1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: Có chút choáng váng 1

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng ngồi ở ghế sa lon đưa mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, gương mặt kiên nghị nhìn ra chút ý tứ.

      Đông hơi quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn núp ở cạnh cửa, vẻ mặt run rẩy, hai mắt lộ ra kinh hoảng, dám bước vào trong, liền đưa hai tay ra, dịu dàng : "Vào thôi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh bị Đông hơi dùng sức kéo cái, chỉ đành phải cất bước mệt mỏi vào trong Văn phòng hào hoa, bước chầm chậm, ngừng thở, qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy nửa khuôn mặt vẫn hoàn toàn lạnh lẽo, hai mắt trầm ngâm lên vẻ vui, trong lòng của chợt lạnh, vội vàng cúi đầu nhìn Đông ra cửa, vẻ mặt vẫn run rẩy, hoảng sợ lo lắng tới trước mặt của . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, từng trận gió rét căm căm xẹt qua khuôn mặt cứng rắn của !

      Đường Khả Hinh đứng trước mặt của dám nhúc nhích, tròng mắt nổi lên lo lắng, hơi thở càng ngày càng gấp rút. . . . . .

      Đông cảm thấy bầu khí giữa bọn họ rất nặng nề, dám nữa, chỉ im lặng cúi đầu, lặng lẽ ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên.

      Cuối cùng Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt lạnh lẽo nhìn cái, phát mặc đồng phục khách sạn, toàn thân run rẩy, bởi vì vừa mới kinh sợ quá độ mà sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tràn ra trán, mái tóc ngắn mềm mại ướt đẫm dính ở bên má trái, cặp mắt to lên vẻ rất lo lắng, sợ hãi khiến người ta có cảm giác đau thương buồn bã, nhíu mày, nhớ lại ba năm trước đây, khuôn mặt nhắn vui vẻ, cặp mắt to linh động, bất cứ lúc nào cũng lộ ra khí thế chịu thua, cười rất đắc ý, tràn đầy thanh xuân, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo dò xét, nghi ngờ nhìn .

      Đôi mắt Đường Khả Hinh ngấn lệ, giọt nước mắt trong suốt như pha lê, mí mắt rũ xuống lộ ra vô cùng mờ mịt!

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chặt.

      Trong lòng Đường Khả Hinh chua xót, cuối cùng tuyệt vọng khẽ chớp mắt, nước mắt lăn xuống.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, cuối cùng giống như co dã thú đứng lên tới trước mặt , cúi xuống nhìn cúi đầu, vẻ mặt run rẩy, bên trong sợi tóc đen ngẫu nhiên nhìn thấy vết sẹo màu hồng bên má trái của , trái ngón trỏ của khẽ nhúc nhích, cuối cùng nhìn chằm chằm vết sẹo má trái của , chậm rãi đưa tay lên trước mặt , duỗi tới má trái của , đầu ngón tay sắp tiếp xúc sợi tóc ướt đẫm của . . . . . .

      Đường Khả Hinh hoảng sợ lui về phía sau bước, cặp mắt xốc xếch chợt lóe lên, nước mắt từng giọt rơi xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn cái, thái độ vẫn lạnh lùng muốn vươn tay chạm vào vết sẹo bên má trái.

      Đường Khả Hinh xoay mặt, đè nén bi thương từ chối chạm vào.

      Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, đột nhiên mạnh mẽ vươn tay nắm hông của , kéo nhào tới trong lồng ngực cứng rắn của mình, lại vươn tay muốn vén sợi tóc bên má trái của . . . . . .

      bàn tay nắm chặt bàn tay to lớn của có đeo đồng hồ !

      Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt nhìn vẻ mặt khổ sở buồn bã của , lên tiếng.

      Nước mắt Đường Khả Hinh tiếp tục lăn xuống, nhìn vẫn nắm chặt bắt cổ tay ! !

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên lạnh lẽo, đột nhiên dùng sức vươn tay, nhanh chóng đẩy sợi tóc ướt đẫm bên má trái , nhìn thấy vết sẹo dữ tợn màu hồng lớn chừng bàn tay, ôm chặt khuôn mặt nhắn mềm mại vốn đẹp như hoa, đôi mắt to sáng ngời, nước mắt lăn xuống, rơi vào vết sẹo lồi lõm bằng phẳng, xẹt qua từng dấu vết bi thương! !

      Đường Khả Hinh còn hơi sức giãy giụa, liền ngửa mặt như vậy, mặc cho vết sẹo lộ ra ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, bi thương tuyệt vọng bật khóc! !

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, vội chớp mắt nhìn Đường Khả Hinh khóc đến vô cùng thê lương, nhớ tới buổi tối ba năm trước đây ném mình ở giữa đường tối, nhớ tới cơn mưa giữa trưa, ánh mắt lại lóe lên, nhìn vẻ mặt khổ sở như vậy, chậm chạp mở miệng hỏi: "Chuyện khi nào?"

      Đường Khả Hinh đẩy Tưởng Thiên Lỗi, tiếp tục che má trái khóc rống. . . . . .

      "Tôi hỏi chuyện khi nào!" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mạnh mẽ tiến lên, ôm chặt vào trong ngực, thô lỗ nâng sợi tóc bên má trái của , giọng tức giận ra lệnh: "Chuyện khi nào!"

      "Ba năm trước đây. . . . . ." Đường Khả Hinh nghẹn ngào khóc, nhớ lại buổi tối đáng sợ đó vẫn giống như địa ngục tối tăm lạnh lẽo, sợ hãi rơi lệ : "Sau khi chúng ta chia tay. . . . . . Có rất nhiều người đàn ông hung dữ cầm lên đao và a xít nhắm ngay vào tôi..tôi liều mạng giãy giụa, tôi liều mạng cầu xin tha nhưng bọn họ vẫn phá hủy mặt của tôi! !"

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chợt lóe, sắc mặt hơi thay đổi. . . . . .

      Đường Khả Hinh đến chuyện cũ, nước mắt rơi như mưa, còn hơi sức ở trong ngực dần dần tuột xuống ngã ngồi ở bên chân , tiếp tục rơi lệ cầu xin: "Tôi cố ý, phải tôi cố ý muốn vào khách sạn của , cũng phải cố ý muốn xảy ra chuyện mới vừa qua, tôi chỉ muốn tìm việc làm, muốn tìm công việc ban ngày, có thể nhìn thấy ánh mặt trời mà phải cả ngày núp ở trong kho hàng lạnh lẽo chờ đợi cuộc sống rửa nát! ! xin lỗi! ! Tôi xin lỗi ! ! Tha thứ cho tôi, tôi cố ý! ! Tha thứ cho bạn của tôi, cho dù chán ghét tôi như thế nào, khinh bỉ tôi như thế nào, nhưng cầu xin bỏ qua cho những người tiếp nhận tôi. . . . . . Tôi cầu xin . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, cắn chặt răng, nhớ lại cái đêm ba năm trước đây, ở trong kính chiếu hậu nhìn đứng độc ở đường . . . . . .

      Đường Khả Hinh tiếp tục tựa vào bên chân của , rơi lệ khóc : "Tôi chỉ muốn núp ở trong hầm rượu, có thể nhìn ngoài cửa sổ chiếu vào chút ánh sáng mặt trời, an tâm hoàn thành công việc này, mỗi ngày rửa ly xong, lau sạch , cẩn thận đặt ly lên kệ, nghĩ tới ở bên trong ly chứa đầy rượu đỏ, tôi đủ hài lòng. . . . . . Tôi cầu quá nhiều. . . . . . Tôi có. . . . . . Tôi cố ý, tôi cố ý . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi muốn nghe nữa, nhanh chóng xoay người ngồi trở lại ghế sa lon, lạnh lùng lên tiếng!

      Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn vô tình như vậy, vội vã đến trước mặt của , đưa ra đôi tay run rẩy nắm cánh tay của tiếp tục cầu xin: "Tôi cầu xin , đừng trách quản lý và Nhã Tuệ, tất cả đều là lỗi của tôi, bọn họ chỉ thương cảm và tội nghiệp tôi nên mới giúp tôi . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, lồng ngực hơi kích động phập phồng.

      "Tôi chết có gì đáng tiếc, nhưng xin đừng trách bọn họ! Hôm nay, tôi tự động biến mất! ! Vĩnh viễn vĩnh viễn xuất ở trước mặt của ! !" Đường Khả Hinh khổ sở rơi lệ, vừa khóc vừa cầu xin.

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm lúc lâu, đột nhiên nghiêng người tới ấn nút hands-free!
      Last edited: 25/2/15
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: Có chút choáng váng 2

      Ngay sau đó ba tiếng gõ cửa vang lên, Đông nhàng đẩy cửa vào, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh ở trong Văn phòng, khóc thành nước, mới đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cúi đầu, : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt lúc lâu, mới : "Chuẩn bị chút bánh ngọt và sữa tươi vào đây"

      Đông lập tức mỉm cười gật đầu : "Dạ!"

      lên tiếng trả lời, ngay sau đó ra khỏi Văn phòng.

      Đường Khả Hinh vẫn rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hiểu ý của .

      Tưởng Thiên Lỗi thở mạnh hơi, nhịn được : "Cách xa tôi chút, ngồi đối diện !"

      "À?" Đường Khả Hinh có chút hiểu, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi phát , chỉ cần vừa tiếp xúc với rất có kiên nhẫn, lạnh lùng quay mặt sang nhìn cặp mắt to tròn đầy lệ, : "Ngồi ghế sa lon đối diện ! !

      Đường Khả Hinh nghe vậy, chớp mắt cái, vội vàng đứng lên, chuyển bước cẩn thận tới ghế sa lon đối diện Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xuống, có chút lo lắng ngẩng đầu lên nhìn . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở ghế sa lon, tức giận nhìn lúc lâu, mới : " luôn làm tôi bất ngờ, dám làm ra những chuyện to gan."

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, cúi đầu, lau nước mắt mặt.

      Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn , lại nhớ đến ba năm trước đây, này ở trước mặt của mình, cười rất giảo hoạt. . . . . .

      Đường Khả Hinh cảm giác nhìn , liền ngẩng đầu lên. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt lên tiếng, để ý .

      Bầu khí dần dần thay đổi.

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      " vào. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng.

      Đông cẩn thận mang sữa tươi và chút bánh ngọt vào đặt xuống bàn trà trước ghế sa lon, sau đó khom người chào, ra ngoài.

      Đường Khả Hinh nhìn thấy sữa tươi và món điểm tâm trước mặt, chớp mắt, ngày hôm nay xảy ra rất nhiều lắm chuyện, từ hầm rượu ra, là rất đói bụng, mím chặt môi, nuốt ngụm nước bọt. . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn để ý , vươn tay cầm sữa tươi bàn trà, sau đó ở trước mặt Đường Khả Hinh uống hớp.

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm, rồi cúi đầu dám lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi để ly xuống, : "Ăn ."

      Đường Khả Hinh cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt giống như nếu ăn, tôi vén mặt lên nhìn.

      Đường Khả Hinh đưa tay cầm cái bánh trứng tổ yến, vừa hoảng sợ nhìn , vừa ăn cái bánh trứng.

      Tưởng Thiên Lỗi khinh bỉ nhìn cái, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

      Đường Khả Hinh vẫn nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở trước mặt, vẻ mặt run rẩy vươn tay, cầm miếng bánh trứng tổ yến, bỏ vào trong miệng nhai. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn lúc lâu, rốt cuộc : "Ăn xong rồi . . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút lo sợ nhìn , bàn tay nắm khối bánh trứng rũ xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , lại : "Ăn xong ! !"

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh tối tăm, cũng biết bỏ qua cho mình, nhưng vẫn lo lắng cho người bạn thân của mình và các quản lý tốt, liền ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Vậy Nhã Tuệ và quản lý. . . . . ."

      "Bản thân cũng tự thân khó giữ còn trông nom người ta," Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đứng lên, xoay người tới trước bàn làm việc của mình, mở ra tài liệu xem lại dự án bị bác bỏ, : "Nhân viên khách sạn của tôi, tôi tự có biện pháp giải quyết, cần hỏi, ăn xong !"

      Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon nhìn thái độ của Tưởng Thiên Lỗi như vậy, biết thêm nữa cũng chỉ vô ích, đành phải nắm khối bánh trứng, nhàng đứng lên, dám thêm nữa mà đến cạnh cửa, xoay người nhìn vẫn chăm chú xem tài liệu, im lặng mở cửa văn phòng ra ngoài.

      Lúc này từ trong tài liệu Tưởng Thiên Lỗi mới ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt!

      Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đông mỉm cười nhìn mình, cũng mỉm cười nhìn Đông cái, hơi gấp eo, ngượng ngùng : "Cám ơn chăm sóc tôi hôm nay, bánh ngọt ăn rất ngon. . . . . . Bây giờ tôi lập tức phải thay đồng phục rời khỏi khách sạn. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Đông nhìn bộ dáng như vậy, nhịn được bật cười : " phải thay đồng phục bởi vì đồng phục này phải của . Bình thường nhân viên mới vào làm việc, sau ba ngày mới có thể có đồng phục, thủ tục chính thức nhận việc cũng tương đối rườm rà chút, dễ dàng có thể vào làm tại Khách sạn Á Châu. . . . . ."

      Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, mới dịu dàng : "Tôi biết rồi. . . . . . Có thể vào làm việc dù chỉ ngày, tôi cũng học được rất nhiều thứ. cám ơn mọi người."

      Đông nhìn Khả Hinh thoải mái, giống như vẫn biết chuyện gì xảy ra liền bật cười : "Ý tứ của tôi là ngày mai đến làm việc, trực tiếp mặc quần áo bình thường tới đây, chờ sau khi có đồng phục, đổi lại là được. Bởi vì hôm nay quá muộn, đồng nghiệp bộ phận nhân cũng còn làm, cho nên làm thủ tục nhận việc cho có chút phiền toái."

      "À?" Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Đông , cả người có chút choáng váng.
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Đừng nhìn tôi như vậy

      " mới vừa cái gì?" Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, có chút căng thẳng nhìn Đông , hỏi: " tôi . . . . . tôi . . . . ."

      Đông mỉm cười nhìn Đường vẻ mặt kinh ngạc của Khả Hinh, liền cho thêm chút lòng tin : "Đúng vậy! có nghe lầm, ngày mai bắt đầu chính thức làm thủ tục nhận việc tại Khách sạn Á Châu! Đồng phục và hợp đồng chính thức cũng do tôi tự mình xử lý!"

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Đông , nhìn nở nụ cười nhã nhặn lịch , hưng phấn thốt nên lời nhưng đột nhiên nhớ tới biết Nhã Tuệ và quản lý thế nào, có chút hi vọng nhìn Đông hỏi: "Vậy Nhã Tuệ thế nào? Còn có các quản lý thế nào? Bọn họ cũng sao chứ?"

      Đông nghe hỏi thế, mỉm cười lên tiếng, lúc mới nhìn Đường Khả Hinh : "Phương diện này, tôi tin Tổng Giám đốc Tưởng có sắp xếp, về sớm nghỉ ngơi chút, ngày mai tới làm ! Sau này phải nhớ kỹ, cần nấp nấp ló ló, sau này ở khách sạn chúng ta có lối dành riêng cho nhân viên, khi bước vào toà nhà dành cho nhân viên có bảng thông báo, phía dán nội quy thưởng phạt của khách sạn đối với nhân viên, hoặc thăng chức, bãi chức, cùng với thông báo quan trọng của khách sạn. Về sau ở phương diện này phải chú ý."

      Đông lấy ra tờ chứng nhận làm việc tạm thời đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, : "Đây là giấy chứng nhận làm việc tạm thời của , lúc chưa có bảng tên khách sạn lấy cái này đưa cho bảo vệ xem, tự nhiên ta cho cho . Tôi nghiên cứu qua công việc của thuộc ca hai, ngày mai sắp xếp xong mười hai giờ mới lên ca, cho nên tối nay ngủ giấc ngủ ngon, giữ tinh thần ngày mai tới làm."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh tràn đầy cảm động nhận lấy giấy chứng nhận làm việc tạm thời trong tay Đông , phía giấy chứng nhận viết ba chữ Đường Khả Hinh, hai mắt của chợt đỏ bừng. . . . . .

      Đông cũng có chút cảm thán cười : "Có lẽ ba năm trước đây là loại duyên phận, sau ba năm chúng ta lại gặp nhau. Có số việc, xin nên quá để ý đến cử chỉ của Tổng Giám đốc. Dù sao từ nay về sau, ấy là cấp của , thể giống như ngày trước nữa, chuyện gì cũng đừng tuỳ ý bướng bỉnh làm liều. Cố gắng nhé!"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Đông , rất biết ơn gật đầu, nhưng nghĩ lại, vẫn có chút lo lắng : "Nhưng. . . . . . Tôi vẫn rất lo cho Nhã Tuệ và các quản lý. . . . . . . . ."

      Đông nghe vậy bất đắc dĩ cười : "Trở về thôi. Mỗi người đều phải vì lời và việc làm của mình mà gánh lấy trách nhiệm, đây là nhất định! ! Nhưng bọn họ trải qua vô vàng khó khăn mới tới vị trí hôm nay, tôi tin Tổng Giám đốc Tưởng đưa ra quyết định nào cũng hết sức thận trọng."

      Đường Khả Hinh nghe vậy liền chậm rãi xoay người nhìn cánh cửa đóng chặt. . . . . .

      " thôi. . . . . ." Đông vươn tay đỡ Đường Khả Hinh xoay người khỏi. . . . . .

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, đành phải theo Đông vào thang máy, vừa vừa cúi đầu, nhìn giấy chứng nhận làm việc tạm thời trong tay, nhớ tới cha từng là đầu bếp chính của Khách sạn Á Châu, cuối cùng mang theo tiếc nuối khỏi, ngày đó cũng giao ra thẻ công tác, vẫn còn nhớ tới buổi sáng ngày đó trước khi , cha đứng ở trước cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn chằm chằm thẻ công tác trong tay, nhìn tên mình, lộ ra suy tư mịt mờ. . . . . .

      Cho đến nay vẫn nhớ bóng lưng của cha trong buổi sáng ngày hôm đó, lộ ra mất mát và ảm đạm, cũng hiểu, đối với khách sạn này, cha có bao nhiêu tình nghĩa, đối với mình, có bao nhiêu hy vọng. . . . . .

      Cửa thang máy mở ra.

      Đông đưa Đường Khả Hinh đến bên cửa thang máy, vẻ mặt mỉm cười nhìn .

      Đường Khả Hinh bối rối, chỉ mình vào thang máy, xoay người lại nhìn Đông . . . . . .

      Đông mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Ngày mai gặp lại. . . . . ."

      Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

      Bầu trời đêm, gió biển thổi rất lạnh lẽo.

      hơn nữa đêm.

      Người quanh quẩn trước khách sạn dần dần ít , chỉ có chiếc du thuyền hào hoa dừng lại bên bờ biển, chiếu ánh đèn đêm rực rỡ, nghe cháu của Thủ tướng, sau khi thành công buổi lễ cứu trợ thiên tai, tối nay tổ chức bữa tiệc long trọng ở du thuyền, cho nên từ thuyền phát ra tiếng đàn violon du dương theo cơn gió đưa tới. . . . . .

      Đường Khả Hinh thay đồng phục, mặc vào quần áo hôm nay Trần Mạn Hồng báo cho phòng đồng phục giặt sạch giúp mình, ra khỏi Khách sạn Á Châu, đón gió biển lạnh lùng, nhìn đường phố lạnh lẽo, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nhã Tuệ! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      "Khả Hinh!" Nhã Tuệ nghe điện thoại, ngay lập tức vui mừng hỏi: "Bây giờ ở chỗ nào? sao chứ? Có cục cảnh sát hay ? Có người tổn thương hay ?"

      Đường Khả Hinh nắm điện thoại cảm động, mỉm cười : "Tôi sao. Vừa rồi Tổng Giám đốc dẫn tôi tra hỏi rồi. . . . . ."

      Nhã Tuệ hoảng sợ cầm điện thoại, nhanh chóng ra khỏi phòng ăn, tới phòng nghỉ ngơi, vừa vừa lo lắng hỏi: "Tổng Giám đốc Tưởng thế nào? Có trách hay ? Có giận hay ? Có lời tổn thương hay ?"

      Đường Khả Hinh tựa vào hành lang chắn biển dài đối diện với khách sạn, đón gió biển lạnh lẽo, mỉm cười : " có. . . . . . Hơn nữa còn cho tôi ngày mai tiếp tục làm ở nhà hàng, Thư kí Lưu đích thân làm thủ tục tiếp nhận tôi. . . . . ."

      Nhã Tuệ dừng ở lối phòng ăn, cặp mắt đỏ lên, kích động gọi: "Có ?"

      Tâm trạng của Đường Khả Hinh có quá nhiều vui sướng, : "Ừ. . . . . . Là . . . . . . Nhưng làm thế nào? tại chỉ lo lắng cho và quản lý bị tôi làm liên lụy. . . . . . Nếu ngày mai bị khách sạn cho thôi việc, tôi cũng làm ở chỗ này! Tuyệt đối !"

      Nhã Tuệ cảm động chảy nước mắt, nghẹn ngào : "Con bé chết tiệt kia, tại tôi hoàn toàn suy nghĩ chuyện của mình, tôi chỉ biết, lúc vừa mới nghe được chuyện đó, tôi vô cùng cảm động, rất kích động. cũng biết, Tổng Giám đốc là người tàn nhẫn vô tình! Tôi lo lắng biết ấy làm ra chuyện gì tổn thương ! Nhưng có thể tiếp tục ở lại làm việc, tôi rất cảm động! Tôi hy vọng có rất nhiều, rất nhiều người càng quý và tha thứ cho ! Bởi vì quá khổ rồi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cũng nhịn được bật khóc, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào : " cần như vậy, tôi sao, tôi lo lắng cho , tôi rất lo lắng cho và quản lý vì tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi lo lắng nhất chính là chuyện này!"

      "Mặc kệ, mặc kệ! ! Bây giờ tôi cũng quan tâm chuyện gì! ! Tôi chỉ biết, nếu ngày mai tôi còn có thể làm ngày, tôi cùng vui vẻ nắm tay quang minh chính đại vào khách sạn, tôi đưa vào, tôi đủ hài lòng!" Nhã Tuệ kích động khóc .

      Đường Khả Hinh nghe bạn thân như vậy, rất cảm động bật khóc nên lời, chỉ cầm điện thoại di động nức nở, cảm động, lo âu, thấp thỏm. . . . . .

      Giao hết mọi chuyện cho ngày mai , mặc kệ tốt hay tốt!

      Sáng sớm hôm sau! !

      con đường nào đó trồng dãi Mộc Lan trắng thơm ngát, có mấy tiệm ăn sáng mở cửa lâu, mùi sữa đậu nành thơm phức tràn ngập cả con đường. . . . .

      bà chủ, từ trong lồng hấp lấy ra ba cái bánh bao đậu và hai ly sữa đậu nành đưa đến cái bàn màu vàng dưới tàng cây Mộc Lan, nhìn hai ngồi tại bàn ăn, vẻ mặt có chút lo âu, liền cười : "Hôm nay hai con bé này làm sao vậy? Trông thế nào đó”

      Nhã Tuệ mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, quần dài màu đen bó sát người, giày cao gót màu đen, đeo túi xách màu đen, nhìn đĩa bánh bao trước mặt khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh ngồi đối diện. . . . . .

      Đường Khả Hinh mặc váy hoa ngắn màu trắng, mang giày màu trắng đáy bằng, chải mái tóc ngắn gọn gàng, nhìn Nhã Tuệ vẫn rất lo lắng, rốt cuộc tự đưa ra quyết định : " cần nữa, dù sao nếu bị cho thôi việc, tôi tuyệt đối ở lại khách sạn làm việc!"

      " nhảm! Ăn bánh bao, ăn bánh bao!" Nhã Tuệ thở dài hơi, đưa sữa đậu nành tới trước mặt của Đường Khả Hinh, sau đó mình cũng cầm ly sữa đậu nành, uống hớp to rồi cầm bánh bao, nhét vào trong miệng : "Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh đối mặt! ! có người nào có thể cả đời may mắn! ! cần mê sảng, hiếm có cơ hội vào, còn làm việc? Tôi làm trợ lý Giám đốc rất nhiều năm, còn sợ tôi chỗ khác tìm được việc làm sao?" .

      "Nhã Tuệ. . . . . ." Đường Khả Hinh gấp gáp mở miệng gọi !

      Nhã Tuệ lập tức cầm cái bánh bao khác nhét vào trong miệng của ! !

      Đường Khả Hinh cắn bánh bao, nhìn bạn thân, vẻ mặt bất đắc dĩ!

      Nhã Tuệ vẫn cảm thấy rất buồn cười!

      Khách sạn Á Châu!

      Lối dành cho nhân viên phía sau khách sạn!

      Vô số nhân viên khách sạn mặc quần áo bình thường con đường lớn, đón ánh nắng mặt trời, cơn gió mát mẽ, vừa vừa cười tới phòng nhân viên. . . . . .

      "Nghe hôm qua phòng ăn ngự tôn xảy ra chuyện! Nơi đó có nhân viên tên Đường Khả Hinh gây náo loạn bữa tiệc của Thủ tướng. . . . . ."

      "Tôi cũng có nghe ! Dường như Quản lý Lưu, Quản lý Trần và Giám đốc Tào của phòng ăn ngự tôn cũng bị gọi đến văn phòng Tổng Giám đốc tra hỏi rồi. . . . . ."

      " xem, lần này bọn họ có thể dữ nhiều lành ít hay ? Là ảnh hưởng đến Thủ tướng a!"

      "Chúng tôi cũng biết. . . . . ." người trong đó .

      đường nhân viên các bộ phận đều rối rít bàn luận xôn xao, còn có số quản lý các bộ phận cũng giọng thảo luận chuyện này, số quản lý có quan hệ tốt với Trần Mạn Hồng cũng cấm lệnh nhân viên bàn tán chuyện này.

      Trần Mạn Hồng lái BMW của mình chậm rãi dừng ở bên ngoài bãi đậu xe nhân viên, sau đó tháo dây nịt an toàn, tắt máy, sắc mặt bình tĩnh ra xe, vừa lúc liền nhìn thấy Tào Kiệt cũng mở cửa chiếc Audi xuống xe, nhìn mình.

      "Đừng nhìn tôi như vậy, ánh mắt của như vậy tôi chịu nổi! giống như phút sau đó tôi phải ra pháp trường vậy! !" Trần Mạn Hồng lập tức đóng cửa xe, cầm chìa khóa xe, vừa nhấn hệ thống bảo vệ, vừa .
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 81: Kết quả tra hỏi

      Tào Kiệt vẫn nhìn , : " cần như vậy. . . . . ."

      "Dù sao cũng có chuyện gì, tại sao tôi phải lo lắng? Sau này tôi , các ở nhà hàng này đều là của rồi ! Nhưng cần quá đắc ý, mọi người đều lén thích ! ! Bởi vì dáng dấp của rất giống phụ nữ! !" Trần Mạn Hồng nhắc túi xách màu trắng đeo vai, thẳng thừng .

      "Này! nên như vậy!" Tào Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng cũng có chút buồn bực : " biết hôm nay tôi có kết quả như thế nào?"

      " có kết quả gì? có kết quả gì cả! ! Kết quả lớn nhất của chính là trở lại chỗ ông chủ của , sau này cần ở chỗ nơi này chịu đựng cơn tức giận của Tổng Giám đốc! Hơn nữa, cũng phải trở về, ngâm mình ở nơi này, thể làm cho người ta lo lắng a! Cho dù xảy ra ra chuyện gì, cũng có tương lai đầy hứa hẹn. . . . . . giống như chúng tôi. . . . . ." Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn chiếc thích xe trước mặt, trải qua mối tình đầu cho nên cảm thấy đàn ông đáng tin, dự định cả đời này dựa vào chiếc xe, thế nhưng tháng trước mới mua xe, mỗi tháng tốn gần 8.000 đồng, nếu mình làm, người chưa ăn cơm cần gấp gáp, chiếc xe quý của mình làm thế nào? Nó phải uống xăng dầu a. . . . . .

      Nghĩ tới đây, có chút tiếc nuối vươn tay khẽ vuốt ve chiếc xe quý của mình.

      "Ồ!" Lúc này, Tào Ngọc Tinh bước ra từ chiếc Mercedes của mình, đóng cửa xe, vẻ mặt nở nụ cười hả hê nhìn bộ dáng tiếc nuối của Trần Mạn Hồng, : " nên nhìn chiếc xe quý của mình như vậy, đủ khả năng sao, bán ."

      Gương mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo, hôm nay có hơi sức cũng muốn gây gổ, chỉ xách theo túi xách, bước nhanh ra bãi đậu xe, lên lối dành cho nhân viên, nhìn nhiều loại hoa vô cùng rực rỡ xung quanh, hít thở chút khí mới mẻ.

      Tào Kiệt vội vàng theo có chút lo lắng nhìn .

      Trần Mạn Hồng thẳng: "Cút xa chút!"

      "Ha ha ha!" Tào Ngọc Tinh tới, cười : "Các người định làm gì? Hay chiến tranh nội bộ? Tùy tiện kiếm người trêu chọc hay tự mình kết thúc?"

      Tào Kiệt quay đầu nhìn Tào Ngọc Tinh, hài lòng : "Quản lý Trần của chúng tôi nhiều lắm là tự mình phát tiết. Lúc gặp phải chuyện gì, cho tới bây giờ ấy cũng chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng."

      "Đó là bởi vì ấy có tiến bộ!" Tào Ngọc Tinh càng càng buồn cười, cười xong, còn muốn vượt qua Trần Mạn Hồng về phía trước, ngờ chưa được mấy bước nhìn thấy Nhã Tuệ và cũng có chút căng thẳng về phía bảng thông báo của nhân viên khách sạn, ở nơi này tụ tập ít nhân viên, chỉ vào bảng thông báo, bàn luận xôn xao.

      liền a tiếng, cười : "Xem ra mọi người rất đầy đủ, chờ đợi quyết định sao

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt cùng Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh bốn người nhìn nhau, cũng im lặng lên tiếng, cùng nhau tới bảng thông báo.

      Tất cả nhân viên nhìn thấy bọn họ tới, rối rít tránh ra lối!

      Bốn người Trần Mạn Hồng cũng trầm mặt lên trước, Tào Ngọc Tinh cũng hả hê tiến lên trước, cùng nhau đứng trước bảng thông báo!

      Phía giấy trắng mực đen, ghi ràng:

      "Quản lý cấp ba Phòng ăn ngự tôn Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt bởi vì hôm qua sơ xuất để cho nhân viên Đường Khả Hinh tự tiện rời khỏi công việc, gây rối loạn trật tự sảnh tiệc, vì vậy phạt trừ tiền lương tháng, từ chối tham dự cuộc thi thăng cấp quản lý tháng chín! Chờ sau nửa năm quan sát, tiếp tục làm lại!"

      Mọi người sững sờ, Tào Ngọc Tinh tức giận kêu lên: " như vậy?"

      mặt của đám người Trần Mạn Hồng kéo ra nụ cười cứng ngắc, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. . . . . .

      "Trợ lý Phó Giám đốc nhà khách Đại Dương nhà hàng tây Lưu Nhã Tuệ, bởi vì hôm qua ở sảnh tiệc biểu tốt, sau khi phòng giám sát và phòng điều tra theo dõi kết quả biểu ở bữa tiệc, trợ lý Phó Giám đốc Lưu Nhã Tuệ, đối đãi với cấp dưới thân thiết, nghiêm túc, quan tâm, mức độ chuyên nghiệp vượt qua thử thách, phối hợp chặt chẽ với cấp dưới, rất được cấp dưới khen ngợi và thích, vì vậy sớm vượt qua kì kiểm tra quản lý cấp ba, tháng chín năm nay tham gia cuộc thi thăng cấp! Nếu thành công thăng cấp điều động học tập nửa năm tại Học viện khách sạn Hoàng gia , sau khi quay về nhận chức!"

      "A . . . . . ." Ba đám người Trần Mạn Hồng đều khiếp sợ hưng phấn kêu to lên! !

      Sắc mặt của Tào Ngọc Tinh tức giận đến xanh mét, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, từ trước tới nay đây là hình phạt nhất khi xảy ra cố nghiêm trọng tại Khách sạn Á Châu ! ! Tại sao như vậy?

      Khả Hinh buông lỏng tâm tình, xoay người nhìn vẻ mặt kích động của Nhã Tuệ, vui vẻ nghẹn ngào : "Nhã Tuệ! Yên tâm ! có sao."

      "Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng tôi chết chắc!" Nhã Tuệ đột nhiên lên trước, đưa hai tay ôm bạn thân, vui vẻ đến nước mắt chảy xuống. . . . . ." ra tối hôm qua tôi rất hồi hộp! Tôi sợ tôi mất công việc, tôi cũng sợ nếu tôi có ở đây, làm sao làm?"

      Đường Khả Hinh cũng kích động đưa hai tay bạn thân, vui vẻ : " tại sao. phải cố gắng lên. Tranh thủ vượt qua cuộc thi kiểm tra."

      Nhã Tuệ nghe vậy vội vàng gật đầu, hưng phấn cười : "Tôi biết rồi. Tôi biết rồi! cũng phải cố gắng lên! Rốt cuộc sau này chúng ta có thể cùng làm rồi. Mỗi ngày chúng ta cùng nhau làm! !"

      "Cái quái gì thế này!" Tào Ngọc Tinh hiểu ra sao, nhất định lần này Tổng Giám đốc bao che cho bọn người Trần Mạn Hồng! Xem như có thể truy cứu tội của Đường Khả Hinh nhưng ràng bọn họ ràng đếm xỉa đến quy định chế độ quản lý của khách sạn, lén lút tiếp nhận nhân viên, đây chính là chuyện lớn mà?.

      Trần Mạn Hồng có chút đắc ý xoay người, thoáng chốc mặt khôi phục lại dáng vẻ hăm hở của mình, nhìn Tào Ngọc Tinh : "Thế nào? hiểu nổi à? Cái này chứng minh chuyện!"

      Trần Mạn Hồng chỉ vào bảng thông báo, đắc ý nhìn Tào Ngọc Tinh cười : "Ánh mắt Tổng Giám đốc rất sáng! ! Biết chúng tôi đều là nhân tài, hai chuyện mà gạt bỏ công lao trước đây. Ông trời ở nơi xa cũng có thể cảm nhận được năng lực và chân thành của chúng tôi, giống như vài người, làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy cũng chỉ có lòng dạ nhen! Hừ! Vận số của chị đây chưa hết, Quản lý Tào phải cẩn thận a! Đừng để cho tôi đắc thế lần nữa, tôi tuyệt đối nhớ xúc phạm tôi ngày hôm nay!"

      Tào Ngọc Tinh tức giận muốn nổ phổi nhìn Trần Mạn Hồng, vừa muốn tiến lên bước tranh cãi với , ngờ sau lưng có tiếng ngọt ngào vang lên: "Tôi chờ lâu. . . . . ."

      Mấy người đồng thời xoay người nhìn thấy Đông mặc đồng phục phòng thư kí khách sạn màu trắng, đeo bảng tên màu vàng của khách sạn, chải mái tóc thanh nhã, hơi mỉm cười cùng với ba người phụ tá tới trước bảng thông báo, cử chỉ nhanh nhẹn.

      Mọi người nhìn thấy thư ký của Tổng Giám đốc tới, rối rít tránh ra lối, bọn người Trần Mạn Hồng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Đông . . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn thấy Đông , có chút kinh ngạc cười : "Làm sao biết tôi tới đây trước. . . . . ."

      Đông mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, khéo léo : " người quan tâm bạn bè, cùng có tình nghĩa sâu nặng, làm sao có thể cùng ấy vượt qua lúc như vậy? từng lần trong cơn mưa như vậy, ấy cũng từ bỏ ."

      Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nhìn nhau cái, cảm động cười tiếng.

      Đông nhìn Đường Khả Hinh cười : " thôi. Tôi dẫn làm thủ tục nhận việc."

      Trần Mạn Hồng có chút giật mình nhìn Đông : "Thư kí Lưu. . . . . . tự mình đưa ấy làm thủ tục?"

      Đông mỉm cười : "Đúng vậy! Tôi tự mình đưa ấy đến bộ phận nhân ký hợp đồng, sau đó đến phòng đồng phục may đo đồng phục theo cầu, làm bảng tên, rồi đến bộ phận rượu tiếp nhận công việc mới!"

      "Công việc mới?" Mọi người dùng cùng nhau ngạc nhiên kêu lên.

      Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò nhìn Đông , hỏi: " công việc mới của tôi là . . . . ."

      Đông nhìn Trần Mạn Hồng cười tiếp tục giải thích: "Bắt đầu từ hôm nay, phụ trách tất cả công việc khu vực rượu đỏ phòng ăn ngự tôn!"

      "À?" Đường Khả Hinh cùng tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Đông .

      "Thư kí Lưu. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút hiểu cười : "Ý của là bắt đầu từ hôm nay, Khả Hinh phụ trách khu mua rượu, chọn món và nhiệm vụ kiểm kê?"

      "Đúng vậy! Hi vọng. . . . . ." Đông nhìn Đường Khả Hinh sâu, : "Hi vọng tương lai. . . . . . có thể cùng rượu đỏ chung đụng vui vẻ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên kích động nhìn Đông . . . . . .

      " thôi! theo tôi . . . . . Tôi tự mình dẫn làm thủ tục. . . . . ." Đông dẫn Đường Khả Hinh bước .

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng xoay người nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ khẽ mỉm cười nhìn , gật gật đầu : " ."

      Đường Khả Hinh nhìn về phía bạn thân kích động biết ơn nở nụ cười, sau đó bước nhanh theo sát Đông .

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, thậm chí là Tào Ngọc Tinh cũng rối rít tò mò nhìn theo Đường Khả Hinh, gầy yếu như vậy theo Đông ở phía trước có vẻ bé như vậy, tại sao đường đường thư ký của Tổng Giám đốc, bình thường cũng là người ngày kiếm tỷ bạc, hôm nay tự mình đưa nhân viên nho của hầm rượu làm thủ tục nhận việc?

      Tào Ngọc Tinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ, suy nghĩ con bé đáng chết này đơn giản a! là Phó Giám đốc dự bị của bộ phận sảnh tiệc, bởi vì nhà khách Đại Dương tạm thời thiếu người mới đem qua, thăng cấp như vậy, phải uy hiếp đến mình sao? Ánh mắt của Tào Ngọc Tinh chợt lóe lên lạnh lẽo!

      Lúc này Nhã Tuệ có chú ý đến Tào Ngọc Tinh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Khả Hinh, cười vui vẻ.

      Tòa nhà Hành chánh.

      Bộ phận nhân lầu hai.

      Đông dẫn Đường Khả Hinh vừa mới vào cửa chính bộ phận nhân , liền nhìn thấy Phó Giám đốc nhân tạm thay chức vị quản lý nhanh chóng ra đón thư ký trong ánh mắt kinh ngạc đồng nghiệp, hết sức cung kính dẫn Đông cùng Đường Khả Hinh vào phòng làm việc, đem hợp đồng chuẩn bị xong đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, : " ngồi xuống, từ từ xem bản hợp đồng, nhìn có chỗ nào hài lòng hay , chúng tôi giải thích."

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng vươn tay, cẩn thận nhận lấy bản hợp đồng, nhìn thấy kí hiệu của Khách sạn Á Châu giống như hai cánh buồm màu xanh nhạt, trở nên kích động, ánh mắt nhanh chóng nhìn chức vị công việc là phó trưởng kíp, bên trong các công việc chủ yếu có liên quan đến chức vụ phó trưởng kíp ở khu vực hầm rượu, giờ làm việc, tình hình thưởng phạt, còn có mỗi tháng lương tạm thời là 4.000 đồng, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn tiền lương, có chút dám tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn Phó Giám đốc, kích động ngây ngốc : "Nhiều như vậy à?"
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: Người tri

      Lời này vừa ra, Phó Giám đốc và Đông cùng nhịn được cười, : " ngại nhiều sao?"

      Đường Khả Hinh lại kích động hưng phấn cúi đầu, nhìn tiền lương của mình có khoảng 8.000 đồng! Hai mắt của đỏ lên, hoàn toàn dám tin tưởng, cả người tênh, cảm giác giống như nằm mộng.

      Đông nhìn Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu, bộ dáng nghẹn ngào như vậy, cũng xúc động nghĩ đến ba năm trước đây, thể tham gia cuộc thi tuyển chuyên gia rượu đỏ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra để cho mặt của mình bị hủy như thế, bị mất tương lai? nghĩ tới đây, khỏi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, sâu kín : " còn có vấn đề nào khác ?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Đông , vội vàng lắc đầu mỉm cười : " có. Cám ơn ."

      Đông mỉm cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Giám đốc nhân .

      Phó Giám đốc hiểu ý liền lấy ra bút máy đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, rồi : "Nếu như cảm thấy điều kiện có vấn đề gì, vậy ký tên ở phía dưới hợp đồng, như vậy làm xong tất cả thủ tục nhận việc của khách sạn."

      Đường Khả Hinh kích động gật đầu, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy bút máy màu đen, mở ra hợp đồng, viết tên của mình giấy: Đường Khả Hinh

      chút chua xót, chút cảm động dâng lên trái tim.

      Cặp mắt đỏ bừng nhìn tên mình trong hợp đồng, nước mắt muốn lăn xuống nhưng ngại người ta chê cười, hít mũi cái, cố nuốt nước mắt trở vào, rốt cuộc cười vui vẻ, giống như mơ ước mất lại có thể vươn tay vén áng mây mù. . . . . .

      "Tốt. Bắt đầu từ bây giờ, chính thức trở thành thành viên của Khách sạn Á Châu chúng ta. Hi vọng có thể ở khách sạn phát huy sở trường, tương lai có chỗ mở rộng! Sau khi chính thức nhận việc, phải vừa làm việc, vừa tiến hành học bổ túc công việc trong tháng, tiếp nhận chương trình huấn luyện của khách sạn sắp xếp cho , mỗi tháng đều phải trải qua chín lần kiểm ta mới có thể tiếp tục làm việc tại khách sạn! Mặt khác, nếu có chí hướng, có thể lúc tan việc đề nghị quản lý cho học bổ túc tiếng nhật, tiếng , tiếng pháp! Nếu đủ người, bộ phận huấn luyện sắp xếp!" Phó Giám đốc mỉm cười với Đường Khả Hinh.

      "Cám ơn ! Tôi cố gắng!" Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, cung kính nhìn Phó Giám đốc, cong người xuống, kích động .

      Đông mỉm cười với Đường Khả Hinh: "Giao ra giấy chứng nhận thân phận của để bộ phận nhân làm thủ tục cho , xong rồi theo tôi"

      "Vâng" Đường Khả Hinh lập tức mở túi xách lấy ra chứng nhận thân phận của mình đưa cho Phó Giám đốc nhân .

      Đông gặp bộ phận nhân xong liền dẫn Khả Hinh ra phòng hành chánh, tới phòng may đồng phục cho nhân viên tại lầu ba, để cho quản lý bộ phận may đo, tự mình đo cho áo sơ mi trắng, com lê màu đen và váy ngắn chữ A dài đến gối bó sát người, sau khi đo xong, đưa cho túi lớn màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, : "Bên trong có tất chân nhân viên phải mang, lược, son môi, bộ đàm, kẹp tóc, tai nghe, bởi vì là nhân viên nhà hàng tây cho nên công việc cần phải có dao mở nút chai rượu, máy bấm giờ. kiểm lại chút, nếu thiếu món gì ký tên, ba ngày sau tới nhận đồng phục và giày cao gót."

      mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, vươn tay cầm lấy chiếc túi lớn quản lý đưa tới ôm vào trong ngực, cảm thấy mình thành viên của Khách sạn Á Châu.

      Đông nhìn thấy Đường Khả Hinh vui vẻ như vậy liền với : "Tất cả thủ tục cũng hoàn thành. Ba ngày sau làm lại. Cũng thừa dịp này nghỉ ngơi cho khỏe."

      Đường Khả Hinh gật đầu cái, thấy Đông vượt lên đầu ra khỏi bộ phận đo may đồng phục, chuẩn bị thang máy xuống lầu, cũng vội vàng xách theo cái túi ra ngoài, theo phía sau Đông , có chút nghi ngờ hỏi: "Thư kí Lưu, tôi có chuyện tò mò muốn hỏi . . . . . ."

      Đông đứng ở bên cạnh thang máy, mỉm cười nhìn hỏi: "Cái gì?"

      Đường Khả Hinh nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, có chút tin hỏi: "Tại sao Tổng Giám đốc phải giúp tôi? Hình dáng này của tôi . . . . ."

      Đông nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "Hình dáng này của có gì ổn?"

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Đông .

      Đông gì, thấy cửa thang máy mở ra, mình vào, xoay người nhìn Đường Khả Hinh : "Công việc của tôi hoàn thành rồi, hi vọng có thể ở khách sạn làm việc vui vẻ. Cố gắng lên."

      Đường Khả Hinh vẫn giống như nằm mộng nhìn Đông bấm cửa thang máy khỏi, kích động cười tiếng, vừa muốn khỏi, cửa thang máy khác mở ra, Nhã Tuệ mặc xong đồng phục, búi tóc cao, vô cùng lo lắng ra nhìn thấy Khả Hinh, căng thẳng hỏi: "Như thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?"

      Đường Khả Hinh rất vui vẻ ôm cái túi bảo vệ môi trường, mắt nheo lại giống như vầng trăng non nhìn Nhã Tuệ khẽ : "Tôi làm xong thủ tục. A! Tiền lương của mọi người ở khách sạn cao như vậy à?"

      "Bao nhiêu?" Nhã Tuệ cũng hưng phấn hỏi.

      Đường Khả Hinh lập tức tiến tới, vui vẻ với Nhã Tuệ: "Lương tạm 4000, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . ."

      Nhã Tuệ nghe vậy cũng sững sờ, giật mình : "Cao như vậy à?"

      "Hả? phải mỗi người cũng cao như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.

      Nhã Tuệ lập tức trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh cái mới : "Có phải vừa mới ký hợp đồng phó trưởng kíp hay ? Hay là chức vị tại hầm rượu?"

      "Đúng a!" Khả Hinh lập tức .

      Nhã Tuệ nhịn được cười tiếng : " biết , tiền lương này của ra còn cao 1.000 đồng so với tiền lương của phó trưởng kíp, so với bọn Tiểu Nhu có kinh nghiệm làm việc hai năm còn cao hơn 2.000 đồng, quan trọng là chức vị cấp
      phó trưởng kíp, năm là nhận tiền lương mười chín tháng!”

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Nhã Tuệ, nhịn được kêu lên: “Có ?”

      “Ừm!” Nhã Tuệ nhịn được nở nụ cười : “Đương nhiên là ! Cho nên…hôm qua ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc làm chuyện gì?”

      Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, sửng sốt : “ làm gì chuyện?”

      Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, : “ có làm chuyện gì, tại sao ấy cho tiền lương cao như vậy? cho rằng mức tiền lương này quản lý dám cho sao? Hơn nữa, bình thường, quyết định tiền lương của cũng phải là người khác mà là Mạn Hồng. Bây giờ ấy đáng thương đến nỗi cũng biết chuyện gì!”

      Phòng ăn ngự tôn!!

      Trần Mạn Hồng nắm máy bấm giờ trong tay chuẩn bị kiểm tra thời gian nhân viên mang món ăn đến phòng ăn lại nghe Đường Khả Hinh đến tiền lương của mình, lập tức quay đầu lại, ánh mắt nóng lên nhìn Đường Khả Hinh, tức giận hỏi: “ tiền lương của bao nhiêu?”

      Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng, nghĩ tới lời của Nhã Tuệ liền nhàng : “Tám….tám…8000 đồng….”

      Trần Mạn Hồng cười ‘hắc’ tiếng, quả thể tin nổi cầm hợp đồng trong tay Đường Khả Hinh, con ngươi sáng lên, quả nhìn thấy ký hợp đồng phó trưởng kíp tiền lương 8000 đồng, thậm chí còn tránh được thời gian thử việc, kỳ hạn kiểm tra, trở thành nhân viên chính thức của khách sạn Á Châu! Hơn nữa hợp đồng có hiệu lực ba năm, các khoản phúc lợi vô cùng đầy đủ, thậm chí còn hỗ trợ tiền nhà trọ là 1000 đồng!! cho rằng mình hoa mắt, nhìn lại lần nữa, sau đó nhịn được lẩm bẩm câu: “Gặp quỷ sao… Nếu như là cấp dưới của tôi, đám người Tiểu Nhu phải tốn thời gian bao lâu mới có thể cầm được hợp đồng như vây?”

      xong có chút tò mò liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả cũng hơi nghi ngờ, ngày hôm qua, rốt cuộc nàng này làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc?

      “Tôi cũng có làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc!” Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu cái, vội .

      Trần Mạn Hồng bình tĩnh, nghiêm mặt nhìn bộ dáng căng thẳng của Đường Khả Hinh, nghĩ tới vết sẹo bên má trái của được che giấu trong mái tóc ngắn đen nhánh, liền lên tiếng nữa, đưa hợp đồng cho , : “Cầm lấy! Sau này làm tốt cho tôi! Chúc mừng !”

      Đường Khả Hinh nở nụ cười với Trần Mạn Hồng: “Quản lý, tôi vô cùng cảm ơn chăm sóc tôi…. Tôi….”

      “Được rồi, bây giờ là nhân viên chính thực của nhà hàng chúng ta, cầm tiền lương phó trưởng kíp, nên lời kích động nữa!” Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy muốn nữa nhưng nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc quần áo này khác với thường ngày, mái tóc kia… nghiêng mặt nhìn tóc của Khả Hinh gần chạm vai rồi, liền với : “Khách sạn chúng ta có quy định kiểu tóc của nhân viên như thế nào, nếu như qua vai phải buộc lại, búi cao, nếu qua vai phải cắt ngắn đến gò má! Tóc của … Nếu như có thể cắt chút . Ngày mai phải chính thức nhận chức rồi! Nên chú ý chăm sóc hình tượng!”

      Đường Khả Hinh hiểu ý của Trần Mạn Hồng, có chút sợ hãi cúi thấp đầu, theo bản năng vươn tay khẽ vuốt ve má trái của mình, dịu dàng : “Tôi biết rồi…”

      Ngày hè rất nóng, ánh mặt trời chiếu xuống rất nóng!

      Người đường, tới lui cũng cảm thấy hơi nóng hừng hực người bọn họ, thậm chí nhìn thấy có vài người mồ hôi chảy đầy mặt.

      Đường Khả Hinh che cây dù màu xanh dương, lau mồ hôi trán, tới tiệm tạo mẫu, nhìn thấy tiệm tạo mẫu cao cấp trước mặt mở cửa, có ít các nổi tiếng sang trọng ở bên trong trang điểm cho mình, thỉnh thoảng nhìn thấy khuôn mặt các ngôi sao thoáng qua tủ kính, những nhà tạo mẫu với hình tượng hết sức mới đẹp mắt, cùng mặc áo sơ mi màu trắng bó sát người, quần thường màu đen, bận rộn trong ngoài, chỉ nhìn thấy bóng dáng kia…

      Đường Khả Hinh che dù, có chút thấp thỏm bước lên trước bước, muốn đến gần bên tủ kính trong suốt nhìn tìm người quen…

      khăn tay màu xanh nhạt kẻ ô đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giọng đầy từ tính vang lên: “Thời tiết nóng ra nhiều mồ hôi như vậy, đến tìm ai?”

      Đường Khả Hinh sửng sốt, xoay người nhìn thấy Tô Thụy Kỳ mặc sơ mi trắng sọc đen, quần thường màu đen, rất phong độ đứng dưới trời nắng, vẻ mặt tươi cười nhìn mình…
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :