1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 900: Bởi vì.
      Editor: Chi Misaki
      Dương Lệ Vũ nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh, tiếp tục mỉm cười : "Việc này, vì sao lại tự mình hỏi mẹ cho ?"

      Đường Khả Hinh giật mình nhìn về phía bà ấy.

      Dương Lệ Vũ nặng nề thở cái, ngón tay đột nhiên có chút run rẩy, kẹp điếu xì gà, mạnh mẽ hít hơi, mới yếu ớt nhả ra : "Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi , bao nhiêu người giữ lấy cái bí mật này, mỗi người biết đến cũng chỉ là chút như vậy, có lẽ người chân chính biết được , là những linh hồn chết oan , bao gồm cả vị chiến công vĩ đại lên thiên đường kia-Tưởng lão!"

      Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, im lặng lên tiếng! !

      Dương Lệ Vũ yếu ớt ngồi ở bên, ánh mắt run rẩy, cười : "Tôi với mẹ đến mảnh vườn trồng nho kia, đều sợ đến ngây người, bởi vì mảnh đất mênh mông kia, là biết bao nhiêu oan hồn, những cây nho cao lớn, chúng nó có bị tàn phá liền ngừng vươn lên, những dây leo tựa như những oan hồn vùng vẫy, khắp nơi vươn lên, đằng sau những chiếc lá xanh mướt là những quả nho, thấm đẫm máu, từng quả từng quả đầy đặn trong suốt thẩm thấu hương vị ngọt ngào ... Nhưng là người nào dám thử...Mẹ của lúc đó muốn đích thân nếm thử quả...Nhưng tôi ngăn bà ấy lại, tôi sợ nó có độc, ảnh hưởng đến thai nhi... Bà ấy mỉm cười tin, liền cứ như vậy đem quả nho cho vào trong miệng...

      Đường Khả Hinh có chút cấp thiết nhìn về phía bà .

      Dương Lệ Vũ mỉm cười , yếu ớt ; "Kết quả, bà ấy lại có việc gì. Bà ấy mỉm cười nho ăn ngon, rất ngọt, tựa như hồi bé cha mẹ mình tự thân lựa chọn vậy, trong veo ăn ngon. Bà ấy muốn chứng minh thực tế rằng, chồng của mình chọn mảnh đất kia, tuyệt có sai!"

      Đôi mắt Đường Khả Hinh ngập nước.

      Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, tình ; "Mẹ của từng là người phụ nữ vô cùng dũng cảm, vì chồng, vì lý tưởng của ông ấy, mà trả giá bằng tất cả."

      Đường Khả Hinh hiểu cúi đầu, tùy ý để nước mắt rơi xuống, lại vẫn như cũ , nghẹn ngào ; "Kia...Vậy vì sao cha tôi vào tù lâu, bà ấy liền bỏ tôi lấy người khác, thậm chí vẫn luôn đến thăm cha tôi! ?"

      Dương Lệ Vũ dừng lại lúc, mới yếu ớt nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lại khẩn thiết ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía Dương Lệ Vũ, thực muốn biết được chân tướng việc này, ; "Tôi van cầu bà, cho tôi biết, đây là vì sao a?"

      Dương Lệ Vũ hơi thu lại sắc mặt, thở dài cái, mới nhàn nhạt : "Bởi vì bà ấy hận cha !"

      Đường Khả Hinh khẩn trương nhìn về phía Dương Lệ Vũ, hỏi; "Vì sao chứ?"

      "Bởi vì ông ấy vứt bỏ các người, vứt bỏ hết thảy tất cả, tiến vào ngục giam!" Dương Lệ Vũ .

      Trong lòng Đường Khả Hinh chấn động mạnh cái, nhìn về phía Dương Lệ Vũ kích động run rẩy hỏi: "Ý của bà là... Cha tôi... là bị oan uổng vào? Ông ấy là bị oan uổng vào, có đúng hay ?"

      "Ông ấy là cam tâm tình nguyện vào! !" Dương Lệ Vũ nhìn về phía Đường Khả Hinh, cắn chặt răng .

      "... ..." Đường Khả Hinh lập tức sợ đến ngây người : "Ông ấy... Ông ấy là cam tâm tình nguyện vào?"

      "Ông ấy là cam tâm tình nguyện vào! !" Dương Lệ Vũ lại lặp lại lần nữa, mới ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, yếu ớt ; "Tất cả đều là chính ông ấy cam tâm tình nguyện vào! Ông ấy vì Hoàn Cầu, trả giá tất cả, bao gồm cả hi sinh vợ mình, hạnh phúc của con mình! Mẹ sao có thể hận ông ấy chứ ?Ông ấy cứ như vậy bỏ mặc ba mẹ con các người, sau khi cha vào tù, đột nhiên những thứ văn thư giả tạo ấy, rồi tham ô, tất cả tất cả mọi thứ, toàn bộ đều lên. Tôi vĩnh viễn cũng quên cái buổi tối đáng sợ kia, những người trong bóng tối ấy, đột nhiên xuất , đem mẹ chôn sống trong cái hố, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, ép hỏi từ đầu tới cuối những gì mà mẹ điều tra năm ấy tại cái huyện kia, mẹ đến chết cũng chịu , đến chết cũng chỉ biết, chỉ là bị chôn dưới đất, bà ấy ngửa đầu kêu trời kêu đất khóc lóc, khóc cho em , hai đứa trẻ tuổi , đáng thương tội nghiệp! !"

      Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác được trận sợ hãi vươn tay, bịt lấy đôi môi run rẩy của mình , trông đôi mắt đều bị bao trùm bởi nỗi hoảng sợ kinh hoàng, trong đầu chỉ còn lại là bóng dáng người mẹ già đáng thương.

      Dương Lệ Vũ lại sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, ràng : "Khi đó, còn , nhưng là của trưởng thành, nó cùng với tôi trốn trong bóng đêm nhìn thấy tất cả,, nó sợ, nó sợ mình cũng giống mẹ bị chôn sống như vậy, nó chạy, chạy càng ngày càng xa, tôi khi đó cũng sợ hãi, tôi sợ chết , tôi trốn ở góc phòng, nhìn mẹ của bị người khắp sắp sửa vùi lấp, cuộc đời của tôi chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy. Quá đáng sợ! ! Tôi mềm yếu vô lực, tôi đáng chết, tôi đáng bị thiên đao vạn quả!"

      Đường Khả Hinh thở gấp, trong đôi mắt run rẩy chứa đầy phẫn nộ, bàn tay tự chủ được nắm chặt lấy vạt áo trước ngực mình. Đau.. Đau quá...

      Dương Lệ Vũ cắn chặt răng, hai mắt ngấn lệ, lại như bị vây hãm trong nỗi kinh hoàng ấy, mặt có co quắp cùng sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cơn mưa đêm thê lương bên ngoài cửa sổ kia, mới trầm trọng : "Mẹ của bị lăn qua lộn lại , đại nạn chết, bà ấy sợ, bà ấy thực sợ, bà ấy sợ hãi bí mật kia bị vạch trần, mình và đứa xảy ra chuyện, bà ấy cũng sợ hãi ngày mình còn giữ cái bí mật này, ngày xa đều phải chết...Bà ấy nghĩ trước nghĩ sau, vì muốn liên lụy tới hai em các người, liền chịu đựng cốt nhục chia lìa, gỉa làm người oán hận cha , cách các người càng xa càng tốt, bởi vì người cha như thế, nay thêm người mẹ người mang đầy nguy hiểm cùng đen đủi, bà ấy làm như vậy tất cả đều là bất đắc dĩ, cũng hiểu được, để có thể an toàn lớn lên, có thể trưởng thành, phải để tự mình bước .Chỉ khổ cho bà ấy nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ thương con của mình..."

      Đường Khả Hinh nghe xong những lời này, trái tim như bị vỡ nát đau đớn, đau ,đau quá, đau đến hít thở thông, đau đến nên lời, rơi lệ hồi tưởng lại người mẹ vẫn thường ngồi trước mặt mình, hèn mọn cúi đầu rơi lệ : Mẹ xin lỗi con... lại hối hận khi nhớ tới ngày đó trong cửa hàng , chính mình ra những lời độc ác đối với mẹ, thậm chí ra mình phải là do mẹ sinh ra... Trái tim lại trận co rút đau đớn, thống khổ co quắp rơi lệ, nghẹn ngào khóc gọi: "Mẹ... Xin lỗi... Con vì sao lại có thể để cho người nhìn con, đến thời gian bát mỳ cũng muốn cho chứ,... Con thực xin lỗi mẹ... Con biết sai rồi..."

      Dương Lệ Vũ chợt cảm thấy thân thể trận co quắp đau đớn, sáng sớm hôm nay độc chì lại phát tác cơ thể bà, bà yếu ớt nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt chứa đựng nước mắt cùng hàm chứa luyến tiếc cuộc đời, bà biết chút nợ nần kia có muốn hay cũng phải đến, bà cố nén thống khổ vây hãm, khuôn mặt co quắp,đầy áy náy : "Qua nhiều năm như vậy, tổng giám đốc Đường ... Đối với tôi ân trọng như núi, cho tôi nhiều thứ, thế nhưng tôi lại đem đến vận rủi cho gia đình ông ấy , tôi... Tôi... Tôi bởi vì sợ, cho nên tôi có vươn tay giúp đỡ... Tôi dù xa hay gần đều biết tình huống của các người, nhưng tôi tuyệt dám dính vào... Tôi mặc dù biết về sau bị hủy dung, gia tài bạc triệu, nhưng tôi vẫn giám tiếp cận , đây là báo ứng... Đây mới là báo ứng..."

      xong, chợt cảm thấy mùi máu tanh xông thẳng đến, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế xuống, ngước khuôn mặt tái nhợt lên, yếu ớt nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt lộ ra mấy phần thê lương, bi ai cùng thống khổ, thở dốc : "Tôi hôm nay muốn với câu cuối cùng, nên oán hận mẹ , lại càng nên vì việc gì sắp xảy ra, mà động chạm tới bí mật kia... Cố gắng sống sót ...Sống cho tốt... Đừng để cho mẹ khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả lại thất bại trong gang tấc.Bà ấy thực quá khổ rồi... Bà ấy là người mẹ vĩ đại!"

      Nước mắt Đường Khả Hinh từng đợt từng đợt tuân trào, nhớ tới người mẹ nhiều năm vẫn luôn chịu khổ như vậy, vừa đau lại vừa hận, ngẩng đầu khiếp sợ cùng phẫn nộ nhìn về phía Dương Lệ Vũ, hỏi: "Rốt cuộc, là ai, muốn đối xử với cha mẹ tôi như vậy? cho tôi biết! ! !"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Dương Lệ Vũ chợt cảm thấy thân thể đau đớn, dường như muốn đem tính mạng của bà cắn nuốt, sắc mặt bà lại tái nhợt, trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt run rẩy, mang theo vài phần do dự, nhưng cố gắng chống đỡ thân thể run rẩy đứng lên, nhìn về phía phòng ăn đầy hoa lệ như cách để ôm ấp thứ tình cảm với Đường Chí Long, nước mắt của bà rơi xuống, nhưng vẫn loạng choạng cất bước về phía trước, vừa vừa yếu ớt : "Tôi mệt mỏi rồi... hôm khác lại đến ..."

      "Dì! !" Đường Khả Hinh nhất thời rơi lệ đứng lên, kích động nhìn về phía Dương Lệ Vũ.

      Dương Lệ Vũ bộc lộ chút quyến luyến đối với sinh mệnh, vùa loạng choạng cất bước sàn nhà u ám, vừa yếu ớt : "Sinh mệnh ngắn ngủi có mấy chục năm, lúc người tới, người cái gì cũng mang đến, lúc người , cái gì cũng mang , nếu như thể an ổn mà sống, phải học được cách nhát như chuột, tôi có thể nhìn thấy được con của Tổng giám đốc Đường, cứng cỏi cùng nghị lực vô cùng giống với ba của mình như vậy, niềm an ủi lớn... Là an ủi lớn... Nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành, nhưng là thế giới của tôi, hiểu sao lại trở về hai mươi mấy năm trước, mẹ của vì để chứng minh là chồng mình sai, ở đó nơi bầu trời xanh thẳm, nhiều đóa mây trắng nhàng lơ lửng, ăn vào quả nho trong veo kia, dũng cảm cùng tín nhiệm của bà ấy, tự nhiên được truyền thừa đến người của ... Đó là thứ tình cảm mỹ lệ tuyệt vời... Đó là khoảnh khắc mà cả đời tôi cũng tìm thấy được... Bởi vì tôi đủ dũng cảm..."

      "Dì..." Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn về phía bà ấy.

      "Sinh mệnh truyền thừa, là mang đến dũng cảm cho ..." Dương Lệ Vũ đột nhiên mỉm cười cái, nước mắt chảy xuống, lại ở trong lúc sắp té xỉu yếu ớt : " . gặp mẹ của . gặp bà ấy.. Nhiều năm trôi qua như vậy, đây có lẽ là việc cuối cùng tôi có thể làm cho chị Tú Dung! Bà ấy vẫn biết tôi cha , nhưng chưa bao giờ kích động, chưa bao giờ nhục mắng, vẫn luôn đối xử với tôi như em ..."

      Đường Khả Hinh vừa nghẹn ngào rơi lệ, vừa nhìn về phía Dương Lệ Vũ như say rượu gục mặt bàn, trong khoảnh khắc nhớ tới mẹ mình, trong nháy mắt chạy như bay ra khỏi phòng ăn, hòa lẫn vào trong làn mưa đêm kêu to: "Mẹ —————— "

      Dương Lệ Vũ đứng ở lầu hai phòng ăn, yếu ớt quay đầu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh lao ra cửa lớn, sắc mặt bà tái nhợt nở nụ cười cuối cùng trong cuộc đời, ngã sấp xuống trước bàn, nhắm hai mắt lại, máu tươi tràn ra khóe miệng, bàn tay nắm chặt mạnh mẽ trong gió.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 901: thực
      Mưa, nhàng rơi!

      chiếc taxi thắng gấp ở trước cái hẻm , Đường Khả Hinh hai mắt rưng rưng, cả người loạng choạng sốt ruột nhảy xuống xe, giẫm lên bùn đất ẩm ướt về phía trước! ! Trong đầu xuất rất nhiều điều muốn với mẹ, nghẹn ngào nức nở run rẩy gọi: "Mẹ... Mẹ..."
      Tí tách… ngõ sâu sâu!

      Đường Khả Hinh thở phì phò, tay chống vào tường loang lổ, hai mắt run rẩy rơi lệ, sốt ruột chạy về phía trước! !

      Trong ngõ , có bóng đèn sáng lan tỏa ấm áp ra xung quanh.

      Đường Khả Hinh rơi lệ sốt ruột về phía trước, nhìn về phía cái biển hiệu quen thuộc kia, lòng bỗng nhiên tê rần, nhanh chóng bước lên phía trước, hai tay đập vào cửa, gọi to: "Mẹ! Mẹ! ! Mở cửa cho con! ! Mẹ! !"

      thanh thê lương vang lên trong đêm mưa.

      Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa hàng rơi lệ.

      bao lâu, đèn trong cửa hàng đột ngột sáng lên.



      Lý Tú Dung mặc quần áo mỏng mặc ở nhà, bên ngoài khoác áo ngủ, cứ như thế bước ra ngoài, nghe thấy tiếng khóc của con , hai mắt kiềm chế được rơi lệ!! Bà mở cửa ra, ánh đèn len lỏi ra bên ngoài, bà nhìn thấy con khóc thương tâm ngẩng đầu lên nhìn mình, bà khiếp sợ gọi: "Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh trừng hai mắt đẫm lệ, nhìn mẹ mặc áo sơ mi mỏng, quần dai màu đen, khoác áo ngủ bên ngoài, búi tóc cao, sắc mặt tiều tụy mang theo tâm trạng buồn bã, lo lắng đứng trước cửa hàng nhìn mình, nước mắt của rơi lã chã, đọt nhiên quỳ xuống trước mặt mẹ, ngẩng đầu lên sám hối, nghẹn ngào ; "Mẹ ——— con sai rồi, con xin lỗi người! !"

      "Khả Hinh?" Lý Tú Dung nhìn bộ dáng này của con, kinh hãi cúi đầu, đau lòng ; "Con làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, đau lòng nhìn mẹ, lại tiếp tục quỳ, nghẹn ngào nức nở ; "Mẹ... Con biết nhiều năm nay mẹ chịu nhiều đau khổ như vậy, thế nhưng con chưa bao giờ ngừng giận mẹ vì bỏ rơi con và cha, vì vậy con có lần nào nghĩ cho mẹ! ! Vẫn luôn nghĩ!"

      Lý Tú Dung đứng ở bên, nắm chặt áo ngủ, chân mềm nhũn, cúi đầu xuống đau lòng, nghi ngờ nhìn con .
      Đường Khả Hinh nhìn sâu vào mẹ, nước mắt lại rơi nhiều hơn, nghẹn ngào : "Thế nhưng vì sao cho tới bây giờ con cũng có nhớ tới, hồi bé con thường xuyên bướng bỉnh, mẹ cầm roi muốn đánh con, mẹ liền quay mặt để khóc, vào những buổi tối mẹ thường lén lút vào phòng con đắp chăn cho con, thậm chí lúc cha bị bắt vào tù mẹ vì con và mà phải đau khổ cầu xin..."

      Trong nháy mắt hai mắt của Lý Tú Dung tràn đầy nước mắt, mặt run rẩy, kích động, co quắp có chút thê lương cùng đau khổ, nhìn con nghẹn ngào hỏi; "Làm sao con biết được chuyện của buổi tối hôm đó?"

      "Mẹ..." Đường Khả Hinh lại ngửa đầu rơi lệ nhìn bộ dáng của mẹ, vì mẹ và xa cách nhiều năm như vậy, đau lòng rơi lệ : "Mẹ dành tình thương cho con, thế nhưng con lại hận người, thực ra mẹ là người rất dũng cảm, vì cha mà đến vườn nho, qua nhiều năm như vậy mà con hiểu lầm mẹ cha!"
      Thân thể Lý Tú Dung chấn động mạnh cái, rơi lệ, trong nháy mắt bà cầm tay của con kéo vào trong cửa hàng rồi đóng cửa vào, vỗ mặt con , sốt ruột hỏi: "Khả Hinh! ! Con cho mẹ, sao con có thể biết việc này ?"

      Đường Khả Hinh cảm nhận được thân thể của mẹ, đau lòng, nức nở : "Làm sao con biết quan trọng, quan trọng là mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới! Mẹ vẫn còn cha, vẫn như trước!"

      Nước mắt của Lý Tú Dung chảy xuống, lại khẩn trương cùng lo lắng vỗ mắt con, giọng nặng nề hỏi; "Con cho mẹ! ! Rốt cuộc ai cho con biết việc này! ! cho mẹ biết !!"
      Đường Khả Hinh nghẹn ngào rơi lệ lắc lắc đầu, : "Con biết, có người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, ấy là chủ của phòng ăn..."

      Sắc mặt Lý Tú Dung trong nháy mắt tái nhợt, tay run run rẩy run rẩy nắm chặt cánh tay con , chuyện cũ từng chút trở về, đó là Lệ Vũ ra tất cả, bà trận thê lương cúi đầu, nghẹn ngào ôm con rơi lệ, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ : "Lệ Vũ, nhiều năm như vậy, bà còn việc này ra làm cái gì?"

      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh đau lòng nắm chặt tay mẹ, nước mắt nhanh chóng chảy xuống : "Mẹ! !Mẹ bị ủy khuất nhiều năm như vậy! ! Con phải hiếu thuận chăm sóc tốt cho mẹ, con nỗ lực đem tất cả điều tốt đẹp đến cho mẹ, rồi cứu cha ra khỏi tù! !"

      Lý Tú Dung trừng mắt hai mắt đẫm lệ, run rẩy nắm hai tay con , khẩn trương cùng vội vàng ; "Khả Hinh! Con nghe mẹ ! Trong qúa khứ mẹ chịu sống khổ cực là muốn con được sống tốt! Chuyện này đều qua, con ngàn vạn lần được dính vào chuyện này! Sau này cũng cần đến tìm mẹ! ! Biết ?"

      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh trận thống khổ kêu, kích động ; "Con mẹ phải người tham sống sợ chết, nhiều năm qua con hiểu lầm như vậy mẹ biết con khổ sở như thế nào ? Con quan tâm con có nguy hiểm hay ! ! Con chỉ muốn cha mẹ được sống vui vẻ khỏe mạnh! !"

      "Khả Hinh! !" Lý Tú Dung lại trầm giọng, thống khổ kêu lên, khẩn trương : "Con nghe mẹ ! ! Này tất cả đều qua! Toàn bộ đều qua! Mẹ nhịn nhiều năm như vậy, rốt đợi đến khi con trưởng thành! Mẹ muốn con tìm hiểu về chuyện này! Con hãy sống tốt cuộc sống của con, hãy mạnh mẽ hơn so với quá khứ như thế là mẹ vui mừng rồi! Đồng ý với mẹ! ! được truy cứu chuyện này! Mẹ muốn con được an toàn khỏe mạnh lớn lên! !"
      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía Lý Tú Dung, lại đau lòng : "Mẹ cùng cha đều sai rồi! ! Bí mật là giấu được , phải mẹ cùng cha biến mất khỏi thế gian này bí mật biến mất! nay Hoàn Cầu cũng gặp nhiều vấn đề, tất cả đều đến cùng lúc, ai có thể ngăn chặn được!! Con thể lờ chuyện này được! !"

      Lý Tú Dung khiếp sợ hỏi: "Hoàn Cầu xảy ra chuyện gì?"

      "Con biết! Chỉ là gần đây từng chuyện đáng sợ đều từ từ tới! !" Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay của mẹ, vội vàng : "Mẹ, mẹ cho con biết, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con van cầu người, cho con biết !"

      Lý Tú Dung mâu thuẫn, do dự...
      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh lại đau lòng rơi lệ nắm chặt hai tay mẹ, khẩn thiết khóc : "Mẹ có biết con mong muốn được sống cùng cha mẹ như thế nào ? Con còn tưởng tượng trong quá khứ cha mẹ đứng phía sau con cùng đón ánh sáng mặt trời rồi cùng con vui đùa! Nếu như thời gian trôi hãy để cho con phụng dưỡng cha mẹ thời gian cuối đời, cha mẹ đằng trước con theo phía sau..."

      Lý Tú Dung rơi lệ...

      "Mẹ! ! cho con biết , năm đó xảy ra chuyện gì! !" Đường Khả Hinh lại cấp thiết gọi mẹ.

      Lý Tú Dung hai mắt lóe ra, đau lòng rơi lệ kiềm chế lâu, rốt cuộc nắm chặt tay của con kéo vào phong bếp, đứng trong bóng tối mới giọng yếu ớt ; "Khả Hinh! ! Mẹ cho con biết, hơn ba mươi năm trước, ở làng xảy ra chuyện trúng độc chì của rượu nho, lúc đó quả thực rất nhiều người chết! Thế nhưng vườn nho kia là mảnh đất mà cha con đề nghị Tưởng lão khai phá ! !"

      Đường Khả Hinh tâm bỗng nhiên phát lạnh, lại cấp thiết nhìn mệ, : "Con... Ba con?"

      "Đúng! !" Lý Tú Dung trận khủng hoảng cùng sợ hãi : "Thế nhưng thực, cha con cũng có gây ra chuyện kia! !"

      " xảy ra chuyện gì ?" Đường Khả Hinh lại khẩn trương hỏi.

      Lý Tú Dung nuốt khô ở cổ họng, yếu ớt ; "Tưởng lão lúc đó muốn ở trong nước có giống nho dàng giêng cho mình, cha con nhìn trúng mảnh đất kia, chỗ đó có sỏi đá, đất quý giá! Liền đề nghị trồng nho ở nơi đó thậm chí lúc đó còn cùng quan chức địa phương cấu kết ! Chuyện này khá lớn!"

      Đường Khả Hinh khẩn trương nghe.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Thế nhưng..." Lý Tú Dung hai mắt run rẩy, kích động ; "Nhưng bởi vì lúc đó Hoàn Cầu xảy ra chuyện khác, tạm thời hoãn lại! ! Cha con cũng bởi vì chuyện này cha con từ chức ở Hoàn Cầu, rồi cử người khác cùng Tần lão gia cùng nhau trông chừng mảnh đất kia! Trong đó còn bao gồm cả sở trưởng sở nghiên cứu cùng phu nhân! Việc này tiến triển rất tốt, rốt cuộc thu hoạch được vụ nho thứ nhất, khi đó tất cả mọi người dều rất thưởng thức, để ăn mừng đợt nho thứ nhất nghiền ép thành công, người phụ trách Hoàn Cầu tổ chức tiệc mời tất cả người trong thôn đến ăn mừng cùng thưởng thức rượu nho, nhưng... Bọn họ uống vào bao lâu, liền bị trúng độc chì phải bỏ mình, trong đó còn bao gồm ông ngoại và bà ngoại của con! ! Mẹ lúc đó ở ngoài đọc sách, ở nơi đó, tránh được kiếp, nghe ít đứa nhặt quả nho lên ăn cũng bị chết, thây trải khắp cánh đồng! Người của sở nghiên cứu, người phụ trách của Hoàn Cầu và Tần lão gia cũng đều bị chết! !"

      Đường Khả Hinh trong lòng cảm tháy ớn lạnh, lại khẩn trương hỏi: "Vậy…Chuyện này có điều tra sao?"

      Lý Tú Dung chợt cảm thấy trong lòng lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt : "Điều tra! ! Thế nhưng mọi người ở vườn nho đều chết! ! Tìm hiểu làm sao được?"

      Đường Khả Hinh liền tiếp theo ; "Vậy chuyện này, cứ như vậy giải quyết sao?"

      "Nhưng! !"Trong bóng đêm Lý Tú Dung, nhìn về phía con khẩn trương : "Lúc đó bởi vì chuyện này, tác động quá lớn, thủ tướng phái quan lớn xuống, tự mình muốn điều tra chuyện này, thế nhưng biết vì sao, vòng trong thôn, liền hướng tuyên bố ra ngoài là tiếp tục phái người bắt tay vào làm điều tra, lại làm cho chuyện này giải quyết được gì, bên ngoài vẫn truyền tin bởi vì Tưởng lão chịu trả tiền mua đất nên mới để cho hơn ba trăm người trong thôn chết oan! !"

      " thực có phải thế ạ?" Đường Khả Hinh khẩn trương hỏi! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 902: Bình an vô .
      Editor: Chi Misaki.
      Lý Tú Dung nhìn sâu vào đôi mắt Đường Khả Hinh, do dự rất lâu, cuối cùng lắc lắc đầu, yếu ớt : " phải! !"
      Đường Khả Hinh lại khẩn trương cùng sốt ruột nhìn về phía bà ấy, hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a?"
      Đôi con ngươi Lý Tú Dung ngừng lóe sáng, kéo con ngồi chiếc ghế trong góc phòng bếp, bàn tay rét run, hơi run rẩy nắm lấy bàn tay của con , rồi tiếp: "Tất cả mọi người đem chuyện này, đặt ở người Tưởng lão, ai cũng suy đoán rằng trong quá trình sản xuất rượu nho xảy ra chuyện, thế nhưng lại có ai quan tâm đến quan viên hợp tác với Hoàn Cầu!"
      Hai mắt Đường Khả Hinh sáng ngời, khẩn thiết nhìn về phía Lý Tú Dung.
      Lý Tú Dung liên tục thở dốc, đau lòng bất đắc dĩ ; "Đáng thương cho ông ngoại, bà ngoại của con, cứ ra cách minh bạch như vậy , ngay cả oan hồn cũng có khi truy đuổi Tưởng lão, cùng lúc đó còn có cả đám người chưng cất rượu. Kỳ thực chuyện này, về sau mẹ mới biết, đây ra là hồi chiến tranh giữa các quan viên! Lúc ấy vì để cho thị trưởng có thể nâng cao địa vị của mình, liền kéo theo cả quan viên giúp chúng ta khai phá vườn nho xuống nước! !"
      Trái tim Đường Khả Hinh tê rần, nhìn về phía Lý Tú Dung, khẩn trương ; "Ý của người là... Những quan viên này vì để cho mình có thể thăng chức nhanh, liền đem toàn bộ người trong thôn độc chết?"
      Lý Tú Dung ngẩng đầu, nhìn về phía con , lại khẩn trương nắm lấy hai tay , thần kinh căng như dây đàn : "Khả Hinh! !Con phải biết, đây chỉ là người, mà là cả tập đoàn! tập đoàn đáng sợ! Lúc đó mẹ trở lại, thăm hỏi rất nhiều người, mới rốt cuộc biết được trong buổi tối hôm ấy, lão trưởng thôn ở chỗ đó nghe thấy, ông ý từng có ngày, chính ông ấy khi làm việc ở phòng nghiên cứu, hiểu sao lại nghe được thanh lạ, liền kỳ quái dừng lại, nghe thấy có quan viên nào đó gọi điện thoại, nhiệm vụ sắp sửa bắt đầu... Ông ấy , đây rốt cuộc là nhiệm vụ gì, thế nhưng ông ấy lại nghe được cái tên bí mật quan viên , được rồi, nếu như trang viên trồng nho hoàn thành, có rất nhiều quan viên được thăng chức! Cho nên tuyệt đối thể để cho chuyện này xảy ra! Lúc đó lão trưởng thôn còn vì chuyện này mà cảm thấy quái dị, nhưng cũng dám lung tung , cho đến khi thôn dân trúng độc, ông ý mới hiểu được tình huống đêm đó, nhưng lại bởi vì sợ, cho nên vẫn dám ra, cho đến lúc mẹ cùng ông ấy chuyện , ông ấy mới dàn dụa nước mắt đem chuyện hôm ấy kể lại!"
      "Điều này cũng có thể trách ông ấy được, nhà ai cũng có vợ con, có đứa , đều muốn người khôn giữ lấy mình..." Lúc bà , nhớ tới chính bản thân mình cũng chịu ủy khuất, chợt cảm thấy đôi mắt lại tràn đầy lệ.
      Đường Khả Hinh nghe được, cảm thấy trong lòng trận run rẩy, sắc mặt có vài phần trắng bệch, nặng nề thở vài cái, mới làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhìn về phía mẹ mình hỏi lại: "Kia... Về sau sao ạ? Người và cha sao có thể lại để cho chuyện này tiếp tục được điều tra?"
      Lý Tú Dung dừng lại chút, mới tiếp: "Hoàn Cầu từ sau chuyện này, vốn xảy ra đại ! Nhưng bởi vì được ủy viên Trương nỗ lực bảo vệ, nên tập đoàn cũng vì thế được bảo vệ, chuyện này, còn có phần công lao của cha con! Cha con lúc đó tự mình giới thiệu, mọi người trong Hoàn Cầu, tuyệt đối làm ra chuyện này có trời đất chứng giám, càng e ngại công bố chân tướng! Nhưng ít nhất muốn trả lại công đạo cho hơn trăm vạn công nhân! ! tập đoàn phải đối mặt với rất nhiều sóng gió, liên lụy đến mơ ước cùng kế sinh nhai của biết bao nhiêu người, chính phủ cũng vì hơn ba trăm thôn dân tử vong, mà để cho tập đoàn khổng lồ như thế đóng cửa! Thế nhưng con cũng , bí mật là thể giấu được ,rồi ngày bị phát .Từ sau kiện thôn dân trúng độc chì tử vong, Tưởng lão cùng cha con mơ hồ phát ra, có người mưu đồ muốn mượn bí mật này lật đổ Hoàn Cầu, thậm chí nhắm thẳng vào Tưởng lão! Phải biết rằng Tưởng lão thế nhưng nhân vật trọng yếu ở Hoàn Cầu ! Cha con vẫn cảm thấy kiện trúng độc chì nhiều năm trước có gì đó rất kỳ quặc, liền muốn phái người điều tra, để cho chuyện này triệt để lắng xuống, thể trở thành họa lớn cho Hoàn Cầu! Khi đó, trong lòng mẹ đối với chuyện ông bà ngoại mất, vẫn có oan khuất, liền quyết định trở về chuyến , mới đầu cha con còn chịu, thế nhưng mẹ khăng khăng trước, bởi vì mẹ lớn lên ở đó, mặc dù người trong thôn đại đa số đều tử vong, thế nhưng ngoài núi kỳ thực vẫn còn gia đình sinh sống, mẹ nghĩ muốn thông qua dấu vết để lại, nhìn xem có thể phát ra chút chân tướng hay . Ai biết lúc mẹ trở về, vô cùng đáng sợ , gia viên mỹ lệ thời thơ ấu kia , vậy mà trong nháy mắt giống như Quỷ thành, chỉ có nho giống lúc đó cha con chọn, là vẫn nguyên như cũ ở nơi đó có người sắp xếp, cắm rễ nảy mầm, mẹ thực kích động, liền cắn răng đem chuyện này tra xét cho ràng! Thế nhưng ai biết được, điều tra nghe ngóng đến cuối cùng, mẹ mới phát , căn bản là tra được, bởi vì chuyện này dính dáng đến rất nhiều người!"
      Đường Khả Hinh nắm chặt lấy hai tay của bà, khẩn trương : "Liền bởi vì như vậy, mà mẹ về nhà điều tra việc bị phát ! Cha lại vì xảy ra kiện phóng hỏa mà phải vào tù, người liền bị những người giấu trong bóng đêm ấy dằn vặt đến đáng sợ!"
      Đôi mắt Lý Tú Dung rưng rưng, cúi đầu, chịu đựng ủy khuất cùng hoảng sợ : "Bọn họ phải là người, bọn họ là đám ma quỷ, vì đạt được mục đích, giết người chớp mắt! ! Dục vọng cùng quyền lợi là thứ đáng sợ nhất thế giới này, nó có thể làm cho người ta biến thành ma quỷ!"
      "Mẹ!Con vẫn có chuyện hiểu!" Đường Khả Hinh khẩn trương nhìn về phía Lý Tú Dung, : "Cha con là nhân vật quan trọng của Hoàn Cầu, vậy vì sao cha vào tù, mẹ lại cầu cứu người nhà họ Tưởng?"
      "Cầu cứu?" Lý Tú Dung phẫn hận nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghiến răng nghiến lợi ; "Ta đến chết cũng cầu bọn họ! Ta đến chết cũng muốn ta cùng con của ta bị vướng vào chuyện này. Ta đến chết cũng muốn các con phải chịu khổ giống ta như vậy! Ta đến chết cũng muốn con ta cùng hai nhà Trang, Tưởng này có bất kỳ mối quan hệ nào cả!"
      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh hiếu kỳ chính là chuyện khác, kinh hãi ; "Nhưng là chuyện này cũng trôi qua nhiều năm như vậy rồi, Hoàn Cầu cũng được thủ tướng cùng ủy viên Trương che chở nhiều năm, hẳn là qua ? Vì sao Hoàn Cầu vẫn còn liên tiếp xảy ra những việc như vậy chứ? Chẳng lẽ Hoàn Cầu thực còn có nhược điểm nào đó, bị người nắm ở trong tay?"
      Lý Tú Dung nhanh chóng đối với con : "Con phải hiểu được ràng chuyện này, Hoàn Cầu năm đó được ủy viên Trương cùng cha của ông ta giúp đỡ, giữ được Hoàn Cầu có việc gì, cái nợ này cần phải trả! Năm đó hơn ba trăm người dân bỏ mạng, bao nhiêu sinh mạng của quan viên cùng Tưởng lão buộc cùng chỗ, Tưởng lão nếu như phải trả cái giá đắt , ông ta có thể giữ cho Hoàn Cầu này đời đời thế thế vinh quang hay sao?"
      Đường Khả Hinh tức khắc hỏi: "Vậy Hoàn Cầu có thứ gì đó, bị uy hiếp sao?"
      Lý Tú Dung thở gấp vài lần, lại nhanh chóng : "Năm đó kiện hơn ba trăm người tử vong, Tần lão cũng trúng độc bỏ mình, thế nhưng thiếu gia Tần gia, tức là cha của thị trưởng trước, Tần Như Lãng đối với chuyện này tức giận bất bình, liền muốn vì cha mình hạ lệnh tra chuyện này, nhưng bởi vì chuyện với Tưởng lão trong đêm, ông ta liền trở nên trầm mặc , từ đó Tần gia liền cùng Tưởng, Trang hai nhà kết thành thế giao, đêm đó, bọn họ rốt cuộc chuyện gì, ta mặc dù ràng lắm, thế nhưng ta về sau nghe , kiện trúng độc chì này bị người sau điều tra ! Bọn họ liền kiểm tra đối chiếu còn có văn kiện bí mật chân chính của Tưởng Trang hai nhà, toàn bộ được cất giấu ở nơi! Tập đoàn từ đó bình an vô ! Hỗ trợ, kiềm chế lẫn nhau.Thế nhưng văn kiện bí mật này, rốt cuộc được cất giấu ở nơi nào, ta biết, ta chỉ nghe , ban đầu bị Tưởng lão đoạt được, cất giữ ở chỗ, về sau lại bí mật biến mất..."
      Đường Khả Hinh trong nháy mắt nhớ tới chai rượu đỏ kia, ánh mắt chợt lóe, tức khắc trái tim như vỡ vụn, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt ; "Mẹ... Nếu như chúng ta... Có thể tìm được tư liệu này... Có phải nếu tiêu hủy nó, tất cả mọi người đều bình an vô ?"
      Lý Tú Dung trầm trọng nhìn về phía con , tức khắc gật đầu, ; "Đúng! !Tất cả mọi người đều bình an vô ! Bao gồm cả những người giết người như ma quỷ đó!"
      "Vậy hơn ba trăm thôn dân, bao gồm ông ngoại bà ngoại, còn có những đứa trẻ đáng thương đó, toàn bộ bị chết oan sao?" Đôi mắt Đường Khả Hinh tràn đầy lệ .
      "Khả Hinh! !" Lý Tú Dung bất đắc dĩ nắm chặt tay , nghẹn ngào rơi lệ, lời thấm thía: "Sinh mệnh con người thực yếu đuối! ! Nếu như con thể làm cho mình trở lên cường đại, ngày nào đó con bị người khác khi dễ!"
      " phải như thế!" Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn về phía bà, kích động : Con vẫn tin có quỷ thần, thế nhưng con tin có tín ngưỡng! ! Mỗi sinh mệnh trong thôn, đều là thuần khiết như vậy! Chúng ta thể luôn luôn mực hi vọng thượng đế có thưởng phạt phân minh, bởi rốt cuộc có thượng đế hay ? Con vẫn suy nghĩ vấn đề này! Ông ấy quản được nhiều như vậy sao? Chúng ta thể cứ thụ động cảm thấy, người khác cao cao tại thượng, chúng ta liền phải chịu khi dễ! Đây là là lý luận đích thực của thế giới sao? Tuyệt đối có cái lý luận như vậy! Con thể để cho chuyện này bị vùi lấp như vậy được, con cũng thể để cho cha mẹ, bị ma quỷ trong bóng đêm khi dễ! Con phục! ! Con phục! ! !"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      "Khả Hinh! !" Lý Tú Dung đau lòng kích động nắm lấy tay của con : "Con chỉ là người bình thường! Con có thể làm cái gì a? Chuyện này, con cần lo nhiều như vậy! !"
      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh sắc mặt ngưng trọng kích động nhìn về phía mẹ mình, nghẹn ngào : "Đó là hơn ba trăm thôn dân a! Bên trong còn có nhiều người làm ra những cống hiến đối với rượu nho của nước ta! Bao gồm cả thân nhân của họ, bằng hữu, cha mẹ của người, còn có những người nghiên cứu rựơu đỏ trong sở nghiên cứu kia nữa,! Hoàn Cầu cũng thể vẫn tiếp tục như vậy! ! Con ở Hoàn Cầu làm việc lâu, chứng kiến đồng nghiệp của con, cấp của con mang lại cho con nhiệt tình cùng ấm áp, sư phụ mang lại cho con mến cùng tín ngưỡng! ! Bọn họ phải đổ mồ hôi và máu, trí tuệ và nhiệt tình, làm sao lại có thể để cho những người cao quý như vậy bị lạm sát vô tội chứ? ! ! Vì sao mơ ước của họ lại bị những thứ ma quỷ kia trói buộc chứ! ?Con phục! ! Con tuyệt đối phục! !
      "Khả Hinh! !" Lý Tú Dung lại đau lòng nhìn về phía con , rơi lệ ; "Con muốn làm gì a? Con rốt cuộc muốn làm gì a? Con đừng dọa mẹ! ! Đừng như vậy! Mẹ cho con biết chân tướng này, chỉ là hi vọng con có thể bảo toàn được tính mạng! phải muốn con làm những chuyện khác a?"
      Đường Khả Hinh dường như nghe được tiếng gọi của đồng nghệp ở khách sạn, những người đó phải cẩn trọng nhưng tràn đầy nhiệt tình, cùng nhau bảo vệ cái nơi mà coi như gia đình kia, những đồng nghiệp ngừng khẩn trương làm việc, mệt mỏi thở dốc, những người từng ngày sống trong khói dầu, dùng hết công sức của mình làm ra những bàn mỹ thực, lại ở khi yến hội qua , trầm mặc ngồi xổm trước bếp lò, ăn bữa tối thanh đạm bằng bánh mỳ, Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên hai người đàn ông vì Hoàn Cầu cống hiến tận tâm tận lực, có đôi khi ở trước bàn làm việc ánh mắt chuyên sâu, khiến lòng người kích động như vậy, nước mắt của từng giọt, từng giọt chảy xuống ...
      "Khả Hinh! ! Hoàn Cầu nếu như tại mà chấn động, liền có thể sụp đổ chỉ trong đêm!Con nhất định được liên quan đến chuyện này, mẹ van cầu con!" Lý Tú Dung lại khóc .
      "Mẹ..." Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, đột nhiên lại kích động rơi lệ nhìn về phía bà, tình : "Chúng ta là mang theo tình tới cái thế giới này , chỉ là do mẹ dưỡng dục,cha giáo dục, còn có nhiều nhiều... Con làm việc trong tập đoàn, nhận được phòng làm việc sáng sủa, tứ bút, trí tuệ, tín ngưỡng, mến, tất cả tất cả những cái đó! Hết thảy tất cả, nếu như con chút cũng chịu trách nhiệm, lấy đâu ra mặt mũi chuyện về tín ngưỡng? Lấy đâu ra mặt mũi đối diện với những đồng nghiệp cùng con đồng sinh đồng tử! ?"
      "Khả Hinh! ! ! Con muốn làm gì?" Lý Tú Dung nhất thời kích động khẩn trương nhìn về phía con ! !
      ****
      Mưa đêm, vô số người trong bóng tối, từng bước từng bước hướng về con hẻm tới...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 903: Vì , vì em.
      Editor: Chi Misaki.
      Tí tách , tí tách !!
      Mưa vẫn ngừng trút xuống,! !
      Vô số người bóng đêm, nhìn thấy cuối ngõ hẻm phía trước, liền lập tức muốn tung mình tiến lên, lại trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng đạn đều nghiêng người tránh né, nhanh chóng rút súng vô thanh ra, cùng bọn họ quyết trận sống mái với nhau! !
      cặp song bào thai nhanh chóng cầm súng xuất , hai chân đạp lên mặt tường, cả người tung mình nhảy lên, quát to tiếng, đồng thời rút súng lục, liền lập tức giết chết hai người bóng đêm, Lãnh Mặc Hàn cũng đón từng đợt mưa đạn mà người bóng đêm bắn qua đây, trong nháy mắt lên nòng súng, cùng bọn họ quyết đấu trận kịch liệt, Uyển Thanh nhanh chóng cùng mọi người nhanh nhào vào cái hẻm , kêu to: "Mau! ! Bảo vệ Đường tiểu thư cùng Đường phu nhân an toàn! !"
      “ Vâng! !" Hơn mười người áo đen trong nháy mắt nhảy đến trước bước chia ra trái phải xung quanh, quan sát tình hình!
      Uyển Thanh khẩn cấp tới trước ngôi nhà, dùng sức vỗ cửa, kêu to: "Đường tiểu thư! ! Đường phu nhân! !"
      vừa đập cửa, vừa thở gấp, nhìn về phía cánh cửa cũ rích dễ dàng bị phá nát, đập mạnh hơn, kêu to: "Đường tiểu thư! ! Đường phu nhân! !Nhanh mở cửa! !"
      lâu sau...
      Lý Tú Dung lại lần nữa mặc quần áo đơn giản, đón làn mưa đến, tức khắc hoang mang mở cửa, nhìn thấy trong trẻo dịu dàng động lòng người, bà lập tức kinh ngạc hỏi: "... là ai?"
      Uyển Thanh thở gấp, nhìn về phía Lý Tú Dung khẩn trương : "Đường phu nhân, chào ngài! ! Chúng ta là bảo tiêu mà tập đoàn Hoàn Cầu phái tới, bởi vì Đường tiểu thư hiểu sao lại mất tích, chúng tôi vô cùng lo lắng cho an nguy của ấy, xin hỏi ngài có biết tình hình của ấy ạ?"
      Lý Tú Dung lập tức trong lòng dâng lên cỗ rét lạnh, nhanh chóng ; "Nó tới! ! Hơn mười phút trước liền rồi! Khả Hinh xảy ra chuyện gì sao?"
      " ấy tới! !" Uyển Thanh thào ba chữ này, mặc dù còn lo lắng, nhưng ít nhất vẫn biết là ấy tạm thời an toàn , liền thở hắt cái, lập tức sai người : "Tức khắc bảo vệ Đường phu nhân đến nơi an toàn!"
      Lý Tú Dung nghe thấy những lời này, liền biết có chuyện xảy ra, sắc mặt lập tức tái nhợt : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con của tôi thế nào rồi ?"
      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? hai giờ đêm đến gõ cửa, rốt cuộc có muốn cho lão tử ngủ hay đây!" thanh khác truyền đến, người đàn ông tráng kiện,hai mắt buồn ngủ, vẻ mặt phẫn nộ tới, mắt còn chưa thấy ràng, liền theo thói quen vung lên tay, trong nháy mắt liền bổ tới mặt Lý Tú Dung.
      "A ——————" hồi tiếng kêu thê lương vang vọng! !
      Uyển Thanh trong nháy mắt ném người đàn ông vóc người vạm vỡ này qua tay, ngón tay trong nháy mắt quấn lấy cổ tay , mắt nháy cái, chỉ nghe được răng rắc tiếng, cổ tay người này liền bị bẻ gãy.
      "A! !" Người đàn ông này ngã mặt đất, che tay của mình lại ngừng thống khổ kêu to! !
      "Ai! !" Lý Tú Dung nhìn về phía người đàn ông ít nhiều cũng sống cùng với mình vài năm tháng, nhất thời có chút biết phải làm sao.
      " thôi! ! tình rất khẩn cấp! !" Uyển Thanh lập tức nắm lấy cổ tay của bà, sau đó phân phó Thanh Bình cùng vài bảo tiêu giúp bà ấy thu thập chút quần áo đơn giản, rồi lập tức rời ! !
      Đêm nay, mưa này biết còn kéo dài đến bao lâu! !
      người bóng đêm có hình xăm cây trúc nơi cổ tay, nhanh chóng tung người nhảy lên, thừa dịp lúc thủ hạ cùng đối thủ quyết đấu, bỗng nhiên quyền muốn hướng lồng ngực Lãnh Mặc Hàn đấm tới, thú tính chợt lên trong ánh mắt Lãnh Mặc Hàn, vươn hai tay tạo thành hình chữ thập, lùi về sau chút, kẹp chặt nắm tay mà người đàn ông vừa tung qua đây, gầm lên tiếng, dùng hai cánh nay như kẹp sắp này tới kẹp chặt người đàn ông, trong nháy mắt đem đập thẳng xuống đất! !
      Người đàn ông kia trong lúc ngã xuống, lại vươn bàn tay chỉ có bốn ngón ra, ngón tay như rắn rết, mãnh thế tiếp cận lồng ngực Lãnh Mặc Hàn, đầu tiên là bốn ngón tay đâm thẳng đâm thẳng vào lồng ngực của , sau đó nắm chặt bàn tay lại đấm thẳng vào ngực !
      Lãnh Mặc Hàn mi tâm căng thẳng, cảm giác được trận đau đến nghiêng trời lệch đất, hít sâu hơi, hai tay nắm lại thành quyền, kéo mạnh thân thể của đập xuống đất, khuỷu tay húc thẳng vào lưng dưới của , phịch tiếng , chỉ nghe thấy trận thanh gãy sương vang lên, người nọ miệng phun máu tươi, muốn trốn kịp, Thanh Bình nha tiếng, tay cầm con dao, hướng bờ vai của cắm mạnh cái, ; "Muốn chết? Còn rất sớm! !"
      Lãnh Mặc Hàn nắm chặt tay, đứng ở trong mưa, nhìn thấy Uyển Thanh bí mật mang người , lập tức muốn cất bước tiến lên, lại cảm giác có phi tiêu sắc bén, xoạt qua gương mặt của , tao thành vết thương , trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh màu đen, nhanh như tia chớp phóng tới, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt ngập tràn độc ác, mười ngón tay đều kẹp phi tiêu, chỉ cần kích đều mất mạng! !
      Lãnh Mặc Hàn tức khắc tung người lên, chặn hai tay của ta qua đây, tay cũng ném ra đoản đao về phía éo của ta, ai biết ta vậy mà thân hình lại như xà độc uốn éo trốn được, trong lúc đó vô số con rắn lao đến người Lãnh Mặc Hàn, cặp song bào thai nhìn thấy tình trạng đó, lập tức quát to tiếng: cẩn thận, sau đó lập tức lao nhanh qua ném dây thép, quấn lấy rắn độc, ném mặt đất, rắn độc cuồng loạn xoay thân mình,uốn éo dãy chết! !
      " ghê tởm!" Thanh Bình hai lời, liền đốt lửa lưu hoàng Bác Dịch cho mình, ném về phía cái đống buồn nôn kia, nghiến răng nghiến lợi ; "Chị đây hôm nay có thời gian ăn thịt rắn của bọn mày! !
      Lãnh Mặc Hàn nghiêng người đứng ở trong mưa, nghe thấy người tới báo cáo , Khả Hinh còn chưa tung tích, liền nắm chặt nắm đấm, suy nghĩ: ấy rốt cuộc đâu? Đêm nay ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
      chiếc taxi màu hồng, ở trong làn mưa nhanh chóng chạy ! !
      Đường Khả Hinh ngồi ở phía sau ghế lái, nhìn về phía ngoài cửa sổ mưa ngừng chút xuống, đôi mắt của mờ mịt, lại nhớ tới, người đàn ông giao chai rượu đỏ cho mình trong bóng tối đó, trong lòng nghẹn ngào : dùng tính mạng để đổi lấy rượu đỏ giao cho tôi, thế giới này có phải cũng giống tôi , cũng khổ sở! Khổ sở cho những oan hồn chết , bất công như vậy, khổ sở cho đông đảo những người tâm huyết vì Hoàn Cầu, mà bị những ác ma đó quấn lấy? Tôi nghĩ nếu như còn sống, tôi tin nhất định người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, gánh vác hết vận rủi, mang lại cuộc sống tương lai cho Hoàn Cầu! ! thiên đường có khỏe ? Tôi thường xuyên nửa đêm tỉnh mộng, cũng cảm giác được cùng tôi tâm ý tương thông, cho tôi dũng khí, cho tôi sức mạnh! dùng tính mạng để đổi lấy cho tôi bí mật kinh người, dùng tính mạng để tiếp thêm sức mạnh cho tối... Tôi tới! ! Tôi nhất định tới! ! Mang theo hứa hẹn mà để lại cho tôi, hảo hảo mà về phía trước! !
      này trong lúc chuyện, hiểu chính mình có đường trở lại, dù có nguy hiểm cỡ nào, lại phát ra linh hồn của chính mình cùng người đàn ông trong bóng tối kia, tâm ý tương thông như vậy, nặng nề thở cái, tùy ý để nước mắt chảy xuống, lại kiên quyết cắn chặt răng quyết lùi bước...
      ***
      Chiếc Pikes Peak màu trắng thắng gấp ở ven đường! !
      Trang Hạo Nhiên trong lòng là trận quặn đau, bởi vì tìm được Đường Khả Hinh, nắm chặt tay lái, hai mắt dâng đầy nước mắt, đau lòng kêu to: "Khả Hinh! !Em ở đâu?Em rốt cuộc ở đâu?"
      thống khổ nằm ở ghế dựa, nhắm mắt lại, tùy ý để giọt nước mắt kia chảy xuống, lại nuốt ngụm máu tươi muốn phun ra trong cổ họng! !
      "Khụ khụ..." Trang Hạo Nhiên ho hồi, máu tươi phun thẳng ra, màu đỏ tươi nhiễm lấy áo trước ngực, sắc mặt của tái nhợt, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống , đôi mắt kiên nghị ánh lệ, bởi vì nhớ nhung, mà khuôn mặt thâm tình run rẩy tràn đầy đau đớn, thở gấp, hơi thở càng lúc càng suy yếu, lại vẫn như cũ cắn chặt răng, ngăn lại, lên đường tiếp tục tìm người con thương sâu sắc..
      Chuông điện thoại lúc này lại vang lên.
      Trang Hạo Nhiên thở gấp mấy lần, tay run run rẩy rẩy cầm lên di động, ấn nút nghe, đưa tới bên tai, suy yếu "Ưhm?"
      Bên kia truyền đến giọng ôn nhu.
      Trang Hạo Nhiên tức khắc ngẩn ra, nước mắt lập tức rơi xuống, trận kích động nặng nề thở ra, trong nháy mắt ném di động , nhanh chóng điều khiển Pikes Peak tuyệt trần lao vút trong bóng đêm! ! !
      ***
      Mưa, bóng trúc lay động, hồ bơi, sóng nước lăn tăn, ánh lên màu xanh trong vắt!
      Tô Thụy Kỳ cùng Tưởng Thiên Lỗi đồng thời đứng ở trước bãi cỏ, nhìn về phía thân ảnh dịu dàng che dù trước mặt, trong mắt là đau lòng cùng bất đắc dĩ.
      Xa xa truyền đến từng đợt thanh của xe đua! !
      Pikes Peak giống như tên bắn thắng gấp trước bãi cỏ! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Trang Hạo Nhiên run rẩy kéo chiếc áo sơ mi trắng duy nhất, nhanh chóng chăm chú mặc vào, lại sốt ruột lấy khăn tay, lau vết máu khóe miệng, nhịn xuống máu tươi muốn phun ra, nhanh chóng đẩy cửa xe, liền như vậy mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đón mưa , rốt cuộc nhìn thấy xa xa bóng dáng tìm suốt đêm, mặc đồng phục pha chế rượu, cầm cây dù màu đen, đưa lưng về phía , nhìn khối kiến trúc mà trắng trước mặt, hiểu biết nhìn về phía ảnh chụp Cambridge, trong lòng đau đớn, đôi mắt lại ướt.
      Đường Khả Hinh cầm cây dù trong suốt, đôi mắt ngập nước, nhìn về phía tòa kiến trúc màu trắng kia, trong lòng sâu sắc mặc niệm: từng muốn làm cây dù che mưa cho , nhưng vẫn có biện pháp thực lời hứa, em biết Hoàn Cầu so với tính mạng của còn quan trọng hơn, em biết quý trọng đến từng ngọn cây, cọng cỏ bên trong, huống chi là các nhân viên dốc hết tâm huyết vì tập đoàn, đây là chuyện liên quan đến sinh mệnh, ông trời che chở cho em và , để cho em nắm được chai rượu đỏ này, em còn cách nào có thể đối mặt với hơn ba trăm mạng người vì nghiệp rượu nho mà ra , em càng có cách nào đối mặt với nguy cơ to lớn mà Hoàn Cầu sắp phải đón lấy, em chỉ có thể làm như vậy... hãy tha thứ cho em, trai... Tha thứ cho em... Em , thế nhưng em với giống nhau, đều mang trong mình xứ mệnh của Hoàn Cầu , em nguyện ý vì , vì em, trả giá tất cả để bảo vệ nó...
      Trang Hạo Nhiên sốt ruột qua Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ, bước nhanh tới phía sau , sâu nhìn về phía ...
      Đường Khả Hinh cũng chậm rãi cầm cây dù trong suốt quay lại, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặt cười như hoa đào nở rộ mùa xuân.
      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía , cố nuốt vào ngụm máu tươi muốn phun ra, sắc mặt tái nhợt, mỉm cười.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 904: Kiếp sau.



      Mưa trong đêm tối vẫn tiếp tục!



      chiếc xe thương vụ màu đen, ở trong mưa đêm tháo chạy , hướng đến cư xá biệt thự chạy tới! !



      Uyển Thanh ngồi trong xe, đỡ Lý Tú Dung, nhìn thấy xe gấp chạy nhanh hướng cư xá, lòng của hơi hơi bình tĩnh lại. (





      "Bây giờ chúng ta muốn đâu?" Lý Tú Dung cũng ngồi ở vị trí, khỏi cảm giác được từng đợt hoảng loạn, ngẩng đầu ngắm đầu mà nhìn về đọan đường tối tăm phía trước, vẫn là vô cùng lo lắng cho con của mình ; "Tìm được Khả Hinh ?"



      " tìm được!" Uyển Thanh lập tức : "Dì yên tâm, bây giờ ấy an toàn!"



      Lý Tú Dung nghe lời này, lại như cũ có loại dự cảm tốt, tay khổi nắm chặt đặt lên ngực, nặng nề thở nhìn về phía trước, hai con ngươi u mà lóe lên lo sợ.



      Xe thương vụ thoáng cái thắng gấp tại trước biệt thự, Uyển Thanh thoáng cái mở cửa xe, trong nháy mắt lại bị viên đạn bắn trúng lòng bàn tay, kêu a tiếng, trong nháy mắt phanh mà đóng cửa xe, cũng mặc kệ máu tươi tuôn, nghiêm túc lớn tiếng bảo tài xế : "Nhanh! ! ! Lập tức lát xe rời ! !"



      Lái xe trong nháy mắt mãnh liệt đạp chân ga, nhanh chóng xoay tròn tay lái, thay đổi thân xe chạy thẳng về phía trước! !



      "Phanh Phanh Phanh phanh! !" Từng trận súng ngắn, trong nháy mắt toàn bắn xuyên qua cửa sổ thủy tinh phía trước, đem cửa sổ xe bắn mạnh, lái xe tức khắc nắm giữ kịp, lại để cho xe đánh thẳng tới cây lớn phía trước! !



      Hai thân ảnh màu đen trực tiếp từ trước xe cửa sổ thẳng xông vào, trong nháy mắt liền giơ đao lên, lướt qua cổ lái xe, giải quyết xong tính mạng của ta! !



      "Bảo vệ tốt Đường phu nhân! !" Uyển Thanh trong nháy mắt đẩy Lý Tú Dung ra phía sau, toàn bộ người lập tức tiến lên, song chưởng đánh ra, chịu đựng đau xót cùng hai người áo đen này đánh nhau, chưởng pháp nhanh chóng, toàn bộ là do Lãnh Mặc Hàn nhiều năm huấn luyện, ba người áo đen cũng trong nháy mắt từ trong xe nghiêng người trước, tại nơi hẹp này tham gia đánh nhau! !



      người áo đen muốn kéo mở cửa, hộ tống Lý Tú Dung rời ! !



      " được mở cửa xe! !" Uyển Thanh trong nháy mắt tay rút ra đoản đao bên hông mình, nghiêm túc mà kêu to : " ra ngoài liền hẳn phải chết! ! Nhất định thể mở cửa xe! !"



      xong, đem hết toàn lực, a kêu to tiếng, dồn lực lượng mà bức hai người áo đen ra trước xe cửa sổ, sau đó mới nhanh chóngđẩy tài xế ra, trong lòng tê rần, vẫn là cắn răng đẩy ta ra cửa xe, tay mới nắm chặt tay lái, cắn chặt răng, nhanh chóng xoay tròn tay lái, lại để cho xe thay đổi phương hướng, phía trước chạy thẳng nhanh ————



      Mười mấy tên áo đen nhanh chóng phóng tới trước biệt thự kia, đồng thời rút súng ngắn, cùng hơn mười tên bảo vệ ở biệt thự đánh nhau, vừa là người đứng đầu nhóm áo đen, người mặc màu đen có đeo gân tay, ánh mắt ta giống như linh thú lóe lên, nhanh chóng tiến lên, người như là tia chớp, tại đây từng trận gió đạn, lách mình vào trong biệt thự, nếu như Đường Khả Hinh là cầm rượu đỏ, trong nhà của ta nhất định có giấu cái bình rượu đỏ kia! !



      "Nhìn thấy người trong phòng, giết! !" lạnh lùng xong, vừa muốn giơ súng ngắn lên, khom người vào...



      Mấy chiếc trực thăng từ phía thẳng đáp xuống mà đến, từng trận tiếng súng bắn về phía đám người áo đen kia! !



      kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía trực thăng muốn đáp xuống đám người, có chút kinh ngạc, kêu to; "! !"



      Hơn mười người áo đen, vẫn còn người bị thương bên ngoài, toàn bộ thân rời ! !



      Hơn mười người mặc đồ màu đen như là quân trang, thân thể cường tráng, từ trực thăng quấn dây thừng hạ xuống, nhìn về phía người áo đen cầm đầu, bọ họ cũng chỉ là ánh mắt lạnh nhạt, cũng có dặn dò, rồi lại xoay mặt nhìn về phía biệt thự, tạm thời đảm bảo an toàn, lập tức gọi điện thoại, sau khi kết nối, tôn kính nói : "Những người trong biệt thự, tạm thời an toàn! ! Xin yên tâm! Chúng tôi cũng tiếp tục phái người bảo hộ Đường phu nhân an toàn!"



      ***



      Công trình kiến trúc tôn quý.



      Thư ký cầm ống , nghe xong người tới báo cáo, liền nhàng , ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi ghế da, tôn kính nói : "Người tới báo cáo, Đường phu nhân cùng người trong biệt thự toàn bộ đều an toàn, xin ngài yên tâm."



      Ánh sáng đèn bàn yếu ớt, chậm chạp chiếu ánh sáng lên ghế da, người đó cũng có xoay người...



      ***



      Mưa vẫn như cũ tí tách dưới mặt đất.



      Đường Khả Hinh cùng Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ sâu nhìn về phía đối phương.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Em vào trong đó rồi hả?" Lúc này Trang Hạo Nhiên, mới có chút đau lòng cùng lo lắng, nhịn được hỏi : "Toàn bộ người thế giới, vì tìm em, đều điên rồi!"



      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, chẳng qua là chống đỡ cây thân dù, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi tươi cười.



      Trang Hạo Nhiên vội vàng mà nhìn .



      "Chẳng qua là ra ngoài chút..." Tối nay Đường Khả Hinh tiếp nhận quá nhiều tin tức, dịu dàng dứt lời sau, đột nhiên mắt hoa lên, lòng tay mền nhũn, cái dù liền rớt xuống, toàn bộ người giống như muốn té xuống...



      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ôm chặt thân thể của , đau lòng ; "Khả Hinh!"



      Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ đều tiến lên, đau lòng mà nhìn về phía Đường Khả Hinh.



      Đường Khả Hinh rồi lại tựa ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, mệt mỏi như vậy, giống như muốn bất tỉnh.



      Trang Hạo Nhiên lại vội vàng, vội vàng đau lòng mà ôm ngang Đường Khả Hinh lên, trầm mặc mà vào biệt thự...



      Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ đứng ở bên, nhìn về phía bóng dáng run sợ cùng xinh đẹp, lúc này mới nháy mắt hoảng thần, bọn họ giống như là kiếp trước kiếp này đều định trước là người .



      Từng đợt gió thổi qua, mát lạnh xuyên qua lòng! !



      Cửa căn phòng nhanh chóng mở ra.



      Trang Hạo Nhiên ôm ngang Đường Khả Hinh, bước nhanh mà vào phòng, bước qua gian yên tĩnh, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí mà đặt giường mềm mại, nhìn bộ dáng tiều tụy cùng mệt mỏi của , kiềm được mà đem ôm vào trong ngực, nặng nề hôn tóc của , giống như thở dài; "Em làm sợ muốn chết! ! phải là với em rồi sao, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng nên rời khỏi tầm mắt của ? tìm em suốt cả buổi tối, nhanh điên mất rồi! !"



      Đường Khả Hinh tựa ở trong lồng ngực cứng rắn của Trang Hạo Nhiên, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể của , hai con ngươi cũng nhịn được rưng rưng, duỗi ra hai tay vòng quanh hông của , nhịn được mà làm cho mình cuộn rút tròn vào bên trong thân thể của .



      Trang Hạo Nhiên cảm giác được Đường Khả Hinh khát vọng bản thân như vậy, có chút nghi ngờ buông ra, bưng lấy mặt của , hai con ngươi lưu chuyển, nhìn kỹ có chút tiều tụy cùng bộ dáng muốn lại thôi, lo lắng ; "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Em sao vậy?"



      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dừng lại trong chốc lát, rốt cuộc cười : " có việc gì... Chẳng qua là cảm thấy sau khi yến hội, kế tiếp chính là trận đấu rượu đỏ, còn có năm ngày, trong lòng của e có chút áp lực, nếu... Nếu... em thể thông qua trận đấu vòng thứ ba ,liền có cách nào lấy được thân phận chính thức học trò của thầy, để thi triển trí tuệ đến với thế giới này.."



      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía , đột nhiên cười cười, : "Đồ ngốc. Lần này đấu được, vẫn có lần sau!"



      Đường Khả Hinh nghe lời này, hai con ngươi lưu chuyển, có chút cười khổ ; "Thế nhưng là em..em... Em rất muốn bản thân có thể thông qua trận đấu cuối cùng này, để với thế giới rượu đỏ của em..."



      Hai mắt của Trang Hạo Nhiên lóe lên, hiểu ý của , đau lòng mà khẽ vuốt khuôn mặt nhắn của , ; "Đồ ngốc, sinh mệnh là hành trình, em ở đây theo thời gian lên phía trước, đến nơi ước nguyện của chúng ta... cần gấp nhất thời."



      Đường Khả Hinh lại đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của , thiệt tình nói : "Có lẽ, tình của chúng ta đối với rượu đỏ rất nhiều, hơn nữa là bởi vì chút cảm xúc, chút biến hóa mùi rượu thất thường, nếu như chống đỡ được, cũng bị mê hoặc, nếu như chống đỡ được, đơn lạnh lẽo, bởi vì đứng ở chỗ cao, căn bản cũng có người có thể cùng xứng đôi! ! Em vĩnh viễn đều nhớ kỹ , khi chúng ta đứng ở đỉnh phong, phải nhanh chóng xuống núi! Chính là bởi vì như thế, mới sống được vui vẻ cùng thoải mái như vậy! Em có cấp đáng tự hào, em vì có mà kiêu ngạo! !Em vì người lãnh đạo Hoàn Cầu như vậy, mà cảm thấy rất may mắn!"



      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên có chút nghi ngờ bật cười : "Khả Hinh! Em làm sao vậy hả?"



      Nước mắt của Đường Khả Hinh chảy xuống, chân thành mà nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ; "Có lẽngay từ đầu em bị hấp dẫn, là bởi vì ngồi ở phòng hội nghị mạnh mẽ kiên cường, như là lấy hết tất cả quyến rũ của cả thế giới, làm em mê luyến sâu. Em vẫn cảm thấy bản thân phải đường vô cùng xa, tài năng đến trước mặt của , bởi vì thông minh như vậy, thế nhưng là em liên tục tới tới, phát khoảng cách và em càng ngày càng gần... Mới hiểu ra, câu kia của , khiến em hiểu được ý nghĩa tới trước mặt của ..."



      Đôi mắt của Trang Hạo Nhiên khỏi mà thâm tình, cảm động nhìn về phía Đường Khả Hinh.



      Đường Khả Hinh chậm chạp đứng dậy, hai tay nặng nề kéo cổ Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên, khóe mắt chảy xuống nước mắt, mới thâm tình nghẹn ngào nói; " muốn em tới trước mặt của , là bởi vì nên vì em mới thừa nhận mây đen bóng mờ, khát vọng em nghênh đón ánh mặt trời lên phía trước, nhưng nếu như có ngày, nếu em có chuyện gì mà quay người, vĩnh viễn đứng ở trước mặt của em... hiểu cuộc đời của em, nhất định phải mình lên phía trước, tài năng xuất sắc, vì vậy cam tâm tình nguyện chịu được đơn lạnh lẽo kia! ! Trang Hạo Nhiên! !Đến cùng bao lâu?"



      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên đôi mắt ướt át , kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh.



      Hai tay của Đường Khả Hinh cũng run rẩy mà kéo nhanh Trang Hạo Nhiên, lại rơi lệ hỏi : "! ! em bao lâu rồi? Lúc khát vọng em tới trước mặt , em bao lâu?"



      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía trước mặt, tay sờ sợi tóc trán , mới dịu dàng thâm tình kiềm nén nước mắt nói : "Dường như rất lâu rồi, từ lần đầu tiên gặp em, liền bị em hấp dẫn... Có dự cảm trong số mệnh của ,em quấy nhiễu thế giới của ah..."



      Trong lòng của Đường Khả Hinh đau đớn mà chạm đến đôi môi của , thâm tình hôn lên môi mỏng của .



      Trang Hạo Nhiên ôm chặt trong ngực, khát vọng mà hôn môi ngọt ngào của , nước mắt cũng run rẩy mà chảy xuống...



      Đường Khả Hinh vừa cùng Trang Hạo Nhiên hôn môi nồng nhiệt rất lâu rất lâu sau, mới rơi nước mắt, nhìn về phía , xúc động nói : "Trang Hạo Nhiên, người như vậy, làm người trả giá tất cả, số mệnh định là người lãnh đạo Hoàn Cầu, định thuộc về rất nhiều người, vì vậy mặc kệ xảy ra chuyện gì, lên phía trước... cần để ý em, lên phía trước..."



      Trang Hạo Nhiên càng kích động nhìn về phía , kêu : "Khả Hinh... . . ."



      Nước mắt của Đường Khả Hinh từng dòng chảy xuống, rồi lại thâm tình nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào nói : "Tin tưởng em, em cố gắng mà tới gần , đứng ở phía sau người ... Mặc kệ làm chuyện gì, nhớ kỹ lấy Hoàn Cầu làm chủ... Em oán , em trách ! Em tin tưởng ! Em ủng hộ tất cả quyết định của ! !"



      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cảm xúc trong nháy mắt trào, nghiêng túc ôm chặt Đường Khả Hinh, vừa rơi nước mắt vừa hôn lên môi của , giống như khát vọng mà hôn.



      Đường Khả Hinh cũng nửa quỳ đứng lên, hai tay kéo cổ của , cùng triền miên nồng nhiệt hôn, khóe mắt lại chảy xuống từng dòng nước mắt nóng ẩm, trong lòng nghẹn ngào: Trang Hạo Nhiên, mặc kệ bình rượu đỏ trong đến cùng có bao nhiêu bí mật, thế nhưng là nếu như nó vào thế giới của em, em có quyền lợi mởnó ra, em muốn đem người từng giết hại hơn ba trăm thôn dân cùng là vì nghiệp rượu nho cống hiến cho mọi người vạch trần tên ma quỷ này, đem bí mật cuối cùng của Hoàn Cầu cùng chất lỏng bình rượu kia, uống vào trong thân thể của em, như vậy còn có người bị thương.



      Kiếp sau, em tiếp tục làm tiếp rượu nho cho ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :