1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 920: Ánh mắt.



      Cao ốc chính phủ AA! !



      Như Mạt cùng tất cả chủ tịch phu nhân cùng thành viên giám sát chứng nhận cùng chỗ đến chính phủ AA tạm thời thành lập hội ngân sách văn phòng, kiểm kê tất cả tiền đấu giá và cả tiền quyên tặng ở yến hội từ thiện là được bao nhiêu.



      "Lần này là rất hiếm có tổng giám đốc Tưởng hỗ trợ cùng hiệp trợ lớn như vậy, chúng ta mới tính sơ thôi hơn từ thiện, cái này đoán chừng là lần đầu tiên chúng ta kiểm kê nhiều nhất trong các yến hội từ thiện rồi..." Lưu phu nhân mỉm cười mà nhìn về phía Như Mạt, tay vỗ cổ tay của , vui vẻ nói.





      Như Mạt cũng mỉm cười mà nhìn về phía bà, gật gật đầu.



      Mọi người liền cùng vào cửa chính cao ốc chính phủ AA, lại đại sảnh lớn cười cười vào thang máy...



      Nơi làm việc của họ Tưởng. ***



      Lãnh Mặc Hàn vừa nghe Mỹ Linh cùng Tưởng Văn Phong phân tích, lập tức gọiTiêu Yên cùng Giang Thành nhanh chóng chạy tới phía trước, vừa chạy vừa nhanh chóng hỏi : "Hôm nay cao ốc chính phủ có hoạt động gì hay ?"



      Tiêu Yên vừa theo lên phía trước, vừa nhanh chóng bấm điện thoại cho Thanh Bình, hỏi : "Hôm nay cao ốc chính phủ có hoạt động gì ?"



      Thanh Bình nửa nằm ở giường bệnh phòng Vip, tay bưng lấy laptop, ngón tay càng ngừng hoạt động bàn phím, lấy mật mã Tô Lạc Hành cho mình, xâm lấn văn phòng chủ của cao ốc chính phủ, phân giải hành trình cùng tất cả file số liệu hôm nay, nhanh chóng nhìnnói : "Hội ngân sách viện phúc lợi tạm thời thành lập ở lầu 23! Hôm nay tất cả uỷ viên còn có chủ tham gia từ thiện cùng tất cả nhân viên khu công chứng, cùng chỗ đến lầu 23kiểm kê từ thiện! Viện trưởng viện phúc lợi chờ ở lầu 23!"



      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền dừng bước lại, tay đè lấy tai nghe, hai mắt lóe lên, nghiêm nghị hỏi : "Như Mạt cũng ở đó?"



      "Vâng! !" Thanh Bình nhanh chóng gật đầu.



      Cả người Lãnh Mặc Hàn liền dâng lên hơi thở rất đáng sợ, hai con ngươi sắc bén mà lóe lên, trong nháy mắt bước nhanh lên phía trước!



      Tiêu Yên cùng Giang Thành cũng bắt đầu tập họp tất cả mọi người, từ khắp thành từng nơi ra, nhanh chóng hướng cao ốc chính phủ đến!



      Trong phòng bệnh! !



      Tưởng Văn Phong cùng Tô Lạc Hoành đều cầm máy tính, nhanh chóng phân giải hình ảnh cao ốc chính phủ, người chịu trách nhiệm lầu bên ngoài, phân công nhân viên trông coi tất cả cửa ra vào, người chịu trách nhiệm trong lầu, cùng Lãnh Mặc Hàn phân tích tất cả kiến trúc lối trong lầu! !



      ***



      Cao ốc chính phủ!



      Như Mạt cùng tất cả chủ tịch phu nhân cười cười ra thang máy, nhìn văn phòng hội ngân sách ở phía trước rộng rãi, hai bên đặt các lẵng hoa, thậm chí có thể thấy bên trong bầy đặt champagne và ly thủy tinh, mọi người mỉm cười nhìn, cũng biết sau tin tức tốt được công bố ra, hoàn toàn chính xác khiến lòng người phấn khởi, cần mở Champagne chúc mừng! !



      Như Mạt vừacùng phu nhân lên phía trước, hai con ngươi quyến rũ rồi lại lơ đãng mà vọt đến ngoài cửa sổ tòa cao ốc bên trái văn phòng, có bóng dáng màu xám nhạt, im lặng lên tiếng lại cùng phu nhân lên phía trước.



      Phụ lầu, tầng hai mươi hai, cánh cửa sổ.



      Lâm Đình mỉm cười mà đứng ở trước cánh cửa sổ, nhìn về phía trước có bóng dáng dịu dàng lay động, khẽ nhếch khóe miệng, biết có người chờ mình, trong nháy mắt để bàn tay lên máy, ngón tay ở phía nhanh chóng hoạt động, lại để cho nguồn tín hiệu của mình cùng Software crack hệ thống trong nháy mắt khởi động, trong màn hình nguồn tín hiệu, trong nháy mắt như là mũi tên cỗ đâm thẳng về phía nguồn tín hiệu thế giới lộng lẫy của Tô Lạc Hoành! !



      Phòng bệnh!



      tiếng, màn ảnh máy vi tính trong thế giới lộng lẫy của Tô Lạc Hoành nhanh chóng tê liệt, hai con ngươi lóe lên, vẻ mặt tức giận ; " ta ràng biết tôi dùng thế giới lộng lẫy?"



      Tưởng Văn Phong nhanh chóng xoay người, nhìn về phía Tô Lạc Hoành nhanh chóng : "Bây giờ ta ở lầu 22, chúng tôi vừa rồi tìm thấyđịa điểm của ta, tín hiệu lập tức gián đoạn, vô cùng có khả năng ta gặp được người ta muốn gặp! ! Nhanh, lập tức phá giải hệ thống của ta, nếu phút đồng hồ cũng có thể để cho ta làm rất nhiều chuyện! !"



      "Được! !" Tô Lạc Hoành nhanh chóng gật đầu, lập tức hoạt động nhanh ngón tay, bắt đầu phân giải mật mã của đối phương.



      Tưởng Văn Phong cũng bắt đầu ngồi ở trước máy tính, nhanh chóng phân giải kiến trúc trong lầu! !



      Phụ lầu chính phủ.



      Lâm Đình tươi cười mà nhìn hệ thống của mình phá đối phương hệ thống, hai tròng mắt của lóe lên, khẽ nhếch khóe miệng, lấy móc câu bên trong áo khoác ra, lại để cho móc câu thép nhắm ngay lầu chính tầng 23, hai mắt nhíu lại, ngón tay nặng đè móc vào ván, phịch tiếng, móc câu thép mang theo dây thừng, bắn thẳng về phía trước, chuẩn xác mà bắn tới tầng trệt đối diện, thậm chí đâm vào bên trong bức tường, hai lời, đem móc câu thép móc vào bức tường bên cạnh mình, thân thể nhanh chóng như là chím én nhảy ra, mắt thấy cơ thể phải rơi xuống lúc, nhẫn sắt trong lòngbàn tay móc câu nhanh vào dây thừng, lại để cho cơ thể nhanh như tia chớp lóe lên về phía trước, mắt thấy như mũi tên cơ thể đâm vào bức tường, tay bay vọt, 360 độ xoay tròn, cơ thể trong nháy mắt nửa ngồi ở đỉnh bức tường! !



      mỉm cười nhìn tất cả phong cảnh cao ốc, hai lời liền đè xuống nút dây thừng bên này, dây thừng trung nhanh chóng thu lại, nắm chặt móc câu lần nữa móc ở sau người, chậm chạp mà cất bước hướng đầu bậc thang đến, sớm chuẩn bị cho tốt, áo sơ mi trắng cùng quần dài rộng rãi, còn có đơn vị trong chính phủ, lập tức bắt đầu cởi quần áo người mình, sau đó mới núp trong bóng tối lấy quần áo mặc vào, đeo lên kính mắt màu đen bên cạnh, lấy ra thẻ nhân viên, lại mang giày cao gót màu đen, cứ như thư ký rồi đem quần áo bản thân cất kỹ, lại cất bước xuống lầu...



      Phanh phanh phanh phanh phanh phanh! !



      Lầu 23 văn phòng hội ngân sách tạm thời bây giờ có bầu khí nhiệt liệt, vô số nhân viên công tác, còn có lãnh đạo, tất cả nhân viên chủ yếu vì lần tính toán từ thiện mở Champagne chúc mừng, Như Mạt lúc này cũng tiếp nhận Champagne có buộc hoa hồng, chẳng qua là hơi uống chút, liền lơ đãng nhìn ra ngoài.



      Lầm Đình tay cầm lấy phần văn bản tài liệu, ngang qua văn phòng vui vẻ này, hướng bên trong mỉm cười nhìn thoáng qua, liền lạnh nhạt qua cửa, quẹo trái vào thang máy, ngón tay nhấn xuống tầng 30, liền im lặng chờ đợi!



      Cửa thang máy có bao lâu mở ra! !



      lạnh nhạt ra thang máy, vốn là đối với đặc công đưa lên thẻ nhân viên cảu mình, xác định thân phận của mình, mới lại cất bước dọc theo hàng lang dài, lấy thân phận nhân viên ngoại giao mới tới, đến cách cửa cuối hành lang mới dừng lại, mỉm cười, nhàng mà gõ gõ cửa.



      "Vào ..." giọng truyền ra.



      Lâm Đình mỉm cười tay cầm văn bản tài liệu, vào văn phòng, nhìn về phía người trước mặt, hơi lộ ra tôn kính nói : " bắt được ta. Chủ nhân chúng tôi cũng tin bình rượu đỏ kia hiểu sao lại mất tích, lần này chúng tôi nhất định nghiêm hình tra tấn, bức ra tung tích rượu đỏ. Chẳng qua là xin ngài chuyển cáo Lưu uỷ viên, nên quên hiệp định lúc trước."



      Đối phương cũng có xoay ghế da qua, dường như tại suy nghĩ sâu xa.



      Lâm Đình cũng lẳng lặng chờ đợi.



      "Tần Vĩ Nghiệp cũng cần lưu lại, có giá trị lợi dụng." ta u nói.



      "Ngài yên tâm, ta sống quá ngày mai! !"Lâm Đình mỉm cười nói : "Chuyện tiểu thư của chúng ta, cũng nhờ cậy ngài rồi. ấy là chán ghét viện Phúc Lợi! !"



      "... ... ..." Đối phương lên tiếng.



      Lâm Đình thấy chuyện xong, đoán chừng Tô Lạc Hoành sắp phá giải mật mã bản thân, liền nhanh chóng hơi gật đầu, lập tức quay người ra ngoài, chuẩn bị rời ! !



      ***

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Phanh phanh phanh phanh phanh! ! Vô số tiếng phá hủy liền vang lên! !



      Trước cửa cao ốc chính phủ 100m xảy ra tai nạn xe cộ, vô số chiếc xe toàn bộ đâm vào ngã tư đường, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng từ trong xe thể thao tung người mà ra, trước bước như là con báonhảy đến phía sau cao ốc chính phủ, nhanh như tia chớp nhảy đến, trong đầu tất cả đều là bộ dáng bị thương vai đau đớn đến hôn mê của em ! !



      Lâm Đình đứng ở cánh cửa sổ trong đó, thấy tai nạn phía trước cao ốc chính phủ, khóe miệng cười cười, rồi ném kính mắt màu đen, hai lời liền nhanh chóng mà lách mình vào thang máy, từ lầu 25 theo như đến lầu 24, trong nháy mắt khởi động phần mềm máy tính, chèn ép máy giám sát và điều khiển hệ thống trong nháy mắt bị tê liệt, lập tức tung người đẩy nắp thông gió đỉnh thang máy, cơ thể nhảy lên, ngồi xổm đỉnh thang máy, nhìn thấy khung thang máy khác vừa vặn ở bên cạnh với tốc độ ánh sáng xuống đất. tung người bay vọt nhảy đến khung thang máy kháv, tay nắm chặc dây thừng, cơ thể theo thang máy nhanh chóng rơi xuống! !



      Tô Lạc Hoành vẫn như cũ nhanh chóng hoạt động ngón tay, trán tràn đầy mồ hôi mà giải mã.



      Thanh Bình ở bên cạnh rốt cuộc giám sát và điều khiển đến bóng dáng Mỹ Linh, lập tức đè xuống tai nghe kêu to; “ ta ở lầu chính thang máy, nhấn xuống lầu 24, thế nhưng là biết tại sao, hệ thống giám sát và điều khiển hệ tê liệt ba giây! !"



      Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên cạnh chính phủ, hai con ngươi nhanh chóng lưu chuyển, lập tức ; " ta có khả năng mượn đầu thang máy a, nhảy đến thang máy b! ! Nhanh! ! Xem xét thang máy b ngừng ở đâu! ?"



      Thanh Bình nhanh chóng hoạt động ngón tay, nhìn xem thang máy bỏ vào cõng tầng hai, lập tức kêu to : "Thang máy bỏ vào bãi đỗ xe! !"



      Lãnh Mặc Hàn nghe xong, lập tức thả người nhảy lên bức tường cao ốc chính phủ, phân phó mọi người cùng chỗ dọc theo đường chắn ta! !



      Dưới mặt đất bãi đỗ xe! !



      Lâm Đình bình tĩnh mà ra bãi đỗ xe, khuôn mặt mỉm cười mà di chuyển bước chân về hướng đất trống khu b, giày cao gót vẫn đứng ở cống ngầm thép che ngừng lại, chẳng qua là ngưng mặt nhìn phía trước chút, đã nghe được hồi tiếng bước chân dồn dập, côlúc này mới gương cao cười cười, trong nháy mắt mở nắp ống nước ngầm, thả người nhảy xuống! !



      Phòng bệnh! !



      Tô Lạc Hoành cuối cùng nhanh chóng giải mã, lần nữa mở ra thế giới lộng lẫy của mình, nhanh thở cái, lại lập tức tay đè lần tới xe, tiếp tục truy tung phương hướng Lâm Đình, mặc dù số liệu của ta chính từ dưới đất toán loạn! !.



      Mỹ Linh nhất thời khiếp sợ nhìn về phía đồ giải : " ta... ta đâu? Cái này... Đây phải phía dưới cao ốc chính phủ A sao?"



      Tưởng Văn Phong vào thang máy trước, quá quen thuộc kiến trúc, rất nhanh mà khẩn trương nói; " ta dưới mặt đất! ! Nhanh! ! Dưới đất này có đường liên thông ba trăm mét xa đến bên ngoài bưu chính cao ốc! !"



      Tiêu Yên cùng Giang Thành mới vừa lách mình đến bãi đỗ xe cao ốc chính phủ, liền nghe ta dọc theo đường ống dưới mặt đất chạy ra cao ốc chính phủ A, liền tức giận; "Lại để ta chạy thoát?"



      Bọn họ lại nhanh chóng điên cuồng đuổi theo ra ngoài! !



      Đường náo nhiệt! !



      Phía sau bưu chính cao ốc nắp giếng dưới mặt đất trong nháy mắt mở ra, bóng dáng Lâm Đình nhanh chóng ra, trong nháy mắt vung đao sắc bén cắt mất dây điện thấm nước bên trong nắp giếng, chỉ cần người nào dọc theo lộ tuyến của mình hướng bên này , nhất định bị điện cao thế chết, mỉm cười, vô cùng nhàn nhã mà đắp kín nắp giếng, rồi quay người cất bước lên phía trước! !



      bóng dáng màu tím, giống như là u linh mãnh liệt xuất , trong nháy mắt liền giơ chân đạp vô bụng của Lâm Đình! !



      "Phanh! ! ! !" Cả người Lâm Đình nện xuống sau mạnh, phịch tiếng, ngã ở bên trong đống gỗ chồng chất, khóe miệng phun bụm máu, rồi ngẩng đầu! !



      Điệp Y mặc áo bó sát màu đen, váy dài màu tím sậm, tóc dài eo dài, lạnh lùng đón gió đứng ở trước mặt ta, mặt chút cảm tình, tất cả đều là tàn nhẫn giống như ánh mắt tử thần...

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 921: Minh bạch

      "Giao người ra đây, được tha..."

      thanh lạnh lùng, vang lên bốn phía.

      Lâm Đình cắn khóe miệng, hai mắt lộ vẻ phẫn hận, suy nghĩ xem trước mặt có thế lực như thế nào, tay nắm chặt áo trước ngực, thở phì phò nặng nề đứng dậy, nhìn , cười chế nhạo.
      Điệp Y lạnh lùng đứng trước mặt Lâm Đình, cũng có nhìn , chỉ là tùy ý đứng hất mái tóc, lại trầm : "Giao người ra đây, được tha tội chết... Đây cơ hội duy nhất để sống tiếp!"

      " vậy chăng?" Lâm Đình lại cười chế nhạo nhìn về phía , kiêu ngạo ngửa mặt, : "Vậy xem có bản lĩnh này hay ! !"

      xong, lập tức rút dao từ sau eo ra hướng về đầu của Điệp Y, trong nháy mắt, đưa dao về hướng huyệt thái dương của Điệp Y! !

      Điệp Y đứng bất động, khi con dao đến gần đến thái dương, nghiêng người ra tránh được con dao, tay nhanh như chớp nắm lấy con dao dừng ngay trước thái dương mình, hất tay ta ra rồi nắm chặt, sau đó lật người ta xuống đất! !

      "A! !" Lâm Đình đau đớn kêu lên, cả người đập xuống đất, lại nhanh nhẹn lấy hai tay chống cơ thể dậy, quay người dùng chân đạp Điệp Y phát! !



      Điệp Y nghiêng mặt, đế giày cao gót đạp trượt mặt , hai mắt ngưng đọng đầy sát khí, ngay lập tức Lâm Đình lại muốn đạp phát nữa vào mặt , phản ứng nhanh kịp thời nắm chân của ta muốn lật ta xuống đất! !
      Lâm Đình lại nhanh như chớp, xoay người ôm lấy cổ mình lăn ra đất để giảm lực thương tổn!

      tiếng mèo quỷ dị kêu lên trong gian huyên náo tại đây.

      Lâm Đình vừa mới thoát khỏi kìm chế, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, nhìn thấy Điệp Y hai chân đạp mặt tường, xoay người, hai tay như móng vuốt mèo hướng về , giống như muốn bóp cổ vậy, lập tức lùi về phía sau, vươn tay ra đón đòn của ấy, ngờ được thân thủ của đối phương quá lớn, trở tay kịp, vừa muốn tiếp chiêu của ấy bị cào vào mặt khiến cho máu tươi chảy ra xối xả, trong nháy mắt lại nắm hai bả vai xoay cái đập thẳng xuống đất! ! !
      "Phanh! !" Cả người Lâm Đình bị đập xuống đất đau đớn, khóe miệng phun ra ngụm máu! !

      Điệp Y lại nhanh như tia chớp, chộp vào lưng của Lâm Đình ————

      Lâm Đình quay người, vồ lấy con dao mặt đất đâm vào vai Điệp Y! !

      Tốc độ quá nhanh! !

      Lưng Điệp Y tức khắc bị đâm, máu chảy ra xối xả! "A, a a ————" Lâm Đình lại dùng phương pháp đối phó với Uyển Thanh để đối phó với Điệp Y, hai tay dùng sức đâm! !

      Thân thể Điệp Y lại lập tức bay lên, xoay người góc dễ dàng thoát được Lâm Đình, nhanh nhẹn với lấy sợi dây thừng quấn vào cổ Lâm Đình, xiết chặt làm ta hít thở thông! !

      "A! !" Lâm Đình hít thở khó khăn, sợi dây kia xiết chặt cổ , khiến thở được mặt đỏ bừng lên! !

      Hai mắt màu tím của Điệp Y quỷ dị, tàn nhẫn lóe lên, hai tay xiết mạnh sợi dây, nhìn Lâm Đình hít thở thông yếu ớt : "Tôi rồi, đây là cơ hội sống duy nhất của ! Uyển Thanh ấy ở đâu?"
      Lâm Đình gần như thở được nữa, đầu choáng váng nhưng hai mắt vẫn đằng đằng sát khí, tia tàn nhẫn vô tình léo lên, ở giây phút cuối cùng giữa sống và chết, xoay người thoát khỏi sợi dây, lấy trâm độc rắn được bào chế ra đâm vào Điệp Y, thân thể Điệp Y hơi nghiêng, né được châm độc...

      Lâm Đình tức khắc lại cầm sợi dây lên, muốn xiết cổ Điệp Y lần nữa, Điệp Y dùng tay chặn lại, để mặc cho sợi dây cuốn vào tay mình gây ra đau đớn, lợi dụng cơ hội đó giật sợi dây làm Lâm Đình lật xuống đất, nhân cơ hội này đâm nhát trâm độc vào lưng Lâm Đình! !

      "A ——————" Lâm Đình đau đớn kêu lên, nước mắt tràn ra! !
      Hai mắt Điệp Y lại bực tức nóng lên, mạnh mẽ đâm móng tay vào da thịt của Lâm Đình, nghiêm nghị hỏi lại: "! ! Uyển Thanh ở đâu ?"

      " giết tôi, tôi cũng !" Lâm Đình thống khổ, sắc mặt tái nhợt, ngữ khí ngang ngược, nghiêm nghị .

      người mặc áo đen chợt nhảy xuống! !

      Lãnh Mặc Hàn đột nhiên xuất , vung nắm đấm, nện vào eo Lâm Đình, tức giận : "Tôi cho cơ hội cuối cùng để ! !"

      Lâm Đình phù tiếng, miệng lại phun ngụm máu tươi, chịu nổi quyền của Lãnh Mặc Hàn, cả người liền ngất ! !
      ***

      Phủ Thủ tướng!

      chiếc xe màu bạc chạy nhanh con đường yên tĩnh hướng về phủ Thủ tướng, phảng phất mùi hoa, tiếng thác nước chảy róc rách, mặt hồ yên lặng như gương, cảm giác giống như mỗi nơi đều nấp nguy hiểm, nhưng đây là chỗ an toàn nhất, bất kể là chim diều hay là tiếng kêu linh thú có lẽ đều được phủ Thủ tướng bảo hộ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy lá tùng rơi vào cửa chắn gió! !

      Trang Hạo Nhiên đơn độc ngồi mình sau xe, nghĩ tới an nguy của Uyển Thanh, hai mắt rủ xuống
      Tiêu Đồng ngồi ghế bên cạnh tài xế, cũng bởi vì quá lo lắng cho Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh, chậm chạp quay đầu lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Lão đại..."

      Trang Hạo Nhiên ngưng mặt lên tiếng, chỉ là hai mắt nhanh chóng di chuyển, nhìn khung cảnh bên ngoài thực tuyệt vời, nhưng nội tâm lại lo lắng vạn phần, chuyện Uyển Thanh bị bắt có đơn giản như vậy, ấy có liên quan đến bí mật của rượu đỏ, mà dạ hành có khả năng hợp tác cùng chính phủ, giả dụ ấy nằm trong tay dạ hành, có lẽ nằm trong tay chính phủ, nhất định bị chịu bức cung tàn nhẫn, nếu vậy ấy phải trải qua thời gian sống băng chết ! !

      nghĩ tới đây, hai mắt khỏi lộ ra vẻ đau đớn, hiểu vì chuyện rượu đỏ này mà có rất nhiều người hi sinh! !
      Phía trước có vô số cảnh sát đứng trước rào chắn, đèn báo động cảnh sát sáng lên, người phía trước mặc áo cảnh sát, khoác áo chống đạn bên ngoài, giơ tay lên, chặn xe, nghiêm khắc : "Phía trước là phủ Thủ tướng, xuống xe kiểm tra! !"

      Xe Rolls-Royce dừng lại.

      Tiêu Đồng nhanh chóng xuống xe, đầu tiên là lấy giấy tờ tùy thân ra trình, sau đó qua chỗ nữ cảnh sát lấy dấu vân tay để đối chiếu máy tính, khi tất cả đều xong, mới nhìn cảnh sát trưởng : "Trong xe là giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu chúng tôi, ngài ấy có việc gấp muốn gặp Thủ tướng, phiền ông báo cáo chuyện này!"

      Cảnh sát trưởng hí mắt, nhìn về phía Tiêu Đồng! !
      Tiêu Đồng cũng nhanh chóng xoay tròn hai mắt, cấp thiết nhìn về phía cảnh sát trưởng!

      "Chờ tôi!" Cảnh sát trưởng xong, liền tới chỗ điện thoại báo cho quản gia bên trong phủ.

      Phủ Thủ tướng! !

      Tịnh Kỳ vào phòng khách, xoay người lên cầu thang, tới trước phòng ăn, nhìn thủ tướng cùng Tô Thụy Kỳ còn có Tô Linh dùng điểm tâm chiều, bà mỉm cười tới bên cạnh Thủ tướng, mềm giọng ; "Thủ tướng, giám đốc Trang có việc gấp muốn gặp ngài, tại ở ngoài núi..."
      Tô Thụy Kỳ cùng Tô Linh nghe lời này, cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông.

      Thủ tướng chỉ nhàn nhạt ngồi yên lặng, tay cầm thìa, múc canh đậu xanh lên uống, vừa uống mặt vẫn vô cảm...

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, cũng nhàn nhạt nhìn về phía ông, do dự lúc, mới mỉm cười ; "Ông, giám đốc Trang có việc muốn gặp ông..."

      Thủ tướng mặt còn biểu tình thương nữa mà thay vào đó là vẻ mặt của thủ tướng nước, biểu tình uy nghiêm lạnh nhạt, tiếp tục múc thìa canh đậu xanh uống.

      Tô Linh cũng hơi kỳ quái nhìn ông.

      Tịnh Kỳ lúc này, cũng hiểu được mỉm cười gật đầu, ; "Tôi biết phải làm sao, mời thủ tướng và thiếu gia, tiểu thư tiếp tục dùng bữa..."

      Bà nới xong, liền xoay người .

      ***

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Trạm canh bên ngoài, thanh thác nước chảy róc rách vang lên!

      Trang Hạo Nhiên chờ đợi được nữa, thờ phì phò, giật cúc áo sơ mi ra, đẩy của bước ra, hai mắt léo lên nhìn về phía trạm canh gác kia, hình như vẫn đợi hồi đáp, bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao lâu như thế?"
      Tiêu Đồng cũng giống như có chút dự cảm tốt, xong chớp mắt nặng nề, hai tay nắm lại, lo lắng chờ đợi.

      bao lâu!

      Cảnh sát trưởng bước ra, đứng trước mặt Trang Hạo Nhiên, : "Thủ tướng xử lý chuyện quốc gia quan trọng , tạm thời tiếp khách! Mời ngài trở về! !"

      Tiêu Đồng khiếp sợ, mở trừng hai mắt! !
      Trang Hạo Nhiên cũng trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống, hai mắt lợi hại chợt lóe, vô ý đoán được ý của thủ tướng!

      "Nhưng... gặp sao?" Tiêu Đồng thể tưởng ra kêu lên.

      "Hiểu rồi..." Trang Hạo Nhiên tức khắc xoay người nhanh chóng về phía trước, ánh mắt càng lúc càng sắc bén lợi hại! !

      "Lão đại! !" Tiêu Đồng nhất thời sốt ruột theo Trang Hạo Nhiên, nhìn khẩn trương hỏi: " hiểu ra cái gì vậy?"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 922: Công bố
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      chiếc Rolls-Royce đen từ từ chạy về phía ngôi nhà xa hoa nào đó trong nội thành! !

      Chuông điện thoại di động vang lên.

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cầm di động, nhấn nút nghe trả lời: "Uhm! !"

      Trang Hạo Nhiên ngồi chiếc Rolls-Royce khác, hai mắt lóe lên : "Thủ tướng muốn gặp người!!"

      Tưởng Thiên Lỗi cau mày, cầm di động, hai tròng mắt thâm thúy thoáng qua vài tia nhìn cương quyết, từ lúc làm tổng giám đốc tới nay, vẫn luôn oai phong cõi, xưa nay khiêm tốn, nhưng vẫn hư hao chút truyền kỳ mạnh mẽ vang dội nào của , chỉ thấy ngừng lại hai phút, liền sâu xa : " cách khác, ông ấy cho phép chúng ta vào?"

      Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dốc, lại nhanh chóng : "Uhm!"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, trầm ngâm nửa khắc, nhàn nhạt : "Biết rồi."

      "Thiên Lỗi..." Trang Hạo Nhiên cầm di động, cảm giác xe cộ lại dọc theo con đường núi dài chạy xuống, mặt lập tức ngưng lại, nhưng còn có chút do dự : " xác định, phải giúp tôi làm như vậy sao?"



      Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt : "Cũng chỉ có cậu mới có thể đặt tên cho con chó nhà cậu buồn nôn đến vậy! Cái thứ vong ân phụ nghĩa!"

      xong, liền nhanh chóng cúp điện thoại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đông , : "Lập tức thông báo các bộ phận, đem khách sạn dưới nước, còn có các hạng mục tập đoàn chúng ta sở hữu cùng với chính phủ toàn bộ đều dừng lại, thông báo các phóng viên, gần sáu giờ tối nay mời tham dự cuộc họp báo, tuyên bố kế hoạch!"

      "Hả?" Đông tức khắc khiếp sợ xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Dừng... Dừng lại?"

      "Đúng! !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức lại ngẩng đầu, nhìn Đông , : "Cho tôi gọi điện thoại đến Chủ tịch Lưu, Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trần, còn có điện thoại của tổng giám đốc Hàn của tập đoàn tài chính Hàn thị!"

      Đông nghe lời này, mặc dù tim gan run sợ, nhưng vẫn cầm di động lên, trước tiên nhanh chóng bấm số điện thoại phòng làm việc của Chủ tịch Lưu, lúc này chính là buổi chiều, lãnh đạo cấp cao nhất của các tập đoàn rất có thể trong phòng làm việc, vừa chuyển điện thoại đến phòng thư ký, vừa khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng! !

      chiếc Rolls-Royce màu bạc khác! !

      Trang Hạo Nhiên lại căn dặn Tiêu Đồng, thông báo các phóng viên bên ngoài Trung Quốc, phát ra tin tức, Hoàn Cầu sắp sửa rút ra khỏi thị trường trong nước, chuẩn bị đem tổng bộ chuyển qua nước , hoặc là quốc gia châu Âu khác, hoan nghênh lãnh đạo các nước tung cành ô-liu(*)! !
      (*): Cành ô liu theo quan niệm phương Tây tượng trưng cho hòa bình, vẻ vang.
      "Vâng! !" Tiêu Đồng cũng thở dốc, cầm di động bấm số của phóng viên! !

      Bốn giờ mười lăm phút chiều! !

      Tin tức rất nhanh liền truyền đến kênh kinh tế tài chính ngày hôm nay, nghe tập đoàn Hoàn Cầu chuẩn bị rút vốn ra bên ngoài, hơn nữa cùng với các tập đoàn em khác, bao gồm tập đoàn tài chính Hàn thị cũng tức khắc hưởng ứng lời kêu gọi, nhao nhao phát ra những tin tức bất mãn với chính phủ, cũng chuẩn bị bắt đầu rút vốn những hạng mục quan trọng trong nước, trong khoảng thời gian ngắn, cả nước khiếp sợ, thị trường chứng khoán bắt đầu biến chuyển nghiêm trọng, vô số người dân tình hình, nhao nhao gọi điện hỏi.

      Phòng làm việc thị trưởng! !

      Tống Vĩ Thần thể tin nổi ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký, sợ đến sắc mặt tái nhợt, khiếp sợ ngẩng đầu : "... cái gì? Hoàn Cầu chuẩn bị rút vốn! ! ? Hạng mục khách sạn dưới nước gần ngàn tỷ, chuẩn bị rút vốn?"

      Thư ký cũng khẩn trương nhìn về phía Tống Vĩ Thần, sốt ruột : "Đúng vậy! ! Kênh kinh tế tài chính bắt đầu nhằm vào những tin tức này! Dường như tin tức vô cùng xác thực, hơn nữa sắp sửa mở cuộc họp báo với cánh truyền thông, công bố tình huống này!"

      "Đây là có chuyện gì! ? Bọn họ vậy là vong ân phụ nghĩa! !" Tống Vĩ Thần đập mạnh bàn tức giận kêu to: "Chính phủ vất vả ủng hộ tập đoàn bọn họ cho đến ngày hôm nay, ! ! ! Để hơn trăm vạn công nhân trong nước thèm đếm xỉa đến! ! quá mức! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Thư ký cũng bất đắc dĩ đứng bên, dám lên tiếng.

      Tống Vĩ Thần ngồi ghế da, hai mắt hết lóe trái lại lóe phải, nhớ lại khách sạn dưới nước này vẫn là dưới giám sát của mình từng bước hoàn thành, nếu như Hoàn Cầu rút vốn, gây ra cho mình những dấu vết chính trị có ảnh hưởng rất lớn? Suy nghĩ đến đây, lại trận hoảng loạn cầm di động lên, nhanh chóng trực tiếp gọi điện thoại thư phòng của Thủ tướng, tiếng chuông kéo dài vang lên hai ba lần, Tịnh Kỳ mới mỉm cười nhận điện thoại, kêu : "Xin chào, đây là phủ Thủ tướng!"

      "Tịnh Kỳ tiểu thư, phiền chuyển máy cho tôi gặp Thủ tướng!" Tống Vĩ Thần vừa dùng khắn tay trắng lau mồ hôi trán, vừa sốt ruột .

      Tịnh Kỳ mỉm cười cầm điện thoại, mềm giọng : "Thực rất xin lỗi, thị trưởng Tống, Vì hôm nay cơ thể Thủ tướng có chút khỏe, tại nghỉ ngơi, tiếp khách."

      "À..." Tống Vĩ Thần nhất thời lo lắng sững sờ tại chỗ, nuốt cái nơi cổ họng, cầm điện thoại sợ đến mức tim gan run sợ nghĩ đến cuộc họp báo với cánh phóng viên diễn ra lúc 6 giờ chiều nay, trong lúc nhất thời lại khẩn trương hỏi: "Vậy... Vậy... Vậy Thủ tướng lúc nào thức dậy?"

      Tịnh Kỳ mềm giọng :"Sáu giờ ba mươi phút."

      Tống Vĩ Thần sợ đến sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt nện điện thoại xuống, vừa cầm khắn tay trắng lau mồ hôi, nới lỏng chiếc nơ nơi cổ áo, nhanh chóng : "Mau! ! Lập tức chuẩn bị xe đến Hoàn Cầu! ! Tôi muốn đích thân gặp mặt hai vị tổng giám đốc! ! Lần này cho dù phải cầu xin, tôi cũng muốn gặp mặt! ! Nếu như hai vị tổng giám đốc gặp, tôi muốn gặp Chủ tịch! !"

      "Vâng! !" Thư ký tức khắc xoay người, ra ngoài! !

      Giờ phút này, toàn thị trường chứng khoán khắp nơi đều chấn động, vô số phóng viên trong ngoài nước nhao nhao bắt đầu máy tính trước mặt, hào hứng viết tin tức giật gân này, vô số tập đoàn trong ngoài nước, rót tiền đầu tư trong nước, nghe Hoàn Cầu chuẩn bị rút vốn, lo lắng mọi chuyện có biến đổi, lập tức ngừng những hạng mục trong tay, yên lặng theo dõi tình hình, trong nháy mắt vô số những lãnh đjao cấp cao nhao nhao giận dữ gọi điện đến hỏi thăm tình hình, thậm chí bắt đầu thành lập các tổ hành động đặc biệt, trong đó có quan chức được Thủ tướng cử , đập bàn, trong hội nghị giận dữ quát: "Rốt cuộc Hoàn Cầu làm như vậy, là nhằm vào riêng tập đoàn bọn họ, hay là nhằm vào đất nước này! ? Nghe Hoàn Cầu cùng với quan chức nào đó trong chính phủ chúng tôi từng có xích mích, mới làm ra hành động khinh suất này! ! Nhưng mà bất kể xuất phát từ tình huống gì, tại giờ phút này, ai cũng phải dừng lại cho tôi ! Bằng mọi người đều bị buộc cùng chết! !"

      Vô số quan chức ngồi tại chỗ, có người lên tiếng, có người tức giận mắng! !

      Ủy viên Trương ngồi ở phía trước, nghiêm mặt lạnh lùng u ám, im lặng lên tiếng.

      Đồng hồ treo tường trong phòng hội nghị chính phủ điểm đến năm giờ ba mươi phút, vô số phóng viên cùng cánh nhao nhao đứng bên ngoài khách sạn Á Châu, quay chụp các nhân viên bắt đầu bày bàn, chuẩn bị mời phóng viên phỏng vấn, các phóng viên nhao nhao hướng về ống kính công bố : "Còn khoảng ba mươi phút nữa, tập đoàn xuyên quốc gia này chuẩn bị tuyên bố tin tức mang tính bùng nổ! Theo những người biết chuyện tiết lộ, sau đó công bố kế hoạch rút vốn có liên quan đến dự án khách sạn dưới nước, dự án có vốn đầu tư gần nghìn tỷ này, rốt cuộc còn có thể chắc chắn triển khai trong đất nước chúng ta hay , kính mời quý vị đón xem phần tin kinh tế tài chính của chúng tôi sau đó!"

      Phòng làm việc Chủ tịch! !

      Vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc, vợ chồng Trang Tĩnh Vũ, còn có cả Trang Ngải Lâm cùng Tuyết Nhi nhao nhao khẩn trương ngồi trước máy quay phim, nhìn tình hình này, đều khẩn trương ngưng mặt! !

      "Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, rốt cuộc muốn làm gì?" Diệp Mạn Nghi hai tay nắm chặt cánh tay chồng mình, khẩn trương hỏi.

      Sắc mặt Trang Tĩnh Vũ cứng lại, nhìn màn này, im lặng lên tiếng.

      Tưởng Vĩ Quốc mặt lạnh nhìn chằm chằm màn này, tỏa ra muôn vàn khí thế, nhàn nhạt sâu xa nghĩ hai đứa này rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ chai rượu đỏ thực xuất ?

      Đại sảnh khách sạn Á Châu!

      chiếc Rolls-Royce màu đen thắng gấp trước trước cửa khách sạn, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, đón muôn vàn ánh đèn flash, vừa cài nút áo, vừa mặt lạnh về phía trước, các phóng viên tức khắc xông mạnh lên, tay nâng máy ảnh muốn phỏng vấn , vô số vệ sĩ từng qua huấn luyện trong quân đội, nhanh chóng ngăn bọn họ lại, mà bên này thị trưởng Tống cũng đúng vào thời khắc này đầu đầy mồ hôi về phía trước, muốn cùng Tưởng Thiên Lỗi chào hỏi! !

      Tưởng Thiên Lỗi lại mặt lạnh lách mình vào đại sảnh khách sạn, để ý đến ta! !

      "Tổng giám đốc Tưởng! !" Tống Vĩ Thần nhất thời sốt ruột gọi , còn khoảng ba mươi phút đến giờ diễn ra cuộc họp báo với phóng viên! !

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục bước nhanh hướng vào bên trong, thái độ vẫn cứng rắn như vậy, khiến cho giới phóng viên lại khẩn trương phấn khởi nâng máy ảnh kỹ thuật số, chụp được màn kinh điển này!

      Thời gian sắp tới năm giờ năm mươi lăm phút! !

      Bên trong mật thất nào đó truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, Uyển Thanh cả người đầy máu tươi nhễ nhại bị tổ chức người dạ hành dùng móc thép đâm vào vai, treo đứng cơ thể lên, máu tươi từng giọt xuống sàn, cúi mặt mặc kệ mắc tươi hòa cùng với mồ hôi nóng ròng ròng chảy, vẫn nghiến răng nghiến lợi : "Tôi biết rượu đỏ ở đâu! ! Giết tôi !"

      "Lại mạnh miệng! !" từng dưới biển ám sát Thanh Bình chưa thành, lập tức căn dặn mọi người chuẩn bị bắt đầu thuật thôi miên với Uyển Thanh! !

      Tiếng chuông lại đúng vào lúc này vang lên! !

      tên người dạ hành nào đó nhận điện thoại, sau khi lên tiếng trả lời, lập tức xoay người, nhìn về phía kia nhanh chóng : "Người bên phía Ủy viên Lưu truyền đến tin tức bí mật, muốn chúng ta lập tức thả người này ra! chuyện rất cấp bách! !"

      "Thả?" quái dị nhìn , kêu to thành tiếng: "Lúc này thả người?"

      ***

      chiếc Rolls-Royce màu bạc nhanh chóng dừng trước thảm đỏ khách sạn! !

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng giữa ánh đèn flash của đám phóng viên, cầm chặt di động bước nhanh vào bên trong, vừa vừa cấp tốc hạ giọng, với Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng : "Tôi cùng với Thiên Lỗi tại nhân cơ hội tạo áp lực cho phía chính phủ, sử dụng thế lực của kẻ thứ ba buộc họ thả Uyển Thanh! Cũng nhân cơ hội phá bỏ kế hoạch hợp tác của hai bên! ! ! Thế nhưng tôi lắm, thẩm vấn Uyển Thanh chính là phía người kia, vì đề phòng ý kiến bọn họ hông thống nhất, lúc này cậu lập tức, nắm chắc địa điểm thẩm tra Uyển Thanh! Tôi sợ còn kịp nữa mất! !"

      Lãnh Mặc Hàn chậm rãi để điện thoại di động xuống, yếu ớt xoay người, nhìn chằm chằm Lâm Đình hôn mê bất tỉnh mặt đất, tức khắc : "Lập tức bắt đầu! !"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 923: Đối đầu
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      "Ủy viên Lưu hạ lệnh! ! Nhất định phải mau chóng thả người! !"
      Trong điện thoại có người ra lệnh ràng.
      Người phụ nữ dẫn đầu người bóng đêm, cầm di động nghe mệnh lệnh này, hai tròng mắt của lóe lên mãnh liệt, trong nháy mắt quay mặt sang, nhìn Uyển Thanh thoát khỏi móc thép, toàn thân đầy máu nằm trong góc tối u, nhà thôi miên chuẩn bị thôi miên cho . ta quay mặt sang, tay nắm chặt di động, tự mình quyết định, cười lạnh : "Bọn họ muốn thả người, thế nhưng lại cho chúng ta biết rốt cuộc thả người vào lúc nào! Chúng ta có thể thả muộn mười phút, hai mươi phút!"
      Trong bóng tối có nam nữ ra, bọn họ nhìn về phía , lạnh lùng hỏi; "Ý của là..."
      Người phụ nữ kia lạnh lùng cầm di động, đứng bên, ngửa mặt vô cùng đắc ý : "Bây giờ chúng ta lập tức thôi miên ép ta khai ra tung tích chai rượu đỏ, sau đó tiêm thuốc tê liệt não cho ta rồi mới đem ta trả lại! ! Như vậy tính là chúng ta thất hứa! Chỉ là tha cho ta chết mà thôi! ! Tính ra ta còn gặp may mắn! !"
      Đôi nam nữ nghe lời này, đồng thời nhìn về phía cơ thể Uyển Thanh thoi thóp trong góc, nhanh chóng ; "Bắt đầu !"

      ***

      Mật thất khách sạn Á Châu.
      Mỹ Linh nhanh chóng cầm chiếc kim tiêm lên, trong nháy mắt tiêm vào cánh tay Lâm Đình, bơm vào.
      "A!" Lâm đình thống khổ trong cơn hôn mê, cả người bỗng nhiên truyền đến trận đau đớn, co quắp kêu lên tiếng.
      Lãnh Mặc Hàn đứng bên nhanh chóng nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ lập tức dẫn hai y tá tới trước mặt Lâm Đình, từ bên trong hộp đồ dùng lấy ra số dụng cụ, rút ra số ống dụng cụ, lựa chọn thời gian thích hợp nhanh chóng đem đầu ống đặt tại vị trí não bộ của Lâm Đình hôn mê. Mỹ Linh nhanh chóng ngồi trước máy vi tính, theo lời dăn dò của bác sĩ bắt đầu mô phỏng cảnh tượng hôm nay, qua sóng não kích thích đến kí ức của ta, đại não của nếu tồn tại kí ức cảnh tượng kia, mấy dụng cụ này có thể phản ứng mãnh liệt, đó chính là địa điểm giam giữ Uyển Thanh.
      Giang Thành cùng Tiêu Yên đại não bộ phận tê buốt lâm đình, ép buộc mở hai mắt, nhìn màn ảnh trung bắt chước cảnh tượng, trận trận hình ảnh nhanh chóng lướt qua!
      Mỹ Linh càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng di chuyển ngón tay, mô phỏng theo ba địa điểm, toàn bộ lên màn hình máy tính.
      Lãnh Mặc Hàn khẩn trương đứng phía sau Mỹ Linh, bên nhìn nhanh chóng nhập số liệu, bên nhìn biểu đồ đại não, vẫn yên lặng như cũ có bất kì biến động nào. Vừa rồi lấy mẫu máu của xét nghiệm, mới phát trước khi thực nhiệm vụ, đầu tiên tiêm vào mũi tiêm, thuốc này trong thời gian ngắn làm đại não tê buốt, theo đó tác dụng của thuốc làm mất phần kí ức nhiệm vụ được giao, vì phòng tránh việc bị bắt giữ, xuất các tình huống tra tấn dã man.
      Giữa màn hình máy tính nhanh chóng lướt qua cảnh tượng trận đấu.
      Cả người Lâm Đình tê buốt, giống như người thực vật, mở to mắt nhìn hình ảnh phân giải màn hình máy tính, cứ yên lặng như vậy.
      Mọi người biết thời gian có nhiều, mỗi người đều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bác sĩ lại nhanh chóng rút ra kim tiêm, tiếp tục tiêm thuốc vào người ta, làm tê liệt bộ phận thần kinh để ngăn ngừa ta khôi phục ý thức, có thể dẫn đến hậu quả.

      ***

      Trong mật thất khác! !
      Trong bóng tối Uyển Thanh nằm thoi thóp, bị mấy người bóng đêm tiêm vào người thuốc gây mê thần kinh, toàn thân đầy máu, cảm giác như chính mình bị thôi miên, hơi hé miệng đầy máu, kìm chế run rẩy toàn thân, nghĩ muốn dùng chút sức lực cuối cùng cắn lưỡi tự sát.
      "Muốn chết?" Mấy người bóng tối trong nháy mắt lao tới cho bạt tai, hai lời liền túm tóc lên, hung hăng nện đầu vào tường.
      Phụt! ! Máu tươi lại phụt ra! !
      Cả người Uyển Thanh dường như đau đến tê liệt, tùy ý để máu tươi lướt qua mặt , cố gắng giãy giụa nghĩ cách tìm đến cái chết, nắm chặt bàn tay sưng đỏ chống xuống mặt đất, lại muốn dùng chút sức lực cuối này muốn cắn lưỡi.
      dòng chất lỏng trong nháy mắt chảy vào cơ thể .
      "A!" Uyển Thanh lập tức cảm giác chất lỏng này khiến toàn thân khó chịu, cả người bắt đầu run rẩy như chìm vào hầm băng lạnh lẽo, các lỗ chân lông người nhanh chóng nở ra, cả người co quắp. nằm mặt đất, run rẩy trừng lớn đôi mắt, giống như bị điện giật.
      Người phụ nữ kia nở nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng nhìn dáng vẻ co quắp thống khổ của Uyển Thanh mặt đất, thậm chí những bắp thịt gương mặt nhanh chóng lõm xuống, vô tình kiêu ngạo : " cứ chậm rãi hưởng thụ tác dụng của loại thuốc này , rất nhanh được nếm trải cảm giác thống khổ, trận kích thích đại não, khiến đến giới hạn của bản thân mình, sau đó vì chịu đựng được nữa, cũng khai ra tất cả, bao gồm tung tích chai rượu đỏ kia."
      Uyển Thanh nằm sấp sàn nhà lạnh lẽo, mặt dán xuống mặt đất bụi bặm, máu tươi tùy ý chảy dọc theo mắt liễm xuống sàn nhà. lại thầm nắm chặt tay, vô thức điều khiển hai tròng mắt cùng mấy đầu ngón tay, cố gắng chống lại cảm giác đại não sắp sửa tê buốt, kéo dài thời gian.
      Người phụ nữ kia cũng biết Uyển Thanh là nhà phân tích tâm lý xuất sắc, nhưng trong lúc chờ thuốc phát huy tác dụng, đôi mắt ta nhíu lại, nghi ngờ nhìn vào hai tròng mắt Uyển Thanh.
      trận thống khổ nhanh chóng tập kích Uyển Thanh thân thể, Uyển Thanh lại vô ý thức hoạt động nhãn cầu, thu giấu lợi châm, thầm đâm vào chính mình ngón trỏ bụng, tăng mạnh mình kháng vệ ý thức! !

      ***

      "Nhanh lên chút! ! Tôi có cảm giác xảy ra chuyện!" Toàn bộ thần kinh Lãnh Mặc Hàn căng ra, cơ hồ muốn vỡ tung, hai tay nặng nề chống xuống bàn, ra mới năm phút đồng hồ trôi qua, toàn bộ thế giới của như sục sôi lên.
      "Vâng! !" Mỹ Linh lại nhanh chóng di chuyển ngón tay, lại đem hình ảnh trận trận phân giải giữa màn hình máy vi tính, từ quảng trường thế kỷ, lại tiếp tục đến trước cửa nhà hát, cửa sau nhà hát, tế hoàn cảnh, nhà hát cửa trước, nhà hát cửa sau, lại đến cái ngõ sâu hun hút————
      "Leng keng leng keng ————" Mấy ống dụng cụ sáng lên ánh đèn đỏ! !
      Lâm đình dường như nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, trong đầu bị chợt kích thích, hai tròng mắt lập tức lưu chuyển, ngón tay bắt đầu động đậy! !
      Mọi người lập tức tiến lên, nhìn vào giữa màn hình máy tính lại là rạp chiếu phim sâu trong con hẻm .
      "Quả nhiên là nơi náu tốt! !" Lãnh Mặc Hàn nhìn cảnh tượng kia, gương mặt lóe lên tia sát khí lạnh lẽo kêu lên: "Rạp chiếu phim hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ồn ào, quả thực che giấu rất tốt! ! Lập tức xuất phát! !"
      Bên ngoài mật thất! !
      Tô Lạc Hành cùng Tưởng Văn Phong lấy được số liệu chính xác, lập tức ở hình ảnh bản đồ giao thông thành phố màn hình máy tính, di chuyển ngón tay, lập tức ra đường nét màu đỏ hồng phân tích số tuyến đường xung quanh, Tưởng Văn Phong bên nhanh chóng di chuyển ngón tay phân giải hoàn toàn ba tuyến đường bên : "Hôm nay tình hình giao thông tốt, để tránh xuất bế tắc, mấy người lập tức chia thành ba đội lập tức xuất phát! Chúng tôi ở hậu phương giúp đỡ mấy người.!
      Lãnh Mặc Hàn cùng Tiêu Yên còn có Giang Thành dẫn mọi người ra! !
      Tô Lạc Hành tiếp tục nhanh chóng nhập số liệu chính xác của Uyển Thanh vào phần mềm thế giới lộng lẫy của mình, tìm kiếm vị trí chính xác của , quả nhiên là ở phía dưới lòng đất của rạp chiếu phim, sáng lên hình ảnh Uyển Thanh, lập tức cầm bộ đàm lên với Lãnh Mặc Hàn: "Mặc Hàn! ! điều tra ra, Uyển Thanh ở nhà kho dưới lòng đất bên trong rạp chiếu phim! ! Đó là địa điểm cũ kĩ, nếu cố ý sắp xếp người nào có thể biết được chỗ đó! ! Nếu có ý định vào, nhất định phải vào nhà hát trước, ngay đằng sau sảnh thứ ba! !"
      Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ngồi vào chiếc Ferrari màu đen của mình, chân đạp mạnh vào chân ga, tay cầm tay lái, chiếc xe lao như tên bắn lao về phía trước. Vô số xe cộ cũng xuất phát theo phía sau.
      Điệp Y đứng cách quảng trường thế kỉ xa, nghe thấy vị trí chính xác của Uyển Thanh, cũng lập tức đón gió phía về trước, hướng về phía rạp chiếu phim chạy nhanh! !

      ***



      "Nhanh lên chút! ! Thời gian của chúng ta có nhiều! ! Vì sao hôm nay hiệu quả của thuốc lâu như vậy cũng thấy hiệu quả! ? gần đến hoàng hôn ! ! Ủy viên Lưu ủy viên phát tin tức qua đây mấy lần phải lập tức thả người! !" Người phụ nữ khẩn trương ngồi xổm xuống trước mặt Uyển Thanh, hai tròng mắt cũng nhanh chóng lóe ra, ngẩng đầu khẩn trương nhìn nhà thôi miên kêu to: "Tại sao vẫn được? Ý thức của ta vẫn còn tỉnh táo như vậy! !"
      trán nhà thôi miên chảy đầy mồ hôi, nặng nề thở phì phò, tay lại cầm lên chiếc kim tiêm chứa thuốc tiếp tục tiêm thêm vào người , vừa tiêm vào vừa : "Đây là ống thuốc thứ ba rồi ! !
      Người phụ nữ kia cũng vô cùng khẩn trương nhìn về phía Uyển Thanh! !
      Khuôn mặt Uyển Thanh run rẩy tái nhợt, chịu đựng đau đớn lạnh lẽo đến cùng cực, lợi dụng móng tay mà nhọn đâm vào da thịt chính mình, hai tròng mắt run rẩy ngấn lệ, hiểu sao vào lúc sinh mệnh bị đe dọa, trong nháy mắt liền nhớ tới Lãnh Mặc Hàn, nước mắt chảy xuống, lại khỏi nhớ tới những em bạn bè tất cả đều khắc ghi trong kí ức , cũng tình nguyện mà dễ dàng khai thác, bởi vì đau quá.
      "Tôi muốn giết ta! Tôi chính là muốn để cho ta sống! !" Trong bóng tối người phụ nữ khác, có cảm giác như kế hoạch thất bại, liền cầm dao lên, chịu đựng được muốn lao tới chỗ Uyển Thanh.
      " được! !" người đàn ông mặt rỗ nhanh chóng bước tới, : "Nếu như giết ta, chúng ta rất khó hoàn thành nhiệm vụ ủy viên giao cho! ! thể giết! ! Chỉ là phải nhanh lên! Thời gian còn nhiều nữa! !"

      ***
      chiếc Ferrari màu đen phanh gấp trước cửa nhà hát, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng rút súng lục ra, Giang Thành cùng Tiêu Yên cũng nhanh chóng rút súng từ trong xe thương vụ, cửa xe cùng mở ra, Lãnh Mặc Hàn lập tức dẫn mọi người bước nhanh hướng đến cầu thang, lúc này chính là lúc đại sảnh chiếu phim, quản lý nhìn thấy nhóm người đằng đằng sát khí tới, ngẩn ra, vô thức muốn dùng tay chặn lại...
      "Giết hết !" Điệp Y vừa đến, gương mặt lạnh băng, giơ cây súng lục màu đen nhắm ngay vào đầu tên quản lý.
      Quản lý bị dọa cho sợ hãi lập tức đứng im.
      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt giống như tử thần, dẫn mọi người bước nhanh vào trong nhà hát !

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 924: Tay đứt ruột xót.
      Editor: Chi Misaki
      "Bang bang bang phanh ầm ầm! !" thanh đấu súng vang lên ở phía Tây sảnh chính số 3, chỉ thấy chiếc xe hơi phịch tiếng, phá tan tường thành, xông thẳng về phía trước————
      Giang Thành cùng Tiêu Yên trước bước, bóng dáng sau tầng tầng lớp lớp người ở sảnh phía sau, nhanh chóng mang kính sát tròng màu xanh, lên nòng súng lục, hướng tới hai chiếc đèn cực lớn phía trước choang hai tiếng , thanh phá vỡ vang lên kịch liệt, tất cả mọi người đều khiếp sợ chạy nhanh ra ngoài, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài, tay cầm súng lục phi ưng, bước nhanh về phía bóng đen đột nhập vào từ phía cửa sau! !
      "Bang bang phanh phanh vèo! !" Vô số viên đạn, lao đến sượt qua khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn!
      Lãnh Mặc Hàn lại như sợ rừng mưa đạn, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh kỳ dị nhanh chóng về phía con đường đen tối trước mặt, hai thân ảnh lợi hại như chim ưng lập tức xuất đồng thời đạp tường phi xuống, mười đầu ngón tay kẹp chặt dao nhọn, nhanh như tia chớp bổ thẳng về phía Lãnh Mặc Hàn! !
      Lãnh Mặc Hàn trong khoảnh khắc vung lên hai tay, mãnh mẽ mà nhanh nhẹn đón lấy tứ chưởng mà hai người kia mang lại, đôi tay linh hoạt, mỗi lần đều hóa giải chiêu thức trí mạng của hai người, trong lúc đó hai tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay hai người, kéo đến trước người của mình, lại phẫn nộ đem hết toàn lực, gầm lên tiếng, trong lúc cơ thể hai người này sắp va vào mình, buông hai tay, mỗi người quyền đấm thẳng vào lồng ngực bọn họ!
      "Phanh! !" trận thanh sương cốt bị vỡ vụn truyền đến! !
      Hai người ngã nhào mặt đất, vẻ mặt thống khổ vo thành nắm, bỗng nhiên phun ra búng máu tươi! Hẳn là chưa từng giao đấu với người ào có lực đạo mạnh mẽ đến như vậy, sức mạnh nghìn cân, chỉ cần chiêu đủ để giết người!
      Lãnh Mặc Hàn để ý đến họ nhanh chóng vào phía trong, vô số viên đạn do súng máy phát ra, bang bang phanh phanh tập kích, trong nháy mắt đều có thể trốn thoát, đứng ở trước cửa vào, bực tức nhìn về phía Giang Thành cùng Tiêu Yên thở dốc, hai người bọn họ lập tức gật đầu, tức khắc vung lên đạn sáng phía sau, kéo dây, hô to: "Uyển Thanh, nhắm mắt lại! !"
      Phanh! ! trận đạn sáng bay về phía con đường tối đen trước mặt, thanh vèo vèo vang lên kèm theo đó là vô số những tia laser phức tạp! !
      Người dạ hành có lường trước được điều này, nhưng vẫn có chuẩn bị khẩu trang che mặt, giấu kín hơi thở, mang kính mắt, lại nhanh chóng giơ lên súng máy!
      Người phụ nữ hắc ám, cùng nam nữ tức khắc nâng Uyển Thanh hấp hối, dùng vải đen nhanh chóng bọc lại, muốn về phía con đường bí mật sau nhà kho! !
      Bang bang bang bang bang bang phanh! !
      Tiếng súng liên tục truyền tới từng đợt, tại những ngã rẽ giao nhau phía trước! !
      "Bọn họ kéo dài thời gian! !" Tiêu Yên nhanh chóng hiểu được tình hình, đứng ở bên, thở phì phò, tức giận ; "Nhà kho dưới đất kia, chắc chắn có con đường bí mật! ! thể để cho bọn họ cứ như vậy trốn được ! Thế nhưng tại hỏa lực của đối phương quá mạnh, lối này quá , chúng ta vào được! !"
      Lãnh Mặc Hàn nghe như thế, tức khắc tới rạp chiếu phim dựa vào tường, đôi mắt chợt lóe, tức khắc giơ tay lên, quát to: "Đưa tôi cây trường thương! !"
      Giang Thành vừa nghe thấy, tức khắc tiếp nhận cây thương, vứt cho Lãnh Mặc Hàn.
      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tiếp nhận lấy, nhắm ngay mặt tường kia, mặt lạnh giơ trường thương , phịch tiếng đâm vào tường, mặt tường cứng rắn phía trước lập tức xuất vết nứt, từng mảng vôi bị rữa ra, trong nháy mắt xuất cái khe, Tiêu Yên ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng chủ tịch, hai lời, hướng về tầng chót bang bang bang bang nổ súng, theo tiếng súng nổ giá đỡ nhanh chóng sụp đổ, Giang Thành cùng Tiêu Yên tiến lên, hai tay đỡ lấy cái giá, hướng mặt tường phía trước lao tới————
      "Hu hu hu————" tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp bầu trời thành phố, vô số tin tức báo viết quảng trường nhà hát thế kỷ xảy ra bắn nhau, các cảnh sát giao thông nhanh chóng phi xe như bay tới! !
      Tô Lạc Hoành cùng Tưởng Văn Phong hai người song song ngồi trước máy vi tính, quan sát đến xe cảnh sát từ các nơi ào ào kéo đến, tình hình giao thông bắt đầu bất ổn, hai người bọn họ mỗi người phân công hợp tác, đầu tiên là quấy nhiễu xe bọn họ khi tránh các cột đèn giao thông, trong lúc đó đèn xanh đèn đỏ lập tức bị nhiễu loạn, vô số người áo đen nghe theo hiệu lệnh của Tô Lạc Hoành, lái xe riêng cố ý vì đèn tín hiệu sai lầm, mà ngăn cản tại các giao lộ, cho xe cảnh sát qua! !
      Vô số đặc công khẩn cấp nhảy xuống xe, bấm cò, hướng nhà hát chạy như bay đến! !
      Điệp Y đứng ở tầng cao nhất nhà hát, đón gió, nhìn vô số cảnh sát từ bên này chạy tới, cầm lên súng lục, nhắm ngay dây thừng kéo màn sân khấu phía trước nhà hát, phịch tiếng, cơ hồ bốn bức màn sân khấu ầm ầm rơi xuống, đám cảnh sát ngẩng đầu trong nháy mắt, bị màn sân khấu toàn bộ che khuất, bọn họ nhao nhao kêu lên sợ hãi, lại nhanh chóng từ trong màn sân khấu chui ra! !
      "Bang bang bang bang phanh! !" Giang Thành cùng Tiêu Yên hợp lực nắm giá sắt dùng sức lao tới bên tường, nhìn đến bức tường rốt cuộc cũng rung ray sắp đổ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi tức khắc hậu lùi lại mấy bước, sau đó cùng nhau hướng mặt tường phía trước kêu tiếng, xông thẳng tới! !
      Phanh ————
      Mặt tường triệt để bị phá , quả nhiên xuất cái lỗ to, vô số viên đạn vèo vèo từ trong đó bay ra! !
      "Bỏ ! !" Lãnh Mặc Hàn lại cắn răng nâng lên trường thương, ném vào bên trong, Giang Thành cùng Tiêu Yên nhân cơ hội ném ra đạn sáng, vô số người áo đen cấp tốc mang mặt nạ xông thẳng vào mật thất cùng người dạ hành quyết đấu kịch liệt!
      Cả hai bên người dạ hành và người áo đen ở trong làn mưa đạn ngừng đáp trả nhau! !
      Lãnh Mặc Hàn quan tâm Uyển Thanh, tay nhanh chóng bấm cò, vọt vào bên trong mật thất, tức khắc liền nhìn thấy vô số vết máu trải dài mặt đất, còn có những sợi tóc của em bị cắt xuống, đôi mắt đỏ lên, ức chế đến chịu được, đôi con ngươi lóe ra sắc xanh u, giơ súng lục vèo vèo phóng về phía người dạ hành chốn trong góc tường, vô số người dạ hành trúng đạn, ít ngã xuống đất, còn lại muốn bấm cò...
      " A————" Lãnh Mặc Hàn trận rống giận, thân thể bay lên phía trước, đạp vào lồng ngực ba người dạ hành, bả vai trong khoảnh khắc may trúng đạn, máu bắn ra, tức giận, con ngươi mở trừng trừng, coi như nhìn thấy viên đạn cắm vào trong thân thể mình, bước nhanh về phía mật thất, quả nhiên thấy đằng sau có cánh cửa , hai lời, liền nắm chặt súng lục, tùy ý để mu bàn tay tràn đầy máu, chạy nhanh vào trong! !
      "Điệp Y! !" Tô Lạc Hoành nhanh chóng cầm lên máy bộ đàm, quan sát đến Uyển Thanh thân ảnh màu hồng phấn ở dưới tầng chót, tức khắc : "Bọn họ nhanh chóng chạy về phía bên trái sảnh chính! ! Mau! ! Chắn lấy dây điện ở phía đối diện cửa ! !"
      Điệp Y vừa nghe thấy những lời này, trong lúc đứng ở tầng cao nhất của nhà hát, đứng ở lan can cao hơn mười thước, quan sát hoàn cảnh chung quanh, mặt trời chiều đứng bóng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, tấm băng rôn tuyên truyền lớn treo ở phía bên trái rạp chiếu phim chính giữa sân khấu, chút do dự cầm lên súng lục, liền bắn rụng hai đầu dây chính, bức màn nhanh chóng sụp đổ, Điệp Y hai lời, thân thể liền vọt xuống, đạp ở bức màn sân khấu, nhàng rơi xuống! !
      "Phanh —————— "
      Cửa sắt mạnh mẽ bị đạp ra! !
      nam nữ song song khênh túi vải mang Uyển Thanh, nặng nề ném mặt đất, người phụ nữ hắc ám khác cũng bị Lãnh Mặc Hàn quyền đánh xuống, ta phun ra búng máu, vừa mới định đứng dậy, lại hiểu sao nghe thấy trận tiếng mèo kêu, ngẩng đầu trong nháy mắt, chỉ thấy thân ảnh quỷ dị đáng sợ lao về phía mình, cào phát mặt, khuôn mặt ta lập tức xuất vết máu,tay nhanh chóng giơ lên ném ra con nhím hình cầu về phía Điệp Y!
      Điệp Y thân nhanh nhẹn xoay người, né tránh quả cầu lợi hại, lại nhanh chóng vụt dây thép về phía người phụ nữ kia.
      nam nữ song song phi thân lên, tay lóe ra những chiếc gai sắc nhọn, đánh úp về phía Lãnh Mặc Hàn! !
      "Bang bang phanh!" Lãnh Mặc Hàn trận trận lui về phía sau, hai tay lại nhanh chóng đỡ lấy chưởng phong từ hai người, cho đến khi lưng chạm vào mặt tường, nhìn hai người vung nắm đấm về phía mình, dừng lại trong nháy mắt, nhìn hai nắm đẫm sắp chạm vào ngực mình, thân thủ nhanh chóng tránh qua, nhìn nắm tay hai người đâm vào tường, thét lên tiếng, vung nắm đấm nặng tựa ngàn cân, giáng đòn vào bên sườn mặt người đàn ông, ta phun ra ngụm máu, thân thể nghiêng ngả ngã về phía người phụ nữ! !
      Hai người đồng thời ngã mạnh mặt đất, người phụ nữ lại quên ném phi tiêu về phía .
      Điệp Y cùng người phụ nữ bên kia tranh đấu, thấy tình trạng đó, liền ném dây thép tới, quấn lấy phi tiêu xoạt qua Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn cũng lắc mình mặt lạnh nhanh chóng tránh thoát, hai tay giơ lên, kẹp lấy hai phi tiêu nhanh chóng lao tới, phi về phía trước mặt hai người kia! !
      nam nữ nhanh chóng lăn lại, tóm lấy cái túi vải quấn lấy Uyển Thanh, bọn họ vung lên đao , sắp sửa đâm xuống! !
      Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nóng lên...
      Người phụ nữ nhân lúc này cầm súng lục, nhắm ngay lồng ngực Lãnh Mặc Hàn mà bấm cò! !
      Vèo! ! Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn lập tức xuất vết máu , máu theo áo sơ mi màu đen chảy xuống , nhìn chằm chằm vào con dao sắp sửa đâm xuống phía túi vải, hai mắt chợt lóe, cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt, tùy ý máu tươi nhễ nhại, chân như bị đóng đinh tại chỗ, nhúc nhích...
      Điệp Y cũng ngưng mặt dừng lại, nhìn về phía người đàn ông kia! !
      Người phụ nữ hừ lạnh cười tiếng, cầm lên súng lục đối diện với ba người bọn họ : "Qua đây! ! Qua đây a! ! Qua đây chúng ta giết ta! ! Các người đều toàn lực liều mạng như vậy, phải là muốn ta sao? Đến đây ! !"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng , trừng mắt giống như tử thần đến, nhìn về phía người phụ nữ kia!
      Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh túi vải, trong tay cầm dao nhọn, chuẩn bị đâm xuống túi vải, uy hiếp nhìn về phía mọi người : "Nếu như ai dám qua đây, tôi lấy mạng của ta! !"
      xong, liền ôm lấy túi kia, tay nắm chặt dao sắc kề kề túi, định đứng lên, nhảy lên tường...
      "Nha ——————" Cặp song bào thai xuất phía sau bờ tường, song song vung dây thép lên, trong nháy mắt quấn lấy cổ người dạ hành, kéo đến! !
      Hai nữ dạ hành trở tay kịp, ngẩng đầu trong nháy mắt, cũng bị Điệp Y tiếp cận, nhanh chóng cố định mặt tường, Lãnh Mặc Hàn cũng trong nháy mắt phẫn nộ đứng dậy, lao thẳng về phía trước, vung lên nắm đấm hướng người dạ hành nện xuống, khiến ngay cả vòi nước phía sau ta cũng bị vỡ nát, tung bọt nước trắng xóa!
      Phốc! ! Người đàn ông phun ra ngụm máu tươi, cái túi trong tay rơi xuống, thoi thóp hơi, toàn thân đều là máu Uyển Thanh, liền ngã xuống đất, trước khi hôn mê còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, mười đầu ngón tay kẹp châm đâm xuống...
      Nghe tay đứt ruột xót, nghe máu mủ tình thâm.
      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt quỳ gối xuống trước mặt em của mình, hai mắt kích động tràn đầy lệ, cả người chấn động thống khổ, đau lòng nhìn em hôn mê nằm sấp mặt đất lạnh lẽo, chân tay vô lực, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, vết thương chằng chịt phía sau lưng bị nứt toác ra, thậm chí có thể nhìn thấy sương trắng, mười ngón tay bị châm đâm, tràn đầy máu ra, trái tim người đàn ông như tan vỡ, vươn hai tay run rẩy, kích động muốn ôm lấy em vào lòng, nhưng lại dám ôm sợ động tới vết thương kia, nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, hối hận tự trách nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào, cuối cùng mới cúi người lòng đau như cắt ôm em vào lòng, ngón tay vỗ về mái tóc ướt nhẹp, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là máu mủ tình thâm, đau lòng cúi đầu vuốt ve mái tóc , nước mắt ngừng chảy xuống, cư như vậy đau lòng cùng thống khổ khóc gọi: "Em ——————

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :