1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 723:Trùng lặp

      Trang Hạo Nhiên xoay ngườiđã nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đến rồi, hiểu tâm ý của đối với Đường Khả Hinh, lập tức hơi buông ra đứng lên,ngượng ngùng nhìn về phía , cười : "Cậu chủ Tô."

      Đường Khả Hinh nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, khuôn mặtửng đỏ.

      Tô Thụy Kỳ thản nhiênliếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cái, mới mỉm cười gật đầu, chậm rãi bước qua bên cạnh , tới trước mặt Đường Khả Hinh, ngồi xuống bên giường nhìn , vươn tay nắm bàn tay bé của , quan tâm : "Em ổn ?".

      Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười gật đầu.

      Tô Thụy Kỳ thâm tình nhìn , lập tức đứng dậy, bất ngờ ôm đầu Đường Khả Hinh, kê gối cho nằm giường, mới : "Bây giờ em bị trúng độc, tư thế nghỉ ngơi này làm cho não bộ của em càng tê buốt. Em vốn là người khi bị đaunhất định cho người khác biết... Bị thương như thế nào cũng xem như có gì".

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hơi quay đầu nhìn cái.

      "Em sao... cần lo lắng cho em..." Đường Khả Hinh thoải mái nằm giường, nhìn mỉm cười : "Thực em khỏe nhiều rồi".



      "Em có khỏe , phải do em định đoạt..." Tô Thụy Kỳ xong, nắm tay , chuyên chú im lặngbắt mạch cho .

      Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ của như vậy, đột nhiên cười.

      Trang Hạo Nhiên nhìn màn này, có chút trầm mặc.

      Bác Dịch tới bên cạnh , liếc mắt nhìn mới tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhân lúc Tô Thụy Kỳ bắt mạch, vươn tay kéo mí mắt dưới của , quan sát tơ máutrong mắt , lại nhấc cổ tay trúng độc, nhìn thấy vị trí vết thương bị sưng của từ từlan rộng, thực đau lòng, nặng nề : "Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, muốn đưa vào chỗ chết chứ?".

      Đường Khả Hinh cũng hiểu nhìn về phía , yếu ớt : "Tôi cũng biết nữa...".

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại nhanh chóng : "Ngày ấy trúng độc là do bị hoa hồng đâm! Trùng hợp nó là hoa hồng của Thiên Lỗi, tôisẽ cử người bắt tay vào điều tra!".

      Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt ngẩng đầu,nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên : "Ý của là... Tổng giám đốc Tưởng muốn hại Khả Hinh sao?".

      Đường Khả Hinh sửng sốt, lập tức khẩn trương nhìn Trang Hạo Nhiên lắc lắc đầu.

      " có khả năng này!" Trang Hạo Nhiên lắc lắc đầu, hai tayđútvào túi quần, sắc mặt ngưng lại, nhíu chặt mày : "Thiên Lỗi Khả Hinh như thế, tư tưởng quan điểm cùng các phương diện khác đềuvô cùng chính trực, tuyệt đối tổn thương Khả Hinh! Thế nhưng tôi hoài nghi có người tiếp cận cậu ta để hại Khả Hinh!".

      Bác Dịch nghe xong, khó hiểu nhìn : "Thông qua tổng giám đốc Tưởng, mượn cơ hội này để làm hại Khả Hinh, như vậy chỉ có lý do!".

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn Bác Dịch.

      Bác Dịch cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, : "Tình địch!"

      Trang Hạo Nhiên cũng suy nghĩ về khả năng này.

      Tô Thụy Kỳ cũng kinh ngạc nhìn Bác Dịch : "Tình địch? Bên cạnh tổng giám đốc Tưởng cũng chỉ có hai người phụ nữ, là tiền thị trưởng phu nhân, hai là Nhâm đại tiểu thư, các ấy có thể làm vậy sao?".

      Trang Hạo Nhiên nhíu màynghĩ về chuyện này, thở dài lắc lắc đầu : "Tôi biết nữa. Chỉ là tôi nhất định phải điều tra ra, rốt cuộc ai làm việc này..."

      Vẻ mặt biến sắc, nghiến răng, đôi mắt lóe ra sát khí.

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt này của , có chút sợ hãi.

      Trang Hạo Nhiên cảm giác được tâm tình của , liền chậm rãi quay đầu mỉm cười nhìn .

      Chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Trang Hạo Nhiên xoay người nhanh chóng xuống lầu, qua phòng khách mở cửa ra liền nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu toàn thânđều ẩm ướt đứng ở cạnh cửa thở dốc nhìn mình, đột nhiên cười, kích động vươn hai taynặng nề cầm chặt vai lanh lợi đáng , cảm kích : "Tiểu Nhu! ! Vất vả cho rồi ! !".

      " vất vả, vất vả!" Tiểu Nhu lập tức đưa "Linh châu thảo" và ong đấtra cười : " xem chút! !Toàn bộ đều được tôi tìm thấy rồi!".

      Bác Dịch nhanh chóng chạy như bay xuống lầu tới trước mặt Tiểu Nhu, đầu tiên là nhận lấy cái túi chứa ong đất kia, liếc mắt nhìn, lấy thêm "Linh châu thảo" , cầm nó lên, nhìn nó giống lá cây bạc hà, xoay tròn trong tay, cư nhiên chưa từng thấy qua bao giờ...

      "Còn có! !" Tiểu Nhu lập tức lại lấy ra cái túi khác, với Bác Dịch: "Đây là cây rêu dưới chân núi Vương Mẫu nương nương! Cha tôi loại rêu này và "Linh châu thảo" giã nát chung với nhau, đắp lên vết thương, tác dụng nhanh hơn đó!".

      Bác Dịch lập tức tiếp nhậncái túi kia, nhìn thấy bên trong là cây rêu tím vô cùng trân quý, lập tức cười rộ lên : "Tốt! ! Tôi lập tức chuẩn bị liền!".

      Tô Thụy Kỳ cũng nhanh chóng xuống, tiếp nhận trước túi ong đất bay loạn kia, : "Tôi bệnh viện, lấy huyết thanh từ số ong đất này! Để điều chế nước thuốc! !".

      "Được!"Bác Dịch lập tức đem dược thảo vào phòng bếp.

      Tô Thụy Kỳ nhanh chóng ra ngoài! !

      Trong lòng Tiểu Nhu nghĩ về Đường Khả Hinh, lập tức chạy như bay lên lầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Khả Hinh, lập tức rơi lệ nghẹn ngào nhào tới ôm lấy bạn tốt của mình, khóc : "Khả Hinh! Xin lỗi, tôi tới chậm, bởi vì tại núi đó cao hơn, thời gian lên núi cũng lâu hơn, khó khăn lắm mới qua được hang động!".

      Đường Khả Hinh cũng kích động rơi lệ, vội vã vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt bị thương của , liền nhìn thấy khóe mắt chảy máu, đau lòng nghẹn ngào, khiếp sợ kêu lên: "Trời ạ... Tại sao lại thànhra như vầy hả? Thuốc này nhất định rất khó lấy có phải ?".

      " khó! khó! Hồi bé tôi thường xuyên lên núi! Tôi còn ăn nhiều nhiều thảo dược, nghĩ đến nếu như tôi cẩn thận ngã xuống, máu của tôicũng có thể cứu ! có việc gì, yên tâm !"Nước mắt Tiểu Nhu từng viên từng viên rơi xuống nhưng vẫn nắm chặt bàn tay bé của Đường Khả Hinh, nghẹn ngào : " nhất định phải khỏe, khỏe ,tôi bóc nhãn long cho ăn".

      Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt ngấn lệ, ôm bạn tốt vào lòng, cảm động vừa cười vừa khóc : "Cám ơn nhiều lắm!".

      Dưới lầu.

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên nóng cháy nhìn thân thể ướt đẫm của Lãnh Mặc Hàn, kỳ thực sớm hiểu tình cảm của cậu ta dành cho Khả Hinh, cảm giácnày liền biến mất, kích động : " tắm rửa ! Toàn thân đềuđã ướt hết rồi, cậu cực khổ".

      Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn cái rồi mới lên lầu, dắt theo Tiểu Nhu toàn thân cũng ẩm ướt đến phòng khách khác để tắm nước nóng.

      Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng lên lầu, tới bên người Đường Khả Hinh ngồi xuống, nắm chặt bàn tay bé của , mỉm cười : "Nhìn xem! Bọn họ đều trở về, có việc gì cả! Nhất định vượt qua thôi!".

      Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, rơi lệ gật gật đầu.

      Bệnh viện! !

      Khoa xét nghiệm!

      Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng, hai tay chống bàn của khoa nhìn đồng nghiệpcủa mình khẩn trương dùng kìm, bỏ vào dưới kính hiển vi, đầu tiên là làm cho con ong ngất , lại cầm ống tiêm, dọc theo lưng dưới của ong đất, đâm vào... Anhvô cùng lo lắng với : "Phiền cậu nhanh lên! Chuyện này thực rất gấp, tôi nhất định phải dùng huyết thanh đểđiều chế nước thuốc!".

      "Uhm,tôi biết rồi!"Đồng nghiệp chuyên chú làm việc, nghiêm túc trả lời.

      Bên trong phòng bếp! !

      Bác Dịch trước tiên nhanh chóng đem cây rêugiã nát, căn cứ theo ghi chép của sách thuốc, đối với trùng độc bình thường, rêu giã nát đem đắp vào chỗ bị thương, chỉ chốc lát là tiêu sưng, nhanh chóng lấy rêu giãbỏ vào cối, lại đem linh châu thảo, hái quả bỏ vào cối giã thuốc, nhanh chóng giã nát, lập tức cảm giác cỗmùi thơm kỳ dị tỏa ra từ hạt châu này, có vài phần cay đắng, có hương vị của nước mắt...

      Chạng vạng tối.

      Đường Khả Hinh nằm giường, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cảm giác sau gáybị trận tê buốt, tai từng đợt ông ông truyền đến, cổ họng đau như thiêu đốt, hô hấp đều khó khăn, lúc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt đẫm lệ, muốn gì đó... Lại thể được...

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh nắm chặt taycô, đau lòng nhìn , : "Khả Hinh? Có phải em muốn cái gì đúng ?".

      "... ..." Tầm mắt Đường Khả Hinh càng lúc càng mơ hồ nhìn Trang Hạo Nhiên, chợt xuất ảo giác, toàn bộ trời đất quay cuồng, ngón tay nhanh chóng rét run, thân thể ngừng run rẩy, muốn mở môi mỏng cái gì đó, lại nên lời, bắt đầu xuất co giật, bệnh tình xấu ...

      "Khả Hinh?" Trái tim Trang Hạo Nhiên lập tức run lên, nắm chặt tay , hai mắt lóe ra, khẩn trương : "Em thấy chỗ đó thoải mái nữa hả?".

      Đường Khả Hinh cảm giác cổ họng mình như bị thiêu đốt, muốn mở miệng ra trả lời nhưng bất luận có cố gắng như thế nào đều có sức lực, nước mắt lại nhanh chóng chảy xuống.

      Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt tuyệt vọng này của , bản thân lập tức đem ôm vào trong lòng, đôi mắt ánh lên chút hoang mang, giữ chặtgáy của côhôn lên mái tóc , ưu phiền mà khẳng định : " có việc gì! Tuyệt đối có việc gì đâu! Yên tâm em!".

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , trong lòng đau xót nhưng vẫn đem hết toàn lực ômchặt hông của , trong lòngtha thiết gọi: trai...

      Trang Hạo Nhiên thể nghe được tiếng gọi đến từ tận đáy lòng kia, chỉ mạnh mẽ mà đau lòng ôm lấy ! !.

      Bác Dịch nhanh chóng đem các thảo dược vừa giã xong điều phối với những thảo dược khác, còn có thuốc bột, toàn bộ đều trộn chung lại với nhau,sau gáy vang lên lời của Tô Thụy Kỳ: Có thể lát nữa ấy phát sinh triệu chứng ù tai, cổ họng khô nóng như bị thiêu đốt, nhất định phải nắm chắc thời gian này, tiêm vào cho ấy huyết thanh mà tôi điều chế thành nước thuống, kết hợp với thảo dược điều chế xong, nếu khôngcô ấy có thể bịmất tiếng tạm thời hoặc bao giờ chuyện được nữa!".

      Bên trái lò vi sóng nhanh chóng mở ra, mùi nước thuốc cuồn cuộn từng đợt thoát ra!.

      Bác Dịch nhanh chóng mở nắp lò, dùng kiềm lấy thuốc ra, đặt vào trong đĩa rồi nhanh chóng phối thuốc!.

      Lúc này, sau gáyĐường Khả Hinh phanh tiếng vang lên, hai mắt lập tức trợn trắng, tại khắc sinh mệnh cuối cùng, dường như trong nháy mắt nhìn thấy trong bóng tốingười đàn ông cuồng nhiệt hôn mình, khuôn mặt kiên nghị kia cùng cùng với khuôn mặt của người nào đó giao chồng lên nhau... Ánh mắt đột nhiên lưu chuyển rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

      Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng nhìn , nắm chặt cổ tay của , kỳ quái nhìn ánh mắt này của , hỏi: "Thế nào rồi?".

      Dường như chỉ là ảo giác, Đường Khả Hinh nhìn , có nhiều điều muốn ,mấp máy môimà nên lời...

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 724: Sinh mệnh tựa như người phụ nữ

      Bác Dịch nhanh chóng đem thuốc gói lại, dưới trợ giúp của Tiểu Nhu, Lãnh Mặc Hàn, liền chia làm ba gói, sau đó lên lầu hai, bước tới bên cạnh Đường Khả Hinh, lập tức nhấc cổ tay lên, nhanh chóng đắp lên chỗ sưng đen của !

      Cả người Đường Khả Hinh đau đớn, mồ hôi lạnh nhễ nhại, cảm giác khó chịu đến mức linh hồn dường như cũng giãy giụa muốn thoát ra khỏi thân thể mình, nặng nề thở hổn hển hơi.

      Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể , nhìn gói thuốc nóng cháy kia khiến người ta phải khẩn trương, đau lòng hỏi: "Sao lại phải dùng gói thuốc nóng như vậy chứ?"

      Bác Dịch để cho Tiểu Nhu từ từ làm nóng hai gói thuốc còn lại, quan sát chỗ sưng đỏ của Đường Khả Hinh, mới nhanh chóng : "Vết thương ngón tay cái ấy khép lại, nhưng độc tính lan đến cánh tay, nếu như dùng gói thuốc nóng, dược tính có cách nào vào trong được!"

      xong, lại nhanh chóng rút kim châm, đâm thẳng vào huyệt nhân trung của Đường Khả Hinh!

      Đường Khả Hinh cảm nhận được ý thức của mình trở nên mơ hồ, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, khuôn mặt quay sang bên, từng trận từng trận mồ hôi nóng tuôn ra.



      Tiểu Nhu nấu thuốc xong, lại tới, rất lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, trong lòng đau xót, nước mắt liền rơi xuống .

      Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh, đôi mắt bộc lộ ánh nhìn nóng cháy, dùng tay vỗ về khuôn mặt , lại đau lòng hôn !

      Bác Dịch căng thẳng nhấc cổ tay, nhìn thời gian gần tám giờ tối, Tô Thụy Kỳ điều giải xong ong mật, ra nước thuốc, muốn kiểm nghiệm, có thể cần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, đôi mắt đảo loạn, khẩn trương nhìn vết sưng đỏ cánh tay Đường Khả Hinh, cũng hề bớt sưng!

      Tiểu Nhu nặng nề cắn ngón tay, lo lắng nhìn Đường Khả Hinh.

      Lãnh Mặc Hàn cũng đứng bên, khẩn trương lên tiếng.

      Bọn người Lâm Sở Nhai sau khi xử lý xong mọi việc, cũng nhanh chóng trở về, nghĩ hôm nay Nhã Tuệ bận rộn, nếu để ấy biết tình trạng của Khả Hinh, nhất định lo lắng, nên cũng dám báo tin, mọi người nhìn tình hình Đường Khả Hinh lúc này, tim bọn họ đều như bị bóp chặt thành khối, lo lắng chờ đợi.

      Đến chín giờ tối, ý thức Đường Khả Hinh từ từ có chút mơ hồ, mồ hôi nóng ngưng chảy, lại dần dần tiến vào trạng thái hôn mê.

      "Vào bệnh viện!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm lấy , ra quyết định!

      Bác Dịch lại nắm chặt tay , nhìn : "Nếu như bệnh viện có thể cứu được! ! Tôi cũng cần chờ tới bây giờ! !"

      Trang Hạo Nhiên nhìn , lên tiếng.

      "Thả lỏng ! Tin tôi, tôi cố hết sức!" Bác Dịch hai lời, lại từ trong túi lấy ra cây kim châm cứu dài, đâm vào các huyệt vị người Đường Khả Hinh! !

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Đường Khả Hinh, lại đau lòng ôm lấy , mặt nhàng kề sát khuôn mặt nhắn của , cắn chặt răng chuyện.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, chỉ dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại, nước mắt chảy xuống cảm nhận được người đàn ông kia, nghiêng mặt dán sát vào mặt mình, đôi mắt có chút ẩm ướt, có chút ấm áp mặt mình, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn ôm cái, nhưng toàn thân lại tê buốt, muốn cử động lại thể... Ảo giác liên tục xuất , dường như thấy được con đường dài nào đó, bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhàng bay, những quả bong bóng màu sắc sặc sỡ bay khắp nơi, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần thường trắng, ôm chặt xinh đẹp, bộc lộ thương ngọt ngào mỉm cười...

      nhìn thấy hình ảnh đó, dường như cơ thể lạnh lẽo của mình, được rót vào chút ấm áp, nước mắt lăn dài, khuôn mặt lên nét tươi cười giống như nhìn thấy tòa lâu đài giữa biển cả mênh mông.

      Trang Hạo Nhiên nâng khuôn mặt Đường Khả Hinh, nhìn ánh mắt này của , đôi mắt lập tức ẩm ướt, đau lòng : "Khả Hinh... Nếu như có thể, lúc này muốn dùng tính mạng của mình, đổi lấy tính mạng của em... Bởi vì người, phải muốn có ấy, mà là hi vọng ấy có thể hạnh phúc... Cho nên mặc kệ bây giờ em ai, hãy vì người đó, mà sống tốt... Bởi vì nếu em gặp chuyện may, người kia sống bằng chết!"

      Em ... Em ... Em ...

      Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ, ánh mắt mơ hồ, nước mắt cứ thế tuôn trào nhìn Trang Hạo Nhiên, muốn mở miệng ra ba chữ kia, lại nghẹn ngào phát mình thể được, muốn hỏi ông trời, tại sao lại đối xử với mình như vậy, hết lần này tới lần khác đều tàn nhẫn trừng phạt mình... Thân thể run run, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, lại thâm tình nhìn về phía Trang Hạo Nhiên... Ngón tay khẽ động đậy, muốn vươn tay vuốt khuôn mặt , lại cử động được, chỉ có đôi mắt lờ mờ mơ màng, sắp sửa tuyệt vọng nhắm lại, từ biệt thế giới này...

      Trang Hạo Nhiên cũng cố nén nước mắt, nhìn , trận đau khổ ập đến, cúi xuống sát trán , nặng nề thở hổn hển, thống khổ run run : "Em được ngủ, cho em nghe bí mật nho , được ?"

      Đường Khả Hinh cố gắng chịu đựng thân thể đau đớn run run ngừng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, mở to đôi mắt đẫm lệ gì nhìn về phía ...

      "Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời phá vỡ nguyên tắc làm việc của mình, cho em biết bí mật ..." Trang Hạo Nhiên nâng khuôn mặt , lo sợ tính mạng của bỗng nhiên biến mất, rơi lệ run run : "Thực ra lần này trong những vị giám khảo quan trọng nhất của cuộc thi công bố hai đề mục thi đấu... Em có muốn cho em nghe đề mục thi đấu hay ... Nếu như em ngủ, cho em biết... Đề thi lần này có 20 phần..."

      Đầu óc Đường Khả Hinh lại từng trận mơ hồ, mạnh mẽ liều mạng dùng chút ý thức cuối cùng, rơi lệ nhìn .

      Nước mắt Trang Hạo Nhiên lại rơi xuống, yếu ớt hé đôi môi mỏng, đau khổ : "Những phương châm sưu tầm ở phương tây về các vị Tửu thần, Nietzsche về

      truyền thuyết các vị Tửu Thần, quyển thứ năm “Nietzsche toàn tập”, trang thứ chín... Ví dụ về sinh mệnh"

      Bác Dịch nghe lời này, vừa muốn châm kim xuống, viền mắt lại chợt ẩm ướt!

      Đường Khả Hinh càng thống khổ run run nhìn , nước mắt lăn dài.

      Tiểu Nhu đứng bên, mặc dù hiểu, thế nhưng biết tại sao, đột nhiên rơi lệ, vừa lau nước mắt, vừa khóc.

      "Biết đáp án sao?" Trang Hạo Nhiên thống khổ nhìn này, nghẹn ngào hỏi.

      Đường Khả Hinh gật gật đầu, nước mắt chảy xuống.

      "Em biết sao? được ranh mãnh... được lừa gạt!" Trang Hạo Nhiên đau khổ nhìn , lại run run .

      Đường Khả Hinh lại thâm tình nhìn , nặng nề gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên cũng nhìn , tin tưởng gật đầu, : "Được... tin em... Vậy chúng ta cùng ra lượt... Được ?"

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn , thân thể bắt đầu mạnh mẽ run rẩy, nhưng vẫn gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên dường như nghe thấy giọng ngọt ngào của , nước mắt lại lăn dài, nghẹn ngào : "Sinh mệnh tựa như người phụ nữ, người phụ nữ quyến rũ, ấy phải là vĩnh hằng, cũng hiền lành, dáng vẻ phóng túng, chấp nhận, nhưng cũng có thể từ chối, e lệ rụt rè mà lại cười chế giễu, đồng tình nhưng lại đầy mê hoặc, cho nên càng thêm hấp dẫn. ấy làm cho ta phải khổ sở, thế nhưng thế nào nữa ta cũng muốn ấy phải khổ cực? Cho dù khổ cực cũng trở thành loại vui vẻ. ấy quả thực rất ác độc, nhưng khi ấy tự mình ra ác độc ấy, ấy lại càng mê hoặc lòng người hơn. Có lẽ ta hận ấy, lúc tưởng như hận ấy, thực ra lại vô cùng ấy..."

      xong câu đó, cúi xuống dưới, lại đau khổ chạm khẽ vào trán , rơi lệ ra những câu kinh điển được lưu truyền lại đời sau này.

      Đường Khả Hinh đột nhiên thanh khàn khàn, khóc lên.

      Trong nháy mắt Bác Dịch nhìn thấy hi vọng, ngạc nhiên vui mừng khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

      Thân thể Đường Khả Hinh giật giật, run rẩy kịch liệt, vươn tay chậm rãi nắm chặt áo Trang Hạo Nhiên, từ trong thân thể muốn lên tiếng, cho người đàn ông này biết, bất đắc dĩ cổ họng như bị thiêu đốt... Giọng yếu ớt buồn bã, chỉ có thể từ nơi này phát ra: "Trong tình , vẫn luôn điên cuồng. Tình mong được đền ơn, ngược lại chỉ xin được báo đáp. Cuộc sống đem bản thân mình dâng tặng cho chính chúng ta, chúng ta lúc nào cũng muốn được báo đáp lớn nhất. Chỉ có mang theo ác ý, mà phải thương quan sát cuộc sống con người, mới có thể oán giận cuộc sống cho người đó vui vẻ quá ngắn ngủi. Bản thân mình đối với vui vẻ hề có chút cống hiến, cũng đừng nên có nguyện vọng được vui vẻ. Những cống hiến này, chính là tình đối với cuộc sống. Nếu như cuộc sống là cội nguồn của vui vẻ,

      như vậy, tình chính là cội nguồn của vui vẻ trong cuộc sống. Cám ơn , Trang Hạo Nhiên... dùng tất cả, để cho em thấy được tình vĩ đại nhất thế gian này... Cám ơn ... Nếu như em có thể tiếp tục sống sót, cầu xin thượng đế cho phép em được dùng quãng đời còn lại dốc hết tất cả để ..."

      này khẩn cầu trong im lặng, khóc thút thít.

      Trang Hạo Nhiên cũng đau khổ nâng khuôn mặt nhắn của , nhàng cúi mặt đặt môi nụ hôn, lại rơi lệ : "Câu trả lời , rất đầy đủ!"

      Nước mắt Đường Khả Hinh lăn dài, trong lòng chợt kích động, lưu luyến thôi, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, lại chậm rãi nhắm mắt lại, cổ tay rũ sang bên.

      Trang Hạo Nhiên bỗng nhiên giật mình, nhìn về phía trong ngực mình, giống như bông hoa úa tàn rơi xuống, tim bỗng chốc vỡ tan, đau khổ kêu to: "Đường Khả Hinh —————— "

      “ Nietzsche toàn tập” có câu: "Khám phá trần gian, hiểu cuộc đời huyền ảo - lúc này cũng chính là ngày tận thế của mệt mỏi vĩ đại và tất cả những người sáng tạo. "

      này, thực ra vẫn luôn dùng tính mạng của mình để giải thích cho những câu chuyện chân tình, cho đến tận bây giờ cố đối mặt với khó khăn nguy hiểm cũng chưa từng buông tha, chưa từng oán hận, khoan dung của , là vì quý trọng cuộc sống, cuộc sống chính là tình , mà tình cũng chính là cuộc sống, chính là từ thế giới có tình mà đến, cho nên dùng tình để đền ơn người khác... Số phận đem cuốn vào tất cả vào trong vòng xoáy quyền lợi, tội ác, phản bội, hết lần này đến lần khác thoát ra được, là vì trong lòng có tồn tại tình ... chưa từng

      tuyệt vọng đối với thế giới này, dù chỉ là mét ánh mặt trời, cũng là cả thế giới. Mấy ai có thể làm được như vậy đâu?

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 725: Đính hôn

      Cơn gió trong lành lướt qua, khu rừng trúc, khẽ lay động, vân vê ánh mặt trời, từng vệt từng vệt rơi mặt đất.

      Cửa sổ sát đất khẽ mở ra.

      Cậu bé cẩn thận bước ra, liếc mắt nhìn mặt đất, xem có còn bò cạp nào hay , chắc chắn có, mới xoay người, nhìn bé mỉm cười : "Có thể! Ra ?"

      bé vẫn còn sợ hãi đến mức siết chặt bàn tay bé của mình, lẩm bẩm nhìn ra bên ngoài, mới chậm rãi ra.

      "Em tên là gì?" Cậu bé nhìn bé hỏi.

      Đôi mắt bé to tròn sáng ngời, nghĩ chút về vấn đề này, mới cúi đầu, giọng trẻ con yếu ớt vang lên: "Mẹ , thể cho người lạ biết tên của mình, nếu , bị người xấu bắt ."

      "Đúng! Chính là như vậy, nên tên mình cho người lạ biết, nếu , người xấu bắt em mất đấy!" Cậu bé cố ý vươn hai tay, giơ móng vuốt lên hù dọa.



      bé ngẩng đầu, nhìn thấy trai như vậy, cười khanh khách.

      "Thế nhưng sao em lại muốn đến đây?" Cậu bé khó hiểu hỏi.

      "Em và cha em cùng đến đây! Cha em , cho em ra ngoài dạo chơi chút!" bé nhìn trai, hiểu sao cảm thấy mến.

      "Này này! Vậy em muốn vào trong đó dạo chơi sao?" Cậu bé nhìn em , cười hỏi.

      "Em muốn tìm giày cao gót, nghe rất đẹp! Khi mang vào, có phải em lập tức biến thành công chúa hay ?" bé ngẩng đầu, nhìn trai, cười .

      "Em mà mang vào đứng dậy nổi! Bởi vì em phải là công chúa.” Câu bé xong, liền cười quay người bước .

      Em lập tức phồng má, tức giận nhìn trai lớn, nhưng cũng tiếp tục cất bước , cùng cậu bước .

      bóng dáng màu trắng, bỗng xuất bên cạnh cửa, bé mặc chiếc váy lụa ngắn màu trắng, bé ước chừng mười tuổi, nghiêng mặt nhìn theo phía sau lưng cậu bé, nhảy theo nhịp bước chân cậu bé, lại cắn môi dưới, lập tức xoay người!

      Cánh đồng hoa oải hương mênh mông bát ngát, màu tím trải dài cả vùng, lan rộng khắp nơi, xa xa là cối xay gió Hà Lan màu trắng, dưới bầu trời xanh thẳm, ngừng xoay tròn.

      Cậu bé bước nhanh qua cánh đồng hoa oải hương, thân thể màu trắng, giữa khung cảnh màu tím này di chuyển.

      bé trong tay vẫn cầm cành trúc kia, vừa về phía trước, vừa nhìn khung cảnh tĩnh lặng xung quanh, chỉ có những cơn gió nhàng lướt qua, và cả cánh đồng hoa oải hương, có chút sợ hãi : " trai lớn, ở đây có thể có người xấu, bắt em hay ?"

      " !" Cậy bé cúi người xuống, bẻ gãy cành hoa oải hương, hướng về bầu trời xanh thẳm, liều mạng vẫy.

      "Vì sao?" bé thực vui vẻ hỏi vì sao.

      "Em chưa từng nghe qua truyền thuyết về hoa oải hương sao?" Cậu bé hỏi.

      "Cái gì?" bé khó hiểu hỏi.

      "Hoa oải hương có thể làm cho linh hồn kỳ dị hoặc người xấu biến thành hoa! Nếu như nơi này có người xấu, ngay lập tức thân!" Cậu bé vừa vừa cười , lại phát phía sau có tiếng động gì, cậu sửng sốt xoay người, chỉ phát khắp cánh đồng oải hương, bé đáng kia, biết đâu rồi ... Cậu sửng sốt, có chút khẩn trương gọi: "Em ! ! Em ?"

      Xung quanh hoa oải hương khắp nơi lay động, từng cơn gió nhàng lướt qua, đáp lại tất cả chỉ là tiếng róc rách.

      "Em ?" Cậu bé có chút khẩn trương, tìm bé khắp nơi.

      ***

      "Ha ha ha..."Tại phòng khách ngôi biệt thự xa hoa.

      Dẫn đầu là người đàn ông tuổi chừng sáu mươi, mặc âu phục đen, phong thái kiêu ngạo, bộc lộ khí phách mạnh mẽ, ngồi sô pha dành cho chủ nhân màu nâu, nhìn về phía Đường Chí Long bên cạnh, mặc âu phục màu xám, dù gần bốn mươi, nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn, phong độ tao nhã, ngồi sô pha, nhận lấy tách trà búp đỉnh núi Nga Mi do người giúp việc đưa đến, nhàng mở nắp tách trà, ngửi ngửi, rồi mới uống ngụm trà đỉnh tuyết thơm ngon này... Ông cười rộ lên gọi: "Chí Long này!"

      "Vâng, chủ tịch!" Đường Chí Long mỉm cười đặt tách trà xuống, xoay người nhìn về phía chủ tịch.

      "Tôi vừa mới nhìn thấy Tiểu Hinh, hết sức thích nó, bằng cậu để nó ở lại, làm cháu dâu của Thiên Lỗi nhà chúng ta!" Tưởng lão cười rộ lên .

      Cậu thanh niên lạnh lùng, ngồi bên cạnh, lên tiếng.

      Đường Chí Long nghe, lại ôn hòa khiêm tốn cười : "Mẹ con bé vẫn muốn cho Tiểu Hinh qua đây chơi, chính là vì sợ Tưởng lão gia người thích, liền giữ nó ở lại."

      "Ha ha ha..." Tưởng lão thẳng thắn cười rộ lên, nhìn Đường Chí Long, : "Cậu những lời này, chẳng lẽ cho rằng Thiên Lỗi nhà chúng tôi xứng với Tiểu Hinh nhà cậu sao? Vẫn luôn đem con mình giấu , chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến

      có ngày hôm nay sao? Việc này cứ quyết định như vậy , hôn này do tôi quyết định!"

      Cậu thanh niên nhàn nhạt nhìn ông nội mình.

      "Chủ tịch..." Đường Chí Long lập tức cười : "Tiểu Hinh nhà chúng tôi dám trèo cao."

      "Tôi trèo được chính là trèo được. Tôi thích con bé Như Mạt kia, quá im lặng. giống như Tiểu Hinh của chúng ta, hoạt bát đáng , xuất thân từ gia đình danh tiếng, lại giáo dục tốt. Vừa rồi mặc dù trốn , nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhắn kia, cười vô cùng ngọt ngào! Tôi thực rất thích!" Tưởng lão hai tay cầm lấy tay vịn ghế dựa, cười rộ lên ; "Cứ quyết định vậy ! Nếu như cậu đồng ý đem con bảo bối gả vào nhà họ Tưởng chúng tôi, tương lai tôi con bé trở thành chúng tinh phủng nguyệt (*)!"

      (*): vô số những vì sao vây quanh mặt trăng.

      Cậu thanh niên ngồi bên, vẫn im lặng gì, dường như đối với sắp xếp này, có ý kiến.

      Bên ngoài phòng khách, bóng người màu trắng kia, dựa vào bên cửa, nghe những lời này, đôi mắt đột nhiên bộc lộ ánh nhìn tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống.

      ***

      Cánh đồng hoa oải hương kia, chính là vùng đất trù phú của nhà họ Tưởng, vì ngàn năm vẫn luôn gieo trồng loại cây này, xua đuổi ô uế, cũng chính là tấm gương soi tâm hồn của nơi này.

      bé chợt bước vào từng thế giới mộng ảo, đón gió, nhìn thấy trước mặt có nhiều những Thiên nga trắng cao như những căn nhà, có xe của công chúa Bạch Tuyết, còn có quả bí ngô, lập tức vui vẻ hệt như con bướm, bay lượn khắp chốn, cảm thấy nơi này, chơi rất vui... bé liền đứng nhìn bức tượng điêu khắc Thiên nga trắng, rồi lại tung tăng khắp nơi, cuối cùng ở nơi nào đó, lại nhìn thấy chiếc giày cao gót thủy tinh trong suốt cao chừng hai mét, sừng sững giữa cánh đồng hoa oải hương, giữa sắc tím nổi bật lên, ánh sáng rực rỡ của câu chuyện cổ tích lấp lánh mộng ảo, đôi mắt bé sáng ngời, kêu oa lên tiếng, vui vẻ chạy như bay tới, kêu to: "Giày cao gót! Giày cao gót là cao, mang vào mình có thể cao như trai lớn rồi."

      vui vẻ chạy nhanh tới, đứng trước chiếc giày cao gót kia, lập tức cúi người ôm lấy chiếc giày, cười khanh khách ngừng, lúc này mới phát , ra bên trong chiếc giày cao gót này, còn có thể chơi cầu trượt, bé lập tức chạy ra phía sau giày cao gót, quả nhiên có cầu thang lên, bé nhanh chóng cố hết sức leo lên đỉnh giày cao gót, vì được đứng ở cao, nhìn xa xa cánh đồng hoa oải hương mênh mông bát ngát, cách đó xa còn có cối xay gió Hà Lan, bé bất ngờ oa lên tiếng rồi cười vui vẻ...

      bóng người màu trắng, chợt xuất , đứng phía dưới nhìn thấy ngồi đỉnh giày cao gót, vui vẻ ngắm nhìn phong cảnh phía xa, sắc mặt u ám, nhón chân, từng bước lên cầu thang, nhìn bóng lưng nho kia, trong lòng dâng lên cơn căm ghét, nhớ tới vừa rồi Tưởng lão gian muốn Thiên Lỗi cưới con bé này, lại cắn chặt răng, vươn tay dùng sức đẩy!

      "A ——————" trận tiếng kêu la thất thanh của bé vang lên, cả người từ cầu trượt chiếc giày cao gót lăn thẳng xuống dưới, mắt cá chân va phải hòn đá bên cạnh, máu chảy ra, bé oa oa dùng tay nâng mắt cá chân lên, thân thể đau đớn ngửa đầu khóc kêu: "Cha, mẹ..."

      sau chiếc giày cao gót lập tức biến mất giữa cánh đồng hoa oải hương, chạy đến nơi cách đó xa, mới quay người lại, đem cái túi được chuẩn bị sẵn, thoáng cái mở ra, đem nhiều những con rắn giũ ra ngoài!

      "Cha, mẹ..." bé vẫn tiếp tục ngồi thảm cỏ, khóc lên.

      cơn gió thoáng qua, xung quanh chiếc giày cao gót nhàng lan tỏa mùi lưu huỳnh, những sinh vật kia giống như mũi tên lao thẳng tới bé, vèo tiếng liền biến mất! !

      Cậu bé nghe thấy tiếng khóc, lập tức ném cái túi mà mình nhặt từ dưới đất lên, mặc kệ chất lưu huỳnh rơi đầy đất, nhanh chóng chạy tới phía bên này chiếc giày cao gót, kêu to: "Em , em !"

      bé nghe thấy giọng trai lớn, lập tức run run rơi lệ nhìn về phía trước.

      Cậu bé sốt ruột chạy qua bên này, nhìn thấy em bị thương ngã bên cạnh giày cao gót, ngửa đầu rơi lệ khóc lớn, tay cầm mắt cá chân bị thương, máu vẫn cứ thế tuôn ra, cậu gọi tiếng, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt bé, lấy ra khăn tay trắng của mình, quấn lấy mắt cá chân cho bé, : "Sao lại bị thương?"

      "Em từ đỉnh chiếc giày cao gót ngã xuống..." bé vừa nức nở vừa nhìn cậu bé, mím môi khóc : "Đau quá, đau quá, em muốn cha em..."

      Cậu bé băng bó vết thương bằng khăn tay trắng xong, chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, liền lập tức đứng lên, hướng bé vươn tay : "Đến đây! cõng em về nhà!"

      bé có chút xấu hổ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn trai lớn, nước mắt lại lăn xuống.

      "Đến đây!" Cậu bé nhìn bé, cười rộ lên .

      ngước khuôn mặt nhắn, đôi mắt to tròn lấp lánh, dòng nước mắt lại lăn xuống, nhưng vẫn nhàng vươn tay, đặt vào lòng bàn tay cậu bé.

      Từng cơn gió lướt qua, sắc hoa oải hương tím ngắt cả vùng, lan rộng ra, mộng ảo như bức tranh.

      Hai bóng người, giao chồng lên nhau thành bóng, về phía trước.

      Cậu bé cố hết sức cõng về phía trước, cười khanh khách, tay giơ lên chong chóng gió màu tím, mặt còn đính những bông hoa oải hương tự mình làm, vui vẻ xoay tròn dưới bầu trời xanh thẳm...

      "Em có phải là con của chú Đường hay ?"

      "Em có phải là con của chú Đường hay ?"

      "Em sao lại bắt chước theo như vậy?"

      "Em sao lại bắt chước theo như vậy?"

      "Này!"

      "Này!" bé vui vẻ giơ chong chóng gió, cười ngọt ngào nhìn nó, ra dưới bầu trời xanh thẳm, vui vẻ xoay tròn...

      ***

      Ly tách trong thư phòng, bỗng rầm tiếng rồi vỡ vụn! !

      Vẻ mặt Tưởng lão gia u ám, xoay người, nhìn Đường Chí Long phía sau!

      Đường Chí Long đứng đó, vẻ mặt khẩn trương nhìn ông, : "Chết sao ?"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 726: Chờ trở lại

      Tưởng Triệu Tường đứng trước giá sách cổ nào đó, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt cứng lại chăm chú nhìn về phía trước, khí thế hừng hực : " chết!"

      "Sao có thể đột nhiên chết chứ? Vốn dĩ miếng đất lần này khách sạn Á Châu chúng ta thu mua, Lưu quản lý có cống hiến nhiều nhất, nếu có ông ấy, văn kiện của chúng ta được phê duyệt, sao có thể chết được?" Đường Chí Long khó hiểu nhìn Tưởng Triệu Tường, trong lòng hiểu sao đột nhiên rét lạnh hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

      " đòi hỏi quá nhiều!" Tưởng Triệu Tường đứng bên, lạnh lùng .

      Đường Chí Long chợt ngẩng đầu, nhìn Tưởng Triệu Tường, chuyện này nén trong cổ họng, dám ra.

      Tưởng Triệu Tường chậm rãi xoay người, nhìn Đường Chí Long - người đàn ông này biết nhìn xa trông rộng lại trầm tĩnh, khuôn mặt từ u ám, lại dần dần ra ý cười, : "Tôi thực rất thích Tiểu Hinh, cậu càng muốn giấu , lại càng thể giấu được đâu."

      Đường Chí Long nghe thấy lời này, cuối cùng nhịn được nở nụ cười khổ : "Chủ tịch, ngài đừng đùa giỡn với tôi nữa."

      "Tôi có vui đùa với cậu..." Tưởng Triệu Tường nhìn Đường Chí Long, nhàn nhạt căn dặn: "Tôi biết, gần đây cậu và Tĩnh Vũ rất thân thiết, thế nhưng cậu phải hiểu rằng, cậu nắm trong tay cổ phần của Hoàn Cầu, nếu như cậu chỉ cần có chút thiên vị,

      dẫn tới suy nghĩ tiêu cực của những người bên ngoài, từ lâu có những người ngừng chê bai khiển trách , Hoàn Cầu sắp sửa phá sản, mỗi người ngả, thị trường chứng khoán gần đây lên xuống thất thường. là quân tử, là hạ thần. Nhưng Đường Chí Long cậu, có thể coi là nửa quân tử của Hoàn Cầu chúng ta."

      Đường Chí Long im lặng lên tiếng.

      "Vĩ Quốc tính tình lạnh lùng cố chấp, hợp để làm việc chung, tôi biết. Thế nhưng nó xử lý mọi chuyện, cho tới bây giờ cũng chưa từng bạc đãi cậu dù chỉ là nửa phần." Tưởng Triệu Tường lại chậm rãi nhìn về phía Đường Chí Long.

      Đường Chí Long mỉm cười : "Chủ tịch, ngài nên biết, tôi vẫn luôn công tư ràng. Công là công, còn tư là tư. Tổng giám đốc Tưởng mặc dù tính tình lạnh lùng, nhưng đối đãi với mọi chuyền đều công bằng, tôi cống hiến hết năng lực của mình cho ngài ấy, cũng chính là vinh hạnh của tôi. Còn tôi và Tổng giám đốc Trang, thực chỉ là tri kỷ bàn rượu mà thôi... có ý gì khác."

      "Tôi cũng biết, bên ngoài phỏng đoán những chuyện giữa cậu và Tĩnh Vũ, là tin đồn vô căn cứ, nhưng tại cậu đảm nhiệm chức vụ cao như vậy, làm chút hi sinh, cũng được sao..." Tưởng Triệu Tường có chút ngụ ý nhìn Đường Chí Long.

      "... ..." Đường Chí Long cũng ngẩng đầu nhìn ông.

      Tưởng Triệu Tường từng bước tiến đến gần Đường Chí Long, vì ngoài cửa sổ bóng lá trúc chiếu xuống, làm cho gương mặt ông có phần u ám, đôi mắt thâm thúy, vươn tay cầm chặt vai Đường Chí Long : "Chí Long, tay tôi phát triển cậu ngày hôm nay, đối với cậu là tin tưởng trăm phần trăm, thỉnh thoảng có số chuyện, thể xét đoán bằng cảm tính."

      "Vâng, chủ tịch." Đường Chí Long buộc lòng phải như vậy.

      Tưởng Triệu Tường nhìn ông, khuôn mặt u ám lạnh lùng, lại dịu vài phần, mỉm cười : "Chuyện của Tiểu Hinh, cậu nghĩ thế nào?"

      "Chủ tịch!" Đường Chí Long lại gọi ông.

      "Nhà họ Tần biết được quá nhiều bí mật của nhà họ Tưởng chúng ta, cử vào nhà họ Tưởng, tôi đương nhiên biết bọn họ có mưu đồ gì, nhưng Thiên Lỗi nhà chúng ta là người tài năng, sao có thể để cho nó dính dáng với người ràng như vậy được? Tôi cũng chú ý chuyện môn đăng hộ đối, tôi chỉ muốn Tiểu Hinh!" Tưởng Triệu Tường lại chắc chắn : "Tôi muốn Tiểu Hinh làm cháu dâu nhà họ Tưởng chúng tôi!"

      "Chủ tịch..." Đường Chí Long vừa muốn ...

      trận tiếng gõ cửa lại dồn dập vang lên.

      "Lão gia! ! Lão gia! !"

      Đường Chí Long nghe được giọng này, chính là giọng người giúp việc nhà mình, ông lập tức ra ngoài, nhanh chóng mở cửa, hỏi: "Làm sao vậy?"

      " thấy tiểu thư đâu cả!" Người giúp việc khóc lên : "Vừa rồi chúng ta còn thấy ấy rất vui vẻ, thế nhưng vừa quay người lại, chỗ rừng trúc lại thấy đâu nữa! !"

      Cậu thanh niên nhàn nhạt đứng bên, lên tiếng.

      Tưởng Triệu Tường nhanh chóng ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn cháu trai cái, mới nhanh chóng dặn dò quản gia : "Nhanh tìm! bé ấy chính là cháu dâu tương lai nhà họ Tưởng chúng ta!"

      "Chủ tịch... Ông... Chuyện này..." Đường Chí Long thoáng cái lúng túng nhìn Thiên Lỗi.

      Cậu thanh niên gì, ra ngoài.

      "Cha! !" giọng ngọt ngào lanh lảnh truyền đến.

      Đường Chí Long khẩn trương tìm con , nghe được giọng này, đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu, cũng nhìn thấy con thân mình khập khiểng từng bước cười tới, ông lập tức thở phào nhõm, bước nhanh qua, ngồi xổm trước mặt con , ôm lấy con bảo bối vào lòng, : "Bảo bối, con vừa đâu vậy? Hù chết cha rồi!"

      "Con ở bên ngoài chơi đùa!" Tiểu Hinh ôm cổ cha, khôn ngoan hiểu chuyện cười : "Cha đừng lo lắng, con sao."

      "Con bé là hiểu chuyện!" Tưởng Triệu Tường nở nụ cười bước tới, lập tức đem Đường Khả Hinh, ôm vào trong lòng, nét mặt thương : "Bảo bối! ! tại ông cho con làm chủ việc, chỉ có điều muốn có được đồng ý của con!"

      Đường Khả Hinh vươn hai tay, ôm ông cụ nghiêm khắc này, mỉm cười hỏi: "Ông ơi! Chuyện gì vậy?"

      "Ông nội muốn tương lai Tiểu Hinh gả cho trai lớn! Con có đồng ý ?" Tưởng Triệu Tường mỉm cười nhìn Tiểu Hinh, vô cùng thương .

      " trai lớn..." Đôi mắt Tiểu Hinh sáng ngời, nhớ tới vừa rồi trai lớn cõng mình về nhà, đem mình đặt xích đu trước vườn hoa bách hợp kia, mới cười cười rời khỏi, bé lập tức vui vẻ, đỏ mặt : "Con đồng ý!"

      Đường Chí Long đột nhiên sửng sốt nhìn con .

      "Ha ha ha..." Tưởng Triệu Tường nghe lời này, đắc ý cười to lên, ôm thân thể bé bỏng này, nhìn Đường Chí Long, : "Nhìn xem! ! Tiểu Hinh cũng đồng ý! Xem ra con bé rất thích trai lớn!"

      "Đúng đúng đúng! Con thích!" Tiểu Hinh vui vẻ ngọt ngào tươi cười, để lộ hàm răng trắng sáng, nghiêng đầu đáng , : "Con muốn nhanh chóng gả cho trai lớn! Con muốn nhanh chóng gả cho trai lớn!"

      "Ha ha ha... Được!" Tưởng Triệu Tường càng nhìn Tiểu Hinh lại càng thích, cười : "Nếu như Tiểu Hinh đồng ý hôn này, vậy tôi liền quyết định, cho nhà họ Đường các cậu thêm 5% cổ phần, đem nửa vùng đất trù phú này giao cho Tiểu Hinh."

      "... ..." Đường Chí Long nghe lời này, lập tức bất đắc dĩ cười.

      "Con cần cái này! Con muốn miếng vải lụa đội đầu màu trắng!" Tiểu Hinh trong lòng ông nội, ngừng cọ xát, giãy dụa muốn thoát ra!

      "Người đâu! Lấy miếng vải lụa đội đầu màu trắng cho Tiểu Hinh!" Tưởng Triệu Tường lập tức căn dặn người giúp việc, cười .

      "Vâng!" Người giúp việc xoay người, bao lâu sau, liền lấy dải lụa đội đầu màu trắng, tới...

      Đôi mắt Tiểu Hinh sáng lên, nhìn dải lụa đội đầu màu trắng kia, kêu oa lên tiếng, lập tức cầm lấy, lại giống như con bướm, cũng để ý đến bước chân, cứ thế chạy như bay ra ngoài.

      "Tiểu Hinh!" Đường Chí Long thoáng cái khẩn trương muốn đuổi theo.

      "Để cho người giúp việc theo! ! Con bé ở trong nhà họ Tưởng chúng tôi có chuyện gì đâu!" Tưởng Triệu Tường cười rộ lên .

      Đường Chí Long cũng đành bất đắc dĩ cười.

      Tiểu Hinh vẫy vẫy dải lụa trắng trong tay, vui vẻ chạy ra ngoài, muốn tìm trai lớn, ngờ lại đâm sầm vào người nào đó, bé kêu lên ôi trời tiếng, ngã mặt đất, ngẩng đầu.

      cậu thanh niên lạnh lùng nhìn , nét mặt vô cùng chán ghét.

      Tiểu Hinh có chút sợ hãi ngồi dưới đất, đôi mắt mở to, nhìn trai này, lại khẩn trương cắn môi dưới.

      Cậu thanh niên gì, chỉ lạnh lùng bước qua bên cạnh , mất.

      "Tiểu thư!" Người giúp việc nhanh chóng nâng bé dậy, phủi lá trúc người , khẩn trương : "Tiểu thư, đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, chúng tôi chịu nổi rồi, theo cũng mệt lắm rồi."

      Tiểu Hinh gì, lại nhanh chóng vui vẻ chạy như bay về phía trước, dọc theo hướng lúc nãy, chạy đến trước cửa sổ sát đất, quả nhiên thấy trai lớn ngồi bên trong đánh đàn dương cầm, ánh mắt sáng ngời, lập tức vui vẻ đẩy cửa ra, chạy như bay vào, nhìn về phía trai lớn, có chút ngượng ngùng cười : "Ông nội gả em cho rồi..."

      "Hả?" Cậu bé nhìn em trước mặt, đột nhiên cười.

      cơn gió tươi mát nhàng lướt qua, vài lá trúc rụng xuống.

      Nhóm người giúp việc tay cầm lẵng hoa, bên trong là những cánh hoa hồng màu đỏ, hồng phấn, trắng, sôi nổi tung lên giữa trung.

      Hai bóng dáng nho về phía trước.

      Cậu bé mặc áo sơ mi trắng, quần thường trắng, khuôn mặt đẹp trai tươi cười.

      Tiểu Hinh tóc dài ngang vai, đầu đội vòng hoa mà trai lớn làm cho mình.

      “Nếu kết hôn, cho dù là bệnh tật, hay đau khổ, đều phải gắn bó bên nhau đấy?" Cậu bé vừa nắm tay Tiểu Hinh, vừa nhìn cười .

      "Em đồng ý!" Tiểu Hinh lại lanh lảnh trong sáng ngọt ngào, đội dải lụa mỏng trắng, nhìn về phía cậu bé cười .

      "Hạnh phúc và ngọt ngào cũng phải bên nhau.” Cậu bé lại dỗ dành bé, cười .

      "Em đồng ý!" Tiểu Hinh lại ngọt ngào .

      "Nếu như có ngày, tạm thời phải đâu đó sao?"

      "Vậy em ở chỗ này chờ trở về!" Tiểu Hinh nhanh nhẹn .

      Cậu bé nhìn Tiểu Hinh, cười.

      Hai người tới cuối rừng trúc, mỉm cười cùng nhìn đối phương.

      Hoa hồng lại bay xuống.

      Cậu bé mỉm cười nhìn Tiểu Hinh đầu đội dải lụa mỏng trắng, dáng vẻ ngọt ngào đáng , đôi mắt to tròn chớp chớp, cậu đột nhiên vươn tay nhàng cầm dải lụa, vén lên cho ...

      Tiểu Hinh ngượng ngùng nhìn cậu bé, cười.

      Hai bóng dáng nho , giao chồng lên nhau, trai lớn đem chiếc nhẫn cỏ nho , cầm lấy bàn tay bé của Tiểu Hinh, nhàng đeo vào ngón áp út của bé, Tiểu Hinh cũng đem chiếc nhẫn cỏ , đeo vào cho trai lớn...

      Hai người nhìn nhau, cười vui vẻ.

      "Em tên là gì?" Cuối cùng cậu bé mới hỏi.

      "Em là Tiểu Hinh..." Tiểu Hinh vui vẻ ra tên mình, ngọt ngào : " trai lớn, tên là gì?"

      Cậu bé vừa muốn ...

      "Thiếu gia! !" Người giúp việc gấp rút tới, nhìn cậu bé sốt ruột : "Phu nhân xảy ra chuyện, hình như thấy em đâu, lão gia gọi cậu!"

      Cậu bé vừa nghe, lập tức sốt ruột nhìn Tiểu Hinh : "Ở chỗ này chờ trở về!"

      Cậu bé xong, nhanh chóng trời khỏi, chạy nhanh về phía trước.

      Tiểu Hinh mình, tay ôm bó hoa hồng, đứng dưới rừng trúc, quay đầu nhìn trai lớn chạy như bay, bé ngây ngốc vẫn đứng tại chỗ chờ, từ sáng đến lúc mặt trời lặn... Mặc kệ cha gọi thế nào, đều muốn rời khỏi...

      ***

      Đường Khả Hinh chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía những hoa văn trang trí màu hồng phấn kia, nhớ tới giấc mơ vừa rồi, đột nhiên ngọt ngào cười.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 727: Hoa hồng xinh đẹp

      Ba tháng sau, kiện vòng thứ hai cuộc thi đấu rượu đỏ lớn của tập đoàn Hoàn Cầu, chính thức khởi động! !

      Phía ban tổ chức cuộc thi đấu lớn, vì muốn tạo ra nét nổi bật, đặc biệt tổ chức buổi họp báo với phóng viên, được cử hành con tàu khổng lồ của tập đoàn Hoàn Á, chỉ thấy sóng biển cuộn trào, giữa biển trời xanh thẳm, vô số ánh đèn flash boong tàu, ngừng nhấp nháy, mười chuyên gia hầu rượu xuất sắc đến từ khắp nơi thế giới, cùng đứng trước phóng viên, vui vẻ để các phóng viên chụp hình và phỏng vấn...

      Đường Khả Hinh lại càng nổi bật với chiếc áo len ngắn ôm lấy chiếc váy dài trắng mềm mại bên trong, mái tóc dài ngang vai, xinh đẹp tao nhã đứng trước phóng viên, với tư cách là nữ chuyên gia hầu rượu phương Đông xinh đẹp nhất, bộc lộ nụ cười ngọt ngào, dùng tiếng đơn giản, tiếp nhận phỏng vấn từ phóng viên phương Tây, thỉnh thoảng thêm vài câu hài hước bằng tiếng Trung, làm cho bầu khí thêm phần rộn rã, phóng viên hỏi có lòng tin giành được quán quân cuộc thi đấu rượu đỏ lớn hay , dùng giọng điệu hết sức nhàng trả lời: "Tôi cảm thấy, kết quả thi đấu phải là chuyện quan trọng nhất, mà phải hiểu được cách xác đáng tinh thần của cuộc thi, có lẽ mới là điều tốt đẹp nhất ."

      Phóng viên sôi nổi mỉm cười gật đầu, cầm máy ảnh, nhộn nhịp quay chụp lại vẻ xinh đẹp đáng của Đường Khả Hinh, từ tiệc thử rượu trước, những tạp chí quốc tế viết về ngày càng nhiều, thậm chí còn có tạp chí thời trang quốc tế, muốn mời chuyên gia hầu rượu xinh đẹp nhất Trung Quốc này, làm ảnh bìa tạp chí, mặc dù là người khiêm tốn, nhưng với thân phận là người phát ngôn của Hoàn Cầu, nên vẫn nhận lời làm ảnh bìa tạp chí.

      Tạp chí này vừa phát hành, những vị công tử con nhà quyền quý thế giới, đều nhao nhao ngắm nhìn xinh đẹp phương Đông này, người đẹp

      phương Đông thời đại mới hội tụ cả trí tuệ và khuôn mặt xinh đẹp, còn là món đồ sứ xanh tao nhã, mà là nữ thần tay cầm bó đuốc của thời đại.

      Đường Khả Hinh đứng trong đám người, nghe thấy những lời ca ngợi này, nhưng chỉ mỉm cười, đối với những tiếng vỗ tay này, cũng có nhiều cảm xúc cho lắm.



      Có phóng viên còn hướng về phía Đường Khả Hinh vừa bấm máy liên tục, vừa nhanh chóng hỏi: "Nghe sau tiệc thử rượu, cơ thể xảy ra chuyện, thậm chí mất trí nhớ tạm thời, việc này có ảnh hưởng đến kết quả trong cuộc thi đấu lớn hay ?"

      Đường Khả Hinh nhìn ta, đôi mắt khẽ đảo, khả năng nghe có phần bị giảm bớt, nhưng vẫn hết sứu ưu nhã mỉm cười : "Trí nhớ thể đánh đồng với trí tuệ, mỗi ngày chúng ta đều tự mình nảy sinh ra những ký ức mới, mà những ký ức mất ấy, chẳng qua chỉ giống như phủ lớp bụi mà thôi, tôi cảm thấy càng trân trọng thứ gì đó, chúng ta càng phải đóng kỹ cái hộp đựng nó. Có lẽ, vào giờ phút này, thượng đế cho tôi cơ hội, để tôi được toàn tâm toàn ý theo đuổi ước mơ của mình?"

      "Vậy là, thực quên mất số chuyện trong quá khứ sao?" Phóng viên khó hiểu hỏi.

      Đường Khả Hinh nhàng bâng quơ cười rộ lên : "Những chuyện liên quan đến hiểu biết về chuyên ngành, tôi đều quên... biết từng có câu chuyện tình nào đó làm rung động tim tôi hay thôi?"

      Phóng viên cười rộ lên : " xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi ."

      "Hi vọng là như vậy..." Đường Khả Hinh mỉm cười nhận lấy ly rượu phục vụ đưa tới, giơ cao ly cherry trong tay, hướng về phía phóng viên làm động tác cụng ly, đón gió biển mạnh mẽ, cất bước tới trước mặt Vitas, vươn tay vòng vào khuỷu tay ông, cười : "Thầy, cụng ly!"

      Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, : "Cuộc đấu lớn còn chưa tiến hành, sao lại tiết lộ tình trạng sức khỏe cho phóng viên biết chứ?"

      Đường Khả Hinh đón gió biển, tùy ý mái tóc dài bay trong gió, tay lại nâng ly rượu, bình tĩnh cười : "Có số việc muốn che giấu người khác cũng được, nếu như tôi cứ che giấu, ngược lại bọn họ viết báo cách trắng trợn hơn. Huống hồ mất trí nhớ chỉ là tạm thời, cũng phải chuyện gì mất mặt, cần phải nghiêm trọng như thế."

      "Ngày cả thầy mình cũng quên, còn nghiêm trọng sao?" Vitas bất đắc dĩ nhìn học trò.

      "Có sao? Vẫn còn nhớ ràng rành mạch mà!" Đường Khả Hinh lại ôm chặt tay thầy, cười rộ lên.

      " chuẩn bị lâu như vậy, tôi biết có vài phần nắm chắc, thế nhưng mười chuyên gia hầu rượu này, mỗi người đều có khứu giác kinh người, vẫn nên dè dặt cẩn thận, gia tăng huấn luyện nếm thử rượu." Vitas cũng biết học trò gần đây rất nỗ lực, hiểu nỗ lực hết mình, cũng hi vọng với tài năng của trong cuộc thi lớn này đạt được thành tích tốt.

      "Thầy..." Đường Khả Hinh nghe lời này, bỗng ôn nhu ngẩng đầu, nhìn thầy, lòng : "Ký ức của tôi tất cả đều chỉ là từng đoạn , thế nhưng tôi có từng quên

      đoạn ký ức quý giá nào với người hay ? Tôi gần đây luôn nhớ tới kẹo que, người có từng mời tôi ăn kẹo que sao?"

      "Đoán chừng là có..." Laurence lúc này, cũng cầm trong tay ly rượu đế cao, mỉm cười tới, nhìn Đường Khả Hinh, : "Thầy của bình thường ghét nhất các loại kẹo que."

      " vậy sao?" Đường Khả Hinh lập tức lại ôm chặt cánh tay thầy mình, lòng mỉm cười hỏi.

      "... ..." Vitas chỉ nhìn học trò, im lặng lát, mới : "Chuyên tâm thi đấu , tôi tin cha nhất định rất chờ mong cuộc thi đấu lớn này..."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lại đón gió biển, nặng nề gật đầu.

      Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng bận rộn ra ra vào vào ở tầng hai, vì sau đó diễn ra tiệc rượu, lo sắp xếp tổ chức đến mức đầu đầy mồ hôi, thời tiết mùa này thực quá nóng, Trần Mạn Hồng vừa thu xếp, vừa nghiền ngẫm phòng ăn tàu chở khách này lúc nào bắt đầu, Nhã Tuệ nhanh chóng lên boong tàu, nhìn về phía người chịu trách nhiệm chính phía ban tổ chức cuộc thi : "Tiệc rượu buổi trưa chuẩn bị xong. Sau khi cuộc phỏng vấn của giới phóng viên kết thúc, là có thể vào phòng tiệc được rồi."

      Quản lý bộ rượu vừa nghe , liền tức khắc đứng lên, nhìn mọi người, mỉm cười : "Các vị khách quý, các vị phóng viên, và quý bạn bè đồng nghiệp, buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc, mời mọi người di chuyển xuống thuyền, tiệc rượu buổi trưa bắt đầu ."

      Mọi người nghe, lập tức cười cười gật đầu, nhộn nhịp xuống lầu.

      Đường Khả Hinh nhìn thầy, Laurence và phía ban tổ chức cuộc thi, mọi người đều sôi nổi xuống lầu, cũng cười muốn xoay người xuống lầu, bỗng nhiên hiểu sao đứng rào chắn boong tàu, nhìn về phía biển cả rộng lớn, đầu óc thoáng qua hình ảnh, dường như hình ảnh này là chuyện xảy ra thuyền, thậm chí còn thấy được đôi mắt sắc bén của người đàn ông, từ trong đầu mình chợt lóe lên, nhanh chóng chớp mắt.

      "Khả Hinh?" Nhã Tuệ nhìn thấy Đường Khả Hinh thân mình, đứng boong tàu, chăm chú nhìn sóng biển xa xa, liền kỳ quái qua, nhìn Khả Hinh hỏi: " làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, hai mắt lấp lánh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ, hỏi: "Tôi cũng từng ở thuyền, xảy ra chuyện gì đó? Vừa rồi tôi ở nơi này trả lời phỏng vấn phóng viên, đột nhiên có cảm giác rất mãnh liệt..."

      Nhã Tuệ ngừng lại nhìn cái.

      " có sao?" Đường Khả Hinh vươn tay, chống huyệt thái dương trán, hơi nhíu mày, dù sao vẫn cảm giác mình có thể nhớ được nhiều chuyện hơn.

      Nhã Tuệ sâu nhìn Đường Khả Hinh vừa tỉnh lại sau khi trúng nọc ong, ký ức tạm thời biến mất, số người số chuyện đều quên, thậm chí lần suýt bị moi tim, cùng những ký ức vô cùng đau thương khác, toàn bộ đều nhớ , Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên – hai người đàn ông từ trong cuộc sống của mà rút lui, tựa như cho đến bây giờ cũng chưa từng bị thương vậy, lạc quan nhiệt tình mà sống, hệt như cuộc sống lúc mười chín tuổi, tràn đầy sức sống nhiệt huyết cùng bốc đồng, xuất phát từ tận đáy lòng, sâu xa cười : "Khả Hinh, tôi rất thích bây

      giờ... Mặc dù tôi biết rằng có đoạn ký ức ngắn ngủi, đối với vô cùng đáng quý..."

      Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn , bật cười : "Ví dụ như cái gì?"

      Nhã Tuệ nhớ tới giao ước với Trang Hạo Nhiên trước khi rời , liền nhàn nhạt lắc lắc đầu, cười : " có, nếu nhớ ra, đều cho biết rồi."

      " nên gạt tôi đấy! Tôi... Thực với tổng giám đốc Tưởng từng có..." Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt nhớ tới người đàn ông này, có chút hiểu cười.

      "Sao vậy? Lại thích ấy lần nữa sao?" Nhã Tuệ cố ý cười .

      "Thôi!" Đường Khả Hinh mỉm cười xoay người, đón gió biển mãnh liệt cuộn trào, nhàng uống ngụm rượu cherry, nhớ tới sau đó còn phải đến bộ rượu để tham dự cuộc họp kinh doanh rượu, thoáng cái xoay người, nhìn về phía Nhã Tuệ, : "Đúng rồi, lão đầu bếp của bộ phận tiệc rượu, làm bánh ngọt táo tàu ăn rất ngon. Giúp tôi chuẩn bị mười hai phần."

      " muốn mười hai phần để làm gì?" Nhã Tuệ khó hiểu nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, hai mắt lưu chuyển, khuôn mặt hướng về phía biển cả mênh mông rộng lớn, mỉm cười nâng ly, vươn ra ngoài thuyền, từng giọt từng giọt dịch rượu vào biển rộng, khuôn mặt ngưng đọng lại, : "Tôi muốn phục vụ bọn họ tốt!"

      ***

      Tiệc rượu qua !

      Cửa chính bộ rượu, phịch tiếng mở ra!

      Bầu khí trong bộ phận rượu náo nhiệt, lập tức vì người vừa xuất , mọi người đều ngừng ho khan, cúi đầu nhìn văn kiện.

      Đường Khả Hinh vẫn mặc chiếc váy dài lúc tham gia phỏng vẫn, dẫn theo ba trợ lý, mái tóc dài được búi lên cao, nhiệt tình xinh đẹp tươi cười, vóc người duyên dáng tới, nhìn mọi người : "Xin lỗi, tôi tới trễ."

      Các vị nguyên lão trong bộ rượu đều lên tiếng, dường như ai để ý đến việc đến hay .

      Đường Khả Hinh tới trước phòng họp, chỉ trong vòng ba tháng được thăng cấp lên chức Phó phòng kiêm giám sát viên chọn lọc rượu bán ra, bằng tác phong sắc bén nhanh nhẹn, sa thải vài lão thần vênh váo tự đắc, khiêu khích gây nên trận phong ba bão táp, mọi người đều vui, nhìn thấy dáng vẻ tức giận tình nguyện của họ, lập tức cười rộ lên nhìn về phía mọi người : "Sao vậy? Hôm may tôi ăn mặc xinh đẹp như vậy đến chủ trì cuộc họp, mọi người cũng thèm liếc mắt nhìn tôi cái sao! ?"

      Mọi người nghe vậy, nhịn được nghiêng mặt nhìn cái.

      Đường Khả Hinh cố ý hơi nghiêng mặt, bộc lộ tư thế tao nhã, nở nụ cười nhìn mọi người.

      "Khụ khụ khụ..." Tất cả mọi người đều lên tiếng.

      Đường Khả Hinh trợn tròn đôi mắt to xinh đẹp, mềm giọng hỏi: "Khó nhìn lắm sao?"

      "Rất đẹp..." Quản lý bộ rượu lười biếng trả lời.

      " chuyện nghe rất xuôi tai!" Đường Khả Hinh khẽ vỗ tay, quay sang trợ lý phía sau, : "Đem bánh ngọt đưa vào đây."

      Vừa xong, nhân viên phục vụ lập tức đem phần bánh ngọt táo tàu, kèm theo ly trà sữa nóng, cẩn thận đem vào phòng họp, đưa đến trước mặt mọi người.

      Mọi người đều tò mò nhìn những phần bánh ngọt này, khó hiểu nghĩ hôm nay còn muốn làm trò đùa giỡn gì?

      Đường Khả Hinh mỉm cười vươn hai tay, chống mặt bàn, nhìn mọi người : "Phần bánh ngọt táo tàu này là do lão đầu bếp của bộ phận tiệc rượu chúng tôi làm, là món điểm tâm của tiệc rượu hôm nay, bên trong có mật ong, táo tàu, cẩu kỷ, thậm chí còn có thêm chút chất kết dính, hương vị độc đáo, bổ thân dưỡng khí, còn ly trà sữa nóng này, dùng loại trà ô long loại tốt nhất kết hợp với sữa, còn có bột vỏ trứng gà khuấy lên mà thành, để cho dược tính của trà làm mất bổ khí của bánh ngọt táo tàu, nên tôi cố ý cho thêm vào hồng trà giúp bổ máu!"

      Mọi người lại khó hiểu nhìn ly trà, suy nghĩ rốt cuộc đùa cái gì nữa đây.

      "Tôi làm việc, luôn có tiêu chuẩn, đó chính là hợp tác chặt chẽ. Tôi sa thải hai vị lão thần, phải vì tôi tôn trọng họ, mà là bánh ngọt phối hợp với trà sữa, thực phù hợp!" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn mọi người : "Hợp đồng bán ra của bộ phận sàng lọc rượu chúng ta lần trước, tôi tra xét kỹ lưỡng về bọn họ, phát ra mười hợp đồng bán ra khu vực phía Tây, có sáu cái là người của bọn họ! Tình huống như vậy, đối các vị mà cũng rất bất lợi! Đôi khi tôi cảm thấy rất oan uổng, vì sao tôi tính toán lo liệu cho mọi người như vậy, mọi người lại cảm thấy tôi tốt?"

      "Mọi thứ đều có thể thương lượng được! Huống chi bọn họ nỗ lực đóng góp vì Hoàn Cầu nhiều như vậy!" Có người đập bàn .

      "Chính là vì nỗ lực nhiều, cho nên tôi mới dè dặt lâu như vậy! Nếu như hôm nay tôi sa thải hai người đó, ngày mai có thể còn nhiều người hơn, muốn vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, đến lúc đó thiệt hại, chính là lợi ích và lập trường của các vị!" Đường Khả Hinh lại càng cương quyết : "Mỗi người các vị, chịu trách nhiệm về khu vực, ra, chẳng khác nào núi cao mà vua lại ở xa! Nếu các vị cách xa tôi như vậy, cách cư xử cho dù xấu chút mà , tôi vẫn chỉ có thể quản lý chung sáu khu vực mà thôi!"

      Mọi người đều lên tiếng.

      Đôi mắt Đường Khả Hinh khẽ đảo, nhìn mọi người, mỉm cười : "Các vị, hay là tha cho tôi mạng . Để cho tôi dễ làm việc! Bộ phận rượu thể tách rời khỏi các vị. tuân theo nguyên tắc cần phải tuân theo, vậy còn muốn tôi làm giám sát viên làm gì nữa?"

      Mọi người vẫn im lặng, sắc mặt có phần dịu .

      "Được rồi, những chuyện vui nữa, mời mọi người dùng thử bánh ngọt táo tàu do bộ phận tiệc rượu làm, thực rất ngon ." Đường Khả Hinh lúc này mới mỉm cười ngồi ghế chủ tọa, nâng ly trà sữa, nghiêng người uống ngụm trà thơm mát, đôi mắt thoáng qua tia tự tin và đắc ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :