1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 653: CHỈ HẬN ĐƯỢC GẶP NHAU SỚM

      Căn nhà trọ màu trắng.

      Dư quang ánh mặt trời lặn vẫy ra mảnh vàng óng ánh, giống như tia sáng hạnh phúc Thượng Đế gửi đến.

      Đường Khả Hinh nắm túi xách, mang giày cao gót màu trắng, mệt mỏi bất đắc dĩ dọc theo con đường ngô đồng cong cong, tới trước cửa nhà.

      Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh cây đào lay động "xạc xào", còn có tiếng giày cao gót mệt mỏi gõ xuống đất.

      Ánh mắt Đường Khả Hinh mờ mịt, nhìn tới trước, giống như thể nhìn thấy màu sắc gì, sắc mặt tái nhợt, ngửa mặt nhìn trời chiều nơi xa sắp lặn, mệt mỏi ra lời, rốt cuộc nhìn thấy ngôi nhà ở phía trước, cái sân trước hàng rào, ánh sáng dìu dịu, đè nén cảm xúc, nắm túi xách hơi nhanh chóng mà loạng choạng đến trước hàng rào, thở dài hơi, mới đẩy cánh cửa thấp thấp vào, chưa được mấy bước, liền ngồi xuống bậc thang trước cửa nhà . . . . .

      Trong túi lăn ra cái hộp nhung, lăn đến gốc cây cà chua xanh tươi.

      Đường Khả Hinh hư mềm tựa vào tường, hai chân co rúc, nhìn cái cái hộp nhung, mặt lộ vẻ gì, im lặng lên tiếng.

      Cả người mệt mỏi, bi thương, mâu thuẫn, khổ sở, đè nén.

      này nhàng gục đầu vào bên tường, cúi đầu, thở dài hơi.

      Tiếng mở cửa vang lên.

      Nhã Tuệ mặc quần áo ở nhà, khó được chủ nhật nghỉ phép mang rác đổ, mới vừa muốn ra ngoài vứt bỏ, lại sững sờ nhìn thấy Đường Khả Hinh mình mệt mỏi ngã đất, sắc mặt giống như bị rút sinh khí, hai mắt lộ ra mờ mịt. . . . . . kêu khẽ tiếng, vội vàng ném rác vào trong thùng bên kia, mới chạy đến trước mặt , ngồi xổm xuống căng thẳng gọi: "Khả Hinh! ! làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, hai mắt có ánh sáng.

      "Đường Khả Hinh! !" Nhã Tuệ lại gấp gáp căng thẳng gọi : "Rốt cuộc làm sao vậy ?"

      Đường Khả Hinh lời nào, mặc cho từng viên nước mắt dọc theo khuôn mặt trắng nõn lăn xuống.

      "Khả Hinh! đừng làm tôi sợ !" Nhã Tuệ nắm chặt bả vai của , lắc cái, mới : "Hôm nay phải ở nhà Tổng Giám đốc Trang sao? Tại sao trở về dáng vẻ như thế này? Các người cãi nhau?"

      Đường Khả Hinh vẫn là im lặng.

      "Tôi gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Trang hỏi chút, xem xảy ra chuyện gì! !" Nhã Tuệ lập tức căng thẳng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Trang Hạo Nhiên.

      bàn tay nhàng nắm tay của .

      Nhã Tuệ dừng lại động tác, căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh mệt mỏi còn hơi sức : "Chị tìm ấy làm gì? Còn chê ấy đủ mệt sao? Còn chưa đủ giày vò sao? ấy vì em . . . . . Bỏ ra nhiều như vậy, em còn có mặt mũi nào tìm ấy. . . . . ."

      "Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nhã Tuệ nhìn căng thẳng hỏi.

      Đường Khả Hinh sâu kín : "Tưởng Thiên Lỗi cầu hôn với em rồi. . . . . ."

      "À?" Vẻ mặt của Nhã Tuệ ngưng tụ, liền căng thẳng hỏi: " đồng ý sao?"

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bạn thân, cười khổ : "Em có thể đồng ý ?"

      "Nếu như , có thể đồng ý!" Nhã Tuệ chỉ đành phải như vậy.

      "Chị làm dâu phụ cho em?" Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười như hoa, dịu dàng hỏi.

      ". . . . . . ." Nhã Tuệ im lặng nhìn lát, mới có chút hồ đồ : "Dĩ nhiên . . . . . ."

      "Em nhớ hôn lễ của Tào Phó tổng và Quản lý Trần, chị làm dâu phụ đẹp. . . . . ." Đường Khả Hinh lại sâu kín nhớ lại lúc ấy, thở dài hơi, : "Khi đó, em cũng mặc váy rất đẹp, trong lòng ôm nổi hận, về phía hôn lễ vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy quá ngốc, thời khắc đẹp như vậy, tại sao phải để cho mình sa vào trong thù hận?"

      này đột nhiên nghĩ tới người đàn ông khác trong hôn lễ, mặc tây trang màu trắng, đứng ở dưới ánh mặt trời, nở nụ cười đẹp trai rất ấm áp, nhìn tới luôn là như vậy, ánh mắt sâu thẳm, giống như muốn đến trước mặt của , giống như lúc ấy, tay kéo cánh tay của , nhìn ống kính, đầu tựa vào bả vai của . . . . . lại nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy điện thoại di động của mình, run rẩy mở màn hình, ngón tay ngừng trượt qua từng tấm hình, rốt cuộc nhìn thấy tấm hình lúc hôn lễ, lúc ấy có nhiều người chụp hình, mọi người cũng cười vui vẻ, Trang Hạo Nhiên càng đẹp trai thoải mái đứng ở bên, mình giống như em hàng xóm, kéo cánh tay của , làm nũng nở nụ cười ngọt ngào . . .

      ". . . . . . . . . . . ." tiếng thở dốc khe khẽ, nhìn hai người trong hình, cười, nước mắt từng viên xuống màn hình.

      Nhã Tuệ sững sờ nhìn .

      " ấy rất đẹp trai phải hay ?" Đường Khả Hinh lập tức giơ máy trong tay về phía Nhã Tuệ, nghẹn ngào rơi lệ hỏi.

      Nhã Tuệ cũng sững sờ nhìn tấm hình Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh dựa chung chỗ phóng to, rất thân mật, chỉ đành phải gật đầu cái.

      "Nếu như lúc đó. . . . . . Em có thể hiểu được chút tình cảm của ấy, có lẽ em làm rất nhiều chuyện . . . ." Khuôn mặt Đường Khả Hinh cố nén run rẩy, nhìn Nhã Tuệ bật khóc : "Có lẽ, đêm hôm đó, nên tất cả với ấy, em người nào, cũng chỉ muốn tha thứ cho người khác, cho nên mới diễn tuồng kịch như vậy, hoặc có lẽ lúc nước , khi ấy đốt củi sưởi ấm cho em, em nên nhanh như vậy, hoặc lúc đứng ở Kingscross, nên lên xe lửa, để cho ấy hết lời, hoặc buổi tối hôm đó ấy có tới, em nên , mực chờ ở đó đến khi ấy xuất mới thôi. . . . . . Như vậy có lẽ tất cả mọi thứ cũng xảy ra! ! Em có thể chút do dự về phía lúc ở Cambridge! ! ràng bản thân em ý thức được, ấy là người quan trọng nhất của em thế giới, tại sao ấy còn quan trọng hơn so với tình ? tại em mới hiểu được, đó là bởi vì. . . . . . ấy là tình của em . . . . . ."

      Nước mắt Nhã Tuệ chảy xuống.

      " tại đối mặt số mạng, em giống như người câm, người vì em bị xe tông thiếu chút nữa còn tánh mạng, người mà trong quá khứ em liều mạng , ấy em, tại người mà em nữa, ấy liều mạng em, em muốn xoay người, em liều mạng từ chối, nhưng em lý do chính đáng ! ! Em em , được! ! Bởi vì ấy cho rằng trái tim em đến bây giờ vẫn trống , nhưng em thể cho ấy biết, bây giờ trái tim em đầy. . . . . . chứa đầy người khác!" Đường Khả Hinh thất thanh tựa vào vách tường khóc lớn, nước mắt từng viên chảy xuống.

      "Tại sao thể cho ấy biết, bây giờ trái tim lắp đầy! Tại sao?" Nhã Tuệ đau lòng nhìn , hỏi.

      "Bởi vì thế giới này, người cho em sinh mạng, lấy cái chết uy hiếp. . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục rơi lệ : "Bởi vì nếu em , hai người này chiến tranh, hại bao nhiêu người khổ sở. . . . . ."

      "Nghĩa . . . . . . là sao?" Nhã Tuệ đột nhiên sửng sốt hỏi.

      "Nếu em thể ấy, em muốn ở trong thế giới của ấy, tạo thêm nhiều gánh nặng cho ấy! ! Em muốn làm cái ô che mưa cho ấy, cho dù là trong suốt, nhưng ít nhất là phần tâm ý của em. . . . . ." Đường Khả Hinh bật khóc : " tại cả số mạng, xé rách em ra rất đau rất đau, em biết nên làm gì? Em muốn ấy tổn thương, bị tổn thương bất kì chuyện gì vì em. . . . . ."

      "Khả Hinh! ! . . . . . . chú phản đối và Tổng Giám đốc Trang?" Nhã Tuệ lại kinh ngạc hỏi.

      "Tại sao muốn em lựa chọn! ! Tại sao?" Đường Khả Hinh bưng mặt khóc rống: "Em muốn lựa chọn! ! Em muốn nghĩ chút nào! ! Chẳng lẽ ngay cả chút bình yên cũng cho em sao? Em cũng trốn được! ! Ở lại cũng được! ! Chẳng lẽ em phải tiếp nhận Tưởng Thiên Lỗi sao? Nếu như em đón nhận ấy, em làm thế nào để phụ lòng Trang Hạo Nhiên liều chết bảo vệ trái tim cho em! Em làm thế nào để phụ trái tim của em bây giờ!"

      Nhã Tuệ đau lòng nghiêng người tới trước, ôm chặt bạn thân, im lặng rơi lệ.

      "Ở trong thế giới của ấy, em luôn được tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, em muốn để cho mình rơi vào trong hạnh phúc này, cả đời cũng muốn thoát ra! Nhưng thế giới của em chỉ sinh ra chút lòng tham, cha lại muốn tự sát, Tưởng Thiên Lỗi vì em bị xe tông. . . . . . Giống như lời nguyền rủa đáng sợ! ! Chuyện này em làm thế nào để tiếp? Em làm thế nào mới có thể để cho ấy vui vẻ. . . . . ." Đường Khả Hinh ngã ở trong ngực bạn thân, đau khổ run rẩy khóc : "Quá khứ em cho rằng Tưởng Thiên Lỗi em, ấy em, em thống khổ nhất, nhưng phải, hai trái tim ràng ở chung chỗ, nhưng em thể được gì, giống như bị câm! ! Em tham luyến muốn ở trong ngực ấy nhiều thêm giây cũng cảm thấy phạm tội! Nhưng làm thế nào đây? Tất cả xung quanh đều là ánh mắt bị thương của ấy, ấy với em: em . . . . . Cuộc đời của em vẫn trọn vẹn, quá khứ là má trái, tại. . . . . . Em đối mặt số mạng, em bị câm. . . . . . Nhã Tuệ, làm thế nào? Em nên làm như thế nào?"

      Nhã Tuệ run rẩy khóc ôm bạn thân, nghẹn ngào rơi lệ, nhưng cũng nên lời.

      "Tôi vốn cho rằng đối mặt với tình , em dũng cảm nữa! Nhưng tại em biết , nếu như đối mặt với tình , có thể có cơ hội dũng cảm lần là chuyện hạnh phúc dường nào! !" Đường Khả Hinh lại đau lòng bật khóc: "Nếu như thời gian có thể quay lại, lần nữa đến trường hôn lễ, em tiếp nhận hoa cầu, lúc ấy em nên quỳ xuống cám ơn ông trời nhắc nhở số mạng của em, người bên cạnh như ngọn đèn cạn dầu. . . . . ."

      Ông trời ơi, bản lãnh thích trêu cợt lớn nhất của ông chính là khiến cho người chỉ hận được gặp nhau sớm, bởi vì thời gian giống như dòng sông lẳng lặng trôi , người cũng trời dưới đất . . . . . Cho dù ngày nào đó có cầu ô thước, cũng chỉ có cơ hội gặp mặt nhau lần. . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 654: HÌNH

      Trời dần dần tối.

      Nhã Tuệ đứng ở bên giường, đau lòng nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh bởi vì khóc quá mệt mỏi, cho nên nằm ở giường ngủ thiếp , vệt nước mắt mặt vẫn chưa khô. . . . . . Hai mắt của xoay tròn, ngạc nhiên nghĩ: Tổng Giám đốc Trang nhân vật như vậy, tại sao chú Đường lại phản đối? Chẳng lẽ trong này có chuyện gì thể cho người biết?

      "Đinh đinh đinh đinh đinh. . . . . ." Đồng hồ báo thức tường vừa tám giờ đúng.

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ tới lúc này cha mẹ nên về nhà, liền cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại nhà.

      Vào buổi tối, chuông điện thoại vang hết sức ràng.

      đến bao lâu, điện thoại tiếp thông, tiếng của Lưu Chí Đức truyền đến: "Alô?"

      Nhã Tuệ lập tức tỉnh thần, cầm điện thoại di động quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh ngủ say cái, mới vội vã ra khỏi phòng, nhàng đóng cửa lại, khe khẽ : "Cha! ! Con hỏi cha chuyện, cha nhất định phải cho con biết! !"

      "Chuyện gì vậy?" Lưu Chí Đức nghe con hỏi vậy, cũng lo lắng.

      Nhã Tuệ nhanh chóng xuống lầu, mới cầm điện thoại di động căng thẳng hỏi: "Cha, khó trách ít ngày trước ở chỗ này, con phát cha luôn có cái gì đúng, Khả Hinh cũng bắt đầu có cái gì đúng! ! Chuyện của Khả Hinh và Tổng Giám đốc Trang, có phải là cha với chú Đường hay ? Nếu , làm sao chú ấy có thể biết mà phản đối?"

      Lưu Chí Đức sững sờ, ngạc nhiên hỏi con : "Làm sao con biết chuyện này?"

      Nhã Tuệ kinh ngạc hỏi: " là cha?"

      ". . . . . . . . . . . ." Lưu Chí Đức lên tiếng.

      Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, khó chịu gấp gáp : "Cha! ! Tại sao cha phải làm chuyện như vậy? Chia rẽ đôi tình nhân vốn có thể hạnh phúc, đây là chuyện rất tàn nhẫn? Cha biết Tổng Giám đốc Trang là người đàn ông đáng giá quý trọng như thế nào, cha càng biết bên cạnh Khả Hinh có được người như vậy có dễ dàng! Gần đây vì chuyện của ấy, trong lòng con cũng phiền não, tại sao vào lúc quan trọng cha tổn thương Khả Hinh hả! ?"

      Lưu Chí Đức nghe như vậy, trong lòng trầm xuống, nhưng vẫn lên tiếng.

      "Cha hãy cho con biết! ! Tại sao chú Đường lại phản đối Tổng Giám đốc Trang! ! người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù có tìm mấy đời cũng thể tìm được! !" Nhã Tuệ gấp gáp hỏi! !

      "Nhã Tuệ. . . . . . Chuyện này, con cũng đừng quan tâm, cứ nghe theo lời của chú Đường và cha!" Lưu Chí Đức chỉ đành phải khuyên con .

      "Tại sao phải nghe theo lời của các người? Nếu như nghe theo lời của các người, Khả Hinh có thể hạnh phúc, nên nghe, nhưng bởi vì các người phản đối, ấy khóc đến chết sống lại! ! Đoạn cảm tình này giống lúc trước, quá khứ bị tổn thương sâu sắc nhưng vẫn có thể xa, nhưng bây giờ ràng tâm đầu ý hợp ! ! Huống chi giày vò người nhất chính là, Khả Hinh đối với Tổng Giám đốc Trang, ấy còn có lòng biết ơn, cho nên ấy càng đành lòng tổn thương Trang tổng, các người làm như vậy, là khiến Khả Hinh vĩnh viễn quay đầu được! !" Nhã Tuệ đến đây, nước mắt cũng muốn tuôn ra.

      "Nhã Tuệ! !" Lưu Chí Đức chỉ đành phải khổ gọi con : "Chẳng lẽ con các con cũng hiểu cha mẹ sao? Cha mẹ để cho con cái tìm chết, tất cả đều suy nghĩ vì các con mà ! !"

      "Vậy có chuyện gì ra ! ! Có chuyện gì ra dù sao cũng tốt hơn buồn bực trong lòng, bị chết hiểu , như vậy chúng con làm sao cam lòng? Sau này làm sao sống nổi?" Nhã Tuệ lại gấp gáp nghẹn ngào : "Nếu như cha muốn chuyện này cho con biết, vậy bây giờ con cần để ý, cho Tổng Giám đốc Trang tâm ý của Khả Hinh! ! Con được làm được! ! Con tin Tổng Giám đốc Trang nhất định có thể điều tra chuyện này, giải quyết chuyện này! !"

      "Vậy con ! ! Để cho chú Đường của con chết ở trong nhà giam! ! Mạng của nhà ba người chúng tôi là ông ấy cứu sống, nếu như ông ấy chết, cha và mẹ của con cũng chết theo! !" Lưu Chí Đức đột nhiên kích động run rẩy .

      "Cha . . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng to: " người khó khăn lấy chết uy hiếp còn chưa đủ sao? Các người muốn giết chết chúng con sao ?"

      "Có số việc, thể thể ! ! ra người cũng bị tổn thương càng lớn hơn! !" Hốc mắt Lưu Chí Đức đột nhiên đỏ bừng nghẹn ngào : " tại Chú Đường của con mình chịu tội đó, phải ông ấy hối hận! Nhìn Khả Hinh như vậy, lòng ông ấy đau như dao cắt, nhưng đó là ! ! Hãy để cho ôn ấy đạt được tâm nguyện này ! ! ! Nếu như thực bất đắc dĩ, mấy người già chúng tôi cùng chết! Để cho người trẻ tuổi các con muốn hạnh phúc được hạnh phúc! !"

      Điện thoại nện mạnh xuống! !

      Đáy lòng Nhã Tuệ cảm thấy lạnh lẽo, cầm điện thoại di động, hai mắt lóe lên, nghi ngờ đau lòng nghĩ: rốt cuộc tại sao người cha con như vậy lại để ý tới hạnh phúc của con , cũng muốn giữ mật này. . . . . .

      cầu thang, bóng dáng tựa vào bên thang lầu ngồi xuống.

      Đường Khả Hinh tựa đầu vào trước cầu thang, nước mắt buồn bã chảy xuống, tay cầm chiếc nhẫn cưới, ánh sáng sâu nặng lóe lên, giống như tiếng gọi mơ hồ.

      ***

      Buổi trưa hôm sau.

      Ánh mặt trời chiếu sáng có chút mãnh liệt, hơi ấm nhanh chóng tràn ra khắp nơi, màu sắc của lá hoa ở giữa trưa lộ ra ràng.

      chiếc xe hơi màu đen chậm dừng ở trước nhà giam.

      Hai người vệ sĩ ra, vẻ mặt nghiêm túc vòng qua chỗ ngồi phía sau xe, cung kính mở cửa xe, gọi: "Chủ tịch!"

      Trang Tĩnh Vũ mặc tây trang màu trắng, hết sức nho nhã, thanh tao ra chiếc Rolls-Royce, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà giam này, ánh sáng trong hai tròng mắt bị đè nén chợt lóe, nhưng vẫn nhanh chóng cài cúc áo tây trang xong, cất bước về phía trước. . . . . .

      Hai người vệ sĩ sớm ý đến với Trưởng nhà giam ra nghênh tiếp, liền cùng nhau nhanh chóng vào nhà giam.

      Hành lang dài, biết từ đâu truyền đến tiếng nước giọt, mặt tường đá cẩm thạch u ám, mặc dù loang lỗ cũ kỹ nhưng vững chắc.

      Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ lộ ra nặng nề, nhìn hoàn cảnh xung quanh, tâm trạng càng ngày càng nặng nề, trong đầu khỏi nhớ lại ông cụ Tưởng căn dặn: Nhà họ Trang mãi mãi thể gặp Đường Chí Long, nếu như vi phạm ước hẹn này, tương lai gặp vận rủi, mấy đứa bé vĩnh vĩnh quay đầu được! !

      đến phòng giam.

      Trang Tĩnh Vũ đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, nhớ tới lời của ông cụ Tưởng, tâm trạng nặng nề, đè nén bất đắc dĩ, nhưng trong đầu lại thoáng qua ánh mắt bị thương của con trai, làm người cha, ông siết quả đấm, vẫn cắn răng khẽ gật đầu.

      Trưởng nhà giam hiểu ý, liền cầm chìa khóa, mở cửa sắt ra, đẩy mạnh ra.

      Ầm tiếng! ! !

      Trang Tĩnh Vũ lập tức kích động ngẩng đầu lên, phía trước nhìn xem.

      Đường Chí Long mặc quần áo tù màu xanh dương đậm, tóc hoa râm, khuôn mặt tiều tụy, mí mắt rũ xuống, nếp nhăn giống như cành cây khô, tái nhợt đáng thương, hai mắt ứa nước mắt, vô hạn buồn bã ngẩng đầu lên. . . . . .

      "Trời ạ. . . . . ." Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lập tức rưng rưng, nhớ lại từng nhiều năm trước, người đàn ông trung niên ở trước mặt giống như còng xuống, quá khứ cũng là người đàn ông trí tuệ nghiêm nghị, tao nhã văn nho, luôn là mặc đồng phục khách sạn thẳng thớm, dẫn nhân viên từng bước từng bước sáng lập kỳ tích vì khách sạn, thỉnh thoảng, ôm con ngồi bắp đùi, cầm trống lắc trêu chọc cho con cười vui vẻ, nụ cười kia cũng rất cởi mở. . . . . .

      Hôm nay, huyền thoại thuộc ông qua, vẫn làm cho người ta ca tụng.

      "Chí Long. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ nặng nề vào nhà giam, thể tin nổi nhìn thoáng qua ông già còng xuống ở trước mặt, đau lòng kêu tiếng: " sao?"

      Đường Chí Long ngồi ở bên, nếp nhăn mặt vượt kéo ra mấy phần buồn bã, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Tĩnh Vũ, đột nhiên gì, liền run rẩy đẩy ghế ra, quỳ xuống nghẹn ngào gọi: "Chủ tịch Trang. . . . . ."

      " làm cái gì vậy? Mau mau đứng lên! Mau mau đứng lên! !" Trang Tĩnh Vũ kinh hãi, lập tức lên trước, đưa hai tay ra nắm chặt cánh tay Đường Chí Long, nặng nề nhìn ông già trước mặt, nghẹn ngào : "Người nhà họ Trang chúng tôi vẫn luôn nhớ ơn lớn của , năm đó nếu như cứu Hạo Nhiên lên, nó cũng có hôm nay!"

      Đường Chí Long nặng nề run rẩy đứng lên, nhưng giống như đoán được ý đến, hai mắt nhấp nhô nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Hạo Nhiên. . . . . . Đứa bé này. . . . . . Ra sao?"

      Trang Tĩnh Vũ vội vàng cung kính đỡ vào Đường Chí Long ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên, nhìn ông, nặng nề mỉm cười gật đầu : "Tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . . Mặc dù lúc có chút bướng bỉnh, nhưng trưởng thành vẫn phụ mong đợi của mọi người,lúc nó quản lý Hoàn Á, công ty ngày phát triển, nhưng từ lúc nó lớn lên đến bây giờ, cũng quên lời dạy dỗ của , vẫn luôn ra sức tuyên truyền văn hóa ẩm thực của Trung Hoa ở phương Tây, tại trong lòng nó còn nhớ đến , nhưng tất cả mọi người làm cho nó cho rằng . . . . . ."

      Đường Chí Long khẽ cúi đầu, mắt ngân ngấn nước mắt, vẫn rất an ủi gật đầu cái cười : "Tôi vẫn nhìn lầm đứa bé này. . . . . . Vẫn . . . . . . Tôi tin cậu ấy trưởng thành, nhất định là đứa bé ưu tú. . . . . ."

      "Bây giờ nó còn học nấu thức ăn ngon! Cho tới bây giờ nó cũng có quên làm việc thiện, thường tổ chức cho nhân viên làm việc tình nguyện, trở về nước tiếp tế cho những người cần giúp đỡ ở vùng sâu vùng xa, còn có số hình chụp lúc nó tự mình đến trường học miền rừng núi, hình chụp lúc nấu ăn cho các đứa trẻ. . . . . . nhìn xem!" Trang Tĩnh Vũ hiểu Đường Chí Long, nhanh chóng từ trong túi tây trang của mình, móc ra số tấm hình. . . . . .

      Đường Chí Long nghe vậy, lập tức kích động run rẩy, rơi lệ đưa đôi tay tràn đầy nếp nhăn, nhận lấy hình trong tay Trang Tĩnh Vũ, liếc mắt liền thấy trong hình có người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng và quần trắng, hai ống tay áo xăn lên, đứng ở trong phòng bếp đơn sơ, nóc nhà còn thiếu mảng, ánh mặt trời chiếu xuống vừa lúc rơi vào cánh tay cầm cái vá, muốn xào ớt xanh thịt xông khói ở trong chảo, bên cạnh rất nhiều đứa trẻ mặc quần áo rách nát cũ kỹ, vây xung quanh , người thanh niên này tràn đầy sức sống, nhiệt tình, nở nụ cười sáng lạn như ánh nắng mặt trời. . .

      Từng giọt nước mắt rơi vào trong hình.

      Đường Chí Long đè nén kích động mãnh liệt trong lòng, nhìn trong hình Hạo Nhiên, lập tức nặng nề gật đầu, nghẹn ngào nức nở an ủi, khóc : "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Đứa bé ngoan. . . . . ."

      Trang Tĩnh Vũ cũng kích động nhìn Đường Chí Long, nhịn được nóng mắt cũng tràn ra vành mắt, nặng nề nghẹn ngào : "Nó vẫn chưa quên lời dạy, rất cẩn thận nhớ từng chi tiết dạy dỗ, ví dụ như hay giúp đỡ khi người ta cần, nhường chút thức ăn cho người thèm ăn, ăn xong bữa cơm, thỉnh thoảng ở lại vùng rừng thời gian ngắn, tài trợ rất nhiều trường học cho những đứa trẻ kia, thậm chí lúc nào cũng học theo , mình đeo túi xách, đến núi hái rau dại nấu ăn cho các đứa trẻ. . . . . . Có lúc, tôi nhìn đứa bé này từ trong nước trở lại, mặt, tay đều bị thương, trong lòng người làm cha cũng đau, nhưng vẫn tràn đầy kiêu ngạo, Hạo Nhiên nhà chúng tôi có được , cuộc đời của nó trở nên rộng lớn sáng lạn, tính cách trở nên hấp dẫn . . . . ."

      Đường Chí Long cầm tấm hình này, nhìn Trang Hạo Nhiên trong hình, ánh mắt hiền lành và thông minh vẫn thay đổi, ông đè nén khổ sở rơi lệ gật đầu, muốn nhưng có cách nào ra khỏi miệng, chỉ cầm hình chặt, ngừng run rẩy cúi đầu rơi lệ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 655: LINH HỒN SỐNG LẠI

      Trong khí chậm rãi lưu chuyển tinh thần làm cho lòng người kích động.

      " nhìn xem, tấm hình này là nó hái rau dại núi. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ lại sôi nổi chỉ vào tấm hình thứ ba Đường Chí Long cầm, : "Lúc đó nó trở về nước, vẫn với tôi, rau dại này rất giống lá tía tô, nhưng xanh hơn, có chút mùi vị Bạc Hà. . . . . ."

      Trong lòng Đường Chí Long kích động gật đầu cái, nhìn Trang Hạo Nhiên trong hình, mặc quần áo thể thao màu trắng, cánh tay to lớn xách theo cả giỏ rau dại, đứng ở dưới chân núi, nhìn ống kính, nở nụ cười ấm áp sáng lạn. . . . . . Ông đột nhiên cảm thấy xúc động : "Hạo Nhiên rất giống như ông nội. . . . . ."

      Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, hai mắt khẽ lóe lên, cũng an ủi gật đầu.

      Đường Chí Long lại chậm rãi đổi tấm hình, thấy Trang Hạo Nhiên cầm trái bóng rổ, đứng ở trước khu đất rất hoang vu, tay nâng trái bóng rổ, đám trẻ con đứng vỗ tay, khuôn mặt nở nụ cười muốn ném vào rổ, nhìn ra nhiều năm qua vẫn thích động vận, vóc dáng cao to, giơ trái cầu, thân hình vô cùng cao lớn, ông có chút an ủi cười : "Cậu ấy vẫn thích đánh bóng rổ. . . . . ."

      "Đúng vậy, bây giờ vẫn rất thích, bất quá ngoại trừ chơi bóng rỗ, nó còn thích rất nhiều thứ, mặc kệ làm chuyện gì khác, đều hết sức xuất sắc, đấu kiếm cũng giành vô địch thế giới. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ cũng có chút an ủi và tự hào, cười .

      Đường Chí Long khẽ gật đầu, ngón tay nhàng, hiền hòa quét ngang khuôn mặt tươi cười của Trang Hạo Nhiên, sâu kín : "Cậu ấy cho rằng tôi chết . . . . . . Mọi người phải cho cậu ấy biết như vậy. . . . . ."

      Trang Tĩnh Vũ đột nhiên sững sờ, dừng lại lát, mới bất đắc dĩ tràn lệ nặng nề : "Bây giờ chúng tôi có cách nào ra khỏi miệng, ông nội của nó tất cả với nó, buổi tối hôm đó khi nó biết tin, mình núp ở trong phòng đọc sách, khóc mấy ngày, cũng ăn cái gì, cũng chịu ngủ, đến ngày thứ ba, mình nó cũng biết từ nơi đó, mua rất nhiều chậu hoa , ở bên trong trồng đều là Phong Tín Tử trắng, chúng tôi vẫn hiểu, sau đó mẹ của nó mới biết, Phong Tín Tử có thể giúp cho linh hồn người sống lại, có lẽ chính là ý nghĩa này. . . . . . nhiều năm rồi, trong tòa biệt thự ở , luôn có khu đều trồng Phong Tín Tử, có lúc nhìn gió thổi qua, những đóa hoa màu trắng nở rất đẹp, luôn nén được muốn cho đứa bé này biết, ra người nó cung kính nhất vẫn còn sống. . . . . ."

      Đường Chí Long lại nhìn người trong hình, nước mắt giàn giụa.

      "Chí Long. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Chí Long khổ sở : " nhiều năm rồi, tôi thể đến thăm , tôi đáng chết, tôi càng biết nhà các người sau khi xảy ra biến cố, ông cụ giấu chặt chuyện của các người. Nếu như tôi sớm biết Khả Hinh còn tuổi chịu tội như vậy, tôi nhất định bất chấp tất cả trở về! ! Đứa bé này rất đáng thương, chịu đựng ít tội . . . . . ."

      Đường Chí Long nhớ tới con , giữa các ngón tay có chút lạnh cứng, tay nắm hình, rơi xuống, vài tấm hình rơi bàn.

      Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Chí Long khổ sở như vậy, ông lại nghi ngờ hiểu : "Chí Long, cho tôi biết, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, tại sao ông cụ lại kiên quyết như vậy, muốn hai nhà chúng tôi nhất định phải tách ra? Tại sao phải nguyền rủa nặng như vậy? ràng rất thương Hạo Nhiên, tại sao đến bây giờ muốn phản đối nó và Khả Hinh lui tới? Tôi bảo đảm với , ân oán đời trước đều qua, nếu như Khả Hinh có tình cảm đối với Hạo Nhiên nhà chúng tôi, tôi thề với , nhà họ Trang chúng tôi nhất định làm cho con bé hưởng thụ hạnh phúc sao quanh trăng sáng! !"

      Vẻ mặt Đường Chí Long lộ ra buồn bã lên tiếng.

      "Chí Long!" Trang Tĩnh Vũ lại căng thẳng cầu khẩn, : "Ông nhất định phải tin tưởng tôi, tôi có thể giúp ông giải quyết vấn đề này! ! tại chúng tôi giàu có sánh với quốc gia, còn có chuyện gì khó khăn, làm khó được chúng tôi?"

      Đường Chí Long đột nhiên ủ rũ cười khổ, nước mắt tràn ra, mặt run rẩy khổ sở : "Thế giới này, có lẽ có rất nhiều chuyện có thể thay đổi Càn Khôn, nhưng chỉ có xảy ra, chúng tôi cũng thể làm được gì. Hai người bọn chúng thể ở chung chỗ! ! Tuyệt đối thể ở chung chỗ! Hai đứa bé, là rượu đỏ, hoa nho, tuyệt đối thể ở chung chỗ, trừ khi người chết, người lưu vong! !"

      "Chí Long! !" Trang Tĩnh Vũ đột nhiên nhìn Đường Chí Long, đau lòng run rẩy nóii: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho ra lời kinh khủng như vậy? Hạo Nhiên nhà chúng tôi, đứa bé này rất hiếm có, vẫn rất thương Khả Hinh, ngày hôm qua, lần đầu tiên người cha tôi đây nghe con trai ra lời rất thất vọng ! ! Từ đến lớn, vì sợ nó bị thương, vẫn luôn thương nhưng dám thương, nhưng nó cũng có trách người cha tôi đây, nhưng ngày ấy, tôi nhìn Khả Hinh theo Thiên Lỗi khỏi phòng ăn, con tôi với tôi, tôi thể đối xử với nó như vậy, tôi rất đau lòng. . . . ."

      Đường Chí Long ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ, kích động : "Hạo Nhiên Khả Hinh, vậy tâm ý của Khả Hinh sao?"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn ông.

      "Bọn chúng thể ở chung chỗ, Khả Hinh mới vừa trải qua đoạn tình cảm, đây bất quá là an ủi thôi! !" Đường Chí Long khổ sở nghiêng đầu nghẹn ngào : "Tôi tuyệt đối thể để cho Khả Hinh cùng Hạo Nhiên ở chung chỗ! !"

      "Cho tôi lý do ! ! Để cho tôi cư xử với hai đứa bé này ! Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trang Tĩnh Vũ khổ sở nhìn Đường Chí Long, kích động hỏi.

      Đường Chí Long cắn chặt răng, im lặng lên tiếng, giống như nghe được nơi xa truyền đến tiếng khóc thê lương của trẻ , oa oa oa gọi to. . . . . . Ông chợt xua kí ức này, khổ sở : "Tìm được chai rượu đỏ kia! ! Nhất định phải tìm được chai rượu đỏ kia! ! Có lẽ rất nhiều chuyện đều có bổ túc! !"

      " là. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ đột nhiên sững sờ, hỏi: "Chai rượu đỏ phải . . . . . ."

      " có! !" Đường Chí Long trời sinh nhạy cảm, giống như cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, ông khổ sở : "Chủ tịch! ! Mau sớm tìm được chai rượu đỏ kia! Liên quan đến vận mạng cả Hoàn Cầu! ! Chuyện của Khả Hinh, mọi người hãy quên ! Đây là nghiệt chướng của nhà họ Chú Đường chúng tôi! !"

      "Chí Long! !" Trang Tĩnh Vũ cao giọng gọi ông: "Tại sao muốn như vậy! ! ? ra , ra bí mật chúng ta cùng nhau giải quyết! !"

      " thể giải quyết! ! thể giải quyết ! !" Đường Chí Long gấp gáp khóc : "Nếu như phải vì con của tôi, sợ nó khổ sở coi thường mạng sống của mình, tôi cũng sớm chết cho rồi ! ! thể giải quyết ! Tin tưởng tôi ! Dùng hết tất cả biện pháp, ngăn cản bọn họ! ! Tôi cầu xin ông, chủ tịch! !"

      Đường Chí Long lại chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống đất, đầu cúi xuống dập đầu cốp cốp cốp vang dội, nước mắt từng viên chảy xuống ! !

      "Chí Long! !" Trang Tĩnh Vũ lập tức nhào tới trước mặt của ông, khổ sở đỡ ông dậy. . . . . .

      Đường Chí Long ngẩng đầu lên, lệ nóng chảy xuống, nắm chặt cánh tay Trang Tĩnh Vũ, khổ sở : "Có đôi khi, cơ nghiệp tập đoàn có thể sụp đổ, nhưng chúng ta là người khách sạn, nên hiểu cơ nghiệp như vậy rất nhiều khó khăn mới chống đỡ được đến ngày hôm nay! Quan hệ đến sống chết của bao nhiêu người! ! Quan hệ đến hai người tuổi trẻ luôn lòng cống hiến cho đất nước quý báu biết bao nhiêu! ! Hạo Nhiên và Thiên Lỗi đều là người gánh chuyện lớn trong tương lai! ! Tìm được chai rượu đỏ, nhanh chóng giải quyết chuyện này, hơn nữa lúc điều tra kỹ, ông nhất định phải hứa với tôi, thể để cho Hạo Nhiên biết! ! Nhất định thể để cho cậu ấy biết! !"

      Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Chí Long chằm chằm.

      "Tin tưởng tôi, chủ tịch! ! Tin tưởng tôi !" Đường Chí Long lại sâu xa : "Khi còn bé, phải Thiên Lỗi và Khả Hinh có hôn ước sao? Cho nên duyên phận cũng thể tin! !"

      "Chuyện này. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ đột nhiên sững sờ, nhìn Đường Chí Long, nghĩ đến ông cũng biết đoạn tình cảm của con và Thiên Lỗi.

      "Chủ tịch! ! Xin vì hạnh phúc của Khả Hinh mà tin tôi lần ! ! Nhất định phải ngăn cản bọn họ! Nhất định ! !" Đường Chí Long lại đau lòng .

      Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Chí Long kiên trì như vậy, đột nhiên thở dốc nặng nề.

      Căn nhà trọ .

      Ngày hôm qua Đường Khả Hinh đột nhiên quá bi thương, cho nên vẫn ngủ say chưa tỉnh dậy, Nhã Tuệ rưng rưng cầm điện thoại di động, nghĩ tới lời của cha mẹ, vẫn rối rắm biết phải làm sao, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, khiến nhiều người bị khổ sở như vậy. . . . . .

      cơn gió thổi vào, truyền đến thanh lao xao.

      trang giấy trắng nhàng bay theo gió, rơi vào thẻ nhân viên của Khả Hinh.

      Nhã Tuệ nhàn nhạt nhìn thẻ nhân viên, hai mắt đột nhiên sáng lên, nghĩ tới trước kia Chú Đường cũng là nhân viên Hoàn Cầu, thậm chí khách sạn còn trưng bày lịch sử phát triển của 30 năm trước, lập tức đứng lên, nhanh chóng nhắc túi xách, vừa xin nghỉ vừa vội vàng ra ngoài.

      Tòa nhà Tổng Công ty Hoàn Cầu.

      Tầng lầu 37, hành lang trắng tinh truyền đến thanh giày cao gót.

      Thư ký mỉm cười tiến lên, : "Tài liệu trong kho này, chúng tôi chỉ mở ra cho số ít lãnh đạo cấp cao, bên trong tất cả đều là bàn phím quang, hơn nữa là tài liệu cực kỳ bí mật, phải có mật mã cấp Tổng Giám đốc trở lên, muốn tìm hiểu phần mềm bên trong sao?"

      "À. . . . . ." Nhã Tuệ đột nhiên dừng bước, đứng ở trước cánh cửa kho cơ sở dữ liệu, sửng sốt.

      Thư ký quay đầu cười nhìn .

      "Nhã Tuệ?" Có giọng truyền đến.

      Nhã Tuệ xoay người lại, nhìn thấy hai người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai cười từ cửa khác kho cơ sở dữ liệu ra ngoài, trong tay cầm tài liệu rượu đỏ thi đấu hàng năm, đột nhiên mỉm cười, nhìn bọn họ : "Hai vị Phó tổng, sao trùng hợp như thế?"

      "Đúng vậy . . . . . ." Lâm Sở Nhai về phía Nhã Tuệ, mỉm cười hỏi: "Sao lại tới đây? Có chuyện gì sao?"

      "Tôi . . . . ." Nhã Tuệ đột nhiên sững sờ, ánh mắt sáng lên, nhìn hai người bọn họ : "Tôi . . . . . Tôi muốn vào tra cứu chút tài liệu, có thể nhờ hai vị Phó tổng giúp chuyện hay ? Dẫn tôi vào?".

      Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành ngạc nhiên liếc nhìn nhau. . . . .

      "Tôi rãnh! ! Tôi hẹn ăn cơm trưa! ! Để Lâm Sở Nhai giúp !" Tô Lạc Hoành đột nhiên vươn tay, vỗ bả vai Lâm Sở Nhai, liền cười khỏi.

      Lâm Sở Nhai có cách nào, chỉ đành phải cười cười, sau đó gọi thư ký : " trước , tôi dẫn Quản lý Lưu vào xem tài liệu chút."

      "Vâng!" Thư ký khẽ gật đầu, liền cung kính xoay người khỏi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 656: USB MÀU TRẮNG

      Phòng tài liệu, gian màu trắng gần trăm mét vuông, tầng tầng khung tài liệu, để tài liệu quan trọng của khách sạn, phía còn có tiêu đề tài liệu, còn có lịch sử phát triển Hoàn Cầu, bao gồm từ các nhà lãnh đạo của khách sạn từ thời kỳ dân quốc tới tại, còn có tiếp nhận công ty ràng chi tiết. . . . . .

      Lâm Sở Nhai ngạc nhiên đứng ở trong kệ tài liệu, nhìn những tài liệu này, chợt mỉm cười, : "Nhã Tuệ, . . . . . . Muốn vào xem cái gì?"

      Nhã Tuệ có chút căng thẳng tìm kiếm tất cả tựa đề cơ sở dữ liệu, nhưng nhìn càng hoa mắt. . . . . .

      "Nhã Tuệ?" Lâm Sở Nhai ngạc nhiên tới phía sau của , nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      "À. . . . . . có. . . . . ." Nhã Tuệ nghĩ tới chuyện liên quan đến tính mạng của chú Đường, cũng dám loạn, chỉ miễn cưỡng cười : " cũng biết, bây giờ tôi là quản lý bộ phận đãi tiệc, sau này tôi còn phải tham gia thi lên cấp, tôi nghe cuộc thi lần này, có đề tài văn hóa ẩm thực truyền thống của Hoàn Cầu, cho nên tôi muốn tới xem thử nhiều năm trước tới nay, trong tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta có bao nhiêu vị đầu bếp ưu tú, bọn họ là những người nấu ăn xuất sắc. . . . ."

      Lâm Sở Nhai nghe vậy, liền bật cười : "Như vậy thôi sao? Vậy cũng cần ngàn dặm xa xôi chạy vào nơi này tìm đâu, tìm ở website của tập đoàn là được rồi."

      "A, tôi quá tin tưởng trang web, tôi và quản lý bộ phận quảng cáo thường ăn cơm cùng nhau, ấy thực việc quảng cáo, sản phẩm nhang muỗi cũng có thể xông rớt máy bay." Nhã Tuệ khó được đùa.

      Lâm Sở Nhai bật cười : " thú vị. Nhưng muốn tìm đồ, nơi lớn như vậy, đoán chừng tìm xong."

      xong, liền mình tới trước quả cầu Thủy tinh nào đấy ở trung tâm cơ sở dữ liệu, nhàng đặt ngón tay xuống nhấn cái nút bên dưới giá đỡ quả cầu thủy tinh. . . . . . quả cầu Thủy tinh mở ra, nhanh chóng nổi lên bàn phím thủy tinh. . . . . .

      "Đây là. . . . . ." Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn bàn phím đó, ngạc nhiên hỏi.

      Lâm Sở Nhai vừa lưu loát chuyển động ngón tay bàn phím, vừa cười : "Muốn tìm tài liệu, phải tìm như vậy, ở chỗ này có thể tìm kiếm bất kì thông tin nào trong cơ sở dữ liệu này, nhưng bất quá muốn tìm kiếm, chỉ cần có ổ cứng và tập tin."

      "À. . . . . ." Nhã Tuệ đáp .

      Lâm Sở Nhai xong, cũng lưu loát gõ bàn phím trong vòng phút, quả cầu Thủy tinh nhanh chóng phát ra bảy luồng ánh sáng, ở giữa bọn họ hai người, nhanh chóng tạo thành màn hình quang ảnh trung, giống như màn hình máy vi tính, phía có logo Hoàn Cầu, còn có công cụ gợi ý tìm kiếm liên quan, lại lưu loát gõ bàn phím, nhập nội dung vào giao diện kho cơ sở dữ liệu của Hoàn Cầu, mới hỏi: " muốn tìm tài liệu gì?"

      "À. . . . . ." Nhã Tuệ có chút căng thẳng : "Tôi muốn tìm. . . . . . tài liệu liên quan đến đầu bếp trưởng. . . . . . của Hoàn Cầu chúng ta từ ba mươi năm trước tới nay."

      "Tốt. . . . . ." Lâm Sở Nhai xong, liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn bàn phím quang ảnh, vừa hoạt động ngón tay, gọi cơ sở dữ liệu bộ phận ẩm thực, mới : " còn ở phòng ăn biển, chúng tôi quen."

      Nhã Tuệ vẫn còn căng thẳng nhìn màn hình quang ảnh, nghe như thế, sững sờ nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . .

      Lâm Sở Nhai bật cười : "Trước kia chúng tôi ăn cơm, thích nghe đứng ở bên, rất thoải mái hỏi hôm nay tâm trạng chúng tôi như thế nào, thích vị mặn hay vị cay, tỉ mỉ lắng nghe, phân tích xong rồi, lại thân thiết cầm thực đơn vào phòng bếp, thu xếp cho từng người chúng tôi. . . . . ."

      Nhã Tuệ đứng ở bên, im lặng lên tiếng.

      "Trước kia quả tôi. . . . . . Là lãng tử, bởi vì ở nước ngoài thời gian dài, tính cách hơi phóng túng chút, bản thân lại có chút đẹp trai, có chút bản lãnh, cho nên luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, đàn ông là động vật tham lam, nếu như trong thế giới của bọn họ chưa từng xuất làm bọn họ động lòng, mỗi ngày cũng nghĩ đến thân thể mỗi người phụ nữ, bởi vì buổi tối quả bọn họ rất tiêu hồn. . . . . ." Lâm Sở Nhai tiếp tục nhập thông tin, tra tìm từng phần từng phần.

      Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên.

      Lâm Sở Nhai cười có chút tiếc nuối, tiếp tục ngẩng đầu lên tra xét tài liệu, : "Nhưng dần dần, tôi phát bên cạnh có mới nhìn giống như rất đơn giản, rất trong sáng, dùng thái độ rất dịu dàng, rất săn sóc, rất quan tâm đến gần tôi, lúc đầu tôi thèm để ý, nhưng từ từ phát , mọi thứ xung quanh ấy đều là ưu điểm, tức giận với người khác, thân cận với cấp dưới, đối với bạn bè rất tốt, đối với tôi càng chăm sóc chu đáo, có câu rất hay, nếu như trong thế giới của bạn, xuất hình ảnh có thể cho bạn tương lai, kia nhất định là người thích hợp với bạn nhất. Tôi dần dần phát , quá khứ hoang đàng hàng đêm, chẳng qua cũng chỉ là như thế. Thậm chí có lúc ngây ngốc suy nghĩ, nếu. . . . . . Tôi có thể lấy được ấy, nắm tay dưới hoàng hôn, cũng hạnh phúc."

      Nhã Tuệ nghe lời này, hai mắt chợt rưng rưng.

      Hai mắt Lâm Sở Nhai lóe lên, nhớ tới đêm hôm đó bị từ chối, đến bây giờ gần như ngày được vui vẻ, thở dài cái, đột nhiên nhìn màn hình lớn, ngạc nhiên ủa tiếng.

      "Chuyện gì vậy?" Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn.

      "Đường Chí Long?" Lâm Sở Nhai nhìn tài liệu gần ba mươi năm nay, giới đầu bếp trưởng của Hoàn Cầu có tám người, trong đó nhiệm kỳ dài nhất là Đường Chí Long, ở bên trong tài liệu, cần mật mã mới vào được bên trong, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn trong tấm hình người mặc đồng phục đầu bếp trưởng đứng ở trước bàn ăn, nhìn về nơi xa lộ ra nụ cười cơ trí, tay cầm ly rượu đỏ, tư thế hết sức chính xác. . . . . . ngạc nhiên : "Người này có gì đặc biệt, tại sao còn cần mật mã mới có thể biết?"

      Hai mắt Nhã Tuệ lóe lên, nhìn chú Đường, lập tức dâng lên xúc động, mặc dù có rất nhiều lời muốn thốt ra, nhưng vẫn hết sức đè nén, có chút căng thẳng hỏi: "Tôi muốn xem tài liệu của ông ấy chút, có thể ?"

      Lâm Sở Nhai nghe lời này, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhìn Nhã Tuệ bật cười : "Tôi , phải là gián điệp chứ?"

      Nhã Tuệ sửng sốt nhìn Lâm Sở Nhai, bất đắc dĩ : "Mới vừa rồi còn xúc động với tôi đống lời hữu ích như vậy, bây giờ nghi ngờ tôi là gián điệp?"

      "Ha ha ha. . . . . ." Lâm Sở Nhai lập tức xin lỗi Nhã Tuệ hơi dừng lại chút, cười : " xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy đột nhiên cần tài liệu cực kỳ bí mật như vậy, tôi có chút tò mò. Dù sao tôi cũng là Phó Tổng Giám đốc của tập đoàn, công là công, tư là tư mà."

      Nhã Tuệ mất mát nhìn : " thể xem sao?"

      Lâm Sở Nhai có chút do dự nhìn .

      Ánh mắt Nhã Tuệ dịu dàng nhìn .

      "Ôi. . . . . . nên dùng ánh mắt như thế nhìn tôi . . . . ." Lâm Sở Nhai quay đầu lại, nhìn phía dưới hình Đường Chí Long có vòng tròn , con chuột nhấp nháy, thông báo phải điền mật mã vào.

      ". . . . . . thể xem sao?" Nhã Tuệ có chút van xin , đời này cũng có hèn hạ muốn dùng mỹ nhân kế như vậy, lúc này, muốn đưa tay kéo ống tay áo của . . . . . .

      " muốn thăng chức à? Tôi có thể dùng cách khác giúp !" Lâm Sở Nhai cười .

      Sắc mặt của Nhã Tuệ thu lại, nhìn : " giúp tôi à? giúp?"

      "Chuyện này. . . . . ." Lâm Sở Nhai biết nên làm sao.

      "Tôi đây." Nhã Tuệ Nhị gì, xoay người khỏi.

      "Này, này, này!" Lâm Sở Nhai lập tức kéo cánh tay Nhã Tuệ, bật cười : " đừng tức giận mà."

      Nhã Tuệ đưa lưng về phía Lâm Sở Nhai, hai mắt khẽ xoay tròn, bây giờ có biện pháp, mặt hơi lộ ra nụ cười dịu dàng xoay người, nhìn , : "Nếu như. . . . . . giúp tôi mở ra xem chút, tôi . . . . . Tôi mời ăn cơm!"

      Tròng mắt Lâm Sở Nhai hơi híp lại, nhìn , mặt có chút đè nén được nụ cười : "Mời. . . . . . Mời ăn cơm?"

      "Ừm!" Nhã Tuệ gật đầu.

      ". . . . . . lời giữ lời đấy. . . . . . Mời tôi ăn cơm, chỉ hai người chúng ta ăn, đừng giống như phim thần tượng, mang đống lớn người theo, tôi làm đâu. . . . . ." Lâm Sở Nhai nắm cánh tay mềm mại của , lời này cũng có chút căng thẳng, thở nổi.

      Phốc! Nhã Tuệ cúi đầu, nở nụ cười, : "Được! ! Chỉ hai người chúng ta ăn."

      "Phòng ăn biển coi như xong, bất kỳ phòng ăn nào trong khách sạn Á Châu, tôi cũng ! !" Lâm Sở Nhai nghiêm túc vậy.

      "Muốn nơi nào ăn, tự làm chủ." Nhã Tuệ cười .

      "Yes! !" Lâm Sở Nhai siết mạnh nắm tay, mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, căng thẳng, lập tức xoay người, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở phía , nhập vào mật mã Phó Tổng Giám đốc của mình! !

      Nhã Tuệ lập tức căng thẳng ngẩng đầu.

      Trong màn hình lập tức xuất tư liệu liên quan lúc Đường Chí Long tiến vào tập đoàn Hoàn Cầu từ năm 1986, luồng ánh sáng nhanh chóng lóe lên tờ thứ nhất lúc Đường Chí Long 25 tuổi, tốt nghiệp trường dạy nấu ăn WST nổi tiếng nhất, mặc đồng phục trợ lý đầu bếp, hết sức rạng rỡ hoạt bát đứng ở trước bàn ăn của khách sạn, nở nụ cười rực rỡ, nhưng khi đó có thể nhìn ra người đàn ông này hết sức hết sức hiền lành, bởi vì ánh mắt ông lộ ra loại đam mê cuộc sống và bao dung. . . . . .

      Trong lòng Nhã Tuệ vừa động, hai mắt lập tức kịch liệt đỏ bừng.

      Lâm Sở Nhai cũng cảm thấy có chút hứng thú với người này, nhưng cảm thấy theo kinh nghiệm của ông ta, cũng cần mã hóa thân phận chứ?

      Luồng ánh sáng lại xuất tờ thứ hai, là cách năm, bởi vì Đường Chí Long biểu xuất sắc, mà được thăng cấp đầu bếp nhà hàng tây, trong cùng năm đó, ông cũng tham gia cuộc thi nấu ăn quốc tế ở phương tây, giành được giải đặc biệt, chỉ thấy ông đứng ở trước khán đài trao giải, tay nâng cúp, nở nụ cười sảng lãng cảm ơn. . . . . .

      "Đường Chí Long này bất quá mới hơn 20 tuổi, có thể đạt được thành tích như vậy, khó được." Lâm Sở Nhai nhìn màn hình, cười .

      Sắc mặt Nhã Tuệ kích động tiếp tục xem.

      Luồng ánh sáng chuyển lên trước, từ từ nhìn thấy thành tích hàng năm của Đường Chí Long đều hết sức kinh người, thậm chí theo số tuổi càng lớn, chức vị của ông càng cao, lúc khoảng ba mươi tuổi, cũng đảm nhận chức đầu bếp trưởng của khách sạn, cùng thời điểm đó, đề xuất ý kiến và phương án khiến cho Hoàn Cầu mở rộng nhà hàng Trung Quốc ở các khu vực Châu Á, phổ biến văn hóa ẩm thực của Trung Quốc, năm sau, năm thứ hai nhận chức đầu bếp trưởng, là người duy nhất phá kỷ lục của khách sạn, phòng ăn hoàn thành doanh thu 300%, cũng là người duy nhất có thể dùng cổ phần tư nhân, xây dựng được nhà hàng đầu tiên của riêng mình, luồng ánh sáng ngừng xoay tròn. . . . . .

      Đường Chí Long dựa vào trí tuệ kinh người, cùng sức sáng tạo và trí tưởng tượng tuyệt vời, phòng ăn mang đến lợi nhuận thể đo lường cho Hoàn Cầu, thậm chí còn ngay lúc ấy để lại tâm nguyện cả đời thể hoàn thành, hi vọng trong tương lai, có thể ở các thôn làng lập trạm thu mua rau quả, xây dựng phương án kiểm tra tiêu chuẩn thu mua rau quả, hơn nữa còn đưa ra ý kiến, thu mua đất đai, mua ruộng muối và khu làm giấm ở khắp Châu Á, còn dẫn đầu đến các vùng ven biển, quan sát tiêu chuẩn địa chất, hỗ trợ Hoàn Cầu thu mua vườn nho, lúc ông khoảng 32 tuổi, tự mình hoàn thành lựa chọn nhà phân phối rượu đỏ ở khắp Châu Á, năm ấy, khi ông cùng các nhân viên hiệp hội rượu đỏ giám sát chặt chẽ, thị trường rượu đỏ thuận lợi phát triển, thậm chí ngay lúc ấy, với cái nhìn sắc bén của ông, trong tương lai, ngành công nghiệp rượu đỏ của Châu Á nhất định càng ngày càng tỏa sáng! !

      "Trời ạ. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn ghi chép của nhân vật này, thể tin nổi : "Hoàn Cầu chúng tai lại có nhân vật như vậy, tại sao chưa từng thấy nhắc qua? Phải nên hết sức tuyên dương mới đúng chứ !"

      Nhã Tuệ căng thẳng xem tài liệu tiếp theo của Đường Chí Long.

      Luồng ánh sáng tiếp tục phát hình, lúc Đường Chí Long đúng 32 tuổi, kết hôn với nhân viên phục vụ nhà hàng tây, Lý Tú Lan, hôn lễ tổ chức nhộn nhịp mà long trọng, lúc ấy nhân vật chính trị, giới kinh doanh, còn có lãnh đạo các khách sạn rối rít đến chúc mừng, mà ông cụ Tưởng và ông cụ Trang cũng mang theo gia đình tham gia. . . . . .

      Hình trường hôn lễ ra.

      Nhã Tuệ lập tức nhìn thấy Chú Đường, ở trường hôn lễ, người mặc lễ phục màu trắng, đẹp trai ôm dì Lý trẻ tuổi xinh đẹp, nở nụ cười rất mãn nguyện, hạnh phúc, đứng ở trước ống kính, sau đó họ hàng hai bên chia ra, câu chú rể đứng ở giữa. . . . . .

      Lâm Sở Nhai khẽ nở nụ cười, nhìn hình ảnh này.

      Nhã Tuệ càng xem càng nặng nề.

      Thời gian trôi , địa vị của Đường Chí Long ở Hoàn Cầu càng ngày càng cao, đảm nhận đầu bếp trưởng và nắm quyền quản lý Bộ phận kinh doanh rượu, hơn nữa tự mình tiến hành thu mua đất đai, trồng trọt vườn nho, sau khi kết hôn được hai năm, năm thứ tư, con trai và con lần lượt ra đời, khi đó, tên tuổi của ông hiển hách, rốt cuộc nắm giữ 5% cổ phần Hoàn Cầu, tham gia vào Hội đồng quản trị!

      "Ồ!" Lâm Sở Nhai kinh ngạc : "Ông ấy còn là thành viên Hội đồng quản trị?"

      Nhã Tuệ cũng có chút kinh ngạc chuyện này.

      Luồng ánh sáng tiếp tục phát hình, con ra đời đầy tuổi, Đường Chí Long vì con chọn đồ vật đoán tương lai, cùng hai người chủ tịch ưng thuận cam kết, nếu như con chọn đồ vật đoán tương lai, chộp trúng tiền mặt, Chủ tịch Trang tặng 2% cổ phần Hoàn Cầu, nếu như bắt ly rượu đỏ, tặng cho công chúa vườn nho, mà rốt cuộc lúc công chúa căng thẳng chọn đồ vật đoán tương lai, ôm lấy ly rượu thủy tinh , đặt ở trong tay vuốt vuốt, khoảnh khắc thú vị này chính thức mở ra cánh cửa Hoàn Á tiến vào thị trường Âu châu, Trang Tĩnh Vũ vâng theo ý kiến của cha, chính thức tiếp nhận vị trí Tổng Giám đốc Hoàn Á, Đường Chí Long nhận lệnh, hỗ trợ Tổng Giám đốc Trang đón gió lướt sóng, tiến vào thị trường quốc tế. . . .

      "Oa!" Lúc này Lâm Sở Nhai cũng chấn động, hơi mất hồn tới trước bước, đến gần nhìn người đàn ông trung niên cơ trí này, theo thời gian càng dài, có thể nhìn thấy mặt ông, bao dung rộng lớn, ánh sáng trí tuệ, nhưng có khí thế kiêu ngạo của người thành công, giống như trong trầm ổn lộ ra khí thế chỉ tay hô mưa gọi gió, mất hồn : "Tôi , người này. . . . . . là. . . . . ."

      Nhã Tuệ cũng trở nên kích động, tự hào nhìn chú Đường cả đời đáng để mình cung kính! !

      Lâm Sở Nhai cũng xem say sưa, nhấn nút Enter, nhưng tư liệu kế tiếp lại nhập mật mã, cau mày : "Bí mật như vậy?"

      " thể xem tiếp à?" Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn bàn phím quang ảnh hỏi.

      "Muốn mật mã của Tổng Giám đốc!" Lâm Sở Nhai có chút bất đắc dĩ .

      "À?" Nhã Tuệ nhất thời thất vọng : "Mật mã Tổng Giám đốc? Đó phải xem được?"

      Lâm Sở Nhai quay đầu nhìn Nhã Tuệ cười : "Nếu như muốn xem có thể xem mà."

      "Cần phải có mật mã Tổng Giám đốc mà. . . . . ." Nhã Tuệ sửng sốt .

      "Tôi biết mật mã, chúng tôi là em nha, chưa bao giờ giấu diếm nhau." Lâm Sở Nhai cũng có suy nghĩ gì, nhập vào mật mã Trang Hạo Nhiên thường dùng thân phận Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu để lấy tư liệu, enter cái, rốt cuộc lại có thể nhìn thấy luồng ánh sáng lên bề mặt, Đường Chí Long ở trong đội ngũ nhà họ Trang hoàn, toàn rời khỏi Đại Lục Trung Quốc, sau khi kế hoạch tiến vào Châu Âu triển khai toàn diện, nhưng cùng lúc, ông bị tố cáo lợi dụng Hoàn Cầu tiến hành thu mua đất đai, vườn nho tham nhũng khoản tiền 1,2 tỷ !

      " thể nào!" Trái tim của Nhã Tuệ đập thình thịch, cảm thấy chú Đường tuyệt đối thể làm ra chuyện này.

      Lâm Sở Nhai cũng cau mày : "Chuyện này có chút kỳ lạ !"

      Nhã Tuệ quay đầu nhìn Lâm Sở Nhai, căng thẳng hỏi: " phát ra cái gì?"

      Lâm Sở Nhai im lặng lên tiếng, vươn tay chậm rãi mở tư liệu điều tra, nhân viên điều tra là thành viên Hội đồng quản trị của khách sạn phái ra Giám sát viên, liên hệ với lãnh đạo của chính phủ, mở cuộc điều tra đối với kế hoạch đấu thầu đất đai lần này, lạnh nhạt : "Đường Chí Long là thành viên Hội đồng quản trị, nếu như phát ông ấy tham nhũng, lấy tính cách ràng phóng khoáng, phong cách làm việc sấm sét của ông cụ Tưởng, làm sao có thể để cho thành viên Hội đồng quản trị phái Giám sát viên đến điều tra? Hơn nữa, vấn đề nội bộ của khách sạn, luôn để Chính Phủ nhúng tay vào, trừ khi bị tố cáo!"

      "Ý của là. . . . . ." Nhã Tuệ sửng sốt nhìn Lâm Sở Nhai.

      Lâm Sở Nhai đột nhiên mỉm cười : "Chuyện này còn hiểu? Công cao hơn chủ."

      Trong lòng của Nhã Tuệ run lên, sắc mặt trắng bệch : "Ý của là, người của nhà họ Tưởng hoặc nhà họ Trang, vì cơ nghiệp nhà mình bị chiếm đoạt, lập kế hãm hại Đường. . . . . . Đường Chí Long?"

      Lâm Sở Nhai chỉ nhàn nhạt nở nụ cười.

      "Đúng ?" Nhã Tuệ lại nhìn Lâm Sở Nhai, căng thẳng hỏi.

      Lâm Sở Nhai mỉm cười nhìn Nhã Tuệ, : " suy nghĩ xem, Đường Chí Long này chỉ có thực lực, còn có dũng có mưu, thậm chí rất trung thành, bất kỳ ông chủ nào cũng thích, nhưng có đôi khi, ông chủ đưa cho số thứ, thể nhận, nếu muốn nhận cũng phải cẩn thận, ví dụ như chức cao, ví dụ như quyền trọng, thậm chí tài sản, đây là thủ đoạn, thủ đoạn nhốt chặt , cũng là lợi thế sau này có thể chế tài , bây giờ số công ty chút nào uý kị cho rất nhiều thứ, để cho tạm thời trung thành, nhưng đến lúc nào đó, còn giá trị lợi dụng nữa, ta đòi lại cả tiền lời! !"

      Trái tim của Nhã Tuệ đập thình thịch.

      " nhìn xem !" Lâm Sở Nhai tay cầm con chuột, nhàng mở tài liệu về tài sản của Đường Chí Long thu về, : "Sau khi ông ấy xảy ra chuyện, kiểm kê tài sản có mấy nhà hàng, cùng chuỗi nhà hàng tây khác cùng vài miếng đất, nhưng những thứ này so với cổ phần của Hoàn Cầu, quả sợi lông của chín con bò, cho nên ông cụ Tưởng thông minh, lúc đó ông cụ cho Đường Chí Long nhiều tài sản riêng, ngược lại để cho ông ấy gia nhập cổ đông, sau khi kiện điều tra ông ấy tham nhũng, thu lại toàn bộ gia sản của ông ấy !"

      Hai mắt Nhã Tuệ lóe lên, hoảng sợ : "Chẳng lẽ. . . . . . Chú Đường nên tiếp nhận cái gì đó của nhà họ Tưởng?"

      "Rất nhiều chuyện thể chính xác, lúc ấy xảy ra chuyện gì, thực chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết. Bởi vì tôi xem kỹ Đường Chí Long này cùng nhà họ Trang và nhà họ Tưởng chung sống hơn mười năm, lẽ ra phải nên hiểu rất nhiều chuyện, trong quá trình đó, nhất định có chuyện gì khác xảy ra, sau đó mới xảy ra kiện xấu! Bởi vì cổ phần Hoàn Cầu cũng phân chia cho người bình thường." Lâm Sở Nhai .

      ". . . . . . Là hãm hại?" Trái tim của Nhã Tuệ vẫn còn đập thình thịch.

      " nhìn xem! Tham nhũng hơn tỷ đồng, Đường Chí Long còn có thể toàn thân rút lui, như vậy chỉ có hai lý do." Lâm Sở Nhai cười .

      "Cái gì?" Nhã Tuệ hỏi.

      " là đến lúc đó cậu phải rời , tôi nghĩ cách để đưa cậu , hai là ông ấy có phạm tội . . . . ." Lâm Sở Nhai gần như rất chắc chắn.

      Nhã Tuệ cảm giác mình sắp hít thở thông, sắc mặt của hơi trắng bệch, lại giục: "Xem tiếp!"

      Lâm Sở Nhai liền gõ bàn phím, để cho tài liệu lật sang tờ khác. . . . . . Nhưng trong màn hình sau khi xuất chuyện Đường Chí Long tham nhũng, tài liệu trống rỗng đoạn lớn, năm trang!

      Lâm Sở Nhai lên tiếng.

      Nhã Tuệ xem, cảm giác mình thở nổi, mắt xoay tròn mấy cái, thầm suy nghĩ Đường Chí Long gặp chuyện may, có thể có liên quan đến mưu của hai nhà Trang Tưởng hay , cho nên chú mới hy vọng Khả Hinh gả vào nhà họ Trang? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy ổn, lúc ngổn ngang trăm mối, khóe mắt liếc thấy tư liệu của Đường Chí Long được lưu trữ ở hộc tủ thứ ba.

      lập tức căng thẳng tiến lên theo phương hướng ngăn tủ, tới trước kệ chứa tài liệu của Đường Chí Long, lập tức nắm USB màu trắng để ở kệ tài liệu.

      "Hi!" Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ lên trước, muốn nhắc nhở thể tùy tiện mang đồ ra bên ngoài. . . . . .

      Nhưng Nhã Tuệ lập tức xoay người, nắm chặt USB ở trong tay, giấu ở phía sau, tựa vào trước kệ cúi đầu : "Tôi mới vừa nhìn thấy. . . . . . tài liệu phần kế tiếp, là tài liệu nấu ăn tâm đắc của ông ấy. . . . . . Tôi muốn mang về nhà xem chút."

      " được." Lâm Sở Nhai cười , mặc dù giọng dịu dàng, nhưng rất kiên quyết.

      Hai mắt Nhã Tuệ xoay tròn, nhưng vẫn có chút căng thẳng thở hơi : "Tôi muốn. . . . . . Mang về nhà xem chút. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai im lặng nhìn .

      Nhã Tuệ cũng dùng ánh mắt dịu dàng và van xin, nhìn Lâm Sở Nhai căng thẳng : " xem tài liệu cá nhân của ông ấy rồi đúng ? nhân vật như vậy, ông ấy. . . . . . ông ấy nấu nướng thức ăn, nhất định. . . . . . Nhất định. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai đột nhiên đưa hai tay ra, ôm Nhã Tuệ vào trong ngực.

      "Ôi!" Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn , mặt ửng đỏ, khẽ kêu tiếng: ". . . . . . làm gì vậy?"

      Lâm Sở Nhai vừa nhìn , vừa khẽ mỉm cười, đôi tay lướt qua bên hông mảnh khảnh của , tới ngang lưng, nắm USB trong lòng bàn tay của , hết sức lịch lấy lại, mới : "Nếu như muốn tài liệu nấu nướng của ông ấy, tôi tự tìm cho , nhưng đây là cơ mật của tập đoàn, thể cấp cho bất cứ ai, cũng được."

      Mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, cúi xuống lời nào.

      Lâm Sở Nhai nhìn cái, mới trả USB về chỗ cũ, nắm bả vai của , : " thôi. Đứng lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi."

      Nhã Tuệ có chút cam lòng xoay người, vẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn hộc tủ này.

      " thôi. . . . . . Nếu muốn hạnh phúc, gả cho tôi là được. . . . " Lâm Sở Nhai lại cười .

      Nhã Tuệ nên lời nhìn cái.

      Lâm Sở Nhai khụ khụ hai tiếng, giả bộ đẹp trai dẫn ra ngoài.

      Nhã Tuệ cũng nhàn nhạt mỉm cười, vừa bước , vừa vụng trộm bỏ vào USB trắng vào trong túi. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 657: CHỖ TRỐNG CUỐI CÙNG

      Đau, đau quá.

      biết Đường Khả Hinh tỉnh lại từ lúc nào, cả người cuốn rúc giường, tay ngừng bưng bụng, mặt tựa vào nệm trắng như tuyết, thở nặng nề, mồ hôi nóng xuống từng giọt.

      Nhã Tuệ đẩy cửa tới, kinh ngạc nhìn bộ dáng khổ sở của Đường Khả Hinh, kêu lên tiếng, chạy như bay qua, đau lòng kêu to: "Khả Hinh? làm sao vậy?"

      "Đau quá. . . . . ." Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, lại co rút hai chân, mồ hôi nóng giọt, hơi thở nặng nề, bụng đau đớn như từng đợt sóng cuốn tới. . . . . .

      ". . . . . ." Nhã Tuệ tính toán thời gian chút, nghĩ tới lúc này đến kì kinh nguyệt, liền nhàng ngồi ở bên giường, nghi ngờ đau lòng : "Kì lạ, mặc dù rất gầy, nhưng thân thể khỏe giống như trâu, cho tới bây giờ cũng đau ốm, lần này có phải áp lực quá lớn, cho nên mới bị như vậy hay ?"

      Đường Khả Hinh biết, chỉ cuộn thân thể, mồ hôi nóng xuống.

      "Vậy cần về khách sạn làm buổi chiều rồi ! ! Hơn nữa cũng đừng uống rượu đỏ nữa." Nhã Tuệ nhắc nhở.

      Đường Khả Hinh trả lời, chỉ nặng nề thở dốc hơi, yếu ớt hỏi: "Chị đâu vậy?"

      Nhã Tuệ nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, có chút căng thẳng với : "Tôi đến kho cơ sở dữ liệu của Hoàn Cầu rồi, tra được chuyện, có thể có liên quan chuyện cha của phản đối và Tổng Giám đốc. . . . . .".

      Đường Khả Hinh nghe lời này, mềm nhũn còn hơi sức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi lộ kinh ngạc, hơi thở nặng nề : "Tra được cái gì. . . . . ."

      Hai mắt Nhã Tuệ lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh có chút băn khoăn, nhưng vẫn ra: "Tôi điều tra được, tài liệu thể , ra lúc ấy cha của khỏi tập đoàn Hoàn Cầu là bởi vì tham nhũng 1,2 tỷ."

      "Cái gì?" Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Cha của em . . . . ."

      "Dĩ nhiên, tôi tin! Bởi vì tôi và Lâm phó tổng cùng điều tra!" Nhã Tuệ nhanh chóng nhìn , : " ấy cũng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ! Giống như cảm thấy năm đó chú Đường công cao hơn chủ, bị hãm hại khỏi."

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nghĩ tới lúc ấy cha phản đối mãnh liệt, chẳng lẽ có liên quan đến tập đoàn Hoàn Cầu.

      "Còn có. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức từ túi trong túi xách của mình, lấy ra USB màu trắng, nhanh: "Trong này có tất cả tư liệu cha ở Hoàn Cầu, bao gồm tài liệu nấu ăn tâm đắc của chú, còn có. . . . . . tư liệu quá trình điều tra lúc ấy chú thông qua việc thu mua vườn nho tham nhũng 1,2 tỷ !"

      Đường Khả Hinh kinh ngạc chống mạnh người ngồi dậy, nhận lấy USB trong tay Nhã Tuệ, mặc dù thân thể đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy có chút căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn bạn thân nghi ngờ : "USB này cũng thể tùy tiện lấy ra chứ? Chị làm thế nào lấy được?"

      Mặt của Nhã Tuệ có chút ửng đỏ, bật cười : "Tôi . . . . . Tôi thiếu chút nữa dùng mỹ nhân kế. . . . . ."

      "À?" Đường Khả Hinh kêu lên tiếng : "Chị. . . . . ."

      " có đâu, đùa với thôi." Nhã Tuệ mỉm cười : "Lúc tôi mới vừa qua, gặp được Lâm phó tổng, liền nhờ ấy vào chung với tôi, sau khi chúng tôi cùng nhau xem những tài liệu này, tôi len lén đổi USB mang về, thiếu chút nữa bị Phó tổng phát . . . . . ."

      Đường Khả Hinh cảm động cũng đau lòng nhìn bạn thân.

      Nhã Tuệ mỉm cười vươn tay, vuốt khuôn mặt nhắn của Đường Khả Hinh, dịu dàng : " có chuyện gì, quan trọng hơn hạnh phúc của ! ! Cho dù ai cũng hiểu , nhưng tôi hiểu ... xứng đáng được bất kì người nào quý trọng."

      Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt rưng rưng.

      "Nếu như ưa thích Tổng Giám đốc Trang như vậy phải cố gắng lên, dĩ nhiên, chúng ta thể chú ý đến hạnh phúc của cha mình, nhưng chúng ta cũng phải hạnh phúc, bởi vì đây chính là hiếu thuận . . . . . . Cố lên, Khả Hinh!" Nhã Tuệ cố gắng cổ vũ Đường Khả Hinh.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, chợt tiến lên ôm Nhã Tuệ, cảm động nghẹn ngào : "Cám ơn chị, Nhã Tuệ."

      "Đừng cảm ơn. . . . . . Ngày nào đó kết hôn, tôi làm dâu phụ xinh đẹp của , đưa bạn thân của tôi về phía giáo đường hạnh phúc. . . . . . Tôi mong đợi tiếng chuông vang lên." Nhã Tuệ vỗ sau lưng của bạn thân, cũng cảm động .

      Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, vừa mỉm cười, vừa lo lắng nghĩ đến cái gì đó, buông bạn thân ra, nhìn có chút gấp gáp : "Chị mang USB ra như vậy, có chuyện gì chứ?".

      Nhã Tuệ suy nghĩ chút, lcũng rất buông lỏng : " có sao đâu. . . . . . copy bản, rồi nhanh chóng trả về là được rồi, huống chi, chuyện của chú Đường xảy ra nhiều năm rồi, hẳn có người để ý đến."

      Đường Khả Hinh nắm USB này, ngón tay trượt , trong lòng có chút kiên quyết.

      Ánh mặt trời chiếu xuống.

      bóng dáng màu đen tối tăm đáng sợ đứng ở bên cạnh cây hoa đào, trong tay lóe lên ánh đao, nhìn căn nhà trọ màu trắng.

      Tiểu Vi và Tiểu Hà đứng ở trước căn nhà trọ màu trắng, sắc mặt cứng rắn, lập tức hai lời, nhanh chóng như mũi tên bén nhọn chạy lên phía trước, xẹt về phía rừng hoa đào, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt.

      Bóng đen nhanh chóng biến mất.

      Tiểu Vi tp tục chạy lên phía trước.

      Tiểu Hà như con mèo nhanh chóng nhảy bám lên cành cây, nằm trê cành cây, ánh mắt ngưng chặt nhìn bốn phía.

      Tiểu Vi cũng ở trong phạm vi khống chế, dừng bước, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh! !

      "Chúng tôi là vệ sĩ trong phủ Thủ tướng phái tới đây bảo vệ Đường tiểu thư, vâng lệnh cậu chủ Tô hữu, nếu có người cầm ý đến gần nhà trọ của chủ nhân, chúng tôi nhất định truy cứu tới cùng!" Tiểu Vi xong, nhàn nhạt xoay người khỏi.

      Tiểu Hà cũng ầm ầm nhảy xuống tàng cây, lạnh lùng xoay người, nhìn hoàn cảnh xung quanh chút, mới im lặng tránh ra.

      Nhà trọ, lầu hai.

      Đường Khả Hinh cố nén đau đớn ngồi trước máy vi tính, mở máy, cắm USB vào, miệng cắn khớp xương ngón trỏ, hai mắt chăm chú nhìn trong màn hình máy vi tính xuất ổ cứng di động chút, tài liệu nhảy ra cửa sổ, cầu mật mã xác minh, sửng sốt. . . . . .

      "722330!" Nhã Tuệ đặt nước đường đỏ nấu xong qua bên, dịu dàng .

      Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Nhã Tuệ bật cười : "Chị cũng có thể làm trinh thám."

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ cười : " cũng đừng cười tôi là trinh thám ! Mau xem ."

      Đường Khả Hinh thở ra hơi, sau đó nhập mật mã vào, rốt cuộc trong màn hình sáng lên tài liệu có liên quan đến Đường Chí Long, phần lớn khác với tài liệu Nhã Tuệ xem. . . . . . Ảnh chụp Đường Chí Long đoạt huy chương vàng giải đầu bếp, giơ chiếc cúp về phía mọi người, lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin truyền đến . . . . . .

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh kích động sôi trào nhìn hình của cha, trong lòng tự hào kiêu ngạo cũng chua xót, muôn ngàn lời muốn nuốt ở trong cổ, ra lời.

      "Xem nhanh !" Nhã Tuệ lại giục.

      Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, tiếp tục nhanh chóng rê con chuột, click vào tài liệu, lại nhanh chóng xem tài liệu, vừa xem vừa kích động nở nụ cười, cho đến lúc cuối cùng, nhìn thấy bởi vì cha thông qua việc thu mua đất đai tham nhũng 1,2 tỷ, mà bị cách chức để điều tra. . . . . . Sắc mặt của tái , lập tức kêu lên: " thể nào! ! Cha em thể nào làm ra chuyện như vậy! Mặc dù tại ông ấy ngồi tù, nhưng ông ấy vẫn quên Hoàn Cầu, lúc nhắc tới luôn tràn đầy tình cảm, biết em tiến vào Hoàn Cầu, ông ấy còn hết sức an ủi! ! nơi mang đến cho ông ấy cảm tình sâu đậm như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện này? thể nào! ! Em tin!"

      "Tôi cũng kì quái chuyện này, lúc đầu tôi thi vào Hoàn Cầu, chú cũng mừng cho tôi, nhưng tôi nghe Lâm phó tổng , ấy , có thể xung quanh mình, nhìn ra chút manh mối!" Nhã Tuệ cũng nhanh.

      "Cái gì?" Đường Khả Hinh hiểu quay đầu, nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ lập tức nhìn Đường Khả Hinh : "Bởi vì Hoàn Cầu chưa bao giờ dễ dàng tặng cổ phần cho người khác, nhưng lại hào phóng giao cho cha của như thế, đây có thể là chiêu đố kị thứ nhất, điểm thứ hai, lúc gia đình Chủ tịch Trang chuyển đến Châu Âu mới xảy ra chuyện này, mà lúc còn bắt đầu lựa chọn muốn cổ phần của công ty hay vườn nho, dựa vào lựa chọn này, hai nhà của Hoàn Cầu có thể chờ đợi, phải là thái độ của , mà là thái độ của cha , bởi vì trong tay của chú cầm nhiều cổ phần, tiếng tăm vang nơi xa, lựa chọn của chú ấy rất quan trọng, nhưng cuối cùng, lựa chọn vườn nho. . . . . Điều này cũng là điểm nghi ngờ thứ hai. . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn còn có chút hiểu, nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ cũng nặng nề nhìn bạn thân, suy đoán : "Khả năng lớn nhất chính là nhà họ Tưởng và nhà họ Trang xảy ra nội chiến, cổ phần là nhà họ Tưởng cấp, vườn nho là nhà họ Trang cấp, chọn vườn nho, cha của có thể nghiêng về nhà họ Trang. . . . . ."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên.

      "Có chút sóng gió nổi lên, bây giờ chúng ta hoàn toàn thấy , nhưng tôi lại mơ hồ có cảm giác, cha của phản đối và Tổng Giám đốc Trang ở bên nhau, là sợ bị tổn thương! Bởi vì chú ấy chính là vật hy sinh đầu tiên của hai dòng họ! !" Nhã Tuệ thừa dịp trở lại, ngồi ở xe buýt phân tích! !

      Hai mắt Đường Khả Hinh cũng xoay tròn, suy nghĩ chuyện này.

      "Còn có chuyện. . . . ." Nhã Tuệ biết nên cho Đường Khả Hinh hay . . . . .

      "Chuyện gì?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ do dự lát, rốt cuộc nhìn Đường Khả Hinh : "Cuối cùng lúc tôi và Lâm phó chuẩn bị khỏi, phát máy vi tính chưa đóng, chúng tôi liền phải đóng mới rời khỏi, nhưng Lâm phó cảm thấy có mấy trang trống , có chút ngạc nhiên, nên gọi điện thoại cho Tô Phó tổng, hỏi ấy muốn phần mềm crack máy vi tính, cuối cùng tôi nhìn thấy, phía tài liệu viết ràng cha của qua đời rồi !"

      " qua đời! ! ?" Đường Khả Hinh kích động nhìn Nhã Tuệ kêu to: "Cha của em vẫn còn sống thế giới này, tại sao ở trong tài liệu đó, cha của em qua đời? Chuyện này, rốt cuộc là muốn lừa gạt người nào? ? ?"

      Nhã Tuệ cũng ràng.

      "Cha của em trung thành cả đời vì Hoàn Cầu! !" Đường Khả Hinh quay đầu, hai mắt lóe lên nước mắt mãnh liệt, nắm chặt quả đấm, thở hổn hển : "Mặc kệ là ai hãm hại ông ấy, tại sao muốn. . . . . . ông ấy qua đời. . . . . . Tại sao! ? Em nhất định phải điều tra chuyện này, bắt được người hãm hại ông, trả cho cha của em lẽ công bằng ! !"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :