1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 638: THẮNG HAY THUA ?

      "Tôi . . . . ." Lúc Đường Khả Hinh , ngập ngừng lo lắng.

      Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới sau khi kết thúc cuộc tranh rượu đỏ tài, tính trở lại nước .

      "Nếu như có lòng tin, có thể từ chối tại chỗ, tôi giao cơ hội này lại cho người khác, nhưng tôi lại hi vọng có thể tham gia, chính là cơ hội học tập rất tốt, mà chỗ Tổng Giám đốc Tưởng cũng chuẩn bị phái người ổn thỏa, còn thiếu cái gật đầu đồng ý của . . . . . ." Trang Hạo Nhiên hời hợt .

      Quản lý Bộ phận kinh doanh rượu ngồi ở phía dưới, mỉm cười : "Đường Khả Hinh, mặc dù nhậm chức ở Bộ rượu chúng ta, nhưng ấy vẫn là thư ký của Tổng Giám đốc Trang thuộc về Tập đoàn Hoàn Á ngài, thậm chí phải tham gia tranh tài chuyên gia hầu rượu, chạy tới chạy lui như vậy, ấy có thể quá mệt mỏi hay ?"

      Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn quản lý Bộ phận kinh doanh rượu, : "Tại sao chúng ta phải xây dựng khách sạn dưới nước kinh thế, đây chỉ là kiến trúc sao? Đây là nền tảng tinh thần, sản phẩm của thời đại, có thể lưu tên trong lịch sử kiến trúc, biến ước mơ thành thực. Nhân viên Hoàn Cầu chúng ta càng cần những yếu tố tinh thần này, để dũng cảm về phía trước! Chúng ta miễn cưỡng bất cứ người nào, nhưng bất cứ ai muốn cố gắng đạt tới mục tiêu của mình, chúng ta dành cho họ cơ hội!"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, hai mắt sắc bén cũng thoáng qua mấy phần vui.

      Đám người Trần Tuấn Nam cũng im lặng , Thẩm Quân Dụ càng bóp ngón tay, cúi xuống, mặt lạnh lùng.

      Nếu như Đường Khả Hinh đồng ý với Trang Hạo Nhiên, theo Laurence và Vitas tiếp nhận hạng mục rượu đỏ khách sạn dưới nước, như vậy tất nhiên trở thành đại biểu cho Tập đoàn Hoàn Á của Trang Hạo Nhiên đấu thắng lợi hạng mục đầu tiên của khách sạn dưới nước, vốn là hai con hổ tranh nhau, mỗi phần thắng lợi cũng vô cùng quan trọng.

      Hai người đàn ông đều lên tiếng nhìn .

      Đường Khả Hinh suy nghĩ lại, vẫn có chủ ý, quay đầu nhìn Thầy giáo.

      Vitas ngồi ở bên, lạnh nhạt lên tiếng, hai mắt đông cứng nhìn tới trước.

      Đường Khả Hinh nhớ tới ngày đó ở bệnh viện với Tưởng Thiên Lỗi, im lặng lúc, rốt cuộc dịu dàng : "Rất xin lỗi,. . . . . Bây giờ tôi có biện pháp tiếp nhận công việc này."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lại im lặng nhìn , hai mắt thoáng qua phần tiếc nuối thở dốc hơi.

      Lâm Tử Uy thấy Đường Khả Hinh im lặng, liền tiếp tục chủ trì cuộc họp : " tại chúng ta tiến hành dựa kết quả phân chia các hạng mục khách sạn dưới nước, bởi vì hạng mục này thuộc về hai tập đoàn Hoàn Á và Á Châu cùng phối hợp khai phá, cho nên Hội đồng quản trị Hoàn Cầu nghe phía bên Tổng Giám đốc Trang đề nghị, đầu tiên do thành viên Hội đồng quản trị thành lập Tổ giám sát, sau đó theo số lượng người tương quan trong tập đoàn, sàng chọn phụ trách các hạng mục!"

      Chúng thư ký rối rít đứng dậy, cầm tài liệu chuẩn bị trong tay, bắt đầu chia từ hai người Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc trước, sau đó từ từ đưa tới trong tay mọi người.

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, hiểu ra quyết định mới vừa rồi, trong lòng sinh ra áy náy, nhưng có cách nào nữa mà cúi đầu.

      Tiêu Đồng vừa nhận lấy tài liệu của trợ lý thư kí, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cười cười : " có chuyện gì đâu, Khả Hinh. đủ mệt mỏi, còn đồng ý làm Giám sát viên sàng chọn đại lý trong cả nước, bây giờ còn Phòng kinhh doanh rượu phụ giúp, lại phải thi đấu, từ chối là chuyện bình thường. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, hai mắt lóe lên, nhưng vẫn khẽ thở dài.

      Lâm Tử Uy bắt đầu cầm tài liệu lên, vừa được thư ký đưa vào số liệu quan trọng, vừa đọc tên tất cả nhân viên có liên quan của Tập đoàn Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu, hạng mục phụ trách, trước tiên bắt đầu từ tổ thiết kế cơ bản, sau đó đến lãnh đạo cấp cao bỏ phiếu. . . . . .

      Hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, rối rít giơ lên lá phiếu màu đen trong tay, dựa vào báo cáo phát ra cho mỗi ứng cử viên, còn có tình hình kiểm tra giám sát sàng chọn mấy ngày nay đối với bọn họ, đưa ra quyết định bỏ phiếu lần cuối! !

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người đều im lặng ngồi ở bên, nhìn từng hạng mục khách sạn dưới nước được phân loại, tất cả nhân viên phải có năng lực phi phàm, rối rít xuất ở bên trong màn hình lớn, có số thuộc Hoàn Á, có số thuộc Á Châu. . . . . .

      Lãnh đạo cấp cao hai bên, rối rít căng thẳng nhìn cảnh tượng này.

      Bọn Tô Lạc Hoành càng căng thẳng, bởi vì Tưởng Văn Phong xuất có thể phá vỡ cục diện sắp hình thành, quả nhiên. . .

      Lâm Tử Uy cầm tài liệu trong tay, tiếp tục : "Bắt đầu bỏ phiếu có liên quan đến việc thiết kế phòng khách của khách sạn dưới nước và người phụ trách bộ phận mua sắm chủ yếu! ! Kiến trúc sư Trưởng thiết kế Phòng khách, tiến vào vòng chọn cuối cùng vị thứ nhất là Tưởng Văn Phong, vị thứ hai là thầy DK! !"

      tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên dành cho hai người hết sức quan trọng của Hoàn Cầu.

      Thầy DK mỉm cười đứng lên trước, nhìn mọi người gật đầu, lại ngồi xuống.

      Lúc này Tưởng Văn Phong cũng chậm rãi đứng lên, hai mắt khẽ lóe lên ánh sáng của người làm nghệ thuật, bình tĩnh thong thả nhìn mọi người : "Trong tương lai, tôi nhất định đem hết toàn lực, dẫn dắt đội kỹ sư thiết kế, vì khách sạn dưới nước của Hoàn Cầu, cho mọi người thiết kế hài lòng."

      Lời này vừa ra, Hội đồng quản trị cùng đám lãnh đạo cấp cao rối rít cúi đầu, lại suy tính.

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng ngưng mặt nhìn .

      " đoán. . . . . ." Tô Lạc Hoành có chút có chủ ý hỏi Lãnh Mặc Hàn.

      "DK phụ trách phần tổng thiết kế phòng khách sạn dưới nước, lần này thiết kế bên trong phòng khách là sở trường của Tưởng Văn Phong, chắc chắn Hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao hướng vào vị kia rồi. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn chút do dự.

      Đường Khả Hinh cũng có chút căng thẳng nhìn trong màn hình tinh thể lỏng, xuất hình ảnh hai Kiến trúc sư Trưởng, mà bên cạnh bọn họ số liệu màu đỏ ngừng lên .

      "Lần này thua, chúng ta phải thua thiệt lớn?" Tô Lạc Hoành nắm chặt quả đấm, vẻ mặt chặt ngưng : "Mới vừa rồi Khả Hinh có đồng ý nhận hạng mục rượu đỏ, đây chính là công việc béo bở, sau khi ấy từ chối, bên chúng ta ở trong Bộ phận kinh doanh rượu, ngoại trừ Vitas có người . . ."

      "Vitas là thuộc về Hoàn Cầu, phải chúng ta . . . . ." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt .

      "Chuyện này. . . . . ." Tô Lạc Hoành có chút lo lắng : "Vậy. . . . . . Nếu như Tưởng Văn Phong giành được hạng mục này, như vậy mua hàng nhất định là theo Tưởng Văn Phong . . . . . . Mẹ kiếp. . . . . . uổng công. . . . . ."


      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng ngưng mặt ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình tinh thể lỏng lớn, rốt cuộc xuất dữ liệu quyết đấu của hai người, lấy 1000 lá phiếu làm chuẩn, Tưởng Văn Phong đạt được khoảng 645 lá phiếu, giành được hạng mục thiết kế phòng khách chủ yếu nhất của cả khách sạn, quả nhiên tiếp theo thành viên mua hàng, do người của Hội đồng quản trị đưa ra Hoàn Cầu, tất nhiên nối gót theo kỹ sư thiết kế!

      tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

      Tưởng Văn Phong chậm rãi đứng dậy, nhìn tất cả Hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao khẽ gật đầu cám ơn.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua nụ cười mấy phần sắc bén.

      Trang Hạo Nhiên hết sức phong độ giơ tay lên, vỗ tay chúc mừng Tưởng Văn Phong.

      Mấy người Tô Lạc Hoành cùng khẽ cúi đầu chán nản, nếu Tưởng Văn Phong kịp thời xuất , có lẽ kết quả cuộc so tài cơ hội thay đổi.

      "Kế tiếp. . . . . ." Lâm Tử Uy tiếp tục mở phần khác tài liệu, công bố nhân viên phụ trách hạng mục kho lưu trữ khách sạn dưới nước, cuộc họp tiếp tục diễn ra. . . . . .

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh càng ngày càng trắng bệch, cả người của bắt đầu trôi nổi cực nhanh, rốt cuộc hiểu tại sao mới vừa rồi Trang Hạo Nhiên nhàng bâng quơ hỏi mình có muốn cùng tham gia vào nơi lưu trữ rượu đỏ dưới đáy biển với kỹ thuật mới nhất hay , bởi vì trong cuộc chiến Long Tranh Hổ Đấu này, nếu như đến lúc cuối cùng mới hỏi mình về quyết định hạng mục, mình nhất định từ chối, trái tim đau giống như bị xé rách, áy náy xông lên não, mới phát kiến trúc kinh thế này quan hệ đến vận mạng sống chết của hai người đàn ông trong tương lai, mà mình lại dễ dàng mang lợi thế trong tay Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ vứt ra ngoài. . . . . .

      lập tức gấp rút ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên! !

      Trang Hạo Nhiên vẫn nở nụ cười đẹp trai, hơi ngửa mặt nhìn tình hình bỏ phiếu trong màn hình lớn, chút nào phát thái độ của có chút đúng.

      "Khả Hinh?" Tiêu Đồng gọi .

      "À?" Lúc này trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch.

      " vốn là nhân viên thuộc Bộ phận kinh doanh rượu của Hoàn Cầu, nhưng lúc nảy Tổng Giám đốc mới vừa hỏi , có muốn tham gia vào hạng mục hầm chứa rượu đỏ hay , từ chối. . . . . . Vậy. . . . . ." Tiêu Đồng có chút khó nghĩ, tay đặt phím enter, có chút bất đắc dĩ xóa quyền bỏ phiếu của , mới phát đáng tiếc : "Tôi xóa đây. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn có bốn nhân viên của Bộ phận kinh doanh rượu, bởi vì mình rút lui, lập tức biến thành ba người, đầu tiên là Laurence, thứ hai Vitas, người thứ ba là Quách Thái Ny thuộc Bộ phận kinh doanh rượu! ! cấp dưới tài giỏi của Tưởng Thiên Lỗi trong Bộ phận kinh doanh rượu! !

      Sắc mặt của lập tức trắng bệch.

      " tại chúng ta công bố diện tích kiến nghị chính phủ phê duyệt hầm chứa rượu đỏ dưới nước, khoảng 10000 mét vuông, nhưng số lượng rượu đỏ được lưu trữ là triệu chai!" Lâm Tử Uy đọc trước số lượng! !

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nghe được con số liệu này, sau lưng của cảm thấy rét lạnh.

      "Nguồn vốn dự định đầu tư xây dựng, tỷ bảy trăm triệu." Lâm Tử Uy chậm rãi mở nội dung tài liệu ra, sau khi đọc số liệu, lại đọc tên ba người Laurence và Vitas cùng Quách Thái Ny, chọn ra hai người tiến hành bỏ phiếu, nhưng bởi vì Vitas và Laurence cùng là người của Hoàn Cầu, cho nên cần tiến hành bỏ phiếu, mà Đường Khả Hinh là ứng cử viên mới trong giới chuyên gia hầu rượu, càng là đứa con cưng mới nhất tạp chí của các nước, theo như Hội đồng quản trị nghiêng về kiến trúc sư Tưởng Văn Phong tuổi trẻ và năng động, chứng minh những người già vẫn rất khát vọng có thể rót nhiều máu mới cho Hoàn Cầu, có lẽ bọn họ coi trọng phát huy Đường Khả Hinh, đứa con cưng mới nhất trong giới rượu đỏ, nhưng bởi vì trong câu hỏi cuộc họp vòng thứ nhất, Đường Khả Hinh rút lui quyền bỏ phiếu, mà Quách Thái Ny trao đổi với Tưởng Thiên Lỗi, sớm lập cam kết, có ý muốn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhưng bởi vì có người cạnh tranh, cho nên Quách Thái Ny lấy tư thế có người phản đối, toàn bộ thông qua, trở thành trong những người chịu trách nhiệm hạng mục hầm lưu trữ rượu đỏ dưới đáy biển!

      tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

      Từ chỗ ngồi, Quách Thái Ny mỉm cười đứng lên, nhìn về phía mọi người gật đầu cám ơn.

      Cả người Đường Khả Hinh giống như ở trong đám mây, trán toát mồ hôi lạnh, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn các hạng mục khách sạn dưới nước của Hoàn Cầu, hai tập đoàn lớn phân chia hạng mục chủ yếu, Hoàn Á phụ trách 57 hạng mục, mà Tập đoàn Á Châu phụ trách 58 hạng mục, chỉ kém phiếu, con hổ bị mất vị trí của mình! ! Đầu như nổ tung, máu nhanh chóng đông lại, trái tim lại bị nện phát nặng ! ! ! ! !
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 639: CẦN

      tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ầm ầm vang lên cả phòng họp, tiếng vỗ tay của mọi người dành cho Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở trước màn hình, khẽ nở nụ cười trấn an, nhìn mọi người gật đầu.

      Tưởng Vĩ Quốc hết sức kiêu ngạo và tự hào đóng tài liệu lại, ngẩng đầu lên nhìn con trai, lúc ấy nghe đưa ra kiến trúc này cũng than thở con trai lớn mật, nhưng ngờ tốn tất cả bảy năm, chuẩn bị tiền bạc, biến ước mơ thành , vào lúc này, ông mỉm cười : "Xem ra, đại nạn chết, tất có phúc về sau. . . . . ."

      Trang Tĩnh Vũ cũng nhàn nhạt nở nụ cười, đóng tài liệu lại, mới bất đắc dĩ : "Nếu biết đại nạn chết, tất có phúc về sau, lúc trước đối xử với Khả Hinh như vậy, có phải mọi người cho ấy chút phần thưởng hay ?"

      "Phần thưởng?" Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Trang Tĩnh Vũ, hỏi: "Muốn phần thưởng gì? Hạng mục này là Thiên Lỗi của tôi tốn hao tâm huyết nhiều năm mới thúc đẩy. Nếu quả là ngẩng đầu có thần thánh, cũng là thần thánh bảo vệ nhà họ Tưởng tôi, có quan hệ gì với ta?"

      Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, liền hơi xoay người nhìn Tưởng Vĩ Quốc có chút nghi ngờ : "Thiên Lỗi khó được thích đứa bé. Các người khi dễ và phản đối như vậy, nó cũng khó xử."

      "Chúng tôi có phản đối ta." Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng dậy, cài cúc áo tây trang xong.

      Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, suy nghĩ chút, cũng hơi sửa lại tây trang, đứng lên cài cúc áo tây trang xong.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đứng lên, cài cúc áo tây trang, dịu dàng thân thiết với Sa Sa: "Bảo bối, cháu ngồi ở đây trước, chú xuống chào hỏi."

      "Được!" Sa Sa mỉm cười gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười mình xuống bậc thang Tổng Giám đốc, đầu tiên bắt tay với DK, cám ơn ông vất vả tới tham gia cuộc họp, sau đó bắt tay với cựu thành viên hội đồng quản trị, cuối cùng mới đến được trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, hết sức lòng chúc mừng : "Chúc mừng chú Tưởng, chúc mừng Thiên Lỗi, lại nắm được hạng mục quan trọng, dẫn dắt cả tập đoàn tiến về phía vinh quang."

      "Hạo Nhiên. . . . . ." Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn , hỏi: "Đây là lời lòng của con sao?"

      "Dĩ nhiên!" Trang Hạo Nhiên cười .

      "Vậytương lai, con ít đụng chạm với Thiên Lỗi , tại thân thể của nó thoải mái, chịu nổi đâu. . . . . ." Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng .

      "Ôi! Chú, chú đừng chuyện như vậy!" Trang Hạo Nhiên đùa: "Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta thân trải qua trăm trận, làm việc mềm dẻo có phương pháp, kẻ địch lại ít, thẳng băng giống như con, người lãnh đạo rất có sức hấp dẫn, chống lại giông tố càng nhiều, tương lai con nhất định hỗ trợ ấy quản lý Hoàn Cầu tốt, chú yên tâm."

      "Hy vọng là như vậy!" Tưởng Vĩ Quốc xong, liền nhìn Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng : "Tôi chuẩn bị trà Phổ Nhỉ thượng hạng, muốn uống chén hay ?"

      "Tôi tới sau. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ mỉm cười giơ tay.

      Tưởng Vĩ Quốc trước.

      Trang Hạo Nhiên mới có chút xin lỗi nhìn cha.

      Trang Tĩnh Vũ cũng nhàn nhạt nhìn con trai, : "Tại sao muốn hỏi Khả Hinh lựa chọn?"

      Trang Hạo Nhiên chỉ cười.

      Trang Tĩnh Vũ bình tĩnh nhìn vẻ mặt con trai, liền chậm rãi hỏi: "Con làm như vậy, gánh nổi hậu quả sao?"

      "Thắng thua cũng chỉ là phong cảnh đầy xuân sắc trong đời." Trang Hạo Nhiên nở nụ cười .

      Trang Tĩnh Vũ nghe như, liền có để ý nhiều nữa, chỉ hơi lưu ý nhìn bé xinh đẹp ngồi cạnh bên vị trí Tổng Giám đốc, hỏi: " bé đó là. . . . . ."

      "Sa Sa, con của người bạn thân ở trong nước! Bởi vì bọn họ vợ chồng có việc gấp, nhờ con mang mấy ngày! Sa Sa tới đây!" Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Sa Sa ngoắc tay.

      Sa Sa lập tức cười ngọt ngào xuống, chạy về phía Trang Hạo Nhiên lập tức ôm lấy cái hông của , gọi: "Chú! !"

      "Mau gọi ông nội! !" Trang Hạo Nhiên khẽ vuốt ve bả vai Sa Sa, cười .

      "Chào ông nội ! ! Cháu tên là Sa Sa! Tương lai là muốn gả làm dâu của chú!" Sa Sa hết sức thục nữ đáng nhìn Trang Tĩnh Vũ khom lưng gật đầu.

      "Chuyện này. . . . . . . . . . . ." Trang Tĩnh Vũ hơi sững sờ, cúi đầu nhìn Sa Sa hoạt bát vui vẻ khom lưng chào hỏi, hết sức hài hước, ông nhịn được phì cười, : " lâu cũng có loại cảm giác này, có thể ở phòng họp nhìn thấy được cháu bé vui tươi hài hước như vậy. . . . . ."

      Ông đột nhiên sững sờ, nhớ lại nhiều năm trước, trong phòng họp cũng có bé dáng dấp vui vẻ, ngồi bên cạnh cha, mắt to hiền lành, lộ ra nụ cười ngọt ngào nhìn tới trước, vừa nhìn cũng làm người ta hết sức vui vẻ, lúc ấy mình thích đứa bé kia hơn so với lúc này.

      Trang Tĩnh Vũ nghĩ tới đây, nhịn được quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh trắng bệch, ngồi tại chỗ, nhớ tới chủ trì mới vừa công bố, Hoàn Á chỉ kém phiếu, thua Tưởng Thiên Lỗi, thể giành được hạng mục quan trọng, lòng của lại như bị búa nện mạnh, cả người ngột ngạt, thở nổi, chỉ siết chặt ngón tay của mình, hai mắt rưng rưng nhấp nháy.

      "Khả Hinh. . . . . ." Tiêu Đồng có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, : " có chuyện gì, có việc gì, chỉ kém phiếu, cho dù có đồng ý nhận hạng mục này, cũng chỉ là con số lẻ."

      "Nếu như tôi đồng ý hạng mục đó, phải là còn có cơ hội sao? Tổng Giám đốc có chút cơ hội, ấy cũng có thể có toàn bộ thế giới, nhưng tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ tới mình mới vừa hời hợt vứt bỏ hạng mục như vậy, lập tức siết chặt quả đấm, hai mắt kịch liệt khổ sở.

      "Tôi tin lão đại làm mỗi việc đều có lý do của ấy." Tiêu Đồng lại đau lòng an ủi : " đừng suy nghĩ quá nhiều."

      "Tôi thể tiếp nhận bản thân tôi mới vừa làm chuyện như vậy, tôi cũng hiểu chuyện. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, ngẩng đầu lên tìm Trang Hạo Nhiên khắp nơi, rốt cuộc nhìn thấy đứng ở trước mặt đám người Tô Lạc Hoành mất mát, nở nụ cười động viên, chút nào cảm thấy có bất kỳ cái gì ổn, lập tức bước nhanh đến trước mặt của , căng thẳng gọi : "Tổng Giám đốc!"

      "Hả?" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười quay đầu, nhìn .

      Vẻ mặt đám người Tô Lạc Hoành cũng bất đắc dĩ nhìn .

      "Em muốn chuyện với chút! !" Đường Khả Hinh nhìn , nhanh.

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn lát, mới dịu dàng hỏi: " chuyện gì. . . . . ."

      "Em muốn chuyện riêng với chút! !" Đường Khả Hinh nhìn , lại căng thẳng .

      Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt nóng nảy, vốn họp xong còn có chút chuyện, liền nhắc cổ tay liếc mắt nhìn thời gian, : " chỉ có 30 phút thôi."

      "Đủ rồi!" Đường Khả Hinh nhanh.

      "Tốt. . . . . . ra bên ngoài trò chuyện thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên căn dặn Tiêu Đồng chăm sóc cho Sa Sa tốt, liền hơi giơ tay.

      Đường Khả Hinh lập tức trước.

      Trang Hạo Nhiên bình tĩnh khỏi.

      Tô Lạc Hoành lại rất đau lòng, rất tức giận : "Tôi với lão đại lâu như vậy, cũng có thua qua! ! shit! !"

      Lâm Sở Nhai cũng mang theo vài phần mất mát, thở dài, : "Được rồi, đừng nữa, tối nay uống rượu."

      "Mọi người có thể quá rối rắm hay ." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt xong, liền lách mình khỏi.

      "Giống như chuyện gì ấy cũng biết! ! ấy có bản lãnh, tại sao đoán ra sáu con số đồng màu ra ngày mai ! ! ?" Tô Lạc Hoành tức giận chỉ vào bóng lưng của , gầm .

      "Có lần ấy trúng phải sao?" Tào Kiệt cười khổ .

      "Trúng sáu con số đồng màu, nhưng cũng chỉ hơn chục triệu! ! Tôi đây bao nhiêu trăm triệu?" Tô Lạc Hoành gào khóc khỏi.

      Cuối hành lang dài, chính là cửa sổ sát đất cảnh biển.

      Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, lập tức quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"

      "Cái gì?" Trang Hạo Nhiên hiểu nhìn .

      "Em hỏi tại sao phải làm như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn tức giận : " ra cũng cần hỏi em, tự nhiên em tiến vào bỏ phiếu giai đoạn cuối cùng! Đến lúc đó cho dù em có cách nào, vẫn tham gia vào dự án khách sạn dưới nước!"

      "Đường Khả Hinh, em xem công việc là cái gì?" Trang Hạo Nhiên nghe như vậy, hơi nghi ngờ nhìn .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn .

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi nguội lạnh nhìn , lộ ra chút cảm xúc bất đắc dĩ, : "Bây giờ vị trí của em là vị trí quan trọng của lịch sử nghiệp rượu đỏ trong tương lai, đây là kiện quan trọng của cuộc đời người! Lý do lúc nảy hỏi em có muốn tham gia hay , phải là vì bảo vệ em, càng phải vì muốn thành toàn cái gì, mà đến cùng em có chấp nhận làm chuyện này hay ! ! Phải biết, tình huống của em bây giờ, cảm thấy em thích hợp tham gia công việc này, nhưng vẫn suy nghĩ muốn biết, rốt cuộc em có tách nghiệp thần thánh của em và tình cảm của em ra hay ! ! rất tiếc em có! ! Em biết cuộc họp ngàn người này, nếu như và Thiên Lỗi kéo em, cho dù em bắt thang lên trời, em cũng vào được! ! tại có lẽ cuộc đời của em gánh chịu rất nhiều, cũng đau lòng! Nhưng công việc chính là công việc! Công việc của em phải của cá nhân em, là tương lai nghiệp rượu đỏ từng người đấy! ! Trong mắt của , Quách Thái Ny thích hợp gánh vác trách nhiệm này hơn em!"

      "Nhưng thua!" Hai mắt Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng.

      "Đừng sớm gia nhập vào cuộc cạnh tranh đáng sợ trong xã hội này!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng cứng rắn nhìn , cao giọng : "Là ai dạy em, ở trước nghiệp, đắn đo những thứ chính đáng như vậy? Em còn chưa có thông minh so đo với người khác, bị người nhồi nhét học coi trọng thắng thua rồi sao? Người, phải so thắng thua với người khác! ! Thắng người khác phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là em có chiến thắng chính bản thân mình hay ! ! ! Hôm nay em thua chính mình! !"

      Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lại đầy thâm ý, nhìn Đường Khả Hinh, nét mặt căng thẳng, ánh mắt chợt lóe, mới tiếp: "Em là viên ngọc xinh đẹp, nhưng sau khi trải qua mài giũa, ngược lại càng thấy mình hơn, người muốn chạy trốn, có biện pháp nhận được quà tặng của thượng đế! ! Ông trời cho để cho em thiên phú chuyện hùng hồn, nhưng em cũng có dùng nó cho tốt! cần em đau lòng cho hôm nay đảo ngược thắng thua! Nếu Trang Hạo Nhiên chấp nhận thua nổi, tương lai thắng được! !"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 640: VOUGEOT

      Đường Khả Hinh mình chậm rãi về phía trước, nghĩ tới lời của Trang Hạo Nhiên, trong lòng đè nén vô hạn mệt mỏi nặng nề. . . . . .

      Vitas nhàn nhạt ra phòng họp, đứng ở bên cửa, nhìn học trò mình độc tới, ánh mắt ông lộ ra bình tĩnh, bỏ qua thói quen thái độ lạnh lùng và cẩn thận. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của thầy giáo ngưng trọng, giống như đối với mình cực độ mất mát, trong lòng của đau nhói, tới trước mặt thầy giáo, cúi đầu.

      Lúc này Vitas mới nhíu chặt mày nhìn .

      "Xin lỗi, Thầy. . . . . . Lúc nảy tôi thể gánh trách nhiệm nặng nề, là tôi tốt, thẹn với dạy dỗ của thầy. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ.

      Ánh mắt thâm thúy của Vitas chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hơi do dự, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: " ăn cơm trưa chưa?"

      Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Thầy giáo.

      "Tôi hỏi ăn cơm trưa, mới đến họp sao?" Vitas chỉ nhàn nhạt hỏi như vậy.

      Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn Thầy giáo, gật đầu cái.

      Khuôn mặt Vitas căng thẳng, chậm rãi buông lỏng, hơi lộ ra thân thiện và nụ cười hiếm thấy, gật gật đầu : "Tôi biết chuyện của Tổng Giám đốc Tưởng, cũng biết đoạn thời gian này rất vất vả, mấy ngày trước vốn muốn thăm cậu ấy, thuận tiện thăm học trò của tôi chút, có vì chăm sóc người khác mà quên ăn cơm hay . . . . . ."

      Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, nhanh chóng cúi đầu, cắn chặt môi dưới.

      Rốt cuộc Vitas có chút đau lòng nhìn học trò, bất đắc dĩ : "Người phải thần tiên, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong đáy lòng khổ sở là bình thường, có nhiều chuyện, phải tha thứ cho mình đúng lúc. Lần này từ chối dự án rượu đỏ, Thầy cũng có trách , dù sao còn trẻ, trước kia cầu cao đối với , là bởi vì đủ chín chắn, nhưng tại Thầy tin tưởng, trải qua từng chuyện, càng suy nghĩ chín chắn hơn. Học trò của tôi, ở nước lập nên chuyện xưa thần kỳ như vậy, tương lai tốt hơn."

      Đường Khả Hinh cắn chặt răng, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng, nghẹn ngào : "Tôi . . . . . Tôi tình nguyện ngài mắng tôi . . . . . Như vậy tôi càng khó chịu hơn. . . . . ."

      Vitas im lặng lúc lâu, mặt hơi lộ ra chút bối rối, nhưng vẫn đưa tay cất vào trong túi tây trang của mình, móc ra cây kẹo que màu hồng, đưa cho học trò.

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn cây kẹo que trung đáng .

      " là học trò duy nhất Thầy có thể hiểu được và thẳng, cho dù cho cây kẹo que, tìm cách cố gắng vô hạn và báo đáp. Thứ quý trọng và tốt đẹp nhất chính là tâm hồn của ." Vitas lại chậm rãi .

      Trong lòng Đường Khả Hinh cảm động, hai mắt kích động ứa nước mắt, run rẩy vươn tay, nhận lấy cây kẹo que, đặt ở trong tay, rốt cuộc nước mắt nóng bỏng từng viên chảy xuống.

      Vitas mỉm cười nhìn học trò, ngón tay hơi buộc chặt, nhưng vẫn trải qua giãy giụa, chậm rãi buông lỏng, giơ lên đầu học trò vỗ nhàng, liền nhàn nhạt xoay người khỏi.

      Đường Khả Hinh nắm cây kẹo que, rơi lệ nhìn bóng lưng Thầy giáo tịch mịch và đơn, lại đau lòng nức nở.

      Ánh nắng mặt trời rực rỡ, chiếu sáng khắp muôn nơi.

      Đường Khả Hinh đón gió biển mãnh liệt thổi tới, chậm rãi ra đại sảnh, khẽ ngẩng đầu, nhìn trời xanh mây trắng, từng áng bồng bềnh đong đưa, có con chim vỗ cánh bay lên bầu trời.

      "Cha. . . . . . Tại sao mỗi khi con muốn cố gắng chút, số mạng luôn kéo con về phía sau?"

      "Đó là số mạng của người thích nhất tranh đấu và dũng cảm kiên cường, khi con càng hăng hái, con phát chướng ngại vật càng nhiều hơn. Phải biết, người thành công cũng dễ dàng, đây là cảnh giới khác mà con về phía cuộc sống, cảnh giới này cũng phải con đạt tới là có thể vui vẻ hạnh phúc, mà có thể chịu đựng dằn vặt và khổ sở ngang bằng với thành công. Con đừng cầu xa vời cả đời cũng có thể sáng ngời chói lọi, nhưng nhất định phải hướng trời cao van xin, ý chí của con bao giờ đứt đoạn . . . . ."

      Đường Khả Hinh sững sờ, giống như cảm thấy những lời này nghe qua ở nơi nào. . . . . .

      cơn gió mạnh mẽ phà vào mặt.

      Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, ôm chặt tài liệu, bước chân vững vàng, nóng mắt nhìn về phía trước, dần dần siết chặt tài liệu trong ngực, mặc cho thế giới này xoay tròn, nhưng chính thức hiểu ra, mục đích chống lại phải vì lập nhiều lời thề và cam kết, mà là trái tim phải ngừng phấn đấu! !

      Tòa nhà Bộ phận kinh doanh rượu.

      Tiểu Linh, trợ lý trẻ của Vitas, đứng ở trong phòng rượu mà Vitas chỉ chấp thuận cho Đường Khả Hinh mình vào, kinh ngạc nhìn , : " nhất định phải làm sao như vậy?"

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, cắn răng : "Tôi chắc chắn!"

      "Thế nhưng rất đau nha. . . . . ." Tiểu Linh vẫn giữ ý kiến phản đối, lắc đầu.

      "Đến đây ! !" Đường Khả Hinh thở dài hơi, cắn răng .

      Tiểu Linh có chút khó khăn nhìn cái, chỉ đành phải thở dốc hơi, xoay người cầm miếng vải đen, tới sau lưng Đường Khả Hinh, bịt kín hai mắt cho , đánh kết ở sau ót của .

      Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy xung quanh đột nhiên tối tăm, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, ngửa mặt : "Bắt đầu!".

      Tiểu Linh im lặng lên tiếng, nhàng mở trong những chai rượu, sau đó cẩn thận rót vào trong ly cao cổ, đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh, : "Rượu đây. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhắm chặt hai mắt, bàn tay đưa tới phía trước, lập tức cầm đế ly cao cổ, khẽ động ngón tay, nắm ly rượu, kỹ thuật thuần thục để cho cái ly nhàng xoay tròn ba vòng trung, mùi rượu thơm lan ra, vừa dùng khứu giác tìm tòi mùi thơm này, lại nhàng cúi đầu, uống hớp rượu đỏ, để cho hương rượu nồng lan ra ở trong khoang miệng lần, lại khẽ mở đôi môi, hít vào hơi. . . . . .

      Tiểu Linh lập tức cầm tới cho cái đĩa bằng bạc có hoa văn.

      Đường Khả Hinh nhả ngụm rượu vào trong đĩa, chỉ còn sót lại chút mùi thơm nơi đầu lưỡi, đọng trong khoang miệng, từ từ thưởng thức, mới mỉm cười : "Năm 1098, giáo chủ Thiên giáo tín ngưỡng "khổ tu canh thực." Giáo hội phương Tây này đến nơi nổi tiếng có sông ngòi, đầm lầy và rừng rậm để khai hoang, hơn nữa từ năm 1228-1370 từ từ thu mua đất đai, xây dựng khu vườn nho 50 hécta. Thượng Đế rất thiên vị, mà vườn nho này chỉ thu hoạch cực kỳ tốt, chưng cất rượu cũng tốt, mà khu vườn nho này là nơi duy nhất được quân đội Pháp cho phép thành lập, thậm chí được quân đội toàn thế giới vinh danh !".

      "Vườn nho gì?" Tiểu Linh vừa nhìn tài liệu vừa hỏi.

      "Nho Vougeot!" Đường Khả Hinh nhanh chóng chính xác.

      Tiểu Linh khẽ gật đầu, lại chậm rãi đưa lên cây kim sắc bén đâm mạnh xuống cánh tay Khả Hinh.

      "A! Tôi sai chỗ nào rồi?" Đường Khả Hinh dám kéo vải ra, đau đến kêu .

      "Là năm 1227-1370. . . . . . phải 1228 . . . . ." Tiểu Linh đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh nghe như vậy, đau đớn đến khó chịu, lập tức nhớ kỹ.

      Tiểu Linh xong, theo lời Đường Khả Hinh mới vừa căn dặn, lại đâm mạnh xuống cánh tay của hai cái.

      Đường Khả Hinh đau đến kêu .

      "Nếu quyết định chịu đựng chút , huấn luyện như vậy có thể cùng hiểu thi viết và nhắm mắt uống, rất tốt." Tiểu Linh lại mở chai rượu mẫu khác.

      Đường Khả Hinh đau đến đổ mồ hôi hột, vẫn nhịn được nhớ tới lời của Trang Hạo Nhiên: Em là viên ngọc xinh đẹp, nhưng sau khi trải qua mài giũa, ngược lại càng thấy mình hơn, người muốn chạy trốn, có biện pháp nhận được quà tặng của thượng đế! ! Ông trời cho để cho em thiên phú chuyện hùng hồn, nhưng em cũng có dùng nó cho tốt!. . . . . . thở dài hơi, lại cắn răng nghiến lợi : "Trở lại! !"

      Tiểu Linh lấy rượu ly khác. . . . . .

      " cần!" Đường Khả Hinh để cho đổi, tự có ý riêng.

      "Tốt. . . . . ." Tiểu Linh trực tiếp để nguyên ly rượu mới vừa dùng, lại rót rượu cho . . . . . .

      Thời gian từng phút từng phút trôi qua, mặt trời từ trong sóng biển, chậm rãi chìm xuống.

      Đường Khả Hinh cắn chặt răng, vào lúc sắp hoàng hôn, mình đứng ở trong phòng rượu, thử xong gần 57 loại rượu, tổng cộng bị kim đâm ba mươi sáu lần, rốt cuộc cả người mệt mỏi, trán tràn mồ hôi, đưa tay kéo miếng vải đen mỏng, thở phì phò, tay chống tại cạnh cửa, có chút lảo đảo muốn ngã, ra ngoài. . . . . .

      "Khả Hinh! ! có sao chứ?" Tiểu Linh lập tức tới trước mặt , lo lắng : " ra cần nếm lần nhiều như vậy."

      " có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh vươn tay hơi lau mồ hôi trán, mới mỉm cười xoay người nhìn Tiểu Linh : "Cám ơn ."

      "Đừng cám ơn tôi," Tiểu Linh nhìn bật cười : "Tôi theo , học được ít kiến thức rượu đỏ, có lúc, tôi theo Vitas, ông ấy luôn ghét bỏ tôi, cũng hiểu cái gì cả."

      Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.

      Lúc này điện thoại di động vang lên.

      Đường Khả Hinh thoáng nghi ngờ cầm điện thoại di động lên, nhìn số gọi tới, là điện thoại của Bác Dịch, nhanh chóng nhận, đáp lời: "Alô?"

      "Nếu như tính cả đời cũng xuất , tôi cần ở phòng ăn chờ !" Bác Dịch lạnh lùng : "Thậm chí cần châm cứu cho nữa !"

      Đường Khả Hinh khẽ kêu lên tiếng, nhanh chóng nhắc cổ tay, nhìn thời gian 6 giờ 45 phút, vốn hẹn6 giờ 30 phút ăn cơm tối với Bác Dịch, lập tức kêu lên: "Tôi tới ngay, xin lỗi, tại ở đâu ?"

      "Phòng ăn ngự tôn!" Bác Dịch lạnh lùng .

      "Chờ tôi nha !" Đường Khả Hinh lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác màu đen nóng chết người, chỉ mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen bó sát người, nhanh tới phía trước.

      Hôm nay thời tiết rất tốt, trời chiều biển, tự nhiên buông xuống nhưng vẫn phát ra ánh nắng chiều màu vàng nhạt ! !

      Khoảng 20 phút, Đường Khả Hinh mệt mỏi thở hổn hển nhanh chóng vào phòng ăn ngự tôn, được Trần Mạn Hồng hướng dẫn, nhìn thấy Bác Dịch ngồi ở bên, đám người Tô Lạc Hoành cười ngồi ở bên, Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí đầu, tay vuốt cái đầu của Sa Sa, nở nụ cười dịu dàng thân thiết, thậm chí còn cầm chút bánh sandwich, đút cho bé ăn ngụm. . . . . .

      đứng ở ngoài cửa, đột nhiên sửng sốt.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 641: EM ĐÓI RỒI

      "Tiểu Đường! ! Tới rồi?" Tô Lạc Hoành tinh mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức nhiệt tình ngoắc! !

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, ngồi ở đầu, nghe tiếng gọi như thế cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.

      Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn , bao gồm Bác Dịch lạnh như băng. Giơ mắt nhìn.

      Đường Khả Hinh vốn cho rằng chỉ có mình và Bác Dịch cùng nhau ăn cơm, nghĩ tới có nhiều người như vậy, hôm nay bởi vì mình vứt bỏ hạng mục quan trọng của Hoàn Á, có chút ngượng ngùng qua. . . . . .

      " qua ! Lo lắng làm gì?" Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh cười : "Nếu phải tôi làm việc, tôi muốn qua ngồi lát !"

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành có chút lúng túng tay xách theo áo khoác, nhàng bước tới.

      Mọi người thấy Đường Khả Hinh tới, liền rối rít nhường vị trí, Tô Lạc Hoành vốn ngồi ở bên trái Trang Hạo Nhiên, lập tức nắm cái ghế dời đến ngồi bên cạnh Lâm Sở Nhai, tay lập tức đưa vào tây trang, muốn sờ bắp thịt của !

      "Này, đừng chán ghét! muốn sờ, tại sao sờ Tào Kiệt! !" Lâm Sở Nhai lập tức đẩy ra!

      "Cậu ấy đầy đặn. . . . . ." Tô Lạc Hoành rất mập mờ vươn tay, lại xoa xoa bắp thịt của , muốn nhéo ! !

      "Cút cút cút! !" Lâm Sở Nhai nhịn được bật cười.

      "Hai người các người đừng chán ghét, ở trước mặt trẻ đấy ! !" Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay khẽ che khuôn mặt nhắn Sa Sa, lại vui vẻ đút cho bé ăn con tôm, mới nở nụ cười hỏi: "Ăn ngon ?"

      "Ăn ngon! !" Sa Sa lập tức lại nhào vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, ôm hông của .

      Trang Hạo Nhiên cười lớn.

      "Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Trần Mạn Hồng cho người mang cái ghế màu vàng, đặt ở bên trái Trang Hạo Nhiên, tự mình đặt xuống ba cái ly thủy tinh, cùng dao nĩa phòng ăn, mới mỉm cười : "Nhìn thích công chúa này như vậy, tương lai vợ của sinh cho con sao?"

      Đường Khả Hinh đứng ở bên lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên chỉ nở nụ cười, cắt khối sườn cừu, đưa đến trong miệng Sa Sa, đút bé ăn xong, mới cầm khăn ăn săn sóc nhàng lau miệng cho né, : "Ăn từ từ, đừng chảy, muốn ăn cái gì với chú, chú lấy cho cháu ăn."

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngồi xuống, tại quả nhịn được nhìn nhóc kia.

      Sa Sa vừa nheo mắt cười nhai beefsteak, vừa rất ngọt ngào đưa ra bàn tay bé ôm mặt Trang Hạo Nhiên hung ác hôn cái ! !

      Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười đẹp trai hấp dẫn, nâng khuôn mặt nhắn của Sa Sa, có chút khó hiểu : "Sinh con tốt! Con chính là bảo bối!"

      Đường Khả Hinh hơi nhếch miệng, có chút nhàm chán khinh bỉ cái!

      "Nếu như sinh con trai, ném nó vào trong biển làm mồi cho cá !" Tô Lạc Hoành nhịn được bật cười .

      "Vậy cũng đến nỗi! Để cho nó làm đầu bếp , cần đọc nhiều sách, tránh cho học hư đầu óc!" Trang Hạo Nhiên cười .

      Lại đầu bếp! !

      Đường Khả Hinh nâng ly nước, uống hớp lớn! !

      "Trễ như thế mới tới đây, đâu?" Bác Dịch ngồi ở bên cạnh , nhìn hỏi.

      Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn mỉm cười : "Có chút việc phải làm, còn gần tháng nữa thi đấu. . . . . ."

      "Trong thời gian này nếu như có chuyện, tăng thời gian, tôi châm cứu cho ." Bác Dịch nâng ly rượu táo, uống hớp .

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười : "Muốn ăn chút gì ? Ăn . . . . . . Hôm nay Cậu chủ Tô mời khách, đừng khách khí."

      "Ơ?" Đường Khả Hinh hơi cười nhìn Tô Lạc Hoành, có chút kinh ngạc hỏi: "Có chuyện tốt gì sao?"

      "Hôm nay sinh nhật! Ôi, lại già thêm tuổi rồi, vào ngày này, tôi chỉ muốn hôn lưỡi với Lâm Sở Nhai!" Tô Lạc Hoành lại nhịn được nghiêng đầu qua Lâm Sở Nhai, muốn hôn !

      "Cút! !" Lâm Sở Nhai đẩy ra, tức giận cười : " cũng tìm người hôn, thực chịu nổi, Tiêu Đồng cũng được!"

      " !" Lúc này Tiêu Đồng mới vừa hết bận, vào chỗ ngồi ngoài trời, tức giận : "Ở trong mắt của ấy, tôi phải là phụ nữ!"

      Tô Lạc Hoành lập tức nhìn Tiêu Đồng cười : "Nếu như chúng tôi xem là phụ nữ, phiền toái!"

      "Cút!" Tiêu Đồng tức giận ngồi vào chỗ, lại nhìn : "Vậy mọi người xem Tiểu Đường cũng phải là sao ?"

      "Đừng những chuyện này có được hay , chọn món ăn !" Trang Hạo Nhiên lại đưa nước trái cây cho nhóc Sa Sa, hầu hạ cho bé như đầy tớ !

      Đường Khả Hinh vừa cắt chút bò bít tết nướng tiêu, chuẩn bị bỏ vào trong miệng ăn. . . . . .

      "Chú, cháu muốn miếng beefsteak kia của chị!" Sa Sa đột nhiên chỉ vào miếng beefsteak Đường Khả Hinh vừa muốn bỏ vào trong miệng, rất khiêu khích chu miệng .

      Trang Hạo Nhiên lập tức ngạc nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh há miệng ra, chỉ đành phải dừng lại cái nĩa trong tay, miếng beefsteak thơm nồng sắp đưa vào trong miệng. . . . . .

      "Cháu muốn ăn phần sao! Chú cắt cho cháu." Trang Hạo Nhiên bật cười muốn cầm nĩa lên.

      "! ! Cháu muốn phần của chị!" Sa Sa uốn éo người, làm nũng : "Cháu chỉ muốn phần của chị !"

      mặt Đường Khả Hinh lộ vẻ gì, lạnh lùng nhìn bé.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Sa Sa quả mất hứng, liền quay mặt sang, hơi trưng cầu ý kiến nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn cái, trong lòng bị nghẹn lại rồi, nhưng đột nhiên nhìn người cả bàn ăn, mọi người mỉm cười nhìn chằm chằm vào mình, chỉ đành phải nhìn Sa Sa, khuôn mặt cứng ngắc mỉm cười : "Sa Sa muốn ăn sao, chị cho em ăn. ! Há miệng ra!"

      Sa Sa lập tức giống như thắng lợi, vui vẻ ngẩng đầu lên, muốn ăn miếng beefsteak.

      Đường Khả Hinh hơi nghiêng người tới trước, giơ miếng beefsteak, sắp đưa đến trong miệng Sa Sa, Sa Sa vừa muốn đóng miệng lại cắn ăn, lập tức đem beefsteak nhét vào trong miệng của mình, nhai rất ngon! .

      Tất cả mọi người sửng sốt nhìn .

      Sa Sa cũng trợn to hai mắt, kích động muốn phát tác nhìn . . . . . .

      Đường Khả Hinh vừa liếc mắt cười nhìn Sa Sa, vừa ngọt ngào : "Sa Sa, em có thể biết, nếu như trong tương lai em muốn làm dâu gả cho chú này, phải hiểu thói quen của chú trước! Lúc chú đút đồ ăn cho người khác, món ăn kia vào trong miệng của mình, giống như động tác chị mới vừa làm mẫu! Em có lòng tin, khi làm dâu của chú ?"

      "Có! !" Sa Sa lập tức chu miệng ! !

      "Tốt! ! tại chị lại làm mẫu cho em lần!" Đường Khả Hinh cười rất ngọt ngào đứng lên, hết sức lễ phép với Trang Hạo Nhiên: " nhường chỗ chút."

      Trang Hạo Nhiên sững sờ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh.

      "Nhường chỗ chút! !" Ngoài mặt Đường Khả Hinh cười nhưng trong lòng cười, hàm răng đánh lách cách, lại hết sức lễ phép.

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, cách nào chỉ đành đứng lên, sau đó đổi vị trí với , Đường Khả Hinh ngẩng khuôn mặt tươi cười ngồi vào chỗ của Trang Hạo Nhiên, sau đó mở mắt to, giống như giáo nhà trẻ, hết sức nhẫn nại : "Tới đây! ! Bây giờ chị làm mẫu đúng động tác của chú! ! Em há miệng ra trước! !"

      Dù sao Sa Sa chỉ là đứa bé mới năm tuổi, ngay lập tức ngẩng đầu lên, há miệng ra! !

      "Oa! ! Sa Sa giỏi! !" Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, ghim beefsteak Trang Hạo Nhiên mới vừa cắt cho Sa Sa, sắp đưa đến trong miệng Sa Sa, sau đó lập tức nhét vào trong miệng của mình, nhìn Sa Sa liếc mắt cười : "Nhìn thấy ?"

      Sa Sa nhìn Đường Khả Hinh nhai rất thơm, bé trợn to hai mắt : "Giống như thấy được!"

      "Em nhất định nhìn thấy !, uống ly nước trái cây!" Đường Khả Hinh lập tức nâng ly nước trái cây, sắp đưa đến trong miệng Sa Sa.

      Sa Sa vừa muốn cúi đầu xuống uống.

      Đường Khả Hinh lập tức mang cái ly về, mình uống ừng ực ừng ực hết ly nước trái cây! !

      Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên, nhìn như vậy, suy nghĩ xem có phải hôm nay mắng như vậy, tức giận hay ?

      "Nhìn thấy ? Bình thường chú của em chính là như vậy! !" Đường Khả Hinh lại nhiệt tình nhìn nhóc Sa Sa, mỉm cười hỏi.

      Sa Sa gật đầu cái.

      "Em nhất định phải học nhiều hơn ! ! !" Đường Khả Hinh mới vừa muốn cầm cái nĩa ghim bào ngư, nhưng phát năm con bào ngư lớn, vẫn còn đặt nguyên ở trong đĩa, liền nhìn Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng : "Cắt bào ngư ! Giống như mới vừa rồi đút con bé! Mau lên!"

      Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ đưa ngón trỏ ra, sờ sống mũi cao của mình, mọi người im lặng nhìn mình, chỉ đành phải cầm nĩa lên, nhàng cẩn thận cắt ra vài phần bào ngư lớn bày ra ở trước mặt mình.

      "Cám ơn!" Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, ghim phần , mặt nhìn nhóc Sa Sa, nheo mắt cười : "! ! Em nhất định phải trở thành vợ ưu tú của chú, há miệng ra, a . . . ."

      nhóc Sa Sa liền há miệng ra, ngẩng đầu lên. . . . . .

      Đường Khả Hinh lại nhanh chóng đem bào ngư đem bỏ vào trong miệng mình, ngay trước mặt Sa Sa, từng phần, từng phần, từng phần, nhai vui vẻ.

      Bọn Tô Lạc Hoành trợn tròn mắt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn .

      "Là la la la, là la la la, là la la la. . . . . ." Đường Khả Hinh bắt chước Sa Sa hôm nay hát bài ca hôn lễ, lại nheo mắt cười, giơ càng cua Nhật Bản, dùng sức cái, thịt cua bung ra, tỏa ra mùi vị hết sức hết sức thơm tho, lại vui vẻ chấm thịt cua vào nước sốt ở bên cạnh, : "Nào ! Bây giờ bắt đầu, chúng ta làm mẫu chú đút thịt cua cho em ăn như thế nào nha ! !"

      phần thịt cua đột nhiên đưa đến bờ môi . . . . . .

      Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ giơ càng cua hết sức to dài lột vỏ xong, có chút dịu dàng mỉm cười đưa đến bờ môi , : "Bình thường chú hơi chút hư, nhưng. . . . . . Lúc đút người ăn thịt cua, có hư. . . . . . Ăn . . . . . ."

      Đường Khả Hinh im lặng nhìn .

      "Hả?" Trang Hạo Nhiên lại giơ thịt cua đưa đến bờ môi , muốn đút .

      Ánh mắt Đường Khả Hinh hơi thoáng qua chút kích động, lập tức miễn cưỡng cần, liền cầm cái gắp trong tay , lại xoay người nhìn Sa Sa, lại muốn trêu chọc bé. . . . . .

      "Chị! ! !" Bàn tay bé của Sa Sa vỗ mặt bàn ăn, ngẩng đầu kêu to: "Em đói rồi ! ! ! !"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 642: MOSCATO

      "Đói bụng rồi? Biết là tốt rồi! ! Sau này ăn cái gì, phải nhớ kỹ lời của chị, tự mình làm lấy, cơm no áo ấm! Nếu muốn chú cưới em làm vợ, phải hiểu chú đút cơm cho em ăn cả đời, em phải học tự mình ăn cơm, như vậy người khác mới thương em, em hơn! Hiểu chưa?" Đường Khả Hinh lập tức dạy dỗ.

      Sa Sa bĩu môi, vẻ mặt buồn bực, lời nào! !

      "Tự cầm dao nĩa! !" Đường Khả Hinh híp mắt nhìn Sa Sa, nhanh chóng ra lệnh.

      Sa Sa cam lòng, cầm nĩa lên.

      "Muốn ăn cái gì tự mình ăn ! Nếu như với tới, có thể nhờ người giúp tay, hoặc tự mình đứng lên! Khi còn bé, chị của em đâu có được người hầu hạ giống như em? Tham ăn no bụng coi là tệ! ! Cố lên! Sa Sa giỏi! !" Đường Khả Hinh lập tức cười ngọt ngào, vỗ tay .

      Trang Hạo Nhiên dần dần lộ ra nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh.

      Miệng Sa Sa vẫn vểnh lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn tự cầm dao nĩa ăn.

      "Đúng rồi! ! Em từ từ lớn lên, như vậy có thể gả cho chú rồi!" Đường Khả Hinh đột nhiên rất hả hê cười to.

      Sa Sa vừa ghim món ăn vừa nhìn Đường Khả Hinh chằm chằm.

      Đường Khả Hinh cũng liếc cái, biết thích mình, nhưng có cách nào, thoải mái đứng lên, thấy mọi người lặng yên nhìn mình, a tiếng, có chút đỏ mặt nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở bên, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng hỏi: "Em đứng lên làm gì?"

      "Trả chỗ cho , người con bé muốn gả cũng phải là em . . . . ." Đường Khả Hinh lạnh nhạt .

      "Ngồi . . . . . ." Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở chỗ cũ, vươn tay nắm cổ tay của , kéo ngồi xuống.

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành có chút xấu hổ ngồi xuống.

      "Phốc!" Tô Lạc Hoành ngồi tại chỗ, lại nhịn được bật cười.

      Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Hoành.

      "Khả Hinh, có thể biết tình hình ở nhà họ Trang. . . . . ." Tô Lạc Hoành ngồi ở đầu kia rất hài hước cười : "Lúc nhà họ Trang ăn cơm, bình thường đều là Trang phu nhân ngồi ở vị trí đó, bác Trang ngồi là vị trí của bây giờ, giống như vợ Tổng Giám đốc !"

      Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt.

      Trang Hạo Nhiên chỉ lặng lẽ nở nụ cười, đưa tay cầm ly rượu sherry hớp ngụm .

      "Đừng lấy tôi ra đùa giỡn." Đường Khả Hinh cười xấu hổ, vội vàng .

      "Ăn cái gì?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

      "Em tự ăn. . . . . ." Đường Khả Hinh gì thêm, chỉ dùng dao nĩa chọn phần ốc hấp thơm ngát, bỏ vào trong miệng, nhai chút, đột nhiên sửng sốt.

      Bác Dịch ngồi ở bên, nhàn nhạt nhìn , : "Mùi vị có gì đúng?"

      Đường Khả Hinh gì thêm, mà bưng ly rượu sherry, hớp ngụm , nhất thời cảm giác ốc hấp phối hợp với rượu sherry năm 1997, mùi vị hợp nhau, ngược lại có cảm giác đắng đắng chát chát, khẽ nhăn mày, vẫn nuốt thức ăn trong miệng xuống, mới : "Lãng phí, ăn ngon . . . . . ."

      " chọn chai." Bác Dịch .

      Đường Khả Hinh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy bàn ăn dài rộng lớn, để hơn mười chai rượu vang trắng và đỏ dùng để kết hợp với thức ăn, bởi vì tại chỗ đều là người chuyên nghiệp, cho nên phòng ăn cũng có để cho chuyên gia hầu rượu tới phục vụ. . . . . . chậm rãi quét nhìn tất cả loại rượu. . . . . .

      Bác Dịch nhàn nhạt nhìn , : "Gần thi đấu rồi, khứu giác là thứ quan trọng nhất đối với cuộc thi sau này! Trước tiên cần đến nếm thử rượu, đến lúc đó, những già người Pháp, nhất định bày ra các loại rượu vang trắng, đỏ khác nhau ở trước mặt của , hỏi các món ăn liên quan, càng muốn giải thích hoàn hảo có giám khảo thích chuyên nghiệp và mạnh mẽ, có giám khảo thích ngẫu hứng hơn, phải dựa vào vấn đề của bọn họ hỏi, có thể giải thích điều này!"

      Đường Khả Hinh có chút tinh nghịch nhìn Bác Dịch, mỉm cười hỏi: "Vậy thích loại nào?"

      Hai mắt Bác Dịch lộ ra chút vui nhìn .

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng nữa, chỉ rất nghiêm túc nhìn tất cả loại rượu bàn ăn, trong đầu nhanh chóng thoáng qua các kiến thức chuyên môn lần, nhưng món ốc hấp này vẫn là mình nếm lần đầu tiên, nắm được mùi thơm của nó, chỉ là cảm giác mùi vị biển nồng đậm, chan chát, nương theo mùi thịt ốc tràn ra, mùi thơm hết sức hết sức kỳ lạ, chậm rãi đứng lên, hết lần này đến lần khác nhìn chai rượu vang trắng trước bàn. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên khẽ ngẩng đầu, hơi lộ ra nghiêm túc nhìn .

      Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhưng vẫn vươn tay, muốn cầm chai rượu mạch can. . . .

      "Xem ra, châm cứu được rồi! Vị giác của bị thoái hóa!" Bác Dịch nhanh chóng nắm ly rượu trái cây, hơi uống hớp, .

      Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh, trước kia từng nhắc qua khứu giác của mình bị thoái hóa, ra có để ở trong lòng, sắc mặt của có chút tái nhợt cười : " có nghiêm trọng như vậy chứ? Tôi vẫn ngửi được mùi, cảm thấy rất phong phú. . . . . ."

      Bác Dịch cau mày để ý tới .

      Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt đứng dậy, nghiêng người tới trước cầm chai rượu vang trắng Moscato (muscat) của Pháp, nhanh chóng cầm dụng cụ mở chai, hết sức phong độ tao nhã xoay tròn dao xoắn ốc trong tay, hơi dùng sức xoay tròn, đến bao lâu, chai rượu thông suốt, lại chen chai rượu vào trong thùng đá, chờ sau khi giải rượu xong, để cho đá khóa lại mùi rượu, mới nhàn nhạt giải thích: "Nước ốc, bởi vì là ốc biển hấp cho nên vị càng mặn, hơn nữa có chút vị bột bột, bình thường chọn rượu vang trắng Moscato hoặc là rượu vang trắng Mouton Cadet. . . . Bởi vì hai loại rượu ngọt này, có thể làm dịu vị chát chát ốc hấp sinh ra, làm cho nó trở nên thuận trơn và êm dịu. . . . . . Hai loại mùi vị có thể sinh ra hiệu quả cộng hưởng, đưa tới cộng minh, giống như đôi bạn ngọt ngào. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hơi kinh ngạc nhìn .

      "Chú giỏi! !" Sa Sa lập tức đưa lên bàn tay bé, vỗ tay bốp bốp bốp.

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn bé, liếc mắt cười : "Có muốn chị chơi trò đút đồ ăn với em hay ?"

      Sa Sa lập tức lời nào, cúi đầu cầm cái muỗng, ăn thịt cua xào.

      "Nếm thử chút. . . . . ." Bác Dịch lạnh giọng ra lệnh.

      Đường Khả Hinh lại lên nghi ngờ: " cần giải rượu chút sao? Cũng thay bình xử lý sao."

      Bác Dịch chỉ nhàn nhạt nhìn , : "Uống ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng gật đầu, chậm rãi cầm cái ly hình dáng hơi dài, đặt xuống trước bàn ăn của mình, lại cầm khăn tay trắng, dùng thân phận chuyên gia hầu rượu chuyên nghiệp, tay cầm cổ chai, tay đỡ đáy chai ướt đẫm, sau khi lau khô, mới nghiêng thân chai, rót trước cho mình ly rượu Moscato hơi vàng. . . . . .

      Moscato là giống nho lâu nhất lịch sử, còn được họi là nho Muscat, ở Pháp, Italy, Hy Lạp cũng có trồng trọt, bởi vì giống nho này hương vị rất ngọt ngào, lượng đường cao gần 290 gram, có mùi thơm nho khô, hoa hồng, hoa trắng, quýt và mật ong, có thể làm người ta nhịn được đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào, càng ngọt ngào như người nhau. . . . . . Loại rượu này là loại Đường Khả Hinh thích nhất, nhưng từ trước đến giờ chỉ dùng để phối hợp pho mát. . . . . .

      Bác Dịch hơi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh : " vĩnh viễn cũng có cách nào tưởng tượng mức độ thích rượu vang trắng của người Pháp, giống như người của mình, cho nên bọn họ quen lắng nghe chuyên gia hầu rượu giải thích rượu vang trắng vẻ mặt lộ ra hưởng thụ tự nhiên vui vẻ, thậm chí thêm chút cảm giác thích của mình, đến người khác, đến Thầy giáo mến của , ông ấy nổi tiếng lạnh lùng, nhưng vẫn giải thích rất mềm mại, đến lúc thi đấu, nhất định phải quan sát điểm này cho kỹ."

      Đường Khả Hinh gật đầu, sau đó tay nắm ly rượu, dùng ngón cái, ngón trỏ nắm phía đế ly, ba ngón tay chống đỡ ở phía dưới, nhàng vững vàng lắc thân ly, cảm nhận mùi rượu Moscato kì lạ theo gió tan ra, lập tức kinh ngạc cảm nhận được mùi hoa màu trắng sữa, vây xung quanh người, nương theo mùi xạ hương dưới đáy ly, giống như muốn thoát ra, mang theo tâm trạng kích động, lại muốn lắc thân ly. . . . . .

      "Đừng tham lam!" Bác Dịch nhanh chóng nhắc nhở! !

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, nín thở, cầm ly rượu hương vị ngọt ngào, khẽ cúi xuống, ngửi mùi rượu chút, nhất thời mùi hoa hồng nồng đậm, lấy phương thức xoay tròn, xoay tròn, tỏa ra tình ý nồng đậm, vô cùng lãng mạn, mùi nho khô ngọt ngào cũng theo đó mà đến với thanh xuân, lập tức có chút mong đợi khẽ ngẩng đầu, hớp ngụm rượu trong ly, hai mắt lập tức sáng lên, nhất thời cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống mạnh mẽ từ thiên nhiên mang đến cho mình, có loại cảm giác ra lời nhanh chóng bao lấy mình. . . . .

      "Nắm bắt chính xác loại cảm giác này! !" Bác Dịch lạnh lùng .

      Đường Khả Hinh khẽ nhắm mắt lại, khẽ mở đôi môi, hưởng thụ Moscato ngọt ngào trong miệng của mình, khoái trá tan ra, từng trận dịch rượu nồng đậm trơn bóng lại mềm mại, mịn màng như tơ nhanh chóng mang vị đắng chát của ốc hấp mới vừa lưu cho mình, làm cho nó toả ra mùi thơm đặc sắc . . . . . . Giống như đôi tình nhân theo đuổi nhau, phá tan trở ngại, rốt cuộc đến gần nhau, hòa vào nhau cùng ngắm nhìn nhau, vị ngọt ngào rung động này đến từ nội tâm, mang theo vô số mùi thơm trái cây, vây quanh thế giới của hai người như mộng ảo. . . . . .

      Trong đầu của khỏi lện hình ảnh, có người đàn ông, ở dưới ánh mặt trời mãnh liệt sau giữa trưa, nhàng ôm mình vào trong ngực, nở nụ cười đẹp trai : " cam tâm bị em trói buộc. . . . . ." Sau đó, là cái ôm dịu dàng, cưng chiều, cúi xuống ngọt ngào nồng nhiệt hôn, đến nay còn nhớ , mùi vị đầu lưỡi , trong vị chát lộ ra chút ngọt ngào mềm mại, từ từ xua tan khổ sở đơn trong lòng mình. . . . . .

      chút đau xót xông tới.

      Đường Khả Hinh cầm ly rượu, chớp hai mắt mờ mịt, nước mắt chảy xuống. . . . . .

      Mọi người cùng kỳ quái nhìn .

      "Trời ạ. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng bật cười, vội vàng nhìn mọi người xin lỗi, khẽ hít lỗ mũi đỏ bừng, nghẹn ngào lau nước mắt mặt, miễn cưỡng : "Rượu này. . . . . . . . . . . Quá kì lạ . . . . Ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      này, đứng trong gió biển mãnh liệt, cúi đầu rơi lệ nở nụ cười.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :