1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 934: chúng tôi tự làm!



      Xe thương vụ màu đen, nhanh chóng xuyên qua con đườngthành phố, chạy thẳng đến con đường náo nhiệt phía trước! !



      bóng dáng màu đen, lập tức xuất trước tháp đồng hồ của nhà thờ, tay nâng súng hạng nặng lên, nhắm trúng xe thương vụ dưới lầu chuẩn bị chạy qua cao ốc chính phủ, nhìn trong cánh của sổ màu đen, đưa mắt nhìn rất lâu rất lâu, rốt cuộc viên đạn thang, liền nhắm ngay xe thương vụ gấp rút chyaj nhanh, mới nhắm ngay ba giây, nhưng trong nháy mắt họng súng nâng lên nhắm chiếc xe cỡ lớn chạy hướng ngược lại ở phía trước , trọng lực mà bấm cò! !



      "Phanh ————" luồn ánh lửa nổ lên, lại lần mãnh liệt thẳng chạy trốn ra ngoài, trong nháy mắt đánh trúng xe buýt phía trước , tiếng phá hủy sau, thân xe mãnh liệt xảy ra hoả hoạn, vốn chen chúc con đường ngang thẳng lao đến, phải vọt tới đụng vào xe thương vụ kia! !





      Người lái xe thương vụ thấy xe sắp đụng vào xe buýt cháy kia, ta nặng kêu tiếng, lập tức nhanh chóng xoay tay lái, thân xe vừa mới gấp dừng lại! !



      "Phanh ————" viên đạn bắn ra, trong nháy mắt đánh trúng cửa xe thương vụ, thanh nổ tung, cửa xe bị tạc ra, lồng ngực của hai người vệ sĩ cũng trong nháy mắt bị miếng sắt đâm vào, ngã xuống đất chết! !



      Tám người áo đen, ba nữ năm nam, mặc quần áo thường, rồi lại nắm chặt súng ngắn, từ trong đám người rối loạn lấy tốc độ ánh sáng, bước nhanh mà tới, người đàn ông cầm đầu hai lời, liền trong nháy mắt nhảy lên thân xe, nổi giận gầm lên tiếng, lên chân nặng đá đầu vệ sĩ vừa mới ra khỏi xe thương vụ, chỉ nghe cộp tiếng, người vệ sĩ đứng đầu, lập tức bị đá đoạn! ! Xe thương vụ lại r aba vệ sĩ, đồng thời đứng dậy, hướng về người áo đen kia mới chịu vung lên súng ngắn, đều muốn nhanh chóng giải quyết ta! !



      "YAA.A.A.. ————" người con gợi cảm, mặc áo ba lỗ màu đen, quần màu xanh lá cây mê người, hai lời, ngay tại vệ sĩ muốn bắnp, lên chân nặng đạp mất ba người vệ sĩ kia, lúc rơi xuống đất dĩ nhiên nhanh chóng lóe ra lợi châm, nặng nề đâm về phía cổ ba người vệ sĩ, người áo đen còn lại, đồng thời vội ùa lên, muốn vào xe thương vụ ————



      "Phanh phanh phanh phanh phanh! !" Trong xe thân ảnh màu đen, bỗng nhiên xuất , hướng xông tới người áo đen lấy tốc độ ánh sáng, nặng đá năm chân, tên gọi Trương Khải, cận vệ của Tưởng Thiên Lỗi, chỉ thấy thân thủ của rất mạnh mẽ mà bay vọt xuống xe, bên cạnh cùng vài tên áo đen nhanh như tia chớp, nhanh chóng đánh nhau, vừa gào thét kêu trong xe lái xe : "Lập tức đưa ấy ! !"



      Lái xe lập tức nổ máy xe, tại lưỡng đồng bạn kiềm chế như bọt dưới tình huống, lập tức nổ máy xe, nhảy đương phải thay đổi thân xe ly khai! !



      "YAA.A.A.. ————" người con khác xoay thân xe trong nháy mắt, mãnh liệt từ thân xe khác bay vọt đến, hai tay nặng đập cửa sổ xe kia, phịch tiếng, miểng thủy tinh nứt ra, thân hình của lưu loát mà xông vào trong xe, vừa muốn tìm vị trí Như Mạt, liền thấy hai vệ sĩ thân thủ cực nhanh mà móc súng lục ra, muốn bấm cò, trong nháy mắt xoay người, trong thùng xe gian thu hẹp, né qua hai viên đạn, cũng đồng thời hướng về phía vệ sĩ phóng ra lợi tiêu! !



      Hai vệ sĩ nhanh chóng tránh tiêu, người níu chặt Như Mạt, cho thừa cơ mà chạy, người rất nhanh tiến lên cùng kia đánh nhau! !



      tòa nhà cao ốc sớm có chuẩn bị, cầm nắm súng trường hạng nặng, nhắm ngay Trương Khải cùng đồng bạn của mình mãnh liệt đánh nhau, ta trong nháy mắt liền bóp cò, phịch tiếng, Trương Khải trúng đạn lạc, miệng phun mạnh ngụm máu, ngã sấp đất, vừa tràn máu, vừa run lẩy bẩy mà xoay người, nhìn về phía xe thương vụ! !



      Ba người áo đen nhanh chóng giải quyết vệ sĩ, đồng thời hộ tống Như Mạt rời khỏi xe thương vụ, chân trước mới vừa rời , viên đạn lại bắn tới phịch tiếng, nổ trong xe thương vụ kia, thân xe nhanh chóng muốn nổ tung lên, ánh lửa nổi lên bốn phía! !



      Cả người Trương Khải cũng theo thân xe bạo tạc nổ tung, mà bị phản lực lại lần nữa đứng lên, điên cuồng nện lên rào chắn ven đường, lại mãnh liệt phun bụm máu!



      Người con áo đen cầm đầu, vừa đỡ Như Mạt lên phía trước, vừa tàn nhẫn nhìn Trương Khải, hai lời liền giơ súng ngắn lên, phịch tiếng, viên đạn bay thẳng trái tim của , xác nhận chết, mới lại tiếp tục đỡ Như Mạt phía trước! !



      Trong nhà thờ phía trước, liền bắn ra vài phát súng ánh lửa nổi lên bốn phía, vì bọn họ mở đường! !



      Tiêu Yên cùng Giang Thành, dẫn đám veek sĩ, nhanh chóng chạy tới, trước bước chạy đến trường tốt, vừa rồi muốn đưa tay bắn súng————



      người áo đen trong số đó, giơ bé trai khóc lên, hai lời, đưa nhóc lên cao, ném cái lên trung, phun tiếng, bé trai khóc thét lên, Giang Thành cùng Tiêu Yên thấy thế, tung người nhảy lên, tiếp được bé trai kia———— tên bắn súng ở gác chuống, nghiêng người cúi xuống, nhắm ngay Giang Thành cùng Tiêu Yên liền bắn đạn ra, phịch tiếng.



      "A! !" Cánh tay của Giang Thành trúng đạn, ôm bé trai đè dưới thân, mãnh liệt lăn lộn mặt đất! !



      Nhiều người áo đen cất súng, lại nhanh chóng đỡ Như Mạt tiều tụy và bị thương rời khỏi trường!



      ***



      "Cái gì hả?" Trang Hạo Nhiên ngồi ghế salon trong phòng bệnh của Lnahx Mặc Hàn, mãnh liệt đứng lên, nhìn về phía Tiêu Yên, thể tin nổi mà kêu lên ; "Như Mạt được cứu ?"



      "Vâng! !" Tiêu Yên nặng nề thở ra, vịn cánh tay, người cũng bị thương, bất đắc dĩ : "Thời điểm chúng tôi tới, chết tổn thương gần hết, muốn đuổi bắt, ai biết bọn họ sớm có chuẩn bị, cá súng trường mai phục ở các lầu phía trước, bắt đầu tấn công chúng tôi! Thực ngờ là, vệ sĩ nhà họ Tưởng, cũng chết hết! !Ngay cả Trương Khải cũng chết! !"



      "... ... ..." Trang Hạo Nhiên chỉ cảm thấy lồng ngực khó thở, hai quả đấm mãnh liệt mà nắm chặt, sáng nay mới biết được, ra ba năm trước đây người hủy má trái Đường Khả Hinh đúng là Như Mạt, lâu như vậy, từng giây từng phút đều muốn đưa Khả Hinh vào chỗ chết! ! Nắm đấm dần dần nắm chặt, phát ra tiếng vang răng rắc, trong thân thể giống như có con hổ mãnh liệt, muốn phá tung người ra, hai con ngươi nhanh chóng lóe ra ánh sáng cường thế! !



      Lãnh Mặc Hàn cũng nửa nằm ở giường bệnh, hai con ngươi lóe lên cái, nhanh chóng : "Như Mạt lần này được quy mô lớn như vậy cứu , phía sau khẳng định còn có người ủng hộ! Hơn nữa vô cùng có khả năng ta gặp mặt thủ lĩnh những người áo đen! Tôi luôn nghi ngờ thân phận của ta, ta có khả năng là con của thủ lĩnh! Nghe ta biết ít bí mật của Tưởng gia, lần này cùng tổng giám đốc Tưởng đàm phán tốt, vô cùng có khả năng bị người phản bội! !"



      Lúc này Lâm Sơ Nhai cũng nhanh chóng phân tích : "Lần này Hoàn Cầu và Chính phủ dính líu tới quy mô như vậy! Nhất định đắc tội người trong bóng tốikia, cũng vô cùng có khả năng là đầu sỏ gây nên cái chết của ba trăm người thôn dân! Phải biết rằng lật đổ Hoàn Cầu, có bao nhiêu người được lợi? Mặc kệ là công ty hay người trong chính phủ!"



      "Lão đại! !" Tô Lạc Hoành nghe lời này, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ; "Người... Cầm chai rượu đỏ này.."



      Ánh mắt của Trang Hạo Nhiên mãnh liệt mà lập loè.



      Mọi người đẫ hiểu ý của ta, cũng dám lên tiếng.



      Cả người tràn ngập mùi thuốc súng. Trang hạo nhưng trầm mặc hồi lâu, mới rút cuộc cười xoay người, nhìn về phía mấy người bọn họ, mang theo chút nhõm, hai con ngươi lóe lên ánh sáng sắc bén, ; "Chúng ta khi còn bé , có ít ngườiđấu tranh vì tiền tài, mà tàn nhẫn giết chóc! Trong đó có biết bao nhiêu người chết? thế giới này, những thứ thể tin được có rất nhiều! !Mặc kệ là mưu, hay là ám toán! ! Nếu chúng ta càng e ngại chiến tranh, suy nghĩ bình thường, càng có khả năng trở thành đối tượng cho người khác giết! im lặng thời gian quá lâu, liên lạc với Đế Đô xem thế nào!"



      " hiểu!" Lãnh Mặc Hàn trực tiếp phân phó Tiêu Yên ; "Lập tức phân phó người của chúng ta, nhanh chóng điều chế dược phấn cho tốt, sau đó mới xuất phát đến huyện Từ Văn! Lần này tôi nhất định phải dọn sạch sào huyệt của bọn họ! !"



      "Vâng! !" Tiêu Yên lập tức gật đầu.



      "Chúng ta có nên xin Thử tướng giúp đỡ chút hay ?" Tô Lạc Hoành ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhưng.



      " cần!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đáp lời, hai con ngươi lưu chuyển, đều có ý định, lúc này gọi Điệp Y tới! !



      Vẻ mặt của Điệp Y lạnh lùng tới, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.



      " tìm Như Mạt! ! Tôi nhất định phải tự mình tra hỏi ta! !" Trang Hạo Nhiên ngừng chút ngẩng mặt lên, hai con ngươi thâm sâu lộ ra sát khí phẫn nộ, u mà lại nắm chặt quả đấm, : "Tìm ta... Phải tìm ra ta cho tôi! !"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Điệp Y lập tức gật đầu, đứng dậy ra ngoài!



      Tiếng gõ cửa, thời điểm này nhanh chóng vang lên.



      Tiêu Đồng bước nhanh tới, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng : "Chủ tịch Tưởng có chuyện tìm ngài!"



      Trang Hạo Nhiên chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Tiêu Đồng, mi tâm xiết chặt.



      Tiêu Đồng dừng lại chút, lại tiếp tục : "Ông ấy muốn gặp ngay! ! Xin ngài lập tức đến Hoàn Cầu."



      "... ..." Trang Hạo Nhiên dừng lại chút.



      Lãnh Mặc Hàn có lẽ đoán được chút, mấy người Tô lạc Hoành và Lâm Sơ Nhai cũng đoán được phần nào, tất cả đều trầm mặc mà nhìn , : "Có số việc, cuối cùng cũng lừa được..."



      "... ..." Trang Hạo Nhiên vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ chút, mặt lướt qua khí thế đáng sợ, xoay người ra ngoài!



      Đường Khả Hinh vừa mới được chú Phúc và Bác Dịch sơ cứu xong, lực độ vừa phải đỡ cánh tay, ra phòng bệnh, rồi lại mấy người Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ra ngoài, người lộ ra hơi thở nặng nề, đôi mắt của chợt khẽ lướt qua chút lo lắng, hỏi : "Có chuyện gì vậy? Sao sốt ruột như vậy?"



      Tiểu Hà cũng nhìn bóng lưng của Trang Hạo Nhiên, có chút lo lắng nói; "Nghe Như Mạt tiểu thư lúc bị cưỡng chế đưa vềkhách sạn Á Châu, được cứu , trong đó chết rất nhiều vệ sĩ cùng người qua đường!"



      "A! !" Đường Khả Hinh thể tin nổi mà quay đầu, nhìn về phía tiểu Hà, đáy lòng mãnh liệt phát lạnh, : "Có chuyện này?"



      "Ừ!" Tiểu Vi cũng gật gật đầu, từ nghề nghiệp cảm thấy việc bên trong, tay của ta nhịn được mà nắm chặt cánh tay của Khả Hinh, thề nhất định phải bảo vệ an toàn của ấy!



      ***



      Biệt thư yên tĩnh đỉnh núi, truyền đến từng đợt tiếng kêu thống khổ! !.



      Cả người Như Mạt toàn là máu nằm lăn lộn ở giường, tùy ý bác sĩ cầm lấy kìm giải phẫu, ở người của mình, gấp miếng miếng thủy tinh ra, mỗi kìm ra miếng, liền máu tươi đầm đìa, từng đợt thống khổ mà kêu lên đến khàn cả giọng, tay đầy máu, nắm chặt ga giường kia, hai con ngươi run rẩy lên phẫn hận, nhìn về phía bầu trời, lửa giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi nói; "Đường Khả Hinh! ! Hôm nay tôi phải chịu đau đớn như vậy, đều là ! ! Đều là tạo thành! ! cướp Thiên Lỗi! ! còn muốn đưa tôi vào chỗ chết! ! Tôi nhất định buông tha ! ! Tôi nhất định bỏ qua cho ! !"



      Mười người áo đen trầm mặc mà đứng ở bên, ngẩng đầu, nhìn về phía Như Mạt, giống như lập lời thề nói : "Tiểu thư, yên tâm! ! Chúng tôi nhất định giết ta, báo thù cho !"



      Đôi mắt quyến rũ rưng rưng mà chuyển động! !



      nghiến răng nghiến lợi, mặc cho bác sĩ gấp thủy tinh ở tay mình ra, rồi lại phẫn hận nói : "Các ngươi đều là phế vật! ! Tôi bao giờ tin tưởng các ngươi nữa! Hành động lần nào cũng thất bại! !Sao chúng ta có thể giao phó với quản lý Lưu đây! ? Thậm chí còn đem Uyển Thanh ném ! ! Liền con tin cũng có! ! Phế vật! ! Phế vật! !Chờ cha tôi đến, từng bước từng bước xử lý các ngươi!"



      Mười người áo đen, tất cả đều trầm mặc mà đứng chỗ, cúi đầu xuống, lên tiếng! !



      Bác sĩ cầm kìm phẫu thuật, cẩn thận từng li từng tí mà lấy miếng thủy tinh từ bên hông Như Mtạ ra, nhẹrút ra miếng thủy tinh khối dài bằng ngón tay!



      "A ————" Như Mạt lại đổ đầy mồ hôi chảy nước mắt, ngửa đầu phẫn nộ mà kêu to; "Đường Khả Hinh! ! Tôi ngươi nhất định phải khiến sống bằng chết! !"



      chiếc xe thương vụ màu đen, thắng gấp ở trước biệt thự, cửa phanh tiếng mở ra, người đàn ông ra như là quân nhân, mỗi người bọn họ đều khỏe mạnh khí phách, mặt cường tráng như sắt, đằng đằng sát khí, cùng tập trung chỗ vào biệt thự, người áo đen muốn ngăn cản, hai tay của bọn họ như gió mà ném súng ngắn ra ngoài, lấy tốc độ như sét đánh, viên đạn như muốn bắn ra, nhắm ngay người trước mặt ————



      Người áo đen biết thân phận của họ, liền lên tiếng, để cho bọn họ lách mình vào! !



      Như Mạt tiếp tục chịu đựng đau đớn, đổ mồ hôi kêu to, ngón tay như là ma quỷ mà nặng nề nắm chặt đệm giường, thân thể run rẩy mà kêu to.



      trận tiếng bước chân nặng nề vang lên! !



      Nhiều người áo đen móc súng lục ra trong nháy mắt, nhắm ngay cửa vào phòng ngủ——



      Mười người áo đen, mặc âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng tới, cũng sợ súng ngắn, chẳng qua là nhìn Như Mạt nằm trong vũng máu, bộ dáng đau đớn như vậy, : "Uỷ viên Lưu chúng tôi đối với hành động lần này của nhóm người của , vô cùng thất vọng! ! Chẳng qua bởi vì trải qua thời gian dài, chúng ta hợp tác vui vẻ, cũng thể bởi vì hai chuyện, liền chặt đứt mối quan hệ hợp tác! Hơn nữa chúng tôi còn có rất nhiều chuyện, cần dựa vào cha !"



      Như Mạt nằm ở giường, đau thở nổi, đổ mồ hôi nhìn chỗ nào đó ở phía trước, lên tiếng.



      "Vì vậy chúng ta lần này đặc biệt... vì Như Mạt tiểu thư dẫn theo phần lễ vật tới đây!" người đàn ông đứng đầu tiếp.



      Như Mạt nghe lời này, hai con ngươi lóe lên, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia...



      Ông ta lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào Như Mạt rất lâu rất lâu, khuôn mặt trầm giống như hóa đá, đưa mắt nhìn rất lâu, mới : "Nghe Như Mạt tiểu thư, vô cùng hận người quản lý rượu ở Hoàn Cầu, Đường Khả Hinh, cũng biết ta là cầm bình rượu đỏ! Mọi người chúng tôi toàn lực hủy hoại ta, cho bớt giận."



      Rốt cuộc sắc mặt của Như Mạthòa hoãn chút, rồi lại vẫn ôm chút nghi ngờ : "Vệ sĩ bên người ta, mỗi người đều rất lợi hại, các ngươi có thể động đến ta?"



      Người đàn ông cầm đầu, nghe lời này, cũng chỉ lạnh lùng : "Như Mạt tiểu thư, chúng tôi muốn nhắn với cha của , nhất định thể quên hợp tác lúc trước của chúng ta, hết sức mà tìm được bình rượu đỏ kia! ! Chuyện còn lại chúng tôi tự làm! !"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 935: biết
      Editor: TQ Nguồn Hàng
      Tổng bộ Hoàn Cầu!
      chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng trước cửa Trang Hạo Nhiên thân âu phục màu trắng, chiếc áo sơ mi màu trắng tương xứng bên trong, thậm chí hiếm khi thấy dùng cà vạt màu bạc, khuôn mặt đều biểu ra mười phần tôn quý và khuôn phép, ra khỏi ghế điều khiển của mình, nhìn cha vì chính mình mà chuẩn bị vệ sĩ, như vây quanh chính mình vậy, nặng nề thở dài, tay vừa cài lại khuy áo của âu phục, vừa bước lên bậc thang!
      Ba nhân viên lễ tân đứng chào đón ở đại sảnh, nhìn tôn kính cúi đầu.
      Trang Hạo Nhiên trầm mặc lên tiếng, cứ thế về phía trước, hơn mười người vệ sĩ vây xung quanh, tất cả đều giơ dụng cụ thăm dò kim loại và súng ông lên, mọi người liền đề cao cảnh giác theo sát sau .
      Thang máy tinh tiếng mở cửa ra!
      Trang Hạo Nhiên vào bên trong, vệ sĩ hai bên cũng lập tức tiến vào trong, đứng ở phía sau , cuối cùng thang máy ấn nút đóng cửa thang máy, thang máy lập tức hướng tâng cao nhất lên!
      Phòng làm việc của chủ tịch Trang.
      Trang Tịnh Vũ thân âu phục màu xám, nét mặt chăm chú ngồi trước bàn làm việc, biết Tương Vĩ Quốc muốn biết chuyện của Trang Hạo Nhiên, hai con ngươi của nhìn quanh phòng, thể tưởng tượng nổi Trang Hạo Nhiên từ đến lớn, tuy ương bướng vô cùng, nhưng cũng là đứa con ngoan nhất đời, lúc còn ngoan ngoãn hiểu chuyện lương thiện như vậy, thường mình trong đêm khuya ngồi trước bàn làm việc, lúc phê duyệt các văn kiện, nó lén lút đứng bên cạnh cửa, liếc về phía mình ….
      Đến nay vẫn còn nhớ lúc nó đứng bên khe cửa, ánh mắt lúc nhìn về phía mình, ngập tràn quan tâm.
      Trang Tịnh Vũ nghĩ tới chỗ này, kìm lòng được mà nở nụ cười, lại nhớ tới khi nó còn là đứa bé vẫn mang tã lót, đẹp trai đáng như vậy, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, khóc khóc nháo nháo, mẹ dỗ thế nào cũng nín, vợ thường ôm ôm bế bế, bởi vì đứa bé khóc rất to mà chính mình đau lòng lại khóc nức nở, lúc này đây chỉ có bản thân mình, đều làm cha, ôm bảo bối vào trong lòng, đứng trước cửa sổ sát đất, đối diện với sao bầu trời, ánh mát lấp lánh có chút lay động, vừa nhìn về phía gương mặt đáng của bảo bối chìm vào giấc ngủ , đôi mắt ông kìm lòng được hồng hồng....
      Cho nên, khi bắt đầu, lúc đêm khuya vẫn luôn là Trang Tương Vĩ, ôm chặt lấy con, đứng ở trước cửa sổ sát đất của thư phòng, đối diện với ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lại nhàng, chứa đầy nhẫn nại và tình lớn nhất thế giới.
      Hồi tưởng lại chuyện này....
      Tim Trang Tịnh Vũ hiểu sao bỗng đau đớn, nghĩ Trang Hạo Nhiên đến, mang lại ánh sáng cùng tình thương lớn cho gia đình này, vĩnh viễn thể xóa bỏ lòng nhiệt tình và hiếu kỳ, mỗi ngày dưới ánh nắng xán lạn đầu xuân, ôm bó hoa bách hợp, lúc mẹ còn chưa tỉnh, cắm vào bình hoa của mẹ, dọn dẹp phòng làm việc bừa bộn của cha, nhưng vẫn quên cây bút của cha Tương, đặt vào trong hộp đựng bút. Thậm chí sau khi lớn lên, thói quen này của bản thân vẫn tiếp tục giữ, rất thích dùng bút máy bạc kim, dùng bút viết chữ ký tiêu sái của mình, ông biết đứa con này vẫn luôn lấy mình làm mục tiêu phương hướng trong cuộc sống, ông cũng biết, đứa con này luôn lấy chính mình để kiêu ngạo..
      Càng nghĩ tim càng đau, càng nghĩ càng mất mát.
      Trang Tịnh Vũ thở dài, hai bàn tay đan vào nhau đặt bàn, nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trước mắt gần 10 tỷ, tất cả điều này đều như mây trôi, quan trọng vẫn là hạnh phúc của con cái...
      Cửa thang máy mở ra
      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong cửa thang máy, nhìn chằm chằm vào phòng triển lãm của Hoàn Cầu, tất cả đều tái lại lịch sử gây dựng nghiệp Hoàn Cầu, còn có Tương Vĩ Quốc cùng Trang Tịnh Vũ hai người đều trải qua muôn vàn khó khăn, mà bản thân mình cùng với Tưởng Thiên Lỗi cho tới nay vẫn chỉ là tiếp nối nghiệp của cha. Mặc dù gây dựng tương lai, bất quá cũng chỉ là chút thành tựu của bản thân, cũng thể đuổi kịp được thành tựu huy hoàng của cha ông, nếu nếu Tưởng Thiên Lỗi khánh thành được công trình khách sạn dưới nước, có lẽ biểu được chút thành tích tốt….
      thở dài tiếng, hai tay cầm lấy cây bút âu phục ra khỏi thang máy, khi những nhân viên đứng dậy hướng về phía mình chào hỏi, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc, thẳng về phía trước, lúc qua phòng làm việc của Trang Tĩnh Vũ , hiểu sao lại dừng lại, ánh mắt liếc nhìn cánh cửa kia….
      Trang Tĩnh Vũ trầm mặc ngồi trong phòng, biết con trai ở ngay bên ngoài, đôi mắt lưu chuyển, chỉ sắc mặt thâm trầm lên tiếng.
      Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở bên ngoài như cũ, giống như hồi tưởng cùng do dự….
      Phòng làm việc của chủ tịch Tưởng!
      Tưởng Vĩ Quốc thân âu phục màu đen, ngồi ghế sô pha rộng lớn xa hoa, hai tay đặt tay vịn ghế, khuôn mặt vẫn luôn duy trì vẻ cứng rắn quen thuộc. Cuộc sống cho tới bây giờ vốn có thiên vị, mặc kệ là có quyết định gì nữa.
      Tưởng Vĩ Quốc nghe được thanh gõ cửa, ông trầm mặc do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn mặt lạnh, môi mỏng mở ra, lên tiếng đáp lại:“Vào ….”
      Trang Hạo Nhiên nghe thấy thanh này, cuối cùng mới vươn tay ra, mở cửa vào, trong nháy mắt tiến vào trong phòng, nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc vẫn với thói quen hằng ngày ngồi sô pha, sắc mặt trầm xuống, lên tiếng, con ngươi thâm thúy lóe sáng cơ hồ như ánh sáng u tĩnh chìm sâu dưới mặt hồ, thế giới này có tí ti chuyện gì khiến ông hối tiếc, Trang Hạo Nhiên vẫn cứ như vậy, đứng ở bên cửa, nhìn ông rất lâu…
      Tưởng Vĩ Quốc biết Trang Hạo Nhiên nhìn chính mình, nhưng vẫn ngồi đó duy trì như cũ mặt lạnh lên tiếng.
      Hai mắt Trang Hạo Nhiên chớp chớp vài cái, dường như có chút ngấn lệ, nhưng vẫn áp chế lại tư tưởng mãnh liệt kia, mỉm cười gọi : “Chú! Chú có chuyện tìm cháu?”
      Tưởng Vĩ Quốc nghe được lời này, ngước mắt, nặng nề thâm sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
      Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc nhìn ông.
      “ Vào đây…” Tưởng Vĩ Quốc thản nhiên nhìn .
      “Vâng!” Trang Hạo Nhiên tôn kính đáp lại, rồi cẩn thận đóng cửa lại, mới xoay người nhìn Tưởng Vĩ Quốc mỉm cười tới, :“Hôm nay là ngày hiếm có, chú cư nhiên lại tìm cháu chuyện”
      Tưởng Vĩ Quốc trong nháy mắt nghiêm nghị kiêu ngạo đứng thẳng người, đôi mắt trở nên sắc bén, thậm chí ùn ùn kết thành tức giận, hướng Trang Hạo Nhiên, ánh mắt vừa do xét vừa tới.
      Trang Hạo Nhiên đứng thẳng người, hai mắt lưu chuyển, cũng bình tĩnh nhìn Tưởng Vĩ Quốc.
      Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc bước đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, đôi mắt kia tựa hồ như muốn vít chặt vào khuôn mặt , thậm chí còn dùng ánh mắt sắc bén, len lỏi vào sâu bên trong đôi mắt , cho phép dối bất cứ điều gì, thoát ra khỏi thế giới của mình, mới thong thả :“Nghe ,… cháu lấy được chai rượu đỏ kia? Mở ra chưa? Nhìn thấy gì bên trong đó?”
      “……” Trang Hạo Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén kia của Tưởng Vĩ Quốc, có chút ngưng lại, cuối cùng mới ngẩng mặt cười rộ lên, : “ có, đến tay rồi nhưng lại lấy được”
      “….”Tưởng Vĩ Quốc hai mắt nhanh chóng chuyển động, nhìn chằm chằm , như phỏng đoán lời hay giả.
      !” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tương Vĩ Quốc kìm lòng được, cười rộ lên : “ Chú xem cháu đối với chú có khi nào cháu dối, cháu thường dối cha mẹ, lừa chị, thất hứa nhiều người, nhưng đối với chú cho tới bây giờ đều có cách nào dối được”
      “….”Tưởng Vĩ Quốc híp hai mắt lại, thâm trầm nhìn .
      Trang Hạo Nhiên lại nhìn Tưởng Vĩ Quốc khẳng định cười : “ mà, mặc kệ là như thế nào cháu cũng dốc hết sức tìm bằng được chai rượu đỏ đó, nhìn xem Tưởng gia chúng ta còn có bao nhiêu bí mật, rốt cuộc có đủ để hủy diệt nghiệp mà hơn ba trăm vạn nhân viên Hoàn Cầu chúng ta vất vả gầy dựng nên hay !”
      “….”Tưởng Vĩ Quốc ánh mắt vẫn nhìn như cũ.
      “Cháu tìm được chai rượu đỏ kia” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía ông, lại mỉm cười : “Có chuyện gì! Cháu chịu trách nhiệm, biết chú lo lắng Thiên Lỗi gặp rắc rối, chú cứ yên tâm !”
      “Cháu chịu trách nhiệm cái gì? Hoàn Cầu là của cháu cùng Thiên Lỗi”
      Tưởng Vĩ Quốc khôi phục vẻ lạnh nhạt , ánh mắt cũng vô tình, nhìn về phía .
      Trang Hạo Nhiên vẫn kìm lòng được mà cười rộ lên, nhìn phía Tưởng Vĩ Quốc : “Thiên Lỗi lúc chín tuổi ngồi bên cạnh ghế tổng giám đốc nghe phát biểu trong cuộc họp, ấy trời sinh ra để lãnh đạo, mà cháu bất quá cũng chỉ là đứa trẻ vẫn thích vui chơi chu du thế giới. Cái gọi là núi thể có hai con hổ, thế giới căn bẳn có hai kẻ độc tài! Như vậy chỉ có thể chế giễu quyết sách cá nhân cùng trí tuệ của người lãnh đạo, thậm chí ảnh hưởng đến cá tính mạnh mẽ vang dội của ấy! Cháu ngày đó nếu vứt bỏ vị trí tổng giám đốc, cuộc sống vẫn vui vẻ như vậy, Nhưng Thiên Lỗi, chín tuổi bắt đầu vì tập đoàn này mà cố gắng, ấy trời sinh ra đảm nhận trách nhiệm này”.
      "Cháu hôm nay là xảy ra chuyện gì?"Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn hỏi: "Chưa bao giờ nhún nhường người khác, lại ra lời này! !"
      Trang Hạo Nhiên hiểu nhìn về phía ông, nở nụ cười : " tại Hoàn Cầu chúng ta có thể trải qua đại nạn, cho nên có chút xúc động. Nhưng bất kể như thế nào, cháu sông nhiều năm như vậy, cũng hiểu rằng, có vài thứ, sinh mệnh chỉ định là của Thiên Lỗi! ! Chú khẩn trương vì Thiên Lỗi, cha cháu cũng Thiên Lỗi! Tất cả mọi người đều thích ấy! Cháu vì để cho mọi người thích cháu, liều mạng làm chút chuyện khác với ấy, để dẫn tới chú ý của mọi người. Có đôi khi nghe chú mắng cháu chút thôi, cháu cực kỳ vui vẻ..."

      Tưởng Vĩ Quốc cắn chặt răng, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch miệng bộc lộ ý cười, nhìn về phía tiếp tục : "Được, chú người còn có điều gì muốn hỏi cháu?"

      "... ..." Hai tròng mắt Tưởng Vĩ Quốc có phần dịu lại nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lại chịu nổi ánh mắt như vậy, chậm rãi trầm mặc xoay người, hai mắt run rẩy ngấn lệ, cố nén chút kịch liệt, nắm nắm đấm, sâu xa : "Dì gần đây dường như sức khỏe được tốt, chú cùng Thiên Lỗi nên bên cạnh người nhiều hơn. Bà ấy vốn thích nhiều, chuyện buồn phiền gì cũng để trong lòng tốt, cháu lại có nhiều thời gian cùng bà ấy tâm , bà ấy dường như cũng phải rất thích cháu, cho nên liền quấy rầy bà ấy vậy..."

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "... ..." Tưởng Vĩ Quốc cứ như vậy nhìn bóng lưng .

      Trang Hạo Nhiên xong, lại yên lặng lúc, mới bước nhanh ra khỏi văn phòng, kéo mạnh cửa, trong nháy mắt đóng lại, ngẩng mặt, để cho đôi mắt kịch liệt lóe lên nhìn thẳng về phía trước, nghĩ lâu, mới đè nén hơi thở nặng trĩu kia xuống, chậm rãi thở ra, mới khôi phục dần thị lực, nhìn phòng làm việc của Trang Tĩnh Vũ, khẩn cấp cất bước tiến vào, nháy mắt mở cửa, kêu: "Cha! !"



      Trang Tĩnh Vũ nhất thời khẩn trương cùng sốt ruột đứng lên, hai tròng mắt nhịn được bỗng ngấn lệ, mang theo rất nhiều nghi vấn, trong lòng đau đớn, nhìn về phía con trai! !

      Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt cha bộc lộ vẻ kỳ quái như vậy, đột nhiên ngửa mặt cười rộ lên, nhìn ông, : "Người sao vậy? Biết chú muốn gặp con, lại sợ con bị mắng sao?"

      "... ..."Trang Tĩnh Vũ tạm dừng lúc, đôi mắt mới lóe lên khẩn trương nhìn về phía con trai, : "Con... Chú gọi con vào cái gì rồi sao?"

      Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, nhìn về phía cha : "Ông ấy hỏi con vể rượu đỏ, có phải con vụng trộm mà giấu rồi ... Ông ấy sao lại có thể biết con muốn làm chuyện xấu hay ?"

      Trang Tĩnh Vũ khẩn trương nhìn .

      Trang Hạo Nhiên thâm sâu nhìn về phía cha mình, từ trước đến nay kính trọng cha tính tình ôn hòa hiền lành, mặc dù bị ông đánh chết, lại vẫn cảm nhận được tình thương tràn đầy ấm áp nhất thế giới này, ông vẫn luôn dùng cách của ông, để mang đến hạnh phúc cho mình, khỏi cười rộ lên, : "Đúng là con biết, rượu đỏ ở đâu cả !"

      Trang Tĩnh Vũ lại thâm tình kích động nhìn về phía con trai, vội vàng : "Con... Con biết?"

      "Con biết!"Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cười rộ lên .

      Trang Tĩnh Vũ lúc này, đột nhiên trầm mặc, trầm mặc...

      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn cha, chăm chú nhìn lâu, đột nhiên mới thở mạnh : "Đừng cho mẹ biết, chuyện công việc của con, con muốn khiến cho bà ấy lo lắng, mỗi lần con gặp chuyện may, bà ấy đều lén lút khóc lâu. Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, mẹ của con, vĩnh viễn là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời con! Còn có Khả Hinh và chị nữa, chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc sống của con! Đương nhiên còn có cha! ! Các người với con đều tâm liên tâm, huyết liên huyết!"

      Trang Ngải Lâm đứng bên ngoài phòng làm việc, hai tròng mắt khỏi đỏ bừng, cúi xuống, cố nén nước mắt...

      Ân Nguyệt Dung trốn trong phòng nghỉ, nghe con trai đến đây, bà khỏi đưa tay che miệng, nghẹn ngào nức nở, nhớ tới mùa hè ba mươi năm trước, bảo bối đáng , mới còn trong tã lót chưa đầy tháng, được đưa đến nhà mình ở nước , vào thời điểm mắt mình vừa nhìn thấy nó lầm đầu tiên, liền thích đứa này, giống như mẫu tử liên tâm(*), trời sinh như vậy, đem nó ôm vào trong lòng mình, nhưng nó vẫn ngừng khóc, có thể là bởi vì nhớ mẹ, bà vào lúc đó, toàn bộ thế giới tất cả đều cảm thấy ác cảm, mực hỏi, mẹ đứa bé này là ai, còn sao? ! Thời điểm đó, ai đáp lại lời mình, chỉ có bảo bối này vẫn khóc và khóc, khóc đến mức khiến trong lòng mình phải đau đớn...
      (*): Tình mẹ con thắm thiết, gắn kết như phần trong cơ thể thể tách rời.
      Chân tướng sau mười năm, mới vào buổi tối nào đó, bị vạch trần, ra Tưởng lão vì tập đoàn này vất vả gian nan mới xây dựng được nghiệp lớn, vì duy trì cân bằng giữa các cổ đông của tập đoàn, liền đem con trai vừa mới sinh của Diệp Mạn Nghi cùng Tưởng Vĩ Quốc vừa mới chào đời, trộm đưa đến trước mặt Trang Lão, dối với Diệp Mạn Nghi rằng, đứa bé kia chết, từ đó Diệp Mạn Nghi vẫn tan nát khóc rống lên lâu, lại đối mặt với bản thân ở địa vị cao, có thể mang đến vô số hậu quả xấu cho mọi người, mỗi người chỉ có thể dối biết gì, cắn răng chịu đựng! Sau mười năm, chân tướng ràng, hai gia đình mới phát bí mật động trời này, mỗi người đều đau lòng rơi lệ, hối hận, tự trách, thương tâm thôi, nhất là Diệp Mạn Nghi, từ đó hận người Trang gia, lại đối mặt với con trai ruột của mình, bà vẫn giữ thái độ lạnh lùng thân thiết! ! Có lẽ chỉ có bà mới hiểu được nguyên nhân, bà thân là phu nhân chủ tịch, chỉ có suy nghĩ vì hai đứa con trai, mà càng phải suy nghĩ vì tập đoàn, cho nên có số việc, dù lòng đau, nhưng cũng thể vạch trần...

      Tưởng Vĩ Quốc, người duy nhất biết chân tướng việc, vào cái đêm vô số ánh sao lấp lánh bầu trời kia, ông vừa mới vì ra đời của con trai, vui sướng chưa đầy 24 giờ, lại đối mặt với mệnh lệnh nặng nề kia của cha, cùng lời tình ý sâu xa kia, muốn ông hiểu rằng, mình chỉ là cha đứa bé, mà lại là tổng giám đốc của cả tập đoàn! Ông thể trốn tránh, mà nhất định phải thực trách nhiệm! ! Nguyệt Dung thể sinh con được, đây là cách duy nhất!

      Bí mật trong cuộc sống còn có bao nhiêu thứ? Trang Hạo Nhiên lại biết được bao nhiêu? mở chai rượu kia, lại vào lúc sáu tuổi, hiểu sao mở cửa sổ sát đất ra, bò vào thư phòng Tưởng Vĩ Quốc, cùng Thiên Lỗi chời trò trốn tìm, liền lén lút trốn vào bên trong giá sách nào đó, nghe được cuộc chuyện của Tưởng Vĩ Quốc cùng Tưởng lão, đứa bé sáu tuổi này, từ đó so với tất cả những người lớn, đều sớm biết , thân thể , núp trong giá sách kia, hai chân co rút lại, tóc ngắn ngủn, đều ẩm ướt, đôi mắt to sáng lên, trong nháy mắt nghe cuộc chuyện giữa bọn họ...

      Từ đó! ! bắt đầu đối với cha mẹ, còn có chị mình tốt bằng mọi cách, bởi vì cha ông từng dạy, nhiều chuyện thế giới này, đều vì bất đắc dĩ mà làm, đáp án thực , phải là kia, mà là quá trình, đến cùng có ý nghĩa hay , có xứng đáng bởi vì nó mà trả giá và hy sinh hay ... truy cứu đáp án này, cũng hiểu được, đối với tình thương vụ lợi của cha mẹ và chị , muốn trả giá và bồi thường gấp bội...

      Chỉ là, chỉ là ngẫu nhiên, biết được Diệp Mạn Nghi thích hoa hồng, lúc thường đến Tưởng gia chơi đùa, vào buổi sớm mai đầy nắng kia, hái bó hoa hồng, đặt trước cửa phòng mẹ, cũng biết, Tưởng Vĩ Quốc thường vào lúc mình về nước, vừa tức giận vừa đứng bên cạnh cửa phòng làm việc, kỳ phải vì mắng con trai, mà chỉ là muốn liến mắt nhìn thoáng qua con trai cái, cho nên ngẫu nhiên để ý đến bên cạnh ông, nở nụ cười mà đối diện với quở trách của người cha nghiêm túc này...

      Đối với việc sau khi về nước, Tiêu Hào Oánh điều tra, thậm chí cử người theo dõi ấy biết được, ấy bí mật lấy tóc của mình và Tưởng Thiên Lỗi, đến bệnh viện tiến hành xét nghiệm ADN, lập tức cửa Tô Lạc Hoành lặng lẽ đuổi tới. Tráo đổi mẫu tóc, xáo trộn thực tại, bảo đảm cho bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, chỉ là cuối cùng, lại vẫn lại là bị Tiêu Hào Oánh phát , may mắn người phụ nữ này vẫn ôm ấp tư tưởng xả thân vì người, mang theo bí mật này về nước...

      Thiên Lỗi, nếu theo tôi cướp đoạt Hoàn Cầu, tôi hẳn cùng tranh giành, bởi vì thân thế của tôi và , từng khiến cho rất nhiều người hy sinh và tự trách, ngày đó, nếu tôi rời khỏi, tất cả thế lực của Hoàn Cầu, chân chính lọt vào tay mà có thể thuyết phục mọi người! cần, tôi cũng phải trả lại cho ! Bởi vì ... Là trai! !

      Ân Nguyệt Dung khỏi che miệng khóc lên.

      Trang Hạo Nhiên xoay người trong nháy mắt, nghe được tiếng khóc của mẹ, biết thời khắc này thể an ủi, trái tim lại đau đớn trăm điều, vì là con trai của Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung mà kiêu ngạo, vì có được tình thương của hai người họ mà hạnh phúc! vì mẹ mến Khả Hinh như vậy, mà cảm động vạn phần, bởi vì mong ước mình có thể hạnh phúc, thậm chí còn đem toàn bộ mọi thứ của ông ngoại, tất cả đều cho mình, chưa từng bận tâm mình phải là con trai ruột của họ, cuối cùng có ngày trở về Tưởng gia...

      Cha mẹ, con vĩnh viễn... Đềulà con trai của các người! Mặc kệ kiếp này, hay là kiếp sau! ! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 936; Khát nước



      Văn phòng tổng giám đốc! !



      Tưởng Thiên Lỗi thể tin nổi mà đứng lên, sắc mặt hơi lộ ra chút tiều tụy, ho khan, hai con ngươi mãnh liệt bắn ra ánh sáng, nhìn về phía Thẩm Quân Dụ và Đông , lặp lại câu mình vừa mới nghe được, nhanh chóng : "Các ngươi cái gì hả! ? Các ngươi , Như Mạt được cứu ? Thậm chí giết tất cả vệ sĩ của tôi?"



      Thẩm Quân Dụ đứng ở bên, sắc mặt nặng nề mà nhìn về phía , gật đầu ; "Phải! Chuyện này, quả là chúng ta sơ sót, ngờ có người sử dụng quy mô lớn như vậy cứu ta! Nghe tình huống lúc đó, có ít người mai phục ở trước nhà thờ và các cao ốc, thậm chí sử dụng đến vũ khí tàn nhẫn như vậy,, trong đó còn có ảnh hưởng gây thiệt hại đến xe ta-xi hơn mười hành khách! Lưng và thậm chí cả mặt cũng bị thương rất nghiêm trọng!"





      Trong nháy mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay người, hai tay nắm chặt quả đấm đến khanh khách rung động, nhớ tới gương mặt bình thường luôn dịu dàng của Như Mạt, ngờ ta lại ngoan độc như vậy, rồi ra nghi vấn của mình, : "Cái này kì quái! Mặc dù Như Mạt có liên quan đến tập đoàn sát thủ kia, thế nhưng ta gặp chuyện may, lại sử dụng quy mô lớn như thế tới cứu ta, thậm chí sợ cảnh sát trong thành phố, thậm chí coi rẻ cảnh vệ, chuyện này là sao?"



      Trần Tuấn Nam ngồi ở phía trước vị trí Tổng giám đốc, nhíu chặt mi tâm, nhanh chóng : "Nghe bí mật rượu đỏ, liên quan đến chính phủ và quan viên, tập đoàn sát thủ đó có khi nào cấu kết với chính phủ ? Thậm chí thân thế của Như Mạt, cũng có đơn giản như vậy?"



      Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mi tâm, nhìn về phía Trần Tuấn Nam! !



      Tống Lạc Trạch, luôn xử lý công việc khách sạn bên Nhật Bản và Hàn quốc, ít khi về nước, chỉ thấy mặc âu phục màu lam, bên trong là áo sơ mi màu tím đậm, đầy hơi thở giới thượng lưu, hai chân vắtchéo mà ngồi ở ghế tiếp khách màu đen, hơi ngẩng đầu lên, lăng lẽ mà phân tích : "Tôi nhớ Như Mạt hình như lớn lên ở nhi viên, rồi sau đó theo Tần gia, chuyện này nay xem ra, có quá nhiều trùng hợp! ! Hòan Cầu của chúng ta yên ổn nhiều năm như vậy, đều là bởi vì chúng ta hợp tác rất tốt với Tần gia, sau khi ông Tần vứt bỏ chính trị thương lượng càng lúc càng có lợi, nhưng từ khi Như Mạt ly hôn với thị trưởng Tần, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra! ! Thậm chí còn dính dáng đến ám sát, trúng độc, v..v…tình huống! ! Chúng ta giả thiết, quả nếu chuyện này dính dáng đến Như Mạt, lúc nào ta cũng có thể điều động thế lực, có khả năng là quan hệ hợp tác bình thường! Tôi vừa rồi cúp máy, trực tiếp đến cục cảnh sát, điều tra khu vực giám sát và điều khiển, vừa đúng khu vực giám sát và điều khiển thành thị có đóng, sau đó tôi liền đến trường điều tra, vừa vặn thấy cameras trước của siêu thị, quay ràng tình huống lúc đó, tôi phát chuyện, chính là phương hướng tản đạn lạc, còn có súng trường ám sát, ngược lại như người bình thường bắn ra được!"



      Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mi tâm, nhìn về phía ; "Ý của cậu là..."



      Tiếu Nại mặc âu phục màu lam nhạt, áo sơ mi trắng, thân cao gần tám - chín, ngồi ở vị trí, mỉm cười, mang theo quen chút kiêu ngạonói : "Quân nhân! ! Giống như quân nhân xuất ngũ!"



      Đôi mắt của Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, suy nghĩ đến chuyện này! !



      "Bọn họ cứu Như Mạt! Chỉ có hai tình huống! !" Thẩm Quân Dụ nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : " người của ta có bí mật, có giá trị lợi dụng! ! Nhưng tôi thấy tình huống này giống! ! Bởi vì có giá trị lợi dụng, cứu người thể nào cẩn thận từng li từng tí như vậy, mà tràn ngập tôn kính! ! Như vậy chỉ còn lại khả năng!"



      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Thẩm Quân Dụ !



      Vẻ mặt của Thẩm Quân Dụ nhàn nhạt mà nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng : "Vô cùng có khả năng, ta và thủ lĩnh nhóm người đó có quan hệ máu mủ, dù phải là cha con, cũng có thể là người thân nhất! !"



      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nặng nề, im lặng nhớ kỹ câu này..."Người thân nhất! !"



      "Nếu như giả thiết như vậy, có thể ! !" Thẩm Quân Dụ lại nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Rất nhiều nghi vấn của chúng ta, đều có thể hiểu rồi! !".



      "... ... ..." Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lập tức sắc bén nhìn về nơi nào đó, tay kìm được mà nắm bút máy.



      Lúc này Tiếu Nại quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Nam, hơi tươi cười, ; "Nếu như Như Mạt là con của người đứng đầu tập đoàn sát thủ! ! Như vậy bây giờ ta mang theo bí mật của Tưởng gia, có thể giúp được ân lớn cho quan viên chính phủ! ! Thậm chí tương lại, ta là nhân vật quan trọng để hủy diệt Hoàn Cầu của chúng ta! !"



      Lúc này Tống Lạc Trạch, cũng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, phong cách nhanh chóng quyết đoán xử lý mọi chuyện, : "Hôm nay là thời khắc nguy cơ của Hoàn Cầu, đầu tiên chúng ta phải nhanh chút tìm được bình rượu đỏ kia, hiểu rõ bí mật trong đó, mới có thể hóa giải vấn đề! !"



      "Cái đó đến cùng... ..." Tiếu Nại nhíu mày nhìn về phía mấy vị tổng giám đốc, cười ; "Đến cùng bình rượu đỏkia, vào trong đó rồi hả? Có thể... Vẫn còn ở chỗ tổng giám đốc Trang ?"



      "Trăm phần trăm ở đó!" Thẩm Quân Dụ gần như có thể khẳng định nói : "Tính cách của Lãnh Mặc Hàn tôi hiểu nhất, lần trước lúc nắm giữ thị trường chứng khoán, chiêu số của ta lắm! ! Tôi ghét nhất là ta với Tô Lạc Hoành! !"



      "Bọn họ cầm rượu đỏ, là muốn làm gì hả?" Tiếu Nại nhíu mày .



      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi vẫn mặt lạnh ngẩng đầu, nghiêm túc : " tại quan trọng nhất, phải là bọn họ cầm rượu đỏ làm gì! Mà là rượu đỏ ở đó! Đồng thời chuyện này, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!"



      Bốn vị phó tổng giám đốc cùng chỗ nhìn về phía ! !



      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên ánh sáng sắc bén, :====”Bắt được Như Mạt!”



      Thẩm Quân Dụ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng : "BắtNhư Mạt, chúng ta làm, nhưng tổng giám đốc Trang cũng phái người tìm được ta! Chỉ là, tôi sớm pháingười của chúng ta tìm kiếmở khắp thành, tin tưởng rất nhanh có kết quả! Bây giờ tôi khó hiểu chuyện khác!"



      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía ta. Thẩm Quân dụ cũng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt chợt lóe, sâu kín : "Rốt cuộc ta hợp tác với ai trong chính phủ? Hàng động tiếp theo là gì?"



      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai mắt lóe lên, nhanh chóng cầm phần tài liệu lên, mở ra, rút ra bút máy màu đen, ở phía viết vài hàng chữ, sau đó nhanh chóng khép phần tài liệu này lại, đưa cho Đông : “ lập tức đem phần tài liệu này bí mật đưa đến trong phủ Thủ tướng! Nhất định phải tự mình đưa! !"



      Đông lập tức đưa tay nhận lấy tài liệu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nặng nề gật đầu, : "Dạ! !"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      " phải chú ý! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đông , vẻ mặt nghiêm túc giao phó, : "Chú ý sau khi Thủ tướng mở tài liệu này ra, ánh mắt của ông ta cùng vẻ mặt, sau khi trở về, cho tôi biết! !"



      Đông khỏi cảm thấy trong tim đầy áp lực, nhưng vẫn là vi gật đầu, ;"Dạ! !"



      " ! !" Tưởng Thiên Lỗi xong, sắc mặt liền biến thành lộ vẻ chút mệt mỏi cùng tiều tụy, hơi cúi đầu ho khan tiếng.



      Tống Lạc Trạch ngẩng đầu lên, có chút quan tâm nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ;" thoải mái hả? Muốn gặp bác sĩ hay ?"



      " cần! !Bây giờ tôi muốn chỗ! ! Tìm người! !" Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc chút, mới híp mắt nhìn về phía trước, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt! !







      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ra Hoàn Cầu, sau đó cầm điện thoại di động lên, vừa xuống bậc thanh, vừa bấm điện thoại gọi Tiêu Đồng của,: " có thời gian, lập tức trở về, tìm điện thoại cho Lena, nếu như ấy nghỉ phép về, ta biết, tôi có việc gấp muốn tìm ta! Khi ta trở về điện thoại cho tôi!"



      "Dạ! !" Tiêu Đồng xong, lập tức cúp điện thoại, tìm người! !



      Trang Hạo Nhiên hai lời, liền cất điện thoại di động, cảm giác thời tiết nóng bức, liền nhanh chóng thoát cà vạt, cúc áo, vừa cởi âu phục xuống, vừa ngồi vào trong Rolls-Royce của mình, mới phân phó tài xế trở về bệnh viện, liền vô cùng đẹp trai ngồi ở bên cạnh mình, mặt của cười như cười, nhìn về phía ta : "Thân ái! . . . . . . muốn làm gì?"



      Thẩm Quân Dụ ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế, giận tái mặt, ở trước đầu gối, cong ngón tay. Tài xế nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt khẩn trương. Tưởng Thiên Lỗi chậm chạp quay mặt sang, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khó có được mập mờ, ;" có gì, nhớ cậu!" Da gà run lên rụng đầy đất. Trang Hạo Nhiên nhanh nhẹn vươn tay, cài lại cúc áo trước ngực che đây bắt thịt mê người của bản thân, mới nặng nề thở ra hơi, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười lên : "Cho dù nhớ tới tôi, cuộc điện thoại tôi liền đến rồi! Ngồi vào xe của tôi, làm cho mập mờ như vậy, muốn cùng tôi kết hôn hả?"



      Tưởng Thiên Lỗi lần này để ý tới gì, chỉ là hơ hững : "Tôi chỉ là . . . . . Đột nhiên cảm thấy khát nước, muốn nhà cậu uống ly nước!"



      Mi tâm của Trang Hạo Nhiên căng thẳng, hai mắt mãnh liệt chợt lóe, nhìn về phía ta. Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng cười như có như , nhìn về phía . "Nếu như cậu có mất trí nhớ. . . . . ."



      Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên nhịn được bày ra khổ nhục kế, nhìn về phía ta có chút khó chịu ;"Tôi còn đau lắm! Vừa rồi muốn trở về bệnh viện nằm xuống! Ngày hôm qua tôi còn mặc kệ hiềm khích lúc trước kêu Khả Hinh an ủi ah! là người vong ân phụ nghĩa!"



      thù dai lắm nha, nhất là Thiên Lỗi! !



      "Cho nên tôi cảm kích cậu! Đến nhà cậu uống ly nước, thuận tiện thăm Truy Phong của cậu chút!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía , lạnh nhạt . Trang Hạo Nhiên cười cười, bất đắc dĩ : "Truy Phong nhà tôi thích ! cũng phải biết! Huống chi, thương thế của nó được, thể gặp khách!"



      "Vậy hả?" Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lạnh nhạt : "Vừa rồi tôi kêu người ta mang rương ong độc, muốn cho Truy Phong nhà cậu ăn! ! Nếu như cậu trở về, nó có thể phải vô cùng lâu, thậm chí vĩnh viễn gặp khách!"



      "Phắc ! !" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía ta, tức giận : "Oscar nhà , ông đây cũng chưa từng đối xử ác như vậy! ! Vì uống ly nước, về phần hả? Tôi với hôn lưỡi được ?"



      "Vậy về nhà chúng ta hôn lưỡi! !" Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, chăm chú nhìn cái , nhanh chóng phân phó tài xế, : "Trở về Trang gia!"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chính 937 móng vuốt



      hàng xe hơi màu đen, rầm rộ mà đuổi theo chiếc xe Rolls-Royce kia, thề phải bảo vệ hai tổng giám đốc, cho nên khi chiếc xe giống như quân đội chạy qua đường lớn Tây Hoàn, bây giờ là giờ cao điểm, đưa đến tất cả tài xế cùng người đường đường cái rối rít ghé mắt. . . . . .



      Trongxe!



      Trang Hạo Nhiên cười như cười, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi : " cùng chỗ với tôi như vậy, bị dọa sợ đó."





      Tưởng Thiên Lỗi chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi nở nụ cười, mới : "Từ đến lớn cậu luôn là người, chỉ sợ thiên hạ loạn, còn sợ sao?"



      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cái, mới khẽ mỉm cười, ngồi ở sau xe ngồi, lên tiếng.



      Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng lên tiếng ngồi tại chỗ, nhìn về phía trước.



      Vẻ mặt của Thẩm Quân Dụ nhàn nhạt, ngồi ở chỗ ngồi kế bên ghế lái, nhìn xe hơi vệ sĩ đầu, thời gian dần qua dẫn rất nhiều đoàn xe, chạy nhanh ra khỏi nội thành, dọc theo vùng ngoại ô này ven hồ tới, trợ lý báo cáo ở phía sau, lúc ấy Uyển Thanh đứng ở du thuyền, quả thực nhận lấy rượu đỏ, sau đó mới cùng hai người trợ thủ xuống, về phía khoang thuyền, qua dưới tình huống có người nghiêm mật giám sát, đem rượu đỏ đặt ở trong hộp gỗ hồng, sau đó liền theo mọi người cùng nhau trở về bệnh viện! !



      lập tức điều nhìn giám sát và điều khiển theo dõi của cầu tân hải, phát Uyển Thanh quả được đoàn xe hộ tống trở về bệnh viện, lại cẩn thận quan sát chung quanh có chiếc xe khác khả nghi chạy qua cư nhiên trong quá trình điều tra, lấy được chứng cứ mấu chốt, chính là sau khi tìm thấy Uyển Thanh ở du thuyền, lại làm giấy nhập đơn thấy nó dừng sát ở cái khác bờ biển bến tàu khác, lập tức vào chỗ đậu xe, tìm ra máy theo dõi ngày đó, quả nhiên phát du thuyền ra nhóm người áo đen, bọn họ ai cũng sắc mặt lạnh lùng nghiêm cẩn, nước ngoài trợ lý giáo sư rượu, cũng mặc áo màu đen, buộc tóc vàng đuôi ngựa lên, tay cầm rương , ngay sau đó cùng nhau lên chiếc khác phiên bản Xe Mercedes dài, ba chiếc máy bay trực thăng theo đuôi tới, đường hộ tống bọn họ rời ! !



      Thẩm Quân Dụ lập tức liên lạc với cục trưởng giao thông, thông báo biển số xe, rốt cuộc điều tra ra tuyến đường ngày đó bọn họ , nhưng máy theo dõi ở thành phố lại dừng lại ở ven hồ Đại Đồng, mà con đường này chính là đoạn đường duy nhất thông tới biệt thự của Trang Hạo Nhiên! ! !



      "Quân Dụ! !" Trang Hạo Nhiên thoải mái ngồi ở trong xe, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Quân Dụ, mỉm cười : "Lâu như vậy thấy, lại đẹp trai!"



      Thẩm Quân Dụ nghe lời này, khẽ mỉm cười, hơi tôn kính gật đầu chào hỏi : "Tổng giám đốc Trang, ngài quá khen, đối xử với thuộc hạ như chúng tôi, ngài chưa bao giờ keo kiệt lời ca ngợi."



      "Cái đó mà ! !" Trang Hạo Nhiên nhịn được phì cười, nhìn về phía Thẩm Quân Dụ, : "Tôi cũng chưa bao giờ khen mấy súc sinh nhà tôi! ! có có chút có ích gì! ! Mọi con đều là phế vật, chỉ biết tán !"



      "Đều là di truyền từ cậu!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng .



      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, càng cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Lời này đúngrồi ! ! Bọn nó cũng phải là tôi sinh, làm sao lại di truyền tôi được? Những con này tính là gì hết! ! Hôm nào hai đứa mình sinh đội bóng, vì nước làm vẻ vang, cũng biết là gien của tôi rất tốt !"



      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, lại muốn nghe nữa, vẻ mặt lạnh tanh! !



      Đoàn xe dọc theo cây xanh đường lớn, tiếp tục dọc theo đoạn đường dài chạyi tới, dần dần thấy càng nhiều cây xanh, nước dòng suối , chuẩn bị tiến vào khu vực Trang gia. . . . . .



      "Thân ái, muốn nhà tôi à?" Trang Hạo Nhiên giống như muốn ta chú ý, nhìn về phía .



      "Cũng đến rồi, còn hỏi!" Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh như vậy ngồi tại chỗ, lạnh lùng .



      " bị thương . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhịn cười được.



      ". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, mới tiếp;"Khi còn bé, cậu thường mặc váy màu hồng, nằm ở giường của tôi, lật tới lăn lui, làm sao lại sợ té xuống giường bị thương?"



      "Tất cả đều là vì ." Trang Hạo Nhiên nhịn nữa nhịn cười, lời nào.



      Đoàn xe rốt cuộc chạy nhanh tới cổng lớn Trang gia! !



      Oscar, sớm như tướng quân, thấy Rolls-Royce dần dần lái rời, thậm chí ngửi thấy hơi thở chủ nhân, lập tức rũ nó lông vàng của nó xuống, ngẩng đầu thẳng kêu to: “Gâu! !"



      "Làm tôi sợ muốn chết! !" Trang Hạo Nhiên mới vừa xuống xe, nghe chó này tiếng sủa, nhất thời bị dọa, cơ thể lần nữa run cái, xoay người, thể tin mà trợn to hai mắt, nhìn về phía con oscar súc sinh đáng chết này, hé miệng, thè đầu lưỡi, dường như bầu trời quá nóng, "hì hì hì" thở nặng nề, thấy thế nào thế nào cũng chán ghét! Nhìn chịu nổi! !



      "Đưa con súc sinh này tới đây làm gì?" nhất thời tức giận, chỉ vào con chó đáng chết này, hỏi! !



      Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi mà ra xe, khí chất và phong thái như vậy cài nút áo âu phục, vẻ mặt đương nhiên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sâu kín : "Tôi tới đây, nó dĩ nhiên cũng tới. Nếu như đến, Truy Phong phải rất buồn sao?"



      " phải cảm thấy nó rất thúi sao?" Trang Hạo Nhiên vô cùng khó khăn chỉ vào Truy Phong, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cau mày, rất chê hỏi.



      "Cậu có thể dẫn nó đến nhà Lỗi, tới làm bạn với Oscar của tôi, cần phải biếtOsccar của tôi thơm hơn nhiều." Tưởng Thiên Lỗi hai lời, trước bước bước về phía cửa biệt thự, oscar nhìn chủ nhân tiến vào, nó cũng lập tức hấp ta hấp tấp vẫy vẫy cái đuôi, vào theo.



      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn về phía súc sinh chết tiệt kia, liền tức giận muốn tháo giày ném nó! !



      Thẩm Quân Dụ tôn kính đứng ở bên, chờ đợi Trang Hạo Nhiên vào trước, sau đó mình mới dám cất bước.



      Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên mất hứng vui lỏng cởi nút áo sơ mi, vừa mới muốn cất bước vào, lại nhìn hai vệ sĩ khác của Tưởng Thiên Lỗi, ai cũng có dáng người khôi ngô, giống như quân đội, đứng ở bên ngoài cửa rào sắt, có mười mấy người theo Thẩm Quân Dụ vào bên trong, nhưng cũng dám lỗ mãng, chỉ là bước lên phía trước đến phía trước sân cỏ, giữ khoảng cách nhất định, bảo đảm Tưởng Thiên Lỗi an toàn, dù sao sân lớn của Trang gia, thiết bị bảo vệ an toàn, khá tuyệt vời, cũng sợ chủ nhân gặp chuyện may, giống như tới đây, chỉ có mục đích này. . . . . .



      Trang Hạo Nhiên giả bộ như để ý chút nào, vừa tiến vào trong trong, vừa nghĩ lát nữa đợi oscar , lập tức quét dọn cả biệt thự.



      Bên trong biệt thự Trang gia, quản gia nghe được Tưởng Thiên Lỗi hôm nay hạ cố đến chơi, liền dẫn mấy tên người giúp việc đứng ở trước suối phun nước, nghênh đón Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi cũng giống như ở nhà mình, thân mình, nện bước lên bậc thang, ưu nhã vào bên trong phòng khách, cởi nút áo âu phục, cởi ra, đưa cho quản gia, chỉ là mặc áo sơ mi cùng quần tây màu đen, muốn về phía ghế sa lon trong phòng. . . . . .



      Oscar lập tức “sóai ca” như vậy ngoắt ngoắt cái đuôi, uy vũ vọt hướng chủ nhân ghế salon trong phòng khách, liền nhảy chui lên , ngồi xuống, còn kém mở ra hai tay, giống như người đàn ông ngồi.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chó cưng uy vũ ngồi ở chỗ đó, nhịn được cười, mình cũng ngồi ở đó mặt nhìn Tvở phía trước, vô cùng ưu nhã chéo hai chân! !



      Hai người vệ sĩ hai nên, lập tức cầm cây quạt, vừa quạt gió cho chó, vừa cho nó cho chó ăn thức ăn.



      Trang Hạo Nhiên mới vào phòng khách, chỉ là liếc ghế sa lon bên cạnh cái, thấy oscar chết tiệt kia, cư nhiên ngồi ở ngồi ghế sa lon mình thường ngồi, lập tức cắn răng nghiến lợi, hận được muốn ăn nó, mình cũng hừ tiếng, mặt lạnh cất bước tới, hai lời trước hết đưa tay lấy cái điều khiển tv bàn, mở màn hình siêu lớn phía trước, saumới nhàn nhã nhàn nhã ngồi ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .



      LCD được bao lâu, đầu tiên là hồi xanh, cuối cùng ra đoạn thu hình, chính là Đường Khả Hinh trong lúc Trang Hạo Nhiên ở 'phòng tổng’ thu lại, chỉ thấy mặc áo t shirt tay ngắn màu xanh da trời, quần cụt màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đối mặt với ống kính, cười đến xinh đẹp ngọt ngào như vậy, thậm chí cầm lên miếng cá sống chấm tương, thân mật đưa cho trước mặt người cầm ống kính ăn, thậm chí rất dịu dàng hỏi: "Ăn ngon ?"



      "Ăn ngon! !" giọng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.



      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tối sầm lại! !



      Trang Hạo Nhiên lại nhàn nhã cầm hộp điều khiển ti vi, giống như bỏ đá xuống giếng, buồn cười, rất hả hê mà cười .



      "Có cần như vậy hay ?" Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn khuôn mặt muốn đạp lên này!



      Khuôn mặt của Trang Hạo Nhiên sáng ngời như trước, vô cùng khoa trương: "Vừa rồi tôi nhắc nhở ! tới nhà tôi bị thương mà!"



      ". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi, cả khuôn mặt thối như tấm thớt nhìn chằm chằm! !



      Trang Hạo Nhiên lại nhịn được cười, tay để sau ghế sa lon, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hơi có chút hả hê : "Thân ái, tục ngữ có , nếu muốn quên đoạn tình cảm, tốt nhất là hãy bắt đầu đương, nếu cứ cùng với oscar, cũng phải là biện pháp tốt! Nó cũng từ súc sinh biến thành người đẹp, thấy đúng ?"



      ". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn , tròng mắt hơi híp, từng chữ từng chữ sâu kín : "Xem ra. . . . . cậu chê Truy Phong nhà cậu ngứa da, có muốn tôi tìm mấy con ong mật cho nó ôm hả? ! !



      " "Khụ khụ khụ!" Trang Hạo Nhiên làm bộ như lơ đãng đứng lên, bên tiếp tục cởi nút áo trước ngực mình, vừa : "Trời quá nóng, tôi muốn tắm! từ từ ngồi, ở chỗ này của tôi bánh ngon trà thơm ở nơi khác nhiều."



      xong, cũng cất bước lên lầu.



      Tưởng Thiên Lỗi chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng của Trang Hạo Nhiên, : "Tôi có việc với cậu."



      "Đợi lát nữa ! Quá nóng! ! Nóng như vậy, chúng ta là tổng giám đốc còn phải mặc âu phục đáng chết! Đừng có kêu người của ở nhà tôi loạn khắp nơi, tôi màbiết, nổi giận." đôi mắt của Trang Hạo Nhiên lóe lên, liền về phía cầu thang.



      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ghế sa lon, hơi hí mắt, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên lên lầu, biến mất ở cầu thang, lập tức hơi tằng hắng cái. . . . . . oscar lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, giống như tướng quân, uy vũ nhảy vọt xuống, dùng lỗ mũi thính và độ nhạy bén của nó, bắt đầu tìm khắp nơi có liên quan chỗ để rượu đỏ, hai người vệ sĩ giống như chỉ là làm bộ đuổi theo, ở mỗi lần Oscar khẽ kêu tiếng, trước hết mở ra phòng bếp, tìm kiếm thứ liên quan đến rượu đỏ, Thẩm Quân Dụ chỉ là nhàn nhạt đứng ở cửa bên, an tĩnh chờ đợi. . . . . .



      Oscar lấy tốc độ như tia chớp, đem trọn phòng khách toàn bộ lật tung lần, tìm ra vô số rượu đỏ, cũng bị vệ sĩ hủy bỏ bình rượu đỏ đó!



      "Tổng giám đốc Trang có thể mở rượu đỏ ra hay ?" Thẩm Quân Dụ làm việc, từ trước đến giờ tâm tư cẩn thận, đều nên nghĩ, đều muốn nghĩ lần!



      " ! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng .



      Thẩm Quân Dụ chuyện nữa.



      Oscar nhanh chóng nhảy lên lâu, bắt đầu tìm rượu đỏ ở lầu hai, vệ sĩ cũng lập tức theo lên, bí mật mà vội vàng nhìn oscar nhanh chóng chạy đến lầu hai đến quầy rượu phòng khách, sau đó đem rượu đỏ quầy bar, còn có rượu đỏ đặt ở bên trong giá rượu, toàn bộ ngửi hết, vệ sĩ cũng xem kỹ lần, tất cả đều phải, Oscar lập tức lại chuyển thân, chạy đến trước phòng rượu có nhiệt độ ổn định, lập tức phóng người lên, đứng ở trước cửa, năm móng vuốt đầy lông, khóa cửa xoay thân mở! !



      Nó ngay cả cửa cũng biết mở! ! ! !



      Oscar chạy như bay tiến vào trong, hai lời thấy bắt đầu vận dụng của mình lỗ mũi chó, bắt đầu ở trong phòng rượu tối tăm, khắp nơi tìm tòi các nơi để rượu đỏ, rượu trắng, băng rượu, nó thậm chí chạy đến trước quầy đông lạnh, nhìn trong quầy kiếng, bình bình rượu đỏ trăm năm lấp lánh sáng bóng, hai lời, muốn nâng móng vuốt mở ra, đầu lại rũ xuống chai rượu trăm năm ngã xuống kệ, gầm tiếng! !



      Vệ sĩ lập tức lặng lẽ tiến lên, lật giá rượu phía dưới gỗ hồng lên, xem xét lại thấy bên trong có rương đồ cổ! !



      Chủ nhân phòng ngủ! !



      Trang Hạo Nhiên chịu đựng vết thương đau đớn, còn là miễn cưỡng tắm rửa sạch , mặc quần thường trắng, sơ mi kẻ ô màu xanh dương, vừa đẹp trai vẫy tay, vừa lau tóc, vừa mở cửa, hừ tiếng ra ngoài, thấy Tưởng Thiên Lỗi giống như tượng Phật đâm tại trước mặt của mình, lạnh lùng nhìn mình lom lom, tức khắc giật mình, kêu lên: " dọa chết người đó! vào tại sao gõ cửa!"



      "Tôi có vào!" Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhắc nhở ! !



      Phòng rượu! !



      Vệ sĩ nhanh chóng từ ở trong gỗ đỏ, ôm ra cái rương cổ, mở ra, quả nhiên thấy chai rượu đỏ lâu năm, bọn họ lập tức cầm lên, đối chiếu hình ảnh rượu đỏ trước đó xem qua, hoàn toàn khác nhau, giống bình Margaux rượu đỏ trăm năm, bọn họ liền để mặc cho oscar tiếp tục đem trọn rượu nhà, toàn bộ lật lần, thề phải tìm ra bình rượu đỏ kia————



      Trước phòng ngủ! !



      "Tôi có chuyện muốn với cậu!" Tưởng Thiên Lỗi giống như nghiêm túc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, .



      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cái, dừng lại chút, mới hơi mập mờ để cho ta vào, cảm thán hơi : "Vào !"



      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhắc mí mắt lên, nhìn cái, mới chậm rãi mà vào.



      Trang Hạo Nhiên thuận tayđóng cửa lại, mới xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước bích hoạ mà mình mấy tháng khổ cực ghép lại, hai mắt nóng bỏng lóe lên, cười tiếng, : "Chậc, tôi rồi, tới nhà tôi bị thương mà!"



      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc đứng ở trước bích hoạ, nhìn Đường Khả Hinh trongCambridge, mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh dương, chải tóc đuôi ngựa, ngồi ở bên cạnh sân cỏ, đáng dịu dàng nở nụ cười, Trang Hạo Nhiên mặc giống nhau phục sức, ở mặt của vừa hôn, tình ý nồng đậm như vậy. . . . . .





      Hai mắt anhlưu chuyển, mới sâu kín lại nhìn khuôn mặt vui vẻ kia của Đường Khả Hinh,giống như có chút cảm xúc : " ra ấy ở nước , là bộ dáng kia."



      Trang Hạo Nhiên nhìn cái, cũng trầm mặc tới trước bích hoạ, nhìn mình cùng Khả Hinh, mỉm cười : " ra cũng phải rất vui vẻ, có nhiều lúc chỉ là gượng cười. Người chính là như vậy, lúc vui, có thể vì chính mình làm, chính là tận lực cười nhiều chút, coi như trong lòng khổ sở, nhưng là qua thời gian, phát những thứ kia cũng phải nụ cười chân , trở nên càng ngày càng chân , cho nên làm người, mặc dù vui, cũng phải nỗ lực để cho mình cười cái. Nhưng khi đó, mỗi lần tôi thấy ấy cười, tôi đều rất đau lòng. . . . . ."



      ". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh giống như “Nguyệt nhi”(*ánh trăng), cong cong mắt, luôn là tràn đầy ánh sáng lương thiện, sâu kín nó: "Tôi vẫn cho là, hiểu nhau rất quan trọng, ra . . . . . . có lúc làm bạn, so với hiểu càng quan trọng hơn. Có lẽ khi đó, tôi cũng giống như cậu vậy, chạy đến cả nước Pháp cùng quốc, có lẽ kết quả khác nhau."



      Trang Hạo Nhiên nhún nhún vai, mới : " có biện pháp! Tôi chính là so với có sức quyến rũ, có lòng kiên nhẫn hơn!"



      Hai mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.



      Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc quay đầu, nhìn về phía , nhịn được cười hỏi: " tìm tôi có chuyện gì?"



      Hai mắt của Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, lạnh lùng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hỏi: "Rốt cuộc bình rượu đỏ kia ở đâu? Cậu nên độc chiếm! ! Coi như cậu lấy được, cậu cũng chiếm được toàn bộ Hoàn Cầu! !"



      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn được phì cười, : "Chính tôi cũng nghĩ, chừng ngày đó thắng tôi, lấy được cả Hoàn Cầu, có thể bỏ chút tiền xài vặt cho tôi hay ? Nếu lòng dạ ác độc như vậy, đương nhiên tôi muốn cùng tranh! Rượu đỏ, tôi là nhất định phải có được! Tôi nhất định có thể tìm được nó trước ! ! yên tâm!"



      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, cố nén lâu, mới rốt cuộc : "Cậu có biết khi còn bé, tại sao cậu đánh nhau, tôi giúp cậu ?"



      Ánh mắt của Trang Hạo Nhiên lưu chuyển, nhìn ta.



      Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển, mới trầm thấp : "Bởi vì cậu mỗi lần cùng bọn họ đánh nhau, cũng làm cho rất lớn tiếng, lại xuống tay tàn nhẫn!"



      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn ta.



      Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn : "Tôi thích cái loại phô trương thanh thế đó, lại xuất lực mạnh bằng người! ! Nhất là cậu! ! Cuối cùng bị mấy đứa bé đánh cho bể đầu chảy máu, vẫn chỉ là cứng rắn đẩy người khác, liền quả đấm cũng nắm nhanh! Cậu như vạy, tại sao tương lai cùng tôi đấu!"



      ". . . . . . . . . . . ." Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, nhìn về phía bộ dáng tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, dừng lại lát, mới rốt cuộc nhịn được có chút vui đùa mà cười, : " biết tại sao lúc đó tôi đánh bọn họ ? Vẫn coi như bị đánh đến bể đầu chảy máu, nhưng vẫn là cắn răng, cuối cùng chịu đựng kết quả chiến đấu?"



      ". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn .



      Hai mắt của Trang Hạo Nhiên lóe lên, nụ cười mặc dù biến mất, nhưng vẫn là mang theo chút chăm chú : "Bởi vì. . . . . . Tôi muốn chờ người tới giúp tôi. . . . . . Tôi rất muốn ta giúp tôi. . . . . . Mặc dù lần cũngtốt. . . . . ."



      Tưởng Thiên Lỗi híp mắt nhìn , thái độ phách lối kiêu ngạo : "Chẳng lẽ cậu muốn tôi tới giúp cậu? Làm sao có thể! !Tôi thấy cậu là vô dụng như vậy, dù bọn họ có hung ác đánh chết cậu! ! Tôi vĩnh viễn cứu cậu!! Tuyệt đối. . . . . . ! !"



      Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn ta, lúc lâu, rốt cuộc nhịn được phì cười, : "Cho nên. . . . . . Từ lúc đó bắt đầu, tôi liền hiểu, tôi là người! ! Cũng từ lúc đó bắt đầu, mấy cái người bạn cũng có cơ hội đến gần người của tôi! Bao gồm !"



      "Cậu đừng tưởng rằng chai rượu đỏ, chúng ta hợp lực làm chút chuyện, sau đó liền kết thúc đấu tranh với nhau! ! Lúc này mới bắt đầu! !" Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm nhìn Trang Hạo Nhiên, cắn răng nghiến lợi : "Tôi nhất định phải lấy được bình rượu đỏkia! Mặc kệ là vì Hoàn Cầu, hay là kế hoạch lớn trong tương lai của tôi, tôi đều nhất định phải cầm được bình rượu đỏ kia! ! Lần này chính phủ nhúng tay vào, có khả năng dính đến quan viên lớn! Chuyện này, hai chúng ta phải cùng nhau xử lý! Bởi vì chuyện Như Mạt, mặc dù tôi rất xin lỗi, nhưng mà quan trọng nhất của tôi bây giờ, là rượu đỏ, còn có Khả Hinh! ! Tôi lo lắng an nguy của ấy!"



      Trang Hạo Nhiên a tiếng, bật cười : " nhớ tới rượu đỏ là tốt rồi! ! Khả Hinh có quan hệ gì với ? cần quan tâm chuyện người phụ nữ của tôi!"



      "Nghe ba của Khả Hinh phản đối các ngươi! Vậy phải làm thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi nể mặt hỏi.



      "Đó là chuyện của chúng tôi! chính là quản tốt Oscar của ! !" Trang Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, xem thường bật cười : " để nó lấy lỗ mũi chó chết tiệt! Ở nhà tôi tìm tới tìm lui! ! Còn phải vọt bao lâu! ?Ông đây cũng có nhiều thời gian chịu đựng nó như vậy! ! Đoán chừng lúc này, đứng ở bên ngoài cửa phòng của tôi, muốn xông vào đó chứ?"



      Cửa! !



      Cạch tiếng! ! Oscar hai lời, cũng uốn éo khóa cửa, như tướng quân thẳng xông vào , trực tiếp rống tiếng, ở trong lúc Tưởng Thiên Lỗi kịp ngăn cản, nó giơ móng vuốt lên, liền muốn đánh về phía bích hoạ có rượu đỏ phía dưới nến, ai biết bình thường ăn được quá tốt, khi nhảy dùng sức quá mạnh, hai móng vuốt oanh cái, móng đến tường bức ghép hình vẽ kia, liên túc kéo xuống mười mấy tấm hình ghép, mặt của Đường Khả Hinh bị móng vuốt kéo còn, sau đó cả bức họa mà liền đổ, tất cả đều rào rào ào ào, giống như hạt mưa rơi xuống! !



      Tưởng Thiên Lỗi hồi khiếp sợ! !



      "AAAAAA——————" Trang Hạo Nhiên nhìn hình ghép mình cực khổ ghép được, hai mắt của nóng lên, A tiếng, nắm chặt quả đấm, rống to: "Súc sinh ————"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 938: phóng túng



      "Cao chút cao chút ! thấp chút thấp chút! !" Lời từ trong bãi cỏ truyền đến!! bao lâu, oscar liền bị người dùng sợi dây trói hai móng vuốt lại, tách ra, sợi dây ở trong tay hai vệ của của Tưởng gia, đứng ở dưới gốc cây táo duy nhất trong vườn, dần dần treo ngược lên Oscar lên, đáng thương cho con súc sinh này, giơ đầu chó lên, đáng thương nhìn baba chủ nhân trước mặt, chưa từng chịu ủy khuất ở trước mặt nhiều vệ sĩ như vậy, giơ bàn chân lên, vẫy đuôi, muốn gọi cũng dám gọi! !



      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sân cỏ, đau lòng nhìn chó của mình, gấp đến độ cau chặt mi tâm, nhưng làm gì được! !



      Ghế sa lon màu đỏ thẩm, đặt ở trước cây táo! ! Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên tức giận, nắm quả táo trong tay, tự nhiên ngồi ghế sa lon, vừa lạnh lùng nhìn con súc sinh chết tiệt này, vừa cầm quả táo, đưa vào trong miệng cắn cái, rột rột tiếng, giống như thanh người bị gãy cổ vậy, đẹp trai nhai táo, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Oscar bị treo ngược lên, cũng làm ra dáng chứ, hơi cắn hàm răng, từng chữ : "Đáng chết súc sinh này! Lại dám lấy móng vuốt phá hủy khung hình tôi khổ cực ghép mấy tháng nay! Tao thấy mày là phiền! Chẳng lẽ mày biết, vào cửa nhà tao, phải là chọc người nhà tao, chính là phá nhà tao?"





      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, còn là bảo vệ chó cưng : "Cậu cũng vậy! Bộ tranh ghép lớn như vậy, cũng biết lấy nhựa cao su dáng dính! Gió vừa thổi cũng rớt xuống!"



      Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt liền tức giận, quay đầu, hai mắt trợn to, như muốn nổi điên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! ! Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên trợn to hai mắt, liền tự nhiên tằng hắng cái, biết tức giận, liền nữa.



      Trang Hạo Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía oscar bị treo ngược lên kiên quyết chịu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, hừ tiếng, nhướng mày, tay cầm quả táo, tự nhiên cắn cái, tức giận : "Tao chặt móng vuốt của mày bây giờ! !Tới cửa nhà tao! !Thấy cửa khóa liền lật tung phòng rượu của tao! ! Ngay cả cộng lông cũng tìm ra, vô dụng như vậy, còn dám có cốt khí như vậy hả? Mày tin tao đánh gãy hết răng mày hả? Súc sinh! !



      "Gâu, gâu! !" oscar phục quay về phía Trang Hạo Nhiên giận dữ sủa lớn tiếng! !



      Cả người Trang Hạo Nhiên sợ tới mức đập mạnh cái, tức giận trợn trừng mắt nhìn oscar bộ cắn răng nghiến lợi , kêu to: "Đáng chết súc sinh! ! Móng vuốt của mày phá bộ tranh ghép vợ tao thích nhất, còn dám rống tao! ?"



      hai lời, liền cầm quả táo, ném vô bụng của Oscar!



      "Gâu! !" oscar kêu lên! !



      "Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi đau lòng quay đầu, tức giận kêu Trang Hạo Nhiên, gọi: "Cậu đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ?"



      "Nếu phải tôi nhìn mặt chủ nó tôi cho người hầm nó thành năm món ăn rồi! !" Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên hung ác nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, : " biết này, là ông đây cực khổ lắm mới theo đuổi được! trải qua bao nhiêu chuyện? xoay người cái, mất trí nhớ liền quên ông đây luôn! Mấy tháng đó, tôi toàn dựa vào bức tranh ghép này, lấy an ủi nỗi khổ tương tư! có biết tôi quý trọng bức tranh này thế nào ? ! Thế nhưng con súc sinh này, duỗi móng vuốt cái, liền làm hỏng tranh tôi cục khổ mấy tháng ghép được! !Lúc đó tôi muốn đánh chết con sức siinh này, trong óc có phải gắn bộ cơ quan hay , ống nghe ngắt cái, ngay cả chút nguyên tắc làm chó cũng có! ! Chủ nhân mày thất tình, ăn nhập gì đến tao, cứ suy nghĩ báo thù như vậy? ! ! Vặn lỗ tai nó cho tôi! !"



      Vệ sĩ vừa nghe liền tiến lên, đưa tay cầm lỗ tai Oscar lắc lắc, uốn éo thành bánh quai chèo, lông dài, cũng tết cho thành bím, tàn nhẫn như vậy, vô cùng nhục nhã !



      Tưởng Thiên Lỗi thấy đau lòng, lập tức cúi đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bây giờ còn cách nào : "Được rồi ! Tôi thay nó xin lỗi được chưa?"



      Trang Hạo Nhiên hừ tiếng, mới cười tiếng, ngẩng đầu lên, bộ mặt phách lối, kêu lên: "Sao thay thức ăn chó cho nó? Sao nó thay ăn cơm? xem nên dạy lại con súc sinh này chút, người này bao lâu, bên cạnh ngay cả bạn cũng có! !Chỉ biết ở trong tối chơi trò ám chiêu! !"



      liềnmắng luôn Thẩm Quân Dụ! !



      Thẩm Quân Dụ đứng ở bên, hơi cúi đầu, im lặng lên tiếng.



      Trang Hạo Nhiên cũng liếc ta cái, tức giận xoay chỗ khác, hừ tiếng, trong nháy mắt đứng lên, cậy vào chiều cao mét chín của mình, vừa về phía cây táo lùn kia, mạnh vặn gảy cành cây, vừa sạch lá cây ở phía , vừa thầm: "Tôi à! Tôi à! Đời này tôi, trước tới nay luôn là người có thù oán phải trả! ! Cho tới bây giờ đều có nghĩ ra qua lấy đức thu phục người như vậy! ! Càng thể nào lấy đức thu phục chó! ! thấy đúng ?Móng vuốt của nó huy tranh của tôi, nếu như cho nó chút giáo huấn, nó còn tưởng rằng cái nhà này là Tưởng gia của nó! Còn chưa leo lên đầu được đau! Liền phách lối!"



      ". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn , lần nữa cầu xin tha thứ : "Được rồi. . . . . ."





      "Được em ! !" Trang Hạo Nhiên nhổ sạch lá rồi, cây roi dài, hất lên vung vung : "Lão tử hôm nay nếu như xử trí nó, tôi liền phải là người! !Tôi cùng làm chó với nó! !"



      xong, đến trước mặt của Oscar, muốn quất vào cái mông của nó!



      "Gâu! !" bốn chân của Oscar giãy giụa, muốn cắn Trang Hạo Nhiên.



      "A, con súc sinh đáng chết! ! Treo ngược lên còn dám lớn lối như vậy!" Trang Hạo Nhiên hai lời, nâng lên roi, đánh lên mông của nó! !



      "Gâu!" Oscar kêu tiếng!



      "Mày kêu ! !Mày kêu tới chết cũng ai để ý mày đâu! ! Mày cho rằng chủ nhân của mày giúp được ngươi? ta dung túng mày để phạmtội, tội thêm bậc! !" Trang Hạo Nhiên hai lời, nữa vung tay lên, đánh lên cái mông Oscar, mới hung hăng : "Muốn lão tử treo mayf ở chỗ này ba tháng ! ! Ngày ngày muốn mày dãi nắng dầm mưa, phơi thành nho khô! ! Tao xem mày còn dám phách lối với tao hay ! !" xong, lại hăng say đánh lên mông Oscar! !



      "Rống! !" oscar là đau, lập tức nâng đầu chó lên, trợn to hai mắt, tội nghiệp nhìn tới Tưởng Thiên Lỗi. Tưởng Thiên Lỗi có cách, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bất đắt dĩ : "Được rồi! !Rốt cuộc cậu muốn sao mới có thể bỏ qua cho nó? Nó cũng chỉ là con súc sinh, dĩ nhiên hiểu chuyện tình cảm!"



      "Cho nên nó mới vẫn có bạn ! ! Nó hiểu tình cảm con người, nó là quái vật! !" Trang Hạo Nhiên hung tợn có chút ăn vạ, sau khi mắng xong, đột nhiên bỏ roi, tức giận xoay người, đánh cho tức mệt mỏi ngồi trở lại ghế sa lon, lồng ngực phập phồng, cắn răng nghiến lợi ;"Ông đây muốn nó phải chịu nhục nhã! ! Nhất định phải vô cùng nhục! !"



      "Cậu… cậu…cậu muốn làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng kia của , là rất tức giận, nhất thời có cách nào : "Rốt cuộc cậumuốn làm gì?"



      "Hừ! !"Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên tức giận, hừ tiếng, đập tay lên ghế, kêu to: "Lấy tới! !"



      Hai vệ sĩ nghe, lập tức mang theo cái rương nho , tới! !



      Tưởng Thiên Lỗi sợ run nhìn cái rương kia. . . . . . Hai vệ sĩ mở rương ra, cư nhiên từ bên trong rút cái váy màu hồng ra, còn có cái mũ màu trắng tinh, giơ trung.



      Tưởng Thiên Lỗi mở to hai mắt, thể tin nhìn váy , hỏi nữa: "Cậu . . . . ."



      "Mặc vào cho nó! !" Trang Hạo Nhiên hai lời phân phó! !



      "Dạ!" Hai vệ sĩ lên tiếng, lập tức đem chuẩn bị váy xong, lấy váy tới Oscar bị treo ngược, nhanh chóng mặc cho nó, hơn nữa còn giúp nó lôi kéo tay áo màu hồng viền tơ, cắt tỉa cắt tỉa lông bả vai nỏ, lấy nón trắng tinh, đội lên cho nó, hai dây nón ở dưới cằm thắt hình nơ cho nó, lúc này mới hài lòng tránh ra! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Cả người trong biệt thự, mọi người cũng trơ mắt nhìn Oscar luôn như tướng quân uy vũ, mặc cái váy màu hồng kia, đội nón trắng giống như con chó mẹ vắt sữa, bị treo ngược ở trung, quyến rũ như thế,! !...



      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chó cưng của mình bị dày vò thành bộ dáng kia, mặt của hơi vặn vẹo, hai mắt run chút ra tư vị! !Hai vệ khác, thậm chí nhanh chóng lấy máy chụp hình ra, đứng ở trước mặt của Oscar, răng rắc…, vệ sĩ gần đó còn tạo kiểu cho Oscar!



      "Chụp nhiều chút! !" Trang Hạo Nhiên ngồi ở đó, nhìn về phía vệ sĩ của mình, chỉ huy : "Ông đây phải lấy tát cả hình, dáng bảng tin khách sạn Á Châu, tìm bạn trai cho nó!"



      Tưởng Thiên Lỗi cách nào mà kiềm chế quả đấm, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt tức giận : "Đây chính là nguyên nhân từ đến lớn tôi chán ghét cậu! ! có quang minh chính đại làm được chuyện! Đối với người như vậy, cậu đối với chó cũng là như thế! !"Người ưu nhã như vậy, đột nhiên tức giận đến tục! !



      "Quang minh chính đại lại thể làm gương! Làm tốt chuyện, đây mới gọi là bản lãnh! !"Lúc này Trang Hạo Nhiên, vẫn phách lối đứng lên, ỷ vào chiều cao mình và Tưởng Thiên Lỗi bằng nhau, nhìn thẳng ta : “Hôm nay tôi muốn treo ngược nó ở đây ba tháng! Nếu như dám thả nó xuống, ngày mai ông đây cho nó ăn thuốc chuột, tôi được là làm được! !"



      Người này xong, liền tràn đầy khí thế kiêu ngạo xoay người vào bên trong biệt thự! ! Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sân cỏ, là biết cậu ấy tức giận, đau lòng liếc nhìn oscar, vẫn còn tiếp tục bị người chụp hình khiêu dâm, liền cách nào xoay người, nhanh chóng , gọi: "Trang Hạo Nhiên! !"



      Trang Hạo Nhiên để ý , trực tiếp lạnh lùng vào phòng khách, quay người lên lầu, chuẩn bị trở về phòng ngủ giấc, trở lại bệnh viện! Phải nhìn chằm chằm súc sinh được để Tưởng Thiên Lỗi mang ! ! Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng theo sát bóng dáng của lên !



      ***



      Bên ngoài biệt thự! !



      chiếc xe Mercedes màu đen, chậm chạp dừng ở bên ngoài biệt thự, Đường Khả Hinh được cặp sinh đôi đỡ, người mặc áo quần dài, chải tóc đuôi ngựa, xuống xe, thấy chiếc Rolls-Royce của Trang Hạo Nhiên dừng ở trước biệt thự, quả nhiên trở lại, có chút yên lòng cười, bởi vì sáng nay nhìn thấy lúc rời khỏi bệnh viện, khuôn mặt nặng nề, có chút lo lắng, tìm mấy nơi, cũng thấy , điện thoại cũng nhận, nên thể làm gì khác hơn là tới nơi này tìm người. . . . . .



      " ấy ở đây. . . . . ." Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, mỉm cười vào bên trong.



      ***



      Bên trong phòng ngủ! !



      Trang Hạo Nhiên chân , nằm nghiêng ở giường, tay vừa lật quyển sách lịch sử, vừa để ý tới người này! !



      Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ đứng ở cửa bên, mắt nhìn Trang Hạo Nhiên vẫn tức giận, thể thấp giọng , : "Được rồi, chuyện hôm nay, là tôi có chút kích động! Tôi đúng! có liên quan tớicon súc sinh đó! Tôi trịnh trọng thay nó nhận lỗi với cậu! !"



      Trang Hạo Nhiên cười, tiếp tục lật sách, để ý tới ta!



      "Trang Hạo Nhiên! ! Rốt cuộc cậumuốn thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn người này, chỉ vào , nhịn được tức giận rống lên, : "Cậu cần vì bức tranh bị hủy mà phách lối đến này trình độ! ! đoạn tình cảm của ông đây cũng bị cậu phá hủy! ! Món nợ này tính như thế nào hả! ?"



      "Tình cảm của là bị tôi phá hủy?" Trang Hạo Nhiên nhất thời bật cười ngồi dậy, nhìn về phía ta : "Đây là biết quý trọng! tôi cho rất nhiều cơ hội?"



      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, trong nháy mắt tức giận bước lên phía trước bước, nắm lấy cổ áo của Trang Hạo Nhiên, đem cả người kéo lên, hỏi: "Cậu cho tôi mấy cơ hội?"



      "Buông tay! !" Trang Hạo Nhiên cũng tức giận, muốn kéo tay của ta ra, ai biết dùng sức quá mạnh, hai người đàn ông đột nhiên mất trọng lực đập xuống đất, ôm nhau thành đoàn! !



      "Hạo Nhiên. . . . . . sao chứ?" Đường Khả Hinh mỉm cười cầm mở khóa cửa, vào gian phòng, liền thấy xa xa nằm giường, Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên cư nhiên ôm nhau, nắm ở giường, mập mờ, kịch liệt như vậy, sắc mặt của liền trắng bệch, nhớ tới trước đây từng thấy qua hình ảnh này, khiếp sợ kêu to;"Các ngươi ————"



      Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên ôm ở giường, quay đầu, cư nhiên thấy Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa, lập tức chột dạ khẩn trương đứng lên, đều vội vàng muốn giải thích ————



      "Các ngươi là ghê tởm! ! !" Trong nháy mắt Đường Khả Hinh cảm thấy nổi da gà, khi kêu xong, mới xoay người rời , lại thấy bức trang tường, ghép hình cư nhiên toàn bộ tan nát rơi xuống đất, càng đau lòng khóc chạy ! !



      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo —— đôi mắt của Tưởng Thiên Lỗi đảo vòng , vì báo thù cho Oscar, ngáng chân , cả người Trang Hạo Nhiên quay cuồng ngã mặt đất, đụng phải vị trí vết thương ở trái tim, đau đến lấy tay che lồng ngực, đau đớn kêu lên ——

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :