1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người tình không đúng lúc - Chanh Nặc (10/10+hồi cuối) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: (1)

      "Uất Lam." Đột nhiên bàn tay đặt lên vai của Thẩm Uất Lam.

      “Tránh ra! được tới gần! được đụng tôi!” Thẩm Uất Lam xoay người lại, lập tức rơi vào lồng ngực kiên cố.

      luồng hơi thở khiến an tâm tràn ngập mũi . Tay chân vốn quơ múa lung tung ngừng lại hai giây rồi mới bừng tỉnh.

      “…Bồi Vũ? Bồi Vũ?!”

      “Ngoan, sao! đây, ở đây. sao…” Vu Bồi Vũ hôn lên đỉnh đầu , liên tục vuốt lên vuốt xuống sống lưng run rẩy của , nhàng dụ dỗ trấn an.

      Căn phòng hỗn loạn, đàn ông ngất xỉu mặt đất, và toàn thân Thẩm Uất Lam nhếch nhác, cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.

      “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Em đánh chết ta rồi…” Thẩm Uất Lam khóc, nhưng lại ngừng co rúm run rẩy, thầm lẩm bẩm.

      Trong nháy mắt, Vu Bồi Vũ có cảm giác máu sôi trào. Nếu như gả đàn ông kia chưa chết, muốn chạy vào phòng bếp, lấy dao ra chém chết ta!

      Mới vừa rồi, sau khi rời khỏi Thẩm Uất Lam, được mấy con đường cảm giác đau lòng ùa đến, khiến thể quay trở lại.

      Thẩm Uất Lam chỉ là muốn giúp , càng muốn thiếu nhiều, cũng biết vì sao mình lại nổi giận với ? Đúng là phiền lòng vì chuyện của trai mình, nhưng tuyệt đối nên giận chó đánh mèo, trút lên người của Thẩm Uất Lam.

      nghĩ, có lẽ trong tiềm thức, muốn Thẩm Uất Lam ở nhà điều dưỡng thân thể, thậm chí còn hi vọng từ chức, ngoại trừ lý do thương ra, còn là vì hoàn toàn muốn trả hết tiền cho .

      Giữa và Thẩm Uất Lam, là kim chủ cung cấp tiền, nhi tiếp nhận tiền viện trợ; là ông chủ nhà hàng dây chuyền, là quản đốc làm việc dưới quyền của .ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Người bên cạnh nhìn vào cảm thấy điều kiện của vượt trội Thẩm Uất Lam, chiếm hết ưu thế và thượng phong. Nhưng đối với Vu Bồi Vũ mà , tình huống thực tế hoàn toàn ngược lại.

      luôn cảm thấy Thẩm Uất Lam còn rất trẻ, tương lai rộng mở. rất sợ sau khi trả xong tiền nợ, rốt cuộc có ngày cũng được bay ra ngoài, phát thế giới này rộng lớn bao nhiêu, phong cảnh tươi đẹp như thế nào, quay đầu mà rời khỏi . Dù sao giữa bọn họ có bất kỳ ràng buộc nào.

      Đối với tình rất vụng về. Trong lòng rất để ý đến Thẩm Uất Lam, sợ vô tình bỏ , khiến lo được lo mất.

      nghĩ, bộ dạng này của rất giống đà điểu, tâm tính của đủ vì người mình mà chống đỡ cả bầu trời, ngay cả tư cách làm người tình của Thẩm Uất Lam cũng có. Nếu ngày nào đó muốn làm chồng của , có phải lại càng thích hợp hay ?

      Ôi! Vu Bồi Vũ khẽ thở dài. sắp ba mươi tuổi mới học đương, thế này đủ lắm rồi…

      Bây giờ mới biết tại sao năm đó phải chia tay với Liên Gia Lỵ. phải là bởi vì thương, mà chỉ vì lúc đó toàn bộ tâm ý của đều đặt nghiệp, đương nhiên đối với Liên Gia Lỵ thiếu chút quan tâm và tính nhẫn nại.

      Có nợ là phải trả, ông trời khiến gặp được Thẩm Uất Lam, trăm ngàn thay đổi, nhất định là muốn học được chân ái, hay là cách khác, đây là hồi đáp kiếp này của cũng được.

      Vu Bồi Vũ nhàng buông Thẩm Uất Lam ra, tới phía trước ngồi xổm xuống xác nhận thương thế của Thẩm Trọng Kiệt, đưa tay thăm dò hơi thở của ta, sau đó ấn bộ đàm điện thoại, liên lạc với nhân viên quản lý. Hơn nữa, còn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại báo cảnh sát.

      kéo Thẩm Uất Lam vào lòng, dùng tất cả dịu dàng của mình hôn lên tóc .

      sao, ta chưa chết, đầu cũng chảy máu, chẳng qua là ngất xỉu mà thôi. Đừng lo lắng, có ở đây, có người nào có thể tổn thương đến em…”

      Thẩm Trọng Kiệt chưa chết, đêm nay vẫn còn chưa xong đâu! Bọn họ còn phải đến đồn cảnh sát cho lời khai, đến bệnh viện nghiệm thương, hay còn phải để cảnh sát vào nhà lúc soát bằng chứng. Phiền phức đủ loại, chỉ toàn là những thứ chó má đen đủi này, lại làm ra được chuyện gì.

      Vu Bồi Vũ quyết định, tối nay để Thẩm Uất Lam trở lại ngôi nhà mà thiếu chút nữa bị người ta cưỡng bức. muốn mang về nhà! Về nhà của !

      Nếu như Thẩm Uất Lam đồng ý, nơi đó cũng là nhà của .

      Làm xong lời khai, nghiệm xét hết tổn thương, để cảnh sát đến nơi ở lục soát bằng chứng xong, lúc Vu Bồi Vũ và Thẩm Uất Lam rời khỏi cục cảnh sát là trời rạng sáng.

      Thẩm Trọng Kiệt sao, lần này ta phạm án trong lúc tạm tha, ngoại trừ tội xúc phạm ra, còn có thêm tội cưỡng bức thành. Trong thời gian ngắn, muốn được dễ dàng ra ngoài cũng là chuyện khó khăn.

      Dọc theo đường , Thẩm Uất Lam câu nào, im lặng cách đặc biệt, ngay cả chuyện Vu Bồi Vũ muốn dẫn đến chỗ nào cũng hỏi. Cho dù Vu Bồi Vũ mở cửa xe muốn lên xe xuống xe, cũng chỉ im lặng nhìn Vu Bồi Vũ cầm vài bộ quần áo để thay đồ tắm rửa và giày dép. giúp thu dọn qua loa hành lý cá nhân, nổ máy xe rồi chuyển động tay lái đưa về nhà.

      như con búp bê bị rút hết linh hồn. Vu Bồi Vũ nhìn mất hồn khỏi có chút lo lắng. Nhưng nghĩ tới vừa rồi có lẽ bị dọa sợ, lúc này mà chuyện nhiều mới là kỳ lạ.

      Vì vậy Vu Bồi Vũ gọi điện thoại cho mẹ, kể cho mẹ nghe chuyện Thẩm Uất Lam bị tập kích, muốn mang bạn bị dọa sợ về nhà, để ở vài ngày, muốn mẹ cứ an tâm ngủ trước , nên hỏi chuyện Thẩm Uất Lam đêm nay.

      nghe qua Vu Bồi Vũ nhắc tới Thẩm Uất Lam nhiều lần, mẹ Vu đương nhiên sảng khoái đáp ứng.

      Vu Bồi Vũ mở cửa chính nhà mình ra, bật công tắc điện trước cửa, dẫn Thẩm Uất Lam lên lầu, quay đầu với :

      “Đây là tầng giữa, mẹ ở tầng này. Phòng của lầu, cũng như phòng khách. Tối nay em ngủ trong phòng trước. Phòng là phong ngủ chính, có phòng tắm, tiện lợi cho em. Ngoài ra muốn tìm thứ gì hay thiếu thứ gì gõ cửa phòng khách kế bên, cần lo lắng làm phiền đến hoặc mẹ , nhé?”

      “Vâng.” Thẩm Uất Lam khẽ gật đầu, theo Vu Bồi Vũ vào phòng của .

      Rèm cửa sổ màu xanh nhạt, ra trải giường màu xanh da trời. Thiết kế của căn phòng rất sáng sủa ấm áp, tràn đầy màu sắc và hơi thở đàn ông người của Vu Bồi Vũ. gian chứa đựng tồn tại mãnh liệt của khiến cảm thấy an lòng.

      Vu Bồi Vũ đặt hành lý của bên cạnh giường, hỏi: “Đói bụng ?”

      Thẩm Uất Lam trả lời.

      Hừ, ăn được… Vu Bồi Vũ đợi mở miệng trả lời, tiếp tục : “ lấy chút đồ ăn cho em ăn.” đưa hộp điều khiển TV cho , “Em muốn xem TV, hay dùng máy vi tính tự mình làm, nhé?”

      Thẩm Uất Lam lắc đầu, nhàng bình tĩnh đẩy hộp điều khiển TV lại cho Vu Bồi Vũ, dường như khóe môi xuất nụ cười đầu tiên từ tối hôm nay.

      “Em tắm.” thấp giọng .

      “Được.” Vu Bồi Vũ hôn lên má của , ra khỏi phòng chuẩn bị ít đồ ăn cho .

      Thẩm Uất Lam tắm rất lâu.

      Vu Bồi Vũ nhìn dĩa mì Ý nguội bàn, cuối cùng quyết định đứng lên gõ cửa phòng tắm.

      Bên trong ràng vẫn còn tiếng nước chảy, cũng nghe tiếng ngã nhào hay va chạm nào, rốt cuộc Thẩm Uất Lam làm cái gì?

      trả lời? Vu Bồi Vũ gõ lần thứ hai, thứ ba… xoay tay cầm cửa, khóa?

      mở cửa phòng tắm ra, Thẩm Uất Lam đứng dưới vòi hoa sen ngừng xả nước, ngước mắt nhìn , tầm mắt mông lung tập trung. Khắp nơi người từng vết ửng đỏ vì dùng bàn chải tắm rửa chà xát liên tục dữ dội.

      Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt chực khóc và quyết tâm liều chết hung hăn chà xát bắp đùi của , đột nhiên hiểu ra muốn tẩy rửa cái gì.

      “Uất Lam…” Vu Bồi Vũ bước lại gần , cảm giác từng trận đau thương dời núi lắp biển.

      lấy bàn chải tắm rửa tay , ném vào bồn rửa mặt, tắt vòi hoa sen, dùng khăn tắm trong túi xách, quấn lấy toàn thân ướt sũng của , ôm vào lòng.

      “Em rửa sạch…” Thẩm Trọng Kiệt để lại rất nhiều vết hôn và vết cắn người , rất nhiều… “Em ngu, em tưởng là , nên mở cửa. Đều là tại em… Bồi Vũ, em rửa sạch… Làm sao bây giờ? Em bẩn…” vẫn còn nhớ cảm giác Thẩm Trọng Kiệt đặt giữa chân , bẩn…

      “Uất Lam, đây phải là lỗi của em. Em tốt, em làm chuyện gì sai cả. Chuyện này liên quan tới em. nên suy nghĩ bậy bạ, nghe lời, ngoan.” Vu Bồi Vũ dùng sức ôm chặt , giống như muốn hòa tan và chính cơ thể mình.

      Đây là phản ứng của đại đa số phụ nữ, từng đọc báo thấy qua. Nhưng hề nghĩ tới, có ngày tận mắt chứng kiến hành động tự trách này người người thân của mình, cảm giác chật vật khổ sở là như thế. Sớm biết như vậy, nên giết chết Thẩm Trọng Kiệt cho xong…

      “Nghe lời, ngoan. Ra ngoài ăn chút đồ nhé.” chỉ có thể ra câu hề liên quan như vậy.

      Thẩm Uất Lam nhìn chằm chằm, đôi mắt đẹp rưng rưng. Đột nhiên vùi mặt vào lòng Vu Bồi Vũ, khóc lớn.

      Lúc cha mẹ qua đời cũng chảy giọt nước mắt nào. Lúc biết mình phải gánh món nợ lớn cũng chẳng ứa nước mắt. Mỗi ngày lo sợ ở nhà bác hai cũng rơi lệ. Lúc bất lực nhìn bản tin tìm việc, dứt khoát muốn làm ở quán bar cũng khóc. l€quɣ₯©ɳ Lúc bị Thẩm Trọng Kiệt bỉ ổi tập kích cũng chảy nước mắt. Vừa rồi cho lời khai ở đồn cảnh sát, vào bệnh viện nghiệm thương cũng rơi nước mắt. Bây giờ toàn bộ sụp đổ tràn ra ngoài, còn cất giữ.

      “Bồi Vũ, em biết phải làm sao bây giờ? Em chỉ có người… Mỗi lần em gặp khốn khổ đều là , chỉ có tới cứu em…”

      Vu Bồi Vũ ôm chặt , thốt lên được lời nào.

      “Mỗi lần em tuyệt vọng, đều có bên cạnh. Em vừa mang ơn vừa lệ thuộc rất nhiều vào . Là ân tình, phụ thuộc, hay là tình , em đều biết . Em chỉ biết em thể nào phân định ràng những loại tình cảm này. Tất cả những thứ này đều là , em phân ra…”

      biết rồi. Là cái gì cũng quan trọng, biết.” Vu Bồi Vũ vuốt ve sống lưng của .

      phải cảm giác của cũng như thế sao? Tình cảm của đối với Thẩm Uất Lam cũng có quá nhiều hỗn tạp, quá nhiều ý tưởng bất đồng.

      Có đồng cảm, có cố chấp, có tình , có dục vọng…

      Cho đến bây giờ mới hiểu, ra tình hề đơn giản tí nào.

      “Bồi Vũ, tại sao nghĩ rằng em bỏ sau khi trả hết tiền cho ? Làm sao em có thể phủi đít mà với ? Em chỉ có , em chỉ cần , có biết ? hiểu ? Tất cả thế giới của em chỉ cho , nếu như ngay cả cũng chấp nhận em, em biết mình ra sao… Em rất cố gắng, liều chết muốn đuổi theo bước chân của , dám liên lụy , rất sợ bị bỏ lại phía sau…” Thẩm Uất Lam khóc suốt trong lòng , giọng điệu phải oán trách, nhưng nghe ra được uất ức, khiến Vu Bồi Vũ cảm thấy vô cùng tự trách và đau lòng.

      Liên Gia Lỵ Thẩm Uất Lam là chim non lột xác, toàn bộ thế giới chỉ có . từng canh cánh trong lòng vì những lời này, bây giờ nghĩ lại, vậy sao? Trong mắt tình nhân chỉ có nhau, cho dù tình của Thẩm Uất Lam đối với dựa cơ sở nào nữa, vẫn bất chấp tất cả để được ở gần , như vậy là đủ rồi.

      xin lỗi, Uất Lam. xin lỗi, hôm nay tới chậm bước…” Vu Bồi Vũ nâng gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt của lên, hôn ngừng.

      “Em có cách nào bảo vệ mình… Em sợ…” Thẩm Uất Lam vẫn khóc sướt mướt trong ngực Vu Bồi Vũ, năng lung tung đầu đuôi.

      rất nhiều, rất nhiều lời, trong suốt quá trình Vu Bồi Vũ ôm ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo vào cho , sáy khô tóc. mệt mỏi khốn đốn nằm vai , trong miệng vẫn ngừng thầm lẩm bẩm ràng.

      Thẩm Uất Lam cảm thấy mình được đặt lên cái giường rất êm ái, khép đôi mắt ửng hồng sưng đỏ. Trong mông lung nghe được giọng nhàng của Vu Bồi Vũ bên tai ——

      "Ngủ . . . Uất Lam, xin lỗi… Là bảo vệ tốt cho em. Là có quá nhiều lo lắng và hoài nghi đối với đoạn tình cảm này. tự tin với chính bản thân mình… xin lỗi, thay đổi… Từ nay về sau, rời em bước, cũng bỏ lại em. Cho dù quan hệ giữa chúng ta là gì nữa, cũng bảo vệ em, vĩnh viễn ở chung với em. Uất Lam, cho phép em rời xa cũng bỏ rơi em, có được ? Chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ, em…”

      Cho dù mơ ngủ, giọng dụ dỗ dịu dàng lặp lặp lại của Vu Bồi Vũ vẫn ngọt ngào đến mức Thẩm Uất Lam phải đau lòng rơi lệ.

      Là ảo giác của hay sao? có cảm giác, hình như mỗi đêm yên tĩnh trong đời của đều có bên cạnh…

      Bởi vì tối hôm qua kinh sợ quá mức, cho nên mãi tới bây giờ, đến khi nghe được ràng Vu Bồi Vũ và mẹ chuyện với nhau ngoài cửa, Thẩm Uất Lam mới ý thức được mình qua đêm ở nhà của Vu Bồi Vũ.

      “A Vũ, mẹ con đó, con mang con người ta bị khi dễ về nhà quan trọng! Nhưng nếu con muốn kết hôn với người ta nên để người ta ngủ chung phòng với mình! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, con người ta khó ăn …”

      Rửa mặt xong, vốn định mở cửa ra ngoài, mặt Thẩm Uất Lam ửng hồng, tay cầm núm cửa dừng lại.

      Đúng rồi, nhớ ra nằm ác mộng, tỉnh dậy vài lần, mở mắt ra đều nhìn thấy lồng ngực của Vu Bồi Vũ, thế là nhắm mắt ngủ tiếp.

      Chết rồi… Tối hôm qua và Vu Bồi Vũ ngủ chung với nhau, hơn nữa còn bị mẹ phát .

      Mẹ của Vu Bồi Vũ quả nhiên là người phụ nữ truyền thống! Chỉ là… Tâm ý của mẹ Vu vì nghĩ cho mà khiến người ta cảm động.

      Nhất định bởi vì có người mẹ tính tình dịu dàng ấm áp như thế mới có thể dạy ra Vu Bồi Vũ tính tình nhiệt huyết chính nghĩa giống như vậy chứ?

      Thẩm Uất Lam liếc mắt nhìn đồng hồ tường, sắp trưa rồi, nên ra ngoài chào hỏi mẹ Vu tốt hơn. Bây giờ mới ngủ dậy quá muộn, hi vọng để lại ấn tượng xấu cho mẹ Vu…

      Thẩm Uất Lam hít vào hơi sâu, vừa mới vặn nửa vòng, lời kế tiếp khiến tay của như con rùa rụt cổ, lui về ngay lập tức ——

      "Con muốn kết hôn với ấy.” Vu Bồi Vũ chút do dự trả lời, nụ cười thoáng môi.

      Nếu phải biết trái tim của mẹ có chịu nổi lời công bố của hay , trước khi mang Thẩm Uất Lam về nhà, chuyện gì nên làm cũng làm sạch với rồi.

      “Vậy hãy mau mang người ta về nhà! Nếu con sớm cưới Uất Lam vào nhà hôm qua con bé … khụ khụ!” Đột nhiên mẹ Vu hạ thấp giọng lại.

      Mặc dù bà nghe con trai tối hôm qua Thẩm Uất Lam bị người xấu được như ý, nhưng loại chuyện ảnh hưởng tới danh dự của con người ta như thế này tốt nhất cần ra miệng, quên hết tốt hơn.

      “Được rồi, được rồi, con đánh thức Uất Lam dậy , kêu nó xuống lầu dùng cơm. Cơm nước xong rồi ngủ tiếp cũng được!” Sau khi mẹ Vu đẩy Vu Bồi Vũ cái xoay người xuống lầu.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: (2)

      Vu Bồi Vũ mỉm cười mở cửa ra, trong nháy mắt, đối diện với Thẩm Uất Lam kinh ngạc đứng sau cánh cửa.

      “À… chào buổi sáng… buổi trưa, chào buổi trưa.” Thẩm Uất Lam nuốt ực nước miếng, biết vì sao nhịp tim lại đập nhanh cách thể tưởng tượng được. Có phải là bởi vì vừa nghe được Vu Bồi Vũ muốn cưới hay ?

      Gương mặt ửng hồng và thái độ mất tự nhiên của khiến Vu Bồi Vũ nghĩ cũng biết, nhất định nghe hết toàn bộ mẫu đối thoại vừa rồi của và mẹ.

      đáng . có cần phải được mà kinh sợ giống như vậy khi muốn cưới hay ?

      Vu Bồi Vũ tới trước mặt , thân mật vuốt vuốt đầu , vô cùng cưng chiều : “Dậy rồi? Sớm như vậy? còn muốn để em ngủ thêm lát nữa đấy!”

      vừa dứt lời, tầm mắt tự chủ mà dời xuống vai, cổ và ngực của , sau đó làm bộ như thấy trời nóng oi bức mà sao lại chọn áo cao cổ.

      biết muốn che giấu cái gì, đó chính là những dấu vết tên Thẩm Trọng Kiệt khốn kiếp kia để lại người . Vì thể xóa bỏ được nên cũng muốn nhắc tới.

      còn sớm, giữa trưa rồi.” Thẩm Uất Lam để ý đến tầm mắt của Vu Bồi Vũ, được tự nhiên, lại kéo kéo cổ áo, dừng lại lát, giống như muốn sang chuyện khác, nghi ngờ giương mắt hỏi: “Bồi Vũ, hôm nay làm à?”

      Mỗi ngày Vu Bồi Vũ đều đến nhà hàng, ngay cả đặt hàng, nhập hàng nguyên liệu nấu nướng, các chi nhánh khác thiếu thốn cái gì, cũng đều là tự mình đưa , nhờ người khác làm hộ…

      Ánh mắt Thẩm Uất Lam tối sầm lại, mà nán lại sao? Cuối cùng vẫn là làm phiền tới

      “Hôm nay xin nghỉ.”

      “Hả?” Thẩm Uất Lam ngước mắt kinh ngạc.

      sao? Ông chủ thể xin nghỉ à?” Bộ dáng giật mình của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ cười ra tiếng, giọng điệu ranh mãnh. “ làm ông chủ có khi mệt chết được, cả năm được nghỉ, lao tâm lao lực, thỉnh thoảng cho nghỉ phép ngày cũng được chứ? Thế nào? Em đồng ý à?” lêquýȡoɳ Khóe mắt in hằn vài nếp nhăn mờ nhạt khi cười khiến thoạt nhìn trông rất thành thục hấp dẫn.

      , làm sao em dám đồng ý? là ông chủ mà, sao vậy .” Thẩm Uất Lam cười khẽ tiếng, lây mấy phần nhõm vui vẻ trong lời của Vu Bồi Vũ.

      Lo lắng vừa rồi trở thành hư , cám ơn Thượng Đế, để gặp được người đàn ông ấm áp biết săn sóc như thế…

      là ông chủ, quyết định, là em tự đó.” Vu Bồi Vũ ngắt lỗ mũi ô, dắt tay ra ngoài. “ thôi, chúng ta xuống lầu ăn cơm với mẹ . Mẹ là người rất dễ gần gũi, em cần lo lắng ——"

      “Bồi, Bồi Vũ, đợi chút !” Thẩm Uất Lam khẩn trương kéo lại.

      “Thế nào?” Vu Bồi Vũ hoang mang, dừng bước lại.

      Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống, ấp úng : “Mẹ Vu, bà… à? Bà biết chuyện ngày hôm qua, có phải ?” Chắc là vậy? Theo như cuộc đối thoại của bọn họ, nhất định là như vậy. “Vậy, mẹ Vu có ? Tình trạng gia đình nhà em, bà có biết ? Bà cảm thấy, xuất thân của em…”

      Vu Bồi Vũ nhíu mày lại, hai tay khoác lên vai Thẩm Uất Lam, cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt .

      “Xuất thân của em ra sao? Xuất thân của em có chỗ nào tốt?”

      “Em…”

      “Uất Lam, cha mẹ qua đời phải là lỗi của em, cha của cũng mất sớm. Huống chi sau khi cha em qua đời, em vẫn còn như vậy mà gánh món nợ bọn họ để lại, vì sao em cảm thấy em đủ tốt vậy?”

      Vu Bồi Vũ kéo vào trong ngực, tiếp tục : “Về phần chuyện tối qua, em có người thân ra gì cũng phải là lỗi của em. Em rất tốt, hoàn hảo về mọi mặt, em biết ? Nếu như phải bởi vì em tốt như vậy, mất hết tự tin đối với tình cảm của chúng như vậy, sợ sau khi em trả hết nợ cho cần nữa, em có đúng hay ?”

      “Bồi Vũ. . .” Những thứ này đều là lý luận, nhưng thực tế, biết thế giới này tốt như vậy. . .

      “Uất Lam, tối hôm qua bị em cắn mấy cái, ngại, mẹ cũng ngại, em cũng nên bỏ qua . biết chuyện này có thể có chút khó khăn, nhưng em nên để chuyện này trong lòng. muốn em phải nhớ, cho dù người đàn ông khác có làm gì với em trong trạng thái em tự nguyện, đều muốn em, biết ?”

      là phiền rồi! lại muốn khóc! Thẩm Uất Lam liều chết cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong.

      đáng ghét, cũng rất ít khi khóc. Từ ngày hôm qua khóc được trận tả tơi, hình như khóa nước mắt mở rồi khóa lại được phải?

      “Được rồi! Đừng suy nghĩ lung tung. Cắn bể đôi môi rồi lát nữa ăn cơm đau.” Vu Bồi Vũ cười, đưa tay ngắt đôi môi của Thẩm Uất Lam, hài lòng nhìn dễ dàng bị chọc cười.

      Nếu như có thể, hi vọng cả đời có thể làm vui vẻ, chọc cười.

      Nụ cười của là ánh sáng rực rỡ mà cả đời này của đều muốn truy đuổi.

      Vu Bồi Vũ lừa gạt Thẩm Uất Lam, mẹ của đúng là dễ gần gũi. Dọn cơm lên hết xong, ba người cười cười , dùng cơm trong khi hết sức hài hòa vui vẻ.

      “Mẹ Vu, để con rửa chén cho.” Thẩm Uất Lam mang chén dĩa bàn đặt vào bồn rửa chén trong phòng bếp, vén tay áo lên với mẹ Vu.

      “Rửa cái gì mà rửa? Bỏ toàn bộ vào máy rửa chén là được rồi.” Mẹ Vu kéo ra cửa máy rửa chén.

      Thẩm Uất Lam nhìn chăm chú, sau mấy giây ngây ngốc, cười cười lấy chén đĩa dơ từ trong bồn rửa ra.

      Ngay cả máy rửa chén cũng có. . . Khó trách Vu Bồi Vũ mua iRobot cho . ra bởi vì hiếu thuận với mẹ, nên nghiên cứu về những loại cơ khí trợ giúp việc nhà như thế này.

      Nếu như Vu Bồi Vũ mua cho , hoàn toàn biết cũng như chưa bao giờ nghe tới iRobot là cái gì!

      “Uất Lam.” Mẹ Vu lo lắng liếc mắt nhìn Vu Bồi Vũ gọi điện thoại trong phòng khác, quay đầu kêu .

      “Dạ? Chuyện gì ạ?” ngồi chồm hổm đặt chén đĩa dơ vào máy rửa chén, chuyên tam nghiên cứu mấy cái nút đó, Thẩm Uất Lam nghi ngờ ngước mắt lên nhìn.

      Mẹ Vu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam, thần bí hạ thấp giọng , ngón trỏ chỉ chỉ con trai chuyện điện thoại với sắc mặt nghiêm chỉnh nặng về, hỏi: “Uất Lam, con có biết dạo này A Vũ bận rộn chuyện gì ?”

      “Hả?” Đột nhiên Thẩm Uất Lam nhớ tới chuyện trai của muốn tranh đoạt thương hiệu Chez Vous với từng nhắc tới, vẫn còn giấu mẹ, nhất thời hoảng hốt run lên.

      Mẹ Vu cho rằng trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Uất Lam hiểu bà cái gì.

      “Là A Vũ đó, gần đây biết nó bận cái gì, nghe điện thoại cùng chạy ra phòng khách để , sắc mặt cũng rất khó coi. Bác có hỏi nó, nhưng nó sao. Nhưng khổ nổi, thằng bé là do bác sinh ra, bác ràng nhất, vẻ mặt này của nó làm gì mà có chuyện gì chứ? Con làm chung với A Vũ ở nhà hàng, có biết gần đây nó thế nào ? Có phải nhà hàng xảy ra chuyện ?”

      “À?” Chết chắc! Thẩm Uất Lam rất muốn té xỉu. láo là chuyện học 25 năm cũng học xong. Cho nên thêm vài năm để tu luyện có được ?

      “Người làm ở nhà hàng đủ à? Hay là tiền bạc xoay sở thông? Trước kia phải nghe A Vũ muốn mở thêm tiệm nữa sao? Tại sao sau này lại mở?” Nhìn vẻ mặt này của Thẩm Uất Lam, giống như con bé biết được điều gì. Mẹ Vu lập tức liệt kê ra mấy vấn đề liên tiếp cho .

      “À? Nhà hàng. . . nhà hàng. . . mở nữa là vì. . .” Vu Bồi Vũ, điện thoại nhanh lên! Tự giải quyết mẹ kìa!

      “Bởi vì cái gì?” Mẹ Vu mong đợi nhìn .

      phải, cũng phải như thế. . . Mẹ Vu, mẹ tự hỏi Bồi Vũ tốt hơn. Nút bấm của máy rửa chén ở đâu? Con tìm hoài thấy.” lãng sang chuyện khác.

      Mẹ Vũ đưa tay ra bấm nút rửa chén.

      “Uất Lam, con biết A Vũ có người ?” Mẹ Vu cảm giác bộ dạng hoảng hốt của Thẩm Uất Lam như vậy là nhất định là có vấn đề, lời xoay chuyển, thay đổi chủ đề trong nháy mắt.

      “Hả? Biết, biết ạ. . .” Thẩm Uất Lam liều chết dùng ánh mắt cầu cứu người đàn ông ở phòng khác xa xa kia. Nhưng Vu Bồi Vũ lại mực chuyên tâm đến nội dung cuộc điện thoại, hề phát Thẩm Uất Lam bị khốn đốn trong phòng bếp.

      “Nè, con hãy thành khai báo, gần đây Vu Bồi Vũ bận rộn như vậy có phải liên quan tới của nó hay ?” thể thừa nhận, phần lớn trực giác của người mẹ nào cũng rất nhạy bén.

      “Ách? Con, con. . .” có cũng được, cũng xong, biết trái với lương tâm, Thẩm Uất Lam muốn ngất xỉu cho mẹ xem.

      Mẹ Vu trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Uất Lam

      “Con len lén cho mẹ Vu nghe sao. Mẹ cho A Vũ biết con cho mẹ nghe. Có phải nó có gì với trai. . .”

      “Mẹ, Uất Lam, hai người chuyện gì? Chuyện gì thể cho con biết?” Vu Bồi Vũ vừa tới gần vừa cười hỏi.

      Chỉ mới ăn chung bữa cơm mà mẹ và Thẩm Uất Lam đứng về phe rồi hả? Còn có bí mật thể cho biết! Chỉ là, tính ra cảm giác này phải quá tệ.

      Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ, liều mình muốn nháy mắt với , nhưng lại biết làm sao cho biết? Chắc Vu Bồi Vũ cũng cho rằng năng bậy bạ gì với mẹ chứ?

      “Ôi chao! A Vũ, còn phải gần đây con thần thần bí bí, khiến thần kinh của mẹ giống như vậy. Con giải thích tiếng nào, dĩ nhiên mẹ phải hỏi Uất Lam rồi! Mẹ mới vừa hỏi Uất Lam, gần đây nhà hàng có gặp phiền toái gì ? Có liên quan tới của con nữa!”

      Vẻ mặt tai họa đến nơi của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ rất muốn cười.

      Đây ràng là chuyện nhà của , biểu của còn hốt hoảng gấp gáp hơn cả . Bộ dạng của giống như người bị mẹ nắm được đuôi hôm nay chính là vậy.

      Nếu thể giấu được mẹ nhất định thừa cơ hội này cho mẹ biết cũng được. Mặc dù có thể hiểu mẹ muốn chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài, cũng như lập trường thân nhân bị thẩm vấn công đường. Nhưng muốn tiếp tục tha thứ dễ dàng cho trai nữa rồi.

      “Uất Lam, em lên lầu trước . có mấy lời muốn riêng với mẹ chút.” Vu Bồi Vũ với Thẩm Uất Lam.

      Thẩm Uất Lam nhìn bằng cặp mắt lo âu.

      “Nghe lời, ngoan.” Vu Bồi Vũ cầm tay , muốn an tâm.

      “Oh. . . Được. Mẹ Vu, con lên lầu trước nghen!” Hai chữ ‘nghe lời’ trong miệng của Vu Bồi Vũ đối với , đơn giản giống như Kim Chú đối với Tôn Ngộ vậy.

      “Được được được. Nhanh nhanh , ăn no ngủ chút cũng tốt. Uất Lam, lúc ăn cơm chiều bác gọi con xuống!” Mẹ Vu khoát tay áo, đuổi Thẩm Uất Lam lên lầu.

      Nhìn vành mắt đen thui của đứa bé Thẩm Uất Lam này, nhất định là chuyện kinh khủng xảy ra tối hôm qua khiến con bé ngủ ngon. Thừa dịp bây giờ ngủ bù cũng tệ.
      Last edited by a moderator: 20/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: (1)

      Ăn cơm chiều mới gọi ? Lời của mẹ Vu khiến Thẩm Uất Lam khỏi bật cười.

      Vu Bồi Vũ muốn đừng làm việc, ở nhà điều dưỡng thân thể, mẹ Vu muốn ăn no ngủ đủ. Nhiệt tình và quan tâm của hai mẹ con này đúng là từ khuôn mẫu đúc ra.

      Thẩm Uất Lam trở lại phòng của Vu Bồi Vũ. Tối hôm qua có tâm tình quan sát bài biện của căn phòng, hôm nay toàn cảnh đột nhiên đập vào mắt của .

      Hàng loạt bộ sách quản lý kinh doanh được xếp la liệt kệ sách. bàn máy vi tính để bảng báo cáo doanh thu của các chi nhánh trong nửa năm nay. Có mấy tờ giấy tiện lợi dán lên màn hình vi tính, chữ viết đàn ông cứng rắn tinh ghi chép vài hạng mục công việc…

      Thẩm Uất Lam mỉm cười, kéo ghế lại gần, ngồi xuống bàn vi tính nhìn có vẻ lộn xộn, với tay lấy tờ giấy tiện lợi, ngón tay mơn trớn hàng chữ viết.

      Xem ra ông chủ của chạy theo thời đại rồi, cũng như có thói quen sử dụng điện thoại thông minh…

      Chữ của nhìn rất đẹp! Tại sao những gì thuộc về , dù là chuyện rất đáng nhắc tới, cũng khiến thích đến như vậy? Thẩm Uất Lam lấy tay ôm đầu, cảm giác tình của mình dành cho người đàn ông này quá nhiều, khẽ thở dài rồi dán lại giấy tiện lợi lên màn hình máy vi tính.

      Mới vừa muốn đứng dậy, khóe mắt của bắt gặp món đồ khiến phải ngồi xuống lại. Gạt mấy tờ giấy báo cáo doanh thu sang góc, rút ra cuốn sổ da nền xanh chữ trắng có tên của đó.

      nhận ra Vu Bồi Vũ cầm cuốn sổ này rất nhiều lần. Quyển sổ này rất , có thể tiện lợi bỏ vào túi áo khoác tây trang hay áo khoác vận động, vẫn luôn mang theo bên người.

      … Tại sao lại có tên đó?

      được! Thẩm Uất Lam lắc đầu cái. Tự tiện xem đồ người khác là đúng!

      muốn trả lại cuốn sổ về chỗ cũ, luống cuống hồi, cuốn sổ trong tay rơi xuống, tờ giấy kẹp bên trong rơi ra… nhìn hồi đúng là tờ giấy nợ năm đó của và Vu Bồi Vũ.

      ngồi chồm hổm mặt đất, nhặt tấm giấy nợ lên gắp vào cuốn sổ. Cho dù cẩn thận thế nào cũng nhìn thấy chữ viết bên trong —— rậm rạp chằng chịt, ghi chép cặn kẽ mỗi ngày Vu Bồi Vũ mang thức ăn gì đến cho .

      Lúc nào tủ lạnh của trống rỗng? Lúc nào nên nấu đồ ăn mới cho ? Lúc ăn tiramisu cau mày, uống canh hải sản mỉm cười. Lúc nghe hôm nay ăn thịt bò bít tết vẻ mặt vui vẻ giống như Phillip nghe được có thịt bò để ăn. Món sườn hương vị mới vẫn còn ở trong thời kỳ quan sát…

      Lật thêm vài trang nữa chính là thời gian biểu mấy tháng tới của , thậm chí còn có cả chu kỳ kinh nguyệt của . Khó trách Vu Bồi Vũ luôn biết lúc nào gọi canh đậu đỏ cho uống…

      Bỗng nhiên khóe mắt cảm thấy ê ẩm. So với trí tưởng tượng của , người đàn ông này vì mà dụng tâm quá nhiều.

      Thẩm Uất Lam để lại cuốn sổ về chỗ cũ, ngồi mép giường, tinh thần có chút tập trung, ôm chiếc gối có hơi hướm của Vu Bồi Vũ, ngẩn người.

      Đối với Vu Bồi Vũ, muốn gì được đó, ta cần ta cứ lấy. Mà trong khi cực khổ vì nhà hàng, vẫn luôn cho rằng mình Vu Bồi Vũ nhiều lắm, nhưng có khi nào giống như Vu Bồi Vũ, quan tâm từng li từng tí như vậy ?

      chỉ nghĩ tới lời của , muốn trả sạch tiền cho cho sớm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày có thể làm người tình của Vu Bồi Vũ, sinh con cho . lêquýȡo₰ Hơn nữa, cũng chưa từng nghĩ tới có ngày Vu Bồi Vũ mang về nhà, với mẹ , muốn cưới

      từng với Vu Bồi Vũ thích , là ân nhân của , là người quan trọng nhất của , lệ thuộc vào , thể rời bỏ . Nhưng bao giờ với , chưa?

      nghĩ, từ từ hiểu được nguyên nhân vì sao Vu Bồi Vũ cho rằng trả hết nợ cho bỏ .

      Đó là bởi vì, trong tiềm thức của , luôn đặt mình ở địa vị thấp hèn nhất trong đoạn tình này, luôn có cảm giác mình thể ngang hàng cùng với , cho nên nghĩ đủ mọi cách để nghe lời , lệ thuộc vào , nhưng chưa từng đặt ở vị trí của người tình hay người chồng.

      luôn cảm thấy, Vu Bồi Vũ đáng có người phụ nữ tốt hơn. Cho nên, có lẽ, ôm ấp trong lòng ý định có thể rời khỏi , chuẩn bị sẳn tâm lý cho mình khi có người phụ nữ khác…

      xấu, tại sao có thể như thế? Hành động này của chỉ là đẩy Vu Bồi Vũ vào tình cảnh bết bát hơn. bao dung của Vu Bồi Vũ đối với như thế trong đoạn tình cảm này khiến cảm thấy mình hèn mọn hơn.

      Vu Bồi Vũ cảm thấy , chỉ cảm thấy đối với có niềm ân tình ràng. Nếu tại sao lại lén uống thuốc ngừa thai, muốn làm người công khai, ngay cả đứa bé của người đàn ông mình thích cũng muốn mang?

      Tại sao lại có thể đối xử với Vu Bồi Vũ như thế? Tối hôm qua Vu Bồi Vũ còn nhận lỗi với , ra người xin lỗi phải là mới đúng!

      Đột nhiên Thẩm Uất Lam cảm thấy rất khó chịu! Khó chịu đến mức cảm thấy thể ngồi yên, nhất định phải tìm chuyện gì đó để làm.

      Vì vậy, lúc Vu Bồi Vũ lên lầu, sàn nhà sạch đến mức ngay cả sợi tóc cũng tìm thấy. Mỗi màn cửa sổ bằng lụa mỏng cũng bị tháo ra giặt sạch, ngay cả cánh quạt máy và máy điều hòa nhiệt độ cũng được chà rửa xong, đặt bệ cửa sổ hong khô. Mà Thẩm Uất Lam ngồi chồm hổm trong phòng tắm lau chùi bồn cầu.

      Vu Bồi Vũ trừng mắt nhìn cảnh tượng hoang đường trước mặt, có lý do chính đáng hoài nghi, nếu như ngày nào đó Thẩm Uất Lam bỏ , vào làm ở công ty quét dọn, nhất định có thể nhanh chóng trèo lên vị trí hết sức lý tưởng ?

      Vu Bồi Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam hồn nhiên hay biết có mặt của , cười cười : “Em thể nghỉ ngơi cho tốt được sao? Vậy là tốt cho công ty quét dọn tuần này rồi, tới làm việc mà tìm được chuyện làm.”

      Thiếu chút nữa là bàn chải trong tay trợt !

      lấy mu bàn tay lau mồ hôi tráng, lại dùng cùi chỏ đẩy Vu Bồi Vũ cái, vội vàng : “Bồi Vũ, ra ngoài trước , ở đây toàn là mùi thuốc lau chùi, rất khó ngửi, em làm thêm chút nữa là xong rồi.”

      “Thuốc lau chùi có mùi gì khó ngửi hả? Lúc trước ngày nào cũng ngâm mình rửa chén trong phòng bếp.” Vu Bồi Vũ xem thường lý lẽ của , trực tiếp giành lấy bàn chải của .

      giống nhau. Lúc trước là đầu bếp, bây giờ là ông----“ Thẩm Uất Lam bỗng dưng dừng lại. Đúng rồi, đây chính là quan hệ giữa bọn họ, lại nhắc tới rồi! có thể đoán ra được biểu tình bị thương mặt của Vu Bồi Vũ.

      Quả nhiên Vu Bồi Vũ nhướng cao bên chân mày, ánh mắt sâu thẳm gắt gao nhìn .

      Kỳ quái! Tại sao trước kia chưa từng phát vẻ mặt khiến người ta đau lòng của Vu Bồi Vũ như thế này?

      Lồng ngực khẽ co thắt, bỗng nhiên đổi lời : “Bồi Vũ, ý của em là, em làm nửa chừng rồi, để cho em làm xong hết luôn . ra ngoài trước đợi em, em lau hết sàn nhà tắm là xong, có được ?”

      Vu Bồi Vũ khẽ liếc nhìn cái, thở dài, buồn bã đứng dậy, động tác hàm chứa vẻ mất mác thể giấu được. và Thẩm Uất Lam chưa bao giờ ngang hàng nhau. Lúc nào cũng đặt mình ở vị trí thấp nhất, tiện thể bỏ lại bên ngoài thế giới của .

      Ánh mắt của làm Thẩm Uất Lam rất khó chịu.

      “Bồi Vũ.” Thẩm Uất Lam đột nhiên kêu lại.

      “Hả?” Vu Bồi Vũ giương mắt lên.

      “Em, em toát rất nhiều mồ hôi, muốn tắm trước. Chờ em tắm xong, em muốn uống lại trà nước trái cây mà làm trước kia. có thể ra ngoài trước nấu dùm em . . .” Như vậy có được ? Cho ít việc làm, để khỏi phải suy nghĩ lung tung?

      Vu Bồi Vũ nhìn Thẩm Uất Lam, ánh mắt chợt sáng lên, khóe miệng tươi cười, so với thường ngày còn dịu dàng hơn, nghiêng người hôn lên trán cái.

      giúp em nấu, em từ từ tắm .” biết thích uống nước trà trái cây, thêm hai viên ô mai và ít chanh. Xem ra Vu Bồi Vũ có vẻ hài lòng rời khỏi phòng tắm.

      Thẩm Uất Lam vừa buồn cười vừa tức giận nhìn theo bóng lưng cao ngất kia.

      Tại sao cho tới bây giờ mới phát vẫn luôn xem đàn ông như trời, tinh thần nô lệ ra mạnh mẽ hơn rất nhiều?

      “Uống ngon ?”

      chuyện với mẹ Vu chưa?” Vừa nuốt xuống hớp trà trái cây nóng hổi vừa nấu xong, Thẩm Uất Lam và Vu Bồi Vũ lên tiếng cùng lúc.

      Vu Bồi Vũ cưng chiều vuốt vuốt đỉnh đầu . Chuyện của vĩnh viễn quan trọng hơn chuyện của . . .

      “Uống ngon ?” Vu Bồi Vũ hỏi lại lần nữa, quyết định lát nữa mới kể chuyện chuyện với mẹ và chuyện của trai.

      “Ngon lắm! Em rất thích, cũng uống .” Thẩm Uất Lam bưng ly trà ngồi xuống bên cạnh , đưa ly tới tận môi , vừa làm nũng để uống hớp.

      chua quá chứ?” Vu Bồi Vũ mỉm cười.

      đâu, vừa vặn.” Thẩm Uất Lam chợt dừng lại, nhìn Vu Bồi Vũ với ánh mắt hình như hiểu ra chuyện gì. “Bồi Vũ, thích uống đồ chua phải?” đặt ly trà lên bàn thấp bên cạnh, hỏi.

      thích.” Vu Bồi Vũ hôn nước trà còn dính môi , “Nhưng thích uống từ người em.”

      thích uống. . . nhưng vẫn nấu cho . . . Trong lòng Thẩm Uất Lam dâng lên trận cảm động, vùi mặt vào lòng của , : “Em nhất định nhớ thích uống. Sau này em giúp nấu cũng làm lỗi. Bồi Vũ, cám ơn lúc nào cũng đối tốt với em.”

      “Lúc nào em cũng hết lời ‘cám ơn’ với .” Câu oán trách nhưng nghe ra được cưng chiều trong đó, cộng thêm mấy phần bất đắc dĩ.

      Thẩm Uất Lam ngẩng đầu nhìn , hỏi: “Vậy sau này dùng chữ ‘em ’ để thay thế có được ?”

      Vu Bồi Vũ sửng sốt.

      Thẩm Uất Lam mỉm cười với , giọng chậm rãi dịu dàng------

      “Bồi Vũ, có phải em già lẩm cẩm quên cho biết em đúng ? Bồi Vũ, em , phải chỉ có cảm tạ, là em lòng .” vén tóc trán của ra, đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt tuấn, dừng lại cánh môi , nhìn bằng cặp mắt nóng rực vài giây. Hai gò má lại đỏ bừng, trốn vào ngực .

      “Bồi Vũ, em . Cho dù cho em mượn số tiền to lớn, cho dù phải là ông chủ của em. . . Em nghĩ, ngay từ lúc em gặp trong ngỏ hẻm trước cửa tiện lợi tối hôm đó, em bị hấp dẫn. là người rất hoàn hảo, tại sao em lại có thể thương ? xin lỗi, em chưa bao giờ cho biết, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tương lai. . . Em chỉ muốn trả xong nợ cho , để được ngang hàng với . Em luôn để ý đến tâm tình của . . .” ràng chuyện gì hai người cũng làm hết rồi mà tại sao lại cảm thấy xấu hổ như chưa từng có trước đây?

      Bây giờ Vu Bồi Vũ mới biết tại sao ba chữ mê hoặc người khác gọi là ba chữ mê hoặc lòng người rồi.

      Lời tỏ tình của Thẩm Uất Lam khiến toàn thân nóng lên, chỉ muốn ôm xiết vào lòng. ôm chặt , lần nữa cảm thấy ý niệm muốn chăm sóc bé này cả đời lại mãnh liệt trào dâng.

      “Uất Lam, đến đây ở với luôn, có được ?” Vu Bồi Vũ quyến luyến mơn trớn mái tóc dài của , thương nhìn ánh mắt sáng chói của rọi vào mắt mình. Biết hỏi, vì vậy lại bổ sung: “ với mẹ, mẹ đồng ý. Quan trọng nhất là, lo lắng cho an toàn của em. cũng muốn sau khi tan việc phải hai nơi. Chúng ta sống chung với nhau, được ?”

      “Vâng.” Sau khi Thẩm Uất Lam gật đầu đồng ý, mỉm cười nhìn tiếp: “Bồi Vũ, em đồng ý với phải chỉ vì em nghe lời , mà là vì em đau lòng phải bôn ba hai nơi mà thôi, là bởi vì em cũng muốn sống chung với .”

      Vu Bồi Vũ dừng lại, của đổi tính rồi? Đột nhiên có loại cả giác vị trí ông này càng ngày càng gần.

      “Gả cho nhé?” Vu Bồi Vũ nắm tay nghiêm túc hỏi. biết có phải thừa thắng xông lên hay là tại vì bây giờ còn là ông chủ nhà hàng dây chuyện nữa rồi.

      phải bây giờ.” lắc đầu. “ còn chưa cho em nghe chuyện với mẹ Vu như thế nào? với mẹ Vu chuyện cả Vu muốn tranh thương hiệu Chez Vous với rồi chứ? Vậy mẹ Vu cái gì?”

      phải bây giờ? Tám phần là phải đợi trả hết tiền nợ rồi sao? Vu Bồi Vũ nhíu mắt lại.

      Bỏ ! so với trước kia chưa từng suy tính chuyện tương lại, giờ cũng coi như là thay đổi lớn. . .

      Nếu lúc ban đầu dám ký giấy nợ mười năm với , cũng xem như có rất nhiều thời gian dây dưa với .
      Last edited by a moderator: 20/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: (2)

      “Mẹ bà phải suy nghĩ chút, sau đó mới cho biết quyết định của bà.” Vu Bồi Vũ hôn cái lên mu bàn tay của , cầm ly trà bên cạnh lên, đút cho ngụm, uống liền nguội mất.

      “Mẹ Vu có buồn ?” Dĩ nhiên, nhất định rất buồn. Người thân nhà, lại còn vì tiền mà phản bội.

      “Khó tránh khỏi. Bà luôn thương trai của . Mấy năm trước, cũng bởi vì thương hiệu mà trai của náo loạn lần. Nhất thời, bà mềm lòng khuyên giải, nhưng nghĩ rằng trai của học bài học kinh nghiệm. Mỗi lần tới bây giờ lại càng tệ hại hơn.” Đột nhiên Vu Bồi Vũ cảm thấy rất bùi ngùi.

      Thẩm Uất Lam chỉ biết nắm chặt tay của Vu Bồi Vũ.

      ra cũng cảm thấy ấy muốn thương hiệu hay nhà hàng của . ấy chỉ muốn số tiền để có thể cứu vãn công ty của ấy…” Vu Bồi Vũ trở tay nắm chặt tay của Thẩm Uất Lam. “ chỉ là hiểu, nếu ấy ngồi xuống thương lượng đàng hoàng với , cũng chưa chắc chịu ứng ra số tiền cho ấy, tại sao ấy muốn bàn bạc với , ngược lại làm ra những chuyện tổn thương như thế này? Là vấn đề mặt mũi? Hay là tức nước vỡ bờ? Cứ cho rằng đưa thương hiệu ChezVous cho ấy, cho ấy chi nhánh, cho ấy số tiền lớn để cứu vãn nghiệp như thế nào? Tình cảm em của tụi còn như trước hay sao? Mấy năm nay ấy chẳng hề quan tâm đến mẹ làm sao mà bù đắp cho nổi?”

      Thẩm Uất Lam nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn , muốn mượn nhiệt độ của bàn tay truyền thêm sức lực cho .

      ra có lúc rất tức giận, rất muốn đọ sức với của , xem công ty tràn ngập nguy cơ của ấy ngã trước hay là nhà hàng của ngã trước. Nếu phải vì biết mẹ đau lòng, cũng kiêng kỵ ấy…”

      Vu Bồi Vũ đột nhiên bật cười rồi đưa tay lên sờ sờ má , : “Uất Lam, em xem, thế giới này, vẫn chỉ có thể dùng tiền mới có thể giải quyết được vấn đề; có tiền, có vài người đuổi , có chút tình cảm, chính là đổi trở lại… Uất Lam, em chưa bao giờ sợ hãi cũng chưa từng hoài nghi sao? Có lẽ đối tốt với em, cho em mượn số tiền lớn, chỉ là vì muốn lên giường với em, muốn em phải nghe lời , để tự tiện đòi hỏi?”

      “Điên quá muốn đàn bà chỉ cần ngoắc tay có, cần gì phải tốn công tốn sức muốn em?” Thẩm Uất Lam kéo bàn tay kia của má mình xuống, đưa tới miệng, cắn mạnh cái.

      Hành động tức giận của khiến Vu Bồi Vũ bật cười.

      “Bây giờ ngoắc tay là em đến sao?” Vu Bồi Vũ ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía , tròng mắt sâu thẫm xinh đẹp nheo lại cái mập mờ khiến chân của Thẩm Uất Lam gần như mềm nhũn ra.

      “Em, hôm nay… người em… nghĩ tới…” Thẩm Uất Lam tự chủ nắm chặt cổ áo trước ngực, khẩn trương nuốt nước miếng, xong câu ngập ngừng lủng củng.

      người vẫn còn dấu răng và vết tích của Thẩm Trọng Kiệt để lại… biết tối hôm qua Vu Bồi Vũ nhìn thấy, nhưng nghĩ muốn bộ dạng như vậy của . Ít nhất cũng chờ dấu vết phai mờ mới có thể đối mặt với cách dễ chịu chút…

      “Cởi ra, cho xem.” Vu Bồi Vũ lấy tay chắn trước ngực của ra, kéo vải vóc mặc trước ngực, giọng trầm thấp quyến rũ rất ràng, phải ra hiệu ngầm.

      Đây nhất định là quy định phản ứng nào đó. Lỗ tai của sớm quen thuộc tiếp thu mỗi chỉ thị ngọt ngào của Vu Bồi Vũ.

      Vì vậy trước khi Thẩm Uất Lam còn chưa kịp phản ứng, hai tay của sớm hành động trước bước, cởi ra cổ áo khoác đúng mùa người của .

      Vu Bồi Vũ nhìn nửa thân trần xinh đẹp với áo lót viền tơ của , đè ngã ghế sa lon, nghiêng người, dùng miệng phủ lên những giấu vết muốn nhìn thấy, dịu dàng hôn hít, liếm mút, lưu lại dấu răng của , giống như bá đạo tuyên bố dấu vết này là của hôn qua.

      Người phụ nữ của , chỉ có thể để hôn, chỉ có mới có thể hôn.

      “Chỉ có dấu vết của .” Vu Bồi Vũ cởi nút áo lót sau lưng của ra, ném sang bên, bàn tay nắn bóp bộ ngực mềm mại tròn trịa của , vừa thô lỗ lại vừa vuốt ve thương , khiến Thẩm Uất Lam rên khẽ tiếng.

      Vu Bồi Vũ hôn lên đôi môi hồng của , đưa lưỡi thăm dò trong miệng . “Uất Lam, chỉ có lưu lại dấu vết người em. . . Em thơm, mền. . . Làm sao ham muốn đây? lúc nào mà muốn em. . .”

      ràng chính là chuyện giống nhau, nhưng do hai người đàn ông khác nhau hành động, lại tạo ra hai phản ứng hoàn toàn khác nhau. . .

      Vu Bồi Vũ vừa vuốt ve đụng tới mắt cá chân của , Thẩm Uất Lam liền tự động nâng chân lên, vòng qua eo của .

      Cơ thể lúc nào cũng hoan nghênh , vội vàng, thiết tha quấn lấy , đón nhận , nuốt chửng lấy . . .

      Những lúc ở chung với Vu Bồi Vũ, luôn cảm giác mình giống như loại người tình phóng đãng sa đọa. . .

      “Bồi Vũ, em thích .” Thời khắc Vu Bồi Vũ tiến vào cơ thể , giãn mày ra, cắn môi dưới, ưỡn người lên, trao nụ cười rực tươi sáng nhất. “Em , thích được ân ái với , thích ham muốn em, cũng thích em. Bồi Vũ, em . . .”

      “Suỵt.” Vu Bồi Vũ hôn lên miệng quá nhiều hôm nay, thầm bên tai , bắt đầu trận hoạt động mạnh mẽ kịch liệt khác.

      nghe và hiểu, mặc dù chưa đồng ý gả cho , nhưng khác thường hôm nay của khiến khắc ghi những điều nghe được.

      , cũng , cho nên chiếm lấy , lấp đầy , cùng lên đỉnh thiên đàng.

      Chỉ có , cũng chỉ có thể là .

      Thẩm Uất Lam vốn thừa nhận, có lẽ vẫn còn ôm trong lòng loại ý niệm, nếu như mẹ Vu thích điều gì đó, hay là suy nghĩ thích hợp với Bồi Vũ, trèo cao xứng với nhà bọn họ, liền có thể bỏ thản nhiên, tránh cho mình cảm giác hèn mọn lần nữa. thèm nghĩ tới cũng như lo lắng tương lai giữa và Bồi Vũ như thế nào. Chỉ cần đơn giản suy nghĩ tìm cách làm sao có thể kiếm đủ tiền hoàn lại cho Vu Bồi Vũ là tốt rồi.

      Cũng có thể, ham muốn từ trước tới nay của chính là thoải mái và sa đọa trá hình này?

      Cho nên khi chuyển vào nhà của Vu Bồi Vũ, phát mẹ Vu bởi vì có con mà cảm thấy tiếc nuối, rồi lại rất hợp so với cảm giác trong lòng có chút khó phân biệt.

      Mẹ mất sớm, nếu như và mẹ Vu bất đồng ý kiến, cũng có thể dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng mẹ Vu gần như cảm thấy người con hoàn mỹ, đáng để làm con dâu, càng ngày càng thương .

      và mẹ Vu người lầu, người dưới lầu, vừa thân cận, lại có chút xa cách vừa phải. tóm lại, khí chung đụng hài hòa dung hợp đến nổi Uất Lam cảm thấy tìm ra bất kỳ lý do nào khác để chôn mình trong vỏ bọc đầy tự tin và bất an.

      Cho nên, ôi. . .

      Tầm mắt của rơi bản hợp đồng cho thuê căn hộ mà từng ở. Ôi, miệng thở dài, biết đây là hạnh phúc hay bất đắc dĩ. Đè nén những suy nghĩ lung tung, lẳng lặng nghe Vu Bồi Vũ kể chuyện trai của .

      Căn hộ cho người khác thuê, muốn tránh cũng có đường để lui. . .

      tóm lại, mắt mẹ sưng mấy ngày rồi, em cũng nhìn thấy mà. Hình như bà có bí mật tìm của để chuyện, hỏi cho ra lẽ rốt cuộc ấy gặp phải khó khăn gì, cần bao nhiêu tiền, mọi người thành ra, nên vì tiền mà tổn thương tình cảm.”

      “Sau đó sao?”

      “Thái độ của ấy vẫn còn rất cứng rắn. Mẹ cảm thấy có lỗi với . Nếu sớm biết, năm đó bà mềm lòng, để quyền thương hiệu trong vòng tay nắm của trai . Hơn nữa, thanh toán cho ấy khoản tiền, nghĩ tới ngày hôm nay bộ dạng của ấy lại ra thế này. . .” Nhìn mẹ buồn bã như vậy, trong lòng Vu Bồi Vũ cũng đau kém.

      “Ưm, vậy phải làm gì bây giờ?” Vu Bồi Vũ thể nào phân chia chi nhánh của Chez Vous, trai của lại thông hiểu chuyện quản lý kinh doanh nhà hàng, đưa cho ấy cũng chỉ trơ mắt nhìn chi nhánh đóng cửa mà thôi. . . lẽ phải đổi thương hiệu sao?

      biết làm sao, thôi đổi thương hiệu vậy!” Vu Bồi Vũ mỉm cười , biểu mặt như định liệu trước, giống như suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới có thể đề ra quyết định tốt nhất.

      Thẩm Uất Lam ngẩn người ra, thể tin, hỏi: “Có ?”

      . bàn bạc với các quản lý cửa tiệm, chậm nhất là tháng sau tung tin tức ra ngoài.”

      “Tốt như vậy sao?” Thẩm Uất Lam lo âu hỏi.

      Vu Bồi Vũ nhéo gương mặt thoạt nhìn trông rất phiền não của : “ thích người khác uy hiếp , cũng như thích bỏ ra bất kỳ xu nào vì chuyện mà nguyện ý làm, lại càng muốn nhìn thấy mẹ vì chuyện này mà đau lòng tự trách. nghĩ, mới bắt đầu nhất định bị ảnh hưởng, nhưng mạng lưới truyền thông bây giờ phát triển như vậy, cho dù chúng ta đổi tên tiệm và thương hiệu cũng ảnh hưởng quá nhiều về mặt buôn bán.”

      Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ kinh ngạc, mở miệng được câu nào.

      vẫn cho rằng Vu Bồi Vũ mềm lòng, ngờ lúc cứng rắn lại quyết liệt như vậy.

      Vu Bồi Vũ tình nguyện lui về mấy bược nhưng cũng muốn dung túng nuôi dưỡng kẻ gian, muốn chịu thiệt thòi với những điều kiện vô lý mà trai của đưa ra. thà ra tạo dựng vương quốc mới cho mình lần nữa.

      cảm thấy, Vu Bồi Vũ người tốt đáng được ca tụng. , thích xài tiền vào những chuyện nguyện ý làm, cho nên lúc ban đầu nguyện ý giúp đỡ , là suy xét lại nhiều lần, thận trọng suy tính xem có đáng giá hay , mà phải là vì trái tim đồng cảm lan tràn?

      “Tháng sau em trở lại làm việc.” Đột nhiên Thẩm Uất Lam lên tiếng.

      biết, em hơn trăm lần rồi.” Vu Bồi Vũ buồn cười, cúi đầu hôn lên gò má của .

      Thẩm Uất Lam cần phải cũng biết. muốn trở về phấn đấu với . Thời gian đầu lúc mới vừa đổi thương hiệu, nhà hàng biết xảy ra biến hóa gì, cho nên muốn cố gắng đứng chung trận tuyến đầu tiên với .

      muốn ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, cam lòng để bảo vệ mình. cũng muốn che gió che mưa cho , làm sao mới hiểu đây?

      “Thế nào, hỏi tiệm mới tên gì à?” Vu Bồi Vũ buồn cười nhìn hỏi.

      nghĩ ra chưa?” thể tưởng tượng được, thời gian này lẳng lặng đợi chờ trong nhà, rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?

      “Đương nhiên, bàn bạc nhiều lần, tiếp thu ý kiến của mọi người, tất cả công nhân viên chức bỏ phiếu thông qua.”

      “Tên là gì?”

      “Ciel-Bleu.”

      “Có ý nghĩa gì?” Thẩm Uất Lam hỏi. ‘Chez Vous’ dịch sang tiếng Trung có nghĩa là ‘Nhà của bạn’, còn ‘Ciel-Bleu’ có nghĩa là gì?

      “Blue Sky.” Vu Bồi Vũ vuốt tóc , mỉm cười hôn lên gương mặt ngây ngốc của , đứng dậy vào phòng tắm tắm.

      Ciel-Bleu? Ciel-Bleu. . . Trời xanh. . . Uất Lam?

      Cái gì? Tại sao nụ cười nhàn nhạt môi vừa rồi của Vu Bồi Vũ lại khiến gò má của nóng bừng lên. Dường như rất hài lòng khi nghe cái tên này có chút liên quan với tên , dù chỉ chút như đáng nhắc tới.

      Ghét! Thẩm Uất Lam ngã xuống giường, vùi mặt sâu vào trong gối.

      Ciel-Bleu Ciel-Bleu, làm gì phải đỏ mặt chứ. . . Đáng ghét. . .
      Last edited by a moderator: 20/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10: (1)

      Vài tháng sau, ChezVous chính thức đổi tên thành Ciel-Bleu.

      trai của Vu Bồi Vũ đoạt được thương hiệu ‘ChezVous’ mở thêm nhà hàng mới, kinh doanh chỉ được vài tháng phải đóng cửa kết thúc. Khốn đốn gia tăng, món nợ khổng lồ lại thêm khoản.

      Mà Thẩm Trọng Kiệt… đương nhiên phải trở về khổ sai trong tù. Thẩm Uất Lam bị gọi lên tòa vài lần, mỗi lần đều có Vu Bồi Vũ ở bên cạnh, cũng còn sợ nữa.

      vẫn sống chung với Vu Bồi Vũ và mẹ như cũ. Cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường, quay trở về cương vị công tác, cuộc sống bận rộn vui vẻ.

      vẫn làm việc ở Ciel-Bleu, vẫn là quản đốc nhà hàng rất tiết kiệm, trong đầu chỉ toàn chuyện làm sao kiếm cho nhiều tiền. Mà Vu Bồi Vũ vẫn là ông chủ cương trực công chính, nhiệt tâm giúp đỡ mọi người, chạy tới chạy lui giữa các chi nhánh nhà hàng.

      ràng hai người bọn họ ở chung chỗ, nhưng rất ít khi chạm mặt nhau ở nhà hàng. Cho dù có cũng vô cùng bận rộn, có thời gian trông nom người kia làm cái gì.

      Tình của bọn họ vẫn còn trong vòng bí mật, chỉ có Liên Gia Lỵ sắp sinh em bé mới biết thôi.

      “Uất Lam, có rảnh rỗi em nên nhắc nhở tiếng với ông chủ của em, cho ấy biết là nhà hàng có phụ nữ mang thai, lần sau có liên hoan công nhân viên cũng đừng làm ở những nơi có suối nước nóng có được ?” Lần trước là nhà hàng suối nước nóng, bây giờ là khách sạn suối nước nóng?

      Rốt cuộc là khi nào mới đủ đây hả? Phụ nữ có thai thể ngâm suối nóng, cùng lắm cũng chỉ có thể ngâm chân mà thôi, chẳng lẽ ông chủ minh thần võ của bọn họ biết sao? Mỗi lần đều bắt phải trơ mắt nhìn người khác thoải mái ngâm suối nước nóng, khó chịu mà! Ngay cả Gia Lỵ nhịn được cũng phải nhắc nhắc lại.

      “Dạ, chị Gia Lỵ.” Thẩm Uất Lam nhìn Liên Gia Lỵ lảm nhảm liên tục, nhịn được cười ra tiếng.

      “Dạ? Nghe hãy với đàn ông của em , bảo ta tắm nước nóng nhanh chút, đồ ăn sắp dọn lên rồi.” Liên Gia Lỵ đẩy Thẩm Uất Lam cái, muốn rời khỏi gian phòng huyên náo đầy tiếng nhạc ồn ào và đám nhân viên uống rượu vung tay vung chân, rồi kẹp môt miếng đồ ăn đưa vào miệng.

      “Được rồi được rồi, em biết.” Thẩm Uất Lam cười ra ngoài. ra mặc dù Liên Gia Lỵ ra miệng, cũng biết Liên Gia Lỵ tạo điều kiện cho và Vu Bồi Vũ ở chung với nhau…

      Mấy tháng nay, Vu Bồi Vũ bận rộn ổn định và khai phá khách hàng. Mỗi ngày trừ việc điều hành công việc ra, còn phải thỉnh thoảng tiếp nhận số thăm viếng của tạp chí thức ăn ngon, gia tăng tỉ số phơi bày của nhà hàng. Về đến nhà, tắm rửa xong, đầu chưa đụng gối ngủ say, lâu lắm rồi bọn họ chưa có dịp chuyện trò thân mật.

      Thời gian… quả trôi qua rất nhanh, chớp mắt hơn nửa năm, liên hoan công nhân viên lại đến rồi.

      Vẫn còn nhớ lúc nhà hàng vừa mới thay tên, buôn bán của Ciel-Bleu quả bị ảnh hưởng. Trong tiệm thường xuyên có khách hàng xuất hỏi thăm nhà hàng bọn họ và ChezVous có phải là hay .

      Bây giờ chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, chuyện làm ăn của Ciel-Bleu tốt hơn nhiều so với ChezVous, Vu Bồi Vũ lại bắt đầu nôn nóng nghĩ tới chuyện mở thêm chi nhánh. Mà , tháng trước mới vừa nhận được phần tiền thưởng rất phong phú. Thẩm Uất Lam nghĩ, theo tình hình tại của Ciel-Bleu, bao lâu nữa có thể tiết kiệm được 55 vạn rồi.

      “Uất Lam.” Thẩm Uất Lam còn chưa tới bên khu suối nóng cổ tay bị người ta kéo lại.

      Vừa nhìn thấy người mới tới, môi của cong lên mỉm cười.

      tắm xong rồi? Chị Gia Lỵ muốn em tìm .” nhìn chằm chằm cặp mắt ấm áp chói sáng của , dịu dàng .

      “Tìm có chuyện gì?” Vu Bồi Vũ hỏi.

      là đồ ăn sắp dọn ra rồi.” Thẩm Uất Lam vén mái tóc vẫn còn ướt trán của sang bên, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

      Nguyên nhân có phải vì cảm thấy mình người đàn ông này nhiều hơn so với lúc trước hay ? Tại sao mỗi lần gặp mặt, luôn cảm thấy ánh mắt của Vu Bồi Vũ càng ngày càng khiến tim đập rộn lên.

      Vu Bồi Vũ hơi nhíu mày, Liên Gia Lỵ muốn đồ ăn mà ai dám mang lên? Tối hôm nay có vào phòng bao hay cũng quan trọng, dù có mặt , các nhân viên của cũng chơi rất vui vẻ.

      .” Vu Bồi Vũ dắt tay Thẩm Uất Lam, từ từ về hướng tháng máy.

      đâu?” Thẩm Uất Lam nghi ngờ hỏi.

      “Đừng hỏi, lát nữa biết.” Vu Bồi Vũ mang vào thang máy, tròng mắt đen sâu đọng lại nụ cười dịu dàng.

      Thẩm Uất Lam ngoan ngoãn bên cạnh , sánh vai cùng , lòng bàn tay nóng ấm của truyền đến bàn tay của , trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc thể diễn tả.

      Gần đây suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu thấu rất nhiều chuyện. có rất nhiều lời muốn với Vu Bồi Vũ. Có lẽ, tại Ciel-Bleu lên quỹ đạo, là đến lúc?

      Vu Bồi Vũ thần thần bí bí dẫn Thẩm Uất Lam ra khỏi thang máy, xuyên qua hành lang, dừng lại trước gian phòng trong khách sạn, cầm thẻ mở cửa, quẹt cái mở ra. Đuôi mắt tràn ngập ý cười.

      “Tối nay chúng ta ở lại đây.” Vu Bồi Vũ dẫn vào cửa chính.

      “À?” Đập vào mắt của Thẩm Uất Lam là căn phòng xa hoa, khiến ngơ ngẩn.

      Gian phòng rất sang trọng, bài biện rất xinh đẹp. Cửa sổ phòng lớn, sát đất, giống như có thể nhìn thấy cả cảnh đêm của Đài Bắc… Hoàn hồn trở lại, quay lại nhìn Vu Bồi Vũ cách nghi ngờ.

      “Gần đây quá bận rộn, luôn lạnh nhạt với em, xin lỗi! lâu rồi ở chung với em, hôm nay chúng ta về nhà, ở đây hưởng thụ đêm, nhé?”

      “Được.” Thẩm Uất Lam đồng ý thuận theo. Chỉ cần có thể ở chung với , nghỉ ngơi chỗ nào cũng quan trọng.

      Vu Bồi Vũ thân mật vuốt đỉnh đầu của , chợt phát tóc của dài hơn nhiều so với mấy tháng trước.

      là! Rốt cuộc làm gì thế? Bận rộn bận rộn, làm chung dưới hệ thống nhà hàng, còn ở chung nhà! Thế nhưng lại lâu để mắt tới [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :