1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 910: Tra xét.

      Bệnh viện! !

      Những bước chân vội vàng bước hành lang, có rất nhiều bác sĩ với y tá bước nhanh đến phòng cấp cứu, Trang Hạo Nhiên bị đẩy phía trước, Tô Thụy Kỳ vội vàng theo sau, cúi đầu lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của còn có cả máu ở khóe miệng, hai mắt chau lại, theo cùng với xe đẩy, nếu tay giữ chặt ngực của Trang Hạo Nhiên theo kinh nghiệm nhiều năm của , e rằng khó giữ được tính mạng rồi!

      "Trang Hạo Nhiên..." Đường Khả Hinh nằm ở cái giường đẩy khác, quay mặt sang, mặt tràn lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hôn mê, lòng của lại bỗng nhiên đau đớn, nhìn thấy bị đẩy ra hướng khác, lại nghẹn ngào kêu : "Trang Hạo Nhiên... . . ."

      Hai giường bệnh nhanh chóng bị tách ra.

      "Tô Thụy Kỳ! !" Đường Khả Hinh tâm như bị đâm chọc, khóc nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cầu xin: "Cầu xin hãy cứu sống ấy! Em cầu xin !"
      Tô Thụy Kỳ đứng ngoài phòng cấp cứu, xoay người, khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh...

      Viện trưởng lúc này tới nhanh chóng, Tưởng Thiên Lỗi phân phó, ông ta mặc áo blouse rồi cùng vài bác sĩ khác cùng vào phòng cấp cứu————

      " cần! ! Giám đốc Trang, để tôi cứu! !" Tô Thụy Kỳ đột nhiên hề tin tưởng người khác, mặt lạnh với viện trưởng cùng người khác, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc áo T-shirt màu trắng ngắn tay cùng cái quần màu đen, cứ như vậy mặt lạnh cùng với ba bác sĩ khác vào phòng cấp cứu!



      "Này..." Viện trưởng nhất thời giật mình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
      Tưởng Thiên Lỗi hai mắt chợt lóe, cũng khẩn trương gật đầu, đáp ứng cầu của Tô Thụy Kỳ! !

      Tô Thụy Kỳ hai lời, liền tự mình vào phòng của Trang Hạo Nhiên, bác sĩ khác cùng y tá cũng tức khắc vào theo, cửa phịch tiếng đóng vào.

      Bên này bác sĩ cùng y tá nhanh chóng cấp cứu cho Đường Khả Hinh, cửa phịch tiếng đóng vào, trong nháy mắt đèn đỏ sáng lên.

      Tưởng Thiên Lỗi cả người đứng giữa hai cánh cửa, lo lắng cho tình hình của hai người, phân phó cho Đông báo tin cho hai vị chủ tịch về bệnh tình Trang Hạo Nhiên, Đông gật đầu nhanh chóng rời , gọi Thẩm Quân Dụ tới, chậm thanh hỏi: "Chuyện này, rốt cuộc gì sao, chuyện gì mà khiến cho tổng giám đốc của Hoàn Cầu tự nguyện nhảy xuống biển!"
      Thẩm Quân Dụ trầm mặc ngẩng đầu, liếc mắt lo lắng nhìn Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, yếu ớt : "Bởi vì chai rượu đỏ..."

      Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ quay đầu, nhìn về phía Thẩm Quân Dụ, vô ý thức hạ thấp giọng, hí mắt ; "Chúng ta...chai rượu đỏ của Hoàn Cầu?"

      Thẩm Quân Dụ khẽ gật đầu, sau đó yếu ớt : " biết chuyện gì xảy ra, chai rượu này lại ở trong tay Đường tiểu thư rồi bị người khác đuổi giết, xe bị rơi xuống biển, giám đốc Trang vì cứu Đường tiểu thư nên nhảy xuống biển ."

      Tưởng Thiên Lỗi tức khắc xoay người, nóng mắt nhìn về phòng phía trước, thể tin được vào truyện này! !
      ***

      Bệnh viện, bên trong phòng bệnh VIP sâu thẳm !

      Ba mươi người mặc áo đen đứng ngoài phòng bệnh, hai mắt lộ ra thú tính, quan sát tình huống xung quang, có rất nhiều người mặc áo đen ít khi xuất trước mặt mọi người, số người đứng ở hành lang bệnh viện, số người đứng trước cửa phòng bệnh bảo về, đều nghe theo phân phó của Lãnh Mặc Hàn: Ai dám xông vào phòng bệnh này giết tha! !

      Bên trong phòng bệnh, mảnh yên tĩnh, thần bí có chút quỷ dị! !
      chai rượu đỏ, đặt bàn trà có vẻ u ám.

      Lãnh Mặc Hàn mặc màu sơ mi đen, quần màu đen, lạnh lùng ngồi ở sô pha, hí mắt, nhìn về phía người trước mặt, yếu ớt gọi: "Thanh Bình..."

      Thanh Bình thần sắc run run rẩy rẩy quỳ mặt đất, ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, ủy khuất khó chịu kêu lên: "Lão đại! ! tin tôi sao? phải là tôi! ! Tôi theo ngài lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến phản bội! Tôi động vào chai rượu đỏ kia, tuyệt đối ! phải là tôi! phải là tôi, tôi thề độc với trời, phải tôi!"

      Mỹ Linh nghe những lời của Thanh Bình, đứng ở bên, cũng lặng yên rơi lệ.
      Uyển Thanh cũng kích động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, khẩn trương : "Lão đại! ! Chuyện này tôi cảm thấy có chút kì quái, tôi cũng cảm thấy thể nào là Thanh Bình được! ! Sao có thể là ấy? ấy phải liều mạng với cá mập mới mang chai rượu đỏ này về! ! Huống chi trước đó, ấy còn cứu Khả Hinh và giám đốc Trang, khoảng thời gian này, chai rượu đỏ kia hoàn toàn có thể bị người ta đánh tráo!"

      Thanh Bình nghe Uyển Thanh , trong nháy mắt lại quỳ thẳng thân thể, nước mắt chảy xuống nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn mặt lạnh lẽo ngồi ở bên, im lặng lên tiếng.

      Bên trong tổ chức áo đen, nam trợ thủ đắc lực nhất của Lãnh Mặc Hàn, Giang Thành, nhàn nhạt đứng ở bên, nhìn Thanh Bình quỳ mặt đất khóc rống lên chảy nước mắt yếu ớt ; "Khi rượu đỏ lên bờ, người tiếp xúc với nó, cũng chỉ có Thanh Bình..."

      Mỹ Linh trong nháy mắt mặt lạnh nhìn về phía Giang Thành hỏi; " có ý gì?"

      Uyển Thanh cũng nhanh chóng xoay người, nhìn về phía Giang Thành, biết ta vốn có tính cách cẩn thận, kín đáo, luôn làm người xung quanh hít thở thông, tức khắc nhìn ta, ; "Lão đại lúc đó vì sợ rượu đỏ để ngửa ra, cho nên phân phó ai cầm rượu đỏ phải cùng người khác đưa đến bệnh viện! Lúc đó tôi tiếp nhận rượu đỏ từ tay Thanh Bình, nhưng phía sau có người theo nhìn chằm chằm! Nếu như hoài nghi tôi, phải hoài nghi hết tất cả mọi người! Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều hoạn nạn như vậy tốt nhất nên chỉ điểm người khác vô lý như vậy, điều đó làm tổn thương người khác!"

      Giang Thành nghe lời này, liền đành phải trầm mặt đứng ở bên lên tiếng.
      Nữ trợ thủ đắc lực, Tiêu Yên, cũng đứng ở bên, nghĩ chuyện này, mới yếu ớt : "Uyển Thanh đúng, rượu đỏ rơi xuống biển, có đủ thời gian để bị đánh tráo! Thế nhưng dạ hành cũng tìm như chúng ta, cách khác, rượu đỏ khẳng định phải ở trong tay của bọn họ, như vậy người đánh tráo rượu kia, có thể là ai? Có lẽ kẻ thứ ba giữa chúng ta với dạ hành!"

      Lãnh Mặc Hàn tiếp tục trầm mặc lên tiếng.

      Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.

      Thẩm Quân Dụ dẫn thuộc hạ, từng bước vòng bệnh viện đến phòng bệnh VIP, hai mắt lóe ra vẻ cường thế, cất bước về phía trước, đám thuộc hạ theo phía sau.

      " phải là tôi! Lão đại, ngài tin tôi ! Tôi coi như là ăn mật gấu, cũng tuyệt đối dám đánh tráo chai rượu đỏ kia!" Thanh Bình lại quỳ lên phía trước, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn khóc lên.

      Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ băng lãnh ngồi ở sô pha, im lặng lên tiếng nhìn Thanh Bình, suy nghĩ lời của ấy, rốt cuộc có vài phần tin.

      " phải là tôi! !" Thanh Bình lại trận khóc rống lên chảy nước mắt, sợ đến hoảng hốt , kinh hoàng, cái thế giới này ai cũng sợ, chỉ sợ duy nhất Lãnh Mặc Hàn.
      Mỹ Linh cũng nhanh chóng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, khóc : "Lão đại! ! Tin chúng tôi , chúng tôi ra sống vào chết lâu như vậy, thực thể nào là ấy! Tôi bảo đảm!"

      Lãnh Mặc Hàn trầm mặt suy nghĩ nhìn về phía ấy.

      Mỹ Linh tâm phát lạnh.

      Tiêu Yên nhìn về phía Mỹ Linh, đột nhiên cười lạnh : " bảo đảm? lấy cái gì để bảo đảm? Chính cũng khó bảo toàn cho bản thân! Đây chính chai rượu đỏ quan trọng, vì nó, bao nhiêu em chúng ta phải chết? bảo đảm được sao?"

      Mỹ Linh nghe lời này, tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Yên, tức giận kêu lên: "Hôm nay, các người hợp lại đấu với ba người chúng tôi! Có ý gì? Chúng tôi vì lão đại bỏ ra nhiều công lao, chưa đến phiên các người lên tiếng."

      "Sao?" Tiêu Yên sắc bén, cười rộ lên, nắm tay nhìn về phía Mỹ Linh, : "Ý của là, có nhiều công lao hơn tôi sao?"

      "Được rồi!" Lãnh Mặc Hàn lãnh đạm nới, vừa muốn ngăn cản bọn họ chuyện, lại nghe thấy có người mở cửa, mặt trầm xuống.

      "Vào !" Uyển Thanh nhanh chóng xoay người, khẩn trương .

      người mặc áo đen vào, nhìn về phía Uyển Thanh nhanh chóng : "Phó giám đốc Thẩm qua đây muốn hỏi chuyện liên quan trực tiếp đến rượu đỏ."
      Uyển Thanh có chút kinh ngạc xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn hai mắt lóe lên, do dự lát, mới yếu ớt : ‘’ Cho ta vào."

      "Vâng!" Người mặc áo đen chậm rãi lui ra ngoài, bao lâu, lại truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Quân Dụ rốt cuộc mặc âu phục màu xám, áo mũ chỉnh tề dẫn hai hộ vệ vào phòng bệnh, liếc mắt thấy Thanh Bình quỳ khóc mặt đất, chai rượu kia được đặt bàn trà...

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Lãnh Mặc Hàn nhìn , bình tĩnh đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Quân Dụ, lộ mấy phần tôn trọng gọi; "Phó giám đốc Trầm..."
      Thẩm Quân Dụ đầu tiên là lại liếc mắt nhìn chai rượu đỏ kia, lại yếu ớt quay đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn : "Tổng giám đốc Tưởng bảo tôi qua đây, muốn tìm hiểu về chuyện liên quan đến chai rượu, muốn biết chai rượu đỏ này liên quan tới tập đoàn Hoàn Cầu, tổng giám đốc Tưởng và tổng giám đốc Trang là hai người có quyền hành nhất, phó giám đốc Lãnh mình mang chai rượu đến đây phá án, e rằng thỏa đáng lắm?"

      Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền nhàn nhạt xoay người, cầm chai rượu đỏ kia, quan tâm đưa tới trước mặt Thẩm Quân Dụ, yếu ớt : "Vậy... Mời phó giám đốc Trầm hãy mang chai rượu đỏ này , nếu như xác định được chai rượu này là , tôi đỡ phải có trách nhiệm càng thanh nhàn..."

      Thẩm Quân Dụ nhíu chặt mi tâm, nhìn về phía hỏi: "Có ý gì?"

      Lãnh Mặc Hàn yên lặng, nhìn ta, : "Rượu đỏ này bị đánh tráo !"
      Thẩm Quân Dụ tức khắc hai mắt chợt lóe lên, vô ý thức ngưng tụ khí thế, quay đầu nhìn về phía Thanh Bình quỳ mặt đất!

      " phải là tôi! phải là tôi! Tôi thề, tôi thề độc..." Thanh Bình khóc chút, ủy khuất kêu lên: "Tôi liều mạng cướp chai này rượu đỏ này về! ! Tôi thề độc, nếu như là tôi làm sét đánh chết tôi!"

      Lãnh Mặc Hàn nặng thở dốc, trầm mặt nhíu mày vui liếc nhìn cái.

      Thẩm Quân Dụ cũng nhăn chặt mi tâm, ta có năng lực thôi miên, nhìn về phía Thanh Bình khóc, quỳ mặt đất, trông rất ủy khuất... đứng đây lâu...
      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía , còn mang theo vài phần xin lỗi, trầm giọng : "Chuyện này, mặc dù là chuyện của Hoàn Cầu, thế nhưng rượu đỏ lại ở trong tay tôi, coi như là chuyện của chúng tôi, mong phó giám đốc Thẩm cho tôi chút thời gian, tôi nhất định cho tổng giám đốc Tưởng và những người khác câu trả lời thỏa đáng."

      Thẩm Quân Dụ vẫn như nhìn sâu về phía Thanh Bình, đưa mắt nhìn lâu, liền trầm mặc xoay người .

      Lãnh Mặc Hàn cũng yếu ớt theo ra ngoài, trước khi rời , tuy có nghi hoặc cùng đành lòng, nhưng vẫn là trầm lãnh cắn chặt, vô tình : "Tra xét cho tôi!"

      "Vâng!" Tiêu Yên cùng Giang Thành xưa nay tra xét người là hạng nhất!

      Thanh Bình phía sau lưng lạnh lẽo, trong nháy mắt ngẩng đầu, trừng hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, lại thương tâm, sợ hãi kêu lên: "Lão đại! ! phải là tôi! !"

      Mỹ Linh muốn xông lên...

      người mặc áo đen nhanh chóng giơ chân lên đạp vào ngực ! !

      Phanh! ! Mỹ Linh cả người bay thẳng ra ngoài cửa phòng bệnh, thân thể đập trúng cửa, miệng phun máu tươi, trận thống khổ cùng phẫn hận ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Yên! !

      Tiêu Yên mặt băng lãnh, trầm nhìn .
      Lãnh Mặc Hàn cùng Thẩm Quân Dụ đồng thời hơi đổi tư thế, liếc mắt nhìn, trầm mặc quay .

      Uyển Thanh lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, nghe Thanh Bình ở bên trong khóc thống khổ, hai mắt ứa nước mắt, bàn tay nắm chặt vào, gân xanh nổi lên! !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 911: Thần bí

      Trung tâm bệnh viện cấp cứu!

      Tô Thụy Kỳ mặc áo bác sĩ từ phòng thay đồ nhanh chóng vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên được kiểm tra, sau đó chụp CT cắt lớp não, trầm mặc tiếp nhận kết quả kiểm tra, hai mắt lướt qua, trực tiếp hỏi: "Mắt bệnh nhân có triệu chứng mơ hồ phải ?"

      Bác sĩ cấp cứu Lý xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ lập tức ; "Đúng vậy "

      Tô Thụy Kỳ vội vàng : "Lập tức xét nghiệm máu! Có thể là do trúng độc chì!"

      "A?" Ba bác sĩ khác nghi ngờ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, : "Nhưng triệu chứng chính của bệnh nhân là nôn ra máu."

      Tô Thụy Kỳ nhìn Trang Hạo Nhiên hôn mê, : "Nôn có liên quan đến đường hô hấp, liên quan cả đến dạ dày! ! Nhưng bệnh nhân ngất kèm theo nôn mửa, có phần bình thường, theo tôi với thân thể bình thường khỏe mạnh của bệnh nhân chắc chắn có khả năng nôn ra máu! Nhất định là do thân thể ấy còn có vấn đề khác nữa, ngay cả lúc bị thương nặng tình trang ho ra máu là hết sức ràng! Mà trúng độc chì liên quan đến hệ tiêu hóa, hệ thần kinh, toàn bộ hệ thống máu cũng có tổn thương! Cộng thêm thị lực mơ hồ, tôi càng khẳng định điểm này!"

      Bác sĩ nghe thấy vậy, lập tức phân phó y tá trưởng: "Lấy máu! ! Mau, kiểm tra lượng chì!"



      "Tôi ! !" Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt nhận lấy ống kim và găng tay cao su từ tay của y tá trưởng đến bên Trang Hạo Nhiên rút máu, : "Khi ấy bị ngất, tôi nghe thấy thanh rất lạ trong lồng ngực của ấy, có chút bình thường!"

      vừa xong, đem mẫu máu lấy ra, tự mình giao cho y tá trưởng, thế nhưng tay mới đưa ra, lại rút về, thẳng: "Để tôi tự ! !"

      Tất cả bác sĩ cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía .

      Tô Thụy Kỳ ngay lập tức chỉ đạo y tá theo dõi chặt chẽ bệnh tình của Trang Hạo Nhiên, sau đó mới nhanh chóng rời , nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ cùng người hai nhà, cũng nhiều , liền trực tiếp cầm mẫu máu hướng phòng xét nghiệm đến, viện trưởng vội vàng dẫn hai người theo sau đến trước mặt Tưởng, Trang chủ tịch cùng phu nhân, khẩn trương về tình trạng của Trang Hạo Nhiên...

      Ân Nguyệt Dung nghe viện trưởng tình trạng của Trang Hạo Nhiên lập tức đau lòng khóc lên, sợ đến lỗi hồn bay phách tán, nghẹn ngào gọi; "Hạo Nhiên..."

      Trang Tĩnh Vũ ôm lấy vợ, muốn an ủi, nhưng vì nghe tình trạng con trai lần này có phần nguy hiểm, cũng bị dọa đến nỗi nên lời...

      Trang Ngải Lâm đứng ở bên, cũng hai tròng mắt đỏ bừng khẩn trương, khó chịu, lo lắng đứng bên cạnh mẹ, nhưng cũng thể chuyện.

      Tưởng Vĩ Quốc cùng Cố Mạn Nghi cũng bị lời của viện trưởng làm cho khiếp sợ nhưng vẫn lên phía trước, dò hỏi viện trưởng, bệnh tình cụ thể của Trang Hạo Nhiên như thế nào.

      Sắc mặt viện trưởng nghiêm trọng nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cùng cố Mạn Nghi : "Tôi nghĩ, thân thể tổng giám đốc Trang rất nghiêm trọng..."

      Tô Thụy Kỳ đứng ở đầu bên kia, nghe lời này, hiểu sao lại muốn quay đầu nhìn viện trưởng, liếc mắt cái...

      Viện trưởng tiếp tục khẩn trương nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi, vừa muốn , lại thấy Thẩm Quân Dụ thầm gì đó với Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi ngẩn ra... tiếp tục nhìn về phía bọn họ, khẩn trương : "Theo kiểm tra ban đầu của bác sĩ, đêm qua bản thân tổng giám đốc Trang bị thương, hôm nay vì cứu Đường tiểu thư, tung mình xuống biển, thân thể lại thêm lần bị thương nữa, nay chính hôn mê bất tỉnh, Tô thiếu gia và các bác sĩ của chúng tôi cấp cứu, nghe cậu ấy vẫn ngừng nôn ra máu, tình trạng tốt lắm."

      Ân Nguyệt Dung nghe thấy câu này, là sợ hãi, nước mắt rơi lã chả, tay vội vàng run rẩy nắm lấy cánh tay Trang Tĩnh Vũ, khóc : "Ông xã, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con mình xảy ra chuyện! Con mình thực xảy ra chuyện! Đều tại ông bình thường hay đánh con mắng con, ít lời khó nghe, nhìn nhìn, con trai thực nghĩ chúng ta thích ! Con xảy ra chuyện! Con trai của ta rất nguy hiểm! !"

      Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng, ôm lấy bà xã, nước mắt tràn đầy hai mắt cũng khỏi kích động, cũng có vẻ mất bình tĩnh, nặng thở phì phò tức giận, ; "Nguyệt Dung, bà bình tĩnh chút! có chuyện gì, có chuyện gì! Kia súc... Đứa bé kia vẫn là kiện tướng thể dục thể thao, bình thường bơi qua vịnh, cũng có thể lặn ở trong nước giờ lên! ! có chuyện gì có chuyện gì! cần hù dọa mình!"

      "Dù thế nào khi nó còn khỏe mạnh, cũng chịu được ít giày vò nhưng bị thương lại xuống biển cứu người làm sao chịu được, con trai đáng thương của ta..." Ân Nguyệt Dung chưa hết câu, lại đau lòng che mặt lên khóc.

      "Mẹ! Đừng như vậy..." Lúc này, tâm trạng của Trang Ngải Lâm cũng rất lo lắng, bình thường đánh , cũng là muốn cho thân thể được khỏe mạnh hơn thôi, thế nhưng em trai phải do tự mình đánh, còn người khác thể đụng vào! ! Lần trước em trai gặp chuyện may mất tích, chính là ở nhà Bác Dịch đến khi có việc gì mới trở về, để người nhà lo lắng, thế nhưng lần này, mắt mở trừng trừng nghe em trai gặp chuyện may, nằm cấp cứu trong phòng, cũng khỏi lo sợ.

      Diệp Mạn Nghi nghe Nguyệt Dung khóc như vậy, hai mắt nhanh chóng nặng trĩu, vẻ mặt đau lòng, vươn tay nắm cánh tay Tưởng Vĩ Quốc...

      Tưởng Vĩ Quốc khẩn trương nhìn về phía viện trưởng, uy nghiêm, : "Bằng bất cứ giá nào, các ngươi nhất định phải bảo đảm tổng giám đốc Trang được an toàn, tại là nửa bầu trời của Hoàn Cầu chúng ta!"

      "Vâng! Hai chủ tịch cùng phu nhân xin yên tâm! ! Chúng tôi nhất định đem hết sức, toàn lực cứu tổng giám đốc Trang!" Viện trưởng vừa hết câu, nhanh chóng xoay người, bước qua Tưởng Thiên Lỗi cùng Thẩm Quân Dụ, hướng đến phòng xét nghiệm.

      Phòng xét nghiệm! !

      Tô Thụy Kỳ đứng ở trong phòng xét nghiệm theo dõi bác sĩ cầm mẫu máu để kiểm tra, nhìn thấy màn hình máy vi tính, nồng độ chì trong máu của Trang Hạo Nhiên ngừng tăng lên, vừa đến hai mươi, lại đến ba mươi, số liệu càng ngày càng lên, bác sĩ xét nghiệm cũng ngơ ngác nhìn số liệu vượt lên cột UG60 , tiếp tục đà lên, vượt qua sáu mươi, cho đến bảy mươi, tám mươi, chín mươi, trăm, hoàn toàn...

      Bác sĩ nặng nề thở cái, kinh ngạc nhìn về phía con số tăng lên, lãnh đạm : "Trời ạ! ! Cao như vậy! !"

      Tô Thụy Kỳ nhìn số liệu kia dừng ở mức 160, lập tức cầm điện thoại lên, bấm máy đến thẳng phòng cấp cứu, và với y tá trưởng: "Chẩn đoán chính xác, bệnh nhân bị trúng độc chì, phải lập tức bài chì, chuẩn bị DMS, EOTA! !"

      Bên kia cúp điện thoại, nhanh chóng xoay người, lại nhìn thấy viện trưởng khẩn trương tới phòng xét nghiệm dò hỏi tình huống, lập tức :"Chuẩn đoán chính xác tổng giám đốc Trang trúng độc chì, cho nên mới dẫn tới bị thương nặng như vây, lập tức bài chì!"

      Viện trưởng vừa bước tới cửa phòng, nghe thấy lời Tô Thụy Kỳ vừa , tức khắc khiếp sợ, nhìn và hỏi Tô Thụy Kỳ; "Bị trúng độc chì? Sao lúc trước biểu gì?"

      "Có thể là trúng độc cấp tính! Cơ thể tổng giám đốc Trang cường tráng khỏe mạnh như vậy, biểu ra bên ngoài cũng là điều bình thường !" Tô Thụy Kỳ vì vội, liền nhanh chóng ra ngoài, chạy về phòng cấp cứu! !

      Trong phòng cấp cứu! !

      Thân thể Trang Hạo Nhiên bắt đầu bình thường, bị co giật, bác sĩ cấp cứu lập tức phân phó y tá chuẩn bị Natri phenobarbital, để tiêm vào bắp thịt, Tô Thụy Kỳ lúc này thở hổn hển xông tới, vội vàng chỉ đạo: "Lập tức chuẩn bị dung dịch acid sulfuric để rửa ruột trước ! Mau! !"

      "Vâng! !" y tá khác lập tức chuẩn bị! !

      Tô Thụy Kỳ nặng nề, thở phì phò, hai tay chống ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, bình thường nhìn thấy tràn đầy nhiệt huyết, khuôn mặt luôn tươi cười, thực quen gương mặt tái nhợt này, hai tròng mắt kiên nghị của lóe ra nhìn : " có chuyện gì!"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      ***

      Bên ngoài phòng cấp cứu, mọi người lo lắng chờ đợi, ngay cả thói quen luôn luôn bình tĩnh của Tưởng Thiên Lỗi cũng bị thay đổi, hôm nay cũng đứng ngồi yên.
      Viện trưởng cũng mọi người cùng nhau ngồi trước màn hình, quan sát Tô Thụy Kỳ và các bác sĩ cứu chữa khẩn trương, trong lòng cũng lo lắng vạn phần! !

      Phòng bệnh độc lập bên kia, Truyền đến tiếng kêu đau đớn của Thanh Bình rống lên, vì đây là phòng bệnh độc lập cho nên có quấy nhiễu đến các phòng khác của bệnh viện, mấy hộ lý dọc theo hành lang, thấy bảo vệ rất nghiêm ngặt, khi nghe tiếng khóc đáng sợ ở trong phòng nữ bệnh nhân kia phát ra, làm các sợ hãi phải vòng qua đường khác...

      Uyển Thanh đứng ở ngoài phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn bộ dáng sợ hãi của mấy hộ lý kia, hai mắt của lóe lên, lại nghiêng mặt lắng nghe tiếng rống bên trong!

      "Đồ khốn kiếp đáng chết này! ! Nếu như đợi lát nữa chứng minh Thanh Bình bị oan, ta nhất định đem bọn chúng lột ra! ! Nhất là Tiêu Yên kia! !" Mỹ Linh đứng bên, hai mắt tràn đầy nước mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, lại được trông coi nghiêm ngặt, nghẹn ngào .

      Uyển Thanh từ sau khi Lãnh Mặc Hàn rời , bình tĩnh đứng ở bên.

      Mỹ Linh tới trước mặt Uyển Thanh, khẩn trương cùng kích động kêu lên: " vì sao vừa nãy đỡ Thanh Bình câu? biết ấy bị oan!"

      Uyển Thanh nhíu mày nhìn về phía Mỹ Linh, yếu ớt : "Tôi làm sao biết ấy bị oan chứ?"

      Mỹ Linh ngẩn ra, nước mắt rơi xuống nhìn về phía Uyển Thanh.

      Uyển Thanh cũng nghiêm túc nhìn và bất đắc dĩ giải thích; "Ngay cả tôi cũng hoài nghi chính tôi, rốt cuộc kia bình rượu đỏ kia đâu ! ! Vừa hay có nghi ngờ chính mình ?"

      "Tôi... ..." Mỹ Linh nhất thời tim đập mạnh.

      Uyển Thanh cười lạnh nhìn với : "Lòng người chính là đáng sợ như vậy! Nó giấu ở trong thân thể, bản thân mình cũng thấy lắm, huống chi người khác?"

      "... ..." Mỹ Linh nghe lời này, hai tròng mắt cường liệt lóe lên cái, nắm chặt tay, cắn răng kiên quyết ; "Tôi tin Thanh Bình! ! ấy làm loại chuyện này!"

      "Nếu như hiểu người! Còn cần tôi phân tích làm cái gì?" Uyển Thanh lại lạnh lùng nhìn .

      "Vậy ..." Mỹ Linh nhất thời ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Uyển Thanh, hỏi: " đến đây nhìn ấy làm gì?"

      Uyển Thanh nghe lời này, hai tròng mắt chợt lóe, nhìn xung quanh nhưng cũng lời nào, chỉ là hơi ngửa mặt, thần sắc lại hơi lộ ra mấy phần thần bí, cất bước về phía trước...

      "Ai!" Mỹ Linh vội vàng gọi.

      Uyển Thanh qua hoa viên, sau đó qua cầu nối hai tòa nhà, từng bước từng bước hướng đến trung tâm bệnh viện, đôi mắt lạnh lùng bước , nghe thấy tiếng giày cao gót bước sàn gạch rất ràng, rất mạnh mẽ!

      Ở phòng cấp cứu mọi người còn sốt ruột chờ đợi...

      Uyển Thanh xuất , chậm rãi đến, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đứng cách xa mọi người, nhìn xung quanh lượt, như là vô ý bên tai của , khẽ nhúc nhích môi, hơi hạ giọng ; "Rượu đỏ được bí mật cất , dự đoán lúc này, tới biệt thự của tổng giám đốc Trang. Chỉ là lần này, làm khó Thanh Bình, ấy cái gì cũng biết... Em tin, những người đó rất mau ra ..."

      Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn u ám, hai tròng mắt mạnh mẽ lóe lên cái.

      ***

      Trung Quốc chân trời khác!

      Sáng sớm, trăm hoa đua nở, tỏa hương khắp nơi, chim hót líu lo, từng mảnh lá xanh của rừng trúc đón gió mát, sương mù bay lơ lửng, phụ nữ mặc áo yếm màu trắng, quần yoga trắng, chân trần, lấy lá trúc làm đối thủ, bàn tay giống như con rắn nhàng di chuyển, thủ pháp thuần thục tránh né lớp lá dày đặc, thân thể nhanh nhẹn từng đợt tung lên hạ xuống, cảm giác như hạt bụi cũng dính vào người! !

      Thỉnh thoảng lá trúc xẹt qua đôi mắt quyến rũ, đủ thấy lợi hại của người phụ nữ này! !

      trận gió lại thổi tới, từng chiếc lá trúc rơi xuống.

      thân ảnh màu đen, ngồi thiền ở gốc cây già hàng trăm tuổi, vì bất cứ vạn vật nào mà di chuyển, bóng dáng cứ như thế mà trầm mặc.

      Có tiếng bước chân từ rừng trúc truyền đến.

      Dẫn đầu người Bóng Đêm nhanh chóng tới sau lưng, tôn kính ; "Chủ nhân, rượu đỏ lại lần nữa bí mật biến mất!"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 912: Mang đến trước mặt
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      chiếc lá trúc, như con thuyền , lượn trái lượn phải nhàng rơi xuống.

      bóng người màu trắng, từ rừng trúc chợt xuất , ngay lúc nó sắp sửa rơi vào thế giới của , trong nháy mắt phi thân lên, hai tay kẹp chặt chiếc lá sắp sửa rơi xuống kia, cấp tốc mãnh thế xoay tròn giữa trung, đầu gối chạm đất, kính trọng tay chống đầu gối, ngẩng đầu, nóng mắt nhìn người trước mặt.

      yếu ớt mở đôi mắt thâm thúy, nhìn về phía rừng trúc đầy khói trước mặt, ở tuổi trung niên của , nếp nhăn cũng như dấu vết thời gian, cường ngạnh khắc gương mặt , lộ ra chút vô tình cùng sâu lãnh, hai tròng mắt khác thường như ánh mắt của nho sĩ nhìn thấu người đời, lưu chuyển nhìn mọi thứ xung quanh, trừ cái bóng người màu trắng kia, chút sợ hãi thứ gì thế giới này...

      Gió thổi tới, bay đến rừng trúc phát ra tiếng xào xạc.

      Ông ta mặc trang phục võ thuật màu đen, chậm rãi đứng dậy, đạp lên từng đám lá trúc, phát ra tiếng xèo xèo, dọc theo làn khói xanh trong rừng trúc, mặt lạnh cất bước.

      Thiếu nữ trang phục trắng cùng với ba người dạ hành lập tức tôn kính theo sát phía sau ông ta, dọc theo con đường rợp bóng trúc u ám mà uốn lượn như rắn thẳng về phía trước, bước qua từng thác nước núi nào đó róc rách chảy xuống từng đợt trắng xóa, tại nơi bảy sắc cầu vồng tung bay, có thể nhìn được ban công gỗ hình tròn tại đầm, giữa ban công được bài trí chiếc bàn trà Trung Quốc làm từ gỗ tử đàn được chạm trổ tinh xảo, bàn trà có cái đỉnh đàn hương , tỏa ra mùi hương thần bí, tách trà hình đào nhiều màu sắc kia, tạo thành loại màu độc nhất khắp thế giới này.

      Bóng đen rơi bàn trà.

      Ông ta vẫn tiếng động ngồi ở bàn trà trước ban công, cảm nhận được nhiệt độ của tách trà lúc này vừa vặn thích hợp, liền khoan thai nâng tách trà lên, mở nắp đào kia ra, nhìn về phía nước trà trong suốt bên trong, có đóa đào màu hồng phấn, nhàng mà nổi lên , ông ta vẫn lên tiếng cúi xuống dưới, thổi cái, mới nâng tách trà lên uống ngụm , nuốt xuống, yết hầu chậm rãi lên xuống...



      Ba người dạ hành trong nháy mắt ngẩng đầu, mặt bộc lộ vẻ kinh hoàng nhìn về phía ông ta, vừa muốn cầu xin, bóng người màu trắng, trong nháy mắt như ma quỷ, đạp mạnh phía sau hai tên người bóng đêm bay thẳng xuống hồ! !

      "A ——————" trận tiếng kêu thê lương sợ hãi truyền đến.

      Máu tươi hai tên người dạ hành lập tức bắn tung tóe về phía hồ nước vốn u tĩnh lặng kia, vô số những con rắn độc vàng cùng với những con rắn vàng loại cực độc dài năm thước, trong nháy mắt mở miệng to như cái bồn chứa máu, đem toàn bộ máu tươi trào ra người hai tên người dạ hành, lập tức cắn xé, nuốt vào trong cơ thể! !

      Từng trận tiếng kêu thê lương, cùng với mùi vị máu tươi bị nhai nát cách tàn nhẫn, từng đợt sâu sắc bay đến sân phơi nhuốm bụi trần kia.

      Tên cầm đầu đám người dạ hành đứng ban công gỗ lim, sợ đến sắc mặt tái nhợt, nuốt cổ họng khô cạn, hai mắt run rẩy kinh hoàng, nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

      Ông ta vẫn hệt như nho sĩ, ngón tay vô cùng đẹp mắt đặt trước tách trà, cặp mắt vốn dĩ tĩnh mịch, lúc này bỗng giấu vài tia nhìn kín đáo như thú tính, bình thản nhìn người trước mặt, : "Ngươi có biết... Đối phương vì sao lại thắng ? Hơn nữa lại còn nhiều lần thắng?"

      Tên người dạ hành run rẩy với ánh mắt đầy kích động kinh hoàng, nhìn về phía ông ta.

      Ông ta cũng sâu xa nhìn người trước mặt, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm, có xu hướng ngưng tụ thành luồng sát khí, nhàn nhạt : "Bởi vì đối phương có cảm giác sợ hãi, người thực sợ chết, sao có thể trở thành dũng sĩ? thế giới này, đáng sợ nhất, ngươi cảm thấy chính là hồn ma sao? Chúng còn sống cũng sánh bằng con người, sao chết lại có thể sánh ngang với người đời? Ngay cả địa ngục cũng sợ hãi, dựa vào cái gì làm người bình thường?"

      Người dạ hành thở hổn hển, nghe lời này, lại có chút bình tĩnh, vẫn tràn đầy vẻ tôn kính : "Chủ nhân giáo huấn rất đúng, chỉ là người của chúng ta, cũng hết sức tận lực mà làm nhiệm vụ, thế nhưng đối phương là..."

      "Ta biết..." Ông ta yếu ớt nâng tách trà lên, lại uống ngụm .

      Người dạ hành trong nháy mắt ngẩng đầu, trán mồ hôi lạnh rơi xuống nhìn .

      trang phục trắng mặt bộc lộ luồng sát khí, nheo mắt nhìn ông ta.

      Ông ta lại thong thả đặt tách trà xuống, mới chậm rãi ngẩng đầu, giống như người thông hiểu cõi phật, mỉm cười nhìn người trước mặt, : "Ngươi có biết tại sao ta lại muốn tìm chai rượu đỏ này ?"

      Hai mắt tên người dạ hành lóe ra, dám lên tiếng.

      Ông ta liền ngưng đọng sắc mặt, dường như đá điêu khắc băng lãnh nhìn thuộc hạ, dưới ban công gỗ lim rắn độc vàng cũng đem thịt hai người dạ hành gặm đến còn mảnh, có vài con rắn vàng ăn được, cắn ngược lại những con rắn vàng no nê, bắt đầu xé giết, phải xé giết như vậy, huấn luyện ra rắn độc, mới nhanh chóng và ác độc...

      Tên người dạ hành tiếp tục lắng nghe tiếng kêu đáng sợ của những con rắn cắn xé đối phương, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng bất an.

      Ông ta nhàn nhạt đứng lên, về phía ban công đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn thác nước róc rách rơi ở phía trước, còn có những giọt nước bảy sắc cầu vồng, hai tròng mắt thâm thúy, cần hồi tưởng cũng có thể thấy được hình ảnh mười năm về trước, người nhà mình chưa chết, lại bị vùi lấp dưới đất kia, cơn u ám và lạnh lẽo lại mag đến cảm giác sợ hãi cực điểm, sâu kín : "Con người nếu như phải trở nên tàn nhẫn, phải giết người, mà là phải để cho hưởng thụ cái loại cảm giác sống bằng chết, chỉ có hưởng thụ loại cảm giác sống bằng chết này, ngươi mới có thể hiểu rằng, ngươi trong bầu khí u tối tăm của thế giới, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ..."

      bóng người màu trắng, trong nháy mắt lại như tia chớp, ném ra dây thừng sắc bén như rắn, đem người dạ hành này trong nháy mắt siết chặt cổ, vào lúc còn chưa kịp giãy giụa, bỗng nhiên đạp xuống hồ dưới ban công ————

      "A ——————" Tên người dạ hành hoảng sợ rơi xuống, mắt lúc nhìn thấy sắp sửa rơi xuống những cái mồm há to của con rắn độc trong hồ, cổ nháy mắt lại bị siết chặt lại, hai chân lơ lửng giữa trung, chỉ cần chút nữa thôi, bị rắn độc cắn phải, vừa muốn mở miệng cầu cứu, cổ lại bị siết chặt hơn, chặt đến mức mặt đỏ lên, nên lời, mắt lập tức xộc lên máu, mười đầu ngón tay run rẩy dừng giữa trung...

      Thiếu nữ trang phục trắng lại tàn nhẫn tay xoay tròn dây thép, hai tròng mắt đầy vẻ ác độc, đem thân thể thả xuống chút nữa! !

      Vô số những con rắn lại muốn há to miệng, như muốn cắn người!

      Ông ta ta lại bình thản như gió đứng ban công, mặc kệ mạng người sắp sửa biến mất, mới sâu xa : "Ngươi nếu như muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi cảm thấy, rắn độc dưới chân ngươi chính là kẻ địch của ngươi, sắp sửa ăn thịt ngươi, ngươi phải cảm thấy, chúng nó chỉ là liếm thân thể ngươi, mặc kệ ngươi có bao nhiêu đau đớn, ngươi vẫn muốn cùng nó hòa thành thể..."

      Vừa xong...

      Ba thiếu nữ trang phục trắng đột nhiên từ giữa thác nước xuất , mặt lạnh như làn khói trước rừng trúc kia, mắt mở to nhìn người dạ hành hóa thân thành bữa ăn ngon cho rắn độc, các lại mỉm cười đứng hồ đầy rắn độc, di chuyển ngón tay thon ngọc, con rắn vàng trong đó liền lủi vào lòng bàn tay , cuối cùng theo cánh tay thon ngọc của , trườn đến cổ , vươn ra đầu lưỡi như mũi tên, khẽ liếm cằm ...

      Thiếu nữ mỉm cười, cầm lấy thân con rắn có vảy vàng xinh đẹp kia, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng cùng mộng ảo, bỗng chốc lại lóe lên sắc bén, ngón tay trong nháy mắt siết chặt đầu con rắn kia, bóp mạnh, tay kia trong nháy mắt đưa tới thân con rắn, lại bóp chặt, mật rắn màu đen lập tức nứt vỡ tuôn ra bàn tay trắng nõn! !

      Vù ——————

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Vô số rắn độc trong đầm lầy, nhìn màn này, đột nhiên như mũi tên, trong nháy mắt lủi vào trong hang, dám chui ra ngoài.

      Thiếu nữ trang phục trắng ban công, bỗng nhiên dùng sức, đem người dạ hành kia kéo lên làm ngã ban công đỏ thẫm, khiến cho khuôn mặt gần như hít thở thông của nện mặt ban công! !

      "Khụ khụ khụ khụ khụ! !" Người dạ hành bò tới ban công, mặt sưng phồng đỏ bừng như sắp chết, lúc thở dốc, bàn tay lại cầm chặt cổ mình, cảm giác sinh mệnh vẫn còn trong nháy mắt, linh hồn trong khoảnh khắc như bị thách thức, trở nên tàn nhẫn hơn vài phần so với lúc trước, hai mắt sắc bén đầy sát khí, quỳ gối ban công gỗ lim, thở dốc : "Cảm ơn chủ nhân giáo huấn! ! Tôi nhất định nhớ kỹ ngày hôm nay! !"

      Ông ta thong thả xoay người, sâu chăm chú nhìn người trước mặt, yếu ớt : "Ta dạy cho ngươi cái gì?"

      Hai mắt người dạ hành chợt lóe, tuy có chút hiểu ý, nhưng lại dám .

      "Ta cái gì cũng dạy ngươi..." Khuôn mặt ông lạnh băng, hai tròng mắt thâm thúy bộc lộ ánh nhìn như bậc thông tuệ, lạnh lùng : "Đó là ma quỷ trong thế giới của ngươi. Trong cơ thể mỗi người đều giấu ma quỷ, ta muốn có được chai rượu đỏ này, chính là muốn cho người khác biết, trong cơ thể mỗi người thế giới này đều có ma!"

      "Vâng! !" Người dạ hành vội vã lên tiếng trả lời.

      Ông ta gì, chỉ lạnh lùng xoay người, nhìn về phía thác nước đẹp đẽ chảy kia, còn có cầu vồng bảy sắc kèm theo, chỗ này lại lần nữa lại thành nhân gian tiên cảnh, ông ta lại tiếp tục lạnh lùng : "Người nào ở trong mật thất của khách sạn Á Châu, xẻ thân rắn của ta, bóp mật rắn của ta?"

      Thiếu nữ trang phục trắng lại lập tức tiến lên, hướng về phía ông ta báo cáo : " ta tên Uyển Thanh! Trong tổng bộ của chúng ta ở Mỹ, là nhà phân tích tâm lý xuất sắc! Đáp lại lời mời của đám người áo đen, qua đây giúp đỡ chống lại chúng ta."

      "Chai rượu đỏ lúc ta rơi xuống biển bị tráo, ngươi chuyến, đem hai ấy cùng mang đến trước mặt ta..." Ông ta sâu xa căn dặn.

      Thiếu nữ trang phục trắng vẻ mặt phấn khởi ngẩng đầu, nhìn về phía ông ta, ; "Chủ nhân! ! Ngài cho phép tôi ra ngoài sao?"

      Ông ta im lặng.

      Thiếu nữ trang phục trắng nhìn gò má ông ta, sắc nhọn như đao cắt, tức khắc gật đầu, cười : "Ngài yên tâm! ! Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

      ***

      Sáng sớm hôm sau ở bên này! !

      Trang Hạo Nhiên nằm giường bệnh, bỗng mở mắt ra, cầm chặt cánh tay bên cạnh, la to tiếng: "Khả Hinh! !"

      Tưởng Thiên Lỗi cau mày căng thẳng, ngồi bên vô cùng ghét bỏ nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên dường như vừa trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc, xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cư nhiên ngồi bên giường, chính mình lại thâm tình nắm tay người ta, ôi lên tiếng, toàn thân nổi da gà, buồn nôn rút tay về chặn trước ngực, sợ hãi kêu lên: "Tại sao lại là ?"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 913: Ngừng lại
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Phòng bệnh VIP của biệt thự, con chim xanh, sợ hãi bay .

      "Cậu phải là tôi sao? Sao lại phải là tôi?" Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen ủi thẳng, dường như suốt đêm ngủ, mở nút áo trước ngực, nho nhã ngồi ghế bên cạnh giường, hơi nghiêng người yếu ớt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi.

      Trang Hạo Nhiên mặc trang phục bệnh nhân màu trắng, trải qua đêm cấp cứu, vẫn có vài phần tiều tụy, nằm giường bệnh, thở dốc cái, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười như cười : " ăn mặc mập mờ như thế, tôi có chút sợ hãi..."

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, liền tức khắc bộc lộ vẻ mặt thể chịu nổi , tay chống đệm giường làm bộ muốn đứng lên, lại ghét bỏ tức giận : "Chú dì, còn có cha mẹ tôi biết cậu sao, vừa mới lâu..."

      Trang Hạo Nhiên có chút cảm động cầm tay , mặt bộc lộ chút ái muội, khẽ cắn môi dưới, : "... ... mặc thành như vậy, bên cạnh tôi suốt đêm sao?"

      Tưởng Thiên Lỗi hất mạnh tay ra, tức giận : "Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi hết rồi bên cạnh cậu cả đêm sao?"

      " cần như vậy, quá bại hoại rồi! !" Trang Hạo Nhiên tức khắc kéo chăn đệm, che chặt lồng ngực mình.

      "Sắp chết lại còn đứng đắn như vậy! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận lại muốn ra khỏi phòng bệnh...



      "Này, chờ chút! !" Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay , bộc lộ chút trêu đùa, nhưng vẫn rất nghiêm túc, và khẩn trương hỏi: "Khả Hinh thế nào rồi ?"

      Tưởng Thiên Lỗi dừng lại lúc, mới cúi đầu nhìn về phía , hơi bộc lộ chút bất đắc dĩ : " ấy sao, cậu hùng cứu mỹ nhân như vậy , ấy còn có thể gặp chuyện may sao? Tối hôm qua ấy cũng qua thăm cậu, khóc lâu, ba giờ sáng mới quay về ngủ, lúc này mới tám giờ sáng, dự đoán còn chưa thức dậy đâu, có muốn tôi giúp cậu xem chút ?"

      " cần..." Trang Hạo Nhiên thở dốc, yên tâm .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn người này, lúc cùng cậu ta ăn cơm, chưa từng nhận được miếng thịt trong chén cậu ta, nhìn người này vừa sống lại, lại là vẻ mặt đứng đắn, liền trực tiếp : " sao là tốt rồi, uổng công tôi trông giữ cậu cả đêm, nếu xảy ra chuyện, tôi cũng có chút bận rộn rồi."

      xong, người vừa muốn ra...

      "Chờ chút! !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái lại thâm tình nắm tay .

      "Làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi tức khắc hất mạnh tay ra, có chút tức giận hỏi.

      Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ dáng vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi, lại mang theo vài phần đáng thương, nhìn về phía khàn khàn : " thương tôi, tội nghiệp tôi, tôi lúc trước vẫn cả ngày bận rộn đến tận hôm qua, lại cho tới hôm nay, là quá đói ..."

      Lông mi Tưởng Thiên Lỗi chớp, mặt bộc lộ chút cổ quái nhìn về phía , hỏi: "Sau đó sao?"

      Trang Hạo Nhiên lại dáng vẻ tội nghiệp, nhếch cánh môi trắng bệch, liếc về phía bàn cơm bên cạnh giường di động, đặt cháo cùng điểm tâm ăn sáng mà dì Lý nấu sáng nay đưa tới, nuốt cái nơi cổ họng, : "Tôi đói bụng..."

      "Đói bụng, cậu mau ăn ! !" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp tức giận .

      "Nhưng mà hai tay của tôi... biết xảy ra chuyện gì, có chút sức lực nào…” Trang Hạo Nhiên vẫn nằm giường bệnh, hai tay vô lực đặt hai bên, tỏ vẻ khó chịu nuốt cổ họng cái.

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn , nhớ tới đêm qua Tô Thụy Kỳ gắng hết sức cấp cứu, đúng là tiêm cho liều thuốc tê hề , huống chi, lại tung mình xuống biển cứu tài xế và Khả Hinh, lúc ngoi lên, thể lực tiêu hao.

      "Nhanh lên chút! ! Mau giúp tôi! Đói chết mất! Tôi muốn ăn cháo dì Lý nấu!" Trang Hạo Nhiên hối thúc Tưởng Thiên Lỗi.

      "Cậu thực là khắc tinh trong đời tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi bộc lộ vẻ khó hiểu, cất bước về phía bàn ăn kia, kéo mạnh nó qua bên này.

      Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ này của , nhịn được lại cười trộm .

      Tưởng Thiên Lỗi cả khuôn mặt căng thẳng, kéo bàn ăn dời về phía bên giường, lại lắc giá đỡ bên giường, để cho thân thể Trang Hạo Nhiên hơi dịch chuyển lên, mới cầm chén sứ trắng , múc chút cháo nóng thơm ngon, thái độ đầy cam tâm tình nguyện, đưa về phía : "Ăn ! !"

      Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đưa qua chén cháo thơm ngon lại nóng hổi, ngẩng đầu làm nũng nhìn , có chút đáng thương : "Nếu như tự tôi có thể ăn, còn muốn bưng qua đây làm gì chứ?"

      Tưởng Thiên Lỗi tức khắc nóng mắt, cho là mình nghe lầm : "Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đút cho cậu sao?"

      Trang Hạo Nhiên lại ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía , : " được sao?"

      "Cậu là đáng ghê tởm buồn nôn, sáng nay tôi vẫn chưa dùng điểm tâm đâu đấy!" Tưởng Thiên Lỗi phịch tiếng nện mạnh chén cháo kia xuống, nổi giận : "Tôi cho điều dưỡng qua đây đút cho cậu!"

      "Tôi muốn các ấy! Đầu ngón tay toàn mùi thuốc khó chịu!" Trang Hạo Nhiên từ sợ nhất ngửi thấy mùi thuốc, vì muốn vào bệnh viện, cho nên mỗi ngày đều tập thể hình.

      "Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi có cách nào đành nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhất thời lại ngẩng đầu, nhìn , mang theo vài phần khẩn cầu : "Nhanh lên chút! ! Đói chết rồi!"

      Tưởng Thiên Lỗi thực lửa giận ngút trời, nhưng với người này còn cách nào khác khác, nhìn cậu ta hôm qua được bác sĩ cấp cứu như vậy, thiếu chút nữa tính mạng bị đe dọa, vẫn có chút đành lòng, thở dốc, rồi lại thở dốc, vẫn còn tức giận ngồi bên giường, bất đắc dĩ nâng chén cháo kia lên, đen mặt cầm thìa, vô cùng tức giận trộn trộn cháo nóng bốc hơi nghi ngút, cuối cùng mới múc lên thìa, đưa tới bên miệng người này, : "Ăn a! !"

      Trang Hạo Nhiên mặt nhịn được tươi cười, lại nhìn thìa cháo hoa nóng hổi, lại ngẩng đầu ra lệnh : "Thổi chút !"

      "Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi tay cầm thìa, nóng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn nét mặt tái nhợt tiều tụy kia, đành phải cúi đầu, thổi thổi cháo nóng, mới lại đưa đến gần miệng , : "Này! ! !"

      Trang Hạo Nhiên lúc này mới vui vẻ cúi đầu, ăn xong thìa cháo kia, lập tức cảm thấy Thiên Lỗi tràn đầy tình thương, hơi thở mang theo chút hạnh phúc, vui vẻ mà cười.

      Tưởng Thiên Lỗi với vẻ mặt buồn nôn ghét bỏ nhìn cái, lại muốn múc thìa cháo...

      "Cho chút đồ ăn ngũ sắc..." Cằm Trang Hạo Nhiên hướng về đĩa điểm tâm bàn ăn, lại làm nũng .

      Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt, sâu chăm chú trợn mắt liếc nhìn người này cái, nhưng vẫn xoay người, cầm đũa lên gắp chút cải bông, đưa đến bên miệng Trang Hạo Nhiên, đợi há to miệng, liền nhét cả miếng vào trong!

      "Ai!" Trang Hạo Nhiên hơi hé miệng nhai cải bông thơm ngon này, mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi : " chút."

      Tưởng Thiên Lỗi để ý đến , tiếp tục bưng chén, cầm thìa, múc ít cháo, làm bộ thổi thổi, lại đưa tới bên miệng ...

      Trang Hạo Nhiên lại cười cúi đầu ăn.

      Tưởng Thiên Lỗi biến sắc, hai tròng mắt lưu chuyển, nhớ ra chuyện gì đó, vừa thong thả khuấy cháo, lại múc thìa đưa đến miệng , mới chậm rãi lên tiếng: "Chai rượu đỏ kia, cậu giấu đâu?"

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn , dường như biết chuyện gì : " cái gì? Chai rượu đỏ nào?"

      Tưởng Thiên Lỗi ngước mắt, sắc mặt cứng lại nhìn chằm chằm về phía Trang Hạo Nhiên, yếu ớt : "Cậu đừng tưởng rằng, cậu có thể lừa gạt được người khác, cũng có thể giấu giếm được tôi. Lãnh Mặc Hàn tính tình làm việc cẩn thận, sao có thể xuất người trong nội bộ của cậu ta mà phản bội? Uyển Thanh lại là cao thủ đọc được suy nghĩ người khác xuất sắc nhất thế giới này, bên cạnh ấy thực cũng xuất thuộc hạ như vậy. Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn đem chai rượu đỏ kia giao ra đây cho tôi, nó phải của mình cậu, Trang Hạo Nhiên!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, sắc mặt đột nhiên biến hóa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi khẩn trương : " cái gì? Ý của ... Rượu đỏ bị mất?"

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn về phía ! !

      Mặt Trang Hạo Nhiên lập tức bộc lộ cẩn thận, lại nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi: "Tình huống cụ thể như thế nào, mau cho tôi biết!"

      "Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận kêu tên ! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Tôi biết! !" Trang Hạo Nhiên tức khắc nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, : "Hôm qua tôi cũng chỉ cố gắng cứu Khả Hinh và tài xế, làm gì có thời gian nghĩ đến chai rượu đỏ? Lúc tôi vừa lên thuyền cũng ngất xỉu, cũng biết mà?"

      Tưởng Thiên Lỗi tức điên trong lòng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận : "Hồi bé trong nhà trẻ, cậu có thể vừa chơi game, vừa xem phim hoạt hình, vừa chơi rùa, vừa làm bài tập, vừa muốn coi thường tôi! Tất cả mọi việc, toàn bộ cũng hề ngừng lại! Chuyện rượu đỏ quan trọng như vậy, cậu vì cứu Khả Hinh cùng tài xế mà quên nó được sao? ràng chính là cậu cố ý rơi trong xe, sau đó làm cho người ta rơi xuống biển, sau đó diễn xuất thành màn kịch như thế! !"

      Trang Hạo Nhiên ha tiếng bật cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi : " ra hồi bé quan tâm đến tôi như vậy? Thế nhưng tôi trưởng thành, vẫn chỉ đối với việc rất chuyên chú... Ví dụ như... Khả Hinh..."

      Tưởng Thiên Lỗi sắc mặt cứng lại, phịch nện chén xuống, nhìn về phía tức giận hỏi: "Cậu có ý gì?"

      "Ai, nên tức giận mà!" Trang Hạo Nhiên lại trấn an , cười rộ lên : "Tôi thề! ! Tôi thề độc rằng, tôi thực thực biết chuyện chai rượu đỏ kia!"

      Tưởng Thiên Lỗi đưa tay chỉ vào mặt Trang Hạo Nhiên, : "Cậu đừng có biết xấu hổ như vậy! ! Cậu cho là lấy được chai rượu đỏ, cậu có thể có được cả thế giới sao?"

      Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ : "Thiên Lỗi, tôi thực biết... Tin tôi !"

      Bộc lộ cách thâm tình như vậy! !

      Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đứng lên, cúi xuống tức giận nhìn , : "Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! Tôi lại lần nữa, chai rượu đỏ kia, phải của mình cậu ! ! Cậu tốt nhất ngoan ngoãn giao ra đây cho tôi, bằng , đừng trách tôi khách sáo! !"

      vừa dứt lời, liền tức khắc xoay người nhanh chóng ra ngoài, thậm chí phịch tiếng đóng cửa lại! !

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn Tưởng Thiên Lỗi ra ngoài, khuôn mặt vốn dĩ là vẻ đùa cợt, hai tròng mắt chợt lóe lên, sắc mặt dần thu lại, ra vài phần có kế hoạch, vươn tay nâng chén cháo thơm ngon kia lên, vừa dùng thìa múc ăn, vừa nghĩ đên trước lúc hôm qua tự mình xuống biển, cùng Lãnh Mặc Hàn bạn bạc kế hoạch, mặt hơi bộc lộ vài phần thở phào nhõm...

      ***

      Bên ngoài phòng bệnh.

      Viện trưởng vừa cùng vài vị giáo sư về phía trước, vừa thảo luận về chuyện bệnh tình của Trang Hạo Nhiên, thỉnh thoảng lại ngước mắt, nhìn thấy y tá nào đó bưng thuốc về phía trước, hai mắt lưu chuyển qua mấy phần kế hoạch, ông ta lại cười cười, tiếp tục cùng giáo sư khác bàn về chuyện này...

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 914: Rút lui
      Editor: Thùy Trang Nguyễn

      Phòng bệnh VIP trong biệt thự.
      Ánh mặt trời ban ngày chiếu xuống rực rỡ, rơi những chậu hoa, nào là hoa yên chi, hoa hồ điệp… tranh nhau nở rộ rực rỡ, thu hút bướm và ong bay xung quanh.
      Những con rắn như mũi tên, trong nháy mắt xông vào trong bụi cỏ.
      nữ y tá bê khay thuốc, chậm rãi tới trước phòng bện của Đường Khả Hinh, chất lỏng của thuốc khay theo di chuyển của y tá mà chuyển động, thoảng ra mùi vị kích thích của cồn. Như Mạt , nếu như trong tay Đường Khả Hinh giữ chai rượu đỏ kia, lúc này có thể tống lên thiên đường, đôi mắt nữ y tá chớp, vươn tay gõ cửa.
      Bên trong tiếng động.
      Hai vệ sĩ đứng hai bên cửa quay mặt sang, xem xét kĩ càng từ xuống dưới, nếu là y tá được vào khu biệt, ban đầu phải kiểm tra đối chiếu thân phận, nhận diện khuôn mặt.
      Nữ y tá bình tĩnh đứng đấy, xác định bệnh nhân bên trong ngủ mới nhàng xoay nắm cửa, cất bước vào.
      Vitas ngồi ghế, bên cạnh giường Đường Khả Hinh ngủ say, ông lạnh lung quay người nhìn về phía nữ y tá.
      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà cũng đứng bên trong phòng bệnh xa hoa, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía y tá.
      Y tá mỉm cười nhìn tất cả mọi người trong phòng bệnh ; " cổ tay bệnh nhân bị thương, phải đổi thuốc."
      Tiểu Hà nhìn về phía y tá, vẫn có chút dằn vặt cùng đau lòng cho Đường Khả Hinh tối hôm qua, hạ thấp giọng : "Chờ chút , tiểu thư của chúng tôi ngủ say."
      Vitas nghe đoạn đối thoại này, chậm rãi quay đầu, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc quần áo bện nhân màu xanh lam, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc hơi rối, nằm chiếc giường trắng toát, trông rất điềm đạm đáng , nhất là đôi mắt nhắm chặt còn vẻ linh hoạt cơ trí như bình thường, thêm mấy phần tiều tụy. Ông là người lạnh lùng uy nghiêm trong giới rượu đỏ, nhìn thấy học trò của mình như vậy cũng khỏi bộc lộ đau lòng....
      "Được ..." Y tá bình tĩnh đem khay thuốc đặt lên bàn bên cạnh giường, cảm giác chất lỏng bên trong chiếc bình thủy tinh kia theo đó mà lắc lư, bên trong có nọc độc của rắn, chỉ cần dính lên làn da con người, có lẽ trong thời gian dài, theo mùi của rượu thuốc bay ra, cơ thể con người hấp thu nó, điều này cũng tương tự như trúng độc nặng.
      Tiểu Hà cất bước tới, vẻ mặt nhàn nhạt, lại cẩn thận kiểm tra khay thuốc bàn, chai thủy tinh, vải băng bó, thậm chí còn cầm lên bột thuốc và những đồ cần dung để thay cho Đường Khả Hinh, còn có chiếc bình trong suốt kia, cầm lên đưa đến gần mũi ngửi.
      Nữ y tá chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh, mỉm cười.
      Tiểu Hà nâng mí mắt, liếc mắt nhìn nữ y tá cái, liền để bình thuốc kia xuống.
      Ngoài cửa sổ con chim xanh bỗng rơi xuống.
      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn con chim trông bình thường kia vừa rơi xuống, liền nhanh chóng tới bên cửa sổ, liếc mắt nhìn về phía vườn hoa, toàn bộ ao sen, tất cả đều yên tĩnh mới xoay người, nhìn thấy nữ y tá nhân lúc Đường Khả Hinh ngủ, chuyên nghiệp mà thành thạo đem thuốc bột nhàng đổ vào trong bình thuốc, nhàng lắc đều.
      Vô số những con rắn nhìn con rắn lớn màu đen hiên ra đường, há mồm cắn chết chú chim , trong nháy mắt chúng nó đều ác độc trườn lên, vì con mồi bị ăn mất mà phẫn nộ lôi con rắn lớn này xuống nước, há mồm xâu xé.
      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.
      Lúc này Đường Khả Hinh bị tiếng gõ cửa ấy mà giật mình tỉnh giấc, nhíu chặt mi tâm, rốt cuộc nặng nề thở dài, thậm chí lông mi nhàng run rẩy.
      Tiểu Vi lập tức ra mở cửa.
      nữ y tá trưởng đầu tiên là lễ phép gật đầu, liền với nữ y tá bên trong: "Tiểu Trần, ra đây chút, tôi có việc tìm ."
      "A, vâng." Nữ y tá mỉm cười đứng lên, bình tĩnh ra ngoài, cửa cũng đóng lại, chỉ đứng bên, im lặng nghe y tá trưởng , vừa nghe vừa gật đầu...
      Lúc này Đường Khả Hinh hơi mở mắt ra, lập tức thấy sư phụ ngồi trước mặt mình, gương mặt lộ vẻ lo lắng, có chút hơi kinh ngạc, chống hai tay xuống giường định ngồi dậy, thiết tha nhìn sư phụ của mình kêu : "Sư phụ..."
      Tiểu Vi vội vã lên phía trước, đứng bên giường cẩn thận nâng ngồi dậy.
      Vitas chỉ là lẳng lặng nhìn học trò.
      Gương mặt Đường Khả Hinh tiều tụy, cảm thấy thời gian mơ hồ, nhìn thấy dáng vẻ sư phụ như vậy, biết ông có lời muốn , đáy lòng bỗng nhiên phát lạnh, vô ý thức cảm giác được mình làm rồi?
      Hai tròng mắt Vitas lưu chuyển, nhìn : "Thế nào? Cảm thấy mình làm sai chuyện gì ?"
      Đường Khả Hinh tựa vào gối, đôi mắt ngấn lệ, vào lúc chính mình muốn mở chai rượu kia ra uống, trong nháy mắt nhớ tới dạy dỗ lâu nay của sư phụ, lại cảm thấy hổ thẹn với chính mình và sư phụ. nhất thời vô cùng áy náy, dám lời nào.
      Y tá nhìn thấy Đường Khả Hinh tỉnh, liền vội vã tới, đứng bên cạnh giường, cẩn thận từng li từng tí lấy miếng vải băng bó ra, từng lớp từng lớp gỡ ra hết, lại lấy chiếc kéo , cắt mảnh băng dính.
      Vitas bình tĩnh nhìn gương mặt lộ vẻ áy náy cùng ủy khuất của học trò, cúi đầu xuống, hai hốc mắt liền đỏ lên, nhớ tới lời của Trang Hạo Nhiên, chuyện có liên quan tới chai rượu đỏ kia, ông yếu ớt : "Trong thế giới của con, rượu đỏ rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?"
      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Vitas.
      Vitas ngẩng đầu, nhìn về phía học trò, khó giấu vẻ thất vọng vươn tay, lúc tung người nhảy xuống biển, tay phải bị thương, nhìn mảng băng trắng dày cộp lộ ra bên ngoài ống tay áo màu xanh lam, ông yếu ớt : "Chỉ còn có bốn ngày phải tiến hành thi đấu, bây giờ tay phải con bị thương thành như vậy, lại tính lần nữa vứt bỏ giấc mơ của mình sao?"
      Trong lòng Đường Khả Hinh truyền đến trận tê tái, nước mắt liền chảy xuống, khẩn trương nhìn về phía sư phụ.
      Vitas dời ánh mắt, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của , suy nghĩ lâu, rốt cuộc thở dài, vẻ mặt đau lòng : "Ta rất quý trọng cuộc hành trình đến Trung Quốc lần này, bởi vì ở đây, ta nhận được học trò của mình ..."
      Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, trong lòng ấm áp, cảm động nhìn về phía sư phụ.
      Từ trước đến nay Vitas luôn là người uy nghiêm. Hôm qua ngồi họp trong phòng hội nghị, nghe học trò vì gặp chuyện may mà tự tung mình xuống biển, ông lập tức đứng lên, đôi mắt lo lắng ngấn lệ, loại lo lắng đó thể thành lời, khiến tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều xúc động. Khi ông nhanh chóng chạy tới bện viện, học trò vào phòng cấp cứu vì bị thương trong lúc chạy trốn, sau khi đưa vào phòng bện VIP, ông lập tức nắm lấy bàn tay bé của hề buông tay, mãi cho đến nửa đêm tỉnh lại ông mới rời .
      "Sư phụ..." Đường Khả Hinh nghẹn ngào mà đau lòng kêu sư phụ.
      Vitas chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, yếu ớt : "Con cho sư phụ biết, tay con phải làm thế nào ? Con lại muốn lần từ bỏ giấc mơ của mình?"
      Đường Khả Hinh ngồi bên, sắc mặt tái nhợt ủy khuất được câu nào, chỉ có những giọt nước mắt tùy ý rơi xuống.
      Đáy mắt Vitas lộ ra đau lòng nhìn về phía học trò, : "Bảy nghìn năm lịch sử của rượu đỏ, con luôn phải liều mạng chạy theo nó qua những năm tháng dài đằng đẵng, vất vả mới tới ngày hôm nay... Nếu như con là trong những đứa được tám mươi điểm ta cần phải lo lắng nhiều, thế nhưng đối mặt với trận thi đấu lớn này, đến sáu mươi điểm con cũng có... Cả ngày lẫn đêm ta dành hết thời gian cùng rất nhiều rượu vang, cùng con thắp đèn học, uống rượu, tỉnh rượu, lo lắng con có gặp chuyện gì phiền toái , thế nhưng ta có lường trước được, con lại vì chai rượu đỏ mà tung mình nhảy xuống biển, tay phải bị thương, bây giờ đến cả phần tư cách cũng có"
      Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương cùng đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía sư phụ.
      Hai tròng mắt Vitas lại lộ ra mấy phần đau đớn, yếu ớt ; " Con biết để dạy dỗ đứa , có bao nhiêu mệt mỏi?"
      "Sư phụ! !" Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía sư phụ, khóc ; "Con sai rồi! Thế nhưng con có chuyện khó , thầy tin con, con phải coi trọng cuộc thi đấu rượu đỏ lần này, càng phải quý trọng tình thầy trò chúng ta."

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      "Quý trọng có ích lợi gì..." Vitas nhàn nhạt ; "Quý trọng cũng đổi được bàn tay phải của con lành lại, bốn ngày nữa con làm sao tham gia thi đấu?"
      Đường Khả Hinh vội vã nâng chăn lên, vừa khóc vừa bước xuống sàn nhà, quỳ gối trước mặt sư phụ, nắm lấy hai tay của ông, rơi lệ vùi đầu vào giữa lòng bàn tay ông, nghẹn ngào nức nở : "Con sai rồi! ! Con thực sai rồi! Xin lỗi, sư phụ... Xin lỗi... Thế nhưng con muốn để lỡ lần thi đấu này, nơi đó có người đồng hành giúp đỡ con, còn có tâm huyết của cả con và thầy, con sai rồi! Thầy yên tâm, con nhất định mau chóng khôi phục, nhất định tập trung thi đấu! !"
      Hai tròng mắt Vitas lại lóe lên tia đau đớn, do dự hồi, trong lòng suy nghĩ chính là có cái gì quan trọng bằng sức khỏe và an toàn của học trò lúc này? Cuối cùng ông chậm rãi vươn tay khẽ vuốt đầu , nặng nề thở dài hơi.
      "Đường tiểu thư, đến lúc phải bôi thuốc rồi..." Nữ y tá biết lúc này mà bị quấy rầy rất bất tiện nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí nâng tay , sau đó dìu khóc trở lại giường bệnh, lặng lẽ khom người tháo miếng vải băng bó cũ ra, nhìn bàn tay phải sưng đỏ, còn có mấy vết trầy, im lặng gắp miếng bông được khử trùng lên nhàng thấm lên vết thương của Đường Khả Hinh, trước hết là khử trùng, sau đó lại mở bình nước thuốc, thấm ít chấm lên vết thương.
      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà cẩn thận nhìn kĩ càng.
      Vitas nhìn tay phải của được thây thuốc lần nữa, được y tá băng bó kĩ càng, ông mới chậm rãi ; "Lần này thi đấu rượu đỏ này, ta giúp con xin rút lui khỏi cuộc thi , buổi chiều có thông báo chính thức, công bố con rút lui khỏi cuộc đấu."
      Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía sư phụ! ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :