1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 718: Tiểu Nhu

      chiếc Landrover màu đen thắng gấp trước đại sảnh khách sạn!

      Tô Thụy Kỳ nhanh chóng vọt ra khỏi xe, phịch tiếng cửa đóng lại, tay cầm hộp thuốc màu đen, chạy nhanh về phía phòng tiệc lầu hai, bước qua cửa đại sảnh náo nhiệt, lại theo phương hướng mà Tiểu Vi và Tiểu Hà trước, nhanh chóng tiến vào phía sau phòng nhân viên nghỉ ngơi, mạnh mẽ đẩy cửa chính phòng nhân viên ra, nhìn thấy có vài nhân viên ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, khó hiểu nhìn về phía mình... nặng nề thở dốc, mồ hôi đầm đìa quay đầu, nhìn thấy bên trái có căn phòng cửa màu đỏ, lập tức nóng mắt lao về phía trước, phịch tiếng mở cửa xông vào! !

      Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, mặc chiếc váy dài trắng xinh đẹp, nằm ghế dựa, thoi thóp yếu ớt nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, ánh mắt mờ mịt thảm thiết, nhưng vẫn điềm đạm đáng như vậy.

      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà ngồi bên cạnh , nhanh chóng ngẩng đầu.

      Tim Tô Thụy Kỳ chùng xuống, đôi mắt bộc lộ đau đớn, gấp gáp thở hổn hển, chạy như bay đến ngồi xuống trước mặt , lập tức cầm cổ tay , vừa nghe mạch cho , vừa nghẹn ngào nhìn khiển trách: "Rốt cuộc em làm gì vậy? Em có biết em bây giờ nguy hiểm đến mức nào ? Em kiên trì ở lại là vì cái gì? Em mau !"

      Đường Khả Hinh quay mặt lại ghế dựa, buồn bã bất đắc dĩ, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tô Thụy Kỳ, hơi thở mỏng manh như tơ, lại dịu dàng như vậy khiến cho tim người ta khỏi đau xót, : " nên tức giận..."

      " có thể tức giận sao?" Tô Thụy Kỳ lại tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, kêu to: "Em biết là bác sĩ! Mỗi ngày trong bệnh viện nhìn thấy biết bao người muốn sống, lại được sống! Em biết tính mạng quý giá biết bao nhiêu ? Em lại có thể đem chính bản thân mình ra khổ sở chống chọi, lại còn tự mình cho như vậy là đúng sao?"



      Đường Khả Hinh trong lòng đau xót, hai mắt bỗng nhiên đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt lăn dài!

      Tô Thụy Kỳ vừa sốt ruột nghe mạch, vừa ngẩng đầu phẫn nộ nhìn Tiểu Vi cùng Tiểu Hà, lần đầu tiên tức giận đến mức trách mắng: " vô dụng! Các làm cho ấy trúng độc, cũng là sai lầm của các ! Bảo vệ nguyên thủ quốc gia, cũng lơ là như vậy sao? Mà khi tình hình như vậy, căn dặn lập tức mang ấy , vậy mà lại để ấy ở lại! Nếu như ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn các chết theo!"

      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà tiếng cũng dám , chỉ lẳng lặng cúi đầu.

      "Tô Thụy Kỳ..." Đường Khả Hinh vẫn sắc mặt tái nhợt, vội vàng lo lắng vươn tay, nắm cổ tay , nghẹn ngào : " nên trách mắng các ấy, đều là lỗi của em... Là lỗi của em..."

      "Đương nhiên em cũng có lỗi!" Trong nháy mắt, Tô Thụy Kỳ gạt tay , đau lòng : "Em có biết ngày mà tim em suýt chút nữa bị lấy , phẫu thuật cho em, suýt chút nữa em chết rồi ? Nếu như phải Tổng giám đốc Trang liều chết truyền máu cho em, em thể sống được tới ngày hôm nay! Lúc đó em suýt nữa chết, ấy vì truyền máu cho em, suýt chút nữa cũng chết theo! Lúc phẫu thuật cho em, nhìn thấy bên trong máu chảy dầm dề nhưng tim vẫn còn đập, em có biết trong giờ phút đó, có bao nhiêu cảm kích với thượng đế ? thế giới này, nếu như mất mạng sống, cái gì cũng còn! Mỗi ngày lục phủ ngũ tạng phải hoạt động vất vả bao nhiêu, mới có thể đổi lấy tính mạng của em trong ngày? Em lúc này có thể thở, có thể chuyện, có thể cảm nhận được, đều dựa

      vào từng bộ phận trong cơ thể em! Em như vậy phải làm thất vọng chính bản thân em sao?"

      Đường Khả Hinh đau lòng rơi lệ, khổ sở nhìn . Nguồn : thichdoctruyen.com

      "Em là làm cho quá thất vọng!" Tô Thụy Kỳ bực tức nhìn cái, lại cầm tay bắt mạch cho !

      Đường Khả Hinh nằm nghiêng giường, biết mình gặp nguy hiểm, giờ phút này lại có thể bình tĩnh đến vậy, yếu ớt nhìn khuôn mặt giận dữ của , mỏng manh như tơ, : "Đột nhiên em hiểu rằng, có phần cuộc sống, vốn dĩ có thể thuộc về mình..."

      Đôi mắt Tô Thụy Kỳ lóe lên, để ý đến , tiếp tục bắt mạch!

      Hai mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ, nhìn chậm rãi : "Cha em thường , người đầu bếp, chính là hi sinh bản thân mình, cống hiến những vất vả cần cù mồ hôi và trí tuệ của mình cho cuộc đời... Em trước giờ vẫn hiểu được những lời này, nhưng tới hôm nay, cuối cùng em mới hiểu được, em trả giá trong quá khứ, bé và mong manh đến vậy... Em muốn hoàn thành tiệc thử rượu, chẳng qua là cảm thấy, đây chỉ là chỗ trũng con đường của mình, em bước qua là được ... Nhưng khi em giành được nhiều tiếng vỗ tay cùng khen ngợi của mọi người như vậy, em chợt bừng tỉnh, vốn dĩ... Mỗi ngày... chúng ta đều phải hi sinh, cống hiến cuộc sống của mình..."

      Sắc mặt Tô Thụy Kỳ hơi dịu lại, ngẩng đầu dịu dàng nhìn này.

      Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào : "Đây vốn là kiện có bao nhiêu long trọng và ý nghĩa?"

      "Đồ ngốc..." Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn .

      "Hôm nay em giành được nhiều tiếng vỗ tay như vậy, em thực cảm động muốn câu, đó là cuối cùng em có thể hướng về phía cha mình mà buông lỏng rồi ..." Đường Khả Hinh rơi lệ xúc động : "Qua nhiều năm như vậy, em từ vài tuổi lớn dần, cắn răng kiên trì mà vượt qua, giữa khó khăn và đau khổ này, chỉ có bản thân em mới hiểu được mùi vị của nó, em chưa bao giờ dám nghĩ về cha em mà buông lỏng cuộc sống phút giây nào, bởi vì chỉ cần thở cái, đều có thể bị thương. Giờ phút này em có biết bao mong chờ, cha em cho em kiêu ngạo cùng tự hào... Đây chính là món quà mà con như em, có thể cho ông ấy thể hiếu thuận lớn nhất... Em có chút luyến tiếc tiếng vỗ tay kia... Bởi vì cuộc sống của em cho tới bây giờ cũng chỉ có khinh bỉ, coi thường và tổn thương mà thôi..."

      xong, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống, mới nghẹn ngào : "Cảm ơn tình của Trang Hạo Nhiên, để cho em giữ lại... Để cho em hiểu được ý nghĩa trong đó, cũng cho em năng lực để làm chuyện kiêu ngạo cùng tự hào như vậy vì ấy... ấy cùng với cha em chính là cuộc sống của em, cùng mang cho em lý tưởng của cả hai người... Em nguyện ý cống hiến phút giây trong cuộc sống của em để họ được hạnh phúc... Em muốn giữ lại... Em muốn giữ lại... Tô Thụy Kỳ... Giúp em..."

      Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn , hơi thở nặng nề, nhưng vẫn nhanh chóng căn dặn: "Lập tức tìm chủ vườn nho Bác Dịch – người có tham dự tiệc thử rượu lần này đến đây!"

      Đường Khả Hinh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nước mắt lại rơi, nghẹn ngào hỏi: "Tìm ấy làm gì?"

      Tô Thụy Kỳ nhìn , tức giận nhanh chóng : " ấy chỉ là chủ vườn nho, mà còn là bậc thầy về Đông y của ! Mẹ ấy cũng là bậc thầy Đông y nổi danh toàn thế giới! Ở phương diện trị liệu nọc độc côn trùng, ấy càng am hiểu! từng nghe Bác Dịch được mẹ mình truyền dạy! vừa bắt mạch cho em, cũng nghe lại tình hình Tiểu Vi và Tiểu Hà báo lại, em rất có khả năng bị trúng nọc độc ong! Nhưng vì độc tính phát tác chậm, có thể phát bệnh trong vô thức, chuyện này, có người ra tay quá độc ác rồi!"

      xong, quay mặt nhìn về điểm nào đó phía trước, đôi mắt ngưng đọng lại, vẻ mặt chứa tức giận! !

      Tiểu Vi cùng Tiểu Hà cũng dám chậm trễ nữa, lập tức xoay người ra ngoài!

      Tiểu Nhu thoáng cái đứng trước cửa, làm các giật mình!

      ***

      Phòng tiệc!

      Bác Dịch thử rượu, lại nhìn thấy Trang Ngải Lâm cùng vị khách nước ngoài nào đó mặt kề sát mặt, sau đó tay người đàn ông kia, đặt dưới lưng Trang Ngải Lâm, nhàng ma sát, mắt nhíu lại, phía sau bị ai đó đụng vào, lập tức vui xoay người, nhìn về phía người kia hỏi: "Ai!"

      Tiểu Vi cất bước tiến lên, ở bên tai giọng thầm câu gì đó.

      Sắc mặt nóng lên, đặt ly rượu xuống, lập tức bước nhanh về phía trước!

      Bọn họ vừa mới ra khỏi phòng tiệc, lại thấy giỏ hoa hồng được chuẩn bị sẵn, được nhân viên nâng lên, hoa hồng sâm panh trắng kia rất xinh đẹp, thực xinh đẹp.

      "Tránh ra chút, tránh ra chút!" Mười nhân viên làm việc tay nâng mười giỏ hoa hồng, bước nhanh lên cầu thang, theo dặn dò của Nhã Tuệ, đến trước bàn của các vị nguyên lão, theo thứ tự đặt xuống.

      Trong phòng!

      Tuyết Nhi mặc váy ngắn cúp ngực mềm mại, mái tóc xoăn dài, ngồi cạnh mẹ mình chơi đùa với gấu Bảo Bảo, đúng lúc này, đôi mắt khẽ ngước lên, nhìn thấy đoàn người mạnh mẽ tiến vào phòng tiệc, có mười nhân viên, tay bưng hoa hồng sâm panh, cùng nhân viên làm việc bên ngoài sảnh tiệc qua lại, chớp mắt, đột nhiên tinh thần chấn động, cả người lập tức ôm lấy gấu Bảo Bảo, chạy như bay ra.

      "Đúng đúng đúng! Cửa hàng hoa Lệ Giang chịu trách nhiệm đưa hoa tới, được..." Chủ cửa hàng nhận lấy giấy tờ từ nhân viên làm việc, ký tên, liền dặn dò nhân viên phía sau: "Đem lẵng hoa đưa vào trong ! !"

      "Được!" Mọi người vừa nghe, lập tức nhấc lẵng hoa, vừa muốn tiến vào.

      Tuyết Nhi dường như rất tức giận đem nhân viên kia lập tức đẩy ra bên ngoài, thậm chí đập vào những đóa hồng trong tay !

      "Trời ơi! ! , có chuyện gì sao?" Chủ cửa hàng hoa kinh ngạc nhìn Tưởng Tuyết Nhi sợ hãi kêu lên.

      Tưởng Tuyết Nhi để ý đến lời ta, chỉ cắn răng ôm chặt gấu Bảo Bảo, liều mạng đập hết những đóa hoa trong lẵng hoa của nhân viên, kêu to: "Tôi thích hoa này! Tôi thích thứ hoa này! Toàn bộ mang hết cho tôi! cây cũng được để lại đây! Tôi thích thứ hoa này!"

      "Này này này!" Mọi người khẩn trương ôm lấy lẵng hoa tránh né , thế nhưng Tưởng Tuyết Nhi lại cắn chặt răng, điên cuồng tiến lên, cầm gấu Bảo Bảo của mình, lại phẫn nộ đập mạnh, vừa đập vừa lên tiếng kêu to: "! ! ơi! ! Mau ra đây! Có người bắt nạt em! ! trai, mau ra đây! ! Em sắp bị thương! A —————— "

      vẫn lên tiếng kêu to đến cùng.

      Mọi người trong phòng tiệc đều khó hiểu về hành động rối loạn này!

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người vượt lên trước, nhìn ra cửa phòng tiệc, cư nhiên nhìn thấy Tưởng Tuyết Nhi nổi điên dùng gấu Bảo Bảo đạp những lẵng hoa hồng kia, bọn họ lập tức hoảng sợ tới, kỳ quái hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      Tưởng Tuyết Nhi lập tức xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, oa oa khóc, thoáng cái lao vào lồng ngực , ẫm ĩ kêu to: "Em thích hoa hồng kia! ! Em muốn! Em muốn bọn họ mang ra hết toàn bộ !"

      Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn thấy em như vậy, liền cũng nhìn về phía bọn họ tức giận hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại làm tiểu thư vui như vậy?"

      Trang Hạo Nhiên cũng khó hiểu ôm lấy Tưởng Tuyết Nhi, nhíu mày : "Vừa rồi còn rất tốt , sao lại chỉ vì vài bó hoa hồng lại khóc lên như vậy?"

      "Em thích! ! Em chính là thích! !" Tưởng Tuyết Nhi tiếp tục kêu to ầm ĩ!

      "Lập tức đem hoa bỏ !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy em như vậy, tức khắc căn dặn.

      "Vậy... Còn năm lẵng hoa kia sao?" Có nhân viên tò mò hỏi.

      "Ném ! !" Tưởng Tuyết Nhi lại thét chói tai! ! !

      "Lập tức đem hoa bỏ hết !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức theo ý em , căn dặn bọn họ.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 719: Linh châu thảo

      Bác Dịch nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ ngơi, lập tức mở cửa ra thấy gương mặt tiều tụy của Đường Khả Hinh nằm ghế dựa, Tô Thụy Kỳ lấy máu để tiến hành kiểm tra xét nghiệm tạm thời, lập tức qua, khẩn trương hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?".

      Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn Bác Dịch, nhanh chóng : "Qua kiểm tra sơ bộ ấy hình như bị trúng độc ong!".

      Bác Dịch lập tức nhíu mày, tiến lên, đầu tiên là bắt mạch cho , lại hỏi: " từng bị thương ở nơi nào?".

      Đường Khả Hinh nằm ghế dựa nhìn về phía Bác Dịch, hơi thở yếu ớt như tơ, thở hổn hển hơi, đôi mắt lưu chuyển, nhớ tới chuyện ngón tay cái bị thương, liền chậm rãi nhấc ngón tay ngọc ngà, yếu ớt : "Ngón cái... Từng bị hoa hồng đâm vào... sưng đỏ thời gian rồi...".

      Bác Dịch vừa bắt mạch, vừa cầm tay nhìn thấy vết thương ngón tay cái chỉ còn lại chút vết như vết kim đâm, xem mạch xong, lập tức giơ cánh tay tuyết trắng của lên xem, quả nhiên nhìn thấy cánh tay có miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn về phía cặp song sinh.

      Tiểu Vi lập tức : "Chúng tôi giải độc cho ấy lần! Nhưng thực thể giải sạch độc được! Bởi vì tôi cảm thấy hình như ấy trúng độc được khoảng thời gian rồi".

      Đôi mắt Bác Dịch lưu chuyển, nữa, ngay lập tức dùng tay ấn vai cùng cánh tay , tìm kiếm có chỗ sưng mới nào ! !.



      "Đây là độc ong sao?" Tô Thụy Kỳ khẩn trương nhìn về phía Bác Dịch, hỏi.

      "... ... ..." Bác Dịch nhíu mày nhìn cánh tay trắng nõn tuyệt đẹp của Đường Khả Hinh, ấn ngón tay cái lần nữa, mới : "Là độc ong! ! Miệng vết thương nhìn như của ong đầu hổ gây nên!".

      "Như vậy là tìm được biện pháp trị liệu rồi đúng ?" Tô Thụy Kỳ có chút thả lỏng .

      Bác Dịch lắc đầu : "Nên biết rằng ong đầu hổ là loại ong cực độc trong vùng núi sâu thẳm, sau khi bị chích triệu chứng giống như tiềm ! Riêng

      tình huống này, rất khó đánh giá! Hơn nữa độc tố của ong đầu hổ, còn dựa vào nơi sinh trưởng của nó mà có cách trị liệu khác nhau. Người này có thể khống chế độc tố như vậy, chắc chắn bỏ thêm chất khác, rất khó chữa trị. Việc cấp bách bây giờ là phải lập tức lấy huyết tương đưa đến bệnh viện xét nghiệm! ! Chúng ta tiến hành phân tích! ! Nếu quả chính là ong đầu hổ rất phiền phức, thứ đồ chơi này chỉ ăn mật hoa, còn ăn động vật, vô cùng độc!".

      "Được!" Tô Thụy Kỳ lập tức đem huyết tương giao cho Tiểu Hà, Tiểu Hà trong nháy mắt chạy ra ngoài như tên bay! !.

      Hai mắt Bác Dịch lóe sáng, lại nhanh chóng muốn lật người Đường Khả Hinh để xem phía sau lưng...

      Tiểu Nhu đứng ở bên, sắc mặt tái nhợt đau lòng, hoảng sợ đến run rẩy nên lời, vốn dám chuyện, lại bởi vì nhìn thấy tình huống này, nhịn được : "Tôi... Tôi... Tôi biết đây là giống ong gì?".

      Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhu.

      Đường Khả Hinh cũng tựa vào ghế dựa, nhìn về phía Tiểu Nhu.

      Tiểu Nhu cắn môi dưới, có chút khẩn trương hai tay nắm chặt thành đấm, lẩm bẩm sốt ruột : "Loại này... phải là ong đầu hổ...".

      "Vậy đây là giống ong gì?" Bác Dịch gấp gáp hỏi.

      "Tôi cũng biết..." Tiểu Nhu lắc lắc đầu.

      Tô Thụy Kỳ nhíu mày nhìn , nghĩ tuổi còn nên ở đây lẩm bẩm những thứ chuyện vô dụng này!.

      Tiểu Nhu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, sốt ruột : "Thôn chúng tôi gọi đó là ong đất, thế nhưng vì sao có tên gọi như vậy, tôi biết. Nó rất độc, từng giết chết đứa trẻ hơn mười tuổi của thôn chúng tôi, chị tôi cũng bị nó chích và vết thương bị hoa hồng đâm của Khả Hinh giống như tình huống đó... Bác thầy thuốc thôn chúng tôi nhìn thấy vết thương của chị tôi, đều may đưa tới sớm. Nếu như chậm trễ, lúc đó thân thể có triệu chứng: não bộ tê liệt, ù tai, cổ họng khó chịu".

      Bác Dịch lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Thân thể có xuất những triệu chứng đó chưa?".

      Đường Khả Hinh chậm rãi gật đầu.

      Tô Thụy Kỳ như nhìn thấy hi vọng, hai mắt sáng ngời, vội vàng nhìn về phía Tiểu Nhu hỏi: "Lúc chị bị trúng độc được điều trị như thế nào vậy?".

      Tiểu Nhu hai mắt lưu chuyển, suy nghĩ hồi, mới : "Hình như có chút phiền phức..."

      "Cái gì?" Mọi người cùng nhau hỏi.

      "Lúc đó, tôi nhìn thấy bác thầy thuốc cầm loại cỏ lạ, còn có con ong độc khác, biết làm cái gì, mới chữa trị khỏi cho chị tôi." Tiểu Nhu lanh trí hiểu chuyện .

      "Chúng ta lập tức tìm bác thầy thuốc đó! !" Bác Dịch lập tức .

      "... ... ..." Tiểu Nhu nghe lời này, mếu máo lẩm bẩm : "Bác thầy thuốc đó còn nữa... Ông ấy vừa qua thế giới bên kia cách đây lâu rồi...".

      Mọi người sửng sốt, trong lòng Đường Khả Hinh cũng phát lạnh, nhìn Tiểu Nhu.

      Tô Thụy Kỳ nghe xong, lo lắng : "Tại sao phải là loại cỏ lạ chứ? Tại sao phải là con ong độc khác mới được chứ?".

      "Muốn lấy huyết thanh! !" Bác Dịch nhanh chóng : " Có số loại huyết thanh của ong độc có thể giải độc! ! Nhưng mà loại cỏ này... Tôi lập tức tra cứu lại...".

      Lúc này Tiểu Nhu nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng ngời, lập tức chạy tới bên người Đường Khả Hinh, đau lòng khổ sở : "Khả Hinh! ! nhất định phải cố gắng! ! Tôi trở về nhà, nhanh chóng quay trở lại! Tôi cũng biết có đúng hay ? Mọi người cứ tiếp tục tra cứu sách thuốc, tôi lập tức trở về nhà! Chờ tôi hai tiếng đồng hồ thôi! !".

      xong, liền lập tức xoay người chạy ra ngoài.

      Đường Khả Hinh thất thần nhìn bạn tốt của mình.

      Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ có nhiều lời, lo lắng đỡ Đường Khả Hinh đứng dậy, chuẩn bị rời ... Thế nhưng trong lòng lại đau xót, nước mắt rơi lã chã, nhưng cũng biết mình thể ở lại bữa tiệc nếm thử đến phút cuối được nữa...

      Hai người bọn họ dừng lại, nhìn .

      Mấy ngày nay Tiểu Vi ở cùng Đường Khả Hinh, hiểu tâm trạng của , cũng có chút khổ sở.

      Bác Dịch là người rượu đỏ, nhìn nét mặt này của Đường Khả Hinh, hiểu được cảm giác trong lòng , liền nhìn về phía túi lưới đựng vô số ong mật liều mạng bay ra, đành phải : "Loại tình cảm này tôi rất hiểu, tôi tạm thời dùng ong mật châm vào các huyệt vị cho trước. Bởi vì tại chỉ trúng độc mãn tính, nếu như có quá nhiều vận động mạnh, làm tăng phát tán độc tố! ! Có lẽ người hạ độc , ngờ lại dễ dàng phát ra chuyện này. Việc này cũng xem như là may mắn! Thế nhưng phải nhớ kỹ, được uống rượu, càng được vận động quá nhiều... Chúng tôi đồng ý cho bạn hai tiếng đồng hồ, tôi ở lại đây nhanh chóng tìm kiếm biện pháp chữa trị cho !".

      Đường Khả Hinh cảm kích nhìn Bác Dịch, rơi lệ gật đầu.

      Bầu trời đầy tia chớp, gió lớn điên cuồng thổi đến, sấm rền ùng ùng vang lên! !.

      Tiểu Nhu chạy như bay vào phòng tiệc, nhìn khắp nơi, lập tức nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn, hai mắt rơi lệ bước qua, thoáng cái nắm chặt cánh tay ! !.

      Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, khó hiểu nhìn Tiểu Nhu, hỏi: "Tiểu Nhu? Có chuyện gì vậy?".

      "Bây giờ tôi cần phải về nhà! ! Lập tức phải về nhà! ! giúp tôi được ? Lấy tốc độ nhanh nhất trở về nhà! Nhanh như tia chớp mà chạy về nhà!" Tiểu Nhu nhìn Lãnh Mặc Hàn vừa khóc vừa .

      Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ lo lắng của , liền nhanh chóng gật đầu, để ly rượu xuống, hỏi cũng hỏi, cùng nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc! !.

      Sóng biển cuồn cuộn! ! Bầu trời lập tức chìm trong cảnh tối tăm, dường như trong nháy mắt chính là ngày tận thế, sức gió thổi tới bên trong khách sạn khiến

      khách mời cùng nhân viên đều chịu nổi, từng cơn sóng mãnh liệt mà phẫn nộ đánh vào bờ biển! !.

      Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu chạy nhanh ra đại sảnh, đồng thời ngồi vào bên trong chiếc Ferrari màu đen! !.

      "Thắt dây an toàn vào! !" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng khởi động xe, lập tức đạp mạnh chân ga, lái xe như bay về phía trước, mưa to gió lớn điên cuồng đập thẳng vào hai bên chiếc Ferrari này, Tiểu Nhu ngồi bên trong xe kinh hoàng bất an nhưng vẫn dũng cảm mở di động gọi điện thoại cho cha mình, nhanh chóng : "Cha! ! Con muốn hỏi cha, lúc chị bị trúng độc ong, ong mật đó có tên gọi là gì vậy cha?".

      Cha của Tiểu Nhu là người đàn ông thô kệch mạnh mẽ, bởi vì trời mưa, cầm cây roi vội vàng lùa đàn vịt vào sân, đầu đội mũ rơm rộng vành, nghe điện thoại của con , lớn tiếng : "Chính là ong đất ở thôn chúng ta đấy?".

      " Loại ong đất ấy tên là gì vậy cha ?" Tiểu Nhu sốt ruột gọi.

      "Chính là ong đất! Chúng ta đều gọi nó như vậy! Cha làm sao biết nó có còn tên khác hay ? !" Ông ấy lại vung roi vội vàng lùa vịt, lớn tiếng .

      Tiểu Nhu gấp muốn chết, lập tức hỏi lại: "Năm ấy chị bị độc ong, bác thầy thuốc chữa trị cho chị ấy như thế nào vậy cha?".

      "Cha cũng nhớ lắm! Hình như ông ấy bắt con ong độc, còn lấy ít cây cỏ màu trắng đỉnh núi sau nhà chúng ta, loại cỏ này tên gọi là gì nhỉ, cha cũng biết nữa, ông ấy cây cỏ đó chính là thuốc trị độc ong tốt nhất! A…Cha nhớ ra rồi, con còn nhớ ? Hồi bé con thường chơi đùa đỉnh núi, luôn hái loại cỏ có mấy quả màu xanh, ông nội con còn đùa đó là linh châu thảo! !" Ông ấy đội mũ rơm, cảm giác hạt mưa tí tách rơi xuống, ông lại nhanh chóng giơ roi vội vàng lùa vịt vào trong sân! !.

      "Chính là... Sau núi nhà chúng ta hả? Nhà của chúng ta có nhiều núi như vậy, rốt cuộc là núi nào vậy cha?" Tiểu Nhu lại sốt ruột hỏi.

      "Chính là cái núi cao nhất! Ông nội con tương lai để lại làm của hồi môn cho con đó! ! Nó ở sau núi Vương Mẫu nương nương! Đem đến bình an cho Tiểu Nhu!" Ông cảm giác bầu trời sẫm tối liền nhanh chóng vào trong, rất nhiều những con vịt vỗ cánh chạy về phía trước.

      "Con biết rồi! !" Tiểu Nhu lập tức cúp điện thoại, nhìn Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng địa chỉ, muốn lái xe nhanh hơn! !.

      "Rốt cuộc... ... Tại sao muốn đến sau núi?" Lãnh Mặc Hàn vừa đạp chân ga, điên cuồng chạy với tốc độ 200km/h, mới khó hiểu hỏi Tiểu Nhu! !.

      "Khả Hinh trúng độc ong ! !" Tiểu Nhu nhìn , khóc lên .

      Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, nghe xong lời này lại đạp chân ga tăng thêm tốc độ lao về phía trước! ! !.

      Trời đất bỗng nhiên thay đổi, thế giới bị vùi lấp hoàn toàn bởi bóng tối, mưa to gió lớn cuồn cuộn đến, rơi xuống khắp mọi nơi.

      Lãnh Mặc Hàn lái xe nhanh chóng hướng vị trí đầu thôn mà chạy tới, cuối cùng thắng gấp trước đoàn người! ! Tiểu Nhu đội mưa lớn xuống xe trước, mặc kệ thân thể ướt đẫm, tiếng mưa gió rống giận, lại nhìn về phía cha mình kêu to: "Cha! ! Cha mau dẫn bạn của con bắt vài con ong đất ! Con muốn lên núi!".

      Lãnh Mặc Hàn cũng đội mưa xuống xe, nghe Tiểu Nhu như vậy, lập tức giật mình khép chặt cửa xe, : " muốn lên núi sao? Để làm cái gì hả?".

      "Tôi muốn tìm cây cỏ kia! Tôi biết cây cỏ đó! ! Hồi bé tôi thường xuyên lên núi chơi! !" Tiểu Nhu hai lời, liền lấy cái mũ rơm của cha đội lên đầu, liền xoay người bước vào đồng ruộng lầy lội, theo hướng sau núi mà chạy .

      "Tiểu Nhu! ! Con muốn làm cái gì hả?" Cha cũng gấp gáp nhìn con , khó hiểu hỏi.

      "Cha nên hỏi nhiều như vậy, mau giúp con tìm ong độc! Trời mưa rất lớn!" Tiếng Tiểu Nhu từ đầu kia truyền đến, Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong mưa, toàn thân ướt đẫm nhìn thân thể nho của Tiểu Nhu biến mất trong mưa gió, lập tức có dự cảm tốt... Cha của Tiểu Nhu Chu Cảnh liền lập tức hướng Lãnh Mặc Hàn phất tay : "! Chúng ta tìm ong độc nào!".

      "Thế nhưng bây giờ trời mưa rất to, ấy lên núi nguy hiểm! ! Cháu muốn tìm ấy! !" Lãnh Mặc Hàn lập tức muốn qua.

      "Cháu thể lên đó ! ! Ngọn núi đó chỉ có con ta mới có thể lên được! ! với ta chút !" Chu Cảnh mới đứng trong mưa gió phất tay, nhờ mấy người trong thôn qua đây giúp, : "Chúng ta cùng tìm ong độc thôi! !".

      Nhưng Lãnh Mặc Hàn vẫn đứng trong mưa gió, vô cùng lo lắng nhìn con đường mưa gió phía xa kia...

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 720: Chuyện đáng giá

      Tiệc thử rượu kéo dài.

      Tâm tình của tất cả mọi người trong giới rượu đỏ đều rất vui vẻ, thưởng thức các loại rượu đỏ, mười hai cổng vòm bắt đầu trình diễn lịch sử phát triển của rượu đỏ, phát đến thời kỳ trung đại, khi hai đế quốc Pháp và , phát động chiến tranh thương mại về mở rộng thị trường rượu đỏ... Mọi người vừa thử rượu vừa chậm rãi chuyện, lúc này Nhậm Tử Hiền, mặc váy lụa mỏng dài đính hoa hồng sâm panh, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, trang điểm tao nhã, nâng ly rượu cherry, khoan thai bước vào hội trường...

      "LISSE..." chuyên gia thử rượu người Italy nhìn thấy , nét mặt sáng ngời tươi cười qua.

      Nét mặt Nhâm Tử Hiền cũng tươi cười cùng ta cụng ly chào hỏi.

      Hai người đứng tại chỗ, chuyện phiếm.

      Trang Ngải Lâm cùng mẹ mình ngồi cùng chỗ, quay mặt nhìn cách ăn mặc của Nhâm Tử Hiền hôm nay, chậc tiếng nở nụ cười, : "Cái người này, cách ăn mặc hôm nay, cũng có chút mở mang đầu óc rồi đây!"

      Mẹ Trang để ý gì khác, chỉ muốn nhìn thấy con dâu và con rể, bà nhàn rỗi bận tâm đến người khác : "Mở mang đầu óc thế nào?"



      "Cho nên phụ nữ, nhất định nên cố gắng bộc lộ bản thân mình trước mặt đàn ông... Mà chỉ nên vô tình mà bộc lộ thôi..." Trang Ngải Lâm xong, có chút đắc ý nâng ly rượu, nếm ngụm , lại lưu chuyển ánh mắt, nghĩ tới điều gì đó, : "Kỳ quái! ! Như Mạt phải cũng tới sao? Có thể nào Tử Hiền lại bắt nạt ấy ? Hôn của Tử Hiền và Thiên Lỗi, chính là vì Như Mạt gây sức ép mà thành!"

      Trong phòng VIP.

      Như Mạt bộc lộ nét mặt lãnh đạm, mặc kệ những đóa hoa hồng sâm panh có độc kia chói lọi, vẫn nhìn về phía xa xa bờ biển, bỗng cười, : "Vứt bỏ hoa hồng, sao cả... thế giới này, còn có người, nguyện ý vì tiệc thử rượu này mà làm hi sinh nho ... Đó chính là tôi... Chỉ cần tôi uống chút cocktail gặp chuyện may... Đường Khả Hinh, có thể liên quan được sao?"

      xong, khuôn mặt lạnh lùng ngẩng lên, ngón tay nhàng xoay tròn đóa hoa hồng kia, chiếc nhẫn trân châu giữa ngón áp út, bỗng nhiên lóe sáng.

      Tiếng gõ cửa lại vang lên.

      Như Mạt hờ hững mà dịu dàng : "Đến đây..."

      hết lời, liền ưu nhã xoay người, tiện tay đem đóa hoa hồng kia ném vào trong thùng rác, khuôn mặt lại bộc lộ nét dịu dàng, mở cửa ra ngoài, giống như ma quỷ nhàng bay... bay... bay...

      Phòng tiệc.

      Nhâm Tử Hiền sau khi tươi cười chào hỏi cùng đám bạn tốt người nước ngoài, cuối cùng mới nâng ly sâm panh, tránh những người qua lại, tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, tay ôm vai, nhìn bọn họ cao như nhau, đẹp trai như nhau, liền bật cười : "Tôi ... Hai người các có phải em hay vậy? Tôi vẫn luôn hoài nghi chuyện này!"

      "Chậc!" Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ lên, bật cười khẽ nhấp ngụm, đôi mắt lưu chuyển, nhìn tình huống xung quanh, muốn nhìn xem Đường Khả Hinh rốt cuộc ở đâu? Sao lại thấy đâu?

      " nên uống nhiều rượu như vậy... Khả năng uống rượu của tốt lắm.." Tưởng Thiên Lỗi vẫn có chút lo lắng cho vị hôn thê trước đây.

      "Tưởng Thiên Lỗi! như vậy, làm cho phụ nữ hiểu lầm !" Nhâm Tử Hiền cho phép mình lại có bất kỳ suy nghĩ nào với nữa, cầm ly rượu đỏ chậm rãi xoay người, lại nhìn thấy Như Mạt mặc chiếc váy dài đỏ rực, tay cầm ly rượu cherry, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành bước tới, đôi mắt chợt lóe, lập tức cũng cầm ly sâm panh qua...

      Như Mạt mỉm cười về phía trước, biết bột phấn trong chiếc nhẫn tay rơi xuống hòa cùng dịch rượu, mới nhàng lắc ly rượu, về phía Tưởng Thiên Lỗi.

      bóng người chợt xuất trước mặt.

      Như Mạt ngẩng đầu...

      Nhậm Tử Hiền lạnh lùng chặn trước mặt , nghiêng người nâng ly rượu, nếm ngụm .

      "À... Tử Hiền..." Như Mạt nhìn thấy , mặt run rẩy bộc lộ vài phần sợ hãi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười.

      Nhâm Tử Hiền quay mặt sang, lạnh lùng nhìn : " biết chỗ tôi đến, vẫn còn dám xuất sao? Có phải cảm thấy là, lúc đính hôn cùng Thiên Lỗi, cho tôi chút mặt mũi, tôi nguôi giận rồi hay ?"

      "... ..." Trong lòng Như Mạt vang lên tiếng nổ lớn, cũng lên tiếng.

      "Bổn tiểu thư nhìn thấy , vẫn luôn nhịn được mà muốn bóp chết ! ! Giống như bóp chết con kiến vậy!" Nhâm Tử Hiền nhìn , .

      Như Mạt vẫn dám lên tiếng.

      Nhâm Tử Hiền nhìn thấy thái độ này của , có chút bực tức, thể nhịn được nữa : " đừng với tôi, nghe lời tôi, lập tức lại lên cơn đau tim, rồi cố gắng mà té xỉu! !"

      Giọng có chút lên cao, làm số vị khách lớn tuổi chú ý.

      Khuôn mặt Như Mạt lập tức đỏ bừng .

      "Đem rượu của ấy đổ bỏ ! Để tránh lát nữa, lại là tôi hại chết tại phòng tiệc này!" Nhâm Tử Hiền vẫn lấy phong thái của nữ chủ nhân như trước đây, ra lệnh cho nhân viên phục vụ.

      Nhã Tuệ đúng lúc đứng bên, dám gì.

      "Điếc rồi phải ?" Nhâm Tử Hiền lập tức nhìn về phía Nhã Tuệ, nóng mắt : "Bây giờ tôi chỉ cần nhìn thấy ấy, tôi liền choáng váng đầu óc! !"

      "Này..." Nhã Tuệ có chút kiêng dè nhìn về phía Như Mạt.

      Đôi mắt Như Mạt khẽ lưu chuyển, chỉ đành miễn cưỡng cười, : " té xỉu... như vậy..."

      "Vậy cút ! Đừng ở chỗ này làm tôi mất mặt! ! Cái thứ người cha mẹ, ai sinh thành nuôi dưỡng!" Nhâm Tử Hiền lại khách khí nhìn !

      Như Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi vẫn còn đứng bên kia cùng khách mời chuyện phiếm... lại do dự...

      "Người ta ! Đừng tự làm khổ mình nữa! cho dù lấy mười trái tim! Cũng đổi được tình của ấy về lại bên đâu!" Nhâm Tử Hiền vẫn muốn nhìn thấy trong phòng tiệc!

      Đôi mắt Như Mạt lập tức đỏ bừng, cuối cùng đành phải uất ức cầm ly rượu cherry xoay người, ngờ đụng phải vị khách cao lớn phía trước, ly rượu phịch

      tiếng, rơi xuống đất... Nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn nâng đuôi váy dài lên, ra ngoài... Lúc này Tưởng Thiên Lỗi đứng bên đó, mới nhìn thấy bóng dáng Như Mạt, vốn định đuổi theo, cuối cùng lại vẫn nhịn xuống, bởi vì hiểu rằng, có vài thứ tình cảm, nên dung túng và tiếp cận nó.

      Nhâm Tử Hiền nhìn bóng dáng xa dần, chậc tiếng, đắc ý xoay người, lại nhìn thấy Trang Ngải Lâm ngồi bên, hệt như vị nữ hoàng, nhướng mày nhìn về phía mình, tim đột nhiên run rẩy, né tránh .

      Phòng nghỉ của nhân viên.

      Đường Khả Hinh sau khi được Bác Dịch châm cứu xong, lại được Tô Thụy Kỳ tiêm vào thuốc giải độc tạm thời, thân thể dịu lại được vài phần, có thể ngồi dậy... Hơi thở vẫn còn nặng nề...

      Tô Thụy Kỳ đau lòng vươn tay, nhàng vuốt tóc mái cho , lo lắng : "Em phải nhớ kỹ... Nếu có chuyện gì, nhất định phải lập tức quay lại... Em cho phép bọn ra... Bọn em đều tôn trọng em... Chỉ là có chuyện gì... Lập tức quay lại, biết ?"

      Đường Khả Hinh nhìn về phía , yếu ớt cười.

      Bác Dịch lên tiếng, đôi mắt bộc lộ vài phần đau xót nhìn .

      "Vậy em ra ngoài ..." Đường Khả Hinh nhìn về phía bọn họ, nước mắt lăn xuống, mỉm cười .

      Hai người đồng thời gật đầu.

      Khuôn mặt tựa như đóa hoa mai giữa trời tuyết, trắng bệch nhưng lại lộ ra chút phấn hồng, đôi mắt mộng ảo như những ngôi sao, nhàng vén đuôi váy dài đứng lên, giống như bông hoa nhàng lan tỏa hương thơm... Thực ra hiểu được, ý nghĩa của việc Bác Dịch cho phép mình bước ra ngoài... Bởi vì biết, trong vòng hai tiếng đồng hồ này, nếu như Tiểu Nhu trở lại, có lẽ tính mạng của bản thân mình khó mà giữ được... nặng nề thở hổn hển hơi, nhàng lai nước mắt, cố gắng bình tĩnh, bởi vì đối với cuộc sống, nỗ lực hết mình để có được... hổ thẹn với cuộc đời đầy đau thương buồn bã này.”

      Sau tiếng diễn ra lễ thử rượu, cuối cùng cũng tạm thời chấm dứt.

      Buổi tiệc chiều bắt đầu, cho dù bên ngoài mưa gió dập dềnh, bên trong vẫn là những màn ca múa yên bình.

      mỉm cười nâng váy dài trắng tuyết lên, vào phòng tiệc, lại nhìn thấy vũ công giữa hồ bay lên, rất nhiều khách mời bắt đầu khiêu vũ, đôi mắt chậm rãi lưu chuyển, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, ưu nhã ngồi sô pha, có phần lo lắng yên... nhàn nhạt tươi cười, kéo váy, về phía ...

      Trang Hạo Nhiên lập tức ngửi được mùi hương kia, nhanh chóng đứng lên, quả nhiên thấy Đường Khả Hinh mỉm cuwoif về phía mình, trong khoảnh khắc thở phào nhõm, nhìn hôm nay biểu xuất sắc như vậy, lại xinh đẹp như vậy, trong lòng cảm xúc dâng trào, nhìn cười... Mới chịu cất bước tiến lên...

      Đường Khả Hinh lại nhàn nhạt bước qua bên cạnh , tới trước mặt Trang Tĩnh Vũ, lấy tư thái của người hậu bối, hướng về phía ông tôn kính : "Chủ tịch Trang, có thể mời người cùng khiêu vũ được ?"

      Mẹ Trang ánh mắt sáng ngời, nhìn cười.

      Trang Tĩnh Vũ có chút im lặng nhìn , cười rộ lên : "Cháu muốn mời chú khiêu vũ sao?"

      Trang Hạo Nhiên đứng bên, ghen tị nhìn.

      "Đúng vậy..." Đường Khả Hinh mỉm cười .

      "Được..." Trang Tĩnh Vũ nhìn ánh mắt , cũng khách khí đứng lên, cười : " thôi... Hôm nay chú dốc hết năng lực của mình, cùng cháu khiêu vũ."

      " là vinh hạnh của cháu..." Đường Khả Hinh cười, cùng Trang Tĩnh Vũ ra sàn nhảy, hết sức tôn kính và lịch hệt như người cha ôm đứa con của mình, giữa trung tâm sàn nhày tươi cười khiêu vũ...

      Trang Hạo Nhiên sững sờ đứng bên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẫn sao hiểu được.

      "Chú... Biểu hôm nay của cháu có được ?" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ, nhàng bước theo điệu nhảy, ôn nhu hỏi.

      "Tốt! Biểu rất xuất sắc!" Trang Tĩnh Vũ cười rộ lên .

      Đường Khả Hinh nghe lời này, khuôn mặt lại cười tươi như hoa đào, nhìn về phía trước mặt chú, : "Nếu làm con dâu chú, có đủ tư cách ạ?"

      Trang Tĩnh Vũ thoải mái cười rộ lên : "Đừng những vấn đề này, nếu như có thể lấy được cháu, cũng là phúc phận của Hạo Nhiên nhà chúng tôi rồi."

      Mặt Đường Khả Hinh khẽ run run, đôi mắt ngấn lệ nhìn ông, cười rộ lên : "Cháu thực có may mắn như vậy sao? Vậy nếu như, số phận lại chiếu cố, chỉ chừa cho cháu còn ngày để sống, cháu hi vọng có thể được chú cho phép, biểu lộ tình cảm của cháu đối với ấy... Chú có thể đồng ý ?"

      "... ..." Trang Tĩnh Vũ lo lắng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh bộ dáng như vậy, có chút yên lòng : "Khả Hinh... Cháu làm sao vậy?"

      "Cháu có chút sợ hãi... Sợ rằng cháu đợi được đến ngày đó..." Đường Khả Hinh cảm giác trước mắt mình bỗng nhiên xuất ảo giác, có chút choáng váng, nhưng vẫn gắng gượng cùng Trang Tĩnh Vũ hoàn thành điệu nhảy kia...

      "Chống đỡ! !" Trang Tĩnh Vũ lấy phong thái của người trưởng lão, nắm chặt tay Đường Khả Hinh, nặng nề : "Cha cháu có cho cháu biết câu này hay , sức hấp dẫn của khách sạn nằm ở chỗ năng lực của mỗi người đều được kết tinh lại! Chú giúp cháu, tất cả mọi người cũng giúp cháu! Chống đỡ! ! Nhất định phải cố gắng chống đỡ! !"

      Sắc mặt Đường Khả Hinh lại tái nhợt, đôi mắt rưng rưng nhìn ông.

      "Khả Hinh..." Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn bé này, yếu ớt : "Có phải cháu cảm thấy, mình chống đỡ cả thế giới quá mệt mỏi hay ?"

      Đường Khả Hinh nhìn ông, điềm đạm đáng gật đầu.

      Trang Tĩnh Vũ lại cười rộ lên : "Thế nhưng cháu phát ra, cháu bắt đầu xây dựng lại mọi thứ, thực ra chẳng qua chỉ là vài phần sóng gió, chiến đấu chân chính, chính là giúp sinh mệnh kéo dài..."

      Đôi mắt Đường Khả Hinh lại run run ngấn lệ.

      "Sống!" Trang Tĩnh Vũ lại cho thêm sức mạnh, : "Nhất định phải sống! Dùng ý chí của cháu, với bản thân mình, phải sống! ! Chỉ cần cháu cắn chặt răng, kiên trì sống, thế giới xung quanh, càng có nhiều người giúp đỡ cháu vượt qua cánh cửa khó khăn này! Suy nghĩ chút về sứ mạng của cháu, lý tưởng của cháu! Cắn chặt răng, chống đỡ đến cùng! !"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, hơi thở nằng nề cả người như muốn bốc lửa, nhìn về phía trước, khóc gọi: "Ông trời ơi... Con muốn sống... Hãy để cho con được sống..."

      ****

      Mưa to gió lớn, triền miên dứt khắp các ngọn núi, trong khoảnh khắc như đắm chìm trong thế giới đen tối, sấm rền thậm chí vang lên những tiếng đùng đùng!

      Tiểu Nhu cởi giày ra, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay trắng của khách sạn, và chiếc quần đùi màu đen, toàn bộ mái tóc ướt đẫm, những vẫn dùng thân thể nhắn của mình, lao vào cửa hang nho giữa sườn núi, cửa hang động này chỉ người mới có thể chui lọt, vì ngọn núi này địa thế hiểm trở, giống như bình thường muốn lên núi, cứ việc tìm chuyên gia leo núi, lúc này chỉ sợ kịp, này nặng nề thở dốc, mặt đầy mồ hôi và nước mưa, nhưng vẫn hết sức thành thạo dựa theo ký ức lúc cùng ông nội leo núi, chui qua hang núi này, lại dọc theo con đường mòn kéo dài phía trước, bởi vì nơi đó có loại cây bụi được giấu sâu...

      "Khả Hinh! phải sống! ! Tôi nhất định đem linh châu thảo về cho !" Tiểu Nhu xong, người bò ra khỏi hang, đầu gối bị va đập đến mức tuôn ra máu, cũng liều mạng thèm để ý đến, nặng nề thở dốc vừa ra khỏi hang động, muốn tiếp tục lên núi, lập tức mưa gió điên cuồng quét qua, a tiếng, cả người bị nện vách núi, bên hông bỗng nhiên đau buốt, lại nặng nề thở hổn hển hơi, vẫn tiếp tục cắn răng, đón mưa to gió lướn, mạnh mẽ dùng tay lau nước mưa mặt, chân trần đạp xuống bùn đất, tay liều mạng bới móc những cành cỏ dại, cuối cùng cũng nhìn thấy cây bụi, nắm chặt cành cây bụi kia, đón mưa gió quét qua người mình, nặng nề cố gắng mở mắt to, bước lên núi...

      "Tiểu Nhu ——————" Giọng Lãnh Mặc Hàn đột nhiên xuất dưới chân núi, đau lòng gọi: " ở đâu?"

      Mưa gió điên cuồng vẫn tiếp tục quét qua, những hạt mưa lạnh buốt vẫn vô tình bay đến!

      Tiểu Nhu chớp chớp mắt, mặt người toàn là nước mưa, hạt mưa tí tách dọc theo cái cằm nhọn của lăn xuống, mệt đến mức muốn ngất xỉu, nhưng vẫn gắng gượng cầm chặt bụi cây, dù cho cổ tay chảy máu, dưới chân bị đâm đau đớn, nhưng vẫn tiếp tục leo lên, lúc mệt mỏi, lại nhớ tới câu nghiêm khắc của Trần Mạn Hồng: "Kinh doanh phòng ăn, quan trọng nhất là gì? Chính là hợp tác! ! Đồng nghiệp đồng lòng, hợp tác vô điều kiện, mới có thể hoàn thành việc! ! Tôi mặc kệ trong lòng các có khúc mắc gì hay , thế nhưng khi đối mặt với công việc,

      đối mặt với các đồng nghiệp, các tốt nhất vẫn nên tồn tại cảm kích! Bởi vì có các ấy, có chính các !"

      "Khả Hinh..." Tiểu Nhu cắn răng nắm chặt bụi cây trong tay, lại từng bước đạp đá nhọn, mệt mỏi lên núi, trận sấm rền vang đánh xuống, đánh trúng bên cạnh tảng đá, a lên tiếng, hay tay buông ra, cả người suýt chút nữa lăn xuống chân núi, nhưng vẫn nhanh nhẹn nắm chặt bụi cây, miệng khô lưỡi khát tiếp tục bò lên, thỉnh thoảng lại nhìn thấy những quả dại quen thuộc, lập tức hái bỏ vào miệng nhai, lại hút chút nước mưa dính cành lá cây, tiếp tục leo lên, cuối cùng... liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, giữa mưa gió điên cuồng quét qua khuôn mặt nhắn đáng thương của , vươn đôi tay ướt đẫm, nắm chặt khối đá cuối cùng đỉnh núi, cả người bay lên, thở dốc nằm đỉnh núi, quay mặt sang gấp gáp nhìn về phía bên kia đỉnh núi, cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước có bụi cỏ có lông tơ giống như cây bạc hà, đón gió mưa, những chiếc lá khẽ lay động, từng quả tròn xanh kia, giữa trời mưa lấp lánh ánh sáng trong suốt, đột nhiên cười, lập tức cắn răng bò qua, lại nghe ầm tiếng, sấm chớp rền vang, vẫn sợ hãi quỳ gối trước cây cỏ mà hồi hay gọi là “Linh châu thảo” kia, cố hết sức hái từng nhánh từng nhánh linh châu thảo, đem tất cả nhét vào bên trong áo sơ mi của mình, sau đó lấy cành cỏ , bỏ vào trong miệng mình, nhai hết, nghĩ lát nữa khi mình xuống núi, nếu như mình cẩn thận ngã, phòng ngừa những cành cỏ rơi hết ra ngoài, có thể lấy máu trong cơ thể để giải độc...

      bé ngốc này, vừa nhét cỏ vào trong ngực, vừa khổ sở gặm lấy cành cỏ kia, mặc dù ăn vào lại muốn nôn ra, nhưng vẫn tiếp tục ăn! Vừa ăn, vừa khóc vì lo lắng cho Khả Hinh, nước mắt cùng nước mưa thi nhau lăm xuống khuôn mặt trái xoan nhắn của !

      "Khả Hinh, vì sao tôi thể giống như ấy vậy, nỗ lực đạt được công nhận từ người khác? Vì sao tôi lại ngốc như vậy chứ? Thực ra tôi cũng muốn được giống như ấy, có thể đạt được thành tích xuất sắc, cũng làm cho cha mẹ tôi vui lòng..."

      "Đồ ngốc, như vậy là rất tốt rồi?"

      " tốt, thực ra khi tôi thấy nhiều người vỗ tay cho ấy như vậy, tôi hâm mộ, đây là buổi tiệc toàn thế giới, lần đầu tiên tôi lại kiêu ngạo và tự hào vì bạn của mình như vậy... Làm thế nào, mới có thể giống như ấy đây?"

      "Vậy cứ thẳng bước về con đường phía trước, đừng lựa chọn đường tắt mà , đó chính là loại cỏ trân quý mà thượng đế ban cho, từ hôm nay trở , đừng bỏ qua mỗi cơ hội để chứng minh bản thân mình... Khi cắn răng kiên trì qua đoạn đường này, mới có thể chân chính hiểu ra rằng, chỉ có chân thành trả giá cùng nỗ lực, mới có thể làm cho thế giới của , mở ra phương trời mới... Cực khổ rèn luyện, mới chính là lễ vật mà thượng đế ban cho ..."

      "Tôi có thể sao?"

      "Có thể!"

      "Nếu như đời này tôi có thể trở thành người như vậy, ít nhất trước khi chết tôi muốn, lần làm chuyện để cho mình cảm thấy đáng giá... Nỗ lực làm chuyện... Chuyện rất đáng giá..."

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 721: Em ngoan

      Trang Hạo Nhiên ngồi sô pha phòng tiệc nhìn Đường Khả Hinh khiêu vũ cùng cha của mình, thở dài vươn ngón tay xoa cằm, rất nghi ngờ giải thích được rốt cuộc xảy ra chuyện gì!.

      Di động đột nhiên vang lên.

      khó hiểu lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến là Lãnh Mặc Hàn, tuy hiểu nhưng cảm thấy có chuyện gì đó nên liền đứng lên, tách ra khỏi nhạc ầm ĩ náo nhiệt, ra khỏi sảnh tiệc, nhanh chóng nhận cuộc gọi, đứng lại ở nơi rộng rãi yên tĩnh trả lời: "Alô?".

      Lãnh Mặc Hàn đứng trong mưa gió, mặc cho nước mưa trút xuống nhưng vẫn nhanh chóng : "Tôi cho biết chuyện quan trọng! Đó là Khả Hinh trúng độc ong ! ! Có khả năng nguy hiểm đến tính mạng! ! Bây giờ lập tức tìm Bác Dịch để biết hơn, tôi đoán tiểu Đường muốn cho biết chuyện này để tránh lo lắng cho ấy! Thế nhưng trong thời gian này, ấy có thể rất sợ hãi và bất lực, nhanh hỏi tình và chăm sóc tốt cho ấy! Tôi chờ Tiểu Nhu hái được thảo dược xuống núi, nó vốn có khả năng rất lớn cứu sống sinh mệnh của ấy!".

      Toàn bộ thế giới của Trang Hạo Nhiên phịch tiếng vang lên, tay nắm chặt di động, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ chăm chú nhìn điểm ở nơi nào đó, thân thể toát mồ hôi lạnh, hơi thở nặng nề... Đầu óc bỗng hỗn loạn vài phút, nhưng lại nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, nhớ lại câu cuối cùng của Lãnh Mặc Hàn: Khả Hinh bị trúng độc ong, có thể nguy hiểm đến tính mạng, hai mắt của nóng lên, nhìn thấy Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ đến hướng phòng nghỉ ngơi, lập tức nghiến răng nghiến lợi, nhanh về phía trước! !.

      Cửa phòng nghỉ ngơi phịch tiếng bị đẩy ra! !.

      Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt, nghi ngờ xoay người.

      Trang Hạo Nhiên thở dốc tới, hai lời, trong nháy mắt vung nắm tay nhanh như chớp cho Bác Dịch quyền! !.

      trận tiếng kêu rên! !

      Cả người Bác Dịch ngã ở trước bàn bên cạnh.

      "Tổng giám đốc Trang! !" Tô Thụy Kỳ gầm lên với : " làm cái gì vậy?".

      Trang Hạo Nhiên để ý Tô Thụy Kỳ, chỉ thở hổn hển tới trước mặt Bác Dịch, trong nháy mắt tức giận xoăn tay áo lên, đau lòng gầm : "Chuyện Khả Hinh trúng độc vì sao cho tôi biết! có phải là bạn của tôi ? là người biết ràng cảm nhận trong lòng tôi nhất! ! ấy xảy ra chuyện, tôi là người cuối cùng được biết, xem làm sao tôi chịu nổi hả ? ấy quan trọng với tôi đến mức nào, biết sao?".

      Bác Dịch lập tức kéo tay , cũng phẫn nộ : "Tôi là bạn của cậu! ! Đồng thời tôi cũng là bác sĩ của ấy! Tôi có nghĩa vụ bảo vệ bệnh nhân của mình! Việc này là do ý nguyện của ấy! Cậu và ấy vốn là hai người! ! Cậu chỉ cần giữ nguyên ý nghĩ đó trong lòng là được rồi! ! Nếu như cậu tôn trọng ý của ấy, ấy có thể đau khổ hơn! ! ấy muốn cho cậu biết là hi vọng nếu như ấy xảy ra chuyện để cho cậu lo lắng!".

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, lập tức đau đớn nhìn Bác Dịch!

      Bác Dịch thở hổn hển dựa vào tường, nuốt cổ họng cái nhìn : " ! tìm ấy! Giờ khắc này, hãy tôn trọng ý của ấy! Nếu như ấy muốn cho cậu biết nên hỏi! Tôi ở đây suy nghĩ biện pháp, nên lo lắng! Chúng tôi cứu ấy! Chỉ là giờ khắc này, ấy có thể chỉ nghĩ hưởng thụ tốt tiếng vỗ tay của mọi người dành cho ấy mà thôi... Bởi vì ấy , cuộc đời ấy cho tới bây giờ đều chỉ có khinh bỉ, xem thường và tổn thương...".

      Tô Thụy Kỳ cũng trầm mặc đứng bên thở dài.

      " ..." Bác Dịch lại thúc giục .

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, lại nhìn Bác Dịch cái, mới vươn tay nắm bả vai của , thiên ngôn vạn ngữ nên lời chỉ thở dài rồi nhanh chóng đứng lên, vừa muốn ra, bước qua bên cạnh Tô Thụy Kỳ lại đau lòng nhìn Tô Thụy Kỳ, : "Tôi từng lần cầu xin cậu, mạng của ấy là tôi nợ cậu ! Lại lần nữa, tôi cầu xin cậu hãy cứu sống ấy".

      Tô Thụy Kỳ chậm rãi ngẩng đầu với : "Tôi ".

      Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay, đôi mắt lóe sáng, lên tiếng chạy nhanh ra ngoài.

      Phòng tiệc náo nhiệt.

      Đường Khả Hinh ngồi sô pha, mỉm cười cùng mẹ Trang chuyện phiếm, mặc dù thân thể dần suy yếu...

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vào hội trường, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, im lặng lên tiếng bước qua, trong nháy mắt ngồi xuống bên cạnh , hơi thở nặng nề nhìn về phía trước.

      Đường Khả Hinh quay đầu sang nhìn cái, liền để ý tới mà trầm mặc xoay người tiếp tục cùng mẹ Trang chuyện phiếm...

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay, mạnh mẽ đem ôm vào lòng.

      "Ai! muốn làm cái gì?" Đường Khả Hinh lập tức quay đầu vươn hai tay muốn thoát khỏi thân thể .

      Trang Hạo Nhiên lập tức hơi xoay người, bá đạo cúi đầu, ngón tay siết chặt cằm của , nhìn sắc mặt của , : " cho biết! Em bị trúng độc ong rồi phải ?".

      Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch nhìn .

      Trang Hạo Nhiên chỉ cười nhìn , : "Em nghĩ rằng khi em xảy ra chuyện, cũng chịu cho biết? biết sao? có chuyện gì cả ! ở đây luôn bên cạnh em rồi!".

      Đôi mắt Đường Khả Hinh lập tức ngấn lệ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển, mới thở dài, : "Kiếp này Trang Hạo Nhiên nghĩ cái gì liền được cái ấy! Nhưng chỉ có việc, muốn cướp giật, chính là bảo bối của ! tôn trọng em giống như tôn trọng sinh mệnh vậy! Thế nhưng phát em càng lúc càng nghe lời, lần hai lần rồi ba lần làm tổn thương trái tim của ! Hết lần này tới lần khác quay lưng lại với ! Được rồi! kiên trì nữa! Nếu như em muốn ai là chuyện của em! Thế nhưng có cách nào mặc kệ em được! Em biết tại sao ?".

      lại nâng cằm của , nghiêm túc hỏi.

      Đường Khả Hinh nhìn , nước mắt lăn dài, yếu ớt lắc đầu.

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên run rẩy đau lòng nhưng vẫn rất tuấn tú, cười rộ lên : "Bởi vì em ngoan! ! nghe lời! Mới vừa xoay người, em liền bị trúng độc! sao có thể yên tâm về em được hả? Xảy ra chuyện cũng với , rất muốn đánh mông em!".

      Trái tim Đường Khả Hinh như bị vỡ ra, dựa vào trong lòng ấm áp của , cảm nhận trái tim đập bang bang trong lồng ngực, còn có mùi hương quen thuộc kia, cắn chặt môi dưới, cúi đầu cố nén nước mắt.

      Trang Hạo Nhiên nâng khuôn mặt nhắn của , ngấm ngầm chịu đựng đau thương lại càng đau đớn mạnh mẽ : "Nếu thân thể có chỗ nào thoải mái? Phải cho biết liền, được ?".

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hít hít mũi đỏ bừng, nghẹn ngào : " Sau gáy tê buốt, trong thân thể như bị đốt cháy... Trái tim và cánh tay đau quá...".

      Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, gật gật đầu, nước mắt tuôn trào, tay giữ chặt đầu của , nhàng vuốt vuốt mái tóc , quay mặt sang hôn lên trán , mới : " biết. Em vất vả rồi. , chúng ta thôi! Mặc kệ em có lý do gì thể ! Giờ khắc này, hãy theo !".

      xong liền đứng lên, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh! !.

      Đường Khả Hinh kinh hô tiếng, trong nháy mắt rơi lệ ôm cổ của , đau lòng nhìn .

      Các khách mời cũng vô cùng kinh ngạc nhìn màn này.

      " thôi..." Người đàn ông này cũng muốn , cứ như vậy trước ánh nhìn kỳ quái của mọi người, ôm lấy Đường Khả Hinh bước nhanh qua lối mà những vị khách mời mở ra, hướng bên ngoài sảnh tiệc mà ...

      Tưởng Thiên Lỗi đứng giữa mọi người, nhìn thấy màn này, trong lòng đau nhói nhưng vẫn phải nhẫn giấu cay đắng đau đớn vào trong lòng, đứng ở bên lên tiếng.

      Trang Tĩnh Vũ cũng bất đắc dĩ đứng lên nhìn bóng lưng kiên cường của con trai, thở dài hơi.

      Trang Hạo Nhiên buồn bã ôm Đường Khả Hinh ra khỏi phòng tiệc, sau đó xoay người xuống lầu.

      Đường Khả Hinh đau khổ ôm cổ Trang Hạo Nhiên, tùy ý để ôm, thân thể theo tiết tấu của mà cảm nhận được cảm giác an toàn mãnh liệt, hai mắt tràn đẫm lệ nhìn ...

      Trang Hạo Nhiên muốn chuyện chỉ nhìn cái, bỗng nhiên cười, tiếp tục ôm xuống lầu, giữa ánh mắt của mọi người trong đại sảnh vào thang máy, nhấn xuống tầng cao nhất, hai người ở trước mặt tất cả khách mời, tùy ý để thang máy từ từ khép lại! !.

      Phòng Tổng thống! !

      Bầu trời u ám, mưa gió bên ngoài giống như nanh vuốt của ma quỷ chém vào cửa sổ thủy tinh sát đất, sau đó nước mưa dọc theo cửa sổ thủy tinh chảy xuống...

      Cánh cửa, cạch tiếng mở ra.

      Trang Hạo Nhiên tiếp tục ôm Đường Khả Hinh vào trong phòng, thuận tiện đóng cửa lại, vẻ mặt mới thả lỏng đến đầu sô pha, ngồi xuống rồi trực tiếp ôm đặt đùi mình, tiếp tục duy trì tư thế này, mới ngẩng đầu nhìn .

      Đường Khả Hinh vẫn ngồi bắp đùi của , hai tay ôm cổ , rơi lệ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng nhìn , ôn nhu mỉm cười, vươn tay nâng cằm của , tựa như những cặp tình nhân xúc động nỉ non : "Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?".

      Đường Khả Hinh nhìn , nước mắt ngừng rơi nhưng vẫn nhu thuận gật đầu.

      "Tốt..." Trang Hạo Nhiên cười, sau đó căn dặn : "Em ngoan ngoãn tắm... Lát nữa Mặc Hàn đem thảo dược về chữa trị cho em, cần lo lắng, được ? để cho em xảy ra chuyện gì cả... Tuyệt đối ... Yên tâm... Em chỉ là bị bệnh thôi, cần được uống thuốc... Chỉ đơn giản như vậy thôi...".

      Thoải mái như vậy thôi.

      Trong lòng Đường Khả Hinh đau đớn vẫn ôm cổ , hai mắt rưng rưng nhìn ...

      "Sao vậy? Vì sao lại nhìn như vậy, muốn hôn sao?" Đôi mắt Trang Hạo Nhiên ánh lệ nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhìn như vậy kìm được tình cảm dâng trào mãnh liệt trong lòng, kéo cổ của , cúi xuống đặt lên môi nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

      Trang Hạo Nhiên mấp mấy môi, ngẩng đầu lên nhìn , cảm xúc trong lòng trào dâng ôm lấy eo nhắn của , cảm giác váy trắng như tuyết kia, quấn lấy thân thể là đẹp... mỉm cười vươn tay vén gọn mái tóc dài khuôn mặt cho , lại nhàng lấy đóa hoa hồng màu sâm panh xuống, đôi mắt dịu dàng nhìn , bàn tay mới giữ sau ót của , cúi đầu xuống, cả người hơi nhích tới hôn , vươn đầu lưỡi cùng triền miên với đầu lưỡi nho của , khí nóng bỏng từng đợt tỏa ra.

      Nước mắt Đường Khả Hinh lăn dài nơi khóe mắt nhưng vẫn kìm lòng ôm cổ , đón nhận nụ hôn của .

      Hai người liền duy trì tư thế hôn như vậy, để tránh làm cho kích động, tay ngừng khẽ vuốt lưng cùng bả vai của , lúc hôn đầu lưỡi ngọt ngào của , ngón tay nâng cằm của , hết sức dịu dàng...Hai tay run rẩy ôm cổ , cuồng nhiệt hôn, hai tay xoa bờ vai , trái tim chua xót tiếp xúc với thân thể nóng bỏng của , toàn bộ thế giới đều yên bình lại... Êm ả như vậy...

      Mưa gió ngoài cửa sổ vẫn điên cuồng đập vào cửa sổ sát đất! !

      Giữa kính thủy tinh mờ ảo, hai bóng người nóng bỏng, ôm nhau cùng chỗ, thâm tình hôn nhau.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 722: Chuyện bất quá tam

      Mưa to gió lớn vẫn điên cuồn trút xuống...

      Tiếng sấm từng đợt từng đợt nổ vang khắp trời!

      Lãnh Mặc Hàn thân mình toàn thân ướt đẫm chờ dưới chân núi, mặc kệ mưa gió điên cuồng đập vào người mình, đôi mắt vẫn nóng cháy nhìn về phía xa ngọn đồi cao vút, chờ nổi nữa , lập tức cất bước muốn về phía trước, lại nhìn thấy giữa trời mưa trắng xóa, cảm giác có bóng người màu trắng giữa những cây cỏ di chuyển, lập tức dừng bước chân, bình tĩnh chăm chú nhìn! Quả nhiên thấy Tiểu Nhu, dáng người bé, quỳ gối trong cái hang nào đó, hệt như con thỏ đáng bò ra, nhìn thấy , lập tức thở phào nhõm, nhanh cất bước tới, đạp qua những chỗ trùng con đường núi gập ghềnh, tới, kêu to: "Tiểu Nhu! !"

      Toàn thân Tiểu Nhu đều dính đầy tro bụi bùn lầy, tóc xõa xuống vai, áo sơ mi cũng dính sát vào làn da trắng nõn của , bên trái khuôn mặt dường như có đường vệt máu, cằm cũng bị sứt mẻ, nước mưa róc rách dọc theo khuôn mặt nhắn trượt xuống, đôi mắt ướt đẫm, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn phía xa, khó hiểu hả tiếng, kêu lên: " sao lại ở chỗ này? phải tìm ong mật sao?"

      "Tìm được rồi!" Lãnh Mặc Hàn bước nhanh giữa trời mưa ẩm ướt tới trước mặt Tiểu Nhu, trong nháy mắt cởi âu phục màu đen của mình ra, nhìn thấy áo sơ mi trước ngực ướt đẫm dính sát vào da thịt, như như , chỉ khẩn trương khoác âu phục cho , có nhiều lời muốn , lại nên lời! !

      Tiểu Nhu hỗn loạn ngẩng đầu, nhìn nét mặt Lãnh Mặc Hàn, biết lo lắng, lập tức nở nụ cười ngây thơ đơn thuần, : " có phải lo lắng hay ? Đừng lo lắng! ! Lúc còn tôi thường chạy lên núi chơi, sao đâu!"

      Lãnh Mặc Hàn lập tức ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp, nhìn khẩn trương : " nghĩ tới, mưa gió bão bùng lớn như vậy, lên núi gặp nguy hiểm sao? Còn cho tôi cùng !"



      " sao! lên mới có thể gặp nguy hiểm! Nếu như tôi cứu được Khả Hinh, lại xảy ra chuyện, vậy tôi phải là phạm tội lớn rồi sao. sao đâu!" Tiểu Nhu vô cùng sảng khoái và đáng xong, lại nhớ ra gì đó, lập tức đưa tay vào trong áo sơ mi mình, mò vào trong ngực!

      Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, nhìn!

      Tiểu Nhu cầm lấy cành linh châu thảo, mắt to sáng ngời : “ xem! ! ! Tìm được rồi! !"

      Lãnh Mặc Hàn nhìn cành linh châu thảo với những quả xanh kia, được đôi bàn tay bé trắng nõn của Tiểu Nhu cầm lấy, lại nặng nề thở dốc hơi, kích động nhìn khuôn mặt nhắn ngây thơ lương thiện của Tiểu Nhu, đôi mắt to tròn lấp lánh như những vì sao, mắt trái bị vết xước, chảy máu, lập tức muốn vươn tay, chạm vào miệng vết thương của ...

      " thôi!" Tiểu Nhu hai lời, liền cầm lấy tay áo sơ mi của về phía trước, ngốc nghếch đáng : " cần lo lắng cho Khả Hinh, ấy nhất định tốt hơn thôi! Thảo dược của chúng tôi, rất linh nghiệm đấy! Đây chính là sau núi của vương mẫu nương nương!"

      Lãnh Mặc Hàn thoáng cái cầm ngược lại tay , nghe được câu chuyện trong lời của , chăm chú nhìn .

      Đôi mắt Tiểu Nhu sáng ngời, đứng trong mưa nhìn về phía .

      "Cái gì mà lo lắng cho Khả Hinh?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nhìn .

      Tiểu Nhu cười hì hì nhìn Lãnh Mặc Hàn, ngước khuôn mặt nhắn lên, giống như phát được chuyện thần bí gì đó, vui vẻ : "Tôi từng thấy len lén nhìn Khả Hinh, giống như rể hay nhìn chị tôi vậy!"

      Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn .

      Tiểu Nhu lập tức tưởng rằng mình làm sai chuyện gì, có chút sợ hãi đứng trong mưa gió, nhìn .

      " thôi..." Lãnh Mặc Hàn đột nhiên biết nên gì, vươn tay đẩy mạnh đầu cái, mới bước nhanh về phía trước.

      "Tôi cho người khác biết, yên tâm! Xin lỗi, tôi nên ra..." Tiểu Nhu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn có chút khổ sở cúi đầu, cầm chặt linh châu thảo trong tay, đáng thương đứng ở tại chỗ.

      Lãnh Mặc Hàn quay đầu, nhìn cái, mới nhanh chóng : "Tôi cảm thấy đó là bí mật thể cho ai biết.”

      "A?" Tiểu Nhu khó hiểu ngẩng đầu nhìn .

      " thôi!" Lãnh Mặc Hàn hai lời, thoáng cái nắm chặt bàn tay bé của , nửa muốn ôm về phía trước, còn gì nữa.

      Tiểu Nhu cũng ngây ngốc đáng theo sát về phía trước.

      "... vừa mới ... Muốn trước khi chết, làm chuyện có ý nghĩa?" Lãnh Mặc Hàn quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhu, đứng trong mưa đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Là chuyện gì?"

      Ánh mắt Tiểu Nhu sáng lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn cười rộ lên, hệt như tìm được tri kỷ, : "Lý tưởng lớn nhất trong cuộc đời tôi, chính là có nhiều nhiều các giống khoai tây!"

      "... ..." Lãnh Mặc Hàn nên lời nhìn , lại nở nụ cười.

      ***

      Mưa lớn, vẫn tiếp tục ở thế giới này rơi tí tách xuống đất.

      Phòng Tổng thống.

      Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng mưa rơi róc rách.

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần thường trắng, ống tay áo xắn lên, đứng lan can lầu hai, nhìn cảnh mưa trước cửa sổ sát đất, đôi mắt ngưng đọng lại rồi lại lưu chuyển, tự hỏi ngày đó mình cùng Tưởng Thiên Lỗi tranh chấp, vung hoa hồng trong tay, Đường Khả Hinh dường như bị đam vào lúc đó, lập tức nhanh nhẹn cầm di động lên, nhấn số Lâm Sở Nhai, nghe đổ chuông đầu bên kia vang lên, vẫn tiếp tục suy nghĩ chuyện này!

      "Thế nào rồi?" Lâm Sở Nhai cùng bọn Tào Kiệt nghe chuyện của Đường Khả Hinh, nhanh chóng gấp rút chạy tới.

      "Lập tức điều tra nhà họ Tưởng cho tôi!" Trang Hạo Nhiên cấp tốc căn dặn.

      "Nhà họ Tưởng?" Lâm Sở Nhai dừng bước chân, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì?"

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lưu chuyển, nặng nề thở dài mội cái mới : "Tạm thời biết thế nào, cậu nhanh chóng điều tra chút về nhà họ Tưởng! Đem từng người hầu, quản gia, tài xế, tất cả đều điều tra lượt! Càng nhanh càng tốt!"

      "Được!" Lâm Sở Nhai gật đầu.

      "Chuyện này, thể bứt dây động rừng! ! Còn nữa, thuận tiện điều tra chút về tình hình nhà họ Tần! ! Lần trước sau khi Tần Vĩ Nghiệp bị Thiên Lỗi trả thù, bị mất chức thị trưởng, nhưng vẫn có tin tức gì của ." Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng căn dặn.

      "Được . Tôi lập tức cử người bắt tay vào điều tra ngay!" Lâm Sở Nhai cúp điện thoại.

      Trang Hạo Nhiên cầm di động, lại bình tĩnh chăm chú nghĩ về những tai nạn xảy ra trong khoảng thời gian này, lại khẽ cầm di động, xoay tròn giữa các ngón tay, vào lúc này, lại nghĩ tới Lãnh Mặc Hàn, biết và Tiểu Nhu lấy được cây cỏ kia chưa, lập tức bấm điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, lại phát di động rung lên, đôi mắt sáng ngời nhìn vào, là điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, tim đột nhiên hăm hở, nhấn nút nhận cuộc gọi, ngừng thở nhanh chóng trả lời: "A lô?"

      " lấy được cỏ, ong mật cũng bắt được, báo với Bác Dịch và bác sĩ Tô, chúng tôi nhanh chóng trở về!" Lãnh Mặc Hàn cầm chặt tay lái, đạp chân ga vọt lên 200km/h, đeo tai nghe bluetooth .

      "Cám ơn cậu!" Trang Hạo Nhiên nặng nề thở hổn hển hơi, lập tức đặt điện thoại xuống, nghĩ Khả Hinh được cứu rồi, đột nhiên cười, cầm chặt lan can, đôi mắt đột nhiên xúc động có chút ẩm ướt, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cảm tạ thượng đế, nhưng hôm nay xin được cảm tạ thượng đế! !

      Lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm, chợt ngưng lại, cửa cách tiếng mở ra...

      Đường Khả Hinh mặc chiếc váy ngủ tơ tằm trắng tuyết, mái tóc hơi ẩm ướt, dựa vào cạnh cửa, giống như chú thỏ con yếu ớt đứng, có chút xấu hổ...

      Trang Hạo Nhiên lập tức khẩn trương xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh xinh đẹp như vậy, đột nhiên sửng sốt.

      Đường Khả Hinh ngại ngùng biết gì, đôi mắt mơ màng, nhìn về phía chiếc áo ngủ tơ tằm đặt giường, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay lướt qua bờ vai trắng nõn, bầu ngực hơi lộ ra...

      "... ..." Nét mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ vài phần ý tươi cười, nhìn .

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, muốn qua lấy áo ngủ, lại cảm thấy có chút xấu hổ.

      Trang Hạo Nhiên cười, cất bước bước qua, tới trước mặt , cúi xuống nhìn lúc, trong nháy mắt mới khom người vươn hai tay, ôm lấy toàn bộ thân thể mềm mại của ...

      Mặt Đường Khả Hinh bỗng chốc lại đỏ bừng, kìm được cũng vươn hai tay, vòng quanh cổ , đôi mắt ngấn lệ, nhìn .

      "Vừa rồi Mặc Hàn gọi điện thoại tới, tìm được thuốc rồi!" Trang Hạo Nhiên thoải mái cười, vừa nhìn , vừa ôm lấy đến bên giường.

      Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng cảm kích cười, những vẫn có chút dám tin hỏi: " vậy sao?"

      "Ừ..." Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh về phía giường, cẩn thận đem đặt chiếc giường trắng muốt, nhàng cúi xuống áp sát người , cùng mặt đối mặt nhìn nhau...

      Đường Khả Hinh cũng kìm lòng được ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh phiếm hồng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn sâu, vì vừa mới tắm qua nên toàn thân tỏa ra mùi hương thơm mát, khuôn mặt nhắn ửng hồng, hết sức đáng động lòng người, đột nhiên cười, xúc động giọng khàn khàn : " muốn che kín ánh mắt của em..."

      "Vì sao?" Đường Khả Hinh khó hiểu nhìn , mềm giọng hỏi.

      "Muốn hôn em..." xong, liền có chút ngượng ngùng cúi đầu, vì biết bệnh.

      Đường Khả Hinh cũng nhịn cười được, cúi xuống, có chút xấu hổ.

      Trang Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn cái, mới nhích thân thể lại gần hơn, dùng chiếc mũi tuấn của mình, nhàng chạm vào chóp mũi nho của , tay nắm bả vai , cọ cọ, vô cùng khát vọng : "Vừa rồi Bác Dịch gọi điện thoại đến cảnh cáo , cơ thể em tại tốt, sau khi tắm nước thảo dược xong, tuyệt đối thể chạm vào em..."

      Đôi mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, hiểu những lời , nghĩ nghĩ, lại chậm rãi vươn tay, vòng quanh cổ , nhướn người về phía trước đặt lên môi nụ hôn.

      Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ, hai tay chống giường bên cạnh người , đem cả người vây quanh, mới có chút kích động : "Hôm nay em... là lần thứ hai chủ động ... Em cứ chủ động lần, liền muốn hôn em."

      Đường Khả Hinh nghe những lời này, mặt lại đỏ bừng, nhưng vẫn ôm cổ , hôn lên môi .

      Trang Hạo Nhiên có chút ngạc nhiên cười, câu bướng bỉnh, cánh tay to lớn cũng vươn ra, lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của vào trong lòng, cúi xuống môi mạnh mẽ hôn, lại cuồng nhiệt đưa đầu lưỡi ra, cùng đầu lưỡi có chút e thẹn ngọt ngào của quấn quýt cùng chỗ, tay cách chiếc váy ngủ tơ tằm của , nhàng vuốt sau lưng , hông , cảm thấy có chút lạnh, liền kéo chăn, đắp lên người, mạnh mẽ nóng bỏng ôm nhau...

      Chiếc giường có chút rung động, giống như những thanh ngọt ngào.

      Lúc này, chuông cửa nhất thời vang lên! !

      Hai người nghe tiếng chuông này, cùng dừng lại, lại nhìn nhau... Trang Hạo Nhiên nóng cháy nhìn Đường Khả Hinh lâu, vẫn muốn buông lại thâm tình hôn lên trán, mắt, mũi, dái tai và cuối cùng là bả vai bóng loáng của , phát ra thanh sâu sắc...

      Đường Khả Hinh mềm mại như mây, đón nhận nụ hôn thâm tình ấy, tim đập liên hồi.

      Bác Dịch và Tô Thụy Kỳ hai người đàn ông, đứng ngoài cửa, hết sức lo lắng lại muốn nhấn chuông cửa, bất chợt cửa đinh tiếng, mở ra.

      Tô Thụy Kỳ khẩn trương lao vào, Bác Dịch nhanh chóng mang theo sách y học, lên cầu thang, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh mặc áo ngủ vào lòng, tựa vào trước giường, hai tay ôm chặt thân thể mềm mại của , ngón tay vuốt ve mái tóc , vô cùng dịu dàng và thương... chợt đứng lại bên giường, nhìn về phía bọn họ, đột nhiên sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Khả Hinh dịu dàng dựa vào lòng người đàn ông như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :