Chương 71: Câu hỏi kiểm tra
Laurence nghe xong, mỉm cười về phía khu sâm banh, khẽ chạm thân chai sâm banh, mới xoay người với Tưởng Thiên Lỗi: " chuyên gia pha rượu cao cấp, đầu tiên nhất định phải là chuyên gia ẩm thực, chỉ hiểu biết đối với thức ăn mà còn phải là người thích nấu nướng thức ăn, nhất định phải quen thuộc và hiểu cách xử lý và phương pháp nấu nướng, món thịt cua trứng cá muối hôm nay của lão đầu bếp, nếu như tôi đoán lầm, nhất định có bơ, cà chua bi, xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise, hành tây. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày nhìn bộ dáng Laurence khẳng định như thế, liền có chút tin, nở nụ cười : "Ông xác định như vậy?"
"Tôi xác định. . . . . ." Laurence mỉm cười xong liền xoay người, hai mắt lộ ra kiêu ngạo nhìn chai sâm banh màu xanh nhạt có chút do dự tiếp: "Nhà hàng truyền thống, khách chọn Vodka Russia hay Ba Lan kết hợp với trứng cá muối hoàng kim, bởi vì Vodka kích thích kết hợp với vị trứng cá muối, có loại cảm giác vô cùng lãng mạn và mạo hiểm, chẳng qua tôi là người Pháp, tôi luôn chú trọng cân bằng thức ăn, thích Vodka kích thích chi phối mùi vị độc đáo của trứng cá muối, cho nên tôi chọn sâm banh có vị ngọt . . . . . ."
Ông ta xong cũng giơ tay, nhận lấy bao tay trắng trưởng kíp Cát Lệ đưa đến trước mặt mình, ông lão này vừa tự mình đeo bao tay trắng, nghiễm nhiên từ khách quý của Tổng Giám đốc trở thành thành viên trong khách sạn, ông ta vừa đưa bàn tay già nua nhưng mạnh khỏe vào trong bao tay trắng, vừa xoay người nhìn Cát Lệ, mỉm cười : "Tôi đố . . . . . ."
Cát Lệ vừa nghe lập tức căng thẳng, hơi thở có chút thông, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ sợ Laurence ở trước mặt của Tổng Giám đốc hỏi mình chuyện rất khó khăn, cũng dám nhiều, gật đầu, bình tĩnh : "Vâng!"
Bên ngoài Khu vực rượu đỏ, Đường Khả Hinh cũng trừng lớn con ngươi, hơi nghiêng đầu lắng nghe câu hỏi của Laurence. . . . . .
Rốt cuộc Laurence đeo xong bao tay trắng, xoay người nhìn các loại sâm banh, bắt đầu từ nhãn hiệu màu vàng nhạt đến màu vàng đậm, màu hổ phách, còn có loại sâm banh màu hồng nhạt vô cùng đặc biệt, ông ta vừa chậm rãi xem các loại sâm banh, vừa hỏi: "Năm của sâm banh, có ý nghĩa gì?"
Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt căng thẳng nhìn về phía Cát Lệ, nhất là Trần Mạn Hồng, cắn răng nghiến lợi siết chặt mười ngón tay của mình, suy nghĩ nếu như đáp được, liền cắt đứt cổ họng của ! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc!
Cát lệ mở trừng hai mắt, cố gắng nhớ lại quá trình huấn luyện nào đó, có chút căng thẳng : “Sâm banh chia làm hai loại gồm: sâm banh năm và sâm banh lâu năm! Mùi của sâm banh năm. . . . . . ở nhãn hiệu chai rượu có ghi chú năm, dùng loại rượu có thời hạn khác nhau điều chế thành, bình thường loại năm mùi cọ này, phương thức sản xuất tự do cho nên có thể sản xuất nhiều loại phong cách sâm banh nhưng sâm banh lâu năm ở chai rượu có ghi chú số năm, chứng tỏ chỉ có thể dùng quả nho trong cùng năm để điều chế riêng, bởi vì trong cùng năm này, quả nho chịu ảnh hưởng các loại nhân tố thời tiết, cho nên thể điều chế ra sâm banh có phong cách cố định, mùi vị căn cứ biến đổi khác nhau trong năm!"
Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt thở phào nhõm.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lên nụ cười thỏa mãn.
Laurence nghe xong khẽ mỉm cười, : "Thông thường, sâm banh lâu năm sản xuất ở những năm nào?"
Cát Lệ ngẩng đầu lên có chút căng thẳng nhìn Laurence, nhăn mày, khẽ cắn môi dưới, cố gắng nhớ lại, mỗi chuyên gia pha rượu lựa chọn sâm banh ra phòng ăn, có những loại năm nào nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ ra. . . . . .
Laurence chờ đợi . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi quay mặt sang, trầm ngâm nhìn .
Cát Lệ muốn khóc. . . . . .
Trần Mạn Hồng nhìn chằm chằm Cát Lệ vô dụng!
Laurence nhìn bộ dáng Cát Lệ như vậy cũng biết đáp án, có lẽ làm khó , liền hứng thú : "Bảo nhân viên phụ trách hầm rượu vào trả lời chút? Người nào trả lời được, tôi có phần thưởng!"
Chương 72: Phượng hoàng cùng bay
Hai người nhân viên quầy rượu vừa nghe Laurence ở bên trong, lập tức hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhất là Tiểu Nhu, hôm nay mới bị phạt vì chuyện sơn móng tay, chạy đến quầy rượu rửa vài ly, ngờ mới vào chưa được mấy giờ, liền đụng phải chuyện này, nếu ở ngay trước trước mặt Tổng Giám đốc, trả lời được, vậy mình nhất định phải chết!
"Còn có đồng nghiệp nữa đâu? Đường gì đó. . . . . ." An Văn khe khẽ hỏi Tiểu Nhu, phải muốn cùng nhau chết, nghĩ vào chung, tất cả mọi người đáp được, có lẽ được tha thứ, bởi vì các chỉ phụ trách rửa ly, lau ly và treo ly, hơn nữa Khách sạn Á Châu phân công cụ thể ràng, từng người chỉ chịu trách nhiệm công việc của mình, dường như trở thành quy củ! !
"Hư. . . . . ." Tiểu Nhu lập tức đặt ngón trỏ ở bên môi, thở , khe khẽ : "Đường Khả Hinh đó là từ trời rơi xuống, có việc gì cần dắt ấy ra ngoài, đáp được, nhiều lắm cũng chỉ bị đánh vài roi, nếu dẫn ấy ra ngoài, có thể bị chặt đứt ngón tay!"
An Văn vừa nghe, lập tức há to mồm, nhìn Tiểu Nhu : "Thiệt giả?"
Tiểu Nhu nghiêm túc gật đầu, là kẻ ngốc nổi tiếng ở nhà hàng ngự tôn, thường gây họa như ăn cơm bữa nhưng là có ưu điểm mà Mạn Hồng vô cùng ưa thích chính là hết sức trung thành và cố chấp! !
Lúc này Trần Mạn Hồng đứng ở khu vực rượu đỏ và ly, nhìn thấy hai người An Văn và Tiểu Nhu còn tán gẫu, hận nghiến răng nghiến lợi, hé môi, khe khẽ gọi: "Vẫn còn ở bên ngoài làm gì? Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh đợi các người hơn phút rồi, ngứa da đúng ?"
An Văn vừa nghe xong, vẻ mặt khổ sở, ngay lập tức cúi đầu vào trong, ngờ Tiểu Nhu vừa mới qua giá ly, đột nhiên sau áo bị người lôi kéo, kinh ngạc quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh nấp ở giá ly, gấp gáp lấy ra tai nghe vô tuyến chuyên dụng của khách sạn nhét vào trong tai , ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, vừa muốn gì, Đường Khả Hinh im lặng căng thẳng đẩy ra ngoài! !
Tiểu Nhu loạng choạng chút, suýt làm rơi chiếc ly giá cao hai thước, ngạc nhiên ấn tai nghe nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh ra dấu cho nhanh vào, cuối cùng núp vào giá ly, hề ra ngoài nữa!
Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc nghĩ tới động tác vừa rồi của Đường Khả Hinh, hiểu nhưng vẫn bước vào khu vực rượu đỏ, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Laurence tiên sinh và Tổng Giám đốc đứng chung chỗ, đưa mắt nhìn sâm banh trước mặt, hai vị quản lý đứng chờ ở bên dám lên tiếng, Cát Lệ đỏ bừng cả khuôn mặt đứng ở bên, An Văn hoảng sợ ra lời, khí hết sức căng thẳng, cũng khỏi sợ hãi vội vàng tới, suy nghĩ đợi chút nữa hiểu lắm là tốt nhỉ? Hay hiểu? Hay chưa hiểu? Hay là suy nghĩ chưa ra?
Laurence mỉm cười nhìn An Văn và Tiểu Nhu, lập lại câu hỏi mới vừa rồi, : "Đố các về sâm banh mùi cọ, cần căng thẳng như vậy. . . . . ."
"Vâng . . . . ." Tiểu Nhu và An Văn lập tức gật đầu, căng thẳng đáp lời.
Laurence đưa ngón giữa đeo bao tay trắng, khẽ chạm vào chai champagne có ghi năm, mới chậm rãi hỏi: "Bình thường sâm banh lâu năm sản xuất vào các năm nào. . . . . ."
Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt tuyệt vọng nhìn hai người bọn họ.
An Văn khẽ cắn môi dưới, nhíu mặt, dám lên tiếng.
Vẻ mặt Tiểu Nhu cũng đau khổ, vừa mới muốn lắm, đột nhiên trong tai nghe truyền đến tiếng của Đường Khả Hinh êm ái : "82. . . . . ."
"À?" Tiểu Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc lên tiếng!
Mọi người trong khu vực rượu sâm banh cùng hơi nghi ngờ nhìn , ngay cả Tưởng Thiên Lỗi, nhân vật cao quý như vậy, hôm nay vì Laurence vào nơi chật hẹp như thế cũng khỏi giữ lại chút ánh mắt, nhìn trước mặt.
Trần Mạn Hồng căng thẳng nhìn vẻ mặt Tiểu Nhu đột nhiên co giật, suy nghĩ bị hoảng sợ đến điên rồi phải ?
" cần căng thẳng. . . . . . Tôi biết năm, tôi cho biết, theo tôi là được rồi." Giọng của Đường Khả Hinh lại truyền tới bên tai Tiểu Nhu.
Lúc này Tiểu Nhu mới hơi hồi hồn nhìn mọi người tò mò nhìn mình, mặt của đỏ lên, con ngươi xoay tròn, loáng thoáng lẩm bẩm khẽ : "8. . . . . . 8. . . . . . 82!"
Laurence nghe xong, hài lòng cười : "Ừ. . . . . . Còn gì nữa ?"
"83, 85, 86, 88, 89, 90, 96. . . . . ." Giọng của Đường Khả Hinh truyền đến.
Tiểu Nhu chớp mắt cái, mới căng thẳng nuốt ngụm nước bọt, theo các năm mà Đường Khả Hinh : "83, 85, 86, 88, 89, 90, 96. . . . . ."
Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu! !
Ngược lại Laurence có chút giật mình nở nụ cười, nhìn : "Đáp tốt!"
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi lộ ra vẻ mặt hài lòng nhìn .
"Đối với sâm banh có hiểu biết nhất định, vậy cho tôi biết, sâm banh lâu năm, chọn năm sản xuất, có cầu gì đặc biệt?" Laurence nhìn Tiểu Nhu, mỉm cười hỏi tiếp.
Last edited by a moderator: 8/2/15