1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 633: NĂM MƯƠI NGÀN

      Mùa hè ánh mặt trời chiếu xuống, tất cả công trình kiến trúc, chiếu lấp lánh.

      Tưởng Thiên Lỗi chống cả người đau đớn, hai mắt lên ánh sáng vô hạn mất mát, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn phía trước đài phun nước, mặc váy dài cổ rộng màu đen, đeo ba lô, mình về phía trước, bóng lưng đơn, tịch mịch, trôi nổi, cũng khiến cho người ta chua xót. . . . . . khỏi nghĩ tới lời mới vừa chưa xong ở trong phòng bệnh. . . . . .

      "Em xin với thầy giáo rồi, sau khi tranh tài rượu đỏ, em tiếp tục trở lại phòng ăn Bách Hợp ở nước , ở đó cả đời, cùng với rượu đỏ qua hết cuộc đời của em, có lẽ ở nơi đó, em gặp được người em, ấy nhất định là người bình thường, có thể được cha em mến, sau đó kết giao vài người bạn, rất hạnh phúc, rất cố gắng trải qua cuộc sống của em. Trong thế giới đó, mưu, có chiến tranh, chỉ có những người khách mà em quý trọng, làm bạn với em. Tương lai có thời gian, nhất định phải thăm em, em để cho nhìn thấy em hạnh phúc."

      "Tại sao. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn bóng lưng kia, nắm chặt màn cửa sổ màu trắng, nặng nề, khổ sở : "Tại sao em muốn chọn con đường gian nan như thế để ?"

      "Tương lai nếu có người lại muốn phản đối tình của em, em nhất định phải hỏi người đó cho ràng, mặc kệ là người hãm hại em, hay là cha của em. . . . . . Em cũng tuyệt đối thỏa hiệp nữa. Bởi vì em muốn tự quyết định cuộc đời của em, bởi vì cuộc đời em cũng rất kiêu ngạo !

      kia, đeo ba lô, đón gió mùa hè nhàng khoan khoái, đứng ở dưới ánh mặt trời, chậm rãi khỏi, chỉ có cái bóng nhàn nhạt, buông tha, vẫn theo đuổi .

      Phòng trọ màu trắng.

      Vào lúc giữa trưa, khó được bốn ở nhà từ xuống dưới, làm buổi chiều.

      Đường Khả Hinh vừa gian nan nhìn tới trước, vừa dùng đôi đũa lùa chút cơm bỏ vào trong miệng, nhai có mùi vị gì.

      Nhã Tuệ cũng thể tin nổi bưng chén, cũng cầm đôi đũa lùa cơm, bỏ vào trong miệng nhai, nhưng nhìn về phía trước, cũng muốn ăn chút nào.

      "Bà nội của tôi . . . . ." Trần Mạn Hồng cũng thể tin nổi, cùng ngồi ở bàn ăn dài, nhìn hai người sanh đôi trước mặt, mặc áo khoác chẻn màu đen bó sát người, vóc người xinh đẹp hấp dẫn, người tên Tiểu Vi, người tên là Tiểu Hà, hai người này mới vừa được Đường Khả Hinh mời vào ăn cơm trưa, sau khi bọn họ từ chối đến mấy lần, ngay lập tức mỉm cười vào. . . . . .

      Sau đó, sau đó, sau đó. . . . . .

      Đôi song sinh này ngồi ở bàn ăn, cũng cần gắp món ăn, chỉ cầm chén cơm, rất biết điều cúi đầu ăn cơm, hai chị em các , mỗi người có thể ăn bảy chén cơm! ! ! Bảy chén cơm! ! !

      Vẻ mặt của Tiểu Nhu cũng trợn trừng đến biến hình, lông mày chụm thành chỗ, rất khó khăn nhìn đôi song sinh này, mới vừa rồi Khả Hinh bảo mình nấu hai nồi cơm, bây giờ là nồi cơm thứ ba rồi ! !

      ". . . . . ." Trần Mạn Hồng thể tin được quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, có chút mất hồn kêu lên: " tìm được hai cực phẩm như vậy từ nơi nào? người ăn bảy chén cơm à? Trời ạ! nuôi nổi sao?"

      Đường Khả Hinh cũng thể tin nổi trợn to hai mắt, nhìn người biết là chị hay em , rất chăm chú ăn xong chén cơm thứ bảy, mới gắp mấy cọng khoai tây bỏ vào trong miệng, lại đưa tay muốn múc cơm. . . . . .

      " còn muốn ăn à?" Tiểu Nhu thể tin nổi nhìn chằm chằm, có loại ý niệm muốn dắt các về nhà nuôi. . . . . .

      "Chưa no. . . . . ." Tiểu Vi liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, sau đó xoay người cầm cáivá cơm, lại vào phòng bếp, múc chén cơm to, Tiểu Hà cũng ăn khác lắm, tiếp tục vào xới cơm.

      "Thân ái, tính nuôi bọn họ bao lâu?" Nhã Tuệ cũng có chút hoảng sợ, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

      "Em. . . . . Em cũng biết . . . . . . Tô Thụy Kỳ đưa cho em . . . . ." Đường Khả Hinh cũng hết sức hoảng sợ, nghĩ tới mấy ngày này tiền sinh hoạt giảm xuống cực nhanh, cái gì cũng phải mua ba phần, ngồi xe buýt cũng phải mua cho ba người, cũng phải là mẹ đứa bé, tại sao phải nuôi hai người bọn họ? Hơn nữa nhìn các giống như nghèo rớt mồng tơi. . . . . .

      Tại sao bảo ấy đưa cho hai chục trái chuối tiêu?" Trần Mạn Hồng nghiêng đầu nhìn Đường Khả Hinh bật cười : "Chuối tiêu cũng còn có thể lấp đầy bao tử, có ngày, hai người này gặm tất cả cọc gỗ trong phòng của ."

      " khoa trương như vậy chứ?" Nhã Tuệ cũng sợ choáng váng.

      " nhìn chút ! !" Trần Mạn Hồng lại chỉ vào biết là Tiểu Vi hay Tiểu Hà, lúc xới cơm, chồng chất cao giống như kim tự tháp, sau đó nhanh chóng tới, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, cũng chỉ có ăn cơm. . . . sụp đổ : "Hai ấy ăn cơm ngày, bằng mấy bữa cơm của tôi ! !"

      Tiểu Nhu cũng hết sức kinh ngạc trợn to hai mắt, tiến lên trước, nhìn hai người bọn họ, rất gian nan hỏi: "Xin hỏi. . . . . . các . . . . . . các . . . . . . ăn cơm từ lúc nào?"

      Tiểu Vi mỉm cười ngẩng đầu lên, đáng nhìn Tiểu Nhu : "Chín giờ sáng hôm nay."

      Phốc! !

      Bốn đồng thời khiếp sợ.

      "Tô Thụy Kỳ đối với tôi rất tốt. Tiểu Nhu, có thời gian, nhớ tìm cho tôi nhiều tiền lẻ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ .

      "Tại sao?" Tiểu Nhu hiểu.

      " tại mua cái gì ăn cái gì cũng phải ba phần, ngồi xe buýt cũng phải ba phần, nếu sớm biết như vậy. . . . . . Mới vừa rồi gọi bọn họ vào. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn ăn nữa, để đũa xuống đứng lên, muốn lên lầu.

      "Đợi chút...!" Trần Mạn Hồng lập tức cầm đũa, chỉ vào Đường Khả Hinh cau mày gọi: " cho tôi biết, tiền lương của hai người ngoài hành tinh này, người nào phát ?"

      Đường Khả Hinh sụp đổ, nắm tay vịn cầu thang kêu to: " phải là tôi phát chứ?"

      "Tiền lương của hai bao nhiêu vậy?" Nhã Tuệ ngu ngốc hỏi.

      Tiểu Vi mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ : "Lương của tôi và em , tổng cộng 50 ngàn tháng!"

      Rầm rầm rầm! !

      Cả người Đường Khả Hinh loạng choạng ngã ở bậc thang, hoảng sợ đến đôi tay run rẩy khó khăn bò dậy. . . . . .

      "Năm mươi ngàn . . . . . . năm mươi ngàn còn dám ăn nhiều cơm như vậy? ? ?" Tiểu Nhu cũng thể nhịn được nữa, kêu lên!

      "Bình thường cậu chủ Tô đều chuẩn bị cho chúng tôi thùng cơm . . . . . ." Tiểu Hà là em , hơi hài lòng, lại gắp mấy cọng khoai tây ăn.

      "Đừng ăn khoai tây nữa !" Tiểu Nhu cảm thấy chịu nổi : "Các người ăn nhiều như vậy, quả thực là sỉ nhục khoai tây nhà tôi!"

      "Nhà của Thủ tướng rất hào phóng . . . . . . chứa hai người như vậy, tôi nhìn bọn họ mấy ngày, cũng chưa có thấy bọn họ có tác dụng, ngay cả đập hai con muỗi cho lần!" Trần Mạn Hồng nở nụ cười chế nhạo, mới cầm đũa muốn gắp thức ăn ăn cơm, sau đó món ăn trong đĩa trống , trợn to hai mắt kêu: "Gì? Món ăn đâu?"

      "Bọn họ ăn rồi." Tiểu Nhu như học sinh tiểu học, tố cáo tất cả cho quản lý, chỉ vào Tiểu Vi và Tiểu Hà!

      Trần Mạn Hồng sụp đổ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy đôi song sinh này bới cơm xong, mới bắt đầu gắp thức ăn, ăn rất nhịp nhàng, chút nào có lỗi, chịu nổi, lập tức nện đôi đũa xuống, tức giận : "Trời ạ! ! Lưu Nhã Tuệ, tôi tới nhà , ngay cả cơm tôi ăn cũng no, ngay cả cọng khoai tây ở nhà cũng quý giá! ! Thần kinh!"

      hai lời, xoay người khỏi !

      "Đừng , đừng ! Tôi chuẩn bị chút món ăn cho !" Nhã Tuệ bất đắc dĩ kéo Trần Mạn Hồng, ngượng ngùng cười : "Đừng nóng giận mà."

      "Tôi đói chết!" Trần Mạn Hồng tức giận .

      Nhã Tuệ cũng thở dài, xoay người về phía phòng bếp. . . . . .

      Lúc này Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng thay quần áo xong, mặc áo sơ mi màu trắng bó sát người, váy ngắn màu đen, bên khoác tây trang màu đen bó sát người, xuống, vừa vừa cài cúc áo. . . . . .

      Tiểu Vi và Tiểu Hà nhìn thấy chuẩn bị ra cửa, lập tức đứng lên, dọn xong tư thế vệ sĩ, nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn họ như vậy, thở dài, lắc đầu cái, chỉ đành phải xoay người ra ngoài.

      " muốn đâu?" Nhã Tuệ chuẩn bị cắt cà chua, nhìn Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      "Hôm nay Tổng Giám đốc trở lại, phải họp gấp, mặc dù em chuyển đến Bộ rượu, nhưng vẫn lấy danh nghĩa thư kí Tổng Giám đốc điều động qua , đương nhiên phải họp, hơn nữa bắt đầu thay mặt sàng lọc các đại lý rượu đỏ mới, em là Giám sát viên." Đường Khả Hinh tới bên cửa, hơi nâng chân dài hấp dẫn, thay giày cao gót màu đen, khom người móc dây giày.

      " tốt chứ. . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng nhìn .

      "Em sao. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người, mỉm cười nhìn : "Hôm nay có thể em về trễ chút, bởi vì Bác Dịch tiên sinh phải châm cứu cho em, vì chuyện này, ấy mắng em lúc."

      " ấy có thời gian ở chỗ này lâu như vậy sao?" Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi.

      "Vòng phẩm tửu sắp bắt đầu rồi, hơn nữa ấy là Giám khảo chính trong cuộc thi rượu đỏ vòng hai." Đường Khả Hinh bước nhanh ra ngoài, lập tức cảm thấy khí nóng nực khiến người chịu nổi, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời gay gắt, nặng nề thở dài hơi, tiếp tục chống cây dù, lau mồ hôi trán về phía trước.

      Tiểu Vi và Tiểu Hà lập tức che dù, đuổi theo. . . . . .

      "Chuyện của Khả Hinh và Tổng Giám đốc Tưởng ra sao?" Trần Mạn Hồng nhìn Nhã Tuệ ngạc nhiên hỏi.

      "Từ chối rồi." Nhã Tuệ cắt lát cà chua, .

      "Từ chối? ?" Trần Mạn Hồng thể tin nổi : " hay giả?"

      "Ừ. . . . . ." Nhã Tuệ dừng lại động tác, nhớ tới Đường Khả Hinh từ bệnh viện trở lại, ôm mình, dịu dàng : "Nhã Tuệ. . . . . . Em rất chăm chỉ thi đấu, nếu như em thua, chúng ta cùng nước , đó là đất nước xinh đẹp, cũng là thị trấn xinh đẹp nhất thế giới, có nhiều truyền thuyết và câu chuyện tình rung động lòng người, nếu như em thắng, em cùng chị trông chừng vườn nho cả đời, tin rằng ở nơi đó, tìm được hạnh phúc của chúng ta . . . . ."

      "Khả Hinh bỏ qua, nhưng Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . buông tha sao?" Hai mắt Trần Mạn Hồng lóe lên, nhàn nhạt hỏi.

      " sao?" Nhã Tuệ nhìn , có chút lo lắng đề phòng hỏi.

      " biết. . . . . ." Trần Mạn Hồng cười .

      Nhã Tuệ nghe vậy, im lặng lát, liền cười : "Chẳng lẽ tôi lại phải cho ấy xem mắt à?"

      "Tôi muốn giới thiệu con trai của Trưởng thôn chúng tôi cho Khả Hinh! !" Tiểu Nhu trợn to hai mắt, rất sôi nổi ngẩng đầu : "Con trai của Trưởng thôn có thể có tiền! ! Có ba ngọn núi, còn có hồ sen mênh mông ! tại hoa sen sắp nở, rất thơm. . . . . ."

      "Hoa sen nở rồi, vẫn còn ở nơi này?" Trần Mạn Hồng lại trêu chọc .

      "Tại sao tôi thể ở chỗ này?" Tiểu Nhu tò mò hỏi.

      "Người khác cần , mùa hè năm nay sắp thi lên cấp bốn sao? Nếu như , theo quy định của khách sạn, phải nghỉ việc đấy." Trần Mạn Hồng liếc mắt cười nhìn !

      Tiểu Nhu lập tức kinh ngạc há hốc, nhảy dựng lên : "Tôi làm trước! ! Phải lấy giấy chứng nhận!"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 634: CÓ

      2 giờ chiều.

      Đường Khả Hinh xách theo tài liệu, nhanh chóng từ xe buýt nhảy xuống, lập tức liền bị ánh mặt trời gay gắt làm cho bỏng rát sau lưng, thở ra hơi, nóng đến mở bung cổ áo tây trang của mình, vừa thở vừa về phía trước. . . . . .

      Phía trước chiếc Bugatti Veyron màu đen số lượng có hạn, lấy dáng vẻ hết sức chói mắt, chạy về phía trước, cuối cùng dừng ở trước đại sảnh khách sạn.

      Đường Khả Hinh lập tức dừng bước lại, gian trước vẫn muốn thi bằng lái, cho nên nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen này, la hoảng lên: "Trời ạ, xe thể thao cực đẹp."

      vẫn cảm thấy chiếc Audi Pikes Peak xinh đẹp nhất.

      "Đây là Bugatti Veyron, 43triệu!" Tiểu Vi ở phía sau, mỉm cười đáp lời.

      Đường Khả Hinh nghe lời này, lại kinh ngạc nhìn tới trước.

      Hai nhân viên tiếp tân khách sạn, mặc đồng phục màu trắng nhanh chóng ra, cung kính gật đầu đối với người khách phía trước.

      Cửa xe từ từ mở ra.

      thanh niên tuổi chừng 23-24 tuổi, để mái tóc ngắn hơi xoăn, tai trái đeo hoa tai đinh bằng kim cương, khuôn mặt rất đẹp trai, còn lộ ra mấy phần mùi thơm sữa ngọt, mặc T-shirt tay ngắn màu xanh dương nhạt nhãn hiệu thời thượng, quần dài màu trắng đơn giản, bả vai quàng khăn cổ lưu hành Paris rất hấp dẫn, hai mắt giống như nhìn thấy thế giới này, linh hồn trống rỗng bình thản, cánh mũi cao, lộ ra thân phận cao quý của , đôi môi mím chặt, lộ ra chút thỏa hiệp. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn , cả người chấn động, giống như gặp qua ở nơi nào?

      Hai nhân viên tiếp tân hết sức cung kính gật với , muốn giúp cầm túi xách LV trong tay. Thế nhưng lại nhàn nhạt hết sức nhàng nắm túi hành lý, quăng ra ở phía sau vai, chậm rãi vào đại sảnh khách sạn.

      "Rất đẹp trai, khách sạn chúng ta rất lâu có khách nam đẹp trai rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên ôm tài liệu, mỉm cười câu thế, liền ôm tài liệu vào trong.

      Tiểu Vi và Tiểu Hà lập tức theo đuổi.

      Trước quầy tiếp tân đại sảnh sang trọng.

      Ba nhân viên tiếp tân, người mặc đồng phục màu đen, buộc búi tóc trang nhã, cùng nhau ngây ngô đứng ở bên, kinh ngạc nhìn người thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt.

      Người thanh niên trẻ tuổi này nhàn nhạt đứng ở trước mặt ba người các , ánh mắt khẽ xoay tròn, đưa ngón trỏ đeo chiếc nhẫn đen to, cong lên, gõ mặt bàn cái, dùng tiếng trung quá lưu loát, lộ ra mấy phần đàn ông người Nhật Bản, giọng : "Tôi muốn gian phòng."

      Lúc này Từ Trạch Minh, mới giao ban trở lại, nhìn thanh niên rất đẹp trai đứng ở trước mặt, ba lại ngây ngốc, vội vã ngại mất mặt lắc đầu tới, lập tức đẩy các ra, ngẩng đầu lên nhìn mỉm cười : "Xin lỗi, xin hỏi ngài cần phòng khách như thế nào? Là ‘phòng tổng thống', hoặc khu biệt thự VIP, hoặc phòng cảnh biển cao cấp?"

      Hai mắt người thanh niên chỉ lóe lên cái, mới dùng thái độ giống như liên quan tới tôi, lạnh lùng : "Tôi muốn phòng cảnh biển cao cấp, thuận tiện chuẩn bị chai Calvados. . . . . ."

      Đường Khả Hinh chậm rãi dừng thân, đứng ở giữa đại sảnh khách sạn, ôm tài liệu, khẽ quay đầu nhìn người thanh niên kia.

      Calvados là rượu vang trắng mùi táo người Pháp tương đối ưa chuộng, từ trước đến giờ là loại rượu uống sau bữa ăn, tại trung quốc, ít người biết uống loại rượu vang trắng này.

      "Vâng, xin hỏi ngài còn có cần cái gì khác ?" Từ Trạch Minh lập tức mỉm cười hỏi.

      ". . . . . . . . . . . ." nữa, chỉ nhàn nhạt đưa thẻ căn cước ra, đặt tại trước quầy, giao cho Từ Trạch Minh.

      Từ Trạch Minh khẽ mỉm cười đưa hai tay ra, nhận lấy thẻ căn cước, giơ lên, đột nhiên thấy đại danh: Tưởng Văn Phong! ! Hai mắt của sáng lên, lập tức cung kính khom lưng về phía lễ phép căng thẳng : "Cậu chủ Tưởng! ! Hoan nghênh trở về nước! !"

      Ba nhân viên tiếp tân có chút kinh ngạc nhìn quản lý.

      Tưởng Văn Phong giống như xem trọng địa vị này, chỉ căn dặn : "Đừng thông báo cho bất cứ ai, tôi tự có tính toán."

      "Vâng ! ! Chúng tôi lập tức chuẩn bị phòng cảnh biển nhìn 360 độ cho cậu." Từ Trạch Minh lập tức .

      "Tôi muốn phòng 2507 lầu 25. Chuẩn bị xong kính thiên văn và bản vẽ phản quang." Tưởng Văn Phong lại nhàn nhạt căn dặn.

      "Vâng!" Từ Trạch Minh lập tức gật đầu.

      Tưởng Văn Phong chuyện nữa, chỉ cầm thẻ mở cửa phòng Từ Trạch Minh đưa cho mình, lại xách túi xách, nện ở sau vai chậm rãi bước . . . . . .

      Đường Khả Hinh ôm tài liệu, giương mắt nhìn thanh niên đẹp trai ở trước mặt, tuổi hơi xấp xỉ với mình, so với thực tế bề ngoài càng lộ vẻ trẻ tuổi, có thể do thân phận sống trong nhung lụa, lúc nhìn người, luôn kinh ngạc, giống như người chăm chú làm nghệ thuật, đối với tất cả thế giới bên ngoài đều quan tâm, thậm chí lộ ra mấy phần coi thường. . . . . . Nhưng. . . . . . hơi nhíu mày, cảm giác người thanh niên này có chút giống với người kia. . . . . .

      Tưởng Văn Phong nắm túi du lịch của mình, về phía trước, qua bên cạnh Đường Khả Hinh giống như suy nghĩ chuyện gì, bả vai va vào bả vai của phát. . . . . .

      "Ôi! !" tài liệu trong tay Đường Khả Hinh rào rào rơi mặt đất, văng đầy sàn, lập tức quay đầu nhìn sang. . . . . .

      Người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đó xa.

      "Người tuổi trẻ bây giờ có lễ phép! !" Thậm chí Đường Khả Hinh quên nhớ mình còn hơn so với , trong lúc nhất thời tức giận ngồi xổm người xuống, nhặt tài liệu phần hai ba phần phần, vừa nhặt, đột nhiên có chút thể tin nổi quay đầu, nhìn Tiểu Vi và Tiểu Hà ở sau lưng kinh ngạc : "Kì lạ, phải Tô Thụy Kỳ phái các người tới đây giúp tôi sao?"

      "Đúng vậy!" Đôi song sinh mỉm cười sảng khoái trả lời.

      "Vậy ta mới vừa đụng tôi, các người. . . . . ." Đường Khả Hinh kinh ngạc : "Tại sao các người bảo vệ tôi?"

      Tiểu Vi mỉm cười trả lời : "Bởi vì ta có ý nguy hiểm với , càng có ý công kích, cậu chủ Tô căn dặn chúng tôi, tuyệt đối thể quấy rầy sinh hoạt hàng ngày của ."

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn bọn họ, lòng cảm thấy hôm nay nên mời các vào trong nhà ăn cơm, thở dài cái, nhanh chóng nhặt tài liệu mặt đất lên, phần hai ba phần phần, hôm nay phải họp ở tòa nhà hành chánh Á Châu, thời gian có chút gấp, lập tức ôm lấy tài liệu, về phía thang máy nhanh, ngờ lại nhìn thấy người thanh niên kia cũng đứng ở trước thang máy, chờ thang máy, trong mắt có người. . . . . . Hai mắt của chợt lóe, nhớ tới mới vừa có lễ phép, trong người khỏi nổi lên ý xấu, ngẩng đầu nhìn con số thang máy, sắp đến lầu , liền ho khan tiếng, quay đầu nhìn người thanh niên kia, mỉm cười : "Tiên sinh!"

      Tưởng Văn Phong giống như có nghe thấy.

      Đường Khả Hinh híp mắt nhìn , lại nhịn được cao giọng gọi: "Trai đẹp! !"

      Lúc này Tưởng Văn Phong mới giống như có chút nhàm chán quay đầu, nhìn trước mặt.

      " rớt đồ. . . . . . Ở bên kia. . . . . . Dường như là phần tài liệu. . . . . ." Đường Khả Hinh chỉ bình hoa cao lớn ở trước đại sảnh, .

      Hai mắt Tưởng Văn Phong lóe lên nghi ngờ, liền có chút ít ngạc nhiên về phía trước, cũng tiếng cám ơn. . . . . .

      Cửa thang máy mở ra.

      Sau đó Đường Khả Hinh nở nụ cười, mình vào, Tiểu Vi và Tiểu Hà cũng cười tới. . . . . .

      Tưởng Văn Phong tới bên cạnh bình hoa kia, ngạc nhiên cúi đầu, nhìn đất có gì nha, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thang máy ở đầu kia. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng đóng cửa thang máy, nheo mắt nhìn nở nụ cười, vẫy vẫy tay. . . .

      Tưởng Văn Phong sững sờ, nhìn người này.

      Cửa thang máy lập tức đóng lại chặt kín! !

      " có lễ phép! ! cho nếm thử chút hậu quả, xem còn uống ra mùi vị Calvados ! ! Hừ!" Đường Khả Hinh nghiêm mặt, nhìn thang máy vọt lên , sắp tới lầu phụ tầng, khỏi nghĩ tới chút nữa có thể nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, sắc mặt của khẽ thu lại, nắm tài liệu, thở mạnh. . . . . .

      Hôm nay cuộc họp quan trọng, là thảo luận tất cả hạng mục giai đoạn của dự án khách sạn dưới nước, còn có sàng chọn nhà cung cấp tất cả mọi thứ, cho nên lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu và Giám sát viên đến, rối rít đứng ở trước phòng họp to lớn số 12, tiếng trò chuyện sơ qua tình hình cuộc họp. . . . . .

      Tiêu Đồng và Đông hai thư ký Trưởng bận rộn cả trong ngoài phòng họp, bởi vì Tưởng Thiên Lỗi bị thương nằm viện, cho nên do Tưởng Vĩ Quốc và bốn Phó tổng chủ trì cuộc họp bên phía Khách sạn Á Châu. . . . . .

      Đường Khả Hinh tới trước phòng họp, vừa vặn nhìn thấy đồng nghiệp phòng thư kí Hoàn Á, mọi người đều hết sức gấp gáp bận rộn trong trong ngoài ngoài, lập tức mỉm cười tới, dịu dàng gọi : "An An?"

      " tới rồi! lâu gặp, Tiểu Đường!" An An nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức hoài niệm chịu khó ở phòng thư kí, mỉm cười tới trước mặt , nắm bàn tay bé của , hỏi: "Ở Bộ rượu có tốt ?"

      "Tốt. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người vô cùng náo nhiệt, vừa vặn nhìn thấy đám Tô Lạc Hoành, bốn người đàn ông ở nơi đó cười , liền mỉm cười gật đầu chào hỏi bọn họ.

      "Nhìn thấy Tổng Giám đốc chưa?" Tiêu Đồng tới, sốt ruột hỏi An An, lại thấy Đường Khả Hinh tới, lập tức vui mừng cười : "Khả Hinh, tới rồi! !"

      "Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đáp.

      "Cuộc họp hôm nay nhất định phải tham gia, tương lai hết sức thú vị, bởi vì kiến trúc sư thiết kế tòa nhà khách sạn dưới nước, mô hình giống như bức tranh, chính giữa còn có nhà trưng bày dưới nước, hoặc bên trong khách sạn còn có nhà hàng cá cảnh nhiệt đới và vườn San Hô, thậm chí còn có kho trữ rượu đỏ mới, dùng kỹ thuật lưu trữ rượu đỏ hàng đầu ! ! Laurence và Vitas tiên sinh xuất ở cuộc họp vòng thứ ba, để nghe báo cáo!" Tiêu Đồng mỉm cười .

      "Có ?" Đường Khả Hinh ngờ đặc sắc như vậy! !

      "Ừm!" Tiêu Đồng đáp lời, nhưng vẫn nhìn đám người xung quanh, lại lo lắng hỏi: "Mọi người thấy Tổng Giám đốc ?"

      " có !" An An nghi ngờ : "Nghe xuống máy bay trực tiếp đến phòng họp bên này. . . . . ."

      Tiêu Đồng suy nghĩ chút, liền thực vội căn dặn An An : "An An, mau vào vào phòng hội nghị, chuẩn bị bản văn họp cho DK, Khả Hinh! ! giúp chuyện, đến bên Hoàn Á giúp tôi nhìn xem lão đại về chưa! ! Mới vừa rồi tôi gọi điện thoại di động, ấy có nghe, vì đến giờ họp rồi! nội dung tăng thêm ba hạng mục, gần đây ấy luôn luôn có thói quen trước khi họp, phải xem qua nội dung cuộc họp lần, tôi sợ lúc xem quên thời gian họp. Điện thoại bên trong phòng làm việc cũng nghe, đây là thói quen của ấy!"

      "À. . . . . . Tôi đây. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh có chút ửng đỏ, nhiều ngày trôi qua vẫn có liên lạc, tại gặp mặt cảm giác có chút xấu hổ. . . . . .

      "Ừ! ! Làm ơn, làm ơn! Tôi , bảo bối! !" Tiêu Đồng hai lời, liền vội vàng kéo An An, gấp gáp vội tới phòng họp.

      "Này. . . . . ." Đường Khả Hinh ôm tài liệu, nhìn bóng lưng Tiêu Đồng, khẽ thở dài, lại có cách nào xoay người tới lầu phụ Hoàn Á.

      lâu cũng có trở lại tòa nhà Hoàn Á, Đường Khả Hinh nặng nề đứng ở trước vườn hoa, ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc này, hai mắt khẽ lóe lên, nhưng vẫn nhắm mắt vào.

      Bởi vì hôm nay phải họp, rất nhiều lãnh đạo cấp cao và thư ký cũng tham gia, cho nên tòa nhà có vẻ vắng lạnh, nhưng bộ phận hành chính vẫn náo nhiệt.

      Đường Khả Hinh mỉm cười ra thang máy, nhìn đồng nghiệp phòng hành chánh nhao nhao gật đầu mỉm cười chào hỏi, nhưng có lưu ý đến bọn họ sôi nổi ở trong, mà mình bình tĩnh đến trước cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài hơi, vẫn vươn tay, nhàng gõ cửa. . . . . .

      Bên trong thanh truyền đến.

      Đường Khả Hinh liền đưa ra tay, nhàng gõ cửa, dịu dàng gọi: "Tổng Giám đốc, sắp bắt đầu họp rồi, xin hỏi có thể chưa ?"

      Bên trong vẫn có tiếng trả lời. . . . . .

      Đường Khả Hinh sững sờ, có cách nào, bởi vì quá quen thuộc tức giận, liền đẩy cửa chính phòng Tổng Giám đốc ra, tới trước vừa nhìn. . . . . .

      ghế da to lớn màu đen sáng ngời trong phòng làm việc, tượng trưng thân phận Tổng Giám đốc tôn quý hiển hách, chậm rãi đón gió biển mãnh liệt quay tới, bé chừng năm tuổi, buộc hai bím tóc đáng , mặc váy lụa trắng như tuyết, trợn to hai mắt sáng ngời, bộ dạng Tổng Giám đốc nhí từ cao nhìn xuống, hai tay vịn hai bên tay ghế da, khí thế nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh! !

      Tài liệu trong tay rào rào ào ào rớt xuống.

      Đường Khả Hinh chớp mắt, ngu ngốc đứng ở trước cửa, đầu lập tức phóng đại, nhướng mày, khoa trương nghĩ: "Chuyện này. . . . . . Ai vậy?"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 635: BÀI CA HÔN LỄ

      "Chị là ai?" bé này, rất vênh váo, hai tay nắm chặt tay ghế, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cất tiếng trong trẻo hỏi!

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh mới vừa muốn . . . . . .

      Cửa phòng nghỉ ngơi nhàng truyền đến tiếng động.

      Đường Khả Hinh lập tức, sửng sốt quay đầu.

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, tay áo mở ra, hai tay áo xắn lên, rất phong độ tự nhiên ra, mới vừa muốn , lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên trong phòng làm việc, sững sờ, nhìn đột nhiên mỉm cười, : "Sao em lại tới đây?"

      Đường Khả Hinh biết sao, chỉ là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng như vậy, lại bật cười : "Em làm sao vậy?"

      "Chú, chị ấy là ai vậy?" bé này tên là Sa Sa, đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh chằm chằm giống như nhìn tình địch, có chút cảnh giác hỏi.

      "Chị ấy là chị Đường!" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười về phía ghế giữa sa lon, bưng đĩa đào, tới trước mặt Sa Sa, đặt ở trước bàn làm việc, mới hơi quay đầu nhìn Đường Khả Hinh hỏi: "Em tìm đến có chuyện gì sao?"

      Đường Khả Hinh vẫn nhìn nhóc tay hái trái đào to nhét vào trong miệng, ăn ngọt ngào như thục nữ, lạnh nhạt : "Cuộc họp sắp bắt đầu, Tiêu Đồng có chút bận tâm xem nội dung cuộc họp, quên mất giờ họp, mọi người bận, để em tới nhắc nhở . . . . . Nhưng ngờ, có xem nội dung . . . . . mà xem bảo bối này. . . . ."

      Trang Hạo Nhiên bật cười về phía bên cạnh bàn làm việc, tay vuốt cái đầu của Sa Sa, sửa bím tóc của chút, mới đầy vui vẻ và thương : " ra tối hôm qua từ Nhật Bản trở về, thuận tiện thăm người bạn học ở Cambridge chút, ngờ bé này giống như , muốn theo trở về, vừa lúc cha mẹ có việc quan trọng nên để cho nó về cùng chơi mấy ngày, đáng chứ? Trêu chọc chết người! !"

      "Chú, năm nay cháu năm tuổi, 13 năm nữa con có thể gả cho chú! !" Bé Sa Sa nở nụ cười ngọt ngào vô địch thiên hạ, lập tức ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên rất ngoan ngoãn, rất đáng : "Ở trong 13 năm này, chú ngàn vạn lần thể cùng bất kỳ người phụ nữ nào ở chung chỗ nhé !"

      "Ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhịn được phì cười, tay vỗ vai của bé, : "Vậy trong 13 năm này, cháu cũng thể ở chung chỗ với người khác!"

      "Dĩ nhiên! ! Cháu là dâu của chú mà, dĩ nhiên thể cùng người khác ở chung chỗ!" Sa Sa lại ngẩng đầu lên, rất vui tươi ái mộ nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Đường Khả Hinh ah tiếng, trong lòng nhàm chán, sau khi nở nụ cười, mới : "Trong 13 năm này, em thể chuyện với bất kỳ bé trai khác, nếu như chuyện với bé trai khác, thần tình dùng mũi tên bắn cái mông của em !"

      nhóc Sa Sa lập tức giống như nhìn tình địch trừng mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh!

      " nên như vậy, làm đứa bé bị sợ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cảm nhận được thân thể Sa Sa có chút cứng ngắc, liền lấy tay vuốt bả vai của bé, cười .

      "Qua 13 năm con bé cũng là vợ của rồi, phải đứa bé. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng giống như đùa nhìn , vẻ mặt hơi thu lại, hơi nghiêm túc : "Cuộc họp sắp bắt đầu, khi nào mới ?"

      "Lập tức. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức đứng ở trước mặt nhóc Sa Sa, vẻ mặt dịu dàng nở nụ cười, sửa lại tóc ngắn bên khuôn mặt bé của nó, mới : "Nhóc. . . . . ."

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh cứng đờ! ! !

      "Cháu ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi, chú phải họp ngay, đợi chút nữa chú họp xong, đưa cháu phòng ăn biển ăn cơm, được ?" Trang Hạo Nhiên khẽ đùa với người bạn , cười .

      " muốn!" Sa Sa lập làm nũng nhìn Trang Hạo Nhiên, bĩu môi : "Cháu muốn theo chú họp! ! Cháu muốn tách khỏi chú !"

      Trang Hạo Nhiên lại nhịn được cười run người, liền vỗ khuôn mặt tròn nhắn của bé, : "Được! ! Chú đưa cháu họp, nhưng cháu phải hứa với chú, lúc chú họp, cháu được phép chuyện!"

      "Biết rồi! ! Chú của cháu nhất định rất đẹp trai, rất đẹp trai! !" nhóc Sa Sa lập tức đưa bàn tay bé ra, đặt ở cằm của mình, giống như nâng hoa sen, cười .

      "Ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại bị nhóc này chọc cười, câu cháu chờ chút, liền đứng dậy, về phía giá áo trước cửa sổ sát đất, buông ống tay áo của mình xuống, im lặng cài cúc áo xong, lại lấy tây trang màu đen của mình xuống, đưa lưng về phía hai người nhàng mặc vào. . . . . .

      Đôi mắt Đường Khả Hinh vẫn nhìn chằm chằm " nhóc! đó "

      Ánh mắt nhóc Sa Sa sáng lên, dáng vẻ người thắng cuộc nhìn Đường Khả Hinh!

      Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, bộ dáng hoàn toàn khi dễ.

      Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt, hai mắt khẽ lóe lên mấy phần dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: "Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta gần đây khỏe ?"

      Lúc này Đường Khả Hinh mới thu sắc mặt, nhìn lạnh nhạt : "Khôi phục rất tốt, nhưng khẩu vị nhạt chút. . . . . ."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên hơi xoay tròn, lại nở nụ cười nhiệt tình, hơi sửa sang lại tây trang, cổ áo tùy ý mở ra rất phong độ đẹp trai, liền về phía Sa Sa cười : "Đến đây , dâu của tôi. . . ."

      "Đợi chút. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút buồn cười nhìn Trang Hạo Nhiên luôn luôn xem cuộc họp như thần thánh, nhàng chỉ về phía nhóc Sa Sa, có chút miễn cưỡng và nghi ngờ : ". . . . . . . . . . . . Tính cùng nhóc này tham dự cuộc họp à. . . . . . cuộc họp hôm nay. . . . . ."

      nhóc Sa Sa lập tức trợn to ánh mắt như chuông đồng, nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt thích, mất hứng vui.

      Đường Khả Hinh cũng có khách khí nhìn : " bé tham gia quá ổn chứ?"

      " biết. . . . . . hiểu nó. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bật cười tiến lên, tự tay sửa sang lại tài liệu họp. . . . . .

      "Cháu tới giúp chú, chú! !" Tcô nhíc Sa Sa lập tức đứng lên, thân thể thấp bé đứng ở trước bàn làm việc, hơi nhón chân lên sửa sang lại tài liệu tung tung trước bàn . . . . . .

      "Sa Sa ngoan. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại vuốt đầu của bé, sau đó người lại vào phòng nghỉ ngơi, lấy tài liệu mình mang về từ Nhật Bản, cùng mang , tối hôm qua hẳn có về nhà. . . . . .

      "Tối hôm qua. . . . . . có về nhà nghỉ ngơi à?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, nhịn được hỏi.

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn mỉm cười : " có, bởi vì có chút việc gấp phải xử lý."

      "Vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nhịn được chỉ về phía nhóc Sa Sa, thể tin nổi hỏi: "Hai người nghỉ ngơi thế nào?"

      "Ngủ chung nha! ! Em ôm chú, chú ôm em ngủ! !" nhóc Sa Sa lập tức ngẩng đầu lên, hả hê nhìn Đường Khả Hinh cười đáng , .

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh nóng lên, nhìn chằm chằm nhóc chết tiệt này cái, lại lập tức quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt khẽ động có chút thể tin nổi : "Có ? Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." .

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhịn được bật cười .

      ". . . . . . Làm sao có thể cùng . . . . . ." Đường Khả Hinh lại nhịn được .

      "Thân ái, con bé còn chưa có đầy năm tuổi !" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh bật cười : "Lúc nó sinh ra, vẫn ôm nó."

      "Nhưng là. . . . . ." Đường Khả Hinh nhịn được, lại muốn chuyện. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên hơi thu nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh, tức giận : " có gì! ! Tối hôm qua con bé tới, đến bao lâu ngủ mất rồi, vẫn xem tài liệu đến bây giờ. . . . . ."

      Mặt của Đường Khả Hinh mới buông lỏng chút. . . . . .

      "Tối nay chúng ta ngủ chung á! ! Chú hứa với cháu, phải ôm cháu ngủ chung!" Sa Sa vui vẻ ngẩng đầu lên, hả hê .

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn vẻ mặt bé, lại muốn khi dễ.

      Trang Hạo Nhiên chỉ cười, cũng phát biểu ý kiến, mà xoay người vào phòng nghỉ ngơi, cầm hai phần tài liệu ra, cùng tài liệu Sa Sa sửa sang lại cho mình đưa cho Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhàng nhận lấy.

      " thôi, bảo bối. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay về phía nhóc Sa Sa cười : "Chúng ta phải họp rồi. . . . . ."

      "Vâng!" nhóc Sa Sa lập tức rất thục nữ đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay của Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười ngọt ngào, như cám ơn, lại : "Chú, chúng ta vào giáo đường làm lễ kết hôn chứ?"

      "Được, ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại phì cười.

      nhóc Sa Sa vừa nghe, lập tức vui vẻ chứa dâu xấu hổ, khẽ hát bài ca hôn lễ: "Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . . . . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên bị chọc vui vẻ theo sát dâu , giống như chú rễ, đẹp trai hấp dẫn về phía trước, căn dặn: "Khả Hinh, mau mở cửa giáo đường."

      Đường Khả Hinh ôm đống tài liệu, khuôn mặt thối hoắc đứng ở phía sau, quá nhàm chán nở nụ cười, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ về phía hai cánh cửa phòng làm việc, phịch tiếng, đẩy cửa ra, sau đó đứng ở bên. . . . . .

      Tất cả đồng nghiệp phòng hành chánh, toàn thể nhất trí ngẩng đầu nhìn tới trước.

      "Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . . Là la la la la. . . . . ." nhóc Sa Sa nện bước chân rất thục nữ, tay nắm tay "Chú rễ", vừa vén đuôi váy, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào về phía trước, biết đồng nghiệp phòng hành chánh đều nhìn, bé lập tức rất chính thức, trong trẻo : "Cám ơn mọi người tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, cám ơn tiếng vỗ tay của mọi người!"

      Trang Hạo Nhiên hơi nheo mắt nhìn tất cả nhân viên.

      Tất cả nhân viên phòng hành chánh, lập tức đứng lên, rối rít vỗ tay, mọi người vỗ tay cuồng nhiệt.

      Đường Khả Hinh đứng ở trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt bốp bốp bốp, hận được coi tài liệu trong ngực đều là giấy màu hất tung tất cả trước mặt đôi người dâu chú rể hạnh phúc, cắn răng nghiến lợi chúc mừng hai người bọn họ trăm năm hạnh phúc! ! !
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 636: VÀO THỜI KHẮC NÀY

      Phòng họp! !

      Tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu ngồi vào bên trong, tất cả thư ký đem tài liệu cuộc họp chuẩn bị xong đưa đến trong tay tất cả lãnh đạo cấp cao, bao gồm bốn Phó tổng của Tưởng Thiên Lỗi và bốn Phó tổng của Trang Hạo Nhiên.

      Tiêu Đồng và Đông cùng nhấc cổ tay, nhìn thời gian vừa đúng ba giờ chiều, liền cùng gật đầu, chia ra cầm hộp điều khiển lên, nhấn mở màn hình tinh thể lỏng lớn trong phòng họp, chỉ thấy sau mấy trận lóe lên, lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu toàn thế giới cùng xuất ở bên trong màn hình lớn, Đông mỉm cười nhìn mọi người, : "Cho mời hai vị chủ tịch Hoàn Cầu!"

      tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

      Cửa chính ầm ầm mở ra, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ hai người đồng thời mỉm cười vào phòng họp.

      Các lãnh đạo cấp cao toàn thế giới vì hai vị chủ tịch tề tựu lại với nhau chủ trì cuộc họp vào thời khắc này, mà cảm thấy vui vẻ đứng lên, hướng về phía bọn họ rối rít vỗ tay, bày tỏ tâm trạng vô cùng hưng phấn.

      Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cùng nhau hơi giơ tay về phía các lãnh đạo cấp cao, sau đó cùng nhau ngồi vào vị trí ngang hàng tại bàn họp hình bán nguyệt, hai thư kí trưởng lập tức mang tài liệu đưa lên.

      Tiêu Đồng có chút lo lắng ngồi ở vị trí thư ký hàng đầu, lại nhấc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, tại sao suy nghĩ Trang Hạo Nhiên còn chưa tới?

      "Tổng Giám đốc Trang đến!" Bên ngoài tiếng hô truyền đến.

      Các lãnh đạo cấp cao lập tức hơi sửa sang lại tây trang, nét mặt lộ ra nghiêm túc, đồng thời đứng dậy, đứng thẳng người nhìn tới trước.

      Cửa chính mở ra lần nữa.

      Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên giống như ánh mặt trời rạng rỡ, nở nụ cười dắt vào phòng họp!

      Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bao gồm bọn người Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng, thậm chí Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ nhíu chặt mày, đồng thời gỡ mắt kính xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh bất đắc dĩ theo phía sau, nhìn bóng lưng bình tĩnh của Trang Hạo Nhiên, hiểu.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười dắt Sa Sa, hết sức bình tĩnh thong dong lên ba bậc thềm trải thảm đỏ, tới vị trí Tổng Giám đốc, thậm chí thoải mái giơ tay đối với mọi người, : "Mời ngồi."

      Mọi người rối rít kinh ngạc ngồi xuống, mờ mịt nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Mặc dù Tiêu Đồng cảm thấy kì dị, bởi vì từ buổi sáng hôm nay vẫn bận rộn, qua Văn phòng Tổng Giám đốc, tìm được bảo bối như vậy từ nơi nào? cảm thấy rất hiểu đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên dẫn về phía phía chỗ ngồi Tổng Giám đốc, lập tức hiểu ý, trong ánh mắt kỳ dị của mọi người, bước nhanh ra ngoài, lát sau để cho hai bảo vệ mang cái ghế da hơn, nhưng vẫn hết sức tinh xảo, đặt ở bên cạnh ghế Tổng Giám đốc.

      Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười đỡ bảo bối ngồi lên, giống như cha người ta, dịu dàng thân thiết với bé: "Cháu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, chú chuẩn bị họp đấy !"

      "Vâng !" Vẻ mặt nhóc Sa Sa bình tĩnh gật đầu, chút nào rung động vì tình huống tại trường, mỉm cười gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, cởi bỏ cúc áo trang tây, ngồi ở ghế da.

      Đường Khả Hinh chỉ đành phải lạnh nhạt lên trước, đưa cho tài liệu mới vừa thu thập xong, liếc Sa Sa cái.

      Thái độ Sa Sa vẫn đáng giống như vợ của Tổng Giám đốc, mỉm cười nhìn mọi người.

      ah tiếng, sau đó nở nụ cười, mới về phía vị trí bàn số hai của mình trong phòng họp.

      Lúc này Đông lại nhàng đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ở bên tai của cúi đầu câu.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười có chút kinh ngạc nhìn Đông , : " sao? Mau mời."

      "Vâng . . . . ." Đông đáp lời, lập tức ra khỏi phòng họp.

      Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười nhìn mọi người : "Hoàn Cầu chúng ta cho tới nay đều dựa vào thái độ chuyên nghiệp cẩn thận nhất, sáng tạo ra từng thứ tốt đẹp, hơn nữa tôi rất mừng vì tất cả nhân viên Hoàn Cầu chúng ta đều dùng thái độ hoàn hảo tuyệt đối, thể năng lực mạnh mẽ của mọi người, lần này khách sạn dưới nước có thể thuận lợi triển khai, là do tất cả lãnh đạo khách sạn của chúng ta siêng năng, dũng cảm, có tinh thần nản chí, hai là do Hoàn Cầu chúng ta chính xác có nhân tài xuất lớp lớp, có người được xưng là "Thiên Tài", đứa con cưng mới nhất của giới kiến trúc, Tưởng Văn Phong, là trong những kiến trúc sư chính của dự án khách sạn dưới nước của chúng ta, hôm nay cuối cùng cậu ấy du học ở Nhật Bản trở về, lần đầu tiên thể những điều đặc sắc nhất đối với các vị! ! Mời mọi người hoan nghênh nhiệt liệt!"

      xong, mỉm cười giơ tay vỗ tay trước!

      Người cả phòng họp cũng rối rít kinh ngạc vỗ tay.

      Bốn người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đồng thời khiếp sợ nhìn Thái Hiền mới vừa từ Nhật Bản trở về! !

      Thái Hiền ủy khuất cau mày căng thẳng cúi đầu, cảm thấy có với lỗi lão đại.

      Tiêu Đồng cũng nặng nề thở dài hơi, cười khổ vỗ tay.

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Tiêu Đồng, hỏi khẽ: "Chuyện gì?"

      Tiêu Đồng thừa dịp tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mới lại gần Đường Khả Hinh, khẽ: "Tưởng Văn Phong, là em họ Tổng Giám đốc Tưởng, lúc tình cảm của hai người cực tốt, hơn nữa cậu ấy là kiến trúc sư thiên tài, cậu ấy từng được kiến trúc sư thế giới cho rằng là người sáng tạo ra nghệ thuật kiến trúc, tên tuổi được lưu giữ vào lịch sử kiến trúc huy hoàng, lần này cậu ấy trở lại, đoán chừng là bởi vì thân thể Tổng Giám đốc Tưởng tốt, để tránh Tổng Giám đốc chúng ta làm ngư ông đắc lợi, cho nên trở về trấn áp toàn trường, nhưng điểm chết người phải là cái này, mà là cậu ấy có sức thu hút cực cao, lại là thiên tài, từ trước đến giờ bậc thầy DK chúng ta sáng tác càng ngày càng nghiêng về khuynh hướng bảo thủ, cho nên lần này cậu ấy trở lại, có lợi cho Tập đoàn Á Châu tranh thủ càng nhiều hạng mục khách sạn dưới nước hơn. . . . . ."

      ". . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn có chút hiểu.

      Tiêu Đồng cười khổ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng cười : "Phải biết, người nào tranh thủ hạng mục nhiều, người đó nắm giữ phần lớn nguồn tài chính khách sạn dưới nước."

      Đường Khả Hinh lập tức hiểu , vẫn ngây thơ cho rằng hai người đàn ông đấu nhau, căn cứ vào hoàn thành hạng mục khách sạn dưới nước lần này, mà hủy bỏ đối kháng, ngờ lúc này vừa mới bắt đầu.

      " . . . . . ." Tiêu Đồng có chút khổ não cười : "Bản thân tôi cũng thích tên nhóc trẻ tuổi đẹp trai đó, làm cho người ta hết sức kinh ngạc."

      Đường Khả Hinh vừa nghe, ngược lại muốn gặp Tưởng Văn Phong, người được gọi là "Thiên Tài" lần.

      Cửa chính ầm ầm mở ra, trước cửa thanh niên tuổi còn rất trẻ nhàn nhạt đứng đó, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương, quần tây màu trắng, nhìn về phía mọi người hơi lễ phép gật đầu.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy người thanh niên quá quen thuộc, ánh mắt của trừng to, sau lưng chợt lạnh, ngờ lại có thể là ? trách được quen mặt như vậy, ra là em họ của Tưởng Thiên Lỗi, giữa hai lông mày khí thế vẫn tha người, là như khuôn đúc ra.

      Tưởng Văn Phong chỉ nhàn nhạt tới, nhìn mọi người hơi gật đầu, liền ngồi vào Đội kiến trúc sư Trưởng ở bên dưới, cung kính chào thầy giáo DK ở bên cạnh.

      DK cũng hết sức vui vẻ nhìn Tưởng Văn Phong mỉm cười gật đầu.

      "Kế tiếp. . . . . ." Đông lại mỉm cười nhìn mọi người : "Chúng ta cho mời Tổng Giám đốc Tưởng, mặc dù thân thể bị thương nhưng vẫn kiên trì tham dự cuộc họp. . . . . ."

      xong, liền nhanh chóng cầm lên hộp điều khiển từ xa, mở LCD ngay chính giữa phòng họp.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, mặc dù sắc mặt hơi lộ ra mệt mỏi, nhưng hai mắt vẫn rất lạnh lùng lóe lên, xuất trong màn hình lớn.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên mỉm cười, vỗ tay.

      Cả hội trường cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Đường Khả Hinh cũng rất đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vừa vỗ tay, trong lòng vừa nghĩ, cuộc họp này cùng đến đối với quan trọng đến cỡ nào. . . . . .

      "Hoàn Cầu Chúng ta phải có tinh thần hy sinh giống như Tổng Giám đốc Tưởng, nhất định đón gió lướt sóng, trăm trận trăm thắng!" Trang Hạo Nhiên mỉm cười mở Microphone trước bàn, nhìn mọi người lại nghiêm nghị phong độ, .

      "Tổng Giám đốc Trang khách khí." Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười gì thêm, mà tiếp tục nhìn mọi người vòng, rốt cuộc chính thức nghiêm túc : "Đối với bản thiết kế bên ngoài khách sạn dưới nước, cơ bản hoàn thành, mà do DK dẫn dắt đội kỹ sư thiết kế, thực kết quả mô phỏng trường gian gian dài, cũng khảo sát tình hình trường ..., rốt cuộc xác định khách sạn dưới nước của chúng ta là công trình vĩ đại, hoàn thành cách Khách sạn Á Châu chúng ta khoảng 37 cây số về biển Đông, tại chúng ta hãy xem mô hình kiến trúc giống như "Con sứa" của chúng ta. . . .

      Phòng họp chợt tối xuống.

      Bốn hướng chậm rãi mở ra màn hình LCD khoảng 100 inch, khắp nơi hiển thị tòa nhà hình "Con sứa" tuyệt đẹp ở trong làn nước xanh thẳm theo hiệu ứng màn hình tinh thể.

      Mọi người nhìn hình ảnh con sứa hoàn thành, trong lòng hết sức sôi trào.

      "Kế tiếp. . . . . ." Đông với tư cách là thư ký chính Khách sạn Á Châu, mỉm cười nhìn mọi người, : "Do Đội kỹ sư thiết kế chúng ta cũng phải có người phát ngôn chính. Lâm Tử Uy trình bày bản thiết kế bên trong khách sạn cho mọi người."

      khuôn mặt đẹp trai của Lâm Tử Uy lập tức lộ ra nghiêm túc, chậm rãi đứng dậy, từ vị trí kỹ sư thiết kế đứng lên, kéo cây thước màu bạc tới trước LCD, dùng tay thao tác bản vẽ trong máy vi tính, trong lúc chờ bản vẽ sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn mọi người chậm rãi : "Chúng ta xây dựng khách sạn dưới nước là để tạo nên kỳ tích đối với tất cả khách sạn thế giới, chúng ta di dời tầm mắt từ mặt đất vào trong nước, phải biết trái đất chúng ta còn có tên gọi là quả cầu nước, ra khách sạn dưới nước càng đặc sắc hơn. Cảnh tượng khách làm sao từ mặt đất tiến vào khách sạn, chúng tôi mô phỏng trường nhiều lần, phát ngồi thang máy vào khách sạn, ra khách bỏ lỡ quá trình trải nghiệm tâm lý từ mặt đất đến dưới nước, bởi vì đây là quá trình vô cùng kỳ diệu, chúng ta muốn khách có bất kỳ tiếc nuối nào, nhất là thế giới đặc sắc ở dưới nước. Cho nên kỹ sư thiết kế chúng tôi lớn mật sáng tạo "Cầu thang nước" từ mặt đất kéo dài xuống dưới nước. . . . . . . . . . . ."

      "Cầu thang nước?" Trang Hạo Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: "Cái gì gọi là Cầu thang nước."

      "Có nấc thang thông lên Thiên đường, tự nhiên chúng ta có cầu thang nước thông xuống nước. . . . . ." Lâm Tử Uy mỉm cười .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt nhìn vào màn hình lớn.

      "Phải biết dưới đáy nước là quá trình vô cùng đặc sắc, nhưng chúng ta phải giữ gìn thế giới đặc sắc này, đồng thời chúng ta cũng tăng thêm yếu tố khoa học kỹ thuật đại, để cho hiệu hiệu quả cảnh tượng càng tốt hơn." Lâm Tử Uy giơ cây thước dài về phía màn hình lớn.

      Mọi người cũng cùng nhau tò mò ngẩng đầu lên.

      Màn hình lớn chợt xuất mặt biển xanh thẳm "Tòa nhà Con sứa " trong nước phát ra ánh sáng màu xanh nhạt kì lạ giống như ngoài hành tinh, trong màn hình mô phỏng, đầu tiên khách từ cây cầu lớn mặt biển, ngồi xe ngắm cảnh tới con đường cong cong kéo dài đến trước đại sảnh trong suốt của tòa nhà hình vỏ ốc khoảng 3000 mét vuông, đại sảnh dùng hiệu ứng 3D kì lạ làm cho cả tòa nhà khổng lồ, trong trong ngoài ngoài phát ra thế giới kì ảo dưới đáy biển, thậm chí nhìn thấy có con cá voi khổng lồ nhảy múa, sau đó vui vẻ bơi loạn dọc theo xung quanh tòa nhà khách, theo chân của bọn họ cuối, cùng nhảy vào biển. . . . . .

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn hình ảnh này, thiết kế này được bố trí trước khi khách thang máy xuống khách sạn dưới đáy biển, phòng dưới biển càng kinh ngạc hơn, thậm chí có sinh vật bơi tới bơi lui tới, người ở mặt đất cũng có thể nhìn hiệu ứng đặc sắc này ở trong thế giới tự nhiên rất chấn động lòng người.

      Tất cả mọi người cùng kêu lên vì hiệu ứng này, là quá chấn động lòng người.

      Tất cả mọi người cùng kêu lên vì hiệu ứng này, là quá chấn động lòng người.

      "Chúng ta tạo ra kỳ tích, chính là vì mang đến cho khách trải nghiệm hiệu quả có hai thế giới này, để cho bọn họ cả đời quên!" Lâm Tử Uy mỉm cười, lại nhấn xuống mô hình hiệu ứng thứ hai, trong màn hình mô phỏng 3D, đầu tiên tân khách tiến vào đại sảnh khách sạn, sau khi vào, căn phòng đại sảnh 3D hướng về phía cầu thang nước từ từ tiến vào khách sạn dưới nước. . . . . .

      "Chúng tôi áp dụng hiệu ứng 3D mới nhất, có thể để cho khách bước vào thang máy, giống như bước vào trong khối nước hình lập phương, dưới chân có vô số cá màu đỏ, xanh, vàng, lục, chậm rãi đưa khách tới giữa đại sảnh khách sạn, trong đó, dĩ nhiên còn có Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp của chúng ta, vảy của nó màu vàng óng, thân thể xinh đẹp uyển chuyển, mặt mũi xinh đẹp, mái tóc màu vàng, để cho chúng ta dần dần quên mất tất cả ấn tượng mặt biển. . . . . . Sau đó, chúng ta dẫn dắt bọn họ vào thế giới nước kỳ diệu, hiểu thêm sắc thái dưới nước khác với mắt đất. . . . . ." Lâm Tử Uy xoay người nhìn mọi người mỉm cười .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 637: LÒNG TIN

      "Thích ?" Lúc này, Trang Hạo Nhiên đột nhiên đưa tay phủ bả vai Salsa ở bên cạnh, mỉm cười hỏi.

      "Thích! ! Rất nhiều cá , còn có Mỹ Nhân Ngư!" Sa Sa vui vẻ .

      Cả phòng họp, mọi người rối rít nở nụ cười.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi ở bên, lời nào, bởi vì Đội kỹ sư thiết kế này do DK dẫn dắt lực lượng chính, vốn là kiến trúc đỉnh cao, lại thêm yếu tố đặc sắc, chính xác làm cho khách sạn dưới nước càng lộ ra màu sắc huyền thoại.

      Tưởng Văn Phong ngồi ở bên, nhàn nhạt ngẩng đầu lên tiếng.

      Đường Khả Hinh ngồi ở dưới khán đài, trong chớp nhoáng này, chợt hiểu ra chút, có vài người cuối cùng thể hợp tác với nhau, ví dụ như Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người thể tất cả tinh thần và bản lĩnh cao cường, chỗ nào mà thể năng lực siêu cường của bọn họ, cùng tất cả đều phi thường, ví dụ như Trang Hạo Nhiên ngồi ghế Tổng Giám đốc, bạn phát , nếu mình hô mưa gọi gió, có lẽ càng có thể phát huy năng lực khổng lồ của , ví dụ như Tưởng Thiên Lỗi, tin tưởng cũng lấy phong độ tao nhã, cùng gan dạ dũng cảm ra sức sáng tạo, tương lai có thể càng lộ ra sáng lạn. . . . . .

      Hai con hổ, tất có con tranh giành.

      Đường Khả Hinh ngồi dưới khán đài, lại cảm giác có chút rối trí, ngây thơ nghĩ, ràng hai người đều xưng vua phương, thể sống chung sao?

      Lâm Tử Uy tiếp tục mỉm cười nhìn mọi người giảng giải, : "Mọi người cho rằng thế giới dưới biển như thế nào?".

      Toàn trường, lãnh đạo cấp cao đều nhìn Lâm Tử Uy.

      Lâm Tử Uy cũng mỉm cười nhìn mọi người, : "Nhất định là cá voi lớn xinh đẹp, còn có cá nhiều màu sắc khác nhau, theo sau mảnh san hô xanh mềm mại dưới đáy biển, còn có cái gì?"

      Có vài người hơi suy tư.

      Bản thân Đường Khả Hinh cũng có mấy phần nghi ngờ.

      "Đáp án dĩ nhiên là, chúng ta cũng chưa chính thức tiến vào đáy biển, mà hưởng thụ cảm giác kỳ diệu. . . . . ." Lâm Tử Uy lại giải thích cặn kẽ, mỉm cười đưa cây thước bạc ra, chỉ vào màn hình tinh thể lỏng cực lớn, chỉ thấy lúc khách bước vào cầu thang nước hình lập phương, cho tới khi xuống trước đại sảnh huy hoàng khách sạn dưới nước, Cá Heo ở ba hướng, từ mặt sàn 3D nhảy tới dưới chân khách, giống như bắn lên chút bọt nước trắng xóa, cùng với mọi người về phía đại sảnh kì ảo. . . . . .

      "Lúc này. . . . . ." Lâm Tử Uy mỉm cười xoay người, nhìn mọi người chậm rãi : "Trong thân thể của những vị khách có phát mới lạ, chính là có cảm giác nước đè ép rất , giống như là mọi người trầm người xuống dưới nước, thậm chí chút trôi nổi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nghe như vậy, bởi vì khỏi nhớ tới, mình từng cùng Trang Hạo Nhiên nhảy vào trong biển, cảm giác nước đè ép mãnh liệt, để cho mình hít thở thông.

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mở miệng: "Theo tôi được biết, nếu như đáy nước tạo cảm giác nước đé ép, khí bị thay đổi, đối với thân thể con người có ảnh hưởng sao?"

      Lúc này Tưởng Văn Phong, chậm rãi mở miệng : "Loại cảm giác nước đè ép vô hình này của tôi cũng tự thay đổi chất lượng khí, mà lợi dụng sức nổi đáy nước, cùng vòng quay thích hợp có thể di chuyển mặt sàn khách sạn rời khỏi nơi tạo nên lực ép."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy liền khẽ gật đầu, lúc này mới cúi đầu xem tài liệu.

      Lâm Tử Uy tiếp tục giải thích, cầm cây thước dài lên, chỉ về phía đại sảnh khách sạn, nơi tiếp đãi khách giống như khối nước hình lập phương, : "Lúc khách đăng kí phòng khách sạn dưới đáy nước, cùng với các hạng mục dịch vụ kế tiếp, toàn bộ dữ liệu tạo thành quang ảnh, sau đó dùng hiệu ứng 3D, hợp thành tấm thẻ cỡ ở trước mặt khách, khách đặt hai bàn tay vào miệng cá heo ngậm lấy thẻ, xuyên qua khúc xạ ánh sáng, truyền tới tất cả các bộ phận. . . . . ."

      Đường Khả Hinh thể tin nổi khi nhìn hình ảnh ở bên trong, ngờ có thể xuất nhân viên tiếp tân hư cấu, sau khi tiếp đãi khách xong, đem nội dung và hạng mục hợp thành tấm thẻ lớn , tạo thành khối nước 3D, từ miệng Cá Heo ngậm thẻ, lơ lửng trung, trôi về phía các bộ phận, rốt cuộc có chút kinh ngạc mở miệng : "Điều này trở thành thực tế sao?"

      Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn .

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng cùng nhau cười khẽ nhìn .

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, bởi vì quá nhập tâm, lập tức quên bây giờ mình ở phòng họp ngàn người.

      Lúc này Tưởng Văn Phong cũng hơi ngạc nhiên xoay người, nhìn chợt kêu la, đột nhiên tròng mắt hơi híp, phát khá quen, lại hơi hồi tưởng chút, mới nhớ là , mỉm cười, đột nhiên búng ngón tay.

      Lâm Tử Uy hiểu ý, ngay lập tức ra hiệu cho lập trình viên máy vi tính, dùng đèn quang ảnh 3D sớm chuẩn bị, nhanh chóng dùng máy vi tính, phân giải số liệu thành hình ảnh, sau đó thông qua ánh sáng đa chiều, phóng hình ảnh này về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh mới vừa xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, tránh ánh mắt mọi người, lúc này mới chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy con tinh tinh ngồi ở bên trong màn hình thể, đột nhiên nhe răng duỗi móng, kêu to tiếng nhào về phía mình, hoảng sợ ôm mặt oa tiếng, né người kêu to: "Cứu mạng. . . . . . . . . . "

      Cả đại sảnh náo nhiệt cười to trận.

      Lúc này Đường Khả Hinh mới thở dốc ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt buồn cười của mọi người, Tiêu Đồng cũng cười tiếng, nhắc nhở : "Đây là hiệu ứng 3D, lợi dụng ánh sáng đa chiều phóng tới trước mặt của , ra giống như phim hoạt hình Anime."

      "À?" Đường Khả Hinh lại ngây ngốc kêu tiếng.

      Mọi người lại phì cười trận.

      Sa Sa ngồi ở phía , nhìn Đường Khả Hinh chắt lưỡi tiếng, chế nhạo : "Ngu ngốc!"

      Đường Khả Hinh cảm giác nóng mắt nhìn bé, cắn răng!

      "Sa Sa. . . . ." Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn Sa Sa, : " được mất lễ phép. . . . . ."

      Sa Sa liền thể làm gì khác hơn là chu mỏ, cúi đầu lên tiếng.

      Đường Khả Hinh mới vừa bị giật mình, thở phì phò, mới suy nghĩ mình chỉ kêu là tiếng, tại sao lại tinh tinh liền nhào về phía mình, khẽ sững sờ, lại ý thức ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy lập trình viên máy vi tính đem tài liệu quang ảnh mới vừa cắt đưa cho Tưởng Văn Phong, nhíu chặt mày, lập tức liền biết trêu cợt mình, cắn răng nghiến lợi nắm chặt bút máy!

      Lâm Tử Uy tiếp tục xoay người, ra lệnh cho lập trình viên máy vi tính, mở vòng phân giải ánh sáng, giải thích cho mọi người: "Khách sạn dưới nước chúng ta cũng giống như khách sạn mặt nước, phân chia phòng thương vụ, phòng đôi, phòng VIP, phòng bạch kim, thậm chí còn có ‘phòng tổng thống', bên trong ‘phòng tổng thống' có hồ bơi bong bóng, nó có thể lay động theo kiến trúc khách sạn dưới nước, dùng vách ngăn đặc biệt, mở rộng ra các nơi trong biển, giống như có thể ngao du cùng tất cả cá cảnh nhiệt đới đầy màu sắc. . . . . ."

      Trong hình quả nhiên nhìn thấy hồ bơi trong ‘phòng tổng thống' xa hoa, thủy tinh trong suốt dần dần mở rộng, bao phủ hồ bơi, sau đó theo nước bập bềnh, lúc này con cá voi khổng lồ từ trong biển nhàng bơi đến, vây quanh bong bóng khổng lồ này.

      Mọi người nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm, Đường Khả Hinh nhìn thấy cũng ngây người.

      Lâm Tử Uy lại chỉ vào kết cấu bên trong khách sạn dưới nước, lại phân giải tất cả cửa sổ phòng khách trong suốt, phân loại San Hô đủ mọi màu sắc khác nhau, toàn bộ để cho công nhân trồng trọt, sau đó còn có thể phân công tất cả thợ lặn chuyên nghiệp thế giới xuống đáy biển lấy nhiều mẫu San Hô trở lại trồng trọt, sau đó bố trí cơ sở giải trí của khách sạn, bao gồm sòng bạc Macao tại khách sạn dưới nước, phòng ăn, phòng xì gà, nhà hàng hải sản đặc sắc nhất thế giới, viện bảo tàng, còn có sân khấu Hollywood có thanh và ánh sáng đáng kinh ngạch nhất, phòng hòa nhạc, sân khấu kịch trường, mỗi thời gian đều có siêu sao Thiên vương khác nhau vào ở biểu diễn, thậm chí còn có biểu diễn ảo thuật, cùng mỹ nhân ngư biểu diễn dưới nước, mà gần đây kiến nghị chính phủ phê duyệt bảo tàng nước, khách dùng danh nghĩa của mình trồng trọt San Hô, cùng chăn nuôi cá biển. . . . . .

      Đường Khả Hinh càng xem càng kích động, rốt cuộc hiểu , thế giới này, cũng có chuyện gì là thể hoàn thành, chỉ cần bạn dám tưởng tượng, thở dốc hơi.

      Trong quá trình , các lãnh đạo cấp cao tập trung tinh thần nghe, Lâm Tử Uy lại tiếp tục giải thích phân tích thiết kế bên trong khách sạn dưới nước, kể cả phòng hòa nhạc đẳng cấp, có thể so với nhà hát Vienna, xung quanh trường, thể hào hoa bậc nhất thế giới!

      Mọi người lật xem từng tờ từng tờ tài liệu theo thông tin giải thích, vừa nghe vừa căng thẳng nhìn, chúng thư ký nhanh chóng hoạt động ngón tay, ghi chép nội dung cấp của mình cần nhớ kĩ.

      Cuối cùng tới cuộc họp thứ ba! ! Nội dung có liên quan đến bỏ phiếu và phương pháp lưu trữ rượu đỏ mới nhất thế giới.

      Cửa chính nữa ầm ầm mở ra, bộ phận lãnh đạo cấp cao ra ngoài, Laurence và Vitas chờ mọi người lại nghiêm túc tới, chúng thư ký lập tức đưa lên nội dung cuộc họp sau cho bọn họ, Đường Khả Hinh cũng chậm rãi đứng dậy, lấy thân phận của Bộ phận kinh doanh rượu, ngồi ở bên cạnh thầy giáo, mở nội dung tài liệu. . . . . .

      Lâm Tử Uy với tư cách là người phát ngôn cho khách sạn, tiếp tục giải thích nội dung bỏ phiếu các hạng mục khác có liên quan khách sạn dưới nước, cuối cùng vì khách sạn giữ lại bảo tàng dưới nước hết sức quan trọng, bên trong làn sóng gợn, xuất chai rượu vang sủi bọt tuyết lợi Pháp.

      Đám người Vitas và Đường Khả Hinh cùng nhau ngẩng đầu lên, ngưng mặt nhìn chai rượu kia.

      "Mọi người đều biết, mười năm trước Pierre Trudeau từng . . . . . ." Lâm Tử Uy lại dùng cây thước bạc chỉ người đàn ông trong màn hình tinh thể lỏng, : "Ông ấy cho rằng biển so với bất kỳ hầm chứa rượu dưới lòng đất nào đó đều ưu việt hơn, nhất là đối với rượu vang sủi bọt mà , nhiệt độ dưới đáy biển thích nghi bảo quản rượu nhất, bởi vì có tia bức xạ ánh sáng. Dưới đáy biển, cho dù chút khí cũng lọt vào chai được, chỉ như thế, trọng lực dưới đáy biển cũng có thể giữ vững bọt khí ở bên trong. Cuối cùng, quan trọng nhất là, nước biển giống như máy rung, khẽ gõ chai rượu, có lợi cho cặn rượu ở trong chai lắc vòng, như vậy hương vị càng thêm đậm đà, tươi ngon. Bởi vì sáng kiến này có thể thực , làm cho ngành công nghiệp rượu vang thế giới có thêm truyền thuyết, bất quá chúng tôi thương lượng với chính phủ về tình trạng bảo vệ môi trường …, nhất là lĩnh vực hàng hải cho rằng chứa rượu đỏ dưới đáy biển bất lợi cho việc bảo vệ môi trường, cuối cùng chúng tôi trải qua hai năm thí nghiệm, chứa khoảng 300 chai rượu vang sủi bọt Pháp năm 2007 dưới đáy biển, chúng tôi muốn quan sát vùng biển trong nước ta có thể thích hợp bảo quản rượu dưới đáy biển hay , vào tháng trước, chúng tôi vớt lên rượu vang sủi bọt được bảo quản dưới đáy biển năm, thông quan chuyên gia rượu đỏ nếm thử, phát hương vị rượu tươi ngon, nhu hòa khác thường, mang theo mùi thơm trái cây khó . . . . . . Chúng tôi cũng căn cứ báo cáo thử nghiệm, kiến nghị với chính phủ lần nữa, gần đây mới vừa nhận được phê duyệt!"

      Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Đường Khả Hinh nghe xong cũng cảm thấy hưng phấn đưa hai tay ra, vỗ tay nở nụ cười.

      " ra. . . . . . Mọi người cũng biết. . . . . ." Lâm Tử Uy mỉm cười với mọi người: "Nguyên thủy cây nho cũng là loại thực vật sinh trưởng dưới đáy biển, trải qua hàng ngàn năm biến hóa, cuộc sống mới rời khỏi mặt biển, hôm nay quay trở lại lần nữa, cái này cũng chính là vòng tuần hoàn thôi, nhưng tôi lại có lý do tin tưởng, những loại rượu đỏ và rượu vang sủi bọt này được tăng giá nhiều hơn."

      Lúc này, Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hai ông già Laurence và Vitas, : "Nghe , cũng phải tất cả rượu đỏ thế giới cũng thích hợp bảo quản ở đáy biển, chuyện này làm phiền hai vị tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, phân tích tất cả loại rượu đỏ thế giới, sau đó chọn lựa số lượng lớn đưa vào chứa ở đáy biển. Điều này cũng có thể xem là thỉnh thoảng giải quyết vấn đề khó khăn gian hầm chứa cho chúng ta."

      Laurence và Vitas khẽ gật đầu.

      "Đường Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên khẽ cúi xuống, nhìn trong nội dung tài liệu, gọi .

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đáp lời.

      " có lòng tin, cùng hai thầy giáo khám phá thế giới dưới đáy biển, đưa rượu đỏ thích hợp vào đáy biển bảo quản, bảo đảm tương lai chúng có thể toả ra hương vị tốt hơn vì chúng ta ?" Trang Hạo Nhiên hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Đường Khả Hinh.

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh dám lên tiếng, chỉ nghĩ rằng điều này phải là vấn đề thí nghiệm rượu đỏ mà là bảo quản chính thức, phải hơn ngàn chai, mà là hơn triệu chai, thậm chí nhiều hơn, quyết định, có thể phá vỡ số lượng rượu lớn. . . . . . có chút sững sờ.

      Vitas quay đầu nhìn học trò.

      Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn này, hai mắt khẽ lóe lên chút ánh sáng sắc bén.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :