1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 954: hai người đồng ý ?



      Bác Dịch chậm chạp ngẩng đầu lên, kích động nhìn về phía ủy viên Trương! !



      Ủy viên Trương sâu nhìn về phía Bác Dịch, nghiêm túc mà khẳng định : "Cậu chính là đứa bé Bác tiên sinh cùng Bác phu nhân lưu lại năm đó! ?"



      Hai mắt của Bác Dịch lóe ra ánh sáng mũi nhọn, nhìn về phía ông, mang theo chút đau thương gật đầu!





      "Tốt! !" Hai mắt của Ủy viên Trương mãnh liệt lưu chuyển, lại quay người nhìn về phía bầu trời mưa gió u kia, còn có sấm sét vang dội, cả người thân thể đột nhiên dâng lên chút mênh mông, sâu kín : "Như vậy, tôi liền thân mình, công khai chân tướng bí mật của bình rượu này! ! Gánh chịu trách nhiệm tôi ngụy tạo chứng cứ năm đó! Để cho dây thừng pháp luật trói lại! Các ngươi gần đây, luôn tìm kiếm, hành động như vậy, tôi cũng nên mình gánh chịu rồi !"



      "! !" Đường Khả Hinh liền đau lòng cùng khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ủy viên Trương, : " Chú Trương! ! Con xin chú giúp chúng con, cũng phải muốn chú làm chuyện này a! !"



      Vẻ mặt của Ủy viên Trương có chút nặng nề nở nụ cười, nhìn về phía đơn thuần này.



      "Đúng vậy!" Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng đồng thời đứng dậy, khẩn trương nhìn về phía ủy viên Trương : "Mấy chục năm qua, ngài vẫn luôn che chở cho Hoàn Cầu của chúng tôi! ! Bảo vệ hai người lãnh đạo tập đoàn chúng tôi, thậm chí hy sinh người nhà của mình cùng con đường làm quan của mình! Hôm nay chúng tôi sao có thể để ngài mạo hiểm như vậy? Ngài có chiến tích nhiều năm, ngàn vạn lần được vì Hoàn Cầu cảu chúng tôi, mà xuất bất kỳ ngoài ý muốn gì! Hoàn Cầu của chúng tôi chỉ là tập đoàn nho , gánh vác nổi a!"



      Ủy viên Trương nghe lời này, cũng có chút nhõm, mỉm cười : "Là người lãnh đạo, chuyện thứ nhất, phải là gánh vác sao? Huống chi, năm đó đúng là tôi thể khống chế những mưu, vì cứu Tưởng Trang gia các người, mới ngụy tạo chứng cớ! Rất nhiều chuyện đều là người làm, trời nhìn! Nên tôi muốn gánh chịu trách nhiệm, phần tôi chia ra cũng phải ít! Càng cần phải , có thể bảo vệ an toàn cho những đứa bé kia! Tương lại mỗii người đều có thể làm nên chuyện lớn, chính trị nước ta phát triển, nhân tài phía sau thiếu mình tôi!"



      "! !" hai mắt của Đường Khả Hinh rưng rưng đứng lên, tới trước mặt ủy viên Trương, nghẹn ngào nức nở : "Chú Trương! Chú thể làm như vậy! ! Ngàn vạn lần thể làm như vậy! Nếu như chú như vậy, cả đời chúng con mãi đau lòng và áy náy? Mấy chục năm chú vì Hoàn Cầu mất vợ mất con, vật tay chú con biết, đó là dì tặng cho chú, nhưng chú vẫn luôn mang theo. . . . . . Chú là người trọng tình nghĩa như vậy, ngàn vạn lần thể vì chúng ta, gánh chịu đây tất cả! !"



      Ủy viên Trương nghe lời này, nhìn về phía Đường Khả Hinh hiểu chuyện đáng như thế đứng ở trước mặt của mình, giống như con mình, nước mắt chảy xuống, lo lắng cho mình, ông khẽ nhếch môi, cuối cùng vươn tay, khẽ đặt đầu này, tình cảm : "Nếu như Xảo Xảo chết, đoán chừng là cũng lớn bằng con rồi. . . . . ."



      Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn về phía ủy viên Trương.



      Hai mắt của Ủy viên Trương lưu chuyển chút đau lòng, để tay ở đầu , nặng nề thở dài, mới chậm chập : “Ngày ấy khi Xảo Xảo rời , vừa lúc là sinh nhật của con bé, mang theo cặp sách, lúc ra cửa đau chân, muốn cho tài xế đưa tiễn con bé, khi đó chú có đồng ý, với nó, đến trường, được lấy cớ. Con bé chính là ra cửa như vậy, sau khi ra ngoài, liền chưa từng trở về. . . . . . Chú nghe người đường , lúc Xảo Xảo nằm ở lối bộ, người bay rất nhiều bươm buớm, sau lại chú mới biết, con bé mỗi khi đứa bé ra đời ngày kia, là ngày mẹ đau nhất, cho nên nó len lén bắt rất nhiều bươm buớm, tính để ở trong bình làm quà tặng sinh nhật của mẹ. . . . . . Nhưng mẹ của bé còn chưa kịp thấy bươm buớm xinh đẹp này, cũng xảy ra chuyện ở con đường khác. . . . . ."



      Cơ thể của Đường Khả Hinh chấn động, nước mắt đau thương chảy xuống, nhìn về phía ủy viên Trương. . . . . .



      Tâm của mọi người cũng nặng nề nhìn về phía ủy viên Trương.



      Ủy viên Trương nhíu chặt mi tâm, hai mắt có chút tối tăm cùng đau lòng, : "Đối với quan chức như chúng tôi, người chết, xa xa có quan trọng so với người còn sông. . . . . . Chúng tôi có thể để cho oan hồn, tạm thời đặt ở trong khe hở thời gian, nhưng có nghĩa là họ có thể bình an vô lên thiên đường đâu! Muốn làm người tốt cũng dễ dàng, muốn làm có người tốt gánh vác mọi chuyện, càng khó hơn! ! Mọi người đều là người sống, chuyện kế tiếp, để lại cho tôi xử lý!Hãy sống tốt! Tôi giải quyết chuyện này! ! Tin tưởng tôi!"



      "! !" Đường Khả Hinh vội vàng khóc lênlắc đầu! !



      Lúc này Trang Hạo Nhiên cũng lên ý kiến của mình: " ra chuyện cũng phải khó giải quyết như vậy! Tôi biết ủy viên Trương băn khoăn là khi vạch trần rượu đỏ, mặc dù vạch trần bằng cách nào, Hoàn Cầu cũng thoát khỏi quan hệ! ! Nhưng là chuyện xảy ra rồi, chúng ta gánh chịu là được! có bí mật gì, có thể giữ lại cả đời! Hoàn Cầu cũng thể bị những bí mật này kiềm chế cả đời! Chuyện đến nước này rồi, ngóc đầu trở lại, cũng phải là chuyện đánh sợ!"



      "Đúng! !" Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm chạp đứng dậy, cả người kịch liệt tức giận : " ai có thể nắm giữ tập đoàn vĩnh viễn huy hoàng! Coi như ủy viên Trương ngài ra mặt, nỗ lực bảo vệ chúng ta, Hoàn Cầu cũng thoát khỏi liên quan! ! Chúng ta liền nghĩ cách, đem chân tướng việc này truyền cho đời sau! Chúng ta nghênh đón làn sóng thẳng lên! Mặc kệ có ma qur quái gì, có lẽ có mưu ám toán! Chúng ta trực tiếp đối mặt! Liền nhìn xem đến cùng, bọn họ có khả năng này hay ! Vốn quan trọng nhất trong cuộc sống là cảm ơn cùng phản đối! !"



      Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ cũng đồng thời gật đầu, : "Đúng vậy! Đây là chuyện của Hoàn Cầu! !Nên để cho chúng tôi tự giải quyết ! Năm đó tâm nguyện mà ông Tưởng thể hoàn thành, chúng tôi tới thay ông hoàn thành! Nếu có chuyện gì, chúng tôi cũng tiếp nhận!"



      Ủy viên Trương trầm mặt nhìn về phía bọn họ, hơi lộ ra chút nghiêm túc cùng kiên trì : "Đây phải là chuyện riêng của 4 người các ! ! Đây là tập đoàn người! Đây là chuyện 300 công nhân viên trong Hoàn Cầu! Nếu như mọi người rơi đài, cũng bị người có tâm tư khác thừa cơ, lũng đoạn nhiều công ty! Tôi và Thủ tướng chính là muốn ngăn lại chuyện này, mới đường giúp đỡ các ngươi tới hôm nay! ! cho rằng, chúng tôi nhiều người bảo vệ cửa tập đoàn như vậy, chỉ là ý nghĩ nhất thời nông nổi sao?"



      "Ủy viên Trương!" Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ kịch liệt nhìn về phía ông.



      Ủy viên Trương tiếp tục trầm mặc nhìn bọn họ, nghiêm túc cùng trịnh trọng : " tại quan trọng nhất, chính là trước giữ được Hoàn Cầu! Nhiều tập đoàn khác chuẩn bị thừa dịp thị trường chứng khoán của tập đoàn mấy người rung chuyển, có hành động. Tôi với Thủ tướng càng lo lắng hơn! Lúc này, trước hết nên tìm ra số nhân tài! Huống chi, đây là chuyện của chúng tôi, cùng các có bất cứ quan hệ gì! Để tôi ra mặt, đây là lựa chọn tốt nhất! !"



      "Ủy viên Trương! !" Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ nặng nề kêu ông! !



      Ủy viên Trương cũng nữa, mà là cùng thư ký, xoay người muốn rời khỏi thư phòng. . . . . .



      "Còn có cách! !" giọng ngọt lịm dịu dàng truyền đến, quét qua khí nặng nề cùng ngưng trọng này.



      Ủy viên Trương cùng mọi người cùng nhau quay người lại, nhìn về phía .



      Cả người của Đường Khả Hinh duyên dáng kiều như vậy, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, nhìn về phía mọi người, nhanh chóng : "Tôi có biện pháp! ! Có thể giải quyết tốt đẹp chuyện này! !"



      Mọi người đều giật mình nhìn về phía .



      Ủy viên Trương càng tin, nghi ngờ nhìn về phía trước mặt, : "Con cần lại với chú, con thân mình mở chai rượu đỏ này ra, ra chân tướng, sau đó làm việc ngốc nghếch đem bình rượu này uống sạch! Chú cho con biết chân tướng, nhưng có nghĩ đến, con lại có hành động như vậy! Ngày đó sau khi biết con rơi xuống biển, cũng rất khiếp sợ cùng tức giận! Ba con vất vả mới có người con tốt hiểu chuyện và đáng kiêu ngạo như con, ở tuổi thanh xuân tốt đẹp, lại gách vác chuyện này sao!"



      Trang Hạo Nhiên cùng mọi người cũng rất sốt ruột mà nghi ngờ nhìn về phía .



      " phải! !" Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn về phía ủy viên Trương, vẻ mặt vô cùng kiên định, nắm chặt quả đấm : "Con cách! ! Năm ngày sau, chính là cuộc so tài của các học trò của chuyên gia rượu! ! Vào thời điểm đó, tập trung rất nhiều ký giả cùng tuyển thủ trong và ngoài nước! Chính là toàn thế giới chú ý tới! ! Mà tranh tài, tổng cộng có ba vòng! Vòng thứ nhất thi viết! ! Vòng thứ bịt mắt chọn rượu! ! Vòng thứ ba rót rượu! ! Nếu như con có thể thuận lợi tiến vào vòng tranh tài thứ 3, theo như quy định so tài, con hoàn toàn có tư cách, chọn lựa rượu đỏ thích hợp với con! Vào thời điểm kia con có thể ở trước mắt người đời mở chai rượu đỏ này ra!"



      "Em điên hả?" Trang Hạo Nhiên tới trước mặt , rống giận: "Vậy em làm sao?"



      Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : "Đến lúc đó em lấy thân phận tham gia tranh tài rượu đỏ! !Em phải người của Hoàn Cầu ! Cho nên em mở, tất cả mọi người có việc gì! !"



      "Vậy còn em!" Trang Hạo Nhiên lần nữa kích động nhìn về phía , gầm lên: "Nếu em xảy ra chuyện, biết sao hả! ! ?"



      "Em có việc gì! !" Đường Khả Hinh vội vàng mà lo lắng nhìn về phía : " hiểu quy định của cuộc so tài! ! tin hỏi Bác Dịch xem! !"



      Lúc này Bác Dịch, ngồi ở ghế sa lon, nhìn mọi người nhìn về phía mình, hai mắt của mãnh liệt lóe lên, mới khẽ gật đầu : “Đúng vậy! Vòng rót rượu cuối cùng, đều là do hiệp hội ruợu đỏ thế giới, chọn lựa ra rượu đỏ, bỏ vào tủ lạnh, lại đưa đến bàn đấu, cho nên chỉ cần chai rượu đỏ trăm năm này, do hiệp hội rượu đỏ thế giới tuyển chọn rồi quyết định, cuối cùng bỏ vào tủ lạnh niêm phong cất vào kho, như vậy Hoàn Cầu đóng! Mà lần này lựa chọn rượu đỏ, toàn bộ do người có kinh nghiệm ttrong giới rượu, trước mặt rất nhiều truyền thông, công khai chọn lựa, ai có thể ăn gian, ai cũng làm gì được! Cho nên mặc dù Khả Hinh tiến vào trận chung kết cuối cùng nhắm mắt chọ đại ngay rượu đỏ, cho nên dù ai chọn trúng ít bình, cùng quả có quan hệ! Cũng có quan hệ với Hoàn Cầu!"



      " được! !" Trang Hạo Nhiên vẫn là nghe trận kinh hãi và giật mìn! !



      "Đây là biện pháp duy nhất! ! Duy nhất để cho bọn họ xuống đài! !" Đường Khả Hinh tính toán, gấp gáp : "Khi đó, toàn bộ thế giới đanh trực tiếp xem, tất cả ống kính cũng quay chính xác chai rượu đỏkia! Bọn họ thể nào nhận ra chai rượu đỏ này, cũng thể nào để cho em mở chai rượu đỏ này! ! Nếu chuyện này, vạch trần quan trọng hơn giấu giếm! Liền để cho bọn họ tự xuống đây ! Giúp đỡ mọi người! ! Chờ đợi thời gian, ủy viên Trương từ từ tính sổ với bọn họ! !"



      Lúc này Ủy viên Trương, hai mắt mãnh liệt lóe lên! !



      "Khả Hinh! !"Hai tay của Trang Hạo Nhiên nặng nề cầm bả vai của , hai mắt lóe lên ánh nước, đau lòng : "Em làm như vậy, có nghĩ tới hay ! !Em quyết định như vậy, đồng nghĩa với việc bây giờ chia tay với ! !"



      "Nếu như em làm như vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh khóc lên, thâm tình nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nước mắt từng dòng chảy xuống : “Nếu như em làm như vậy, em mỗi ngày mỗi ngày chia tay ! Vừa rồi em ngồi ở máy bay trực thăng, nhìn mình cầm rượu đỏ, nhắm ngay mưa đạn! ! Lòng em đau lắm, nhưng cũng vì mà kiêu ngạo! Em vẫn rất khát vọng có thể nhanh chút, tới bên cạnh của , cùng trải qua ít mưa gió! ! Hôm nay rốt cuộc em có cơ hội rồi, làm dù che mưa cho , vì , vì Hoàn Cầu mà làm chút việc! ! coi như là vì hoàn thành mơ ước trong cuộc đời của em ! !Em ! !em , em , Trang Hạo Nhiên! ! thể hiểu, em có thể làm chuyện vì , là hạnh phúc cỡ nào! ! Em có chuyện gì! !Em nhất định có chuyện gì! !"



      Trái tim của Trang Hạo Nhiên đau đến giống như bị xé rách, mặt co quắp khổ sở, còn là rơi nước mắt, lắc đầu! !



      Giờ phút này, trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất đau tiến lên, nhìn về phía vội vàng : "Cách này có thể được! Nhưng nhất định phải là em!"



      " ai so với em càng rượu đỏ hơn!" Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt như suối trào, : " có ai, so với em càng hiểu chai rượu đỏ này! Nó làm bạn với em ba năm, cùng vượt qua gian nan nhất trong đời của ba năm! Em thường xuyên chuyện trời dưới đất với nó, nhớ thế này này, nhớ tất cả, em bảo vệ nó ba năm, nếu như chấp nhận hứa hẹn kia, đời đời kiếp kiếp bảo vệ nó—"



      "Hạo Nhiên! !" Đường Khả Hinh vội vã đưa hai tay ra, chạm vào hai bên mặt , lại khóc : "Em có việc gì! có việc đâu! Nếu cứ như vậy, khiến em lo sợ và lạnh lẽo, sợ gặp chuyện may tùy thời rời khỏi em, để cho mình em nghênh đón sóng gió! ! Chúng ta cùng nhau, vì Hoàn Cầu, cùng nhau sống chết ! Em sợ chết! Bởi vì có , em rất thỏa mãn! !Em hạnh phúc! em như vậy, mỗi khắc đều là vĩnh hằng! em . . . . . em . . . . . em . . . . . ."



      Trang Hạo Nhiên đau khổ nức nở rơi nước mắt nên lời, chỉ là đau lòng run rẩy bưng mặt của , thương sâu đậm nhìn trước mặt. . . . . .



      Đường Khả Hinh cũng rơi nước mắt khổ sở nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, : " hiểu em mà có đúng hay ? hiểu em xin lỗi? Chúng ta cùng nhau học xong dâng hiến, chúng ta cùng nhau hiểu được tất cả tâm bồ đề kia, nên hiểu giờ khắc này, em có thể dâng hiến, em rất hạnh phúc! Cho cơ hội, để em trả chút thương ! Em rất khát trong đời có thể làm chuyện oanh oanh liệt liệt lần!"



      Trang Hạo Nhiên vẫn đau khổ ôm chặt khuôn mặt , cúi đầu xuống, hai mắt run rẩy cùng đau lòng rơi nước mắt, nhưng vẫn là lắc đầu mà : " được! ! thể để cho em gặp chuyện may! được! !"



      "Hạo Nhiên! Em biết , nếu như em gặp chuyện may, cũng sống nổi, cho nên em là , cũng nhất định bảo vệ mình tốt, thuận lợi tiến vào trận chung kết! em có chuyện gì, yên tâm!" Đường Khả Hinh lại khóc đau khổ cầu xin ! !



      "Khả Hinh!" Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người cũng đau lòng nhìn về phía . ". . . . . . . . . . . ."

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Ủy viên Trương dừng lại lúc lâu, nhìn về phía Đường Khả Hinh kiên quyết như vậy, hai mắt ông chợt lóe, cuối cùng : "Cái này vẫn có thể xem là cách! Vừa có thể giữ được Hoàn Cầu, càng có thể để mọi người an toàn! Ở thời gian Khả Hinh so tài rượu đỏ này, tôi bảo vệ an toàn cho con bé! Hơn nữa cho tôi thời gian, tôi khiến bọn họ thấy giải thi đấu trong rượu, sau đó tự mình xuống đài! cách nào tham gia tuyển! Trả lại cho các ngươi Hoàn Cầu có tương lai tươi sáng! Trả lại cho các ngươi cuộc sống an toàn! !"



      Trang Hạo Nhiên ôm chặt Khả Hinh, sợ run nhìn về phía ủy viên Trương, đôi tay ôm chặt hông của , vẫn do dự!



      Đường Khả Hinh cũng vừa kích động khóc cười nhìn ủy viên Trương! !



      Ủy viên Trương lần nữa khẳng định nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt lóe lên qua ánh sáng sắc bén như người lãnh đạo, cam kết cũng khẳng định : "Tin tưởng tôi! !Con bé là con của Chí Long, cũng giống như con của tôi! !Tôi để cho con của tôi lại xảy ra chuyện! Nếu như các ngươi xác định trái tim đối phương, như vậy khi con bé ở vòng tranh tài cuối cùng, cậu lợi dụng thân phận tổng giám đốc cùng con bé dâng chai rượu đỏ này ra! Các ngươi đồng ý ?"



      Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh nghe lời này, chậm chạp quay đầu, thương và nước mắt đong đầy nhìn đối phương. . . . . . Đưa mắt nhìn lâu lâu, cuối cùng nước mắt cùng nhau chảy xuống, đồng thời hạnh phúc gật đầu! !



      Bầu trời sét đánh tiếng, phá tan tầng mây, mang đến đoạn ánh sáng thiên đường.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 955: Va chạm



      Ban đêm!

      Bệnh viện! !

      "Khi đó! !" Tô Lạc ốành lập tức đứng ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt còn có Trần Mạn Hồng và y tá, quần áo bẩn cũng kịp đổi, mặt còn dính đầy tro than khi máy bay bị cháy, trực tiếp lắc đầu hí mắt, giơ tay : “Ông đây vừa phát máy bay có vấn đề, lập tức dũng mà với người điều khiển, mặc kệ xảy ra chuyện gì, các ngươi nhất định phải thuận lợi đến nhà lão đại cho tôi! ! Khi đó tôi có quyết tâm liều mạng, còn mang chút nóng máu, trong mắt trong lòng, chỉ có. . . . . . . . . . . . Lão đại tôi thích nhất! !"



      xong, rất đẹp trai mà giơ tay lên, nâng lên chỉ về phía bầu trời đen tối.





      Phốc! ! Mọi người nhịn được cúi đầu cười tiếng!



      "Có hay ?" Trần Mạn Hồng dựa sát vào bên cạnh chồng, nhịn được phì cười : "Chính là người nhảy dù nhanh nhất phải! !"



      " !" Tô Lạc Hành trực tiếp trừng mắt, biết hai y tá này vẫn còn ở cầm khaythuốc , đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, vô cùng chăm chú mà nghe lời của mình, dễ dụ nhất, lập tức lại nhảy đến hướng khác trong phòng bệnh, trừng mắt, vẻ mặt khoa trương : "Tôi gạt mấy người đâu! ! Khi đó, trước mặt tôi là hai chiêc máy bay rơi xuống, tôi kêu to lên! ! Sở Nhai! ! Kiệt ———— hai người nên bỏ tôi lại! !"



      Trong nháy mắt Lâm Sở Nhai cùng Tào Kiệt kích động nhìn Tô Lạc Hoành, cảm động đến đôi mắt muốn rơi lệ rồi, run rẩy đôi môi ;:. . . . . . sao?"



      "Khi đó! !" Tô Lạc Hoành giống như là hùng chân chính, ngực thở gấp phập phồng, nóng mắt nhìn hai người an hem trước mặt, kích động như vậy, trọng tình trọng nghĩa : "Tôi nhịn được, lập tức liền nhảy xuống máy bay chết chung với hai người ————"



      Hai y tá nghe xong lời này, trong nháy mắt vẻ mặt tràn đầy bộ dáng cảm động, đôi mắt sùng bái, giống như nhìn hùng nhìn về phía Tô Lạc Hoành! !



      Lãnh Mặc Hàn cả người bị thương nặng, nửa nằm ở giường bệnh, vừa nghe Tô Lạc Hoành lung tung, vừa nghiêng người nhìn về phía ngoài phòng bệnh, y tá qua lại cùng thuộc hạ bị thương, thậm chí thỉnh thoảng đều có thể nhìn thấy Lâm Bạch Bạch tranh thủ thời gian hái thảo dược,, chuẩn bị cấp cứu cho Khả Hinh, cũng có phải nhìn thấy bóng dáng khác. . . . . .



      "Khi đó! ! Đột nhiên xảy ra chuyện lớn! !" Tô Lạc Hoành lập tức giống như con mèo, nhảy đến cửa phòng bệnh, vẻ mặt vẫn rấtkhoa trương : "Máy bay của chúng tôi, cư nhiên cũng bị bắn trúng! ! Oanh tiếng, tỏng nháy mắt đuôi máy bay nổ tung! ! Toàn bộ lửa nóng ào tới cửa tôi đứng! !"



      Hai y tá nghe, lập tức thở hốc vì kinh ngạc, khẩn trương nhìn , quên luôn việc đổi thuốc cho Lãnh Mặc Hàn, nhịn được hỏi: "Sau đó sao?"



      Lãnh Mặc Hàn mới rồi muốn nhìn về phía ngoài cửa, lại bị Tô Lạc Hoành kéo qua, liền đành phải dừng lại, bất đắc dĩ nhìn ta. . . . . .



      "Sau đó! !"Vẻ mặt của Tô Lạc Hoành đột nhiên có chút khoa trương, híp chặt mắt, cố làm cho thần bí cùng khẩn trương : "Khi đó, tôi rất dũng nhào tới hai người điều khiển trước mặt, xô ngã bọn họ xuống đất, kêu to: "Cẩn thận! Tôi tới bảo vệ hai người! !"



      y tá nghe xong lời này, vẻ mặt càng sùng bái, giống như muốn khóc nhìn về phía Tô Lạc óoành! !



      Lúc này Tiêu Đồng, mới cầm chén canh hầm mà chú Phúc dặn Tiểu Nhu đưa tới, trợn mắt nhìn Tô Lạc Hoành cái, mới xì ta: "Phi ! Tôi tin có thể làm như vậy ! ! Vừa rồi vọt vào Rừng trúc cứu tôi, nghe được tài xế kia bắn tiếng súng vang lên, liền lấy tốc đọ như con khỉ đu lên mấy cây trúc! !Chết sống rung cây cũng chịu xuống, tôi là Tiêu Đồng, tôi là người tốt, cũng chết được! ! Cho đến khi chúng tôi nổi điên muốn lấy dao chặt trúc, mới bị sợ mà tụt xuống ! Còn chạy nhanh cứu nhân viên! Đúng là người biết xấu hổ! nhìn Mặc Hàn của chúng tôi ? người mấy viên đạn, cũng có hừ tiếng!"



      "Này!" Tô Lạc Hành kêu lên, mặt có chút đỏ, vừa trừng mắt về phía , vừa khỏi liếc về phía hai y tá có chút hoài nghi, lập tức : " nên như vậy! Lời của tôi đều là ! Còn về chuyện kia với tính chất nó khác nhau! ! Người kia là tài xế ngốc, thấy ông đây liền muốn nổ súng, là người. . . . . .Cũng. . . . . . cũng có chút sợ rồi! Nhưng khi đó ở máy bay, tôi đẩy ngã bọn họ nha! Thậm chí lôi kéo ghế dựa để dập lửa, kéo dây dù để nhảy, để cho bọn họ nhảy trước, sau đó tôi mới nhảy!! Nếu phải như vậy, tại sao khuôn mặt đẹp trai của ta lại có thể bị bẩn tới như ậy? Chẳng lẽ là sau khi ông đây nhảy dù xong, lấy bùn đất chét lên mặt mình?"



      "Chậc! !" Tiêu Đồng vừa cầm thuốc, tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn vừa buông xuống, nhịn được cười lên : "Tôi đoán là lửa cháy đến cổ , nên tự mình lau! !"



      Phốc! ! Trần Mạn Hồng lại nhịn được che miệng cười lớn! !



      "Tôi nàyTiêu Đồng! !" Tô Lạc Hoành có chút tức giận nhìn về phía Tiêu Đồng, : "Có phải nhìn tôi leo lên cây trúc, nên nhìn tôi vừa mắt hả? Từ nảy đến giờ, vẫn ngừng mất hứng nhìn tôi! Có chuyện gì, ở trước mặt em ràng ! ! vất vả tôi mới còn sống. . . . . ."



      "Mặc Hàn mới là khó khăn lắm mới còn sống! !" Tiêu Đồng vừa mút canh hầm, vừa trừng mắt nhìn , mới tiếp: " nên đàng hoàng chút ? Đông lập tức đẩy xe thức ăn, tới đây hầu hạ như hầu ông nội đó! !"



      Lãnh Mặc Hàn lại nhìn về phía canh bổ, mùi vị vô cùng nồng, tràn đầy mùi vị nhân sâm, : "Lại uống canh nhâm sâm hả?"



      Tiêu Đồng vừa cười nhìn Lãnh Mặc Hàn, vừa cầm muỗng lên, cẩn thận từng li từng tí khuấy canh bổ kia, mới : "Phải! Đây chính là cây nhâm sâm mà ba của Tiểu Nhu cho người đưa tới, nghe Tiểu Nhu , đây là vật trân quý của Chu gia bọn họ, gọi lão nghìn năm, hiển nhiên có cái hình người, khiến cho lúc tôi nhìn thấy liền giật mình, cũng biết nhân sâm này quý giá riuif ! Trừ trông nhà chủ tịch có 3 gốc nhân sâm ngàn năm, đây là cây nhân sâm thư tư tôi thấy được! ! Tiểu Nhu thực tiếc! Cho nưa cây, cho Uyển Thanh nữa cây, đến lúc đó có chuyện gì, lấy nó để cứu mạng!"



      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong lòng khỏi ấm áp, nhìn về phía Tiêu Đồng, hai mắt có chút dịu dàng, hỏi: "Tiểu Nhu đâu?"



      Tiêu Đồng cầm lên chén sứ , vừa múc canh cho , vừa : " ấy và Lâm Bạch Bạch nghe chú Phúc , tạm thời ở trong phòng bếp phía sau, phơi nắng chịu khó mà chế tạo ra thuốc bột trị rắn, bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, vừa vội cái này, vội cái kia, còn phải nấu canh cho , choáng váng luôn rồi !"



      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, nhịn được : "Bận rộn đến thời gian qua đây cũng có? Từ xế chiều đến bây giờ vẫn chưa đến phòng bệnh này đâu. . . . . . Buổi sáng còn khóc sướt mướt vậy. . . . . ."



      Tiêu Đồng hơi giật mình, cầm cái muỗng, trừng nhìn về phía .



      Lãnh Mặc Hàn nữa, chỉ là vẻ mặt có chút tự nhiên, nặng nề nháy mắt cái!



      ". . . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng lặng yên trợn mắt nhìn anhh chút, cuối cùng vẻ mặt nở nụ cười rực rỡ, chậm chạp ngồi ở bên giường, cầm muỗng, múc chút nước canh, làm bộ thổi thổi, đưa đến bên miệng , mới : "Uống . . . . . ."



      Lãnh Mặc Hàn nhất thời giật mình cũng có chút vui ngồi ở giường, mặt hơi đỏ, vẫn quấn băng gạc, bị thương nặng, là mất hứng! !



      Tiêu Đồng nhìn bộ dạng này của , nhịn được cười đứng lên : " muốn uống! Đây chính là nước canh nhân sâm ngàn năm. . . . . . Lâm Bạch Bạch rồi, bây giờ nhân sâm ngàn năm, chỉ lấy cho con cùng con rể ăn! !"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, quay mặt sang nhìn về phía , hai mắt nhíu lại.



      Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt này của , đành phải bỏ muỗng vào trong chén, lại đem chén canh để qua bên : "Được rồi được rồi! muốn uống..., tôi tìm người đút uống..., được chưa?"



      Lãnh Mặc Hàn luôn luôn cùng Tiêu Đồng ăn ý mười phần, liền đành phải trầm mặc nhìn về phía .



      Tiêu Đồng vừa nhìn vừa cười đứng lên, muốn ra ngoài. . . . . .



      "Này! !" Lãnh Mặc Hàn đột nhiên gọi lại.



      "Sao vậy?" Tiêu Đồng nhìn về phía .



      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Tiêu Đồng, hai mắt lóe lên chút do dự, cuối cùng nghe tiếng mưa rào ngoài cửa sổ, biết từ vườn hoa bên kia đến phòng bếp tạm thời bên này, khoảng cách hơi xa,: "Cầm cái dù. . . . . ."



      ". . . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng có chút kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cố ý đùa : " lo tôi bị ướt mưa hay là sợ người đó bị dính?"



      Lãnh Mặc Hàn lại có để ý tới .



      Tiêu Đồng nhịn được cười lên, cầm cây dù màu xanh đen bên cạnh giường bệnh, vừa ngang qua chỗ của Tô Lạc Hoành bên cạnh, đá cước mới ra khỏi đó, liền thấy Tô Thụy Kỳ chờ mấy bác sĩ, kiểm tra cho người bị thương, đau đau xem bệnh cho tất cả bệnh nhân, vừa lo cho mấy người kia, còn phải quan tâm những y tá mới tới, tình huống của Uyển Thanh. . . . . .



      khẽ mỉm cười, nặng nề thở hơi, liền vội vàng ra khỏi phòng bệnh vip, vòng qua hành lang dài, lập tức thấy mưa ào ào hắt vào, vườn hoa bên kia có phòng bệnh vip bị bỏ, nhưng tương đối đầy đủ hết, có phòng bếp, cũng có gian, Tiểu Nhu cùng Bạch Bạch, bao gồm Nhã Tuệ đều ở chỗ đó giúp tay, vội vã vòng qua núi giả, bước qua sân cỏ xanh mượt, mới chịu hứng gió thổi mạnh, về phía đối diện, ai biết chưa được mấy bước, cư nhiên liền nhìn đến Tiểu Nhu mặc áo sơ mi màu xanh lá cùng quần trắng, cột tóc cao đuôi ngựa, mang cái túi lớn lưng, trong hai tay ẫn cầm theo gói thuốc, cũng muốn về phía phòng bệnh bên kia, nhưng bởi vì mưa rơi quá lớn, kịp, liền trốn phía dưới cây chuối tây tránh mưa. . . . . .



      "Tiểu Nhu?" Tiêu Đồng nhìn cả người Tiểu Như ướt đẫm, mặt còn có nước mưa chảy xuống, vội vã tới, che dù, khẩn trương : " ra ngoài hả? Sao lấy dùtheo?"



      Tiểu Nhu quay đầu, nhìn về phía Tiêu Đồng, nhất thời nhịn được mệt mỏi thở hổn hển, vẫn như cũ nở nụ cười thà ngọt ngào, ngu ngốc đáng : “Tôi lấy thuốc! Bạch Bạch để quên thuốc ở hiệu thuốc!"



      "A!" Tiêu Đồng che dù, nhìn về phía Tiểu Nhu, người con khéo léo hiểu chuyện, nhịn được cười lên, lòng : "Vất vả rồi! mau đưa thuốc cho tôi! Tôi giúp đem vào cho. . . . . . đến phòng bệnh của Mặc Hàn nghỉ ngơi chút! Thuận tiện xem ta chút, ta có nhắc tới !"



      Tiểu Nhu lại ngu người giật mình đứng ở dưới dù, cầm theo hai bao thuốc, trợn to hai mắt nhìn về phía Tiêu Đồng. . . . . .



      Tiêu Đồng nhìn bộ dáng của Tiểu Nhu như vậy, liền nhịn được cười lên : "Sao rồi? Mau ! xem ta chút!"



      "Ách. . . . . ." Tiểu Nhu nhớ tới xế chiều hôm nay, Lãnh Mặc Hàn khẩn trương gấp gáp quan tâm chuyện của Khả Hinh, thậm chí còn vì vậy, trách phạt hai thuộc hạ, trái tim của phanh phanh phanh giống như có ít đồ, va chạm vào nhau có chút đau, vội vàng cầm theo thuốc, liên tục lui về phía sau, chỉ ngây ngốc đứng ở trong mưa, : "Tôi. . . . . . Tôi… Tôi có việc. . . . . .Tôi .. Tôi ! nhất định phải dặn ta uống hết canh! !" xong, liền liên tiếp lui về phía sau! !



      “Này! !" Tiêu Đồng nhất thời giật mình, che dù đứng ở trong mưa, trợn tròn mắt.

      Phòng bệnh! ! Tô Lạc Hoành, cùng Lâm Sở Nhai, còn có Trần Mạn Hồng cùng đến thăm mấy người nhân viên trong công ty, đều bị thương vì chuyện máy bay bị rơi, Trang Hạo Nhiên nhịn đau làm chút gì đó cho mọi người ăn, biết khẩu vị của Lãnh Mặc Hàn nhạt, càng tự mình xuống bếp, lúc này Tiêu Đồng cầm theo cây dù ướt mưa nước chảy róc rách, vào phòng bệnh, nhìn Tô Lạc Hoành vẫn còn quấn lấy hai y tá, liền nhịn được : “Vẫn chưa hết sao?"



      Lãnh Mặc Hàn liền ngẩng đầu lên, mang theo chút vui mừng cùng kích động, lại thấy Tiêu Đồng mình trở lại, mi tâm của xiết chặt, nghi ngờ nhìn . . . . . .



      Tiêu Đồng cũng có chút xin lỗi, cầm cây dù, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cười gượng mấy cái, mới : " ấy …. ấy.. ấy có chút bận. . . . . . Có thể có thời gian tới. . . . . ."



      Hai mắt của Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, trong nháy mắt nhìn về chỗ hẻo lánh phía trước, ngực bị người nặng nề va chạm…

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 956: cho phép ra khỏi cửa
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Mưa rơi vẫn càng lúc càng lớn, đập vào lá chuối vang lên lộp bộp! !

      Lãnh Mặc Hàn chậm rãi nhấc chăn đệm lên, tay giữ chặt vết thương băng bó nơi lồng ngực, toàn thân đẫm mồ hôi khó chịu để cho Tiêu Đồng khoác chiếc áo sơ mi trắng cho mình, chậm chạp xuống giường...

      "Ai!" Tiêu Đồng thoáng cái giữ được , đau lòng sốt ruột : " muốn đâu a? ấy có thể lát nữa đến đây... Đừng khẩn trương như vậy!"

      "Tôi ra ngoài dạo chút..." Lãnh Mặc Hàn hất tay, tránh Tiêu Đồng nâng, mặt đầy vẻ cố chấp, hai tròng mắt lên ánh nhìn khó chịu, như chịu đựng đau đớn, cất bước ra ngoài phòng bệnh, mấy người Tô Lạc Hoành muốn vào lúc này, thăm Khả Hinh, lại nhìn thấy kiên trì kìm nén đau đớn, cũng kỳ quái hỏi: "Cậu thân thể thoải mái, muốn nơi nào nữa?"

      Lãnh Mặc Hàn lời nào, chỉ nét mặt lãnh đạm, tay chống vết thương, trầm mặc ra ngoài...

      "Cậu ta... Cậu ta muốn nơi nào vậy?" Tô Lạc Hoành nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi.

      "... ..." Tiêu Đồng im lặng lên tiếng, chỉ đứng giữa phòng bệnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn xoay người bước qua cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, chịu đựng đau đớn về phía trước, bất đắc dĩ thở dài.

      Hành lang dài mà trắng, vẫn quanh quẩn vô số y ta, còn có bệnh nhân kêu lên đau đớn, nhất là Mỹ Linh, trời sinh vẻ đẹp, phát cằm của mình nứt ra chút, sống chết muốn khâu, thực muốn Hàn Quốc chỉnh dung... Lãnh Mặc Hàn tay giữ vết thương trước lồng ngực, đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía Mỹ Linh mặc trang phục bệnh nhân, cuộn tròn giường, ồn ào kêu lên, hai mắt lóe ra vài tia nhìn đau thương, nhưng vẫn trầm mặc về phía trước, người trước nay vẫn luôn hiên ngang bước nhanh như , bây giờ bộ lại có chút khó khăn...



      trận sấm rền đánh xuống! !

      Phòng bệnh riêng biệt phía bên này, đặt sau hòn non bộ, Lâm Bạch Bạch cùng Tiểu Nhu toàn thân đầy mồ hôi ngồi xổm mặt đất, đem vô số những con bò cạp từ hiệu thuốc lấy về, đặt ít vào bên trong cối đá, bang bang bang bang ngừng giã thành bột, phía sau trong cái tô là canh thuốc mà bác Phúc dặn ba lần chưng ba lần phơi, từng đợt lửa mạnh, đem mùi thuốc bốc hơi lên, bay ra ngoài cửa sổ, vô số côn trùng rắn chuột ngửi thấy mùi vị này, nhao nhao lủi , thậm chí ngay cả vài độc trùng nấp trong lá cỏ cũng nhanh chóng di chuyển...

      Nhã Tuệ cũng ngồi xổm ở bên ngoài, đem thuốc viên bác Phúc dặn dò, toàn bộ giã nát, căn cứ theo tỉ lệ phân chia ra từng phần, thế nhưng giữa lúc muốn tìm thìa, lại phát thấy thìa đâu, liền kêu Tiểu Nhu trong bếp, : "Tiểu Nhu! ! Thìa có ở đây, có trong bếp hay vậy?"

      Tiểu Nhu cầm thìa thép, dùng sức quấy canh thuốc nồng đậm kia, nghe thấy lời Nhã Tuệ, a lên tiếng, ném thìa, lau mồ hôi trán, sốt ruột : "Đúng rồi, cái thìa, tôi quên mua! Tôi lập tức mua! !"

      xong, liền vội vội vàng vàng cầm cây dù màu lam đậm bên cạnh lên, bước nhanh ra ngoài, mới vừa ra khỏi phòng bệnh, cơn mưa nặng hạt đập vào người , tức khắc bật dù, bước nhanh về phía trước...

      Lãnh Mặc Hàn vừa cố gắng chống thân thể, chịu đựng cảnh cáo nghiêm trọng của Tô Thụy Kỳ, có thể nứt ra đau đớn, hướng theo hành lang dài uốn lượn bên này tới, lại ngẩng đầu, nhìn về phía dáng người ôn nhu từ hòn non bộ bên kia tới, hai mắt cường liệt lóe lên, nhìn kỹ người trước mặt...

      Tiểu Nhu sốt ruột che dù về phía bên này, lại ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước hành lang, bóng dáng quen thuộc đứng đó, mở to đôi mắt, mặt đỏ bừng, vội vã che dù quay lại, muốn vào con đường khác ————

      "Tiểu Nhu! !" Lãnh Mặc Hàn hai lời, tay ấn chặt nơi lồng ngực, hơi bước nhanh ra khỏi hành lang, đón mưa to gió lớn, muốn về phía Tiểu Nhu, ai ngờ bước xuống bước, lúc thân thể dùng lực gắng gượng để đứng vững, dải băng trắng lồng ngực trong nháy mắt nhuộm đỏ, vết thương cuối cùng bị xé rách, đau đớn nhịn được thở hổn hển ————

      Bóng người bên hòn non bộ, tức khắc dừng lại.

      Tiểu Nhu nghe thấy tiếng thở khó chịu kia, thoáng cái sốt ruột che dù, xoay người, mở to đôi mắt, cư nhiên nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đứng trong mưa, tay giữ chặt vết thương nơi lồng ngực, khó chịu cúi đầu, trong lòng đau nhói, trời ơi kêu lên tiếng, vội vã chống cây dù, nhanh chóng về phía trước, kêu to: "Lãnh phó tổng! !"

      Lãnh Mặc Hàn đón mưa gió, ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu khẩn trương về phía bên này, hai mắt bộc lộ vài phần vui sướng, lại lập tức cảm giác vết thương xé rách đau đớn, cả người như muốn ngã gục xuống ——

      "Ai!" Tiểu Nhu trong nháy mắt chạy tới, vừa đưa tay vịn hông , vừa giữ dù, che chắn chút gió mưa cho , mới đau lòng hỏi: "Lãnh phó tổng! sao chứ?"

      Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, nặng nề thở hổn hển, tay cường ngạnh đè nén vết thương đầy máu, sắc mặt hơi tái nhợt đẫm lệ, nhưng vẫn lắc lắc đầu...

      "... ... lúc này ra đây làm cái gì? Mưa to gió lớn ! ! Còn bị thương như vậy!" Tiểu Nhu khẩn trương che dù, sốt ruột hỏi.

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền chậm rãi trầm mặc ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe ra, nhìn về phía ôn nhu đáng trước mặt, nhớ tới sáng nay ngồi giường bệnh của mình dáng vẻ điềm đạm đáng đau lòng khóc, thân thể đau đến mức mất cân bằng, lại muốn ngã xuống...

      "Ai!" Tiểu Nhu lại đưa tay giữ chặt hông ! !

      Lãnh Mặc Hàn cũng thừa cơ đưa tay ôm lấy hông Tiểu Nhu, tựa vào bên cạnh , cúi đầu, tựa vào trán , khó chịu đau đớn vô lực thở gấp, trầm giọng : "Em muốn đâu?"

      "Em... Em..." Tiểu Nhu mặt bỗng chốc đỏ lên, sốt ruột khẩn trương lúng túng : "Em ra ngoài mua cái thìa! !"

      "Bên kia có đường ra bệnh viện sao?" Lãnh Mặc Hàn nghe , nuốt xuống ngụm nơi cổ họng khô cạn, vô lực hỏi.

      "... ..." Hai mắt Tiểu Nhu lập tức trái phải lóe lên, nên lời.

      Lãnh Mặc Hàn lại nuốt ngụm, ngước mắt, nhìn về phía dáng vẻ Tiểu Nhu như vậy, kìm lòng được ôm chặt hông , lại nặng nề thở dốc, : "Có thể đưa trở về phòng bệnh hay ?"

      "À! ! Được! !" Tiểu Nhu nghĩ quá nhiều, tức khắc đưa tay đỡ bên hông Lãnh Mặc Hàn, chống đỡ sức nặng từ cơ thể cường tráng của , lại tay giữ dù, cùng nhau về phía trước, vài bước lên hành lang, liền vội vã ném cây dù, hai tay cùng đỡ thân thể về phía trước, vừa vừa đau lòng khẩn trương : "Chậm chút! Chậm chút!"

      Lãnh Mặc Hàn vừa về phía trước, vừa quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi cuối cùng lên chút ý cười.

      Cửa phòng bệnh mở ra.

      Tiểu Nhu lại nhanh chóng đỡ Lãnh Mặc Hàn vào phòng bệnh, sau đó cẩn thận đỡ toàn thân đều bị thương, tới bên giường bệnh, đỡ nằm xuống, liền tức khắc xoay người, cầm chiếc khăn lông trắng bên cạnh lên, vô cùng săn sóc ngồi bên cạnh , khuôn mặt kiên nghị của , nhàng lau mồ hôi và nước mưa...

      Lãnh Mặc Hàn nằm nghiêng giường bệnh, hai tròng mắt lóe lên ánh nhìn dịu dàng, nhìn trước mặt.

      Cửa lập tức mở ra! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Tô Thụy Kỳ dẫn theo bác sĩ phụ trách của vào phòng bệnh, tức khắc liền nhìn thấy lồng ngực Lãnh Mặc Hàn lại nhuộm đỏ, nặng nề thở dài hơi, ; "Tôi là trong trong ngoài ngoài rất bận đấy? đám người ai nghe lời ! ! Tất cả đều là thân thể vừa mới khá hơn chút, liền liều mạng chạy ra bên ngoài! ! vừa làm chuyện gì, ra ngoài! Còn toàn thân ướt như vậy! !"

      Tiểu Nhu tức khắc có chút sợ hãi đứng lên, cầm khăn lông trắng, đứng bên, dám lên tiếng! !

      Lãnh Mặc Hàn hai mắt chăm chú nhìn , lại : "Đứng nhích ra chút..."

      "... ... ..." Tô Thụy Kỳ nghe thấy lý do này, hai mắt trợn tròn, thực bất đắc dĩ nhìn người này, muốn gì đó, nhưng vẫn biết gì cũng vô ích, đành phải xoay người hơi giơ tay, để cho bác sĩ phụ trách cùng với y tá nhanh chóng tiến lên, cởi bỏ sơ mi, lập tức thân thể cường tráng của người đàn ông ra, nhất là do trường kỳ tập võ, bả vai của , trong ngực, toàn bộ đều là bắp thịt săn chắc, nhất là từ lồng ngực tới bụng càng cảm thấy gợi cảm...

      Tiểu Nhu thoáng cái xoay người, mặt xôn xao đỏ! !

      Lãnh Mặc Hàn vừa để y tá băng bó lại cho mình, vừa tiếp tục ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Tiểu Nhu xấu hổ xoay người kia, hai mắt dần lên chút ôn nhu tươi cười...

      Tô Thụy Kỳ khẩn trương chăm chú nhìn y tá băng bó lại cho Lãnh Mặc Hàn, nhìn thấy trước lồng ngực may mắn vỡ ra, liền thở hổn hển hơi, cũng vội vàng di chuyển lên, kéo băng gạc cho Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu quấn nơi lồng ngực kiên cố, cho đến khi vết thương được băng bó vững vàng chắc chắn, mới yên tâm : " tại được rồi! ! Tôi nghiêm khắc cảnh cáo! ! Nếu như đêm nay còn dám ra khỏi phòng bệnh này! ! Tôi thề, cái thành phố này, tuyệt đối bệnh viện nào dám tiếp nhận nữa! !"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, hơi trầm mặc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, phát sắc mặt rất nghiêm túc, xem ra là thực nổi giận!

      Tô Thụy Kỳ quấn vòng băng gạc cuối cùng xong, kẹp chặt cái, cũng nheo mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn cái! !

      Lãnh Mặc Hàn tức khắc hơi gật đầu, trầm giọng : "Được , tôi tuyệt ra khỏi cửa! Chỉ cần người kia ra khỏi cửa, tôi cũng ra khỏi cửa!"

      Tô Thụy Kỳ cùng bác sĩ, còn có các y tá đều khẽ giật mình, đứng lên, liếc mắt nhìn trước mặt, nghi hoặc hiểu...

      Tiểu Nhu trong lúc nhất thời, ngẩng đầu nhìn mọi người nghi hoặc kỳ quái nhìn về phía mình, bỗng chốc đỏ mặt, giơ khăn mặt, vội vã lắc lắc đầu, mở to mắt, khẩn trương như đầu hàng : "Tôi... Tôi... Tôi có làm sai chuyện gì! !"

      Lãnh Mặc Hàn nằm nghiêng giường bệnh, mặt nhịn được lại tươi cười.

      Tô Thụy Kỳ lại hết sức nghiêm túc nhìn , : "Mặc kệ có làm sai chuyện gì hay ! Vì sức khỏe Lãnh phó tổng chuyển biến tốt hơn, trước hết ở đây! có mệnh lệnh của tôi, cho phép ra khỏi phòng bệnh! !"

      "A?" Tiểu Nhu ngẩn ra! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 957: Hình tượng cuộc sống
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Tô Thụy Kỳ cùng bác sĩ, còn có các y tá, băng bó kỹ cho Lãnh Mặc Hàn, kiểm tra vết thương bình thường xong, liền trầm mặc ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại...

      Phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại.

      Lãnh Mặc Hàn vừa kéo đồng phục bệnh nhân màu trắng người mình, vừa ngẩng đầu, nhìn trước mặt.

      Tiểu Nhu vẫn tay cầm khăn lông trắng, mở to mắt, ngây ngốc đứng cách giường bệnh xa hơn chút, dám qua, chỉ ngốc nghêch suy nghĩ, rốt cuộc Lãnh Mặc Hàn tại sao lại muốn mình ở lại?

      "Em còn đứng ở đó làm gì? Qua đây ngồi lát." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn , dường như dặn dò kẻ dưới .

      "À..." Tiểu Nhu vừa mới quay người lại, lại nhìn thấy áo Lãnh Mặc Hàn hơi mở ra, lồng ngực nóng cháy, bắp thịt kiên cố, mặt bỗng chốc lại đỏ lên, vội vã tránh né thân thể , nhìn qua chén canh sâm nguội lạnh bên cạnh, kêu ôi lên tiếng, nhanh chóng qua, tới trước chén canh sâm kia, nhìn vào bên trong, chút canh sâm cũng uống, liền đau lòng khẩn trương kêu lên: " sao lai uống canh vậy?"

      "... ..." Lãnh Mặc Hàn chỉ trầm mặc nhìn , lên tiếng.

      Tiểu Nhu cũng hiểu quay đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn sốt ruột : "Đây là nhánh nhân sâm ngàn năm cuối cùng mà cha em cất giữ a ! Ông ấy chưa bao giờ cho người khác ăn! Nhìn cũng cho nhìn! Ông ấy biết và chị Uyển Thanh gặp chuyện, cố ý gọi người đưa tới ! Lúc đem tới, chị em còn muốn cho lấy lâu, đây phải là canh sâm bình thường a!"



      Trong lời này, hiếm khi có được chút nghiêm túc!

      Lãnh Mặc Hàn tựa trước giường bệnh, hé mở đôi mắt ôn nhu, nhìn về phía ...

      Ánh mắt Tiểu Nhu sáng lên, nhìn về phía bộ dáng quan tâm như vậy của , thậm chí có chút đau thương cùng khổ sở : " thể thờ ơ như vậy! Cái này thực ... chén canh rất khó mà có được! Tôi biết thân là phó tổng, tự nhiên coi thường những người như chúng tôi, ... ... . . . từng ra nước ngoài, từng đọc qua rất nhiều sách vở, hiểu biết rất nhiều thứ, thế nhưng... Thế nhưng... Đây... Đây mới là bảo vật vô cùng trân quý của chúng tôi! thể như vậy! Quá lãng phí ! quá đáng!"

      xong, nhất thời tức giận đến mặt đỏ lên , nhưng cũng nên lời!

      Lãnh Mặc Hàn thấy như vậy, thực là hiếm khi thấy được tức giận, lại nhất thời biết cái gì cho phải, đành phải nhanh chóng giải thích : " phải như thế!"

      " phải như vậy, vậy là thế nào?" Tiểu Nhu giận đến mức hai mắt rưng rung lệ, đau lòng : "Nhân sâm ngàn năm này bình thường đặt trong hầm của cha em, em và chị em có việc gì liền vào xem, cũng thấy thành hình người rồi! Chị , gốc sâm ngàn năm này, nếu phải chồng chị ấy ăn, cũng phải là chồng em ăn! Mọi người đều được! Thế nhưng em tại cho ăn! Chị của em ở nhà, nhất định rất thương tâm!"

      "... ..." Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ này cỏa , mặt bộc lộ ý cười như cười.

      "... ... còn như vậy! !" Tiểu Nhu trong lúc nhất thời bị tức giận đến mức nên lời, tức khắc muốn bưng canh sâm lên, : " uống! Có rất nhiều người uống! Em đưa qua cho cháu nội của bà lão phòng bên cạnh uống!"

      Tay vừa mới đưa tới ——

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt vươn tay, nắm chặt cổ tay , cường thế lôi kéo ngồi xuống bên cạnh——

      "Này!" Tiểu Nhu thoáng cái ngồi giường, nhưng vẫn rất thương tâm cùng khổ sở nhìn !

      Lãnh Mặc Hàn nắm chặt cổ tay , mới thở dốc, bất đắc dĩ : "Đây phải là chờ em tới sao? Tay được tốt... Thực uống được!"

      Tiểu Nhu nghe lời này, sắc mặt mới hơi thu lại, giật mình nhìn : "Em... Em phải nhờ chị Tiêu Đồng bưng canh tới cho sao? Chị ấy lấy cho uống sao?"

      Lãnh Mặc Hàn hai mắt nhanh chóng chớp nháy, thẳng: " muốn ấy lấy cho ăn! Y hệt đàn ông!"

      Amen!

      Tiểu Nhu mở to hai mắt, trầm mặc quái dị nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn cũng hơi ngước mắt lên, trầm mặc cùng ái muội nhìn .

      Tiểu Nhu đầu óc đơn giản, muốn xảy ra chuyện gì, đôi mắt bồ câu trái phải lưu chuyển lát, mới thành ngơ ngác : "Vậy... Vậy... Vậy em lấy cho ăn?"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, mặt tự chủ lên tiếu ý, nhàn nhạt đáp tiếng: "Ừm..."

      Tiểu Nhu điềm đạm nhìn cái, đành phải nâng chén canh mặt bàn lên, cầm thìa, múc chút canh, đưa đến bên miệng Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt mơ màng bộc lộ ánh mắt đầy chờ mong nhìn ...

      Lãnh Mặc Hàn vừa nhìn , vừa cúi xuống, uống canh vào miệng, chợt cảm thấy đầy vị nhân sâm, hương vị thuốc, càng làm tinh thần người ta trong nháy mắt chấn động, hai mắt chợt lóe lên, nhìn .

      Tiểu Nhu tay cầm thìa, mặt phiếm hồng như hoa, mắt long lanh mở to, khẩn trương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, chính mình cũng nhịn được nuốt cái nơi cổ họng, thần sắc có chút khoa trương hỏi: "Uống có ngon ?"

      Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn Tiểu Nhu tối nay động lòng người như vậy, khắp nơi đều lộ ra chút hương vị phụ nữ, khỏi cảm xúc dâng trào, gật gật đầu.

      Tiểu Nhu lập tức ngọt ngào cười, ngồi lại gần Lãnh Mặc Hàn hơn chút, cẩn thận múc canh trong chén cho , vừa múc vừa : " cứ thong thả uống! Nhân sâm ngàn năm này, em để lại nửa cho chị Uyển Thanh rồi! Đến lúc đó phẫu thuật có chuyện gì, vẫn còn có thể kéo dài tính mạng! Em nhờ bác Phúc cố hết sức trj bệnh cho chị ấy, chị ấy nhất định có chuyện gì! yên tâm! Chị em ... Làm bạn bè phải..."

      " muốn lại nghe thấy câu làm bạn bè phải lưỡng lặc sáp đao(*), vào nơi nước sôi lửa bỏng, xuống chảo dầu ..." Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhanh chóng ngăn cản! !
      (*): giúp bạn bè hết lòng mà tiếc mạng sống.
      "... ..." Tiểu Nhu lập tức dừng động tác, ngây ngốc giật mình nhìn .

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Hai mắt Lãnh Mặc Hàn cũng chớp chớp, lộ ra vài phần nhẫn kiềm chế nhìn , dừng lại lúc, mới : "Bên trong canh còn có thứ gì khác ăn được ?”

      "À! ! Có!" Tiểu Nhu tức khắc quên chuyện vừa rồi, lập tức cầm đũa lên, đưa vào trong canh, gắp lên khối thịt bồ câu, mới mỉm cười : 'Đây là loại chim nguyên cáo(**) được cha và chị em bắt ở sau núi! mau nêm thử..."
      (**): giống chim bồ câu.
      vừa xong, liền gắp thịt bồ câu đưa tới bên miệng , thậm chí tay còn đỡ phía dưới, hết sức ôn nhu cùng săn sóc...

      Lãnh Mặc Hàn nhìn cái, mới hơi cúi đầu, nếm thử miếng thịt bồ câu kia, chợt cảm thấy thịt bồ câu trơn mềm ngon miệng, hai mắt lưu chuyển, nhìn về phía .

      "Ăn ngon ?" Tiểu Nhu cầm đũa lên, chờ mong nhìn về phía .

      "Ừm..." Lãnh Mặc Hàn nhìn , mỉm cười.

      Tiểu Nhu vui vẻ cười rộ lên, tức khắc lấy đũa, thò vào trong chén canh, lại kẹp ra miếng thịt bồ câu, : "Nếu như thích, mỗi ngày em đều ra sau núi bắt cho ! ! Chờ chị Uyển Thanh tỉnh lại, em cũng hầm canh bồ câu cho chị ấy uống!"

      vừa xong, lại đem khối thịt bồ câu, đưa đến bên miệng Lãnh Mặc Hàn...

      Lãnh Mặc Hàn vừa ăn vừa nuốt xuống, nhìn trước mặt sắc mặt phiếm hồng, dịu dàng động lòng người, khỏi xúc động : "Vậy em... Có thể mỗi ngày đều qua đây với ?"

      Tiểu Nhu cầm đũa, hơi dừng lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn chân thành nhìn , hai mắt nóng cháy thoáng qua vài tia nhìn cường liệt trở lại, : "Có thể hay ?"

      Tiểu Nhu nghe lời này, đôi mắt to trái phải lóe ra, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tức khắc : "A! Em nhớ ra rồi... Em..."

      "Em có việc phải làm! ! Em có việc bận! ! Lúc trà bánh trong tủ! Lúc bánh bí đỏ trong đồng phục! Lúc thế này lúc thế kia! Sau đó trốn tránh ! ! Né tránh ! !" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng hết ra, nhìn về phía Tiểu Nhu lại cũng nhịn được tiếp: " cho biết! ! Tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ em với chút cảm giác cũng có sao? Vì khóc thành như vậy! Vì , đem nhân sâm ngàn năm nhà em cũng lấy ra! ! Đây là vì sao?"

      "Em... Em biết!" Tiểu Nhu mặt bỗng chốc đỏ lên, cúi đầu, nên lời.

      Lãnh Mặc Hàn lúc này, thực ước muốn tìm người đánh cho trận, lại sâu nhìn , sốt ruột : " biết! ? Trong lòng em nghĩ thế nào, em lại biết sao? Chẳng lẽ giữa chúng ta có chướng ngại vật gì thể vượt qua sao? Hay là, có phải em hiểu lầm chuyện gì rồi ?"

      Tiểu Nhu trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn kích động như vậy, vội vội vàng vàng lắc đầu : "! ! có! ! Em... Em chỉ là muốn làm ban của thôi! Chưa từng nghĩ những chuyện khác! nên hiểu lầm! Em có suy nghĩ dư thừa!"

      Lãnh Mặc Hàn cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, nhìn : "Em vì khóc thành như vậy! Với chút cảm giác cũng có? Vậy em coi là đàn ông sao?"

      Tiểu Nhu lập tức mở to hai mắt, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, trái tim dường như bị người ta lấy búa nện vào, nhanh chóng đứng lên, : "... từ từ nghỉ ngơi! ! Em có việc, thể cùng được! Ngàn vạn lần nên lộn xộn!"

      vừa xong, liền nhanh chóng đứng lên, vội vàng ra ngoài! !

      "Em đứng lại đó cho ! !" Lãnh Mặc Hàn thoáng cái đỡ vết thương, cấp tốc xốc chăn đệm lên, đứng mặt đất, nhìn về phía bóng lưng Tiểu Nhu dừng lại, đau lòng : " đoán rằng, cả đời này sợ rằng cũng tìm được như em! muốn quý trọng em tốt!"

      Tiểu Nhu đưa lưng về phía Lãnh Mặc Hàn, mặt bộc lộ vài phần ngượng ngùng, lại biết do dự điều gì...

      "Tiểu Nhu! !" Lãnh Mặc Hàn lại gần thêm vài bước, nhìn vội vàng : "Đêm nay! Đừng , ở lại với !"

      Tiểu Nhu mặt bộc lộ vài phần nhẫn do dự, kiềm chế chút thời gian, rốt cuộc mặt mang theo vài phần thành thục, quay sang, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, lòng : "Lãnh phó tổng! Cảm ơn ! Thế nhưng... Xin lỗi! Em thể đáp ứng được! Em chỉ muốn làm bạn với ! Em rất sùng bái ! Em rất vui, vì xem em như đứa ngốc, cùng em trò chuyện, giải thích số chuyện! Em rất cảm kích ! Thế nhưng hình tượng cuộc sống trong tương lai của em, phải ..."

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt như bị người ta lấy búa nện mạnh, bất đắc dĩ nhìn về phía .

      "Cha em ..." Tiểu Nhu đứng tại chỗ, chân thành cúi đầu, trái tim bộc lộ chút kiềm chế cùng đau đớn, nhưng vẫn thẳng thắn :"Cha em ... Nếu như em thích người, trong hình tượng cuộc sống tương lai, có người đó... Trong hình tượng cuộc sống tuowg lai của em... ..."

      Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lộ ra rất nhiều đau đớn, nhìn , : "Em chắc chắn sao?"

      "Em chắc chắn!" Tiểu Nhu chậm rãi gật đầu, sau đó cắn chặt môi dưới, lại khó khăn đưa ra quyết định này, : "Cảm ơn ưu ái! Hẹn gặp lại!"

      xong, liền trong nháy mắt xoay người, ra khỏi phòng bệnh...

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tiến lên, kéo mạnh cánh tay , đau lòng sốt ruột : "Chẳng lẽ thể thử cố gắng chút sao?"

      Tiểu Nhu dừng lại lát, rốt cuộc vẫn cắn chặt môi dưới, hất tay ra, mở cửa, cất bước ra ngoài...

      "Tiểu Nhu! !" Lãnh Mặc Hàn đau lòng nhìn bóng lưng Tiểu Nhu thân mình dần xa, đột nhiên cảm giác được toàn bộ thế giới đều vô cùng quạnh...

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 958: Trả lại cho em trai chị
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Mưa rơi điên cuồng như thác nước đổ xuống, kéo dài khắp nơi.
      Vô số xe con màu đen, nhao nhao chạy tới bệnh viện, cuối cùng dừng trước cầu thang cửa bệnh viện, rất nhiều vệ sĩ bước ra khỏi mấy chiếc xe màu đen, đầu tiên là quan sát kĩ xung quanh, sau đó khom lưng cúi đầu hướng về phía hai chiếc xe Rolls-Royce.
      Cửa xe Rolls-Royce đồng thời mở ra! !
      Hơn mười người phụ nữ mặc trang phục váy ngắn màu đen, áo vét đen, tóc búi cao tao nhã, tay cầm chiếc ô, thập phần tôn kính mỉm cười tới bên cạnh của xe, hơi khom người : "Chủ tịch, phu nhân, mời xuống xe!"
      "Ừm ..." Tưởng Vĩ Quốc mặc âu phục màu đen, bước xuống xe, sau đó quay lại đỡ bà xã của mình. Trang Tĩnh Vũ cũng bước ra từ chiếc Rolls-Royce khác, đỡ Ân Nguyệt Dung. Trang Ngải Lâm cùng Tưởng Tuyết Nhi cùng bước ra từ chiếc xe khác, dẫn theo hơn mười luật sư nổi tiếng cùng hai mươi vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoàn Cầu. Mười người thành viên ban giám đốc cũng chậm rãi vào bệnh viện.
      Lúc này, viện trưởng nhanh chóng xuống cầu thang nghênh đón Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, vô cùng tôn kính : "Hai vị chủ tịch, phu nhân, tiểu thư! !"
      Diệp Mạn Nghi đứng bên cạnh chồng nhìn về phía viện trưởng, vẻ mặt bộc lộ quan tâm của bậc trưởng bối, tự mình dò hỏi: "Tình hình Khả Hinh thế nào? Mọi người có khỏe ?"
      "Mỗi người đều trị liệu! Tình huống của Đường tiểu thư rất tốt, chỉ có tay là đau đớn, chắc phải mấy ngày nữa mới có thể khôi phục!" Viện trưởng nhanh chóng .
      Ân Nguyệt Dung vừa nghe lời này, khẩn trương cùng nóng nảy, lập tức dựa vào lòng Trang Tĩnh Vũ ; "Mau! ! Mau dẫn chúng tôi xem!"
      "Vâng!" Viện trưởng lập tức nghiêng người chừa ra con đường , dẫn mọi người qua đại sảnh bệnh viện, sau đó rẽ trái tới khu vực VIP của bệnh viện, rẽ phải lần nữa rốt cuộc nhìn thấy tòa kiến trúc độc lập màu trắng, hai bên đặt hai pho tượng bạch hạc rất sống động, sừng sững hai bên lối vào, bên cạnh có hơn mười vệ sĩ đứng canh, thỉnh thoảng Tiểu Vi cùng Tiểu Hà cũng che ô kiểm tra xung quanh.
      Ủy viên Trương cũng phái năm vệ sĩ rất có bản lĩnh thế giới đến, mình bảo vệ. Đằng trước phái gần trăm người bảo vệ, có vệ tinh theo dõi toàn bộ tình hình xung quanh. Đằng sau sắp xếp hơn năm mươi người theo dõi, phân tích cùng báo cáo các tình huống xung quanh, tuyệt đối thể để an toàn của có bất kì sơ suất nào.
      Viện trưởng nhanh chóng dẫn mọi người qua cây cầu, vệ sĩ nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đến, đồng thời khom người hành lễ. Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi vì nghe trưởng bối tới, bọn họ cũng vội vàng từ phòng bệnh ra, nhìn về phía đoàn người đến, cũng lập tức mỉm cười tới, dẫn họ vào trong phòng bệnh.
      Bên trong phòng bệnh! !
      Đường Khả Hinh mặc trang phục bện nhân màu xanh, mái tóc dài ngang vai thả xuống, gương mặt tiều tụy ngồi giường bệnh, nghe Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ tới, lập tức muốn nhấc chăn lên, nhờ hai y tá chăm sóc đặc biệt đỡ, muốn bước xuống giường bệnh.
      Ân Nguyệt Dung nhanh chóng bước vào, nhìn dáng vẻ tiều tụy cùng sắc mặt tái nhợt của Đường Khả Hinh, bà kêu lên tiếng lập tức tới ; 'Bảo bối, cần xuống! ! Ngốc ! Chúng ta ghé thăm con chút, cần khẩn trương!"
      "Dì..." Đường Khả Hinh kêu gọi Ân Nguyệt Dung tiếng, mới có chút khẩn trương nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, còn có Diệp Mạn Nghi, Trang Ngải Lâm, Tuyết Nhi, mọi người đều đến. Thậm chí phía sau còn có đoàn luật sư cùng các vị lãnh đạo cấp cao tập đoàn Hoàn Cầu, cùng thành viên ban giám đốc, hơi giật mình, nhìn về phía tất cả mọi người đứng trong phòng bệnh, có chút hoảng hốt cùng bất an. Trang Hạo Nhiên mỉm cười vội vã tới, ngồi bên cạnh Đường Khả Hinh, cẩn thận ôm vào lòng, ; "Đừng sợ! Ba mẹ, chú dì đều tới thăm em..."
      Đường Khả Hinh tựa trong lòng Trang Hạo Nhiên, mờ mịt nhìn về phía mọi người.
      Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ tối nay chân chính đứng trước mặt , nghiêm nghị nhìn , thậm chí vẻ mặt Diệp Mạn Nghi cũng vô cùng xúc động cùng thái độ nghiêm túc nhìn . Phía sau đoàn luật sư, mấy vị lãnh đạo cấp cao tập đoàn Hoàn Cầu cùng thành viên ban giám đốc cũng hướng tới Đường Khả Hinh khom người hỏi thăm, tôn kính gọi: "Đường tiểu thư!"
      Gương mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, hai tròng mắt biểu lộ khác thường nhìn về phía bọn họ, : "Mấy người..."
      Tưởng Vĩ Quốc đứng nhìn lúc, rốt cuộc nhìn về phía Đường Khả Hinh, chậm rãi : "Chúng ta cũng biết, nguyên lai cháu chính là con ruột của chủ tịch Đường! Nghĩ đến chủ tịch Đường vì Hoàn Cầu, lập nên ít công trạng, có thể , nếu như có ông ấy có Hoàn Cầu như ngày hôm nay. Ông ấy rất có nghị lực, vẫn kiên trì cho đến nay, chịu ảnh hưởng cả đời người. Lại bởi vì lúc đó tập đoàn Hoàn Cầu gặp khủng hoảng, tự nguyện chịu trách móc, nguyền rủa! Về sau chúng ta mới biết được, trước khi chủ tịch Đường rời , nhượng lại hai mươi phần trăm cổ phần của mình cho tập đoàn Hoàn Cầu, giúp Hoàn Cầu vượt qua hoàn cảnh kinh tế khó khăn lúc đó!"
      Hai mắt Đường Khả Hinh ngấn lệ, kích động nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.
      Tưởng Vĩ Quốc nặng nề nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi bộc lộ áy náy, lại tâm : "Tục ngữ có , nguyên nhân là gì, kết quả ra sao, đều do số mệnh. Cả cuộc đời chủ tịch Đường, lúc nào cũng cẩn trọng, vì Hoàn Cầu mà cống hiến toàn bộ, mặc dù mất tất cả, nhưng lại nuôi dưỡng được người con tốt, vì Hoàn Cầu mà hi sinh lớn như vậy! Chúng ta thân là người lãnh đạo, cảm thấy xúc động! ! Cho nên kiện kia vừa qua , chúng ta suốt đêm mở cuộc họp ban giám đốc, quyết định đem hai mươi phần trăm cổ phần của chủ tịch Đường ở Hoàn Cầu, toàn bộ trả lại, do cháu tiếp nhận số cổ phần này.!"
      Đường Khả Hinh trong nháy mắt khiếp sợ nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, thể tưởng tượng được ; "Cháu... Cháu?"
      "Được rồi!" Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Con vốn dĩ là lá ngọc cành vàng, chỉ là cuộc sống đột nhiên gặp biến cố, mới chịu nhiều đau khổ như vậy! Hôm nay, coi như là chúng ta làm điều gì đó cho con!"
      Ông cho hết lời, liền giơ tay gọi thư ký...

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Thư ký nhanh chóng tiến lên phía trước cùng với luật sư, đem giấy tờ chuyển nhượng cổ phần cùng tài sản đến trước mặt Đường Khả Hinh, giải thích toàn bộ: "Đường tiểu thư, nay nắm hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu, do chủ tịch Tưởng và chủ tịch Trang chia ra, giá trị ước tính là hai tỷ tám! Trong đó còn bao gồm trăm hai mươi tòa nhà thuộc tập đoàn Hoàn Cầu và biệt thự! ! Nhà hàng dây truyền của Hoàn Cầu, trăm hai mươi nhà hàng! trăm hai mươi vườn hữu cơ sinh vật. con tàu chở khách Nhật Bản chạy định kỳ! ! Hệ thống siêu thị, công ty bất động sản, nắm khoảng tỷ hai cổ phần trong tay. Còn có nay vì sửa sang, lắp đặt các thiết bị trong khu biệt thự cao cấp, ước chừng tỷ mốt, đặt ở lưng chừng núi. Ngoài ra còn có b axe công vụ cùng mười chiếc xe thể thao! Trước mắt có năm phần trăm cổ phần của toàn bộ các khu nghỉ mát ở châu Á! !Có quyền nghị . Mặt khác, tất cả các khách sạn thuộc sở hữu của tập đoàn Hoàn Cầu thế giới, cũng có quyền quyết định! Đứng hàng thứ ba trong ban giám đốc!"
      "... ... ..." Đường Khả Hinh mở to mắt, nghe màn này, sợ đến ngây ngẩn cả người, thể tưởng tượng được, lấy tay che miệng, : "Này... Nhiều như vậy? Tôi... Tôi..."
      Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
      Diệp Mạn Nghi đứng ở bên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại, hai mắt lộ thiện lương cùng kiên định, trong lòng của bà đầy xúc động, chậm rãi tới trước mặt bé này, hai tròng mắt lưu chuyển, : "Quá khứ... Dì từng có những lời sỉ nhục đến cháu, làm tổn thương cháu, tại đây, dì muốn lời xin lỗi cháu. Hi vọng cháu có thể tha thứ cho dì."
      "Phu nhân..." Đường Khả Hinh nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, có chút trở tay kịp, biết phải điều gì.
      Diệp Mạn Nghi lặng lẽ nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhớ tới Đường Chí Long trong quá khứ ở Hoàn Cầu lập bao công trạng vĩ đại, lại nặng nề thở dài, tâm nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Người đứng ở địa vị cao, luôn luôn tự chủ mà có lúc coi thường số người bình thường, thế nhưng cái tát kia, đánh vào mặt của cháu, thực tế nó như tát vào mặt của dì. Nhớ tới trong khoảng thời gian này, cháu vì Hoàn Cầu mà làm nhiều chuyện như vậy, dì xấu hổ, thậm chí bảo vệ sinh mạng Hạo Nhiên và Thiên Lỗi, tại đây dì muốn lời cảm ơn cháu. "
      Ân Nguyệt Dung nghe lời này, kìm được lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.
      Trang Hạo Nhiên ngồi bên cạnh Khả Hinh, hai tròng mắt lóe ra, cũng hề lên tiếng.
      Diệp Mạn Nghi dừng lại chút, mới nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười ; "Cháu có thể tha thứ cho dì ? Tha thứ cho người làm mẹ như dì, vì con trai mà luôn lo lắng. Bởi vì nó là cái tập đoàn này, cũng trả giá ít..."
      Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ đứng bên, ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ mình.
      Đường Khả Hinh nghe Diệp Mạn Nghi lời này, lập tức cảm thấy đau long cùng thấu hiểu : "Dì, dì nên như vậy, con người đều có đức hạnh, đối mặt với từng cọng cây ngọn cỏ, chúng ta cũng đều có lòng thương, càng cần phải là con của mình gặp chuyện may. Cháu chưa từng có nửa phần oán trách dì, cũng hi vọng trong tương lai, trong cuộc sống về sau mong dì dạy dỗ cháu! Chỉ là số cổ phần đó, con thể nhận! Dù sao, đây cũng thuộc về cha con, trước mắt ông cần, con cũng có tư cách thay ông nhận tất cả, càng thể tự chủ trương nhận toàn bộ những thứ quý giá như vậy! Chỉ mong mọi người có thể hiểu cho tấm lòng của cha con, trong lịch sử phát triển của Hoàn Cầu, xóa tội danh oan uổng của ông, trong lòng con thỏa mãn, con lựa chọn con đường làm người phục vụ rượu, để trong cuộc sống của con chỉ tồn tại chút thuần túy như vậy ... Hoàn Cầu cho con quá nhiều rồi ."
      "Khả Hinh! Đây là thứ con đáng được nhận! ! Con được từ chối!" Trang Tĩnh Vũ trực tiếp khuyên .
      "Con thể nhận! Với lại con cũng nhận nổi!" Đường Khả Hinh tình : "Tất cả trong quá khứ, đều là tội lỗi của họ, mất , đều trở thành quá khứ..."
      "Khả Hinh!" Tưởng Vĩ Quốc cũng gọi .
      Trang Hạo Nhiên cũng nhàng ôm lấy Đường Khả Hinh, tay miết cằm của , nỉ non : "Tất cả những thứ này đều thuộc về em, nhận lấy "
      "!" Đường Khả Hinh cự tuyệt!
      "... ..." Trang Ngải Lâm giờ phút này nhịn được cười rộ lên : " ấy muốn cũng có vấn đề gì! Sớm muộn gì cũng trở thành người của nhà họ Trang chúng ta, đến lúc đó có thể có được nhiều hơn! !"
      Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, gương mặt lập tức ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Ngải Lâm, xấu hổ gọi: "Chị! !"
      Mọi người cùng nhau cười rộ lên.
      "Đừng có nhăn nhó! !" Trang Ngải Lâm nhìn về phía Đường Khả Hinh, vô cùng hài lòng về người con dâu này, cười rộ lên : "Cầm lấy ! Tất cả đều là của em! Đến lúc đó nếu thực muốn liền trả lại cho em trai chị là được mà!
      Tất cả mọi người lại cười rộ lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :