1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74: Cùng nắm

      Trong lúc đó, Tiểu Nhu hoảng sợ ngẩng đầu lên trợn to hai mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, muốn lắc đầu. . . . . .

      Tất cả mọi người đều vui mừng nở nụ cười, nhất là Trần Mạn Hồng, cả người vô cùng sảng khoái, lập tức cùng Tào Kiệt tiến lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cúi người thấp, : "Cám ơn Tổng Giám đốc! !"

      Tưởng Thiên Lỗi hơi cười : "Nên cám ơn Laurence tiên sinh."

      "Cám ơn Laurence tiên sinh!" Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt cùng tất cả nhân viên trong hầm rượu hưng phấn nhìn về phía Laurence cám ơn.

      Laurence cũng hết sức cao hứng nở nụ cười, mang bao tay trắng, cầm lên chai sâm banh năm 1996 của nhà máy rượu Tây Á, đặt ở trong tay xoay tròn 365 độ, quan sát nước rượu xanh nhạt bên trong chai, lúc này nhân viên phục vụ mỉm cười đẩy chiếc xe thức ăn tới, xe thức ăn để thùng đá màu đỏ, bên trong đựng viên đá hình vuông, Laurence đem chai sâm banh bỏ vào trong thùng đá, nhân viên phục vụ lập tức nhấn máy tính giờ thùng đá, cung kính hỏi: "Xin hỏi Laurence tiên sinh, thời gian ướp lạnh bao lâu?"

      Laurence hơi xoay người, nét mặt có chút thưởng thức, liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, : " nghe theo đứa bé này, 25 phút!"

      "Dạ!" Nhân viên phục vụ lập tức đè xuống nút điện tử 25 phút bên ngoài thùng đá!

      Mặt của Tiểu Nhu đỏ lên, cúi đầu, chột dạ dám lên tiếng.

      Laurence tự mình đến đến trước mặt của Tiểu Nhu, vươn tay vỗ bả vai của , : "Cố gắng cho tốt, tương lai nhất định trở thành nhân tài hiếm có."

      mặt Tiểu Nhu lộ ra vẻ mặt bối rối, xấu hổ đến hận được tìm động chui vào, nhưng lúc này dám biểu lộ ra, chỉ đành phải nhắm mắt, cúi đầu, vẻ mặt đau khổ : "Dạ! Cám ơn ngài khích lệ, tôi nỗ lực."

      Đường Khả Hinh đứng dán vách tường tại cửa, nghe những lời này, hai mắt dần dần đỏ lên, nhớ lại mình từng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, ngẩng khuôn mặt tươi cười rực rỡ, cởi xe đạp, chứa đầy mơ ước bay theo, thậm chí còn có thể cảm nhận được lúc ấy mình khờ dại, uống rượu đỏ, mùi vị còn lưu lại ở bên môi. . . . . .

      "Quản lý Trần và Giám đốc Tào phải chăm sóc đứa bé này cho tốt, tương lai phải dựa vào lãnh đạo xuất sắc của các người. . . . . ." Laurence xong, cùng Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười ra khỏi khu vực rượu đỏ. . . . . .

      Đường Khả Hinh cảm thấy bước chân của mọi người từ khu vực đỏ rượu dời ra ngoài, nhanh chóng xoay người, vội tiến vào trong giá ly núp. . . . . .

      Laurence và Tưởng Thiên Lỗi vừa mới ra, nhìn ly thủy tinh quý giá xinh đẹp ở trước mặt, dưới ánh đèn màu hồng, vô cùng trong suốt hấp dẫn, ông ta chợt cảm thấy vui vẻ, vừa về phía tủ ly sâm banh, vừa hỏi: "Gần đây phòng ăn Ngự Tôn có đưa tới ly sâm banh mới hay ?"

      Trần Mạn Hồng có chút căng thẳng quét nhìn xung quanh, suy nghĩ Đường Khả Hinh trốn ở nơi nào, nghe Laurence hỏi, liền mỉm cười : "Chuyên gia thiết kế Cảnh Đức vừa đưa tới tác phẩm mới nhất, ly sâm banh Ngọc Lan trắng, thiết kế dựa hoa ngọc lan trắng thay đổi màu sắc lãng mạn, cố ý thêm thân ly cao, càng thể phong cách cao nhã độc đáo của nó, còn có tác phẩm tâm đắc của chuyên gia thiết kế Hoàng thất quốc, ly sâm banh trong suốt hình ống sáo, quan trọng phía dưới đáy ly thiết kế hoa Lưu Ly màu vàng đầy sang trọng và thanh lịch. . . . . .

      "Hả?" Laurence khẽ đáp tiếng, cảm thấy hết sức hứng thú cùng Tưởng Thiên Lỗi về phía khu vực sâm banh, cố ý nhìn chút. . . . . .

      Đường Khả Hinh núp ở bên trong, cẩn thận lắng nghe đối thoại của bọn họ, biết Laurence và Tưởng Thiên Lỗi muốn tới phía này, ngay lập tức hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng khe khẽ di động bước chân, tới tầng giá ly cao hai thước khác ở xa hơn. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi và Laurence vừa vào trong, vừa khẽ bàn luận việc tuyển chọn chuyên gia pha rượu lần này. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngừng thở, tay bưng chặt miệng, quay lại có thể nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn, tiếp tục xoay người tiến đến gần chỗ của mình, trái tim của nhảy lên thình thịch, tiếp tục về phía trái bên tránh khỏi. . . . . .

      ngờ vừa muốn về phía trước nhưng nhìn thấy bên mặt Tưởng Thiên Lỗi xuất tại giá ly cuối phía bên phải, sắp sửa xoay người về phía mình, giật mình, vừa muốn xoay người, ngờ bởi vì xoay người quá mau, bả vai tránh khỏi đụng vào cái ly Tulip đối diện, trong đó có cái ly ngọc lan trắng đột nhiên đứng vững, ly thân nghiêng nghiêng rơi xuống. . . . . .

      "A!" Đường Khả Hinh khẽ kêu tiếng, theo bản năng đưa hai tay ra, muốn chụp lấy cái ly thủy tinh, ngờ sau lưng chợt ấm áp, có người ở phía sau nhanh chóng ôm chặt mình, đồng thời vươn tay cùng với mình nắm chặt cái ly thủy tinh kia!

      Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, ngẩng đầu lên cũng dám lên tiếng, chỉ nhìn bàn tay bé của mình cùng cái ly sâm banh xinh đẹp, bị bàn tay rất xinh đẹp của đàn ông nắm chặt, ngay cả có thể nhìn thấy đồng hồ Omega bạch kim đeo tay , dưới ánh đèn màu hồng lóe lên ánh sáng kim loại. . . . . . trái tim của chợt nhảy dựng, hoảng hốt tựa vào trong ngực của , dám nhúc nhích. . . . . .
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75: Cánh cửa trí nhớ ( 1)

      Mọi người nghe tiếng động kinh ngạc vội vàng tới, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng sững sờ, hoảng sợ đến ra lời.

      Bên giá ly treo vô số ly thủy tinh trong suốt muôn màu rực rỡ. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, lạnh lùng cùng với đưa hai tay ra, nắm cái ly sâm banh ngọc lan trắng, thân thể tản ra hơi thở mạnh mẽ, giống như ba năm trước đây, bao quanh chặt! !

      Đường Khả Hinh căng thẳng tựa vào trong ngực của , hoảng sợ cứng ngắc thốt nên lời, chỉ nắm chặt ly sâm banh trong tay, nhìn ngón tay của bám chặt vào ngón tay của mình, chiếc nhẫn ngón trỏ của lóe lên sắc màu lấp lánh, khỏi nhớ tới cái đêm nhiều năm trước, sau khi ép buộc hôn mình, vẫn muốn chờ người phụ nữ kia!

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, nắm chặt đôi bàn tay bé, hơi rũ mắt liếc nhìn tựa vào trong ngực. . . . . .

      Đường Khả Hinh thở gấp, nắm chặt trong tay ly sâm banh, cổ họng khô rát, theo bản năng cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của .

      Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi giống như dã thú phát ra ánh sáng vô cùng bén nhọn, lộ ra nghi ngờ cúi xuống muốn nhìn trước người. . . . . .

      Đường Khả Hinh cảm giác khuôn mặt kiên nghị của , sắp gần sát má phải của mình, thậm chí cảm thấy hơi thở của thổi ra khí nóng hấp dẫn, hoảng sợ trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nghiêng mặt sang bên lẩn tránh đưa mắt nhìn. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy hoảng sợ và trốn tránh, hơi thu lại ánh mắt nhưng vẫn ôm chặt , trầm giọng hỏi: " là ai? Tại sao cẩn thận như vậy?"

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy trong thân thể mình dâng lên luồng hơi lạnh lẽo . . . . . .

      "Tổng Giám đốc! !" Trần Mạn Hồng đột nhiên căng thẳng tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng nở nụ cười, : " ấy là nhân viên hầm rượu mới tới, hôm nay làm ngày đầu tiên, bởi vì nhát gan, kinh nghiệm chưa đủ, xin ngài tha thứ cho ấy! ấy làm việc cẩn thận như vậy, tôi nhất định dạy dỗ ấy tốt!".

      Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, hơi nghi ngờ : "Nhân viên hầm rượu? Xoay người lại!"

      Đường Khả Hinh hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn cái ly trước mặt, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, vẫn giống như nhiều năm trước, vô tình tàn nhẫn, hoảng sợ đến trái tim run rẩy, ba năm sống đầu đường xó chợ, từng lần đả kích tự tin của , vất vả mới từ kho hàng lạnh lẽo ra, nắm được tia nắng mặt trời, đây là công việc vất vả mới lấy được, gần với rượu đỏ như thế, gần khách sạn như thế, gần hy vọng của cha như thế, hai mắt của run rẩy lệ, biết chỉ cần xoay người, mình còn gì cả. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chặt bóng lưng của !

      Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, cuối cùng tuyệt vọng tay cầm chiếc ly, vừa muốn xoay người, lại nghe được bên ngoài truyền đến loạt tiếng bước chân gấp rút, sửng sốt.

      "Tổng Giám đốc!" Đông lo lắng tới, với Tưởng Thiên Lỗi: "Thủ tướng sắp đến, tại tới Thúy Trúc hiên rồi!"

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hơi nghiêng mặt nhìn Đông : "Nhanh như vậy?"

      Đông lập tức gật đầu : "Bởi vì thân thể của Tô Linh tiểu thư đột nhiên có chút khó chịu, có thể vừa mới ra biển bị cảm lạnh cho nên Thủ tướng hết sức lo lắng chuyện này nên đến trước!"

      Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, rất ăn ý cùng Laurence khỏi hầm rượu.

      Lúc Laurence khỏi, mỉm cười với Tưởng Thiên Lỗi: "Hôm nay ngài đột nhiên đến phòng ăn Ngự Tôn, làm cho những này đứa bé đều bị dọa sợ, thiếu chút nữa còn làm vỡ ly. . . . . ."

      mặt Tưởng Thiên Lỗi lên nụ cười, nghiêng mặt liếc mắt nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh vẫn run rẩy, mới cùng Laurence ra phòng ăn, trước khi , xoay người với Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt: "Hôm nay ở Ngự Tôn vô cùng vui vẻ, vất vả cho mọi người."

      "Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ, chúng tôi tiếp tục nỗ lực!" Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt đồng thời khom lưng cám ơn.

      Tưởng Thiên Lỗi nữa, chỉ hơi giơ tay cùng Laurence vào thang máy, Đông dẫn ba người thư ký, lập tức theo bên cạnh, bấm nút đóng cửa thang máy!

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt đứng ở trong thang máy, khom người cung kính : "Tổng Giám đốc, ngài thong thả!"

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại!

      Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt, nhất thời thở phào nhõm, lại nhớ tới màn nguy hiểm giữa Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, nhất thời tức giận, lập tức xoay người vào hầm rượu, nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như quả bóng cao xu xì hơi ngã mặt đất, cũng còn chút hơi sức, trán rịn mồ hôi lạnh, tức giận thở dài nhìn Đường Khả Hinh, khách khí : " biết, giữ lại là đúng hay sai! Hôm nay làm cho tôi cả ngày đều kinh hãi run sợ! Hi vọng sau chuyện này, tất cả đều gió êm sóng lặng, nếu , ai có thể bảo vệ cho ! ! nhớ kỹ đó! Muốn ở lại nơi này cẩn thận chút cho tôi!"

      Đường Khả Hinh còn chưa tỉnh hồn, nghe những lời này liền xin lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng tức giận khỏi hầm rượu, vừa mới bị thân phận cao quý của Tưởng Thiên Lỗi giống như bão quét ngang hầm rượu, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhớ tới lúc Tưởng Thiên Lỗi vào hầm rượu, được mọi người rầm rộ theo, khí thế vương giả như thế, mà trước đây ba năm mình và từng có đụng chạm như vậy, suy nghĩ chút cũng vô cùng nguy hiểm.

      thở dài hơi tựa vào giá ly nhắm mắt lại, muốn tỉnh táo lát. . . . .

      Bả vai bị người vỗ!

      "A!" Đường Khả Hinh lập tức ngã ở bên cạnh cái ly, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Nhu trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn mình, thở phào nhõm, lau mồ hôi trán, : " làm tôi sợ muốn chết."

      Tiểu Nhu nghiêm mặt, rất nghiêm túc đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn giống như nhìn quái vật!

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn thấy ánh mắt kì quái của Tiểu Nhu, liền có chút kiêng kỵ vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên má trái của mình, lo lắng phải Tiểu Nhu phát ra cái gì chứ. . . . . .

      ". . . . . . Rốt cuộc là ai?" Tiểu Nhu hạ thấp giọng, nhìn Đường Khả Hinh, thần thần bí bí hỏi.
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    3. heo điên

      heo điên New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      6
      yueeeeeee...lần đầu tiên giật đc temmmmmmm!!!! truyện qá gay cấn...cám ơn các nàng edut rất nhìu <3 <3

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 76: Cánh cửa trí nhớ (hai 1)

      Tiểu Nhu nheo mắt cười : "Tào Ngọc Tinh!"

      "Tào Ngọc Tinh?" Đường Khả Hinh nghĩ lại chút, tiếp tục hỏi: "Chính là người. . . . . . quản lý bộ phận sảnh tiệc hả?"

      Tiểu Nhu vội gật đầu, giả vờ thần bí cười : "Nếu mà tôi đoán lầm, tại nhất định ấy tới bộ phận sảnh tiệc khoe khoang rồi! Tôi và đánh cuộc mười ngàn đồng!"

      Đại sảnh khách sạn, thang máy ầm ầm mở ra!

      Trần Mạn Hồng giống như nữ hoàng, phong tình vạn chủng nhưng vô vàng khí thế bước chân rất tao nhã bước ra, theo phía sau là ba trưởng kíp Cát Lệ, Văn Chi, Tiểu La, cùng nhau nghênh ngang tới bộ phận sảnh tiệc. . . . . .

      đồng nghiệp bộ phận quầy lễ tân, bộ phận phòng khách nhìn thấy Trần Mạn Hồng ra thang máy, mặt rạng rỡ cũng bắt đầu rối rít . Cho nên , khách sạn bao lớn? Sau khi Tổng Giám đốc và Laurence khen Tiểu Nhu, trong chớp mắt, tin tức này giống như dòng điện, lan tràn khắp tất cả các bộ phận của Khách sạn Á Châu, Tổng Giám đốc đến phòng ăn Ngự Tôn, khen thưởng phòng ăn Ngự Tôn, thậm chí bởi vì nhân viên biểu xuất sắc, mỗi nhân viên tăng lương 10%, tháng này mỗi người còn có năm ngày nghỉ! ! Tin tức này, khiến cho nhân viên khách sạn rối rít giật mình, cũng hâm mộ! ! Thậm chí bọn họ bắt đầu đồn đãi, người lau ly phòng ăn Ngự Tôn cũng có thể trả lời câu hỏi khó của Laurence, thậm chí chọn lựa rượu sâm banh kết hợp với món ăn làm Laurence hài lòng! ! Có thể nghĩ, quản lý phòng ăn ngự tôn là nhân vật lợi hại dường nào!

      Đại sảnh bữa tiệc!

      Còn cách bữa tiệc tối giờ, có tân khách lục tục bắt đầu tới khách sạn, ở phía sau vườn hoa khách sạn thiết kế phòng trang nhã, có thể quan sát cảnh đẹp trời chiều nổi tiếng tại Khách sạn Á Châu. . . . . . Tào Ngọc Tinh và Lưu Nhã Tuệ ở đại sảnh xa hoa lầu hai gần hai ngàn thước vuông, trái phải bận rộn, lát căn dặn nhân viên, đem Hoa Bách Hợp đặt mỗi bàn tiệc trong phòngc, lát căn dặn nhân viên, lấy thước điện tử toả nhiệt dài quét ngang khăn trải bàn ăn màu vàng, bề bộn dàn xếp, cũng nghe phía bên ngoài giọng trong trẻo truyền đến: "A! ! Rất bận sao!"

      Tào Ngọc Tinh và Lưu Nhã Tuệ ngừng lại động tác trong tay, nhìn thấy Trần Mạn Hồng hăm hở ôm vai, dẫn ba trưởng kíp, nở nụ cười chiến thắng tới.

      "Quản lý Trần!" tất cả nhân viên đại sảnh bữa tiệc nhìn thấy Trần Mạn Hồng tới, rối rít đứng tại chỗ, khom lưng chào hỏi!

      "Ừm!" Trần Mạn Hồng nở nụ cười đắc ý, giống như nữ chủ nhân của khách sạn này, quét qua trận gió, hết sức hết sức phách lối tới trước mặt của Tào Ngọc Tinh, ôm vai, ngẩng đầu lên nhìn .

      Dĩ nhiên Tào Ngọc Tinh nghe được tin tức hôm nay Tổng Giám đốc đến nhà hàng của dùng cơm, Tào Ngọc Tinh hừ lạnh tiếng, nhướng mày nhìn Trần Mạn Hồng : "Thế nào? có chuyện à?"

      "Biết hôm nay bữa tiệc của Thủ tướng, Quản lý Tào rất bận nên cố ý tới hỏi thăm, aiz, phải biết, lúc nảy Tổng Giám đốc ở nhà hàng chúng tôi dùng cơm, chúng tôi cũng rất bận rộn! ! may là Tổng Giám đốc ấy hài lòng, rất vui vẻ, thưởng cho tất cả nhân viên ngự tôn, mỗi người tăng lương 10%! ! Còn có năm ngày nghỉ! Aiz! Cuộc sống này làm như thế nào đây? Nhiều ngày nghỉ như vậy, quen!" Trần Mạn Hồng xong, liền khẽ cắn môi dưới, giơ lên mười ngón tay ngọc thon dài của mình, nhịn cười, nhìn xung quanh.

      Nhã Tuệ hơi mỉm cười nhìn bộ dáng của bạn thân, như hiểu được, lắc lắc đầu, có cách nào bắt bí .

      Tào Ngọc Tinh tức giận đến mặt cũng thay đổi, nắm tay kêu lách cách vang dội, cứng rắn nở nụ cười, nhìn : "Cho nên tôi , lúc ấy phòng ăn ngự tôn của các người, tiền lương thấp như vậy cũng nên tìm thời gian đề nghị thay đổi rồi. Phần thưởng này của Tổng Giám đốc, tới đúng lúc để giữ cho các người có chút mặt mũi xuống thang, nếu , đến lúc đó quản lý đề nghị muốn tăng lương, lại bị phản bác tốt rồi ! , tiền lương nhân viên bộ phận sảnh tiệc của chúng tôi cao hơn nhà hàng các người 20%, tự nhiên chúng tôi khổ cực chút cũng dễ hiểu a! Hôm nay khó thấy đến thăm tôi, Quản lý Trần, có muốn thăm quan chút hay , tôi phải dẫn dắt đội ngũ to lớn tổ chức bữa tiệc long trọng cho nguyên thủ quốc gia như thế này, chỉ điểm chút?"

      Trần Mạn Hồng trừng lớn con ngươi nhìn , tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo!

      Tào Ngọc Tinh có chút kỳ quái nhìn sắc mặt Trần Mạn Hồng thay đổi, nhịn được cúi đầu nở nụ cười, : "Ôi chao! xin lỗi, xin lỗi, Quản lý Trần! Tôi cũng quên mất, từ trước đến giờ cũng có chủ trì bữa tiệc lớn nào chứ? Đây phải là làm khó sao? Cho nên tôi , có bao nhiêu đầu đội bao nhiêu mũ, có việc gì người buông lỏng chút, đừng đắc ý khắp nơi! !"

      Trần Mạn Hồng tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung nhưng vẫn cứng rắn nặn ra nụ cười, : "Giám đốc Tào mình ngày phải kiếm tỷ bạc, là quý nhân bận chuyện a, tôi nhớ nhân viên nhà hàng chúng tôi, trong vòng năm ba lượt tăng lương! Nhưng bộ phận sảnh tiệc của các người có tăng lương ba năm rồi? Cho nên tôi , cuộc sống sợ khởi đầu thấp, chủ yếu nhất phải . . . . . Phải có tiến bộ! !"

      Tào Ngọc Tinh cắn răng cái, trừng chặt !
      Nhược Vânheo điên thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 76: Cánh cửa trí nhớ (hai 2)

      "Ôi chao!" Trần Mạn Hồng cố ý thèm để ý đến ánh mắt của , đột nhiên hỏi: "Tôi đột nhiên cảm thấy hơi đói rồi, hôm nay ăn cái gì vậy?"

      Cát Lệ giống như nuốt phải trứng đà điểu trong cổ họng, mặt cũng đỏ lên dám lên tiếng!

      "Tôi hỏi hôm nay ăn cái gì?" Con ngươi của Trần Mạn Hồng đột nhiên lóe lên!

      Vẻ mặt Cát Lệ lập tức đau khổ : "Ăn....Gà kho, gà xào cay, gà xé phay, gà dầu hành, gà hấp rượu...."

      Trái Gà, phải Gà, làm cho Tào Ngọc Tinh giận xanh mặ, nhìn chòng chọc Trần Mạn Hồng!!

      Trần Mạn Hồng vẫn tự nhiên ôm vai, nghe tên những món ăn, xong lời cuối cùng, sững sờ, nhìn Cát Lệ : " còn quên món!"

      "À?" Cát Lệ ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng.

      Trần Mạn Hồng nhất thời xoay người nhìn chằm chằm Tào Ngọc Tinh, vươn tay chém cái ở trước mặt , mới : "Gà luộc a!!"

      Tào Ngọc Tinh nổ tung phổi!

      " quấy rầy , đói bụng rồi!" Lúc này Trần Mạn Hồng mới ôm vai, xoay người uốn éo lắc mông khỏi!!

      Ánh mắt Tào Ngọc Tinh như tóe lửa nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Mạn Hồng, cắn răng nghiến lợi : "Trần Mạn Hồng, chờ đó cho tôi! Người đâu!"

      "Dạ!" Trợ lý của Tào Ngọc Tinh lập tức tiến lên, đáp lời.

      "Tra chút, con bé chết tiệt hôm nay trước mặt Tổng Giám Đốc và Laurence tiên sinh giành công là ai!!" Tào Ngọc Tinh thừa dịp Nhã Tuệ tới bên kia, thu xếp chai sâm banh nhân viên đặt xuống ngay ngắn, ngầm ra lệnh căn dặn!

      "Dạ!"

      Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra, đồng nghiệp sảnh tiệc tới, nhìn vè phía Tào Ngọc Tinh : "Quản lý Tào, Giám đốc và quản lý các bộ phận cùng trưởng bộ phận giám sát, bộ phận vệ sinh, năm phút sau tới sảnh tiệc để kiểm tra tình hình sảnh tiệc lần cuối!"

      "Tốt!" Tào Ngọc Tinh và Nhã Tuệ nhìn nhau cái, lập tức vỗ tay, hỏi tất cả nhân viên: "Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?"

      "Chuẩn bị xong!" Tất cả nhân viên đứng ở các nơi gật đầu!!

      "Mỗi người vào vị trí của mình !" Tào Ngọc Tinh dứt lời, liền căn dặn tất cả nhân viên đứng ngay ngắn tại chỗ của mình, nghiêm túc chờ!!

      Mọt loạt tiếng bước chân có tiết tấu truyền đến!!

      Giám đốc Hoắc Minh dẫn quản lý các bộ phận mặc đồng phục màu đen của khách sạn, vẻ mặt nghiêm túc vào đại sảnh bữa tiệc tráng lệ, sau lưng là các nhân viên bảo vệ của khách sạn, còn có đặc cảnh, trong tay bọn họ cầm dụng cụ tinh vi, nghiêm túc quét tất cả các nơi kín đáo trong đại sảnh bữa tiệc, kiểm tra có loại vũ khí nguy hiểm hay , Giám đốc dẫn chúng quản lý nhanh chóng vào đại sảnh bữa tiệc, khắp tất cả phòng tiệc, nhanh chóng quét nhìn bàn ăn, khăn ăn được gấp giống như đóa hoa mẫu đơn, giữa bàn ăn Hoa Bách Hợp thuần khiết tươi sáng, vươn tay, dùng lòng ngón tay quét bàn ăn, nhìn có nếp nhăn dư thừa hay ....

      Vẻ mặt Tào Ngọc Tinh và Nhã Tuệ hơi căng thẳng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giám đốc, cẩn thận kiểm tra các nơi trong sảnh tiệc, rồi chậm rãi hỏi: "Nhân viên phục vụ bữa tiệc diễn tập lúc nào?"

      "Ba giờ chiều, năm giờ chiều, nửa giờ sau! Tất cả đều có sai lầm, cố!" Tào Ngọc Tinh lập tức báo cáo.

      Giám đốc nghe xong ngẩng đầu lên nhìn đặc cảnh và bảo vệ kiểm tra tất cả ràng, chuẩn bị điền vào sổ ghi chép của bảo vệ, liền gật đầu : "Vậy chuẩn bị bắt đầu !"

      "Dạ!" Rốt cuộc Tào Ngọc Tinh thở phào nhõm, nở nụ cười, lập tức cầm bộ đàm, : "Tất cả chuẩn bị, bữa tiệc chính thức bắt đầu, bộ phận lễ tân, bộ phận lễ nghi, bộ phận phục vụ, bộ phận an ninh, tất cả các đồng nghiệp, các vị vất vả!"

      "Nhận được!!" Đầu kia bộ đàm truyền đến tiếng trả lời của các bộ phận!

      Cửa chính phòng bếp ầm ầm mở ra!

      Phụ bếp trẻ bước nhanh vào, nhìn sư phụ : "Sư phụ!! Bữa tiệc bắt đầu rồi, phòng bếp chính mời ngài qua!"

      Lão Quách nghe xong liền ném khăn lông nóng, sửa sang cái mũ đầu bếp của mình, dẫn ba người phụ bếp cùng nhau chuẩn bị đến phòng bếp sảnh tiệc!!

      Bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, Đường Khả Hinh mình lặng yên núp ở trong hầm rượu, ánh đè pha lê chiếu xuống, cầm lên khăn lông sạch , đem những cái ly máy vừa mới rửa sạch, lau từng cái, vừa lau vừa nở nụ cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, còn năm phút nữa mình có thể tan việc nhưng vào lúc này, Tiểu Nhu đột nhiên loạng choạng xông vào, vừa khóc vừa về phía KHả Hinh cầu cứu : "Khả Hinh!!! Làm thế nào? Cứu tôi, tôi xong rồi!!"

      Đường Khả Hinh nhanh chóng để xuống khăn ăn và ly, lập tức đỡ thân thể của , quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Tiểu Nhu rơi nước mắt lã chã khóc : "Lúc nãy trợ lý của Laurence gọi điện thoại tới cho tôi biết, chút nữa bữa tiệc của Thủ tướng, muốn cho tôi tham gia hầu rượu!! Tôi làm thế nào? Tôi biết a!!"

      Đường Khả Hinh đột nhiên sửng sốt!
      Last edited: 11/2/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :