1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 648: HEO BIẾT BƠI ?

      "Mẹ! !" Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ nhìn mẹ, : "Mẹ đừng như vậy ? Trong nhà này còn có đứa bé ! loại chuyện trẻ con nên nghe, mẹ sợ dạy hư trẻ con!"

      "Nếu như mẹ và cha của con, mỗi ngày quy củ, có xảy ra chuyện trẻ con nên nghe, cũng có con rồi !" Ân Nguyệt Dung lại nhìn chằm chằm con , .

      ". . . . . . . ." Trang Ngải Lâm ngồi ở bên, hết ý kiến.

      Trang Tĩnh Vũ cũng nhàn nhạt tôm hấp mới vừa nấu xong ra, đặt bàn ăn, nghe vợ như vậy, hơi cười cười.

      "Đúng rồi, mẹ còn chưa hỏi con! !" Ân Nguyệt Dung đột nhiên tập trung tinh thần, nhìn chòng chọc con !

      "Hỏi con cái gì?" Trang Ngải Lâm ngạc nhiên nhìn mẹ! !

      "Tối hôm qua mấy giờ con về?" Ân Nguyệt Dung nghiêm túc hỏi con .

      "Ba giờ. . . . . ." Trang Ngải Lâm lại cắn kẹo que! !

      "Người đàn ông kia ở trong phòng em trai của con là có chuyện gì? Trong phòng của cậu ta còn có mùi của con ! ! Các người làm chuyện gì?" Mặc dù Ân Nguyệt Dung yên tâm với con , nhưng vẫn rất nghiêm khắc, hỏi.

      "Mẹ vào phòng người ta làm gì?" Trang Ngải Lâm đột nhiên có chút lớn tiếng hỏi mẹ! !

      "Đây là nhà của con trai của mẹ, nơi này có công của mẹ, mẹ nên xem chút à?" Ân Nguyệt Dung tức giận .

      "Mẹ dọa người ta hoảng sợ đấy! !" Trang Ngải Lâm muốn người khác biết bà mẹ như thế ! !

      "Tại sao dọa sợ? Lúc mẹ vào, cậu ta ngủ rất say, vốn muốn hỏi cậu ta biết bơi . . . . . ." Ân Nguyệt Dung cầm quả đào bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa .

      "Phốc!" Bọn người Tô Lạc Hoành nhịn được cười.

      "Đừng buồn nôn như vậy, dáng vẻ ta như đầu heo, còn bơi lội cái gì? Mẹ nhìn thấy heo biết bơi sao?" Trang Ngải Lâm hỏi.

      "Heo vốn biết bơi được ?" Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn con , bắt đầu trách móc: "Con khi dễ mẹ đọc sách ít sao? Mẹ của con là tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi tốt nghiệp, có ai vượt qua mẹ hả ?"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Ngải Lâm đúng là nghĩ tới vấn đề này, lập tức giơ chân lên, đạp Tô Lạc Hoành cước, hỏi: "Này! ! Heo biết bơi ?"

      "Biết đấy! ! Lần trước tờ báo News đưa tin, ở tại thôn nào đấy xảy ra lũ lụt, con heo còn cứu được phụ nữ đấy!" Tô Lạc Hoành lại ra bài, cười .

      ". . . . . . . . ." Trang Ngải Lâm phản đối.

      "Xem , xem , xem !" Ân Nguyệt Dung nhìn chằm chằm vẻ mặt con , lại nghiêm khắc hỏi: "! ! Con và người đàn ông kia quan hệ thế nào?"

      "Phi! ! có quan hệ! ! Cho dù ta biết bơi lội, cứu người đầy đất, cũng có chút quan hệ với con! ! Tối hôm qua con chỉ đánh ta trận, em trai bảo con bôi thuốc cho ta mà thôi, tại tay còn có mùi thuốc ! !" Trang Ngải Lâm rất ghét bỏ vươn tay, ngửi mùi trong tay của mình. . . . . . Lại thấy mọi người bình tĩnh nhìn mình chằm chằm, trợn mắt hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

      "Chị Trang!" Tào Kiệt rất buồn cười nhìn Trang Ngải Lâm : "Tôi phát , chị đối với Bác Dịch tiên sinh giống, gần đây chị luôn đánh người, cũng đánh có lý do gì, coi như oan uổng người ta, cũng chỉ đạp thêm hai cái, lần này tại sao có lòng tốt như vậy?"

      "Cút ! !" Trang Ngải Lâm vừa muốn kêu la. . . . . .

      "Hạo Nhiên. . . . . ." Nghỉ ngơi buổi tối, lúc này thân thể Bác Dịch khá hơn chút rồi, liền lê thân thể đau đớn mệt mỏi, ngủ thoải mái, rời giường, có chú ý tới tình hình dưới lầu, liền theo bản năng muốn tới phòng ngủ kiểu mở của Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      Trang Ngải Lâm trừng mắt, biết từ lúc nào trong tay xuất gậy bóng chày, kêu to tiếng: " dám quấy rối em trai của tôi xem ! !"

      hai lời, lúc Bác Dịch còn chưa tỉnh thần, dũng mãnh giống như vận động viên bóng chày quốc gia, quả bóng chày lớn bay qua. . . . . .

      Bác Dịch mới tỉnh thần, trong nháy mắt có để ý đến, bóng đập ngay giữa mặt, lập tức trước mặt bỗng tối sầm, ngất .

      Bên trong phòng tắm.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở trước gương trong gian màu trắng xa hoa, tay cầm bàn chãi đánh răng, quay đầu có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

      Thời điểm gần Thanh Minh, thời tiết hay thay đổi, lại có chút lạnh.

      Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, chân trần đứng ở mép thảm lông cừu, nhìn sàn nhà trắng trơn bóng, lạnh băng thậm chí có chút ướt đẫm, bởi vì hai người mới vừa ôm ngủ chung, có chút ngượng ngùng vào.

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn , cho rằng hơi sợ lạnh, liền chậm rãi để bàn chãi đánh răng xuống, về phía , hai lời, lập tức khom người xuống ôm cái mông của , ôm cả người lên.

      "Này! !" Đường Khả Hinh lập tức ôm cổ của , đôi chân dài khêu gợi trắng nõn, lộ ra trung, mặt của ửng đỏ nhìn , có chút lúng túng hoảng sợ hỏi : " làm gì thế?"

      "Mặt sàn lạnh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên vừa ôm Đường Khả Hinh vào phòng tắm, ánh mắt hơi lộ ra mấy phần nóng bỏng nhìn .

      Hai mắt Đường Khả Hinh cũng nhấp nháy, nhớ lại tối hôm qua ở sau lưng ôm mình câu để cho trái tim mình cảm động và đau đớn như bị xé rách, lòng bàn tay mềm nhũn. . . . .

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cố gắng tự nhiên ôm , chậm rãi vào phòng tắm, sau đó cẩn thận đặt ngồi vững vàng ở cạnh bồn rửa tay to lớn sang trọng sáng ngời.

      Đường Khả Hinh mềm mại ngồi ở bên bồn rửa tay, dựa lưng vào gương, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên im lặng cầm cái ly trước mặt, múc nước, lấy thêm bàn chãi đánh răng mới màu hồng, bóp ra chút kem đánh răng màu xanh da trời, mới đưa cho .

      Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn bàn chãi đánh răng, hỏi: "Nơi này. . . . . . Làm sao có bàn chãi đánh răng mới?"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn , lên tiếng.

      Đường Khả Hinh giống như hiểu, liền nữa, chậm rãi vươn tay, nhàng nhận lấy bàn chãi đánh răng, mới : "Em sợ lạnh. . . . . ."

      nhàng đứng ở mặt sàn có chút lạnh lẽo, sau đó tay nắm cái ly, hớp ngụm nước, phun ra ngoài, nhanh chóng cúi xuống đánh răng.

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu, cầm bàn chãi đánh răng trét kem đánh răng, chà răng.

      Hai người nhàng đứng chung chỗ, cũng im lặng đánh răng, thỉnh thoảng thân thể đụng nhau, hai người đều lên tiếng, Đường Khả Hinh đánh răng xong trước, nhanh chóng dùng nước súc miệng, lại cúi xuống đưa hai tay ra hứng nước lạnh, rửa mặt. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn , : "Bình thường em rửa mặt như vậy sao?"

      Đường Khả Hinh lập tức đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn , nước lạnh dính ướt sợi tóc trán, còn dọc theo khuôn mặt nhắn trắng như tuyết. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên cau mày, thuận tay kéo khăn lông trắng của mình xuống, nhàng lau lau nước mặt , còn săn sóc lau tóc trán, : "Sau này gội đầu, phải nhanh chóng sấy khô, nếu , dễ dàng bị cảm. Tối hôm qua lúc em ngủ, phát em thích đá chăn. . . . . ."

      Đường Khả Hinh im lặng đứng ở bên, lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên vẫn dịu dàng săn sóc lau nước mặt . . . . . .

      Nhưng Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của .

      Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn .

      "Đừng đối với em tốt như vậy, em đáng giá. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nhớ tới cha và Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe, máu tanh đáng sợ và sống biết mất, giống như ma chú quấn quanh mình chặt, lập tức xoay người. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên hơi lên trước, lúc tay nắm khóa cửa lập tức tiến lên, từ phía sau ôm chặt thân thể mềm mại của trước mặt, cúi xuống hôn da thịt trắng như tuyết của , thậm chí ngửi mùi thơm mãnh liệt trong thân thể , cảm giác bị đè nén tầng tầng lớp lớp, giống như lũ bất ngờ bộc phát, thở hổn hển. . . . . .

      Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, thở hổn hển, cắn răng lên tiếng, thân thể mềm nhũn.

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cũng đè nén được nữa, ở phía sau hôn cổ của , vành tai của , thậm chí có phần hèn hạ ôm chặt eo của , trong cổ họng rất khát khao cúi xuống cắn vành tai của . . . . . .

      Cả người Đường Khả Hinh nổi lên cảm giác kích thích, lại cắn chặt môi dưới, tận lực đè xuống xúc động, muốn đẩy ra. . . . . .

      "Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên lập tức ôm , như điên cuồng hôn cổ của , cuồng nhiệt : "Em biết là ai thích gọi em là Tiểu Đường nhất ?"

      Đường Khả Hinh cố đè nén cảm xúc dâng trào, hai mắt lóe lên, ra lời. . . . . .

      "Là . . . . . Bởi vì kể từ khi em vô tình tới trước mặt của , cảm thấy em rất ngọt, rất ngọt. . . . . . Luôn tự chủ muốn ôm em, nếm thử chút linh hồn ngọt ngào và thân thể của em. . . . . . Đây là lời lòng của . . . . . . muốn em. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đè nén được, lập tức mạnh mẽ kéo quần áo thể thao người Đường Khả Hinh xuống, xoay người của , vừa hôn , vừa ôm lấy cái mông của , tách ra hai chân của , nhanh chóng đặt cạnh bên bồn rửa tay, mạnh mẽ cuồng nhiệt mút môi của . . . . . .

      "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh bị ép chặt ở trước gương ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của , lồng ngực nặng nề phập phồng, môi bị chặn thở nổi, cả đại não nhanh chóng hôn mê, người đàn ông này, nhiệt tình làm cho người ta như bị thiêu đốt, ngọn lửa này sắp nhanh chóng đốt cả người mình, cháy sạch cả người, cháy sạch giống như sau khi kích tình liền tan thành mây khói cũng sao cả.

      "Nhóc . . . . ." Trang Hạo Nhiên ôm chặt eo của , vừa thoát đầu lưỡi cuồng nhiệt, cùng với đầu lưỡi ngọt ngào của quấn lấy nhau, tay vừa gạt quần áo bả vai , xoa bả vai trắng như tuyết của , lại mở ra chút khoảng cách giữa hai người, nắm bộ ngực đầy đặn của , thậm chí ngón tay dò vào trong áo lót, bóp đốm , cho đến khi nó bị kích thích nhô cao. . . .

      "Ưmh! !" Trong đầu Đường Khả Hinh cảm thấy nóng lên, muốn cố sức đẩy ra! !

      "Khả Hinh. . . . . . Đừng từ chối , !" Trang Hạo Nhiên còn lý trí van xin, lại tách hai chân ra, vừa cắn chặt môi của , cuồng nhiệt ngậm mút, tay dò vào trong quần ngắn của , xoa nắn chỗ ướt át. . . . . .

      "Trang Hạo Nhiên! !" Trong lúc nhất thời, đầu Đường Khả Hinh như vỡ tan, trí nhớ ầm tiếng nổ tung, cắn chặt răng lập tức đẩy thân thể ra, vung tay lên tát mạnh mặt của bạt tai! ! ! !

      Trang Hạo Nhiên lập tức bình tĩnh, khuôn mặt đau rát nóng hừng hực, cũng bất đắc dĩ, căng thẳng nhìn . . . . . .

      Đường Khả Hinh nhanh chóng sửa sang lại quần áo, hai mắt tràn lệ khẽ giãy giụa xuống sàn, vừa kéo khóa kéo, vừa loạng choạng ra ngoài, ầm tiếng đóng cửa lại! !

      mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vô hạn mất mát, nhìn cánh cửa kia, căm hận mới vừa rồi quá xung động, cúi đầu, nhắm mắt lại bất đắc dĩ thở dài hơi, giống như mùi thơm cơ thể và nụ hôn ướt át của mới vừa cho mình, còn ở trong thân thể của mình. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 649: EM CỦA HẢ

      Cả người Đường Khả Hinh choáng váng, đỏ mặt nhào ra phòng tắm, mới vừa muốn bước , ngờ dưới chân vấp trúng vật gì, ah tiếng, thân thể bổ nhào lên trước, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bác Dịch nằm ngất, kinh hãi kêu tiếng, lập tức quỳ mặt sàn, bưng mặt của , gấp gáp gọi to: "Bác Dịch tiên sinh! ! Bác Dịch tiên sinh! làm sao vậy?"

      "Chết tiệt ! !" Trang Ngải Lâm hai lời lên lầu, cũng có nghĩ ngợi, liền giơ chân lên muốn bước qua đầu Bác Dịch . . . . . .

      bàn tay mạnh mẽ lập tức nắm chặt cổ chân của !

      Trang Ngải Lâm đứng vững vàng, nghiêng mặt sang liếc mắt nhìn người nọ sàn.

      Bác Dịch tức giận trợn mắt nhìn cái, mới hơi lộ ra mệt mỏi, đau đớn muốn ngồi dậy, nhưng mới nhúc nhích thân thể, cũng rên tiếng, là đau.

      vầng mây trắng như tuyết, nhanh chóng bay lên.

      Vụt qua ánh mắt của Bác Dịch cái, ngay lập tức nhìn thấy kì lạ, ngọt ngào như hoa, nguỵ trang mắt to mộng ảo, ăn mặc trang phục rất trang nhã lại lộ ra vẻ đẹp giống như đóa sen, nhưng và Trang Ngải Lâm có chút giống nhau, chớp mắt, có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm : "Em của hả. . . . . ."

      " là thiếu ăn đạp! !" Trang Ngải Lâm nghe như thế, cắn răng lại muốn đưa chân đạp ! !

      "Ôi! ! Đừng đạp! !" Đường Khả Hinh vẫn lo lắng Bác Dịch bị thương, lập tức ôm chân của , gấp gáp với : "Đây là dì Trang, mẹ của chị Trang và Tổng Giám đốc!".

      "À?" Bác Dịch là người rất bình tĩnh, ánh mắt cũng trợn lên, thể tin nổi nhìn trước mặt, được chăm sóc phải tuyệt vời bình thường, nhìn tuyệt đối hơn ba mươi tuổi! !

      Ân Nguyệt Dung lập tức ngồi mặt sàn, ánh mắt sáng ngời động lòng người, ngây thơ đơn thuần nhìn Bác Dịch, cái loại tình cảm sôi trào mãnh liệt lại muốn tràn lên, bà lập tức cười tươi hỏi: "Cậu biết bơi ?"

      Bác Dịch ngạc nhiên nhìn bộ dáng của bà, mơ hồ : "Biết ! !"

      "A! !" Trong lòng Ân Nguyệt Dung lại giống như rót mật, mặt cười như hoa nở, lập tức giống như tiên nữ, vui vẻ : "Quả nhiên nhìn cậu khác heo !"

      Sắc mặt của Bác Dịch thu lại!

      Phốc! ! Trang Ngải Lâm và Đường Khả Hinh cùng nở nụ cười.

      "Cậu nên hiểu lầm! phải ý này! Cậu rất đẹp trai! Còn đẹp trai hơn con trai của dì ! Đến đây đến, mau dậy ! !" Ân Nguyệt Dung xong, liền nhiệt tình muốn đỡ Bác Dịch đứng lên.

      Vẻ mặt Bác Dịch vẫn kinh ngạcg nhìn Ân Nguyệt Dung, vẫn thể tin được bà là mẹ của Trang Ngải Lâm và Trang Hạo Nhiên. . . . . . thể nào?

      " còn nhìn chằm chằm mẹ của tôi nữa, tôi đạp chết !" Trang Ngải Lâm hai lời, lại muốn giơ chân!

      "Con cút ngay!" Ân Nguyệt Dung lập tức quay đầu, nhìn Trang Ngải Lâm tức giận : "Con còn như thế này, muốn gả ra đúng ? Ôm nhiều đồ cưới chết già cũng phải là con! ! Mẹ còn muốn con của mẹ sinh con , mặt mũi giống mẹ đấy !"

      Trang Ngải Lâm lạnh lùng lời nào! !

      " ! Ngay cả heo biết bơi con cũng biết, tại sao còn ở chỗ này lảm nhảm cái gì?" Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người qua, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mộng ảo muốn cười, nhìn Bác Dịch, dịu dàng giải thích: "Chào cậu, dì là mẹ của hai đứa bé vô tâm, Ngải Lâm và Hạo Nhiên, cậu là. . . . . ."

      Ánh mắt Bác Dịch khẽ xoay tròn, rốt cuộc vẻ mặt hơi khôi phục, nhàng tránh khỏi Ân Nguyệt Dung đỡ, mới có hơi nghiêm trang khẽ gật đầu, : "Chào dì, cháu tên là Bác Dịch. . . . ."

      "Đứa bé rất lễ phép!" Ân Nguyệt Dung nhìn Bác Dịch thế nào cũng thấy thuận mắt, ngẩng mặt cười : "Ngày hôm qua cậu bị thương là có chuyện gì hả?"

      Bác Dịch có lên tiếng, liếc Trang Ngải Lâm cái.

      Ân Nguyệt Dung nhìn Bác Dịch, chớp mắt cái, sắc mặt hơi thu lại, lui về phía sau tay chỉ vào con , : "Là con bé này đánh cậu thành như vậy?"

      Trang Ngải Lâm lạnh lùng lên tiếng.

      Bác Dịch vẫn im lặng.

      Ân Nguyệt Dung hiểu ra, lập tức gật đầu : "Dì hiểu rồi, cám ơn cậu còn sống, dì trừng trị nó tốt, cậu yên tâm , tương lai vào nhà chúng tôi, chúng tôi đem đồ cưới cho cậu hết, còn có thể ở bên ngoài sinh hai đứa cháu ngoại!"

      "À?" Bác Dịch và Đường Khả Hinh đồng thời kêu .

      Trang Ngải Lâm thở dài cái.

      " có việc gì, có việc gì, tất cả mọi người xuống ăn cơm trưa !" Ân Nguyệt Dung lập tức đẩy toàn bộ bọn trẻ xuống lầu, nhưng nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo thể thao, bà đau lòng tiến lên, vịn vào thân thể của , hết sức căng thẳng hỏi: "Bảo bối! Tại sao con thay quần áo?"

      "A. . . . . . Con . . . . ." Đường Khả Hinh biết nên gì. . . . . .

      " sao, sao, đều là người nhà, cần thay đổi cũng sao, ngày mai mẹ lập tức đặt cho con vừa áo ngủ và vừa váy thường hàng tại Paris!" Ân Nguyệt Dung nhìn thấy Đường Khả Hinh, trong lòng giống như pha đường, vừa đỡ xuống lầu, vừa nhìn giống như tâm can bảo bối.

      Đường Khả Hinh cũng có chút áy náy, lại thấy bọn người Tô Lạc Hoành đánh bài, chú Trang vẫn ở trong phòng bếp bận rộn, ngạc nhiên suy nghĩ, rốt cuộc những người này làm sao cùng nhà chứ?

      "Cha! !" Trang Ngải Lâm đứng ở phòng khách, vừa liếc bài xì phé của Lâm Sở Nhai, vừa nhìn về phía cha kêu to: "Hôm nay con tới tháng rồi !"

      "Được. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ vừa chiên cá, vừa : "Cha nấu chút nước gừng cho con uống. . . . . ."

      Bác Dịch và Đường Khả Hinh, hai người đứng chung chỗ, im lặng nghe.

      "Cha, cha xem ngày hôm qua con mới vừa sơn móng tay nhìn có được hay ?" Trang Ngải Lâm tới trước mặt cha, giơ móng tay màu đỏ của mình. . . . . .

      Trang Tĩnh Vũ chậm rãi xoay người, để cái sạn chiên thức ăn xuống, nắm ngón tay ngọc thon dài của con , híp mắt nhìn móng tay chút, vẻ mặt hiền hòa, cười : "Rất đẹp. . . . . . Nhưng bọn họ cẩn thận chút, lần trước làm tay của con. . . . . ."

      "Biết rồi." Trang Ngải Lâm muốn mở nắp nồi gà cha hầm, muốn kéo đùi gà ăn. . . . . .

      "Cẩn thận nóng. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ lập tức xoay người, cầm cái đĩa trắng, dùng đôi đũa gắp khối thịt đùi gà, thổi thổi, mới đưa cho con : "Từ từ ăn, còn ăn cơm nữa. . . . . ."

      ". . . . . . ." Đường Khả Hinh và Bác Dịch càng trợn to hai mắt, ra lời.

      "Cậu yên tâm. . . . . ." Ân Nguyệt Dung giống như đám mây, bay tới trước mặt bọn họ, hết sức nghiêm túc : "Nhà chúng ta tôn trọng từng người thế giới này, nhất là con rể và dâu, còn có bảo bối của chúng ta, chúng ta chỉ thích loại động vật!"

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh và Bác Dịch cùng nhau im lặng nhìn bà.

      Bọn người Tô Lạc Hoành cùng yên tĩnh nhịn cười quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

      " thích. . . . . . . . . . . . động vật gì vậy?" Đường Khả Hinh vẫn có chút ngạc nhiên, trợn to hai mắt nhìn Ân Nguyệt Dung hỏi.

      Ân Nguyệt Dung nghe vậy, liếc mắt mỉm cười, rất đáng giơ ngón trỏ : "Con trai!"

      Phốc! ! Mấy người Lâm Sở Nhai nhịn được cười.

      Trang Hạo Nhiên vừa lúc xuất tại bên thang lầu, bất đắc dĩ nhìn mẹ cười khổ : "Mẹ. . . . . . Có nên như vậy hay ?"

      Ân Nguyệt Dung lập tức tức giận quay đầu, vừa muốn hỏi con trai tại sao xuống trễ như thế, đột nhiên vẻ mặt sững sờ, nhìn thấy lúc con trai xuống lầu, má trái dấu tay đáng , bà đột nhiên cảm thấy kích động nhảy tới con trai trước mặt, vươn tay bưng mặt của con trai, vui mừng hỏi: "Mặt của con làm sao vậy?"

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, hoảng sợ , chỉ sợ Trang phu nhân tức giận. . . .

      Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, biết nên gì, chỉ có chút lúng túng, sững sờ ở bên.

      Trang Tĩnh Vũ mang cá chiên ra, cũng nhàn nhạt nhìn con trai cái, lại nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên lúng túng đỏ mặt. . . . . .

      Tất cả mọi người cùng nhau im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên.

      "Bị đánh đúng ?" Ân Nguyệt Dung lập tức giống như đau lòng, rất cẩn thận hỏi con trai.

      "Dì. . . . . . là . . . . . Là con . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh hồng hồng, mới vừa muốn giải thích. . . . . .

      " là quá tốt rồi ! Con như vậy mới giống người của nhà họ Trang chúng ta! ! uổng công khi còn bé mẹ để cho con bú sữa mẹ! !" Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, rất xinh đẹp, rất mơ mộng tưởng tượng lúc nảy con trai cứng rắn ôm hôn Đường Khả Hinh, sau đó cực kỳ cực kỳ ngọt ngào, tát cho con trai bạt tai, hai tay của bà chấp lại, vô hạn tưởng tượng, vô hạn tốt đẹp mà ngước lên, khẽ lắc đầu cười : "Quả quá lãng mạn rồi. . . . . ."

      Bọn người Lâm Sở Nhai cười đến run người ra lời.

      "Cười , cười , cười !" Trang Hạo Nhiên cũng có chút lúng túng che mặt, đạp Tô Lạc Hoành cái.

      Đường Khả Hinh càng mắc cỡ tìm được cái lỗ để chui vào. . . . . .

      "Hôm nay Hạo Nhiên chúng ta làm chuyện khiến mẹ vui vẻ, mẹ cho phép nó ăn cơm bàn!" Ân Nguyệt Dung đột nhiên vui vẻ vỗ tay .

      Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn Ân Nguyệt Dung, có chút miễn cưỡng cười : "Cho phép ấy ăn cơm bàn?"

      "Đúng vậy! !" Ân Nguyệt Dung lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "Bình thường đều là chúng ta ăn cùng bàn, mình nó bưng cơm ngồi ở bên ngoài ăn, muốn thức ăn tới gắp. . . . . ."

      Có nên như vậy hay ? Thiên vị đến mức này? ? Con ngươi Đường Khả Hinh cũng muốn rớt ra rồi.

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ đứng ở bên lên tiếng.

      "Đến đây ! ! Chúng ta cùng vào bàn ăn cơm ! ! Tiểu Hoành, Tiểu Nhai, Tiểu Kiệt, Tiểu Hàn, Tiểu Đồng Đồng. . . . . ." Lần này Ân Nguyệt Dung có thể tha cho , tay dắt con trai về phía bàn ăn. . . . . .

      "Mẹ! Chuyện này hay giả?" Trang Hạo Nhiên buồn cười nhìn mẹ, dám tưởng tượng mình có vinh hạnh đặc biệt này. . . . . .

      "! !" Ân Nguyệt Dung lập tức kéo con trai, nheo mắt đẩy về phía vị thứ hai phía bên trái bàn vuông, để cho Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí chủ bên cạnh Trang Tĩnh Vũ . . . . .

      Trang Ngải Lâm cũng muốn tới, kéo ghế ngồi xuống.

      "Con làm gì thế?" Thái độ Ân Nguyệt Dung đột nhiên ngạc nhiên nhìn con .

      "Ăn cơm . . . . . ." Trang Ngải Lâm nhìn mẹ, hiểu .

      "Ngày hôm qua con đánh người thành đầu heo, con còn dám lên bàn ăn cơm? Con cho rằng mẹ có mang thai mười tháng sinh con chứ?" Ân Nguyệt Dung tức giận đỡ Đường Khả Hinh ngồi xuống trước, lại lạnh lùng nhìn Trang Ngải Lâm.

      "Chẳng lẽ mẹ lại vì tên đầu heo, để cho con lên bàn ăn cơm?" Trang Ngải Lâm lập tức chỉ vào Bác Dịch, tức giận .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 650: KHÁC NHAU

      Tiến về phía trước.

      Vẻ mặt Trang Ngải Lâm hết sức căng thẳng và tức giận cầm chén cơm, phía chỉ chất ba miếng bí đỏ, biến thành hình Kim Tự Tháp.

      Mọi người bàn ăn, tất cả đều yên tĩnh muốn quay đầu nhìn . . . . . .

      "Ai dám nhìn tôi, lát nữa tôi để cho người đó ra khỏi cái cửa này!" Trang Ngải Lâm cầm chén cơm, tay cầm đôi đũa, nghiêm mặt, cắn răng nghiến lợi .

      Tất cả mọi người đều nhịn được cười, cầm chén cơm, im lặng xoay người, dám lời nào.

      Bác Dịch ngồi ở bên, cầm chén cơm, tay cầm đôi đũa, lùa chút cơm bỏ vào trong miệng nhai , mặt có nụ cười khó được, trong lòng có chút thầm dễ chịu.

      bàn ăn này còn có người khác thầm dễ chịu.

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hài lòng, nhiệt tình nở nụ cười nhìn chị, mới vừa muốn vài lời để an ủi chị . . . . . .

      Trang Ngải Lâm lập tức lạnh lùng nhìn em trai, cong môi kêu lên: "Cậu muốn chết, cậu liền mở miệng ! ! Tôi vặn gảy đầu ngón tay, đầu ngón chân đút hết cho chó ăn, cậu tin ? Tôi lại thưởng cho cậu mười mấy bạt tai, cậu tin ? Tôi lại ném cậu xuống biển làm mồi cho cá mập có tin hay ?"

      Ân Nguyệt Dung nện đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn con , rất tức giận : "Con tin mẹ để cho con ngay cả kim tự tháp cũng có, hay ! !"

      Trang Ngải Lâm lập tức lời nào, hết sức cam lòng cầm đôi đũa, cúi đầu ăn cơm, cắn bí đỏ xào, nhai có mùi vị gì, đời này cũng có mất mặt như vậy!

      Đường Khả Hinh có chút đồng tình liếc mắt nhìn chị Trang, sau đó nhịn được cúi đầu, nhìn bàn đầy thức ăn sắc màu mùi vị đều có đủ, có tôm hấp, tôm hùm hầm pho mát, cua xào chua cay, canh gà nhân sâm, gỏi sứa trộn mầm đậu vv. . . ., hơi sững sờ, món ăn hôm nay, đều là những thứ cha và mình thích ăn, trùng hợp như thế?

      miếng cua xào chua cay bỏ vào chén của .

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn Trang Tĩnh Vũ ngồi ở vị trí chủ bàn ăn. . . . . .

      Trang Tĩnh Vũ cũng hết sức thương nhìn Đường Khả Hinh, hiền hòa mỉm cười, : "Ăn nhiều chút, quá gầy, hai má phải tròn chút. . . . . ."

      Đường Khả Hinh có chút cảm động nhìn Trang Tĩnh Vũ, ông chú này lúc nào ông cũng rất hiền lành đối với mình, khẽ mỉm cười, cúi đầu, liếc mắt nhìn thịt cua xào tươi ngon trắng tinh đẹp mắt, xúc động : "Lúc con còn , thích ăn cua xào chua cay nhất, cha thích xào cho con ăn . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền hơi nghiêng người muốn với Đường Khả Hinh. . . . . .

      "Con tránh ra chút. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt nhìn con trai, lạnh lùng : "Con ngồi ở bàn ăn, quá chướng mắt."

      Trang Hạo Nhiên có cách nào, chỉ đành phải cầm chén cơm, đôi đũa, tựa lưng vào ghế ngồi, cười bất đắc dĩ, cố gắng để cho cha nhìn thấy mình nhưng vẫn rất vui vẻ, cũng kẹp miếng cua xào chua ngọt, vừa ăn mùi vị này, vừa có chút kinh ngạc : "Cha, giấm này là cha ủ sao?"

      Trang Tĩnh Vũ lên tiếng, chỉ nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò cầm đũa lên, gắp miếng thịt cua nếm thử, ánh mắt của sáng lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

      Hai mắt Trang Tĩnh Vũ khẽ xoay tròn, nhớ tới Lưu Chí Đức căn dặn thể tùy ý lộ thân phận của Đường Khả Hinh, vẻ mặt im lặng. . . . . .

      "Chú. . . . . . cái này. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút tò mò nhìn Trang Tĩnh Vũ, cười : "Giấm này chú tự ủ sao?"

      "Ừ. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ vừa gắp miếng thịt gà, đưa về phía con . . . . . .

      Trang Ngải Lâm lập tức tới nhận lấy, lại về gặm thịt gà.

      "Nhưng giấm. . . . . ." Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lại nhấp chút vị chua, trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh khi còn bé, rừng trúc xanh xanh, chỉ thấy đám sương mỏng trong rừng mới vừa tan , ánh mặt trời chiếu xuống, lấm tấm tia sáng rơi xuống, giống như nhiều loại hoa li ti, rất nhiều hương thơm cây cỏ lan ra, làm lòng người thanh thản, lại nghe được từ nơi xa truyền đến thanh nghiền bột, truyền đến từng hồi, giống như thanh dễ nghe này vang khắp nơi. . . . . .

      bé mặc váy xinh đẹp giống như bươm bướm, buộc tóc đuôi ngựa cao, bàn tay bé mềm mại nắm nhánh trúc, đón ánh bình minh, gió mát, vui vẻ bước nhanh về phía trước. . . . . .

      Trước căn nhà che rất nhiều lá trúc, đặt cái chậu màu đen lớn, các công nhân biết đâu, chỉ có người đàn ông trung niên mặc thường phục đơn giản, đứng ở trước cái bàn dài ngoài trời, hai tay ngừng nắm trục quay, khuôn mặt căng thẳng, chăm chú, hai mắt lộ ra rất nhiều tình cảm đối với thức ăn. . . . . .

      "Cha. . . . . ." vui vẻ đến trước mặt cha, lại nhìn thấy trước bàn để rất nhiều hạt vừng, cùng nghiền nát trộn bột ngũ vị hương, ngạc nhiên hỏi: "Cha, cha làm gì vậy ?"

      "Cha làm giấm thơm. . . . . ." Người đàn ông trung niên mỉm cười .

      "Giấm thơm?" bé nghe lời này, ngạc nhiên hỏi: "Giống như Giấm nhà chú Trường sao?"

      Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn về phía con : "Văn hóa ẩm thực của người Trung quốc chúng ta muôn màu muôn vẻ, mỗi loại thức ăn mùi vị, cũng thông qua theo đuổi phát triển ngừng, nhìn như hơi chua, nhưng vị chua giống nhau, có axít xitric, axít etylic, axit tannic, mà vị chua của giấm thể càng đa dạng, có giấm chua Sơn Tây, nó phải ở dạng lỏng như chúng ta thường nhìn thấy, giấm thanh và giấm ngọt, có biểu màu tím thẫm, chất giấm rất trong trẻo, mùi vị êm dịu, còn có giấm thơm Trấn Giang, giấm cám Tứ Xuyên, giấm gạo lức Giang Chiết, màu sắc giấm hết sức xinh đẹp, giống như màu hoa hồng đỏ, bình thường dùng để trộn thức ăn, vị ngon nhất. . . . . ."

      "Vậy cha làm giấm loại nào? giống giấm ở nhà chúng ta ăn sao?" bé tò mò nhìn nguyên liệu bàn, hỏi. . . . . .

      "Dĩ nhiên giống nhau, giấm thơm có húng lìu, vừng, đường, các loại gia vị khác, sau khi trải qua thời gian kết tủa, chuyển sang lắng đọng nó chua, có thể phát ra mùi vị kì lạ, thơm nồng, dùng giấm thơm chế biến cua xào ngọt cay, vị hết sức phong phú, thậm chí mùi thơm có thể mạnh hơn thịt cua . . . . . ." Ông mỉm cười .

      "Có ? Vậy nhất định ăn ngon! Đây là cha nghĩ ra được sao?" bé sốt ruột nhìn cha hỏi.

      "Cha bỏ thêm vào loại gia vị mà Khả Hinh chúng ta thích nhất. . . . . ." Người đàn ông trung niên mỉm cười véo khuôn mặt của con , .

      "Cái gì?" bé lập tức tò mò hỏi.

      "Đây là bí mật, tương lai nếu như Khả Hinh có thể nếm được mùi vị này từ người nào đó, ngoài cha ra, nhất định phải hết sức cung kính họ, vì đó là người cha của con tin tưởng nhất, thậm chí tương lai họ mang tới cho con hạnh phúc. . . . . ."

      Những lời này, giống như trước kia, ánh mặt trời mà ấm áp, gió mát, càng ngừng bay tới, càng ngừng bay tới. . . .

      Đường Khả Hinh nhịn được cầm chén cơm, khiếp sợ tò mò nhìn Trang Tĩnh Vũ, mất hồn nghi ngờ suy nghĩ, đây chỉ là trùng hợp sao? Hay là có chuyện ấy . . . . . .

      Sắc mặt Trang Tĩnh Vũ cũng trịnh trọng, nghiêm túc nhìn . . . . . .

      Ân Nguyệt Dung vừa ăn bông cải xanh chồng nấu, vừa nhìn chồng và Khả Hinh ngồi ở đối diện, chú nhìn cháu, cháu nhìn chú, bà cũng cảm động nghẹn ngào, buông chén đũa xuống, cúi đầu, kéo khăn tay trắng, lau nước mắt.

      Mọi người lại cùng nhau nghi ngờ nhìn bà.

      "Mẹ. . . . . . Mẹ làm sao vậy?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn mẹ.

      Ân Nguyệt Dung khẽ nghẹn ngào : "Mẹ thấy cha của con và Khả Hinh, hai người nhìn đối phương giống như cha con, mẹ rất cảm động."

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh ngây ngốc, nhìn Ân Nguyệt Dung.

      Trang Tĩnh Vũ cũng mỉm cười nhìn vợ cái, vươn tay vuốt phía sau lưng của vợ, : "Bà xã, em cảm thấy như vậy từ lúc nào ?"

      "Chúng ta là nhà thương nhau đến cỡ nào?" Ân Nguyệt Dung đột nhiên nghẹn ngào kích động nhìn Đường Khả Hinh ở đối diện, tình thâm, chân thành : "Con cảm thấy người cha chồng và mẹ chồng đây có tốt ?"

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh cầm chén cơm, đột nhiên có chút lúng túng, biết sao.

      "Mẹ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thở dài, là hết sức hết sức bất đắc dĩ gọi mẹ. . . . . .

      "Con câm miệng! Lần sau Khả Hinh đánh cho con tàn phế, con có cơ hội lên bàn ăn cơm! !" Ân Nguyệt Dung xong, lại ngước mặt tình thâm nhìn Khả Hinh, nhàng dang đôi tay, đầy ý thơ và mộng mơ : "Con nhìn xem, chúng ta là nhà thương nhau, có đúng ?"

      Đánh cho tàn phế, còn thương nhau?

      Đường Khả Hinh cầm chén cơm, buồn cười. . . . . .

      "Hơn nữa đây là chuỗi sản nghiệp hoàn hảo đến cỡ nào?" Trang phu nhân đột nhiên giống như thi sĩ người , mở to đôi mắt xinh đẹp mộng ảo, vui vẻ .

      Bọn người Tô Lạc Hoành im lặng bới cơm, khó được ăn món ăn Trang Tĩnh Vũ làm, nhưng nghe Trang phu nhân như vậy, mọi người cũng nhai cơm trắng, ngẩng đầu nhìn bà.

      Tiêu Đồng cũng vừa ăn tôm hấp, vừa ngẩng đầu lên nhìn Trang phu nhân, ngạc nhiên : "Dì Trang, chuỗi sản nghiệp hoàn hảo là cái gì?"

      Ân Nguyệt Dung nghe hỏi, vẻ mặt hưng phấn, cả người nhàng muốn xoay vòng tròn bàn ăn, nhưng tới trước mặt của con , sắc mặt của bà thu lại : "Xích qua chút, nếu như con lại đánh Bác Dịch bị tàn phế, con vĩnh viễn cũng có cơ hội ở bàn ăn cơm! !"

      Phốc! ! Mấy người Lâm Sở Nhai thiếu chút nữa phun cơm ra, cười đến run rẩy.

      Bác Dịch, người đàn ông lạnh lùng này cũng nhịn được hơi nở nụ cười.

      Trang Ngải Lâm cảm thấy hôm nay là thiên sát của mình, bất đắc dĩ thở dài, lui về phía sau bước.

      Ân Nguyệt Dung tiếp tục ngẩng mặt, nhập vai, nhàng xoay xung quanh mọi người, vẻ mặt tươi cười rất vui vẻ : "Lúc nảy hỏi thăm tôi biết, nhà của Bác Dịch chúng ta trồng nho, chưng cất rượu đỏ, Khả Hinh nhà chúng ta là chuyên gia hầu rượu, Hạo Nhiên nhà chúng ta là bán rượu . . . . . . Trời ạ. . . . . . kết hợp hoàn hảo thế kia, chê vào đâu được . . . . . . Tôi còn hạnh phúc hơn Nữ Hoàng rất nhiều, chuỗi sản nghiệp hoàn hảo thế kia, tương lai cháu của tôi có thể tự do tự tại bay lượn dưới bầu trời nho rồi. . . . . ."

      "Mẹ! !" Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm cùng tức giận gọi bà! !

      Đường Khả Hinh và Bác Dịch cùng bất đắc dĩ cầm chén cơm, biết nên gì cho phải, chẳng lẽ thế giới này cũng người nào nhắc nhở tiên nữ này sao?

      "Chữ Bát phải là tám chuyện, em dám kéo người nhà vào sản nghiệp của em?" Trang Tĩnh Vũ là người chủ cao nhất, rốt cuộc mỉm cười nhắc nhở vợ.

      Sắc mặt của Ân Nguyệt Dung thu lại, nhìn chồng, lập tức : "Em thấy nhiều gia đình xã hội thượng lưu đều như vậy mà ! !"

      "Người ta đều như thế nào ? Người ta đều giống như mẹ sao?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ hỏi mẹ, bà để lại chút mặt mũi cho con trai và con của mình! !

      "Bọn họ chọn con rể, con dâu, phải đều chú ý đến môn đăng hộ đối sao? tại hai đứa con rể, con dâu của em, phải môn đăng hộ đối với gia đình của chúng ta sao? Mọi người em ngày ngày bày trò, bây giờ em muốn giống với những người xã hội thượng lưu bất mãn? chẳng lẽ muốn em cả ngày lẫn đêm đạp hư kim cương mới được sao?" Bà có chút tức giận nhìn mọi người ! ! !

      Trang Hạo Nhiên rất mệt mỏi, muốn nghe nữa, mình cúi đầu lùa cơm. . . . . .

      "Cái gì gọi là chữ Bát phải là tám chuyện? nhìn ? Mặt của Hạo Nhiên cũng bị đánh thành như vậy! ! Khả Hinh thương nó mới đánh nó như vậy, thương nó, biết còn như thế nào! !" Ân Nguyệt Dung chuyện này hết sức nghiêm túc.

      "Tại sao ?" Mọi người ngạc nhiên hỏi.

      Mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên trợn tròn mắt, trong miệng nhai cơm, nhai mấy cái, ngược lại muốn biết nguyên nhân.

      Ân Nguyệt Dung hết sức hết sức tức giận nhìn những đứa ngu ngốc này, bất đắc dĩ xoay người nhìn con , vô cùng nghiêm túc hỏi: "Nếu như có người đàn ông, đột nhiên đè con cưỡng hôn trong thang máy, con làm sao?"

      Ánh mắt của Trang Ngải Lâm chợt lóe, cong miệng, bộ dạng ra vẻ hung ác : "Đá phía dưới ta, giết ta! !"

      "Đúng vậy! !" Ân Nguyệt Dung vỗ bàn cái, giống như giáo nhà trẻ nhìn các cháu , đầy thâm ý gật đầu : "Chỉ có lúc ấy , hoặc tạm thời thể , muốn đẩy ra, nhưng lúc đẩy ra lại đau lòng, mới có thể nóng lòng tát tai ta! ! Phụ nữ tát tai quá mạnh! ấy mới hung hăng đá phía dưới ta! !"

      Phốc!

      Trang Hạo Nhiên phun hết cơm ra!
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 651: HỦY BỎ

      Sau bữa trưa, mọi người thưởng thức trái cây.

      Ân Nguyệt Dung lại giống như tiên nữ, cầm đĩa đào gọt vỏ, chút đút Tiểu Đồng Đồng, chút đút Tiểu Hoành, chút lại chạy đút cho Tiểu Dịch Dịch. . . . . .

      Cả người Bác Dịch như bị kim châm, ngồi ở ghế sa lon, có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn Ân Nguyệt Dung.

      "Này, ăn !" Ân Nguyệt Dung ghim tiên đào, xem Bác Dịch là đứa muốn đút cho ăn.

      "À. . . . . . Dì. . . . . ." Bác Dịch miễn cưỡng nhìn Ân Nguyệt Dung, cười khổ : "Cháu thích ăn đào. . . . . ."

      Trang Ngải Lâm ngồi ở ghế sa lon người, lập tức cắn kẹo, nóng mắt trừng kêu to: " muốn chết đúng ? Mẹ tôi cho ăn đào, dám ăn! ?"

      Bác Dịch lập tức sửng sốt nhìn Trang Ngải Lâm.

      " sao, sao!" Ân Nguyệt Dung lập tức rất hoang tưởng mơ mộng cầm đĩa thủy tinh của mình, vui vẻ thoải mái : "Đó là bởi vì con rể của mẹ đủ thẳng thắn, mẹ thích cậu ấy như vậy!"

      Bác Dịch nghe lời này, cục tức nuốt ở trong cổ họng, hoàn toàn trút được, cả người rơi vào trạng thái nặng nề, bất đắc dĩ cách nào trút được uất ức. . . . . .

      "Có ăn hay ?" Trang Ngải Lâm lại đưa quả đấm, muốn đánh .

      "Cám ơn dì. . . . . ." Bác Dịch lễ phép, nhìn Trang Ngải Lâm cái, rốt cuộc vươn tay nhàng nhận lấy đào, bỏ vào trong miệng nếm thử chút, trời sinh mẫn cảm đối với mùi vị, ánh mắt sáng lên. . . . . .

      "Ăn ngon có đúng ? Đây là vườn đào dì trồng trong nhà kính ! Cái này là dì chuẩn bị cho cháu ngoại tương lai!" Ân Nguyệt Dung , vừa cười vừa nheo mắt nhìn Bác Dịch.

      "Ăn ngon, cám ơn dì. . . . . ." Bác Dịch rất khách khí đành phải cười cười, lại tiếp tục nếm thử miếng đào khuôn mặt gần như khôi phục, cũng là người đàn ông đẹp trai kiên nghị.

      Trang Tĩnh Vũ ngồi ở ghế sa lon người, mỉm cười nhìn Bác Dịch, lấy thái độ người lớn tuổi, hiền lành hỏi: "Ở Trung Quốc, vườn nho của Bác Dịch tiên sinh, nổi tiếng ở bên ngoài, đoạn thời gian trước, rượu đỏ tự chưng cất còn đạt được huy chương vàng thế giới, chúc mừng cậu."

      "Cám ơn chủ tịch. . . . . ." Bác Dịch lễ phép gật đầu.

      "Có nghĩ tới muốn mở rộng lãnh thổ của mình ?" Trang Tĩnh Vũ lại cười hỏi.

      "Tạm thời có ý định này, trước mắt cháu người trông coi vườn nho, sau này thời cơ chín muồi, phải có kế hoạch." Bác Dịch có chút căng thẳng khó hiểu.

      Trang Ngải Lâm nhìn .

      "Chú thấy tình cảm của Hạo Nhiên và cậu rất tốt, năm ngoái lượng tiêu thụ rượu đỏ của Hoàn Á chúng tôi đều nhờ có cậu nhạy cảm đối với thị trường này, hi vọng trong tương lai có được ý kiến của cậu nhiều hơn." Trang Tĩnh Vũ mỉm cười .

      "Vâng." Bác Dịch hơi khách sáo cười gật đầu.

      "Chà, phải là giống nho thôi sao. . . . . . A! !" Trang Ngải Lâm lập tức che đầu của mình, thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn mẹ ra sức gõ mình, kêu to: "Mẹ! ! Mẹ làm gì thế?"

      "Con cảm thấy lúc em trai của con rửa chén rất đẹp trai phải hay ? Vậy con làm ! !" Ân Nguyệt Dung xong, lại bay tới trước mặt của Đường Khả Hinh, ngồi xuống bên cạnh , cầm nĩa ghim lên miếng đào, đưa đến khóe miệng bảo bối này, : "Cục cưng, mau ăn miếng đào, lúc nảy tát tai Hạo Nhiên, nhất định đau tay rồi. . . . . ."

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu kia phòng bếp cầm khăn lau rửa chén, nghe mẹ như vậy, bất đắc dĩ quay đầu lại : "Mẹ, mẹ đừng như vậy!"

      "Như thế nào cũng liên quan đến con!" Ân Nguyệt Dung trừng mắt liếc nhìn con trai, : " chút nữa nếu mặt của con mất dấu, xem mẹ có dọn dẹp con hay !"

      Trang Hạo Nhiên nhìn mẹ chằm chằm : "Nó còn chưa tan à? Vậy con ra ngoài rất mất mặt sao?"

      Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn cái.

      "Dấu bàn tay như vậy rất đáng , đương nhiên phải giữ lại ở lâu chút !" Ân Nguyệt Dung lớn tiếng .

      Đám người Tô Lạc Hoành vây quanh ghế sa lon đánh bài, nghe lời của dì Trang, cũng nhịn được nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên lập tức hết sức tức giận xoay người rửa chén.

      Đường Khả Hinh nghe như vậy, trong lòng hơi sợ hãi, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, nghĩ tới lúc nảy tai, có phải rất dùng sức hay . . . . . .

      "Là dấu tay rất đẹp!" Ân Nguyệt Dung lập tức tiến tới trước mặt , rất đáng như vậy.

      "Dì. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như bị người chọc trúng tâm , mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.

      Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh xấu hổ lúng túng, rũ mắt, hơi suy nghĩ. . . . .

      "Khả Hinh! !" Trang Ngải Lâm ngồi tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh có chút cố ý trêu chọc , cười : "Nếu , giúp Hạo Nhiên rửa chén chút, thuận tiện xem dấu tay kia có đáng . . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.

      "Ngải Lâm. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ nhìn con cười : "Khả Hinh tới nhà là khách, làm sao con có thể bảo ấy rửa chén giúp tên súc sinh ấy. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng bếp, nghe như vậy cũng tức giận : "Đúng, đúng, đúng, mọi người cũng đừng tới đây, mình con làm là được !"

      Đường Khả Hinh nghe vậy, cũng có nghĩ nhiều, nhưng ngượng ngùng, chỉ đành ô ô a a đứng lên, nhìn mọi người có chút miễn cưỡng cười : "Vậy. . . . . . Em giúp chút. . . . . . Cũng thể để mình Tổng Giám đốc rửa chén. . . . . ."

      Mọi người cùng nhau mỉm cười nhìn , đều lên tiếng.

      Đường Khả Hinh cảm thấy mất hết cả mặt mũi, nhanh chóng khỏi phòng khách, về phía Trang Hạo Nhiên.

      "Mẹ kiếp! !" Lâm Sở Nhai lập tức đè xuống con sĩ! !

      "Đưa tiền! ! Tôi mới vừa đánh cuộc Tiểu Đường rửa chén đấy! !" Tô Lạc Hoành lại đưa tay về phía Lâm Sở Nhai đòi tiền!.

      Lâm Sở Nhai tức giận móc ra tập chi phiếu mỏng, viết chi phiếu, vừa viết vừa tức giận kêu la: "Mẹ kiếp! ! Hôm nay thắng tiền, có phải mặc quần lót màu đỏ hay hả ?"

      Bên trong phòng bếp.

      Trang Hạo Nhiên mình cười sặc sụa vì hành động mới vừa rồi, rửa chén từng cái, từng cái. . . . . .

      tiếng ho khan truyền đến.

      hơi sững sờ quay mặt sang, thấy Đường Khả Hinh có chút lúng túng đứng ở bên cửa tủ lạnh, im lặng lúc, tiếp tục rửa chén, : "Em vào làm gì? Nghỉ ngơi chút , hôm nay giống như bị mẹ của giày vò . . . . . ."

      Đường Khả Hinh biết gì cho phải, chỉ nhàn nhạt tới bên cạnh bàn rửa chén, nhìn chén đĩa đầy bàn, trong lòng của suy nghĩ nhà họ Trang giàu có như cả quốc gia, tại sao lại đối với con trai nhà mình như vậy? nghĩ tới đây, nhịn được ngẩng đầu nhìn má trái của Trang Hạo Nhiên, dấu bàn tay rất ràng, thậm chí thấy mặt có chút sưng lên. . . . . .

      trợn tròn mắt.

      Trang Hạo Nhiên vừa rửa chén vừa quay đầu, nhìn hỏi: "Chuyện gì?"

      Đường Khả Hinh lập tức tránh ánh mắt , nhàng xắn ống tay áo của mình, : "Em rửa giúp , nghỉ ngơi chút, Sa Sa được người giúp việc mang ra ngoài chơi, có thể sắp trở lại, đến lúc đó lại quấn lấy buông. . . . . ."

      " cần! Nhà chúng ta phụ nữ có rửa chén." Trang Hạo Nhiên trực tiếp .

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên hơi giật mình, hai mắt nhấp nháy, đè nén xúc động vào trong lòng, : "Em mau ra , làm là được rồi."

      xong, đột nhiên khẽ cau mày, cảm thấy khóe miệng bị thương, rách có chút đau đớn. . . . .

      "Làm sao vậy?" Đường Khả Hinh đột nhiên có chút căng thẳng quay đầu nhìn , quả nhìn khóe miệng sưng đỏ lộ ra tia máu đỏ, sững sờ : "Đánh nặng như vậy à?"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn .

      Ba cái trứng gà lớn mới vừa luộc chín, cùng miếng vải lụa trắng để đập trứng!

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh hai người cùng nhau sững sờ nhìn qua!

      "Tôi luộc đĩa! ! Dấu ta này, ít nhất phải ba trứng gà chứ?" Trang Ngải Lâm cười xấu xa xong, liền thoải mái xoay người khỏi! !

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, đứng ở bên im lặng lên tiếng.

      "Ôi, chị chưa đến phòng bếp, làm sao luộc được trứng gà hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn chị, kinh ngạc hỏi.

      "Tôi dùng lửa tam muội, được mới là lạ! !" Trang Ngải Lâm tới đầu kia.

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn chị.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, suy nghĩ chút, nhưng vẫn nhàng vươn tay, cầm vải, bao lấy trứng gà đập mạnh xuống, vừa bóc vỏ có hơi nóng, vừa : "Em lăn cho , khuôn mặt đẹp trai như vậy. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nhìn .

      Đường Khả Hinh bóc trứng gà xong, liền cầm vải bọc lại, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên ngây ngô đứng ở bên, im lặng tiến lên bước, nắm vải mụa, hơi ngẩng mặt lên, ngón tay bưng mặt hơi xoay má trái , dùng trứng gà có hơi nóng lăn . . . . . .

      "A! ! !" Trang Hạo Nhiên lập tức thối lui đến trước cửa tủ lạnh, cau mày nâng mặt kêu to tiếng.

      "Sao. . . . . . Thế ? Em dùng sức mà. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lại tiến lên, căng thẳng nhìn má trái Trang Hạo Nhiên, hết sức quan tâm hỏi: "Đau chỗ nào? Có phải trứng gà quá nóng hay ?"

      Trang Hạo Nhiên quay lưng với người nhà náo nhiệt bên ngoài phòng khách, lập tức ôm vào trong ngực, cúi xuống, hai mắt nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng cảm tính cúi đầu hỏi: "Lúc nảy mẹ , có như vậy hay ?"

      Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên.

      "Là sao?" Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi: " cho biết! ! cho biết suy nghĩ của em! Tin , xử lý tốt tất cả! ! Tin !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng nhìn .

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại muốn gọi Đường Khả Hinh. . . . . .

      Điện thoại di động chợt vang lên.

      Hai người sửng sốt.

      Lúc này Đường Khả Hinh đột nhiên có chút ngạc nhiên, ai gọi điện thoại tới, mới vừa muốn đưa tay vào trong túi cầm điện thoại. . . . . .

      "Đừng nhận! !" Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay nhét vào túi, hai mắt nóng rực nhìn , giống như biết có lẽ cuộc điện thoại hôm nay có chút khác thường.

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh do dự đau lòng nhìn .

      "Đừng nhận! !" Trang Hạo Nhiên nhìn , giọng gần như van xin.

      Đường Khả Hinh vẫn im lặng nhìn , nắm chặt điện thoại di động chấn động, nhớ lại Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe vì mình, ánh mắt tuyệt vọng và mờ mịt, vẫn cắn chặt răng khẽ xoay người, rút điện thoại liếc mắt nhìn quả nhiên là Tưởng Thiên Lỗi, nhàn nhạt nhận máy, đáp : "Alô. . . . . ." (có đáng ghét , ĐKH vô cùng ràng).

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, nhìn bóng lưng dịu dàng của Đường Khả Hinh, đột nhiên lại có chút hiểu , cười khổ xoay người ra phòng bếp. . . . . .

      Trang Tĩnh Vũ mới vừa muốn vào rót nước, lại thấy con trai hơi lộ ra mấy phần mất mát ra, ông cau mày hỏi: "Con làm sao vậy?"

      Trang Hạo Nhiên dừng ở trước mặt cha, khẽ ngẩng đầu, cười khổ : "Cha. . . . . . Từ con vẫn cố gắng để cho cha quan tâm, bởi vì con cảm thấy để cho cha cần quan tâm, chính là hiếu thuận lớn nhất của con đối với cha, con rất kính trọng cha. . . . . . Nhưng ngày đó ở phòng ăn, cha có biết cha để cho ấy khỏi, tạo thành tiếc nuối cả đời con. . . . . . Đó là lần duy nhất con có chút tức giận. . . . . ."

      Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn con trai.

      Trang Hạo Nhiên muốn chuyện, chỉ thở mạnh, rốt cuộc mặt lộ ra mấy phần hiểu và trách móc, cuối cùng đè nén khỏi.

      Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên, hai mắt lóe lên hơi suy tư, nhưng vẫn từ trong túi móc điện thoại di động ra, liên lạc với thư ký : "Hủy bỏ cuộc họp liên tuyến quốc tế ngày mai, hẹn Cục Trưởng cục cảnh sát ăn cơm, tôi muốn gặp Đường Chí Long!"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 652: CHO NGÀY

      Sau giữa trưa.

      Ánh mặt trời giống như khúc dương cầm chậm rãi chiếu sáng khắp muôn nơi, nhàn nhạt, nhàn nhạt, nhàn nhạt.

      Đường Khả Hinh mặc váy ngắn xếp li màu xanh nhạt có tay, bên hông thắt đai lưng màu trắng, xách túi xách, đứng ở trước bệnh viện, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà màu trắng, ánh mặt trời buổi trưa chiếu rọi, có vẻ hơi nhu hòa. . . . . . im lặng lúc, liền dịu dàng bước vào trong.

      Trước phòng bệnh VIP, hai người vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc đứng nhìn tới trước.

      Đường Khả Hinh đứng ở hành lang, nhìn bọn họ cái, liền theo thói quen thường ngày, mình im lặng vào bên trong, ngờ vệ sĩ đưa tay ra ngăn cản. . . . . .

      sửng sốt ngẩng đầu, nhìn vệ sĩ cao 1m80, hơi đẹp trai, bình thường thỉnh thoảng cũng lên tiếng chào hỏi cùng , cũng biết mình, tại sao hôm nay?

      " xin lỗi, Đường tiểu thư!" Vẻ mặt vệ sĩ tự nhiên nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh : "Bởi vì có khách đến phòng, Tưởng Tiên Sinh căn dặn, cho dù là ai cũng được vào. ấy có đặc biệt căn dặn, có thể vào hay !"

      Đường Khả Hinh hơi sững sờ, bởi vì mới vừa còn chuyện điện thoại với Tưởng Thiên Lỗi, tại sao bây giờ lại thay đổi ?

      "Người nào ở bên ngoài?" Tiếng của Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt truyền đến.

      "Đường tiểu thư tới. . . . . ." Vệ sĩ lập tức cao giọng đáp.

      đến bao lâu. . . . . .

      mùi thơm lay động theo chiều gió từ khe cửa bay ra.

      Đường Khả Hinh sửng sốt.

      Cửa, phịch tiếng, mở ra, Như Mạt mặc váy dây màu vàng nhạt, bên ngoài khoác màu trắng áo tơ tằm màu trắng, mái tóc xoăn buông thả, khuôn mặt xinh đẹp như mộng, nhìn Đường Khả Hinh kích động mỉm cười, gọi : "Khả Hinh?"

      Trái tim "ầm" tiếng, giống như bị người nện búa ! !

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, nhìn Như Mạt, kí ức trong đầu theo quán tính như mũi tên bay đến, cắm thẳng vào trái tim của mình, trái tim thoáng chốc phát lạnh làm cho nhanh chóng run lên, trong cổ họng hít thở thông! ! !

      Như Mạt lại lộ ra nụ cười cảm động vui mừng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt rưng rưng nghẹn ngào gọi : "Khả Hinh. . . . . . lâu gặp. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt xoay tròn, đáy lòng dâng lên lạnh lẽo, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.

      Như Mạt sững sờ nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng nhúc nhích, chỉ nắm chặt góc xách tay, nhìn Như Mạt, kí ức vẫn còn lao đến mãnh liệt.

      "Khả Hinh! ! Vào ! !" Tiếng của Tưởng Thiên Lỗi có chút nóng nảy, trực tiếp gọi.

      Như Mạt vẫn đứng ở bên cửa, ngạc nhiên nhìn .

      Đường Khả Hinh nuốt cổ họng cái, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, giống như vào lúc này mới quay về thực tế, hơi lộ ra nụ cười miễn cưỡng nhìn Như Mạt, dịu dàng : "Như Mạt tiểu thư. . . . . . lâu gặp. . . . . ."

      Lúc này Như Mạt mới khôi phục nụ cười, vẫn ngọt ngào mơ mộng như trước kia, vươn tay nắm bàn tay bé của , dịu dàng : " lâu gặp, Khả Hinh. . . . . ."

      "Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi lớn tiếng gọi ! !

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra lúng túng, nhưng vẫn khẽ nở nụ cười cùng Như Mạt cùng vào phòng bệnh, ngẩng đầu lên trong nháy mắt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi nửa nằm trước giường bệnh, hai mắt sốt ruột nhìn mình, vô cùng lo lắng mình nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đè xuống cảm giác sợ hãi trong lòng lúc nảy, tới bên cạnh , dịu dàng hỏi: "Hôm nay khá hơn chút nào ?"

      Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi gật đầu : "Khá hơn chút rồi. Nhưng ngày hôm qua, thắng trận chiến, muốn chia sẻ với em, đáng tiếc em tới."

      Đường Khả Hinh im lặng cúi xuống.

      "Nhưng hôm nay tới là tốt rồi. . . . . . Ngồi . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi hơi vươn tay nắm bàn tay bé của , mỉm cười : "Như Mạt mới vừa trở về nước, nghe xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy tới. . . . . ."

      "Đúng vậy . . . . . . Lúc tôi nghe được Thiên Lỗi gặp chuyện may, thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết. Chúng tôi còn chưa tán gẫu chuyện gì, tới rồi. . . . . ." Như Mạt nhàng mỉm cười, liền nâng lên bên cạnh bó hoa bách hợp màu hồng xinh đẹp, mở giấy bọc ra, cắm vào bình hoa bên cạnh giường bệnh, khẽ so từng đóa hoa, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi nắm tay Khả Hinh, ánh mắt của hơi tối lại, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh giống như lơ đãng kéo xuống tay Tưởng Thiên Lỗi ra. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức nắm chặt tay của , nhìn căng thẳng hỏi: "Hôm nay em đâu?"

      Đường Khả Hinh dịu dàng ngồi ở vị trí mình quen ngồi, thấy táo được gọt vỏ xong, liền cười : "Có chút chuyện. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn .

      Đường Khả Hinh chậm rãi tránh ánh mắt của , thấy Như Mạt cắm hoa xong, vừa muốn quay lại tìm chỗ người, lập tức đứng lên : "Như Mạt tiểu thư, chị ngồi . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của , có chút căng thẳng : "Em ngồi , ngày rồi chưa nhìn thấy em."

      Như Mạt khẽ mỉm cười, : " sao, ngồi . . . . . . từ nảy đến giờ chỉ mới vài phút, Thiên Lỗi vẫn nhớ tới ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh : "Ăn cơm rồi sao? Trong nhà đầu bếp làm ít điểm tâm, nghĩ em thích ăn, cũng bảo người để lại cho em chút."

      "Ăn rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp , sau đó nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi: " gọi em tới đây, có chuyện gì?"

      ". . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Đường Khả Hinh lúc lâu, lại nở nụ cười hơi bất đắc : "Chẳng lẽ có chuyện gì, thể gọi em tới đây sao?".

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, có chút úy kỵ nhìn Như Mạt.

      Như Mạt chỉ lộ ra nụ cười miễn cưỡng, ngồi ở ghế sa lon, kéo áo khoác. . . . . .

      "Lúc nảy và Như Mạt tán gẫu chuyện của em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh mỉm cười .

      "Tán gẫu chuyện gì?" Đường Khả Hinh chỉ đành phải cười hỏi.

      " với ấy, nếu như em tính trở về nước , cùng em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cười nhạt .

      Đường Khả Hinh sửng sốt.

      "Đúng vậy. . . . . ." Như Mạt cũng mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh : "Từ đến lớn, tôi rất ít nhìn thấy Thiên Lỗi lo lắng cho người như vậy, mặc dù ấy lo lắng cho tôi, cũng là vì thân thể của tôi yếu ớt, nhưng cho tới bây giờ ấy cũng vì công việc bỏ lại tôi . . . . . nếu như muốn trở về nước , ấy theo . . . . . . Mặc kệ như thế nào, cũng rời xa."

      "Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc gọi .

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra kiên định nhìn .

      " cần làm như vậy, em cảm thấy lần trước em . . . . . xong rồi. . . . . ."

      "Đừng như vậy. để cho em đơn mình. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức nắm tay Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Cambridge là nơi xinh đẹp, qua, nơi đó có sương mù nhàn nhạt, ánh đèn đẹp nhất, rất nhiều truyền thuyết xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy có thể nhặt được chút chuyện xưa ở nơi đó. Chẳng qua có cách nào với em quá lâu, nhiều lắm là mấy tháng, ở bên cạnh em tốt. . . . . ."

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn , : "Em cần làm như vậy, giữa chúng ta . . . . ."

      " em. . . . . ." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hơi ánh sáng thâm tình, nhìn .

      Đường Khả Hinh sững sờ.

      Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt, ngồi ở ghế sa lon, hai mắt nặng nề lóe ra ánh sáng kích động, muốn cố gắng đè nén, nhưng lồng ngực phập phồng ngừng. . . . . .

      " em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi dịu dàng vươn tay, nâng khuôn mặt nhắn ửng hồng xinh đẹp của Đường Khả Hinh, : "Lúc bị đụng xe, Thiên đường cũng vỡ nát, toàn bộ tạo thành khuôn mặt xinh đẹp của em tươi cười, giống như buổi sáng hôm đó, em chụp tấm hình đó gửi cho . . . . . . Trải qua giãy giụa sống chết mới hiểu được, nếu như cuộc đời này thực người, bất chấp tất cả để có được ấy, bởi vì thời gian đợi mình, ấy cũng chờ mình, tất cả tiếc nuối đối với em trong quá khứ, tạo thành thứ quan trọng trong cuộc đời . em. . . . . ."

      Cả người Như Mạt hư mềm, trán đổ mồ hôi, im lặng lên tiếng.

      Đường Khả Hinh nhìn , hai mắt lóe lên, nghĩ tới sau lưng còn có tâm hồn bị thương, vốn muốn nhẫn, nhưng vẫn nhịn được : "Mỗi lần xử lý tình cảm, đều phải tổn thương người khác như vậy sao? Giống như ban đầu tổn thương em cũng như thế. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi hơi sững sờ nhìn .

      "Em đây." Đường Khả Hinh muốn thêm lời nào, nhàng rút ra tay của , đè nén khó chịu cầm lên túi xách, nhanh chóng khỏi.

      "Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi đau lòng gọi ! !

      Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhưng vẫn nhanh chóng xông ra cửa, bước nhanh về phía trước, vừa vừa nghĩ đến lúc đối mặt với tình của , lúc tình thâm chân thành đối với Như Mạt, mình đau đớn xé lòng, hôm nay tất cả mọi thứ đảo ngược, nhưng chút nào vui sướng, có chỉ nổi đau lắng đọng ! !

      "Khả Hinh . . . . . ." Giọng kia tiếp tục truyền đến.

      Đường Khả Hinh có quay đầu lại, chỉ bước nhanh ra bệnh viện, nhanh chóng lao xuống bậc thang, vừa muốn khỏi cửa chính. . . . . .

      "Khả Hinh! !" Giọng gần ở phía sau kia truyền đến.

      Đường Khả Hinh kinh ngạc suy nghĩ tới lúc này Tưởng Thiên Lỗi vẫn thể xuống giường, căng thẳng ở bên đài phun nước quay đầu lại, thấy Tưởng Thiên Lỗi che chặt vị trí bên xương sườn, sắc mặt tái nhợt, đón gió lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vô hạn thâm tình đứng ở trước bậc thang, thân thể mãnh liệt khổ sở khó chịu, đơn nhìn mình. . . . . .

      ". . . . . . . Thân thể còn chưa lành! ! thể đứng như vậy! !" Đường Khả Hinh căng thẳng lập tức chạy như bay tới.

      Thân thể Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt bị xé rách, nhìn trước mặt, mặc dù đau đớn đến gần như hoa mắt, nhưng vẫn đứng chặt tại chỗ.

      "Tưởng Thiên Lỗi! điên hả!" Đường Khả Hinh chạy đến trước mặt , căng thẳng bất đắc dĩ nghẹn ngào gọi .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức lệ, đưa hai tay ra, ôm vào trong lòng, cúi xuống khẽ hôn tóc , mới kích động run rẩy : "Cho cơ hội, để cho em tốt, mỗi ngày đều em tốt. . . . . . em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực , nước mắt chảy xuống, lại ra lời.

      Phía trước, bóng dáng nhàn nhạt, nhàng lướt ra. . . . . .

      Như Mạt tựa vào trước bức tường trắng như tuyết, cúi đầu im lặng lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :