1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 834: thể cùng chỗ.

      "Ba! ! Ba! ! Ba! ! Ba! ! Ba! !" Phòng ngủ xa hoa, ấm áp, truyền ra từng đợt thanh nhức tai! !

      Điệp Y thừa dịp thiếu gia bị phu nhân ngăn cản, hai lời, liền lấy tốc độ nhanh như tia chớp, nháy mắt cái, tiếp tục tát cho Trang Ngải Lâm mấy cái mặt, ba ba ba ba ba mấy cái tát này còn nặng hơn mấy cái tát trước! !

      Hai má của Trang Ngải Lâm tê tê, khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn như cũ cắn răng, chỉ có hừ tiếng! !

      "Đừng đánh! !" Bác Dịch thực chịu được, đẩy vệ sĩ ra, muốn qua đỡ Trang Ngải Lâm lên...

      "Cút! !" Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, nhìn ta trừng trừng, muốn ta thương hại ! "Người phụ nữ này! ! Mặt sưng thành như vậy, còn biết hối lỗi! !" Bác Dịch lại muốn qua, đẩy Điệp Y ra, muốn nâng đứng dậy ...

      "Tránh ra! !" Trang Ngải Lâm lại tức giận đẩy ta ra, gầm lên: "Bản tiểu thư tuyệt đối muốn cái loại người từ chối tình cảm của người khác qua đây giúp đỡ tôi! ! Cả đời này tôi cũng muốn gặp lại nữa! !"

      xong, liền lau vết máu miệng, hai lời liền đứng lên, lê chân bước ra bên ngoài! !

      Bác Dịch hơi ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của ...
      "Nha đầu thối! Tính cách thay đổi! !" Ân Nguyệt Dung quay mặt sang, cũng nhìn con ra ngoài ra, tức giận đến mức sắp nứt lồng ngực, lại nhanh chóng quay mặt sang, nhìn về phía Bác Dịch đồng cảm, đáng thương : "Con rể, con nên tức giận, con nhóc chết tiệt kia chính là như vậy, bị ba nó chiều thành hư rồi! cần lo lắng, mẹ tiếp tục quản giáo! Đến đây! Nằm giường, đừng để ý tới nó. Ỏ nhà của mẹ nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt..."

      "... ..." Trang Hạo Nhiên vẻ mặt gì nhìn mẹ.

      "Trang phu nhân..." Bác Dịch trong đầu vẫn còn hình ảnh Trang Ngải Lâm mới vừa rồi bị đánh sưng mặt, cố chống chịu thân thể khó chịu, có chút sốt ruột : "Cháu... Cháu thấy ở chỗ này có chút bất tiện, nếu như Ngải Lâm trở về, bác nên đánh ấy ... Chuyện này cứ như vậy cho qua ..."
      "..." Ân Nguyệt Dung nhìn về phía Bác Dịch đau lòng, giống như mình sinh ra vậy, quan tâm : "Cậu bị thương thành như vậy, đều là lỗi của Ngải Lâm nhà bác, cậu có thể được đâu? Bác vừa hỏi qua thầy thuốc , cậu phải nghỉ ngơi ít nhất mười tám ngày ! ! Nếu như cậu , bảo bác làm sao mà chịu nổi? Bảo toàn gia đình bác làm sao mà chịu nổi! ! Cậu yên tâm, bác tuyệt đối dung túng con nhóc chết tiệt kia! ! Đến đây, nằm xuống ..."

      "Phu nhân..." Bác Dịch tay giữ chặt lồng ngực, có chút khẩn trương nhìn bác .

      "Nằm xuống..." Ân Nguyệt Dung nhiệt tình đỡ Bác Dịch nằm xuống giường, kéo cái chăn mềm của con cho cậu ta đắp lên, mới trấn an : "Cậu yên tâm! ! Con nhóc chết tiệt kia tuyệt đối dám trở về, nếu nó trở về lần bác bảo Điệp Y đánh nó lần! ! Cậu yên tâm ở đây mà tĩnh dưỡng..."

      Bác Dịch nằm ở giường, trong lòng còn suy nghĩ chuyện Trang Ngải Lâm bị đánh sưng mặt, lại nhớ lại câu của : Tôi tuyệt đối muốn cái loại từ chối tình cảm của người khác, qua đây thương hại tôi!

      Ân Nguyệt Dung nhìn bộ dáng này của cậu ta, ánh mắt lập tức có chút cười, : "Cháu nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay chủ tịch trở về, bác bảo ông ấy chơi cờ cùng cháu, chúng ta ra ngoài trước, quấy rầy cháu nữa..."

      Trang Hạo Nhiên bộ dạng khó hiểu nhìn mẹ.

      "Súc sinh! ! Còn ra cho mẹ! ! Sau này mẹ nhìn thấy Truy Phong, cũng muốn đánh nó hai bạt tai! Súc sinh sinh ra súc sinh! !" Ân Nguyệt Dung cho hết lời, liền kéo con trai ra ngoài! !

      Bác Dịch có cách nào, đành phải dựa vào giường, nhìn Ân Nguyệt Dung kéo Trang Hạo Nhiên cùng ra ngoài , chỉ còn thầy thuốc cùng hộ sĩ tiếp tục bôi thuốc cho mình, sắc mặt của hơi lờ mờ, kìm lòng được quay mặt sang, nhìn thấy bàn trang điểm bên cạnh giường có bức ảnh, Trang Ngải Lâm mặc áo lưng đen, váy dài màu trắng, tóc xõa, đứng ở dưới cành cây đào, nhìn về phía ống kính, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thần thái phấn trấn... Hai mắt của lấp lánh, nhìn về phía bé này, lên tiếng...
      ***
      Ngoài cửa!

      "Mẹ, có phải là muốn như vây hay ? Vì con rể mà con cũng muốn..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ, đau lòng cho chị .

      "Ta vì con dâu, con cũng cần! !" Ân Nguyệt Dung cho hết lời, vươn tay chọc vào trán , : " là người có tiền đồ, làm cháu của mẹ xuất ! ! còn nắm chắc thời gian đưa Khả Hinh trở về cho mẹ, mẹ dạy bảo tựa như dạy bảo chị vậy! ! trong hai ngươi thể để cho mẹ an tâm chút được sao! !"

      hai lời, liền ôm vai xoay người bước ! !

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhìn bóng lưng xa của mẹ, nhớ tới Đường Khả Hinh cả buổi trưa cũng nghe điện thoại, tim của liền cảm thấy căng thẳng, lấy điện thoại di động ra, bấm số di động của , khẩn trương nghe...

      Chuông điện thoại kéo dài vang lên..."Đô... Đô... Đô... Đô... Số điện thoại quý khách gọi bận xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

      " ấy rốt cuộc bị làm sao mà nghe máy? Chẳng lẽ bận thế sao?" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nắm di động, kỳ quái kêu lên! !

      ***

      Lúc buổi trưa, trong quán ăn, vài vị khách rưới chút thịt bò lên , đảo thìa ớt, trộn đều lên ăn...

      Chủ quán có chút quen thuộc, kỳ quái và nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ thủy tinh đối diện với mẹ con nhà kia, nhất là người con , từng có thân hình gầy gộc, bây giờ trở nên duyên dáng kiều như vậy, phong thái lôi cuốn người, bà thực kinh ngạc, nghĩ lại mình từng rất nhiều lời sỉ nhục mẹ con nhà họ...

      Đường Khả Hinh ngồi im lặng ở bàn cơm, mỉm cười nhìn về phía mẹ. Lý Tú Dung mặc chiếc áo sơ mi cũ cùng cái váy rộng rãi màu đen, mặt lại có vẻ tiều tụy hơn mấy phần so với lúc trước, hai tròng mắt mang vẻ u buồn, đau lòng mà nhìn con .

      "Mì tới đây" chủ quán bê ra bát mì thịt bò cực lớn, bát đặt ở trước mặt Lý Tú Dung, bát đặt ở trước mặt Đường Khả Hinh, thậm chí nhìn , khuôn mặt nở nụ cười tươi : " chính là người con kia đấy a? Ôi, thay đổi nhiều đấy!"

      "... ..." Đường Khả Hinh chỉ là nhàn nhạt ngồi, mỉm cười lại im lặng lên tiếng.

      Lý Tú Dung cũng chỉ liếc nhìn, lời nào.
      Chủ quán cảm giác bầu khí có chút xấu hổ, liền mang khay rời .

      "Ăn ... Mẹ nhớ, ngày trước con đặc biệt thích ăn mì thịt bò ở đây, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên luôn luôn ăn chịu... Chủ quán vốn dĩ bản tính tốt, cho nên dù cho chủ quán có thái độ với mẹ con ta như thế nào hay cười nhạo ra sao mẹ vẫn cảm kích bà ấy..." Đường Khả Hinh mỉm cười cầm chiếc đũa lên, chọc vào bát của mẹ, nhàng quấy, nhìn ớt hồng dầu cùng thịt bò còn có vừng, quấy đều lên, ngửi mùi thơm, có chút vui mừng : "Mùi vị vẫn thay đổi..."

      Lý Tú Dung lại nhìn cách ăn mặc của con , mặt toát lên vẻ lịch nhã nhặn có chút trưởng thành, cử chỉ nho nhã, đặc biệt là đáng , lòng của bà lại tràn đầy nỗi lo, biết nên cái gì...

      "Ăn ... Mẹ con ta khó có dịp được gặp nhau như thế này..." Đường Khả Hinh có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ.

      Lý Tú Dung nghe lời này, hai tròng mắt lấp láy, liền cầm chiếc đũa , gắp mì lên, trầm mặc ăn.

      "Nghe ... trai thỉnh thoảng cũng tới thăm mẹ ... Đúng ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, có chút quan tâm hỏi.

      Lý Tú Dung trầm mặc gật đầu. "... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn mẹ.

      “Trước đây mẹ... Luôn luôn rất thiên vị trai con... chỉ lần nghĩ tới, muốn cùng trai cùng nhau sống qua ngày, thế nhưng trải qua việc này, mẹ cũng có ảo tưởng , nó qua thăm mẹ , chỉ có liếc mắt nhìn... Chị dâu con có con, có thể là vì mới làm cha nên hiểu được làm cha mẹ cũng dễ dàng gì, chắc có chút giác ngộ..." Lý Tú Lan vừa ăn mì, cười khổ : "Trái lại trước đây mẹ vẫn chưa từng thương con của mình theo đúng nghĩa, mười mấy tuổi phải ra ngoài kiếm tiền, rồi còn gửi tiền cho mẹ, tìm cho mẹ công việc tốt, còn nhờ người giúp đỡ mẹ... nhiều năm như vậy, mẹ cũng có làm cho con bữa cơm nào, nhưng con vẫn biết điều, hiểu chuyện như vậy..."

      Đường Khả Hinh yếu ớt nhìn mẹ. Lý Tú Dung ngẩng đầu, nhìn về phía con , cười khổ : "Khả Hinh của mẹ trưởng thành rồi, nhưng mẹ xứng làm mẹ của con..."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lại cười rộ lên, vươn tay ra nhàng nắm tay của mẹ, tình : "Mẹ còn nhớ, con từng muốn giới thiệu người bạn trai của con cho mẹ xem ?"

      Lý Tú Dung hai tròng mắt có chút di chuyển nhìn con , : "Có... Nhớ... Nhưng mà đêm hôm đó các con... có tới..."

      "Vâng..." Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, cười rộ lên : "Bọn con có chút việc, cho nên thể đến được... Mấy ngày nay con nghĩ muốn dẫn bạn trai về cho mẹ xem... Hi vọng mẹ có thể thích ấy..."
      Lý Tú Dung có chút kích động nhìn về phía con .

      Lúc này, hai mắt của Đường Khả Hinh có chút hồng, nhìn về phía mẹ, mỉm cười : "Mẹ, có đôi khi có số chuyện trong quá khứ cũng nên quên , nên nhắc lại nữa còn thương tâm khổ sở, con chỉ hi vọng mẹ có thể làm được chuyện này, mẹ mãi mãi là người mẹ mà con nhất..."

      Lý Tú Dung hai mắt rưng rưng nhìn con .

      "Hôm nay, phải con có khả năng mời mẹ đến chỗ sang trọng ăn cơm, nhưng mẹ con ta hiếm có dịp gặp nhau vì vậy con chọn chỗ mà mà mẹ con ta có nhiều hồi ức vui vẻ..." Đường Khả Hinh xúc động nhìn về phía mẹ, mỉm cười : "Con người có thể làm lại rất nhiều chuyện, nhưng sinh mạng con người thể làm lại, cha mẹ sống vui vẻ, khỏe mạnh chính là niềm vui lớn nhất đối với con ... Tương lai con chăm sóc cho mẹ... Mẹ yên tâm..."

      Lý Tú Dung thở dốc, kích động nhìn về phía con .

      "Đừng khóc..." Đường Khả Hinh rất sợ nhìn thấy nước mắt của mẹ, vội vã vươn tay, lau nước mắt mặt mẹ, : "Nhanh ăn , mì lạnh ăn ngon đâu."

      "Được... Được..." Lý Tú Dung cũng vội vàng lau nước mắt mặt mình, khịt mũi, cầm chiếc đũa lên, gắp mì lên tiếp tục ăn...

      Đường Khả Hinh trầm mặc đau lòng nhìn về phía mẹ, con trưởng thành, biết số chuyện muốn nhưng lại thôi, muốn mẹ lại phải u sầu, lo lắng thêm nữa, thở dài hơi, ngăn cho nước mắt rơi, gắp mì ăn, lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn mẹ cười : "Mẹ, con muốn hỏi mẹ chút chuyện..."

      "Con hỏi ..." Lý Tú Dung nhìn về phía con , cười .

      "... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc lúc, mới nhìn mẹ, thăm dò : "Gần đây con làm việc ở Hoàn Cầu, thỉnh thoảng nghe được số thành tích của cha trong quá khứ, con thấy, mối quan hệ giữ Hoàn Cầu và cha, ràng rất tốt, thế nhưng vì sao, về sau cha lại dính líu tới tội danh tham ô vậy? Con tin cha làm như vậy, mẹ có biết chút gì về chuyện này ?"
      Lý Tú Dung tay lập tức run lên, đột nhiên khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn về con : "Con... Con... Sao con đột nhiên hiếu kỳ về chuyện của cha con như vậy?"

      "Con... Con..." Đường Khả Hinh nhất thời khó , vốn muốn ra chuyện của Trang Hạo Nhiên, nhưng vẫn nhịn xuống , nhìn mẹ vội vàng : "Con chỉ là... Cảm thấy cha con làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ, có bí mật gì thể cho ai biết sao ạ?"

      Sắc mặt Lý Tú Dung tái nhợt nhìn con .

      "Mẹ!" Đường Khả Hinh khẩn cấp nhìn mẹ, : "Con ở Hoàn Cầu lâu như vậy, vẫn nghe lời cha, đến tên và thân phận của cha, thế nhưng tương lai con ở Hoàn Cầu, cơ hội phát triển ngày càng cao, con muốn biết về chuyện này, để con an tâm!"
      "Cha… Cha con làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Hoàn Cầu! !" Lý Tú Dung hai mắt run run rơi lệ, nhìn Đường Khả Hinh : "Ông ấy vì Hoàn Cầu, phải trả cái giá quá lớn! Ông ấy có tham ô! !"

      "Nguyên nhân là gì ạ? Chẳng lẽ cha bị người khác hãm hại ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ khẩn trương hỏi: "Cha con ở Hoàn Cầu, có kết thù kết oán với bất kì người nào sao? Vụ hỏa hoạn lớn kia..."

      Phịch! ! ! !

      P/s: ai mún đọc trước 50 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      Bát thịt bò phịch tiếng rơi xuống mặt đất, nước canh vẩy lên người Lý Tú Dung...
      "Mẹ! !" Đường Khả Hinh khẩn trương ngồi xổm trước mặt Lý Tú Dung, cầm khăn tay lên, muốn lau cho mẹ...

      " có việc gì có việc gì..." Lý Tú Dung ánh mắt lóe ra, trong đầu thoáng qua nhớ lại vụ hỏa hoạn lớn kia, tiếng rống giận dữ, thân ảnh trong quán, từ phía sau phòng bếp trốn , tay run run rẩy rẩy che chặt lồng ngực, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch...

      "Mẹ! ! Có phải mẹ biết chuyện gì hay ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, trong lúc nhất thời khẩn trương hỏi.

      ", , mẹ... mẹ chỉ là nhớ lại chuyện trong quá khứ có chút rối loạn..." Lý Tú Dung run run rẩy rẩy, nuốt nước bọt ở cổ họng có chút nặng nề, dám chuyện.
      Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn mẹ.

      Lý Tú Dung hai mắt run rẩy sợ hãi, cũng nên lời.

      "Mẹ! ! Mẹ có chuyện gì, cho con ! ! Con van cầu mẹ! Chuyện này đối với con rất quan trọng! Có bí mật, nên giấu , con muốn biết năm đó Hoàn Cầu xảy ra chuyện gì, con muốn biết..." Đường Khả Hinh khẩn trương với Lý Tú Dung.

      "Tần gia, là Tần gia! !" Lý Tú Dung khẩn trương nhìn con : "Là Tần gia! ! Tần gia muốn hại cha con! ! Nhưng là bọn họ thể thực được! !"
      "Tần gia?" Đường Khả Hinh thể tưởng được nhìn về phía Lý Tú Dung, nhíu mày : "Chuyện này liên quan tới Tần gia sao?"

      "Tần gia nắm giữ bí mật của Tưởng gia, cho nên nhà bọn họ vẫn có thể hống hách được, nhưng Tần gia vẫn bất mãn cách làm của cha con... Thực ra mẹ vẫn hoài nghi việc..." Lý Tú Dung hai mắt rưng rưng, nhìn về phía con : "Về sau cha con gặp chuyện may, mẹ cảm giác Tưởng lão gia và Tần gia có liên quan..."

      Đường Khả Hinh hai mắt lóe ra, nghe thấy mẹ như thế, liền mang theo vài phần thăm dò tính hỏi: "Mẹ... Nếu như con cùng với Trang thiếu gia Trang Hạo Nhiên nhau... Mẹ có đồng ý ?"

      Lý Tú Dung trong nháy mắt ngẩng đầu, trái tim bỗng nhiên rạn nứt, kịch liệt sợ hãi kêu lên: " được! ! !"
      "Vì sao?" Đường Khả Hinh nhất thời tuyệt vọng nhìn về phía Lý Tú Dung, hai mắt rưng rưng kêu lên: "Vì sao? Vì sao mẹ và cha cùng phản đối vậy! !"

      "Dù sao các con thể nhau! ! Tuyệt đối thể nhau! ! !" Lý Tú Dung nhất thời kích động nhìn về phía con , kêu lên: "Con hãy đồng ý với mẹ, con thể cùng chỗ với nó! ! Tuyệt đối được! !"

      "Mẹ! ! !" Đường Khả Hinh cũng kích động kêu lên, hai mắt rưng rưng : "Có thể cho con biết nguyên nhân được hay ạ? cho con biết nguyên nhân , con thực bị ép đến phát điên rồi! ! Con muốn điên rồi! ! Con thích ấy, con ấy!! Hai người cùng phản đối, cho con biết nguyên nhân! ! cho con biết! ! Tại sao đối với con như vậy? Chẳng lẽ con cùng với ấy có quan hệ huyết thống? Trừ lý do này ra, con vì sao thể cùng chỗ với ấy! ! ! !"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      chương 835:

      "Bốp! ! !"

      cái tát vang lên! !

      Toàn bộ người trong tiệm mì, tất cả đều sửng sốt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ sát đất bên cạnh.

      Mặt Đường Khả Hinh nghiêng qua bên, nước mắt rơi xuống, thở gấp, trong nháy mắt thể tin nổi mà nhìn về phía mẹ .

      Sắc mặt Lý Tú Dung tái nhợt giơ tay, sững sờ nhìn về phía con .

      "Mẹ, mẹ.. Mẹ.. Mẹ đánh con..." Đường Khả Hinh đau lòng buồn bả nhìn về phía mẹ , cố nén đau đớn và khổ sở, nghẹn ngào nức nở nói : "Mẹ đánh con..."

      Đôi mắt Lý Tú Dung tràn nước mắt khổ sở nhìn về phía con , nghẹn ngào bất đắc dĩ ; "Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng thể ở chung chỗ với cậu ấy! ! Tuyệt đối được! ! Mẹ biết Hạo Nhiên, đứa bé kia rất tốt, từ mẹ cũng thương nó... Nhưng nó thể ở chung chỗ với con!"

      " ấy là con sao? Là ruột con hả?" Đường Khả Hinh ở trước mắt nhiều người trực tiếp hỏi, đứng ở trước mặt mẹ con, tùy ý nước mắt chảy xuống, đau đến giống như bị xé nứt nói : "Mẹ cho con biết, chẳng lẽ ấy là con! ! Chẳng lẽ mẹ và Trang gia có quan hệ gì đó? Vì vậy cha ở tù, mẹ cũng thăm cha! !"

      "Con... Sao con có thể như vậy?" Tim Lý Tú Dung đau nhói, lại giơ lên tay, nặng nề đánh lên mặt ! !

      Mặt Đường Khả Hinh lại lệch qua, nước mắt rơi xuống, đột nhiên cười lạnh, là sắp điên rồi, quay đầu nhìn về phía mẹ, kích động khóc lớn tiếng : "Chẳng lẽ đúng sao? Trong ấn tượng của con đến nay, trước khi cha ở tù, luôn dịu dàng thương che chở mẹ! Thế nhưng mẹ quay người liền xoay người! ! Ông ấy ở trong đó đau khổ nơi nương tựa lâu như vậy, mà mẹ chưa từng đến nhìn ông cái, con luôn hoài nghi quan hệ của hai người! Chẳng lẽ mẹ có bí mật gì đó thể cho ai biết?"

      "Những lời con vừa , đều là giả dối! Quan hệ tình thân mà , đều là giả dối! ! Mẹ biết con luôn hận mẹ! ! Khi còn bé thương con, lớn lên cũng để ý tới con! ! Con nghi ngờ mẹ phải là mẹ ruột của con! !" Lý Tú Dung rơi lệ đầy mặt : "Con luôn nghi ngờ mẹ phải mẹ ruột của con! !"

      "Con từng nghi ngờ! !" Đường Khả Hinh rơi lệ mà kêu lên : "Con ràng là sinh tháng ba mà, nhưng trong giấy chứng minh của co n lại là tháng bảy! ! cho con biết, đây là tại sao?"

      Lý Tú Dung giật mình mà nhìn về phía con , chẳng qua là nước mắt càng chảy xuống.

      " cho con biết! ! Đây là tại sao?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ , để ý tới khóc kêu lên : "Đối mặt với cuộc sống như vậy con mệt lắm rồi! ! Hai người mẹ và cha, người ở trong tù, người ở bên ngoài, mang đến đau khổ nhất cho con, chính là tình cảm của hai người! Con thể tin, từng là vợ chồng sâu đậm như vây, tại sao bỏ liền bỏ chứ! Tại sao vô tình như vậy! ? Bởi vì chuyện này, con từng nghi ngờ có phải mẹ có phải mẹ ruột con ! ! Mẹ có biết đứa chỉ có mấy tuổi, thấy cha mẹ mình chia tay, có bao nhiêu tổn thương ? Bây giờ hai người lấy thân phận tình thân, dùng để phản đối cuộc sống của con, tình của con! ! Đối với con nó tàn nhẫn như thế nào, hai người có biết ? Con căn bản cũng có cách rời khỏi ấy! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, xin hãy cho con biết lý do ———— "

      "Mẹ gặp cha con, là vì mẹ hận ông ấy! ! !" Lý Tú Dung đột nhiên đến đây, sắc mặt cứng ngắc, run rẩy khóc .

      "... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc rơi lệ mà nhìn về phía mẹ.

      "Mẹ hận ông ta! Mẹ hận ông ta! ! !" Vẻ mặt Lý Tú Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

      "Mẹ dựa vào cái gì mà hận cha con! ! Cha con làm chuyện gì có lỗi với mẹ sao? Mẹ dựa vào cái gì mà hận ông ấy?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, kích động khóc gào to! ! !

      "Con hỏi ông ta ! ! Tại sao mẹ hận ông ta! ! Tại sao mẹ lại hận! !" Lý Tú Dung xong, liền run rẩy kích động rời khỏi...

      "Mẹ! ! !" Đường Khả Hinh kích động lại nhìn về phía mẹ, rơi lệ kêu lớn : " cần đối với con như vậy! ! Con tới ngày hôm nay dễ dàng! ! Con muốn rời khỏi ấy vì bất cứ lý do gì! Con muốn! Trừ phi ấy là ruột của con! !"

      Lý Tú Dung quay sang, kích động nhìn về phía con , nghẹn ngào nức nở nói : "Con vì tình , nghi ngờ mẹ, nghi ngờ tình cảm mẹ dành cho, đây chính là con tốt của mẹ! ! Con vẫn nghĩ con phải con ruột của mẹ phải ! ! Được, mẹ cho ngươi con! ! Qủa con sinh tháng ba đó! ! Con phải là con của mẹ!"

      Trái tim Đường Khả Hinh phát lạnh, nhìn về phía mẹ đau lòng mà hét to : "Đến cùng mẹ có để ý tới đau khổ của con ! ! Con phát điên mà tha thứ, con phát điên mà cầu nguyện, cầu nguyện thân thể hai người luôn khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ! Lại tàn nhẫn đó là trai con! Con mệt mỏi cố gắng lắm mới có được như bây giờ! ? Sao mẹ có thể tàn nhẫn mà những lời như vậy? Nhiều năm như vậy, con luôn soi gương, tìm điểm giống nhau của con và mẹ! Mẹ có biết cốt nhục tình thân đối với con quan trọng như thế nào ? ! Tại sao mẹ phải đối xử với con như vậy? Mẹ thể vì ngăn cản con, mà dối làm tổn thương con! Chuyện này với con mà , quá tàn nhẫn! !"

      Lý Tú Dung đau khổ rơi lệ nhìn về phía con : "Sai lầm lớn nhất của mẹ, chính là quen biết với cha con, nghe theo lý tưởng và tín ngưỡng của ông ta, dẫn đến mọi chuyện của con và trai con như vậy! ! Trong mắt của ông ta, căn bản cũng có con và con! ! Ông ta vốn coi con ra gì! !"

      " được cha con như vậy! ! Mẹ có tư cách mắng cha như vậy! ! !" Đường Khả Hinh run rẩy kích động ! !

      Lý Tú Dung đau lòng mà nhìn về phía con , nói : "Con hãy nhìn kỹ người cha tốt của con cái! Ông ta ở tù nhiều năm như vậy, con hỏi ông ta chút, tại sao ông ta ông dám tới mẹ? Ông ta căn bản cũng có tư cách đến mẹ! Ông ta là người ích kỷ! ! Từ đầu đến cuối đều ích kỷ như vậy! !"

      "Con hận mẹ..." Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía mẹ.

      "Con cứ hận ! !" Lý Tú Dung lòng như đao cắt nhìn về phía con : "Mẹ cũng trông chờ vào tình mẹ con giữa chúng ta nũa, còn có tình cảm gì nữa chứ! ! Nhưng mà mẹ vẫn cảnh cáo con, con tuyệt đối thể ở cùng chỗ với Hạo Nhiên, nếu , mẹ cái bí mật này cho người khác biết, mẹ khiến nó suốt đời cũng trở mình được, sống bằng chết! ! !"

      “Con hận mẹ! ! !" Đường Khả Hinh lại nhìn mẹ , kích động hét to : "Là người đàn ông này, để ý tính mệnh cứu con trở về từ quỷ môn quan! ! Mẹ dựa vào cái gì mà tổn thương ấy? Dựa vào gì hả?"

      Lý Tú Dung cười lạnh nói : "Nếu như con dám tiếp cận nó, mẹ bất chấp tất cả mà ra bí mật này! ! Con cứ thử xem! !"

      Trong tai cứ ong ong . Bà xong, lập tức quay người...

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng dứt khoát kia của mẹ, tâm chợt phát lạnh, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài...

      Lý Tú Dung hai lời, bước nhanh vượt qua đèn xanh đèn đỏ trước đường cái, vừa lau nước mắt bên cạnh vừa giận dữ mà về phía trước...

      "Mẹ ——————" Đường Khả Hinh đột nhiên lao ra đường cái, mặc kệ chiếc xe trong nháy mắt thắng gấp trước người , đột nhiên quỳ mặt đất, khóc lớn hơn nữa gọi : "Mẹ —————— "

      Lý Tú Dung sững sờ đứng ở bên cạnh đường cái, nhìn con quỳ gối giữa lộ, đau khổ nhìn về phía mình, bà cũng từng đợt run rẩy rơi lệ, buồn bã càng đau lòng hơn nhìn về phía con .

      "Mẹ ————" Đường Khả Hinh thỏa hiệp, quỳ gối đường, khóc cầu xin mẹ : "Con mặc kệ mẹ có phải mẹ ruột của con , thế nhưng trong thế giới của con, người vẫn là mẹ của con, bởi vì trong trí nhớ của con, mẹ từng ôm con, dụ dỗ con, hát nhạc thiếu nhi dỗ dành con chìm vào giấc ngủ, tay mẹ dịu dàng đặt trán của con, môi hôn lên tóc của con, con vẫn còn nhớ , đó là thời gian hạnh phúc nhất trong đời con, những lời vừa rôi của con, khiến mẹ tức giận đau lòng, con sai rồi, con xin lỗi mẹ..."

      Lý Tú Dung cắn chặt răng, đau lòng kích động đến khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nhìn về phía con quỳ gối thẳng tắp như cây ngô đồng, bộ dáng khóc lóc đau lòng, đáy lòng của bà kêu: Khả Hinh của mẹ...

      "Mẹ..." Đường Khả Hinh lại khóc nhìn về phía mẹ, khuôn mặt đầy nước mắt nói : "Con có thể cho tới ngày hôm nay, dễ dàng, mẹ nhìn con nhiều năm qua, chưa từng quên mẹ, lại hiếu thuận với mẹ, giúp đỡ con , qua chỗ này, giống như khi còn bé, mẹ nắm tay của con, giống như qua cầu gỗ, con muốn cùng ở chỗ với ấy, chăm sóc cho mẹ và cha. Con cầu xin mẹ, mẹ... Con xin mẹ mà... Thành toàn cho chúng con ... Giúp con chút..."

      Qủa Đường Khả Hinh còn cách nào khác, hứng lấy mặt trời gay gắt, quỳ giống như cây ngô đồng đường, từng bước mà di chuyển về phía mẹ, đường đá lõm chõm đường, cắt lên làn da của , dần dần tràn ra máu...

      Lý Tú Dung buồn bã nhìn về phía con .

      P/s: ai mún đọc trước 50 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Mẹ... Con rất rất thương ấy.. Xin mẹ vì con là con mẹ sinh mà cho con hạnh phúc cuối cùng , thành toàn chúng con ... Giúp đỡ con ..." Đường Khả Hinh từng bước mà quỳ đến trước mặt mẹ, khóc .

      Lý Tú Dung nhìn về phía con của bà như vậy, lập tức đau lòng đến ra lời...

      "Mẹ... Mẹ... Con cầu xin mẹ..." Đường Khả Hinh nắm chặt vạt áo của mẹ, lại ngửa đầu khóc, kêu.

      Lý Tú Dung nghe cầu xin như vậy, nhưng trong nháy mắt nặng nề gạt bỏ tay con , sau đó rơi lệ quay người rời ...

      "Mẹ —————" Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của mẹ, lại tuyệt vọng khóc to : "Con cầu xin mẹ! ! Con xin mẹ mà! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, dù mẹ muốn con chết con cũng cam tâm tình nguyện, được tổn thương ấy! ! được... Con cầu xin mẹ mà! !"

      Giống như người mẹ vô tình, bóng lưng dần biến mất trong đám người.

      Đường Khả Hinh quỳ ngã xuống đất, lại nghẹn ngào khóc rống lên.

      ***

      Cao ốc Hoàn Cầu.

      Trang Hạo Nhiên dựa vào xe của mình, trong lòng lo lắng đề lên cổ tay, nhìn thời gian, gần 1 giờ rồi, nặng thở gấp hơi, lại sốt ruột mà nhìn về đường cái xe tới xe phía trước, lại có chút bực bội mà : "Hay là vào trong đó rồi hả?"

      chiếc xe Benz màu đen, rốt cuộc chậm rãi lái tới, dừng ở trước cao ốc .

      Trang Hạo Nhiên thấy chiếc màu đen xe Benz, trong nháy mắt thở dài hơi, lập tức liền tức giận mà nhanh chóng qua, nặng nề mở cửa xe, : "Bộ có chuyện quan trọng gì hay sao? Gọi điện thoại cả chục lần cũng nghe, sau lại dứt khoát tắt máy, bỏ mấy cuộc họp vài tỷ, ở chỗ này chờ em lâu rồi đó, biết ?"

      Đường Khả Hinh mệt mỏi vô lực mà ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nước mắt nhạt nhòa nhìn Trang Hạo Nhiên...

      Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên biến sắc, đôi mắt nhanh chóng đảo vòng, nhìn bộ dáng tiều tụy hốc hác của , lập tức lo lắng hỏi : "Em xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?"

      Đường Khả Hinh nặng nề thở gấp vài hơi, đôi mắt nhạt nhòa, chấn động chảy nước mắt, tay run lẩy bẩy mà chịu đựng đau đớn đầu gối, muốn ra ngoài...

      Trang Hạo Nhiên lập tức lên trước, đỡ cánh tay của .

      Đường Khả Hinh nhàng mệt mỏi tránh khỏi tay của , trái tim mãnh liệt vỡ vụn, nước mắt chảy xuống...

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thay đổi, đôi mắt có chút khẩn trương và hoảng hốt hỏi : "Em làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì à?"

      Đường Khả Hinh nhớ tới lời của mẹ, vô lực mà lắc đầu, muốn về phía trước...

      Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên đứng ở trước mặt của , khẩn trương mà nắm bờ vai của , ; "Đừng như vậy! Có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết! tin em luôn ! ! Mặc dù chưa từng nghe em em , nhưng cần cái này! ! Em hiểu chưa? Bởi vì cho tới nay, chỉ muốn em cho cơ hội em là đủ rồi! Cho cơ hội! ! Xảy ra chuyện gì vậy, cho biết ! !"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống...

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên đỏ lên, đau lòng mà bưng lấy khuôn mặt nhắn của , nghẹn ngào nói : "Vừa rồi thấy em đau buồn, liền dường như bị đâm, hận thể đau buồn thay em, nhưng mà... cho biết nguyên nhân..."

      Đường Khả Hinh cắn chặt răng, thâm tình nhìn về phía người đàn ông này, nhớ tới câu của mẹ : Mẹ muốn cảnh cáo con, tuyệt đối thể ở cùng chỗ với Hạo Nhiên, nếu , mẹ bí mật của các con ra, mẹ khiến nó có cơ hội trở mình, sống bằng chết! Lòng của , mãnh liệt tê rần, nước mắt từng dòng chảy xuống...

      Trang Hạo Nhiên thấy khóc thành như vậy, càng khẩn trương đau đớn nhìn : "Khả Hinh, có chuyện gì..."

      Đường Khả Hinh muốn chuyện, đành phải cố nén nước mắt, giãy giụa khỏi tay của , về phía trước...

      " chịu được em quay người rồi..." Trang Hạo Nhiên chậm chạp xoay người, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh, đau lòng nghẹn ngào nói : " chịu được em quay người rồi, phát ở cùng chỗ với em, thường xuyên lo được lo mất, đau lòng buồn bã... nghĩ có phải quá yếu ớt hay , hay là... Bởi vì em, trái tim chịu đựng kích... Đánh trúng là linh hồn của ... Đó là mùi thơm chung trong thế giới của chúng ta.. em, Khả Hinh... em,, cần tàn nhẫn với như vậy... Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, đều giao tất cả cho ! !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh càng trào nước mắt, lần nữa nhớ lại lời của mẹ, cắn răng nghẹn ngào nói; "Cho em chút thời gian..."

      " cho em thời gian! ! Chúng ta nhau! ! Đều vui vẻ và đau khổ, đều là thời gian của chúng ta, chúng ta cùng gánh vác ! ! cầu xin em! ! Buổi sáng hôm nay còn tưởng tượng hạnh phúc tương lai của chúng ta, đoạn thời gian vui vẻ này, có thể kéo dài thêm chút nữa trong cuộc đời của ..." Trang Hạo Nhiên đau lòng .

      Đường Khả Hinh lại cắn chặt răng, đôi mắt tràn nước mắt rất lâu rất lâu, lại buồn bã mà nghẹn ngào nói : "Cho em chút thời gian... Cho em buổi tối thời gian... Tin tưởng em..."

      xong, liền mệt mỏi bước lên phía trước.

      "... ..." Trang Hạo Nhiên đau lòng, cảm giác có chút lạnh mà nhìn .

      Đường Khả Hinh tiếp tục trầm mặc mà lên phía trước, đôi mắt dần lên chút quyết định.

      Trang Hạo Nhiên chậm chạp xoay người, đôi mắt đầy nước mắt đau lòng, mất mát cúi đầu.

      Điện thoại trong nháy mắt vang lên.

      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, rất lâu rất lâu sau, mới mệt mỏi mà cầm lấy điện thoại, khàn khàn mà yếu ớt : "Alo..."

      Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước phòng khách, bên cạnh Thái Hiền bị mấy người Tô Lạc Hoành cưỡng chế kêu đến khàn cả giọng, vừa nặng nề và hối hận nói : "Chúng ta... Hình như để ý đến chuyện..."

      "Chuyện gì..." Trang Hạo Nhiên khó hiểu cầm di động, hỏi.

      Lãnh Mặc Hàn cầm di động, đau lòng nói : "Cậu nhớ lại, cậu từng cha của Đường Khả Hinh là người cuối cùng mà cậu tôn trọng... Vì vậy, vì chút lòng tự trọng của ấy, nên đụng chạm với cha ấy phải ?"

      "Ừ..." Trang Hạo Nhiên có sức trả lời.

      Lãnh Mặc Hàn thở cái, lại nhíu mày : "Đáng tiếc mặc dù tôi làm việc nhiều năm cho cậu, nhưng chuyện quá khứ và người trong Hoàn Cầu, cũng hiểu, nghĩ tới Khả Hinh và Hoàn Cầu có quan hệ gì..."

      Tinh Thần Trang Hạo Nhiên run lên, đôi mắt nhanh chóng nháy động, hỏi : "Xảy ra chuyện gì?"

      Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, nhanh chóng : "Vừa rồi chúng tôi từ trong miệng Thái Hiền, đe dọa mới biết được, ra cha của Đường Khả Hinh, đúng là chủ tịch thứ ba tập đoàn Hoàn Cầu hơn mười năm trước! ! Cha đỡ đầu của cậu, Đường Chí Long! !"

      Trái tim phanh mà nhảy dựng! ! !

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên trừng lớn, trong nháy mắt tay mền nhũn, điện thoại rơi vỡ ngã xuống đất, phịch tiếng, trở thành hai mảnh! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      chương 836:

      Rừng trúc, mây mù quanh quẩn...

      cái bàn gỗ đàn hương, được đặt trong rừng trúc, nghiên mực cổ, lộ ra mùi thơm mực nước, giấy trắng tinh ở bên cạnh, đặt cùng hai ngọc sư tử, bảo vệ chặt lấy giấy trắng ở giữa, giá bút buông thỏng tất cả kiểu bút lông, thiếu niên, mặc áo sơ mi trắng, quần thường màu thường im lặng đứng trước cái bàn gỗ cây đàn hương, chăm chú nhìn trang giấy, nghe theo lời dặn của chú, trước nhìn xem văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) có chuẩn bị đầy đủ hay ...

      người đàn ông trung niên, mặt hiền lành vui vẻ, lập tức xuất ở cái mảnh đất trống rỗng này, tràn đầy trìu mến mà nhìn về phía thiếu niên trước mặt, hỏi : " cho chú biết, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) là như thế nào..."

      Hai mắt người trai trẻ sáng ngời, mỉm cười nói : "Bút, mực, giấy, nghiên mực... Còn có đặc biệt là bút Chư Cát, khuê mực Lý Duyên, giấy trắng tinh, nghiên mực nguyên đuôi rồng Giang Tây... Cũng có bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành*, Đoan nghiễn..."

      Người đàn ông trung niên nghe vậy, mỉm cười tán thưởng gật đầu, lúc đưa tay chạm vào cái nghiên mực, nhàn nhạt mà giải thích : "Tục ngữ có , bản lĩnh đọc sách, công phu mài mực tiếng động. Lúc mài mực, tay vặn thỏi mực, lòng yên tĩnh, khí ổn, sau đó ước lượng bút viết chút, tinh thần chăm chú yên tĩnh... Phải biết rằng thế gian này, khi làm chuyện, có đôi khi cần nghĩ lại rồi sau đó mới làm, có đôi khi, cần mãnh liệt như hổ, sắc bén như mũi tên... Nhưng cái này có nghĩa là, trong lòng của con cần suy nghĩ và tìm kiếm phương hướng, thời gian là vũ khí sắc bén nhất mà chúng ta phải nắm chắc."

      Ông xong, liền cầm lấy tay cậu, cầm chắc đặt giữa nghiên mực bên hông thỏi mực, lại chậm chạp mà giải thích : "Nắm thỏi như viết chữ, muốn ổn, muốn tròn, muốn vừa phải, mặc kệ con ở đây viết bao nhiêu câu thơ động tình, còn là miêu tả vẻ đẹp tranh núi rừng nước non, đều phải cố gắng giữ lòng bình thản, làm việc, có trước có sau hai mặt, muốn thành công, muốn thành bại, hiểu được bản chất sinh mệnh của con người, phải hiểu , hai năng lực này phải phối hợp và hỗ trợ lẫn nhau... Tròn, mặc dù mới bắt đầu viết, thành công hay thất bại cũng là như thế,… nhìn loãng thành bại và thắng thua, trong lòng làm được trời cao biển rộng, có thể chứa muôn màu thế giới, cái này là quân vương chi cương..."

      "Quân vương chi vương" Hai mắt cậu lập loè, nhớ kỹ bốn chữ này!

      "Hạo Nhiên có muốn làm Hoàng Đế?" Người đàn ông trung niên lại thương mỉm cười mà nhìn về phía cậu.

      " muốn!" Cậu thẳng.

      "Hả? Vậy con muốn làm cái gì nha?" Người đàn ông trung niên cười hỏi.

      Hai mắt cậu lóe lên, lại nghĩ tới tương lai có thể làm chút ít gì.

      "Quân Vương chi Vương, phải là chỉ người làm Hoàng Đế, mà là mình có thể chiếm đoạt tất cả, lấy được vạn vật! !" Đàn ông trung niên mỉm cười với cậu.

      "Chiếm đoạt tất cả, lấy được vạn vật?" Cậu cảm thấy kỳ lạ mà nhớ kỹ hai câu này, mặc dù thể hiểu , nhưng cũng cảm thấy vô cùng khí thế muôn phần! !

      "Con xem. Người đàn ông trung niên mỉm cười vịn bả vai của cậu, lại để cho nhìn thắng về phía đám trúc xanh đậm đẹp trước mặt, giờ phút này vẫn là mây mù quanh quẩn, giọt chính là giọt sương óng ánh đêm qua, chăm chú hứng thú mà giải thích : "Nhìn bầu trời trắng nhạt trước mắt con xem, cái này giống như trúc xanh biếc, mây mù quanh quẩn này, khắp nơi đều lộ ra sức sống bừng bừng, có phải rất đẹp hay ?"

      Cậu nghe lời này, tuy rằng thể được được sinh mệnh phong cảnh, nhưng vẫn rất thích chỗ này, gật gật đầu.

      "Nhưng là..." Đàn ông trung niên lại mỉm cười mà giảng giải : "Bầu trời lại hiến tặng mình cho chim , trúc xanh hiến tặng mình cho rừng rậm, mây mù tiếp nhận hiến tặng cho cảnh đẹp, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên mực) lại tiếp nhận hiến tặng cho Hạo Nhiên... Vậy Hạo Nhiên lấy cái gì báo đáp cho thế giới này?"

      Cậu nghe vạy, trong nháy mắt , tự hỏi vấn đề này...

      "Con nghĩ được chưa?" Người đàn ông trung niên hơi nghiêng mặt, mỉm cười hỏi.

      "Con phải làm cái gì đây ạ?" Cậu rất chân thành ngẩng đầu, hỏi ông.

      "Có lẽ con hiểu ràng, đến cùng từ thế giới này con nhận được cái gì..." Đàn ông trung niên .

      "... ..." Hai mắt cậu trừng lớn sáng ngời, rất thành mà suy nghĩ vấn đề này.

      Người đàn ông trung niên dẫn dắt cậu tiến vào suy nghĩ, mới mỉm cười nói : "Tính mạng của con là cha mẹ cho, có phải muốn hiếu thuận cha mẹ hay ?"

      "Dạ!" Cậu gật đầu.

      "Thời gian vui vẻ nhất, là các bạn của con cho, cái đó con có muốn dùng tình bạn, báo đáp cho bạn bè của mình?" Ông lại mỉm cười hỏi đứa trẻ trước mặt.

      "Vâng! !" Cậu gật đầu.

      "Được. Những kiến thức của con là lão sư cho, có phải con muốn tôn kính lão sư?" Đàn ông trụng niên lại mỉm cười hỏi.

      "Vâng ạ! !" Cậu càng thêm trịnh trọng gật đầu! !

      "Bây giờ con có tất cả, đều là công nhân công ty cha con vì con tạo thành, có phải con muốn báo đáp cho gian khổ của bọn họ?" Người đàn ông trung niên hỏi.

      "Đúng! !" Cậu lại gật đầu.

      Người đàn ông trung niên nghe lời này, hài lòng gật đầu, mỉm cười nói : "Vì vậy mỗi ngày thời gian con vui vẻ, đều là người bên cạnh, hoặc là cảnh đẹp, cho con... Như vậy con hiến tặng chút, báo đáp cho người bên cạnh con, và cảnh đẹp bên người... Cái này có nên hay ?"

      "Nên ạ! !" Cậu lại gật đầu.

      "Vậy nếu có ngày, cha và chú lớn tuổi, có cách trở lại Hoàn Cầu nữa, con làm sao?" Người đàn ông trung niên cười hỏi.

      "Gánh vác trách nhiệm này, báo đáp họ! !" Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía ông cười .

      "Vì vậy..." Người đàn ông trung niên mỉm cười đưa tay vịn bả vai của cậu, lại để cho cậu đối mặt với cảnh đẹp trước mặt, sâu kín nói : "Cái gọi là chiếm được tất cả lấy được vạn vật, chính là hai chữ..."

      "Hai chữ gì?" Cậu khó hiểu hỏi.

      "Lý giải..." Đôi mắt người đàn ông trung niên lóe lên, mỉm cười nhìn về phía trước, cảm thán nói.

      "Lý giải?" Cậu hiểu hỏi.

      "Đúng! Lý giải..." Hai tay người đàn ông trung niên nắm lấy bả vai của cậu, yếu ớt nói : "Bây giờ Hạo Nhiên còn , vì vậy bả vai thể gánh quá nặng, vạn vật thế gian, đầu tiên chính là phải hiểu được hai chữ dâng hiến, bởi vì con có tất cả, đều là từ người khác kính tặng cho con... Nếu như con hiểu được dâng hiến, như vậy tính mạng của con, luôn được hồi báo..."

      " vậyứao?" Cậu hiểu hỏi.

      "Ừ..." Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu.

      "Cậu chủ! ! Lão gia gọi cậu nhanh về, cùng tới phòng hội nghị với thiếu gia Tưởng Thiên Lỗi!" Người giúp việc Lý bước nhanh tới, sốt ruột nói.

      Cậu nghe xong, lập tức có chút vui mà cúi đầu xuống.

      "Aizz!" Người đàn ông trung niên hơi dương tay, cười : "Tuổi còn , cũng đừng đụng chạm tới những người này tâm địa hiểm ác gì đó, như mấy đứa con của Gia Cát Lượng, bởi vì tuổi trẻ trưởng thành sớm, vì vậy khó thành người tài, giữ vững con người nhiệt tình và ngây thơ, có lợi cho tương lai của con đón gió lướt sóng, dũng cảm sợ, từ hôm nay trở , có mệnh lệnh của chú, Hạo Nhiên cần đến công ty nghe mấy thứ hiểu đó nữa..."

      Hai chữ vui vẻ in ngay trong mắt cậu, kinh hỉ mà nhìn về phía ông, kêu to lên : " ạ?"

      "Ừ..." Người đàn ông trung niên trịnh trọng mà mỉm cười gật đầu.

      " tốt quá, tốt quá! ! Con có thể luyện Piano, bơi lội, cưỡi ngựa sao?" Cậu vui vẻ hỏi! !

      "Có thể! Chỉ cần con thích, cứ để tâm hưởng thụ cuộc sống, quan tâm những gì con thích, nhưng mà con hãy nhớ kỹ, lúc học bài, dùng tâm đọc sách, lúc chơi đùa, dụng tâm chơi, hai người cũng thể quá mức..." Người đàn ông trung niên cười .

      "Dạ, dạ!! Cậu vui vẻ nói.

      P/s: ai mún đọc trước 50 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]

      "Đọc bài thơ kia cho chú nghe..." Người đàn ông mỉm cười nói.

      "Dạ !" Cậu ngẩng khuôn mặt tươi cười, há mồm liền đọc: "Nếu như, người bên cạnh đều mất lý trí, lại đỗ tội cho ngươi, mà ngươi lại có thể duy trì thanh tỉnh, nếu như, tất cả mọi người hoài nghi ngươi, mà ngươi lại có thể tự tin như ngươi, hãy thông cảm cho họ khi hoài nghi ngươi... Nếu như ngươi dám lấy cuộc sống của mình trở thành cái thẻ đánh bạc chồng chất cùng chỗ, mạo hiểm đánh cuộc, rồi lại thua sạch, vậy sau đó hãy bắt đầu lại tất cả, vĩnh viễn thất bại, nếu như tình trạng cơ thể của ngươi mệt rã rời, vẫn như cũ để cho ý chí của ngươi mãi còn sống, tự với mình nhất định phải kiên trì..."

      Giọng non nớt, từ trong mảnh trúc xanh thẳm này bồng bềnh mà đến, mang theo sinh mệnh nguyên thủy dũng cảm sợ.

      Người đàn ông trung niên chăm chú nhìn đứa trước mặt, thế giới nội tâm u nói : Hạo Nhiên, con là người nối nghiệp tương lai của Hoàn Cầu, chuyện này con so với ai cũng phỉa ràng, trong lòng của con, nhận hết hy vọng và tương lai của trăm vạn công nhân, vì vậy con đường con cũng tốt, nhưng mà chú nguyện ý giúp con tay, đón gió lướt sóng, tương lai con nhất định phải tỏa sáng, theo lúc đầu lý giải, cuộc đời người sáng như gương, mới có thể hít thở thoải mái.

      Từ lúc bắt đầu kia, người đàn ông trung niên này thời khắc luôn bên cạnh người con trai gánh vác trách nhiệm này, dạy cậu đạo lý đối nhân xử thế, dạy cậu chăm chú yên tĩnh mài nhẫn, cầm bút viết, lại đến làm bạn cầm đèn đêm đọc, sau khi đứa này nghỉ ngơi, đôi mắt thâm thúy của ông, ánh sáng trí tuệ, giúp cậu chú giải và phê bình các bài tập khác nhau được viết bằng bút lông, thậm chí lại như người cha, đứng ở trong phòng bếp, nấu món ăn mà cậu thích, dạy cậu thức ăn là thứ quan trọng của mạng sống con người, vì vậy nhất định phải tôn trọng chế biến thức ăn cho người, dẫn cậu đến vùng núi xa xôi, dạy cậu cách chôn sâu củ cải trắng củ cải đỏ, đối với tính mạng con người, là màu sắc muôn màu muôn vẻ, đồ ăn tức là thực, cũng có thể dạy...

      Đứa này, từ khi được chú dạy dỗ, có được tuổi thơ vui vẻ, càng hiểu được lý giải mà có tâm dâng hiến, càng cùng chú khắp nơi xa xôi, kiến thức có chút gian khổ cùng rèn luyện, sinh mệnh kiến thức, phát triển hơn, thể cấp độ hoàn mỹ và chiều sâu, thân hình của cậu dần dần rất gẩy, cánh tay từ từ tráng kiện, ngửa đầu nhìn về phía ánh mặt trời lúc lên cao cười, hai mắt sáng ngời, mị lực mà trí tuệ, đến khi cậu mười tám tuổi, cậu coi người chú này như người cha thứ hai, rốt cuộc trưởng thành, vào cái ngày cha mất , tay cậu cầm bó nhanh thơm , chuẩn bị đưa tiễn người cha của cậu, rồi lại nghe được tin chú mất….

      Sáng sớm ngày đó, cậu nhớ mang máng, tia nắng ban mai màu vàng óng ánh, chiếu vào hoa cẩm chướng chính mình trồng cho chú, đôi mắt của cậu rưng rưng, có thời gian buồn bã nhớ tới, tại cái khe núi mưa to gió lớn nào đó, lão nhân này ôm chặt cơ thể sợ hãi, ngồi xổm trong mưa che đậy nhờ quần áo, đôi mắt chăm chú nhìn phong cảnh núi rừng phương xa, ánh mắt kiên định mà sợ... Ngồi trong rừng sương mù mây đen.

      gào thét khóc lớn ba ngày ba đêm, từng lần bởi vì mất cha đỡ đầu, mà mất phương hướng cuộc sống, người mình kính trọng nhiều năm dạy dỗ mình, tại sao lại tiêu tán trong gió? Nó sớm khắc sâu trong năm tháng, đông cứng sinh mệnh của , từ đó kế thừa giấc mộng của chú, quả gánh vác tất cả, cũng đón gió lướt sóng, sáng tạo ra đoạn lại đoạn truyền kỳ chuyện xưa Hoàn Cầu...

      Như mũi tên bắn thẳng về phía ngục giam, nhà tù đường núi! !

      Trang Hạo Nhiên khẩn trương mà kích động nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga, lại để cho xe chạy thẳng, hai mắt run rẩy đầy nước, nhớ tới vừa rồi Lãnh Mặc Hàn , chú của chết, chết... ràng chết... Tại sao tất cả mọi người muốn gạt tôi? Tại sao? Đôi mắt của nhanh chóng tràn đây nước, nhịn xuống giọt nước mắt muốn chảy xuống, xe thắng gấp ở trước cổng nhà tù, kiềm chế cơ thể run rẩy vì kích động, khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường màu xám kia như là sắt thép, não bộ lúc này trận mê muội, trái tim đau đến giống như vỡ vụn, nặng nề đẩy cửa xe ra, loạng choạng mà nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy vọt tới cửa nhà tù ————

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 837: Tự trách
      Editor: Thùy Trang Nguyễn

      Ngục giam, ẩm ướt, u ám.
      Trang Hạo Nhiên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần thường màu trắng, hai ống tay áo xăn lên cao, nín thở bình tĩnh bước , qua con đường dài, đôi mắt nhìn xung quanh, những mặt tường loang lổ rêu xanh, còn có mấy giọt nước thỉnh thoảng chảy xuống, trái tim hiểu sao cảm thấy run rẩy lạnh lẽo. liền nhớ tới người cha đỡ đầu của mình, từng ngồi chiếc ghế chủ tịch thứ ba, mặc bộ âu phục màu đen nhìn về phía tất cả mọi người, vô cùng ấm áp và lịch . Ông có đôi mắt tinh tường nhìn thấu lòng người, luôn luôn nhìn đời. chưa từng nghĩ tới, người cha đỡ đầu của mình, có liên quan tới mấy bức tường này, vận mệnh rốt cuộc có biết hay , nó giam giữ người có trí tuệ cùng khoan dung, mang lại cho thế giới bao nhiêu cống hiến cho người già.
      Hai cảnh sát ở phía trước, thân hình cứng rắn và nghiêm túc! !
      Trang Hạo Nhiên nghiêm mặt, nhìn bóng lưng của bọn họ, hai tròng mắt run rẩy.
      Phòng giam, cửa sắt hoen gỉ.
      Hai cảnh sát cầm chìa khóa lên thận trọng mở cửa sắt ra, sau đó xoay người, lại hết sức nghiêm túc cùng cứng rắn nhìn : " vào! !"
      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, khuôn mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn bọn họ cái, mới nuốt khan nơi cổ họng, cất bước vào. Nhìn toàn bộ gian phòng, chỉ có duy nhất nơi có ánh sáng mặt trời chiếu vào,còn đối diện với phong cảnh ngoài cửa sổ, bên trong chỉ có bộ bàn ghế cũ, mang theo mùi vị nặng nề.
      "Ngồi xuống! !" Trong phòng, hai cảnh sát nhìn về phía , nghiêm nghị ra lệnh! !
      Trang Hạo Nhiên nghe xong, nghiêm mặt lên tiếng, kiềm chế mấy phần tức giận kích động, nhàn nhạt ngồi xuống chiếc ghế, mí mắt chớp chớp vài cái, toàn bộ suy nghĩ đều mảng trắng xanh.
      Mấy phút trôi qua.
      Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xích sắt, vang lên lạnh lẽo cùng buồn bã.
      Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên co lại, ánh mắt lóe ra, vô ý thức lắng nghe tiếng xích sắt này, vẫn như cũ có chút thể tin tưởng.
      Rốt cuộc, ngoài cửa sổ lướt qua bóng đen, ngườiđàn ông mặc chiếc áo tù màu xanh đậm, ràng mới chỉ khoảng năm mươi tuổi, thế nhưng lại giống ông lão bảy mươi, khom người, tay chân đều bị dây xích trói lại, khuôn mặt xuất rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt liễu rủ xuống. Vì trong người có bệnh cho nên hai mắt vô thần, chớp, giống như sắp sửa biến mất, vào phòng thăm tù, mang theo vài phần mờ mịt nghi ngờ cùng buồn bã.
      Trang Hạo Nhiên ngồi ghế, mí mắt rủ xuống, run run kích động, mặc dù dám tin tưởng, lại vẫn như cũ còn mắc nghẹn nơi cổ họng, ngẩng đầu, hai tròng mắt nóng rực nhìn về phía trước...
      Đường Chí Long cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn mà mang theo vài phần quen thuộc trước mặt.
      Ầm! ! !
      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đứng dậy làm chiếc ghế đổ ầm xuống, thể tưởng tượng ra trừng lớn đôi mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt dường như bảy mươi tuổi, thân hình khom xuống, tóc đầu điểm bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, phải gian khổ như thế nào mới trở thành dáng vẻ này. Trong quá khứ, khuôn mặt ôn nhu của ông hết lòng dạy dỗ , trái tim bỗng nhiên thấy đau đớn, lại kích động, bao nhiêu tình cảm tuôn trào, nước mắt muốn trào ra nhưng vẫn như cũ nhìn về phía ông, nặng nề thở dốc, ánh mắt lưu chuyển, đau lòng nhìn mái tóc điểm bạc, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, còn có tay chân đều bị xích sắt trói lại. đột nhiên kích động, gân xanh trán nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng, kiềm chế thở dốc nên lời.
      "... ..." Đường Chí Long cũng kích động hai mắt rưng rưng, đè nén nội tâm nhớ tới đứa này, cũng đau khổ cúi đầu, thân thể run rẩy, im lặng lên tiếng.
      Trang Hạo Nhiên muốn qua dìu ông, lại phát cả người của mình đau đớn đến nỗi thể bước , chỉ có thể nắm chặt nắm tay, cúi xuống, khuôn mặt run rẩy, rốt cuộc nước mắt kìm chế được mà tuôn rơi.
      Đường Chí Long lại ngẩng đầu, nhìn đứa này lớn lên đẹp trai phong độ, kìm được trong lòng cảm thấy được an ủi, nước mắt cũng chảy xuống, ông nhìn cũng biết được đứa này nhiều năm như vậy vẫn luôn rất nỗ lực... Nghĩ tới đây, thân thể ông lại run rẩy, đứng cạnh cửa, đau khổ rơi lệ...
      Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng căn, cố nén rơi nước mắt, cất bước muốn qua, run rẩy vươn tay đỡ ông.
      " muốn làm gì?" Cảnh sát chặn ngang, muốn đẩy Trang Hạo Nhiên ra...
      Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên run rẩy, nước mắt chảy xuống, lấy khí thế cường đại đối mặt với cảnh sát, muốn đỡ Đường Chí Long, ông vừa sinh bệnh dường như muốn ngã xuống.
      "Ngồi xuống! !" Cảnh sát hét lên tiếng, rút súng lục ra, nhắm ngay Trang Hạo Nhiên, kêu to: " ra ngoài cho tôi! ! Thời gian thăm tù hôm nay kết thúc! ! ! Ra ngoài! !"
      Trang Hạo Nhiên chút sợ hãi xoay người, hai mắt khóc đến đỏ hồng, oán hận trừng mắt nhìn cảnh sát, hai nắm chặt nắm đấm muốn vung lên đánh .
      "Hạo Nhiên!" Thanh khàn khàn sốt ruột của Đường Chí Long vang lên gọi : " được xúc động! !"
      Trang Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt kích động run rẩy, nước mắt phẫn nộ mà trào ra, giơ tay lên nhìn về phía hai ngườicảnh sát kia, tức giận nghẹn ngào : "... dám thời gian thăm tù hôm nay kết thúc. Tôi đánh chết ! !"
      Hai người cảnh sát kia nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đằng đằng sát khí mà nước mắt tuôn rơi, hai mắt họ lóe ra, chậm rãi thu lại khẩu súng lục, rồi lớn tiếng : "Ngồi xuống! ! Ngồi đàng hoàng lại cho tôi."
      Hai người cảnh sát dẫn Đường Chí Long về chỗ ngồi của mình.
      Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên tràn đầy tức giận nhìn hai người cảnh sát kia, nhưng chỉ biết đau lòng đứng tại chỗ nhìn Đường Chí Long đứng trước mặt, đầu tóc rối tung, những nếp nhăn như cứa vào lòng , nước mắt lại rơi xuống. muốn ngồi xuống, lại phịch tiếng kích động quỳ xuống đất, cả người cúi xuống đầy vẻ áy náy đau lòng, kích động rơi lệ.
      Đường Chí Long sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiênở phía đối diện, vừa muốn đứng lên, lại bị hai người cảnh sát nặng phía sau áp chế chính mình ngồi xuống, ông cũng nghẹn ngào rơi lệ, đau lòng gọi: "Hạo Nhiên..."
      Trang Hạo Nhiên được câu nào, chỉ có thể cúi đầu rơi lệ, thậm chí cả người run rẩy, vô cùng áy náy, hối hận. nghẹn ngào, nắm chặt tay, tự trách : "Chú... Con xin lỗi... Chú ở đây nhiều năm như vậy, con lại hoàn toàn biết, con lại biết gì cả. Con nghĩ chú qua đời con đáng chết, con đáng chết. "
      hết lời, trong nháy mắt vung lên tay tát vào má trái của mình, rồi lại vung tay kia tát vào má phải của mình.
      "Hạo Nhiên! !" Đường Chí Long đau lòng rơi lệ gọi Trang Hạo Nhiên, : "Tất cả phải lỗi của con... phải lỗi của con... Mau đứng lên... Mau..."
      Trang Hạo Nhiên vẫn cảm thấy áy náy quỳ mặt đất, cố nén thân thể run rẩy, cúi đầu rơi lệ, nghẹn ngào đau lòng : " năm ba trăm sáu mươi lăm ngày... Trong quá khứ chú dốc lòng dạy dỗ con, ngày làm thầy cả đời làm cha. Chú như người cha dạy dỗ con nên người, thế nhưng thân làm con, lại bất hiếu như vậy. Cuộc sống trong tù, như vượt qua con dao sắc. Chú chịu nhiều vất vả như vậy, nhưng rốt cuộc lúc đó con làm cái gì. Cái gì con cũng làm được, cũng hề biết chú xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả cơ hội gặp chú mà cũng có. Đứa con trai như con đáng chết. Con đáng chết."
      lại nặng nề run rẩy vươn tay, muốn cho chính mình cái tát, đánh cho đến khi khuôn mặt của mình đỏ bừng, nước mắt vẫn rơi.
      "Hạo Nhiên... Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mau đứng lên... Để chú nhìn con kĩ xem nào...." Đường Chí Long vội vã run rẩy nâng hai tay đưa về phía Trang Hạo Nhiên...
      Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, thân thể run rẩy đứng lên ngồi ghế, lập tức vươn hai tay nắm chặt tay ông, trái tim bỗng nhiên lại cảm thấy đau đớn, cả đầu cúi xuống dựa vào mu bàn tay của ông, cúi xuống bàn, run rẩy rơi lệ, hối hận nghẹn ngào gọi: "Chú..."
      Đường Chí Long nữa, chỉ là vươn đôi tay run rẩy khẽ vuốt tóc , im lặng gật đầu, đau lòng rơi lệ.
      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Đường Chí Long, muốn nâng tay sờ khuôn mặt ông vì lâu rồi, trong quá khứ kia từng vô cùng thân thiết, hơn thế nữa làmột phần tôn kính, khẩn trương cùng kích động hỏi: "Chú.. Chú ở bên trong đó có khỏe ? Người trong ngục đối với chú có tốt "
      Đường Chí Long nghe lời này, hai mắt thoáng qua chút lặng lẽ, chỉ khẽ gật đầu.
      Trang Hạo Nhiên đau lòng nên lời, rốt cuộc hai tay phủ lên khuôn mặt ông, rơi lệ : "Làm sao có thể tốt được? Tuổi lớn như vậy, vẫn còn ở trong tù, làm sao có thể tốt được."
      xong, lại hối hận tự trách cúi đầu rơi lệ.
      Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, buồn bã an ủi : "Lần trước cha con đến, cho chú xem ảnh chụp ... nhiều năm trôi qua như vậy, con vẫn luôn đau khổ, nhưng giờ con đứng đỉnh cao của nghiệp, chú được an ủi."

      P/s: ai mún đọc trước 50 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Trang Hạo Nhiên nghe thấy cha mình biết chuyện Đường Chí Long ngồi tù, lại với mình, trong lòng tức giận cắn chặt răng căn, tự trách vừa khóc vừa đập đầu xuống bàn, sau hồi run rẩy, rốt cuộc nhịn được ngẩng đầu nhìn người như cha mình, chôn mặt vào mu bàn tay ông, nức nở khóc lên...
      Đường Chí Long nghe thấy tiếng khóc của đứa này, trong lòng như bị dao cứa, vội vã vuốt ve sau ót của , cũng im lặng rơi lệ.
      "Con xin lỗi chú... Con xin lỗi chú.." Trang Hạo Nhiên lại run rẩy nắm chặt tay Đường Chí Long, trán vẫn chôn chặt mu bàn tay ông, nghẹn ngào rơi lệ : "Vì sao toàn thế giới lừa gạt con ! Vì sao? Bọn họ căn bản là biết, chú quan trọng trong cuộc sống của con như thế nào! ! Trời biết khi nghe tin chú mất, con nên lời, dám tin người bao nhiêu năm dốc lòng dạy dỗ con như người cha bỏ con mà . Ngày đó con còn từ cha mình, biết tin tức của chú. Con đáng chết... ra chú còn sống, chú vẫn còn sống... Còn có điều gì tốt hơn so với việc chú còn sống, làm con vô cùng hạnh phúc..."

      Đường Chí Long nên lời, chỉ có đau lòng cùng nghẹn ngào rơi lệ.
      "Chú vì con và Hoàn Cầu mà phấn đấu nhiều như vậy. Tất cả thời gian đẹp nhất đều cống hiến ở nơi đây. Vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, chúng ta có làm điều gì cả. Bao gồm..." Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long, lại kích động đau lòng hỏi: "Chú. Năm đó còn có em . Con vẫn luôn nhớ về em ... Có phải là Khả Hinh hay ..."
      Đường Chí Long cắn chặt răng, nghe lời này, nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn đau lòng gật gật đầu.
      Thân thể Trang Hạo Nhiên chấn động mạnh, kích động nhìn về phía Đường Chí Long, nhớ tới lần đầu tiên gặp Đường Khả Hinh ở Hoàn Cầu, cả người e dè, má trái lại bị hủy, lúc đứng trước mặt , khóc bi thương, lòng đau như cắt đập đầu xuống bàn, hối hận nghẹn ngào : "Trời ạ! ! Rốt cuộc con làm những gì đối với con của ân sư mình vậy?Con từng nghiêm khắc đối xử với ấy, thậm chí còn trách phạt ấy. ! Nếu như con biết ấy là con chú, là em đáng của con hồi , con đem ấy nâng niu ở trong lòng bàn tay, coi như hòn ngọc quý, như tâm can bảo bối của mình. Con đáng chết. Con đáng chết. Khi má trái ấy bị hủy, ở trước mặt con khổ sở rơi lệ, con lại để chô ấy chịu đựng tình như vậy, suýt chút nữa còn mất tính mạng. Thậm chí còn đẩy ra ngoài trời mưa, quan tâm đến . ! Con đáng chết! ! ! Con xin lỗi chú... Con xin lỗi chú... xin lỗi em..."
      lại hối hận đập đầu xuống bàn, kích động run rẩy rơi lệ.
      "Hạo Nhiên... Đừng như vậy... Tất cả đều qua..." Đường Chí Long vừa khóc vừa .
      Trang Hạo Nhiên lắc đầu, cúi đầu kích động rơi lệ, thống khổ : "Hơn mười năm trong nhà tù gian khổ như thế nào chứ? Con có thể thường xuyên vào thăm làm bạn chuyện với chú, có thể quan tâm chăm sóc cho Khả Hinh và dì tốt hơn, nhưng con lại làm được gì cả."
      "Hạo Nhiên... Lúc đó cha con đem con giao cho chú... Chú liền tin, chú có thể hướng dẫn dạy dỗ đứa bé này tốt..." Đường Chí Long rơi lệ nhìn về phía , nắm chặt đôi tay của , nghẹn ngào : " con đường con bước phạm sai lầm nào, lập nên nhiều kì tích cho tập đoàn Hoàn Cầu như vậy, chú được an ủi, chuyện của chú con cần tự trách bản thân mình."
      " !" Trang Hạo Nhiên trong lúc nhất thời biết làm gì bèn ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long mang theo vài phần vui mừng kích động : "Chú! ! Chú là người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của con! ! Bây giờ Khả Hinh là người con ! ! Con ấy! ! Chúng con nhau , chú! Bây giờ chúng con rất tốt, rất tình cảm. Chú yên tâm, con chăm sóc cho Khả Hinh tốt. Giống như hồi bé, ấy luôn mong muốn mình có hôn lễ lãng mạng nhất, hôn lễ toàn hoa hồng."
      Đường Chí Long nhất thời giật mình rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 838: Thỉnh cầu
      Editor: Thùy Trang Nguyễn

      “Hạo Nhiên..." Đường Chí Long nghe lời này, hai tròng mắt lóe ra tia nhẫn, nhìn Trang Hạo Nhiên ở trước mặt dù kích động nhưng vẫn hiểu chuyện, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ cúi đầu im lặng lên tiếng, lộ ra vẻ khó xử.
      Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Chí Long có chuyện muốn nhưng lại cứ chần chừ, liền đau lòng nắm lấy bàn tay già nua của ông, tôn kính vội vàng ; "Chú, chú có chuyện gì cứ với con"
      Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của Trang Hạo Nhiên, đôi mắt già nua của ông lại tràn đầy buồn bã cùng đau lòng mà rơi lệ, nhớ tới thời khắc mình ngồi lên chiếc xe chở tù nhân, con vừa khóc vừa đuổi theo chiếc xe, đau lòng khóc lớn kêu: “Cha, cha, cha, con tin cha làm chuyện tổn thương đến người khác, con tin. Đừng rời bỏ con, đừng mà.”
      Tiếng khóc non nớt buồn bã kia, nhiều năm như vậy ông vẫn còn nhớ , tiếng khóc đầy lo lắng cùng đau lòng.
      Ông rơi lệ nhớ tới con đau khổ đứng đằng sau lúc mình tiến vào ngục giam, còn có thời gian ba năm má trái bị hủy, ông lặng lẽ suy nghĩ lúc lâu, rốt cuộc mới ra quyết định, giọng khàn khàn mang theo khẩn cầu mà đau đớn : "Hạo Nhiên... Con từ lớn lên cùng chú, đối với con chú luôn có những kì vọng cao cho nên mỗi thời khắc đều dốc lòng dạy dỗ con, nếu như chú gặp phải chuyện này giúp đỡ hỗ trợ con ngồi lên vị trí cao nhất của tập đoàn Hoàn Cầu, ngay cả những sóng gió trong tương lai, cũng an ủi cùng con vượt qua. Nhưng trong mắt chú, hạnh phúc của con mới chính là điều chú mong đợi nhất. Phải biết rằng, dạy dỗ đứa , là đặt nó vào lòng bàn tay để thương, dễ dàng ."
      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức đỏ bừng, nước mắt chảy xuống.
      Đường Chí Long cúi thấp khuôn mặt già nua, sau mấy lần do dự, tiếp tục yếu ớt : "Bây giờ chú thấy con như vậy, có địa vị cao, lại có khí chất phi phàm, chú còn điều gì lo lắng, chỉ là chú ở trong tù, gần đất xa trời, trong lòng vẫn còn vướng mắc bỏ xuống được, chính là Khả Hinh ..."
      "... ..." Trang Hạo Nhiên nhất thời vội vã nhìn về phía Đường Chí Long.
      Đường Chí Long nặng nề thở gấp, hơi thở đau đớn, buồn bã kiềm chế : "Phải biết rằng, người làm cha mẹ , luôn hi vọng con của mình có thể vui vẻ khỏe mạnh, hạnh phúc lớn lên... Chú đối với con như thế nào, đối Khả Hinh càng mong muốn hơn thế... Chỉ là gia đình con gia thế hiển hách, trong tương lai còn có nhiều người có thể mang lại hạnh phúc cho con, nhưng Khả Hinh vẫn luôn thân mình tự lo liệu, con đường này, dễ dàng, cũng dễ ... Người làm cha như chú vì Hoàn Cầu thể chăm sóc tốt cho con bé, càng cần tại còn trong tù, để con bé mình đơn. Con bé là người vì lý tưởng, có thể chịu đựng mọi phong ba bão táp, những cái lạnh cắt da cắt thịt, mỗi khi chú nhớ tới đứa con vô cùng hiểu chuyện này, trái tim đều đau đớn thành lời, con còn chưa làm cha, thể hiểu hết lo lắng này của chú… rất khổ sở.
      Ông cúi đầu, khuôn mặt run rẩy, nước mắt trào ra.
      "Chú... Chú yên tâm, con chăm sóc Khả Hinh tốt ..." Trang Hạo Nhiên lại lần nữa hứa hẹn.
      "Hạo Nhiên..." Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt buồn bã đầy nước mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nắm chặt tay , trái tim đau nhói, yếu ớt : "Con mới vừa , năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều gian nan vất vả, kỳ tất cả cũng thể sánh bằng lo lắng này của chú. tại hạnh phúc của Khả Hinh, chính là điều mà chú quan tâm nhất. Con bé là đứa con duy nhất của chú, là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện và hiếu thuận, con xem việc cha mình ở trong tù, con bé chút oán hận nào, từ năm mười hai mười ba tuổi đến đây, hiểu chuyện chỉ toàn chuyện tốt, chuyện xấu . Càng cần phải , khi bị mẹ bỏ rơi đều tự chăm sóc chính mình, có đôi khi qua năm mới, còn đến nhà hàng của trai rửa bát, rửa xong cũng được chị dâu lời cảm ơn. Có đôi khi, chú nhớ lại quá khứ, dạy dỗ con bé phải luôn làm việc phải có nguyên tắc, nhìn con bé cứ như vô tư cho như vậy, chú cũng tránh khỏi buồn bã, có phải chú dạy dỗ con bé sai rồi hay ..."
      Ông nhớ tới gian khổ mà con phải tự trải qua, kìm được lòng cúi đầu xuống, cả người co lại rơi lệ.
      Nước mắt Trang Hạo Nhiên lại chảy ra, kích động nhìn Đường Chí Long ngồi trước mặt.
      "Hạo Nhiên..." Đường Chí Long nắm chặt tay Trang Hạo Nhiên, kích động run rẩy, áy náy nghẹn ngào : "Trong quá khứ chú hối hận vì Hoàn Cầu mà trả giá, hôm nay chú ngồi đây cũng hề oán trách, hề hối hận, nhưng chỉ duy nhất điều làm chú có lỗi nhất chính là Khả Hinh . Con bé có thể được như ngày hôm nay, đều là con giúp đỡ nó rất nhiều, chú rất cảm ơn con. Cám ơn con làm bạn cùng che chở, càng cám ơn con từng vì con bé quan tâm đến tính mạng mình mà hết lòng quan tâm, thế nhưng hãy tha thứ cho chú ích kỷ... Tại đây, chú có chuyện muốn thỉnh cầu con ..."
      Trang Hạo Nhiên lập tức kích động : "Chú, chú có việc gì dặn dò cứ với con ..."
      Đường Chí Long rơi lệ ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong lòng do dự vạn phần, nhưng vẫn nặng nề : "Chú hi vọng con….rời xa Khả Hinh!"
      Trái tim Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt như bị đâm nhát, trong đầu lập tức nhớ tới mấy lần Đường Khả Hinh đối với tình của mình mà rụt rè, mà rơi lệ, trận đau đớn xông lên, hít thở thông nhìn về phía Đường Chí Long, thể tưởng tượng ra hỏi: "Vì sao? Chú... Tại sao chú muốn phản đối tụi con? Con... Con... Con có chỗ nào tốt sao?"
      Đường Chí Long thống khổ lắc lắc đầu, rơi lệ : " có, con rất tốt..."
      Hai mắt Trang Hạo Nhiên ngấn lệ, nhìn về phía người mà cả đời tôn kính, lại với mình, thể cùng Đường Khả Hinh cùng chỗ, đầu óc mê muội, cả người vô lực nên lời...
      Đường Chí Long lại đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ : "Hạo Nhiên... Xin con hãy tin tưởng chú, chú làm như vậy là có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng... Con hãy tha lỗi cho chú, hãy để chú ích kỉ lần này….Hãy rời xa Khả Hinh ."
      Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, Đôi mắt lóe ra lạc lõng cùng buồn bã, cúi đầu xuống, nuốt khan nơi cổ họng, mới lộ ra mấy phần run rẩy vô lực : "Chú... Có lẽ chú biết, người Khả Hinh chọn ban đầu… phải là con."
      Đường Chí Long ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía đứa bé này.
      Trang Hạo Nhiên đau lòng kiềm chế nước mắt, ngón tay bấu chặt lên mặt bàn, yếu ớt : "Thời gian đầu ấy vừa mới vào tập đoàn Hoàn Cầu, người khác... Thiếu chút nữa vì người kia mà mất tính mạng... Con luôn ở bên cạnh ấy, rất nỗ lực mới kéo được ấy trở về... Bởi vì ấy rất ngoan, cũng nghe ai , biết rất đó là ngõ cụt, vẫn rất quật cường bước , đến mức đầu rơi máu chảy vẫn lùi bước. Con làm , luôn rất lo lắng nhưng đối với ấy lại có biện pháp.Chú biết , có lần bởi vì tình cảm mất mác, buổi tối liền trở về nhà, trời mưa, ấy đứng giữa phố xá sầm uất chơi trò kẹp gấu bông. Con nhìn bóng lưng đơn của ấy, trái tim của con rất đau."
      Trái tim Đường Chí Long cũng tê rần, im lặng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
      Trang Hạo Nhiên cười khổ cúi đầu, khuôn mặt run rẩy, nước mắt lại rơi xuống : "Khi đó, con đứng phía sau ấy, để cho ấy gắp từng con gấu bông trong chiếc tủ thủy tinh lên. Thời điểm đó, con phát ấy mềm mại đáng thương làm cho người đau lòng. Nhưng chính là bởi vì đau lòng, nên chỉ tiếc rèn sắt thành thép(*), con đường ấy trong quá khứ, má trái trọn vẹn, làm cho ấy e dè cùng thống khổ, nếu như con thể cho ấy nghiệp cùng lòng tin, ấy lấy cái gì để người có thân phận hiển hách kia. Nhưng hôm sau chính là ngày lần đầu tiên trong đời con muốn bỏ rơi ấy."
      (*): Ví như việc cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
      Đường Chí Long khẩn trương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
      Trang Hạo Nhiên áy náy ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long, xin lỗi nghẹn ngào ; "Con rất xin lỗi, chú... Con quan tâm, chăm sóc, thương Khả Hinh ngay từ ban đầu, thậm chí về sau còn muốn tìm ấy, muốn bỏ rơi ấy. Bởi vì những người mạnh mẽ kiên quyết như con, chấp nhận nhân viên như vậy."
      Đường Chí Long gật đầu hiểu ra.
      Trang Hạo Nhiên lại nhớ tới những việc Đường Khả Hinh làm sau đó, chậm rãi cười, yếu ớt : "Nhưng con phát , khi chứng kiến người có phẩm chất tốt, thời gian bị toàn thế giới vứt bỏ, ấy có vứt bỏ chính mình hay . Kết quả cũng có, rất ngoan ngoãn và thành khẩn xin lỗi con, mỗi sáng sớm đều cùng con chạy bộ, bên chạy bên khóc, vừa cười vừa cầu xin tha thứ. Khi đó con đứng đỉnh núi, nghĩ đến chú từng , khi người đứng ở đỉnh cao nhất của thế thới, con phải nhanh chóng xuống núi, thế nhưng khắc kia, con vẫn đứng tại đấy, cũng vội vã xuống núi, bởi vì có tuy khó khăn nhưng rất nghiêm túc leo lên sau con..."
      Hai mắt Đường Chí Long lại tràn đầy lệ.
      Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Chí Long chậm rãi mỉm cười, nước mắt lại kích động chảy xuống, : "Chú, thân là tổng giám đốc của Hoàn Cầu, đối mặt với những nhân viên có hoàn cảnh khó khăn như vậy, như vậy khắc khổ công nhân, lẽ ra phải cho ấy cơ hội, bởi vì lý tưởng đối với số người, chính là có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc là có đủ cơm ăn áo mặc và xây dựng mối quan hệ hạnh phúc. Thế nhưng khi đó, khi con nhìn thấy ấy tay chống gậy, cúi người thở dốc khi lên đến nơi, con hiểu ... Thời khắc đó, ấy muốn chinh phục thế giới. Là con.....”.
      Đường Chí Long đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
      Trang Hạo Nhiên đè nén tậm trạng, nặng nè thở hổn hển, mới tiếp: "Con mệt mỏi đứng ở đỉnh núi, nhìn ấy ngẩng đầu nhìn về phía con, lộ ra nụ cười vui vẻ và cảm động, con hiểu... bé này dùng chân thành, kiên kiết, dũng cảm, chăm chỉ của mình chinh phục được con. Từ khi đó, con bắt đầu hiểu ra, thân là vị tổng giám đốc, lẽ ra phải vươn tay giúp đỡ trước mặt này... Đem tư tưởng cùng tinh thần chú dạy cho con, giúp đỡ ấy tiến xa hơn nữa. Thế nhưng ... con lại làm gì cả”

      P/s: ai mún đọc trước 50 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả hãy liên hệ gmail : [email protected]
      Đường Chí Long ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
      Trang Hạo Nhiên cúi đầu cười khổ, yếu ớt : "Con hi vọng... ấy luôn ở phía trước con."
      "... ..." Đường Chí Long lặng lẽ nhìn .
      Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long, nặng nề nuốt khan nơi cổ họng, yếu ớt : "Con muốn giúp ấy đối mặt với ánh sáng mặt trời, con ở phía sau giúp ấy chắn mưa chắn gió, nếu như có ngày, ấy đau khổ, quay người lại con vĩnh viễn đứng phía sau chờ… bao giờ rời .”
      xong mà cả người run run, nước mắt rơi xuống.
      Đường Chí Long chấn động ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
      Trang Hạo Nhiên run rẩy vươn tay, nắm chặt hai tay Đường Chí Long, thống khổ đau lòng rơi lệ ; "Chú... Khả Hinh từ khi vừa mới bắt đầu, cho đến tại... Kỳ thực cũng lựa chọn con... ấy vẫn luôn thân mình, bất kể là ở Hoàn Cầu, hay là ở nước , con đau khổ đuổi theo, còn ấy vẫn luôn mình đơn kéo hành lý về phía trước, hề cho con nửa cơ hội, cũng cho chính mình cơ hội... ấy đến Cambridge, biến phòng ăn đầy bụi bặm chịu nổi rực rỡ hẳn lên, đến phòng ăn bách hợp bây giờ trở thành cảnh quan nổi tiếng, tất cả đều là nỗ lực cố gắng của Khả Hinh . Con làm được chuyện gì...Chờ khi con tìm được ấy, ấy thành thục cùng xinh đẹp đứng trước cửa phòng ăn nhìn con. ra rất nhiều người đều con vì ấy làm rất nhiều việc, thế nhưng có ai biết được, ấy dùng thông minh dũng cảm của mình, làm con cảm động…Chú... Chú phải tin tưởng Khả Hinh... ấy là người có thể mang lại hạnh phúc cho chính mình và mọi người. ... Chú hãy tin Khả Hinh, cũng hãy tin con."
      Đường Chí Long trận thống khổ nức nở khóc.
      Trang Hạo Nhiên hết lời, lại cúi xuống, lặng lẽ run rẩy nắm chặt hai tay Đường Chí Long, thống khổ cầu xin: "Chú, con tuyệt đối kính trọng chú, chú giống như cha của con, cuộc đời con được chú dạy dỗ như vậy dễ dàng, thế nhưng con đối với Khả Hinh..."
      cúi đầu chịu đựng, yên lặng rơi lệ, nức nở : "Con đối với Khả Hinh... rất ấy... Con vì theo đuổi ấy, qua vô số con đường, có lẽ trong tương lai, cũng nhất định có được tình cảm của ấy. Thế nhưng con rất cảm ơn ông trời cho con cơ hội, để con được dõi theo ấy. Có đôi khi đứng phía sau, dõi theo bóng lưng ấy, kiên định mà hạnh phúc, loại gần gũi này hề dễ dàng. Hai chúng con được tới ngày hôm nay, ấy vẫn như cũ còn chọn, còn con vẫn nỗ lực. Mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần ấy hạnh phúc, con có thể để cho ấy lựa chọn. Cũng xin chú cho con cơ hội để theo đuổi..Cho chúng con cơ hội."
      Đường Chí Long nghe lời này, lòng đau như dao cắt, nên lời, chỉ có thống khổ rơi lệ.
      Trang Hạo Nhiên xong, lại cầm lấy hai tay Đường Chí Long, đau khổ cầu xin: "Chú tin con, con nhất định chăm sóc Khả Hinh tốt, chúng con nhất định thương nhau, cùng chung suy nghĩ và tâm hồn, nắm tay nhau đến cuối cuộc đời. Đừng vào lúc này, mà tàn nhẫn cắt đứt oaạn tình cảm mà con và Khả Hinh vất vả mới tạo dựng nên. Con và ấy cùng nhau qua đoạn đường này dễ dàng. Chú biết cảm giác khi con nắm tay ấy, nhìn sắc mặt ấy tái nhợt , tính mạng có thể biến mất thế giới này, lúc đó trái tim con đau như dao cắt, còn có cảm giác sợ hãi, hận thể đem tính mạng cùng tất cả thâm tình của mình đổi cho ấy, chỉ cần ấy có thể sống tiếp dù chỉ chút thôi, loại đau đớn này, rất khổ sở."
      "Hạo Nhiên! !" Đường Chí Long nghe lời này, xót xa rơi lệ gọi : "Con là người lãnh đạo của Hoàn Cầu, bản thân ngồi cương vị cao, được vì tình cảm nam nữ mà ra những lời như vậy.! !"
      "Chú" Trang Hạo Nhiên lại cắn chặt răng, hai mắt ngấn lệ, thống khổ : "Đối với con, Khả Hinh chính là người con nhất, nếu như mất ấy, con còn sức lực để làm gì cả. "
      " là đáng thương ." Đường Chí Long cắn răng đau khổ rơi lệ.
      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên chậm rãi rời khỏi ghế dựa, nắm chặt nắm tay, quỳ mặt đất, thân thể run rẩy, kích động rơi lệ khẩn cầu : "Chú... Mong chú cho con và Khả Hinh cơ hội... Chú cho chúng con cơ hội ... Cầu xin chú ..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :