tất cả sách lược, hai Tổng Giám đốc của hai tập đoàn phải tự mình ký tên mới có thể chính thức khởi động dự án, sở dĩ nhắm vào dự án khách sạn đáy biển lần này vì đầu tư gần 100 tỷ đô, Tưởng Thiên Lỗi muốn khởi công nhưng Trang Hạo Nhiên kiên quyết phản đối, cho nên hội nghị hôm nay là lần hội nghị lớn trong tất cả cuộc lần hội nghị của Khách sạn Á Châu nhiều năm qua!

      “Tổng Giám đốc tới……” Có người vào thông báo trước.

      Tất cả lãnh đạo cấp cao rối rít đứng lên, nghiêm túc chờ đợi.

      Cửa chính phòng hội nghị ầm ầm mở ra.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng giống như quân vương, dứt khoát vào phòng hội nghị, mang đến ngàn vạn khí thế, vừa đến ngồi vào ghế dành riêng cho Tổng Giám đốc, vừa giờ tay ra hiệu cho lãnh đạo cấp cao cùng cổ đông ngồi xuống.

      Mọi người chỉnh tề trật tự ngồi xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi vị trí Tổng Giám đốc, nhìn phòng hội nghị hơn bốn ngàn mét vuông, tập trung tất cả nhân tài xuất sắc nhất Tập đoàn Á Châu, mặt của lên nụ cười, : “Bắt đầu

      “Vâng” Đông nghe xong, lập tức cầm lên Microphone, tuyên bộ hội nghị hai bên bắt đầu!

      Giám đốc nghe xong ngay lập tức gật đầu, từ chỗ ngồi đỏ thẫm đứng lên, cầm lấy hộp điều khiển TV đưa ngay chính giữa màn hình LCD, màn hình lên trụ sở Tập đoàn Hoàn Cầu tại quốc: ở trong phòng hội nghị, khi tất cả người vô cùng mong đợi trong màn hình chỉ xuất chiếc ghế làm việc màu đỏ tại chỗ ngồi của Trang Hạo Nhiên, có bất cứ người nào nữa, mọi người cùng nhìn nhau đều nghĩ hội nghị quan trọng như vậy, Tổng Giám đốc Trang Hạo Nhiên đâu?

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở đối diện với chỗ ngồi của Tổng Giám đốc trong màn hình, nhìn chiếc ghế làm việc trống , lại nhìn quả địa cầu bàn, dường như nghĩ đến người này và xoay quả địa cầu, thậm chí xoay quả địa cầu đến phương hướng Châu Á.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn mô hình địa cầu, có lẽ từ phía đó có thể nhìn ra chút gì, lại nhìn đến vị trí của mình!

      “Chuyện này…….” Đông hết sức ngạc nhiên và căng thẳng nhìn chiếc ghế làm việc đỏ thẫm phía đối diện, có chút biết làm sao, cúi thấp đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn bình tĩnh nhìn chiếc ghế bóng người trong video và mô hình địa cầu chuyển động, chậm rãi mở miệng : “Hôm nay kết thúc hội nghị tại đây.”

      “A…….” Gần cả ngàn lãnh đạo cao cấp trong toàn trường từ các quốc gia Châu Á nghe được câu này cũng kinh ngạc kêu : “Kết thúc như vậy sao?” Hôm nay cũng chưa gì mà?”

      “Tổng Giám đốc Trang bảy lần bác bỏ dự án xây dựng khách sạn dưới đáy biển.”

      “Nhưng Tổng Giám đốc Tưởng của chúng ta muốn làm a.” Có người lặng lẽ : “Cho dù thế nào, cuối cùng vẫn phải họp chứ? Nhiều năm qua, Hoàn Cầu rất ít bác bỏ phương án của chúng ta, hơn nữa bọn họ cùng chúng ta nước sông phạm nước giếng a.”

      “Cho dù thế nào nữa, mỗi bên nắm giữ 31% cổ phần công ty đối phương, loại phương án này thể làm bừa.”

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng xem thường nhận xét và ý kiến của tất cả lãnh đạo cấp cao, nghiêm nghị đứng lên, cài xong cúc áo âu phục, sải bước ra khỏi phòng hội nghị chứa gần ngàn người.

      Đông nhanh chóng theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, : “Tổng Giám đốc…. Hội nghị lần này tiến hành sao? Lúc ấy chúng ta quyết định mở hội nghị hai bên Tổng Giám đốc Trang đồng ý có mặt, tại sao đột nhiên lại tham gia vậy?”

      Tưởng Thiên Lỗi cũng trả lời vấn đề của , chỉ lạnh lùng bước nhanh về phía Văn phòng làm việc Tổng Giám đốc của mình.

      Đông dừng lại tại chỗ nhìn bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi về phía Văn phòng, suy nghĩ rất nhanh chóng chuyển đến ở nơi Địa Cầu xa xôi, người đàn ông khác cũng có bản lãnh sấm rền gió cuốn, nhiều năm trước bọn họ đứng đỉnh cao lâu, kiềm chế lẫn nhau, tác động lẫn nhau, cùng nhau phát triển, là huyền thoại của giới kinh doanh và giới khách sạn nhưng chỉ có bọn họ mới biết cả hai bên đều có dã tâm tóm thâu tất cả!
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :