1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 799: Trao đổi dịu dàng
      Editor: Thùy Trang Nguyễn

      Hoàng hôn.
      Ánh chiều tà, đơn lạnh lẽo chiếu xuống núi Lục Lâm.
      chiếc taxi dừng lại trước ngôi biệt thự.
      Đường Khả Hinh đón những luồng gió lớn, xuống taxi, còn hiểu nghĩ về việc của Trang Hạo Nhiên, nặng nề chớp mắt, thở dài hơi. vô thức lấy điện thoại ra, ấn vào màn hình, tìm đến dãy số, số di động của Trang Hạo Nhiên, do dự hồi mới ấn gọi, có chút lo lắng nghe tiếng chuông vang lên...
      Sức gió càng lúc càng lớn, dường như trời sắp mưa.
      "Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được." tiếng vọng ra từ trong điện thoại.
      Đường Khả Hinh cất điện thoại di động, đứng trong gió, đau lòng cho người đàn ông kia. nhớ đến dáng vẻ mất mác hôm nay của , nghe chỉ có con cùng bà xã mới có thể đánh bại được mạnh mẽ của đàn ông. thở dài, tay tự chủ đặt lên bụng, hiểu ra số duyên phận, khó khăn.
      "Con đứng ở nơi này làm gì ?" giọng lạnh lùng truyền đến.
      Đường Khả Hinh lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn Thầy trở về, vừa xuống xe, vừa nhìn mình hỏi, lập tức cười rộ lên : " có gì! Con suy nghĩ số việc!"
      Vitas để ý đến , lạnh nhạt về phía trước.

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng sư phụ, biết ông còn tức giận, nhưng vội vàng lấy lòng cười : "Thầy, hôm nay con nấu cơm! Con nấu cho thầy bàn tiệc.!"
      Vitas vẫn lên tiếng.
      Cửa phòng mở ra .
      Đường Khả Hinh nhanh chóng tắm rửa sạch , thay bộ đồng phục người, mặc quần đùi ,áo cộc đều màu trắng, tóc buộc thấp hai bên. Từ trong tủ lạnh lấy ra năm con tôm lớn, bỏ vào nồi luộc chín, rồi mới lấy cà chua, tỏi rồi các gia vị khác. Sau đó nhanh chóng lấy ra con cá biển, lấy dao chặt vài nhát, rồi lột thịt, đem thịt cùng xương tách ra, nhanh chóng thái lát từng miếng, nhanh nhẹn nhúng vào bột, cuộn lại, cắm thêm mấy cuống hành trắng vào giữa, bỏ vào bát dầu ô liu, sau đó gắp lên cho vào trong chảo rán lên, mọi việc làm đều thuần thục.
      Vitas tắm xong, thay bộ thể thao màu đen, vẻ mặt lạnh lùng xuống tầng.
      Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười lấy đĩa lớn, ở giữa trang trí mấy bông hoa violet, mới hướng về phía thầy : "Thầy! Chuẩn bị ăn cơm thôi!"
      Vitas ngồi ghế sô pha đọc báo, vẫn lên tiếng.
      Đường Khả Hinh nhìn ông cười, tiếp tục xoay người, gắp những miếng cá vàng óng, mặt miếng cá trơn nhẵn, từng miếng từng miếng được đặt vào đĩa , sau đó cầm chai xì dầu, rưới lên mặt của cá, bày hết lên đĩa . Lại gọi: "Thầy, ăn cơm thôi!"
      Lúc này, Vitas mới đặt tờ báo xuống, lạnh lùng tới.
      Đường Khả Hinh lại mang ít thức ăn nguội, rau trộn, còn có canh gà, lần lượt để bàn. Sau đó mở nồi cơm điện, xới bát cơm nóng hổi để trước mặt thầy, lại lấy cho chính mình bát mới ngồi xuống, đưa cho thầy đôi đũa, mình đôi, rồi mới ăn cơm.
      Vitas im lặng lên tiếng, cầm đôi đũa lên, nhàng xúc miếng cơm, lại vươn tay gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, nhai.
      Đường Khả Hinh nâng mí mắt, liếc nhìn thầy cái, do dự hồi, vừa xúc miếng cơm vừa hỏi : "Sư phụ…trong mắt của thầy, Trang Hạo Nhiên là người như thế nào?"
      "Súc sinh!" Vitas xong, lại tiếp tục ăn cơm.
      "... ..." Đường Khả Hinh nhai cơm, nhìn về phía ông, cầm bát lên định múc cho ông ít canh, mới miễn cưỡng cười : "Ngoài súc sinh ra, có suy nghĩ gì nữa ạ?"
      "Súc sinh!" Vitas lại ..

      P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail : [email protected]
      "Ôi! Con chuyện nghiêm túc với thầy mà..." Đường Khả Hinh nhớ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên với mình những lời kia, dáng vẻ mất mác, lại tò mò hỏi: "Trước đây con và ấy có quan hệ như thế nào vậy?"
      " biết!" Vitas tiếp tục cầm cái thìa, uống canh.
      Đường Khả Hinh lặng lẽ liếc mắt nhìn sư phụ, biết khai thác được gì từ lời của ông, liền tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
      "Quá khứ nó rất thương con" Vitas thản nhiên cầm đũa lên, gắp miếng cá lên ăn.
      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Thầy : "Con cũng nghe như vậy, thế nhưng... ... Rất thương con sao?"
      "Umk..." Vitas nhàng khoan khoái nhai miếng dưa chuột, thong thả : "Lúc đó con vì làm nhiệm vụ, bị điều đến phòng ăn ở nước làm việc. Nó biết hành tung của con, Pháp tìm con ba tháng, sau đó đến Paris tìm đến Provence, nhất là ở Provence, nó dường như tin tưởng chắc chắn con thuộc về những phiến hoa oải hương nơi đây. Rồi có ngày trời mưa, sáng sớm nó cầm ảnh của con, còn có những bó hoa hồng, đặt dọc theo con đường đến quán ăn trong thị trấn để trước cửa mỗi gia đình, còn để lại câu tiếng Pháp là: “Nếu như mọi người phát xinh đẹp này, hãy đem bó hoa này đưa đến tay ấy, bởi vì ấy rất sợ đơn.”
      "... ..." Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn về phía sư phụ, hai mắt bỗng đỏ bừng, khẩn trương hỏi: " vậy sao? Tại sao ấy phải làm như vậy?"
      "Bởi vì con bị thương mà ra nước ngoài, nó yên lòng." Vitas .
      "Làm sao thầy biết được?" Đường Khả Hinh khiếp sợ hỏi.
      "Thầy có người bạn mở quán ăn thị trấn đó, lúc ông ấy lại với thầy đều tỏ vẻ khâm phục. rằng mới sáng sớm, trời lại mưa, mà cả con đường bày đầy những bó hoa hồng, còn có những tấm ảnh chụp của , thậm chí trong chiếc phong bì còn để lại bản đồ, và địa chỉ nhà bằng tiếng Trung, nó sợ con bị lạc đường .”Vitas lại yên lặng ăn , thản nhiên .
      "Về sau... Về sau có tìm được thầy?" Trái tim Đường Khả Hinh nhói lên, khiếp sợ nhìn về phía sư phụ.
      " tìm được..." Vitas yên lặng giải thích, : "Nó tìm con ba tháng, cuối cùng thất vọng trở về."
      Đường Khả Hinh đột nhiên co quắp, trái tim đau đến nên lời, nước mắt từng hạt chảy xuống.
      Vẻ mặt Vitas vẫn bình tĩnh : "Chuyện này, trong quá khứ con cũng hề biết..."
      Đường Khả Hinh rơi lệ, hít thở thông, hiểu sao lại đố kị với trong quá khứ kia, lại rơi lệ nhìn về phía sư phụ, sốt ruột hỏi: " thích nhiều đến như vậy?"
      Vitas thản nhiên cầm đôi đũa xúc cơm, vừa ăn vừa : "Vậy con cảm thấy như thế nào?"
      "Con biết..." Đường Khả Hinh chỉ cảm thấy rất đau lòng, nước mắt chảy xuống càng nhiều, lại nhớ tới dáng vẻ mất mác hôm nay của , còn có câu kia: “ Em biết, có biết bao nhiêu trân trọng duyên phận của chúng ta”
      "Con mất trí nhớ, thầy đoán rằng người đau khổ nhất chính là Hạo Nhiên " Vitas thẳng thắn : "Bởi vì nó theo con đến khách sạn, vẫn cầm tay con, cho tới bây giờ cũng chưa từng buông ra... Hướng dẫn con , thương con cho đến tận bây giờ... Thậm chí lúc sau khi con bị mất trí nhớ ba ngày, nó liền đứng bên ngoài phòng bệnh của con ba ngày, gặp mưa ba ngày, nghĩ đến nếu con xảy ra chuyện, chết... Lúc quay người, ta nhìn cũng thấy thoải mái..."
      Đường Khả Hinh ngừng co quắp khóc, nên lời.
      Vitas tức giận quay đầu, nhìn về phía học trò, nhíu mày hỏi: "Con khóc cái gì?"
      "Con biết!" Đường Khả Hinh chính là cảm thấy trái tim như bị xé rách, rất đau, nhớ tới người đàn ông kia, ở trong thị trấn , bày những bó hoa hồng, đau đớn vừa khóc vừa : "Con cảm thấy trái tim con đau quá ... Đau quá...”
      Vitas Lặng lẽ nhìn học trò của mình lúc lâu, mới nhíu mày ; "Ta nhận hai con là người Trung Quốc làm học trò của ta, đều làm ta phiền lòng. Đáng ra phải ngồi cùng chỗ, thảo luận về rượu đỏ, là những quãng thời gian rất đẹp. Thế nhưng lại thành ra như vậy, đánh mất, quên …Mất ký ức, cầm tấm bản đồ và hoa hồng, cũng thể trở về nhà được ."

      Đường Khả Hinh lại vô cùng thương tâm khổ sở rơi lệ.
      Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang ầm ầm.
      Mưa to kéo tới khắp cả núi rừng!
      Bên này, bên cạnh cửa sổ sát đất, có bóng dáng màu đen.
      Trang Hạo Nhiên thất thần ngồi chiếc sô pha màu trắng trong phòng khách, nhìn những hạt mưa to rơi mặt kính cửa sổ sát đất, những hạt mưa thi nhau chảy xuống. Trong tay cầm tấm ảnh, chính là tấm ảnh chụp trong hôn lễ của tào Kiệt, Khả Hinh khi đó như chú chim nép sát vào trong ngực , dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào nhưng cũng mang theo chút u buồn mà tươi cười. hiểu sao nở nụ cười, hai tròng mắt ngấn lệ, hàm chứa mấy phần tưởng niệm.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 800 đối thủ

      Buổi tối, mưa rất lớn.

      Đường Khả Hinh ăn cơm xong, cùng thầy ngồi sô pha ở phòng khách, xem ti vi...

      cuộn đôi chân lại, ôm dĩa dưa chuột hôm nay ăn còn dư, vừa ăn biết ngon cùng thầy xem snooker, vừa nghĩ bộ dáng mất mát hôm nay của Trang Hạo Nhiên , hiểu sao tâm tình bị xúc động, liền lấy điện thoại di động ra, lại trượt những dãy số, nhìn dãy số quen thuộc kia, suy nghĩ lâu, mới cắn răng lại ấn nút, gọi .

      Tiếng chuông liên tục vang lên...

      Đường Khả Hinh vừa ăn quả dưa chuột kia, vừa làm bộ vô ý nghe tiếng chuông kia, qua lúc vang, lại nghe câu kia nữa: Xin chào, số máy này liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau... nhanh chóng cúp điện thoại, nhớ lại bộ dáng mất mát kia hôm nay của , đoán chừng là tức giận mình mang thai, trong nháy mắt phồng má tức giận, ; "Ghét! ! Quỷ hẹp hòi! !"

      Vitas quay mặt sang, liếc mắt nhìn học trò cái.

      Đường Khả Hinh lên tiếng, cố ý chuyên tâm ăn dưa chuột, xem ti vi, nhìn thấy Higgins đối đầu với tuyển thủ người Áo Sullivan, liền thở dài hơi : " buồn chán a! Sullivan của Áo là thiên hạ vô địch, mà lại cách nào gây khó dễ được Higgins, đụng đến ta cũng được! đáng buồn!"



      "Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..." Vitas nhàn nhạt nhìn về phía Higgins với thói quen luôn luôn trầm ổn cầm gậy golf, dừng ở quả bóng, quan sát lúc , mới hạ gậy... Ông tiếp tục : " Trận thi đấu rượu đỏ lớn lần này, đối thủ mỗi người mỗi vẻ, có thời gian, tìm hiểu bọn họ chút, trong đó có vị đối thủ Italy, càng phải chú ý, cậu ta được xưng là Bacchus, đối với rượu đỏ có độ nhạy cảm trời sinh, dường như trong nháy mắt, là có thể vươn tay nắm lấy mùi vị của nó, người cuồng rượu đỏ.."

      Đường Khả Hinh trầm mặc nghe những lời này.

      “Lần này chỉ được chọn người giỏi nhất..." Vitas nhàn nhạt .

      Đường Khả Hinh đưa mắt qua, liếc về phía lão sư.

      Vitas để ý đến học trò , tiếp tục xem trận đấu, cảm thấy Sullivan kia tính cách quá nóng vội.

      mặt Đường Khả Hinh khẽ bộc lộ ý cười, hướng về phía thầy : "Thầy à! ! Con thường xuyên nghe người khen ngợi người khác! Nhưng rất ít khi nghe người tán thưởng con! Người , kiến thức cơ bản của con đủ, thiên phú cũng bình thường, vậy tại sao con có thể cho tới hôm nay? Con có điểm mấu chốt quyết định gì để thành công sao?"

      " biết xấu hổ!" Vitas quay đầu, nhíu mày nhìn về phía học trò .

      "Con thực thôi! Con so với người khác giống như thiếu chút nữa ..." Đường Khả Hinh thẳng thắn .

      Vitas chăm chú nhìn màn hình ti vi, do dự hồi, mới chậm rãi : " cái thế giới này, kẻ địch đáng sợ nhất, thường là kẻ mà biết tại sao thành công, mà lại thành công..."

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía thầy .

      Vitas có chút cam tâm tình nguyện quay đầu, nhìn về phía học trò , : " chính là loại người này! Năng lực và kiến thức của cùng hướng phía trước, đây là ám hiệu khó có được trong tư tưởng cao thủ."

      "... ..." Đường Khả Hinh mặt kìm lòng được lên nụ cười đắc ý.

      "Đừng vội cười! Thường thường loại người này, thất bại nhiều hơn! Bởi vì loại người này có trình tự quy tắc!" Vitas lại lần nữa đả kích học trò.

      "Cho nên người mới bảo con học tập tư liệu cơ bản về rượu đỏ?" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía thầy , nhớ tới phía dưới cuốn sổ ghi chép của mình là đống đống chữ ...

      "Đó là Hạo Nhiên giao việc học của cho tôi ..." Vitas lãnh đạm , ông tiếp nhận người học trò này, đều là Hạo Nhiên khẩn cầu mình lâu, cuối cùng trao đổi việc tâm đắc dạy dỗ nó, mới hạ quyết tâm thu nhận .

      " phải chứ?" Đường Khả Hinh nhịn được cười rộ lên .

      Vitas đối với lời lần, muốn lại lặp lại, tiếp tục xem ti vi.

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng này của thầy, nhịn được cười rộ lên, lại quay đầu nhìn về phía Sullivan kia lại thua ván, là quá thất vọng bất đắc dĩ ; "Con đánh so với ta còn tốt hơn!"

      Vitas lại bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía học trò.

      "Thực !" Đường Khả Hinh rất nghiêm túc nhìn về phía thầy!

      " đánh so với cậu ta tốt hơn, tôi kêu là thầy …”Vitas nhàn nhạt .

      "Ai... xấu hổ a..." Đường Khả Hinh nhịn được cười rộ lên, lấy thêm quả dưa chuột, đặt ở trong miệng gặm, thấy thời gian quảng cáo, liền nhịn được cầm điều khiển từ xa đổi kênh, nhìn thấy đài thể thao xổ vé số hôm nay, trực tiếp bấm qua, nhìn kênh tiếp theo... Thấy phim đài truyền hình Hàn nào đó, cái ót đột nhiên như bị thứ gì đó bắn trúng, hiểu nhớ tới hôm nay mua vé số... Kỳ thực Trang Hạo Nhiên nhất định trúng thưởng, đó là lừa ... sao có thể trúng thưởng?

      cũng cảm thấy khôi hài, tiếp tục đổi kênh ...

      Vitas cũng phản đối, tiếp tục tùy học trò chuyển cái gì, xem cái đó ... Bởi vì ông quy định học trò bình thường bận rộn , cũng phải đầu óc của nghỉ ngơi chút, tiếp xúc với vật bên ngoài , đẩy nhanh cân bằng trong tư duy của ...

      Đường Khả Hinh dường như có việc gì lại chuyển đài, bốn mươi ba kênh, chuyển tới bốn mươi hai kênh, hiểu quay lại kênh giáo dục, nhìn banh vải nhiều màu kia còn quay tròn trong cầu thủy tinh lớn, lại cảm thấy có chút buồn cười nghĩ: Ai, sao có thể trúng được chứ?

      Vitas nhíu mày nhìn banh vải đủ mọi màu sắc kia rất buồn chán quay vòng rồi lại quay vòng, người chủ trì kia ở phấn khởi giới thiệu, ông liền thở mạnh cái, quay mặt sang nhìn về phía học trò, : "Coi như là cho đầu óc nghỉ ngơi, cũng xem những thứ nhàm chán như vậy chứ? chút dinh dưỡng cũng có!"

      "Nghe giải nhất lần này ba trăm ngàn a! Có thể mua được rất nhiều vật phẩm dinh dưỡng rồi." Đường Khả Hinh nhịn được cùng thầy đùa.

      "... ..." Vitas lại gì nhìn học trò.

      P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail : [email protected]

      "Xem thôi!" Đường Khả Hinh nhịn được cười buông điều khiển từ xa, sau đó cầm dưa leo , lại cầm lên bỏ vào trong miệng cắn, vừa nhai vừa nhìn...

      "Cũng là bởi vì mỗi ngày đều ăn quả dưa chuột , cho nên mới nôn mửa thành như vậy!" Vitas lạnh lùng ôm vai, đành phải tiếp tục cùng học trò này bất đắc dĩ xem chương trình này.

      Giữa màn ảnh truyền hình MC, cầm microphone, lập tức vui mừng đứng ở trước ống kính, lên trái banh vải nhiều màu, 23! ! !

      Đường Khả Hinh đột nhiên cười, cầm quả dưa , cắn mạnh miếng ! !

      Quả cầu thủy tinh lại nhanh chóng xoay tròn, rồi quả banh vải nhiều màu lăn ra, mặt sáng lên: chữ số 28, người chủ trì tiếp tục mỉm cười cầm lên, giơ ở trước ống kính, hơi vung lên trái banh vải nhiều màu, để trước máy truyền hình cho người xem thấy ràng.

      "... ..." Đường Khả Hinh nhìn banh vải nhiều màu kia, lại hiểu cười, cầm dưa leo tiếp tục cắn.

      Vitas thở cái, thập phần buồn chán nhìn chương trình này.

      Banh vải nhiều màu tiếp tục lăn, sau đó nhảy ra vài chữ số: 12! !

      MC lại mỉm cười cầm lên banh vải, giơ lên số 12 banh vải nhiều màu, đưa lên trước máy truyền hình người xem nhìn.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe ra, chăm chú nhìn số 12, vẻ mặt bình tĩnh yên lặng nhai dưa chuột !

      Banh vải nhiều màu tiếp tục lộc cộc lộc cộc xoay tròn, liên tục nhảy ra 14 và 35! ! !

      Sắc mặt Đường Khả Hinh đột nhiên thay đổi , trong nháy mắt ôm đĩa dưa leo, đứng lên, nhìn chằm chằm màn hình TV kia, trái tim cơ hồ trào ra cổ họng, vẫn dám tin việc trước mắt mình thấy là thực, bởi vì sau hoàng hôn, mới cùng Nhã Tuệ chuyện điện thoại, muốn mua chiếc xe, thuận tiện cho việc học tập của mình... biết mua kiểu nào tốt , lại , đều là vấn đề tiền bạc ...

      Vitas hiểu ngẩng đầu, nhìn về phía thần sắc kích động kia của học trò, nhíu mày muốn cầm lên điều khiển từ xa đổi kênh! !

      cái chân nhắn xinh đẹp, đạp ở điều khiển từ xa, ai cũng cho động! !

      Vitas tay còn chưa có đưa đến, liền có chút kinh ngạc nhìn về phía học trò! !

      Đường Khả Hinh nặng nề thở dốc, đem hai ba thanh dưa leo, cùng nhau nhét vào trong miệng, đôi mắt trừng to sáng lên, nhìn banh vải nhiều màu kia thẳng lăn, quay rồi lại quay, quay rồi lại quay... Cuối cùng quả cầu thủy tinh kia dừng lại, nhảy ra ngoài banh vải nhiều màu, lăn về phía trước, tạm thời thấy con số lắm... lập tức nghiêng đầu muốn nhìn con số kia là cái gì, khẩn trương đến độ dưa leo trong miệng, nuốt trôi! !

      MC cười cầm lên banh vải nhiều màu, đưa về phía trước máy truyền hình cho mọi người xem, kêu to: "36! ! Khán giả nào may mắn có khoảng cách với ba trăm ngàn, càng lúc càng gần chưa ạ ?"

      Phốc! !

      Đường Khả Hinh cả miệng dưa leo toàn bộ đều phun ra hết, tròng mắt muốn rớt ra ngoài! !

      Vitas quả thực là thể nhịn được nữa ngẩng đầu, nhìn về phía học trò , hỏi: “ làm cái gì kích động như vậy? mua vé số?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, ôm chặt cả dĩa dưa leo kia, cư nhiên trong nháy mắt, có ý nghĩ hèn hạ, hi vọng đừng trúng tưởng, bởi vì trúng, mình ràng có thể tức chết...

      "Số cuối cùng! ! ! Giải thưởng lớn nhất toàn quốc! ! Lập tức mở ra! ! Ba trăm ngàn! ! Nó lọt vào trong tay ai đây?" MC cho hết lời, trong nháy mắt xoay người, giơ tay lên hướng hình cầu thủy tinh kia! !

      Quả cầu thủy tinh nhanh chóng chuyển động, bên trong rất nhiều banh vải nhiều màu, cũng theo đó mà chuyển động , tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên..

      Đường Khả Hinh khẩn trương nên lời, vừa ôm dĩa dưa leo kia, vừa mang theo ánh mắt nôn nóng , hi vọng chút nữa đừng hoa mắt! !

      Hình cầu thủy tinh ngừng xoay tròn, lộc cộc lộc cộc lộc cộc, lúc sau, rốt cuộc theo thời gian, tạm dừng lại, cửa mở ra, lăn ra banh vải nhiều màu, dọc theo ống thủy tinh, nhanh chóng hướng phía trước thẳng trượt đến, từng chữ số kia , nhìn lắm!

      Đường Khả Hinh khẩn trương ôm dĩa dưa leo, nhớ lại Tưởng Tuyết Nhi ngày đó đơn thuần tươi cười, còn tự tin ra những con số kia, lúc đó mình còn hiểu xem thường.. cắn chặt môi dưới, hai tay run run rẩy rẩy ôm dĩa thủy tinh kia, dường như hận thể đập bể nó, cuộc sống cho tới bây giờ cũng quá khẩn trương như vậy, trong lòng suy nghĩ, ba trăm ngàn a... Mình có thể ăn mấy đời a...

      nặng nề nuốt nước miếng, liều chết nhìn chằm chằm màn hình kia, ngừng với mình, cần khẩn trương cần khẩn trương! trúng, trúng ! trúng ! trúng! !

      "Tốt ! Chữ số cuối cùng, rốt cuộc cũng xuất ! !" MC thình lình cầm lên banh vải nhiều màu, trong nháy mắt hưng phấn giơ lên trước mặt mọi người, kêu to: "Chín! ! !"

      "A —————————————————— "

      Đường Khả Hinh phá tan huyệt Dũng Tuyền, kích động hối hận đến mức thét to, tròng mắt như muốn rơi ra, trơ mắt nhìn số 9 giữa màn hình kia, nhớ tới mình hôm nay gấp gáp mà đem vé số kia nhét vào trong ví tiền của Trang Hạo Nhiên, cổ họng lập tức uất ức mà nấc nghẹn, cả người cứ như vậy, ôm cả đĩa dưa leo, hôn mê bất tỉnh! ! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 801: Người đàn ông phong độ
      Editor: Thùy Trang Nguyễn

      Sáng sớm ngày hôm sau.
      "Huhuhuhu..." loạt tiếng khóc truyền đến từ chiếc xe con màu đen.
      Đường Khả Hinh liên tục rút ra những chiếc khăn giấy, lần rồi lại lần đưa lên lau nước mắt và nước mũi, trong đầu ngừng nhớ tới ba trăm ngàn kia, toàn bộ đều bị bồ câu cắp mất bay .
      " Khó trách người ta , người có tiền phong thủy rất tốt, giàu đời rồi lại đời, chính là vì vận may. Người có tiền, mỗi ngày đều trúng số độc đắc, còn người có tiền... Hu hu hu ..." hết lời, lại tiếp tục rút khăn giấy, lau nước mắt nước mũi của mình, bên cạnh là đống khăn giấy, tất cả đều là nước mắt của .
      Tài xế vừa cầm tay lái, vừa nhìn vào chiếc gương trong xe, thấy Đường Khả Hinh khóc lóc vô cùng thê lương, liền kỳ quái hỏi: "Đường tiểu thư... Có chuyện gì xảy ra với sao? khóc từ sáng sớm tới giờ, chúng ta còn phải đến Hoàn Cầu ."
      "Hu hu hu... Ba trăm ngàn..." Đường Khả Hinh bên cầm khăn giấy, bên khóc : "Đúng là cả đời tôi cũng sử dụng hết tiền bạc. Thế nhưng cái này giống phòng kim cương kia, đây là tôi kiếm được dựa vào thực lực của mình( biết xấu hổ ^^). Đó là máu và nước mắt. Suy nghĩ chút nếu tôi có ba trăm ngàn, tôi cũng cần mỗi ngày phải dậy sớm, buổi tối ngủ muộn, có thể nằm, ngồi, ngủ rồi ăn cơm, cuộc sống sau này tự do tự tại! Hu hu hu! Cứ như vậy mà mất ! Trang Hạo Nhiên đáng chết! có chuyện gì, cái gì mà kích động chơi đùa! Ngày hôm đó liếc mắt đưa tình cùng phụ nữ, cùng nhau khiêu vũ, muốn có phụ nữ chả phải là chuyện dễ dàng sao? Khẳng định so với việc em kiếm ba trăm ngàn còn dễ hơn! Hu hu hu! có phụ nữ, tại sao lại muốn em an ủi ! Đâu có chuyện gì liên quan tới em? Lúc đó tại sao đưa vé số cho em? Tại sao lúc đó em lại muốn cất vé số trong ví của chứ? Em ăn rất nhiều dưa chuột! Hu hu hu"
      xong, lại lấy thêm khăn giấy, lau mặt, rồi nức nở khóc.
      Tài xế đại khái hiểu được chút vấn đề, nhịn được vừa cười vừa chuyển động tay lái, chạy vào con đường lớn trong rừng phong hướng tới tập đoàn Hoàn Cầu, mới : "Có số chuyện, được định trước . Cái gì của mình sớm muộn gì nó cũng là của mình, còn cái gì phải là của mình mãi mãi cũng bao giờ có được."
      "Những lời như thế đều là lừa con nít ăn kẹo! Chẳng lẽ tôi theo đuổi có cơm ăn? Tôi sớm chết đói rồi! Hu hu hu! Ba trăm ngàn! Tạm biệt ngươi, cơ hội sau này ta gặp ngươi chắc rất khó khăn ..." Đường Khả Hinh lại khóc hu hu cầm khăn giấy lên, khóc lóc như mưa.
      Chiếc xe con màu đen dừng trước tòa nhà Hoàn Cầu!
      Tiểu Thanh dẫn hai người trợ lý, đứng ở chân cầu thang, mỉm cười chờ đợi.
      loạt tiếng khóc truyền đến.
      Các sửng sốt.
      Cuối cùng Đường Khả Hinh cũng nhớ tới phải đến công ty, sáng sớm hôm nay còn muốn mở hội nghị, liền nhanh chóng dùng khăn giấy lau khô nước mắt và nước mũi, sửa sang lại chiếc váy dài màu lục nhạt, giữa hông thắt chiếc dây lưng màu bạc, ra vòng eo thon gọn. đôi giày cao gót mười hai centimet màu trắng, nhàng bước xuống, cứ như vậy mang theo bao thương tâm khổ sở bước xuống xe.
      "Đường tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn về phía .

      " có chuyện gì!" Đường Khả Hinh nghẹn ngào , liền lau chiếc mũi đỏ bừng, nhàng sửa sang mấy sợi tóc trán, mới nhận lấy cặp văn kiện từ tài xế, vào tòa nhà Hoàn Cầu.
      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi bước ra từ tòa nhà chính tập đoàn Á Châu, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, hôm nay mặc chiếc váy dài màu lục nhạt vô cùng tao nhã xinh đẹp, tóc buộc cao đuôi ngựa, dừng bước lại.
      Đường Khả Hinh viền mắt đỏ bừng, vào đại sảnh, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, lập tức dừng bước lại, kính trọng gọi: "Tổng giám đốc..."
      Tiểu Thanh cùng hai trợ lý cũng nhanh chóng khom người chào.
      Tưởng Thiên Lỗi nhìn lâu vào đôi mắt đỏ bừng của , chiếc mũi cũng đỏ, liền nhíu mày hỏi: "Tại sao em lại khóc?"
      "Ách..." Đường Khả Hinh lại sụt sịt chiếc mũi, mới vội vã cầm khăn giáy lên, nhàng lau chút, mới ; "Xem... Xem phim, cảm động nên em khóc..."
      Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn về phía , khẽ cười ; "Mới sáng sớm xem phim?"
      "À” Đường Khả Hinh lúng túng lên tiếng trả lời.
      Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn lúc lâu, mới gật đầu ; "Vất vả cho em rồi."
      xong, liền cất bước về phía trước...
      Đường Khả Hinh hướng gật đầu, nhìn rời khỏi, mình mới muốn bước , suy nghĩ chút, liền kích động xoay người, nhìn về phía bóng lưng của Tưởng Thiên Lỗi, kêu : "Tổng giám đốc Tưởng?"
      Tưởng Thiên Lỗi nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía .
      "Xin hỏi..." Khuôn mặt Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi có chút lúng túng : "Xin hỏi em của lúc nào lại đến khách sạn Á Châu chơi vậy? Em và ấy lần trước cùng chuyện, cảm thấy rất hợp nhau, ấy còn giúp em nữa... Em nghĩ tự mình nên cảm ơn ấy..."
      Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn lúc lâu, mới cười ; "Nó Nhật Bản với mẹ rồi, đoán phải thời gian mới trở về”
      "À..." Đường Khả Hinh lập tức có hơi thất vọng.
      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đảo qua đảo lại, nhìn vẻ mặt mất mác của này, liền cười hỏi: " nghe trong khoảng thời gian này, Tuyết Nhi với em dãy số của vé số! Em trúng, hay là ?"
      Sắc mặt Đường Khả Hinh đột nhiên chuyển biến, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cười ha ha ; "Em... Em... Em mua! Sao em có thể mua vé số? Em tin vào vận mệnh lắm! Có số chuyện, được định trước . Cái gì của mình sớm muộn gì nó cũng là của mình, còn cái gì phải là của mình mãi mãi cũng bao giờ có được"
      tự nhiên.
      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong , nghĩ ngợi lúc mới mỉm cười xoay người .
      Đường Khả Hinh nặng nề thở ra, lại lần nữa nhớ tới ba trăm ngàn kia, nắm chặt khăn tay, muốn bóp chết Trang Hạo Nhiên...
      "Đúng rồi..." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên xoay người ở chân cầu thang, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười : "Bình thường có tình huống này, Tuyết Nhi tự nguyện ra dãy số của vé số, đều trúng thưởng. Thế nhưng nếu như hỏi lại nó lần nữa, nó mà ra, đều được tốt lắm... Nếu như lần sau em hiếu kỳ hỏi nó, cần đem toàn bộ gia tài ném vào đó, có rất nhiều người vì nó mà phá sản đấy ..."
      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mặt biết bày ra biểu tình gì, nhìn về phía ...
      Tưởng Thiên Lỗi cười xoay người, xuống.
      "Hu hu hu .." Đường Khả Hinh lại lấy thêm khăn giấy, vừa khóc vừa vào tập đoàn Hoàn Cầu.
      Tưởng Thiên Lỗi cởi ra chiếc cúc áo, ngồi phía sau xe, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh, nghe tiếng khóc nức nở vô cùng đáng của kia, nhịn được cười.
      Đông kích động nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tâm : "Tổng giám đốc, rất lâu rồi cười ..."
      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền thu lại nét mặt, nghĩ ngợi lúc, mới : " thôi….Về khách sạn."
      "Vâng!" Đông lập tức lên tiếng trả lời, dặn dò tài xế rời khỏi đây.
      Tòa nhà rượu vụ.

      P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail : [email protected]
      Phòng họp số , phịch tiếng cửa bị đẩy ra.
      Các nhân viên trong bộ phận rượu vụ, nhao nhao thảo luận về nhà cung cấp mới lần này, nghe thanh đẩy cửa ra, lập tức sửng sốt ngẩng đầu.
      Đường Khả Hinh vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm cặp văn kiện vào, phịch tiếng, đập văn kiện lên mặt bàn.
      Mọi người đều giật mình nhìn .
      Trong nháy mắt, Đường Khả Hinh mở phần văn kiện thứ nhất, hai tay chống lên mặt bàn, nhìn về phía các quản lý bộ phận, trưởng phòng, nhanh chóng : "Tôi tin các vị đều biết! ! Ở thị trường rượu đỏ trong quá khứ , giám định hương vị của rượu vang đều chịu ảnh hưởng bởi nhân tố chính trị! Có phải cảm thấy thể tưởng tượng hay ? Ngay cả khi chính mình nếm thử hương vị của rượu, đều phải chịu ảnh hưởng của người khác! !"
      di chuyển ánh mắt, tâm tình vui nhìn về phía mọi người.
      Tất cả đàn ông ngồi đây, đều hắng giọng ho khan, im lặng lên tiếng.
      "Lần này chúng ta tăng thêm nhà cung cấp mới! Tôi phát tuyên truyền có hiệu quả cao hơn thực lực của bọn họ!" Đường Khả Hinh lại tức giận nhìn về phía mọi người, nhanh chóng : "Tôi nghĩ ra, trải qua lần thử trước, tôi cho rằng các vị đều hiểu được thế nào để nâng cao cánh cửa của chúng ta! thế giới này, mỗi chuyện đều có tiêu chuẩn riêng của nó!! Hơn nữa, tiêu chuẩn nhất định phải càng ngày càng cao! ! Vì xã hội ngày càng phát triển! Hơn tất cả, thức ăn, rượu đỏ, bao gồm nghiệp khách sạn, theo thời gian đều là đếm ngược! là lựa ý hùa theo kết quả, đều phải chú ý đề cao nguyên tắc cùng cầu của mình. Dù cho có phải dừng bước lại, cũng phải đem bậc cửa dựng lên, chứ được gỡ nó xuống. Đừng cho người khác có có hội, có khe hở để chui vào!"
      "Lần này nhà cung cấp mới đưa rượu tới, chúng ta đều phải nếm thử, nếu thấy rượu quả tệ mới đưa ra đơn đặt hàng." Trưởng phòng rượu vụ nhìn mọi người đều im lặng, đành phải mở miệng .
      "Phải ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía ông, mỉm cười, : "Chỉ có cỏ dại, mới có thể ở giữa những khe hở để sinh tồn!"
      Trưởng phòng rượu vụ quay đầu, híp mắt nhìn .
      "Ba mươi hai vị rượu, có tám vị là trộn rượu Brandy ! ! Nhưng vị của nó người bình thường uống được!" Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn về phía mọi người tức giận : "Các vị lần này đặt đơn rượu có thể vội vã như vậy được ? Coi như là vì thành tích, cũng cần gấp gáp như vậy? Mùa hè vừa mới tới sao? Cách ngày chia chứng khoán, còn có mấy ngày ngày! ! Tiểu Thanh! ! Lần này ký hợp đồng tài chính là bao nhiêu tiền?"
      "Ba trăm ngàn!" Tiểu Thanh nhanh chóng !
      "Ba trăm ngàn! !" Đường Khả Hinh nghe thấy mấy chữ này, ruột gan đều đau kêu lên: "Các người xem ba trăm ngàn là quả trứng bồ câu sao? Vẫn là rau xà lách tốt hơn! nuốt liền nuốt! hái liền hái? có! !"
      "... ..." Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn xuống mặt đất, nghĩ ngợi, người này hôm nay có chuyện gì vậy?
      "Bắt đầu từ hôm nay! ! Gửi đơn lên quản lý phòng rượu vụ, cầu điều hai chuyên gia thẩm định rượu đỏ tới bộ phận rượu vụ của chúng ta , chịu trách nhiệm thẩm định rượu trong thời gian nhà cung cấp mới đưa rượu tới cho chúng ta! !" Đường Khả Hinh hết lời, nhanh chóng xoay người rời khỏi, bịch tiếng cửa đóng lại.
      Tất cả mọi người bị dọa cho sợ hãi, hôm nay có chuyện gì vậy?

      ***
      Đường Khả Hinh ngồi chiếc ghế da trong phòng làm việc của mình, nặng nề thở phì phò tức, nhớ tới ba trăm ngàn kia, lại đau lòng khóc rống lên, rút ra tờ khăn giấy, lại ngửa đầu khóc hu hu.
      Mấy người Tiểu Thanh kinh ngạc, nhao nhao đứng ngoài cửa, hiểu hôm nay là thế nào.
      Đường Khả Hinh cam lòng cắn chặt môi dưới, híp mắt nghĩ người này có biết hay chuyện chính mình trúng thưởng? ... ... có thể muốn số tiền kia! ! ! Bởi vì nghĩ rằng đó là vé số của mình.
      Ánh mắt của lập tức sáng ngời, trong lòng nghĩ: Đúng vậy, Trang Hạo Nhiên vẫn luôn là người đàn ông rất phong độ.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 802: chút ấm áp.
      Sáng sớm!

      chiếc xe Rolls-Royce dài màu bạc dừng ở trước cửa khách sạn Á Châu, trước xe có gắn hình thiên sứ bằng bạch kim, lóe ra ánh sáng cao quý đẹp mắt.

      Nhân viên tiếp tân nhanh chóng tới, tôn kính mở cửa xe.

      Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, bên trong áo sơ mi màu lam nhạt, để hở cổ áo, trước ngực cài bông hoa màu thẫm, khí chất tao nhã bước ra, mang theo chút hơi thở cao quý, hào quang tỏa ra bốn phía... Vẻ mặt lãnh đạm, nhấc cổ tay lên, nhìn thời gian, gần mười giờ 25 phút, liền cất bước về phía trước.

      chiếc xe con Rolls-Royce màu đen khác cũng dừng ở trước cửa khách sạn.

      Tưởng Thiên Lỗi thân mặc âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi cùng màu, để hở cổ áo, đón gió mát trong lành sáng sớm, vừa nghe Đông báo cáo lại nội dung hội nghị ghi, vừa về phía trước...

      Hai người ở trước đại sảnh khách sạn, đụng mặt nhau.

      Tất cả nhân viên làm việc ở đại sảnh, nhao nhao khom lưng gật đầu chào hỏi.



      Tưởng Thiên Lỗi hơi chút biểu lộ vài phần nghi hoặc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bình thường là người hoạt bát như thế, hôm nay xảy ra chuyện gì? Giống bị người khác cướp mất thời gian vậy, bộc lộ vẻ mặt nhàn nhạt, liền kỳ quái cười hỏi: "Cậu đây là xảy ra chuyện gì? Thiên hạ vô địch Trang Hạo Nhiên, cũng có ngày tinh thần tập trung như thế sao?"

      Trang Hạo Nhiên ánh mắt hơi chút lưu chuyển, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhàn nhạt cười : "Có nha! Trái tim có vài phần tốt. Sao vậy? Muốn mượn bờ vai của , để cho tôi dựa vào lát? Hay là... Hôn lưỡi?"

      "... ..."Tưởng Thiên Lỗi lập tức nheo mắt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dài hơi, qua, cậy mình cao hơn người ta 5cm, kéo bả vai ,: "Thiên Lỗi..."

      Tưởng Thiên Lỗi để ý đến , chỉ tiếp tục cất bước về phía trước.

      " có biết tôi tại sao vẫn muốn gọi cậu là trai ?"Trang Hạo Nhiên vừa về phía trước, đứng bên cạnh.

      "Bởi vì cậu có lễ phép..."Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời.

      " phải! Là vì ở trong lòng tôi, vẫn là dạng người, tôi nằm mơ cũng khát vọng, có thể vì sinh con ..."Trang Hạo Nhiên bước đôi chân dài tiếp, buồn chán kéo người kia về phía trước.

      Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, dừng bước lại, quay đầu nhìn người này.

      Trang Hạo Nhiên vẻ mặt đầy u buồn sâu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      "Cuối cùng là cậu cấu tạo từ cái gì? là cái gì cũng ra được! !"Tưởng Thiên Lỗi thấy có cách nào với người này.

      "Nếu tôi như vậy, tôi sao?"Trang Hạo Nhiên tiếp tục nhìn , sâu xa hỏi.

      "Cậu..."Tưởng Thiên Lỗi nháy mắt vươn tay, chỉ vào người này, nét mặt tức giận nghiến răng nghiến lợi, đúng là có biện pháp.

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, nắm tay , thâm tình mà mất mác : "Đấu với nhau nhiều năm như thế, toàn bộ đều là vì ..."

      Tưởng Thiên Lỗi run rẩy đẩy mạnh tay vai mình ra, ngưng mặt tức giận : "Tôi cảnh cáo cậu, Trang Hạo Nhiên! ! Trận thi đấu lớn sắp bắt đầu! Các tuyển thủ của câu và tôi đều được cử đến tham dự, đều muốn thể mình! Đừng quên ước định lúc trước, nếu người của tôi thắng! Cậu cút ra khỏi khách sạn Á Châu cho tôi! Nhìn cậu thấy phiền rồi!"

      "Chuyện dự án khách sạn dưới nước, tiến hành đến đâu rồi hả ?"Trang Hạo Nhiên hỏi .

      "Cậu phải CEO sao?"Tưởng Thiên Lỗi nhạo báng .

      Trang Hạo Nhiên nhàng bâng quơ nhìn về phía , : "Văn Phong ở trong tổ thiết kế của tôi, sử dụng những mánh khóe, làm cho rất nhiều công trình có cách nào tiến hành, cậu ta lại là người nhà của , làm phiền với cậu ta tiếng, có số việc, nếu làm quá mức, tôi liền bỏ liều quản nữa. Dù sao cậu ta đẹp trai như thế , mắng cậu ta ảnh hưởng tới hình tượng của cậu ta."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe ra!

      " a!"Trang Hạo Nhiên xong, vỗ bờ vai của , liền nhàn nhạt xoay người rời khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn về phía bóng lưng , nắm chặt quả đấm, mỗi lần đều như vậy, giữ chặt) chút việc, cũng chịu thả lỏng! !

      Cao ốc Hoàn Á! !

      Trang Hạo Nhiên mình mang theo cặp công văn, ra hoa viên sau khách sạn, bước qua đài phun nước trắng xóa, nhìn đài phun nước mềm mại muôn màu muôn vẻ như thẹn thùng, nước chảy róc rách, màn lãng mạn như vậy, chăm chú nhìn, chỉ là cảm giác mặt trời chói mắt, liền muốn về phía trước, lại vô tình nhìn thấy bãi cỏ xanh cạnh suối phun, có đóa hoa hồng màu trắng, rực rỡ thơm ngát mùi hương dưới ánh mặt trời, còn có phong thư màu hồng phấn...

      hơi chút giật mình, hiểu khom người xuống, đưa tay cầm lấy phong thư màu hồng phấn kia, từ bên trong rút ra tấm hình, ràng là ảnh chụp mình ở bàn làm việc, ánh mắt lưu chuyển, chăm chú nhìn mình trong ảnh chụp này, mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, khoác áo gile màu bạc, ngồi ở ghế sofa trong thư phòng cổ kính, quay mặt ngưng mắt nhìn về phía trước, có phần đẹp trai... hiểu ngẩng đầu...

      cơn gió , từ từ thổi đến.

      bãi cỏ xanh của suối phun, từng đóa hoa hồng màu trắng, chia ra đặt hai bên, tạo thành con đường đầy hoa hồng, kéo dài đến tận đại sảnh Hoàn Á...
      hơi chút giật mình, lại tiếp tục từ trong phong thư rút ra tấm thiệp mùi hương cỏ Lavender nhàng tỏa ra, mở ra, nghiễm nhiên là chữ viết xinh đẹp của Đường Khả Hinh, ôn ôn nhu nhu viết rằng: Đêm qua gió mùa thu mưa rào, nằm mộng, đứng ở trước rừng phong, dịu dàng đẹp ngọt ngào nhìn về phía trước... ta và ấy cùng hứa hẹn, khát vọng trao đổi với ấy chút dịu dàng, an ủi sưởi ấm cho người đàn ông kia, cầu nguyện cho mỗi ngày đều nở nụ cười đẹp trai mê người...

      Ánh mặt trời chói chang rơi xuống, giống như ánh sáng của Thiên đường, làm sáng các chữ viết xinh đẹp kia, từng đóa cỏ Lavender, dường như nhàng bay ra, quanh quẩn toàn bộ thế giới xung quanh.

      Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lưu chuyển, vẻ mặt mang theo vài phần kích động, nắm chặt tấm thiệp kia, dọc theo con đường hoa hồng trắng, về phía trước.

      Từ chính giữa đại đường kia, ba người nhân viên làm việc tại quầy lễ tân đến, mỗi người tay cầm đóa hoa hồng trắng, đều nhàng tươi cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cất bước tới, lãng mạn vui vẻ kêu to: "Tổng giám đốc! Chúng tôi ! !"

      Trang Hạo Nhiên nắm chặt phong thư, hơi chút giật mình nhìn về phía ba nhân viên tiếp tân thường ngày hay cùng mình đùa.

      Ba nhân viên tiếp tân lập tức lại bộc lộ nụ cười ngọt ngào, tay cầm hoa hồng, giơ về hướng Trang Hạo Nhiên! !

      Trang Hạo Nhiên vừa nhíu mày, cười như cười nhận lấy ba đóa hoa hồng kia, nhìn về phía các , suy nghĩ muốn làm chuyện quỷ quái gì đây.

      Ba đồng thời cúi đầu, thẹn thùng thần bí cười rời khỏi.

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn thoáng qua các , lại tiếp tục cầm tấm thiệp cùng hoa hồng, xoay người cất bước vào trong thang máy...

      Cửa thang máy mở ra.

      P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail : [email protected]

      Trang Hạo Nhiên vào, nghiễm nhiên phát , trong thang máy thủy tinh suốt kia, dán đầy ảnh chụp của mình, có lúc mình họp, thân âu phục đen, hai mắt sắc bén, hơi giơ bút máy trong tay lên, lại nhìn xuống ảnh chụp bên dưới, thân mặc sơ mi trắng, quần tây đen, ảnh chụp ngồi ở trước bàn làm việc, còn có ảnh chụp đứng ở trước cửa sổ sát đất, hơi thở mang theo vài phần sâu sắc, chăm chú nhìn phía trước, thậm chí còn có ảnh chụp mình thân áo sơ mi màu lam nhạt, quần tây đen, đứng ở trong phòng bếp, cắt dưa...

      Khuôn mặt đầy vẻ kích động nhìn những ảnh chụp này, đột nhiên nhớ tới rất nhiều thời điểm trong quá khứ, hiểu nâng mặt nở nụ cười.

      Thang máy nhanh chóng lên , đỉnh thang máy bỗng nhiên chiếu xuống cái chuông gió hình hoa hồng, ngay chính giữa chuông gió, in xuống nền thủy tinh vài ảnh chụp, tất cả đều là khi Trang Hạo Nhiên quay mặt, ảnh chụp rất đẹp trai, mà đa số đều là nhiệt tình đẹp trai tươi cười.

      Trang Hạo Nhiên đưa tay ra, nhìn chính mình trong tấm hình, lúc ngẩng mặt nhiệt tình cười, rất thoải mái vui vẻ, bất giác lại ngẩng mặt nở nụ cười...

      Thang máy rốt cục đứng ở tầng lầu phòng tổng giám đốc! !

      Khắp nơi hoa hồng trắng, trải dài ngay chính giữa trung tâm hành chính, cố tình được xếp đặt theo hình chữ, hương thơm toả khắp lãng mạn động lòng người! !

      Trang Hạo Nhiên kinh ngạc bước tiếp đến gần những đóa hoa hồng trắng mềm mại kia, bước tới, thấy kỳ quái chăm chú nhìn nơi xa...

      "Xin chào chú! ! !" loạt thanh non nớt đồng thời vang lên.

      Toàn bộ trung tâm hành chính, cư nhiên líu ríu hơn mười đứa bé đứng đầy, diện mạo đẹp ngọt ngào, đáng động lòng người, những bé gần năm tuổi linh hoạt khéo léo, tất cả các bé đều mặc váy trắng, đầu đội vòng hoa hồng trắng, khoác dải lụa mỏng dài, tay nâng quả cầu hoa hồng, tất cả đều thuần khiết non nớt đẹp ngọt ngào tươi cười, lại giống như chim vàng , giọng thanh thúy ngọt ngào, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Chú! Chúng con chú! ! Mong chú đừng buồn nữa! ! Xin hãy tin tưởng, công chúa nhất định trở lại... Chú nhất định hạnh phúc! !"

      Trang Hạo Nhiên chấn kinh khi nghe những lời này, trận sóng lòng sôi sục kích động nhìn về phía từng bé từng bé trước mặt mình đều xinh đẹp, ngọt ngào, đáng !

      trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

      Tất cả nhân viên bộ phận hành chính, còn có nhân viên phòng thư ký, nhao nhao tới, tất cả bạn bè bên người đều vây quanh, cùng mỉm cười nhìn về phía , rồi cùng nhau nhiệt liệt mà an ủi vỗ tay.

      Trang Hạo Nhiên ánh mắt mãnh liệt chớp lóe, nhìn về phía đám người trước mặt, nắm chặt phong thư trong tay, kích động nhìn phía trước.

      Quả nhiên, có bao lâu...

      trận tiếng bước chân nhàng truyền đến.

      Nhân viên bộ phận hành chính cùng bạn bè, chia ra hai bên.

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc mà kích động đứng ở đầu này, hai mắt lóe ra ánh sáng, khẩn trương nhìn về phía trước.

      dịu dàng, thân váy dài bằng ren màu trắng phía trước thắt đai đen, xẻ ra hai bên, đôi chân dài trắng nõn gợi cảm của như như , tóc đen dài xõa sau lưng, tai trái đeo khuyên tai hình hoa hồng trắng thuần khiết, mang đôi giày cao gót màu trắng 12 phân, đôi mắt to lấp lánh sáng ngời động lòng người, cong đôi môi mềm, tươi cười ngọt ngào, tay nâng bó hoa hồng hình cầu, bước tao nhã, giống như dâu thong thả tới...

      Lãng mạn, mê người như vậy.

      Trang Hạo Nhiên kinh ngạc đứng ở bên cạnh, kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, có vài phần khó xử tươi cười, tới nhóm bé trước mặt, ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt mộng ảo lóe ra vài phần ngọt ngào, ôn nhu chân thành : " thế giới này, khoảng cách lớn nhất, là còn sống mà phải chia tay. thế giới này, khoảng cách ngắn nhất, là đến chết cũng phải ! Em trao đổi dịu dàng của ấy, vì ngày hôm qua mất mát, vì quá khứ làm bạn... Xin hãy tin tưởng, em cũng xa... Bởi vì em nợ chút ấm áp..."

      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, ánh mắt trong khoảnh khắc bỗng ướt át!

      Đường Khả Hinh mỉm cười cùng tất cả bạn bè bên cạnh, đặt hoa hồng trong tay xuống, rồi mới cùng nhau đứng lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cùng nhàng tươi cười ngọt ngào, duỗi người đưa hai tay trắng nõn lên cao, đưa lên đỉnh đầu, vòng thành hình trái tim... Đồng thời kêu to: "I-LOVE-YOU!"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 803 Dụng tâm
      Editor: Chi Misaki
      Bên trong phòng làm việc!

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngồi ở ghế sô pha, mặt nở nụ cười dịu dàng, dừng ở người con trước mặt...

      Đường Khả Hinh cũng ôn nhu ngồi ở ghế sô pha đối diện, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

      "Sao có thể..." Trang Hạo Nhiên đến đây dòng cảm xúc dâng trào trong , hai tròng mắt lóe ra những tia sáng rung động, tiếp tục ngẩng đầu, nhìn về phía người con trước mặt.

      Đường Khả Hinh cũng nhịn được nữa cười rộ lên, nhìn về phía , có chút hờn dỗi, ngữ khí kia đẹp đẽ ngọt ngào như vậy, mềm giọng : "Nhìn hôm qua, lạc lõng khổ sở như vậy, ngay cả chào hỏi cũng , liền rời , đoán chừng là thực rất thương tâm... Cho nên em nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra biện pháp này... Hi vọng có thể lấy lại được tâm trạng..."

      Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra chút ý cười, nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng nhìn cái, phảng phất như có chút trách cứ hỏi; "Vì sao nghe điện thoại? Là giận em sao?"

      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn vào mắt , lúc sau mới hơi phục hồi lại tinh thần, tay chống trán, có chút ngượng ngùng cười : "Điện thoại di động bị hỏng. Xin lỗi em."



      Đường Khả Hinh nghe những lời này, liền đột nhiên linh trí cười, : "Em đều biết!"

      Trang Hạo Nhiên có chút khác thường nhìn cái.

      Đường Khả Hinh bộc lộ mấy phần tươi cười thần bí, cúi người xuống, tay từ bên dưới bàn trà nâng lên hộp kim loại màu đen, đặt ở bàn, nhàng đẩy về phía ...

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn hộp đen kia.

      "Đây là phần lễ vật thứ nhất em đưa cho , mở ra nhìn xem..." Đường Khả Hinh mỉm cười .

      Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này, hiểu cười cười, nhưng vẫn là nghiêng người về phía trước, hai tay chậm chạp mở ra cái hộp màu đen kia, ràng là chiếc điện thoại di động màu đen, lóe ra những tia sáng tôn quý... kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh... Đây là điện thoại di động của mình...

      Đường Khả Hinh chỉ là mỉm cười nhìn .

      "Đây... là có chuyện gì xảy ra vậy?" Trang Hạo Nhiên chạm vào chiếc hộp , nhìn về phía , có chút kích động cười hỏi.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, có chút xúc động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, yếu ớt : "Em là ... ấy thực xa..."

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn .

      "Nghe chiếc điện thoại di động này, là đưa cho em ... Em tại đem nó trả lại cho ... Bởi vì em phát ra trong chiếc điện thoại này, có ít tài liệu bí mật, tối hôm qua em mở ra, mới phát ... Nguyên lai toàn là ảnh chụp của ... là đẹp trai! Em vừa nhìn thấy những hình ảnh này, vừa nghĩ tới quá khứ của em, tại thời điểm chụp ảnh , nhất định là tình nồng ý đậm, nếu như phải như vậy, làm sao có thể chụp ra được bức ảnh như vậy..." Đường Khả Hinh nhìn về phía , cười cười.

      Trang Hạo Nhiên kích động nhìn về phía điện thoại bên này, nhớ tới bộ dáng của Khả Hinh trong quá khứ mới xinh đẹp ngọt ngào biết mấy, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía .

      Đường Khả Hinh vẫn ý cười uyển chuyển ngọt ngào như cũ nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên hô hấp có phần rối loạn mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, kích động lâu, rốt cuộc cũng tâm tình cũng bình tĩnh lại, nhìn : "Em vì ba trăm ngàn, đúng là dụng tâm a!"

      Đường Khả Hinh chớp chớp mắt, sắc mặt hơi biến, có chút khẩn trương nhìn .

      Trang Hạo Nhiên tươi cười, tựa ở ghế sô pha, hai cánh tay mở ra, tư thái thập phần ưu nhã mà đẹp trai, nhìn về phía này, : "Bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, thực là làm khó em rồi !"

      "... ..." Hai mắt Đường Khả Hinh chớp, có chút lúng túng nhìn về phía , ậm ừ tiếng cười : "...... cái gì vậy... Em... Em là nhìn hôm qua vui... Nên em mới..."

      "Em vốn nghĩ, là người có tiền, dự đoán khả năng là quan tâm đến ba trăm ngàn này, sau đó còn cảm thấy hẳn là người đàn ông phong độ, nếu như tâm tình tốt, chừng liền tặng vé số này, cho em!" Trang Hạo Nhiên nhịn được nữa cười .

      Đường Khả Hinh nâng mí mắt, sắc mặt hơi thu lại, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng từ trong túi âu phục của mình, tươi cười lấy ra ví tiền màu đen, mở ra, từ chỗ bức ảnh mỉm cười trong sáng, rút ra tấm vé số, kẹp ở ngón tay, giơ lên ngưng mắt nhìn về phía người con trước mặt ...

      Đường Khả Hinh mắt mở trừng trừng nhìn về phía tấm vé số màu hồng phấn, tay đặt ở đầu gối nắm chặt lại.

      Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn về phía trước mặt, cười hỏi: "Rất muốn sao?"

      " có!" Đường Khả Hinh bật cười nghiêng người nâng lên cốc hồng trà, hai mắt lưu chuyển cúi đầu, uống ngụm.

      Trang Hạo Nhiên đổi lại tư thế ngồi, ý cười có mấy phần khiêu khích, nhìn về phía cười : "Muốn hãy !"

      Đường Khả Hinh đặt chén trà xuống, thanh cao nhìn về phía Trang Hạo Nhiên : " có ý gì a? Em là loại này người sao? Em... Em... Em hôm qua an ủi như vậy, em dễ dàng sao?" .

      "Đích thực là dễ dàng..." Trang Hạo Nhiên tươi cười giơ vé số lên, chuyển vòng tròn, nhìn Đường Khả Hinh : "Đêm qua, sau khi mở giải thưởng, liền suy nghĩ, em liệu có ngất hay ?"

      " có! !" Đường Khả Hinh trực tiếp cũng ngồi tựa ở ghế sô pha, chỉnh sửa lại chút váy dài của mình, mới nhanh chóng : "Tối hôm qua trời mưa, khí trời rất tốt, em và sư phụ xem xong snow, liền ngủ rất sớm."

      "Phải ?" Trang Hạo Nhiên nhịn được cười nhìn về phía , : "Vậy làm sao gọi điện thoại sư phụ, hỏi tình huống của em, thầy lại thời điểm em nhìn thấy giải thưởng, liền ngất ."

      Mặt Đường Khả Hinh, liền khác gì tắc kè hoa, lúc trắng, lúc đỏ, lúc lại xanh, xấu hổ mất thể diện đến nỗi hận thể tìm cái lỗ mà chui xuống, nhưng rồi nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn được ngẩng đầu, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên : " biết ! ! Còn đùa giỡn em như vậy! ? Em vừa phải làm nhiều chuyện như vậy, cư nhiên... Còn bày ra bộ dáng cảm động như thế! là độc ác! Hèn hạ! !"

      "Hèn hạ được bằng em sao? Vì muốn ba trăm ngàn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! ! Còn dùng tình cảm đến để đùa giỡn!" Trang Hạo Nhiên bộc lộ mấy phần nghiêm túc nhìn về phía .

      "Bỏ ! ! Quá khứ của em, cũng là của em! ! Huống chi em..." Đường Khả Hinh hai mắt nháy nháy, mang theo vài phần mất trật tự, hồi trấn tĩnh lại, mới ngẩng đầu nhìn về phía , liều chết : "Em ! ! ! Vé số này hôm qua, thế nhưng là em mua! !"

      "Đó là tiền của ! ! Em mất trí nhớ à?" Trang Hạo Nhiên xong, mới nhớ tới mất trí nhớ, lập tức nhịn được cười gật gật đầu.

      " chỉ bỏ ra hai đồng tiền! !" Đường Khả Hinh ra mấy chữ này, ruột gan của cũng thấy đau! Ba trăm ngàn a! !

      "Hai đồng tiền phải tiền à?" Trang Hạo Nhiên tươi cười nhìn về phía , : "Ba trăm ngàn, cũng là từ nơi này mà tới! ! Ai kêu em hôm qua trong túi có tiền làm gì? Có đôi khi , bắn trúng mục tiêu định trước ! Là của em, nhất định là của em! phải là của em, có cầu cũng cầu được!"

      "Ha!" Đường Khả Hinh nặng nề cười “ha” tiếng, vô cùng tức giận, : "Đừng có lấy lời ngon ngọt này đến lừa em! Chẳng lẽ, em nằm có tiền rơi xuống chắc?"

      Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, hai mắt chợt lóe, hơi chỉnh lại nút thắt âu phục, liền lộ ra áo sơ mi màu lam bên trong, thập phần đẹp trai nghiêng người về phía trước, ngón tay kẹp vé số, đưa về phía cười : "Được rồi! nên tức giận! Cho em thôi!"

      " cần!" Đường Khả Hinh quay mặt sang, cố ý để ý đến !

      "Uhm?" Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lại lóe ra những tia sáng, giơ vé số đến trước mặt .

      " cần!" Đường Khả Hinh lại chuyển qua khuôn mặt lạnh lùng, mắt to lưu chuyển, thanh cao .

      "Cầm ! Ba trăm ngàn, quan tâm..." Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười giơ vé lên, an ủi cười .

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mí mắt hạ thấp, nhìn tấm vé số kia, dừng ở giữa trung, thở dốc, suy nghĩ lúc lâu, mới đột nhiên vươn tay : "Em nhìn xem có phải hay trúng..."

      Tay vừa đưa về phía giữa trung, phải chạm vào vé số...

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đem vé số thu lại, trầm mặc đem nó bỏ lại vị trí trong ví tiền ...

      "Oa... thực là..." Đường Khả Hinh nhìn , lập tức tức giận đến lên lời.

      "Em nghĩ ba trăm ngàn là viên trứng chim sao! ! Lão tử mặc dù có tiền, nhưng cũng đến mức đặt ba trăm ngàn vào trong mắt ! Em chưa từng nghe qua câu này sao? coi trọng từ đồng tiền nhất của công ty, phải công ty thành công sao!" Sắc mặt Trang Hạo Nhiên yên lặng đem ví tiền, cất lại vào túi âu phục của mình, rồi mới ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Cám ơn em, hôm qua cần tốn nhiều sức, liền cho buôn bán lời ba trăm ngàn! Còn đưa cho nhiều ảnh chụp đẹp trai như vậy!"

      Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía người đàn ông này, thể nhịn được nữa : "Em mẹ thực là nuôi ! Ăn cơm ! Chẳng có tý phong độ gì cả ! Cư nhiên đùa giỡn người khác như vậy! ! Em còn đáng chết mới bỏ ra nhiều tiền như vậy, mua nhiều hoa hồng như vậy! Còn mặc váy đắt tiền như vậy! đáng ghét! !"

      xong, liền trận tức giận đứng lên, hung hăng trừng mắt liếc cái, nhấc váy dài lên, quay người bước ...

      "Ai...,em đâu vậy? Ngồi đây !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái đứng lên, cười cười nắm lấy cổ tay của , ; " còn có chuyện muốn với em đây!"

      "Em có chuyện gì để với cả! ! !" Đường Khả Hinh hất mạnh tay của ra, trận tức giận liền nhanh ra khỏi phòng làm việc, đem hết sức lực bình sinh, phịch tiếng, đóng cửa lại! !

      Toàn bộ đồng nghiệp phòng hành chính, và bảy thư ký, vừa rồi còn thấy hai người chìm đắm trong bầu khí lãng mạn, nghe thấy tiếng vang dữ dội như vậy, lập tức khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh lúc vừa vào còn ngọt ngọt ngào ngào như mật, cư nhiên đến cái lúc ra lại xách váy dài, sắc mặt tái nhợt như vậy, giống như tham gia lễ cưới mà dâu xuất vậy, tại như bị chọc giận đến phẫn nộ ...

      "Chuyện gì xảy ra a..." Nhiều người vụng trộm chuyện với nhau.

      Mọi người đều hiểu.

      "Khả Hinh?" Tiêu Đồng lúc này, nhanh chóng đến, kinh ngạc nhìn về phía bộ dáng này của Đường Khả Hinh, khẩn trương hỏi: " làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      "Tôi sau này bao giờ muốn nhìn thấy cái tên gia hỏa đáng ghét kia nữa! cái thế giới này, ta là cái tên hèn hạ nhất hạ lưu vô sỉ buồn nôn nhất, phí cơm mẹ nấu! ! !" Vẻ mặt Đường Khả Hinh đầy tức giận, nhấc váy dài lên, nhanh chóng vào thang máy, phịch tiếng, đóng cửa thang máy lại! !

      "... ..." Tiêu Đồng và mọi người giật mình nhìn cửa thang máy đóng lại, cái người tức giận kia, nhanh chóng theo thang máy xuống. .

      Đường Khả Hinh tức giận đứng ở bên trong thang máy, nhớ tới chính mình sáng nay còn tốn công sắp xếp bố trí cảnh tượng như vậy, còn mua nhiều cánh hoa hồng, người này, cư nhiên điểm cảm động cũng có, nét mặt đau khổ hét lên tiếng, phen kéo hết những cánh hoa hồng xuống, tức giận đến lồng ngực như muốn vỡ ra. ! !

      "Đinh!" Thang máy đến lầu , cửa chậm chạp mở ra! !

      Đường Khả Hinh mặt lạnh băng, vén làn váy dài , bên hướng ra bên ngoài đại sảnh tới, bên trong miệng lại nghìn vạn lần nguyền rủa Trang Hạo Nhiên cái tên đáng chết này...

      "Chị! !"

      P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail : [email protected]

      Trước mặt vang lên hồi thanh, thanh thanh thúy thúy! !

      Đường Khả Hinh tức khắc đứng ở trước cửa đại sảnh, ngẩng đầu, nhìn về phía đám tiểu nương váy trắng trước mặt, mỗi người đều đón ánh nắng mặt trời, đứng ở cỏ xanh tươi mát, vui vẻ nâng tay lên, kêu to: "Chị! Chúng em chị! !"

      "... ..." Đường Khả Hinh lập tức hối hận, gì nhìn về phía mấy .

      "Đường tiểu thư..." giáo viện phúc lợi, hơi có chút xấu hổ nhìn về phía Đường Khả Hinh, bộc lộ ý cười.

      Đường Khả Hinh nhìn thấy vẻ mặt này của Trần , lập tức ha ha ngọt ngào cười rộ lên, nhìn về phía tất cả các tiểu bằng hữu, ngọt ngào đáng tựa như những thiên sứ này, dang rộng hai tay : " Các bạn ! ! Cám ơn các em hôm nay vì chị mà làm chuyện này! Chị rất vui vẻ, vui vẻ! ! tại cũng bắt đầu thôi! ! Chúng ta cùng phòng ăn Hải Dương, ăn đá bào đỏ, sau đó nhìn biển rộng bao la, nhìn mỹ nhân ngư có được ?"

      "Được ạ! ! !" Tất cả các tiểu nương, lập tức tươi cười vỗ tay! !

      Đường Khả Hinh cười đến vui vẻ, nhìn đến mấy bé theo giáo, đến phòng ăn Hải Dương, chậm rãi thu hồi lại sắc mặt, cắn môi dưới, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gọi: Trang Hạo Nhiên! ! , cái tên đáng chết này! Em ghét ! Ghét ! Ghét ! !

      "Ba trăm ngàn của tôi... Ô ô ô..." Người nào đó lại dùng khăn tay, vừa lau nước mắt, vừa về phía trước.

      tầng, tại cái cửa sổ sát đất nào đó.

      Trang Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn về phía dưới tầng, người con xinh đẹp váy dài màu trắng thanh nhã kia, , vừa lau nước mắt vừa về phía trước, đột nhiên nhịn được, ha cái cười rộ lên, xoay người tựa bên cửa sổ, ngẩng đầu lên, nhớ tới vừa rồi Đường Khả Hinh vì mình mà làm tất cả, trong lòng dâng trào loại cảm xúc ngọt ngào cùng hạnh phúc chưa từng có, tay cầm chiếc di động màu đen, mở ra cái tài liệu bí mật kia, nhìn về phía chính mình bên trong tấm hình, chưa bao giờ biết được Đường Khả Hinh trong quá khứ lại len lén quan sát mình như vậy...

      xoay người lại, tay khẽ đặt lên cửa sổ, nội tâm lại trận kích động dâng trào, vui vẻ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :