1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77: Cánh cửa trí nhớ (ba 1)

      Bóng đêm dần dần phủ xuống! !

      Sóng biển nghênh đón ánh đèn rực rỡ của Khách sạn Á Châu, chậm rãi di động!

      dàn hợp xướng trình diễn nhạc khúc du dương vang lên trong đại sảnh khách sạn xa hoa, du dương ở mặt biển.

      Rốt cuộc bữa tiệc bắt đầu!

      Vô số chiếc xe sang trọng nổi tiếng từ từ dừng ở trước thảm đỏ Khách sạn Á Châu, trợ lý Giám đốc dẫn đầu các nhân viên lễ tân và nhân viên bộ phận lễ nghi, cùng với các khách quý bước xuống từ những chiếc xe sang trọng, đưa tới lầu hai sảnh tiệc xa hoa.

      Lúc này bên trong sảnh tiệc xa hoa tập trung vô số giới doanh thương nổi tiếng, cùng với siêu sao, thậm chí có đặc phái viên nước ngoài cùng tham gia bữa tiệc sang trọng kể xiết. . . . . .

      Nhân viên phục vụ như con thoi len giữa tân khách, đem những chiếc ly rượu đỏ thơm ngát mê người, những ly Cocktail nồng đậm, đưa đến trong tay mỗi người khách, đem ly trong tay khách, đặt xuống trong khay, gom được ba ly liền nhanh chóng bước ra khỏi sảnh tiệc, dọc theo hành lang bên trái tới, qua thang lầu Lối thoát hiểm, về phía phòng bếp chung của sảnh tiệc lầu , ở Lối thoát hiểm truyền đến trận tiếng khóc. . . . . .

      "Được rồi, được rồi, đừng khóc!" Đường Khả Hinh căng thẳng ôm khuôn mặt nhắn khóc đầy nước mắt của Tiểu Nhu, bật cười : " có việc gì, có việc gì, tôi giúp cho ! Yên tâm!"

      "Nhưng. . . . . ." Tiểu Nhu hoảng sợ đến cả người run rẩy, nhìn Đường Khả Hinh khóc : "Nhưng cũng hiểu nhiều lắm a! ! Làm sao giúp tôi?"

      Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu chăm chú, ánh mắt chợt lóe lên, cho thêm nụ cười khích lệ, nhắc nhở : " biết chuyên gia hầu rượu đầu tiên là người thế nào ?"

      Tiểu Nhu mím môi, rơi lệ lắc lắc đầu.

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tiểu Nhu, : "Chuyên gia hầu rượu là người thứ nhất tự mình thưởng thức rượu ngon, sau đó mới từ trong linh cảm của mình, làm người thích ẩm thực, tìm kiếm rượu thích hợp nhất. . . . . . Cho nên cho dù chút nữa xảy ra chuyện gì, nhất định phải nhớ kĩ nghe theo cảm giác đầu tiên mà chiếc lưỡi của để lại! Phải tin tưởng mình! ! Chỉ cần lòng thưởng thức mỗi món thức ăn, mỗi người chúng ta, cũng có thể là chuyên gia ẩm thực! !"

      Tiểu Nhu nghe lời này dường như hiểu lại dường như hiểu, nhưng khi nhìn ánh mắt kiên định của Đường Khả Hinh, nước mắt lăn xuống chỉ gật đầu cái!

      " ! !" Đường Khả Hinh nâng khuôn mặt bé của Tiểu Nhu, nhìn tai nghe trong lỗ tai của , liền dặn dò : "Chú ý tai nghe, để cho nó rớt ra, nghe kỹ lời của tôi , vào lúc này ngàn vạn lần được hốt hoảng, biết ?"

      "Ừm! !" Tiểu Nhu ngây ngô gật đầu, sau đó hít hít đỏ bừng lỗ mũi, chỉnh sửa đồng phục màu trắng vừa mới thay chút, bất đắc dĩ ra, lại có chút yên lòng xoay người nhìn Đường Khả Hinh nấp ở trong góc thang lầu, nhìn mình cười khích lệ, chỉ đành phải im lặng ra ngoài.

      Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu chậm rãi về phía hành lang sáng rực về phía đại sảnh bữa tiệc, hai tròng mắt của đỏ bừng, lên tiếng, ngồi xổm ở trong góc cầu thang, đôi tay ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nho lối cầu thang, trăng sáng màu bạc to chiếu rọi khuôn mặt trọn vẹn của mình, nợ nụ cười nhàn nhạt.

      Đôi chân của Tiểu Nhu đạp thảm đỏ thẫm, nín thở, siết chặt nắm tay cho mình thêm can đảm, vừa muốn xoay người vào sảnh tiệc cực kỳ náo nhiệt, cũng lúc này, nghe được nơi xa có người : "Thủ tướng đến rồi! !"

      nghe xong, lập tức nghiêm chỉnh thối lui sang bên, nhìn thấy lối vào sảnh tiệc vừa mới lúc nảy còn cực kỳ náo nhiệt, đột nhiên tĩnh lặng, có chút tò mò lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy nơi hành lang xa hoa theo phong cách hoàng cung, Thủ tướng cùng các quan chức và đặc cảnh, người mặc âu phục đen đặc biệt của chính phủ, thái độ nghiêm túc, vô cùng uy nghiêm thẳng bước tới, bên cạnh là vợ và cháu cưng của mình, tối nay Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu bạc, áo sơ mi đen, đeo cà vạt màu trắng, ăn mặc theo phong cách Châu Âu, cả người phát ra hơi thở tôn quý vương giả, bên cạnh Thủ tướng, khí thế thua kém chút nào. . . . . .

      Tần Vĩ nghiệp là người kế nghiệp mà Thủ tướng đắc ý nhất, mặc âu phục màu trắng, bên cạnh là người vợ xinh đẹp, mỉm cười đứng phía bên phải Thủ tướng, Như Mạt vừa tựa vào bên cạnh chồng, thỉnh thoảng vừa dùng ánh mắt dịu dàng và mộ nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới người đàn ông này, vừa mới rồi còn ngọt ngào ôm hôn mình nhịn được nét mặt cười tươi như hoa.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: Cánh cửa trí nhớ (ba 2)

      Tưởng Thiên Lỗi vừa cùng tổng thống bàn về việc chuẩn bị buổi tiệc từ thiện tối nay của Tô tiểu thư, cảm giác có ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào mình từ sau lưng, im lặng tiếp tục cùng tổng thống vào trong sảnh tiệc, nhất thời các khách quý cả sảnh tiệc, rối rít buông ly rượu trong tay, vỗ tay.

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười lấy thân phận của chủ nhà, tự mình mời Thủ tướng trong tiếng vỗ tay của mọi người, ngồi vào vị trí đầu tiên dành cho khách quý!

      Thủ tướng mỉm cười gật đầu cùng vợ và cháu về phía vị trí đầu não chiếc bàn hình bầu dục giữa sảnh tiệc, ngồi xuống, vợ ngồi phía bên phải, cháu lần lượt ngồi xuống, sau đó mới đến chồng chưa cưới của mình, sau đó tới Tần Vĩ nghiệp, Như Mạt, rồi tới quan chức. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nới lỏng cúc áo âu phục, ngồi phía bên trái Thủ tướng, tiếp theo là quan chức và phu nhân của vị quan chức đó.

      Trong đại sảnh tiệc, các tân khách nhìn thấy Thủ tướng ngồi xong, liền căn cứ theo vị trí các nơi bàn ăn hình bầu dục, ngồi xuống.

      Bên trong sảnh tiệc, lúc đầu nhạc sống động lúc này chuyển thành tiếng đàn Violin lãng mạn nhàng, quanh quẩn trong cả sảnh tiệc.

      Mấy chục nhân viên phục vụ tay nâng chiếc khay màu bạc, sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, đứng ở cạnh cửa sảnh tiệc, nghe quản lý ra lệnh tiếng, ngay lập tức đứng thẳng người, cùng trật tự bước vào sảnh tiệc, theo đội hình sắp xếp về phía tất cả bàn ăn mà mình phụ trách bữa ăn đài, đem khăn lông nóng cẩn thận đặt ở trong đĩa sứ trắng cho khách, Giám đốc Hoắc Minh phụ vụ ở sau lưng Thủ tướng, nhận lấy cái khay bạc của nhân viên phục vụ đưa về phía Thủ tướng.

      Thư kí trưởng nhận lấy khăn lông nóng, lần lượt tới trong tay Thủ tướng, Thủ tướng im lặng mỉm cười nhận lấy khăn lông, nhàng lau tay.

      Tô Linh vừa nhận lấy khăn nóng lau tay, vừa mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đối diện bàn ăn, rất hứng thú cười : "Tổng Giám đốc Tưởng, nghe vị hôn thê của ngài là con của Nhậm Tổng Giám đốc tập đoàn Kiến trúc Châu Á, Nhậm Tử Hiền tiểu thư là kỹ sư thiết kế nổi tiếng quốc
      tế, thậm chí đoạt vô số giải thưởng lớn quốc tê, ở Paris có biệt danh là hoa hồng Phương Đông, tôi vô cùng ngưỡng mộ danh tiếng của ấy, thậm chí nghe , tác phẩm của ấy thiết kế thường được quốc vương, công chúa và vương phi quốc ưu ái….Hôm nay sao lại nhìn thấy?

      Như Mạt ngồi ở bàn đối diện, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi nở nụ cười, nhìn về phía Tô Linh : “ Từ trước đến giờ ấy chú trọng nghiệp, tại bận triển lãm thời trang mùa thu ở Paris.”

      Tô Linh nghe vậy, cảm thấy vô cùng hứng thú cười : “ Theo tôi được biết, các show triển lãm thời trang, nhất là thời trang Paris cần phải tốn thời gian ngắn a. Tổng giám đốc Tưởng, ngài làm sao chịu đựng nỗi khổ tương tư này?”

      Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu mỉm cười cái mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Linh : “ Có lúc, tình luôn gặp nhau bằng tưởng niệm…”

      Cả bàn ăn tất cả nhân vật nổi tiếng chính giới cũng bật cười.

      Bữa tiệc cứ diễn ra trong khí vui vẻ hài hòa, dần dần bắt đầu, Tào Ngọc Tinh cầm bộ đàm đứng ở sảnh tiệc, căn dặn nhân vên thay khăn lông khô, sau đó chuẩn bị đưa lên ly thủy tinh Tulip….

      Hôm nay Tiểu Nhu mở rộng tầm mắt, cũng quên mất hôm nay mình có nhiệm vụ, ngừng tò mò ngắm nhìn nhân vật nổi tiếng chính giới trong sảnh tiệc, còn có đồng nghiệp làm việc chỉnh tề, tiếng, lúc vừa mới than thở cũng nhe có người khe khẽ :” Laurence tiên sinh đến!”

      nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Laurence mặc đồng phục màu đen của khách sạn, đeo cà vạt màu xanh dương đậm, dẫn chuyên gia hầu rượu vào sảnh tiệc, vẻ mặt ông nghiêm túc liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, : “ theo tôi”

      Tiểu Nhu hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, dám nghe, theo Laurence bước về phía cổng vòm khổng lồ của sảnh tiện, nhân viên lập tức đè xuống mật mã, ai cánh cửa ầm ầm mở ra, ra ở trước mắt mọi người đều là các loại rượu nổi tiếng hàng đầu thế giới, có rượu đỏ, có sâm banh….. gồm tất cả các năm của các nhà máy rượu đỏ nổi tiếng, toàn bộ bày ra ngay trước mặt….

      “ A……” Tiểu Nhu trừng lớn con ngươi, vào khu vực rượu đỏ, nhìn vô số rượu đỏ và sâm banh, có chút khích động : “ Rất nhiều rượu đỏ và sâm banh a…..Hơn nữa có năm cao, còn có năm 1980, trời ạ…”

      Khả Hinh đứng ở trong cầu thang, ôm đầu gối sắp muốn ngủ, nghe được lời này của Tiểu Nhu, lập tức ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng cầm tai nghe : “ tại chú ý, nhất định Laurence xem trước thực đơn! Thông qua thực đơn chọn lựa ra rượu đỏ thích hợp, đưa đến cho khách!”

      Tiểu Nhu nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, quả Laurence nhận lấy thực đơn phụ ta đưa tới, sau khi xem xong mới đưa thực đơn đưa cho chuyên gia hầu rượu xem xong, Tiểu Nhu cầm lấy thực đơn, khe khẽ đọc: “ Tôi cho biết, tối nay có món ăn gì…”

      cần! Laurence tiên sinh phải chọn rượu đỏ tuổi để cho các người xem rượu trước, nhất trí ý kiến đưa ra ngoài cho tân khách, nếu khách có ý kiến, xem như an toàn vượt qua cửa ải rượu đỏ vòng thứ nhất, đây thường là cửa ải cực kỳ an toàn….” Đương Khả Hinh xong, liền căng thẳng cầm tai nghe, khe khẽ : “ Có phải sắp nhận lấy ly rượu đỏ hay ?”

      Tiểu Nhu giật mình nhìn nhân viên phục vụ cầm ly rượu đỏ đưa đến trước mặt của mình, cảm thấy Đường Khả Hinh là thần tiên a, ngơ ngác nhận lấy rượu đỏ, trong lỗ tai truyền tới lời của Đường Khả Hinh: “ Bây giờ nghe tôi, đem cái ly nghiêng 45 độ, nhắm ngay ánh đèn chuyên dùng quan sát dịch rượu bên trong phòng, quan sát màu sắc và mặt ngoài của rượu…”

      Điểm này Tiểu Nhu hiểu, lập tức cầm ly, sau đó nhắm ngay ánh đèn, nghiêng về 45 độ, sau đó đợi Đường Khả Hinh có ý kiến, liền bắt chước khách ở phòng ăn, nhàng xoay cái ly 365 độ, lại cúi đầu, dùng lỗ mũi ngửi trong ly, hít mạnh hơi rượu, đắc ý cười : “ Tôi xem xong, ngửi xong rồi, có phải uống rượu đỏ hay ?”

      “ Ừm!” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.

      Tiểu Nhu rất hả hê đem ly rượu đỏ uống hết, cố gắng nuốt xuống, sau đó mới nghe Đương Khả Hinh : “ Ngàn vạn đừng nuốt, ngậm dịch rượu trong miệng, phồng má để rượu đảo quanh ở trong cổ họng , để lưỡi thấm đầy đủ mùi vị, cuối cùng nhổ rượu trong miệng ra.”
      Last edited by a moderator: 14/2/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Tra hỏi 1

      Cửa thang máy chợt mở ra! !

      Tiểu La từ trong thang máy xông ra ngoài, hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi chạy vào phòng ăn ngự tôn, nhìn thấy Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt hai người đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn về phía người khách người Pháp, nhàng mỉm cười tiếng Pháp, vừa lúc đến đoạn tối nay khách sạn tài trợ tổ chức bữa tiệc tối từ thiện cứu trợ thiên tai, chuẩn bị bắt đầu. . . . . .

      "Quản lý! ! xong, xảy ra chuyện lớn! ! !" Tiểu La đột nhiên nhào tới trước mặt của Trần Mạn Hồng, kêu to: "Xảy ra chuyện lớn! !".

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt giật mình, có chút lo lắng sợ khách bị hoảng sợ, mới xoay người cắn răng khẽ : " muốn sống nữa đúng ? Hay răng chó quá dài, ở trước mặt quý khách còn dám la hét? Trừ hết lương! !"

      " phải a! xảy ra chuyện lớn! !" Tiểu La thở hổn hển gấp gáp !

      Trần Mạn Hồng lạnh lùng nhìn ta cái, cảm thấy có lẽ có chuyện khẩn cấp, liền nhìn khách, mỉm cười khom lưng gật đầu, dùng tiếng Pháp cung kính : " xin lỗi, vừa rồi khiến cho ngài hoảng sợ hãi, xin ngài từ từ dùng, quấy rầy ngài."

      Khách bày tỏ hiểu, mỉm cười gật đầu.

      " theo tôi" Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt đồng thời xoay người, cùng Tiểu La vào quầy rượu, Tiểu La cũng kịp đợi gấp gáp với Trần Mạn Hồng: "Việc lớn tốt rồi ! Đường Khả Hinh ở quầy rượu chúng ta, vừa mới tan việc, biết xảy ra chuyện gì, chạy đến sảnh tiệc lầu hai khóc lóc ầm ĩ, kinh động Thủ tướng và Tổng Giám đốc, bây giờ bị bắt! !"

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt trừng lớn con ngươi, kinh hoảng kêu to: "Cái gì?"

      Tiểu La tiếp tục nghiêm mặt : "Lúc nảy tôi còn nghe , bộ phận hành chính phát ra thông báo, phải báo cho hai người quản lý lập tức đến phòng Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc có chuyện muốn tìm hai người! !"

      Trần Mạn Hồng nghe như thế, biết chuyện của Đường Khả Hinh bị bại lộ, nhất thời chân mềm nhũn, ngã mặt đất!

      Tối nay cả khách sạn, bởi vì chuyện của Đường Khả Hinh mà xôn xao, nghe Đường Khả Hinh tự tiện rời vị trí chạy đến sảnh tiệc gây ầm ĩ, kinh động Thủ tướng, thậm chí điều động súng ống, nghe thân phận của Đường Khả Hinh rất đáng nghi, có thể là đặc công, muốn tới ám sát Thủ tướng, lại nghe , Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt là sát thủ núp nhiều năm trong khách sạn! Vẫn che giấu thân phận, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào! Rốt cuộc muốn giết ai đây? Tạm thời còn ràng lắm! Lời như thế, càng truyền càng thái quá!

      Cửa thang máy đại sảnh, ‘đinh’ tiếng mở ra.

      Ba gã vệ sĩ dẫn Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt ra đại sảnh, qua con đường khác, trực tiếp bước vào thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc!

      Tất cả đồng nghiệp tại đại sảnh, bao gồm nhân viên tiếp tân, nhân viên lễ nghi, các trợ lý, thậm chí còn có vài người khách nghe được tin cũng khỏi nhìn về phía Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, thầm to .

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt cảm thấy mất hết cả mặt mũi rồi, hận được đào cái hang chui xuống, nhất là Trần Mạn Hồng, buổi chiều nay còn rất kiêu ngạo với Tào Ngọc Tinh, là. . . . . .

      "A!" Vừa mới làm xong công việc ở sảnh tiệc, Tào Ngọc Tinh ôm vai, xuống cầu thang xoắn ốc, hết sức hả hê nhìn dáng vẻ ảo não của Trần Mạn Hồng, cảm thấy buồn cười : "Hôm nay Quản lý Trần là quý nhân a, buổi chiều còn được Tổng Giám đốc thưởng thức, buổi tối cũng trèo lên thang máy của Tổng Giám đốc, uống cà phê với Tổng Giám đốc rồi ! Ha ha ha!"

      Trần Mạn Hồng cắn răng nghiến lợi, nắm chặt quả đấm, nhìn con gà mẹ Tào Ngọc Tinh!

      Tào Ngọc Tinh hết sức bỏ đá xuống giếng nhìn Trần Mạn Hồng tiếp tục cười : "Cho nên tôi , tôi hết sức hết sức ưa thích trái đất này, nghe qua câu chưa? Địa Cầu chuyển động, phong thủy luân chuyển! Hôm nay Quản lý Trần hăm hở đến bộ phận sảnh tiệc của chúng tôi, uốn éo cái mông, vặn cái eo, những lời vô cùng hay, cuối cùng khiêng đá đầu, đập chân của mình, đau ?"

      Tào Kiệt ưa bộ dáng của Tào Ngọc Tinh khi dễ Trần Mạn Hồng, liền mở miệng : "Quản lý Tào! ! chuyện phải giữ miệng chút! Chúng tôi chỉ gặp Tổng Giám đốc để tìm hiểu tình huống đấy. Chúng tôi vẫn có thể sống sót trở về a!"

      Tào Ngọc Tinh lạnh lùng nhìn Tào Kiệt, hừ tiếng : "Người khác vẫn luôn chúng ta cùng họ, hỏi trai tôi hay là em trai! Phi! Tôi dám có người thân như , có thân phận đặc biệt, lúc nào cũng có thể bị Tổng Giám đốc chặt thành tám khúc, ném vào biển làm mồi cho cá! vốn cũng phải là người sống rồi, cũng có chuyện sống sót trở về nữa, để cho Trần Mạn Hồng và làm con quỷ chết oan ! Hừ!"

      ". . . . . ." Trần Mạn Hồng hận đến ngứa răng muốn xông tới, nắm tóc người phụ nữ này, quất hai bạt tai, đạp vào bụng của , vặn ngã đập xuống đất, lại hung ác đạp mấy đạp, giết chết, ném cho chó ăn, ăn đến xương cũng chừa!!

      " thôi!" Tào Kiệt bất đắc dĩ kéo Trần Mạn Hồng vào thang máy chuyên dụng sang trọng của Tổng Giám Đốc, cửa thang máy vừa đóng lại, Trần Mạn Hồng cũng tức giận đứng ở trong thang máy dậm chân, che mặt khóc : "Mất mặt chết!! Mất mặt chết!! Tôi muốn sống!! Bên ngoài còn tung tin hai chúng ta là sát thủ!! Nếu chúng ta là sát thủ, tôi muốn giết Tào Ngọc Tinh đầu tiên!! Ô ô ô ô ô!"

      Trần Mạn Hồng ở thang máy của Tổng Giám đốc khóc nức nở, bay lên tới tầng lần 100 cao nhất!

      Cửa thang máy ầm ầm mở ra, nhưng trước mắt tối sầm lại, đèn bộ phận hành chánh gần ngàn thước vuông tòan bộ tắt ngấm, tất cả đồng nghiệp tan việc, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh tiếng động, mà văn phòng làm việc của Tổng Giám đốc nằm phái sau bộ phận hành chính, hành lang trải thảm vàng nhạt sang trọng, cũng chỉ lóe lên ánh đèn u ám, hiển nhiên Tổng Giám đốc vẫn chưa về, sắc mặt hai người bọn họ có chút sũng sờ, cái ót có chút tê dại, dám về phía trước.

      "Xin mời!" Ba gã vệ sĩ ra thang máy, xoay người, nhìn về phía Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt ở bên trong thang máy .

      " biết là...." Trần Mạn Hồng có chút hoảng sợ : "Tổng Giám đốc có thông báo, liền đem chúng ta trực tiếp ném vào trong biển chứ?"

      Ba gã vệ sĩ nhịn được bật cười tiếng, vừa muốn chuyện cũng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp từ phía phòng Tổng Giám đốc tới, bọn họ lập tức lên tiếng...

      Đông bước dọc theo hành lang dài hơi tối, sắc mặt có chút bất đắc dĩ tới nhìn Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, mỉm cười : "Hai vị quản lý, mời theo tôi."

      Bọn Trần Mạn Hồng nhìn thấy Đông , có chút yên tâm, liền ra thang máy, theo về phía trước.

      Đông vẫn rất cung kính về phía trước, vừa nghiêng mặt giải thích: "Tổng Giám đốc tiếp Thủ tướng xem buổi cứu trợ thiên tai vẫn chưa về, cho nên các người có thể phải chờ thêm chốc lát."

      Trần Mạn Hồng dám lên tiếng, nhưng Tào Kiệt lại ngạc nhiên nhìn Đông , hỏi: "Thư kí Lưu, nhân viên Khả Hinh của chúng tôi xảy ra chuyện gì? giờ ấy ở đâu?"

      "Đúng vậy, tại ấy ở đâu?" Trần Mạn Hồng cũng có chút lo lắng, dù sao lúc ấy hứa với Nhã Tuệ phải chăm sóc Khả Hinh tốt.

      Đông im lặng lên tiếng, đưa bọn họ tới ngoài cửa lớn phòng Tổng Giám đốc, nhìn thấy bóng dáng khác, có chút mất mát than thở.

      Trần Mạn Hồng có chút giật mình ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhã Tuệ cũng bị bắt lên, phạt đứng ở trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc, vẻ mặt lập tức đau khổ : "Tôi biết ngay!! Có tôi, làm sao thiếu được?"

      Nhã Tuệ cũng đành chấp nhận nhìn Trần Mạn Hồng thở dài : " xin lỗi.... bạn...."

      "Được rồi! Đời này biết , xem như tôi xui xẻo!" Trần Mạn Hồng tự nguyện tới, đứng chung chỗ với Nhã Tuệ, giống như học sinh tiểu học làm việc gì sai, bị Thầy giáo phạt đứng!

      Tào Kiệt cũng bất đắc dĩ đứng ở bên thở dài!

      Đông nhìn ba người quản lý và trợ lý giám đốc của Khách sạn Á Châu đều vô cùng ưu tú, nhịn được bất đắc dĩ cười : "Còn có....Quản lý bộ phận hành chánh nhân và Quản lý Từ của bộ phận tiếp tân cùng mọi người lén lút tiếp nhận Đường Khả Hinh! Hai người bọn họ, ở Nhật Bản, quốc, ba ngày sau trở về nước, tiếp nhận tra hỏi sau!"

      Cả người Nhã Tuệ cũng mềm nhũn ra, còn hơi sức : "Lần này...Là tôi hại mọi người!"

      Đông ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cũng có chút chân thành : "Lưu trợ lý! Ba năm gặp, vẫn vì bạn bè mà chịu cho người cắm đao, chẳng qua phương pháp có chút sai lầm!"

      chỉ bị ngoài ý muốn.

      Vẻ mặt Nhã Tuệ khổ sở cúi đầu, biết mình thể trốn tránh, chỉ đành thừa nhận : "Tôi chỉ muốn tìm cho ấy chỗ sống yên ổn...."

      Đông nhìn cái, lên tiêng nữa, nhìn mọi người mỉm cười : "Xin mọi người chờ chốc lát, chắc là Tổng Giám đốc sắp trở lại."

      Đông dứt lời, liền biến mất ở nơi hành lang u ám, để mặc cho ba người bị phạt đứng ở bên ngoài phòng Tổng Giám đốc!

      P/s: nghỉ tết nha mọi người, bận việc quá, qua tết tiếp tục, chúc mọi người ăn tết vui vẻ nha.
      Last edited: 13/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Tra hỏi 2

      Cá tính của Trần Mạn Hồng rất nóng nảy, càng nghĩ càng sợ : "Các người đoán xem, Tổng Giám đốc có thể. . . . . . Đem toàn bộ chúng ta đưa tới cục cảnh sát hay ! Nếu Khả Hinh là sát thủ chuẩn bị muốn giết hại Tổng Giám đốc!"

      " bậy!" Nhã Tuệ lập tức quát bạn thân, : "Dĩ nhiên ấy phải là người như vậy, có thể là bị hoảng sợ chuyện gì đó, nghe lúc cảnh sát phát ra ấy, ấy núp trong bóng tối khóc thê thảm."

      " ấy chỗ nào? Ở cục cảnh sát, hay là ở khách sạn ?" Tào Kiệt ngạc nhiên hỏi.

      " biết! Tôi cũng rất lo lắng!" Nhã Tuệ xong, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên, ba người bọn họ nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn toàn bộ hành lang bộ phận hành chính tới phòng Tổng Giám đốc sáng lên ánh đèn chói mắt, sau đó cửa thang máy ầm ầm mở ra, Tưởng Thiên Lỗi vượt lên ra trước, theo phía sau là đám các lãnh đạo cấp cao, cùng với trợ lý đắc lực nhất của mình, Phó Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu Trần Tuấn Nam, người đàn ông tuổi hơn ba mươi tuổi cao lớn đẹp trai, toàn thân ta mặc âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, phong cách tươi vui sảng lãng, trong tay cầm phần tài liệu nhìn Tưởng Thiên Lỗi báo cáo tình hình tại quốc. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt lắng nghe, im lặng lên tiếng bước về phía trước.

      Bọn người Trần Mạn Hồng nhìn thấy Tổng Giám đốc tới, lập tức căng thẳng đứng ở bên, dám lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi giống như nhìn thấy ba người bọn họ, trực tiếp lạnh lùng khẽ buông lỏng cúc áo âu phục, về phía Văn phòng Tổng Giám đốc.

      Lúc này Đông , từ trong phòng thư kí vội vã ra, tự mình đẩy ra cửa chính Văn phòng làm việc cho , Tưởng Thiên Lỗi sải bước thẳng vào, Trần Tuấn Nam cầm tài liệu, qua bên cạnh đám người Trần Mạn Hồng, cuối cùng ánh mắt rơi vào người của Tào Kiệt, Tào Kiệt cũng chút kiêng kỵ quay mặt , nhìn ! Trần Tuấn Nam nhìn bộ dáng ta như vậy, đột nhiên cười tiếng, cầm văn kiện lên, nhàng gõ cái bờ vai của , mới xoay người vào Văn phòng.

      Hoắc Minh giống như con sư tử bị nhổ lông, tóc dựng đứng tức giận lên đứng trước mặt bọn họ, vươn tay run rẩy chỉ vào ba cái đồ vô dụng, đau lòng : "Nhìn xem đức hạnh của các người ! ! Đây là đức hạnh gì! ! Lại dám làm ra loại chuyện này, các người biết xấu hổ, nhưng thể chú ý đến mặt mũi của tôi ! ! Còn thời gian ngắn nữa tôi về hưu, đợi đến khi tôi về hưu, các người muốn giả trang 007 có được ? tại cả khách sạn đều các người là đặc công, sát thủ, chú ý đến cái . . . . . . Cái . . . . . . Cái . . . . . . Cái Đường Khả Hinh, chuẩn bị muốn mưu sát ai đó ! ! Tôi tức chết! ! Cho tới bây giờ Khách sạn Á Châu cũng có xuất chuyện vô cùng nhục nhã như vậy! ! Các người làm cho tôi mất hết mặt mũi"

      " xin lỗi. . . . . ." Bọn người Trần Mạn Hồng, ngượng ngùng cúi người xuống, đau lòng : "Là lỗi của chúng tôi!"

      "Xin lỗi! Xin lỗi có ích sao, muốn cảnh sát tới làm chi? Mặc kệ các người! !" Hoắc Minh lạnh lùng xoay người, tức giận khỏi.

      Cửa chính văn Phòng Tổng Giám đốc rốt cuộc chậm rãi mở ra.

      Trần Tuấn Nam mỉm cười ra, sau đó nhìn ba người bọn họ cái, mới rời khỏi, lúc này Đông cũng ra, mỉm cười nhìn bọn họ : "Ba vị quản lý, mời vào. . . . . ."

      Đám người Trần Mạn Hồng trống ngực đập thình thịch, tim vọt đến cổ họng, nhưng vẫn nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ vào Văn phòng vô cùng sang trọng, ngay lập tức cảm thấy cơn gió biển mãnh liệt ập tới trước mặt, cánh cửa sổ bằng thủy tinh trong Văn phòng Tổng Giám đốc mở ra, rèm cửa sổ xanh màu nhạt đón gió bay múa, cảnh biển mênh mông ở tầm mắt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ca-nô kêu to, chiếc bàn tròn giữa bốn chiếc ghế sa lon màu trắng để mấy phần tài liệu, dường như là hợp đồng nhân gì đó. . . . . .

      Sắc mặt của bọn họ tức khắc trắng bệch, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước cái bàn to lớn chăm chú phê duyệt tài liệu, mặt cúi xuống nhưng vẫn cảm giác cả người phát ra khí thế khổng lồ, ép về phía gian rộng rãi, ép tới ba người bọn họ cũng hoảng sợ đến thở nổi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong phần tài liệu, sắc mặt hơi trầm ngâm, hai mắt suy tư nhìn phần tài liệu đến từ quốc, bác bỏ công trình xây dựng khách sạn dưới nước và công trình đầu tư xây dựng xa lộ cao tốc, chỉ thấy phía lưu loát đề ba chữ: Trang Hạo Nhiên!

      trầm ngâm nhìn ba chữ này, hai mắt chậm rãi lóe lên chút lạnh lẽo.

      luồng gió biển gào thét thổi tới, lẻn vào văn phòng, nhấc lên góc tài liệu, Tưởng Thiên Lỗi hơi lấy lại tinh thần, để xuống bút máy đứng dậy, hết sức tự nhiên lạnh nhạt cởi ra âu phục của mình, vắt ghế da bên cạnh, mở cổ áo sơ mi màu đen, lạnh lùng về phía ghế sa lon ngồi xuống, rốt cuộc ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lẽo chậm rãi quét qua ba người bọn họ. . . . . .

      khí rất ngột ngạt, ép tới làm cho người ta thở nổi!

      Ba người bọn họ, từng người run rẩy lo lắng, giờ phút này rơi vào bầu khí yên lặng đáng sợ, loại yên lặng này giống như có ma quỷ muốn bấm chặt cổ họng của bọn họ.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn hết sức nhẫn nại ngồi ở ghế sa lon nhìn ba người bọn họ, lâu lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: " nhiều năm Khách sạn Á Châu đối với khách hàng cho tới bây giờ cũng có buổi tối như hôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làm ảnh hưởng tân khách tôn quý nhất của Khách sạn Á Châu chúng ta, thậm chí. . . . . . Còn ảnh hưởng đến Thủ tướng. . . . . . Cứ thét lên như vậy phá hủy công sức và danh tiếng trong nhiều năm qua của chúng ta!"

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt nuốt cổ họng khát khô, hai người dám lên tiếng, rốt cuộc Nhã Tuệ kềm chế được, cúi đầu, xin lỗi : "Tổng Giám đốc, chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôi cầu xin hai vị quản lý, tiếp nhận Khả Hinh . . . . . ."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên lướt qua người của Nhã Tuệ, trầm mặt chậm rãi : "Tiếp nhận? có tư cách gì cầu xin hai vị quản lý tiếp nhận nhân viên hợp cách?"

      Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ."

      ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ : " là lần thứ hai ở trước mặt của tôi, sai rồi. . . . . . Cho tới bây giờ tôi cũng cho phép người khác ở trước mặt của tôi, mình sai hơn hai lần. . . . . ."

      Sau lưng Nhã Tuệ chợt lạnh, trán đổ mồ hôi, cũng còn dám gì nữa.

      Tưởng Thiên Lỗi ngưng mắt nhìn Nhã Tuệ lâu, rốt cuộc mở miệng, : "Tại sao Khách sạn Á Châu có quy định cứng rắn? Bởi vì viên ngói viên gạch nơi này cũng giá trị xa xỉ, mỗi vị khách nơi này cũng vô cùng tôn quý! Nơi này thuộc về các người, cũng thuộc về tôi, Chỉ thuộc về quý khách! ! Mà hôm nay các người có thể tiếp nhận nhân viên chẳng hợp cách như thế, để cho ấy ở dưới chú ý của hàng vạn phương tiện truyền thông, làm trò hề ở bữa tiệc quan trọng như vậy! ! Ai có thể cho tôi đáp án? cho tôi biết, các người thân là quản lý Khách sạn Á Châu trong ngàn người mới chọn được người, trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, mới chọn ra, tương lai là người lãnh đạo quan trọng của khách sạn, tại sao phải làm ra chuyện như vậy?"

      Bọn người Trần Mạn Hồng bị Tưởng Thiên Lỗi vô cùng xấu hổ, đau lòng liên tục cúi đầu, dám tiếng nào.

      "Có phải bởi vì các người ôm chức lâu, cho nên mới coi ai ra gì như vậy hay ? Nếu là như vậy, bằng các người từ chức ! !" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn .
      Last edited by a moderator: 25/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: Tra Hỏi 3

      Đám người Trần Mạn Hồng trống ngực đập thình thịch, tim vọt đến cổ họng, nhưng vẫn nhắm mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ vào văn phòng sang trọng, ngay lập tức cảm thấy cơn gió biển mãnh liệt ập tới trước mặt, cánh cửa sổ bằng thủy tinh trong văn phòng tổng giám đốc mở ra, rèm cửa sổ màu xanh nhạt đón gió bay múa, cảnh biển mênh mông ở tầm mắt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng cano kêu to, chiếc bàn tròn giữa bốn chiếc ghế màu trắng để mấy phần tài liệu, dường như là hợp đồng nhân gì đó. . . . . . . .

      Sắc mặt của bọn họ tức khắc trắng bệch, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước cái bàn to lớn chăm chú phê duyệt tài liệu, mặt cúi xuống nhưng vẫn cảm giác cả người phát ra khí thế khổng lồ, ép về phía gian rộng rãi , ép tới ba người bọn họ cũng hoảng sợ đến thở nổi. . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong phần tài liệu, sắc mặt hơi trầm ngâm, hai mắt suy tư nhìn phần tài liệu đến từ quốc, bác bỏ công trình xây dựng khách sạn dưới nước và công trình đầu tư xây dựng xa lộ cao tốc, chỉ thấy phía lưu loát đề ba chữ : Trang Hạo Nhiên!

      trầm nhìn ba chữ này, hai mắt chậm rãi lóe lên chút lạnh lẽo.

      luồng gió biển gào thét thổi tới lẻn vào văn phòng, nhấc lên góc tài liệu, Tưởng Thiên Lỗi hơi lấy lại tinh thần, để xuống bút máy đứng dậy, hết sức tự nhiên lạnh nhạt cởi ra âu phục của mình, vắt ghế da bên cạnh, mở cổ áo sơ mi màu đen, lạnh lùng về phía ghế salon ngồi xuống, rốt cuộc ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lẽo chậm rãi quét qua ba người bọn họ. . . . . .

      . . .

      khí rất ngột ngạt, ép tới làm cho người ta thở nổi!

      Ba người bọn họ, từng người run rẩy lo lắng, giờ phút này rơi vào bầu khí đáng sợ, loại yên lặng này giống như có ma quỷ muốn bấm chặt cổ họng bọn họ.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn hết sức nhẫn nại ngồi ở ghế salon nhìn ba người bọn họ, lâu lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:” nhiều năm khách sạn Á Châu đối với khách hàng cho tới bây giờ cũng có buổi tối như hôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làm ảnh hưởng tân khách tôn quý nhất của khách sạn Á Châu chúng ta, thậm chí . . . . .Còn ảnh hưởng đến thủ tướng. . . . Cứ thét lên như vậy phá hủy công sức và danh tiếng trong nhiều năm qua của chúng ta!”

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt nuốc cổ họng khát khô, hai người dám lên tiếng, rốt cuộc Nhã Tuệ kiềm chế được, cúi đầu xin lỗi :” Tổng giám đốc, chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôi cầu xin hai vị quản lý, tiếp nhận Khả Hinh. . . . . . .”

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên lướt qua người Nhã Tuệ, trầm mặt chậm rãi :” Tiếp nhận? có tư cách gì cầu xin hai vị quản lý tiếp nhận nhân viên hợp cách?”

      Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng :” Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .Tôi sai rồi. . . . . .”

      Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ :” là lần thứ hai ở trước mặt tôi, sai rồi . . . . . .Cho tới bây giờ tôi cũng cho phép người khác ở trước mặt của tôi, mình sai hơn hai lần. . . . .”

      Sau lưng Nhã Tuệ chợt lạnh, trán đổ mồ hôi, cũng còn dám gì nữa.

      Tưởng Thiên Lỗi ngưng mắt nhìn Nhã Tuệ lâu, rốt cuộc mở miệng :” Tại sao khách sạn Á Châu có quy định cứng rắn? Bởi vì viên ngói viên gạch nơi này cũng có giá trị xa xỉ, mội vị khách nơi này cũng vô cùng tôn quý! Nơi này thuộc về các người, cũng thuộc về tôi, chỉ thuộc về khách hàng! Mà hôm nay các người có thể tiếp nhận nhân viên chẳng hợp cách như thế, để cho ấy ở dưới chú ý của hàng vạn phương tiện truyền thông, làm trò hề ở trong bữa tiệc quan trọng như vậy! Ai có thể cho tôi đáp án? cho tôi biết , các người thân là quản lý khách sạn Á Châu trong ngàn người, trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, mới chọn ra, tương lai là người lãnh đạo quan trọng của khách sạn, tại sao phải làm ra chuyện như vậy?”

      Bọn người Trần Mạn Hồng bị Tưởng Thiên Lỗi vô cùng xấu hổ, đau lòng liên tục cúi đầu, dám tiếng nào.

      “Có phải bởi vì các người ôm chức lâu, cho nên mới coi ai ra gì như vậy hay ? Nếu là như vậy, bằng các người từ chức !” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn
      Last edited: 24/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :