1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 929: Bác Phúc

      Sáng sớm.

      Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, làm sáng lên bình hoa lan hồ điệp.
      Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn tái nhợt, mặc y phục màu trắng của bệnh viện, nằm giường bệnh, mặc dù có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn có khí thế, buổi tối hôm qua, khắp nơi đều là thân ảnh màu trắng, thanh dao phẫu thuật vang lên, gặp ác mộng em rời xa , đến tận sáng sớm tinh mơ, tiếng chim kêu líu lo, mới cảm giác được còn sống,...

      tiếng khóc nức nở vang lên từ phòng bệnh.

      Lãnh Mặc Hàn di động mắt, luôn có tính cảnh giác cao, cảm giác được bầu khí khôngđúng, lập tức thở hổn hển, cuối cùng chậm chạp mở mắt ra...

      thân ảnh ôn nhu, đứng che lấp ánh sáng, thấy mặt của .
      Lãnh Mặc Hàn nuốt khô cạn cổ họng, tập trung tinh thần, hai mắt có vẻ mệt mỏi mở ra, nhìn người trước mặt.

      Tiểu Nhu mặc váy ngắn liền áo màu lam bên ngoài khoác áo len sợi mỏng, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi ở bên giường, vừa khóc vừa lấy khăn tay ra lau mắt, khóc đến nỗi mắt sưng lên như quả đào, thỉnh thoảng lại khóc nức nở lên, nước mắt từng hàng rơi xuống.

      Lãnh Mặc Hàn vô lực, hơi mở mắt ra, muốn gọi , lại phát cơ thể của mình chỗ nào cũng đau đớn, làm yết hầu chặt lại, nằng nề thở cái.
      Tiểu Nhu nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nằm ở giường, tỉnh lại, tức khắc chống hai tay lên giường, vừa khóc vừa khẩn trương gọi: "Phó giám đốc Lãnh, ... tỉnh rồi ư?"



      Đau đớn lại lần nữa ập đến.

      Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tái nhợt, ấn chặt vào lồng ngực, nặng nề thở dốc..

      Tiểu Nhu nhìn khó chịu như vậy, muốn cái gì lại cũng nên lời, chỉ là ngồi bên cạnh giường, vừa khóc vừa lấy mu bàn tay quệt mắt, bên cạnh có rất nhiều canh bổ mà mẹ và cha chuẩn bị để mang vào, thế nhưng vừa bước vào phòng bệnh nhìn bộ dáng của Lãnh Mặc Hàn như vậy, chịu nổi được khóc từ lúc vào cho tới bậy giờ... Lãnh Mặc Hàn quay đầu, khẩn trương cùng đau lòng nhìn ngồi cạnh giường, khóc thương tâm như vậy, nội tâm cũng ấm lên, cứ nhìn như vậy, hình như chưa có nào vì mà khóc nhiều như vậy...

      Tiểu Nhu nhanh chóng lau nước mắt của mình, nỗ lực thu hồi tâm tình của mình, mới xoay người nhìn về phía , bộc lộ chút ôn nhu, khẩn trương mà kéo dài giọng hỏi: "Phó giám đốc Lãnh, còn có chỗ nào thỏa mái ? Tối hôm qua em nghe Khả Hinh bị thương, em bảo cha mẹ làm cho em canh nhân sâm trăm năm của nhà chúng em mang vào cho bồi bổ! Nhưng phải ăn sáng sớm mới tốt, vì vậy em mới qua đây !"

      Lãnh Mặc Hàn nghe vậy khuôn mặt tiều tụy lên vẻ tươi cười, nhìn , vừa muốn chuyện lại cảm thấy trận đau đớn từ lồng ngực truyền ra, lại ấn vào lồng ngực, lúc này mới hoàn toàn khôi phục ý thức, nhớ tới em đêm qua ở trong phòng phẫu thuật, hai mắt nhanh chóng chuyển động, đau lòng gọi: "Uyển Thanh! Uyển Thanh..."
      xong, tức khắc lo lắng cho tình hình của em , hai lời, liền cố nén đau đớn, nhấc chăn lên, muốn chân trần xuống đất, tìm em ...

      "Ai, cẩn thận chút, vừa mới phẫu thuật xong, được lung tung!" Tiểu Nhu tức khắc lên phía trước, nâng cánh tay của , đau lòng khẩn trương : "Em sao cả! có việc gì rồi! Sáng nay em mới qua thăm rồi!"

      Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở dốc, khẩn trương nhìn Tiểu Nhu, vẫn chưa tin lại muốn giãy giụa thân thể chân trần ra ngoài...

      Trang Hạo Nhiên cùng Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt từ phong bệnh bên kia qua đây, lại nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn bước gấp ra phòng bệnh, chống đỡ thân thể đau đớn về phía trước, bọn họ tức khắc kinh hãi, vội vã qua, nâng thân thể , lo lắng : "Ai ai, cậu đây là làm gì vậy? Vừa mới hoàn thành phẫu thuật bao lâu!"

      "Tôi muốn xem Uyển Thanh..." Lãnh Mặc Hàn ấn vào lồng ngực, giọng nới khàn khàn vô lực, đau lòng : "Tôi muốn xem em tôi..."

      "Được, được, được xem xem! Đừng khẩn trương như vậy! ấy có việc gì !" Trang Hạo Nhiên tức khắc nâng thân thể ấy lên, cùng Tiểu Nhu cùng nhau nâng thân thể về phía trước, vừa vừa : "Uyển Thanh ở phòng bệnh phía trước! May bác sĩ cấp cứu kịp thời, còn nguy hiểm tới tính mạng rồi!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong lòng hiểu lại càng thêm đau đớn, thậm chí hai mắt lại rơi lệ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên trầm trọng hỏi: "Rốt cuộc tình huống cụ thể của em ý như thế nào? Cơ thể, xương cốt như thế nào?"
      "... ..." Trang Hạo Nhiên cúi mặt trầm mặc lúc, mới : "Trước hãy xem ! !"

      "Đúng đúng đúng! Xem trước chút!" Lâm Sở Nhai bọn họ cũng vội vàng : "Tối hôm qua màn quá mạo hiểm, bác sĩ hàng đầu toàn quốc cũng tới! !"

      Lãnh Mặc Hàn gì, chỉ là vội vàng bước nhanh về phía trước, vết thương phía trước ngực nứt ra làm gây ra đau đớn, nhưng quan tâm, nhớ lại tình huống của em tối qua, đau lòng rơi lệ, rốt cuộc nhìn thấy phong bệnh ở phía trước, cửa sổ thủy tinh màu trắng, khoảng cách gần như vậy gây ra bao nhiêu cảm xúc, thở nặng ra bước nhanh đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào bên trong thấy y tá chỉnh lại ga giường, mặc y phục bệnh nhân nằm giường, gương mặt tái nhợt, trán quấn vải xô trắng, nằm bên đệm màu trắng nằm bên phải thiết bị y tế, miệng đeo khẩu trang, phía sau lưng cùng với các đầu ngón tay đều quấn băng gạc, đầu gối quấn hai thiết bị điện tử ngừng phát ra màu hồng và số liệu...
      Hai người chăm sóc đặc biệt, đứng bên, trầm mặc tiêm thuốc vào cho ...

      Lãnh Mặc Hàn nhìn màn này, hai mắt lại kịch liệt đỏ bừng, hai tay chống lên cửa sổ thủy tinh trong suốt, đau lòng nên lời, nhìn em nhắm mắt, giống như hồi bé rất khôn ngoan, gặp lại sau nhiều năm, cũng vì năm tháng tang thương, do vậy mà kiên cường hơn, chưa từng thấy qua yếu đuối, khiến theo sang nước Mỹ, cứ như vậy kết thúc nghiệp trong phòng khám, nghỉ ngơi chút nào, vì mình mà làm việc hết sức...

      Có đôi khi thấy đêm khuya rồi còn ngồi trước máy vi tính, nghiên cứu hình ảnh, cũng có thể hiểu , trai mà quyết tâm, lần này có bị nghiêm hình bức cung, nhưng bị kim đâm vào sâu trong đầu ngón tay đau đến nhường nào?
      Lãnh Mặc Hàn mặt bắt đầu co quắp, hai mắt đau khổ nhìn em , hai em chuyện nhiều, lại thường thường biểu đạt tốt... nặng nề thở dốc, đầu để lên cửa thủy tinh trong suốt, hai mắt rốt cuộc run rẩy chảy nước mắt xuống, đau đến mức nên lời, cảm giác hít thở thông, cưỡng chế chính mình.

      Trang Hạo Nhiên cùng Tô Lạc Hoành mấy người cũng khỏi đau lòng nắm bờ vai của , tất cả đều thở gấp gáp.

      Tiểu Nhu cũng đau lòng nước mắt chảy xối xả.
      Tiêu Đồng cùng Mỹ Linh vừa vừa từ phòng viện trưởng tới, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn kiên nghị vô cùng, vậy mà độc đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cúi đầu tự trách đau lòng rơi lệ, hai mắt các cũng khỏi đỏ bừng lên, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

      Giang Thành cùng Tiêu Yên chờ mọi người, cũng chậm chạp xuất , đứng bên ngoài phòng bệnh, đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn.

      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, trầm trọng mở miệng giải thích : " Thân thể Uyển Thanh nhiều chỗ bị thương nặng, điều quan trọng nhất chính là xương sau bả vai, cùng với hai tay hai chân đều vỡ vụn, thậm chí tay phải gãy các đốt xương, đáng sợ hơn chính là, bởi vì Uyển Thanh lúc bị bẻ gãy tay chân, còn bị lấy máu, dẫn đến xương cốt, thần kinh vì thiếu máu mà hỏng hết... . . ."

      Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nghe chuyện này, hai mắt khẽ run bi phẫn.
      Trang Hạo Nhiên tiếp tục : "May mắn là có thầy giáo của Tô thiếu gia, ông ấy là bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất Trung Quốc, ông ấy cùng với các bác sĩ chỉnh hình bên Mỹ đều nhất chí, trước hết là gắn thiết bị bắt chước thần kinh của Uyển Thanh sau đó kích thích đại não của rồi khôi phục ý thức, sau đó đêm qua lại khẩn cấp tiến hành phẫu thuật làm cho xương bả vai về vị trí cũ, hơn nữa phẫu thuật rất thuận lợi, tại tình hình của ấy ổn định, vài bác sĩ giỏi nhất bên Mỹ đêm qua cũng làm phẫu thuật lại rồi, máy bay tư nhân từ bên nước Mỹ cũng sắp bay tới đây mang theo trang thiết bị để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật xương tiếp theo rồi! Chỉ là bởi vì xương cốt, thần kinh cần ít thời gian, khi được khích thích bởi các thiết bị này khả năng khôi phục được nhanh hơn chút! ! Mà việc Bác Dịch châm cứu vào lúc này, vừa vặn có công dụng, bởi vì được châm cứu mà kích thích được hệ thần kinh khôi phục, đồng thời Tô thiếu gia cũng mời tới tam thiếu gia Hàn gia, cũng là thầy thuốc châm cứu, đến phụ giúp chúng ta hoàn thành phẫu thuật!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe đến đó, mới rốt cuộc hơi có vẻ kích động quay đầu, hai mắt lại run rẩy rơi lệ, vội vàng : "Ý của cậu là... Uyển Thanh... Em ấy có thể khôi phục?"
      Trang Hạo Nhiên tức khắc trầm trọng gật đầu, thở phào nhõm, mỉm cười ; "Đương nhiên! Các bác sĩ cũng có lòng tin, Bác Dịch cùng Tô thiếu gia, còn có tam công tử Hàn gia cũng bắt tay chuẩn bị làm châm cứu cho ấy, cậu yên tâm, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, chúng ta cùng cậu cùng nhau nỗ lực giải quyết chuyện này! Bất kể là táng gia bại sản, tôi nhất định làm cho Uyển Thanh khôi phục! ây là em của cậu, cũng chính là em của tôi!"

      "Đúng! !" Tô Lạc Hoành bọn họ cũng tức khắc an ủi cùng cổ vũ cười rộ lên : "Cậu yên tâm! ! Cậu còn có chúng tôi! ! Chuyện của cậu cũng chính là chuyện của chúng tôi! ! Chúng tôi nhất định nỗ lực, làm thân thể của ấy nhanh chóng khôi phục! !"

      Lãnh Mặc Hàn cảm kích nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và mấy người, nội tâm ấm áp, có lẽ sinh mệnh chìm nổi nhiều năm, có được huynh đệ như vậy trả giá cùng quý trọng, cho nên mới vẫn có tịch mịch ...
      Tiểu Nhu đứng ở bên, trong lòng cũng ấm áp, tiếp tục rơi lệ.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Tiểu Nhu liếc mắt cái, tức khắc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cười ; " Sáng nay khi Uyển Thanh xuất huyết thiếu máu, may mà có Tiểu Nhu ở đây, ấy vừa vặn cùng nhóm máu với Uyển Thanh, nên truyền cho Uyển Thanh ít máu..."

      Lãnh Mặc Hàn hơi kích động nhìn về phía Tiểu Nhu.

      Tiểu Nhu nghe lời này, tức khắc mắt đỏ lên, vừa lau nước mắt lại vừa lắc đầu ngu ngốc, khẩn trương ; "Chuyện này có gì, chỉ là hiến chút máu, nếu cho Uyển Thanh lại cho muỗi ăn !"

      Phốc!
      Mấy người mặc dù trầm trọng, nghe lời này, khỏi mỉm cười.

      Lãnh Mặc Hàn nhìn sâu về phía Tiểu Nhu, thảo nào nhìn bình thường khuôn mặt nhắn phấn hồng lúc này có chút tái nhợt.

      Tô Thụy Kỳ lúc này, cũng mặc màu trắng, cùng Bác Dịch cùng mỉm cười tới, biết mọi người khó chịu, lại vì hòa hoãn bầu khí, cười : " chuyện gì vui vẻ như vậy?"

      Lãnh Mặc Hàn tức khắc ngẩng đầu, cảm kích nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, biết chuyện của Uyển Thanh ấy tốn ít tâm tư...
      Tô Thụy Kỳ chờ Lãnh Mặc Hàn mở miệng, liền cười rộ lên, tới trước mặt của , thẳng thắn mà tình, thậm chí mang theo hứa hẹn : "Cậu yên tâm!!Chuyện của em cậu, chúng tôi nhất định tận lực! Chúng tôi để ấy có chuyện gì!"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "... ..." Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong lòng lại ấm áp, gật đầu.

      "Trái lại ..." Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, mang theo cảm thán ; "May mắn hôm qua phát được đúng lúc, biết đạn kia có độc và lại bắn trúng trái tim, cho thời gian chữa trị, tôi lại có áp lực... Mới muốn ghé thăm chút, đếm xỉa vết thương cứ thế đứng lên, việc này trong mắt bác sĩ là bị mắng rồi! ! Mau! ! Mau nằm lên giường , vết thương lại nứt ra ."

      "Đúng, đúng! Mau... ... Mau... Mau trở về nằm xuống..." Tiểu Nhu lập tức vịn tay Lãnh Mặc Hàn khẩn trương .

      Mọi người cùng nhau có biểu tình cổ quái, nhìn .

      Tiểu Nhu cũng ý thức được mọi người nhìn mình, sắc mặt của đỏ lên, lập tức bỏ tay nắm Lãnh Mặc Hàn ra, cúi đầu, : "Tôi... Tôi... Tôi chỉ là... khẩn trương..."

      "Biết biết!" Tô Thụy Kỳ nhất thời cười rộ lên, khom người nhìn , đùa : " chỉ là khẩn trương cho phó giám đốc Lãnh thôi! Sợ ấy chết, mắt sưng như quả đào rồi kìa! Trông rất xấu nha!"

      Tiểu Nhu vừa nghe lời này, tức khắc ngu đần ra, trừng mắt, mặt đỏ lên, tức khắc ; "Tôi... Tôi... Tôi trở về phòng bệnh trước, lấy cánh nóng cho phó giám đốc Lãnh!"

      xong, mặt đỏ nhanh về phía trước.

      Mọi người cùng nhau bộ dáng này của , cũng khỏi cười rộ lên.

      Lãnh Mặc Hàn cũng ôn nhu quay đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu bước nhanh về phía trước, nhìn bóng lưng kia, cũng nhịn được cười tiếng...

      ***

      Bên ngoài bệnh viện, khí nóng bức, đài nước phun lên bắn tóe tung trông rất bắt mắt.
      Phía trước, đột nhiên có chạy xe đạp điện màu trắng tới, tuổi chừng hai mươi ba, mặc áo sơ mi màu lam tay ngắn cùng với chiếc quần đùi màu đen, đội mũ bảo hiểm màu đen, quen dừng xe ở đài phun nước của bệnh viện, quay đầu lại với người đàn ông tầm chín mươi tuổi đằng sau: "Bác Phúc! ! Tới rồi! Mau xuống! !"

      "Được! !" ông lão chín mươi tuổi, mặc y phục mỏng kiểu Trung Quốc, có tư thế rất giống thầy lang, tay cầm hòm thuốc, cứ như vậy xuống xe! !

      " thôi! !" Người con này dẫn ông lão này vào bên trong bệnh viện ! !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 930: Trương Tam Phong
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      chiếc Ferrari màu đỏ thẫm dừng trước đài phun nước bệnh viện, Hàn Văn Kiệt mặc T-shirt cổ chữ V trắng, quần thường đen, tay cầm khóa xe đen, nhét vào trong túi quần mình, theo thói quen đeo mắt kính, nét mặt lãnh đạm, cất bước vào đại sảnh bệnh viện.

      "Tôi, chúng tôi muốn tìm Lãnh phó tổng của khách sạn Á Châu! !"

      giọng vô cùng trong trẻo, từ đại sảnh vang lên.

      Hàn Văn Kiệt nghe giọng này, nghe đến người mà người kia muốn tìm, kìm lòng được dừng bước lại, đứng giữa đại sảnh, ngẩng đầu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước có , mặc sơ mi ca rô trắng xanh ngắn tay, quần đùi đen, mái tóc dài xỏa bên vai, mang đôi ủng ngắn đen cá tính, cầm trong tay cái mũ nồi, ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía nhân viên phục vụ đại sảnh bệnh viện, lại khẳng định : " ấy nhất định gặp chúng tôi! !"

      lão đầu gần 90 tuổi, ánh mắt vẫn lấp lánh có thần đứng tại chỗ, mang theo chút cảm giác như thầy lang vùng thôn quê, xách theo hòm thuốc, mu bàn tay gân xanh nổi lên, run run rẩy rẩy .

      Hàn Văn Kiệt nhìn màn này, khỏi cười rộ lên.

      "Tiểu thư! !" Nhân viên y tế, mặc trang phục y tá, thập phần bất đắc dĩ nhìn trước mặt, : "Tôi thực rất xin lỗi, bệnh nhân muốn tìm, là bệnh nhân quan trọng trong phòng VIP của bệnh viện chúng tôi! Cho nên nếu như muốn gặp, phải hẹn trước! thể tùy tiện muốn gặp là gặp được. Chúng tôi lại càng thể tiết lộ tình hình bệnh nhân!"

      "Cái gì?" Lâm Bạch Bạch nghe lời y tá này , cau mày căng thẳng, tức khắc khoa trương : "Cũng phải là đến cái nơi vui chơi giải trí nào! Còn phải hẹn trước? !"



      "Vậy... ..." Nhân viên y tế có chút khó xử nhìn về phía Lâm Bạch Bạch, mơ hồ vài cái, mới đưa ra chủ ý cho : "Nếu , có thể báo với người nhà bệnh nhân, hoặc bạn bè của họ, chúng tôi chuyển giao lại cho ."

      "Phiền chết mất ! !" Lâm Bạch Bạch hai lời liền lấy điện thoại di động ra, xoay người, vẻ mặt tức giận bấm điện thoại của Tiểu Nhu.

      Phòng bệnh! !

      Trang Hạo Nhiên cùng mấy người Tô Lạc Hoành đều ngồi bên trong phòng bệnh, cùng Lãnh Mặc Hàn vừa vừa cười, Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ cũng đều tới, cũng cùng bọn họ chuyện, Tiểu Nhu khéo léo đứng bên, đem canh hầm nhân sâm trăm năm mà cha mẹ mình tối qua chuẩn bị tốt, cẩn thận đổ ra, đựng vào trong chén, thổi...

      Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng, cũng đứng bên cạnh giường bệnh, vừa nghe bọn họ đùa giỡn, vừa nhìn bệnh án của Lãnh Mặc Hàn, Bác Dịch ngồi bên, chờ đợi Hàn Văn Kiệt đến, cùng nhau bàn bạc về chuyện châm cứu cho Uyển Thanh.

      Chuông điện thoại vang lên.

      Tiểu Nhu nghe thấy di động mình trong ba lô vang lên, lập tức đặt chén sứ xuống, mặt lại bộc lộ vẻ khẩn trương và ngốc nghếch từ trong túi mình, lấy điện thoại di động ra, tới trước cửa sổ sát đất, bàn tay cầm di động, đáp lại: "A lô?"

      Lâm Bạch Bạch tức giận cầm di động, đứng giữa đại sảnh, kêu lên: "Tôi , bây giờ ở đâu vậy? Tôi vì lời cha , mà ngồi ba giờ xe, đem cả bác Phúc cùng, xương cốt của chúng tôi đều muốn rã ra rồi đây, đến đây rồi, còn cho chúng tôi vào?"

      Ánh mắt Tiểu Nhu nhất thời sáng lên, tức khắc đầy hưng phấn cười kêu lên: "Các người tới rồi! ?"

      Thanh cao vút ————

      Mọi người cùng nhau ngừng , quay đầu nhìn , Lãnh Mặc Hàn cũng nằm nghiêng giường, quay đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu...

      " đến từ lâu rồi! ! Mau ra đây! !"

      Trong di động truyền đến giọng , đều vang khắp cả phòng bệnh, mọi người liền khó hiểu nhìn .

      "Được được được! Tôi lập tức ra ngay! !" Tiểu Nhu tức khắc vô cùng ngạc nhiên vui mừng và hưng phấn cúp điện thoại, lập tức cầm di động xoay người, mặt mừng rỡ như đóa hoa vừa chớm nở, vui vẻ cười rộ lên, : "Tôi, tôi, tôi ra ngoài chút! ! Bạn tôi tới!"

      hai lời, liền thần thần bí bí nhảy ra ngoài! !

      Mọi người thấy bộ dáng bí hiểm như vậy, đều cảm thấy buồn cười, chỉ có Trần Mạn Hồng khinh bỉ : "Xem dáng vẻ ấy kìa, chỉ có Khả Hinh mới chơi được với ấy thôi! !"

      Phốc! !

      Nhã Tuệ khỏi bật cười.

      "Đúng rồi! đến Khả Hinh! ! Khả Hinh đâu rồi?" Tô Lạc Hoành biết ấy tối hôm qua còn rất lo lắng cho tình hình của Lãnh Mặc Hàn, liền kỳ quái hỏi.

      Tô Thụy Kỳ đặt bệnh án xuống, mỉm cười nhìn mọi người, : " ấy 5 giờ sáng mới trở về, cổ tay bị thấm nước, rất đau, tôi đem ấy làm vật lý trị liệu , thời gian phải lâu chút, dự đoán rất mau tới đây, lúc , còn hỏi han tình hình của Lãnh phó tổng và Uyển Thanh tiểu thư, tôi luôn bảo đảm với ấy, mới bằng lòng ngoan ngoãn ..."

      Trang Hạo Nhiên ngồi bên, mỉm cười lên tiếng, bởi vì cần báo trước việc của Uyển Thanh với bên Mỹ, vẫn chưa kịp gặp , cảm thấy cũng có suy nghĩ của mình, tạm thời biết gì.

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, kìm lòng được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

      Nhã Tuệ ra mở cửa...

      Hàn Văn Kiệt mỉm cười tới, nhìn về phía mọi người gật gật đầu, : "Chào các vị..."

      "Hàn thiếu gia!" Tô Lạc Hoành cùng mọi người vội vã cười lên, Trang Hạo Nhiên qua, đích thân cùng bắt tay, mới cảm kích : "Lần này là cám ơn cậu, nguyện ý qua đây giúp..."

      Hàn Văn Kiệt lập tức tươi cười, cùng bắt tay, mới lễ phép :" quá khách sáo rồi, lương y như từ mẫu, đây là chuyện mà bác sĩ nên làm, huống chi, nghe Bác Dịch tiên sinh thuật châm cứu nổi danh khắp chốn cũng ở nơi đây, tôi vì có được vinh dự này mà cảm thấy rất vui."

      Bác Dịch nghe lời này, lập tức mỉm cười đứng lên, tới cùng Hàn Văn Kiệt bắt tay nhau, : "Hàn tiên sinh, rất vui khi được quen biết ..."

      Hàn Văn Kiệt sớm nghe danh Bác Dịch, cũng mỉm cười cùng bắt tay.

      Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.

      Mọi người cùng nhau xoay người, nhìn về phía ngoài cửa.

      Tiểu Nhu lúc này, hết sức hoan hỉ kéo bạn tốt nhất của mình, Lâm Bạch Bạch, còn dẫn theo ông cụ gần chín mươi tuổi tinh thần minh mẫn, tới vui vẻ : "Tôi về rồi! ! Dẫn theo lão thầy thuốc lợi hại nhất trong thôn chúng tôi qua đây! ! Thuật châm cứu của ông ấy rất lợi hại nha! Trị chân bị thương cho trâu này, ngựa này, cừu nữa, rất lợi hại a! ! vài con gà rất lâu được, chỉ cần bác Phúc trị lần là được rồi! Lần này tôi phải xin cha tôi lâu, ông ấy mới mời được bác Phúc đến đây xem bệnh cho Uyển Thanh!"

      Phốc! !

      Mọi người nhất thời bộc lộ vẻ mặt sững sờ, cường điệu hóa, cần suy nghĩ, khiếp sợ nhìn Tiểu Nhu.

      Trần Mạn Hồng ngồi bên, vẻ mặt bất đắc dĩ chế nhạo, cảm thấy người này thực đem hết thể diện ném ở nhà rồi! !

      Lãnh Mặc Hàn ngồi giường bệnh, cũng khỏi lấp lánh ánh mắt nhìn Tiểu Nhu.

      "... ... ..." Quang cảnh bầu khí kỳ quái, Tô Thụy Kỳ, Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch ba bác sĩ nổi danh kể xiết trong nước, đồng thời cùng nhau trầm mặc nhìn , bộc lộ vẻ quái dị.

      Lúc này, Lâm Bạch Bạch đứng bên, đem mũ nồi đội lên, xách hòm thuốc cũ kỹ của bác Phúc, tới, mở to mắt, bộc lộ tính cách ngay thẳng, trực tiếp lanh lảnh : "Các người tin sao ? Bác Phúc của chúng tôi thực rất lợi hại ! ! Ngay cả động vật cũng đều trị được, đừng gì đến con người! Đúng là thần y trong thôn chúng tôi a! ! Tôi học tập cùng với ông ấy, cũng chỉ là học được chút sơ sơ bên ngoài, tôi cũng trị được bệnh cảm!"

      Bác Phúc vừa nghe, liền cảm thấy có tinh thần đứng bên, hai mắt lấp lánh có thần, lúc nhìn mọi người xung quanh, hệt như Thái cực Trương Tam Phong (*).
      (*): Người sáng lập ra môn võ Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm rất nổi tiếng ở Trung Quốc
      Tô Lạc Hoành nghe lời này, thực nhịn được cười rộ lên, hé miệng, cúi đầu, làm bộ như có việc gì, loáng thoáng : "Cảm mạo người nào chẳng trị được, em à..."

      Ánh mắt Tiểu Nhu sáng lên, vui vẻ nhìn về phía Tô Lạc Hoành cười rộ lên : "Làm sao biết được tên của ấy? ấy tên Bạch Bạch, nhưng người trong thôn chúng tôi, đều thích gọi ấy là Lâm nương, bạn trai ấy gọi Bảo Ngọc, nhưng mà chia tay rồi!"

      Phụt! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Trần Mạn Hồng vừa cắn miếng táo, cũng nhịn được phun ra, cúi đầu, nhẫn và run run cười đỏ mặt.

      "Nha đầu chết tiệt kia! !" Lâm Bạch Bạch muốn giơ tay đánh Tiểu Nhu, tức giận : "Những lời này nên ra! Nhanh lên chút cho bác Phúc xem bệnh! ! Ông ấy rồi, ở trong thành phố qua đêm, nước uống tốt, đồ ăn cũng ngon, thứ này tốt, thứ kia cũng tốt! Làm phiền ông ấy sáng sớm mới 5 giờ liền cùng tôi ngồi xe qua đây, ngay cả Thái Cực quyền cũng tập, tôi còn mải nhìn người đường, thiếu chút nữa bị cảnh sát phạt tôi vượt đèn đỏ."

      "Được được được! !" Tiểu Nhu tức khắc kéo bác Phúc qua, đưa đến trước mặt Lãnh Mặc Hàn, vui vẻ như vậy, thẳng thắn : "Lãnh phó tổng! ! hãy tin tôi, bác Phúc là thầy thuốc giỏi nhất trong thông chúng tôi! Lần trước Khả Hinh bị trúng nọc ong, vẫn là ông ấy điều chế thuốc! Thuật châm cứu của ông ấy thực rất rất tốt! !"

      Lãnh Mặc Hàn nhất thời biết nên gì ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu, muốn , nhưng lại muốn làm tổn thương tấm lòng của ...

      Trang Hạo Nhiên đứng bên, cũng nhịn được cười rộ lên, chỉ là vốn là người tôn trọng bậc trưởng bối, lại càng vào lúc này, đưa ra những lời phản đối.

      Bác Phúc lúc này cũng chú ý đến mọi người nữa, lên phía trước, dáng vẻ trưởng lão nghiêm khắc, tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, : "Cậu ta chính là bệnh nhân? Tôi thấy ấn đường cậu ta vàng, hai mắt có thần, chỉ là dưới hốc mắt, có xuất tia máu, dự đoán lồng ngực và phổi đều bị thương! ! Tôi đến bắt mạch xem! !"

      Ông hai lời, liền vươn bàn tay gầy gò đầy đốm, trong nháy mắt cầm chặt cổ tay Lãnh Mặc Hàn, dáng vẻ võ công cao cường, cúi đầu! Nghe mạch!

      Cổ tay Lãnh Mặc Hàn bị ông nắm lấy, nhất thời biết nên gì, ngẩng đầu, chỉ đành lộ vẻ quái dị nhìn Tiểu Nhu.

      Tiểu Nhu vẫn vẻ mặt vui vẻ hài lòng, tươi cười, hạnh phúc, đáng như vậy nhìn Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn chỉ đành cười khổ, cũng phải coi thường lão thầy thuốc này, chỉ là tay run run của lão thầy thuốc này so với mạch của chính mình còn nhiều hơn...

      Lúc này, Lâm Bạch Bạch hai lời, liền phịch tiếng, ở trước mặt mọi người, mở ra hồm thuốc cũ kỹ, trận mùi thuốc nồng nặc tỏa ra.

      Tiêu Đồng lúc này vừa theo lời Trang Hạo Nhiên căn dặn giúp Khả Hinh xong quay về, tiến vào phòng bệnh, liền ngửi thấy được mùi cỏ núi vô cùng nồng nặc, lập tức bị nghẹn đến mức phải thở chậm lại, kìm lòng được dùng tay bịt mũi lại, cau mày tới hỏi: "Cái... Này... Là mùi gì vậy?"

      Lâm Bạch Bạch thoáng cái từ trong hòm thuốc, lôi ra đống thuốc mỡ màu đen được bọc trong túi trong suốt, ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người với tinh thần sáng láng, thái độ đầy vẻ đắc ý——

      "Đây... Đây... Đây là..." Tô Lạc Hoành ngồi bên sofa, vẻ mặt ghét bỏ nghi ngờ, nhìn về phía cái đống đen đen kia, nhịn được hỏi: "Đây là cái gì?"

      Lâm Bạch Bạch hài lòng nhìn về phía Tô Lạc Hành, giãn ấn đường, cười rộ lên : "Đây là tiên đơn thần dược chuyên điều trị xương cốt của bác Phúc chúng tôi! ! Nó có tên gọi rất huyền thoại, tên là hắc ngọc đoạn tục cao!"

      Phốc! ! !

      "Ha ha ha ha ha..." Tô Lạc Hoành lúc này, cũng chú ý lễ nghi phép tắc gì nữa, nhịn được ngẩng đầu lên, cười to lên: "Ôi trời, mẹ ơi, cười chết tôi rồi! ! Còn là hắc ngọc đoạn tục cao! ! Chẳng lẽ ông ấy là Trương Tam Phong! ? Vậy tôi chính là Trương Vô Kỵ(**)! ! Đến đây , làm gãy hai chân tôi, xem tôi có thể vượt qua được hay ! ! Ha ha ha ha ha —————— "
      (**): nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp “Ỷ thiên đồ long ký” của nhà văn Kim Dung.
      Bác Phúc lúc nghe mạch, thấy tiếng cười khoa trương kia của Tô Lạc Hoành, mặt đột nhiên lộ vẻ vui, tay bắt mạch, tay từ trong hòm thuốc của mình, rút ra cây châm , hướng về phía Tô Lạc Hoành phóng thẳng ! !

      Vù! ! tiếng! !

      Tô Lạc Hoành lập tức ngồi sô pha, mở to mắt, thân thể khỏi đứng hình!

      cây kim nhọn đâm thẳng vào huyệt Thiên Trung ở xương sườn thứ tư của , tức khắc cả người đều tê buốt! !

      Mọi người cùng khiếp sợ nhìn ! !

      Bác Dịch lúc này, cũng thể tin nổi đứng lên, trợn mắt nhìn về phía ông cụ gầy gò này, phải biết rằng huyệt Thiên Trung, hạ châm có có nặng, khiến người ta tê buốt, nặng thương tàn dẫn đến tử vong! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 931: Quỳ xuống
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Toàn bộ người bên trong phòng bệnh dường như lập tức đều sống lại, Trang Hạo Nhiên vội vàng chạy đến đỡ bác Phúc ngồi xuống ghế sô pha, lại nhanh chóng nhận lấy chiếc quạt Tiêu Đồng đưa tới, bên ân cần quạt cho bác Phúc, bên vô sỉ cười ; "Ô kìa, bác Phúc! ! Bác, chúng cháu đều là người trẻ tuổi mắt mờ, có mắt như mù! Vốn dĩ biết thực ra bác là người tuyệt vời như vậy, hãy tha thứ cho ánh mắt thiển cận của chúng cháu! !"
      "Đúng vậy, đúng vậy! !" Lâm Sở Nhai lập tức xun xoe như con chó con, đứng bên cạnh bác Phúc, bên đấm lưng cho ông, bên biết xấu hổ cười : "Bác Phúc! ! Bác biết mà, chúng cháu đều là người trẻ tuổi lớn lên ở nước ngoài, cho nên kiến thức có nhiều ! ! Vừa lúc bác tiến vào, cháu nhìn ra bác là người có tay nghề giỏi. Vừa nhìn cũng biết là người có võ công cao cường, thế nhưng cháu chưa kịp gì, liền bị cái tên súc sinh kia lễ phép mà ồn ào! ! Bác lại cho hai cây trâm, suýt giết chết ."
      Bác Phúc bình thường là người thích chuyện, vẻ mặt nhàn nhạt, tỏ vẻ cứng rắn, đôi chân tách ra ngồi sô pha, hai tay nắm chặt đầu gối, nghiêm túc nhìn về phía Tô Lạc Hoành phía đối diện, giống như người bề .
      Tô Lạc Hoành vẫn như cũ còn là trận tê buốt ngồi sô pha, mắt mở to, miệng cũng há to, vừa duy trì dáng vẻ đó vừa nghĩ đến câu kia: Đến đây,đánh gãy đôi chân của tôi, xem tôi có thể vượt qua được biểu tình này hay , sợ đến mức trán đổ đầy mồ hôi, cũng dám nhúc nhích. Thậm chí Bác Dịch nhắc nhở , nếu tiếp tục nhúc nhích, nửa thân dưới của cũng có thể sử dụng được nữa. muốn khóc.
      Lập tức, Tào Kiệt cùng bà xã bê đĩa sen tuyết, giống như mời cha mẹ, cúi người xuống, khuôn mặt tươi cười nhìn bác Phúc : "Bác Phúc, bác là người rộng lượng chắc so đo với đám tiểu nhân chúng cháu! ! Biết bác thích uống nước trong thành phố, lại thích ăn hoa quả trong thành phố, đây là sen tuyết được trồng núi Trường Bạch, mời bác ăn thử."
      Vẻ mặt bác Phúc cứng rắn khẽ ngăn lại, trầm mặc ngồi sô pha, tự mình xăn ống tay áo bộ quần áo phong cách Trung Quốc của chính mình.
      Lãnh Mặc Hàn ngồi bên, nhìn thái độ này của ông, có chút sốt ruột .

      Tô Thụy Kỳ, Hàn Văn Kiệt, Bác Dịch là ba bác sĩ trẻ tuổi của cả nước, đồng thời đứng bên, từ cái nhìn của người bác sĩ, mặc dù đối với y thuật của ông lão sắp chín mươi tuổi này có chút hoài nghi, nhưng vẫn khiếp sợ nhìn ông bên bắt mạch cho Lãnh Mặc Hàn, bên lấy ra chiếc châm , nhàng châm trúng giữa huyệt vị người , phải đến cách xuống châm cùng rút châm kia, đây chính là tuyệt kỹ lợi hại nhất trong lịch sử Trung Quốc.
      Tiểu Nhu biết bác Phúc chỉ đơn giản thích uống trà bích loa xuân, hơn nữa dù ông đến chỗ nào đều mang theo ấm cùng lá trà theo, liền vội vàng pha trà.
      "Này…này…này" Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, gọi Tiểu Nhu lại, khẩn trương : "Bác Phúc có thói quen uống nước thành phố, ô nhiễm rất nghiêm trọng! Cha tôi vừa qua đây thăm Mặc Hàn có để lại bình nước khoáng lấy từ núi xuống, lập tức lấy pha trà. Tại sao bác Phúc có thể uống loại trà này chứ ?"
      "A…Vâng" Tiểu Nhu nghe lời này, tức khắc cầm ấm trà cùng lá trà, qua bên người Lãnh Mặc Hàn, tới bên cái bàn, chuẩn bị pha trà, Tiêu Đồng thấy vậy cũng vội vàng qua cùng Tiểu Nhu pha trà.
      Lâm Bạch Bạch vẫn như cũ đầu đội chiếc mũ nồi ghét bỏ nhìn mấy người trong phòng bệnh, mỗi người đều biết xấu hổ mà xun xoe. tặc lưỡi lắc đầu, theo lời dặn dò của bác Phúc, lấy ra ít thuốc mỡ màu đen từ trong hộp màu đỏ đậm, bỏ vào trong chiếc hộp hình vuông, biết chuẩn bị để làm gì, nhưng nhìn này thuần thục sử dụng tay áng chừng lượng thuốc, vô cùng thành thạo.
      Bác Dịch cùng Hàn Văn Kiệt là hai kỳ tài trong giới đông y, nhất thời theo bản năng ngửi thấy bên trong có ngưu hoàng, xạ hương, gốc ớt, thiên hương... Còn có rất nhiều loại biết tên, thậm chí còn có thể ngửi thấy chút mùi tanh từ máu động vật.
      Lâm Bạch Bạch cứ như vậy cẩn thận đem thuốc bỏ vào trong chiếc hộp hình vuông.
      Tô Lạc Hoành liếc mắt nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Lâm Bạch Bạch, đầu đội chiếc mũ nồi, có chút bé xinh đẹp như vậy, rốt cuộc sợ đến nỗi toàn thân chảy đầy mồ hôi, có chút khẩn trương cùng lo lắng nhưng thể thành lời, hàm răng va vào nhau lập cập : "Tốt... tốt, Lâm... Em Lâm... Đến, mau đến xem huyệt cho ... Mau... Mau... Mau giải huyệt cho ."
      Lâm Bạch Bạch nghe lời này, tức khắc xoay mặt, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ nhìn về phía , cười trừ : "Trương Vô Kỵ! ! Chắc rất thích xem phim ỷ thiên đồ long ký nhỉ? Còn điểm huyệt với chả giải huyệt? Làm gì có chuyện đó, nếu quả hai ngón tay có thể chọc chết , tôi sớm làm như vậy."
      Này nha đầu chết tiệt kia! !
      Tô Lạc Hoành nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch, vừa rồi còn cảm thấy xinh đẹp, còn gọi là em , tôi khinh.
      Lúc này Bác Dịch nhìn vẻ mặt của bác Phúc, giống với người toan tính cho lắm, lập tức cất bước qua, cẩn thận từng li từng lí rút châm ra, thở phào nhõm.
      Bác Phúc ngẩng đầu, đôi mắt lợi hại nhìn về phía Bác Dịch.
      Mà vào lúc này, Tô Lạc Hoành cảm thấy được giải cứu, liền ngồi xuống dựa vào ghế, hai tay rũ xuống, thở dốc, sức lực dần được hồi phục, khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay, bộ dạng như muốn khóc : "Hù chết lão tử rồi !"
      "Đến đây! ! Trà bích loa xuân đến đây! !" Tiêu Đồng vẻ mặt khẩn trương bê ấm trà bích loa xuân hương vị vùng Giang Nam đến. Đầu tiên là đá Tô Lạc Hoành cái, tức giận đưa mắt ra hiệu, khẽ gọi: " còn đến đây cho tôi, mau kính trà! ! Lần sau mà còn lễ phép như thế, kim của bác Phúc đâm chết ! !"
      "Đúng vậy! ! Súc sinh! ! Còn đứng lên cho tôi?" Trang Hạo Nhiên vừa thu lại cây quạt, chỉ vào Tô Lạc Hoành, bày ra dáng vẻ khoa trương kêu lên.
      Tô Lạc Hoành vừa nghe lời này, biết vừa rồi là mình làm sai, vì em vội vã gắng sức ngồi dậy, hai tay run rẩy nhận lấy chén trà tới trước mặt bác Phúc, khụy gối xuống, nâng cao chén trà, ngẩng đầu lên, bộ dáng sống dở chết dở, hai mắt rơi lệ, hối hận : "Thầy!! Thầy đừng trách con, con trẻ người non dạ, có mắt như mù. Mới vừa rồi là con lễ phép xông tới! Thầy tha thứ cho con! ! Uống chén trà này..."
      "Cái gì mà gọi là thầy? cũng phải là học trò của ông." Lâm Bạch Bạch đứng bên, tiếp tục quát ! !
      Tô Lạc Hoành nhất thời tức giận quay đầu, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch kêu lên: "Tôi muốn bái bác Phúc làm thầy được sao ?"
      Bác Phúc lại nhíu mày nhìn về phía Tô Lạc Hoành!
      Tô Lạc Hoành lại bày ra dáng vẻ thành khẩn nhìn về phía Bác Phúc, vừa điềm đạm đáng vừa khóc ; "Thầy tha thứ cho con . Con sai rồi. Năm đó con nên tự ý xuống núi..."
      Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, liền ra vẻ tức giận, nâng cây quạt trong tay đánh vào tay Tô Lạc hoành, kêu to: "Súc sinh! lúc nào rồi còn vui chơi. Đứng đắn chút. !"
      Tô Lạc Hoành lại giơ cao chén trà, ngẩng đầu làm ra dáng vẻ muốn khóc nhìn về phía Bác Phúc, : "Bác Phúc! Bác đại nhân đại lượng chấp kẻ tiểu nhân con, em của Mặc Hàn là tốt, bởi vì bị người ta nghiêm hình bức cung, bị bẻ gãy cả hai tay hai chân, nay tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng cho ấy, tìm đến rất nhiều thầy thuốc nhưng đều được, hi vọng bác Phúc có thể giúp đỡ chút. Nếu như bác có thể giúp cho thân thể Uyển Thanh khỏe mạnh , cháu liền thay mặt em, cúi đầu lạy bác. "
      Lời này ra có biết bao nhiêu chân tình!
      Lãnh Mặc Hàn ngồi bên, nghe Tô Lạc Hoành lời này, trong lòng khỏi ấm áp.
      Bác Phúc vẫn như cũ mang dáng vẻ cứng rắn, nhìn Tô Lạc Hoành! !
      Tô Thụy Kỳ cùng Bác Dịch, Hàn Văn Kiệt ba người cũng mỉm cười nhìn về phía bác Phúc, vô cùng tôn kính cùng lễ phép : "Lần điều trị này chúng cháu là bác sĩ chính, thế nhưng y thuật Trung Hoa của bác vô cùng phong phú, chúng cháu tin rằng bác Phúc nhất định có thể phát ra vấn đề mà người trẻ tuổi chúng cháu tìm được, mong bác Phúc xem quá trình trị liệu cho bệnh nhân của chúng con, chỉ dạy số điều."
      "Đúng đúng đúng! !" Tô Lạc Hoành vội vã quỳ tiến lên mấy bước, nhìn về phía bác Phúc! !
      Bác Phúc vẫn như cũ lời nào, híp mắt lại, nhìn Tô Lạc Hoành! !
      Tiêu Đồng đứng bên, vô cùng lo lắng, nhìn dáng vẻ như muốn chuyện kia của bác Phúc, liền khẩn trương ghé sát vào tai Tiểu Nhu, giọng : "Tôi này Tiểu Nhu, thế nào tôi cũng thấy là bác Phúc thích chuyện vậy?"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Tiểu Nhu quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng, hai mắt mở to, thần bí : "Bác Phúc chính là thích chuyện! ! Nhất là trong lúc chữa bệnh càng thích chuyện! ! Khi ba tôi tìm ông ấy để xem ông ấy chữa bệnh, ông ấy đều trực tiếp nhét vào miệng ba tôi cây cỏ, khiến ông quay trở về ! là trâu bò ! !"
      "... ... ..." Tiêu Đồng biểu lộ vẻ mặt gian nan nhìn Tiểu Nhu, cười khổ.
      "Ta coi cậu, đứa này... Đúng là có thiên phú..." Rốt cuộc bác Phúc cũng để mọi người chờ đợi, lặng lẽ mở miệng.
      "Ách..." Tô Lạc Hoành nghe lời này, lập tức há hốc mồm nhìn về phía bác Phúc, ; "Học... Học võ công sao?"
      Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, cầm cây quạt đánh vào đầu của Tô Lạc Hoành, tức giận ; "Bác Phúc là cậu có thiên phú về y học! ! biết xấu hổ! !"
      "A! !" Tô Lạc Hoành vừa nghe lời này, vẻ mặt như bừng tỉnh hiểu ra, cười rộ lên nhìn về phía bác Phúc, : "Xem ra cháu cùng với bác Phúc có duyên!"
      "Cậu có đồng ý cùng tôi học hỏi về y thuật ?" Bác Phúc đột nhiên nghiêm mặt mở miệng hỏi.
      "Ách! Cháu... Cháu?" Tô Lạc Hoành nhất thời khiếp sợ mở to mắt nhìn về phía bác Phúc, chính mình hồi bé viết lý tưởng của mình là theo đuổi các đẹp thế giới, chưa từng nghĩ tới vấn đề vì dân phục vụ như thế này.”
      "Có nguyện ý ?" Bác Phúc hỏi lại! !
      "Nguyện ý! ! Cậu ta đương nhiên nguyện ý!" Lâm Sở Nhai vội vàng hướng Tô Lạc Hoành đưa mắt ra hiệu, tức giận: "Cậu ta cầu còn được! Có người thầy như Trương Tam Phong! ! Phải ? Súc sinh! !"
      "Bác Phúc của chúng tôi xưa nay nhận học trò!" Lâm Bạch Bạch cũng nhìn Tô Lạc Hoành, có chút hâm mộ đố kỵ : "Tôi cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa học tập!
      "Đúng là! !" Tiểu Nhu lập tức cảm động cười, nhìn Tô Lạc Hoành : "Bác Phúc của chúng tôi lâu nay thu nhận học trò! Nếu như ông ấy đồng ý dạy , sau này bị ốm hay phát sốt, cũng cần đến bác sĩ! !"
      Lão tử bị ốm phát sốt, vốn cần uống thuốc!
      Tô Lạc Hoành nhất thời ngây ngốc giật mình khẩn trương nhìn chằm chằm vào , Lãnh Mặc Hàn cũng tự mình bật cười, lập tức cảm thấy đầu ngón tay mát lạnh, vì em, lập tức đặt chén trà xuống, hai tay chống xuống đất, đầu cúi xuống , kêu to: "Thầy, xin nhận của học trò lạy !"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 932: Tuệ căn.
      Editor: Chi Misaki
      "Vù! ! Vù! !" Tô Lạc Hoành ngừng đối với cái mặt gương trong phòng bệnh, vươn hai ngón tay, để ở khuôn mặt, làm bộ thần bí, vèo tiếng, làm bộ là người có võ công cao cường, mở to mắt nhìn về phía chính mình trong gương kia, vầng trán cao cao, rốt cuộc tuệ căn ở nơi nào? có chút dám tin tưởng, lại nhíu mày, híp mắt, nhìn trán của mình, rốt cuộc là có tuệ căn hay ! !

      Nhìn thế nào cũng chỉ thấy “ suất”, nhìn thế nào cũng.... thấy tuệ căn đâu! !

      Tiêu Đồng mang ly bích loa xuân đến, liếc bộ dáng kia của Tô Lạc Hoành, chậc chậc cười tiếng, vẻ mặt tươi cười, về phía bác Phúc, mời ông ấy uống trà.

      Bác Phúc tiếp nhận ly bích loa xuân kia, vừa uống vừa nghe Tô Thụy Kỳ tiếp bệnh tình của Uyển Thanh, còn có bác sĩ ở Mỹ tiếp nhận ca gãy xương này, Bác Dịch cũng đưa ra ý kiến của mình, qua về việc châm cứu, để kích thích tổ chức thần kinh trung ương của , chỉ uống hớp trà, mặt cũng có bất luận biểu tình gì...

      Hàn Văn Kiệt luôn luôn so với bất kỳ ai cũng bình tĩnh hơn, nhìn dáng vẻ của bác Phúc như vậy, liền gì, chỉ là yên tĩnh chờ đợi .

      Lãnh Mặc Hàn ngồi ở bên, có vẻ nóng nảy, bức thiết nhìn về phía bác Phúc.

      Bác Phúc ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, thanh thô ráp, chút nào khoe khoang, trực tiếp : "Kích thích thần kinh, kỳ có hiệu quả lớn! Đối đứa bé sau khi phục hồi cũng tốt, hơn nữa dễ khiến cho bắp thịt co dãn bình thường, thậm chí có thể khiến cho nó bị teo lại! Lúc trước ta có gặp trường hợp bệnh nhân trúng gió, cũng xuất tình trạng này!"

      Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch đồng thời gật gật đầu.



      Bác Phúc nhìn sang Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch, đôi mắt lợi hại, giọng hàm hậu lại tràn đấy khí thế, ; "Cho nên muốn kích thích thần kinh cho đứa này, ta đề nghị dùng phương pháp chườm nóng huyệt vị, hai người các cậu trước sau giữ lấy huyệt khúc trì, huyệt nội quan, huyệt ngoại quan, huyệt hợp cốc, đồng thời thi châm cho ấy! ! Ta muốn trước xem đứa kia ! !"

      Ông cho xong, cũng để Lâm Bạch Bạch cầm lên hòm thuốc, bước nhanh ra.

      Mọi người cũng theo ông ra ngoài, Lãnh Mặc Hàn cũng muốn vén chăn, khẩn trương theo sát bác Phúc ra ngoài, Tiểu Nhu liền bước lên phía trước đỡ cùng ...

      Phòng chăm sóc đặc biệt! !

      Hộ sĩ nghe theo phó viện trưởng cùng Tô Thụy Kỳ phân phó, mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó muốn bọn họ mặc y phục vô khuẩn, bác Phúc cũng mặc vào y phục vô khuẩn màu trắng trong suốt, mang mũ cùng khẩu trang, cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch, còn có Hàn Văn Kiệt ba người cùng nhau vào phòng bệnh, lão nhân gia ngài hai mắt lợi hại nhìn Uyển Thanh sắc mặt tái nhợt yên tĩnh nằm giường, mi mắt rủ xuống, lại thấy phía dưới có màu đỏ tím rất , hơn nữa mang mặt na oxy tiếng hít thở bình thường, ông hai lời, lập tức tiến lên, tới bên người Uyển Thanh, tuy tay run rẩy, nhưng lực lại hơi chặt, cúi xuống phía dưới, híp mắt tĩnh tâm nghe mạch! !

      Hàn Văn Kiệt cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch chờ người, đứng ở bên trong phòng bệnh, thập phần khẩn trương nhìn ông, Trang Hạo Nhiên cùng Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh phòng chăm sóc đặc biệt, cũng vô cùng khẩn trương nhìn vào.

      Bác Phúc sau khi bắt mạch cho Uyển Thanh xong, hai tay lập tức trùng điệp, nhấn vào lồng ngực Uyển Thanh, đè xuống, quan sát mắt dưới của .

      Thân thể Uyển Thanh có chút phập phồng, khí huyết phía dưới quầng mắt, dần dần tiêu biến...

      Giọng thô ráp của bác Phúc lại vang lên: "Đứa này từng bị thương xương cốt ở sau vai, vừa mới làm cho xương cốt trở lại vị trí cũ đúng ?"

      "Vâng!" Tô Thụy Kỳ vội vã lên tiếng trả lời! !

      Bác Phúc gật đầu, ngón tay lại lập tức kéo xuống mi mắt phía dưới của Uyển Thanh, nhìn chăm chú võng mạc của , thấy có màu tím, ông lập tức : " tốt! Đứa này người độc tố còn chưa tan hết! Độc xâm nhập vào gan! ! Lập tức lấy mai hoa châm của ta đến đây! !"
      Ông nhanh chóng muốn châm cứu cho Uyển Thanh————

      "Ách! !" Tô Thụy Kỳ lại vào lúc này, đưa ra nghi vấn, nhìn về phía bác Phúc thập phần tôn kính cười : "Bác Phúc, ngài chỉ trúng độc, có phải hay là võng mạc phía dưới mắt có màu tím, đó là bởi vì bọn cháu tiêm kháng sinh vào cho ấy, khiến cho kháng thể hình thành, điều này cần có thời gian, sau khi tiêu viêm trừ sưng, nó mới bài tiết ra ngoài cơ thể! !"

      Bác Phúc đứng ở đó, nghe những lời này, chỉ là trầm mặc nhìn Tô Thụy Kỳ.

      Trong lòng Tô Thụy Kỳ cũng có chút hơi run, nhìn về phía bác Phúc.

      Hàn Văn Kiệt đứng ở bên, cùng Bác Dịch liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng lên tiếng, từ cổ chí kim, trung y cùng tây y luôn luôn có quá nhiều tranh luận, chỉ là giữa đại dương mênh mông ấy, trung y mới có thể phát triển.

      Lâm Bạch Bạch cũng mặc trang phục kháng khuẩn, tay mang hòm thuốc, có thể cảm nhận được, bầu khí bên trong phòng bệnh có chút đúng lắm, nhưng vẫn là chậm rãi yếu ớt vào, cẩn thận từng li từng tí đem hòm thuốc đặt xuống, từ trong hòm, lấy ra mai hoa châm, đưa cho bác Phúc...

      Bác Phúc lập tức tiếp nhận mai hoa châm, thanh cứng rắn : "Tuổi còn trẻ, đừng có tùy tiện coi rẻ trung y có trong lịch sử Trung Hoa từ ngàn năm trước! Tây y đều là dùng cho bệnh dẫn đến bệnh nặng, lại sản sinh máu kháng thể! Đến lúc đó, máu độc tức là có độc! Đứa này tâm, gan, đảm, tỳ, tất cả các bộ phận đều bị tổn hại, thời gian để kháng thể tập trung bài tiết các độc tố quá lâu, ảnh hưởng đến công năng của máu, dĩ nhiên dẫn đến thần kinh của ấy bị héo mòn!"

      Ánh mắt Hàn Văn Kiệt lúc này khỏi sáng lên, nhìn về phía bác Phúc !

      Tô Thụy Kỳ đứng ở bên, cũng lên tiếng.

      Bác Dịch lại nhìn Lâm Bạch Bạch từ bên trong lấy ra bối mẫu Tứ Xuyên, cây Ngưu Tất, xuyên khung**, toàn bộ quấn ở trong mảnh giấy vàng , đốt nóng dưới ngọn lửa sau đó cẩn thận từng li từng tí ấn xuống theo bác Phúc phân phó, đặt ở các huyệt vị của Uyển Thanh, biết ba vị thuốc này, giúp lưu thông máu, thông khí hiệu quả, nhất là cây Ngưu Tất, ở thời cổ rất có lợi cho việc lưu thông khí huyết ở các khớp tay chân...
      ** Đây đều là các vị thuốc Đông y.
      Bác Phúc lập tức rút châm từ trong túi ra, lấy ra mai hoa châm, phân phó Bạch Bạch ; "Tìm đúng huyệt gan du của ấy! !"

      "Vâng! !" Lâm Bạch Bạch tức khắc cất bước tiến lên, cùng hộ sĩ sau khi hơ nóng mảnh giấy vàng kia, liền lập tức cuộn lấy thân thể hôn mê của .

      Tô Thụy Kỳ trong thời khác trọng yếu này của Uyển Thanh, muốn xuất thủ ngăn cản lại, Hàn Văn Kiệt mạnh mẽ kéo lấy cổ tay , nhìn về phía bác Phúc, lắc lắc đầu... liền phải dừng lại động tác, yên tĩnh nhìn bác Phúc tiếp tục châm cứu.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Mi tâm Bác Dịch cũng đột nhiên nhăn lại! !

      Bác Phúc rút ra cây mai hoa châm dài nhất, sắc mặt ngưng đọng, cầm theo cây mai hoa châm kia, nhìn Bạch Bạch cùng hộ sĩ đem Uyển Thanh trong hôn mê hơi lật lại, Bạch Bạch ấn ngón tay, chạm tới huyệt gan du của Uyển Thanh, cười rộ lên là tìm được rồi , ông tức khắc tiến lên, sử dụng mai hoa châm, chậm rãi xuống từ phần eo của Uyển Thanh, cho đến huyệt gan du bên cạnh vị trí tích tụ máu, ngón tay hướng mai hoa châm đâm xuống, lâu sau, máu đen trong cơ thể Uyển Thanh theo mai hoa châm lui ra ngoài!

      Mọi người đều ồ lên! !

      Bác Phúc lại trực tiếp sử dụng cây mai hoa châm mới, hướng tới đầu gối, khuỷu tay, các huyệt vị quan trọng, vừa đâm xuống vừa thẳng: "Tục ngữ , quy tắc chung đau, thể thông! ! Bách bệnh cũng đều do máu độc tạo thành! ! Nếu muốn cho thần kinh hoạt động lại bình thường, trước tiên phải bắt đầu từ khí huyết! !Lại thông qua châm cứu, chườm nóng, xoa bóp, qua khoảng thời gian, tất nhiên có tiến triển tốt! Chỉ là trước đó làm phẫu thuật, thể tiến hành trị liệu diện rộng, rất sợ các bắp thịt của xung đột mà bị héo rũ! ! !"

      Hàn Văn Kiệt lập tức mỉm cười gật đầu, cũng phải côn nhận biện pháp của ông.

      Bác Dịch cũng chậm chạp thở phào nhõm, nhìn về phía lão nhân gia này, xuất khẩu liền biết ông ấy bác học nhiều tài, khó trách người khác , kỳ tài có lợi hại hơn nữa cũng ở nhân gian mà thôi! !

      Bác Phúc vì khí huyết tích tụ lại thân thể Uyển Thanh, tại các huyệt vị, máu toàn bộ đều được đây ra sau , lại cẩn thận từng li từng tí vì Uyển Thanh, xoa bóp các huyệt vị cho , thậm chí mỗi ngón tay, đều xoay tròn thuận kim đồng hồ, nghịch kim đồng hồ, lại lật ra bên ngoài, phát ra dây thần kinh nơi đầu ngón tay trái của vừa nhảy, ông lại từ từ vì xoa bóp...

      Mọi người lại khẩn trương nhìn về phía ông ấy.

      Lâm Bạch Bạch cũng đứng ở bên, vô cùng tập trung liên tục đốt giấy thuốc vàng đưa cho bá Phúc, đặt ở các huyệt vị của Uyển Thanh, bác Phúc thậm chí tự mình đốt Khung mạt**, quấn lại, đặt ở mi tâm Uyển Thanh, quan sát đến sắc mặt của khi vừa mới rút máu xong, sắc mặt lại hồng nhuận, máu tụ lại dưới hai mắt lập tức tan biến, ông thong thả gật đầu, : "Để cho ấy ngủ giấc tốt . Khung mạt vốn có tác dụng tốt cho việc an thần, kích thích dây thần kinh hoạt động!"

      Lãnh Mặc Hàn thở sâu hơi, mang theo vài phần cảm kích nhìn về phía bác Phúc.

      Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch nhanh chóng tiến lên, cùng bác Phúc thương thảo phương pháp trị liệu có liên quan bệnh tình của Uyển Thanh sau này, bác Phúc đầu tiên đưa ra giải thích của mình, , tất cả chờ sau khi Uyển Thanh phẫu thuật xong, sau đó thảo luận phương pháp trị liệu có liên quan thương định, chỉ là bác Phúc tuổi tác xác thực cũng lớn, đưa ra đề nghị, tự ông có thể nắm chắc, còn lại cũng chỉ chông chờ vào Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch! ! Tô Thụy Kỳ đứng ở bên, thập phần lắng nghe! !

      Lúc này, Đường Khả Hinh cũng vừa hoàn thành xong vật lý trị liệu ở tay, cùng cặp song sinh tới phòng chăm sóc đặc biệt! !

      "Khả Hinh! !" Tiểu Nhu vui vẻ chạy đến trước mặt Đường Khả Hinh, hai tay kích động nắm chặt bàn tay của chị em tốt, hưng phấn cười : "Tôi mời lão Trung y lợi hại nhất thôn chúng ta tới đây, chữa bệnh cho chị Uyển Thanh !Bác Phúc của chúng ta rất lợi hại nha! !"

      " vậy sao! !" Đường Khả Hinh lập tức tin tưởng, cùng ấy hưng phấn kích động cười rộ lên, quả nhiên xác thực câu kia của Trần Mạn Hồng, cũng chỉ có Đường Khả Hinh mới chịu bồi người này chơi đùa! !

      "Ừ! ! mau đến xem ! !" Tiểu Nhu kéo Đường Khả Hinh tới trước cửa sổ thủy tinh , cũng nhìn thấy bác Phúc trán tràn đầy mồ hôi, nhanh chóng ra, Khả Hinh lập tức cảm thấy vô cùng thần kỳ nhìn về phía lão nhân gia này! !

      Bác Phúc mới mới vừa ra khỏi phòng bệnh, lại hiểu sao nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt sắc bén chợt lóe!

      Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn về phía bác Phúc, mặt lộ ra mấy phần tươi cười.

      Bác Phúc híp híp mắt, ở trước mắt bao người, tới trước mặt Đường Khả Hinh, tay trong nháy mắ nắm chặt cổ tay , thăm dò mạch đập của ————

      Đường Khả Hinh nhất thời giật mình , ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn về phía bác Phúc , lập tức há hốc mồm! !

      Bác Phúc lại vừa thăm dò mạch đập, vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi chút kinh ngạc ; " có phải cũng từng trúng qua nọc ong ở thôn chúng ta hay ?"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 933: Thuốc giải
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Bên trong phòng bệnh!

      Đường Khả Hinh được Trang Hạo Nhiên đỡ nằm ngửa giường bệnh, sau đó đưa tay phải ra, ôn nhu đặt sang bên, hơi bộc lộ chút khẩn trương nhìn bác Phúc.

      Bác Phúc trầm mặt ngồi ở bên, sau đó vươn tay, nắm cổ tay , cẩn thận bắt mạch cho .

      Thái độ nghiêm túc kia, khiến cho mọi người đều khẩn trương, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ cơ thể Khả Hinh, còn có vấn đề gì sao?

      Trang Hạo Nhiên đối với chuyện này, lại càng nghiêm túc nhìn về phía bác Phúc.

      Bác Phúc lại nghiêm túc và cẩn thận cau mày, nặng nề cúi đầu, trầm mặc nghe mạch, Nhã Tuệ hiểu bỗng cảm thấy trái tim đập thình thịch, tay bất giác nắm lấy tay Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu cùng Lâm Bạch Bạch lại càng tò mò nhìn, bao lâu sau, ông rốt cuộc mang theo vài phần kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh : " trúng độc này, là do bảy loại côn trùng điều chế thành nọc độc chính! ! Chủ yếu là nọc ong, sau đó còn có độc rắn, rết, bọ cạp, nhện độc, cóc độc, cuối cùng là loại nọc độc thằn lằn!"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, da đầu khỏi tê dại.

      Mấy nghe thấy, đều nhịn được cảm giác cả người ớn lạnh, lúc này, Lãnh Mặc Hàn cũng vừa mới được Giang Thành cùng Mỹ Linh đỡ đến, nghe như thế, cũng tức khắc bộc lộ vài phần kinh ngạc : "Ông lão? Ngài là y thuật cao siêu, ngay cả chuyện này cũng biết!"



      Bác Phúc lập tức nặng trĩu quay đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn : "Tôi đương nhiên biết việc này! Bởi vì loại độc này, cũng chỉ huyện Từ Văn, trấn Cao Viễn mới có! Thôn chúng tôi từng có vài người đến đó, buôn bán tre trúc, cẩn thận trúng chất độc này, vẫn là tôi giải cho !"

      "Trấn Cao Viễn?" Nhã Tuệ nhịn được kêu lên, nhìn về phía bác Phúc, càng cảm thấy trận rét lạnh : "Đây phải là thị trấn ở quê tôi sao? Cha mẹ tôi tại cũng sống trong thôn Thủy Hương phía tây trấn Cao Viễn!"

      "Chính là thôn Thủy Hương!" Bác Phúc ngẩng đầu, lại vẻ mặt nghiêm túc khẳng định nhìn Nhã Tuệ, nhanh chóng : "Thôn Thủy Hương có rừng trúc sản sinh ra rất nhiều loại rắn độc vàng ! ! Răng hàm của rắn độc vàng này có chứa kịch độc, thậm chí vài giống rắn chủ yếu trong đó có thể được huấn luyện! Lấy mật của chúng có thể điều chế được loại thuốc giải tốt nhất!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lập tức cùng đám người Giang Thành tất cả đều hưng phấn, bởi vì người áo đen cũng ngừng chạy đến huyện Từ Văn, địa chỉ mà y tá kia giao cho mặc dù vô cùng chính xác, nhưng lại nghe nơi đó bốn phía tất cả đều là rắn độc, vào chỉ có thể chết, đều suy nghĩ cách giải quyết, tại lại nghe bác Phúc như vậy, lập tức có chút ngạc nhiên vui mừng : "Bác Phúc! ! Nếu như vậy, ngài có thể có biện pháp cụ thể để giải độc này sao?"

      "Đương nhiên! !" Bác Phúc quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ Đường Khả Hinh như vậy, hai mắt ông lại lóe sáng, giữ chặt cổ tay , rồi lại nhìn bàn tay của dịu dàng này, lộ ra màu da tự nhiên, ông lại gật gật đầu : "Vị tiểu thư này may mắn được cứu đúng lúc, cho nên mới tránh nguy hiểm đến tính mạng! ! Thế nhưng vì trúng độc này, có độc tính chết người, gây tổn hại tử cung người phụ nữ! Sợ rằng tương lai vấn đề sinh con hết sức khó khăn !"

      "A! !" Đường Khả Hinh nhất thời nhìn về phía bác Phúc, khiếp sợ kêu lên: "Cháu... Cháu... Cháu thể sinh con sao! ! ?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cũng nhịn được bộc lộ vài phần khẩn trương nhìn về phía bác Phúc.

      Bác Phúc ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn về phía Đường Khả Hinh, lòng : "Cháu phải hiểu rằng, mặc dù nọc độc trong cơ thể cháu được giải, thế nhưng lúc đó nó tiến vào tận lục phủ ngũ tạng của cháu, thậm chí lúc đó, cháu còn cùng sinh hoạt vợ chồng với đàn ông, đẩy nhanh tốc độ lưu thông máu, gia tăng độc tính! ! Đừng tử cung tổn hại , có thể giữ được tính mạng, xem như tốt lắm rồi! !"

      Đường Khả Hinh sắc mặt tức khắc trắng bệch, tay khỏi run rẩy nắm chặt phần trang phục trước lồng ngực.

      Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu cùng mấy , cũng nhất thời cảm thấy khổ sở, sinh con là thiên chức của phụ nữ, lại càng là khát khao, ngoại trừ những phụ nữ độc thân, có bao nhiêu phụ nữ đều khát khao được làm mẹ?

      Trang Hạo Nhiên nhất thời đem Đường Khả Hinh ôm vào trong lòng, mạnh tay vỗ vỗ bả vai , lại nặng nề ngẩng đầu, nhìn về phía bác Phúc, : "Vậy bác Phúc, có cách nào cứu chữa được ?"

      "... ... ..." Bác Phúc ngẩng đầu, trầm mặc nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng tức khắc đẫm lệ ngẩng đầu, nhìn bác Phúc.

      Bác Phúc cũng trầm tư suy nghĩ...

      "Bác Phúc! !" Tiểu Nhu nhất thời khẩn trương quỳ trước mặt bác Phúc, ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn ông, cầu xin : "Vậy bác hãy mau giúp Khả Hinh ! Cháu cùng ấy chuyện phiếm, ấy thường xuyên vui vẻ muốn sinh xinh đẹp! ấy rất muốn !"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, khỏi cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhất thời cũng hai tròng mắt rưng rưng tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, nghĩ tương lai mình thể sinh con, trong lòng bỗng run run cơn lạnh lẽo, đau lòng đến mức sắp hít thở thông, nên lời.

      Nhã Tuệ cũng nhịn được bắt đầu đau lòng rơi lệ.

      Bác Phúc lúc này, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, chậm rãi : "Có phải có thói quen uống rượu đỏ hay ?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía bác Phúc, vội vã : "Vâng! !"

      Bác Phúc nghe lời này, mới thong thả mỉm cười nhìn sắc mặt Đường Khả Hinh, : "Vào mấy nghìn năm trước, rượu đỏ khi đó, có thể làm thuốc giải, giải độc cho cơ thể, bởi vì dịch rượu của nó, có lợi cho bài tiết nước tiểu, mà uống rượu đỏ, đa số là rượu nho chiết xuất từ thiên nhiên, trong đó có rất nhiều loại dịch rượu đối với việc tuần hoàn máu trong cơ thể , đưa đến lợi ích quan trọng, có thể thúc đẩy cơ thể đào thải độc tố ra bên ngoài! !"

      Đường Khả Hinh nhất thời chưa từng nghĩ đến điểm này, trong nháy mắt ngẩng đầu, có chút kích động nhìn bác Phúc! !

      Bác Phúc lại nặng nề nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Hơn nữa lúc đó sau khi trúng độc nặng, vô cùng có khả năng dẫn đến câm điếc cùng mù mắt, may mắn rượu đỏ đối với giác mạc của có tác dụng ngăn ngừa quan trọng!"

      Bác Dịch nghe thấy, tức khắc nhìn về phía bác Phúc, : "Ý của ngài là , rượu đỏ đối với chất độc này, đưa đến tác dụng then chốt!"

      "Đúng! ! Nếu như tôi đoán sai, sau khi ấy trúng độc, uống ít rượu đỏ! ! Vừa hay, loại rượu đỏ này là phương thuốc giải độc trong đó!" Bác Phúc tiếp.

      Tô Thụy Kỳ lúc này mới cười rộ lên, vì tình huống lúc đó, mướt mồ hôi : "Chúng cháu lúc đó, còn tưởng rằng dịch rượu ..."

      "Có thứ tốt, tự nhiên có thứ xấu! !" Bác Phúc lại quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, : " nếu như muốn sinh con, nhất định phải mỗi ngày đều tiếp nhận thuật châm cứu của tôi, còn phải dùng các vị thuốc để ngâm mình, ngoan ngoãn uống thuốc của tôi, trước tiên tôi giúp tử cung ấm lại! ! nếu như muốn sinh con, cần miễn cưỡng !"

      "Cháu... Cháu muốn sinh..." Đường Khả Hinh vội vàng xong, mặt lại ngượng ngùng đỏ lên.

      Phốc! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Mọi người kìm lòng được cười rộ lên.

      Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh, hơi bộc lộ vài tia dịu dàng, ái muội nhìn .

      " muốn sinh con dễ dàng, chỉ là đến lúc đó châm cứu có chút đau, nhịn xuống là được! !" Bác Phúc xong, liền từ trong túi xách của mình, móc ra cây bút máy, Lâm Bạch Bạch lập tức từ hòm thuốc mình mang theo rút ra tờ giấy trắng, kỳ thực vô cùng ước ao được làm học trò của bác Phúc, mỗi ngày đều xin ông, gọt trái cây cho ông ăn, thậm chí còn đem cuốn vở viết văn mà hồi bé mình viết ước mơ làm bác sĩ nổi tiếng cho ông xem, ông đều thờ ơ, có tuệ căn, nghĩ tới đây, nhịn được tức giận trợn mắt liếc nhìn Tô Lạc Hoành kia cái.

      Tô Lạc Hoành cũng chậc tiếng, đầy vẻ coi thường nhìn ! !

      Tiêu Đồng đứng bên, nhìn hai người này hết tôi liếc lại đến lườm, trông tôi, tôi coi , lên tiếng.

      "Hừ! !" Lâm Bạch Bạch hừ tiếng, liền ân cần đem tờ giấy trắng, mở ra, cuwoif hì hì nhìn về phía bác Phúc, : "Bác Phúc! ! Giấy đây! !"

      Bác Phúc nhanh chóng viết phương thuốc cho Đường Khả Hinh, còn có dược liệu cần ngâm, vừa viết vừa dặn dò: " nên đến những cửa hàng dược liệu bình thường, mua thảo dược của tôi, phải đến thành phố Ngũ Hoàn Lộ có nơi gọi là chợ thương mai, tìm đúng cửa hàng dược liệu tên Phúc Đường, tìm ông ấy muốn những thảo dược tươi mới! Liền tên tôi, ông ấy tự nhiên cho thứ tốt nhất!"

      "A! !" Lâm Bạch Bạch tức khắc gật đầu, sau đó cầm chặt giấy, lại nhìn bác Phúc, hỏi: "Còn gì nữa sao?"

      Bác Phúc lại nhanh chóng viết xuống phương thuốc khác, vừa viết vừa : "Phương thuốc này chính là phương thuốc giải loại kịch độc kia của huyện Từ Văn, mua đến đây, sau đó sắc thuốc hai lần chưng hai lần phơi nắng, lại chọn lọc những hạt phấn, kết hợp với loại thuốc pha chế sẵn gói thành túi mang theo bên người, tự nhiên rắn, côn trùng, chuột, kiến tránh xa các người, nếu như cẩn thận trúng độc, coi như thuốc giải ăn hết! Bảo đảm có việc gì!"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, tức khắc yên tâm cười, nhìn về phía bác Phúc, : "Cảm ơn bác Phúc! !"

      " cần cảm ơn! !" Bác Phúc hai lời, liền đem đơn thuốc viết xong , đưa cho Bạch Bạch, mới : "Đừng lạc đường, hôm nay ngồi xe của , tôi thực mơ mơ màng màng ! !"

      "A! Cháu biết!" Lâm Bạch Bạch vẫn còn đội mũ nồi đỉnh đầu, có chút ngượng ngùng cười.

      Bác Phúc lại nắm lấy tay phải của Đường Khả Hinh, nhìn về phía cánh tay bé của , liền biết là bị thương gân cốt, cầm lấy gói kim châm lên, chuẩn bị châm cứu cho , nhưng vẫn nhịn được xúc động : "Nhìn các các cậu, mỗi người đều mày thanh mắt tú, đều là người thiện lương, như thế nào lại dính vào những thứ này?"

      Trang Hạo Nhiên nhất thời khỏi ngẩng đầu, nhớ tới Như Mạt ác độc, tức khắc nghiến răng nghiến lợi nghĩ Như Mạt rốt cuộc ở đâu?

      Lãnh Mặc Hàn cũng vào lúc này, trầm giọng căn dặn Giang Thành, phải cử người đến chỗ Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, để ngăn ngừa người dạ hành cứu ta! !

      chiếc xe thương vụ màu đen, hệt như tên bắn lao về phía trước! !

      Như Mạt yên lặng ngồi trong xe, yếu ớt lên tiếng, lại vào lúc này, hai tròng mắt lóe ra, nhìn ra ngoài cửa sổ ————

      Vài bóng người màu đen, ở tòa nhà nào đó bỗng xuất , nâng súng liên thanh lên, nhắm ngay cửa sổ chiếc xe thương vụ kia, ngừng thở! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :