1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Sơn móng tay

      Năm nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục nhà hàng tây, áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, mang giày cao gót ba cm, nghe theo lệnh của quản lý, liền đưa ra ngón tay ngọc thon dài sạch của mình. . . . . .

      Đôi mắt đẹp của Trần Mạn Hồng chợt lóe, trong tay buông bỏ cây roi sắt dài, tới trước mặt nữ nhân viên phục vụ, rũ mắt nhìn thấy mười ngón tay ngọc thon dài của nữ nhân viên phục vụ cũng trắng trẻo thon dài, nhưng móng tay sơn màu trắng, hừ khẽ tiếng, chợt nhíu mày, nhìn trước mặt : "Đưa tay lên, ngửi móng tay của mình."

      "À?" Tiểu Nhu có chút đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, khẽ cắn môi dưới, yếu ớt hỏi: "Tại sao?"

      "Tôi bảo ngửi móng tay của mình chút! ! nhảm nhiều như vậy! !" Trần Mạn Hồng lập tức lạnh lùng ! !

      "A. . . . . ." Vẻ mặt Tiểu Nhu lập tức đau khổ giơ ngón tay của mình đặt ở cánh mũi nhàng ngửi cái, ngây ngốc nhìn quản lý : "Tôi ngửi rồi. . . . . ."

      Mặt của Trần Mạn Hồng ngửa lên, nhìn Tiểu Nhu : "Ngửi thấy mùi gì ?"

      Tiểu Nhu chớp mắt cái, : " có a. . . . . ."

      Ánh mắt của Trần Mạn Hồng tối sầm lại, nhìn chợt nhíu mày : " ngửi ra à? Tôi cho biết được nhé?"

      Tiểu Nhu trợn to hai mắt, sau gáy thoáng lạnh lẽo, nhìn quản lý. . . . . .

      Trần Mạn Hồng tiến lên bước, tới gần Tiểu Nhu, trợn to đôi mắt quyến rũ của mình : "Tôi ngửi được mùi axêtôn, fomandehit, còn có ben-zen2, axít fomic mùi nước tẩy móng tay!"

      Sắc mặt Tiểu Nhu tức khắc trắng bệch nhìn Trần Mạn Hồng, vẻ mặt đau khổ kêu : "Quản lý. . . . . ."

      Trần Mạn Hồng lập tức cầm roi thép, chỉ vào tâm mi của Tiểu Nhu, lạnh lùng : "Muốn sơn móng tay, tại sao còn tới khách sạn làm? Có bản lãnh sơn móng tay, vậy tại sao còn phải tẩy? Đem mười ngón tay của nhuộm thành bức tranh sơn thủy tới gặp tôi ! ! !"

      Tiểu Nhu vội vàng cúi đầu, đau lòng : "Tôi tối hôm qua cùng chị dạo phố, lúc nhìn chị ở tiệm móng tay sơn móng tay, sơn xinh đẹp, tôi nhịn được tò mò cũng sơn chút, nhưng lúc sáng sớm tôi cũng . . . . . . . . ."

      "Tẩy sạch đúng ?" Trần Mạn Hồng lại tức giận : "Bình thường trước khi làm cho phép các người ăn cái gì?"

      Tiểu Nhu vội vàng trả lời: " cho phép ăn. . . . . . Tỏi. . . . . . Rau hẹ, hành lá, sầu riêng. . . . . . món có chất kích thích. . . . . ."

      "Những món mới vừa thua xa nước sơn móng tay của càng làm cho khách nhạy cảm! ! Đây là chỗ nào? Đây là Khách sạn Á Châu, khách vào nơi này đều là thân phận tôn quý! Cho phép loạn như vậy sao?"

      "Tôi sai rồi. . . . . ." Tiểu Nhu lập tức mím môi kêu .

      "Sai rồi! ! Tôi xem còn biết chết sống!" Trần Mạn Hồng xong, liền vung roi lên nhắm đôi tay bé của Tiểu Nhu, ra sứcquất trước.

      "A! Mẹ ơi. . . . . ." Tiểu Nhu nhịn được đau kêu thành tiếng.

      "Còn chưa cai sữa a! ! Gọi mẹ! !" Trần Mạn Hồng lạnh lùng đánh người xong, lại nhìn nhân viên phục vụ thứ hai, mới vừa muốn dạy dỗ. . . . . .

      "Mạn Hồng. . . . . ." Nhã Tuệ như lấy lòng gọi.

      Trần Mạn Hồng miễn cưỡng muốn vứt cây roi, xoay người, đầu tiên quét vào người của Nhã Tuệ, lại nhìn về phía bên cạnh, tóc ướt đẫm, tóc còn dính mấy sợi rong biển, trong đầu tóc còn quấn càng cua, lúc ngẩng đầu lên nhìn người, mắt to chớp chớp, càng cua rớt xuống! !

      Thân thể Trần Mạn Hồng chấn động mạnh cái, đột nhiên khoa trương trợn to cặp mắt, buông lỏng cây roi trong tay, dưới chân loạng choạng cái, ngã ở người năm nữ nhân viên phục vụ, điên cuồng kêu to: "Người kia là ai! ! ! người ta lại có mùi cá! ! Càng cua! ! ! !"
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Ánh mắt

      "Mạn Hồng!" Nhã Tuệ và năm nhân viên phục vụ vội vàng cẩn thận dìu .

      "Đừng đụng tôi" Trần Mạn Hồng lập tức hất ra tay của Nhã Tuệ, hung hăng lườm cái, mới chỉ vào Đường Khả Hinh, tức giận đến run rẩy : "Đây chính là người bạn thân mà thông minh, lanh lợi, đáng , lại hết sức chăm chỉ công việc?"

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn bạn thân nghĩ tới rốt cuộc những lời này với bao nhiêu người ? cũng biết, sau này đống quản lý, Giám đốc, rất nhiều, rất nhiều người chấp nhận tuyển dụng đều bị kêu lên phòng Tổng Giám đốc uống cà phê!

      Nhã Tuệ lập tức mỉm cười với Trần Mạn Hồng, : "Ôi chao! Đây là a! Hôm nay chẳng qua ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mới như vậy. Nhưng bình thường, ấy nhân viên vô cùng chăm chỉ. có rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar. . . . . ."

      Trong lòng Trần Mạn Hồng dâng lên tức giận, nhạo báng Nhã Tuệ : "Đừng tìm tôi có bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar! làm quản lý nhà hàng ngày đầu tiên hả? ấy làm năm ở nơi nào, cũng bằng ngày kiến thức ở chỗ này! Mặc dù các ở đây sơn mười móng tay rất buồn nôn ! !"

      Năm nhân viên phục vụ cùng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng, vẻ mặt khổ sở gọi: "Quản lý. . . . . ."

      "Đừng gọi tôi ! Cút ra ngoài!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng .

      Năm nhân viên phục vụ thở phào nhõm, vội vàng cất bước muốn ra ngoài nhưng mới vừa tới bên cửa, Mạn Hồng lập tức nghiêng mặt trừng mắt : "Hôm nay tôi gặp ai, mời ai, người nào ra ngoài nửa câu, nhất là tiết lộ với bộ phận khác ví dụ như là con gà mẹ chết tiệt Tào Ngọc Tinh, tôi chặt đứt mười móng tay các người!"

      Năm nhân viên phục vụ nghe xong lập tức cúi đầu, vừa căng thẳng ra ngoài, vừa : "Chúng tôi nhìn thấy bất cứ thứ gì! !"

      Đường Khả Hinh cúi đầu, ánh mắt hơi lóe lên nhìn qua bên cạnh cái, liền xin lỗi ôm chặt tài liệu, cúi đầu.

      Lúc này Trần Mạn Hồng hơi thu sắc mặt, hơi đứng thẳng người, vẻ mặt chán ghét nhìn cách ăn mặc toàn thân Đường Khả Hinh, chỉ cần nghĩ đến càng cua từ tóc của rớt xuống lúc nảy, Trần Mạn Hồng liền buồn nôn chặn ngực thở hổn hển, miệng kiên quyết : "Đúng là khiêu chiến giới hạn cuối cùng trong cuộc đời tôi! ! Đem bộ dáng này tới gặp tôi, còn muốn tôi tuyển dụng ấy? tháng tiền lương của ấy bao nhiêu? Tôi trực tiếp cho ấy, để cho ấy biến mất là được!"

      Đường Khả Hinh nghe vây, ngay lập tức ngẩng đầu lên có chút luống cuống nhìn Trần Mạn Hồng.

      Nhã Tuệ lập tức vươn tay, nhét vào trong khuỷu tay Trần Mạn Hồng, mềm mỏng cười : "Mạn Hồng, hai chúng tôi tốt nghiệp trường, ở chung kí túc xá, luôn ăn chung, uống chung. . . . . ."

      "Cho nên đây chính là nguyên nhân tình bạn của hai chúng tôi trải qua thời gian ngọt ngào thời đại học cũng có cách nào thúc đẩy nghiệp!" Trần Mạn Hồng vô cùng khó khăn vươn tay, nhàng đảo qua thân thể xinh đẹp hấp dẫn của mình, mới nhìn Nhã Tuệ rất quê mùa, mỗi ngày chỉ biết mặc đồng phục, vừa tan tầm liền đổi T shirt và quần jean, : "Nguyên nhân gì? Khẩu vị! ! Mặc kệ là. . . . . . Người, trang phục, năng lực làm việc, hay ánh mắt nhìn người! !"

      hết lời liền nhìn thẳng vào Đường Khả Hinh, ánh mắt rơi vào đống rong biển đầu, mặt Đường Khả Hinh. Giống như gào khóc, ah tiếng, tay nâng trán, khổ sở kêu lên: "Đáng thương ánh mắt xinh đẹp của tôi đây! ! Uất ức cho bọn chúng hôm nay phải nhìn thấy người như vậy! Càng cua làm cho người ta buồn nôn ! !"

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng cúi đầu xuống, lại nắm tóc, nhìn xem có còn rong biển hay .

      " xem loại người như ấy có thể có tương lai gì? ấy có tư cách gì, làm bạn bè như tôi ? ! được! Tôi thể tuyển dụng này! ! Tôi nhìn thấy ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến cái nhìn thẩm mỹ của tôi! ! Để cho ấy thôi!" Trần Mạn Hồng xoay người cái, kiên quyết .

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Trần Mạn Hồng
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Chuyên nghiệp

      "Mạn Hồng! tha thứ cho ấy ! Bởi vì hôm nay ấy xảy ra chút tai nạn giao thông, vì sợ muộn cho nên kịp rửa mặt chải đầu mà. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức cười .

      Trần Mạn Hồng lập tức xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ, tức giận : "Nhưng cuối cùng ấy vẫn tới trễ! Nếu trễ rồi, vậy tại sao sửa sang lại rồi đến? Làm việc cũng biết phân tích, nên làm hay bỏ, ấy là người linh hoạt sao?"

      "Dĩ nhiên ấy có linh hoạt như ! ! Trong tất cả quản lý nhà hàng tây chúng ta, là khuôn mặt xinh đẹp nhất và thông minh nhất! ! Hơn nữa xử lý nguy cơ quan hệ xã hội là cực kỳ ưu tú và xuất sắc nhất, trong lúc làm nhiệm, tỷ lệ cố là số ! đúng để mỗi cấp dưới học hỏi a. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức nhìn bạn học cũ, ra những lời chân thành!

      Trần Mạn Hồng lên tiếng, liếc về phía .

      Nhã Tuệ lập tức mềm mỏng lắc lắc thân thể của bạn thân : "Mạn Hồng. . . . . . Giúp tôi chút. . . . . . Hả? Chỉ là làm việc ở phía sau quầy rượu thôi. . . . . . Làm ơn! Nhờ chút!"

      "Cho nên , nên làm bạn bè loại người như ! Người có khí chất giống như tôi tuyệt đối khen tôi, còn tự hào tốt như vậy!" Trần Mạn Hồng lên tiếng, vươn tay vuốt búi tóc của mình, khẽ thở dài, lại liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lúc này mới phát cá tính này có chút kiên trì, cúi đầu cố ý nghiêng về má phải, tóc ướt đẫm, dính má bên trái, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bên trong có vết sẹo nhàn nhạt, bây giờ có biện pháp, ôm vai thở dài.

      Lúc này Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng đột nhiên bình tĩnh lại, lại nhìn về phía Nhã Tuệ ra hiệu cho mình, có chút lo lắng vội vàng tiến lên phía trước, hơi cúi người cung kính với Trần Mạn Hồng: "Giám đốc Trần, xin cho tôi cơ hội, tôi nhất định cố gắng làm tốt công việc! Làm ơn, xin cho tôi cơ hội."

      Trần Mạn Hồng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bộ dáng có chút cẩn thận, mới ngẩng mặt : "Mặc dù phải gặp khách, nhưng tôi vẫn muốn với , nhân viên làm việc tại khách sạn, phải xem khách hàng là thượng đế! !"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, yên tĩnh lắng nghe .

      Trần Mạn Hồng tiếp tục nhìn Đường Khả Hinh : "Nhưng. . . . . . Chúng tôi muốn, các người đối với khách cẩn thận và tôn trọng! ! muốn các người đối với khách cúi đầu! Là khách sạn hàng đầu toàn thế giới, chúng ta tự tin có thể cung cấp cho khách hàng dịch vụ tốt nhất! ! Chúng ta cũng tự tin, chúng ta là nhóm người phụ vụ ưu tú nhất khách sạn! Cho nên! ! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, dùng thái độ chuyên nghiệp nhất của mình phán đoán nguy cơ công việc, nên gặp phải chuyện gì tay chân luống cuống! cầu gặp sợ hãi! Biết chưa?"

      Đường Khả Hinh chớp mắt to, khéo léo gật đầu, : "Tôi biết rồi, cám ơn chỉ dạy!"

      Trần Mạn Hồng thở hơi, giống như trải qua chuyện lớn trong cuộc đời, : "Nể mặt Nhã Tuệ, tạm thời tôi để cho làm việc ở khách sạn! Bộ phận nhân bên kia đả thông, cho nên tạm miễn cho làm nhân viên học việc, trực tiếp nhận chức! Bảng tên và đồng phục, ước chừng ba ngày sau giao cho ! ! Sau khi chính thức nhận chức, tiền lương là 3.500 đồng, nếu mỗi tháng có kiểm tra, trong vòng nửa năm thi nâng cấp, năm thi nâng cấp tăng lương, đối với , tất cả đều có ý nghĩa! ! Cho nên cũng đừng nghĩ! Về phần phương diện tăng lương, tôi tự có sắp xếp! ! Tôi cảnh cáo ! Nếu dám gây ra chuyện gì cho tôi, làm liên lụy đến cả đám người chúng tôi, tôi lột da của ! ! Lo mà chú ý đến ly tách cho đàng hoàng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù ông trời gọi cũng thể ra ngoài! ! Hiểu chưa?"

      "Hiểu rồi!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, biết ơn cười : "Cám ơn Giám đốc!"

      Trần Mạn Hồng nhìn cái, mới chán ghét phất mũi cái, nhìn Đường Khả Hinh : " theo tôi ! Tôi dẫn đến chỗ làm việc."

      "Vâng!" Đường Khả Hinh đáp xong, có chút nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ nhìn gật đầu cái, mỉm cười : " thôi! Nghe theo Giám đốc! Giám đốc Trần nhất định chăm sóc tốt."

      "Ít lắm lời cho!" Trần Mạn Hồng lập tức ôm vai ra ngoài.

      Đường Khả Hinh còn chưa , đứng ở cửa bên biết ơn nhìn người bạn thân cười tiếng. . . . . . . . .

      Trần Mạn Hồng nhất thời xoay người, giơ cây roi nhắm đầu gõ mạnh cái, mới : "Bảo , muốn ?"

      "Ôi chao!" Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, đặt đỉnh đầu đau đớn, vội vàng gật đầu : "Tôi . . . . . . Tôi . . . . . ."

      "Sau này tôi bảo cho làm bất cứ chuyện gì, cũng được phản kháng!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng .

      "Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.

      Trần Mạn Hồng lập tức lại xoay người, nhắm mông đít quất roi, mới : "Phải vâng! ! ! ! ! thể ồ! ! thể ừm! Cũng thể tùy tiện im lặng! !"

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh đau đến chà cái mông, vội vàng đáp.

      "Ngày mai bắt đầu, tôi gọi nhân viên có kinh nghiệm lên lịch học của khách sạn cho ! cần có việc gì gây ra sai lầm cho tôi. . . . . . Tôi điên rồi! Lại có thể đồng ý Nhã Tuệ nhận người như củ khoai sọ phỏng tay! !" Trần Mạn Hồng vừa ra phòng nghỉ ngơi, qua cửa chính nhà hàng tây, vừa lúc nhìn thấy người khách nổi tiếng mỉm cười ra, đôi tay lập tức đặt bên bụng phía trái, hơi khom lưng gật đầu, dùng thái độ ôn hòa, ngọt ngào, mềm mỏng, mỉm cười với khách: "Chào ngài, ngài thong thả. . . . . . Hoan nghênh lần sau ghé đến. . . . . ."

      "Lần này nhà hàng các người mới ra món ăn tệ. . . . . ." Người khách dừng bước chân, mỉm cười với Mạn Hồng.

      Mạn Hồng nghe xong, lập tức mỉm cười lễ độ : "Vô cùng cảm ơn ngài có lời nhận xét đối với nhà hàng, chúng tôi nhất định cố gắng, vì quý khách hàng cống hiến nhiều món ngon hơn. . . . . ."

      "Tốt. . . . . ." Vị khách xoay người mỉm cười, rời .

      Trần Mạn Hồng lập tức theo người khách, đưa ta tới bên cạnh thang máy, hỏi ý kiến của khách rồi nhấn nút, cửa thang máy mở ra, đôi tay lập tức đặt bên trái bụng, thế đứng khom người tuyệt đẹp, cung kính với khách: "Xin mời ngài vào. . . . . ."

      "Ừm!" Cuối cùng người khách hài lòng vào thang máy, Trần Mạn Hồng lập tức vào thang máy, nhấn tầng số lầu , ra đứng ở cửa chính thang máy, khom người chào, dịu dàng : "Hoan nghênh lần sau ghé đến."

      Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia nhà hàng ngơ ngác nhìn Trần Mạn Hồng vừa rồi còn giống như Dạ Xoa, lúc này có thể trở thành người dịu dàng như nước?

      Trần Mạn Hồng nhìn thang máy dần dần xuống lầu, mỉm cười ngọt ngào xoay người nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt liền thay đổi, lông mày nhướng lên : "Còn lăn lại đây cho tôi, có thấy quần áo người làm mọi người chú ý ?"

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức theo!

      Trần Mạn Hồng vòng qua nhà hàng tây, tới phía sau hành lang, vừa vừa ôm vai cao giọng : " cần kinh ngạc tôi như hai người khác nhau! ! Tôi có thể ở trước mặt nhân viên giương nhắn múa vuốt, tôi cũng có thể ở trước mặt khách hàng ngọt ngào cười ! biết đây là gì ?"

      Đường Khả Hinh mới vừa muốn mở miệng chuyện. . . . . .

      "Chuyên nghiệp!" Trần Mạn Hồng đột nhiên nheo mắt quyến rũ nhìn Đường Khả Hinh muốn .

      Mặt của Đường Khả Hinh cười như cười, chớp mắt nhìn quản lý, : "Vâng!"

      "Đây chính là chỗ làm việc!" Trong lúc để ý Trần Mạn Hồng dẫn Đường Khả Hinh qua phía sau quầy rượu còn chưa bắt đầu buôn bán, qua kho hàng bia và cà phê, mới đến trước cánh cửa gỗ đỏ, Trần Mạn Hồng nắm chặt khóa cửa gỗ đỏ, sắc mặt nghiêm túc nặng nề : "Nơi này là chỗ rất quan trọng trong nhà hàng tây chúng ta. . . . . . Từ nay về sau, ở chỗ này làm việc! ! phải nhớ, mặc kệ khách hàng đem rượu đỏ mấy trăm ngàn rót đầy ly, nhưng uống hết, đều nhất định phải vứt sạch chớp mắt! ! Chỉ cần hiểu chút, rượu đỏ đưa ra ngoài chính là của khách hàng! ! Mặc kệ bọn họ làm như thế nào, chúng ta cũng thể can thiệp! ! Cũng thể để ngăn trở! !"

      "Vâng!" Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu!

      Trần Mạn Hồng nhìn chằm chằm, rốt cuộc cửa chính ầm ầm mở ra!
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Người bạn thân

      Đường Khả Hinh đứng ở trước cánh cửa căn phòng tối lập tức ngửi được mùi rượu đỏ thơm nồng nặc, chớp mắt, dám để lộ ra kích động. . . . . .

      Trần Mạn Hồng nghiêm nghị trước vào trong phòng, sau đó nhìn Đường Khả Hinh : "Vào !"

      Đường Khả Hinh ngừng thở, đôi tay vẫn nắm gọn gàng, từng bước từng bước vào trong căn phòng tối, Mạn Hồng mới nhấn công tắc bên trong phòng, ngay tức khắc ngọn đèn màu đỏ sáng lên, nhất thời nhìn thấy gần trăm mét vuông đặt vô số giá gỗ theo phong cách Châu Âu, vô số ly thủy tinh, mỗi ly chiếc thủy tinh, đều đặt theo kiểu nằm ngang, dựng thẳng, ngược chiều, tầng tầng lớp lớp . . . . . .

      "Nơi này tổng cộng có 13.000 ly thủy tinh, chỉ cần đánh vỡ cái, đều phải có Trưởng bộ phận ký tên, Quản lý ký tên, Phó Giám đốc ký tên, Giám đốc ký tên, cầm giấy ký tên thông báo cho phòng kế toán, sau khi được phê duyệt, lại phân công bộ phận mua hàng trong vòng ba ngày phải bổ khuyết chỗ ly trống! Hơn nữa bên thu mua hàng mỗi tháng cũng phái người tới kiểm tra ly của chúng ta! Cho nên ở đây đừng giở trò gì, có ích lợi gì! Nơi này cũng bố trí rất nhiều cameras, theo dõi tình hình rượu 24h, cho nên có chuyện gì cũng cần lười biếng bởi vì bộ phận kiểm tra lúc nào cũng có thể kiểm tra các băng ghi hình! !" Trần Mạn Hồng tới trước giá ly thủy tinh Tulip, xoay người lại nhìn về phía Đường Khả Hinh .

      Đường Khả Hinh kích động nhìn tất cả kiểu dáng ly rượu đỏ, có rất nhiều kiểu chưa từng thấy, nghe thấy cũng chưa nghe thấy, phải biết, rượu đỏ có hàng ngàn chủng loại, ly nếm thử rượu đỏ cũng có hàng ngàn chủng loại. . . . . .

      Trần Mạn Hồng nhìn vẻ mặt kích động như thế, nhắc lại: "Nơi này mỗi kiểu ly đều dán nhãn! Chỉ cần đồng nghiệp của vào hỏi muốn ly kiểu nào, phải dùng tốc độ nhanh nhất, đưa cho họ kiểu ly họ cần! Hơn nữa nhất định phải nhớ, mang bao tay cho tốt, nếu như ly có dấu ngón tay, tôi cũng hỏi tội . . . . . ."

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn nhìn những kiểu ly kia, sâu kín đáp lời.

      Trần Mạn Hồng lên tiếng nữa mà tới trước máy móc dựa vào mặt tường, cao gần hai mét, chỉ vào cái nút màu đỏ : "Đè xuống cái nút này, cửa máy móc tự động mở ra, đưa ra tất cả kiểu dáng, sau đó đem cái ly khách uống đặt vào bên trong, máy móc có chức năng tự động rửa sạch! Chuyện này có đồng nghiệp dạy cho làm! Làm ở chỗ này có gần tám người, tất cả đều được đào tạo nghiêm ngặt, có vị trí chính thức rồi! ! Bên trái là kho lạnh, nóng, để làm lạnh nóng khăn lông khô, khăn lông ướt, khăn lông ướp lạnh, khăn lông nóng! làm việc trong khách sạn này nên hiểu, mỗi cái ly khác nhau, phải dùng nhiệt độ khác nhau cũng như vải lụa mỏng để rửa sạch! tấm vải lụa mỏng, cái ly! Hiểu chưa?"

      "Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn căn phòng rượu này, nghĩ tới ngày trước ở trong quán bar cũng đưọc tham dự khóa học, nhưng vào nơi này mới biết, ở chỗ này là cẩn thận tỉ mỉ, cho phép bất luận kẻ nào phạm sai lầm, khỏi nhớ tới cha, trong lòng khỏi chua xót. . . . . .

      " vào cùng tôi!" Trần Mạn Hồng dẫn Đường Khả Hinh qua tầng tầng lớp lớp ly thủy tinh, vào trong vào gian phòng tối, nhấn công tắc.

      Vô số loại rượu đỏ, từ màu đỏ sậm, đen bóng, màu hồng, màu xanh nhạt, trong suốt, tất cả kiểu dáng, đều cao quý đặt kệ gỗ sồi, trong ánh đèn từ từ sáng lên, chi chi ra, giống như sức sống mạnh mẽ giương ra dưới ánh mắt người đời.

      Con ngươi Đường Khả Hinh tức khắc sáng lên, kích động nhìn các loại rượu đỏ, mười ngón tay hơi hơi run rẩy, giống như có chút vui sướng nhảy múa theo điệu nhạc khi gặp được người bạn rất thân.

      Trần Mạn Hồng lại với Đường Khả Hinh: "Nơi này chỉ là rượu cấp , hầm rượu của khách sạn chúng ta có tổng cộng hai mươi ba cấp bậc, mỗi cấp bậc càng cao, tượng trưng cho rượu đỏ càng trân quý! ! Nhưng mặc kệ rượu nơi này thuộc về cấp mấy! ! Ở chỗ này! ! cũng tuyệt đối dễ dàng vào! ! Bởi vì có tư cách vào nơi này chỉ có nhân viên từ cấp bậc quản lý nhà hàng trở lên, còn có chuyên gia pha rượu hàng đầu của chúng ta mới có thể vào ! !"

      Đường Khả Hinh nghe xong, hai mắt hơi lóe lên chút ảm đạm nhưng vẫn vội vàng gật đầu, yếu ớt : "Vâng . . . . ."

      Cửa ầm ầm mở ra, nam phục vụ nhà hàng tây tới, nhìn Trần Mạn Hồng lo lắng : "Giám đốc! Bộ phận hành chính thông báo, hôm nay trước khi Thủ tướng tham gia buổi từ thiện cứu trợ thiên tai, tạm thời quyết định tham gia tiệc tối! Bởi vì có mặt nhiều quan chức cùng tham gia, tại điều động rất nhiều nhân viên nhà hàng tây qua hổ trợ! Bên chúng ta phái mười ba người qua hổ trợ, nếu như vậy, sau khi mở quầy bar, phòng giải khát cũng đủ nhân viên!"

      "Cái gì?" Trần Mạn Hồng vừa nghe, hai mắt xoay tròn chút mới xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh! ! !
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Kỷ niệm ấm áp

      luồng hơi nóng xả xuống, vẩy vào gương mặt trắng nõn của , khẽ nhắm đôi mắt to mơ màng, nước chảy xẹt qua cánh mũi cao thẳng, rơi vào môi hình cung đỏ mọng mềm mại mê người, môi mềm khẽ mở, nước chảy dọc theo cái cằm nhọn, giọt xuống...

      Giống như thân thể mê người giấu trong bộ đồng phục tinh tế tươi mát, lung linh tuyệt đẹp, dáng dấp lồi lõm hấp dẫn, xinh đẹp này được hai đàn ông ôm ấp, người ở môi của rơi xuống vết hôn đầy máu, người cuồng nhiệt triền miên hôn môi , thậm chí khẽ vuốt ve thân thể căng đầy của , nắm chặt vào vòng eo của , bá đạo như vậy!

      Nước chợt dừng lại.

      Đường Khả Hinh mở mắt, nhìn phòng tắm đầy sương mù trắng, xoay người nắm khăn lông trắng, lau nước mặt, vết sẹo đỏ thẫm bên má trái trong ba năm trước đây trở thành màu hồng, in dấu khuôn mặt trắng nõn, da thịt non lồi lỗm, dọc theo cho đến con mắt trái, dấu vết số mạng như móng vuốt ma quỷ từng bám chặt vào trong thế giới của , cúi đầu, xẹt qua vết sẹo kia, lau nước bả vai, thân thể....

      Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng mặc quần áo, sau đó cửa đột nhiên mở ra!

      Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, váy ngắn màu đen bó sát người, cầm lên nơ màu đen đặt ở trước gương cài lên áo sơ mi, sau đó cầm máy sấy tóc lên rào rraof rào rào sấy khô tóc.

      Đôi mắt to mộng mơ của nhìn chằm chằm mái tóc ngắn chấm vai mềm mại bay lên trong kính, vết sẹo bên má trái được buông xuống che lại....

      Đây là Tô Thụy Kỳ tạo cho mình chút xinh đẹp thần bí.

      Đường Khả Hinh cầm máy sấy, khỏi nhớ tới ba năm trước đây, sau khi mình từ bệnh viện ra ngoài, núp ở góc tối lâu lâu, rốt cuộc được Nhã Tuệ khích lệ, lấy dũng khí đến siêu thị phỏng vấn quản lý kho hàng, nhưng khi nhìn tóc mình dài ra, khỏi nhớ lại trong buổi sáng ánh nắng rực rỡ, có người đàn ông dịu dàng nhưng có chút lạnh nhạt mang theo mình vào trong cửa tiệm kia, cắt mái tóc ngắn tuyệt vời.....

      Cho nên .........

      Lúc Đường Khả Hinh quyết định muốn làm ở kho hàng hơi rụt rè, ngượng ngùng cầm xấp tiền 100 đồng để cho mình, vào giữa trưa nào đấy, vẫn ánh mặt trời ấm áp, có chút căng thẳng đứng ở trước cửa tiệm, nhìn nhàn nhạt ra, cúi đầu, hai mắt lóe lên, yếu ớt : "Tôi.....Tôi.....Tôi có thể xin cắt tóc cho tôi hay ? Phải mất bao nhiêu tiền? Tôi....Tôi....hôm nay tôi có tiền...."

      chạm rãi giơ lên xấp tiền 100 đồng trong tay, đưa tới trước mặt của .

      cúi xuống, nhìn xấp tiền 100 đồng màu hồng, lơ lửng ở dưới ánh mặt trời màu sắc hấp dẫn như thế, hơi cười.

      Nhớ lại chuyện cũ, có lẽ trong ba năm này, là niềm vui và ấm áp duy nhất.

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Đường Khả Hinh từ trong chuyện cũ tỉnh lại, nhìn cánh cửa đóng chặt, đáp : "Ai!"

      Tiếng của Trần Mạn Hồng từ bên ngoài truyền đến: "Tắm xong chưa! Ra ngay!! quầy Bar nhà hàng tây chúng ta sắp mở ra!"

      Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức chỉnh sửa đồng phục chút, nhìn mình trong kính, mái tóc ngắn che khuôn mặt nhắn, chiếc cằm hơi nhọn, đôi mắt mộng mơ nhìn mình trong kính, nhàng chớp mắt, lập tức mỉm cười khích lệ mình, mang giày cao gót màu đen, lộ ra bắp chân thon dài, mở cửa ra ngoài.

      Trần Mạn Hồng xoay người, sau khi nhìn thấy Đường Khả Hinh thay đồng phục gọn gàng đứng ở trước mặt của mình, tươi mát, lộ ra phong cách ưu nhã, đột nhiên cười tiếng!! Cửa quầy bar ầm ầm mở ra!!
      Last edited by a moderator: 28/1/15
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :