1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 869: Kim ngọc mãn đường.

      Vĩnh viễn cũng muốn tin dự báo thời tiết!

      buổi tối vui vẻ tuyệt vời như vậy mà trời lại mưa, Nhã Tuệ kích động sốt ruột đứng bãi cỏ, đưa bàn tay ra, hứng lấy những giọt nước mưa, nhớ tới những đồng nghiệp chuẩn bị xong xuôi cho buổi tiệc, vậy mà trời lại mưa.

      khóc ra nước mắt đứng ở bãi cõ, khẩn trương đến ra lời.

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cũng sững sờ, nghĩ đến tối nay trời mưa, vì sao còn đề nghị mở tiệc ngoài trời, bình thường mở tiệc ngoài trời so với trong đại sảnh cầu càng nghiêm khắc hơn. Vốn có gió thổi hay khong là chuyện của trời, cũng hỏi ý kiến nhiều lần mới dám ra quyết định, tại sao tới thời khắc này, phạm phải sai lầm lớn như vậy?

      Mặt Nhã Tuệ xoát cái đỏ lên, rỏ ràng khi đề nghị mở tiệc ngoài trời hỏi bên cục khí tượng thủy văn.

      Hơn mười cây dù màu đen được bung lên, tất cả đều giơ tay cầm dù che mưa, che cho ông chủ của mình trước, trưởng cục cảnh sát cũng lấy dù che mưa tôn kính che cho thủ tướng bên cạnh, lo lắng : “Đêm nay chúng ta mở tiệc từ thiện, ở ngoài trời, trời mưa như vậy sao mở tiệc được?”

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lập tức áy náy xin lỗi nhìn thủ tướng, có chút lúng túng : “Thủ tướng, xin lỗi, ngờ đêm nay đúng lúc muốn mở tiệc ngoài trời, lại gặp thời tiết như vậy, tôi lập tức hạ lệnh, hủy bỏ tiệc tối hôm nay, thay đổi địa điểm, vào đại sảnh yến hội dùng cơm!”

      Tâm của Nhã Tuệ phát lạnh, ngẩng đầu áy náy và đau lòng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nghĩ đến vì buổi tiệc tối nay, làm việc nỗ lực bao nhiêu, thay đổi địa điểm…cái đó, phải rối loạn hết sao?

      Thủ tướng nghe lời này, ngược lại có chút tươi cười thương, tha thứ mà nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, giọng chậm chạp nói : " Tổng giám đốc Tưởng chưa từng nghe qua câu? gọi là mưa gió gọi quý nhân. Thời tiết tùy thời có biến hóa, đây là chuyện thường. Nhưng tôi cũng rất quen thuộc với khách sạn Á Châu, biết các ngươi tổ chức yến hội ngàn người như vậy cũng dễ dàng, nếu như lúc này mới hủy bỏ yến hội, như vậy đối với quý khách sạn tổn thất rất lớn, nhất là tối nay còn tiến hành chính là buổi từ thiện, vốn là có chút phô trương và lãng phí."

      "Chuyện này xác thực là chúng tôi sơ sót! !" Tưởng Thiên Lỗi vẫn như cũ kiên trì nói :"Chúng tôi thể bởi vì sai lầm của mình, mà lại để cho khách đến nơi thoải mái dễ chịu..."

      "Aizzz..." Thủ tướng lập tức tươi cười, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi lại có chút thông cảm nói :" chúng tôi cũng có cảm thấy thoải mái dễ chịu, cũng biết quý khách sạn có năng lực xử lý nguy cơ mạnh mẽ! tập đoàn mạnh mẽ quả sợ mưa gió, mau , tôi tin tưởng mọi người có thể giải quyết tốt đẹp chuyện này..."

      Trong nháy mắt Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía thủ tướng.

      Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, vẻ mặt nghiêm túc, kêu : "Quản lý Lưu! "

      "Vâng!" Nhã Tuệ lập tức kéo váy dài tiến lên, kích động đáp lời.

      Trang Hạo Nhiên vội vàng với Nhã Tuệ: "Yến hội ngoài trời của chúng ta, đều có biện pháp khẩn cấp xử lý khi trời mưa, nếu như thủ tướng cũng tha thứ, nhanh chóng xử lý chuyện này cho ổn thỏa! ! lấy công chuộc tội! ! "

      "Vâng! !" Đôi mắt Nhã Tuệ lập tức đỏ bừng, liền vội vàng gật đầu xoay người rời ! !

      Thủ tướng khẽ nhếch môi cười, nhìn thấy tất cả, mới tiếp tục nhanh chậm mà cất bước, ý muốn tản bộ, lắng nghe thanh êm diệu của hạt mưa, mới ung dung nói; "Ở thời cổ đại, cháy liền kêu lấy nước, trời có mưa gió ngoài dự liệu, cũng bị gọi mưa đúng lúc, người tuổi trẻ bây giờ, Dù sao vẫn là cảm thấy chuyện dối trá, có chút lảng tránh cùng nịnh nọt , tình biết, là dạy bảo mọi người, mọi thứ phải chỉ muốn nơi tốt."

      Trang Hạo Nhiên lập tức cười rộ lên, nhìn về phía thủ tướng ; " xem ? Tôi sai, thủ tướng lại bắt đầu giáo huấn người."

      Mọi người cười khẽ, bầu khí lúc này mới trở nên khá hơn.

      Tối nay thủ tướng ngược lại có chút nhõm, cũng khẽ nhếch vui vẻ hẳn lên ; "Tôi già rồi, kịp ý chí tiến thủ phồn vinh mạnh mẽ của mấy người trẻ tuổi các ngươi, chỉ là quốc gia chúng ta phát triển quá nhanh, tôi phát bước chân của ít người trẻ tuổi, cũng được quá nhanh, tình biết chính thức thành công, phải là ở nhanh, mà là "chậm", đầu tiên người muốn làm đến khi trong lòng thỏa mãn, tài năng rất tốt mà phát triển tương lai của mình, sốt ruột nghĩ muốn dùng thành công, đến bổ sung thế giới hư của bản thân, đây là ngây thơ và thể làm được. phải biết rằng có sắc mặt chính là người lớn, tất nhiên coi trọng vài phần truyền thống và cảm xúc, lấy con người làm ra vốn, thông qua suy nghĩ người khác, ảnh hưởng sắc mặt, như vậy thế giới của ngươi, gặp bởi vì người khác, mà trở nên rộng lớn vô bờ! bất đắc dĩ người đại quá mức đến đời sống vật chất, ánh mắt thiển cận, có chút hẹp rồi. đêm nay tôi nghe được Hạo Nhiên nhắc nhở cấp dưới, đúng lúc này lại, có chút cảm xúc. rất lâu rồi có người coi trọng truyền thống và chuyện xưa."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức cười rộ lên, nhìn về phía thủ tướng : "Thủ tướng, ngài nên khen tôi nhiều trước mặt cha tôi ấy! Dù sao ông ấy vẫn là tôi còn dùng được! ! tôi là người luôn quên lời tổ tiên cứ để sau lưng, giống Thiên Lỗi, luôn khiến người ta lo lắng mãi! "

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía !

      Thủ tướng nghe được ý tứ bên trong lời của Trang Hạo Nhiên, ngẩng mặt cười rộ lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi :"Thiên Lỗi cần phải , cậu ấy luôn là người lãnh đạo ưu tú, cậu ấy nhiệt tình giống cậu như vậy, cậu ấy càng lộ vẻ trầm tĩnh, có phong cách làm việc quyết định nhanh chóng, càng khó chính là hai người có tính tình khác nhau, nhưng lại phối hợp rất ăn ý,, tôi cứ nghĩ là ông Tưởng và ông Trang năm đó, chia ra quyết định Hoàn Cầu, vô cùng vĩ đại. Ở trước mặt tiền tài và lợi ích, có thể giữ được ánh mắt thanh tĩnh."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhịn được cười rộ lên ; "Thủ tướng ngài có chỗ biết, ở báo trí và truyền thông luôn tôi và ta bất hòa."

      "Nào có?" Trang Hạo Nhiên lập tức cười rộ lên ; "Báo chí luôn tôi và luôn vô cùng ân ái đấy! cưới, tôi lấy “chồng”, đều cũng có nguyên nhân.”

      " ha ha ha ha ha..." thủ tướng nghe lời này, nhịn được nhìn Hạo Nhiên cười rộ lên :" từ đến lớn cậu cũng có thay đổi, miệng luôn cậu luôn đòi mạng như vậy!"

      "Miệng cậu ấy chính là lợi hại!" Tưởng Thiên Lỗi nhịn được lại cười rộ lên.

      "Nghe , lời này phải là của người chồng sao?" Trang Hạo Nhiên chọc ta, cười rộ lên.

      Mọi người rất nhanh cười vui vẻ hơn.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]!

      Tô Linh và em trai đứng ở bên cạnh, cũng nhịn được mà cười rộ lên ; "Vì vậy tôi mới , mỗi lần yến hội nơi nào có tổng giám đốc Trang, nhất định buồn tẻ, nơi có tổng giám đốc Tưởng, nhất định cần lo lắng, đây đều có căn cứ hết á, khách sạn Á Châu có thể cho người ta cảm giác giống nhau “nhà”, đều có quan hệ với hai vị tổng giám đốc, bởi vì hai người đều là lãnh đạo ưu tú, xử lý nguy cơ trước mặt, càng có thể lộ ra hăng hái, khi chuyện với nhau lại hài hước động lòng người. Lãnh đạo như vậ, sao có thể có cấp dưới tốt và có năng lực được? Tôi rất chờ mong yến hội ngoài trời tối nay đấy... "

      "Tô tiểu thư khách khí! bởi vì có ở đây, bách hoa cũng phải mất màu ấy chứ!” Trang Hạo Nhiên cười .

      đừng chụp cái mũ lớn như vậy, thôi .." Tô Linh kéo cánh tay em trai, lại mỉm cười nói : " bên cạnh tôi người thân sĩ, mỗi ngày tôi đều nghe rồi, chị tốt này tốt nọ tôi nghe đến dài cả tai luôn rồi, có đôi khi tôi thực hoài nghi kiếp trước tôi và em trai là tình nhân!"

      Tô Thụy luôn giữ im lặng, nghe được chị như vậy, khỏi cười tình cảm : "Em có tăng bốc chị đâu, em là , có thể em chính là , tại sao mỗi lần chị muốn tham gia yến hội, đụng phải chị Trang, chị liền sợ hãi."

      "Này!" Tô Linh thoáng cái vươn tay vỗ cánh tay em trai.

      Mọi người cùng cười rộ lên, tiếp tục về phía trước, đặc công xung quanh thủ tướng trong phạm vi xa, nghiêm mật bảo vệ nơi này! !

      ***

      Nơi tổ chức yến hội!

      đến màn mời khách, được vị tiếp tân sôi nổi mời vào đại sảnh Phụ lâu, tạm thời đứng ở trước bàn rượu dài, cầm ly rượu cười cười .

      Đoàn nhạc ngồi ở chính giữa sân khấu, vì tân khách diễn tấu khúc nhạc du dương.

      Sau đó nhân viên công tác chuyên cần, cùng đội công nhân xây dựng, còn có công nhân hậu cần, còn có bộ phận nhân viên tạp vụ trong yến hội, cùng đứng chỗ ở trong mưa, phụ giúp bầy đặt khung sắt màu trắng chống ẩm dài theo đường, dọc theo chỗ ngồi kéo dài, phía trước, Nhã Tuệ bên cạnh cầm bộ đàm phân phó công nhân đưa đồ chống ẩm tới đây, vừa giúp nhân viên công tác, cố gắng đứng ở trong mưa, phụ giúp khiên khung sắt lên phía trước! !

      Sau đó nhân viên công tác khiêng mấy miếng mạn lụa nặng gần mấy trăm cân nặng đến, nhìn thấy mọi người đẩy ra ba hàng khung sắt, cố gắng giúp đỡ gắn mấy tấm vải khung sắt, chuyển động , bên này nhân viên công tác nhanh chóng tiếp được rồi, móc ở đỉnh, đám người Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu đứng ở trong mưa, cố gắng hỗ trợ cài tốt rèm vải màu trắng! !

      Bên này nhân viên công tác, cố hết sức mà phụ giúp gắn hết những đóa hoa xanh lên vải, sắp xếp chia làm hai bố trí ở yến hội, sau khi gắn điện, hoa đăng xoay tăng thêm cho cảnh đẹp, khác là khẽ đảo vòng!

      Thân thể người thiết kế ướt đẩm, ngồi xổm bên cạnh hoa đăng, cũng để ý nước mưa chảy ròng trán mình, chế tạo chốt mở điện nhanh chóng đậy hoa đăng lại.

      Sauk hi Nhã Tuệ đẩy xong khung sắt, đưa mắt nhìn về phía thủ tướng người đứng đầu buổi tiệc, trái phải hai bên được xếp thành ba hàng màu trắng, Chỗ giữa đặt tất cả là hoa mẫu đơn xinh đẹp và chước dược, hoa cầu cũng ở thời điểm này, từng ddojte mà ở trung rơi xuống, mười hai hoa đăng tròn , lúc này chậm chạp xoay tròn, các màu sắc khác nhau vô cùng đẹp mắt mà chiếu sáng tất cả bàn ăn màu trắng, đặt ở chính giữa ly thủy tinh và bộ đồ ăn màu bạc, vô cùng lãng mạn tuyệt vời! !

      Cuối cùng đám nhân viên công tác, nghe theo phân phó, đẩy bàn hoa mẫu đơn đặt thêm phía yến hội, hình thành biển hoa mỹ lệ...

      "Cẩn thận những chậu hoa mẫu đơn! ! Tất cả đều là mượn tới đấy!" Cả người Nhã Tuệ ẩm ướt cầm bộ đàm, khẩn trương mà nhìn tới gần nhân viên công tác, lúc xách hoa mẫu đơn, quá mau, thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng thở hổn hển sốt ruột mà phân phó! !

      "Yên tâm ! !" Tiểu Nhu vừa giúp đỡ Mạn Hồng xong, cùng đồng nghiệp trong nhà hàng đến giúp, cũng mồ hôi đầm đìa mà ôm chậu hoa, đến phía yến hội!

      "! ! Hai! ! Ba! !" Người thiết kế và nhân viên hậu cần, ngồi ở mui xe, cùng chỗ cố gắng tạo ra những bọt biển lớn ở hai bên, từ bên trong khối băng chiết xạ ra ánh sáng phấn hồng xinh đẹp, đứng ở trong mưa, trông rất sống động.

      Mười tiểu thư tiếp tân, mặc sườn xám màu trắng cút xanh bên cạnh, chải búi tóc xinh đẹp, chia ra đứng ở hai bên hoa mẫu đơn bên cạnh, khuôn mặt thanh tao lịch mỉm cười.

      Nhã Tuệ kéo váy dài, nhanh chóng đến chỗ cao yến hội, lại lần nữa thận trọng mà nhìn hoa đăng, thấy mười hai hoa đăng đăng long trọng mà xoay tròn, chút ảnh hưởng vì trời mưa, vẫn như cũ chiết xạ ánh sáng óng ánh, trong lòng của lập tức kích động, đôi mắt liền đỏ bừng, nghẹn ngào mà cầm lấy bộ đàm, chân thành với tất cả đồng nghiệp : "Các vị đồng nghiệp! ! Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện liên tiếp nhau, nhưng trải qua buổi tối như vậy, khiến tôi sâu cảm thấy, đoàn kết chính là vinh quanh, quan trọng hơn bất cứ cái gì! ! Mọi người vất vả rồi! ! Cám ơn mọi người! !"

      xong liền lấy tay ấn trước ngực, hướng về đồng nghiệp bận rộn tối nay, cúi đầu sâu!

      Mọi người mệt mỏi nhưng vẫn cảm xúc mỉm cười mà nhìn về phía , Trần Mạn Hồng và Đường Khả Hinh từ xa tới, vẻ mặt cũng kích động nhìn về phía ta.

      Nhã Tuệ thu xếp lại suy nghĩ của mình, mới cầm lấy bộ đàm, kích động : "Tiệc bắt đầu! !"

      "Tất cả đơn vị chuẩn bị! ! Tiệc bắt đầu! !" Tất cả nghành quản lý nhận mệnh lệnh của Nhã Tuệ, trong nháy mắt cầm bộ đàm lên, phân phó : "Tiệc bắt đầu! !"

      Bộ phận quản lý PR rốt cuộc nghe được tiệc bắt đầu, lập tức giống như mệt lả, nắm chặt bộ đàm, mệt mỏi : "Tiệc bắt đầu! ! Lập tức dẫn tân khách vào đây! !"

      "Vâng!" Nhiều tiểu thư tiếp tân mỉm cười lên tiếng, sau đó mới cất bước ưu nhã tập trung đứng ở trong đại sảnh, hai tay đặt ở bên trái bụng, hơi gập người gật đầu chào hỏi, mới dịu dàng nói : "Các vị khách nhân tôn quý, hoan nghênh đến khách sạn Á Châu, có lỗi các vị, bởi vì thời tiết, nên yến hội lùi lại mười phút, tại nơi tổ chức yến hội tất cả chuẩn bị xong, mời khách nhân dời bước... Chúc các vị có buổi tiệc tối vui vẻ!"

      Nhiều tân khách nghe vậy, lập tức tươi cười xoay người, dưới dẫn dắt của tiếp tân, vào đại sảnh tiệc giống như biển hoa, nhìn thấy những thứ kia thay thế băng điêu, còn có ngọn đèn hoa đăng xoay tròn, đến cuối cùng thấy biển hoa mẫu đơn ở chính giữa, đều sợ hãi thán phục, chợt cảm thấy tiệc tối lần này, nếu như ngắm hoa, lại có thể trong tâm tình sung sướng, nhấm nháp mỹ thực, chuyện vui lớn trong cuộc đời!

      Vẻ mặt tươi cười dịu dàng của tiểu thư tiếp tân vẫn như cũ, hơi giơ tay mời khách nhân ngồi vào vị trí.

      Phòng bếp cuối cùng nhận được tin! !

      Trợ lý đầu bếp chạy đến tất cả phòng bếp, đè xuống đèn tín hiệu, : "Tiệc bắt đầu! !"

      Chủ bếp nghe như thế, trong nháy máy đặt cái phễu cõ khung xoay tròn, lưu loát đặt những miếng cá được thái mỏng lên cái phễu xoay, đặt những cánh hoa được cắt tỉa quanh cá, trong chốc lát, đóa hoa mẫu đơn được bày ra!

      Trong nháy mắt trợ lý lập tức mở nấp canh súp, lập tức ngửi được hương vị món canh ngon nhất thế giới, đây là công thức bí mật của đầu bếp! !

      "Tránh ra! !" Chủ bếp vừa xong, liền bỏ cả cá sống và đậu phộng vào trong nồi súp, lại nhanh chóng vớt lên, cái đóa hoa mẫu đơn màu hồng phấn, trong nháy mắt biến thành hoa mẫu đơn màu trắng tươi trong suốt, nóng hỏi, chảy ra nhiều chất lỏng ngon ngọt!

      Trợ lý nhanh chóng bưng lấy khay đặt hoa mẫu đơn, lên trước! !

      Chủ bếp chính tay cầm cái phễu, hơi cắn răng, cánh tay chậm chạp dùng sức, cái đóa hoa mẫu đơn non mềm, giống như bay lên trung, trượt thành vòng hình cung, cuối cùng chuẩn xác mà rơi vào trong mâm, trợ lý khác nhanh chóng cầm giá lớn, múc nước nóng được đun sôi ở bên trong, múc giá canh xương cá trứng gà lên, dọc theo nước cá hoa mẫu đơn trong suốt đổ xuống, mùi thơm xương cá, trộn lẫn mùi thơm hoa mẫu đơn, trong nháy mắt bay lên...

      trợ lý đầu bếp khác trong phòng bếp, nhanh chóng bưng lên "Cua kết hoa", đặt ở trong mâm, ra phòng bếp, đưa đồ ăn cho nhân viên bên ngoài, bưng mân vàng ra, sau đó mới quay người, bước nhanh mà ra ngoài, chuẩn bị bưng thức ăn lên!

      Mọi người vào tiệc vô cùng náo nhiệt, nghe bên kia truyền đến : Thủ tướng đến, trong nháy mắt người ở cùng chỗ nhiệt liệt đứng lên, tất cả đều kích động vỗ tay! !

      Cũng lâu lắm...

      Cuối cùng thủ tướng và Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lõi, còn có trưởng cục cảnh sát, vốn là thị trưởng và nhiều quan lớn trong chính phủ cùng xuống, cất bước tới, qua những hoa đăng xoay tròn, nhìn về phía những khách quý và quỹ viên vì viện Phúc Lợi mà đến đây, khuôn mặt tươi cười vỗ tay chào đón nhìn bản thân, ông lộ ra dáng tươi cười có chút an ủi, cùng nhiều quan viên trong chính phủ tới chỗ yến tiệc...

      Theo thói quen bình thường của tổng giám đốc, lập tức tươi cười mà đứng ở phía sau chăm sóc, Tô Linh dựa vào ông nội ngồi xuống, Tô Thụy ở bên cạnh lui xuống phía dưới cùng quan viên, cùng Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi.

      Mười hai mặc sườn xám màu hoa, đầu tiên bưng lấy khay màu vàng, càng như người trong bức họa chân thành mà đến, người cầm đầu trước bước đến trước mặt thủ tướng, ngọt ngào vui vẻ, dịu dàng nói : "Mời thủ tướng uống nước trái cây đặc biệt trong yến hội đêm nay, Kim Ngọc Mãn Đường!"

      Hai tay tổng giám đốc lập tức tiếp nhận khay màu vàng, đặt ở chính giữa bàn ăn, kéo vải che ra! !

      cơn gió lạnh thổi tới! !

      Mọi người thấy bên trong khay mười khối băng óng ánh, khí lạnh bay lên, lại có vẻ đặc biệt và mê người.

      "Đây là..." Tô Linh và Tranh Hạo Nhiên có chút giống nhau, vui vẻ khi thấy đồ ăn ngon, liền mỉm cười mà tò mò hỏi : “ Bên trong Kim Ngọc Mãn Đường có chuyện xưa gì sao"

      Tổng giám đốc lập tức mỉm cười mà giới thiệu ; "Những năm qua kinh quả để tổ chức yến hội, dù sao vẫn là trông ngon mà dùng được, vì vậy đêm nay, chủ bếp chúng tôi liền đưa ra, bởi vì là yến hội từ thiện, cũng thể quá khoa trương lãng phí, cho nên liền làm ra Kim Ngọc Mãn Đường, bên trong băng có quả táo bùn, thịt trái hạnh, dâu xanh, việt quất, quấy trứng cá muối cùng vài miếng chanh vàng mà chế ra Kim Ngọc Mãn Đường có hương vị đặc biệt! Mời thủ tướng và các vị nếm thử!"

      "Phải ? Món ăn này cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua, cũng muốn nếm thử chút..." Tô Linh mỉm cười nói.

      Tổng giám đốc lập tức gật đầu, sau đó mới tự mình lấy thìa, múc giúp thủ tướng khỏa băng, bỏ vào trong chén của ông, nhân viên bên cạnh ba người theo thủ tướng cũng lập tức tiến lên, giúp đám người Tô Linh, múc khỏa băng, bỏ vào trong bát của mọi ngừoi.

      Tô Linh giống như có chút thể chờ đợi được, liền lấy thìa múc viên băng cầu, bỏ vào trong miệng nếm thử, băng được bỏ vào trong miệng lập tức tan ra, liền tản ra từng đợt mùi thơm đậm đặc của thịt quả trộn lẫn theo trứng cá tương và trứng muối, hương vị vô cùng đặc biệt hẳn lên, tâm tình cũng cảm thấy thoải mái, khiến hiểu sao lại nghĩ đến đêm trăng tròn, mang theo chút kích động nhìn về phía mọi người, hơi cười rộ lên : "Món này đúng là đặc biệt trong buổi tối hôm nay, hương vị độc đáo! ! khách sạn Á Châu quả nhiên là nơi có thành tựu kỳ tích! cho tới bây giờ tôi cũng chưa có nếm qua loại kinh quả này, mùi vị này có lẽ cả đời vẫn ở trong đầu rôi, ngon!"

      Mọi người thoải mái mà nở nụ cười! !

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cũng yên lòng nở nụ cười.

      câu của Tô Linh, như mở màn cho buổi tiệc từ thiện này, nhân viên bưng lên những món ăn của buổi tiệc hôm nay, những món ngon tinh xảo...

      Đa số quản lý và Nhã Tuệ nhân viên công tác và nhà thiết kế đứng sau hậu trường, thấy tân khác vui vẻ mà dùng cơm, bọn họ đều nặng nề thở dài hơi, ngược lại, dựa vào là dựa vào, mệt chết được...

      "Quản lý Lưu! !"

      Trước khách sạn, bàn tiếp tân nhanh chóng truyền lời tới đây, : "Chủ tịch Hàn của tập đoàn Hàn thị và thiên kim đại tiểu thư Hàn gia, năm phút sau, đến nơi yến hội! !"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 870: Nhắm vào
      Editor: Thùy Trang Nguyễn

      Nhã Tuệ cơ hồ mệt đến đứt hơi ngồi bệt sân cỏ phía trước tòa nhà phụ, nghe thấy phía trước có người thông báo, liền lập tức lấy bộ đàm ra, bật kênh nhanh chóng ; "Tổng giám đốc! ! Chủ tịch tập đoàn tài chính Hàn thị và thiên kim tiểu thư năm phút nữa tới khách sạn Á Châu!"
      Hoắc Minh nghe thấy lời truyền đến từ tai nghe, lập tức lặng lẽ mỉm cười tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hơi cúi người xuống, giọng ; "Hai vị tổng giám đốc, chủ tịch Hàn cùng Hi Văn tiểu thư chuẩn bị tới!"
      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời ngẩng đầu, lộ ra chút vui mừng, lặng lẽ gật đầu, lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục, mới mỉm cười chào thủ tướng; "Xin lỗi, thủ tướng, buổi tiệc từ thiện đêm nay, ngoài thủ tướng còn có vị khách quý nữa, đó là chủ tịch công ty tài chính Hàn thị, Hi Văn tiểu thư còn tham gia biểu diễn vở kịch. Cho nên có khả năng chúng tôi phải rời chút."
      "A?" Thủ tướng nghe lời này, liền hơi ngẩng đầu, nhìn về phía hai người mỉm cười gật đầu, ; "Ta nghe chủ tịch Hàn là người chăm chỉ làm từ thiện quanh năm, khó có được dịp đêm nay gặp mặt, ."
      "Vâng!" Hai người Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời hơi gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.
      Tô Linh ngồi ghế ăn cơm, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía biển hoa mẫu đơn trước mặt, còn có những cánh hoa xanh biếc xoay xung quanh. Lúc này mười hai vũ công chuẩn bị xong, đặt mình giữa những cánh hoa xoay tròn. lập tức để ý tới ý nghĩa trong đó, mỉm cười gật đầu ; "Buổi yến tiệc này hổ danh là bách hoa yến. khí tao nhã, hoa mẫu đơn khuynh nước khuynh thành, xinh đẹp vô cùng, . Mỗi bông hoa này, nhìn vào đều có ý nghĩa của nó.”
      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, liền mỉm cười nhìn về phía chị, : "Chị, chị như vậy, em có thể hiểu là…. Ý nghĩa tại nơi này?"
      "Ý nghĩa ở trong linh hồn mỗi bông hoa..." Tô Linh mỉm cười liếc mắt nhìn em trai cái, mới nhìn về phía mấy vũ công bên kia xoay tròn xung quanh những ngọn đèn, ung dung tự tại, nhìn vào vừa tao nhã, vừa man diệu, phẩy ống tay áo, dáng múa tự nhiên, phóng khoáng, mỉm cười : "Những bông hoa sở dĩ có thể duyên dáng, xinh đẹp, là ở hình dáng và thanh. Hình dáng để con người có thể thưởng thức, còn thanh tác động đến ý thức của con người. bó hoa đẹp mê người, làm cho con người ta nhìn vào cảm thấy vui vẻ và thoải mái, có thể suy nghĩ về những điều tốt đẹp, đây chính là linh hồn mỗi bông hoa phát huy tác dụng. Tối nay chúng ta có thể thấy biển hoa, còn cho chúng ta thưởng thức màn múa như những linh hồn núp giữa những cánh hoa, là làm cho người ta cảm động rất nhiều. Nghĩ xem người phụ trách tổ chức yến hội tối nay, chị muốn biết ý tưởng này ấy làm sao mà nghĩ ra được..."
      Tổng giám đốc nghe lời này, lập tức mỉm cười tôn kính ; "Người phụ trách yến tiệc bách hoa tối nay là quản lý bộ phận yến tiệc Lưu Nhã Tuệ, ấy vừa mới nhậm chức. Tính tình vô cùng dịu dàng và hiểu lòng người, rất quan tâm đến nhân viên, thành tích luôn dẫn đầu, là nhân tài hiếm có của khách sạn chúng tôi."
      Tô Linh nghe lời này, lập tức bộc lộ mấy phần hứng thú, hài lòng cười ; "Tôi có thể gặp người quản lý này chút ?"
      "Xin chờ chút!" Hoắc Minh mỉm cười xoay người, về phía sau nơi tổ chức yến tiệc, chưa cần lời nào, Nhã Tuệ thay chiếc váy ren dài màu trắng cúp ngực, tóc búi cao trông lịch , trang điểm nhàng, khẽ nâng làn váy, mỉm cười theo tổng giám đốc tới trước mặt Tô Linh, tôn kính gọi: "Tô tiểu thư!"
      Tô Thụy Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Tuệ, khỏi bộc lộ vui mừng, mỉm cười gọi: "Nhã Tuệ?"
      Nhã Tuệ cũng tôn kính nhìn về phía Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu, kêu : "Tô thiếu gia?"
      "Hai người quen nhau?" Tô Linh quay đầu nhìn về phía em trai, vui mừng cười hỏi.
      " ấy là chị em tốt nhất của Khả Hinh“. Tô Thụy Kỳ cười .
      "À?" Tô Linh kìm được lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ dung mạo xinh đẹp động lòng người, lộ ra thuần khiết cùng ôn nhu, khí chất phi phàm, vô cùng tán thưởng cười hỏi: " nghĩ đến, nhân tài của khách sạn Á Châu đông đúc như vậy, còn trẻ như vậy làm quản lý, lại có thể phụ trách buổi yến tiệc lớn như vậy. Kỳ thực yến tiệc có thành công hay phải ở việc có quy mô lớn, mà ở nội dung có đặc sắc, chủ đề sáng tạo hay . Hai điểm này đều làm được, nhất là truyền đạt linh hồn từ những bông hoa.... Làm chúng ta lĩnh hội được rất nhiều điều, chuyên tâm hưởng thụ."

      Nhã Tuệ lập tức mỉm cười gật đầu, mềm giọng : "Cảm ơn Tô tiểu thư khen ngợi, nhưng chủ đề bách hoa của yến tiệc tối nay, cũng phải mình tôi có thể nghĩ ra được, đó là nỗ lực của toàn thể đồng nghiệp của khách sạn Á Châu, hi vọng ở trong buổi tiệc này, Tô tiểu thư có thể thư giãn thưởng thức. Chúng tôi dốc hết toàn lực, dụng tâm phục vụ."
      "Được..." Tô Linh mỉm cười gật đầu.
      "Đúng rồi, Khả Hinh đâu? Làm sao lại thấy?" Tô Thụy Kỳ nhìn xung quanh hội trường lượt, biết là người quản lý rượu trong đêm nay, nhất định tới.
      " ấy bận rộn ở phía sau, đoán rằng lúc nữa thay trang phục ra." Nhã Tuệ mỉm cười .
      "Umk..." Tô Thụy Kỳ nghe lời này, nhịn được quay đầu nhìn về phía tòa nhà phụ bên cạnh
      "Quản lý Lưu! Tới đây ngồi ..." Trần Tuấn Nam cùng số phó tổng, còn có mấy vị lãnh đạo cấp cao của khách sạn Á Châu, bên cạnh vẫn còn vị trí.
      "Được..." Nhã Tuệ lộ ra mấy phần ngượng ngùng nâng làn váy, cất bước tới chỗ ngồi bên cạnh Trần Tuấn Nam, cẩn thận ngồi xuống.
      Trần Tuấn Nam phát trán của , chảy ra mấy giọt mồ hôi, lập tức cầm lên chiếc khăn tay thoảngg mùi hoa oải hương, cẩn thận đưa cho .
      "Cảm ơn..." Nhã Tuệ mỉm cười nhận khăn tay, hơi cúi đầu, nhàng lau mấy giọt mồ môi trán chảy xuống.
      Gương mặt Nhã Tuệ hơi đỏ lên. Trần Tuấn Nam cứ như vậy im lặng mỉm cười nhìn .
      chiếc bàn khác.
      Lâm Sở Nhai vẫn dõi theo Nhã Tuệ từ lúc bước ra, giật mình thở dài thấy thay chiếc váy ren dài màu trắng cúp ngực, vô cùng xinh đẹp, ai ngờ cũng có liếc mắt nhìn mình cái, liền bước tới chiếc bàn kia, thậm chí cái tên Trần tuấn Nam kia còn nhìn bằng ánh mắt vô cùng ái muội, mà đúng ra chính là nhìn chằm chằm, đập bàn đến bộp tiếng, trực tiếp : "Lão tử muốn ăn nữa ! !"
      Tô Lạc Hoành ăn món sasimi, ăn rất hăng say, nghe thấy bộp tiếng, liền kỳ quái hỏi: "Lại có chuyện gì vậy?"
      " ấy hề để tôi vào mắt!" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn về phía trước .
      Tào Kiệt cùng Tô Lạc Hoành nghe lời này, nhất thời kỳ quái ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ, cũng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Nhã Tuệ cùng Trần Tuấn Nam trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn xấu hổ cúi đầu mặt ửng đỏ, Trần Tuấn Nam nhìn Nhã Tuệ bằng ánh mắt đầy tình ý, mỉm cười.
      "Ôi!" Tô Lạc Hoành cảm thấy chuyện này thú vị , nhịn được cười rộ lên : "Trần Tuấn Nam này người duy nhất có phần sinh động trong mấy vị phó tổng lạnh lùng của tổng giám đốc Tưởng! ! giống cái tên Thẩm Quân Dụ kia, tôi vừa nhìn thấy ta nghĩ ngay đến Hạo Nhiên ở tòa thành nước nuôi dưỡng con chó to béo! Nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn? Có lần tôi và Mặc Hàn ở trong thang máy, tôi đứng phía trước, thiếu chút nữa còn bị lạnh chết!"
      "Có thể đến chuyện khác hay ! ! ? Tự nhiên lại đến Thẩm Quân Dụ làm gì? tại cái tên Trần Tuấn Nam kia có chủ ý lên người phụ nữ của tôi. !" Lâm Sở Nhai tức giận ! !
      "Ý của cậu là..." Tô Lạc Hoành mặc dù muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng vẫn nhịn được cười rộ lên, nhìn Lâm Sở Nhai : "Những người khác làm gì, thế nhưng Trần Tuấn Nam này ở trong khách sạn Á Châu là người có khí chất, ít phụ nữ theo đuổi . Thế nhưng người này rất chững chạc đàng hoàng, lại hài hước!"
      "Chậc! !" Tào Kiệt chịu nổi gắp phần sashimi, bỏ vào trong miệng nhai mấy cái, mới : "Thời gian lão tử bị lưu đày, chịu ít cơn giận của đâu!"
      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Sở Nhai lập tức nhìn về phía bọn họ hỏi.
      "Cái gì mà làm sao bây giờ? Chỉ ăn bữa cơm, cậu liền khẩn trương như vậy?" Tô Lạc Hoành nhịn được cười
      "Phi! ! Ăn bữa cơm, mà ta cứ như thế ái muội nhìn lão bà của tôi?" Lâm Sở Nhai khẩn trương : " ta hoàn toàn đem tôi để vào mắt! !"
      "Được! Tất cả mọi người ai cũng biết Nhã Tuệ là lão bà của cậu? Chỉ ăn có bữa cơm, cậu khẩn trương cái gì? Quản lý Lưu là ai, cậu thể biết!" Tô Lạc Hoành nhíu mày nhìn về phía Lâm Sở Nhai nhịn được cười .
      tại Lâm Sở Nhai nghe vào bất kì lời nào, chỉ khẩn trương nhìn về phía trước.
      Lúc này sau khi chuyện với Trần Tuấn Nam được lúc, Nhã Tuệ cũng nhìn qua đây, liếc mắt thấy Lâm Sở Nhai ngồi đó, liền coi như có việc gì, lại quay đầu, mỉm cười tiếp tục chuyện cùng Trần Tuấn Nam.
      Trái tim như bị người ta đâm nhát.

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]!
      Lâm Sở Nhai triệt để bị thương, lục phủ ngũ tạng cùng nhau mở tung nhìn về phía Nhã Tuệ, thương tâm tức giận khẽ gọi: "Lưu! Nhã! Tuệ!"

      ***

      Đêm khuya, có mưa, gió có chút lạnh! !
      Hơn mười cỗ xe con màu đen, sau chiếc xe con Rolls-Royce màu bạc chậm rãi đến, cuối cùng dừng trước thảm đỏ.
      Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười cất bước tiến lên, lấy thân phận chủ nhân buổi tiệc, đứng trước thảm đỏ, vẻ mặt nghiêm túc lễ độ nhìn về phía bóng tối bên trong kính xe, tưởng tượng ra được chủ tịch Hàn ngồi bên trong, là nhân vật lớn, tại thị trường bất động sản Trung Quốc, tạo ra nghiệp huy hoàng, rực rỡ, đến nay vẫn làm cho các hậu bối bàn luận say sưa.
      Mười lăm chiếc xe màu đen cũng dừng lại, nhân viên nhanh chóng mở cửa xe.
      Mười mấy người bảo vệ mặc trang phục màu đen, mang tai nghe, nghiêm túc bảo vệ từ bốn phía, Anna nhanh chóng tới trước cửa xe Rolls-Royce, vô cùng tôn kính lễ phép mở cửa xe, mỉm cười khom người kêu : "Chủ tịch, tiểu thư!"

      "Umk..." thanh nhàng từ bên trong truyền ra.
      bao lâu sau, từ bên trong người đàn ông trung niên khoảng tầm qua tuổi năm mươi bước xuống, mặc bộ âu phục màu đen, cả người nghiêm nghị phong độ như vị vương, toát ra khí thế thể phá vỡ, chậm rãi đón những làn gió biển lớn bước xuống xe, gương mặt lạnh lùng khó đoán, hơi nghiêng mặt qua, đôi mắt sáng ngời nhìn Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi, mang theo thần thái cao quý bước về phía mình.
      Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên, mỉm cười nhìn về phía Hàn Trí Trung tôn kính gọi; "Chủ tịch Hàn, hoan nghênh ngài tới khách sạn Á Châu."
      "... ..." Hàn Trí Trung chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ, đôi mắt sáng ngời bỗng trở nên thâm thúy, giống như suy nghĩ điều gì đó.
      Anna bước đến cửa khác của xe, mở cửa nghênh đón tiểu thư Hi Văn, mỉm cười : "Tiểu thư, mời !"
      Tối nay Hi Văn khoác chiếc áo vét màu trắng do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thiết kế riêng cho . Bên trong mặc chiếc váy dài màu đen bóng, chân đôi giày La Mã màu đen, tóc được búi lên cao, trán quấn chiếc mũ dạ màu bạc, trang điểm vô cùng đáng , khẽ nhếch khóe môi nhìn về phía mọi người.
      Trong bóng tối khẩu súng trường, trong nháy mắt nhắm ngay vào khuôn mặt nhắn của Hi Văn, tập trung nhìn.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 871: Bọt rượu
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Mười ngón tay bàn phím thần tốc gõ!

      Hai mắt Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào hình ảnh camera màn hình máy tính, hai ngón tay tiếp tục hoạt động, nhanh chóng : "Chủ tịch Hàn và Hi Văn tiểu thư tới khách sạn Á Châu, các đơn vị chuẩn bị! !"

      Người áo đen tầng cao nhất nghe từ tai truyền đến, trong nháy mắt mở ra cái hộp màu đen, bên trong là những viên thuốc nổ côn trùng lấp lánh giống như loại máy trong suốt! !

      Mỹ Linh cấp tốc khởi động thuốc nổ côn trùng bay , ánh đèn camera giám sát thuốc nổ côn trùng mở ra, ấn mạnh Enter! !

      Trong mưa nhàng, gần cả trăm loại côn trùng lấp lánh chậm rãi từ trong bóng tối vỗ cánh, bay về phía khoảng sân cỏ của phòng tiệc! !

      Uyển Thanh chống mặt bàn máy vi tính, khẩn trương nhìn về phía trong camera đàn côn trùng bay lên, lập tức gọi: "Thanh Bình! ! Khởi động hệ thống giải mã, tránh hệ thống theo dõi của chính phủ!"

      "Vâng!" Thanh Bình lập tức vẻ mặt ngưng lại, hai tay nhanh chóng hoạt động bàn phím, nhìn số liệu màn hình máy tính, bắt đầu trình tự giải mã! !

      Phía sau khách sạn Á Châu! !

      Các chuyên viên chính phủ trong phòng làm việc, mặc cảnh phục màu đen, nét mặt ai nấy cũng đều nghiêm túc, hai tay hoạt động bàn phím, khởi động vệ tinh quét qua hệ thống, đem toàn bộ quá trình diễn ra bữa tiệc xem xét lại, xem xét những hình ảnh có liên quan đến tuyến ngoài của quá trình bắn súng trường, hệ thống truyền tin vệ tinh khác, còn có các camera giám sát, vừa nhìn lướt qua vừa số liệu tiếng vang, : "Tất cả đều bình thường!"

      Thanh Bình ngừng di chuyển ngón tay, để cho đám côn trùng phá bỏ phần mềm theo dõi của chính phủ, thế nhưng phát ra, phần mềm của bọn họ tầng tầng lớp lớp, mật mã được giải hết tầng này lại đến tầng khác, vẫn thể nào phá được, hai mắt nhanh chóng lóe ra, mồ hôi trán, từng giọt từng giọt lăn xuống.

      "Còn được sao?" Uyển Thanh chống mặt bàn, nhìn về phía khẩn trương hỏi.

      Mỹ Linh ở bên cạnh camera nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Chủ tịch Hàn và Hi Văn tiểu thư ngồi lên xe chuyên dụng của khách sạn, nhanh chóng căn dặn: "Nhanh lên! Thời gian sắp hết rồi !"

      Thanh Bình thở hổn hển hơi, ngón tay lại nhanh chóng hoạt động, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi! !

      Phòng làm việc chính phủ! !

      Sau khi lập trình viên máy tính cấp cao nhanh chóng bẻ khóa của mật mã khóa tự động, trong nháy mắt lại nhập vào thứ tự mật mã mới! !

      ***

      Thanh Bình thở hổn hển hơi, tức khắc ngừng tay, mặt đầy mồ hôi ngẩng đầu, nhìn về phía Uyển Thanh khẩn trương : " có cách nào cả! ! Phần mềm theo dõi của bọn họ vốn cứ sau 5 phút, tự động bẻ khóa! Đem người ta đùa giỡn xoay vòng, chúng ta còn tưởng rằng chính mình giải mã được, thế nhưng ai ngờ chính là bọn họ tự động bẻ khóa, nếu như chúng ta theo thứ tự vào, rơi ngay vào phần mềm kiểm soát , lập tức có thể tra ra địa chỉ IP của chúng ta! !"

      "... ..." Uyển Thanh kinh ngạc nhìn , hai mắt mãnh liệt lưu chuyển, tức khắc cầm di động lên, bấm số điện thoại của Lãnh Mặc Hàn! !

      Lãnh Mặc Hàn nơi khác, chỉ huy trận địa phía sau, mọi người trong bóng đêm cầm súng lục sẵn sàng đón quân địch, từ màn hình camera thấy được nhân viên làm việc bên phe mình, nhanh chóng bưng điểm tâm, hướng về trường tiệc vào, xung quanh sàn khiêu vũ với những đồ sứ men xanh, đều là thuộc hạ của mình, hai mắt cường liệt chớp lóe, chăm chú nhìn tình hình, lâu rời, luôn có dự cảm, xảy ra chuyện! !

      Di động lúc này vang lên! !

      "Alo!" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nhận điện thoại! !

      Uyển Thanh nhanh chóng với tình hình bên này!

      Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lưu chuyển, cầm chặt di động thừ ra lúc lâu, rốt cuộc mới chậm rãi : "Tôi biết! Chờ tôi hai phút!"

      trường bữa tiệc! !

      Tô Lạc Hoành nhìn loại gan ngỗng được chế biến, tách ra vài phần, đặt trước rượu băng, xung quanh bài trí vài đóa hoa Violet, thể chờ đợi được muốn cầm dao dĩa, chọc gan ngỗng lên, ai ngờ di động trong túi âu phục vang lên, liền khó hiểu lấy điện thoại di dộng ra, nhấn nút nhận cuộc gọi, trả lời: "Alo!"

      Lời Lãnh Mặc Hàn yếu ớt truyền đến.

      Tô Lạc Hoành ban đầu còn có chút đùa giỡn gương mặt, từ từ thu lại, lúc sau mới cười rộ lên : "Bảo bối! Xem ra nhớ tôi rồi! Chờ a!"

      xong, liền cùng Lâm Sở Nhai nháy mắt ra hiệu, sau đó liền đứng lên, nhanh chóng ra phía sau tiệc, bước qua bụi hoa mẫu đơn, liếc mắt nhìn nhụy hoa cái, mới nhanh về phía trước.

      Tiếng gõ cửa vang lên! !

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]!

      Uyển Thanh nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Tô Lạc Hoành, thở hổn hển hơi, mới : " rốt cuộc cũng tới, chúng tôi phá giải được mật mã của chính phủ, vào được máy chủ theo dõi! Hi Văn tiểu thư sắp đến rồi!"

      "Tránh ra! !" Tô Lạc Hoành nhanh chóng lại gần phía trước máy vi tính, đầu tiên đưa mắt liếc nhìn phần mềm theo dõi của chính phủ cái, di chuyển ngón tay, mới : "Đồ ngốc, muốn giải mã có rất nhiều phương pháp, nếu như gặp loại trong thời gian ngắn có thể tự động giải mã , nhất định phải theo phần mềm giải mã, hướng lên!"

      "Theo phần mềm giải mã hướng lên?" Thanh Bình thể tin nổi nhìn về phía , : "Vì sao?"

      Tô Lạc Hoành nhanh chóng hoạt động ngón tay, vừa hoạt động vừa chăm chú nhìn số liệu màn hình máy tính, từng đợt phân giải, mới chậm rãi : " hồi bé chưa từng học qua đề tài ứng dụng sao? Phía trước có đường nhưng lúc , từ những phân giải phía dưới mà lên, trình tự giải mã của bọn họ đều giấu trong phần mềm giải mật mã, như vậy ai có thể chú ý !"

      xong, ngón tay lại nhanh chóng hoạt động, cuối cùng nhìn thấy phần mềm có chỗ hở! !

      Mỹ Linh cùng Uyển Thanh, còn có Thanh Bình cùng khẩn trương nhìn, đều biết chỗ hở này là then chốt, nếu như qua được có chuyện gì, qua được kinh động đến người trong văn phòng chính phủ, bất lợi cho hành động trước mắt! !

      Hai tròng mắt Tô Lạc Hoành cứng lại, hai tay nhanh chóng hoạt động, ngừng nhập vào các ký tự giải mã, trán mồ hôi lạnh trượt xuống, cuối cùng nhìn thấy trạm kiểm soát được phá bỏ, ngừng thở, cuối cùng nhần Enter qua cửa! !

      "Leng keng leng keng đinh!" Cuối cùng mật mã phần mềm, lập tức hình thành mũi tên màu hồng, giữa mạng lưới internet mênh mông này bay về phía trước, rốt cuộc theo PASS, bốn chữ tiếng lớn thuận lợi vượt qua cửa !

      Bốn người khẩn trương nhìn màn hình máy vi tính, đợi tin tức từ bên kia phòng làm việc chính phủ! !

      Nhân viên chuyên môn của chính phủ, nhanh chóng di chuyển ngón tay, vẫn ngừng sáng tạo các loại mật mã, phục chế lại thứ tự vốn có, nhìn máy phân tích hình ảnh hệ thống vệ tinh, quét qua toàn bộ trường tiệc, cùng với tình huống trong phạm vi ba dặm, bao lâu sau, liền : "Tất cả đều bình thường! !"

      ***

      Mấy người Tô Lạc Hoành đều thở phào nhõm, lau mồ hôi lạnh trán, cười! !

      "Mau! ! Khởi động đám côn trùng! !" Uyển Thanh lại nhanh chóng về phía trước! !

      "Vâng! !" Mỹ Linh nhanh chóng ngồi trước máy vi tính, di chuyển ngón tay bàn phím ngừng gõ, lại khởi động thuốc nổ côn trùng cùng với phần mềm theo dõi, lại khẩn trương quan sát tình hình cụ thể của đám côn trùng!

      Cầu thang, mưa lạnh nhàng bay!

      Gần ngàn con côn trùng trung cầu thang, giống như con chim xanh, vỗ đôi cánh, cuối cùng nhận được mệnh lệnh cuối, mở ra chút ánh sáng ở đuôi, tránh khỏi hệ thống theo dõi của chính phủ, bay về phía trước, có vài con đậu phía hội trường tiệc, có vài con lại đậu trung, trong bóng đêm thể nào thấy được! !

      Thanh Bình lại nhanh chóng khởi động thuốc nổ côn trùng sẵn sàng để kích nổ, mới nhanh chóng : " khởi động thuốc nổ côn trùng, chỉ cần trong bữa tiệc, ai dám nổ súng làm bị thương Thủ tướng, cùng các khách mời, chúng ta lập tức có thể cho kích nổ... Nổ chết ! !"

      Uyển Thanh gõ đầu , mới đưa hai tay chống trước màn hình máy tính, nhíu mày : "Tôi thực ... Tôi thực ... Tuyệt đối tin! ! Toàn bộ thiên la địa võng chúng ta bày ra như vậy, vệ sĩ Hàn gia lại được xưng là quỷ đoạt mệnh! Bọn họ đêm nay rốt cuộc có thể làm chuyện gì?"

      Tô Lạc Hoành cũng nhíu mày đứng bên, nhìn về phía màn hình máy vi tính, quan sát tình hình trong hội trường bữa tiệc, trong tiệc, có vệ sĩ thân cận của Thủ tướng, canh giữ cách đó xa, đứng cùng chỗ , là hai cháu nội của mình! Còn có thị trưởng thân cận với mình, cùng với cục trưởng cục cảnh sát, sau đó chính là Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên, nhân viên phục vụ bước qua sân khấu tiệc, đưa đến thực đơn, tất cả đều là tổng quản lý tự tay bưng đến bàn, trước khi tiến vào, nhân viên thử món ăn, chịu tiến hành giám sát chặt chẽ của đặc công! ! Theo lý ai có thể tiếp cận làm tổn thương khách mời, bên ngoài lại có đặc công cùng vệ sĩ canh phòng cẩn mật, có chính phủ và lập trình viên của phe mình quan sát theo dõi, bọn họ có thể từ nơi nào mà ra tay? vẫn tin! !

      chiếc xe chuyên dụng màu đen của khách sạn, giữa trời mưa phùn, chậm rãi chạy đến, cuối cùng dừng trước sảnh tiệc, các nhân viên chuyển thức ăn nhanh chóng bưng loạt các món ốc được chế biến vào tiệc rượu, tổng quản lý nhàng phong độ nhận lấy món ăn thứ nhất, cẩn thận bày giữa bàn tiệc, hé mở nắp đậy, lập tức nhìn thấy đĩa sứ trắng sau khi tiếp xúc với khí, liền bốc cháy lên ngọn lửa xanh lam, đem vỏ ngoài món ốc đồng được sơ chế nhanh chóng cháy lên, lại đem vỏ ốc bên cạnh dùng nấm phơi sương lạnh tạo thành đám màu xanh, nhanh chóng tan chảy, nấm phơi sương kia cùng với chín thứ thịt chế biến thành món ăn, bao gồm thịt cừu sống, thịt trâu sống, thịt chó sống, thịt gà sống, còn có chân giò hun khói Kim Hoa nóng, hương vị thơm ngon được gì so sánh được, lúc tiếng tư tư vang lên từ giữa đĩa, nấm phơi sương kia từ từ tan chảy ra, tràn vào bên trong vỏ ốc, tỏa ra mùi hương nồng đậm của thịt ốc!

      Tô Linh thực hết sức ngạc nhiên nhìn về phía món ốc này, bộc lộ xúc động cười : "Tôi nghĩ muốn chai rượt băng hồ điệp của trang trại rượu Bác Dịch! !"

      Phó quản lý đứng bên, nghe thấy lời Tô Linh, tức khắc cầm bộ đàm lên, truyền lời đến phòng rượu, : "Dâng rượu bọt lên cho các khách mời !"

      Lời vừa xong, Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên, còn có Hàn Trí Trung cùng Hi Văn xuất giữa tiệc rượu! !

      "Tổng quản Đường! ! Tiến hành chuyển rượu băng hồ điệp của trang trại Bác Dịch lên cho các vị khách mời! !" Phó quản lý lại nhanh chóng nêu lên! !

      "Vâng! !" Bộ đàm truyền đến lời đáp ngắn gọn!

      Đường Khả Hinh cầm bộ đàm, ngẩng đầu nhìn về phía mười hai chuyên gia hầu rượu, mỉm cười : "Lập tức đưa lên loại rượu băng hồ điệp của trang trại Bác Dịch! !"

      ***

      chai oxy hóa chì, từ từ rơi xuống, Bác Dịch mặc âu phục màu đen, dưới ánh đèn bàn, nhìn chai thủy tinh trống rỗng kia, hai tròng mắt thâm thúy lại lóe lên ánh nhìn nóng cháy.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 872: Lời vàng ý ngọc

      Trong phòng tiệc, chiếc bàn dài màu trắng, để mười hai thùng đá, xung quanh mỗi thùng đá thắp các cây nến màu trắng.
      Đường Khả Hinh lo lắng theo dõi, nhìn động tác của mười hai nhân viên phục vụ rượu, lúc sau mới cầm bộ đàm lên, ra lệnh; "Khui rượu! !"

      Mười hai nhân viên phục vụ rượu nghe thấy lệnh, lập tức lộ vẻ chuyên nghiệp mỉm cười, quay người bước tới bàn, cầm chai rượu “Băng Hồ Điệp” của Bác Dịch lên, nhàng, nhanh chóng dùng khăn lau sạch những giọt nước bám ở chai. Sau đó cùng nhau đem "Băng hồ điệp" đặt lên trước mặt bàn có trải khăn màu trắng, tay trái nắm chặt phía dưới, tay phải nhanh chóng xé miếng giấy bạc, rồi tháo vòng sắt bao quanh miệng chai, ngón tay cái bên trái ấn chặt nắp, tay phải bắt đầu khéo léo xoay tròn thân chai, lát sau, nghe thấy tiếng “Bá" vang lên, làn khói bay ra...

      mùi hương hoa ngọt ngào thoát ra, tỏa khắp phòng tiệc...

      Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

      Mười hai nhân viên phục vụ rượu mỉm cười tay cầm chai rượu, đưa lên mũi nhàng ngửi, xác định chính xác thời gian, trước mặt quan khách, rót ra ly, đầu tiên nhìn thấy màu vàng đậm của dịch rượu, sau đó từ từ nếm thử...

      Đường Khả Hinh có phần khẩn trương nhìn vào màn hình ở phía trong sân khấu xem nhân viên phục vụ rượu! !

      Sau khi nếm thử, mười hai nhân viên phục vụ rượu gật đầu, mỉm cười.

      Đường Khả Hinh thở phào nhõm, sau đó cầm bộ đàm lên ; "Đưa rượu lên! !"

      Nhân viên tạp vụ lập tức đẩy xe thức ăn, đẩy thùng rượu "Kim Hồ Điệp" vào, đầu tiên tới trước bàn Thủ tướng, nhân viên phục vụ rượu mỉm cười theo tới, đeo găng tay màu trắng, nắm thân chai, động tác hết sức ưu nhã, thuần thục rót vào ly của Tô Linh, tôn kính mà lễ phép cười : "Tô tiểu thư mời thưởng thức..."

      Tô Linh vừa ăn xong viên thịt ốc, lúc này giơ ly lên đưa tới bên môi nếm chút, lập tức cảm giác mùi hương hoa ngọt ngào lan tỏa trong miệng, giống như trăm hoa nở vào mùa xuân quyến rũ, xinh đẹp và mờ ảo, sau đó nhận ra vị ngọt rất đặc biệt ở đầu lưỡi, lập tức mỉm cười, tâm tình trở lên thoải mái, dễ chịu...

      bật cười : "Kỳ thực rượu cùng hoa rất giống nhau, hoa đẹp làm lòng người vui vẻ, rượu ngon tựa như bức tranh tuyệt mỹ, giống như trăm hoa đua nở vào mùa xuân, bươm bướm bay lượn qua làn khói xanh mờ ảo ven hồ, tương lai cần biết như thế nào tại chỉ cảm thấy thế giới là tuyệt vời, rất lãng mạn, cảm giác này mấy khi gặp. Mấy năm gần đây tôi nếm thử ít loại rượu, mùi vị đều rất ngon nhưng đối với rượu“Kim Hồ điệp’’ này sánh được, có hương vị đại nhưng cũng có hương vị rất truyền thống, hai hương vị này, cùng chỗ kết hợp với nhau rất hoàn mỹ. Tôi nhất thời đối với nghiệp rượu đỏ của Trung Quốc chúng ta có thêm lòng tin."

      Thủ tướng Tôn nghe thấy những lời này của cháu , liền có vài phần hứng thú cười ; "Nghe Bác Dịch là người Trung quốc duy nhất đạt huy chương vàng trong ngành công nghiệp rượu đỏ của thế giới, sau này nếu có điều kiện, ta muốn gặp người thanh niên này."

      Tổng giám đốc nghe lời này, tức khắc hơi khom người mỉm cười : "Thủ tướng, Bác Dịch tiên sinh tham dự bữa tiệc rượu nho sau đó."

      "Được..." Thủ tướng Tôn mỉm cười gật đầu.

      Tô Thụy Kỳ nghe chị ca ngợi hương vị rượu này, bản thân cũng tò mò, liền kêu nhân viên phục vụ rượu rót cho ly, giơ lên ngửi ngửi, sau đó nếm thử chút, chợt cảm thấy hương vị tinh tế, ngọt ngào mê người... thể mỉm cười gật đầu, và khỏi nhớ tới Đường Khả Hinh... biết nay ở đâu...

      ***

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Hàn Trí Trung và Hi Văn mỉm cười chào hỏi, sau đó theo tấm thảm màu trắng, vào bữa tiệc đến bàn của Thủ tướng tôn kính mỉm cười chào hỏi: " Thủ tướng Tôn!"

      Thủ tướng chậm chạp ngẩng đầu, thấy người đứng đầu tập đoàn bất động sản khổng lồ Hàn Thị là Hàn Trí Trung, tuổi già nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, ánh mắt sáng ngời. Thời gian trước từng đến thăm trụ sở của Hàn thị, hết sức huy hoàng, bất động sản có mặt ở khắp nơi, đứng đầu cả nước, chỉ là khi đó ông gặp được người này, ông mỉm cười, còn muốn đứng lên...

      Tô Linh lập tức lấy hai tay đỡ ông nội, cũng mỉm cười đứng lên.

      Hàn Trí Trung nhìn thấy Thủ tướng lịch như vậy, ông lại tôn kính gật đầu, mỉm cười hỏi thăm: " Thủ tướng Tôn, xin lỗi tôi đến nơi muộn, tối nay đột ngột mưa, cho nên đường bị kẹt."

      Thủ tướng nghe thấy vậy, rất khoan dung ôm lấy ông cười, ; "Trời mưa như vậy, mà vẫn lặn lội qua đây ủng hộ bữa tiệc từ thiện này. Đây chính là may mắn lớn của nước ta."

      Hàn Trí Trung mỉm cười.

      Hi Văn cũng lập tức ngẩng đầu lên, thanh lịch, tự tin, mỉm cười chào: " Thủ tướng Tôn, con kêu Hi Văn!"

      Thanh này vừa ra, toàn bộ mọi người trong bàn tiệc kinh ngạc nhìn về phía bé, nhất là Tô Linh, lộ vẻ vui mừng cười nhìn Hi Văn, : "Nghe thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Hàn, từng có nhiều năm sống cùng tổng thống Pháp, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, khí chất thông minh, mọi người mong chờ thiếu nữ tài năng đây. Bây giờ nhìn thấy, tin đồn quả nhiên rất đúng! bé xinh đẹp, đáng ."

      Hi Văn hướng mặt về phía Tô Linh, mỉm cười nhìn

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Ngay lập tức Thủ tướng cũng rất thích tiểu bảo bối Hi Văn đáng này, vẫy tay cười : "Qua đây, ngồi ở giữa Thủ tướng Tôn và ông nội con, có sợ ?"

      " sợ! Có thể ở bên cạnh Thủ tướng và ông nội là do con có phước lớn, ông nội con và cha con cũng rất vinh hạnh!" Hi Văn tươi cười .

      "Ha ha ha..." Thủ tướng Tôn nghe lời này, khỏi phì cười, véo vào mặt bé, sau đó cười : "Còn tuổi như vậy, rất tự tin, xem ra tổng thống Pháp và cha con giáo dục rất tốt, nghe diễn viên của chúng ta cũng dạy bảo con rất cẩn thận."

      Hi Văn tựa vào người Thủ tướng, mỉm cười ngồi xuống, đem túi xách đặt đầu gối, mới : "Mẹ con thường , cuộc sống của người nghệ sĩ đều là cống hiến sân khấu, con và cả gia đình nhất định toàn tâm ủng hộ nghiệp điện ảnh và truyền hình của mẹ, cho nên thỉnh thoảng cũng bị mẹ bỏ bê nhưng con giống như bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích lớn lên, và cũng thấy đó là điều đáng buồn!"

      Lời này vừa ra, Tô Thụy Kỳ tay cầm ly rượu, có chút kinh ngạc nhìn về phía tiểu nha đầu này.

      Thủ tướng Tôn cũng hơi giật mình, nhìn bé thông minh và đáng này, cười rộ lên.

      Mọi người cũng vui vẻ, mỉm cười!

      "Đúng là trẻ con..." Thủ Tướng có chút cảm thán ôm lấy Hi Văn, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đầu tiên là kêu Hàn Trí Trung ngồi xuống, mới tiếp: "Nhìn đứa này, tôi nghĩ biết bao giờ cháu và cháu trai của tôi sinh cho tôi đứa bé đây, để tận hưởng niềm vui lúc già"

      "Ông nội! ! Con và Thụy Kỳ lớn như vậy, ông cảm thấy còn chưa có hưởng niềm vui tuổi già sao?" Tô Linh cố ý nhìn ông nội, kìm lòng được, cười .

      Tô Thụy Kỳ nghe lời này, tức khắc ho , dám lên tiếng.

      Thủ Tướng Tôn nhìn hai cháu, nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu nhìn khắp phòng, tò mò hỏi: "Sao hôm nay thấy Khả Hinh? Bình thường bữa tiệc như thế này, đều thấy con bé này đến mà."

      " ấy trong cánh gà, chủ trì tiệc rượu..." Tổng giám đốc mỉm cười .

      "Gọi con bé qua đây, ta muốn gặp... lâu cũng có nghe đứa bé này trò chuyện ..." Thủ tướng mỉm cười .

      "Vâng!" Tổng giám đốc lập tức trả lời.

      Tô Thụy Kỳ miễm cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía ông nội.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên, hai tròng mắt lóe lên, trong lòng hiểu sao rất lo lắng...

      Môt lúc sau, Laurence cùng Vitas với thân phận là tổng thị tiệc rượu, hướng Thủ tướng Tôn khẽ gật đầu thăm hỏi, sau đó lại quanh giám sát bữa tiệc. Đường Khả Hinh mặc chiếc váy dài màu trắng cúp ngực, giày cao gót hơn mười phân màu trắng, chầm chậm bước tới, làm cho bông hoa Mẫu Đơn màu hồng đính bên hông đung đưa theo chân váy, nhìn rất sống động... Dáng người lại vô cùng quyến rũ, bờ vai trắng hồng cùng với eo thon thả hấp dẫn, gợi cảm mê người, bím tóc dùng hơn mười cánh hoa màu trắng đính lên, lộ vẻ thanh tao, lịch ...

      Trong bữa tiệc, ngoài những vị khách là nam giới trong nước, còn có vô số khách nam ngoại quốc, đầu tiên là ngửi thấy mùi hương của hoa Mẫu Đơn, kìm lòng được ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phương Đông tuyệt đẹp, nhàng qua trước mắt, làm người ta khỏi tò mò, ấy rốt cuộc là ai?

      Thủ tướng cùng mọi người ngồi bàn đầu cũng thể ngẩng lên nhìn.

      Tô Thụy Kỳ cũng hơi xoay người, thấy Đường Khả Hinh tối nay xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, vừa vừa nhấc chân váy, uyển chuyển tới, khuôn mặt chỉ trang điểm nhàng, cũng tạo ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, rất tự nhiên, dịu dàng vô cùng nhưng thân thể cũng toát lên vẻ gợi cảm, thực làm cho người ta có cách nào dời mắt được... Hai tròng mắt của lóe sáng, trái tim nhảy loạn lên,…
      Trang Hạo Nhiên cười như cười ngồi ở bên, liếc nhìn Tô Thụy Kỳ, yết hầu hơi rung lên, ngẩng đầu hướng về Đường Khả Hinh...

      Đường Khả Hinh mỉm cười tới bên Thủ tướng, tôn kính, vui mừng kêu : "Thủ tướng Tôn!"

      Thủ tướng Tôn thấy Đường Khả Hinh tối nay trông rất thanh lịch, duyên dáng, lâu gặp, hôm nay thấy được nụ cười tự tin, ông hài lòng mỉm cười, : " lâu gặp Khả Hinh, sau thời gian, tự tin lên rất nhiều."

      Đường Khả Hinh lập tức tươi cười, : "Đây đều là do ơn huệ và lời dạy bảo của thủ tướng ban cho, đồng thời cả những người lãnh đạo luôn quan tâm giáo dục, con mới có thể tự tin như vậy để dũng cảm tiến tới. Hi vọng trong tương lai, phụ lòng kỳ vọng của thủ tướng, tiếp tục tận lực vì nghiệp rượu đỏ của chúng ta.”
      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, mỉm cười, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.

      "Tốt!" thủ tướng rất hài lòng, vui mừng mà gật đầu, ông luôn luôn thích những người trẻ tuổi trong lòng có lý tưởng, tự tin và tràn đầy năng lượng, liền vẫy tay kêu: "Ngồi ..."

      Chỗ ngồi mà mọi tân khách đều mơ ước, Đường Khả Hinh lập tức ngăn cản, mỉm cười ; "Cảm ơn ý tốt của thủ tướng, chỉ là con thân phận mỏng, sao lại biết xấu hổ mà ngồi ở đây? Có thể được gọi qua đây là vinh hạnh, là phúc phận lớn của Khả Hinh rồi, mời thủ tướng cùng các vị chậm rãi dùng cơm, con trước quấy rầy, lúc sau con quay lại để nghe lời vàng ý ngọc của người..."

      Thủ tướng Tôn nghe thấy vậy liền mỉm cười gật đầu, : "Khả Hinh thực tiến bộ rất nhanh..."

      "Nghĩ có phải muốn nhận làm cháu dâu ?" Tô Linh đùa ông nội.

      "Ở trước mặt quan khách, đừng làm đứa bé này xấu hổ..." Thủ tướng mỉm cười .

      Đường Khả Hinh cúi đầu, ngượng ngùng cười.

      Tô Thụy Kỳ lúc này nhìn về phía nàng, cười hỏi; " vào trong đó?"

      "Em cùng thầy và các đồng nghiệp ở Hoàn Cầu ngồi cùng nhau ở bên kia..." Đường Khả Hinh mỉm cười xong, lại hướng mọi người cúi chào, sau đó rời .
      Tô Thụy Kỳ thấy Đường Khả Hinh mặc dù xoay người sang bên kia, nhưng cũng có ngồi vào vị trí, mà đứng ở bên hông hậu trường, nghe nhân viên phục vụ rượu gì đó, mỉm cười gật đầu : "Vậy tiếp tục phục vụ rượu thôi..."

      "Vâng!" Nhân viên phục vụ rượu lập tức nâng khay rời ! !

      Tô Thụy Kỳ hơi ho tiếng, nhìn thấy ông nội ngồi chuyện với Hàn Trí Trung, mắt lóe lên, im lặng đứng lên hướng Đường Khả Hinh tới...

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 873: Bị cảm
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Đường Khả Hinh vừa đứng bên cạnh thầy, vài câu gì đó, Vitas giọng đáp lại mấy câu, gật đầu : "Con biết."

      Vitas liếc mắt nhìn cái, liền trầm mặc xoay người rời khỏi.

      "Thầy ơi! !" Đường Khả Hinh tức khắc nắm lấy cánh tay thầy mình, tươi cười thuần khiết, : "Hôm nay con xinh đẹp chứ?"

      " đẹp!" Vitas xoay người rời .

      "... ..." Đường Khả Hinh nhất thời trầm mặc mỉm cười nhìn chằm chằm bóng lưng thầy, khỏi bật cười, mới xoay người, lại nhìn thấy Hi Văn ngồi bên cạnh Thủ tướng, chút khách khí nhìn mình, cũng nheo mắt, khách khí nhìn bé, nghĩ nha đầu chết tiệt kia lát nữa tiệc tối bắt đầu, sao lại còn ở chỗ này ăn những thứ kia! tập luyện sao?

      Hi Văn nhìn thấy ánh mắt này của , liền cố ý ho khan tiếng, vô cùng lịch và thục nữ quay về phía Thủ tướng xin lỗi phải rời chút, liền rời bàn tiệc, cố ý làm ra vẻ lưu tâm tới...

      Đường Khả Hinh đứng bên, hai mắt lên xuống nghi ngờ quét qua bé, có chút khách khí.

      Hi Văn tay nâng ly cocktail của công chúa Bạch Tuyết, ngẩng mặt có chút kiêu ngạo tới trước mặt Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía ngọn đèn xoay bằng sứ hoa văn xanh xoay tròn kia, ho khan tiếng, mới ra vẻ thục nữ Pháp, : "Được rồi! Em đồng ý với chị!"

      "... ..." Đường Khả Hinh giật mình nhìn về phía Hi Văn, a tiếng cười khó hiểu : "Đồng ý với chị? Đồng ý cái gì?"

      Hi Văn lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Đường Khả Hinh, rất nhanh lanh lảnh : "Đồng ý cho chị làm bạn của em! ! Sau này mỗi tuần lễ em cử người đến đón chị lần, đến nhà em cùng uống trà chiều, rồi bàn chuyện đất nước và thế giới này! Nếu như chị muốn tìm người dạo phố, những lúc em rảnh rỗi, cũng có thể cùng chị, nhưng nên quá lâu!"

      "... ..." Đường Khả Hinh lại gì nhìn Hi Văn lúc lâu, cuối cùng, mới phì tiếng, cười rộ lên nhìn bé, lại khinh bỉ chút lịch : "Em cho rằng chị đây bình thường nhàn rỗi có việc gì làm sao? Làm bạn của em!"

      Hi Văn thoáng cái ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng : "Em cho chị làm bạn với em, đây là nể mặt chị rồi!"

      Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, liền muốn vung tay đánh bé!

      "A?" Hi Văn có chút sợ hãi ôm đầu kêu .

      Hàn Trí Trung trong nháy mắt nhìn qua...

      Đường Khả Hinh vô cùng thương ngồi xổm người xuống, mặt nhìn về phía Hàn Trí Trung xa kia, tươi cười ngọt ngào đáng , vươn tay nhéo mạnh khuôn mặt trắng mịn nhắn của Hi Văn, giống như chị , thân mật : "Chị ... Hi Văn à! Chị nhịn được lại muốn dạy dỗ em đạo lý làm người . Con người, sinh sống trong quần thể xã hội, cần có bạn bè, hiểu chưa? Bởi vì thế giới của em có lớn hơn nữa, bất quá cũng chỉ là thế giới của em mà thôi, ánh mắt nhìn việc người cũng đều là hữu hạn. Mục đích quan trọng nhất của việc thảo luận chuyện quốc gia đại , phải là để tán gẫu, cũng phải là khoe khoang, càng phải là vì cho rằng mình có bao nhiêu năng lực dự đoán việc, mà là vì quan tâm, còn là vì trong lòng giấu sứ mệnh tình cảm cùng với ý thức trách nhiệm đối với nhân loại! Sau này nên tùy tiện lấy chuyện như vậy ra đùa biết ? Những lúc như vậy, bằng chuẩn bị chút thức ăn ngon, cùng với những bạn diễn tập ăn uống! Còn tốt hơn chuyện em ở nơi này khoe khoang! Em cho dù ngồi bên cạnh Thủ tướng, cũng có gì đặc biệt hơn người? Lời , việc làm của bọn họ, em có thể tham gia vào sao? tham gia vào được, nên làm chuyện mà bé nên làm!"

      "... ..." Hi Văn lại cắn chặt môi dưới trợn mắt nhìn .

      "Có nghe ?" Đường Khả Hinh lại bộc lộ ánh mắt uy hiếp, nhìn : "Nếu như nghe thấy , ăn xong cơm, lập tức diễn tập ngay!"

      "... ..." Hi Văn sống bảy năm , cả đời cũng chưa từng mất thể diện đến vậy, lại vì là người vẫn coi trọng chút đạo lý, đành phải thở dốc, nhịn được : "Nghe thấy rồi!"

      Đường Khả Hinh hai mắt thoáng qua chút ý cười, lại nhìn lướt qua, mới nhìn Hàn Trí Trung xoay người, cùng Thủ tướng mỉm cười chuyện, mới đưa người đến gần, mặt ghé sát vào tai Hi Văn, mới hơi nhướn chân mày, uy hiếp : "Còn nữa! ! Em cách xa chú đẹp trai kia xa chút! ! nghe chưa?"

      Hi Văn hé miệng, vẻ mặt phục.

      Đường Khả Hinh thấy bé có vẻ muốn nuốt lời, lại muốn giơ tay đánh! !

      Hi Văn mặt hơi nghiêng, lẩm bẩm : "Nghe thấy rồi! !"

      "Nếu như em tất cả đều nghe lời, chị có thể suy nghĩ cho em làm bằng bạn chị..." Đường Khả Hinh nhất thời có chút kiêu ngạo đứng lên, cúi xuống dưới liếc mắt nhìn về phía Hi Văn, đắc ý .

      Hi Văn chớp hai mắt, lại liếc mắt nhìn chị này cái, mới hừ tiếng xoay người, lại với ông nội, tự mình lát qua dùng bữa tối, để cho đầu bếp chuẩn bị ít điểm tâm mà các bạn thích ăn, mời bạn bè cùng ăn, rồi lại diễn tập.

      Thủ tướng cùng Tô Linh và mọi người nghe thấy Hi Văn cư nhiên hiểu chuyện như thế, sôi nổi khen bé đáng động lòng người, lại thiện lương.

      Hàn Trí Trung càng cảm thấy tự hào cười.

      Đường Khả Hinh đứng bên, nhìn Hi Văn hiểu chuyện ngồi ở đó, rất vui vẻ cùng Thủ tướng chuyện, khẽ cười, xoay người, lại nhìn thấy Tô Thụy Kỳ nâng ly rượu băng hồ điệp kia, mỉm cười đầy thâm ý nhìn về phía mình, cũng hơi giật mình, khỏi đỏ mặt lúng túng cười rộ lên...

      Tô Thụy Kỳ cũng kìm lòng được lắc lắc đầu, cười rộ lên.

      Đường Khả Hinh hiểu được ý của , đành lúng túng nhận lấy ly rượu băng kia, cất bước tới trước mặt Tô Thụy Kỳ, có chút ngượng ngùng : "Có phải em rất ngây thơ hay , cùng bé so đo tính toán?"

      Tô Thụy Kỳ đứng bên cạnh , nhìn ngọn đèn sứ xanh xoay tròn kia, chỉ cười nhấp ngụm rượu.

      "... ..." Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ này của Tô Thụy Kỳ, lập tức có chút lúng túng : "Đừng như vậy, đáng ghét!"

      Phốc!

      Tô Thụy Kỳ nhịn được cười rộ lên, : "Em như vậy làm cho nhịn được lại nhớ đến y tá ở bệnh viện bọn , mới tới thực tập ở phòng chưa được bao lâu, mỗi ngày đều lấy kẹo dụ dỗ bệnh nhân, còn bị mẹ người ta mắng trận, nên cho bảo bối bọn họ ăn kẹo, y tá kia chỗ bọn uất ức nên lời, có thể thấy việc đối xử tốt với đứa bé, là chuyện rất khó và cũng rất áp lực."

      Đường Khả Hinh hơi bộc lộ vài phần ôn nhu nhìn .

      Tô Thụy Kỳ cũng ôn nhu nhìn , cảm giác được đôi mắt xinh đẹp của lóe ra vài phần nhẫn, liền quan tâm hỏi: "Tâm trạng em tốt sao?"

      "Em sao?" Đường Khả Hinh hơi giật mình nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, bật cười : " có."

      "... ..." Tô Thụy Kỳ trầm mặc nhìn .

      " có..." Đường Khả Hinh xong, đột nhiên cảm thấy khó chịu, đưa ngón tay thon ngọc, chặn trước mũi hắt xì cái.

      "Bị cảm sao?" Tô Thụy Kỳ nhất thời quên, tay nắm bàn tay bé mềm mại của , quan tâm hỏi.

      " có việc gì..." Đường Khả Hinh bật cười : "Có lẽ là lúc vừa xử lý tiệc xong, có dầm mưa chút."

      "Em vốn là như vậy, chưa bao giờ biết chăm sóc bản thân tốt..." Mặt Tô Thụy Kỳ bộc lộ vài phần lo lắng, cầm di động lên muốn gọi điện thoại...

      " muốn làm gì?" Đường Khả Hinh vươn tay giữ lấy điện thoại di động của , lo lắng hỏi.

      Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, nhìn chững chạc đường hoàng : "Gọi điện thoại cho 120 a!"

      Phốc! !

      Đường Khả Hinh nhịn được cúi đầu cười rộ lên.

      Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, cùng với Thủ tướng đnag bàn luận công việc của khách sạn thời, nghe thấy xa xa truyền đến trận tiếng cười, kìm lòng được quay đầu, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ cùng Đường Khả Hinh nâng ly rượu, vừa vừa cười, biết Tô Thụy Kỳ lại những gì, Đường Khả Hinh thiếu chút nữa che miệng cười to, vai khỏi dựa vào bên cạnh , Tô Thụy Kỳ đưa tay đỡ hông , tâm trạng cũng vui vẻ cười rộ lên...

      Sắc mặt hơi thu lại, nâng ly rượu băng, uống ngụm.

      "Cậu cũng có ngày hôm nay..." Tưởng Thiên Lỗi vừa ăn phần rượu đỏ gan ngỗng, vừa nhàn nhạt .

      "Cái gì?" Trang Hạo Nhiên có chút khách khí nhìn , hỏi.

      "Ghen đấy..." Tưởng Thiên Lỗi nhai gan ngỗng, uống ngụm Henry Pinault, mùi hương lập tức ngập tràn, liền thỏa mãn lại uống ngụm nữa...

      "... ..." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn lúc lâu, mới cười như cười : "Tôi đêm hôm đó, trong phòng làm việc của quên cho biết việc, vì hận hồi bé cùng tôi chơi đùa, tôi cố ý ở nuôi con chó màu nâu vừa béo lại vừa khỏe, tên gọi là Lỗi Lỗi! ! Toàn thế giới này gặp nó, cũng đều rất ghét bỏ! !"

      Phụt! ! !

      Tưởng Thiên Lỗi nhịn được phun rượu ra, lại nhanh tay che lại, dịch rượu dọc theo tay giọt xuống...

      Mọi người cùng nhau sửng sốt nhìn .

      P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Ôi, Tổng giám đốc Tưởng, như vậy..." Trang Hạo Nhiên nhất thời tiêu sái hào phóng cầm khăn ăn lên, chuyển phần qua cho , cũng lau phần trước cổ áo chút, mới cười : "Sao lại cẩn thận như vậy chứ?"

      "Xin lỗi các vị, bất cẩn bị sặc thôi..." Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cái, mới nhận lấy khăn ăn, lúng túng chà lau lòng bàn tay chút.

      Trang Hạo Nhiên cũng nhân cơ hội đứng lên, muốn vào toilet, lúc xoay người, lại búng ngón tay, gọi phục vụ rượu đưa tới ly rượu băng hồ điệp của Bác Dịch, chậm rãi về phía Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ...

      "Tối nay sao lại hài hước như thế?" Đường Khả Hinh bị Tô Thụy Kỳ chọc lại nhịn được cười ngọt ngào .

      " biết..." Tô Thụy Kỳ cũng có chút ký lạ nâng ly rượu lên, nhìn dịch rượu vàng óng lấp lánh kia, xúc động cười : "Loại rượu này vô cùng mềm mại ngọt ngào, có chút khiêu khích nối liền với nội tâm, cảm giác thập phần kinh ngạc..."

      giọng truyền đến!

      " ra cậu chủ Tô cũng là cao thủ thưởng thức rượu..." Trang Hạo Nhiên cười bưng ly rượu tới, đứng trước mặt hai người, đầy nhiệt tình .

      Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi thu lại nét mặt, chớp mắt, im lặng lên tiếng.

      Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bật cười : "Nghe rượu ngon thực , đối với lòng người có tác dụng chỉ dẫn, dẫn con người hướng đến những cảnh giới chưa biết, cũng nghe , lòng người vốn chính là cảnh giới như vậy, cần chút nhiệm màu của dịch rượu, để dẫn dắt... Nhưng bất kể như thế nào, đây loại rượu ngon... Làm cho người ta đau khổ triền miên!"

      "Nghe được những lời này, cậu chủ Tô xem ra cũng là người lãng mạn!" Trang Hạo Nhiên kín đáo liếc nhìn Đường Khả Hinh im lặng kia cái, nhớ tới xế chiều hôm nay ở phòng làm việc chính mình lại cự tuyệt nụ hôn của , bộ dáng thương tâm rơi lệ của lúc ra, dừng lại chút, mới cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, : "Nhưng mà dù cho rượu ngon thế nào, cũng phải tìm được người hiểu nó, hương thơm của nó mới có thể tỏa sáng đến cực điểm. Cũng có thể , cậu chủ Tô vốn chính là người có cảnh giới cao, hiểu biết về mùi rượu, so với người khác vốn phải bình thường."

      "Tổng giám đốc Trang tối nay cũng say sao, sao lại tâng bốc tôi như vậy..." Tô Thụy Kỳ xong, liếc về phía sắc mặt vui tim có phần loạn nhịp kia của Đường Khả Hinh, tự nhiên có vài phần hiểu ra, liền quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười : " Tổng giám đốc Trang xin lỗi, lúc tôi vừa qua đây, nhìn thấy vài người bạn quen, trước hết xin lỗi tiếp chuyện được ..."

      "Được!" Trang Hạo Nhiên tức khắc cười nhìn .

      Tô Thụy Kỳ cũng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh cái, nắm lấy cánh tay có chút lạnh của , : "Em bị cảm, vẫn nên uống ít rượu chút, kiêng những thứ đồ ăn có gừng."

      "Ừ..." Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu, nhìn .

      Tô Thụy Kỳ liền trầm mặc ra.

      Còn lại hai người, nhàn nhạt đối diện nhau, chỉ có bình hoa lưu ly xoay tròn kia, dưới ánh đèn lãng mạn mê người vẫn xoay tròn.

      "Bị cảm sao?" Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng nhìn , đau lòng mềm giọng hỏi.

      "À... Có chút... . . ." Đường Khả Hinh nhàn nhạt đáp lại xong, liền nâng ly rượu xoay người, muốn rời ...

      "Khả Hinh..." Trang Hạo Nhiên cuối cùng mới vươn tay, nắm cánh tay tuyết trắng của , đau lòng gọi.

      Đường Khả Hinh hai tròng mắt lóe ra vài phần mơ hồ, quay mặt sang, kiềm chế bất mãn : "Tổng giám đốc Trang, còn có việc sao?"

      "... ..." Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn .

      Đường Khả Hinh cảm giác được lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay mình, lập tức truyền đến chút ấm áp nhồn nhột, khiến cho tim mình khỏi kích động, trong nháy mắt giãy giụa thoát khỏi cánh tay , mặt bộc lộ ánh nhìn lạnh lùng : "Trang Hạo Nhiên, nếu như có việc gì, mời buông tay ra! Tôi phải về chỗ ngồi rồi!"

      xong, lại muốn xoay người.

      Trang Hạo Nhiên biết giận, trong khoảnh khắc lại nắm chặt tay , mềm giọng gọi: "Khả Hinh... nên như vậy..."

      " nên như thế nào?" Đường Khả Hinh mặt lạnh, hai tròng mắt bỗng nhiên đỏ bừng, thấp giọng nghẹn ngào : "Tôi , ngay cả chút rụt rè cuối cùng cũng màng đến, chỉ muốn nụ hôn! lại cũng muốn cho, còn muốn như thế nào? Tôi dám cầu xa vời cái gì cả, tổng giám đốc Trang!"

      xong, trong nháy mắt lại kích động xoay người bỏ ...

      "... ..." Trang Hạo Nhiên nhất thời đau lòng nhìn vén váy dài, trong lòng xót xa nghẹn ngào rời như vậy, đôi mắt mạnh mẽ chớp lóe bộc lộ cái nhìn bất đắc dĩ, thở hổn hển hơi.

      Đường Khả Hinh vẫn vẻ mặt oán trách nghẹn ngào tựa bên cạnh thầy, ngồi xuống, lấy khăn tay ra, lau những giọt lệ nơi khóe mắt...

      Trang Hạo Nhiên đứng bên, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ vừa cùng bạn bè chuyện, vừa hết sức quan tâm nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lại lóe ra mãnh liệt, ngón tay gõ, gọi Tiêu Đồng tới giúp...

      Tiêu Đồng lập tức trầm mặc mỉm cười tới.

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu ghé sát tai Tiêu Đồng, giọng câu gì đó...

      Tiêu Đồng chậm rãi nghe, liền gật đầu cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :