1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      chương 944 đại



      Gió thổi to, kịch liệt mà quá nhanh, mưa mang theo chút lạnh mà bay tán lạon ————



      Mặt biển sóng cả mãnh liệt, xoay tròn cuồng phong dần dần đánh vào mặt biển tạo thành nhiệt đới khí lưu, chuẩn bị mang theo thế gian vô tình cùng mãnh liệt, quét sạch mặt đất! !



      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng hứng lấy gió thổi cực lớn, bước nhanh ra đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa vừa cầm điện thoại di động : "Mặc Hàn! Tôimới tìm ra cùng người dạ hành hợp tác là ai!"





      Lãnh Mặc Hàn bá tiếng, từ giường bệnh thẳng ngồi dậy, cầm điện thoại di động, hai mắt nóng rực nhìn chăm chú về phía phía trước, tâm tình khỏi kích động hỏi: "Ai?"



      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của mình, đầu tiên là dừng lại lát, mới sâu kín : "Năm nay tuyển cử tất cả ủy viên, có ai?"



      Lãnh Mặc Hàn lập tức hiểu, lập tức ;"Tôi điều tra! !"



      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi vào trong chỗ ngồi của mình, hiểu được ý tứ của ngón tay thủ tướng gõ lên tài liệu, nhanh chóng : "Lập tức bắt Tần Vĩ nghiệp lại, nếu như nhanh, ông ta rất nhanh lấy tội danh tham ô bị bắt, chỉ cần vào nhà tù, tất cả phiền toái! !"



      Lãnh Mặc Hàn nghe, trong lòng cả kinh, nhanh chóng hỏi: " có tin tức chính xác sao?"



      "100%! ! Mau! ! Đoán chừng tin tức này vừa ra, toàn thế giới đều đều tìm ta! ! Chúng ta nhất định phải trước bước bắt được Tần Vĩ nghiệp! !" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng .



      "Rốt cuộc ở chỗ Thủ tướng biết được cái gì?" Lãnh Mặc Hàn lên tiếng, lại nhanh chóng hỏi.



      Trái tim của Trang Hạo Nhiên như tắc nghẽn cùng đau đớn, cầm điện thoại di động nhìn ra phía mặt biển kia, lâu lâu, mới sâu kín : "Mặc Hàn, cậu hiểu được Hoàn Cầu quan trọng như thế nào với tôi ?"



      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nghe.



      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, dừng lại lúc lâu, mới đau lòng : "Gần đây tôi vẫn có nguyện vọng, hi vọng sau khi chuyện này kết thúc, cùng Khả Hinh quay về Cambridge, sống thời gian an ổn. . . . . . muốn phải nhìn nữa ấy bị thương nữa, cũng muốn ấy ngu ngốc vì người nào trả giá bằng mạng sống của mình. . . . . . Tôi vẫn nợ ấy nhiều như vậy. . . . . . Tôi muốn dùng quãng đời còn lại của tôi, cùng với ấy ở Cambridge. . . . . . Chỉ cần ấy nguyện ý, tôi hi vọng mỗi ngày cùng với ấy ngồi ở ghế xích đu, nhìn mưa phùn, sống qua những năm tháng yên tĩnh. . . . . ."



      Lãnh Mặc Hàn nghe, hồi đau lòng mà khẩn trương : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Để cho ra như vậy?"



      Khuôn mặt của Trang Hạo Nhiên cứng ngắc trong nháy mắt, hai mắt lóe lên sắc bén như ưng, nhanh chóng : "Nếu suy đoán của tôi sai, như vậy chủ mưu phía sau màn, người bao lâu nưac tìm ra rượu đỏ, hủy bỏ chứng cứ giết người của bọn họ, sau đó đào ra bí mật của Tưởng gia, phản kích Hoàn Cầu, lại đem những quan viên năm đó ở Hoàn Cầu bảo vệ tôi, mẻ hốt gọn! Tránh cho khi tranh cử xuất bất cứ tình huống ngoài ý muốn! ! Đây mới là mục đích thực của bọn họ!"



      lạnh lùng xong, hai mắt lại lóe lên ánh sáng nóng bỏng mà mãnh liệt mũi nhọn, vô cùng bực tức : "Có thể coi người Hoàn Cầu của chúng là người có tội! ! Nhưng mở chai rượu đỏ này ra, cũng chỉ có thể là người Hoàn Cầu của chúng ta! ! Nhưng tuyệt đối phải là những người khác! ! !"



      "Rốt cuộc Tưởng gia trừ hơn ba trăm thôn dân chết đó, còn có bí mật gì! ? Đáng giá để nhiều quan viên trung vì nó, giấu giếm cùng hy sinh?" Lãnh Mặc Hàn hiểu, khẩn trương .



      Trang Hạo Nhiên nặng nề nắm chặt điện thoại di động, nhớ lại bình rượu đỏ kia được giấu ở phía sau cơ quan bích họa! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, nhanh chóng mở ra! !



      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng ra phòng làm việc, hai mắt lóe lên, lo lắng cho Trang Hạo Nhiên! !



      "Tổng giám đốc. . . . . ." Đông theo phía sau Tưởng Thiên Lỗi, hiểu hỏi: "Rốt cuộc Thủ tướng gõ tài liệu là có ý gì?"



      Tưởng Thiên Lỗi muốn nhanh chóng tìm cha mình, nghe được Đông như vậy, liền quay đầu nhìn về phía thư ký có tư tưởng đơn thuần này, bất đắc dĩ mà khẩn trương giải thích : "Trong thời xưa, bàn đọc sách của trưởng lão, tên gì?"



      Đông cặp mắt nhanh chóng lưu chuyển, tự suy nghĩ mội hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía khẩn trương : "Án. . . . . . Án đài!"



      Tưởng Thiên Lỗi lập tức vung tay lên chỉ, hơi gập xuống , giải thích nữa : "Trước kia, những cổ nhân đều bấm đốt ngón tay thay thế cúi người chào cùng gật đầu! ! Như



      Đông suy nghĩ chút, liền tức khắc ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía : "Tra xét! !"



      Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người vào thang máy, mới nhanh chóng : "Sắp tới có ít quan viên, lấy tội tham ô bị bắt lại, sau đó Tần Vĩ nghiệp nhất định cũng ở bên trong! Lần trước bởi vì tôi, cũng chỉ là cách chức! ! Lần này vấn đề liền lớn! ! Tần Vĩ nghiệp nếu như bị bắt, như vậy ông ta khai hếtđiều quan trọng! ! Ông ta muốn lời khai giả, hay lời khai , toàn bằng ý nghĩ của ông ta! Chúng ta đưa ra chứng cứ tham ô, khẳng định chỉ là bộ phận trong đó, nhưng là coi như bán cho Thủ tướng cái nhân tình, phòng ngừa Tần Vĩ nghiệp làm lời khai giả, hãm hại người nhà của ông ta! ! Cho nên Thủ tướng cũng bán cho chúng ta cái nhân tình! !"



      "Cái . . . . . . Nhân tình gì?" Đông ngu ngơ hỏi.



      Hai mắt của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn về phía Đông : " cảm thấy Tịnh Kỳ chỉ là cùng ngươi tùy tiện chuyện về bình phong cho nghe?"



      Đông biết là phải, nhưng , liền trực tiếp : "Thanh Minh Thượng Hà Đồ tôi biết nó có giá trị liên thành, nhưng ấy đặc biệt tới bình phong của chúng ta, là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ trong bình phong có giấu bí mật gì?"



      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng hơi hạ thấp giọng cùng : " nên chỉ nghỉ tới vật hết đó! ! Thanh Minh Thượng Hà Đồ nhà Thủ tưởng là giá trị liên thành, nếu như thân phận Thủ tường cùng Thanh Minh Thượng Hà Đồ bằng nhau, như vậy nay đất nước, còn có cái gì tác phẩm nghệ thuật nào so cùng Thanh Minh Thượng Hà Đồ tương lai có giá trị cao hơn sao?"



      Đông suy nghĩ chút, nhất thời trợn to hai mắt, tâm chợt run lên, tay che miệng, nhưng vẫn là mở miệng ra. . . . . ."Tương lai cạnh. . . . . . . . . . . ."



      "Câm miệng! !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nghiêm mặt, hai mắt kịch liệt lóe lên : "Có mấy lời, tự mình biết là tốt rồi! !"



      Sắc mặt của Đông liền tái nhợt, khỏi kinh hoảng ngăn giữa cổ họng, vội vàng gật đầu! !



      Tưởng Thiên Lỗi nặng nề thở ra, hai mắt mãnh liệt lóe lên, nhanh chóng : "Tôi đoán chừng đối phương bắt đầu hành động, là tìm được Tần Vĩ nghiệp, buộc ông ta làm lời khai giả, trước lật đổ nhóm người! Hai là bắt Hạo Nhiên, buộc cậu ấy giao ra rượu đỏ, hoàn toàn chém tận gốc cây cỏ! ! Gần đây kế hoạch cách bọn họ từng bước từng bước đến gần! ! Nhưng lời nhắc nhở của Thủ tướng, năm đó người tặng chúng ta bình phong Cửu long, có lẽ có thể giúp chúng ta vượt qua cửa khó khăn này!"



      "Ngài. . . . . . Ngài bình phong Cửu Long của chúng tôi?" Đông thể tin nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi.



      "Tôi có nghe qua! !" Tưởng Thiên Lỗi xong, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, lập tức ra ngoài.



      “Tổng giám đốc ngài muốn nơi nào?" Đông nhanh chóng theo phía sau Tưởng Thiên Lỗi, gấp gáp hỏi.



      Tưởng Thiên Lỗi vừa cất bước về phía trước, hai mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt : "Tôi muốn tự mình hỏi cha tôi chút, rốt cuộc Tưởng gia có bí mật gì? Rốt cuộc bình rượu đỏ kia, có bí mật gì? Cư nhiên đưa tới nhân vật lớn tranh chấp như vậy! Tôi nhất định phải hỏi ràng chuyện này! Tôi thể để cho Hạo Nhiên mình mạo hiểm!"



      Đông nghe lời này, trong lòng khỏi cảm động, dừng bước lại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !



      Tưởng Thiên Lỗi cũng vội vàng mà ra thang máy, đứng ở trong hành lang hai mắt lưu chuyển nhanh, quay đầu lại nhìn về phía Đông : " thôi! ! Có cái gì mà che giấu, vốn là nghĩ tới theo tôi nhiều năm, cũng đến tuổi, vừa muốn xem xét vài thanh niên tuấn, để cho có cuộc sống hạnh phúc! ngờ chính chứa tâm , ngược lại bị người khác nhìn ra! !"



      Đông sợ run ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt nhanh chóng đỏ lên.



      Tưởng Thiên Lỗi có thời gian với , chỉ là nhanh chóng ngồi vào sau xe, phịch tiếng đóng cửa xe, lại lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa kích động cùng nhanh chóng, lập tức cầm điện thoại di động lên, với Thẩm Quân Dụ: "Hạo Nhiên nhận được ám hiệu của Thủ tướng, bắt Tần Vĩ nghiệp! Nhưng là trong quá trình này, có thể gặp nguy hiểm! ! Dù sao chúng ta đấu cùng người dạ hành, đá cước vào! Hơn nữa người cậu ấy còn có hiềm nghi cất dấu rượu đỏ! Những người này nhất định bỏ qua cho cậu ta! ! Cậu lập tức phái số người bảo vệ Hạo Nhiên! ! Trong quá trình này, nếu như cậu ấy gặp chuyện may, các ngươi để mạng lại ! !"



      "Dạ! !" Thẩm Quân Dụ lập tức gật đầu! ! Tưởng Thiên Lỗi cúp điện thoại, hai mắt lóe lên, liền lần nữa giành giật từng giây phân phó tài xế: "Lập tức Hoàn Cầu! ! Mau! !"



      "Ầm! ! !" ly trà nóng nước bắn lên ! !



      Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đồng thời bị nước nóng vẫy lên, đứng lên, khiếp sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: "Con cái gì?"



      Tưởng Thiên Lỗi có cảm giác chuyện khẩn cấp, lập tức lóe lên ánh sáng mãnh liệt, nhanh chóng : "Hôm nay con để Quân Dụ điều tra tội chứng tham ô của các quan viên, lần đưa đến phủ thủ tướng, Thủ tướng ám hiệu Tần Vĩ nghiệp sắp sửa bị bắt lại, bất lợi với Tưởng gia của chúng ta, để cho chúng ta nhanh chóng trước tiên bắt ông ta lại, lại bàn bạc kỹ càng hơn! Hơn nữa Thủ tướng ám chỉ người trong đó có thể là. . . . . ."



      Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đồng thời ngưng mặt nghiêm túc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !



      Đôi mắt của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, cũng tiện , chỉ là ám chỉ : "Quản gia Tịnh Kỳ của Thủ tướng có nhắc tới, bình phog Cửu Long của chúng ta và tấm điêu khắc nhà Thủ tướng có giá trị ngang nhau, thậm chí sau này càng cao hơn! !"



      Trong nháy mắt hai người Tưởng Vĩ Quốc hiểu, Trang Tĩnh Vũ tức giận cầm tay ghế, kích động : "Hoàn Cầu của chúng ta cẩn thận nhiều năm như vậy, cho tới nay rất phối hợp với chính phủ, bây giờ lại muốn trở thành con cờ cho bọn họ cạnh tranh! ! Quả thực là quá đáng!"



      Tưởng Thiên Lỗi nghe Trang Tĩnh Vũ nơi, lập tức lo lắng nhìn về phía hai người họ : "Rốt cuộc bình rượu đỏ kia có bí mật gì? Tại sao để nhiều nhân vật lớn tranh chấp như vậy?"



      Hai mắt của Trang Tĩnh Vũ lóe lên, do dự lát, mới gấp gáp nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc. . . . . .



      Tưởng Vĩ Quốc lạnh lẽo nhìn con trai của mình, chầm chậm hồi lâu, mới thẳng: " kiện rượu đỏ này! ! thế giới này, chỉ có ba người biết bí mậtchân chính bên trong đó! là ông nội Tưởng! ! Hai là ông nội Trang! ! Ba là nhómchủ tịch Hoàn Cầu thứ 3 của chúng ta, Đường Chí Long! !"



      Trong nháy mắt, Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên nhìn về phía cha mình! !



      Tưởng Vĩ Quốc dừng lại lát, mới tiếp: "Cha chỉ biết, bí mật trong bình rượu đỏ. . . . . ."



      Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, lập tức thở gấp lồng ngực hơi phập phồng, nắm chặt quả đấm, lên tiếng.



      "Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn về phía cha mình hỏi! ! Hai mắt của Tưởng Vĩ Quốc thâm thúy nghiêm túc nhìn về phía con trai, dừng lại lâu lâu, rốt cuộc sâu kín : "Mau chóng tìm Đường Chí Long ! !"



      "Nhưng Đường Chí Long phải đồn rằng chết rồi sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, hỏi! !



      Trang Tĩnh Vũ liền ngẩng đầu lên, rốt cuộc mới kích động ra bí mật kinh người: "Ông ấy chưa chết! ! Ông ấy bởi vì phóng hỏa bị xử án tù chung thân! Từ đó đoạn tuyệt với Tưởng gia, nhưng ông ấy vẫn đưa con vào Hoàn Cầu của chúng ta, truyền thừa thông minh cùng tinh thần của ông ấy!"



      "Ai?" Tưởng Thiên Lỗi kích động hỏi! !



      Trang Tĩnh Vũ dừng lại lúc lâu, mới rốt cuộc có để ý Đường Chí Longdặn dò, thẳng: ;"Khả Hinh! !"



      Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ nhìn về phía ông, : "Khả Hinh? ! !"



      "Khả Hinh! !" Tưởng Vĩ Quốc liền tức giận quay mặt sang, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, kích động : "Chuyện lớn như vậy, tại sao ông sớm! ! Con bé là con của Chí Long?"



      "Phải! ! Khả Hinh! ! Tôi cũng là sau đó mới biết, nhưng khi lúc đó Chí Long cho phép tôi ra! Tôi liền nữa!" Trang Tĩnh Vũ trực tiếp cúi đầu, cũng đau lòng : "Nhưng đứa bé này, đứa bé này là khéo léo hiểu chuyện, thừa kế vĩ đại cùng trả giá của cha nó, vô cùng có khả năng con bé biết bí mật của rượu đỏ, cho nên mới lựa chọn ôm bình rượu đỏ kianhảy người xuống biển. . . . . ."



      ". . . . . . . . . . . ." sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi trắng bệch, cơ thể loạng choạng, hai mắt lóe lên, bắt đầu mãnh liệt nhớ tới khi còn bé có đứa bé bộ dáng rất xinh đẹp đáng , con mắt to, mặc quần trắng, nhỏrất hoạt bát cùng khả ái, nhưng ấy lại là sợ mình. . . . . . Sau đó từng nghe qua ông nội muốn cho mình cùng bé này đính hôn, trái tim của vang tiếng "bang", giống như bị người ta lấy búa đánh lên! !



      "Phải!" Tưởng Vĩ Quốc hiểu con trai mất mác cùng hối hận, sâu kín : "Năm đó ông nội con cố ý tác hợp con cùng Khả Hinh đính hôn! ! Bởi vì ông ấy thích đứa bé Khả Hinh kia, cũng đối với Đường Chí Long tán thưởng, mới để cho ông ấy còn trẻ như vậy, vào vị trí chức chủ tịch! Tôi chưa có từng nghĩ tới , Khả Hinh lại chính là con của Chí Long! !"



      Trong đầu của Tưởng Thiên Lỗi loạn thành đoàn, nắm chặt quả đấm, lại nhớ tới khi còn bé đáng đơn thuần nở nụ cười ngọt ngào trốn trong khe cửa. . . . . .



      "Nhanh tìm Chí Long! ! Có lẽ ông ấy có thể giải quyết chuyện này! ! Mau! !" Tưởng Vĩ Quốc cho con trai thời gian, để cho ta nắm chặt thời gian! !



      Cả người Tưởng Thiên Lỗi hỗn loạn như cũ, sắp xếp lại cảm xúc , trong đầu tất cả đều là kia, khuôn mặt tươi cười đáng . . . . . .



      "Nhanh lên! !" Trang Tĩnh Vũ lập tức phân phó Tưởng Thiên Lỗi, khẩn trương : "Nếu để cho đối phương tìm được bình rượu đỏ kia, liền tất cả đều còn kịp rồi! !"



      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nghiêm chỉnh chút suy nghĩ, đôi mắt lóe lên, cũng xác Trang Hạo Nhiên, rốt cuộc có bình rượu đỏ kia hay , liền lập tức ra ngoài, chuẩn bị tìm Đường Chí Long! !



      Trong nhà tù! !



      Mưa tạm dừng lát, kéo dài núi xanh, cỏ dại mọc dài, tảng đá chồng chất khắp nơi, nhiều người mặc phạm nhân màu xanh đậm, mỗi người đều cầm cái xẻng, bới móc hòn đá, hôm nay thân thể Đường Chí Long mới tốt lên chút, liền còng lưng, cầm lên cái xẻng, mặt như dao cắt có nếp nhăn buồn bã, càng ngừng móc tảng đá. . . . . .



      Xa xa có người đàn ông mặc áo phạm nhân màu lam, má trái sẹo dử tợn, lạnh lùng nhìn về phía Đường Chí Long già nua còng lưng xuống, ngón tay liền lộ ra dao nhọn ——

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 945: Chính là
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Bầu trời u, bao lâu sau, trận gió thổi đến, những hạt mưa tí tách rơi xuống.
      Tất cả phạm nhân nhao nhao cầm kéo sắt, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đen kịt, những hạt mưa rơi xuống. Mỗi người đều nhìn về phía cảnh ngục, nghĩ muốn trở lại phòng giam, mấy người cảnh ngục cũng đứng bên trong bụi cỏ, cầm cái còi đưa lên miệng thổi to, làm động tác tay ra hiệu. Để cho mọi người khẩn trương cầm hết dụng cụ lên để trở về phòng giam, tất cả mọi người sôi nổi trong mưa, đạp lên những hòn đá gập ghềnh mà trở về.
      (*) Cảnh ngục: Người canh ngục, trông coi phậm nhân.
      Phía xa xa, Đường Chí Long đứng dưới đống đá đổ nát, nhìn làn mưa lớn dần, mọi người đều chạy trở về, ông cũng lập tức cầm kéo sắt trong tay lên, chân bước qua những mảnh đá vụn, lưng hơi còng xuống, vội vã về phía trước.
      người đàn ông dữ tơn có vết sẹo mặt luôn thầm kia, nhân lúc hỗn loạn, hai tròng mắt thoáng qua tia sát khí, nắm chặt con dao nhọn trong tay, từng bước về phía Đường Chí Long .
      Mưa rơi càng lúc càng lớn, xung quanh mờ mịt.!
      Đường Chí Long về phía trước, chân vấp phải hòn đá, cả người ngã xấp về phía trước.
      Người đàn ông mặt sẹo trong nháy mắt xuất , làm bộ muốn dìu ông, con dao nhọn trong nháy mắt nâng lên, hướng về phía bụng Đường Chí Long muốn đâm tới.
      thân ảnh màu xanh đậm chợt xuất , tay trái túm lấy cổ áo phía sau Đường Chí Long, mạnh mẽ kéo ông về phía sau, tay phải nắm lấy con dao nhọn trong tay người đàn ông mặt sẹo kia, bỗng nhiên đâm vào bên trái bụng mình! Máu tươi lập tức phụt ra! !
      Người đàn ông mặt sẹo trong nháy mắt khiếp sợ ngẩng mặt lên, hai tròng mắt nóng lên, kinh ngạc nhìn người trước mặt, vô thức muốn kéo tay về, người đàn ông kia kia lại dùng lực nắm chặt bàn tay cùng con dao trong tay , đón làn mưa to, hai mắt chớp chớp, sắc bén nhìn người đàn ông trước mặt, gọi: "Cảnh quan! ! Có người muốn giết tôi! !
      Đường Chí Long đứng ở bên, vẻ mặt khiếp sợ, khẩn trương nhìn về phía tình huống trước mặt! !
      Những tiếng động vang lên! !
      Rất nhiều người canh ngục, nghe thấy tiếng hô hoán này, tức khắc cầm cái còi lên, thổi về phía bên này, rồi lấy ra đèn pin bước nhanh tới.
      Thời khắc này, có vô số những nam nhân trẻ tuổi, tướng mạo khôi ngô, mặc trang phục phạm nhân, cũng hề tổn hại đến khí chất của họ. Bọn họ đồng thời bình thản nhìn hai người canh ngục về hướng Đường Chí Long khiếp sợ, hai người đầu lập tức bước qua, giúp đỡ cảnh ngục dìu Đường Chí Long nhanh chóng về phía trước, vừa vừa giọng "Đường tiên sinh! ! Chúng tôi là người tổng giám đốc Trang phái tới, vừa rồi người kia chính là bảo vệ mà tổng giám đốc Trang phái tới, tại ngài chỉ cần là nhân chứng, chứng minh người người kia có ý đồ mưu sát. Toàn bộ đều ổn thỏa. Ngài cần hoảng sợ.!
      "Đường Chí Long nghe lời này, trái tim chợt lạnh lẽo, được đưa vào phòng giam, kinh hoảng hỏi: "Tại sao bọn họ lại muốn giết tôi? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
      "Chai rượu đỏ xuất ! !" Người đàn ông dẫn đầu nhanh chóng ra.
      Đường Chí Long khiếp sợ trừng lớn hai con mắt, nhìn về phía người đàn ông kia.
      Hai người đàn ông giả danh là phạm nhân đứng phía xa, khuôn mặt bộc lộ dữ tợn, nhìn kế hoạch bị thất bại, bọn họ lập tức lấy ra kim châm cầm trong tay, nhanh chóng bước về phía trước, ý muốn vòng qua bên người Đường Chí Long, hướng về phía sau cổ của ông đâm vào, ai ngờ lúc mới qua bên cạnh bọn họ, vẻ mặt hai người bên cạnh Đường Chí Long chợt lạnh lẽo, đôi mắt lợi hại nhanh chóng lóe lên, tay nhanh chóng như chim ưng chặn lại đường của bọn họ, tay nắm lấy khuỷu tay của người đàn ông kia vặn phát.
      Từng đợt thanh răng rắc phát ra, cánh tay kia liền gãy đôi.
      "A! !" Hai tên phạm nhân kia đồng thời thống khổ la lên rồi ngã xuống, hai người cảnh ngục giống như chuẩn bị, giả vờ như thấy liền qua dùng chân đá hai tên nằm dưới đất, lên tiếng quát: "Đứng dậy! ! Mỗi ngày đều muốn giả chết ! ! Có cần tám người to lớn đến khiêng ngươi hay ."
      Từng đợt thanh bước chân vọng đến, nghe trong ngục xuất kiện mưu sát, ngục trưởng nhanh chóng xuống, trong đầu nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy với Tịnh Kỳ qua điện thoại tại phòng làm việc, hai mắt của ông lóe ra tia lợi hại, lập tức nhanh chóng về phía trước, nặng nề : "Đem tên phạm nhân kia giam lại cho tôi! ! Tôi muốn tự mình thẩm tra, rốt cuộc là ai dám gây án ngay trong ngục."
      Đường Chí Long đứng bên, lập tức hiểu ra tình trong đó! !
      " thôi! ! Đường tiên sinh! !" Hai người đàn ông nhanh chóng đỡ Đường Chí Long, vừa vừa cảnh giác nhìn xung quanh, cảm giác được những ánh mắt của phạm nhân xung quanh nhìn chằm chằm vào mình. Hai tròng mắt cường liệt lóe lên, trong nháy mắt nâng bàn tay lên, hướng về phía cổ Đường Chí Long mà chém tới.
      "A!" Đường Chí Long trận choáng váng, cả người hôn mê nằm mặt đất! !
      "Phạm nhân té xỉu rồi! !" Người nào đó nhanh chóng la lên, chạy về phía cảnh ngục gọi: "Mau gọi bác sĩ! !"

      ***

      chiếc xe Rolls-Royce màu bạc nhanh chóng lao trong làn mưa, lại thấy có chiếc xe cứu thương nhanh chóng chạy ra khỏi ngục giam, hướng về phía bệnh viện chạy .
      Tưởng Thiên Lỗi ngồi phía sau xe, quay đầu nhìn về phía chiếc xe cấp cứu màu trắng kia, suy nghĩ xem ai lại gặp chuyện may vào lúc này, lại nhìn thấy đến ngục giam, lập tức ngồi ngay ngắn lại vị trí, hai tay chuẩn bị mở cửa xe, bở vì biết rằng Đường Chí Long là trong những người sáng lập ra tập đoàn Hòa Cầu, cùng với cha và chú Đường, là nhân vật hiển hách, hơn nữa quan trọng nhất, ông còn là cha của Đường Khả Hinh.
      Nghĩ đến điều này.
      Tưởng Thiên Lỗi nhìn xe dừng tước của ngục giam, cũng chờ Đông xuống xe trước, nhanh chóng đội mưa, mở chiếc khuy áo vét, cất bước về phía trước. Bảo vệ lập tức mở ô chạy lại che cho , Đông cũng mở chiếc ô màu đen rồi bước xuống khỏi xe, tới trước ngục giam, hướng về phía cảnh ngục xin gặp Đường Chí Long, nghĩ đến ông vì thân thể khó chịu, được đưa đến bệnh viện gần đây để trị liệu, liền quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi!
      Tưởng Thiên Lỗi tức khắc hiểu được có chuyện gì xảy ra, lập tức xoay người, nhanh chóng về phía trước, : "Đến bệnh viện!"
      "Vâng !" Đông nhanh chóng trả lời, mọi người lại hướng bệnh viện đuổi theo!

      ***

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chạy như bay trong làn mưa.
      Di động vang lên! !
      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm di động lên, khẩn trương lên tiếng trả lời; "Alo !"
      con đường khác!
      Lãnh Mặc Hàn mở cửa chiếc xe Ferrari màu đen ra, chịu đựng vết thương cơ thể, mạnh mẽ đạp chân ga, chiếc xe như mũi tên mà lao , nhanh chóng ; "Quả nhiên nằm ngoài suy đoán của cậu! Hôm nay bọn họ bắt đầu hành động, muốn giết Đường tiên sinh! ! Người của chúng tôi lẻn vào cứu ông ấy ra khỏi ngục giam, Tịnh Kỳ tiểu thư phái người ở bên trong tiếp ứng cho chúng tôi, bắt giữ tên tội phạm kia. Chúng tôi thẩm tra "
      "Tốt!" Trang Hạo Nhiên tức khắc lên tiếng trả lời, lại nhanh chóng hỏi: "Bây giờ cậu ở đâu?"
      " bắt Tần Vĩ Nghiệp! !" Lãnh Mặc Hàn xong, hai tròng mắt lợi hại lóe lên, ném di động sang bên, hai tay nắm chặt tay lái, lái thẳng về phía trước!
      Tần gia! !
      Hơn mười chiếc xe con màu đen nhanh chóng chạy ra khỏi Tần gia, ông bà Tần ngã xuống đất ngất , vô số người giúp việc đứng khóc lóc, nhưng đoàn xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
      Tần Vĩ Nghiệp nặng nề thở dốc, ngồi bên trong chiếc xe chạy ở giữa, mắt nhìn trái nhìn phải giống như tử thần, mặt mang chiếc mặt nạ màu bạc, hai mắt lóe ra tia gian xảo, biết sắp sửa làm quân cờ.
      Mưa rơi rào rào, cứ thế trút xuống.
      Hơn mười chiếc xe con màu đen, đối mặt với trận mưa lớn chạy ra ngoài đường Thanh Đồng, nước mưa rơi xuống rào rào đụng vào những phiến lá cây màu xanh, giống như nước mắt chảy uống. trận gió mạnh mẽ thổi tới, mấy cây đại thụ mấy chục năm, rắc tiếng gãy xuống, theo sức gió đổ xuống ầm ầm, chặn ngang con đường lớn, nước mưa dội lên, những chú chim kêu lên sợ hãi, trong làn mưa ướt, sợ hãi bay .
      "Kít ————" Chiếc xe dẫn đầu nhanh chóng dừng lại trước đường Thanh Đồng, mấy người đàn ông trong xe nhanh chóng rút súng lục ra.
      "Bang bang bang bang bang bang! !" Vô số đạn trong nháy mắt từ trong núi rừng vang lên, bắn vào cửa xe chiếc xe con màu đen, tạo ra những vết đạn, bao lâu sau, hai cây to bên cạnh, ầm ầm vang lên thanh kinh thiên động địa, uy lực lớn trong nháy mắt đổ xuống chiếc xe con màu đen! ! Từng đợt tiếng chó sủa lại lần nữa truyền đến, trong rừng lập tức chạy ra đàn chó săn màu đen, mỗi con đều trừng lớn con mắt đỏ đáng sợ, nhắm vào chiếc xe ở giữa mà phi tới, gương mặt quỷ dị của Giang Thành chợt xuất trong ánh lửa, theo sau mấy con chó săn màu đen, nhanh như chớp đánh về phía chiếc xe có Tần Vĩ Nghiệp! !
      Cửa xe mạnh mẽ mở ra, phịch tiếng đập trúng cơ thể Giang Thành!
      Giang Thành bị đánh trúng, ngã mặt đất, những con chó săn kia tiếp tục xông vào bên trong xe, bị người bên trong mạnh mẽ đấm phát, giải quyết con chó đầu tiên, sau đó thân ảnh màu bạc trong nháy mắt xuất , đeo chiếc mặt nạ màu bạc, xuất thủ nhanh như tia chớp, cùng giao đấu kịch liệt với Giang Thành, mượn than thể của Giang Thành, khiến cho người trong rừng có phương pháp nổ súng.
      Hơn mười con chó săn liền muốn lao lên, muốn đánh vỡ chiếc mặt nạ màu bạc mặt người đàn ông kia.
      "Bang bang bang bang!" Vô số viên đạn bắn trúng đàn chó săn! người phụ nữ bước ra từ chiếc xe Ferrari, mặc chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ hồng, bỗng nhiên đứng lên từ bụi cỏ ven đường, trong nháy mắt vai khiêng súng máy, nhắm ngay đầu mấy con chó săn mà bắn chết.
      Mỹ Linh ở trong rừng, liền nâng sung máy màu đen lên vai, nhắm ngay vào người phụ nữ kia, bang bang bang bang phanh, nhưng viên đạn lập tức lao .
      Người phụ nữ kia trong nháy mắt tay tiếp tục khởi động súng máy, họng súng để ghế da, cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tránh được làn đạn, thuận lợi lăn mình xuống đất, mặt đất lăn vài vòng, xông vào trong rừng, rất nhanh muốn hướng tới chỗ Mỹ Linh, đột nhiên trong nháy mắt có người lao tới đạp mạnh vào bả vai của ta, thân thể ta đạp mạnh xuống đất, ngẩng đầu, đôi mắt nóng rực nhìn mặc đồ đen trước mặt.
      Tiêu Yên cũng mặc trang phục màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, đứng trong rừng, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ta.
      Người phụ nữ mặc đồ màu hồng nặng nề bò mặt đất, tay cầm sung máy, nhíu chặt mi tâm nhìn .
      "Ngày hôm đó! ! Ở công viên đào! ! Người muốn đâm chết Đường tiểu thư! ! Chính là ?" Tiêu Yên sâu xa nhìn về phía ta, từng câu từng chữ ra sát thủ mà Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành tra ra!
      Người phụ nữ mặc đồ màu hồng vẫn như cũ, cả người ướt sũng, lộ ra đôi chân trắng nõn thon gọn cùng đôi giày cao gót La Mã màu đen, im lặng lên tiếng, tiếp tục nằm mặt đất lầy lội, đôi mắt mãnh liệt nhìn , nhếch khóe miệng, chế nhạo : "Làm sao biết đó là tôi?"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 946: Con kiến
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Tiêu Yên lạnh lùng đứng trong mưa, theo thanh rào rào trong khu rừng, nhìn về phía người phụ nữ kia mỉm cười : "Sau khi muốn đâm người xong, chạy chiếc xe Ferrari về phía sau công viên, muốn để lại hình ảnh nhưng ra lại vô cùng thông minh, qua tòa nhà cũ ai quét tước, lá cây phủ kín đường, sau đó chạy như bay xuống hồ, rồi mình bơi lên từ dưới nước! Hồ nước kia là nơi sâu nhất, lại sai người quét sạch lá cây đường hủy mọi dấu vết. Sau đó thừa dịp thời gian cảnh sát điều tra, đêm đó lập tức bí mật sai người kéo thân xe lên, lại xâm nhập vào hệ thống camera của công viên, ngừng phát phát lại hình ảnh, bí mật mang xe , làm như thể thần biết quỷ hay! Thế nhưng lưới trời lồng lộng, làm sao thoát được! cư nhiên quên việc! có biết điều gì tố cáo ? !"
      Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu hồng đưa tay vuốt mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, mở lớn con mắt nhìn trừng trừng vào Tiêu Yên.
      Tiêu Yên mỉm cười nhìn về phía người phụ nữ kia, ; "Con cá trong hồ! !"
      Hai mắt người phụ nữ kia cường liệt lóe ra.
      Tiêu Yên đứng yên tại chỗ, tay cầm súng lục màu đen, dáng vẻ muốn bóp cò, mới lặng lẽ nhìn về phía người phụ nữ nằm dưới đất cười : "Xe của ở trong hồ, tuy khóa xăng, nhưng thân xe làm bằng kim loại nặng tích dầu, bị con cá nuốt vào trong bụng, vài ngày sau liền chết! ! Buổi chiều ngày hôm qua, chúng tôi đem con cá này về để xét nghiệm, rốt cuộc phát thân cá nhiễm kim loại nặng, nguyên nhân chính là vì chiếc Ferrari kia, cho nên bao lâu sau, chúng tôi liền xuống hồ quả nhiên phát ra dưới đáy hồ quả có dấu vết của chiếc xe! ! Xác thực suy nghĩ cùng phỏng đoán của chúng tôi là đúng."
      Người phụ nữ kia phẫn nộ nhìn .
      "Người thất tình! muốn làm gì?" Tiêu yên nóixong liền biến sắc, tức khắc nâng súng lục, nhắm ngay vào người phụ nữ kia muốn nổ súng ————
      Người phụ nữ kia trong nháy mắt hai tay chống lên mặt đất, lấy tốc độ nhanh như tia chớp, lao lên đá rơi súng lục tay Tiêu Yên, giơ tay túm lấy cổ muốn bóp cổ. Tiêu Yên nhanh chóng cúi người xuống, sử dụng bát quái chưởng, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, nắm lấy bên chân của người phụ nữ kia, trong nháy mắt tức giận muốn bẻ gãy, người phụ nữ kia cũng lấy hai tay chống lên mặt đất, xoay tròn cực nhanh, thành công thoát khỏi hai tay Tiêu Yên, lại nhanh chóng vung chân lên đạp vào người mấy phát.
      "Nôi y bên trong của đỏ chót. Chói mắt! !" Tiêu yên hai lời, cả người giống như chim ưng, đạp đất nhảy dựng lên thân cây, người phụ nữ kia trong nháy mắt như con mèo trèo lên cây, vung lên thanh đao cầm trong tay, đâm về phía Tiêu Yên, Tiêu Yên đứng ngọn cây giống như trăng rằm, xoay người nhàng nhảy xuống, vươn tay lập tức nắm lấy mái tóc dài của người phụ nữ kia, kéo ta xuống.
      "A ——————" Người phụ nữ kia kêu lên tiếng, thân thể bị Tiêu Yên kéo xuống, đập mạnh mặt đất.
      Tiêu Yên trong nháy mắt vung lên quyền, đập phát vào ngực ta. Người phụ nữ kia lạ vung lên đôi chân dài, đá vào phía sau lưng .
      Tiêu Yên ngã xuống, tay chống lên mặt đất, khóe miệng phun ra ít máu trừng trừng nhìn người phụ nữ trước mặt, lại nhanh chóng vung lên mấy nắm đấm, sau đó xoay người chạy .
      ***

      Hai bên đường! !
      Những thuộc hạ đắc lực của Lãnh Mặc Hàn giao đấu cùng mấy người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc, người trong số đó nhanh chóng mở cửa chiếc xe con chứa Tần Vĩ Nghiệp ra, từng đợt mạnh mẽ vọt tới bên mấy cây ngô đồng bên kia.
      thân ảnh màu đen đập mạnh lên lưng Giang Thành, cột sống như vỡ vụn, sắc mặt nhíu lại, khóe miệng phun ra ngụm máu tươi!
      Người đàn ông cầm đầu kia giống như ma quỷ, lắc mình phi đến, dồn hết sức vung lên nắm đấm nặng nghìn cân, hướng đến lồng ngực Giang Thành đấm phát, thân ảnh màu đen khác nhanh chóng kéo cơ thể Giang Thành ra, bỗng nhiên cũng vung ra nắm tay mạnh mẽ đấm tới nắm đấm kia.
      Phịch tiếng! Hai nắm tay ra đòn nghiêm trọng gặp nhau, cuối cùng vì lực đạo đều mạnh mẽ có thể dời núi lấp biển, cả hai người đồng thời lùi về phía sau mấy bước.
      Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía người trước mặt.
      Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng đứng đằng trước cây ngô đồng, đón những giọt mưa lớn, thấm ướt cả khuôn mặt, lại trừng lớn hai con mắt nóng rực đầy sát khí nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
      "Ngươi bị thương..." Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc, người cũng mặc bộ âu phục màu bạc, đứng trong mưa, lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
      Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn kiên nghị, lộ ra sát khí, hai mắt híp lại, nắm chặt nắm tay, sâu xa : "Nếu như tôi bị thương, cậu chịu nổi quyền của tôi..."
      "... ..." Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc liếc cái, cảm giác được thuộc hạ phía sau mình cũng giao đấu kịch liệt, nhanh chóng vung nắm tay lao trong làn mưa, mạnh mẽ đấm về phía Lãnh Mặc Hàn. Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nghiêng người, tránh thoát nắm tay của , trong nháy mắt giống như tia chớp, vung tay đấm mạnh vào lồng ngực của , tay nắm chặt lại, lại tiếp tục đấm thêm cú đấm vào ngực .!
      Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc lùi về phía sau hai bước, lại thong thả thủ thế trước mặt Lãnh Mặc hàn, sẵn sàng tiếp tục giao đấu.
      Lãnh Mặc Hàn chỉ nắm chặt nắm tay, cảm giác lồng ngực của mình đau đớn như bị xé rách, vết thương bị rách, máu chảy ra nhưng vẫn bình tĩnh như cũ.
      Như mũi tên ! Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc nhanh chóng sử dụng các chiêu thức vô cùng linh hoạt, trực tiếp công kích vào lồng ngực Lãnh Mặc Hàn, hai tay Lãnh Mặc Hàn mạnh mẽ đè cánh tay của xuống, lại nhanh nhẹn sử dụng bàn tay mình giống như con rắn nắm chặt hai bàn tay lôi đến trước mặt mình, dùng trán mình đập vỡ chiếc mặt nạ mặt , hai cái trán gặp nhau, máu tươi liền chảy ra.
      Lãnh Mặc Hàn lại thuận thế, nhân lúc người kia còn choáng váng, lại đấm mạnh vào lồng ngực của phát.
      Mười người đeo mặt nạ màu bạc đồng thời lao đến, muốn tập kích Lãnh Mặc Hàn!
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng vung nắm đấm, bang bang bang bang bang bang lấy tốc độ như tia chớp, liên tục đấm vào mặt mấy người kia. Mấy người kia tiếp tục phi người đến nhanh chóng giao đấu cùng Lãnh Mặc Hàn. Mỹ Linh cùng Tiêu Yên kiềm chế người phụ nữ kia, đồng thời chạy như bay đến vọt vào trong xe, lôi Tần Vĩ Nghiệp ra, ai ngờ Mỹ Linh vừa tiến vào trong xe, người phụ nữ kia nhanh chóng lôi tóc Mỹ Linh trở lại, ép cơ thể ngã ngửa về phía sau. Mỹ Linh đau đến quát to tiếng, bỗng nhiên quay người nhảy dựng lên, xoay vòng tròn, đạp phát mạnh vào lưng ta! !
      Người phụ nữ kia cảm thấy đập phải cửa xe bên kia, thuận thế chui vào trong xe, trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn nghiêng người, nắm chặt cánh tay ta lôi ra ném mặt đất. Người đàn ông đeo mặt nạ cũng kéo Mỹ Linh, vung lên con dao kề vào cổ , sau đó Tiêu Yên chạy đến đạp mạnh vào người ta cước, Mỹ Linh nhờ thế mau chóng thoát thân, lao vào bên trong xe, lôi khởi Tần Vĩ Nghiệp ra! !
      Người phụ nữ kia hai tay nặng nề chống lên mặt đất, đôi chân quấn chặt lấy chân Mỹ Linh, bỗng nhiên kéo phát, ép ngã xuống đất. Tiêu Yên lại phi tới, dung chân hướng tới thân thể ta đạp phát.
      Người phụ nữ buông Tần Vĩ Nghiệp ra, xuay người tránh đạp kia, vô số người đàn ông đeo mặt nạ trong nháy mắt từ phía trước lao tới, Giang Thành dẫn mọi người cũng nhanh chóng tiến lên. Lãnh Mặc Hàn cùng người đàn ông đeo mặt nạ cùng nhau nhảy lên nóc xe, thân thủ nhanh nhẹn giao đấu, Lãnh Mặc Hàn từng bước ép sát, người đàn ông đeo mặt nạ từng bước lùi về phía sau, từ chiếc xe đầu tiên cho tới chiếc xe cuối cùng.
      "Nha ——————" Lãnh Mặc Hàn muốn lãng phí thời gian, nổi giận gầm lên tiếng, hai tay nắm chặt vung tới đấm mạnh vào ngực tên đàn ông kia.
      Người đàn ông đeo mặt nạ kia chịu nổi lực này, cả người ngã xuống thân xe, lăn xuống đất, phun ra ngụm máu to.
      Mấy chiếc xe đua màu đen chạy như bay đến.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Tất cả cửa xe đồng thời mở ra, sáu người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen, cầm côn để ngang tay lái, đôi giày cao gót cao hơn mười cen ti mét, đôi chân thon gọn đứng lên, mưa tạm dừng, đón trận gió lớn, nâng súng máy trong tay hướng về phía người áo đen điên cuồng nổ súng, bang bang bang .. những viên đạn thi nhau lao .
      Mỹ Linh cùng Tiêu Yên tránh đạn, ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy chiếc Mercedes tới, tức giận, con ngươi trừng lớn kêu to: "Lại tới? Tôi đánh chết các người! !"
      hai lời, tiếp nhận súng lục từ trong tay Giang Thành bị thương giao cho , lập tức đứng lên, lấy hết thực lực của mình, híp mắt nhắm ngay chiếc xe đua dẫn đầu, kêu to: "Tôi đánh chết mấy người! !"
      xong, như mũi tên chạy tới bắn bị thương hai bả vai người phụ nữ trong đó, máu tươi chảy ra, thèm đếm xỉa đến, kêu lên tiếng, tay bóp cò súng, viên đạn lao thẳng ra ngoài, trong nháy mắt bắn trúng đầu xe đua, phịch tiếng, thân xe lung lay, mấy chiếc xe khác vì tránh né chiếc xe dẫn đầu, lại đạp ga mạnh phi nhanh đến, bấm còi loạn xạ, những viên đạn vẫn bang bang bay ra.
      Mỹ Linh, Tiêu Yên cùng Giang Thành bọn họ tung người tránh được làn đạn, Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt đứng giữa đường, cầm lên cây súng lục, bang bang bang bang nổ súng, liện lục trúng ba chiếc xe, Mỹ Linh cũng cầm súng lên, tức giận : "Có loại đánh nhau như vậy sao? người rồi lại người! ! Bọn họ là con kiến sao? Giết mãi hết! !"
      Lời vừa mới dứt, phía trước lại bỗng nhiên xuất hơn mười chiếc xe, mỗi người phụ nữ trong đó tay cầm sung, lại nghiêng người nổ súng về phía này.
      Lãnh Mặc Hàn tức giận con ngươi trừng lớn, cảm thấy công bằng, nhưng trong nháy mắt lại cầm súng lên, nhắm ngay tới ba chiếc xe đầu, nổ súng , mấy viên đạn kia lao tới đầu chiếc xe, hai chiếc xe, rồi ba chiếc xe, đồng thời va chạm vào nhau mà nổ mạnh.
      Mấy người phụ nữ trong mấy chiếc xe còn lại, nhanh chóng lái tới, người phụ nữ đứng thân xe, lại nổ súng bang bang bang bang, những viên đạn lao , thẳng phía trước mà đến.
      Mỹ Linh cùng Tiêu Yên lại nhảy lên tránh đạn, nhìn thấy Giang Thành bị bắn trúng, lại nghe được từ đỉnh núi đoàn xe việt dã tới, rất nhiều xe việt dã màu đen từ khắp phía lái tới, cùng hướng tới đường Thanh Đồng này. Mấy chiếc xe rất nhanh xuống núi, phịch tiếng đụng phải mấy chiếc xe đua ở giữa đường, gió thổi , Hứa Mặc, Hi Thần đồng thời nhảy ra, nâng súng lên, bang bang hướng về mấy chiếc xe mà bắn tới, nổ súng cực nhanh.
      Những tiếng nổ từ xa ầm ầm vang lên.
      Lãnh Mặc Hàn vừa cùng mấy người đeo mặt nạ bạc giao đấu, nghe thấy thanh này lập tức xoay người, nhìn thấy chủ tịch Hàn phái người đến đây, hai tròng mắt của lóe ra tia cảm kích mà lóe lên mãnh liệt, lại tiếp tục giao đấu cùng mấy tên đeo mặt nạ bạc, kêu to: "Mỹ Linh! ! Mang Tần Vĩ Nghiệp cho tôi! !"
      "Vâng! !" Tiêu Yên cùng Mỹ Linh nhanh chóng lôi Tần Vĩ Nghiệp rời khỏi! !
      Thủ hạ đắc lực nhất của chủ tịch hàn, Hi Thần, tay chống lên thân xe, trong nháy mắt bay vọt lên, hướng tới người phụ nữ cầm súng đứng trong xe kia đạp phát, đợi người phụ nữ kia kịp nhảy xuống, lại hướng tới ngực của ta đạp phát nữa.
      Hứa Mặc cùng Nhậm Phong giống như ma quỷ, trong nháy mắt tung người nhảy dựng lên, thân thủ cực nhanh đấm vào ngực mấy người phụ nữ kia, gầm : "Đừng ép tôi phải rat ay với phụ nữ! ! Phó tổng Lãnh, mong nghỉ ngơi tốt, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi!"
      Lãnh Mặc Hàn chịu đựng vết thương đứng bên, nặng nề thở dốc, nuốt khan noi cổ họng, di động chợt vang lên, cầm điện thoại lên, kêu tiếng.
      "Lão đại! !" thanh lo lắng của Thanh Bình nhanh chóng truyền đến: "Tổng giám đốc Trang bị theo dõi ở bên kia!"
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 947: Ấm áp vô hạn
      chiếc Rolls-Royce màu bạc vèo cái bất chấp đèn đỏ phóng như tên bắn! !
      Vô số ô tô con màu đen theo sát phía sau, khẩn trương giương súng lục, nhận được mệnh lệnh bảo vệ tốt tổng giám đốc Trang, bọn họ khẩn trương ngồi ở trong xe, xoay người nhìn về phía màu sắc bạc lóe lên mỗi khi chuyển động của chiếc Mercedes-Benz————
      Tài xế lái Rolls-Royce, chính là người phải bảo vệ Đường Khả Hinh an toàn trở lại bệnh viện, mới vừa rồi tạm nghỉ ngơi lúc, sau lại bị tổng tài gọi có việc, tài xế tạm thời vốn phải thay ca với lại đột nhiên khỏe muốn ở lại nghỉ ngơi, vừa mới lái xe ra đường lúc, chiếc xe đua màu đỏ từ ngõ , nhằm hướng xe bọn họ lao tới, trong nháy mắt đó Trang Hạo Nhiên ôm chặt người Tiêu Đồng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, lại chỉ im lặng ! !
      Tài xế trán tràn đầy mồ hôi lái xe, phía trước, vượt qua cầu ngầm, bánh xe ma sát xuống mặt đường vang lên thanh chói tai, tức khắc xoay thân xe, mọi người ở đây cho là sắp sửa lại vượt đèn đỏ, nhưng trong nháy mắt xe xoay đầu chui vào cái hẻm , tiến đến ngoại ô Đông Hoàn, vô số màu đen xe con, có chút theo thẳng xông vào cái hẻm , vài cái chặn lại hẻm , vài cái tiếp tục lên phía trước, tiếp tục bảo hộ Trang Hạo Nhiên ————
      Đằng sau chiếc giả mạo xe đua màu vàng đậm, thấy Rolls-Royce chạy mất, tức khắc lủi vào cái hẻm khác, lao ra đường cái, chuẩn bị chạy theo hướng ngược lại, muốn chặn đầu Roll-Royce————
      Tài xế thấy lại có người chạy từ hướng đối diện lại, vừa vội lại vừa tức, trong nháy mắt xoay tay lái, chạy thẳng vào trong chợ, làm cho mọi người náo loạn, táo, tuyết, lê cùng các loại hoa quả bay tứ tung! !
      "A ————" Tiêu Đồng ôm đầu, trốn ở trong lòng Trang Hạo Nhiên kêu to! !
      Trang Hạo Nhiên yên tĩnh ngồi ở ghế sau, lóe ra hai tròng mắt nóng cháy, mạnh mẽ tay nắm chặt đầu Tiêu Đồng ————
      "Bang bang bang bang phanh ————" Vệ sĩ ở phía sau tung người ra, liên tục nổ súng vào chiếc xe kia, mấy chiếc xe màu đen theo đuôi cải trang thành xe đua lập tức lao lên như tên bắn nhao nhao chuẩn bị vũ khí quyết giết được Trang Hạo Nhiên! !
      Tài xế bỗng nhiên đạp chân ga, dùng đuôi xe đột ngột đụng vào chiếc xe khác, đánh bay người bám xe, lại đạp chân ga, phóng xe như điên lủi vào hẻm khác, thở dốc, nắm chặt tay lái, nhìn thoáng qua ngõ , nghe thấy tiếng xe khủng bố của cảnh sát giao thông vang lên, sốt ruột : "Tổng giám đốc! !"
      "Ừ! !" Trang Hạo Nhiên băng lạnh lùng tay ấn chặt đầu Tiêu Đồng, để cho dựa chặt vào lồng ngực mình, trực tiếp .
      "Nếu như chúng ta bị cảnh sát giao thông bắt được, ngài có biết họ bắt chúng ta xuất ra giấy tờ? Tôi vừa thử đếm, chúng ta đụng phải gần hai mươi cái đèn đỏ ! !" Tài xế vừa lái xe, vừa sợ đến đổ mồ hôi lạnh hỏi.
      " sao! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhanh chóng ! !
      Tài xế vừa nghe lời này, trong nháy mắt bị dọa, hai lời, nhanh chóng đạp chân ga phi thẳng như mũi tên————
      thân ảnh màu đen, trong nháy mắt từ lầu cao trong ngõ ngõ , phịch tiếng, nhảy thẳng tới mui xe Rolls-Royce, lấy kiếm laser cắt thủy tinh, trận đòn nghiêm trọng đập cửa sổ xe, phịch tiếng, thủy tinh vỡ vụn, tài xế dùng tay che chướng ngại vật, Tiêu Đồng vừa mới ngẩng đầu, lại bị dọa a tiếng thét chói tai, lại dựa vào lòng Trang Hạo Nhiên càng chặt, Trang Hạo Nhiên lại càng ôm chặt đầu của , hai tròng mắt kịch liệt nhìn về phía trước...
      Tài xế trong nháy mắt xoay tay, bỗng nhiên đạp chân ga, muốn hất ngã xe của người đàn ông kia, đạp mạnh chân ga lần nữa, xe lao như tên bắn, vèo tiếng phóng lên phía trước bất ngờ thắng gấp, mắt thấy sắp đâm vào xe của người đàn ông kia, người đàn ông khôi ngô kia trong nháy mắt nhảy ra, thân xe vừa vặn cách cm, ép phá súng liên thanh của ! !
      Vèo ———
      Ba người phụ nữ, mặc màu y phục đen, cũng tức khắc từ ngõ hẻm nhảy xuống, ý muốn giết Trang Hạo Nhiên, xe của vệ sĩ theo đến, bang bang bang bang bắn đạn, ba gã vệ sĩ là đặc công xuất ngũ, đứng thân xe, nhảy lên, đánh gục hai người phụ nữ trong đó, giật lấy tóc dài, hai người phụ nữ phịch tiếng, ngã xuống đất, máu tươi nổi lên bốn phía! !
      người phụ nữ cùng ba vệ sĩ hộ tống đánh nhau, tay cầm phi tiêu vung lên, ba vệ sĩ đồng thời tung mình xoay tròn, tránh phi tiêu, hai vệ sĩ từ hậu phương chạy tới, đồng thời đánh mạnh vào lồng ngực người phụ nữ kia, người phụ nữ kia phù tiếng, mặt nhăn lại, thổ huyết ngã mặt đất!
      "! !"
      Vài vệ sĩ nhanh chóng lên xe, lại theo đuôi xe Trang Hạo Nhiên!!

      ***

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Bệnh viện! !
      Lãnh Mặc Hàn bị thương, toàn thân đều là máu, nhanh chóng dẫn mọi người trở về bệnh viện, ai cũng đều bị thương, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, làm cho Tô Thụy Kỳ cùng Đường Khả Hinh sợ hãi, Hàn Văn Kiệt cũng kinh ngạc, : "Có chuyện gì xảy ra?"
      "Để sau ! ! Mau gọi Tưởng Văn Phong qua đây! ! Lão đại bây giờ bị mấy chục chiếc xe truy sát! ! Có thể xảy ra chuyện! ! Mau! !" Lãnh Mặc Hàn vừa vừa tiến vào phòng bệnh! !
      "A?" Đường Khả Hinh nghe thấy Trang Hạo Nhiên có thể gặp chuyện may, mặt của trong nháy mắt sợ đến trắng bệch, tức khắc khẩn trương hỏi: " xảy ra chuyện gì? Sao ấy lại bị truy sát?"
      Lãnh Mặc Hàn kịp giải thích, cầm lấy kìm phẫu thuật trong khay của bác sĩ, nuốt ngụm máu xuống họng, trực tiếp đâm kìm nhọn vào vết thương vai, nhớ lại vị trí viên đạn lúc mới ghim vào vai mình, cực kì chuẩn xác gắp viên đạn ra ném vào khay! !
      "Quả thực là để bác sĩ vào mắt!" Tô Thụy Kỳ đau lòng lên phía trước, cầm lấy kéo, cắt góc y phục nơi miệng vết thương, nhanh chóng giúp cầm máu! !
      Tưởng Văn Phong cùng Tô Lạc Hoành nhanh chóng tới, tay liên tục triển khai các giao diện máy vi tính, nhanh chóng vào được hệ thống của cảnh sát giao thông, rồi nhập biển số xe của Trang Hạo Nhiên, tìm kiếm phạm vi toàn thành phố, nhưng lại hề thấy điểm nào sáng lên cho biết tìm thấy tín hiệu của mục tiêu, Tưởng Văn Phong gấp gáp : "Xe của họ có thể ra khỏi thành, thể tìm được! !"
      Đường Khả Hinh sợ đến hai tay che miệng, nước mắt ào ào rơi xuống, vội vàng nghẹn ngào xông lên trước, gọi: " tìm thấy ấy? phải có di động sao?"
      "Chúng ta thử dò tín hiệu thoại di động của ấy xem! !" Tô Lạc Hoành nhìn bản đồ vừa cố gắng tìm tín hiệu của chiếc Roll-Royce, vừa vội vàng : "Đối phương sớm có chuẩn bị, trước khi lên đường, chặn mọi đường liên lạc của chúng ta rồi! ! tại chúng ta căn bản có cách nào tìm được ấy và Tiêu Đồng! !"
      Đường Khả Hinh lập tức hoa mắt, sợ đến sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa muốn té mặt đất, nhớ tới câu sáng nay của : Khát vọng cả đời này của , đó là ngày nào đó có thể với toàn thế giới rằng em... nguyện ý vì mộng tưởng này, mà trải qua tất cả gian nan! nhớ tới những lời này, kìm lòng được vừa sợ vừa đau khóc nức nở, lập tức nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên chạy ra ra bên ngoài! !
      "Đường tiểu thư! !" Cặp song sinh nhất thời đau lòng đuổi theo ra bên ngoài! !
      "Bảo vệ tốt Đường tiểu thư, tuyệt đối thể để cho ấy ra khỏi bệnh viện! !" Lãnh Mặc Hàn vừa vừa nhìn bản đồ giao thông thành phố, sốt ruột nghĩ: Lão đại! ! ở đâu?
      Bỗng nhiên Thẩm Quân Dụ, Trần Tuấn Nam, còn có Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt cùng nhau ngồi lên phi cơ trực thăng bay lên bầu trời, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ cũng nhanh chóng đến trạm cảnh sát, nhao nhao tố cáo cảnh sát vô năng, giữa ban ngày ban mặt, dám lấy súng ống đả thương người, nếu Trang Hạo Nhiên gặp chuyện may, nhất định truy cứu trách nhiệm của cảnh sát!

      ***
      Chiếc Rolls-Royce vèo tiếng, phá tan tòa công trình vừa xây dựng được phân nửa vì trời mưa nên tạm đình công, phóng như tên bắn, tất cả vệ sĩ đều đánh địch ở chỗ khác còn ai theo bảo vệ nữa, mà ba chiếc xe cải trang thành xe đua màu vàng biết từ đâu phi như bay về phía chiếc Rolls-Royce, nam nữ theo thân xe nhanh chóng lên phía trước, đứng lên, cầm súng trường lên, nạp đạn, gác súng lên cửa xe, nhắm vào chiếc Rolls-Royce ————
      Tiêu Đồng tựa trong lòng Trang Hạo Nhiên, vừa xoay người, nhìn chiếc xe ở đằng sau, trong nháy mắt khi nhìn thấy đôi nam nữ ở hướng đối diện mình giương súng làm tư thế phủ đầu, chuẩn bị nổ súng, sợ đến mức lấy tay che miệng mà bật khóc! !
      Tài xế nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Đồng, vừa muốn quay đầu...

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 948: Thở gấp công tâm
      Editor: Chi Misaki
      Mưa rền gió dữ, bóng trúc ngừng lay động.

      Toàn bộ thế giới dường như đều bị bao phủ bởi mảnh tăm tối!

      Chiếc Rolls-Royce màu bạc phóng nhanh trong làn mưa, dọc theo con đường núi dài, thẳng tới chân núi, ven theo hang đá, lướt vào trong! !

      Ánh đèn được chiếu sáng! !

      Chiếc xe cứ thế sâu vào trong, ánh đèn chiếu lên những tảng nham thạch bên trong hang động, mảnh tối tăm mờ mịt, những đỉnh đá nhọn, cứ ngỡ như thời gian lao thẳng xuống, tài xế vừa nắm chặt tay lái, vừa có chút kinh ngạc nhìn phương hướng xung quanh, cảm giác ở đây nhiệt độ luôn giữ ở mức ổn định tầm 20 độ C, thoang thoảng mùi thơm nồng nàn của rượu, thể hỏi; "Đây là đâu a?"

      Trang Hạo Nhiên chỉ là trầm mặc lãnh đạm, ngồi ở ghế sau, nhìn về phía hang động uyển chuyển, nhớ tới hồi bé, từng cùng ông nội tới nơi này, nhìn ông tự mình sắp xếp những thùng rượu trong đó, đối với lộ ra ý cười, lời ít ý nhiều : "Thế gian người nào có thể miêu tả rượu đỏ, đều là nông cạn ! ! Chỉ có đem rượu đỏ coi như sinh mệnh của chính mình, cất giấu tươi mới, cùng thành tâm đối mặt nó, con mới có thể phát ra huyền bí trong đó! Ông vẫn luôn tin, tại chúng ta thế nhân có thể hiểu được rượu đỏ, chẳng qua là chỉ là chút bí mật của nó! Tương lai có rất nhiều chuyện xảy ra!"

      "Ông nội, bên trong rượu đỏ thực có thể cất giấu bí mật gì sao?"Đứa cháu trai này luôn rất thích ông nội ôn nhu rộng lượng của nó.

      "Đương nhiên! ! Rượu đỏ thế giới này đều cất giữ bí mật! Bởi vì nó thay đổi thất thường, giỏi nhất chính là mê hoặc tâm trí cùng lý trí người thưởng thức! !" Ông nội Trang lời thấm thía: "Nếu như muốn cho chai rượu đỏ cất dấu bí mật, phát huy được mị lực tối cao của nó, như vậy lúc chân tướng ràng, nó nhất định khiến chúng ta đủ kinh ngạc ! ! Như vậy mới phụ lòng mong mỏi của mọi người! !"



      "Vậy làm như thế nào mới đủ kinh ngạc ạ?" Cậu bé hiểu hỏi lại.

      "À... ..."

      "Ông nội... Người vì sao lời nào?"

      “Bí mật chân chính, phải là hắc ám, lại càng phải giấu kín, cũng tuyệt đối phải là giết chóc, phải là thương tổn, phải là chia lìa... Bởi vì kinh ngạc, phải là mang đến cho người chính diện năng lượng , bất kể là hi sinh người khác, hay phải trả giá, xét tới cùng bản thân mình có thể tỉnh táo cùng tiến lên phía trước mới là điều quan trọng nhất."

      Lời lạnh lùng lan tỏa thẩm thấu vào toàn bộ gian hang động! !

      Trang Hạo Nhiên kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn về phía hang động tối tăm mà kéo dài này, dường như nhìn thấy đứa bé trai, vừa cười vừa cầm lên hòn đá , ở tảng đá vẽ lại những điều mình thích, có chim , có hoa hoa cỏ cỏ, có con cá , thậm chí còn có cả những thùng gỗ đựng rượu, đôi mắt lóe sáng, hai tay khỏi nắm chặt...

      hồi tia chớp mãnh liệt chém xuống như xẻ ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm rền vang, đá vụn đỉnh thi nhau rơi xuống,văng tung tóe mặt đất! !

      Trang Hạo Nhiên trong lúc ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng như những tia chớp ngoài kia vậy! !

      Bệnh viện! !

      Tưởng Thiên Lỗi cầm chiếc ô màu đen, đón lấy mưa gió trút xuống người, nhìn về phía bầu trời xa xa vừa sấm chớp dữ dội kia, vẻ mặt có chút ngưng trọng, tay nắm chặt chiếc ô, đôi con ngươi ngừng di chuyển , trong người dâng lên loại dự cảm tốt...

      "Tổng giám đốc..." Đông che ô, tới trước mặt , nhắc nhở : "Chúng ta còn nhiều thời gian lắm..."

      Tưởng Thiên Lỗi cầm ô, đôi mắt như ràng, tự hỏi hồi, liền gật gật đầu, ở trước ủng hộ của vệ sĩ, cất bước về phía đại sảnh bệnh viện , lúc này nhìn thấy vô số quan viên cùng viện trưởng nhanh chóng tiến về phía khu vực phòng VIP, Tịnh Kỳ cũng đứng ở bên, phân phó đặc công, cần phải loại trừ hết những người phục vụ, trong vòng giờ, phải đem tư liệu về bác sĩ và người chăm sóc bệnh nhân đưa vào quản chế trung tâm, nhàn nhạt nhìn tất cả những điều nầy, biết đây là do Tịnh Kỳ cùng Hạo Nhiên an bài, liền gì nữa nữa, cất bước vào hành lang dài khác trong bệnh viện...

      Cuối hành lang, có hai vị cảnh sát đứng, bọn họ mỗi người tay cầm súng, hết sức nghiêm túc đứng ở cương vị của mình, sắc mặt lạnh lẽo, mắt nhìn phía trước, chút động đậy.

      Tưởng Thiên Lỗi dừng lại, hơi nghiêng mặt.

      Đông lập tức giao hai cây dù đen cho vệ sĩ, sau đó nhanh chóng cất bước, tới trước mặt hai vị cảnh sát kia, lấy ra giấy xác nhận thăm tù, thậm chí là do giám ngục trưởng tự mình viết, hai vị cảnh sát mới khẽ gật đầu, hơi dời bước tránh ra!

      Đông quay đầu lại, khẩn trương nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !

      Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra tia sáng mãnh liệt, hai tay kìm lòng được nắm chặt, cuối cùng cũng bước lên, về phía trước... tới trước cửa phòng bệnh, nhìn cửa phòng treo tên bệnh nhân Đường Chí Long, trong thâm tâm lại cất giấu tôn kính, đứng ở cạnh cửa do dự lâu, mới rốt cuộc ; "Mấy người ở lại bên ngoài chờ tôi! Tôi muốn mình vào! !"

      "Vâng! !" Đông cùng vệ sĩ lập tức lên tiếng trả lời.

      Tưởng Thiên Lỗi lúc này, mới cảm giác lồng ngực nặng nề như bị ngăn cản bởi khí dồn nén, tay cầm nắm cửa, chuyển động, cửa cạch tiếng mở ra, rốt cuộc cũng cúi đầu, cất bước vào, lập tức cảm giác được khí trong phòng bệnh lạnh lẽo, kìm nén được lại nhớ tới Đường Khả Hinh đau khổ rơi lệ vì người cha đáng thương của mình, lập tức ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy bên trong phòng bệnh nho , người đàn ông chừng bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt là ưu thương mà năm tháng để lại, nếp nhăn nới khóe mắt rũ xuống, mặc đồ bệnh nhân màu trắng, cả người tràn đầy ưu thương, thậm chí còn có vô hạn buồn bã ———— trong nháy mắt hóa đá! !

      Đường Chí Long lúc này, cảm thấy bên trong phòng bệnh có tiếng động bình thường, ông đè xuống những mệt mỏi mở mắt, ở đôi con ngươi có chút ánh sáng, nhìn về phía người trước mặt...

      Tưởng Thiên Lỗi trong khoảnh khắc nhìn về phía con người vĩ đại từng thời hiển hách tại Hoàn Cầu này, thế nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của ông, tâm như bị nứt ra, lúc này tất cả những gì là nhi nữ tình trường, tất cả toàn bộ đều tan thành mây khói, trong thâm tâm chỉ còn lại kính phục người vĩ nhân của thế giới này! ! nhẫn lâu, mới tôn kính đứng ở trước mặt Đường Chí Long, thập phần có lễ khom lưng, trầm trọng cũng đau lòng gọi: "Đường... . . . Đường chủ tịch! !"

      Đôi mắt Đường Chí Long lập tức đầy lệ, nằm ở giường, giống như bệnh nhân thoi thóp còn hơi, vẻ mặt kích động, nhìn về phía người thanh niên tuyệt đối có phong phạm của Tưởng lão đứng trước mặt này...

      Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi, như bị tảng đá nặng đè xuống, đối mặt bộ dáng như vậy của Đường Chí Long, thể tìm ra từ nào khác, để miêu tả lại thái độ thập phần tôn trọng cùng kính ngữơng của mình, trong long lại trận xót xa : " Chủ tịch Đường! ! Cháu là Tổng giám đốc của Hoàn Cầu-Tưởng Thiên Lỗi, là trưởng tôn Tưởng gia, hồi bé, từng cùng ngài có duyên gặp mặt mấy lần, chỉ là ngài lúc đó thân ở địa vị cao, vì Hoàn Cầu bày mưu nghĩ kế, dốc hết tâm huyết, cháu lại tuổi còn quá , tịnh có nhiều hơn cơ hội sùng bái ngài công thành danh toại! cảm ơn ngài cùng ông nội dẫn dắt Hoàn Cầu, như rồng cuốn hổ chồm, đường tới ngày hôm nay! ! Thế nhưng cháu vạn vạn nghĩ đến, ngài lúc đó vì bảo trụ Hoàn Cầu, mà cam tâm tình nguyện gánh chịu ô danh này nhiều năm! ! Cháu ở đây, thay mặt tất cả nhân viên của Hoàn Cầu, còn có cha cháu cùng chủ tịch, cảm ơn ngài! ! Nhiều năm như vậy, ngài phải chịu ủy khuất rồi! !"

      Tưởng Thiên Lỗi xong, lại vô cùng tôn kính, khom lưng cúi người, đôi mắt khỏi nhạt nhòa.

      Đường Chí Long nghe thấy những lời này, nhất thời lại bị bi thương bao phủ, đôi mắt già nua, lại kéo thêm những nếp nhăn buồn bã, nước mắt làm nhòe đôi mắt, nhìn về phía đứa trước mặt này...

      Tưởng Thiên Lỗi xúc động tiến lên hai bước, tới bên giường, lại vì quá mức tôn kính, dám lỗ mãng, chỉ là tâm tình hỗn loạn đứng ở bên, muốn chút gì đó, nhưng cái gì cũng lên lời, chỉ là nhớ tới lúc Đường Khả Hinh vừa tới Hoàn Cầu, khóc lóc quỳ gối với chính mình, khát cầu kia chút ánh sáng, nghĩ như thế, lại cảm thấy châm chọc, hối hận và tự trách, tay nắm chặt, hít sâu, áy náy cùng xót xa : "Nếu như cháu... Nếu như cháu sớm biết, Khả Hinh là con của ngài, cháu tuyệt đối đối xử với ấy như vậy, tuyệt đối , để cho ấy thấy được ánh sáng muôn màu của cuộc sống! ấy vốn phải là thiên kim quý thể, có tài hoa tuyệt đối, phượng hoàng niết bàn! ! Là chúng cháu hiểu lầm ấy... Là lỗi của chúng cháu! ! Chúng cháu đáng chết! ! Làm cho ấy phải chịu nhiều ủy khuất như vậy! ! Thân phận của ấy đáng nhẽ ra so với mỗi người chúng cháu đều quý trọng hơn ! !"

      Tưởng Thiên Lỗi cho hết lời, lại sâu hướng Đường Chí Long khom lưng ân hận cùng tự trách!

      Đường Chí Long nghe xong lời này, khóe mắt cuối cùng chảy xuống giọt lệ, vốn là thiên ngôn vạn ngữ nuốt ở nơi cổ họng, nên lời, lại vì Tưởng Thiên Lỗi , cuối cùng thanh khàn khàn, kích động cảm ơn : "Cuộc sống của mỗi người, đều tự có đạo lý riêng của nó! Mỗi loại trả giá, theo thời gian trôi , kỳ thực là chính mình... có người nào thiếu ai , tất cả đều là ông trời sắp đặt!"

      " Chủ tịch Đường! !" Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, trong nháy mắt đau lòng : "Quá khứ của ngài khiến trời đất rung chuyển đất, bày mưu nghĩ kế, tuyệt đối thể có loại ý nghĩ do ông trời sắp đặt này! Vận mệnh phải vẫn nắm giữ ở trong tay chúng ta sao? Ngài cùng hai người ông truyền lại lý tưởng, chúng cháu về sau mỗi người lãnh đạo, đều suốt đời quên! Vô cùng cảm ơn ngài! Chúng cháu tuyệt đối coi những gì ngài trả giá cùng hiến dâng, đều coi là chuyện đương nhiên! Cho nên, cũng xin ngài đừng có loại ý nghĩ này! Mặc dù biết ngài ở trong tù, góc cạnh cũng bị năm tháng mài mòn, nhưng là tinh thần của ngài, cũng luôn được truyền thừa cho thế hệ của chúng cháu. Cũng xin ngài, vào giờ khắc này, cũng đừng tuân theo thiên mệnh, cảm thán năm tháng trôi qua, đều là bánh xe vận mệnh! Chúng ta mỗi người đều phải đấu tranh nắm giữ số phận của chính mình! ! !"

      Đường Chí Long nghe những lời này, đôi mắt sáng chói rạng ngời, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi vươn tay, nắm lấy đôi bàn tay tràn đầy chai sạn của Đường Chí Long, cảm giác được làn da của ông nhăn nheo, vô lực, trái tim như thắt lại, loại đau đớn phát ra từ nội tâm, từ tận đáy lòng : " Cháu cũng xin thẳng thắn, trong quá khứ cháu làm rất nhiều việc có lỗi với Khả Hinh. Đáng tiếc lúc cháu cảm nhận được điều này, hối hận cũng kịp nữa rồi, nhưng hạnh phúc của ấy đời này vẫn là chuyện quan trọng nhất trong lòng cháu! ! nay Hoàn Cầu bị bức ép, Khả Hinh biết từ nơi nào lấy được chai rượu đỏ của ông già nhà cháu, muốn lấy cái chết, để bảo toàn cho Hoàn Cầu! !"

      Đường Chí Long trong lòng, bỗng nhiên chấn động, chợt cảm thấy đại não khí huyết tràn đầy, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thể tưởng được kêu lên: "Cháu cái gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi lo lắng nắm chặt bàn tay của Đường Chí Long đau lòng ; "Chú Đường! ! Khả Hinh cùng Hạo Nhiên nhau! !Hai người đều là tự nguyện hiến dâng cho nhau! Mặc dù cháu cùng với Hạo Nhiên có rất nhiều mâu thuẫn, quan điểm bất đồng, nhưng cháu cũng chưa từng phủ nhận, cậu ấy là người lãnh đạo xuất sắc! ! tại chai rượu đỏ biết tại sao lại biến mất, Hạo Nhiên thân chính nghĩa, cháu sợ cậu ấy biết làm ra chuyện gì! ! Cho nên vãn bối ở đây khẩn cầu ngài, có thể đem bí mật rượu đỏ năm đó, cho cháu nghe được ! Để cho cháu có thể suy xét, xử lý số chuyện được đúng mực! !"

      Đường Chí Long lại vào chính lúc này, bởi vì lo lắng cho an nguy của con cùng Hạo Nhiên, mà máu dồn lên não, trận thở gấp công tâm, trong miệng phun búng máu, thấm ướt sàn nhà! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :