1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 703: khống chế được
      ăn gì vậy?” tại khứu giác của Đường Khả Hinh khôi phục rất tốt, ngửi thấy mùi vị cay cay, mới nhớ ra buổi trưa mình chưa ăn cơm, liền nuốt nước bọt cái, hỏi.

      Tưởng Văn Phong nét mặt vẫn thay đổi , vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa tiếp tục lấy ra sợi mì từ túi lớn trong suốt, cho vào miệng nhai, thấy ngón tay dính đầy dầu ớt, còn mút mút ngón tay trước mặt , đem toàn bộ hương vị mút vào trong…

      Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn : “ xác định là ngón tay mình sạch sao?”

      "Tay tôi vừa mới rửa..." Tưởng Văn Phong để ý , đến chiếc ghế riêng bên cạnh, ngồi xuống, lại cầm túi sợi mì kia, nhìn những đóa hoa tương tư xinh đẹp phía trước, vừa ăn, vừa : "Khóc cái gì?"

      Đường Khả Hinh để ý , mệt mỏi tới chiếc ghế khác ngồi xuống, cúi đầu lên tiếng.

      Tưởng Văn Phong đưa túi sợi mì trong tay ra : "Có muốn ăn chút ?"

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn cái, mới liếc túi sợi mì, thực nhìn rất ngon, mình rất rất đói … cố gắng nuốt ngụm nước bọt ….

      Tưởng Văn Phong nhìn cái, cuối cùng với tay lấy túi sợi mì đưa cho : “Ăn ."

      Đường Khả Hinh nhìn cái, vẫn nhịn được, chua cay là mùi vị thích nhất, nhanh chóng cầm lấy sợi mì dài dài, cho vào miệng nhai, liền cảm thấy mùi vị rất ngon, ánh mắt sáng ngời, vừa muốn khen hương vị này rất ngon….

      “Năm xu.” Tưởng Văn Phong đột nhiên nhìn , nhàn nhạt .

      "A?" Đường Khả Hinh tay còn cầm sợi mì, nhìn hỏi: "Cái gì?"

      “Túi sợi mì này năm xu.” Tưởng Văn Phong nhắc lại.

      Đường Khả Hinh sửng sốt hồi, chỉ vào túi sợi mì to trong tay , : "Trời ạ! túi sợi mì to như vậy mà chỉ có năm xu, giá thành phải chỉ có ba xu thôi sao? Ba xu túi lớn, dám ăn sao?”

      Tưởng Văn Phong nhìn , lại tiếp tục ăn sợi mì thơm ngon, cứ như vậy nhai, thoải mái : “Có gì mà dám? Tính toán cũng thể được lời như vậy, cho nên đây là thậ), nếu là giả lỗ vốn rồi.”

      "... ..." Đường Khả Hinh khó tin giơ sợi mì trong tay ra, nhìn .

      "Ăn , tạm thời chết được..." Tưởng Văn Phong những lời này, chính mình cũng thấy muốn cười.

      Đường Khả Hinh cố ý trợn mắt nhìn , cũng khách khí nữa, tiếp tục ăn sợi mì, sau khi ăn xong cũng học mút ngón tay của mình….

      rửa tay chưa?” Tưởng Văn Phong nhìn , hỏi.

      Đường Khả Hinh đột nhiên sửng sốt nhìn , cắn ngón tay lắc đầu.

      Tưởng Văn Phong nhíu mày nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, chậc tiếng, lại muốn thò tay lấy sợi mì trong tay .

      chưa rửa tay…” Tưởng Văn Phong nhanh chóng xoay tay lại.

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn , : “ Rửa rồi!”

      “Vừa rồi chưa rửa!” Tưởng Văn Phong vẫn chịu cho .

      Đường Khả Hinh nhìn phía trước, sắc mặt tái nhợt, kích động kêu to: “A!!! Con chó to kia đáng sợ quá!!”

      Tưởng Văn Phong nhanh chóng quay đầu lại, có chút thất thần nhìn phía trước, nhưng chỉ thấy mảnh màu xanh, có gì …. quay đầu lại, thấy Đường Khả Hinh lấy sợi mì trong tay mình, từng miếng từng miếng cho vào trong miệng nhai, vẻ mặt vui sướng…. nheo mắt nhíu mày nhìn .

      có chút giống trai của ! Nhà họ Tưởng các đều như vậy sao?” Đường Khả Hinh vừa ăn, vừa nhìn

      “Vừa rồi phải rất khổ sở sao?” Tưởng Văn Phong nghi ngờ nhìn , vừa rồi nhìn bi thương tưởng chừng như đứng lên được như vậy, tại như có việc gì?

      "... ..." Đường Khả Hinh cầm sợi mì bỏ vào miệng, hai mắt mờ mịt nhìn phía trước, vừa nhai, vừa nhớ tới ban nãy Trang Hạo Nhiên và Tiêu Hào Oánh thân mật ….

      Tưởng Văn Phong yên lặng nhìn .

      Đường Khả Hinh đột nhiên nặng nề thở gấp hơi, cắn sợi mì, cười khổ : “ Có lẽ vừa rồi đói bụng, con người khi bị đói, đặc biệt yếu đuối, suy nghĩ được chín chắn, tâm hồn được lấp đầy, rất trống rỗng, mà lúc con người cảm thấy trống rỗng, làm ra vẻ bi thương, ra vẻ khổ sở…. Ra vẻ thống khổ…”

      Tưởng Văn Phong nhìn nghiêng khuôn mặt của , dịu dàng động lòng người như vậy, đôi mắt bộc lộ chút đơn, ngược lại còn có chút đáng thương hơn, hé đôi môi mỏng : “ Cùng trai tôi chung chỗ, tốt sao?”

      Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn Tưởng Văn Phong.

      “Tôi biết chuyện của các người, ồn ào huyên náo như vậy!” Tưởng Văn Phong thò tay lấy miếng sợi mì, bỏ vào miệng ăn: “ trai tôi rất tốt, thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng tính tình lại rất khoan dung độ lượng. Cho dù có chút chuyện, cũng chăm sóc chu toàn.”

      Đường Khả Hinh yên lặng nhìn lúc lâu, mới cười ” "Tôi trèo cao được.”
      Tưởng Văn Phong gì, chỉ cho sợi mì vào miệng nhai, rồi lại mút ngón tay.

      Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn như vậy, chịu nổi, nhanh chóng lấy ra chiếc khăn tay từ bên trong đồng phục của mình, phía dưới khăn có thêu đóa hoa sen màu hồng nhạt, nhìn liếc qua rất sống động, lại thơm vô cùng ….

      Tưởng Văn Phong quay đầu, nhìn .

      “Rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi hả? Lau !” Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn .

      “Tôi 24, còn ?” Tưởng Văn Phong ra vẻ khinh bỉ nhìn , cười.

      Đường Khả Hinh sắc mặt tối sầm, lại giơ tay đưa khăn cho : “ Lau !”

      Tưởng Văn Phong cười, cầm lấy khăn tay trắng, cảm nhận được ràng màu trắng như tuyết của nó, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy rất dễ chịu…. có chút ngạc nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười : “ Khăn này thơm quá?”

      Đường Khả Hinh cười.

      “Cầm . Lau tay rất đáng tiếc.” Tưởng Văn Phong vẫn trả lại cho .

      “Lau ! Rồi lại giặt sạch !” Đường Khả Hinh đưa cho , sau đó đứng lên, đón những trận gió nhàng mát rượi lướt qua, còn có đường nét phác hoạ của bóng cây tương tư chiếu xuống, mỉm cười nhìn : “ Ăn no rồi, tôi đây, cảm ơn sợi mì của !”

      xong, muốn xoay người rời khỏi.

      Tưởng Văn Phong đột nhiên vươn tay, nhàng nắm cổ tay .

      Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn hỏi: “ Sao vậy?”

      Tưởng Văn Phong gì, chỉ kéo tay bé của , để ngồi bên cạnh mình, sau đó đứng lên, đến trước mặt Đường Khả Hinh….

      Đường Khả Hinh nhanh chóng lùi lại, khép hai chân, có chút xấu hổ nhìn Tưởng Văn Phong, hỏi:” làm gì vậy?”

      "Ngồi ." Tưởng Văn Phong nhanh chóng cầm khăn tay trắng đứng lên, đến đài phun nước phía trước, làm ướt khăn, sau đó quay lại, ngồi xổm trước mặt Đường Khả Hinh, nhàng lau sạch vết máu từ miệng vết thương đùi cho , cứ như vậy nhàng lau, hai mắt bộc lộ chút chuyên tâm, chỉ có nghệ thuật gia mới có thể có ánh mắt, có quan tâm khiến cho tim người ta có cảm giác dịu dàng, nhưng lại giống như thuộc về thế giới này ….

      Đường Khả Hinh ngồi ghế, yên lặng nhìn ôn nhu ngồi trước mặt mình, lúc lau miệng vết thương, đôi mắt sáng lấp lánh, khỏi nhớ lại khi đó người kia cũng nhìn mình bằng đôi mắt rất ôn nhu, lúc nào cũng thâm tình và cưng chiều như vậy …. Hai mắt nhanh chóng đỏ bừng, trong lòng cảm thấy chua xót, những hoài niệm cứ mạnh mẽ mà xuất , kêu : “Trang Hạo Nhiên..."

      Tưởng Văn Phong nghe , ngẩng đầu sửng sốt nhìn , hỏi: “Hả?”

      Đường Khả Hinh dường như xuất ảo giác, trong lòng chua xót đau đớn nhìn Tưởng Văn Phong, hai mắt phiếm hồng thống khổ rơi lệ, dường như chỉ trong nháy mắt bị những hoài niệm trùng điệp này quật ngã.

      "... ... ..." Tưởng Văn Phong khó hiểu nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Văn Phong sâu, nước mắt cứ từng giọt từng rơi xuống, kích động nhìn , trong lòng chua xót, nghẹn ngào : “Em cái gì cũng thể cho biết được? Nếu như em và thể bên nhau …. phải làm sao bây giờ?”

      Tưởng Văn Phong nhíu mày nhìn .

      “Nhưng làm sao đây …Tim em tại rất đau … Em đau quá … Đau chết mất …” Đường Khả Hinh ngồi ghế, cúi xuống mặc kệ nước mắt lăn dài, khóc đến nức nở nghẹn ngào.

      “ Này … sao chứ?” Tưởng Văn Phong trợn tròn mắt, biết làm sao, vươn tay lau nước mắt mặt , : “ có khỏe ?”

      Đường Khả Hinh nhanh chóng nắm chặt tay , áp lên mặt mình, vừa khóc vừa : “ biết ? Em rất nhớ bàn tay ấm áp của … Em rất nhớ ….”

      Tưởng Văn Phong có cách nào, đành mặc cho nắm tay mình, tim hiểu sao cũng căng thẳng.

      “Em rất nhớ … Làm sao bây giờ … Em rất nhớ … Thế nhưng em cái gì cũng làm được … Em nhớ đêm hôm đó, ôm em, em …” Đường Khả Hinh tiếp tục bi thương nắm chặt tay , khuôn mặt thống khổ ngưng tụ, mặc kệ hai dòng nước mắt cứ thế lăn dài, rất thống khổ nức nở khóc lên: “ Em rất nhớ , đến ôm em cái…”

      Phía trước truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Hào Oánh vừa vừa cười đến, nghe thấy có tiếng khóc phía trước, cũng bất giác nhìn qua … Vừa vặn nhìn thấy Tưởng Văn Phong ngồi xổm trước mặt Đường Khả Hinh, đau lòng vỗ về khuôn mặt .

      "... ..." Mặt Trang Hạo Nhiên đột nhiên căng thẳng.

      Tiêu Hào Oánh cũng khó hiểu nhìn về phía kia, lo lắng kêu : "Đường tiểu thư?"

      Tưởng Văn Phong kinh ngạc nhìn qua…

      Đường Khả Hinh trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, thấy mình khóc trước mặt Tưởng Văn Phong, mới phát ra vừa rồi mình thất lễ, lập tức thấy xấu hổ, mất mặt, khó chịu đứng lên, vừa lau nước mắt, vừa muốn chạy ra ngoài, ngờ vừa đứng lên, sau gáy chợt cảm thấy trận tê dại, trước mắt tối sầm, cả người ngã ầm cỏ, mặt dán lên bãi cỏ, nước mắt chảy xuống.

      “Này!” Tưởng Văn Phong trong nháy mắt kinh hãi, nhanh chóng qua, đỡ thân thể Đường Khả Hinh hôn mê dậy, căng thẳng hỏi: “ sao vậy?”

      Trang Hạo Nhiên vừa nhìn thấy liền nóng mắt, lập tức bước nhanh đến, trong nháy mắt đẩy Tưởng Văn Phong ra, cúi người vội vàng ôm lấy Đường Khả Hinh hôn mê, nhanh đến phòng y tế phía trước, gào lên: “ Lập tức gọi bác sĩ đến đây!”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 704: Là ấy

      Vào buổi trưa tiếng “xèo xèo” lại tiếp tục vang lên, vì ánh nắng mặt trời quá chói chang, cây cối thoáng đong đưa, làm cho bầu khí càng thêm nóng bức.

      Trung tâm y tế.

      Tòa nhà ba tầng màu trắng, bất chợt thấy hai người bảo vệ, vừa giọng chuyện vừa tới, xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn cười đùa.

      Tại phòng bệnh lầu , cửa sổ sát đất mở ra, thỉnh thoảng điều hòa tỏa ra luồng khí lạnh.

      Đường Khả Hinh mặc sơ mi trắng, váy đen ngắn, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu nằm giường, mê man ngủ, mồ hôi trán vẫn tuôn ra, cổ tay bị kẹp kim tiêm, những giọt nước thuốc chầm chậm theo đường ống từng chút xuống, truyền vào trong tay ... Cuối cùng, vì tiếng động bên ngoài cửa sổ quá lớn, thở hổn hển, chậm rãi mở hai mắt ra, yếu ớt nhìn những hoa văn màu trắng nóc, ánh mắt có chút lờ mờ, tư tưởng mang theo vài phần nhợt nhạt, nhưng vẫn theo thói quen quay đầu, cư nhiên nhìn thấy người bên cạnh mình, hơi sửng sốt.

      Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, ngồi ghế bên cạnh, dáng vẻ có chút lười biếng, sắc mặt bình tĩnh, nhìn vào điểm nào đó, hai mắt như suy nghĩ điều gì đó...

      Đường Khả Hinh cứ như vậy nhìn theo bóng dáng , đôi mắt bỗng đỏ bừng, hơi thở có chút ổn định, lồng ngực phập phồng.

      Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng thở dốc bất thường này, hơi sững sờ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh yếu ớt tỉnh lại, hai mắt khẽ đảo, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục lại nét bình tĩnh, cũng còn cứng rắn như trước, hỏi: "Có đỡ hơn chút nào ?"

      Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn , đôi mắt ngấn lệ, gật đầu, nên lời.

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, nghiêng người về phía trước, vươn tay sờ lên trán Đường Khả Hinh, cảm nhận được nhiệt độ hạ xuống mới : "Bác sĩ em sốt , có lẽ là do thời tiết ban ngày nắng nóng."

      Đường Khả Hinh chớp đôi mắt, cảm nhận đươc nhiệt độ từ lòng bàn tay của Trang Hạo Nhiên truyền đến, giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

      " còn sốt nữa." Trang Hạo Nhiên xong, mới nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn , có chút quan tâm hỏi: "Khát nước sao? Có muốn uống chút gì ?"

      Đường Khả Hinh yếu ớt lắc lắc đầu, suy nghĩ yếu ớt.

      Trang Hạo Nhiên lại nhìn cái, liền trầm mặc đứng lên, tới phía bên kia phòng bệnh, mở ra bình giữ nhiệt, mới : " vừa cùng Văn Phong chuyện, mới biết buổi trưa em vẫn chưa ăn thứ gì, căn dặn phòng bếp chuẩn bị cháo tổ yến cho em, mau ăn chút ..."

      Đôi mắt Đường Khả Hinh khẽ đảo, nhìn bóng lưng , bất cứ lúc nào, cũng đều tao nhã và nghiêm nghị như vậy, lúc nào cũng mang theo cảm giác vô cùng an toàn.

      Trang Hạo Nhiên dùng thìa lấy ít cháo tổ yến, múc vào trong chén , vừa dùng thìa nhàng khuấy, vừa thổi đến bên giường, : "Nào, mau ăn chút ."

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, chỉ đành nghe lời, lấy hai tay chống giường bệnh, ngồi dậy.

      Trang Hạo Nhiên lập tức đặt chén xuống, nghiêng người về phía trước, vươn hai tay ôm ngang Đường Khả Hinh, để cho nằm nghiêng giường, nhấc gối đến, cho thoải mái mà dựa vào...

      Đường Khả Hinh trong lòng ấm áp, ngẩng đầu yếu ớt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, lại cầm chén cháo tổ yến lên, ngồi bên giường, cầm thìa múc chút, lại nhàng thổi, mới đưa tới bên miệng , : "Ăn . nguội bớt rồi."

      Đường Khả Hinh vừa nhìn , vừa biết ý mở miệng ra, ăn thìa cháo vào trong miệng.

      Trang Hạo Nhiên nhìn , chỉ cầm cái thìa, lại nhàng múc thìa cháo, nhàng thổi, cuối cùng mới : "Việc nếm thử rượu chắc hẳn là rất mệt? Cơ

      thể suy yếu rất nhanh ngã bệnh... Em bình thường dù giày vò bản thân thế nào, thân thể có gầy chút, cũng đến nỗi như vậy. "

      Đường Khả Hinh vẫn im lặng, lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên nhìn cái, có lẽ hiểu được chút suy nghĩ trong lòng , liền đem chén đặt chiếc bàn , mới yếu ớt : "Thực ra em là người đổi với chuyện tình cảm rất kiên định, chỉ là vô tình lẫn lộn vào kiên định của em, nhưng tất cả những thứ về em trong lòng thể nào thay đổi được, mà ngược lại còn đặc biệt vững chắc, cần cảm thấy mắc nợ, lại cần cảm thấy có gì đó thoải mái. cần phải như vậy."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, đôi mắt lại ngấn lệ, nhìn về phía .

      Trang Hạo Nhiên cũng nhìn , bộc lộ vài phần ý cười, vươn tay sờ đầu , : "Đoán chừng có ở đây, em thoải mái, bảo quản lý Lưu qua đây cùng với em. Hãy nghỉ ngơi tốt."

      xong, người lẳng lặng lạnh lùng đứng lên, kéo ghế dựa ra, mới xoay người ra khỏi phòng bệnh, quay đầu lại nữa.

      Đường Khả Hinh nhìn thực cứ như vậy dứt khoát xoay người rời , sốt ruột tiều tụy vươn tay, cố gắng hết sức rút kim tiêm truyền dịch ra, máu tươi lập tức tuôn ra, lại mờ mịt để ý đến, chân trần gấp gáp bước tới cửa phòng bệnh, hai mắt rưng rưng nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên đến phía bên kia, bước thảm cỏ xanh dưới ánh mặt trời chói chang, rất nhanh bước qua cánh rừng phong, lại về phía con đường quanh co, thỉnh thoảng có thể thấy bóng cây chiếu gò má , lãnh đạm hờ hững, lòng đau xót, nước mắt lại lăn dài, run run khóc : "Rốt cuộc em tổn thương , mới có thể làm cho trở nên như vậy... Trang Hạo

      Nhiên, đừng đối xử với em như vậy... Nếu như đối với em như vậy, em thực nhịn được ..."

      Nhã Tuệ lúc này,từ hướng khác đến, nhìn thấy Đường Khả Hinh cả người tiều tụy đáng thương dựa vào cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt buồn bã khóc, trong lòng hoảng sợ, vội vã tới, nặng nề đỡ Khả Hinh, kêu to: "Khả Hinh? làm sao vậy?"

      "Nhã Tuệ..." Đường Khả Hinh cả người mềm nhũn ngã vào lòng Nhã Tuệ, trong lòng đau đớn, nghẹn ngào rơi lệ : "Đây là báo ứng, trước đây ấy dồn hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho tôi, tôi biết quý trọng, tôi thế nào cũng nghĩ tới, tôi bị Tưởng Thiên Lỗi gây ra những tổn thương nặng nề như vậy, tôi lại đem tất cả những thứ đó, toàn bộ đều trút hết lên người ấy, tôi đáng chết mà... Tôi đáng chết... Tại sao tôi lại nghĩ đến, lúc tôi bị Tưởng Thiên Lỗi làm tổn thương, tôi rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn... Nhưng bây giờ tôi thực rất đau..."

      Nhã Tuệ im lặng lên tiếng, xúc động thở dài hơi, chỉ nhàng ôm lấy , đau lòng : "Nếu như thực thương, vậy mau theo đuổi ... Tổng giám đốc Trang thương như vậy, tôi tin rằng... nhất định lại được tình của ấy..."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống, nhớ tới hẹn ước kia, chỉ cắn chặt rang, để cho số chuyện câm lặng trong thế giới của mình, lại nhìn Nhã Tuệ giống như đứa bé vô cùng gấp gáp, : “Tối hôm nay, tôi muốn làm việc! Nhất định phải làm việc!"

      "Việc gì?" Nhã Tuệ kỳ quái nhìn .

      "Tôi nhất định phải làm chuyện này! ! Nhất định phải làm!" Đường Khả Hinh vừa khóc vừa về phía giường, kéo chăn đắp lên người mình, bên trong nức nở khóc , nhưng vẫn nỉ non lầm bầm : "Tôi muốn làm chuyện này! !"

      Nhã Tuệ nghe lời này, mở to mắt.

      Tòa nhà Hoàn Á.

      Trang Hạo Nhiên đón mặt trời chói chang về phía trước, đôi mắt mạnh mẽ lóe sáng, nét mặt căng thẳng ngưng đọng, dường như tìm kiếm được cái gì đó, nhanh chóng vào đại sảnh.

      "Tổng giám đốc!" Nhân viên lễ tân trước quầy liền đứng dậy chào hỏi.

      Trang Hạo Nhiên vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa lại, thang máy lập tức mang theo cả thân thể , hướng thẳng lên ! !

      Những đồng nghiệp khu hành chính, cười cười tranh cãi ầm ĩ.

      Tháng máy tổng giám đốc vang lên tiếng đinh.

      Trang Hạo Nhiên vừa ra, vừa căn dặn Tiêu Đồng, : "Tiêu Đồng, gọi Mặc Hàn qua đây gặp tôi!"

      "Vâng!" Tiêu Đồng cảm giác được có việc gấp, lập tức xoay người vào phòng thư ký gọi điện thoại.

      Trang Hạo Nhiên mình, phịch tiếng mở cửa phòng làm việc ra, nhanh chóng vào, nặng nề ngồi sô pha, nét mặt quái dị, đôi mắt thậm chí mang theo vài phần quyết liệt , nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, trong đầu lại mạnh mẽ kịch liệt lên những lời và hình ảnh kích thích của Tiêu Hào Oánh... Đó là con hẻm sâu, ẩm ướt, thậm chí phía sau còn sáng lên biển quảng cáo nào đó... Tay nặm nề day ấn trán mình, nheo mắt tập trung tinh thần, tìm kiếm lại những hình ảnh lóe lên trong đầu mình lúc chuyện với Tiêu Hào Oánh...

      "Com hẻm kia sáng lên biển quảng cáo rượu gì?" Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề, lại nhíu mày cúi đầu, có chút nghi ngờ cố nhớ lại chuyện này, đôi mắt mạnh mẽ lưu chuyển, lại trầm ngâm tại điểm nào đó, cái hẻm tối tăm, ẩm ướt róc rách, trái phải hai bên đều có rất nhiều cửa sắt, cửa sắt khép chặt , đột nhiên phía trước tiếng cửa vang lên, có giọng lanh lảnh từ phía trước truyền đến: Xích Hà Châu, Xà Ngọc Rồng, Phẩm Lệ Châu...

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn điểm nào đó ở phía trước, dường như nhìn thấy được trong ngõ hẻm sâu thẳm kia có nhân viên phục vụ mặc đồng phục, trẻ khoác áo gi lê, từ nơi nào đó ra, tay cầm túi rác ném vào cái sọt trước mặt... Hai mắt chợt lóe, muốn tập trung tinh thần tìm bóng dáng fasi trong bóng tối kia, khuôn mặt của ... Khuôn mặt của ...

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, tiếp tục tập trung suy nghĩ, hơi thở nặng nề, cuối cùng người cùng với mình ôm nhau trong bóng tối kia, những kí ức mất nhanh chóng quay về, lập tức nhìn thấy chính mình hơn ba năm về trước, mạnh mẽ nắm chặt tay , đem kéo vào nơi nào đó, sau đó trong bóng đêm, dùng tay bịt miệng lại, : "Đừng lên tiếng, tôi làm tổn thương , tôi vừa nghe

      đọc tên các loại rượu, tôi biết là người rượu! Thời gian còn kịp nữa rồi, tôi rất có thể gặp bất trắc, người tôi có thứ rất quý giá, phiền mang nó đến đưa tận tay Tưởng lão- tổng giám đốc khách sạn Á Châu, nhớ kỹ, được qua tay người khác, dù là người thân cũng được! Ông ấy nhất định báo đáp ! Tôi thề! Đây là tiền đặt cược cuối cùng với tính mạng của tôi, thứ này có liên quan đến vận mệnh hai gia tộc, vô cùng quan trọng! Cầu xin !"

      Lãnh Mặc Hàn nghi ngờ bước tới, nhìn thấy sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng đọng nhìn xa xăm về phía trước, lảm nhảm đọc câu gì đó, cũng nhíu mày nghe.

      Trang Hạo Nhiên dừng lại chút, hai mắt lại chợt lóe, nhìn thấy mình cắn môi kia rồi : "Tôi nếm máu của , mạng của tôi là của , nếu như nhà họ Tưởng thất tín bội nghĩa, tôi hóa thành ma quỷ cũng bỏ qua cho bọn họ.”

      nặng nề thở hổn hển hơi, cuối cùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lãnh Mặc Hàn, : " ra nhiều năm trước, tồn tại trong đầu tôi, chính là ấy!"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 705: người

      "Chờ chút, sắp xếp lại mọi việc cho tôi xem!" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ngồi sô pha phía đối diện, bình tĩnh nhìn .

      Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lập tức trở nên nặng nề nhìn Lãnh Mặc Hàn, : "Hôm nay Tiêu Hào Oánh hẹn tôi chuyện, tôi còn thắc mắc, ấy sao lại tới tìm tôi."

      " ấy thích ." Lãnh Mặc Hàn vào lúc này lại vẫn đùa.

      Trang Hạo Nhiên nhìn cái.

      "Tiếp tục."Lãnh Mặc Hàn muốn nhiều lời.

      Trang Hạo Nhiên nặng nề tựa vào sô pha, nghi ngờ : " ấy lại có thể trong khoảng thời gian ngắn, đem bí mật của Hoàn Á chúng ta phủ kín bụi trần từ mười năm trước, lập tức vén lên."

      "Bí mật gì?"Lãnh Mặc Hàn nhíu mày hỏi.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn : "Rượu!"

      Lãnh Mặc Hàn hơi biến sắc, nhưng vẫn thể tin nổi, : "Rượu sao?"

      "Đúng!"Trang Hạo Nhiên lại dùng giọng điệu nặng trĩu : "Chai rượu này chính là bằng chứng liên quan đến tồn vong sinh tử của Hoàn Cầu chúng ta, tôi thực thể nào nghĩ ra được, tại sao Tưởng lão gia lại quyết định như vậy, đem những thứ quan trọng, giấu ở trong rượu."

      "Rất đơn giản!" Lãnh Mặc Hàn : "Có lẽ, theo thời gian, dịch rượu bên trong là chứng minh chính xác nhất cho mềm hóa và mờ nhạt của nó, hoặc có lẽ lại càng lên ràng hơn. Đây là hai khả năng lớn nhất có thể, nhưng đều có chung điểm, chính là đòi hỏi khoảng thời gian giới hạn! Mà quãng thời gian này, vô cùng quan trọng."

      Trang Hạo Nhiên nặng nề gật đầu, lại tiếp tục : "Lúc ấy, tôi chỉ nghe Tiêu Hào Oánh đến chuyện này, trong đầu đột nhiên lên chuyện nhiều năm trước, tôi mất trí nhớ nên nhớ được việc! !"

      Lãnh Mặc Hàn lập tức chuyên tâm nghe.

      Trang Hạo Nhiên sắc mặt nặng nề nhìn , : "Vốn dĩ... Chai rượu kia... Là nằm trong tay tôi! ! !"

      "Cái gì?" Lãnh Mặc Hàn lúc này, hơi chút kinh ngạc nhìn : "Nằm trong tay ?"

      Trang Hạo Nhiên lại cố gắng lục soát trí nhớ, lại vẫn lại là có chút khó khăn : "Tôi quên, tôi từ trong nhà ai, mà lấy được bình rượu này, tôi chỉ nhớ là tay tôi cầm nó, lúc vào con hẻm , vì bị đuổi giết, cơ thể trúng đạn bị thương, tôi nhìn thấy phía trước có trẻ, tôi lập tức kéo ấy dừng lại, bởi vì tôi biết, lúc ấy tôi thực thoát được, người máu vẫn ngừng chảy ra, tôi liền đánh cược lần, đem chai rượu giao cho ấy!"

      "Tại sao lại đem thứ quý giá như vậy, giao cho xa lạ chứ?” Lãnh Mặc Hàn lại nghi ngờ hỏi, bởi vì chuyện này giống với cách làm của Trang Hạo Nhiên!

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, lại nặng nề thở hổn hển, : "Lúc ấy, tôi có nghe ấy đọc tên các loại rượu, tôi từ lời đó, có thể cảm nhận được ấy đối với rượu có chút tình cảm, tôi liền đánh cược phen, muốn ấy đem chai rượu tới cho Tưởng lão ở khách sạn Á Châu! Nhất định phải tự mình đưa tận tay ông! ! Tôi nặng nề mà cầu xin ấy, lại còn hôn ấy! ! Lập nên lời thề bằng máu!"

      Lãnh Mặc Hàn lập tức cúi xuống, nghĩ về chuyện này.

      "Tôi còn nhớ, lúc tôi đưa chai rượu cho ấy, bao lâu sau ra ngoài, tôi liền trúng đạn bị thương, lúc tôi dùng hết chút ý thức cuối cùng của mình, ngã vào trong vũng máu, làm cho bọn chúng tưởng rằng tôi chết, quả nhiên chính vào lúc đó, tôi bị bọn chúng ném xuống biển... May nhờ có Bác Dịch cứu tôi lên! !" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

      "Đợi chút, hình như bỏ qua chi tiết. " Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng phân tích cho biết: "Thời điểm đó, trong tay có chai rượu, bọn chúng chắc chắn nghĩ đến chuyện đầu tiên, là giết người diệt khẩu, chuyện thứ hai, chính là tìm trẻ kia! ! Chuyện thứ ba, bọn chúng biết là Trang Hạo Nhiên! Nếu biết, đối thủ tại hẳn bình tĩnh mà lẩn trốn trong bóng đêm như vậy!"

      Trang Hạo Nhiên gật đầu, cũng nghi ngờ : "Tiêu Hào Oánh có thể điều tra ra được chuyện xảy ra tại ngõ hẻm kia từ nhiều năm trước, muốn điều tra , hẳn là quá khó?".

      Lãnh Mặc Hàn lại nhìn , : "Bởi vì những người đuổi giết kia, vì hành động thất bại của mình, nên bị giết người diệt khẩu rồi."

      "Cậu chắc chắn như vậy sao?"Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn về phía , hỏi.

      "Nếu phải, dựa vào nhạy cảm nghề nghiệp cùng mối quan hệ rộng rãi của Tiêu Hào Oánh, sao có thể tra ra được? Chỉ có nguyên nhân, chính là những người đó chết! ! Vì vậy người bí mật này, càng nhiều người biết đến, lại càng thêm phần nguy hiểm!" Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt .

      "Nhưng mà giết những người đó, phải càng tìm ra trẻ đó sao ?" Trang Hạo Nhiên lại nghi ngờ chuyện này.

      Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, làm ra vẻ suy luận : "Nếu như vậy, chỉ có hai khả năng. "

      "Là gì?"

      " trẻ này có thể lẩn trốn mà để lại dấu vết và hành tung, bọn chúng tìm thấy... Còn nguyên nhân thứ hai..." Lãnh Mặc Hàn trầm mặc.

      Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn .

      Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên: "Nguyên nhân thứ hai có khả năng lớn nhất, chính là lúc ấy này gặp người của Hoàn Cầu chúng ta! Mà người này, thân phận nhất định đơn giản!"

      Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng ngời.

      "Nếu quả là như vậy... tại Hoàn Cầu chúng ta..."Trang Hạo Nhiên chậm rãi những lời này.

      Lãnh Mặc Hàn lại tiếp tục phân tích: "Nếu là người của tập đoàn Á Châu, tại tổng giám đốc Tưởng lẽ ra có hành động, cần phải tranh chấp như vậy. Nếu là người bên phía chúng ta, chuyện lại càng dễ xử lý. Nhưng lại có chút

      tung tích nào. Đoán chừng điều này là vô ích, chuyện quan trọng nhất tại chúng ta nên làm, chính là tìm được kia, hỏi chỗ cất giấu rượu.”

      Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, cũng gật đầu.

      Lãnh Mặc Hàn lại nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên,: ", cho đến cùng vẫn phải lưu lại vài ấn tượng chứ? Ở chỗ nào cùng ấy gặp nhau? Ở chỗ nào hôn ấy? Ở chỗ nào giao chai rượu, nhớ chứ?"

      " nhớ !" Trang Hạo Nhiên buồn bực : "Vừa rồi tôi liều mạng nghĩ lại, có thể nhớ nhiều như vậy, cũng tốt lắm rồi. Tôi còn thầm nghĩ trong lòng kia, cùng với trong kí ức của tôi, đến cùng là ai? ra là người tôi giao chai rượu..."

      Lãnh Mặc Hàn lúc này, cũng nhịn được trêu chọc phen, mỉm cười : "Trong lòng có nhiều đấy, lúc em , còn có trong bóng đêm kia, lại còn cả Khả Hinh..."

      Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn .

      "Nếu ba người này mà là người tốt!" Lãnh Mặc Hàn thở hổn hển hơi, đột nhiên đứng lên,: "Tôi quay về sắp xếp chuyện này ràng chút, rồi mới cử người điều tra chuyện ba năm trước đây của lần nữa... Làm cuộc mô phỏng... Gần đây tôi cũng bận rộn chuyện đụng xe của tổng giám đốc Tưởng, và chuyện ở công ty, mệt muốn ngất rồi. Bây giờ còn muốn tôi bận rộn chuyện nữ thần trong lòng ! Có lẽ kiếp trước tôi thực thiếu nợ rồi!"

      "Mặc Hàn!" Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười gọi .

      "Đến cùng, vẫn chỉ có bản lĩnh của tổng giám đốc Trang, mới có thể hiểu được cấp dưới của mình!" Lãnh Mặc Hàn xong, vừa muốn xoay người ra ngoài, lại dừng bên cạnh cửa, xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: " và tiểu Đường xảy ra chuyện gì vậy? Cãi nhau sao ?"

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Lãnh Mặc Hàn, mỉm cười : "Chuyện của chúng tôi, cậu cần quan tâm đâu. Đều qua rồi.”

      Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn lâu.

      " đấy!"Trang Hạo Nhiên nhìn , cười rộ lên.

      Lãnh Mặc Hàn nghe xong, lên tiếng, mà xoay người mở cửa ra ngoài, lại dừng lại, nhìn Trang Hạo Nhiên: "Vừa rồi nấu cháo tổ yến, ngửi thấy mùi rất thơm, còn chút nào ?"

      Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn lúc lâu, cười: "Thực xin lỗi, còn nữa rồi."

      Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu: "Được rồi... thong thả ăn..."

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nhìn ra ngoài, cửa nhàng đóng lại, nhớ tới đường Khả Hinh, đôi mắt khẽ lưu chuyển, lại vẫn nặng nề thở dài hơi, ấn nút điện thoại, hỏi Tô Lạc Hoành: "Cử người theo dõi ấy chưa?"

      "Theo dõi rồi !" Tô Lạc Hoành vừa nhanh nhẹn dùng ngón tay gõ chữ bàn phím máy tính, vừa mở ra phần mềm máy tính do chính mình sáng tạo nên, theo dõi mục tiêu!

      "Chuyện lần trước làm rất tốt!" Trang Hạo Nhiên cũng có chút hiểu ra.

      "Khỏi phải ! Vào bệnh viện chuyến, đồ ăn chỉ có đĩa! Tôi còn đem nghiệp xương cốt của tôi ra mà đùa giỡn như vậy đâu!" Tô Lạc Hoành nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên đặt điện thoại xuống, nặng nề thở hổn hển hơi, ngón tay vuốt cằm, lại cố gắng nhớ lại chuyện nhiều năm trước, sâu xa : "Đến cùng ở nơi nào? Nếu đúng như lời hứa bảo về tốt chai rượu kia, tôi nên cảm ơn thế nào đây... là đại ân nhân của Trang Hạo Nhiên tôi và của cả Hoàn Cầu... Nếu để cho tôi gặp lại , tôi nhất định báo đáp tốt..."

      "Trời ơi!" Đường Khả Hinh vừa kiên trì ra bên ngoài bệnh viện, lại đột nhiên bước đến bụi hoa, tay nặng nề giữ chặt sau gáy, bỗng xuất trận tê liệt và đau đớn!

      "Sao vậy?"Nhã Tuệ lập tức đỡ Đường Khả Hinh, : "Chỗ nào người thoải mái sao? Có phải lại đau đầu rồi hay ?"

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cảm giác được tiếng vù vù vang bên tai, trong cơ thể đột nhiên dâng lên từng đợt linh cảm tốt, nhớ tới những câu trong quá khứ, trận mồ hôi lạnh lại ứa ra, trong nháy mắt giơ lên ngón tay cái lên, nhìn mặt

      của vết thương, đột nhiên sửng sốt, vết bầm tím ngón tay cái còn thấy nữa, lại khó hiểu hả tiếng, : "Vết thương kia đâu rồi?”

      "Sao vậy? Tay bị thương sao?"Nhã Tuệ cầm chặt tay , lo lắng hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn ngón tay cái, nghĩ nghĩ, liền lắc đầu, : " có việc gì, có thể là do tôi quá nhạy cảm thôi..."

      "Đến cùng là xảy ra việc gì? Tôi thấy sắc mặt được tốt..."Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh trong lòng khẩn trương .

      " có việc gì."Đường Khả Hinh bỗng nghĩ đến thời gian cuộc thi nếm rượu cận kề, nhanh chóng cất bước về phía trước, lại biết, trong nháy mắt bàn tay vung lên lại hạ xuống, vết bầm tím kia, vọt vào bên trong mu bàn tay, khuỷu tay... lên càng lúc càng ràng...

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 706: NHẢY VÀO HANG CỌP

      Bộ phận tiệc rượu!

      Ngày mai là ngày quan trọng của vòng thi nếm thử rượu! Đường Khả Hinh nhanh chóng ổn định lại tâm tình của mình, vừa uống canh dưỡng thần bổ não do Nhã Tuệ nấu cho mình, vừa chỉ đạo nhân viên làm việc tại phòng tiệc rượu, nhanh chóng bắt đầu hướng đến phía 12 cái cổng vòm, cắm lên đó những đóa hoa hồng màu sâm panh xinh đẹp mọng nước được chăm sóc kĩ lưỡng … vừa để ý nhìn họ cắm, vừa để chén canh xuống, cầm kéo lên đến, cắt sạch những cành lá dư thừa chìa ra!

      Nhìn thấy Đường Khả Hinh làm việc cẩn thận như vậy, nhân viên nam phía bên kia liền cười : “Đường tiểu thư, nếu sau này có tiệc rượu lớn như này nữa, đảm nhiệm , chúng tôi rất sẵn lòng theo !”

      "Đúng vậy, đúng vậy!" Tất cả nhân viên làm việc đều vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh, cười : “Chúng tôi rất sẵn lòng theo , có rất nhiều thứ phải để ý, vậy mà vẫn tự thân làm cùng chúng tôi, giống số người, chỉ biết khoa chân múa tay!”

      Đường Khả Hinh nhìn mọi người, nhịn được cười rộ lên : “Cảm ơn mọi người ủng hộ tôi, nếu như sau này, tôi vẫn có cơ hội như vậy, tôi nhớ đến mọi người. Lần này được làm việc với mọi người, tôi rất vui! Chúng ta chỉ cần ở đúng chỗ của mình, cần thảo luận đến người khác, cứ chặt chẽ tuân theo nguyên tắc trong lòng là được rồi.”

      “Vâng.” Mọi người cùng nhau cười trả lời, lại tiếp tục làm việc.

      Bản thân Đường Khả Hinh cũng vô cùng kích động đến phía sau hội trường tiệc rượu, ngẩng đầu, lập tức nhìn sảnh phòng tiệc rượu rực rỡ trước đây, tại được bố trí 12 chiếc cầu vòm, mỗi chiếc đều được cắm đầy hoa hồng xinh đẹp thơm ngát…. Còn dùng dải tơ lụa trắng tinh đổi thành câu đối hay, bên dưới cổng vòm các nhân viên nhộn nhịp sắp xếp lại khu vực để rượu tách biệt theo bàn, ở mặt theo thứ tự, lần lượt đặt xuống từng bảng hiệu của các trang trại rượu bằng thủy tinh, còn có bản giới thiệu vắn tắt về trang trại rượu đó….



      lượng lớn rượu từ trang trại rượu Allie Venice tới !”

      Có người bên ngoài hội trường tiệc rượu kêu to!

      Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn mấy người nhân viên, làm việc nghiêm túc cẩn thận di chuyển tủ đá, mang vào bộ phận tiệc rượu, nhanh chóng

      qua, mỉm cười đến trước mặt họ, hơi cúi người : “ Vất vả, vất vả rồi, mau đưa vào .”

      Nhân viên nhanh chóng di chuyển tủ lạnh, mang vào phòng rượu, Đường Khả Hinh cũng lập tức theo, nhận tài liệu kí tên, kí tên mình, sau đó nhanh chóng dặn dò cho nhân viên mở tủ rượu, đưa toàn bộ rượu bên trong đến khu vực trang trại rượu Ailie, từng chai từng chai rượu trân quý được đưa vào, nhân viên của trang trại rượu theo để xác định nhiệt độ, lại cẩn thận từng chút đem cửa thủy tinh đóng lại.

      “Tiểu Thanh!” Đường Khả Hinh nhìn toàn bộ rượu dùng cho buổi tiệc thử rượu lần này được đưa vào, rồi lùi về sau bước gọi: "Tới đây chút!"

      “Vâng.” Tiểu Thanh mỉm cười đến, nhìn Đường Khả Hinh hỏi: " có gì muốn dặn dò sao?"

      “Tối nay, nhất định phải cử người trông coi chỗ này cả trong lần ngoài 24 tiếng đồng hồ! Chờ đến khi cửa lớn phòng tiệc rượu đóng lại, ai được tiến vào nếu có mệnh lệnh của tôi! Biết ?” Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Thanh vô cùng trịnh trọng .

      “Biết!” Tiểu Thanh gật đầu

      “Cử người phụ trách an ninh tốt nhất của bộ rượu Hoàn Cầu chúng ta qua đây! Đêm nay Phó Bộ Trưởng nghỉ ở khách sạn Á Châu, lấy phòng cho ấy!” Đường Khả Hinh vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò.

      “Vâng!” Tiểu Thanh gật đầu.

      Đường Khả Hinh dường như nghĩ tới điều gì, dẫn Tiểu Thanh ra khỏi sảnh tiệc, nhìn khắp nơi trong hội trường phòng tiệc được sắp xếp ổn thỏa, nhanh chóng xoay người nhìn trợ lý Tiêu Tiêu hỏi: “Tiêu Tiêu, nhân viên làm việc của các trang trại rượu, sắp xếp nơi ở trong khách sạn Á Châu ổn thỏa cả rồi chứ?”

      “Tất cả sắp xếp ổn thỏa!”

      nhất định phải chú ý, nên để cho các trang trại rượu từ nhiều nước từng có quan hệ thương mại với nhau, sắp xếp cùng chỗ, có thể ở gần đó, bọn họ rất kiêng kị điều này. Phối hợp giúp đỡ quản lý Từ chuẩn bị sân khấu tốt! Vì sau buổi tiệc này, tiếp tục mở tiệc chiêu đãi phóng viên, chờ đến lúc xem tiết mục lớn tiến hành, nên bọn họ đến ngay được.” thời điểm Đường Khả Hinh bước vào công việc, thần kinh hỗn loạn, toàn bộ mọi việc đều bị ra, chỉ thấy mình đứng dưới vòng hoa

      nào đó, nhìn hội trường tiệc rượu, mặt nặng nề chăm chú và nghiêm túc : “ Chúng ta nhất định phải đánh xong trận này tốt!”

      “Vâng.” Mọi người cùng lên tiếng trả lời.

      ""Khả Hinh!" Lúc này Nhã Tuệ cũng nhanh chóng tới, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : “Chiếc đàn dương cầm thủy tinh hình tam giác mà đặt hàng rất lâu trước đây đến rồi …”

      ?” Đường Khả Hinh vui mừng cười : “ Lúc nào tôi có thể nhìn thấy?”

      “Lập tức!” Nhã Tuệ mỉm cười xong, tức khắc cầm điều khiển từ xa lên, đối diện vòng hoa trong cùng của sân khấu, nhấn công tắc được lắp đặt sẵn bên trong phòng tiệc rượu cái, lập tức từ phía từng đợt ánh đèn chiếu xuống bảy dải lụa bằng nước mềm mại, sai lệch rơi vào giữa con kênh dẫn nước mới được xây dựng …. Tât cả mọi người nhìn cùng ồ lên, dải lụa bằng nước còn chưa tan hết, lại từng trận từng trận khói lửa kèm theo mưa bụi rơi xuống, cư nhiên tỏa sáng vang lên thanh “tư tư”….

      Đường Khả Hinh nhìn ngây người.

      Nước lửa giao hòa, tạo ra hiệu quả thanh mạnh mẽ, ở giữa lên từng đợt sương mù cánh đồng hoa oải hương, giữa sân khấu từ từ nâng lên chiếc đàn dương cầm thủy tinh trong suốt dài hai mét, ra đẹp mắt trước mặt mọi người, bên trong chiếc đàn dương cầm, búa gõ, còn có đường cong nghệ thuật duyên dáng, tất cả đều thấy ràng, chiếc đàn này hoàn toàn được chế tác bằng phương pháp thủ công, dường như có thể nhìn thấy bàn tay những bậc thầy dương cầm mơn trớn dây đàn biểu lộ chăm chú đích thực khi chơi đàn ….

      “A!! Dương cầm đẹp!” Tất cả nhân viên đều thán phục.

      Trong nháy mắt khi nhìn thấy đàn dương cầm Đường Khả Hinh rơi lệ xúc động nở nụ cười

      Nhã Tuệ đến gần , cũng mỉm cười nhìn đàn dương cầm thủy tinh kia, dường như vẫn còn tỏa ra ánh sáng lấp lánh màu xanh, : “Tôi hiểu tại sao lại nhất định phải kiên trì mang đàn dương cầm thủy tinh trong suốt đặt giữa sân khấu như thế …. Mặc dù rất đẹp, nhưng tôi đối với kiên trì của có chút khó hiểu, nó có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

      Đường Khả Hinh im lặng trả lời, ngẩng đầu nhìn đàn dương cầm, nhớ đến ký ức khi còn bé, cậu bé trai cõng đến bãi cỏ hoa oải hương phía trước, đón hương thơm trong gió, yếu ớt : “ Đừng khóc, quay về đàn cho em nghe.”

      “Em muốn …” bé vẫn còn cầm chong chóng gió, nước mắt lăn xuống òa khóc

      “Đúng là tiếng đàn của chiếc dương cầm trong suốt! đinh đinh đoong đoong, dễ nghe biết bao nhiêu …”

      vậy sao?”

      “Đến lúc đó, ôm em ngồi mặt đàn, cho em ngồi đó khiêu vũ …”

      Bức tranh cánh đồng hoa oải hương màu tím được vẽ kia, lại đẹp đến vậy

      "Khả Hinh?" Nhã Tuệ thấy kì lạ nhanh chóng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: " sao vậy?”

      " có việc gì... có việc gì..." Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn chiếc đàn dương cầm thủy tinh, cuối cùng ước nguyện được thực , được an ủi vài phần, tươi cười.

      "Đúng rồi. Vừa rồi ở phòng y tế, gì vậy?” Nhã Tuệ hiểu nhìn Đường Khả Hinh hỏi: " đêm nay muốn làm gì? Còn nhất định phải làm!"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, trong nháy mắt mới có chút tinh thần, đột nhiên à tiếng, có chút lúng túng :” đùa! đùa!”

      đùa?” Nhã Tuệ nheo mắt nhìn , : “Tôi muốn cho tôi là rắc rối! giọng điệu vừa rồi khi ở phòng y tế của , tôi nghe có chút ổn.”

      !” Đường Khả Hinh cố ý liếc cái, mới giục về phía trước, vừa vừa cười : “Chị bảo phòng bếp nấu canh cho tôi, uống rất ngon! Tôi muốn uống thêm!”

      “Xì! Từ đến lớn chỉ biết ngọt!” Nhã Tuệ cười, lại nghĩ đến điều gì, : ” Đúng rồi! xem khi nào nước đá bào dùng ướp nho đến? Phòng bếp thúc giục.”

      Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ, rồi : "Hình như xế chiều nay đến?”

      cầu họ nhanh lên chút, điểm tâm bánh ngọt hôm nay, đều chắc chắn phải dùng đến.” Nhã Tuệ .

      "Biết rồi!"

      Phốc! ! ! !

      Chỗ ngồi cửa sổ sát đất nhà hàng cơm Tây, mấy người Lâm Sở Nhai ngồi đó, đều phun thẳng về phía trước, cà phê bắn trực tiếp lên cả người Trang Hạo Nhiên.

      “Trời ơi!” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn áo sơ mi trắng của mình, lại nhìn bọn họ phẫn nộ : “ cần mỗi lần đều như vậy, động chút là phun rượu đỏ, phun cà phê, cho dù các cậu muốn phun, cũng tìm nơi nào tốt mà phun được ? Áo sơ mi của tôi rất đắt tiền!”

      , , , vừa mới gì?” Tô Lạc Hành lập tức khiếp sợ nghiêng cả người về phía trước, nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như muốn tự tìm đường chết : “ Cậu muốn đến chỗ Tiêu phóng viên?”

      Trang Hạo Nhiên cầm khăn tay lau áo sơ mi của mình, vừa lau vừa đáp: “Uhm.”

      "Mẹ kiếp! !" Lâm Sở Nhai nhìn Trang Hạo Nhiên, chịu được, : “Người phụ nữ kia với sói đói giống như cùng loại, bình thường đều trốn kịp, còn dám đến phòng ấy? Muốn chết à?”

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn bọn họ cười : “ Có khoa trương vậy ? phải chỉ là phụ nữ thôi sao?”

      "Trang Hạo Nhiên!" Tào Kiệt cũng chịu nổi, gọi thẳng tên : “ Anhphải biết là loại người nào! là thân sĩ, chuyện gì cũng đều nhường người khác! Thế nhưng đối với thủ đoạn kia của Tiêu Hào Oánh, được đâu! vào bị lột sạch, chuyện gì cũng cẩn thận, nhưng việc đối phó với phụ nữ, còn chưa đủ kinh nghiệm!”

      !” uống rượu!” Trang Hạo Nhiên cười qua loa: “Muốn biết được thứ gì, đương nhiên phải trả tiền mua.”

      “Cũng cần hi sinh nhan sắc như vậy chứ?” Mấy người đàn ông cùng nhau kêu gào!

      “Đừng ghê tởm vậy chứ!” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn bọn họ .

      " phải! ! Cho dù và tiểu Đường cãi nhau, cũng cần ! cần ! Quá đáng sợ. Tiêu Hào Oánh phải là người bình thường! Lúc này cũng đừng làm ra chuyện gì gây hiểu lầm nữa. Tôi sợ cậu đêm nay ra được … Sáng mai quần áo lại chỉnh tề!” Tô Lạc Hoành thực khẩn trương .

      " có việc gì!" Trang Hạo Nhiên có cách nào với bọn họ cười .

      "Lão đại! !" Mấy người đàn ông lại cùng nhau khẩn trương đứng dậy kêu gào.!!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 707: Ba năm ăn kem

      Xế chiều, năm giờ là giờ tan làm của tất cả nhân viên hành chính của khách sạn Á Châu.

      Nhân viên làm việc ở các bộ phận vừa vừa cười ra ngoài, thậm chí thỉnh thoảng còn bàn luận về những vị khách đẹp trai trong khách sạn. Mới ra đến đại sảnh khách sạn, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe chở kem, kêu két tiếng, mang theo những hạt mưa vừa rơi xuống từ bầu trời u ám, dừng sát trước thảm đỏ, vô cùng khí phách.

      Vài nhân viên làm việc lập tức dừng lại, kỳ quái nhìn chiếc xe chở kem cũ kỹ này dừng trước cửa khách sạn. Từ trước đến nay khách sạn Á Châu luôn là khách sạn đẳng cấp thế giới, rất ít những chiếc xe dừng trước đại sảnh khách sạn mà giá trị hơn trăm vạn, càng cần phải đến loại xe cũ như thế này, các dừng chân đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia.

      Cửa xe chở kem, cạch tiếng mở ra.

      Từ trong xe bước ra là người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi vô cùng quyến rũ, mặc chiếc áo T-shirt cộc tay đậm màu, chiếc váy ngắn màu lam, vóc người vô cùng xinh đẹp. Chỉ thấy ấy đeo kính râm, tay đưa lên vuốt lại mái tóc xoăn dài của mình, kiêu ngạo xoay người, ngẩng đầu nhìn khách sạn Á Châu rực rỡ như những khách sạn bình thường, loạng choạng mất lúc, cảm thấy có chút chói mắt...

      " chủ quán, chính là đây phải ?" đáng , mặc chiếc áo T-shirt trắng đồng phục của cửa hàng kem, quần đùi jean màu xanh, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai trắng của cửa hàng, ló đầu ra nhìn chủ quán của mình, có chút bị dọa sợ.

      "Ừ, mau xuống đây.”



      “Phỉ Phỉ cũng mau xuống đây." kia xoay người hướng về chiếc cửa sổ khác xe gọi.

      "A" Phỉ Phỉ nghe xong liền lập tức đội mũ lên, cùng Mộng Mộng, hai xinh đẹp đơn thuần cùng nhau xuống xe, bước thảm đỏ sang trọng. Nhìn đại sảnh rực rỡ của khách sạn Á Châu, trong lòng các đột nhiên có chút bị dọa sợ. Ngày hôm qua nhận được điện thoại, có người muốn đặt xe kem cho khách sạn, trả giá gấp ba, chủ quán rất đắc ý, biết khách sạn kia có chàng đẹp trai hôm nọ liền muốn sửa sang quần áo, thiếu chút nữa còn quên để kem lên xe.

      "Oa…khách sạn đẹp !!..." Mộng Mộng nhanh chóng đẩy chiếc mũ lưỡi trai lên cao, thán phục ngẩng đầu, nhìn những tòa nhà, khách sạn cao chọc trời, mênh mông vô hạn, có chút sợ hãi.

      " Khách sạn đẹp, làm sao có thể chueas kem của bà chị này chứ?”. chủ quán hài lòng chỉnh lại chiếc kính râm, đắc ý .

      Lúc này, có vị khách nữ người Đài Loan, mặc chiếc váy ngắn màu trắng hiệu Chanel, cũng đeo kính râm, cầm chiếc túi xách màu đen trong tay, dường như tán gẫu qua di động, đầu cúi thấp xuống chuyện phiếm, may đụng phải chủ quán.

      “ Ôi trời”Hai người phụ nữ đụng vào nhau, kêu lên.

      "Xin lỗi, tôi vội..." Vị khách nữ kia vô cùng khéo léo cúi người xin lỗi xong, lại lập tức cầm di động lên, câu tạm biệt rồi rời khỏi. .

      chủ quán quay đầu, nhìn ấy cái, mới chậc tiếng : "Nếu phải là ta chịu xin lỗi, tôi nhất định phải cùng ta giao lưu chút."

      Trước sân khấu, quản lý Từ nghe thấy thông báo, lập tức kinh ngạc từ sân khấu ra, nhìn thấy đúng là ở trước đại sảnh khách sạn có chiếc xe chở kem dừng lại. Gương mặt lộ vẻ quái dị, bên phía quản lý an ninh làm sao có thể để chiếc xe như vậy vào đây. Mặc dù vẫn còn có chút sững sờ nhưng vẫn lịch dẫn hai nhân viên tiếp tân trước sân khấu, mỉm cười tới trước mặt ba người bọn họ, tôn kính : " Xin chào, các vị khách”

      Ba người lập tức dừng lại nhìn , chủ quán lại càng nheo mắt nhìn .

      Từ Trạch Minh mỉm cười tôn kính : " Rất cảm ơn các tới khách sạn của chúng tôi, xin hỏi các đến dùng cơm hay ở lại?"

      "Dùng cơm thế nào? Ở thế nào?" chủ quán ôm vai nhìn Từ Trạch Minh, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

      "Khách sạn của chúng tôi có quy định, chỉ cần là khach ra vào khách sạn này, đều xin mời sửa sang lại quần áo, đồng thời ngồi tại chỗ trong xe, có người có chức trách giúp mọi người trông coi chiếc xe." Từ Trạch Minh cực kỳ tôn kính cười .

      Mộng mộng và Phỉ Phỉnghe như thế, gương mặt các lập tức đỏ hồng nhìn lại quần áo của mình, có nơi nào chỉnh tề sao?

      "Cái này..." chủ quán lập tức nóng giận muốn phát hỏa, nhưng lâu được nhìn thấy trai đẹp, liền nhịn xuống quay mặt , sửa sang lại mái tóc dài của mình, mới tỏ thái độ ngạo mạn : "Tôi... Là do Đường tiểu thư mời qua đây ... Bởi vì ấy rất thích ăn kem của chúng tôi. Cửa hàng kem của tôi mở ra, chính là thiên hạ vô địch! Toàn bộ kem trong xe đều là loại thơm ngon và mới nhất vừa từ tủ lạnh lấy ra!"

      "A?" Từ Trạch Minh nghe xong lời này có chút ngây người.

      Lúc này, Đường Khả Hinh mới từ tiệc rượu ra, từ tầng hai liền nhìn thấy chủ cửa hàng kem tới, vui vẻ lập tức xuống cầu thang, hết sức khách khí cười : "Chủ quán. tới rồi sao? lâu gặp."

      Từ Trạch Minh có chút sửng sốt nhìn về phía Đường Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi : " thể nào?"

      "À! Tôi đặt kem này từ hai ngày trước cho buổi tiệc nếm thử rượu , kem của cửa hàng ấy ăn rất ngon." Đường Khả Hinh mỉm cười với Từ Trạch Minh.

      "À..." Từ Trạch Minh chỉ đành phải ứng biến cười theo.

      "Nhìn ? Mắt chó nhìn người thấp kém! Nhìn xem quần áo tôi có chỗ nào chỉnh tề chứ….Chỗ nào ?" Đột nhiên chủ quán nhìn về phía trước, trong nháy mắt gương mặt trở nên vô cảm. Mộng Mộng cùng Phỉ Phỉ nhìn thấy ấy như vậy, cũng hiếu kỳ trái phải nhìn sang, cả người lập tức hóa đá! !

      Trang Hạo Nhiên về nhà tắm rửa thay quần áo, mặc bộ vest màu trắng, bên trong mặc chiếc áo sơ mi xanh, túi áo vest có cài bông hoa xanh nhạt, cả người toát ra vẻ phong độ nhàng, tao nhã mà nghiêm nghị, tay bỏ trong túi quần, vô cùng hấp dẫn và cao quý tới, phía sau có ba thư kí theo.

      Trong nháy mắt, chủ quán cảm thấy hoa cả mắt, thiếu chút nữa cả người ngã về phía sau.

      "A!" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc đỡ thân thể của ấy, lại tò mò quay đầu lại, nhìn thấy là Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt cũng hơi thu lại, hai mắt lóe lên, nghĩ ấy chuẩn bị tươm tất, đẹp trai như vậy là muốn đâu.

      Lúc Trang Hạo Nhiên đến đại sảnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh cũng hơi dừng bước lại, mới tò mò tại sao lúc này lại đứng ở đây, lại nhìn thấy phía sau là ba ăn mặc đơn giản, lập tức cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ lúc mới nhớ ra, cười : "Cửa hàng kem"

      chủ quán nồng nhiệt vươn hai tay về phía Trang Hạo Nhiên, bên trong lồng ngực phập phồng, trái tim liền muốn nổ tung.

      " chủ quán kem?" Trang Hạo Nhiên có chút buồn cười nhìn chủ quán, vui vẻ chào hỏi.

      "A ..." chủ quán nhìn Trang Hạo Nhiên, cả người thiếu chút nữa trở nên mềm nhũn.

      "Mộng Mộng?" Trí nhớ của Trang Hạo Nhiên vô cùng tốt, nhìn thấy đáng buộc tóc đuôi ngựa đứng phía bên trái, vô cùng giản dị, gần gũi, cười gọi.

      Mộng Mộng lập tức đỏ mặt cúi đầu, tay ôm lấy khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ!

      "Tôi tên là Phỉ Phỉ." Phỉ Phỉ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, tự giới thiệu.

      chủ quán lập tức va vào Phỉ Phỉ, dáng vẻ quyến rũ nhìn Trang Hạo Nhiên, giới thiệu: "Mọi người đều thích gọi tôi Lục tỷ... có thể gọi tôi là Tâm."

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cười phá lên : "Được ! Tâm, tại sao mọi người lại đến đây ?"

      Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức bộc lộ vẻ nghiêm túc, kính trọng : "Em mời các ấy qua đây ... Bởi vì lần trước ăn kem, cảm giác rất ngon , có hương vị rất đặc biệt..."

      Trang Hạo Nhiên lặng lẽ nhìn cái, nụ cười có chút hờ hững, dường như việc kia liên quan đến mình, hỏi: "Em vẫn còn nhớ hương vị kia?"

      "... ... . . ." Đường Khả Hinh nhớ tới lúc đó hai người cùng ăn ly kem, còn có nụ hôn nồng nhiệt mà ngọt ngào của , yếu ớt : "Nhớ..."

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, chỉ cười : "Khó có dịp em còn nhớ , nhưng quên mất rồi."

      " quên sao?" chủ quán lập tức tiến lên, nồng nhiệt cười : "Tối nay tôi đưa qua cho ly kem ngon nhất."

      "... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn chủ quán nhiệt tình như vậy, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

      "Kem của Lục tỷ chúng tôi làm là ăn ngon nhất !" Phỉ Phỉ nhiệt tình .

      Đường Khả Hinh lặng lẽ đứng bên cạnh, sắc mặt hơi tái nhợt.

      Trang Hạo Nhiên nghĩ chút, liền cười : "Được, cám ơn các . Lúc nào làm xong, có thể thông báo cho nhân viên làm việc tại khách sạn, để bọn họ đưa tới. Hôm nay hãy ở lại khách sạn ăn cơm tối , tôi mời, cứ thoải mái ăn."

      Trang Hạo Nhiên cười xong, liền vươn tay vỗ vai Lục tỷ, sau đó nhàng xoay người rời khỏi.

      "Soái ca! !" Lục tỷ đột nhiên có chút quyến rũ nhìn , cười : " ăn kem của tôi sao, tôi nhất định làm cho ly lớn!"

      Trang Hạo Nhiên dường như có chút vội vã, xoay người nhìn về phía cười : "Được! Tôi nhất định ăn! !"

      Cả người chủ quán như muốn mềm nhũn, ngã vào trong lòng Phỉ Phỉ và Mộng Mộng, ngửa mặt cười : "Quá đẹp trai ! Được ngủ cùng ấy buổi tối, tôi nguyện ý ba năm ăn kem."

      Phỉ Phỉ và Mộng Mộng chậc chậc tiếng nhìn .

      Đường Khả Hinh lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên xa theo hướng " Biệt thự Trúc Xanh". Vừa rồi nghe Lục tỷ câu ngủ cùng buổi tối, các dây thần kinh của dường như bị bới móc ra, từng đợt hơi thở cuồn cuộn như những quả cầu muốn vỡ tung, đột nhiên thở ra hơi, có chút tỉnh táo lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của Tiểu Nhu...

      "Ừ? Khả Hinh?" Tiếng của Tiểu Nhu ngọt ngào trong vắt vang lên.

      "Tiểu Nhu! !" Đường Khả Hinh cầm di động, cắn chặt môi dưới, suy nghĩ hồi, có chút biểu cảm, : " có thời gian , nhanh qua đây , tôi có chuyện muốn tìm giúp đỡ! ! lập tức tới đây ngay nhé. Mau lên, chuyện này mà thành công, tôi mời ăn kem ba năm."

      Ba xinh đẹp của cửa hàng kem, trong nháy mắt nhìn Đường Khả Hinh, mắt mở to, trong lòng vô cùng vui vẻ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :