1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 733: con chuồn chuồn

      chiếc xe con màu đen, hướng con đường ven hồ chạy tới.

      Những cành liễu bay phất phới bên hồ, thỉnh thoảng những cơn gió làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

      Đường Khả Hinh ngồi sau xe, tay cầm chiếc hộp màu xanh kia, nheo mắt, nhớ lại chính mình vừa rồi thuận miệng, ra câu, muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho người khác... lập tức lại mở cái hộp kia ra, nhìn con chuồn chuồn xanh bên trong, tức giận kêu lên: " con chuồn chuồn, liền đổi lại phần quà của tôi? Thân phận cao quý như vậy, tôi biết cho cái gì đây?"

      Tài xế nghe những lời này, cầm tay lái, ngẩng đầu nhìn nét mặt Đường Khả Hinh qua gương xe, nhịn được cười.

      Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy nóng nực nhấn cửa xe xuống, nhìn những cành liễu ven hồ bên ngoài cửa sổ xe, những cánh bướm nhàng bay, sắc mặt bỗng cứng rắn, tức giận : " đưa cho em con chuồn chuồn, em tặng lại cho con bướm vậy! Coi như chúng ta huề nhau!"

      " được..." Tài xế vừa nghe lời này, cười .



      Đường Khả Hinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn tài xế cái, cũng biết phần quà này khó mà lựa chọn, Trang Hạo Nhiên dù sao cũng là cấp , biết làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì, rất sợ lại mượn chủ đề này để chuyện của mình, mình năng lực giao tiếp và làm việc được tốt, đây phải là thiệt thòi lớn

      sao? lại nặng nề thở dài cái, trực tiếp dùng tay quạt gió, mới ngẩng đầu nhìn tài xế, kêu gào: "Trước đây tôi và ấy rất thân thiết sao?"

      "Tôi cũng ..." Tài xế cười : "Tôi chỉ biết là có lần, mấy người bọn họ biết dùng cách gì, làm gãy cả cây táo lâu năm."

      "Cái gì? ra là bọn họ làm gãy sao?" Đường Khả Hinh a tiếng, hơi thở nặng nề cười rộ lên, lại trận tức giận quay đầu, nhìn những cánh bướm nhàng bay lượn ngoài cửa sổ, kêu lên: "Chẳng lẽ phải bắt con bướm sao?"

      ***

      Phòng làm việc quản lý bộ rượu!

      Đường Khả Hinh ngồi tại bàn làm việc của mình, hướng về những bài thi bàn, vừa chọn lấy cái, vừa cầm bút máy, thất thần nhìn đề thi, cái hộp quà màu xanh, đặt bên, hiểu sao bỗng nhớ đến ánh mắt Trang Hạo Nhiên lúc nhìn mình, mang theo vài phần ý khó nắm bắt được, lúc đưa hộp quà, lại câu: Hôm nay sinh nhật của ... haiz tiếng, lại nặng nề thở dài cái, lập tức mở hộp ra, nhìn con chuồn chuồn kia, đẹp chút nào! Còn đến tận Cambridge để bắt! !

      nghĩ tới đây, mới sửng sốt nhớ ra Nhã Tuệ kể chuyện mình từng đến Cambridge, mình cũng từng ở lại Cambridge, có thời gian ngắn... Chẳng lẽ cái này và Cambridge có liên quan đến nhau sao? hiểu lại nhìn con chuồn chuồn kia...

      cái roi thép vù tiếng, bén nhọn giáng xuống, trực tiếp đánh vào bàn tay cầm bút kia.

      "A ————" Đường Khả Hinh đau khổ ném bút, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Vitas, đau đến thất thanh kêu to: "Thầy! ! Đau quá !"

      Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, cầm roi, chỉ vào bài thi : "Vừa rồi hai phần đề thi, đều chỉ làm 89%! Chỉ có 9/10 là đạt tiêu chuẩn, có phải nghĩ rằng vào được cánh cửa lớn tư cách thi nếm thử hay ? cho rằng mình học ở trường sao, còn được thi thử sao?"

      "Vậy cũng nên đánh đau như thế chứ?" Đường Khả Hinh vừa ôm lấy tay, vừa đau khổ nhìn những chỗ trống bài thi kia, chính mình lại có thể ngẩn người lâu như vậy, có chút sững sờ...

      "Cuộc sống của lần nào cũng là đá bóng gần khung thành, thể có lấy lần, lấy dáng vẻ chút thấp thỏm lo âu, mà đạt được thắng lợi cuối cùng sao?" Vitas nhíu mày nhìn học trò.

      Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn thầy, bộc lộ ý cười : "Tôi ... Nếu quả là như vậy, người lại tôi vô dụng... Lần trước tôi thi được trăm phần trăm, người liền đề thi đơn giản..."

      "Nếu như mỗi lần thi đều 100%, tôi liền lợi hại!" Vitas trực tiếp trả lời .

      Đường Khả Hinh cắn môi dưới, còn lời nào để .

      Vitas nhíu mày cúi đầu, nhìn bàn của học trò, đặt chiếc hộp xanh, bên trong có con chuồn chuồn xanh, ông liền vừa lòng dùng roi, gõ vào con chuồn chuồn : "Từ lúc làm bài cho đến bây giờ, vẫn luôn nhìn vật này, có cái gì đẹp để nhìn chứ?"

      "Thầy cũng cảm thấy nó xấu sao?" Đường Khả Hinh giống như tìm được tri kỷ, rất tức giận : "Tôi còn cảm thấy nó buồn nôn."

      Vitas nguyên nhân liếc mắt nhìn học trò cái.

      "Đáng ghét!" Đường Khả Hinh lại đưa mắt nhìn chằm chằm con chuồn chuồn kia, cắn chặt môi dưới, suy nghĩ chuyện quà tặng... Nghĩ tới tiệc tối nay, đến lúc đó lại có biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng giới chính trị đến tham dự náo nhiệt đây... lại nặng nề thở hổn hển hơi.

      "Thức tỉnh ! Mau mô phỏng theo cuộc thi!" Vitas muốn nhảm cùng nữa, trực tiếp lạnh lùng xoay người, trở lại chỗ ngồi, mở tư liệu... .

      Đường Khả Hinh cũng lập tức đứng trước mặt thầy, ho khan tiếng, khôn khéo lộ ra chút khẩn trương : "Tôi chuẩn bị xong."

      Vitas mô phỏng theo cảnh tượng lúc thi, nhàn nhạt hỏi: Vì sao tăng thêm chất sun-fua -ô-xít cho rượu nho, dễ biến thành giấm?

      Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời: Bởi vì có vài loại vi khuẩn trong rượu nho, trong đó có loại tên là trực khuẩn có màng a-xít a-xê-tíc, chỉ cần có chút oxy, nó sinh sôi nảy nở lượng lớn, sản sinh ra a-xít a-xê-tíc làm nho bị chua.

      "Thế kỷ XV ở Hà Lan người ta giải quyết vấn đề này như thế nào?" Vitas lại nhanh chóng hỏi.

      Đường Khả Hinh lại lập tức trả lời: "Lúc đó Hà Lan cũng có hiểu biết những kiến thức khoa học này, chỉ dựa vào kinh nghiệm mà đốt diêm có chứa lưu huỳnh hoặc là thêm vào loại rượu có nồng độ cao hơn, rất hữu hiệu trong việc phòng ngừa nho bị chua. Người Đức lại dựa cơ sở vốn có, lại cải tiến, tuyệt đối cho dịch rượu bên trong thùng tiếp xúc với khí, nhất định phải giữ cho thùng rượu đầy tràn, có thể bỏ vào bên trong thêm tảng đá lớn!"

      Vitas ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía học trò.

      Đường Khả Hinh cúi đầu, nhịn được cười.

      Vitas im lặng lên tiếng đứng dậy, quay về bên cạnh bàn làm việc, giữa quầy bar nằm riêng biệt, cầm chai rượu lên, dùng vài trắng che kín thân chai, ngón tay ông kẹp cái ly thủy tinh, đặt mặt bàn, thủ pháp chuyên nghiệp rót vào rượu nho vào trong ly, nâng ly lên, nhàn nhạt đưa đến trước mặt học trò... Đường Khả Hinh mỉm cười nhận lấy, vốn được thầy chỉ bảo, dùng tư thế hết sức bình thản đem dịch rượu xoay tròn vòng...

      Toàn bộ cơ thể và tinh thần của dần dần trầm xuống, chỉ để cho khứu giác bay lên, ngửi được mùi rượu bay bổng trong trung, dám có chút thờ ơ, trầm mặc mà nắm giữ lấy mùi hương lan tỏa giữa trung, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thầy mỉm cười : "Nhà thơ Tagore từng : Đêm qua, ta ở trong vườn hoa hiến dâng cho ngươi những bọt khí, rượu và tuổi thanh xuân của ta. Ngươi nâng ly đưa đến bên môi, nhắm mắt lại mỉm cười, ta lại vén lên chiếc khăn che mặt ngươi giữa gian ngập tràn mùi rượu, tháo mái tóc ngươi ra, lặng lẽ lên tiếng đem khuôn mặt ngọt ngào của ngươi ôm vào lòng..."

      Vitas ngồi ghế da, ngưng mặt nhìn học trò.

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn thầy : " gì có thể so sánh được tình thương sâu sắc của người Tây Ban Nha với những bọt khí rượu. Chai này rượu là rượu đến từ Nagel năm 1915. Trang trại rượu Vidas, tên tiếng là Segura Viudas do người dân thường làm chủ có danh xưng là hoa hồng năm 2000 xây dựng nên. Bài thơ vừa rồi, dường như vì đó mà tạo nên, thờ ơ mà lạnh lùng, nhưng lại bộc lộ được chân tình hiếm có. Loại rượu này, tốt nhất nên uống ở 10 độ C, mùi vị tươi mát. Bất luận những bọt rượu mang theo chút cảm xúc mờ ám, luôn luôn cùng với hạnh nhân, bách hợp, hoa hồng cùng mùi vị của bơ, còn có chút mùi vị thể tưởng ra được của hoa tuyết kia, lúc nếm những viên bọt mịn như tơ kia, người ta phát , bọt đọng đầu lưỡi, hệt như những con cá vui đùa..."

      Vitas có chút hài lòng nhìn nỗ lực của học trò.

      Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn về phía thầy, giải thích từng câu từng chữ : "Trong quá trình tôi thi, người cố ý tỉnh rượu, bởi vì loại rượu này, sau khi mở nắp mười lăm phút, nhất định phải ướp lạnh. Bởi vì với loại rượu mới này, trước hết để cho nó tiếp xúc với khí, làm cho nó mềm ra, rồi ướp lạnh, mới có thể càng khóa chặt độ tinh khiết và thơm ngon, lúc mở nắp, đầu tiên có hương vị của bách hợp và bạc hà, trong vòng mười phút, biến đổi hội tụ hương vị rực rỡ của mười ba loại quả... Mang tính tiêu biểu cho biến đổi kì diệu của hóa học!"

      " muốn nếm thử sao?" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi.

      " nếm..." Đường Khả Hinh hơi ngửa mặt, nhìn thầy cười : "Trong quá trình thi đấu, nếu như khứu giác có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, trước hết nên nếm... Để tránh việc sử dụng quá độ nụ vị giác đầu lưỡi!"

      Vitas gật gật đầu, nhìn học trò cuối cùng mới bộc lộ vài phần tươi cười.

      "Bao nhiêu phần trăm?" Đường Khả Hinh nhìn thấy sắc mặt dịu lại của thầy, đôi mắt sáng ngời hỏi.

      "Tám mươi chín!" Vitas nhanh chóng đứng lên, vừa đúng lúc tan làm.

      "Hả? Lại là tám mươi chín? Tôi mãi mãi cũng đạt tiêu chuẩn sao?" Đường Khả Hinh có chút khẩn trương theo sau thầy, dám tin hỏi.

      Trong nháy mắt Vitas xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, : "Hôm nay phải có hẹn sao?"

      Đường Khả Hinh lập tức nhớ ra, hôm nay mình và thị trưởng Tống có hẹn cùng ăn cơm, còn phải chuẩn bị quà cho Trang Hạo Nhiên, kêu a lên tiếng, lập tức xoay người chạy vào phòng làm việc, cầm túi xách và con chuồn chuồn kia lên, lại hấp ta hấp tấp chạy ra, tiện thể đem cửa chính phòng làm việc của thầy, phịch tiếng đóng lại!

      Cả người Vitas bị chấn động mạnh cái, lại thể nhịn được nhìn về phía học trò, tức giận : "Kiếp này của , có phải là có thù oán gì với cửa hay ? Từ lúc làm thầy của đến nay, là cánh cửa thứ ba rồi đấy!"

      Đường Khả Hinh nhìn thầy, lập tức cười trừ : "Xin lỗi! Dù sao tôi vẫn cảm thấy, cửa đóng chặt!"

      "..."

      "Tôi trước, chào thầy! Thực quá bận rộn!" Đường Khả Hinh muốn nghe những lời vô ích của thầy, lập tức lao vào thang máy, nhưng thoáng cái lại thò đầu ra, nhìn thầy hỏi: "Thầy à, người từng chuyện đương chưa?"

      Vitas nhíu mày nhìn học trò, hỏi: "Cái gì?"

      "Chính là... Đàn ông thích phụ nữ tặng quà gì?" Đường Khả Hinh thực hiểu, liền hỏi thầy.

      Vitas gì nhìn học trò, hơi ngửa đầu : "Tôi chưa từng nhận quà."

      Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, haiz tiếng, : " đáng thương! "

      Lúc Vitas nhíu mày nhìn học trò, cửa thang máy đóng lại! !

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 734: Đối với em cũng xong

      Biệt thự!

      Cành trúc lay động, những cơn gió mát rượi nhàng thổi đến!

      trận tiếng nhạc du dương từ căn biệt thự bồng bềnh vang vọng.

      Rất nhiều người giúp việc, còn có nhân viên phục vụ khách sạn được cử đến đây, lúc giữa trưa, nhanh chóng mang ra cái bàn ăn dài màu trắng đặt giữa thảm cỏ xanh biếc, lại bày những ly chén giá cắm nến bằng bạc lên... Tiếng nhạc du dương vẫn tiếp tục vang lên, mọi người chìm đắm trong những gia điệu bi thương, đột nhiên trận nhạc, chấn động mạnh cái, mọi người đều giật nảy mình, quay đầu, nhìn vào bên trong phòng...

      "Đèn đêm vẫn chưa tàn, nhiều người qua lại vội vàng! ! !" Tào Kiệt mặc áo sơ mi trắng, mặc quần tây trắng, cầm microphone xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ngồi sô pha bên kia, vừa bắt chước theo điệu múa nóng bỏng của Quách Phú Thành, vừa cười hát: " quá khẩn trương, cũng muốn giống như những người khác, thế nhưng em nhìn , đôi mắt vô cùng lấp lánh, làm cho dần mất chủ kiến !"

      Trang Hạo Nhiên tư thế lười biếng ngồi sô pha, nhìn về phía Tào Kiệt hát bài này, cười đến vui vẻ, đắc ý!



      Tô Lạc Hoành cũng nhanh chóng cầm microphone, xoay người thâm tình hướng về phía Trang Hạo Nhiên vừa nhảy múa, vừa hát lên: "Gió thổi con đường

      dài, cả trái tim đều rung động mãnh liệt, suy nghĩ muốn tìm người cùng dạo, lúc mệt mỏi ngủ đường, bên ngoài tưởng rằng rất mạnh mẽ, thực ra sâu thẳm trong lòng rất rối loạn, sợ bản thân mình khi giống như ánh mặt trời chói chang—————— "

      Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng xoay người, cầm microphone, vừa bắt chước điệu nhảy của Quách Phú Thành, hết quay trái quay phải rồi lại xoay tròn, đứng giữa hai người, hào hứng hát : "Trong lồng ngực cất giấu cây đuốc, cuộc sống như vậy dễ chịu chút nào! Đem hứa hẹn trao cho em, đem những nụ cười coi như là những bức thư, nhưng làm sao cũng níu giữ được em !"

      Ba người cùng chụm lại chỗ, vươn năm ngón tay về phía Trang Hạo Nhiên, ngừng xoay xoay, cùng nhau thâm tình hát: "Đối với em bao giờ là đủ, có thể em ngày này tháng nọ năm kia cho đến mãi mãi về sau, so-we-love-love-tonight! muốn đối mặt với cách xa dù chỉ là chút, giống như tình vốn dĩ luôn luôn khó khăn như vậy!"

      Trang Hạo Nhiên vui vẻ cười ha ha, hai tay vươn ra thành ghế sô pha màu trắng, nhìn bọn họ hát đầy hứng khởi như vậy, chính mình cũng thực phấn chấn, lắc đầu cười! ! .

      Lãnh Mặc Hàn, thế giới này, là người duy nhất mà hồn vẫn chưa quay về nhập xác, vẫn cầm cái chuông ngàn năm bất biến của mình, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhàng lắc, rồi lại lắc, có chút xúc động, chính mình năm đó nếu phải muốn chết, Trang Hạo Nhiên cứu lên, đoán chừng bây giờ cũng phải ở chỗ này mất hết thể diện như vậy, mà có thể vẫn oai phong cõi ở phố Wall!

      Ba cầm thú vẫn tiếp tục cầm microphone, lợi dụng lúc đến nhạc nhảy, lại phấn khởi gợi cảm nhảy theo vũ đạo của Quách Phú Thành, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Tô Lạc Hoành tay nắm chặt cái khóa thắt lưng, giơ cao microphone, bắt chước Michael Jackson, ngừng rung bên hông, vừa rung vừa nhìn Trang Hạo Nhiên hôn gió!

      Trang Hạo Nhiên lại cười vui vẻ!

      "A…!! A…! A…!A…! A…!!!" Lâm Sở Nhai là người nhảy điên cuồng nhất, lại sôi nổi nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, vươn tay muốn sờ cơ ngực ...

      Trang Hạo Nhiên cười ha ha đẩy ra! !

      Lâm Sở Nhai lại sôi động chạy đến màn hình LCD trước mặt, ba người kề sát nhau cùng chỗ, cười với Trang Hạo Nhiên hát: "Gió thổi con đường dài, cả trái tim đều rung động mãnh liệt, suy nghĩ muốn tìm người cùng dạo, lúc mệt mỏi ngủ đường, bên ngoài tưởng rằng rất mạnh mẽ, thực ra sâu thẳm trong lòng rất rối loạn, sợ bản thân mình khi giống như ánh mặt trời chói chang…. Trong lồng ngực cất giấu cây đuốc, cuộc sống như vậy dễ chịu chút nào! Đem hứa hẹn trao cho em, đem những nụ cười coi như là những bức thư, nhưng làm sao cũng níu giữ được em ! Đối với em bao giờ là đủ, có thể em ngày này tháng nọ năm kia cho đến mãi mãi về sau, so-we-love-love-tonight! muốn đối mặt với cách xa dù chỉ là chút, giống như tình ! Vốn dĩ! Luôn luôn! Khó khăn như vậy!"

      trận tiếng vỗ tay vang lên!

      Trang Hạo Nhiên ngồi sô pha, lại cười vô cùng vui vẻ!

      " Đối với em bao giờ là đủ, có thể em ngày này tháng nọ năm kia cho đến mãi mãi về sau, so-we-love-love-tonight! muốn đối mặt với cách xa dù chỉ là chút, giống như tình ! Vốn dĩ! Luôn luôn! Khó khăn như

      vậy!" Cuối cùng ba người lại kéo Lãnh Mặc Hàn lên, cùng nhau hướng về phía lão đại, vui vẻ hát: Đối với em bao giờ là đủ! !

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, trong lòng cảm động nhìn những người em cùng mình vào sinh ra tử, mặc dù xúc động, nhưng vẫn nở nụ cười che giấu! !

      "Nghe có hay ?" Lâm Sở Nhai lập tức bỏ microphone xuống, chạy đến phía sau Trang Hạo Nhiên, ôm chặt cổ , phấn khởi kêu to: "Hôm nay chính thức trở thành người đàn ông tuổi ba mươi, chúng tôi quyết định tặng món quà vô cùng kinh ngạc! ! !"

      Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, nhịn được cười : "Tôi cảnh cáo các cậu, Đừng có giống như năm ngoái nữa, làm thùng giấy lớn, bên trong là người đẹp gợi cảm! Lão tử đêm nay hao tổn sức lực, toàn bộ các cậu ngày mai đều thành thái giám!"

      " như vậy! Món quà xúc động, đương nhiên là muốn Tiểu Đường thôi!" Lâm Sở Nhai ôm chặt cổ , nét mặt phấn khởi cười .

      " hươu vượn!" Trang Hạo Nhiên muốn kéo tay Lâm Sở Nhai xuống, cười : " ấy bắt bướm tới, tôi ngàn vạn lần cảm ơn ấy rồi!"

      " thể nào đâu? Bươm bướm rất khó bắt đấy." Tào Kiệt cười nâng ly cocktail, uống ngụm lớn, tối hôm nay vợ cho phép mình về nhà, lại được tự do buông thả, đùa giỡn rồi! !

      Lãnh Mặc Hàn mỉm cười ngồi sô pha, nhàn nhạt : "Dựa theo cá tính của ấy, có lẽ món quà tệ, ấy là chu đáo."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đôi mắt chớp lóe, im lặng lên tiếng nhìn về xa xăm.

      ***

      Hoàng hôn.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, nhuộm đỏ cả vùng trời.

      Tài xế dừng xe trước cửa hàng thời trang nam cao cấp nào đó, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

      "Chú ở chỗ này chờ tôi..." Đường Khả Hinh thay chiếc váy dài tơ tằm cúp ngực màu xanh ngọc, tóc dài được thắt bím, tóc mái trán xoăn , rũ xuống hai bên khuôn mặt trái xoan nhắn của , đeo khuyên tai kim cương hình chiếc lá, trang điểm tinh xảo, tay cầm túi xách, chân mang giày cao gót đen, bước ra khỏi xe, về phía cửa hàng thời trang nam cao cấp kia...

      "Xin chào quý khách." Quản lý cửa hàng nhìn lướt qua cách ăn mặc của Đường Khả Hinh, lập tức hết sức nhiệt tình nở nụ cười bước ra, đích thân chào hỏi .

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn cái, nâng đuôi váy dài, bước lên bậc thang, qua cửa kính, trong nháy mắt nhìn thấy các kiểu âu phục cao cấp, còn có rất

      nhiều áo sơ mi, đôi mắt khẽ đảo, nhớ tới vóc người Trang Hạo Nhiên khoảng 1,9m, còn có những đường vân da ra giữa bể bơi, vô cùng bắt mắt, hơi ngẩn người sau đó lại nhanh chóng thức tỉnh, mỉm cười tới, nhìn từng cái áo sơ mi, suy nghĩ mua cho cái gì được đây?

      "Xin hỏi muốn tìm gì? chọn trang phục cho bạn trai sao?" Quản lý cửa hàng mỉm cười hỏi Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh mỉm cười xoay người, lại nhìn quanh những chiếc cà vạt trong quầy kính thủy tinh, mềm giọng : " phải chọn cho bạn trai, ấy là cấp của tôi, hôm nay sinh nhật ấy, tôi muốn tặng món quà, ở đây có gì tốt giới thiệu ?"

      Quản lý nghe, lập tức cười : "Nhìn thiên kim tiểu thư rất cao quý, cấp nhất định phải là người tầm thường, lại vì thân phận đặc biệt, quá thân mật, chúng tôi đề nghị tặng cà vạt hoặc là kẹp cà vạt..."

      Đường Khả Hinh nghe, mỉm cười gật gật đầu, lại lên tiếng bước qua tủ kính bên cạnh, xoay người nhìn khoảng gian xa xỉ khác, trưng bày các loại đồng hồ đeo tay, tất cả nằm trong tủ kính, phát ra ánh sáng tôn quý, đôi mắt lập tức sáng ngời, nâng đuôi váy dài, cất bước tới khu VIP được thiết kế theo phong cách hoàng gia kia, đặt túi xách mặt tủ, cúi xuống nhìn những chiếc đồng hồ đeo tay, chợt nghĩ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc sơ mi đen, lúc xắn tay áo lên, thấy đeo đồng hồ...

      "Vừa rồi tôi quên giới thiệu..." Quản lý tỏ ý xin lỗi, cười : "Khu vực này là khu vực duy nhất trong số các cửa hàng khác của chúng tôi, ở Pháp có 200 năm lịch sử, hôm nay là ngày đầu tiên, khai trương chi nhánh ở Trung Quốc, lại vì muốn cùng cạnh tranh với những nhãn hiệu khác trong thị trường đồng hồ, gìn giữ phong cách tôn quý khiêm nhường của chủ thương hiệu mấy trăm năm qua, cho nên chỉ mở quầy duy nhất chuyên kinh doanh. Nhưng chính quầy chuyên kinh doanh nho này, hôm

      qua có ít phóng viên ngưỡng mộ tiếng tăm đến, phỏng vấn thương hiệu đồng hồ nổi tiếng này."

      Đường Khả Hinh nghe, liền mỉm cười gật đầu, đôi mắt nhàng nhìn quanh các loại đồng hồ đeo tay dành cho nam, có chiếc đồng hồ đeo tay kim cương chế tác hoàn toàn thủ công, còn hàng loạt những chiếc đồng hồ kiểu cổ, trong lòng hiểu sao bỗng nhớ lại ánh mắt dịu dàng lúc Trang Hạo Nhiên đưa cho mình cái hộp màu xanh kia, lại cất bước nhìn đồng hồ trong tủ kính kia, rốt cuộc giữa chiếc tủ kính nằm riêng biệt, nhìn thấy cái đồng hồ nào đó vô cùng tôn quý và chói lóa... mỉm cười về phía chiếc đồng hồ đeo tay trước mặt, cúi xuống dưới nhìn chiếc đồng hồ bên trong tủ kính, mặt đồng hồ bằng bạch kim, bên trong là kim cương đen và kim cương trắng được sắp xếp phân tầng, tạo nên hiệu ứng cả ban đêm lẫn ban ngày, chỉ có kim đồng hồ giống như mũi tên, sắc bén như chim ưng, dây đeo màu đen, hết sức hấp dẫn và hợp thời...

      dịu dàng nhìn chiếc đồng hồ này, hiểu sao bỗng nhiên cười.

      "Tiểu thư, là có mắt nhìn..." Quản lý cửa hàng mỉm cười tới trước tủ kính, nhàng mang bao tay vào, dùng mật mã mở cửa tủ, từ bên trong lấy ra chiếc đồng hồ, : "Chiếc đồng hồ đeo tay này, là mẫu đồng hồ mới nhất vừa được đưa ra thị trường, toàn thế giới chỉ có ba cái. Hai cái khác, được sưu tầm cất giữ tại viện bảo tàng đồng hồ ở và Pháp, chỉ còn cái, vì để chúc mừng cửa hàng đứng đầu và duy nhất tại châu Á này, muốn kỉ niệm, cho nên mới giữ lại ... tại chúng tôi vừa nhận được thông báo, nếu trong vòng ba ngày chiếc đồng hồ này, có vị khách nào đặt trước, chúng tôi lập tức phải trả lại về cửa hàng ở Pháp..."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng khẽ động, sau đó ngẩng đầu, nhìn quản lý cửa hàng mỉm cười hỏi: "Vậy tôi muốn mua, bao nhiêu tiền?"

      " trăm hai mươi vạn!" Quản lý cửa hàng ưu nhã ra vài con số này.

      Đường Khả Hinh sắc mặt căng thẳng.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 735 : Thiệp mời nhà họ Trang

      Buổi tối, phong cảnh trở nên lãng mạn, thiên nhiên như hòa vào lòng người tâm tình, yên tĩnh.



      Biệt thự Trang gia .



      Mặt cỏ sân Golf, khắp nơi bày vô số tháp đài màu trắng, chén chén ánh sáng nến, tại đây buổi tối náo nhiệt, mọi thứ thực tinh xảo, người pha rượu đứng ở giữa đài, ngừng rung lắc bình lắc trong tay chốc chốc ném về phía trung, chốc chốc bắt được, ở dưới ánh nến làm bộ thổi, ngon lửa nóng liệt bốc cháy lên!



      Vô số tân khách quý, ở quầy bar lúc đó, nhao nhao vỗ tay cảm thấy hứng thú tươi cười.





      Người pha rượu lập tức lại hóa thân thành ảo thuật gia, ngón tay hiểu bắn ra, mười hai chén các màu sắc cocktail, hình thành hỏa cầu, bay lên, huyễn lệ đốt lượng trung.



      Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.



      Bể bơi ngoài trời bên kia lại truyền đến vũ khúc sống động, mơ hồ có thể thấy đoàn người, ở giữa sàn nhảy, nhiệt liệt khởi vũ.



      Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ mặc sơ mi màu đen, quần thường màu đen, ống tay áo xăn lên, đứng chuyện với bạn bè, đối tác đến từ các quốc gia thế giới. Hồi học, thiếu chút nữa bị các học sinh nữ kêu gào thành tình lữ Tây Ban Nha với Mã Sa, chỉ thấy Trang Hạo Nhiên tối nay thực hài lòng, ngừng cùng Mã Sa cười ...



      "Hay Hay Hay ! !" Đông đảo bạn bè của họ, bên vỗ tay bên dương cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng Mã Sa có màn nhảy nóng bỏng.



      Trang Hạo Nhiên càng nhảy càng phấn khởi, trong nháy mắt lợi dụng chiều cao của , đem Mã Sa cả người ôm lấy, nhanh chóng xoay tròn, Mã Sa càng nhiệt tình ôm Trang Hạo Nhiên cổ, ngửa đầu cười to, trong tay nắm chắc cành hoa hồng, vòng trung, nhìn diễm lệ.



      Bên trong phòng.



      Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, còn có Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi người 2 nhà ngồi cùng chỗ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn Trang Hạo Nhiên nhiệt liệt hưng phấn ôm nữ đồng học nhảy vũ, tư thế xác thực coi được, Tưởng Vĩ Quốc lại nhìn Trang Hạo Nhiên, có vài phần : "Cậu ta và Thiên Lỗi giống nhau a, người hình như thừa năng lượng dùng hết!"



      Trang Tĩnh Vũ dương cười rộ lên : "Nó từ bộ lộ tính cách sôi động, nhiệt liệt đối với cái gì cũng có hứng thú. May mắn, tính cách này có làm lỡ nghiệp."



      "Tôi còn ngại nó đối với nghiệp quá bận rộn!" Ân Nguyệt Dung tối nay mặc sườn xám màu tím sậm, búi tóc cao, ngồi bên cạnh chồng mình, nhìn con trai vui vẻ như vậy, cũng đắc ý cười.



      Trang Ngải Lâm mặc váy dài cúp ngực đỏ hồng, tóc đuôi ngựa buộc lên cao, vừa ăn táo, vừa nhìn em trai ôm bạn học cũ Tây Ban Nha nhảy vũ nóng bỏng, thực nhảy rất đẹp, cũng trận ngứa nghề, tức khắc đứng lên, : "Tôi cũng muốn nhảy!"



      Các bậc trưởng bối cùng nhau ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Ngải Lâm ra biệt thự, vào trong đám người, tới trước mặt em trai, vừa gõ bắt tay vào làm chỉ, liền lắc lắc thân hình như rắn nước, cùng em trai như vậy gợi cảm thiếp thân nóng vũ, Trang Hạo Nhiên tức khắc cười ha ha từ phía sau lưng, ôm lấy chị bắt đầu nhảy tango nóng bỏng !



      "Ôi..." Tưởng Vĩ Quốc nhìn chị em nhà họ, hoàn toàn đếm xỉa mình là gia đình quý tộc, nhảy loại khiêu vũ nóng bỏng này.



      "Ha ha ha..." Trang Tĩnh Vũ lại ôm lấy vợ mình cười to lên, nhìn với Tưởng Vĩ Quốc: "Vĩ Quốc, Thiên Lỗi cũng trưởng thành, cũng hẳn là thỉnh thoảng thả lỏng bản thân ra chút, nếu như phải, tương lai và vợ thế nào hòa hợp được a?"



      "Thiên Lỗi nhà ta say phụ nữ..." Diệp Mạn Nghi lạnh lùng xong câu đó, nhưng vẫn sửng sốt chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía ngoài phòng, kỳ quái : "Thế nào Thiên Lỗi còn chưa có đến?"



      cho hết lời...



      chiếc Rolls-Royce màu đen, chậm dừng ở mặt cỏ phía trước.



      Tài xế nhanh chóng ra, mở cửa xe, Tưởng Thiên Lỗi tối nay mặc comple màu xám, ben trong phối áo sơ mi trắng, có vẻ nhìn thân thiết cùng ôn hòa xuống xe, ngẩng đầu cũng nhìn thấy phía trước sàn nhảy Trang Hạo Nhiên thân hình cao lớn, cùng chị tay trong tay thiếp thân nóng vũ... hơi nhíu mày, vẫn chính là chịu nổi Trang Hạo Nhiên như vậy.



      Tử Hiền mặc váy đuôi cá dài màu đen, buộc tóc thẳng, lấy danh nghĩa bạn thân của Trang Hạo Nhiên, và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau tham dự tiệc sinh nhật tối nay, nhìn thấy vẻ mặt này của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười rộ lên : "Thế nào? hài lòng tân nương tử đêm nay nhiệt tình như vậy a?"



      Tưởng Thiên Lỗi chịu nổi xoay người, nhìn về phía Tử Hiền.



      Tử Hiền để ý , chỉ là nắm túi xách màu trắng, cất bước về phía trước .



      Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng lên tiếng đạp bãi cỏ mềm mại, hướng về bể bơi đến...



      "Thiếu gia, Tổng giám đốc Tưởng tới..." Quản gia tức khắc tới bên người Trang Hạo Nhiên, giọng : "Còn có Nhâm tiểu thư cũng cùng ..."



      Trang Hạo Nhiên nghe thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng Tử Hiền tới, tức khắc chạy tới, quả thực nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng Nhâm Tử Hiền cùng tới, dương cười qua, hài lòng kêu to: "Thiên Lỗi!"



      Giọng điệu thâm tình hô hoán! !



      Tưởng Thiên Lỗi tức khắc dừng bước lại, nhíu mày nhìn về phía .



      Trang Hạo Nhiên bước nhanh tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, định dương tay ôm ...



      "Bỏ !" Tưởng Thiên Lỗi thoáng cái mặt lạnh đẩy Trang Hạo Nhiên ra, mặc kệ giữa bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu khắc khẩu, sau thời gian ngắn, hiểu biến mất, lại khôi phục quá khứ quan hệ thắm thiết nhưu xưa.



      "hôm nay sinh nhật tuổi ba mươi của tôi, vì xử nam đến bây giờ! ! Thế nào cảm động a?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi dương cười .



      "Cậu đêm nay lập tức có thể làm bùa mê cho vài người !" Tưởng Thiên Lỗi khách khí .



      Phốc!



      Nhâm Tử Hiền nhịn được cười rộ lên, lại cất bước tiến lên, cùng Trang Hạo Nhiên ôm nhau, : "Thân ái , sinh nhật vui vẻ, ở tuổi ba mươi tuổi, tôi tặng món quà sinh nhật, chính là tôi thề, sau này bao giờ nữa cầm chai rượu đỏ đứng ở trước cửa phòng ."



      Trang Hạo Nhiên lại trận nhiệt liệt cười rộ lên, vỗ phía sau lưng của , mới : " lời này liền thấy ngại, chỉ cần vị hôn phu của yểm bùa vào tôi, hoan nghênh."



      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn .



      " chút! Cám ơn hai người đêm nay có thể qua đây!" Trang Hạo Nhiên thập phần nhiệt tình dẫn hai người trước bước vào biệt thự nghỉ ngơi, Tử Hiền lại đảo ra ngoài giao lưu quen biết bạn bè, cũng bắt đầu khiêu vũ.



      Trang Hạo Nhiên vừa vào, chuyện hàn huyên với các bậc trưởng bối , mới lại nhanh chóng xuống cầu thang, chuẩn bị hướng sàn nhảy, lại nhìn thấy đám người vừa qua đây cùng với Trần Mạn Hồng, Nhã Tuệ, còn có Tiểu Nhu vừa vừa cười tới, Tô Lạc Hành nhìn đến lão đại tối nay đẹp trai như vậy, ta lại vẻ mặt phấn khởi bổ nhào tới, muốn kiềm chế ! !



      "Ai ai ai! Đừng động đến vòng eo của lão đại a! !" Trang Hạo Nhiên trận nhiệt liệt cười, tay vặn bung tay Tô Lạc Hành , lại nhìn thấy Nhã Tuệ các , thở dốc hồi, mới cười : "Đúng rồi... Các tới, sao thấy Khả Hinh?"



      Nhã Tuệ nghe , vẻ mặt kinh ngạc : " biết? ấy đêm nay có hẹn với Tống thị trưởng, có tính tới tham gia sinh nhật tiệc tối."



      Lâm Sở Nhai mấy người bọn họ tức khắc có chút giật mình nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.



      Trang Hạo Nhiên vừa rồi còn nhiệt liệt hứng khởi, trong nháy mắt sắc mặt hơi thu, nhưng vẫn là miễn cưỡng cười : "Và... có hẹn Tống thị trưởng ? Cho nên... tới?"



      "Thiếu gia..." Quản gia lại vào lúc này, tay cầm cái khay, tôn kính mà lễ phép tới, kêu : "Chúng tôi vừa ở bên ngoài, nhận được món quà của tiểu thư Đường Khả Hinh nhờ trợ lý đưa tới, Chúc thiếu gia sinh nhật vui vẻ. Bởi vì có việc, xin lỗi có thể tới tham gia tiệc tối này, ngày khác tự mình tạ tội."



      Trang Hạo Nhiên lặng yên quay mặt sang, nhìn quản gia cầm cái khay có hộp màu tím, ngay chính giữa còn có hoa thắt nơ đẹp, lại dường như chút cũng có hứng thú, hai tròng mắt tinh nhuệ chợt lóe.



      Đại sảnh khách sạn Á Châu.



      Sóng biển thẳng dũng, sức gió càng lúc càng mãnh.



      chiếc xe con màu đen, chậm dừng ở trước đại sảnh.



      Đường Khả Hinh mỉm cười tay cầm túi xách màu đen, nhân viên tiếp tân nhanh chóng mở cửa xe cho , nhìn quyến rũ động lòng người, ưu nhã xuống xe, đón sức gió mãnh liệt, quả nhiên thấy tối nay Tống thị trưởng mặc âu phục màu đen, đứng xung quanh là những bảo vệ, đứng ở trước cửa đại sảnh, phảng phất có vẻ hồi hộp, mong chờ, liếc mắt nhìn đồng hồ... mỉm cười vén váy bước, qua ôn nhu kêu : "Tống thị trưởng... Xin lỗi, tôi đến muộn."



      Tống Vĩ Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh tối nay mỹ lệ cùng kiều diễm, tức khắc kinh hỉ cười rộ lên, : "Tôi còn sợ tới..."



      "Sao có thể? Tôi là người nặng giữ lời hứa..." Đường Khả Hinh mỉm cười xong, cũng nhấc váy lên, tới trước mặt của , : "Chỉ là xin lỗi, vừa có chút việc, làm lỡ ít thời gian."



      " có việc gì..." Tống Vĩ Thần hơi hiển mấy phần thưởng thức tươi cười, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại mang theo vài phần khẩn cầu : "Đường tiểu thư, tối hôm nay, tôi khả năng muốn thỉnh cầu giúp tôi chuyện, bởi nhận được thiệp mời quá chậm, đều do lõi sơ sót thư ký của tôi”.



      Đường Khả Hinh hơi lăng, hỏi: "Chuyện gì?"



      "Lên xe trước..." Tống Vĩ Thần cẩn thận từng li từng tí nâng bên hông Đường Khả Hinh, thân sĩ phong độ dương tay, làm cho trước bước ngồi lên chính mình tọa giá, chính mình sau đó tiến vào trong xe, mới xoay người nhìn về phía mỉm cười giải thích: "Hôm nay vào buổi hoàng hôn, tôi mới nhận được thiệp mời Trang gia, hôm nay Tổng giám đốc Trang tổ chức tiệc sinh nhật, mời tôi tham gia tiệc tối, bởi vì thư ký sơ sẩy, mới cho tôi biết có bao lâu, tình cờ tôi hẹn , cho nên liền muốn mời làm bạn , cùng nhau tham dự."



      "... ..." Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Tống Vĩ Thần, tâm bị người bỗng nhiên va chạm, lập tức câm lặng.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 736: con bướm
      Bài nhạc jazz "Đối với em bao giờ là đủ", tiếp tục sôi động vang lên.

      Trang Hạo Nhiên mồ hôi nóng nhễ nhại cùng em lớp dưới mặc váy ngắn màu đen gợi cảm, tay nắm tay di chuyển bước chân, cùng đứng cạnh bể bơi, lãng mạn gợi cảm nhảy những vũ điệu nóng bỏng.

      Những người đàn ông xung quanh cũng sôi nổi phối hợp với vũ điệu sống động của Trang Hạo Nhiên, nhiệt liệt vỗ tay.

      Mấy người Lâm sờ Nhai đứng bên, có chút kinh hãi run sợ nhìn Trar^ Hạo Nhiên, Nhã Tuệ cũng có vài phần lo lắng : "Tổng giám đốc Trang sao đấy chứ"

      " có việc gì mới là lạ!" lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiẻn, nhàn nhạt .

      Mọi người cùng nhau sững sờ.

      "Thị trưởng Tống tới..." Có người .

      Mấy người Lâm Sở Nhai nghe được câu này, lập tức sửng sốt, thoáng chút khẩn trương quay đầu, nhìn về phía kia của bãi cỏ...

      Tống Vĩ Thần lỉm cười dắt Đường Khả Hinh, đón cơn gió mát lành tối na dưới chi dẫn của quản gia, giẫm cỏ mềm, về phía sàn nhảy náo nhiệt bên kia.

      Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng nhìn thấy Khả Hỉnh quả là cùng thị trường Tống khiến bọn họ kinh ngạc nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng bộc lộ vài phần lúng túng, tay khoác vào khuỷu tay Tống Vĩ Thần, nâng đuôi váy dài, về phía sàn nhảy bên kia, thinh thoảng Tống Vĩ Thần còn vô cùng thâm tình và dịu dàng nhìn , : "Đến tham dự tiệc sinh nhật của cấp , có phải rất căng thẳng hay ?"

      "..." Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng biết gì, chỉđành cười khổ..

      "Đừng căng thẳng... Tối nay là bạn của tôi.." Tống Vĩ Thần cười, lại tiếp tục dắt Đường Khả Hinh về phía trước, hai người cùng nhau nhìn thấy nhân vật chính của bữa tiệc đêm nay -Trang Hạo Nhiên, cùng tóc vàng gợi cảm người Mỹ, tay nắm chặt tay nồng nhiệt nhảy múa, vóc người thực cao lớn đẹp trai, thắt lưng rắn chắc, chi là động tác xoay người trong nhát mắt cũng có thể tỏa ra vẻ nam tính hấp dẫn chết người...

      Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, hiểu sao trong lòng có chút căng thẳng.

      Quản gia lập tức bước nhanh tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, có thị trường Tống tới.

      Trang Hạo Nhiên dường như khòng nghe thấy, vẫn tiếp tục cùng em nhảy múa, mồ hôi nóng xuống, lướt qua khuôn mặt kiên nghị của .

      Tống Vĩ Thần cùng Đường Khả Hinh đứng bên, có chút lúng túng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng và Tiếu Nhu nhìn thấy Đường Khả Hinh, biết lúc này thích hợp qua, nhưng vẫn cười vẫy tay với .

      Đường Khả Hinh cũng nhìn bọn họ dịu dàng cười, hiểu sao lại nhìn về phía cấp cùng cò kia cuồng nhiệt nhảy múa.

      Quản gia đứng bên, có chút sốt ruột, dù sao thị trường Tống cũng là người của ủy viên Trương, thể đắc tội.

      Trang Hạo Nhiên vẫn để ý đến bất cứ ai, lấy thân phận tối nay là tiệc sinh nhật mình, vô cùng bá đạo cùng em nhảy múa, mặc kệ người khác chờ mình.

      Người giúp việc thấy vậy, nhanh chóng đí vào nhà, thông báo với hai nhà Tưởng - Trang, để tránh đắc tội với người khác.

      Trang Tĩnh vo nghe lời này, lập tức dặn dò thư ký nhắc nhờ con trai.

      Thư ký lập tức gật đầu, nhanh chóng ra ngoài...

      Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên lại ôm em xoay tròn giữa trung, nhanh chóng buông ra, cuối cùng lại tay ôm chặt hông cò, kết thúc bằng tư thế rơi xuống hoàn mỹ.

      Tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên.

      Trang Hạo Nhiên vừa thờ dốc vừa cười ôm lấy em , lại xoay tròn vòng, mới đặt xuống tới, dường như lúc này mới nghe được lời quản gia , bộc lộ vài phần kinh ngạc nhìn thấy phía bên này bể bơi, liếc qua Đường Khả Hinh tối nay mặc chiếc váy dài cúp ngực màu xanh ngọc, tóc dài thắt bím, đeo khuyên tai kim cương hình lá, tay vòng vào khuỷu tay Tống Vĩ Thần, như chim én nép vào người... lại thâm tình nhìn cái bộc lộ ý cười, mới nhìn về phía Tống Ví Thần nhiệt tình tươi cười, bước tới vươn tay : "Thị trường Tống! ! xin lỗi! Vừa rồi nhạc khiêu vơ quá lớn, nghe thấy, cảm ơn ngài đến.”

      "Sinh nhật vui vẻ. Chúc tổng giám đốc Trang mỗi năm mỗi tháng đều được như ngày hôm nay...” Tống VĩThần cơng khách khí vươn tay, bắt tay với Trang Hạo Nhiên.

      "Cảm ơn..." Trang Hạo Nhiên cùng bắt tay xong, lại để ý liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh cái.

      Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, mèm giọng : "Tổng giám đốc, chúc sinh nhật vui vẻ."

      Trang Hạo Nhiên nhìn gì.

      Tống Vĩ Thần nghe được lời này, mỉm cười vưon tay, kéo hông Đường Khả Hình, mới dịu dàng : "Nghe Khả Hinh từng là thư kỷ của tổng giám đốc Trang, về sau lai thành nhân tài của bộ phận rượu Hoàn cầu?"

      " phải từng..." Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, : "Bây giờ ấy vẫn là người của Hoàn Á chúng tôi, chi là bị điều mà thôi."

      Đường Khả Hinh hiểu ngẩng đầu, nhìn cái." Phải ?" Tống VĨThần lặp tức mỉm cười gật đầu : " là quá trùng hớp, tôi hẹn Khả Hinh lâu như vậy, cuối cùng hôm nay ấy mới nhận lời cùng tôi dùng cơm, nghĩ đến, tôi lại muốn tới tham dự tiệc sinh nhật của tổng giám đốc Trang... Liền mời ấy cùng đến."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có chút buồn cười nhìn về phía Đường Khả Hình, : " cách khác, nữ thư ký này của tôi, có lẽ biết, tối nay phải tham dự tiệc sinh nhật của cấp sao? Nếu như biết, có khi còn dám đến đây chứ?"

      "..." Đường Khả Hinh bất giác ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cái, mới lại nỏr nụ cười nhìn Tống Vĩ Thần, hơi tránh người nhường lối, :

      "Thị trường Tống, cha mẹ tôi đều ờ bên trong, mời ngài vào bên trong ngồi... Bên ngoài quá ầm ĩ, hôm nay bạn bè của tôi đến hơi nhiều, thực xấu hổ."

      "Vào thôi..." Tống Vĩ Thần xong, lập tức muốn vươn tay, lại kéo hông Đườr^ Khả Hinh, đí vào trong.

      "Khả Hinh!! !!" Mấy người Lâm sỏr Nhai nhìn thấy Đường Khả Hinh, lặp tức sôi nổi đến, thoáng cái kéo lại, nhiệt tình cười to : " tốt quá! nghĩlà có thế đến! ! Tối nay nhất định phải cùng chúng tôi nhảy múa!"

      Đường Khả Hinh lập tức bị mấy ngưòi Lảm sờ Nhai kéo ra, nhìn các phó tổng mỉm cười, lại có chút khó xử nhìn vè phía Tống Vĩ Thần.

      Tống Vĩ Thần có thể hiểu được, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Hôm nay khó có dịp cùng đồng nghiệp gặp gỡ, cùng nhau vui vẻ đí. lát nữa tôi ra."

      "Được..." Đường Khả Hinh chi đành cười tỏ ý xin lỗi.

      "Xin mời !" Trang Hạo Nhiên vươn tay, mời Tống VĩThần đỉ vào biệt thự.

      Đường Khả Hinh hiểu sao lại nhìn về phía bóng lưng của bọn họ.

      "Khả Hinh! !" Mấy người Nhã Tuệ cũng lập tức đỉ tới trước mặt cò, cười : "Sao và thị trường Tống lại đến đây?"

      "Tôi..." Đường Khả Hinh lập tức có chút khó xử nhìn mấy người Nhã Tuệ cười khổ : "Tôi cũng biết, là cùng thị trường Tống đến đây dự tiệc sinh nhật tổng giám đốc, tôi thực thể việc cớ từ chối thị trưòng được # ấy mời tôi rất nhiều lần... Trước kia là vì có chuyện nhờ ấy giúp đỡ... Hơn nữa trước đó tôi cũng đồng ý... Sau này mới biết sinh nhật tổng giám đốc... Tôi thể mất uy tín được..."

      Nhã Tuệ nghe xong, nhịn được gật đầu, bất đắc dĩ cười : "Tôi hiếu rồi."

      Trần Mạn Hồng lại đứng bên, cười : " là oan nghiệt mà!"

      "Hả?" Đường Khả Hinh hiểu nhìn Trần Mạn Hồng, kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"

      " có việc gì! uống rượu !" Trần Mạn Hồng chỉ cười nâng ly rượu, đưa cho Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhận lấy, mỉm cười uống ngụm nhò.

      Lúc này, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bước xuống cầu thang, ra ngoài bãi cỏ, mấy người Lâm sờ Nhai nhìn thấy ra, lập tức đều tim lý do tự mình rời ... Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ chuyên phiếm, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên sắc mặt trầm lắng, hơi cúi đầu về phía mình, tim bịch tiếng nhảy dựng lên, cững biết đêm nay đươc lễ phép, cũng dám chuyện...

      Mấy người Nhã Tuệ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đến, cũng lặp tức im lặng rời khỏi.

      Trang Hạo Nhiên cdng khách khí đứng trước mặt Đường Khả Hình, sắc mặt bình thản nhìn .

      Đường Khả Hình cung ngẩng đầu, nhìn cái.

      "Ngồi đí." Trang Hạo Nhiên hai lời, lấy tư cách là cấp , về phía bãi cỏ bên cạnh, ngồi xuống bàn ăn nằm biệt lập, mệt mỏi thờ hổn hển, lấy phong thái vô cùng lười biếng, nhắm mắt lại, nặng nề thờ.

      Đường Khả Hỉnh cũng lặng lẽ đến bàn ăn, cẩn thận ngồi xuống, đặt ly rượu bàn, có chút lúng túng chớp đòi mắt

      "Cấp như , chút mặt mdi cũng có!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngồi dậy, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "sinh nhật ba mươi tuổi, chuyện lớn như vây, em lại có thế đến... Xem chừng ngoài phòng làm việc của em ra, chứa được người nào nữa."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, hiểu nhìn cái.

      "Thiếu gỉa, tổng giám đốc tập đoàn Gia Huy biết hôm nay là sinh nhật của cậu, có đưa tới chiếc siêu xe trị giá 800 vạn." Quản gia cẩn thận bưng khay, phía có đặt chìa khóa xe.

      "ừ." Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt trả lời, sau đó nhìn Đường Khả Hinh cười : "Ngược lại rất tò mò, em vốn nghĩ thể đến dự tiệc sinh nhật tối nay, vậy rốt cuộc là tặng quà gì cho đây?"

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhìn lâu, biết chưa xem, liền cười : "Tổng giám đốc Trang thân phận tôn quý, quằ nhận được, đa số đều là vô giá, đối với loại quà tặng của người đơn giản như chúng em, thực là bé đáng kể... Nhưng dù sao nữa, nó cũng là phần tâm ý của em. Xin vui lòng nhặn cho.”

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn nàng lâu, mới đột nhiên cười, gõ ngón tay : "Đem quà của Khả Hinh tới đây. Tôi muốn tự mình xem!"

      "Vâng!" Quản gia nghe, lập tức xoay người đí vào trong nhà.

      " nghĩ..." Trang Hạo Nhiên nhin , nhịn được cười : "Em hẳn là ... Cho con bướm chứ?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ cúi đầu cười.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 737: Quà sinh nhật

      Buổi tối, nhạc từ sôi động dần trở nên lãng mạn và êm dịu hơn.

      cơn gió mát lạnh, lẳng lặng lướt qua, giống như người , dịu dàng vỗ về những tâm hồn đơn lạnh lẽo.

      Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, lúc chờ quản gia mang quà tặng đến, lại im lặng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh thần bí nở nụ cười có chút gian xảo, lại hiểu cười : " con bướm sao? Bướm thực rất khó bắt mà?"

      "Tuyệt đối khó bắt..." Đường Khả Hinh nhịn cười được .

      "Này!" Trang Hạo Nhiên vừa muốn gì đó, lại nhìn thấy quản gia nhanh chóng bưng khay, bước nhanh tới, lập tức đứng dậy, vươn tay : "Đến đây! Đến đây! Để tôi xem nào!"

      "Vâng!" Quản gia nhanh chóng bưng khay, tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tôn kính : "Đây là quà sinh nhật của Đường tiểu thư."

      Nét mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ chút buồn cười và vui mừng, cầm lấy hộp nhung màu xanh đậm kia, nâng niu trong tay hết nhìn trái lại nhìn phải...



      Phốc!

      Đường Khả Hinh nhịn được cúi đầu cười, gương mặt ửng hồng như hoa đào.

      Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn cái, cuối cùng mới nửa đùa nửa ho khan tiếng, chậm rãi vươn tay, trước tiên kéo dải lụa hộp xuống, ngừng thở, có chút căng thẳng dùng tay, nhàng mở hộp ra, thấy chiếc đồng hồ kim cương lóe sáng lấp lánh, tôn quý mà vô cùng sáng chói giữa bầu trời đêm... có chút sững sờ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, liếc mắt cái liền nhận ra đây là chiếc đồng hồ đeo tay duy nhất toàn thế giới, giá trị xa xỉ! !

      "Này... ..." Trong lòng Trang Hạo Nhiên lập tức kích động dâng trào cầm cái hộp, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh, nên lời! !

      Đường Khả Hinh cũng có chút dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười.

      "Em..." Đôi mắt Trang Hạo Nhiên run rẩy nghĩ tới nhiều tháng qua giấu tình cảm của mình, nhìn Đường Khả Hinh, muốn gì lại nên lời.

      Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nét mặt ôn nhu cười : "Vốn dĩ em cảm thấy... chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ như vậy, năng lực của em thực đủ sức mua, nhưng lại thấy món quà, có thể quá mức chút hay ? cho là em hối lộ chứ?"

      Trang Hạo Nhiên tay cầm hộp đồng hồ, thâm tình nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lại đúng lúc này, chậm rãi mở túi xách, từ bên trong lấy ra tấm hình, : "Lúc em nghe giá chiếc đồng hồ đeo tay này, xin thứ lỗi em thực

      chút giật mình, ngờ đúng lúc đó, điện thoại vang lên, lúc em nhận điện thoại, từ trong chiếc túi xách màu đen lâu ngày dùng, bỗng rơi ra tấm hình này..."

      xong, ngón tay đặt mặt bàn tấm hình, chậm rãi đẩy về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên kích động im lặng cúi đầu, nhìn thấy tấm hình chụp trong sân khấu hôn lễ, đó là ngày Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng kết hôn, còn có mấy người Lâm Sở Nhai chụp chung, mà khi đó, Đường Khả Hinh mặc váy lễ phục, kéo tay mình, đầu tựa vào vai mình, nhìn về phía ống kính, cười ngọt ngào mà lại dịu dàng... Giống như em , tựa vào lòng trai vậy... nhìn tấm hình kia, thậm chí có cảm giác dường như trải qua mấy đời người.

      Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu cười, : "Em vẫn nghe mọi người , trước đây em được tổng giám đốc Trang coi trọng, em vẫn còn có chút khó hiểu, đây là mối quan hệ thế nào, thế nhưng khi em nhìn thấy tấm hình này, trong hình em cười ngọt ngào như vậy, vui vẻ như vậy, dựa vào như vậy, em liền biết, có lẽ trước đây thực thương và bảo vệ em..."

      Trang Hạo Nhiên kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Cho nên... Em ra khỏi cửa hàng kia... Bởi vì tấm hình này... Cuộc sống của em, vẫn luôn quá cảm tính ... Em cứ như vậy mà tới, tương lai có lẽ vẫn muốn tiếp tục như vậy mà bước... Chỉ là, nên hiểu lầm em tặng quà cho , là vì muốn được thứ gì đó... Bởi vì tại thưởng quý của em cũng khá nhiều... Cũng nhờ phần được xem trọng. Muốn tỏ thành ý cảm ơn, nắm tay em, đến tận hôm nay... Hôm nay đúng dịp quan trọng sinh nhật ba mươi tuổi của , em muốn dùng món quà này, để báo đáp lại những thương dành cho em trong quá khứ..."

      "... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn mình, đôi mắt run run kích động, muốn gì đó, nhưng lại cố gắng kìm nén, chỉ cười : "Em có biết tặng đồng hồ cho người đàn ông trong ngày sinh nhật, là chuyện vô cùng long trọng ?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu, trầm mặc nhìn .

      "Ý nghĩa của việc tặng đồng hồ đeo tay, chính là muốn người đàn ông này từng phút từng giây đều nghĩ về em!" Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn .

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tứccó chút ngượng ngùng cười : "Em... Em... Em có ý này... Em chỉ xem nó..."

      "Cảm ơn!" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười.

      Đường Khả Hinh nhìn , cũng mỉm cười.

      Trang Hạo Nhiên muốn nữa, mà nhanh chóng lấy đồng hồ từ trong hộp ra, vừa muốn đeo vào... Lại phát chốt dây đồng khó mở...

      "Em giúp ..." Đường Khả Hinh mỉm cười hơi nghiêng người về phía trước, nhận lấy đồng hồ từ trong tay , dùng ngón tay thon dài của mình nhàng mở chốt dây đồng hồ, sau đó dịu dàng đặt sang bên cạnh, lại vươn hai tay, xắn ống tay áo cho Trang Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên mở to mắt, nhìn thấy Đường Khả Hinh dịu dàng như vậy, trong lòng hiểu sao có chút ấm áp.

      Đường Khả Hinh xắn xong ống tay áo cho Trang Hạo Nhiên, lại lấy đồng hồ bàn ăn, cẩn thận đeo vào cho , rồi lại xoay cổ tay , nhàng cài chốt dây đồng hồ cho ... Lại xoay cổ tay lại, nhìn chiếc đồng hồ quý giá này, vô cùng phù hợp với thân phận tôn quý của người đàn ông này, có chút xúc động cười : " là đẹp..."

      Trang Hạo Nhiên cũng hơi nhấc cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, tôn lên khí chất cao quý và thời thượng của đàn ông, nhất là kim đồng hồ hình mũi tên kia, bàn thân mình vẫn luôn rất thích đeo đồng hồ... Nhớ tới từng cùng chọn đồng hồ đeo tay, lúc đó mình thực ra có vài phần thèm muốn hi vọng có món quà sinh nhật như vậy, đến bây giờ mới có... bỗng nhiên ngạc nhiên vui vẻ cười, cười hết sức vui vẻ...

      Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ như vậy, trong lòng cũng ấm áp, dịu dàng buột miệng : "Thích ?"

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu, cảm động nhìn Đường Khả Hinh, : "Thích..."

      Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên thích, cũng cúi đầu vui vẻ cười.

      "Cái này trị giá trăm hai mươi vạn, có phải muốn cả tính mạng em rồi ?" Trang Hạo Nhiên mặc dù trong lòng kích động cùng vui mừng, nhưng vẫn nhấc tay, xoa cằm, cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Dù cho công ty chúng ta tiền nhiều hơn nữa, đoán chừng... trăm hai mươi vạn này, cũng phải con số ..."

      "... ... ..." Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu cười.

      ***

      Biệt thự đỉnh núi !

      Vitas vừa tham gia cuộc họp với tổng bộ bên xong, cũng có thời gian tham dự tiệc sinh nhật học trò nên trực tiếp về nhà.

      Buổi tối, tiếng ve kêu, từng trận tiếng kêu hỗn loạn, mang theo chút bướng bỉnh vang lên.

      Vitas trầm mặc bước ra khỏi xe, sau đó đẩy rào chắn trước vườn hoa, vì con cây táo kia, vườn hoa có vẻ trống trải hơn nhiều, ông lên tiếng, trầm mặc vào nhà, hiểu sao lại phát , đèn phòng khách mở, ông nhíu mày nhìn xung quanh, hẳn là thể nào có trộm được, bởi vì nơi này có thiết bị báo động, nay chỉ có mình Khả Hinh có thể tự do ra vào nhà mình, đoán chừng trở về ...

      Nghĩ tới đây, ông đắn đo nữa định bước lên lầu, đột nhiên cảm giác có gì đó ổn dừng bên cạnh cầu thang, trong nháy mắt xoay người, nhìn về phía tủ rượu tinh xảo của mình mở ra, bên trong lúc trước để chai Khang đế 1965, giờ lại thấy nữa, ông vô cùng kinh ngạc bước qua, cho là mình hoa mắt, lần đầu tiên cảm thấy mất bình tĩnh như vậy, vươn tay, lại hướng về phía tủ rượu mò mẫm, còn! !

      Vitas nóng mắt xoay người, nhanh chóng tự hỏi, cần nghĩ, nhất định là học trò lấy trộm rượu rồi! lấy trộm rượu làm gì chứ? Trong nháy mắt ông tức giận cầm điện thoại lên, bấm số học trò! ! !

      ****

      Điện thoại trong túi chợt vang lên.

      Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhàng mở túi xách, lấy điện thoại di động ra nhìn vào, cư nhiên thấy số thầy gọi đến, lập tức cúp máy, nhàng ho khan tiếng, bưng ly cocktail trước mặt Trang Hạo Nhiên lên, uống ngụm, vì uống quá nhanh nên lại ho khan.

      Trang Hạo Nhiên thấy có chút ổn, liền cười hỏi: "Em làm sao vậy?"

      " có việc gì!" Đường Khả Hinh trong lòng suy nghĩ, có thể vạn năm nữa mình cũng dám gặp thầy, trong lòng có chút hoảng sợ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cái, : "Tổng giám đốc... Nếu như thầy muốn sa thải em, có thể giữ em lại được ?"

      "... ..." Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn .

      "... sao?" Đường Khả Hinh nhìn , cảm thấy chiếc đồng hồ đeo tay này ràng nên mua.

      "Rốt cuộc em làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn , cười hỏi.

      " có việc gì... Món quà thích là được rồi... Em làm phiền nữa... Có thể thị trưởng Tống tìm em..." Đường Khả Hinh xong, liền vội vàng đứng lên, muốn rời ...

      Trang Hạo Nhiên lại nắm cổ tay , kêu : "Khả Hinh..."

      Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn lúc lâu, đồng hồ cổ tay sáng lấp lánh, hiểu sao bỗng cười : "Em và thị trưởng Tống... là mối quan hệ gì?"

      Đường Khả Hinh trầm mặc lúc, mới nhìn , cười : "À... Quan hệ bạn bè... Bởi vì trước đây có việc nhờ ấy, cho nên, còn nợ ấy ân tình..."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đôi mắt lóe lên ánh nhìn khó nắm bắt, cười.

      ***

      Ân Nguyệt Dung nằm bên cạnh chồng, vừa uống ly trà sâm, vừa nhìn thị trưởng Tống, cười.

      Lúc này, Tiêu Đồng nhanh chóng tới, bên tai Ân Nguyệt Dung thầm câu gì đó, đôi mắt bà lập tức sáng ngời, nhìn về phía Tống Vĩ Thần, đôi mắt híp lại!

      Chương 738: Trăng mông lung, chim mông lung



      Trong nháy mắt Ân Nguyệt Dung ngồi trước bàn ăn trong phòng, ngẩng đầu, nhìn về phía bốn tên cầm thú! !



      Bốn tên cầm thú cũng lập tức nhìn bà!



      "Thị trưởng Tống này..." Ân Nguyệt Dung hơi nhấc chân, ngồi bắt chéo, nhìn về phía bốn tên cầm thú, : "Người của ai?"



      "Người của ủy viên Trương!"Lâm Sở Nhai nhanh chóng .



      "Ủy viên Trương..." Ân Nguyệt Dung vuốt khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của mình, đôi mắt nhanh chóng lưu chuyển.



      "Mẹ! !" Trang Ngải Lâm ngẩng đầu nhìn mẹ, bất đắc dĩ thở dài, : "Khả Hinh người ta có người theo đuổi là tốt rồi, người thể đuổi người ta như đuổi ruồi bọ như vậy!"



      "Bác Dịch đâu?"Ân Nguyệt Dung nhanh chóng nhìn con , hỏi.



      Trang Ngải Lâm lập tức nhíu mày, vươn tay, chống huyệt thái dương, giả vờ như có gì xảy ra.



      "Con đừng có chống huyệt thái dương như vậy nữa cho mẹ!" Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn con , : "Con suốt ngày chỉ biết bắt nạt nó! ! Lần trước cùng với tên đàn ông người thân mật nhảy múa, bị nó bắt gặp, nó tức giận lại quay về vườn nho rồi! Con muốn mẹ cho Điệp Y đánh con đến tàn phế có phải ?"



      "Mẹ! Đó là xã giao bình thường!" Trang Ngải Lâm thực có cách nào đành nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, nghiêng người về phía trước, : "Mẹ xem em trai kìa! ! phải vừa rồi mới nhảy múa mặt kề mặt đó sao?”



      "Con và em trai con giống nhau sao? Nó là người đàn ông trưởng thành, nhân dịp sinh nhật, nhảy múa chút cùng hề gì! Thế nhưng con có bạn trai, cũng có chút phép tắc nào,coi Bác Dịch như khí vậy! ! Ngày mai ngày mốt ngày kia được phép lên bàn ăn cơm!" Ân Nguyệt Dung lại tức giận .



      " ăn ăn!" Trang Ngải Lâm sợ! !



      "Nếu như trong vòng ba ngày, con mang Bác Dịch đến trước mặt mẹ! !Cả đời này con cũng đừng mong ăn cơm cho mẹ, cắn hạt gạo, mẹ cũng để Điệp Y đem con treo ngược lên phơi nắng!" Ân Nguyệt Dung lại tức giận nhìn con .



      "Mẹ! !" Trang Ngải Lâm ai cũng sợ, chỉ sợ mình Điệp Y!



      "Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi còn hoài nghi có phải do tôi sinh ra đây!" Ân Nguyệt Dung nhanh chóng .



      "Con hi vọng con phải do mẹ sinh ra!" Trang Ngải Lâm cãi lại!



      "..." Ân Nguyệt Dung lập tức muốn cầm cái thìa, đánh vào đầu con !



      "Dì Trang, nên nổi giận!" Tiêu Đồng lập tức đỡ Ân Nguyệt Dung, để cho bà bớt nổi nóng.



      "Tôi có thể tức giận sao? Mắt thấy con dâu của tôi sắp sửa bay mất! Tôi vội muốn chết! Bác Dịch cũng là! Lúc đó cứu Hạo Nhiên nhà chúng ta lên, chữa trị, mất trí nhớ, bây giờ chữa trị cho con dâu tôi, cũng lại mất trí nhớ! Y thuật tốt quá rồi! !" Ân Nguyệt Dung thấy nóng lại dùng tay quạt gió, lại tiếp tục : "Các người xem, bọn nó sao có thể phải trời đất tạo thành được chứ? Đến chuyện mất trí nhớ, cũng cùng nhau gặp phải rồi! là quá xứng đôi !"



      Phốc!



      Mấy người Lâm Sở Nhai nhịn được cười rộ lên.



      "Lập tức! !Đối phó với Lâm Vĩ Thần cho tôi!" Ân Nguyệt Dung lại nhanh chóng lấy tay quạt gió, cảm thấy nóng quá .



      "Tống Vĩ Thần..."



      "Còn quan tâm họ Lâm hay họ Tống làm gì, dù sao Khả Hinh nhà chúng ta, chính là họ Trang ! !" Ân Nguyệt Dung dùng tay vỗ mặt bàn, đơn thuần ngây thơ .



      " chuyện gì?" Trang Tĩnh Vũ nghe thấy vợ mình kích động như vậy, liền chậm rãi tới, nhìn đống người nhét chung chỗ, liền khó hiểu hỏi.



      " có gì! ! chuyện Obama khi nào đến nhà chúng ta dùng cơm thôi!"Ân Nguyệt Dung trong nháy mắt xoay người, nhìn Trang Tĩnh Vũ mỉm cười : "Các chuyện xong rồi sao?"



      " có... Ghé qua xem em chút thôi..." Tay Trang Tĩnh Vũ nhàng đặt vai vợ mình, mỉm cười : "Đừng quá mệt mỏi..."



      Ông xong, liền xoay người rời khỏi.



      Trang Ngải Lâm nhìn cha mình bỏ , chậc tiếng, coi thường nhìn mẹ mình, : "Sao vậy? Mẹ cũng sợ cha biết sao?"



      Ân Nguyệt Dung nhìn về phía Trang Ngải Lâm, nheo nheo mắt cười, : "Cha con là người chính trực như vậy, để cho ông ấy giúp theo đuổi con dâu, đến lúc mẹ vào quan tài cũng đợi được! !Mẹ cũng thể để cho con dâu của mẹ trốn thoát! Nếu như nó chạy mất, từ đâu mẹ lại có thể tìm được làm động tác kéo tay đáng như vậy chứ? Nó với mẹ thời còn trẻ, giống nhau như đúc!"



      "... ..." Mọi người đều lên tiếng, nhìn bà.



      Ân Nguyệt Dung phát tiết lượt xong, đột nhiên hai mắt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn bốn tên cầm thú, đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, nheo nheo mắt : "Có ?"



      "Cái gì?"Mọi người cùng nhau nhanh chóng nhìn bà! !



      Ân Nguyệt Dung xong, xoay người chăm chú nhìn phía trước, đột nhiên cười!



      ***



      Tiệc tối vẫn tiếptục , Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh bước mặt cỏ xanh mềm mại, về phía sàn nhảy bên kia, thỉnh thoảng lại nhấc cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ kim cương trắng đen xếp thành hoa văn thời thượng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh đẹp mắt, lại mỉm cười.



      Đường Khả Hinh cũng xoay người, dịu dàng nhìn .



      "Khụ khụ..." Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đem tay, đút vào trong túi quần, giả vờ chú ý về phía trước.



      Đường Khả Hinh cúi đầu cười.



      "Khả Hinh?" Tống Vĩ Thần lúc này, nhìn thấy Đường Khả Hinh tới, lập tức mỉm cười tới, xin lỗi : " ngại quá, vừa cùng hai vị chủ tịch trò chuyện hơi lâu chút."



      " có việc gì."Đường Khả Hinh lịch cười.



      Trang Hạo Nhiên đứng bên, liếc mắt nhìn Tống Vĩ Thần.



      "Qua đây ngồi chút ... Trước lúc đến đây, cũng chưa dùng cơm..." Tống Vĩ Thần lịch liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cười, gật gật đầu, liền vươn tay vô cùng phong độ tao nhã đỡ Đường Khả Hinh về khu tiệc trước sân khấu...



      Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bọn họ cất bước về phía trước, thân mật như vậy, hai mắt nhíu lại.



      ***



      trận ánh lửa mãnh liệt phun ra, báo hiệu tiệc sinh nhật tối nay chính thức bắt đầu.



      Tất cả khách mời, đều rối rít ngồi xuống vị trí được thiết kế ven bể bơi, mỉm cười nhìn dải lụa trắng được treo lên tạm thời ở phía bên kia, có chiếc đàn dương cầm ba chân màu trắng, đẹp mắt xuất trong bóng đêm, Trang Hạo Nhiên vẫn mặc sơ mi đen, quần thường đen, tay đeo chiếc đồng hồ số lượng có hạn kia, biết từ lúc nào, đứng cạnh chiếc đàn dương cầm, tay chống lên đàn, nhìn các vị khách mời, đẹp trai tươi cười...



      Tiếng vỗ taylại nhiệt liệt vang lên.



      Đường Khả Hinh và Tống Vĩ Thần ngồi cùng chỗ, cũng sôi nổi vỗ tay mỉm cười.



      Tưởng Thiên Lỗi lúc này, mới nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tống Vĩ Thần, tối nay cư nhiên cùng nhau đến, tim bỗng căng thẳng.



      Lúc này, Đường Khả Hinh mới dịu dàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.



      Trang Hạo Nhiên ngượng ngùng dựa vào dương cầm, có chút xúc động nhìn về phía các vị khách mời, cười : "Cảm ơn mọi người hôm nay đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, thực ra cuộc đời, lúc bước qua tuổi ba mươi, đối với người đàn ông mà , là ngày rất quan trọng, vì phía trước còn có rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta đến được đâyvào giờ phút này, cũng muốn nhìn lại, dù sao, con đường phía trước, vẫn còn rất xa xôi..."



      Đường Khả Hinh nghe lời này, càng chăm chú nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.



      Trang Hạo Nhiên lại cười rộ lên, nhìn người phụ nữ mình thương phía trước, : "Thế nhưng, tối hôm nay, tôi nhận được món quà quý giá nhất, người ấy nhắc nhở tôi, cuộc sống đáng quý, ở chỗ nó cứ dần trôi . Phải chăng chúng talúc từng bước về phía trước, cũng nên quay đầu lại nhìn, số chuyện và số người thểquay lại được? Ví dụ như... Hôm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời tôi, thế nhưng tôi lại muốn cảm ơn người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi! Người đó chính là.."



      Tất cả mọi người đều im lặng.



      Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn về phía trước, giơ tay lên, cười : "Mẹ của tôi!"



      Mọi người lập tức vui vẻ xoay người, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung tại chỗ ngồi dành cho khách quý.



      Ân Nguyệt Dung ngồi bên cạnh chồng mình, nhìn con trai đứng bên kia bể bơi, bước sang tuổi ba mươi cao to đẹp trai lại hiểu chuyện như vậy, bà kìm lòng được hai mắt đỏ bừng, xúc động nhìn con trai.



      Trang Tĩnh Vũ cũng có chút ôn hòa tươi cười, nhìn về phía con trai.



      Trang Hạo Nhiên cảm kích nhìn về phía mẹ mình, lòng cảm ơn, mang theo vài phần nghẹn ngào, cười : "Mẹ, ngày đó sinh ra con, là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời người, nếu như nhờ người, có con... Cho nên lần sinh nhật quan trọng trong đời này, con xin cảm ơn người... Cảm ơn mẹ ngày đó sinh ra con, làm bạn với con cho đến tận hôm nay... Người vẫn luôn dùng phương thức đặc biệt để thương con, dù cứ như vậy, nhưng con vẫn bao giờ hối tiếc... Bởi vì con biết, người thương con sâu sắc như vậy."



      Nước mắt Ân Nguyệt Dung nhanh chóng lăn dài.



      Đôi mắt Đường Khả Hinh cũng chớp lóe, kích động nhìn người đàn ông phía trước, vì mình cũng là người hiếu thuận, nghe vậy, cũng vô cùng xúc động.



      Trang Hạo Nhiên có chút tinh nghịch nhìn về phía mẹ, giấu được bí mật cười : "Kỳ thực... Mỗi buổi tối, lúc người cho rằng con ngủ, len lén vào phòng hát ru con, con đều biết... Cho nên mỗi buổi tối, đều ngủ rất sớm, chính là muốn chờ người vào hát cho con nghe..."



      Ân Nguyệt Dung có chút giật mình nhìn về phía con trai, nhịn được nước mắt lại chảy xuống.



      "Tối nay con trai tròn ba mươi tuổi, trưởng thành... Nên vì mẹ con hát tặng bài hát ru, xem như là món quà đáp lại tình thương mà mẹ dành cho con suốt ba mươi năm qua..." Tối nay Trang Hạo Nhiên đột nhiên trở nên vô cùng tình cảm, vừa cười về phía chiếc đàn dương cầm ba chân màu trắng, nặng nề thở cái, mới chậm rãi vươn hai tay, đôi mắt chăm chú cúi đầu, nhìn những phím đàn đen trắng xen kẽ nhau, nhớ đến lúc , dưới ánh nắng mai rực rỡ, lúc ra vườn hoa biệt thự ở , mẹ thường nắm đôi tay bé của mình, giữa vườn bướm bay múa phất phới, lại chọc cho mình cười... mặt dần lên vài phần biết ơn tươi cười, ngón tay như nước chảy lướt phía đàn, đàn lên ca khúc lúc mẹ thường hát ru mình “Trăng mông lung, chim mông lung”, lúc nàynhững giai điệu nhàng bay bổng, giữa bầu trời đêm lung linh ngọt ngào, cứ khoan thai mà đến...



      Trang Hạo Nhiên đột nhiên quay sang cầm microphone chuẩn bị sẵn, dùng giọng hát vô cùng êm dịu và tình cảm, mỉm cười hát: "Trăng mông lung, chim mông lung... Ánh sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm. Núi mông lung, nước cũng mông lung, côn trùng mùa thu khẽ thầm... Hoa mông lung, đêm mông lung, gió đêm gõ vào rèm cửa mờ ảo, đèn mông lung người cũng mông lung, chỉ mong cùng bướcvào giấc mộng..."



      Ân Nguyệt Dung kích động nhìn con trai, có lẽ thế giới này, ai có thể hiểu được ý nghĩa của bài hát này hơn mình, bà kiềm nén xúc động xuống đáy lòng, trong lòng lại xót xa nhìn con trai.



      tiếng đàn dương cầm khác, chợt vang lên.



      Dải lụa màu trắng, nhàng được vén lên, , mặc váy lụa trắng dài, ngồi trước chiếc đan dương cầm ba chân màu đen khác, vừa dịu dàng đánh bài hát “Trăng mông lung, chim mông lung”, vừa hát: "Trăng mông lung, chim mông lung... Ánh sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm. Núi mông lung, nước cũng mông lung, côn trùng mùa thu khẽ thầm…”



      Trang Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng bước qua bể bơi, đến trước mặt mẹ mình, vô cùng hào hoa phong độ đỡ mẹ đứng lên, kéo tay bà chậm rãi đến giữa sân khấu cạnh bể bơi, trước mặt các vị khách mời, vừa nắm tay mẹ, vừa vịn vào hông mẹ, đem mẹ mình thương ôm vào lòng, ôn nhu tươi cười, chân di chuyển theo điệu nhảy, xoay tròn giữa sàn nhảy...



      Ân Nguyệt Dung cũng tựa vào lòng con trai, ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười nhìn.



      Trang Hạo Nhiên cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp mấy chục năm vẫn như ngày của mẹ mình, dường như cho đến tận bây giờ cũng hề theo thời gian trôi, mà mất nửa phần xinh đẹp, vẫn là khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ kia, vẫn đôi mắt to tròn hồn nhiên mộng ảo ấy, vẫn dáng người đẹp đẽ kia, trong lòng nhất thời xúc động cúi xuống, hôn lên trán mẹ, nở nụ cười, tiếp tục xoay tròn theo điệu nhạc...



      Giờ phút này, Đường Khả Hinh nhìn thấy Trang Hạo Nhiên như vậy, trong lòng bỗng dâng trào xúc động, ôn nhu nhìn người đàn ông bên kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :