1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 658: VẬT VỀ CHỦ CŨ

      Tổng Công ty Hoàn Cầu.

      Phòng làm việc Chủ tịch Trang.

      Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, cau mày nhìn thư ký : " thấy USB?"

      "Đúng vậy, giữa trưa chúng tôi qua, phát thấy USB, mà Lâm phó tổng cùng Quản lý Lưu quản lý bộ phận tiệc, từng vào tra tìm tài liệu lúc 12 giờ 30 phút!" Thư ký cung kính trở lại.

      "Quản lý Lưu, quản lý bộ phận tiệc. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt suy nghĩ chút, liền căn dặn: "Tìm Thái Hiền tới đây cho tôi."

      "Vâng!" Thư ký lập tức ra ngoài.

      đến bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào !" Hai mắt Trang Tĩnh Vũ xoay tròn, suy nghĩ chuyện này.

      "Chủ tịch, ngài gọi tôi?" Lúc này Thái Hiền nhanh chóng tới, nhìn Trang Tĩnh Vũ mỉm cười hỏi.

      Trang Tĩnh Vũ biết con trai biết được bao nhiêu, liền căn dặn: "Kho cơ sở dữ liệu của chúng ta bị mất phần tài liệu quan trọng, USB này có dữ liệu vô cùng quan trọng, nghe là quản lý bộ phận tiệc cùng Lâm Sở Nhai từng vào. . . . . ."

      Thái Hiền sửng sốt.

      "Đoán chừng đến bao lâu, có người đề phòng phát , sao chép USB trả lại chỗ cũ, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của cậu là phái người giám sát xem người nào mang USB , nếu như là hai người bọn họ coi như xong, nhưng có người thứ ba, cũng được bứt dây động rừng, theo dõi ta báo cáo với tôi," Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt căn dặn.

      "Vâng!" Thái Hiền gật đầu.

      "Còn có. . . . . . Chuyện này tôi muốn để cho Hạo Nhiên biết! Cố gắng hỏi thăm xem, Sở Nhai biết được bao nhiêu rồi." Trang Tĩnh Vũ lại căn dặn.

      "Vâng!" Thái Hiền lại gật đầu, sau đó liền hỏi: "Ngài còn căn dặn chuyện khác ?"

      Rốt cuộc bây giờ chai rượu đỏ kia ở nơi nào, nếu muốn biết tung tích của nó, phải bắt đầu tìm kiến từ đâu. . . .

      Trang Tĩnh Vũ cau mày nghĩ vấn đề này, thở dài hơi.

      Căn nhà trọ .

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ vào phòng, theo ánh đèn màu tím trong phòng, sau đó tới trước tủ rượu, ánh sáng trong suốt chiếu vào chai rượu đỏ ở bên trong nhàng phát sáng, mặc dù có lẽ hơn trăm năm, nhưng nó vẫn có chút nào cũ kỹ, ngược lại toả ra ánh sáng trầm ổn. . . . . .

      " cảm thấy chai rượu đỏ này. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn bạn thân, : " cảm thấy chai rượu đỏ này, có quan hệ đến chuyện trong quá khứ?"

      Đường Khả Hinh lắc đầu cái, : "Em biết, em chỉ có loại cảm giác, giống như rất nhiều việc, cũng có thể bởi vì nó mà phát sinh."

      "Lúc ấy người giao cho chai rượu đỏ, . . . . . . chết rồi sao?" Nhã Tuệ lại nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi.

      "Em tận mắt nhìn thấy ấy ngã vào trong vũng máu, khuôn mặt kinh khủng, đến bây giờ em vẫn còn nhớ, ấy , muốn em mang chai rượu này nhất định phải đưa đến tay ông cụ Tưởng, nhưng ông cụ Tưởng chết rồi, có phải xem chuyện này qua hay ?" Đường Khả Hinh vẫn nghi ngờ chuyện này.

      Nhã Tuệ cũng phiền não im lặng.

      Đường Khả Hinh trầm tư suy nghĩ, thân thể hơi tựa vào trước vách tường, đột nhiên ngửi được mùi chua trong khe tủ, đây là mùi chua của gỗ mới, bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhớ tới cha từng : tương lai nếu như Khả Hinh có thể nếm được mùi vị này từ người nào đó, ngoài cha ra, nhất định phải hết sức cung kính họ, vì đó là người cha của con tin tưởng nhất, thậm chí tương lai họ mang tới cho con hạnh phúc. . . .

      "Em . . . . . Nghĩ ra rồi!" Đường Khả Hinh nhanh chóng đứng thẳng người, nhìn Nhã Tuệ căng thẳng : "Lúc chị em chọn đồ vật đoán tương lai, bắt được ly rượu đỏ, như vậy cách khác, cha của em vẫn tin tưởng Chủ tịch Trang, mà cha của em cũng từng nhắc nhở với em, Chủ tịch Trang là người đáng để em tin tưởng, dù sao tại ông cụ Tưởng chết, em có thể giao chai rượu đỏ này cho Chủ tịch Trang được?"

      Nhã Tuệ nghe vậy, mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn hết sức tin tưởng người nhà họ Trang, căng thẳng hỏi: " chắc chắn chứ?"

      Đường Khả Hinh lại chậm rãi nhìn chai rượu đỏ kia, nhớ tới ánh mắt như chim ưng trong bóng tối, nặng nề : "Vật về chủ cũ thôi. . . . . . Bởi vì đời này của em cũng thể mở nó ra. . . . . . Nếu như chai rượu này có quan hệ trọng đại, em cũng muốn lấy chai rượu này đổi lấy công bằng cho cha em! ! Em tuyệt đối tin cha của em biết làm loại chuyện đó, em muốn tội của ông ấy ghi vào trong lịch sử!"

      Lúc 3 giờ chiều ! !

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ mang theo túi xách thường dùng để mua sắm, bên trong chứa chai rượu đỏ gần trăm năm, sắc mặt hai người trầm trọng cùng nhau về phía trước.

      Tiểu Vi và Tiểu Hà nhanh chóng theo ở phía sau, nhìn bốn phía xung quanh.

      "Hôm nay hai người các người làm sao thế? Nấu ba nồi cơm để ở bàn, sao lại thấy các người ăn?" Nhã Tuệ quay đầu, mặc dù tâm trạng căng thẳng, nhưng vẫn nhìn họ mỉm cười hỏi.

      Sắc mặt của Tiểu Vi và Tiểu Hà lạnh lùng khác thường, lời nào.

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ sửng sốt quay đầu nhìn bọn họ.

      "Kì lạ sao." Hai chị em ngạc nhiên cười về phía trước.

      bóng đen đột nhiên như gió gấp bay đến, trong tay cầm lưỡi dao sáng lấp lánh lao tới, hét lớn: "Em tôi, giết chết em ! !"

      "A . . . . . . . " Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ hoảng sợ đến mặt hoa thất sắc ngã mặt đất, ôm nhau khiếp sợ kêu to.

      Tiểu Vi nhanh như chớp khống chế người trước mặt đè xuống đất, lật cổ họng của ta, mới phát đây là người bình thường giãy giụa lung tung, ánh mắt vặn vẹo khác thường, sắc mặt của chậm lại, : "Là kẻ điên!"

      Bảo vệ nơi xa nhanh chóng chạy như bay tới, vội vàng xin lỗi với hai chủ, bởi vì quản lý sơ sót, để người ngoài tiến vào.

      Tiểu Vi và Tiểu Hà đồng thời nhìn người kia, phân tích ta chính là người mới vừa rồi áp sát phía sau gốc cây, trong lòng hơi buông lỏng.

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai đồng thời hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, ôm nhau, dám nhúc nhích.

      "Đứng lên , sao. . . . . ." Đôi song sinh đỡ hai người lên.

      Nhã Tuệ vừa ôm Khả Hinh đứng lên, vừa nuốt nước miếng, sắc mặt tái nhợt : "Ăn nhiều cơm như vậy, quả nhiên có uổng phí nuôi các người."

      Tiểu Vi và Tiểu Hà cùng cười.

      Bảo vệ xin lỗi lần nữa, mới nhanh chóng mang người .

      " thôi, chuyện lớn quan trọng hơn. . . . . ." Nhã Tuệ lại kéo cánh tay Đường Khả Hinh, nhanh chóng về phía trước.

      Tòa nhà Hoàn Cầu vô cùng tráng lệ.

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ đứng ở trước tòa nhà, nhìn nó cao vút trong mây, tâm trạng lại khỏi nặng nề.

      " nghĩ xong chưa?" Nhã Tuệ đột nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

      Đường Khả Hinh ôm chặt túi xách, cảm thấy ở chung với chai rượu đỏ hơn ba năm, sắp rời khỏi mình, trong lòng lại có loại cảm giác nặng nề đè nén nở, giống như người đàn ông đó trong bóng tối, cúi đầu hôn mình, lộ ra cuộc sống đầy nhiệt tình, người đó nặng nề bỏ qua sinh mạng để ủy thác, trong lòng của lại có chút lung lay. . . . . .

      "Khả Hinh!" Nhã Tuệ hiểu bạn thân : "Tôi biết nở xa chai rượu đỏ này, nhưng là dựa vào sức của tôi và , muốn giải quyết chút chuyện, vẫn có khó khăn nhất định. Nếu như lựa chọn tin tưởng Chủ tịch Trang, phải tin tưởng tuyệt đối!"

      Đường Khả Hinh lại ôm chặt túi xách, suy nghĩ chút, ngay lập tức nặng nề gật đầu cái.

      Sắc mặt hai người nghiêm túc căn dặn đôi sông sinh cần theo, liền nghiêm túc căng thẳng, bước lên bậc thang về phía trước.

      "Đừng căng thẳng, có chuyện gì, có chuyện gì!" Nhã Tuệ thở dài hơi, ôm Khả Hinh về phía trước.

      "Đơn rượu mới tới chưa! !" Ba nữ trợ lý Phòng kinh doanh rượu, lo lắng hỏi nhân viên làm việc đẩy xe rượu ở bên cạnh! !

      "Đến rồi, đưa vào Phòng kinh doanh rượu!" Nhân viên đẩy xe, vừa trả lời , vừa gấp gápđẩy xe về phía trước, ngờ vượt qua quá mạnh, chưa kịp nhìn kỹ, lập tức đụng phải hai người trước mặt. . . . . .

      "A! ! !" Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, thân thể bị người va chạm mạnh, cả người bổ nhào về phía trước, túi xách trong ngực cũng theo vòng cung phía trước muốn rơi xuống.

      "Rượu đỏ! ! !" Nhã Tuệ hoảng sợ đến quát to tiếng.

      Đường Khả Hinh cũng nằm ở dưới sàn, nhìn túi xách sắp rơi xuống, quát to tiếng: "Rượu của tôi! ! !"

      bóng dáng nho , giống như con rùa đen, chợt nằm mặt đất, lập tức ôm lấy chai rượu! !

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ hoảng sợ đến mất hồn mất vía phía trước nhìn xem.

      Tiểu Nhu ngây ngô ôm túi xách, quỳ mặt đất, nhìn chằm chằm hai người Khả Hinh và Nhã Tuệ : "Tại sao hai người ôm túi xách khắp nơi, hôm nay cũng cần làm sao!"

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ thở dốc hơi, lập tức nhào tới đến trước mặt , đoạt lấy túi xách trong ngực , : "Biết bao lâu nay, lần này ngoan nhất!"

      Ánh mắt của Tiểu Nhu sáng lên, híp lại cười : "Có ?"

      "Làm sao biết mà tới đây?" Nhã Tuệ nhìn Tiểu Nhu, ngạc nhiên hỏi.

      "Quản lý gọi tôi tới đưa đồ ăn cho hai vị thư ký Phòng kinh doanh rượu! Chuyện bình thường như vậy dễ làm mà!" Tiểu Nhu cười .

      "A, nó sao chứ?" Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh ôm chặt túi xách, liền thở dốc hơi với Tiểu Nhu: "Vậy sao chứ?"

      " sao!" Tiểu Nhu lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười .

      "Vậy mau trở về ." Nhã Tuệ căn dặn.

      "Được ! Tôi về trước làm, nếu , quản lý tôi ở bên ngoài lén chơi. Khả Hinh, tạm biệt! Quản lý Lưu tạm biệt!" Tiểu Nhu lập tức nở nụ cười ngọt ngào, liền vui vẻ cất bước khỏi.

      Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ nhìn theo bóng lưng , hơi bật cười, mới vừa muốn xoay người về phía trước. . . . . .

      "Hả?" Đường Khả Hinh lập tức ôm túi xách, tại sao lại như vậy? lập tức căng thẳng mở túi xách ra, chai rượu đỏ còn ở trong, lúc này mới phục hồi tinh thần lại căng thẳng kêu to: "Chai rượu đỏ của tôi đâu rồi!"

      Nhã Tuệ cũng hoảng sợ, vội vàng nhìn khắp cả đại sảnh, rốt cuộc nhìn thấy chai rượu đỏ kia theo Tiểu Nhu tiếp được túi xách mở ra, lăn tới phía trước. . . . . . Hai người bọn họ lập tức thở ra hơi, nhào tới phía trước, muốn ôm chai rượu đỏ. . . . . .

      đôi giày da màu đen, dừng ở trước chai rượu đỏ.

      Hai người lập tức dừng bước lại, chậm rãi căng thẳng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc dẫn lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, lạnh lùng nhìn chăm chú mình, tim của các đập thình thịch, thót ruột gan, hoảng sợ đến dám nhúc nhích. . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 659: ẤY LÀ NGƯỜI TỐT

      Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra lãnh và đáng sợ như thần chết, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay cần làm việc? Chạy tới Hoàn Cầu làm gì?"

      Đường Khả Hinh căng thẳng trán đổ mồ hôi, sau lưng nhanh chóng tê dại, hai mắt xốc xếch lóe lên, ra lời.

      Nhã Tuệ cũng đứng ở bên, hoảng sợ đến dám thở mạnh.

      "Hỏi đấy!" Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi mở miệng.

      "À. . . . . ." Ánh mắt Đường Khả Hinh xoay chuyển, trái tim giống như vỡ ra, thấp thỏm : "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có chút chuyện, tới Hoàn Cầu. . . . . ."

      "Chuyện gì?" Tưởng Vĩ Quốc vẫn lạnh lùng hỏi.

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh mãnh liệt lóe lên cái, mới lấy can đảm : "Tới. . . . . . Tới đây. . . . . . gặp Thầy giáo, thuận tiện lấy rượu mẫu."

      Nhắc tới rượu. . . . . .

      Tưởng Vĩ Quốc chậm rãi cúi đầu, nhìn chai rượu đỏ mặt đất, giống như có chút quen thuộc, nhưng bởi vì nhãn chai rượu quay ngược lại với mình, chỉ chăm chú nhìn kỹ.

      Đường Khả Hinh lập tức chạy tới, vừa muốn ngồi xổm xuống nhặt chai rượu đỏ lên. . . . . .

      Tưởng Vĩ Quốc chậm rãi khom người xuống, vươn tay nhặt chai rượu đỏ lên, chậm rãi xoay nhãn chai rượu xem. . . . . .

      Trái tim Nhã Tuệ giống như bị người nện quyền vào ngực, mặt lập tức trắng bệch.

      Đường Khả Hinh giống như bị hoa mắt, hoảng sợ đến trán đổ mồ hôi lạnh.

      "Vĩ Quốc?" Lúc này Trang Tĩnh Vũ cũng dẫn lãnh đạo cấp cao Hoàn Á, mỉm cười ra đại sảnh. . . . . .

      Tưởng Vĩ Quốc nắm rượu đỏ, quay mặt sang lạnh lùng nhìn Trang Tĩnh Vũ, : "Sao ông cũng xuống?"

      "Đến Hoàn Á chạy vòng, có cuộc họp." Trang Tĩnh Vũ nở nụ cười, dứt lời, lại nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên, căng thẳng đến sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi, hơi nghi ngờ hỏi: "Khả Hinh? Con làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn chằm chằm Trang Tĩnh Vũ, căng thẳng đến trái tim cũng muốn nhảy đến cổ họng, nhưng vẫn cố gắng đè nén, miễn cưỡng cười : " có. . . . . . có việc gì. . . . . . Chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, có thể mới vừa rồi lúc con thử rượu hơi nhiều."

      "Cẩn thận thân thể . . . . . . Hôm nào chú chuẩn bị thức ăn cho con." Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười .

      "À. . . . . . Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh chỉ đành phải miễn cưỡng cười, liếc mắt nhìn chai rượu Tưởng Vĩ Quốc cầm trong tay, hoảng sợ . . . . . .

      "Tại sao hôm nay thăm Thiên Lỗi." Tưởng Vĩ Quốc nhìn Đường Khả Hinh, nhàn nhạt hỏi.

      Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

      Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, mặc dù vô cùng thích trước mặt, nhưng mà con trai thích, trải qua chuyện sống chết của con trai, rất nhiều việc cũng nhận ra chút, ít nhất Tuyết Nhi là đứa bé có trái tim nhạy cảm với mọi việc cũng thích . . . . . . Liền chậm rãi : "Có thời gian thăm nó , lúc có chuyện gì làm, nó đều ở ngay trước mặt những người làm cha mẹ chúng tôi nhớ tới ngươi. Có thể tính tình của dì có chút tốt, nhưng người có gì, phải thông cảm, bà ấy là người mẹ, lúc con cái xảy ra chuyện như vậy, bà ấy có cử chỉ kích động, tha thứ cho bà ấy."

      Đường Khả Hinh thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc.

      "Tôi vẫn luôn thích , phải bởi vì là con cái nhà bình thường, có thể tôi cảm thấy khí chất người xứng với con trai của tôi, nhưng con trai tôi thích, chúng tôi cũng có biện pháp. Có thời gian đến nhà của chúng tôi ăn bữa cơm." Tưởng Vĩ Quốc xong, liền chậm rãi đưa chai rượu đỏ trong tay giao cho Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh sững sờ nhìn Tưởng Vĩ Quốc, ngơ ngác nhận lấy chai rượu đỏ.

      Tưởng Vĩ Quốc chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi nghiêm nghị : "Tôi giống người khác, nếu như tôi có cầu cao đối với người, tôi vô cùng nghiêm khắc, rượu đỏ như vậy, nếu có ngày, có thể giành được giải vô địch, tất nhiên phải đến nhà họ Tưởng chúng tôi, điều này, tôi cũng yên tâm đối với . Bởi vì tôi nhìn ra được, là có đứa bé có đức tin và trung thành, hiểu ý nghĩa của chai rượu đỏ, nó chỉ có thuộc về khách, mà còn là tình cảm của thợ nấu rượu, có lúc, truyền thừa là chuyện nghiêm túc, tôi tin tưởng, liên quan với rượu đỏ, liên quan với tất cả mọi thứ, tất nhiên cẩn thận phổ biến. Đây là điều duy nhất tôi đánh giá cao về . Cũng là điều tôi cảm thấy con trai của tôi tinh mắt. Chỉ mong có thể giữ vững nhân cách tốt đẹp này, cố gắng về phía trước."

      Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, trong đầu lại xẹt qua hơn ba năm trước, trong đêm tối tăm, nặng nề nghiêm túc, lộ ra loại sinh mạng mênh mông và tuyệt vọng : "Tôi mới vừa nghe đọc tên rượu đỏ, tôi biết là người rượu! Thời gian kịp nữa rồi, rất có thể tôi gặp bất trắc! người của tôi có thứ rất quý trọng, làm phiền mang nó đến Khách sạn Á Châu, giao vào trong tay Chủ tịch Tưởng, nhớ kỹ! ! được qua tay người khác! Người thân cũng được! Ông ấy nhất định đền đáp cho ! Tôi thề! Đây là lần đặt cược cuối cùng trong cuộc đời tôi! Làm ơn !

      "Vĩ Quốc. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ nhìn Tưởng Vĩ Quốc, mỉm cười : "Hôm nay xem ra tâm trạng tốt hả."

      "Mỗi ngày tâm trạng của tôi cũng tệ, chỉ là tôi muốn bởi vì chút chuyện tình cảm của mấy đứa , khiến dòng họ hai bên làm cho nước sôi lửa bỏng như vậy, giống như chúng ta phải đánh nhau chết sống, mới cam lòng. Hơn 3 triệu nhân viên của Tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta do hai đứa bé này làm chủ, nếu như có chuyện gì, làm sao phụ lòng liệt tổ liệt tông, cho dù chúng ta xuống suối vàng cũng trả được món nợ này!" Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh chăm chú, giống như muốn cảnh cáo , mới nhàn nhạt ra ngoài.

      Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Tưởng Vĩ Quốc xoay người khỏi, mới tới gần Đường Khả Hinh, : "Khả Hinh, con đừng trách bác Tưởng, người cả nhà bọn họ đều là miệng cứng lòng mềm, tuy lời chút quá mức, nhưng con cẩn thận lắng nghe, đều là tình cảm. Phải tin tưởng bọn họ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, cũng nhúc nhích.

      Nhã Tuệ cũng lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, gấp gáp suy nghĩ, rốt cuộc muốn làm gì?

      Trang Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh như thế, ngạc nhiên, liền nhịn được cúi đầu nhìn chai rượu đỏ ôm trong ngực. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt nó vào trong ngực, hai mắt lóe lên mãnh liệt.

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt nhìn , quan tâm hỏi.

      " có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh sâu kín .

      Trang Tĩnh Vũ vẫn hơi nghi ngờ nhìn xuống cái, cười cười, : "Có thời gian, trò chuyện với chú chút, chú trước. . . . . ."

      Nhã Tuệ ngây ngốc đứng tại chỗ, cảm giác Trang Tĩnh Vũ cùng với đám lãnh đạo cấp cao xuống, sải bước ra đại sảnh Hoàn Cầu, bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, thở dốc hơi. . . . . .

      Buổi chiều! ! Đường phố náo nhiệt, người xe đông đúc!

      Trong tiệm mì, mùi thơm chua cay bay, khách lại nhiều.

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ ngồi ở bên bàn ăn, nhìn Đường Khả Hinh ở đối diện. . . . . .

      Đường Khả Hinh để ý tới Nhã Tuệ, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên cầm đũa, gắp từng sợi mì lớn trước mặt, nhét vào miệng, nhai ngồm ngoàm. . . . . .

      "Tôi . . . . . . làm gì vậy ?" Nhã Tuệ hiểu ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng : " ràng hoàn cảnh nguy hiểm lúc nảy cũng qua, Chủ tịch Trang ở trước mặt của chúng ta, chúng ta sắp đạt được mục đích, tại sao . . . . . . Lại đột nhiên lâm trận lùi bước?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, há miệng nhai, hơi cười khổ : "Chị cảm thấy em bị lời của Chủ tịch Tưởng làm cảm động, cho nên muốn đưa chai rượu đỏ này cho nhà họ Trang?"

      Nhã Tuệ nhìn lên tiếng.

      "Chính xác hơi bị cảm động rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh cầm đôi đũa, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm mì, mới sâu kín : "Khó được người lạnh lùng, vì con trai cúi thấp gập người cầu cạnh em tới cùng."

      "Vậy nghĩ như thế nào?" Nhã Tuệ hiểu hỏi .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ mỉm cười : "Em nghĩ gì cả."

      "Vậy tại sao đưa rượu đỏ cho Chủ tịch Trang! ! ?" Nhã Tuệ cũng sốt ruột muốn chết, cao giọng .

      Đường Khả Hinh im lặng lúc, mới sâu kín : "Chị chưa từng lần trải qua đêm hôm đó, mãi mãi thể hiểu cảm nhận của em. Ở trong bóng tối, ấy đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của em, kéo em vào phòng bếp, đè chặt em, khi đó, em rất sợ, nhưng ở trong bóng tối em nhìn thấy ánh mắt của ấy rất sắc bén, lóe lên, rất kiên định. . . . . . Cho tới bây giờ em cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy. . . . . . Sau đó ấy với em, biết em là người rượu. . . . . . ấy dùng sinh mạng của mình đánh cuộc lần cuối cùng, em có thể giữ lời hứa này hay sao. . . . . ."

      Nhã Tuệ im lặng nhìn .

      Hai mắt Đường Khả Hinh ngân ngấn nước mắt, nhìn Nhã Tuệ, : "Cha từng , người lớn lên, là từ khi bắt đầu cam kết. Chúng ta phải tuyệt vọng như thế nào mới đem chai rượu đỏ cực kỳ quan trọng, phó thác cho người quen biết? Hoàn toàn có qua lại, khi đó, em tin ấy nhờ cậy phải là em, mà là thượng đế. . . . . . Nghe rượu đỏ là máu của thượng đế, cho nên người phương tây đối với rượu đỏ luôn có cảm giác như biết ơn, bởi vì đó là thượng đế ban cho. ấy nhất định là người tốt, cho nên. . . . . . Mới có thể trong khoảnh khắc tin tưởng Thượng Đế chấp nhận giúp ấy. . . . . . nhất định là người tốt. . . . . ."

      Nhã Tuệ đau lòng nhìn .

      "Em vĩnh viễn cũng có cách nào quên, sau khi ấy giao chai rượu đỏ cho em, hôn lên môi của em nước mắt từ khóe mắt ấy chảy xuống, đó là nước mắt khổ sở và hy vọng, đó là nước mắt hòa vào trong sinh mạng của em, nụ hôn kia giữ lại hơi ấm ở môi của em, cả đời cũng quên. . . . . ." Đường Khả Hinh nặng nề nhìn bạn thân, sâu kín : "Chính mắt em nhìn thấy ấy ngã vào trong vũng máu, lúc ấy, trong thân thể của em luân chuyển dòng máu của ấy. . . . . . Có lẽ đây là ý chỉ của thượng đế, thế giới này có hàng ngàn hàng vạn con hẻm , nhưng ấy lại gặp em ở chổ đó. . . . . . Có lẽ đây là an bài của vận mạng. Nếu em phá vỡ lời hứa này, trong tương lai em làm thế nào thuyết phục mình trải qua con đường đời? Bởi vì phản bội ấy chính là phản bội bản thân mình . . . . . Em phản bội ấy, em muốn phản bội ấy. . . . . . Có thể lúc này, ấy trời, lo lắng đau lòng nhìn em . . . . . Nhưng em . . . . . Muốn cho ấy yên tâm. . . . . . Em thể vì tình cảm của mình, và đòi lẽ phải cho cha mà hủy bỏ lời hứa của người từng dùng tánh mạng giao cho em. . . . . . Em thể. . . . . ."

      "Vậy. . . . . . làm thế nào?" Nhã Tuệ quan tâm bạn thân.

      Đường Khả Hinh nặng nề nhìn bạn thân, đột nhiên mỉm cười, : " có cách! Đây là con đường của em, em muốn hủy bỏ lời hứa với người khác, thành toàn cho chính mình, em muốn như vậy! Em có cách! ! Nhất định có!"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 660: ĐƯỜNG TẮT

      Trong kho rượu.

      Đường Khả Hinh cảm thấy mình bụng càng lúc càng khó chịu, đau đến đổ mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt đứng ở trong kho rượu, trong đầu vẫn vang vọng lời cam kết của người đàn ông ở trong bóng tối đối với mình, chớp mắt, nghĩ tới cha bị mang tội danh ghi vào lịch sử, trái tim của đau giống như bị nện mạnh, trong đầu vẫn ngừng nghĩ tới nghĩ lui, có cách . . . . có cách. . . . .

      "Làm gì mất hồn như vậy!" Vista nhanh chóng tới, tay cầm ly rượu màu đen, giơ ngay trước mắt, hỏi.

      Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, nhìn Thầy giáo, miễn cưỡng cười : " có, tôi chỉ suy nghĩ, tôi muốn giải quyết chuyện, nhưng bây giờ tôi tìm ra cách để giải quyết, nên làm cái gì? Tôi muốn đường tắt. . . . . ."

      Vitas cầm ly rượu trong tay, nhìn học trò : "Cái gọi là đường tắt. . . . . ."

      "Là. . . . . ." Sắc mặt của Đường Khả Hinh có chút tái nhợt, nhưng vẫn cố nén đau đớn, mỉm cười : "Chính là tìm con đường để làm cho quá trình rút ngắn chút, được thuận lợi hơn. Ít ra mất phương hướng như bây giờ."

      Vitas nghiêm túc lạnh lùng nhìn học trò, : " phải nhớ, đường tắt là bẫy rập của thượng đế, phải là con đường."

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Thầy giáo.

      Vitas lại nhàn nhạt cầm chai rượu đỏ Chateau Saint Christophe năm 2003, cầm dụng cụ mở chai, chậm rãi xoay, : "Sở dĩ cuộc sống có con đường , đó phải là chỉ dẫn của thượng đế, Thượng Đế vẫn luôn ở cõi Niết bàn, con người qua như thế nào là chuyện của con người. Nhưng lựa chọn đường tắt, nhanh chóng đến gần Thượng Đế, đây cũng phải là chuyện tốt! Bởi vì con đường này thường là chết chóc!"

      Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động.

      Vitas cau mày nhìn học trò, hỏi: "Tại sao cảm thấy mất phương hướng?"

      Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, biết nên diễn tả như thế nào, nhưng vẫn nặng nề đè nén khổ sở : "Bây giờ tôi muốn điều tra chuyện qua, nhưng tôi biết làm thế nào để tìm ra ngọn nguồn, phát tất cả manh mối biến mất sạch, biết nên làm sao . . . . ."

      Vitas nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, : "Sở dĩ chuyện quá khứ quý giá, đó là bởi vì nó xảy ra, hơn nữa thể thay đổi, giống như vách tường vững chắc vẫn luôn ở nơi đó. Nếu như muốn điều tra chuyện qua, nhất định phải tìm ra ngọn nguồn của nó, hoặc gốc rễ."

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, : "Ngọn nguồn, hoặc. . . . . . gốc rễ. . . . . ."

      nhịn được suy nghĩ, lúc ấy cha bị tội tham nhũng 1,2 tỷ, Trang Tĩnh Vũ biết chuyện này ? có thể tìm Trang Tĩnh Vũ hỏi tình hình liên quan, nếu như Trang Tĩnh Vũ biết, ít ra có thể lộ ra chút manh mối, này dần dần nổi lên ít ý tưởng. . . . . .

      " người thông minh là người có suy nghĩ tiến bộ." Từ trong ánh mắt học trò, Vitas tìm được đáp án, lại chậm rãi : "Nếu như muốn lựa chọn con đường gian nan nhất, đầu tiên phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ, thậm chí có năng lực theo đuổi và khiêu chiến, vượt qua người khác, có thể xử lý vấn đề tốt hơn. Dù sao, muốn xử lý bất cứ chuyện gì, cũng phải có năng lực!"

      Đường Khả Hinh có chút biết ơn ngẩng đầu lên, nhìn Thầy giáo.

      Vitas vẫn hơi quan tâm học trò : "Thân thể thoải mái sao?"

      " có. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, : "Nhưng cảm giác thân thể đột nhiên nhàng, bởi vì cần thông qua đường tắt để cho mình trở nên nặng nề, ngược lại nhõm thư thái."

      "Vốn thông qua cố gắng của mình, đạt tới cảnh giới nhất định, đây mới là ý nghĩa của rượu đỏ cho ." Vitas đột nhiên đảo mắt nhìn sang poster vườn nho vách tường, thăm thẳm xanh tươi, lộ ra sức sống bừng bừng, giống như mưu và tội ác trong cuộc đời đều biến mất, ông lạnh nhạt : "Rượu đỏ có thể mang cho người ta thế giới yên tĩnh và thanh xuân, nhưng ở trong thế giới này, mặc kệ trong lòng có chuyện muốn theo đuổi như thế nào, cũng tuyệt đối thể buông tha lý tưởng của !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, lại nặng nề, chắc chắn gật đầu, : "Tôi biết rồi. . . . . . Tôi hiểu rồi."

      Vitas lập tức kéo tấm vải màu đen, nhìn từng dãy rượu đỏ tỏa sáng trước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn học trò : "Ở thời La Mã cổ đại, năm đó có Chateau La Fleur- Petrus, bình thường bọn họ uống loại rượu đỏ ngọt ngào này như thế nào?"

      Đường Khả Hinh sững sờ, xong rồi, mình quên xem phần tài liệu.

      Vitas lập tức cầm cây roi bạc, kéo ra, nhanh chóng tới trước mặt học trò, lạnh lùng : "Đưa tay ra ! !"

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, muốn chịu roi, vốn hôm nay thân thể quá tốt.

      "Đưa tay ra! !" Vitas vung roi lên, đánh mạnh cánh tay Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải nhịn đau, chậm rãi đưa hai tay ra, run rẩy mở ra.

      Hai mắt Vitas chợt lóe, vung cây roi dài lên, quất mạnh xuống lòng bàn tay này, chát tiếng.

      Con ngươi Đường Khả Hinh trừng to, cả bàn tay nhanh chóng tê dại, đau đến lăn lộn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cảm giác cánh tay đau rát, cúi đầu, nức nở kêu : "Đau quá. . . . . ."

      Sắc mặt của Vitas lạnh lẽo, hai lời, vung mạnh lên! !

      "A! !" Đường Khả Hinh đau đến da lòng bàn tay muốn rách ra, trán của cũng rịn mồ hôi lạnh.

      "Ở thời La Mã cổ đại, năm đó có Chateau La Fleur- Petrus, bình thường bọn họ uống rượu đỏ ngọt ngào này như thế nào? ràng tôi với rồi ! ! lại quên mất! Như vậy làm sao thi viết?" Vitas nữa, vung roi quất mạnh xuống.

      "Chờ chút! !" Đường Khả Hinh đột nhiên thu đôi tay lại, run rẩy nhìn Thầy giáo, ánh mắt xoay chuyển, vừa suy nghĩ vừa kéo dài thời gian : "Tôi biết ! ! Đừng đánh! Tôi biết ! Tôi nhớ ra rồi, tôi thực nhớ rồi!"

      Vitas lại lạnh lùng nhìn .

      "Tôi nhớ ra rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh lẩm bẩm xong, ánh mắt của sáng lên, hả hê : "Tôi biết rồi! ! ! Lúc ấy bọn họ uống rượu đỏ, quen thay nước ấm hoặc nước lạnh, còn có uống nước biển! ! !"

      Vitas thở dài cái, nhìn Đường Khả Hinh lạnh lùng gọi: "Như vậy rốt cuộc muốn nhầm lẫn tới khi nào? Gần đây bỏ rất nhiều khóa học!"

      "Tôi có, tôi chỉ xem buổi tối. . . . . ." Đường Khả Hinh oan ức .

      "Thời gian quý giá cỡ nào biết ? Lần này đối mặt với đối thủ mạnh nhất thế giới, đề thi, là cơ hội! ! Nếu như thi viết cũng qua, rất có khả năng dừng bước tại uống rượu trong bóng tối trước vòng thi đấu thứ ba! ! Vòng thi đấu thứ ba sau này mới là cuộc thi đỉnh của thế giới, bây giờ vòng thứ hai thi viết, còn ô ô a a, như thế nào?" Vitas lạnh lùng hỏi.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, nghĩ tới: Đúng vậy, tại quan trọng nhất là tranh tài chuyên gia hầu rượu.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Vitas vừa lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, vừa đáp: “Vào ”.

      "Vitas tiên sinh, Tưởng phu nhân mới vừa gọi điện thoại tới, tối nay muốn mời Đường tiểu thư đến nhà họ Tưởng dùng cơm tối." Thư ký cung kính vào .

      Đường Khả Hinh nghe lời này, sửng sốt.

      "Báo lại Tưởng phu nhân, học trò của tôi rãnh, tôi thả người!" Vitas nhanh chóng ngưng mặt .

      "Vâng . . . . ." Mặc dù Thư ký có chút cố kỵ, nhưng vẫn chậm rãi lui ra ngoài.

      "Bắt đầu từ hôm nay, chuyển đến nhà tôi, ở chung với tôi! Mỗi tối, hơn tám giờ về nhà, vĩnh viễn còn là học trò của tôi!" Vitas nhanh.

      "À? Chuyển đến. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe lời này sững sờ.

      "Thân thể của có quá nhiều năng lượng dư thừa, tôi muốn nhanh chóng giải quyết nó!" Vitas nhàn nhạt nâng ly rượu đỏ, nhìn học trò : " bàn này có khoảng 17 loại rượu đỏ, tìm ra "Excheaux" năm 2003.

      “Vâng” Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ đành phải gật đầu.

      Vitas gì thêm, chỉ nhàn nhạt ra kho rượu, trước khi khỏi, nhìn học trò đứng ở trước từng hàng ly rượu đỏ, chợt cầm miếng vải đen che kín hai mắt của mình, mặt của ông lộ ra nụ cười an ủi. . . . . .

      Hoàng hôn.

      Trời có mưa.

      chiếc Mercedes-Benz màu đen chậm rãi dừng ở trước khu dân cư cao cấp, đường ngô đồng.

      Vitas từ trong xe nhanh chóng xuống xe, về phía nhà của mình.

      Đường Khả Hinh cũng che dù, kéo rương hành lý, theo sau lưng thầy giáo, vừa nhìn về phía rừng núi trùng điệp lộ ra nóc nhà màu vàng, đỏ, xanh, vừa cảm thán ở đô thị đại, còn có nơi như Tiên cảnh.

      Lúc này Bác Dịch sớm che dù, lạnh lùng đứng ở trước căn nhà hai tầng, chờ Đường Khả Hinh.

      "Bác Dịch tiên sinh?" Đường Khả Hinh nhìn Bác Dịch, ngạc nhiên gọi.

      Bác Dịch cũng có nhìn Đường Khả Hinh, chỉ nhìn Vitas cung kính gật đầu

      Vitas cũng nhìn về phía gật đầu cái.

      Đường Khả Hinh chống dù, nhìn hai người bọn họ, nghi ngờ tại sao bọn họ hẹn nhau.

      Ban đêm, mưa ngừng rơi, ánh sao rực rỡ.

      Lầu cuối.

      70 ngọn nến chậm rãi lay động.

      Đường Khả Hinh ngâm nước thuốc xong, trần nửa người, nằm ở giường , mặt dán vào bên, lại bắt đầu có chút căng thẳng.

      Bác Dịch cầm kim châm dài trong tay, vừa nhàng lau kim châm lên vải, : "Vòng thi đấu thứ hai này, mười đối thủ, từng người đều là đỉnh cấp thế giới, trừ ra!"

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng.

      "Tuyển thủ do Hạo Nhiên và Tổng Giám đốc Tưởng lựa chọn ra, tất cả bọn họ đều tốt nghiệp trường học rượu đỏ, cho nên căn bản cũng sợ thi viết, mặc dù chút thông minh, nhưng kiến thức cơ bản đủ vững chắc, cho nên phải thi cẩn thận, nếu như vượt qua, có thể chạm vài cánh cửa thi vòng thứ hai, nhìn thấy rất đông người! ! Bao gồm Hạo Nhiên, Tổng Giám đốc Tưởng, tôi, còn có đám giám khảo khác! Trong đó Tổng Giám đốc Tưởng dựa vào ấy là người đứng ra tổ chức cuộc thi, uống với ly rượu đầu tiên, đề thi ở trong ly rượu đó, Hạo Nhiên uống ly rượu cuối cùng, mà trong số chuyên gia hầu rượu đỉnh cấp thế giới của bảy nước đến từ Italy, Tây Ban Nha, Pháp, , Nhật Bản, La Mã, Hy Lạp, trong đó phải cẩn thận tuyển thủ Muzi Linh của Nhật Bản, Jiessc của , còn có Moni của Tây Ban Nha, ba người phụ nữ này từng hầu rượu rất nhiều nguyên thủ quốc gia, đối với việc nhận thức thức ăn và phân biệt mùi vị cũng cực cao, có thể , cho tới bây giờ bọn họ hầu rượu cũng chưa có thất bại lần nào, cho nên ba người bọn họ còn được gọi là “Tam quốc ngự dụng” (chuyên gia hầu rượu của vua ba nước)! Cũng là thành viên hiệp hội rượu đỏ, kinh nghiệm phong phú đến kinh người !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, ngưng thần lắng nghe những lời này.

      "Nếu như muốn thắng bọn họ, tìm lại khứu giác trời sanh của , đây là bước đầu tiên!" Bác Dịch hai lời, cầm cây kim châm, đưa tới huyệt vị ngay eo, ghim thẳng xuống.

      cơn gió thổi qua.

      Đường Khả Hinh theo kim châm ghim xuống bên hông, cả người của giống như lắng đọng, nhịn được hít hơi cái, đột nhiên gần năm loại mùi thơm, xông vào trong mũi, ánh mắt của chợt sáng lên! !

      "Mấy mùi vị!" Ánh mắt của Bác Dịch nhíu lại, lạnh lùng ghim châm dài, hỏi.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên : "Bách Hợp, Hoa Hồng, Tulip, La Lan, còn có. . . . . . Còn có. . . . . ."

      Bác Dịch bình tĩnh thong thả ghim cây kim châm thứ hai, nhàng buông lỏng dây áo lót của Đường Khả Hinh ra, lại muốn ghim kim xuống. . . . . .

      "Hồng Môn! !" Đường Khả Hinh đột nhiên cười .

      Bác Dịch lập tức nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc ánh mắt lộ ra chút vui vẻ, lần nữa chậm rãi ghim kim châm. . . . . .

      Thân thể Đường Khả Hinh lại từ từ lắng xuống, tự chủ thở hơi, ánh mắt của sáng lên, tiếp: "Sữa tươi, Đàn hương, Táo, Tuyết Lê, mùi bùn rừng rậm, Hồng trắng, Lavender, chuối tiêu. . . . . ."

      "Tiếp tục. . . . . ." Bác Dịch lại híp mắt, chậm rãi rút kim châm.

      "Mùi vị sau mưa bão, Tuyết, Bùn đất, Cam thảo, Dâu xanh, Việt quất, Mơ. . . . . . Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nhớ tới cha mong đợi ở trong tù, hai mắt của chợt ứa lệ.

      Bác Dịch dừng lại động tác, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: "Cha là mùi vị gì?"

      "Mong đợi, ấm áp, ngọt ngào, đắng chát, khổ sở. . . . . . hơi ấm tản ra từ thân thể. . . . ." Đường Khả Hinh chậm rãi .

      Bác Dịch gì, lại cầm cây kim châm ngắn khác tiếp tục châm cứu cho Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhớ tới cha tham nhũng 1,2 tỷ, vất vả vì Hoàn Cầu bỏ ra cả đời, lại chịu đựng bất hạnh, cắn chặt răng, tiếp: "Khói, chất đốt, cà phê, vanni, phenolic, gỗ sồi, gỗ tuyết tùng, mật ong, pho mát, nước tương, chocolate, hạch đào, hạnh nhân, Bạc Hà, đậu xanh. . . . . . Rượu cồn, sulfur dioxide. . . . . ."

      Vista lập tức kích động xoay người, nhìn học trò.

      Bác Dịch cũng hơi lộ ra kích động : " mới vừa . . . . . . Sulfur dioxide. . . . . ."

      "Vâng! !" Hai mắt Đường Khả Hinh sáng lên, : "Sulfur dioxide!"

      Sulfur dioxide thuộc chất chống bay hơi rượu nho, tại, mặc dù Pháp hoàn toàn có chủ trương thêm vào trong rượu đỏ, nhưng bất quá chỉ đối với loại rượu thể ủ trong thời gian dài, còn đối với rượu lâu năm vẫn phải tăng thêm chút sulfur dioxide. . . . . . Đây là mùi vị quan trọng nhất đối vị giác của chuyên gia hầu rượu!

      " chắc chắn ngửi được mùi sulfur dioxide! ?" Vitas chỉ và mặt của nhìn học trò, hỏi.

      "Tôi chắc chắn!" Khuôn mặt Đường Khả Hinh dán gối đầu trắng tinh, gật đầu.

      Vẻ mặt Vitas lộ ra nhàn nhạt, tới phía trước, đẩy tới xe thức ăn sớm chuẩn bị, phía có 12 ly rượu khác nhau, ông nhìn học trò nhàn nhạt hỏi: "Trong 12 ly rượu này có mấy ly thêm sulfur dioxide?"

      Đường Khả Hinh thở dốc hơi, chợt cảm nhận mùi thơm kì lạ, tràn tới.

      Bác Dịch nhanh chóng ghim kim châm.

      Thân thể Đường Khả Hinh lại trầm xuống, ánh mắt của chợt sáng lên, nhìn ly rượu đỏ thứ nhất, hàng thứ nhất, bên trái, : "Ly kia!"

      "Ly nào?" Vitas lại lạnh lùng hỏi.

      "Cái ly đó! !" Đường Khả Hinh vươn tay nhanh chóng chỉ ly rượu đỏ thứ nhất! !

      Rốt cuộc mặt Vitas lộ ra nụ cười.

      Bác Dịch cũng nhàn nhạt mỉm cười, tiếp tục ghim châm! !

      Đêm dài đằng đẵng.

      Ánh nến đong đưa, từng làn mùi thơm bay ra.

      Trăng sáng, như người duy nhất biết bí mật, lại yên tĩnh quan sát tất cả mọi thứ thế giới.

      Thời gian yên lặng trôi qua, cho đến khi ánh sao mai lộ ra.

      Cánh cửa căn phòng nào đó ở Lầu hai, phịch tiếng đẩy mạnh ra! !

      Đường Khả Hinh quấn như heo, kéo chăn che đầu, muốn ngủ. . . . . .

      Vitas lại cầm cây roi dài, nhanh chóng tới, vươn ra quất mạnh lên bàn chân nhắn của ! !

      "A! !" Cả người Đường Khả Hinh giống quỷ, đầu tóc rối bời nhảy bắn lên, nhìn Thầy giáo cũng giống như quỷ xuất tại trước mặt của mình, khóc ra nước mắt, ôm bàn chân nhắn, kêu to: "Thầy! ! Thầy làm gì thế ? Tại sao đánh người, đau quá!"

      "Năm giờ! Thức dậy chạy bộ! !" Vitas xong, cũng nhanh chóng nhấc chăn người .

      "Mới năm giờ thức dậy chạy bộ! Tại sao ? Tôi buồn ngủ quá . . . . . . Tối hôm qua mười hai giờ tôi mới ngủ. . . . . ." Đường Khả Hinh mệt mỏi, mới vừa muốn ngã xuống.

      Vitas quất mạnh vào bàn chân của ! !

      "A . . . . . " Đường Khả Hinh lại bị ép buộc, chỉ đành phải nhảy dựng lên, oa oa khóc lớn.

      "Đứng lên! !" Vitas xong, bầu trời vang lên tiếng sấm sét.

      "Trời mưa rồi!"

      "Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, kế hoạch lập, có bất kỳ ngăn trở nào cũng phải thực !" Vitas khỏi.

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải nức nở rời giường, vào phòng tắm, rửa mặt xong, mặc quần áo thể thao, mặc áo mưa, xuống lầu , nhìn mưa gió sấm sét ngoài cửa, vẫn tối tăm mảnh, bất đắc dĩ. . . . . .

      "! !" Vitas mặc quần áo thể thao màu đen, kéo cao khóa kéo nơi cổ, chải tóc gọn gàng, vẫn phong độ thân sĩ nhìn .

      "Thầy. . . . . . Thầy. . . . . . Thầy cần mặc áo mưa à?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn ông hỏi.

      "!" Vitas ra ngoài.

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải kéo cái mũ áo mưa, theo Thầy giáo bước nhanh ra bên ngoài.

      tiếng sấm ùng ùng vang lên, mưa to trút xuống.

      Vitas chút sợ hãi mưa gió, bước chân vững vàng, chạy về phía trước. . . . . .

      Đường Khả Hinh vừa chạy theo bên cạnh thầy giáo, ánh đèn đường hơi yếu , nhìn cả người Thầy giáo ướt đẫm, mưa trút xuống, chảy qua đôi mắt nóng bỏng kiên định của ông, ánh mắt của chợt lóe, từ người thầy giáo, nhìn thấy hình ảnh người đàn ông khác, lúc đối mặt với mưa gió, mặc quần áo thể thao màu trắng, khuôn lạnh lùng chạy về phía trước, ánh mắt nóng bỏng. . . . . .

      Trong lòng của nóng lên, đột nhiên kéo cái mũ áo mưa xuống, cởi áo mưa vứt bỏ, cùng Thầy giáo vững vàng nhịp nhàng chạy về phía trước. . . . . .

      Vitas quay đầu, nhìn học trò.

      Đường Khả Hinh cũng nhìn Thầy giáo, đột nhiên mỉm cười.

      Hai bóng dáng, cứ chạy dọc theo con đường rừng núi uốn lượn. . . . . .

      " có biết tại sao Thầy rất thích ?"

      "Tại sao?"

      "Bởi vì là đứa bé có đức tin, chỉ cần có đức tin, mới có thể dũng cảm tiến tới, sợ hãi! Mọi thứ thế giới này rất phức tạp, muốn đơn giản, phải trốn tránh phức tạp, mà làm cho linh hồn sạch . muốn làm chuyên gia hầu rượu thành công, linh hồn nhất định phải trong sáng, như vậy mới có thể thử ra mùi vị nguyên thủy nhất của nó."
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 661: SAI PHÁI

      bài cổ tranh "Sóng Gợn" chợt vang lên ở trong đêm tối.

      Gần 320 ngọn nến, ở bảy ngày châm cứu cuối cùng chợt sáng lên, đong đưa bồng bềnh xung quanh.

      "Thầy, Bác Dịch tiên sinh, tại sao phải giúp tôi?"

      Khuôn mặt hai người đàn ông ở trong ánh nến đỏ, bừng sáng, đây là ánh sáng máu của nho tiết ra, trong “bữa tối cuối cùng”, chúa Jesus nâng rượu đỏ đưa cho môn đồ : "Các con uống hết , đó là máu của ta, vì xá tội cho các con mà chảy. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lộ lưng trần, nằm ở giường trắng như tuyết, nhìn Bác Dịch mặc T-shirt màu đen tay ngắn, quần tây màu đen, mày nhíu chặt, trong tay cầm cây kim châm dài, lại muốn châm cho . . . . . . Thầy giáo đứng đưa lưng lại, trong tay cầm đèn cầy màu trắng, lại đốt lên vài ngọn nến. . . . . . Thân thể của chợt nổi lên kích động, nhìn hai người bọn họ. . . . .

      330 ngọn nến, bay ra 330 mùi hương, chậm rãi theo gió từ từ bay đến. . . . . .

      "Bắt đầu . . . . . ." Bác Dịch xong, vẫn nhíu mày chặt, chậm rãi ghim kim châm ở phần lưng trắng như tuyết của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh khẽ nhắm mắt lại, mới vừa muốn thở mạnh. . . . . .

      "Đừng thở mạnh. . . . . ." Vitas lạnh lùng đốt nến, dạy dỗ: "Lúc thở mạnh, mùi thơm trộn lẫn, thể nhận biết được mùi thơm, phải để cho thân thể của mình lắng xuống, để cho mùi chậm rãi len vào trong hơi thở của . . . . . .".

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, khẽ gật đầu, buông lỏng từng dây thần kinh trong thân thể mình, quả nhiên cảm nhận làn gió bay đến, có chút mùi hương bưởi giống như đứa bé nghịch ngợm xen vào hơi thở của mình, khẽ mỉm cười, nhàng : "Mùi bưởi hồng đào. . . . . ."

      Bác Dịch và Vitas đồng thời im lặng lên tiếng, chờ đợi.

      Loại cảm giác này, giống như mang đến chút vui vẻ.

      Đường Khả Hinh mỉm cười nhắm mắt lại đọc tiếp: "Bưởi hồng đào, chanh, dâu tằm, collagen, dâu tây, Berry đen, đào, mùi hạnh, đào. . . . . . táo, dứa, dưa hấu, chuối tiêu, mứt dâu, mận, sung. . . . . ."

      Bác Dịch bừa châm, vừa nhìn Đường Khả Hinh nắm bắt mùi hương, tốc độ càng lúc càng nhanh.

      "Cam thảo, đại hồi, tiêu đen, Đinh Hương, Thiên Trúc Quỳ, bã rượu, hoa cam, Linalool, axit lactic, axit butyric, rượu cồn. . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục nghĩ kỹ nguồn gốc mùi hương phức tạp nhất, sau đó mạnh mẽ nắm bắt: "Sulfur dioxide, rượu cồn, vỉ lọc, len ẩm ướt, cải bắp, dầu bóng, xà phòng, axit sorbic. . . . . ."

      Vitas lập tức quay đầu, ngưng mặt nhìn học trò.

      Bác Dịch cũng vừa châm, ánh mắt mãnh liệt lóe lên tiếp tục nhìn .

      "Bạc Hà, mưa bão, gió bão, bùn đất rừng rậm, lá cây mục. . . . . ." Đường Khả Hinh cố gắng để thân thể lắng đọng, suy nghĩ dừng lại giữa chừng, hơi thở phập phồng, càng ngừng nắm bắt mùi vị lẻn qua.

      Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Vitas rơi xuống, nhìn học trò hơi cười, khen ngợi: "Chính là như vậy, để cho tâm tình kích động, bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, suy nghĩ và cảnh giới nhìn giống như ngừng lại nhưng ra dùng đổi đối phó với thay đổi, ở thế giới này, muốn làm người thắng cuộc, có lúc chỉ nhanh hơn so với người khác mà còn phải hiểu ở thời cơ thích hợp hơn người khác, ngừng lại!! So với tĩnh!! Càng yên tĩnh hơn so với bất kì cái gì khác, giữ vững cái "Tĩnh!".

      Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

      "Bình tĩnh, ổn định! Kiên định! Là ba loại thái độ quan trọng của cuộc đời người! ! Có ba loại thái độ này, hiểu , giải quyết việc cũng chỉ là vấn đề thời gian! đời này có bất kỳ chuyện là có thể làm khó !"

      "Tiếp tục! !" Bác Dịch lại ra lệnh.

      Đường Khả Hinh trầm người xuống, mặc cho linh hồn bay ra, giống như trong thoáng chốc, linh hồn như hai bàn tay của tiên nữ, theo mùi hương bay , thậm chí theo bọn chúng dạo chơi thế giới, này tiếp tục lộ ra nụ cười, kích động nghẹn ngào dịu dàng : "Hạch đào, bưởi hồng đào, Bạc Hà, đậu xanh, ô liu xanh, ô liu đen, cỏ khô, lá trà, thuốc lá. . . . . ."

      Tất cả mùi thơm, bồng bềnh bay đến, này mặc cho linh hồn bay lượn tự do, cũng trong chớp nhoáng này, mới hiểu được cảnh giới được mất của cuộc sống, ra thế gian vạn vật luôn thay đổi, chỉ có lúc linh hồn tự do, mình mới có cơ hội nắm bắt được dòng chảy vận mạng dừng ở bên cạnh mình ! !

      Sau khi châm cứu xong, ba người nghỉ ngơi chút, cách vòng thi đấu thứ hai còn khoảng hai mươi ngày.

      Đường Khả Hinh gì, lúc 2 giờ sáng, ngồi ở trước bàn đọc sách, nhanh chóng đọc sách, còn phải vừa xem sách vừa làm đề bài Thầy giáo và Bác Dịch giao cho mình, mấy ngày trước Bác Dịch còn giảng thích bổ sung cho mình về rượu đỏ bắt nguồn từ La Mã, cuối cùng mở rộng và truyền vào Pháp, Italy, Đức. . . . . . Hơn nữa trước công nguyên, con người tiếp nhận rượu đỏ bắt đầu từ vị ngọt sau đó đến vị chua. . . . . .

      vừa nghe, vừa nhanh chóng ghi chép! !

      " thể ghi chép nữa ! !" Bác Dịch nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng : "Loại bỏ cách làm này, cảm nhận quan trọng nhất! !"

      Đường Khả Hinh chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn , nặng nề gật đầu cái.

      Lúc đồng hồ báo thức điểm 3 giờ sáng, Đường Khả Hinh vẫn buồn ngủ, hai mắt chăm chú xem sách về hầm rượu rộng lớn thế giới, nhất định muốn xem hết buổi tối, cho đến khi xem đến hầm rượu là nơi nghỉ ngơi của thượng đế, thở dốc hơi, há miệng ngáp cái, mới vừa muốn ngủ, nhưng nghĩ tới vòng thi đấu thứ hai, ra vòng thi thứ ba mới gian nan nhất, bởi vì kiến thức cơ bản nhất định phải rất vững chắc, có cách nào, cầm cây kim dài, cắn chặt môi dưới, đâm xuống cổ tay của mình! !

      "A! !" Đường Khả Hinh đau đến giơ tay lên, nhìn cổ tay mình máu, thở dài hơi, cúi xuống hút máu của mình. . . . . . Lúc nếm mùi máu tươi, khỏi nghĩ tới Thầy giáo từng , người Hy Lạp thời cổ đại từng có nghi thức tôn giáo, máu vào rượu đỏ cùng nhau thưởng thức, bọn họ chính thức gọi nghi thức này là "Chúc tạ" hay gọi là "Tạ ơn. . . . . ."

      "Tạ ơn. . . . . ." Đường Khả Hinh buông bàn tay bé của mình, nhìn dấu kim nho nơi vị trí cổ tay tiêu mất, khóe miệng của còn giữ lại chút mùi máu tươi, thầm nghĩ hai chữ này. . . . . . khẽ nhăn mày, có chút hiểu, liền lật xem lịch sử phát triển có liên quan người Hy Lạp. . . . . .

      Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

      Lúc 4 giờ sáng, ánh bình minh bừng lên từ phía chân trời.

      Vitas cầm ly sâm, từ lầu tới, thấy phòng học trò mở đèn, liền chậm rãi tới trước cửa, xuyên qua khe cửa, nhìn bóng lưng nho của học trò, nằm ngủ ở bàn đọc sách, tay trái nắm bút, tay phải nắm góc quyển sách, ông chăm chú nhìn cái bóng lưng kia, chậm rãi cười, tay kéo cửa phòng, để cho nghỉ ngơi tốt. . . . . .

      Sáu giờ sáng.

      Vitas mặc quần áo thể thao ra khỏi phòng, lại thấy Đường Khả Hinh cẩn thận mặc quần áo thể thao màu trắng, đội mũ, đứng ở trước cửa phòng mình, ngừng chạy bước . . . . . . Chạy thở hào hển. . . . . . Ông liền giật mình.

      "Thầy, thầy dậy rồi! ! thôi!" Đường Khả Hinh xong, liền xuống lầu trước Thầy giáo.

      Vitas nhìn học trò nhanh chóng xuống lầu, hai mắt ông lóe lên, cũng thở hơi, theo học trò cùng nhau xuống lầu.

      Tiếng bước chân nhịp nhàng, thong thả, từ bên kia núi nhàng truyền đến.

      Đường Khả Hinh cùng Thầy giáo chạy bộ, vừa thở hổn hển vừa cười : "Rốt cuộc tôi hiểu tại sao thầy kêu tôi chạy bộ rồi?"

      "Tại sao?" Vitas lạnh lùng hỏi.

      "Bởi vì khi thân thể có nhiều năng lượng dư thừa, phải nghĩ biện pháp loại bỏ nó, lúc thân thể và tâm linh thời gian nhàn rỗi, mới có thể dung nạp chuyện khác vào. Tôi mới phát , mệt mỏi cũng là chuyện tốt, trong quá trình này, có thể trút bỏ rất nhiều gánh nặng!" Đường Khả Hinh vừa chạy vừa , mặc cho mồ hôi nóng rơi xuống.

      Vitas chỉ cười.

      "Tại sao tôi có cảm giác rất chờ mong cuộc thi đấu lần này? Tại sao tôi có cảm giác cuộc thi đấu như vậy kéo dài tốt?" Đường Khả Hinh đột nhiên cười .

      "Chỉ cần cuộc đời của ngừng tiến bộ, thế giới xung quanh mới xuất những người ở lĩnh vực khác nhau đến khiêu chiến với ! Nếu như xem nó là chiến thắng của mình, quá trình này chút thú vị . . . . . ." Vitas .

      "Đúng vậy! !" Đường Khả Hinh lại thở hổn hển chạy về phía trước, hai mắt nóng bỏng : "Cuộc sống. . . . . . Chính là quá trình thú vị! !"

      Thời gian qua ngày.

      Mới đó mà tiệc thưởng rượu sắp bắt đầu, lần đầu tiên từ trong tay thầy giáo, Đường Khả Hinh nhận lấy trách nhiệm tổ chức buổi thưởng rượu lần này.

      "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi phụ trách?" Đường Khả Hinh nhìn Thầy giáo, kinh ngạc : " tại Tôi . . . . . Tôi có kinh nghiệm chủ trì tiết mục to lớn như vậy. . . . . . Tôi . . . . ."

      Laurence mỉm cười ngồi ở bàn làm việc đối diện, hơi xoay người lại, nhìn Đường Khả Hinh : "Đừng căng thẳng, tới tham gia tiệc thưởng rượu lần này có tất cả loại rượu nho cũ mới thế giới, chúng tôi cũng chuẩn bị xong, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm làm việc tại phòng ăn, xem thử có loại rượu mới, cần thêm vào hay . Tiệc thưởng rượu lần này, mục đích là đề cử tất cả các loại rượu nho của khách sạn chúng ta với thế giới, công việc này dễ làm cũng dễ, chẳng qua tôi và Thầy của lớn tuổi, phải giữ lại chút cơ hội cho người trẻ . . . . . ."

      "Nhưng. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn còn có chút lo lắng.

      Vitas lại lạnh lùng đem phần tài liệu, ném tới trước bàn : "Tiệc thưởng rượu lần này do Tập đoàn Hoàn Á và Á Châu cùng tổ chức, phải mang phần tài liệu này cho hai vị Tổng Giám đốc ký tên, mới có thể điều động tiền bạc và xin địa điểm. Nhanh chóng làm chuyện này cho xong ."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn nhìn phần tài liệu kia.

      Vitas cau mày vui ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lập tức bật cười, liền vội vàng tiến lên, nhận lấy tập tài liệu, : "Vâng! Chuyện này để tôi làm!"

      " chỉ có ba ngày! ! Thử dựa vào chính mình, dùng cái đầu thông minh của , làm chút chuyện cho tôi xem!" Vitas cúi xuống, chăm chú xem tài liệu.

      "Vâng! !" Đường Khả Hinh chỉ đành phải ôm tài liệu, cười miễn cưỡng nhận lấy tài liệu, gật đầu : "Để tôi làm! !"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 662: TOÀN BỘ VÀO LỖ

      Đại sảnh khách sạn Á Châu.

      Đường Khả Hinh mặc chiếc áo màu xanh nhạt có tay, quần ống lửng màu trắng bó sát người, mang giày cao gót màu trắng, ôm tài liệu xuống chiếc Mercedes màu đen, Vitas nghĩ tới mấy ngày nay học trò có thể rất vất vả, liền để cho được xe chuyên dụng của mình ba ngày. . . . . . im lặng đứng ở trước thảm đỏ khách sạn, nhìn khách náo nhiệt đến đại sảnh dứt, nghĩ tới mười ngày mình có tới Khách sạn Á Châu, vẫn có tin tức của Trang Hạo Nhiên, cũng bởi vì bị Thầy giáo quản lý chặt, cũng thăm Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      "Khả Hinh! ?" Lúc này Trần Mạn Hồng từ trong đại sảnh ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh, vui mừng cười : "Lúc này, sao có thời gian tới đây? lâu cũng có gặp , Nhã Tuệ bị Thầy giáo giam lại lâu, xem ra tinh thần thoải mái hả !"

      Đường Khả Hinh nhìn thấy Trần Mạn Hồng, cũng cười rộ lên : "Đúng vậy, bị Thầy giáo giam, có thể do thời gian trước tôi ngoan thôi. Tôi mới vừa tiếp nhận nhiệm vụ Thầy giáo giao cho tôi, biết nên làm sao đây."

      "Nhiệm vụ gì vậy?" Trần Mạn Hồng tò mò nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

      "Thầy giáo muốn tôi phụ trách tiệc thưởng thức rượu đỏ lần này!" Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức lộ ra khó khăn, .

      " à?" Trần Mạn Hồng thể tin nổi bật cười : "Đây chính là chuyện cực tốt!"

      "Nhưng tôi có ý tưởng. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút khó khăn .

      "Chuyện này cũng dễ làm!" Trần Mạn Hồng cười nhìn Đường Khả Hinh : "Chị em tốt của , Nhã Tuệ là quản lý bộ phận tổ chức tiệc, tất cả mọi chuyện lớn , ấy đều làm qua, nhắc nhở cho ."

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, bật cười : "Đúng vậy, tại sao tôi có nghĩ đến chị ấy nhỉ?"

      "Bận tối mày tối mặt hả?" Trần Mạn Hồng nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, bởi vì chuyện Tưởng Thiên Lỗi đụng xe lần trước, tiều tụy thời gian dài, bây giờ giống như khá hơn chút rồi, liền có chút đau lòng : "Ở chỗ của Thầy giáo thời gian , rất tốt, có ai quấy rầy, cũng có ai ép buộc. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng im lặng mỉm cười.

      " tới khách sạn là muốn làm gì?" Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

      "Tôi tới tìm Tổng Giám đốc ký tên, hai vị Tổng Giám đốc đều ký tên!" Đường Khả Hinh cười khổ .

      Trần Mạn Hồng nghe xong lời này, liền cười đầy thâm ý, lắc đầu : "Cố lên!"

      "Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh ôm tài liệu, chỉ đành phải gật đầu, sau đó tâm trạng có chút rất trầm trọng về phía trước, nghĩ tới lần trước, ở nhà Trang Hạo Nhiên, sau khi mình nhận điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi liền khỏi, biết có lẽ lúc đó cảm xúc của Trang Hạo Nhiên tốt, cũng biết mình thể quấy rầy nữa. . . . . . nghĩ tới đây, lại ôm tài liệu, thở ra hơi.

      "Khả Hinh?" Lúc này Tiêu Đồng sốt ruột tay cầm phần tài liệu, nóng nảy gấp vào đại sảnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh đột nhiên cười : "Con bé này, hôm nay sao có thời gian tới đây?"

      Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ nhìn Tiêu Đồng : "Tôi . . . . Tôi tới tìm Tổng Giám đốc. . . . ."

      "Tổng Giám đốc nào ?" Tiêu Đồng cười hỏi.

      "Tổng Giám đốc Trang!" Đường Khả Hinh nghe Tiêu Đồng cố ý trêu mình, cũng cố ý hé miệng cười .

      "A. . . . . . Tìm Tổng Giám đốc Trang sao!" Tiêu Đồng cố ý cao giọng , nhìn Đường Khả Hinh, khỏi nhớ tới chuyện ăn cơm ở nhà Trang Hạo Nhiên ngày đó, bật cười : "Nhưng làm thế nào? Tổng Giám đốc Trang có ở phòng làm việc."

      Đường Khả Hinh sững sờ, hỏi: " ấy đâu?"

      "Hôm nay Tô Lạc Hoành gây gổ với Lâm Sở Nhai, bọn họ muốn chơi bida, Tổng Giám đốc Trang nghe phiền lòng nên cùng bọn họ đến Câu lạc bộ ở lầu phụ đấu với nhau rồi! ! người nào thắng, người thua đem nào tiền thưởng năm nay cho người thắng!" Tiêu Đồng nhịn được cười .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh dừng lại lúc, ánh mắt lóe lên cái, mới miễn cưỡng cười : "Xem ra ấy sống rất tốt. . . . . ."

      "Rất rốt!" Tiêu Đồng nhìn , lại cười hỏi: " muốn cùng tôi tìm ấy ? Hay là ở phòng làm việc chờ ấy?"

      " tìm ấy , buổi chiều tôi còn có việc. . . . . ." Đường Khả Hinh bật cười .

      "Tốt! ! thôi!" Tiêu Đồng lập tức nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, cùng với cười về phía trước.

      Câu lạc bộ bida nằm ở lầu phụ thứ hai, chiếm sáu tầng, có Câu lạc bộ Ngôi sao, Câu lạc bộ VIP, còn có Câu lạc bộ bạch kim.

      Bọn Tô Lạc Hoành ở Câu lạc bộ bạch kim, lầu tám.

      Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh ra thang máy, liền nhìn thấy rất nhiều nhân viên mặc đồng phục màu đen, tay bưng các loại đồ uống tinh xảo về phía trước, chỉ có ba gian Câu lạc bộ VIP bạch kim, chia ra hai bên, cuối hành lang phía trước còn có phòng, hai cánh cửa gỗ đỏ khảm hoa văn chợt mở ra, có nữ nhân viên phục vụ dáng dấp hết sức xinh đẹp động lòng người, chừng 19 tuổi, tay bưng ly Cocktail Flamingo vào, ngay sau đó liền nghe tiếng cười to của Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai. . . . . .

      " thôi!" Tiêu Đồng lập tức kéo Đường Khả Hinh cười vào trong.

      Đường Khả Hinh vừa ôm tài liệu bước , nhìn hai cánh cửa đóng chặt, trái tim khỏi nhảy lên.

      Hai nhân viên giữ ở ngoài cửa nhận ra Tiêu Đồng, biết tới, liền lễ phép duỗi tay về phía trước, đẩy cửa ra. . . . . .

      Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh mỉm cười vào, liền nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ rất xinh đẹp ly Flamingo, đỏ mặt đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên mất hồn nhìn . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên mặc màu đen áo sơ mi, quần tây màu đen, hai tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay to lớn, cổ áo mở ra, hơi lộ ra tính cách cuồng dã, tay cầm cây cơ, chăm chú đứng ở trước bàn bida, nhìn viên bi bảy màu, suy nghĩ xem phải đánh như thế nào . . . . .

      "Tiểu Đường! !" Bọn Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, Tào Kiệt nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức cười vui vẻ, kêu to.

      Trang Hạo Nhiên sững sờ, cũng quay đầu nhìn ra cửa.

      Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ, mỉm cười nhìn mấy vị Phó tổng mỉm cười gật đầu, : "Phó tổng, mấy ngày gặp."

      "Tới đây, ôm cái! !" Lâm Sở Nhai lại muốn sỗ sàng.

      " cút! ! Tại sao ôm ! ?" Tô Lạc Hoành lập tức trước, nhìn Đường Khả Hinh cười hỏi: "Tiểu Đường! tới nơi này làm gì? Có chuyện gì sao?"

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên cái, liền có chút lúng túng : "Thầy giáo giao cho tôi nhiệm vụ, muốn tôi . . . . . Phụ trách tiệc thưởng rượu lần này, cho nên. . . . . . Tôi mang tài liệu tới để Tổng Giám đốc ký tên. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, chỉ nhàn nhạt nhìn cái, liền vung cây cơ, hơi cúi xuống thân thể cao lớn, vươn cánh tay, ngón tay thon dài nhấc lên, tư thế hết sức đẹp trai, cây cơ tựa ở phía ngón cái, nhắm ngay viên bi màu trắng, cân nhắc chính xác mới : "Em có từng tổ chức tiệc thưởng rượu chưa?"

      Người này, là công ra công, tư ra tư.

      Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên nghi ngờ, thể làm gì khác hơn là thở hơi, mới lắc đầu cái : " có. . . . . ."

      Bọn Tô Lạc Hoành lập tức gì, nghe ra khí đúng lắm.

      "Em chút kinh nghiệm nào, làm sao dám giao cho em tổ chức tiệc thưởng rượu đỏ đẳng cấp Thế Giới ? Nếu em làm hỏng, sao?" Trang Hạo Nhiên xong, liền nhắm về phía viên bi màu trắng đánh mạnh, cốp tiếng, viên bi trắng đụng viên bi đỏ, viên bi đỏ lập tức vào lỗ !

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lên tiếng.

      "Ôi, đâu!" Tô Lạc Hoành lập tức cười theo nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, : "Mọi chuyện luôn có bắt đầu mà."

      " ấy quen gây họa! Chuyện mấy ông chủ vườn người Pháp lần trước còn chưa qua bao lâu, lần này tiệc thưởng thức đẳng cấp thế giới, đến tham gia có các ông chủ vườn nho hàng đầu thế giới, khẳng định người ta cũng chút lời lung tung, ấy chịu được sao? chịu nổi, lại hắt rượu?" Trang Hạo Nhiên cầm cây cơ, đứng lên, qua bên cạnh Đường Khả Hinh, lại đo lường tính toán khoảng cách viên bi trắng và viên bi màu . . . . . .

      " ! Em trải qua lần, chắc chắn cẩn thận xử lý, yên tâm." Đường Khả Hinh ôm tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên chăm chú .

      " yên tâm có ích lợi gì, em có thể làm được hay , mới là chuyện quan trọng !" Trang Hạo Nhiên lại cầm cây cơ, nhìn từng viên bi bàn, đo lường tính toán khoảng cách, suy nghĩ rốt cuộc đánh viên bi nào. . . . . .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ nhìn , giọng : " tin tưởng em sao?"

      "Em làm ít chuyện tốt, mấy ngày trước thăm Tổng Giám đốc Tưởng, còn nghe em muốn trở lại Cambridge, người lựa chọn trốn tránh, như vậy tiệc thưởng thức đẳng cấp thế giới nên giao cho người khác !" Trang Hạo Nhiên cầm cây cơ, hơi cúi người xuống, lại chọn tư thế, nắm cây cơ, nhắm ngay viên bi trắng, ánh mắt hấp dẫn khẽ ngưng tụ. . . . . .

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới.

      Trang Hạo Nhiên tức giận nắm cây cơ, đánh cái, cốp tiếng, viên bi trắng đụng vào viên bi đen, ngờ có vào lỗ, mà bắn ngược trở về, đánh trúng viên bi trắng vào lỗ, sửng sốt! !

      "Oa! Mẹ nó! !" Tô Lạc Hoành nhìn viên bi kia, kêu to: "Đánh dỡ như vậy, cũng đánh được?"

      "Muốn chết hả! ! Cái này gọi là lỡ tay! !" Trang Hạo Nhiên quay đầu, trợn mắt muốn mắng !.

      bàn bi truyền tới tiếng cốp, mấy người đàn ông thuận thế nhìn viên bi trắng đụng viên bi đỏ, sau đó viên bi đỏ lại bắn ngược, chạm vào viên bi xanh vào lỗ, chính xác! !

      "Oa! !" Mấy người cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt. . . . . .

      Lúc này Đường Khả Hinh cầm cây cơ dài chạm đất, gõ cái, đứng ở bên bàn bida, nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh nhạt : " thế giới này, mỗi người đều có lúc sai, em có, cũng có, quan trọng là em có còn cơ hội làm lại hay . . . . . . Giao cho em cơ hội, có thể ? Tổng Giám đốc Trang. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên tựa vào bên, hai mắt hơi lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh kiên quyết, : "Muốn cơ hội?"

      "Vâng!" Vẻ mặt Đường Khả Hinh kiên quyết nhìn .

      "Đánh hết tất cả bi vào lỗ, cho em cơ hội !" Trang Hạo Nhiên nhìn , gõ ngón tay mặt bàn cái, dáng vẻ hơi lộ ra dứt khoát, .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :