1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 728: Báo cáo công việc

      Lúc gần tối, Đường Khả Hinh thay mặt thầy tham dự bữa tiệc tại khách sạn, họp xong, liền tự mình đến cửa hàng chọn trang phục, thay bằng chiếc váy dài hở lưng màu đỏ thẫm, mái tóc xoăn dài gợn sóng, lại được vén lên, dùng chiếc trâm cài đầu bằng kim cương hình phượng hoàng, cố định phía bên trái, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, lúc chuyên gia làm móng vẽ hình trăng rằm lên móng tay cho , cầm điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, : "Tối nay tôi tham dự tiệc rượu, ăn cơm với chị được."

      Nhã Tuệ mỉm cười đứng tại cửa phòng tiệc, cầm di động : "Sao vậy? Tối nay có hẹn à?"

      Đường Khả Hinh dựa vào ghế, để cho chuyên gia làm móng hong khô móng tay cho mình, mới cười rộ lên : "Trong lòng tôi, lúc nào cũng chỉ muốn ở cùng chỗ với chị, đáng tiếc là, bị Lâm phó tổng độc chiếm, chị cũng còn là của tôi nữa rồi."

      " bậy!" Nhã Tuệ nhịn được cười rộ lên : "Thời gian này ấy bị Tổng giám đốc Trang cử đến Pháp công tác hai tháng, hình như khoảng hai ngày nữa mới trở về."

      "Lúc nào người ta trở về chị cũng đều biết?" Đường Khả Hinh cố ý nhìn mình trong gương, mỉm cười .

      "Thỉnh thoảng cũng có liên lạc qua thư từ, đây phải là chuyện bình thường sao?" Nhã Tuệ có chút ngượng ngùng, hơi đứng thẳng người, cười rộ lên : "Được rồi, tôi cùng tán gẫu nữa. Rốt cuộc tối nay muốn làm gì?"

      "Còn phải tới khách sạn Á Châu các chị sao? Có tiệc thử rượu, mời thầy, nhưng thầy muốn , để cho tôi tham dự..." Đường Khả Hinh mỉm cười đổi tay cầm, để cho chuyên gia làm móng tiếp tục sơn móng bên này, nhìn rìa móng tay mình vô cùng tinh xảo, được vẽ hình trăng rằm lấp lánh, rất thích hoa văn này, tiếc lời khen ngợi : " là đẹp mắt."



      "Cảm ơn." Chuyên gia làm móng cười.

      "Vậy mau chuẩn bị tốt , tôi bận rộn. Hơn hai ngày nữa tiến hành bữa tiệc lớn, hình như là biểu diễn từ thiện trước sảnh của khách sạn chúng ta để quyên góp tiền cứu trợ, đồng thời cũng tham gia tiệc từ thiện tối..." Nhã Tuệ vừa nghĩ đến lại thấy vội vàng, liền thở dài.

      "Vậy mau ." Đường Khả Hinh cúp điện thoại, cầm chiếc điện thoại màu đen, ngón cái đặt giữa màn hình, nhàng trượt.

      "Điện thoại này đẹp. Hình như là điện thoại thông minh? Tôi vừa nhìn thoáng qua, dường như còn có thiết lập định vị toàn cầu nữa." Chuyên gia làm móng xinh đẹp mỉm cười .

      Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, giơ điện thoại lên, hơi chuyển động thân máy bằng bạc, sau gáy bỗng cảm thấy tê buốt, tiếng vù vù trong lỗ tai kéo dài liên tục, nhíu mày vươn tay xoa huyệt thái dương, từ sau khi cơ thể xảy ra chuyện, khả năng nghe được tốt như trước đây, có lẽ phải tiếp tục gặp bác sĩ uống thuốc...

      " cảm thấy khỏe chỗ nào sao? Có muốn uống nước ?" Chuyên gia làm móng nhìn Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi.

      " có gì..." Đường Khả Hinh cười lắc lắc đầu, vừa muốn để điện thoại di động xuống, lại hiểu sao nghe được từ đâu đó trong cửa hàng, truyền đến đoạn ca khúc “Tâm can bảo bối”, giai điệu ấm áp ngọt ngào kia, làm cho trong lòng bỗng thư thái, mỉm cười : "Bài hát này... Nghe rất hay..."

      Chuyên gia làm móng vừa sơn xong móng cuối cùng cho Đường Khả Hinh, vừa cười : “Quản lý cửa hàng của chúng tôi rất thích bài hát này... bài hát này là bài hát đính ước của ấy và bạn trai."

      " là tâm can bảo bối của em, đến còn đường lui, cả đời này đều hối hận... Cùng lên núi xuống biển, bên dù đêm tối hay ban ngày, vui vẻ bi thương đều sao cả..."

      Đường Khả Hinh im lặng nghe bài hát này, dường như chìm đắm trong tình của hai người, khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hát theo: " là tâm can bảo bối của em, đến tận tim gan, hi vọng cũng lòng đối với em... Em muốn vì cạn ly, em muốn cùng uống say, bởi vì là bảo bối của em..."

      chậm rãi hát , viền mắt bỗng đỏ bừng, chính mình cũng biết vì sao.

      "Đường tiểu thư, làm sao vậy?" Chuyên gia làm móng khó hiểu nhìn , hỏi: "Có chỗ nào thoải mái sao?"

      " có... hiểu sao có chút thương cảm..." Đường Khả Hinh cũng có chút khó hiểu, lau nước mắt, nở nụ cười.

      cơn gió lạnh thổi đến, bao lâu sau, trời chuyển mưa .

      Đường Khả Hinh mặc chiếc váy len dài đỏ thẫm, tay cầm túi xách đen, nâng đuôi váy lên, cùng xuống với nhân viên cửa hàng, ngồi vào ghế xe, sau đó mới dặn tài xế lái xe đến khách sạn Á Châu.

      Tài xế gật đầu, lập tức chạy xe rời khỏi.

      Mưa ào ào rơi xuống đất .

      Toàn bộ kiến trúc màu trắng của khách sạn Á Châu, nằm bên bờ biển, giống như bá chủ phương.

      Chiếc xe con màu đen nhanh chóng dừng trước đại sảnh khách sạn.

      Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy lên, cầu túi xách đen, mang đôi giày cao gót hơn mười phân, bước ra khỏi xe, đạp thảm đỏ, nhìn dòng người qua lại trong đại sảnh khách sạn Á Châu, mỉm cười, nghe kế hoạch khách sạn dưới nước khởi công, tương lai kiến trúc càng huy hoàng lộng lẫy hơn, ra trước mắt người đời, mềm mại tao nhã cất bước, vào đại sảnh Á Châu, sau đó cùng đồng nghiệp chào hỏi, rồi thẳng tiến vào thang máy, đến phòng tiệc tầng mười ba.

      Bên trong thang máy, mở túi xách, lấy hộp phấn ra, nhàng dặm lại chút, lại nhớ đến tiệc đêm nay, có thị trưởng mới tham dự, ấy là người đàn ông nho nhã, có chút thiện cảm với mình, có khoảng thời gian, còn cho thư ký mời mình qua ăn cơm, có chút phiền não nặng nề thở hổn hển hơi, cửa thang máy mở ra , lập tức bộc lộ chuyên nghiệp mỉm cười, xoay người về phòng tiệc phía bên trái, chỉ thấy cửa chính mở, bên trong bay ra mùi vị rượu Henry Pinault, làm người ta vô cùng mong đợi, nhanh chóng tươi cười bước vào...

      vài chuyên gia rượu đỏ trong phòng tiệc, còn có những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, mọi người đều nhìn về phía Đường Khả Hinh, nâng ly hướng chào hỏi.

      Đường Khả Hinh khẽ cầm lên ly Henry Pinault, tay nâng ly rượu, lướt qua khoang mũi, liền biết đây là loại Henry Pinault 83 năm, xem ra chủ nhân tiệc đêm nay, thực rất mạnh tay, trong lòng vừa nghĩ, lại vừa nâng ly rượu khẽ nếm ngụm. Trong khoảng thời gian này, hoặc là có thầy làm bạn với mình, hoặc là thân mình, tham dự những loại tiệc rượu như thế này, dường như cũng có thói quen mình rồi.

      "Đường tiểu thư..." Người vừa nhậm chức thị trưởng, Tống Vĩ Thần - người đàn ông tuổi chừng ba mươi, là người mới được ủng hộ trong giới chính trị, cũng là cháu ruột của ủy viên Trương, mỉm cười nâng ly rượu, hướng về phía Đường Khả Hinh, bộc lộ vài phần ngạc nhiên vui vẻ : "Tôi đợi cả buổi tối."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, bất đắc dĩ cười rộ lên : "Thị trưởng Tống, như vậy, tôi cảm thấy có lỗi , ngại khi đến trễ."

      "Chỉ cần tới là tốt rồi... Mời..." Tống Vĩ Thần tức tránh ra, nhàng đỡ bên hông Đường Khả Hinh về phía trước.

      "Cảm ơn..." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, cùng đến sô pha, nâng ly cùng trò chuyện.

      "Đường tiểu thư... Lần trước mời cùng tôi dùng cơm, cũng là chuyện hai tháng trước rồi ..." Tống Vĩ Thần ngồi sô pha, vô cùng phong độ bắt chéo chân, cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lập tức xin lỗi nhìn cười : " vô cùng xin lỗi, Thị trưởng Tống, trong khoảng thời gian này bận rộn... Lại bận thi đấu..."

      "Cho nên cho tôi cơ hội thể chút , tôi rất quan tâm tới ..." Tống Vĩ Thần nhìn đầy ý, mang theo vài phần chờ mong.

      "... ..." Đường Khả Hinh cũng im lặng nhìn cái, khó xử cười, thay đổi tư thế, ngồi bắt chéo chân, để lộ giày cao gót màu trắng gợi cảm, lộ ra móng tay màu hồng phấn, nhàng bộc lộ phong thái từ chối, cúi đầu, chỉ lắc rượu trong ly.

      "Khả Hinh?" Tiêu Đồng lúc này, có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, bật cười : "Sao lại ở đây?"

      "Tiêu Đồng?" Đường Khả Hinh cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng, mỉm cười : " sao lại ở đây? Chẳng phải vẫn luôn tham dự những tiệc rượu thế này sao?"

      "Chủ nhân tiệc rượu đêm nay, là bạn của lão đại chúng ta, vì ấy ngày mai mới trở về, cho nên dặn tôi qua đây tặng hoa, lời xin lỗi..." Tiêu Đồng mỉm cười .

      "Này..." Đường Khả Hinh nghe thấy nhân vật Tổng giám đốc Trang này, trong lòng hiểu sao xúc động, nhìn mỉm cười : "Tổng giám đốc chúng ta... Ngày mai trở về sao?" .

      "Ừ! Chủ tịch cử ấy xử lý số chuyện, cuối cùng cũng xong hết rồi." Tiêu Đồng cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Ngày mai phải đến Hòan Á báo cáo công việc với Tổng giám đốc, đừng quên đấy."

      " ấy trở về, tôi nhất định !" Đường Khả Hinh cười rộ lên : "Chỉ sợ là biểu được tốt thôi."

      Từ sau khi cơ thể bị thương, trong trí nhớ mỗi người đều có thể quên số chuyện, chỉ có điều ngẫu nhiên nghe thoáng qua những đồng nghiệp truyền tai nhau, về nhân vật Tổng giám đốc Trang này, là người có phương pháp xử lý công việc mạnh mẽ cương quyết, vô cùng đáng kinh ngạc... Cũng nghe , trước đây mối quan hệ giữa mình và tổng giám đốc Trang thực rất tốt, loại cảm giác này, mang theo chút xúc động, thỉnh thoảng bước vào phòng làm việc của , nhìn thấy mặt bàn đặt khung tranh, bên trong là người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khoác âu phục ngay ngắn màu xám, nghiêng mặt đứng trước cửa sổ sát đất, đẹp trai hoàn hảo như bức tượng điêu khắc, chăm chú nhìn về phía trước, đôi mắt sắc bén như chim ưng...

      "Khả Hinh?" Tiêu Đồng có chút kinh ngạc gọi .

      "Hả?" Đường Khả Hinh lập tức bật cười nhìn , đáp lại.

      " làm sao vậy? Gọi cũng trả lời." Tiêu Đồng nhìn , kỳ quái cười hỏi.

      "À..." Đường Khả Hinh có chút xin lỗi nhìn Tiêu Đồng, cười : " có việc gì... Chỉ là đột nhiên thất thần, cái gì vậy?"

      Tiêu Đồng cười nhìn , : "Tôi tôi phải . Ngày mai nhớ đến báo cáo công việc, bởi vì cuộc họp liên tuyến lần thứ hai hôm trước, tham dự, lão đại có hỏi."

      "Được. yên tâm." Đường Khả Hinh gật đầu.

      "Thoải mái , trước đây ấy là người hiểu nhất." Tiêu Đồng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh cái, mới cười bước .

      Đường Khả Hinh im lặng gật gật đầu, lại hiểu sao nhớ tới vị tổng giám đốc Trang này, kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, muốn ngày mai nhanh đến.

      "Đường tiểu thư..." Tống Vĩ Thần ngồi bên, đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười kêu : " vẫn từ chối tôi, chẳng lẽ bởi vì trong lòng có người khác sao?"

      Đường Khả Hinh hơi sững sờ, nhìn thị trưởng Tống, lập tức bất đắc dĩ tươi cười : "Đương nhiên là có. suy nghĩ nhiều rồi."

      "Vậy chiều ngày mai, tôi cử thư ký qua đây, mời dùng cơm, đừng thoái thác, nếu lại thoái thác, việc phê duyệt công văn khách sạn các , tôi thông qua." Thị trưởng Tống vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cố ý cười .

      Đường Khả Hinh nghe lời này, ngón tay chống lên trán, cười rộ lên.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 729 : Đón gió lướt sóng
      Sáng sớm hôm sau.

      Đường Khả Hinh mặc đồng phục bộ phận rượu màu đen, vừa đeo thẻ, vừa cầm túi xách nhanh chóng bước xuống lều.

      Nhã Tuệ đứng phòng ăn, chuẩn bị bữa sáng, hơi ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hình, cười rộ lên : "Sớm vậy, hôm nay sao lại thức dậy sớm vậy chứ?"

      "À. Hôm nay muốn tới Hoàn Á báo cáo công việc, sau đó đến phòng làm việc của thầy, lấy đề thi, cũng biết kiến thức cơ bản của tôỉ vốn được vững chắc..." Đường Khả Hĩnh mỉm cười lại nhanh chóng tới trước cửa phòng, nhìn quanh các đôi giày cao gót, cuối cùng chọn đôi màu đen mười hai cm mang vào.

      Nếu trong ngày mai và ngày kia có chương nào, còn nếu mọi người nhiệt tình ngày mai hoặc ngày kia những ra chương như bình thường còn được tặng rất nhiều nữa là đăng khác.

      " ăn chút điểm tâm sao?" Nhã Tuệ khồ hiểu ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

      " ăn, rất vội !" Đường Khả Hĩnh xong, người nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đón ánh mặt trời chói chang ngày hè, chui vào trong xe, nhanh chóng mở máy tính xách tay ra, nhìn nội dung bên trong, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Thanh, dặn dò ấy, : "Tiểu Thanh! Hôm nay có thể chiều tôi mới trở về bộ rượu được, giúp tôi đem tài liệu rượu đỏ xuất nhập cảng trong thời gian này, toàn bộ gửi đến phòng thư ký Tổng giám đốc Trang nhé.

      "Vâng" Tiểu Thanh lập tức đáp lại.

      "Còn nữa, nhớ chú ý đến câu lạc bộ bên phòng cơm Tây, mỗi lần tới xin rượu, cũng theo quy định số lượng của chúng ta, sau đó còn đem số rượu quá hạn chỗ chúng ta lấy về. Tôi nghĩ đến chuyện này cũng có chút bực bội, phải quản lý chặt chẽ, kiên quyết phải theo số lượng ấn định của chúng ta đấy!" Đường Khả Hĩnh lại dặn dò.

      "Vâng!" Tiểu Thanh lại đáp.

      "Vất vả cho rồi." Đường Khả Hinh xong, hơi thở có phần nặng nề, tựa vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi..

      Tài xế vừa cầm tay láỉ, vừa nhìn Đường Khả Hình qua gương chiếu hậu, mỉm cười : "Đường tiểu thư gần đây vất vả, có cảm giác như mỗi giây phút cũng hề ngừng nghỉ."

      Đường Khả Hĩnh nghe lời này, đột nhiên cười khổ cái, nặng nề thở hổn hển hơl, ngẩng đầu liếc mắt nhìn phong cảnh dưới ánh mặt trời sáng chói ngoài cửa sổ, yếu ớt : "Thất lạc chút ký ức, nếu thong thả với bản thân chút làm sao có thể trở lại như trước đây được chứ?"

      xong, cũng cho mình cơ hội nghỉ ngơi, lập tức cầm tư liệu thi hầu rượu bên cạnh ghế dựa lên, cẩn thận lật từng tờ từng tờ xem, từ lúc cuộc thi đến gầnới gần, những đề tài thầy giao cho mình càng lúc càng dày hơn, theo thói quen vừa xem, vừa muốn cầm cái bánh mì lên ăn, lúc này mới phát vừa rồi mình đem bánh mì lên xe, khẽ bật cười, lại tiếp tục đọc sách.

      "Phía trước ghế xe có kẹo que..." Tài xế hiểu được thói quen Đường Khả Hĩnh, biết lúc đọc sách, có thói quen ăn thứ gì đó, liền cười VỚI : "Hôm qua Vitas tiên sinh mới mua hộp kẹo que lớn."

      " vậy sao?" Đường Khả Hình lập tức nghiêng người về phía trước, nhìn thấy ghế lái phụ thực chiếc hộp tinh xảo, vui vẻ cười rộ lên, cầm lấy cái hộp kia, mở ra quả nhiên bên trong có nhiều kẹo que vị, trong nháy mắt hình như lại nhớ lại chút ký ức nào đó, cười : "Tôi nhớ, thầy từng mời tôi ăn kẹo que! Quả nhiên chính là như vậy!"

      Tài xế cười rộ lên : "Có đôi khi ông ấy thường đem kẹo que giấu trong túi, có lúc muốn cho , lại cảm thấy xấu hổ."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng đau xót, đôi mắt lại rưng rưng cười, mang theo vài phần kích động bóc vỏ kẹo que, đem kẹo que v| táo kia, bỏ vào trong miệng, vừa mút, vừa cười vui vẻ.

      Chiếc xe con màu đen, nhanh chóng dọc theo con đường bờ biển rộng lớn, hướng đại sảnh khách sạn Ấ Châu chạy tớl, cuối cùng dừng trước thảm đỏ.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng ra khỏi xe, nhận lấy tài liệu mà trợ lý chuẩn bị cho mình trước đó, hướng về phía mỉm cười lời cảm ơn, lại nhanh chóng vào đại sảnh, bởi vì vừa rồi kẹt xe đường, vừa về phía trước, vừa nhấc tay, nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi phút, nghe Tổng giám đốc Trang thích người tới trễ, lập tức ôm tài liệu bước nhanh về phía trước...

      Tòa nhà Hoàn Á, vì hôm nay Tổng giám đốc trở về, nên có vẻ náo nhiệt hơn vài phần so với lúc trước, rất nhiều nhân viên cấp cao, tất cả đều vì báo cáo công việc mà đến sớm vài phút, bọn họ đều chờ ngoài phòng họp, giọng chuyện gì đó... cửa chiếc thang máy khác mở ra, Đường Khả Hinh đều đầy mồ hôi lao ra khỏi thang máy, nhìn thấy cửa phòng họp vẫn đóng, vô số nhân viên cấp cao, đều đứng ngoài cửa, vừa vừa cười, cuối cùng mới thở phào nhõm, dựa vào bên tường, lau mồ hôi trán, nghĩ tại sao mình lại sợ hãi như vậy?

      bao lâu sau.

      Phía trước truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Mọi người cho là tổng giám đốc tới, lập tức nhao nhao nhìn sang, Đường Khả Hỉnh cũng bởi vì cảm xúc rối loạn, tâm tình có chút căng thẳng, ôm văn kiện,

      trong lòng hiểu sao bỗng chấn động, chậm rẫi ngẩng đầu...

      "Các vị!" Tiêu Đồng dẫn theo đồng nghiệp trong phòng thư ký đến, mỉm cười nhìn các vị nhân viên cấp cao, xin lỗi nól: "Thực vô cùng xin lỗi, tổng giám đốc chúng tôi vì gặp vấn đề lệch múi giờ, thân thể có chút khó chịu, cho nên báo cáo công việc hôm nay, tạm thời hủy bỏ. Cụ thể lúc nào tỉến hành, tôi cử người thông báo cho các vị. Thành xin lỗi."

      Nhân viên cấp cao nghe, liền rối rít mĩm cười gật đầu, rời khỏi.

      Đường Khả Hĩnh đứng bên, nghe lời này, đột nhiên sửng sốt, khỏi cười bất đắc đĩ, muốn hủy lúc nào hủy, sao lại thông báo từ sớm? Làm hại người ta vội vàng đến đây? gì thêm, chỉ ôm văn kiện, chậm rãi xoay người, muốn vào thang máy...

      "Khả Hỉnh?" Tiêu Đồng mỉm cười bước qua phía Đường Khả Hĩnh, : " chờ chút. Tổng giám đốc chúng ta phiền đến nhà ấy báo cáo công việc, cuộc họp lần thứ hai, cũng tham gia."

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Tiêu Đồng, há hốc mồm : "TÔI? mình tôi sao?"

      "Đúng vậy.,. Chuyện này có vẻ rất cấp bách đấy..." Tiêu Đồng cười .

      "À..." Đường Khả Hinh nghe, đành phải theo lệnh cười : "Được rồi, tôi biết. tại có lẽ tổng giám đốc ở phòng tổng thống... Vậy tôi..."

      "!" Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Tổng giám đốc ờ phòng tổng thống, lúc trước ờ đó, cũng chỉ là tính toán tạm thời thôi, tại ấy ờ nhà mình."

      "Hả?" Đường Khả Hĩnh giật mình kêu lên: "Nhà mình sao?"

      "ừ..." Tiêu Đồng cười : "Đường bờ biển, ngay cạnh câu lạc bộ đua ngựa. . TÔI tài xế lộ trinh rồi."

      "Được..." Đường Khả Hinh nghe, đành phải gật gật đầu.

      Thời tiết hôm nay trời trong nắng ấm, bầu trời màu xanh thẳm, những đám mây trắng nhàng trôi.

      chiếc xe con lại dọc theo đường bờ biển, chạy qua tòa nhà chính phủ náo nhiệt, lại dọc theo hướng định trước chạy tới, câu lạc bộ đua ngựa, vốn là khu vực hoàng kim, còn được gọi là "Hậu hoa viên", dọc theo đường có vườn cây, còn có bờ hồ đẹp, từng cành liễu buông xuống, xanh xanh nhàng rũ ven mặt hồ, sóng nước lăn

      tằn, cảnh sắc động lòng người... Đường Khả Hình ấn cửa kính xe xuống, đón cơn gló mát lành, từ từ nhắm mắt lại, ngửa mặt mỉm cười, tâm tình khồng hiểu sao bỗng vui mừng.

      Chiếc xe con tiếp tục chạy về phía trước, cuối cùng chạy tới rừng cây rốt cuộc chạy tới rừng cây



      bao - vây quanh nhbao quanh sân gôn nho , dừng lại trước cánh cửa sắt, tài xế xoay người nhìn Đường Khả Hĩnh, : "Đường tiểu thư, nhà họ Trang có quy định, bình thường xe cộ bên ngoài, được vào. Phiền tự mình vào trong."

      "Được..." Đường Khả Hinh mỉm cười bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn hoa vằn chiếc cửa sắt vô cùng sang trọng, liền im lặng lên phía trước, nhấn chuông cửa, nhìn màn hình sáng lên, muốn chuyện, cửa lại cách tiếng mở ra, có chút nghi ngờ đẩy cửa sắt ra, đưa mắt nhìn qua, thảm cỏ màu xanh lớn, dường như là sân gôn , suối phun lớn, bọt nước bắn ra tung tóe, quả cầu thủy tinh ngừng xoay tròn, căn biệt thự hai tầng hào hùng khí phách nhưng mất vẻ thời thượng, những tấm thủy tinh trong suốt có thể nhìn xuyên thấu nội thất bên trong, thể chủ nhân của nó là người quang minh lỗi lạc, chỉ có nguyện vọng là yên bình và thoải mái...

      Đường Khả Hinh tò mò dọc theo con đường trước hoa viên, từng bước về phía tòa nhà hai tầng kia, ngẩng đầu, thậm chí có thể nhìn thấy trước bức tường thủy tinh tầng hai, còn đặt chiếc ghế dựa màu tắng...

      "Đường tiểu thư?" người nữ giúp việc, khoảng chừng 35 tuổi, mặc đồng phục màu đen, mỉm cười xuống cầu thang, nhìn Đường Khả Hĩnh nól: " tới?"

      "À... Vâng..." Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng, liền khẽ gật đầu cười đáp lại: "Tôi tới tìm tổng giám đốc, để báo cáo công việc."

      "MỜI theo tôi..." Người giúp việc mỉm cười dẫn Đường Khả Hinh vào phòng khách xa hoa thời thượng, lại chuyển qua hành lang dài, dọc theo nơi đầy ánh sáng trước hành lang đến, Khả Hinh có chút kỳ quái, bởi vì càng đến gần, lại nghe thấy tiếng nước chảy... Lúc nhíu mày, lại thấy nữ giúp việc mở cửa kính ra, mỉm cười : "Mời vào."

      Đường Khả Hinh sững sờ ôm văn kiện, vào bên trong cửa kính, bất ngờ nhìn thấy hồ bơi rộng hơn hai trăm mét vuông, mà hồ bơi rộng lớn này, chỉ có bóng dáng cường tráng to lớn của người, bơi lội, thỉnh thoảng có thể thấy vươn hai tay, để lộ cơ bắp cường tráng, lại hướng người về phía trước, chuyển động dòng nước, để cho thân thể lẩn vào trong nước... lập tức sửng sốt nhìn bóng người này, cần nghĩ cũng biết là ai...

      Người giúp việc mỉm cười Im lặng ra ngoài, đóng cửa lại.

      Chỉ còn lại hai người giữa bể bơi, ở trong nước, bờ, từng trận tiếng hắt nước, vô cùng vang dội truyền đến.

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn còn sững sờ đứng cạnh bể bơl, ôm văn kiện, nhìn giữa những ánh sáng xanh trong bể bơi, người đàn ông kia vẫn dùng những động tác mạnh mẽ mà bơi, có lúc, bơi bướm, có lúc, bơi ngửa, lại có lúc, bơi theo kiểu tự do, dường như sức lực bao giờ cạn kiệt, ờ trong nước nhanh nhẹn bơi khắp nơi, phần lưng rắn chắc lên vô cùng vững chắc và đẹp mặt... Đôi mắt lóe lên, chậm rãi cúi đầu, dám nhìn quá lâu, rồi lại nghĩ, phải lệch múi giờ, thân thể khó chịu, đây là chuyện gì vậy?

      ngoảnh mặt nhìn người chờ đợi bên bờ hồ, lại tiếp tục tràn đầy sức sống vui chơi thỏa thích mà bơỉ vè phía trước, lúc vươn hai tay vùng vẫy, có vẻ tràn đầy tự tin, dường như đón gló lướt sóng!!

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 730: Thích

      Thời gian từ từ trôi qua.

      Người này ở bể bơi tròn bốn mươi phút, Đường Khả Hinh có chút lo lắng nâng cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian đồng hồ, lại nhìn người đàn ông kia càng lúc càng đến gần bể bơi, lại đột nhiên phát lúc vươn người nhảy về hướng ngược lại , nước lướt qua phía sau lưng ẩm ướt, có hình xăm giống như hình ngọn lửa , lòng của chấn động mạnh, hai mắt cự nhiên bỗng chốc sáng ngời...

      "Nếu như gặp người có hình xăm giống như đúc, phải quý trọng người ấy!"

      Đường Khả Hinh vội ngẩng đầu, ngón tay lập tức theo thói quen chống huyệt thái dương, nhíu chặt lông mày, lại nhớ những lời này, dường như nghe qua, lại nghi ngờ nhìn bơi tới đầu kia, thân hình lực lưỡng có thể thấy được thực rất thích vận động, hai mắt nhìn quanh, tận lực muốn nhớ những lời này, nghe từ nơi đâu!

      Người trong bể bơi rốt cuộc cũng bơi xong , ở trong nước nhanh nhẹn trượt lủi, trong khoảng khắc tới ven bể bơi, hai tay nắm chặt cột thép trong nước, tung mình nhảy lên, giọt nước rầm rầm chảy xuống, dọc theo những đường vân da rắn chắc gợi cảm kia, từng đường chảy xuống, cơ bụng sáu múi của người đàn ông này thể người đàn ông cường tráng mạnh mẽ, thực hấp dẫn mê người, Đường Khả Hinh mặt ửng hồng, nhanh chóng quay đầu...

      Trang Hạo Nhiên tòan thân ướt đẫm, đứng ở bên bể bơi, chỉ lãnh đạm nhìn Đường Khả Hinh cái, mới cầm lên áo choàng màu trắng ghế dựa , lặng lẽ mặc vào .

      Toàn bộ bể bơi, chỉ có thanh mặc quần áo .



      Đường Khả Hinh thở hổn hển hơi, sắc mặt hơi hồng quay mặt , chớp hai mắt, khẽ cắn môi dưới, nhìn về hướng khác.

      Trang Hạo Nhiên kéo dây lưng áo choàng, hơi nhăn mặt vươn tay, nới lỏng chút tóc ướt đẫm, có chút mệt mỏi ngồi ghế dựa, nhắm mắt lại ở nghỉ ngơi.

      Đường Khả Hinh đứng bên, cảm giác được người bên cạnh tiếng động, liền có chút ngượng ngùng khẽ cắn môi dưới, hơi quay mặt sang, liếc về phía người kia...

      Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ nhắm mắt lại, có lẽ do bơi nên mệt mỏi, nặng nề thở, áo choàng tắm hơi mở ra, lộ ra cơ ngực gợi cảm, tỏa ra vô hạn khí nóng.

      Đường Khả Hinh lập tức quay mặt , dám lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, tay đột nhiên giơ giữa trung.

      Đường Khả Hinh cảm thấy được có gì đó bình thường, liền hơi quay đầu nghi ngờ nhìn về phía cử động này của , kêu : "Hả?"

      "Tài liệu nào..." Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi gọi.

      "À , vâng..." Đường Khả Hinh ngay lập tức lấy tài liệu, bước lên hai bước, cẩn thận cẩn thận đem tài liệu đặt vào trong tay của .

      Trang Hạo Nhiên cầm tài liệu, mới chậm rãi mở mắt ra, thở hổn hển ,ngồi dậy, để tóc ướt tùy ý rũ xuống, lại trầm mặc lật ra tờ báo cáo, chuyên chú xem lướt qua nội dung, rất nghiêm túc...

      Đường Khả Hinh kìm lòng được ngẩng đầu, len lén nhìn gò má của ...

      "Vì sao cuộc họp báo cáo công tác lần thứ hai hôm trước, tham gia họp liên tuyến?" Trang Hạo Nhiên vừa lật xem tài liệu, vừa hỏi.

      "À..." Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt hơi hồng, nhìn về phía xin lỗi : " Hai ngày trước là bởi vì đúng lúc , em có cuộc họp ở bộ phận rượu..."

      "Đây phải là lý do. Báo cáo công tác, là báo cho cấp , em trong khoảng thời gian này làm cái gì, để cấp hiểu công việc của em , nhiệt tình của em, còn có năng lực của em, nghe thời gian em quản lý cấp dưới, luôn luôn mạnh mẽ hợp tác chặt chẽ , hẳn là em phải hiểu đạo lý này." Trang Hạo Nhiên tiếp tục lật xem trang báo cáo khác , nhàn nhạt .

      "Vâng..." Đường Khả Hinh chỉ phải khẽ gật đầu, tôn kính đáp lời.

      Trang Hạo Nhiên rốt cuộc hơi ngẩng đầu, đôi mắt chim ưng, lộ mấy phần xem xét .

      Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu.

      Trang Hạo Nhiên dựa ghế ,tập trung xem tài liệu, tay lại đưa về phía ghế dựa bên cạnh, vỗ , nhàn nhạt : "Ngồi "

      Đường Khả Hinh nghe lời này, do dự lúc, nhưng vẫn lặng lẽ bước qua , cẩn thận ngồi ở bên cạnh ghế dựa, hiểu sao có chút khẩn trương, ràng cảm giác được người này,đối với công việc vô cùng nghiêm túc.

      Trang Hạo Nhiên chuyên chú nhìn tài liệu, đưa tay.

      Đường Khả Hinh quay đầu, ngây ngốc nhìn .

      "Bút!" Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt căn dặn.

      "À... Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức lấy trong túi đồng phục của mình, cầm lên cây bút máy màu bạc, nhàng mở nắp bút, đưa cho .

      Trang Hạo Nhiên nhận bút máy, tựa lưng vào ghế ngồi, nhấc bút tài liệu vung vung vẩy vẩy biết viết những gì...

      Đường Khả Hinh nghe thanh xoẹt xoẹt của bút viết tài liệu, có vài phần nghi ngờ quay đầu.

      "Đây!” Trang Hạo Nhiên đem tờ thứ nhất của tài liệu đưa cho .

      Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhận lấy bản báo cáo công tác của mình, nhìn mặt có viết báo cáo liên quan đến việc kinh doanh rượu, đánh dấu những thiệt hại của từng quản lý bộ phận rượu gây ra, còn chú ý những chỗ quan trọng, thậm chí phía dưới ghi chú dấu vết của những mánh khóe tinh vi, ngay lập tức có chút hiểu quay đầu, nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên lại lặng lẽ nhanh chóng cầm bút máy, ở phần thứ hai của bản báo cáo công việc, nhằm nhập khẩu rượu tiến vào thị trường châu Âu,lại đánh dấu lượng rượu Henry Pinault và Cherry do bộ phận rượu nhập khẩu quá nhiều kèm theo những từ ngữ ngạy cảm, lại xoèn xoẹt rồi đưa cho Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lại im lặng nhận lấy, nhìn thoáng qua chữ viết phía báo cáo, còn có ba vòng tròn , nêu ra lỗi sai từ tiếng của mình, mặt của lại ửng đỏ, đột nhiên quay mặt sang, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu : "Tổng ...Tổng giám đốc Trang..."

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn quanh, tay chỉ tiếp tục cầm bút máy, phê bình và chú giải văn kiện cho , : " biết em trong khoảng thời gian này, trí nhớ cũng phải là quá tốt, nhưng phương pháp làm việc của em, càng ngày càng cứng ngắc, có chút giống với Vitas, ổn!"

      "Mời dạy dỗ." Đường Khả Hinh có chút phục.

      Trang Hạo Nhiên nghe ra hàm ý này , rốt cuộc hơi ngẩng đầu, quay mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt thâm thúy đảo quanh đầy ý : "Em biết cái thế giới này, tại sao muốn phân biệt đàn ông và phụ nữ ?”

      Đường Khả Hinh nghe xong lên tiếng.

      "Chính là vì khác nhau." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, giọng mạnh mẽ có lực, : "Vitas tuổi tác cao, đem ít công việc quan trọng giao cho em xử lý, cho nên thời gian em mới vào bộ phận rượu, chút thủ đoạn cứng rắn là đương nhiên, thế nhưng thời gian trôi qua, thủ đoạn em càng ngày càng cứng rắn hơn nữa ,người khác sợ em, nếu như sợ em, cũng cùng em thổ lộ tâm tình nữa ."

      Đường Khả Hinh trầm mặc.

      " Thủ đoạn của người phụ nữ so với người đàn ông cứng rắn hơn, kỳ thực phải là chuyện tốt, em phải sử dụng được tư chất nữ tính đặc biệt của người con , vừa cứng rắn vừa mềm mại mới được!" Trang Hạo Nhiên chịu khó chỉ bảo .

      Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ cười, : "Bọn họ mỗi ngày giống như lang sói hổ báo, buông lỏng chút, bọn họ liền nhe nanh múa vuốt ."

      "Cho nên em liền đem hai lão thần đuổi ?" Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn .

      Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía , nghĩ chuyện này mà cũng biết?

      "Làm hoàng đế đáng sợ nhất , chính là giết công thần, người khác cho rằng mình thấy lợi ích quên người gầy dựng!" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng với : "Như thế này sao thông tình đạt lý, làm cho lòng người bất an? Vì sao có tập đoàn , mặc dù biết có vài nguyên lão , ngồi ở đó làm việc, còn tiếp tục mời bọn họ? Chính là để ổn định lòng người ! Đó cũng là điều bọn họ nên có được ! ! Em nếu phải mời bọn họ rời , phải nghĩ biện pháp, để bọn họ tự mình rời ."

      "Nếu như bọn họ chịu rời ?" Đường Khả Hinh nhìn hỏi.

      "Đó chính là do em có năng lực!" Trang Hạo Nhiên lập tức .

      Đường Khả Hinh cúi đầu, khẽ cắn môi dưới.

      Trang Hạo Nhiên lại sâu nhìn cái, mới tiếp tục xem lướt qua tài liệu , lật từng tờ từng tờ, kể cả dấu chấm câu cũng bỏ quá, nhanh chóng phê bình chú thích cho .

      Đường Khả Hinh bắt đầu có chút ủy khuất, rốt cuộc nhịn được mở miệng: "Ổn định lòng người , bao gồm việc khen thưởng sao? Em thực rất vất vả vì bộ phận rượu.." .

      Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, chậm rãi quay mặt sang nheo mắt nhìn .

      Đường Khả Hinh hơi cúi đầu xuống , lời nào.

      Trang Hạo Nhiên nhìn người này, mỉm cười chút, bất đắc dĩ : "Đây là báo cáo công việc, phải cuộc họp khen ngợi! Em bây giờ tiền lương năm vạn , ba tháng lần được thưởng quý, vẫn là Hoàn Á phát ."

      Đường Khả Hinh trầm lặng.

      Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lại đảo quanh , nhìn cái, mới tiếp tục lật xem báo cáo , nhanh chóng cầm bút máy, ghi chép nội dung tài liệu, vẽ hết vòng tròn này lại đến vòng tròn khác, : "Luôn luôn là lỗi tiếng , cũng làm cho người ta hiểu, em xem chút."

      Đường Khả Hinh thở hổn hển hơi, lập tức cảm giác hồ bơi cực lớn , ngột ngạt đến sắp hít thở thông.

      "Chưa ăn sáng sao?" Trang Hạo Nhiên vừa cúi đầu nhìn phần cuối bản báo cáo, nhàn nhạt hỏi.

      "... ... ..." Đường Khả Hinh muốn ăn rồi, thế nhưng hiểu sao, hai mắt chớp cái , lại : "À...Chưa...Chưa ăn."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại nhàn nhạt quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh, lại mỉm cười chút : " Vẫn chưa ăn sao?"

      "Chưa ăn..." Đường Khả Hinh đành trả lời.

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đem phần cuối cùng của bản báo cáo phê xong , đưa cho , mới thở dài cái, đứng dậy hơi lắc cái cổ mỏi mệt, ra ngoài : "Cùng nhau ..."

      Đường Khả Hinh chậm rãi đứng lên, nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên chân trần về phía trước, đột nhiên đôi mắt nhíu lại, cắn môi dưới, có chút phục hừ tiếng, nhưng vẫn là theo về phía trước.

      Lối dài, vì có ánh sáng, lúc phía trước, xuyên qua luồng ánh sáng trắng, Trang Hạo Nhiên vào thẳng phòng khách, lên lầu hai, : "Ngồi trước , chờ chút..."

      "Vâng..." Đường Khả Hinh ôm tài liệu, vào phòng khách, lúc này mới có chút tâm tư ngắm nhìn toàn bộ căn biệt thự, xa hoa nhưng làm mất phong cách riêng, hai bên trái phải của phòng khách, toàn bộ như rơi vào thế giới bằng thủy tinh, từ đó có thể nhìn thấy sân gôn cách ràng, thậm chí xa xa đằng sau hoa viên trước mặt có hơn mười con ngựa trắng như tuyết, tập luyện chạy như bay, có chút kinh ngạc nhìn về đàn ngựa phía xa xa, sau gáy lại mãnh liệt lóe lên những hình ảnh, nhất thời nghĩ ra...

      Đèn chùm pha lê giữa phòng khách chợt sáng lên, cái TV màn hình tinh thể lỏng màu đen cực lớn, hòa hợp với bức tường màu trắng, trái phải hai bên được đặt hai ngọn đèn đứng thẳng cao hai mét, bên trái tấm bình phong trong suốt, bên trong ra ánh sáng kỳ ảo tựa như hiệu quả mô phỏng 3D của khách sạn dưới nước, ngay giữa bộ sô pha rộng lớn hơi trũng xuống , được đặt ngọn đèn màu lam , tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ sống động, bàn trà màu trắng, để chậu cây hoa Hỏa Liệt Điểu nho ...

      tiếp tục nhìn lướt qua phòng bếp phía trước, cư nhiên thấy các chi tiết được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, ngoài cửa sổ là rừng trúc xanh xanh, nhàng lay động, ánh mặt trời rọi qua từng nhánh cây...

      "Thích ?" giọng xa xa truyền đến.

      Đường Khả Hinh kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên tắm rửa xong, mặc áo sơ mi màu đen, quần thường màu đen, xắn ống tay áo , lộ ra cánh tay to lớn, luồng khí mãnh liệt kéo đến , hai tay nắm lan can màu trắng ở tầng hai, hơi cúi xuống dưới, hai mắt nóng bỏng nhìn mình...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 731: Sinh nhật

      Đường Khả Hinh nghe lời này, à tiếng, đành miễn cưỡng cười cười : "Rất tốt... Phong cảnh rất đẹp..."

      Trang Hạo Nhiên im lặng nắm chặt lan can, nhìn .

      Đường Khả Hinh kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn , đôi mắt khỏi bộc lộ nghi hoặc.

      Trang Hạo Nhiên nhàng chớp mắt, nét mặt lạnh lùng, nhìn dưới lầu lâu, mới đứng thẳng người, tay đút túi quần, xoay người dọc theo cầu thang xuống dưới.

      Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên xuống cầu thang, lặng lẽ bước tới phòng khách, hướng bên ngoài chỉ tay : "Ra phía trước vườn hoa ăn , dặn người giúp việc làm chút điểm tâm rồi."

      Đường Khả Hinh kỳ thực bắt đầu có chút hối hận, vì ở chỗ này, hiểu sao có chút hít thở thông, nhìn : "Tổng giám đốc... Em nghĩ... Em cần dùng điểm tâm đâu ..."

      "Ăn xong rồi , nếu , lại khen thưởng gì cho em." Trang Hạo Nhiên bước ra ngoài, đón tia nắng mai cùng những cơn gió nhàng lướt qua, xuống cầu thang, giẫm lên bãi cỏ mềm mại, nhìn bãi cỏ gần trường đua ngựa phía bên kia, đạt sẵn bàn ăn dài màu trắng, người giúp việc nhanh chóng dọn ra các

      loại điểm tâm khéo léo, còn có bộ đồ ăn bằng bạc tinh khiết, mặt còn bài trí bình thủy tinh cổ trong suốt, bên trong là sữa, tổ yến hòa với bột yến mạch...

      Trang Hạo Nhiên bước tới trước, lười biếng ngồi vào vị trí chủ tọa của bàn ăn, hơi ngẩng đầu nhìn qua...

      Nét mặt Đường Khả Hinh có chút lúng túng ôm văn kiện qua, hiểu rằng cho dù mình thoái thác cũng được, liền trầm mặc qua, yếu ớt ngồi chỗ ngồi bên cạnh Trang Hạo Nhiên, người giúp việc lập tức cẩn thận đưa khăn ăn và bộ đồ ăn cho ... mỉm cười câu: Cảm ơn...

      Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh, tỏ vẻ đầy hứng thú.

      Đường Khả Hinh lưu chuyển ánh mắt, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn lúc lâu, đột nhiên câu ăn , cũng cầm lấy bình thủy tinh, rót ly sữa yến mạch cho , : "Trong này có tổ yến, em thường xuyên thức đêm, uống rất tốt."

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn , mềm giọng : " làm sao biết em thường xuyên thức đêm?"

      Trang Hạo Nhiên cũng tự rót cho mình lý sữa yến mạch, mới lo lắng : " cấp biết cấp dưới mình làm gì, người đó làm sao có thể điều khiển được toàn cục chứ? Nếu như em cảm thấy núi cao hoàng đế lại ở xa, liền cảm động mà ở bên cạnh người đó, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát và báo cáo. Phải có tai mắt khắp nơi."

      " như vậy..." Đường Khả Hinh nghe lời này, có chút thoải mái nhìn , trong lòng hiểu sao lại có chút hít thở thông : "... cử người trong bộ rượu giám sát em sao?"

      "Em cho rằng nhân tài, có thể dễ dàng bồi dưỡng mà thành sao?" Nét mặt Trang Hạo Nhiên có chút biến hóa, mỉm cười nhìn .

      " tin tưởng em sao?" Đường Khả Hinh cảm thấy bị tổn thương.

      "Người thế giới này, trừ chính bản thân mình ra, nên dễ dàng tin bất cứ kẻ nào, cho dù người đó muốn tổn thương em, thế nhưng lòng nhười luôn trung thành với chính mình, đây là bản tính!" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng nghiêm túc nhắc nhở .

      " dạy cho em điều này, là để cho em tin sao?" Đường Khả Hinh nhìn hỏi.

      " cho phép em tin !" Trang Hạo Nhiên nhìn , cười .

      "... ..." Tim Đường Khả Hinh hiểu sao có chút xúc động, đôi mắt chớp nháy, cả người hệt như nuốt quả trứng vịt lớn, nghẹn trong cổ họng! .

      "Ăn ." Trang Hạo Nhiên nhàng bang quơ nâng đĩa bánh ngọt táo tàu, đưa tới trước mặt .

      Bánh ngọt táo tàu!

      Sắc mặt Đường Khả Hinh bỗng trắng bệch nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt táo tàu này, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Ý của là, nhắc nhở em! Em trốn thoát giám sát của ?"

      Trang Hạo Nhiên có chút oan uổng, nhìn cười rộ lên : "Chuyện này khó hiểu, chỉ là đĩa bánh ngọt táo tàu, có thể kích động như vậy sao? Nếu như đĩa bánh ngọt táo tàu, em chịu nổi, vậy việc em trúng nọc ong, dẫn đến mất trí nhớ, phải là muốn chết chứ?"

      Đường Khả Hinh sửng sốt, đôi mắt nặng nề chớp. Like fanpage thichdoctruyen.com cập nhật nhanh nhất nhé :)

      " chứng minh!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhắc nhở : "Tất cả những việc cho đến hôm nay, đều là vì em qua mềm lòng và dễ dàng tin người! có tâm lý phòng bị! Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, sai bảo người khác, lại tạo đường rút lui chu toàn! Tình huống như vậy, em còn dãm cầu buông lỏng sao? Em cho dù quên , nhưng em hẳn là cũng biết, tùy tiện đem số người tài giỏi, ném cho người có trách nhiệm."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, nặng nề cắn môi dưới, phục.

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cái, bộc lộ ý cười sâu xa, : "Ăn ."

      "Em ăn nổi." Đường Khả Hinh đột nhiên cười, có chút tức giận : "Tổng giám đốc Trang, em vừa mới đến, ngừng dạy dỗ em cho đến bây giờ,

      đoán chừng em mà ăn đĩa bánh ngọt kia vào, biết còn phải nuốt xuống bao nhiêu là thứ nữa đây…”

      sửng sốt.

      Trang Hạo Nhiên tay cầm chiếc hộp màu xanh, đưa cho .

      "Này... Đây là..." Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn cái hộp này, khó hiểu kêu : "Cái gì vậy?"

      "Em phải muốn được khen thưởng sao?" Trang Hạo Nhiên đưa quà tặng cho , cười .

      "À..." Khuôn mặt Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng, nhìn cái hộp màu xanh kia, nằm trong lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên thực rất đẹp mắt, cảm thấy có lỗi : "Cái này là cho em sao?"

      "Ừ. chuẩn bị ở ..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười .

      Lúc này Đường Khả Hinh, bắt đầu có chút tin tưởng trước đây mình và có chút thân thiết, liền thong thả vươn tay, mặt bộc lộ vài phần tươi cười vì được khen thưởng, lúc nhận lấy cái hộp kia, buột miệng câu: "Sao lại nhớ đến, mà ở còn chuẩn bị quà cho em..."

      "Hôm nay là sinh nhật của !" Trang Hạo Nhiên nâng ly sữa yến mạch, uống ngụm , mới nhàn nhã .

      Đôi mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng ngời, hiểu sao có chút xúc động bao trùm, : "Hả?"

      "Hôm nay là sinh nhật của ..." Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "Tám tháng mười!"

      "Sinh nhật vui vẻ... ..." Khuôn mặt Đường Khả Hinh mang theo chút ý cười miễn cưỡng, mở hộp ra, vừa mở vừa : "Còn chưa kịp chuẩn bị quà cho tổng giám đốc, xin lỗi..."

      Trang Hạo Nhiên vừa cầm ly yến mạch uống, vừa liếc mắt nhìn .

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn bên trong hộp là tiêu bản con chuồn chuồn, cả người cảm giác như vừa nuốt phải trứng vịt lớn, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sững sốt : "Chuồn... Chuồn chuồn?"

      " rất vất vả mới bắt được ở Cambridge ! Em cảm thấy rất đẹp sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn , bật cười .

      "... ..." Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn con chuồn chuồn kia, sao nhìn lại có chút buồn nôn? Đúng lúc này, lại nhớ đến đôi giày múa chuồn chuồn trong nhà mình, lòng bỗng nhiên thức tỉnh, nhìn Trang Hạo Nhiên vừa nghi ngờ muốn hỏi...

      "Quà sinh nhật của , lúc nào đưa cho ?" Trang Hạo Nhiên nâng ly, uống sữa tươi, nhàng khéo léo hỏi.

      "... ..." Giọng Đường Khả Hinh câm nín trong cổ họng, nhìn , biết nên gì cho phải.

      "Lúc nào? phải em vừa mới , còn chưa kịp chuẩn bị quà sao?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn , hỏi.

      "... ..." Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ những lời này, đành phải cười : "Được ... Buổi chiều em chuẩn bị chút."

      "Cảm ơn!" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn cười rộ lên .

      Đường Khả Hinh lại cười cười, nhìn chuồn chuồn trong hộp, trong đầu lập tức hồi tưởng lại vài hình ảnh mờ nhạt, nhưng lại có chút mơ hồ ràng...

      Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn lúc lâu, tiếp tục cười : " nghĩ gì vậy?"

      " có việc gì..." Đường Khả Hinh đóng nắp hộp chuồn chuồn kia lại, muốn chuyên tâm dùng bữa, hiểu sao lại nghe thấy thanh ầm ĩ phía sau, tò mò xoay người, cư nhiên nhìn thấy bốn người bọn Tô Lạc Hành, Lâm Sở Nhai vừa vừa cười tới, ánh mắt sáng ngời, nhìn mấy người bọn họ, tâm tình có chút tốt hơn, cười kêu : "Phó tổng..."

      "A! ! Tiểu Đường cũng tới sao?" Tô Lạc Hoành nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức vui vẻ gọi.

      "Vâng, đến tìm tổng giám đốc báo cáo công việc." Đường Khả Hinh mỉm cười .

      Mấy người Lâm Sở Nhai cố ý nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên để ý đến bọn họ, ngược lại chú ý đến văn kiện trong tay Lãnh Mặc Hàn, liền cười : "Các cậu còn qua đây làm gì? Làm xong việc rồi sao ? Làm xong, trừ tiền lương!"

      "Chuyện vào tay chúng tôi rồi, còn lo lắng sao?" Tô Lạc Hoành chạy đến trước bàn ăn, lập tức cầm lấy miếng bánh ngọt táo tàu nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa cười : "Vừa rồi chúng tôi còn , nhà mới của có cung tên tốt nhất, còn có cả tên nữa! Chúng tôi mang 50 vạn đến thi đấu trận."

      "Năm mươi vạn?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc cười : "Tôi có thể tham gia ?"

      "Được!" Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhìn ánh mắt Lãnh Mặc Hàn có chút giống vậy, buông ly, cười lên, : " Kiệt cậu qua đây!"

      "Làm gì?" Tào Kiệt lập tức sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên.

      "Đến đây!" Trang Hạo Nhiên kéo tay Tào Kiệt đứng dưới cây táo bái cỏ phía bên kia, để cho đứng vững vàng, biết từ lúc nào, trong tay có thêm quả táo, đặt đỉnh đầu Tào Kiệt, mới tiêu sái xoay người quay lại cười : "Chuẩn bị cung tên! Ai bắn trúng quả táo, có được 10% cổ phần Hoàn Á!"

      "Ồ! !" Mấy người Lâm Sở Nhai vui vẻ, sôi nổi vỗ tay cười to.

      "Này! Dừng lại ! ! đùa thôi! ! Lấy mạng của tôi ra đánh cuộc sao?" Tào Kiệt lập tức cầm quả táo, muốn chạy tới : "Lão tử muốn chơi!"

      "Bắt lấy cậu ta, trói lại!" Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai thoáng cái chạy tới, muốn đem Tào Kiệt nhanh chóng trói lại.

      Tào Kiệt ngã lăn mặt đất, liều mạng giãy giụa, kêu to: "Cứu mạng!"

      "Trói lại!" Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cười ha ha muốn trói cậu ta.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười căn dặn người giúp việc lấy cung tên, sau đó từ trong túi áo mình lấy khăn tay trắng ra, nhìn Đường Khả Hinh cười : " từng thấy qua năng lực chơi bida của em! Vì bảo toàn 10% cổ phần Hoàn Á, muốn bịt mắt em lại, nên nể mặt quả táo kia mà bắn ra cung tên!"

      xong, cũng nhanh chóng cầm khăn tay trắng lên, đem mắt Đường Khả Hinh bịt lại.

      "Này!" Đường Khả Hinh lập tức sửng sốt, đành phải tùy ý Trang Hạo Nhiên đem hai mắt mình bịt lại.

      "Này! ! nên đùa giỡn lớn như vậy chứ?" Tào Kiệt khàn giọng hét lớn!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 732: Mục tiêu

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe tiếng cười đùa ầm ĩ trước vườn hoa, vừa cùng Lãnh Mặc Hàn xoay người, vào phòng khách, lại quẹo trái lên lầu...

      Tiếng bước chân dài, nặng nề.

      Trang Hạo Nhiên về phía hành lang dài tầng hai, quẹo trái đẩy cửa phòng đầu tiên ra, vào thư phòng, bên trong là tầng tầng lớp lớp những giá sách bằng gỗ lim, thậm chí còn thiết kế cái gác lửng, có thang lên, mặt chất đầy những bộ sách về luật pháp, những cành trúc bên cạnh cửa sổ sát đất, lại nhàng lay động.

      "Ngồi ." Trang Hạo Nhiên mình về phía cái bàn gỗ lim lớn, hơi vươn tay, trực tiếp ngồi lên ghế da, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở hổn hển hơi, đem tài liệu đặt trước bàn, hơi thở có phần mệt mỏi, : "Mệt chết được."

      Trang Hạo Nhiên nhìn , đột nhiên đẩy bàn thủy tinh trước mặt ra, bên trong có ba quả táo, cười : "Cho cậu ăn."

      Lãnh Mặc Hàn liếc mắt nhìn cái, mới ngồi xuống, : " mau xem ."



      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, nghiêng người về phía trước, cầm túi tài liệu lên, mở ra, từ bên trong rút ra tấm hình, đó là hình chụp giữa trời mưa to mờ ảo, nhíu mày chăm chú nhìn vào hình, cư nhiên nhìn thấy phía sau bệnh viện, có bóng người khoác áo mưa màu đen... thay đổi tư thế ngồi, giơ tấm hình lên : "Đây là..."

      "Buổi tối ngày thân thể Tiểu Đường bị cái gì đó đâm, được chụp lại. Đây là do tôi tổn hao rất nhiều sức lực mới có thể lấy được." Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên .

      Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Động cơ của người này rất ràng, cũng phải như Khả Hinh , muốn giết Tưởng Thiên Lỗi, mà đao kia chính là dành cho ấy, hơn nữa cư nhiên có thể đoán trước được hướng gió, có mưa rơi, nên biết rằng, gây án dưới trời mưa, là có lợi nhất trong việc tiêu hủy bằng chứng, bởi vì bị dao găm đâm nhát, nước mưa lại trút xuống, chính là cái gì cũng còn. Ngày đó, sau khi ấy bị sát hại, tôi có thử đến trường, tìm kiếm bằng chứng, nhưng lại thu hoạch được gì! Sau đó tôi liền xem tất cả camera giám sát quanh bệnh viện, toàn bộ đều tránh được camera giám sát, mà camera giám sát ngày hôm đó đều bị phá hủy..."

      "... ..." Trang Hạo Nhiên yên lặng nghe.

      "Mấy tháng này, tôi đều đem chuyện rượu đỏ và chuyện Tiểu Đường cùng điều tra. chút manh mối cũng có! xem, người trơ mắt, ra vào bệnh viện, lại có thể giống như ma quỷ đột nhiên biến mất! Đây mới là điều kinh khủng nhất !" Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, sắc mặt trầm trọng : "Tôi nhờ Lạc Hoành hack vào máy tính bệnh viện, đem băng giám sát còn sót lại ngày hôm đó, xem xem lại... Cuối cùng mới phát được tấm hình này...

      "Tâm hình này khó phát đến vậy sao?" Trang Hạo Nhiên lại chăm chú nhìn, lập tức nhìn ra manh mối, kinh ngạc : "Cái này là do chức năng từ máy tính của Lạc Hoành? Vốn dĩ hình chụp gốc được ràng như vậy!"

      "Đúng!" Lãnh Mặc Hàn gật đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Ở New York gần đây xảy ra vài vụ án giết người, đều có tin đồn là do người mặc áo tang hình như Harry Porter gây án, nhưng thực ra đó chỉ là tấm áo choàng chuyên dùng trong bóng đêm, nó có dụng cụ có thể tránh được tia tử ngoại và thăm dò nhiệt năng, thậm chí trong bóng đêm, khi khoác lên, giống như ma quỷ... Chi phí của nó rất cao, nay nó chỉ xuất ở khu vực New York mà thôi."

      "Ý của cậu là ..." Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, đôi mắt cứng lại, toàn thân tỏa ra luồng hơi thở u ám tức giận : "Có người thuê sát thủ ở Mỹ, giết Khả Hinh?"

      Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Sát thủ nước Mỹ này, hẳn là người Trung Quốc. Hơn nữa tuyệt đối phải là thuê ở Mỹ."

      "Làm sao cậu biết?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn.

      Lãnh Mặc Hàn cười cười nhìn Trang Hạo Nhiên, : " quên rồi sao, trước kia tôi làm gì? Tất cả các tổ chức hắc đạo ở phố Wall, toàn bộ đều chịu khống chế của tôi, phải biết rằng muốn thêu sát thủ bóng đêm, chuyện này trong giới sát thủ, là chuyện lớn!"

      "Vậy người này ở đâu ra?" Trang Hạo Nhiên suy nghĩ vấn đề này.

      Lãnh Mặc Hàn nhìn , chậm rãi ngưng mặt : "Ở !"

      " sao?" Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng ngời, nhớ lại chuyện này.

      "Có thể điều tra được ở quốc rất dễ dàng!" Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt : "Người này thân rất kỹ, tâm cơ rất nặng. Thế nhưng lý do giết Khả Hinh, tôi tạm thời có phát ra. Chỉ là! ! Tôi và Lạc Hoành hao tốn rất nhiều thời gian, thông qua sàng lọc mô phỏng người toàn thế giới, đem bức ảnh trong máy tính tìm kiếm chọn ra người tương tự! Có được hình ảnh tiếp theo. "

      Trang Hạo Nhiên lập tức rút ra tấm hình kế tiếp, nhìn thấy người đàn ông sáng láng, cao khoảng 1,8m, mặc T-shirt trắng, quần lửng đen, tay cầm máy ảnh, đeo cặp kính râm, ngỡ ngàng nhìn quanh đường phố, nhíu mày nhìn người đàn ông này.

      "Thân phận của nhiếp ảnh gia có tiếng, tôi cử người theo dõi ba tháng nay, lại phát có điểm đáng ngờ nào." Lãnh Mặc Hàn cười .

      "... ..." Trang Hạo Nhiên hiểu lời , : " có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, chính là tình nghi lớn nhất."

      "Đúng! Nhưng tạm thời tôi muốn bứt dây động rừng. Nên biết, nếu chỉ đơn giản muốn trả thù, thể nào dùng loại sát thủ này. Bất cứ người nào, cũng có thể giải quyết được Khả Hinh, trong này nhất định có bí mật thể cho ai biết. Hơn nữa tôi chắc chắn, thân thế của người này, cùng với chính phủ có qua lại mật thiết." Lãnh Mặc Hàn .

      "Vì sao?" Trang Hạo Nhiên hỏi.

      "Có thể dùng loại sát thủ này, theo thông tin nguồn gốc, chỉ có hai loại, là của nhà nước, hai là trong giới sát thủ, khả năng thứ hai là thể nào, bởi vì con đường này, ai qua, như vậy chỉ có thể là có người đột nhập trộm tài liệu trong chính phủ, có được tin tức." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt .

      "... ..." Đôi mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lưu chuyển.

      "Chuyện thú vị, chính là ở chỗ này…" Lãnh Mặc Hàn mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên .

      "Cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn , hỏi lại.

      Lãnh Mặc Hàn ngửa mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, : " may là tôi điều tra chung với vài vụ án nữa, trong quá trình điều tra, Sở Nhai cử người giám sát người nhà họ Tưởng, tôi phát buổi tối mà ngón tay cái của Khả Hinh bị gì đó đâm vào, Như Mạt tiểu thư cũng từng ghé qua nhà họ Tưởng..."

      "Như Mạt! !" Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, thể tin nổi nhìn .

      "Đúng!" Lãnh Mặc Hàn gật đầu, sau đó thong thả giải thích: "Mặc dù tôi có bằng chứng xác thực, chứng minh Như Mạt tiểu thư hạ đọc trong hoa hồng, nhưng tôi nghi ngờ điểm, chính là về sau tôi căn cứ vào chất độc phát tác trong người Khả Hinh, lại nhờ cậu chủ Tô kiểm nghiệm, phát loại chất độc này có thể theo thời gian,

      phân tán trong khí, cách khác, tổng giám đốc Tưởng lẽ ra cũng phải trúng độc!"

      Trang Hạo Nhiên nheo mắt suy nghĩ.

      Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn Trang Hạo Nhiên, : " cách khác, trong quá trình này, tổng giám đốc Tưởng nhất định là uống thuốc giải rồi, chỉ cần tìm ra người bỏ thuốc giải, chúng ta có thể tra ra được nguồn gốc thuốc độc..."

      "Chuyện này, phải cần tới ba tháng sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nghi ngờ hỏi.

      "Đương nhiên cần! Tôi thầm điều tra bình thường người thường xuyên đưa cơm cho tổng giám đốc Tưởng chính là tên Tiểu Thúy, ấy đáng nghi."

      "Sao cậu khẳng định như vậy?"

      "Trực giác."

      "Trực giác sao?" Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn nhìn , mỉm cười : "Mặc dù tôi phải là vạn năng, nhưng theo trực giác của tôi Tiểu Thúy phải."

      "Vậy..." Trang Hạo Nhiên suy nghĩ về chuyện này.

      "Muốn điều tra vụ án, chính là cùng chạy đua với thời gian. Xem tính tình ai nhẫn nại chịu đựng hơn. Cá dễ câu, nhưng chúng ta muốn cá lớn cắn câu, vẫn nên tiếng động." Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, lúc ra những lời này, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, : "Thế nhưng, tại chúng ta có thể bắt tay vào điều tra nhân vật mục tiêu! !"

      "Như Mạt!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng .

      Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, chậm rãi : "Sát thủ nhất định phải có động cơ, nếu có động cơ chính là bị bệnh tâm thần! Nhưng thông qua hai kiện liên quan đến Khả Hinh, tôi phát tất cả đều là do ấy đến gần tổng giám đốc Tưởng! Nếu quả là như vậy, người đáng nghi nhất! Bao gồm cả việc ở bệnh viện."

      "Như Mạt!" Trang Hạo Nhiên lại gọi tên , đôi mắt chăm chú của chợt lóe, nhớ lại Như Mạt dịu dàng, ngón tay chậm rãi xoa cằm.

      "Lão đại, phải làm việc!" Lãnh Mặc Hàn nhắc nhở : "Như Mạt tiểu thư từng là người của nhà họ Tần, sau khi ly hôn với Tần Vĩ Nghiệp, bởi vì trả thù tổng giám đốc Tưởng, buộc phải từ chức..."

      "Ý của cậu là ..." Trang Hạo Nhiên chậm rãi : " ấy vì hôn với Thiên Lỗi thành, cho nên đem oán hận dồn hết vào người Khả Hinh, mượn tay nhà họ Tần, lấy cơ hội trả thù sao?"

      "Đây phải là vấn đề chính." Lãnh Mặc Hàn .

      "Sao vậy?" Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, lại nhanh chóng hỏi.

      Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Quan trọng là nếu như ấy cùng liên thủ với nhà họ Tần, vậy bí mật kia của nhà họ Tưởng được bảo vệ."

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng đọng, thân thể dần tỏa ra hơi thở rét lạnh.

      ***

      Trước vườn hoa! !

      Tào Kiệt thực bị trói chéo tay ngay cây táo, đầu đặt quả táo, sợ muốn chết nhìn mấy tên cặn bã phía trước, rồi nhìn Tiểu Đường ầm ĩ kêu to: "Tiểu Đường! Đừng làm loạn đấy! Mũi tên này chính là tên , chết người đấy! ! Tôi còn muốn cùng vợ sinh con nữa mà!”

      Đường Khả Hinh cố ý kéo cung tên của tướng quân dưới thời Minh trị giá ba trăm vạn, đôi mắt lờ mờ, nhắm ngay cây táo kia, cười rộ lên : "Tôi đến đây! Nên bắn thôi!"

      "OH, NO! !" Tào Kiệt bị dọa, nhìn Đường Khả Hinh sợ đến mức kêu to: "Khả Hinh, đừng làm bậy! Thực chết người đấy !"

      Đường Khả Hinh đột nhiên cười, cắn chặt môi dưới, lại giương cung tên lên đùa giỡn, : "Tôi đến đây! ! Thực muốn bắn nha!"

      "Cứu mạng! ! !" Tào Kiệt sợ đến mức nước tiểu cũng muốn chảy ra, la to.

      "Cố lên! !" Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai đứng tại chỗ huýt sao, cười kêu to.

      Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lại muốn kéo cung tên, làm động tác chuẩn bị phóng tên, đột nhiên cảm thấy phía sau ấm áp, có người nhàng vây quanh mình, sửng sốt.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười ôm lấy Đường Khả Hinh vào lòng, cúi xuống, khuôn mặt kiên nghị nhàng ma sát vào khuôn mặt nhắn của , cầm lấy đôi bàn tay , dừng trước khuôn mặt trái xoan nhắn của , đôi mắt tuy bị vướng víu, nhưng vẫn cảm giác được đôi mắt to tròn lấp lánh của , dịu dàng mỉm cười : "Em từng học bắn cung sao?"

      "... ..." Đường Khả Hinh lắc lắc đầu.

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền siết chặt đôi tay bé của hơn, dán chặt vào thân thể mềm mại của , cùng giương cung, nhắm ngay quả táo đầu Tào Kiệt, sâu xa : "Bắn cung, nhất định nên để mắt nhắm ngay vật mục tiêu, bởi vì lúc chúng ta dùng mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu, lúc bắn ra, kỳ thực bị lệch... Cho nên, em muốn bắn trúng mục tiêu, nhất định phải cách mục tiêu của em hai đến ba cm, hiểu chưa? Giống như người, lúc tưởng như người ấy nhìn em, thực ra... Người ấy lại nhìn em..."

      Tim Đường Khả Hinh, hiểu sao có chút xúc động.

      "Nào! ! Bắt đầu thôi!" Trang Hạo Nhiên lập tức kéo khăn tay mặt xuống, trong nháy mắt nắm lấy hai tay , nhắm ngay Tào Kiệt vụt tiếng, bắn ra cung tên!

      Tào Kiệt trợn tròn mắt, kêu a lên tiếng to! !

      mũi tên nhọn bay thẳng đến cây táo, bắn trúng quả táo đỏ ngọn cây! Quả táo đỏ kia theo mũi tên, rụng sân cỏ.

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên vui mừng cười kêu lên: "Trúng rồi! ! !"

      Tào Kiệt sợ đến tròng mắt đảo ngược, hôn mê bất tỉnh!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :