1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63

      “Bên này còn ly chưa vỡ ?” Đường Khả Hinh hơi xoay người, khom người xuống muốn kiểm tra xe khác, sắc mặt đột nhiên thay đổi trí nhớ của cực tốt, chú ý đến bóng dáng rất quen thuộc ở nơi xa chậm rãi về hía mình, luống cuống, ánh mắt chuyển động, theo bản năng vội cúi đầu, liếc mắt nhìn ở trong xe di động, nhanh: “Bên trong xe có bao nhiêu ly! Tổng cộng hai tổn hai tram hai mươi bảy cái, còn sót lại ba cái ly, hai cái còn nguyên, cái nứt! như vậy nhé!”

      xong, ngay lập tức tiến vào Lối thoát hiểm!

      Đông cũng chậm rãi theo sát vào Lối thoát hiểm, giơ tay bảo nhân viên làm việc ở bên cạnh im lặng.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng đè xuống khóa mở cửa, vào bên trong thang máy, gấp gáp đè xuống nút đóng cửa, lúc cửa thang máy đóng lại tron chớp mắt, nhìn thấy bóng dáng đông nhanh vào, lập tức che ngực, nghĩ đến đứng ở bên cạnh tưởng thiễn lỗi ba năm trước đây, rốt cuộc có nhận ra mình hay ?

      lo lắng suy nghĩ, lúc này thang máy cũng mở ra, đôi chân mềm nhũn rat hang mãy, vừa mới tới phía trước chưa được mấy bước cũng nghe đồng nghiệp ở xa cung kính gọi : “Thư ký trưởng…”

      Con ngươi: trừng to, dừng bước chân, dám xoay người.

      “Ừ…” Có giọng nữ quen thuộc, nhã nhặn lịch đáp .

      Đường Khả Hinh giật mình, chớp mắt, nahnh chóng về phía trước, vừa vừa cảm thấy tiếng giày cao gót vang lên ở sau lưng cũng theo sát mình, sắc mặt của hơi tái nhợt, lập tức bước nhanh hơn về phía bên trái, vọt về hướng nhà hàng tây ngừng buôn bán giữa trưa, lúc sắp qua nhà hàng tây, về phía rượu, ngờ mới qua cửa chính nhà hàng tây, cái cổ áo đồng phục của mình bị người kéo mạnh. kịp đề phòng, cả người ngã vào cột nước nhà hàng tây. vừa muốn lớn tiếng kêu cứu, cũng thấy trước mặt người đàn ông trẻ tuổi vô cùng đẹp trai, giống như Công Tử Ca mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen hơi nới lỏng, dung đôi bướng bỉnh đào hoa, cười như cười, ngón tay đặt đôi môi mình, suỵt tiếng.

      tức khắc sững sờ, nhìn người đàn ông trước mặt.

      Mặt mũi người đàn ông này sang rỡ, mang theo nụ cười true chọc, thậm chí lộ ra loại xinh đẹp hết. đúng vậy, đẹp trai, rất đẹp trai, ánh mắt nhìn người khác giống như độc, bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn!

      “Làm sai chuyện hả?” Vẻ mặt người đàn ông nhịn cười, nhìn về phía trước mặt, cặp mắt to linh động, còn có lỗ mũi cao thằng, hơi hếch lên cũng rất hấp dẫn, bởi vì quá độ kinh sợ, môi mềm hé mở, lộ ra hàm răng , cái vật này càng mê người!

      Đường Khả Hinh chớp chớp mắt to, biết nên gì.

      nhìn Đường Khả Hinh, cười : “Vừa rồi sau khi tôi nhìn thấy rat hang máy, thư ký Tổng Giám đốc của chúng ta vẫn theo , nhất định là làm sai chuyện gì muốn tránh ấy. đúng ?”

      Đường Khả Hinh lại chớp mắt to, xoay người chút, biết nên sao.

      nhìn bộ dáng của đường khả hình, liền hỏi: “Làm sai chuyện gì? để cho người ta theo ! thực ngốc! Mặc đồng phục quầy rượu, lại muốn chạy trốn về quầy rượu, nếu bị ấy bắt phải thân phận sao?”

      Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm, rốt cuộc có chút tò mò thân phận của , giống như nhân viên khác sạn, lại giống nhân viên khách sạn, là ai?

      “Tôi dạy cho ….” ho chút, nhìn Đường Khả Hinh cười như cười : “Nếu sau này làm sai chuyện gì, hát bị người theo dõi, ngàn vạn lần được quay về bộ phận của mình, tốt nhất là chạy trốn tới những bộ phận khác, nhất là bộ phận của Tào Ngọc Tinh càng tốt!”

      …. …. …. Rốt cuộc là ai?” Đường Khả Hinh nhìn người đàn ông trước mặt, càng nghĩ càng ổn, theo bản năng hỏi ngay!

      Người đàn ông cố ý nghiêm mặt nhìn : “ làm cũng xem lại hồ sơ làm? Cũng xem thành viên giới thiệu sao?”

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng trả lời, nghi ngờ nhìn .

      “Giám đốc?” Trưởng kíp nhà hàng Tiểu La mặc đồng phục chỉnh tề vừa mới tới, nghe có người khe khẽ , ngạc nhiên nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy giám đốc trêu đùa nhân viên mới.

      “A!”Đường Khả Hinh nghe gọi như thế rốt cuộc lui về phía sau bước, kinh ngạc nhìn Tào Kiệt, quả mặc quần tây đen kết hợp với áo sơ mi trắng riêng biệt của khách sạn, chỉ là mình có lưu ý. Sắc mặt của đỏ lên, lập tức cung kính cúi đầu, gọi : “Giám đốc… xin lỗi, vừa mới rồi tôi…”

      “giám đốc lại ăn đậu hũ của người ta!” Tiểu La cố ý cười !

      bậy!!” Ánh mắt của Tào Kiệt chợt lóe, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh ánh mắt hơi lộ ra chút ham muốn ngắm người đẹp!

      Từ sau chuyện ba năm trước đây, Đường Khả Hinh rất ít đến gần đàn ông, đến gần như vậy làm cho có chút hoảng sợ lui về phía sau bước.

      “Lại muốn đụng đến người của tôi!!” Trần Mạn Hồng trừng mắt như Dạ Xoa đột nhiên xuất tại nhà hàng tây, giận dữ nhìn Tào Kiệt chắm chằm. cái người đẹp trai này có chút nguyên tắc của đàn ông!! Chỉ cần là giống cái, ta liền giống như ruồi bọ bị quyến rũ.

      cái gì đó!! ấy cũng phải là người của tôi sao?” Tào Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng, rốt cuộc thu hồi cá tính ham chơi, mặc vào đồ đồng phục!

      Đường Khả Hinh càng sợ hơn, rốt cuộc nhìn thấy người đàn ông này mặc vào đồ đồng phục bảng tên viết tắt: Giám đốc nhà hàng tây, vẻ mặt của nhăn nhó, lại gây họa.

      Tào Kiệt nhắc mí mắt nhìn cái, cố nén nụ cười, cài cúc áo âu phục, giống như vừa rồi cùng người ta cởi áo nới dây lưng.

      Đường Khả Hinh đỏ mặt

      “Cái gì ấy là người của !!” Trần Mạn Hồng lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, kéo cả người đến phía sau lưng mình, mới chỉ vào Tào Kiệt : “Tôi cảnh cáo ! có việc gì cút xa chút cho tôi, hay là chạy trở về Âu châu càng tốt. bị người cấm cố ở chỗ này nhiều năm, quá thiệt thòi à?”

      Tào Kiệt lên tiếng nhìn Trần Mạn Hồng.

      Trong tất cả mọi người, Trần Mạn Hồng là người thứ nhất e ngại thân phận của , liền lên trước bước, chợt nhíu lông mày : “Nếu như chưa thỏa mãn dục vọng, có thể Tổng Giám đốc cởi gông xiềng cho , mặc sức bay lượn a!”

      ghê tởm! Tôi tự hiến thân cho khách sạn được rồi?” Tào Kiệt như thế chỉ có hai người, và Trần Mạn Hồng mới hiểu, vừa hứng thú nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lập tức lui về phía sau bước, núp ở sau lưng Trần Mạn Hồng.

      “Làm gì?” Trần Mạn Hồng lập tức tiến lên bước, lạnh lùng nhìn Tào Kiệt.

      Tào Kiệt nhìn bộ dáng kia của , cố ý cúi đầu, khe khẽ : “ cần thô lỗ như thế. phải lúc trước chúng ta từng uống say lần sao?”

      Con ngươi Trần Mạn Hồng trừng to, tức giận đến người cái ngón tay nắm lại kêu lách cách vang dội, kêu tiếng A… vung tay lên, muốn đánh cho Tào Kiệt: “Nếu tôi bỏ qua cho , tôi phải là ngườ!”

      Tào Kiệt lập tức cười to né tránh Trần Mạn Hồng, từ bên này trốn sang bên kia, cười : “ nên như vậy!! Đêm hôm đó, tôi có làm gì , sao nhạy cảm như vậy?”

      “Vậy còn mỗi ngày!! Nhắc tới làm người ta kinh hãi.” Trần Mạn Hồng vòng qua vị trí nào đó, cầm bình hoa bàn ăn, muốn ném .

      “Chớ ném a. lúc báo hao tồn, tôi ký tên!” Tào Kiệt cười né tránh Trần Mạn Hồng, vừa tránh vừa chỉ bình hoa trong tay kêu to!

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, nhìn hai người quản lý có thể ngay trước mặt nhân viên chơi đùa giống như là đứa bé, nhất thời tâm trang cũng vui vẻ, cúi đầu mỉm cười, biết có bóng dáng nhàn nhạt ở phía sau lưng nhìn mình.!
      Last edited: 2/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64: Sau lưng

      "Giám đốc?" Trưởng kíp nhà hàng Tiểu La mặc đồng phục chỉnh tề vừa mới tới, nghe có người khe khẽ , ngạc nhiên nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Giám đốc trêu đùa nhân viên mới.

      "A!" Đường Khả Hinh nghe gọi như thế rốt cuộc lui về phía sau bước, kinh ngạc nhìn Tào Kiệt, quả mặc quần tây đen kết hợp với áo sơ mi trắng riêng biệt của khách sạn, cánh tay của còn vắt đồ đồng phục của khách sạn, chỉ là mình có lưu ý, sắc mặt của đỏ lên, lập tức cung kính cúi đầu, gọi : "Giám đốc.... xin lỗi, vừa mới rồi tôi...."

      "Giám đốc lại ăn đậu hũ người ta!" Tiểu La cố ý cười !

      " bậy!" Ánh mắt Tào Kiệt chợt lóe, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh ánh mắt hơi lộ ra chút ham muốn ngắm người đẹp!

      Từ sau chuyện ba năm trước đây, Đường Khả Hinh rất ít đến gần đàn ông, đến gần như vậy làm cho có chút hoảng sợ lui về phía sau bước.

      "Lại muốn đụng đến người của tôi!!" Trần Mạn Hồng trừng mắt nhìn Dạ Xoa đột nhiên xuất tại nhà hàng tây, giận dữ nhìn Tào Kiệt chằm chằm, cái người đẹp trai này có chút nguyên tắc của đàn ông!! Chỉ cần là giống cái, ta liền giống như ruồi bọ bị quyến rũ!

      " cái gì đó!! ấy cũng phải là người của tôi sao?" Tào Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng, rốt cuộc thu hồi cá tính ham chơi, mặc vào đồ đồng phục!

      Đường Khả Hinh càng sợ hơn, rốt cuộc nhìn thấy người đàn ông này mặc vào đồ đồng phục bảng tên viết: Giám đốc nhà hàng tây, vẻ mặt của nhăn nhó, lại gây họa!

      Tào Kiệt nhấc mi mắt nhìn cái, cố nén nụ cười, cài cúc áo âu phục, giống như vừa rồi cùng người ta cởi áo nới dây lưng!

      Đường Khả Hinh đỏ mặt.

      "Cái gì ấy là người của !" Trần Mạn Hồng lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, kéo cả người đến phía sau lưng mình, mới chỉ vào Tào Kiệt : "Tôi cảnh cáo ! có việc gì cút xa chút cho tôi, hay là chạy trở về Âu châu càng tốt!! Bị người cấm cố ở chỗ này nhiều năm, quá thiệt thòi à?"

      Tào Kiệt lên tiếng nhìn Trần Mạn Hồng!

      Trong tất cả mọi người, Trần Mạn Hồng là người thứ nhất e ngại thân phận của , liền lên trước bước, chợt nhíu mày lông : "Nếu như chưa thỏa mãn dục vọng, có thể nỏi Tổng giám đốc cởi gông xiềng cho , mặc sức bay lượn a!"

      " ghê tởm! Tôi tự hiến thân cho khách sạn được rồi?" Tào Kiệt như thể chỉ có hai người, và Trần Mạn Hồng mới hiểu, vừa , vừa hứng thú nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lập tức lui về phía sau bước, núp ở sau lưng Trần Mạn Hồng!

      "Làm gì?" Trần Mạn Hồng lập tức tiến lên bước, lạnh lùng nhìn Tào Kiệt!!

      Tào Kiệt nhìn bộ dáng kia của , cố ý cúi đầu, khe khẽ : " cần thô lỗ như thế! phải lúc trước chúng ta từng uống say lần sao?"

      Con ngươi Trần Mạn Hồng trừng to, tức giận đến mười cái ngón tay nắm lại kêu lách cách vang dội, kêu tiếng A..... vung tay lên, muốn đánh Tào Kiệt: "Nếu tôi bỏ qua cho , tôi phải là người!"

      Tào Kiệt lập tức cười to né tránh Trần Mạn Hồng, từ bên này trốn sang bên kia, cười : " nên như vậy!! Đêm hôm đó, tôi có làm gì , sao nhạy cảm như vậy?"

      "Vậy còn mỗi ngày!! Nhắc tới làm người ta kinh hãi!!" Trần Mạn Hồng vòng qua vị trí nào đó, cầm bình hoa bàn ăn, muốn ném !

      "Chớ ném a! Lúc báo hao tổn, tôi ký tên!" Tào Kiệt cười né tránh Trần Mạn Hồng, vừa tránh vừa chỉ bình hoa trong tay kêu to!

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, nhìn hai người quản lý có thể ngay trước mặt nhân viên chơi đùa giống như là đứa bé, nhất thời tâm trạng cũng vui vẻ, cúi đầu mỉm cười, biết có bóng dáng nhàn nhạt ở phía sau lưng nhìn mình.
      Last edited by a moderator: 2/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: You are everywhere

      Cửa thang máy ầm ầm mở ra!

      Đông ra thang máy, có chút nghi ngờ vừa về phía trước vừa nghĩ, tại sao Đường Khả Hinh phải tới Khách sạn Á Châu làm? Có lẽ chỉ là trùng hợp? Bước chân hơi dừng lại, nhớ tới ba năm trước đây, Tổng Giám đốc chán ghét Khả Hinh như vậy, cho nên mới gấp gáp xoay người vội trốn tránh mình? trầm ngâm suy nghĩ chút, có lẽ là như vậy rồi.

      "Đông ?" An Ny mỉm cười tới.

      "Hả?" Đông ngẩng đầu lên nhìn An Ny, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?"

      An Ny dịu dàng : "Tổng Giám đốc bảo pha hai ly trà Phổ Nhỉ đem đến, ấy và Như Mạt tiểu thư uống."

      Đông nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu : "Tốt. . . . . . Tôi biết rồi. . . . . ."

      Phòng làm việc Tổng giám đốc!

      Như Mạt hơi mỉm cười ngồi ở ghế salon to lớn giữa phòng làm việc, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa sổ sát đất, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vóc người rất cao lớn, phát ra hơi thở tôn quý, bất luận đến nơi nào, luôn tỏa sáng bốn phía so với tia nắng ban mai chiếu rọi càng vĩnh hằng và truyền kỳ hơn...

      càng nhìn càng mê mẫn, hai mắt lộ ra chút dịu dàng, nhìn cầm điện thoại di động, hơi nghiêng mặt nghe báo cáo hội nghị ở Mỹ, lên tiếng trả lời, hai mắt xoay tròn phát ra tự tin....

      Như Mạt say mê đứng lên, từng bước từng bước về phía sau lưng Tưởng Thiên Lỗi. (đồ tinh an phận.)

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nghe báo cáo khai trương khách sạn bên nước Mĩ, ngoại trừ Tập đoàn Tài chính Hoàn Cầu đầu tư 13 triệu Đô la, đối với con số này cũng phản đối, nhưng muốn biết tình hình ở quốc, lại cảm giác ngang lưng ấm áp...

      Ánh mắt lạnh lùng của lên chút mập mờ, buông lỏng ra tay trái cắm túi quần nắm tay phải dừng ở bụng mình, vuốt ve ngón tay mềm mại của , chiếc nhẫn ở ngón tay giữa và ngón vô danh cũng nhàn nhạt lóe sáng.....

      Như Mạt nhắm lại hai mắt, hưởng thụ nhiệt độ sau lưng giữ lại cho mình, chỉ cần đến gần người đàn ông này có cảm giác rất an toàn.

      Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục cầm điện thoại di động, nghe tình hình ở quốc có liên quan đến Tập đoàn Hoàn Cầu, ánh mắt hơi đông lạnh, từ nơi nào đó thân thể dâng lên chút vui....

      Như Mạt ôm lấy hông của Tưởng Thiên Lỗi, cảm thấy đột nhiên cứng rắn, có lẽ hiểu được nghe tình huống gì đó ở quốc, hai tròng mắt của lộ ra nhớ thương, ngọt ngào mở miệng khẽ hát....

      "I feel the earth is turning faster before I saw you there (Em cảm thấy trái đất như quay nhanh hơn. Em nhìn tháy ở nơi đó)

      I feel the sky is spinning lighter before. I saw you there (Em cảm thấy bầu trời như quay. Em nhìn thấy ở nơi đó)

      Tưởng Thiên Lỗi nghe bài "You are everywhere", vẻ mặt căng thẳng trở nên nhàng, hai mắt lộ ra chút dịu dàng, chuyện cũ qua như gió, rồi lại thấm vào tận đáy lòng....

      Cause you're here. Cause you're there. Cause you are everywhere (Vì ở đây. Vì ở nơi đó, vì ở từng góc trong lòng em).

      mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra nụ cười khẽ, rốt cuộc cúp điện thoại, xoay người, nhìn Như Mạt xinh đẹp say lòng người nhìn mình, hai mắt giống như ánh sao, vẻ mặt ửng đỏ giống như hoa đào xinh đẹp trong mùa đông. nhịn được vươn tay khẽ ôm Như Mạt vào ngực, cúi xuống lộ ra nụ cười, chậm rãi : "Lại nghịch ngợm..."

      Khuôn mặt của Như Mạt ửng đỏ, nhìn dịu dàng như mây như nước, : "Em biết lúc nãy tâm trạng có chút tốt...."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng nhìn .

      Lúc Như Mạt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng đẹp trai và hấp dẫn giống như chồng mình, nhịn được đưa hai tay kéo cổ của , nhàng hôn đôi môi mím chặt của .

      Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt nhìn , ánh mắt thâm thúy xẹt qua chút nụ cười thỏa mãn.

      Như Mạt nhìn biểu ở trong ánh mắt , hiểu tình cảm trong lòng , nở nụ cười ngọt ngào, lại ôm chặt cổ của , đưa lên đôi môi đỏ của mình dừng lại ở môi của , rốt cuộc hề tách ra....

      Tưởng Thiên Lỗi hơi nheo mắt nhìn , hai người bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc mở ra cánh môi, triền miên hôn nhau.... ôm chặt eo của , vuốt ve chỗ gợi cảm sau vai , lại bá đạo dùng thân thể đàn ông mạnh mẽ đè chặt ở tường kính, thắm thía thu lấy ngọt ngào trong môi đỏ mọng của , thậm chí khẽ cắn môi dưới của , mút lấy cái cổ màu hồng của thông qua của cơ thể phát ra mùi thơm tự nhiên....

      Như Mạt nhắm lại hai mắt, hưởng thụ thương an ủi.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Hai người nhàng buông ra đối phương, nhưng vẫn ôm nhau ở chung chỗ, hai mắt nhìn nhau xúc động.

      "Tổng Giám đốc....hôm nay Laurence tiên sinh trước khi trở về nước, chuẩn bị xem xét tuyển chọn chuyên gia pha rượu năm nay, cũng thuận tiện hỗ trợ sắp xếp tiệc tối của Thủ tướng và Tô tiểu thư.... tại ông ấy ở đại sảnh khách sạn chờ chỉ thị của ...." Giọng Đông truyền đến.
      Last edited by a moderator: 4/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 66: So với phụ nữ còn giống hơn phụ nữ

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt cùng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Cát Lệ, kêu to: "Cái gì?"

      Gương mặt Cát Lệ nhăn nhó, nhìn hai người quản lý : "Các người nghe lầm, Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh muốn tới nhà hàng chúng ta dùng cơm! Hơn nữa mười lăm phút nữa tới, Tổng Giám đốc ra lệnh, cần chuẩn bị gì cả, để cho chúng ta . . . . . Tùy ý là được. . . . . ."

      Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng nghe xong, cùng ngẩng mặt nhìn Cát Lệ cái, ngay lập tức quay ra hai bên, với tất cả nhân viên nhà hàng tây: "Tất cả chuẩn bị, sau mười lăm phút nữa Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh tới nhà hàng! Lập tức sửa sang lại mặt mũi, dáng vẻ của các người, lau dọn tất cả bụi bậm trong nhà hàng cho tôi!"

      "Dạ!" Tất cả đồng nghiệp nghe xong, ngay lập tức vào vị trí làm việc của mình, gật đầu xác nhận!!

      Khách sạn Á Châu, tổng cộng chia làm mười ba nơi, tất cả đều có phong cách khác nhau, nhà hàng Trung quốc, nhà hàng Tây và nhà hàng Pháp là nhà hàng đặc sắc, mà Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt quản lí nhà hàng Tây, nổi tiếng là nhà hàng Ngự Tôn (dành kho những khách cao quý), ước chừng hai ngàn mét vuông, chia làm phòng ăn chính và quầy rượu ở phía sau, do nhà thiết kế nổi tiếng Kesi Li người Canada thiết kế, lấy phong cách rực rỡ của Châu Âu làm chủ, nhà hàng có hai tầng, tầng mặt hướng biển rộng, tầng hai hướng ra sân thượng, thiết kế phòng VIP trang nhã, phối hợp hai chủ đề ngày và đêm, mỗi khi hoàng hôn dần buông, có thể ngắm cảnh sắc mặt trời lặn. Vào ban đêm, cảnh sắc lãng mạn mê đắm, bầu trời đầy sao và tiếng sóng vỗ bờ phía xa xa, có thể nhà hàng Ngự Tôn tuyệt vời nhất Khách sạn Á Châu!

      Tào Kiệt và Trần Mạn Hồng lập tức chia nhau làm việc, người nhanh chóng kiểm tất cả thức ăn nhà hàng, cùng với bày biện bàn ghế, tất cả hoa hồng có bị héo úa hay , cẩn thận đưa ngón tay thon dài quẹt mặt thủy tinh bàn kim loại đường, xác định có chút bụi bặm, sắc mặt mới hòa hoãn.....

      Tào Kiệt nhanh chóng ra nhà hàng tới hành lang phía bên trái, vừa mới chưa xa cũng nhìn thấy đầu bếp lặng lẽ ra, cầm điện thoại di động sắc mặt có chút gấp rút muốn gọi điện thoại lập tức chỉ vào tên nhóc kia, cố ý : "Tổng Giám đốc cũng sắp tới, còn dám trong thời gian làm việc gọi điện thoại? muốn sống nữa đúng ?"

      Đầu bếp vừa nhìn thấy là Giám đốc Tào, ta hốt hoảng cất điện thoại di động lo lắng , tôi lập tức trở về làm việc, tôi lập tức trở về làm việc, ta xong, người xông vào phòng bếp, Tào Kiệt mơ hồ cười tiếng, lại nhanh chóng vào phòng bếp, ánh lửa lóe sáng chiếu rọi các món ăn, khí trong phòng bếp nhà hàng tây vô cùng bận rộn, nhìn lão đầu bếp đứng trước đĩa trứng cá muối cua hoàng kim, vẻ mặt nhăn nhó suy nghĩ, lập tức tới sau lưng lão đầu bếp, đôi tay nắm chặt bờ vai của ông ta, vừa bóp cho ông ta vừa cười : "Lão Quách! Chút nữa Tổng giám đốc tới nhà hàng tây chúng ta dùng cơm, làm phiền ông dặn dò mấy đứa bé của ông phải biểu tốt chút! Hơn nữa lâu Tổng giám đốc có đến nhà hàng tây chúng ta dùng cơm!"

      Quách Đông Lâm, sáu mươi tuổi, đầu bếp lâu năm, ngày hôm nay sau khi kiểm tra xong món ăn mới nhưng ông ta có cảm giác món ăn này còn thiếu chút mùi vị, phiền não, bị Tào kiệt bóp như vậy ông ta phát cáu phủi bàn tay bả vai, tức giận xoay người, dùng giọng hơi khàn khàn, nhìn Tào Kiệt la hét: "Cậu biết quần áo đầu bếp chúng tôi đều phải khử trùng mới có thể mặc hay ? Bóp cái gì bóp!! Ai mượn, cần phục vụ!! Cũng cần cậu nhắc nhở!! Nơi này mỗi ngày kiểm tra, ba ngày tổng kiểm tra, những đứa bé này, nếu cậu thấy hài lòng, tại chọn lấy vứt bỏ là được rồi, còn phải vào nhắc nhở?"

      Tào Kiệt nhìn bộ dáng kia của ông ta, ngẩng đầu nhìn thấy phụ tá đầu bếp ở trước mặt nháy mắt với mình, lắc đầu cái, bày tỏ tâm trạng của ông ta tốt, lập tức cười : "Ôi chao! Tôi cũng phải là hài lòng, rất lâu tôi tới chuyện phiếm với ông, nhớ ông chứ sao...."

      "Cút!" Quách Đông Lâm tức giận vỗ cái làm đĩa thức ăn trước mặt nhảy lên, gào lớn!

      "Vậy chút nữa làm phiền ông!" Tào Kiệt cười khỏi.

      Lão Quách quay đầu, nhìn theo bóng lưng Tào Kiệt, buồn bực tức giận : "Mặt mũi so với phụ nữ còn giống như phụ nữ! Vừa nhìn cả người thoải mái!"

      "Phốc!" Tất cả phụ tá đầu bếp rối rít che miệng cười trộm.

      Tào Kiệt nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy nhân viên Tiểu Đào cầm thực đơn muốn bước nhanh vào phòng bếp, lập tức tới trước mặt của kia, chỉnh sửa cái nơ trước cổ áo cho chút, kéo áo gi-lê đồng phục bên hông của , mới : "Lúc nãy nơ áo bị lệch, đoán chừng lại muốn cho Trần Mạn Hồng đánh!"

      "Cám ơn Giám đốc!" Tiểu Đào mỉm cười tiếp tục về phía trước.

      Tào Kiệt cười về phía trước, cũng thấy Trần Mạn Hồng dẫn mười hai trưởng kíp nhanh chóng tới bên cạnh thang máy, cũng nghiêm mặt bước nhanh đến bên cạnh thang máy chờ đợi.
      Last edited: 4/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67:
      Câu thăm hỏi đầu tiên Cửa thang máy mở ra! ! Tưởng Thiên Lỗi cùng Laurence mặt mày vẫn hồng hào sau bao năm gặp, người khoác áo bành tô màu đen, ăn mặc vô cùng lịch
      Lãm cùng xuất ở bên trong thang máy, Đông và hai người thư kí đuổi theo phía sau.

      “Tổng giám đốc… Laurence tiên sinh! Chào mừng ngài!” quản lý nhà hàng cùng tất cả nhân viên điều rối rít vui vẻ khom lưng cúi đầu, cung kính gọi , phải biết, Laurence là chuyên gia pha rượu hàng đầu của khách sạn Á Châu cũng là người phụ trách chủ trì buổi tiệc tối long trọng hôm nay, ông ta từng phục vụ cho hơn năm mươi nhà lãnh đạo tối cao và hoàng tử toàn thế giới, bao gồm rất nhiều nguyên thủ quốc gia va quan chức cao cấp, là người Tưởng Thiên Lỗi tin cậy.

      Ba năm trước đây, bởi vì khứu giác của Laurence đột nhiên nhạy, bất đắc dĩ buộc phải rời khỏi khách sạn, sau ba năm, tình trạng thân thể và khứu giác dần dần hồi phục, Tưởng Thiên Lỗi nhiều lần liên lạc với ông ta, đưa ra thành ý muốn mời, thậm chí ở trong thành phố, thu mua ba nhà hàng Pháp cao cấp, cộng thêm tòa biệt thự tặng cho Laurence để cho ông ta cùng người nhà có thể an tâm đoàn tụ ở trung quốc, cũng hi vọng tương lai ông ta có thể đào tạo ra nhiều hơn nhân tài ưu tú cho nghiệp của khách sạn.

      Laurence vẫn tình thâm nghĩa dày với Tưởng Thiên Lỗi, cuối cùng sau ba năm quyết định trước lúc bắt đầu trận đấu sàng lọc chuyên gia rượu đỏ của Khách sạn, nhanh chóng chạy về giúp Tưởng Thiên Lỗi tay.

      Laurence tiên sinh, nhiều năm gặp mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần phấn chấn, giống như Xích Hà Châu lên men, càng vô cùng quyến rũ.” Tưởng Thiên Lỗi hơi cười giơ tay, hết sức thân sĩ mời Laurence ra thang máy, hai người cùng nhau tới nhà hàng tây!

      Laurence mỉm cười, vừa về phía nhà hàng tây, vưa Tưởng Thiên Lỗi: “Tưởng tổng giám đốc tiến triển cực nhanh, tôi mới rời khỏi ba năm, tập đoàn khách sạn Á Châu chúng ta lên đỉnh cao, chứng minh năng lực của tổng giám đốc như rồng cuốn hổ chồm a! có thể cùng ngài hợp tác là vinh hạnh của tôi.”

      Hai người cùng nở nụ cười, bước vào nhà hàng tây sang trọng, thấy tấm màn lụa màu vàng gần cửa sổ, chỉ kéo xuống tám phần, bảo đảm ánh sáng phòng ăn êm dịu nhất, số khách ngồi trước gần 50 hoa Bách hợp ở giữa phòng ăn, vừa uống rượu đỏ, vừa nhìn hoa bách hợp xinh tươi trước mặt… vẻ mặt Trần Mạn Hồng tươi cười , cẩn thận dẫn Tưởng Thiên Lỗi và Laurence về phía phòng Vip trang nhã ở lầu hai.

      Tưởng Thiên Lỗi giơ tay, biết Laurence thích cảnh biển, liền tự mình chọn vi trí tốt nhất gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biển mênh mông, trong lúc ăn cơm ở nơi này.

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt lập tức phân chia ra ở trước và sau hai bên bàn ăn, đôi tay vịn vào tấm gấm màu vàng thành ghế, khẽ kéo ghế dựa ra, Tưởng Thiên Lỗi là Laurence cùn lịch đưa tay mời đối phương ngồi xuống rồi buông lỏng cúc áo ngồi vào chỗ, Cát Lệ dẫn nhân viên phục vụ đưa tới khăn ăn màu trắng gấp thành hình Hoa Mẫu Đơn, dọc theo mép khăn ăn, dùng thủ công Tô Hàng thượng đẳng thêu cánh hoa mẫu đơn màu hồng phấn, thỉnh thoảng điểm chút màu tím, giống như khăn ăn chưa chút mùi thơm, ý nghĩa xuất từ câu ngạn ngữ trung quốc: ‘Tặng hoa cho người, tay dữ lại dư hương’..

      Hai nhân viên phục vụ khác lập tức đưa lên ba cái ly thủy tinh tulip chân cao đựng nước nóng, nước đá và nước lọc, cẩn thận đặt xuống ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi và Laurence

      Lúc nhân viên phục vụ bận rộn, Laurence ngẩn đầu nhìn Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt mỉm cười : “Quản lý Trần và Giám đốc Tào ba năm thấy, vẫn là người xinh đẹp duyên dáng động lòng người, người vô cùng đẹp trai, lúc ấy tôi còn tưởng ràng các người là tài tử giai nhân, có thể trở thành đôi tình nhân đầu tiên của nhà hàng chúng ta đấy.”

      Trần Mạn Hồng và Tào Kiệt vừa nghe, lập tức có chút đỏ nở nụ cười, bởi vì thấy Tổng giám đốc ở chỗ này, cho nên dám đùa lung tung, nhưng hai người bọn họ có quan hệ rất tốt với Laurence tiên sinh, cho nên cũng chó chút kiêng kị với ông ta: “Nhiều năm gặp Laurence tiên sinh vẫn thích chọc chúng tôi.”

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, chỉ hơi nhấc mí mắt nhìn về phía Tào Kiệt : “Giám đốc Tào là nhân tài của Khách sạn, chịu thiệt ở nhà hàng tây làm quản lý, có thể thoái mái vui vể như vậy cũng là chuyện hiếm thấy, cho nên cuộc sống phải biết đủ mới có thể vui vẻ lâu bền… ba năm nay quen thuộc chưa?”

      Đây là câu thăm hỏi đầu tiên của Tưởng Thiên Lỗi kể từ khi Tào Kiệt vào khách sạn Á Châu.
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :