1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 623: MUỐN NƠI NÀO?

      Nhân viên phòng ăn ồn ào náo nhiệt.

      Đầu bếp nấu món canh gà hầm thuốc bắc, vẫn rất được các nhân viên hoan nghênh, đặc biệt ở bên trong dùng cây đông trùng hạ thảo, canh càng thêm trong.

      Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ, còn có Tiểu Nhu ở trước quầy tiếp tân, quản lý phòng cùng ăn cười đùa trò chuyện tin tức gần đây, mọi người cũng rối rít cất giọng cười to.

      "Tại sao Khả Hinh còn chưa tới ăn trưa vậy?" Theo bản năng Trần Mạn Hồng nhìn lối ra vào phòng ăn.

      "Chắc tới ngay thôi, bên kia Tiêu Đồng cũng tới." Nhã Tuệ nghiêng mặt nhìn Tiêu Đồng ở xa xa cùng đồng nghiệp phòng thư kí, cười đùa chuyện phiếm.

      Tiểu Nhu lập tức cầm nĩa ghim miếng khoai tây ăn, lắc lắc đầu có chút mất mát, ê a : "Có thể ấy tới. . . . . ."

      "Tại sao?" Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi .

      "Bởi vì bây giờ ấy là người chủ tịch phu nhân thích nhất, trở lại nhà ăn chúng ta ăn cơm." Tiểu Nhu cầm cái muỗng, ngừng trộn đều cơm tẻ của mình, rất mất mát. . . . . .

      Trần Mạn Hồng lạnh lùng nhìn , nở nụ cười cái : " cho rằng người nào cũng giống như à? Làm người được chủ tịch phu nhân tin cậy, ngay cả cơm cũng cần ăn."

      "Tôi phải có ý này mà. . . . . ." ngày hôm qua Tiểu Nhu nghe chuyện của Khả Hinh, vẫn có loại cảm giác mất mát nặng nề.

      " đúng là có ý này! !" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nhanh: " chỉ bán heo, ngày ngày ăn loại khoai tây chết tiệt! ! Người như thế còn chịu bổ não! Hôm nay còn làm vỡ hai cái ly Bạch Ngọc Lan của tôi ! Tôi cho biết, chỉ có cơ hội báo hư hao, nếu như lại làm vỡ cái, tôi cho ký sổ, tháng tiền lương của , cũng mua được cái ly phòng ăn chúng ta! !"

      Tiểu Nhu nghe lời này, ve mặt khổ sở, cúi đầu rất uất ức.

      "Được rồi, được rồi, đừng luôn khi dễ ấy, người rất đáng nha." Nhã Tuệ vươn tay, kéo bả vai Tiểu Nhu, cười .

      "Được rồi!" Từ Trạch Minh cầm đũa, vừa ăn cơm từng ngụm từng ngụm, vừa cười : "Tiểu Nhu cũng phải có đạo lý. Ngày hôm qua Khả Hinh theo chủ tịch phu nhân, đoán chừng là ngày phất lên xa."

      "Mọi người cũng đừng trêu chọc ấy. ấy làm vỡ bình!" Nhã Tuệ nhịn được cười, gắp miếng thịt bò nạm, đưa đến trong chén của Tiểu Nhu.

      "Đừng cho ấy ăn! !" Trần Mạn Hồng nhanh chóng : "Nhà ấy có nhiều heo, nghe có mấy ngàn con heo! Để cho ấy về nhà ăn thịt heo nạm ! ! Mấy ngàn con heo! ! Hừ!"

      Nhắc tới chuyện này, Trần Mạn Hồng cảm thấy người này rất buồn nôn!

      "Quản lý!" Tiểu Nhu lập tức cầm muỗng, cắm vào trong cơm của mình, có chút thể nhịn được ngẩng đầu lên, bĩu môi : "Chị cần đến heo nhà tôi được ?"

      "Nếu như. . . . . . Tôi đến heo nhà , cũng đến khoai tây nhà , cũng chỉ có thể mắng đấy!" Trần Mạn Hồng cắm đôi đũa vào trong cơm của mình, nhướng mày nhìn .

      Mặt của Tiểu Nhu đỏ lên, cũng rất ủy khuất liếc quản lý cái, mới thầm lặng lẽ cúi đầu, cầm muỗng ăn cơm.

      "Phốc!" Vẻ mặt Nhã Tuệ bất đắc dĩ nở nụ cười.

      đường phòng ăn nhân viên ăn cơm.

      Bọn Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành vừa dọc theo con đường đá trắng tới, vừa bất đắc dĩ : "Chúng ta có thể đừng chạy tới phòng ăn nhân viên hay ? Mọi người cảm thấy tôi thất tình là chuyện rất vinh quang à? Bây giờ tôi nhìn thấy Nhã Tuệ, hận được tìm chỗ để chui đấy? Quan tâm đến tâm trạng của tôi chút được ?"

      Trang Hạo Nhiên vừa về phía trước, vừa cười : "Tại sao tôi phải quan tâm đến tâm trạng của cậu? cậu là ai ?"

      " thể có phụ nữ cần em nữa chứ?" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to lên.

      "Về sau cậu có phụ nữ, ngàn vạn lần được để ý đến những em này, tôi chưa bao giờ khích lệ đàn ông xem em quan trọng hơn vợ!" Trang Hạo Nhiên vừa cười về phía trước, vừa .

      ". . . . . . . . . . . ." Lâm Sở Nhai tức giận chỉ vào Trang Hạo Nhiên kêu to: " chờ đó cho tôi! ! Lần sau nếu cùng Tiểu Đường có gây gỗ tình cảm, tôi uống rượu với nữa, tôi tự thiến !"

      Phốc!

      Tô Lạc Hoành, Tào Kiệt, Lãnh Mặc Hàn, ba người bọn họ nghe cũng khỏi cười ha ha.

      Phòng ăn nhân viên.

      Mọi người xôn xao ăn cơm, sau đó Đường Khả Hinh cũng đến, chạy nhanh đến đầu bếp chọn thịt heo kho tàu khoai tây, thịt dê hầm đậu, còn có phần rau cải và canh gà hầm thuốc bắc, cứ vui vẻ cầm khay tới bên cạnh Nhã Tuệ ngồi xuống. . . . . .

      "Ơ? Tổng Giám đốc phu nhân tới rồi!" Trần Mạn Hồng vừa ăn cơm, vừa nhìn Đường Khả Hinh cười .

      "Ghét! nên tôi như vậy!" Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng cầm muỗng múc cơm ăn.

      "Khả Hinh, tôi cho rằng sau này cũng ăn cơm với chúng tôi nữa." Tiểu Nhu nhìn thấy Khả Hinh, vui vẻ cười .

      "Sao lại thế !" Đường Khả Hinh cầm muỗng, múc muỗng cơm ăn, liền nhịn được nhìn phía ngoài cửa sổ.

      "Chờ ai vậy?" Tiêu Đồng cầm khay, đột nhiên ngồi vào bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn cười hỏi.

      " có. . . . . . có chờ ai. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

      " chút nữa ăn cơm xong, theo tôi tới Hoàn Cầu chuyến, chúng ta phải kiểm tra đối chiếu danh sách thu mua rượu đỏ. Nếu , hôm nào đó lại bị mắng." Tiêu Đồng nhìn , cười .

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện hôm nay Trang Hạo Nhiên tới phòng làm việc, mặt hơi ửng đỏ.

      "Hôm nay Khả Hinh bị mắng à?" Nhã Tuệ có chút lo lắng hỏi.

      " có, có, lão đại chính là người như vậy, đừng để ý, ấy chỉ làm việc cẩn thận chút." Tiêu Đồng bật cười .

      " có, có bị mắng. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng ăn cháo.

      "Bây giờ ấy là Tổng Giám đốc phu nhân, làm sao bị mắng được, ngày hôm qua nhìn chủ tịch phu nhân chúng ta rất thích ấy. . . . ." Trần Mạn Hồng bật cười .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lại có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng.

      "Khả Hinh, sau này làm Tổng Giám đốc phu nhân sao?" Tiểu Nhu đột nhiên nghĩ đến vấn đề khác rất đáng sợ, lại ngước đầu ngây ngốc hỏi: "Nếu là như vậy, phải Tổng Giám đốc cũng muốn tới phòng ăn nhân viên ăn cơm với mỗi ngày? Như vậy quá đáng sợ. . . . . . Lần trước hai Tổng Giám đốc tới, chúng tôi ăn cái gì cũng biết. . . . . ."

      "Đồ chết tiệt! !" Trần Mạn Hồng lại níu lấy cái đuôi của thả : "Nếu như Khả Hinh muốn làm Tổng Giám đốc phu nhân, Tổng Giám đốc còn cần tới nơi này ăn cơm với ấy ? Nhất định là mỗi người chúng ta tới trước mặt ấy phục vụ ấy!"

      Đường Khả Hinh lại đỏ mặt nhìn mọi người, vừa muốn chuyện. . . . . .

      "Tổng Giám đốc đến! !"

      Nhân viên cả phòng ăn nhất thời đều ngừng lại tất cả động tác ăn, uống, gắp, đùa, vui, ồn ào, vừa kinh ngạc nhìn bên ngoài! !

      "À? Lại tới?" Từ Trạch Minh chịu nổi, kẹp khoai tây, nhìn ra phía ngoài kêu to tiếng.

      "Mạn Hồng! ! là liệu như thần!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ, cười khổ nhìn .

      "Tôi . . . . ." Trần Mạn Hồng đột nhiên sững sờ, cũng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn căng thẳng hỏi: "Tổng Giám đốc nào vậy?"

      Đường Khả Hinh nghe hỏi, mặt hơi cười, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài phòng ăn. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, phong độ nghiêm nghị, sắc mặt căng thẳng tới phòng ăn nhân viên, sau lưng dẫn theo bốn Phó tổng Thẩm Quân Dụ, Tiêu Nại, Tô Lạc Trạch, Trần Tuấn Nam. . . . . .

      Tất cả nhân viên cả phòng ăn đứng dậy, căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khom người gọi: "Tổng Giám đốc!"

      Đường Khả Hinh cũng sửng sốt ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi vào, hai tròng mắt thâm thúy lộ ra cứng rắn và sâu lạnh, vẻ mặt căng thẳng, thậm chí thể làm trái, trái tim của đập thình thịch. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng dừng ở trước phòng ăn nhân viên, ánh mắt sắc bén quét nhìn cả phòng ăn.

      Đường Khả Hinh núp ở trong đám người, hai mắt lóe lên, trái tim đập thình thịch.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn từng nơi từng nơi, rốt cuộc nhìn thấy bàn của Trần Mạn Hồng, có bóng dáng nhắn ngồi ở bên. . . . . . Hai mắt chợt lóe, hai lời, cất bước lên, trải qua vài bàn ăn nhân viên, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm chặt tay của , lạnh lùng : " theo tôi . . . . ."

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh giật mình, có chút lo sợ xoay cổ tay, nhìn : "Tổng Giám đốc Tưởng, nên như vậy! Giữa chúng ta có bí mật gì để ."

      Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn : " tại lấy thân phận của Tổng Giám đốc ra lệnh cho . . . . . . theo tôi."

      Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, trợn to hai mắt, thở hổn hển nhìn .

      "! !" Tưởng Thiên Lỗi hai lời, liền kéo Đường Khả Hinh sải bước .

      Cả phòng ăn kinh ngạc nhìn bọn họ.

      Trái tim Nhã Tuệ càng nhảy thình thịch, nhìn bọn họ hai người cứ như vậy khỏi.

      "Tưởng Thiên Lỗi, đừng như vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên xung quanh, mặt lập tức đỏ lên, muốn xoay cổ tay.

      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, lạnh lùng muốn dẫn ra phòng ăn. . . . . .

      "Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh vừa loạng choạng theo sát về phía trước, vừa xoay cổ tay, hoảng sợ kêu . . . . . .

      "Nghe canh gà này tệ. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên dẫn bốn Phó tổng cười vừa muốn vào phòng ăn nhân viên, sau đó nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm chặt cổ tay của Đường Khả Hinh, nhanh chóng ra phòng ăn. . . . . . dừng bước, ngăn ở trước mặt bọn họ, sắc mặt hơi thu lại, hai mắt thoáng qua mấy phần sắc bén. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi dừng bước lại, nắm chặt tay Đường Khả Hinh, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      Đường Khả Hinh kinh hãi lạnh mình, dừng bước lại, rối rắm nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ở phía trước, cái ót của nóng lên, dự cảm xấu bùng lên. . . . . .

      "Tổng Giám đốc Tưởng, kéo nữ thư ký của tôi muốn nơi nào?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhàn nhạt hỏi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 624: NGỪNG BỬA TRƯA

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Trang Hạo Nhiên, chậm rãi mở miệng: "Cậu phải phân biệt câu này, ấy chỉ là nữ thư ký của cậu, ấy còn là nhân viên của Hoàn Cầu, mà tôi là Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu, tôi có quyền mang ấy !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức ngưng lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, nhàn nhạt mỉm cười, : "Tổng Giám đốc Tưởng, cũng đúng, là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, có quyền mang ấy , mà tôi cũng là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, tôi có quyền quyết định ấy đâu chứ?"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn , chỉ mỉm cười thản nhiên : "Bây giờ là giờ ăn cơm trưa, tại sao để cho ấy ăn xong bữa cơm? muốn chuyện phiếm với ấy, hoặc trao đổi gì, cũng là chuyện rất đơn giản, tại sao lại ở trước mặt tất cả nhân viên kéo ấy ? làm như vậy, giống như muốn thông báo với mọi người, khinh thường thư ký của Trang Hạo Nhiên tôi rồi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên từ từ quan sát vẻ mặt của , mỉm cười : "Tôi tin tưởng chúng ta đều cùng điểm xuất phát, hi vọng mỗi nhân viên đều tốt, đường đột mang người như vậy, gây ra rất nhiều lời bàn tán, hay là vào ăn cơm trưa chung được ? Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt căng thẳng, chậm rãi buông lỏng, lên nụ cười mấy phần nhõm, khẽ xoay người nhìn Đường Khả Hinh, : "Ngày hôm qua. . . . . . Có phải có ván cờ hay ?"

      Đường Khả Hinh nhìn , sửng sốt!

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cũng hơi thay đổi.

      Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt lộ ra ý vị thâm trầm, sâu kín : "Là ai đồng ý. . . . . . Nếu tôi thắng ván cờ, ấy nhảy với tôi bản?"

      Trái tim Đường Khả Hinh tan vỡ, sắc mặt tái nhợt căng thẳng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú Trang Hạo Nhiên, lại chậm rãi lạnh nhạt : "Trang Hạo Nhiên. . . . . Cậu luôn là người xem thắng thua, cũng quên cuộc tỷ thí với tôi tối hôm qua, thua ván cờ này."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, im lặng lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi lại im lặng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi : "Nếu như em chịu đựng nổi giày vò của tình này, ít nhất phải có dũng khí tới tạm biệt với chứ? Nhưng ngay cả dũng khí lời tạm biệt em cũng có? Mặc cho mình cầm chiếc nhẫn, giống như kẻ ngốc đứng ở trước cửa sổ sát đất, chờ em bao lâu, để cho người cả hội trường đều nhìn Tưởng Thiên Lỗi như tên hề!"

      Đường Khả Hinh xin lỗi ngẩng đầu lên nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới đêm qua chờ dài dặc như thế, hai mắt lại lên mấy phần tức giận và đau lòng : "Hôm nay muốn tới đòi câu , em muốn cho?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, trái tim run rẩy lời nào.

      Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng nhìn , : "Từ tối hôm qua vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất trong hội trường chờ em đến bây giờ, cố ý đến tìm em trong giờ làm việc, đó là bởi vì tôn trọng công việc của em, cố ý chờ em dùng cơm trưa, mới đến tìm em, nhưng muốn với em vài câu, cũng có muốn quấy rầy công việc của em và cuộc sống của em! ! Như vậy cũng được? Đường Khả Hinh, em đừng khiêu chiến phẫn nộ của ! ! nhẫn nại cũng có hạn!"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn .

      "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn : "Nếu tôn trọng lựa chọn của ấy, như vậy ngày hôm qua ấy chưa từng xuất , nên hiểu lựa chọn của ấy chứ?"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức tức giận nhìn , khẽ mở môi mỏng, gằn từng chữ ra: "Đây cũng chỉ là điệu nhảy! Là cậu thua hết điệu nhảy! Tôi muốn dùng nó trói buộc cuộc đời của ấy sao ?"

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng lập tức cứng lại, nhìn tức giận : "Nếu bởi vì ngày hôm qua tôi thua hết ván cờ, muốn mời ấy nhảy bản, như vậy bây giờ, lấy phong độ thân sĩ mời ấy ! !"

      Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, dắt Đường Khả Hinh chậm rãi tới Trang Hạo Nhiên, ép tới ánh mắt của , lại lạnh lùng từng chữ từng câu: "Phong độ thân sĩ? Ngày hôm qua tôi đủ phong độ thân sĩ rồi, nhưng tôi chờ cả buổi tối, nếu tôi lại dùng phong độ thân sĩ, có người nhân cơ hội, thừa dịp người khác vì tình mất mát tiều tụy, đưa chân vào, quấy nhiễu cuộc đời của ấy !"

      Trang Hạo Nhiên lại phì cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt ngưng trọng : "Quấy nhiễu cuộc đời của ấy? Ví dụ như mấy lần thất hẹn, tôi nhặt ấy về nhà? Thậm chí lúc muốn moi trái tim của ấy ra, tôi mạo hiểm tánh mạng tìm Tô Thụy Kỳ? Hay là lúc ấy giam mình ba tháng, ôm ấy vào lòng, kéo ấy ra khỏi cuộc sống đoạn tuyệt? Tưởng Thiên Lỗi! ! Thế giới này phải chỉ có mình biết coi tướng số !"

      Bốn người Lâm Sở Nhai đột nhiên có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên, người ngoài hiểu, nhưng bọn họ hiểu, người đàn ông này rất ít cùng người khác tính sổ! Thậm chí cũng tính sổ với người khác, nếu như muốn tính sổ với bạn, trừ khi tức giận. . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lại tiến lên bước, nóng mắt nhìn , : " sao? Vậy cậu cho tôi biết, cậu tính toán các khoản đó, dùng trí thông minh của cậu, tính toán các khoản đó, rốt cuộc ấy tôi mấy phần, để ý tới cậu mấy phần? Bây giờ cậu trả lời cho tôi biết ! !"

      Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng nhìn .

      "Đủ rồi! !" Trong đầu Đường Khả Hinh mảnh xốc xếch, hai mắt rưng rưng, tinh thần run rẩy : "Đừng tranh cãi nữa! Tưởng Thiên Lỗi! ! Về chuyện tối hôm qua em thể khiêu vũ với , rất xin lỗi, nhưng tối hôm qua, em có cách nào đồng ý với . . . . . . Tối hôm qua thể nào. . . . . . Tương lai cũng thể. . . . . . Em lại lần nữa. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh nhẫn khổ sở và bất đắc dĩ, hai mắt ngưng tụ, lại gần trước mặt , nhìn nửa khuôn của , đau lòng : "Được, em cho cơ hội này, miễn cưỡng em! ! Nhưng cho em biết, tương lai đấu với người đàn ông đối diện em, bắt đầu từ ván cờ này! Bởi vì cậu ta tuân thủ quy tắc trò chơi! Tương lai, cho phép em dùng bất kỳ dáng vẻ nào xuất tại trước mặt của , cầu xin phần!"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên tức giận níu áo Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt như chim ưng chứa sát khí, mặt lên ánh sáng đáng sợ, tức giận : "Tưởng Thiên Lỗi! ! Tôi cảnh cáo , đừng lợi dụng lương thiện của ấy! !"

      "Cậu lợi dụng lương thiện của ấy làm chuyện hèn hạ sao! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn , cứng rắn : "Nếu tôi nghĩ tới cậu là Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu, cậu cho rằng tôi bỏ qua cho cậu? ? Cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy, lại rất quân tử sao? Nếu như cậu có thể nhịn chờ lúc ấy quên tôi, tới phiên cậu dắt tay của ấy ! !"

      "Tôi chưa bao giờ thừa nhận tôi là người tốt!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cao giọng : "Mà tôi cũng trơ mắt nhìn người khổ sở bị thương mà bỏ mặc để ý! ! Hôm nay, trừ khi chính ấy chấp nhận theo , nếu , thể qua cánh cửa này!"

      ngọn lửa hừng hực nhanh chóng bốc cháy ! !

      Cả phòng ăn đều tràn ngập thuốc súng nặng nề, người xung quanh ai dám động đậy, cũng dám lên tiếng, chỉ trơ mắt nhìn về phía mấy người tại lối .

      Thẩm Quân Dụ cùng Tiếu Nại mới vừa trở về nước, lạnh lùng tiến lên, muốn mở đường cho Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi : "Mời Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Nhường đường!"

      Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành lạnh lùng tiến lên, nở nụ cười cái : "Tổng Giám đốc Trang chưa nhường đường. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lại nóng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng : "Cậu . . . . . Nhất định muốn cùng tôi khơi lên chiến tranh đúng ?"

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn , khuôn mặt lộ căng thẳng, giật giật : "Tôi và mới bắt đầu chiến tranh hôm nay sao?"

      Lửa giận của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng thiêu đốt, muốn phát động kế hoạch trong tay. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn hai người tức giận như vậy, sợ bọn họ nổi sóng gió, vừa muốn lên tiếng. . . . . .

      "Đường Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên nhìn chòng chọc Tưởng Thiên Lỗi, lạnh lùng : "Có số việc của đàn ông, em đừng nhúng tay! ! Nắm giữ tình cảm của em là được! ! Nếu em tin tưởng giao tất cả cho ! Chỉ cần em ở lại, tất cả đủ rồi! !"

      Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn chằm chằm.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn chòng chọc Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng : "Chính xác có số việc là chuyện của đàn ông! ! Nếu như cậu dùng thủ đoạn, có lẽ cũng có chiến tranh ngày hôm nay! Cậu tự cho rằng là thông minh, nhưng biết làm như vậy, đẩy ấy vào vực sâu khổ sở và mâu thuẫn! ! Cậu dùng thủ đoạn để có được tình của ấy, chỉ xấu xa mà còn hèn hạ! !"

      Trang Hạo Nhiên nổi giận, mười ngón tay buộc chặt răn rắc, lập tức giống như mãnh thú, sắp tung người tiến lên. . . . . .

      "Trang Hạo Nhiên! !" Đường Khả Hinh lập tức ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, căng thẳng nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lập tức dừng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn chăm chú , cắn răng thấp giọng rống: "Tránh ra! !"

      Hôm nay muốn xé ta. . . . . .

      Đường Khả Hinh giống như hiểu được người đàn ông này tức giận, lại căng thẳng muốn chuyện. . . . . .

      "Xảy ra chuyện gì! ! !"

      giọng lạnh lùng, từ phía sau truyền đến.

      Mọi người, bao gồm người bên trong phòng ăn, tất cả đều kinh ngạc nhìn sang.

      Quả nhiên. . . . . .

      Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng cùng lãnh đạo cấp cao và thư kí của công ty nhanh chóng về phía bên này. . . . .

      Mọi người nhìn thấy hai vị chủ tịch, tất cả đều hoảng sợ, ngay cả nhân viên bên trong phòng ăn, cũng lập tức căng đứng lên, tất cả cùng khom lưng, gọi: "Chủ tịch! !"

      "Rốt cuộc làm gì?" Trang Tĩnh Vũ tới trước bước, nhìn đứng ở giữa hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, đỏ mặt tía tai, tức giận và thất vọng hỏi! !

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cha đến rồi, tất cả đều lên tiếng.

      Tưởng Vĩ Quốc càng lạnh lùng đến trước mặt của hai người, hai mắt thâm thúy lộ ra chán ghét sâu, đầu tiên là nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, sau đó rơi vào người của Đường Khả Hinh. . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng bất đắc dĩ cúi đầu.

      "Mọi người đừng với tôi, hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu , ở trước mặt tất cả nhân viên, tranh luận chút chuyện mất mặt xấu hổ!" Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, sau đó nhìn hai Tổng Giám đốc, .

      Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch!

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lên tiếng.

      Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ cũng bất đắc dĩ và đau lòng nhìn bọn họ, cao giọng : "Hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, giậm chân cái kinh tế phương Tây cũng có thể bị chấn động, bây giờ ở chỗ này, ngay trước mặt rất nhiều nhân viên tranh luận nghỉ! Chơi trò trẻ con à? Đầu óc bình tĩnh sao? Có chuyện gì đóng kín cửa được sao? Nhất định ở vào lúc này, rối rắm chút chuyện cần thiết! ! Truyền , cũng làm cho người chê cười!".

      "Bọn chúng còn mặt mũi nào đóng cửa? tại hận được xé đối phương ra!" Tưởng Vĩ Quốc cũng tức giận : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tuấn Nam, cậu xem!"

      Trần Tuấn Nam vừa nghe, lập tức cười khẽ : " ra chuyện có phức tạp như thế, chỉ là Tổng Giám đốc có số việc, muốn trao đổi với Khả Hinh chút . . . . . Nhưng. . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . đồng ý, cũng là vì quan tâm đến cảm thụ của nhân viên . . . . ."

      "Là như thế phải ? Sở Nhai!" Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn con trai, nhớ lại đêm qua Lưu Chí Đức van xin.

      "À. . . . . ." Lâm Sở Nhai liếc mắt nhìn hai người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, cười : "Là như vậy, bởi vì Tổng Giám đốc chúng ta luôn quan tâm đến cấp dưới, cho nên muốn , để cho Khả Hinh ăn xong cơm trưa rồi bàn lại chuyện tốt hơn. . . . . . có thể Tổng Giám đốc Tưởng cũng có chút chuyện gấp gáp. . . . . . Cho nên. . . . . . Cũng có mâu thuẫn gì. . . . . . ra là được. . . . . ."

      "Chỉ đúng. . . . . . chỉ đúng. . . . . . Dừng lại bữa cơm trưa? chuyện chút?" Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, : " hơn?"

      Cả người Đường Khả Hinh nhanh chóng rét lạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 625: TỐI HÔM NAY TRỜI CÓ MƯA

      "Vâng, chỉ dừng lại bữa cơm trưa, chuyện chút!" Lúc này Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên cười lạnh nhìn , : "Ngay cả bữa cơm trưa, cũng cho ấy ăn!"

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức nóng mắt ngẩng đầu nhìn !

      "Đủ rồi! !" Trang Tĩnh Vũ nghe nổi, đứng ở trước mặt mọi người, nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra nặng nề, thở dài hơi, mới chậm rãi gọi: "Khả Hinh. . . . . ."

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh đứng ở bên, hai chân trôi nổi, cảm giác còn hơi sức đáp.

      Ánh mắt Trang Tĩnh Vũ chăm chú nhìn Đường Khả Hinh sâu, nhớ tới chuyện Lưu Chí Đức căn dặn đêm qua, lại nhớ tới lúc ông giả từ trịnh trọng căn dặn, đừng chuyện Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên quen biết nhau khi còn bé, cho đối phương biết. . . . . . Ông lại thở cái, lồng ngực phập phồng, mới lạnh nhạt : "Con cho chú, đêm qua con vốn thua ván cờ phải nhảy với Thiên Lỗi bản, tại sao tới?"

      "Con . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, mơ hồ biết nên gì. . . . . .

      "Cha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức gấp gáp gọi cha.

      "Cha muốn nghe con !" Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng nhìn con trai gầm !

      Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải im lặng.

      "Khả Hinh!" Trang Tĩnh Vũ lại nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi: "Ngày hôm qua có tình huống bất đắc dĩ phải ?"

      Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ đành phải bất đắc dĩ đáp : "Vâng . . . . ."

      Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn giữ chặt nguyên tắc với : "Như vậy mặc kệ như thế nào, chuyện ngày hôm qua, là con đúng, con thất ước rồi, Thiên Lỗi muốn tới hỏi nguyên nhân, đây cũng là chuyện đúng. . . . . ."

      "Cha! !" Trang Hạo Nhiên tin nổi gọi cha! !

      "Súc sinh! ! Nếu như làm việc đối với người khác có tự tin như vậy, con nên sớm từ chức Tổng Giám đốc Hoàn Cầu cho cha! Cha có đứa con trai làm mất mặt như con!" Trang Tĩnh Vũ lại nghiêm nghị nhìn con trai, thấp giọng khiển trách! !

      Trang Hạo Nhiên cắn răng, nắm chặt quả đấm.

      Sắc mặt Tưởng Vĩ Quốc cũng đông cứng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đè nén lửa giận, tức giận : "Nhưng chỉ là điệu nhảy, chỉ dừng lại bữa cơm trưa, nếu như con làm Tổng Giám đốc Hoàn Cầu có lý trí, cơ hội như vậy còn nhiều mà! ! tại vì món đồ hư hỏng như vậy liền muốn chiến tranh với Hạo Nhiên? Con có tư cách làm như Tổng Giám đốc Hoàn Cầu của cha! !"

      Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở bên, nắm chặt quả đấm, im lặng lên tiếng.

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người run lên, trong đầu hỗn loạn.

      "Khả Hinh!" Để tránh hai người nổi giận, Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt nhìn , : "Chuyện ngày hôm qua chính xác con làm sai rồi, nhưng ngày hôm qua là cuộc đấu của ngày hôm, hôm nay là lựa chọn của hôm nay, chú cũng miễn cưỡng con, nhưng chuyện đến nước này, con cần phải đưa ra quyết định, bởi vì con đưa ra quyết định, giữa bọn họ nổ ra chiến tranh, nhưng nếu bây giờ trước mặt của chú và chủ tịch Tưởng, con đưa ra lựa chọn, chúng tôi bảo đảm, tương lai có chuyện gì. . . . . ."

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch, hai mắt lóe lên gấp rút, nước mắt di động. . . . .

      Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cùng Tiểu Nhu, ba người bọn họ đều đứng gần ở bên, hoảng sợ vỡ mật nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

      Trang Tĩnh Vũ lại híp mắt nhìn , lạnh nhạt : "Con. . . . . . Muốn lựa chọn này sao?"

      Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác cả người mệt mỏi, nhớ tới lời giận dữ ngút trời của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi mới vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ : "Chuyện này bất quá. . . . . . chỉ dừng lại bữa cơm thôi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng muốn tiến lên chuyện. . . . . .

      "Các con đều được ! ! Để cho ấy tự suy nghĩ !" Trang Tĩnh Vũ tức giận trách mắng: " tại người nào nữa, đều tôn trọng lựa chọn của ấy! ! Nếu như các con là Thượng Đế, ai dám bảo đảm tương lai hạnh phúc của ấy? tại vào lúc này, ấy khổ sở như vậy, các con cũng giải quyết được! !"

      Đường Khả Hinh nghe những lời này, trong người rốt cuộc dâng lên chút dũng khí, hiểu có số việc phải tự mình giải quyết, tuyệt đối liên lụy người khác và tập đoàn, mặt của hơi lạnh lùng, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Em với . . . . . ."

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua chút nóng bỏng, nhìn .

      Đường Khả Hinh lại nhìn Trang Hạo Nhiên, mặc dù lo lắng xin lỗi, nhưng vẫn chậm rãi mỉm cười : "Đây cũng chỉ là. . . . . . Thời gian ăn bữa cơm mà thôi. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ nhìn .

      "Cám ơn hai vị Tổng Giám đốc tôn trọng. . . . . ." Đường Khả Hinh mệt mỏi xong, chỉ đành phải cắn răng nắm chặt quả đấm ra ngoài. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lên phía trước, theo sau của , nhanh chóng về phía trước.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, đau lòng quay đầu, nhìn hai người bọn họ dần dần khỏi, giống như lại lần phải tiếp nhận số mạng vô tình an bài. . . . . .

      Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng, nhớ tới cuộc chiến mới vừa nhìn thấy, chỉ đành phải thất vọng tức giận khỏi.

      Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên, nhìn con trai khổ sở như vậy, sắc mặt của ông càng cứng rắn và lạnh lùng, : "Còn đứng ì làm gì? Còn ngại mất mặt?"

      "Cha!" Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn cha, : "Tại sao lúc nảy muốn hướng dẫn Khả Hinh. . . . . ."

      Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn .

      "Tại sao phải làm như vậy?" Trang Hạo Nhiên có chút mất mát : "Khi còn bé, cha rèn luyện cho con, con đều tiếp nhận, nhưng hôm nay. . . . . . Cha thể đối với con như vậy. . . . . ."

      "Cha sai sao?" Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn con trai : "Con ngay cả dừng bữa cơm trưa cũng có lòng tin, con lấy gì mang đến cho ấy hạnh phúc cả đời?"

      "Có chút tình , con muốn tranh thủ, giành giật từng giây để tranh thủ, bởi vì cho tới bây giờ ấy cũng phải là của con. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cắn răng nhìn cha cái, mới nắm chặt quả đấm, đau lòng xoay người sải bước khỏi.

      Bốn người Lâm Sở Nhai nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên, cũng đau lòng vội vàng khỏi.

      Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên, nhìn bóng lưng con trai, cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài khỏi.

      Lúc này, lửa mạnh mới vừa thiêu đốt cổng nhà ăn, nhất thời yên lặng lại, chỉ còn lại hơi khói quanh quẩn. . . . . .

      Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ hai người thiếu chút nữa ngã mặt đất, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch. . . . . .

      Tiểu Nhu cũng ngẩn người, cũng hoảng sợ đến ra lời, cái muỗng cơm còn có để xuống, phim thần tượng gì đó cũng có đặc sắc như mới vừa rồi. . . . . .

      "Trời ạ! Làm tôi sợ muốn chết! Tôi làm người nhiều năm như vậy, cũng có bị dọa hoảng sợ như hôm nay!" Trần Mạn Hồng ngừng đè chặt lồng ngực, tất cả đồng nghiệp sau lưng đều kinh ngạc kêu lên. . . . . .

      Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía, lập tức lại nhìn Trần Mạn Hồng, giống như cầu cứu : "Mạn Hồng, cho tôi biết, Khả Hinh. . . . . . theo Tưởng Thiên Lỗi ra ngoài, có sao chứ? Tại sao tôi luôn có loại dự cảm tốt?"

      Trần Mạn Hồng cũng có chút căng thẳng nhìn , : " có sao chứ. . . . . . Dù sao bọn họ đều là người trưởng thành. . . . . ."

      "Nhưng. . . . . . Tại sao tôi. . . . . . Cảm giác nhịp tim ngừng đập?" Nhã Tuệ đè chặt tim, có chút lo sợ .

      " có việc gì! Chỉ ra ngoài trao đổi chút. . . . . . Chấp nhận và chấp nhận mà thôi. . . . . ." Trần Mạn Hồng cũng có chút bất đắc dĩ kéo bả vai của , trong lòng mình vẫn còn sợ hãi .

      Nhã Tuệ ra lời, chỉ than khổ hơi, nghĩ tới má trái Khả Hinh trọn vẹn cũng giấu được khuôn mặt xinh đẹp của . . . . . .

      Chiếc Rolls Royce màu đen, lấy tốc độ 180 km/h chạy tới đường lớn ven biển! !

      Gió rất lớn, rất lớn, thổi ào ào.

      Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, tức giận lái xe, căng thẳng : "Tưởng Thiên Lỗi! ! làm gì đấy? lái nhanh như vậy làm gì?"

      " có nghĩ muốn cùng chết với em! !" Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, lái xe chạy qua đường lớn ven biển, chuyển hướng chạy tới công viên Hoa đào, vèo tiếng xông vào, cuối cùng thắng gấp ở bên đường Ngô Đồng! !

      Kéttt.. tiếng! !

      Thân thể Đường Khả Hinh chợt nghiêng tới trước, cuối cùng lại bị xung lượng đập trở về chỗ ngồi.

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nghiêng người cởi bỏ dây nịt an toàn cho , lại nghiêng người tới trước đẩy cửa xe ra cho , : "Xuống xe!"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nghiêng mặt nhìn cái.

      Tưởng Thiên Lỗi để ý đến , mà mình xuống xe, lạnh lùng vòng qua sườn xe, đứng ở bên cạnh cây ngô đồng, nhìn cây liễu trước bờ sông . . . . . .

      Đường Khả Hinh chậm rãi xuống xe, đóng cửa xe, bất đắc dĩ nhìn .

      "Tại sao muốn tha thứ cho ?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đưa lưng về phía hỏi.

      Đường Khả Hinh sửng sốt.

      Hai tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua chút đau lòng, nhìn cây liễu đung đưa phía trước, sâu kín : "Tại sao. . . . . . muốn moi tim của em ra ngoài, em cũng muốn tha thứ cho . . . . ."

      Đường Khả Hinh muốn đến chuyện này.

      "Nếu như. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đôi tay cắm vào túi quần, lồng ngực ngừng phập phồng : "Lúc đó nếu em tha thứ cho .... có thể em sâu như vậy. . . . . . Thậm chí mang theo tình của em cùng Như Mạt khổ sở ở chung chỗ, cả đời, tin tưởng trong quá trình này, khẳng định cũng chút hạnh phúc. . . . . .".

      Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, đột nhiên nghẹn ngào cười : " như vậy. . . . . . Em làm sai? Em nên hận . . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, lòng : "Đúng vậy! ! Làm như vậy, đối với chỗ tốt, chính là lúc nào em cũng luôn nhớ kỹ , hận , quên ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên tức giận nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đến trước mặt , nhìn lòng : "Em có thể cho biết, bây giờ em còn hận hay ?"

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lời nào.

      "Hận ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh hỏi nữa.

      " hận. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên có chủ ý .

      " hận?" Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ nhìn , : " từng muốn moi tim của em ra ngoài, giao cho Như Mạt! ! Để cho ấy sống, cho em chết! !"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn , cắn răng : " chuyện này làm gì?"

      " phải em hận sao?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn , hỏi nhanh.

      "Em hận và em vẫn còn là hai chuyện khác nhau! !" Đường Khả Hinh kêu to.

      " có bảo em . !" Tưởng Thiên Lỗi gầm : "Em phải hận ! ! Phải nhớ kỹ! ! Như vậy mới có thể bồi thường cho em cả đời! ! Đường Khả Hinh, em em nữa, nhưng lúc ăn quýt, lúc mình đều có cảm giác, loại cảm giác đó là em cho , Cảm giác đó phải của riêng ! ! Nếu như em , tại có quá mãnh liệt như vậy, thậm chí dùng chiến tranh gọi em ra ngoài! !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn , nghẹn ngào : " có tôn trọng em sao?"

      "Bây giờ có cách nào tôn trọng em! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn lòng : "Tối hôm qua đứng ở sảnh tiệc, cả buổi tối, từ lúc náo nhiệt nhất, đến lúc mình, nghĩ đến trước kia, em đến cỡ nào mới có thể chờ đợi như vậy? ra phải có trái tim rất kiên định!"

      Đường Khả Hinh cắn răng nhìn , hai mắt run rẩy nước mắt sắp rơi xuống, lập tức xoay mặt ! !

      " chờ em tới buổi sáng hôm nay. . . . . ." Lúc Tưởng Thiên Lỗi lời này, hai mắt lập tức nổi lên hơi nước, khổ sở : "Rốt cuộc hiểu chuyện. . . . . . Chính là chờ em quay đầu lại. . . . . . Trừ khi có kỳ tích xảy ra. . . . . ."

      Đường Khả Hinh quay mặt , chết cũng làm cho nước mắt rớt xuống.

      "Mặc dù biết , tối hôm qua em đến chỗ của Trang Hạo Nhiên. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn , nắm chặt quả đấm, nhưng vẫn cố nén nước mắt, khó chịu thở dốc : "Nhưng . . . . . chịu đựng được đau khổ này, qua nhấn chuông cửa, cũng gõ cửa . . . . . tự với mình, nếu như gian phòng kia tắt đèn, xoay người khỏi. . . . . cho Trang Hạo Nhiên tất cả, thỏa mãn cho cậu ta tất cả, chỉ cần cậu ta có thể làm cho em hạnh phúc . . . . ."

      Rốt cuộc mặt Đường Khả Hinh run cái, nước mắt rớt xuống.

      " ra em hiểu được lòng , Đường Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt bả vai của , nhìn con mình , nghẹn ngào khổ sở lòng : " muốn cướp đoạt em, càng muốn chiếm đoạt hạnh phúc của em, cũng chỉ muốn cho em hạnh phúc mà thôi. . . . . . Đối mặt từng chết cũng muốn , đến chết cũng tha thứ cho , có tàn nhẫn và ích kỷ muốn cướp đoạt hạnh phúc tại của em! Nhưng số mạng để cho em khỏi gian phòng kia, ở trong khe hở của vận mạng, tranh thủ lần nữa được sao?"

      Cả người Đường Khả Hinh yếu ớt, trong lòng đau đớn mãnh liệt.

      "Cho cơ hội! ! Nhìn lại lần !" Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn Đường Khả Hinh, mặt nhẫn khổ sở và bi thương nhiều ngày cho tới nay, hai mắt chứa đầy nước mắt, : "Em em nữa, cho lý do em hận ! buông tay! !"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn , cười khổ : "Lý do hận ? ra lý do hận có. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn .

      "Nhưng lý do hận đống lớn!" Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, sâu kín : "Về phần em muốn tha thứ cho , đó là chút khoan dung cuối cùng còn sót lại trong lòng em, ai bảo em là chuyên gia hầu rượu? Ai bảo em hiểu nổi khổ chưng cất rượu? Tình khổ sở, lựa chọn cũng là loại khổ sở! Nhưng tạo thành lý do em còn có thể nữa! Lời em từ chối , em cũng thuộc lòng rồi, Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ."

      tiếp tục bất đắc dĩ nhìn , rơi lệ : "Luôn từ chối, chút cảm giác cuối cùng trong lòng cũng biến mất. . . . . . cần như vậy. . . . . . Em tự mình quyết định tất cả, cũng chịu trách nhiệm đến cùng. . . . . . Mặc kệ tương lai hạnh phúc hay hạnh phúc. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn , hai tròng mắt ứa lệ, tuyệt vọng đau buồn.

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn cái, lui về phía sau bước, rơi lệ : "Em hi vọng chúng ta có thể giữ lại chút tốt đẹp cuối cùng cho đối phương, sau này gặp mặt còn có thể lên tiếng chào hỏi. . . . . . Tương lai hạnh phúc, em chúc mừng cho . . . . . lòng. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi sâu kín xoay người, nhìn bên kia bờ sông, khuôn mặt kiên nghị thoáng qua mấy phần bất đắc dĩ và khổ sở.

      "Hôm nay là lần cuối chúng ta cùng đơn độc chung chỗ. . . . . ." Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn , lại nghẹn ngào : "Em hi vọng tôn trọng lựa chọn của em . . . . ."

      nhìn sâu bóng lưng đơn, trong lòng đau nhói, nhưng vẫn cắn răng sâu kín xoay người ra ngoài. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, hai mắt lộ ra vô tận mất mát. . . . . .

      cơn gió nhàng thổi tới, vào lúc này giọt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống.

      Từng viên trút vào người của người đàn ông này.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi tịch mịch, hơi bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đột nhiên rớt xuống từng giọt mưa, nhanh chóng ướt nhẹp mình, lập tức nghĩ đến Đường Khả Hinh có thể bị dầm mưa, lập tức xoay người đến chỗ ngồi sau xe, cầm cây dù chống lên, bước nhanh về phía trước. . . . . .

      Đường Khả Hinh rơi lệ ở trong mưa to, mỗi lần từ chối cũng đau khổ và mệt mỏi như vậy.

      Sau lưng loạt tiếng bước chân truyền đến.

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chạy đến, che dù tới trước mặt của , đau lòng che mưa gió cho . . . . . .

      "Em cần quan tâm! !" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đẩy ra, tự mình mình vào trong mưa, mặc cho cả người ướt đẫm. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, lại che dù tới trước mặt , giơ cây dù trong suốt, lại che mưa gió cho , còn cả người mình ướt đẫm, nước mưa trượt lên khuôn mặt kiên nghị rơi xuống, chỉ còn lại hai tròng mắt nóng bỏng, đau lòng, thâm tình nhìn trước mặt. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt , lại đẩy ra, thậm chí ném cây dù của , đội gió to mưa lớn, toàn bộ thế giới đều là tiếng mưa rơi tí tách, bật khóc: " đừng như vậy! ! có thể cách xa em hay , sống tốt ! ? Sống cuộc sống của được sao? Em cần làm những chuyện này! ! đừng như vậy! !"

      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, lại từ đất nhặt lên cây dù ướt đẫm, mở ra để che ở trước mặt của Đường Khả Hinh, hai tròng mắt ướt át thâm tình nhìn .

      "Em chịu nổi ! !" Đường Khả Hinh đưa hai tay nặng nề lau nước mưa và nước mắt ướt đẫm mặt, lại nức nở nhanh chóng bước tới phía trước ! !

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng đơn, trong lòng đau nhói, lại cầm cây dù muốn đuổi theo. . . . . .

      Ngã tư đường, khắp nơi bay đầy lá hoa đào

      Mùa hoa đào từng bay đầy màu hồng trong thế giới này.

      Đường Khả Hinh khóc ở trong mưa, hoàn toàn phân phương hướng xung quanh, chỉ muốn bước nhanh về phía trước. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lo lắng che dù, muốn đuổi theo tới phía trước lại nghe được tiếng xe hơi lao tới, nhíu mày chặt, quay đầu nhìn thấy phía trước có chiếc xe Ferrari màu đỏ thẫm nhanh chóng từ phía bên trái, lao nhanh đến ngã tư đường. . . . . . lập tức căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh mất hồn nức nở chạy về phía ngã tư đường . . . . . .

      "Khả Hinh . . . . . . . . . . "

      thanh thê lương gấp rút vang lên ở trong mưa giống như tiếng sấm chấn động truyền đến.

      Đường Khả Hinh khỏi dừng ở giữa đường, mất hồn xoay người, chợt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi chạy như bay đến trước mặt, khổ sở mạnh mẽ đẩy mình ra. . . . . .

      "A! ! !" Cả người Đường Khả Hinh ngã mặt đất, tay chống đỡ ra tia máu, cũng trong chớp nhoáng này, mất hồn ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi bị chiếc Ferrari màu đỏ thẫm tông thẳng vào người, cả người lui về phía sau khổ sở hộc máu ngã xuống, lập tức, đầu óc của mất lý trí, chỉ còn lại nước mắt lăn xuống, trừng to mắt nhìn xem Tưởng Thiên Lỗi đập xuống đất, đầu đập mạnh xuống mặt đất, máu bắn ra, hai mắt lên nước mắt, mờ mịt nhìn bầu trời, khóe miệng trào máu tươi. . . . . .

      "Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh oa tiếng khóc lớn, lúc chiếc Ferrari lao nhanh về phía trước vọt , điên cuồng nhào tới trước mặt của , quỳ mặt đất, ôm lấy đầu người đàn ông này, tay vỗ mạnh khuôn mặt kiên nghị đầy máu của , nhìn rơi lệ và ánh mắt thâm tình nhìn mình, cả thân thể của giống như bị xé rách, đau đớn giống như bị sấm sét đánh vào thân thể của mình, ôm chặt , ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh màu xanh mờ mịt, khổ sở khiếp sợ đau lòng rơi lệ kêu to: "Cứu mạng ! ! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Nơi này có người bị đụng xe, cứu mạng ! !"

      Đường Khả Hinh ôm đầu của người đàn ông này, tay ôm chặt người tuôn máu, cúi mặt xuống dán mạnh vào mặt của , thanh sụp đổ khóc rống kêu to: "Tưởng Thiên Lỗi! ! đừng chết! ! Cứu mạng ! ! ! Em lấy mạng đổi cho hạnh phúc, cũng chỉ muốn hạnh phúc mà thôi! ! đừng chết vì em! Em muốn chết! ! Em muốn hạnh phúc! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Ai tới cứu ấy. . . . . ."

      ôm người đàn ông này, rơi lệ quỳ gối trong mưa, khổ sở ngửa mặt khóc lớn ! !
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 626: MỤC ĐÍCH

      Bệnh viện, hành lang dài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      Bánh xe chuyển động giống như số mạng tàn nhẫn phá vỡ khí lạnh lẽo.

      Bác sĩ và y tá, nhanh chóng đẩy giường bệnh di động màu trắng đầy máu, chạy tới phòng cấp cứu, trước giường treo bình nước biển truyền cứu vớt sinh mạng, lại rất chậm rãi và vô tình.

      Cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, khắp người dính máu, đầu tóc rối bời rũ xuống, hai mắt run rẩy nước mắt, nắm tay Tưởng Thiên Lỗi chặt, vừa thở hổn hển theo giường di động, nhanh chóng về phía trước, vừa đau lòng nhìn nằm ở giường bệnh thoi thóp, co giật khổ sở co quắp, con mắt hé mở, khóe miệng máu tươi ngừng tràn ra, nhưng vẫn thâm tình và nhớ thương nhìn Đường Khả Hinh, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn nắm bàn tay bé của . . . . . .

      Giống như sợ còn kịp cáo biệt nữa, cả đời luân hồi gặp lại. . . . . .

      "Thiên Lỗi . . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của , nước mắt nhanh chóng rớt xuống, đau lòng nhìn , nóng nảy khổ sở run rẩy khóc : " nhất định phải chống đỡ, có việc gì! ! từng cứu em lần, nếu như ông trời muốn mạng của em, em tình nguyện chết ngay bây giờ ! !"

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lên nước mắt, thâm tình nhìn , đôi môi khẽ mở, giống như có lời muốn . . . . . .

      " muốn gì?" Đường Khả Hinh đau đến ra lời, chỉ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo tràn máu, dán lên khuôn mặt mình, rơi lệ : "Có lời gì, chờ bình phục rồi với em, nhất định phải chống nổi! ! Nhất định phải chống đỡ! Chỉ cần có việc gì, em tình nguyện tiếp nhận tất cả báo ứng!"

      Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi đau nhói, nước mắt từ khóe mắt tràn ra. . . . . .

      "Đừng khóc! Đừng khóc! ! Em muốn nhìn thấy nước mắt của ! nên dùng loại phương thức này cáo biệt với em! Như vậy quá tàn nhẫn! nhất định phải sống! Chỉ cần sống. . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nắm chặt tay của , lại đau khổ thất thanh khóc rống, lời muốn , nuốt ở trong cổ ra. . . . . .

      Khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi lên mấy phần đau đớn, mới vừa muốn mở miệng chuyện, nhưng khổ sở vừa kéo, máu ở khóe miệng tuôn ra ! !

      "Thiên Lỗi! ! !" Đường Khả Hinh nhìn , tiếng sợ hãi khóc lớn: " cố chống đỡ! ! Chống đỡ ! ! Em cầu xin ! !"

      Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Tưởng Thiên Lỗi vào phòng cấp cứu. . . . . .

      Đường Khả Hinh khổ sở muốn theo vào. . . . . .

      " thể vào ! !" Bác sĩ nhanh chóng đẩy Đường Khả Hinh ra, ngăn ở ngoài cửa phòng cấp cứu, muốn đẩy Tưởng Thiên Lỗi vào trong cấp cứu.

      "Thiên Lỗi . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh lập tức ngã sàn nhà lạnh lẽo, tay nhịn được buông tay , nhìn tay của rũ xuống ở bên, cả người lạnh như băng nằm ở giường bệnh, nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, cửa phịch tiếng, đóng lại trong tuyệt vọng, vẫn ngã đất, nhìn cánh cửa kia, lại nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ở trong mưa, đẩy mình ra, mình ngăn chiếc xe lao tới, phịch tiếng, thân thể bị đụng vô tình tàn nhẫn, máu tươi từ đầu tràn ra, hai mắt ảm đạm nhìn bầu trời vẫn lộ ra thâm tình và nhớ thương, trong lòng của như dao cắt, đầu ngừng đập vào cửa chính phòng cấp cứu, tay liều mạng vỗ, khóc lớn, mặt dính vào cửa lạnh lẽo, giống như dán vào khuôn mặt ấm áp của người đàn ông kia. . . . . .

      Mấy người y tá nhanh chóng tới, muốn đỡ , đau lòng : " đứng lên trước , đừng ngồi ở chỗ này, ảnh hưởng bác sĩ chúng tôi làm cấp cứu."

      Đường Khả Hinh lại liều mạng chịu , chỉ quỳ chân sàn, dùng sức níu tay y tá, khóc : "Tôi cầu xin mọi người, nhất định phải cứu ấy, nhất định phải cứu ấy, ấy thể chết được, ấy thể chết được. . . . . . Tôi thể để cho ấy cứ ra như vậy. . . . . ."

      "! ! ! !" Lúc này Y tá trưởng cũng nhanh chóng tới, đỡ gấp gáp : " đừng kích động, bác sĩ cấp cứu ở bên trong. Tất cả đều thuận lợi, đừng sợ! Mau dậy !"

      Cả người Đường Khả Hinh còn hơi sức, được đỡ lên cả người nằm người của y tá, nhưng vẫn nhìn cánh cửa kia, khóc rống : "Tưởng Thiên Lỗi, phải chống đỡ. . . . . . Ông Trời ơi, sao muốn mạng của ! Tôi cũng chỉ là người đáng kể, ấy thể chết. . . . . . ấy thể chết . . . . . ."

      Hành lang dài truyền tới từng trận tiếng bước chân gấp rút.

      Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, còn có Tưởng Tuyết Nhi, kể cả viện trưởng cùng tất cả chuyên gia nhanh chóng tới bên này, người còn chưa đến, cũng nghe được tiếng khóc khàn khàn từ hành lang dài. . . . . .

      "Bác sĩ! ! Bác sĩ ! !" Diệp Mạn Nghi bước nhanh tới trước chồng và viện trưởng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nổi lệ, đau lòng run rẩy căng thẳng kêu to: "Bác sĩ! ! Bác sĩ ! ! Con tôi ra sao! ! Tại sao nó đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ? ?"

      Đường Khả Hinh tựa vào người của y tá khóc rống, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi tới, trong lòng của cảm thấy hoảng sợ, nước mắt từng viên chảy xuống, lại hoảng sợ đến ra lời. . . . . .

      "Tình huống cụ thể chúng tôi còn ràng lắm! Chỉ là bệnh nhân bởi vì gặp cố, cho nên bị xe đụng! Vị tiểu thư này là người chứng kiến, mọi người có thể hỏi ấy chút!" Y tá trưởng nhanh chóng báo cáo cho vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc và viện trưởng !

      Viện trưởng vừa nghe, vẻ mặt lập tức lộ ra nặng nề, dẫn cả đám chuyên gia trước vào bên trong phòng cấp cứu! !

      Khuôn mặt Diệp Mạn Nghi lập tức căng thẳng tức giận, nhìn Đường Khả Hinh mất hồn chật vật, dáng vẻ như làm chuyện trái với lương tâm, hai mắt bà nóng lên xúc động phẫn nộ, khí thế mãnh liệt đến trước mặt , cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao con trai của tôi bị xe tông? Chuyện này có liên quan với phải ?"

      Tưởng Vĩ Quốc cũng xúc động phẫn nộ đến trước mặt , nhìn rống giận: "! ! ! phải mới cùng nó ra ngoài đến bao lâu sao? Tại sao bị xe tông ?"

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh run rẩy, bắp thịt khuôn mặt khổ sở co giật, nước mắt từng viên xuống, đau lòng, khổ sở sụp đổ khóc : "Lúc trưa chúng con ra, mới vừa xong chuyện đến bao lâu, con mình trở về, ngờ con ra trước công viên, tới ngã tư đường, chiếc Ferrari màu đỏ thẫm sắp đụng vào con, Tổng Giám đốc Tưởng vì cứu con, đẩy con ra, bản thân mình bị xe đụng. . . . . ."

      Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi nghe xong lời này, lập tức đau lòng kinh hãi.

      " xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh khổ sở cúi đầu, rơi lệ áy náy xin lỗi.

      Tưởng Vĩ Quốc nóng mắt, lập tức giận dữ nhìn ! !

      Ánh mắt của Diệp Mạn Nghi cũng kích thích mấy phần tức giận, nhớ tới ván cờ ngày hôm qua, bộ dáng con trai cầu xin, bàcắn răng nghiến lợi : ". . . . . . có mục đích gì?"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, mất hồn, kinh ngạc, rơi lệ nhìn bà. . . . . .

      " làm như vậy là vì Hạo Nhiên chứ? Thiên Lỗi của tôi chết rồi, Hoàn Cầu đều là của nhà họ Trang bọn họ đấy! !" Diệp Mạn Nghi hoàn toàn mất lý trí, nhìn Đường Khả Hinh tức giận : " chừng, tất cả chuyện này đều là lập kế hãm hại nó ! !"

      Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, uất ức lắc đầu, sụp đổ bật khóc : "Con có, con có. . . . . . Con thể nào làm như vậy! ! Con biết làm chuyện này! ! Con thề với trời, con hi vọng ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai! Dì thể con như vậy, con tuyệt đối làm ra loại chuyện có lương tâm! Nếu muốn mạng của con! Dì giết con ! Dì giết con . . . . . Chỉ cần mạng của con có thể trả lại mạng cho ấy, con trả lại!"

      " chết có gì đáng tiếc! !" Diệp Mạn Nghi cảm thấy tức giận, hai lời liền vung tay lên, cắn răng vung mặt của , hung hăng tát bạt tai! !

      "Chát" tiếng, vang dội cả hành lang!

      Đường Khả Hinh khổ sở quay mặt , nước mắt tuôn ra! !

      "Tại sao muốn cho con tôi ngăn tai nạn chết thay cho ?" Diệp Mạn Nghi lại đau lòng vung tay lên, ra sức tát mặt của bạt tai.

      mặt Đường Khả Hinh đau rát, nhưng vẫn chỉ khổ sở nức nở.

      "Nếu như nó có chuyện gì, có mấy cái mạng cũng bồi thường nổi cho nó ! Tiễn người! ! ! !" Diệp Mạn Nghi xong, vẫn oán hận khó hiểu, lại cắn răng vung tay lên, tát bạt tai khuôn mặt nhắn của Đường Khả Hinh, lạnh lẽo rơi lệ, vừa nghẹn ngào cắn răng : " trả mạng cho con trai tôi! Sao chết luôn ?"

      Cả hành lang đều là thanh tát vào mặt.

      Các y tá hoảng sợ đến đứng ở bên, tất cả đều có chút đồng tình hoảng sợ nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh bị đánh đến đau đớn khó chịu, lỗ tai kêu ong ong, nhưng cũng nhúc nhích rơi lệ, giống như biết đau đớn thế gian này.

      "Mẹ!" Tưởng Tuyết Nhi giãy giụa thoát khỏi bị người giúp việc kiềm chế, tới mẹ bên cạnh, nắm chặt tay của mẹ, mắt to lộ ra bi thương hiếm thấy, : " nên đánh chị!"

      " ta phải chị của con! ! ta là con quỷ! !" Diệp Mạn Nghi lại cắn răng nghiến lợi nhìn Đường Khả Hinh, lại tát bạt tai khuôn mặt .

      Đường Khả Hinh lệch mặt , rốt cuộc khóe miệng tràn máu tươi, hòa vào nước mắt chảy xuống khuôn mặt trắng nõn. . . . .

      "Vĩ Quốc! !" Đằng trước giọng truyền đến.

      Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, hai người đồng thời xoay người, lập tức nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ, Ân Nguyệt Dung, còn có Trang Ngải Lâm nhanh chóng về phía bên này, Trang Tĩnh Vũ càng đau lòng hỏi: "Thiên Lỗi ra sao?"

      Tưởng Vĩ Quốc nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ, trong cơn giận dữ, liền cắn răng nghiến lợi : "Nếu như phải ông nêu ý kiến để cho ấy lựa chọn, sợ rằng ấy quấy rầy con tôi ! tại Thiên Lỗi vì ấy mới bị xe đụng, nằm ở phòng cấp cứu sống chết ! ! Nếu như con tôi xảy ra chuyện gì, tôi muốn cả nhà các người chôn theo! ! !"

      Giọng ông tức tối, xong thân thể run rẩy! !

      Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung nghe vậy, lập tức hoảng sợ biến sắc, Trang Ngải Lâm càng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh hư mềm đứng ở giữa hành lang, cả người ướt đẫm, khuôn mặt sụp đổ tái nhợt, má trái lại sưng đỏ đáng thương, khóe miệng rịn tia máu và nước mắt cùng nhau chảy xuống. . . . . .

      "Khả Hinh! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! phải mới trò chuyện chút sao?" Trang Tĩnh Vũ cũng gấp gáp, cùng vợ đau lòng tới trước mặt , hỏi.

      Đường Khả Hinh chỉ đau lòng, mệt mỏi rơi lệ, cũng được lời nào. . . . . .

      "Đúng vậy, mau cho dì, xảy ra chuyện gì! !" Ân Nguyệt Dung cũng đau lòng bưng khuôn mặt sưng đỏ, hỏi.

      "Đừng hỏi nữa! !" Trang Ngải Lâm là người sáng suốt nhất trong mấy người, vội vã gấp gáp : " tại tình hình quan trọng nhất chính là Thiên Lỗi xảy ra chuyện! ! Viện trưởng vào chưa! ? Rốt cuộc người ra sao?"

      Cửa phịch tiếng mở ra! !

      Mới vừa vào, viện trưởng nghiêm túc ra. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 627: GIỌT LỆ

      "Viện trưởng! ! Con tôi ra sao?" Diệp Mạn Nghi lập tức cùng mọi người đến trước mặt viện trưởng, hai mắt nổi lệ khổ sở hỏi! !

      Đường Khả Hinh cũng lập tức ngẩng đầu, lên đôi mắt đẫm lệ, nóng nảy đau lòng nhào tới, gấp gáp nhìn ông ta.

      Sắc mặt của viện trưởng nặng nề, thở dài cái, lắc đầu cái : "Tình huống lạc quan, bởi vì thân thể bị tông quá mạnh, gãy bảy xương sườn, tình trạng xuất huyết ở bên trong rất nghiêm trọng, đầu cũng phải lập tức tiến hành phẫu thuật mở não lấy mảnh vỡ. . . . . . tại chuyên gia toàn thành phố chạy tới đây, chúng tôi nhất định toàn lực xử lý, nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý tốt, bất cứ lúc nào bệnh nhân cũng có thể. . . . . ."

      Diệp Mạn Nghi lập tức khiếp sợ nhìn viện trưởng, tay đè chặt lồng ngực phập phồng, chớp hai mắt hỏi: "Bất cứ lúc nào cũng có thể cái gì?"

      "Mạn Nghi. . . . . ." Tưởng Vĩ Quốc đau lòng ngăn cản vợ.

      "Buông tay! !" Bà tức giận đẩy tay chồng ra. . . . . .

      Viện trưởng chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn bà bất đắc dĩ : "Tổng Giám đốc Tưởng bị tông quá nặng, người nọ giống như muốn lấy tính mạng của cậu ấy . . . . . ."

      Diệp Mạn Nghi cảm giác khổ sở, đau đến hít thở thông, tức giận, lập tức lại xoay người, mười ngón tay nắm chặt Đường Khả Hinh, nóng mắt khổ sở : "Chính là ! ! Chính là muốn mạng của con trai tôi! ! !"

      Đường Khả Hinh đau khổ rơi lệ nhìn Diệp Mạn Nghi lắc đầu, khóc : " có. . . . . . Con có. . . . . ."

      "Mạn Nghi!" Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn Diệp Mạn Nghi bất đắc dĩ : "Bà đừng đối với Khả Hinh như vậy! ấy phải đứa bé như thế !"

      "Làm sao ông biết ta là đứa bé như thế nào?" Trong lúc nhất thời Diệp Mạn Nghi mất hết lý trí nhìn Trang Tĩnh Vũ, khổ sở chỉ vào Đường Khả Hinh : "Nếu như tối hôm qua ta xuất , hôm nay tất cả đều xảy ra! Chỉ là điệu nhảy hơn! ! ta cố ý, ta muốn hãm hại Thiên Lỗi nhà tôi!"

      " ấy hãm hại Thiên Lỗi nhà bà làm gì?" Hai mắt Trang Tĩnh Vũ nóng lên, gầm lên: "Ý của bà là ấy hãm hại Thiên Lỗi nhà bà, ấy có thể cùng Hạo Nhiên nhà chúng tôi ở chung chỗ?"

      "Chẳng lẽ có khả năng này sao?" Diệp Mạn Nghi giận dữ hỏi.

      "Ý của bà là, người nhà họ Trang chúng tôi cố ý bày ra chuyện này, sau đó chờ Thiên Lỗi chết! !" Trang Tĩnh Vũ lại đau lòng : "Sau đó tất cả đều là của nhà họ Trang chúng tôi ! !"

      Tưởng Vĩ Quốc ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ cái, liền vô cùng phiền lòng : "Được rồi, được rồi, đừng nữa!"

      Ân Nguyệt Dung cũng bất đắc dĩ đau lòng đỡ Đường Khả Hinh, mang theo vài phần tức giận : "Mặc kệ như thế nào, vào lúc này, bà cũng nên nghi ngờ đứa bé này, tại ấy có thể khổ sở hơn so với bất cứ ai !"

      Đường Khả Hinh khổ sở rơi lệ.

      "Khổ sở hơn so với bất cứ ai?" Diệp Mạn Nghi lập tức tức giận tới trước mặt của Ân Nguyệt Dung, đau lòng : "Nếu như người nằm ở bên trong là Hạo Nhiên, các người còn có thể vì ta câu như vậy sao? Khổ sở hơn so với bất cứ ai ! Con trai là núm ruột người tôi cắt ra, ngay cả tôi rất có thể nhìn được nó sống lần cuối cùng ! ! Vào lúc này bà lại thống khổ nhất là ta?" (cả nhà TTL đều là thứ người ưa được !)

      Sắc mặt của Ân Nguyệt Dung nhanh chóng tái nhợt, đau lòng gọi: "Mạn Nghi! !"

      "Đó là con trai của tôi! !" Diệp Mạn Nghi lập tức vỗ lồng ngực, kích động nhìn Ân Nguyệt Dung, sắc mặt run rẩy rơi lệ : "Đứa bé ưu tú nhất của nhà họ Tưởng! ! Vì cái nhà này, vì tập đoàn bỏ ra tất cả, bao gồm tình của chính mình! ! !"

      Diệp Mạn Nghi xúc động phẫn nộ, chợt cảm thấy dâng lên khổ sở mãnh liệt, còn chưa dứt lời, bởi vì ức chế nổi bi thương, thân thể nhất thời hư mềm, nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

      "Mạn Nghi! !" Mọi người cùng nhau khiếp sợ, đau lòng nhào tới, mấy người lớn lập tức ôm chặt bà, Trang Ngải Lâm cũng lập tức tiến lên, đỡ Diệp Mạn Nghi, nhìn mấy y tá, hai mắt bốc cháy quát to: "Chết à? thấy người xảy ra chuyện sao? Còn tới đây cho tôi, lập tức mở phòng bệnh, gọi bác sĩ! !"

      "Mau mau gọi bác sĩ! !" Viện trưởng cũng vội tới, gấp gáp kêu to: "Lập tức thông báo bác sĩ phòng cấp cứu tới đây!"

      Nhất thời, xung quanh như chiến trường hỗn loạn, mọi người cùng nhau gấp gáp đỡ Diệp Mạn Nghi khỏi.

      Chỉ có Đường Khả Hinh. . . . . . sắc mặt tái nhợt, lập tức ngã xuống đất, rơi lệ lắng nghe những lời của Trần Mạn Nghi, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, khóc đến mờ mịt, hoàn toàn mất lý trí, chỉ ngồi ở sàn nhà lạnh như băng, giống như Thượng Đế cũng cướp mất linh hồn của mình. . . . . . Hai mắt buồn bã nhìn tới trước, lộ ra đau thương thất thường. . . . . .

      có bất kỳ người nào đồng tình với này, đối với tình , thể từ chối, cũng thể tiếp nhận, giống như người bấp bênh, bị vận mệnh đánh kích chịu nổi! (Lời editor: tôi cũng đồng tình, đây là cái giá mà ĐKH phải trả cho do dự, ưởm ờ, nữa vời của , thậm chí tôi rất ác cảm với cách sống của ĐKH ngay từ đầu, tại sao lúc đánh cờ phản ứng, có phải là giẻ rách đâu mà để mặc người sắp đặt ?).

      Thần trí mơ hồ nhìn xung quanh, mặt kéo nụ cười khổ, nước mắt từng viên lăn xuống.

      Từng viên rơi mặt đất, cũng sánh bằng trời mưa to rào rào bên ngoài bệnh viện.

      tiếng sấm sét rung chuyển trời đất vang lên! !

      Cây cối ở trong mưa lay động rất lợi hại! !

      chiếc Audi Pikes Peak màu trắng, từ đàng xa nhanh chóng chạy tới, tốc độ 360 km/h ở trước đài phun nước bệnh viện, kịch liệt xoay xoay tròn, cuối cùng kétt tiếng ngừng lại! !

      Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đẩy cửa xe ra, xuống, đội gió mưa phịch tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng vòng qua cửa bệnh viện, chạy như bay đến phòng cấp cứu, cả người nhanh chóng ướt đẫm, hai mắt nóng bỏng lên mấy phần đau lòng, nhớ tới mới vừa ở nhà nhận được điện thoại của chị, Tưởng Thiên Lỗi vì cứu Khả Hinh mà bị chiếc Ferrari tông mạnh, tại nằm trong phòng cấp cứu sống chết , muốn nhanh qua đây. . . . . .

      Trái tim như bị người đập búa ! !

      Trang Hạo Nhiên thở dài cái, nhớ tới cuộc cãi vả ở phòng ăn hôm nay, ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi khổ sở tức giận, vẻ mặt Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, lại cảm thấy hối tiếc thở dài cái, tăng tốc chạy nhanh về phía trước. . . . . .

      Hành lang cong cong màu trắng dài, giống như dài vô tận, chỉ còn lại tiếng bước chân dồn dập. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên vừa chạy nhanh vào hành lang phòng cấp cứu, vừa đau lòng nhìn trước mặt, rốt cuộc dừng bước lại, nặng nề thở gấp hơi, nhìn trước cánh cửa lớn phòng cấp cứu sáng ngọn đèn đỏ, có bóng dáng đơn mà yếu ớt, ngã mặt đất, tóc ướt đẫm rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, còn dính vết máu đỏ tươi, hai mắt nổi lệ, cúi đầu nhìn sàn nhà lạnh lẽo, khí mông lung và thê lương như khói sương tản ra. . . . . .

      lập tức đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh giống như chết, sắc mặt như tro tàn, hai mắt khẽ chớp, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, cố đè nén xúc động mãnh liệt, nắm chặt quả đấm từng bước từng bước tới . . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." nhàng đứng ở trước mặt , nghiêng mặt đau lòng nhìn , lúc này mới phát má trái sưng đỏ, khóe miệng rịn tia máu, hai mắt nghi ngờ khổ sở chợt lóe, lập tức vươn tay muốn chạm khuôn mặt sưng đỏ của . . . . . .

      Đường Khả Hinh đột nhiên cúi đầu, sợ hoảng sợ tránh ánh mắt , chỉ thở gấp, lo sợ luống cuống. . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên đau nhìn bộ dáng , hai mắt lóe lên ánh sáng đau lòng mâu thuẫn, lại muốn vươn tay đỡ . . . . . .

      Đường Khả Hinh tức lập tức giống như người kinh hoảng mất hồn trí, né tránh chạm tới, đôi môi mím chặt, mặc cho nước mắt chảy xuống, hằng ngàn lời nuốt ở trong cổ họng, đau đến hít thở thông, muốn nhưng thốt nên lời. . . . . .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên rưng rưng, nhìn bộ dáng , đau lòng gật đầu.

      Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng run rẩy, bắp thịt khuôn mặt chợt co rúm, cười như cười, giống như khóc phải khóc, thần trí thất thường chống mặt sàn, chậm rãi xê dịch về cạnh cửa phòng cấp cứu, mặt dán vào tường, nước mắt dọc theo cánh cửa xuống. . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng như vậy, cắn chặt răng đè nén xúc động mãnh liệt, khổ sở : " tình nguyện bị tông là . . . . . Nếu như có thể. . . . . . có được giọt nước mắt của em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cắn răng, tay vịn chặt cánh cửa kia, run rẩy nắm thành quả đấm, mặt co quắp khổ sở, mặc cho nước mắt chảy xuống.

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi đứng dậy, đau lòng tuyệt vọng nhìn trước mặt, rơi lệ ngã ở trước cánh cửa khác, giống như chút mùi hoa đón mùa lãng mạn, tỏa ra. . . . . . Mà chút mùi hoa này, cuối cùng phải vì mình. . . . . . Bởi vì hiểu, quá khứ ngọt ngào của hai người cũng chỉ là chút may mắn ở trong khe hở số mạng, mà tình cuối cùng rồi về phía nơi nào. . . . . . chúng ta thể lựa chọn. . . . . .

      Tình , ra chính là ván cờ.

      Số mạng giống như cái bẫy, cái bẫy tàn nhẫn.

      Người ơi, em có biết mùa hè sắp tới, hoa nho nở, rượu đỏ trong thùng dưới hầm đất sâu như thế nào?

      bởi vì chút mùi hoa này mà sôi trào. . . . . . tiếng thầm của dịch rượu vang lên, từ từ tràn ra, dọc theo mép thùng rượu, giống như nước mắt tuôn xuống. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên, người đàn ông kiên nghị này chậm rãi xoay người, dọc theo đường lúc đến tới, hai tròng mắt nhẫn thâm tình, cuối cùng chảy xuống giọt lệ vì tình trong cuộc đời .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :