1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 949: Đồng nhất gắn bó

      Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng tới, sốt ruột giúp Đường Chí Long từ phòng bệnh đến, chuẩn bị tiến hành cấp cứu cho ông - - - -

      "Chú Đường! ! Chú Đường!"Tưởng Thiên Lỗi vừa cùng đẩy Đường Chí Long nhanh chóng hướng phòng cấp cứu, vừa hối hận nắm chặt tay của ông, trong lòng đau đớn hối hận nhìn về phía ông mặt đeo chụp dưỡng khí, bộ dáng thương tâm muốn chết, áy náy tự trách : " rất xin lỗi! ! Cháu có suy xét đến tình hình thân thể của chú! ! Thực xin lỗi! ! Người nhất định phải có việc gì! ! Khả Hinh muốn trong trận thi đấu rượu đỏ, ấy vẫn hi vọng chú, thấy được khoảng khắc thành công đó của ấy! !"

      Đường Chí Long chỉ là khẩn cấp nằm bất động ỏ giường nặng nề thở phì phò, đôi tay run lẩy bẩy.

      "Nhanh! !"Y tá hướng phòng cấp cứu mở cửa ra, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng giúp Đường Chí Long vào trong, Tịnh Kỳ lúc này, cũng lập tức dẫn viện trưởng cùng bác sĩ thần kinh tốt nhất trong ngoài khoa nhanh chóng tới, vừa muốn cùng lúc vào, hỏi tình huống cụ thể, Tưởng Thiên Lỗi lại ở phía sau, bị ép phải buông tay Đường Chí Long ra, mới sốt ruột xoay người muốn cùng Tịnh Kỳ chuyện...

      bàn tay già nua, nặng nề nắm cổ tay , chặt chặt! !

      Tưởng Thiên Lỗi ngớ ngác xoay người, nhìn về phía Đường Chí Long nằm ở giường bệnh, mặt mặc dù thống khổ, hấp hối, hơi thở hổn hển dần dần bình ổn, khôi phục chút thần trí nắm chặt tay mình, giống như có chuyện muốn ! !

      "... ... ..."Tưởng Thiên Lỗi ngớ ra nhìn về phía Đường Chí Long.

      Tịnh Kỳ cũng đứng ở bên, sắc mặt nghiêm nghị trầm tĩnh, nhìn về phía bậc trưởng bối này, mặc dù mang theo chụp dưỡng khí, miệng lại cấp bách thở ra hơi, có phần quy luật, mí mắt càng ngừng di động, giống như có chuyện muốn ... lập tức ; "Ông ấy giống như có việc quan trọng, muốn cùng tổng giám đốc Tưởng chuyện! !"



      "Nhưng mà... ..."Tưởng Thiên Lỗi cấp thiết ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Kỳ, lúc này, chỉ hy vọng thân thể Đường Chí Long mạnh khỏe! !

      Tịnh Kỳ nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng tới bên cạnh viện trưởng, nhanh chóng sáng tỏ tình huống này, viện trưởng trầm tư nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng : "Để cho Tưởng tiên sinh tiến vào! ! Xem tình huống cụ thể của bệnh nhân như thế nào! Nếu chỉ là nhất thời tức ngực khó thở, có thể suy xét để cho bọn họ chuyện trước! !"

      "Vâng! !"Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng giúp Đường Chí Long vào, Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức vào theo, hai cảnh sát nghiêng nguòi đứng ở ngoài cửa, lại khẩn trương thủ hộ! !

      Tịnh Kỳ đứng ở ngoài cửa, mặt mang vài phần lo lắng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu đóng lại, nhớ tới lời của Thủ tướng: Bằng mọi khả năng, nhất định phải bảo hộ Đường Chí Long an toàn!

      Trong phòng cấp cứu! !

      Bác sĩ nhanh chóng cấp cứu cho Đường Chí Long, phát ông quả là nhất thời tức ngực khó thở, có nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt tiêm cho ông liều thuốc nước, rửa sạch vết máu, liền trực tiếp để cho ông nằm luôn giường bệnh trong phòng cấp cứu, nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Lỗi, tất cả mọi người đều trầm mặc thối lui ra ngoài...

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức lên phía trước, khẩn trương nhìn về phía Đường Chí Long dần dần tỉnh lại, kêu : "Chú Đường! !"

      Đường Chí Long tiều tụy thở hổn hển, lại chậm rãi mở to mắt tỉnh lại, vươn tay trái già nua run run rẩy rẩy, nắm cổ tay Tưởng Thiên Lỗi, nặng nề nuốt cái cổ họng khát khô, nhìn về phía , thanh khàn khàn hỏi; "Đúng... Là... Là ai cho cháu, chú vì tập đoàn Hoàn Cầu mà mạo danh là tham ô..."

      Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe ra, mới vội vàng sốt ruột : "Cháu vừa rồi lúc qua bệnh viện, chú Trang gọi điện thoại cho cháu, chú ấy từng phái người thăm dò chuyện về rượu đỏ, phát chú lúc ấy là đầu bếp trưởng kiêm chủ tịch tại khách sạn năm sao khác! ! Thậm chí bí mật chuyển tiền vốn cho Hoàn Cầu! Thời điểm chú ra khỏi tập đoàn Hoàn Cầu, là vì tội danh tham ô! Cháu nghĩ hiểu lắm là tại sao, thậm chí trong lịch sử phát triển của tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta, chỉ thấy có nửa chuyện của chú, sau đó cháu mới biết được, năm đó Hoàn Cầu tùng có thời gian khủng hoảng về tài chính, vừa lúc là... Chú tham ô năm đó!"

      Đường Chí Long hai tròng mắt hơi chút trầm, nặng nề nuốt cái cổ khát khô, mới sâu xa nhìn hướng phía trước, giống như thấy được đoạn thời gian ngắn mất trong trí nhớ của mình, lại trở lại... Ông cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng : "Hơn ba mươi năm trước, ông nội cháu cùng chủ tịch Trang từng thề muốn ngay mảnh đất tại Trung Quốc này, sáng tạo loại rượu nho cho chính mình, mà còn phát khí hậu vùng đất Liêu Ninh kia, thập phần thích hợp nuôi trồng rượu băng và loại rượu vang quý! ! Đây là hai loại dịch rượu, đều có thể tiến đến vang danh dịch rượu thế giới! Mà chú năm đó, cũng vào lúc ông bà ngoại của Khả Hinh, phát nơi đó có khí hậu trồng giống nho Henry Pinaut trân quý đá sỏi đen! Liền đề nghị khai phá nơi đó..."

      Tưởng Thiên Lỗi an tĩnh lắng nghe.

      Đường Chí Long lưu chuyển hai tròng mắt, mặt lên phần hồi ức ám ảnh cùng nỗi khiếp sợ vẫn còn..."Lúc ấy toàn bộ, đều tiến hành như hỏa như đồ(*), ba đỉnh núi, hoàn toàn đều là cây nho kia bao trùm vọt lên, đón ánh mặt trời rực rỡ, lại như cũ sinh sôi nảy nở bừng bừng! Vô số chuyên gia rượu nho trong nước, nhao nhao ở nơi đó nghỉ chân, bao gồm cả hai chuyên gia ủ rượu vô cùng nổi tiếng, đồng thời cũng là nhà sinh vật học của viện khoa học kỹ thuật chuyên nghiên cứu về sinh vật, Bác tiên sinh cùng Bác phu nhân."
      (*): Nguyên ý của câu thành ngữ “ Đỏ như lửa, trắng như bông lau”, dùng để chỉ khí thế rầm rộ.
      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục khẩn trương nghe.

      Đường Chí Long nằm ở giường bệnh trắng xóa, tiếp tục hồi ức, sâu xa ; "Năm ấy... Chúng ta mỗi người đều giống như thấy được vô số hi vọng, hi vọng đó tựa như lá nho vào mùa hè, trời xanh, cây xanh, tràn ngập sức sống! ! Ông nội cháu cùng ông nội Trang lúc đó tràn ngập nhiệt huyết, thời kì phát triển kinh tế đất nước , luôn luôn ôm ấp ý nguyện cực kỳ nghiêm túc trong lòng, vì vùng đất này làm nên được chuyện gì đó! Mơ mộng, đối với người cố chấp theo đuổi, kỳ chuyện cực kỳ nghiêm túc! Nó cũng phải hư vô! ! Nhưng mà lý tưởng con người, cũng địch nổi ánh mắt phẫn hận của thực xã hội! ! Ngay tại lúc những cây nho trong trang viên của chúng ta chuẩn bị muốn ủ ra rượu nho thuộc về chính mình, khắc thành rượu kia, Tưởng lão tự mình đến thôn huyện, thời khắc cùng với những thôn dân cộng ẩm(**) mọi người vì vườn nho mà vất vả kia, lại ngờ, vào cái đêm đầy tinh thần ấy, toàn bộ được phủ kín bởi thi thể trúng độc chì! !"
      (**): cộng ẩm ý muốn cùng nhau uống rượu chung vui.
      Tưởng Thiên Lỗi nhất thời chấn kinh nhìn về phía Đường Chí Long, vội gọi hỏi: "Ý của chú là! ! Hơn ba trăm thôn dân kia, bởi vì uống vào rượu nho trúng độc chì, chết?"

      Đường Chí Long hai tròng mắt hoang mang thoáng qua ánh nhìn kích động, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, trầm trọng gật gật đầu.

      Tưởng Thiên Lỗi nhất thời mảnh vô lực đứng tại chỗ, đột nhiên biến sắc, hai tròng mắt hỗn độn lóe ra, cảm thấy được toàn bộ đều thể tưởng tượng nổi, nặng nề nuốt nuốt nơi cổ họng, lại kích động nhìn về phía Đường Chí Long, hỏi: " kiện đó, là ai gây ra! ! ? Là... Là ông nội của cháu? Bởi vì nhất thời lơ là, hay lại là..."

      Đường Chí Long nghe lời này, lại biểu lộ vài phần đau lòng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi : "Trong đó... Có trách nhiệm của ông nội cháu cùng ông cụ Trang! Chuyện này chú chưa từng với người ngoài..."

      Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt nhanh chóng chớp nháy, cảm giác trái tim trận lạnh lẽo, nhìn về phía Đường Chí Long! !

      Đường Chí Long nằm ở giường bệnh, giống như thấy được cái thời điểm kia, như hùng, Tưởng lão oai phong lẫm liệt, cùng Trang lão ôn nhu rộng lượng, sâu xa : "Năm đó lúc rượu lên men, mọi người tất cả đều nhảy nhót vui mừng! Nhưng mà chủ tịch Tưởng cùng chủ tịch Trang tối hôm đó, vào phòng nghiên cứu của Bác tiên sinh, phát dây nho đầu tiên gần thôn hóa thành màu đen, bọn họ kinh ngạc xin hỏi ý kiến tình huống đó, với đôi vợ chồng mới, bọn họ nhìn vào tình huống này, vốn cách đỉnh núi hai dặm đường có nhà máy hóa chất, đem nước thải thông qua đường thông dưới đất, nhiễm vào mấy chục con sông trong thôn trang, sau này cũng vô cùng có khả năng ô nhiễm đến mấy vườn nho! ! Lúc đó, Tưởng lão toàn thân lạnh lẽo, rất đỗi phẫn nộ, muốn dẫn theo cái chứng cứ của bi kịch này, tố cáo nhà máy hóa chất! Bởi vì ông ấy tuyệt đối cho phép có bất luận cái loại ô nhiễm gì, thấm ướt chút dịch rượu quý giá này, cũng có thể coi thường tánh mạng của dân trong thôn mà để ý tới! Nhưng ai ngờ hôm sau vừa lúc ông mới ra cửa, cũng bị người bí mật gặp mặt, muốn ông đem chuyện này che giấu xuống! Thậm chí uy hiếp thêm nhiều lợi ích khác!"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "... ..."Tưởng Thiên Lỗi trong lòng tê rần, trầm mặc nhìn về phía Đường Chí Long.

      Đường Chí Long hai tròng mắt cũng lóe ra trong lòng đau thương, tiếp tục sâu xa : "Ở trong con sông của thời đại, người rất có tinh thần, có ý chí, có vẻ rất bé, nhưng mà ông nội cháu từ người ham mê ẩm thực lập nghiệp, ông ấy hiểu được nước là nguồn gốc vạn vật, mặc kệ là chim muông thú vật, hay là cây hoa cây cỏ, đều cần nó tưới cùng nuôi dưỡng! Huống chi, thời điểm đó, mặc dù lúc tranh luận trả giá mảnh đất đó, đắc tội vài quan viên, nhưng vẫn được Ủy viên Trương che chở! Ông ấy vẫn ôm ấp tư tưởng mạnh mẽ, muốn tố giác chân tướng này! Ai biết lời ông ấy vừa mới kiện lên cấp trở về, vào lúc ban đêm, nhóm người trong thôn dân chết rồi ! !"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, trong lòng trận hàn băng, hai tròng mắt lập tức tràn đầy kiên nghị ngấn lệ, luôn luôn thích chính ông nội mình, bởi vì cảm thấy được ông nội tính tình Tiên Phong đạo cốt(***), thân thể cường tráng làm người ta cảm thấy được tư tưởng của ông đều lộ ra là người lãnh đạo vô cùng đáng oán hận! !
      (***): cốt cách của bậc tu tiên, cao cao tại thượng.
      Đường Chí Long mặt run run mà đau lòng, tiếp tục sâu xa : "Có lẽ cây nho trong trang viên này, liền là bắt đầu cho đấu trường chiến tranh, tố giác chuyện này, lại dấy lên cuộc chiến tranh của hai phái quan viên! ! Thương cảm cho thôn dân, ngay vào giữa quá trình kia, bị giết hại chết! ! Bao gồm cả ông bà ngoại của Khả Hinh, thời điểm lúc đó, lưng lại vẫn là sọt cây trúc, nằm dưới dây nho giữa lưng chừng núi, bị chết như vậy đau thương, như vậy đáng buồn... Bọn họ hoàn toàn ngờ rằng, cái nơi trong lành thuần khiết có đời đời con người sinh sống tại đó, cả đời khỏe mạnh cường tráng, lại bị chúng ta **, hại chết rồi !"

      Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt mãnh liệt mà sắc bén lóe ra, lại sốt ruột hỏi: "Sau đó sao?"

      Đường Chí Long chậm rãi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tiếp tục nặng nề : "Sau đó ai điều tra người sai khiến kia là ai, chú lúc ấy cũng bởi vì việc khẩn cấp, ở Hoàn Cầu, chú nghe thấy việc đó, lo lắng vạn phần, liền cầu xin Ủy viên Trương cùng cha mình, cứu vớt lấy Hoàn Cầu, chú cũng lấy bản thân bảo đảm, ông nội cháu cùng Trang lão, là hai nhân vật lớn vĩ đại, tương lai nhất định hội tạo phúc cho vô số người, bọn họ tuyệt đối có khả năng chút dịch rượu thuần khiết đó, mà mà làm chuyện táng tận lương tâm tăng thêm lượng oxy hóa chì này! Chú khẩn cầu bọn họ bảo vệ Hoàn Cầu! ! Ủy viên Trương cùng cha chú suy nghĩ buổi tối, dồn đến đường cùng, liền làm ra lời khai giả, hiệp trợ ông nội cháu cùng ông cụ Trang được thả ra! Cũng chính là bởi vì như vậy, ông nội của ông ấy, vợ cùng con ở trong cuộc chiến tranh này, chết! !"

      Tưởng Thiên Lỗi trận chấn kinh nhìn về phía Đường Chí Long! !

      "Bắt đầu từ khi đó..."Đường Chí Long mặt biểu lộ thần sắc áy náy, sâu xa : "Ủy viên Trương bởi vì đối cha cùng vợ con có áy náy, vẫn có cùng Hoàn Cầu chúng ta qua lại nữa! !"

      Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe ra, khó trách mỗi lần gặp ủy viên Trương khi đó, ông đều có vẻ mặt cùng bộ dáng trầm tĩnh hối hận! !

      "Thời điểm kia, ông nội cháu giống như Hạo Nhiên! Bốc đồng, nhiệt huyết, lại bởi vì cái thực tế này đả kích, từ đó cũng trở nên vững vàng cùng trầm ổn hơn! ! Là người đảm đương ở vị trí càng cao, nắm giữ càng nhiều sinh mệnh! ! Thời điểm mình đỉnh cao, đều phải giả vờ như người vô tình, chính là vô cùng ích kỷ! ! Ông nội cháu là người đại nhân đại lượng, ông ấy gánh vác hơn ba trăm sinh mệnh của thôn dân kia, mực chuộc tội!"Đường Chí Long tiếp tục u buồn mà đau lòng .

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, từng trận đau lòng! !

      Đường Chí Long tiếp tục lại sâu xa : "Chuyện này trải qua nhiều năm như vậy, vẫn đều có tra ra đầu mối, chú lúc ấy cũng hết sức kỳ quái, bởi vì tuyệt đối tin việc trúng độc chì này, là do chúng ta mà ra, chú rất tự tin, khẳng định chú lúc ấy chọn lựa mỗi người mới, đều khó có khả năng ở trong quá trình này, phớt lờ, liền thầm kêu mẹ Khả Hinh về quê, thầm điều tra nghe ngóng thôn dân còn lại sau đó, rốt cục phát là trước khi Tưởng lão tố giác, còn gấp rút gia tăng thêm dịch rượu bị đầu độc! Thậm chí thực nghiệm thi thể vợ chồng Bác tiên sinh, bọn họ kỳ cũng phải trúng độc chì, mà là đường lúc về nhà, bị người ta bức cho chết."

      Tưởng Thiên Lỗi nháy mắt đôi tay nắm chặt quả đấm, răng rắc rung động! !

      Đường Chí Long cũng nhất thời tức giận, hai tròng mắt lóe ra, tiếp tục : "Thời điểm đó, chân tướng bị chúng ta điều tra ra, sau đó ông nội cháu liền đuổi chú ra khỏi Hoàn Cầu! !"

      Tưởng Thiên Lỗi ngớ ra nhìn về phía Đường Chí Long, sốt ruột hỏi: "Tại sao?"

      "... ..."Đường Chí Long tạm dừng hồi, cuối cùng mới buồn bã mà đau lòng : "Bởi vì lúc chân tướng được làm sáng tỏ, mấy năm qua như thế, trong đó liên lụy tới rất nhiều người rồi ! ! Ông nội cháu lường trước được Hoàn Cầu có khả năng lại có nhóm người gây lên trận tinh phong huyết vũ”, vì sợ liên lụy đến chú, liền lập lên tội danh tham ô cho chú, đuổi chú ra khỏi Hoàn Cầu! Lại lợi dụng giao tình cuối cùng với ủy viên Trương, cứu chú! thầm cấp cho chú gần 20 phần trăm cổ phần công ty của Hoàn Cầu, được, nếu giả như Hoàn Cầu có việc gì, chú nhất định phải trở về, cũng nhất định, nhất định phải đem Khả Hinh đứa bé khả ái kia, gả cho cháu của ông ấy! Để đứa bé này mãi mãi ở lại bên cạnh cậu bé, nhìn nó mỉm cười ngọt ngào! !"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhất thời hai tròng mắt đẫm lệ! !

      Đường Chí Long lại như nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt chảy xuống ngừng, thống khổ nghẹn ngào : "Ông nội của cháu là người vĩ đại! Chú đối với ông ấy, cả đời biết ơn! ! Ơn tri ngộ, vốn là khó có thể báo đáp, lại vẫn lòng giúp đỡ đưa chú lên đỉnh cao! Chí hướng của ông ấy vẫn khí phách như vậy, tập đoàn, cho tới bây giờ cũng phải chỉ là của Tưởng gia cùng Trang gia! ! Chủ tịch Trang cũng là tài năng xuất chúng, người lãnh đạo tương lai của Hoàn Cầu, phải là người thích hợp! Tuyệt đối vào lúc này mà độc chiếm, tuyệt đối để cho tương lai của hơn trăm vạn nhân viên, giao cho kẻ độc tài! Bọn họ đối với tương lai, đối với suy tính cao xa của vận mệnh, ai sánh bằng! Cho tới bây giờ cháu có lẽ cũng chưa từng gặp qua, hợp tác tương hỗ như vậy, mà người hợp tác cũng ra sức hỗ trợ! Bọn họ đều lòng dạ! Trải qua vô số năm tháng! sợ cường quyền, sợ nguy nan, dẫn dắt mọi người đón gió rẽ sóng trải qua vô số năm tháng, thậm chí sau khi biết được chân tướng kiện thôn dân bị độc phát, cũng cắn chặt răng, rời bỏ! Trong mắt thế hệ con cháu các cháu, chỉ nhìn thấy được Tưởng lão là người oai phong lẫm liệt, ra Trang lão cũng là người lãnh đạo vô cùng xuất sắc, cùng tổng giám đốc Tưởng giải quyết công việc luôn trái ngược nhau, trước giờ đều luôn có những sách lược sáng suốt! Vì vùng đất Á châu này, khai sáng vô số nghiệp mới! ! Kỳ khách sạn dưới nước, Trang lão sớm có dự định tiến hành, nhưng ông ấy lại cảm thán , hi vọng trong tương lai, có thể có người trẻ tuổi có tinh thần can đảm cùng quyết đoán mở ra thế giới mới! !"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe được trong lòng xúc động dâng trào, vừa vì là người nhà họ Tưởng mà kiêu ngạo tự hào, cũng vì Trang lão ôm ấp những mộng tưởng chưa từng có mà kiêu ngạo, lại tiếp tục khẩn trương hỏi: "Vậy... Chuyện về chai rượu đỏ là sao? Nghe nhà họ Tưởng chúng cháu, có cái bí mật gì giấu ở trong chai rượu đó?"

      Đường Chí Long chậm rãi quay đầu, trong lòng trận đau đớn nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, sâu xa : "Cháu có phải rất tò mò, nhà họ Tưởng cháu có cái bí mật gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt nhanh chóng lóe ra, chính mình cũng hiểu nhìn về phía Đường Chí Long!

      Đường Chí Long tạm dừng hồi, rốt cục hai tròng mắt nóng cháy, chậm rãi nhìn phía trước, giống như kêu gọi : "Sau việc rượu đó, ông nội cháu hiểu được, sinh mệnh con người, là đồng nhất gắn bó nhau! Bởi vì cháu sống trong xã hội đầy lợi ích này, tất cả mọi người có khả năng là bạn bè của cháu, cũng có khả năng là kẻ thù của cháu! ! Năm đó ủy viên Trương giúp đõ chúng ta như vậy, đến nỗi cha cùng vợ con cũng chết! Vô số quan viên nghiêm nghị chính trực, bao gồm cả thủ tướng cũng giúp đỡ Hoàn Cầu vượt qua cửa ải khó khăn! Ông ấy tự biết cả đời này, còn những ân huệ như thế nữa, ông tự biết Hoàn Cầu, là cả nước cứu giúp! ! Liền đem chai rượu cổ trăm năm, đổ ngược dịch rượu ra, rồi rót vào trong đó chai rượu chứa oxi hóa chì còn sót lại lúc ấy làm bằng chứng, đem nhóm người giết hại hơn ba trăm thôn dân năm đó, cùng chân tướng điều tra, gói lại giấu kỹ trong chai rượu! ! Còn đem ba bí mật của nhà họ Tưởng, cũng giấu ở trong chai, giao cho ủy viên Trương, bày tỏ lòng trung thành! Thề tương lai đời đời thế hệ người lãnh đạo của Hoàn Cầu, nhất định phải lưu nửa cơ nghiệp ở trong nước, vì đất nước mà phục vụ! ! Nếu như trong tương lai người lãnh đạo Hoàn Cầu tuân thủ lời thề này, ủy viên Trương liền có thể mở chai rượu đó ra, đem tấm di chúc trong bình, chứng minh 100% cổ phần của hai họ Trang Tưởng trong Hoàn Cầu, toàn bộ kính tặng cho nghiệp từ thiện trong nước! !"

      Tưởng thiên lỗi khiếp sợ nhìn về phía Đường Chí Long, kinh ngạc kêu to: "Cái gì?"

      "Đây cũng là bí mật của nhà họ Tưởng cháu!"Đường Chí Long hai tròng mắt thâm sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, buồn bã mà kích động : "Cho nên... chú ông nội cháu là người vĩ đại! Sau khi giao ra chai rượu đó, ông ấy vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền mình điều tra lại chút chân tướng, chuẩn bị chứng cớ muốn đích thân tố giác những người từng giết hại hơn ba trăm thôn dân, sau khi ủy viên Trương biết chuyện, nhanh chóng đuổi tới, ngăn ông ấy lại, hủy chứng cớ trong tay ông ấy! ! Thậm chí với ông ấy: Chết tựa lông hồng, nặng ở tại Thái Sơn! 100% cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu, bằng ngày dùng tinh thần sức sống truyền thụ lại những thứ quan trọng tỏng cuộc sống! ! Nếu muốn dùng sinh mệnh của mình cùng chân tướng tố giác, bằng hãy kiềm chế lại chính mình! Ông cho tôi chút thời gian, tôi nhất định tự mình bắt lại những người đó, xử tử hình! Nhưng mà... Ủy viên Trương tuyệt đối ngờ, chai rượu kia vừa mới đến được phòng của ông ấy, được bao lâu, lại bị mất trộm rồi ! ! Sau đó, chai rượu này tới cùng đâu, ai biết..."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe được lời này trong lòng chấn động mạnh!

      Đường Chí Long lại sâu xa ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Cái bí mật thứ hai! Là bí mật về hai đứa trẻ con! !"

      Tưởng Thiên Lỗi lại kích động nhìn về phía Đường Chí Long, : "Hai đứa trẻ con?"

      Đường Chí Long lại thâm sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Đúng! Hai đứa trẻ con! ! Ông ấy kính xin ủy viên Trương công khai bí mật về thân thế của hai đứa trẻ con này, bởi vì ông ấy có dũng khí, sau khi Hoàn Cầu biến mất thế giới này, công bố chân tướng này, ông ấy hổ thẹn với hai đứa bé này, thẹn với hai gia đình... người lãnh đạo, thời điểm khi đứng ở địa vị cao, ra chính mình, liền phải là chính mình... Có đôi khi, thậm chí ngay cả quyền được hạnh phúc của mình, cũng thể tự nắm giữ được! Ông ấy khẩn cầu hai đứa bé, tha thứ cho ông ấy!"

      Tưởng Thiên Lỗi ánh mắt hơi chút ngưng trọng, trái tim nhịn được đau đớn, hiểu hỏi; "Ý của chú là... Hai đứa bé kia là..."

      Đường Chí Long ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi giờ bộ dáng nghiêm nghị cùng phong độ, ông kiềm nén vài phần, nhưng vẫn cúi xuống dưới, hai tròng mắt lộ ra vài phần bối rối ; "Chú biết... Nhưng chú tin tưởng, cha của cháu có khả năng biết!"

      "... ..."Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt nhanh chóng chớp nháy, sau vài phần do dự, lại khẩn trương hỏi: "Bí mật thứ ba là..."

      Đường Chí Long lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng, : "Bí mật thứ ba là điều mấu chốt! ! kiện rượu đỏ năm đó, uỷ viên Trương cùng các quan viên tạo ra lời khai giả, chứng cớ giả, giả người làm chứng hàng loạt kiện, Tần lão cũng có phần tham gia! ! Ông cháu vì sợ Tần lão đến lúc đó trở mặt thành thù, liền đồng thời cũng đem hàng loạt người làm giả chứng cớ, dùng tiền mua chuộc chứng cớ phạm tội, bỏ vào trong chai! ! Để phòng ngừa có ngày, Tần lão cắn ngược trở lại, cũng có chứng cớ để kiềm chế ông ta! Cho nên Tần lão cũng biết bí mật chai rượu đỏ, ông ấy lại càng biết hai gia đình Trang Tưởng có 100% cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe đến đó, bừng tỉnh đại ngộ! ! !

      "Cho nên! ! !"Đường Chí Long khẩn trương cùng sốt ruột nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Thiên Lỗi! Cháu tin tưởng chú! Những lời của chú tất cả đều là bí mật của chai rượu đỏ đó! trải qua nhiều năm như thế, ba mươi năm trước những quan viên trẻ tuổi của địa phương, giờ có ít người ở địa vị cao! ! Nếu chai rượu này, rơi vào trong tay của bọn họ! ! Tập đoàn Hoàn Cầu cùng nhóm quan viên đều thoát được quan hệ! ! Thậm chí quan trọng nhất là cướp cổ phần của tập đoàn Hoàn Cầu! Cháu nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được chai rượu kia! Càng phải ngăn cản Hạo Nhiên mở chai rượu đó ra! Nếu nó mở ra, nó bị kẻ đứng đầu bị tất cả bọn ác ma công kích! !"

      Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên biến sắc, nhớ tới Trang Hạo Nhiên hôm nay lúc rời khỏi phòng mình có , câu kia: Cho nên so với tôi thích hợp làm tổng giám đốc hơn! Hai tròng mắt của nhanh chóng lóe ra, trái tim đập mạnh vỡ vụn nhớ lại chuyện này! !

      "Nhanh ! !"Đường Chí Long lại thúc giục , sốt ruột ; "Cháu cùng Hạo Nhiên đều là người phải chịu trách nhiệm! ! thể chưa làm toàn bộ mọi chuyện mà hy sinh! Nhanh ! !"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lập tức lo lắng gật đầu, bước nhanh muốn xoay người, nghĩ tới cái gì, lại quay đầu nhìn về phía Đường Chí Long hỏi: "Chú Đường! ! Chú có biết chuyện bức bình phong Cửu Long ? Bức bình phong Cửu Long, năm đó là ai đưa cho Hoàn Cầu chúng ta! ! ?"

      Đường Chí Long trầm trọng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Uỷ viên Trương! !"

      Tưởng Thiên Lỗi hai mắt sáng lên! !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 950. trở về nữa



      Hang núi màu đen, tiếp tục di chuyển ở phía trước mặt, luôn để lộ ra chút rét lạnh u!



      đỉnh khỏi truyền đến tiếng chó sủa!



      Trong nháy mắt, Điệp Y ngẩng đầu lên, giơ súng lục, liền tiến gần cửa sổ xe bên cạnh, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, cả người lẫn vào giống như động vật linh hoạt, tản mát ra hơi thở đầy sát khí! !





      Tài xế bị hơi thở của Điệp Y ảnh hưởng, cũng bắt đầu có chút khẩn trương, sắc mặt trắng bệch đầy mồ hôi, nặng nề nuốt cổ họng khô khát, tiếp tục tập trung toàn lực lái xe! !



      Giờ này, sắc mặt của Trang Hạo Nhiên lạnh như băng ngồi ở sau xe, ôm trong ngực như cũ khẩn trương cùng run rẩy Tiêu Đồng, biết có rất nhiều người chờ mình! !



      Mưa rơi càng lúc càng lớn, phất phới bay loạn khắp nơi! !



      Rất nhiều chiếc trực thăng muốn nhanh chóng bay về phía đại trạch Trang gia phi công lại khỏi nghiêm mặt nhìn lên số liệu phi hành phía trước, mặc kệ là kim dầu, hay là kim chỉ số, thậm chí ngay cả số liệu phương hướng toàn bộ xuất dấu hiệu hỗn loạn, lập tức lấy tay đè lên chốt, khẩn trương : "Hệ thống trực thăng của chúng ta bị phá hư, có cách nào đuổi theo hướng nhà tổng giám đốc Trang! !"



      "Cái gì?" Tô Lạc Hoành ngồi ở ghế sau, nhất thời khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch : "Điều này sao có thể?"



      Phi công lập tức đổ đầy mồ hôi, lần nữa nữa đè xuống chốt để trở lại vị trí cũ, chỉ thấy bàn và đồng hồ nhanh chóng lóe ra chỉ số nguy hiểm, lập tức : "Có người thông qua vệ tinh hệ thống viễn trình phá hủy hệ thống của chúng ta! Bây giờ lập tức hạ xuống, nếu như xuống, cả người bên trong khoang, đều gặp nguy hiểm! !"



      "Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì! ! Lập tức tới Trang gia! !" Tô Lạc Hoành lo lắng an toàn của Trang Hạo Nhiên, rống lên! !



      Lời vừa xong, hai chiếc máy bay trực thăng phía trước ầm ầm bị đòn nghiêm trọng, trong nháy mắt ở trời nổ tung! !



      Mọi người thông qua trước cửa sổ, thấy như vậy màn, toàn bộ khiếp sợ!



      Trong đầu phi công lập tức rơi nước mắt, nhanh tiến hành thao tác tay, lần nữa tìm vị trí, kêu to: "Lập tức hạ xuống! !"



      Tiếng vừa dứt ——



      viên tản đạn lạc phịch tiếng, bắn thẳng tới đuôi máy bay, oanh tiếng lửa bay khắp nơi, máy bay trực thăng giống như thẳng tắp rơi xuống! !



      Mấy mười chiếc xe hơi màu đen, chạy thẳng đến đại trạch Trang gia, nhưng mấy tài xế lại phát , toàn bộ đèn tín hiệu giao thông bị dập tắt, chặn tất cả các xe bị kẹt lại vượt qua được, bọn họ sốt ruột mà vòng lại về phía trước ————



      Bệnh viện! !



      Ngón tay của Tưởng Văn Phong nhanh chóng gõ bàn phím, vừa nhìn các nơi đèn tín hiệu trong thành phố, gần như bị dập tắt toàn bộ, tiến về phía đội ngũ xe của Trang Hạo Nhiên, toàn bộ ngăn chặn, lập tức có chút khẩn trương : "Có người giống như chúng ta, xâm lấn hệ thống cục giao thông, thông qua đèn xanh đèn đỏ bị phá hư, gây ra tai nạn giao thông, tới ngăn cản người của chúng ta Trang gia! !"



      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lập tức chịu đau tiến lên, nóng nảy nhìn về phía màn ảnh thấy giao thông chen chút, vội vàng hỏi: "Có thể phá giải mật mã của bọn họ ?"



      " được! !" Tưởng Văn Phong bên thử xâm lấn hệ thống nội bộ giao thông, giúp bọn họ khôi phục số liệu, nhưng bởi vì máy vi tính của mình, kỹ thuật kịp Tô Lạc Hoành, liền nhanh chóng : "Máy vi tính của tôi vượt qua kiểm tra được! ! Lập tức gọi phó tổng giám đốc Tô trở lại! ! Nếu như được, hậu quả khó mà lường được! Hình như ta mới lên theo máy bay tới Trang gia rồi !"



      Lãnh Mặc Hàn lập tức đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Tô Lạc Hoành————



      Cửa, ầm ầm bị mở ra! !



      Mỹ Linh bị thương xông tới, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng : "Phó tổng Lâm, phó tổngTô, phó tổng Tào, bọn họ ngồi máy bay trực thăng toàn bộ nổ tung, khung máy nổ tung rơi tan nát xuống đường thành phố!"



      Phanh!



      ly trà sâm nóng hỏi, nặng đập xuống đất, sắc mặt của Nhã Tuệ liền trắng bệch, tay mềm nhũn, cả người nhất thời ngã mặt đất, nhịn được nghẹn ngào khóc rống lên.



      Trong lòng của Lãnh Mặc Hàn chợt run lên, lập tức dẫn toàn bộ người nhanh chóng hứng mưa, chạy về phía Trang gia! !



      Trần Mạn Hồng lúc này mới bưng dĩa trái cây lại đâu, lại thấy cả người của Lãnh Mặc Hàn giống như đoàn bóng đen, mạnh mẽ xông lại, đụng ngã dĩa trái cây trong tay của mình, bàn thân cũng ngã xuống trong nháy mắt, trái cây văng khắp nơi, côâyda mà kêu tiếng, ngẩng đầu lên thấy Lãnh Mặc Hàn bị thương, dẫn mọi người chạy như bay ra ngoài, kinh ngạc nghĩ: rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



      "Máy bay trực thăng mà mấy người phó tổng Tào ngoiog bị nổ tung! ! Xảy ra chuyện rồi! !" Mỹ Linh sau, cũng chịu đựng đau đớn gấp gáp về phía trước! !



      "Tào. . . . . . . . . . . ." Trần Mạn Hồng lời vừa xong, đầu hỗn loãn , lúc này mới phát ra bọn họ là chồng của mình, nhất thời hoa cả mắt, cả người liền hôn mê bất tỉnh! !



      tiếng sét đánh, rầm rầm truyền đến, chiếc xe Rolls-Royce vừa lắc thân quẹo qua đường rẽ, lần nữa, vèo tiếng từ sau núi thẳng vọt mà đến, cuối cùng phịch tiếng, điên cuồng đâm vào mỏm núi đá, đá vụn rắc tiếng, khe hẹp khắp nơi nứt ra, rất nhiều đá vụn oanh tiếng, trong nháy mắt ào ào nện xuống trần xe! !



      Tài xế khiếp sợ, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, thấy đỉnh núi rơi đá nện lên xe mình, a kêu tiếng, chân đạp chân ga, điều khiển xe vọt ! !



      "A ——————" Tiêu Đồng vừa trận sợ hãi té vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, sợ đến mức run lẩy bẩy! !



      Khuôn mặt của Trang Hạo Nhiên ngiêm túc, hai mắt lóe lên ánh sáng như chim ưng, nhìn về phía cửa động ở phía trướclúc tay vuốt đầu của Tiêu Đồng, mái tóc đen nhánh che móng tay dài nhọn của ! !



      Mười hai bóng đen, trong nháy mắt từ trong bóng tối xuất , sáu nam sáu nữ mặc màu quần áo đen, phân ra đứng ở các nơi trước cửa động, vẻ mặt u lạnh lùng, giống như tử thần nhìn về chiếc xe phía trước! !



      Tài xế bị dọa sợ trong nháy mắt, dậm chân ga, nhìn về người tới phía trước! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      12 nam nữ, đều có dáng người khôi ngô, thẳng tắp, trong nháy mắt giơ lên súng lục phi ưng lên, nhắm ngay Rolls-Royce trước mặt! !



      Trang Hạo Nhiên ngồi ở ngay vị trí chính giữa, tay như cũ ôm chặt đầu Tiêu Đồng run rẩy, mượn ánh đèn trước xe chiếu ngược ánh sáng trở về, chỉ là chiếu sáng nửa khuôn mặt , chỉ ánh sáng lóe lên như chim ưng, ngưng tụ sức mạng giới hạn, (giám sát chặt chẽ mười hai người phía trước, mỗi người có sắc mặt lạnh lùng, cứng ngắc, nhất là nữ, cũng giống như điêu khắc lạnh lùng, vô tình cùng tàn nhẫn ————



      Điệp Y dựa lưng về phía bọn họ, nắm chặt súng lục, xuyên thấu qua cơ thể của Trang Hạo Nhiên lộ ra hơi thở, biết tình huống trước mặt, hai tròng mắt của bà nhanh chóng lưu chuyển chút, liền lạnh lùng phân phó: "Tài xế!"



      Tài xế sợ đến cả người run rẩy, đôi mắt run rẩy hoảng sợ, nhìn về 12 nam nữ phía trước, bọn họ ai cũng giơ súng lục, giống như tử thần nhắm ngay mình, giống như chỉ cần trong nháy mắt, đạn bắn vào lồng ngực của mình, hướng thế giới này chia tay, nháy mắt cái, mồ hôi lạnh từ trán thẳng trượt xuống, tay cầm tay lái, ngay cả đầu ngón tay như nhũn ra! !



      Trang Hạo Nhiên vẫn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, ngồi! !



      Điệp Y lại giảm trọng lực, gọi: "Đua xe! !"



      Tài xế vừa nghe ba chữ này, ánh mắt liền sáng lên, con người hơi lưu chuyển, nhìn về phía bóng người bên cạnh! !



      Điệp Y lạnh lùng phân tích cho , : "Chỉ cần Trang tiên sinh ở trong xe chết! !Cậu cũng chết! Cho nên chuyện kế tiếp, cậu theo phân phó của tôi mà làm! ! cần phải sợ! Cậu là tay đua xe, sợ chết cái gì! ? Sợ chết cũng đừng sống! !"



      Tài xế nghe lời này, ánh mắt khẽ đảo nhìn về phía mấy nam nữ giống như tử thần phía trước, vẫn giơ súng lục, họng súng kia hoàn toàn đúng chỉ vô mình, tin, mình có thể vượt qua cửa này!



      Trang Hạo Nhiên vẫn là bình tĩnh ngồi, nặng tay đè đầu Tiêu Đồng lại, để cho ngẩng đầu nhìn! !



      "Bây giờ cậu nghe tôi phân phó! !" Điệp Y nghiêng mặt Trang Hạo Nhiên ngồi, lạnh nhạt : "Chỉ cần cậu nghe tôi phân phó, cậu có thể có đường sống! Nếu như cậu phải nghe tôi phân phó, mọi người cùng nhau chết! !"



      Tài xế nghe lời này, cảm giác có thứ gì ngăn ở cổ họng, muốnnhìn người trước mặt. . . . . .



      " nên nhìn bọn họ! !" Điệp Y chưa bao giờ làngười thíchnói chuyện, hôm nay , so với cả đời bà còn nhiều hơn, bà dựa sát vào bên cửa sổ, nhanh chóng phân phó: "Cậu cứ nghĩ trước mặt có ai! ! Nắm chặt thời gian, nghe tôi phân phó! ! Nếu như xong, bọn họ bấm cò, người chết đầu tiên là cậu! ! Bởi vì người trong xe, ai cũng có võ!"



      Tài xế run lẩy bẩy, toàn thân mồ hôi lạnh thẳng trợt, cả ngườiướt đẫm.



      Người đàn ông cầm đầu, thân thể cường tráng, chặn lại trước đại bộ phận ánh đènxe, giơ súc lục lên, nhắm ngay tài xế, ngón tay từ từ đưa vào, nhắm ngay đầu tài xế ——



      "Bây giờ. . . . . ." Điệp Y giống như cảm thấy đến lúc rồi, lạnh lùng phân phó: "Bây giờ từ từ thả lỏng chân phải của cậu, chuẩn bị đặt chânlên chân ga, sau đó tôi bắt đầu đếm chút! Đếm tới tiếng thứ ba! Cậu bật đèn xe sáng lên càng sáng lên ,cậu lập tức khởi động số năm, dậm chân ga chạy thẳng về phía trước! chưa?"



      Tài xế động cũng dám động, nhưng vẫn là nháy mắt, run lẩy bẩy, sàn sạt ậm ừ tiếng! !



      "Tốt! ! Tôi đếm, ! !" Điệp Y giơ súng tay lên, để tay ở tay nắm cửa xe, sâu kín lại : "Hai. . . . . ."



      Trang Hạo Nhiên cắn hàm răng, giám sát chặt chẽ trước mặt người, hai mắt lại lóe ánh sáng sắc bén! !



      Người đàn ông phía trước nhắm ngay tài xế, lập tức muốn bấm cò! !



      "Ba! ! !" Điệp Y liền kêu tiếng, giống như tốc độ ánh sáng lao ra cửa xe! !



      Tài xế liền mở đèn xe lên, chiếu lên bốn phía trước người ————



      Mười hai người híp mắt trong nháy mắt, tránh ánh đèn! !



      Rolls-Royce oanh tiếng như là mũi tên xông thẳng lên trước, trong nháy mắt mười hai người nhảy ra, Điệp Y nhanh chóng lộn mặt đất, nằm mặt đất, giơ súng lục lên, nhắm ngay đỉnh núi đá vụn sắp sửa nứt ra, phịch tiếng, trực bắn lên, đá vụn trong lúc Rolls-Royce lao ra động lăn rơi xuống đất, chặn cửa động lại ————



      "Điệp Y! ! ! !" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt mới quay người lại, nhìn về phía đá vụn ào ào rơi xuống, phải chặn lại cửa động trong nháy mắt, Điệp Y nằm ở bên trong động, mắt thấy vẻ mặt của mình, tim của chợt đau nhói ————



      "! Tôi có việc gì! !" Điệp Y giải quyết hai tên lao ra hang động trong nháy mắt, thân thể cũng trúng ba phát, nhưng vẫn là cắn răng giơ súng lục, bắn lên đất đá vụn, chặn lại cửa động, để cho Trang Hạo Nhiên có trở lại cơ hội! ! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 951: Giết cần hỏi
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Mưa rền gió dữ, bỗng nhiên đến! !

      Chiếc Rolls-Royce bị đá nặng đập vào vỡ nát, dừng bên cạnh rừng trúc, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm ngang lấy thân thể Tiêu Đồng run rẩy sợ hãi, bước nhanh ra khỏi thùng xe, qua rừng trúc, tài xế cũng run run rẩy rẩy cầm lấy khẩu súng lục mà Điệp Y lúc xuống xe ném cho mình, cầm chặt đến mức hai tay lạnh run lẩy bẩy, vừa về phía trước vừa quay đầu lại, nhìn quang cảnh xung quanh, cảm giác được giữa rừng trúc dày đặc này, bất cứ lúc nào cũng có thể ra những tên sát nhân ma quỷ...
      vừa thở dốc vừa , ai ngờ dưới chân giẫm mạnh phải cục đá nhẵn ven con suối mát lành, cả người cầm súng ống, vấp ngã về phía trước, rơi vào dòng nước chảy bãi cỏ xanh ướt át! !

      Trang Hạo Nhiên trong khoảnh khắc ôm lấy Tiêu Đồng, đón mưa gió, quay người lại, khuôn mặt kiên nghị đẫm nước mưa, đôi mắt nóng cháy cương quyết nhìn về phía tài xế.

      Tài xế vô cùng sợ hãi, nằm ngã bãi cỏ ướt đẫm, tùy ý những hạt mưa ngạo mạn kia vẫn rơi mặt mình, hai mắt run rẩy kích động sợ hãi, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      "Đứng dậy! !" Trang Hạo Nhiên chỉ bình tĩnh ôm Tiêu Đồng, lúc tiếp tục về phía trước, sau gáy truyền đến từng cơn đau ỹ, ký ức chợt ra, vọt vào trong đầu mình, lúc mình trộm rượu đỏ, tường là bức tranh cả nhà ấm áp sum vầy, thấy người đàn ông uy phong lẫm liệt ngồi sô pha, bên cạnh mình là người vợ dịu dàng ấm áp, còn có bé, khoảng chừng năm tuổi, vô cùng ôn nhu ngọt ngào cười, bên cạnh là cậu bé cũng cười vui vẻ ————

      Đầu óc trận đau đớn, đau đến mức sắp đem phần ót mình nổ tung, chớp nháy hai tròng mắt, vô thức biến mất đoạn ký ức kia, lại ôm ngang Tiêu Đồng tiếp tục về phía trước, rốt cuộc tới rừng trúc cạnh chân núi, nơi đó bị rừng trúc rậm rạp che khuất hướng khác, hết sức chặt chẽ, bên cạnh là thác nước , mặt đất giấu dòng suối, nhanh chóng đạp đá vụn, ôm lấy Tiêu Đồng, vọt vào bên trong rừng trúc rậm rạp, cư nhiên còn có hang động nho , nặng nề thở hổn hển hơi, đem Tiêu Đồng toàn thân ẩm ướt, bị đá rơi vào người bị thương, cẩn thận đặt bên cạnh tường hang động, lại ngồi xổm người xuống, hai tay khẩn cấp quét qua khuôn mặt ẩm ướt của , còn có mái tóc ướt đẫm rũ xuống kia, rất đau lòng nhìn về phía nữ thư ký mà mình vẫn xem như em này...

      "Lão đại! !" Tiêu Đồng cả người run rẩy co rụt lại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cả người đều ẩm ướt, vì bảo vệ mình, cánh tay chặn tảng đá lớn đập vào cửa sổ xe, cánh tay trái bị thương, khóc lên : " sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi tôi vô dụng... Tôi sợ! !"

      vừa khóc, vừa run rẩy co người lại.



      Tài xế cũng vội vã chui vào, cầm di động, khỏi sợ hãi đến mức hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía hai người bọn họ...

      Trang Hạo Nhiên trong lòng nặng trĩu, lại chậm rãi gạt bỏ bộc lộ chút tươi cười, vươn hai tay nâng khuôn mặt , ngón tay cái lau nước mắt cho , trấn an như trấn an đứa bé, thấp giọng khàn khàn : " có chuyện gì, Tiêu Đồng, có chuyện gì! Tôi đoán lâu nữa, người của Mặc Hàn, còn có tổng giám đốc Tưởng dẫn người qua đây cứu chúng ta, cho nên chỉ cần ngoan ngoãn ở yên tại chỗ này, nhất định có việc gì! ! Tôi bảo đảm bọn họ tìm ra nơi này! !"

      Tiêu Đồng nghe lời này, trong lòng phát lạnh, mạnh tay nắm chặt cổ tay Trang Hạo Nhiên, nước mắt từng giọt lăn dài, khóc : " muốn đâu? cùng tôi ở đây sao? nên ra ngoài! ! Ra rất nguy hiểm ! !"

      Trang Hạo Nhiên lập tức bộc lộ ý cười, hai tay lại nâng khuôn mặt lên, dường như có phần thoải mái : " còn nhớ ? Ở quốc, thường xuyên cùng Lạc Hoành bọn họ chơi trò trốn tìm, ai cũng tìm ra, mỗi lần như thế liền nắm lấy ghế trong thư phòng tôi, tôi chơi trò này, thế nhưng chơi xấu lắm, ngay cả tôi cũng tự vạch tội tôi rồi! !"

      Tiêu Đồng nước mắt lại lăn dài, bắt đầu nức nở khóc rống lên...

      "Đừng khóc! Đừng khóc!" Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nâng mặt , lòng : " làm thư ký của tôi, ba năm rồi lại ba năm, tôi vẫn thường suy nghĩ, nếu ngày nào đó lấy chồng , tôi vẫn muốn coi như em mình, thay thế người cha chết của , dắt tay bước thảm đỏ! ! Thế nhưng tôi người trai này, đúng là chơi đùa, nhưng nhìn mấy người Lạc Hoành cùng chơi đùa, tôi rất vui vẻ! ! Hôm nay tôi liền cùng chơi lần! ở nơi này! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi! Tìm được, của hồi môn giới hạn!"

      "! !" Tiêu Đồng biết tiếp theo phát sinh chuyện gì, thoáng cái quỳ gối trước mặt Trang Hạo Nhiên, ôm cổ , khóc lên : "Đừng ra ngoài! gặp nguy hiểm! ! Đừng ra ngoài! Muốn ra chúng ta cùng ra! Tôi sợ! Tôi với cùng !"

      Tài xế nghe lời này, cũng khỏi xúc động hai mắt đỏ bừng.

      "Đồ ngốc!" Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể run run kích động của , vuốt ve mái tóc ẩm ướt của , mỉm cười : " cho rằng tôi ra, gặp nguy hiểm sao? Tôi có việc gì, yên tâm! Tôi đảm bảo với !"

      "! !" Tiêu Đồng bỗng nhiên khóc lắc đầu.

      "Nghe lời! !" Trang Hạo Nhiên buông Tiêu Đồng khóc nức nở ra, nhìn , hai tròng mắt cuối cùng lóe ra vài tia kịch liệt, nắm chặt bả vai , trầm trọng : "Tôi tại phải về nhà lấy chai rượu đỏ kia, nếu , thời gian còn kịp nữa rồi! ngoan ngoãn ở trong này, nghe lời tôi! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi! Hả?"

      Tiêu Đồng vừa run run khóc, vừa nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !

      "Tốt! !" Trang Hạo Nhiên biết hiểu lời mình, mỉm cười, nhưng nhìn về phía dáng vẻ khóc sợ hãi, vẫn điềm đạm đáng , trong nhát mắt nghiêng người về phía trước, cúi đầu hôn lên trán , : "Nhớ! ! tại bắt đầu đếm thời gian! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi! !"

      Tiêu Đồng nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống, đau lòng gật gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên thở mạnh cái, bỗng nhiên xoay người, hai tròng mắt lóe lên vài tia sắc bén nhìn về phía tài xế, : "Cậu cầm súng, tốt mà ở đây, bảo vệ Tiêu Đồng! Trong vòng nửa giờ, bất luận kẻ nào tiến vào, cậu đều nổ súng cho tôi! !"

      Tài xế nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vội vàng gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên nặng nề nhìn cái, cuối cùng vươn tay, nắm chặt bờ vai cậu ta lát, mới đẩy cành trúc xanh, ra ngoài ————

      "Tổng giám đốc! !" Tài xế lúc này, nhanh chóng ra, đón gió mưa, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên sốt ruột : "Tôi cùng với ! ! Tôi giúp , tuyệt đối làm liên lụy đến ! !"

      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người, hai tròng mắt như ưng nhìn cậu ta! !

      Đôi mắt tài xế vẫn kiên định, tuyệt đối nuốt lời đứng trong mưa, khẩn trương nhìn ! !

      "Cậu ở lại bảo vệ Tiêu Đồng! ! được để ấy xảy ra chuyện! !" Trang Hạo Nhiên xong, trong nháy mắt lại nhanh chóng đón mưa to gió lớn về phía trước ————

      Tài xế đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng dáng nghiêm nghị màu trắng kia của Trang Hạo Nhiên, hai mắt lại phiếm hồng! !

      Mưa to gió lớn, hỗn loạn mà bay tới !P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Tòa kiến trúc màu trắng kia, vẫn sừng sững ngã như vậy, OSCAR như điên, đứng ở cửa ra vào sủa loạn, gâu gâu gâu gâu gâu gâu điên cuồng sủa, Trang Hạo Nhiên dựa vào cành trúc nào đó, nghiêng mặt, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn về phía OSCAR ở bên đó vẫn kịch liệt sủa, từng đợt tiếng bước chân, từ phía trước truyền đến, quả nhiên cũng lâu sau, đoàn người hệt như quân đội, mặc áo ngắn màu đen, quần dài, cổ đeo bảng tên bạc, hướng về phía bên này nhanh chóng chạy tới, người dẫn đầu cầm theo dụng cụ dò xét tầng sâu xuyên tường, nhanh chóng về phía bên này! !

      "Bang bang bang bang bang bang! !" trận tiếng súng liên thanh, quét về phía đám người kia! !

      Lãnh Mặc Hàn lúc đó vì bảo vệ an toàn cho Trang Hạo Nhiên, ở bên trong sắp xếp vô số cơ quan, cũng sắp xếp nhân viên dài hạn đóng tại biệt thự! !

      Vô số sát thủ, nhao nhao lủi tránh, sát thủ da đen trong đó bỗng nhấc súng, chuẩn xác hướng về phía phát ra tiếng súng bắn ra đòn mạnh, phịch tiếng, căn cứ phía sau rừng trúc, bỗng nhiên nổi lửa, Truy Phong kêu lên tiếng, đột nhiên từ chuồng ngựa xông thẳng ra, giẫm chân cỏ xanh, hướng về phía rừng trúc hí vang tiếng, chạy như bay đến ————

      Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt nóng lên, tức khắc như nhìn thấy hi vọng, ngón tay đặt ngoài miệng, huýt lên tiếng! !

      Nữ sát thủ, nóng mắt nhìn thấy Truy Phong chạy bình thường, ta nhấc súng lục, hướng về phía Truy Phong, bắn , dồn dập bay ra! ! !

      Bang bang bang bang bang bang! ! Vô số đạn đuổi theo bóng dáng Truy Phong, dồn dập tập kích đến, bọt nước bắn tung tóe bãi cỏ! !

      Truy Phong thét to tiếng, tốc độ như gió né đạn, trong nháy mắt vọt vào rừng trúc ————

      Trang Hạo Nhiên trong khoảnh khắc nhảy dựng lên, tay lại nắm chặt dây cương người Truy Phong, để cho thân thể như gió lủi thẳng lên, né qua cửa trước, mà điều khiển Truy Phong tung mình nhảy dựng lên, trong nháy mắt thoáng qua hồ sen, cơ tể bay vọt lên, nhảy vào cửa sổ bên trái phòng mình, thân thể nện mạnh vào tường, hai tay nắm chặt cửa sổ, hai mắt nóng lên, cảm giác cánh tay bị thương của mình, đủ để chống đỡ cả cơ thể! !

      "Mau! !" Người đàn ông dẫn đầu, đứng bên ngoài cửa sắt, nhìn về phía rào chắn màu đen bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt bọt nước, tức khắc : "Điện của song sắt mở! ! nên đụng vào nó! ! Lập tức giải mã, bộ phận! Nhảy qua ! !"

      Ba nữ sát thủ, trong nháy mắt lui về phía sau, nhìn song sắt kia, hai mắt nóng lên, lập tức xông về phía trước, chân đạp mạnh lưng người nào đó, thân thể hệt như chim én, nhàng linh hoạt làm động tác xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, vừa mới nhảy xuống, vù tiếng, mặt đất đâm lên vô số tên độc, giống như con nhím, ba nữ sát thủ tức khắc giật mình, người tung mình muốn nhảy ra khỏi tên độc, nhưng hai nữ sát thủ kia lại trúng tên độc! !

      "A! !" Hai nữ sát thủ nằm mặt đất thở dốc! !

      "Lên! !" Hai người đàn ông lại trong nháy mắt đạp chân lên lưng đồng bọn, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, bay vọt vào cửa sắt, hệt như dã thú, chạy như bay về phía trước, theo bước chân Truy Phong, dự đoán Trang Hạo Nhiên ở hướng kia! ! !

      Ba người đàn ông khiêng súng trường lên, nhắm ngay cửa lớn biệt thự, chỉ cần ai từ đó bước ra, giết cần hỏi! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 952: Đạo lý đời
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Mấy chục chiếc xe con đen, dưới mở đường của cảnh sát giao thông, nhanh chóng hướng bên này lái tới, Tưởng Thiên Lỗi ngồi sau ghế điều khiển, vừa gọi điện thoại cho trưởng cục cảnh sát, phẫn nộ mắng: "Các người cảnh sát nhân dân đông như vậy, rốt cuộc là có tác dụng gì, trơ mắt ra mà nhìn, giữa ban ngày ban mặt, làm ra nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy! ! Tám vị Phó tổng của Hoàn Cầu chúng tôi áp chế phá hủy toàn bộ máy bay! ! tại còn đem đường trong thành phố ngăn thành như vậy! ! Nếu như tổng giám đốc Hoàn Á chúng tôi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nhất định phải bắn chết ông! !"

      Trưởng cục cảnh sát lập tức dùng khắn tay lau mồ hôi, nhanh chóng : "Tổng giám đốc Tưởng! Xin ngài yên tâm! Chúng tôi nhất định lập tức phái người qua đó, bảo vệ Tổng giám đốc Trang!"

      Vừa dứt lời, trận bóng đen từ thân xe lướt qua! !

      Lãnh Mặc Hàn kiềm nén vết thương đau đớn, dẫn mấy người Tiêu Yên, Mỹ Linh, Giang Thành nhanh chóng chạy như bay về phía trước, vào thời khắc đoạn đường chen chúc này, nhao nhao vượt qua xe cộ, bước nhanh về phía trước ————

      Bên trong biệt thự! !

      Vô số những tên đàn ông vạm vỡ cường tráng, dẫn theo cầm đầu dò xét, cùng nhau chạy vào bên trong biệt thự ——

      "Gâu! !" OSCAR sủa lên tiếng, nhanh lách mình, tung người nhảy lên, cắn mạnh vào tai tên đàn ông dẫn đầu, muốn đem kéo xuống, tên đàn ông a lên tiếng, kêu to, tùy ý máu rơi nhễ nhại, nhưng trong nháy mắt lại rút súng lục, muốn nổ súng về phía OSCAR, Truy Phong trong nháy mắt xông tới như luồng gió, vung chân ngựa đầy mãnh lực lên, đá mạnh vào người tên đàn ông trước mặt, thậm chí quét ngã vài người ——

      OSCAR rống lên tiếng, lại phá tan dụng cụ thăm dò rượu đỏ trong tay người phụ nữ kia, thậm chí mãnh thế cắn xé hai tay ta! !



      Nữ sát thủ thét a lên tiếng, cả khuôn mặt lại bị OSCAR xé rách, vẽ ra vô số vết cào! !

      "A! !" tên đàn ông tức giận nguôi, trong nháy mắt lấy súng lục ra, nhắm ngay hai con súc vật này bắn ra ————

      Bang bang bang bang bang bang! !

      Vô số đạn bang bang giống như mưa tập kích đến, Truy Phong cùng OSCAR nhanh chóng chạy băng băng về phía trước, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài tránh né đạn, vệ sĩ Trang gia trú dài hạn hai bên, nhao nhao cầm súng chạy như bay ra, hướng về phía đoàn người vọt vào biệt thự, ầm ầm nổ súng, người cầm súng liên thanh bên ngoài biệt thự, lại nhao nhao hướng phía bọn họ nhanh chóng nổ súng, hơn mười vệ sĩ tung người né đạn trong nháy mắt, lại ném tên nhọn ra, tập kích đám người chạy tới! !

      Người đàn ông dẫn đầu né vô số đạn bắn, căn dặn những thuộc hạ xông tới, : " cần lo những cái khác! ! Tìm được rượu đỏ quan trọng hơn! ! Cảnh sát lập tức tới, chúng ta có nhiều thời gian!"

      Hai tên đàn ông lập tức ôm lấy dụng cụ thăm dò, dẫn vô số người tránh cuộc đánh nhau, nhanh chóng nhằm về phía biệt thự! !

      Mưa rơi càng lúc càng lớn! !

      Trang Hạo Nhiên tay nắm chặt bệ cửa sổ, đón mưa gió lạnh buốt, vẫn cảm giác trán mình đầy mồ hôi, hai mắt thoáng qua vài tia sắc bén, kêu a lên tiếng, ngón tay nặng bấu chặt cửa sổ, cắn chặt răng, để cho thân thể từ từ vươn lên, cánh tay bị thương khác, rốt cuộc nắm bên trong cửa, cố nén cơ thể đau đớn, dốc toàn lực kích động tiến lên trong cửa sổ ————

      Ba tên đàn ông sắp vọt vào biệt thự, đột nhiên ba vệ sĩ bay ra, cùng bọn họ bắt đầu cường liệt tranh đấu! !

      Bên trong hang động! !

      Điệp Y thoát ra khỏi dây xích ôm chặt lấy cổ hai tên đàn ông vóc người lực lưỡng, nhìn hai nữ sát thủ sắp sửa cầm đao xông thẳng đến, lập tức kéo chặt dây xích, vài bước đạp tường, xoay tròn nhảy lên, quay người đá mạnh vào sau lưng hai nữ sát thủ, tay lại cầm khối đá, đập mạnh vào đỉnh đầu nữ sát thủ trong sô đó, nữ sát thủ đau đớn a lên tiếng ——

      nữ sát thủ khác cầm đao nhọn lên, hướng về phía sau vai Điệp Y chém xuống, máu tươi bắn ra! !

      Điệp Y kéo chặt dây xích, dường như cảm thấy chút đau đớn nào, quay đầu giận dữ trợn mắt nhìn nữ sát thủ kia, hai tên đàn ông bị dây xích quấn quanh cổ, thừa dịp phân tâm, trong nháy mắt giãy giụa thoát khỏi aay xích, lại xoay người quấn chặt hai tay Điệp Y, trói cánh tay , đem thân thể đập mạnh lên mặt tường! !

      Bịch tiếng! !

      Cả người Điệp Y đầy thương tích bị đập mạnh tường, trán máu tươi bắn tung tóe, thở mạnh cái, toàn thân mềm nhũn vô lực ngã mặt đất, mặt dán sát mặt đất lạnh buốt, lúc hai tròng mắt chớp chớp, đều tràn đầy máu tươi! !

      Hai nam ba nữ lập tức thở dốc, đứng trước mặt Điệp Y, nhìn về phía thoi thóp hơi, người trong số đó chậm rãi khom người nhặt súng lục lên, khuôn mặt u lạnh lẽo đầy nước mắt, soạt tiếng, muốn bắn đạn ra ——

      Điệp Y nằm bò mặt đất, mặt kề sát mặt đất lạnh buốt, tay đè lên chân trái, lại hiểu sao bỗng hoạt động móng tay, ngay lúc tên đàn ông chuẩn bị bắn súng, trong nháy mắt dùng móng tay thép ngón áp út, đâm mạnh vào vết sẹo hình con rết dài, cắn chặt răng, làm động tác quẹt mạnh! Thịt hé mở ra, bên trong cư nhiên lại là con dao nhọn dùng loại keo đặc thù quấn chặt, Lãnh Mặc Hàn lúc khâu vết thương này cho vào con dao nhọn, lúc kéo chặt dây thừng, yếu ớt : "Cây đao này... Giấu bên trong cơ thể , lưu lại cho giờ phút cuối cùng của mạng sống! phải vào khắc cuối cùng, tuyệt đối thể phá thịt lấy ra! !"

      Khuôn mặt Điệp Y sâu lạnh, ngón tay lại rạch mạnh đường, để lộ đao bên trong...

      Tên đàn ông nhìn bộ dáng nằm bò bất động mặt đất của Điệp Y, liền nhanh chóng giơ tay lên, trong nháy mắt nhắm ngay thân thể , muốn bóp cò súng ————

      Điệp Y lại tung mình, vung ra dao nhọn, tức khắc đâm vào giữa cổ tên đàn ông, thét a lên tiếng, súng lục rơi xuống, Điệp Y trong khoảnh khắc quay người, hai tay bắt lấy súng lục, nhắm ngay bốn người khiếp sợ muốn nhào tới, bang bang bang bang liền nổ bốn phát súng! ! Trong nháy mắt giải quyết bọn chúng!

      thở dốc, cầm lấy súng lục còn sót lại viên đạn cuối cùng, lại bất chấp máu tươi từ đùi tràn ra, lo lắng an nguy của Trang Hạo Nhiên, tức khắc tung người nhảy lên, tới bên cạnh hang đá, di chuyển cục đá, bỗng nhiên mặt tường đá, từng đợt rơi vỡ, tiếng bang bang bang bang phanh từ sơn động truyền đến ————

      Ba tên đàn ông nhanh chóng giải quyết hai tên vệ sĩ, cầm dụng cụ thăm dò, trong nháy mắt nhảy vào bên trong biệt thự, bắt đầu dò xét từng nơi trong biệt thự! !

      Vô số người cũng vào lúc này, xông thẳng tới, từng bước lên lầu hai ——

      Trang Hạo Nhiên hao tổn khí lực, cuối cùng bò được vào căn phòng, cắn chặt răng, đỡ hai tay đau đớn, chạy như bay đến trước bức họa trọn vẹn kia, liếc mắt nhìn bức họa, trong nháy mắt xoay giá cắm nến phía dưới bức họa, bức họa kia vào giờ khắc này, bỗng nhiên chậm rãi chuyển động mở ra, lộ ra luồng khí lạnh, chỉ thấy bên trong ra két an toàn! ! lập tức đưa tay kéo ghế dựa, đứng lên, ngón tay bắt đầu nhanh chóng dịch chuyển khóa an toàn! !

      Hơn mười tên sát thủ, vọt vào lầu hai, từng bước hướng về tủ rượu, bắt đầu giữa hai gian phòng, lục soát! !

      Trang Hạo Nhiên biết bọn chúng lên đây, hai tròng mắt chỉ cường liệt lưu chuyển chút, lại vẫn bình tĩnh chuyển động khóa an toàn, nhìn vài ký tự cuối cùng, bảy... Ba... Chậm rãi xoay xong, két sắt trong khoảnh khắc mở ra, bên trong chai rượu đỏ thình lình xuất , nổi bật giữa đợt khói lạnh, hai mắt nhìn nó, bỗng kích động cười, vươn tay lấy rượu đỏ ra————

      Hai tên sát thủ trong nháy mắt vọt vào phòng ——

      Phịch tiếng! !

      Mưa to gió lớn, hỗn loạn mà bay tới !P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Trang Hạo Nhiên hai tay nắm chặt lan can trước cửa, vung chân lên, trong nháy mắt đá bay bọn chúng, lấy được súng lục của tên trong đó, nhắm ngay ba người đàn ông xông thẳng qua, lợi dụng khả năng bắn súng siêu phàm của mình, lần đầu tiên nổ súng, bang bang phanh hướng đầu gối bọn họ liên tục bắn ba phát, nhìn về phía hai người đàn ông bị đá văng lại đnag muốn xông thẳng lên, lập tức cầm chai rượu đỏ trong tay, ném mạnh lên phía ————

      Hai sát thủ đồng thời ngẩng đầu, trong nháy mắt lồng ngực lập tức bang bang liên tục bị trúng đạn! !

      Trang Hạo Nhiên bắt được chai rượu đỏ từ trung rơi xuống, đem súng trong tay ném , nhặt lấy súng lục của tên vừa mới rơi xuống, nhanh chóng về phía trước, lúc vừa bước qua quầy bar tầng hai, lại nhìn thấy ba tên sát thủ bỗng nhiên xông thẳng tới, trong nháy mắt lách mình trốn vào trong quầy bar, buông chia rượu trong tay ra, nhanh chóng cầm lên chai rượu băng mở, trong khoảnh khắc đứng phía sau ba tên sát thủ, gọi: "Hi! !"

      Tam tên sát thủ đồng thời quay người lại! !

      Trang Hạo Nhiên vứt sâm panh lên, cầm súng lục lên phịch tiếng đem chia rượu đập vỡ, thủy tinh bắn ra tung tóe, lúc đâm thẳng về phía ba người đàn ông trước mặt, lập tức tung mình nhảy lên, trong nháy mắt lúc bọn chúng né tránh kịp, đá liên tục ba cước, đạp mạnh vào lồng ngực bọn chúng, chân vừa rơi xuống đất, liền lợi dụng tốc độ như ưng của mình, hướng đầu gối bọn chúng bắn ba phát đạn, đảo mắt nhìn thấy ba tên sát thủ lại nhào tới, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, trong nháy mắt cầm lấy chai sâm panh quầy bar, đập vỡ miệng chai, ngửa mặt đem dịch rượu rót vào trong miệng, tay vung bật lửa lên, cạch tiếng liền cháy lên ————

      Ba sát thủ tức liền vung súng lục lên, nhắm ngay Trang Hạo Nhiên nổ súng...

      Trang Hạo Nhiên ầm tiếng, phun thẳng dịch rượu ra, dịch rượu chay giữa trung, toàn bộ hướng về phía mặt ba tên sát thủ bùng cháy qua! !

      "A!" tiếng, nhân lúc tên sát thủ trong đó vẫn đón lấy lửa cháy mà xông lên, Trang Hạo Nhiên tay giữ chặt tay vịn bên cạnh cầu thang, đôi mắt như ưng chợt lóe, hướng về phía bọn chúng liên tục đá, đạp bọn chúng xuống cầu thang, mới tung mình nhảy đến quầy bar, cầm chai rượu đỏ lên, vai xông thẳng vào cửa sổ thủy tinh chạm đất, giữa lúc trận thủy tinh bể vỡ văng khắp nơi, ngón tay nhét vào trong miệng, huýt sáo, lại hướng tầng , tung mình xuống ————

      Truy Phong nhanh như tia chớp, chạy thẳng đến, hất chân nhảy xuống dưới lầu! !

      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngồi lưng Truy Phong, hai chân đạp mạnh, kêu to: "! !"

      Truy Phong ngửa đầu lên trời hí vang, đón mưa to gió lớn hướng về trại ngựa phía trước, chạy thẳng tới ————

      "Ở đó! ! Đuổi theo! !" Vô số người nhìn thấy Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt, lập tức ra lệnh cho nhóm người điên cuồng đuổi theo, bọn chúng lập tức cầm súng lục lên, nhắm ngay Truy Phong cùng Trang Hạo Nhiên bang bang bang bang nổ súng! !

      Truy Phong lại hí vang, chân ngựa bị trúng đạn, nhưng vẫn nhấc chân chạy thẳng! !

      trận tiếng mèo kêu, trong nháy mắt truyền đến, Điệp Y cùng OSCAR bỗng nhiên xuất , đem những người nhao nhao nổ súng, xé rách ra, Lãnh Mặc Hàn dẫn mọi người, cũng nhanh chóng tới, có cả đám người Hứa Mặc, Nhậm Khinh Phong, cặp song sinh, tung mình nhảy vào tường rào, bắt đầu cuộc tranh đấu, Điệp Y ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc máy bay trực thăng bầu trời, bắt đầu tung ra hỏa lực, theo Trang Hạo Nhiên mà phóng ————

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt nhận lấy súng tản lựu đạn của Giang Thành, nhắm ngay chiếc trực thăng kia bắn! !

      Bang bang bang bang phanh! !

      Vô số đạn thẳng bay về phía bóng dáng Trang Hạo Nhiên cùng Truy Phong, Trang Hạo Nhiên nhìn trại ngựa đnag gần kề, lo lắng Truy Phong gặp chuyện may, trong nháy mắt lúc Truy Phong phóng qua lan can chuồng ngựa, lúc tung mình qua, lập tức vươn người, để cho ngựa lủi thẳng về phía trước, sau vai bị trúng đạn, ngã cỏ, lăn vòng, ngửa mặt nằm cỏ, vừa muốn nhắm ngay trực thăng nổ súng, phịch tiếng, máy bay trực thăng lại khoảnh khắc nổ tung giữa trung! !

      Trang Hạo Nhiên đón mưa gió điên cuồng, nặng thở dốc, quay mặt sang nóng mắt nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn...

      Lãnh Mặc Hàn cũng đứng trong mưa, nhìn về phía người an hem tốt này! !

      Trong nháy mắt! ! !

      Bầu trời cư nhiên bay tới gần hai mươi chiếc trực thăng, mỗi người đều mặc đồng phục màu, cầm trong tay súng liên thanh, kịch liệt bắn phá người mặt cỏ ————

      Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn, trong nháy mắt phẫn nộ đứng lên, đón mưa đạn rơi xuống, nhanh chóng về phía trước, vừa vừa giơ chai rượu đỏ lên cao, to: "Rượu đỏ ở chỗ ta! ! Muốn liền đến đây mà lấy! ! cho phép lại thương tổn bất cứ người nào! !"

      cho hết lời, lập tức liền giơ rượu đỏ lên, đón mưa to gió lớn, hướng về phía những chiếc trực thăng xoay quanh bầu trời, rống giận: "Ta tuyệt đối tin, thế giới này vô nhân đạo tuyệt đối! ! Phàm là coi thường sinh mệnh của bất cứ người nào, đều phải bị trừng phạt! ! Hôm nay ta chết, ngày mai là ngươi chết! ! Mặc kệ bao nhiêu linh hồn, bị các người vùi chon , cuối cùng có ngày, đời đời con cháu của chúng ta đều truy đuổi các người! ! Đừng vọng tưởng, các người có thể tùy tiện tiếp tục sinh tồn! ! Muốn rượu đỏ, đến đây ! ! Bước qua xác ta! Ta cho ngươi! !"

      hai lời, muốn nâng rượu đỏ lên, đập mạnh vào chuồng ngựa ————

      Bang bang bang bang phanh, trận tiếng súng liên thanh dồn dập ác liệt, đánh sập lan can chuồng ngựa, rượu đỏ rơi giữa trung ——

      Cặp song sinh cùng Lãnh Mặc Hàn nổi giận gầm lên tiếng, trong nháy mắt nâng súng tản lựu đạn lên, muốn hướng về phía vô số trực thăng bầu trời mà bắn ——

      Bang bang bang bang phanh! ! Vô số tiếng súng truyền đến, nhao nhao thủ tiêu đám sát thủ mặt cỏ! !

      Mọi người ngẩn ra! !

      Trang Hạo Nhiên cũng đón mưa gió cuồng nộ, đứng giữa bãi cỏ, nóng mắt nhìn mọi thứ trước mắt! !

      Máy bay trực thăng cuối cùng dưới khiếp sợ của mọi người, từ từ rớt xuống, vô số người của quân đội, từng bước mang theo hỏa lực, nhao nhao đứng trong mưa, hai thư ký mặc đồng phục màu đen, đứng giữa máy bay trực thăng, chậm rãi xuống, bật cây dù màu đen, bóng người màu trắng lao tới trước bước, Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng tinh, mái tóc dài xỏa, đón mưa gió, vừa khóc vừa chạy thẳng về phía Trang Hạo Nhiên, đau lòng kêu to: "Hạo Nhiên ———— "

      Trang Hạo Nhiên tay cầm rượu đỏ, toàn thân run rẩy kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh đón mưa gió nhào vào trong ngực mình, vẫn đánh trống ngực, cúi đầu, nước mắt chảy xuống, khiếp sợ nhìn ...

      " là, chúng ta suốt đời suốt kiếp cũng xa rời nhau! Vậy tại sao lại muốn bỏ em lại! Muốn chết cùng chết! !" Đường Khả Hinh ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, khóc kêu lên! !

      Trang Hạo Nhiên vẫn còn giật mình, lại vô cùng kích động ôm chặt trong lòng, hôn lên mái tóc ẩm ướt của , nước mắt theo cánh mũi kích động chảy xuống...

      Tưởng Thiên Lỗi cũng lúc này trong nháy mắt, nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên bình an vô , hai tròng mắt kích động đỏ hồng, thở hổn hển hơi.

      Mọi người tiếp tục kinh ngạc!

      bao lâu sau, trực thăng dần đáp xuống bóng dáng vĩ đại, Ủy viên Trương mặc âu phục màu đen, đón cuồng phong bạo vũ, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, hai tròng mắt cường liệt lóe ra, sâu xa câu: "Cậu thực rất giống ông nội cậu... ..."

      Trang Hạo Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ủy viên Trương, chấn động mạnh cái!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 953: Trả lại công bằng
      Editor: Đặng Vũ Minh Thư
      Mưa lớn rốt cuộc cũng ngừng lại, chỉ còn lác đác vài hạt, từng cơn gió len lỏi gột rửa khắp mọi nơi, máu tựa mật hoa tinh khiết dần thấm đẫm nền đất. . . . .

      Bên ngoài biệt thự, mọi người đều trầm mặc đau thương tột độ, khuôn mặt ai nấy đều u ám, hơi thở gấp gáp như người lên cơn suyễn.

      Ngoài Tào Kiệt và Tô Lạc Hoành, còn có cả Lâm Sở Nhai, ba người vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vì lo lắng cho Hạo Nhiên nên liền đội mưa chạy thẳng đến biệt thự, nhìn thấy tất cả mọi người ai nấy đều bị thương, nhất là Điệp Y, hi sinh bản thân mình bảo vệ chủ nhân đến hơi thở cuối cùng, trước khi ta phát ra nguy hiểm ngã xuống, bác sĩ và y tá ra sức cấp cứu, đặt lên cáng đưa , còn Mĩ Linh, Tiêu Yến cũng giúp tất cả bọn họ lên xe, tim họ chợt quặn thắt lại, nhưng sau đó liền nhanh chóng chạy ngược về . . . . . .

      Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ vừa mới từ biệt thự ra, nhìn thấy bọn họ ba người đều bình an quay lại, Mạn Hồng chạy tới khóc lớn, rồi gào lên :"Chồng ơi! !"

      Tào Kiệt trong nháy mắt thấy vợ đến chỗ mình, mắt ngấn lệ, liền hôn cái.

      Nhã Tuệ thầm tạ ơn trời đất trong lòng, bóng dáng ôn nhu từng bước nhanh nhẹn ra khỏi khu biệt thự, hướng đến Lâm Sở Nhai, ngẩn ra . . . . . .

      "Lâm phó tổng! !" Đông chớp đôi mắt ngập ngụa nước mắt hướng Lâm Sở Nhai mà nghẹn ngào ︰"Em lo lắng có người giết ! Nghe sao,nhưng em vẫn thấy lo cho . . . . . ."

      Lâm Sở Nhai toàn thân mệt mỏi thở hổn hển, vừa kích động ngước nhìn bàn tay mềm mại của Đông cùng khuôn mặt kiều diễm khóc nấc của , hơi giật mình.



      Đông dùng mu bàn tay lau nước mắt của mình, rồi lấy ra chiếc khăn tay, dịu dàng thâm tình đưa tới lau mưa bụi dính mặt của Lâm Sở Nhai, vừa lau cho lệ nơi khóe mắt cũng vừa rơi xuống lúc nào hay. . . . . .

      Lâm Sở Nhai tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn nhàng lau mặt cho mình, mới nhớ tới Đông từng ở Quốc, chính là đàn em học việc của mình. luôn mình đến tiệm sách cũ, hay ngồi bên bàn trống, phía đặt cuốn sách Jane Eyre trông rất đáng , thỉnh thoảng rời cùng giáo viên. luôn mặc chiếc áo màu hồng nhạt phối với váy ngắn màu trắng, tay cầm hộp sữa, vừa hút vừa lóng ngóng như đợi ai đó. . . . . .Chính là . . . . . .

      Lâm Sở Nhai nhịn được mà vươn tay ra, nghi hoặc nắm lấy tay , sửng sốt nhìn.

      Đông ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn lệ, nhìn về phía Lâm Sở Nhai. . . . . .

      Hai người tay trong tay giữa bầu trời đen nghịt, mắt chăm chú nhìn đối phương.

      Nhã Tuệ đứng ở biệt thự phía , nhìn màn này, mắt chợt lóe lên tia đau đớn, cứ như vậy thầm xoay người rời khỏi.

      "Tiêu Đồng đâu?" Tô Lạc Hoành vào, nhìn tình hình ở đây, khó hiểu hỏi, biết Tiêu Đồng cùng Trang Hạo Nhiên trở về, lo lắng ấy gặp chuyện may! !

      Lãnh Mặc Hàn mang thương tích người ra khỏi biệt thự, nhìn về phía Tô Lạc Hoành, rất nhanh ︰"Tôi nghe Lão Đại Tiêu Đồng tránh ở phía dưới thác nước trong sơn động! ! Nhanh tìm ấy !"

      Tô Lạc Hoành nghe lời này, con ngươi nóng lên, tức khắc xoay người chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa bất an biết Tiêu Đồng có xảy ra nguy hiểm , trong trí nhớ của , tuy xung quanh có rất nhiều người nhưng là người thường bị sai bảo lại kiêm luôn vị trí nha đầu hầu hạ , thậm chí khi mang nữ nhân khác bên mình, hay ăn cơm vẫn luôn đợi , dù muốn nhưng vẫn luôn là người đỡ lên xe những lúc say…Mặc kệ mưa gió gào thét thấm đấm hết người, vẫn nhất định phải mang trở lại, dù cam lòng, dù phải đón nhận những tình cảm mong đợi . . . .

      "Tiêu Đồng! !" nặng nề kêu lên tiếng, rồi phi thân vọt qua rừng trúc, chẳng thèm để ý tới khoảng gian tối om xung quanh, hướng chạy thẳng về phía trước,chợt ngước lên nhìn đến phía đằng xa có hai thân ảnh cùng nằm chỗ, mơ hồ phát trong hai bóng dáng đó là Tiêu Đồng, thầm cảm tạ ông trời hắng giọng kêu lớn︰"Tiêu Đồng! !"

      "Ai! !" giọng hai người lái xe đồng loạt vang lên, tay liền giơ súng, sợ đến mức run lẩy bẩy, về phía trước ngắm bắn phát đạn! ! Dường như sắp có màn mưa máu.

      "Bang ——————" khắp rừng trúc trong nháy mắt vang lên thanh đáng sợ, chim chóc bay tán loạn!

      Vô số người đứng ở giữa bãi cỏ, đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước! !

      Tào Kiệt, Tô Lạc Hoành, còn có Mĩ Linh cùng đội cứu hộ, mọi người khẩn trương chạy lại phía trước sông lớn————

      Bóng cửa sổ đổ dài mặt đất, ánh nắng len qua khe cửa, thân hình cao lớn nhưng nhuốm đầy vẻ sợ hãi, sắc mặt lạnh lùng trừng lên chứng kiến hết thảy mọi việc phía dưới, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào thân ảnh đứng giữa mặt cỏ, chút chấn động, thản nhiên ︰"Tôi xem qua sổ sách mười năm qua, nghĩ cậu quản lí công ty quy mô toàn cầu lại có thể nhàn nhã thế được!"

      Trong thư phòng, Tưởng Vĩ Quốc ngồi đó, nét mặt nghiêm nghị nhìn Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi, còn có Đường Khả Hinh, việc liên quan đến chai rượu đỏ khiến nhiều người thiệt mạng, người còn lại chỉ có Bác Dịch và Lãnh Mặc Hàn, họ đều trầm mặc chờ đợi, bí mật rượu đỏ dĩ nhiên được vạch trần, tất cả mọi người đều biết tình nghiêm trọng, ngồi bên lên tiếng. . . . . .

      Ủy viên Trương lạnh lùng nhìn về phía đám người hỗn loạn phía dưới, sắc mặt ông nổi đầy giông bão, lộ ra bất quá chỉ nửa điểm khí tức, sâu kín ︰"Tình huống gì đây, các người cùng tôi vốn bất đồng lời , tôi càng nghĩ đến, chỉ tập đoàn Hoàn Cầu lại có thể đem cả thành thị này làm cho long trời lở đất, thậm chí nhiều lần nhiễu loạn hệ thống bảo an của chính phủ, dựa vào kinh nghiệm nhiều trận, đối kháng với nhiều người như thế, xem ra thuộc hạ của tổng giám đốc Trang cùng tổng giám đốc Tưởng phải loại bình thường mà! lớn mật làm càn!"

      Lời này vừa ra, mọi người tất thảy đều chấn động! Lãnh Mặc Hàn cũng trầm ngâm, mọi người ai nấy đều trầm mặc lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên hai mắt lấy nửa điểm hoang mang, vẫn nhàng ôm lấy Đường Khả Hinh ngồi bên, lên tiếng.

      Ủy viên Trương xoay người, sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cảm thấy đôi mắt cậu ta sắc bén lợi hại như loài chim ưng, thậm chí có thể nhìn thấu mọi thứ, ông thở dài hơi, trầm giọng ︰" Cậu là người xúi giục từng nhóm lớn người dân chống lại khách sạn! Lan truyền tin đồn, bòn rút nước nhà! Gây biến động thị trường chứng khoán trong nước cũng là cậu! thậm chí mở riêng cho mình quán rượu, chẳng khác gì quan viên lộng quyền ! Cậu lộng hành như vậy, ngày nào đó chẳng phải leo lên đầu lên cổ chính phủ ta sao, đúng là vô pháp vô thiên!!"

      Trang Tĩnh Vũ khẩn trường nhìn về phía ủy viên Trương, sắc mặt lo lắng :"Ủy viên Trưởng! Xin ngài bớt giận!Con trai tôi còn non nớt. . . . . ."

      "Cậu ta còn non nớt sao?" Ủy viên Trương nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trang Hạo Nhiên, đôi mắt sâu thẳm chẳng thể nào thăm dò được, ông lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hết sức bình tĩnh kia, cậu ta chẳng bao giờ làm việc quang minh lỗi lạc kiên quyết, nhớ tới bí mật bình rượu, cả việc về đứa bé, ông chậm rãi :" Cũng vì hai người hành động bốc đồng, có gia giáo, mẹ các người dạy các người sao! !"

      Tương Vĩ Quốc ngồi bên, trầm mặc lên tiếng.

      "Tôi là trụ cột vực dâỵ nền kinh tế cả nước, luôn coi trọng tập thể, nếu hi sinh tôi, thân là giám đốc, trước phải bảo vệ chính bản thân mình, mới có thể bảo vệ người khác! Các người tin chính phủ như vậy, chính phủ thế nào có hảo ý cùng các người hợp tác?" Ủy viên Trương lại lạnh lùng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên,;"Cậu năm ấy trộm rượu trong nhà của tôi, khá can đảm đấy ! !"

      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt chấn kinh ngẩng đâù lên, nhìn về phía ủy viên Trương,tâm trí của lập tức nghĩ đến hình ảnh bức tường đó, đích thị là. . . . .

      Sấm vang lên xé toạc khoảng , gió ù ù rít lên, xẹt qua chiếu sáng nửa khuôn mặt của ủy viên Trương, ánh lên cương liệt trong đôi mắt ông! !

      ". . . . . . . . . . . ."Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ hơi nhỏm dậy, chấn kinh nhìn về phía ủy viên Trương,:"Trương. . . . . .ủy viên Trương! Ý ngài là . . . . . Năm ấy bình rượu kia, ở. . . . . . Ở nhà ngài? Sau này bị đánh cắp ư???”

      Về phía ủy viên Trương, ông thu lại sắc mặt, nhìn về phía mọi người, :"Năm ấy ông Tưởng đem bình rượu kia giao cho tôi, để củng cố lòng trung thành với quốc gia, cùng trợ giúp tôi trong cuộc tuyển cử sắp tới, ông chính là công bình, lập được nhiều kì công trong quá khứ, thậm chí nếu con cháu đời sau Tưởng gia thể tiếp tục cống hiến cho quốc gia, liền đem trăm phần trăm cơ nghiệp, toàn bộ hiến tặng từ thiện!"

      Mọi người nghe thấy lời này, đều vô cùng giật mình, chỉ có Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí phía , đôi mắt cường liệt lóe ra, biểu lộ niềm tự hào mặt.

      Ủy viên Trương lại nhìn mọi người: " người vĩ đại như vậy, nếu ông xảy ra chuyện gì, tôi có lí do chống lại ông ấy? ! Chỉ có thể ra sức cứu lấy ông ấy!! Chính là lãnh đạo các người, chúng ta phải đối mặt với cục diện oan nghiệt của thế giới, tự hỏi ảnh hưởng tới cả quốc gia như vậy chỉ có ông Tưởng, ông nắm giữ trăm phần trăm cổ phần toàn cầu, mang truyền thống đất nước phát huy phải quan trọng hơn sao?Mặc dù tôi trong vấn đề này để mất cha vợ cùng vợ mình, nhưng tôi vẫn hối tiếc vì Hoàn Cầu làm ra việc này! Phải biết rằng, đó là chặng đường dài và cống hiến là dùng cả cuộc đời mình thực . . . . . . Tôi khi ấy tiếp lấy rượu, liền hiểu được, nó nhất định ảnh hưởng đến sinh mệnh của các nhà lãnh đạo thế giới và cũng mang trọng trách hổi sinh lại nền kinh tế! Tôi nghĩ trước sau, vờ để mất trộm bình rượu, thậm chí để nó biến mắt thế giới này, đều là biện pháp của tôi, để chiến đấu với kẻ thù trong bóng tối!!Bởi vì, đây là trách nhiệm của tôi! Các người là con dân, tôi là quan phụ mẫu! Tôi phải bảo vệ con dân của mình!"

      Mọi người sửng sốt nhìn ông.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Ủy viên Trương đối mặt với cái nhìn đó, tiếp:"Chính là tôi tuyệt đối nghĩ đến, sau mười năm lại xuất đám trẻ này, đối mặt với sinh mệnh, phải đặc biệt cẩn trọng, vì thậm chí có thể phải hi sinh và hiến dâng. Con Chí Long khi lớn lên, duyên dáng kiều, xinh đẹp phi phàm, được truyền lại tinh thần quý báu của cha mình, chỉ đứng ở dưới tòa thị chính ôm cửu long làm tấm bình phong, quỳ gối khóc trước mặt tôi, câu đầu tiên chính là: ngài nếu tích sa thành tháp, chung tất thành Phật!** Chúng tôi hôm nay vì mỗi người, ngày mai chính là mỗi người vì chúng tôi! Sinh mệnh chỉ là chuyện thừa, quan trọng là chúng ta bỏ cuộc !!Chúng tôi và mọi người nhất định làm được, đối mặt với hi sinh của mọi người, chúng tôi toàn tâm tôn trọng điều đó! Cũng xin ngài tại giây phút này mở cho tôi con đường. . . . . . Cứu thế giới chúng ta, có chết cũng từ . . . . . ."
      ** ý : nếu con người tích đức nhiều ắt thành Phật thôi.

      Đường Khả Hinh cúi đầu, nước mắt tuôn rơi. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, xúc động mênh mông nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Tưởng Thiên Lỗi hai mắt cũng nhịn được nhìn .

      Ủy viên Trương, dùng cả đời này, dựa vào chính nghĩa mình tới vị trí tố cao ngày hôm nay, cảm thán mà cười:"Cho nên tôi vẫn hâm mộ Chí Long, ông ấy nuôi được người con rất tốt, tôi hy vọng chính mình cũng có đứa như vậy, ấy như áo bông tri kỷ, lại có trái tim tinh tế, giống tôi có thể chịu đựng được tịch mịch cùng giày vò của thế nhân, có ấy kế thừa, là điều hạnh phúc, ấy như nhắc nhở ta, nếu tâm mệt mỏi, lần nữa hãy tỉnh lại, cứu lấy tinh thần bị sa sút sắp diệt vong này........ Bởi vậy mới thấy, kế thừa là điều vô cùng quan trọng. . . . . ."

      Đường Khả Hinh khuynh ngẩng đầu lên, nhìn về phía ủy viên Trương, đôi mắt tràn lệ.

      Ủy viên Trương lại quay qua ..., sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng Tương Thiên Lỗi,;"Các cậu đều là tổng giám đốc, ông chủ của nền kinh tế quốc gia! ! Tự nhiên có trách nhiệm của mình! ! Từ hôm nay trở , có ai có thể làm hại hai người! Nhưng thể hành động bừa bãi, chết cũng chết, bị thương cũng bị thương có thể sống cho tới hôm nay là điều hề dễ dàng! Nghỉ ngơi cho tốt! Tôi phái người lo cho bọn họ chu toàn! Tới đây, các cậu nhất định phải nghĩ được kế sách ven toàn, bởi vì rượu đỏ, chúng ta. . . . . . . . . . . ."

      Ông xong, đột nhiên thâm sâu nhìn về phía chỗ Bác Dịch ngồi, nghiêm túc khẳng định :"Chúng tôi nghĩ ra biện pháp, nhất định trả lại công đạo cho những người hi sinh! !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :