1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: đơn

      Sắc mặt của Tào Kiệt hơi thu lại, đứng ở bên, cười : "Cám ơn quan tâm của Tổng Giám đốc, thân là thành viên Khách sạn Á Châu, tôi rất hiểu mỗi công việc, mỗi cương vị, mỗi nhân viên đều vô cùng quan trọng, chẳng phân biệt địa vị cao thấp! Mặc kệ thân ở nơi nào, chỉ cần nhiệt tình thương cái nghề này, chúng ta đều phải hết sức tôn trọng! Cho nên. . . . . . Tôi rất lâu, cũng học tập được rất nhiều thứ, đây cũng là Tổng Giám đốc ngài có cách lãnh đạo, có thể cho chúng tôi vùng trời riêng để thể tài năng của mình!"

      Trần Mạn Hồng hơi nghiêng mặt, khinh bỉ liếc trộm !

      Tưởng Thiên Lỗi biến sắc cúi đầu, kéo hai góc chiếc khăn ăn, vốn là đóa hoa thơm xinh đẹp bàn ăn kéo thành chiếc khăn trắng, chậm rãi : "Nghe Giám đốc Tào ăn khéo léo, hi vọng cậu có thể ở tại khách sạn, tiếp tục phát huy tài năng của cậu, quản lý tốt khu vực nhà hàng Ngự Tôn, mặc dù phải là nhân viên, cũng phải là nhân viên tốt, nhưng bởi vì khách sạn có những người tài giỏi như cậu mới có thể có cân bằng lợi ích của cả đôi bên!"

      Trong lời của ý.

      Tào Kiệt nghe xong, lập tức tránh nặng tìm cười : "Tôn chỉ của Khách sạn chúng ta là do con người đặt ra, khách hàng là Thượng Đế, cho nên là thành viên của khách sạn, chúng tôi nhất định xem khách sạn là ngôi nhà khác của chúng tôi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả lấy khách sạn làm trọng, cảm xúc riêng của chúng tôi hay lợi ích cá nhân, đều phải tạm thời vứt bỏ."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng nữa, tay nâng nước đá, hớp ngụm , vừa mới để xuống, liền nhìn Laurence tiên sinh phía đối diện, mỉm cười : "Laurence tiên sinh, lần này ông chấp nhận trở về nước giúp tôi tay, nhưng tôi lo ngại cho ông giống như ba năm trước đây, bởi vì làm việc quá sức tình trạng thân thể tốt, cho nên tôi quyết định ở bên cạnh ông, chọn lựa mấy vị trợ thủ đắc lực, giúp đỡ công việc để cho ông có thể có nhiều thời gian làm bạn với người nhà."

      Laurence mỉm cười vươn tay, tuỳ tiện dùng mu ngón tay, khẽ chạm vào mép ly nước nóng, mới : "Lần này trở về nước, tôi vẫn nhớ tới người. . . . . ."

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, có cảm giác hai người bọn họ tạm thời chưa muốn vào bữa ăn liền nhìn Cát Lệ chớp mắt, Cát Lệ im lặng lui ra sau ba bước, sau đó mới xoay người cùng tất cả nhân viên phòng ăn đứng chờ ở chỗ cách bàn ăn xa, đủ để thấy và nghe chỉ thị. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Laurence, mỉm cười : "Ông là. . . . . ."

      Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : "Lần chọn chuyên gia pha rượu Ba năm trước đây, thất bại duy nhất là chọn được chú ngựa ô."

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi bình thản nhìn Laurence, mỉm cười : "Chuyện qua ba năm, Laurence tiên sinh gặp qua rất nhiều người tài, trong đó thiếu người có năng lực siêu phàm, tại sao vẫn thích người thể dự thi như vậy? Thậm chí ấy có biểu qua bất kỳ hành động kinh người ở trước mặt của ông!"

      Khuôn mặt già nua của Laurence vẫn hồng hào giống như rượu đỏ, lộ ra nhiệt tình với cuộc sống, mặt của ông ta lên nụ cười với thái độ chuyên nghiệp và tu dưỡng nghề nghiệp, hai mắt lộ ra ánh sáng cố chấp, : "Có thể Tưởng Tổng Giám đốc hiểu, là chuyên gia pha rượu, lúc hòa cùng nhịp thở với rượu đỏ có tâm trạng gì. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence. . . . . .

      Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng cũng nhịn nhìn Laurence. . . . . .

      Laurence đưa mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi lúc rốt cuộc : " đơn. . . . . ."

      Thang máy ầm ầm mở ra, lúc này Đông dẫn ba người thư ký tới phụ vụ, vừa vặn nghe đoạn đối thoại như thế, đứng sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, hơi nghi ngờ suy nghĩ xem bọn họ đàm luận đề tài gì.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 69: Tự mình chọn rượu đỏ

      " đơn?" Tưởng Thiên Lỗi nhẩm hai chữ này.

      mặt Laurence khẽ nhếch nụ cười, tiếp: "Tôi chú ý đến đứa bé này, cho dù từ vòng sơ khảo đến tuyển chọn cuối cùng, ấy luôn tiết lộ tin tức này cho tôi, đây là loại nhiệt tình đối với rượu đỏ, có cảm giác rất đơn, cũng chỉ có đơn mới có thể chăm chú lĩnh hội được rượu đỏ, nhận thức được mùi vị rượu đỏ để biểu đạt lại cho chúng ta. . . . . . Tôi cũng cần chút máu mới, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát mới tại khách sạn Á Châu. . . . . . thế giới này vẫn ngừng tồn tại và lặng lẽ thay đổi. . . . . . Cho nên chúng ta cần số người trẻ tuổi, chúng ta cần sức sống của bọn họ, chúng ta cũng cần trí tuệ của bọn họ. . . . . . đó là điều chúng ta cần!"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence chằm chằm.

      Laurence cũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi chằm chằm, đưa mắt nhìn nhau lâu, lâu. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Hai người bọn họ người cùng nâng ly, giơ lên, hướng về phía đối phương khẽ chạm ly, uống hớp . Nghe bạn bè sơ giao nhạt như nước, cuộc đời hiểu nhau mới kết bạn, ra cũng cần quá nhiều hình thức?

      "Tôi vô cùng mong đợi, lần tuyển chọn chuyên gia pha rượu năm nay, ấy có thể tới tham gia, tôi đích thân coi thi, nếu ấy có thể thuận lợi trúng tuyển, hi vọng Tổng Giám đốc có thể cùng tôi và ấy uống chung rượu đỏ. . . . . ." Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .

      Tưởng Thiên Lỗi hiểu ý của Laurence, liền mỉm cười chậm rãi : "Nếu như ấy là thí sinh mà Laurence tiên sinh nhìn trúng, có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra tuyển chọn chuyên gia pha rượu, tôi cần phải mở tiệc chiêu đãi. . . . . ."

      Đông nghiêng mặt lắng nghe đoạn đối thoại này, có lẽ có thể đoán được mấy phần trong miệng bọn họ là ai, do dự muốn tiến lên chuyện. . . . . .

      Vào lúc này, Tào Kiệt mỉm cười dẫn hai nhân viên chuyển món ăn bưng chiếc khay màu vàng tới, bảo nhân viên phục vụ cẩn thận đem hai bản thực đơn món ăn màu đỏ cao nhã, chuẩn mực nhàng đặt xuống ở trước mặt của Laurence và Tưởng Thiên Lỗi, rồi tự mình đặt xuống ba cái ly thủy tinh ở trước mặt hai người, đưa lên đĩa thủy tinh kiểu lá sen, chiếc đĩa nhàng nổi lên vài cành sen và đóa màu đỏ. . . . . .

      "Laurence tiên sinh đường dài vất vả mệt nhọc, nhất định bây giờ cũng đói rồi, sau khi dùng cơm tới khách sạn nghỉ ngơi trước chút, bữa tiệc tối nay của Thủ tướng, ông cũng cần ra mặt quan tâm." Tưởng Thiên Lỗi có phát Đông khác thường, cầm lấy thực đơn, vừa mở ra, vừa mỉm cười .

      "No. . . . . ." Laurence mỉm cười : "Khó được trở lại liền gặp phải buổi tiệc lớn như vậy, tối nay nhất định phải tự mình xem nhân viên khách sạn chúng ta trưởng thành trong ba năm qua . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi biết tính tình của Laurence cũng từ chối, chỉ mỉm cười giơ tay, nhìn ông ta : "Mời chọn món ăn. . . . . ."

      Laurence mỉm cười gật đầu, tay đặt lên thực đơn tại trước bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: "Quản lý Trần, lúc này lão đầu bếp thế nào rồi?"

      Trần Mạn Hồng lập tức mỉm cười : "Tốt! Rất tốt! Khó được ngài nhớ tới nhưng hôm nay tâm trạng của ông ấy quá tốt, bởi vì ăn thử món ăn mới quá lý tưởng."

      "Ồ! ?" Laurence nghe vậy rất hứng thú nhìn Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ mỉm cười, ông ta cũng cười : " lão đầu bếp đưa lên hai phần món ăn mới hôm nay, tôi và Tổng Giám đốc nếm thử chút, ngồi máy bay hơn mười giờ miệng cũng rất nhạt, vừa lúc thích hợp trứng cá muối . . . . ."

      Trần Mạn Hồng có chút do dự, bởi vì lão đầu bếp Quách thử món ăn mới thành công, chưa bao giờ cho người ngoài thưởng thức, lúc do dự nhìn thấy Tào Kiệt nhìn mình chớp mắt, ngay lập tức mỉm cười gật đầu : "Vâng!"

      xong, lập tức lui về phía sau mấy bước mới xoay người tự mình về phía phòng bếp.

      Tào Kiệt mỉm cười đứng ở giữa bàn ăn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Laurence : "Tổng Giám đốc, Laurence tiên sinh, chuyên gia pha rượu lập tức đến ngay, xin hỏi các vị có ý muốn dùng rượu đỏ ? Hãy để cho chuyên gia pha rượu tự mình chọn lựa vị rượu đỏ ngon nhất cho các vị?

      " cần." Laurence để xuống khăn ăn, đứng lên nhìn Tào Kiệt, mỉm cười : "Tôi là chuyên gia pha rượu, hôm nay để cho tôi tự mình chọn lựa chai rượu ngon thích hợp cho Tưởng Tổng Giám đốc. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence hào hứng như vậy cũng để xuống khăn ăn, lịch đứng lên, cài lại cúc áo âu phục, : "Tôi cùng Laurence tiên sinh chuyến đến hầm rượu?"

      " cần! Nhà hàng Ngự Tôn của chúng ta có rượu đỏ và sâm banh rất ngon! Còn có ly thủy tinh cao cổ sáng lấp lánh . . . . ." Laurence mỉm cười .

      Tưởng Thiên Lỗi nghe thế cũng mỉm cười : "Vậy thôi. . . . . . Hôm nay hiếm khi nhìn thấy bản lĩnh chọn rượu ngon của Laurence tiên sinh . . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 70: Trứng cá muối hoàng kim

      Trần Mạn Hồng vừa mới bước vào phòng ăn liền nhìn thấy bóng người thoáng qua, sửng sốt nhìn đến vị trí gần cửa sổ trống , chỉ có Đông và ba người thư ký vẫn ở tại vị trí bên cạnh, ngạc nhiên hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: "Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh đâu?"

      Nhân viên phục vụ trả lời Trần Mạn Hồng : "Bọn họ .... hầm rượu rồi....."

      Ngay lập tức cái ót của Trần Mạn Hồng chợt lạnh, trừng lớn con ngươi, nhìn nhân viên phục vụ kia, hạ thấp giọng hỏi: "Bọn họ muốn hầm rượu làm gì? Kiểm tra?"

      " phải a! Là Laurence tiên sinh muốn tự mình chọn lựa rượu đỏ, Tổng Giám Đốc cùng với ong ấy." Nhân viên phục vụ .

      Trần Mạn Hồng thở hốc vì kinh ngạc, cảm giác sau khi Đường Khả Hinh đến, lúc nào cũng muốn đạp phải ngòi nổ, lập tức bước nhanh theo, xông vào trước quầy bar phía sau nhà hàng, lập tức nhìn thấy Tổng Giám Đốc và Laurence về phía hầm rượu, vừa cười vừa chuyện, tất cả nhân viên phục vụ và nhân viên làm việc ở phía sau, nghiêm túc đứng ở bên dám lên tiếng, Tào Kiệt và Cát Lệ cẩn thận cùng với Tổng Giám Đốc về phía hầm rượu, lâu lâu, giải thích chút phương pháp bảo quản cà phê ở phía sau nhà hàng.....

      trán Trần Mạn Hồng rịn mồ hôi, vừa cuống quít lau mồ hôi trán, vừa cố giữ bình tĩnh tới phục vụ.

      Hầm rượu.

      Đường Khả Hinh cầm bản ghi chép, đứng trước giá ly nào đó, ghi chép số lượng ly hôm nay hao tổn, và số lượng ly có tổng cộng là bao nhiêu, bởi vì sau đó phải báo cáo số liệu này cho bộ phận mua hàng, tiếp đến nghe cửa chính sau lưng ầm ầm mở ra và hai người đồng nghiệp khác cùng xoay người nhìn đồng nghiệp phụ trách pha cà phê quầy bar vẻ mặt lo lắng : "Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh về phía bên này, mau!! Sủa sang chút, quản lý mỗi người làm công việc của mình là được, nên hoảng hốt!"

      Đường Khả Hinh trợn to cặp mắt nhìn thấy hai bóng đen dài tới cánh cửa, sau đó nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, người thân phận hiển hách, cả người phát ra hơi thở quý tộc, mỉm cười cùng với người già vào hầm rượu, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt xoay người, lúc mọi người có lưu ý, hốt hoảng tiến vào phía sau giá ly bằng gỗ sồi, che miệng, dám tưởng tượng, có ngày vô tình gặp được hai lần!!

      "Tổng Giám đốc!" Hai đồng nghiệp đứng ở bên cửa, lập tức cúi đầu cung kính gọi !

      Tưởng Thiên Lỗi và Laurence tiếp tục mỉm cười tới khu rượu đỏ....

      Đường Khả Hinh núp ở trong giá rượu, cảm giác có bóng dáng mơ hồ đến, hoảng sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn chiếc ly thủy tinh nào đó khúc xạ bóng dáng cao lớn, trong ly chính là người đàn ông kia, vẫn đẹp trai nghiêm nghị, khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo, thỉnh thoảng nở nụ cười nhưng cũng xa cách như vậy, bất cứ lúc nào hai mắt lộ ra ánh sáng hết sức lạnh nhạt, cứ nín thở trong ly cùng ông già kia vào khu rượu đỏ, quản lý và trưởng kíp cũng theo vào phục vụ, hai tròng mắt của mất trật tự nhìn quét trong chốc lát, ngạc nhiên lo lắng suy nghĩ, rốt cuộc vì sao muốn tới nơi này?

      Laurence và Tưởng Thiên Lỗi vào khu vực đỏ quý giá vắng vẻ, ông ta dùng giọng rất nghiêm túc, thấp giọng khe khẽ : "Trứng cá muối hoàng kim của khách sạn chúng ta gần như đều đến từ Russia, cá trứng ở nơi hoang dã vào mùa xuân nhất định rất ngon, đôi khi vào mùa thu cá trứng có chứa vị dầu từ các nhà máy Russia xả ra theo mưa to mang vào biển khơi, có hương vị tự nhiên của mùa xuân..."

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười lắng nghe, ngẩng đầu lên, lấy thái độ Tổng Giám Đốc nhìn kho rượu gần trăm thước vuông, để tất cả các loại rượu đỏ, rượu trắng và sâm banh, tất cả các loại rượu đỏ đươc sắp xếp theo số năm, có vẻ gọn gàng ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, hơi hài lòng mỉm cười, :"Laurence tiên sinh, mặc dù biết lão đầu bếp trình lên món trứng cá muối nhưng ông có tự mình thưởng thức món ăn, làm sao chọn lựa mùi vị rượu thích hợp?"

      Đường Khả Hinh căng thẳng nắm bản ghi chép, trợn to cặp mắt, nghe lời của Laurence và Tưởng Thiên Lỗi truyền tới, theo bản năng nhịn được lắng nghe....
      Last edited by a moderator: 6/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Câu hỏi kiểm tra

      Laurence nghe xong, mỉm cười về phía khu sâm banh, khẽ chạm thân chai sâm banh, mới xoay người với Tưởng Thiên Lỗi: " chuyên gia pha rượu cao cấp, đầu tiên nhất định phải là chuyên gia ẩm thực, chỉ hiểu biết đối với thức ăn mà còn phải là người thích nấu nướng thức ăn, nhất định phải quen thuộc và hiểu cách xử lý và phương pháp nấu nướng, món thịt cua trứng cá muối hôm nay của lão đầu bếp, nếu như tôi đoán lầm, nhất định có bơ, cà chua bi, xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise, hành tây. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày nhìn bộ dáng Laurence khẳng định như thế, liền có chút tin, nở nụ cười : "Ông xác định như vậy?"

      "Tôi xác định. . . . . ." Laurence mỉm cười xong liền xoay người, hai mắt lộ ra kiêu ngạo nhìn chai sâm banh màu xanh nhạt có chút do dự tiếp: "Nhà hàng truyền thống, khách chọn Vodka Russia hay Ba Lan kết hợp với trứng cá muối hoàng kim, bởi vì Vodka kích thích kết hợp với vị trứng cá muối, loại cảm giác vô cùng lãng mạn và mạo hiểm, chẳng qua tôi là người Pháp, tôi luôn chú trọng cân bằng thức ăn, thích Vodka kích thích chi phối mùi vị độc đáo của trứng cá muối, cho nên tôi chọn sâm banh có vị ngọt . . . . . ."

      Ông ta xong cũng giơ tay, nhận lấy bao tay trắng trưởng kíp Cát Lệ đưa đến trước mặt mình, ông lão này vừa tự mình đeo bao tay trắng, nghiễm nhiên từ khách quý của Tổng Giám đốc trở thành thành viên trong khách sạn, ông ta vừa đưa bàn tay già nua nhưng mạnh khỏe vào trong bao tay trắng, vừa xoay người nhìn Cát Lệ, mỉm cười : "Tôi đố . . . . . ."

      Cát Lệ vừa nghe lập tức căng thẳng, hơi thở có chút thông, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ sợ Laurence ở trước mặt của Tổng Giám đốc hỏi mình chuyện rất khó khăn, cũng dám nhiều, gật đầu, bình tĩnh : "Vâng!"

      Bên ngoài Khu vực rượu đỏ, Đường Khả Hinh cũng trừng lớn con ngươi, hơi nghiêng đầu lắng nghe câu hỏi của Laurence. . . . . .

      Rốt cuộc Laurence đeo xong bao tay trắng, xoay người nhìn các loại sâm banh, bắt đầu từ nhãn hiệu màu vàng nhạt đến màu vàng đậm, màu hổ phách, còn có loại sâm banh màu hồng nhạt vô cùng đặc biệt, ông ta vừa chậm rãi xem các loại sâm banh, vừa hỏi: "Năm của sâm banh, có ý nghĩa gì?"

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt căng thẳng nhìn về phía Cát Lệ, nhất là Trần Mạn Hồng, cắn răng nghiến lợi siết chặt mười ngón tay của mình, suy nghĩ nếu như đáp được, liền cắt đứt cổ họng của ! !

      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc!

      Cát lệ mở trừng hai mắt, cố gắng nhớ lại quá trình huấn luyện nào đó, có chút căng thẳng : “Sâm banh chia làm hai loại gồm: sâm banh năm và sâm banh lâu năm! Mùi của sâm banh năm. . . . . . ở nhãn hiệu chai rượu có ghi chú năm, dùng loại rượu có thời hạn khác nhau điều chế thành, bình thường loại năm mùi cọ này, phương thức sản xuất tự do cho nên có thể sản xuất nhiều loại phong cách sâm banh nhưng sâm banh lâu năm ở chai rượu có ghi chú số năm, chứng tỏ chỉ có thể dùng quả nho trong cùng năm để điều chế riêng, bởi vì trong cùng năm này, quả nho chịu ảnh hưởng các loại nhân tố thời tiết, cho nên thể điều chế ra sâm banh có phong cách cố định, mùi vị căn cứ biến đổi khác nhau trong năm!"

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt thở phào nhõm.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lên nụ cười thỏa mãn.

      Laurence nghe xong khẽ mỉm cười, : "Thông thường, sâm banh lâu năm sản xuất ở những năm nào?"

      Cát Lệ ngẩng đầu lên có chút căng thẳng nhìn Laurence, nhăn mày, khẽ cắn môi dưới, cố gắng nhớ lại, mỗi chuyên gia pha rượu lựa chọn sâm banh ra phòng ăn, có những loại năm nào nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ ra. . . . . .

      Laurence chờ đợi . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi quay mặt sang, trầm ngâm nhìn .

      Cát Lệ muốn khóc. . . . . .

      Trần Mạn Hồng nhìn chằm chằm Cát Lệ vô dụng!

      Laurence nhìn bộ dáng Cát Lệ như vậy cũng biết đáp án, có lẽ làm khó , liền hứng thú : "Bảo nhân viên phụ trách hầm rượu vào trả lời chút? Người nào trả lời được, tôi có phần thưởng!"


      Chương 72: Phượng hoàng cùng bay

      Hai người nhân viên quầy rượu vừa nghe Laurence ở bên trong, lập tức hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhất là Tiểu Nhu, hôm nay mới bị phạt vì chuyện sơn móng tay, chạy đến quầy rượu rửa vài ly, ngờ mới vào chưa được mấy giờ, liền đụng phải chuyện này, nếu ở ngay trước trước mặt Tổng Giám đốc, trả lời được, vậy mình nhất định phải chết!

      "Còn có đồng nghiệp nữa đâu? Đường gì đó. . . . . ." An Văn khe khẽ hỏi Tiểu Nhu, phải muốn cùng nhau chết, nghĩ vào chung, tất cả mọi người đáp được, có lẽ được tha thứ, bởi vì các chỉ phụ trách rửa ly, lau ly và treo ly, hơn nữa Khách sạn Á Châu phân công cụ thể ràng, từng người chỉ chịu trách nhiệm công việc của mình, dường như trở thành quy củ! !

      "Hư. . . . . ." Tiểu Nhu lập tức đặt ngón trỏ ở bên môi, thở , khe khẽ : "Đường Khả Hinh đó là từ trời rơi xuống, có việc gì cần dắt ấy ra ngoài, đáp được, nhiều lắm cũng chỉ bị đánh vài roi, nếu dẫn ấy ra ngoài, có thể bị chặt đứt ngón tay!"

      An Văn vừa nghe, lập tức há to mồm, nhìn Tiểu Nhu : "Thiệt giả?"

      Tiểu Nhu nghiêm túc gật đầu, là kẻ ngốc nổi tiếng ở nhà hàng ngự tôn, thường gây họa như ăn cơm bữa nhưng là ưu điểm mà Mạn Hồng vô cùng ưa thích chính là hết sức trung thành và cố chấp! !

      Lúc này Trần Mạn Hồng đứng ở khu vực rượu đỏ và ly, nhìn thấy hai người An Văn và Tiểu Nhu còn tán gẫu, hận nghiến răng nghiến lợi, hé môi, khe khẽ gọi: "Vẫn còn ở bên ngoài làm gì? Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh đợi các người hơn phút rồi, ngứa da đúng ?"

      An Văn vừa nghe xong, vẻ mặt khổ sở, ngay lập tức cúi đầu vào trong, ngờ Tiểu Nhu vừa mới qua giá ly, đột nhiên sau áo bị người lôi kéo, kinh ngạc quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh nấp ở giá ly, gấp gáp lấy ra tai nghe vô tuyến chuyên dụng của khách sạn nhét vào trong tai , ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, vừa muốn gì, Đường Khả Hinh im lặng căng thẳng đẩy ra ngoài! !

      Tiểu Nhu loạng choạng chút, suýt làm rơi chiếc ly giá cao hai thước, ngạc nhiên ấn tai nghe nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh ra dấu cho nhanh vào, cuối cùng núp vào giá ly, hề ra ngoài nữa!

      Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc nghĩ tới động tác vừa rồi của Đường Khả Hinh, hiểu nhưng vẫn bước vào khu vực rượu đỏ, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Laurence tiên sinh và Tổng Giám đốc đứng chung chỗ, đưa mắt nhìn sâm banh trước mặt, hai vị quản lý đứng chờ ở bên dám lên tiếng, Cát Lệ đỏ bừng cả khuôn mặt đứng ở bên, An Văn hoảng sợ ra lời, khí hết sức căng thẳng, cũng khỏi sợ hãi vội vàng tới, suy nghĩ đợi chút nữa hiểu lắm là tốt nhỉ? Hay hiểu? Hay chưa hiểu? Hay là suy nghĩ chưa ra?

      Laurence mỉm cười nhìn An Văn và Tiểu Nhu, lập lại câu hỏi mới vừa rồi, : "Đố các về sâm banh mùi cọ, cần căng thẳng như vậy. . . . . ."

      "Vâng . . . . ." Tiểu Nhu và An Văn lập tức gật đầu, căng thẳng đáp lời.

      Laurence đưa ngón giữa đeo bao tay trắng, khẽ chạm vào chai champagne có ghi năm, mới chậm rãi hỏi: "Bình thường sâm banh lâu năm sản xuất vào các năm nào. . . . . ."

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt tuyệt vọng nhìn hai người bọn họ.

      An Văn khẽ cắn môi dưới, nhíu mặt, dám lên tiếng.

      Vẻ mặt Tiểu Nhu cũng đau khổ, vừa mới muốn lắm, đột nhiên trong tai nghe truyền đến tiếng của Đường Khả Hinh êm ái : "82. . . . . ."

      "À?" Tiểu Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc lên tiếng!

      Mọi người trong khu vực rượu sâm banh cùng hơi nghi ngờ nhìn , ngay cả Tưởng Thiên Lỗi, nhân vật cao quý như vậy, hôm nay vì Laurence vào nơi chật hẹp như thế cũng khỏi giữ lại chút ánh mắt, nhìn trước mặt.

      Trần Mạn Hồng căng thẳng nhìn vẻ mặt Tiểu Nhu đột nhiên co giật, suy nghĩ bị hoảng sợ đến điên rồi phải ?

      " cần căng thẳng. . . . . . Tôi biết năm, tôi cho biết, theo tôi là được rồi." Giọng của Đường Khả Hinh lại truyền tới bên tai Tiểu Nhu.

      Lúc này Tiểu Nhu mới hơi hồi hồn nhìn mọi người tò mò nhìn mình, mặt của đỏ lên, con ngươi xoay tròn, loáng thoáng lẩm bẩm khẽ : "8. . . . . . 8. . . . . . 82!"

      Laurence nghe xong, hài lòng cười : "Ừ. . . . . . Còn gì nữa ?"

      "83, 85, 86, 88, 89, 90, 96. . . . . ." Giọng của Đường Khả Hinh truyền đến.

      Tiểu Nhu chớp mắt cái, mới căng thẳng nuốt ngụm nước bọt, theo các năm mà Đường Khả Hinh : "83, 85, 86, 88, 89, 90, 96. . . . . ."

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu! !

      Ngược lại Laurence có chút giật mình nở nụ cười, nhìn : "Đáp tốt!"

      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi lộ ra vẻ mặt hài lòng nhìn .

      "Đối với sâm banh có hiểu biết nhất định, vậy cho tôi biết, sâm banh lâu năm, chọn năm sản xuất, có cầu gì đặc biệt?" Laurence nhìn Tiểu Nhu, mỉm cười hỏi tiếp.
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73: Phần thưởng

      Tiểu Nhu căng thẳng khẽ chớp tròng mắt, theo bản năng lắng nghe thanh khác trong lỗ tai truyền tới. . . . . . . . ."Dưới tình huống bình thường, lựa chọn thời hạn của sâm banh là quá trình chờ đợi khá dài, cũng phải mỗi năm đều thích hợp sản xuất sâm banh, chỉ ở năm nào đấy, gió, sương, mưa, tuyết, ánh mặt trời, cùng với điều kiện hoàn cảnh địa lý cho phép, chuyên gia chưng cất rượu hàng đầu nhìn thấy quả nho trưởng thành và mùi vị ổn định nhất mới chấp nhận, nhưng những năm sau này chờ đợi quá khó khăn, năm nay nước mưa nhiều chút, sang năm gió tuyết hơi lớn, qua năm nữa, vào sáng sớm mới phát sương giá gần như phá hủy cả vườn nho, gần hai mươi năm qua, ánh mặt trời sung túc nhất, tốt đẹp nhất, thành phần đường cao nhất trong rượu sâm banh, ra cũng chỉ có bốn năm 1988, 1989, 1990, 1996. . . . . ."


      Mọi người khiếp sợ nhìn Tiểu Nhu, vẻ mặt thấp thỏm, trong miệng lẩm bẩm nhớ tới đáp án, hơn nữa những đáp án kia quả vô cùng chính xác!


      Tào Kiệt vươn tay, kéo kéo góc ống tay áo Trần Mạn Hồng, khe khẽ : "Này! ! Có phải con bé này bị quỷ nhập vào người rồi phải !"


      Trần Mạn Hồng ngơ ngác nhìn Tiểu Nhu bình thường ngốc nghếch, giống như vào lúc này biến thành người khác vậy, trả lời những vấn đề này, vô cùng sai lệch!


      Laurence hơi giật mình nhìn trước mặt, : " tới. . . . . . Cho tôi nhìn chút. . . . . ."


      Tiểu Nhu hoảng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn nuốt ngụm nước bọt, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cất bước đến trước mặt của Laurence, hỏi khẽ: "Ngài có gì căn dặn?"


      Laurence nhìn kỹ trước mặt, ánh mắt rất căng thẳng và hoảng sợ, vẻ mặt lên đè nén, cũng có nhìn ra bất kỳ sức đột phá nào, ông ta thể tin được, nở nụ cười, hơi nghiêng người vươn tay lắc chai sanh banh đặt ở khu kệ rượu, tiếp tục hỏi: " chút nữa ăn với trứng cá muối, cảm thấy nên kết hợp với sâm banh năm nào tốt?"


      Tiểu Nhu chớp mắt cái, tức khắc luống cuống, ngẩng đầu nhìn sâm banh trước mặt, nằm yên ở nơi đó, có lâu năm, có năm, xanh đậm, xanh nhạt, vàng, hồng nhạt, còn có lam nhạt . . . . . . khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, biết nên đáp làm sao?


      Tất cả mọi người im lặng chờ . . . . . .


      Nét mặt Trần Mạn Hồng nghiên cứu nhìn .


      Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút để ý, từ nghiêng mặt nhìn trước mặt. . . . . .


      Giọng của Đường Khả Hinh chậm rãi truyền đến: "Trứng cá muối sơ chế, nếu như có bơ, cà chua bi, xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise, hành tây, như vậy món ăn khai vị này mùi vị vô cùng sinh động, Laurence tiên sinh chú trọng cân bằng thực phẩm, vậy đề nghị ngài lựa chọn sâm banh năm 1996 của nhà máy rượu Tây Á, bởi vì nhà máy rượu Tây Á thành tựu trăm năm, thời tiết hoàn mỹ nhất! Từng năm có mưa , ánh mặt trời đầy đủ, lượng đường vào thân cây, quả nho đầu tiên bắt đầu chậm rãi rơi xuống, cả vườn nho đều sinh động và tươi tốt, có chứa mùi vị ngọt ngào của gió, ngày nào đó, quả nho trương thành như mong đợi chuyên gia chưng cất rượu hái xuống quả nho đầu tiên, bỏ vào trong miệng thưởng thức, rốt cuộc nở nụ cười rất vừa ý! Hơn nữa, chút nữa ngài uống sâm banh cần ướp lạnh quá 30 phút, bởi vì trứng cá muối ướp lạnh giảm ít nhiệt độ thức ăn, cho nên thời gian ướp lạnh sâm banh 25 phút là tốt nhất. . . . . ."


      Lần này mọi người hoàn toàn kinh hãi!


      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt trừng lớn con ngươi, rốt cuộc nhìn con bé trước mặt thể tin nổi! !


      Laurence giống như phát vùng đất mới nhìn Tiểu Nhu, cười vui vẻ.


      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Tiểu Nhu, ánh mắt càng ngày càng chăm chú! !


      "Quản lý Trần! Giám đốc Tào!" Laurence khỏi cảm thán quay lại nhìn hai người Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, tán thưởng cười : " nghĩ tới, phòng ăn Ngự Tôn rất nhiều nhân tài, nhân viên ở hầm rượu có thể hiểu biết sâu sắc đối với sâm banh và thức ăn! Xem ra quả nhiên các người có cách quản lý, hổ là nhà hàng tây điển hình a! Hôm nay kiểm tra lần mới phát Khách sạn Á Châu của chúng ta chứa nhiều nhân tài a!"


      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cười, xoay người nhìn Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt, hơi hài lòng : "Làm tốt lắm!"


      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt giống như lượm vé số trúng độc đắc, rất hả hê nở nụ cười : "Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ!"


      " thể chỉ khích lệ. . . . . ." Laurence mỉm cười : "Tôi đồng ý đáp đúng có thưởng!"


      Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền trầm ngâm suy nghĩ, rồi chậm rãi mở miệng : " nhân viên ưu tú cũng phải phối hợp với đồng nghiệp và cách lãnh đạo của cấp , bắt đầu tháng này, phòng ăn Ngự Tôn ăn mỗi người tăng lương 10%, mà trong tháng này nhân viên được tăng ngày nghỉ năm ngày, xem như khích lệ!"
      Last edited by a moderator: 24/7/17
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :