1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 854: Buông tay.

      Hơn mười chiếc xe màu đen, giống như là đội cảnh sát, dừng ở phía trước rạp chiếu phim, cửa xe đồng thời mở ra, mười vệ sĩ của chủ tịch Hàn xuống, lên cầu thang!

      Lúc cảnh vệ tuần tra xung quanh, rối rít ghé mắt.

      Dẫn đầu là nữ vệ sĩ và dì Lý ở Hàn gia, mặc sườn xám màu xanh lá cây, ra vài phần tôn quý, vừa vội vàng vào bên trong, vừa vô cùng khẩn trương hỏi : "Tại sao Tôn tiểu thư nhà chúng tôi lại bị như vậy?"

      Lúc này Anna khẩn trương ra, thấy quản gia Lý cũng đến, lập tức áy náy thất trách mà cúi đầu xuống, xin lỗi : "Dì Lý, con xin lỗi, vừa rồi là con chiếu cố tốt..."

      Mặc kệ Hứa Mặc và Nhâm Khinh Phong đồng thời mặt lạnh mà đứng ở bên trong phòng vip, vận sức chờ phát động, nghiêm mặt mà nhìn về phía trước, nhưng lại có hành động thiếu suy nghĩ! !

      Song bào thai tiểu Vi và tiểu Hà có thân phận vệ sĩ bảo vệ tổng giám đốc, chăm chú mà đứng ở phía sau Đường Khả Hinh, đôi mắt cũng như mèo, cũng để xu thế nhìn về phía trước, xem ai động tới sợi tóc của ! ! !

      Cả người Hi Văn ướt sủng, khoác cái chăn lông màu xám, tóc cũng bị nước giội đến ướt đẫm dính ở trán, vừa rồi vớt lên giống như con vịt nước, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ run rẩy mà ngẩng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, cho tới bây giờ bé chưa từng chịu ủy khuất và mất mặt như vậy, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, trừng nhìn , tức giận kêu to : "Chị cố ý! !"

      Đường Khả Hinh nhàn nhạt mà đứng ở bên, vuốt mày nhìn về phía Hi Văn, chế giễu cười ; "Cái gì hả? Cố ý? Chỉ số thông minh của nhóc là 180, giờ bị ngâm nước rồi hả?"

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên khẩn trương mà đứng ở bên, vô cùng sốt ruột mà nhìn về phía Đường Khả Hinh, lo lắng tiếp: "Khả Hinh! !"

      "Là sao hả? Tôn tiểu thư của chúng tôi xảy ra chuyện gì?" Dì Lý nhanh chóng dẫn mười tên vệ sĩ, nghe theo lời dặn của ông chủ bước nhanh vào phòng Vip, liếc mắt liền thấy cả người Hi Văn ướt đẩm mà khoác cái chăn lông xám, tức giận đến run rẩy ủy khuất mà nhìn về người con lớn tuổi hơn phía trước mặt kêu lên: "Chị cố ý dẫn tôi đến cái chỗ kia, rồi sau đó lại để cho nước giội xối xuống người tôi! ! ngờ chị hèn hạ như vậy! Chị to gan! !"

      Đường Khả Hinh cười lạnh.

      "Tôn tiểu thư! !" Lúc dì Lý tẩu thời điểm tới, khẩn trương đau lòng tới : "Tiểu thư sao lại thành như vậy? phải là tới đây tập múa sao?"

      Hi Văn thấy dì Lý tẩu đến, lập tức thở hổn hển, ủy khuất đến hai mắt đỏ bừng! !

      Dì Lý thấy bộ dáng của Hi Văn như vậy, lập tức đau lòng mà quay đầu, nghiêm nghị mà trách cứ Anna : "Tôn tiểu thư tới đây tập múa, đây là nể mặt mũi của tập đoàn Hoàn Cầu và viện Phúc Lợi! ! cùng theo tới đây, chẳng những thể chăm sóc tốt, ràng còn làm cho tiểu thư bị ướt sủng như vậy, nếu như cơ thể có sơ xuất gì rồi sao, có gánh nổi hả? Vừa rồi ông chủ và ba người cậu chủ đều khẩn trương mà gọi điện thoại tới đây hỏi! ! Nếu như làm việc như vậy, bằng sớm rời khỏi vị trí công việc này ! ! Hàn gia cần thư ký như vậy! !"

      Giọng đầy khiển trách, sắc mặt Anna ửng đỏ, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng vô cùng lúng túng đứng ở bên, muốn mở miệng giải thích...

      " cần nhiều! !" Dì Lý phẫn nộ mà nhìn về phía Anna, : "Tôn tiểu thư bị giột nước, bây giờ nên thay đồ cho tiểu thư , sau đó chuyện gì xảy ra, rồi mới trừng trị người kia sao?"

      "Cái này... Tôi vừa rồi vốn muốn thay đồ cho Hi Văn tiểu thư..." Anna còn chưa xong, cũng thấy thân ảnh phía trước lóe lên, sững sờ mà nhìn về phía phía trước...

      Sau khi nhìn kỹ người bên cạnh. Hi Văn vừa vội vàng quấn chăn lông, vừa nhanh tới trước mặt Đường Khả Hinh, ngẩng đầu tức giận kêu to; "Vì vậy ba của tôi , là tốt nên nâng cằm lên! ! nên chấp nhặt với người bình thường! ! Coi như là bây giờ chị cao hơn tôi, tôi ngẩng đầu nhìn chị, đều là cho chị mặt mũi! ! ràng chị lại giột nước tôi như vậy? Làm hại tôi mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy.”

      Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền tức giận mà duỗi ra ngón trỏ, muốn chọt cái trán bé...

      Nhâm Khinh Phong và Hứa Mặc giống như là u linh đứng ở phía sau Hi Văn, nắm chặt nắm đấm ngẩng đầu lên, nhìn về phía ! !

      Song bào thai cũng trong nháy mắt đứng ở phía sau Khả Hinh, mặt lạnh lại nhìn về phía Nhâm Khinh Phong và Hứa Mặc, chưa từng sợ ai! !

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt lên, nhìn tư thế của người bên cạnh, thái độ cũng có chút cường ngạnh hẳn lên.

      "Ba nhóc chỉ dạy nhóc nâng cằm lên nhìn người ta, có dạy nhóc để mắt mọc ở trán ?" Đường Khả Hinh tức giận mà nhìn về phía Hi Văn, giơ nắm đấm lên làm bộ muốn đánh bé nói; "Nếu nhóc là con tôi, nhóc vừa ra đời tôi bóp chết nhóc rồi! ! Tuổi còn chuyện có lễ phép, nhóc cũng như người ngoài hành tinh, đến chiếm đất người ta ở đó còn la làng! ! Nhìn đức hạnh này của nhóc ! ! Nhóc đừng tưởng rằng vừa sinh ra được ngậm chìa khóa vàng giỏi lắm! ! Có bản lĩnh nhóc đừng dựa vào nó như vậy, dũng cảm mà ném nó , sau đó sống dựa vào bản lĩnh của mình ! Nhìn bộ dáng nhóc khác trời vực với mấy đứa ở viện Phúc Lợi? nghe lời, có lễ phép, nên phải bịphạt, đánh nhóc!"

      "Chị..." Hi Văn tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng! !

      "Chị cái gì mà chị?" Đường Khả Hinh lại tức giận nói : " con muỗi bay qua, đậu người nhóc, hút máu của nhóc, tôi cũng tin nó bị đột biến gen! ! Cho nên , ngày trước sinh, ngày mai nuôi! ! Nếu như cái tính kiêu ngạo như nhóc còn sửa đổi, chỉ số thông minh 180, cũng khác con muỗi lắm đâu! có giáo dục! !"

      Lửa giận của Hi Văn liền hừng hực bốc cháy lên, mặt đỏ lên, phẫn nộ trừng Đường Khả Hinh, tức giận đến ra lời! !

      "Đây là tiểu thư nhà ai sao chuyện thức thời như vậy! !" Dì Lý thấy Tôn tiểu thư bị ủy khuất, lập tức tức giận tới, phẫn nộ nhìn Đường Khả Hinh, khách khí hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức lại muốn tiến lên giải thích...

      Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng nhìn về phía hi Văn, ôm vai cười lạnh nói; "Tôi ... thục nữ bé nước Pháp, làm người phải có chơi có chịu! !Hôm nay chị đây thắng, nhóc cũng cần lấy thân phận đè người! !"

      "... ..." Hi Văn Khí thở gấp mà nhìn về phía Đđường Khả Hinh, vội vàng ; "Vừa rồi nước sân khấu, là chị cố ý sử dụng kế đưa tôi đến chỗ đó để bị giột nước phải ! Tôi thua cái gì mà thua? !"

      "Hừ! !" Đường Khả Hinh nhanh chóng hừ bé, lại tức giận nói; "Tôi có rảnh như vậy, cũng có sức lớn như vậy, để cho nguyên bàn nước giột lên người nhóc? ! Tôi ăn no gững mỡ hả? Giống như nhóc vậy, mỗi ngày chỉ biết xem thường người khác, hất cằm lên, mắt để đỉnh đầu, sao có thể thấy phía bàn nước chứ! ?"

      "Chị..." Lửa giận của Hi Văn nhất thời bị dập tắt, đôi mắt lập tức run rẩy nổi lên nước mắt! !

      "Rút cuộc là có chuyện gì? sân khấu sao lại có nước?" Dì Lý tay vịn Hi Văn, đau lòng lại tức giận hỏi.

      vệ sĩ có thân hình cao lớn, túm đạo diễn Phó kéo tới! !

      tay đạo diễn Phó cầm tờ tiết mục diễn, run lẩy bẩy mà đứng ở trong đám người, xoay trái xoay phải mà nhìn những người đằng đằng sát khí xung quanh, dọa đến sắc mặt tái nhợt, hồn phi phách tán mà đứng ở bên, dám lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía phó đạo diễn, nghiêm túc hỏi: " là phó đạo diễn chuẩn bị cho buổi tiệc lần này! ?"

      "Vâng... Phải..." Đạo diễn Phó run lẩy bẩy mà cúi đầu .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức khẩn trương hỏi; " sân khấu sao lại có nước đổ xuống đây là chuyện gì?"

      phó đạo diễn lập tức run lẩy bẩy mà giơ lên bản tiết mục, lại dọa đến sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói : "Cái này... Cái này... Đây là hôm nay... Hôm nay chuẩn bị ... Diễn tập đấy... Trong tiết mục... tiết mục ba mươi, chúng ta là biểu diễn hồ hoang, vì vậy đến giờ rồi, máy tính liền... khống chế... Nước đỉnh đổ xuống, dưới sân khấu trước mặt có rãnh mương ngang chứa... Chứa nước... Chúng ta lúc ấy khẩn cấp mà... Diễn tập... ngờ Đường... Đường tiểu thư và Hi Văn tiểu thư .. Lúc đứng giữa sân khấu... Chúng tôi nhất thời sơ sẩy, có... ngờ xuất tình huống này.."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, có lẽ hiểu , lập tức cầm bảng giờ tiết mục lên xem, đối chiếu với thời gian vừa rồi, quả nhiên là đoạn thời gian đó, khẽ giật mình! !

      Đường Khả Hinh nhanh chóng mà tới, bá tiếng giật lấy bảng tiết mục tay , thoáng cái nghĩ thời gian trùng như vậy, giũ giũ tới trước mặt Hi Văn, hơi cúi xuống híp mắt cười mà nhìn về phía bé, ; "Nhìn? Nhìn thấy ? Trừng lớn đôi mắt của nhóc lên, nhìn xem! ! Có phải tôi xếp đặt thiết kế hãm hại nhóc ?"

      Hi Văn khẽ giật mình, lập tức tức giận ánh mắt trừng lớn, nhìn bảng tiết mục từ xuống dứoi, rốt cuộc thấy giờ giấc của tiết mục hồ hoang, đúng tám giờ! ! Bé lập tức cắn chặt môi dưới, mi mắt nhíu lại! !

      Đường Khả Hinh cũng học bé mi mắt nhíu lại, a tiếng cười : "Nhìn thấy ?Chỉ số thông minh 180 nha! Sau này nên ở trước mặt chị đây, người ta ngắn này ngắn nọ, khoét vào chỗ đau của người ta! ! Người ta phải là có phát con người nhóc xấu, người ta là muốn vạch trần nhóc ngắn thôi! nên thấy người khác cưng chiều và thương, coi như thỏa hiệp và sợ hãi! Hơn nữa chẳng qua nhóc chỉ là nhóc con thôi! !"

      xong, thừa dịp Nhâm Khinh Phong và Hứa Mặc chú ý, nhanh chóng duỗi ngón tay ra, chọt thẳng vào đầu của bé !

      "A!" Hi Văn lấy tay che cái trán, tức giận đến kêu to lên! !

      "Biết đau, sau này chuyện với người khác lễ phép chút! !" Vẻ mặt của Đường Khả Hinh đầy xem thường mà nhìn về phía bé, xem thường mà lại muốn vươn tay, muốn đánh bé...

      Hi Văn vừa né, có chút sợ hãi cùng tức giận liếc về phía Đường Khả Hinh! !

      Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt này của bé, giống như cười mà cười, ; "Nhóc có phục hay ?"

      "... ..." Vẻ mặt của Hi Văn như một cóc phình lên, chịu lời nào! !

      Mày Đường Khả Hinh nhíu lại, nửa uy hiếp nửa đe dọa hỏi : "Nhóc có phục hay ? Nếu như nhóc phục, tôi lập tức lên mạng với tất cả mọi người chuyện nhóc đánh bạc chịu thua, lại để cho tất cả mọi người chê cười nhóc!"

      Hi Văn tức giận đến muốn khóc, hai mắt bức đến đỏ bừng, ủy khuất mà kêu to : "Phục! !"

      "Này mới đúng chứ!" Đường Khả Hinh hơi đứng người lên, mắt lé nhìn bé cười : "Chị đây cho nhóc biết đạo lý làm người! Công chúa kỳ có giỏi gì đâu! ta cũng thấy ông già noel nhét lễ vật trong tất của ta, càng có ước mơ! cái thế giới này, bởi vì ta có tất cả, vì vậy cũng có quý trọng cái gì! Muốn dễ chịu khom lưng thấp chút! ! Mấy đứa ở bên ngoài viện Phúc Lợi người khối bánh ngọt, nhóc chỉ người ở chỗ này mà chiếm cái phòng ở! Nếu quả muốn biểu đạt tấm lòng mến, còn bằng ra ngoài, cùng trò chuyện tâm với mấy em đó, cho mấy bạn biết, có cha mẹ, cũng dậy nổi! ! Bởi vì thế giới này, bất cứ chuyện gì, đều chỉ có thể dựa vào bản thân! ! Hiểu ? Cha mẹ là thể nào cùng cả đời với nhóc đâu"

      Hi Văn nhất thời tức giận cắn răng, rồi đôi mắt nhanh chóng nháy mắt, nhìn về chị trước mặt! !

      Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía bé, nhịn được lại vươn tay, xoa bóp mặt của bé : "Vừa rồi nhóc cũng , công chúa cũng có giỏi cái gì đâu, bạch mã hoàng tử càng có giỏi gì! Soái chẳng qua là con ngựa kia! ta kỳ chính là tên khốn kiếp!"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, giống như cười mà phải cười, ngẩng đầu nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh thở ra hơi, ngẩng đầu nhìn mọi người có mặt trong phòng vip, tất cả đều trơ mắt mà nhìn thấy , mặt của liền đỏ, vội vàng vội vàng đè nén áp lực mà ra ngoài! !

      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bóng dáng Đường Khả Hinh rất nhanh biến mất, cũng vội vàng theo ra ngoài...

      Tưởng Thiên Lỗi đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai bóng dáng hai người rời , đành phải nặng nề thở cái, mới chịu tiếp tục trấn an Hi Văn, rồi lại nhìn đến bóng dáng dịu dàng, ngây thơ lanh lợi mà lên, lông mày của xiết chặt, đành phải bất đắc dĩ cười cười...

      Bên ngoài rạp chiếu phim! !

      Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, cảnh sát khắp nơi tuần tra, xanh trắng đèn đỏ nhanh chóng xoay tròn...

      Đường Khả Hinh nhanh chóng xuống cầu thang, vẻ mặt nhẫn nghiêm túc, muốn đến chỗ ngồi xe đằng kia...

      Trang Hạo Nhiên bước nhanh mà ra đại sảnh, thở dài, nhìn người xung quanh, thấy Đường Khả Hinh nhanh tới chỗ xe, đôi mắt nóng lên, lập tức xuống cầu thang, hướng về phương hướng của chạy , khẩn trương mà kêu: "Khả Hinh! !"

      Đường Khả Hinh nghe được tiếng kêu này, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, giả bộ như nghe được, bước nhanh lên phía trước...

      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh phải ngồi xe, lập tức chạy tới cầm chặt cánh tay của .

      "Buông tôi ra! !" Đường Khả Hinh thoáng cái gạt bỏ tay của tức giận ! !

      "Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt cánh tay của , mạnh xoay người lại, đôi mắt nóng rực quan tâm mà nhìn về phía , : "Em sao vậy hả? Sao lại tức giận dữ vậy?"

      Trong bóng đêm Đường Khả Hinh, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam nhạt, nhàng phong độ như vậy, đẹp trai quyến rũ mà đứng tại trước mặt của mình, lòng của như bị người lấy búa đập mạnh vào, rốt cuộc hiểu Trang Hạo Nhiên từng vội vàng câu kia : Em biết luôn muốn ôm em ngủ! đôi mắt của ánh nước, rồi lại nghĩ đến vừa rồi vội vàng mà vào rạp chiếu phim, nhìn cũng nhìn bản thân cái, nghẹn ngào nói : "Em chịu nổi! !"

      Trang Hạo Nhiên giật mình mà nhìn về phía ! !

      Đường Khả Hinh đè nén nước mắt, thiệt tình nghẹn ngào nói; "Em chịu nổi! ! Dù tách ra buổi tối như vậy, em đều chịu nổi! Em nghĩ đến muốn điên rồi! !"

      "... ..." Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên chút đau lòng mà nhìn về phía ! !

      "Giữa chúng ta ràng nhau, nhưng giống như cách trăm sông ngàn núi! Mậc kệ Nhã Tuệ gì cho em biết, ngươi dù ở đâu đó, có phải cái thế giới trời xanh mây thẳm này , quan trọng! ! Thế nhưng là em chịu nổi! ! Nhớ muốn điên rồi! ! Nghĩ đến muốn chết rồi! ràng em lại ăn dấm chua đứa bé! ! Em thấy nắm tay nó! Em liền muốn điên rồi! ! Em thấy để ý tới em, em cũng muốn điên rồi! ! ngày này các loại đau đớn điên cuồng xé rách! !Ngay cả muốn !" Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa xe, nước mắt trợt xuống, đau lòng nói.

      "... ..." Trang Hạo Nhiên trầm mặc mà đau lòng mà nhìn về phía , mới chậm rãi vươn tay...

      " nên đụng en! ! Em sợ em nhịn được bổ nhào vào trong ngực của ! Liền muốn rời xa! !" Đường Khả Hinh xong, nhanh chóng xông vào trong xe, phịch tiếng đóng cửa xe, : "Lái xe! !"

      Tài xế nắm tay lái, có chút biết làm sao mà nhìn về phía Tranh Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên cũng chỉ thâm tình đứng ở ngoài của sổ xe, nhìn về phía Đường Khả Hinh...

      "Lái xe! !" Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, khóc kêu to! !

      "... ..." Tài xế nghe vậy, có cách nào, đành phải điều khiển tay lái, chạy tới phía trước... . . .

      Trang Hạo Nhiên hơi vội vàng mà bước lên trước hai bước, rồi lại nhìn đèn đỏ xe sáng lên, chậm rãi biến mất tại trong bóng đêm, đôi mắt có chút đau đớn, buồn bã nói; "Đồ ngốc, dù là tức giận, hay cãi nhau, thể ở lâu thêm lát sao? Để có thể nhìn kỹ em thêm chút..."

      Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ ngồi bên trong xe, dường như nghe được tiếng lòng buồn bã của , lại rơi nước mắt.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 855: Bồn tắm ái tình
      Editor: Thùy Trang Nguyễn

      Buổi tối! Gió mát như nước, lá sen bay ngọt ngào trong gió.
      Phòng tổng thống bạch kim, công trình kiến trúc màu trắng, xây dựng bên cạnh đầm sen, chìm trong bóng đêm, ngẫu nhiên có những đàn cò trắng bay qua, bay vào trong rừng sâu.
      Phòng khách biệt thự, ánh đèn sáng trưng, ngẫu nhiên có tiếng cười truyền đến.
      Phía sau, tối om, dường như người bên trong ngủ thiếp .
      Đêm nay Điệp Y chưa trở về, cho nên tăng cường bảo vệ tuần tra.
      Vào lúc này, thân ảnh màu trắng, di chuyển về hướng boong thuyền bên cạnh biệt thự, đánh hôn mê hai người, rốt cuộc mới tiến về căn phòng của mình boong thuyền...
      Bên trong căn phòng!
      Ánh đèn chợt tắt, mảng tối om, người giường chìm sâu vào giấc ngủ...
      Thân ảnh màu trắng kia, yên lặng tới trước cửa sổ sát đất, cẩn thận liếc mắt nhìn vào trong, liền nhàng đẩy vào chỗ cửa sổ, vừa vặn có thể lách người vào, lại hơi nghiêng người tiến vào trong.
      "Ai! !" Trong nháy Bác Dịch ngồi dậy, nửa thân để trần, nhanh tay bật đèn bên cạnh giường.
      Căn phòng lập tức sáng ngời, Trang Ngải Lâm mặc chiếc váy dài màu đen, chiếc thắt lưng bản to màu trắng, mái tóc xoăn xõa tung gợi cảm. nhanh chóng xoay người, nhìn thấy Bác Dịch, nửa uy hiếp : "Nếu như dám lớn tiếng gọi tôi, tôi đánh cho đến tổ tiên cũng nhận ra.”
      "... ..." Bác Dịch cắn chặt răng, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt nóng rực nhìn về phía .
      Trang Ngải Lâm lại để ý đến , chỉ nhanh chóng xoay người, về phía bên trái phòng mình, ấn chiếc nút bên trái tường, nhìn tủ quần áo mở ra, mới giọng : "Tôi trở về để lấy váy dạ hội cho buổi tiệc tối mai, gần đây có tâm trạng mua quần áo!"
      Trang Ngải Lâm là là người rất coi trọng vẻ bề ngoài, cũng giống như em trai mình, cảm thấy con người có thể ăn cơm nhưng thể đẹp.
      "... ..." Bác Dịch lặng lẽ nhìn vào bên trong tủ quần áo xa hoa, ánh sáng đèn thủy tinh bên trong sáng lên, cơ thể uyển chuyển của đứng trong gian quần áo lớn lộng lẫy như vậy, mái tóc xoăn dài xõa ra dài đến bên hông, váy dài buông xuống, hết sức tự nhiên.
      Trang Ngải Lâm ngẩng đầu, nhìn xung quanh gian tủ quần áo, rốt cuộc chọn chiếc váy đuôi cá màu bên màu xanh, càng xuống dưới lại nhạt dần tới màu trắng, lại xoay người, nhìn vào bên trong tủ thủy tinh, cầm lên chiếc vòng cổ kim cương trị giá trăm triệu, khuyên tai và vòng đeo tay, mang hết tất cả để vào trong váy rồi cuộn lại, cứ như vậy tự nhiên bước ra ngoài.
      Bác Dịch vẫn lạnh lùng nhìn chằm vào .
      Trang Ngải Lâm cũng nhìn , xoay người về hướng cửa sổ sát đất.
      Bác Dịch ràng nhìn thấy má trái của sưng đỏ, biết Điệp Y là cao thủ rất mạnh mẽ, xuống tay rất mạnh, liền hỏi; "Mặt của thế nào rồi ..."
      "Ai cần lo! !" Trang Ngải Lâm hai lời, liền giật giật cửa sổ sát đất, ai ngờ kéo mãi ra, lập tức hoài nghi mẹ sai người gắn keo bên ngoài, lại dồn hết sức kéo ra.
      Bác Dịch im lặng để chìa khóa cửa sổ sát đất lên đầu tủ, nhấc chăn lên, mặc quần thường màu đen, nữa thân vẫn để trần như vậy, lộ ra cơ ngực rắn chắc về hướng Trang Ngải Lâm...
      Trang Ngải Lâm còn hiểu phát sinh chuyện gì, vẫn loay hoay kéo cửa sổ sát đất ra.
      Bác Dịch nhanh chóng nắm lấy cổ tay của , lôi tới bên giường ; "Để tôi xem mặt thế nào!"
      "Tránh ra! !" Trang Ngải Lâm hất tay của ra, tức giận ; " đừng có giả vờ tốt bụng. muốn ngủ giường của tôi lại ngủ thoải mái như vậy. Ngày đó khi vừa rời khỏi phòng tổng thống! ! Tôi nên lột da mới phải !"
      hai lời, lại muốn kéo cửa ra, mới phát bên giường để chiếc chìa khóa kim loại, tức giận trừng lớn đôi mắt liếc cái, nhanh chóng qua, chuẩn bị lấy chiếc chìa khóa, vừa lấy vừa : "Chờ chút khi chị đây ra ngoài, tôi phải bắt nuốt luôn chiếc chìa khóa này!"
      Bác Dịch để ý lời của , nhanh chóng bước tới phía sau, nắm chặt cổ tay của ! !
      "Buông tay ra!" Trang Ngải Lâm lại mạnh mẽ hất tay của ra! !
      Trong nháy mắt Bác Dịch tăng them lực đạo nơi cánh tay, nắm chặt cổ tay , kéo tới bên giường.
      " muốn làm gì?" Trang Ngải Lâm ngã giường, váy và trang sức cũng rơi tá lả. vừa muốn ngồi dậy, lại bị Bác Dịch nắm chặt cổ tay, thân thể mạnh mẽ áp lên người , hai tròng mắt nóng rực mà tức giận nhìn : "Nếu như còn phản kháng, tôi liền gọi mẹ đến đây đấy !"
      "... ..." Trang Ngải Lâm nhất thời tức giận nhìn về phía Bác Dịch, kêu lên: " coi bà ấy là mẹ sao?"
      Bác Dịch tức giận uy hiếp nhìn ; "Nếu , cứ thử xem?"
      "... . . ." Trang Ngải Lâm nằm giường, tức giận nhìn : " hèn hạ vô sỉ đến trình độ này?"
      Sắc mặt Bác Dịch hơi thu lại, lặng lẽ nhìn về phía ; "Tôi chính là người như vậy đấy! Hôm nay mới biết sao?"
      Trang Ngải Lâm giận giữ nhìn về phía ! !
      Bác Dịch nhìn thấy phản kháng nữa, hơi thả lỏng hai tay, đè xuống thân thể đau đớn, ngồi xuống bên giường, mới : "Nằm yên đó, nếu như muốn lại bị Điệp Y cho cái tát.!"
      Trang Ngải Lâm tức giận quay mặt sang chỗ khác!
      Bác Dịch bật ánh đèn màu da cam đầu giường, nhìn bên mặt sưng đỏ của , lại vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, hai tròng mắt lóe lên mấy phần tươi cười, từ trong ngăn kéo lấy ra lọ thuốc mỡ chính mình điều chế, mở ra, hương thơm bạc hà cùng vị nho tỏa ra.
      Trang Ngải Lâm ngửi thấy mùi hương này, chậm chạp quay đầu, nhìn về phía ...
      Bác Dịch đem nắp lọ để sang bên, sau đó bóp ít thuốc mỡ ra đầu ngón tay.
      Trang Ngải Lâm lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông này ngồi bên giường, gương mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng lấp lánh, sống mũi cao, môi mỏng khẽ mím, tính cách vô cùng cố chấp.
      Bác Dịch nghiêng mặt nhìn .
      Trang Ngải Lâm liền quay mặt , để ý .
      Hai tròng mắt Bác Dịch lại lên mấy phần tươi cười, vươn tay trái nắm lấy cằm của , nghiêng sang bên này, đem tay phải có thuốc mỡ, vô cùng ôn nhu dịu dàng bôi lên bên mặt cho .
      "A!" Trang Ngải Lâm chợt cảm thấy đau đớn, tức giận nhìn về phía .
      "Đau ?" Bác Dịch tuyệt đối đồng tình với , bên vì bôi thuốc mỡ, bên nhàn nhạt : "Bình thường đem người khác đánh gần chết, thế nào lại chưa từng nghĩ người khác cũng thấy đau?"
      "Bỏ !" Trang Ngải Lâm thấy bên má trái thoa thuốc xong , liền đẩy ra, lấy chiếc chìa khóa, định đứng dậy rơi !
      Bác Dịch vừa ngừng tay, cảm giác được người phụ nữ này lập tức nhảy xuống, sắc mặt của lạnh lẽo, nắm lấy cánh tay , đem đẩy ngã trở lại giường, mới ; "Còn chưa thoa xong! !"
      Ánh mắt Trang Ngải Lâm nóng rực nằm giường, trừng lớn đôi mắt nhìn .
      Bác Dịch cầm lọ thuốc, lại bóp ít ra đầu ngón tay, nắm lấy cằm , chuyển qua má phải, nhàng từng chút bôi lên.
      Trang Ngải Lâm thập phần muốn nhưng vẫn phải nằm giường, tùy ý bôi.
      Ngón tay Bác Dịch lướt qua má phải trắng nõn mềm mại của , vừa nhìn thấy ánh mắt hề muốn thỏa hiệp của .
      Động tác nơi đầu ngón tay chậm lại, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của .Trang Ngải Lâm cảm giác được ánh mắt nóng rực của người đàn ông này nhìn mình, tức giận quay mặt sang nhìn về phía , khách khí : " thoa xong chưa, tôi còn có hẹn?"
      "Có hẹn với ai?" Bác Dịch nhíu mày nhìn về phía , hỏi: "Chính là chàng đẹp trai người nước ngoài kia?"
      "Ai cần lo! !" Trang Ngải Lâm xong, liền nhanh chóng đứng dậy...
      Bác Dịch trong nháy mắt đem đè xuống giường, hai tròng mắt nóng rực nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của , đè nén được tâm tình, liền cúi xuống phủ lên đôi môi gợi cảm ngọt gào của .
      "Ưm.." Trang Ngải Lâm thoáng cái ngửa mặt giãy giụa thân thể, muốn tránh thoát khỏi nụ hôn của ! !
      Bác Dịch cảm giác được người phụ nữ này liều mạng giãy giụa, thoáng cái nắm chặt hai cổ tay , kéo lên đầu trước gương, tiếp tục hôn lên môi , hai cánh môi ngọt ngào, nặng nề thở hổn hển, cơ ngực phập phồng, khàn khàn gọi: "Ngải Lâm! !"
      "Ưm.." Trang Ngải Lâm vẫn như cũ tức giận muốn tránh thoát nụ hôn của , muốn nâng chân đạp !
      Bác Dịch lại áp lồng ngực rắm chắc mà nóng rực, đè xuống người , mút hai cánh môi , đầu lưỡi vươn ra muốn cùng dây dưa chỗ. tay nắm chặt hai cổ tay , tay còn lại rất nhanh và khát vọng kéo thắt lưng màu trắng của xuống, lại thấy có mặc áo lót, trong nháy mắt bộ ngực gợi cảm ra, co giãn ngạo nghễ đứng thẳng, phát ra thứ ánh sáng màu da mê người.
      "Em..người xấu ! Em tính mặc thành như vậy để hẹn hò với ai?" xong, cũng cúi đầu ngậm bên nụ hoa phấn hồng của , mút mạnh, tay nắn bóp bên ngực kia, phía dưới của bành trướng đầy khát vọng, lại ngẩng đầu ngậm lấy nụ hoa bên kia, trong lòng trong nhấy mắt cảm thấy kích thích.
      "A! !" Trang Ngải Lâm quật cường đè xuống cảm giác kích động, vẫn như cũ cố nâng người dậy, kêu to: " buông tôi ra! !"
      Trong nháy mắt Bác Dịch lại hôn lên môi của , bá đạo đưa đầu lưỡi luồn vào khoang miệng , tay lại nhanh chóng cởi chiếc váy dài màu đen của ra, chiếc quần lót đen gợi cảm lộ ra, bên kiềm chế hai tay , bên đưa tay cởi chiếc quần lót của xuống, ngón tay lập tức chen vào nơi ẩm ướt giữa hai chân .
      "A! !" Trang Ngải Lâm kích động la to.
      Bác Dịch nặng nề nuốt khan nơi cổ họng, cả người nóng hừng hực như sắp bốc cháy, mút mạnh cánh môi , muốn chinh phục người phụ nữ ngạo mạn này.
      Trang Ngải Lâm lại vẫn như cũ tức giận, nghe theo.
      Bác Dịch đè ép lồng ngực phập phồng, cởi bỏ chiếc quần mặc người, hai tay vẫn túm chặt cổ tay giơ cao khỏi đầu, đẩy hết chăn gối mất trật tự, trong nháy mắt liền nắm chặt hông , dùng sức vào.
      "A! !" Chiếc bụng bằng phẳng của Trang Ngải Lâm co rút mạnh mẽ, cảm giác được cực đại của tiến vào trong cơ thể của mình ma sát, khoái cảm nhanh chóng xông lên đến đại não của , từng đợt kích thích ập đến! lại vẫn như cũ cắn chặt răng, muốn ở cùng chỗ với , bên hôn lên đôi môi tình nguyện của , bên lại tiến vào nơi ẩm ướt giữa hai chân , hưởng thụ khoái cảm từ mỗi đợt ma sát, mỗi lần cùng giao hợp, đều cảm thấy như được thưởng thức thứ rượu đỏ ngon nhất thế giới này, khiến tâm hồn bay bổng, lại tiếp tục đẩy nhanh tốc độ ra vào bên trong người , bên gọi: "Ngải Lâm! !"
      "A! A! A!" Trang Ngải Lâm trận kích thích kêu lên, lại vẫn như cũ cắn răng, gương mặt đỏ lên lo to: "….tên hỗn đản này! !"
      Dì Lý nghe phu nhân dặn dò, mỉm cười bê chè đến trước cửa phòng, tôn kính : "Bác Dịch tiên sinh, phu nhân bảo tôi mang chè đậu xanh ba mươi năm đến cho cậu "
      "Vào ! !" giọng vừa thô vừa cứng truyền ra!
      Dì Lý nghe xong, liền mỉm cười đẩy cửa phòng ra, sau đó bê chè tới, nhưng trong nháy mắt thấy có người chạy vào nhà vệ sinh, bà liền nhanh chóng bê chè đưa đến ngăn tủ đầu giường, lại nhìn thấy quần lót bị xé rách, dây lưng màu trắng, váy dài màu đen, còn có bộ y phục rơi lộn xộn, đôi mắt bà khẽ chớp, xoay người nhìn thấy bên trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng thở dốc, bà vội vã thức thời ra ngoài...
      Bên trong phòng tắm, khí nóng rực.
      Thân thể Trang Ngải Lâm mảnh vải, ngồi bên trong bồn tắm, ngẩng mặt lên, nuốt nước bọt, trận thở dốc.
      Cả người Bác Dịch cũng chìm đắm trong bồn tắm, tách hai chân của ra, cúi đầu giữa hai chân , ngừng cắn mút.
      "... ..." Trang Ngải Lâm sợ dì Lý đứng ngoài cửa, ngẩng mặt lên, nuốt khan nơi cổ họng, nặng nề thở hổn hển, tùy ý để dòng nước ấm phun thẳng xuống, lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ của , còn có kích tình làm cho điên đảo.
      Bác Dịch mạnh mẽ ngẩng mặt lên, khuôn mặt cùng thân thể nước, hai tròng mắt nóng cháy nhìn .
      Trang Ngải Lâm cũng nặng nề thở dốc, vẫn trong cảm giác kích tình, hai tròng mắt cũng nóng rực nhìn .
      Bác Dịch nhìn khuôn mặt ướt đẫm của mà càng cảm thấy mê người, vươn tay nâng khuôn mặt lên, tách đôi môi ra, trong nháy mắt cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của , khát vọng mút.
      "Ưm..." Trang Ngải Lâm ngửa đầu đón nhận nụ hôn của , kêu tiếng.
      Bác Dịch nữa, bên mút đầu lưỡi của , bên nhanh chóng tách hai chân ra, bỗng nhiên tiến vào nơi ẩm ướt giữa hai chân , bên cúi xuống cắn vào nhũ hoa của .
      "A! !" Trang Ngải Lâm đột nhiên cảm giác dường như tê liệt, như lúc ban đầu khi cắn mình, cỗ kích thích dâng lên, nơi tư mật giữa hai chân mang theo dòng nước xông thẳng vào trong cơ thể, mang đến cho hưởng thụ, kìm được lòng ngẩng đầu lên, kêu to! !
      "Biết vì sao mang em vào đây ?" Bác Dịch bên nắm chặt hông của , bên mạnh mẽ ra vào, kích thích hỏi.
      "... ..." Trang Ngải Lâm cắn răng chịu đựng cơn kích tình, thở dốc !
      "Chính là muốn nghe em gọi ! !" Bác Dịch xong, lại từng đợt cấp tốc tiến vào, mang theo những tiếng động trong làn nước, vọt vào giữa hai chân , mở rộng nơi tư mật gợi cảm của ! !
      "A, a, a! !" Trang Ngải Lâm quả thực nhịn được, lại ngửa mặt la to ! !
      " muốn nghe!" Bác Dịch lại từng đợt mãnh liệt vào, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh gọi: "Ngải Lâm! ! Ngải Lâm! ! muốn nghe! ! La lên cho nghe! !"
      "A! A! A! !" Nơi tư mật của Trang Ngải Lâm nhanh chóng được ma sát, cảm giác dường như bay bổng trôi dạt đến thế giới nào, thực chịu đựng nổi, lại ngửa đầu thở dốc, kích thích la to: "A! A! A 1 "
      Bác Dịch nghe tiếng kêu này, lại trận dũng mãnh tiến vào, hưởng thụ chặt chẽ của , mang đến cho mình cảm giác hưng phấn mà kích thích cùng hưởng thụ, cuối cùng nhịn được cũng ngửa mặt lên, hét to tiếng.
      Nước trong bồn tắm, giống như bể nước đầy ái tình, ngừng phun ra.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 856 : Càng chính mình
      Editor: Chi Misaki.
      Sáng sớm hôm sau.

      Trong phòng ngủ là mảnh tĩnh lặng, người đàn ông nằm ở giường, nửa để trần lộ ra da thịt màu đồng cổ, mặt nghiêng dán vào chiếc gối màu trắng, đôi mắt nhắm lại, ngủ trầm lặng...

      Ngoài cửa sổ thổi đến từng cơn gió mát yếu ớt, quấn theo hương thơm thanh khiết của lá sen.

      vẫn như cũ, mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, thế nhưng mi mắt nhắm chặt vẫn luôn có chút rung động, dường như vẫn chìm đắm trong mộng đẹp,trạng thái vô cùng tập chung, mang theo vài phần hương vị cá tính đặc trưng...

      "Ba ba, mẹ! !"

      Thanh của bé trai truyền đến.

      Đó là vườn nho rộng mấy mấy dặm, chính thức bước vào thời gian thu hoạch, từng mảnh vườn nho xích Hà Châu màu tím sậm, mang theo những giọt nước mưa trong suốt còn đọng lại từ tối hôm trước, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Có cậu bé mặc áo sơ mi kẻ ô màu lam, quần đùi màu trắng, trong tay cầm quả bóng bay lớn, cười vui vẻ cầm dây chạy về phía trước, trải qua hàng hàng gốc nho, chân bước con đường tới ruộng bậc thang, ánh tím, sắc trắng, hòa cùng màu vàng hoa dại, lung linh trong gió...

      đôi vợ chồng, đừng trước vườn nho, nhìn về phía đứa trẻ tràn đầy thương mỉm cười.

      Cậu bé cũng vui vẻ cầm bón bay chạy về phía trước, ai biết đột nhiên chân lại vấp phải cành cây, cậu bé a lên tiếng ngã xuống, lập tức phát ra toàn bộ đại não như bị tê liệt, đầu óc là trận xé rách đau đớn, mặt đầy thống khổ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha mẹ như trúng độc, ngã sấp xuống dưới gốc nho trong vườn, tay nắm chặt chậm rãi bốc cháy lan đến gương mặt, hai chân ngừng dãy dụa , là thống khổ gọi, cuối cùng đánh mất lý trí bàn tay cào xé mặt mình, dứt tóc của mình, cuối cùng là ngửa mặt tuyệt vọng nhìn về phía bầu trời...

      "Cha mẹ! !" Cậu bé nằm bò mặt đất, khóc thất thanh nhìn về phía cha mẹ, kêu to: "Cha mẹ ———— Cha mẹ ———— "

      Bác Dịch trong nháy mắt choàng tỉnh dậy, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía hoàn cảnh chung quanh, lại hiểu sao nhớ lại giấc mộng này, nháy nháy mắt, kỳ quái hiểu tại sao lại xuất giấc mộng này? nhíu mày nằm ở giường, nhớ tới đêm qua cùng Trang Ngải Lâm triền miên, nằm nghiêng người như con mèo núp ở trong ngực của mình ngủ, lần đầu tiên thấy được tư thái của như vậy, đôi mắt vụt sáng, ý cười lan tỏa khuôn mặt, trong nháy mắt xoay người, lại nhìn thấy bên gối trống !

      Bá! ! !

      Bác Dịch thoáng cái ngồi dậy, nghi ngờ nhìn về phía xung quanh, mảnh tĩnh lặng, cũng thấy bóng dáng Trang Ngải Lâm đâu, nhanh chóng nhấc chăn đệm lên, trầm mặt bình tĩnh vào phòng tắm, đẩy cửa ra gọi: "Ngải Lâm?"

      Phòng tắm trống trơn , chỉ còn lại hương vị ái muội của trận kích tình đêm qua.

      Bác Dịch nửa để trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần thường màu đen, đứng ở cạnh cửa, nhíu chặt mi tâm nhìn về phía bên trong liếc mắt cái, lại xoay người, nhìn thấy giường toàn bộ quần áo, trang sức đều thấy, hai mắt của lưu chuyển, lại trầm mặt tới trước tủ quần áo, mở ra, nhìn thấy bên trong lại càng trống rỗng, thực kỳ quái xoay người, nghi ngờ nghĩ: " ấy nơi nào chứ?"

      có suy nghĩ nhiều, lập tức trở lại bên giường, cầm áo T-shirt ngắn tay, vừa mặc , vừa nghĩ tới lúc đêm qua hai người cùng lên cao - triều ngừng, vừa ngừng luật động vừa hôn môi, phối hợp ăn ý như vậy, người phụ nữ nào như , lúc ở cùng nhiệt tình như lửa, cả thế giới dường như bị thiêu đốt! !

      Cửa nhanh chóng bị mở ra! !

      Bác Dịch chỉnh trang lại quần áo, sau khi tắm qua, nhanh chóng ra khỏi phòng, qua hành lang dài, trái phải nhìn quanh gian xa hoa, nhíu mày biết người phụ nữ này lại đâu rồi?

      Phía trước truyền đến giọng ca vui sướng hớn hở.

      Bác Dịch nhanh chóng ra khỏi phòng, nhìn thấy Ân Nguyệt Dung mặc chiếc váy dài lụa mỏng màu vàng nhạt, tóc quăn búi lên, dung chiếc châm phượng hoàng màu trắng cố định búi tóc, trong tay cầm đóa hoa màu lam, mặt tràn đầy ý cười, tâm tình cực tốt tới... lập tức có mấy phần xấu hổ, bởi vì tối hôm qua ngủ cùng con nhà người ta..., ho khan hai tiếng, mới có chút ngượng ngùng cười : "Trang phu nhân sớm a."

      Ân Nguyệt Dung tay cầm cái làn đựng hoa thược dược, nhìn thấy Bác Dịch, lập tức ánh mắt sáng lên, nụ cười sáng lạn, nhìn về phía vui mừng kêu lên: "Bác Dịch, con tỉnh rồi? Ta bảo dì Lý chuẩn bị đồ cho con tốt, nhanh ăn !"

      "... ..." Bác Dịch trầm mặc nhìn về phía bộ dáng Ân Nguyệt Dung như vậy, lập tức có chút sững sờ cười ; "Cảm ơn Trang phu nhân... Chỉ là người trong nhà... Đều đâu hết rồi ? Ách, chủ tịch Trang đâu ạ? Còn có..."

      Ân Nguyệt Dung phảng phất có điểm kỳ quái nhìn về phía Bác Dịch cười rộ lên ; "Cha con đến Hoàn Cầu rồi, Hạo Nhiên cái thằng súc sinh kia đến sớm đâu! Hôm nay liền còn ta và con hai người dùng bữa thôi! Làm sao vậy?"

      Bác Dịch nhanh chóng chớp mắt, nhớ lại chẳng nhẽ người phụ nữ kia lạy bò cửa sổ chạy mất?

      Ân Nguyệt Dung híp mắt nhìn về phía Bác Dịch bộ dáng băn khoăn suy nghĩ kia, bà lập tức cầm lãng hoa, đến gần hé miệng nhíu mày, tức giận : "Có phải Ngải Lâm, con bé kia tối hôm qua lại chạy vào phòng đánh con? Nha đầu chết tiệt kia! Ta sớm nên dùng keo 502 niêm phong cửa sổ lại mới phải!"

      "Ách... có!" Bác Dịch nhanh chóng .

      " có?" Ân Nguyệt Dung nghe thấy lời này, vẻ mặt yên lặng nhìn về phía Bác Dịch cười rộ lên : "Vậy con mau dùng bữa sớm chút ! Biết con hôm nay còn phải về Hoàn Cầu, lại được nghỉ thêm lấy ngày, bị chà đạp là cái chuyện thương tâm cỡ nào a?"

      Bác Dịch chỉ đành khách khí cười : " có việc gì... Ách, dì, con có việc khả năng cần phải ra ngoài chút, cần dùng cơm đâu ạ ..."

      xong, liền nhanh chóng hướng bà gật gật đầu, liền ra ngoài! !

      Ân Nguyệt Dung thể tin được mở to mắt, nhìn về phía bóng lưng Bác Dịch, vẻ mặt kích động.

      Dì Lý từ sớm dọn xong cơm, nhìn thấy phu nhân như vậy, liền tò mò hỏi: "Phu nhân? Ngài sao vậy?"

      "Dì có phát ra Bác Dịch hôm nay có cái gì đó đúng ?" Ân Nguyệt Dung cũng biết chuyện tối ngày hôm qua, nhìn về phía dì Lý vội vàng .

      "Ách... Có cái gì đúng sao?" Dì Lý kỳ quái hỏi.

      "Cậu ấy gọi ta là dì! Cậu ấy gọi ta là Trang phu nhân nữa!" Ân Nguyệt Dung nhất thời vẻ mặt kích động nhìn về phía Bác Dịch đến trước vườn hoa kia, cảm khái vạn phần : "Ta... Ta... Ta có thể được ôm cháu ngoại a! !"

      Dì Lý lập tức có chút ghét bỏ bất đắc dĩ nhìn về phía phu nhân nhà mình.

      Ân Nguyệt Dung vẫn như cũ sống trong thế giới của mình, tay nâng làn váy, ở trong phòng khách hớn hở khoái trá xoay tròn, ai biết di chuyển , người cẩn thận đụng phải tập báo chí ghế sô pha...

      Người hầu vừa qua, muốn nhặt lên, đặt lại sô pha...

      "Chờ chút! !" Ân Nguyệt Dung đột nhiên biến sắc, xoay người nhìn về phía nội dung báo, kích động gọi: "Đưa tờ báo kia tới đây cho ta! !"

      nghe nghe thấy lời này, liền nghi ngờ liếc nhìn tờ báo trong tay, vừa nhìn thấy qua nội dung báo, sắc mặt của lập tức tái nhợt, sợ đến nên lời! !

      Ân Nguyệt Dung nhanh chóng qua, bá tiếng đoạt lấy tờ báo kia, nhanh chóng xem lướt qua nội dung mặt , trong lúc nhất thời, đôi mắt đẹp mộng ảo kia lập tức khổ sở, đau lòng! !

      Trường đua ngựa!

      con tuấn mã màu trắng phi nhanh tại trường đua ngựa, người con hiên ngang oai hùng, mặc trang phục kỵ sĩ màu trắng, đội chiếc mũ màu đen, tay cầm dây cương, thúc ngựa phi như bay! !

      soái ca nước ngoài, cũng mặc trang phục kỵ sĩ màu đen, lại tựa ở bên lan can,tươi cười ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm gợi cảm cùng xinh đẹp cưỡi ngựa, bất kể như thế nào nhìn vào bóng dáng kia cũng thấy là mỹ nữ truyền kỳ !

      Bác Dịch chậm rãi nghi ngờ tới trước chuồng ngựa, thể tin tưởng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm lúc cưỡi ngựa, tràn ngập sức sống, nhớ tới đêm qua hai người ôm nhau , lúc tiến vào, cuối cùng cũng khuất phục nằm giường, mồ hôi nhễ nhại, mất hồn như vậy... dắt ngựa dừng lại trước lan can, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Trang Ngải Lâm xa xa, lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn soái ca người ngoại quốc này...

      Soái ca ngoại quốc kia cũng nghiêng người nhìn về phía , mắt tràn đầy nghi ngờ.

      Trang Ngải Lâm lúc này, tay cầm dây cương cưỡi tuấn mã, trải qua lan can, giống như nữ vương mặt lạnh cúi đầu nhìn Bác Dịch!

      Bác Dịch cũng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía .

      Trang Ngải Lâm lạnh lùng chăm chú nhìn lâu, mới rốt cuộc nhảy xuống, tay vỗ lưng ngựa, để cho con ngựa trước tản bộ, mới rốt cuộc cầm mũ kỵ sĩ, cởi ra, lộ ra tóc quăn khêu gợi, đón gió phiêu động... liền như vậy xoay người, nhàn nhạt nhìn về phía !

      Bác Dịch cũng bình tĩnh nhìn về phía .

      " qua đây làm cái gì? Tìm tôi?" Trang Ngải Lâm bình tĩnh tay cầm y phục kỵ sĩ, nhàn nhạt hỏi.

      "... ..." Bác Dịch lại trầm mặc nhìn .

      "Tôi từng cho cơ hội! Ở phòng làm việc của !" Trang Ngải Lâm dường như giải quyết việc chung nhìn .

      "... ..." Bác Dịch cắn chặt răng nhìn .

      Trang Ngải Lâm lại vô cùng bình tĩnh nhìn về phía , yếu ớt : "Tối hôm qua hai chúng ta chẳng qua là nhu cầu cần thiết! cũng có thích tôi!"

      Bác Dịch híp mắt nhìn .

      Trang Ngải Lâm thập phần thanh tỉnh nhìn về phía , : "Lý do thể tôi, là quá nhiều người tôi!”

      Bác Dịch hơi giật mình nhìn về phía .

      Trang Ngải Lâm hơi ngửa mặt, tay cầm mũ kỵ sĩ, lại bình tĩnh mà cứng rắn nhìn về phía , : "Tôi rồi! Tôi thích người đàn ông từ chối tôi! Chứng minh điều rằng ta tôn trọng tình cảm của tôi cùng quá nhu nhược! Cho nên hai chúng ta cũng bởi vì buổi tối, ngủ chung, mà có cái gì thay đổi! nên suy nghĩ nhiều! Tôi là loại người lý trí quan trọng hơn tình ! So với , tôi càng chính bản thân tôi hơn!"

      Bác Dịch thở dốc, ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía .

      Trang Ngải Lâm cũng sâu nhìn vào mắt , lập tức xoay người, cất bước muốn về phía con ngựa của mình! !

      "... ..." Bác Dịch hai tròng mắt vụt sáng, muốn gọi !

      Trang Ngải Lâm sắc mặt lạnh lùng cất bước về phía trước, thèm để ý tới ! !

      Bác Dịch tức khắc quay mặt sang, nhìn về núi rừng phía xa, phảng phất nhìn thấy chính mình trong vườn nho năm ấy, nặng nề thở dốc.

      Trang Ngải Lâm dừng lại chút, hơi nghiêng mặt, dường như nhìn thấy nửa bên mặt cứng rắn của người đàn ông kia, cười lạnh cái, tay tiêu sái vuốt sợi tóc trán, tiếp tục cất bước về phía trước! !

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 857: Nhớ nhung

      Tòa nhà Hoàn Á!

      Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, bên trong là sơ mi màu xanh nhạt, phong thái hiên ngang, nghiêm nghị ra thang máy, nhanh chóng muốn gọi Tiêu Đồng, giao phó cho ấy bữa tiệc tối nay phải giám sát chặt chẽ, lại nhìn thấy toàn bộ người trong văn phòng có vẻ mặt kỳ quái, nghi ngờ, liền nhìn về phía Tiêu Đồng...

      Tiêu Đồng cũng có vẻ khó xử, sốt ruột đứng ở trước cửa phòng làm việc, bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười.

      "Có chuyện gì vậy?" Trang Hạo Nhiên đến gần, tò mò hỏi.

      "Phu nhân tới!" Tiêu Đồng .

      "Mẹ tôi?" Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.

      "Vâng!" Tiêu Đồng vội vã gật đầu.

      "... ..." Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên chớp chớp, nhanh chóng nhớ lại trong khoảng thời gian vừa qua mình có làm chuyện gì để bà vừa lòng đâu, lại nghĩ hay là scandal của chị và người đàn ông kia ở khách sạn?
      " nên vào trước ? Đừng suy nghĩ! !" Tiêu Đồng dám lý do kia, lúng túng .

      Trang Hạo Nhiên liền đành phải tự mình mở cửa phòng làm việc, nghi ngờ bước vào...

      "Ô ô ô ô ô!" trận khóc thảm thiết truyền đến!

      bối rối nhìn về phía có tiếng khóc phát ra!

      "Ô ô ô ô ô ô!" Ân Nguyệt Dung ngồi ở ghế làm việc của con trai, dùng khăn tay lau nước mắt, vẫn là tiếng khóc ô ô ô thảm thiết, dường như nếu bị kích động thêm nữa, có lẽ bà tìm đến cái chết! !

      "Mẹ! ! Có chuyện gì vậy?" Trang Hạo Nhiên thấy mẹ như vậy, lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng xoay người, lo lắng nhìn về phía bà, nghiêm túc hỏi: "Có phải mẹ lại xem phim Hàn Quốc?"

      Ân Nguyệt Dung nhất thời kích động, nước mắt vẫn rơi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn con trai!

      Trang Hạo Nhiên liền thu lại sắc mặt, tới trước mặt mẹ, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt đầy nước mắt của bà, vịn tay lên ghế tổng tài, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì?"

      "Ta muốn ly hôn với ba ngươi! ! !" Ân Nguyệt Dung với con trai! !

      "... ..." Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên biểu lộ vẻ quái dị, sau đó bất đắc dĩ cười, : "Mẹ, đừng đùa nữa... Đến tuổi này rồi! Còn đòi ly hôn cái gì a?"

      "Con ! ! Nếu như mẹ và cha con ly hôn! Con muốn theo cha hay là theo mẹ! !" Ân Nguyệt Dung lại khóc lớn! !

      "... ..." Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cười đau khổ, ngẩng đầu, với bà; "Mẹ! ! Con chừng này tuổi rồi, cần lựa chọn? Thế nhưng có chuyện gì xảy ra?"

      "Con hãy xem ! !" Ân Nguyệt Dung với tay chỉ vào tờ báo bàn làm việc, lại khóc lớn : "Đêm qua chỉ vì trông chừng hai chị em con, muốn cưới vợ, ai thèm lấy! Ai ngờ trông chừng con lại đề phòng cha!”
      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, thấy lạ đứng lên, cầm tờ báo lên xem, nhìn thấy trang báo khổ A4, trong đó có ảnh cha người mặc âu phục màu đen tay đỡ phụ nữ rất thanh lịch ra từ sảnh khách sạn, người phụ nữ kia còn dựa vào vai cha... . . . ngơ ngác, cúi đầu kinh ngạc nhìn kỹ tấm ảnh ở báo- đó chính là người quen - Dì Diệp? (tức là mẹ của Tưởng Thiên Lỗi! )

      "Đây là... xảy ra chuyện gì?" Trang Hạo Nhiên cũng có chút giật mình, hỏi!

      "Ô ô ô ô ô ô..." Ân Nguyệt Dung lại lấy khăn tay, vừa lau nước mắt vừa nức nở : "Mẹ biết mà, ba con luôn luôn nhớ, bao giờ quên được Dì Diệp! ! Năm ấy chúng ta kết hôn, mẹ nhìn thấy bóng lưng ông ấy, đối mặt với ánh trăng thở dài! Đến nay mẹ nhớ tới đến chuyện cũ, rất sợ hãi! Mẹ dốc hết sức để người đầu trâu này, Mẹ dễ dàng quá sao? Toàn bộ kim cương nhà ta chuyển tới cho ông ấy ! Thế nhưng... Thế nhưng... Ông ấy quên được Dì Diệp con! ! Ô ô ô ô ô! Ta biết ngay mà, Ông ấy luôn ghét bỏ ta vì ta quá trẻ!"

      "Mẹ! !" Trang Hạo Nhiên vừa định giải thích...

      "Con cần giải thích! !" Ân Nguyệt Dung thoáng ngẩng đầu lên, lấy nước mắt bịt miệng , tức giận : "Con đừng , đây là chuyện hiểu lầm! Qua nhiều năm như vậy, mẹ vẫn nghi ngờ Ngải Lâm là do Mạn Nghi sinh ra, trái tim chị con còn cứng hơn đá! người như thế, nếu như phải do khó quên được tình cũ, ở trước mặt cha con uống say như vậy, sau đó còn tựa vào vai ông ấy! Ô ô ô ô ta!"

      Trang Hạo Nhiên lại trận cười đau khổ, nhìn mẹ, rồi ; "Mẹ! Phải tin vào bản thân mình chứ! Chị là do mẹ mang thai mười tháng, vẫn còn nghi ngờ là sao?"

      "Mẹ mặc kệ! ! Lần này nhất định mẹ phải ly hôn! ! Ông ấy làm cho mẹ quá đau lòng, vừa về nước như vậy rồi! Lớn tuổi như vậy, vẫn như cũ tôn trọng! tại, con trai đến vợ còn chưa lấy được, thế mà ông ấy lại tìm tình thứ hai! Ô ô ô ô!" Ân Nguyệt Dung giấu mặt vào khăn tay khổ sở kêu lên! !

      "Mẹ..." Trang Hạo Nhiên lại vội vã ngồi xuống, cầm khăn tay lau nước mắt cho bà, : "Mẹ đừng nghĩ quá nhiều! Qua nhiều năm như vậy, ba mẹ như vậy, mẹ biết sao? Đừng vì chuyện này, làm sứt mẻ tình cảm vợ chồng. Đây nhất định là hiểu lầm, báo chí chỉ giỏi đưa tin vớ vẩn, mẹ xem con và chị khi ở quốc phải thường bị hãm hại đó sao?"

      "Mắt ngươi mù ah?" Ân Nguyệt Dung giật lấy tờ báo, vừa khóc vừa giơ lên, hướng về phía con trai kêu to; "Ba ngươi đỡ hông bà ấy a! ! Tay còn chạm vào mặt bà ấy! Nuôi ngươi lớn như vậy, coi như là người đàn ông bình thường, ngươi cho ta biết, như vậy tính cái gì? Nếu như Khả Hinh bị người đàn ông khác đỡ như vậy, ngươi thấy có được ?"

      "Chuyện đó… Chắc được..." Trang Hạo Nhiên đành phải bán đứng cha mình.

      "Ta muốn ly hôn! ! Ta muốn ly hôn! Ta nhất định phải ly hôn! ! Ta bao giờ muốn gặp lão già đó nữa!" Ân Nguyệt Dung lại đau khổ, cầm khăn tay lên, che mặt khóc rống!

      "Mẹ... Mẹ..." Trang Hạo Nhiên nghĩ định khuyên...

      "Ầm! !" Cửa mở ra! !

      Trang Ngải Lâm mặc chiếc váy dài màu trắng rất gợi cảm, tóc xoăn, vẻ mặt nôn nóng tới, bất đắc dĩ : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lại muốn ly hôn! Muốn ly hôn hãy ly hôm sớm chút! Em cùng ba, chị cùng mẹ!"

      "Chị! !" Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn về phía chị! !

      Trang Ngải Lâm nhíu mày tới trước bàn làm việc, ôm vai, cảm thấy có mấy phần buồn chán nhìn về phía mẹ tay cầm khăn lụa, tiếp tục khóc rất đáng thương, thở hổn hển, nhìn đến tờ báo, vừa nhìn vừa : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì... ..."

      ngẩn ra, cúi đầu nhìn thấy cha đỡ Dì Diệp, động tác kia rất mập mờ, nhịn được: "Oa! Chơi lớn như vậy sao?"

      "Ta biết ngay mà! !" Ân Nguyệt Dung lập tức lại bị kích động đứng lên, tay cầm khăn lụa khóc ; "Ta sinh đứa , coi như bảo bối, giống Thiên Lỗi cùng Tuyết Nhi đáng nhà Mạn Nghi! ! Ta muốn đem hai ngươi nuôi dưỡng như thế! Vậy mà ba ngươi ghét bỏ ta ! Ba ngươi vẫn cảm thấy Thiên Lỗi hiếu thuận, điềm đạm, bình tĩnh, cảm thấy Tuyết Nhi hồn nhiên, hồn nhiên! ! Nhìn đến hai người các ngươi! có chút nào vừa mắt ! !".

      "... ..." Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm dám lên tiếng, biết mẹ rất giận!

      "Ta quan tâm! Ta cũng muốn quản cái nhà này nữa, cũng thể quản nổi, dù sao các ngươi trưởng thành, ta có thể mặc kệ, ta về nhà ông bà ngoại! Sau này ta tự sinh tự diệt, các ngươi cần lo cho ta!" Ân Nguyệt Dung ngồi xuống ghế da, khóc rất đau khổ! !

      "Ô, mẹ! !" Trang Hạo Nhiên vội vã lại quỳ xuống, ôm lấy bà, sốt ruột an ủi : "Mẹ... Mẹ... Mẹ nên tức giận... Đừng buồn... Lần này là ba sai rồi..."

      "Sai cái gì mà sai?" Trang Ngải Lâm thấy đúng, trước giờ luôn luôn đứng về phía cha, thẳng; "Dì Diệp là mối tình đầu của ba, thỉnh thoảng gặp nhau! biết vì chuyện đau lòng gì mà uống say như vậy, thấy say đỡ ra ngoài. Việc này trong phim Thần Tượng của Hàn Quốc thường có? Mẹ cũng biết truyền thông luôn đưa tin nhảm nhí, ba thương mẹ như vậy, mẹ còn nghi ngờ ba, mẹ muốn tìm con khỉ để lấy a?"

      "Ngươi..." Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu, nhìn về phía con kích động khóc lên; "Ngươi có phải là do ta sinh ra hay ? Nhất định nhầm lẫn rồi! !"

      "Con cũng muốn nghĩ thế a!" Trang Ngải Lâm cười .

      "Chị! !" Trang Hạo Nhiên thoáng liếc mắt nhìn chị, có chút trách móc, lại vội vàng an ủi mẹ: "Được rồi, được rồi, mẹ, nên tức giận, con mời ba qua đây!"

      " muốn tìm ông ấy! Tìm được ông ấy ta cũng muốn gặp! !" Ân Nguyệt Dung lại lần nữa bị kích động, rơi lệ!

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người, cầm di động lên, bấm số di động của cha! !

      phòng làm việc của chủ tịch Hoàn Cầu! !

      "Chuyện gì xẩy ra?" Tưởng Vĩ Quốc đem tờ báo nện xuống trước mặt Trang Tĩnh Vũ, tức giận hỏi.

      Trang Tĩnh Vũ lại nhìn thấy điện thoại của con trai, nghi ngờ xảy ra chuyện gì, vừa mới muốn đứng dậy, liền thấy gương mặt của Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng tới, nhìn mình chằm chằm, ông miễn cưỡng đứng lên, khẩn trương ; 'Ông nên hiểu lầm! Ngày hôm qua tôi có dự bữa tiệc, vô tình đến sảnh khách sạn gặp Mạn Nghi, liền tâm !... Khi nhắc tới số chuyện buồn, bà ấy uống hơn hai chén, tôi đây chỉ là đỡ bà ấy thôi..."

      Tưởng Vĩ Quốc nghe xong, nóng mắt, tức giận, trừng mắt nhìn Trang Tĩnh Vũ : "Ông cũng lớn tuổi, lại còn chơi kiểu tiểu tư sản mọn! Bà ấy có chuyện gì mà buồn, ông cho tôi biết! phải cùng bà ấy uống rượu với nhau chứ! ông đừng tưởng rằng nhiều năm như vậy, tôi biết tâm tư của ông, ông thích bà ấy, đến bây giờ vẫn thích! !"

      Trang Tĩnh Vũ nghe được lời này, cho dù rất bình tĩnh nhưng vẫn cự lại, : "Ông đừng làm ầm ĩ nữa! Ta và Mạn Nghi có gì!"

      "Năm ấy chúng ta kết hôn, chưa được ba ngày, các ngươi liền kết hôn! Biết Nguyệt Dung quá ba ngày! Ông ông bà ấy, ta tin!" Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ tức tối : "Huống chi, Nguyệt Dung trông rất ngớ ngẩn, là người bình thường đều thích bà ấy! Ông như vậy, sao có thể thích bà ấy?"

      " nên Nguyệt Dung như vậy!" Trang Tĩnh Vũ nhất thời tức giận nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc! !

      "Vậy ông giải thích cho tôi! ! Ông có vợ, ông ôm vợ tôi để làm cái gì?" Tưởng Vĩ Quốc lại tức giận : "Rốt cuộc có việc gì mà buồn rầu, mà phải trò chuyện để an ủi! Làm sao trò chuyện thể giúp bà ấy bình tĩnh, mà lại muốn uống rượu! Ông cũng xem lại bản thân mình chút, Chủ tịch Hoàn Cầu lại ôm vợ của người khác, hơn nữa bị người ta chụp được ảnh, ông phải nể mặt tôi chứ, để mấy đứa nhìn mặt nữa chứ? Ông chưa từng nghĩ qua sao?"

      "... ..." Trang Tĩnh Vũ nhất thời lên tiếng! !

      " ! !" Tưởng Vĩ Quốc lại tức giận! !

      Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc yếu ớt : "Bà ấy suy nghĩ cái kia... Cái chết của đứa nhiều năm trước..."

      Tưởng Vĩ Quốc nghe lời này, hai tròng mắt lóe lên, im lặng lên tiếng.

      Trang Tĩnh Vũ cũng nặng nề, thở dài cái, ủ rũ đứng bên cạnh.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 858: Sống là người của , chết là quỷ của

      Nhà họ Tưởng.

      Tưởng Thiên Lỗi đêm qua xem tài liệu đến khuya, sáng dậy muộn hơn thường lệ. Lúc này, người mặc áo sơ mi trắng cùng âu phục màu đen, mệt mỏi đứng ở trước gương, nắn nắn cổ tay bên trái, nhàng đóng cúc ...

      "Thiếu gia..." Người giúp việc đứng ở cạnh cửa, gọi.

      "Uh?" Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trầm mặc nhìn về phía nữ giúp việc, hỏi: "Có chuyện gì?"

      Nữ giúp việc có chút lúng túng, nhưng đành phải : "Cậu xuống gặp phu nhân chút , tâm tình bà ấy tốt..."

      "... ..." Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ nhìn nhìn, có chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu : "Tôi biết rồi."

      ***

      Tại vườn hoa.

      Diệp Mạn Nghi mặc áo ren màu trắng, chân váy dài màu đen, tóc búi cao, ngồi tựa vào ghế, tay chống lên trán, nhìn về phía trước ao hoa sen có đám chuồn chuồn bay, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó.

      loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

      Tưởng Thiên Lỗi tay cầm tờ báo, bước lên bãi cỏ xanh, tới trước mặt mẹ, đem tờ báo kia để xuống, đột nhiên cười trừ, bất đắc dĩ gọi: "Mẹ? xẩy ra chuyện gì? Mẹ và chú Trang..."

      Diệp Mạn Nghi im lặng lên tiếng, tiếp tục nhìn về phía mấy con chuồn chuồn.

      "Mẹ..." Tưởng Thiên Lỗi chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Diệp Mạn Nghi, có phần hơi lo lắng nhìn mẹ, nhàng hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Diệp Mạn Nghi vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước ao hoa sen, lúc lâu, mới : " có gì, chuyện hôm qua chỉ là trùng hợp mà thôi."

      "... ..." Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về mẹ.

      Diệp Mạn Nghi hơi quay mặt sang, cũng im lặng ngắm con trai, vẫn đẹp trai, phong độ, nghiêm nghị, vì tập đoàn mà phải trả giá rất nhiều thứ, bà nhàn nhạt cười, ; "Kỳ thực sau này... Mẹ rất thích Khả Hinh..."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy mẹ chuyển đề tài, có phần miễn cưỡng cười, : "Sao tự nhiên lại nhắc tới ấy?"

      Diệp Mạn Nghi thở dài cái, mới thong thả ; "Lúc trước mẹ muốn con chọn Tử Hiền, cũng là bởi vì con bé đó có tính cách giống mẹ, mẹ rất thích. Thế nhưng... Đột nhiên có ngày, nhìn con cùng Khả Hinh ở chỗ, thấy con vui vẻ như vậy, mẹ mới nhớ lại. Nhiều năm qua, chú Trang và Dì Ân ở cùng chỗ cũng rất vui vẻ, hai đứa hoạt bát, tốt bụng, trái lại nhà của chúng ta nặng nề, im ắng. Nếu như con và Khả Hinh cùng chỗ, có lẽ đỡ hơn chút, ít nhất cảm thấy ngột ngạt."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía trước bàn gỗ lim, sau đó nhàng : "Mọi chuyện đều qua..."

      Diệp Mạn Nghi quay đầu, nhìn thấy thất vọng xuất gương mặt con trai, xin lỗi : "Xin lỗi, nhiều năm như vậy, làm cho con mệt mỏi."

      Tưởng Thiên Lỗi quay mặt lại, cười : "Sao mẹ lại vậy?"

      Diệp Mạn Nghi chậm chạp nắm tay con trai và để yên ở trong lòng bàn tay mình, mới nặng nề, đau lòng : "Sau khi sinh con, thêm đứa , cuối cùng sinh em con... Mà em con lại như vậy, giống Ngải Lâm mạnh mẽ, kiên cường, vì muốn bù đắp cho ba mẹ đỡ đau lòng, con luôn luôn nỗ lực... Mẹ rất xin lỗi..."

      "Mẹ..." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : " nên Tuyết Nhi như vậy, ở trong lòng con, là em tuyệt vời nhất thế giới này, tính con giống ba sống hơi khép kín, nên muốn có nhiều em bên cạnh..."

      "... ..." Diệp Mạn Nghi nghe thấy con trai vậy lại càng đau lòng.

      "Thực ..." Tưởng Thiên Lỗi an ủi mẹ, mỉm cười .

      Nếu như còn có thêm em trai hoặc em nữa càng tốt..." Diệp Mạn Nghi trầm mặc ngồi tại chỗ, nặng nề thở dốc, nóigì.

      "... ..." Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn mẹ, biết bà lại nhớ đứa qua đời kia, liền nghiêng người, ôm mẹ vào trong lòng, nắm bả vai của bà, thầm : "Mẹ, con hạnh phúc ... Tương lai hạnh phúc hơn... Cũng để cho mẹ và ba yên tâm an hưởng tuổi già, con hai người..."

      Diệp Mạn Nghi nghe nhi tử như vậy, mỉm cười, hai tròng mắt rưng rưng, lại thở dài cái.

      ***

      chiếc xe Rolls-Royce màu trắng thắng gấp ở trước cửa biệt thự tổng thống! !

      Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng xuống xe, vừa vừa cài cúc áo, sốt ruột vào biệt thự, kêu to: "Nguyệt Dung?"

      Bên trong phòng ngủ chính!

      "Mẹ! ! Mẹ đừng như vậy! ! Đùa a?" Trang Ngải Lâm đứng ở bên, nhìn về mẹ quỳ gối trước tủ quần áo, đem đống y phục nhét vào vali màu hồng, thực bất lực kêu lên! !

      "Mẹ, bình tĩnh chút ..." Trang Hạo Nhiên cũng liền ngồi xổm xuống, sốt ruột nắm lấy hai tay của bà, khẩn trương kêu! !

      Ân Nguyệt Dung để ý, chỉ là tức giận gỡ tay con ra, tiếp tục ôm lấy đống quần áo, nhét toàn bộ vào vali! !

      "Nguyệt Dung! !" Trang Tĩnh Vũ lo lắng vào phòng, nhìn thấy bà xã quỳ mặt đất, vừa khóc vừa tức giận thu dọn quần áo, ông lập tức chạy lại gọi: "Bà xã! !"

      Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm đồng thời xoay người nhìn cha, vẻ mặt cũng lộ vẻ khẩn trương! !

      Ân Nguyệt Dung tức giận ngẩng đầu nhìn chồng, nước mắt lại rơi, kích động kêu to: "Ông biết xấu hổ mà còn quay trở về? Tôi muốn nhìn thấy ông, tôi về nhà! !"

      "Bà xã, đừng như vậy! Nghe tôi giải thích! tình phải như thế!" Trang Tĩnh Vũ vội vã phất tay, ý bảo hai con ra ngoài!

      Trang Ngải Lâm cùng Trang Hạo Nhiên thấy thế, liền im lặng xoay người ra.

      Bác Dịch lúc này, vừa mới vào, thấy cảnh này, nghi ngờ nhìn hai chị em!

      Trang Ngải Lâm liếc cái, liền nhanh chóng bỏ !

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn , nặng nề thở dài.

      " xảy ra chuyện gì?" Bác Dịch giọng hỏi.

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, im lặng đóng cửa...

      ***

      "Bà xã, đừng như vậy, đây là hiểu lầm..." Trang Tĩnh Vũ nắm chặt hai vai Ân Nguyệt Dung,vội vàng muốn đỡ bà dậy, tiếp tục giải thích: "Bà nên hiểu lầm!"

      Ân Nguyệt Dung giãy giụa, thoát khỏi hai tay của chồng, đứng lên : "Tôi có hiểu lầm! Ông vẫn thích Mạn Nghi, phải sao? Tôi và bà ấy cùng các ông ra ngoài, ánh mắt của ông chưa bao giờ ngừng nhìn bà ấy!"

      "Bà xã! Chuyện qua nhiều năm rồi?" Trang Tĩnh Vũ .

      "Ông cơ bản quan tâm đến tôi?" Ân Nguyệt Dung khổ sở : "Nếu như ông quan tâm đến tôi, nên hiểu , đêm hôm đó tôi cùng ông uống say, mới xẩy ra chuyện như vậy, ông hồ đồ đồng ý lấy tôi, tôi liền tin tưởng ông! Mà ra tôi có tin ông, nhưng vì tôi muốn lấy ông!"

      "... ..." Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn vợ.

      Ân Nguyệt Dung buồn bã đứng ở bên, trong tay còn nắm dây chuyền kim cương, hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, nghẹn ngào : "Qua nhiều năm như vậy, tôi luôn sống ở trong giấc mơ, có đôi khi tôi nghĩ ông tôi, có đôi khi lại tin! Bởi vì ông đối với ai cũng tốt như vậy!"

      Trang Tĩnh Vũ bất lực : "Mấy chục năm là vợ chồng! Bà còn hoài nghi gì nữa? Biết bà luôn có cảm giác an toàn, nhiều năm như vậy, tôi có bao giờ ra ngoài làm việc, để bà ở mình đâu? Tôi vẫn luôn thành thực đối diện với bà..."

      Ân Nguyệt Dung nghe được lời này, nhịn được hai mắt tràn đầy nước mắt, nhanh chóng hỏi: "Được! Ông luôn thành thực với tôi! Vậy ông cho tôi biết, hôm qua ông và Mạn Nghi ở cùng với nhau, nhìn bà ấy uống rượu đau khổ, thương tâm như vậy, ông có đau lòng ?"

      "... ..." Trang Tĩnh Vũ lo lắng ; "Bà nên nhắc đến vấn đề này nữa, hãy luôn luôn vui vẻ là được!"

      "Đó là bởi vì ông nhìn thấy nỗi đau của tôi! Nhiều năm gả cho ông như vậy, cố gắng đề cập tới quá khứ, ông nghĩ rằng trái tim tôi đau sao?" Ân Nguyệt Dung khổ sở, lại hỏi: " cho tôi biết! Ông có đau lòng khi thấy bà ấy như vậy ?"

      Trang Tĩnh Vũ do dự hồi...

      Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, lo lắng cho cha, ngàn vạn lần đừng nhận, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng nhận a! !

      "... ..." Trang Tĩnh Vũ khó xử đứng ở bên, thở dài lên tiếng.

      "... ..." Ân Nguyệt Dung im lặng nhìn chồng, nước mắt rơi xuống, giận dữ cúi người xuống, đóng va li lại, : "Tôi thực gả cho con trâu! !"

      hai lời, lập tức kéo vali nhanh chóng ra ngoài.

      "Bà xã, đừng như vậy!" Trang Tĩnh Vũ vội vàng nắm chặt tay vợ: "Coi như là trong lòng tôi có đau, cũng thể điều gì?"

      "Tôi cố gắng cả đời đề cập tới bà ấy, chính là vì muốn làm cho ông đau lòng!" Ân Nguyệt Dung xoay người, tức giận, khóc : "Tôi muốn bảo vệ tốt tình cảm của ông, nhưng ông đặt tôi ở chỗ nào? Ông cơ bản quan tâm đến cảm xúc của tôi! Tôi quá thất vọng về ông! Tôi muốn ly hôn! !"

      Sau đó, nhanh chóng kéo vali ra ngoài! !

      "Nguyệt Dung!" Trang Tĩnh Vũ khẩn trương, vội vàng kéo tay vợ lại.

      "Buông tay!" Ân Nguyệt Dung vừa xong, liền đẩy ông ra, mở cửa, kêu to: "Điệp Y!"

      Điệp Y lạnh lùng xuất .

      Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm căng thẳng nhìn gương mặt đầy nước mắt và đau khổ của mẹ, liền thuyết phục; "Mẹ, đừng ! Chừng này tuổi rồi, còn tính toán làm gì? Nếu như Dì Diệp và mẹ rơi xuống nước, ba nhất định cứu mẹ!"

      "Ông ấy đương nhiên cứu mẹ! Bởi vì Mạn Nghi biết bơi! Năm ấy ông ấy bị hấp dẫn bởi dáng rất đẹp của Mạn Nghi ở trong nước! Thế nhưng mẹ vẫn có cách nào học để biết bơi!" Ân Nguyệt Dung xong, vừa khóc vừa kéo vali bỏ !

      "Bà xã!" Trang Tĩnh Vũ muốn tiến đến, kéo lại...

      "Buông tay!" Ân Nguyệt Dung vượt qua tay của chồng, lại tránh khỏi hai đứa con, theo Điệp Y mở đường, nhanh chóng ra ngoài! !

      “Nguyệt Dung! !" Trang Tĩnh Vũ có cách nào đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng vợ, khổ sở gọi; "Mấy chục năm làm vợ chồng, đừng giở tính trẻ con ra nữa!"

      "Mấy chục năm vợ chồng, cũng sánh giọt nước mắt của bà ấy!" Ân Nguyệt Dung vừa vừa !

      "Mẹ! !" Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm khổ sở kêu lên.

      Ân Nguyệt Dung nhanh chóng ngồi vào Rolls-Royce, bảo tài xe lái !

      Xe con nhanh chóng chạy ra khỏi vườn hoa, hướng đại lộ Đồng Du tới!

      Bên trong phòng còn ba người, vắng vẻ, im lặng lên tiếng...

      ***

      Mười giờ đúng!

      Sảnh khách sạn Á Châu!

      chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm chạp dừng ở trước sảnh khách sạn!

      Trang Hạo Nhiên khó chịu, mệt mỏi ra từ ghế sau xe, vừa vừa đóng cúc áo, bất lực : " muốn tìm người xứng đáng gả thôi."

      chiếc xe Rolls-Royce màu đen cũng chậm chạp dừng ở trước sảnh khách sạn, nhân viên tiếp tân liền bước tới mở cửa xe!

      Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ vẻ mệt mỏi bước xuống xe, cũng vừa vừa đóng cúc áo, nhìn xung quanh nhân viên, nghĩ tới tờ báo hôm nay, rốt cuộc làm kinh sợ bao nhiêu người, gây ra bao nhiêu rắc rối... nặng nề thở dài, định về phía trước... Lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ở trước mặt, hơi giật mình.

      Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt có phần khó chịu.

      Tưởng Thiên Lỗi bước qua, lạnh lùng ; "Ba cậu làm chuyện gì thế hả?"

      "Tôi còn muốn hỏi rốt cuộc mẹ xảy ra chuyện gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía , bật cười : " có việc gì làm sao lại đến khách sạn uống rượu?"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc : "Mẹ tôi uống rượu liên quan gì đến ba cậu?"

      "Ba tôi rất đàn ông, nên thấy chuyện như vậy nhất định quan tâm a!" Trang Hạo Nhiên tay đút túi quần, cười rộ lên .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười, nhìn : "Ba cậu nếu như nghĩ sâu hơn chút, nên thông báo cho ba tôi biết, chứ phải ở lại với mẹ tôi, nếu như bọn họ trẻ lại mấy chục tuổi, mọi người thường đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn... Cậu và ba cậu đều có thói quen này..."

      Tức giận đến thế này rồi cơ ah!

      Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười : "Lời có ý gì? Tôi giậu đổ bìm leo? Thời gian ở quốc, vợ chưa cưới cũ của mỗi ngày đều ôm rượu đỏ đến đập cửa nhà tôi, nhưng tôi chưa từng chạm qua ấy a!"

      Tưởng Thiên Lỗi hé mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, im lặng lúc, đột nhiên bật cười ; "Tôi rốt cuộc cũng biết, tại sao có thời điểm tôi thua cậu!"

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn .

      "Cậu phải do ba mẹ cậu sinh ra! Họ cậu là vô lại! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ; "Cậu cướp Khả Hinh ở trong tay tôi, chuyện này dường như phim cũng có! Lại đến chuyện vợ chưa cưới cũ của tôi! Sao cậu đề cập tới mấy chị ở nhà trẻ?"

      "Tại sao tôi phải về Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên cảm thấy người này kỳ quái, cười rộ lên ; " ấy luôn là của tôi! Từ trước đến nay đều là người của tôi! ấy quan hệ tốt sao? Thế nào mà tôi nhớ !"

      "..." Tưởng Thiên Lỗi tức giận : "Sớm biết như vậy! ! Buổi tối kia, thừa dịp cậu uống say tôi cho cậu dao chết luôn!"

      Trang Hạo Nhiên phì cười: " đừng như vậy! Tôi sinh ra là người của , chết là quỷ của ..."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, chịu nổi, muốn đánh tên này...

      "Tổng giám đốc!" Tiêu đồng cùng Đông lúc này nhanh chóng xuất , sốt ruột nhìn về phía bọn họ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :