1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 758: Là quan hệ gì?

      Hoàng hôn, ánh trời chiều dần dần buông xuống, chỉ tỏa ra từng đoạn ánh vàng lấp lánh, chiếu xuống bầu trời thành phố này.

      cái móc câu màu bạc, móc chặt đỉnh tường cửa hàng đồ dùng gia đình, bóng đen trong nháy mắt nhảy xuống, hệt như ma quỷ nhanh chóng lao xuống, tay cầm ám khí hình cầu bén nhọn! !

      Cặp song sinh đột nhiên giống như hai con chim én, từ hai hướng trái phải dọc theo cửa hàng đồ dùng gia đình phi như bay đến, vừa đến chỗ chân tường nào đó, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy bóng đen kia, sắp sửa men theo cửa sổ sát đất mở ra, nhảy vào trong, các lập tức rút súng giảm thanh cầm trong tay, nhắm chuẩn vị trí bóng đen kia bắn ra.

      Vụt! !

      Dây thép trúng đạn rung lên, bóng đen tránh được hai phát đạn, cả người lại bay lên giữa trung!

      Tiểu Hà nhanh chóng hóa thân thành mèo, cả người bay vọt lên, đạp lên bệ cửa sổ lầu , trong nháy mắt nắm chặt ống nước to góc tường, nhanh nhẹn bò thẳng lên, Tiểu Vi nhanh chóng thu chân chạy, dọc theo góc tường lủi sang mặt tường khác, cho cơ hội chạy trốn, trong nháy mắt Điệp Y hệt như thần quái từ sau góc tường, dọc theo hai bên bệ cửa sổ, cả người nhảy lên, khuôn mặt lạnh lùng, lướt qua trong gió, đôi mắt màu tím, bất ngờ tỏa ra sát khí quỷ dị! !

      Giữa trung! !



      Tiểu Hà và Điệp Y lạnh lùng đứng bên, đón gió lớn, hai tay nắm chặt, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn người trước mặt! !

      Bóng đen đứng giữa, mặc trang phục da đen, đeo mặt nạ đen, cũng rét lạnh nhìn hai người này!

      Điệp Y siết chặt thân mình, mặt lạnh đón gió lớn, nhìn trước mắt, lập tức trong tay lấy ra năm độc châm, cùng Tiểu Hà cầm súng lục, đồng thời bắn về phía bóng đen kia, nhất định phải chế ngự được ! !

      "Vụt vụt vụt! ! !" Tiếng động bên tai vang lên dứt! !

      Bóng đen tung người, làm động tác xoay tròn 360 độ trung, né tránh độc châm và đạn, trong nháy mắt bắn ám khí từ trong tay, mấy chục độc châm thép, cùng lúc phóng về phía hai người! !

      "Vụt ————————" Điệp Y và Tiểu Hà nhanh chóng chạy như bay, né tránh độc châm! !

      Lúc cơ thể Tiểu Hà cúi xuống, trong miệng còn cắn độc châm, cánh tay trúng châm, lập tức nhanh nhẹn lấy ra dao , đưa ra cắt miếng thịt tay, cắn răng chịu đựng mà cắt đứt, mặc kệ máu tươi vẫn tuôn trào! !

      Bóng đen di chuyển qua trái rồi nhảy xuống dưới, trong nháy mắt kích động muốn tiến vào cửa sổ lầu hai, Tiểu Vi sớm có chuẩn bị, cầm dây thép trong tay, móc quanh người, bằng bản lĩnh nhanh nhẹn, tay nhanh như chớp, lủi về phía , mạnh mẽ dùng tay chém, trung đọ sức dưới mười chiêu, Điệp Y nhanh như chớp, móc súng lục ra, nghe theo căn dặn của Lãnh Mặc Hàn, nếu như người áo đen lại xuất , đàm phán trước tiên để sống! lập tức nhắm ngay đầu gối bấm cò! !

      Ai ngờ, bóng đen ấy vào giờ phút này, hệt như ma quỷ, xông vào cửa sổ sát đất, trong nháy mắt bị bao trùm trong vô vàn sắc màu của cửa hàng đồ dùng gia đình! !

      Như những gì biết, người áo đen có thể lợi dụng tất cả màu sắc, để giấu thân thể mình! !

      Điệp Y, Tiểu Hà, Tiểu Vi ba người trong nháy mắt nhanh như cắt, lấy tốc độ ánh sáng, quỷ dị đứng trước giường, vén rèm cửa, xác định hai người bọn họ an toàn! !

      "A! ! !" Đường Khả Hinh cúi mặt hôn Trang Hạo Nhiên, lại dịu dàng chui vào đầu lưỡi, ngọt ngào hạnh phúc mà cắn mút, lúc cảm xúc kích động dâng trào, cảm nhận được chút lay động ổn, trong nháy mắt lại ngẩng đầu, nhìn thấy Điệp Y, Tiểu Hà, Tiểu Vi ba người mỗi người đứng trước góc giường, sợ đến mức la to lên tiếng, cả người bật dậy, nhìn về phía các ! !

      Trang Hạo Nhiên cũng chống đỡ nửa người, cổ áo bị mở bung hai nút, lộ ra những đường vân da gợi cảm, lại nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía nét mặt quỷ dị của các , đoán ra vài phần, lại có chút khẩn trương hỏi: "Các ..."

      Ba lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía hai người vừa mới ngọt ngào hạnh phúc.

      Đường Khả Hinh ngồi giường, mặt đỏ bừng, vội vã nhảy xuống giường, thở hổn hển hơi, liền xấu hổ rời .

      Trang Hạo Nhiên nằm nghiêng giường, thấy bóng lưng Đường Khả Hinh lúc xấu hổ rời , cũng cười mập mờ, lập tức đứng dậy, đuổi theo, trước khi rời , còn câu: "Vất vả cho các rồi."

      Ba người im lặng lên tiếng, chỉ kín đáo bám theo bọn họ về phía trước.

      Bên ngoài cửa hàng đồ dùng gia đình.

      Đường Khả Hinh thực vô cùng mất mặt nhanh chóng bước xuống cầu thang, nhớ tới vừa rồi mình chủ động, lại vươn tay, mặt đỏ bừng nặng nề vỗ trán, nghĩ mình vừa rồi có phải là bị ma quỷ nhập vào người hay ?

      " nhanh như vậy làm gì?" Trang Hạo Nhiên chậm rãi xuống cầu thang, nhịn cười hỏi.

      Trong nháy mắt Đường Khả Hinh đứng chỗ đất trống, quay mặt sang lườm , : "Em cảnh cáo đấy! đừng có nghĩ lung tung! ! Vừa rồi là em nhát gan! Em chỉ là muốn chứng minh cho thấy mà thôi! Em tuyệt đối có ý nghĩ gì khác!"

      " có hiểu lầm!" Trang Hạo Nhiên cười : "Đây cũng chỉ là nụ hôn! Em suy nghĩ nhiều quá rồi chăng?"

      "..." Đường Khả Hinh mặt đỏ tới mang tai nghiến răng nghiến lợi nhìn người này, hận thể cắn chết , trong nháy mắt xoay người rời ! !

      "Lần sau lúc hôn nơi công cộng, nên giúp gỡ nút áo nhé... suýt chút nữa bị người ta nhìn thấy hết đấy." Trang Hạo Nhiên nhịn cười lách mình về phía trước.

      "Em... ..." Đường Khả Hinh nghe vậy, đúng là vô cùng mất thể diện, lập tức đưa tay chống trước cửa xe, lúng túng phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn tức giận : "Em... Em vừa rồi mở bung nút áo sao? Là em sao?"

      Đôi mắt bất giác mở to, cư nhiên nhìn thấy cổ áo sơ mi Trang Hạo Nhiên mở ra, thực là hai nút áo bị bung ra, những đường vân da gợi cảm chạy dài đến cơ bụng, mặt lại đỏ bừng, thể nào! ! !

      "Đúng vậy..." Trang Hạo Nhiên bày ra bộ dạng bị người khác chiếm tiện nghi, hơi nhíu mày cài lại nút áo...

      Đường Khả Hinh nghe lời này, nặng nề thở dốc đưa tay phải lên trước, : "Cái tay này sao?"

      "... ..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn .

      "Hay là cái tay này?" Đường Khả Hinh lại giơ tay trái lên, khiếp sợ tức giận : "Cái tay nào gỡ nút áo , em chém nó! !"

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng mặt cười, chậm rãi vươn tay, nắm lấy bàn tay bé của , vòng ra sau lưng mình, làm cho giống như ôm mình, mới cúi mặt dịu dàng mập mờ nhìn , tựa như người nỉ non : "Chém đứt làm gì, cho là được rồi..."

      "Thôi ! !" Đường Khả Hinh thoáng cái đỏ mặt muốn giãy giụa thoát khỏi tay !

      "Vừa rồi lúc em gỡ nút áo , dịu dàng... rất thích..." Trang Hạo Nhiên nắm chặt hai tay , lại cúi người xuống như muốn hôn lên môi ...

      " thôi ! ! Em tin!" Đường Khả Hinh thoáng cái lại muốn đẩy ra! !

      Trang Hạo Nhiên bá đạo cúi mặt hôn lên đôi môi ngọt ngào của , cơ hồ cho cơ hội thở dốc, liền vươn hai tay ôm chặt bên hông mềm mại của , nhớ tới vừa rồi lúc hôn mình, trong lòng lại kích động dâng trào, cảm giác say mê kia, làm cho kích thích có ý nghĩ muốn nếm thử loại rượu tuyệt hảo, nặng nề thở ra hơi nóng, tùy ý sức nóng phập phồng nơi lồng ngực, dán chặt vào ngực chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng kia, chút băn khoăn để ý đến người qua lại bên đường...

      Tình cờ có đôi tình nhân, đường, cư nhiên nhìn thấy người đàn ông đẹp trai khí phách, bá đạo ôm lấy nhắn xinh xắn yếu đuối, cuồng nhiệt hôn, bỗng đỏ mặt... Cậu bạn trai nhanh chóng kéo tay bạn , về phía trước, bởi vì người đàn ông kia quá đẹp trai!

      "Ưm..." Cơ thể Đường Khả Hinh hơi ngửa về sau, mặt đỏ bừng lại muốn đẩy ra... Trang Hạo Nhiên lại siết chặt hông , cúi xuống hôn đôi môi ngọt ngào của , giống như mẹ mình , ngọt như vậy, ai muốn nếm thử? vừa cảm xúc dâng trào mút đầu lưỡi , tay lướt qua ngang hông , vô cùng mập mờ cảm tính : "Chúng ta liền chọn cái giường kia... Hả?"

      Đường Khả Hinh phát mình cách nào cự tuyệt được người đàn ông này, chuyện này hệt như đến từ bản năng, lại mở mơ màng màng, toàn thân khô nóng, đáp : "Ưm... Uhm..."

      Đây là trả lời, hay trả lời?

      Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ hôn môi , bá đạo siết chặt hông , làm cho bầu ngực phập phồng của lại dán sát vào người mình, kích thích được cơ thể liên tục có phản ứng, lại thay đổi hướng khác, ngậm lấy môi , thậm chí cắn cái, rồi mới giống như người hỏi: "Có được ? Chọn cái giường này... Đông ấm hạ mát, em ngủ cũng thoải mái..."

      Đường Khả Hinh bị căn môi dưới, rất sợ dùng lực, thân thể tự chủ nghênh đón , dán vào môi , chỉ có trái tim đập loạn, đáp : "Uhm..."

      Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt cười, thoáng cái lấy thẻ bạch kim ra, giơ về phía quản lý đứng rất lâu phía sau, trợn mắt há hốc mồm kia, vừa hôn lên môi Đường Khả Hinh, vừa : "Vậy chọn cái này ! Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu – Trang Hạo Nhiên, tối nay đưa đến nhà tôi!"

      "Vâng!" Quản lý khẩn trương vươn hai tay, nhận lấy chiếc thẻ kia.

      Đường Khả Hinh giãy giụa tránh khỏi cái ôm của Trang Hạo Nhiên, vô cùng xấu hổ đứng bên, mất hết thể diện...

      Trang Hạo Nhiên lại cười, tiến lên ôm ngang lấy Đường Khả Hinh, đặt bên cạnh ghế lái của mình, nhàng cài dây an toàn cho , mới : " thôi! Cùng em mua đồ ăn, tối nay nấu món ngon, cho bảo bối của ăn no..."

      Đường Khả Hinh mờ mịt ngẩng đầu.

      Trang Hạo Nhiên cúi mặt hôn lên môi , mới cười vòng qua thân xe, tới trước ghế lái, ngồi lên, đạp số, tay chuyển động vô lăng, nổ máy xe, chạy về phía trước!

      Đường Khả Hinh vẻ mặt sững sờ ngồi ghế phụ cạnh ghế lái, quay mặt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, dường như phóng đãng kiềm chế được, nhưng thỉnh thoảng lại thấy trong đôi mắt bộc lộ vẻ nghiêm túc thể coi thường. vẫn thể nào quên vào bữa tiệc sinh nhật ấy, cùng vài cuồng nhiệt áp sát vào nhau mà nhảy múa, hết sức mập mờ, làm cho người ta nhìn đều đỏ mặt tía tai...

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút nghi ngờ quay đầu, nhìn !

      Đường Khả Hinh lập tức quay mặt sang, đôi mắt lưu chuyển mạnh mẽ, phát vừa rồi mình thực điên rồi, vì sao lại đến gần , chính mình cư nhiên giống như biến thành người khác! Mình và cấp làm gì vậy? Rốt cuộc ấy và mình là quan hệ gì đây?

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 759: chờ em

      Chợ bán thức ăn lớn nhất thành phố.

      tại là buổi xế chiều, rất đông người đến dạo chợ mua thức ăn, rộn ràng nhốn nháo!

      Trang Hạo Nhiên đứng trước quầy hàng rau dưa nào đó, xắn ống tay áo, cầm quả ớt cực lớn lên, đưa tới trước mũi ngửi ngửi.

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh thực nghi ngờ đứng bên cạnh , hiểu nghĩ người này thân phận hiển hách, siêu thị, lại đến chợ bán thức ăn dơ bẩn hỗn loạn như vậy, thực phù hợp với thân phận , liền khó hiểu hỏi: "Tại sao lại muốn đến chợ bán thức ăn? muốn cái gì , siêu thị có sao?"

      Trang Hạo Nhiên chỉ cười cười, bỏ ớt xuống, : "Những thứ trong siêu thị, dù sao cũng tươi mới như ở chợ, thấy em hôm nay chạy qua chạy lại ở bên ngoài, đoán chừng khẩu vị rất tốt, làm món ngon cho em ..."

      Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, im lặng lên tiếng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên cũng để ý đến , hai tay đút túi quần, nhàn nhã về phía trước, thỉnh thoảng tới lá cẩu kỷ ở trước mặt, cầm lên, ngửi ngửi, có thể ngửi được bề mặt lá có thuốc trừ sâu hay ...



      " có phun thuốc, có phun thuốc đâu, đều là loại được trồng ở sân sau nhà bà đấy ..." bà cụ tuổi chừng 80 ngồi chiếc ghế , đầu tóc bạc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dường như biết suy nghĩ gì, lập tức có chút kín đáo cười .

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vẻ mặt tươi cười ngồi xổm xuống, nhìn cái sọt với những lá cẩu kỷ ở bên trong, hai mắt từ từ lưu chuyển, liền : "Bà ơi, lá cẩu kỷ này bao nhiêu tiền kí vậy?"

      "Ba đồng!" Bà cụ vội vã .

      "Cháu mua hết..." Trang Hạo Nhiên lấy ví tiền ra, rút ra 100 đồng, đưa về phía bà cụ cười : " cần thối lại..."

      " được, được... Người trẻ tuổi, có tiền cũng nên hao phí như vậy." Bà cụ nhận lấy 100 đồng, trước tiên đem tiền dư còn lại đưa cho , rồi mới đem lá cẩu kỷ bó lại, đưa cho Trang Hạo Nhiên.

      "Cảm ơn..." Trang Hạo Nhiên cũng miễn cưỡng, nhận lấy túi nhựa trong suốt, nở nụ cười, tiếp tục về phía trước.

      Đường Khả Hinh hiểu đứng bên cạnh, nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên xách rau, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.

      Trang Hạo Nhiên muốn chuyển hướng về quầy hàng rau bên kia, lại nhìn thấy người mẹ dắt tay cậu bé khoảng 5 tuổi đẹp trai tới, đôi mắt cậu bé to tròn lấp lánh, má tròn phúng phính, làn da trắng sáng, nhịn được lại cười, thừa dịp lúc người mẹ quay sang chọn hoa bách hợp, vươn tay nhéo khuôn mặt nhắn của cậu...

      "Này!" Đường Khả Hinh thoáng cái chụp lấy tay , nhịn cười đẩy về phía trước, mới : "Đừng tùy tiện nhéo con nhà người ta, nếu thích, tự mình tìm phụ nữ sinh cho đứa..."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cúi đầu nhìn , cười : "Tìm phụ nữ sinh đứa sao? Em sao?"

      "Thôi ! !" Đường Khả Hinh ra vẻ muốn đẩy ra!

      " đấy! muốn con trai!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía , trong lòng khẽ động, mỉm cười .

      Đường Khả Hinh lại cảm giác đầu óc thoáng qua cái gì đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn , có chút dịu dàng : "Con tốt sao? Em thích con ..."

      "... ..." Trang Hạo Nhiên sâu nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng cảm giác trong lòng cũng ra vài ký ức trước đây, sâu ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông này.

      Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên cảm xúc, nhìn lâu, cuối cùng mới : "Vậy cũng được, con ..."

      Đường Khả Hinh ngẩn ra, nhìn người đàn ông đột nhiên muốn cười này, mới phát mình lại bị ăn đậu hủ, lập tức đỏ mặt quát to tiếng: "Này! ! ! chết ! Suốt ngày ăn đậu hủ người ta! Đáng ghét! !"

      xong, người tức giận xa dần.

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cười ha ha, xách theo lá cẩu kỷ về phía trước, vừa vừa dỗ : "Được rồi, nên tức giận... xin lỗi..."

      Đường Khả Hinh bực tức nhịn được xấu hổ đỏ mặt, bước nhanh mặt đường ẩm ướt, cũng nhìn phía trước mà cứ thế bước , suýt chút nữa đến khu hải sản, lại hiểu sao ngửi được hương vị đậu hủ rất ngon, sửng sốt xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên treo lá cẩu kỷ cánh tay, tay bưng cái chén, bên trong là đậu hủ trơn mềm ngon, vừa cầm thìa múc ăn, vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Có muốn ăn ?"

      " muốn!" Đường Khả Hinh tức giận xoay người, lại nuốt xuống cổ họng cái !

      Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn bóng lưng cái, mới nhịn cười, tiếp tục ăn đậu hủ, : " muốn thôi, cái này có hương vị đường đỏ thực rất tuyệt vời..."

      Đường Khả Hinh lại quay mặt , để ý đến .

      " phải mới vừa ăn đậu hủ của người nào đó sao? Bây giờ để cho ấy ăn lại thôi..." Trang Hạo Nhiên thoáng cái tới trước mặt Đường Khả Hinh, giơ chén tàu hủ trong tay lên, nhìn về phía cười : "Có muốn ăn ? rất ngon nha... Vừa mát lạnh, vừa giải khát, lại còn trơn mềm nữa..."

      Đường Khả Hinh nhếch miệng nhìn , mắt hơi híp lại.

      "Hả?" Trang Hạo Nhiên lại giơ cái thìa, chuẩn bị đùa giỡn cười : "Đến đây..."

      Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, dường như biết quỷ kế của , trong nháy mắt kiễng đầu ngón chân, vươn tay vây quanh cổ , liền muốn đón nhận đôi môi ngọt ngào của mình...

      Phịch! Đậu hủ rơi mặt đất, màu trắng.

      Trang Hạo Nhiên ngây ngốc đứng tại chỗ, tay trống trơn , nhúc nhích...

      Đường Khả Hinh lại vây quanh cổ , đôi môi đỏ mọng của mình và đôi môi mỏng gợi cảm của , cách nhau rất gần, lại ngửa mặt vô cùng mập mờ cười : "Đậu hủ trong chén của chỉ có đồng tiền, còn đậu hủ của em vô cùng quý giá... Muốn ăn, cũng phải ăn ..."

      Trang Hạo Nhiên ngước mắt xuống, bộc lộ ánh nhìn mờ ám, xúc động nhìn .

      "Có còn muốn trả lại cho em ?" Đường Khả Hinh lại ngửa mặt, lúc chuyện, đôi mắt mờ màng ảo mộng khẽ chớp lóe đầy mê hoặc, đôi môi cơ hồ muốn dán sát vào môi .

      "Ừ..." Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn khuôn mặt hòa nhã của côt, kìm lòng được vươn hai tay, kéo hông , vuốt ve ...

      "Nghĩ đẹp lắm sao!" Đường Khả Hinh thoáng cái đẩy ra, cười ha ha : "Cái thứ thể dùng được! Còn to gan cùng khác cuồng nhiệt kề sát người mà nhảy múa!"

      xong, liền ha ha cười rồi bỏ .

      Trang Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ, có chút mất thể diện chuyển động ánh mắt, nuốt ngụm nước bọt, nhìn người đường qua lại, bọn họ dường như đều dùng ánh mắt vô dụng để nhìn mình, nặng nề thở hổn hển hơi, mới vừa rồi bị cái nhóc chết tiệt kia giày vò đến mức cơ thể lại có phản ứng, đột nhiên bật cười, tay xoa xoa môi, coi như người ta hôn mình rồi... Bước nhanh theo sát về phía trước...

      Hai người tiếp tục giữa phố xá vô cùng náo nhiệt, chọn hai mươi con sò biển, miếng cá hồi từ biển sâu, còn có tôm tươi, con gà rừng, lưng cừu, sau đó là bốn cây nấm to, và ít rau dưa hoa quả...

      Đường Khả Hinh vẫn hệt như bé, vào chợ bán thức ăn, vô cùng hưng phấn, hồi bé cha thường mang mình dạo chợ, tiến vào mất vài tiếng đồng hồ... vội vã ra mặt sau chợ đến khu đồ ăn vặt, quả nhiên tìm được nơi trước đây cha thường mua bánh tráng cho mình ăn, lập tức mua phần lớn, xách theo túi trong suốt, bẻ từng miếng từng miếng ra ăn... Lúc xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ngồi xổm trước sạp bán đầy ắp quả đào của ông cụ, mặt bộc lộ vẻ nghiêm túc lấy từ trong túi ra con dao găm chuẩn bị sẵn, cầm lên trái trong sọt, gọt vỏ, cắt miếng bỏ vào miệng nếm thử ...

      Trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh rất ràng, đó là buổi chiều mưa, đôi nam nữ rúc vào nhau, bật cây dù, nhìn nhau ngọt ngào cười về phía trước, ven đường xe cộ lướt nhanh qua, văng lên chút bọt nước, nhưng vẫn vui vẻ như vậy...

      Đường Khả Hinh mở to mắt, tay cầm bánh tráng, thân thể tự chủ theo đôi nam nữ dưới mưa trong quá khứ về phía trước, tựa hồ như muốn theo sau bọn họ...

      Trong mưa hai người nhìn nhau cười, dọc theo con đường dài về phía trước, tới trước tòa cao ốc nào đó, có ông cụ ngồi xổm bên góc tường, trông coi sạp đào đầy ắp, đôi mắt buồn bã chăm chú nhìn phía trước, người đàn ông tuấn, vẻ mặt dịu dàng tươi cười ngồi xổm trước sạp đào, lấy ra con dao , đôi mắt chăm chú gọt bỏ vỏ đào, sau đó cắt ruột thành từng miếng, bỏ vào miệng nhai...

      Bánh tráng rơi mặt đất.

      Sắc mặt Đường Khả Hinh kích động, ngồi xổm trước mặt Trang Hạo Nhiên, vào thời khắc này dường như cảm nhận được chút nhu hòa và dựa dẫm, quay trở lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn , nhàng kêu lên:"Tổng giám đốc..."

      Tiếng gọi này nghe giống tiếng người thường kêu gọi.

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt cầm quả đào, quay đầu, nhìn .

      Đôi mắt Đường Khả Hinh kịch liệt đỏ bừng, trong đầu lại lóe lên giọng : "Em muốn con ..." lại kích động nhìn về phía , cảm xúc dâng trào gấp gáp gọi: "Trang Hạo Nhiên..."

      "... ..." Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng nhìn , hai mắt cũng run run bộc lộ vài phần kích động.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng chấn động, nước mắt lăn xuống, lại muốn nhanh chóng nắm bắt ký ức trong quá khứ, sau gáy bỗng cảm thấy đau đớn, lại quan tâm đến đau đớn này, mãnh liệt nhìn , nghẹn ngào hỏi: "Quá khứ chúng ta là quan hệ gì? cho em biết! Vì sao trong ký ức, hai chúng ta cùng nhau mua đào, thân mật như vậy?"

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe lên nhìn lâu, nhẫn vài phần, mới mỉm cười bỏ quả đào xuống, xách đồ ăn về phía trước.

      "Trang Hạo Nhiên! !" Đường Khả Hinh nhanh chóng đuổi theo.

      Trang Hạo Nhiên xách những thứ này, ra khỏi chợ, tới bãi đỗ xe, đem đặt vào chỗ ngồi sau xe mình, mới quay người về phía ghế lái của mình, ngồi vào...

      Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe, đôi mắt nóng cháy nhìn , cơ thể lại hiểu sao bi thương, rơi lệ...

      " muốn em nhớ lại quá khứ..." Trang Hạo Nhiên ngồi ghế lái, chăm chú nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, thở hổn hển hơi, : " đủ mạnh mẽ và cứng rắn để nhớ lại tất cả mọi chuyện, từng mất trí nhớ, biết... Nếu như chỉ nhớ lại đoạn ngắn, trong lòng rất hoảng sợ... Cuối cùng vẫn cảm thấy bị vây quanh bởi những tư tưởng ma quỷ, ăn mòn chính mình..."

      Đường Khả Hinh lại rơi lệ, nhìn về phía , nghẹn ngào : "Thế nhưng vì sao em lại bi thương như vậy! ? Em nghĩ em thiếu thứ gì đó... Phải ?"

      Trang Hạo Nhiên cố nén xúc động trong lòng, chậm rãi quay đầu, nhìn như có việc gì, cười : "Em là thiếu ..."

      "Cái gì..." cấp thiết hỏi.

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng lưu chuyển, nhìn cơn mưa này có chút lớn, mịt mù hình ảnh toàn bộ bãi đỗ xe, trong nháy mắt xoay người lao tới trước mặt này, áp sát cơ thể , ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhắn rơi lệ của , : "Em nợ ít đậu hủ! Trả lại cho !"

      "Đừng đùa..." Đường Khả Hinh lấy lại tinh thần, đánh vào vai , kêu to.

      " đùa! ! Em vừa rồi cư nhiên dám trêu chọc ! Làm hại chưa ăn được đậu hũ! Bây giờ muốn ăn lại!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, lập tức bá đạo hôn lên môi , cơ thể thuận thế ép sát vào giữa hai chân , dường như muốn tiến vào, từng trận từng trận có tiết tấu ép sát đến, lập tức giải phóng kích tình vừa rồi bị khơi dậy ở chợ bán thức ăn!

      "Ưm ——————" Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng bị thiêu đốt, lại vì tiếp xúc quá thân mật, mà mặt đỏ tới mang tai, muốn chống cự, bất đắc dĩ Trang Hạo Nhiên vừa hôn, lại vừa dùng thân thể đè mạnh xuống, thậm chí tay bá đạo nhấc chân dài khêu gợi của lên, thừa dịp lúc thân thể và ý thức của lơ là, mạnh tay vân vê giữa hai chân , để ý thấy lộ ra quần lót màu đỏ thẫm, ở giữa ươn ướt, đắc ý cười, biết này hoàn toàn biết gì cả, lại nóng bỏng mút đầu lưỡi của ...

      Thùng xe trong cơn mưa, lắc lư cách nhịp nhàng.

      "Ưm..." thanh hờn dỗi lại bất đắc dĩ từ trong xe vang lên, ý muốn tránh thoát nụ hôn của người nào đó.

      "Đừng như vậy, em sắp hít thở thông rồi..." Đường Khả Hinh mạnh mẽ lôi kéo ống tay áo của Trang Hạo Nhiên, ai ngờ dùng lực quá mạnh, đem nút áo sơ mi trước ngực bứt ra! !

      nhìn mấy cái nút áo kia rơi xuống, đột nhiên sửng sốt.

      "Này! Em sao lại như vậy? Đừng quá sốt ruột! Lập tức về nhà ngay!" Trang Hạo Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn hai nút áo trước lồng ngực rắn chắc của mình bị rơi xuống, cũng có chút kích động : "... có thể khát vọng đến vậy sao?"

      "... ..." Đường Khả Hinh lập tức há hốc mồm giơ bàn tay bé của mình lên, cũng kích động :"Em... Em có! !"

      "Em có sao?" Trang Hạo Nhiên thoáng cái nắm chặt tay bé của , thò vào trong lồng ngực nóng cháy của mình, thậm chí cho vuốt ve cơ ngực rắn chắc của mình : "Vừa rồi em chính là sờ như vậy!"

      "... ..." Đường Khả Hinh bỗng khó chịu trong lòng, mở to mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khiếp sợ kêu to: "Em... Em sao? Cái tay này sao?"

      lại giơ tay phải của mình lên, hung ác : "Là cái tay này sao?"

      "Đúng!" Trang Hạo Nhiên rất nghiêm túc !

      " chờ em! Em lập tức xuống xe, tìm con dao, chém nó ngay!" Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay người, muốn mở cửa xe, chạy trốn! !

      Trang Hạo Nhiên lại thoáng cái, kéo mạnh cả người trở lại, trong nháy mắt khởi động xe, trong mưa, lao thẳng về phía trước! !

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 760: Chạm đất nở hoa
      Editor: Ngày Đẹp Tươi
      Hoàng hôn, sau cơn mưa phùn tươi mát, cơn gió nhàng khoan khoái thổi đến, lướt qua cành liễu, rung rinh lay động, non sông tươi đẹp, phản chiếu lẫn nhau, cùng sáng thành bức họa.
      chiếc xe con màu đen chạy như bay con đường quanh co xanh mướt, từng cơn gió lướt qua, làm lòng người thư thái, tựa như khúc nhạc khoan thai.

      Đường Khả Hinh ngồi cạnh bên ghế lái, vốn vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, làm cho mình vô cùng xấu hổ tim đập liên hồi, lại theo cơn gió mát lành này, chợt cảm thấy tâm tình thoải mái, đột nhiên có chút ngạc nhiên bộc lộ ý cười ngọt ngào, ngửa mặt nhìn bầu trời sau cơn mưa, màu xanh nhạt, rừng trúc xa xa, rung rinh lay động, chợt thấy vài con cò trắng, từ giữa cành lá xanh, kinh động bay , lay động đến những giọt sương còn đọng lại rơi xuống...

      Trang Hạo Nhiên quay đầu liếc mắt cái, nhìn bên cạnh, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể như cánh bướm bị hoảng sợ muốn bay , trầm mặc chuyển số, để cho xe dừng trước rào chắn biệt thự, tắt máy, tháo bỏ dây an toàn.

      Sau khi xe dừng lại, Đường Khả Hinh chậm rãi quay mặt sang nhìn cái, trong lòng hiểu sao bỗng căng thẳng, cả người cảm giác như bị xoắn chặt.

      "Xuống xe !" Trang Hạo Nhiên giả vờ như có việc gì nhìn cái, cười .

      Đường Khả Hinh dường như vẫn còn xấu hổ và do dự, khẽ cắn môi dưới, trong lòng hiểu sao lại nhảy dựng.

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn , đôi mắt bộc lộ vài phần thâm thúy, cười rộ lên : "Sao vậy? Sợ sao? Cho nên mới , em là người nhát gan!"Thichdoctruyen.com
      Mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng ngời, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ha tiếng, cười rộ lên : " có ý gì? Em... Em... Em có muốn vào nhà hay , và là người nhát gan có liên quan gì sao?"

      "Em quên mục đích của em đến nhà là gì rồi sao?" Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn , cười hỏi.



      Đường Khả Hinh sửng sốt, hai mắt lưu chuyển, thực ngây ngốc phải nhớ lại chút.

      Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn , nét mặt đầy vẻ ghét bỏ, chậc chậc chậc lắc đầu, : "Em xem đầu óc em chút kìa? Em tới nhà vì muốn đen rượu đó lấy về, em cho là muốn làm gì?"

      Đường Khả Hinh cư nhiên lúc này mới nghĩ đến, mặt lập tức đỏ bừng.

      Trang Hạo Nhiên thoáng cái đưa người về phía trước, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , cố ý kinh ngạc : "Sao vậy? Em hẳn là phải suy nghĩ những thứ khác chứ? Đừng như vậy! ! vừa rồi chỉ đùa thôi!"

      Đường Khả Hinh nheo nheo mắt quay mặt sang, thái độ nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía , hơi thở nặng nề, : "..."

      Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng kia của , đột nhiên ngửa mặt cười, vươn tay vỗ mạnh lên trán , mới vừa đẩy cửa xe bước xuống, vừa bộc lộ dáng vẻ tiêu sái, : " thôi! đói chết rồi!"Thichdoctruyen.com
      Đường Khả Hinh thở dốc liếc nhìn bộ dáng kia của Trang Hạo Nhiên, hừ tiếng, mới trề môi : "Đem người ta hôn đến thất điên bát đảo , mới bảo là đùa! ! Cư nhiên đùa giỡn người khác như vậy! ! Em liền biết là người xấu mới cùng khác kề sát nhau điên cuồng nhảy múa! Xem như vì lấy lại rượu của thầy, tha cho !"

      xong, liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa xe ra, phịch tiếng, đóng cửa xe lại! !

      Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, đứng bên cạnh hàng rào, tức giận quay người lại, nhìn Đường Khả Hinh, trực tiếp trách móc : "Này! Đừng có dùng sức như vậy đóng cửa xe của ! trăm triệu đấy! !"

      Đường Khả Hinh hung ác lườm cái, mới lập tức kiên quyết cất bước về phía trước! !

      Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn người này cái, mới vươn tay, đứng cạnh cửa sắt, vươn ngón cái ấn mạnh vào thiết bị nhận diện dấu vân tay cửa, đinh tiếng, cửa mở ra.

      Đường Khả Hinh tự mình đẩy cửa sắt ra, nổi giận đùng đùng vào.

      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, ôn nhu liếc mắt nhìn bóng lưng của cái, mới mỉm cười xoay người, mở cửa xe, lại xách túi lớn túi về phía trước, : "Đừng lạc nhé, nhà rất nhiều máy móc. Lỡ như, cẩn thận đạp phải cái gì, đừng trách nhắc nhở em đấy..."Thichdoctruyen.com

      "Chậc!" Đường Khả Hinh để ý , tiếp tục giẫm cỏ xanh mềm mại về phía trước, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy căn biệt thự màu trắng ở phía bên kia, còn cách bãi cỏ xanh khoảng khá xa, lập tức nhịn được kêu lên: "Sao lại xa như vậy chứ? lái xe vào đây sao?"

      "... ..." Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn cái, mới đột nhiên đặt ngón trỏ và ngón cái miệng, huýt gió cái! !

      Tiếng ngựa hí vang từ xa truyền đến! !

      Đường Khả Hinh có chút sững sờ ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy bãi cỏ xanh phía trước, con ngựa trắng tuyết phi như bay đến, chỉ thấy nó như võ sĩ xinh đẹp nhất thế giới, hướng về phía bên này, bước chân khỏe mạnh, loạt tiếng “lộp cộp” “lộp cộp”, phi nhanh đến, toàn thân chạm đất, những bắp thịt tráng kiện do thường xuyên được huấn luyện rung rung, cái bờm ngựa màu trắng, xuôi theo chiều gió rực rỡ tung bay, ngay cả lông tơ, cũng tỏa sáng lấp lánh...

      Những ký ức, lập tức bị kích thích trong đầu !

      Hai mắt chớp nháy, hiểu sao từ trong miệng kêu lên tiếng: "Truy Phong?"

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cái, đôi mắt thâm thúy chứa suy nghĩ khác chợt lóe, mới ngẩng đầu nhìn về phía bạch mã mình thích bay vút qua đây, lập tức buông cái túi trong tay, kêu lên tiếng: "Dừng! !"

      Truy Phong nghe thấy tiếng vẫy gọi của chủ nhân, nó lập tức thắng cơ thể lại, lúc sắp sửa chạy đến, lại phi hai chân phía trước, tung nửa người lên, cuối cùng dừng trước mặt hai người, vì quen thuộc với Đường Khả Hinh, lập tức vô cùng thân thiết di chuyển bước chân, tới trước mặt Đường Khả Hinh, đầu ngựa muốn cọ cọ vào khuôn mặt nhắn của ...Thichdoctruyen.com
      "A!" Đường Khả Hinh vừa vui vẻ vừa sợ hãi lui về phía sau bước, cười rộ lên : "Nó muốn làm gì? "

      "Nó thích em..." Trang Hạo Nhiên sâu nhìn cái, mới cười : "Trước đây, em cũng rất thích nó..."

      Đây là lần đầu tiên về quá khứ.

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn con bạch mã này, nhìn ở khoảng cách gần, phát lông nó rất trắng cũng rất đẹp, nhịn được đưa tay vuốt...

      "Lên ! ! Để nó chở chúng ta về nhà!" Trang Hạo Nhiên xong, cũng cất bước tiến lên, ôm ngang lấy Đường Khả Hinh...

      "Này" Đường Khả Hinh nhịn được vươn tay, vây quanh cổ , mở to đôi mắt mơ màng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cái, mới ngửa mặt cười, ôm thân thể nho của , đặt ngồi yên ngựa, : "Ngồi ."

      Đường Khả Hinh lập tức có chút sợ hãi cầm chặt yên ngựa, vừa muốn gì đó, cũng cảm giác phía sau ấm áp, nghiêng mặt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ ngồi sau mình, vừa vòng tay ôm chặt mình, vừa cầm dây cương trong tay, : "Chuẩn bị , ôm chặt !"Thichdoctruyen.com

      Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, thân thể tựa vào lồng ngực mạnh mẽ của , nhớ tới hôm nay bị nhiều lần cuồng nhiệt ôm, những cái ôm nóng bỏng mà lại cảm giác rất an toàn kia, dẫn dắt mình hết lần này tới lần khác mơ màng và kìm lòng được.Thichdoctruyen.com
      "Nhanh lên chút! ! Lỡ như em té xuống, cưới em đâu đấy!" Trang Hạo Nhiên nhịn được cười rộ lên .

      Sắc mặt Đường Khả Hinh thu lại, bực tức liếc mắt nhìn lồng ngực nóng cháy của cái, tâm tình mâu thuẫn giữa chút tò mò và ngược ngùng, cuối cùng chậm rãi vươn tay, vòng quanh hông Trang Hạo Nhiên, mặt dán vào vị trí trái tim lồng ngực nóng cháy của , cảm nhận những đường vân da mạnh mẽ kia, ấn lên mặt mình cảm giác vô cùng an toàn, trái tim đập mạnh mẽ đầy sức sống “thình thịch..." Nhịp đập, nghe rất ... Mắt chợt lóe, khuôn mặt nhắn cọ cọ vào lại thay đổi bên, lại đến sát tim , rất để tâm nghe...

      Trang Hạo Nhiên ôn nhu cúi xuống dưới, liếc mắt nhìn trong lòng cái, xác định ngồi vững, mới buông lỏng tay vòng quanh , hai tay cùng nắm chặt dây cương, khẽ kêu tiếng, để cho con ngựa lập tức nện bước về phía trước...

      Tiếng "Lộc cộc" "Lộc cộc" "Lộc cộc" nhịp nhàng lay động...

      Đường Khả Hinh ngồi lưng ngựa, cảm nhận những lay động nhịp nhàng này, mang theo chút kích thích, chút thấp thỏm, cuối cùng mang theo chút ung dung, tràn ngập trong lòng, làm cho mở to mắt, bộc lộ nét mặt vô cùng hiếu kỳ, nghiêng mặt nhìn mình vào giờ khắc này, cao cao tại thượng ngồi lưng ngựa, con ngựa chỉ nhàng cử động phần đầu, từng bước dường như rất săn sóc mình về phía trước, cỏ non xanh mơn mởn, giống như tấm thảm màu xanh, mang theo những giọt nước xuống hôm nay, lóe ra ánh sáng nhu hòa, nhịn được mỉm cười ngẩng đầu, lại nhìn rừng trúc dưới bầu trời xanh thẳm phía xa xa, hệt như bức ảnh ghép, rung rinh lay động, nét giữa phong cảnh mùa hạ...

      "Ôi... Đẹp quá..." Đường Khả Hinh cảm giác hòa mình trong gian xanh mướt mà thiên nhiên ban tặng, hưởng thụ giờ phút thoải mái và tâm hồn thả lỏng này, kìm lòng được hỏi: " sao có thể nghĩ ra, chọn nơi tốt thế này để ở chứ? Ở đây đẹp ..."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cười, lại hơi giật dây cương, thúc ngựa, mới chậm rãi : "Nghĩ rằng người kia hẳn là thích... Bởi vì ấy rất thích hương vị tươi mát, nhất là rất thích khí thác nước chảy sau cơn mưa, luôn luôn rất hưởng thụ mỗi bước vượt qua khó khăn, nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút đó của cuộc sống..."

      Trong đầu, lại nhớ đến đội cái mũ nồi kia, trong tay cầm chai thủy tinh , rơi lệ khóc nức nở : "Đây là hôm qua dưới thác nước sau cơn mưa, hương vị được tích trữ lại, em có lười biếng, em nghe lời ..."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng hiểu sao bỗng căng thẳng, yếu ớt : " rất thích ấy sao..."

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu, hai mắt thâm trầm nhìn , mặt dường như lên ý cười...

      Đường Khả Hinh cũng nhịn được liền ngẩng đầu, nhìn .Thichdoctruyen.com

      "Khát nước sao?" Trang Hạo Nhiên ôn nhu hỏi.

      "Đừng kiếm cớ chiếm tiện nghi của em!" Đường Khả Hinh nhanh chóng .

      Phốc! !

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cười rộ lên, lại khẽ kéo dây cương, để cho con ngựa về phía rừng trúc, nhưng vào rừng trúc, mà dọc theo dòng suối trong lành bên kia núi xuống, giữa trùng điệp những bóng cây lòa xòa, về phía trước, mới : "Dù sao cũng đừng nghĩ xấu xa như vậy chứ!"

      Đường Khả Hinh tức giận liếc nhìn cái, mới : " phải em nghĩ như vậy, mà vốn rất xấu! Ví dụ như trước đây lúc em làm ở quán bar, thường nhìn thấy vị khách nam với vị khách nữ, em có khát ? Đối phương còn chưa kịp đáp lại, liền hôn người ta rồi. "

      Thân thể Trang Hạo Nhiên run run, cười rộ lên, kéo dây cương, thúc ngựa, lại về phía trước, nghĩ đến, phía trước lại xuất hai rừng cây trắng vàng, bên là những cây long nhãn xum xuê, lủng lẳng những chùm long nhãn to, vẫn còn đọng những giọt sương, cây vải bên kia, chín đỏ, chỉ là vẫn chưa đến mùa, cho nên cũng nhiều lắm... Nhưng cũng đủ làm cho người ta phải chảy nước dãi vài phần...

      "... ..." Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn rừng trái cây phía trước, khiếp sợ kêu lên, : "Trời ạ! ! Lại có thể..."

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười để cho ngựa đến gần bóng cây long nhã, mới : " mặc dù có chút xấu xa, nhưng đến mức như vậy... chỉ hỏi em có khát thôi!"Thichdoctruyen.com

      Đường Khả Hinh bộc lộ vẻ kích động ngồi ngựa, ở độ cao này, nhìn thấy từng quả từng quả long nhãn ngay trước mặt, quả nhiên thực phong phú, hưng phấn nuốt ngụm nước bọt, hệt như đứa trẻ hỏi: "Em có thể hái ăn sao?"

      "Ừ..." Trang Hạo Nhiên nhìn , dịu dàng đáp lời.

      "Cảm ơn! !" Đường Khả Hinh lập tức vươn tay, ngay chùm long nhãn rũ xuống ở phía trước, vươn tay hái xuống quả to nhất, nhanh chóng bóc vỏ, lập tức nhìn thấy phần thịt quả trong suốt, tràn ra chất lỏng mềm ngọt, cười ha tiếng, giơ lên với Trang Hạo Nhiên: " ăn trước ! !"

      Trang Hạo Nhiên nhìn cái, mới cười cúi xuống, há miệng ra, lại ngước mắt lên...

      Đường Khả Hinh vui vẻ đem ruột long nhãn bỏ vào miệng mình, vẻ mặt ngọt ngào nhai, cười...

      Trang Hạo Nhiên nheo mắt nhịn cười nhìn .

      Đường Khả Hinh tiếp tục nhai long nhãn ngọt mềm kia, dường như muốn trêu chọc Trang Hạo Nhiên, cười vui vẻ đến vậy, khuôn mặt trái xoan nhắn, ửng hồng như hoa, đôi mắt nước long lanh, lóe ra tình ý ngọt ngào, cánh môi đầy đặn, lộ ra hương khí...

      Trang Hạo Nhiên thở hổn hển, nhìn kiều diễm như bông hoa đẹp, lập tức bá đạo câu bại hoại, liền cúi mặt hôn lên môi !

      "Ưm! !" Đường Khả Hinh thoáng cái xấu hổ, tránh thoát nụ hôn của .

      " cho thử sao?" Trang Hạo Nhiên xong, tay mạnh mẽ đem ôm vào trong lòng, lại cúi mặt hôn môi !

      "Đừng như vậy!" Đường Khả Hinh lại nhịn được đẩy ra, thân thể lại dâng lên vài phần hơi nóng...

      Trang Hạo Nhiên sâu nhìn cái, đột nhiên để mặc ngựa tùy tiện lại, mà ôm chặt lấy bảo bối này, giữa vườn long nhãn và vải, kịch liệt nóng cháy ôm hôn, lúc ngậm lấy cánh môi , lại xông vào mút đầu lưỡi , muốn nếm hết ngọt ngào của ...

      "Ưm..." Đường Khả Hinh sợ mình rơi xuống đất, đành phải ôm chặt bên hông , lại bị động mà đón nhận nụ hôn của , từng đợt cảm xúc dâng trào .

      Cơn gió mát lành nhàng lướt qua.

      Ngựa dưới những bóng cây xanh mát, thỏa mãn mà lại .

      Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, hơi thở nóng cháy, ngậm lấy cánh môi ngọt ngào của , quấn quýt triền miên hôn, bước qua từng cây long nhãn, từng cây vải, mùi thơm trái cây, thân thể lại càng chặt chẽ giao chồng cùng chỗ.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 761: Nghênh đón luân hồi
      Editor: Ngày Đẹp Tươi

      "Lộc cộc lộc cộc..."

      Con ngựa thong thả từ trong rừng trái cây phi ra, thỉnh thoảng đầu ngựa nhàng cúi xuống, cố hết sức dịu dàng đối với nữ chủ nhân...

      Đường Khả Hinh ôm đống long nhãn lớn, vừa lòng thỏa ý nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười.

      Trang Hạo Nhiên cũng cúi đầu nhìn cười, tay kéo dây cương, để cho ngựa tới trước cửa biệt thự, nhìn thấy hồ sen phía bên phải cạnh phòng bếp trong suốt, sáng lên những dụng cụ nhà bếp tinh xảo, liền cúi xuống dưới, ôn nhu hỏi: "Đói bụng ?"

      "Có!" Đường Khả Hinh vẫn vui vẻ nhìn đống nhãn trong lòng mình.

      Trang Hạo Nhiên cũng ngửa mặt cười, cầm dây cương trong tay, để ngựa dừng bãi cỏ, trong nháy mắt mạnh mẽ bước xuống ngựa, lại ôm ngang Đường Khả Hinh, vừa ôm trong lòng, vừa vươn tay vỗ lên lưng ngựa, : "."

      Truy Phong nghe thấy mệnh lệnh này, liền ngửa đầu xoay người phi về phía bãi cỏ.

      Đường Khả Hinh ôm đống long nhãn trong lòng, có chút cảm kích nhìn Truy Phong, mang đến cho mình ngày vui vẻ như vậy.



      " thôi..." Trang Hạo Nhiên kéo người , tươi cười về phía trước, biết người giúp việc đem những thứ mình mua về, đặt ở phòng bếp, cho nên vào phòng khách, trực tiếp xắn ống tay áo lên, : "Trước hết em nghỉ ngơi chút , để làm cơm "

      Đường Khả Hinh quay đầu, mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn có chút tin tưởng : " thực ... Biết nấu ăn sao?"

      Trang Hạo Nhiên dừng động tác, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh cái, mới mỉm cười cúi người xuống, vươn tay nhéo mạnh khuôn mặt trái xoan của , : "Lúc em đến Hoàn Á, còn nuôi em suốt quãng thời gian, em có lương tâm đấy bảo bối!"

      "Đau!" Đường Khả Hinh thoáng cái lấy tay che mặt, kêu lên: " phải chỉ nuôi mấy ngày thôi sao!"

      " tắm ! cho người giúp việc chuẩn bị quần áo cho em rồi, đặt giường ở phòng ." Trang Hạo Nhiên nhìn , hơi mỉm cười, nhấc tay nhìn thời gian, mới nhanh chóng vào phòng bếp, nhìn quản gia đem toàn bộ những thứ của mình dọn xong, lập tức hai lời, đầu tiên bước đến trước nóc lò cẩm thạch màu đen sáng bóng, nhấc cái nồi lớn bằng thép dùng để chưng cách thủy, đổ vào hơn phân nửa nước, mới đặt vào giữa vỉ hấp...

      Đường Khả Hinh cẩn thận đem long nhãn, đặt bàn trà to lớn giữa phòng khách, mới cất bước về phía bên này của phòng ăn theo phong cách đại thời thượng, nhìn Trang Hạo Nhiên thủ pháp thuần thục đứng trong phòng bếp cạnh hồ sen lấp lánh, đem sò biển mua về, tất cả đều dùng dao khéo léo tách vỏ ra, chỉ còn nửa sò và phần thịt giữ lại, dùng nước trong rửa sạch...

      Hai tay chống tường phòng ăn, nhìn bóng lưng người đàn ông này, thỉnh thoảng lúc cử động, đều mãnh liệt bộc lộ cảm giác an toàn, dường như trong thế giới của , ta cái gì cũng phải buồn phiền.

      Trang Hạo Nhiên nhanh nhẹn rửa sạch mười hai con sò biển, hình dạnh như những bông hoa, bàyr a giữa đĩa màu trắng, lại nhanh chóng đập tỏi tím, băm , bỏ thêm chút dầu vừng trộn đều lên, mới dùng thìa bạc, múc từng chút tỏi băm, đặt miếng thịt con sò biển, lại đem bánh phở trắng được ngâm mềm, dùng thủ pháp đặc biệt, quấn thành hình hoa, đặt mặt sò biển...

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn hình hoa này, đây là thủ pháp bí truyền của cha mình, làm sao biết được?

      Trang Hạo Nhiên nhìn nồi nước nóng nhanh chóng sôi lên, liền đem hai quả dứa lớn (hay còn gọi quả thơm), dùng cái thìa nhanh nhẹn móc thịt quả bên trong ra, đem thịt quả đặt bên trong khay thủy tinh, lại nhanh chóng đem chân giò hun khói Kim Hoa ngon nhất, ớt cắt , còn có hạt điều giòn thơm được sấy khô, và gạo loại ngon nhất bảo người giúp việc nấu thành cơm từ trước, chiên xào lên...

      Ninh hầm cùng với mùi cơm trộn lẫn các nguyên liệu khác, tràn ngập toàn bộ phòng ăn.

      Trang Hạo Nhiên lại đem con tôm hùm đặc sản, trực tiếp bằng thủ pháp bí truyền, dùng dao xẻ dọc thân tôm, nhanh chóng cắt miếng, hương vị cơm chiên thơm ngon, lúc đổ dứa vào, mới đưa thịt tôm hùm để lên cơm nắm, đắp dứa lên cùng, cho thêm vào những lá hành xanh xanh, liền bỏ chung vào nồi hấp...

      Đường Khả Hinh kìm được đến cạnh phòng bếp, mắt to sáng lên, ngửi được mùi thơm cơm nắm nhàng lan tỏa, lập tức muốn ăn nhiều!

      Trang Hạo Nhiên cầm lát cá hồi lên, để trong nước rửa sạch, sau khi xử lý đặc biệt, quay mặt sang dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười hỏi: "Đói bụng sao?"

      Đường Khả Hinh có chút khác thường nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng hiểu sao bỗng xúc động, gật gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên liền cười, tiện tay cầm tấm thớt trắng chuyên cắt đồ biển, đặt mặt bàn, cầm lát cá hồi đặt phía , đổi con dao khác, thuận lợi cắt lát cá trơn mềm màu hồng phấn kia, chấm chút nước tương Nhật Bản và mù tạc, mới đưa đến bên miệng Đường Khả Hinh, : "Nếm thử ?"

      Ánh mắt Đường Khả Hinh đầy thỏa mãn nồng nhiệt nhìn cái, lập tức vui vẻ há miệng ra, ăn hết khối cá kia...

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bỏ vào trong miệng mình, Đường Khả Hinh lập tức sốt ruột kiễng chân, vây quanh cổ , muốn ăn lại khối cá kia, ai ngờ bỏ vào miệng, chỉ cắn được phần bên này! !

      Hai người trợn mắt nhìn tôi, tôi trợn mắt nhìn , ai cũng chịu thỏa hiệp!

      Trang Hạo Nhiên lập tức cười muốn ăn xuống khối cá kia, Đường Khả Hinh cũng cười cắn bên kia, hai người cứ như vậy gián tiếp hôn nhau, đem miếng cá kia cùng nhau ăn, còn bá đạo ôm chặt hông , lợi dụng lúc ăn khối cá kia, mút đầu lưỡi của , nhu hòa mà ngậm lấy, ra vẻ muốn giải quyết ngay tại phòng bếp…

      "Ưm! !" Khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ lên, trong lòng run rẩy đẩy ra.

      Trang Hạo Nhiên lại cười rộ lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh xấu hổ như vậy, thu lại sắc mặt, ôn nhu nhìn , : "Nghe trong khoảng thời gian này, vì nhiệm vụ thầy giao cho em càng lúc càng nặng nề hơn, mà em bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng có, đúng ?"

      Đường Khả Hinh nhai khối cá kia, im lặng lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cái, mới bỏ dao xuống, tay hơi chống bên, mới mỉm cười nhìn , dạy bảo : "Chúng ta nỗ lực làm việc, thực ước mơ, là vì muốn cuộc sống tốt hơn. Thượng đế khen tặng cho chúng ta, tâm ý lớn nhất, chính là mang đến cuộc sống ổn định, nếu như cuộc sống của em mỗi ngày đều vì quá bận rộn, mà xem những phong cảnh ven đường, như vậy có chút đáng... Xuân hạ thu đông, nhật thăng nguyệt dị(*), mỗi ngày đều có những trải nghiệm mới mẻ khác nhau, muốn hưởng thụ cuộc sống, mới có thể chân chính hiểu bản chất của ước mơ... Hiểu chứ?"
      (*): mặt trời lên cao mặt trăng biến đổi, ý mỗi ngày qua lại có những thay đổi khác nhau.
      "... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc mà ôn nhu nhìn .

      Trang Hạo Nhiên đau lòng mà cưng chiều nhìn bảo bối này, nặng nề thở cái, mới cười : "Em còn trẻ, cảm thấy cuộc sống dễ dàng, nắm chắc phần đuôi của ước mơ, nỗ lực phấn đấu là đúng, thế nhưng hi vọng em có thể mở lòng mà hưởng thụ cuộc sống từng chút , mặc kệ từng bi thương, hay mất mát, hay lúc đối mặt với tất cả những khó khăn, đều phải điều chỉnh bản thân cho thích hợp... Đừng bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm, cũng có... Hả?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, vẫn trầm mặc nhìn .

      Trang Hạo Nhiên cũng sâu nhìn cái, mới cười : "Nhưng mà em bây giờ so với trước kia tốt hơn rồi, còn biết cười! Trước đây em thích cười!"

      "Có sao?" Đường Khả Hinh chịu thừa nhận.

      “Có!" Trang Hạo Nhiên chú ý đến , nhanh nhẹn cầm dao , cắt mỏng miếng cá sống...

      Đường Khả Hinh đứng bên, đột nhiên đôi mắt lưu chuyển liếc mắt nhìn nghiêng khuôn mặt cái, lặng lẽ rời .

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm dao bén, cắt cá hồi thành từng miếng, xếp thánh hình tròn giữa chiếc đĩa Nhật, lấy thêm con cá hồi biển sâu, đổi con dao khác, nhanh nhẹn bắt đầu từ đuôi cá, thuận lợi cắt miếng thịt cá, lại theo đường vân, dùng dao nhanh nhẹn cắt cá thành những lát mỏng như giấy, nhanh chóng cuốn lại, từng lát từng lát đặt cái đĩa dài khác, mặt từng phần cá cuốn lại, rưới lên mù tạc, đột nhiên cảm nhận được cửa sổ trong suốt phía trước, có bóng người lắc lư, hiểu sao bỗng ngẩng đầu...

      Đường Khả Hinh biết gì lúc đứng bên cạnh hồ sen phía sau phòng bếp trong suốt, xung quanh tất cả đều là những lá sen lớn xanh mượt, còn có rất nhiều những đóa hoa sen màu hồng phấn nhàng tỏa hương, xinh đẹp đáng đứng bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn về phía ngọt ngào tươi cười...

      Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn Khả Hinh ngoài cửa sổ, hướng về phía mình dáng vẻ chơi đùa vui vẻ, nhớ lại sau khi mất trí nhớ, dù rằng trong lòng mình có tuyệt vọng và mất mát, nhưng cũng hiểu được, đây có lẽ là món quà mà thượng đế ban tặng cho , để cho quay trở lại ngày có phản bội, có bi thương, có mất mát, cho dù cha mẹ bỏ rơi, nhưng vẫn tràn đầy mạnh mẽ về phía trước...

      "Khả Hinh, vẫn luôn muốn biết, trước khi em bị hủy dung, là như thế nào? Có đáng giá để chịu giày vò đau khổ chờ đợi suốt ba tháng này hay ..."

      lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, hoàn toàn quên mất chính mình, bộc lộ nụ cười ngọt ngào, nhất là đôi mắt nước to tròn long lanh, hoàn toàn có chút tạp chất, trong veo linh hoạt nhìn về phía mình, lên nụ cười còn thoát tục hơn cả hoa sen, hiểu cười : "Có đôi khi hy vọng em chưa từng có quá khứ, chỉ có tại... có thể chịu đựng mấy ngàn mấy vạn năm luân hồi, để nghênh đón nụ cười vui vẻ và đơn thuần như vậy của em... Em yên tâm, vì nụ cười của em, mà đón gió lướt sóng..."

      Đường Khả Hinh đột nhiên đứng giữa hồ sen, nhìn Trang Hạo Nhiên tươi cười có chút quạnh, trong lòng khẽ động, hiểu sao bỗng thu lại nét mặt...

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên vẫn nóng cháy nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh đột nhiên có chút bi thương đứng ngoài cửa sổ, ở khoảng cách gần nhìn người đàn ông bên trong, đôi mắt chợt lóe, đột nhiên ngửa mặt cười, vươn bàn tay bé, vỗ tay làm động tác con cá trong hồ, ngừng bơi qua bơi lại...

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đoạn ký ức thời thơ ấu, có bé, mặc váy trắng, đứng bên cạnh hồ sen, vui vẻ tươi cười ngọt ngào, vỗ tay làm động tác cá bơi lội, đột nhiên lại khéo léo giơ hai tay lên cao, vươn lên đỉnh đầu, làm thành hình trái tim, mặt hướng về phía mình... Hai mắt chợt lóe, lại đến phía trước nhìn lại...

      Đường Khả Hinh tươi cười ngọt ngào, vươn hai tay chậm rãi đưa lên đỉnh đầu, làm thành hình trái tim, hơi nghiêng người, bộc lộ vẻ thương...

      "... ..." Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn màn này.

      Đường Khả Hinh lại xinh đẹp tươi cười, thấy Trang Hạo Nhiên đột nhiên sửng sốt, đột nhiên biết từ đâu, nhấc cái thùng màu đỏ thẫm đến, hướng về phía phòng bếp bên này hắt qua! !

      Trang Hạo Nhiên giật mình, lui về phía sau bước, kinh ngạc quay đầu, cho rằng nước dính vào mình...

      Bất đắc dĩ, nước kia chỉ rơi tường thủy tinh thôi.

      "Ha ha ha ha ha..." Đường Khả Hinh cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trang Hạo Nhiên, nhìn , cười to lên...

      "... ..." Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cái nhóc ngoài cửa sổ này, dáng vẻ cười đến mức vui vẻ phấn chấn như vậy, cũng dựa vào cạnh tủ bếp, cười rộ lên.

      Di động đúng lúc này, hiểu sao vang lên.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 762: Đốt cháy.

      Sân bay! !

      Lãnh Mặc Hàn mặc bộ âu phục đen, tay cầm túi du lịch nâu, đứng trước cửa sổ sát đất trong đại sảnh phòng chờ sân bay, cầm di động, nhìn máy bay chở khách bên ngoài, từng chiếc từng chiếc lần lượt cất cánh, khuôn mặt lạnh lẽo : "Vì chuyện chiều nay, tôi vội vàng muốn chuyến, tiến hành đàm phán, xem vì nguyên nhân gì, tại sao muốn giết Khả Hinh!"

      Trang Hạo Nhiên hướng góc bên này của phòng ăn, nhìn về món đồ sứ Trung Hoa hoa văn xanh cao cả thước, đặt gốc cây Hỏa Liệt Điểu, hai mắt mãnh liệt lóe ra, ngưng mặt : "Được! Vất vả cho cậu rồi. Lúc qua bên đó, chú ý chút!."

      "Tôi để cho cặp song sinh cùng Điệp Y bảo vệ tốt ấy. Nhưng dựa theo thói quen làm việc của người áo đen, nếu có người hành động thất bại, người kia phải chết, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn, xuất lần ám sát thứ hai!"Lãnh Mặc Hàn .

      "Ừm, tôi biết rồi."Trang Hạo Nhiên lại gật đầu.

      "Còn nữa..."Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, vẫn là nhắc nhở câu: "Cái lão quản gia kia trong nhà cậu, sau này đừng cho ông ấy làm món canh lưng cừu với lá cẩu kỷ nữa ."

      "Hả?"Trang Hạo Nhiên nghe những lời này thấy khó hiểu : "Cậu muốn gì?"



      Lãnh Mặc Hàn thay đổi tư thế, mới nhìn Trang Hạo Nhiên cười như cười : "Ông ấy nghe lời của Chủ Tịch, nếu trong nhà có phụ nữ, ông ấy phải lập tức thông báo cho Chủ Tịch. Nhất là Khả Hinh. Phỏng chừng lúc này, cha của rất có khả năng chạy tới để ngăn cản. Tôi nghĩ, Chủ Tịch ngăn cản nhất định là có lí do gì đó chứ? Thuận tiện tôi tìm hiểu nguyên nhân chuyện này luôn."

      "... ..."Trang Hạo Nhiên tập trung tinh thần, nghe được câu cuối cùng, bị dọa nhảy dựng lên : "Cậu đùa chứ? Cha tôi sắp tới rồi sao? Tôi chuyển đến chỗ này, thiết lập nhiều máy móc như thế, sao cha tôi đến được đây?"

      "Ông ấy là cha , có đến hành tinh khác, ông ấy cũng có lí do tìm chuyện phiếm."Lãnh Mặc Hàn ít khi đùa.

      Điện thoại cạnh tiếng, cúp máy ! !

      "Tôi cược 50 vạn! !"Tô Lạc Hoành trong ga sân bay, đập mạnh xuống ghế dựa tấm vé máy bay 50 vạn! !

      Tào Kiệt nghe lời này, lại hăng hái rút ra tờ 100 đồng, lại đặt xuống trăm vạn, : "Tôi đặt trăm vạn! !"

      "Các cậu đều cút hết cho tôi! ! Tôi đặt hai trăm vạn! ! Hôm nay hai người bọn họ nhất định lên giường được! !"Lâm Sở Nhai cởi bỏ âu phục, sôi nổi đứng lên , cầm chi phiếu đập mạnh xuống bên cạnh! !

      Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng đứng ở trước mặt mấy tên cầm thú, hỏi: "Ai làm cọc?"

      "Cậu đấy! !"Ba người cùng ngẩng đầu, nhìn , kêu to! !

      "Tôi là mẹ các cậu à! Tôi làm cọc! !"Lãnh Mặc Hàn thẳng câu! !

      "Vậy mấy người chúng tôi làm cọc! ! Cậu cược lão đại cùng Tiểu Đường đêm nay có thể giường hay ?!" Lâm Sở Nhai ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mực Hàn cười xấu xa .

      Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn chớp lóe, mới hỏi: "Hiểu rồi ! Là lên giường, hay là làm tình?"

      "Làm tình! !"Ba người cùng kêu to! !

      Các hành khách trong sân bay, cứ thế ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua, ngay cả mấy tiếp viên hàng , cũng nhìn về phía bên này chỉ trỏ.

      Mấy người đàn ông đồng thời lên tiếng! !

      Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng lấy ra tờ chi phiếu, lưu loát viết ba trăm vạn, ném về hướng khác, rồi mới cầm túi du lịch, về phía trước, chuẩn bị làm thủ tục.

      Ba người đồng thời nhìn xuống chỗ đặt vé máy bay, Tô Lạc Hoành cùng Tào Kiệt lập tức nhanh chóng muốn rút về chi phiếu của mình, Lâm Sở Nhai giống như thú vật, đẩy hai bọn họ ra, kiên quyết cho lấy! !

      Lãnh Mặc Hàn đeo kính lên, nghe thấy tiếng ba người em mắng chửi nhau, đột nhiên cười, về phía trước!

      Phòng Tổng Thống.

      Trang Tĩnh Vũ mặc âu phục màu vàng nhạt, bộc lộ chút nặng nề, vừa muốn đẩy cửa ra khỏi phòng, chuẩn bị rời khỏi...

      "Ông muốn đâu?" thanh lạnh lùng truyền tới.

      Trang Tĩnh Vũ dừng bước lại, sững sờ xoay người, nhìn về phòng khách bên kia... Ân Nguyệt Dung vẫn mặc bộ váy ngủ hồng nhạt, khoác tạp dề hồng nhạt, dựa vào bên cạnh bàn ăn cơm, bên cạnh là cái bánh ngọt to màu hồng nhạt mơ mộng, đó cắm những cây nến cháy hừng hực, bà từ trong ánh nến này, tay cầm tờ giấy màu nâu, ngừng ngay phía ánh nến, ánh mắt lạnh lùng nhìn chồng...

      Trang Tĩnh Vũ há hốc mồm trầm ngâm liếc mắt cái, nhìn thấy phía tờ giấy có ghi ràng bốn chữ to: Chứng! ! Nhận! ! Kết! ! Hôn! !

      Trái tim bị nện mạnh! !

      Ông lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, lập tức khẩn trương ; "Vợ à, bà muốn làm cái gì vậy? Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn ân ái, đừng vì việc như thế, mà nổi giận được ? Đừng đùa! Mau đưa tờ giấy kia để xuống, tuổi của chúng ta cao, lại hồi tố(*), quá mất mặt rồi..."

      (*): ý phải xin cấp lại

      "Ông lại vẫn tính toán hồi tố sao?"Ân Nguyệt Dung nghe lời này, liền trận sóng lòng sôi sục, kích động khổ sở nhìn về phía chồng, giơ giấy chứng nhận kết hôn lên, để ánh nến, chỉ thiếu chút nữa, chắc chắn đốt cháy, bà ngừng thở hổn hển, tức giận : "Chỉ cần tôi đốt nó! ! Ông vĩnh viễn cần nghĩ đến chuyện hồi tố! Buổi trưa hôm nay vừa mới muốn ly hôn với ông, buổi chiều ông liền quên mất lời của tôi, ông cho rằng tính cách tôi lộn xộn cần ?"

      "Vợ à..."Trang Tĩnh Vũ vừa nhìn tờ giấy kết hôn, vừa bất đắc dĩ nhìn về phía Ân Nguyệt Dung : "Đừng làm loạn, tôi thực có việc gấp..."

      "Tôi biết ông có việc gấp! ! Thế cho nên quên hôm nay là ngày gì!"Ân Nguyệt Dung kích động bật khóc.

      "Hôm nay..."Trang Tĩnh Vũ sửng sốt nhìn vợ.

      "Hôm nay là ngày kỉ niệm chúng ta kết hôn! ! Nếu ông nghĩ rằng tôi ăn no rỗi việc, làm bánh ngọt hồng nhạt cho ông ăn sao! !"Ân Nguyệt Dung lại giơ giấy kết hôn lên, tức giận hạ thấp xuống chút! !

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Là lỗi của tôi! Tôi lại quên mất! Đừng tức giận..."Trang Tĩnh Vũ lập tức muốn bước về phía trước bước...

      "Ông bây giờ còn nhớ cái gì? Sau khi ông về nước, cái gì ông cũng quên, sinh nhật của tôi, sinh nhật của cha mẹ tôi, sinh nhật của Ngải Lâm, sinh nhật con chó con mèo của tôi..."Ân Nguyệt Dung càng thương tổn, lại cầm giấy kết hôn, vừa muốn hạ xuống chút nữa, thiếu chút nữa là đốt cháy, lại lại nâng lên chút.

      "Trời ơi! Đừng kích động! !"Trang Tĩnh Vũ lại khẩn trương nhìn vợ, : "Sinh nhật của bọn họ với sinh nhật của bà còn chưa tới mà!"

      "Đến lúc đó ông nhất định quên! Ông là cái đồ có lương tâm! !"Ân Nguyệt Dung lại tức giận muốn đốt giấy kết hôn! !

      " ! !"Trang Tĩnh Vũ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, muốn quát vợ dừng lại!

      Cạch tiếng cánh cửa mở ra! Trang Ngải Lâm ăn mặc gợi cảm tới, vẫn còn nhai kẹo cao su, muốn về phòng mình, hai mắt chớp lóe, nhìn đến cha mẹ, mỗi người đứng chỗ, bỗng sửng sốt, hỏi: "Ôi chao, có chuyện gì thế?"

      "Mẹ con muốn đốt giấy chứng nhận kết hôn !"Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn con .

      Trang Ngải Lâm lập tức khẩn trương nhìn về phía mẹ, kêu lên: "Mẹ! ! Đừng làm loạn! ! Con đói bụng, làm nhanh lên còn ăn cơm! !"

      Cửa phịch tiếng đóng lại, lần nữa ra ngoài! !

      "Nhìn xem ông nuôi dưỡng được đứa con tốt ! !"Ân Nguyệt Dung kích động nhìn về phía chồng: "Tôi biết nó, đói bụng muốn ăn cơm! Ông có biết con tôi đói bụng bao lâu ? Còn như vậy nữa gầy yếu! !"

      "... ..."Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ đứng tại chỗ, có cách nào với người này.

      Ân Nguyệt Dung tiếp tục kích động nhìn về phía chồng : "Nó giống với ông đầu óc khó chịu cố chấp! ! Nó ở tuổi nhiệt huyết tràn trề! ! Nếu thích, khẳng định nó dễ dàng đụng chạm vào! ! Đụng chạm phải chịu trách nhiệm! !"

      Trang Tĩnh Vũ gì nhìn vợ.

      Ân Nguyệt Dung hai mắt rưng rưng, nhớ tới lúc trước tự mình đối phó với cha mẹ chồng, lại nghẹn ngào khóc : "Còn nữa, Khả Hinh cũng là có suy nghĩ có trí tuệ, nếu nó thích, làm sao nó cho Hạo Nhiên chạm vào? Hạo Nhiên khẳng định cũng ép buộc... Ông đừng nghĩ những suy nghĩ đó của tôi là hư hỏng, tôi cũng chỉ muốn tạo cho chúng nó cơ hội ở bên nhau... Nghĩ lại Khả Hinh mất trí nhớ ba tháng, mấy ngày đầu Hạo Nhiên của chúng ta, cơm cũng ăn, chỉ thương tâm nằm giường ngủ... Tôi là mẹ nó, tôi là mẹ nó, tôi là mẹ nó đấy - - - - - - hu hu hu hu hu!"

      Bà đột nhiên nằm úp sấp bàn, cầm tờ giấy kết hôn nức nức nở nở khóc lên, thốt nên lời nữa... . . .

      "Này..."Trang Tĩnh Vũ lúc này đầu óc mảnh hồ đồ, lại nhớ lại những lời của vợ, cũng có chút đạo lý, ông lại thở hổn hển hơi, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển...

      "Bọn trẻ đều trưởng thành, cho bọn chúng chút gian riêng, ông tự suy nghĩ chuyện này , cho dù ông có vạn lý do để phản đối, ít nhất trước mắt ông đổi ý cho bọn nó cơ hội ! ! Nếu , tương lai chúng nó hận chúng ta! !"Ân Nguyệt Dung lại khóc nấc lên ; "Hạo Nhiên nhà chúng ta, là đứa trẻ có hiểu biết lại hiếu thuận như thế, tuyệt đối thương tổn bất cứ ai! ! Ông cần tàn nhẫn như thế! Cho bọn chúng cơ hội ở chung với nhau! Chúng ta khi đó, phải cũng vượt qua rất nhiều khó khăn mới có được ngày hôm nay sao?"

      Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, nghe lời này, a tiếng, lắc đầu; "Thế này cũng kêu là vượt qua mọi khó khăn sao! ? buổi tối thu phục được cha rồi! Ngày hôm sau liền buộc đăng kí kết hôn, rồi mới kéo mấy xe kim cương đến nhà cha con sao!"

      Trang Tĩnh Vũ biết làm sao chỉ nhìn vợ... Nhớ lại chuyện của Đường Chí Long, nhăn mặt, liền thở dài...

      Ân Nguyệt Dung lại vừa lau nước mắt, vừa cầm giấy kết hôn, lại đặt ở trước ánh nến, buồn bã : "Chuyện của ông, còn làm xong, vẫn còn quản con trai sao? Nghĩ lại , ông ngay cả kỉ niệm ngày kết hôn của chúng ta còn quên... Ông để tôi vào mắt, ông vừa thấy Mạn Nghi hoa mắt rồi..."

      "Ôi trời! Đừng đốt!"Trang Tĩnh Vũ nhìn vợ đưa tay về phía ánh nến của chiếc bánh ngọt, vội vàng đưa tay ngăn cản...

      "Ôi!"Ân Nguyệt Dung tay bị ánh nến liếm vào chút, tay đau buốt lùi về phía sau, nhìn tay sưng đỏ, lập tức lại giật lại rơi lệ đáng thương khóc lên: "Hu hu hu! Ông khi dễ tôi! ! Ông khi dễ tôi!"

      Trang Tĩnh Vũ lập tức đến trước mặt vợ, ôm lấy bà, lại cầm lấy giấy kết hôn, đặt xuống mặt bàn, lại vỗ dỗ dành: "Được rồi được rồi, tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi làm bà nổi giận, tôi làm cho bà thương tâm rồi ! Thực xin lỗi..."

      "Hu hu hu..."Ân Nguyệt Dung lại tựa vào trong lòng chồng, nức nức nở nở cọ cọ hồi, mới lại nghẹn ngào :"Hôm nay là ngày kỷ niệm, muốn ông ở cùng với tôi, chỗ nào cũng cho !"

      Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, hiểu liền cười, bất đắc dĩ : "Được, chỗ nào cũng ..."

      " cho phép ra khỏi cửa! Trừ khi tôi theo!"Ân Nguyệt Dung lại làm nũng.

      "Được được! Tôi nghe lời bà."

      "Tôi mệt mỏi, cực nhọc, muốn được ôm!"Ân Nguyệt Dung lại cọ thân thể, khuôn mặt cuối cùng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      Trang Tĩnh Vũ cúi đầu, ôn nhu nhìn vợ mấy chục năm qua, vẫn như cũ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, liền mỉm cười, chậm rãi khom người ôm vợ, vừa về phòng, vừa cười, ; "Được, chúng ta trở về phòng... Bồi thường cho bà tốt..."

      Ân Nguyệt Dung lập tức cao hứng ôm chặt cổ chồng, vừa lau nước mắt mặt, vừa nheo nheo mắt nở nụ cười.

      Điện thoại lại vang lên, Trang Hạo Nhiên nhận điện thoại, nghe được chuyện của mẹ, nhàng cười, hơi chút ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh vẫn như cũ đứng bên ngoài hồ sen, trong tay cầm vài bông hoa sen, cũng vui vẻ cười...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :