1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 613: QUẤN LẤY NHAU

      Phòng khách VIP bạch kim phong cách Châu Âu.

      Đại sảnh khoảng trăm mét vuông, hết sức xa hoa, khắp nơi bài trí đồ đạc xa xỉ và bức tranh Mẫu Đơn Hoa vô giá treo tường, ghế sa lon đặt ở giữa phòng khách, đèn thủy tinh lấp lánh, rất nhiều người giúp việc khe khẽ bưng các loại trà quả, bày ra trước bàn trà.

      Tưởng Trang hai nhà, lấy thái độ vô cùng tôn quý, ngồi ở ghế sa lon, tất cả đều chăm chú nhìn Đường Khả Hinh.

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh khẩn trương đứng ở trước mặt mọi người, lập tức cảm giác thân phận mình hèn mọn, đứng ở trong gia đình hiển hách, hết sức quen.

      Nhưng biết giờ phút này mình xinh đẹp, bản thân loại khí chất rung động lòng người, hấp dẫn giống như ngôn ngữ lúc hầu rượu, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra rất ràng, hoặc tinh nghịch, hoặc dịu dàng, hoặc thuần khiết, luôn có thể tiếng động thắng có tiếng động, toả sáng giống như ánh sáng kim cương, mê người.

      Có lẽ, có lý tưởng, bản thân hấp dẫn nhất.

      Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người cùng chăm chú nhìn xinh đẹp, mặc váy lụa mỏng cung đình, kết hợp váy dài mày xanh, so với quần áo rực rỡ lúc trước, đặc biệt càng lộ ra khí chất cao quý làm cho lòng người ta khỏi say mê.

      Ân Nguyệt Dung đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Khả Hinh của tôi có xinh đẹp ?"

      Người hai nhà khẽ mỉm cười.

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, dám lên tiếng.

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, lấy thân phận trưởng bối, : "Mau chào hỏi các chú các dì ."

      Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn .

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi càng có chút khẩn trương, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nghe Trang Tĩnh Vũ vậy, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, hết sức lễ phép, khom lưng đỏ mặt chào hỏi, : "Chủ tịch Tưởng, Tưởng phu nhân. . . . . . Nhị tiểu thư. . . . . ."

      Tưởng Vĩ Quốc chỉ nhàn nhạt ho khan mấy tiếng, quay mặt .

      Diệp Mạn Nghi cũng hơi mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh : " chính là chuyên gia hầu rượu. . . . . . Ở trong trận đấu, lấy tư thái ngựa ô xuất , đoạt được vị trí vô địch giai đoạn của cuộc thi. . . . . . Đường Khả Hinh?"

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lập tức có chút khẩn trương gật đầu, : "Vâng, phu nhân. . . . . ."

      Mặt của Diệp Mạn Nghi hơi thu lại, im lặng nhìn , nhớ tới từng có từng có tin đồn với con trai của mình.

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, giống như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Diệp Mạn Nghi, muốn bóc trần mình ra, từng phát sinh chuyện với Tưởng Thiên Lỗi, vẫn còn trong lòng nên càng khẩn trương. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi có chút đau lòng nhìn bộ dáng như vậy, liền lạnh nhạt : "Ngồi , Khả Hinh. . . . . ."

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, cảm giác đứng ở trong gian này giống bị kim châm.

      Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn .

      "Khả Hinh. . . . . . !" Trang Tĩnh Vũ khẽ ngoắc Đường Khả Hinh, hết sức hiền hòa, vui vẻ cười : "Tới đây ngồi với chú."

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức có chút hoảng sợ, lúng túng đứng ở bên, biết nên làm sao.

      "Qua đây ngồi, bảo bối!" Ân Nguyệt Dung lập tức dắt Đường Khả Hinh về phía bên cạnh chồng của mình. . . . . .

      Trang Tĩnh Vũ ngồi dịch sang bên, chừa ra chỗ cho Đường Khả Hinh, : "Tới đây, Khả Hinh. . . . . . Ngồi ở đây."

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải nhắm mắt muốn qua. . . . . .

      "Cha!" Trang Ngải Lâm nhìn cha, bật cười : "Cha đừng hù dọa Khả Hinh chứ, như ấy ngồi ở bên cạnh người lớn như cha, ấy có muốn cũng được. Huống chi còn có chú Tưởng, chú ấy còn đáng sợ hơn, hay là để cho ấy cùng ngồi chung với người trẻ tuổi , coi như cha rất thích, chút nữa kéo ấy đến nhà trò chuyện là được."

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh càng ngượng ngùng đỏ mặt.

      "Được, được, được, vẫn là con của cha suy nghĩ chu đáo." Trang Tĩnh Vũ chỉ đành phải bật cười với Khả Hinh: "Khả Hinh, con đừng trách chú đủ chu đáo, lần này chú đặc biệt trở về nước cũng là vì gặp con chút. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ông chú hiền lành này.

      "Đến ngồi bên cạnh Hạo Nhiên , con là thư kí của nó, chắc chắn tự nhiên hơn." Trang Tĩnh Vũ mỉm cười .

      Trang Hạo Nhiên vừa đúng ngồi ở ghế sa lon hai người, ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu dàng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi ở bên, hai mắt thoáng qua chút vui.

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên cái, chỉ đành phải bất đắc dĩ về phía chỗ của , cả người lúng túng ở bên cạnh , nhàng ngồi ở ghế sa lon mềm mại.

      Trang Hạo Nhiên im lặng lên tiếng, chỉ hơi dựa vào bên ghế sa lon, dịch sang chút, ho khan tiếng.

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, hai mắt có chút khách khí trừng .

      Khuỷu tay Trang Hạo Nhiên mới vừa tựa vào ghế sa lon, ngón tay sờ cằm, lại nghiêng mặt thấy ánh mắt khách khí của Đường Khả Hinh, sững sờ, dùng ánh mắt hỏi : Chuyện gì vậy ? thanh hết sức đè nén.

      Đường Khả Hinh vẫn khách khí nhìn chằm chằm.

      Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn ánh mắt , càng ngạc nhiên, thừa dịp trưởng bối chuyện, nhịn được ngồi sát qua, nghiêng sang bả vai của , hỏi khẽ: "Chuyện gì vậy ?"

      " làm chuyện gì, tự biết!" Đường Khả Hinh lạnh lùng xong, mới mỉm cười ngẩng đầu lên, thấy Tử Lâm đích thân đến dâng trà cho mình, lập tức nghiêng người khom lưng cám ơn, mới nhận lấy chén Hoa Trà rất thơm nồng.

      Trái tim của Trang Hạo Nhiên đập thình thịch, mặt nhanh chóng cứng ngắc, cả người chột dạ, thần kinh muốn chập mạch, có chút khẩn trương giải thích: " . . . . . . . . . . Lúc mới vừa qua, biết em ở trong hồ tắm, đó là mẹ lừa vào. . . . . ."

      Phụt!

      Đường Khả Hinh uống xong chén trà, sặc ở trong cổ, cố nén ho khan, quay đầu khiếp sợ, trừng mắt nhìn hướng Trang Hạo Nhiên, líu lưỡi, hàm răng đánh lách cách, hận hận khẽ: ". . . . . . . . . . . . mới vừa nhìn lén em tắm?"

      Trang Hạo Nhiên chớp mắt cái, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh, sau ót của lập tức tê dại, có chút hoảng sợ : "Em. . . . . . Em. . . . . . Em phải chuyện này à?"

      Đường Khả Hinh bình tĩnh đặt ly trà xuống, tay phải nhịn được rút về, khẽ luồn vào bên hông Trang Hạo Nhiên, nắm thịt , nhéo mạnh cái! ! !

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thay đổi, đau đến gương mặt cũng thay đổi, cúi đầu dám lên tiếng.

      " dám nhìn lén em tắm! ? thấy được cái gì?" Đường Khả Hinh liền giả bộ chuyện phiếm với , lặng lẽ dùng sức mạnh hơn ở hông của , chính là muốn bóp chết ! !

      " thấy cái gì. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đau đến chịu nổi, trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn cứ .

      " thấy cái gì, sao lại sợ như vậy! ! ?" Đường Khả Hinh lại muốn dùng sức.

      Trang Hạo Nhiên đau đến chịu nổi, lặng lẽ đưa tay nắm bàn tay bé, thở hơi mới khẽ: " có thấy gì, lừa em là chó !"

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn chằm chằm.

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lúng túng nở nụ cười, nhìn cầu xin tha thứ : ". . . . . . nhìn thấy cái gì. . . . . . Huống chi, cũng phải có nhìn qua. . . . . ."

      Mặt của lại biến đổi.

      Đường Khả Hinh hai lời, lập tức cởi bỏ tay của , lại muốn nhéo .

      "Đừng, đừng, đừng, đừng, đừng. . . . . . đau. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cúi đầu kêu .

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, nhìn hai người ngồi chung chỗ lén lén lút lút như vậy, khẽ nhíu mày, lại nghi ngờ nghiêng mặt nhìn. . . . . .

      " xem chuyện ghê tởm như vậy! Còn làm chuyện ghê tởm như vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh liếc Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc, mấy trưởng bối chuyện phiếm, lại muốn đưa tay nhéo . . . . . .

      " làm chuyện gì chán ghét?" Trang Hạo Nhiên lại dùng sức nắm bàn tay , người tán phát ra hương thơm làm người ta nhịn được đến gần.

      " gửi hình em và chụp ở Cambridge cho dì! ! Làm cho hôm nay em trở thành bộ dạng này, dì muốn mua cho em 20 chiếc xe thể thao, làm em sợ muốn chết!" Nhắc tới chuyện này, hai mắt Đường Khả Hinh liền bốc lửa, hận được vặn gảy ngón tay của ! !

      "Oan uổng!" Trang Hạo Nhiên hơi lại gần Đường Khả Hinh, ở bên tai của nhăn mặt khẽ: "Đó phải gửi cho mẹ , rất hiểu bà ấy, làm sao có thể gửi chứ ?"

      "Vậy là ai gửi?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc hỏi .

      Trang Hạo Nhiên có chút xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh, cười khổ lắc cánh tay ở sau ghế sa lon, lại gần khuôn mặt của , mới khe khẽ : "Giai Giai. . . . . ." .

      Đường Khả Hinh chớp mắt, mất hồn nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu : "Chị Giai Giai?"

      Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

      Đường Khả Hinh vừa nghe vừa nóng vừa giận : "Xem xem bạn trước của cũng chia tay, bây giờ còn muốn trông nom chuyện tình cảm của , rốt cuộc vĩ đại đến cỡ nào? Tất cả đều là tại !"

      hai lời, lại muốn vươn tay, nhéo bên hông . . . . . .

      "Đừng. . . . . . rất đau. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay bé của , có chút gấp gáp .

      Đường Khả Hinh vẫn muốn nhéo . . . . .

      " xem đôi oan gia này chút?" Ân Nguyệt Dung ngồi ở đối diện, sớm quan sát con trai và Đường Khả Hinh, nhìn bọn họ lén lút tay cầm tay, bà lập tức híp mắt bật cười : "Rất giống như dây nho từ kiếp trước, kiếp này quấn lấy nhau?"

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn sang Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh.

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh nghe được Ân Nguyệt Dung như vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn thấy mọi người ngạc nhiên nhìn mình, bọn họ lập tức buông tay ra, cũng ho khan ho khan, xin lỗi ngượng ngùng quay đầu , lúng túng chuyện nữa. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi híp mắt, nhìn tất cả mọi chuyện !
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 614: TỐT QUÁ

      "Mọi người. . . . . ." Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngồi tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh : "Hai người các con thân mật như vậy, rốt cuộc là quan hệ cấp và cấp dưới sao? Hay. . . . . . là quan hệ khác? Thừa dịp hôm nay có mặt các trưởng bối, có thể bàn chuyện này chút. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh hai người sững sờ, cùng nhau bật cười gấp gáp giải thích : " có. . . . . . thể nào."

      "Cùng nhau miệng như vậy?" Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn bọn họ.

      Ân Nguyệt Dung ngồi ở bên, lập tức rất trách móc với Tưởng Vĩ Quốc: "Tưởng Vĩ Quốc, tại sao ông hỏi như vậy? Ông phải học hỏi theo tôi! !"

      Trang Tĩnh Vũ hơi quay sang nhìn vợ, khuôn mặt cưng chiều và suy tính, mỉm cười : "Nếu như em hỏi, em hỏi như thế nào?"

      Ân Nguyệt Dung vừa nghe, lại hào hứng, khuôn mặt nở nụ cười như hoa đào nở rộ, nhìn con trai, ánh sáng lên hỏi: "Con trai!"

      "Vâng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đề phòng nhìn mẹ, chịu nổi bà.

      "Con. . . . . . ghét Khả Hinh chứ?" Quả nhiên Ân Nguyệt Dung thích xào lại.

      Phốc!

      Trang Ngải Lâm cúi đầu, bật cười.

      Trang Hạo Nhiên lại thở dài cái, nhịn được cười khổ nhìn mẹ, : "Mẹ. . . . . . Con ghét Khả Hinh. . . . . ."

      "Đó chính là thích nha!" Ân Nguyệt Dung cười vui vẻ.

      Đường Khả Hinh nhịn được cúi đầu, chán nản.

      "Khả Hinh, bảo bối của mẹ!" Ân Nguyệt Dung lại cười ngọt ngào nhìn Đường Khả Hinh.

      "Dì. . . . . . Con . . . . . Con ghét Tổng Giám đốc. . . . . ." Đường Khả Hinh cười khổ .

      "Vậy đúng rồi nha! Đó chính là thích mà! !" Ân Nguyệt Dung lập tức rất vui vẻ, tròng mắt lộ ra nụ cười.

      "Nào có ai hỏi như bà chứ?" Đời này Tưởng Vĩ Quốc chịu nổi nhất là Ân Nguyệt Dung, lạnh lùng : "Ở trong mắt bà, ghét chính là thích?"

      "Đúng vậy!" Ân Nguyệt Dung rất khách khí nhìn Tưởng Vĩ Quốc, trực tiếp : "Ví dụ như. . . . . . Tôi rất chán ghét ông! ! Bởi vì tôi tuyệt đối thích ông ! !"

      Vẻ mặt của Tưởng Vĩ Quốc thu lại, nhìn bà.

      "Chúng ta lại tìm người khác hỏi chút!" Ân Nguyệt Dung rất nhanh nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: "Ví dụ như Khả Hinh, con thích Tổng Giám đốc Tưởng sao?"

      Đường Khả Hinh sửng sốt.

      Tất cả mọi người cũng sửng sốt.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở tại chỗ, hai mắt mãnh liệt lóe lên.

      "Thích ?" Ân Nguyệt Dung như đứa bé đáng , chớp chớp mắt hỏi.

      "Con. . . . . . . . . . ." Trong lúc nhất thời mặt Đường Khả Hinh đỏ lên.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên, sắc mặt hơi thu lại.

      "Ông xem ? ấy thích đấy. . . . . ." Ánh mắt Ân Nguyệt Dung đột nhiên sáng lên, cười rất ngọt .

      "Ha ha ha. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ nhịn được nhìn vợ, bật cười : Tại sao em hỏi Khả Hinh người ta có ghét Tổng Giám đốc Tưởng ?"

      " phải Tưởng Vĩ Quốc bảo em đổi loại phương thức hỏi sao?" Ân Nguyệt Dung nhịn được bật cười .

      Tất cả mọi người đều phì cười.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế sa lon người, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn Ân Nguyệt Dung lạnh nhạt : "Dì. . . . . ."

      "Hả?" Ánh mắt Ân Nguyệt Dung chợt lóe sáng lấp lánh nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      "Con ghét Khả Hinh. . . . . ." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên thoáng qua ánh sáng mãnh liệt, chậm rãi .

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch.

      Tất cả mọi người sửng sốt, Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi càng lạnh lùng nhìn con trai.

      Hai mắt Ân Nguyệt Dung chợt lóe, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên mỉm cười : "Con con ghét Khả Hinh?"

      "Vâng! Con ghét ấy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Ân Nguyệt Dung nhàn nhạt .

      "Vậy con thích?" Ân Nguyệt Dung lại trừng .

      Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, đôi tay siết chặt.

      Tưởng Thiên Lỗi cố kỵ hôm nay là nhà đình gặp gỡ, chỉ nhàn nhạt mỉm cười nhìn Ân Nguyệt Dung.

      Ân Nguyệt Dung nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi sáng lên, khẩn trương kêu lên: "Con thích Khả Hinh nhà chúng tôi?"

      Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi rất căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Tuyết Nhi cũng ôm gấu bông, khẽ mỉm cười, hai mắt như thoáng qua sâu xa nhìn trai.

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi vẫn vững vàng, mỉm cười nhìn Ân Nguyệt Dung.

      Ân Nguyệt Dung nhìn ánh mắt , ánh mắt đột nhiên sáng lên, cười tiếng, vỗ bàn, rất vui vẻ cười rộ lên: " tốt quá! !"

      Người cả nhà cùng nhau nghi ngờ nhìn bà.

      "Tốt, tốt cái gì?" Đối với chuyện này, Trang Tĩnh Vũ cũng có chút kịp phản ứng, nhìn vợ mỉm cười hỏi.

      "Thiên Lỗi nhà chúng ta ghét Khả Hinh, Hạo Nhiên nhà chúng ta cũng ghét Khả Hinh, vậy để cho bọn họ cạnh tranh công bằng ! ! Người nào thắng, người đó lấy Khả Hinh nhà chúng ta! Tình như vậy, mới cảm động lòng người nha!" Ân Nguyệt Dung là người lạc quan, rất hào hứng! !

      "Dì. . . . . ." Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn Ân Nguyệt Dung, bái phục.

      "Cứ làm như thế ! ! chút nữa, hai người đàn ông các con chơi với mẹ ván cờ, người nào thắng, lễ hội tối nay Khả Hinh theo người đó khiêu vũ bản !" Ánh mắt của Ân Nguyệt Dung lại chợt lóe sáng lấp lánh, .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức cúi đầu cười.

      "Thiên Lỗi! !" Ân Nguyệt Dung nhìn chằm chằm đứa cháu này, vẻ mặt cố ý băng bó : "Con xem thường dì đúng ? Con cảm thấy dì nhất định thắng được con đúng ?"

      " phải. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười lắc đầu cái, thẳng thắn : "Dì là mẹ của Hạo Nhiên, con đánh với dì, nếu dì cố ý nhường cho cậu ấy làm thế nào?"

      "Chuyện này con yên tâm, có ba Trang của con ở đây, mẹ Trang tuyệt đối thiên vị!" Ân Nguyệt Dung nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, rất vui vẻ : "Trời ạ, tốt quá! ! Thiên Lỗi nhà chúng ta và Hạo Nhiên nhà chúng ta, từ đấu đến lớn, đứa nuôi chó, đứa nuôi ngựa, đứa này ăn beefsteak, đứa kia cũng muốn ăn beefsteak, khi còn bé cùng thích Như Mạt, lớn lên làm Tổng Giám đốc, lại cùng nhau thích Khả Hinh! ! Tôi vui nha! Bọn chúng em tình thâm!"

      Bà mặt ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nhiên và Thiên Lỗi tay trong tay vượt qua những ngày tốt đẹp, cười như hoa Lê bay đầy trời.

      Rốt cuộc Tưởng Vĩ Quốc chịu nổi, híp mắt nhìn Ân Nguyệt Dung, tức giận : "Tại sao bà cảm thấy, hai đứa bé thích chuyện rất tốt đẹp chứ! ?"

      "Tôi chỉ biết bọn họ cùng nhau thích Như Mạt là chuyện tốt! !" Ân Nguyệt Dung cười rất gọn gàng, dứt khoát.

      "Bà. . . . . ." Tưởng Vĩ Quốc bất đắc dĩ nhìn Ân Nguyệt Dung, : "Con trai của bà thích người nào, đừng kéo con trai của tôi xuống nước."

      Vẻ mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng.

      "Cái gì gọi là kéo con trai của ông xuống nước, tôi đẩy nó cũng được, nếu như nó xuống, tôi lập tức cho mười tỷ cưới Khả Hinh của tôi!" Ân Nguyệt Dung cố ý nhìn lão già cổ hủ đáng chết Tưởng Vĩ Quốc, : "Thiên Lỗi nhà chúng ta ưu tú như vậy, rất xứng với Khả Hinh chúng ta."

      "Rốt cuộc ai mới là con của bà hả ?" Tưởng Vĩ Quốc có cách nào với bà.

      "Tôi nuôi hai đứa nó là được. có việc gì chết ! tại trong mắt của tôi chỉ có Khả Hinh. . . . . . con dâu tốt như vậy, thắp đèn lồng cũng chiếu tới! Là người dịu dàng, hiền lành, hiểu chuyện, vui tươi, đáng , đức hạnh, hiếu thuận, ngay thẳng, xuất sắc. . . . . ." Ân Nguyệt Dung càng càng vui vẻ.

      Phốc!

      Hai người đàn ông cùng nhau cúi đầu cười.

      Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh đỏ mặt nhìn hai người đàn ông hai bên, trừng mắt hỏi: "Cười cái gì? Chẳng lẽ đúng sao?"

      "Mẹ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ, bật cười : "Mẹ người này. . . . . . Là bức tranh trong phòng của mẹ phải ? ?"

      Con trai và mẹ chuyện người khác.

      "Khả Hinh chúng ta chính là tiên nữ! Cứ làm như thế !" Ân Nguyệt Dung tự mình quyết định nhìn về phía Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc, nhanh: "Hai người già các người lão cũng cần can thiệp vào, hai người đàn ông tranh là quá xuất sắc rồi! ! Các người nhất định phải ủng hộ cho con trai của mình, chúng tôi cũng ủng hộ cho con trai chúng tôi, sau này tôi để cho Ngải Lâm trông chừng Hạo Nhiên, nếu như kia còn dám đến gần Hạo Nhiên, để cho Ngải Lâm kéo tóc ta."

      "Mẹ! !" Trang Ngải Lâm bật cười nhìn mẹ, : "Mẹ đừng động chút là bảo con kéo tóc người ta được ? Con cũng có khí chất được ?"

      "Chỉ vì hạnh phúc của em dâu, tạm thời con cần khí chất! !" Ân Nguyệt Dung xong câu đó, lập tức như Quan Bồ Tát, ngẩng đầu lên Thần Quang chiếu khắp nơi : " ngờ, lúc tôi còn sống, còn có thể nhìn thấy Thiên Lỗi và Hạo Nhiên đấu nhau, quá tốt đẹp. . . . . ."

      Người hai nhà nên lời nhìn bà.

      Đường Khả Hinh chịu nổi, nhìn Ân Nguyệt Dung bất đắc dĩ giải thích: "Dì, con muốn với dì. . . . . . Con . . . . . tại con thi đấu vòng đầu, muốn chăm chú hoàn thành cuộc thi, muốn rối rắm chuyện khác ngoài công việc."

      "Con muốn rối rắm là rất đúng ! !" Ân Nguyệt Dung nhìn Đường Khả Hinh rất thưởng thức : "Phụ nữ nên phải có nghiệp của mình, xây dựng tình và chuyện theo đuổi phụ nữ giao cho đàn ông làm !"

      "À?" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn bà.

      "Hai người các con, ai đánh cờ với mẹ trước?" Ân Nguyệt Dung giống như kịp chờ đợi nhìn hai con trai đẹp, cười rạng rỡ hỏi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 615: CHIẾU TƯỚNG

      Phòng đánh cờ.

      Bức bình phong bươm bướm trông rất sống động, bên cạnh lư hương Cửu Đỉnh lượn lờ khói đàn hương.

      bàn cờ ngọc đen đặt ở trước sô pha hình tròn thêu hình hoa đào, đèn treo Tiên Hạc đỉnh đầu nhàng sáng lên.

      Người giúp việc cẩn thận mang cái hộp gỗ đàn hương cổ xưa, đặt bên cạnh bàn cờ, nhàng mở ra, toàn bộ quân cờ bên trong dùng bạch ngọc khắc thành màu đen và màu đỏ thẫm, bày biện hết sức chỉnh tề. . . . . .

      Tử Lâm nhàng tiến lên, cầm cờ tướng từng con cờ ngọc để xuống bên trong bàn cờ.

      Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi cùng Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung ngồi ở ghế sa lon sau bàn cờ, sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, rất căng thẳng siết ngón tay của mình, nhìn bàn cờ, phát chuyện này càng lúc mình càng thể khống chế được rồi, thậm chí đại não hỗn loạn tưng bừng.

      Trong phòng đánh cờ ,Tưởng Thiên Lỗi được người giúp việc phục vụ, cởi tây trang của mình, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt lạnh nhạt, nhàng xắn ống tay áo của mình.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười cởi tây trang màu trắng của mình, mặc áo sơ mi màu đen, quần tây trắng, xắn ống tay áo.

      Bốn trưởng bối cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn con trai của mình rất đẹp trai, nghiêm nghị, tao nhã, phong độ.

      Ánh mắt của Tưởng Tuyết Nhi giống như có thể nhìn thấu linh hồn, căng thẳng nhìn chằm chằm vào trai, đột nhiên nắm chặt gấu bông .

      Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn chằm chằm con bé này.

      Tưởng Tuyết Nhi thấy Ân Nguyệt Dung, hai mắt chợt lóe, cúi đầu chơi gấu bông của mình.

      Trang Ngải Lâm cũng ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: " lời trong lòng, Khả Hinh. . . . . ."

      "À?" Sắc mặt Đường Khả Hinh có chút trắng bệch quay đầu nhìn Trang Ngải Lâm.

      "Hai người đàn ông này, hi vọng người nào thắng?" Trang Ngải Lâm đột nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cười hỏi.

      "Em . . . . ." Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh lúng túng biết thế nào.

      "Ván cờ tiếp theo, trong đáy lòng ai là người quan trọng nhất." Trang Ngải Lâm lơ đãng nhìn cười : "Cá nhân tôi, người nào thắng cũng sao cả, đàn ông mà, thắng được, thua mất người phụ nữ. Chủ yếu nhất là bản mình thoải mái là được rồi. Ba mẹ tôi cũng lên tiếng, mặc kệ chọn người nào, bọn họ ủng hộ đến cùng."

      "Chuyện này. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu : "Em có thể chọn cả hai được ?"

      "Có thể!" Trang Ngải Lâm bật cười : "Chỉ cần đây là lời trong lòng của . Tôi cảm thấy có lúc phụ nữ vẫn còn cần có tình làm dịu, có thể làm cho mình hạnh phúc hơn chút, tại sao được?"

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lên tiếng.

      "Nhưng mặc kệ như thế nào. . . . . . Hai người đàn ông tại cũng muốn đánh cờ vì , chính xác rất đẹp trai." Trang Ngải Lâm mỉm cười .

      Đường Khả Hinh nghe lời này, nhất thời biết nên gì.


      biết, Chủ tịch Tưởng và Chủ tịch Trang đều là cao thủ cờ tướng, từng ra tay đánh ván cờ khó khăn nhất lịch sử trong đầu thập niên 50, cho nên bọn họ đều đích thân truyền kỹ thuật đánh cờ cả đời cho cháu trai của mình, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người đánh cờ, đều có kỹ xảo khác nhau, Tưởng Thiên Lỗi chăm chú đến kết quả, cho nên phong cách chơi cờ của , nhanh, chuẩn, mạnh mẽ, người bình thường chống đỡ được, mà Trang Hạo Nhiên rất hưởng thụ quá trình chiến đấu, lúc bày bố, tâm tư càng cẩn mật, nhưng có lúc, hơi lộ ra nhường nhịn. . . . . . .

      Ông cụ hai bên cũng đối với cháu trai đều có bất mãn và hài lòng của mình.

      Nhưng Tưởng Thiên Lỗi đánh cờ như gió, chính xác rất nhanh, thường làm cho đối phương nhịn được tiến nhanh hơn trong bố cục của , bị chơi đùa trong tay, nhiều năm qua, cũng chỉ có Trang Hạo mới có thể nhưng chống đỡ nổi, nhưng quả , ba năm trước đây, tất cả ván cờ của hai người, Trang Hạo Nhiên chưa bao giờ thắng nổi Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xuống ngựa, qua sông.

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt xuống xe.

      Tưởng Thiên Lỗi tiến Pháo.

      Trang Hạo Nhiên lên Tượng.

      Tưởng Thiên Lỗi kéo pháo ăn xe, Trang Hạo Nhiên ra con xe khác, chiếu Tướng.

      Tưởng Thiên Lỗi hạ Tượng.

      Trang Hạo Nhiên bốp tiếng, ăn Pháo.

      Tưởng Thiên Lỗi lên Tướng. . . . . .

      Đường Khả Hinh có chút khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.

      Người hai nhà Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng hơi căng thẳng nhìn bàn cờ này.

      "Con trai, cố gắng lên! Con dâu của mẹ phải dựa vào con!" Ân Nguyệt Dung nhịn được có chút khẩn trương kêu .

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt mỉm cười, nhàng đẩy con Xe xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi xuống Sĩ, còn thiếu bước ăn xe của , mới mỉm cười : "Dì thiên vị."

      "Dì thiên vị ! !" Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn về phía Diệp Mạn Nghi nở nụ cười : "Mạn nghi, mau cổ vũ cho con trai của bà !"

      Vẻ mặt Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh.

      Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch.

      Tưởng Thiên Lỗi hơi chú ý đến cảm xúc của Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Mẹ là người nghiêm túc, nhưng rất nhiều chuyện trong lòng đều hiểu , mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần trao đổi với bà ấy, bà ấy luôn có thể chăm sóc cảm thụ của . Chỉ là muốn bà ấy cổ vũ cho , ngược lại hết sức làm khó bà ấy, bởi vì từ trước đến giờ bà ấy đều giỏi với cổ vũ con cái."

      Diệp Mạn Nghi nghe xong lời này, liền nhịn được bật cười : "Theo lời con , mẹ cũng chưa có cổ vũ con lần nào sao?"

      "Con có đáng như Hạo Nhiên, con biết ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .

      Trang Hạo Nhiên mới cầm con Chốt, nghe như thế liền nhịn được nhìn , bật cười : " là nằm cũng trúng đạn, cũng liên quan tới tôi, lại kéo tôi vào."

      "Được rồi, chú tâm đánh cờ ." Diệp Mạn Nghi bất đắc dĩ nhìn con trai, chỉ đành phải mỉm cười : "Con trai, cố lên."

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mỉm cười.

      Đường Khả Hinh nhịn được nhìn người mẹ cười tùy tiện, lúc đối mặt con trai vòng vo van xin, vẫn buông xuống sỉ diện, lại nhịn được nhìn Tưởng Thiên Lỗi, quả cảm thấy cuộc đời tịch mịch sâu.

      "Fiting! fiting! fiting! fiting! fiting! fiting! fiting. . . . . ." Trang phu nhân càng ngừng dựa vào bên cạnh Trần Mạn nghi, ngừng giơ quả đấm, lại kêu : "Fiting! fiting! fiting! fiting! fiting! fiting. . . . . ."

      Tưởng Tuyết Nhi cũng nhịn được cổ vũ cho trai, giơ cao gấu bông, cũng nhàng đong đưa cái đầu, mỉm cười kêu : "Fiting! fiting! fiting! fiting! fiting! fiting. . . . . ."

      Lúc này Trang Ngải Lâm tuyệt đối chấp nhận bỏ qua cơ hội này, lập tức tới trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, nửa ngồi ở trước mặt của vị trưởng bối nghiêm túc, tròn mắt : "Chú, thừa dịp cảm động này, chúng ta đặt tiền cược chứ?"

      Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn cháu này : "Con lại có ý định gì?"

      "Con mua Thiên Lỗi thắng! ! Nếu như Thiên Lỗi thắng, chú nhường bốn cửa hàng rộng mười ngàn mét vuông cho con," Trang Ngải Lâm rất hào hứng nhìn chú cười .

      "Chị! Nào có ai như chị chứ?" Trang Hạo Nhiên hạ con cờ đỏ, bật cười .

      "Dù sao cậu thắng được ! !" Trang Ngải Lâm .

      Tưởng Vĩ Quốc cười yếu ớt : "Nếu như Hạo Nhiên thắng sao ?"

      "Con tặng cho chú vườn nho của cha con ở nước !" Trang Ngải Lâm cười .

      Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn con cười : "Như vậy cha phải thua thiệt sao?"

      "Dù sao của cha chính là của con, Chú, đánh cuộc hay ?" Trang Ngải Lâm nhìn Tưởng Vĩ Quốc hào hứng hỏi.

      "Tốt!" Tưởng Vĩ Quốc đồng ý.

      "Yes!" Trang Ngải Lâm lập tức đứng dậy, về phía ghế sa lon ngồi xuống, cười vui vẻ. Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn nét mặt bọn họ càng lúc càng nghiêm túc, mình cũng căng thẳng, mới có chút cẩn thận nhìn về phía Tương Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.

      Hai người đàn ông cùng nhìn chăm chú nhìn ván cờ nan giải nhất ở trước mặt, ngừng tay.

      Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng cau mày nhìn ván cờ phía trước, mặt cũng khỏi căng thẳng.

      Ván cờ này quân bình, bên đen có Tượng 6, Sĩ 5, Chốt 7. . . . . . Bên đỏ có Tướng 4, Xe 2, Pháo 2. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm nhìn bàn cờ, hai mắt chăm chú đẩy con Xe tiến Tám . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên trầm ngâm nhìn bàn cờ này, vẻ mặt chậm rãi căng ra, nhớ lại ông nội từng , nếu như đối thủ chơi cờ nhanh như gió, con cần nhanh hơn ta, nếu ta chậm. . . . . . con chậm hơn. . . . . . Mới có thể quật ngã ý tưởng của ta. . . . . . Hai mắt suy nghĩ điều này, ngón tay lại nhàng chuyển tướng, Lục tiến . . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng kéo con Ngựa lui Năm.

      Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn cái, ngón tay nhàng lui con ngựa Năm.

      Tưởng Thiên Lỗi đưa tay hạ con Xe vừa lui . . . . . .

      Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên, nhìn bàn cờ này, giống như đoán được cuối cùng ba bước: Pháo hai lui Bốn, Pháo hai bình Bốn, Xe hai tiến Tám. . . . . . lạnh nhạt đẩy con Tướng năm bình Sáu. . . . . .

      Quả nhiên.

      Tưởng Thiên Lỗi Pháo hai lui Bốn.

      Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt Tướng sáu lui .

      "Trang Hạo Nhiên!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng gọi .

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức, đưa tay đẩy con Pháo lên trước, trực tiếp cản con Xe đẩy hai lên Tám, bộp tiếng chiếu Tướng, mới ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn , : "Cậu cho rằng tôi chỉ có quân cờ? Nếu muốn quật ngã tôi, cậu còn non ! ! chiếu Tướng!"

      Thốt ra lời này, tất cả mọi người lập tức tiến lên nhìn ván cờ này.

      Đường Khả Hinh cũng khẩn trương nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên chỉ tao nhã ngồi trước bàn cờ, nhìn cuối cùng còn dư lại ba quân cờ, cười bất đắc dĩ.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 616: THẮNG VÀ THUA

      Cao thủ so chiêu, thường tính sai bước, thua cả ván cờ, cao thủ đánh cờ, mắt thấy tàn cuộc, cũng có thể biến chuyển đột ngột.

      Trang Hạo Nhiên thua.

      Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt nhìn .

      Trang Ngải Lâm lập tức đến gần bàn cờ, liếc mắt nhìn, liền bật cười : "Trời ạ! ! Em trai tôi thua, tôi thắng cửa hàng! !"

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên.

      "Con trai! !" Ân Nguyệt Dung cau mày nhìn con trai mình, kêu lên: "Tại sao kỹ thuật đánh cờ của con nhiều năm như vậy cũng có tiến bộ hả?"

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn mẹ, : "Con tiến bộ, người ta cũng tiến bộ mà."

      Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu cười khẽ.

      "Có phải là con hay ! ?" Ân Nguyệt Dung lập tức như đứa bé, nhìn Tưởng Tuyết Nhi, cố ý đùa .

      ", liên quan đến con . . . . . Vốn là trai thắng." Tưởng Tuyết Nhi núp ở trong ngực mẹ, có chút ủy khuất lầu bầu.

      "Bà xem nó là Thần Tiên hả." Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn bà .

      "Dì. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, gọi.

      "Hả!" Ân Nguyệt Dung lập tức mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: "Chuyện gì ?"

      "Chuyện của Khả Hinh. . . . . . dì có thể làm chủ sao?" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt dịu dàng thoáng qua chút nước mắt.

      "Có thể!" Ân Nguyệt Dung rất tự nhiên.

      "Thiên Lỗi cám ơn dì tác thành." Tưởng Thiên Lỗi xong, liền lập tức đứng lên, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm chặt bàn tay bé của , lập tức dắt ra ngoài.

      "Ôi. . . . . ." Đường Khả Hinh bị kéo mạnh ra ngoài, kêu khẽ tiếng, theo bản năng muốn giãy giụa.

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn gì, kéo ra ngoài, phịch tiếng đóng cửa lại.

      Trong phòng đánh cờ, mọi người đều im lặng.

      Chỉ có Trang phu nhân vĩ đại ồn ào, kêu to: "Quá đẹp trai rồi! Quá lãng mạn rồi !"

      Trang Hạo Nhiên nghe mẹ vậy, đột nhiên chống đầu bật cười.

      Hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      "Tưởng Thiên Lỗi, muốn mang em đâu?" Đường Khả Hinh vừa loạng choạng bị dắt về phía trước, vừa gấp gáp gọi.

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, chỉ nắm chặt bàn tay bé của , dắt vào cuối hành lang, đẩy cửa Lối thoát hiểm ra, lập tức nện tường.

      "A!" Đường Khả Hinh lập tức ngã tường, kêu tiếng: " muốn làm gì ?"

      Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, giọng tức tối, đau lòng : " cho em thời gian để em sửa sang lại tình cảm, phải cho em thời gian dựa vào người đàn ông khác! !"

      " có ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy em quyết định chia tau với là đùa giỡn sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn tức giận hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức tới trước mặt , hai tay chống ở mặt tường, bao bọc ở trước mặt của mình, mới cúi đầu cau mày nhìn : "Chẳng lẽ em muốn cho biết, bây giờ em quên ? nữa sao ?"

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn , kêu to: "Bây giờ là vấn đề hay sao?"

      "Nếu phải, vậy là vấn đề gì?" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nhìn : "Nếu cũng phải là vấn đề lớn nhất giữa chúng ta, như vậy. . . . . . vẫn luôn chờ đợi em quay trở về làm Tổng Giám đốc phu nhân, là muốn em có được cái gì?"

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên chút đau khổ, lại tức giận : "Đường Khả Hinh! Vì có được em, có thể có rất nhiều biện pháp, bởi vì em là người chịu được thủ đoạn! ! Nhưng chỉ muốn cài chặt cúc áo cho em thôi ! Nếu có ngày, cởi bỏ cúc áo của em, em từ chối được sao? muốn đường tắt, bởi vì muốn trả lại cho em quá trình. . . . . ."

      Đường Khả Hinh quay mặt , cắn chặt răng, đè nén run rẩy, nước mắt từng viên lăn xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng đau lòng nhìn , chậm rãi vươn tay, nắm bả vai của .

      Đường Khả Hinh đẩy ra ! !

      Tưởng Thiên Lỗi lại nhàng vươn tay, muốn ôm .

      Đường Khả Hinh tức giận đẩy ra ! !

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm vào trong ngực, vòng chặt thân thể mềm mại của , gọi : "Khả Hinh! ! Tổng Giám đốc phu nhân của ! ! Cho cơ hội! !"

      Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, lại muốn đẩy ra.

      Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng ôm chặt , nặng nề, thâm tình gọi: "Tối nay chờ em! ! Khiêu vũ với bản, cho cơ hội! Trả lại cho em quá trình! em! ! Đường Khả Hinh! em. Thẳng thẳng đối với em là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong đời ! ! em ! !"

      Đường Khả Hinh tựa vào trong vòng tay từng quen thuộc, hơi ngẩng mặt, nước mắt từng viên chảy xuống.

      "Tối nay, chờ . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi câu hai nghĩa xong, lập tức buông ra, đột nhiên xoay người đẩy cửa thoát hiểm, ra ngoài.

      Đường Khả Hinh hư mềm ngã xuống bên cạnh lối thoát hiểm, mệt mỏi nhìn tới phía trước, nước mắt từng viên chảy xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nắm quả đấm, hơi thở nặng nề, từng bước từng bước về phía trước.

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi ra phòng đánh cờ, nhàn nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước lại, nhàn nhạt nhìn .

      "Có cần gấp gáp như vậy sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn , bất đắc dĩ : "Ở trước mặt rất nhiều trưởng bối tử, cho ấy chút thể diện, cho ấy chút lập trường, được sao? Cần phải vào lúc này, kéo ấy ra ngoài?"

      Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, chậm rãi đến trước mặt của , ngửa mặt : "Đây là chuyện của tôi và ấy, có quan hệ gì với cậu. Đối với tình của chúng tôi, cậu rốt cuộc hiểu bao nhiêu?"

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn .

      "Tôi cảnh cáo cậu... nếu như cậu tôn trọng cuộc đời của ấy, ấy, suy nghĩ cho ấy, tốt nhất đừng đến gần ấy nữa, nếu , tôi bỏ qua cho cậu! ! Cậu biết cậu tranh qua tôi, Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi hai lời, liền muốn lách mình vào phòng đánh cờ.

      Trang Hạo Nhiên lập tức giống như móng vuốt chim ưng, kiềm chế cánh tay của , ánh mắt thoáng qua mấy phần sát khí.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng chợt lóe lên sắc bén! !

      "Đừng ở trước mặt của tôi, thắng và thua ! ! Quá sỉ nhục trí thông minh của tôi ! !" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng hết lời, tay lập tức buông tay của Tưởng Thiên Lỗi, lạnh lùng bước .

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn bóng lưng của .

      Trang Hạo Nhiên muốn chuyện, khuôn mặt cứng ngắc, tiếp tục bước .

      Đường Khả Hinh mệt mỏi đẩy cửa thoát hiểm, hai mắt rưng rưng, mệt mỏi ra ngoài. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên dừng bước nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hơi có chút căng thẳng nhìn .

      Trang Ngải Lâm đứng ở bên, nhìn ba người phía trước, thở dài hơi.

      "Mới vừa rồi. . . . . ." Tưởng Tuyết Nhi ôm gấu bông ra, đứng ở bên cạnh Trang Ngải Lâm, lầu bầu : " phải. . . . . . trai lớn nên. . . . . . thắng sao?"

      Trang Ngải Lâm mỉm cười nhìn Tưởng Tuyết Nhi, hỏi: "Tại sao em biết là trai lớn thắng?"

      "Bởi vì bàn cờ này, em thấy ông nội và trai lớn đánh rồi. . . . . ." Tưởng Tuyết Nhi rất khờ dại : "Giống nhau như đúc, cho nên trai lớn biết đường phá giải nha?"

      Trang Ngải Lâm nghe lời này, bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài.

      Tưởng Tuyết Nhi gì, chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhìn tới trước.

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.

      Đường Khả Hinh cũng rưng rưng nhìn .

      "Cuộc đời giống như ván cờ, trong quá trình đánh cờ, con cờ giống như thời gian, cũng càng càng ít, cuối cùng còn gì cả. . . . . . may mắn có thể bảo vệ được Tướng Soái, may thua hết cuộc đời của mình. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Nếu như buông bỏ kỹ xảo cuộc đời, dùng trái tim làm việc, có thể đạt được vui vẻ lớn nhất. Hôm nay thua, bởi vì muốn cho ấy cơ hội thắng. Cơ hội này liên quan đến tình cảm, chỉ cần ấy hạnh phúc . . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, nước mắt chảy xuống.

      "Trước kia vẫn yên lòng giao em cho Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn , mỉm cười : "Nhưng tại yên tâm, bởi vì lúc ấy thắng , có chút do dự. . . . . . Do dự hạnh phúc của em. . . . . . Người đàn ông này tại đáng giá để em quý trọng. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hơi cúi đầu, im lặng lên tiếng.

      "Cố gắng lên, Đường Khả Hinh, tối nay mặc xinh đẹp." Trang Hạo Nhiên chậm rãi tiến lên, muốn vươn tay khẽ vuốt mặt của , cuối cùng tay lại ngừng trung, hai mắt nhẫn nắm bả vai của , mới thở dài cái, xoay người khỏi.

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng tự nhiên của người đàn ông, nước mắt khẽ rơi xuống.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng lên mấy phần đau lòng, nhưng vẫn mỉm cười thở dài hơi, tiếp tục bước .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 617 : LỰA CHỌN

      Đêm rất nhanh tới.

      Lúc người ta nhận trái tim mình, trôi . . . . . . trôi . . . . . . trôi . . . . . .

      Phòng trang điểm vẫn người giúp việc ngừng bận rộn.

      Ân Nguyệt Dung vẫn giống như con bươm bướm xinh đẹp, ở bên trong hàng đống quần áo xinh đẹp, tìm kiếm bộ váy xinh đẹp nhất thích hợp với Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh tắm rửa xong, ngây ngốc ngồi ở trước gương trang điểm, nhưng chỉ nhàn nhạt nhìn mình trong kính, hai mắt rời rạc ánh sáng, sắc mặt chợt tái nhợt, hốc hác. . . . . .

      Nhà tạo mẫu tóc vừa làm tóc xoăn cho Khả Hinh, vừa có chút ngạc nhiên thay đổi của từ buổi trưa tới buổi.

      "Bảo bối, tới uống chút trà lài !" Ân Nguyệt Dung lập tức cầm trà lài, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vô cùng vui vẻ muốn đút cho .

      Đường Khả Hinh phục hồi tinh thần, nhìn Ân Nguyệt Dung sâu kín : "Dì. . . . . . Con muốn uống. . . . . ."

      "Bảo bối! Con làm sao vậy?" Ân Nguyệt Dung lập tức có chút căng thẳng để Trà lài xuống, ngồi ở bên, nhìn Đường Khả Hinh : "Con vui sao ? xảy ra chuyện gì?"

      Đường Khả Hinh muốn chuyện, chỉ mệt mỏi cúi đầu.

      " với dì chút?" Ân Nguyệt Dung lòng nhìn , mỉm cười hỏi.

      Đường Khả Hinh chỉ lắc đầu cái.

      U v"Xem dì là mẹ, với dì xem!" Ân Nguyệt Dung ngây thơ : "Có phải con phiền não hôm nay phải khiêu vũ với Thiên Lỗi hay ? Đừng sợ ! Đây chỉ là điệu nhảy mà thôi, nhảy xong thôi!"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Ân Nguyệt Dung, chỉ cười : "Dì luôn suy nghĩ chuyện rất đơn giản."

      " thế giới này mỗi việc vốn rất đơn giản, do con người ta nghĩ phức tạp thôi." Ân Nguyệt Dung sờ sợi tóc xoăn trán , mỉm cười .

      "Nhưng. . . . . . Tại sao con người ta phải suy nghĩ đến phức tạp như vậy?" Đường Khả Hinh có chút .

      "Bởi vì con người quá tham lam, bi thương cũng muốn, vui vẻ cũng muốn!" Ân Nguyệt Dung lại cười .

      "Bi thương cũng muốn?" Đường Khả Hinh hiểu nhìn bà.

      "Đúng vậy! Bi thương có thể để cho người buông thả mình tốt hơn, ngược lại vui vẻ ngắn ngủi, thời gian nhận bản thân mình quá ít!" Ân Nguyệt Dung mỉm cười .

      Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này.

      "Vì vậy cóc câu : Trong tình nam nữ, thường bởi vì lúc nhau nhìn thấy khuyết điểm của đối phương, đến lúc bi thương mới nhận bản thân mình và người khác!" Ân Nguyệt Dung giải thích : "Thế nhưng cả hai đều thể làm được, cũng ràng lắm."

      "Vậy làm sao nhận mình. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu mỉm cười .

      "Bàn tay đè chặt trái tim của mình, tôn trọng lựa chọn của mình, nhất định là vui vẻ nhất đấy!" Ân Nguyệt Dung cầm tay Đường Khả Hinh, đặt nơi trái tim của , mới cười : "Nghe nó nhảy đập thình thịch, nó cho con biết đáp án."

      Đường Khả Hinh nhàng đặt tay ở trái tim, cảm giác nó nhảy nhót.

      "Chỉ có nó mới mạnh mẽ nhất, bởi vì nó đập, thế giới của con cũng hủy diệt, cho nên tôn trùng sinh mạng, tôn trọng vui vẻ vô cùng quan trọng. Lựa chọn người khác chính là như vậy!" Ân Nguyệt Dung mỉm cười cầm chiếc nhẫn kim cương, dịu dàng : "Trái tim của con nghiêng về người kia, nhịn được vui vẻ! Nếu như con biết lựa chọn thế nào, vậy xem ai có thể mang tới cho con vui vẻ!"

      Đường Khả Hinh khỏi giật mình.

      Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn ! !

      Đường Khả Hinh chậm rãi cười khổ, nhàng cầm cây lược ngọc, chảy , nhớ lại có chút chuyện, biết tối nay phải đưa ra quyết định. . . . . .

      Ân Nguyệt Dung nhìn sâu, dịu dàng hỏi: "Quyết định này, rất khó sao?"

      Đường Khả Hinh đặt cây lược ngọc xuống, chỉ cúi đầu.

      "Con yên tâm, nếu như lo lắng co Hạo Nhiên, hoàn toàn cần sợ!" Ân Nguyệt Dung mỉm cười tựa vào trước bàn trang điểm, dịu dàng : "Từ đến lớn, nó vẫn luôn chăm sóc mình rất tốt."

      Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn Ân Nguyệt Dung mỉm cười hỏi: "Trước kia Tổng Giám đốc như thế nào? Nhất định chăm sóc rất dễ chứ?"

      Ân Nguyệt Dung suy nghĩ vấn đề này chút, đổi lại chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn : " chăm sóc dễ cũng đúng, chăm sóc khó cũng tiện chăm sóc. . . . . ."

      Đường Khả Hinh sững sờ nhìn bà.

      "Khi còn bé, Hạo Nhiên vừa sinh ra được cưng chiều hết mực. Trong nhà, ông nội Trang thương biết đến cỡ nào. Muốn cái gì cho cái đó, ngay cả mặt trăng trời, cũng muốn hái cho nó. . . . . ." Ân Nguyệt Dung mỉm cười nhìn chiếc nhẫn đá sapphire, : "Mó chỉ khóc chút, quậy chút, nửa nước cũng rung lên."

      Đường Khả Hinh nhịn được mỉm cười, : " ngờ, khi còn bé ấy là người phiền toái như vậy.".

      "Dĩ nhiên! !" Ân Nguyệt Dung nhìn , trách móc : "Khi còn bé còn ngoan chút, người ta chăm sóc như thế nào, nó vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận, nhưng đến khi trưởng thành, cũng ngoan, chuyện này cũng ngại người ta làm được, chuyện nọ cũng ngại người ta làm được, ví dụ như nó rất thích người làm dì Hoa, nó cảm thấy món canh đó uống ngon..., liền muốn người ta uống hết chén canh đó, xác định cảm giác đúng rồi, mình mới uống!"

      "À?" Đường Khả Hinh tin nổi, nhìn Ân Nguyệt Dung : "Khó chăm sóc như vậy à?"

      "Đúng vậy! ! Đến khi nó mười mười hai tuổi, toàn bộ người giúp việc đều sợ nó, cuối cùng người nào để ý đến nó, ngay cả dì Hoa cũng đành phải xin nghỉ hưu sớm, lúc , mập thêm vài cân, trách nó hiểu chuyện, muốn cho mình ăn canh!" Ân Nguyệt Dung đột nhiên mỉm cười .

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, dần dần nghe ra đầu mối.

      Ân Nguyệt Dung cũng nhìn Đường Khả Hinh thẳng thắn cười : " ra, nó cảm giác mình làm phiền rất nhiều người, cảm thấy tốt, nhất là người giúp việc chăm sóc nó tốt chỗ nào, còn có thể bị ông nội mắng, dì Hoa tuổi cũng lớn, nó muốn người ta về hưu sớm hưởng phúc chút, liền nghĩ tất cả biện pháp để cho bà ấy khỏi. Nó luôn thay đổi biện pháp, chăm sóc người bên cạnh."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh khỏi ấm áp.

      " ra. . . . . . Dì là người mẹ có năng lực." Ân Nguyệt Dung có chút áy náy đối với đứa con trai này, than khổ : "Nếu như dì cẩn thận chút, phát con trai bướng bỉnh, chẳng qua là vì có nhiều người phiền não vì nó, còn luôn trách móc nó quá bướng bỉnh, cùng quở mắng nó cho đến bây giờ. Sửa cũng sửa được. đáng ghét! Nó chính là đứa làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta có cách nào lo lắng cho nó."

      Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười, nghe được người trong nhà thương Trang Hạo Nhiên.

      "Được rồi, con cũng cần rối rắm nữa!" Ân Nguyệt Dung bật cười nhìn Đường Khả Hinh : " ra cuộc sống có rối rắm như vậy. Phải hiểu ràng, tình phải có. . . . . thời gian để suy nghĩ, hãy để cho những người đàn ông xấu xa chờ đợi ! !"

      Đường Khả Hinh im lặng, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương trang điểm.

      Lễ hội rốt cuộc bắt đầu.

      Tối nay, hai gia đình hiển hách, Trang Tưởng tổ chức buổi dạ vũ long trọng, cho nên khách quý hai giới chính trị, thương mại đều sôi nổi tham gia, ngoại trừ cháu của Thủ tướng, Tô Linh, nổi tiếng giao tiếp xã hội, nghe tối nay chị Trang tham dự lễ hội, lập tức uyển chuyển từ chối lời mời.

      Cả Khách sạn Á Châu, sáu lá cờ phất phới.

      Khách mời nối liền dứt, mà Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng tạm thời đổi tới đây giúp tay, chỉ thấy các mặc đồng phục, ngừng tới lui ở đại sảnh, chiêu đãi tân khách.

      chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn.

      Hai người bọn họ cùng Giám đốc khách sạn nhận được chiếc xe kia, lập tức ra đại sảnh to lớn, khom người hạ eo, hướng người trong xe chào hỏi.

      Quả nhiên. . . . . .

      Tưởng Vĩ Quốc và Trần Mạn nghi mặc trang phụ lộng lẫy, cất bước ra trước, sau đó thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen kẻ sọc, tối nay tươi cười rạng rỡ đứng trước xe Rolls-Royce, hai mắt lóe lên nhìn tới phía trước. . . . . .

      "Chủ tịch, phu nhân, Tổng Giám đốc. . . . . ." Bọn Nhã Tuệ cung kính gọi.

      Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng cùng vợ về phía trước.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng cất bước lên trước, lại ngừng ở trước mặt của Nhã Tuệ. . . . . .

      Nhã Tuệ hơi có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu với , tỏ vẻ quan tâm và cám ơn, mới : "Vất vả rồi."

      xong, người khỏi, giống như chút nữa làm chuyện quan trọng.

      Mà ở tại góc riêng biệt bên cạnh sảnh tiệc, ánh đèn chiếu sáng lấp lánh.

      Lúc này tân khách càng ngày càng nhiều, cả sảnh tiệc hết sức náo nhiệt.

      Người hai nhà Tưởng Trang cùng nhau bắt tay tất cả khách quý, nhất là Ân Nguyệt Dung, đặc biệt thích náo nhiệt, bà chạy khắp nơi trong đám các phu nhân, giương mặt cười vui vẻ.

      Tưởng Thiên Lỗi đứng trong đám người, hơi quay mặt sang, căng thẳng tìm bóng dáng Đường Khả Hinh.

      làm gió biển mãnh liệt thổi vào, mang đến cảm giác lạnh lẽo.

      Cuối mùa xuân, luôn thời tiết có chút ổn định.

      Tầng lầu cao nhất tại Khách sạn Á Châu mở ánh đèn thủy tinh màu vàng cam.

      Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, cầm ly Whisky, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn biển rộng mênh mông, nhớ tới vẻ mặt kiên quyết của Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa từ chối mình, hai mắt lóe lên.

      "Nhà các người tổ chức bữa tiệc, tại sao cậu tham dự?" Bác Dịch cũng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, chậm rãi xuống từ lầu hai, nhìn bóng lưng của , nhàn nhạt hỏi.

      Trang Hạo Nhiên thở dài hơi, mới mỉm cười : "Vai chính tối nay phải là tôi . . . . ."

      Ánh mắt của Bác Dịch xoay chuyển, cũng nâng ly Whisky, tới trước cửa sổ sát đất, mỉm cười : "Tôi nhớ lúc cậu bị thương, tôi cứu cậu, cậu câu đầu tiên. . . . . . Dường như là. . . . . ."

      Cho tới bây giờ Trang Hạo Nhiên cũng có nghe Bác Dịch đến chuyện này, có chút ngạc nhiên nhìn .

      Bác Dịch cố ý cau mày suy nghĩ chút, mới mỉm cười : " nhiều năm như vậy, lúc gần đây tôi mới nhớ tới, dường như cậu . . . . . . Bảo vệ tốt nó, mạng của chính là mạng của tôi!"

      " sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn , có chút kinh ngạc : " như vậy à?"

      "Ừ. . . . . ." Bác Dịch mỉm cười gật đầu.

      "Nó là cái gì? Người kia là ai?" Trang Hạo Nhiên hiểu suy nghĩ chuyện này.

      Bác Dịch cũng muốn suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu cái.

      "Chẳng lẽ là trong sinh mệnh của tôi?" Trang Hạo Nhiên nhịn được đùa.

      "Theo cá tính của cậu, có thể tìm được vợ, trừ khi ấy rất hiểu cậu!" Bác Dịch lòng .

      "!" Trang Hạo Nhiên trách , sau đó bật cười hớp ngụm Whisky, nghĩ tới tối nay Đường Khả Hinh nhất định tham gia bữa tiệc, nhất định diễm tuyệt cả hội trường.

      "Nhớ ấy sao?" Bác Dịch lạnh nhạt hỏi.

      Trang Hạo Nhiên gì, chỉ uống hớp lớn Whisky, thở gấp gáp hơi, : "Có lúc buông tha giống như xé nát trái tim ra, nhưng lúc xé ra, niềm vui rất tràn trề. Bởi vì làm được. . . . . ."

      "Cậu làm sao biết suy nghĩ của ấy?" Bác Dịch nhìn .

      "Tôi biết. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thẳng thắn, sâu kín : "Tôi chỉ biết, cuộc sống hạnh phúc lớn nhất chính là còn có cơ hội lựa chọn."

      Bác Dịch nghĩ những lời này.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên, uống cạn ngụm Whisky cuối cùng! !

      Gió biển sâu kín nhào tới, mang đến cảm giác sảng khoái trong lòng.

      Người đàn ông này đơn đối diện biển rộng mênh mông . . . . . .

      tiếng chuông reng reng vang lên.

      Bác Dịch xoay người, nhìn cánh cửa kia, hỏi: "Ai vậy?"

      Trang Hạo Nhiên suy nghĩ chút, liền cười xoay người để ly Whisky xuống, qua mở cửa : " cần phải , nhất định là chị tôi, cẩn thận chút. . . . . ."

      tới cạnh cửa, chậm rãi nắm khóa tâm, cười mở cửa, mới vừa muốn , lại nhìn người trước mặt sửng sốt. . . . . .

      Đường Khả Hinh mặc váy dài cúp ngực màu hồng đào, chải búi tóc dài trang nhã, đeo dây chuyền kim cương ngôi sao hải dương lấp lánh, nâng đuôi váy, khuôn mặt có chút tái nhợt, hai mắt khẽ lóe lên ánh sáng như vì sao vụt bay, ngẩng đầu lên nhìn , dịu dàng, dịu dàng. . . . .

      Cuộc đời Trang Hạo Nhiên cho tới bây giờ cũng có khiếp sợ như vậy, giống như bị điểm huyệt, lập tức nín thở nhìn trước mặt.

      Đường Khả Hinh giống như có chút ngượng ngùng, chỉ cúi mặt, suy nghĩ chút, mới ngẩng đầu lên nhìn , hai mắt khẽ ứa lệ, dịu dàng : "Em . . . . . Đói bụng. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên vẫn nhúc nhích nhìn .

      Hai mắt Đường Khả Hinh sáng ngời rung động lòng người, dịu dàng nhìn , mặt khẽ run rẩy, giống như khẽ lộ ra bi thương, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng nhìn , nước mắt nhàng chảy xuống hỏi: "Có cơm ăn ?"

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên dám nhìn , nghiêng mặt sang bên, hai mắt cố nén nước mắt.

      Khuôn mặt của Đường Khả Hinh càng lúc càng run rẩy co quắp, giống như mất mặt cúi đầu, nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống, nghẹn ngào giọng hỏi: ". . . . . . có cơm ăn sao?"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :