1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 905: cảm tạ với sinh mệnh
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Sáng sớm hôm sau.

      Cơn mưa giá lạnh vẫn tí tách rơi xuống đất, rừng trúc theo gió nhàng lay động, chiếc lá xanh trượt xuống từng giọt nước lấp lánh như những giọt nước mắt...

      Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi và quần tây đen tối qua, trong nháy mắt nằm giường, nắm chặt chăn đệm trắng muốt giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu giây, nhìn gian xung quanh tràn đầy tĩnh lặng, còn có khí lạnh như băng kia, “Soạt! !" bỗng nhiên ngồi bật dậy đệm giường mềm mại, trợn tròn hai tròng mắt lim dim, cấp thiết nhìn khắp nơi, xác định đêm qua vì mệt mỏi nằm bên cạnh mình, rời khỏi phòng! !

      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên mang theo vài phần dự cảm chẳng lành, trong khoảnh khắc đứng lên, thở phì phò, vừa nhanh chóng ra ngoài, vừa cao giọng kêu: "Khả Hinh! !"

      ai đáp lại! !

      "Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng xuống dưới lầu, vừa kiềm nén trái tim đau đớn, sắc mặt tái nhợt, nhìn toàn bộ phòng khách, lại vẫn có ai.

      Quản gia lúc này tới, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên bộc lộ vài phần kinh ngạc.

      "Có thấy Khả Hinh đâu ?" Trang Hạo Nhiên tay hiểu sao ấn chặt ngực, đêm qua ôm ngủ cả đêm, những cảm giác đau đớn trong lòng dường như có thể biến mất trong khoảnh khắc, chịu đau, nửa đêm máu tuôn ra, cũng vẫn hạnh phúc ôm lấy như vậy.



      "Đường tiểu thư rồi." Lão quản gia nhìn Trang Hạo Nhiên, bộc lộ vài phần kinh ngạc : "Cậu biết sao? ấy báo cho cậu biết..."

      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, lúc này mới nhớ lại khi vừa đứng dậy, bên cạnh có đè xuống bức thư màu xanh, tức khắc nhanh lên lầu, điên cuồng chạy qua hành lang dài kia, vọt vào phòng, quả nhiên thấy trước tủ bên cạnh giường có bức thư màu xanh, mặt để dây chuyền bạch kim, phía có luồn chiếc nhẫn hình hoa phong tín tử , lập tức cầm sợi dây chuyền này lên, giữ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, thâm tình liếc mắt nhìn, hai mắt lại nóng cháy nhìn lướt qua nét chữ xinh đẹp bức thư màu lam:

      " trai lớn, từ cha dạy em rằng, người khi còn sống phải giữ lời hứa, em từ khi còn rất , liền rất thích vào buổi sáng sớm, chạy đến cạnh ban công, nhìn những cây hoa sao được trồng xuống, từ buổi sáng tinh mơ đầy sương mù, nở ra đỏ tươi, những bông hoa kia, lúc theo gió mà rung rinh, em thường hỏi cha, vì sao những bông hoa đến mùa vụ liền nở hoa? Khi đó, cha em vui vẻ mỉm cười với em rằng, bởi vì nó có ước định với thế giới này, đến thời điểm nhất định, nó mang theo hương hoa vào thế giới này, khi đó, em còn ngây thơ hỏi cha, hoa cho đến bây giờ cũng chưa từng lỡ hẹn sao? Nó có thể nở trễ, hoặc nở sớm hơn… Hoặc là có thể nở hay ?

      Trang Hạo Nhiên xem đọan thư này, hiểu sao hai tròng mắt đỏ bừng, tay run rẩy cầm lá thư, lại kích động nhìn xuống...

      "Cha em nghe thấy lời ngây thơ ấy, liền cười , , vì vạn vật thế giới này, đều đòi hỏi qua lại lẫn nhau, cho lẫn nhau, nhận lấy lẫn nhau, đừng thấy những cọng cây ngọn cỏ như vô hồn, nhưng lại có tâm tư cõi Phật... Em lúc đó liền suy nghĩ, thế giới này đến cả hoa cỏ cũng chú trọng hứa hẹn như vậy, đến cùng thế giới này thời gian ước hẹn, đều ngây thơ nguyên thủy mà dẫn dắt chút hương hoa kia đến, huống chi là con người? Cho nên, em vẫn cảm thấy chú trọng lời hứa hẹn, là chuyện quan trọng nhất thế giới này, điều này mang theo sứ mệnh, ý thức trách nhiệm, còn chút lòng thương. Thế giới này mỗi sinh linh, đều mang theo sứ mệnh cùng thần thánh hứa hẹn mà đến , cho nên sinh mệnh là nghiêm túc , là thể xâm phạm, càng cần được thấu hiểu và bảo hộ, mỗi chúng ta có được tình vật đổi sao dời, phong sương mưa tuyết, lẽ ra càng phải hiểu được cảm tạ tận đáy lòng, chứ phải lúc trải qua thiên sơn vạn thủy, đối mặt với tính mạng và thế giới là mệt mỏi và hiểu lầm. Thứ quan trọng nhất của người, là trải qua tất cả những đau khổ, cho dù sau khi từng bị ma quỷ hung hăng nuốt chửng và xé rách, còn có thể duy trì được mảnh tĩnh lặng trong lòng mình, để cho tâm hồn bị vấy bẩn, bởi vì chúng ta thể chỉ vì chút đen tối, mà dâng ra tâm hồn đáng quý của bản thân mình!"

      Cơ thể Trang Hạo Nhiên hiểu sao bỗng run rẩy, kích động rơi nước mắt.

      "Em từng có được tình thương vĩ đại nhất của cha mẹ thế giới này, trong thế giới thuần khiết ấy mà lớn lên, cảm ơn bọn họ che chở, để cho hai mắt em có thể sáng trong như tuyết, nhìn thấy được những ước hẹn đượm tình của hoa cỏ, lĩnh ngộ được những sôi trào giữa hoa nho và rượu nho, hiểu được cách sâu sắc, hứa hẹn là ràng buộc tốt đẹp nhất giữa người với người, từng , trước giờ dễ dàng hứa hẹn, bởi vì cảm thấy hứa hẹn là phản bội, thế nhưng vẫn dùng tính mạng để nhiệt tình thương, lặng lẽ mà trả giá như vậy, làm ra những chuyện còn quan trọng hơn cả hứa hẹn. Sinh mệnh có tựa lông hồng, mới càng nặng với Thái Sơn, em thường hay nhớ đến, lúc mới cùng quen biết, lúc cùng lên núi, nhìn dù mệt mỏi, nhưng vẫn ánh mắt kiên nghị, hơi thở trầm ổn, mặt hướng tới ngàn vạn gió núi, nhưng vẫn yên bình đến lạ. Thế nhưng em vì sao đến tận giờ phút này, mới có thể hiểu sâu sắc, trong đôi mắt kia của bộc lộ chút cảm giác đơn? là người đứng đỉnh cao, trong lòng luôn có ngàn vạn những xuất chúng hơn người, cũng lòng xả thân vì người khác! Nhưng chính vì như vậy, mấy người có thể hiểu được , có thể hiểu rằng, cố chấp về phía trước, để cho sinh mệnh chồng chất những thương cùng trả giá. Dường như trong thế giới của có mệt mỏi, thế nhưng em tại sao, đêm qua sờ vào miệng vết thương đầy máu kia của , mới biết rằng lần im lặng vì em, đều suýt chút nữa mất mạng sống của mình?"

      Hai tròng mắt kiên nghị của Trang Hạo Nhiên, run rẩy rơi lệ, từng giọt xuống bức thư viết tay màu xanh kia, rơi vào từng nét chữ xinh đẹp thấm đẫm thương kia...

      " trai lớn thân nhất của em, em cứ như vậy mang theo hứa hẹn mà đến thế giới này, em cũng muốn hết lòng tuân theo hứa hẹn mà ngã xuống, giống như tình cha mẹ, tình cảm bạn bè, tình đồng nghiệp, tình giữa em và , em đều thẹn với lương tâm... Thế nhưng đối mặt với thế giới này sao? Nơi chúng ta thừa hưởng chỉ là thế giới , còn thế giới lớn kia đâu? Thế giới lớn kia chính là trang sinh mệnh, màu đỏ tươi, mỗi khi chảy qua sinh mệnh của chúng ta, như sinh linh trong bức họa đầy sắc màu... Chúng ta nếu như muốn cảm ơn, nên hiểu rằng, tất cả mọi thứ xung quanh, đều hợp thành sinh mệnh của chúng ta. Chúng ta thể coi thường... Tình với người đàn ông trong lòng em, em thể coi thường..."

      Cứ như vậy mà nghẹn ngào ra...

      Toàn bộ thế giới của Trang Hạo Nhiên đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, lập tức nắm chặt lá thư, cấp thiết nhìn xuống...

      "Lúc mười chín tuổi, em từng có mộng tưởng ngớ ngẩn ngày đó, trong hẻm tối tăm, từ trong miệng lặng lẽ đọc tên những giống nho trong nước ta, xích hà châu, xà ngọc rồng..."

      Thân thể Trang Hạo Nhiên chấn động mạnh cái, toàn thân máu lại nhanh chóng chảy ngược, toàn bộ dồn hết lên đại não, toàn bộ mọi thứ của sinh mệnh, lại giống như biển rộng, cấp tốc mãnh liệt kích động xông đến, trong đầu nhớ lại thời khắc lúc bị thương, trong hẻm tăm tối đó, kéo cổ tay yếu ớt, nấp trong nơi u ám, tay bịt chặt miệng , thể nhìn mặt , chỉ thấy đôi mắt lấp lánh tia sáng trong suốt mà thuần khiết...

      "Đột nhiên trong bóng đêm, xuất người, bàn tay như móng vuốt chim ưng, lôi em lẩn trốn vào góc bếp quán bar, em còn chưa kịp la lên, ta liền bịt chặt miệng em, hướng về em khẩn trương cần lên tiếng, ta ta biết em là người rượu, thời gian còn kịp nữa rồi, ta chết, em thành tiền đặt cược duy nhất của ta, hi vọng em đem chai rượu đỏ kia mà ta coi trọng còn hơn cả sinh mạng mình, giao tận tay Tưởng lão, khi đó em còn là hồn nhiên hiểu biết, lại hiểu sao ôm lấy chai rượu đỏ mà ta đưa cho, nhìn đôi mắt sắc bén như chim ưng kia, còn ở thời khắc cuối cùng kia, bắn ra tia nhìn cứng cỏi và hiến dâng, trái tim em hiểu sao bỗng run run, ta cứ như vậy mà khỏi, để lại cho em chai rượu đỏ thay đổi cuộc đời em mà , ngã vào trong vũng máu, khi đó em khóc nghĩ rằng, người như thế nào, mới có thể nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ chai rượu đỏ?"

      Trang Hạo Nhiên dường như hít thở thông, máu mặt kích động xông lên, hai tròng mắt run rẩy rơi xuống những giọt nước mắt, nhìn những nét chữ xinh đẹp dịu dàng này, như nhìn thấy tâm hồn cứng cỏi, trải qua từng hình ảnh đen tối... . . .

      "Có lẽ như lời , kiếp trước em là nho hoa, nhất định phải vì rượu nho, làm ra cảm tạ với sinh mệnh... Em vào buổi tối kia, ôm chai rượu đỏ, trốn hết lần truy sát này đến lần truy sát khác, cuối cùng em cũng thể thoát khỏi vận rủi, má trái bị hủy..."

      Trang Hạo Nhiên nước mắt lại từng giọt lăn xuống, đau lòng nhớ tới lúc mới gặp , má trái trọn vẹn, đôi mắt bộc lộ vẻ buồn thương như đến từ sinh mệnh, hèn mọn đáng thương đến như vậy, cả người lại vô lực hoảng thần, ngã xuống đất, lá thư kia cũng nhàng bay rơi mặt đất, theo hành động ôm đầu hối hận của người đàn ông đau khổ này, ngôn ngữ vô hình, dường như vẫn tiếp tục giữa trung vang vọng giọng dịu dàng của ...

      "Em từng sống bằng chết, em muốn tự sát, em từng muốn buông bỏ thế giới này, thế nhưng em vẫn ôm chai rượu đỏ này, hứa hẹn duy nhất này, trôi giạt khắp chốn, bởi vì đây là chai rượu đỏ mà người phó thác tính mạng để đưa cho em, em mang theo lời hứa hẹn nặng nề này, em sao có thể chết được? Trong ba năm đáng sợ kia, em cũng từng có hối hận, từng có đau khổ, từng có đấu tranh, thế nhưng em vẫn vượt qua, nhìn ánh mặt trời rơi vào nhà kho, khiến cho em hiểu rằng, sinh mệnh chỉ là chút ánh sáng nhoi mà thôi, quan trọng nhất là chúng ta có thể cắn răng mà kéo dài nó hay ... Sinh mệnh là thứ thiêng liêng và thần bí biết bao nhiêu? Nó cứ như vậy mang em qua những đáng sợ và đau khổ, những tầm thường của cuộc đời đầy thăng trầm, tới ngày hôm nay, tới trước mặt ..."

      Trang Hạo Nhiên ngã ngồi dưới đất, hai tay chống trán, kích động cúi đầu nức nở, từng giọt nước mắt hối hận cùng đau đớn, lại lăn dài...

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Kỳ thực em cho đến tận bây giờ cũng hối hận vì nhận chai rượu đỏ từ trong tay ta! ! Bởi vì em hiểu rằng, đây có lẽ là ý chỉ của thượng đế, em lúc nào cũng suy nghĩ, người đàn ông giao cho em chai rượu kia, ta đặt môi em nụ hôn, cắn cho đến khi rỉ máu, có thể mang theo lên thiên đường hay ... Bởi vì em muốn với ta, trời có khỏe ? từ trời cúi xuống có nhìn thấy em , có đau đớn, thống khổ cùng dằn vặt như em suốt ba năm qua , có cũng tiếc thương tâm tư mang theo mộng tưởng bất diệt, giúp em vào Hoàn Cầu, giúp em từng bước kiên trì vượt qua, qua đoạn tình đến chết cũng phải kia, chấp nhận đau đớn suýt bị moi tim, vượt qua ranh giới, cắn răng vứt bỏ bảy gốc củi ấm áp kia hay ... Cám ơn , cám ơn dùng tính mạng ở trước mặt em, viết nên bài thơ tuyệt mỹ, để cho em chùn bước về phía trước! ! Em nghĩ em ở cái nơi tăm tối như vậy mà cảm động, hi vọng mang theo máu của em đến thiên đường, đừng đơn, bởi vì mùi vị là thứ duy nhất thể biến mất thế giới này... Cám ơn cho em tìm được người đàn ông mà em nhất trong cuộc sống này! Cám ơn cùng em cùng ấy từng tay trong tay, cùng trải qua những lý tưởng trong cuộc đời ! Cám ơn ! !"

      "Khả Hinh... . . ." Trang Hạo Nhiên kích động ôm đầu run rẩy nên lời, chỉ đau đớn hít thở thông hối hận rơi lệ! !

      "Trang Hạo Nhiên... Em đây... Chúng ta là mang theo hứa hẹn mà đến, em cũng muốn mang theo hứa hẹn mà rời , là ấy để cho em tìm được chân lý và lòng dũng cảm tuyệt đối trong cuộc đời, em quyết định phải dùng máu và sinh mệnh của mình hồi báo tất cả những gì ấy mang đến. Lúc đọc được lá thứ này, có lẽ em mang theo chai rượu đỏ kia cùng với bí mật của Hòan Cầu, rời khỏi thế giới này, chỉ mong dịch rượu chứa oxy hóa chì trong chai kia, có thể làm cho tính mạng em sớm bay đến thiên đường chút, hướng về phía phó thác của ấy lời cuối, rằng em thực được lời hứa hẹn cuối cùng mà ấy để lại cho em... Hi vọng những thứ ấy để ý đến những sinh linh ma quỷ thế giới, vào giờ khắc này nhận trừng phạt, mới xứng đáng với tất cả những trả giá của em... Cuối cùng em muốn với tiếng... Em ... Chúng ta kiếp sau gặp lại... Kiếp sau lại làm hoa nho của , vì tính mạng của mà tạ lễ..."

      Trang Hạo Nhiên khiếp sợ rơi lệ cầm chặt lá thư, nhìn câu cuối cùng, tim bỗng nhiên đau nhói, phun ra máu, về phía lá thư màu xanh kia, bi phẫn quát to tiếng: "Khả Hinh ———————— "

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 906: theo
      Con đường xanh biếc dài, mưa bay trắng xoá, bóng dáng màu đen, chậm rãi xuất hình ảnh lờ mờ như vậy...

      Đường Khả Hinh cầm ô che trong suốt, vẻ mặt ánh lên rạng rỡ như ở thiên đường, hai mắt nhìn thẳng phía trước, lộ ra thần thái bình tĩnh, mưa vẫn rơi tí tách, tí tách rơi chiếc ô che, thanh giày cao gót nện mặt đất, giống như sinh mệnh của kim đồng hồ...

      Nhà trọ màu trắng ở ngay phía trước.

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt lưu chuyển, sâu xa nhìn về phía khu biệt thự màu trắng kia, trải qua bao đời, cho dù sừng sững đứng ở trong mưa, đều dịu dàng như vậy, giống như thấy được người cha ôm lấy người con đáng , dưới ánh sáng trời chiều, ngồi ở xích đu, tận tâm cùng thương dạy bảo, từng tiếng khắc sâu vào trong lòng, thậm chí còn nhớ tới cha từng chạm vào khuôn mặt con , hiền lành nở nụ cười như vậy, mặt khỏi lên tươi cười, chỉ là có phần luyến tiếc, chính mình còn trẻ tuổi như vậy, dù sao vẫn thể có được trí tuệ cùng tinh hoa cả đời của cha...

      "Các ở bên ngoài chờ tôi..."Đường Khả Hinh bình tĩnh hứng những giọt nước mưa ẩm ướt, cất bước tới trước rào chắn, tay đẩy cửa ra, sâu xa ; " phân phó của tôi, cho phép tiến vào, cũng được cho bất luận kẻ nào, tôi ở trong này..."

      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà gật đầu.

      Đường Khả Hinh thân mình nhàn nhạt cầm ô che vào sân, lại bình tĩnh cất bước vào trước cửa biệt thự, đôi tay mở cửa ra, bước tiếp đôi giày cao gót hơn mười centimet, vào phòng khách tối om, thong thả lên tầng lầu, tới trước cửa phòng mình, lại mở cửa ra, nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, rốt cục nhìn đến cái tủ rượu gỗ cổ, hai cánh cửa gắt gao khóa chặt chỗ.

      Ánh mắt lưu chuyển, lúc này mới sâu xa cất bước tới trước giá rượu gỗ kia, sâu nhìn chằm chằm vào cái giá trong cánh cửa, cái tâm khóa tối tăm giống như linh hồn bóng đêm, liền muốn giãy giụa mà thoát ra, liền bình tĩnh nhìn...



      Trước biệt thự! !

      Trang Hạo Nhiên cả người nắm lấy lá thư này, hướng cửa chính chạy ra, ai ngờ bậc thang lại ẩm ướt nên trượt chân ngã cái, đôi tay chống mặt đất, ngụm máu tươi lại tràn ra, gân xanh nổi lên, khóe mắt run rẩy ngấn lệ, cường ngạnh chống đỡ thân thể rất nhanh đứng lên, đau lòng nghẹn ngào hối hận vừa đón mưa rơi chạy về phía chiếc Pike Peak của mình, vừa rơi lệ kích động kêu to: "Khả Hinh! ! Em phải chờ ! ! Em chờ ! ! Đừng làm chuyện điên rồ! ! Đừng làm chuyện điên rồ! Em gặp chuyện may, chúng ta người nào cũng thể sống!"

      loạng choạng mà ảm đạm bước tiếp, đạp lên cỏ xanh mềm mại mà ẩm ướt kia, tóe lên từng trận bọt nước, nặng nề thở phì phò về phía trước, bỗng nhiên cảm giác từ đêm qua đến giờ khám bác sĩ, hai mắt nhất thời trở nên lờ mờ, toàn bộ thế giới chỉ là mờ mịt biến thành mảnh màu xanh, còn có bầu trời truyền đến từng đợt trắng xoá, vừa di chuyển thân thể ẩm ướt về phía trước, vừa đau khổ chớp hai tròng mắt đẫm lệ, vẫn như cũ chỉ cảm giác được trước mặt mảnh mơ hồ, trong lòng lại trận đau thương mãnh liệt, nước mắt run rẩy rơi xuống, ánh mắt nhìn trước lại càng mông lung hơn, bổ nhào vào chiếc Pike Peak trước mặt, nặng nề mở cửa xe, cả người nhảy ngồi vào trong xe, mới run lẩy bẩy lục lọi điện thoại, dựa vào xúc cảm mò mẫn đến số di động của Lãnh Mặc Hàn, tay mạnh mẽ ấn xuống, người đạp số, tay nắm tay lái, đạp mạnh chân ga, để cho xe lao như mũi tên - - - - - -

      "Alo?"Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước cửa sổ sát đất, có phần nghi hoặc nắm di động, đáp lại: "Xảy ra chuyện gì?"

      Pike Peak chạy như bay về phía trước! !

      Trang Hạo Nhiên tay vừa cầm di động, vừa đạp mạnh chân ga, dựa vào ánh sáng duy nhất này, để cho Pike Peak chạy với vận tốc ánh sáng né tránh từng chiếc xe, mới kích động run rẩy rơi lệ khổ hận kêu to: "Mặc Hàn! ! ! Người con lấy chai rượu của tôi ba năm trước đây chính là Khả Hinh! ! !"

      Lãnh Mặc Hàn nháy mắt đứng thẳng người, hai mắt chấn kinh sáng lên, ; "Khả Hinh?"

      "Nhanh! ! Lập tức huy động tất cả mọi người tìm ấy! ! ấy định mình uống hết chai rượu có độc đó, mang theo bí mật Hoàn Cầu vĩnh viễn rời khỏi! ! Lập tức ngăn cản ấy - - - - "Trang Hạo Nhiên đón gió lướt nhanh, nhìn đường lên hai cột mốc màu xanh, thần trí lại bắt đầu dần dần mơ hồ, tạm dừng khắc, mới đau đớn nặng nề thở gấp, u mà rơi lệ ; " ấy biết, nếu tôi lấy được chai rượu kia, thân mình gánh vác toàn bộ! ! ấy muốn đứng ở phía sau tôi, đỡ kiếp nạn cho tôi! ! Nhanh! ! Tìm đến ấy! ! Người em tôi cầu xin cậu! ! Tìm được ấy! ! Cả đời này tôi vì mọi người có gì hối tiếc! ! Nhưng mà tôi có lỗi duy nhất người, đó là ấy! Tôi từ quá khứ đến bây giờ, đều thiếu nợ ấy! ! Tôi thể để cho ấy vì tôi mà phải trả giá nhiều như thế! Như vậy Thượng Đế nhất định trừng phạt tôi, kiếp sau đều thể gặp lại! !"

      xong, nhớ tới lá thư này, nhớ lại Khả Hinh có khả năng rời khỏi thế giới này, lại trận run run thống khổ hối hận dập đầu rơi lệ, lại kích động hít thở thông : "Tôi chưa bao giờ hận chính mình như lúc này! ! Hận chính mình thể chết ! !" "

      Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt cũng nhanh chóng lưu chuyển, tay nắm chặt di động, lập tức : " yên tâm, tôi tìm được ấy! !"

      xong, liền ném điện thoại xuống, phi thẳng hướng ra bên ngoài! !

      Đường Khả Hinh đứng ở trước chai rượu kia, chăm chú nhìn lâu, hơi thở càng ngày càng nặng nề, hai tròng mắt lại lập tức kiên nghị chớp lóe, cuối cùng cố lấy dũng khí, vươn đôi tay run lẩy bẩy ra, ầm ầm mở hai cánh cửa tủ ra, trận lạnh lẽo tràn ra, tia tử ngoại màu lam cuối cùng cũng chiếu rọi chai rượu đỏ được cất giấu trăm năm, chỉ thấy nó u ám tỏa ra ánh sáng nhuốm màu thời gian, bên trong thân chai mang theo sứ mệnh rất nặng nề có lẽ rằng rất nhiều người cách nào dung nạp được.

      Nước mắt lại run rẩy chảy xuống.

      Đường Khả Hinh nhìn về phía chai rượu trong giá này, tiếp tục theo tia ngoại tuyến lóe ra ánh sáng thần bí mà huyễn hoặc, nước mắt theo hai tròng mắt nhanh chóng lăn dài, lại đột nhiên trận bi thương bật cười, mặt như đóa hoa đào nghẹn ngào : "Mi... Mi... Mi cùng ta suốt ba năm qua, trải qua những thời khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời ta, hôm nay mi muốn cùng ta thứ ma quỷ cất giấu trong bóng tối vạch trần tất cả, mi có sợ ? Ta sợ. "

      xong, lập tức hai tròng mắt lại run rẩy rơi lệ, kích động vươn tay, muốn cầm lầy chai rượu lạnh này...

      " muốn làm gì nó?" giọng kịch liệt truyền đến! !

      Đường Khả Hinh rơi lệ quay sang, nhìn thấy Nhã Tuệ khẩn trương mà nghi hoặc đứng ở trước mặt mình, hai mắt của nhanh chóng lóe ra, lập tức lau nước mắt mặt, khôi phục lại vẻ bình tĩnh xoay người, cầm lấy chai rượu bên trong, ôm vào trong ngực, mới sâu xa ; " có gì! ! Tôi có việc ra ngoài phen!"

      xong, lập tức xoay người muốn ra ngoài! !

      Nhã Tuệ trong nháy mắt chắn ở trước mặt , hai tròng mắt kích động tràn đầy lệ nhìn , nắm chặt quả đấm, sắc mặt nghiêm nghị run rẩy, giận dữ hỏi: "Tôi hỏi muốn làm gì nó?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía Nhã Tuệ, run rẩy kích động : "Tôi muốn đem chai rượu này mở ra! ! Tôi muốn đem chứng cứ bên trong hại chết hơn ba trăm người trong thôn dân lấy ra... . . ."

      "Rồi sau đó? "Nhã Tuệ trong lòng đau như bị tê liệt, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, nghẹn ngào : "Rồi sau đó muốn đem bí mật của Hoàn Cầu cùng nhau uống vào trong bụng?"

      "Nhã Tuệ?"Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía .

      Nhã tuệ tức giận xúc động phẫn nộ rơi lệ nhìn về phía kêu to: "Đường Khả Hinh, số mệnh của con người! Chúng ta người nào muốn tránh cũng tránh được! Tại sao dù có biết mình sắp chết, lại vẫn dũng cảm muốn sống như vậy, bởi vì biết sống được thêm mấy chục năm, rất dễ dàng! Ai biết có hay có kiếp sau? Ai biết tôi cùng với ở kiếp sau, lại vẫn có thể hay làm bạn bè thân thiết như chị em? ! Em của tôi a, vì chai rượu này, vài lần trải qua sinh tử, như vậy còn chưa đủ sao? Tại sao phải làm như vậy?"

      Đường Khả Hinh thống khổ kích động rơi lệ, tay ôm chai rượu này, cánh tay kia nặng nề nắm chặt cổ tay của Nhã Tuệ, nức nở nghẹn ngào hỏi: "Tôi hỏi chị! ! Lúc đó, mỗi khi đến mùa hè, tôi muốn bắt ve sầu bỏ vào bình, chị tại sao mỗi lần đều muốn vụng trộm lúc tôi ngủ, thả bọn nó bay ! ?"

      Nhã Tuệ nghe lời này, lại trận thống khổ rơi lệ.

      Đường Khả Hinh lại khóc hỏi: "Tôi hỏi lại chị! ! Tại sao cha tôi mỗi lần dẫn người nấu nồi cháo lớn chuẩn bị viện phúc lợi, chị muốn chạy ở phía trước! ? Chị cho tôi biết, đây là tại sao?"

      Nhã Tuệ cắn răng lại trận đau lòng rơi lệ, sâu xa ; "Bởi vì sợ các bé đói bụng!"

      " phải! !"Đường Khả Hinh khóc: "Bởi vì chị, hôm nay giúp đỡ người khác, là vì ngày mai chính mình cũng cần người khác giúp đỡ! ! Nhưng mà tính tình chị vẫn thiện lương như vậy! ! Chưa bao giờ cần báo đáp lại! Tại sao lại phải trả giá như vậy, nhưng lại muốn tìm cái cớ ích kỷ như vậy?"

      "... ..."Nhã Tuệ trầm mặc thống khổ rơi lệ lên tiếng.

      "Con người khi còn sống, hôm nay nếu ngươi làm việc ác, tương lai nhất định gặp quả báo người! !"Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Nhã Tuệ, : "Hôm nay con ve sầu, chén cơm, lại dễ dàng trả giá như vậy, tại sao chuyện trọng đại, lại người nào nguyện ý vì nó trả giá? Đó là bởi vì... Chuyện của chúng ta, vẫn là làm được quá ít...

      Cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp! Đúng là nếu chúng ta coi thường sinh mệnh, tương lai có vô số sinh linh vì điều này mà ca thán! Điểm này chị sao?"

      "Khả Hinh! !"Nhã Tuệ lại kích động run rẩy nắm tay , khổ sở rơi lệ kêu to : "Xã hội hàng ngàn người, mình lấy sinh mệnh mà trả giá, có thể thay đổi cái gì a?"

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía Nhã Tuệ, ôm chặt chai rượu kia, lại tiếp tục khóc : "Tôi tại sao muốn quản xã hội này có bao nhiêu lạnh lùng? Tôi tại sao muốn quản xã hội này có bao nhiêu đen tối? Cái này cùng linh hồn của tôi có quan hệ gì a? Cái này chút quan hệ! Cái này là tôi cùng thế giới hứa hẹn cùng lòng cảm ơn!"

      "Đừng như vậy, Khả Hinh! ! Đừng như vậy! !"Nhã Tuệ trong lòng đau nhói nên lời, thân thể mạnh mẽ run rẩy kích động rơi lệ.

      "Nhã Tuệ! !"Đường Khả Hinh lập tức quỳ gối ở trước mặt Nhã Tuệ, ôm chặt chai rượu kia, cúi xuống phía dưới rơi lệ : " trả giá của đời người, căn bản cần lớn hay , tôi cũng chỉ là hạt bụi trong thế gian này thôi, nhưng mà Trang Hạo Nhiên giống như vậy! Cùng Hoàn Cầu cũng giống nhau! ! Chị còn nhớ chị ở yến hội bách hoa kia ? Chị rưng rưng khom người cảm ơn đến tất cả đồng nghiệp! ! Chị đến nay, còn hiểu được những ánh mắt vất vả của tất cả đồng nghiệp sao? Có hay ràng bọn họ đứng ở trong mưa, vì hoàn thành kiện, vất vả trả giá như vậy? Lúc đó chị tự mình bưng đĩa hoa quả cuối cùng mời đầu bếp trưởng ăn, ông ấy mình ngồi chồm hổm ở trong bếp, ăn mỳ sợi chay, nước mắt chị cũng tự chủ được chảy xuống... Chị cho tôi biết, thời điểm khắc kia họ cống hiến ra sức lực của mình sao? có bọn họ, có chúng ta sao?"

      Nhã Tuệ trận chịu nổi đau khổ, chịu nổi quỳ gối xuống đất khóc...

      Đường Khả Hinh cũng tiếp tục quỳ gối trước mặt Nhã Tuệ, tiếp tục khóc: "Nhã Tuệ, đối với thế giới này con người cống hiến được hết sức lực, ra là yên lặng tiếng động nhất, mỗi người bọn họ vất vả cùng mộng tưởng đều phải đạt được tôn trọng, tôi thể coi thường toàn bộ chuyện này, tôi càng thể trơ mắt nhìn Trang Hạo Nhiên vì Hoàn Cầu, mình người thừa nhận toàn bộ chuyện này! !"

      Nhã Tuệ rơi lệ ngẩng đầu, nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh nhớ tới Trang Hạo Nhiên, trong lòng khỏi trận đau như cắt, hai mắt của tự chủ được mà rơi lệ, nức nở nghẹn ngào ; "Tôi hiểu ấy, tôi hiểu ấy hơn bất kỳ ai thế giới này, ấy là người cực kỳ có trách nhiệm, ấy vì Hoàn Cầu, vì tất cả nhân viên vất vả, mà nhận hết trách nhiệm về mình! ! Tôi thể trơ mắt nhìn người vì những mộng tưởng sáng tạo và tương lai của rất nhiều người, mà lâm vào nguy hiểm, tình thương của ấy vĩ đại như trời xanh, như ngàn vạn núi non, như muôn vàn ánh sáng, tương lai người như vậy có thể càng lúc càng nhiều hơn, thế giới này đầy lý tưởng và hạnh phúc... Mà tôi, bất quá cũng chỉ là chút hương hoa... "

      xong, trong lòng mạnh mẽ đau đớn, cúi đầu kích động rơi lệ.

      Nhã Tuệ nghe đến đây, nháy mắt rơi lệ đoạt lấy chai rượu này, kích động nức nở : "Được! rất đúng! ! Tương lai có lẽ người như vậy càng ngày càng nhiều, thế giới này trở nên lý tưởng mà hạnh phúc! Nhưng có được tấm lòng lung linh như vậy, thể cứ như vậy mà ! ! yên tâm! ! Em tốt của tôi, tôi công bố cái chân tướng này! ! Tôi đem chai rượu này uống vào! ! Kiếp sau chúng ta cùng nhau chỉ nghe tiếng ve kêu, bắt ve sầu! !"

      xong, liền kích động ôm lấy chai rượu này, rơi lệ muốn xông ra ngoài! !

      "Nhã Tuệ! !"Đường Khả Hinh khóc chạy nhanh tới, nháy mắt theo phía sau ôm chặt thân thể của Nhã Tuệ, khóc : "Chị tốt của em! ! Kiếp sau chị lại hát bươm bướm là hoa cho tôi nghe ! ! Chị giúp tôi với cha mẹ tiếng, kiếp sau lại làm con của cha mẹ! !"

      xong, nháy mắt liền cướp đoạt lại chai rượu trong tay Nhã Tuệ, nghiêng người đẩy Nhã Tuệ ngã xuống đất, phịch tiếng rơi lệ đóng cửa lại, rất nhanh xuống lầu! !

      "Khả Hinh! ! !"Nhã Tuệ khóc chạy ra khỏi phòng, chạy nhanh xuống lầu kêu to: " thể ! ! thể ! ! Em tốt của tôi - - - - thể - - - - - - "

      Đường Khả Hinh rơi lệ lao ra khỏi nhà trọ, sớm chuẩn bị tốt gậy gộc, ngăn chặn ngoài cửa, liền nhanh chóng rơi lệ vọt vào tự mình ghế lái phụ của mình, khóc ; "Đến trường tuyên bố của trận đấu rượu ở khách sạn Á Châu! ! !"

      Lái xe có phần nghi hoặc nhìn về phía ...

      "Lái xe! !"Đường Khả Hinh trận kích động rơi lệ kêu to! !

      Xe liền chạy nhanh thấy bóng! !

      "Khả Hinh - - - - - "Nhã Tuệ rơi lệ đẩy mạnh cửa phòng, trận kích động đến tan vỡ rơi lệ kêu to: "Khả Hinh - - - - đừng ! ! Tôi van cầu ! ! Em của tôi - - - - "

      chiếc xe con màu đen thắng gấp trước cửa nhà trọ! !.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà sáng nay canh giữ ở bên ngoài biệt thự, cư nhiên phát Đường Khả Hinh tránh cửa chính, vòng theo đường bên ngoài biệt thự rời khỏi, các sốt ruột tìm khắp nơi, nghe Nhã Tuệ cùng Khả Hinh về nhà, lập tức từ xa phi nhanh trở về, mới dừng lại, liền nghe đến từng đợt tiếng khóc cùng đập cửa của Nhã Tuệ, Tiểu Hà lập tức phi như bay xuống, bước nhanh hướng cạnh cửa, mạnh mẽ đẩy cửa, nhìn Nhã Tuệ cư nhiên mình ngã ngồi dưới đất, thất thanh khóc rống...

      kinh ngạc hỏi: "Chị Nhã Tuệ, chị đây là..."

      "Nhanh! ! Nhanh tìm Khả Hinh! !"Nhã Tuệ khóc ngẩng đầu, nhìn về phía các : "Lúc các đưa tôi , tôi đoán đến ấy có khả năng trở về! Lúc tôi trở lại, quả nhiên phát ấy ở nhà! ẩy tại muốn bắt xe mang chai rượu đến khách sạn Á Châu, lấy hiểu biết của tôi đối với ấy, ấy nhất định là thừa dịp hôm nay họp báo với phóng viên, công bố toàn bộ! ! Thậm chí có khả năng ở đường , uống hết chai rượu kia, nhanh tìm ấy! !"

      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà vừa nghe, lập tức xoay người phi nhanh lên xe, đạp mạnh chân ga, để cho xe chạy thẳng hướng phía trước - - - -

      Mưa gió cuồng loạn! !

      Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi trong chiếc Pike Peak con đường nội thành giao thông bị tắc nghẽn, hai mắt mông lung chớp nháy, nhìn màu sắc mỗi chiếc xe uyển chuyển phi nhanh qua lại đường, chỉ là vài hình ảnh mơ hồ, nắm chặt tay lái, chịu đựng máu tươi trong miệng tràn ra, nghe Lãnh Mặc Hàn Đường Khả Hinh muốn lựa chọn mình đến trường khách sạn Á Châu công bố toàn bộ trước mắt phóng viên, tại có khả năng ở đường , lựa chọn uống hết chai rượu kia, hai tròng mắt của tràn đầy lệ, đạp số rồi giẫm mạnh chân ga, để cho xe phi như bay lách qua giữa những chiếc xe khác, như mũi tên nhanh chóng về phía trước - - - -“ Khả Hinh! ! Đợi với! ! Đợi với! ! còn có chuyện chưa ! ! Đợi với! !

      Chiếc xe Mercedes màu đen, tại thành phố này cũng lao cực nhanh! !

      Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sau, chăm chú nhìn chai rượu làm bạn với mình suốt ba năm, hai tròng mắt của lại tràn đầy nước, khuôn mặt giật giật, run rẩy cỗ cảm xúc buồn rầu như ma quỷ, muốn xả sinh mệnh của chính mình cuối cùng lấy chút dũng cảm tươi cười, khóe miệng giật giật khẽ nhếch, nhưng nước mắt chảy xuống, ngón tay chậm rãi thả ra dung cụ mở chia mà Laurence đưa cho mình, thong thả lấy ra dao xoắn ốc, ánh mắt liền muốn vĩnh biệt tất cả đâm vào giữa nắp chai...

      Lái xe hiểu sao nắm tay lái, nhìn Đường Khả Hinh bên trong kính xe, kỳ quái, hiểu sao muốn giảm tốc độ xe...

      Đường Khả Hinh lại liều lĩnh, cắn chặt răng, lại muốn dùng dao xoắn ốc đâm thẳng xuống.

      chiếc xe thể thao màu đen, đột nhiên vọt thẳng phía trước, phịch tiếng, vọt tới chạm vào xe Mercedes! !

      "A! !"Đường Khả Hinh hai tròng mắt run rẩy rơi lệ, nhìn trong xe thể thao người đàn ông sắc mặt trầm, đe dọa giơ lên súng lục nhắm thẳng vào mình, hai mắt của mạnh mẽ trừng to, nước mắt chảy xuống dưới...

      Lái xe thấy thế liền nghiêng người, đạp mạnh phanh gấp dừng lại, thấy chiếc xe thể thao màu đen chạy như mũi tên hướng thẳng phía trước, gấp gáp dừng ở phía trước, lại đạp mạnh chân ga, để cho tốc độ xe lên đến gần 200 mã lực mới lao , lướt qua tới gần xe thể thao màu đen, khẩn trương : "Đường Khả Hinh! ! Chúng ta có khả năng lại gặp nguy hiểm, ngồi yên đó ! Tôi nhất định đưa đến khách sạn Á Châu! ! Lập tức phải vào bên trong đại sảnh khách sạn Á Châu! !"

      xong, lại trận cực nhanh đạp mạnh chân ga, để cho xe chạy đường bờ biển, lao - -

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt ngấn lệ chấn động rớt xuống, biết mình có nhiều thời gian, tay lại run lẩy bẩy nắm lấy dụng cụ mở chai, lại cắn chặt môi dưới, chiếc xe xóc nảy liên tục, cắn chặt răng đâm dụng cụ xoắn ốc xuống...

      Lãnh Mạc Hàn lái chiếc xe Ferrari màu đen, Uyển Thanh lái chiếc Ferrari màu, cặp song sinh lái chiếc SUV, Trang Hạo Nhiên điều khiển chiếc Pike Peak, tất cả đều mạnh mẽ đạp chân ga lao như mũi tên hướng đường bờ biển lái tới - - - -

      Xe thể thao màu đen lại đạp mạnh chân ga, nghiêng người lấy vận tốc ánh sáng đuổi theo xe Mercedes kia, hướng tới Đường Khả Hinh ở cạnh cửa kính xe bang bang bang bang bang bang bắn vài phát đạn! ! !

      "A! ! !"Đường Khả Hinh cả người cúi xuống ngã ở ghế xe, nhìn cửa kính xe chống đạn kia, chỉ là nổi lên vài vết rách, mau chóng quỳ nền xe, nặng nề thở phì phò, phát điên lại muốn run rẩy xoay tròn dụng cụ mở chai! !

      Thanh Bình liều lĩnh, chạy ngược hướng, đạp mạnh chân ga, hướng tới tiếng nổ súng của chiếc xe thể thao vào Đường Khả Hinh mà thẳng tiến, kêu to: "Ta đâm chết ngươi! ! !"

      Mỹ Linh thò người ra cửa sổ xe, đón gió mãnh liệt, bắn súng lục, hướng tới chiếc xe thể thao màu đen kia bang bang ầm lên đạn vài phát súng, Lãnh Mặc Hàn cùng Trang Hạo Nhiên cũng hướng tới xe thể thao mà chạy nhanh đến, muốn cùng nhau ngăn chặn chiếc xe thể thao kia, ai ngờ chiếc xe thể thao màu vàng khác lại chạy tới, người con gợi cảm đón gió nâng lên súng trường, hướng tới chiếc xe thể thao chạy băng băng kia phịch tiếng, lên đạn bắn liên tục! ! !

      "Ầm - - - - - - "Đuôi xe Mercedes màu đen trúng đạn, lốp xe cùng ống xả bốc lửa nổ tung, lao về phía trước đập vào mấy chiếc xe khác, liền muốn bay về phía cái xe bên cạnh - - - - - -

      "Khả Hinh - - - - - - "Trang Hạo Nhiên hai mắt rơi lệ xúc động phẫn nộ kêu to, đạp mạnh chân ga đuổi theo! ! !

      Lãnh Mặc Hàn trận phẫn nộ lắc mình ra phía cửa sổ xe, cầm lên điện thoại di động, phịch tiếng, hướng tới người con kia phóng ra, ở giữa ngực của ta! !

      Xe thể thao màu vàng kia phịch tiếng, đâm thẳng vào rất nhiều chiếc xe ở phía trước, cuối cùng nổ mạnh! !

      "Ầm - - - - - - "

      Lại truyền đến trận nổ tung!

      Xe Mercedes màu đen cuối cùng chống lại được với tốc độ mạnh, vọt tới rào chắn đá của con đường bên cạnh, làm chiếc xe lao ra chiếc cầu biển, hướng phía dưới biển sâu lao xuống - - - -

      "Khả Hinh - - - - - - "Trang Hạo Nhiên giận dữ nghẹn ngào chạy đến cạnh xe, nhìn chiếc xe Mercedes có Đường Khả Hinh bên trong lao nhanh xuống biển, trận kích động rơi lệ, lời nào nhảy lên mặt cầu, nhìn theo hướng chiếc xe kia phi xuống biển, dùng đôi tay, vươn người theo chiếc xe kia nhảy xuống - - - - -

      "Hạo Nhiên! ! !"Lãnh Mặc Hàn đứng ở cạnh cầu, hai tròng mắt tràn đầy lệ kêu to! ! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 907: Chờ em trở về

      "Phanh —————— "

      "Phanh —————— "

      Hai tiếng vang vọng từ mặt biển mênh mông! !

      Nhanh chóng bơi đến chiếc xe con chìm xuống đáy biển, Trang Hạo Nhiên vượt qua nhiều rào cản, lập tức hòa vào biển cả, áp lực dưới nước tức khắc đập vào người làm cơ thể dường như bị nứt toác ra, kêu lên, tiếp tục bơi ra ngoài khơi, nước mắt của hòa chung với biển, thể thở nổi nhưng vẫn cố bơi tới chỗ xe của Đường Khả Hinh...

      Xe nổi bồng bềnh mặt nước lúc rồi chậm rãi chìm xuống, nước nhanh chóng tràn vào đuôi xe, tài xế hôn mê, Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ khóc nức nở, rướn người lên phía trước xe, ngừng lay động người tài xế hôn mê kia, gọi lớn: “ tỉnh lại ! Tỉnh lại !!”
      Nước nhanh chóng tràn vào ngập đến đùi rồi ngang hông Đường Khả Hinh...

      Hai mắt của tràn đầy nước mắt, quan tâm đến việc nước tràn vào ngập gần mặt khiến khó hít khí, chỉ quan tâm đến an nguy của tài xế, để đầu ta tựa vào vai , ngừng lay động, kêu to: " mau tỉnh lại ! Mau tỉnh lại ! biết bơi, mau bơi khỏi đây ! Tỉnh lại mau! ! !"

      kích động, nước mắt rơi ngừng, kêu to! ! !
      Nước biển bỗng nhiên tràn vào quá vai Đường Khả Hinh, lập tức cao đến cằm của , sắp ngập đến mặt của người tài xế, ngửa đầu lên cố gắng hít thở rùi lặn xuống kéo người tài xế ra, nhìn nước sắp tràn quá mặt tài xế, thoáng cái buông chai rượu đỏ ra, hai tay nắm chặt cổ áo của ta, kéo cằm ta cao lên————
      Khả Hinh, em ở đâu?



      Trang Hạo Nhiên ở trong biển ngừng bơi lên phía trước, hai mắt mông lung nhìn khắp nơi ————

      Trong xe con! !

      Nước biển nhanh chóng tràn ngập vào cốp xe rồi bao phủ toàn bộ thùng xe! !

      Đường Khả Hinh yếu ớt mở hai mắt ra, nhìn xung quang trong nước quơ quơ tay bỗng nhiên kéo được người tài xế hôn mê, ngừng lay động ta, nội tâm áy náy xin lỗi, muốn sinh mệnh khác chôn cùng ...
      "Thùng thùng thùng thùng thùng!"

      Đột nhiên có thanh thùng thùng thùng thùng ngoài biển phát ra.

      Đường Khả Hinh tức khắc quay mặt sang, ở trong nước biển mông lung, thế mà lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cả người nổi ở ngoài cửa xe, vẻ mặt thống khổ, thiên ngôn vạn ngữ nuốt ở trong cổ họng, thâm tình nhìn về phía , tay ngừng kéo cửa xe, nhưng kéo thế nào cũng kéo ra... Nước mắt của lập tức tràn ra, môi mím chặt, rướn cơ thể về phía cửa sổ xe, đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên ngoài cửa sổ, muốn đẩy cửa xe ra nhưng mà may trượt tay ngụp đầu xuống...
      Trang Hạo Nhiên tức khắc khẩn trương hai tay chống ngoài cửa xe, lo lắng nhìn Đường Khả Hinh hít thở thông bên trong, cố kìm nến cơn đau từ cơ thể truyền ra, cố hết sức kéo cửa xe ra nhưng kéo thế nào cửa xe cũng mở ra, lập tức biết cửa bị khóa bên trong, tài xế có thể muốn bảo vệ tính mạng cho Đường Khả Hinh, khóa lại cửa xe, tức khắc đập vào cửa xe, ra hiệu cho Đường Khả Hinh bảo cố gắng giữ hơi thở, rồi bảo nhanh chóng đến vị trí lái xe, nhấn vào nút mở khóa xe!

      Đường Khả Hinh choáng váng nổi trong nước, hiểu ý là gì...

      Trang Hạo Nhiên tức khắc bơi tới vị trí tài xế, đập vào cửa xe, rồi lại chỉ vào đó ra hiệu cho Đường Khả Hinh————

      Đường Khả Hinh lúc này mới hiểu, trong gian hẹp này rướn người đến vị trí lái xe, đầu tiên tìm điểm bám rồi ngón tay lần xuống nút cạnh cánh cửa, chỉ thấy trong nước vang lên thanh! !

      Trang Hạo Nhiên tức khắc kéo mạnh cửa xe ra, nhưng kéo thế nào cũng kéo ra, lập tức bơi xuống phía sau, lại phẫn nộ kéo ra! ! !

      Đường Khả Hinh cũng trườn xuống sau xe cạnh cửa, đau lòng, thâm tình nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chợt cảm thấy khí lực trong cơ thể yếu dần, cơ thể căng ra, đại não thiếu dưỡng khí…

      Khả Hinh! ! Em phải kiên trì lên! ! !

      Trang Hạo Nhiên lại dồn sức kéo cửa xe nặng ra, có lẽ vì ở dưới nước lâu nên não thiếu dưỡng khí làm mông lung nhưng vẫn cố hết sức kéo cửa xe ra, hai mắt đẫm lệ, trong lòng nôn nóng muốn ôm này để thành toàn cho nguyện vọng cuối cùng cho sinh mệnh , nước mắt của nhanh chóng tràn ra...

      Nội tâm Đường Khả Hinh đau đớn, khóc nức nở, hai tay nặng nề chống ở cửa xe, tuyệt vọng, thâm tình nhìn người đàn ông ngoài cửa xe giãy giụa kéo cửa xe, có thời gian lời tạm biệt, chỉ là trong nước vung tay lên ý bảo hãy ...

      Trang Hạo Nhiên rơi lệ chịu, chỉ là phát điên kéo cửa xe nặng nề kia, lại cảm giác hơi thở của mình dùng hết, não căng ra, hai mắt mơ hồ nhìn , nhưng vẫn đau khổ nhìn hít thở thông bên trong xe, tim của giống như có người nắm chặt, đau lòng : Khả Hinh, cố lên, nhất định phải cắn răng kiên trì... muốn cùng em ở thiên đường, thời gian chúng ta nhau ở trần gian quá ít...
      lại từng đợt kích động, lo lắng, tuyệt vọng kéo cửa xe! !

      Đường Khả Hinh thân thể rốt cuộc co quắp lại khóc, nhìn người đàn ông ngoài cửa, ngừng cố gắng, cắn răng kiên trì mở cửa xe, cuối cùng nhịn được nữa mở miệng ra, mặc kệ sinh mệnh, khổ sở gọi; "Hạo Nhiên, a..."

      Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh ngừng khóc hai tay vỗ cửa sổ xe, há mồm ra khóc bảo mình rời , hai mắt của lại tràn đầy lệ, lắc đầu, tay chống ở cửa sổ xe, cắn răng muốn bảo cố kiên trì...

      "Hạo Nhiên, a..." Đường Khả Hinh xong câu đó, lập tức nước biển chảy vào miệng, cả người hít thở thông, mặt lộ vẻ đau khổ, khó chịu, cuối cùng nhắm mắt lại, trong miệng ngừng thả ra bọt khí, thân thể nổi lên, hai tay chậm chạp buông xuống...
      "Khả Hinh! ! !" Trang Hạo Nhiên mặt tràn đầy lệ gọi tên thương kia, trống khổ quát lên, vung nắm đấm đập vào cửa xe! ! !

      Phanh tiếng vỡ vụn vang lên! !

      Cửa xe cách tiếng, khóa cửa xe lập tức được mở ra! !

      Trang Hạo Nhiên thể tin được cúi đầu, mở hai mắt mông lung ra, tuyệt nhiên nhìn thấy cửa xe mở ra khe , hai mắt lạp tức sáng lên, dường như nhìn thấy hi vọng, thử kéo ra, quả mở được cửa xe, tức khắc tiến vào trong xe, hai tay ôm chặt cơ thể , rơi lệ hôn , đẩy hơi thở vào cho , lại tính toán thời gian, tay túm lấy người tài xế lên vai, rồi kéo hai người ra ngoài————

      Lúc này sóng biển cuộn trào mãnh liệt, toàn bộ thế giới dường như đất rung núi chuyển, Trang Hạo Nhiên tay ôm chặt Đường Khả Hinh, tay túm chắc cổ tay tài xế, cố hết sức bơi lên, trong lòng khẩn thiết kêu to: "Hãy kiên trì! ! !"

      Bang bang bang bang phanh! ! !

      Vô số ánh đèn sáng lên, tức khắc vô số nhân viên mặc áo màu đen lặn xuống nước bao gồm cả chuyên gia lặn Thanh Bình, lại lần nữa đau khổ lặn xuống biển tìm người! !
      Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai ở du thuyền chờ người, nhanh chóng nhìn xuống, mấy người đàn ông lúc này ứa nước mắt, hô hoán mọi người tìm kiếm, đột nhiên nhìn thấy ở xa có người nhấp nhô, bao lâu Thanh Bình cùng mấy người khác người cùng nhau ôm lấy Trang Hạo Nhiên, Đường Khả Hinh cùng tài xế, ba người nổi lên mặt nước, bọn họ lúc này mới thở phào nhõm! !

      "Mau! !" Thanh Bình vội vã đỡ Trang Hạo Nhiên còn tỉnh táo và Đường Khả Hinh hôn mê cùng tài xế đỡ lên thuyền, vài bác sĩ cấp cứu lúc này nhào tới muốn cấp cứu cho Đường Khả Hinh! !

      "Bỏ ra! !" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đẩy bác sĩ ra, tự mình tiến lên, chỉ còn chút sức lực quỳ xuống trước mặt Đường Khả Hinh lúc này hôn mê khuôn mặt tái nhợt, ấn lên ngực , thở dốc, hai mắt đẫm lệ : "Khả Hinh! ! Em có nghe ? chính là người ba năm trước đưa rượu đỏ cho em!! Chính là !! chưa chết!! Em mau tỉnh dậy !! người ở thiên đường quá đơn, tương lai chúng ta ở bên nhau!! Mau tỉnh lại !! Tỉnh lại , mau! !"

      vừa chuyện vừa quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho Khả Hinh, khi môi chạm vào môi lạnh giá của nước mắt của chảy xuống dọc theo cánh mũi, trái tim đau đớn kịch liệt...

      Lãnh Mặc Hàn và mấy người đứng bên cạnh nhìn Trang Hạo Nhiên đau khổ như vậy cũng kìm lòng được chảy nước mắt...

      "Khả Hinh ———— mau tỉnh lại! ! em! Khả Hinh! ! em, Khả Hinh, đừng bỏ lại ..." Trang Hạo Nhiên nhìn mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, dường như nhìn thấy linh hồn của phiêu du thiên đường, lại rơi lệ đau khổ, ngừng cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho , nghẹn ngào, thống khổ gọi: "Khả Hinh! ! em! em! Kiếp sau biết có thể gặp nhau hay , chỉ muốn chúng ta sống tốt ở kiếp này... nhóc... nhóc của ..."

      kích động cúi đầu ép ngực đột nhiên Đường Khả Hinh phun ra ngụm nước biển, cả người co quắp lại lại tiếp tục phun nước ra..

      " ấy tỉnh rồi! !" Mọi người mừng rỡ kêu lên! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Trang Hạo Nhiên cũng trong nháy mắt chống dậy từ mặt đất nhìn tiều tụy nằm mặt thuyền...
      Đường Khả Hinh cuối cùng thở hổn hển, chậm chạp mở hai mắt ra nhìn thấy bóng mờ ảo trước mặt mình, lòng chua sót, hai mắt tràn đầy nước mắt, yếu ớt : "... ... vừa mới ... chính là người trong bóng đêm kia, người mà đưa rượu đỏ cho em?"

      Nước mắt Trang Hạo Nhiên chảy ra, gật đầu.

      Đường Khả Hinh kích động nhìn về phía , toàn bộ thế giới trận cuộn trào mãnh liệt dâng trào, nước mắt thỏa sức chảy xuống, nức nở nghẹn ngào hỏi: " sao?"

      Trang Hạo Nhiên lại hối hận gật đầu, lặp lại câu kia: "Tôi nếm quá máu của , mạng của là mạng của tôi..."
      Đường Khả Hinh bừng tỉnh thất thần, nước mắt chảy xuống, chống tay đứng dậy, hai tay vòng qua cổ , khóc ; " vẫn chưa chết! ! vẫn chưa chết! ! Trời ạ! chưa chết! ! Em cứ tưởng chết ba năm trước rồi nhưng chưa chết! ! Cảm tạ thượng đế, em sống... Em sống chờ quay lại... Em sống chờ trở về..."

      Trang Hạo Nhiên cũng kích động đau lòng ôm chặt trong lòng, ôm chặt lấy , vui mừng vì hai người lại lần nữa tránh được đại nạn...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 908: Phi tiêu

      Từng đợt sấm sét vang lên, ngoài khơi sóng đánh vào những tảng đá rất dữ dội, bọt biển ngừng tung lên trắng xóa! !
      Vài chiếc xe con màu đen, nhanh chóng lướt qua mưa gió, cuối cùng thắng gấp ở bến Tân Hải, còi xe cảnh sát hú vang, vô số ánh đèn nhấp nháy theo. Tưởng Thiên Lỗi đợi Đông mở cửa, tự mình mở cửa xe bước xuống, mặc cho mưa gió táp vào người cũng thèm để ý đến, chỉ vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc Trang và Khả Hinh thế nào rồi?"

      Đông nhanh chóng chống cây dù màu đen, tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, che mưa cho : "Nghe được cảnh sát cứu lên, giờ được cấp cứu ở bên trong, chỉ là biết cụ thể tình huống thế nào! !"

      Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe ra, khẽ nghiến răng, vội vã dọc theo cầu thang dài xoắn hình con ốc, vừa xuống dưới, vừa ; "Qua đó xem!"

      Bốn phó tổng Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ lập tức theo ! !

      chiếc Landrover màu đen, cũng thắng gấp ở mặt cầu, Tô Thụy Kỳ nhanh chóng xuống xe và hướng phía cuối bến tàu tới, nhìn bầu trời tối đen, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, rất lo lắng về Đường Khả Hinh. Khi biết xuất thân của , cảnh sát dễ dàng cho qua! !

      ***

      Chiếc thuyền vượt qua những con sóng lớn, đối mặt với gió mưa từ từ tiến vào bờ...



      Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ nửa quỳ mặt thuyền, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt tái nhợt, đầy nước mắt của Khả Hinh, nhớ tới lá thư lưu lại sáng nay, nước mắt của cũng lại rơi xuống, gấp gáp, tức gận : "Đứa ngốc! thế giới này, mỗi ngày có vô số mưu hãm hại, có đôi khi thượng đế cũng giả vờ nghe thấy, nhìn thấy! Cái chết luôn vây xung quanh cuộc sống của chúng ta, nhưng chúng ta thể chết khi mọi thứ chưa ràng! Bí mật của Hoàn Cầu rốt cuộc lớn đến thế nào, đáng sợ ra sao, những thế lực trong bóng tối ấy cuối cùng nó lan tới đâu? Tất cả điều này, chúng ta đều chưa biết ! ! Chưa chiến đấu mà tự hi sinh, như vậy là quá hổ thẹn với cuộc sống của chính mình rồi! !"

      Nước mắt của Đường Khả Hinh tràn ra, yếu ớt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sâu kín, nghẹn ngào : "Chẳng phải vì bí mật này mà trước kia thiếu chút nữa mất mạng sao? Em muốn gặp bất trắc vì bất cứ lý do gì? Hoàn Cầu cần ..."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trong lòng cảm thấy đau đớn, hai tay lại ôm chặt khuôn mặt này, quyết liệt hỏi: "Em có biết điều cần nhất là gì ?”
      "... ... ..." Nước mắt Đường Khả Hinh lại rơi xuống, im lặng nhìn .

      "Điều cần nhất chính là em! !" Trang Hạo Nhiên mãnh mẽ đón nhận những cơn gió mưa dữ dội, lại vội vàng nhìn trước mặt : "Em để lại ấn tượng khó phai trong , là vì em làm phiền thế giới của , thế giới của dễ dàng bị làm phiền, giống như em : Từng cọng cây ngọn cỏ được lòng đất ưu ái như vậy, mỗi khi mùa hè đến, hoa nho nở, rượu nho ở bên trong cũng cuộn trào mãnh liệt, đó là bởi vì quá si mê, đối với em cũng vậy vì quá em! thể giải thích nổi, chỉ là lời hứa với người xa lạ mà em kiên quyết đến như vậy. Trong đêm tối, em tiếp nhận rượu đỏ trong tay , vì lời hứa này mà chịu đựng bao nhiêu cực khổ, ràng cuộc sống của và em đều liên quan đến nhau, em nguyện ý vì chịu đựng tất cả! cũng nguyện ý vì em tiếp nhận tất cả... Bởi vì loại tiếp nhận này là điều hạnh phúc..."

      Trái tim của Đường Khả Hinh nóng lên, đôi mắt đỏ lên.
      Trang Hạo Nhiên lại ôm lấy khuôn mặt của , vội vàng : "Khả Hinh! ! biết em lựa chọn con đường này, nếu em gặp chuyện may, nhất định bỏ qua cho bất cứ kẻ nào! có khả năng tha thứ cho bất cứ người nào, cho dù người đó chính là !"

      Nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống.

      Trang Hạo Nhiên nặng nề thở phì phò, lại ôm chặt gương mặt hơn, đôi mắt tràn đầy nước mắt, thoáng chút buồn bã, phẫn nộ : "Cảm tạ thượng đế, em còn sống, bằng nhất định lấy máu đám ma quỷ kia! đường đường là tổng giám đốc Hoàn Cầu, mà ngay cả người bên cạnh cũng bảo vệ được, làm thế nào có thể đảm đương cuộc sống của hơn ba trăm vạn cấp dưới đây? Em từng mạng sống con người có khi như lông hồng, hay có lúc nặng như đỉnh núi, - Trang Hạo Nhiên làm người chưa bao giờ đứng ở lưng chừng, lại càng thỏa hiệp với bất cứ điều ác nào cả! Nếu như dựa vào chính mình từng bước từng bước leo lên đỉnh núi, tất nhiên phải tính toán để đối mặt với khó khăn! ! Đứng ngàn vạn núi non ở thế giới này đều vẫn là dựa vào hai chân của chúng ta! Nếu như em muốn cả thế giới này đều thuộc về mình nhất định phải làm đến nơi đến chốn, tý cũng thể bỏ qua! Nếu phải gánh chịu tất cả! là tổng giám đốc Hoàn Cầu, chắc chắn phải gánh vác, chút cũng được từ chối! ! Lý tưởng sống của , phải là vung cánh tay hô lên, đáp lại tiếng của núi biển, mà là chính mình phải trải qua tất cả, cho dù là chỉ có chiếc thuyền , cũng phải vượt qua biển lớn!"

      Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

      "Khả Hinh..." Trang Hạo Nhiên nhàng hôn lên trán , nặng nề : " hứa với em, nhất định, nhất định chính tay giết bọn ma quỷ đáng chết kia, để lấy lại đạo lý cho hơn ba trăm mạng người kia! Cũng nhất định phải tận mắt thấy được bí mật của Hoàn Cầu, rốt cuộc là cái gì mà để cho -Trang Hạo Nhiên trả giá tất cả, bao gồm cả tính mạng. Khi đó, chỉ cần em sống tốt, chính là uổng tình của đối với em!"

      Cơ thể Đường Khả Hinh run lên, kích động khóc thút thít, : " được gặp chuyện may! xảy ra chuyện, ..."

      "Em yên tâm!" Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên kiên nghị, trong nháy mắt trở lên lạnh lùng, đôi mắt giống như chim ưng sắc nhọn, nghiến răng : " rất muốn biết, kẻ nào mà lại dám động vào thế giới của Trang Hạo Nhiên, động vào người thân của , động vào Hoàn Cầu của !"

      "Trang Hạo Nhiên..." Đường Khả Hinh trong lòng lại trận kích động dâng trào nhìn về phía ...

      "Đúng! !" Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hành chờ người cũng chậm chạp tiến tới gần, nhìn về phía : "Hoàn Cầu là của chúng ta ! ! Mỗi người trong chúng ta đều phải có trách nhiệm, vì nó mà trả giá! tin chúng tôi, tất cả nhất định được giải quyết! !"

      Đường Khả Hinh rưng rưng, kích động nhìn về phía bọn họ.

      Trang Hạo Nhiên chậm chạp vươn hai tay, khẽ vuốt mái tóc của , đau lòng, kích động : "Khả Hinh... Cuộc sống của em rất tuyệt vời, ngàn vạn lần đều phải bảo vệ chính mình... Chỉ có như vậy, mới có thể về phía trước mà cần lo lắng cho em, chỉ cần em ở bên cạnh là đủ rồi... Ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ! Đừng bỏ mặc mình dễ dàng quá! ! Cả đời này, ngoài em ra, thể chấp nhận được ai nữa rồi!"

      Vừa hết câu, cũng thấy Đường Khả Hinh an toàn, lập tức ý chí ngoan cường của có phần buông lỏng, trong nháy mắt cơ thể co quắp lại, khóe miệng trào ra toàn máu, hai tay nắm chặt bả vai của , muốn gì đó, lại thể chống đỡ nỗi, hai mắt nhắm lại, ngã xuống thuyền, thân thể mạnh mẽ trong phút chốc nằm xuống đón toàn bộ gió mưa, trời đất như quay cuồng...

      "Trang Hạo Nhiên ——————" Đường Khả Hinh đau lòng, quỳ ở trước mặt , nhìn khuôn mặt tái nhợt của , khóc rống lên! !

      "Lão đại! !" Lãnh Mặc Hàn cùng mọi người nhanh tay đỡ vai của Trang Hạo Nhiên, nhìn thấy thuyền cập bờ, lập tức kêu to: "Bác sĩ —————— "

      Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ đứng ở cầu, nghe thấy tiếng hô hoán, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ngã ở thuyền, vội vàng nhảy xuống thuyền, Tô Thụy Kỳ nhanh chóng tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngồi xổm bên cạnh , nhắc cổ tay và bắt mạch, sau đó lại quỳ xuống, nghiêng người sát vào ngực , hai mắt lóe sáng, lập tức : "Có thể là xuất huyết bên trong! ! Mau! ! Đưa đến bệnh viện! ! thể trì hoãn được nữa!"

      "Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức ngồi xổm người xuống, hai tròng mắt nóng bỏng tay nắm chặt cổ tay của , đau lòng kêu to! !

      "Mau! !" các bác sĩ cấp cứu nhanh chóng nâng Trang Hạo Nhiên, đặt lên cáng cứu thương! !

      Lãnh Mặc Hàn ở đằng sau mọi người, dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn mặt biển mênh mông kia, đôi mắt toát lên vẻ dữ tợn, cuối cùng mới tiếp tục về phía trước...

      Sóng biển vẫn dâng lên mãnh liệt, Uyển Thanh cùng Mỹ Linh ở chiếc thuyền khác, ngừng nhìn xuống dưới biển, khẩn trương gọi: "Tìm được chưa a? Tìm được chưa a? Đừng gặp chuyện may a?"

      "Gấp người chết ! !" Mỹ Linh ở trong mưa to gió lớn kêu lên.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Thanh Bình dẫn đám thuộc hạ mặc đồ lặn ở dưới biển, dựa vào chút ánh sáng của chiếc đèn pin, ngừng lặn xuống, cuối cùng cũng thấy chỗ chiếc xe con rơi, lập tức vươn mình bơi tới theo chỉ thị của Lãnh Mặc Hàn, phải tìm bằng được chai rượu đỏ trong xe kia, giống như nàng tiên cá định bơi qua đó, đột nhiên lại phát phía trước có bóng đen bơi tới, im lặng, cả người đứng yên trong nước, phía trước thấy con cá mập thong thả bơi tới...

      Mười hai người nước người lặn xuống, nhao nhao đứng yên trong nước, động tĩnh...

      Con cá mập kia mở miệng rất lớn, lộ ra hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đen sì tàn nhẫn, đầu tiên là bơi vòng quanh chiếc xe màu đen kia, sau đó từ từ bỏ .
      Thanh Bình đứng im ở trong nước, chậm chạp thở phào nhõm, lại nhàng hướng phía trước bơi tới, vừa muốn mở cửa xe, để lấy chai rượu đỏ ra ————

      "Phanh ————" phi tiêu bằng sắt, trong nháy bay vút qua, làm thủng đồ lặn của Thanh Bình, sau đó cắm thẳng vào mặt trước chiếc xe! !

      Thanh Bình lập tức quay đầu lại, nhìn thấy phía trước hơn mười người mặc áo lặn màu đen bơi tới, tay cầm súng, tay lại phóng phi tiêu vào .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 909: phải tôi
      Editor: Hậu Phương Vững Chắc
      "Vù! ! Vù! ! Vù! ! Vù! ! Vù!"Năm phát phi tiêu, nháy mắt hướng Thanh Bình cùng mọi người phi thẳng đến! !

      Thanh Bình nhanh chóng ra hiệu cho mọi người né , tránh khỏi phi tiêu, cũng sớm có chuẩn bị rút đoản đao từ má đùi ra, nhanh chóng bơi qua chỗ bọn họ !

      12 người lại mạnh mẽ ở trong nước, vừa hô hấp dưỡng khí, vừa nâng súng bắn lớn ở dưới nước, hướng người cầm đầu Thanh Bình bắn liên tục - - - -

      Thanh Bình trừng mắt, vươn tay liều mạng bơi nhanh, 12 phi tiêu từng trận hướng đến phần lưng của , lại hướng phía trước đâm vào chiếc xe Mercedes kia! !

      12 người áo đen lập tức ném ra phi đao, bơi thẳng về phía trước, nháy mắt thấy gần tới những người dạ hành này, ai biết bọn họ lại phát ra phi tiêu, mọi người lại lần nữa tránh thoát khỏi, có người trúng tiêu, đâm thẳng vào ống dưỡng khí phía sau, phịch tiếng, dưỡng khí bị phá vỡ, người nọ nháy mắt thiếu dưỡng khí, nghiêng người bỏ mặt nạ bảo hộ phía sau, ngừng thở, liền muốn liều lĩnh về phía trước chiến đấu - - - -

      Thanh Bình thấy thế, lại nghiêng người bơi tới trước mặt , đem ống dưỡng khí của mình chụp cho , chính mình xé toang mũ đen, lộ ra khuôn mặt, nhếch môi, đôi tay cầm đoản đao nhanh chóng hướng người dạ hành bơi qua! !

      12 người áo đen thấy thế, lo lắng gặp chuyện may, lập tức theo nghênh thế mà bơi! !

      12 người dạ hành lại nhanh chóng dương lên súng bắn nước, đồng thời hướng tới bọn họ ngắm bắn, Thanh Bình hai mắt nóng lên, ánh mắt tức giận ở trong nước xoay tròn phen, tránh lợi thương, lại mạnh mẽ nín thở tới gần người dạ hành vừa phi tiêu, mũi tên nhọn nhanh chóng hướng giữa cổ của trượt qua, nghiêng người đoạt lấy ống chụp dưỡng khí mặt , chụp vào trong miệng mình, ánh mắt nhìn đến phía trước đoàn cá mập, ngửi được mùi máu tươi, giống như bay, bơi đến, nhanh chóng buông người dạ hành kia ra, chụp ống dưỡng khí, thẳng phía trước bơi ! !
      "Rầm rầm rầm - - - - " đoàn vô số con cá mập từ trong nước như mũi tên bơi thẳng đến, đem người dạ hành trúng tiêu kia, nháy mắt xé rách thành mảnh , cực nhanh gặm vào trong miệng! !



      nữ dạ hành thấy thế, phẫn hận bơi thẳng lên trước, ném súng bắn nước trong tay xuống, liền muốn dương lên đoản đao, hướng thẳng đùi của Thanh Bình mà đâm! !

      Thanh Bình nháy mắt xoay người lại, ở trong nước, cổ tay đỡ cổ tay ta, lại lợi dụng lực bé xoay tròn cổ tay, khống chế cổ tay ta, vừa muốn bóp mạnh, nữ dạ hành kia lại nghiêng người ở trong nước dơ chân lên, hướng bụng Thanh Bình đạp mạnh, thân thể Thanh Bình lại mượn sức nổi ở trong nước, hướng lên bắt đầu chuyển động, tay nhanh chóng cướp ống chụp dưỡng khí của người nào đó, đưa tới miệng mình hô hấp! !

      Nữ dạ hành lại nghiêng người đưa tay, giữ chặt bình dưỡng khí, xoay người, dơ lên đoản đao, liền muốn hướng tay Thanh Bình đâm mạnh xuống!

      Thanh Bình thuở ở trong nước lớn lên, cho nên kỹ năng bơi vô cùng tốt, nghiêng người xoay lại, nắm mạnh tóc của người phụ nữ này, đem thân thể của ta kéo mạnh về phía sau, vừa nặng nề hô hấp, vừa dơ đoản đao trong tay lên, liền muốn hướng cổ của ta đâm xuống! !

      Người phụ nữ nháy mắt tay nắm chặt cổ tay , tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay kia của , cơ thể hai người càng ngừng pở trong nước phập phềnh, hướng về phía xe Mercedes màu đen kia! !

      Thanh Bình cắn chặt răng đem ta áp chế xe Mercedes, trong tay liền muốn mạnh mẽ đem đoản đao hướng cổ ta đâm thẳng xuống, còn kém nửa phân...

      Nữ dạ hành tay lại giữ chặt cổ tay , ngưng thở, cởi ra bình dưỡng khí ném vào trong nước, tùy ý để những bọt khí bay ra như bong bóng nước, cắn chặt răng hô hấp, đẩy mạnh đao sắc nhọn kia ra xa cổ mình chút, xa chút!
      Thanh Bình nhất thời cảm thấy não bộ của mình thiếu khí, nhưng ánh mắt vẫn mãnh liệt lóe ra, lại cắn chặt răng nắm chặt đoản đao, lại muốn áp sát vào cổ của ta...

      Nữ dạ hành vừa nín thở vừa cố gắng nắm chặt cổ tay của Thanh Bình, vừa nhìn thấy bên cạnh có cái phi tiêu có gai, ta nghiêng người buông cánh tay của Thanh Bình ra, mạnh mẽ nắm lấy phi tiêu kia, liền muốn đâm vào người Thanh Bình phía đối diện), Thanh Bình nghiêng người kịp tránh, cánh tay bị ta đâm mạnh đao, máu tươi lập tức trào ra, toàn bộ nước biển hòa cùng máu! !

      Đoàn cá mập nháy mắt quay đầu, mấy người áo đen cùng người dạ hành ngửi thấy mùi máu tươi cũng nhanh chóng bơi đến! !

      Thanh Bình trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn đoàn cá mập kia như mũi tên bơi tới, nghiêng người kéo nữ dạ hành này bơi vào bên trong chiếc xe màu đen, ầm tiếng đóng cửa lại! !

      "Bang bang bang bang bang bang!"Hơn mười con cá mập ngừng va chạm vào xe, há cái miệng rộng toàn máu, chờ đợi bữa tiệc lớn! !

      Nữ dạ hành nghiêng người trốn trong toa xe, ôm lấy chai rượu kia! !

      Thanh Bình trong nháy mắt vươn tay ra mạnh mẽ ghì chặt cổ của ta, muốn cho ta ngạt thở! !

      Nữ dạ hành trong nháy mắt lại muốn dơ lên phi tiêu, từ phía sau đâm tới, Thanh Bình tay đỡ, ở trong nước mạnh mẽ vặn cánh tay thon dài của ta - - - -

      "A!"Nữ dạ hành sau trận nín thở, khó nhịn đau đớn, thống khổ kêu lên! !

      Thanh Bình lại nghiêng người dơ lên đoản đao, hướng cánh tay của ta muốn đâm mạnh xuống!

      Nữ dạ hành lại nghiêng người dơ lên chai rượu trong tay, hướng tới đầu của điên cuồng muốn đập vỡ, Thanh Bình sợ chai rượu bị hủy, tránh khỏi chai rượu kia, mạnh mẽ đoạt lấy chai rượu đỏ kia vào trong tay, nữ dạ hành thân thủ nhanh nhẹn, nháy mắt liền muốn mở cửa xe kia ra, cả người nhanh chóng thoát ra. Trong nháy mắt Thanh Bình xoay người, chưa kịp kéo nữ dạ hành kia, nhìn thấy đoàn cá mập bơi đến, xoay người gấp gáp trở lại, nín thở nhịn đau muốn đóng cửa xe, ai ngờ lại bị miệng con cá mập xông vào chỗ khe hở, thân thể của nhanh chóng rét run, đem hết toàn lực cắn chặt răng kéo cửa xe lại - - - -

      Cá mập ở trong nước lại có sức lực ngàn cân, nháy mắt liền muốn lay động thân thể to lớn, dáng vẻ muốn xông vào bên trong xe! !

      Thanh Bình lại cắn răng dùng hết sức lực cuối cùng của cuộc đời, lại muốn kéo chặt cửa xe - - - -

      Cá mập mẹ lại ở trong nước lay động thân thể to lớn, lập tức muốn vọt vào bên trong xe!

      "Cứu mạng - - - - - - "Thanh Bình ở bên trong xe cắn chặt răng cật lực muốn kéo cửa xe lại, đầu đầy mồ hôi hòa vào trong nước biển, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, con cá mập to lớn đập cái đuôi như mũi tên sắc nhọn, hai mắt của mở to, lại như cũ nặng nề cắn chặt răng, kéo chặt cánh cửa kia! !

      Vô số mùi máu tươi, trong nháy mắt ngập tràn trong nước! ! !

      Đoàn cá mập xoay người, nhìn cái gì đó màu đen có hình dáng giống cái lưới, bung ra nhiễm toàn mùi máu tươi, lập tức giống như thấy được bữa tiệc lớn, tàn nhẫn bơi thẳng về phía trước, cảnh sát biển cùng với người áo đen bơi tới, người dạ hành trong nháy mắt chạy trốn, Thanh Bình sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhắm chặt mắt cố gắng nín thở nhìn về phía vô số đồng nghiệp bơi lại chỗ của mình, nhàng thở ra, xoay người ôm lấy chai rượu đỏ kia vào trong ngực, theo bảo vệ của cảnh sát biển, nhanh chóng bơi ra ngoài! !

      Mặt biển mênh mông cuộn trào mãnh liệt! !

      Thanh Bình được cảnh sát biển hỗ trợ, thân thể mệt mỏi cố gắng ngoi lên du thuyền, được Mỹ Linh cùng Uyển Thanh kéo lên, tay vẫn gắt gao ôm chặt chai rượu kia, toàn thân ướt sũng quỳ gối thân thuyền, miệng phun ra nước biển, vừa nặng nề ho khan, vừa tức giận phẫn hận kêu to: "Đồ đàn bà đáng chết kia! ! Lần sau đừng để tôi nhìn thấy ! ! Tôi nhất định đem chặt thành tám mảnh, ném vào trong biển cho cá mập ăn! ! Tôi thiếu chút nữa bị cá mập ăn! ! Con mẹ nó! !"

      vừa xong, liền ôm chặt chai rượu, lại phun ra ra ngụm nước biển! !

      Uyển Thanh cùng Mỹ Linh cảm thấy vô cùng may mắn ôm chặt cơ thể của , vừa vỗ phần lưng của , vừa cám ơn trời đất : "Đem ta chém thành bao nhiêu phần cũng được liều mạng! ! Quan trọng nhất là có việc gì! ! là cám ơn ông trời!"

      Thanh Bình vẫn như cũ nặng nề thở phì phò, ôm chai rượu kia, quỳ mặt đất, càng ngừng phun ra nước biển, vừa phun vừa ho khan.

      Mỹ Linh từ trước đến nay cùng Thanh Bình là chị em thân thiết, vô cùng sốt ruột vỗ vỗ sau lưng của , đau lòng : " có việc gì, có việc gì rồi ! ! Đều qua rồi! ! Hôm nào tôi tìm đến ta báo thù cho !"

      Uyển Thanh cũng thở hổn hển gật đầu, lại nhìn về phía tay mang theo chai rượu đỏ kia, khẩn trương hỏi: "Đường tiểu thư cùng chai rượu kia ở trong xe rơi xuống biển?"

      Thanh Bình vẫn như cũ cảm thấy trong đầu thiếu dưỡng khí, lại vẫn vừa thở hổn hển vừa gật đầu

      Hai tròng mắt Uyển Thanh nhanh chóng lưu chuyển, vẻ mặt giống như hết sức kỳ lạ, rồi dáng vẻ chợt lóe lên như cuồng phong bạo vũ, đôi tay run rẩy, lấy chai rượu trong tay Thanh Bình, mặt run run mang theo vài phần kích động cùng quỷ dị, : " ... Là chai rượu đỏ này?"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Vâng! ! Tôi xác định trăm phần trăm!"Thanh Bình xong, cả người cũng nằm thuyền, tiếp tục hít thở khí trong lành mặt đất !

      Mỹ Linh lại trận đau lòng, vừa bực mình vừa buồn cười quỳ gối trước mặt , trực tiếp : " có việc gì, có việc gì! ! Thở từ từ thôi! Đêm nay trở về tôi chăm sóc !"

      Uyển Thanh nhìn bộ dáng các , hai mắt chớp chớp lưu chuyển, biểu tình lạnh lẽo, đem chai rượu kia trực tiếp ôm lấy, : "Chúng ta phải lập tức trở lại báo cáo chuyện này cho lão đại! tìm được chai rượu! !"

      Mỹ Linh vừa vỗ người Thanh Bình, vừa xoay người nhìn về phía bóng lưng Uyển Thanh nhanh chóng xoay người, lập tức gật đầu, : "Vâng! !"

      xe con màu đen, ở trong cuồng phong bạo vũ chạy về phía trước.

      Uyển Thanh cùng Mỹ Linh, còn có Thanh Bình ba người đồng thời mệt mỏi ngồi phía sau xe, cùng nhau ôm chặt chai rượu kia, được vệ sĩ và đặc công bảo vệ, hướng tới bệnh viện gần khách sạn Á Châu chạy tới! !

      Lãnh Mặc Hàn vô cùng khẩn trương đứng trước bậc thang bệnh viện, bước bước lại, nhớ lại chai rượu đỏ kia xuất , nhịn trận kích động dâng trào.

      Vô số chiếc xe chậm rãi chạy vào trước đại sảnh của bệnh viện! !

      Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, nhìn cửa chiếc xe màu đen dẫn đầu mở ra, tay Uyển Thanh cầm cái thùng màu đen, vui vẻ tới, nhìn về phía Lãnh Mạc Hàn,: "Rượu đỏ tìm được! ! Thanh Bình xả thân lấy được rượu, thiếu chút nữa xảy ra chuyện!"

      Lãnh Mặc Hàn trận kích động nắm chặt thùng rượu màu đen, mở ra, kích động nhìn về phía chai rượu bên trong, sắc mặt lạnh lùng, hai tròng mắt nhanh chóng nổi lên sát khí : "Chai rượu này là giả! !"

      Vừa rồi Thanh Bình và Mỹ Linh cùng với Uyển Thanh lập tức giật mình, nhất là Thanh Bình, sau lưng của chợt lạnh, khẩn trương kêu lên: "Giả? Sao có khả năng?"

      Uyển Thanh cũng vẻ mặt khiếp sợ xoay người, mang theo vài phần hoài nghi nhìn về phía Thanh Bình! !

      Mỹ Linh cũng lập tức kinh ngạc nhìn về phía ! !

      Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, dơ lên chai rượu trong nhãn hiệu retro niên đại mười bảy năm mơ hồ nhìn , nhìn về phía Thanh Bình, ánh mắt sáng lên muốn nhìn kỹ, sâu xa : " Đây là hình dáng của nhãn hiệu retro mười bảy năm, vừa rồi Khả Hinh với tôi, ấy động tay chút vào nhãn hiệu của chai rượu, còn như dáng vẻ ban đầu nữa! Chai rượu này là giả! !"

      Nước mắt nhanh chóng chảy ra từ hốc mắt Thanh Bình, kêu khóc : " phải tôi - - - - "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :