1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 884: Phản bội lời thề

      Buổi dạ hội từ thiện chuẩn bị bắt đầu, đèn ở nhà hát Dạ Minh Châu bắt đầu thắp lên!

      Ngoài sảnh truyền đến loạt tiếng bước chân dồn dập.

      Trang Hạo Nhiên bước nhanh ra ngoài, trong nháy mắt nhận lấy áo khoác mà Tiêu Đồng đưa tới mặc vào, ngón tay lướt qua cúc áo sơ mi vừa bị Đường Khả Hinh cởi ra, hai tròng mắt lóe sáng, cũng có đóng cúc vào, mà chỉ nhanh chóng đóng khuy áo khoác, hỏi Lãnh Mặc Hàn phía sau "Tất cả ràng ?"

      Lãnh Mặc Hàn : " ràng rồi! chờ !"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hai tròng mắt ngay lập tức sắc nhọn như chim ưng, tắt theo sảnh nhà hát, bước vào bên trong, nhìn thấy bầu khí náo nhiệt của quan khách chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu. Khi thấy Thủ tướng vừa cười, vừa chuyện cùng Tưởng Vĩ Quốc, bước nhanh tới, tôn kính cúi người xuống bên cạnh thủ tướng, gì đó có phần quan trọng, vừa vừa để lộ ra chút khí thế.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, hơi nghiêng mặt, nâng ly nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt phát ra chút ánh sáng mạnh mẽ.
      Thủ tướng có phần bình tĩnh mỉm cười, ngồi nghe, lúc sau hơi di chuyển ánh mắt, khẽ gật đầu.

      Nhìn ra cơn sóng dữ.

      Trang Hạo Nhiên thấy thủ tướng đồng ý, liền mỉm cười hơi nhô người lên, quay sang Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt cái, rồi xoay người ra ngoài.

      Đêm, mưa to gió dữ xuất .

      Điệp Y trong đêm tối nhận được mệnh lệnh, dẫn mọi người bước về phía trước, mưa lướt qua mặt, đôi mắt tràn đầy sát khí, Mỹ Linh và Thanh Bình đều mặc áo da màu đen, nhanh như mũi tên, trong nháy mắt xuất trước bức tường rào, giống con cầy hương lắc mình tiến vào, lại nhanh chóng dẫn người, bí mật về phía trước! !

      chiếc xe thương vụ màu đen lướt trong đêm mưa! !

      Uyển Thanh nhanh chóng lên xe, bảo tài xế lái , thề phải tìm được người quản lý và trưởng phòng của Lệ Hoa, để điều tra tung tích năm đó.

      Bên trong buồng xe! !

      Uyển Thanh mở máy tích xách tay, nhanh chóng khởi động, ngón tay vừa gõ vừa dò tìm địa chỉ do ba người ở tổ chức Bóng Đêm khai ra.

      Ầm! ! !

      trận sấm ầm ầm vang lên trong bóng đêm! !

      Điệp Y từ tầng 15 bắt đầu giống như động vật kỳ quái, nín thở dẫn mười hai người mặc áo đen chạy như bay, chân bước những bậc thang lặng lẽ, tiếng động, chỉ thấy ở cầu thang từng đợt bóng đen lướt qua! !

      Dạ hội sắp sửa bắt đầu, tân khách cười ầm ĩ, náo nhiệt

      Tầng cao nhất của nhà hát, có người vác khẩu súng trường, tập trung chờ đợi tiếng sâm panh nổ, phía vẫn là tiếng mưa gió ầm ĩ. người đàn ông nghiêng mặt nhìn vào màn hình quan sát chăm chú tên ôm khẩu súng trường bên kia, khi tai nghe thấy ở đầu bên kia có thanh kỳ lạ, theo bản năng trầm ngâm suy nghĩ hai đến ba giây, lập tức đứng dậy vừa định ra tín hiệu rút lui————

      tiếng mèo kêu ghê rợn truyền đến! !

      đôi mắt sáng lóe lên, giống như động vật kỳ quái bay vút lên, nhanh như ma quỷ xuất , nhằm trúng lồng ngực gã kia ra tay! !

      Phốc! ! Kẻ cầm đầu của tổ chức Bóng Đêm lăn ra mặt đất, miệng phun máu tươi! !

      Phanh! ! quả đạn bị nổ, khói tỏa ra khắp nơi, bắn vào người tên đó! Bọn họ lập tức cởi áo choàng, trong nháy mắt rút súng ra, bang bang bang bang bắn ra. Điệp Y vì muốn tránh viên đạn, bay người hạ xuống, chỉ lát là có thể ngã xuống đất nhưng lập tức năm ngón tay bám chặt mép tường, đôi mắt đằng đằng sát khí vẻ tức giận. Ngay lúc đó, bên tai vang lên giọng của Lãnh Mặc Hàn: Mặc kệ là sát thủ, hay là vệ sĩ! ! Điều đầu tiên phải học, chính là quên cảm giác sợ hãi! Nếu sợ hãi thể tồn tại trong thế giới này! ! Nó xẩy ra trong quá khứ, mà nó có ở tương lai! ! Tương lai mọi thứ đều có thể thay đổi, có thể nắm giữ, có thể vò nát! ! !

      Đôi mắt Điệp Y chợt lóe lên, trong nháy mắt siết chặt năm đầu ngón tay, xoay 180 độ, bay lên trung, cầm súng ở tay còn lại ngắm người Bóng Đêm bắn, nổ ba phát súng, đồng thời cơ thể hạ xuống, chân vừa chạm mặt đất, nước mưa văng tung tóe khắp nơi, hai chân đá liên tục vào người tên kia!

      Thân thể của tên kia bay lên, đập đúng vào tường lại bật ra,…! !

      Mỹ Linh cùng Thanh Bình chờ hơn tiếng đồng hồ mới đứng dậy, trong đêm tối chân đạp tường, nước văng lên tung tóe, ra quyền! !

      Hai tên kia cũng nhanh chóng tung mình bay lên, sau khi xoay 365 độ, rút súng nghĩ phải bắn chết Thanh Bình và Mỹ Linh.

      Thanh Bình cùng Mỹ Linh ngay lập tức tránh đạn, quát to tiếng: "Chị mày tha cho ngươi mạng, còn biết điều! !"

      Thanh Bình rút súng ra, đưa hai nòng súng nhắm bắn về phía trước! !

      Nháy mắt, hai tên kia biến mất trong bóng đêm, từ trong bóng tối liếc về phía Mỹ Linh, phóng phi tiêu ra! !

      "A! !" Mỹ Linh tay ấn chặt bên hông, thân thể nhanh chóng tê dại, ngã mặt cỏ!

      "Nha ————" Thanh Bình hướng về phía hàng rào đạp cước! !

      Hai tên kia lắc mình bay ra ngoài, im lặng chạy tới bức tường bên ngoài, định nhảy qua, để chạy trốn...

      thân ảnh màu đen, giống như ma quỷ tiến đến, kêu to tiếng, đồng thời đá hai quyền, giống như lũ quyét, hướng ngực của hai tên kia đá lên!

      Phốc! !

      Hai tên của tổ chức Bóng Đêm nhăn mặt, máu phun ra, thân thể rơi vào tường, xương sườn bị gãy, toàn bộ cơ quan nội tạng đều bể ra! !

      Lãnh Mặc Hàn mặc quần áo màu đen, lặng lẽ xuất , hai mắt đỏ rực đằng đằng sát khí, túm cổ áo hai tên kia, nhìn bộ dáng sắp chết của chúng, mặt lại lên vẻ lo lắng, thở dốc : "Ta từng thề giết người nữa! Nhưng ta phản bội lời thề! Ta nhất định cho các ngươi sống bằng chết! ! Ta biết có số loại hành hạ còn đáng sợ hơn so với việc chết! Nếu các ngươi muốn nếm thử cảm giác này! Hãy cho ta biết! ! Chủ nhân của các ngươi ở đâu?"

      Hai tên của tổ chức Bóng Đêm ngửa mặt lên, nặng nề thở dốc, định mở miệng nhưng lại phù lên tiếng, máu tươi phun ra! !

      Lãnh Mặc Hàn túm chặt cổ áo hai tên này, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa: "! ! Chủ nhân các ngươi ở đâu?"

      "Bang bang bang bang! !" Hơn mười tên của tổ chức Bóng Đêm ngã xuống, sau đó Điệp Y, Thanh Bình và Mỹ Linh bị thương cùng đến! Ba chiếc xe con màu đen, phanh gấp ở trong đêm mưa, “bang bang” ba gã nữa lại ngã gục xuống! !

      Điệp Y và Mỹ Linh cùng nhau xoay người nhìn! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Mặc cho gió mưa ầm ĩ, cửa xe mở ra, Hi Thần lạnh lùng ngồi trong xe với Mặc Hàn:"Tổng giám đốc Hàn hôm nay gửi đến Lãnh phó tổng giám đốc của Hoàn Cầu câu! !"

      Lãnh Mặc Hàn túm chặt cổ áo hai tên của tổ chức Bóng Đêm, nghiêng mặt nhìn!

      Hi Thần im lặng lúc, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng giết người và : "Tổng giám đốc Hàn của chúng tôi biết được tối nay tập đoàn Hoàn Cầu có gió bão mưa máu, nhưng do tổng giám đốc Trang đêm qua có gọi điện thoại, để cho Hoàn Cầu chút mặt mũi! ! Hôm nay chuyện này coi như xong! Thời gian trước phó tổng giám đốc Tô của các phá phần mềm quản lý hệ thống thông tin của Hàn thị cũng được cho qua! ! Nhưng lần sau, vì bất cứ lý do gì cũng được để người của tổ chức Bóng Đêm đụng đến sợi tóc của Hi Văn tiểu thư. Từ nay về sau, tổ chức Bóng Đêm là kẻ thù của Hoàn Cầu, cũng là kẻ thù của tập đoàn Hàn thị chúng tôi! Tuy thể ở chung tập đoàn, nhưng tôi hết lòng giúp đỡ Lãnh phó tổng đối phó với bọn chúng! Nếu như đêm nay chúng khai báo thành , Lãnh phó tổng muốn giết người, chúng tôi tới giúp giết bọn chúng! !"

      "Phanh! !" Cửa xe đóng lại! !

      Ba chiếc xe con màu đen lại lao như tên bắn, biến mất trong bóng đêm! !

      Lãnh Mặc Hàn quay mặt lại, trừng mắt nhìn hai xác chết kia, tức giận đập mạnh xuống đất : "Đem tất cả chúng về cho ta! ! Ta muốn tra hỏi bọn chúng"

      "Vâng!" Mọi người cùng nhau lôi mấy tên sắp chết về phía trước! !

      Lãnh Mặc Hàn đứng trong gió mưa, suy nghĩ biết Uyển Thanh tìm ra tung tích của quản lý và trưởng phòng của Lệ Hoa chưa, lại nghe thấy tiếng kêu khóc đau đớn, đảo mắt xung quanh, nhìn Mỹ Linh khó chịu sắp sửa ngã mặt cỏ, lập tức bước nhanh tới trước mặt , mãnh mẽ ôm lấy thân thể của , trong đêm mưa về phía trước!

      Mồ hôi chảy ra ướt cả người, Uyển Thanh ngồi trong xe, thấy mũi tên màu đỏ di chuyển rất gần đến vị trí nhấp nháy, phát mục tiêu càng ngày càng gần, đó là nhà kho cũ khu ven hồ, đột nhiên máy vi tính vang lên tín hiệu báo động, đôi mắt lóe sáng, lại nhanh chóng gõ bàn phím, phân tích toàn cảnh xung quanh, lập tức kêu: "Dừng xe! !"

      Chi! ! Xe thương vụ trong tích tắc dừng cách nhà kho mười mét! !

      Uyển Thanh ở xe chỉ đạo thuộc hạ và cũng chính mình cầm súng lên, nhanh chóng nhảy xuống xe, cùng ba thuộc hạ nhàng di chuyển về phía trước! !

      Bang bang bang bang phanh! !

      Mười tên mặc quần áo đen từ cửa sổ nhà kho lao ra, vừa nổ súng, vừa ném đạn———

      Uyển Thanh nhanh chóng tiến tới phá cửa kho vào, đưa khẩu súng lên, đằng đằng sát khí nhìn quanh, lại đột nhiên ngẩn ra! !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 886: Mời em ăn kẹo
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Sân khấu lớn nhà hát, trong nháy mắt hạ xuống đường ánh sáng màu hồng phấn, giữa sân khấu, chậm rãi xoay tròn xung quanh, người dẫn chương trình xúc động câu: Xin mời nhóm các được chào đón nhất của đất nước chúng ta, biểu diễn ca khúc “Rơi vào tình ” cho tất cả mọi người cùng thưởng thức, mở màn cho buổi tiệc từ thiện tối hôm nay, xin cho tràng pháo tay lớn để chào đón họ!

      trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rộn rã vang lên! !

      "Em muốn theo đuổi tình của em! ! l' m-falling-in-love! Quyết lùi bước! Nụ cười của nước mắt của , tỏa sáng thế giới, tình rơi xuống bên cạnh! !" trận tiếng hát ngọt ngào thanh thúy của , mang theo tiết tấu nhàng mà khoan thai vang lên! !

      Vô số những cánh hoa hồng màu hồng phấn, từ trung xoay tròn rơi xuống, ánh đèn màu hồng phấn, theo khúc nhạc êm đềm, chiếu sáng khắp nơi, bao lâu sau, giữa vũ đài rốt cuộc từ từ lên vòng tròn sân khấu, sáu trẻ mặc váy ngắn màu trắng, mái tóc dài xinh đẹp gợi cảm, cùng theo vũ khúc vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào, nhàng nhảy múa, tiếp tục hát: "Hoàn mỹ quá xa xôi, mộng tưởng trọn vẹn, đều biến thành tâm nguyện, mỗi trái tim đều có dao động nguy hiểm, ngay trong cái nháy mắt! đập vào tầm mắt của em, trời đất như quay cuồng, để cho em bước vào vườn hoa bí mật, mỗi bước đều đắm chìm! !"

      trận tiếng vỗ tay, lại nhiệt liệt vang lên! !

      Sáu trẻ, theo hình tròn sân khấu từ từ hạ xuống, chậm rãi phân đều sân khấu rộng lớn, các trong nháy mắt lại vui vẻ động lòng người tiếp tục vũ điệu của mình, mỉm cười xúc động hát : "Em vì mà rơi lệ, làm cho em tan nát cõi lòng, lại chưa từng hối hận, mỗi trái tim đều phòng thủ như cũ, khiến cho đêm đen tối tăm, hướng lên sao băng bầu trời lặng yên mà ước nguyện, nghĩ tình cũng như những viên kim cương chói mắt kia, càng khó khăn càng đặc biệt, số phận thử thách, tình giữa chúng ta! Em muốn theo đuổi tình của em! ! l' m-falling-in-love! Quyết lùi bước! Nụ cười của nước mắt của , bừng sáng thế giới, tình rơi xuống bên cạnh!"

      Tiếng hát đầy vui vẻ và cảm động kia, giữa nhà hát ngừng vang lên.

      Thủ tướng ngồi ở ghế chủ tọa, thấy cháu rúc vào bên cạnh mình, đến nhóm trong nước này, hoạt động thế nào, ông cũng chỉ cười cười, nhưng vẫn cảm thấy tiếng hát này rất hay rất xúc động.

      Tô Thụy Kỳ ngồi bên, biết Đường Khả Hinh tối nay cùng với đám người Trang Tĩnh Vũ, ngồi hàng ghế phía bên phải, liền kìm lòng được hơi nghiêng mặt nhìn lại phía bên kia, nhưng chỉ nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ vui vẻ mỉm cười, còn có Trang Ngải Lâm, và người đàn ông đẹp trai phong độ, bên cạnh chỗ sô pha ngồi màu đỏ hồng, trống rỗng, chỉ có Thiết quan mà nhân viên lễ tân đặt trước mặt, đây là ông nội mời ấy uống ...

      " ấy đâu rồi?" Tô Thụy Kỳ ngồi bên, nghĩ thầm.

      Mưa bên ngoài nhà hát, vẫn tí tách rơi, từng đoạn ánh sáng vàng trước cầu thang, phun ra vô số những hạt mưa phùn lâm râm, bên trong nhà hát, ca khúc “Rơi vào tình ”, vẫn êm ái dễ nghe truyền đến, cũng cảm giác được tiếng hát có chút xa xôi.

      dáng người ôn nhu, dừng trước cầu thang nhà hát, mặc kệ mưa rơi, dính ướt phía dưới đuôi váy dài của , ra dưới bóng đêm tối tăm.

      Đường Khả Hinh tiếp tục giữ cây dù trong suốt, đứng tại chỗ, nhìn về hai gốc cây xanh con đường dài phía trước, nghĩ Trang Hạo Nhiên đâu rồi? ràng cảm giác được, lúc vừa cùng Thủ tướng chuyện, có chút nặng nề hiếm thấy, hai mắt lại tỏa ra ánh nhìn kỳ quái, trong lòng hiểu sao bỗng luống cuống, liền có chút khẩn trương ra, muốn chờ trở về, tận mắt nhìn thấy , mới an tâm được...

      Thế nhưng chờ lúc , cũng thấy đâu.

      Lòng càng lúc càng sốt ruột, cuối cùng nghe bên trong nhà hát truyền đến bài hát đó: Em vì mà rơi lệ, làm cho em tan nát cõi lòng, lại chưa từng hối hận, mỗi trái tim đều phòng thủ như cũ, khiến cho đêm đen tối tăm, hướng lên sao băng bầu trời lặng yên mà ước nguyện, nghĩ tình cũng như những viên kim cương chói mắt kia, càng khó khăn càng đặc biệt, số phận thử thách, tình giữa chúng ta! Lòng thắt lại, khẽ cắn môi dưới, hởi thở nặng nề dần, lại càng muốn nhìn về phía xa...

      "Chờ ai vậy?" giọng nặng nề truyền đến! !

      Đường Khả Hinh tức khắc bị dọa xoay người, giữ chặt cây dù trong suốt trong tay, mở to mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng trước mặt mình, nhàn nhạt mỉm cười, hai tròng mắt lại thoáng qua vài tia nhìn đầy mị lực và nhanh nhẹn, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến người ta say mê chết người, mặt trong nháy mắt đỏ bừng, che dù xấu hổ lẩm bẩm kêu to: " quản được em đợi ai? ... Làm sao biết em đợi ai? Em... Em có chừ ai cả! ! Em đứng ở chỗ này nghỉ ngơi được sao?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn được cười rộ lên, nhìn : "Ở đây nghỉ ngơi? Giữa trời tối đen mưa lại lớn như thế này?"

      "Em thích! !" Đường Khả Hinh thở dốc đáp lời, lồng ngực phập phồng tức giận! !

      "... ..." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng trầm mặc che dù, liếc mắt nhìn cái, mặt có chút đỏ hồng, lại mang theo vài phần xấu hổ : "Em... Em... Em có chờ ! ! chút cũng chờ ! ! Tuyệt đối tuyệt đối có chờ đâu!"

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cúi đầu cười.

      Trong lòng Đường Khả Hinh dần bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, liếc về phía Trang Hạo Nhiên lại vẫn khôi phục dáng vẻ đẹp trai và thoải mái như vậy, có chút yên tâm, vừa mới thở gấp muốn ...

      "Tổng giám đốc Trang! !" Đông lúc này, nhanh chóng đến!

      "Ừ?" Trang Hạo Nhiên xoay người, mỉm cười nhìn về phía Đông .

      Đông vừa mới muốn , lại nhìn thấy Đường Khả Hinh che dù có chút xấu hổ đứng bên, hiểu ra vài phần, nhưng vẫn có chút áy náy cười : " có ý quấy rầy. Tổng giám đốc Tưởng có việc gấp tìm ngài."

      "Được!" Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời, rồi trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh vẫn mặt đỏ bừng lặng lẽ đứng bên, che dù, hơi cúi đầu...

      Trang Hạo Nhiên cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai , bày tỏ xin lỗi, liền tức khắc xoay người rời khỏi, vào bên trong nhà hát.

      Đường Khả Hinh che dù đứng trong mưa, ôn nhu ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng nghiêm nghị đẹp trai của Trang Hạo Nhiên dần khuất ở cầu thang phía trước, lại xúc động cười, che dù tiếp tục vén váy, hiểu sao tâm tình có chút vui vẻ về phía bậc thang...

      Nhà hát vẫn tiếp tục với những ca khúc vũ điệu náo nhiệt, các vị khách quý, nhao nhao vừa vừa cười, với lần biểu diễn này hết sức hài lòng gật đầu.

      Đường Khả Hinh biết mấy người Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng ở sảnh VIP tầng hai, đây là Tưởng Thiên Lỗi vốn thấy các vất vả, sắp xếp riêng dãy ghế này, cho các cùng thưởng thức... liền mỉm cười nhấc đuôi váy lên, hướng về phía hàng ghế lấu hai đến, lúc này Tiểu Vi cùng Tiểu Hà vì đoàn người đông đảo, rất sợ có nguy hiểm, liền theo sát phía sau, bên cạnh bảo vệ! !

      "Tôi thích bái hát vừa rồi! !" Trần Mạn Hồng mỉm cười ngồi bên, vừa xem vừa vui vẻ.

      "Tôi cũng vậy!" Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu.

      " chuyện gì?" Đường Khả Hinh lúc này, cũng chậm rãi vào sảnh VIP, mỉm cười bước tới.

      "Hả? sao lại chạy đến chỗ này? Nơi này của chúng tôi chứa nổi đâu!" Trần Mạn Hồng nhìn thấy , cố ý trêu chọc .

      "Đừng đùa tôi nữa!" Đường Khả Hinh có chút xấu hổ cười ngồi bên cạnh Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ tức khắc đưa tay đỡ Đường Khả Hinh, vươn ngón tay thon ngọc vuốt sợi tóc mái ẩm ướt trán , có chút quan tâm : " sao lại ra đây? nán lại lầu mà xem biểu diễn, nhìn kìa, cả người đều ướt!"

      "Nhìn ! !" Trần Mạn Hồng khỏi nhìn về phía Nhã Tuệ, cười rộ lên : " hệt như mẹ ấy vậy! Nếu như tương lai ấy kết hôn sinh con, chắc cũng an tâm!"

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Thôi!" Nhã Tuệ nhìn về phía , cười.

      Đường Khả Hinh lập tức làm nũng dựa vào bên người Nhã Tuệ, vươn hai tay ôm lấy người , vô cùng thân thiết giống như em , lại nhìn thấy bên cạnh Trần Mạn Hồng còn trống chỗ, liền kỳ quái hỏi: "Ủa? Tiểu Nhu đâu? phải ấy cùng các náo loạn cả buổi tối, muốn đến xem diễn xuất sao?"

      "Tôi làm sao mà biết ấy đâu?" Trần Mạn Hồng chậc tiếng bật cười : " ấy suốt ngày, giống y như củ khoai tây, lăn qua lăn lại !"

      Đường Khả Hinh hơi có vài phần nghi hoặc, lại nhớ lời của Lãnh Mặc Hàn, liền có chút yên tâm, lúc định bụng muốn xem diễn xuất, nhìn thấy đối diện vòng tròn nhà hát, Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên, còn có cả hai vị chủ tịch, cùng nhau ngồi ở phòng VIP, nhiệt tình cười to, Trang Hạo Nhiên lại là đàn ông phương tây với cá tính câu nệ, vừa cởi âu phục của mình, treo bên cạnh, xắn ống tay áo lên, khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy hấp dẫn, nâng tách trà hoa "Hoa sơn tuyết đỉnh", cùng chủ tịch Lưu uống hớp...

      cứ như vậy ngơ ngẩn ngôi tại chỗ, nhìn về phía người đàn ông đối diện lúc nào cũng tỏa sáng với ánh nhìn đầy mị lực, chỉ thấy bất cứ lúc nào, cũng như cakhusc kia, cũng giống như viên kim cương chói mắt.

      Trang Hạo Nhiên cùng Chủ tịch Lưu chuyện gì đó, lại cảm nhận được có ánh mắt dịu dàng, nhìn về phía mình, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước...

      Đường Khả Hinh tức khắc xoay người, cùng Trần Mạn Hồng vừa vừa cười...

      Hai mắt thoáng qua vài tia mãnh liệt, nhớ tới vừa rồi đứng trước nhà hát chờ mình, chậm rãi đặt tách trà xuống.

      ***

      Bên trong nhà hát vẫn tiếp tục với những khúc nhạc nhàng náo nhiệt, giữa sân khấu , mặc chiếc váy dài trắng, theo bài hát xúc động kia, xoay tròn giữa rừng trúc, muốn tìm kiếm chú chim xanh những cành lá kia, ai ngờ những giọt mưa tí tách lại rơi xuống, lại theo tiếng mưa tí tách này, bắt đầu nhảy vũ điệu dậy sóng lãng mạn...

      Từng con chim xanh trong màn hình tinh thể lỏng 3D giữa sân khấu, vốn muốn mình trong bụi rậm trú mưa, lại nhìn thấy kia giữa trời mưa rơi tí tách, lúc gia điệu xúc động nhất, trong nháy mắt vươn cánh ra, cư nhiên theo hình ảnh 3D giãy giụa tay ra! !

      Toàn hội trường ồ lên, vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Đường Khả Hinh thấy vậy đôi mắt cũng lấp lánh có thần, giống như đứa bé, nhìn đầy vẻ hiếu kỳ và hấp dẫn, nhìn thấy phần biểu diễn đặc sắc này, tiếp tục cho tràng pháo tay.

      Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ cũng vui vẻ xem, lại cảm giác dãy ghế tiến tới bóng đen, các kìm lòng được xoay người, nhìn thấy người tới, nghiêm nghị đứng ở hàng ghế cạnh cửa, các đều ăn ý đứng lên, mỉm cười cùng muốn vào toilet.

      Đường Khả Hinh có phát ra, vẫn nhiệt tình xem biểu diễn.

      Trang Hạo Nhiên hai tay đút túi quần, nới lỏng nút áo sơ mi trước ngực, dựa vào cạnh cửa sảnh VIP, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh dịu dàng như vậy, còn có bờ vai tiêu hồn, thập phần gợi cảm mê người, hoa tai phượng hoàng to kia, ngẫu nhiên dập dờn, giống như đóa hoa màu lam, tràn đầy mị hoặc, hai mắt thoáng qua vài tia nhìn hết sức ái muội, chậm rãi tới, tay đóng cửa sảnh, lúc này mới cất bước qua...

      Đường Khả Hinh vẫn còn chú tâm xem biểu diễn, nhưng trong nháy mắt cảm giác phía sau có gì đó ổn, lúc quay đầu, Trang Hạo Nhiên đứng ngay phía sau cúi người xuống, hai tay chống hai bên tay vịn ghế sô pha của , cùng nhìn bay dưới sân khấu, trầm thấp hỏi: "Đẹp lắm sao?"

      Tim Đường Khả Hinh bỗng đập loạn, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên cũng cúi đầu xuống, ái muội gợi cảm nhìn về phía Đường Khả Hinh...

      Mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng , tiếp tục ngẩng đầu, chớp đôi mắt mơ màng dịu dàng nhìn , cảm nhận được lúc đứng sau mình, từng đợt hơi nóng làm cho người ta hít thở thông, ập về phía mình...

      Trang Hạo Nhiên cứ im lặng cúi nhìn Đường Khả Hinh lúc, mới nhếch môi bộc lộ ý cười, hé mở cánh môi, mới yếu ớt lặng lẽ : "Chuyện sâm panh chưa quá nhiều đường lần này, đều là em phát ra, cùng với Tổng giám đốc Tưởng đều vô cùng cảm tạ em, để tỏ lòng cảm ơn, mời em ăn kẹo?"

      Đường Khả Hinh lưu chuyển ánh mắt, vẫn ôn nhu nhìn , chậm rãi cười, mới muốn mở miệng chuyện...

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu xuống, mút cánh môi trơn mềm của Đường Khả Hinh, hoạt động đôi môi mỏng khêu gợi, lộ ra chút ngọt ngào, truyền vào bên trong môi này.

      "Ưm..." Đường Khả Hinh mắc cỡ mặt đỏ bừng, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của , yên lặng mê người giống như đứng trước biển cả bao la, lúc đưa ra đầu lưỡi, lại cảm giác có chút ngọt, hai mắt mở to, lông mi dài hơi vểnh lên, cảm giác được bên trong miệng mình có viên kẹo , rất ngọt mà lại mang theo chút chua chua, đây là loại kẹo sâm panh mà thích ăn nhất...

      Trang Hạo Nhiên khỏi nở nụ cười, lại cúi mặt xuống, thoát ra đầu lưỡi nóng cháy cùng đầu lưỡi có chút ngượng ngùng của quấn quýt, cùng mút viên kẹo chua chua ngọt ngọt kia...

      Bên này sảnh VIP, Tưởng Thiên Lỗi cùng mấy người Chủ tịch Lưu vài lời lời, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lâu chưa quay lại, nhíu mày, vô thức nhìn về phía hàng ghế phía đối diện, cũng trống trơn ...

      gian bí mật này, truyền đến từng đợt tiếng thở dốc đầy dụ hoặc, lại nồng nhiệt và ái muội đến vậy.

      Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh trốn bên trong rèm cửa dày ở sảnh, ôm chặt cái eo mảnh khảnh của , vừa cuồng nhiệt mập mờ hôn môi , cùng đầu lưỡi triền miên dây dưa, hai tay ngừng vuốt ve ấn vào bên hông , buộc bộ ngực khêu gợi của phải ép sát vào cơ thể mình, nghiêng mặt xoay tròn, lúc hôn , hai tay lại nâng khuôn mặt nhắn của , chạm vào khuyên tai của , hưởng thụ chút khoái cảm cứ nhộn nhạo truyền tới.

      Đường Khả Hinh đỏ mặt, xúc động khỏi vươn hai tay, vây quanh cổ , lúc đón nhận nụ hôn của , cảm nhận được từ lồng ngực nóng cháy của có tiếng tim đập thình thịch.

      Nụ hôn ấy, dường như đời đời kiếp kiếp cũng đủ.

      Trang Hạo Nhiên vừa hôn đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của , vừa mút đầu lưới , tay nhịn được vuốt ve bộ ngực căng tròn đầy đặn của , xoa mạnh, hưởng thụ mềm mại của cơ thể , mặt lại cọ cọ vào bên má , mang đến cho tình vô hạn , hôn lên dái tai , rồi cả khuyên tai bằng kim loại kia, hai tay ngừng ở giữa cổ , di chuyển...

      Đường Khả Hinh cũng duỗi tay, vây quanh cái hông kiên cố của , cảm nhận làn da nóng cháy, lòng bàn tay mình cũng nóng hổi theo, tim đập loạn, trong lòng nhảy dựng, ngừng mút đầu lưỡi , phóng thích những mềm mại của mình...

      Cửa bị đẩy ra.

      Tô Thụy Kỳ có chút lo lắng tới, lúc vừa muốn nhìn cảnh vật xung quanh, lại thấy tình cảnh như vậy, đột nhiên ngẩn ra.

      Trang Hạo Nhiên cảm thấy có người tiến vào, chậm rãi buông lỏng Đường Khả Hinh ra bên ngoài nhìn...

      Đường Khả Hinh cũng mắc cỡ mặt đỏ bừng, hai tay vỗ về khuôn mặt nhắn, bước nhanh ra ngoài...

      "... ..." Trang Hạo Nhiên cùng Tô Thụy Kỳ hai người cùng xấu hổ đến mức trống ngực đánh liên hồi!

      "Mắc cỡ chết được!" Đường Khả Hinh vừa bước qua hành lang, vừa nhớ lại lúc vừa rồi cùng Trang Hạo Nhiên hôn nồng nhiệt, cẩn thận kéo xuống nút áo trước ngực , biết Tô Thụy Kỳ có thấy hay , lại vỗ mặt mình, bỗng nhiên đụng phải người kia, ngây ngốc ngẩng đầu...

      "Tiểu Đường! Có nhìn thấy Tiểu Nhu đâu ?" Lãnh Mặc Hàn nhìn Đường Khả Hinh, kỳ quái hỏi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 887: cầu khác
      Editor: Thùy Trang Nguyễn
      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, lập tức khẩn trương ; " ấy phải ở cùng chỗ với sao? ... Lúc đó được rồi, sau khi đổi sâm panh, bảo ấy an toàn rồi! !"
      Lời này vừa ra, trái tim của chợt lạnh lẽo, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt ! !
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên mãnh liệt, nhớ tới vừa rồi mình thẩm tra người trong mật thất xong, liền tắm rửa đơn giản chút, thay bộ âu phục màu đen để chuẩn bị tham gia buổi tiệc tối nay, lại phát kia thấy đâu, biết vào trong đó chưa! Lúc này mới nhớ tới, chính mình giao cho Thanh Bình tìm người trông coi và bảo vệ , lập tức xoay người, về phía trước.
      "Phó tổng Lãnh! !" Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương nâng váy, sốt ruột gọi ! !
      " cần lo lắng! ! Tôi tìm được ấy!" Lãnh Mặc Hàn lập tức bước nhanh ra bên ngoài nhà hát, đón những hạt mưa tí tách, xuống cầu thang, khuôn mặt nghiêm nghị nhớ tới tối nay đến tìm Tiểu Nhu trông giống như đứa ngốc, lúc đó vẫn còn vui mừng cười rộ lên, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Tại sao lại phải tìm tôi đổi rượu?"
      Mỹ Linh nhịn được nhìn về phía , đùa: "Bởi vì ngốc a!"
      Tiểu Nhu thu lại vẻ mặt hài lòng, hai mắt thoáng qua tia nhẫn và vô tội, nhưng chỉ lúc sau lại cười rộ lên, ngây ngốc gật đầu ; "Tốt tốt! Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ tốt! !"
      Lãnh Mặc Hàn trong đêm mưa, nhớ tới lúc đó vẻ mặt của Tiểu Nhu có chút bi thương, đáy mắt thoáng qua tia hối hận. Vì chuyện tối nay rất quan trọng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành cũng chưa kịp an ủi , thậm chí còn quên mất ! ! nặng nề thở dài, lại bước nhanh về hướng tòa nhà phụ, vừa vặn nhìn thấy Thanh Bình, đỡ Mỹ Linh bị thương ngồi vào xe công vụ, chuẩn bị về phòng trong khách sạn để tĩnh dưỡng, lập tức qua, gọi: "Thanh Bình! !"
      Thanh Bình giật mình xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kỳ quái hỏi; "Có chuyện gì vậy?"
      Lãnh Mặc Hàn bước nhanh tới trước mặt , sốt ruột hỏi: "Hôm nay sau khi đổi sâm panh, phải tôi giao cho tìm người bảo vệ Tiểu Nhu sao? Người đâu rồi?"
      Thanh Bình nhanh chóng nhìn về phía Mỹ Linh, hỏi: "Đúng vậy! ! Tiểu Nhu đâu! ! phải tôi giao cho sao?"
      Mỹ Linh nổi lên trận giận dữ mãnh liệt, suy nghĩ lúc, mới giật mình ; "Bởi vì tôi sợ ấy gặp nguy hiểm, liền đem ấy nhốt vào trong nhà kho phía sau mật thất, định đợi sau khi xong việc thả ấy ra. Nhưng tôi quên mất”
      Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhíu mày nhìn về phía , lần đầu tiên nặng lời mắng , nghiêm nghị ; "Tại sao lại cẩn thận như vậy? nhốt ấy ở trong đó sắp được hai tiếng đồng hồ rồi”
      Mỹ Linh nhất thời giật mình nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, có chút khẩn trương ; "Tôi rất xin lỗi, lão đại!"
      Lãnh Mặc Hàn nghĩ bị thương, cũng đành lòng trách cứ , mà nhanh chóng xoay người, bước nhanh về hướng nhà kho phía sau mật thất, quả nhiên thấy hai thuộc hạ canh giữ hai bên cửa vào nhà kho, mà bên trong mảng tối tăm. lập tức thở phào nhõm, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương và sốt ruột qua, đẩy người ra, bịch tiếng cửa lớn mở ra, bật đèn lên.
      "A! ! !" Tiểu Nhu thoáng cái ôm chặt chiếc giỏ đứng bên trong nhà kho, bộ quần áo nhân viên người ướt sũng, núp sau giá đựng bát, đôi chân lùi lại, ló đầu ra sợ hãi kêu tiếng.
      "... ..." Lãnh Mặc Hàn đau lòng bất đắc dĩ nhìn về phía bé này! !
      Tiểu Nhu sống chết ôm chặt chiếc giỏ, đưa lên đỉnh đầu, thân thể run rẩy kêu to: "Đừng... Đừng... Đừng qua đây! !"
      Lãnh Mặc Hàn lập tức đau lòng khẩn trương qua, ngồi xổm trước mặt , ôn nhu gọi; "Tiểu Nhu?"
      Tiểu Nhu nghe thấy có người gọi tên mình, trong lúc nhất thời mở to đôi mắt, núp sau chiếc giỏ, gương mặt run rẩy, ngây ngô nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn ngồi xổm trước mặt mình, khẩn trương nhìn về phía mình. Hai mắt nhất thời tràn đầy lệ, trong lòng đau xót, lập tức oa tiếng khóc lên, ; "Phó tổng Lãnh, đến rồi! ! Tôi rất sợ hãi! Tại sao lại phải tắt đèn? Tôi sợ nhất là bóng tối! !"
      Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ định tiến lên ôm lấy ...
      "Oa! !" bỗng nhiên xoay người ôm lấy giá đựng bát kia, khóc lóc vô cùng đáng thương.
      Tay Lãnh Mặc Hàn dừng trung, ra mấy phần mất mác nhìn về phía , nặng nề thở dài.
      "Ô ô ô ô ô ô..." Tiểu Nhu lại ôm giá đựng bát kia, thậm chí khuôn mặt còn dán lên giá bát, bên khóc nức nở, bên lau nước mắt ; "Làm tôi sợ muốn chết! làm tôi sợ muốn chết!"
      Lãnh Mặc Hàn nghe lời ngớ ngẩn kia, kìm được lòng cúi xuống, bất đắc dĩ đau lòng cười khổ.
      Tiểu Nhu ôm cái giá bát kia, khóc vô cùng đáng thương, thế nhưng vừa khóc vừa nặng nề ho khan vài cái, cảm giác miệng khô khốc, rất khó chịu, dáng vẻ đáng thương.
      Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Tiểu Nhu ; " làm sao vậy, có chỗ nào thoải mái?"
      "Tôi khát nước... Hôm nay bận rộn cả ngày, cũng có ngụm nước nào." Tiểu Nhu xong, lại đáng thương hé miệng, cúi đầu, nức nở khóc.
      "Mau đứng lên! Tôi dìu uống nước!" Lãnh Mặc Hàn nâng lên.
      "Đừng..." Vẻ mặt Tiểu Nhu lại khẩn trương cùng đáng thương nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, mang theo chút khẩn cầu : "Tôi có thể... Ăn chút gì khác hay ?"
      Lãnh Mặc Hàn lập tức nhìn về phía , : " !"
      Tiểu Nhu ôm chiếc giỏ trông rất tội nghiệp, liếc nhìn Lãnh Mặc Hàn lẩm bẩm ; "Hôm nay tôi ăn dưa hấu ở yến tiệc, so với nhà tôi còn ngọt hơn! có thể bảo phòng bếp cho tôi nửa quả được ..."
      xong, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, trán dựa vào cái giá, dáng vẻ ngốc nghếch.
      "... ..." Lãnh Mặc Hàn lại bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu nhìn về phía bé này, chậm rãi cười.

      ***

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Mưa vẫn tiếp tục rơi xuống! !
      Các tiết mục biểu diễn vẫn tiếp tục bên trong nhà hát, có tiết mục kết hợp cùng với những vũ công Hàn Quốc, vô cùng sinh động.
      Đại sảnh tòa nhà phụ, các vị khách dần rời khỏi, sớm trở nên yên tĩnh.
      Ba người tiếp đón trước sân khấu, tất cả đều cúi đầu kiểm tra danh sách các vị khách tham gia bữa tiệc tối nay, cũng ngừng ngẩng đầu, liếc nhìn về phía sô pha ở đại sảnh.
      Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngồi sô pha màu đỏ hồng, vẻ mặt hơi mỉm cười nhìn về phía người trước mặt.
      Tiểu Nhu vẫn mặc bộ quần áo nhân viên phục vụ ướt sũng, tóc tùy ý búi lên cao, cũng ướt nhẹp, trán rũ xuống vài sợi tóc. hoàn toàn quan tâm, cầm lên cái thìa, ngừng xúc dưa hấu lên , từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, ăn như hổ đói, rất thõa mãn, rất hài lòng, còn vô cùng phấn khởi.
      Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ , khỏi mỉm cười.
      "Nhất định sau này tôi phải tìm được ông xã, mỗi ngày đều có thể cho tôi ăn dưa hấu" Tiểu Nhu lại xúc lên thìa dưa hấu, vừa ăn vừa .
      "... ..." Lãnh Mặc Hàn lại cúi đầu cười.
      "Ngày mai tôi phải nhờ mẹ giới thiệu con trai chú bán dưa cho tôi." Tiểu Nhu quá dưa hấu , mới những lời lung tung này!
      Lãnh Mặc Hàn lại chậm rãi thu hồi sắc mặt, nhìn về phía Tiểu Nhu, sâu xa : " lại có thể dùng cách này để tìm bạn trai ?"
      Tiểu Nhu bên xúc dưa hấu, từng miếng từng miếng mà đem dưa hấu nhét hết vào miệng, vừa nhai vừa nuốt , mới mơ hồ : "Cũng biết chuyện gì xảy ra, gần đây những đồng nghiệp nam của khách sạn chúng ta, toàn bộ đều bị điều đến mấy khách sạn ở tỉnh lẻ!"
      "... ..." Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, hai tròng mắt lóe lên, có chút thần bí khó lường ho khan tiếng.
      Tiểu Nhu vừa ăn dưa hấu, vừa nghĩ tới chuyện này, trái tim bị tổn thương : "Bọn họ có lẽ là sợ tôi để ý đến họ, sợ quá nên chạy mất..."
      Lãnh Mặc Hàn lời nào, rút ra tờ khăn giấy, muốn lau khóe miệng dính nước dưa hấu của .
      Tiểu Nhu cầm lấy khăn giấy, chính mình tiếp tục cầm cái thìa xúc dưa hấu, tự nhiên phóng khoáng : "Thực ra tôi rất tốt, trong thôn của chúng tôi người muốn về nước làm việc rất nhiều! sợ ai thèm lấy!"
      Lãnh Mặc Hàn cầm khăn giấy, dừng lại trung, bất đắc dĩ nhìn về phía ...
      Tiểu Nhu vui vẻ đưa nửa quả dưa hấu lên, toàn bộ xúc hết bỏ vào trong miệng nuốt, mới hài lòng thỏa mãn cười rộ lên, : "Ăn no! ! Buổi tiệc từ thiện sắp bắt đầu, quản lý đồng ý cho chúng tôi đến xem. Tôi muốn xem thế nào."
      hai lời, liền nhảy lên, ra ngoài...
      Lãnh Mặc Hàn lúc này mới bất đắc dĩ nắm cánh tay của , ngẩng đầu bật cười, nhìn ; " để nguyện bộ dạng này ?"
      "Đúng vậy!" Tiểu Nhu nhìn về phía , gật đầu lên tiếng trả lời.
      "... ..." Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, nhìn cả người này, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra điểm bất đắc dĩ, ; "Đây chính là buổi tiệc từ thiện có tham gia của tổng thống, trang phục chỉnh tề cũng được vào, huống chi nhìn bộ dạng này của xem?"
      Tiểu Nhu vừa nghe lời này, lập tức cúi đầu nhìn trang phục hỗn loạn của mình, có chút mất mác ; "Nhìn tôi ổn sao?"
      Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe ra, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ; "Tôi dẫn vào trong khách sạn đổi bộ quần áo, coi như là... Hôm nay tôi tặng món quà xin lỗi. Tôi khiến chịu ủy khuất!
      " cần..." Tiểu Nhu còn chưa hết lời, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nắm chặt cổ tay bé của , nhanh chóng kéo về phía trước, mới ; " thôi! !"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 888: Người đàn ông tốt nhất

      Ban đêm, mưa vẫn ngừng rơi.

      chiếc xe đua màu đen dừng gấp ở của hàng thời trang lớn, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng mở cửa xe, đối mặt với cơn mưa lạnh, ra khỏi xe, lại vòng sang bên cạnh chỗ ngồi của tài xế, dắt Tiểu Nhu ra - vẻ mặt ngây ngốc- bước nhanh vào cửa hiệu!

      "Muốn dẫn em đâu?" Tiểu Nhu vừa theo Lãnh Mặc Hàn, vừa nhàng hỏi.

      Lãnh Mặc Hàn gì, chỉ là nặng nắm tay bé của , bước vào cửa hiệu quần áo, nhìn thấy quản lý và nhân viên cửa hàng, mặt lạnh lùng ; "Chuẩn bị cho ấy bộ lễ phục, chúng tôi muốn tham dự dạ hội từ thiện! Nhanh lên!"

      Quản lý cửa hàng lập tức mỉm cười, giơ tay về phía Tiểu Nhu, cười : "Vâng!"

      "Này, tại sao a…?" Tiểu Nhu có chút lo lắng xen lẫn xấu hổ, chưa hết câu bị nhân viên đưa vào phòng thay đồ, đầu tiên là tắm rửa, sau đó thử quần áo!

      Lãnh Mặc Hàn cũng nhiều, chỉ ngồi im lặng sô pha trong cửa hàng, nghĩ đến chuyện đêm nay khi Uyển Thanh , vì sao cứ làm xong nhiệm vụ, toàn bộ người của tổ chức Bóng Đêm đều bị thôi miên. tại, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, đồng thời lại nghĩ tới giữ chai rượu năm xưa là ai?

      Trong phòng thay quần áo!

      Tiểu Nhu vừa được tắm qua, mặc áo choàng màu trắng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn thấy nhân viên để hàng loạt bút, chổi, đồ trang điểm bày ra, nhân viên khác đợi quản lý cửa hàng chọn trang phục đem tới, bên cạnh đó cánh tủ xoay ra, các đôi giày thủy tinh được sắp xếp gọn gang xuất ...

      "... ..." Tiểu Nhu cảm thấy choáng ngợp trước khung cảnh này.
      Thợ trang điểm lập tức nâng khuôn mặt nhắn của Tiểu Nhu lên, sau đó phun nước hoa hồng Pháp lên mặt, làn da trong tích tắc trở nên sáng bóng, ngón út của nhân viên trang điểm chấm vài điểm phấn nền và tán đều khắp mặt, rồi lại phủ nên lớp phấn mỏng, kẹp và chải mascara, sau đó lấy lọ son môi màu hồng mở ra, hương tỏa ra rất dễ chịu...

      "Thơm quá a!" Tiểu Nhu ngửi thấy mùi hương này, cười rộ lên .

      Thợ trang điểm mỉm cười, cầm cây cọ mới lên, nhúng lớp son môi mỏng, nhàng quyét lên đôi môi gợi cảm của , ngay lập tức đôi môi căng mọng, sáng lên màu phấn hồng. Tiểu Nhu mím môi, định nếm thử loại son này.

      "Ai!" Thợ trang điểm mỉm cười nhắc nhở nàng : " được mím môi, nó có dấu, nhìn đẹp."

      "Nga..." Tiểu Nhu ngây ngốc lên tiếng trả lời, lúc ngẩng đầu lên, nhìn trong gương, khuôn mặt nhắn thấy trưởng thành hơn so với bình thường, đôi mắt to lấp lánh, cánh mũi cao, đôi môi nhắn căng mọng, tim của đập loạn lên, nhìn chính mình trong gương cũng có đôi chút quyến rũ...

      Quản lý đứng ở bên cạnh, nhìn bên phải lại nhìn bên trái, cuối cùng nâng lên chiếc váy :"Lấy cái này !"

      giờ trôi qua.

      Lãnh Mặc Hàn ngồi sô pha, nhìn đồng hồ, qúa mười lăm phút, buổi dạ hội diễn ra, định xoay người hỏi xem còn bao lâu nữa xong, lại nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót truyền tới, kìm lòng được xoay người, nhìn về phía trước mặt, đột nhiên ngẩn ra...

      Nhân viên kéo rèm ở phòng thay đồ sang trọng ra, Tiểu Nhu mặc chiếc váy ngắn cúp ngực màu trắng, đằng trước có trang trí vài cánh hoa, tóc bới cao kiểu Hàn Quốc, đứng trước gương xinh xắn đáng , giống như bông hoa nhài thuần khiết, nhàng, vai phủ lớp bột phấn kim cương quyến rũ mê người, bầu ngực đầy đặn ra chút khiêu gợi, cái eo nhắn, thon thả làm cho người khác chỉ muốn sờ tay vào véo cái, chiếc váy dài vừa tới đầu gối, đôi giày màu trắng cao hơn mười phân, ra đôi chân thon dài, gợi cảm. Cầm chiếc khăn tay, liên tục gấp vào...

      Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ mặt đờ ra đứng ở bên nhìn về phía .

      Tiểu Nhu phát ra có người nhìn mình, chỉ là vén váy, tùy tiện ngồi ở bậc cầu thang, đem khăn tay nhét vào đôi giày cao gót của mình, hơi nghiêng người, làm cho bầu ngực đầy đặn lộ ra, làm cho người ta mê muội...

      Lãnh Mặc Hàn đột nhiên lại nhớ tới hôm mưa gió kia, có mặc áo sơ mi trắng, váy đen, toàn thân ướt hết, tay cầm nắm cỏ Linh Châu nhét vào trước ngực, lơ đãng, ngây thơ đề phòng, dường như cảm thấy thế giới đều có người xấu, thuần khiết đáng được như hoa Quýt, nghĩ đến đây, hình ảnh đứng trong rừng lại xuất trong đầu , vì mình mà treo vòng hoa...

      Tiểu Nhu vẫn như cũ ngớ ngẫn, nhét khăn tay vào sau gót chân.

      Lãnh Mặc Hàn lại chậm chạp bước tới trước mặt , ngồi xổm xuống, nhìn về phía cặp chân thon dài kia, thầm hỏi; "Giày to quá?"

      "Ừ!" Tiểu Nhu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, lập tức có chút tiếc nuối ; "Nghe quản lý , đây là đôi giày cao gót nhất trong cửa hàng rồi!"

      "... ..." Lãnh Mặc Hàn im lặng lên tiếng, nhìn chiếc khăn tay màu trắng kia, lại nhìn thấy gót chân đáng thương kia, muốn vươn tay cởi ra, ; "Vậy nên !"

      " được! ! Em thích đôi giày này!" Tiểu Nhu vui vẻ chống tay xuống mặt đất đứng lên, môi nở nụ cười ngọt ngào, chà chà gót chân mình, hài lòng ; "Xem ? tại vừa!"

      Lãnh Mặc Hàn từ từ đứng lên, nhìn về phía Tiểu Nhu tối nay ngọt ngào, mềm mại như hương vị trái cây, đôi mắt sáng lên, lại nhíu mày ; " ngửi thấy hương vị rất ngọt ngào..."

      Đôi mắt Tiểu Nhu lập tức sáng ngời, nhìn cười rộ lên ; " cũng thấy sao! ! Đó là mùi hương môi em! Thơm quá. Chính em cũng muốn nếm thử..."

      Lãnh Mặc Hàn hơi nhíu mày, nhìn gương mặt thuần khiết đáng của này, đè nén cảm xúc, nhưng vẫn thể ra; "Hay là thử nếm..."

      " được! ! Thợ trang điểm thể nếm!" Tiểu Nhu ngờ ngệch cười rộ lên .

      "... ..." Lãnh Mặc Hàn nhìn bộ dáng ngây thơ, đơn thuần như vậy, đành phải chậm chạp thở dài cái, mỉm cười gật đầu, ; " thôi..."

      chưa hết câu, vừa định vươn tay nắm bàn tay bé của ...

      Nhưng Tiểu Nhu nhanh tay hơn, cầm nên túi xách ngọc trai xinh xắn, giơ lên trước mặt Lãnh Mặc Hàn, đắc ý : " nhìn xem! Đây là chị trang điểm đưa cho em, có đẹp ?"

      Lãnh Mặc Hàn tay dừng trung, thực khốn khổ nhìn ngây thơ này, thực biết cố ý hiểu, hay là giả vờ, bất đắc dĩ cười, : "Cũng đẹp!"

      "Em cũng cảm thấy rất đẹp mắt! Em muốn đem nó giấu , cho chị của em thấy!" Tiểu Nhu cho hết lời, cả người vui vẻ xách túi ngọc trai, mình về phía trước.

      Lãnh Mặc Hàn đứng yên tại chỗ, nhìn Tiểu Nhu thuần khiết, đơn giản bước , thở dài cái, lấy ví tiền ra, tính tiền.

      Ngoài trời, mưa rất to.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu ra từ cửa hàng quần áo, vừa muốn ôm bả vai của , che ô cho , thế nhưng Tiểu Nhu nhanh hơn bước vội vã xuyên qua mưa, hướng cửa xe chạy tới! !

      Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt mạnh mẽ nắm chặt cổ tay mềm mại của này, đem cả người ép sát vào ngực mình! !

      "Ai!" Bất ngờ Tiểu Nhu đứng vững đôi giày cao gót, cả người ngã vào lòng Lãnh Mặc Hàn, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn có phần tức giận, làm bộ để ý, vươn tay ôm eo của , buộc tới gần mình, sau đó mới che ô bước về phía trước! !

      "... ..." Tiểu Nhu tựa vào người Lãnh Mặc Hàn, trái tim hiểu sao đập rất mạnh, lại theo bản năng sợ hãi muốn tránh cái ôm của ...

      Lãnh Mặc Hàn lại bá đạo ôm chặt hơn, đến tới cửa xe bên cạnh, nhanh chóng mở ra, đặt ngồi vào trong! !

      Tiểu Nhu ngồi vào ghế lái phụ, ngây ngốc nhìn Lãnh Mặc Hàn gấp ô lại, ngồi vào ghế lái, đưa ô cho quản lý, mới khởi động xe, bật điều hòa, lạnh lùng kéo dây an toàn! !

      "... ..." Tiểu Nhu ngây thơ nhìn , có chút khẩn trương ; "Lãnh phó tổng, em làm sai gì sao?"

      Lãnh Mặc Hàn để ý, tiếp tục khởi động xe.

      Tiểu Nhu có chút vô tội khẽ cắn môi dưới.

      Lãnh Mặc Hàn vừa muốn lái xe , lại nhìn về phía trước mưa to phủ trắng con đường, bỏ dây an toàn ra, lập tức xoay người, hai tròng mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Nhu, : "Lần trước em cái gì?"

      Tiểu Nhu nghe Lãnh Mặc Hàn hỏi, nhớ mình gì, nghĩ nghĩ lúc, cuối cùng hỏi: “Lần trước em... cái gì?"

      Lãnh Mặc Hàn kìm nén lâu, rốt cuộc nhịn được :"Chính là... Cái người đeo đôi kính buồn nôn kia, tặng cho em con lợn rừng, em coi đó là người đàn ông tốt nhất của em?"



      Khởi đầu tháng mới! Chúc nhà mình dịch truyện zui zẻ!!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 889: Hoa Lam Doanh.
      Editor: Hậu Phương Vững Chắc
      Tiểu Nhu nghe Lãnh Mặc Hàn lời này, lập tức ngốc nghếch hồi tưởng lại những lời với mình, nhưng vẫn hiểu hai mắt mở to, hỏi: "Em lần trước... Cái gì rồi hả?"

      Lãnh Mặc Hàn nhẫn lâu, mới cuối cùng nhịn được ; "Liền là... Cái người mang theo kính mắt xấu xí, tặng cho em con heo kia, em cho là em gặp được người đàn ông tốt sao?"

      Tiểu Nhu nghe những lời này, lập tức mở to hai mắt, não đại xoay vòng phen, mới nhìn hướng cười rộ lên, : "Đúng vậy! !"

      Thế phải là đàn ông sao?

      Lãnh Mặc Hàn thâm sâu nhìn về phía Tiểu Nhu tối nay sau khi hoá trang, mềm mại đáng như vậy ngồi ở chỗ kế bên tay lái đằng trước, đôi mắt to sáng ngời động lòng người, khẽ chớp nhìn xung quanh, vẫn như cũ lộ ra hồn nhiên cùng động lòng người, cái mũi cao nhọn, rất có hình cung, đôi môi hồng hình cánh hoa vẫn như cũ lộ ra hương thơm tươi mát như quả táo, làm người khác chảy nước miếng...

      Tiểu Nhu nhìn đến ánh mắt lạnh lùng cùng tư thái quái dị của Lãnh Mặc Hàn, liền hơi nghiêng mặt về phía trước, nghi hoặc trừng to mắt, hỏi: "Lãnh phó tổng, sao vậy a?"

      Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ trầm lặng tiếng động, lúc đó nhìn Tiểu Nhu nghiêng mặt về phía trước, cảm giác được hơi thở ngọt ngào môi , càng nồng nhiệt cùng mê người, lại nhớ tới vừa rồi ở trong thương khố, lúc đó hao tổn tinh thần mất mác, ôm cái khung sắt kia khóc lóc, trong lòng tràn đầy buồn bực, nặng nề thở hắt cái, nháy mắt ngồi trở lại chỗ tay lái, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe kia mưa nặng hạt, ngừng gõ vào cửa kính xe của , khỏi cười khổ.

      "... ..."Tiểu Nhu lập tức lại có cảm giác nghi hoặc nhìn về phía .

      Lãnh Mặc Hàn từ trước đến nay làm việc rất cẩn thận cùng chu toàn, chỉ là tối nay cảm giác chính mình có phần kích động, liền thở dài hơi.

      Tiểu Nhu nhìn về phía theo thói quen trầm lặng lên tiếng, liền cúi xuống dưới, đôi tay nắm chặt dây trân châu của mình, thưởng thức mặt trân châu, viên hai viên ba viên...

      " thôi..."Lãnh Mặc Hàn tay cầm vô lăng, vừa muốn nổ máy, lại nhìn đến quản lí thần tốc tới, chậm rãi đè xuống cửa kính xe, nhìn quản lí hết sức xin lỗi cùng miễn cưỡng tươi cười, tay nâng cái hộp bằng nhung màu đen, hơi khom người tôn kính mỉm cười ; " xin lỗi tiên sinh! Vừa rồi ngài đặt chiếc vòng cổ bằng kim cương, chúng tôi lại quên mang đến cho vị tiểu thư này."

      "A...!"Tiểu Nhu trong lúc này chớp đôi mắt to, nhìn về phía quản lí trong tay bưng cái hộp nhung màu đen kia, kỳ quái nghĩ muốn hỏi: Đó là cái gì?

      "Đưa qua đây... Lãnh Mặc Hàn hơi nghiêng người về phía trước, cầm lấy cái hôp nhung màu đen kia, lại đóng cửa kính xe, mượn nước mưa rơi xuống hộp nhưng tạo lên tầng ánh sáng lấp lánh, chậm rãi mở cái hộp kia ra, : "Phần lễ vật này, là tặng cho em, coi như là cám ơn đêm nay giúp đại ân, thuận tiện hướng em bồi lễ giải thích."

      Tiểu Nhu liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn cái, mới cúi đầu liếc nhìn về phía bên trong cái hộp nhung kia, ràng là chuỗi dây chuyền được làm từ bảo thạch bên trong có khảm kim cương xinh đẹp cao quý chói sáng đến lóa mắt, viên kim cương này có hình đóa hoa, nhất thời chấn kinh mở to hai mắt, nhìn về phía phân lượng của chiếc vòng cổ kim cương này mà hoảng sợ kêu lên; "Chiếc vòng cổ bằng kim cương quý giá như thế, em thể nhận! !"

      Lãnh Mặc Hàn lại chậm chạp đặt cái hộp xuống dưới, tự mình lấy ra chiếc vòng cổ kim cương, sâu xa : "Chiếc này đúng là lễ vật..."

      "Đừng Đừng! !"Tiểu Nhu liên tục lắc đầu, : "Mẹ em ! ! Giúp đỡ người khác, mong được hồi báo, huống chi, em phân biệt hai chai sâm banh kia, tới cùng bên trái là ướp lạnh, hay bên phải là ướp lạnh!"

      Lãnh Mặc Hàn trầm mặc cười, chậm rãi buông lỏng nút thắt vòng cổ kia, : "Tới, đeo lên cho em."

      "Đừng!"Tiểu Nhu là đơn thuần, khó có khi kiên định cùng cường ngạnh cự tuyệt việc như thế, đôi mắt to nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, có chút khẩn trương ; "Em thể nhận lễ vật này, vừa thấy liền biết nó rất quý giá! !"

      Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lóe ra, dừng lại động tác nhìn về phía Tiểu Nhu, sâu xa từ từ đưa ra cái vòng cổ màu tím này lên, bóng đèn bên trong xe chiếu rọi, nhìn thấy ràng hình dạng đóa hoa này thập phần mộng ảo đặc biệt, liền thấp giọng : "Đóa hoa sen này gọi là Hoa Lam Doanh, là loại hoa mà mẹ thích nhất..."

      "... ..."Tiểu Nhu dừng lại động tác, trầm mặc nhìn về phía .

      Lãnh Mặc Hàn chậm chạp xoay người, nhìn về con đường phía trước mưa bay mịt mờ, tiếp tục : "Quê của có rất nhiều cây Hoa Lam Doanh, lúc mùa hè cùng mùa thu đến, chúng nó mọc khắp núi đồi, nhìn qua từng cây lại từng cây hoa, giống như những áng mây, thập phần mộng ảo mỹ lệ, hơn nữa khi có trận gió thổi tới, những đóa hoa màu tím giống như tuyết núi rừng bay lượn khắp nơi, vào lúc sáng sớm, khi mở cửa sổ ra, nhìn khắp xung quanh những đóa hoa ấy , như bao trùm cả thế giới..."

      Tiểu Nhu lại sâu nhìn về phía .

      Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt thâm thúy lên vài phần quá khứ tưởng niệm thương, tiếp tục sâu xa : "Chỉ là... Năm năm tuổi, cả ba mẹ đều bị tai nạn qua đời, bị đưa vào Nhi Viện, lại chuyển đến thành phố khác, cũng là bắt đầu từ lúc đó, đặc biệt thích ở cành cây nhìn những cây hoa hình thành đoàn bóng mờ rủ xuống phía dưới, hồi tưởng lại những kí ức qua..."

      chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu thanh nhàn nhạt : "Cho nên... Gốc cây đào ở trước cửa nhà kia, là trùng hợp."

      Tiểu Nhu ngẩn ra.

      Lãnh Mặc Hàn tay cầm vòng cổ kim cương, hơi nghiêng người tiến sát vào Tiểu Nhu, mặt lên chút tươi cười,: "Em đừng tự cho mình là đồ ngốc, ra biết, em rất nhanh nhẹn cũng vô cùng thanh tao động lòng người, thập phần đáng . Hơn nữa... Đêm nay em rất đẹp..."

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Tiểu Nhu chưa từng được nghe qua lời khen như vậy, mặt lập tức có chút khẩn trương, vội vàng nháy đôi mắt to, cúi đầu.

      Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lên vài phần ái muội tươi cười, nhìn về phía , trong lòng có chút khẩn trương : "Em... Nguyện ý tiếp nhận phần quà này của ?"

      Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn cũng sâu nhìn về phía Tiểu Nhu, mỉm cười ; " nhìn gốc cây đào kia, nhưng vẫn tìm thấy chút kí ức qua nào, cho đến ngày đó em nghĩ rằng xảy ra chuyện, em đứng ở dưới tàng cây trong núi rừng nhà , kết vòng hoa cho , hiểu sao lại nhớ tới mẹ thường đứng ở dưới tàng cây Hoa Lam Doanh, mặt biểu lộ mỉm cười chờ đợi cha trở về... muốn cám ơn em..."

      Tiểu Nhu kìm nén nổi đôi mắt ngấn lệ.

      Lãnh Mặc Hàn cũng chưa bao giờ như vậy, lại nhìn đến bé này ánh mắt liền trở nên mềm mại chút, chậm rãi mỉm cười : "... Vì em mang theo cái này... Đừng từ chối ..."

      Tiểu Nhu cúi xuống phía dưới, có phần thẹn thùng, dám .

      Lãnh Mặc Hàn có chút khẩn trương nhìn cái, mới chậm rãi nghiêng người về phía trước, đôi tay nhấc chiếc vòng cổ kim cương mộng ảo mỹ lệ này, cẩn thận đeo cổ của , rồi mới cúi đầu xuống, nhìn đến cái cổ trắng như tuyết lóe ra vài phần ánh sáng mê người, thậm chí có thể cảm giác được trong cơ thể bé này, xuyên thấu qua lớp thịt non mềm tản ra hơi thở thơm mát...

      tập trung toàn lực đeo chiếc vòng cổ kim cương cho , nhìn sợi dây chuyền được khóa chặt, cổ của , biết là còn lý do gì để đến gần hơn, liền chậm rãi buông tay khỏi cổ , đôi tay nắm bờ vai , mỉm cười cúi mặt nhìn về phía chiếc vòng cổ kim cương cổ , hỏi; "Thích ?"

      Tiểu Nhu cực kỳ vui vẻ cúi đầu, đưa tay đụng vào sợi dây vòng cổ bằng kim cương này, khỏi kích động cười rộ lên, ừ gật đầu ; "Thích! !"

      Lãnh Mặc Hàn cũng hiểu sao nở nụ cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của , thập phần mỹ lệ động lòng người, hai tròng mắt lại đột nhiên lóe ra, tay nhịn được niết cằm của , hơi chút nhíu mày ; "Mặt của em..."

      "Mặt em sao vậy a?"Tiểu Nhu lập tức có chút khẩn trương vươn đôi tay ra, vỗ về mặt mình, trừng to mắt nhìn về phía : "Bị bẩn sao?"

      Lãnh Mặc Hàn chớp động ánh mắt, nhìn về phía cánh môi trơn mềm của , hương thơm mê người liên tục khuấy động lòng , ngón tay cái nhịn được trượt nhẹ qua cánh môi của , tiếp xúc đến điểm trơn mềm môi, lại hiểu bị cái gì kích thích, muốn cúi đầu xuống...

      Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cho rằng mặt mình thực có cái gì đó, ngón tay mình cũng chạm lên môi, đôi mắt to nhìn về phía .

      Lãnh Mặc Hàn rốt cuộc kìm nén được, tại bên trong xe, chậm rãi cúi mặt xuống hôn lên đôi môi của bé, mút cánh môi , mới cảm động : "Môi của em ngọt, muốn nếm thử..."

      Tiểu Nhu lập tức cứng lại, trừng to mắt, lắc lắc túi sách trân châu của mình, cảm giác được hơi thở mạnh mẽ kia của Lãnh Mặc Hàn tấn công về phía mình, thậm chí khuôn mặt kiên nghị dán lên mặt mình, môi lại di chuyển mút cánh môi mình... nhất thời khẩn trương giống như bị điện giật, sợ tới mức trái tim đập loạn nhịp, vừa rồi muốn ôn nhu kêu tiếng...

      Lãnh Mặc Hàn dĩ nhiên lại nâng mặt lên, nặng nề hôn lên cánh môi , đưa đầu lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi của , cảm giác như hút được mật ngọt của đóa hoa thuần khiết nhất thế giới, trái tim khỏi mãnh liệt nhảy lên, hai đầu lưỡi cùng nhau cuồng nhiệt quấn quýt...

      "Ưm..."Tiểu Nhu môi bị ngăn chặn, cảm giác được đầu lưỡi của Lãnh Mặc Hàn gắt gao quấy lấy mình, mặt lập tức đỏ bừng, đây là nụ hôn đầu tiên của ...

      biết.

      Lãnh Mặc Hàn sợ hãi lẩm nhẩm, lại ôm chặt lấy bé này, dịu dàng mà nóng cháy mút lấy đầu lưỡi của , đôi tay trong bóng đêm muốn hạ cái ghế dựa của xuống...

      chiếc xe thể thao lao nhanh đến, tóe lên nước mưa mạnh mẽ đập vào cửa kính xe.

      Tiểu Nhu hoảng sợ, mặt có phần xấu hổ nhất thời đẩy Lãnh Mặc Hàn ra, trong lúc nhất thời cắn chặt môi dưới phảng phất lại muốn khóc, tinh thần khẩn trương, vẻ mặt thẹn thùng : "Em... Em... môi em có hương vị gì cả! ! Nếm xong rồi! !"

      xong, liền lập tức sốt ruột đẩy ra mở cửa xe, bước nhanh vào trong mưa.

      Lãnh Mặc Hàn mới nếm đến đôi môi mềm mại thơm mát tuyệt mỹ như vậy, có cảm giác chính rất kích động, nhìn đến Tiểu Nhu ra ngoài, lại có phần hoảng hốt, nhìn Tiểu Nhu đứng ở trong mưa, bắt tắc xi, lập tức muốn mở cửa xe...

      Tiểu Nhu trong lúc này khẩn trương ngồi vào tắc xi, kêu to: "Lái xe! !"

      Tắc xi liền phía trước thẳng chạy !

      "Tiểu Nhu! !"Lãnh Mặc Hàn chạy nhanh tới, nhìn thấy chiếc tắc xi kia biến mất trong mưa, nặng nề thở hổn hển vài hơi, đứng im ở trong mưa, tùy ý để mưa rơi người, lại khỏi có chút nghi hoặc...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :